1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 37: Xung đột nổi lên
      “Thế nào? Mộc đầu, ngươi lại nghĩ gì đó?” Phượng Kính Dạ vừa quay đầu lại thấy Lâu Hướng Vãn vẫn nhìn mình chằm chằm, nhưng biết nàng nghĩ đến cái gì.

      Lâu Hướng Vãn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó đúng, chớp mắt nhìn kỹ nụ cười quỷ dị của Phượng Kính Dạ, “Vương gia, người cố ý có đúng ? Cố ý muốn bắt Quân Hàn!”

      “Vẫn chưa ngốc lắm, người nào ngươi cũng dám mang vào trong vương phủ, thân phận Dịch Quân Hàn vẫn chưa tra ra được, giam giữ lại cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.” Phượng Kính Dạ cười cười, ngồi tựa vào ghế, chân thon dài đặt gần nhau, lộ dáng vẻ lười nhác thoải mái, “Sao? Cho rằng Bổn vương làm sai à?”

      “Nô tì dám, chỉ là độc tuyệt đối phải do Quân Hàn bỏ vào.” Lâu Hướng Vãn tự với mình rồi, làm sao Vương gia lại tốt bụng như vậy, đồng ý để Quân Hàn ở lại trong viện, ra tính đến bước này, nhưng nghĩ đến dấu răng cổ tay kia bị Phượng Kính Dạ cắn, Lâu Hướng Vãn vô cùng khinh bỉ nhìn Vương gia, quả là tiểu nhân!

      “Tiểu Mộc đầu, ngươi phải nhớ, nên tin bất kỳ người nào trong vương phủ này, ngoại trừ Bổn vương.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ đầy uể oải, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâu Hướng Vãn, đến khi nào nàng mới để ý chút, mưu mô chút, tốt rồi.

      “Thế cuối cùng ai hạ độc chứ?” Lâu Hướng Vãn nắm mái tóc mình, phiền não thôi, vừa rồi Dung Trắc Phi có chút nào hốt hoảng, xem ra nàng ta có hạ độc, chẳng lẽ là Trịnh phu nhân? Hay là Tử Thư, hoặc giả là do người của Minh Thừa Tướng phái tới, Lâu Hướng Vãn biết khi bị dính vào phiền toái dừng lại.

      “Đừng suy nghĩ nữa, Bổn vương bảo đảm bất kể là Đoàn Tử hay Dịch Quân Hàn cũng gặp bất cứ chuyện gì, chỉ cần tin vào Bổn vương là được.” biết Phượng Kính Dạ đứng lên khi nào, bàn tay nhàng vươn ra, Lâu Hướng Vãn buồn bã nên kịp phản ứng, bị Phượng Kính Dạ kéo vào trong ngực, “Nhớ kỹ lời Bổn vương với ngươi? Chỉ cần tin Bổn vương là được, về sau Nộc đầu ngươi cần biết vì nguyên do gì, chỉ cần tránh xa những nữ nhân khác ở trong vương phủ, cần đề phòng chút.”

      “Biết rồi.” nghĩ xem nữ nhân đó là của ai, là do người nào rước đến phiền toái, bất quá cần nghĩ nguyên nhân đó là gì, Lâu Hướng Vãn ngược lại khôn ngoan gật đầu cái, đương nhiên dù sao cứ để Vương gia tự mình xử lý, mình suy nghĩ nhiều làm gì chứ.

      Phượng Kính Dạ có chuyện cần xử lý, lại phải giằng co với Lâu Hướng Vãn ngày. Sau đó Lâu Hướng Vãn rời , quay về Thu Phong Viện.

      nửa đường.

      “Nha đầu chết tiệt, ngươi bao nhiêu tuổi mà biết suy nghĩ hả, cầm kéo trong tay vậy mà cứ chạy khắp nơi tìm cây kéo! Á, Lâu nương, ngài trở về viện rồi à.” lão bà vừa mắng vừa nhìn nha hoàn bên cạnh, lập tức thấy Lâu Hướng Vãn liền cung kính hành lễ. Dù sao ở trong vương phủ này cũng thể xem thường, bọn hạ nhân dám cợt nhã làm chuyện hồ đồ với nàng.

      “Ừ.” Sắc mặt Lâu Hướng Vãn có chút tái nhợt, ngơ ngác nhìn nha hoàn cầm kéo trong tay, cầm kéo lại tìm kéo, dĩ nhiên tìm được. Vương gia hoài nghi thân phận của Quân Hàn, lại để cho tên Long Cửu tàn bạo kia , là tại sao? Bởi vì sâu keo là do Long Cửu bắt, nên sâu keo có bay quanh Long Cửu, cũng ai hoài nghi độc do Long Cửu bỏ vào.

      “Lâu nương, sắc mặt nàng tốt lắm, có cần tìm Hồ đại phu qua xem ?” Lão bà nhìn thấy sắc mặt Lâu Hướng Vãn tái nhợt, ánh mắt cũng ổn lắm. Mặc dù nàng có liên quan chuyện Lưu Thẩm chết hôm nay, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, đều biết Lâu Hướng Vãn làm chuyện như vậy, mấy lão nhân trong vương phủ đều hiểu rất .

      “Ta sao, ta rất khỏe.” Đột nhiên tim chợt nhói đau, Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Lân Viện, mình hoài nghi nhiều người như vậy, lại hề nghĩ đến Vương gia. Sau khi hạ độc ở Phượng vương phủ rồi biến mất, ngoại trừ người của vương phủ làm, người bên ngoài thể nào dễ dàng hành động, Phượng vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường căn bản thể vào được, huống chi lại còn theo dõi Đoàn Tử đến tiệm thuốc hốt thuốc, nếu Vương gia muốn động thủ giết người quá đơn giản.

      Bước chân Lâu Hướng Vãn có chút trống rỗng, lồng ngực cứ như bị ai đâm vào từng nhát từng nhát đau đớn, nàng biết mình cần để ý đến, nhưng khí nghĩ tới câu Phượng Kính Dạ ở bên tai nàng, chỉ cần tin tưởng . Lâu Hướng Vãn đột nhiên cắn môi, vốn tới Thu Phong Viện bóng dáng lại xoay nhanh chạy thẳng về phía Kỳ Lân Viện.

      Rầm tiếng, cửa thư phòng lần nữa bị đẩy ra, Phượng Kính Dạ mới vừa cầm tấu chương lên, nhìn thấy sắc mặt Lâu Hướng Vãn ổn liền hoài nghi, đứng dậy, trong lòng ngừng thấp thỏm, “Xảy ra chuyện gì đó?”

      “Lưu Thẩm là bị Long Cửu hạ độc có đúng ? Vương gia, tất cả mọi chuyện đều do người an bài, cả láo sắc mặt cũng đổi, tim đập nhanh chút nào!” Lâu Hướng Vãn cười lạnh lùng, thấy trong mắt Phượng Kính Dạ chợt lóe lên chút kinh ngạc, sau đó lại trấn định khôi phục gương mặt tuấn tú bình thường.

      “Vốn ta muốn để cho ngươi biết, bất quá Lưu Thẩm nhất định phải chết, Bổn vương nỡ làm tổn thương ngươi dù chỉ chút, nhưng lại bị lão bà ti tiện thấp kém đánh!” Phượng Kính Dạ bình tĩnh mở miệng, trong giọng có chút thô bạo cùng lạnh nhạt. chọn cách độc ác nhất để ai phát ra loại độc đó, nhưng ngờ đến Dịch Quân Hàn lại có bản lãnh thế. Vậy mà có thể nhận ra được thứ thể phân biệt được, còn định dùng sâu keo, nên Phượng Kính Dạ mới để lộ ra Long Cửu, ngờ Lâu Hướng Vãn vừa mới liền lập tức nghĩ ra.

      Lâu Hướng Vãn giận đến phát run, đôi tay dùng sức nắm chặt thành quả đấm, may mắn đột nhiên nghĩ ra, bằng chỉ lừa gạt mình, còn để mình nghĩ rằng lòng có ý tốt muốn tra ra ai là người hạ độc.

      “Đủ rồi, ta chỉ bắt nhốt có mình Dịch Quân Hàn, ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn Bổn vương sao?” Sắc mặt Phượng Kính Dạ vui liền khiển trách, từ từ đứng dậy, nhìn tay Lâu Hướng Vãn nắm thành quyền, mặt đầy đau lòng, lửa giận lớn cách mấy cũng từ từ giảm mấy phần, “Tiện bà như vậy, Bổn vương thay ngươi xử trí, ngươi nghĩ ngươi có thể nhẫn tâm ra tay sao?”

      “Vương gia cần quang minh chính đại như vậy, nếu là vì ta, Vương gia cần gì phiền hà như thế, đều là nô tài của vương phủ, cứ ban thẳng án tử cho xong chuyện. Vương gia phái Long Cửu hạ độc, cũng chỉ vì muốn bắt Quân Hàn, để bắt người sau lưng ra, hay là Vương gia nhìn Dung Trắc Phi vừa mắt, bày chuyện giết chết người trong viện của nàng ta, để mượn chuyện này động thủ.” Sắc mặt cùng giọng điệu Lâu Hướng Vãn đầy mỉa mai sắc lạnh, ánh mắt sắc nhọn có thể đả thương người, những chuyện tồi tệ này, phải nàng biết, mà là muốn trộn lẫn vào mà thôi.

      “Ngươi ngờ người ở nơi này đều như thế, chỉ có Dịch Quân Hàn là tốt thôi, Bổn vương vì sao phải để nam nhân lai lịch sống trong Thu Phong Viện, Mộc Mộc, ngươi nghĩ Bổn vương lương thiện lắm sao?” Phượng Kính Dạ cũng nổi giận, mắt phượng lạnh lẽo nhìn Lâu Hướng Vãn giận dữ , trận lửa giận trong lồng ngực bốc cháy dữ dội, “Ngươi nghĩ rằng Bổn vương vì quá đau lòng cho ngươi, nên mới giết chết tiện bà kia ư?”

      “Ta cần!” Bốp tiếng, bàn tay Phượng Kính Dạ chìa ra bị Lâu Hướng Vãn gạt , nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ đột nhiên có hàn sương giăng đầy, Lâu Hướng Vãn ưỡn thẳng lưng, mặc dù trong nháy mắt có hơi sợ, nhưng do bị lừa gạt khiến lửa giận hoàn toàn thiêu đốt lý trí, “Ta chỉ là nô tỳ, cần Vương gia ra mặt cho ta, chuyện này liên quan đến Quân Hàn, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ đem người thả ra.”
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 38: tìm trợ thủ.
      Ngươi đồng ý gạt ta mà!

      Lâu Hướng Vãn muốn cãi nữa, lẳng lặng nhìn thấy Phượng Kính Dạ vì giận dữ mà mất hết kềm chế, gương mặt tuấn mỹ nổi giận, lông mi nhíu lại. Ánh mắt lóe lên lửa giận bừng bừng, đâm vào tim Lâu Hướng Vãn từng chút .

      “Được rồi, Bổn vương biết nên gạt ngươi.” Phượng Kính Dạ thở dài hơi, che giấu cơn giận, vài phần bất đắc dĩ, ngón tay dài thon như ngọc lần nữa rơi lên mặt Lâu Hướng Vãn, ôn nhu vuốt lấy khuôn mặt nàng, “Cho dù tra được người sau lưng Dịch Quân Hàn, Bổn vương cũng làm khó .”

      “Độc phải do Quân Hàn hạ, chẳng lẽ Vương gia còn cho rằng mình làm vậy chính là ban ân cho chúng ta hay sao?” Lâu Hướng Vãn lui về phía sau bước, tránh né bàn tay của Phượng Kính Dạ, nàng biết Phượng Kính Dạ yên tâm để người lạ vào Phượng vương phủ.

      Mỗi năm, Lôi Bá đều phái hai người trong vương phủ ra ngoài thám thính, cho nên đến tận bây giờ, có thể Phượng vương phủ chính là tòa sắt kiên cố, người bên ngoài căn bản thể thăm dò tin tức trong vương phủ.

      Nhưng khi nghĩ đến chuyện Phượng Kính Dạ che giấu, trong đầu Lâu Hướng Vãn lại xuất chuyện xảy ra ở Dược Vương Cốc, “Oa nhi, từ nay về sau, nên tin người trong hoàng thất.” Lúc rời , sư phụ nắm lấy tay dặn dò cẩn thận, sư phụ từng là phong hoa tuyệt đại, hôm nay thân thể người ốm đau triền miên, gầy yếu đến nhìn ra hình người, trong mắt tối sầm mất ánh sáng.

      “Mộc Mộc, Bổn vương muốn tranh cãi với ngươi.” Phượng Kính Dạ nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Lâu Hướng Vãn, vì Dịch Quân Hàn mới quen mà cãi nhau, Phượng Kính Dạ biết cuộc cãi vã này có ý nghĩa gì, dù có thắng cũng tổn hại đến tình cảm của với Mộc Mộc. Nếu chịu thua, làm sao Phượng Kính Dạ chấp nhận được, muốn che chở cho nàng, nhưng nàng lại vì người ngoài mà tranh luận với .

      “Vương gia, thả người , nếu Vương gia an tâm, ta với Quân Hàn có thể cùng rời khỏi vương phủ.” Lâu Hướng Vãn cúi đầu, lời vừa dứt, trong nháy mắt cảm thấy Phượng Kính Dạ thở dốc, sau đó ánh mắt bùng cháy như nham thạch nóng chảy làm bỏng rát khắp người mình.

      “Mộc Mộc, những lời này Bổn vương xem như nghe thấy!” Từng chữ trong kẽ môi mỏng nặn ra, Phượng Kính Dạ nổi giận đùng đùng, cố gắng đè nén lửa giận, đột nhiên trán nổi gân xanh, luồng khí tà ác tản ra quanh quẩn ở chung quanh khiến người ta sợ hãi.

      “Vương gia, ngài muốn ta cầu xin ngài sao?” Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhíu mày chống lại ánh mắt bừng bừng lửa giận của Phượng Kính Dạ, chịu đựng luồng khí u ám làm cho người ta run sợ, Lâu Hướng Vãn khỏi cảm thấy run lên vì sợ hãi, tuy nhiên nàng vẫn cố chấp như cũ, đứng thẳng người lên chống lại vẻ mặt cuồng nộ giận dữ của Phượng Kính Dạ.

      “Thế nào? Tiểu Mộc đầu muốn quỳ xuống cầu xin Bổn vương sao?” Giận quá hóa cười, đôi tay Phượng Kính Dạ nắm thành quả đấm, lạnh lùng cười, tầng sương mù che kín trong tầm mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn.

      Trong nháy mắt im lặng, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, bước chân vừa lui xuống, khom lưng quỳ chân xuống, nhưng thân thể trong nháy mắt lại bị bàn tay to lớn đỡ lấy, sau đó dùng lực mạnh kéo Lâu Hướng Vãn vào trong lồng ngực mình, nhưng do động tác quá mạnh làm mặt Lâu Hướng Vãn đụng mạnh vào lồng ngực Phượng Kính Dạ.

      Lửa giận lan tỏ khắp toàn thân, cơn giận bùng nổ khiến gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ trở nên vặn vẹo dữ tợn, cúi đầu nhìn thân thể cứng ngắc của Lâu Hướng Vãn, lực ôm càng mạnh hơn, dường như muốn đem thân thể Lâu Hướng Vãn hòa vào trong thân thể mình, cười lạnh u ám hỏi ngược lại, “Nếu như Bổn vương muốn thả người ra?”.

      Lại người mở miệng, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn trầm mặc. Ở bên ngoài phòng, Lôi Bôn nhận được tin tức, nhưng thấy trong căn phòng kia toát ra luồng khí quỷ dị làm cho người ta kinh hãi.

      “Cố ý chọc giận Bổn vương sao?” Bàn tay Phượng Kính hạ lên đầu Lâu Hướng Vãn, ngón tay thon dài chen vào giữa những sợi tóc bóng loáng. Tức giận nhanh chóng biến tan, đành để nuông chiều thay thế.

      Lâu Hướng Vãn ngẩn ra, đột nhiên từ trong lồng ngực của Phượng Kính Dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi khiếp sợ và chật vật, nàng muốn chọc giận. Trong lúc nàng cố kéo dài khoảng cách ra, nhưng Lâu Hướng Vãn nghĩ rằng Phượng Kính Dạ nhanh chóng nhận ra.

      “Sao hả? Còn muốn dùng mánh khóe này với Bổn vương à?” Lửa giận tới mau nhưng cũng khá nhanh, Phượng Kính Dạ hừ hừ hai tiếng, môi mỏng cong lên, tao nhã lại tà mị.

      Lâu Hướng Vãn cam lòng liền giãy dụa, muốn rời khỏi lồng ngực Phượng Kính Dạ, đáng tiếc dùng sức ôm chặt, khiến Lâu Hướng Vãn phải dùng hết sức lực, nhưng ngoại trừ giãy dụa, mặt đỏ tai hồng, cố kéo dài khoảng cách lẫn nhau ra vẫn thể.

      “Tiểu Mộc đầu, ngươi cứ giãy dụa nữa, Bổn vương thể bảo đảm chỉ thế này thôi .” Trong thanh có hơi chút khàn khàn, hơi thở chìm xuống mấy phần, Phượng Kính Dạ cười nguy hiểm, ánh mắt mờ ám.

      Bỗng chốc nổ ầm, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, Lâu Hướng Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Kính Dạ giở trò lưu manh, giận nghiến răng, đáng tiếc bộ dáng phong lưu của Phượng Kính Dạ vẫn như trước mất oai hùng, khiến Lâu Hướng Vãn hít sâu vào, cố gắng khống chế bản thân mình lại.

      Lâu Hướng Vãn nhìn khuỷu tay của mình co đến mức thể cử động, ánh mắt Phượng Kính Dạ tối sầm lại, rốt cuộc nới lỏng cánh tay, nhìn Lâu Hướng Vãn giống như con cá chạch được thoát ra liền chạy nhanh ra ngoài, câu liền chạy trối chết, Phượng Kính Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, “Vào Lôi Bôn.”

      “Vương gia.” Lôi Bôn nhanh chóng vào thư phòng, nhìn thần thái tao nhã bình tĩnh của Phượng Kính Dạ, lửa giận trong nháy mắt liền biến mất, quả chỉ có mình Lâu nương mới có thể khiến Vương gia bộc lộ cảm xúc của mình, “Chưởng quầy tiệm thuốc trốn ra ngoài từ cửa thành phía bắc, ra khỏi ngoài năm mươi dặm bị giết chết tại dốc núi Thanh Sơn, còn ngụy tạo thành bị kẻ thù giết chết, nhưng khi nô tài lục soát người chưởng quầy tìm thấy được lọ , trong đó viết rằng độc dược do Tiểu Nha mua.”

      “Xem ra chưởng quầy này còn chưa sử dụng hết thủ đoạn của mình.” Phượng Kính Dạ liếc nhìn qua tờ giấy, sau đó để vào trong ngăn kéo dưới bàn sách, “Tiếp tục phái Long Nhất chú ý hành tung của phủ Minh Thừa Tướng.”

      “Dạ.” Lôi Bôn nhìn thấy Phượng Kính Dạ cầm tấu chương lên, lập tức an tĩnh thối lui ra khỏi thư phòng, thế cục nay ổn định, biên quan rối loạn, hẳn là tạm thời Vương gia động thủ với Minh gia.

      Cầu xin Vương gia hẳn được rồi, dám chắc cả Lôi bá cũng được, thế nào Quân Hàn cũng là người lai lịch bất minh. Lâu Hướng Vãn dừng bước, sau đó hướng đến biệt viện an tĩnh nhất của Phượng vương phủ, đó là nơi lão Vương phi sống, số lần Lâu Hướng Vãn gặp bà cũng nhiều, đó bởi vì lão Vương phi hàng năm đều lên chùa lễ Phật, nên hề hỏi đến chuyện vương phủ, nhưng Phượng Kính Dạ là đứa con có hiếu, nếu được lão Vương phi chịu mở miệng giúp chuyện này có thể chuyển biến tốt rồi.

      Oan gia ngõ hẹp. Im lặng vào viện, lại thấy Dung Trắc phi đứng chờ ở ngoài cửa viện, Lâu Hướng Vãn lập tức trợn tròn mắt, sao cứ phải đụng mặt nhau chứ.

      “Dung Trắc Phi, Lâu nương, vương phi cho mời hai vị.” Cánh cửa bị đẩy ra cái, Lạc ra, váy màu xám, đầu dùng cây trâm gỗ búi tóc lại, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, hàng năm lễ Phật khiến cuộc sống bà càng trở nên an tịnh hơn
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 39: Hách Liên vương phi
      “Thế nào, đến đây để cầu xin cho Dịch Quân Hàn sao?” Thấy Lâu Hướng Vãn, Dung Trắc Phi lập tức nghĩ đến việc Phượng Kính Dạ bao che cho nàng ta sắc mặt càng trở nên u ám, nếu như phải lão Vương phi sống ở trong viện này, e rằng nhào qua xé xác Lâu Hướng Vãn rồi.

      “Chẳng lẽ nô tì là con giun trong bụng của Dung Trắc Phi, nô tì nghĩ gì người cũng đều biết hết.” Trước đó bị Phượng Kính Dạ lừa gạt làm cho Lâu Hướng Vãn hơi khó chịu, dù đấu lại Vương gia nhưng cũng thể để cho nữ nhân của bắt nạt!

      Huống chi ánh mắt Dung Trắc Phi như rắn độc, Lâu Hướng Vãn biết đây là thời cơ tốt. Lúc trước vì muốn gây khó khăn cho mình, nàng phải giả vờ ra vẻ hèn mọn, nhưng khi biết mình thể chung sống hòa thuận với nàng ta nữa, Lâu Hướng Vãn thay đổi nhanh như chong chóng, lúc cứng rắn phải tuyệt đối cứng rắn!

      “Lâu Hướng Vãn, ngươi dám ăn như vậy với ta sao?” Dung Trắc Phi giận đến xanh mặt, đường đường chính chính là đại tiểu thư Minh gia, còn là Trắc Phi của Phượng vương phủ, khiến cho Dung Trắc Phi trợn mắt lên trông dữ tợn, cam chịu liền bước nhanh tới.

      “Nô tì dám.” Bất quá miệng đằng trong lòng nghĩ nẻo, Lâu Hướng Vãn cười tinh quái nhìn về phía Lạc , làm bà lắc đầu cái, đứa này hôm nay sao lại vậy.

      Dung Trắc Phi còn muốn mở miệng , nhưng phải dằn xuống vì dù sao đây cũng là viện của lão Vương phi. Lạc liền xoay người vào trong phòng, Dung Trắc Phi cố nuốt cơn giận bộc phát, do quá tức giận nên làm cho bước chân nàng càng nhanh hơn.

      Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong Phật điện, cửa mở ra, nhìn vào thấy căn phòng trông trang nhã, hoàn toàn đối lập với căn phòng xa hoa rực rỡ của Phượng vương phủ. Ở bên cửa sổ, lúc này tay lão Vương phi cầm vòng hạt Phật châu, tay đặt đầu gối, sắc mặt hiền hòa làm cho người ta thấy được từ bi và lòng vị tha của bà.

      “Mẫu hậu, Lưu Thẩm bị hạ độc chết công khai trong vương phủ, đây phải chuyện , hôm nay dám giết chết lão bà bằng độc dược, chừng ngày mai hạ độc mưu hại chủ tử.” Dung Trắc Phi giận dữ, liền bẩm báo ngay cho lão Vương phi, khắp người nàng toát ra vẻ uy nghiêm của chủ tử, “ tại Minh Dung muốn thay Vương gia chủ trì chuyện trong vương phủ, đương nhiên đó chỉ là do Minh Dung muốn giúp Vương phủ, để cho nữ nhân có lòng dạ độc ác ở trong vương phủ tác quái như vậy mãi được.”

      “Kính Dạ thế nào?” Lão vương phi dịu dàng mở miệng , ánh mắt thương nhìn sang người đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt cực kỳ vô tội của Lâu Hướng Vãn, gương mặt hiền lành thoáng chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ.

      “Nô tì có lời muốn , nhưng chỉ muốn riêng với vương phi mà thôi.” Lâu Hướng Vãn biết tính tình Phượng Kính Dạ, nhân cơ hội này cầu xin lão Vương phi giúp mình tay để mau chóng thả người ra.

      “Lâu Hướng Vãn, ngươi biết mình vượt quá thân phận rồi à!” Dung Trắc Phi từ từ đứng dậy, đập tay lên bàn trà ở bên cạnh mình, lửa giận bừng bừng bốc cháy trong đôi mắt.

      “Được rồi, Lạc Ngưng đưa Minh Dung vào trong viện chút .” Lão vương phi cười từ ái, giống như Lạc , người mặc vải y phục màu xám trắng trong rất thuần khiết, dù tóc bạc trắng nửa, nhưng hàng năm bà cứ hay lễ Phật nên già chút nào, ngược lại càng nhìn bà càng làm cho tâm hồn người ta cảm thấy an bình thoải mái.

      Lão Vương phi chỉ là mẫu thân của Phượng Kính Dạ, còn là công chúa của Hách Liên vương triều, năm đó do muốn kết giao hai nước, mới lấy chồng xa ở Vương triều Tố Nguyên này, vì vậy Dung Trắc Phi dám vượt khuôn phép của mình, chỉ có thể cam tâm hung hăng trợn mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, đành ra ngoài cùng với Lạc .

      “Được rồi, có gì muốn với ta nào.” còn người ngoài, lão Vương Phi mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, khóe mắt xuất nếp nhăn, tuy nhiên nó lại khiến cho lão Vương phi là vị trưởng bối thoạt nhìn càng thấy thân thiết.

      “Độc là do Vương gia phái Long Cửu bỏ, vương phi, người thử xem, chính mình là tặc lại kêu bắt tặc, nếu phải do ta đột nhiên nghĩ ra chắc giờ vẫn còn bị Vương gia đánh lừa!” Lâu Hướng Vãn biết lớn liền ngồi vào ghế, bất mãn nhìn lão Vương phi oán trách.Ở trong Phượng vương phủ này, người Lâu Hướng Vãn biết chỉ có mình lão Vương phi, nên nàng xem bà như là mẹ của mình.

      “Đó chỉ vì muốn nha đầu này hả giận, thấy ngươi phản ứng như vậy, sao nghĩ tới nổi khổ trong lòng của Kính Dạ, nó là Vương gia lại phải nghĩ đến chuyện nhặc của ngươi, lo lắng cho nha đầu này bị người ức hiếp oan ức.” Lão vương phi lắc đầu cái, ngón tay chuyển động cùng theo từng chuỗi hạt Phật châu.

      “Vương phi, người thiên vị, lại bao che cho con trai của mình.” Lâu Hướng Vãn càng thêm uẩn khuất, vất vả mới tìm được người than thở, kết quả người đó vẫn thiên vị Vương gia.

      “Làm mẫu thân bao che cho con trai mình, lẽ bao che cho người khác sao?”Lão Vương phi mỉm cười trêu chọc Lâu Hướng Vãn.

      Bị Vương phi đổ thêm dầu vào làm nàng còn lời nào để , Lâu Hướng Vãn há to miệng, sau đó ỉu xìu, nằm tựa vào ghế mà thấy đau lòng, giống như Tiểu Cẩu Cẩu bị người ăn hiếp, cả cái đuôi cũng phải cụp xuống thấp.

      “Chuyện này dù như thế nào, Kính Dạ cũng xử lý thỏa đáng, nhưng Minh Dung là tiểu thư của Minh Thừa Tướng, tại còn là Trắc Phi của Phượng vương phủ, nếu như để nàng ta chịu buông tay cứ đòi giành xử lý chuyện này, càng khiến Kính Dạ tiện hành động. Bỏ , ngươi nên chuẩn bị trước cho mình chút, ngày mai theo ta đến miếu Quan lễ Phật, còn chuyện này ta cho Minh Dung biết.” Trầm tư chút, lão Vương phi vẫn muốn để chuyện lớn hóa , thoáng cao giọng , “Lạc Ngưng, đưa Minh Dung vào .”

      Lâu Hướng Vãn gật đầu, nhanh chóng khôi phục bộ dáng nô tì đứng ở bên cạnh, sắc mặt Dung Trắc Phi đầy giận dữ, nhưng lại phải cố đè nén.

      “Minh Dung, ngươi vào vương phủ cũng hai năm rồi, cho tới nay vẫn chưa sinh được hài tử nào, thôi ngày mai theo ta cùng đến miếu Quan cầu xin quẻ xăm, để cho nương nương phù hộ ngươi, ban tặng cho ngươi sinh được đứa con trai cho Kính Dạ.” Lão Vương phi là Hách Liên vương triều công chúa, dù cách xa quê hương đến vương triều Tố Nguyên. Tuy nhiên bà cũng là người thông minh tài trí, lời ra làm Dung Trắc Phi rất vui mừng, đâu còn nghĩ đến cái chết của Lưu Thẩm.

      Có lão Vương phi ra mặt, Dung Trắc Phi chỉ nghĩ đến chuyện hài tử mà còn nhớ tới việc gì khác, nhất định nương tay tranh luận chuyện về cái chết của Lưu Thẩm bị người hạ độc nữa. Vương gia cũng nể mặt lão Vương phi, làm khó Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn đá lăn hòn đá người mình, tất cả xem như giải quyết xong, tuy nhiên nàng biết vì sao trong lòng cảm thấy cứ ray rứt, giống như có khối đá lớn đè nặng trong đầu.

      Chờ sau khi Dung Trắc Phi thỉnh an, rời xong, lão Vương phi im lặng ngồi trong phòng lăng hạt Phật châu trong tay, thần sắc vô cùng lạnh nhạt, thiếu vẻ nhu hòa cùng từ ái khi đối mặt với Lâu Hướng Vãn.

      “Công chúa, tất cả an bài xong.” Lạc Ngưng nghiêm mặt lại, đứng nghiêm trang bên cạnh lão Vương phi bẩm báo, liếc mắt nhìn lão Vương phi có chút do dự, “Cứ như vậy mãi, chỉ sợ Mộc Mộc trở thành tội nhân trong vương phủ, còn Minh Dung cứ mãi ghen tị, đến lúc đó e rằng Mộc Mộc khó thoát khỏi cái chết”.

      Trong phòng trở nên im lặng hồi lâu, lão Vương phi nhắm hai mắt lẳng lặng di chuyển hạt Phật châu, thời gian dần dần trôi qua, rốt cuộc lão Vương phi cũng mở mắt ra, giọng lộ ra ngữ điệu vô cảm làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, “Lạc Ngưng, thù kia thể quên, nhân quả tuần hoàn, Mộc Mộc nên vào vương phủ, nên bị Kính Dạ nhìn trúng.”

      “Lạc Ngưng hiểu.” Ánh mắt Lạc trầm mặc, im lặng đứng ở bên cạnh lão Vương phi, tay cầm quyển kinh Phật từ từ đọc, giọng đầy bi thương.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 40: chân tướng

      Bởi vì phải đến miếu Quan , Lâu Hướng Vãn còn sức lực để hờn dỗi Phượng Kính Dạ nữa, vả lại có Dung Trắc Phi cùng nên Lâu Hướng Vãn sợ Dung Trắc Phi gây chuyện, để đảm bảo an toàn suốt đường Lâu Hướng Vãn đến tìm Lôi quản gia tự mình tuyển chọn thị vệ, sau đó sai Đoàn Tử chuẩn bị điểm tâm, hoa quả cùng đàn hương dùng khi cúng bái ở trong miếu Quan .

      Tại cửa vương phủ, hai chiếc xe ngựa được chuẩn bị xong, kèm theo 20 gã thị vệ đứng bên ngoài cửa chính, Dung Trắc Phi cùng Trịnh phu nhân đều mang theo nha hoàn và nô tài của mình cùng, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn trong suốt hành trình nên Lâu Hướng Vãn lại chạy mượn thêm vài nô tài của Lôi quản gia, tuyển chọn được sáu tên tuyệt đối trung thành, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn hơn nên Lôi quản gia thầm phái thêm năm thị vệ bí mật theo bảo vệ.

      “Vương gia, nô tì sợ rằng trong chuyến này gặp phải sơn tặc, vì vậy khi có người hộ tống nô tì e là được an toàn cho lắm.” Lâu Hướng Vãn ra vẻ đáng thương nhìn Phượng Kính Dạ, cố gắng làm cho bản thân mình trông tội nghiệp, càng thêm vô dụng, giống như vừa ra khỏi cửa liền thấy máu đổ ba tấc, xác người phơi đầy mọi nơi.

      “Chẳng lẽ thị vệ trong vương phủ này, chỉ dùng để bài trí thôi sao?” Phượng Kính Dạ mặc người y phục xa hoa lộng lẫy, dưới tia nắng ban mai phản chiếu ánh sáng nhạt, nghiêng người nhìn dáng vẻ thảm thương của Lâu Hướng Vãn, ngờ Tiểu Mộc đầu lại có biệt tài biết ra vẻ đáng thương như vậy, lại còn giả vời như mình vô tội, nhìn ánh mắt to tròn sinh động y như Tiểu Cẩu Cẩu, cái miệng há rộng, đoán chừng có thể thấy được cái đuôi lắc qua lắc lại sau lưng nàng.

      “Vương gia, ngài nghĩ lại xem nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, thế nào thị vệ trong vương phủ cũng chỉ bảo vệ cho các vị vương phi, làm gì quan tâm đến nha hoàn nho như nô tì chứ.” Lâu Hướng Vãn lắc lắc đầu ngón tay mảnh khảnh ở trước mặt Phượng Kính Dạ, làm cho bản thân mình trông thấp hèn tội nghiệp, “Vương gia, Quân Hàn là hộ vệ của nô tỳ, nếu gặp phải sơn tặc, tin chắc bảo vệ cho mình nô tì.”

      “Lại làm bộ tội nghiệp nữa rồi, sao ngươi ôm luôn chân bổn vương vài giọt nước mắt .” Nhìn bộ dáng biết xấu hổ của Lâu Hướng Vãn làm cho khóe miệng Phượng Kính Dạ liền co rút hừ lạnh, cuối cùng nhịn được dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào khuôn mặt nhắn cái, chỉ vì Dịch Quân Hàn mà nàng từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào hết!

      “Vương gia, người muốn nhéo cứ nhéo , nhéo đến khi người còn giận nữa là được.” thèm điếm xỉa bất cứ chuyện gì, chỉ mong cứu Dịch Quân Hàn ra, Lâu Hướng Vãn trực tiếp tiến lại gần đến bên Phượng Kính Dạ.

      “Lâu Hướng Vãn!” Phượng Kính Dạ lập tức mỉm cười, môi mỏng cong lên, trong mắt lộ vẻ đành lòng,đành nhéo mạnh hai cái, thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn để lại vết đỏ, xem như tâm trạng cũng còn khó chịu nữa.

      Lúc cần nịnh nọt nên sĩ diện! Lâu Hướng Vãn vuốt vuốt gương mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ đầy kỳ vọng.

      “Nếu như Bổn vương đồng ý.” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ có chủ trương riêng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Lâu Hướng Vãn, khỏi vui, lông mày cong lên tà mị, hỏi ngược lại.

      Mặt Lâu Hướng Vãn chợt cứng đờ kinh ngạc, ngón trỏ chỉ chỉ vào Phượng Kính Dạ khi thấy đổi ý, muốn bóp chết nụ cười đắc ý mặt , nhưng rồi lại dám, Lâu Hướng Vãn chỉ biết giận đến bừng đỏ cả mặt, ngón tay út ngừng run lên.

      “Vậy nô tì cho Dung Trắc Phi biết Vương gia phái người hạ độc!” là bình nứt sợ bể, Lâu Hướng Vãn gan dạ nhìn chằm chằm vào Phượng Kính Dạ, quả nhiên dưới chữ quan có hai bộ khẩu! Khinh người quá đáng!

      ra ngươi học được cách uy hiếp Bổn vương rồi à.” Phượng Kính Dạ nắm lấy bàn tay run rẩy kia của Lâu Hướng Vãn.

      “Bỏ tay ra!” Liều mạng rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Phượng Kính Dạ.

      buông.” Liền thẳng ra, Phượng Kính Dạ nhanh nhẹn giữ chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn, năm móng tay đan xen dính chặt lấy nhau, Phượng Kính Dạ rất hưởng thụ mỉm cười.

      “Nô tì hét to lên đó!” Lâu Hướng Vãn tức giận nghiến răng, đáng tiếc mới vừa chuẩn bị gào thét lên để mọi người trong vương phủ biết đôi chút về Phượng Kính Dạ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như cười của Phượng Kính Dạ, rốt cuộc nhớ đến chuyện Dịch Quân Hàn còn bị nhốt, muốn tranh cãi tiếp, nên tính khí nóng nảy liền biến mất nhanh chóng.

      “Vương gia, đừng nên ức hiếp người ta quá chứ!” Lâu Hướng Vãn buồn bã, bất lực nhìn Phượng Kính Dạ, “Rốt cuộc làm thế nào ngài mới chịu thả người ra chứ? Dù sao cũng đừng đến mức bắt nô tỳ dùng bạc chuộc người!”

      “Chỉ cần hôn Bổn vương cái, liền thả Dịch Quân Hàn ra.” Phượng Kính Dạ thản nhiên mở miệng, lời như gió lướt qua, dáng vẻ tà mị làm cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Lâu Hướng Vãn bị kích động chẳng nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, chuyển đỏ sang xanh, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Kính Dạ, rốt cuộc cũng biến thành tráng sĩ đứt tay (ý bó tay =_= mà tác giả chơi chữ quá), từ trong kẽ răng gằn ra từng chữ, “Cúi đầu xuống!”

      Phượng Kính Dạ nhíu mày,hơi cúi đầu, sau đó thấy Lâu Hướng Vãn nhón chân lên, tiếp theo hít vào ngụm, trực tiếp hôn lên chân mày Phượng Kính Dạ. (edit: ai biểu chỉ hôn làm gì? Ha ha….)

      Bàn tay trái còn lại của Lâu Hướng Vãn xoa lên đầu Phượng Kính Dạ, mở miệng như trưởng bối chuyện với hậu bối: “Vương gia ngoan, có thể thả người rồi đó.”

      Thấy thời gian muộn, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn bước lui nhanh sang bên, liền vẫy tay ra hiệu gọi, Lôi Bôn ở sau lưng mở miệng: “Mang Dịch Quân Hàn tới đây.”

      Mặc dù bị giam dữ, nhưng Dịch Quân Hàn chẳng hề chịu chút cực khổ gì , nghe chuyến này hộ tống Lâu Hướng Vãn cùng lão Vương phi miếu Quan , nên Quân Hàn hề từ chối.

      “Nghe đây, Bổn vương giao an toàn của Tiểu Mộc đầu cho ngươi.” Mặc dù tin Dịch Quân Hàn, nhưng khi thấy đối với Lâu Hướng Vãn hề có chút ác ý nào, Phượng Kính Dạ ở lưng ngựa ném Thanh Sương kiếm cho Dịch Quân Hàn, sau đó cầm roi ngựa giơ lên, vội vàng hướng về phía hoàng cung, bị Lâu Hướng Vãn kéo dài thời gian , đoán chừng muộn buổi lâm triều.

      “Hi vọng Quan Thế Bồ Tát có thể giúp ta sớm sanh quý tử.” Dung Trắc Phi cười kiều diễm, đắc ý nhìn Lâu Hướng Vãn, muốn cho nàng biết mình mới chính là nữ chủ nhân của vương phủ này.

      Từ trước đến nay Vương gia có đến viện Dung Trắc Phi, ở đâu có quý tử để cho nàng ta sanh chứ! Đáp lại ánh mắt khiêu khích của Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thầm trong bụng, ra phải mình nhiều chuyện, do mỗi lần Vương gia về phủ đều bắt mình phải ở trong thư phòng hầu hạ , nên Lâu Hứơng Vãn biết Phượng Kính Dạ chẳng hề vào trong viện Dung Trắc Phi.

      Ngay cả chỗ của Tử Thư cũng chưa từng đến. ra Lâu Hướng Vãn cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù Tử Thư được sủng ái, nhưng cũng chỉ có ban thưởng hoặc vịn lấy eo của nàng ta. Nên mỗi khi nàng đến tìm Tử Thư, nhìn vẻ mặt kiều mỵ giống như cả đêm phát sinh quan hệ, làm Lâu Hướng Vãn cảm thấy mình giống như nuốt phải con bọ ruồi, bởi Vương gia vào trong viện, vậy rốt cuộc là ai đến đó chứ?
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 41: Sát khí giết người.
      chỉ mình Lâu Hướng Vãn suy nghĩ cẩn thận, cả Lôi quản gia cũng nghĩ đến chuyện này, trong chuyến lần này những có Hách Liên lão Vương phi mà còn có cả Dung Trắc Phi, lại có thêm Lâu Hướng Vãn cùng, dĩ nhân cần gia tăng thêm cao thủ ngầm theo bảo vệ. Tuy nhiên bọn họ vẫn bị người phục kích, trăm tên cao thủ nhất đẳngxông lên, hoàn toàn phong tỏa đường lui của tất cả mọi người, mà thị vệ Phượng vương phủ lại chẳng tới 30 tên, cho nên thể ngăn cản hết bọn chúng.

      Tiếng nha hoàn thét chói tai, cùng đám nô tài hoảng sợ với máu tươi bắn tung tóe. Mặc dù bọn thị vệ bắn tín hiệu pháo hoa cầu cứu, nhưng địch nhiều ta ít vẫn rơi vào tình thế nguy hiểm. Lúc này mặt Lâu Hướng Vãn còn chút máu, lần đầu tiên hối hận khi tự mình phong bế nội lực, trở thành nha hoàn bình thường như bây giờ.

      “Vương phi, chạy mau !” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng nắm lấy tay Hách Liên lão Vương phi, để ý tôn ti lễ nghĩa liền kéo người chạy nhanh vào trong rừng, Dịch Quân Hàn cầm Thanh Sương Kiếm bảo hộ trái phải.

      “Vương phi, người cùng Lạc hãy chạy về bên trái !” Y phục Lâu Hướng Vãn dính đầy bụi, tóc xốc xếch, bởi vì chạy trốn nên mặt đều toàn mồ hôi, mặt đỏ bừng lo lắng. Tuy nhiên nàng ta lại hề sợ chút nào, thậm chí còn rất bình tĩnh phát bọn người này đều nhắm về phía mình, cho nên sau khi đẩy Vương phi qua trái, còn mình chạy như điên về phía bên phải.

      Bóng dáng mảnh mai chật vật chạy sâu vào trong rừng, dù cho tốc độ chạy nhanh, cũng bị váy làm vướn bận, lại còn đường lên núi đến miếu Quan , lại còn thêm ai đến đây săn bắn, vì thế khu rừng rậm này rất tốt dùng cho việc lẫn trốn.

      “Mộc Mộc……….” Hốc mắt Lạc hơi ửng hồng, nhưng cuối cùng dám mở miệng chỉ biết nhắm chặt mắt lại, sau đó kéo lão Vương phi cũng có sắc mặt phức tạp giống bà, cứ như vậy chạy về phía bên trái.

      “Tiểu thư, hãy cố bám sát vào ta!” Dịch Quân Hàn cách nào vận hành nội lực, bởi lúc trước Lâu Hướng Vãn từng châm kim vào người , ngăn cản ít huyệt đạo. Nên khi Dịch Quân Hàn chuyện bóng dáng cứ đảo nhìn xung quanh, dùng trường kiếm ngăn cản tất cả các đường kiếm tấn công về phía Lâu Hướng Vãn.

      “Hãy cố chống đỡ trong vòng khắc!” Lâu Hướng Vãn đứng sau lưng Dịch Quân Hàn, sắc mặt trầm xuống, dù rằng cố chống cự trong khắc nhưng giờ phút này khắp người Dịch Quân Hàn đều có nhiều vết tích bị kiếm đả thương, chỉ là Dịch Quân Hàn biết rằng vẻ mặt giờ còn chút máu, nhưng vẫn cứ cố dùng bóng lưng vững chắc và quyết tâm phải bảo hộ Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, dùng sức nắm lấy tay nàng, siết chặt lấy cổ tay Lâu Hướng Vãn đến bầm tím.

      Nội lực bị phong bế, cho nên người trong Phượng vương phủ đều ai biết Lâu Hướng Vãn biết võ công, cũng vì vậy muốn khôi phục nội lực nhanh nhất cũng cần mất canh giờ, nhưng tại có hơn bốn mươi tên sát thủ bao vây tấn công bọn họ.

      “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Dịch Quân Hàn mở miệng, ánh mắt đen như sao sáng, Thanh Sương Kiếm đột nhiên phát ra hàn quang sắc bén, bóng kiếm gào thét, cho dù có nội lực cũng kiên quyết ngăn cản bốn mươi tên sát thủ tấn công mình.

      Mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc, đất có bốn năm thi thể, ít máu tươi chảy xuôi xuống mặt đất, ít bắn tung tóe lên cành lá thân cây, y phục màu xanh người Dịch Quân Hàn bị máu tươi nhiễm đỏ, hô hấp dồn dập. Trong khi đó tên sát thủ cầm trong tay thanh trường kiếm nặng ngàn cân tấn công, Dịch Quân Hàn liền dùng thanh trường kiếm đâm tới cổ sát thủ, ngụm máu tươi phun trào ra ngoài, trong lúc đó lại có thanh kiếm khác xỏ xuyên qua hông của , khiến thân thể Dịch Quân Hàn chống đỡ nổi liền ngã xuống đất.

      Tiểu thư! Dịch Quân Hàn quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, còn cách nào bảo vệ chu toàn cho tiểu thư, trái tim chợt co rút đau đớn, vẻ mặt cam lòng khiến ánh mắt Dịch Quân Hàn biến đỏ.

      Nhưng trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Dịch Quân Hàn rơi xuống lại bị người phía sau cầm lấy, bóng dáng mảnh khảnh dùng tốc độ điên cuồng lướt nhanh từ sau lưng Dịch Quân Hàn.

      Tất cả mọi người chấn động, kẻ địch định cho Dịch Quân Hàn thêm nhát trí mạng nên hề nhận thấy bất ổn, cổ họng chợt lạnh, cổ họng có vệt mỏng do bị chém, máu tươi liền bắn ra từ động mạch cổ. Nếu như phải máu bắn ra, những người khác cảm nhận được tình hình tại.

      Dịch Quân Hàn nằm mặt đất, vết thương bên hông vẫn ngừng chảy máu, hơn nữa cổ độc trong thân thể chi phối làm ánh mắt tan rã chợt mở lớn, mơ hồ thấy Lâu Hướng Vãn cùng thanh kiếm hòa làm , Thanh Sương kiếm lướt tới đâu máu tươi bắn ra ba thước tới đó, nàng giết người cực kỳ nhanh gọn.

      Chủ tử! Dịch Quân Hàn hiểu tại sao trong tầm mắt ra bóng dáng thân quen như vậy, giống người bạn nho nhã cao quý từng làm bạn với trong suốt hai mươi năm trước, thế nhưng giờ còn cách nào nhìn thấy mặt chủ tử, giờ chỉ mong tiểu thư có thể tự bảo vệ cho chính mình, dù có chết cũng tiếc.

      Dịch Quân Hàn thể chống cực trong vòng khắc, Lâu Hướng Vãn lau vết máu ở khóe miệng, do chân khí bị đảo lộn, khiến nội lực trong thân thể nàng như dã thú ngừng gào thét điên cuồng, khi giải quyết xong người cuối cùng, khắp người Lâu Hướng Vãn ra năm sáu vết thương do kiếm đâm.

      Nhưng vẫn dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch đập yếu đến nổi thể cảm nhận được, Lâu Hướng Vãn cầm trường kiếm nhuộm đầy máu tươi nhìn Dịch Quân Hàn, khổ sở cười tiếng. Nếu như kẻ địch kéo tới đây, nàng còn cách nào xoay chuyển tình thế được nữa rồi.

      Tay dính máu đặt lên ngực Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn giật mình, sắc mặt liền biến đổi, nàng đem chân khí của mình chuyển vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, chỉ vì muốn cứu lấy tánh mạng của Dịch Quân Hàn nên phải đem chân khí của mình áp chế cổ độc trong thân thể .

      ngụm máu tươi nôn ra từ trong miệng, thân thể Lâu Hướng Vãn lảo đảo ngã xuống, mặt trắng bệch, ánh mắt hơi rời rạc nhưng cánh tay vẫn di chuyển xuống mà cố duy trì áp ở ngực Dịch Quân Hàn.

      Trong khu rừng yên lặng, khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi tràn ngập, Lâu Hướng Vãn ngất , cả người ngã lên người Dịch Quân Hàn, nàng hao tổn hết chân khí, khiến cho huyết mạch bị chấn động mạnh trở nên rối loạn, so với mặt xám tro của Dịch Quân Hàn, mặt Lâu Hướng Vãn giống như người chết.

      “Vương gia……” Lôi Bôn với người bên cạnh, Phượng Kính Dạ như mất khống chế, khắp người đầy sát khí, làm nội lực Lôi Bôn thể áp chế nổi khiến máu huyết trong người ngừng dâng trào.

      Phượng Kính Dạ hề nghĩ rằng, sáng sớm người đó vẫn còn nhốn nháo với mình, giờ phút này, đột nhiên ngã vũng máu yên lặng đến vậy, sắc mặt tái nhợt,mắt nhắm chặt, thậm chí ngay cả bờ môi ửng hồng cũng tái nhợt, Tiểu Mộc đầu của chết, làm sao nàng có thể chết chứ?

      Sắc mặt Phượng Kính Dạ biến đổi, nghe thấy, cứ vậy bước từng bước tới vũng máu đỏ tươi, bước qua các thi thể nằm ở đất thẳng tới chỗ Lâu Hướng Vãn.

      Lôi Bôn cùng Long Vệ đứng nghiêm trang sát bên cạnh Phượng Kính Dạ, ngày thường Phượng Kính Dạ ở triều đình hay tại vương phủ, đều mang đến cho người ta cảm giác tà mị bất cần, thế nhưng đằng sau vẻ tà mị ưu nhã của nam nhân này lại chính là tàn bạo hung ác kinh người. Long Vệ biết nếu như Lâu Hướng Vãn chết , Vương gia như thế nào đây?

      Nhìn bờ môi mỏng có máu tươi chảy ra, sau đó thấy bóng dáng Phượng Kính Dạ chuyển động, vẫn như cũ tới bên cạnh Lâu Hướng Vãn. Lôi Bôn lo lắng nhìn Phượng Kính Dạ mất khống chế nội lực, bàn tay nắm chặt đứng bất động, người nào dám mở miệng, người nào dám chọc giận Phượng Kính Dạ nổi cơn thịnh nộ.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :