1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Vây săn
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Lần này Vân Ương Ương chịu thiệt, chắc chắn tiến vào rừng rậm Đen nàng ta tìm người tổ đội lợi hại hơn so với nàng.

      Về phần người của đội các nàng, cao cấp nhất là Hách Liên Hiên, tại là nội lực cấp năm đỉnh, Tiểu Chiêu và Khương Duy là nội lực cấp bốn, nàng là nội lực cấp hai, mà Hoa Thanh Phong cũng có nội lực, chỉ tu luyện kiếm kĩ, kiếm khách chỉ có thể đánh lén, nếu cùng người nội lực lợi hại chính diện giao phong, chiếm được chút lợi thế nào.

      Cho nên thực lực của đội các nàng theo tổng thể mà rất yếu, nếu chống lại bọn người Vân Ương Ương, chỉ sợ phần thắng lớn. Vì thế thứ nên chuẩn bị các nàng đều chuẩn bị, chuẩn bị mấy thứ độc dược mang theo, phòng hờ bất kì tình huống nào.

      Về phần Hoa Kinh Vũ hai ngày ở Khinh Vũ Các, lại có ai đến gây phiền toái, yên tĩnh vô cùng, giống như yên tĩnh trước cơn bão táp.

      Hoa Kinh Vũ biết, yên tĩnh này có nghĩa là về sau có việc gì, mà có phiền toái lớn hơn nữa. Cho nên nàng nhất định phải nhanh chóng thăng cấp nội lực, chỉ có nâng cao nội lực, mới có thể bị người khi dễ.

      Hai ngày sau.

      Trước cửa thư viện Ngọc Hoàng, đoàn ba người, năm người tụ hợp cùng chỗ, chuẩn bị xuất phát về phía dãy núi rừng rậm Đen tham gia vây săn. Lần này ít người tham gia vây săn, trong đó có ít là nam nhân, nam nhân bình thường đều thích loại hoạt động săn bắn này, cho nên có rất ít người tham gia, về phần nữ tử cũng có nhiều bộ phận người tham gia.

      Bất quá những người này đều là thành viên của ban võ cùng ban kiếm, đừng xem thường những thành viên này, những người này tương lai đều trở thành trụ cột vững vàng của Yến Vân quốc, nam nhân sau này trở thành quan viên trong triều đình, nữ nhân trở thành quý phu nhân danh môn, vì thế học viện Ngọc Hoàng trong lúc giảng dạy tiếc trả giá mọi thứ, đây là ý chỉ truyền xuống của hoàng thượng, chỉ có những người này lớn mạnh, Yến Vân quốc mới có thể thịnh vượng, quốc gia nếu có nhân tài, cũng đại biểu nó sắp diệt vong.

      Lần này săn bắt chỉ nhiều người, thời gian còn rất lâu, lấy tháng làm kỳ hạn, thời gian tháng này ăn uống này nọ mọi người tự giải quyết, tháng sau mới có thể ra ngoài, rèn luyện như vậy chỉ là thân người, cũng có ý chí.

      Đám người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đến tập hợp sau cùng, im lặng chờ bên, trong khoảng thời gian đó nàng cảm thấy có người luôn trừng về hướng bên này, trong lòng có chút hiểu , ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Vân Ương Ương luôn liếc mắt về phía bên này, trong mắt sát khí rất nặng.

      Hoa Thanh Phong cùng Hoa Kinh Vũ an tĩnh chờ ở mọt bên, chỉ là Hoa Kinh Vũ cảm nhận ánh mắt tràn đầy sát khí luôn nhìn nàng, trong lòng có chút khó chịu, liền ngước lên, quả hiên chính là Vân Ương Ương.

      Xem ra lần này tiến vào rừng rậm Đen vây săn, cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ phải phòng bị những dã thú lợi hại, còn phải đề phòng những người Vân Ương Ương hạ sát tâm.

      Người phụ trách của học viện Ngọc Hoàng Tiêu Sơn trưởng lão là lão giả râu tóc bạc trắng, có chút mùi vị của đạo cốt tiên phong, lão ta là đại trưởng lão chủ của thư viện, đừng nhìn thấy lão ta là người cực kỳ hòa ái, nhưng khi xử phạt người lại cực kỳ nghiêm khắc tàn nhẫn, học viện ít người đều sợ lão ta.

      Tiêu Sơn trưởng lão ở trước cổng thư viện bắt đầu phát biểu: “Vây săn lần này là cơ hội của các ngươi, mọi người nhất định được lười biếng, phải cố gắng săn bắt con mồi, cũng như trước, đội săn bắt dã thú nhiều nhất, nhận được phần thưởng của thư viện, hơn nữa trong lúc săn bắt, có thể tôi luyện ý chí của các ngươi, có ích cho việc thăng cấp nội lực, cùng với phát huy phản ứng trường thi.”

      Lời của Tiêu Sơn trưởng lão vừa dứt, bên dưới tràn tiếng hoan hô, ít người kích động gật đầu, hưng phấn bừng bừng phần thưởng của đội đứng đầu, mọi khi tiểu đội săn bắt dã thú nhiều nhất được thư viện thưởng cho bí kiếp võ công bậc cao, lần này chỉ e cũng ngoại lệ, những người tham gia vây săn này, ít người trong đó phụ thân đều là quan văn, trong gia tộc cũng có bí quyết võ công lợi hại, nếu có thể có được quyển bí quyết võ công lợi hại, thể nghi ngờ là chuyện cao hứng nhất.

      Tiêu Sơn phất tay đợi cho đến khi mọi người im lặng, lại tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà mọi người thể coi thường rừng rậm Đen này, tuy rằng có cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm vẫn luôn tồn tại, các ngươi nên cẩn thận, cho nên đội viên mỗi tổ được nội loạn, nhất định phải đoàn kết, chú ý dã thú sống bầy đàn bên trong, gặp phải dã thú sống bầy đàn tốt nhất lập tức lui ra, hơn nữa bên trong có rất nhiều cao thủ lánh đời tính tình cổ quái, mọi người dẫu sao cũng phải cẩn thận chút, nếu gặp nguy hiểm, có thể phát tín hiệu, tự khắc có người đuổi theo giúp đỡ các ngươi.”

      Lão sư của thư viện tất cả đều ở trong dãy núi rừng rậm Đen, chuẩn bị tùy lúc cứu những đệ tử lâm vào những hoàn cảnh khốn đốn.

      Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh tiếng: “Xuất phát.”

      Mọi người đều lên xe ngựa, mỗi đội chiếc xe ngựa, đội ngũ chậm rãi, đường rời khỏi Kinh Giao, tiến về phía dãy núi rừng rậm Đen. Lúc xe ngựa của Vân Ương Ương qua xe ngựa của Hoa Kinh Vũ, nàng ta hướng Hoa Kinh Vũ ra dấu ngón giữa cái, cực kỳ khinh miệt trừng về phía nàng, sau đó vứt cái rèm xuống, xe ngựa nghênh ngang rời .

      Đám người Hoa Kinh Vũ ngồi trong xe ngựa, cũng đường theo sau xe ngựa của người khác rời khỏi.

      Dọc đường mọi người ngừng thúc ngựa mà , ngay cả nghỉ ngơi cũng đều ngủ xe ngựa của chính mình.

      Đám người Hoa Kinh Vũ bởi vì ở chung mười ngày, hai bên rất thân thiết, giống như bạn hữu bình thường. Bởi vì là đội viên của tổ đội, cho nên quan hệ hai bên tệ, chỉ trừ việc mỗi ngày Khương Duy hỏi bọn họ lần: “Ta đẹp trai ? Ta có phải đẹp trai bạo ?”

      Tất cả mọi người đều lười để ý tên động kinh này, lúc ai hỏi, y liền hỏi Hách Liên Hiên trầm mặc, đáng tiếc Hách Liên Hiên vẫn cứ để ý tới y, cuối cùng khiến cho Khương Duy bắt đầu khiêu chiến Hách Liên Hiên.


      Bất quá tính tình của Hách Liên hoàng tử tốt đến mức khiến người tranh cãi vô ích, du cho Khương Duy vẫn cứ khiêu chiến, y lẳng lặng câu. Khương Duy giống như đánh vào cây bông, cả người sức lực đều có.

      Cuối cùng chỉ có thể hạ kết luận: “Đây chính là kh
      úc gỗ, khúc gỗ, các ngươi có phải ?”
      Trong xe ngựa, mấy khuôn mặt đồng thời quay đầu, làm như nghe thấy lời của y, Khương đại công tử phát điên: “ phải là khúc gỗ, là năm khúc, chẳng lẽ khen bổn công tử các ngươi chết à.”

      Trầm mặc như trước tiếng động, ai để ý tới y, cuối cùng Khương đại công tử yan rồi, lui về góc của xe ngựa, câu nào, bộ dạng hữu khí vô lực giống như chết cha chết mẹ vậy.

      Dọc đường Hách Liên Hiên rất ít chuyện, đem trầm mặc là vàng phát huy đến cực hạn.
      Bất quá y mang theo bộ dáng tuấn mỹ mang theo u buồn thản nhiên, làm cho nữ nhân trong xe ngựa luôn thán phục.

      Tiểu Chiêu lại mắt ứa sao hồng, thỉnh thoảng hướng Hách Liên Hiên ném tên tim hồng, đáng tiếc Hách Liên Hiên lẳng lặng làm bộ hiểu phong tình thấy được, từ đầu đến cuối cũng để ý ba người bọn họ, cuối cùng Tiểu Chiêu chỉ có thể đem tràn đầy nhiệt tình để ở trong lòng.

      Dọc theo đường , các nàng thu hoạch lớn nhất đó là mấy nữ nhân ở chung rất vui vẻ, trải qua mười ngày ở chung, mấy người càng ngày càng hợp ý, trở thành bạn hữu chân chính.

      Mười ngày sau rốt cuộc đến dãy núi rừng rậm Đen, tất cả xe ngựa của thư viện Ngọc Hoàng đều dừng lại, Tiêu Sơn trưởng lão đứng ở cửa sơn mạch nhìn đội viên mỗi đội, bắt đầu dặn dò: “Được rồi, kế tiếp là bắt đầu vây săn, bãi vây săn vòng lại rồi, các ngươi sau khi vào nhìn thấy bản đồ kí hiệu, nhớ kĩ bốn phía trong bản đồ kí hiệu có thể săn bắt, được vào sâu bên trong, nhớ chưa, mặt khác nếu gặp nguy hiểm có thể phát đạn tín hiệu, có người lập tức tiến vào giải vây.”

      “Vâng, đại trưởng lão.”

      “Vây săn bắt đầu.” Tiêu Sơn trưởng lão hô tiếng, mọi người tiến vào sơn mạch, Vân Ương Ương theo đoàn người phía sau vào, lúc qua bên cạnh đám người Hoa Kinh Vũ, ngón tay dựng thẳng lên trời, sau đó lại hướng xuống dưới đất, ý chỉ cuồng vọng đến cực điểm.

      Đội Hoa Kinh Vũ giành với người khác, mà là chậm rãi ở phía sau, lúc qua bên cạnh đám người Tiêu Sơn trưởng lão, Mộ Dung Lan lão sư đột nhiên gọi đội của các nàng: “Tổ của các ngươi ở bên trong cẩn thận chút.”

      Nhóm Người Hoa Kinh Vũ có cùng đám người đoạt đường, hướng phía mạn thôn mà vào trong, lúc qua Mộ Dung Lan bỗng mở miệng dặn dò: “các ngươi nên thận trọng chút.”
      Mộ Dung Lan đối với thành viên của đội bọn họ vẫn có chút lo lắng, tuy rằng mấy người này nhìn thấy tựa họ cũng tệ, Hách Liên Hiên lại có nội lực cấp năm, đáng tiếc trong đội ngũ của người khác, lại có cao thủ lợi hại hơn.

      Y trước đó liếc cái, phát tổ người của Vân Ương Ương thực lực cực kỳ lợi hại, ngoại trừ Vân Ương Ương cùng người tên Tô Noãn là nội lực cấp bốn, đội viên khác thực lực đều rất mạnh, lợi hại rất nhiều so với Vân Ương Ương cùng Tô Noãn, đều là cao thủ rất lợi hại.

      Người của đội Vân Ương Ương thực lực hết sức hùng mạnh, nếu bọn họ chống lại đám người Hoa Kinh Vũ, chỉ sợ bọn họ rất nguy hiểm, nhưng chuyện đến bước này, hơn nữa Hoa Kinh Vũ lòng muốn tham gia vây săn lần này, y chung quy thể ngăn cản họ vào bây giờ.

      Đôi với lo lắng của Mộ Dung Lan, Hoa Kinh Vũ rất cảm kích, cung kính cám ơn “Cám ơn lão sư.”

      “Nếu xảy ra chuyện gì giải quyết khô
      ng được, nhớ kỹ, lập tức phát đạn tin hiệu cho ta, ta lập tức qua giúp các ngươi.” Mộ Dung Lan cũng phải là người nhiều chuyện, bình thường rất ít quan tâm đệ tử như vậy, trước kia y cũng để ý nhiều đến Hoa Kinh Vũ cho lắm.

      Nhưng tại biết tại sao, lại theo bản năng muốn giúp đỡ nàng, có lẽ chính mình thấy được quật cường giữa lông mày nàng, còn có ý chí chiến đấu khuất phục kia.

      “Chúng ta biết rồi.” Hoa Kinh Vũ xong thêm gì nữa, xoay người sải bước tiến về rừng rậm Đen, nghĩa vô phản cố, thành công liền xả thân, có gì đáng sợ.

      Sống phải sống đỉnh thiên lập địa, chết có gì đáng sợ, nàng vốn chết qua lần, nàng tuyệt đối phải là loại người cả đời hèn nhát.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Sát nhân
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Nguyệt Nha

      Đám người Tiêu Sơn viện trưởng thấy vẻ mặt Mộ Dung Lan sầu lo, nhịn được quan tâm hỏi: “Mộ Dung, xảy ra chuyện gì?”

      Mộ Dung Lan lắc đầu: “ có việc gì.”

      Trong lòng y thầm mặc niệm, ngàn vạn lần nên xảy ra chuyện gì mới tốt.

      Đám người Hoa Kinh Vũ tiến vào sơn mạch, tình cảnh trước mắt lập tức trở nên trầm u ám, bốn phía đều là cây lá um tùm, khí u quỷ dị, ở chỗ tối có tiếng rì rào vang lên, còn có xa xa truyền đến tiếng gầm của dã thú.

      Mặc dù là ban ngày, cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an, rừng rậm Đen quả nhiên thể coi thường, chỉ mới ở cửa khu rừng cảm thấy áp bách như vậy, bên trong chỉ sợ càng khiến cho người ta bị đè nén.

      Trong đoàn người, nam nhân trước, hai người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy dẫn đầu. Đừng nhìn hai người này, người im lặng là vàng, người là thối rắm thích chưng diện, nhưng những lúc nguy hiểm, bọn họ tương đối thân thiết với nhau. Dọc đường Hách Liên Hiên chưa từng chuyện, nhưng lúc này lại mở miệng, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo trầm thấp, chậm rãi vang lên: “Cẩn thận chút, chớ khinh thường.”

      “Ừm.” Mấy người phía sau lên tiếng trả lời, hai người đằng trước liền bắt đầu tiến sâu vào trong. Đoàn người càng sâu vào, ánh sáng dần trở nên u ám, đỉnh đầu, những tia sáng loang lổ giữa những tán lá cây chiếu xuống.

      Những nhóm xung quanh sớm phân tán, cho nên dọc đường cũng bắt gặp những người khác, chỉ có mấy người bọn họ.

      đường , bọn họ phát bất cứ dã thú hay địch nhân nào. Cho nên có chút thoải mái, Tiểu Chiêu trời sinh là tiểu nha đầu hiếu động, đôi mắt luôn nhìn khắp nơi.

      Rất nhanh liền thấy cách đó xa trong bụi cây có đóa thất thải ma (nấm bảy màu), nhìn qua thập phần xinh đẹp, Tiểu Chiêu cao hứng kêu lên, nhào tới: “Cây nấm này xinh đẹp a~.”

      Nàng đưa tay muốn ngắt lấy, Hoa Kinh Vũ biến sắc, kêu to: “Cẩn thận, cây nấm này có độc, hơn nữa bên cạnh nấm độc hẳn là có rắn.”

      Thanh của nàng vừa dứt, sắc mặt Tiểu Chiêu liền biến sắc, thân mình co rụt lại, đạo u quang lên, đó là con rắn độc màu đỏ tươi, vô thanh vô tức vọt tới, bất quá vì Tiểu Chiêu đột nhiên lùi lại, cho nên liền đánh vào khí.

      Khương Duy nhanh chóng tiến lên, vận kình khí, chưởng oanh tới, đem con rắn độc kia đánh chết, Tiểu Chiêu nghĩ lại mà sợ thôi, sắc mặt lập tức trắng bệt.

      Hách Liên Hiên liếc mắt nhìn nàng cái, thản nhiên : “Đừng tùy tiện chạm vào thứ gì, ít nhất phải nhìn ràng là vật gì rồi mới động thủ.”

      Y vừa xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng mở miệng: “Cẩn thận, có sát khí.”
      Nhan Băng nhanh chóng vọt ra, chắn trước mặt Hoa Kinh Vũ, cẩn thận nhìn xung quanh, Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong cũng hết sức chăm chú tập trung nhìn bốn phía.

      Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng cười hung hăng càn quấy ngang ngược, theo đó đạo thanh từ trong rừng vọng lại: “Hoa Kinh Vũ, ngươi cho là đánh bổn tiểu thư xong liền quên như vậy sao?”
      Mấy đạo thân ảnh từ bốn phía ra bay tới, đồng thời hạ xuống đối diện đám người Hoa Kinh Vũ, những người này chính là Vân Ương Ương cùng đồng bọn của ả.

      Bốn nam nhân cùng nữ nhân đứng ở phía sau Vân Ương Ương, đám hai tay ôm ngực, ánh mắt lãnh, chú ý đến động tĩnh bên này.

      mặt Vân Ương Ương tràn đầy ý cười tàn, đôi mắt thèm muốn liếc nhìn Hách Liên Hiên tuấn mỹ u buồn làm người khác nhộn nhạo hanh tự giác được dịu dàng: “Hách Liên hoàng tử, mục tiêu của ta là Hoa Kinh Vũ, cùng các ngươi có quan hệ, tại các ngươi có thể rời .”

      xong ả lại nhìn về hướng đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong còn có Khương Duy: “Mấy người các ngươi cũng có thể tự mình rời , người ta muốn thu thập chỉ có mình Hoa Kinh Vũ, cùng người khác quan hệ, các ngươi rời , chúng ta động thủ.”

      Sắc mặt Nhan Băng có chút khó coi, khẩn trương nhìn Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, lại nhìn Tư Đồ Tiểu Chiêu. Nàng biết lúc này Hoa Thanh Phong có khả năng để ý đến hai người chủ tớ các nàng, chỉ là người khác kiên định đứng ở chỗ này sao? Lúc này nếu như bọn họ bỏ rơi các nàng, tất nhiên các nàng thoát được độc thủ của đám người Vân Ương Ương.

      Tô Noãn bên cạnh Vân Ương Ương cũng kêu lên: “Hách Liên hoàng tử, chuyện này là chút đụng chạm giữa Vân Ương Ương cùng Hoa Kinh Vũ, cùng Hách Liên hoàng tử có nửa điểm quan hệ, cho nên Hách Liên hoàng tử có thể dẫn bọn họ rời .”

      Nàng cười đến vô cùng hoàn mỹ, nàng hi vọng có thể lưu lại hình tượng tốt đẹp trong lòng Hách Liên Hiên.

      Bất quá trong mắt Hách Liên Hiên căn bản chút bóng dáng nào của nữ nhân này, y thản nhiên khẽ động lông mi đen đậm, mắt dài híp lại, ánh mắt nghiêm nghị trầm tĩnh: “Chúng ta nếu là đội, tuyệt đối bỏ ai lại.”

      Con ngươi Hách Liên Hiên bắn ra tia sáng u lãnh, khuôn mặt tuấn mỹ hòa với vẻ nhu hòa rực rỡ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ cả người y.

      Phía sau y, Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức híp mắt lại như trăng lưỡi liềm, khóe môi gợi lên nụ cười tươi. Thực đàn ông, quả nhiên hổ là nam nhân Tư Đồ Tiểu Chiêu nàng vừa ý: “Hách Liên Hiên, được lắm.”

      Tư Đồ Tiểu Chiêu giơ ngón tay cái lên, Khương Duy ở phía sau Hách Liên Hiên kêu to lên: “Còn có ta mà, ta đâu? Ta cũng quyết lùi bước.”

      Dứt lời, Khương Duy lập tức bày ra phong thái ngọc thụ lâm phong nhàng, hạc trong bầy gà.

      Tư Đồ Tiểu Chiêu rối rắm chút, bất quá hôm nay Khương Duy cũng có chút khí khái nam nhân, liền miễn cưỡng mở miệng: “Ừ, ngày hôm nay Khương Duy cũng được lắm, hỗ là ngọc thụ lâm phong, phong thái nhàng, Khương công tử.”

      Cho tới bây giờ, đây là câu thư thái nhất Khương Duy nghe được.

      Y rú lên tiếng sói tru, tâm tình thập phần kích động, sau đó vẻ mặt biết sợ nhìn về phía đám người Vân Ương Ương ở đối diện: “Vân Ương Ương, các ngươi đừng hòng đụng đến bất cứ người nào trong nhóm bọn ta, nhớ kĩ, là bất kì người nào.”

      Y xong liền tiến đến đứng cạnh Hách Liên Hiên, hoàn toàn sợ hãi.

      Đối diện, sắc mặt hai người Vân Ương Ương cùng Tô Noãn rối rắm, kỳ các nàng muốn động tới Hách Liên hoàng tử a~. ra trong lòng các nàng y là thần a~, nhưng xem ra hôm nay muốn động chỉ sợ là được.

      Trương Khải sau lưng Vân Ương Ương có chút nhịn được, trực tiếp tiến lên kéo Vân Ương Ương qua, nhìn Hách Liên Hiên cùng Khương Duy: “Các ngươi rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách bọn ta khách khí.”

      rồi y liền xoay qua ba tên đồng bọn: “Lên, hung hăn giáo huấn những kẻ cuồng vọng này.”
      “Được.” Ba đồng bọn phía sau Trương Khải, thân hình khẽ động, đôi mắt của bốn người như mắt hổ, ngoan lệ nhìn chằm chằm mấy người đối diện.

      Trương Khải là người có nội lực cao nhất trong nhóm, nội lực của y đạt cấp sáu, ba đồng bọn so với y thấp hơn chút, người tên Cao Cường, hai người còn lại là Mạnh Đông Sinh và Lăng Thành.

      Sở dĩ bọn cùng nhóm với Vân Ương Ương, là bởi vì phụ thân của Vân Ương Ương chính là kinh Triệu phủ doãn, cùng gia tộc bọn họ có quan hệ, hơn nữa Vân Ương Ương còn hứa cho bọn họ vài thứ tốt, tự nhiên bọn xuất thủ.

      Mục tiêu ngày hôm nay của bọn họ là Hoa Kinh Vũ, đem nàng đánh chết, ít nhất cũng phải đánh cho tàn phế: “Bốn người chúng ta bao vây Hách Liên Hiên, Khương Duy, Tư Đồ Tiểu Chiêu, còn có Hoa Thanh Phong.”

      “Hai người các ngươi đối phó với hai người chủ tớ Hoa Kinh Vũ, có nắm chắc hay ?” Trương Khải phân công nhiệm vụ.

      Vân Ương Ương gật đầu, đôi mắt như sói quan sát thân thể gầy yếu của Hoa Kinh vũ, khuôn mặt đen kịt, cặp mắt lại chói mắt giống như sao trời. Vân Ương Ương nhìn thấy cực kì chán ghét, muốn đào hai mắt của nàng ra, dáng người xấu xí, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người ta đố kị: “Được!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 17: Bầy sư tử
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Nguyệt Nha

      Giữa khu rừng, vài thân ảnh di chuyển, sát khí tràn ngập. Bốn thân ảnh nhanh như gió, tựa như u linh ( hồn) nhàng di chuyển, bao vây đám người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, hai đạo thân ảnh còn lại hướng về phía Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng mà công kích.

      phương khuất trong dãy núi rừng rậm Đen, từng đợt kình khí màu xanh bay lên, trong đó luồng khí màu xanh biếc đan xen với nhau, tạo thành lá chắn, bao bọc lấy đám người ở giữa, thân hình giống như sói lao nhanh ra, hướng thẳng về phía nam tử tuấn mỹ dẫn đầu. Ba thân ảnh khác cũng tựa như giao long xuất thủy* đánh về phía đám người bên ngoài, chớp mắt cái, đám người liền giao thủ với nhau, dây dưa chỗ.

      * giao long xuất thủy: rồng nổi mặt nước

      Nội lực Hách Liên Hiên tuy chỉ ở cấp năm, nhưng giao đấu với Trương Khải nội lực cấp sáu cũng hề khó khăn. Mặc dù nội lực có kém chút, nhưng thực lực của Hách Liên Hiên rất cường đại, ra tay đều là sát chiêu.

      Võ công của đều là tuyệt thế bí kíp, vừa ra tay liền là sát khí dời núi lấp biển, Trương Khải dùng chiêu chống đỡ, bùm bùm, hai người đồng thời lui về phía sau: “Võ công của Hách Liên hoàng tử là lợi hại.”

      Tuy rằng nội lực của cao, nhưng hai người giao thủ đều giống như tốn sức chút nào. Xem ra bọn phải cẩn thận, được khinh thường, về phần ba người khác cùng chống lại đám người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu còn có Hoa Thanh Phong, trái lại thực nhàng.
      Vân Ương Ương cùng Tô Noãn thấy những người khác đều động thủ, cũng nhượng bộ, hai người như hổ như sói, kẻ trước người sau lao thẳng về phía Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng.

      Vân Ương Ương nhanh như sói hoang, miệng liên tục thét lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi dám cả gan động thủ với ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

      Nhan Băng thấy tình huống này, khỏi khẩn trương kêu: “Tiểu Thư, người cẩn thận chút.”
      Đám người chớp mắt giao thủ.

      Tô Noãn thấy Vân Ương Ương bị Nhan Băng ngăn cản, liền tự mình lách người đánh về hướng Hoa Kinh Vũ. Sắc mặt Hoa Kinh Vũ khó coi, vận kình khí màu hồng ở lòng bàn tay, nàng nâng lên chưởng mạnh mẽ đánh về hướng Tô Noãn.

      Trái lại Tô Noãn lại nghĩ tới Hoa Kinh Vũ trực tiếp xuất thủ, cũng lui lại, võ công của nàng lợi hại hơn Hoa Kinh Vũ rất nhiều, nàng sao phải sợ nàng ta? Phanh tiếng, thân thể liền lùi về phía sau, Hoa Kinh Vũ bị kình khí cường đại đánh trúng, thân mình trực tiếp lui về sau, đồng thời trong miệng dâng lên vị ngọt.

      Tô Noãn thấy Hoa Kinh Vũ bị chưởng của nàng chấn bị thương, khỏi mừng rỡ, nghiêng mình lại đánh tiếp, lúc này, thế nhưng vận dụng công pháp bí quyết: “Thiên La Thủ.”

      Nghênh đón đó là bàn tay khổng lồ từ trung đánh tới, bất quá bàn tay đó chỉ đến nửa, nàng bỗng nhiên cảm giác được bất thường, sắc mặt đột ngột thay đổi, chỉ cảm thấy hơi thở có chút đảo lộn, trong lồng ngực hết sức khó chịu, đau đớn giống như bị kim châm, bàn tay đến giữa trung đột ngột thu trở về, sau đó đưa tay lên ôm ngực.

      Rất nhanh, nàng liền biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ: “Ngươi là tiện nhân, cư nhiên dùng độc.”

      Nàng vừa mới dứt lời, thân mình Hoa Kinh Vũ bỗng nhiên di chuyển, rất nhanh liền lao về phía Vân Ương Ương đứng ở bên, chưởng hướng phía vai Vân Ương Ương mà đánh tới.

      tay Hoa Kinh Vũ có độc, chỉ cần trúng chưởng này, toàn thân Vân Ương Ương liền vô lực, sắc mặt Tô Noãn khó coi vội hét lớn: “Ương Ương, cẩn thận tay của nàng có độc.”

      Vân Ương Ương cùng Nhan Băng bất phân thắng bại, vừa nghe tiếng gió vù vù bên tai, liền biết có người xuất kích, vốn định nâng tay đón chưởng này, đột nhiên nghe Tô Noãn kêu lên, liền thu tay, xoay mình lui về phía sau, lúc này Nhan Băng nhanh như chớp đá tới cước, đem Vân Ương Ương đá bay, bay thẳng đến cây to, đập mạnh rồi bị bắn ngược trở về.

      Vân Ương Ương bị Nhan Băng đá trúng ngực, đau đớn khó nhịn. Sắt mặt nháy mắt liền vô cùng trắng bệch, con ngươi như mắt hổ sói, bắn ra tia độc ác: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại dám can đảm sử dụng độc.”
      Hoa Kinh Vũ lạnh nhạt mở miệng: “ dụng độc, chẳng lẽ chờ chết sao?”

      Vân Ương Ương xoay người, cười phá lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tưởng là ngươi sử dụng độc, liền có thể muốn làm gì làm sao? Hôm nay ngươi nhất định phải chết.”

      Nàng giống như con thú bị chọc giận. Thét dài tiếng lên tới tận trời, trong rừng có tiếng động rì rào phát ra, trong nháy mắt liền có mấy đạo thân ảnh bay đến. Sắc mặt đám người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng còn có Hắc Liên Hiên vô cùng khó coi.

      nghĩ đến Vân Ương Ương thậm chí còn chuẩn bị hậu chiêu, còn có nhiều người như vậy nấp ở bốn phía, hôm nay sợ rằng bọn họ khó có thể đấu lại được, Hách Liên Hiên biến sắc, lập tức hạ mệnh lệnh: “Hoa Kinh Vũ, Nhan Băng, nhanh lên, nơi này có bọn ta.”

      vừa dứt lời, giơ tay lên, kình khí mạnh mẽ điên cuồng phóng ra, đem Trương Khải đánh lui.
      Hách Liên Hiên thừa cơ hạ lệnh với người bên cạnh: “Tiểu Chiêu, ngươi và Hoa Thanh Phong ngăn cản Vân Ương Ương, giúp Hoa Kinh Vũ rời khỏi đây.”

      Mục tiêu của Vân Ương Ương là Hoa Kinh Vũ, chỉ cần Hoa Kinh Vũ rời , bọn họ có nguy hiểm đến tính mạng. tại nguy hiểm nhất chính là Hoa Kinh Vũ.

      “Được.” Tư Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong tuân lệnh, lắc mình nhảy ra, nhanh chóng ngăn cản Vân Ương Ương.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng biết , các nàng lưu lại, đều tốt cho tất cả mọi người, mình rồi, những người này giết đám người Hách Liên Hiên, lập tức lời nào, xoay mình liền chạy.

      Bốn đạo thân ảnh nhanh chóng nhảy ra, nháy mắt đến bên cạnh Vân Ương Ương và Tô Noãn.

      Vân Ương Ương vừa nhìn thấy người xuất , nhanh chóng kêu lên: “Dung Băng, Liễu Thần, lập tức đối phó hai người kia, Hàn Mai, Nhược Tình, các ngươi đuổi theo hai nữ nhân kia.”

      .” Bốn người mới xuất đồng thanh, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình. Hai người Dung Băng cùng Liễu Thần lắc mình chắn trước người Vân Ương Ương, giao thủ cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong.

      Hoa Thanh Phong thân là kiếm khách, trực tiếp cùng cao thủ có nội lực cao thâm giao thủ căn bản là có ưu thế, cho nên nhanh chóng bị Liễu Thần ra tay đánh trọng thương. Còn lại, Dung Băng trực tiếp khiêu chiến với Tư Đồ Tiểu Chiêu, nội lực của Dung Băng cao hơn so với Tiểu Chiêu, cho nên Tiểu Chiêu căn bản phải là đối thủ của người này, hai người vừa mới giao thủ, rất nhanh Tiểu Chiêu liền bị đả bại.

      Vân Ương Ương liếc nhìn Tô Noãn, mệnh lệnh: “Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi.”

      xong liền phân phó Dung Băng cùng Liễu Thần: “Nhanh xử lý hai người này rồi đuổi theo.”
      Ả là vì đảm bảo có sơ hở nào mà thu thập Hoa Kinh Vũ, Vân Ương Ương xong, liền xoay người đuổi theo. Sắc mặt đám người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy ở phía sau khỏi lo lắng, khuôn mặt của Tư Đồ Tiểu Chiêu cũng lên vẻ sầu lo.

      Bọn họ hoàn toàn nghĩ tới, Vân Ương Ương lại có thể tìm được nhiều cao thủ đến vậy, cho nên tình thế của bọn họ tại rất bất lợi.

      Bùm bùm hai tiếng, Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong lại bị đánh bay ra ngòai, hai người đều bị thương , chật vật đứng dậy.

      Dung Băng cùng Liễu Thần đều để ý đến hai người bọn họ nữa, lắc mình liền , hướng về phía đám người Vân Ương Ương vừa rời khỏi lúc nãy, Hách Liên Hiên và Khương Duy mắt thấy hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng gặp nguy hiểm.

      Hai người đồng thời quyết tâm, thi triển toàn lực giao đấu với đám người Trương Khải.

      Nhất là Hách Liên Hiên, tuy rằng nội lực bằng Trương Khải, nhưng mỗi chiêu xuất ra đều khiến cho Trương Khải chật vật chống đỡ.

      Bùm bùm bùm mấy tiếng, Hách Liên Hiên liên tiếp xuất ra mấy chưởng như sấm chớp, từng chiêu đều muốn dồn Trương Khải vào tử lộ, ra tay tàn nhẫn, để cho người ta kịp phản ứng.
      Xuất ra mấy chiêu, sắc mặt Trương Khải cực kì khó coi, đồng thời người bị thương nặng ở nhiều chỗ. nghĩ mình thế nhưng lại đối phó được với Hách Liên Hiên , chuyện này truyền đáng chê cười. Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng với Hoa Thanh Phong chật vật đứng dậy, liếc nhìn hai người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, nhanh chóng mở miệng: “Bọn ta giúp Vũ Nhi, hai người các ngươi nhanh giải quyết bọn họ.”

      Khóe miệng Khương Duy khỏi co quắp, cái gì mà nhanh chút giải quyết bọn người kia, thực lực của người ta cao hơn so với bọn a~, bất quá cũng gì, xuống tay càng ngoan độc hơn.

      Hai người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong tức tốc đuổi theo, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Hắc Sâm Lâm.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng đường hướng về phía trung tâm rừng rậm Đen mà , nghe được đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, hai người dám trì hoãn khắc. Trong lòng hai người đều hiểu , hôm nay nếu rơi vào tay đám người Vân Ương Ương, nhất cũng thành tàn phế, nếu là nặng, chỉ sợ là cái mạng cũng còn.

      Cho nên hai người dám dừng lại, đường hướng phía trước mà chạy.

      Chạy hồi liền tới trung tâm của rừng rậm Đen, tuy rằng phía trước trong bản đồ vây săn chính là vùng cấm địa, nhưng đằng sau đám người kia như sói như hổ đuổi theo, các nàng có biện pháp, chỉ có thể hướng vào trong mà chạy, quan trọng nhất là các nàng có đạn tín hiệu.

      Hai người chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn quên mất dã thú trong rừng, cho đến khi từng trận tiếng gầm gừ vang lên, hai người mới dừng bước, cả núi rừng đều chấn động, tựa hồ mặt đất cũng rung lên, cây cối đong đưa, hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng quay người lại, tay chân liền run rẩy, quanh thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận quay đầu lại, chỉ thấy ở sâu trong rừng rậm, ở phía sau các nàng, các đó xa, dĩ nhiên là bốn năm cái đầu sư tử to lớn ngoe nguẩy, thỉnh thoảng lộ ra mấy cái ranh nanh trắng bóc, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Người câm?
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Nguyệt Nha

      Sắc mặt Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vô cùng khó coi, nghĩ tới gặp phải bầy sư tử, tại phải làm sao bây giờ? Năng lực của các nàng căn bản đấu lại bầy sư tử này a, chẳng lẽ nơi này là chốn chôn thân của các nàng?

      Lúc này Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng có chút rối loạn, làm sao lại xâm nhập vào giữa đàn sư tử a~.
      Các nàng hôm nay thực phải chết có chỗ chôn sao, đằng sau tiếng bước chân ngày càng gần, Vân Ương Ương dẫn hai người Lăng Hàn Mai và Giang Nhược Tình chạy vội đến.

      Nhìn thấy bốn năm đầu sư tử kia, ba người đồng thời ngây ngẩn cả người, có chút sợ hãi.

      Bất quá ba người liền nhanh chóng cao hứng lên, Vân Ương Ương cười lớn mở miệng: “Thiên đường có lối ngươi , địa ngục cửa ngươi lại tiến vào, Hoa Kinh Vũ, xem ra hôm nay nhất định là ngày chết của ngươi, khẳng định ngươi trở thành thức ăn trong bụng bầy sư tử này, nếu ngươi qua đây thành tù nhân cho chúng ta cũng được, ngươi chọn .”

      Trước có sói sau có hổ, nhất thời Hoa Kinh Vũ có loại cảm giác vô lực, là trời muốn diệt nàng, bằng sao lại trùng hợp như vậy, cố tình ngay tại lúc này lại gặp phải bầy sư tử a.

      Đám người Vân Ương Ương ở phía trước đều dám khinh thường, hai mắt nhìn chằm chằm vào bốn năm cái đầu hoàng mao (lông vàng) sư tử cách đó xa, mắt như chuông đồng, miệng như bồn máu răng như kiền, những tên này rất lợi hại, mặc dù võ công của các nàng tệ nhưng cũng dám tùy tiện trêu chọc đám súc sinh đó, cho nên nếu bốn năm cái đầu sư tử kia mà động, các nàng nhanh chóng lui lại, để chủ tớ Hoa Kinh Vũ làm mồi cho đám sư tử.

      Phía sau Hoa Kinh Vũ, đám sư tử rung đùi đắc ý bỗng giật mình động đậy, tiếng gầm sét đánh. Rung chuyển giữa núi rừng, thỏ cáo vội nấp, những con nai bên khe suối cũng nhanh chóng thu mình lại, trong rừng nhất thời yên tĩnh tiếng động, chỉ có mấy cái đầu sư tử vàng, từng bước từng bước ngoe nguẩy tới, sắc mặt Hoa Kinh Vũ cùng Nha Băng lạnh như băng, mồ hôi lạnh theo quần áo chảy xuống, trong nháy mắt quanh thân lạnh buốt.

      Nhan Băng run rẩy mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? bằng quay đầu lại .”

      Các nàng rơi vào tay đám người Vân Ương Ương, có lẽ vẫn còn con đường sống, nhưng nếu rơi vào trong miệng mấy con súc sinh lông vàng này, chỉ có con đường chết.

      Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lạnh lùng kiêu ngạo, híp mắt nhìn mấy con sư tử ngông cuồng trước mặt, trong mắt lên tia sáng u, trầm giọng mở miệng: “Cùng bọn người kia liều mạng, đợi ta dùng độc xem có thể độc chết chúng nó hay , sau đó chúng ta nhanh chóng rời .”

      Nhan Băng có cự tuyệt, lên tiếng đáp ứng, chú ý tới mấy con sư tử trước mặt.

      Phía trước mấy con súc sinh lông vàng, mắt thấy cách đó xa hai miếng thịt dao động, thân mình sư tử khẽ run lên dựng thẳng, nhún người liền hướng về phía hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng mạnh mẽ đánh tới, trong khí bốc lên cỗ mùi tanh hôi, đông thời thân mình khổng lồ của sư tử lao tới, thân hình Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng khẽ động, vội lui về sau, Vân Ương Ương cùng hai người đồng bọn bên cạnh, nhanh chóng mở miệng: “, cần chờ chết.”

      Ba người thân hình vừa lui, lập tức quay đầu lại chạy, bất quá cũng có chạy xa, mà là chạy đến nơi tương đối an toàn, chỉ cần những con sư tử kia lại gần, các nàng liền chạy trốn, bị sao, tóm lại chưa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ rơi vào miệng sư tử, Vân Ương Ương liền chưa từ bỏ ý định.

      Quái vật khổng lồ từ trời giáng xuống, thế công mang theo sức mạnh hủy trời diệt đất, tuy rằng trong lòng Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng bất an, cũng muốn chờ chết, thân hình khẽ động lắc mình tránh thoát, cuồng sư* hướng các nàng nhào tới lại rơi vào khoảng , bùm bùm hai tiếng liền rơi xuống đất, mặt đất lại chấn động, rống, cuồng sư tức giận phát điên, mắt hổ trợn lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng, lúc này bốn năm con sư tử phân tán ra, bao vây Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng.

      *Cuồng sư: sư tử điên cuồng, mãnh liệt.

      Rống, rống, tiếng rống chấn động núi rừng vang lên, cành lá ào ào rơi xuống, đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai còn có Giang Nhược Tình cách đó xa thấy vậy, ánh mắt dữ tợn cười rộ lên.

      “Ha, ha, cái nữ nhân này bị tươi sống cắn chết.”

      “Đúng a, là sảng khoái tâm hồn, nàng ta dám đánh ta, bị sư tử cắn chết là đáng đời.”

      So với hưng phấn của đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai, mặt hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng đổ mồ hôi hột to như hạt đậu, bây giờ bị những con súc sinh lông vàng này bao vây ở giữa, các nàng dù muốn lui lại cũng thể lui được, tại xem ra chỉ có thể liều mạng đánh rận sinh tử.

      Từng cái miệng to như chậu máu lắc lư ở xung quanh các nàng, nước dãi theo đó xuống, vô cùng khó ngửi.

      “Tiểu thư.” Nhan Băng lo lắng kêu lên, trong tay Hoa Kinh Vũ nắm ít phấn độc, dùng hết toàn lực ném ra, độc dược nàng ném ra phải là loại kịch độc gì, chỉ là loại độc gây hôn mê, chẳng qua là nàng biết lượng độc kia có đủ để làm chúng bất tỉnh hay .”

      “Rống.”

      Lúc này trời đất đều yên tĩnh, ngạt thở trước tử vong, kẻ khác dĩ nhiên cũng hoảng hốt theo, trời đất vạn vật, hóa thành hư ảo, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vội lách từ khe hở của mãnh sư ra, lúc này người cả hai đều là mồ hôi lạnh.

      Sưu sưu sưu, giữa trung có tiếng xé rách khí của kim loại, gió cuốn mưa bay bắn qua, ngờ là năm mũi tên cùng lúc, trong truyền thuyết năm mũi tên cùng lúc được bắn ra nhất định phải có lực cách tay đạt ngàn cân mới có thể thi triển ra tài bắn cung kinh người này.

      Rống rống rống, phanh phanh phanh.

      Thống khổ gào thét, tiếng vật nặng va chạm rơi xuống đất, cùng xuất lúc. Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng ngây người nhìn lại, lúc này mấy con sư tử bao vây chuẩn bị đánh về phía các nàng, thế nhưng đều phun máu ngã xuống đất, giờ phút này thống khổ giãy giụa, cổ mỗi con đều trúng mũi tên màu vàng, trong khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khiến người khác buồn nôn.

      Hai người khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước cố gắng kéo dài khoảng cách với mấy con súc sinh kia, khắc trước các nàng suýt bỏ mạng bởi mấy con súc sinh lông vàng đó, vậy mà lúc này lại chết thảm dưới mũi tên, là hả lòng hả dạ, Hoa Kinh Vũ muốn vỗ tay khen hay, bất quá nàng cũng quên mình cùng Nhan Băng còn có thể sống, chính là nhờ những mũi tên kia, cho nên hai người nhanh chóng ngẩn đầu tìm chủ nhân mũi tê kia, đạo thanh quyến rũ khiến người ta mê muội như mùi rượu nếp ở trong rừng vang lên.

      nghĩ tới săn phải mấy tên nhức đầu này.”

      “Chủ tử bắn cung càng ngày càng lợi hại.”

      Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng vừa nghe thấy, sắc mặt khỏi vui mừng. nhanh chóng nhìn về phía thanh truyền tới, chỉ thấy cách đó xa đằng sau cây Tùng to lớn có ba bốn người nhảy ra, ung dung tới, những người này giống như dạo ở rừng rậm Đen, cước bộ tao nhã nhàn rỗi, tựa như dạo ở hoa viên nhà mình.

      Chỉ cần nhìn thấy phong thái ung dung của họ cũng đủ biết thân thủ của họ cực cao, cho nên cũng hề sợ hãi dã thú ở rừng rậm Đen, chỉ dựa vào thân thủ mới vừa rồi, cũng có thể ở chỗ này hoành hành có trở ngại, mấy con súc sinh lông vàng kia, lập tức bị giết, có thể thấy được lợi hại đến cỡ nào.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng nhìn chằm chằm vào đám người, rất nhanh liền nhận ra người cầm đầu, ngờ là người Yến Vân quốc nghe tên đều sợ hãi Tà vương Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.

      Lúc này trong rừng rậm Đen, ánh sáng nhiều, thế nhưng lại có thể ràng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia, khuôn mặt giống như Tu La địa ngục, tràn ngập ánh sáng tà ác, con ngươi đen láy như ngọc u sắc bén nhìn thấu lòng người, mang theo huyết sắc, chỉ cái liếc mắt, liền làm người ta cảm nhận được là kẻ máu lạnh vô tình. Chỉ là lúc này trong tay cầm cây cung vàng chuôi hình con rồng cuốn quanh, đạp ánh sáng mà đến, tựa như vị hùng trong truyền thuyết từ trời giáng xuống.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng ngây dại ra, nghĩ đến người cứu bọn họ thoát khỏi miệng mấy con sư tử, lại là người được muôn dân Yến Vân quốc kính trọng Bắc U Ngũ điện hạ, nghe đồn người này thủ đoạn độc ác, máu lạnh vô tình, trong lòng cho tới bây giờ quan tâm chuyện gì, nay lại có thiện tâm cứu giúp các nàng, ngày hôm nay cứu các nàng có lẽ chẳng qua chỉ là là hứng thú nhất thời, nhưng mặc dù là hứng thú nhất thời cũng cứu các nàng mạng, nhưng cũng phải cố tình muốn cứu các nàng, biết gì cho phải đây?

      Hoa Kinh Vũ phát ra Nam Cung Lăng Thiên, tất nhiên cũng phát ra nàng, Nam Cung Lăng Thiên hướng nàng chậm rãi tới. bước chân ưu nhã cao quý, ống tay áo kim tuyến khẽ động, tựa như bức màn máu hoa lệ tuyệt đẹp, khiến kẻ khác áp lực, thở nổi, cẩm bào màu đen, thêu đóa hoa lớn đỏ rực uyển chuyển, lộ ra vẻ mị kì lạ như máu, làm tâm tình người khác khỏi bất an khủng hoảng, mang đến cổ tôn nghiêm chấn áp, dĩ nhiên so với mấy con súc sinh lông vàng kia hề kém, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng câu cũng được, thẳng đến khi thanh lạnh lẽo tà ma quỷ mị mê ly vang lên.

      “Đầu lưỡi bị cắn rồi?”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Diễn trò!
      Edit: Yến Nhi, Nana Trang
      Beta: Nguyệt Nha

      Hoa Kinh Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Lăng Thiên liếc mắt cái, lãnh đạm nhíu mày, kiêu ngạo siểm nịnh mở miệng: “Tạ ơn Bắc U Vương điện hạ ra tay giúp đỡ.”

      “Vậy ngươi dự định tạ ơn bản vương như thế nào?” Thanh lạnh nhạt tà ma chút dao động nào, đôi mắt đen như điểm nước sơn khóa lên Hoa Kinh Vũ, trong con ngươi chứa chút hứng thú.

      Nếu phải phát người bị đám súc sinh lông vàng này bao vây là nàng, mà lại có chút hứng thú với nàng, chỉ sợ cũng bắn mũi tên kia, từ trước đến nay cũng phải là người lương thiện, Nam Cung Lăng Thiên yếu ớt cười rộ lên, cười tựa như huyết sắc hoa hồng đẹp đẽ của cõi Niết Bàn (thế giới bên kia), lộ ra vẻ đẹp kinh người, Hoa Kinh Vũ nhìn đến ngây người, trong lòng tiếc hận, người phát ra ánh sáng chói mắt như thế ngờ là đoạn tụ, là đáng tiếc đáng tiếc.

      Nàng nghĩ tới mức nhập thần, nam nhân đối diện khẽ híp mắt, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: “Nếu như ngươi nghĩ ra biện pháp báo đáp bổn vương, bổn vương ngại đem ngươi ném vào bầy sư tử hoặc bầy sói.”

      Ý tứ của rất ràng, cứu Hoa Kinh Vũ, nếu như Hoa Kinh Vũ nghĩ ra phải tạ ơn như thế nào, hoặc tạ ơn thứ hài lòng, ngại đem Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng ném vào bầy sử tử hoặc bầy sói.

      Sắc mặt Hoa Kinh Vũ tối sầm lại, con ngươi co rút lại, hình ảnh lúc trước thiếu chút nữa bị sư tử lông vàng cắn nuốt lên ràng ở trong đầu, là đáng sợ.

      biết vương gia muốn ta tạ ơn như thế nào? Nếu như vương gia muốn tiền, bất kể bao nhiêu tiền ngày mai Hoa Kinh Vũ ta nhất định tìm cách đưa cho vương gia. Nếu như vương gia muốn người, từ nay về sau Hoa Kinh Vũ ta làm nô tỳ hầu hạ vương gia. biết Ngũ gia ngài muốn cái gì?”

      Hoa Kinh Vũ cố gắng làm cho mình thoạt nhìn rất thành khẩn, nàng nghĩ cũng muốn nghĩ tiếp tục tiến vào bầy sư tử hoặc bầy sói, nếu người có thể sống, hà tất lại nghĩ muốn chết.

      Nam Cung Lăng Thiên trầm tĩnh đột nhiên cười rộ lên, con ngươi thâm thúy u hàn (tối tăm lạnh lẽo) hé ra chút ánh sáng, nha đầu kia đúng là thú vị a, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch lên, thanh tà mị mê hoặc người từ từ vang lên: “Nếu bản vương muốn người?”


      “Từ nay về sau ta chính là nha hoàng của vương gia, cả đời hầu hạ vương gia.”

      Nếu như có thể như vậy tốt, vừa có thể hủy bỏ hôn với thái tử, vừa có thể rời xa cả nhà Hoa gia đáng ghét kia, giờ khắc này Hoa Kinh Vũ cảm thấy, nếu làm tiểu nha hoàn cũng tồi, ngược lại tránh khỏi trêu chọc đủ loại phiền phức.

      Bất quá câu của Bắc U Vương điện hạ lại giống như sấm sét ở đỉnh đầu nàng nổ ra: “Nếu bản vương muốn ngươi làm ấm giường.”

      “Được, chỉ cần vương gia muốn!” Hoa Kinh Vũ đột nhiên kinh hãi nghĩ đến ý tứ của Nam Cung Lăng Thiên nhắc tới, ấm giường, CMN* ngờ là ấm giường, nàng tưởng là……. phải là đoạn tụ sao, còn ấm giường, ấm giường cũng nên tìm nam nhân a, nàng là nữ nhân.

      *CMN: 1 câu chửi tục, chắc mấy bạn cũng bik nhỉ?

      Hoa Kinh Vũ rất muốn đường đường chính chính nghiêm trang cự tuyệt cầu của nam nhân này, bất quá tại ở dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu, nếu nàng trêu chọc vị gia này mất hứng, vị gia này rất có thể lần nữa đem nàng ném vào bầy sư tử hoặc bầy sói, cho nên ở thời điểm đủ năng lực, nên biết lượng sức mình khiêu khích quyền uy của người.

      “Vương gia, cái này chỉ sợ thỏa đáng, nhưng ta là, ta là?”

      Hoa Kinh Vũ muốn đến thân phận Thái tử phi, bất quá trước mắt vì bảo hộ chính mình, nàng vẫn nên mượn dùng chút: “Vương gia, ta là Thái tử phi của Yến Vân quốc, việc này thích hợp.”

      “À,” Thanh u ám của Nam Cung Lăng Thiên kéo dài cuối, sau đó lại mở miệng: “Bổn vương quên.”

      Hoa Kinh Vũ phẫn nộ, người này tuyệt đối là cố ý, còn có thể đem chuyện này quên hả, đánh chết nàng, nàng cũng tin.

      Trong rừng rậm, mảnh máu tanh hỗn độn, xa xa mơ hồ có tiếng gầm của dã thú, xem ra mùi máu tanh ở nơi này kinh động đến dã thú trong rừng rồi, những loài dã thú này đối với mùi máu tanh trời sinh mẫn cảm, Hoa Kinh Vũ muốn tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa, ban nãy thiếu chút nữa nàng bị mấy con súc sinh lông vàng này ăn thịt, nếu như các loại hổ báo sư tử tiếp tục đến đây, như thế phải là nàng còn muốn nhận thêm ân tình của nam nhân này sao?

      Bất quá Nam Cung Lăng Thiên vẫn nhúc nhích, lười biếng vuốt vuốt cây cung Bàn Long Thiết Mộc màu đen trong tay, tư thế ưu nhã tựa như hổ báo trong rừng mà di động, người nam nhân này so với hổ báo cũng tốt hơn bao nhiêu, Hoa Kinh Vũ nhắc nhở chính mình phải cảnh giác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, chỉ nghe thấy thanh u ám mê hoặc lòng người của Nam Cung Lăng Thiên từ từ vang lên

      “Vậy ngươi dự định báo đáp bổn vương như thế nào đây?”

      Loại thời điểm này mà lão nhân gia ông vẫn quên đòi người ta báo đáp, chuyện đuổi theo ra tay cứu giúp chính là vì để cho Hoa Kinh Vũ báo đáp a, Hoa Kinh Vũ rất muốn mấy câu đại loại như đại ân lời nào tạ hết được, nhưng đối mặt với loại người thị huyết (thèm máu) vô thường này, nàng đúng là dám lung tung.

      “Vương gia muốn ta báo đáp như thế nào, ngoại trừ việc làm ấm giường ra, cái khác may ra ta có thể làm được.”

      “Vậy ấm chăn sao?” Nam Cung Lăng Thiên lông mi dài tà mị nhíu lại, tà khí nặng hơn, giữa lông mày xinh đẹp làm cho người hít thở thông, rất dễ làm cho người ta mê muội, nhưng lại đem người ta mang đến vùng đất chết, con ngươi đen thâm thúy thần bí kia, bịt kín tầng lụa mỏng như hơi nước, giống như minh châu tiên nhiễm ánh sáng rực rỡ, mê mẩn, thăm dò được ý nghĩ bên trong, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của , hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh, muốn chửi mẹ nó, ấm giường và ấm chăn phải là ý nghĩa sao, lại biết xấu hổ mà ra.

      “Vương gia, ngoại trừ việc ấm chăn ra, việc khác có được ?”

      “Ngươi xác định.” Nam Cung Lăng Thiên tà mị cười, nụ cười làm cho trời đất phai màu, mặt trời ánh sáng, phong cảnh đẹp nhất thế gian bất quá cũng trong nháy mắt. Nhan Băng ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ trực tiếp nhìn đến ngây người, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu, nàng cũng muốn bị vị vương gia thị huyết này móc mắt, nghe từng có tiểu nha hoàn vì nhìn vị vương gia này quá nhiều mà bị sai người móc hai mắt, cho nên vẻ đẹp của loại độc, chạm được mà nhìn cũng được.

      Hoa Kinh Vũ cũng bị vẻ xinh đẹp mị của Nam Cung Lăng Thiên làm cho kinh diễm phen, bất quá rất nhanh nàng liền phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến câu tà mị của Nam Cung Lăng Thiên, nhịn được đổ mồ hôi, nhưng trọng tâm câu chuyện đến đây, dù sao cũng thể mặc kệ , đành phải bình tĩnh .

      “Đúng vậy, vương gia, chỉ cần là chuyện Hoa Kinh Vũ ta có thể làm nhất định làm.”

      Hoa Kinh Vũ tự cho mình là thông minh tăng thêm câu chuyện có thể làm nhất định làm, Nam Cung Lăng Thiên nở nụ cười, càng phát ra mị, lười nhác mở miệng: “Ờ, bổn vương vốn muốn cho ngươi thị tẩm. Xem ra ngươi cũng làm được?”

      Thanh ám muội hơi cao chút, Hoa Kinh Vũ mặt đầy hắc tuyến, ấm chăn giường thị tẩm đều phải giống nhau sao?

      “Bắc U Vương điện hạ, chẳng lẽ ngoại trừ cái chuyện này ra còn cái nào khác sao?” Hoa Kinh Vũ bất mãn hỏi ngược lại, sắc mặt có chút kiên nhẫn, con ngươi chứa lửa giận, tuy rằng đúng là nam nhân này cứu nàng, nhưng cũng cần đùa giỡn nàng như vậy, nàng cũng có cầu cứu .

      “Giương móng vuốt của ngươi ra, chuẩn bị vồ đến bổn vương sao?”

      Thanh tà mị đột nhiên vang lên ở bên tai, hơi thở như lan (hoa lan) phất lên hai má của nàng, trái tim nàng giật thót, theo bản năng cả kinh, sắc mặt càng thêm khó coi, thân hình vội vàng lui về phía sau, ngay lập tức cùng nam nhân này bảo trì khoảng cách hai bước, giống như là cuồng sư mãnh thú gì, ý cười bên khóe môi của Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi thu lại, con ngươi thâm thúy huyền bí phát ra hơi thở trầm, cũng trở nên lãnh khốc, thần thái của Hoa Kinh Vũ khiến thập phần vui, từ trước đến nay chỉ có chán ghét người khác, từ khi nào đến lượt người khác chán ghét .

      “Tốt, rất tốt, nghĩ tới bổn vương lại cứu nha đầu vong ân bội nghĩa, xem ra bổn vương nên làm chút gì đó?”

      Hoa Kinh Vũ vừa nghe xong, sắc mặt khó coi, trầm giọng mở miệng: “Vương gia, ta thiếu ngươi đại ân, ngày sau nhất định trả, cái mạng này của ta chính là của ngươi.”

      “Ừ, bây giờ mới coi được, vậy thiếu , đợi sau này bổn vương nghĩ tới, lại đến thực .” Cuối cùng Nam Cung Lăng Thiên cũng bỏ qua cho Hoa Kinh Vũ lần, làm khó dễ nàng, Hoa Kinh Vũ thở dài nhõm hơi, phát toàn thân lạnh như băng, cho đến lúc này mới phát toàn thân mình chảy mồ hôi lạnh, xem ra đối mặt với nam nhân này chưa chắc tốt hơn đối mặt với cuồng sư mãnh thú.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :