1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Phế vật
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Nguyệt Nha

      Chỉ thấy cách đó xa, ngay chỗ hành lang, hai thân ảnh cao ngất dây dưa chỗ, điệu bộ ám muội đến cực điểm.

      Hoa Kinh Vũ thèm để ý, bởi vì ở đại, chuyện nam nhân nhau là bình thường.

      Bất quá, phía sau nàng, sắc mặt của Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng đều trở nên cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu dám nhìn.

      Hoa Kinh Vũ nhanh chóng dẫn hai người bước qua nhanh, có điều họ chưa qua được chỗ đó, liền nghe được xa có tiếng kêu lớn: “Hoa đại tiểu thư.”

      Hoa Kinh Vũ giật, nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy hai người nam nhân làm việc ám muội ngay hành lang đình viện vừa nãy chính là Hiếu thân vương tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn cùng Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.

      Ngũ quan của Nam Cung Lăng Thiên tuấn mỹ vô song, mặt đầy vẻ hàn, đồng mâu thâm thúy, dấy lên sát khí thị huyết, quanh thân dưới dày đặc khí chất lạnh lẽo tàn bạo.

      Hoa Kinh Vũ thất kinh, phía sau, sắc mặt Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng trắng bệch.
      Trong đầu ba người đồng thời dâng lên ý niệm.

      Nguyên lai Bắc U Vương cùng Cẩn tiểu vương gia là đoạn tay áo*, xem ra các nàng là kẻ xấu phá rối chuyện tốt rồi, cho nên Bắc U Vương rất tức giận, hơn nữa vừa lúc các nàng lại chứng kiến việc ấy, bị giết người diệt khấu chứ?

      *Đoạn tay áo nghĩa là nam nam, dùng ngôn ngữ đại là gay.

      Hoa Kinh Vũ nhanh chóng mở miệng: “Thực xin lỗi hai vị, các ngươi cứ tiếp tục , chúng ta vô ý quấy rầy các ngươi. Các ngươi cứ xem như chúng ta chưa từng qua đây.”

      Lời của Hoa kinh Vũ vừa rơi xuống, ba thân ảnh bọn họ nhanh chóng lắc mình rời . Bất ngờ, hành lang đình ngọc trụ hai người hai bên, người kinh ngạc, người sát khí đằng đằng.

      Hai thân ảnh kẻ trước người sau nhàng tới, giống như hồn, nhanh như gió, kẻ trước người sau chặn đường đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong, ngăn ở phía trước mặt chính là Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.

      Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hẹp dài hơi xếch lên đầy vẻ câu dẫn, con ngươi đen láy mờ ảo u lấp lánh, khóe môi vẽ ra nụ cười u tà khí.

      Nụ cười này làm cho người khác sởn gai óc.

      Vẻ mặt lạnh lẽo trầm cứng rắn tựa như ma quỷ mê hoặc lòng người, lại mang theo sát khí thị huyết: “Hoa tiểu thư lời này của là có ý gì?”

      Hoa Kinh Vũ kinh ngạc nhìn vị Bắc U Vương này, biết mình đắc tội lúc nào, há mồm liền muốn mở miệng.

      ngờ phía sau thân ảnh như gió lốc vội vàng bay tới, lôi nàng về phía sau, sau đó cười híp mắt nhìn người ở trước mặt.

      “Lăng Thiên, ngươi làm gì lại dọa tiểu nương nhà người ta?”

      “Nam Cung Cẩn,” Nam Cung Lăng Thiên trầm cảnh cáo, lúc nãy vốn định rời , Nam Cung Cẩn lại nhất định túm đến Khinh Vũ Các tìm Hoa Kinh Vũ, cái gì mà phải gặp Hoa Kinh Vũ để xin lỗi, lúc trước y có ra tay giúp nàng, nàng nhất định chán ghét y. Nam Cung Lăng Thiên tự nhiên muốn vì loại chuyện nhặt như vậy mà đến Khinh Vũ Các, Nam Cung Cẩn liền nhất mực quấn lấy , cho nên mới có cảnh mập mờ như vậy.

      nghĩ tới Hoa Kinh Vũ lại khẳng định nhận định bọn họ có quan hệ mờ ám, cái gì mà các ngươi tiếp tục làm chuyện tốt , chúng ta vô ý quấy rầy, đây ràng là bọn họ đoạn tay áo a.

      Lời này đối với nam nhân bình thường mà loại ô nhục, huống chi đường đường là Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.


      Quanh thân Nam Cung Lăng Thiên bắt đầu tỏa ra uy áp cường đại, cái loại cỗ khí này khiến cho người ta theo bản năng phải phục tùng, đồng thời còn có cảm giác muốn quỳ xuống, hơn nữa loại uy áp này còn mang theo nồng đậm sát khí.

      Nam Cung Cẩn tự nhiên biết Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên khi tức giận thành cái dạng gì, liền lắc mình vọt tới, kéo tay Nam Cung Lăng Thiên, đem ra bên ngoài.

      , , chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này, nếu để cho Hoa Lôi tướng quân phát chúng ta còn ở Hoa phủ, chúng ta cũng biết phải ăn thế nào nữa.”

      làm gì được?” Thanh mị trầm của Nam Cung Lăng Thiên vang lên, muốn tức giận khiển trách Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn liền vừa nhận tội vừa xin tha thứ.

      “Ca ca, đệ sai rồi, đệ sai rồi, lần sau huynh muốn đệ làm gì đệ liền làm đó, được ?”

      Y còn kém kêu đại gia, chỉ sợ vị đại gia này nổi giận, vốn y muốn cùng Hoa Kinh Vũ chào hỏi tiếng, biểu thị lúc trước y phải là muốn giúp nàng.

      Nếu để cho Nam Cung Lăng Thiên phát hỏa, y chính là hại người a~.

      Nam Cung Lăng Thiên nghe Nam Cung Cẩn xong, khinh bỉ trừng Nam Cung Cẩn, cuối cùng cũng nổi giận, Nam Cung Cẩn thiếu lần, cũng phải là chuyện dễ dàng, hai thân ảnh lắc mình nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

      Phía sau, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong nhìn nhau, sau đó người liền mở miệng.
      ràng là đoạn tay áo, còn sợ người ta biết a.”

      “Tiểu nãi nãi của ta ơi, muội đừng nữa, loại tình này chỉ có thể trời biết đất biết, muội biết ta biết là được rồi, muội thấy ánh mắt tức giận muốn giết người của Bắc U Vương sao?” Hoa Thanh Phong nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Kinh Vũ cầu khẩn.

      Bắc U Vương chính là nhân vật khó chơi nhất của Yến Vân quốc, người này trời sinh máu lạnh vô tình, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, người bình thường rơi vào tay , chết cũng tàn tật, đừng là các nàng, ngay cả người trong hoàng thất cũng ai dám đắc tội với .

      nãi nãi này vẫn ngừng đoạn tay áo, đoạn tay áo, loại tình này người ta rất sợ tiết lộ ra ngoài.

      Hoa Kinh Vũ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Thanh Phong, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, ta là được.”

      Đoàn người đường dến Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ chợt nhớ đến chuyện, liền hỏi Hoa Thanh Phong: “Đúng rồi, nghe cuộc săn lần này ở rừng rậm Đen chúng ta đều có thể tham gia đúng ?”

      Nàng cần phải trở nên mạnh hơn, từ giờ trở nàng muốn nỗ lực hết mình, rừng rậm Đen kia, chắc chắn có ít dã thú lớn, thư viện Ngọc Hoàng đều cấp cho đệ tử lên núi săn thú định kỳ, việc này giúp tu luyện ý chí, từ đó giúp học sinh dễ dàng nâng cao nội lực, luyện cho mọi người khi gặp nguy hiểm rối loạn đánh mất bản lĩnh, đệ tử có thể dễ dàng phát huy năng lực, vì học viện Ngọc Hoàng luôn chú trọng giáo dục với bọn họ.

      Bất quá nếu muốn tham gia săn bắt, phải họp thành đội mới có thể vào, rừng rậm Đen có ít mãnh thú cuồng dại, được phép đơn đả độc đấu.

      Đây là cơ hội tốt, sở dĩ Hoa Kinh Vũ muốn tham gia cuộc săn bắt, bây giờ nàng chính là muốn mau chóng nâng cao nội lực bản thân.

      Mười tám tuổi nội lực vẫn còn ở cấp hai, nàng ngẫm lại còn thấy xấu hổ, biết tiền thân tu luyện như thế nào mà lại kém đến vậy?

      Hoa Thanh Phong liền gật đầu: “Vũ Nhi muội cũng muốn ư?”

      Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Ừ, ta nghĩ vào rừng rậm Đen có thể trợ giúp tăng nội lực, nội lực bây giờ của ta chỉ mới ở cấp hai, là quá thấp.”

      “Muội tích cực như vậy là tốt, được, ta liền giúp muội, tiến vào nơi đó phải họp thành đội, tính thêm ta nữa.”

      Hoa Thanh Phong có thiên phú nội lực, nhưng thân là nữ nhi Hoa gia, nàng luôn cố gắng, nàng lựa chọn kiếm kĩ, nhiều năm nổ lực, nàng trở nên rất lợi hại, chỉ cần kiếm khách có nội lực quá cao thâm, liền đánh lại nàng.

      Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong ở Kinh giao của học viện Ngọc Hoàng luyện nội công kiếm pháp.
      Học viện Ngọc Hoàng chính là nơi dành cho con dòng cháu giống học tập, ngoài việc dạy võ công còn dạy cầm kỳ thi họa, nghi thức xã giao…… chung là thư viện rất tốt.

      Vốn dĩ nơi này là nơi học tập của con cháu hoàng gia, về sau hoàng thượng thấy con cháu hoàng thân quá ít, học viện lớn như vậy dùng hết lãng phí, nên hạ lệnh cho các công tử và thiên kim của những quan to tam phẩm có thể vào học viện Ngọc Hoàng học. Có số người chọn học võ, có người chọn cầm kỳ thư họa, lễ nghi, tóm lại, tất cả thiên kim công tử của các quan tam phẩm trở lên trong kinh thành đều tiến vào học viện học tập.

      Hoa Kinh Vũ thân là nhà tướng môn trong tứ đại gia tộc, lúc trước nàng lựa chọn học võ, tất nhiên là học võ công căn bản của Hoa gia. Nhưng thiên phú luyện võ của nàng quá kém, học trong học viện Ngọc Hoàng suốt năm năm, năm năm vất vả lắm mới từ nội lực tầng thứ nhất luyện đến nội lực tầng thứ hai, sau đó lại ngưng ở đó hề tiến triển, chưa từng đột phá, điều này làm cho các học sinh trong học viện Ngọc Hoàng cười nhạo, nàng là phế vật.

      Bây giờ Hoa Kinh Vũ còn là Hoa Kinh Vũ ngày xưa nữa, nàng quyết định lòng luyện tập, phải nhanh chút nâng cao nội lực, chỉ có tăng nội lực lên mới có thể học được công pháp Hoa gia, như vậy nàng có thể trở nên cường đại rồi, cường đại còn ai dám bắt nạt nàng nữa, chỉ có nàng bắt nạt người khác thôi.

      “Được, ngày mai ta thư viện chuyến.”

      “Ừ, ngày mai ta ở ngoài phủ chờ muội, chúng ta cùng nhau đến học viện Ngọc Hoàng.”

      Hoa Kinh Vũ gật đầu, cùng Hoa Thanh Phong hai người ước hẹn, rồi chia tay ở trước cửa Khinh Vũ Các, người trở về tiểu viện Nhị Tiến, người vào Khinh Vũ Các.

      Trong Khinh Vũ Các, ở trong phòng Hoa Kinh Vũ, Nhan Băng hầu hạ nàng nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện Hoa Kinh Vũ chuẩn bị tiến vào dãy núi rừng rậm Đen, khỏi lo lắng: “Tiểu thư, bây giờ nội lực người rất thấp, nếu tiến vào khu rừng rậm u kia phải rất nguy hiểm sao? Nô tỳ lo lắng cho người.”

      Hoa Kinh Vũ nhìn Nhan Băng, nghĩ tới nội lực Nhan Băng, cũng đạt tầng thứ ba rồi, mà nàng chỉ mới ở tầng hai, điều này khiến cho nàng xấu hổ.

      “Nhan Băng đừng lo lắng, ta sao đâu, ta tiến vào rừng rậm Đen là để tăng nội lực, ta thể cứ mãi dừng ở cảnh giới này. Bây giờ ta hiểu, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới bị khi dễ. Lần trước và lần này ta may mắn gặp phải chuyện gì may, nhưng lần sau sao? chừng ta xui xẻo, cho nên chỉ cần ta cường đại, ai có thể bắt nạt ta nữa rồi.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Đập phá
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Nhan Băng nghe xong lời của Hoa Kinh Vũ ngừng gật đầu, tiểu thư đúng, chỉ cần người trở nên mạnh hơn sợ người khác khi dễ nữa.

      Nhị tiểu thư chẳng phải võ công rất lợi hại sao? Lại được tướng quân và lão tướng quân coi trọng, nếu võ công của tiểu thư đạt đến mức cao như thế, ai dám khi dễ nàng chứ, ngay cả Thái tử cũng làm khó nàng nữa.

      “Tiểu thư, tuy như thế, nhưng thân thủ của người giờđi lên rừng rậm Đen kia để săn bắt, nô tỳ vẫn thể an tâm được.”

      “Đừng lo lắng, trong lòng ta tự có tính toán.” Hoa Kinh Vũ nhắm mắt ngủ, cả đêm gì.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Hoa Kinh Vũ rời giường sớm, dùng điểm tâm xong liền đem Nhan Băng rời khỏi Khinh Vũ Các, đường , ít hạ nhân hướng các nàng mà chỉ chõ.

      Đêm quá Hoa Kinh Vũđánh bại Hoa Lạc Y, còn đem nàng đánh chỉ dư lại hơi thở, màn đó khiến ít người kinh ngạc, thậm chí có chút thể tin được.

      Tam tiểu thư võ công phải rất lợi hại sao, còn tập cả bí kíp võ công của Hoa gia Kim Long Liệt Thiên Trảo, theo lý phải rất lợi hại, thế mà cuối cùng nàng lại bị Đại tiểu thưđánh cho thảm như vậy, hơn nữa Đại tiểu thư trước kia và tại tựa hồ giống nhau.

      Hoa Kinh Vũ mặc kệnhững người này, chỉ lo dẫn Nhan Băng ra khỏi phủ.

      Trước cửa, xe ngựa của Hoa Thanh Phong đứng chờ, Hoa Thanh Phong vén rèm nhìn xung quanh, vừa thấy Hoa Kinh Vũ ra, lập tức nhảy xuống xe ngựa đến: “Vũ Nhi, đêm qua ngủ có ngon ?”

      “Rất tốt.”

      Hoa Kinh Vũ gật đầu, Hoa Thanh Phong thấy vết thương người Hoa Kinh Vũ vẫn còn chưa khỏi, khỏi có chút lo lắng: “Vết thương người muội vẫn còn chưa khỏi, hay là muội nghỉ ngơi thêm thời gian nữa, trận săn bắt lần sau rồi cũng được mà.”

      Trận săn bắt rừng rậm Đen lần này diễn ra vào hai ngày sau. Hoa Kinh Vũ lắc đầu cự tuyệt: “ cần, ta muốn trì hoãn nữa, chỉ có làm cho chính mình trở nên cường đại, mới bị người khi dễ.”

      Tuy nàng đánh bại Hoa Lạc Y, cũng hung hăng đánh trọng thương Hoa Lạc Y, nhưng phía sau Hoa Lạc Y, vẫn còn Hoa Như Yên chống đỡ.

      Hoa Như Yên võ công quả thực rất lợi hại, nghe nàng vẫn luôn khổ cực tu luyện ở trong Vân Hà cung, có lẽ lần này nàng ta trở về, lợi hại hơn, cho nên nàng thể lại trì trệ tiến. Nếu nàng ta trở lại đối phó với mình, giống như dễ dàng bóp chết con kiến vậy.

      Tuy răng bản thân có thể dùng độc, nhưng độc của nàng so với người có nội công thâm hậu có bao nhiêu tác dụng, bởi vì người có nội lực thâm hậu luôn tự phát chính mình bị trúng độc, đầu tiên dựa vào nội lực bức độc, cho nên độc của nàng phải bách thử bách linh*, nàng tại có thể làm đó là chính mình trở nên cường đại, chỉ cần cường đại lên, có người có thể khi dễ chính mình.

      *Bách thử bách linh: Thử lần nào cũng linh nghiệm.

      Hoa Thanh Phong có ngăn cản nàng, nàng cũng biết, sắp tới Hoa Kinh Vũ phải đối mặt với rất nhiều. Tuy chính mình có lòng giúp đỡ nàng, nhưng đảm bảo có thể bảo vệ nàng được.
      Nàng căn bản phải là đối thủ của Hoa Như Yên, có nội lực để dựa vào, tuy rằng kiếm pháp rất lợi hại, nhưng kiếm khách chỉ có thể nhân lúc địch để ý tập kích, chính diện giao phong, căn bản phải là đối thủ của cao thủ nội lực cao.

      “Được, vậy muội lên , chúng ta cùng nhau tiến vào dãy núi rừng rậm Đen.”

      Rừng rậm Đen địa thếđất đai vô cùng rộng lớn, bên trong có ít dã thú, nhưng các nàng đều tổ đội để tiến vào sơn mạch, cho nên chỉ cần đàn dã thú quá lợi hại, căn bản phải sợ, hơn nữa mỗi lần săn bắt, đều chỉ chọn vùng nhất định để săn bắt, bình thường có khả năng nhiều nguy hiểm, hơn nừa trong dãy núi rừng rậm Đen có ít người lánh đời, những người đó có lúc cũng ra tay giúp đỡ.

      chung tính nguy hiểm quá lớn, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng lên xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh, đường đến thẳng thư viện Ngọc Hoàng.

      Thư viện Ngọc Hoàng nằm ở Kinh Giao của Yến Vân quốc.

      Vị trí thư viện chiếm rất lớn, trong đó ngoài phòng học, còn có vài đài tỷ võ, vài đài biểu diễn cầm kì thi họa, sau núi còn có hai dãy núi đầy khí nồng đậm, dựa vào trận pháp để hấp thu khí lực của thiên địa huyền hoàng, giúp học sinh nâng cao nội lực.

      Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đường vào thư viện, đến chỗ rẽ chia tay nhau, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong cùng chung lớp, người ban võ, người ban kiếm, hơn nữa Hoa Thanh Phong còn muốn giúp Hoa Kinh Vũđi lôi kéo đội viên,để tiến vào dãy núi rừng rậm Đen săn bắt lần này, mình đơn độc cho phép vào, phải có năm sáu thành viên, mới có thể được phê chuẩn tham gia săn bắt, đây là vì trợ giúp lẫn nhau, lúc gặp dã thú đến nỗi bị cắn nuốt.

      Hoa Kinh Vũ sau khi chia tay với Hoa Thanh Phong, cũng có lập tức đến lớp, mà tìm Mộ Dung lão sư của ban võ.

      Chỉ bất quá nàng chưa kịp tìm được Mộ Dung lão sư, liền bị đám người chặn đường.

      Ba bốn nữ tử thân trường sam hoa lệ chắn đường của nàng, cầm đầu là nữ tử mặc hồng y, mặt mày bày ra vẻ sắc bén, ánh mắt tràn ngập ngoan lệ.

      Nữ tử này tên Vân Ương Ương, chính là biểu muội của Hoa Như Yên, phụ thân của Vân Ương Ương là Phủ doãn của kinh thành Yến Vân quốc.

      Vân Ương Ương cũng là đệ tử của ban võ, nội lực luyện đến cấp bốn, nữ nhân này bình thường cũng hay khi dễ Hoa Kinh Vũ.

      Hai ba người đằng sau Vân Ương Ương cũng thuộc ban võ, đều là bạn học cùng lớp với Hoa Kinh Vũ, bất quá những người này bình thường thèm ngó tới Hoa Kinh Vũ, hơn nữa thường xuyên liên thủ khi dễ nàng. Vài người công lực nội gia đều đạt đến cấp bốn, Hoa Kinh Vũ tuyệt đối phải là đối thủ của các nàng.

      Nhan Băng đứng đằng sau Hoa Kinh Vũ liền tiến lên chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, cảnh giác nhìn những nữ tử chắn đường, các nàng ta nhất định là đến kiếm chuyện.

      “Hoa Kinh Vũ, nghe ngươi rất trâu a, hôm qua lại đánh Hoa Lạc Y chỉ còn dư lại hơi thở, ta rất muốn xem thử ngươi có bao nhiêu lợi hại, liệu ngay cả ta cũng đánh bại, ta rất hiếu kì?”
      Vân Ương Ương vừa mở miệng, trực tiếp khiêu khích, vốn hề vòng vo.

      Nhan Băng sắc mặt tối sầm, nhìn Vân Ương Ương mở miệng: “Vân tiểu thư, tiểu thư nhà ta tại có việc, tiện bồi các ngươi.”

      “Có việc? Có việc cũng gấp như vậy, ta rất hiếu kỳ, nào, tới đây, tới đây cho ta xem chút rốt cuộc ngươi có bao nhiêu lợi hại.”

      Trước kia đều là những người này khi dễ Hoa Kinh Vũ, tại lại nghe thấy Hoa Kinh Vũ đánh bị thương Hoa Lạc Y, những người có chút tin cho lắm, cho nên muốn coi xem Hoa Kinh Vũ này rốt cuộc có gì lợi hại, Vân Ương Ương vung tay lên, ba người bên cạnh liền bao vây Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng.

      Nàng ta bày ra tư thế, hướng Hoa Kinh Vũ ngoắc ngoắc: “Đến đây , dùng võ công của ngươi đến đánh bại ta, khiến ta bội phục bội phục ngươi.”

      Hoa Kinh Vũ đứng thẳng, nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Ương Ương đối diện.

      Nữ nhân này ràng đến điều tra, bạn bè sau lưng nàng ta võ công đều rất lợi hại, chính mình tự biết thể nào là đối thủ của các nàng.

      Hôm nay xem ra có may mắn như hai lần trước, nàng nên làm gì bây giờ, chấp nhận hay chấp nhận. Chấp nhận khẳng định là đánh lại, trừ phi dùng độc, dùng độc cũng chưa chắc thu thập được vài người các nàng.

      chấp nhận lại được, Vân Ương Ương này ràng là ra mặt hay Hoa Lạc Y.
      Nhan Băng sắc mặt càng khó coi, nhìn Vân Ương Ương phía đối diện mở miệng lần nữa: “Vân tiểu thư, võ công của ngươi lợi hại hơn so với tiểu thư nhà ta, ngươi như vậy phải rất quá đáng sao.”

      “Nàng ta phải rất có tài năng sao, hôm nay ta để nàng ta thể tài năng đó, nàng ta có thể đem Hoa Lạc Y đánh trọng thương, còn lo mình ta sao? Cho nên hôm nay cũng đừng có cái gì quá đáng hay , lãnh giáo phen ta để cho các ngươi qua.”
      ràng là muốn thu thập Hoa Kinh Vũ.

      Hoa Kinh Vũ đưa tay kéo Nhan Băng sang bên, tiến lên phía trước, kiêu ngạo cũng siểm nịnh, hờ hững ung dung.

      Khuôn mặt đen thui cũng là bình tĩnh, nàng nhìn Vân Ương Ương đối diện, khóe môi cong lên ý cười đẫm máu.

      Nữ nhân này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo liền dễ khinh địch, hôm nay nàng cũng phải tuyệt có phần thắng, giọng vui vẻ của Hoa Kinh Vũ vang lên: “Vân Ương Ương, ngươi lòng đến tìm phiền toái, ta có tránh né cũng vô dụng, vậy hãy để ta nhìn chút ngươi có cái gì lợi hại.”
      Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Nhan Băng lần nữa khẽ biến, vội vã kêu: “Tiểu thư.”

      Vân Ương Ương đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó liền cùng ba người đồng học của nàng, cười nghiên ngả như điên, cười đến ngã trái cả phải gập cả người lại.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Răn dạy
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Đám người Vân Ương Ương cười đến rất vui vẻ, ánh mắt Hoa Kinh Vũ xoay tròn, như con ngươi của rắn trong đêm tối, u quang chợt lóe. Thân mình như hàng dài phi thẳng ra ngoài, tài nào ngăn được.

      Nàng như sóng cuồng bạo lao nhanh ra, lao thẳng tới Vân Ương Ương, trong chớp mắt tập kích về phía Vân Ương Ương.
      Bụp bụp, hai quyền hung hăng đánh xuống.

      mặt Vân Ương Ương lập tức bị đánh trúng hai quyền, hai bên má, nhanh chóng sưng phù lên, đồng thời người nàng còn bị Hoa Kinh Vũ hạ độc, độc này tuy đối với người có nội lực cao thâm tác dụng, nhưng đối với người nội lực mới cấp bốn vẫn hữu dụng. Nàng hạ chính là loại độc khiến cho người đó hoa mắt chóng mặt trong khoảng thời gian ngắn.

      Vân Ương Ương thoáng cái bị đánh, khỏi sửng sốt, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bắt đầu phẫn nộ: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân chết tiệt, lại dám đánh lén.”

      Tiếng thét chói tai của Vân Ương Ương rơi xuống, đồng bạn của nàng liền hét lên: “Đánh chết nó, đánh chết nó .”

      Nhan băng sắc mặt trắng bệt, nhưng cũng gì thêm nữa, nhìn chằm chằm tình huống trong sân, mặt khác cũng chú ý thấy đồng bạn của Vân Ương Ương ra tay. Chỉ cần các nàng động thủ, nàng liều chết cũng phải xông ra.

      Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, trầm mở miệng: “Ngươi biết ta phải là đối thủ của ngươi còn muốn cùng ta giao thủ, tại sao ta thể đánh lén?”

      Nàng vừa dứt lời, Vân Ương Ương đối diện liền nâng tay, kình khí màu vàng mạnh mẽ bao lấy nàng ta, thân hình nàng ta khẽ động rồi lao thẳng tới, cổ khí cường đại trấn áp Hoa Kinh Vũ ở bốn phía, nàng vận lực cố gắng ngăn cản, đáng tiếc kình khí đối phương ép xuống, nội lực của nàng trực tiếp hóa thành hư ảo.

      Mắt thấy quả đấm của Vân Ương Ương như vũ bão lao tới, quyền kia là muốn đánh vào mặt Hoa Kinh Vũ, sắc mặt Hoa Kinh Vũ thay đổi, nhưng biết địch lại cũng muốn toàn lực liều mạng, nàng trải qua bao nhiêu sinh tử, cho đến bây giờ cũng là người chờ chết, vì thế lại lần nữa vận nội lực, màu đó nhàn nhạt vây quanh nàng, ngẩng đầu liền nghênh chiến.

      Xung lập tức ngưng la hét, những học sinh kia ngây dại, chưa từng thấy qua người liều mạng như vậy, những tiểu thư các nàng, tuy rằng có vài người võ công thiên phú tệ, nhưng lại chưa có người liều mạng như vậy.

      Nhan Băng còn lại là vẻ mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào giữa sân, màu vàng nồng đầm cùng màu đỏ nhàn nhạt bao quanh lẫn nhau.

      Hai lực lượng va chạm vào nhau, nắm đấm đầy tức giận hướng đối phương đánh tới.
      Hai lực va chạm vang lên, rồi tách ra.

      Hoa Kinh Vũ chung quy nội lực quá thấp, cho nên nhất thời thối lui, thân mình lay động hai cái đứng vững, mặt mảng trắng bệch, khóe miệng lại tràn đầy máu, lại nhìn Vân Ương Ương, tuy rằng bị thương , nhưng mà thứ nhất là bị Hoa Kinh Vũ đánh lén trước đó, hai là, nàng ta bị Hoa Kinh Vũ hạ độc, giữa lúc hoa mắt chống mặt, cũng bị Hoa Kinh Vũ đánh, vì thế lúc này nàng ta cũng cực kỳ chật vật, cũng khá hơn chút nào?

      Phía sau Hoa Kinh Vũ đám bạn cùng lớp của Vân Ương Ương vội vã chạy qua, đỡ lấy Vân Ương Ương hỏi: “Ương Ương, sao rồi, có sao ?”

      Vân Ương Ương ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, ngày hôm nay nàng hoàn toàn bị kích thích nổi giận rồi: “Hoa Kinh Vũ, ngươi muốn chết, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi.”

      nghĩ đến nội lực của nàng lợi hại hơn Hoa Kinh Vũ, thế nhưng lại bị đánh, điều này nếu truyền ra ngoài, há phải bị đồng học cười chết, vì thế trận này, nàng tất nhiên muốn đòi hết về.

      Hoa Kinh Vũ thoáng chút máu ngay khóe miệng, u : “Ta chờ ngươi.”

      Bất luận như thế nào, nàng cũng có biện pháp rút lui, khi như vậy, liền liều chết trận đến cùng , động tĩnh ở đây, sớm kinh động người ở nơi khác của thư viện Ngọc Hoàng, ít người chạy vội tới, xung quanh ít người vây quanh, mỗi người đều muốn xem tình hình bên trong.

      Loại chuyện ẩu đả ở thư viện Ngọc Hoàng cũng ít gặp, có lúc ngay cả lão sư nhìn thấy cũng bất quá hỏi vài câu, người luyện võ vốn ham chiến, đây là chuyện bình thường.

      Bất quá giống như loại chuyện biết địch lại còn mạnh mẽ xuất chiến, vẫn tương đối ít, cho nên rất nhiều người đều nảy lên hứng thú.

      nghĩ tới hai người nội lực chênh lệch nhau như vậy đánh nhau, hai bên đều rất chật vật, điều này cũng thú vị. Đám người bên ngoài, có người kêu lên: “Vân Ương Ương, ngươi đúng là mất mặt, lại bị Hoa Kinh Vũ đánh cho.”

      câu lại đem lửa giận của Vân Ương Ương tăng đến cực điểm, trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng thị huyết, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ đối diện. Xung quanh ít người trong lòng thầm, Hoa Kinh Vũ này chút nữa có thể gặp xui xẻo rồi.

      Vân Ương Ương đẩy đồng bạn bên cạnh ra, bàn tay ngưng trọng, nội khí màu vàng bao phủ quanh thân, đồng thời thân thể của nàng khẽ cong, dáng người như con Mãnh Hổ bay lên trời, uy áp bao phủ bốn phía.

      Nhan Băng khỏi kêu lên: “Bí kíp võ công Mãnh Hổ Phi Nhanh của Vân gia, tiểu thư, người cẩn thận chút.”

      Môn võ công này của Vân gia lại rất lợi hại, Vân Ương Ương dùng cái này đánh bại ít người, tiểu thư cho tới bây giờ lại chưa tập qua bí quyết võ công bực này, vì nội lực của nàng hơi thấp, được gia tộc coi trọng, vì thế bí quyết võ công trong gia tộc cũng có phần của nàng, cho nên nàng căn bản biết công pháp gì cả, sao lại là đối thủ của Vân Ương Ương chứ.

      Hoa Kinh Vũ cũng biết thế cục trước mắt đối với mình thập phần bất lợi.

      Mãnh Hổ Phi Nhanh này nghe loại bí kiếp võ công rất lợi hại của Vân gia, bản thân dù thế nào nữa cũng phải đối thủ.

      Bất quá cũng thể trốn tránh, cho nên nàng chỉ có thể mạnh mẽ vận kình khí màu đỏ, bao quanh lấy thân thể rồi nghênh đón: “A, Hoa Kinh Vũ thế nhưng lại nghênh đón như thế, nàng muốn sống nữa rồi.”

      “Nàng khẳng định biết thất bại thê thảm.”

      Tiếng nghị luận bốn phía ngừng vang lên, Vân Ương Ương nổi giận gầm lên tiếng, thân mình phi nước đại mà đến, thấp thoáng như Mãnh Hổ bổ nhào tới, miệng hổ mở rộng, mạnh mẽ điên cuồng hét lên tiếng.

      “Rống.”

      Mắt thấy sắp tới hồi kết Hoa Kinh Vũ thảm bại trọng thương. Bỗng thanh ngao lạnh như băng vang lên: “Làm gì, có phải nhàn quá có việc gì làm hay .”

      Tiếng vừa dứt, kình khí màu lam cường đại ùn ùn kéo tới, theo đó khẽ rung, hai người Vân Ương Ương cùng Hoa Kinh Vũ đồng thời chấn động, rồi dần dần tách ra.

      Hoa Kinh Vũ thở phào nhõm hơi, thực lực bây giờ chống lại Vân Ương Ương, chỉ biết thất bại thê thảm. Vân Ương Ương ở đối diện lại thập phần cam lòng, nhanh chóng nhìn về phía người ngăn cản các nàng tranh đấu.

      Tiếng hét phẫn nộ vừa đến miệng, đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt hơi sưng lập tức nổi lên thẹn thùng, cùng ngoan lệ lúc trước hoàn toàn khác biệt. Hoa Kinh Vũ khỏi nhìn rồi ngạc nhiền, nữ nhân này cũng có mặt thẹn thùng như thế, đúng là ngạc nhiên.

      Nàng nhanh chóng từ tầm mắt của Vân Ương Ương nhìn qua, cuối cùng cũng biết nữ nhân này thẹn thùng cái gì rồi, ra là thấy nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, cho nên mới biết thẹn thùng như thế.

      Người xuất chính là Mộ Dung lão sư ban võ.

      Mộ Dung lão sư tên Mộ Dung Lan, tuy là lão sư, nhưng lại cực kì trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cực kì xuất sắc. Ngũ quan phóng đãng tuấn, mắt sao dưới hai hàng lông mày rậm, tản ra vầng sáng xoay quanh, tựa như trăng lưỡi liềm bầu trời. tới chỗ nào hào quang cũng lưu tại đó, rất nhiều nữ sinh trong học viện này đều bị y hấp dẫn.

      Chẳng qua người này trời sinh tính có vẻ lãnh đạm, đối với mấy loại chuyện này thường làm như thấy.

      Mộ Dung Lan nhìn con ngươi nũng nịu xấu hổ của Vân Ương Ương, lập tức đến trước mặt hai người, nhướng lông mày, sắc mặt lạnh lùng răn dạy: “Các ngươi làm cái gì? Đánh nhau sao? Hoa Kinh Vũ ngươi muốn chết sao? Muốn chết cũng cần phải chọn ở trong thư viện, ra ngoài.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Người em, tệ
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Mộ Dung lão sư nét mặt lạnh lùng khiển trách, Hoa Kinh Vũ nhìn Mộ Dung lão sư trong lòng khỏi dâng lên chút hảo cảm, ít nhất người này vừa rồi ra tay giúp nàng thoát khỏi phiền phức kia.

      “Lão sư đúng, đệ tử ghi nhớ kĩ.”

      Hoa Kinh Vũ kiêu ngạo cũng siểm nịnh mở miệng, Mộ Dung Lan có chút ngạc nhiên, đối với Hoa Kinh Vũ này y vẫn có chút ấn tượng, bởi vì quá nhu nhược, luôn bị người khi dễ, mà bản thân chỉ biết tự ti than thở, cho nên tu vi nội lực vẫn tăng lên nổi, nghĩ tới tại lại có chút giống với trước kia, nhìn nàng ta tại vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, Mộ Dung Lan khỏi nhìn nhiều thêm hai cái, có chút hảo cảm: “Ừ, quay về lớp thôi.”

      Mộ Dung Lan phất tay, Hoa Kinh Vũ vội nhớ đến chuyện mình muốn tiến vào dãy núi rừng rậm Đen tham gia săn bắt lần này, vội mở miệng: “Lão sư, ta muốn tham gia săn bắt lần này.”

      “Ách?” Mộ Dung Lan ngây ngẩn cả người, nhìn Hoa Kinh Vũ, ngược lại nghĩ tới nàng lại muốn tham gia săn bắt lần này, học viện Ngọc Hoàng thường cách khoảng thời gian tổ chức săn bắt, đây là vì rèn luyện năng lực cùng ý chí gặp nguy loạn của người luyện võ. Chỉ là y nghĩ tới Hoa Kinh Vũ thế nhưng cũng muốn tham gia. Bất quá ý nghĩ này cũng tốt, nhưng nội lực của nàng quá thấp làm sao vào đây, hơn nữa dựa theo quy định, người muốn tham gia săn bắt là thể nào, phải tổ đội vào.

      Lấy hiểu biết của y đối với Hoa Kinh Vũ, thư viện này hẳn là ai nguyện ý cùng Hoa Kinh Vũ tổ đội vào, bởi vì nội lực của nha đầu này cao, cùng nàng ta tổ đội vào, chỉ làm cản trở. Mộ Dung Lan gì, Vân Ương Ương đứng đối diện chịu thiệt của Hoa Kinh Vũ cũng khinh thường hét lên: “Hoa Kinh Vũ, dựa vào ngươi cũng muốn tham gia săn bắt, ngươi ai nguyện ý cùng ngươi tổ đội, mang theo phế vật ngươi.”

      Ba đồng bạn phía sau nàng ta cũng cười lên: “Đúng vậy, chỉ sợ thư viện này chẳng ai nguyện ý cùng ngươi tổ đội.”

      “Ngươi tưởng muốn vào vào được sao, điều này phải chú trọng thực lực.”

      Mộ Dung Lan thâm trầm mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ngươi cũng thấy đấy, người có cách nào tham gia săn bắt, đây là quy cũ, ngươi phải tổ đội mới vào được.”

      Hoa Kinh Vũ nhíu mi, ngẩng đầu quét về phía đám người xung quanh, những người đó đều cách nàng rất xa, giống như nàng là thú dữ gì đó bằng, đúng lúc này, giọng vang lên: “Ta nguyện cùng muội tổ đội.” thân ảnh bước ra, chính là Hoa Thanh Phong.

      Đằng sau Hoa Thanh Phong còn mang theo nữ tử mập mạp đáng , nữ tử này cũng theo sau lời của Hoa Thanh Phong mà kêu lên: “Ta cũng nguyện ý cùng nàng ta tổ đội.”

      Nữ tử chuyện cũng thuộc ban võ, tên Tư Đồ Tiểu Chiêu, cùng lớp với Hoa Kinh Vũ, bất quá trước kia hai người cùng xuất , Hoa Kinh Vũ trước kia làm cho người ta muốn kết giao, bởi vì nàng ta thực quá nhu nhược, lại tự ti, chủ yếu chính là mỗi ngày nàng còn tự đem mình trang điểm thành cái loại giống ai, vì thế ai muốn gần gũi nhiều với nàng ta.

      Nhưng giao tình giữa Tư Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong rất tốt, hơn nữa lại rất coi trọng nghĩa khí. Cho nên Hoa Thanh Phong tìm nàng, nàng liền mở miệng đồng ý, hai người cùng nhau đến đây.

      Tư Đồ Tiểu Chiêu vừa xong, Vân Ương Ương ở đối diện tức giận đến cắn răng: “Tư Đồ Tiểu Chiêu, ngươi xem náo nhiệt cái gì, ở đây có chuyện của ngươi sao?”

      Tư Đồ Tiểu Chiêu luyện đến nội lực cấp bốn, nội lực cấp bốn của nàng khác với của Vân Ương Ương, nàng là nội lực cấp bốn đỉnh, nội lực này cũng phân thành sơ giai và đỉnh điểm, có vài người luyện đến cấp bốn, có vài người nội lực đạt đến cấp bốn đỉnh, điều này có thể từ màu sắc của nội lực phân chia ràng, Tư Đồ Tiểu Chiêu lại là nội lực cấp bốn đỉnh, cho nên nàng cùng Vân Ương Ương nếu giao thủ, Vân Ương Ương phải là đối thủ của nàng ta.

      Bình thường Vân Ương Ương dám trêu chọc Tư Đồ Tiểu Chiêu, nhiều nhất vài người ở sau lưng, chê cười nữ nhân này sinh ra vừa lùn vừa béo. Tư Đồ Tiểu Chiêu để ý đến Vân Ương Ương, lập tức tới trước người Hoa Kinh Vũ, vỗ vai của nàng .

      “Hoa Kinh Vũ, có quyết đoán, lại dám cả gan khiêu chiến Vân Ương Ương, tệ, dũng khí này ta bội phục, trước kia ta khinh thường ngươi, tại bằng hữu như ngươi ta chắn chắn kết giao.”

      Tư Đồ Tiểu Chiêu bình thường ưa nhất là đám người Vân Ương Ương, tự cho là chính mình là mỹ nhân gì đó, sau lưng lại nàng vừa lùn vừa béo, đừng tưởng rằng nàng biết, chẳng qua nàng thích cùng các nàng ta so đo thôi.

      Hoa Kinh Vũ cong môi, nhìn về phía Tư Đồ Tiểu Chiêu: “Cám ơn.”

      “Đừng khách khí.” Hai người tuy gặp mặt rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên có chút chân chính ăn ý.

      Vân Ương Ương đối diện thấy Ti Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong trợ giúp Hoa Kinh Vũ, vẻ mặt tối sầm, cuối cùng cắn răng kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, tuy rằng ngươi có Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong giúp ngươi, nhưng ngươi đừng quên, tham gia săn bắt lần này, tổ đội quy định là có ít nhất năm đến sáu người mới có thể tiến vào, các ngươi tổng cộng chỉ có ba người, mặc dù muốn vào cũng vào được, bản thân ta muốn nhìn thử người nào còn có thể đến giúp ngươi.”

      Hoa Thanh Phong quét mắt vòng, cuối cùng ôm quyền : “Các vị đồng học, nếu có chút lòng trượng nghĩa, xin hãy giúp đỡ phen, chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”

      Bốn phía cũng ai lên tiếng, ràng muốn cùng người bên này tổ đội. Bởi vì thực lực của Hoa Kinh Vũ quá thấp, nếu cùng nàng tổ đội, căn bản chính là mang theo phế vật tiến vào rừng rậm Đen, tuy rằng săn bắt có nguy hiểm quá lớn, nhưng chung quy cũng phải là nơi an toàn, ai cũng dám lấy tánh mạng của chính mình ra đùa giỡn. Hơn nữa trong tổ đội của các nàng còn có Hoa Thanh Phong, nàng ta lại có nội lực, nàng ta chỉ là kiếm khách, tương đương với phế vật.

      Tư Đồ Tiểu Chiêu ánh mắt sắc bén nhìn thấy thân ảnh, xoay người kêu lên: “Khương Duy, lăn ra đây cho ta.”

      Khương Duy muốn rời , nghe thấy tiếng kêu của Tư Đồ Tiểu Chiêu kêu, run lên cái, y còn thiếu tỷ muội này nhân tình, Khương Duy cũng là nội lực cấp bốn đỉnh, cố gắng đột phá lên cấp năm.

      Mặc dù có chút cam lòng, nhưng thiếu nợ phải trả. Khương Duy hất tóc dài đầu, tiêu sái bước ra, thẳng đến trước mặt của Hoa Kinh Vũ: “Mỹ nữ, ta soái ? Có phải ta soái bạo hay ?”

      Hoa Kinh Vũ mặt đầy hắc tuyết, ánh mắt y có vấn đề, hay là đầu óc có vấn đề, nàng thế này còn kêu mỹ nữ sao? Về câu hỏi y là soái ca, thực xin lỗi nhìn ra, chỉ là nam nhân khó chịu.

      Hoa Kinh Vũ nhìn cái tên Khương Duy gọi mỹ nữ, vóc dáng phải đặc biệt cao, có hơi thấp, tuy là nam tử, lại cao hơn nàng chút. Tuy rằng khuôn mặt rất thanh tú, nhưng cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, người có vẻ hơi gầy yếu, tóm lại cùng hai từ soái và soái bạo kém rất xa.
      Người này điểm tự giác cũng có, còn bắt lấy Hoa Kinh Vũ hỏi : “Mỹ nữ, ta có phải rất soái, có phải soái bạo hay ?”

      Tư Đồ Tiểu Chiêu ở phía sau Hoa Kinh Vũ gì, tên này chính là động kinh, hễ là người đầu tiên nhìn thấy, y đều chụp lấy hỏi ngừng, chính là tâm lý động kinh điển hình.

      Hoa Kinh Vũ gì, bốn phía ít người cười rộ lên, trăm miệng lời hét lên.

      “Soái, soái bạo.” ràng là dối, xem ra cái tên này bình thường hỏi ít người. Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng có mở miệng, bởi vì nàng ít khi lời trái với lương tâm. Muốn soái, có ai soái bằng Ninh Duệ, chính là đến thời đại này, nàng cũng nhìn thấy vài người soái, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lớn lên dáng dấp tệ. Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn lớn lên cũng rất xuất sắc, thêm Bắc U Vương thị sát tuấn mỹ nữa, cho nên lại, như thế nào cũng đến lượt Khương Duy.

      Khương Duy thấy nàng y soái, lại trực tiếp bắt lấy Hoa Kinh Vũ lắc hồi: “Mỹ nữ, tối xấu gì cũng lời , ta có phải soái bạo hay .”

      Hoa Kinh Vũ bị lắc đến hoa mày chóng mặt, hồi nãy nàng cùng Vân ương Ương giao thủ, lại bị thương, bị lắc trận này nữa, mém chút bất tỉnh. Hoa Kinh Vũ thể nhịn được nữa, liền nâng lên quyền đánh về phía Khương Duy, mắt của Khương Duy lập tức xanh mảng.
      Người xung quanh liên tục kinh hô.

      Khương Duy thế nhưng rất lợi hại, nữ nhân này cũng dám quyền đánh bầm mắt y, nàng ta phải là muốn đắc tội với Khương Duy sao.

      Hoa Kinh Vũ lại ngoài cười trong cười mở miệng: “Cái này soái, quả nhiên soái bạo, người em, đủ tính cách.”

      Khương Duy nghe xong lời của nàng, lập tức so đo quyền của nàng, mặt mày hớn hở chớp mắt: “Mỹ nữ, ngươi cũng đủ tính cách, ta thích, ta quyết định, gia nhập trở thành đội viên của nhóm ngươi.”

      Bốn phía oanh tiếng, ngã rầm cả đống, đúng là Khương động kinh, khác với người bình thường a, đánh y quyền, sa vào mắt của y, nếu đánh y, chừng y còn để ý tới.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Hoàng tử Tây Lăng quốc
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Tư Đồ Tiểu Chiêu phen kéo Khương Duy qua, giọng thầm: “Khương đại công tử, mất mặt hay , ngươi mất mặt hay hả?”

      “Mất mặt cái gì, ta mất mặt là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi đâu?” Khương đại công tử chút tự giác cũng có, hì hì cười rộ lên, sau đó vươn tay quơ bốn phía.

      “Các vị đồng học, còn có ai muốn gia nhập , hoan nghênh người gia nhập a, mau đến đây, vòng ôm của bổn thiếu gia luôn vì ngươi mở rộng, mau nhào vô đây, hoan nghênh nhào tới, hoan nghênh đến chà đạp.”

      Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong còn có Tư Đồ Tiểu Chiêu bên cạnh y, sắc mặt oành cái đỏ lên, mấy người này đều có loại xúc động cước đá bay y.

      Đội này có bốn người, tính thêm Nhan Băng nữa chính là năm người, dựa theo số người quy định của thư viện đủ, nhưng Nhan Băng tính là thành viên của trường học, cho nên đội của các nàng còn thiếu người, điểm này hơi khó xử. Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khó coi, u nhìn chằm chằm người bên đây, lạnh lùng mở miệng.

      “Quả nhiên là vật hợp theo loài, đám bệnh thần kinh cùng nhau vào.”

      Nàng ta xong câu, sau đó lại la lên: “Các ngươi vẫn còn thiếu người, nha hoàn nhà mình được tính là thành viên thư viện, bản thân ta muốn xem thử còn ai nguyện ý giúp các ngươi?”
      Hoa Kinh Vũ quét mắt nhìn vòng, nhìn chung quanh chỉ coi người xem náo nhiệt, cũng có người mở miệng gia nhập, chậm rãi thu hồi tầm nhìn, tính toán có nên với Mộ Dung lão sưg tiếng, bọn họ đủ năm người tham gia săn bắt. Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở đột nhiên có giọng trong trẻo lại lạnh lùng vô song vang lên: “Tính thêm ta nữa.”

      thanh vừa rơi xuống, tiếng của người xem xung quanh lại vang lên, tiếng nghị luận ngừng, sau đó mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy người tách ra khỏi đám người, từ bên ngoài đến.

      Vừa nhìn thấy người tới, nam tử đều là vẻ mặt đố kị, nữ tử mắt trái tim hồng nhìn chằm chằm người tới.

      Con ngươi của Hoa Kinh Vũ cũng đặt người người tới, bị khí chất người y hấp dẫn.

      Người từ trong đám người ra ngoài này, dáng người cao lớn như nhã trúc. đầu tóc đen như mực xõa xuống vai, ti đái xanh thẫm khẽ buộc lại, thân trường sam trắng thuần, mặt như quan ngọc, mắt hẹp dài có thần, ánh sáng thâm thúy u lãnh trong con ngươi tối đen, toàn thân dưới tràn ngập cao quý thanh nhã thể , tuy vẻ mặt đạm bạc, nhưng lại giống như ngày mai rực rỡ chói lọi, càng giống như đóa hoa quỳnh nở rộ cây, khiến người ta thể dời tầm mắt.

      Người này Hoa Kinh Vũ biết, y phải là người của Yến Vân quốc, y là hoàng tử của Tây Lăng quốc, tên Hách Liên Hiên.

      Hách Liên Hiên từng là nhân vật kỳ tài ngút trời, mười tám tuổi lấy được vị trí thứ nhất bảng Thiên Long.

      Y từng thân vinh quang, hào quang vạn trường.

      Y từng là giai tế trong lòng biết bao nhiêu nữ tử của đại lục Huyền Vũ.

      Thế nhưng sau đó lại biết có chuyện gì xảy ra, nội lực của y từ phát triển mạnh mẽ tụt lùi về phía sau, từ nội lực cấp tám đến nay tụt lùi về nội lực cấp năm. Y từng ở trong trận chiến với Nam Cung Lăng Thiên, tự mình thua trận, khiến cho chính mình trở thành con tin của Yến Vân quốc.
      Thân phận tại của y, là con tin Tây Lăng quốc ở Yến Vân quốc, Yến Vân quốc và Tây Lăng quốc vẫn giữ tình hữu nghị, mặc dù tự mình thua trong trận chiến ấy, trở thành con tin. Nhưng ở Yến vân quốc cũn có ai làm khó y, y vẫn ở tại trong thư viện Ngọc Hoàng tu luyện nội lực.

      Nhưng thời gian hai năm, nội lực của y cũng thăng tiến, còn có tượng tụt lùi, điều này thể khiến người ta tiếc nuối.

      Bất quá Hách Liên Hiên trước mắt so với đám người của Hoa Kinh Vũ, cũng là nội lực cao nhất, y là nội lực cấp năm đỉnh.

      nghĩ tới Hách Liên Hiên luôn để ý tới người nào, lại đứng ra giúp đỡ Hoa Kinh Vũ,. Điều này thể để cho đệ tử của thư viện Ngọc Hoàng kinh ngạc, trong lúc nhất thời bốn phía lạnh ngắt như tờ, ai lên tiếng.

      Mộ Dung lão sư ban võ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, tuy sắc mặt thay đổi, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Hoa kinh Vũ dường như giống như lúc trước, lại có thể khiến cho những người kia đến giúp nàng, nữ tử này e là phải vật trong ao.

      thanh lạnh nhạt của Mộ Dung Lan vang lên: “Hoa Kinh Vũ, nếu nhóm của ngươi đủ người, vậy hai ngày sau các ngươi cùng với người khác tham gia săn bắt lần này .”

      Lời của Mộ Dung lão sư vừa dứt, bốn phía vang lên tiếng nghị luận, Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khỏi phải khó coi biết nhường nào, ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt. đồng bạn bên cạnh nàng ta, sắc mặt khẽ lóe lên, sau đó tiến đến bên tai của Vân Ương Ương giọng thầm hai câu.

      Sắc mặt Vân Ương Ương dễ nhìn hơn chút, Hoa Kinh Vũ, hôm nay ta đánh chết ngươi, tiến vào rừng rậm Đen ta nhất định phải khiến ngươi có có về.

      Vân Ương Ương trừng mắt liếc nhìn Hoa Kinh Vũ cái, sau đó vung tay dẫn hai đồng bạn rời khỏi, người xung quanh cũng lục tục rời .

      Hoa Kinh Vũ cao hứng nhìn Mộ Dung Lan, thản nhiên lời cảm tạ: “Lão sư, cám ơn người.”

      Mộ Dung Lan liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên cái, hết sức ngoài ý muốn Hách Liên Hiên lại đứng ra. Người này luôn để ý tới chuyện gì, hôm nay sao lại xen vào việc của người khác: “Hách Liên hoàng tử hôm nay sao lại giúp Hoa Kinh Vũ?”

      Hách Liên Hiên khẽ nhíu mi, thản nhiên mở miệng: “Chỉ là quen nhìn người cả vú lấp miệng em*.”

      *Vú lấp miệng em: ý lên mặt bắt nạt người, hung hăng vênh váo.

      Mộ Dung Lan gì lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn vài người, mở miệng : “Các ngươi từ giờ trở là đồng đội, nhất định phải đoàn kết, nhất là Hoa Kinh Vũ võ công quá thấp, cho nên thời điểm tham gia săn bắt phải chú ý, ngoại trừ dã thú, còn phải để ý người khác.”

      Trước đó y lại nhìn thấy sát ý ở trong mắt của Vân Ương Ương, có gì ngoài ý muốn, lần này Vân Ương Ương nhất định động tay động trân trong buổi vây săn, cho nên bọn họ nên cẩn thận hơn chút tốt hơn. Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Lão sư, ta biết rồi.”

      Nàng tất nhiên khinh suất, Vân Ương Ương rất có thể ở trong vây săn lần này nghĩ cách giết nàng, nàng phải cẩn thận.

      Mộ Dung Lan nghe xong, cuối cùng gì nữa, chào đám người Hoa Kinh Vũ tiếng rồi . Cuối cùng chỉ còn vài người bọn họ, Hoa Kinh Vũ nhìn mấy người bên cạnh. Tư Đồ Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong, Khương Duy, Hách Liên Hiên, lại thêm chính mình và Nhan Băng, tổng cộng gồm sáu người: “Cảm ơn mọi người giúp ta lần này, sau này nếu như có chỗ cần Hoa Kinh Vũ, cứ việc mở miệng.”

      Khương Duy nghe lời của Hoa Kinh Vũ, cười hì hì mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, nếu cảm kích ta, sau này ngươi mỗi ngày khen ta rất soái, soái bạo lần là được.”

      Hoa Kinh Vũ mặt đầy hắc tuyết, người này làm người ta có gì để .

      Tư Đồ Tiểu Chiêu giơ tay vỗ vai Hoa Kinh Vũ: “Chúng ta là bằng hữu, cần phải khách khí như vậy.”

      Hoa Kinh Vũ gật đầu, nàng rất thích cá tính của Tư Đồ Tiểu Chiêu, cho nên từ trong lòng nhận định người này là bằng hữu, cuối cùng Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Hách Liên hoàng tử, cám ơn.”

      Hách Liên Hiên nâng con ngươi nhìn về phía Hoa Kinh Vũ , nhìn làn da đen như than từ xuống dưới của Hoa Kinh Vũ, thần sắc bất động, chỉ lãnh đạm gật đầu cái, sau đó quăng lại câu: “Buổi sáng của hai ngày sau ta chờ các ngươi ở trước cửa thư viện.”

      Y xong xoay người sải bước rời , để lại bóng lưng tao nhã cho vài người nhìn, mặc dù là bóng lưng cũng mị hoặc nên lời, mang theo u buồn thản nhiên.

      Hai mắt Tư Đồ Tiểu Chiêu ngừng ứa ra sao hồng, vẻ mặt đầy quý mến: “Hách Liên hoàng tử rất đẹp trai, hoàng tử vừa dịu dàng vừa u buồn, tuyệt đối là người trong mộng của ta nha.”
      Lời của Tư Đồ Tiểu Chiêu vừa dứt, Khương Duy mặc kệ, y chịu n
      ổi có người đẹp trai hơn y, bắt lấy Tư Đồ Tiểu Chiêu truy hỏi: “Tiểu Chiêu, ta có đẹp trai ?”

      Lúc Tiểu Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khương Duy, vô cùng chân thành : “ người trời, người dưới đất.”

      mặt của Khương Duy lộ ra tươi cười khoa trương đến cực điểm, liên tục khoa tay múa chân giọng cũng thay đổi: “Có phải ta là trời, y là đất?”

      “Sai, y là trời, ngươi là đất.” Tiểu Chiêu lời lẽ nghiêm túc sửa chữa, sau đó liền đưa tay kéo Hoa Kinh Vũ , Khương Duy phía sau cam lòng gào thét: “Ta muốn cùng Hách Liên Hiên quyết đấu, ta muốn cùng ta quyết đấu.”

      Về phần Khương Duy có tìm Hách Liên Hiên quyết đấu hay , đám người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong có hứng thú.

      ngày này các nàng bình an vượt qua ở thư viện, ngoại trừ Vân Ương Ương kiếm chuyện, cũng có ai đến kiếm chuyện nữa.

      Ngày kế tiếp, Hoa Kinh Vũ đến thư viện Ngọc Hoàng nữa, nàng ở trong Khinh Vũ Các của Hoa phủ chuẩn bị này nọ, tham gia săn bắt lần này, võ công của nàng cực thấp, cho nên nàng muốn chuẩn bị ít đồ dùng mang theo, trong bất kì tình huống nào, Vân Ương Ương nhất định ám toán nàng trong buổi vây săn, vì thế nàng thể khinh suất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :