1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 27: Phệ Tâm Cổ
      "Tiểu Mộc đầu." Phượng Kính Dạ thở dài, cúi đầu nhìn vết cắn của mình cổ tay Lâu Hướng Vãn, bàn tay trái rơi đỉnh đầu của nàng, chỉ là có vò rối tóc nữa.

      Giọng chất phác tựa hồ vang ở bên tai, quá gần, Lâu Hướng Vãn cảm giác cả người căng thẳng, nhưng bàn tay đặt sau ót mang đến luồng cảm giác ấm áp ra được, tựa gần như vậy, khắp người Phượng Kính Dạ toát ra hơi thở nhàn nhạt của nam nhân thành thục, khiến Lâu Hướng Vãn biết vì sao mặt có chút nóng ran, bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

      "Tiểu Mộc đầu, tại sao đối với tất cả mọi người đều mềm lòng, nhưng với bản vương lại lạnh lùng như thế . . . . . ." Hai chữ Lãnh tình quấn quanh ở đầu lưỡi, lại cuối cùng thể ra.

      Phượng Kính Dạ yên lặng đối mặt nàng, trong hơi thở mang theo liều lĩnh đầy cuồng ngạo tự tin, bởi chính mình muốn cầu xin tình cảm của Tiểu Mộc đầu, cho nên chỉ có thể bắt buộc Tiểu Mộc Đầu tiến vào trong thế giới của bản thân , cho dù nó tràn đầy máu tanh cùng nguy hiểm. Phượng Kính Dạ híp chặt đôi mắt đen lại, trước khi hoàn thành nghiệp lớn, cần Tiểu Mộc Đầu phải ưỡng thẳng người cùng sóng vai.

      "Mộc Mộc, nhớ lời Bổn vương , nên tin bất luận kẻ nào." Phượng Kính Dạ khẽ thầm, vốn dĩ thanh réo rắt lại bị ép xuống vô cùng thấp, tựa như lời thầm của người .

      Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, mơ màn nhìn Phượng Kính Dạ, "Cũng thể tin Vương gia sao?"

      Phượng Kính Dạ trầm mặc, im lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lần nữa mở miệng bất đắc dĩ , "Ngoại trừ Bổn vương!"

      "Vậy Vương gia lừa gạt ta sao?" Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cực đẹp của Phượng Kính Dạ, khóe mắt hẹp dài có chút cong lên, mang theo loại phong thái liều lĩnh trời sanh. có thể tin sao? Lời hứa của người hoàng gia, có thể tin tưởng sao?

      "Đương nhiên!" Phượng Kính Dạ cười hồi, bờ môi mỏng uốn cong tạo nét hoàn mỹ, đẹp tựa như tranh vẽ. Chỉ cần tin mình Bổn vương là đủ.

      Lâu Hướng Vãn nhìn dấu răng in cổ tay mình vẫn ngừng từ từ biến mất, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt khẳng định của Phượng Kính Dạ, liền cúi đầu xuống. Năm đó, tất cả những chuyện xảy ra ở trong Dược Vương Cốc liền thoáng tái nhanh trong đầu nàng, nếu như phải bị người phản bội, vậy tất cả mọi chuyện xảy ra. Mình có thể tin tưởng ?

      Đồng thời, Lâu Hướng Vãn vẫn muốn thử lựa chọn tin tưởng, vì vậy gật đầu cái, nàng nhớ kỹ lời hứa hôm nay của , lời hứa của vương gia hoàng tộc.

      Mặc dù hiểu tại sao Vương gia cắn mình, rồi mới đáp ứng để cho Dịch Quân Hàn ở lại trong vương phủ, chỉ là nhìn thấy dấu răng cánh tay chút, Lâu Hướng Vãn thầm trong miệng, rồi sau đó ra khỏi thư phòng. khắc sau, trong lúc nàng đóng cánh cửa kia lại, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ ngồi ngay ngắn ở trước thư án, lại cầm quyển tấu chương lên. phải vì trời quá nóng, nên Vương gia bị làm cho hồ đồ đó chứ.

      Tựa hồ nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cong lên nở nụ cười. Tiểu Mộc Đầu lại bị dọa sợ liền ‘rầm’ tiếng, trực tiếp đóng cửa thư phòng lại, tiếng bước chân vang lên thùng thùng ở trong viện.

      Phượng Kính Dạ thở dài tiếng, lắc đầu cái, nhu quang trong mắt phượng bị chìm xuống thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, thanh lạnh lùng mấy phần,"Vào ."

      "Vương gia." Bóng dáng Lôi Bôn bước ra từ trong phòng nghỉ ngơi cạnh thư phòng, vóc người khôi ngô mang theo vẻ lạnh lùng. Ngoại trừ khi đối mặt với Phượng Kính Dạ mới lộ ra dáng vẻ trung thành tuyệt đối, "Long Vệ hoàn toàn tra ra được tư liệu người được Lâu nương mang vào trong vương phủ, chỉ có khách điếm biết gọi là Dịch Quân Hàn, có phải tên hay cũng thể nào tra ra được."

      Cả Long Vệ của Phượng Kính Dạ cũng tra ra được người, như vậy chỉ có khả năng, đối phương là mật thám sát thủ, nên tất cả mọi việc đều bị chôn vùi . Hơn nữa phải sát thủ bình thường, bằng với mạng lưới tình báo cường đại của Long Vệ có thể điều tra ra được.

      "Hãy đổi sang thành bốn người trong đội quân tinh nhuệ của Long Vệ, bảo vệ Tiểu Mộc Đầu an toàn. Nếu như thấy Dịch Quân Hàn có điều gì ổn, giết tha!" Phượng Kính Dạ cúi đầu tiếp tục thẩm duyệt tấu chương trong tay, trong giọng điệu có thể nghe ra sát cơ nồng nặc.

      Nếu như chỉ vô tình gặp gỡ, vương phủ coi như nuôi thêm người, nếu như là có người phái đến gần Tiểu Mộc đầu, nụ cười Phượng Kính Dạ lạnh băng đầy tàn khốc. Vậy xem như gậy ông đập lưng ông, thay vì lần này đem Dịch Quân Hàn đuổi , sau này ắt sẽcó người thứ hai xuất , vậy chi bằng cứ để thế cục nằm trong lòng bàn tay mình.

      Thời điểm Lâu Hướng Vãn trở lại Thu Phong Viện, Dịch Quân Hàn theo Lôi quản gia đến nơi lĩnh đồ dùng hàng ngay. Khi vào đến phòng viện bên trái, tiếng ho khan đè nén từ trong phòng truyền ra.

      "Tiểu thư." Thấy Lâu Hướng Vãn vào cửa, Dịch Quân Hàn đứng dậy, cùng thanh trong trẻo lạnh lùng với vết máu ở khóe miệng vẫn còn chưa được lau khô. mặc bộ trường sam màu xanh của nô tài, dung mạo tuấn tú gì mấy, nhưng vầng trán lại mang theo loại cảm giác khiến người tôn kính.

      Vốn dĩ Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa nhận ra, vì dù sao cách nhiều năm như vậy. Khi xưa, cũng chỉ thoáng nhìn thấy kinh hỏang. Với lại thân phận Dịch Quân Hàn đặc biệt như thế, làm sao có thể xuất tại kinh thành Vương triều Tố Nguyên. Nếu giờ phút này, chỉ cần nhìn kỹ lại, rốt cuộc thấy khuôn mặt của Lâu Hướng Vãn có mấy phần quen thuộc.

      "Tiểu thư?" Thái độ Dịch Quân Hàn vẫn cứ ngẩn ra, mánh khóe chính là sát chiêu của kẻ tập võ, tuyệt đối dễ dàng bày tỏ ra cho người thấy. Tuy nhiên cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng, sau đó liền trầm mặc xuống.

      Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâu Hướng Vãn hạ xuống cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch có chút yếu, nhưng sau khi tra xét ràng, cảm nhận được mạch đập kì quái, mạch đập như có như núp dưới mạch đập bình thường, đột nhiên Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Hàn, " phải độc, mà là cổ? (chính là loại sâu độc xa xưa) "

      Trong con ngươi nâu nhạt của Dịch Quân Hàn lần nữa xẹt qua vẻ khiếp sợ, đầu lông mày chau xuống, giống như người trúng độc phải là mình, thanh nhàng, "Là cổ độc, tên là Phệ Tâm."

      Lại là Phệ Tâm! Lâu Hướng Vãn dời tay khỏi mạch đập, khó trách Dịch Quân Hàn lại xuất ở nơi này, lại còn bị ném ra từ đổ phường, cổ độc Phệ Tâm được chia ra làm hai loại: tử cổ và mẫu cổ, là loại cực kỳ khó, là loại cổ trùng trân quý nhất của Miêu Cương, sau khi bị trúng Phệ Tâm dù cho người lơ đãng mấy cũng thay đổi.

      Nếu là người ôn hòa càng trở nên nóng nảy, nếu là người hiểu lễ nghĩa tri thức bị Phệ Tâm cắn nuốt làm mất hết tất cả lễ nghi liêm sỉ trở thành kẻ thô lỗ cuồng bạo. Sau khi người dưỡng cổ biến thành tử cổ, mẫu cổ cảm ứng được tử cổ, phá thể ra. Lúc này, cổ độc rất nguy hiểm, hoàn toàn mê hoặc hết tâm trí của con người, cả người quan trọng nhất cũng bị nó biến thành kẻ mình căm hận nhất, giết cho tới thống khoái mới dừng.

      Cho nên Dịch Quân Hàn bất đắc dĩ mới phải rời , chỉ sợ biết ngày sau có thương tổn đến người kia , nên mới đến vương triều Tố Nguyên. Lâu Hướng Vãn chợt cười, căn bản chỉ nhất thời vì mềm lòng, trong lúc quan trọng chỉ muốn cứu người, nghĩ đến nếu sư phụ biết việc này chắc cũng rất vui mừng.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 27: Phệ Tâm Cổ
      "Tiểu Mộc đầu." Phượng Kính Dạ thở dài, cúi đầu nhìn vết cắn của mình cổ tay Lâu Hướng Vãn, bàn tay trái rơi đỉnh đầu của nàng, chỉ là có vò rối tóc nữa.

      Giọng chất phác tựa hồ vang ở bên tai, quá gần, Lâu Hướng Vãn cảm giác cả người căng thẳng, nhưng bàn tay đặt sau ót mang đến luồng cảm giác ấm áp ra được, tựa gần như vậy, khắp người Phượng Kính Dạ toát ra hơi thở nhàn nhạt của nam nhân thành thục, khiến Lâu Hướng Vãn biết vì sao mặt có chút nóng ran, bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

      "Tiểu Mộc đầu, tại sao đối với tất cả mọi người đều mềm lòng, nhưng với bản vương lại lạnh lùng như thế . . . . . ." Hai chữ Lãnh tình quấn quanh ở đầu lưỡi, lại cuối cùng thể ra.

      Phượng Kính Dạ yên lặng đối mặt nàng, trong hơi thở mang theo liều lĩnh đầy cuồng ngạo tự tin, bởi chính mình muốn cầu xin tình cảm của Tiểu Mộc đầu, cho nên chỉ có thể bắt buộc Tiểu Mộc Đầu tiến vào trong thế giới của bản thân , cho dù nó tràn đầy máu tanh cùng nguy hiểm. Phượng Kính Dạ híp chặt đôi mắt đen lại, trước khi hoàn thành nghiệp lớn, cần Tiểu Mộc Đầu phải ưỡng thẳng người cùng sóng vai.

      "Mộc Mộc, nhớ lời Bổn vương , nên tin bất luận kẻ nào." Phượng Kính Dạ khẽ thầm, vốn dĩ thanh réo rắt lại bị ép xuống vô cùng thấp, tựa như lời thầm của người .

      Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, mơ màn nhìn Phượng Kính Dạ, "Cũng thể tin Vương gia sao?"

      Phượng Kính Dạ trầm mặc, im lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lần nữa mở miệng bất đắc dĩ , "Ngoại trừ Bổn vương!"

      "Vậy Vương gia lừa gạt ta sao?" Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cực đẹp của Phượng Kính Dạ, khóe mắt hẹp dài có chút cong lên, mang theo loại phong thái liều lĩnh trời sanh. có thể tin sao? Lời hứa của người hoàng gia, có thể tin tưởng sao?

      "Đương nhiên!" Phượng Kính Dạ cười hồi, bờ môi mỏng uốn cong tạo nét hoàn mỹ, đẹp tựa như tranh vẽ. Chỉ cần tin mình Bổn vương là đủ.

      Lâu Hướng Vãn nhìn dấu răng in cổ tay mình vẫn ngừng từ từ biến mất, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt khẳng định của Phượng Kính Dạ, liền cúi đầu xuống. Năm đó, tất cả những chuyện xảy ra ở trong Dược Vương Cốc liền thoáng tái nhanh trong đầu nàng, nếu như phải bị người phản bội, vậy tất cả mọi chuyện xảy ra. Mình có thể tin tưởng ?

      Đồng thời, Lâu Hướng Vãn vẫn muốn thử lựa chọn tin tưởng, vì vậy gật đầu cái, nàng nhớ kỹ lời hứa hôm nay của , lời hứa của vương gia hoàng tộc.

      Mặc dù hiểu tại sao Vương gia cắn mình, rồi mới đáp ứng để cho Dịch Quân Hàn ở lại trong vương phủ, chỉ là nhìn thấy dấu răng cánh tay chút, Lâu Hướng Vãn thầm trong miệng, rồi sau đó ra khỏi thư phòng. khắc sau, trong lúc nàng đóng cánh cửa kia lại, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ ngồi ngay ngắn ở trước thư án, lại cầm quyển tấu chương lên. phải vì trời quá nóng, nên Vương gia bị làm cho hồ đồ đó chứ.

      Tựa hồ nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cong lên nở nụ cười. Tiểu Mộc Đầu lại bị dọa sợ liền ‘rầm’ tiếng, trực tiếp đóng cửa thư phòng lại, tiếng bước chân vang lên thùng thùng ở trong viện.

      Phượng Kính Dạ thở dài tiếng, lắc đầu cái, nhu quang trong mắt phượng bị chìm xuống thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, thanh lạnh lùng mấy phần,"Vào ."

      "Vương gia." Bóng dáng Lôi Bôn bước ra từ trong phòng nghỉ ngơi cạnh thư phòng, vóc người khôi ngô mang theo vẻ lạnh lùng. Ngoại trừ khi đối mặt với Phượng Kính Dạ mới lộ ra dáng vẻ trung thành tuyệt đối, "Long Vệ hoàn toàn tra ra được tư liệu người được Lâu nương mang vào trong vương phủ, chỉ có khách điếm biết gọi là Dịch Quân Hàn, có phải tên hay cũng thể nào tra ra được."

      Cả Long Vệ của Phượng Kính Dạ cũng tra ra được người, như vậy chỉ có khả năng, đối phương là mật thám sát thủ, nên tất cả mọi việc đều bị chôn vùi . Hơn nữa phải sát thủ bình thường, bằng với mạng lưới tình báo cường đại của Long Vệ có thể điều tra ra được.

      "Hãy đổi sang thành bốn người trong đội quân tinh nhuệ của Long Vệ, bảo vệ Tiểu Mộc Đầu an toàn. Nếu như thấy Dịch Quân Hàn có điều gì ổn, giết tha!" Phượng Kính Dạ cúi đầu tiếp tục thẩm duyệt tấu chương trong tay, trong giọng điệu có thể nghe ra sát cơ nồng nặc.

      Nếu như chỉ vô tình gặp gỡ, vương phủ coi như nuôi thêm người, nếu như là có người phái đến gần Tiểu Mộc đầu, nụ cười Phượng Kính Dạ lạnh băng đầy tàn khốc. Vậy xem như gậy ông đập lưng ông, thay vì lần này đem Dịch Quân Hàn đuổi , sau này ắt sẽcó người thứ hai xuất , vậy chi bằng cứ để thế cục nằm trong lòng bàn tay mình.

      Thời điểm Lâu Hướng Vãn trở lại Thu Phong Viện, Dịch Quân Hàn theo Lôi quản gia đến nơi lĩnh đồ dùng hàng ngay. Khi vào đến phòng viện bên trái, tiếng ho khan đè nén từ trong phòng truyền ra.

      "Tiểu thư." Thấy Lâu Hướng Vãn vào cửa, Dịch Quân Hàn đứng dậy, cùng thanh trong trẻo lạnh lùng với vết máu ở khóe miệng vẫn còn chưa được lau khô. mặc bộ trường sam màu xanh của nô tài, dung mạo tuấn tú gì mấy, nhưng vầng trán lại mang theo loại cảm giác khiến người tôn kính.

      Vốn dĩ Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa nhận ra, vì dù sao cách nhiều năm như vậy. Khi xưa, cũng chỉ thoáng nhìn thấy kinh hỏang. Với lại thân phận Dịch Quân Hàn đặc biệt như thế, làm sao có thể xuất tại kinh thành Vương triều Tố Nguyên. Nếu giờ phút này, chỉ cần nhìn kỹ lại, rốt cuộc thấy khuôn mặt của Lâu Hướng Vãn có mấy phần quen thuộc.

      "Tiểu thư?" Thái độ Dịch Quân Hàn vẫn cứ ngẩn ra, mánh khóe chính là sát chiêu của kẻ tập võ, tuyệt đối dễ dàng bày tỏ ra cho người thấy. Tuy nhiên cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng, sau đó liền trầm mặc xuống.

      Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâu Hướng Vãn hạ xuống cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch có chút yếu, nhưng sau khi tra xét ràng, cảm nhận được mạch đập kì quái, mạch đập như có như núp dưới mạch đập bình thường, đột nhiên Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Hàn, " phải độc, mà là cổ? (chính là loại sâu độc xa xưa) "

      Trong con ngươi nâu nhạt của Dịch Quân Hàn lần nữa xẹt qua vẻ khiếp sợ, đầu lông mày chau xuống, giống như người trúng độc phải là mình, thanh nhàng, "Là cổ độc, tên là Phệ Tâm."

      Lại là Phệ Tâm! Lâu Hướng Vãn dời tay khỏi mạch đập, khó trách Dịch Quân Hàn lại xuất ở nơi này, lại còn bị ném ra từ đổ phường, cổ độc Phệ Tâm được chia ra làm hai loại: tử cổ và mẫu cổ, là loại cực kỳ khó, là loại cổ trùng trân quý nhất của Miêu Cương, sau khi bị trúng Phệ Tâm dù cho người lơ đãng mấy cũng thay đổi.

      Nếu là người ôn hòa càng trở nên nóng nảy, nếu là người hiểu lễ nghĩa tri thức bị Phệ Tâm cắn nuốt làm mất hết tất cả lễ nghi liêm sỉ trở thành kẻ thô lỗ cuồng bạo. Sau khi người dưỡng cổ biến thành tử cổ, mẫu cổ cảm ứng được tử cổ, phá thể ra. Lúc này, cổ độc rất nguy hiểm, hoàn toàn mê hoặc hết tâm trí của con người, cả người quan trọng nhất cũng bị nó biến thành kẻ mình căm hận nhất, giết cho tới thống khoái mới dừng.

      Cho nên Dịch Quân Hàn bất đắc dĩ mới phải rời , chỉ sợ biết ngày sau có thương tổn đến người kia , nên mới đến vương triều Tố Nguyên. Lâu Hướng Vãn chợt cười, căn bản chỉ nhất thời vì mềm lòng, trong lúc quan trọng chỉ muốn cứu người, nghĩ đến nếu sư phụ biết việc này chắc cũng rất vui mừng.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 28: Lưu thẩm rơi xuống nước.
      Mặc dù Dịch Quân Hàn rất kinh ngạc với y thuật của Lâu Hướng Vãn, nhưng bản tính trời sinh trầm mặc, dù có muốn nhiều lời cũng chỉ biết im lặng. Lâu Hướng Vãn đưa ra phương thuốc, để Dịch Quân Hàn trực tiếp lấy. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, tâm trạng Lâu Hướng Vãn khá tốt, liền vui vẻ quan sát đám người ở Tiền Viện. Nô tài cùng nha hoàn nhìn nàng liền cung hô tiếng Lâu nương, mà nàng lại khá quen nghe hô tiếng Mộc Mộc.

      "Lưu Thẩm, ăn có thể ăn bậy, nhưng thể bậy, chuyện này bị Lâu nương nghe thấy xong đâu." Thân là nha hoàn cận thân của Dung Trắc Phi, Tiểu Nha liếc mắt thấy Lâu Hướng Vãn tới, cố ý mở miệng, " nương nhà này, danh tiết là đều quan trọng nhất."

      "Ta đây là lão bà dĩ nhiên biết, nhưng ả ta lại biết xấu hổ dám đem nam nhân nuôi trong viện. Khi đóng cửa tắt đèn, ai biết làm nên những chuyện biết xấu hổ gì chứ." Kể từ lần trước Lưu Thẩm đánh Lâu Hướng Vãn hơi mười roi, liền được đưa vào trong viện của Dung Trắc Phi, dĩ nhiên liền biết cách cấu kết nịnh hót Tiểu Nha.

      " à?" Thấy Lâu Hướng Vãn dừng bước, Tiểu Nha đắc ý ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khiêu khích. Chỉ là nha hoàn ngoại viện, cứ tưởng rằng ai sánh bằng mình sao, hừm! Ỷ mình là ai, mà dám cùng Vương gia ngồi ngang hàng ăn cơm hả!

      "Tiểu Nha nương, ngươi vẫn chưa có lấy chồng nên hiểu những chuyện này, có vài nữ nhân chính là hạ tiện, có nam nhân sống được, quyến rũ được Vương gia liền tự mình nuôi hán tử ở trong viện." Lưu Thẩm cười bỉ ổi, mặt đầy nếp nhăn cùng vẻ thấp hèn, giống như nhìn thấy Lâu Hướng Vãn cùng với Dịch Quân Hàn ở trong viện cởi hết quần áo nằm sàng đan vậy.

      Lâu Hướng Vãn chậm rãi xoay người, nhíu mày nhìn Dịch Quân Hàn đứng ở phía sau, bất quá chỉ mới ngày, gian tình cũng bị rồi, nếu như qua mấy ngày nữa, có khi hài tử cũng lọt ra ngoài hay .

      Dịch Quân Hàn lạnh nhạt, nhíu mày lại. Lâu Hướng Vãn còn suy tư nguyên nhân gian tình phát ra, bóng dáng màu xanh liền xông thẳng đến.

      "Đừng!" Lâu Hướng Vãn há to mồm, Lưu Thẩm hét lên thảm thiết tiếng, sau đó thân thể mập mạp trực tiếp bay lên giữa trung ra đường vòng cung, phịch tiếng rơi vào hồ bên cạnh.

      Lâu Hướng Vãn liền nâng váy, thình thịch chạy tới, khuôn mặt nhắn tức giận đến xanh mét, giận dữ nhìn Dịch Quân Hàn, "Ai cho ngươi động thủ!" biết mình thể dùng nội lực sao? Do dùng nội lực khiến cổ độc trong thân thể liền phát tấn khiến người mất thăng bằng, lập tức hộc máu.

      Đương nhiên, Dịch Quân Hàn liền ưỡng thẳng người lên, gương mặt tuấn tú của xuất tia máu từ khóe miệng tràn ra, lập tức bị tay giơ lên hờ hững lau .

      Lưu Thẩm ở bên này bị ném vào trong ao, do biết bơi, y như con vịt cứ uỵch uỵch mấy cái, mặt nước chỉ còn lưu lại mấy bong bóng nổi ùng ục ùng ục, người liền bị nhấn chìm xuống dưới nước. Trái lại, Tiểu Nha rất thờ ơ lạnh nhạt, chết lão bà cũng hề quan trọng, dù sao người xui xẻo vẫn là Lâu Hướng Vãn.

      bị rơi xuống nước, đành phải tự mình cứu thôi! Lâu Hướng Vãn quay đầu lại hung hăng uy hiếp Dịch Quân Hàn, chỉ thiếu giương nanh múa vuốt thôi, "Ngươi đứng ở chỗ này, được nhúc nhích dù chỉ bước!"

      "Còn có các ngươi, tất cả được nhúc nhích, người là do ta ném xuống, tự ta cứu!" Trực tiếp ra lệnh thị vệ bốn phía được nhúc nhích, Lâu Hướng Vãn trong đám thị vệ này có người của Dung Trắc Phi hay . Nếu ở dưới nước bị động tay động chân, Lưu Thẩm chết đuối phiền toái.

      Sau khi hung hăng ra lệnh, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ Ô Quy di chuyển đến bên bờ hồ, chờ chút, thấy phao mặt nước càng ngày càng ít, đoán chừng Lưu Thẩm uống đủ nước, lúc này mới phịch tiếng nhảy vào trong hồ cứu người.

      Nếu lão bà nát miệng này có thể chết đuối là tốt! Ở dưới nước, Lâu Hướng Vãn nghĩ, dù sao có ai trông thấy, trực tiếp hung hăng bấm vào hông Lưu thẩm mấy cái, để giải tỏa áp lực tinh thần, lúc này sức lực, thấy ánh mắt Lưu Thẩm trợn trắng, dần dần chìm xuống nước, mới kéo người nổi lên mặt nước.

      "Ngươi mau qua đây, dùng sức hướng vào bụng Lưu thẩm, để nước trong bụng văng ra ngoài." Lâu Hướng Vãn lau nước khuôn mặt, may mắn do trời nóng, chắc là bị gió rét.

      tên nô tài bên cạnh lập tức tiến lên, dùng sức đấm mấy quyền vào phổi Lưu Thẩm, rốt cuộc Lưu Thẩm bị sặc, phun ra ít nước, nằm mặt đất nhếch nhác ho khan.

      Người vẫn còn sống, nhiều đôi mắt chứng kiến, đoán chừng nếu bà ta chết cũng có quan hệ tới mình, Lâu Hướng Vãn cau mũi cái, tức giận nhìn Dịch Quân Hàn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, vẫn thở phì phò, "Cùng ta trở về!"

      Quả giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mình có ra lệnh, Dịch Quân Hàn liền theo thói quen trực tiếp bảo vệ chủ nhân, đem Lưu Thẩm ném vào trong hồ, đoán chừng còn biết nơi này thể tùy tiện giết người, Lâu Hướng Vãn hoài nghi mới vừa rồi rơi xuống chính là đầu Lưu Thẩm, cùng hình ảnh máu tươi ba thước bắn tung tóe.

      Vừa rồi trở về Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn thay xong y phục, Đoàn Tử thình thịch chạy tới, thở phì phì lúc, mặt đầy lo lắng, "Mộc Mộc, ngươi sao chớ?"

      " sao Đoàn Tử, ngươi hốt hai phần thuốc, phần cho ta, phần mang đến cho Lưu Thẩm, nhớ, nhất định phải tự mình ngươi hành động." Hắt hơi cái, Lâu Hướng Vãn lặng lẽ nhìn ánh mặt trời loá lên, trời nóng như vậy, ở trong nước lúc dễ bị phong hàn? Chẳng lẽ nhân phẩm mình kém cỏi, nên ông trời thấy mình quen mắt ư?

      "Tại sao phải hốt thuốc cho tiện bà chết tiệc đó?" Đoàn Tử xù lông, thở phì phò bắt đầu trách móc, sau đó tay khoác lên trán Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi phải bị sặc nước mà trở nên ngu ngốc chứ?"

      "Ngươi nằm mơ , ngươi muốn để ta bị Lôi quản gia phạt sao? Vết thương sau lưng của ta vẫn còn đau đó, nhanh mau hốt thuốc , nhớ, hai phần thuốc giống nhau như đúc, cho phép để người thứ ba nhúng tay vào." Lâu Hướng Vãn thể cẩn thận, ai bảo Lưu Thẩm bây giờ là người của Dung Trắc Phi, cẩn thận bị người khác gài tang vật vào, gánh lấy tội danh giết người.

      Đoàn Tử vẫn như cũ cam lòng trợn to mắt, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn nghiêm mặt lộ ra khí thế hung hăng bừng bừng, cam lòng hốt thuốc, dù trong đầu vẫn còn chưa hiểu.

      Mắt Dịch Quân Hàn khôi phục như cũ, xen lẫn vẻ lạnh nhạt nhìn Lâu Hướng Vãn xoa xoa lỗ mũi, ngờ tới nàng ta lại lương thiện vậy, dù khôn khéo mấy, dù có hơi lười biếng nhưng vẫn rất cẩn thận, tỉ mỉ trong từng chi tiết.

      "Về sau có mệnh lệnh của ta, cho phép tùy tiện ra tay!" Lâu Hướng Vãn giải quyết Đoàn Tử xong, quay đầu tìm Dịch Quân Hàn tính sổ, thấy Dịch Quân Hàn mở miệng, trông bộ dáng rất lạnh nhạt, liền tức giận cắn răng đứng dậy, "Có phải ngươi muốn độc phát bỏ mình hả?"

      Nội lực Dịch Quân Hàn cực mạnh, lúc trước dùng rất nhiều dược liệu trân quý, nên mới có thể khắc chế được cổ độc, nhưng thời gian trôi qua, mẫu cổ trong thân thể càng ngày càng gia tăng, cho nên chỉ dựa vào nội lực hoàn toàn thể áp chế nổi, chỉ cần khẽ động phá vỡ thăng bằng, vậy thể cứu chữa được nữa rồi.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 29: Hạ độc đến chết.
      "Mộc Mộc, nếu ngươi tin ta, vậy để Dịch đại ca cùng hốt thuốc chung với ta!" Đoàn Tử cắn răng nghiến lợi, nặn ra từng chữ trong kẽ răng , khuôn mặt nhắn vặn vẹo, nhìn ra nàng ta rất tức giận.

      "Được rồi, chỉ cần ngươi đừng làm ta tức giận, ta cần phải lo nhiều cho ngươi nữa." Lâu Hướng Vãn và Đoàn Tử tức giận biến thành bành trướng Nhất Đại đoàn (1 nhóm cực lớn như chợ), lập tức vỗ đầu trấn an Đoàn Tử, kiểm điểm chính mình xin lỗi, "Ta luôn tin vào Đoàn Tử, nhưng nếu có thêm Quân Hàn cùng, kẻ nào động thủ vào trong thuốc được."

      Sắc mặt Đoàn Tử mới vừa hớn hở dần dần trở nên vặn vẹo tức giận, đầu ngón tay mập mạp chỉ vào Lâu Hướng Vãn, sau đó xoay người thở phì phì lấy thuốc trị thương hàn, suy nghĩ nửa ngày, điều Mộc Mộc tin nhất chính là Dịch đại ca vào trong vương phủ chưa đến ngày, được Đoàn Tử mến.

      Nhìn thấy Đoàn Tử bị chính bản thân mình chọc cho tức giận, Lâu Hướng Vãn mím môi cười hắc hắc, khuôn mặt nhắn ra lúm đồng, cho thấy tâm tình nàng rất tốt.

      Lâu Hướng Vãn lén cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt xuyên thấu lòng người của Dịch Quân Hàn, cảm thấy hơi chút chột dạ, nhanh chóng thu hồi nụ cười, thân thể cố giữ lấy thăng bằng, tư thế của đại phu, "Mang thuốc ra đây!"

      Dù đưa ra phương thuốc, nhưng để người khác hốt thuốc Lâu Hướng Vãn vẫn cảm thấy yên tâm, nên bắt Đoàn Tử hốt thuốc thương hàn cho mình cùng Lưu Thẩm, còn để Dịch Quân Hàn cùng, thứ nhất phòng ngừa có người động thủ vào trong thuốc, thứ hai chủ yếu cũng vì muốn giúp cho Quân Hàn có thể tống ứ độc trong bản thân ra, nhưng vì là cổ độc nên có chút khó giải quyết, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể dùng thuốc để trì hoãn mẫu cổ hoạt động theo chu kỳ, rồi tìm cách khiến cho thuốc vào trong cơ thể để khống chế cổ trùng.

      Kiểm tra thuốc Dịch Quân Hàn mang đến xong, Lâu Hướng Vãn chợt nở nụ cười, mình rất thông minh a biết dùng kế dương đông kích tây, dù cho mình có nổi danh mấy, cũng chỉ có mình Vương gia cả ngày gọi mình là Mộc Đầu ngốc.

      Lâu Hướng Vãn cười vô cùng đắc ý, trong phút chốc vô tình nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Quân Hàn chợt lóe lên nụ cười, khuôn mặt ửng đỏ, lúc này mới giật mình với những lời mình vừa lẩm bẩm, lỗ tai Quân Hàn rất thính nên chắc chắn nghe rất .

      " cho cười!" Lâu Hướng Vãn quá xấu hổ, bất mãn nhìn Dịch Quân Hàn bắt đầu trách móc, đỏ mặt liền giương nanh múa vuốt, hận thể tìm thấy cái lỗ chui xuống đất, đúng là quá mất mặt.

      "Dạ, tiểu thư." Đáp lại bằng dáng vẻ nghiêm trang, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, Dịch Quân Hàn thu hồi lại nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ bất cần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâu Hướng Vãn, ánh mắt hình như có chút nóng rực.

      " cần nghiêm túc như vậy." Làm như mình là người hẹp hòi, hà khắc vậy. Lâu Hướng Vãn cảm thấy buồn bã. Dùng giấy gói kỹ thuốc ở trong tay lần nữa, buộc dây chặt vào, rồi đưa lại cho Dịch Quân Hàn, "Mỗi đêm, trước khi ngủ đều phải vừa uống vừa thoa thuốc lên ngay mạch của mẫu cổ, khi đó thấy có chút đau đớn, ngươi phải cố nhịn."

      "Quân Hàn hiểu." Dịch Quân Hàn lạnh nhạt mở miệng, bất kể có nhiều thương tổn mấy cũng nhịn. Vốn chỉ vì trúng phải Phệ Tâm Cổ nên thể rời khỏi chủ tử, lo lắng ngày mình mất hết nhân tính mà thương tổn tới chủ tử, Dịch Quân Hàn vốn còn muốn tự sát bị người ngăn cản, có tin hồi báo, trong thiên hạ này còn có người có thể giải được Phệ Tâm Cổ, cho nên Quân Hàn mới tới vương triều Tố Nguyên.

      Dược Vương Cốc sớm trở thành trong truyền thuyết, nhiều năm ai còn tung tích của Cố thần y cư ngụ trong cốc, Dịch Quân Hàn cứ nghĩ mình nhất định chết, cho nên sau chuyện đánh nhau ở đổ phường, cứ vậy theo Lâu Hướng Vãn trở về Phượng vương phủ, nhưng có điều ngờ nữ nhân lười biếng trước mắt này lại là thần y có tay nghề cao, có khả năng chữa trị cho mình.

      Dịch Quân Hàn biết trong việc này còn có nội tình gì , nhưng nếu có thể loại trừ mẫu cổ, vậy ta có thể trở về bên cạnh chủ tử của mình rồi, cho nên Dịch Quân Hàn cũng muốn suy nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ mất tánh mạng mà thôi.

      Đoàn Tử nấu thuốc xong, giữ lại chén cho Lâu Hướng Vãn, còn sót lại chén đưa cho Đoàn Tử mang qua cho Lưu Thẩm, nhấn mạnh là phải tự mình, khiến Đoàn Tử liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn khinh bỉ, "Mộc Mộc, ngươi xác định ngươi bị bệnh chứ?"

      "Đoàn Tử ngốc, nơi này là Phượng vương phủ, rất dễ bị ăn tươi nuốt sống, giết người thấy máu.” Do ngồi giường quá lâu nên bị tê cả mông, Lâu Hướng Vãn uống xong thuốc, bất mãn hừ lạnh , "Ngươi cho rằng Lôi bá dễ dàng để ta làm nha hoàn nhất đẳng cho Vương gia, mà chỉ biết dựa vào đầu óc thôi sao."

      "Mộc Mộc, ta thấy ngươi quá mềm lòng rồi đó, thèn gì A Cúc chỉ cần Mộc Mộc vẫn còn làm nha hoàn nhất đẳng, về sau phạm vào tội gì cũng bị trừng phạt, bất cứ chuyện gì xảy ra nhất định có Mộc Mộc gánh vác." Đoàn Tử muốn đả kích lòng tự trọng của Lâu Hướng Vãn, nhưng lời ra khỏi miệng thể thu hồi lại.

      Bản tiểu thư cho dù có ngốc, cũng thể làm bia đỡ cho họ đấu! Mặt Lâu Hướng Vãn dương dương đắc ý liền trở nên vặn vẹo, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Đoàn Tử bưng chén thuốc biến mất nhanh. Sắc mặt Lâu Hướng Vãn giận đến cực điểm, lần sau người nào dám phạm lỗi trong tay mình, nhất định phải cho bọn họ biết cái gì gọi là Thập Bát Tầng Địa Ngục (18 tầng địa ngục), thập đại khốc hình của Mãn Thanh!

      Tự Đoàn Tử mang thuốc vào trong Viện Dung Trắc Phi, sau đó mở to mắt nhìn Lưu Thẩm uống thuốc, Đoàn Tử vẫn cứ chăm chăm nhìn như vậy, làm người ngoài nhìn vào biết còn tưởng đó là thuốc độc.

      Lần này xảy ra chuyện gì, nên Mộc Mộc cần lo lắng nữa. Đoàn Tử cầm lấy chén thuốc vẫn chưa chịu trở về, hài lòng nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu thẩm, hừ tiếng, "Do Mộc Mộc dạ, sợ bà bị thương hàn nên nhờ ta đem thuốc đến cho bà, lần sau bà bắt nạt Mộc Mộc nữa, tôi dùng thuốc độc độc chết bà đó!"

      "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mau cút xa ta ra!" Lưu Thẩm tức giận với sắc mặt tái xanh, cầm chén thuốc ở bên giường ném về phía Đoàn Tử, ngược lại thấy Đoàn Tử rất nhanh chạy về phía cửa, quay đầu về phía Lưu Thẩm trợn mắt, "Đập đập chết , thuốc đó là thuốc độc, ngày này năm sau là ngày giỗ của bà đó!"

      "Nha đầu chết tiệt này. . . . . . Ta. . . . . ." Mặt Lưu Thẩm đột nhiên biến sắc, sau đó che kín bụng mình, mặt đau đớn vặn vẹo đầy nếp nhăn trông dữ tợn, "Ngươi hạ. . . . . . Độc. . . . . ."

      Đoàn Tử ra khỏi phòng, mệt mỏi đánh ngáp cái, mình rất muốn hạ độc vào chén thuốc đó. biết Mộc Mộc nghĩ sao, mình thấy lão bà này rất đáng ghét, cần độc chết bà ta , để cho bà ta chết được tử tế!
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 30: Khởi binh hỏi tội.
      Thấy Đoàn Tử cầm chén thuốc rời , Tiểu Nha lẵng lặng từ trong góc khuất ở ngoài viện bước ra, tiến nhanh về phòng Dung Trắc Phi, trước ngực nhô ra gói to, dường như che giấu thứ gì đó.

      Giữa mùa hè oi bức, thừa dịp Phượng Kính Dạ vào trong triều đình, Dung Trắc Phi ăn mặc thoải mái, tựa người lên ghế Thái Phi, bên cạnh có tiểu nha hoàn cầm quạt quạt cho nàng, bên có nha hoàn lột vỏ quả nho đúc vào trong miệng Dung Trắc Phi.

      "Các ngươi xuống hết ." Dung Trắc Phi chỉnh sửa tư thế ngồi lại, tóc đen dài xõa xuống, gương mặt kiều diễm toát ra phong thái kiêu ngạo quyến rũ, hàng lông mày dài mảnh, mắt phượng cùng dáng vẻ trời sanh cao quý, người chỉ mặc áo lót màu trắng cùng chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, bó sát vóc người đẫy đà của nàng, hổ danh trong hai giai nhân tuyệt sắc nhất chốn kinh thành.

      Mỹ nhân còn lại kia chính là Tả Liên muội muội của Tả Ngôn, mặc dù tên nghe rất dịu dàng, nhưng nàng ta lại chính là nữ tướng quân được vua ngự tứ, dáng vẻ chiến trường đầy uy mãnh thua với các đấng mày râu.

      "Khởi bẩm vương phi, nô tỳ theo sát Đoàn Tử khi ra khỏi phủ. Lúc ra khỏi vương phủ nô tỳ gặp được Lâm Phó Tướng, nhưng bên cạnh Đoàn Tử lại có nam nhân luôn theo sát nàng ta, chính là người do Lâu Hướng Vãn đem về, bởi vậy dọc đường chúng tôi thể nào động thủ được." Tiểu Nha cung kính mở miệng, len lén nhìn Dung Trắc Phi cái, phát mặt nàng ta vui, lập tức mở miệng bổ sung, "Nô tỳ liền tìm cách động thủ, chờ sau khi Đoàn Tử mua thuốc xong ra khỏi tiệm, nô tỳ liền giả mạo thân phận Đoàn Tử mua thêm gói thuốc vô sắc vô vị này, Lâm Phó Tướng có chỉ cần bỏ thuốc này vào trong thức ăn là có thể độc chết người."

      Môi mỏng cong lên, Dung Trắc Phi cười nham hiểm, gật đầu cái, "Làm tốt lắm, cây trâm ngọc bích này bản phi ban thưởng cho ngươi, nhớ, độc này do Đoàn Tử mua về từ tiệm thuốc."

      "Nô tỳ biết, Lâm Phó Tướng còn nếu tình có gì bất lợi, ta tự tìm cách ứng phó, để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ đến thân phận của vương phi. . . . . . Hay hoài nghi đến thân phận của nô tì", Tiểu Nha vòng vo hồi, thân thể hơi run lên, trái tim thoáng hoảng sợ bất an.

      " , xử lý việc cho tốt, bản phi bạc đãi ngươi đâu." Ngón tay hồng ửng vỗ lên bả vai Tiểu Nha, Dung Trắc Phi nghĩ đến chuyện Lâu Hướng Vãn liền ngừng cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cay độc, Lâu Hướng Vãn, ngươi nghĩ mình là ai hả, cứ ở trước mặt Vương gia chơi trò mèo vờn chuột, dám dùng thủ đoạn này đùa giỡn. Thứ người biết xấu hổ kia, sao nhìn lại thân phận mình là hạng người gì!

      Tiểu Nha cầm chén thuốc tới chỗ Lưu Thẩm, đường để thực kế hoạch của chính mình, ân cần chào hỏi đám nha hoàn cùng nô tài. Dù sao ở trong khu viện này, ngoại trừ Dung Trắc Phi, Tiểu Nha chính là nha hoàn ở trong phủ Thừa Tướng, nên nàng liền trở thành nha hoàn có quyền chức cao nhất ở đây, tự nhiên làm cho mọi người đều muốn nịnh hót nàng.

      Đẩy cửa phòng Lưu Thẩm ra, Tiểu Nha liếc mắt nhìn bốn phía cái, lúc này mới cố ý lên giọng , "Lưu Thẩm, vương phi nghe bà rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, nên sai ta đến thăm bà. . . . . . A! Có người chết. . . . . ."

      Thanh Tiểu Nha sắc bén cất cao, tay run run, hoảng sợ nhìn Lưu Thẩm ở giường thất khiếu chảy máu, mặt tím bầm dữ tợn như chết nhắm mắt, khiến Tiểu Nha sợ đến tái mặt.

      Nàng cố ý đến để hạ độc, vì vậy chuyện đầu tiên phải mở miệng chào hỏi bọn nha hoàn cùng nô tài trong viện biết mình đến thăm Lưu Thẩm, như vậy ít nhất để người khác hoài nghi nàng. Tuy nhiên, điều ngờ, vừa tìm đến Lưu Thẩm bị trúng độc bỏ mình.

      Thu Phong Viện.

      phải chứ, lúc bụng no liền muốn nghĩ cách giải tỏa dục vọng? Hơn nữa đối tượng xuất trong mộng xuân chính là Vương gia? Lúc Lâu Hướng Vãn nằm ngủ giường mơ thấy điều kinh khủng, liền bật dậy, lắc đầu giơ tay lên sờ mặt mình cái, tay vừa chạm vào mặt liền nóng bừng, nhất định là nhiệt độ trong Thu Phong Viện quá cao, nên mình mới bị thương hàn khiến mặt nóng đến vậy. Lại nhớ nụ cười tà mị khi mình áp đảo vương gia ở trong mộng, nhưng ràng quan hệ của hai người lại chẳng có gì xảy ra cả!

      "Mộc Mộc, xong rồi!" Tiếng thét của Đoàn Tử lại truyền đến, làm nàng cảm thấy bất an rất nhiều.

      Nghe tiếng Đoàn Tử gào thét, ánh mắt Lâu Hướng Vãn tối sầm lại, khuôn mặt nhắn càng thêm vặn vẹo, bản thân mình có thói quen mớ, nên chắc chuyện trong mơ của mình với Vương gia chỉ có mình biết.

      "Mộc Mộc, xong rồi, Lưu thẩm chết!" Đoàn Tử đẩy cửa vào phát ra cái rầm, há mồm thở hổn hển, mặt thở phì phò biết do bị nắng hay do chạy, gương mặt đỏ bừng chảy đầy mồ hôi.

      May mắn cho mình, chuyện áp đảo Vương gia gian ác kia chắc cũng chỉ có mình biết ! Lâu Hướng Vãn thở phào nhõm. Vương gia đúng là người kinh khủng, ban ngày hành hạ mình còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng đến hành hạ mình. Nhưng Đoàn Tử mới gì, Lưu Thẩm chết? Lão bà kia chết cũng tốt. . . . . .

      Mắt Lâu Hướng Vãn trừng lớn lần nữa, chân nhảy xuống giường, tay run rẩy chỉ vào Đoàn Tử thở dốc, miệng cố , "Ta nằm mơ có đúng ? Đoàn Tử, bà ta còn sống sờ sờ mạnh khỏe mà? Nên người chết ngươi là ai hả?"

      "Mộc Mộc, Lưu Thẩm chết rồi." Đoàn Tử suy sụp, liếc mắt nhìn gương mặt ngụy biến của Lâu Hướng Vãn, lớn tiếng mở miệng, "Mộc Mộc, ta bảo đảm với ngươi, ta nghe theo lời ngươi để cho người thứ ba đụng vào trong thuốc, nhưng Lưu thẩm vẫn bị giết chết."

      Mình quả xui xẻo! Lâu Hướng Vãn dùng tay vỗ vào ót mình, toàn thân vô lực trực tiếp ngã lên giường, trợn mắt nhìn về phía trần nhà. Lưu Thẩm chết rồi, mình cố dùng trăm phương ngàn kế, nhưng vẫn khiến Dung Trắc Phi thành công, lần này mình chết ách cũng bị lột da.

      Đoàn Tử chạy nhanh đến viện, nên kịp báo tin trước cho Lâu Hướng Vãn biết. Về phía Dung Trắc Phi vẫn còn trang điểm thay đổi xiêm y, sau đó mới mang người đến báo cho Lôi quản gia biết, cả đoàn người từ từ tiến vào trong Thu Phong Viện để vấn tội.

      Hoa Thiên Thiên cũng có mặt trong đoàn người đến viện, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, tức giận đứng cắn răng nhìn. Mộc đầu ngu xuẩn chết tiệc này, với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, sống trong vương phủ cần phải thận trọng từ lời đến hành động, nên cùng Vương gia mập mờ ràng, lần này tốt rồi bị Dung Trắc Phi đổ nước bẩn lên người. Mộc Mộc bị mang tội danh hạ độc giết người, chắc bị nha môn dụng hình xử phạt, nên dù có là người trong vương phủ cũng bị trừng trị tội.

      Bị hoa Thiên Thiên dùng ánh mắt muốn ăn thịt người làm khiếp sợ, nàng bị oan mà, Lâu Hướng Vãn chép miệng, cúi đầu xuống, nhìn xuống lòng bàn tay của mình. mình vô tội mà.

      Lôi quản gia vẫn giữ bộ dáng nghiêm khắc như cũ hề lộ ra biểu khác thường, duy chỉ có Dung Trắc Phi là đắc ý nhất, khuôn mặt diễm lệ vẫn che giấu nụ cười của mình, "Mộc Mộc, ngươi có biết tội của ngươi chưa hả? Cho dù ngày đó kê biên tài sản ở Viện Văn thị, Lưu Thẩm đánh ngươi hơn vài roi, ngươi nên ghi thù hận, hại người bằng độc dược chứ."

      Dung Trắc Phi từ từ mở miệng, mặt kiêu ngạo nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, thanh trong đó đột nhiên trở nên sắc bén, trách cứ gay gắt, "Ngươi nghĩ chức phận của ngươi ở Phượng vương phủ này gì, ngươi chỉ là nha hoàn hạ tiện lại dám hạ độc giết người. Ngươi còn biết vương pháp hay , có còn để bản phi và Vương gia ở trong mắt ngươi hả! Bọn ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, sao mau bắt hung thủ giết người lại cho bản phi!"
      sửa bởi vinhanh-annkasi lúc 11.08.2014, 21:11.
      @Hotaru_yuki : mình có tài như bạn chẳng qua mình rất thích bộ truyện này, đến nỗi mình nhớ từng chi tiết truyện nên bạn editor post chap mới hơi lâu nhưng mình vẫn hiểu truyện gì. Vả lại, nhân vật nữ chính ở đây suy nghĩ rất sâu xa a, và tính toán rất tỷ mỉ về hành động của mình, để được sinh tồn trong thế giới tranh giành , mưu tính
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :