1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 12 Vương gia ra tay.
      Lâu Hướng Vãn phải biết mình ăn như hổ đói có hình tượng, nhưng nàng phải người ngu ngốc. Thứ nhất mình rất đói, những thức ăn này đều là món mình thích ăn, lại hợp khẩu nên ăn nhiều hơn.

      Thứ hai, nàng cảm giác vương gia có chuyện gì làm mới chọc ghẹo mình, vốn dĩ muốn bị ba vị phu nhân gia tăng áp lực, vì ghen tị mà tìm mình động thủ, cho nên Lâu Hướng Vãn tự nguyện hủy hình tượng.

      Dù sao mình cũng là kẻ tham ăn, để sau này vương gia thấy mình mà tránh xa, tốt nhất khiến cho ba vị phu nhân xem mình như nha hoàn quê mùa đáng quan tâm, vậy quá hoàn mỹ.

      “Tiểu Mộc Đầu, nghe Tiểu Hà chết rồi, ngươi có biết ?” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ nhàn nhã uống trà, nặng đặt tách trà ở bàn. Phằng tiếng, mắt phượng sắc bén nhìn Lâu Hướng Vãn.

      Vốn dĩ định ăn tới no, nghe câu hỏi giờ của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cam lòng buông chén đũa xuống, dù sao mình cũng mất ít hình tượng rồi. Nếu sao vương gia lại lên tiếng cắt ngang việc ăn cơm của mình, đoán chừng sinh ra chán ghét.

      Lâu Hướng Vãn đứng dậy cúi đầu, thái độ cung kính hèn mọn, “Nô tỳ biết sai.” Nếu giờ phút này nàng ngẩng đầu lên, phát trong mắt Phượng Kính Dạ tuyệt đối phải vẻ chán ghét gì, chỉ lo nàng ăn quá nhiều bị đau dạ dày.

      “Tiểu Mộc Đầu, ngươi làm sai ở chỗ nào?” cuối nâng cao, Phượng Kính Dạ dù bận bịu nhưng vẫn ung dung nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu, giọng trong trẻo mang theo mị hoặc, “Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương !”

      Điều chỉnh thái độ lúc, Lâu Hương Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, dưới ánh nến, vẻ mặt tinh xảo thanh tú, khuôn mặt nhắn, chân mày cong, đôi mắt rạng ngời cong cong, tựa hồ chung quanh mang theo nụ cười.

      Mặt trắng nõn, chút son phấn, để lộ ra màu da vốn có, cho dù người rất gầy, nhưng khuôn mặt vẫn có chút thịt, trắng nõn mềm mại, tựa hồ bấm vào nặn ra nước, bởi vì xụ mặt trông có chút nghiêm túc, khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiền nho lõm xuống.

      “Tiểu Hà cung khai ít, trước đó nàng ta từng trốn ra vương phủ hẹn hò, trôi qua nửa năm, nô tỳ đoán chừng việc bị bại lộ, muốn bị đánh nên mới cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, khuôn mặt thẩn thờ nhìn Phượng Kính Dạ, nhưng ánh mắt lại có gì cháy bỏng, căn bản ra là vào cõi thần tiên.

      “A, như vậy, tại sao trước đó Lôi quản gia thẩm vấn Tiểu Hà lại cắn chặt miệng ?” nhận ra được thái độ Phượng Kính Dạ vui hay tức giận, lạnh nhạt hỏi lại câu. Sau đó đưa mắt nhìn Lâu Hướng Vãn rồi nhìn ba vị phu nhân ngồi bên cạnh, môi mỏng mím chặt lại, cười như cười, “Các ái phi nghĩ thế nào?”

      “Hồi bẩm vương gia, trước đó Tiểu Hà bị Lôi quản gia thẩm vấn muốn tìm cái chết nhưng lại thất bại, sau khi nô tỳ vào thẩm vấn xong, liền đem cửa khóa lại, chìa khóa vẫn còn trong tay nô tỳ, cho nên nô tỳ phỏng đoán Tiểu Hà nhổ khăn trong miệng ra, sau đó cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn mang theo túi đựng chìa khóa trong người đặt ở bàn, chứng cứ chứng minh Tiểu Hà vì chuyện vụng trộm, sợ tội tự sát, tuyệt đối xác thực. Sau này mọi chuyện đối với mình còn quan hệ rồi!

      “Tiểu Mộc Đầu, ngươi biết quy củ vương phủ thể phá, bao che phạm nhân tội trạng giống nhau!” Ngữ điệu Phượng Kính Dạ rét lãnh chìm xuống vài phần, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thiện lương của nàng có thể kéo dài được bao lâu đây? Trong vương phủ, nhất định cho phép mềm lòng lương thiện!

      “Nô tỳ dám!” Trực tiếp đáp lại Phượng Kính Dạ, vẻ mặt Lâu Hướng Vãn rất vô tội, “Nô tỳ có ý bao che bất luận kẻ nào!”

      “Nhưng sao bổn vương nghe Tiểu Hà chỉ trông chừng cho người khác, phạm vào quy củ vương phủ đó chính là tử tội!” Cuối cùng cũng phải hạ màn, mặt Phượng Kính Dạ đột nhiên chuyển thành giận dữ, ngũ quan tuấn, đột nhiên trong chốc lát lại trở nên tuấn dật tao nhã, rồi chốc lát sau tựa như mưa to gió lớn, băng lạnh đầy khiếp sợ.

      Nháy mắt, khí trong phòng khác căng thẳng quỷ dị, mỗi người khỏi tự chủ nín thở, bọn nha hoàn càng bị uy hiếp khiếp sợ, giật mình liếc mắt nhìn rồi cúi đầu xuống, dám thở mạnh chút. Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân xoay người chút, dù sao cũng là chủ tử, thể có cam đảm như vậy.

      Lâu Hướng Vãn có chút tức giận liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ, ràng mình tránh được, tại sao vương gia lại cứ kéo mình vào trong nước đục sâu thấy đáy này.

      Ở trong vương phủ, thuộc về người vương phủ! Phượng Kính Dạ thản nhiên dùng ánh mắt hơi buồn nhìn Lâu Hướng Vãn, Tiểu Mộc Đầu quả chỉ bị bức ép mới nóng nảy, mới nhận ra được cảm xúc chân của nàng.

      “Thế nào, phải để bổn vương chỉ đích danh hay sao? Có gan làm có gan thừa nhận sao?” Phượng Kính Dạ cười lạnh, nhướng mày kiếm, ánh mắt sắc bén như đao, lạnh lùng nhìn về phía Văn phu nhân.

      ra sớm biết, ngay khi mới bắt đầu cũng biết rồi! Văn phu nhân đáp lại ánh mắt vô tình lãnh khốc của Phượng Kính Dạ. ràng nam nhân tuấn nhã này vẫn cười, ung dung ngồi ghế, người mặc cẩm bào màu lam càng tăng thêm vẻ bất phàm, nhưng tim lại lạnh băng, rất máu lạnh!

      Phịch tiếng quỳ gối đất, Văn phu nhân cúi đầu, nhìn Phượng Kính Dạ cái. Có lẽ do quá sợ nên mới quỳ xuống, thân thể có chút run rẩy.

      “Dẫn , phong tỏa viện Văn Thị, tất cả tôi tớ cấm ra ngoài.” Đạo thanh lớn nhưng cũng quyết định số mạng của Văn phu nhân, thần sắc Phượng Kính Dạ từ đầu tới cuối đều bình tĩnh như thế.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 13 Tranh đấu gay gắt.
      “Tiểu Mộc Đầu, nếu phải Tử Thư chân tướng cho bổn vương biết, lẽ ngươi lại muốn tiếp tục giấu diếm?” Văn phu nhân bị dẫn , Phượng Kính Dạ khôi phục nụ cười, nâng chung trà lên, đột nhiên nhướng mày kiếm khẽ cười, “Minh Dung, nàng bổn vương nên ban thưởng gì cho Tử Thư đây?”

      Mặc dù Dung Trắc Phi có chút cam lòng, nhưng Phượng Kính Dạ lên tiếng, thân là nữ chủ nhân vương phủ, Dung Trắc Phi nũng nịu cười tiếng, mặc dù thần sắc cao ngạo, nhưng đối mặt với Phượng Kính Dạ lại thành thương, “Nô tì có cây vải ở trong cung, chi bằng vương gia đem ban thưởng cho Tử Thư lập công lớn.”

      “Cũng được, hồi nàng cho người đưa qua Tử Thư .” Phượng Kính Dạ gật đầu cái, phải nhìn thấy ánh mắt Dung Trắc Phi lóe mưu tính, chỉ là chán quan tâm đến, ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, “Tiểu Mộc Đầu, ngươi ngươi làm việc bất lực, vi phạm quy củ vương phủ, bổn vương nên phạt ngươi thế nào đây?”

      “Mặc cho vương gia xử trí!” Lâu Hướng Vãn có chút ỉu xìu, vô lực đáp lại, chỉ trong chớp mắt Tử Thư bán đứng mình, đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm cho Phượng Kính Dạ biết, mặc dù Lâu Hướng Vãn có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là Tử Thư muốn tranh công với Phượng Kính Dạ, biến mình thành đá kê chân.

      “Thấy sáng nay ngươi rửa tay làm đồ ăn sáng cho bổn vương.” Phượng Kính Dạ cố ý dừng lại chút, trán phủ nụ cười khôi ngô, từ trong mắt phượng chợt lóe lên hài hước.

      Lâu Hướng Vãn vừa nghe có cơ hội chuyển biến, đôi mắt lập tức sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ, tha thiết nhìn , hy vọng có thể được xử khoan hồng.

      “Bổn vương cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, Văn thị phạm vào gia quy trong vương phủ phải xóa tên đuổi, giao chuyện này cho Tiểu Mộc Đầu ngươi đảm nhiệm, chính là cơ hội bổn vương cho ngươi!” Phượng Kính Dạ hào phóng mở miệng, thưởng thức nhìn mong đợi đến kinh ngạc của Lâu Hướng Vãn, cuối cùng chuyển thành lửa giận hừng hực, hắng giọng cười lớn trực tiếp đứng dậy rời .

      Độc ác, quá độc ác! Lâu Hướng Vãn nhìn về phía bóng lưng trong màn đêm, ánh mắt hung hăng như muốn chọc thủng. Vốn dĩ chuyện này coi như qua, quay đầu lại, tại sao vẫn rơi đầu mình nữa!

      Cắn răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn xông lên níu áo Phượng Kính Dạ hỏi câu, chẳng lẽ đời trước mình đào tổ phần nhà vương gia, phải chịu bắt nạt mình như vậy! Giết người thấy máu cũng chưa ác độc như vậy!

      “Mộc Mộc, ngươi và Tử Thư cùng Thiên Thiên, mặc dù là nha hoàn vương phủ, tình như tựa như tỷ muội, nếu hôm nay phải Tử Thư đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm cho vương gia biết, nhất định lại Mộc Mộc mềm lòng giấu giếm. Nếu để chuyện xấu này về sau bị người bên ngoài vương phủ biết, vậy chẳng khác nào làm bẽ mặt vương gia.”

      Trịnh phu nhân cất giọng cười đứng dậy, cổ áo hoa lệ có chút mở lớn, cùng bộ dáng quyến rũ lẳng lơ, mặt Trịnh phu nhân trở nên lạnh nhạt, kéo kéo búi tóc, bộ dáng hòa ái dễ gần, thậm chí còn nâng bàn tay lên vỗ vỗ bả vai Lâu Hướng Vãn, dứt cười quay lại nhìn, “Dung Trắc Phi, biết lời này muội muội có đúng ?”

      Mặc dù Trịnh phu nhân xuất thân thanh lâu, nhưng mấy câu ngắn ngủi, chẳng những chê thân phận nha hoàn của Lâu Hướng Vãn và Tử Thư, thậm chí gián tiếp khích bác quan hệ Lâu Hướng Vãn, dù sao Văn phu nhân gặp riêng nam nhân là do Tử Thư mật báo.

      “Hừ, chuyện xấu như vậy còn dám làm, há có thể còn lừa gạt vương gia những chuyện khác.” có Phượng Kính Dạ, Dung Trắc Phi khôi phục thái độ cao ngạo, liếc mắt khinh miệt Lâu Hướng Vãn và Trịnh phu nhân, lên mặt nạt người dùng tư cách nữ chủ nhân vương phủ khoan dung khiển trách, “Các ngươi tốt nhất lấy Văn thị làm ví dụ, đừng để xuất chuyện như vậy, nếu vương gia phải khai ân đuổi các ngươi ra khỏi vương phủ! Bổn vương phi là người lột da các ngươi!”

      “Dạ, nô tỳ hiểu.” Lâu Hướng Vãn hạ thấp đầu đến thể thấp nữa, liếc nhìn bụng có chút nhô ra, quả ăn nhiều, “Nô tỳ phải trở về tỉnh tâm lại.”

      Tiếng vừa ngừng, Lâu Hướng Vãn khom người thối lui đến cửa, sau đó xoay người lui ra khỏi phòng khách, ngẩng đầu lên liếc màn đêm hắc ám cái, chờ đến cửa viện càng bước nhanh hơn, nhìn Thu Phong Viện chỉ còn cách hai ba bước liền chạy chậm dần.

      Nhìn vẻ hèn mọn rời của Lâu Hướng Vãn, Dung Trắc Phi xem như hài lòng, liếc mắt nhìn Trịnh phu nhân tỏ thái độ gì, lạnh giọng khẽ hừ, chỉ là tiện nhân được vương gia mua từ thanh lâu về, cho rằng vương gia xem trọng nàng sao, đúng là biết thẹn.

      “Nô tì cũng phải về rồi!” Ngược lại Trịnh phu nhân rất lễ phép tiếng, cũng xoay người rời , nha hoàn sau lưng lập tức hành lễ với Dung Trắc Phi rồi vội vàng rời .

      Trừ ở phủ Thừa Tướng Minh Gia, Dung Trắc Phi xem mình là gì chứ! Cơ hội tốt như vậy, cứ để Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư nội đấu, nhưng Dung Trắc Phi lại để cho Lâu Hướng Vãn có cơ hội đào tẩu! Trịnh phu nhân thoáng mặt vẻ châm chọc, mới vừa rồi vương gia muốn Dung Trắc Phi ban thưởng đồ cho Tử Thư, chỉ cần suy nghĩ chút Trịnh phu nhân liền biết, Dung Trắc Phi nhất định mượn cơ hội này để dạy dỗ Tử Thư.

      Nếu như vừa rồi Dung Trắc Phi làm theo lời mình đối với Lâu Hướng Vãn, Tử Thư chẳng những ghen ghét Dung Trắc Phi, nhất định cũng hận Lâu Hướng Vãn, bởi vì Tử Thư mật báo trước, nếu Lâu Hướng Vãn cùng Dung Trắc Phi cùng nhau hợp tác diễn, nhất định Tử Thư cho rằng vì mình mật báo nên Lâu Hướng Vãn muốn báo thù mình, như vậy náo loạn trận, bản thân là người thông hiểu tri thức lễ nghĩa, cần phải dịu dàng nhu mỳ, vương gia thay đổi cách nhìn đối với mình. Đáng tiếc Lâu Hướng Vãn quá sợ phiền phức, nên trốn quá nhanh.

      Mà giờ khắc này trong sảnh, nha hoàn thân cận của Dung Trắc Phi, chính là nha hoàn hồi môn cùng mình ở Minh phủ Thừa Tướng, khẽ mở miệng, “Vương phi muốn đem cây lụa màu đỏ sẫm này ban thưởng cho Tử Thư sao?”

      tệ, chính là cây lụa màu đỏ thẫm này, màu tím ngầm ý che đậy giả tạo, đồ của bổn vương phi muốn tiện tỳ quyến rũ kia sử dụng!” Minh Dung cười lạnh châm chọc, vương gia lại thương cái thứ tinh Tử Thư đó, mà mình lại là chủ tử được Phượng vương gia cưới hỏi đàng hoàng, Tử Thư là thá gì, con điếm biết xấu hổ, muốn tranh giành tình cảm với mình, muốn sống mà!
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 14 Dạy dỗ Tử Thư.
      “Mộc Mộc, Mộc Mộc, xảy ra chuyện rồi.” Đoàn Tử căng thẳng nghiêm mặt, còn vẻ hoạt bát thường ngày, xụ mặt cúi đầu ủ rũ, làm người ta thấy ngây thơ hoàn toàn suy sụp.

      Nóng quá! Mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào trong phòng ngủ, làm nhiệt độ tăng cao, khiến Lâu Hướng Văn lăn qua bên này đến bên kia, cảm thấy thân thể nóng như ngọn đuốc.

      “Lại xảy ra chuyện gì?” Mồ hôi thấm ướt dính tóc mai trán, Lâu Hướng Vãn cam lòng bò xuống giường, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa vương gia lần nữa, đáng đời bị cắm sừng!

      “Tử Thư và Dung Trắc Phi sáng sớm lại cãi nhau nữa rồi.” Đoàn Tử dĩ nhiên đứng ở bên Tử Thư, mặc dù ngày thường nhìn Tử Thư nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh cả người, nhưng Đoàn Tử thấy Tử Thư đối xử với Lâu Hướng Vãn rất tốt, chuyện Tiểu Hà nhờ có Tử Thư thẩm vấn mới chịu cung khai, cho nên Tử Thư gây với Dung Trắc Phi, Đoàn Tử mới sốt ruột như vậy, dù sao Tử Thư được cưng chiều có được cưng chìu mấy cũng chỉ là nha hoàn thôi.

      “Tại sao cãi nhau chứ?” Lâu Hướng Vãn nghe chuyện này, cười đáng sợ, mặt trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền sâu, đôi mắt lấp lánh trông như tiểu hồ ly, gây nhau tốt lắm, để tên vương gia kia còn tìm cách giày vò mình, nhân cơ hội nội bộ mâu thuẫn, cho đáng đời, đúng là cách trả thù tốt!

      Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn giống như trước kia, giống bộ dạng phớt lờ mọi chuyện vặt trong vương phủ này, hiểu ngay Lâu Hướng Vãn lo lắng cho Tử Thư, nên tường thuật tất cả chi tiết cho Lâu Hướng Vãn.

      Buổi sáng Dung Trắc Phi mang theo nha hoàn cùng đến Kỳ Lân viện, dù sao tối hôm qua Phượng Kính Dạ muốn ban thưởng Tử Thư, Dung Trắc Phi liền ban thưởng cây lụa. Đó là cây lụa màu đỏ chót trong cung ban tặng, vốn là cây lụa cực phẩm, nhưng vì có những đóa hoa màu tím, dĩ nhiên Minh Dung cực kỳ thích, trực tiếp ném vào trong kho của viện.

      Người Phượng vương phủ biết Tử Thư chỉ mặc xiêm y màu tím, Dung Trắc Phi lại đem cây lụa màu đỏ thẩm với những bông hoa tím ra tặng, khó nghe chính là muốn dằn mặt Tử Thư, màu đỏ thẫm cùng màu hồng thẫm ở vương phủ chỉ có vương phi mới có tư cách mặc, các phu nhân chỉ có thể mặc màu phấn hồng.

      cây lụa đỏ với hoa màu tím, điều này ràng trong vương phủ Dung Trắc Phi là chánh chủ, Tử Thư chỉ là nha hoàn ở Kỳ Lân Viện được cưng chiều, giống như đóa hoa màu tím bình thường chỉ làm nền mà thôi.

      "Mộc Mộc, Tử Thư chờ Dung Trắc Phi vừa , đem cây lụa quăng xuống đất, sau đó đập nát hết tất cả đồ trong phòng, tất cả nha hoàn cùng nô tài dám vào, nghe nghiên mực vương gia thích nhất cũng bị đập nát." Đoàn Tử xong, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, cả vương phủ này chỉ có Tử Thư dám can đảm đập đồ của vương gia.

      Mình may bị Dung Trắc Phi kéo cùng ban thưởng cho Tử Thư! Lâu Hướng Vãn may mắn mình tránh được kiếp nạn, nhìn Đoàn Tử hưng phấn, liền tức giận, vặn lỗ tai của nàng ngay, "Ta ngươi được dính vào chuyện Kỳ Lân Viện, ngươi lại dò hỏi cẩn thận hơn."

      "Mộc Mộc, lỗ tai đau đó!" Đoàn Tử nhanh chóng kéo tay Lâu Hướng Vãn ra, vuốt vuốt lỗ tai bị ngược đãi của mình, vô tội giải thích, "Ta đại sảnh, là Dung Trắc Phi tặng thưởng, đột nhiên sau khi trở về từ Kỳ Lân Viện, thấy cây lụa bị ném xuống đất, Dung Trắc Phi đánh Tử Thư cái tát, nàng biết điều, thậm chí ngay cả đồ trong cung ban thưởng gì đó cũng dám chà đạp, đây là sỉ nhụt đồ hoàng gia, nếu như bị những người khác biết, nếu chuyện tốt này bị truyền vương gia bị xử phạt vì bất kính hòang tộc!"

      Vương gia sao dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm để trị tội chứ? Trong đầu Lâu Hướng Vãn ra gương mặt tà mị cùng nụ cười tuấn tú như có như của Phượng Kính Dạ, tức giận hừ hai tiếng, lau mồ hôi mỏng trán. Chỉ có vương gia trị tội người khác thôi.

      “Mộc Mộc, ngươi xem Tử Thư chút à?” Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn hỏi thăm, tính tình Tử Thư ngạo mạng như vậy, đột nhiên bị Dung Trắc Phi đánh, chỉ sợ tâm tình tốt.

      “Đoàn Tử, ngươi ở vương phủ này lớn nhất là vương gia, hay là Dung Trắc Phi?” Lâu Hướng Vãn khoanh chân ngồi ở chiếu trúc, cười híp mắt nhìn vẻ mặt hiểu của Đoàn Tử.

      "Đương nhiên là Vương gia lớn." Đoàn Tử hiểu tại sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên hỏi vấn đề cần giải thích này, nhưng Đoàn Tử lại phát từ xưa tới nay mình vẫn chưa bây giờ biết trong đầu Lâu Hướng Vãn rốt cuộc nghĩ cái gì.

      " đúng sao, Tử Thư bị đánh chính là ý của vương gia, ngươi sợ chết cứ gặp Tử Thư, đảm bảo người bị đánh sau đó chính là ngươi." Lâu Hướng Vãn cũng ngờ lại cảm thấy hả hê thế, cho dù chuyện mèo ăn vụng được thực , nhưng việc Tử Thư mật báo đúng là tốt lành gì, cho nên Lâu Hướng Vãn cũng ngu lại chọc Tử Thư.

      Nhìn mặt Đoàn Tử ngu si, Lâu Hướng Vãn thở dài hơi, lắc lắc khuôn mặt nhắn, "Ta sao lại có người hầu đần như thế này, vương gia biết từ trước đến giờ Dung Trắc Phi cùng Tử Thư bất hòa, lần này Tử Thư mật báo, vương gia để Dung Trắc Phi ban thưởng, chính là muốn họ cãi nhau, hơn nữa còn biết Tử Thư thua thiệt."

      Lợi dụng nữ nhân, nam nhân quả là gian trá! Lâu Hướng Vãn hận hận liếc mắt nhìn ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, phải nam nhân đều là người câu nệ chuyện tiểu tiết sao? Tại sao vương gia lại vô sỉ như vậy, đến việc lợi dụng nữ nhân, còn cân nhắc tỉ mỉ, cho mình đến Thu Phong Viện.

      “Mộc Mộc, vì sao vương gia lại muốn giáo huấn Tử Thư?” Trong đầu Đoàn Tử là hồ nước rộng lớn, Tử Thư phải được cưng chiều nhất sao? Dám khiếu chiến Dung Trắc Phi, đây phải đều do vương gia cưng chiều quá mới có ư, tại sao muốn Dung Trắc Phi dạy dỗ Tử Thư chứ.

      Lâu Hướng Vãn híp mắt suy tư, tối hôm qua trở lại Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn nghĩ mãi cho đến ngủ thiếp , vẫn nghĩ ra được nguyên nhân, xác định vương gia thực cưng chiều Tử Thư. Vả lại Tử Thư đem mình làm đá kê chân mật báo, vương gia phải nên cao hứng, bởi vì Tử Thư đối với Vương gia chút nào giấu giếm, trung thành như vậy tại sao phải bị giáo huấn.

      "Thôi, đừng nữa, Đoàn Tử, ngươi nhớ lòng dạ vương gia so với tâm tư nữ nhân còn phiền phức hơn, cho nên chuyện vương phủ cần ngươi phải xía vào!" Lâu Hướng Vãn dặn dò nhìn về phía Đoàn Tử, dù sao nàng nghĩ ra vương gia tính toán cái gì. Mà mình còn phải khắc phục hậu quả chuyện Văn phu nhân rời khỏi vương phủ, vừa nghĩ tới việc này, Lâu Hướng Vãn hận thể đem Phượng Kính Dạ cắn chết, tại sao cuối cùng cứ phải lôi mình xuống nước!
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 15 Máu lạnh tuyệt tình.
      Lâu Hướng Vãn nghĩ ra tại sao vương gia mượn tay Dung Trắc Phi dạy dỗ Tử Thư, dĩ nhiên Đoàn Tử chỉ là người hầu nhoi làm sao biết . Lâu Hướng Vãn ngừng tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại càng nghĩ ra, cảm giác trong lòng như con mèo ngừng gãi ngứa, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn phát mình thể chịu đựng nổi, cần phải tìm người am hiểu nhất.

      "Lôi bá, người xem vương gia diễn tuồng gì vậy?" Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, mở miệng , gương mặt nhắn trông rất lanh lợi, giống bộ dáng hèn mọn khi đối mặt Phượng Kính Dạ, giờ phút này ngồi ở ghế, ánh mắt sáng long lanh, bởi vì cười, khiến lúm đồng tiền gương mặt lõm xuống, khóe môi cong lên, trông thế nào cũng rất sinh động.

      " nghĩ ra đừng nghĩ, lòng vương gia, ngươi có thể nghĩ thông suốt sao." Mọi người ở vương phủ rất kiêng kỵ kính nể Lôi quản gia, mỗi ngày đều rất nghiêm túc, ánh mắt dữ dằn, chỉ cần phát sai lầm, tuyệt đối khoan nhượng, thậm chí người vương phủ đều chưa từng thấy qua Lôi quản gia cười.

      "Lôi bá, ngươi ra, ban đêm ta thể ngủ được!" Lâu Hướng Vãn lôi kéo ống tay áo Lôi quản gia làm nũng, đáng thương ngước đầu nhìn Lôi quản gia, "do ta hiểu ý Vương gia, nên từ nay về sau lỡ ta làm sai chuyện gì, chắc chắn bị phạt, Lôi bá, người xem thân thể bé của ta có thể chịu nổi gia quy vương phủ sao?"

      "Tử Thư bán đứng ngươi, ngươi cứ mặc kệ chuyện của nàng ta ?” Lôi quản gia nghiêm mặt, thanh lạnh nhạt khiển trách.

      "Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối phải giúp Tử Thư, ta chỉ đơn thuần muốn biết tâm tư Vương gia!” Bớt ầm ĩ lại, bàn tay bé nâng lên ngang lỗ tai, Lâu Hướng Vãn trịnh trọng ngừng thề thốt, sợ Lôi quản gia tin mình.

      Mình cũng thiện lương như vậy đâu, tính tình Tử Thư thuộc dạng tình bất định, hồi tốt, hồi sinh ra ác độc. Trước kia , lần này Tử Thư bị Dung Trắc Phi đánh, Lâu Hướng Vãn tuyệt đối ngu ngốc trêu chọc Tử Thư, trở thành nơi trút giận cho nàng ta.

      "Tâm Vương gia. . . . .” Tiếng Lôi quản gia dừng chút, mở to hai mắt, hiếu kỳ ngừng nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó lộ ra dáng vẻ phớt lờ mở miệng, "Ngươi hỏi Vương gia .”

      " được!" Lâu Hướng Vãn cao giọng, trực tiếp lắc đầu, ngu mới trêu chọc Vương gia, có gì còn bị Vương gia làm hại, nếu mình tái phạm dính vào chuyện ngu ngốc, phải tìm đường chết sao.

      Lôi quản gia cực kỳ mâu thuẫn nhìn Lâu Hướng Vãn, ánh mắt phức tạp mở miệng , "Thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém, qua hai năm đều quan tâm đến chuyện triều chánh, cứ luôn dùng thuốc để kéo dài mạng sống. Ở trong triều đình, quan hệ Thái Tử với Tam vương gia càng ngày càng trở nên căng thẳng. Lúc này, Vương gia cần phải dẹp yên chuyện vương phủ, mới có thể chuyên tâm xử lý đại bên ngoài.”

      Dẹp yên vương phủ? Trong đầu Lâu Hướng Vãn kinh ngạc nghĩ đến bốn chữ này, là có ý gì? Vương gia muốn vương phủ yên ổn, vậy sao? Tử Thư an phận, bởi tính tình ương ngạnh là bằng chứng do Vương gia cưng chiều mà ra, hơn nữa Tử Thư chỉ là nha hoàn, cho nên người Vương gia muốn trừ là Dung Trắc Phi, nên Tử Thư chỉ là con cờ thôi sao?

      Trong lòng cảm giác có chút lạnh, có chút lạnh nhạt, biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lâu Hướng Vãn liền tái nhợt, cho dù Hạ Thiên nhưng sao cảm giác tay chân lạnh như băng, người toát mồ hôi lạnh.

      Chuyện Văn phu nhân vụng trộm tạm thời , ở trong vương phủ này bất kể Tử Thư hay là Dung Trắc Phi đều là người rất ương ngạnh, nhưng tâm các nàng luôn hướng về Vương gia. Nhưng nay Vương gia lại muốn lợi dụng họ nội đấu để diệt trừ đối phương, Dung Trắc Phi xảy ra chuyện, lấy thế lực Minh Gia ra, chỉ sợ Tử Thư chỉ có con đường chết, bằng Minh Gia tuyệt đối từ bỏ ý đồ?

      "Vương gia sao có thể ác như vậy?” Tại sao giữa người và người lại có thể lợi dụng nhau? Lâu Hướng Vãn cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn, ra được khó chịu trong lòng, cảm giác đè nén giống như bàn tay bị bóp giữ tại cổ họng. Mình biết rất , cho nên mới trốn đến nơi rất xa, nhưng sao vẫn cảm giác thất vọng?

      "Mộc Mộc, ngươi ở đây bậy bạ gì đó, ở trong vương phủ được phép mềm lòng, Vương gia làm nhiều chuyện như vậy, phải là vì. . . . . .” Lời còn chưa ra, Lôi quản gia dừng lại ngay lập tức, nhìn bóng dáng màu đen cao ngất ở cánh cửa, sau đó cung kính khom người, bước chân chậm lui ra ngoài.

      Mắt phượng hẹp dài của Phượng Kính Dạ lẳng lặng cúi đầu nhìn, biết thần trí của Lâu Hướng Vãn bay đến địa phương nào, trong thời gian ngắn nụ cười khuôn mặt tuấn của liền mất nụ cười, mang vẻ lạnh nhạt mà nghiêm nghị, ra khi Phượng Kính Dạ cười lại lãnh khốc vô tình như thế.

      Nhưng nếu nhìn kỹ, thấy trong tròng mắt đen của Phượng Kính Dạ giấu vẻ quan tâm cùng lạnh nhạt bất đắc dĩ, Tiểu Mộc Đầu quả là mềm lòng. Nếu muốn ở bên cạnh Phượng Kính Dạ, nhất định được phép mềm lòng, cho nên phải hung ác tuyệt tình, để Tiểu Mộc đầu của nhanh chóng lớn lên, cho dù nàng oán giận cũng được, lẩn tránh cũng tốt, đợi sau này thiên hạ an định, cho dù nàng có mềm lòng trong mắt cũng lộ ra. Ở trong vương phủ cũng là vũng nước sâu, chứ đừng chi đến tình hình ở ngoài vương phủ, cho nên giờ khắc này Tiểu Mộc đầu nhất định thể gặp chuyện may xảy ra.

      "Trách Bổn vương có lòng dạ độc ác sao?" Phượng Kính Dạ mở miệng cười, môi mỏng chậm rãi cong lên.

      "Đúng. . . . . Vương gia, nô tỳ dám!" Vốn cho là Lôi quản gia mở miệng, vừa mới trả lời, Lâu Hướng Vãn nhận ra có cái gì đúng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy Phượng Kính Dạ đáp lại bằng nụ cười tà mị. Lâu Hướng Vãn lập tức vòng vo, lại cúi đầu cung kính đầy hèn mọn, chỉ là lần đầu tiên cảm giác nụ cười ấy của Phượng Kính Dạ sao lại máu lạnh vô tình như thế, có lẽ đây chính là đặc điểm của người trong hoàng gia, phải mình sớm biết rồi sao?

      Nghĩ đến ngày đó, trời chiều nhuộm máu Dược Vương Cốc, nghĩ đến tình cảnh trốn chạy, cảnh máu tanh cùng bụi bậm, nghĩ đến bóng dáng số người hướng đến Sinh Tử Nhai nhảy xuống, Lâu Hướng Vãn chợt siết chặt tay, móng tay hung hăng ấn vào trong lòng bàn tay. Người trong hoàng gia, từ trước đến giờ đều máu lạnh vô tình, luôn lợi dụng người bên cạnh mình. Mình biết rất , vậy tại sao còn cảm thấy thất vọng, còn cảm thấy khó chịu.

      "Tiểu Mộc đầu, nhìn Bổn vương!” Phượng Kính Dạ biết tại sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình như thế, nhưng bất kể vì sao, ánh mắt Phượng Kính Dạ vẫn rất lạnh lẽo, lộ ra bộ mặt vui.

      "Nô tỳ dám!" Như cũ bốn chữ, giống thường ngày với dáng vẻ cung kính, giờ phút này thanh Lâu Hướng Vãn vừa êm ái lại mang theo nụ cười lạnh. Nếu nghe cẩn thận, thậm chí có thể cảm nhận trong lời của nàng có ý châm chọc.

      "Dám làm trái lệnh Bổn vương, Tiểu Mộc đầu, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!" Thanh Phượng Kính Dạ mấy phần rét lạnh, cười lạnh bước đến, thân thể Lâu Hướng Vãn lui về phía sau. Liền nhanh chóng lấn người tiến lên, bàn tay kèm theo mấy phần lực đè xuống bả vai Lâu Hướng Vãn, bàn tay thô bạo nâng cằm của nàng lên, ánh mắt lộ nụ cười lạnh, "Tiểu Mộc đầu, ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào đây?"
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 16: Kê biên tài sản Viện.
      Phượng Kính Dạ lộ ra bản chất chân nhất của mình, mắt phượng nguy hiểm đây trầm, nụ cười băng hàn cực điểm, u khiến người khiếp sợ, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn nụ cười băng lạnh của Phượng Kính Dạ, cằm bị bấm đau, bả vai cũng bị bấm rất đau, nhưng vừa nghĩ tới Phượng Kính Dạ máu lạnh vô tình đầy thủ đoạn như thế, Lâu Hướng Vãn vẫn cố chấp như cũ nhìn bằng ánh mắt xa lạ.

      "Rất tốt, Tiểu Mộc đầu, ánh mắt này Bổn vương lần đầu tiên nhìn thấy!" Lên tiếng nở nụ cười, ánh mắt Phượng Kính Dạ nguy hiểm híp chặt lại, đột nhiên gương mặt tuấn tú tiến đến gần khuôn mặt nhắn trắng nõn của Lâu Hướng Vãn, tựa vào quá gần khiến hơi thở cứ quấn quít lẫn nhau, môi mỏng lãnh khốc cong lên cười, đầy vẻ tàn nhẫn, "Tiểu Mộc đầu, ngươi nhất quyết cố chấp như vậy sao?"

      "Nô tỳ hiểu Vương gia gì." Cằm Lâu Hướng Vãn bị cấu chặt, thanh có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhắn mất vẻ rạng rỡ, Tiểu Mộc Đầu im lặng tức giận nhìn Phượng Kính Dạ, dường như hoàn toàn biến thành người xa lạ.

      "Rất tốt, rất tốt, để Bổn vương xem sau này Tiểu Mộc đầu ngươi có kết quả thế nào đây!" Giận quá hóa cười, Phượng Kính Dạ đột nhiên thu tay lại, trái lại khôi phục dáng vẻ tuấn nhã tôn quý quen thuộc, trong mắt đều rút vẻ lãnh khốc, sắc mặt thay đổi cực nhanh, khiến người ta cơ hồ nghĩ rằng nam nhân nguy hiểm vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

      "Nô tỳ cáo lui!" Lâu Hướng Vãn cúi đầu, sau đó xoay người từng bước từng bước rời , tới trong viện đột nhiên nghe được thanh lớn truyền từ sau lưng, Lâu Hướng Vãn dừng bước chân lại trong lúc, rồi kiên quyết rời lần nữa.

      Còn Phượng Kính Dạ ở trong phòng, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, Phượng Kính Dạ dùng chưởng đánh bàn gỗ vụn nát, nam nhân tuấn mỹ này luôn biết kềm chế bản tính cuồng dã, còn vẻ dịu dàng, vì dùng nội lực nên chưởng này chỉ dùng sức lực bản thân. Lúc này lòng bàn tay nứt ra, từng giọt máu tươi theo ngón tay thon dài, xuống mặt đất.

      Ánh mặt trời bên ngoài càng nóng hơn, gần lập hạ nên trời càng ngày càng oi bức, Lâu Hướng Vãn cúi đầu xuống, tại sao mình lại kích động như vậy?

      Đều liên quan đến mình, kết quả lại để mình bị bấm vào cằm và bả vai đau đớn, đoán chừng cũng bị bầm đen rồi! Mình quả đần độn! Lâu Hướng Vãn đá cước làm văng hòn đá trước mắt, cau mũi cái, quyết định từ nay về sau, tránh xa những thị phi của người trong vương phủ.

      "Mộc Mộc, ra ngươi ở đây à, Văn phu nhân. . . . . . À Văn thị vẫn chờ ngươi ở bên kia, mới dám rời vương phủ.” Tiểu nha hoàn thấy Lâu Hướng Vãn giống như thấy được cứu tinh, chân đau nhức do tìm kiếm nàng nãy giờ, khi nhìn thấy liền chạy tới, nét mặt vô cùng lo lắng, "Cứ trì hoãn nữa, mất thêm mấy canh giờ đó.”

      Lại phải đến chỗ của Văn phu nhân! Khuôn mặt nhắn của Lâu Hướng Vãn liền tái nhợt, thở dài tiếng, còn hơi sức liền phất tay cái, để cho tiểu nha hoàn lui ra, mệt mỏi thẳng tới viện Văn phu nhân.

      Bao gồm Dung Trắc Phi, Trịnh phu nhân và Văn phu nhân, tất cả đều ở viện phía nam, mặc dù hơn Kỳ Lân Viện rất nhiều, đều có hậu viện Tiền viện, liền vào trong viện. Giờ khắc này, ở cửa viện Văn phu nhân có hai thị vệ đứng canh, cả đám nô tài cùng lão mụ đứng thành hai hàng chỉnh tề chờ đợi, thấy Lâu Hướng Vãn tới, lập tức ngưng tất cả việc bàn luận lại.

      "Lâu nương, bắt đầu được chưa?" Lão mụ cũng được xem là người đứng đầu nội viện bên này, hướng về phía Lâu Hướng Vãn cười ân cần, quan sát hết mọi thứ trong viện của Văn phu nhân, đây là cơ hội để xem có gì béo bở để vơ vét, chỉ cần Lâu nương mở mắt, nhắm mắt, những đồ trang sức bằng bạc gì đó, có thể len lén dấu riêng hai cái cũng có người chú ý đến.

      "Ừ, bắt đầu ." Lâu Hướng Vãn dẫn đầu mở rộng chân bước vào, nhìn thấy viện Văn phu nhân được canh chừng nghiêm mật, để tránh Văn phu nhân đem đồ vương phủ ra ngoài. Khi Phượng Kính Dạ ra lệnh, viện này liền bị thị vệ vương phủ trông chừng nghiêm ngật.

      "Lâu nương, mời người ngồi, nơi này chỉ cần để Lão Bà đến làm là được.” Lão mụ cũng chính là Lưu Thị, bốn mươi mấy tuổi, khôi ngô tráng kiện. Trong ngày thường, nha hoàn và nô tài đều hô tiếng Lưu Thẩm, nhanh chóng nhân cơ hội di dời cái ghế bỏ vào chỗ mát mẻ để Lâu Hướng Vãn ngồi xuống.

      " cần.” Tâm tình Lâu Hướng Vãn có chút tốt, nhất là thấy đôi mắt đỏ rừng rực, đoán chừng cả đêm Văn phu nhân ngủ.

      đêm ngắn ngủi, trong nháy mắt Văn phu nhân già rất nhiều, mặc dù người vẫn mặc y phục thường ngày, nhưng tóc có chút xốc xếch. chút tinh thần cũng có, ánh mắt rã rời như bị bệnh, khiến Lâu Hướng Vãn nhớ đến chuyện gặp gỡ Phượng Kính Dạ, tùy tiện hy sinh người đối với , căn bản đáng nhắc tới.

      "Văn phu nhân, nô tỳ phụng mệnh Vương gia đến kê biên tài sản viện, biết Văn phu nhân có sổ sách hay , nếu là đồ của vương phủ phải để lại, đồ Văn phu nhân đều có thể mang ra ngoài." Lâu Hướng Vãn hơi cúi người hành lễ, sau mới mở miệng.

      Vương gia rất phóng khoáng, lúc cao hứng ban thưởng đưa thẳng tới đây, nhưng lúc tuyệt tình lãnh khốc, Vương gia hề nhớ đến việc Văn phu nhân theo mười năm qua.

      "Hồ giả hổ uy, chó cậy chủ nhà!" Văn phu nhân đột nhiên cáu kỉnh nở nụ cười, ánh mắt phẫn nộ ác độc nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, ngoài dự liệu mọi người, nàng giơ tay lên tát vào mặt Lâu Hướng Vãn cái.

      Bóng dáng khẽ động, nghiêng người tránh, Lâu Hướng Vãn có chút kinh ngạc, hiểu nhìn ánh mắt độc của Văn phu nhân cứ nhìn mình chằm chằm, người mật báo là Tử Thư, người ra lệnh là Vương gia. Tại sao Văn phu nhân lại dùng ánh mắt ác độc với mình, mình chỉ là người bị hại, bị Vương gia lôi kéo xuống nước để dọn dẹp hậu quả mà thôi.

      "Đừng lên mặt, ngươi tưởng mình còn là phu nhân của vương phủ sao?” Lưu Thẩm mang ghế ra lấy lòng Lâu Hướng Vãn nhưng lại thành công, nhân cơ hội thấy Văn phu nhân muốn đánh Lâu Hướng Vãn, lập tức bước nhanh đến, nôn nóng khiển trách. Bốp! Thanh bạt tay vang lên, mặt Văn phu nhân bị đánh lệch qua bên. Cả người tóc tai bù xù, mặt sưng đỏ, lộ dáng vẻ nghèo túng chịu nổi.

      "Lưu Thẩm, dò xét trong phòng !" Lâu Hướng Vãn vui nhìn thấy Lưu Thẩm động thủ, còn sức lực liền phất tay cái, để bọn họ vào trong phòng kiểm kê tài vật. Nếu như phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho mình, có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

      Lau chùi vết máu ở khóe miệng, Văn phu nhân vén mái tóc tán lạc, đôi mắt ác độc lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thanh thê lương tựa như ác quỷ muốn lấy mạng, "Ta cần ngươi ở nơi này, giả bộ làm người tốt!"

      Ở trong vương phủ, cho dù tốt bụng cũng bị đoán là loại Xuất Thiên ác ý (chơi bẩn), Lâu Hướng Vãn thấy Văn phu nhân sa cơ lỡ vận, trực tiếp xoay người hướng đến ghế ngồi, nàng cần Văn phu nhân nhớ ơn mình, chỉ cần mình thẹn với lòng là được, cho cùng đều do Vương gia gây chuyện! Nữ nhân của mình vụng trộm, tại sao cuối cùng người bị oán hận, thiếu chút bị tát lại là mình!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :