1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 17: Chi tiết sống còn.
      Trong phòng Văn phu nhân bố trí toàn cổ ngọc, tranh họa, bức bình phong bài biện đều cần được bảo lưu lại, quản đứng bên ghi lại danh sách. Đồ trang sức Vương gia thường ngày ban thưởng, đều thuộc tài vật của vương phủ, Văn phu nhân xúc phạm gia quy vương phủ, ngoại trừ bị đuổi ra khỏi vương phủ, những món đồ này nàng đều được quyền mang .

      "Đó là lúc sinh thành của tiểu thư Vương gian ban thưởng, ngươi hãy để xuống!”. Nha hoàn Thúy Trúc cận thân bên cạnh Văn phu nhân kêu lên, tức giận cầm lấy hộp gỗ, Lưu Thẩm tính len lén lấy mấy viên trân châu làm của riêng bị người nhào tới.

      "Tiện nhân đáng chết, đây là vương phủ, chưa tới phiên ngươi giương oai!" Lưu Thẩm đem trân châu trả lại vào bên trong hộp gỗ, thẹn quá hóa giận xoay người , tay vặn lấy cánh tay Thúy Trúc, nếp nhăn già nua tức giận mặt, "Cút qua bên ! Muốn chết phải ? Ngươi tưởng ngươi là nha hoàn nội viện à, tiện nhân biết xấu hổ, ngươi với chủ tử của ngươi đều là dạng hạ tiện!”

      "Ta liều mạng với ngươi!” Thúy Trúc nhìn căn phòng vốn dĩ rất tao nhã, hôm nay bị lật tung trở nên ngổn ngang, tất cả y phục đều bị ném hết đất, còn có nô tài len lén giấu quần lót thường ngày của Văn phu nhân ở trong ngực, Thúy Trúc tức giận chảy ra nước mắt, kêu gào hướng Lưu Thẩm vật lộn.

      "Lộng hành, quá lộng hành rồi! Các ngươi còn thất thần cái gì, đem tiện nhân này bắt lại, để Lâu nương xem kỹ chút, đều là do Văn Thị dạy hư nha đầu này!” Bị bổ nhào làm bà lảo đảo cái, vốn giấu cây Ngân trâm ở trong tay áo liền bị rớt ra ngoài. Mặt Lưu Thẩm liền đỏ lên, hung hăng đạp cước độc ác vào chỗ kín của Thúy Trúc.

      "Được rồi, tranh cãi cái gì, nhanh dọn dẹp chút, nếu như thấy người nào dấu đồ riêng, chờ cùng bị đuổi ra luôn !” Lâu Hướng Vãn nghiêm mặt, đáng tiếc thường ngày nàng đều cười hì hì, dù thanh lạnh nhưng với dáng vẻ lười biếng, còn bao nhiêu uy vũ của nha hoàn nhất đẳng.

      Nhưng dù sao Lâu Hướng Vãn cũng là nha hoàn nhất đẳng, lời này vừa ra, bọn sai vặt kiểm kê liền hai mặt nhìn nhau, bọn họ tranh thủ vơ vét đồ dừng lại, dám lấy gì cả? Vì vậy mọi người đều liếc nhìn Lâu Hướng Vãn cái, thấy Lâu Hướng Vãn ra lệnh, vẫn chưa chú ý đến, cứ đem mấy thứ len lén lấy được mang ra ngoài.

      "Khi ra khỏi viện này, lục soát thân thể từng người cho ta!” Lâu Hướng Vãn mặc dù nhiều uy nghiêm, nhưng trái lại lời lười biếng ném ra, xoay người hướng tới cửa.

      Mấy tên nô tài cất giấu đồ liền liếc nhìn nhau cái, đúng là vẫn chưa biến sắc, đem mấy thứ cất bỏ xuống, nhưng gia quy vương phủ vô cùng nghiêm khắc, nếu quả bị lục soát phát dấu đồ riêng, bọn họ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.

      Văn phu nhân cùng Thúy Trúc đứng ở trong viện giống như cọc gỗ, Lâu Hướng Vãn cũng mở miệng, ước chừng qua canh giờ, quản đem sổ sách mang tới, phía sau lưng là rương gỗ được nô tài chở tới, để Lâu Hướng Vãn đối chiếu danh sách.

      "Y phục cứ để Văn phu nhân mang ra ngoài, còn tiền hàng tháng của nàng ta cứ tính hết ra, rồi giao đầy đủ cho Văn phu nhân.” Lâu Hướng Vãn biết chữ, rất nhiều nha hoàn và nô tài cho rằng tính tình nàng rất hiền lành nên mới trở thành nha hoàn nhất đẳng.

      Dù sao rất nhiều nha hoàn nô tài đều do có cơm ăn, mà bị bán làm nô lệ, làm sao biết được chữ nghĩa. Sau khi tới vương phủ, do có chút thông minh lanh lợi mới được đưa làm quản , được dẫn học chữ để làm số công việc khác.

      Văn phu nhân thu dọn y phục thành hai gói, khế ước bán thân cùng với trăm lượng bạc đưa cho nàng, người bình thường năm chỉ chi tiêu 20 đến 30 lượng bạc. Nếu tiết kiệm sử dụng, trăm lượng này có thể dùng tới ba năm.

      lượng bạc= 200 nguyên, giá cả so có chút thấp, mọi người nên so sánh với tại nha. 】

      Văn phu nhân đứng lâu như vậy, tựa hồ mặt cũng dần dần giãn ra, cam chịu số phận, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn nữa, khổ sở mở miệng, "Đa tạ Lâu nương.”

      " cần, đồ gì đó thuộc về Vân tiểu thư, phải để lại cho Vân tiểu thư.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu nhìn Văn phu nhân cái, nàng tội gì phá hư gia quy của vương phủ. Nếu như phải nàng ta dính vào chuyện vụng trộm, biến thành thảm trạng như hôm nay.

      Thấy Lâu Hướng Vãn hiểu, Văn phu nhân nở nụ cười, khuôn mặt giễu cợt, "Lâu nương cho là ta ngu sao? Ha ha, ta rất ngu, nhưng có số việc phải kết quả cũng giống nhau sao”.

      Từ khi bị lão Vương phi làm nha hoàn hầu phòng cho Vương gia, nàng có dã tâm gì, chỉ muốn chăm sóc tốt cho nam nhân tuấn cao ngạo to lớn kia, có thể sanh cho đứa con chính là hạnh phúc nhất đời. Nhưng mà, ánh mắt Văn phu nhân vô cùng hâm mộ nhìn Lâu Hướng Vãn, vì nàng vẫn chưa phát giác ra được . Bắt đầu từ hôm nay, vương phủ này buông tha cho bất cứ nữ nhân nào, chẳng qua mình chỉ là người mở đầu mà thôi.

      Trôi qua ba năm, sống đơn độc trong căn phòng trống rỗng, vào đêm kia. Văn phu nhân nhìn trong màn đêm, bóng dáng nam nhân bước đến, cẩm bào màu đen hoa lệ, gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, trán mang đầy ngạo khí tôn quý. Nhưng đêm hôm đó, nụ cười Vương gia sao tàn nhẫn như thế, để cho mình lựa chọn? Lựa chọn lưu nữ nhi sống ở vương phủ với danh phận tiểu thư, hay là chọn hai mẹ con bị đuổi .

      Trong khắc kia Văn phu nhân mới biết, ra nam nhân tuấn mỹ như thiên thần lại có tình cảm như vậy, đối xử với mọi người máu lạnh vô tình, đối mặt với nữ tử trước mắt này lại dụng tâm như thế, hai chữ vụng trộm nặng như thế lại hung hăng đặt ở người mình, còn để nàng có quyền lựa chọn nào khác!

      "Mộc Mộc, ngươi cực khổ rồi.” Trịnh phu nhân còn chưa đến, thanh thanh thúy truyền từ xa tới, mang theo hai nha hoàn ở sau lưng.

      Trịnh phu nhân xinh đẹp mỉm cười, liếc mắt nhìn bên này viện, liếc nhìn Văn phu nhân thở dài tiếng, tựa hồ cực kỳ tiếc hận cùng cảm thán, "Cuối cùng đều là tỷ muội, chỗ này muội muội có chút tiền riêng, Văn tỷ tỷ cứ cầm lấy, có thể giúp cuộc sống sau này có thể xoay sở tốt hơn.”

      Trong khi chuyện, Trịnh phu nhân cũng tiêu sái tới, giả bộ đưa hầu bao trong tay năm mươi lượng bạc giấu giao cho Thúy Trúc ở sau lưng Văn phu nhân, nhướng mày kiếm cười, "Nhận , về sau ở bên ngoài vương phủ, cần chi rất nhiều tiền.”

      Trịnh phu nhân chợt giọng, tựa hồ muốn cùng Văn phu nhân chút chuyện riêng, "Sắp đến giờ rời phủ, sao thấy Vân Nhi? Phải để cho mẹ con chuyện lúc chứ.”
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 18: Đau khổ cầu xin.
      Văn phu nhân cố ngụy trang cứng rắn, đột nhiên liền sụp đổ, nước mắt bỗng chốc từ trong hốc mắt lăn xuống, khuôn mặt thê thảm nắm lấy tay Trịnh phu nhân cầm bạc giao cho mình khẩn cầu, "Muội muội, hãy giúp ta chút, ta muốn nhìn Vân Nhi cái, từ giả cùng con của mình.”

      "Tỷ tỷ cầu xin lầm người rồi, Vương gia để Mộc Mộc phụ trách, chuyện này phải do Mộc Mộc gật đầu." Lúc này Trịnh phu nhân vẫn giữ nụ cười môi, bi thương vỗ vỗ tay Văn phu nhân, ánh mắt quét về phía sau lưng nơi Lâu Hướng Vãn đứng cách đó xa, tròng mắt chợt lóe lên dự tính.

      Văn phu nhân hiểu , cảm kích hướng về phía Trịnh phu nhân gật đầu cái, ngay sau đó nhanh chóng tới Lâu Hướng Vãn, nhìn Văn phu nhân và sau lưng nàng là Trịnh phu nhân, Lâu Hướng Vãn mở to mắt, lập tức có dự cảm ổn.

      "Lâu nương, ta cầu xin ngươi, để cho ta gặp Vân Nhi lần cuối thôi." Nhắc tới nữ nhi mình, thanh Văn phu nhân khàn khàn nghẹn ngào, nước mắt ngừng lăn xuống, càng phản chiếu nét mặt thống khổ và tiều tụy mặt của nàng, nhìn Lâu Hướng Vãn cầu khẩn.

      "Việc này được, quy định vương phủ thể phá." Lâu Hướng Vãn nhướng mày lên, có chút nhẫn tâm nhìn bộ mặt rơi lệ thê thảm của Văn phu nhân. Trước đó gặp Lôi quản gia, Lôi quản gia dặn dò Lâu Hướng Vãn được làm việc mềm lòng, bị nắm phải nhược điểm mà phá hư quy củ của vương phủ, Lâu Hướng Vãn phải tự mình chịu phạt.

      "Lâu nương, ta biết lỗi của ta, nhưng ta cầu xin ngươi, để ta gặp Vân Nhi lần cuối cùng !” Khóc thành tiếng, Văn phu nhân cực kỳ bi thương, bỏ hết tôn nghiêm nhìn Lâu Hướng Vãn, phịch tiếng quỳ gối trước mặt nàng, ngừng dập đầu .

      Nếu như Văn phu nhân phạm vào những chuyện khác bị đuổi ra khỏi vương phủ, có lẽ chính mình và nữ nhi Phượng Vân có thể tạm biệt, nhưng nàng lại vụng trộm, tội này thể ân xá, càng đến ở Phượng vương phủ. Nên tối qua Phượng Vân liền bị Lôi quản gia phái người mang , cấm Văn phu nhân gặp hài tử, dù sao chuyện hồng hạnh xuất tường, Văn phu nhân vụng trộm mất tư cách làm mẫu thân.

      "Lâu nương, ngươi Đại Từ Đại Bi, ta van xin ngươi." Dập đầu vào đá làm rách da, máu tươi chảy ra khóc lem cả mặt, mỗi tiếng của Văn phu nhân đều rất thê lương, cúi người ở mặt đất.

      Trịnh phu nhân mang theo hai nha hoàn hầu hạ mình, thần sắc mặt đều là lo lắng, trong nháy mắt cúi đầu xuống, làm sao cũng thể che hết khóe miệng cong lên. Trong quy định vương phủ, người nào phạm vào gia quy bị Lôi quản gia nghiêm trị, nên đôi khi mềm lòng chính là nhược điểm lớn nhất.

      Phịch tiếng, Thúy Trúc cũng quỳ gối đất, hướng Lâu Hướng Vãn dập đầu, những nha hoàn cùng nô tài giờ phút này đều đỏ tròng mắt, mặc dù dập đầu, nhưng cũng hướng Lâu Hướng Vãn cầu khẩn.

      "Nhiều lắm là khắc đồng hồ!” Thở dài tiếng, Lâu Hướng Vãn biết mình lại mềm lòng, nhưng khi nhìn Văn phu nhân chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mừng như điên, thậm chí bởi vì dập đầu mà mặt đều là máu tươi. Tuy nhiên trong đôi mắt do khóc mà đỏ lên tràn đầy cảm kích, Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên có cảm giác dù mình bị xử phạt cũng đáng lắm.

      "Vậy muội muội liền chuyến, đem Vân Nhi mang tới." Trịnh phu nhân chuyện, cũng bước nhanh tới cửa viện, đưa lưng về phía mọi người, mặt đè nén được cười lên.

      "Được rồi, kiểm tra tốt lắm, đậy kín rương đưa vào phòng kho." Lâu Hướng Vãn sai nô tài đem ba hòm gỗ lớn niêm phong cất vào kho, ánh mắt quét xuống. Sau đó dừng lại, biểu lộ có chút tránh né, muốn bước nhanh rời khỏi Lưu Thẩm, Lâu Hướng Vãn do dự chút, sau đó phát mình phải tạo ra uy nghiêm của nha hoàn nhất đẳng.

      "Mới vừa rồi ta , trước khi phải lục soát người, Thúy Trúc đến lục soát từ người của ngươi.” Lâu Hướng Vãn hung ác nhìn, Thiên Thiên sai, mình quá mềm lòng, cho nên những thứ người hầu này sợ mình chút nào, nếu ngày sau xảy ra chuyện, đúng là tự mình xui xẻo!

      Lâu Hướng Vãn nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm nghị cười, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, mặc dù chưa đủ uy nghiêm nhưng lại có mấy phần uy thế.

      Sắc mặt Lưu Thẩm liền tái nhợt, cúi đầu xuống, thân thể tráng kiện có chút run rẩy, căm hận liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, mới vừa rồi Lưu Thẩm tức giận đá Thúy Trúc, Thúy Trúc nhân cơ hội này lục soát cẩn thận, từ trong giầy Lưu Thẩm móc ra cây Ngân trâm.

      "Lưu Thẩm, đây là cái gì?" Lâu Hướng Vãn mặt lạnh, các nô tài khác dám dấu đồ riêng, nhưng Lưu Thẩm lại là người phạm vào quy củ.

      "Lâu nương, lão nô sai rồi, lão nô biết sai rồi." Biết Lâu Hướng Vãn mềm lòng, Lưu Thẩm quỳ gối đất, dùng tay đánh vào chính mình, "Lần sau lão nô dám tái phạm nữa.”

      "Đứng lên ." Nhìn Lưu Thẩm dùng tay đánh chính mình, Lâu Hướng Vãn cảm giác lập uy nhận được hiệu quả, cũng muốn trừng phạt Lưu Thẩm nữa.

      Bên này vẫn chờ Trịnh phu nhân đưa Phượng Vân qua, Lâu Hướng Vãn có cảm giác xấu, thời gian còn dài, khi nhìn thấy bóng dáng xa xa đến, Lâu Hướng Vãn biết cái gì gọi là Ô Nha Chủy (*), tốt linh, xấu lại linh.

      Ô Nha Chủy (*): Miệng quạ, ra đều xấu.

      "Chuyện gì xảy ra vậy? qua buổi trưa, tiện phụ này sao vẫn còn ở trong vương phủ?" Dung Trắc Phi kiêu căng mở miệng, mặc dù ghét Văn phu nhân vụng trộm, tuy nhiên ánh mắt quở trách cùng ngón tay đều hướng về phía Lâu Hướng Vãn. Sau đó lấy dáng vẻ vương phi ra, hung hăng ra lệnh, "Sững sờ cái gì, đem tiện phụ này đuổi ra ngoài vương phủ !"

      Lần này phải mình muốn giúp Văn phu nhân, mà là Dung Trắc Phi tới, tự mình muốn giúp tay cũng được, mặc dù Lâu Hướng Vãn mềm lòng, nhưng cũng Thánh mẫu phá hư quy củ vương phủ mà đắc tội với Dung Trắc Phi, vội vàng tới cầu cạnh Văn phu nhân.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 19: Mẹ con khóc rống.
      Nghe Dung Trắc Phi ra lệnh, bọn nô tài liền áp giải Văn phu nhân mặt đầy máu ra khỏi viện, tiếng khóc vang lên, tuy Phượng Vân chỉ có năm tuổi, nhưng tối qua nàng biết mẫu thân phạm vào chuyện vương phủ, lúc này nhìn thấy Văn phu nhân bị đẩy lảo đảo, mặt toàn là máu, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhắn tái nhợt, lập tức sợ mà khóc lên.

      "Ngươi bắt nạt mẹ ta! Ngươi bắt nạt mẹ ta!” Phượng Vân chỉ có năm tuổi, tính tình văn nhược cực kỳ giống Văn phu nhân, nhưng vì bị ép buộc liền trở nên nóng tánh, điên cuồng.

      Phượng Vân nhào tới chỗ Dung Trắc Phi, mặt tràn đầy nước mắt, vừa đá vừa đánh, Dung Trắc Phi đến nay ở trong vương phủ vẫn chưa có hài tử. Lúc này nhìn thấy Phượng Vân liền có chút ghen ghét, càng cần tới chuyện Phượng Vân mạo phạm mình, cần Dung Trắc Phi động thủ, Tiểu Nha trực tiếp sử dụng lực làm cho Phượng Vân bị đẩy ngã đất.

      Lo lắng cho ái nữ, Văn phu nhân đột nhiên tránh thoát khỏi tên nô tài áp giải mình, muốn nhào tới chỗ Dung Trắc Phi, lại muốn ôm lấy nữ nhi đất. Khi Phượng Vân bị đẩy ngã xuống đất, dùng đôi mắt tràn đầy căm hận ngước nhìn, trực tiếp cắn vào đùi của Dung Trắc Phi.

      "Nha đầu chết tiệt này!” Bị đau kêu lên, Dung Trắc Phi nhấc chân lên đá, Văn phu nhân rốt cuộc chạy tới ôm cổ chân Dung Trắc Phi lại.

      Thân thể mất thăng bằng, đôi tay Dung Trắc Phi bắt lấy trung, sau đó phịch tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, kể cả Văn phu nhân hay Phượng Vân cũng đều ngã xuống.

      Trợn mắt há hốc mồm, Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt, cuối cùng nàng cũng xuất , giờ phút này nhìn thấy màn trước cửa viện, lại thấy Dung Trắc Phi ngã mặt đất, Lâu Hướng Vãn chỉ kịp suy nghĩ, mình thảm rồi!

      "Sững sờ làm gì? Mau cho người lôi !” Trịnh phu nhân cáu kỉnh mở miệng, ngược lại có mấy phần uy nghiêm của đương gia, trực tiếp sai nô tài cùng nha hoàn đem mấy người náo loạn ở đất lôi , còn mình cùng nha hoàn Tiểu Vân liền tới đỡ Dung Trắc Phi lên.

      "Ta đưa Văn phu nhân ra khỏi phủ!” Lâu Hướng Vãn dùng sức bắt lấy cánh tay Văn phu nhân, lúc này ra ngoài, chỉ sợ Dung Trắc Phi trở lại, được.

      Nước mắt Văn phu nhân ràng rụa, liếc mắt nhìn mình bị kéo , thê lương kêu thét gọi nữ nhi, rốt cuộc hạ quyết tâm cùng rời với Lâu Hướng Vãn, lưu lại nữa chỉ sợ nữ nhi mình nguy hiểm!

      Người bị đuổi ra khỏi vương phủ chỉ có thể bằng cửa sau, Thúy Trúc cũng khóc nghẹn ngào, Văn phu nhân càng thêm chật vật chịu nổi, vết máu trán khô lại, mặt vừa có nước mắt và vết máu.

      "Yên tâm, Dung Trắc Phi đối xử tệ với Vân Nhi đâu.” Đứng ở cửa sau vương phủ, nhìn Văn phu nhân và Thúy Trúc, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể an ủi như thế, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Vương gia.

      Xoa xoa nước mắt mặt, Văn phu nhân nhìn Lâu Hướng Vãn, hâm mộ và ghen tỵ hơn nữa cũng uổng công. Văn phu nhân đẩy Thúy Trúc đỡ mình ra, hướng về phía Lâu Hướng Vãn cúi người vái chào, "Lâu nương, hôm nay đa tạ nương, chỉ kính xin nương cẩn thận, mới vừa rồi Vân Nhi đối với Dung Trắc Phi kêu gào đấm đá, chỉ sợ Trịnh phu nhân cố ý gạt Vân Nhi, đây là ngọc bội cận thân của ta, ta qua với Vân Nhi, nương cầm ngọc bội đưa cho Vân Nhi, phiền lại cho Vân Nhi biết , nên để Vân Nhi oán hận Dung Trắc Phi, ta chỉ có có. . . . . . nữ nhi này. . . . . ."

      Lâu Hướng Vãn nhận lấy ngọc bội, nhìn Văn phu nhân khóc thành tiếng rời , ra nữ nhân trong vương phủ cũng còn người có nhân tính, cho dù Văn phu nhân khôn khéo, nhưng mới vừa thấy Phượng Vân đánh Dung Trắc Phi, biết người cố ý lừa gạt, lúc Phượng Vân náo loạn như vậy, chỉ sợ Dung Trắc Phi nổi trận lôi đình, mà mình lại chấp thuận việc Phượng Vân gặp Văn phu nhân, cho nên người xui xẻo cuối cùng vẫn là mình!

      Gãi gãi đầu, Lâu Hướng Vãn bất đắc dĩ cụp đầu xuống, muốn trốn cũng trốn khỏi, huống chi mới vừa rồi còn để Dung Trắc Phi té bốn chân chổng lên trời!

      "Lâu Hướng Vãn, đầu ngươi là óc heo hả!”Thanh Hoa Thiên Thiên truyền tới, cấp tốc đến, chỉ tiếc rèn sắt mãi thành thép, nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, tay trực tiếp đánh lên trán Lâu Hướng Vãn, "Tối qua ta thế nào với ngươi, đừng lo chuyện của Văn phu nhân, lập tức dò xét viện xong liền rời bẩm báo với Lôi quản gia, người nào cho ngươi lá gan để ngươi xen vào việc của người khác hả!”

      "Thiên Thiên, ta biết sai rồi." Lâu Hướng Vãn sờ sờ cái trán bị đụng đau, trước mới bị Vương gia khiển trách trận, lần này lại đến phiên Thiên Thiên.

      "Biết lỗi có ích gì!" Hoa Thiên Thiên chuyện rất thô tục, nhìn bộ dáng đáng thương của Lâu Hướng Vãn, sắc mặt tức giận tái xanh, " cần giả bộ đáng thương với ta, muốn giả bộ, ngươi đến trước mặt Vương gia mà giả bộ !"

      " cần!" Nhắc tới Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn giống như xù lông, đầu lắc mạnh, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, mặt Chính Khí Hạo Nhiên(cương trực), "Người nào làm người đó chịu, ta thể cúi đầu trước thế lực độc ác!"

      "Được lắm, Lâu Hướng Vãn, ngươi bướng bĩnh, ngạo mạn, ta xem ngươi làm sao tránh được lần này!" Hoa Thiên Thiên giận dữ nở nụ cười, trực tiếp xoay người, sải bước hướng tới phòng Lôi quản gia.

      Mộc Đầu đáng chết, Vương gia gọi như thế quả sai, quả đầu gỗ mục vừa thối vừa cứng! Vương gia ở trong phủ, hôm nay chỉ có thể nhờ Lôi quản gia ra mặt, nhưng vừa nghĩ tới Lôi quản gia thiết diện vô tư, Hoa Thiên Thiên hiểu Lâu Hướng Vãn lần này khó trán khỏi kiếp nạn, nhưng để Mộc Mộc nhớ lâu chút cũng tốt !
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 20: Phạt roi
      Khi Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ Ô Quy, đưa Văn phu nhân sang bên kia viện xong. Lúc này trong viện chỉ còn Dung Trắc Phi đứng, nha hoàn cận thân giúp nàng sửa sang lại dung nhan. Dung Trắc Phi giận dữ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, trong mắt thoáng vẻ độc, trước kia bắt được nhược điểm của ngươi, hôm nay đừng trách lòng dạ ta độc ác! Chết sớm để siêu sinh sớm!

      Lâu Hướng Vãn thấy sắc mặt tái xanh vặn vẹo của Dung Trắc Phi, bả vai co rúm lại hơi chút kinh sợ, coi như trả giá cao để thấy Dung Trắc Phi bị té bốn chân chổng lên trời, "Dung Trắc Phi.”

      "Lâu Hướng Vãn, ngươi to gan, dám tự mình phạm vào gia quy của vương phủ, tiện nhân Văn Thị kia dám hèn hạ vụng trộm, tiện nhân như vậy sao xứng dạy Phượng Vân, ngươi thân là nha hoàn lại tự tiện làm chủ để Phượng Vân gặp Văn Thị. Lâu Hướng Vãn, ngươi có dụng tâm gì, có phải muốn cho Phượng Vân học theo Văn Thị hay , phẩm hạnh đoan, ngày sau cũng làm chuyện hồng hạnh xuất tường!”

      Ngoài việc Dung Trắc Phi là tiểu thư Minh gia, trời sanh tính tự cao, xem thường những người khác trong vương phủ, những lúc mắng người, vẫn y như cũ trực tiếp chụp mũ đội lên đầu Lâu Hướng Vãn.

      "Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ chỉ lúc mềm lòng, do tài sơ học thiển, kiến thức hẹp, nên có nghĩ sâu xa như Dung Trắc Phi.” Cúi đầu, Lâu Hướng Vãn nhận lỗi của mình, trong đầu ngừng ra gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, giận quá hóa cười, "Tiểu Mộc đầu, Bổn vương cũng muốn nhìn xem kết quả của ngươi thế nào đây!”

      Quả là miệng quạ! Lâu Hướng Vãn căm hận, thầm oán ở trong bụng, chưa qua hai canh giờ kết quả của mình tới!

      " câu biết sai là được rồi sao? Tất cả nha hoàn nô tài lớn trong vương phủ này học theo ngươi, chỉ câu nô tỳ biết sai rồi, vậy quy định của Phượng vương phủ dùng để làm gì?” Dung Trắc Phi châm chọc cười lạnh, cao ngạo nhướng mày nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu.

      Mặc dù trong vương phủ, Vương gia sủng ái nhất là Tử Thư, nhưng với trực giác của nữ nhân, Dung Trắc Phi có cảm giác người Phượng Kính Dạ quan tâm là Lâu Hướng Vãn, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, có chứng cứ nào có thể chứng minh điều này. Lâu Hướng Vãn vẫn là nha hoàn của vương phủ, vẫn sống trong Thu Phong Viện rách nát, hoàn toàn có dấu hiệu được sủng ái, cho nên Dung Trắc Phi muốn lợi dụng chuyện lần này, dò xét lòng dạ Phượng Kính Dạ.

      Nếu Vương gia quan tâm tiện nhân này? Ánh mắt Dung Trắc Phi suy nghĩ sâu xa, chợt lóe ra sát cơ, vất vả mới đuổi Văn phu nhân, mình tuyệt đối chấp thuận có thêm tiện tỳ cùng mình ngồi ngang hàng!

      Thiên Thiên cùng Lôi bá sao đến chậm như vậy! Lâu Hướng Vãn cúi đầu lời nào, chỉ lợn chết mới sợ phỏng nước sôi thôi, có thể kéo khắc cứ kéo, chờ Thiên Thiên đưa cứu binh đến là được.

      Dung Trắc Phi liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, nhìn sang Trịnh phu nhân, hai người liếc mắt nhìn nhau cái, mặc dù thường ngày hai người là nước giếng phạm nước sông, nhưng lúc này đều hiểu , Lâu Hướng Vãn cố trì hoãn thời gian.

      "Xúc phạm quy củ vương phủ, theo lý quất 20 roi!” Dung Trắc Phi vốn muốn 50 , nhưng nghĩ lại, Lâu Hướng Vãn phạm phải chuyện cũng lớn, nếu làm quá mức, ngược lại khiến Trịnh Thị chiếm tiện nghi, cho nên vẫn giữ án theo quy củ.

      Lâu Hướng Vãn nhìn con đường ở nơi xa, thấy cứu binh, chỉ có thể chấp nhận nhận lấy trừng phạt, "Nô tỳ lãnh phạt!"

      Tên nô tài đem băng ghế dài đến, Lâu Hướng Vãn nằm dài ở băng ngồi, nhìn mặt đất, tay chân bị sợi dây trói chặt, để tránh thời điểm chịu phạt bỏ trốn. Quả mềm lòng có kết quả tốt, nhưng hồi tưởng lúc Văn phu nhân cứ la khóc thê lương, 20 roi 20 roi.

      Nhưng khi roi thứ nhất đánh xuống, Lâu Hướng Vãn đau đớn lộ ra nét mặt, thẹn với lương tâm, quả cần trả giá cao bằng máu! Tên khốn kiếp nào đánh vậy, quả muốn rút da thịt của mình!

      Trong miệng bị lấp khăn, lo đau quá chịu nổi liền cắn đầu lưỡi, giờ khắc này Lâu Hướng Vãn cách nào quay đầu lại, roi thứ hai lại hạ xuống, lực độ như cũ vẫn mười phần, khiến Lâu Hướng Vãn bắt đầu thầm , quả mình có uy nghiêm, nếu những nô tài này dám dùng sức như vậy.

      có nội lực hộ thể, roi quất sau lưng mang đến đau rát, Lâu Hướng Vãn cắn chặt khăn trong miệng, 20 roi hồi còn, cố nhịn chút là được!

      Sắc mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi lạnh, Lâu Hướng Vãn còn hơi sức, trong lòng đếm tới 20 roi thứ hai mươi mốt lần nữa hạ xuống, khiến Lâu Hướng Vãn chợt cả kinh. Vì quá đau đớn, thân thể liền mềm nhũn, đôi tay hai chân cũng bị cột vào ghế dài, làm Lâu Hướng Vãn muốn kháng nghị cũng thể mở miệng.

      Vượt qua số lượng, nhưng Lưu Thẩm vẫn len lén liếc nhìn về phía Trắc phi và Trịnh phu nhân, nở nụ cười của chó cậy chủ nhà. Tiện tỳ này dám lấy vị trí nha hoàn nhất đẳng ra đe dọa, mình chỉ dấu riêng cây Ngân trâm, lại bị đánh vào tay, đòi lại mình phải là Lưu Thẩm!

      Cứu binh tới, mình thảm! Lâu Hướng Vãn đổ mồ hôi ướt đẫm y phục, máu lưng mơ hồ lan ra mảnh, mặc dù sức Lưu Thẩm khá lớn, nhưng do có kỷ xảo hành hình, thế nên đúng là vạn hạnh trong bất hạnh, đều chỉ bị thương ngoài da, xem ra vết thương rất nặng, nhưng đả thương đến gân cốt.

      "Các ngươi làm gì?" Rốt cuộc thanh của Hoa Thiên Thiên truyền tới, nhìn Lâu Hướng Vãn bị quất, liền chạy nhanh tới, nét mặt giận dữ liền đoạt lấy roi trong tay Lưu Thẩm, hung hăng ném sang bên, "Ai cho ngươi động thủ với Mộc Mộc!”

      "Thiên Thiên, Mộc Mộc phạm vào gia quy vương phủ, chỉ trừng phạt roi nàng ta. Vừa lúc Lôi quản gia ở chỗ này, bằng cứ tới hỏi ý Lôi quản gia ?" Dung Trắc Phi cười lạnh, kiêu căng hất cằm lên, xem Lôi quản gia giả quyết.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 21: Bôi thuốc vết thương.
      Hoa Thiên Thiên đau lòng dứt nhìn Lâu Hướng Vãn, máu tươi nhuộm đỏ áo lót màu trắng, ngồi xổm người xuống nhanh chóng tháo dây thừng trói cả tay lẫn chân ra, nhìn mồ hôi lạnh tái nhợt tràn đầy mặt của nàng, càng thêm đau lòng, "Mộc Mộc."

      "Thiên Thiên, chết được đâu.” Rốt cuộc lấy được tự do, Lâu Hướng Vãn lột chiếc khăn trong miệng xuống. Sau đó được Hoa Thiên Thiên đỡ đứng dậy, sau lưng đau đớn co rút lại hồi, Lâu Hướng Vãn có giảm xuống, sau đó nhìn thấy Lưu Thẩm đứng ở bên, rốt cuộc tìm được kẻ đầu sỏ gây nên.

      "Dung Trắc Phi 20 roi, nhưng lại vượt quá đến 16 roi, chuyện này là sao vậy hả Lưu Thẩm?" Lâu Hướng Vãn tái mặt, sau lưng đau rát, giống như đau đến tận xương tủy. Giờ là Hạ Thiên, nếu cẩn thận bị nhiễm trùng, Lâu Hướng Vãn cảm thấy lần này mình bị thua thiệt rất nhiều, mặc cho những người này trói mình lại, quả ngu quá mất.

      "Dung Trắc Phi, Trịnh phu nhân, đây xảy ra chuyện gì vậy?” Gương mặt Lôi quản gia vẫn lạnh lùng nghiêm khắc, thậm chí nhìn Lâu Hướng Vãn cái, liền theo quy củ hỏi thăm Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân.

      "Đánh hơn mười mấy roi? Ta với Trịnh phu nhân bàn chuyện, chỉ trừng phạt nha hoàn, chẳng lẽ ta đường đường là vương phi trong vương phủ, làm vương phi phải nhớ số lần điếm sao?” Dung Trắc Phi nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Lưu thẩm cầm roi ở bên, "Chuyện gì xảy ra, đánh mà biết đếm sao?”

      "Vương phi khai ân, lão nô lớn tuổi, đầu óc hồ đồ, cứ nghĩ vẫn chưa tới 20 roi.” Lưu Thẩm phịch tiếng quỳ gối đất, cúi đầu nhận lỗi, cả Phượng vương phủ ngoại trừ Vương gia ở bên ngoài ra, Dung Trắc Phi chính là thiên kim Thừa Tướng Minh phủ, Lưu Thẩm chỉ cần đầu phục Dung Trắc Phi, về sau có thể hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý.

      Lớn tuổi? Lúc đánh dùng sức như vậy, ta đào mộ phần nhà của ngươi sao! Lâu Hướng Vãn tựa vào người Hoa Thiên Thiên, tức giận cắn răng, đáng tiếc vết thương sau lưng quá đau, khiến Lâu Hướng Vãn tái nhợt, mồ hồi lạnh đầy mặt toát ra vẻ thống khổ cùng tức giận.

      "Trắc phi." Lôi quản gia đầu đuôi chỉ câu như vậy, cải chính cách xưng hô của Dung Trắc Phi.

      Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Trắc Phi tím tím xanh xanh vặn vẹo, tuy nhiên nó lại có tác dụng với vẻ mặt nghiêm khắc của Lôi quản gia, hừ lạnh tiếng, ngay sau đó để ý đến mọi người xoay người rời , nha hoàn lập tức vội vàng theo.

      "Lão mụ này cũng hồ đồ, vì trí nhớ tốt, nên khiến cho Mộc Mộc chịu tội.” Trịnh phu nhân cười giòn tan dàn xếp, đau lòng dứt nhìn Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi mau trở về bôi thuốc, rồi thu xếp để lão mụ đến viện của ta , tránh ngày sau lại phạm vào chuyện phiền toái."

      "Do ngươi mềm lòng, cứ thích thể ra, vậy nên hãy nhớ kỹ chuyện lần này ?” Hoa Thiên Thiên cũng truy cứu nữa, đỡ Lâu Hướng Vãn rời , ánh mắt liếc nhìn Lưu Thẩm quỳ gối dập đầu giọng với Trịnh phu nhân, lạnh lùng cười tiếng. Lão bà, cho rằng có núi dựa liền an toàn ư.

      "Thiên Thiên, ngươi nhẫn tâm nhìn Vân tiểu thư còn phải tách ly với mẹ mình sao?” Lâu Hướng Vãn biện giải cho mình câu, sau đó cảm khái nhìn Hoa Thiên Thiên, "Chờ ngươi sau này làm mẹ, ngươi hiểu.”

      "Ngươi giống như ngươi từng làm mẹ rồi.” Hoa Thiên Thiên khịt mũi hừ lạnh, đối với việc Lâu Hướng Vãn mềm lòng phải là ngày đầu nàng biết.

      "Ta từng là nữ nhi của người ta, cho nên biết.” Lâu Hướng Vãn giảo hoạt trả lời câu, cúi đầu nhìn con đường thông tới Thu Phong Viện, vốn sắc mặt tái nhợt giờ lại càng tái nhợt thêm, mơ hồ còn thoáng vẻ thống khổ gò má,

      "Hãy nằm xuống , ta lấy thuốc tới.” Dìu Lâu Hướng Vãn vào phòng, Hoa Thiên Thiên liếc mắt nhìn, chỉ tiếc rèn sắt mãi thành thép, đành chỉ có thể mang thuốc tới.

      Sau lưng có thương tích, nên chỉ có thể nằm lỳ ở giường, cơn đau rát ngừng xâm nhập. Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt, ý thức có chút bay xa, trong mơ hồ cảm giác Hoa Thiên Thiên trở về rồi, an tâm cười tiếng, Thiên Thiên chính là miệng cứng lòng mềm, động tác vẫn dịu dàng như thế, giống như sợ làm mình đau vậy.

      " sao đâu, Thiên Thiên, lúc ta bị đánh có kêu đau.” Lâu Hướng Vãn rất muốn ngủ, nhưng vết thương sau lưng cứ nhói lên, làm Lâu Hướng Vãn căn bản thể ngủ được, lơ mơ thầm tiếng, có người cởi y phục sau lưng mình ra, nên càng phải cố kìm nén thân thể lại.

      Trời nóng nên mặc rất ít, cái áo lót màu trắng bị máu tươi nhiễm đỏ. Y phục có bị cởi hết xuống, cảm thấy chỉ tuột từ nơi bả vai đến bên hông thôi, "Thiên Thiên, cởi xuống hết , đều bị dính mùi máu tươi hết rồi.”

      chuyện, tay Lâu Hướng Vãn cử động bắt lấy tay Hoa Thiên Thiên, tuy nhiên cảm giác tay trong lòng bàn tay quá lớn, ngón tay rất dài, khớp xương lồi ra, giống bàn tay mềm mại của nữ nhi, ngón tay thon dài lại mang theo lực độ mạnh mẽ.

      Đây phải tay Thiên Thiên! Lâu Hướng Vãn có chút lờ mờ phát giác, mình bị đánh đến ngu sao, tại sao phát người cởi quần áo của mình phải Thiên Thiên, sau lưng chẳng những đau rát, thậm chí Lâu Hướng Vãn còn cảm thấy gió thổi xuyên thấu qua cửa sổ lớp da thịt mình có cảm giác rất quỷ dị, lúc này mình có thể hắng giọng gọi người sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia đọc sách thánh hiền, vậy toàn bộ chạy đâu hết rồi!

      "Cầm vậy được rồi, buông ra .” Thanh Phượng Kính Dạ lộ ra cỗ tà mị, giống với nụ cười kia, bởi vì Lâu Hướng Vãn vẫn còn nằm lỳ giường, cho nên thấy được nét mặt Phượng Kính Dạ, chung quy cảm thấy trong giọng của có chút lạnh lẽo.

      "Vương gia.” Lâu Hướng Vãn bỏ tay Phượng Kính Dạ ra, động tác quá lớn, khẽ động vết roi bả vai, Lâu Hướng Vãn đau nhe răng, còn chưa kịp động, bả vai lại có thêm bàn tay, đè thân thể muốn lộn xộn của nàng lại, sau đó tựa vào trong ngực.

      Từ chiếu trúc thô ráp, đột nhiên chuyển tới nằm đùi của Phượng Kính Dạ, quả là cực phẩm trời sinh, mát lạnh như thế này, khiến Lâu Hướng Vãn cảm kích Phượng Kính Dạ, ngàn vàng khó cầu, tơ lụa cực phẩm Thiên Sơn này lại may thành áo khoác, mặc vào mùa thấy thoải mái, cảnh giác lạnh lẽo tựa hồ xuyên thấu vào trong thân thể.

      Nhưng lại có cảm giác gì đó đúng, Lâu Hướng Vãn ngơ ngác nhìn nơi mình nằm sấp, sau đó oanh cái đầu nổ tung, "Để. . . . . . Mở. . . . . ." mặt nóng hừng hực như lửa đốt, rốt cuộc nhớ tới mình chỉ mặc cái yếm, nửa thân vẫn nằm ở trần đùi Phượng Kính Dạ, con ngươi liếc xuống dưới cái, ngực trắng nõn trong cái yếm đội bắp đùi Phượng Kính Dạ, máu trực tiếp vọt lên tới đầu, đây là tình huống gì vậy!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :