1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 05: Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi


      Dưới bóng đêm, sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân và Thái tử điện hạ khỏi khó coi cực kỳ, lời của Hoa Kinh Vũ ràng là đem hai bọn họ ví với súc sinh, súc sinh là thân nhân của bọn họ, vậy chúng ta há phải súc sinh còn là gì?

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vẻ mặt u nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy. Trước kia tại sao phát ra, chỉ cảm thấy nàng ta yếu đuối vô năng, nghĩ đến hôm nay ngược lại mở mang tầm mắt: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại dám con sói kia là thân nhân của Bổn cung.”

      Hoa Kinh Vũ lãnh liếc nhìn Nam Cung Nguyên Huy cái: “Ta hỏi là Thái tử điện hạ có phải hay ? nghĩ đến Thái tử điện hạ lại tư dưng thừa nhận, đó phải là do ta nha.”

      Nam Cung Nguyên Huy tức đến sắc mặc đen cực kỳ: “Hay cho Hoa Kinh Vũ, ngờ đến ngươi đánh chết sủng vật của muội muội ngươi, còn vẫn biết sai, lại kiêu ngạo như thế.”

      Thái tử điện hạ nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân bên cạnh: “Hoa tướng quân, nghịch nữ này, nếu giáo huấn, chỉ sợ làm ô nhục thanh danh của phủ Hoa tướng quân.”

      Thái tử cũng hạ lệnh rồi, Hoa Lôi sao dám tuân, huống hồ ông cũng cực kỳ tức giận.

      nghĩ đến nữ nhi này lại cố chấp đổi như vậy, giáo huấn khó có thể tâm bình.

      “Người đâu!” Hộ vệ của Hoa phủ vội vã chạy ra, cùng nhau lên tiếng chờ đợi mệnh lệnh.

      Nhan Băng vừa thấy trận thế như thế, sắc mặc khỏi thay đổi, rất nhanh mở miệng: “Lão gia, dù sao cũng đừng như vậy, tiểu thư suýt chút bị sói cắn chết, bây giờ người đầy thương tích, lão gia thương tình tiểu thư chút .”

      Nhan Băng dứt lời, Nam Cung Nguyên Huy hừ lạnh tiếng: “Ta thấy nàng ngược lại rất có tinh thần.”

      Hoa Lôi tướng quân nhìn Thái tử, lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ. Nhăn Băng vội vàng bắt lấy tay áo của Hoa Kinh Vũ, kéo lên, chỉ thấy cánh tay, tất cả đều là vết thương, toàn bộ hai cánh tay, đều băng bó chặt, vừa thấy đúng là bị thương .

      Hoa Lôi tướng quân cuối cùng tỉnh táo chút, nhìn từ xuống dưới lần, khỏi kinh hãi, nghĩ đến Hoa Kinh Vũ lại bị đả thương nặng như vậy, trong lúc nhất thời khỏi chần chờ.

      Nữ nhi này dẫu sao cũng là nữ nhi của ông a, bị thương nặng như vậy, nếu lại dùng gia pháp hầu hạ, chỉ sợ cũng còn mạng.

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sở dĩ kiến trì muốn ông chấp hành gia pháp, Hoa Lôi cũng biết nguyên nhân, Thái tử chỉ mong sao đánh chết nữ nhi này của ông, nếu như vậy, y liền giải thoát, từ việc Thái tử chần chờ nguyện ý thú nữ nhi vào phủ Thái tử có thể nhìn ra được.

      Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy thương tích người của Hoa Kinh Vũ, cũng có đau lòng chút nào, lạnh lùng liếc về phía Hoa Lôi tướng quân bên cạnh. Nhìn thấy Hoa Lôi tướng quân do dự, khỏi hừ lạnh tiếng: “Hoa Lôi tướng quân chẳng lẽ đau lòng, đừng quên ngu dốt của nàng ta, cho dù bị thương cũng nên phun ra lời xằng bậy, Bổn cung lại là Thái tử, nàng ta dám cả gan bất kính với Bổn cung, Bổn cung tha cho nàng ta.”

      Thái tử răn đe cái, Hoa Lôi cũng hết cách, phất tay ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh: “Đem Hoa Kinh Vũ lôi xuống đánh hai mươi bản.”

      Vài tên hộ vệ vội vã lên, mắt thấy liền muốn kéo Hoa Kinh Vũ xuống chấp hành gia pháp, ngờ trong đêm tối, lại có tiếng cười đột nhiên vang lên, hết sức chói tai.

      Sắc mặt của Nam Cung Nguyên Huy trầm xuống, kêu lên: “Người nào, ra đây!”
      thân ảnh vút cao chợt ra, rất nhanh đáp xuống trước mặt Thái tử điện hạ, người đến ngũ quan tuấn lãng, mặt mày giống như ngôi sao, khóe môi là ý cười như nước.

      Y vừa xuất , lông mày của Thái tử và Hoa Lôi tướng quân cùng nhíu lên, đồng thời mở miệng: “Nam Cung Cẩn.”

      Nam Cung Cẩn, Tiểu vương gia của Hiếu Thân Vương phủ, là nhân vật khiến người ta đau đầu đứng thứ hai Yến Vân quốc, y có biệt hiệu khác gọi là Tiểu ma vương.

      Còn về nhân vật khiến người ta đau đầu nhất, tên Nam Cung Lăng Thiên, Thất hoàng tử của hoàng thất, tự mình xin tứ phong là Bắc U Vương, đất phong là Bắc U Băng Hàn Chi Địa.

      Bắc U Vương chẵng những bộ dạng tuấn mỹ lạ thường, thiên phú lại kinh người, đồng thời trời sinh thị thuyết ngoan tàn, chính là nhân vật phong vân có ảnh hưởng lớn của Yến Vân quốc.

      từng dẫn dắt binh tướng đêm giết mười vạn địch, người trong thiên hạ nếu nghe đến Bắc U Vương này, người người đều nghe thấy biến sắc, sợ trêu trọc ma đầu kia mất hứng, cho dù là Thái tử cũng dám trêu chọc nhân vật này.

      Lại phụ thân của Nam Cung Cẩn – Hiếu Thân Vương, Hiếu Thân Vương là huynh đệ cùng mẹ ruột với đương kim Thánh Thượng, Hiếu Thân Vương là con nhất của Thái Hậu, bởi vì xưa nay hiếu thuận, cho nên được tiên đế phong là Hiếu Thân Vương, Hiếu Thân Vương là tiểu nhi tử mà Thái Hậu nhất, liền theo đó mà thương Nam Cung Cẩn.

      Bình thường Nam Cung Cẩn phạm lỗi gì, đều có Thái Hậu bao che, cho nên tên này vẫn luôn vô pháp vô thiên.

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy bình thường cũng dám trêu chọc y, để tránh gặp phiền toái, Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy Nam Cung Cẩn xuất , thản nhiên nhíu mày hỏi: “Nam Cung Cẩn, ngươi chạy đến nơi này làm gì?”

      Nam Cung Cẩn hai tay ôm ngực, miễn cưỡng : “Tiểu Vương chỉ là muốn người khác thay Tiểu Vương chịu tội, vì thế liền ra đây.”

      “Chịu tội gì?” Sắc mặc Thái tử Nam Cung Nguyên Huy khẽ biến thành u ám, trong lòng thầm kêu ổn.

      Lời sang sảng của Nam Cung Cẩn vang lên: “Con sói kia chính là do Tiểu Vương đánh chết, Tiểu Vương thấy nó sắp cắn chết vị Hoa gia tiểu thư này, cho nên liền dùng khối đá đập chết con sói kia.”
      Nam Cung Cẩn xong nhìn về phía Hoa Lôi: “Hoa Lôi tướng quân trách Tiểu Vương chứ.”
      Hoa Lôi tướng quân nào dám trêu chọc Tiểu Ma Vương này a, nếu trêu chọc y, ngày sau ắt hẳn chịu trả thù điên cuồng của y, Hoa gia liền được yên ổn nữa rồi, Hoa Lôi tướng quân vội vã cười : “Nếu là Cẩn Tiểu vương gia đánh chết. Cũng là vận mệnh nó đáng như vậy, bản tướng làm sao trách tội Tiểu vương gia chứ.”

      “Vậy tốt.”

      Nam Cung Cẩn vừa lòng gật đầu cái, lại nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân: “Chuyện này liên quan đến chuyện của Hoa tiểu thư chứ.”

      Hoa Lôi tướng quân gật đầu, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lại có chút cam lòng mà mở miệng: “Tuy rằng Hoa đại tiểu thư có đánh chết sủng vật sói con kia, nhưng nàng lại nhục mạ Bổn cung, Bổn cung há có thể tha cho nàng ta.”

      Nam Cung Cẩn khẽ nhíu mày, bất mãn mở miệng: “Thái tử hoàng huynh, lời này của huynh là đúng rồi, ta lại nghe rất ràng, Hoa tiểu thư cũng có trực tiếp huynh là con sói, người ta là hỏi huynh con sói kia là thân nhân của huynh sao, nhưng huynh lại tự mình mình là con sói, có liên quan gì đến người ta.”

      Lời của Nam Cung Cẩn vừa rơi xuống, khóe miệng Thái tử co rút dữ dội, sắc mặc ngạo cực kỳ khó coi, lời của Nam Cung Cẩn lại cố tình vang lên tiếp: “Thái tử hoàng huynh, huynh đường đường là Hoàng thái tử, lòng dạ hẹp hòi như thế , nếu việc này truyền ra ngoài, huynh biết bao nhiêu người trong Yến Vân quốc thất vọng nha, huynh để cho đại thần trong triều làm sao tin tưởng huynh đây?

      Nam Cung Cẩn xong, mặt còn tràn đầy sầu khổ bi thương, vẻ mặt này thiếu chút nữa làm cho Nam Cung Nguyên Huy tức giận đến hộc máu. Tên hỗn đãn này, ràng là dùng lời cản y, vừa mắng vừa cản, y xui xẻo mà, biết Tiểu ma vương này tại sao phải giúp xấu nữ Hoa Kinh Vũ.

      “Hoa Kinh Vũ, chuyện hôm nay trước hết tạm gác lại, nếu còn có lần sau, Bổn cung nhất định trở lái tính cả vốn lẫn lời.” Thái tử hung hăng , xoay người chuẩn bị rời .

      Hoa Lạc Y bên cạnh y, vẻ mặt thất vọng, trong mắt dư lại vẻ khó tin, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho Hoa Kinh Vũ, vậy sói con của nàng sao, sói con của nàng chết vô ích rồi.
      được, nàng tuyệt đối để cho sói con của nàng chết vô ích được: “Hoa Kinh Vũ, ba ngày sau ta muốn cùng ngươi quyết đấu.”

      Quyết đấu, việc này ở đại lục Huyền Vũ chẳng qua là chuyện thường tình, các gia tộc đều có đài quyết đấu, tạo điều kiện cho đệ tử trong gia tộc luyện tập bình thường hoặc tỷ thí.

      Hoa gia thân là trong tứ đại gia tộc, lại là cả nhà mãnh tướng, dĩ nhiên cũng có sân như vậy, để cho đệ tử trong gia tộc so tài bình thường, thậm chí còn quyết đấu.

      Việc quyết đấu này, ai có thể ngăn cản, chỉ do ý nguyện hai bên, bên khiêu chiến, bên còn lại ứng chiến, nghi thức quyết đấu này liền sinh ra, quan hệ với người khác.

      Lời của Hoa Lạc Y vang lên, người xung quanh cùng nhau nhìn nàng, lại nhìn Hoa Kinh Vũ, thiên phú của đại tiểu thư cũng cao, công lực nội gia rất thấp, nàng dám nhận khiêu chiến sao?

      Hoa Lạc Y thấy người khác nhìn Hoa Kinh Vũ, đắc ý mở miệng kêu lên: “Hoa Kinh Vũ ngươi có dám hay ?”

      Nội lực của Hoa Lạc Y luyện đến tầng thứ ba, hơn nữa lại am hiểu bí quyết võ công của Hoa gia, thân thủ tệ, nội lực của Hoa Kinh Vũ những thấp, hơn nữa còn chưa học qua bí kiếp võ công, vì thế Hoa Lạc Y muốn mượn chuyện quyết đấu này, hung hăng đánh Hoa Kinh Vũ, thay sói con chết của mình báo thù.

      Nhan Băng bên cạnh Hoa Kinh Vũ vẻ mặt có chút khó coi, nội lực của tiểu thư cũng cao bằng Tam tiểu thư, hơn nữa vẫn chưa luyện qua công pháp gì, làm sao là đối thủ của Tam tiểu thư chứ, nàng sợ tiểu thư nhất thời kích động liền đáp ứng, vội vàng đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ.

      Hoa Lạc Y tự nhiên thấy được, lại lần nữa kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, nếu ngươi muốn tỷ thí cũng được, liền dập đầu cái trước sói con của ta, chuyện này cho qua.”

      Điều này thể là nhục mạ, nhưng mà bên khiêu chiến có tư cách đưa ra cầu, đây là quy cũ trước giờ, vì thế xung quanh ai gì.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 06: Mẹo thắng
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ý cười, lúc nhìn về phía Hoa Lạc Y, con ngươi có chút ôn hòa, Hoa Lạc Y khỏi kích động lên.

      Xem ra chính mình làm đúng rồi, nàng biết Thái tử chán ghét Hoa Kinh Vũ, chỉ cần có thể đả kích Hoa Kinh Vũ, Thái tử liền cao hứng.

      Nàng nhất định phải hung hăng giáo huấn Hoa Kinh Vũ, cứ như vậy, Thái tử càng đối với mình thêm vài phần kính trọng.

      Tiểu vương Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, y có thể giúp nàng đối phó Thái tử, lại có cách nào ngăn cản người trong gia tộc nàng ra tay, tiểu nha đầu này có chuyện chứ, nghe nội lực của nàng rất thấp, bản lĩnh này chỉ sợ phải là đối thủ của Hoa Lạc Y.

      Người xung quanh đều nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ nhíu mày lại, cuối cùng trầm giọng mở miệng: “Được, ta ứng chiến.”

      Nàng xong, vẻ mặt Nhan Băng khỏi biến thành trắng, tiểu thư đây là muốn đem chính mình dâng đến cửa cho Tam tiểu thư đánh a.
      Dưới hàng lang, Hoa Lạc Y cười ha ha lên: “Được, ba ngày sau gặp tại sân quyết đấu.”

      Nàng xong vung tay dẫn người rời , Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cũng rời , Hoa Lôi tướng quân cuối cùng liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ cái, cảm giác nữ nhi này dường như khác với trước kia.
      Nhưng mà cũng gì, theo phía sau Thái tử rời .

      Cuối cùng chỉ còn lại có Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ cái, mặc kệ là nha đầu kia có đánh thắng được Hoa Lạc Y hay , chí ít phần dũng khí này rất đáng khen, y có cần giúp nàng nhỉ, Nam Cung Cẩn suy nghĩ, giọng của Hoa Kinh Vũ vang lên: “Cám ơn Cẩn tiểu vương gia vừa nãy ra tay tương trợ.”

      Nếu phải là Cẩn tiểu vương gia ra tay, chỉ sợ đêm nay nàng chạy thoát khỏi hai mươi bản gia pháp hầu hạ rồi.

      “Ừ.” Nam Cung Cẩn gật đầu, Hoa Kinh Vũ lời khách khí: “Trời cũng muộn rồi, Cẩn tiểu vương gia trở về .”

      Nàng xong xoay người vào trong phòng, lời đến miệng của Nam Cung Cẩn lại nuốt ngược trở lại, lắc mình vào trong bóng đêm.

      Trong phòng, thân người Hoa Kinh Vũ trực tiếp mềm nhũn mặt đất, có chút sức lực nào, trực tiếp hôn mê, trước đó nàng còn gượng được chút, lúc này rốt cuộc cũng gượng nổi nữa, Nhan Băng kinh hãi dìu lấy nàng, đỡ nàng lên giường, đau lòng thôi.

      “Tiểu thư, sao người lại ngốc như thế, nội lực của Tam tiểu thư cao hơn người, nàng ta lại luyện võ công Kim Long Thiên Liệt Trảo của Hoa gia, người làm sao là đối thủ của nàng ta chứ, người đây phải dâng mình đến cửa cho nàng ta đánh sao?”

      Nhưng tại nữa cũng dư thừa, nàng nên làm sao đây? Nhan Băng cả đêm chợp mắt, nghĩ chủ ý, cuối cùng nàng nghĩ đến, bằng đem tiểu thư rời khỏi Hoa phủ, như thế có thể tránh khỏi quyết đấu rồi, tiểu thư cũng phải bị đánh.

      Tam tiểu thư luôn hận tiểu thư, nếu như hai người họ quyết đấu, tiểu thư chỉ còn mức bị đánh chết mạng thôi.

      Trời sáng.

      Hoa Kinh Vũ mê man ngủ liền đêm, qua đêm, nàng mở to mắt, tinh thần cuối cùng đỡ hơn chút, mở to mắt thấy Nhan Băng dựa vào trước giường vẻ mặt sầu khổ nhìn nàng, vừa thấy nàng tỉnh lại, Nhan Băng nắm tay nàng : “Tiểu thư, chúng ta bằng tìm cơ hội rời khỏi Hoa gia . Như thế tiểu thư cần phải quyết đấu với Tam tiểu thư nữa, bị Tam tiểu thư đánh.”

      Hoa Kinh Vũ trừng mắt nhìn, rốt cuộc vẫn mềm lòng, bị Băng Nhan làm cho cảm động, nha đầu kia ra cũng lòng vì nàng, nghĩ Hoa Kinh Vũ mở miệng: “Nhan Băng, đừng lo lắng, ta có chuyện gì đâu, cũng đánh mà bỏ chạy.”

      Đó phải là tính cách của Hoa Kinh Vũ nàng, tuy nàng biết nội lực tại của Hoa Lạc Y đạt đến tầng thứ ba, mà nội lực của nàng chỉ tới tầng thứ hai, nhưng thế có gì chắc chắn, có lẽ nội lực của Hoa Lạc Y cao hơn nàng, nhưng Hoa Lạc Y lại bằng kinh nghiệm đoạt mạng trong miệng sói của nàng, bằng kinh nghiệm vì được sống mà liều mạng với người khác của nàng, huống hồ trong tay nàng còn có át chủ bài trong tay, đó là dùng độc, vì thế trận này, đến cuối cùng ai thắng ai thua, còn chưa biết được.

      Nhan Băng còn muốn cái gì đó, nhưng Hoa Kinh Vũ rời gường rồi, nàng vội vã đứng dậy hầu hạ Hoa Kinh Vũ rời giường, nhưng mà sau khi Hoa Kinh Vũ rời giường bởi vì thể cốt tốt, vì thế vốn có hoạt động, dựa vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, hôm qua nàng bị thương rất nặng, nhất thời có khả năng hồi phục, vì thế ba ngày này nàng lấy việc nghỉ ngơi làm chính.
      Hoa Kinh Vũ nhớ ra chính mình còn chưa xem qua diện mạo của đời này, liền phân phó Nhan Băng: “Lấy gương đồng đem qua đây.”

      Nhan Băng chần chờ chút, rốt cuộc vẫn đứng dậy lấy gương đồng đến, vốn dĩ tiểu thư nào giờ muốn soi gương, lúc này sao lại muốn soi gương rồi.

      Gương đồng được đưa đến, Hoa Kinh Vũ nhận lấy, soi gương chút, sau đó kinh hãi cái buông tay, gương đồng rơi xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Băng: “Người xấu xí đen thui thủi này là ai thế, phải là ta chứ?”

      Lúc trước tuy trong đầu nàng có chút kí ức, cũng để ý, càng nghĩ đến cái người đen thui thủi này lại là bộ dáng của nàng.

      Nhan Băng có chút biết cái gì cho phải, hơn nữa ngày mới lấp bấp: “Tiểu thư, ra người có hơi đen tý, ra bộ dạng cũng rất được.”

      Đây là lời thực lòng của Nhan Băng, Hoa Kinh Vũ kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng tiếp nhận chuyện này, khó trách Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hung ác, ra chính người này bộ dáng xấu như thế, nàng lại đưa tay nhặt gương đồng lên đánh giá phen, vậy mà phát ?

      Hoa Kinh Vũ phát ra chuyện, ra người này sỡ dĩ đen như thế, cũng phải bởi vì trời sinh mà đen, mà là trúng loại độc khiến cho da dẻ biến đen lại làm cho người ta phát được, nàng tinh thông độc thuật, cho nên những thứ độc này đến trong mắt nàng liếc cái liền biết.

      Người này vốn phải đẹp, mà là bị người hạ loại độc khí màu đen che giấu dung nhan, cho nên cả người mới có thể từ xuống dưới tối đen như mực.

      Hoa Kinh Vũ khóe môi cong ra nụ cười lạnh, người sau lưng này cũng hiểm. Nàng nhất định điều tra ra kẻ nào hạ độc thủ như vậy với nàng, nếu điều tra ra, tuyệt đối bỏ qua cho y, nhưng mà chút độc này lại làm khó được nàng.

      Hoa Kinh Vũ muốn ra lệnh Nhan Băng chuẩn bị vài thứ thảo dược đến cho nàng, để cho nàng giải thứ khí độc màu đen người này, bất quá lời đến miệng, nàng lại dừng lại.
      Bởi vì nàng nghĩ đến chuyện, trước mắt nàng lại là Thái tử phi của Nam Cung Nguyên Huy, nếu như chính mình giải hết độc khí màu đen người.

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lật lộng việc hôn ước, thú nàng làm Thái tử phi làm sao? trải qua những chuyện trước kia, nàng đối với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy những thích, hơn nữa cực kỳ ghét, cho nên nàng tuyệt đối gả cho Nam Cung Nguyên Huy làm Thái tử phi.

      Nếu muốn gả, tại liền vội giải độc, Hoa Kinh Vũ cầm gương đồng tỉ mỉ xem xét bộ dáng của mình, trừ bỏ làn da tối đen như mực ra, bộ dáng của nàng, lại giống như đúc với với kiếp trước của nàng, mắt to, mũi cao, miệng , rất dễ thương mê người.

      Nhìn đến đây, nàng cuối cùng thở dài nhõm hơi, chỉ cần trời sinh phải bộ dáng xấu là được, về phần trúng độc, chờ giải trừ hôn ước với Nam Cung Nguyên Huy, nàng giải hết.
      “Tiểu thư, người sao chứ?” Trong phòng, Nhan Băng thấy vẻ mặt Hoa Kinh Vũ biến hóa thất thường, khỏi lo lắng hỏi. Sợ tiểu thư chịu kích thích gì.

      Hoa Kinh Vũ lắc đầu, đem gương đồng đưa cho Nhan Băng, phân phó: “Ta đói bụng rồi, chuẩn bị cho ta chút thức ăn .”

      “Được, tiểu thư, người chờ chút.” Nhan Băng chuẩn bị thứ gì đó ăn.

      Trong phòng mảnh im lặng, Hoa Kinh Vũ nhắm mắt tựa vào đầu giường, tiêu hóa kí ức trong đầu, chậm rãi dung hợp cùng với người kia, tiếp nhận bất cứ tin tức của nàng ta.
      Trong thời gian ba ngày kế tiếp, ai đến quấy rầy Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ an tâm ở trong Kinh Vũ Các dưỡng thương, tuy rằng nguyên khí vẫn chưa hồi phục, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều.

      Trong thời gian ba ngày, nàng để cho Nhan Băng giúp nàng mua vài loại thuốc về, lặng lẽ chế hai loại độc, chuẩn bị lúc quyết đấu dùng. Nàng ngốc tự dưng quyết đấu với Hoa Lạc Y làm gì, nàng biết dùng độc, tự khắc phải biết lợi dụng, điều này giúp nàng lúc quyết đấu càng tăng thêm phần thắng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 07: Đại ma đầu Bắc U Vương
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Thời gian ba ngày, Hoa Kinh Vũ dung hợp với tin tức trong đầu, tại nàng chính là Hoa Kinh Vũ hoàn chỉnh. Đại lục Huyền Vũ lấy võ làm chính, rất nhiều người luyện công lực nội gia, cũng chính là nội lực, nội lực tổng cộng được chia làm chín tầng, mỗi tầng có màu sắc tương ứng, hồng, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, bạc.

      Ngoại trừ người của bộ phận tu luyện nội lực, người của bộ phận khác có kinh mạch tắc nghẽn có cách nào tu luyện nội lực, chỉ có thể học kĩ năng kiếm pháp, trở thành kiếm khách, nhưng mà kiếm khách lấy việc đánh lén mà mưu sinh, đều là thích khách hoạt động trong bóng đêm.

      Hoa Kinh Vũ đem những thứ đó tiêu hóa xong, đồng thời còn tiêu hóa tình hình của thiên hạ, thiên hạ tại gồm có sáu nước, ngoại trừ Long Nguyệt quốc và Yến Vân quốc còn có Đông Ly quốc, Nam Chỉ quốc, Tây Lăng quốc cùng Bắc Thần quốc, ngoại trừ những quốc gia này ra, còn có Nhất Phong Nhất Thành danh tiếng lừng xa.

      Ba cung Bát đại thế gia, tồn tại những thế lực kia, đều là đối tượng mượn sức của các quốc gia, đồng thời tồn tại của những thế lực này lại làm cho các quốc gia ghen ghét, thiên hạ tuy rằng mặt ngoài yên ổn, nhưng ngấm ngầm bên trong là phong ba xảo trá, nguy hiểm tiếp nối.

      Thời gian ba ngày chậm rãi trôi qua.

      Tối hôm đó, sân quyết đấu của Hoa phủ màn náo nhiệt, số người tụ tập lại dưới ánh đèn, người đến ít.

      những có người của Hoa phủ, ngay cả Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cũng tới.

      chỉ có Nam Cung Nguyên Huy, Cẩn tiểu vương gia cũng đến, đồng thời đem Bắc U Vương nhân vật nguy hiểm đứng đầu ai ai cũng sợ của kinh thành kéo đến.


      Xung quanh sân quyết đấu lúc này có thể là náo nhiệt chưa từng có, ra loại quyết đấu này của Hoa gia, cũng phải lần đầu tiên xảy ra. Trước kia cũng có khoa trương như thế này.

      Lần này sỡ dĩ khoa trương như thế, chính là bởi vì thân phận người quyết đấu khác với người khác, Hoa Kinh Vũ lại là Thái tử phi tương lai, mọi người đều muốn nhìn thử, hôm nay nếu Hoa Kinh Vũ bị đánh bại, Thái tử làm thế nào?

      Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ thu dọn mọi thứ chuẩn bị trước khi tiến ra sân quyết đấu.
      Ngoài cửa người vội vã vén rèm bước vào, nữ tử vào này dáng người cao gầy, ngũ quan tú lệ, là nữ tử long lanh như ánh mặt trời.

      Nữ tử này chính là đích nữ của vợ bé Hoa gia, tên Hoa Thanh Phong, Hoa Thanh Phong bình thường rất chiếu cố Hoa Kinh Vũ, là thân nhân rất quan trọng ở Hoa gia của Hoa Kinh Vũ.

      Hoa Thanh Phong từ ngoài cửa vào, vội vã mở miệng: “Vũ Nhi, sao muội lại tự dưng đáp ứng tỷ thí với con tiện nhân Hoa Lạc Y kia? Nội lực của ả ta cao hơn muội, còn luyện qua bí quyết võ công của Hoa gia, Kim Long Liệt Thiên Trảo, muội sao lại là đối thủ của ả ta chứ, đây phải là muốn bị đánh sao?”

      Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thanh Phong, trong trí nhớ, Hoa Thanh Phong này đối xử với nàng rất tốt, cũng bởi vì nàng vô năng mà khi dễ nàng, bình thường luôn che chở cho nàng, cho vẻ mặt của Hoa Kinh Vũ toát ra ý cười, thản nhiên : “Thanh Phong, muội có chuyện gì đâu, tỷ đừng lo.”

      Hoa Thanh Phong thở hổn hển : “Muội còn cười, muội còn cười được?”

      Nàng xong đột nhiên kinh sợ, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, vào lúc này, Vũ Nhi lại còn cười được, Hoa Thanh Phong có chút hốt hoảng, điểm này giống Vũ Nhi chút nào, nếu là trước đây muội ấy sớm khóc lên, xảy ra chuyện gì?

      Hoa Thanh Phong vọt đến bên cạnh của Hoa Kinh Vũ, đưa tay sờ trán Hoa Kinh Vũ, chẳng lẽ Vũ Nhi đầu óc có vấn đề, nhưng thử dò xét chút, sao nha.

      Nhan Băng cũng hợp thời mở miệng: “Thanh Phong tiểu thư, người khuyên nhủ tiểu thư , nàng lại muốn tỷ thí với Tam tiểu thư, đây vốn dĩ là muốn bị đánh, võ công của Tam tiểu thư lợi hại hơn tiểu thư đó, nếu nàng giao thủ với Tam tiểu thư, chỉ e là bị đánh rất thảm.”

      Hoa Thanh Phong bất chấp kinh ngạc, đưa tay túm lấy Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, tỷ mang muội lén rời khỏi Hoa gia, đừng có đấu với tiện nhân kia nữa, ả ta muốn thu thập muội.”

      Bởi vì nguyên nhân nàng cùng Hoa Kinh Vũ có quan hệ tốt, cho nên chuyện được truyền đến tai nàng như thường lệ, do rất muộn, nếu nàng sớm đến đây ngăn cản Vũ Nhi rồi.

      Hoa Kinh Vũ nhìn hai người bên cạnh quan tâm nàng, trong lòng rất là vui vẻ, ít nhất nàng tại phải lẻ loi mình, còn có hai người quan tâm nàng nữa.

      Điều này khiến nàng rất vui, vì thế muốn để cho các nàng lo lắng: “Các ngươi yên tâm , ta có chuyện gì đâu, tuy là võ công của ta cao, nhưng thế chắc chắn phải sao? chừng có bất ngờ đó.”

      Hoa Kinh Vũ cũng chính mình sử dụng độc, cho nên Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng nghe xong lời của nàng, có chút sững sờ, có gì bất ngờ chứ, nếu nàng rơi vào trong tay của ả tiện nhân Hoa Lạc Y kia, ả ta đem nàng đánh chết, dĩ nhiên cũng đem nàng đánh đến tàn phế, đầu óc của Vũ Nhi có vấn đề .

      Hai nữ nhân nhìn nhau, đều có chút kinh hãi, ngoài cửa có nha hoàn của Hoa Lạc Y đến, tiểu nha hoàn sắc mặc lạnh lùng mở miệng: “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư phái nô tỳ đến đón đại tiểu thư đến sân quyết đấu trước.”

      ra vốn phải vấn đề có tiếp đón hay , mà là Hoa Lạc Y sợ Hoa Kinh Vũ chạy mất, cho nên phái tiểu nha hoàn đến ngăn nàng chạy trốn.

      Tối hôm nay nàng nhất định phải hung hăng thu thập Hoa Kinh Vũ, khiến cho nàng muốn sống được muốn chết cũng xong.

      Trong phòng, Hoa Kinh Vũ gật đầu: “ thôi.”

      Trước khi ra ngoài, tiểu nha hoàn bĩu môi, cực kỳ khinh thường, hừ, đêm nay là ngày chết của ngươi.

      Vẻ mặt hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng có chút tái nhợt, rời khỏi phía sau Hoa Kinh Vũ, đường đến sân quyết đấu.

      sân quyết đấu, Hoa Lạc Y đứng giữa đài cao, vẻ mặt nàng ngạo nghễ quét mắt về bốn phía, lạnh lẽo mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, mau ra đây đánh trận , ngươi làm co n rùa đen rút đầu chứ.”

      “Hoa Kinh Vũ, nếu ngươi ra, chính là hạng người ham sống sợ chết.”

      đài cao, Hoa Lạc Y vừa vừa nhìn Nam Cung Nguyên Huy, nhưng mà lực chú ý của Nam Cung Nguyên Huy cũng người nàng.

      Hoa Lạc Y có chút thất vọng, nhưng mà trong lòng cũng bị đả kích, hôm nay nàng tất nhiên muốn đánh trận thắng lợi, làm cho thái tử nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Xung quanh đài cao của sân quyết đấu, người ngồi thẳng cố tự chuyện, Hoa Lôi trong đó cẩn thận cùng nam tử tà mị sắc bén chuyện.

      Nam tử này ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, mi phượng hẹp dài nghiêng gần thái dương, mắt phượng hơi nhướng lên, chút tà mị nhuộm đẫm khắp người, mặc cẩm bào màu tím thêu hình con rắn vàng, màu tím kia chẳng những tôn quý khí phách, còn làm nổi bật da thịt trong sáng như khi sương thắng tuyết của , đầu tóc dài đen nhánh như cẩm đòan dùng dây tơ tằm đồng màu tím buộc lên, trước ngực còn để rũ vài phần.

      Ánh mắt mờ mịt, môi tà mị khêu gợi cong lên, toàn thân lười biếng tùy ý.

      Nhưng mà mặc dù lơ đãng nhìn qua hoàn toàn có thần sắc nguy hại, vẫn làm cho Hoa Lôi kinh hãi đảm chiến như cũ. Cẩn thận cùng chuyện, chỉ lo chiêu đãi tốt, liền chọc ma đầu trước mắt tức giận.

      Người này chính là thất hoàng tử của hoàng thất, Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên, người trong kinh thành thầm xưng là Tà Vương, ý chỉ người này tràn ngập khí, làm việc chưa bao giờ dựa vào tấu sớ, còn có người xưng là đại ma đầu, xưng Nam Cung Cẩn là tiểu ma đầu.
      Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng tựa nghiêng ghế, nhìn nữ tử ngừng gào thét đài cao, chân mày nhíu lại cái thể nhận ra.

      Đối với việc quyết đấu của tỷ muội Hoa gia, hoàn toàn có hứng thú nào, sở dĩ xuất ở nơi này, chính là bị Nam Cung Cẩn kéo qua đây.

      Đồng thời cũng có chút tò mò, nếu hôm nay Hoa Kinh Vũ bị Hoa Lạc Y đánh, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy làm thế nào?

      Nam Cung Lăng Thiên nghĩ đến quyết đấu, lại nhớ đến nha đầu xấu xí đen thùi lùi trước đó, cả người hung ác, lại tay đánh chết con sói, nàng xác thực phải là người ngoan ngoãn chịu chết, con ngươi thâm thúy của Nam Cung Lăng Thiên chợt lóe cái, có chút hứng thú.

      Ngồi thẳng bên cạnh Nam Cung Lăng Thiên là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy. Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy vẻ mặt bồi cười của Hoa Lôi tướng quân, dè dặt chuyện với Nam Cung Lăng Thiên, giữa chân mày khỏi sắc lạnh.

      Y Nam Cung Nguyên Huy mới là Đông cung Thái tử, nhưng mỗi lần có Bắc U Vương đệ đệ này ở đây, hào quang quanh người y đều bị che dấu.

      So với thân phận Đông cung Thái tử này, người khác lại càng sợ Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên hơn, những triều thần, còn có hoàng thượng của Yến Vân quốc, phụ hoàng của y, cũng cực sủng tên hoàng đệ này, có lẽ chỉ cần câu của hoàng đệ, ngôi vị Thái tử này của y, phụ hoàng cũng có thể dâng tặng cho .

      Chỉ tiếc Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên đối với ngôi vị hoàng đế để ý chút nào, sớm tự xin phong vương, cầu hoàng đế của Yến Vân quốc tứ phong đất Bắc U, thái độ này đối với ngôi vị hoàng đế chút để ý.

      Cho nên trước mắt trong kinh, làm người ta sợ hãi, lại là đối tượng cho các vị hoàng tử lôi kéo. Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cực kỳ oán hận hoàng đệ này, lại muốn lôi kéo , cho nên bình thường y nhằm vào Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.

      Mắt thấy thời gian còn sớm nữa, người xung quanh sân quyết đấu bắt đầu ngẩng đầu nhìn quanh, mọi người chỉ nhìn thấy Hoa Lạc Y ở đài hung hăng gào thét, cũng có nhìn thấy Hoa Kinh Vũ.

      ít người bắt đầu thầm: “ phải là Hoa Kinh Vũ sợ rồi chứ.”

      “Có khả năng, nội lực của Hoa Lạc Y cao hơn Hoa Kinh Vũ, hơn nữa còn luyện Kim Long Liệt Thiên Trảo của Hoa gia chúng ta, mà nội lực của Hoa Kinh Vũ thấp, hơn nữa nàng ta cũng chưa từng luyện bí quyết công pháp gì, nếu nàng ta đến, vốn chính là tìm cái chết.”

      “Xem ra nữ nhân này tính bỏ cuộc rồi.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 08: Đánh đau
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      đài cao, Hoa Lạc Y nhìn thấy Hoa Kinh Vũ vẫn chưa xuất , cũng tưởng rằng Hoa Kinh Vũ bỏ cuộc, khỏi đắc ý kêu lên.

      “Hoa Kinh Vũ, cái thứ phế vật ngươi, thế nhưng lại bỏ cuộc, ngươi xứng là đại tiểu thư của Hoa phủ, bắt đầu từ hôm nay, bổn tiểu thư nhìn thấy ngươi lần nào liền đánh lần nấy.”

      Tiếng mắng của Hoa Lạc Y vừa rơi xuống, đột nhiên giọng lạnh lùng vang lên: “Ai bổn tiểu thư dám đến, bỏ cuộc?”

      Giọng này từ cửa sân quyết đấu truyền đến, mọi người khỏi cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước cửa sân quyết đấu, thân ảnh gầy chậm rãi từ cửa đến.

      Bước thong dong, kiêu ngạo cũng siêm nịnh, tao nhã vô cùng, tuy rằng vẫn là nhan sắc xấu xí như cũ, nhưng phần tao nhã kia, lại làm ít người ngẩn ngơ.

      Hoa Kinh Vũ từ bên ngoài sân quyết đấu đến, đường vào thẳng sân quyết đấu, đứng dưới đài, nhìn Hoa Lạc Y đài cao, khóe môi là cười lạnh thị huyết ngoan tàn, nữ nhân này lại dám cả gan để sói cắn nàng, đến bây giờ người nàng vẫn còn đầy rẫy vết thương, vì thế hôm nay nàng phải giáo huấn nàng ta cho tốt, để cho nàng ta biết, thời đại nàng ta khi dễ nàng qua, từ nay về sau, đến phiên nàng khi dễ các nàng lại.

      Hai người Hoa Thanh Phong và Nhan Băng đứng phía sau Hoa Kinh Vũ, sắc mặc đều có chút khó coi, các nàng là sợ Hoa Kinh Vũ chịu thiệt.

      Tuy rằng Hoa Kinh Vũ trấn an các nàng trước đó, nhưng các nàng vẫn yên tâm như cũ.
      Hoa Lạc Y đài cao, sau khi ngơ ngẩn rồi lại hồi phục tinh thần, khóe môi là ý cười hung ác: “Hoa Kinh Vũ, ngươi cuối cùng xuất rồi, lên đây , hôm nay chúng ta phải quyết trận chiến tử.”

      Hoa Kinh Vũ đứng dưới, thân mình nhảy lên sân quyết đấu, nhìn Hoa Lạc Y đối diện, kiêu ngạo siểm nịnh : “Được.”

      Lời của Hoa Kinh Vũ vừa dứt, Hoa Lạc Y lại mở miệng: “Trận quyết đấu hôm nay, tỷ muội chúng ta hai người quyết đấu, sống chết do trời định, là sống là chết dựa vào chính mình, ngươi dám ?”

      Lời của Hoa Lạc Y rơi xuống, thanh vang lên khắp sân quyết đấu, Hoa Thanh Phong là người kêu lên trước: “Hoa Lạc Y, ngươi rất ti bỉ, ngươi biết công phu của Vũ Nhi bằng ngươi, thế nhưng ngươi lại đặt ra khế ước sinh tử này, ngươi ràng là muốn đánh chết muội ấy à, ngươi còn là người ? Nàng chính là tỷ tỷ ruột của ngươi đó.”

      “Tiểu thư, đừng đáp ứng nàng ta, đừng đáp ứng, nàng muốn đánh chết người. Nàng là muốn mượn cơ hội đánh chết người.”

      vị trí trước đài cao, phụ thân của Hoa Kinh Vũ và Hoa Lạc Y, sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân có chút khó coi, tuy rằng ông thích Hoa Kinh Vũ, bởi vì nàng chẳng những xấu, mà thiên phú lại quá kém.

      Quá tuổi mười tám, lại chỉ luyện nội lực đến tầng thứ hai, thời gian năm năm có chút tiến bộ nào, trước kia học cũng như học, hại ông bị đồng liêu triều chê cười.

      Nhưng thân là phụ thân của nàng, mặc dù cảm thấy mất mặt, nhưng Hoa Lôi tướng quân cũng muốn nhìn thấy chuyện tỷ muội tương tàn.

      Cho nên vừa nghe thấy lời của Hoa Lạc Y, Hoa Lôi tướng quân trầm giọng quát: “Hoa Lạc Y, ngươi hồ nháo cái gì, tỷ thí tỷ thí, đây chính là tỷ tỷ của ngươi.”

      Lời của Hoa Lôi tướng quân vừa rơi xuống, giọng của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lại hợp thời vang lên: “Hoa Lôi tướng quân, đây hình như là chuyện của hai người bọn họ, Hoa Lôi đại tướng quân nếu muốn ứng chiến, ứng chiến.” Lời của Thái tử vang lên, Hoa Lôi nữa.

      ít người xung quanh cũng hiểu trong lòng, Thái tử ràng là muốn mượn tay của Hoa Lạc Y trừ khử Hoa Kinh Vũ, như vậy y cũng cần gánh cái tội danh bội ước, lại có thể theo lẽ dĩ nhiên trừ khử vị Thái tử phi Hoa Kinh Vũ này.

      Thái tử đúng là tính toán tốt, tiểu vương gia Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ bên cạnh Nam Cung Nguyên Huy, ánh mắt tàn trừng mắt nhìn Thái tử cái.

      Nam nhân này thực con mẹ nó quá độc ác, lại hại Hoa Kinh Vũ như vậy, Cẩn tiểu vương gia muốn mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên bên cạnh y lại quăng cái liếc mắt cho y, Nam Cung Cẩn liền câm miệng lại.

      Nam Cung Lăng Thiên con ngươi thâm thúy như vực sâu vạn trượng, từng điểm ánh sáng u ám họp lại trong mắt phượng dài hẹp của , ngược lại muốn xem thử Hoa gia đại tiểu thư này có dám ứng chiến hay , chừng nha đầu đen này khiến người ta bất ngờ.

      Trong lòng của Nam Cung Lăng Thiên, nữ nhân giống như thảo căn ti tiện, vì thế cũng lấy mạng người làm trò đùa, chỉ vì hứng thú của chính mình, cho nên ngăn cản Nam Cung Cẩn ra tay.

      Hoa Lạc Y đài cao tự nhiên cũng nghe thấy lời của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, cho nên càng đắc ý, hướng về phía Hoa Kinh Vũ kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi dám ứng chiến ? Nếu muốn ứng chiến cũng được, quỳ xuống dập đầu ta ba cái, to vẻ mình nhận thua, việc này coi như đến đây kết thúc.”

      Khóe môi Hoa Kinh Vũ cười lãnh bóng, đôi ngươi trong suốt liếc mắt về bốn phía, sân quyết đấu ừ lớn, ngoại trừ hai người Hoa Thanh Phong và Nhan Băng sắc mặt trắng bệt thỉnh thoảng ngăn nàng xuất chiến, những người khác đều là vẻ mặt xem trò hay, nhất là vài tên đại nhân vật ngồi vị trí chính giữa sân quyết đấu, lại là vẻ mặt hy vọng.

      Mạng người ở trong mắt bọn họ quả nhiên mong manh như cọng cỏ,Hoa Kinh Vũ ánh mắt lạnh lùng, trong lòng lại tràn ngập khinh thường đối với những người này.

      Nàng nhìn về phía Hoa Lạc Y, giọng đáp: “Được, nếu đặt khế ước, mong ngươi đừng hối hận.”

      Hoa Kinh Vũ khẽ mở miệng, cực kỳ chậm, chữ cũng lọt ra ngoài tai của Hoa Lạc Y: “Hoa Kinh Vũ, đến cuối cùng ai hối hận cũng biết.”

      Mời lời vừa rơi xuống, quay đầu nhìn về phía hai vị Hoa gia trưởng lão ở đài cao chủ trì quyết đấu lần này: “Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, hai người thấy rồi đó, Hoa Kinh Vũ lại đáp ứng?”

      Lời của Hoa Lạc Y còn chưa xong, Hoa Kinh Vũ bên cạnh động thủ rồi, như trận gió lướt qua, sau đó nhấc chân hung hăng đá về phía Hoa Lạc Y. cước này là sát chiêu, vừa ác vừa nhanh, đồng thời tay bôi độc lên tay của Hoa Lạc Y.

      Hoa Lạc Y nghe thấy tiếng gió cả kinh, thân mình muốn né, nhưng còn chưa tránh được, liền bị Hoa Kinh Vũ đá trúng, thân mình loạng choạng lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên, sắc mặt khỏi phải khó coi bao nhiêu, thét to: “Hoa Kinh Vũ, ngươi ti bỉ vô sỉ, lại đánh lén.”

      Hoa Kinh Vũ chiêu đắc thủ, thân hình xoay người lui về phía sau, để tránh bị nội lực của Hoa Lạc Y quét tới, nàng lui về phía sau vài bước rồi dừng lại, trầm cười lạnh mở miệng: “Ti bỉ vô sỉ, ta so được với ngươi sao? Ngươi hạ khế ước sinh tử với tỷ tỷ mình, biết công phu của mình tốt hơn ta, còn đặt ra cái gì khế ước sinh tử, phải muốn đánh chết ta sao? Rốt cuộc là ta ti bỉ hay là ngươi ti bỉ?”

      đài quyết đấu, mặt Hoa Lạc Y khó coi cực điểm, đồng thời nơi bị Hoa Kinh Vũ đá trúng, đau đớn lạ thường. Tuy rằng có bị thương nặng, nhưng cũng bị thương .

      Nàng đưa tay che lại nơi bị đá, ánh mắt ngoan lệ, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, tay dưới vận lực, nội lực màu cam ùn ùn kéo đến bao phủ sân quyết đấu, đồng thời nàng bắt đầu thi triển bí quyết võ công Kim Long Liệt Thiên Trảo của Hoa gia, năm ngón tay thành lưỡi câu, kim quang chói lọi, mang theo sát khí ác liệt, phi thân tới, trực tiếp đến sau đầu của Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ sắc mặc đột nhiên thay đổi, công pháp lợi hại, nếu nàng bị năm ngón tay bắt được, chết cũng tàn phế, thân người rất nhanh né .

      Hoa Lạc Y đối diện, trảo thất bại, khỏi lại sử dụng Kim Long Liệt Thiên Trảo, trảo liên tiếp đánh về phía Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ liên tục tránh ngũ trảo sắc bén kia, chỉ lo tránh né.

      Người khác nhìn qua, lại thành cảnh tượng Hoa Lạc Y liên tục tiến công, Hoa Kinh Vũ chật vật chạy trốn, dưới sân quyết đấu, ít người la hoảng lên.

      Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng sắc mặc trắng bệch kêu lên: “Tiểu thư, mau nhảy xuống, mau nhảy xuống.”

      Nếu Hoa Kinh Vũ bị Kim Long Liệt Thiên Trảo màu cam bắt được, tất nhiên bị thương , mà công phu của nàng vốn cản nổi võ công của Hoa Lạc Y, đấu tiếp nữa chỉ có con đường chết.

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy thấy bộ dạng chật vật chạy trốn của Hoa Kinh Vũ, khóe môi khỏi thầm cười, vui mừng thôi, lông mày của Hoa Lôi nhíu lại, Nam Cung Cẩn tràn đầy tức giận, trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Lăng Thiên cái.

      Nếu phải Nam Cung Lăng Thiên ngăn cản, y cũng ra mặt giúp Hoa Kinh Vũ rồi, đều do người này ngăn cản y, Hoa Kinh Vũ bị Hoa Lạc Y giết .

      Phong mi dài hẹp của Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu lại, môi mỏng tà mị khêu gợi cong lên, ánh mắt sâu lường được, vẻ mặt hứng thú.

      cảm giác Hoa Kinh Vũ này còn có hậu chiêu, biết nữ nhân này làm thế nào giải quyết thế cục trước mắt. đào cao, Hoa Kinh Vũ vẫn né tránh như cũ, thân hình vừa nhanh vừa vững vàng, di chuyển loạn quanh đài.

      Nhìn qua giống như chật vật chạy trốn, kì nàng làm tiêu hao huyền lực của Hoa Lạc Y, nàng ta trúng độc nàng hạ, đợi đến khi độc ngấm, nàng liền cả người vô lực, đến lúc đó chính là lúc nàng động thủ.

      Nàng chỉ là muốn tạo thành bộ dạng giả cho Hoa Lạc Y, khiến nàng ta khinh địch.

      Quả nhiên Hoa Lạc Y khinh địch, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ chật vật chạy trốn, nàng hưng phấn vung nội lực màu cam, đường quét qua. Nhưng mà rất nhanh nàng liền cảm thấy khí lực tốt.

      Vẻ mặt của Hoa Lạc Y, người khác chưa chú ý, Hoa Kinh Vũ dĩ nhiên buông tha chi tiết của nàng, vừa nhìn thấy nàng ta vô lực, nàng như con sói xoay người bổ tới, động tác nhanh chóng điên cuồng. Vừa nhảy vừa đánh về phía Hoa Lạc Y, đồng thời nâng cước ngang hướng Hoa Lạc Y, đem Hoa Lạc Y tiêu diệt đài quyết chiến, thân hình Hoa Kinh Vũ vừa động cái cưỡi lên người của Hoa Lạc Y, chiêu đắc thủ, để cho Hoa Lạc Y có thời gian, nắm đấm tựa như mưa giáng xuống, đập đến người và mặt của Hoa Lạc Y.

      Đập đập đập.

      Liên tục đập xuống bao nhiêu cái, Hoa Lạc Y sau hồi bị đập phen mãnh liệt, trực tiếp thể động đậy, vẻ mặt đều đầy máu tươi, răng nanh cũng bị đập rớt hai cái, mặt sưng phù như cái bánh bao thê thảm vô cùng.

      Dù là như thế, Hoa Kinh Vũ cũng có buông tha nàng, vẫn hung hăng nện xuống như cũ, chút cũng khách khí.

      “Xem ra nữ nhân này tính bỏ cuộc rồi.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09: Hoa gia Nhị tiểu thư
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Nguyệt Nha

      Dưới đài cao, bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều bị hoảng sợ trước màn trước mắt, thủ đoạn của Hoa Kinh Vũ ác độc a~.

      Đợi cho mọi người kịp phản ứng, Hoa Lạc Y bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
      ít người kêu: “Đừng đánh nữa, đánh nữa chết người.”

      “Hoa Kinh Vũ, mau dừng tay, đánh tiếp chết người.”

      Hoa Kinh Vũ giống như nghe được, nắm tay lại hung hăng nện xuống, bây giờ nàng muốn nữ nhân này chết cũng phải tàn phế, nàng ta phải muốn nàng chết sao, muốn nàng tàn phế sao? tại đến phiên nàng đem nàng ta đánh cho tàn phế, dám cả gan trêu chọc nàng, nàng liền lấy lại cả vốn lẫn lời.

      Hoa Kinh Vũ đánh hồi, cuối cùng cũng đứng dậy.

      Dưới đài, mọi người xung quanh cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm hơi, ai biết được khi nàng đứng dậy cũng có buông tha Hoa Lạc Y, thế nhưng lại giơ chân lên nhắm thẳng Hoa Lạc Y mà đá xuống, Hoa Lạc Y vốn hôn mê bất tỉnh sau khi bị nàng đá cước, thống khổ kêu rên, đồng thời cầu xin: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta.”

      Hoa Khinh Vũ tựa như nghe thấy, cứ như vậy làm trò trước mặt mọi người, xem Hoa Lạc Y như trái bóng mà đá, đá, đá, ước chừng bốn năm cước.

      Phía dưới Hoa Lôi tướng quân thể nhìn được nữa, xoay mình đứng dậy quát lạnh: “Hoa Kinh Vũ, còn ngừng tay, ngươi muốn đánh chết muội muội ruột của mình sao?”

      Hoa Kinh Vũ ngưng lại, khóe môi khẽ cười châm chọc nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân cách đó xa, trong mắt đều là vẻ miệt thị (coi thường), ông ta lúc này cũng biết Hoa Lạc Y là muội muội của nàng sao, vậy thời điểm Hoa Lạc Y hướng về phía nàng muốn cùng nàng quyết đấu sinh tử, lúc đó tại sao ông ta lại ?

      Bây giờ có ích lợi gì, muộn.

      Hoa Kinh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Hoa Lôi cái, sau đó nâng lên cước, trực tiếp hung hăng đem Hoa Lạc Y đá xuống đài cao, bùm tiếng, làm cho bụi bay mịt mù, dưới đài lập tức có người chạy đến bên Hoa Lạc Y khẩn trương kiểm tra, rất nhanh liền mở miệng.

      “Còn có hơi.”
      “Mau, khiên xuống tìm đại phu, nhanh lên.”

      Sân tỉ võ rối loạn thành đoàn, rất nhanh liền có người đem Hoa Lạc Y xuống.

      Vẻ mặt Hoa Lôi đen thui nhìn người đài cao, ánh mắt tối tăm hung ác nhìn Hoa Kinh Vũ, chỉ vào Hoa Kinh Vũ, trầm mở miệng: “Ngươi, ngươi?”

      Hoa Lôi còn chưa ra khỏi miệng, bên cạnh Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên đứng lên, thản nhiên : “Hoa Lôi tướng quân, đây phải là khế ước sinh tử sao? Nếu là khế ước sinh tử, chết khó tránh, sao phải ngạc nhiên?”

      Sau khi xong, sắc mặt Hoa Lôi tướng quân liền cứng lại vô cùng khó coi, nhìn Hoa Kinh Vũ lại nhìn Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên: “Ý của vương gia là?”

      Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên tà mị mê hoặc lòng người nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, cười : “Hoa Lôi tướng quân, Hoa đại tiểu thư chính là thái tử phi tương lai, ngươi ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện khiến cho Thái tử buồn bực.”

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nghe Nam Cung Lăng Thiên xong, nhăn mày, sắc mặt trầm. Lời này của Bắc U Vương, ràng là vì y chuyện, chẳng qua là ngầm chê cười y mà thôi.

      Chê cười y có thái tử phi xấu xí chịu nổi, biết mình ghét nữ nhân này nhất, còn lời này, ràng là hủy thanh danh của y.

      Tiểu ma đầu của Hiếu thân vương phủ Nam Cung Cẩn cũng lên tiếng: “Hoa tướng quân, khế ước sinh tử cũng là do Tam tiểu thư hạ trước, Hoa tướng quân chẳng lẽ là muốn tính toán sổ sách với Đại tiểu thư?”

      Hoa Lôi nghe Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên cùng vị Tiểu ma đầu , ý tứ ràng là muốn bảo vệ cho Hoa Kinh Vũ, đâu còn dám tính toán chuyện gì đành cười : “Bản tướng nào muốn cùng tiểu nữ tính toán cái gì, chỉ là muốn trách móc nàng hai câu thôi, nếu hai vị vương gia vậy, chuyện này bỏ qua hết.”

      Hoa Lôi nén giận, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ đài cao, phất tay: “Nếu quyết đấu xong, ngươi còn mau quay trở về Khinh Vũ Các nghỉ ngơi .”

      Hoa Kinh Vũ lắc mình nhảy xuống đài cao, để ý đến Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên tuấn mỹ sắc bén cùng Tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn.

      Hiển nhiên càng để ý đến thái tử Nam Cung Nguyên Huy, tuy rằng lúc trước Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên cùng Hiếu thân vương phủ tiểu vương gia vì nàng chuyện, nhưng trong lòng nàng hiểu , nàng ở trong mắt bọn họ chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

      Như vậy nàng cần gì phải hướng bọn họ tạ ơn chứ?

      Phía dưới đài, Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng hai người vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ xuống, lập tức vây quanh nàng, khẩn trương truy hỏi.

      “Tiểu thư, ngươi sao chứ?”

      “Vũ Nhi, muội có sao hay ?”

      Hoa Kinh Vũ dẫn các nàng ra ngoài, vừa vừa : “Ta sao, các ngươi đừng lo lắng.”
      Nàng có việc gì, có việc chính là Hoa Lạc Y kia, chết cũng bị thương nặng, đoạn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng dài, nữ nhân kia sợ là đứng lên được, xem nàng ta còn dám tới trêu chọc nàng .

      Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng theo Hoa Kinh Vũ rời khỏi quyết đấu tràng, hai người cho tới bây giờ vẫn còn nghĩ mình mơ a~, tiểu thư làm sao đả bại được Tam tiểu thư, đem Tam tiểu thư đánh cho thảm như vậy.

      Vũ Nhi khi nào lợi hại như vậy, ràng nội lực của nàng thể cao bằng Hoa Lạc Y, cũng chưa từng học qua bí quyết tâm pháp, như thế nào liền đem Hoa Lạc Y đánh cho thừa sống thiếu chết, chỉ dư lại hơi?

      Nghịch thiên! Hai người nghĩ, đồng thời trong lòng khỏi dâng lên cảm giác tự hào, Hoa Lạc Y kia bị đánh cho tàn phế là xứng đáng, thực là hả giận a~, bất quá Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng vẫn còn có chút lo lắng.

      “Vũ Nhi, muội phải cẩn thận chút, Hoa Lạc Y kia tuy rằng bị muội đánh trọng thương, bất quá sau lưng nàng còn có Hoa Như Yên làm chỗ dựa.”

      Địa vị của Hoa Như Yên ở Hoa gia rất có trọng lượng, bởi vì thiên phú võ công của nàng cực cao. Lúc này e rằng nội lực của nàng ta đến cấp sáu, nội lực cấp sáu tuy rằng phải đệ nhất cao thủ, nhưng cũng là cao thủ cực kì lợi hại.

      Hoa Như Yên chẳng những võ công lợi hại, mẫu thân của nàng bây giờ còn là phu nhân của Hoa Lôi tướng quân, cho nên thân phận của Hoa Như Yên vô cùng cao quý.

      Đồng thời nữ nhân này còn nằm trong mười người Phượng bảng, tuy rằng là đứng thứ mười của bảng, nhưng muốn leo lên cũng là dễ dàng.

      Hoa Lôi đối với nữ nhi này cực kì thương , địa vị của nàng ở Hoa gia Hoa Kinh Vũ khó có thể so được.

      Người của Hoa phủ đều biết, Hoa Như Yên chính là muốn gả cho thái tử Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy đối với Hoa Như Yên cũng có ý.

      Bởi vì Hoa Như Yên chẳng những là nữ nhi của Hoa Lôi tướng quân, còn là đệ tử của trong ba cung, Vân Hà cung, hai thân phận này càng khiến cho nàng ta càng thêm cao quý, hơn nữa nàng lớn lên xinh đẹp trang nhã, lại đứng Phượng bảng, cưới nàng chẳng những có thể lôi kéo được Hoa gia cùng Vân Hà cung, đồng thời còn lấy được nữ tử tài mạo song toàn.

      Có thể , nếu có Hoa Kinh Vũ, Hoa Như Yên có thể thuận lợi lên làm thái tử phi.

      Hoa Lạc Y sở dĩ vẫn luôn nhằm vào Hoa Kinh Vũ, chỉ sợ là do Hoa Như Yên ngầm hạ chỉ thị, cho nên Hoa Thanh Phong rất lo lắng.

      Khuôn mặt Nhan Băng cũng lên lo lắng, trước mắt Nhị tiểu thư có ở Hoa phủ, đợi nàng từ Vân Hà cung trở về, chỉ sợ nhất định trả thù Đại tiểu thư: “Tiểu thư, bằng chúng ta rời khỏi nơi này.”

      Hoa Kinh Vũ biết vì sao Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng lại lo lắng như vậy, nàng cũng nghiêm túc nghĩ tới việc rời khỏi Hoa phủ.

      Thế nhưng ở đại lục Huyền Vũ, chỉ có cường đại mới có thể được coi trọng, hôm nay coi như nàng vụng trộm rời .

      Từ nay về sau liền phải lén lút mà sống, Thái tử thực buông tha nàng sao? Người của Hoa phủ thực quan tâm sao? Nếu như bọn họ tìm được mình, chỉ sợ đến lúc đó thanh danh của mình càng khó nghe hơn.

      Cho nên thể lùi bước, việc bây giờ nàng có thể làm là trở nên mạnh mẽ, trở nên cường đại, bị người bắt nạt nữa.

      Đại lục Huyền Vũ vĩnh viễn là nơi kẻ mạnh được tôn trọn
      g, kẻ yếu bị người khác giẫm nát dưới lòng bàn chân, nếu nàng trở nên cường đại, cho dù có đến nơi nào, nàng cũng chỉ bị người khác giẫm đạp, hơn nữa bây giờ nàng là thay Hoa Kinh Vũ sống, cũng nên vì nàng ra chút sức lực, nếu làm sao nàng có thể đối mặt với chính nàng đây?

      “Hai người các ngươi đừng lo lắng cho ta, ta biết mình nên làm gì” Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ bình tĩnh mở miệng, nhìn về phía Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng.

      Thanh Phong cùng Nhan Băng là tâm lo lắng cho nàng, nếu các nàng quan tâm nàng, nàng càng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, thủ hộ những người quan tâm nàng, bảo vệ cho người của nàng.

      Nếu nàng trở nên cường đại, đến lúc đó vừa thể bảo vệ mình, vừa thể bảo hộ những người mình để ý. Hơn nữa nàng còn phải tìm được Ninh Duệ, kiếp trước Ninh Duệ luôn mực bảo vệ nàng, đổi lại cả đời này nàng muốn bảo hộ y, nếu đến lúc tìm được y, nàng lại có năng lực bảo vệ y, nàng nhất định tự khinh bỉ chính mình.

      nhóm ba người bọn họ hướng Khinh Vũ Các mà , mới vừa qua ngã rẽ, đột nhiên nghe được trước đó xa vang lên tiếng y phục soạt soạt, ba người nhanh chóng nhìn lại, đồng thời cứng đờ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :