1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49.1: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Huyền Huyền Dạ



      Trong xe ngựa, đôi mắt Hoa Kinh Vũ tự chủ dời tới người Nam Cung Lăng Thiên, thân hình cao gầy thanh cao như trúc, tóc đội mũ ngọc, hôm nay mặc quần áo màu xanh, áo khoác màu tím, áo dài bên dưới có viền vàng, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như nước, khóe môi nhếch lên, son mà đỏ, khí phách phóng đãng tùy ý nhếch lên, cả người tựa như hướng tới cảnh tượng hoa lệ duy mỹ chói mắt nơi chân trời, làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt.


      Nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể dễ dàng nhìn ra lãnh khốc vô tình, đừng nhìn tại tâm tình tốt, nếu là giận dữ có thể phá vỡ núi sông, sinh linh đồ thán, Hoa Kinh Vũ chưa bao giờ hoài nghi khả năng giết người của người này, cùng với thủ đoạn ác độc.


      “Thế nào? Dung mạo của Bổn vương có vào được trong mắt của ngươi?”


      Thanh Nam Cung Lăng Thiên cuồng vọng vang lên, mang theo nhiều điểm mờ ám, Hoa Kinh Vũ kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu cười : “Phong thái của Vương gia thiên hạ người địch lại, có thể thiên hạ đệ nhất phong lưu.”


      “Nha,” miễn cưỡng nhíu mày, hề quấn quít vấn đề này, mà là cúi đầu nhìn về phía bàn cờ: “Chơi cờ.”


      “Được,” hai người hề theo đuổi vấn đề trước đó, bắt đầu chú tâm chơi cờ, Hoa Kinh Vũ chọn cờ đen, cho nên quân cờ đen trước, Nam Cung Lăng Thiên sát theo phía sau, nhưng cũng theo cờ đen của Hoa Kinh Vũ, mà là đặt xuống ở vị trí rất xa, sau đó bắt đầu bố trận.


      Trong xe ngựa im lặng tiếng động, ngày xưa hai người đối nghịch, hòa hợp ấm áp giờ phút này khó có được, dung mạo có nhiều điểm khác nhau, tuy rằng trắng đen, người duy mỹ hoa lệ, người đen tựa trân châu đen, nhưng lại hòa hợp hiếm thấy, trong xe ngựa tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.


      tại Hoa Kinh Vũ bất chấp để ý tới cái khác, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, Nam Cung Lăng Thiên hạ cờ muốn che kín toàn đại cục, mà quân cờ đen của nàng bị vây trong đó bước rất gian nan, chỉ có thể dựa vào hướng bên phải của nàng, đường quét ngang xuống.


      Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng tùy ý hạ cờ, đôi mắt nhìn vào bàn cờ, mà là dừng ở người tiểu nha đầu đối diện, bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên có thể dễ dàng như có như ngửi mùi hương người nha đầu kia, mùi hương ràng giống như mùi vị son phấn của bất kì nữ nhân nào, hoàn toàn là hương thơm tự nhiên của cơ thể, đúng là mùi hương dễ chịu hiếm thấy, hơn nữa nhìn gần nha đầu kia, phát bộ dạng nha đầu kia cực kì dễ nhìn, mi như liễu, nhất là ánh mắt trong trẻo, xinh đẹp tuyệt mĩ, giống như hai ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, phía dưới còn có cái mũi nhắn trắng mịn, làm cho kẻ khác có cảm giác muốn sờ vào.


      Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi thâm thúy, u nguy hiểm, ánh mắt từ người Hoa Kinh Vũ rơi xuống bàn cờ.


      “Cờ của ngươi cùng ngươi giống nhau.”


      Phía bàn cờ, tuy rằng hiếm thế thượng phong, khống chế toàn bộ lối thoát, nhưng nàng có dũng có mưu đấu đá lung tung bên dưới, thế nhưng có thể thấy được nàng có cách phá giải, Nam Cung Lăng Thiên lập tức chú ý hơn, bố cục này là bàn long cục do thiết kế, nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng có thể phá giải được, xem ra là coi thường nàng, tiếp theo Nam Cung Lăng Thiên cùng Hoa Kinh Vũ chơi cờ.


      Trong xe ngựa chút tiếng động đều có, chỉ có tiếng quân cờ rơi xuống đất cách thanh thúy, bên ngoài sưu tiếng dừng lại, Mặc Trúc cung kính mở miệng: “Gia, tới Hoa phủ rồi.”


      Hoa Kinh Vũ nhíu mày dừng tay lại, chuẩn bị xuống xe ngựa, thanh u lãnh của Nam Cung Lăng Thiên vang lên: “Chờ chút.”


      Mặc Trúc ở bên ngoài xe ngựa dám tiếp nữa, thầm đoán gia làm gì ở bên trong, bất quá tiếng rên cũng có, Hoa Kinh Vũ cũng chỉ đành cùng Nam Cung Lăng Thiên chơi cờ tiếp, lần này là canh giờ, cuối cùng Hoa Kinh Vũ thu tay lại thua thảm bại, Hoa Kinh Vũ bất mãn mở miệng.


      “Biết ta thua, ngươi còn muốn ta chơi cờ cùng ngươi, có phải như vậy ngươi mới vừa lòng ?”


      Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên nhìn Hoa Kinh Vũ sâu: “Ngươi là người thứ nhất có thể đem Bàn Long cục của ta giết được nhiều quân cờ như thế.”


      Nếu Bàn Long cục này giống như bày trận, cuối cùng tuy rằng thắng, cũng là thắng thảm, nếu như phía là chiến trường. Chiến tranh mà phải hao phí nhiều binh lực như vậy mới thắng, có thể nghĩ, mặc dù thắng cũng giống như bại a.


      “Sát cục của ngươi cũng rất lợi hại a, tên gọi là gì?”


      Giờ phút này Hoa Kinh Vũ ở trong lòng Nam Cung Lăng Thiên, lại có ý nhĩa khác, lại tiến lên tầng nữa.


      “Linh Lung Sát,” đây là Ninh Duệ dạy cho nàng, dùng Linh Lung Sát mặc dù là thua, cuối cùng cũng muốn quân địch phải trả giá nặng, nàng xong vén rèm nhảy xuống xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên ở phía sau híp mắt lại thâm trầm nhìn Hoa Kinh Vũ, người nha đầu kia vẫn có chút kì lạ a, bất quá nếu lựa chọn tin tưởng nàng, cũng tiếp tục hoài nghi nàng là gian tế hay mật thám của địch quốc, Nam Cung Lăng Thiên nở nụ cười, cười khuynh thành.


      Ở cửa, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời , Nhan Băng lo lắng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, người sao chứ? Bắc U vương điện hạ có tìm người gây phiền toái ?”


      Hoa Kinh Vũ lắc đầu, chẳng những có tìm nàng gây phiền toái, mà nam nhân này còn tin tưởng nàng phải gian tế hay mật thám của địch quốc, nhưng nàng cũng quên chuyện đồng ý với , được gả cho Thái tử, như thế, nàng phải lập tức cố gắng luyện võ công.


      “Nhan Băng, lấy vài món quần áo, chúng ta đến Ngọc Hoàng thư viện ở vài ngày, bắt đầu chuyên tâm luyện công.”


      “Vâng.” Nhan Băng lập tức vào Khinh Vũ các lấy quần áo, sau đó chủ tớ hai người ngồi xe ngựa của Hoa gia, hướng Ngọc Hoàng thư viện mà .


      Trong xe ngựa xa hoa của Bắc U vương phủ, đột nhiên Nam Cung Lăng Thiên bảo thị vệ dừng xe ngựa lại, gọi hai người Mặc Trúc cùng Thanh Trúc tiến vào, ra mệnh lệnh.


      “Hai người các ngươi lập tức phân phó người vào kinh thành lan truyền chuyện này, Hoa Như Yên cùng Thái tử là dâm phu dâm phụ, biết liêm sỉ.”


      “Dạ, Vương gia,” hai người ở dưới lên tiếng trả lời, sau đó cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình trong xe ngựa, gia làm như vậy là vì mục đích gì, bất quá nhìn thấy đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên lạnh lùng, lập tức lắc mình liền: “Gia, chúng ta làm.”


      Xe ngựa Bắc U vương phủ chậm rãi rời , đường quay về vương phủ. Kinh thành rất nhanh tràn ngập lời đồn, Hoàng thượng đọc tấu chương của các quan viên dâng lên giận đến xanh mặt, Hoàng hậu nương nương triệu Hoa Lôi tiến cung, hung hăng trách tội trận, cuối cùng còn , bất luận như thế nào, cũng để cho Hoa Như Yên vào phủ Thái tử trước Thái tử phi.


      Sau khi Hoa Lôi hồi phủ, tức giận hung hăng mắng Vân thị cùng Hoa Như Yên trận, vốn muốn cho người đánh Hoa Như Yên, cuối cùng cũng có xuống tay được.


      Kinh thành, Hoa Như Yên chân chính trở thành dâm phụ, ai nhắc tới bọn họ cũng là vẻ mặt khinh bỉ.


      Bất quá chuyện này Hoa Kinh Vũ cũng biết, bởi vì nàng vào Ngọc Hoàng thư viện, người trong Ngọc Hoàng thư viện khi nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, vẫn có chút sợ hãi, lúc trước nữ nhân này cùng Vân Thủy đánh nhau làm cho mọi người kinh sợ, còn ai dám khinh thường nàng, gặp phải nữ nhân này đúng là rất phiền phức.


      Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng tìm lão sư Mộ Dung Lan, ngoài ý muốn thấy Hách Liên Hiên cũng ở đó, Hách Liên Hiên vừa thấy nàng xuất , liền tới, quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì, sao nhiều ngày như vậy ngươi mới xuất ?”


      ra Hách Liên Hiên thấy Hoa Kinh Vũ xuất , cho nên thực lo lắng, liên tiếp hỏi Mộ Dung Lan hai lần, Hoa Kinh Vũ có phải xảy ra chuyện gì , tại nhìn thấy Hoa Kinh Vũ xuất , cuối cùng yên tâm.


      Bất quá vẫn cứ rất kỳ quái, Vũ nhi là người giữ chữ tín, ngày hôm sau đến thư viện luyện công, đến bây giờ mới xuất , khẳng định là có chuyện gì xảy ra.


      Hoa Kinh Vũ cười : “Buổi tối ngày đó lúc chúng ta trở về, gặp Vân gia lão tổ, ra tay đả thương chúng ta, cho nên mấy ngày nay ta ở trong phủ dưỡng thương?”


      “Vân gia, nghe toàn quân Vân gia hình như bị giết, chuyện này là như thế nào?” Tuy rằng Hách Liên Hiên ở trong thư viện, nhưng đối với tin tức bên ngoài, lại cực kỳ tinh thông, Hoa Kinh Vũ lắc đầu, đối với chuyện này nàng cũng ràng hoàn toàn, mơ hồ đoán được việc này cùng với Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên có chút quan hệ, bất quá đến tột cùng có phải như vậy hay , nàng cũng biết, cho nên thể lung tung: “Ta ràng lắm.”


      “Chỉ cần ngươi có việc gì là tốt rồi,” Hách Liên Hiên ôn nhu , khóe môi là ý cười dịu dàng, quanh thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuyệt giống người lạnh lùng trong quá khứ, dường như thay đổi thành người khác, bất quá vẻ mặt này chỉ có thời điểm đối mặt với Hoa Kinh Vũ, còn lúc đối mặt với người khác, như trước là hoàng tử Tây Lăng quốc đạm mạc xa cách.


      “Ừm, ta sao,” Hoa Kinh Vũ cười , sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lan.


      “Lão sư, chỗ ở của ta sắp xếp tốt.”


      sắp xếp tốt, ở cùng sân với Hách Liên Hiên, về sau ngươi hãy an tâm ra phía sau núi luyện công , ta nghe Hách Liên Hiên , ngươi muốn tham gia cuộc thi đấu võ lần này của Yến Vân quốc, nếu là như vậy, bằng thân thủ tại của ngươi có biện pháp giành được vị trí đứng đầu.”


      “Ừm, ta biết, cám ơn lão sư.”


      Hoa Kinh Vũ cười hướng Mộ Dung Lan lời cảm ơn, sau đó nhìn phía Hách Liên Hiên: “ thôi, dẫn ta xem nơi ta ở.”


      , ta dẫn ngươi làm quen chút, đợi cho sắp xếp xong xuôi, ra phía sau núi luyện công.”


      “Ừm.”


      Hai người xong ra ngoài, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch theo phía sau hai người Hoa Kinh Vũ ra ngoài, phía sau đôi mắt Mộ Dung Lan thâm thúy, ánh mắt có dấu nỗi lo lắng, Hách Liên Hiên phải là thích Hoa Kinh Vũ chứ, nàng chính là Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc a, chỉ mong là nghĩ nhiều.


      Mộ Dung Lan cười lắc đầu, có lẽ suy nghĩ nhiều.


      đường, Hoa Kinh Vũ cũng quên hỏi Hách Liên Hiên: “Dược liệu tìm đủ chưa.”


      “Ta nhận được tin tức, tất cả dược liệu tìm được rồi, tại đường chuyển đến, hẳn là rất nhanh tới.”


      Hoa Kinh Vũ gật đầu, cái gì nữa, cùng Hách Liên Hiên vào sân, nơi này tuy rằng lớn, nhưng ra rất tinh xảo, hơn nữa cùng sân với Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ đem đồ vật này nọ sắp xếp cho tốt, liền nóng vội mở miệng: “Hách Liên Hiên, chúng ta ra phía sau núi , ta phải lập tức bắt đầu luyện công.”


      “Ngươi muốn nghỉ ngơi trước hay , chờ ngươi nghỉ ngơi tốt rồi hãy luyện công.”


      cần, ta còn nhiều thời gian, ta phải mau chóng tăng nội lực, luyện tốt các loại bí kíp võ công, tại người có thù oán với ta ngày càng nhiều, nếu còn yếu như lời bọn họ , chỉ sợ chết như thế nào cũng biết.”


      Vốn quá nhiều, tại lại thêm cái Minh Bích Thạnh, phía sau Minh Bích Thạhh chính là hai công chúa, cứ như vậy kẻ thù của nàng càng ngày càng lớn mạnh, hết thảy tất cả chuyện này đều là do Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra.


      Hai người kia cứ chờ nàng , đừng tưởng lúc trước ra tay đối phó bọn họ, chính là báo thù, đó chỉ là nàng thu lại ít lãi mà thôi. Nàng Hoa Kinh Vũ ngày đòi lại cả vốn lẫn lời.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49.2: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Huyền Huyền Dạ



      Bất quá trước mắt thể trì hoãn, nhất định phải mau chóng luyện công, đối phó với tên vô lại này nọ, cuộc thi đấu võ càng ngày càng gần, lúc này nàng cũng có biện pháp xử lý Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, đợi cho cuộc thi đấu võ qua , nàng lại đến cùng bọn chúng tính toán nợ nần cho tốt.


      “Được, ngươi quyết định, ta liền cùng ngươi ra phía sau núi.” Hách Liên Hiên biết người có năng lực yếu thể chậm trễ, tựa như giống nhau, cho nên có ngăn cản Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ phân phó Nhan Băng cùng nàng vào luyện công, đoàn người lập tức ra khỏi tiểu viện, ra phía sau núi.


      Thời gian thoáng cái mười ngày, thời gian mười ngày qua, trừ bỏ ăn cơm nghỉ ngơi, phần lớn thời gian là dùng để luyện công, ngày đêm, liều cả mạng, nếu thuộc hạ của Hách Liên Hiên bẩm báo là dược liệu tìm đủ, bọn họ cũng có dừng lại.


      Bất quá công phu của mười ngày, nhưng ra thu hoạch cũng tồi, nội lực của Hoa Kinh Vũ lại tăng lên, tại nội lực của nàng muốn đạt tới cấp năm, đồng thời nàng còn luyện tập Linh Ảnh Bộ, bất quá Linh Ảnh Bộ luyện đến được phân nữa, có đôi lúc chỉ miễn cưỡng bay tới cây, phần lớn thời gian chỉ luyện đến nữa, lại từ trung rơi xuống, có nhiều lúc rơi vào bùn đất, bất quá Hoa Kinh Vũ cũng vì vậy mà nản lòng, vẫn cố gắng luyện, lần lần lại từ trung rơi xuống, lần lại lần luyện tập, Nhan Băng thấy đau lòng thôi, ngay cả Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng, Tiểu Vũ Nhi, ta luyện, ta luyện thành sao?


      Bất quá Hoa Kinh Vũ có lùi bước, vẫn kiên trì luyện tập như cũ, cuối cùng cũng có chút thành tựu, tuy rằng thể mặt nước, bất quá cũng có thể nhanh chút, cái này xem như luyện Linh Ảnh Bộ cũng có chút thành tựu.


      Bất quá nàng trả giá cũng quá kinh người, toàn thân chỗ nào hoàn hảo, giống như bị bánh xe cán qua, hoặc là bị người đánh đập, toàn thân đều xanh tím, may mắn mặt có bị thương, có bị thương mặt, bằng nàng cũng còn mặt mũi gặp người.


      Hách Liên Hiên thấy Hoa Kinh Vũ liều mạng, trong lòng đột nhiên ràng, tiểu nha đầu này thế nhưng cứng cỏi như vậy, huống chi người nam nhân, giờ phút này khúc mắt Hách Liên Hiên hoàng tử giải được, đoàn người từ phía sau núi ra, vừa vừa .


      “Ngươi a, là liều mạng luyện công a.”


      Hách Liên Hiên bất đắc dĩ , Hoa Kinh Vũ cười : “ liều mạng được a, thời gian còn nhiều nữa, hơn nữa ta có nhiều kẻ thù như vậy, ta dám nhàn hạ sao? Cho nên chỉ có thể liều mạng.”


      Hách Liên Hiên gì, đôi mắt giống như nước có chút sủng nịnh trong đó, nhìn Hoa Kinh Vũ, giống như ánh nắng mặt trời. Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện thủ hạ của Hách Liên Hiên bẩm báo lúc trước, lực chú ý lập tức dời tới người Hách Liên Hiên: “Dược liệu tới rồi, ta thay ngươi điều chế giải dược giải mạch giả, sau đó tra xem ngươi đến tột cùng là ngươi trúng loại độc gì?”


      “Được,” vừa đến độc, sắc mặt của Hách Liên Hiên liền u ám, bởi vì đó là độc do người thân của hạ, nghĩ vậy, tâm của lại nhói đau. Đoàn người đường tới nơi ở của Hách Liên Hiên, ngoài cửa viện, có người canh cửa, vừa thấy Hách Liên Hiên xuất , cung kính cúi đầu: “Tham kiến gia.”


      Hách Liên Hiên gật đầu, nhìn thủ hạ: “Dược tới rồi,”


      “Vâng, gia, may mắn làm nhục mệnh,” thủ hạ cung kính mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhìn thần sắc cực kì cung kính của thủ hạ dưới tay Hách Liên Hiên, xem ra chính là thủ hạ trung thành, bất quá như vậy cũng tốt, cho dù võ công Hách Liên Hiên bị giảm, nhưng sợ thủ đoạn của lòng người, có thể nhìn thấy thái độ của thủ hạ này, chút nào là vô lễ.


      Hách Liên Hiên gật đầu, hướng bên trong viện vào trước, dẫn Hoa Kinh Vũ vào chính sảnh, mặt khác ở chính sảnh lại có mấy tên thủ hạ, vừa thấy Hách Liên Hiên đến, cũng đều cúi đầu cung kính kêu: “Tham kiến gia.”


      Hách Liên Hiên có để ý gì tới bọn họ, mà là nhìn về phía cái rương bàn, bàn để nhiều rương to rương , trong rương tất nhiên là dược liệu, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng vào, mở từng cái rương, kiểm tra chút, quả là giống như nàng cầu, nhiều cũng ít, nghĩ vậy nhìn phía Hách Liên Hiên gật đầu cái.


      “Tốt lắm, các ngươi lui xuống , cho bất luận kẻ nào quấy rầy chúng ta.”


      “Vâng, gia,” thủ hạ lui ra ngoài, phân tán ở bốn phía của tiểu viện, cho bất luận kẻ nào tới gần. Trong chính sảnh, Hoa Kinh Vũ nhìn phía Hách Liên Hiên, cười : “Ngươi nghỉ ngơi chút, nơi này giao cho ta cùng Nhan Băng , rất nhanh chúng ta điều chế thuốc giải, sau đó đem cho ngươi ăn vào.”


      “Được,” Hách Liên Hiên ra ngoài, Hoa Kinh Vũ bắt đầu chỉ huy Nhan Băng thu xếp lại dược liệu, cho đến cách giã nhuyễn những dược liệu này, cách phối hợp chúng với nhau vân vân, đợi cho phối chế xong, liền kêu Nhan Băng đem sắc, còn dư lại ít dược liệu, Hoa Kinh Vũ để lãng phí, đều đem tất cả giữ lại, về sau có chỗ cần dùng, kỳ thuốc của Hách Liên Hiên cần nhiều như vậy, mỗi loại chỉ cần ít là đủ, nhưng thủ hạ của lại mang cả cây tới, thành ra còn dư lại rất nhiều.


      Sau nửa canh giờ, thuốc được nấu xong, Nhan Băng bưng thuốc tới cho Hoa Kinh Vũ, hai người cùng vào phòng Hách Liên Hiên nghỉ ngơi, Hách Liên Hiên ngồi dựa vào giường, tuy rằng vẫn nhúc nhích, nhưng Hoa Kinh Vũ biết trong lòng chấn động, chuyện như vậy phát sinh ở người của ai, cũng thể thờ ơ.


      “Thuốc đến đây,” Hoa Kinh Vũ mở miệng, Hách Liên Hiên mở to mắt, trong mắt có mảnh sáng ngời, cũng có gì lạnh lùng, đưa tay nhận chén thuốc trong tay Nhan Băng, uống hơi hết chén thuốc, tuyệt ngại khổ, hai năm này phải uống qua thuốc, vì điều tra ra bệnh, uống ít thuốc, tại uống thuốc trở thành thói quen.


      Hoa Kinh Vũ đợi cho Hách Liên Hiên uống thuốc xong, trầm ổn : “Uống thuốc này vào, mạch giả biến mất, mạch tượng chân chính ra, đến lúc đó có thể tra ra là ngươi trúng độc gì? Bất quá ta nghĩ đó là hóa công tán, bằng công lực của ngươi giảm.”


      Hách Liên Hiên gì, chậm rãi nhắm mắt lại, mi dài khẽ run, có thể thấy được nội tâm kích động, ước chừng hơn hai năm a, ít nhiều gì cũng chấp nhận, tại rốt cuộc có thể tra ra nguyên nhân làm cho công lực của giảm xuống, làm sao mà chút cảm giác cũng có được?


      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng có kinh động , Nhan Băng ôm Tiểu Bạch ra ngoài, Hoa Kinh Vũ đến bên tìm quyển dã sử xem, giết thời gian, thuốc này uống vào thể có hiệu quả trong phút chốc được, ít nhất phải đợi canh giờ, mới có thể làm cho mạch giả biến mất.


      Trong phòng vô cùng im lặng, thời gian chậm rãi trôi qua, thẳng đến khi có chút thanh u ám của Hách Liên Hiên vang lên: “Vũ Nhi, cám ơn ngươi.”


      Là nàng cho thêm hy vọng, nếu phải nàng tra ra chuyện mạch giả, chỉ sợ về sau trực tiếp trở thành phế nhân, tuy rằng bộ dáng ở ngoài mặt xem là sao cả, nhưng chính là ở trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, tuy rằng tại nỗi đau này chậm rãi biến mất, mặc dù có hận ý với kế sách của người ngấm ngầm hạ độc, nhưng chỉ là hận ý, cũng còn phần tuyệt vọng như trước kia.


      Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên cái, cười rộ lên: “Đừng quên, là ngươi giúp đỡ ta trước.”


      Nàng mở miệng, nhớ tới chuyện lúc trước cùng tổ đội với nàng tiến vào rừng rậm Đen săn, ra lúc đó quen thấy người ta bị ăn hiếp trước mắt thôi, lại nghĩ ra bản thân lại có số tốt như vậy, có đôi khi người ta gặp được nhau là điều kì diệu, chút cũng nhiều, mà cũng ít, chỉ tại nơi nào đó gặp nhau chỉ giây.


      Hoa Kinh Vũ xem quyển dã sử được nữa, thấy thời gian sai biệt lắm, đứng dậy tới, Hách Liên Hiên mở to mắt nhìn nàng, trong mắt thực bình tĩnh, trải qua đoạn thời gian điều tức, muốn bình tĩnh trở lại, vươn tay đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ kiểm tra mạch chút, mi lập tức nâng lên: “Qủa nhiên mạch giả biến mất.”


      Nàng xong trong lòng thở dài nhõm hơi, sau đó tập trung tinh thần kiểm tra cho Hách Liên Hiên, chỉ trong chốc lát, chậm rãi buông tay Hách Liên Hiên ra, thản nhiên : “Qủa nhiên ta đoán sai, có người thầm hạ loại độc này cùng với hóa công tán, làm cho võ công của ngươi tự động biến mất, đợi cho nội lực của ngươi hoàn toàn biến mất, loại độc này cũng biến mất, có thể thần biết quỷ hay hủy diệt ngươi.”


      Ngón tay thon dài của Hách Liên Hiên nắm chặt lại, đầu ngón tay như ngọc mảng xanh nhạt, tuy rằng sớm biết chân tướng, chính là đợi cho đến khi chuyện được điều tra , tâm vẫn chịu được mà rất đau, đó đều là người thân của , vẫn xem người đó là người thân, thế nhưng lại hạ độc sau lưng , trực tiếp đem từ thiên đường đánh xuống địa ngục, đồng thời hại lưu lạc đến Yến Vân quốc.


      phải tra, nhất định phải tra ra người này đến tột cùng là ai? Quanh thân Hách Liên Hiên dâng lên sát khí, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn cái, nhưng ra cũng bị dọa sợ, chậm rãi mở miệng: “Loại độc này kỳ khó giải, ta giúp ngươi giải, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng tức giận, tức giận lại làm cho người khác có lợi, quan trọng phải tra ra người hạ độc ngươi rốt cuộc là người nào?”


      Hoa Kinh Vũ xong đứng lên, Hách Liên Hiên nghe lời nhàng của nàng, cuối cùng yên tĩnh trở lại, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nâng mắt nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, cám ơn ngươi.”


      cần cùng ta khách sáo, còn khách sáo như vậy, khiến cho bản thân ta thấy được tự nhiên.” Hoa Kinh Vũ bất mãn liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên cái, trong lúc đó bọn họ có giao tình, lúc trước nàng còn được tặng Linh Ảnh Bộ, nếu cứ cảm ơn qua lại như vậy phiền phức a.


      “Được, ta .” Hách Liên Hiên nở nụ cười, khuôn mặt cười như bức tranh, tao nhã tươi đẹp, trong phòng cảnh xuân tươi đẹp, hai người đồng thời nở nụ cười. Ngoài cửa Nhan Băng dẫn người vôi vàng tiến vào, vừa tiến đến liền kêu.


      “Tiểu thư, tốt, xảy ra chuyện?”


      Hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Kinh Vũ đồng thời quay lại, liền nhìn hai người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu mà Nhan Băng dẫn theo phía sau, sắc mặt ba người đều có chút lo lắng, Hoa Kinh Vũ theo bản năng có chút bất an, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


      Tư Đồ Tiểu Chiêu giành mở miệng trước: “ tốt, công chúa điện hạ tìm tới nơi đây, muốn tìm ngươi tính sổ, Thanh Phong giúp ngươi hai câu, thế nhưng bị công chúa tát cái, còn sai người đánh?”


      “Người công chúa nào?” Ánh mắt của Hoa Kinh Vũ làm người khác rùng mình, lạnh như băng hỏi, xem ra Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình gì đó trước mặt công chúa, chỉ là biết gì với hai vị công chúa, làm cho cả hai vị đều tới.


      Đối với hai vị công chúa, Hoa Kinh Vũ có nhiều sợ hãi, thế nhưng trước mắt nàng còn mang thân phận Thái tử phi, mặc dù tại cùng công chúa công khai chống lại, cũng có hại gì.


      “Hai vị công chúa tới.”


      . Ta nhìn xem,” Hoa Kinh Vũ nghĩ đến cảnh Hoa Thanh Phong bị hại, trong lòng khỏi tức giận, xoay người liền dẫn Nhan Băng cùng đám người về phía trước.


      Người ở rất xa còn chưa tới, liền nghe được đạo thanh bén nhọn vang lên: “Hoa Thanh Phong, ngươi thế nhưng giúp cho tiện nhân Hoa Kinh Vũ kia, hôm nay nếu nàng xuất , ta liền hung hăng thu thập ngươi, cho ngươi giúp nàng chuyện.”


      Người chuyện, đúng là Nam Cung Như Tuyết nữ nhi của Hoàng hậu. Đứng phía sau Nam Cung Như Tuyết là Nam Cung Như Họa, bất quá Nam Cung Như Họa cũng cái gì, chỉ có mình Nam Cung Như Tuyết.


      Bởi vì Nam Cung Như Họa có quên thân phận của Hoa Kinh Vũ, nàng là Thái tử phi đương triều, nếu nàng mạo phạm đến Thái tử phi, khẳng định người chịu thiệt chính là nàng, nhưng nếu để cho Nam Cung Như Tuyết ra mặt, người chịu thiệt là Nam Cung Như Tuyết, là nàng, nếu có thể làm cho Nam Cung Như Tuyết cùng Hoa Kinh Vũ đối đầu, trong lòng nàng mới vui mừng .


      Chỗ hai vị công chúa đứng ít người, bất quá ai dám chuyện, chỉ lo nhìn Nam Cung Như Tuyết nổi giận.


      Hai vị công chúa hoàng gia này, luôn luôn kiêu ngạo, bọn họ cũng dám trêu chọc hai vị này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49.3: Hoàng tử giải độc. Tức giận đánh công chúa


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Huyền Huyền Dạ


      Ở vị trí bên trong, Hoa Thanh Phong bị thị vệ trong cung bắt giữ sắc mặt cực kì khó coi, nghe lời Nam Cung Như Tuyết xong, Hoa Thanh Phong oán hận mở miệng: “Công chúa chớ khinh người quá đáng.”


      Tuy rằng nàng phải kim chi ngọc diệp, nhưng nàng cũng là tiểu thư của Hoa phủ, thân phận này cũng thấp, công chúa làm khó nàng như vậy, ràng là khinh người quá đáng.


      Bất quá Nam Cung Như Tuyết luôn luôn kiêu ngạo, vừa nghe lời Hoa Thanh Phong , sắc mặt khỏi trầm, nâng tay muốn cho Hoa Thanh Phong cái tát, bất quá tay nàng cũng chưa đụng tới mặt của Hoa Thanh Phong, mà là bị người giữ lại, khiến cho nàng thể động đậy, nàng giãy giụa vài cái nhưng thể thoát ra được.


      Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết khỏi đại biến, khát máu gầm rú lên: “Người nào, thế nhưng dám can đảm ngăn cản bổn công chúa, muốn chết.”


      đạo thanh khinh thường vang lên: “Là ta, phải công chúa xung quanh tìm ta sao?”


      Hoa Kinh Vũ buông tay Nam Cung Như Tuyết ra, chậm rãi từ phía sau lên, bên cạnh nàng là Hách Liên Hiên thân đạm mạc, còn có đám người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu.


      Người trong thư viện vừa thấy nhân vật chính xuất , khỏi cao hứng bắt đầu xem kịch hay,


      Xem chuyện thú vị này, Hoa Kinh Vũ xuất , biết các nàng có đánh nhau hay , nếu là đánh nhau, Hoa Kinh Vũ có dám đánh công chúa trong cung ?


      Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, cùng nhau chú ý tình huống ở giữa.


      Nam Cung Như Tuyết nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, bất chấp so đo chuyện của Hoa Kinh Vũ với nàng, mà nóng vội đứng lên rống giận: “Hoa Kinh Vũ, nghe Minh tiểu vương gia nổi điên là do ngươi động tay động chân?”


      biết công chúa nghe những lời này từ đâu, thế nhưng ta động thủ với Minh tiểu vương gia, công phu của Minh tiểu vương gia cực kì lợi hại, ta cho dù muốn làm cái gì cũng làm được a.”


      Hoa Kinh Vũ xong, Nam Cung Như Tuyết hung hăng nhìn chằm chằm nàng: “Nếu thời điểm bình thường ngươi có cơ hội xuống tay, nhưng là Minh tiểu vương gia chăm chú thổi tiêu, tất nhiên là có chú ý, cho nên liền bị ngươi hại.”


      Nam Cung Như Tuyết cũng phải người ngu, lúc trước nghe lời Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình , nàng cũng có tin tưởng, mà là hỏi Minh Bích Thạnh.


      Minh Bích Thạnh cũng thẳng là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, nhưng trong lời lại ba lần bốn lượt ám chỉ, chính là lời này, làm cho hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa nhận định, đúng là Hoa Kinh Vũ hạ độc Minh Bích Thạnh.


      Cái này là thọc gậy bánh xe, hai cái công chúa này làm sao chịu để yên, người mà các nàng thích bị người ta động tay động chân, làm ra cái chuyện mất mặt kia,các nàng có thể tức giận sao?


      “Hoa Kinh Vũ, ngươi đừng nghĩ muốn dối, hôm nay ngươi phải giải quyết chuyện này cho xong, nếu chúng ta chịu để yên.”


      Hoa Kinh Vũ nghe lời Nam Cung Như Tuyết xong, ánh mắt có chút lạnh lùng, trong lòng nàng hiểu , việc này khẳng định là do Minh Bích Thạnh giật dây, nếu có lời của người này, hai vị công chúa này lại như thế nào khẳng định.


      Minh Bích Thạnh, ngươi là cái tên hiểm, ngươi chờ, sớm muộn gì cũng ngày ta tìm ngươi để thu thập ngươi, Hoa Kinh Vũ nghĩ trong lòng, mặt thần sắc thay đổi, thần sắc đạm mạc mở miệng: “Ta hiểu phải giải quyết chuyện gì? Công chúa nếu nhận định ta là người động thủ, tốt lắm vậy là do ta động thủ, tại công chúa tính xử phạt ta như thế nào?”


      Hoa Kinh Vũ bộ dáng ngươi ta làm vậy tốt lắm ta làm, bây giờ các ngươi nghĩ muốn làm sao?


      “Thế nhưng là ngươi, ngươi là cái nữ nhân độc ác,” Nam Cung Như Tuyết hét lên tiếng, lao thẳng tới hướng Hoa Kinh Vũ, trong tay có luồng khí như gió cuốn mưa bay nhắm thẳng vào hai má của Hoa Kinh Vũ. Người ở giữa, chỉ sợ khuôn mặt bị hủy rồi.


      Sắc mặt Hoa Kinh Vũ đột nhiên thay đổi, nghĩ tới Nam Cung Như Tuyết thế nhưng dùng công phu, còn rất ác độc, thân hình nàng hơi động tí, thoải mái nghiêng người tránh né, tập linh ảnh bước, bộ pháp của nàng so với người khác nhanh hơn nhiều lắm, Nam Cung Như Tuyết nắm tay hô sát tiếng hướng về hai má của nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ vừa nhất chân, gió xoáy quét ngang qua, đồng thời tiếng gầm : “Sát Phá Lang.”


      Mũi nhọn màu bạc lên, dáng người nhanh như hồng kiếm, bay nhanh đến, mũi nhọn màu bạc lóe ra khỏi vỏ đao đặt ở cổ Nam Cung Như Tuyết, vỏ đao lạnh lẽo toát ra hàn ý, làm cho kẻ khác kinh hãi, sắc mặt Nam Cung Như Tuyết thay đổi, cực kì khó coi, đồng thời cực kì sợ hãi, thanh chói tai vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi muốn làm cái gì?”


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng, chút độ ấm đều có, loạn đao màu bạc trong tay nhàng chớp lên, nhàng lướt qua da thịt của Nam Cung Như Tuyết, làm cho lòng của nàng sợ hãi, nàng sợ nữ nhân này giận dữ cho nàng đao, hồn vía nàng lên mây, tuy rằng nàng tin tưởng nữ nhân này dám xuống tay, chính là đao để ở cổ nàng, nhàng qua lại, nàng rất sợ hãi a.


      “Ngươi ta làm gì? Công chúa điện hạ, tuy rằng ngươi đường đường là công chúa điện hạ, chính là ngươi đừng quên, ta còn là Thái tử phi đấy,” nàng xong lập tức đưa vỏ đao xuống phía dưới chút, tia máu lập tức chảy ra, Nam Cung Như Tuyết lập tức cảm nhận được đau đớn, sợ hãi kêu to: “Ngươi dám giết ta.”


      “Ta là dám giết ngươi, nhưng đánh ngươi khẳng định là có thể,” Hoa Kinh Vũ xong, thu đao trong tay lại, trực tiếp nâng bàn tay hung hăng tát vào hai má của Nam Cung Như Tuyết, thanh ba vang lên, môt cái tát này vừa nặng lại vừa vang, đánh cho Nam Cung Như Tuyết còn phân biệt được phương hướng, dấu năm ngón tay đỏ tươi mặt.


      Nam Cung Như Tuyết vẻ mặt khó có thể tin nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, thần sắc phẫn nộ quang mang, liên tục thét chói tai: “Ngươi thế nhưng can đảm dám đánh ta, ngươi dám can đảm đánh ta?”


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ hơi nhếch lên, ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Vì cái gì ta dám đánh ngươi, tuy rằng ngươi là công chúa hoàng gia, chẳng lẽ có thể ăn hàm hồ, tùy tiện gán tội cho người khác, mặc kệ là ai đều chịu nổi, ta dạy dỗ ngươi có làm sao?”


      Lời của nàng vừa ra, Nam Cung Như Tuyết hét ầm lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi đừng nằm mơ, ngươi muốn làm hoàng tẩu của ta, tám trăm năm nữa cũng tới phiên ngươi, hoàng tẩu của ta là Hoa Như Yên. Tuyệt đối tới phiên ngươi.”


      “Ta nghĩ lời này của công chúa hẳn là nên cùng Hoàng hậu,” nàng ước gì phải làm hoàng tẩu của ta, đỡ cho nàng phải chịu ngàn vạn đau khổ tham gia cuộc thi đấu võ, mệt chết mệt sống vì muốn hủy cuộc hôn nhân này, nếu công chúa đến giúp nàng, nàng cám ơn nàng ta.


      Lời của Hoa Kinh Vũ, khiến cho Nam Cung Như Tuyết cực kì phẫn nộ, hướng thị vệ bên cạnh ra lệnh: “Đem tiện nhân này bắt lại cho ta.”


      Công chúa ra lệnh tiếng, thị vệ lại chậm chạm có động tĩnh, nếu Hoa Kinh Vũ phải Thái tử phi, bọn họ tự nhiên bắt nàng, vấn đề tại là nữ nhân này là Thái tử phi tương lai, cho nên bọn họ dám động thủ.


      “Lỗ tai các ngươi bị điếc sao? Vẫn còn u mê, bắt tiện nhân này lại cho bản cung,” Nam Cung Như Tuyết ra lệnh, khóe môi Hoa Kinh Vũ mấp máy, thản nhiên mở miệng : “Công chúa, đừng làm khó dễ thị vệ, bọn họ đủ đáng thương, ngươi cần gì phải làm khó bọn họ?”


      Vài tên thị vệ nghe, trong lòng cảm động a, Thái tử phi là người thiện lương am hiểu ý người a, còn hơn cái vị công chúa này, là khác nhau, công chúa này xem bọn họ như đồ vật này nọ, còn để cho bọn họ như thế nào động thủ a.


      Hoa Kinh Vũ thèm để ý tới Nam Cung Như Tuyết phía sau. Trực tiếp tiêu sái tới trước mặt Hoa Thanh Phong, đưa tay nâng nàng dậy, sau đó thay nàng kiểm tra lần, hỏi: “Thanh Phong, tỷ sao chứ?”


      “Ta sao,” Hoa Thanh Phong lắc đầu, Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người tự nhiên chuyện, Hoa Kinh Vũ hỏi nàng lúc trước bị Vân gia lão tổ đả thương tâm mạch như thế nào, vân vân.


      Mọi người bốn phía thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, ai gì, nhìn sang Hoa Kinh Vũ thần sắc thản nhiên thong dong, nhìn lại công chúa điện hạ tức giận đến nỗi giơ chân, căn bản là nhân vật trong vở hài kịch, người ta cỡ nào bình tĩnh, cỡ nào tao nhã, lại nhìn người đường đường là công chúa hoàng gia, giống như thằng hề, thiệt tình ưa nổi, ít người lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ xoay người rời .


      Nam Cung Như Tuyết còn biết sai lầm ở nơi này rống giận kêu to: “Các ngươi còn đem nàng bắt lại cho bản cung, nếu động thủ, bản cung về cung cho người chặt đầu của các ngươi.”


      Lời công chúa vừa ra, bốn phía vài tên thị vệ vẻ mặt đau khổ, mỗi người đều muốn chết, oán hận than thở đứng lên, bọn họ làm sai cái gì, mà bị phái tới hầu hạ vị công chúa điện hạ này.


      Hoa Kinh Vũ xoay người nhìn phía hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa, lạnh thấu xương mở miệng: “Các ngươi vẫn là trở về , chuyện Minh tiểu vương gia đừng tính đầu ta, nếu tính đầu của ta, mời đem chứng cứ ra, cần đổ tội cho người khác, mặc dù là công chúa, cũng phải làm cho người ta tin phục phải sao? Nếu ta ngại cho các ngươi thêm hai cái tát?”


      Hoa Kinh Vũ xong, sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa thay đổi, nữ nhân này quá kêu ngạo, người khác đều hai người bọn họ kiêu ngạo, chính là nhìn lại Hoa Kinh Vũ, mới biết được chính xác cái gì gọi là kiêu ngạo.


      Nam Cung Như Tuyết thiếu chút nữa bị tức chết, chẳng lẽ nàng đường đường là công chúa hoàng gia mà lại mất mặt như thế này, được, nàng chịu để yên.


      “Hoa Kinh Vũ, ngươi khinh người quá đáng,” Nam Cung Như Tuyết rống giận, câu của nàng, làm cho Hoa Kinh Vũ tức giận, trực tiếp tiến lại gần, nhìn chằm chằm Nam Cung Như Tuyết: “Ta khi dễ ngươi, ta chính là khi dễ ngươi làm sao? Ngươi cho mình là công chúa hoàng gia có thể tùy tiện khi dễ hãm hại người khác sao, phân đúng sai đánh người lung tung sao? Ngươi thích đánh người như vậy, ta ngại cho ngươi nếm thử hương vị này chút.”


      Khí thế của Hoa Kinh Vũ tuyệt đối kém hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa, ánh mắt lạnh như băng như sương, lời, nâng tay muốn đánh Nam Cung Như Tuyết, ai biểu nữ nhân này chịu nhớ , hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa có chút kinh hãi, sau đó đồng thời nuốt chút nước bọt, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy, Nam Cung Như Tuyết chạy khoảng xa, cũng quên tức giận nhìn hướng Hoa Kinh Vũ.


      “Hoa Kinh Vũ, ngươi hãy chờ đó, bản cung cho ngươi được như ý nguyện lên làm Thái tử phi Yến Vân quốc, chờ cho ngươi còn thân phận, đến lúc đó tất nhiên bổn cung muốn cho ngươi sống bằng chết, nhất định phải cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ.”


      Hoa Kinh Vũ phất tay đuổi hai vị công chúa giống như đuổi muỗi: “ thôi, thôi, ta chờ a, nhanh lên làm cho ta sống bằng chết, nhanh lên làm cho ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”


      Nàng vừa dứt lời, bốn phía ít người nhịn được bật cười, hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa bị tức đến điên rồi, là ngu ngốc chịu nổi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50.1: Hai đại mĩ nam giao chiến


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Huyền Huyền Dạ



      Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa ngồi xe ngựa trong cung, đường hồi cung.


      Trong xe ngựa, khóe môi Nam Cung Như Họa nở ra nụ cười u ám quang mang, thản nhiên : “Như Tuyết, nữ nhân này nếu thực làm Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ hai người chúng ta may?”


      “Hừ, ta để cho nàng trở thành Thái tử phi Yến Vân quốc, tuyệt đối có khả năng,” Nam Cung Như Tuyết phẫn nộ nắm chặt cánh tay hung hăng , hai người ngồi xe ngựa đường hồi cung.


      Nam Cung Như Tuyết vừa vào cung, liền xông vào trong cung điện của mẫu thân mình, khóc khàn cả giọng, để Hoàng hậu hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ, nàng khi dễ nàng ta như thế nào, còn nàng động tay động chân trong chuyện của Minh tiểu vương gia Minh Bích Thạnh.


      Đôi mắt Hoàng hậu tràn đầy suy tư, lúc trước xảy ra chuyện Thái tử cùng Hoa Như Yên, tiếp theo lại xảy ra chuyện của Minh tiểu vương gia, chuyện này cùng Hoa Kinh Vũ có liên quan hay đây? Hoàng hậu nhìn về phía dấu tay đỏ tươi mặt nữ nhi, ngay cả công chúa hoàng gia cũng dám đánh, nữ nhân này ra có chút bản lĩnh, lúc trước nàng vẫn là coi thường nàng ta.


      Nam Cung Như Tuyết khóc nửa ngày, có nghe mẫu thân mình lên tiếng, nghĩ là Hoàng hậu đồng ý, cuối cùng ngừng khóc chút: “Mẫu hậu, người chừng nào hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ?”


      Hoàng hậu nâng mi chút, vẻ mặt khó hiểu: “ tốt sao lại tự nhiên phế thân phận của nàng làm cái gì, đúng rồi, về sau con chớ tìm hoàng tẩu con gây phiền toái, nhớ kỹ, nàng là hoàng tẩu của con, vĩnh viễn như vậy, nếu là con lại trêu chọc nàng, đừng trách mẫu hậu lập tức hạ chỉ giam lỏng con, con lập tức ra ngoài cho ta.”


      Nữ nhi nhà mình là người như thế nào, trong lòng Hoàng hậu sao lại biết, luôn luôn có việc gì lại gây , lại , Minh Bích Thạnh kia có cái gì tốt, nên gả cho , nàng phải , nam nhân này tâm cơ khó lường, chỉ sợ có ý tốt.


      Trong lòng Hoàng hậu ủng hộ chuyện Nam Cung Như Tuyết gả cho Minh Bích Thạnh, chẳng qua lúc trước có ngăn cản nàng, chỉ nghĩ tình cảm mà Nam Cung Như Tuyết dành cho Minh Bích Thạnh là si mê của tiểu nương, đợi cho nàng lớn hơn chút, tỉnh táo hơn.


      Bất quá tại có chút quá đáng, ánh mắt Hoàng hậu u lãnh nhìn Nam Cung Như Tuyết: “Về sau có việc gì cần xuất cung, an tâm ở trong cung, chờ thêm đoạn thời gian nữa, mẫu hậu vì con mà tìm mối hôn tốt.”


      cần a, mẫu hậu,” Nam Cung Như Tuyết đâu còn tâm tình gì nữa, vốn nàng muốn đến đây cáo trạng, nghĩ tới chẳng những hại tới Hoa Kinh Vũ, ngược lại nàng lại tự rước họa, mẫu hậu chẳng những cho nàng ra cung, mặt khác còn muốn nàng lập gia đình, nàng như thế nào can tâm a, người nàng thích là Bích Thạnh a.


      “Mẫu hậu, ta thích Minh Bích Thạnh, ta mới nghĩ gả cho người khác.”


      “Minh Bích Thạnh kia thích con sao?” Hoàng hậu trầm giọng hỏi, nàng cho rằng Minh Bích Thạnh phải là người chính nhân quân tử, có cái tính toán gì, nàng thân là Hoàng hậu, sao lại biết, còn phải Như Tuyết cùng Như Họa có huynh trưởng, mà đến tột cùng huynh trưởng của Như Tuyết tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, hay là huynh trưởng của Như Họa tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, điều đó ai biết trước được, cho nên Minh Bích Thạnh tỏ thái độ, làm cho hai này mơ hồ, nhưng điều này làm cho Hoàng hậu thực chán ghét, đồng thời nhận định việc, Minh Bích Thạnh phải nam nhân đáng giá, phải quân tử thẳng thắn rộng rãi, nàng đồng ý nữ nhi của mình gả cho Minh Bích Thạnh.


      Nam Cung Như Tuyết nghe lời Hoàng Hậu , sửng sốt chút, sau đó cãi chày cãi cối : “ khẳng định thích ta a.”


      “Nếu thích con, vì sao chưa bao giờ thích con, nếu thích con, vì sao chưa từng tiến cung cầu Hoàng thượng cưới con, nếu thích con, vì sao chưa từng định ước với con, nếu thích con, vì cái gì luôn như gần như xa?”


      Hoàng hậu liên tiếp, khiên cho sắc mặt Nam Cung Như Tuyết trắng bệch, cam lòng môi cong lên, cuối cùng nước mắt tràn đầy, trực tiếp hướng bên ngoài điện chạy , bên chạy bên kêu: “Mẫu hậu, ta muốn chuyện với người nữa.”


      Nàng xong rồi chạy , Hoàng Hậu phía sau bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này a, khi nào mới vì người như vậy mà hao tâm tốn sức a.


      Bất quá láy sau, lực chú ý của Hoàng hậu lại dời đến người Hoa Kinh Vũ, lúc trước nghe lời Nam Cung Như Tuyết xong, thần sắc suy nghĩ sâu xa.


      Sau khi hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa rời , hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng khỏi lo lắng, sợ Hoàng Hậu giận dữ mà giáng tội, Hoa Kinh Vũ chẳng phải là tốt a.


      Nhưng bản thân Hoa Kinh Vũ chút lo lắng cũng có, nếu Hoàng hậu giận dữ giáng tội, là điều nàng ước . Nếu như Hoàng Hậu giáng tội, đúng lúc đó nàng mình xứng với vị trí Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ Hoàng hậu có ý muốn giáng tội, ngược lại bởi vì hành động của nàng hôm nay, mà nhận định nàng có tiềm chất làm Thái tử phi.


      Bất quá mặc dù biết chuyện này càng làm cho tình huống của mình càng thêm tốt, Hoa Kinh Vũ hối hận chuyện lúc trước ra tay dạy dỗ Nam Cung Như Tuyết, dám can đảm thương tổn bằng hữu người thân của nàng, chính là thương tổn nàng, nàng há có thể bỏ qua cho nàng ta.


      Hoa Kinh Vũ trấn an hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, để Hoa Thanh Phong quay về Hoa phủ nghỉ ngơi, hai ngày này đừng tới, nàng tự mình cùng Hách Liên Hiên mấy người ngồi xe ngựa tiến về nơi trao đổi dược liệu trong thành mà , nàng muốn thay Hách Liên Hiên phối chế giải dược, mặt khác muốn tìm được ngũ sắc độc liên để áp chế Tiên Thiên độc.


      Nơi giao dịch dược liệu này là phiến quảng trường, ở Hiêu thành đây là nơi náo nhiệt nhất, bên trong có thầy thuốc, còn có các tiểu thương bán dược, mặt khác còn có người bán vật liệu chế dược, dược liệu ở đây rất nhiều đều là hái từ núi xuống, sở dĩ ở trong này giao dịch, chính là bởi vì muốn bán lỗ, bởi vì những người thu mua dược liệu đều là những tên lòng dạ hiểm độc, có đôi khi dược liệu rất quý vào trong tay họ, liền thành dược rẻ tiền, cho nên rất nhiều người muốn giao dịch cùng thương nhân ngành dược, tình nguyện mang đến nơi này bán, mỗi ngày chỉ cần đóng chút thuế, liền có thể ở trong này bán, có đôi khi cũng bán được ít tiền.


      Lúc đám người Hoa Kinh Vũ đến, chỉ thấy nơi giao dịch dược liệu người vào tấp nập, cực kì náo nhiệt. đám người tụm năm tụm ba vây quanh chỗ cò kè mặc cả, còn có ít người là tới xem náo nhiệt.


      Hách Liên Hiên đứng ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, giọng : “ nghĩ tới nhiều người như vậy, dược liệu cũng ít, ngươi xem dược nào chúng ta cần, chỉ cần , để cho ta tới trả tiền.”


      Hoa Kinh Vũ nghe lời Hách Liên Hiên xong, cũng cùng khách khí: “Tiền khẳng định là ngươi phải trả, ta cũng có nhiều tiền như vậy thay ngươi trả.”


      Tuy rằng lần trước Nam Cung Cẩn thay nàng lấy mười vạn ngân phiếu từ Hoa gia, chính là có chỗ hữu dụng, cho nên nếu cần sử dụng tới, giữ.


      Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ xong, ôn nhu cười rộ lên, hai người đường thẳng tới.


      Bọn họ vừa xuất , liền hấp dẫn ít ánh nhìn của mọi người, hào quang này phải vì Hoa Kinh Vũ, mà là vì Hách Liên Hiên. Khuôn mặt của Hách Liên Hiên tuấn mỹ, cử chỉ tôn quý tao nhã, trong lúc hành động tao nhã tuyệt diễm, áo bào lưu chuyển như Lưu Vân cao quý, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, còn có đôi mắt thâm thúy, tựa như ánh trăng lưỡi liềm bầu trời đêm làm cho người khác phải động tâm, câu dẫn ít nữ tử với nhau.


      Hách Liên Hiên tao nhã theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đối với tầm mắt xung quanh làm như thấy, chính là khóe môi thường nở ra nụ cười làm say lòng người, ngoái đầu nhìn lại phía Hoa Kinh Vũ, ôn nhu chân thành, người xem đỏ mắt thôi, ít người vẻ mặt ghen tị nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, đều nghị luận, đa số đều dung nhan của Hoa Kinh Vũ xấu như thế nhưng lại theo bên người vị mỹ nam tử này, là ảnh hưởng bộ mặt thành phố, như thế nào lại cảm thấy mất mặt vân vân…


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ tươi cười, cử chỉ hào phóng tươi nhã, giống như chịu ảnh hưởng chút nào, cái này làm cho người khác buồn bực, nếu là nữ tử bình thường nghe được người khác như thế, sợ là sớm còn mặt mũi gặp người, người này lại tốt, thế nhưng sắc mặt như thường, cũng biết xấu hổ.


      Hoa Kinh Vũ bên hướng phía trong vào bên nhìn về phía Hách Liên Hiên bên người mình, khẽ cười : “Hách Liên Hiên, xem ra về sau ta phải đứng xa ngươi chút, mỗi lần đều bị ngươi đả kích như vậy, ta rất thương tâm,” nàng xong còn làm bộ dáng cực kì thương tâm, lập tức nở nụ cười trêu chọc Hách Liên Hiên.


      Đôi mắt Hách Liên Hiên thâm thúy thần sắc thản nhiên, làm cho mọi người chói mắt, thanh ôn hòa hòa thuận vui vẻ vang lên: “Ngươi để ý tới những người phàm phu tục tử này làm cái gì, toàn là đám tục nhân.”


      Lời của cao thấp, vừa lúc rơi vào toàn bộ lỗ tai của những người nghị luận ở đây, nhất thời mấy nữ nhân này sắc mặt đều khó coi, trong đó có người muốn đứng lên hỏi , cái gì gọi là phàm phu tục tử, cái gì gọi là đám tục nhân, chẳng lẽ bộ dạng đen chút tục, vị công tử này ngươi làm cho những người trắng như chúng ta sống như thế nào a?


      Hoa Kinh Vũ cười hì hì, xoay người bắt đầu tự mình tìm kiếm dược liệu cần thiết, Hách Liên Hiên cũng quấy rầy nàng, theo phía sau nàng để trả tiền, Hoa Kinh Vũ tìm được loại dược liệu, chỉ ta vào nó, Hách Liên Hiên liền nhìn ra thủ hạ phía sau chút, thủ hạ nhận lệnh tiến lên cùng người trả giá, đem dược liệu mua về.


      chút, thế nhưng mua ít dược liệu, trong lòng hai người thị vệ của Hách Liên Hiên ôm đống, theo phía sau bọn họ. Đột nhiên, quảng trường có người nhận ra Hoa Kinh Vũ, thanh liền vang lên: “Nữ nhân mặt đen kia phải là Đại tiểu thư Hoa gia Hoa Kinh Vũ sao?”


      “Ngươi là Thái tử phi tương lai sao?”


      là nàng a.”


      Rất nhanh, quảng trường liền nổi lên tin đồn, rất nhiều người biết nữ tữ mặt đen xấu xí kia là Thái tử phi của Yến Vân quốc, trong lòng ít người đồng tình với nữ nhân này, nghe Thái tử thích vị Thái tử phi này, thế nhưng ở trước mặt nàng cùng muội muội của nàng tùy tiện thành khối, bất quá nàng cùng vị mỹ nam này ở chỗ chẳng lẽ là hồng hạnh vượt tường, nếu như vậy là có ý gì a.


      Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên tự nhiên nghe được những tiếng nghị luận này, bất quá mặc kệ những người này.


      Chỉ lo tìm thứ mình cần, được hơn phân nửa, dược liệu cho Hách Liên Hiên ra mua đủ, chính là có Ngũ Sắc Độc Liên mà nàng cần, sắc mặt Hoa Kinh Vũ khỏi hơi u ám, nơi này đều có, nàng phải đâu tìm Ngũ Sắc Độc Liên đây?


      Hoa Kinh Vũ chính là phiền não, Hách Liên Hiên bên cạnh tự nhiên thấy được vẻ mặt phiền não của Hoa Kinh Vũ, cho nên ôn nhu mở miệng khuyên giải an ủi nàng.


      “Vũ Nhi, làm sao vậy?”


      “Ta muốn tìm cây Ngũ Sắc Độc Liên, chính là tựa như có,” nghĩ tới nơi giao dịch lớn như vậy lại có Ngũ Sắc Độc Liên, làm cho người ta thất vọng a.


      “Ngươi đừng vội, phải còn có số nơi chưa qua sao? chừng có, còn nếu trong này có Ngũ Sắc Độc Liên, ta ra lệnh cho thuộc hạ tìm được ?”


      Hoa Kinh Vũ suy nghĩ chút rồi đồng ý, Hách Liên Hiên có thân phận là hoàng tử Tây Lăng quốc, muốn tìm cây Ngũ Sắc Độc Liên, là chuyện thực dễ dàng: “, chúng ta tiếp .”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50.2: Hai đại mĩ nam giao chiến


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Huyền Huyền Dạ



      Hai người vừa chuyện vừa về phía trước, nhưng nàng vừa mới được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từng bước hướng nơi này tới, tiếng bước còn vào, liền nghe được thanh rít gào như sấm vang lên.


      “Hoa Kinh Vũ.”


      Hoa Kinh Vũ vừa nghe thanh này, sắc mặt liền trầm xuống, đôi mắt lóe ra hàn khí, người rít gào này đúng là Thái tử điện hạ đương triều Nam Cung Nguyên Huy.


      Nam Cung Nguyên Huy mấy bước tới trước mặt Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên, hé ra khuôn mặt trầm bình tĩnh, đôi mắt bắn ra ánh sáng như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến hướng Hoa Kinh Vũ.


      Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ hiểu: “Điện hạ lại làm sao vậy?”


      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vô cùng kiêu ngạo trừng mắt nhìn nàng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, còn có lời đồn gần đây trong kinh thành, mấy viên quan trong triều đình nhìn kinh hãi, bao nhiêu người cùng Hoa Như Yên là dâm phu dâm phụ, cái đó chẳng lẽ là do Hoa Kinh Vũ động tay động chân.


      “Chuyện ngày đó có phải là do ngươi động tay động chân?” Nam Cung Nguyên Huy phải ngốc tử, ngày đó trong xe ngựa ràng là có người động tay động chân, bằng cùng Hoa Như Yên bất luận như thế nào cũng làm ra chuyện thất đức như thế.


      “Điện hạ lời này mệt a, ở Hiêu thành này người nào biết ngươi cùng Nhị muội ta tình thâm a, làm ra chuyện như vậy cũng là khó kìm lòng nổi a, như thế nào lại đổ đầu người khác a? Ngươi là muốn tìm kẻ chết thay sao?”


      Thanh Hoa Kinh Vũ lại vang lên giòn giã, bốn phía ít người hai mặt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn vị Thái tử điện hạ này, biết xấu hổ, còn là Đông cung Thái tử đấy, là mất mặt.


      Khuôn mặt Nam Cung Nguyên Huy trầm xuống, đôi mắt bắn ra hàn mang khiếp người, lại biết mình nên nhắc lại, nếu nữ nhân này lại càng ra những lời khó nghe, nghĩ vậy lạnh lùng mở miệng.


      “Bản cung nghe ngươi thế nhưng can đảm đánh Như Tuyết? Bản cung nghĩ là đến hỏi ngươi chút, là ai cho ngươi cái lá gan như vậy, thế nhưng ngay cả hoàng muội của Bản cung cũng dám đánh, về sau có phải hay là ngươi tính toán đánh tới đầu Bản cung.”


      Hoa Kinh Vũ nhếch miệng ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Có lẽ thực ngày như vậy.”


      Người trong quảng trường thỉnh thoảng nhìn lại đây, chờ xem kịch vui, cái này lại có náo nhiệt để coi.


      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nghe lời lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ xong, khỏi tức giận đến run người, lạnh lùng mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ngươi là mượn lá gan của trời, thế nhưng dám can đảm cùng Bản cung chuyện như thế?”


      “Ta cứ chuyện như vậy với ngươi làm sao? Ngươi nếu tự trọng, cũng đừng nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, Thái tử nếu nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, trước tiên ngươi hãy tự trọng ,” Hoa Kinh Vũ xong, muốn để ý tới Nam Cung Nguyên Huy nữa, nếu lúc trước nàng chán ghét Nam Cung Nguyên Huy, tại lại cực kì chán ghét, nhìn thấy tâm tình lại tốt, muốn đập như đập con ruồi, nam nhân đê tiện này, còn là Thái tử đương triều cao quý, nàng có thể khẳng định, nếu là hoàng tử khác của Yến Vân quốc đủ thông minh hơn , vị trí Thái tử này ngồi lâu.


      Nàng cũng muốn làm người xấu, cuối cùng lại bị kéo làm đệm lót, sắc mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lần lượt thay đổi từ hồng sang trắng, khó coi đến cực điểm, nghĩ tới nữ nhân này cho mặt mũi, chẳng những động tay động chân với , còn đánh hoàng muội của , tại lại cùng nam nhân khác thần sắc mờ ám, điều này làm cho giống như bị cắm sừng, cả người thoải mái.


      Nam Cung Nguyên Huy càng nghĩ càng giận, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ để ý tới , tự động rời , khỏi giận dữ, thân hình vừa động, bay vọt theo sau, năm ngón tay duỗi ra, như sắt chụp vào vai trái của Hoa Kinh Vũ, liền muốn bắt giữ nàng, muốn dạy dỗ nàng cho tốt.


      nghĩ vừa động, Hách Liên Hiên bên người Hoa Kinh Vũ cũng vừa động, ngón tay Hách Liên Hiên nắm lại, đạo kình khí bay ra, bình tiếng, trực tiếp đánh vào Nam Cung Nguyên Huy.


      Sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy lạnh lùng, ánh mắt lóe ra lửa phẫn nộ, thanh liền biến đổi: “Hách Liên Hiên, ngươi cũng dám động thủ với Bản cung.”


      “Động thế nào, là nam nhân nên khi dễ nữ nhân,” Hách Liên Hiên thản nhiên mở miệng, bộ dáng là nam nhân chân chính bảo vệ nữ nhân, trực tiếp làm cho Nam Cung Nguyên Huy muốn hộc máu.


      Hoa Kinh Vũ phối hợp dừng bước, thấy Nam Cung Nguyên Huy phía sau, nhưng ra nhìn Hách Liên Hiên, thản nhiên : “Hách Liên Hiên, có đôi khi lời rất đả thương người, ngươi như vậy, Thái tử bị thương a.”


      Hách Liên Hiên bộ dáng hiểu , nhanh chóng gật đầu: “Ta hiểu, về sau tất nhiên nhớ kĩ ở trước mặt Thái tử điện hạ nên , để tránh bị thương.”


      “Vậy mới đúng,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người cười thân thiết, bộ dáng em tốt.


      Thấy Nam Cung Nguyên Huy tức sắp điên rồi, tuy rằng muốn lấy Hoa Kinh Vũ làm Thái tử phi, vấn đề tại nàng còn mang danh Thái tử phi của , lúc này nữ nhân này còn làm Thái tử phi của , thế nhưng cùng nam nhân khác đối đáp ba bốn câu qua lại có thể làm cho phẫn nộ sao?


      “Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ, đừng tưởng Bản cung có cánh nào bắt đôi dâm phu dâm phụ các ngươi,” bộ dáng Nam Cung Nguyên Huy hoàn toàn là bị tức giận đến điên rồi, ngay cả lời cũng điên điên, lời, liền hướng thị vệ phía sau ra lệnh: “Người đâu. Đem hai người bọn họ bắt lại, Bản cung hôm nay muốn xem Bản cung có thể trừng trị ngươi hay ?”


      Lời vừa xong, thị vệ phía sau hai mặt nhìn nhau, bất quá dám chần chờ, thân hình vừa động liền vọt lại đây.


      Hách Liên Hiên vừa thấy sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy khẽ biến, khỏi cười lạnh tiếng, lãnh : “Nam Cung Nguyên Huy, hay ngươi cho là bổn hoàng tử là người bệnh.”


      vừa lời, xoay mình hướng về chỗ tối ra lệnh: “Người tới, hôm nay bổn hoàng tử muốn cùng người cùa Yến Vân quốc làm cho ra lẽ, nhìn xem là người Tây Lăng quốc ta lợi hại hơn, hay là người Yến Vân quốc lợi hại hơn.”


      Theo lời Hách Liên Hiên , vài thân ảnh như bóng ma ra.


      Hoa Kinh Vũ gì nhìn hai người này, có chút đau đầu, tại cái cục diện này gọi là cái cục diện gì, xem như là vì nàng mà động thủ sao? nghĩ tới người xấu như nàng, thế nhưng cũng làm cho người vì nàng mà đánh nhau, xem ra nàng nhất định là kẻ gây tai họa.


      Mắt thấy hai nhóm người này sắp đánh nhau tới nơi, đột nhiên bốn phía có huyền khí bao phủ lại đây, thanh tà mị khát máu vang lên: “Hách Liên Hiên! Nơi này chính là Yến Vân quốc, phải Tây Lăng quốc.”


      Lời lạnh lùng khát máu này vừa rơi xuống, mấy đạo thân ảnh đạp mà đến, xuyên thấu khí, trong nháy mắt, dừng lại ở giữa mọi người.


      Người này mặc áo bào màu đen, ở thắt lưng có thêu con mảng xà, đai lưng buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, ngũ quan góc cạnh ràng, tuấn mỹ tuyệt thế, áo bào màu đen làm nổi bật màu da trắng như tuyết của , tóc đen như mực dùng miếng vải màu đỏ buộc lại, tà mị nên lời, vừa mới nhấc tay, liền mang theo khí chất tôn quý, quanh thân của tràn đầy khí phách, tao nhã đứng giữa, tựa hồ từ là chúa tể của trời đất.


      Nhìn thấy nam tử đứng giữa xuất sắc như vậy, trong mắt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy dâng lên vẻ trầm, bất quá liền biến mất rất nhanh, sắc mặt khôi phục như bình thường.


      Nam Cung Nguyên Huy nhìn nam tử xuất sắc ở giữa, giành mở miệng trước: “Thất hoàng đệ, người Tây Lăng quốc thế nhưng ở Yến Vân quốc khi dễ người, ràng là đem hoàng thất Yến Vân quốc để trong mắt.”


      Người đứng chính giữa chính là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, hôm nay Nam Cung Lăng Thiên có việc qua bên này, nghe được người ở bên ngoài nghị luận, Thái tử điện hạ cùng người ta xung đột, liền lại đây nhìn xem, nghĩ tới thấy được người Yến Vân quốc cùng Tây Lăng quốc muốn đánh nhau.


      thân là Vương gia Yến Vân quốc, tự nhiên thể ngồi xem mặc kệ, cho nên ngăn cản bọn họ.


      Lời Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vừa ra, Hách Liên Hiên ở đối diện hừ lạnh tiếng, cực kì khinh thường, vẫn là Thái tử đấy, thế nhưng học tiểu hài tử cáo trạng, là mất mặt.


      Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo ánh mắt lại, nhìn phía Hách Liên Hiên, sau đó nhìn Hoa Kinh Vũ bên cạnh Hách Liên Hiên.


      Đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, đạo mũi nhọn nguy hiểm lên ở đáy mắt, khóe môi khêu gợi, hơi hơi nhếch lên, trong đó có lãnh ý ở khóe môi dưới.


      Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Nam Cung Lăng Thiên, ra cũng có nhiều sợ hãi, nhíu mày từ chối cho ý kiến, chuyện này tựa hồ liên quan đến nàng, muốn sai cũng là Nam Cung Nguyên Huy sai, thế nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng cùng Nam Cung Nguyên Huy là gian phu dâm phụ, trước đến có tư cách mắng nàng hay , nàng đến tột cùng là làm cái gì?


      Nam nhân này phải đầu óc có bệnh, chính là ánh mắt có bệnh, thanh của Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi vang lên: “Hoàng tử Hách Liên Hiên, ngươi ở kinh đô của Yến Vân quốc ta động thủ với Thái tử Yến Vân quốc, cái này tựa hồ ổn .”


      cũng có chất vấn, mà là , Hách Liên Hiên cũng sợ hãi Nam Cung Lăng Thiên, tuy rằng nam nhân này đánh bại , làm cho trở thành tù nhân của Yến Vân quốc, nhưng tại tìm được nguyên nhân khiến mình thua, cũng phải bởi vì Nam Cung Lăng Thiên lợi hại hơn , mà nguyên nhân là bởi vì trúng độc, nếu phải vì vậy, nam nhân này tất nhiên là đối thủ của .


      Cho nên có cái gì kém với đâu? Hách Liên Hiên sắc bén cười, khuôn mặt tuấn mỹ khó coi chút nào, ngược lại càng giống như trăng sáng bầu trời. Thanh thanh nhã chậm rãi vang lên: “Ta cũng có đại diện cho người Tây Lăng quốc dạy dỗ , ta là đại diện cho nam nhân đến dạy dỗ , người nam nhân, thế nhưng muốn ra tay đánh nữ nhân, đây là hành vi của nam nhân sao?”


      Hách Liên Hiên xong, khóe môi nở ra nụ cười lạnh châm chọc, đôi mắt lạnh lùng như mũi nhọn bắn thẳng đến hướng Nam Cung Nguyên Huy, đôi mắt Nam Cung Nguyên Huy vẫn giống như là rất tự hào, vẫn nhúc nhích, sắc mặt trầm.


      “Ồ, là như thế này sao?”


      Nam Cung Lăng Thiên lúc này đây nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “ biết Hoa tiểu thư làm chuyện gì, chọc giận điện hạ, làm điện hạ xúc động như thế?”


      Ba chữ Hoa tiểu thư được nhấn mạnh, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như vực sâu vạn trượng, đôi mắt đó làm cho Hoa Kinh Vũ có chút áp lực, hơn nữa ràng nam nhân này có chút tức giận, bất quá nàng vẫn thản nhiên mở miệng: “Việc này Vương gia hẳn nên hỏi Thái tử điện hạ, ta biết điện hạ vì cái gì động kinh, thế nhưng vừa xuất liền muốn động thủ?”


      Nàng xong nhìn phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy nghe lời nàng xong, sớm phẫn nộ kêu lên.


      “Hoa Kinh Vũ, ngươi còn mặt mũi dối, ngươi chẳng những đánh hoàng muội, còn cùng Hách Liên Hiên người xướng người họa, hai điều này cũng đủ làm cho ta phế bỏ thân phận của ngươi,” Thái tử phẫn nộ gầm rú lên.


      Hoa Kinh Vũ làm bộ dáng sợ sệt: “Điện hạ ta rất sợ hãi a.”


      Nàng làm xong nghĩ mà sợ, lại khôi phục như thường, lạnh lùng : “Điện hạ nghĩ mình tốt bao nhiêu?”


      Thần sắc Hoa Kinh Vũ trào phúng, vẻ mặt ai đê tiện người đó biết, quan tâm phất tay: “Phế , phế , lời này ngươi rất nhiều lần rồi, đúng rồi, Thái tử tương lai là Hoàng thượng của quốc gia, tuy rằng bây giờ còn phải miệng vàng lời ngọc, nhưng là cũng gần như vậy, chuyện ngươi tốt xấu cũng phải ra dáng chút, về sau làm được đừng mất mặt nha.”


      Hoa Kinh Vũ còn thêm: “Ta đánh công chúa, là bởi vì nàng tìm ta gây phiền toái, đả thương tỷ tỷ của ta Hoa Thanh Phong, mặc dù nàng là công chúa cao quý, cũng thể tùy ý ra tay đánh người, ta tự nhiên muốn thay Thanh Phong tỷ tỷ lấy lại công đạo. Về phần ngươi ta cùng Hách Liên Hiên kẻ xướng người họa, lại có làm gì mờ ám, ta cùng là bằng hữu, cùng nhau tới nơi này mua thuốc, cái gì kêu kẻ xướng người họa a, ngươi còn mặt mũi mà , lại còn ta có mặt mũi? Điện hạ chỉ cần đem mình quản tốt là được rồi.”


      Hoa Kinh Vũ xong, xoay người nhìn Hách Liên Hiên, chậm rãi mở miệng: “Hách Liên Hiên, chúng ta thôi.”


      “Ừm, ,” Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ xong, cuối cùng có phát tác, vung tay lên vài tên thủ hạ phía sau lui xuống.


      Nơi này ít người xem náo nhiệt, bởi vì Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên xuất , mà sợ hãi, rất nhiều người cúi đầu tự mình kiềm chế, dám nhìn loạn, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên giống với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, mất hứng cái liền có thể diệt cả nhà của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng có chỗ để lí lẽ, Hoàng đế Yến Vân quốc cực sủng vị Bắc U vương điện hạ này.


      Tại nơi giao dịch, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Kinh Vũ rời , khỏi phẫn nộ, còn muốn theo giữ chặt bọn họ, liền bị Nam Cung Lăng Thiên ngăn cản đường .


      “Hoàng huynh còn muốn nháo lớn nữa sao?”


      “Ngươi thấy hai người bọn họ với nhau sao? Bây giờ Hoa Kinh Vũ còn là Thái tử phi của ta đấy? Thế nhưng lại dám công khai cùng với nam nhân khác như vậy, Bản cung như thế nào bỏ qua cho nàng.”


      nghe lời Hoa tiểu thư sao? Hách Liên Hiên chính là bằng hữu của nàng. Chẳng lẽ thân là Đông cung Thái tử phi có bằng hữu sao? Lại Hách Liên Hiên là hoàng tử Tây Lăng quốc, nếu ở Yến Vân quốc chúng ta gặp chuyện gì, hai quốc gia chúng ta có thể xảy ra chiến tranh, chẳng lẽ hoàng huynh muốn cho phụ hoàng chúng ta tức giận sao?”


      Vừa nghe Nam Cung Lăng Thiên nhắc tới Hoàng thượng Yến Vân quốc, cuối cùng Nam Cung Nguyên Huy , nhìn về phía người xa xa, khỏi oán hận nắm chặt tay, bộ dáng phẫn nộ thôi, chỉ có ở ngóc ngách ai chú ý, chỗ sâu trong đôi mắt xuất quang mang tuôn động.


      Nam Cung Nguyên Huy nắm chặt tay tức giận rời , Nam Cung Lăng Thiên phía sau, lại hơi hơi nheo mắt lại nhìn hai người cách đó xa, khóe môi nở ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, sát khí nên lời.


      Hách Liên Hiên, hoàng tử thiên tài của Tây Lăng quốc, chẳng những dung mạo đệ nhất, ngay cả trí tuệ cũng đệ nhất, người như vậy như thế nào lại thích Hoa Kinh Vũ? Nhưng nếu Hoa Kinh Vũ là mật thám của Tây Lăng quốc chẳng hạn cũng thể nào nổi, bởi vì nếu là mật thám, ai ngu đến nỗi bộc lộ quan hệ với người ngoài, cho nên hai người bọn họ là quan hệ bằng hữu như Hoa Kinh Vũ , nhưng thấy Hách Liên Hiên mực bảo vệ nàng, làm kẻ khác khó chịu a, Hoa Kinh Vũ còn là người của hoàng thất Yến Vân quốc a.


      Nam Cung Lăng Thiên bước tao nhã, chậm rãi hướng về phía hai thân ảnh rồi, dùng khinh công ngay cả chút tiếng động điều có.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :