1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 22: Tranh cãi đối lập.
      "Đừng động!” Thấy Lâu Hướng Vãn giãy giụa, thanh Phượng Kính Dạ có chút kiên nhẫn, tay cầm khăn vải đặt ở bên bồn, thấm nước rồi lau lên lưng dính đầy máu của Lâu Hướng Vãn.

      "Buông ra!” Rốt cuộc thanh còn cà lăm, lần này Lâu Hướng Vãn rốt cuộc hiểu tư thế của mình có rất nhiều quỷ dị, tại sao nàng phải nằm đùi Vương gia, miệng mình lại đối diện ở giữa hai chân Vương gia, Lâu Hướng Vãn cảm thấy mình thà tình nguyện ngất .

      "Tiểu Mộc đầu, ngươi muốn Bổn vương điểm huyệt đạo của ngươi sao?” Nụ cười lãnh mị hoặc, tính lúc này trong giọng điệu lại lộ ra mười phần nguy hiểm, thậm chí tay nắm khăn có chút run rẩy, gân xanh mu bàn tay nổi lên.

      "Kết cục này là thế nào?" Nhìn Lâu Hướng Vãn còn cự tuyệt, Phượng Kính Dạ tiếp tục lau chùi vết máu sau lưng Lâu Hướng Vãn, thanh tựa hồ cũng khôi phục lại bình thường, giọng véo von nhưng lại mang ý cười nhạo báng .

      "Vương gia biết trước rồi mà!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi. Ngươi quả là Ô Nha Chủy, tốt linh xấu lại linh!

      "Tâm tình tốt sao?” Phượng Kính Dạ giương môi cười, động tác tay càng thêm dịu dàng.

      "Vương gia, Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện!” Lần này mềm lòng, móng vuốt liền đặt người mình! Nhưng chỉ thua người thua trận, hơn nữa nghe ra trong thanh của Phượng Kính Dạ cũng có chút hả hê, Lâu Hướng Vãn mạnh miệng trả lời câu, đột nhiên vết thương sau lưng bị người dùng sức ấn cái.

      “Đau!” Lâu Hướng Vãn bị đau, liền hét lên thảm thiết, hai chân giùng giằng, bởi vì nằm ở đùi Phượng Kính Dạ, liền giống như rùa con lột xác.

      "Đau à?" cuối nâng lên, Phượng Kính Dạ lần nữa đè xuống Lâu Hướng Vãn giãy giụa náo loạn, sau đó động tác cũng nhàng chậm lại.

      đau, ngươi thử ! Tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Lâu Hướng Vãn tiếng động thầm, ngó nơi đối diện mặt, thử nhe răng. biết cắn xuống cái, Vương gia có biết đau hay !

      Ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn lướt qua, thấy Lâu Hướng Vãn nghiến răng, tầm mắt dừng ở chân của mình, gương mặt có hơi rối rắm liền trút bỏ dáng vẻ tà mị, trong mắt phượng tràn đầy bất đắc dĩ, tiếp tục chăm sóc vết thương sau lưng Lâu Hướng Vãn, mà cảm thấy đau lòng.

      Vương gia trở về lúc nào? Hơn nữa trước đó phải rất tức giận, hủy cái bàn rồi sao? Chẳng lẽ Vương gia có xuất phủ, mà núp trong bóng tối nhìn mình bị đánh ư? Lâu Hướng Vãn liền bước vào cõi thần tiên bắt đầu suy nghĩ, nghĩ tới khỏi cắn răng, khó trách lại tới nhanh như vậy, tiểu nhân này đúng là có cái miệng ăn mắm ăn muối!

      “Về sau đừng chõ mồm nhiều vào, biết ?” Phượng Kính Dạ liếc mắt nhìn, biết Lâu Hướng Vãn vào cõi thần tiên nào rồi, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra dáng vẻ nghiêm túc cùng vẻ tôn quý nhiều hơn, ngã lần liền khôn ra chút.

      "Nô tỳ tuân lời Vương gia dạy bảo.” Lâu Hướng Vãn có chút chột dạ, mới vừa rồi trước khi Văn Thị rời đưa cho mình mảnh ngọc bội, vẫn còn để ở trong ống tay áo.

      "Tiểu Mộc đầu, chẳng lẽ ngươi có chuyện dối gạt Bổn vương sao?” Giọng Phượng Kính Dạ cực kỳ nguy hiểm .

      "Nô tỳ dám!" Giả vờ ngu ngốc, Lâu Hướng Vãn lắc đầu như cái trống, chỉ đưa khối ngọc bội cho Vân tiểu thư, chắc cũng có gì đâu.

      "Nhớ kỹ là được, như vậy mới ngoan.” Phượng Kính Dạ cong môi mỏng nở nụ cười, ngược lại hết sức hài lòng với câu trả lời của Lâu Hướng Vãn, bàn tay ấm áp nhàng vuốt ở ót nàng.

      "Ta cũng phải hài tử.” Lâu Hướng Vãn thầm tiếng, bôi lên sau lưng thuốc thoa ngoài da gì đó, rất mát, rốt cuộc chẳng còn đau đớn khiến Lâu Hướng Vãn có chút mệt mỏi, thanh lờ mờ cơ hồ nghe ràng.

      Căn bản luôn ngẩn thẳng đầu để tránh chỗ giữa hai chân Phượng Kính Dạ, nhưng do bắt đầu buồn ngủ, Lâu Hướng Vãn liền cúi đầu trực tiếp chôn mặt xuống, sau mình cảm thấy cơ đùi nằm đột nhiên căng cứng, tựa như tảng đá, làm Lâu Hướng Vãn cũng có chút khó chịu.

      Cứng như thế bằng cứ nằm sấp chiếu, ý thức lên trong đầu nàng như vậy, Lâu Hướng Vãn miễn cưỡng chống mí mắt lên. Sau đó khoảng cách lụa Thiên Sơn gần như ở trước mặt, nghĩ đến mặt mình giờ nằm ở chỗ nào, cơn buồn ngủ liền biến mất ngay lập tức.

      "Đừng động!" Đột nhiên thấy Lâu Hướng Vãn giãy giụa, vết thương vừa mới cầm được máu, từ trong vết thương hẹp dài máu tươi thấm ra ngoài, Phượng Kính Dạ hạ giọng xuống.

      Đừng động? Kẻ ngu mới động! Lâu Hướng Vãn giãy giụa muốn đứng dậy, vốn dĩ khuôn mặt nhắn tái nhợt, lại mang vẻ hồng thấu, tóc ướt dính vào cả mặt lẫn má, con mắt trợn tròn, bộ dáng tức giận nhưng dám gì .

      "Nằm sấp giường nằm sấp giường!” Nhìn vết thương sau lưng của Lâu Hướng Vãn càng ngày càng nứt ra nhiều, Phượng Kính Dạ chỉ có thể buông xuôi cho miệng vết thương, để Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở giường.

      Nhưng mới vừa lấy được tự do, Lâu Hướng Vãn cũng bất chấp vết thương sau lưng, thân thể nhanh chóng lăn qua bên, sau đó vết thương chồng chất ở phía sau đụng phải vách tường, Lâu Hướng Vãn đau kêu lên a ô tiếng.

      " biết có thương tích sao?” Phượng Kính Dạ lạnh mặt, mắt phượng phẫn nộ, trực tiếp tay kéo thân thể tránh né của Lâu Hướng Vãn lại. Thấy người cứ giãy giụa mãi, liền trực tiếp điểm vào huyệt đạo của nàng.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 23: Đạo là vô tình.
      Người khác là dao thớt, ta là thịt cá! Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt, thể động đậy phía dưới, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cây trúc ở phía dưới.

      " điểm á huyệt.” Phượng Kính Dạ giận đến nhanh, lại càng nhanh hơn, khôi phục thái độ tà mị tuấn nhã thường ngày, cười cười lạnh, tay vẫn như cũ, nặng tiếp tục bôi thuốc lên vết thương sau lưng Lâu Hướng Vãn.

      " nhiều sai nhiều, nô tỳ dám mở miệng nữa!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi trả lời câu, cũng sợ chọc giận Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, trong ngữ điệu mang theo oán trách chưa từng có, "Nếu như phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho nô tỳ, nô tỳ sao lại bị thương chứ?”

      Phượng Kính Dạ dùng ánh mắt sắc bén cùng thái độ khác thường nhìn chằm chằm, Lâu Hướng Vãn dám can đảm làm trái mệnh lệnh của mình, giận quá hóa cười, dùng thanh có chút hung ác cắt ngang, "Tiểu Mộc đầu oán hận Bổn vương sao?”

      "Nô tỳ dám, nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện nội viện của Vương gia với các vị phu nhân đều liên quan đến nô tỳ, nô tỳ có năng lực xử lý gì cả, kính xin Vương gia về sau hãy nghĩ lại.” Lâu Hướng Vãn cảm giác sau lưng tựa hồ bị tầm mắt nóng rực trừng trừng xuyên qua, liền chép miệng, dù sao nên đều hết rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt cứ làm , tránh sau này bị dính vào trong chuyện này, làm cho cả thân thể dính mùi máu tanh.

      Phượng Kính Dạ cười lạnh, động tác bôi thuốc cũng dừng lại, đứng dậy, từ cao nhìn xuống Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở giường, lạnh lùng cười lạnh, "Ngược lại Bổn vương mới biết , ra Tiểu Mộc đầu cũng là người thông suốt, thế sao hôm nay lại cố ý để trúng bữa roi này, có phải vì muốn Bổn vương được thấy thống khoái trong lòng? Dùng khổ nhục kế uy hiếp?”.

      Đầu óc mình hư rồi mới dùng khổ nhục kế uy hiếp! Lâu Hướng Vãn nằm ở dưới, gối đầu liếc mắt nhìn, con ngươi tà tà liếc về bên giường, đáng tiếc bởi vì Phượng Kính Dạ đứng, con ngươi liếc cũng chỉ có thể liếc đến cằm của Phượng Kính Dạ, môi mỏng mím chặt thành đường, cằm xiết chặt, mặc dù thấy cả khuôn mặt, Lâu Hướng Vãn cảm giác,đoán chừng cũng là mặt Diêm Vương.

      khí căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy hô hấp khó khăn, đảo mắt nhìn lên, cả người mệt mỏi, cuối cùng Lâu Hướng Vãn rũ mắt xuống, ánh mắt men theo đến tay Phượng Kính Dạ, chưa từng nhìn thấy máu tay , nhưng giờ phút này bỗng chốc Lâu Hướng Vãn mở to mắt, phải vết máu dính ở lưng mình, mà là từng giọt từng giọt máu chảy theo đầu ngón tay xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương của Phượng Kính Dạ.

      "Tay sao vậy?" Lâu Hướng Vãn vốn muốn đứng dậy, nhưng lại thể động đậy. Lúc này mới nhớ tới mình bị điểm huyệt, chỉ có thể hướng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, vẫn mím chặt môi mỏng như cũ, hàn băng bắn ra bốn phía.

      Phượng Kính Dạ lạnh lùng quét nhìn bàn tay chảy chút máu, do dùng nội lục đập vỡ bàn, nên lòng bàn tay mới bị thương. Lúc này trong thanh của Lâu Hướng Vãn nghe ra rất lo lắng, cơn tức giận của Phượng Kính Dạ xem như hoàn toàn tiêu mất.

      "Thuốc ở chỗ này, ngày ba lần nhớ bôi đó.” Đặt hai bình sứ trong tay lên tủ ở cạnh giường, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở giường, đặt bàn tay trái bị thương lên đầu nàng, cuối cùng có bất kỳ động tác mập mờ hoặc thân mật nào, bóng dáng tuấn mỹ liền xoay người rời .

      "Huyệt đạo của ta!" Lâu Hướng Vãn quay đầu được, chỉ có thể la hét, đáng tiếc tiếng bước chân cũng càng ngày càng xa, lập tức Thu Phong Viện trở nên an tĩnh lại.

      ràng muốn né tránh chuyện vương phủ, tại sao quay đầu lại vẫn quấn lấy mình! Lâu Hướng Vãn liếc mắt, sau đó tầm mắt dừng lại ở hai bình sứ tủ đầu giường,khuôn mặt nhắn biếng nhác vốn lại trở nên phức tạp hơn, nàng là thầy thuốc cho nên chỉ cần ngửi qua mùi cũng biết đây là dược cao được luyện chế loại dược phẩm trân quý có tên là Thiên Sơn tuyết liên, ngàn vàng khó cầu, chỉ sợ trong hoàng cung cũng chưa có tới 10 bình, Vương gia lại phí phạm chai người của mình.

      Mơ mơ màng màng nghĩ tới, vết thương sau lưng dần dần giảm chút, Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt nên thể nhúc nhích, trực tiếp nhắm hai mắt ngủ thiếp , lần nữa tỉnh lại bên tai có giọng , ngủ quá say, nên đầu có chút căng căng khó chịu.

      "Thế nào? Thấy Mộc Mộc bị đánh, ngươi cao hứng lắm hả?" Hoa Thiên Thiên cười lạnh nhìn Tử Thư đứng bên cạnh, trong lời mang theo khinh thường, "Chuyện ngươi tranh giành tình cảm với các chủ tử thế nào cũng được, ngươi tranh ta đấu thế nào cũng tùy liên quan tới Mộc Mộc, nhưng ngươi làm như chuyện này là có ý gì?”.

      "Thiên Thiên, ngươi có ý gì? Mộc Mộc bị đánh là do thủ đoạn của Trịnh phu nhân với Dung Trắc Phi, cần đổ tội lên đầu ta!” Ánh mắt Tử Thư đầy khiêu khích, chống đối kịch liệt, sau đó nỡ nhìn tình cảnh thê thảm ở lưng của Lâu Hướng Vãn, mị mặt thoáng áy náy, nhưng khi ánh mắt lơ đãng xẹt qua bình sứ bên giường, tia áy náy lập tức bị ghen tỵ thay thế.

      Đây là thuốc trong đại nội hoàng cung, Tử Thư sống ở Kỳ Lân viện nên biết rất nhiều, thuốc này đoán chừng ở cả Phượng vương phủ vượt quá 3 bình, dùng dược cao trân phẩm để khôi phục lớp thịt vụn. Cho dù vết thương nặng bao nhiêu, chỉ cần dùng nó, quá ba ngày vết thương nhất định khép miệng lại, thậm chí lưu lại vết sẹo nào, nhưng vì sao Vương gia lại hào phóng để cả bình lại, chẳng lẽ chỉ vì vết thương do roi gây ra thôi sao.

      "Mộc Mộc rất hiền lành, Vương gia bức ép nàng ấy, ngươi cũng muốn ép nàng ta luôn sao? phải do ngươi mật báo Vương gia, Mộc Mộc phải dính vào chuyện này?” Hoa Thiên Thiên chẳng muốn cùng Tử Thư tranh luận, đau lòng nhìn Lâu Hướng Vãn ngủ mê man, chuẩn bị lấy bộ y phục sạch cho nàng thay, thu dọn y phục dính máu mảnh ngọc bội do Văn phu nhân giao cho Lâu Hướng Vãn cẩn thận rơi ra, sắc mặt Hoa Thiên Thiên thay đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tử Thư.

      "Ngươi hãy gác chuyện tình cảm với Mộc Mộc, xem đây là vật gì, sao nàng ta lại dám nhận nó chứ!" Tử Thư cũng kinh ngạc lúc, ngọc bội thân cận của Văn phu nhân lại ở chỗ Lâu Hướng Vãn, chuyện giải quyết tốt chẳng khác nào nhận hối lộ của Văn phu nhân, nếu truyền tới chỗ Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân, chỉ sợ tăng thêm chuyện phiền phức khó giải quyết.

      "Mộc Mộc chết tiệc!" Hoa Thiên Thiên cũng tức giận, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt, cho dù Lâu Hướng Vãn ngủ thiếp vẫn thấy nàng ta cau mày, cơn giận liền biến mất chỉ còn sót lại vẻ đau lòng.

      Nếu lúc này mở mắt ra, chỉ sợ lại bị Thiên Thiên mắng chết! Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt lại, thận trọng duy trì hô hấp đều đều, quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.

      Quả chờ lát sau, Hoa Thiên Thiên cùng Tử Thư đều rời , Lâu Hướng Vãn bỗng nhúc nhích thân thể, sau lưng còn đau rát, chỉ còn cảm giác lúc bị roi tổn thương, xem ra dược cao cực kỳ tốt, chỉ tiếc đó phải li ngọc cao chân chính. Chắc ngự y trong hoàng cung bào chế theo cách thức của sư phụ chế ra liên ngọc cao, nên cách thức cũng được tương tự đến chín phần.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 24: đường gặp cao thủ.

      Có thuốc thượng hạng, vết thương sau lưng cũng còn đau, mặc dù còn sưng, nhưng khi đứng lên nhìn vẫn có chút khiếp sợ, đường vết thương chiếm lấy tấm lưng trắng nõn, giống như con rắn độc xấu xí giương miệng to như chậu máu.

      "Lôi bá, ta là bệnh nhân." Sáng sớm mới vừa bôi thuốc xong, liền ăn điểm tâm, Lâu Hướng Vãn vốn dĩ còn muốn dùng thân thể bị roi đả thương xin nghỉ phép, kết quả bị Lôi quản gia phát , nhân vật thiết diện vô tư nhất của vương phủ, thậm chí ngay cả người bệnh cũng ngược đãi.

      "Đáng đời!" gương mặt Lôi quản gia đầy nếp nhăn cùng bộ dáng nghiêm khắc lạnh lùng mở miệng, chút thương lượng cũng có, "Ngươi xem cửa hàng Liễu gia chút, nếu lần này lại cứ làm theo hàng nhái cung ứng rượu nữa, cũng bỏ qua, nhưng nếu dám dùng thủ đoạn với Phượng vương phủ, chưởng quầy Liễu gia. . . . . ."

      Lời Lôi quản gia còn chưa hết, Lâu Hướng Vãn cảm nhận có luồng cổ khí trầm lạnh lẽo nào đó bao quanh. Ánh mắt Lôi quản gia còn lóe ra ánh sáng dao găm khỏi thấy kinh khủng, cho dù có là người Phượng vương phủ, giết người cũng là phạm pháp.

      "Còn mau !" Ngừng tranh cãi, ánh mắt Lôi quản gia trực tiếptrợn mắt nhìn Lâu Hướng Vãn khóc thút thít, nha đầu này luôn để cho người khác tỉnh tâm.

      "Dạ, ta lập tức ngay!” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, xoay người chuẩn bị rời , vì động tác quá mạnh, khiến vết thương bả vai lại đau đớn, khuôn mặt nhắn lập tức bị đau liền xụ xuống, cau mày thê thảm, cho dù có thuốc tốt đến đâu, vết thương này cũng phải vài ngày mới khôi phục. Liền nguyền rủa Lưu Thẩm bị ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết!

      "Đoàn Tử, cùng ta ra ngoài cửa diễu võ dương oai!" Phá vỡ chiêu bài vương phủ. Tại trong Phượng vương phủ, mặc dù Lâu Hướng Vãn luôn cụp đuôi khi làm nha hoàn, nhưng ra ngoài cửa chính giá trị con người tăng cao, có câu cửa quan thất phẩm phải nhìn theo vương phủ, càng cần tới danh phận nha hoàn nhất đẳng của nàng trong Phượng vương phủ, tới đâu liền hoành hành bá đạo nơi đó.

      "Mộc Mộc, ngươi rất có bộ dạng hổ giả hổ uy.” Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn bước ra khỏi cửa, lập tức thay đổi thành người khác. Đoàn Tử suy nghĩ, nhưng để tìm câu thành ngữ học rất khó.

      "Hồ giả hổ uy?" Lâu Hướng Vãn cười lạnh, mắt híp nguy hiểm, sau đó đưa tay qua trực tiếp vặn chặt lỗ tai Đoàn Tử, "Đây là bộ dáng của nha hoàn nhất đẳng đó!".

      "Mộc Mộc, ta sai rồi!" Lỗ tai bị xoắn đau, Đoàn Tử sợ hãi liếc nhìn Lâu Hướng Vãn. Mộc Mộc sống trong vương phủ quá lâu, nên tính tình cũng trở nên kỳ quái hơn rồi.

      Hừ tiếng, Lâu Hướng Vãn thẳng lưng sải bước , "Đoàn Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, ở vương phủ cần làm việc khiêm tốn, đó là thủ đoạn dùng để bảo vệ mình, ra ngoài, chúng ta chính là người của Phượng vương phủ, đương nhiên cần tăng thể diện cho vương phủ, hung ác được bao nhiêu cứ hung ác.”

      "Nhưng mà Mộc Mộc, ngươi khiêm tốn mấy cũng bị người ta đánh, còn Thiên Thiên cao ngạo hung dữ lại ai dám đánh nàng ta cả." Đoàn Tử vừa dứt lời, cảm giác Lâu Hướng Vãn cười vặn vẹo, sau đó Đoàn Tử lại thống khổ kêu lên lần nữa, lỗ tai bị vặn sắp thành lỗ tai thỏ rồi.

      phải vì những chuyện hư hỏng của Vương gia kia, mình sao lại bị đánh chứ? Lâu Hướng Vãn tức giận chỉ muốn hộc máu, để bản thân mình bị đòn, sau đó bỏ lại dược cao cho mình. Chẳng phải bị người ta chơi cú đau sao? Lâu Hướng Vãn giương cằm lên, hừ hừ hai tiếng, mình tuyệt đối có ngu để bị lừa lần nữa, những chuyện của vương phủ dù có đánh chết mình mình cũng tham gia vào.

      "Á, các ngươi có mắt nhìn sao? Đụng vào chúng ta, các ngươi còn muốn sống có đúng ?" Giờ phút này Đoàn Tử còn chức vị của người hầu. Lúc này vừa tới cửa sòng bạc, đột nhiên bị người đụng thiếu chút nữa té ngã, Đoàn Tử lấy gia thế của nha hoàn Phượng vương phủ ra, tay chống nạnh, ngón tay chỉ vào các đại hán đứng ở trước cửa đổ phường (xòng bạc) giáo huấn.

      Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt nhìn Đoàn Tử đột nhiên nổi đóa, sau đó phát mình vẫn thích cụp đuôi để làm người hơn, thanh sắc bén như vậy, dường như Đoàn Tử thích hợp với câu hồ giả hổ uy hơn. Đoàn Tử học từ ai chứ?

      "Từ đâu có mụ béo la lối om sòm ở chỗ này, nhìn thấy đây là nơi nào sao? Muốn tìm đường chết, lão tử thành toàn ngươi!” Đáng tiếc, bọn đại hán ở đổ phường đều là người có mắt, mặt căng đỏ hơn, e rằng sáng sớm uống quá nhiều rượu, hai mắt hung ác trừng trừng, khí thế hùng hổ lập tức tiến sát tới Đoàn Tử.

      "Ta chính là vương. . . . . ."

      "Vương cái gì vương? Lão tử cho ngươi đấm!” Đại hán do say rượu liền rống lớn tiếng, giơ cánh tay tráng kiện ra, Đoàn Tử mập mạp khi nhìn hán tử say mèn trước mặt, cả gương mặt mập mạp cũng ngăn nổi quả đấm của đối phương.

      "Mộc Mộc?" Hoảng sợ rống lên, Đoàn Tử chợt cứng người, khi thấy tay người thu về, liền cầu cứu quay sang Lâu Hướng Vãn ở sau lưng cố gắng ngụy trang bản thân thành Lộ Nhân Giáp ất Bính (*).

      (*) kẻ qua đường.

      "Tới đây lý luận này con ma men, ngươi uống nhiều quá nên đầu óc dùng được sao?” Lâu Hướng Vãn bị điểm tên nên vô lực bước tới, Đoàn Tử bị hù đến ngu ngốc, đành thành khẩn , "Lúc nên trốn cứ trốn, cho dù sau này ngươi có đánh thắng trở về, bản thân mình cũng bị ăn đòn, chấp nhận bị đau có đáng .”

      Đoàn Tử gật đầu mạnh, mặt đầy tán thành nhìn Lâu Hướng Vãn, "Ta hiểu rồi. Mộc Mộc, đây là kinh nghiệm của bản thân ngươi có đúng ?"

      Vốn dĩ khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhưng thần sắc Lâu Hướng Vãn lại thiếu vẻ hấp dẫn linh hoạt. Tại sao Đoàn Tử luôn hay làm mình tức giận, nhưng cũng có lúc khiến cho đầu óc mình đặc biệt tỉnh táo hẳn.

      "Mẹ nó, chọc lão tử tức giờ muốn chạy trốn sao?” Hán tử say lắc đầu, nhìn thế nào vẫn cảm thấy Đoàn Tử cũng vừa mắt, lại giơ quả đấm lên lần nữa, tốc độ cực nhanh khiến cho hai tên hán tử say muốn cản cũng cản được, dù sao nhìn y phục hai nữ nhân ở trước mặt này liền biết thuộc người hầu của gia đình quyền quý, đánh chó phải nhìn chủ nhân. Dưới chân thiên tử, người có bối cảnh hay thân phận, làm việc gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn, ai biết lúc nào đắc tội người nên đắc tội chứ.

      Từ sau lưng nhìn thấy quả đấm hướng tới, Lâu Hướng Vãn dùng tay của Đoàn Tử, để chuẩn bị né đòn, đột nhiên, thình lình có nam nhân áo xám bị ném ra ngoài tựa như mũi tên bay vút qua chắn ở giữa.

      Bóng dáng xuất quá nhanh! Lâu Hướng Vãn giật mình, nhưng khi chạm mặt bóng dáng màu xám tro có chút sát ý nào, tiếp theo rơi xuống cái phịch, hán tử say mèn bị nam nhân áo xám khôi ngô cao hơn bảy xích (cm) trực tiếp dùng quyền đánh bay ra ngoài, co quắp nằm đất, sau đó hoàn toàn ngất .

      Quả là cao thủ thâm tàng bất lộ? Mới vừa rồi tại sao biến mình trở thành đồ bỏ , còn bị người ta ném ra ngoài, thiếu chút nữa nện trúng mình và Đoàn Tử? Chẳng lẽ cao thủ trong trần thế, chưa tới thời cơ, tuyệt đối ra tay sao?

      Lâu Hướng Vãn đờ đẫn nhìn hán tử (nam nhân cao lực lưỡng) nằm bất tỉnh mặt đất, bắt đầu tiến hành kế hoạch trong lòng. Những người xung quanh liền ngẩn ra, vốn dĩ từ trong sòng bạc ném ra là kẻ thua bạc, nào ngờ đến lại là Cao Thủ Võ Lâm.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 25: Thu nhận người hầu.
      "Đánh giỏi!” Thấy người áo xám chỉ quyền đánh bay hán tử say xỉn, Đoàn Tử là người phản ứng đầu tiên, sau đó lộ bộ dáng cáo mượn oai hùm vỗ tay lên thét to, quả như suy nghĩ, vào lúc đặc biệt Đoàn Tử có phản ứng.

      Khóe miệng co quắp liền hạ xuống, Lâu Hướng Vãn biến sắc kéo khoảng cách với Đoàn Tử, người hầu mất thể diện như vậy cùng với mình tuyệt đối có quan hệ, bất quá lúc tiến sát đến nam nhân áo xám bên cạnh Lâu Hướng Vãn phát hô hấp đối phương rất nhàng, tựa hồ khiến người khác phát được, quả cao thủ có nội lực thâm hậu, khó trách lúc mình sắp bị đánh, lại nhận ra được đây là cao thủ.

      "Thiếu nợ trả tiền, đạo lý hiển nhiên, đây chính là quy củ của sòng bạc!” Còn sót lại mấy tên tay chân cà lăm , sau đó hoảng sợ nhìn ma bạc thu sạch tiền ở trước mắt, nếu như biết đối phương chỉ dùng quyền có thể đánh ngất xỉu người giỏi nhất trong đổ phường này, có cho thêm lá gan cũng dám ném đối phương ra ngoài cửa chính.

      "Họ liên quan." Thanh của nam nhân áo xám rất trầm thấp, nghe rất mông lung, người cũng có chút sát khí.

      Chẳng lẽ mình gặp được Cao Thủ Võ Lâm ngu ngốc sao? Ra đời lâu, nên mới đơn thuần như vậy? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn hướng thẳng, sau đó nhìn bóng dáng màu xám tro đưa lưng về phía mình. Tạm gác lại mọi chuyện, liền nở nụ cười gian trá, hào phóng đem hầu bao đưa ra, khí khái mười phần hướng bọn hung ác trước mắt, " thiếu bao nhiêu, ta trả.”

      Mặt Đoàn Tử tràn đầy sùng bái nhìn thái độ của Lâu Hướng Vãn, lần nữa muốn gào thét cổ vũ, nhưng đối với ánh mắt cảnh cáo của Lâu Hướng Vãn, Đoàn Tử mới vừa vươn hai tay ra lại cứng ngắc thu trở về, sao Mộc Mộc lại có phong thái rất giống Vương gia.

      Nhận lấy hầu bao của Lâu Hướng Vãn, mấy tên tay chân kia cũng xem như tìm được lối thoát, trực tiếp kéo hán tử say xỉn bất tỉnh vào bên trong sòng bạc, sau đó phịch tiếng đóng cửa lại, như sợ chọc giận đến sát tinh.

      Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên quan sát nam nhân áo xám trước mắt, mặt thon gầy, ngũ quan khắc sâu, con ngươi màu nâu nhạt, khiến ánh mắt lạnh nhạt vô sắc, toàn thân quanh quẩn hơi thở lạnh nhạt.

      "Đa tạ!” Nam nhân áo xám xoay người đưa lưng về phía mọi người, khiến người khác cảm thấy có chút dơ bẩn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt, phát tuyệt đối là nam nhân thanh nhã lạnh nhạt, tóc đen dài có chút xốc xếch, kèm theo vết bẩn màu xám tro dính y phục, xem ra rất nghèo túng, tuy nhiên nó giống như loại Lang (nghĩa chắc xương rồng quá ) ở hoang mạc, làm cho người ta sợ hãi, Hàn cùng với Lãnh Ngạo.

      Trúng độc? Lâu Hướng Vãn hơi ngẩn ra, y phục bên phải vết bẩn, mà là vết máu khô khốc, chỉ vì thời gian dài nên biến thành màu đen. Trời nóng, cho nên mới khiến nam nhân tuấn tú lạnh thoạt nhìn rất nghèo túng, hơn nữa dùng nội lực áp chế độc trong thân thể mình, nên lúc bắt đầu Lâu Hướng Vãn hề phát , đến khi nam nhân áo xám động thủ, độc tố trong thân thể lập tức chiếm thượng phong, phá vỡ độc cùng nội lực giữ thăng bằng, lúc này Lâu Hướng Vãn mới cảm giác thích hợp.

      Thấy Lâu Hướng Vãn mở miệng, nam nhân áo xám hơi gật đầu rồi lại xoay người cất bước chuẩn bị rời , gò má lạnh lùng như tảng núi, làm cho người ta bỗng dưng trải qua trận tang thương, bi thống cùng đau thương.

      "Chờ chút, ta mới vừa thay ngươi đưa bạc, coi như ngươi là người của ta rồi." rốt cuộc Lâu Hướng Vãn vẫn mềm lòng, mặc dù nàng biết đây là độc gì, cũng dám tùy tiện mở miệng ra, tuy nhiên cũng nhẫn tâm nhìn nam nhân này cứ vậy trúng độc bỏ mình, thầy thuốc là phải hành y tế thế, sư phụ dạy, Lâu Hướng Vãn dám quên.

      Đoàn Tử trợn to đôi mắt lớn chừng hạt đậu, nhìn thấy người áo xám dừng bước lại, còn đưa lưng về phía Lâu Hướng Vãn, khỏi hoảng sợ lôi kéo tay Lâu Hướng Vãn. Lá gan Mộc Mộc quá lớn rồi, đây là cao thủ giang hồ, Mộc Mộc sợ đối phương ra tay, cả hai tong ư.

      Nam nhân áo xám xoay người lại, ánh mắt nâu nhạt trống rỗng lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, tựa hồ như xuyên thấu qua người nàng đến nơi xa xôi nào đó, sau đó thu hồi ánh mắt, thanh trong trẻo vẫn lạnh lùng như cũ, "Dạ, tiểu thư."

      "Vậy hãy cùng ta.” Lâu Hướng Vãn yên lòng, nếu nam nhân áo xám vừa rồi , vậy Lâu Hướng Vãn cũng buông tay, nhưng xem ra hôm nay mình quả rất may mắn, thu được nô tài là Cao Thủ Võ Lâm, tuyệt đối so với Đoàn Tử đáng tin hơn

      Mọi người đường đều nhìn theo bóng ba người rời , tất cả đều giải tán, chỉ là vài người tụm năm tụm ba bàn về đến chuyện kỳ quái xảy ra, ràng cao thủ, lại bị ném ra cửa chính sòng bạc, ràng là nha hoàn lại đột nhiên thu nhận Cao Thủ Võ Lâm, chuyện lạ hàng năm đều có nhưng năm nay đặc biệt nhiều hơn.

      Xéo đối diện đổ phường là tiệm trà, tại lầu hai bên trong Nhã Các gần bên cửa sổ, Tả Ngôn bưng tách trà sứ liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ ngồi trước mặt, trầm giọng mở miệng, "Người trong phủ của ngươi sao?"

      "Đúng,là nha đầu gây chuyện, ở trong vương phủ rất nhu thuận, ra ngoài lại có mấy phần phong thái, người nào cũng dám thu nhận!" Phượng Kính Dạ cười sáng rỡ, mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt tuấn mỹ phản phất nụ cười, nhưng thanh kia lại làm người nghe cảm thấy lạnh lẽo thế nào.

      Tả Ngôn bất ngờ vẻ mặt giận quá hóa cười của Phượng Kính Dạ, quen biết nhiều năm, lần đầu tiên Tả Ngôn phát Phượng Kính Dạ nổi tiếng là Phượng vương gia ưu nhã cao quý, thế nhưng cũng có bộ mặt tức giận đến như vậy.

      "Bất quá chỉ là cao thủ." Phượng Kính Dạ cảm thấy hứng thú về nam nhân áo xám, đầu ngón tay thon dài như ngọc quơ quơ ở tách trà, cúi đầu khẽ nhấp hớp, môi mỏng cười như cười lạnh nhạt cong lên. Tiểu Mộc đầu ở trong vương phủ cứ giả vờ như !

      Rượu đưa đến Phượng vương phủ mà cũng dám làm giả, quản phụ trách nếm rượu đưa ra lời phê phán. Lúc này chưởng quầy lén đưa cho Lâu Hướng Vãn ngân phiếu năm mươi lượng, đó là tiền để tránh kiếp nạn lần này, nhằm giải thích mọi hiểu lầm.

      "Mộc Mộc, Vương gia muốn ngươi đến thư phòng.” Lâu Hướng Vãn mang theo Đoàn Tử cùng người áo xám —— Dịch Quân Hàn mới vừa trở lại Phượng vương phủ. Lâu Hướng Vãn suy nghĩ cách giải thích Dịch Quân Hàn với Lôi quản gia, kết quả mới vừa trở lại phủ, liền có tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới công khai khẩu dụ của Phượng Kính Dạ.

      "Đoàn Tử, ngươi mang Dịch Quân Hàn gặp quản gia trước, sau đó an bài ở tại Thu Phong Viện.” Mặc dù biết Vương gia tìm mình làm gì, nhưng bản thân là nha hoàn của vương phủ, Phượng Kính Dạ là chủ tử nên dù Lâu Hướng Vãn muốn , vẫn thể đến Kỳ Lân Viện.

      Thư phòng của Phượng Kính Dạ là cấm địa của cả vương phủ, mặc dù là viện độc lập ở trong Kỳ Lân Viện. Cả thư phòng nối liền với bốn gian phòng khác, phía sau thư phòng còn có gian phòng nghỉ ngơi, u tĩnh trang nhã.

      Chung quanh thư phòng ở vương phủ đều được Long Vệ canh giữ, có lệnh Phượng Kính Dạ, cả vương phủ thậm chí bao gồm cả lão Vương phi ở hậu viện lễ Phật cũng có tư cách tiến vào thư phòng, nếu Long Vệ có quyền tuyệt đối tiền trảm hậu tấu.

      Lâu Hướng Vãn đứng ở cửa thư phòng, cong eo xuống dám mở miệng quấy rầy Phượng Kính Dạ xem tấu chương, cúi đầu suy nghĩ, ngày hôm qua mình mới bị đánh, lẽ lần này vương gia lại muốn hại mình nữa hay sao.

      Phượng Kính Dạ chuyên chú thẩm duyệt tấu chương, ngón tay phải thon dài nắm chặt bút lông sói. Sau khi viết xong tấu chương, mặt mũi tuấn mỹ ưu nhã, đuôi lông mày hơi nhíu cùng mắt phượng hẹp dài, cười như cười, khiến ai có thể phỏng đoán được lòng của Phượng Kính Dạ.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 26: Cắn cái.
      "Tiểu Mộc đầu, ngươi quả là nghé con sợ cọp, người nào cũng dám mang vào trong vương phủ.” Phượng Kính Dạ buông bút lông sói trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng cười như cười nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom người, trong đầu liền ra trận đánh nhau ở trước cửa đổ phường.

      Bóng dáng nhắn hung hãn cùng ánh mắt sáng rực, nhưng khi đến trước mặt mình lại hoàn toàn ngụy trang thành tiểu Mộc đầu ngu ngốc hiểu chuyện, Phượng Kính Dạ cười khổ, trong mắt phượng hẹp dài có gì hơn là cưng chìu.

      Sao biết nhanh vậy, chân trước vừa mới đưa người vào vương phủ, còn định giấu diếm, chỉ muốn nhờ Lôi bá để người đó trở thành nô tài trong phủ. Tại sao vừa quay lưng lại Vương gia biết được chuyện này chứ?

      Lâu Hướng Vãn chép miệng, buồn thê thảm, buồn đến còn hơi sức để mở miệng, "Hồi bẩm Vương gia, vương phủ vừa lúc thiếu nô tài, cho nên nô tỳ tự tiện làm chủ mang người đưa vào.”

      "Vậy sao? Chỗ nào của Vương phủ thiếu người hả?” Phượng Kính Dạ há có thể để bị gạt, nâng tách trà lên ưu nhã hớp ngụm, nghe giọng êm dịu phát ra hỉ nộ.

      Khóe mắt Lâu Hướng Vãn liếc xéo cái, ràng rất thận trọng ngờ tầm mắt Phượng Kính Dạ lại pằng tiếng đụng vào nhau, Lâu Hướng Vãn run rẩy, rốt cuộc vẫn chịu khoan dung, "Tiền Viện và Hậu Viện ở Thu Phong Viện cách nhau quá xa, nô tỳ thiếu nô tài để làm việc nặng."

      "Căn bản muốn đem người nuôi trong Thu Phong Viện.” cuối nhếch cao, Phượng Kính Dạ cơ hồ cắn răng nghiến lợi nặn ra từng chữ , khuôn mặt tuấn mỹ bày ra dáng vẻ vặn vẹo cùng nụ cười tà mị. Tiểu Mộc Đầu đáng chết này! Dám đem đàn ông giấu vào trong viện!

      cúi đầu nên nhìn thấy biểu của Phượng Kính Dạ, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua. Hơn nữa cảm giác khó chịu này lại xuất phát từ chỗ Vương gia, được rồi, dùng bạc vương phủ để nuôi nô tài, nên Vương gia tức giậnlà phải, ai bảo mình lấy việc công biến thành việc tư chứ.

      "Vương gia, nô tỳ dùng tiền lương hàng tháng của mình phân ra nửa cho , để vương phủ bỏ tiền ra, gia nhân này là gia nhân của mình nô tỳ.” Suy nghĩ chút, Lâu Hướng Vãn quyết định hy sinh bạc mỗi tháng của mình, như vậy cũng xem như tự mình nuôi người, có lấy tiền công.

      "Lần đầu tiên Tiểu Mộc Đầu muốn có nô tài à?” Ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo thành thể, tạo ra sương lạnh màu đen dầy đặc, bốp tiếng, chung trà trong tay Phượng Kính Dạ liền đặt ngay thư án, bỗng chốc đứng dậy, thân thể cao to toát ra loại cảm giác áp bức, mặc người cẩm bào lam đậm sải bước đến bên Lâu Hướng Vãn,.

      "Vương gia?” Hoảng sợ , Lâu Hướng Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát ra Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kinh khủng kia khiến cho Lâu Hướng Vãn co rúm lại lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt vô tội mở to mắt nhìn Phượng Kính Dạ.

      "Vương gia, người làm sao vậy?" Lâu Hướng Vãn biết vì sao thanh mở miệng có chút run rẩy.

      " có gì.” Phượng Kính Dạ bất đắc dĩ từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ , bàn tay đột nhiên duỗi tới, tốc độ cực nhanh khiến Lâu Hướng Vãn né tránh kịp, bàn tay hung hăng rơi đỉnh đầu nàng xoa xoa, khiến mái tóc đen mềm mại của nàng bị vò rối, mới cảm thấy hết giận.

      Lâu Hướng Vãn nghiêng đầu, mặc dù điệu bộ tức giận dám gì, có chút kinh ngạc liếc xéo nhìn Phượng Kính Dạ. Phượng Kính Dạ quả là loại người chuyên bắt nạt trẻ ngây thơ. Có điều trực giác cho biết giờ tâm tình của Phượng Kính Dạ tốt lắm, hơn nữa mình còn đem Dịch Quân Hàn ở lại trong vương phủ, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn để người bắt nạt.

      "Muốn giữ người ở lại?" Phượng Kính Dạ nhíu mày kiếm, gương mặt liền khôi phục vẻ mặt tà mị thường ngày, nở nụ cười buồn chán mệt mỏi. Xem ra chỉ có thể dùng bộ dạng ôn hòa này mới dễ chuyện, thậm chí ánh mắt nửa khép mang ý cười,nhìn thế nào cũng đầy phần hấp dẫn.

      Mặc dù bàn tay Phượng Kính Dạ vẫn còn ở đỉnh đầu của mình, Lâu Hướng Vãn lập tức gật đầu cái, nhưng Lâu Hướng Vãn quên mất, chỉ nhớ việc cần thiết là giữ lại Dịch Quân Hàn.

      "Cũng phải thể, chỉ cần đáp ứng Bổn vương điều kiện." Phượng Kính Dạ lần nữa bị vẻ mặt tỏ ra ngoan ngoãn cứ để mặc cho người khác làm thịt của Lâu Hướng Vãn, làm cho có chút tức giận.

      Lâu Hướng Vãn liếc nhìn Vương gia cái, cảm giác sau lưng lành lạnh run người, hơn nữa cảm giác Vương gia cười rất hiểm, như vì muốn giữ Quân Hàn lại đành gật đầu chấp nhận cái, điều kiện điều kiện, dù sao Vương gia cũng thiếu cái gì, mình chỉ là nha hoàn cũng có gì để cho Vương gia mơ ước .

      "Giơ tay lên." Phượng Kính Dạ chậm rãi mở miệng, lộ ra thần sắc quỷ quyệt đến khó lường.

      Lâu Hướng Vãn hiểu nâng tay phải lên, hiểu Phượng Kính Dạ rốt cuộc muốn làm cái gì.

      "Cuốn tay áo lại." Phượng Kính Dạ nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại kia của Lâu Hướng Vãn, thân thể gầy yếu cùng khuôn mặt nhắn có vài điểm bất đồng, cánh tay Lâu Hướng Vãn có chút mập mạp, lại mềm nhũn như tay trẻ con.

      Theo lời đem tay áo cuốn lên đến cùi chỏ, Lâu Hướng Vãn khỏi nuốt nước miếng cái, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phượng Kính Dạ gần mình trong gang tấc. Mặc dù khoảng cách gần, những đường nét tuyệt mỹ đều sớm hết khuôn mặt của Phượng Kính Dạ rồi.

      Lông mày phất cao, mắt phượng hẹp dài, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng luôn mang theo như nụ cười nhạt như có như , dáng vẻ phong lưu thể nào lấn áp được nét ưu nhã cùng cao quý của hoàng tộc. Lúc này trong mắt Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ chính là lão sói đuôi dài, còn mình chính là con thỏ đáng thương.

      "Cho Bổn vương cắn Tiểu Mộc đầu cái, liền để người lưu lại." Phượng Kính Dạ thản nhiên mở miệng. Cả Long Vệ cũng tra ra được thân phận của nam nhân đó, đành hy vọng phải cố ý đến gần Tiểu Mộc đầu, bằng . . . . . . Nhất thời ánh mắt lạnh lùng của Phượng Kính Dạ xẹt qua tia sắc lạnh sâu trong tròng mắt đen.

      "Cắn. . . . . . Cắn cái?" Lâu Hướng Vãn trở nên cà lăm, mặt ngây ngốc. Mình nghe lầm chứ.

      "Đúng vậy." Phượng Kính Dạ cười híp mắt gật đầu cái, sau đó rốt cuộc lấy bàn tay đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn từ từ hạ xuống, trực tiếp nắm lấy cánh tay mềm mại bé của nàng, cúi đầu trực tiếp cắn lấy cẳng tay thon gầy của Lâu Hướng Vãn.

      "Vương gia, đau! Người sao chớ?" Lâu Hướng Vãn bị đau, nét mặt liền đổ sụp, mặt tràn đầy vô tội chán nản. Đây mới là Vương gia nhà mình, phải là giả mạo .

      "Yên tâm, Bổn vương bắt nạt ngươi, cho ngươi cắn trở lại." Hàm răng bóng loáng hung hăng gặm cắn cổ tay nàng cái, để lại dấu răng sâu cạn, Phượng Kính Dạ dùng đầu lưỡi ấm áp liếm cái,cảm nhận ràng cánh tay bé mềm nhủn kia trở nên căng thẳng, tròng mắt đen thoáng cười. Phượng Kính Dạ rốt cuộc cũng nhả ra, sau đó hào phóng đưa cổ tay mình đến bên môi Lâu Hướng Vãn, "Cắn , Bổn vương giống ngươi, sợ đau như vậy đâu."

      Lâu Hướng Vãn lắc đầu nhanh cái, nhìn dấu răng in cánh tay mình, mặc dù cảm thấy vô cùng quỷ dị, nhưng nàng phải người có lòng dạ hẹp hòi, mang thù nhất định phải trả.

      " cắn?" Phượng Kính Dạ thu hồi nụ cười lại vài phần, nguy hiểm híp mắt, mặt tràn đầy mùi vị đắc ý cùng uy hiếp.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :