1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi!!!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47.3

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48.1: Thu thập tra nam. Kỳ phùng địch thủ


      Edit: meoluoivip96


      Beta: Tuyết Ảnh Nhi



      Ngoài cửa phủ, ba chiếc xe ngựa chờ, chiếc là xe ngựa xa hoa của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, chiếc là xe ngựa của Hoa gia, còn có chiếc là xe ngựa của tiểu nha hoàn.


      Vân Thị cùng Hoa Như Yên chờ ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ra, khóe môi Hoa Như Yên cong lên ý cười đắc ý vừa lòng, trong mắt thả ra tia sáng hung ác cực , Hoa Kinh Vũ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, nhất định phải khiến ngươi chết chỗ dung thân.


      Hoa Kinh Vũ vừa nhìn Hoa Như Yên, đôi mắt lên tia lãnh ý, nếu Hoa Như Yên liên tiếp thiết kế bẫy đối phó nàng, nàng cũng cho nữ nhân này sống yên ổn, Hoa Kinh Vũ bên nghĩ bên trong lòng có tính toán, các ngươi tính kế ta hai lần, chẳng bằng ta tặng lại các ngươi ván.


      Hoa Kinh Vũ ý niệm vừa rơi xuống, nhìn về phía Hoa Như Yên, mặt liền có chút ý cười: “Nhị muội muội, bằng chúng ta ngồi chung xe ngựa, đường trò chuyện.”


      Vẻ mặt Hoa Như Yên hoài nghi, nữ nhân này có lòng tốt như vậy sao? Ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy đồng dạng vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này muốn làm cái gì?


      Hoa Kinh Vũ để ý tới vẻ mặt của hai người, đưa tay kéo Hoa Như Yên hướng xe ngựa của phủ Thái tử đến, phía sau mọi người thấy vậy liền mờ mịt.


      hàng ba người ngồi trong xe ngựa của phủ Thái tử, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch ngồi ở xe ngựa cuối cùng rồi .


      Trong xe ngựa, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đen tràn đầy trong suốt, nhìn Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, mắt thấy hai người sợ hãi, luôn cảm thấy nữ nhân này biết hết tình mà bọn họ sắp làm, cả người được tự nhiên, hai người nhịn được mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”


      “Điện hạ cùng Nhị muội muội quả là trai tài sắc, trời đất tạo đôi a,” nàng xong thở dài hơi, khuôn mặt bi thương nhìn về bên xe ngựa, hề nhìn hai người kia.


      Hai người bị nàng làm cho khẩn trương hiểu gì, biết cái gì cho phải.


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ cười cái, đầu ngón tay dưới ống tay áo khẽ động, luồng hương thơm khi có khi di động trong khí, mùi hương này cùng với huân hương quần áo đặc biệt giống nhau, rất khó phát .


      Hoa Kinh Vũ đột nhiên nhíu mày lại, làm như rất khó chịu, Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên hai người khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”


      “Ta có chút khó chịu, muốn ngủ chút.”


      Hoa Như Yên nhìn tháp dài trong xe ngựa, căn bản thể cho người nằm xuống nghỉ ngơi, nếu nàng nằm xuống nghỉ ngơi, thái tử cùng ả phải ngồi ở đâu a?


      “Điện hạ, cái này phải làm sao?”


      Sắc mặt Hoa Như Yên có chút khó coi, nữ nhân này phiền phức, chẳng lẽ nửa đường đưa nàng trở về hay sao, được, bọn họ kiên quyết thể để nàng trở về.


      “Nếu , để cho nàng cùng Hoa phu nhân ngồi xe, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi chút.”


      Thái tử đề nghị, thể để cho cùng Hoa phu nhân Vân Thị ngồi cùng xe được, Hoa Như Yên vừa nghe lời Nam Cung Nguyên Huy , lập tức cao hứng lên: “Đúng vậy, điện hạ.”


      Con ngươi của Hoa Kinh Vũ chợt lóe ra mũi nhọn, thuận theo mà đồng ý: “Được rồi.”


      Hoa Như Yên thấy nàng đồng ý, phân phó thị vệ bên ngoài dừng xe ngựa lại, sau đó cho nha hoàn dìu Hoa Kinh Vũ suy yếu vào trong xe ngựa của Vân Thị, để cho Hoa Kinh Vũ nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn Hoa Kinh Vũ đề nghị nàng trở về nghỉ ngơi, bất quá Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm sao để nàng trở về a, kiên trì để cho nàng ở trong xe ngựa nằm chốc lát.


      Minh vương phủ ở Nam Thành, có chút xa xôi, vị trí của vương phủ dễ dàng nhìn ra địa vị tượng trưng, theo điểm này mà vương phủ ở Yến Vân quốc muốn suy tàn. Bất quá nghe trong Minh vương phủ có nhân vật rất thông minh, Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, Minh Bích Thạnh được các tiểu thư trong kinh thành gọi là Thanh Phong công tử, chẳng những túc trí đa mưu, hơn nữa lớn lên như quỳnh hoa ngọc thụ, là người phong lưu phóng khoáng.


      Nghe chẳng những là các tiểu thư thích , mà cả Như Họa công chúa và Như Tuyết công chúa cũng thích , Như Họa công chúa là nữ nhi của Đức phi nương nương, Như Tuyết công chúa là nữ nhi của Hoàng hậu, hai nữ nhân này đấu đá nhau, đều muốn gả cho Minh Bích Thạnh, bất quá Minh Bích Thạnh đối với hai người đều tốt, đến tột cùng thích Như Họa công chúa nhiều hơn hay Như Tuyết công chúa nhiều hơn, ai biết được.


      Hôm nay Minh vương phủ rất là náo nhiệt, trước cửa phủ ngừng ít xe ngựa, đều là các phu nhân cùng tiểu thư trong triều, nghe hôm nay chẳng những Minh vương phủ mở tiệc chiêu đãi nữ quyến. Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh cũng mở tiệc chiêu đãi ít thanh niên tài tuấn vào phủ du ngoạn.


      Xe ngựa của phủ Thái tử cùng xe ngựa của Hoa gia dừng lại, liền hấp dẫn ít lực chú ý của mọi người, xe ngựa phía sau cùng của Hoa gia, tiểu nha hoàn nhanh chóng xuống xe ngựa, hầu hạ Vân Thị cùng Hoa Kinh Vũ xuống xe ngựa, chính là xe ngựa phía trước của phủ Thái tử, thế nhưng chút động tĩnh đều có.


      Đồng thời thỉnh thoảng trong xe ngựa truyền ra ít tiếng thở gấp, thị vệ đánh xe bên ngoài khỏi sắc mặt khẽ biến thành ám, trầm giọng cung kính : “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”


      Trong xe ngựa ai để ý tới, người xung quanh khỏi chỉ trỏ, thị vệ phủ Thái tử vẻ mặt được tự nhiên, lại trầm giọng mở miệng: “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”


      Đáng tiếc như trước có người để ý tới, cái này càng làm cho nhiều người chú ý đến tình huống bên này, ít người vẻ mặt kỳ quái tiêu sái tiến lại gần, đều nghị luận, sao lại thế này a, chẳng lẽ là Thái tử điện hạ có tới sao? Đúng vậy, đây là có chuyện gì?


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra nụ cười, vẻ mặt hòa thuận tiêu sái tiến lại, phân phó thị vệ phủ Thái tử: “Điện hạ cùng Nhị muội muội ta có thể là ngủ, ngươi hãy vén màn xe lên gọi bọn họ tiếng, tới Minh vương phủ rồi, yến hội lập tức bắt đầu.”



      “Hoa tiểu thư, cái này?” Thị vệ có chút chần chờ, bên trong xe ngựa có chút động tĩnh, điện hạ giống như là ngủ, giống như là? Giống như là làm chuyện kích tình, ở đây nhiều người như vậy, bọn họ như thế nào có thể vén màn xe lên đây.


      Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn thị vệ liếc mắt cái, sau đó đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, đưa tay vén màn xe lên, sau đó cả người bất động, ngay cả màn xe cũng quên buông xuống, lần này tất cả mọi người đều thấy ràng tình huống trong xe ngựa.


      Thái tử điện hạ cùng Hoa nhị tiểu thư quần áo chỉnh tề ở trong xe ngựa trình diễn màn kích tình, hai người hôn môi lẫn nhau, điên cuồng quấn quít lấy nhau, nhất là Hoa Nhị tiểu thư thế nhưng xoay người ngồi ở người Thái tử điện hạ, dùng sức để cởi quần áo của Thái tử điện hạ.


      Lập tức bốn phía vang lên tiếng nghị luận, cái gì đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì, cái gì hạ lưu vô sỉ biết xấu hổ, cái gì cũng đều có .


      Hoa Như Yên lập tức trở thành nữ tử bại hoại đạo đức trong miệng của mọi người, xong lời cuối cùng, bọn họ còn nàng ta giống như kĩ nữ thanh lâu tầm thường.


      Hoa Kinh Vũ lập tức buông màn xe xuống, thân mình phối hợp rút lui hai bước, ít người đồng tình với nàng, vẻ mặt thương hại nhìn vị Thái tử phi tương lai này, nghĩ tới Thái tử thế nhưng ở trước mặt của nàng lại cùng Nhị muội muội làm ra chuyện như vậy, nữ nhân này thực làm cho người ta rất đồng tình.


      “Hoa đại tiểu thư, đừng khổ sở.”


      “Đúng vậy, đừng quá thương tâm, nam nhân mà chính là hoa tâm chút.”


      Cách đó xa có mấy người phu nhân tới khuyên Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt khổ sở gật đầu, ra vẻ mạnh mẽ, trong mắt người bên ngoài thấy nàng ra vẻ mạnh mẽ để mình chịu đau khổ.


      Lại biết trong lòng nữ nhân này hừ lạnh, Nam Cung Nguyên Huy Hoa Như Yên các ngươi phải muốn đưa ta đại lễ sao, tại ta trả cho ngươi phần lễ.


      Hoa Như Yên à, biết sau chuyện vô sỉ hạ lưu, thương phong bại đức này, ngươi còn làm sao giả trang thành bộ dáng Bạch Liên Hoa nữa.


      Vân Thị sắc mặt khó coi đến cực điểm, thân mình nhịn được phát run, bốn phía mọi người thấy bộ dáng nữ nhi của bà hoàn toàn như kĩ nữ thanh lâu, làm bà run rẩy thôi, đồng thời sâu hiểu được, nữ nhi nếu muốn gả cho Thái tử làm chánh phi là tuyệt có khả năng. Vân Thị rất nhanh phản ứng trở lại, đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, phân phó thị vệ của phủ Thái tử: “Lập tức đem xe ngựa nhanh chóng quay về phủ Thái tử.”


      “Dạ,” thị vệ cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa, đánh xe ngựa rời , Vân Thị cũng còn mặt mũi ở lại, dẫn nha hoàn rời , cuối cùng chỉ còn lại Hoa Kinh Vũ ở lại mình, nàng nhìn trái phải chút, mắt khỏi trợn trắng, đám người này đều rồi, nàng về như thế nào a?


      Người bên cạnh còn cố tình vậy quanh lại đây, ít người khuyên nàng, Hoa Kinh Vũ đều gật đầu cười đáp lại, tỏ vẻ bản thân mình rất rộng lượng, tức giận với Thái tử.


      Trừ bỏ an ủi Hoa Kinh Vũ, Hoa Như Yên từ vị trí cao cao tại thượng bị tuột dốc thê thảm, các phu nhân này trong kinh, đều có thân phận tôn quý, bình thường ghét nhất là những nữ nhân giống hồ ly tinh, tại Hoa Như Yên liền mang danh hồ ly tinh, bị mọi người ghét bỏ, đến nàng, mỗi người đều căm thù đến tận xương tủy.


      Mọi người vây quanh Hoa Kinh Vũ đường vào phía sau viện của Minh vương phủ. Phía sau viện của Minh vương phủ có bích hồ, trong hồ nở đầy hoa sen, làm sáng lên màu xanh của nước, màu xanh của nước pha lẫn với màu hồng hồng của hoa sen, bức tranh xinh đẹp, màu xanh kiêu ngạo, mọi người cùng nhau tụm ba tụm năm, thỉnh thoảng chuyện, trong đó chuyện náo nhiệt nhất là hai nơi, đúng là hai vị công chúa, Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, ít người ngồi bên cạnh các nàng là các vị tiểu thư, ca ngợi công chúa hoàng thất.


      Hai người Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, người bộ dáng e lệ kiều diễm, người bộ dáng quyến rũ động lòng người, hai người đều phải là mỹ nhân bại hoại tầm thường.


      Hai người này nhìn thân thiết, nhưng ra là đối chọi gay gắt, hai người đều thích Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, vì Minh Bích Thạnh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất quá Minh Bích Thạnh cũng tỏ vẻ là thích ai hơn, cùng hai người các nàng như gần như xa, như thế càng làm cho hai nữ nhân thần hồn điên đảo. Chỉ cần có cơ hội, là hai người liền tới Minh vương phủ.


      Lúc này có người đem tình Hoa Như Yên dụ dỗ Thái tử kể lại cho hai vị công chúa nghe, ít người ở vườn sau thấy được màn kia, nghe được Hoa Như Yên làm những chuyện như vậy, sắc mặt khỏi cùng nhau thay đổi, sau đó cùng nhau trào phúng Hoa Như Yên.


      nghĩ tới Hoa nhị tiểu thư đê tiện như vậy, thế nhưng làm ra chuyện câu dẫn Thái tử như thế này.”


      “Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương phải hứa đem nàng gả cho Thái tử làm trắc phi sao? Mới có mấy ngày mà chờ kịp, loại nữ nhân này nếu vào phủ Thái tử, chỉ sợ cũng là kẻ gây tai họa.”


      Mọi người đến cao hứng, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đến, ít người trong lòng đều đồng tình với nữ nhân này, còn chưa gả vào phủ Thái tử, liền xảy ra chuyện như vậy, nữ nhân này là tội nghiệp a.


      Hoa Kinh Vũ làm bộ như thấy, đến bên ngồi xuống, kỳ phải nàng , nàng nghĩ tham gia cái gì yến hội, sở dĩ hôm nay nàng đến Minh vương phủ, chẳng qua là vì giáo huấn Thái tử cùng Hoa Như Yên, lúc trước thấy bọn họ rời rồi, nàng cũng muốn rời , nhưng bị mấy phu nhân kéo vào.


      Mọi người bốn phía tuy rằng đồng tình Hoa Kinh Vũ, nhưng cũng tới, chỉ chuyện với nhau, Hoa Kinh Vũ cũng mặc kệ những người này, đột nhiên bên người vang lên tiếng bước chân, thân ảnh lã lướt động lòng người tới, từ cao nhìn xuống nàng, khóe môi nở nụ cười, quanh thân tỏa ra loại khí quý phái, nữ tử này đúng là Đại tiểu thư của Giang gia Giang Nguyệt Nhã.


      “Hoa tiểu thư, ta có thể ngồi xuống ?”


      Đôi mắt Hoa Kinh Vũ có chút đăm chiêu, gật gật đầu, hai tay đưa ra tao nhã mời người đối diện Đại tiểu thư Giang gia, vị Giang Đại tiểu thư này quả nhiên là người đẹp dáng người cũng đẹp, ngay cả động tác cũng lộ ra vẻ tôn quý.


      Hai người tuy ngồi ngay ngắn ở bàn tròn, nhưng cũng ai gì. Giang Nguyệt Nhã híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, cẩn thận quan sát, nữ nhân này người có cái gì hấp dẫn, bằng Lăng Thiên vì cái gì chú ý nàng.


      Bọn họ quan sát động tĩnh của Nam Cung Lăng Tiên cho tới nay, Nam Cung Lăng Thiên đối với người khác có gì quá đặc biệt, cũng nhiều lời cùng nữ nhân, nhưng gần đây nàng điều tra được tin tức, Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng cùng vị Hoa gia đại tiểu thư này có chút liên quan, cho nên Giang Nguyệt Nhã mới nghi ngờ, muốn nhìn chút xem người nữ nhân này có cái gì hấp dẫn, bất quá sau khi đánh giá cẩn thận phen, trong lòng Giang Nguyệt Nhã có chút thất vọng, nàng là nhìn ra.


      Là mắt nàng vụng về, hay là Nam Cung Lăng Thiên giống với người khác, Giang Nguyệt Nhã ngây ngốc cầm chén trà, Hoa Kinh Vũ cũng cầm chén trà uống, để Tiểu Bạch ngồi đùi.


      Nàng quan sát Giang Nguyệt Nhã, nữ nhân này là người thắng trong tranh đấu võ khôi năm trước, nếu nàng nghĩ muốn đứng đầu năm nay, chẳng những phải đánh bại các tuyển thủ bên dưới, cuối cùng còn phải đánh bại nữ nhân này mới chiến thắng được, theo tin tức nàng biết được, nữ nhân này có võ công cực kì lợi hại, năm trước nàng có nội lực cấp sáu, còn có bí kíp võ công rất lợi hại, qua năm, chỉ sợ nữ nhân này lợi hại hơn, nghĩ tới thân thủ Giang Nguyệt Nhã, lại nghĩ tới bản thân mình, Hoa Kinh Vũ khỏi có chút nóng vội, xem ra nàng phải cố gắng.


      Hôm nay nếu phải Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên nhất quyết kéo nàng tới đây, nàng tới thư viện, tuy rằng lúc trước tính kế Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nhưng đến tột cùng hai người kia bày ra cái bẫy gì để chờ nàng, nàng ngược lại rất hiếu kì a.


      Hai người đều trầm mặc tiếng động, Giang Nguyệt Nhã rốt cuộc nhịn được mở miệng: “Hoa tiểu thư, tất cả mọi người đều dạo chơi rồi, bằng chúng ta cũng dạo chơi .”


      Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Tốt,” nàng ôm Tiểu Bạch đứng dậy, lập tức Giang Nguyệt Nhã liền nhìn đến Tiểu Bạch trong tay nàng, rất có hứng thú : “Nhìn tên gia hỏa này ta liền nghĩ đến Vân văn báo xui xẻo đợt trước, sao lại mạc danh kỳ diệu bại bởi tên gia hỏa này chứ?”


      “Có lẽ là vận khí của nó tốt.”


      Hoa Kinh Vũ cười , hai người đứng dậy từ bích hồ ra ngoài, lúc này bên bích hồ ít người dạo.


      Minh Vương phi ở phía trước tiếp đón, tiếng cười khanh khách ngừng, cực kì náo nhiệt. Giang Nguyệt Nhã cùng Hoa Kinh Vũ hai người ở phía sau cùng, hai người vừa vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ, thanh Giang Nguyệt Nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước vang lên: “Hoa tiểu thư, ngươi có quen biết Bắc U vương ?”


      “Bắc U vương?” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Nhã, bất quá lúc này nữ nhân này cũng có nhìn nàng, mà là nhìn vào trong hồ nước, bất quá biến hóa khéo léo kia thoát khỏi mắt của Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này ràng có ý với Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, bất quá nàng nhớ Nam Cung Lăng Thiên là tên đoạn tụ a, là đáng tiếc cho đóa hoa như vậy.


      Hoa Kinh Vũ tiếc hận tiếng, ôn nhu mở miệng : “Gặp qua hai ba lần.”


      Về chuyện nàng cùng Nam Cung Lăng Thiên, nàng muốn nhiều lời, tuy rằng nàng thích Nam Cung Lăng Thiên, bất quá cũng thể phủ nhận, chính mình vẫn thiếu hai lần ân tình cứu mạng, nếu ngày sau có cơ duyên, nàng nhất định trả ân tình này.


      Hoa Kinh Vũ trong lòng suy nghĩ, Giang Nguyệt Nhã thản nhiên nha tiếng, thèm nữa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48.2: Thu thập tra nam. Kỳ phùng địch thủ


      Edit: meoluoivip96


      Beta: Tuyết Ảnh Nhi



      Hai người đoạn đường, đột nhiên phía sau có người đuổi theo lại đây, đúng là tiểu nha hoàn của Minh vương phủ: “Giang tiểu thư, có người tìm người.”


      “Tìm ta sao?” Giang Nguyệt Nhã có chút kinh ngạc, cùng Hoa Kinh Vũ tiếng, xoay người theo tiểu nha hoàn rời . Cuối cùng bên hồ chỉ còn lại các nàng chó hai người, Nhan Băng sắc mặt tốt lắm, nghĩ đến chuyện lúc trước Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nàng cực kì tức giận: “Tiểu thư, nô tỳ rất tức giận, Thái tử thế nhưng cùng Nhị tiểu thư ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, ràng làm sao tiểu thư chịu được.”


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”


      Chuyện này vốn dĩ là nàng thiết kế, hai người kia trăm phương ngàn kế tính kế nàng, sao nàng lại đáp lễ lại bọn họ, tin tưởng ngày mai lâm triều tất nhiên có người tấu lên với Hoàng thượng, về phần Hoa Như Yên, về sau ả chính là dâm phụ cực kì hèn hạ, còn như thế nào giả bộ trong sáng a.


      Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ tức giận, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn xung quanh bốn phía chút, sau đó cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư, vì sao ta cảm giác xung quanh đây có chút kì lạ ?”


      “Kì lạ là được rồi, hôm nay Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên muốn mời ta tới đây, tất nhiên là thiết kế sẵn cái bẫy chờ ta, ta muốn xem bọn họ lập ra cái bẫy gì,” Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng đường đến.


      Hai người về phía trước, đột ngột bên tai vang lên thanh nhàng, uyển chuyển, trước mắt cũng tràn ngập sương mù màu trắng.


      Hoa Kinh Vũ cảm giác có cái gì đó chỉ dẫn nàng, khắp nơi trắng xóa tựa như chỉ còn lại có mình nàng, ôm Tiểu Bạch mình về phía trước, đoạn đường theo bản năng. ra khỏi sương mù, trước mắt xuất rừng hoa đào xinh đẹp, màu hồng phấn của hoa đào bay tán loạn, thỉnh thoảng bay xuống đất, cảnh trí rất đẹp.


      Ở sâu bên trong đào lâm, có nam tử áo trắng đứng dựa vào cây đào, nhàng thổi nhạc khúc êm tai.


      Khuôn mặt như bức tranh, như bạch ngọc, thần sắc kiều diễm ướt át, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi rất dài, khuôn mặt tuấn mĩ nhợt nhạt như bóng ma, khiến cho khuôn mặt xuất trần lại càng thêm tuấn, là dung nhan như hoa.


      Đào lâm, nhạc, tuyệt thế mĩ nam, quả nhiên là hình ảnh khiến kẻ khác động tâm.


      Tâm tình Hoa Kinh Vũ bình tĩnh, đồng thời trong đầu chợt lóe, nhạc này giống như là huyễn , có thể khống chế lòng người, kiếp trước nàng từng biết qua, ý niệm trong đầu giống nhau, trong ống tay áo xuất ra vài cây kim châm, đâm thẳng vào ngón tay của mình, đầu ngón tay truyền đến trận đau đớn, lập tức khiến cho nàng thanh tỉnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó xa có người nam nhân tựa vào gốc cây liễu thổi sáo, lúc trước bị ảo giác thấy đó là người nam nhân tuyệt mĩ, giờ phút này bị ảo giác cũng thấy hoàn mĩ, có vẻ cực kỳ nham hiểm.


      Người này đại khái chính là Minh Bích Thạnh trong truyền thuyết của Minh vương phủ cơ trí trí tuệ, nghĩ tới thế nhưng cùng Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra loại chuyện này với nàng, khóe môi Hoa Kinh Vũ u ám cười lạnh, gần đây nàng mới chế ra vài loại dược phòng thân, Minh Bích Thạnh, ngươi đến trêu chọc ta, như vậy liền so xem ai ác độc hơn.


      Trong đầu Hoa Kinh Vũ vừa có ý niệm này, đầu ngón tay liền xuất ít độc dược, ngón tay bắn ra, thuốc bột theo gió bay thẳng tới hướng Minh Bích Thạnh, tay chân Hoa Kinh Vũ vừa động, thế nhưng bên tai vang lên đạo thanh lạnh lùng: “Nha đầu đen, nghĩ tới ngươi thế nhưng phá được Đại La Mê Huyễn .”


      Khuôn mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, nghĩ tới Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng lại núp ở nơi bí mật gần đó, còn biết nàng bị Đại La Mê Huyễn khống chế.


      “Ngươi muốn làm gì?”


      “Ngươi bổn vương có nên cho Minh Bích Thạnh, hay là ?”


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, nghĩ đến lúc trước Nam Cung Lăng Thiên làm những chuyện như vậy, cũng thấy làm khó xử mình, tuy rằng muốn điều tra ràng nàng đến tột cùng là ai, nhưng trước đó cũng tra ra chân tướng, cũng làm thương tổn nàng.


      “Hay là Vương gia cùng Minh tiểu vương gia có giao tình thâm hậu?” Hoa Kinh Vũ đem bốn chữ giao tình thâm hậu đặc biệt nhấn mạnh, sau đó híp mắt nhìn Minh Bích Thạnh cách đó xa, ràng chỉ là người bé, trong đầu tự giác muốn bổ não Nam Cung Lăng Thiên, mà Minh tiểu vương gia chỉ còn là hình ảnh, nghĩ vậy mặt liền vui vẻ hẳn lên.


      Nàng suy nghĩ, chỗ tối có hòn đá bay tới, bắn vào thân thể của nàng cách chuẩn xác, bất quá cũng có làm cho nàng bị thương, chỉ là có chút đau mà thôi, còn có thanh nặng nề vang lên: “Trong đầu ngươi lại suy nghĩ cái gì vậy?”


      Hoa Kinh Vũ ngẩn người, như vậy cũng biết sao? là lợi hại a.


      “Vương gia ngay cả trong đầu ta nghĩ gì cũng đều muốn biết sao?” Nàng cũng tin, nam nhân này có thể biến thành thần thánh.


      “Mặc dù bổn vương biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì, bất quá khẳng định điều đó có gì tốt lành.” Thanh phát ra càng lạnh lùng khát máu, Hoa Kinh Vũ trở mình chút xem thường, nghĩ muốn quay đầu tìm nam nhân này nấp ở đâu, nghĩ trong đầu vừa mới nghĩ, thanh từ chỗ tối lại vang lên: “Đừng nhúc nhích, ngươi vừa động, Minh Bích Thạnh liền biết ngươi bị Đại La Mê Huyễn khống chế.”


      “Ngươi phải muốn cho biết sao, lại nhắc nhở ta làm cái gì?”


      Hoa Kinh Vũ quả nhiên nhúc nhích, Nam Cung Lăng Thiên ở chỗ tối đôi mắt u hàn, bạc môi khẽ nhếch, lời nghẹn trong cổ họng hơn nữa ngày, sau đó bỏ lại câu: “ thú vị.”


      Lắc mình liền , vốn nghĩ người này khẳng định bị hại, nghĩ ngợi, có nên ra tay trợ giúp nàng phen hay , thế nhưng nghĩ tới nàng bị Đại La Mê Huyễn khống chế, nguyên nhân chính này, mới làm cho càng nghi hoặc, Đại La Mê Huyễn chính là công cực kì lợi hại, bình thường người có nội lực thấp, cũng bị cái này mê hoặc, cho dù nội lực cao, tâm trí kiên định của bị cái này mê hoặc, nhưng Hoa Kinh Vũ chút cũng bị mê hoặc, nàng rất nhanh liền phản ứng lại, cái này giống Hoa gia Đại tiểu thư a.


      Bốn phía im lặng, Hoa Kinh Vũ biết Nam Cung Lăng Thiên rồi, trong lòng thở dài nhõm hơi, nếu là người này cho Minh Bích Thạnh nàng bị Đại La Mê Huyễn khống chế, như vậy nàng hạ độc, chỉ sợ hại được Minh Bích Thạnh, phải nàng uổng phí công phu, Hoa Kinh Vũ nghĩ ngợi. Đột nhiên phía sau có hàn khí sắc bén xé rách khí bay tới, đường gió cuốn mưa bay thẳng hướng nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng trở mình, vỏ đao Ẩm Huyết màu cam bay tới.


      Đương đương, sàn sạt.


      Đao khí sắc bén va chạm vào nhau. Theo đó còn có thanh khẽ vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân này, thế nhưng ngươi dám can đảm tơ tưởng tới Bích Thạnh.”


      Hoa Kinh Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt người tức giận mắng nàng là nữ nhi của Hoàng hậu Nam Cung Như Tuyết, phía sau Nam Cung Như Tuyết người lạnh lẽo nhìn chằm chằm thân thể của nàng, đúng là Nam Cung Như Họa.


      Hai nữ nhân này luôn luôn đối chọi gay gắt, giờ phút này đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vừa dùng sức thu lại vỏ của Ẩm Huyết đao, vừa lui ra phía sau hai bước, trầm giọng quát hỏi: “Lời ấy của công chúa là có ý tứ gì?”


      “Có ý tứ gì?” Nam Cung Như Tuyết cười lạnh tiếng, chỉ về phía cách đó xa Minh Bích Thạnh chậm rãi thu hồi cây sáo: “Lúc nãy Bích Thạnh thổi tiêu, thế nhưng ngươi vẻ mặt si mê muốn tiến lên quấy nhiễu , là người Hoa Kinh Vũ ngươi có thể tơ tưởng sao, ngươi thân là Đông Cung Thái tử phi, thế nhưng chẳng biết kiểm điểm, là đáng giận đến cực điểm.”


      Hoa Kinh Vũ nhìn về Minh Bích Thạnh chậm rãi đứng dậy cách đó xa, lúc này đôi mắt Minh Bích Thạnh u ám, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đứng ở bên trong bức tranh tươi đẹp, khí tản ra khắp nơi.


      Hoa Kinh Vũ thản nhiên cười, nghênh đón ánh mắt của Minh Bích Thạnh, giọng : “Lời ấy của công chúa sai rồi, ta cũng phải vẻ mặt si mê, ta đến đây chính là muốn cho Minh tiểu vương gia việc.”


      Minh Bích Thạnh thấy ánh mắt Hoa Kinh Vũ thanh tỉnh, ràng có bị Đại La Mê Huyễn khống chế, thế nhưng thất bại, chưa từng có chuyện thất bại, thế nhưng thất bại, Minh Bích Thạnh cực kì kinh ngạc, áp chế lại ý nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”


      “Ngươi thổi tiêu quá khó nghe, mời cần thổi lại nữa, chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức hồ, còn bị quấy nhiễu, là tâm giống như trừng phạt,” tiếng nàng vừa dứt, bốn phía ít người ngay ngẩn cả người, lúc trước mọi người nghĩ Hoa Kinh Vũ si mê Minh Bích Thạnh, nghĩ tới nàng như vậy.


      Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa càng khó nhìn, hai người nhịn được đồng thời mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, lá gan của ngươi cũng to, thế nhưng dám can đảm Minh Bích Thạnh thổi tiêu khó nghe.?”


      “Ta chỉ là ăn ngay mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng được,” khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra nụ cười lạnh châm chọc.


      Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa trợn mắt, biết cái gì cho phải, đúng lúc này, Minh Bích Thạnh đứng ở cách đó xa, đột nhiên thần sắc thay đổi, ánh mắt đỏ đậm mê loạn, lúc trước còn là hoa công tử ôn nhu, nháy mắt liền biến thành điên cuồng, chỉ thấy nhanh chóng thoát quần áo của chính mình, bên cởi còn bên kêu to: “Các ngươi mau đến xem ta a, xem mông ta trắng như tuyết, đùi thon dài a.”


      “Mau đến xem a, xem ta có tuấn , có đẹp ?”


      Trong nháy mắt áo bên ngoài cùng áo bên trong đều bị cởi ra, lộ ra toàn bộ thân thể, hạ thân chỉ còn duy nhất tiết khố, chính là như vậy, người này còn điên cuồng cởi tiết khố.


      Bên bờ hồ của Minh vương phủ, mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó phản ứng lại, liên tục thét chói tai, loạn thành đoàn, các nha hoàn che chở tiểu thư phu nhân nhà mình, chung quanh tán loạn, hỗn loạn mảnh.


      Minh vương phi phản ứng lại, lập tức lệnh cho nha hoàn gọi thủ hạ của Minh Bích Thạnh, mạnh mẽ kiềm chế Minh Bích Thạnh, điểm huyệt ngủ của , đem mang , lúc này Minh Bích Thạnh, làm sao cái gì vẫn là hoa công tử a, người say rượu, nhưng toàn bộ lại có chuyện gì giống như là say rượu.


      ít tiểu thư thấy được hình ảnh lúc trước, nôn ra ngừng, tiểu thư khuê các khi nào lại thấy những loại hình ảnh như thế này.


      Minh vương phi liên tục dẫn theo người bồi tội, chuyện như thế này, tất cả mọi người đều nghiêm mặt rời khỏi Minh vương phủ, ít người còn thề, về sau Minh vương phủ có yến hội, các nàng bao giờ tham gia nữa, còn có Minh Bích Thạnh căn bản phải là cái gì hoa công tử, chính là bệnh tâm thần.


      Hoa Kinh Vũ ý cười trong suốt, khóe môi nở nụ cười, tâm tình cực kì tốt, theo phía sau người khác rời , những người khác tức giận phẫn hận, nàng tâm tình hoàn toàn tốt.


      Thời điểm nàng tới viện ngoài của Minh vương phủ, sắc mặt liền tốt, bởi vì các phu nhân cùng tiểu thư lên xe ngựa rồi, chỉ có nàng đứng mình, xe ngựa của Hoa gia cùng xe ngựa của phủ Thái tử đều rời , Nhan Băng nhịn được mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Chỉ thấy ở cửa lớn của Minh vương phủ, có người ra, đúng là hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình.


      Hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình hung hăng tiến lại đây, nhìn Hoa Kinh Vũ: “Minh tiểu vương gia vì cái gì đột nhiên phát bệnh, có phải hay ngươi động tay động chân?”


      mặt Hoa Kinh Vũ ánh mắt mãnh liệt, khóe môi cười lạnh: “Các ngươi bậy bạ cái gì đó, ta như thế nào nghe hiểu?”


      “Nhất định là ngươi động tay động chân, bằng Minh tiểu vương gia tốt như thế lại làm ra cái chuyện biết thể thống như thế.”


      Lăng Hàn Mai kiên trì là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ tức giận, hai cái nữ nhân phá hoại này, thế nhưng dám can đảm khi dễ Tiểu Vũ Nhi, tên này muốn chết, nó giận dữ xoay thân mình lao nhanh thẳng tới hướng Lăng Hàn Mai, nhanh như sao băng, móng vuốt liền hung hăng cào xuống, Lăng Hàn Mai kêu thảm thiết tiếng, theo bản năng nâng tay chụp Tiểu Bạch, đáng tiếc thân mình Tiểu Bạch vừa động liền rất nhanh tránh thoát được, tấn công về phía Giang Nhược Tình ở phía sau Lăng Hàn Mai, cũng là dùng móng vuốt cào như cũ, Giang Nhược Tình đau đớn hét ầm lên.


      Tiểu Bạch nhảy trở lại vào trong lòng ngực của Hoa Kinh Vũ, Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình lấy tay che máu chảy mặt, chỉ vào Hoa Kinh Vũ điên cuồng kêu to: “Hoa Kinh Vũ, tiểu súc sinh trong tay ngươi thế nhưng đả thương chúng ta?”


      “Mặt của ta a.” Giang Nhược Tình thét chói tai, đau đớn hơn nữa lo lắng, chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho bọn họ hồ đồ.


      Chuyện xảy ra ở nơi này làm kinh động đến nhiều người nên họ lại đây nhìn xem, biết xảy ra chuyện gì, hôm nay đúng là xảy ra nhiều chuyện a, đầu tiên là thái tử cùng Nhị tiểu thư Hoa gia ở trong xe ngựa làm chuyện bại hoại đạo đức, sau đó là Minh tiểu vương gia phát điên trước mặt mọi người cởi hết quần áo, còn đám này chính là làm sao nữa?


      Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình: “Tiểu Bạch của nhà ta từ trước đến nay cho phép có người khi dễ ta, nếu là các ngươi ăn cho cẩn thận, ta dám cam đoan nó có thể hay cắn chết hai người các ngươi, đúng rồi, ta các ngươi biết, nó là động vật có độc, nếu nó cắn các ngươi cái, tin tưởng ai có thể giải được độc của nó cách dễ dàng, hai người các ngươi, chỉ có chờ chết.”


      câu cuối cùng tràn ngập huyết tinh cùng hàn khí, hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình, tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại bị kinh sợ, trong lúc nhất thời ai chuyện, hai hạ nhân nhanh chóng chạy vội tới, đem hai người, đưa về phủ trị liệu.


      Hoa Kinh Vũ định dẫn Nhan Băng rời khỏi Minh vương phủ, nghĩ tới ở của Minh vương phủ lại ra hai người, nhìn thấy thân ảnh của nàng liền kêu lên.


      “Tiểu Vũ Nhi.”


      Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hiếu Thân vương phủ Nam Cung Cẩn, bên người Nam Cung Cẩn còn có công tử phía sau: “Tiểu Vũ Nhi, xe ngựa của ngươi đâu?”


      vừa hỏi xong, dường như nhớ tới cái gì, cúi người nhìn Hoa Kinh Vũ: “Chuyện xảy ra lúc trước với Thái tử là hay là giả a?”


      Xem ra Nam Cung Cẩn cũng nghe chuyện xảy ra với Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Như Yên, cho nên mới hỏi như vậy.


      Hoa Kinh Vũ nâng mắt nhìn : “Đương nhiên là , ai dám đem chuyện của Thái tử điện hạ ra bậy a.”


      “Tên này biết xấu hổ là gì.” Nam Cung Cẩn trực tiếp mắng, chút kiêng kị cũng có, có thể thấy được ngày thường cũng để Nam Cung Nguyên Huy vào mắt, Nam Cung Cẩn mắng Nam Cung Nguyên Huy xong, nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi đừng thương tâm, nếu ngươi muốn gả cho Thái tử, ta tiến cung tìm hoàng bá phụ, để cho hoàng bá phụ hạ chỉ, hủy hôn của các ngươi.”


      Hoa Kinh Vũ suy nghĩ, nếu đơn giản như , hôn này liền kéo dài lâu như vậy, cho nên chỉ sợ phải chuyện dễ dàng.


      “Quên , chuyện này ta đều có chủ trương, ngươi đừng để ý tới.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48.3: Thu thập tra nam. Kỳ phùng địch thủ


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Beta: Tuyết Ảnh Nhi



      Hoa Kinh Vũ theo phía sau Nam Cung Cẩn, leo lên xe ngựa Hiếu Thân vương phủ. xe ngựa, Hoa Kinh Vũ tùy ý xiêu vẹo dựa vào nhuyễn tháp xe ngựa, chiếm nửa vị trí, miễn cưỡng nhắm mắt dưỡng thần, tuyệt dè dặt chút nào, Nam Cung Cẩn nhịn được đẩy nàng phen, giễu cợt nàng: “Ngươi ngược lại biết tiết kiệm sức lực, tuyệt xem mình như người ngoài.”


      “Chúng ta là bằng hữu, có tất yếu phải làm như vậy ?” Hoa Kinh Vũ trợn trắng mắt, sau đó còn thừa cơ đưa ra cầu: “Đúng rồi, phân chút trà ngon của ngươi cho ta , để cho ta nếm thử loại trà thượng hạng của Hiếu Thân vương phủ.”


      Nam Cung Cẩn thực biết phải gì, người bình thường nhìn thấy trốn cũng kịp, chỉ có nha đầu này, thích xem mình như người ngoài, nhưng mà trời sinh cá tính của nàng như thế, để cảm thấy rất hiếm có người như nàng, cho nên lòng xem nàng như bằng hữu.


      “Được, hai ngày trước ta vừa tìm được bình Tuyết Sơn Ngân Hào, xem như tiện nghi cho ngươi.”


      Nam Cung Cẩn linh hoạt từ trong góc của xe ngựa lấy ra ít Tuyết Sơn Ngân Hào, pha trà cho Hoa Kinh Vũ.


      Tuyết Sơn Ngân Hào này quả đúng là trà ngon, vừa pha xong, trong xe ngựa liền tràn ngập mùi hương thanh u nhã nhặn giống như mùi vị của Thiên Sơn Tuyết Liên, lượn lờ ở trong xe ngựa, lâu cũng tiêu tan.


      Hoa Kinh Vũ lập tức hưởng thụ nhắm mắt lại, sau đó đưa tay bưng ly trà Tuyết Sơn Ngân Hào uống hớp lớn, Nam Cung Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, đau lòng kêu to lên: “Ngươi là trâu a, nào có ai thưởng thức trà ngon như ngươi chứ, căn bản là trâu uống nước mà. Đạp hư trà ngon của ta.”


      “Lời này của ngươi đúng rồi, cái gì gọi là trâu uống nước hả? Ai quy định khi thưởng thức trà phải giống như tiểu nương, nhàng mở cái miệng mà uống, ta cho ngươi biết a, ngươi cũng quá mọn , phải chỉ là ly trà thôi sao?”


      Nàng xong lại uống hớp lớn, sau đó đưa tay ra ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm ly nữa, khóe miệng Nam Cung Cẩn hung hăng co rút: “Ngươi cái nữ nhân phá của này, về sau ai cưới ngươi thế nào cũng nuôi nổi, ngươi có biết chén Tuyết Sơn Ngân Hào này phải mất bao nhiêu tiền hay ?”


      biết, ta chỉ biết là uống vào cũng tệ, rất ngon.”


      “Hừ, đương nhiên là ngon rồi, chén trà này trị giá trăm lượng bạc, có thể ngon sao? Ta phải tốn hao rất nhiều ngân lượng mới mua được bình đấy.”


      trăm lượng ly…” Nhan Băng mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, má ơi, chén trà thôi mà trị giá trăm lượng, quả nhiên là chỉ có tài đại khí thô* Hiếu Thân vương phủ mới dám uống a, Hoa Kinh Vũ vừa nghe lời này, liền đưa mắt nhìn bình Tuyết Sơn Ngân Hào bên cạnh Nam Cung Cẩn, trong mắt lóe ra hào quang giống như sói đói.


      *Ý là có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.


      Da đầu Nam Cung Cẩn lập tức run lên, nhanh chóng kêu to: “Ngươi đừng nghĩ, ta chỉ còn bình cuối cùng, hơn nữa còn là rất khó tìm, nếu ngươi muốn có thể đòi Lăng Thiên, nếu muốn thứ này, có thể tùy tiện tìm ra, ta được.”


      “Tại sao được, còn ngươi ?”


      “Bởi vì thứ này đến từ đất Bắc U của , khẳng định chiếm lợi nhiều hơn ta a.” Nam Cung Cẩn rất bất đắc dĩ, ra thứ này, là do vất vả tốn nhiều ngân lượng mua được từ trong tay tên kia.


      Hoa Kinh Vũ ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm ly, Nam Cung Cẩn có biện pháp, đành phải rót cho nàng thêm chén, Hoa Kinh Vũ bên uống trà bên thản nhiên : “Ta cứ muốn của ngươi, đồ của ta có nghĩ cũng nghĩ tới.”


      Nàng xong lại uống thêm ngụm trà, Tuyết Sơn Ngân Hào quả đặc biệt, uống vào rất ngon, vừa uống vào lập tức có mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho thân thể người ta cảm thấy thư sướng. Khóe môi Hoa Kinh Vũ nhếch lên cái, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn : “ phải ngươi chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu có lẽ nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngươi như vậy mà gọi là bằng hữu đấy sao? phải chỉ là muốn ít là trà của ngươi thôi ư? Đến nỗi như vậy sao?”


      “Đại tiểu thư của ta, ngoại trừ thứ này, ngươi muốn lá trà gì cũng đều cho ngươi, được ?”


      “Ta chỉ thích thứ này, uống vào rất tốt, ta cũng cần nhiều, nửa được ?”


      được, nửa kiên quyết được.”


      “Xem ra, bằng hữu này nha, về sau thể tùy tiện tin tưởng người khác…” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt đau lòng, tựa hồ Nam Cung Cẩn làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó, khóe môi Nam Cung Cẩn oán hận co rút, sau đó hung ác trừng mắt nhìn nha đầu này cái, thanh oán hận : “Coi như ta sợ ngươi, cho ngươi phần ba, nhiều hơn nữa có đâu.”


      “Được rồi, ta muốn mất người bằng hữu như ngươi, cho nên ta cố thu lấy phần ba lá trà.” Hoa Kinh Vũ nhàn nhàn mở miệng, tròng mắt Nam Cung Cẩn thiếu chút rơi ra ngoài.


      là nữ thổ phỉ giết người thấy máu a, Hoa Kinh Vũ mới để ý tới u oán của , trực tiếp phân phó: “Mau, đem phần ba lá trà đưa cho ta.”


      Nam Cung Cẩn đau lòng như bị ai cắt thịt, lắp bắp mở miệng: “Sớm biết như vậy, vừa rồi mang theo ngươi cùng lên xe ngựa.”


      “Trễ rồi.” Hoa Kinh Vũ cười nhưng trong cười , trong xe ngựa Nhan Băng ngạc nhiên nhìn hết thảy những điều này, đừng Tiểu vương gia của Hiếu Thân Vương phủ đối với tiểu thư nhà mình đúng là đặc biệt tốt a, nhìn thấy giống như bạn tốt bình thường.


      Nam Cung Cẩn đổ ra hơn nửa bình Tuyết Sơn Ngân Hào đưa cho Hoa Kinh Vũ, sau đó vẻ mặt đau lòng căm thù nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười híp mắt vỗ vỗ vai , : “Chúng ta là bằng hữu, về sau nếu ta có được thứ tốt, nhất định nhớ đến ngươi.”


      “Ngươi đừng quên những gì ngươi hôm nay đấy.”


      “Nhất định.” Hoa Kinh Vũ gật đầu, xe ngựa đường quay lại Hoa phủ mà , được hai con phố, chạy đến góc ngã tư đường yên lặng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại chạy nữa, Nam Cung Cẩn kỳ quái mở miệng: “Sao tiếp?”


      Thị vệ của Hiếu Thân vương phủ bẩm báo: “Hồi bẩm vương gia, xe ngựa của Bắc U vương phủ cản đường của xe ngựa chúng ta.”


      “Ách, Lăng Thiên tìm ta có việc sao?” Nam Cung Cẩn nhấc màn xe lên, bước ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy thân tú dật của Mặc Trúc đến: “Mặc Trúc, vương gia các người tìm ta có việc gì sao?”


      “Hồi bẩm Hiếu Thân vương gia, vương gia của thuộc hạ có việc cần gặp Đại tiểu thư Hoa gia.”


      Vẻ mặt Nam Cung Cẩn kỳ quái, quay lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ hỏi: “Tiểu Vũ Nhi, Lăng Thiên tìm ngươi làm gì?”


      Hoa Kinh Vũ nhíu mày, nhất thời biết phải thế nào với Nam Cung Cẩn về những ân oán lúc trước của nàng với Nam Cung Lăng Thiên, bất quá hôm nay Nam Cung Lăng Thiên có chọc giận nàng, ngược lại làm cho nàng cũng có chút hảo cảm, nghĩ vậy, nàng cười nhìn về phía Nam Cung Cẩn: “ vậy, Bắc U điện hạ hẳn là có việc mới tới tìm ta. Chắc cũng phải đại gì?”


      “Vậy ngươi , đừng lo lắng, ta ở chỗ này chờ ngươi.”


      Nam Cung Cẩn phất tay, nhưng lời của vừa rơi xuống. Bên ngoài Mặc Trúc mở miệng: “Tiểu vương gia mời trở về , vương gia của thuộc hạ đưa Hoa Đại tiểu thư trở về Hoa phủ.”


      Nam Cung Cẩn nhíu mày, vẻ mặt bất khả tư nghị, khi nào Lăng Thiên có lòng tốt như vậy, thế nhưng còn nguyện ý đưa Tiểu Vũ Nhi trở về, nhưng mà quả có nghĩ đến những chuyện khác, chỉ có suy nghĩ đơn giản rằng Nam Cung Lăng Thiên tìm Hoa Kinh Vũ là có việc gì đó, cho nên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi chuyện với Bắc U vương gia phải mềm mại chút, đừng trêu chọc , tính tình của được tốt đâu.”


      Đôi mắt Hoa Kinh Vũ u ám, thầm nghĩ, đâu chỉ là tốt a, nam nhân này ba lần bốn lượt uy hiếp nàng, còn muốn giết nàng đấy chứ, nghi ngờ nàng là mật thám của nước khác hoặc là gian tế gì đó…, sở dĩ lại gần gũi với nàng như thế, chẳng qua là vì muốn điều tra ràng đến tột cùng nàng là người nào mà thôi!


      “Ừ, ta biết, ngươi trở về .”


      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng xuống xe ngựa, hướng về phía Nam Cung Cẩn phất tay, Nam Cung Cẩn gật đầu phân phó cho thị vệ đánh xe rời khỏi, Mặc Trúc cung kính mở miệng: “Hoa tiểu thư, mời.”


      Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng cùng Tiểu Bạch theo phía sau Mặc Trúc tới bên cạnh xe ngựa của Bắc U vương phủ, bên trong xe ngựa, thanh u ám vang lên: “Lên đây .”


      Lúc này đây Hoa Kinh Vũ có cự tuyệt, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, bên trong xe ngựa, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, đôi mắt thâm thúy thần bí và lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, hơn nửa ngày cũng có nửa điểm nhúc nhích, Hoa Kinh Vũ tùy ý cho nhìn chằm chằm, nâng mi tự nhiên hướng về phía Nam Cung Lăng Thiên mở miệng: “Đa tạ Bắc U vương gia lúc nãy phá hư chuyện của ta.”


      Tuy rằng người nam nhân này muốn bắt được sai lầm của nàng lần nữa, còn hoài nghi nàng gian tế hoặc mật thám của nước khác phái tới, nhưng nàng thể thừa nhận chuyện, mỗi lần nàng gặp chuyện đều do nam nhân ra tay giúp đỡ, cho nên nàng : “Ngày sau Vương gia nếu có việc gì cần đến Hoa Kinh Vũ cứ việc lên tiếng.”


      Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ chân thành tha thiết tia hàm hồ nào, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi nheo lại, nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt chân thành tha thiết, dường như chút giả dối nào, để cho người ta liếc mắt cái cũng nhìn ra nàng nghĩ như vậy, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm u như mực hơi hơi lóe lên tia ấm áp, thản nhiên mở miệng: “ nghĩ đến ngươi thông minh như thế, chẳng những nhìn thấu Đại La Mê Huyễn , còn động tay động chân với Minh Bích Thạnh, ngươi như thế vô luận ra sao cũng nên là Hoa gia Đại tiểu thư?”


      Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm sâu u ám, tuy rằng tại có thể khẳng định Hoa Kinh Vũ chính là Đại tiểu thư của Hoa gia, nhưng vì sao nàng lại cho cảm giác giống chứ? Tựa như chuyện xảy ra hôm nay, đầu tiên là Thái tử, sau đó là Minh Bích Thạnh, những chuyện này Hoa Đại tiểu thư tuyệt đối làm.


      “Chuyện xảy ra với Thái tử lúc trước cũng là do ngươi làm phải ?”


      Nam Cung Lăng Thiên nhíu chân mày nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, thần thái Hoa Kinh Vũ hết sức thong dong cười rộ lên: “Điện hạ suy nghĩ nhiều quá, ta nào có bản lãnh động tay động chân đối với Thái tử chứ.”


      “Ngươi cho là ngươi gạt được người khác, có thể qua mặt được bổn vương sao?” Nam Cung Lăng Thiên hừ lạnh tiếng, sau đó đợi Hoa Kinh Vũ mở miệng còn thêm: “Đối với ân oán của ngươi cùng với Thái tử và những người khác, bổn vương có hứng thú, bổn vương chỉ muốn biết, đến tột cùng ngươi là ai? Có mục đích gì?”


      Khóe môi Hoa Kinh Vũ khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, nghiêm túc nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chầm chậm từng chữ: “Bắc U vương điện hạ, ta có thể cam đoan từng câu từng chữ ta sắp ra đều là , nếu lừa ngài, để cho ta bị sét đánh chết toàn thây, ta phải là mật thám hay gian tế của nước khác phái tới, cũng phải thám tử của bang nhóm nào, ta chính là ta, phải kẻ giả mạo, ta chính là Đại tiểu thư của Hoa gia – Hoa Kinh Vũ.”


      Hoa Kinh Vũ xong nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, mặt của nàng đều là chân thành, chút dối trá nào, Nam Cung Lăng Thiên thân là Bắc U vương của Yến Vân quốc, từng thấy qua vô số hạng người, phân biệt giả chỉ cần nhìn qua là biết, nhìn ánh mắt Hoa Kinh Vũ trong suốt như nước, thần thái tự nhiên bình tĩnh, ánh mắt né tránh chột dạ, lung lay hoảng hốt, quả giống như là bộ dáng dối, hơn nữa nàng còn thề độc như vậy, chẳng lẽ nàng phải là mật thám hay gian tế của nước khác, cũng phải thám tử do bang phái khác điều đến, vậy vì sao bản tính nàng lại đột nhiên thay đổi, trở nên lợi hại như vậy?


      hơi hơi chau mày, khóe môi Hoa Kinh Vũ lại cong lên ý cười nhàn nhạt, bất quá nụ cười kia lại lạnh lẽo như phiến băng mỏng, đột nhiên nàng duỗi tay ra kéo ống tay áo của mình lên, chỉ thấy cánh tay dày đặc vết thương loang lổ, mới cũ đồng nhất, ngoại trừ vết thương, còn có ít dấu răng , thập phần dữ tợn, Nam Cung Lăng Thiên nhìn thấy ngược lại hít vào ngụm khí lạnh, trong nháy mắt trong lòng co rút lại, tựa hồ thể hô hấp được.


      Nha đầu này thế nhưng phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên lóe lên sát khí, huyết khí cũng hùng dũng xông lên, trong nháy mắt con ngươi hóa thành màu đỏ như máu, giống hệt Tu La Địa Ngục, giờ phút này quả thực muốn giết người.


      Hoa Kinh Vũ nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chậm rãi : “Ngoại trừ những thứ này, người ta tất cả đều là vết thương y như vậy, Vương gia, ngài có muốn xem thử ?”


      Hoa Kinh Vũ xong quả động thủ cởi vạt áo, Nam Cung Lăng Thiên đưa tay ngăn cản Hoa Kinh Vũ tiếp tục cởi quần áo của chính mình, mâu quang của phủ lên tầng sương mù dày đặc hàn ý, ngón tay cũng nắm chặt lại, trầm giọng mở miệng: “Bọn người chết tiệt.”


      “Vương gia, tại ngài tin ta rồi sao? Mặc kệ là ai trải qua những thứ này, chỉ sợ tâm tính đều trở nên đại biến, phải sao?”


      Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm thúy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, lời nào, nhưng thái độ ràng buông lỏng, Hoa Kinh Vũ nhõm thở ra hơi, có gì bất ngờ khi Nam Cung Lăng Thiên có thể tin tưởng nàng, đây chính là điều mà nàng cần, nàng chậm rãi buông ống tay áo cánh tay, thần sắc thản nhiên mở miệng.


      “Vết thương người ta, có ít qua bảy tám năm, nếu như ta là mật thám của nước khác, chung quy thể nào trụ ở trong Hoa gia nhiều năm như vậy, cũng có khả năng chịu nhiều khổ sợ lâu như vậy, nếu là ta gạt ngài, những vết thương này cũng gạt ngài.”


      Nam Cung Lăng Thiên hí mắt, trầm tĩnh nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, chậm rãi mở miệng:


      “Ngươi ngươi muốn gả cho Thái tử ư?”


      Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn gả cho Thái tử, cho nên vương gia cần phải lo lắng.”


      “Được, chỉ cần ngươi gả cho Thái tử, bổn vương tin tưởng ngươi phải là gian tế của nước khác, cũng phải mật thám do bang phái điều đến.”


      Cuối cùng, Nam Cung Lăng Thiên cũng lựa chọn tin tưởng Hoa Kinh Vũ, bởi vì tính cách cứng cỏi và cố chấp của nàng, còn có vết thương lớn người nàng, cùng với lời cam đoan lấy Thái tử điện hạ của nàng.


      “Cảm tạ.” Trong lòng Hoa Kinh Vũ nhõm thở ra hơi, cuối cùng cũng có thể giải quyết cửa ải Nam Cung Lăng Thiên này, chỉ cần hoài nghi nàng là mật thám hay gian tế của nước khác… Vậy là tốt rồi.


      Nam Cung Lăng Thiên gì, phân phó cho thị vệ bên ngoài: “ Hoa phủ.”


      “Vâng, điện hạ.” Thị vệ đánh xe rời , Nhan Băng ôm Tiểu Bạch lên chiếc xe ngựa ở phía sau, đoàn người đường hướng về phía Hoa phủ mà , xe ngựa xa hoa phía trước, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám chậm rãi thu lại sát khí sắc bén, dường như cũng có độ ấm hơn, thanh trầm thấp tỏa ra mùi thơm của hoa ngọc lan như mọi khi: “Biết chơi cờ ?”


      Hoa Kinh Vũ ngẩn ra, biết nam nhân này có ý gì, chơi cờ sao? Nàng cũng biết chút ít, bất quá thể coi là cao siêu, bởi vì mỗi lần đánh cờ nàng đều phải là đối thủ của Ninh Duệ, trước kia lúc nàng chưa rời khỏi tổ chức, Ninh Duệ dạy cho nàng ít, để cho nàng dùng giết thời gian.


      “Biết chút, bất quá chỉ sợ đủ kì nghệ giao thủ với Vương gia.”


      “Chơi với bổn vương ván.” Nam Cung Lăng Thiên dứt lời, tao nhã từ bên xe ngựa lấy ra bộ cờ, Hoa Kinh Vũ cũng có đường lui, đành phải ngồi gần chút, đưa mắt đánh giá quân cờ bàn, quân cờ được làm bằng ngọc, bàn cờ gấm trắng tinh như tuyết, điều này thể bộ cờ này chỉ vô giá, chỉ sợ cũng phải tốn vạn lượng hoàng kim, khó nhất là cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vì cờ trắng cùng cờ đen đều được làm từ hắc ngọc và bạch ngọc, mỗi quân cờ đều tỏa ra ánh sáng của ngọc lưu ly, chạm vào cảm thấy trơn tru lạnh lẽo, đều là những loại ngọc đẹp được chọn lựa kĩ càng.


      “Cờ tốt.” Hoa Kinh Vũ tán thưởng câu, Nam Cung Lăng Thiên ngồi đối diện hơi nâng mi, khóe môi ngập tràng ý cười, cười như hoa Bạch Ngọc Lan nở rộ, mùi thơm bao phủ toàn bộ xe ngựa, nếu phải nàng biết hung thần trước mặt thích chém giết, người nam nhân này đúng là nghiệt a, đáng tiếc lại là kẻ đoạn tay áo, Hoa Kinh Vũ thực tiếc hận thay cho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :