1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 2: Vương gia bất lương.
      Còn nửa canh giờ vương gia phải lâm triều! Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó giơ ngón giữ lên khẽ nguyền rủa, sao có việc gì lại chọc Dung Trắc Phi, liền cuộn ống tay áo lên, đành cam chịu số phận, để lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai, nàng bắt đầu làm công việc của mình.

      Nhà bếp trống rỗng, nếu trễ nãi đồ ăn sáng cho vương gia, cũng chính là làm trễ nãi thời gian vào triều, Lâu Hướng Vãn biết tính khí của vương gia hơn ai khác. nghe người khác tại sao phòng bếp còn ai, mà chỉ hỏi tại sao đưa đồ ăn đến đúng giờ. Sau đó nha hoàn nhất đẳng ở ngoại viện là mình đây bị phạt đầu tiên, nghĩ đến thân thể bé của mình, Lâu Hướng Vãn thầm mừng chính mình còn biết nấu cơm.

      Buổi sáng vương gia thường hay ăn thanh đạm, thích quá lạt, vương gia rất kén cá chọn canh. Nên nàng ghét nhất phải chọn làm điểm tâm cho ăn, Lâu Hướng Vãn trực tiếp cắt ớt xanh cùng với đậu phụ khô, thịt băm thái sợ được đầu bếp thái xong bỏ sang bên, nhờ đại thúc câm thổi lửa lên. Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đổ dầu vào trong nồi, sau đó đun nóng, hành gừng tỏi đều cho vào nồi, xào lên cho có mùi hương rồi đem thịt bằm bỏ vào nồi.

      khắc trôi qua, ớt xanh thịt bằm đều rời khỏi nồi, mì sợi cũng chín liền bỏ vào trong hộp đựng thức ăn. Nếu đây là thức ăn của gia đình nghèo khó, tuyệt đối được xem là bữa sáng khá phong phú, nhưng đây là Phượng vương phủ, Lâu Hướng Vãn liền xuất thủ lần nữa, cắt hai khoanh trứng luột vàng để ở bên ngoài. Rất may trong lồng hấp còn có sủi cảo, gạch cua cuộn cùng với bánh bao nhân đậu đều chưng lên từ sáng sớm, cho nên Lâu Hướng Vãn đặt mỗi loại vào bốn đĩa , rồi bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.

      Rửa tay sạch , thả ống tay áo cuộn xuống, nha hoàn ngoại viện tuyệt đối cho phép tùy tiện vào trong nội viện, nhưng bản thân Lâu Hướng Vãn là nha hoàn nhất đẳng ngoại viện nên được bãi miễn, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn bị bức đến đường cùng, bằng cứ ở trong Thu Phong Viện, tuyệt đối bước vào nội viện bước. Nhưng hôm nay, tất cả nha hoàn cùng nô tài đều đến tiền sảnh, Lâu Hướng Vãn đành mang thức ăn đến Kỳ Lân Viện.

      So với Thu Phong Viện kia luôn làm cho Lâu Hướng Vãn phát điên, vị trí của Kỳ Lân Viện lạiở phía Đông vương phủ nên khí trời ít oi bức, mặc dù là viện, nhưng nó lại chiếm cả phần năm khoảng trống của vương phủ, đủ biết Kỳ Lân Viện xa hoa thế nào rồi.

      Từ trong bếp đến Kỳ Lân Viện phải mất nhiều giờ, Lâu Hướng Vãn phải vừa chạy, vừa để đồ ăn trong hộp đựng thức ăn đổ ra ngoài. Lâu Hướng Vãn lại nguyền rủa, sao ông lại cố ý đem tất cả lớn ở trong bếp Tiền Viện, dù muốn chỉnh người cũng nên ác như vậy chứ.

      Rốt cuộc, từ xa xa nhìn thấy tấm biển rồng màu đen viết ba chữ to Kỳ Lân Viện như rồng bay phượng múa với, Lâu Hướng Vãn thở phào nhõm, tay lau tầng mồ hôi mặt, nàng trời sinh sợ nóng, nên khi vào mùa hạ cơ thể vẫn có hơi lạnh chút .

      Lúc này, Lâu Hướng Vãn cảm giác mặt cứ dinh dính khó chịu, đoán chừng áo lót sớm ướt đẫm mồ hôi. Bất kể Dung Trắc Phi có ý định gì, dù sao lần này Lâu Hướng Vãn vượt qua kiếp nạn, coi như an toàn vượt qua nguy cơ trước mắt.

      “Lâu tỷ tỷ, tại sao hôm nay tỷ lại đưa đồ ăn sáng đến đây vậy?” Nha hoàn Kỳ Lân Viện vừa nhìn thấy Lâu Hướng Vãn tới, lập tức đón lấy hộp đựng thức ăn tay nàng.

      sao, thỉnh thoảng cũng nên đem đồ đến chứ, vương gia dậy chưa?” Lâu Hướng Vãn hạ thấp giọng, nhìn bàn tay trắng nõn của mình lúc này, chỉ vì bị hộp thức ăn siết lại mà lộ vết đỏ, cả bả vai đến cánh tay đều đau nhức, khiến Lâu Hướng Vãn chỉ muốn chạy ngay, “Bảo Nhi, đồ ăn sáng này làm phiền nàng rồi, ta thể vào trong hầu hạ được.”

      Bình thường đồ ăn sáng đưa tới, đều được nha hoàn bày lên bàn, sau đó lui ra ngoài viện chờ vương gia dùng xong, mới dọn bát đũa cùng với hộp đựng thức ăn rồi rời .

      “Dạ, chắc Lâu tỷ tỷ vẫn chưa ăn gì? Thôi tỷ hãy trở về , nơi này để muội lo được rồi.” Mặc dù Bảo Nhi là nha hoàn Kỳ Lân Viện, nhưng thuộc Lâu Hướng Vãn cai quản, bản thân Lâu Hướng Vãn là nha hoàn nhất đẳng ngoại viện, so với Lôi quản gia thấp hơn bực, nhưng so với tất cả nha hoàn lớn hay nô tài cùng lão mụ trông cửa vương phủ, tất cả thị vệ Lâu Hướng Vãn vẫn có vị trí cao hơn.

      tâm tình Lâu Hướng Vãn rất khá, khuôn mặt nhắn dần dần phiếm đỏ lộ ra lúm đồng tiền nho lõm sâu ở má, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính vào trán, thanh dịu dàng, “Vậy ta trước, hồi có nha đầu khác tới đây dọn dẹp bát đũa.”

      “Tiểu Mộc, sao hôm nay ngươi lại đem đồ ăn sáng đến cho Bổn vương?” thanh dí dỏm, pha thêm chút mệt mỏi khiến giọng có chút khàn khàn và trầm thấp.

      Lâu Hướng Vãn vừa muốn chân liền cứng lại dừng ở giữa trung, hung hăng cắn răng cái, đem những lời chửi rủa thầm kín nuốt vào trong bụng. Sau đó xoay người, lộ bộ dạng của tiểu nô tỳ hèn mọn, liếc sang phía thanh truyền đến, cửa sổ vừa mở liền nhìn thấy bóng dáng cao to đứng ở bên cửa, mày kiếm nhướng lên, mắt phượng phiếm cười, ánh mắt nàng dời xuống, nhìn lồng ngực cường tráng trong tầm mắt, đúng là đồ điên, mới sáng sớm khoe thịt!

      “Nô tỳ bái kiến vương gia.” Khom người hành lễ, Lâu Hướng Vãn cúi đầu, nhắm mắt làm ngơ.

      đến đây rồi, vào phụ giúp .” Phượng Kính Dạ nhìn tiểu nha đầu hành lễ trong sân, gò má tuấn mỹ dần dần nở ra nụ cười, xoay người rời khỏi cánh cửa.
      sửa bởi vinhanh-annkasi lúc 11.08.2014, 20:00, lần sửa thứ 2.
      Hương Nhi: Nàng đáng quá, cảm ơn nàng rất nhiều ủng hộ cho ta, ta vì nàng và các mem theo dõi xa gần, cố gắng post điều điều.......
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 3 Phục vụ tắm rửa.
      Dùng tốc độ rùa con từ từ bò vào cửa, Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom lưng, tuyệt đối khúm núm vâng lời, chỉ thiếu rúc mình vào trong mai rùa mà thôi.

      “Tiểu Mộc Đầu, ngươi muốn bổn vương lâm triều trễ sao?” Bóng dáng cao to uể oải đứng lại, Phượng Kính Dạ quay đầu ra sau lưng, nhìn Lâu Hướng Vãn cười híp mắt.

      “Nô tỳ dám.” Hung hăng oán thầm trong lòng phen, thanh Lâu Hướng Vãn càng thêm hèn yếu, mặc dù vương gia đối xử với mình tệ, lúc vui vẻ liền bản thưởng rất nhiều rất nhiều thứ.

      Nhưng từ khi ở Phượng vương phủ, nhìn thấy Phượng Kính Dạ đáp lại bằng nụ cười vui vẻ cùng đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó còn trêu cợt nàng là Tiểu Mộc Đầu, Lâu Hướng Vãn liền quyết định. Từ nay về sau, vương gia ở hướng đông, ở hướng Tây, nơi có vương gia ở Lâu Hướng Vãn coi như đó là cái hố, muốn chôn mình vào đó.

      Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn bộ dạng Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cười châm chọc, hít vào rồi thở ra hơi dài, thầm đếm ba… hai…

      “Đau!” Lâu Hướng Vãn xoa lỗ mũi bị đụng đau ê ẩm, lòng bàn tay truyền đến hơi thở ấm áp khiến Lâu Hướng Vãn hơi kinh ngạc. Đột nhiên ngẩng đầu lên trợn to đôi mắt, sắc mặt tái nhợt đè nén đến trắng xanh, “Vương gia, nô tỳ biết tội.”

      “Tiểu Mộc Đầu, đây là lần đầu tiên ngươi ngã vào lòng của bản vương, rất đáng mừng sao có tội được?” cuối lên cao, Phượng Kính Dạ thản nhiên cười đắc ý, ánh mắt dịu dàng cùng thần thái chán chường mệt mỏi nhìn y như con hồ ly.

      Thiếu chút nữa lỗ mũi chảy máu, vậy mà gọi là ôm ấp thương? Mặc dù vừa rồi mình cúi đầu xuống, nhưng ràng cảm thấy có người đứng ở phía trước, làm sao lại bị đụng chứ, kỳ lạ! Lâu Hướng Vãn cúi đầu lần nữa, cau mũi cái, nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.

      “Hãy để Tử Thư hầu hạ vương gia tắm rửa, chậm trễ nữa trễ giờ lâm triều.” Thanh giòn tan ngọt ngào tận xương cốt, người cũng như tên Tử Thư thích nhất là màu tím, nên toàn thân đều mặc bộ váy tím hoa lệ, so với vải bông người Lâu Hướng Vãn lại nhiều phần đẹp hơn, chính xác giống thiên kim tiểu thư.

      Tử Thư tuy rất gầy nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, mày lá liễu, mắt phượng, gương mặt xuất chúng, tài nghệ tinh thông hơn người cho nên thái độ cũng có chút kiêu kỳ. Thanh cùng tiếng cười giòn tan của nàng, liền cắt ngang cuộc đối thoại giữa Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn.

      Tử Thư chỉ là nha hoàn, mà còn là nha hoàn nhất đẳng của Kỳ Lân Viện, dĩ nhiên cũng là người bên gối của Phượng vương gia. Nếu làm sao có thể mặc được tử y diễm lệ lên người chứ, nàng giơ tay áp sát vào mái tóc mai màu đen, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay uốn lượn trắng nõn nà như tuyết, nhất cử nhất động đều rất quyến rũ.

      Tử Thư được Phượng Kính Dạ sủng ái, cho nên địa vị trong vương phủ của nàng cũng ngang hàng với Dung Trắc Phi. Lúc này, Tử Thư mỉm cười bước đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, thậm chí chút nào ngại ngùng, cứ xử như vợ chồng với nhau.

      “Thôi , đêm qua nàng mệt nhọc rồi, nhân cơ hội này nghỉ , Tiểu Mộc Đầu tới đây.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ mập mờ nhìn Tử Thư. Trong ngữ điệu tràn đầy quan tâm, thêm gì liền phất tay áo rời , bóng dáng cao to trực tiếp hướng ra phía sau thẳng đến Thanh Trì Các.

      Tử Thư cười có chút gượng, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười mặt, dùng tay gõ lên đầu Lâu Hướng Vãn cái, liền lên dấu chấm đỏ hạt đậu, nhìn cả hai giống như bằng hữu thân thiết, “Mộc Mộc, mau nhanh chút , thời gian vương gia lâm triều cũng sắp muộn, ngài ấy còn chưa dùng đồ ăn sáng đó.”

      “Vậy ta phải nhanh qua đó hầu hạ.” Rốt cuộc Lâu Hướng Vãn cũng ngẩng đầu lên, đáp lại Tử Thư bằng nụ cười sáng rỡ, đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, từ từ cùng nhau thu hẹp khoảng cách.

      Thanh Trì Các rất lớn, độ lớn gian phòng chừng tầm căn nhà bình thường, đá cuội được lót ở bốn phía, cho nên dù có đứng tắm cũng bị nước đọng mà trượt ngã, muốn đặt thêm hồ bơi đằng trước hồ tắm này cũng vẫn được, tiếc là biết dẫn nước từ đâu vào.

      Phượng Kính Dạ duỗi cánh tay ra, cần Lâu Hướng Vãn liền lập tức qua giúp cởi áo. Hôm nay quá trễ, nếu làm lỡ buổi lâm triều rất phiền toái.

      “Tiểu Mộc Đầu, sao ngươi lại thế này, bộ ngươi có ăn cơm sao?” Lâu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tới chỗ bộ ngực của mình, lại nhìn ánh mắt Phượng Kính Dạ ngầm cười. Sáng sớm đả kích tiểu Mộc Đầu này, khiến tâm tình của tốt thêm hơn.

      “Do nô tỳ có khung xương ạ!” Từ trong kẽ răng cố nặn ra từng chữ, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn mắng cha , bị người giễu cợt vậy mà còn phải cảm ơn nữa chứ, “Đa tạ vương gia quan tâm, vương gia có thể tắm rồi ạ.”

      Dường như Phượng Kính Dạ biết giờ trễ, chân thon dài bước trực tiếp vào bên trong bồn tắm, cầm lấy khăn lau chùi thân thể bền chắc của mình, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đứng bên cúi đầu, "Tiểu Mộc Đầu, ngẩng đầu lên.”

      “………” có bất kỳ chần chờ, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ trong bồn tắm.

      “Tiểu Mộc Đầu, ngươi có biết tường thành dùng nguyên liệu gì để giữ cho nó kiên cố ?” Phượng Kính Dạ đảo mắt nhìn nàng cười châm chọc, nhưng do thái độ rất nghiêm túc, thanh trong trẻo điềm tĩnh, hề lộ ra chút cợt nhã.

      “Nô tỳ biết.” Bị Phượng Kính Dạ chuyển đề tài quá nhanh, Lâu Hướng Vãn cũng có hứng nghiên cứu lối suy nghĩ khác người của vương gia.

      “Đó là mượn món đồ ở người của Tiểu Mộc Đầu.” Thản nhiên ra đáp án, sắc mặt Phượng Kính Dạ rất chân . Căn bản nam nhân vô cùng tuấn lãng, lông mi uốn lượn, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn, tóc đen buộc ở sau lưng, cho dù lúc này đứng ở trong bồn tắm, nhưng vẫn nổi bật dáng vẻ bất phàm, quả là có cốt cách của Long Chương Phượng Tư (*).

      Long Chương Phượng Tư (*): có khí phách của vị vua.

      “Là cái gì?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay lập tức, bất kể tiếp theo nghe được gì, Lâu Hướng Vãn biết đó phải lời tốt đẹp gì.

      “Đương nhiên mượn da mặt của Tiểu Mộc Đầu rồi, đến tháng mười ngươi tròn mười lăm tuổi, nhìn thấy thân thể nam nhân mà hề đỏ mặt quay , da mặt dầy này của ngươi có thể đắp cả tường thành nhằm bảo vệ cơ nghiệp thiên thu của vương triều nước ta.” Thanh trầm thấp dễ nghe cùng với nụ cười kia, Phượng Kính Dạ ở trong hồ tắm rất thích thú nhìn Lâu Hướng Vãn, do đứng trong hồ cho nên vị trí có vẻ thấp hơn chút, Phượng Kính Dạ có thể nhìn vẻ mặt vặn vẹo cúi đầu xuống của Lâu Hướng Vãn, tâm tình lập tức cực kỳ phấn khởi.

      “Vương gia khen trật rồi!” Khinh người quá đáng! Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.

      “Tiểu Mộc Đầu, có phải ngươi ảo tưởng vô số lần nhìn thân thể của bổn vương hay , cho nên hôm nay mới có thể thản nhiên nhìn ta như vậy?” Phượng Kính Dạ cười sang sảng, tiếp tục lau mồ hôi dính người trong lúc ngủ.
      (Editor: Nghe câu này xong sao mắc ói quá .)

      “Bẩm vương gia, khi còn bé nô tỳ ở trong sơn cốc, Hạ Thiên đến liền thấy những nông phu với bọn trẻ đều ra sông tắm, thấy nhiều nên thành thói quen ạ.” Nhìn căn phòng tắm với những bông hoa màu trắng, nhìn bản thân mình với Vương gia, liền thấy bộ ngực bằng phẳng của có chút giống thiếu nữ mới lớn, còn bên dưới lại chẳng nhìn thấy gì, thế sao phải ngượng ngùng, tất cả chẳng phải đều là đống thịt thôi ư.

      “Hừ, Tiểu Mộc Đầu còn nhớ tên bọn họ ?” Hơi thở nguy hiểm liền truyền đến, Phượng Kính Dạ che giấu vài phần ý trong nụ cười, mắt phượng lộ ra vẻ thâm thúy.

      “Để làm gì?” Càng ngày càng cho phép mình hiểu suy nghĩ của vương gia, Lâu Hướng Vãn hiểu nhìn sang .

      “Báo tên cho bổn vương biết, để bổn vương phái Long Vệ đến đó, thiến!” Mặc dù đùa, nhưng với ngữ điệu kia của Phượng Kính Dạ càng lộ ra ba phần bén nhọn, làm cho người ta rét mà run, “Ngươi vẫn là thiếu nữ chưa chồng, sao họ dám vô sỉ dụ dỗ Tiểu Mộc Đầu, học chi những chuyện cần thiết để làm gì!”

      Khóe mắt Lâu Hướng Vãn co quắp lại rồi hạ xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn hạ khố màu trắng của Phượng Kính Dạ đứng ở trong bồn tắm trước mặt, vô tội mở miệng , “Bẩm vương gia, hôm nay nô tỳ vẫn chưa lấy chồng ạ!” Cho nên muốn thiến, thiến người đó, biết làm hại biết bao nhiêu nữ nhân chưa chồng rồi!

      “Đương nhiên tính bổn vương vào, Tiểu Mộc Đầu là nha hoàn vương phủ, dĩ nhiên là người của bổn vương, bổn vương ngại để cho Tiểu Mộc Đầu nhìn thêm mấy lần.” Thanh vang vọng cùng tiếng cười sang sảng hào hứng phát ra trong Thanh Trì Các, Phượng Kính Dạ thản nhiên đáp.

      Lâu Hướng Vãn im lặng cúi đầu nhìn đá cuội đất, khóe miệng co giật chút, mới là da mặt dày!
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 4 Tai họa tới cửa.
      Trong căn phòng , đồ ăn được bày trí ở bàn cùng với hai bộ bát đũa, trừ Phượng Kính Dạ ra dĩ nhiên người còn lại là Tử Thư rồi, nàng vốn là thiên kim của quan phủ, trong lúc làm việc gia tộc gây tai họa nên bị biến thành nô tỳ, sau đó được đưa vào Phượng vương phủ, nhưng lại chưa bao giờ làm qua công việc của nha hoàn.

      “Vương gia, đồ ăn sáng sắp nguội lạnh rồi, còn mau qua dùng chút ạ.”Tử Thư cười khanh khách mở miệng cùng thanh trong trẻo, ỷ vào sủng ái cho nên khi đối mặt với Phượng Kính Dạ, cũng tỏ ra cực kỳ thân mật .

      “Tử Thư, lần sau đói bụng cứ ăn trước , cần phải chờ bổn vương.” Sau khi tắm rửa xong, Phượng Kính Dạ mặc thân cẩm bào màu lam đậm, bên hông là đai lưng vàng viền rộng hình Kỳ Lân, lại điểm thêm ngọc bội thượng hạng trông rất tuấn nhã cao quý, chẳng giống lời ngạo mạn vừa rồi chút nào.

      Trước khi hầu hạ, tiểu nha hoàn Bảo Nhi cung kính đứng cúi đầu bên, Lâu Hướng Vãn giờ chỉ hy vọng vương gia ăn nhanh lên sau đó cút lâm triều, còn mình cũng thoát khỏi Kỳ Lân Viện.

      “Tiểu Mộc Đầu, sao tự nhiên hôm nay xuống bếp nấu cho bổn vương vậy, chẳng lẽ ngươi muốn biểu đạt tình cảm đối với bổn vương sao?” Tâm tình Phượng Kính Dạ cực kỳ tốt liền ăn ngay mì sợi, động tác thong thả càng tạo thêm vẻ ưu nhã, tựa hồ lo việc lâm triều phải kéo dài thêm thời gian.

      “Nô tỳ dám, hôm nay phòng bếp có chút rối loạn, cho nên sợ kéo dài buổi thượng triều của vương gia, nô tỳ bất tài, mới lớn mật tự mình làm đồ ăn sáng.” Lâu Hướng Vãn giọng trả lời, tình cảm ư? Mình thấy cho vương gia này hai búa là vẫn còn hơi ít đó, tốt nhất cả đời này đừng qua lại với nhau hơn.

      Tay Phượng Kính Dạ gắp thức ăn liền dừng lại, sắc mặt tối sầm, lẳng lặng nhìn đĩa thức ăn trước mặt.

      Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư đồng loạt đứng ngẩn ra, theo ý thức hô hấp liền chậm lại, phần lớn thời điểm Phượng Kính Dạ luôn vui vẻ nhu hòa, ra tay liền rất hào phóng, rất ít nhìn thấy tức giận, mặc dù có chút cuồng ngạo của con em hoàng tử, nhưng tổng thể mà chủ tử tốt, huống chi mặt mũi Phượng Kính Dạ rất tuấn, dĩ nhiên nhìn vui tai vui mắt, nhưng ai mò ra được trong lòng Phượng Kính Dạ muốn gì.

      Tâm trí Lâu Hướng Vãn cứ luôn bất an, thấy Phượng Kính Dạ từ từ mở miệng, thanh lạnh nhạt chìm xuống mấy phần, “Tử Thư, hồi với Lôi tổng quản, đem toàn bộ các nô dịch của phòng bếp đánh 10 trượng, để cho bọn họ nhớ chút về quy củ của vương gia.”

      Tất cả nha hoàn cùng nô tài phải nhớ quy củ của vương gia, nhớ kỹ nàng chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Lâu Hướng Vãn có thể tưởng tượng ra khi mình đắc tội với người trong phòng bếp, từ đây về sau được ăn ngon nữa rồi!

      “Vương gia, đây chỉ là chuyện , là do nô tỳ lưu tâm đến, kính xin vương gia xuống tay lưu tình.” Chấp nhận mở miệng cầu xin, Lâu Hướng Vãn biết vừa vào Kỳ Lân Viện, là tự mình tìm khổ, ngữ điệu càng thêm thành khẩn, “Lần này Tiền Viện xảy ra chút việc, tất cả mọi người đều đến đó, khi nào họ về nhất định nô tỳ dạy dỗ họ lại tốt!”

      “Vương gia, ngài dạy dỗ những nha đầu và đám nô tài kia như vậy, bọn họ tưởng Mộc Mộc tố cáo họ mà căm ghét, việc này người cần gì phải làm khó Mộc Mộc như vậy?” Nhìn ánh mắt cầu viện của Lâu Hướng Vãn, Tử Thư ngừng cười, cái miệng hồng hồng nhắn nhấp ngụm nước canh, “Sáng sớm Mộc Mộc làm đồ ăn đưa đến, có công cũng có khổ lao, lần này vương gia hãy nể mặt thiếp mà bỏ qua hết .”

      “Lần sau chiếu theo lệ này nữa đó.” Tâm tình Phượng Kính Dạ cũng tệ, cho nên liền hào phóng đổi lời, ánh mắt xẹt qua nhìn biểu tình Lâu Hướng Vãn, thấy nàng tránh được kiếp nạn, môi mỏng hạ xuống, ánh mắt trở nên tĩnh mịch, “Tiểu Mộc Đầu, tra Tiền Viện xảy ra chuyện gì, sau khi hạ triều tới bẩm báo lại cho bổn vương biết.”

      Lâu Hướng Vãn mới vừa tránh kiếp nạn liền thở phào nhõm, vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc, sớm biết bị bắt điều tra việc của Dung Trắc Phi, mình tình nguyện bị cả phòng bếp cùng đám nha hoàn và nô tài ghét bỏ, nhiều nhất được họ chào đón mà thôi, nhưng nếu đắc tội với Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn liền dựng tóc gáy sau lưng, nếu có thể nàng muốn nhào qua cắn chết tên vương gia này, có việc gì lại bắt nạt người ta!

      hôm nay Phượng Kính Dạ bị muộn, cho nên vừa ăn xong liền trực tiếp ra cửa vào triều, Tử Thư buông đũa xuống, mỉm cười quan tâm nhìn Lâu Hướng Vãn đứng bên suy nghĩ, “Còn đứng đó, ngồi xuống ăn chút .”

      “Tử Thư, lần này ta nhất định chết chắc rồi, vương gia cứ thẳng ra muốn làm thịt ta cho rồi, bất quá chặt đứt đầu để lại cái sẹo bự, chứ cần chi hãm hại ta như vậy chứ?” Lâu Hướng Vãn làm sao còn thèm ăn, ràng sau khi nghe trộm chuyện xảy ra với Tiểu Hà, liền cấm đến Tiền Viện để tham gia náo nhiệt, phòng ngừa có người dụng tâm lôi vào trong nước đục, nhưng đảo qua vòng, lại tự đem mình cuốn vào trong vòng tròn đó.

      “Muốn chết ăn no mà chết, làm quỷ chết no vẫn hơn.” Bảo Nhi đưa ra cái khăn, liền lau khóe miệng cái, Tử Thư ưu nhã cười, vẻ mặt kiều mỵ động lòng người, mang theo vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.

      “Đúng rồi, chết cũng phải làm quỷ no bụng , trời mới biết còn ăn được bữa tiếp theo hay .” Nhận lấy bát đũa từ tiểu nha hoàn khác, Lâu Hướng Vãn trực tiếp gắp miếng bánh chưng, mở miệng há hàm răng cắn vào cái, trực tiếp biến bánh chưng thành người nào đó cho vào miệng gặm cắn hu hu.

      Chết? Ở vương phủ này ai dám động đến Mộc Mộc người đó mới là tìm đường chết! Tử Thư nửa khép mí mắt, cười như cười cúi đầu nhìn Lâu Hướng Vãn ăn ngấu nghiến, chút tướng ăn cũng có, lắc đầu cái khôi phục lại nụ cười ban đầu, giấu trong đáy mặt vẻ ghen ghét.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 5 Thẩm vấn Tiểu Hà.
      Lâu Hướng Vãn còn sức rời khỏi Kỳ Lân Viện, cách đó xa Đoàn Tử ngồi ăn Màn Thầu(*) dưới tàng cây nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, lập tức mở to hai mắt sáng rỡ chạy đến, “Mộc Mộc, ngươi đâu vậy? Ta tìm khắp nơi nhưng vẫn nhìn thấy ngươi.”

      Màn Thầu(*): là bánh bao, (ừm, ta muốn dùng chữ màn thầu để hợp với thời cổ đại đó nha.)

      “Đoàn Tử, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta, ngươi nhớ thắp hương cho ta đó.” Mặt Lâu Hướng Vãn đầy bi thương mở miệng , vỗ vỗ vào bả vai Đoàn Tử.

      “Mộc Mộc, xảy ra chuyện gì? Nếu là chuyện ngươi cứ tìm Lôi quản gia, nếu là chuyện đại cầu xin vương gia, ai dám bắt nạt Mộc Mộc chính là cùng Phượng vương phủ đối địch, có phải có kẻ nào muốn sống nữa hay ?” Đoàn Tử mở miệng đầy chính nghĩa, tay chống nạnh tay cầm Màn Thầu cắn miếng lớn, dáng điệu xem ra là chó cậy chủ nhà.

      “Vương gia bắt ta lén xử lý chuyện của Tiểu Hà!” Nghe hai chữ vương gia, Lâu Hướng Vãn cắn chặt hàm răng theo phản xạ tự nhiên, ràng bản thân mình muốn nhúng vào mọi chuyện, tại sao vừa quay đầu lại liền rơi đỉnh đầu mình chứ!

      Đoàn Tử sửng sốt chút, sau đó hưng phấn ôm cổ Lâu Hướng Vãn hoan hô, “Mộc Mộc,ngươi lợi hại quá, chừng đây là chuyện tốt, ngươi điều tra xong, vương gia vui vẻ ban thưởng, lần trước Tiểu Đinh được vương gia ban thưởng cho thỏi bạc đó.”

      “Đoàn Tử, ngươi có biết heo chết như thế nào ?” Lâu Hướng Vãn đẩy thân thể như lò lửa của Đoàn Tử ra, giữa mùa hè ôm nhau sợ nóng chết sao.

      “Bị đồ tể làm thịt.” Đoàn Tử chút do dự mở miệng, mặt cười phì phò mắt híp lại lộ ra đường , vẻ mặt đơn thuần như xin chút khích lệ.

      “Heo là do ngu ngốc mà chết, cũng như ngươi bị đần mà chết!” Lâu Hướng Vãn tức giận gõ vào đầu Đoàn Tử, khi vương gia hạ triều chỉ hỏi đến kết quả, cho nên Lâu Hướng Vãn phải lén thẩm vấn Tiểu Hà.

      Đoán chừng Lôi quản gia dùng chuyện Tiểu Hà, giết người mà răn đe trăm người, nên bây giờ Lâu Hướng Vãn chỉ có thể thẳng đến đó để tìm hiểu kết quả, bọn nha hoàn cùng đám nô tài thường ngày thấy Lâu Hướng Vãn cũng hi hi ha ha chào hỏi, hôm nay gương mặt họ đều lộ ra cung kính, sau khi hành lễ chào hỏi liền lập tức bắt đầu ngay vào công việc, người nào dám cười cợt, đúng là giả cứ lẫn lộn vào nhau.

      Ở phía Tây Phượng vương phủ có tiểu viện rất vắng vẻ, ba gian phòng vắng vẻ lại có chút đổ nát, chắc vì viện này ai ở, nê cây xanh mọc thành cánh rừng vây ở chung quanh. Sau đó lại thêm bị bỏ hoang nên trong sân mọc lên tầng lớp cỏ, dần dần nơi này được dành để nhốt những nha hoàn hay nô tài vi phạm nội quy trong vương phủ. Tất cả moị hình phạt đều được sử dụng tại nơi đây, hình phạt đáng sợ nhất trong phủ chính là đụng chạm đến các chủ tử.

      “Lâu nương, ngươi đến rồi.” Cúi đầu khom lưng, trước mắt là nam nhân với làn da ngăm đen khô gầy, Mã Tứ vừa hai mươi liền bị bán vào trong vương phủ, vốn dĩ mua vào để phụ trách quét dọn trong và ngoài viện, mỗi lúc vào mùng lịch, 15, bày trí thêm trái cây và dâng hương trong Từ Đường.

      Nhưng do thường ngày từ Đường có người nào đến kiểm tra, Mã Tứ có lòng dạ hẹp hòi, chưa đến chuyện ăn trộm trái cây cùng bánh ngọt, lại còn len lén dùng nhan hương thấp kém thay cho nhan thượng đẳng, sau đó đem chúng ra ngoài bán lấy tiền, bị Lâu Hướng Vãn bắt được, quất cho trận, vốn dĩ tên nô tài phạm vào đại tội bất kính phải bị chặt đứt hai chân ném ra khỏi vương phủ.

      Nhưng Mã Tứ dù có to gan lớn mật cũng chỉ có chút tâm kế, mà mọi người ở Phượng vương phủ đều biết Lôi quản gia rất nghiêm khắc, luôn xử đâu ra đó, vĩnh viễn nhìn chuyện nhìn người, chỉ cần phạm vào quy củ mặt liền vô biểu tình xử phạt theo gia quy vương phủ.

      Trong các nha hoàn nhất đẳng Hoa Thiên Thiên là dữ nhất, tính tình thường ngày cực kỳ cay cú, tội phạm rơi vào trong tay Hoa Thiên Thiên, dù thê thảm như rơi vào trong tay Lôi quản gia, người chết cũng bị lột da.

      Còn Lâu Hướng Vãn lại rất đổi mềm lòng, cho nên xảy ra chuyện gì giữa nha hoàn hay nô tài, chỉ cần cầu xin Lâu Hướng Vãn chút nàng lại mềm lòng ngay, muốn nhìn thấy đám bọn nha hoàn cùng nô tài dập đầu, nên giúp được liền giúp chỉ cần phạm vào chuyện đại .

      Ngày đó Mã Tứ cứ dập đầu lan thành vũng máu tươi, kí khế ước bán thân vào trong vương phủ. Nếu bị vương phủ đuổi ra ngoài, quan phủ đem những nô tài tuân thủ quy củ, dùng trọng hình trực tiếp rồi đày ra ngoài biên quan được quay về.

      Cuối cùng Lâu Hướng Vãn đành nghiêm trị Mã Tứ, đem điều đến nơi này, mỗi ngày phải quét dọn viện, nếu như vương phủ có đưa tới hạ nhân phạm tội, Mã Tứ phải phụ trách trông giữ.

      Lâu Hướng Vãn thẳng về phía viện, Mã Tứ ở bên cạnh cúi đầu khom lưng theo, “Tiểu Hà bị nhốt ở trong căn phòng thứ nhất.”

      “Ngươi ra ngoài .” Lâu Hướng Vãn dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Mã Tứ, mặc dù nàng có gia thế bao nhiêu, nhưng Lâu Hướng Vãn là nha hoàn nhất đẳng của vương phủ, cho dù đánh chết hai người cũng ai dám tra hỏi, cho nên Mã Tứ lập tức gật đầu lui về phía sau.

      “Tiểu nhân biết, tiểu nhân kiếu lui.” Lui ra sau ba bước, lúc này cong eo xuống rồi xoay người, rụt rè hướng ra khỏi cửa viện, trong mắt Mã Tứ vốn dĩ xẹt qua tia độc ác đố kỵ, cùng giống nhau là hạ nhân hạ tiện mà thôi! Nhờ chiếm được sủng ái của Lôi quản gia nên mới ở đầu lão tử làm mưa làm gió!

      “Mộc Mộc, vì sao cho Mã Tứ vào, nghe lúc trước Lôi quản gia thẩm vấn, đánh 10 roi, Tiểu Hà vẫn gì, hơn nữa còn nổi điên gây ra rất nhiều trở ngại, nếu phải được cản ngăn e là đâm đầu chết rồi, nhưng Mộc Mộc ngươi hãy yên tâm, ta bảo vệ cho ngươi!” Đoàn Tử vốn có tên, tên của nàng là Hồng Hoa.

      Cho đến khi Đoàn Tử theo Lâu Hướng Vãn đến đây, trực tiếp đặt cho nàng tên khác là Đoàn Tử, chỉ gọi thuận miệng, tuy Đoàn Tử chỉ mười ba tuổi, ngược lại thân thể rất đầy đặn, mặt cũng mập mạp trơn mịn, vô cùng đúng với tên gọi Đoàn Tử(*).

      (*) Đoàn Tử: chính là cây nấm =_=

      Nhìn ngực Đoàn Tử đầy đặn vang lên nhịp đập thùng thùng, khóe miệng Lâu Hướng Vãn co giật chút. Sau đó im lặng nhìn cửa gỗ trước mắt có hơi đổ nát, may có Đoàn Tử theo mình. Mã Tứ là kẻ như vậy, Lâu Hướng Vãn biết có đánh chết tính tình vẫn thay đổi, biết vậy cứ ném ra ngoài vương phủ là được rồi.

      Do bản tình mình rất nhu nhược, nhìn thấy Mã Tứ dập đầu chảy máu nên bỏ qua, Mã Tứ phải hạ nhân biết giữ mồm giữ miệng, chuyện Tiểu Hà vô cùng phức tạp, trời mới biết bên trong có gì mờ ám, để cho Mã Tứ đứng đợi ở bên nghe xét hỏi, quay đầu lại khẳng định đem bán tin tức ngay, Lâu Hướng Vãn lại là người phụ trách thẩm vấn, dĩ nhiên phải gánh chịu trách nhiệm, cho nên nàng mới đuổi Mã Tứ ra ngoài tránh tình thế càng thêm phức tạp.

      Đoàn Tử đẩy cửa ra, trong căn phòng trống rỗng, bởi vì trong viện có rất nhiều cỏ dại nên ngăn ánh sáng mặt trời, làm chung quanh y như ngôi nhà ma.

      Tóc tai Tiểu Hà bù xù bị trói cây cột trong phòng, sợi dây thô siết lại từng đoạn giữ chặt người, hơn nữa trước đó bị đánh 10 roi, máu tươi thấm vào trong y phục, gương mặt tái nhợt, thở ra nhiều nhưng hít vào lại rất ít.

      “Mộc Mộc ngươi thông minh, ra sớm biết Tiểu Hà bị trói lại rồi.” Đoàn Tử vốn dĩ nắm chặt lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy còn sợ hãi nữa, liền đứng bảo hộ trước người Lâu Hướng Vãn.

      Dù sao Lâu Hướng Vãn rất gầy, so với những nha hoàn làm việc nặng trong vương phủ kia còn gầy hơn, thân thể tựa như cây gậy trúc, gió vừa thổi liền lảo đảo. Trước đó nghe Tiểu Hà nổi điên cho nên Đoàn Tử rất lo lắng, lúc này nhìn Tiểu Hà bị trói chặt mới thở phào nhõm.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 6 Ám sát Mộc Mộc.
      chút căng thẳng khi nhìn thấy tình cảnh Tiểu Hà thở thoi thóp, mày nhíu lại thành vết nhăn, dù có chút nhẫn tâm, Lâu Hướng Vãn cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng trầm mặc.

      “Tiểu Hà,Việc Lôi quản gia cần hỏi cũng hỏi rồi, thay vì chịu khổ, bằng cứ ra, ít nhất cần phải chịu tội.” Lâu Hướng Vãn thở dài tiếng, giọng điệu từ tốn chậm rãi, cần sơ quy củ của vương phủ cho Tiểu Hà biết, phạm vào quy củ Lâu Hướng Vãn vẫn phải làm theo gia quy mà trách phạt.

      Đoàn Tử theo sau Lâu Hướng Vãn gật đầu mạnh, hy vọng Tiểu Hà cứ nhận tội, như vậy bị trói đến chỗ này làm khổ thân mình. Hơn nữa, ngày chưa nhận tội e rằng vẫn lại bị đánh, nếu như để Tử Thư nương động thủ, sợ rằng Tiểu Hà hối hận sao mau quay về trong bụng mẹ để sớm đầu thai lần nữa.

      Tiểu Hà hít thở khó khăn, ngực giống như ống gió cũ nát lên xuống liên tục, sau đó ngẩng đầu lên, xuyên qua mái tóc đen rối loạn nhìn Lâu Hướng Vãn đứng trước mặt, giọng khẩn thiết , “Lâu nương, ngươi lòng dạ bồ tát có thể cởi dây trói cho ta được , cái gì ta cũng cho ngươi biết.”

      “Đoàn Tử, .” Lâu Hướng Vãn gật đầu, Đoàn Tử ở bên vừa nghe Tiểu Hà đề nghị, nhanh chóng chạy tới dùng sức mở nút buộc, khi thấy sau lưng Tiểu Hà đầy máu, Đoàn Tử ngừng lộ vẻ thương tiếc, “ may còn Mộc Mộc chịu nghe lời cung khai của ngươi, bằng bị đánh chết, cũng bị đau chết.”

      Tiểu Hà bị trói nên thân thể có chút cứng ngắc, dựa vào cây cột sau lưng thở hổn hển, tay vén mái tóc rối lên, lộ ra gương mặt có chút xanh đen, tựa hồ nghỉ ngơi đủ liền cung khai, môi nhép nhép. Đột nhiên, ánh mắt lúc đó của Tiểu Hà giống như ác quỷ, điên cuồng vặn vẹo, tay kéo Ngân trâm cài tóc của Đoàn Tử xuống, thét lớn nhào tới Lâu Hướng Vãn, cây trâm bén nhọn trực tiếp ghim tới cổ Lâu Hướng Vãn.

      “Mộc Mộc!” Đoàn Tử sửng sốt, sau đó hét lên nhào tới theo, gương mặt mập mạp bị dọa sợ đến tái nhợt.

      Nhíu mày cái, Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà như ác quỷ nhào tới mình, thân thể lách sang bên, bàn chân ung dung di chuyển dưới làn váy, với động tác đơn giản, dùng mũi chân đá vào huyệt đạo đùi của người kia.

      Tiểu Hà cảm thấy chân đột nhiên như bị đóng đinh, cơn đau nhức quét tới, thân thể vững vàng lảo đảo cái, mà Đoàn Tử ở sau lưng cũng nhào tới, ầm ầm hai tiếng, thân thể Đoàn Tử trực tiếp ngã nhào người Tiểu Hà.

      Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngồi xổm xuống, tựa như muốn đoạt lại Ngân trâm trong tay Tiểu Hà, ngón tay mảnh khảnh dùng sức bấm vào khớp xương ở cổ tay Tiểu Hà, dần dần nới lỏng ra, Lâu Hướng Vãn cầm lấy cây trâm trong tay nàng ta.

      “Cái tên súc sinh vong ân phụ nghĩa này, sao ngươi dám đâm Mộc Mộc!” Đoàn Tử bị hù sợ chết khiếp, tức giận nện cú đấm xuống thân thể Tiểu Hà bị áp đảo ở phía dưới, lại còn dám dùng trâm đầu của mình, nếu sư thương tổn đến Mộc Mộc, Đoàn Tử biết mình có chết đến bảy tám lần cũng đền bù đủ.

      “Đoàn Tử, trói nàng ta đứng dậy.” Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà bị đánh, dù lực đấm của Đoàn Tử , nhưng khi bị đánh vào người vẫn bị đau mà kêu rên rĩ.

      “Được.” Lần này xem như Đoàn Tử hiểu, sống trong vương phủ nên quá tốt bụng, dùng sức nâng bả vai Tiểu Hà lên, kéo cánh tay ra sau lưng tránh nàng ta phản kháng giãy giụa, Lâu Hướng Vãn cầm sợi dây lên trói người lại.

      “Chuyện này là thế nào?” Người chưa đến giọng truyền tới, Hoa Thiên Thiên đứng ở cánh cửa, thấy Tiểu Hà bị chủ tớ buộc lại. Tựa hồ hiểu việc gì, đuôi lông mày nhướng lên tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Lâu Hướng Vãn.

      “Đầu óc ngươi làm bằng đậu hũ hả, dám tự thả người ra? Tiện nhân lén vụng trộm, còn gì dám làm chứ, nếu lỡ ả chết sao? Lâu Hướng Vãn, ngươi sợ mình sống quá lâu nên muốn tìm đường chết hả?” Hoa Thiên Thiên liền mắng người, giọng răng đe nghiêm khắc, cơn giận dâng cao, hận thể mắng ra hết, lúc nào Lâu Hướng Vãn cũng luôn mềm lòng.

      “Thiên Thiên, do sợi dây bị nới lỏng, ta và Đoàn Tử chỉ muốn buộc lại thôi mà.” Lâu Hướng Vãn sợ thấy Hoa Thiên Thiên mắng chửi, trong lúc Thiên Thiên mắng chửi người là dữ tợn nhất.

      “Dây lỏng?” Ngoài cười nhưng bên trong lại cười, Hoa Thiên Thiên hừ hừ, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, chân lướt nhanh như bay tới trước mặt Lâu Hướng Vãn.

      “Thiên Thiên, trời rất nóng, cần đến gần ta như vậy.” Lâu Hướng Vãn run rẩy, giống như con cừu bị con sói lớn (ONO) để mắt tới, thấy người xông lên bước liền lui xa ra ba bước lớn.

      “Đoàn Tử, tóc ngươi búi lên rồi, sao lại rối bù như thế, còn nữa…… Sau lưng Tiểu Hà lại có dấu chân ấn lên là sao hả? Ta hiểu người bị trói cây cột sao phần eo lại lưu dấu chân như vậy, còn Mộc Mộc, sao trong tay ngươi lại cầm Ngân trâm của Đoàn Tử?”

      Sau đó phát ra tiếng răng rắc hỏi thăm, Hoa Thiên Thiên vòng tay ở eo, dù rất bận rộn nhưng vẫn nhàn rỗi đợi lời giải thích của Lâu Hướng Vãn, quả càng ngày càng lớn mật, muốn đánh chết nàng ta ngay, còn dám ở trước mặt mình láo sao.

      Mộc Mộc, phải Đoàn Tử giúp ngươi, Thiên Thiên quá lợi hại, nhãn thần nàng ta quá tin tường căn bản thể lường gạt! Đoàn Tử đồng tình nhìn Lâu Hướng Vãn sắp chui vào hốc tường, rơi vào tay của Thiên Thiên, Mộc Mộc chỉ có thể cung khai.

      Lâu Hướng Vãn tròn mắt, ánh mắt len lén liếc nhìn cái, ăn ngay hỏa dược của Hoa Thiên Thiên, chột dạ cười cái, nũng nịu mở miệng, “Ta chỉ muốn Tiểu Hà cung khai mà thôi? Nên mới để cho nàng ta ăn chút đồ ngọt, nới lỏng dây trói, muốn cho nàng ấy biết là ta đứng về phía nàng ấy, sau đó mới lấy lời khai.”

      “Lại diễn nữa, Mộc Mộc, ta phát ngươi càng ngày càng lợi hại đó, người chết cũng bị ngưới thành sống lại!” Lâu Hướng Vãn cười lên, làm cho người khác thấy rất mến, mi mắt nhíu chặt, lông mày cong cong xinh đẹp, mặt trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu, bởi vì cười mà thịt mặt cong lên láng mịn, bộ dạng cười ha hả làm cho người ta nhịn được muốn nhéo xuống cái.

      Dù hỏa khí của Hoa Thiên Thiên rất lớn, nhưng nhìn bộ dạng tươi cười của Lâu Hướng Vãn liền tiêu tán ít, vẻ mặt nàng ta vẫn giữ y như cũ, trái với ánh mắt tránh né kia khi nhìn sang phía Tiểu Hà bị trói chặt, cười lạnh tiếng, trong ánh mắt chứa đầy hiểm, “Người nào mua chuộc ngươi, kêu ngươi ám sát Mộc Mộc, xem ra lá gan của ngươi cũng , biết ngươi có thể chịu đựng thẩm vấn này được bao lâu đây. Đoàn Tử, xuống kho bên kia cho ta, rằng ta muốn lấy cây sâm núi để bồi bổ thân thể cho Mộc Mộc.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :