1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 31: Người nào hạ độc.
      "Dung Trắc Phi, Lưu Thẩm chết trong viện của ngươi, chuyện vẫn còn chưa tra , rốt cuộc là do ai hạ độc giết người mà? Vội vàng định tội cho Mộc Mộc như vậy, chẳng lẽ có kẻ có tật giật mình hay sao?" Tử Thư kiều diễm mỉm cười, trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn suy nhược, ngay sau đó quay sang đối đầu gay gắt với Dung Trắc Phi. Người khác có thể sợ gia thế của Dung Trắc Phi, nhưng mình sợ chút nào.

      "Hừ, Tử Thư, ngươi phải cũng chỉ là nha hoàn, vậy mà dám ở đây đôi co với bản phi sao?" Dung Trắc Phi lộ ra sát khí trong ánh mắt, bén nhọn như dao găm nhắm thẳng tới chỗ Tử Thư. Tiện tỳ đáng chết này đúng là biết xấu hổ mà!

      "Sao Dung Trắc Phi lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ do Tử Thư trúng tâm tư Dung Trắc Phi, nên ngài thấy chột dạ hay sao?" Nàng cười khanh khách, Tử Thử loạn mái đùa tóc mình, lộ vẻ mị gương mặt khuynh thành, cùng dung mạo quyến rũ, quả là trang Quốc Sắc Thiên Hương, nhìn thấy Dung Trắc Phi vô cùng phẫn nộ, cười ngây ngất lúc, "Vương gia để ý đến thân phận Tử Thư, chẳng lẽ Dung Trắc Phi lại tôn trọng suy nghĩ của Vương gia sao? chê bai thân phận thấp hèn của Tử Thư hay sao?"

      "Được rồi!" Nhìn hai người cấu xé lẫn nhau, giọng điệu nặng của Lôi quản gia vang lên, mặc dù chỉ là quản gia của vương phủ, nhưng ở trong Phượng vương phủ này, Phượng Kính Dạ đối với Lôi quản gia rất mực tin tưởng trăm phần trăm, mà Lôi Bôn lại là thị vệ cận thân của Phượng Kính Dạ, dù Dung Trắc Phi kiêu ngạo mấy cũng dám chống đối với Lôi quản gia.

      Lâu Hướng Vãn có chút bất mãn liếc mắt nhìn Lôi quản gia, lúc xem trò vui tự nhiên cắt ngay đến phần chính. Lôi bá biết tình hình gì cả, Lâu Hướng Vãn cùng chiếc mũi cao dọc dừa, sau đó có chút hiểu chống lại ánh mắt nghiêm nghị của Lôi quản gia, lại nghe Lôi quản gia mở miệng, "Trước khi Lưu Thẩm chết uống thuốc do Đoàn Tử đem đến, có chuyện này ?"

      Đúng là hậu tri hậu giác, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn nhớ những người này đến đây chính là xem chuyện vui của mình, vô lực thở dài hơi. Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lôi quản gia cái, biết mình xui xẻo, nhưng Lôi bá cũng nên cắt ngang cuộc tranh cãi của họ chứ, cứ để mặc cho Tử Thư cùng Dung Trắc Phi trình diễn hết bản lãnh của họ ra được sao?

      "Là ta mang thuốc đến, cả chuyện bốc thuốc, sắc thuốc cũng đều do mình ta làm, để người khác chạm tay vào, khi nhìn thấy Lưu Thẩm uống xong thuốc mới rời ." Đoàn Tử sợ hãi nhìn Lôi quản gia, vừa vừa run lầm cập, sau đó phát sắc mặt của mọi người đều có chút quỷ dị.

      Lâu Hướng Vãn lại gì cứ nhìn bầu trời xanh thẳm cứ trôi qua, hận thể dùng chưởng đập chết Đoàn Tử, đúng là quá đần, chưa từng thấy ai đần như vậy! Quả heo chết do ngu mà!

      " như vậy, chỉ có mình Đoàn Tử nhà ngươi mới có khả năng hạ độc vào trong thuốc mà thôi? Đương nhiên, thuốc được nấu ở trong Thu Phong Viện, Mộc Mộc cũng có cơ hội ra tay, dù sao phòng ngàn phòng vạn nhưng giặc nhà lại khó phòng nhất." Dung Trắc Phi nhìn Tử Thư châm chọc cái, sẵn tiện có cơ hội liền tính sổ luôn Lâu Hướng Vãn, bản thân mình cũng ngốc để cho Tử Thư cố ý khiêu khích, sau đó quên chuyện chính .

      "Ta có hạ độc, ta có!" Đoàn Tử nghe Dung Trắc Phi khiến mình luống cuống, nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc, ta có hạ độc."

      Ngươi hạ độc cũng đồng nghĩa với việc ta hạ độc! Ta đâu ngu để chính mình hạ độc chứ? Lâu Hướng Vãn bất lực nhìn Đoàn Tử run lẩy bẩy, sau đó cố gắng kiềm chế tinh thần, đứng thẳng người lên lần nữa, dùng bộ dáng thẳng thắn chân và cương trực nhất.

      "Mặc dù lúc trước Lưu Thẩm đánh lầm ta hơn mười roi, ta là đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, sáng nay việc Lưu Thẩm cùng Tiểu Nha ăn linh tinh phá hư danh dự của ta, dưới cơn nóng giận Quân Hàn đẩy người vào trong hồ, ta còn liều mạng mặc kệ lưng mình có đầy vết roi nhảy xuống nước cứu Lưu Thẩm lên." Lâu Hướng Vãn cố gắng khiến bản thân mình thoạt nhìn vô tội, trong sạch, rất lương thiện.

      "Nếu ta muốn trả thù, cũng cứu người, hơn nữa còn quan tâm đến bà ta, để Đoàn Tử nấu thuốc và mang qua cho Lưu Thẩm. Ta ngốc đến nỗi tự mình hạ độc vào trong thuốc sao? Tin rằng mọi người chỉ cần nghĩ kỹ lại chút, đều hiểu chuyện này." Lâu Hướng Vãn hướng về phía Hoa Thiên Thiên cười cái, mặc dù Lưu Thẩm chết, nhưng trước đó mình cũng chuẩn bị ít kế sách để ứng phó.

      Cả nha hoàn cùng nô tài và hai gã thị vệ cũng đều trầm mặc im lặng, chỉ là sắc mặt giống như vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn như nhìn hung thủ, như vậy cũng đúng, ai lại ngu ngốc tự mình đem thuốc hạ độc đến. Nếu vậy phải đầu người đó bị nước vô làm cho hồ đồ rồi sao?

      Lâu Hướng Vãn nhìn sắc mặt mọi người dường như hơi tin tưởng vào lời mình , thấp thỏm trong lòng bấy giờ có thể hạ xuống chút. Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn đầy sùng bái, khiến Lâu Hướng Vãn có chút đắc ý liền ưỡn thẳng eo, lộ ra bộ dáng tiểu nhân lên mặt đắc ý.

      Từ lúc Đoàn Tử vào báo tin, Dịch Quân Hàn vẫn im lặng đứng bên, lời, nhưng dù mặc trường sam màu xanh của nô tài, lại hoàn toàn hòa hợp với khuôn mặt biểu cảm kia, vẫn như cũ tỏa ra khí thế cường đại làm cho người ta thể xem thường.

      "Ai biết Lâu nương có làm chuyện đó hay , nhưng Đoàn Tử ở trong phòng Lưu thẩm thét to lên hạ độc vào trong thuốc để độc chết Lưu Thẩm, những lời này người trong viện đều có thể nghe thấy." Tiểu Nha đâm chọc vào, đắc ý cười lạnh hả hê, cũng chỉ có Đoàn Tử ngu như heo mới dám giống trống khua chiêng ra những lời này.

      "Dạ, chúng nô tỳ cũng đều nghe được." nha hoàn lên phía trước mở miệng, thần sắc giống như láo.

      "Lão nô cũng có nghe thấy, lúc ấy sau khi Đoàn Tử xong, trong phòng truyền đến thanh ồn ào như sấm vang lên, hình như Lưu Thẩm đem chén trà đập nát, sau đó còn tiếng động nào nữa."

      "Đúng vậy a, sau khi Đoàn Tử rời , cho đến khi ta vào thăm Lưu Thẩm, phát trúng độc mà chết, người thứ hai nào vào phòng." Tiểu Nha lần nữa mở miệng, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đầy khiêu khích, chính mình nên dạy tốt người hầu của mình .

      Nếu như có thể bóp chết người, giờ phút này Lâu Hướng Vãn tuyệt đối nắm lấy cổ Đoàn Tử giết chết, để cho tên ngốc này còn ăn lung tung nữa! Còn giúp cho kẻ địch ở địa bàn mình ăn lung tung, chẳng phải ra là muốn đưa mình vào chỗ chết sao?

      "Mộc Mộc, ta chỉ thuận miệng , ta có hạ độc, ta chỉ muốn chọc tức Lưu Thẩm mà thôi." Đoàn Tử giật mình mà tái cả mặt, phịch tiếng quỳ gối đất, những giọt nước mắt rơi xuống gương mặt mập mạp. Lúc ấy nàng chỉ buộc miệng như vậy, ai bảo Lưu Thẩm ỷ vào Dung Trắc Phi mà vu oan thanh danh của Mộc Mộc, cho nên mình mới muốn độc chết bà ta.

      Lâu Hướng Vãn vô tội nhìn Lôi quản gia, giờ phút này nàng hiểu được cảm giác rèn sắt mãi thành thép, khó trách Thiên Thiên nhiều lần đều mơ đập chết mình. tại Lâu Hướng Vãn chỉ muốn đập chết Đoàn Tử, nhưng khi nhìn thấy nàng ta quỳ mặt đất, lại cảm thấy đau lòng mãnh liệt.

      "Nếu hạ độc, chừng còn lưu lại dấu vết gì đó, chi bằng lục soát cả phòng xem có thể tìm ra được manh mối gì ? Chúng ta cứ lục soát Thu Phong Viện này trước ?" Trịnh phu nhân cười giảng hòa, so với Tử Thư xinh đẹp quyến rũ, hay Dung Trắc Phi đoan trang diễm lệ, ngược lại Trịnh phu nhân mặc trang phục trông y như tiểu nương.

      Chiếc váy màu trắng, búi tóc hơi lệch, mặt mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, thoạt nhìn trông rất thân thiết. Nàng khóe ra lời này nhằm đắc tội đến Dung Trắc Phi, cũng chẳng đổ tội lên người Lâu Hướng Vãn.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 32: Tìm ra ngọc bội.
      "Người nào lại ngốc đến nổi, sau khi hạ độc xong còn giữ lại chứng cớ trong phòng để người khác lục ra chứ?" Tiểu Nha đồng ý mở miệng, nếu Lâu Hướng Vãn hạ độc, khẳng định mang gói thuốc chứa độc vứt hết.

      "Hỗn láo, Lôi quản gia và Dung Trắc Phi có lên tiếng, lại đến phiên tiểu nha hoàn như ngươi ở đây lắm mồm hay sao?" Hoa Thiên Thiên lớn tiếng trách cứ Tiểu Nha, thần sắc nghiêm nghị, đúng phong cách của nha hoàn nhất đẳng, người Hoa Thiên Thiên toát ra ít hình bóng của Lôi quản gia, giận dữ tiến lên, lộ ra uy nghiêm mười phần.

      "Thiên Thiên, ngươi mang hai nha hoàn cùng tên nô tài kia lục soát Thu Phong Viện, sai người gọi Hồ đại phu tới đây, kiểm tra mẫu thuốc cùng thuốc trong bình." Lôi quản gia cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt nghĩ ngợi nhìn sang Dịch Quân Hàn cái, khẳng định độc phải do Mộc Mộc hạ, hơn nữa có Dịch Quân Hàn ở trong Thu Phong Viện, nơi này bình thường có người khác lui tới, những gia nhân của Thiên Thiên mang đến để lục soát được đưa đến, muốn cài tang vật vào tuyệt đối có khả năng.

      Cả đoàn người đứng yên ở bên ngoài viện, sau khi Hoa Thiên Thiên mang người vào lục soát bên trong viện, Dung Trắc Phi có chút nghi ngờ lo lắng Hoa Thiên Thiên bao che cho Lâu Hướng Vãn, vì vậy cho Trịnh phu nhân cùng vào trong lục soát, xem như có thể nâng cao hiệu quả giám sát.

      "Lôi bá, ta là người chính trực sợ gian tà, a, đau! Người cứ gõ đầu ta hoài làm ta ngu đó." Lâu Hướng Vãn vuốt vuốt đỉnh đầu, thảm thiết nhìn Lôi quản gia động thủ, "Nếu muốn đánh bá bá nên đánh Đoàn Tử mới đúng."

      "Đoàn Tử là người hầu của ai?" Lôi quản gia trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn.

      "Là của ta!" Lâu Hướng Vãn xấu hổ cấu chặt đầu ngón tay, gục đầu xuống, quả là châu chấu hại lúa, Đoàn Tử ngu ngốc là do mình xui xẻo.

      "Đây phải ngọc bội của Văn phu nhân sao? Tỷ tỷ, ngươi xem có phải ta nhớ sai rồi hay ? Sao lại tìm thấy được nó ở trong ngăn kéo của Mộc Mộc." Trịnh phu nhân mỉm cười ra, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc đưa ngọc bội ở trong tay mình giao cho Dung Trắc Phi.

      Khối ngọc bội kia vẫn chưa kịp giao cho Phượng Vân? Lâu Hướng Vãn chột dạ nhìn Lôi quản gia nén lửa giận, thân thể theo bản năng thối lui hướng về phía Dịch Quân Hàn, cái này gọi là tai họa bất ngờ, nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm! Làm người xui xẻo, giấu miếng ngọc bội mà cũng bị chộp được!

      Giờ phút này Lôi quản gia hận thể đánh Lâu Hướng Vãn nằm bẹp dưới đất, tốt nhất để cho nàng ta xuống gặp Diêm vương để đầu thai lại lần nữa. Văn phu nhân là loại người gì? Thế mà nha đầu này lại dám nhận lấy nó.

      "Ta có tham ô!" Mặt luôn thiết diện vô tư của Lôi quản gia giờ trở nên vặn vẹo, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, đây là vấn đề nguyên tắc cần phải ra.

      Hừ! Lôi quản gia tức giận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, chỉ vì tại thể răng dạy lại cho nàng hiểu .

      "Ta quả xui xẻo." Đối với tình huống trước mắt, Lâu Hướng Vãn tóm gọn lại vấn đề chút. Từ khi bị Lưu Thẩm đánh hơn mười roi bắt đầu gặp xui xẻo, đúng, phải bắt đầu từ khi bị Vương gia dụ dỗ thẩm vấn chuyện Tiểu Hà vụng trộm.

      có chuyện Tiểu Hà, làm sao có chuyện Văn phu nhân vụng trộm, rồi xuất chuyện của Lưu Thẩm, cho nên tổng kết lại mọi chuyện, Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn về hướng hoàng cung, hung hăng nguyền rủa trong lòng, đều do Vương gia hại mình.

      "Hóa ra là biển thủ ! Vương gia tin tưởng ngươi, để ngươi kê biên tài sản viện Văn phu nhân, ngờ tới, ngươi lại muốn kiếm lợi đem tiền bỏ vào túi riêng của mình. Lâu Hướng Vãn ngươi quá to gan, còn chịu quỳ xuống nhận tội cho ta!" Dung Trắc Phi bốp tiếng, ném ngọc bội trong tay lên mặt đất làm vỡ ra thành hai phần, mặt lạnh khiển trách Lâu Hướng Vãn.

      Người trong vương phủ đều biết, Lâu Hướng Vãn rất dạ, lại có lòng lương thiện, chuyện nào rơi vào trong tay nàng đều có thể lớn hóa . Mà Lâu Hướng Vãn ở trước mặt Phượng Kính Dạ luôn cung kính trăm phần trăm, có thể nô tỳ ngoan ngoãn tuyệt đối.

      Nhưng người người ở vương phủ đều biết, Lâu Hướng Vãn chưa từng quỳ xuống trước mặt Phượng Kính Dạ, mà Phượng Kính Dạ cũng dường như chưa từng để ý đến chuyện này chút nào, tất cả mọi người bao gồm cả Dung Trắc Phi cũng thể xem thường việc này, cho rằng Lâu Hướng Vãn là nha hoàn thấp kém, nhưng lại cực kỳ ranh ma.

      Lôi quản gia nhíu mày cái, nhìn về phía Dung Trắc Phi kiếm cớ bắt nạt Lâu Hướng Vãn, chỉ cần xem việc Dung Trắc Phi bắt Lâu Hướng Vãn quỳ xuống, ràng biết Dung Trắc Phi ngấm ngầm hãm hại người Vương gia nâng đỡ, lại còn Mộc Mộc là người biết phép tắc cần phải trừng phạt. Lúc trước, Lôi quản gia biết Phượng Kính Dạ gì với Dung Trắc Phi, khi rời nhìn thấy sắc mặt Dung Trắc Phi tái nhợt, tựa hồ giống như bị dọa sợ, qua việc lần đó tất cả mọi người đều còn dám nhắc đến nữa.

      Lâu Hướng Vãn đồng ý giúp Văn phu nhân đưa mảnh ngọc bội kia cho Phượng Vân. Nếu bây giờ bản thân việc này ra cũng ai tin, cho dù có tin nữa chính mình cũng phạm vào phép tắc vương phủ, dù cho đó là vật riêng của Văn phu nhân, Lâu Hướng Vãn xem như tội càng thêm tội, thế tự mình tự nhận tội cho rồi.

      "Lôi quản gia, tìm thấy bất kỳ độc dược nào trong phòng." Hoa Thiên Thiên phải nghe được cuộc đối thoại trong viện, bởi lúc đầu nàng nhắc nhở Mộc Mộc về khối ngọc bội kia, muốn nàng ta đem bỏ , nhưng Mộc Mộc luôn tìm cơ hội giao cho Phượng Vân, dù Phượng Vân còn đây vẫn là đồ của phụ mẫu để lại, thế nên nó có ý nghĩa rất trọng đại. Mộc Mộc chưa tìm được cơ hội giao ngọc bội chuyện bị quậy tung thành như vậy rồi.

      "Lôi quản gia, mẩu thuốc trong bình thuốc có độc." Hồ đại phu là đại phu ở trong vương phủ, thường ngày mọi người có bệnh ít hay nhiều, đều tới chỗ Hồ đại phu chẩn đoán, dĩ nhiên các chủ tử có gì thoải mái, đều phải mời ngự y trong cung tới xem mạch.

      "Chỉ sợ chứng cứ phạm tội đều bị Mộc Mộc đem tiêu hủy rồi?" Dung Trắc Phi kiêu ngạo cười lạnh, liếc Lâu Hướng Vãn cái, ánh mắt ác độc sắc lạnh, "Lưu Thẩm bị giết bằng độc dược, là vì ngày đó Lưu Thẩm đánh Lâu Hướng Vãn hơn vài roi, cho nên Lâu Hướng Vãn sinh lòng oán hận, muốn trả thù Lưu Thẩm, dĩ nhiên, cũng có thể do ngày đó Lâu Hướng Vãn kê biên tài sản viện cầm ngọc bội, bị Lưu Thẩm bất ngờ nhìn thấy, nên mới muốn giết người diệt khẩu. Mà thuốc lại do Đoàn Tử đem đến đưa cho Lưu Thẩm uống, chung quy có người khác nhúng tay vào, nên độc này phải do Đoàn Tử làm chính do Lâu Hướng Vãn làm!"

      Nghe Dung Trắc Phi trình bày động cơ giết người, khiến Lâu Hướng Vãn cứ tưởng rằng mình giết chết Lưu Thẩm bằng thuốc độc.

      Lôi quản gia trừng mắt nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, mặt nghiêm khắc như cũ, "Người đâu, phong tỏ Thu Phong Viện lại, tất cả người trong Thu Phong Viện được ra ngoài, chờ Vương gia trở về định đoạt”.

      "Lôi quản gia, ngươi đây muốn bao che cho Lâu Hướng Vãn sao? Mặc dù Vương gia chưa về, nhưng với chứng cớ xác đưa Lâu Hướng Vãn đến quan phủ, ít nhất cũng nhốt vào trong ngục giam của vương phủ!" Mặt Dung Trắc Phi lạnh, thanh cất cao vài phần, hài lòng đáp án Lôi quản gia đưa ra.

      Lôi quản gia muốn bao che cho ả ta ư, dễ như vậy đâu. Diện mạo xinh đẹp toát ra vẻ lạnh lùng, Dung Trắc Phi dùng tư thế vương phi . "Ở tại vương phủ, bản phi có quyền định đoạt mọi chuyện. Người đâu, đem Lâu Hướng Vãn cùng Đoàn Tử và cả Dịch Quân Hàn kia, đem nhốt hết vào trong địa lao!"

      Chân mày Lôi quản gia cau lại, dù sao cũng phải cân nhắc kĩ, mình chỉ là quản gia, Dung Trắc Phi lại là chủ tử trong vương phủ này. Ngoại trừ lão Vương phi ra nàng ta là người có quyền lực cao nhất tại nơi đây.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 33: Cục diện thiên hạ.


      " sao, tới địa lao tới địa lao ." Lâu Hướng Vãn thấy Lôi quản gia khó xử, mặc kệ những chuyện này nàng chỉ cười cười. phải nàng rộng lượng mà là bình nứt sợ bể, dù sao Vương gia vẫn chưa về, chờ Vương gia trở lại tất cả đều sáng tỏ thôi.

      Lôi quản gia tức giận nhìn gương mặt cười híp mắt của Lâu Hướng Vãn. Dù nàng ta bằng lòng ở trong địa lao, nhưng e khi Vương gia trở về, biết Mộc Mộc bị giam tại địa lao đến lúc đó rất khó bảo đảm Vương gia nổi giận, xương già của lão thể chịu nổi xương gãy đâu.

      "Đem người nhốt vào trong Thu Phong Viện, tất cả mọi việc chờ Vương gia về định đoạt!" Lôi quản gia nghiêm mặt, nghiêm khắc lần nữa. Y như lão nhìn thấy sắc mặt tức giận của Dung Trắc Phi vậy.

      "Lôi quản gia!" Dung Trắc Phi gầm thét tức giận, nhưng chẳng thể làm gì khác hơn, dù sao nha hoàn cùng nô tài trong vương phủ đều nghe chuyện xảy ra trong viện của mình. Nhưng chỉ vì người Tiền Viện đều do Lôi quản gia quản lý, mà Dung Trắc Phi lại có quyền hạ lệnh cho đám thị vệ trong vương phủ, nên chỉ có thể căm giận phất tay áo bỏ .

      "Lôi Bá, bá bá lợi hại, cả Dung Trắc Phi mà cũng dám đắc tội." Mọi người đều giải tán hết, Lâu Hướng Vãn ngừng cung kính nhìn Lôi quản gia, lúc ấy Lâu Hướng Vãn thấy mặt Dung Trắc Phi giận đến xanh mét, ánh mắt dữ tợn như muốn giết chết người.

      "Ngươi ở đây ngoan ngoãn đợi cho ta, đợi cho đến khi Vương gia trở về xử lý xong việc này!" Lôi quản gia hừ lạnh tiếng, vẻ mặt cương trực giận dữ nhìn sắc mặt hồn nhiên chút sợ hãi nào của Lâu Hướng Vãn. Vương gia sai, ngoài mặt Mộc Mộc xem ra rất cung kính, nhưng trong xương tủy của nàng lại hề có dáng vẻ hèn mọn của nha hoàn.

      Lôi quản gia nhìn thấy Đoàn Tử bị hù đến mềm nhũn, còn Lâu Hướng Vãn lại cười rất vui sướng, làm cho lão lại tức giận thêm lần nữa, gõ xuống đầu nàng, "Chuyện này do ngươi gây ra, ta xem ngươi giải quyết chuyện này như thế nào đây!"

      Phát Lôi quản gia tức giận, mà vẫn còn lo lắng cho mình, Lâu Hướng Vãn cảm thấy rất ấm lòng, dám cười cợt nữa, lập tức phân tích ràng việc theo như những gì mình biết, "Người chết ở trong viện Dung Trắc Phi, nghĩ kỹ chỉ có thể do Dung Trắc Phi muốn hãm hại ta thôi."

      "Sau khi Đoàn Tử cùng thuộc hạ ra khỏi phủ, liền có người thầm theo sau đến tiệm thuốc, nhưng lại động thủ." Trong ánh mắt đen thẵm của Dịch Quân Hàn thoáng qua vẻ rét lạnh. Lúc ấy đối phương có động thủ, nên Dịch Quân Hàn cũng có hành động, nghĩ những chuyện xảy ra, chắc chắn là cạm bẫy.

      "Viện Dung Trắc Phi được ta phái người canh giữ, để có thể tìm ra dấu vết hạ độc, còn bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại trong phòng tự mình kiểm điểm cho ta! Giờ ta phái người đến tiệm thuốc điều tra!" Lôi quản gia lần nữa khiển trách Lâu Hướng Vãn, nhìn đầu nàng gục xuống thấp như muốn chui vào lòng đất, lúc này lão mới lắc đầu cái, xoay người rời , mặt vẻ nghiêm nghị lãnh khốc. Dám ở trong vương phủ hạ độc giết người, khó trách Vương gia lại muốn động thủ, quả nơi đây còn bình yên nữa rồi.

      "Tiểu thư, Lôi quản gia rồi." Dịch Quân Hàn lạnh lùng mở miệng, thấy Lâu Hướng Vãn cứ cúi đầu nhận lỗi, trong ánh mắt thoáng nụ cười nhạt, nhưng khuôn mặt lại chút biểu tình nào.

      Lâu Hướng Vãn liền đứng bật dậy, sau đó nâng cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, làm Quân Hàn cứ tưởng bộ dáng hèn mọn mới nãy là do mình nhìn lầm nữa chứ. Lâu Hướng Vãn hừm hừm hai tiếng, " ràng vương phủ canh giữ nghiêm, để cho kẻ xấu làm bậy hạ độc giết người hại người vô tội tốt bụng như ta, vậy mà Lôi quản gia lại còn trách mắng ta, đúng là oan uổng cho ta quá , có phải quá bất công Quân Hàn?"

      Dịch Quân Hàn gì, trầm mặc, nhìn nét mặt bất mãn cau có oán trách của Lâu Hướng Vãn. Đoàn Tử vẫn ở bên cạnh im lặng , việc giết người làm cho nàng hoảng sợ, mất thời gian dài mới lấy lại tinh thần. Dù sao thuốc kia là do tự nàng đưa tới, vả lại người còn chết ở trong tay của chính mình.

      Trong lúc đó, tại hoàng cung.

      Sau khi đương Kim Hoàng Đế Phượng Đạt lớn tuổi, luôn say mê việc bào chế luyện đan dược, lão thu nhận Vu Trần đạo trưởng làm sư phụ còn cấp cho căn phòng đặc biệt trong hậu cung. Mà Vu Trần đạo trưởng lại chính là người cấp đan dược trường sanh bất lạo cho lão hoàng đế.

      Giờ đây trông Phượng Đạt càng ngày càng già , đầu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, có lúc tỉnh táo nhưng cũng có lúc hồ đồ, thân thể mang đầy bệnh tật. Thế nhưng Phượng Đạt lại tin vào ngự y trong hoàng cung, chỉ tin vào tên đạo trưởng luyện đan dược kia, nên chuyện trong triều đình đều giao hết cho thái tử cùng Tam vương gia và các lão đại thần có quan chức cao trong cung nắm giữ.

      Dù Phượng Sở Thiên là thái tử, nhưng ta phải do hoàng hậu hạ sinh, trưởng hoàng tử năm đó vì bệnh mà chết non, mẫu thân Phượng Sở Thiên chỉ là cung nữ trong cung. Sau khi Phượng Sở Thiên làm nhị hoàng tử, nhưng Phượng Sở Thiên vẫn biết mình ở trong cung có quyền thế, nên từ che giấu tài năng của mình, muốn cùng người khác tranh đoạt đế vị.

      Sau này Hoàng hậu lại hạ sinh tam hoàng tử Phượng Tiêu, người được chọn kế thừa vị trí thái tử tương lai, bởi nhà mẹ của Vương hoàng hậu là tam triều nguyên lão cấp bậc cao quý, cùng địa vị của Minh Thừa tướng có thể là ngang nhau. Chuyện ở trong triều thâm sâu khó đoán, thế nhưng Phượng Đạt ngồi ngai vị hoàng đế lại hề quan tâm đến, lại có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh Phượng Sở Thiên làm hoàng đế, cho nên người trong triều đều đối xử Phượng Tiêu như người kế thừa chức vị hoàng đế trong tương lai.

      Nhưng năm năm trước, Phượng Đạt si mê luyện đan dược, thân thể lão hoàng đế Phượng Đạt càng ngày càng suy yếu, nên tờ chiếu thư chỉ ngôi vị thái tử của Phượng Sở Thiên bị che giấu, làm mọi người trong triều đình cứ mãi xôn xao.

      Còn phụ thân Phượng Kính Dạ là đệ đệ ruột của Phượng Đạt, đương kim Thạc vương gia, sau khi Phượng Kính Dạ thừa kế vương vị, cũng kế thừa hai mươi vạn đại quân của phụ thân. Phượng Kính Dạ dùng ba phần binh mã trong hai mươi vạn đại quân của mình, trụ tại vương triều Tố Nguyên.

      Vào mười năm trước, mười vạn tinh binh của hoàng đế Phượng Đạt, trong đó có đội quân Hỏa Viêm từng theo Phượng Đạt, là đội quân hùng mạnh nhất ở Vương triều Tố Nguyên—— vương triều Tây Lan Bạch Thị hoàng tộc cũng cử binh lính đến áp sát. Cả hai nước Hách Liên cùng Yến Vương cũng tham gia vào, nên xuất tam quốc Đại Nhất, ai ai cũng đều muốn thâu tóm vương triều Tố Nguyên, sau đó cùng chia nhau ra làm ba.

      Nhưng vào mười năm trước Phượng Đạt tự mình ngự giá thân chinh, cùng đánh trận, dẫn dắt mười vạn quân Hỏa Viêm, tấn công đầu tiên vào hai nước là Hách Liên cùng Yến Vương, dưới tàn bạo cùng lũ lụt tấn công phá hủy đồng ruộng, lại thêm thành trì bị phá người chết, cùng mười vạn quân tinh nhuệ chèn ép. Hách Liên cùng Yến Vương thể đầu hàng, kế hoạch tam quốc hợp lực cùng tấn công vương triều Tố Nguyên đều tan biến, tạo nên uy danh lừng lẫy cho quân Hỏa Viêm.

      Tại biên quan, người dẫn đầu đại quân chống lại cuộc chiến tiến công của Bạch Thị hoàng tộc chính là phụ thân Phượng Kính Dạ, chính người hóa giải nguy cơ đầu tiên trong trận chiến vào năm trăm năm trước của Vương triều Tố Nguyên.

      Hai mươi vạn binh mã còn lại, năm vạn trở thành cấm vệ quân nằm trong tay của Minh Thừa tướng, còn năm vạn quân nằm trong tay của Vương hoàng hậu, mẫu thân của Tam hoàng tử, mười vạn quân còn lại dùng để trấn giữ biên quan ở khắp mọi nơi.

      Phượng Sở Thiên được phong làm thái tử, để bảo vệ mạng sống, thể làm quen với cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm. May mắn cho Phượng Sở Thiên vẫn còn có Phượng Kính Dạ, từ thuở Phượng Sở Thiên kết nghĩa huynh đệ với Phượng Kính Dạ, nên Phượng Sở Thiên mới có thể sống sót ngồi vững ngôi vị thái tử của mình, còn Tam hoàng tử Phượng Tiêu được phong làm Vương gia, nên tình cảnh trong triều đình vẫn luôn đối đầu với nhau.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 34: Vương gia trở về phủ.
      Hoàng cung.

      "Thám tử Tây Lan hồi báo lại, dường như Bạch Thanh Nguyệt cố ý phát động chiến dịch ở vùng biên quan bé." Phượng Sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ cùng tuổi nhau, nhưng thoạt nhìn lại thấy Phượng Sở Thiên có vẻ lớn tuổi hơn, ngũ quan trang nghiêm chánh trực, đường cong gương mặt đầy cương nghị, thân thể cao lớn, mặc cẩm bào vàng kim của thái tử, gương mặt tuấn lãng mỉm cười. Những năm nay hoàng tộc Bạch Thị vẫn luôn muốn đến xâm lăng, mà tại lại có đối sách, nhất khi chuyện triều chánh giờ rất rối loạn.

      "Tuy Bạch Thanh Nguyệt vẫn còn ôm hận vương triều Tố Nguyên, nhưng lại phải người háo chiến, " Phượng Kính Dạ chán chường nhíu chặt lại mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu lại lộ vài nếp nhăn, dáng vẻ biến hóa càng tăng phần nguy hiểm hấp dẫn nhiều hơn, tay nâng cằm lên, giương môi cười cái, "Sở Thiên, chi bằng ngươi cứ phái người qua đó hỏi thăm chút, chúng ta có phải làm gì đắc tội với Bạch Thanh Nguyệt ?"

      "Vậy phái ngươi là thích hợp nhất." Phượng Sở Thiên cười nhạt, nhướng mày kiếm nhìn Phượng Kính Dạ cười nhạo mình.

      "Ta. . . . . ." Phượng Kính Dạ vừa muốn mở miệng, chợt quay đầu nhìn ra ngoài cung điện lúc, thân thể cao gầy đứng dậy tới ngoài cửa. Trong bóng tối, Long Vệ nhanh chóng thân, sau đó quỳ chân đất, giọng hướng Phượng Kính Dạ gì đó, sau nhanh chóng biến mất vào trong tường thành hoàng cung.

      "Tả Ngôn, dám trắng trợn ở trong hoàng cung mang theo Long Vệ ra vào như vậy, cũng chỉ có tên tiểu tử Kính Dạ lớn mật này đây, sợ ngày sau bổn điện hạ trị tội ư." Phượng Sở Thiên nâng tách trà lên uống ngụm, liếc mắt nhìn Binh Bộ Thượng Thư Tả Ngôn trầm mặc, sau đó ánh mắt chuyển sang Phượng Kính Dạ nhìn thấy sắc mặt của được tốt lắm, Sở Thiên hơi ngẩn ra, "Xảy ra chuyện gì sao?"

      "Trong phủ xảy ra số việc, ta cần về trước, bên phía Tây Lan ta phái người theo dõi động tĩnh của họ." Sau khi Phượng Kính Dạ dặn dò Phượng Sở Thiên xong, xoay người sải bước rời , gương mặt lạnh lùng kia chợt lóe lên vẻ tà mị. Có số người là hỗn xược!

      "Trong phủ xảy ra chuyện? Nghĩ lại chắc cũng chỉ có tiểu nha hoàn đó gây ra." Phượng Sở Thiên cười lắc đầu, cả Phượng vương phủ có thể để cho Phượng Kính Dạ quan tâm đến cũng chỉ có mình tiểu nha hoàn đó, đáng tiếc Phượng Kính Dạ nhiều lần cảnh cáo, làm cho Phượng Sở Thiên tới bây giờ chỉ nghe danh tánh vẫn chưa gặp được người .

      "Ta gặp rồi." Tả Ngôn nhớ trận đánh nhau ở trước cửa đổ phường nhìn thấy được Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn cũng có điểm gì nổi bậc, xem ra chỉ là nha hoàn bình thường. Xem ra nàng ta sống ở trong Phượng vương phủ cũng rất ngang ngạnh, dám thẳng thừng mang nam nhân xa lạ về vương phủ, đúng là ngu ngốc cực đỉnh, tiếc rằng trong mắt Phượng Kính Dạ lại thấy nàng ta rất thiện lương. Chứ theo phán đoán Tả Ngôn nàng ta chỉ là nữ nhân ngu xuẩn.

      "Tả Ngôn, nàng ta trông như thế nào? Tài nghệ vẽ tranh của ngươi cũng tệ lắm,chi bằng ngươi họa lên bức cho ta ?" Phượng Sở Thiên thích thú, cao giọng cười tiếng, tay khóat lên bả vai của Tả Ngôn.

      " rảnh." Nhớ đến vẻ tà mị cùng lười biếng kia của Phượng Kính Dạ. Thế là Tả Ngôn vui lìên im lặng, hất cánh tay Phượng Sở Thiên đặt ở bả vai mình ra, sải bước rời . Phượng Sở Thiên nhún vai nhìn Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn lần lượt rời , lại nghĩ đến đống tấu chương chồng chất trong ngự thư phòng, nhức đầu thở dài tiếng, tự động quay trở về.

      Lôi Bôi đánh xe ngựa trực tiếp rời khỏi hoàng cung, nhưng trực tiếp trở về Phượng vương phủ, mà chậm rãi dừng ở trước cửa tiệm thuốc, “Vương gia, đến rồi.”

      "Ừ, hãy vào hỏi chút ." Trong xe ngựa, Phượng Kính Dạ híp mắt phượng, lá gan Dung Trắc Phi là càng lúc càng lớn, xem ra Minh Thừa Tướng lại an phận rồi.

      Lôi Bôn chạy vào trong tiệm thuốc. Qua thẩm vấn Đoàn Tử biết nàng ta hốt thuốc của chưởng quầy, kết quả sáng sớm chưởng quầy thấy tăm hơi, cả nô tài trong tiệm thuốc cũng biến mất.

      Nghe Lôi Bôn trả lời, Phượng Kính Dạ nhíu mắt, lười biếng mở miệng, hề biết chính mình ra mệnh lệnh làm thay đổi rất nhiều cuộc sống của người khác, "Bí mật phong tỏa cửa hàng này, nếu như chưởng quầy vì tránh bị diệt khẩu mà chạy trốn thôi, cứ để trốn xa. Nếu là ngược lại, Bổn vương hy vọng gặp lại người này trong kinh thành nữa."

      "Dạ, Vương gia." Lôi Bôn nhanh chóng tiếp nhận lệnh, Long Vệ từ trong góc tối thân ra đánh xe ngựa quay về vương phủ, còn Lôi Bôn sau khi nhận được lệnh liền trực tiếp xử lý vấn đề.

      Lần đầu tiên trong đời Lâu Hướng Vãn phát ra mình lại mong chờ Vương gia trở về như vậy, cứ cúi đầu tới lui ở trong phòng, sau đó cảm thấy ánh sáng ở cửa dường như bị che lại, trong nháy mắt, mắt Lâu Hướng Vãn sáng lên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.

      "Giờ nhớ đến Bổn vương à." Bóng dáng cao gầy miễn cưỡng tựa vào cửa, Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt mong chờ của Lâu Hướng Vãn ở trong phòng, vươn tay hướng về phía Lâu Hướng Vãn vẫy vẫy, "Tới đây, để Bổn vương xem có phải vì quá buồn mà đầu bạc hay ."

      Bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn rất muốn hất đầu thèm điếm xỉa tới. Tuy nhiên chỉ có thể mím môi, sau đó cười theo, từng bước từng bước dùng tốc độ nhanh như rùa di chuyển đến, "Vương gia."

      "Lông mày nhíu lại này có thể giết chết cả con muỗi đó." Tâm tình Phượng Kính Dạ cực kỳ vui, diện mạo tuấn mỹ lộ ra nụ cười phấn khởi, nét mặt của lại hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lo lắng của Lâu Hướng Vãn.

      "Vương gia lại đùa!" Lâu Hướng Vãn nhìn nụ cười phấn khích của Phượng Kính Dạ, trong lòng tiếng động liền thầm , sau đó bước chân dừng lại, giận nhưng dám gì. phải Vương gia gieo họa này, làm mình mới gặp nhiều phiền phức như vậy sao?

      “Độc là do ngươi bỏ?” Biết rồi nhưng vẫn còn cố hỏi, bàn tay Phượng Kính Dạ lại vò mấy cái làm tóc của Lâu Hướng Vãn rối .

      " phải!" Cắn răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn càng lúc càng tức giận hơn, đầu hơi thấp xuống chút, tách khỏi bàn tay đỉnh đầu của Phượng Kính Dạ. Có cần thiết cười hả hê như vậy chứ?

      "Tiểu Mộc đầu định chuẩn bị điều tra như thế nào?" Liền cười gian manh, tay Phượng Kính Dạ hạ thấp xuống mấy phần, vẫn như cũ rơi lên đỉnh đầu của Lâu Hướng Vãn, nhìn người trước mắt gần như cúi đầu chào mình, bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay ngược lại rơi ở vai nàng để nàng tự nâng đầu mình lên.

      "Vương gia, ta có thể nhìn thi thể chút ? Quân Hàn có biết chút y thuật, chừng có thể tra ra dấu vết." Lâu Hướng Vãn cười nịnh hót, đôi mắt sáng lóng lánh, lộ ra lúm đồng tiền nho gương mặt. Lúc này cũng chỉ có thể nhờ Phượng Kính Dạ, như vậy nàng mới có thể từ trong vỏ rùa bò ra ngoài.

      "Quân Hàn biết y thuật?" Phượng Kính Dạ thản nhiên cười, liền lặp lại lời nàng, nhìn Lâu Hướng Vãn thẳng thừng gật đầu, ánh mắt hơi tối sầm lại vài phần, càng tăng thêm vẻ thân thiết, " vậy, cứ xem lúc cũng được."

      "Tạ ơn vương gia." Lâu Hướng Vãn cắt ngang bằng lời cảm tạ chân thành, đáng tiếc Phượng Kính Dạ chỉ miễn cưỡng liếc nhìn qua cái, xoay người rời cười như cười, khiến Lâu Hướng Vãn hiểu nháy mắt, mình có trêu chọc đến Vương gia? Nhưng sao nàng lại thấy nụ cười của Vương gia lại có chút mờ ám.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 35: Sâu keo xử án.
      chỉ phòng Lưu Thẩm, toàn bộ viện Dung Trắc Phi đều bị Lôi quản gia hạ lệnh cho thị vệ thầm phong tỏa, cấm người bên trong bước ra ngoài, nha hoàn cùng nô tài đều phải ở lại trong phòng của mình, có lệnh được phép bước chân ra ngoài, cũng được chuyện với nhau, ràng Lôi quản gia thiên vị Lâu Hướng Vãn, hoài nghi kẻ hạ độc là nha hoàn trong viện Dung Trắc Phi.

      Phượng Kính Dạ mang theo Lâu Hướng Vãn, Dịch Quân Hàn cùng đám người tới viện, mặt Dung Trắc Phi giận tái xanh, đôi mắt phượng lộ sát khí cực lạnh, hận thể đem Lâu Hướng Vãn xé sát ra thành nhiều mảnh.

      "Nô tì bái kiến Vương gia!" Vẫn nên lễ phép với là tốt nhất, dù sao Dung Trắc Phi cũng là thiên kim Minh Thừa tướng, nhưng việc Phượng Kính Dạ bao che cho Lâu Hướng Vãn, khiến Dung Trắc Phi cho rằng Lâu Hướng Vãn kia dụ dỗ Phượng Kính Dạ, chắc lại xảo ngôn vào bên tai mới khiến Phượng Kính Dạ mất hết minh, nhân chứng vật chứng đều có đủ vậy mà lại quay sang hoài nghi mình hạ độc giết Lưu Thẩm.

      "Miễn lễ." Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, gương mặt tuấn mỹ đầy gió xuân cùng kèm theo nụ cười ưu nhã, trong thần sắc còn toát ra phong thái của hậu duệ hoàng tộc, làm người ta biết đối với Dung Trắc Phi là như thế nào.

      "Vương gia, Lưu Thẩm ràng do Lâu Hướng Vãn hại chết, vì muốn trả thù nên mới phái Đoàn Tử hạ độc giết người. Hôm nay Lâu Hướng Vãn xúi giục Vương gia mang người đến chỗ của nô tì, ràng muốn hãm hại nô tì, nô tì đường đường là Trắc Phi của Phượng vương phủ, là đại tiểu thư của Minh Gia, vậy mà lại bị tiện tỳ vũ nhục, kính xin Vương gia trả lại nô tì công đạo!" Từng chữ từng chữ sắc lạnh như đao nhọn, Dung Trắc Phi kiêu căng hất cằm lên, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ giờ trở nên cực kỳ vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn căm hận thể hạ sát Lâu Hướng Vãn.

      "A, Minh Dung nàng hiểu lầm rồi, Bổn vương chỉ sang đây để xem trường Lưu Thẩm bị giết thôi, Minh Dung nàng nghĩ ngợi quá nhiều rồi đó." Dùng sức mới phá được ngàn cần (hán việt là: Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân), thấy Dung Trắc Phi ăn thẳng thắng làm Phượng Kính Dạ phải biểu bản tính lười biếng ưu nhã, chậm rãi mở miệng giải vây cho Lâu Hướng Vãn, "Về việc độc này rốt cuộc do ai bỏ vào, kẻ nào giết người, Bổn vương vẫn còn chưa tra ra được, cho nên vô bằng vô cớ mà , Phượng vương phủ chúng ta nên làm lớn chuyện này ra, chúng ta cần phải thận trọng từ lời đến việc làm, chẳng lẽ Minh Thừa tướng có dạy cho Dung Trắc Phi biết hay sao?"

      "Nô tì kích động!" Theo lời Phượng Kính Dạ , sắc mặt Dung Trắc Phi càng ngày càng vặn vẹo, dù biết Phượng Kính Dạ cố che chở cho Lâu Hướng Vãn, nhưng lại thể làm gì, dù sao Lưu Thẩm bị giết cũng chưa có bằng chứng xác thực, nhưng trong lòng Dung Trắc Phi lại gia tăng thêm hận thù với Lâu Hướng Vãn!

      Vương gia tới đây phải để tra án, căn bản tới để khích bác ly gián có, chắc sợ mình chưa đủ bị người khác căm hận muốn giết chết hay sao? Nhìn ánh mắt dữ tợn của Dung Trắc Phi cứ nhìn chằm chằm vào, Lâu Hướng Vãn bất mãn trừng mắt nhìn nụ cười ưu nhã của Phượng Kính Dạ, căn bản vương gia gây nhiều sóng gió ăn ngon hay sao, cố tình thổi thêm cuồng phong bão tố tới đây, để nước càng ngày càng đục, sóng càng ngày càng dâng cao hơn ư!

      Phượng Kính Dạ đón nhận ánh mắt oán trách của Lâu Hướng Vãn, bờ môi mỏng càng cười đắc ý hơn, nhìn biểu Tiểu Mộc Đầu càng khiến cho rằng nàng vì quá mới ngụy trang thế, nên cần bức nàng, để nàng biểu lộ tình cảm chân của mình ra nhiều hơn.

      ràng Phượng Kính Dạ muốn chế nhạo mình mà, Lâu Hướng Vãn tức giận đến độ muốn ói máu, đáng tiếc khi nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Vương gia, rồi nghĩ đến việc hôm nay mình trở thành cá bị làm thịt, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.

      Lo Lâu Hướng Vãn bị chọc tức, Phượng Kính Dạ cảm thấy tâm tình tốt lên liền thu nụ cười lại, " đến phòng của Lưu Thẩm xem chút, Quân Hàn, nhân cơ hội này ngươi hãy sử dụng Kỳ Hoàng Chi Thuật (*) cẩn thận chút.

      (*)Kỳ Hoàng Chi Thuật :hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.

      Phượng Kính Dạ híp mắt lại, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo, xuất của Dịch Quân Hàn quá kì quái, nếu như đến đây có bất kỳ mục đích gì, Phượng Kính Dạ tin, đáng tiếc dù Long Vệ tra ra được tự nhiên Phượng Kính Dạ cũng có cách bức người sau lưng Dịch Quân Hàn phải xuất .

      Lưu Thẩm vẫn chết nằm ở giường, bị thất khiếu chảy máu, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, cặp mắt trợn to đầy máu, xem ra trước khi chết chịu rất nhiều thống khổ.

      Dịch Quân Hàn cũng biết chút ít y thuật, nhưng đó chỉ cần là người tập võ điều biết. Rốt cuộc vẫn phải để Lâu Hướng Vãn qua xem, nhìn thi thể trong lúc, mặt Lâu Hướng Vãn hơi ngẩn ra, đây là thuốc được bào chế từ hóa cốt thảo.

      Hóa cốt thảo sinh trưởng ở cạnh mộ người chết, sinh trưởng từ hấp thu xác chết bị thối rửa, đây là loại dược cực độc, kẻ bị trúng độc chịu đau đớn của lục phủ ngũ tạng thối rửa, thuốc này do được đưa vào từ cổ họng, nên chỉ trong chốc lát, cổ họng liền biến dạng, cách nào kêu cứu, phải chịu đựng đau đớn dữ dỗi từ bụng, sau đó dần dần bị thối rửa cho đến chết.

      Tính chất đặc thù của hóa cốt thảo là bên cạnh thi thể loại côn trùng được đặt tên là sâu keo, sâu keo này cực kì thích mùi hương của hóa cốt thảo, nên chỉ cần ngửi được mùi của hóa cốt thảo, sâu keo bay đến đậu lại rất lâu, cho nên nếu Dung Trắc Phi phái người hạ độc, chỉ cần người hạ độc có tiếp xúc với hóa cốt thảo, đương nhiên sâu keo bay đến bên nàng ta.

      Chỉ trong chốc lát, tại sảnh đường.

      "Quân Hàn, Bổn vương ra đảm bảo với Dung Trắc Phi, rằng lão bà chết phải do bị người mình hạ độc, ngươi cần phải nắm chắc mười phần, bằng Bổn vương phải làm theo lời của Dung Trắc Phi." Ngồi ghế trong sảnh đường, Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, nghe như đùa nhưng ánh mắt phượng lại đầy sắc bén. Nếu như Dịch Quân Hàn thể kiểm chứng được gì, Phượng Kính Dạ tuyệt đối bỏ qua cho .

      "Quân Hàn hiểu." Đối với những lời đe dọa của Phượng Kính Dạ, mặt Dịch Quân Hàn vẫn chút biểu tình, sau đó đem những lời Lâu Hướng Vãn lén lút , liền ra trong lần.

      Lâu Hướng Vãn liếc thấy sắc mặt Dung Trắc Phi trở nên u ám, độc này ắt do Dung Trắc Phi hạ. Dù sao lúc Đoàn Tử và Quân Hàn ra cửa hốt thuốc liền bị người theo dõi, nếu như phải do Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn nghĩ ra được có người thứ hai nhúng tay vào, nhưng nhìn thấy sắc mặt oán hận của Dung Trắc Phi thể làm thịt mình, Lâu Hướng Vãn cố giữ bình tĩnh để mình thất bại, nhưng xem ra Dung Trắc Phi hề sợ hãi chút nào. Chỉ là phải trong mười hai canh giờ, sâu keo mới có thể ngửi được mùi của hóa cốt thảo.

      " vậy, Lôi Bôn hãy phái Long Cửu chuyến đến bãi tha ma bắt ít sâu keo đến đây." Phượng Kính Dạ cười châm biếng, dường như đối với hóa cốt thảo cùng sâu keo rất có hứng thú, nếu cố ý phái Long Cửu đến bãi tha ma bắt côn trùng.

      "Tiểu Mộc đầu, tới đây, châm trà cho Bổn vương." Ánh mắt Phượng Kính Dạ đảo vòng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, nếu như vương phủ vẫn yên tĩnh chẳng xảy ra chuyện gì, đoán chừng cả đời này nàng ấy mãi là Tiểu Mộc đầu.

      Có người hạ lệnh cầu, dù Lâu Hướng Vãn muốn, cũng chỉ có thể hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, châm trà rót nước cho Vương gia.

      "Vương gia, độc phải do ta hạ." Lúc Lâu Hướng Vãn đưa chun trà lên, giọng mở miệng lần nữa.

      "Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ mỉm cười nhận lấy chun trà.

      "Cũng phải do Quân Hàn làm." Lâu Hướng Vãn ngừng cố gắng , nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ từ rạng rỡ chuyển thành rét lạnh, Lâu Hướng Vãn co người lại, thấy sắc mặt chuyển đổi quá nhanh.

      "Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ khẽ hừ lạnh, liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn cái.

      "Vương gia làm theo Quân Lệnh gì!" Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa bị Phượng Kính Dạ chọc tức đến thở nổi. ràng, mới vừa rồi mặt Vương gia còn rất bình thường, nhưng sao tự nhiên nhìn Quân Hàn như hung thủ giết người, còn uy hiếp gì làm theo Quân Lệnh.

      "Bổn vương chỉ cao hứng." Mắt phượng nhíu lại, Phượng Kính Dạ thản nhiên thưởng thức trà, bức Dịch Quân Hàn người sau lưng sao có thể xuất đầu lộ diện, vất vả mới đưa người vào trong vương phủ, đương nhiên để cho Dịch Quân Hàn bị đuổi ra ngoài, tất nhiên phái người điều tra lai lịch của hóa cốt thảo, chỉ cần đối phương vừa động, Phượng Kính Dạ mới có thể điều tra ràng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :