1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 7 Cực hình cung khai.
      “Sâm núi? Thân thể ta rất tốt cần tẩm bổ, đó Thiên Thiên, mới vừa rồi Tiểu Hà có làm tổn thương đến ta a.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, vỗ vỗ ngực mình, sau đó quay vòng ý bảo Hoa Thiên Thiên nhìn xem, mình có sao, cần tẩm bổ.

      “Ngươi mạnh như trâu, sâm núi này dùng để kéo dài mạnh sống bị treo ngược của Tiểu Hà, hình phạt vương phủ phải người bình thường có thể chịu đựng được, trước khi chưa lấy được khẩu cung, người thể chết.” Hoa Thiên Thiên cười lạnh mở miệng, nàng so với Lâu Hướng Vãn vẫn cao hơn cái đầu, nhìn Tiểu Hà bị trói cao, sắc mặt cực kì ác độc, dám giết Mộc Mộc, nàng muốn xem miệng Tiểu Hà này cứng được bao lâu!

      Nghe Hoa Thiên Thiên giải thích, Đoàn Tử lập tức xuống kho, lại bị Lâu Hướng Vãn nhanh chóng kéo cánh tay nàng ta lại, dùng sức nháy mắt, Thiên Thiên chỉ hù dọa Tiểu Hà thôi, Đoàn Tử ngu ngốc lại tin là .

      “Mộc Mộc, mắt ngươi bị sao vậy? Bụi vào hả, sao cứ nhấp nháy ngừng thế?” Đoàn Tử hiểu nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó di chuyển cơ thể mập mạp tới, “Mộc Mộc, ngươi đừng động đậy, để ta giúp ngươi thổi sao đâu!”

      Tại sao mình lại có người hầu ngu ngốc như vậy! Lâu Hướng Vãn trợn mắt nhìn lên nóc nhà, phải mắt nàng co giật mà là cả người nàng đều muốn co rút đây, đúng là sắp bị chọc cho tức chết!

      Hoa Thiên Thiên mặc kệ hai chủ tớ đứng bên cạnh mình, cánh tay trắng nõn nâng cằm Tiểu Hà lên, lạnh lùng cười tiếng, “Chỉ đánh có 10 roi tái nhợt như vậy, sáng trưa chiều đều đánh 10 roi, chắc phải dùng hết sâm núi mới giữ được cái mạng của ngươi. Tiểu Hà, ngươi cho rằng mình có thể kiên trì tới khi nào hả?”

      “Phạt roi làm cái quái gì, Hoa Thiên Thiên, thủ đoạn của ngươi quả là tiến triển.” Tiếng cười quyến rũ truyền đến, vẫn thân váy hoa lệ màu tím, mái tóc như hoa, Tử Thư chậm rãi vào, vốn dĩ căn phòng tối đen dường như bừng sáng lóa mắt.

      So với loại váy vải bông màu xanh nhạt của Lâu Hướng Vãn và Hoa Thiên Thiên, Tử Thư như Hoa Khổng Tước kiêu ngạo, vừa xinh đẹp lại còn mang dáng vẻ mị hoặc quyến rũ, hàng lông mày lá liễu, nhìn Tiểu Hà bị trói, chậc chậc tiếng cười mở miệng, “Tìm người cầm kềm đến đây, hỏi lần thứ nhất đáp, liền rút móng tay. Sau đó dùng Tú Hoa Châm đâm vào lớp thịt trong móng tay, lần thứ hai đáp liền rút thêm móng tay, mỗi lần đáp cứ rút móng tay ra,kèm thêm hai chân nữa, đoán chừng hai mươi ngày ra tất cả.”

      Dung mạo xinh đẹp của Tử Thư hoàn toàn tương xứng với nét mặt cay độc giờ của nàng, những móng tay sơn đỏ giơ lên vén mái tóc ngắn ở trán, ống tay áo rơi xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết. Sau đó móng tay sắc nhọn xẹt qua mặt Tiểu Hà, dùng sức ấn cái, mặt Tiểu Hà lập tức chảy ra vệt máu.

      “Lúc trước ta nghe đám nương nương trong cung chỉ cho phương pháp, muốn tạo uy danh cho mình, trước tiên tìm những cung nữ hay thái giám thuận mắt, đào cái hố trong viện, đẩy người đó xuống, sau đó dùng dao cạo hết tóc ở đỉnh đầu, sau khi lộ ra da đầu dùng dao găm khóet miệng đầu theo chữ thập, để cho hai thái giám cùng nhau mở vết thương đó ra, sau đó cho người đổ thủy ngân vào trong miệng vết thương, nghe sau khi rót đầy, người đó đau khổ ngừng giãy dụa, da thịt bị tách ra đầy đau đớn, cuối cùng người đó bị biến thành máu, cả hố chỉ còn lưu lại Thủy Ngân và da người.”

      Ánh mắt Đoàn Tử trợn trắng, Hoa Thiên Thiên cau mày, ghét nhất nhìn thấy vẻ hưng phấn mỗi khi Tử Thư kể chuyện, cách ác độc như vậy cũng chỉ có nàng ta mới dám nghĩ ra.

      Lâu Hướng Vãn hít lỗ mũi, mắt nhìn lên nóc, thời điểm Tử Thư chuyện sớm tịnh tâm khiến tai nghe được gì. Tiểu Hà cứ luôn mạnh miệng, giờ mặt chẳng còn chút máu, tựa hồ trong đầu nghĩ đến hình phạt tàn khốc kia, thân thể run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

      “Hai người các ngươi thực quá vô dụng, cho nên mới trị nổi bọn nha hoàn và đám nô tài này, nếu như ta phải người Kỳ Lân Viện mà là ở ngoại viện, xem thử cả vương phủ này còn ai dám cả gan tuân thủ quy củ .” Tử Thư cười, khiến khóe môi đỏ hồng cong lên, khinh miệt nhìn Lâu Hướng Vãn cùng Hoa Thiên Thiên, vuốt vuốt móng tay mình, làm đuôi lông mày nhíu lên, “Tiểu Hà, ngươi có khai ra , hay muốn thử hình phạt Thủy Ngân lột da đó hả?”

      “Ta , ta .” bị hù sợ, thanh run rẩy, ánh mắt Tiểu Hà có chút rã rời đáp lại ánh mắt như rắn độc kia của Tử Thư, cả người giật giật, tựa hồ thần trí trở về, giọng đứt quãng, “Năm ngoái ta ở bên ngoài có nam nhân, nhưng người đối phương nhìn trúng chính là tiền tiêu vặt hàng tháng của ta được cấp ở trong vương phủ này. Ta biết chỉ muốn gạt lấy tiền của ta, liền cắt đứt với , nhưng vì muốn gạt lấy mười lượng bạc của ta, nên ngừng dây dưa, lúc đó bị Văn phu nhân nhìn thấy và ra tay giải vây, cảnh cáo cho phép quay trở lại vương phủ, bằng chặt đứt chân của .”

      Khi trong miệng Tiểu Hà bật ra ba chữ Văn phu nhân, ngoại trừ Đoàn Tử ở bên ngoài, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, bộ dáng Lâu Hướng Vãn vô cùng căng thẳng, nắm chặt móng tay , hận thể nhét vào trong lỗ tai của mình ngay lập tức, trốn vào nơi xa xa. Vương gia nhà mình đúng là độc ác, đem chuyện xấu vứt xuống đầu mình, làm muốn tránh cũng tránh được.

      Ánh mắt Hoa Thiên Thiên dần thay đổi, lo lắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cắn răng nghiến lợi, ngừng tự thầm với Lâu Hướng Vãn về cái gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu, phí sức thẩm vấn lại chẳng có chuyện tốt xảy ra, rốt cuộc Mộc Mộc phải làm sao để giữ cái đầu người đây.

      Tử Thư vẫn cười xinh đẹp như cũ, híp mắt phượng lại, lộ ra nụ cười quyến rũ khuôn mặt, ung dung nhìn Tiểu Hà , “Sau đó sao?”

      “Nô tỳ có vụng trộm, mà là Văn phu nhân, Văn phu nhân nàng ấy nuôi nam nhân!” Rốt cuộc Tiểu Hà cũng ra, tựa như còn điếm xỉa điều gì, chắc nàng ta bị Tử Thư dọa sợ, nên dốc hết sức lực ra.

      Tiểu Hà che giấu bất kỳ thứ gì, liền tiếp tục , “Người nam nhân kia chính là biểu ca phương xa của Văn phu nhân, sống nương nhờ vào Văn phu nhân, cách năm ngày Văn phu nhân lại đến thăm lần, làm cuộc sống của càng trở nên tốt hơn nhiều.”
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 8 Trước sói sau hổ.
      “Tiểu Hà, ăn có thể ăn bậy, nhưng được lung tung, Văn phu nhân là phu nhân của Phượng vương phủ, phải người để cho ngươi tùy tiện bôi nhọa danh dự!” Cướp lời trước mặt Tử Thư, Hoa Thiên Thiên tức giận nghiêm túc khiển trách, “Cái gì biểu ca, ngươi nghĩ vương gia là ai, Văn phu nhân được vương gia đoái hoài nên tìm nam nhân khác để vụng trộm sao!”

      “Đúng là như vậy, giờ ta chẳng còn gì để giấu giếm? Văn phu nhân lợi dụng chuyện của ta nhằm uy hiếp ta, bắt ta yểm trợ, canh chừng cho nàng ta, nàng ta còn vương gia gần đây ở trong viện, nếu có cũng chỉ tìm Tử Thư nương, nàng ta cũng là nữ nhân, cần có người thương ! Ngày hôm qua, Văn phu nhân nhờ ta canh chừng giúp nàng ta, nhưng do ta bị nhiễm phong hàn, cuối cùng ngủ thiếp , tiếp theo mới bị bắt tại trận ta vụng trộm, căn bản Văn phu nhân muốn đem tội danh này giá họa đầu ta! Bằng nếu chuyện Văn phu nhân có dã tâm nuôi nam nhân ở bên ngoài bị người trong vương phủ biết nàng ta phải làm sao chứ!”.

      Bốp! Thanh bạt tay vang lên như pháo nổ, Hoa Thiên Thiên thu tay lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên gắt gao nhắm vào Tiểu Hà.

      Sau khi rống xong, dường như toàn bộ sức lực dùng hết, Tiểu Hà cụp đầu xuống, thở hổn hển, khóe miệng chảy máu cùng nửa bên mặt sưng lên, trông vô cùng thê thảm, bất luận chuyện nàng về Văn phu nhân là hay giả, Tiểu Hà rất khó thoát khỏi cái chết.

      Ra khỏi phòng, Lâu Hướng Vãn dùng khóa sắt khóa cửa lại, cẩn thận cất chìa vào, Tiểu Hà vẫn bị giam giữ trói ở bên trong, phòng ngừa nàng lung tung, Lâu Hướng Vãn dùng khăn lấp miệng nàng lại.

      sau lưng Hoa Thiên Thiên và Tử Thư mà còn sức lực, Lâu Hướng Vãn cúi gằm đầu xuống, lần này thảm rồi, dù sao mình cũng chỉ có chữ chết! Rốt cuộc mình đắc tội thế nào với vương gia, để hãm hại mình như vậy!

      So với bước chân bò chậm như rùa của Lâu Hướng Vãn, Hoa Thiên Thiên cùng Tử Thư được khoảng cách khá xa, dừng lại ở đầu đường mòn, đường thông thẳng tới Kỳ Lân Viện, đường thẳng đến ngoại viện của Hoa Thiên Thiên.

      “Chuyện này vương gia giao cho Mộc Mộc, ngươi tốt nhất nên tự tiện đâm ngang vào, muốn làm gì đều phải để Mộc Mộc quyết định!” Hoa Thiên Thiên lạnh giọng cảnh cáo Tử Thư, những người khác kiêng kỵ Tử Thư nhưng Hoa Thiên Thiên !

      “Đây là chuyện của Phượng vương phủ, Thiên Thiên, ngươi có thể bảo hộ Mộc Mộc đến khi nào?” Tử Thư cười nhếch môi vô cùng quyến rũ, ánh mắt quét đến bước chân di chuyển xa xa, nhìn dáng vẻ Lâu Hướng Vãn giống như cõng vật nặng ngàn cân ở lưng, lạnh lùng mở miệng, “Nếu chuyện này bị người có tâm địa bất chính muốn phá hoại mà ra, dù cố gắng cách mấy cũng thể khống chế nổi, chuyện Văn phu nhân lén vụng trộm, cho dù bị Lôi quản giả áp chế sao, tin đồn cũng bị truyền ra khỏi vương phủ thôi.”

      “Tử Thư, ngươi muốn dùng cách gì giành giật tình cảm chủ tử ta cũng mặc kệ, cũng có quan hệ tới Mộc Mộc, cho nên Mộc Mộc phải đá kê chân của ngươi, nếu ngươi cứ nhúng tay vào, đừng trách ta khách khí!” Thanh Hoa Thiên Thiên đè nén thấp, lo sợ Lâu Hướng Vãn nghe được, lạnh lùng mang theo vài phần uy hiếp của nha hoàn nhất đẳng.

      “Ngươi quá nhảy cảm rồi.” Tử Thư dứt tiếng, liền mỉm cười, đợi đến khi Lâu Hướng Vãn đến, liền vỗ vỗ đầu nàng, thái độ vẫn thân mật như cũ, “Ta về trước đây.”

      “À, hôm nay rất cám ơn ngươi, bằng Tiểu Hà thể nào chịu cung khai!” Lâu Hướng Vãn gật đầu cái, dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Tử Thư, quả nhiên là đại mỹ nhân xinh đẹp. Nhưng cớ sao Tử Thư chỉ mới ra tay, Tiểu Hà lại lập tức cung khai?

      Dĩ nhiên vào giờ phút này, Lâu Hướng Vãn thà rằng nguyện ý để Tiểu Hà cung khai ra, cứ như vậy đem , dù bị đánh chết cũng tốt, ít nhất cần lôi mình kéo xuống nước! Cái gì trộm, lại trộm người, Lâu Hướng Vãn bắt đầu nghĩ đến ngày mai mình giống như quả dưa chuột, biết có thể ngăn cản việc vụng trộm này hay !

      “Ngươi đó, bị người bán đứng mà còn vui mừng cảm kích người ta nữa chứ!” Hoa Thiên Thiên nhìn Tử Thư rời đầy phong tình vạn chủng (*), tức giận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn ỉu xìu.

      phong tình vạn chủng (*): dáng vẻ lẳng lơ đầy quyến rũ.

      “Thiên Thiên, ta có đần như vậy.” Khẽ thầm, vì muốn biện giải cho chính mình nên đôi khi trông hơi lười biếng chút, muốn làm người tốt chút, Lâu Hướng Vãn cau mũi cái, mình nào đần như lời Thiên Thiên chứ, nếu Đoàn Tử ngu ngốc đúng hơn.

      “Chuyện này nhất thời nghĩ ra được, trước mắt ngươi cứ kéo dài thời gian để ta về suy nghĩ, Đoàn Tử, ngươi phải nhớ kĩ hôm nay chưa nghe được chuyện gì cả, nếu bị người nào chụp mũ tháng này ngươi cứ ngày ngày húp cháo cùng ăn rau dại, Hoa Thiên Thiên đều biết nhược điểm của đối phương. Đoàn Tử tham ăn, trực tiếp dùng chiêu ăn uống ra uy hiếp là hiệu lực nhất.

      Gật đầu mạnh, Đoàn Tử sợ hãi rút vào sau lưng Lâu Hướng Vãn, Thiên Thiên rất đáng sợ.

      “Đoàn Tử, ngươi cho rằng vóc dáng của ngươi có thể trốn ở đằng sau ta sao?” Sau khi Hoa Thiên Thiên rời , Lâu Hướng Vãn quay đầu lại tức giận nhìn Đoàn Tử co rút thành lão bà núp ở phía sau lưng mình, sau đó tức giận ngắt lỗ tai Đoàn Tử cái, “Ngươi là người hầu của ta, sao lại sợ Thiên Thiên chứ?”

      “Mộc Mộc, phải ngươi cũng rất sợ Thiên Thiên sao?” Vuốt vuốt lỗ tai bị nhéo, Đoàn Tử vô tội mở miệng , Thiên Thiên nổi giận trông dọa người, cả đám thị vệ kia cũng đều trốn đường vòng hết, “Nhưng mà Mộc Mộc à, Tiểu Hà phải cung khai rồi sao, ngươi cần gì mặt ủ mày ê thế chứ?”

      cung khai nhận tội cũng là chuyện tốt, Tử Thư chịu ở Kỳ Lân Viện, lại chạy tới đây tham gia náo nhiệt để làm gì chứ.” Lâu Hướng Vãn im lặng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.

      Trước đó dù thuận lợi, Tiểu Hà cung khai người nào mua chuộc giết chết mình, nhưng khi Tử Thư thẩm vấn liền cung khai tất cả những chuyện nên cung khai.

      Văn phu nhân chính là phu nhân của vương phủ, hơn nữa trong vương phủ này chỉ có Văn phu nhân là người có con, tuy nữ nhi chỉ mới có 5 tuổi, Văn phu nhân dám ở bên ngoài nuôi nam nhân, chính là cho vương gia đội nón xanh.

      Vừa có bằng chứng lại có căn cứ, sao hoàn mỹ như vậy chứ, hôm nay chỉ dùng vài trò khiến Tiểu Hà ra việc Văn phu nhân vụng trộm. Nếu có bằng có chứng cớ mà tự mình bẩm báo lên, chừng mang tội danh hãm hại chủ tử vào người, hơn nữa còn là tội danh nghiêm trọng nhất!

      Lâu Hướng Vãn gãi gãi đầu, thói quen bứt lọn tóc làm gương mặt vặn vẹo, mình chỉ muốn sống yên ổn thôi mà. Những kẻ này muốn diệt trừ Văn phu nhân hay còn có mục đích khác, vậy sao họ lại muốn mình làm người chết thế chứ!

      Nếu mình bẩm báo những lời cung khai của Tiểu Hà ra, dù có lừa được mọi người Tiểu Hà khai ra gì? Nếu lỡ may tội danh này rơi đầu mình, còn nữa nếu như Tiểu Hà chết ở trong tay mình, Lâu Hướng Vãn liền muốn khóc, căn bản việc này trước có sói, sau có hổ, bất kể làm thế nào cũng khó thoát khỏi bẫy rập!
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 9 Giết diệt khẩu.
      “Mộc Mộc, ngươi đừng bứt nữa, mỗi lần phiền muộn ngươi cứ bứt tóc sớm muộn gì cũng trở thành ngốc tử!” theo Lâu Hướng Vãn thời gian dài, Đoàn Tử biết Lâu Hướng Vãn có thói quen bứt tóc, nên giờ phút này liền lo lắng nhìn nàng, cho dù tóc Mộc Mộc có nhiều hơn người bình thường, nhưng nếu như cứ mỗi ngày nhổ như vậy biến thành đầu trọc mất.

      “Đoàn Tử, ngươi làm việc của ngươi , cần lo cho ta.” Lâu Hướng Vãn hướng đến Thu Phong Viện, mặt lộ vẻ thất bại, trời mới biết kiện lần này của Tiểu Hà dính tới bao nhiêu người, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà lập uy danh, luôn tìm cơ hội diệt trừ Văn phu nhân, nhưng rốt cuộc ai say khiến Tiểu Hà giết chết mình chứ?

      Mặc dù Thu Phong Viện đông lạnh hè nóng, nhưng khi ngồi ghế dưới bóng râm đại thụ, trận gió thổi qua, Lâu Hướng Vãn tiếp tục bứt tóc, mở được cánh cửa này lại có thêm cánh cửa khác, lục đục đấu đá có thể quản, nhưng rốt cuộc mình phải bẩm báo thế nào với vương gia đây? Chẳng lẽ với vương gia, nữ nhân của ngươi vụng trộm ở bên ngoài! Đây phải có chuyện tự đánh mình sao!

      Tựa người vào ghế, dù sao cũng đều chết, tiến lùi đều khó, nên Lâu Hướng Vãn muốn suy nghĩ thêm nữa, đánh ngáp cái trực tiếp nhắm mắt lại, lúc này Thu Phong Viện trông rất an tĩnh, Lâu Hướng Vãn nằm ngửa ghế dựa, vài sợi tóc đen bị gió thổi tán lạc gương mặt, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt trắng nõn gầy gò tinh xảo, do mệt mỏi nên ngủ rất thoải mái. Dù sao lúc trước vẫn còn rất nhiều chuyện phiền toái mà.

      Thời gian dần trôi qua, từ lúc giữa trưa đến trời xế chiều ngã về hướng Tây.

      Ánh trời chiều xuyên qua phiến lá, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống tăng thêm phần mờ ảo, bóng dáng nằm ngủ càng thêm an tĩnh.

      ngủ bao lâu rồi?” Xa xa, từ Thư Phòng ở lầu hai cách xa Thu Phong Viện, cửa sổ mở ra, ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn về phía bóng dáng xa xa trong Thu Phong Viện, môi mỏng cong lên mỉm cười, cho dù bận rộn chánh cả ngày, vào giờ khắc mệt mỏi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh mắt nhu hòa đầy vẻ tà mị gương mặt tuấn mỹ.

      “Hồi bẩm vương gia, từ lúc Lâu nương trở về vào giữa trưa liền nằm ngủ, qua hai canh giờ.” Bóng dáng ám vệ thoáng ra, nhanh chóng quỳ chân đất, cung kính bẩm báo cho Phượng Kính Dạ.

      Nha đầu lười này quả nhiên vẫn có thể nằm ngủ được! Phượng Kính Dạ lắc đầu cái, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, nở nụ cười lung linh rực rỡ, nhưng thanh mở miệng lại có vẻ lãnh, “ xử lý tiện tỳ kia ngay cho bổn vương, nhớ phải làm sạch .”

      “Dạ, vương gia!” Tiếng vừa ngừng, bóng dáng ám vệ dĩ nhiên cũng biến mất khỏi Thư Phòng.

      Dám động thủ với Tiểu Mộc Đầu. Gương mặt Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười khát máu ác độc, người của , dù muốn động thủ cũng phải để tự bản thân ra tay, chưa tới phiên người khác động thủ đâu!

      “Lôi Bôn, báo lại với Lôi quản gia, tối nay bổn vương muốn cùng ba vị phu nhân dùng bữa tối.” Sát khí rút , nháy mắt liền khôi phục vẻ tuấn dật hề lộ ra thái độ bất thường, Phượng Kính Dạ mệt mỏi mở miệng , thần sắc nhìn có vẻ nhu hòa, nhưng lại khiến người ta cách nào hiểu được ý trong ánh mắt .

      “Dạ!” Lôi Bôn chính là thị vệ thân cận của Phượng Kính Dạ, cũng là thủ lĩnh tất cả thị vệ trong vương phủ, là con trai duy nhất của Lôi quản gia. Từ khi sinh ra lớn lên, càng trở nên khôi ngô tuấn tú, hoàn toàn giống vẻ bảo thủ nghiêm khắc của Lôi quản gia, Lôi Bôn trời sanh ít , nhưng lại có thân thủ cực giỏi, từ đều tập võ chung với Phượng Kính Dạ.

      Bổn vương có nhiều chuyện phiền muộn như vậy, sao có thể để cho Tiểu Mộc Đầu ngủ thỏa mái như vậy chứ? Phượng Kính Dạ nhìn về hướng Thu Phong Viện lúc, môi mỏng nhếch lên, lộ ra nụ cười uốn cong tuyệt mỹ, tiếng bước chân trầm ổn cùng bóng dáng cao to hướng thẳng tới cửa cầu thang.

      Ngủ lâu cho nên có chút mông lung, đầu nặng nề khó chịu, Lâu Hướng Vãn dụi dụi con mắt ngồi dậy, híp mắt nhìn trời chiều sắp hạ xuống, ngủ lâu như vậy khó trách cảm thấy nhức đầu, bụng cũng đói rồi.

      “Mộc Mộc, xảy ra chuyện tốt, ổn rồi!” Đoàn Tử chạy nhanh tới Thu Phong Viện, xa xa nghe thấy thanh của nàng ta, vừa thở hổn hển vừa chạy nhanh tới, mặt đỏ bừng đầy mồ hôi hột, “Mộc Mộc, xong rồi!”

      “Đoàn Tử, ngươi xong gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Thanh trong trẻo, thân thể Lâu Hướng Vãn di chuyển cứng ngắc, do ngủ ghế quá lâu nên xương cốt có chút đau đớn, nhưng nếu vào trong phòng, giữa Hạ Thiên oi bức như lò lửa, Lâu Hướng Vãn đành chỉ có thể ngủ ghế tựa dưới tàng cây.

      “Tiểu Hà chết rồi!”

      Lâu Hướng Vãn kinh hãi chợt đứng lên, động tác quá mạnh khiến chân đá mạnh vào chân ghế nằm, mặc kệ ngón chân đau đớn. Lâu Hướng Vãn thấy Đoàn Tử gật đầu mạnh, nghĩ như vậy cũng tốt, giúp mình tiết kiệm thời gian nghĩ cách xử lý chuyện này như thế nào.

      Nếu Tiểu Hà bị người khác giết bịt miệng, cho dù nàng vụng trộm, vẫn là sợ tội tự sát, mặc dù người chết trong tay mình nhưng ít nhiều gì Lâu Hướng Vãn cũng khó thoát tội liên can, vạn nhất bị Lôi quản gia khiển trách trận. Vả lại mình làm việc bất lực, về sau vương gia đem những chuyện nhặt khó giải quyết này ném cho mình nữa.

      Nụ cười dần dần lộ ra khuôn mặt nhắn, Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, ngủ giấc quả làm cho tinh thần càng sảng khoái, phiền toái gì cũng đều được giải quyết, sau đó dùng lực vỗ vỗ bả vai Đoàn Tử, “Chết!”

      suy nghĩ cũng biết, những lời cung khai kia của Tiểu Hà, khẳng định khiến cho vương phủ có thêm trận đầy mùi máu tanh .

      Nhưng đầu ngón chân rất đau! Lâu Hướng Vãn đặt mông ngồi xuống, nhanh chóng cởi giày thêu ra ôm lấy bàn chân, xoa đầu ngón chân bị đá đau của mình.

      “Mộc Mộc, ngươi sao chứ? phải bị dọa sợ nên đầu choáng váng chứ?” Đoàn Tử ngơ ngác nhìn, sau đó cười to, Lâu Hướng Vãn ôm chân xoa xoa, trợn to đôi mắt,vì dáng người mập mạp nên cố nhướng để mắt hạt đậu lòi ra, lo lắng nhìn Lâu Hướng Vãn.

      Lâu Hướng Vãn khoát khoát tay, bất kể ai giết Tiểu Hà diệt khẩu, chuyện cũng thể giải quyết được nữa, sau này trong vương phủ còn ai nhắc đến nữa, mà chuyện Văn phu nhân vụng trộm cũng còn quan hệ đến mình nữa rồi! Dù bí mật kia bị phanh phui mà dìm lồng heo, cũng là chuyện riêng của vương gia.

      Lâu Hướng Vãn nhướng mày vui mừng, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Đoàn Tử, cười nheo mắt lại, lộ ra lúm đồng tiền sâu, ngữ điệu rất thoải mái, “Đoàn Tử, rốt cuộc ta nhìn thấy ánh sáng rồi.”

      Đoàn Tử quay đầu lại nhìn bầu trời, lúng ta lúng túng mở miệng, “Nhưng mặt trời xuống núi, trời sắp tối rồi.” Nơi Mộc Mộc có ánh sáng là ở chỗ nào, quay đầu lại, Đoàn Tử thấy thần thái Lâu Hướng Vãn phấn khởi. Mộc Mộc bị gì chứ?

      Tại cửa viện, nha hoàn cung kính nhìn về phía Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, lúc này mới giọng , “Lâu nương, vương gia muốn người đến tiền thính.”
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 10 Cùng nhau ăn cơm.
      Phượng Kính Dạ rất bận, nên ít khi nào dùng bữa với ba vị phu nhân trong vương phủ, thường ở trong Kỳ Lân Viện xử lý chính vụ, vì vậy Tử Thư thường có nhiều thời gian chăm sóc cho Phượng Kính Dạ, mới được sủng ái nhiều như vậy.

      Giờ phút này, ngọn đèn dầu trong tiền thính sáng ngời, bàn gỗ Lê Hoa bày đầy món ngon, tản ra mùi thơm nồng đậm, Phượng Kính Dạ ngồi ở chủ vị, Dung Trắc Phi là phi tử được cưới hỏi đàng hoàng nên tước vị cao nhất, được ngồi ở phía dưới tay phải của Phượng Kính Dạ.

      Nhà mẹ đẻ của Dung Trắc Phi là trụ cột trong triều, phụ thân là Thừa Tướng đương triều Minh Trí Viễn, bằng Minh Dung thể nào đặt chân vào Phượng vương phủ, phong làm Trắc Phi, chỉ tiếc tới nay vẫn chưa sinh được hài tử, nếu sớm thăng lên làm chánh phi rồi.

      Hai vị phu nhân còn lại là Văn Phu Nhân, lúc trước là nha đầu hầu hạ Phượng Kính Dạ, sau đó được phong làm phu nhân, sinh ra nữ nhi, giờ được 5 tuổi tên là Phượng Vân, có lẽ do xuất thân Văn phu nhân là nha hoàn nên tính tình khá dịu dàng, ở trong vương phủ có nhiều địa vị, nên chuyện vụng trộm này, duy chỉ có bọn hạ nhân điên khùng mới dám truyền ra, vì bằng chứng, nên thể kết luận có chuyện kỳ lạ này , hay là có người cố ý bịa đặt ra hãm hại.

      Vị còn lại là Trịnh phu nhân, so với Văn phu nhân tính tình có nhiều phần cay cú hơn, lúc trước là hoa khôi đầu bảng trong thanh lâu, có cơ trí, lòng dạ, thủ đoạn tài giỏi hơn người, cho nên dù thân phận so với Văn phu nhân kém hơn, nhưng với tính cách giả tạo trong vương phủ, nàng biết lúc nào nên tàn nhẫn độc ác, lúc nào nên cúi đầu tuyệt đối. Hoàn toàn bao giờ để lộ ra bản tính thô lỗ cộc cằn.

      Phượng Kính Dạ vẫn chưa đụng đũa, ba vị phu nhân, bao gồm Dung Trắc Phi đều dám càn rỡ, nhưng ba người mỗi vẻ, mặt nữ nhân tươi cười nhìn Phượng Kính Dạ chuyện, xem ra khí khá vui vẻ đầm ấm.

      “Dùng bữa thôi.” Lười biếng mở miệng, Phượng Kính Dạ dẫn đầu cầm đũa lên, lúc này ba vị phu nhân mới cầm đũa, mặc dù mặt đều tươi cười. Nhưng ý nghĩa lại khác nhau, như Dung Trắc Phi xinh đẹp kiêu ngạo, Trịnh phu nhân quyến rũ lại phô trương, Văn phu nhân vẫn trước sau như , nụ cười nhu mỳ nhã nhặn lịch .

      Nếu như chỉ có mình Tiểu Hà vụng trộm đơn giản rồi. Lâu Hướng Vãn biến chuyện vụng trộm này giống như trộm thú vật hay dưa chuột cũng khó, chẳng qua là nha hoàn, nên người nào để ý, thậm chí cả chuyện lén trộm nuôi nam nhân cũng quan tâm.

      Nhưng ở trong vương phủ này, chuyện cũng có thể tạo ra sóng gió lớn, có bao nhiêu người dùng chuyện Tiểu Hà vụng trộm để giành lợi ích về mình, tính toán tỉ mỉ mấy cũng thể đoán ra được. Về chuyện Phượng Kính Dạ muốn cùng ba vị phu nhân ăn tối càng làm họ cảm thấy có chút kì lạ, nên dù ba vị phu nhân tươi cười, nhưng trong lòng vẫn đắn đo suy nghĩ.

      Xa xa nhìn thấy mấy người trong phòng dùng thiện(*),Lâu Hướng Vãn đứng ở trong viện nhìn tiểu nha hoàn tới hầu hạ. Ngủ cả buổi chiều giờ Lâu Hướng Vãn phải nhìn người ta ăn, liền nuốt nước miếng, sờ soạng cái bụng đói quắt, ngoại trừ buổi sáng ăn qua lo ở Kỳ Lân Viện, nên khi trăng nhô cao trong đêm, cảm thấy đói rồi!

      thiện(*): Ăn cơm.

      Trong phòng có ba nha hoàn hầu hạ, đều là nha hoàn thân cận của ba vị phu nhân, còn những nha hoàn khác đều phải đứng bên ngoài viện, nên cũng cần vội vàng gì. Mấy vị phu nhân phải kẻ ngốc, trong đám nha hoàn cũng có người dáng dấp hấp dẫn, trẻ tuổi, mặc dù trẻ trung giống nhau nhưng ai dám cam đoan vương gia để ý đến. Còn nữa, nếu nha hoàn muốn bay lên đầu cành, chỉ cần trong lúc hầu hạ, cố ý quyến rũ chút là được.

      Cho nên bên cạnh vương gia ngoại trừ ba vị phu nhân và nha hoàn thân cận, tuyệt đối để nha hoàn khác đến gần, cần phải chặn lại hết mọi khả năng có thể phát sinh. Về phần Lâu Hướng Vãn, hoàn toàn cần phải quan tâm, bởi sớm ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài viện, ước chừng kéo dài được bao lâu cứ kéo, cần vào là được.

      “Đói bụng à?” Nha hoàn bên cạnh lớn hơn Lâu Hướng Vãn đến mười mấy tuổi, mặc dù Lâu Hướng Vãn là nha hoàn nhất đằng, nhưng xưa nay có chút bộ tịch nào, lòng dạ rất tốt, tự nhiên xem nàng như vãn bối, xem nàng thành muội muội.

      “Dạ.” Sờ sờ bụng, Lâu Hướng Vãn gật đầu thảm thiết, rất đói, mình cũng đâu có ngu mà trực tiếp xông vào. Dù sao Tiểu Hà cũng chết rồi, biết thế trước đó nên đến phòng bếp tìm vài cái bánh bao để lấp đầy cái bụng . Mà hôm nay sao lại thành thế này, vì cớ gì mùi thơm thức ăn cứ thổi qua đây chứ.

      “Tiểu Mộc Đầu đến chưa?”Cơm ăn được nửa, Phượng Kính Dạ chợt cười mở miệng, ngón tay thon dài như ngọc cầm đũa đột nhiên nghĩ, “Lôi Bôn, ra ngoài xem chút .”

      Tiếng lộp bộp thoáng vang lên, ba vị phu nhân ngồi cười có chút biến đổi , trong khóe mắt Dung Trắc Phi thoáng tia tàn nhẫn, biểu cảm độc nhanh đến nhưng cũng rất nhanh , nếu có người phát , cũng chỉ thấy ánh sáng ngọn nến lung lay trong mắt.

      Trịnh phu nhân vẫn giữ nụ cười, chán chường đúc thức ăn vào trong miệng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, Văn phu nhân lại có chút biến hóa lớn gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu, nên người nào nhìn thấy được sắc mặt của nàng.

      ra cần Lôi Bôn chạy ra ngoài tìm, Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom người, dùng bộ dáng nô tỳ hèn mọn chấp nhận vào phòng khách, mùi thơm thức ăn trong nháy mắt trở nên nồng nặc, làm ngũ tạng lục phủ kháng nghị.

      Từ vương gia luôn thích hành hạ mình, biết mình đói bụng, còn kêu mình đứng bên cạnh xem bọn họ ăn cơm! Lâu Hướng Vãn thầm oán, ngữ điệu cung kính như cũ, “Vương gia.”

      “Ừ.” Chỉ đáp chữ, Phượng Kính Dạ vẫn ung dung ăn cơm như cũ, khuôn mặt đẹp đến tuấn lãng phi phàm cùng hơi thở tao nhã, cho dù ăn cơm, Phượng Kính Dạ vẫn cao nhã thoát tục, dưới ngọn nến sáng ngời chiếu vào hàng mi cong, môi mỏng cười nhạt như có như , mắt phượng hẹp dài đa tình, thâm trầm khó lường đến vô đáy.

      Phượng Kính Dạ mở miệng, ba vị phu nhân cũng tự nhiên quan tâm đến Lâu Hướng Vãn đứng cúi đầu bên, vẫn cười như cũ ăn cơm, chỉ mơ hồ hiểu Phượng Kính Dạ cho đòi gặp Lâu Hướng Vãn, là vì chuyện vụng trộm của Tiểu Hà, dù sao việc này cũng giao cho nàng ta làm mà.

      khắc trôi qua, Phượng Kính Dạ để đũa xuống, nhận lấy khăn nha hoàn đưa đến lau khóe miệng, nâng tách trà xanh lên uống hớp, lúc này mới ngẩng đầu lên, vầng trán đầy đặn, đôi mắt đen huyền nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, ba vị phu nhân cũng ngừng dùng cơm, ý bảo nha hoàn đến thu dọn chén dĩa, nhưng đột nhiên Phượng Kính Dạ lại lên tiếng.

      “Tiểu Mộc Đầu, đói bụng chưa?” Cả Phượng vương phủ, thậm chí triều đình đều biết Phượng vương gia trời sanh bản tính tao nhã, tính tình cũng tốt, khi cao hứng khuôn mặt luôn phiếm cười, cho đến tận nay chưa ai được nhìn thấy sau vẻ hiền hòa của Phượng Kính Dạ là dụng ý gì. người có địa vị ngang bằng với nhị hoàng tử cùng thái tử, lại còn nắm giữ chuyện triều chánh, sao có thể là loại người ôn nhu.

      “Nô tỳ đói.” Mới vừa dối lòng, lục phủ ngũ tạng kịch liệt kháng nghị, Lâu Hướng Vãn liền cắn chặt răng lại.

      “Cũng đúng, thân là Mộc Đầu nên phải hút tinh hoa thiên địa, ánh sáng chói chang của nhật nguyệt, giống những tục nhân chúng ta, những thứ cơm canh thịt nguội dư thừa này, đoán chừng nhìn thuận mắt?” Giọng nam nhân dễ nghe cùng nụ cười châm chọc, cho thấy đây chỉ là lời đùa của . Phượng Kính Dạ ngồi ở ghế, tay nâng tách trà, cười híp mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, khi Phượng Kính Dạ mở miệng, nụ cười ấm áp của nam nhân này đột nhiên sinh ra nồng đậm sát khí, làm người khác đoán được tâm ý của .

      “Nô tỳ dám!” .Mộc Đầu! cả nhà ngươi mới là mộc đầu đó! Lâu Hướng Vãn hạ thấp đầu hơn, thanh nghe có mấy phần sợ hãi, nếu nhìn mặt nàng, phát thanh run rẩy hoàn toàn trái ngược dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của nàng, “Nô tỳ chỉ là tục nhân.”

      như vậy, thức ăn còn sót lại này, ta thưởng cho ngươi!” Phượng Kính Dạ hắng giọng cười lớn, tâm tình rất vui vẻ, nụ cười mặt toát ra dáng vẻ tà mị, làm tăng thêm vài phần hấp dẫn.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 11 Dụng tâm lương khổ.
      Phượng Kính Dạ muốn Lâu Hướng Vãn cùng dùng bữa tối, làm cho nha hoàn bên cạnh nhức đầu, vương gia vốn muốn cùng ba vị phu nhân dùng bữa, nên chỉ chuẩn bị cho họ bộ bát đũa sạch . Dĩ nhiên lo chuyện phát sinh thêm người ăn cơm, vì lúc các chủ tử dùng cơm sợ có biến cố, nên luôn chuẩn bị dư ra bộ bát đũa sạch khác, nhưng sao giờ trong hộp đựng thức ăn lại trống , bát đũa dự phòng cánh mà bay.

      Thân là thị vệ, Lôi Bôn trầm mặc như trước, đứng sau lưng cách Phượng Kính Dạ xa, đôi tay chắp ra sau lưng, dáng người cao to, y phục màu xám tro, phần ống tay áo sau lưng có hơi chút nhô lên, nếu nha hoàn nhìn thấy kêu lên tiếng, đó phải bát đũa dự phồng sao.

      Nhìn thần sắc lo âu của Tiểu nha hoàn, mặt Lôi Bôn vẫn rất bình tĩnh, ra trong lòng cũng có chút oán giận, vương gia muốn Lâu nương cùng nhau ăn cơm cứ ra , cần gì để nhất phẩm Đái Đao Thị Vệ dùng mánh khóe của mình trộm bát đũa chứ.

      “Thế nào? nghe bổn vương gì sao?” Tuấn nhan khẽ mỉm cười, ánh mắt Phượng Kính Dạ lạnh như băng quét ra sau lưng, cần cũng biết giờ vui.

      “Nô tỳ đáng chết, có mang theo bát đũa dự phòng!” Tiểu nha hoàn quỳ gối đất cái phịch, dập đầu, thân thể run lẩy bẩy, mặc dù lúc nào vương gia cũng đều cười, nhưng mỗi khi phạm sai lầm, nhìn nụ cười của Vương gia cảm thấy hoảng sợ khiến tim gan run rẩy, nụ cười kia so với vẻ uy nghiêm,lạnh lùng, càng tăng cho người ta thêm phần thấp thỏm lo âu.

      “Nếu như các phu nhân chê, nô tỳ lớn mật mượn dùng bát đũa ạ.” Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn run rẩy, chỉ muốn giải vây giúp tiểu nha hoàn kia.

      Đáng tiếc lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn cảm thấy ghê tởm, dùng chung bát đũa người khác, dễ nghe là gián tiếp hôn, khó nghe là ăn nước miếng của người khác, đồ ăn nguội lạnh dư thừa còn chưa tính, tại sao lại muốn mình ăn nước miếng người khác, đúng là ác tâm.

      “Vậy dùng bát đũa của bổn vương .” Phượng Kính Dạ cười như gió xuân ấm áp, lên tiếng mở miệng chặn ngay lời trong cổ họng của ba vị phu nhân, thậm chí bóng dáng tuấn lãng còn đứng dậy, chuyển ghế dựa sang bên, “Tiểu Mộc Đầu ăn nhanh lên chút , hồi bổn vương còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

      Tiểu nha hoàn dập đầu biết mình tránh được kiếp, nhanh chóng đứng dậy, sau đó dời cái ghế qua bỏ vào bên cạnh Phượng Kính Dạ, đây là vị trí chủ vị, có ba vị phu nhân ở đây, theo lẽ thường mà , Lâu Hướng Vãn ngồi vào chỗ này ăn cơm hoàn toàn hợp quy củ.

      Nhưng Phượng Kính Dạ mở miệng gọi Lâu Hướng Vãn dùng chén đũa của mình, thậm chí đem ghế mình dịch qua chút, ràng muốn để Lâu Hướng Vãn ngồi dùng cơm, nha hoàn vương phủ giỏi nhất là nhìn mặt để hành động, cho nên cần Phượng Kính Dạ mở miệng, đem ghết để vào, thậm chí còn dùng chén Phượng Kínhh Dạ múc đầy chén cơm.

      Di chuyển bước chân, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ rùa đến, mặc dù còn cúi đầu, nhưng khi bị ánh mắt sắc bén phóng đến người, khiến Lâu Hướng Vãn cảm giác bản thân mình như bị đốt vài cái. Trong Phượng vương phủ, vương gia là lớn nhất, đương nhiên Lâu Hướng Vãn có can đảm chất vấn lời Phượng Kính Dạ.

      “Quả Tiểu Mộc Đầu quá đói, nên bước chân cũng còn sức lực, cần bổn vương qua đỡ ngươi ?” Mắt phượng híp chặt lại, Phượng Kính Dạ nhướng mày kiếm khẽ cười.

      Ăn phải nước miếng vương gia làm mình Vạn Kiếp Bất Phục, nếu bị vương gia đỡ, Lâu Hướng Vãn hoài nghi mình có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai , cho nên nghe Phượng Kính Dạ những mập mờ ràng, làm Lâu Hướng Vãn bay ra khỏi chín tầng mây, cọ cọ chút, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng ngồi vào ghế, cầm đũa bắt đầu ăn.

      “Xem ra Tiểu Mộc Đầu rất đói bụng, vừa nghe đến ăn là tốc độ lập tức nhanh lên, đừng để bị mắc nghẹn, bổn vương vẫn còn dư thời gian, ngươi cứ từ từ ăn.” nụ cười rong ánh mắt càng sâu hơn, Phượng Kính Dạ nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn nhai cơm, khiến khóe mắt nàng co giật.

      Cả ngày Tiểu Mộc Đầu đều xưng nô tỳ với vương gia, đầu cúi thấp, hận mình thể dùng hết tóc che kín mặt. Phượng Kính Dạ rất ít nhìn thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn, nên biểu cùng ánh mắt mặt của nàng.

      Vào giờ khắc này, Lâu Hướng Vãn ngồi bên cạnh ăn cơm, mày nhíu lại có thể gìm chết con muỗi, đưa ít cơm vào trong miệng, gò má phồng lên tức giận, nhưng lại thể làm gì,. Phượng Kính Dạ lại cực kỳ vui sướng, cảm thấy tách trà trong tay dần trở nên ngọt hơn.

      Ba vị phu nhân đều cười hiền hòa, hoặc nhón tay lấy trái cây ăn hoặc là uống trà, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt trong nháy mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn đột nhiên thay đổi.

      Lâu Hướng Vãn hoàn toàn che giấu ngũ quan của mình, nghe nhìn, cứ cúi đầu mãi, dù sao bụng mình sớm đói, ngoại trừ ăn nước miếng của vương gia, Lâu Hướng Vãn phát mấy đĩa món ăn trước mặt đều là món mình rất thích. Hơn nữa, mỗi đĩa chỉ ít phần, đoán chừng mới ăn có vài miếng, mặc dù canh thừa thịt nguội, nhưng lại khiến Lâu Hướng Vãn ăn rất vui sướng.

      bàn bày ra tám đĩa thức ăn, món nguội, tô canh, vừa đúng 10 dạng, chay mặn kết hợp, đầu bếp vương phủ nấu ăn rất ngon, trước kia là ngự trù, sau đắc tội thái giám trong cung nên bị đuổi . Sau này đến Phượng vương phủ, khiến thức ăn nơi này mang đầy đủ hương sắc vị.

      Vì có Phượng Kính Dạ ở đây, dù bụng có đói, với đôi môi đào ăn rất chậm của ba vị phu nhân, dĩ nhiên chỉ gắp thức ăn ở trước mặt mình, tuyệt đối giống những gia đình khác, nhìn món nào ngon liền trực tiếp đứng lên gắp, cho nên món ăn trước mặt Phượng Kính Dạ liền ai dám động vào.

      Vào giờ khắc này, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn gắp thức ăn ngừng nhay ngấu nghiến, tốc độ quét sạch giống đại gia khuê tú. Mà Văn phu nhân thấy có điều gì kì lạ, Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân liền biến sắc, tựa như hiểu .

      Những đĩa thức ăn đặt trước mặt vương gia e rằng phải tùy tiện bày trí, mà cố tình bày ra, nhất là món cà chua trứng gà phía bên trái bàn, mùi vị chua ngọt, căn bản vương gia từng động đũa vào, nhưng hôm nay phân lượng lại thiếu nửa, đều do Lâu Hướng Vãn ăn, hiển nhiên dụng tâm của Phượng Kính Dạ được phát . Giải thích cho chuyện vì sao bát đũa dự phồng biến mất.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :