1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 57: Dạy dỗ nô tài.
      Khi Phượng Kính Dạ đến đại điện, lão hoàng đế Phượng Đạt cũng vào lâm triều, Vương Trọng Sơn thân là đứng đầu ngự sử, thuật lại lưu loát phê phán những điều tồi tệ của Phượng Sở Thiên, mà đám vây cánh của Tam hoàng tử ở bên càng thêm mắm thêm muối vào.

      Chỉ tiếc lão hoàng đế Phượng Đạt vẫn như trước, đôi mắt đục ngầu, nghe, nhưng trông cứ ngủ gà ngủ gật, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, long bào ở người lại rộng thùng thình, kết hợp cùng mái tóc hoa râm, cùng tuổi già sức yếu làm cho người ta cảm giác lão hoàng đế này có thể băng hà bất cứ lúc nào về miền Tây Thiên.

      Phượng Kính Dạ vào triều, ngoại trừ người Vương gia, những triều thần khác đều kích động ngừng, dù sao biên quan vẫn còn biến động, nhất là khi tin tức Phượng Kính Dạ bị trọng thương hôn mê, chuyện ở biên quan càng làm cho lòng người hoảng sợ, mà bây giờ Phượng Kính Dạ tỉnh, đại biểu cho vương triều càng thêm yên ổnvững mạnh hơn.

      Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lộ vài phần suy yếu vì bị bệnh nặng, Phượng Kính Dạ liền thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, chuyện Phượng Sở Thiên giục ngựa chạy như điên đụng chết Lưu Đại, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Huống chi chuyện này cũng là xuất phát từ tình cảm huynh đệ, đó chính là phúc của vương triều. Nhưng Vương Trọng Sơn cứ kiên quyết phản bác, Phượng Kính Dạ lại liên tiếp phun ra ngụm máu tươi, còn đó là lỗi của chính mình.

      Ở trong triều đình, sắc mặt chúng đại thần liền đại biến, Phượng Sở Thiên lập tức tuyên ngự y vào điều trị. Khiến những phê phán của Phượng Sở Thiên làm cho các đại thần giờ phút này còn khúc mắc nữa, dù sao lúc đó vì an nguy của Phượng Kính Dạ, Phượng Sở Thiên thân làm thái tử cũng là huynh trưởng, cho nên mới xảy ra cái chết của Lưu đại.

      Lúc này trong Ngự Thiện Phòng, Lâu Hướng Vãn có thể đoán Phượng Kính Dạ muốn làm cái gì, chỉ cần dùng chút tình là có thể lay động mọi lý lẽ, cuối cùng còn sử dụng chút khổ nhục kế giúp Phượng Sở Thiên hóa giải nguy cơ, lại còn chuyện Phượng Kính Dạ té ngã trong triều, khiến cho các đại thần biết thân thể rất yếu, thuận lợi khiến quân địch ở biên Quan mất cảnh giác.

      “Lâu nương, nương cứ sang bên này nghỉ ngơi trước .” Thái giám Ngự Thiện Phòng vô cùng cung kính mở miệng. Ở trong cung, đòi hỏi cần phải có tai thính mắt tinh, Lâu Hướng Vãn là loại người thế nào, từ Phượng vương phủ đưa đến hoàng cung để chăm sóc cho Phượng vương gia, thân phận nhất định phải tầm thường. Hơn nữa còn để Hầu Tổng Quản tự mình nghênh đón vào trong cung, cho nên thái giám Ngự Thiện Phòng đương nhiên xem nàng như Bồ Tát mà cung kính đối đãi.

      “Ừ, ngươi vội , xong gọi ta.” Kỳ Lân Điện cũng có phòng bếp, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều phải qua bên Ngự Thiện Phòng lấy, Lâu Hướng Vãn ngồi xuống chờ, bàn dọn xong mâm đựng trái cây cùng điểm tâm, trà Long Tỉnh tốt nhất tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta vừa thấy liền biết thái giám đem lá trà trân quý nhất dâng lên.

      Mà Lâu Hướng Vãn vừa ngồi xuống ở bên này được bao lâu, cửa liền bị đẩy ra, bước vào là gã nô tài mặt áo bào màu lam, vừa thấy liền biết phải thái giám trong cung.

      “Ngươi ngồi đây làm gì? Mau tránh ra! Tránh ra!” Gã nô tài xấu xí khinh thường thoáng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, dùng bộ mặt căm ghét người đuổi người .

      Trà này còn chưa đến uống được hớp bị người làm đổ, lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn phát người ở trong cung quả là chó cậy chủ nhà nên xem ai ra gì? Nhớ lại chuyện sáng nay Phượng Kính Dạ phải dùng khổ nhục kế, khiến Lâu Hướng Vãn vẫn thường ngày luôn nhã nhặn, thong thả bưng tách trà lên nhấp ngụm, sau đó vui vẻ nhìn đám thái giám chạy tới. Đuôi lông mày nhíu lại, “Đây là ai?”

      “Lâu nương, đây là người của phủ Tam hoàng tử.” Thái giám nhanh chóng đáp, thường ngày luôn ỷ vào phủ Tam hoàng tử nên những gã nô tài này khi vào cung liền cáo mượn oai hùm làm ra ít chuyện xấu. Mà lúc này, điệu bộ thái giám kia là thấy người gặp họa nên lộ vẻ vui sướng. Người Phượng vương phủ phải dễ bị trêu chọc như vậy.

      Gã nô tài áo lam thấy Lâu Hướng Vãn biết thân phận của mình là gì, Thế mà vẫn chịu đứng dậy nhường chỗ, lại còn nhàn nhã uống trà, cảm thấy mất hết mặt mũi, liền nhướng mày, giọng điệu càng thêm khinh miệt, “Ngươi có lỗ tai hả? Sao lại có tên tiện tì biết quy củ như vậy chứ!”

      “Quy củ? Quy củ chỉ có , đến sau xếp sau.” Lâu Hướng Vãn nhíu mày lại, cười nhạt mang theo vài phần giảo hoạt, nếu có người ngoài nhìn thấy, tất nhiên đây chính là tiểu hồ ly, sản phẩm của Phượng vương phủ.

      “To gan! tiện tì mà lại dám ăn như vậy sao, ngươi đúng là to gan!” Gã nô tài áo lam liền gầm lên tiếng, “Chủ tử nhà ngươi đúng là biết dạy dỗ hạ nhân mà, hôm nay để ta thay chủ tử nhà ngươi giáo huấn ngươi chút, cho ngươi biết thế nào là phép tắc?”

      Dứt lời, gã nô tài áo lam liền nhanh đến. Trong cung, ngoại trừ người trong hoàng cung Vương hoàng hậu cùng với người ở trong cung thái tử ra, người phủ Tam hoàng tử vào trong cung chính là chủ tử, cho nên gã nô tài áo lam kia mới kiêu ngạo ương ngạnh thế. Dù sao người trong ba cung kia đều biết , thấy Lâu Hướng Vãn là kẻ lạ hoắc, đương nhiên cần quan tâm đến.

      “Bắt lại cho ta.” Nụ cười gương mặt Lâu Hướng Vãn chợt tắt, tính tình nàng rất tốt, làm người thích so đo tranh cãi với ai, nhưng điều này cũng có nghĩa nàng thích cam chịu để người khác bắt nạt. Lúc Phượng Kính Dạ lừa nàng, nàng trực tiếp cầm cây trâm đâm thẳng xuống, mạnh đến mức khiến Phượng Sở Thiên phải sợ hãi thán phục, càng cần đến gã nô tài trước mắt chỉ là mắt chó nhìn người thấp mà thôi(*).

      (*) Mắt chó nhìn người thấp: ý là người có phẩm hạnh ra gì cả, luôn xem dáng vẻ của mình cao hơn người khác. Hay chính xác là ỷ loại khinh miệt người nghèo.

      Thái giám Ngự Thiện Phòng là người có nhãn lực, mắt thấy gã nô tài áo lam kia luôn kiêu ngạo, nhưng dù sao đều là hạ nhân, mà Lâu nương lại được đích thân Hầu Tổng Quản mang từ Phượng vương phủ vào trong cung, tuyệt đối thân phận cao hơn vài bậc, nên Lâu Hướng Vãn ra lệnh tiếng, đám thái giám lập tức chạy ào ào tiến lên, cùng hai thái giám ở bên ngoài, ba người cùng nhau vặn tay gã nô tài áo lam kia.

      “Làm phản rồi! Các ngươi dám đụng đến ta sao, ta chính là người của phủ Tam hoàng tử đó!” Bị ba tên thái giám bắt giữ, gã nô tài áo lam liền nổi giận kêu la, ánh mắt thù hằn trừng về phía Lâu Hướng Vãn, cơ hồ như muốn ăn thịt người “Ầm ĩ gì thế?” giọng trong trẻo từ ngoài cửa vang lên, bước vào cửa là nữ hài gầy gò, thoạt nhìn có vẻ phải người tử tế, nhíu đầu chân mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn vài người trước mắt lộ vẻ chán ghét, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, “Còn mau thả người ra!”

      “Thả? Dựa vào cái gì?” Lâu Hướng Vãn đấu lại Phượng Kính Dạ thấy được thoải mái, lúc này vừa khéo có người đến để trút giận, tính nóng nảy dần dần bộc phát, biểu cảm lạnh lùng, nghiêm mặt. Đương nhiên vẫn có chút uy nghiêm nào, dù sao khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lâu Hướng Vãn vẫn thanh tú ôn hòa, “Dám đòi ngang hàng với vương gia nhà ta, ta phải dạy cho biết thế nào là phép tắc!”

      Tất cả hoàng tử được xưng vương chỉ có người là Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn thân phận của mình, rốt cuộc Tô Bình liền thay đổi thành bộ dáng thanh cao cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng trừng gã nô tài bị bắt bên. Đúng là kẻ mù, làm phủ Tam hoàng tử mất hết thể diện!

      “Dựa theo quy tắc trong cung, cần xử phạt như thế nào?” Lâu Hướng Vãn hỏi thái giám bên cạnh, dù sao nàng chưa bao giờ xử phạt hạ nhân. Nhưng lời vừa ra, khiến Tô Bình cảm thấy Lâu Hướng Vãn tuyệt đối là cố ý muốn chèn ép phủ Tam hoàng tử.

      “Ngươi dám!” Tô Bình lạnh lùng, mang theo chút khí thế nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, trầm mở miệng: “ Gã nô tài biết phép tắc này phải để cho Tam hoàng tử dạy dỗ, chưa tới lượt người ngoài nhúng tay vào.”
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 58: Tam hoàng phi.
      ra có số người có thể mắng chửi Phượng vương phủ, mắng chửi nô tài Phượng vương phủ, nhưng ngược lại người Phượng vương phủ có tư cách dạy dỗ họ, ta đây ngờ người phủ Tam hoàng tử lại kiêu ngạo ngang ngược như thế! Cả tên hạ nhân cũng xem ai ra gì, có thể tùy tiện vũ nhục Phượng vương gia của Phượng vương phủ như vậy!”

      Lâu Hướng Vãn uống trà, trực tiếp quy kết tội, so với sắc mặt phẫn nộ của Tô Bình, nàng vẫn dùng bộ dạng cười giả dối như trước, còn chậc chậc hai tiếng cảm thán, “Bởi vì vương gia chúng ta vẫn còn bị trọng thương hôn mê, nên liền có người khi dễ người Phượng vương phủ!”

      Bên này Lâu Hướng Vãn cùng Tô Bình tranh cãi, bên ngoài liền có tiểu thái giám cấp tốc chạy đến mật báo cho Tam hoàng phi cùng Vương hoàng hậu, cho nên từ xa truyền đến giọng lanh lảnh từ cổ họng thái giám, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

      Nhất thời, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâu Hướng Vãn dùng vẻ mặt ai oán trợn trừng mắt, quả thực ở Phượng vương phủ tốt hơn, ít nhất bản thân cần quỳ xuống trước người khác!

      “Đây là thế nào? biết phép tắc!” Vương hoàng hậu tuy đến tuổi trung niên (từ 40-50 t) nhưng nhan sắc vẫn được chăm sóc rất tốt, mang theo vẻ uy nghiêm cao quý của người đứng đầu hậu cung, giọng lớn nhưng lại lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy trong lòng run rẩy trận.

      Kỳ thực việc này tuy chỉ là việc nhưng lại là việc trọng đại, chính là người trong phủ Tam hoàng tử chửi bới người Phượng vương phủ, còn khinh miệt trong lúc Phượng Kính Dạ bị trọng thương chưa lành, nếu xử xong, có thể gây ra đại bản luận.

      “Được rồi, chẳng qua chỉ là tên nô tài biết phép tắc mà thôi, sao lại sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ, đều ở trong cung nên dĩ hòa vi quý .” Vương hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lâu Hướng Vãn, bởi vì lần trước ban thưởng cung nữ qua Kỳ Lân Điện bị cự tuyệt nên lúc này cực kỳ ghét Lâu Hướng Vãn, lạnh lùng khiển trách, “Mới vào cung quá hai ngày, đầu tiên xui khiến thái tử xuất cung gây chuyện, giờ cả Ngự Thiện Phòng cũng yên!”

      “Hồi bẩm hoàng hậu, nô tì bảo vệ danh dự cho Phượng vương phủ.” Lâu Hướng Vãn ràng biết Vương hoàng hậu thiên vị, tuy thái độ có hơi hèn mọn, nhưng vẫn như cũ căn cứ vào đạo lý mà quyết bảo vệ quyền lợi cho bản thân, dù sao có gây ra chuyện vương gia cũng gánh trách nhiệm.

      Tam hoàng phi Lương Viên cười giòn, ra vẻ đại lượng khoát tay, nhưng giọng lại mang theo vài phần ngoan độc, “Mẫu hậu, chẳng qua chỉ tên nô tài hiểu chuyện, cứ kéo xuống đánh vài trượng xem như trách phạt, để nhớ kỹ, Phượng vương phủ tôn quý thế nào, sao có thể để tên nô tài xía vào, làm người nên biết thân biết phận của mình, nô tài vẫn là nô tài thôi.”

      Lâu Hướng Vãn chỉ là ngoài miệng buông tha người, nhưng khi nghe tiếng thét vang lên thảm thiết của tên nô tài ở bên ngoài, mộc trượng (cây gỗ) đánh vào mông phát ra tiếng khó chịu, từ tiếng gào to cầu xin tha thứ, dần dần còn tiếng động nữa, mặt Lâu Hướng Vãn trắng bệch, những người này lại đem tên nô tài đánh chết.

      “Nhớ kỹ, được mạo phạm người của Phượng vương phủ, bằng đây chính là kết cục của các ngươi!” mặt Tam hoàng phi Lương Viên vẫn cười rạng rỡ như trước, ánh mắt ác độc đắc ý nhìn lướt qua Lâu Hướng Vãn, người có tính tình yếu đuối như vậy, rất dễ gây khó dễ, liền dương môi cười mở miệng, “Lâu nương, làm như vậy ngươi nguôi giận chứ?”

      Gã nô tài nằm cứng ngắc mặt đất, miệng hộc ra mấy ngụm máu tươi, gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước giờ phút này bởi vì thống khổ mà vặn vẹo dữ tợn, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, gắt gao trừng mắt, mang theo tia cam lòng trước khi chết. Chết nhắm mắt làm thái giám cùng cung nữ bốn phía đều sợ hãi, chăm chú nhìn Lâu Hướng Vãn, lo sợ người kế tiếp bị đánh chết chính là mình.

      “Tam hoàng phi,thế này oan uổng cho nô tì, nô tì chẳng qua chỉ muốn vả miệng vài cái, để biết rằng nên ăn lung tung, nhưng ngờ Tam hoàng phi trị gia nghiêm khắc như thế, liền đánh người đến chết, nô tì cũng là hạ nhân cũng phạm sai lầm, về sau nếu có mạo phạm Tam hoàng phi, hy vọng hạ thủ lưu tình, nô tì vẫn còn luyến tiếc sinh mạng của mình.” Lâu Hướng Vãn lạnh lùng mở miệng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng hiểu ở thời cổ đại này luôn coi mạng người như cỏ rác, triều đại phong kiến luôn nghiêm khắc chuyện tôn ti thứ bậc.

      “Láo, chuyện này cũng phải do ngươi, Tam hoàng phi mới đem hạ nhân đó đánh chết sao?” Vương hoàng hậu lạnh giọng khiển trách, nhanh miệng, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn, Vương hoàng hậu đương nhiên để danh hung ác rơi xuống đầu Lương Viên, “Quả thực đều do tiện tì này biết phép tắc gây ra chuyện!”

      “Dạ, nô tì cáo từ, thỉnh hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể, bởi vì nô tì mà tức giận đáng.” Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, sau đó xoay người bước nhanh rời , nhưng dù xa tiếng kêu thảm thiết đau đớn cùng tiếng mộc bản (*) đánh vào người cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng.

      (Mộc bản là bản gỗ dùng để đánh người trong các quan lại ngày xưa hay dùng, muốn hiểu kỹ, xin xem phim Bao Công, sử dụng nhiều lắm)

      Đúng là nhân vật biết ứng phó mọi tình thế! Khó trách thái tử cho người đón từ Phượng vượng phủ đến đây, quả thực thể xem thường! Lương Viên híp mắt nhìn theo bóng dáng khuất xa của Lâu Hướng Vãn, bất quá thân phận vĩnh viễn chỉ là kẻ tiện tì, suốt đời thể thay đổi. ( hán việt là phiên bất liễu thiên) .

      Bước nhanh đến thẳng Kỳ Lân Điện, Lâu Hướng Vãn thở hổn hển hơi mạnh, tay vịn thân cây bên cạnh mình, nhìn bầu trời xanh thẳm, lại cảm thấy từng trận kinh hãi cùng những suy nghĩ chán chường thất vọng.

      Chuyện trong cung thể nào qua được tai mắt của Hầu Bảo, chuyện vừa xảy ra ở bên Ngự Thiện Phòng, Hầu Bảo lập tức trở về bẩm báo với Phượng Sở Thiên. Mà triều,Phượng Kính Dạ hôn mê ngất xỉu, sau khi được Tư ngự y cùng hai gã ngự y khác chẩn bệnh và châm cứu lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, bất quá khí huyết vẫn thông như trước, sau khi ói ra máu, môi mỏng dính vệt máu khô, kết hợp cùng gương mặt tuấn mỹ tái nhạt trông vô cùng suy yếu.

      “Kính Dạ, nên cựa quậy, ngươi nên vì vương triều Tố Nguyên mà cố bảo trọng thân thể!” Lão hoàng đế Phượng Đạt uể oải mở miệng, nhìn Phượng Kính Dạ ngồi tựa vào ghế, “Lưu Đại chết, cũng là chuyện ngoài ý muốn, cứ cấp cho họ thêm chút bạc để hậu táng .”

      “Đúng vậy, vương gia, người cần phải bảo trọng thân thể.” Nhất là lúc bây giờ biên quan náo động, đám đại thần là tâm, đám là giả vờ mở miệng, khuyên ngăn chuyện Phượng Kính Dạ muốn đích thân đến Lưu Gia phúng viếng.

      “Chư vị, chuyện này do thái tử lo lắng cho thân thể bổn vương mà thành ra thế này.” Phượng Kính Dạ thở hổn hển, tựa vào ghế dựa, mắt phượng lộ vẻ xúc động, “Phật rằng chúng sinh bình đẳng, bổn vương là người, Lưu Đại cũng là người, mà bây giờ lại chết , bổn vương cũng nên thắp nén hương, đó cũng là vì để mọi người Lưu Gia cùng dân chúng trong kinh thành có thể hiểu ràng hơn, chuyện này là do bổn vương, liên quan đến thái tử, người chịu lỗi mới chính bổn vương.”

      Cho dù sức khỏe suy nhược, nhưng Phượng Kính Dạ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện quyết, chúng đại thần có cách khuyên ngăn, chỉ có thể mong Phượng Kính Dạ bảo trọng thân thể, thậm chí có đại trung thần muốn cùng theo Phượng Kính Dạ đến Lưu gia.

      Phượng Kính Dạ ói ra vài ngụm máu, bắn lên cẩm bào trắng thuần khiết, chỉ cần nhìn qua thấy kinh hãi, mà Tư ngự y cũng có cách khuyên nhủ Phượng Kính Dạ, chỉ dặn dò giữa trưa uống thuốc rồi mới cho xuất cung, nên tức giận, để quá mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng nhiều.

      “Cữu gia, Phượng Kính Dạ vì Phượng Sở Thiên mà cả mạng cũng cần.” Phượng Tiêu mở miệng châm chọc. Mặc dù khuôn mặt vẫn luôn nhún nhường khiêm tốn ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt là phẫn hận cùng ghen tị. Đều là huynh đệ, nhưng Phượng Kính Dạ chỉ giúp Phượng Sở Thiên, bằng ngôi vị thái tử và cả thiên hạ này sớm vào trong tay mình rồi.

      sao, Phượng Kính Dạ có thể giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội ở kinh thành, nhưng lại thể từng thành trì để giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội lỗi.” Vương Trọng Sơn vuốt chòm râu bạc mở miệng, cho dù đa mưu túc trí cũng ngờ Phượng Kính Dạ lại ra mặt.

      “Tiêu, nếu Phượng vương gia muốn Lưu gia, chúng ta tiện ra mặt nhưng có thể dùng Dung Trắc Phi mà.” Trong cung Tam hoàng tử, Lương Viên mở miệng cười tới. như những nữ tử khác, Lương Viên thường xuyên giúp Phượng Tiêu bày mưu tính kế. Từ xưa nữ tử can dự vào triều chính nhưng Lương Viên lại là người cực kỳ thông minh, thường ra những lời kinh người, tự mình khai phá đường, suy xét cẩn thận, những lời ra đều là vàng ngọc cho nên Phượng Tiêu cũng cảm thấy bản thân mình may mắn khi có trợ giúp đắc lực của hiền thê.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 59: Bản tính bất đồng.
      Trong xe ngựa, sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn tốt, dù sao ngụm máu bắn ra kia là do kinh mạch bị phong bế mà phun ra, dọa sợ các đại thần. Vì cứu lấy tiếng xấu của Phượng Sở Thiên, làm tổn hại đến sức khỏe mình. Phượng Kính Dạ dựa vào bên trong xe ngựa, ánh mắt nửa khép nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, “Vẫn còn để ý chuyện gã nô tài bị đánh chết sao?”

      Lâu Hướng Vãn gật đầu, ngước mắt lên, tầm mắt lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, đây có lẽ là khác nhau giữa người hoàng thất và người thường, chuyện sát sinh sát đối với bọn họ điều cực kì bình thường. Sinh mạng thấp kém của những nô tì, nô tài và đám hạ nhân khác đều bị xem như cỏ rác.

      chung Lâu Hướng Vãn vẫn là người đại, cho dù sinh sống mười mấy năm ở vương triều Tố Nguyên, trong ý thức của nàng chứa đầy những tư tưởng đại, nên chuyện giết người ở thời đại hay là Tố Nguyên, tùy ý giẫm đạp lên sinh mạng con người, nàng vẫn thể thích ứng được.

      “Mộc Mộc, bổn vương luôn nghĩ người nào nuôi dạy ra ngươi có tính cách như vậy.” Giọng Phượng Kính Dạ có hơi khàn khàn mang theo loại mị hoặc, mơ hồ có vài phần sủng nịnh bất đắc dĩ. Bàn tay to nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, lúc nàng giãy dụa muốn rút về liền tăng thêm sức mạnh, trực tiếp nắm lấy bàn tay bé mềm mại xương của nàng mà thưởng thức. (vinhanh: sốc quá Dạ ơi).

      “Đó là do ta có lương tâm, lại thiện lương, có được hả?” Lâu Hướng Vãn tức giận liếc mắt nhìn Vương gia nhà mình, phồng má, đuôi lông mày nhướng cao, tính tình mình thế nào chứ?

      “Phàm động đến ranh giới cuối cùng của ngươi, Mộc Mộc tuyệt đối ra tay có đúng ?” Bị bộ dáng tức giận như hài tử của Lâu Hướng Vãn làm vui vẻ, bờ môi mỏng của Phượng Kính Dạ cười uốn cong lên, cần phải bức ép Mộc Mộc, bằng cả đời nàng cũng chỉ biết tránh né ở trong mai rùa. Bất kể biết bản thân mình có tình cảm với nàng, hay là những hạ nhân luôn lười biếng, những kẻ hay gây lỗi trong vương phủ, miễn đụng vào nguyên tắc của nàng, Mộc Mộc làm như nhìn thấy gì.

      “Vương gia, đó là mạng người, cũng có cha mẹ người thân!” Lâu Hướng Vãn ỉu xìu mở miệng, cúi đầu, bỗng nhiên bàn tay được người buông ra, ngớ người chút, vẫn phản ứng kịp bờ vai lại có thêm cánh tay đặt lên, Lâu Hướng Vãn bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

      “Vậy cứ để toàn bộ tội nghiệt mình bổn vương gánh chịu, Tiểu Mộc đầu chỉ cần vui vẻ làm việc của mình là được, bổn vương cho hai Long Vệ theo ngươi, sau này gặp chuyện gì, cứ để Long Vệ ra mặt xử lý.” Phượng Kính Dạ cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn, tiểu mộc đầu của vẫn luôn thiện lương như vậy, việc gì cũng thấu hiểu, nên mới khiến bản thân mình để ý đến.

      Phượng Kính Dạ nhớ lần đầu gặp Lâu Hướng Vãn, lúc nàng mới nhập phủ được bao lâu, bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch, nhưng người lại lộ chút hèn mọn nào, tuy bản thân cung kính gọi tiếng Vương gia, nhưng lại quỳ xuống, chỉ cúi đầu, Phượng Kính Dạ có thể cảm nhận trong đôi mắt linh động có chút giảo hoạt. Luôn dùng thân phận nha hoàn sợ bất kính với người cao quí, nhưng lại nịnh bợ nịnh hót cũng dám mạo phạm, chỉ cố để bản thân trở thành người bình thường, nàng luôn muốn kiếm thêm bạc, để biến bản thân hợp với việc làm hạ nhân.

      Từ Phượng Kính Dạ sống ở trong cung, quen nhìn đấu đá lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, huống chi cực kỳ thông minh cơ trí, luôn tươi cười tao nhã, nhưng đằng sau lại lãnh huyết vô tình. Còn Mộc Mộc lại khác.

      Về sau, Phượng Kính Dạ cho nàng quyền lợi, nha hoàn nhất đẳng trong vương phủ, dù ở kinh thành cũng có thể hoành hàng ngang ngược. Nhưng Mộc Mộc vẫn y như cũ, tất cả mọi người trong vương phủ đều biết mình có chút tâm tư ám muội với Mộc Mộc, nhưng nàng vẫn như ngọn núi bất động, có thể trốn trốn, vẫn làm tiểu nô tỳ của nàng, bản tính lương thiện, lại sợ phiền toái, thích tiêu dao sống yên ổn qua ngày, khiến Phượng Kính Dạ phải ghen tị, bất ngờ chọc cái, thấy tiểu mộc đầu xù lông thở phì phì, giống như tùy thời có thể nhào lên cắn mình phát. (vinhanh: này xem người ta như cún con hay sao đó).

      Nghe những lời của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn ngẩn ra lúc, nhưng vẫn ngồi thẳng người lại, mặc dù cảm thấy có chỗ dựa rất tốt, nhưng Lâu Hướng Vãn thể lo lắng mối quan hệ của mình với Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn thích cuộc sống mộc mạc bình dị, mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ, chỉ cần như vậy thôi nàng cảm thấy vui sướng rồi. Dù sao nàng biết y thuật lại có võ công, sau lưng còn có sát thủ lâu, hết thảy mọi thứ đều có thể đảm bảo cho nàng sống đời nhàn nhã.

      Nhưng khi dây dưa ràng với vương gia, Lâu Hướng Vãn khó chấp nhận chuyện sau này Phượng Kính Dạ vì thiện ý mà lừa gạt giấu diếm mình, hoặc lợi dụng mình. Quan niệm của mình và vương gia khác nhau rất nhiều, giống như trước kia vương gia lừa dối mình, mà cho là chuyện bình thường, thậm chí còn tiếp tục tái diễn, nhưng đối với bản thân mình mà , mặc kệ xuất phát từ lí do hay nguyên nhân gì, lừa gạt vẫn là lừa gạt.

      Phượng Kính Dạ liếc xéo rồi ngồi ngay ngắn, nhìn Lâu Hướng Vãn vẫn cúi đầu như trước biết nghĩ cái gì, trong mắt phượng hẹp dài lên vẻ đơn, vẫn còn được sao? Mang theo vài phần mệt mỏi, Phượng Kính Dạ nhắm mắt lại, tựa vào trong vách xe ngựa. Thôi, căn bản trong lúc cũng thể giải quyết vấn đề, bằng hài tử của mình với tiểu mộc đầu bò đầy đất rồi.

      Bất quá, gương mặt tuấn mỹ của Phượng Kính Dạ lên chút lạnh lùng, có thể cho Tiểu Mộc Đầu thời gian, có thể đợi nhưng tuyệt đối để Tiểu Mộc Đầu rời khỏi mình, tuyệt đối thể!

      “Vương gia, Lưu gia cháy rồi!” Ở ngoài xe ngựa, Lôi Bôn đánh xe thấp giọng bẩm báo với Phượng Kính Dạ.

      Cái gì Lâu Hướng Vãn sửng sốt, nhanh chóng xốc mành cửa sổ xe ngựa lên, hôm qua Lưu gia vẫn còn tốt, hôm nay trở thành đổ nát thê lương, xà ngang bị đốt đen, mặt đất ướt sũng, trong sân chồng chất những đồ dùng trong nhà cùng quần áo được cứu ra, thoạt nhìn rất lộn xộn.

      Hừ! Phượng Kính Dạ nghiêng người ở sau lưng Lâu Hướng Vãn, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe, hừ lạnh tiếng, thủ đoạn Vương gia chỉ có thế à, đốt thi thể tra được nguyên nhân về cái chết của Lưu Đại. Chỉ vì ngôi đế vương, mà dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy, Phượng Tiêu vĩnh viễn có thành tựu.

      “Lôi Bôn, hỏi thăm chút, người Lưu gia trú ở đâu.” Hai tay Phượng Kính Dạ chống lên cửa xe ngựa,giống như thân thiết ôm Lâu Hướng Vãn vào trong ngực ghé sát vào cửa sổ, nhìn nàng tối sầm mặt cùng lỗ tai trắng noãn từ từ phiếm đỏ, trong ánh mắt có nhiều phần ôn nhu ái muội, chí ít may mắn Tiểu Mộc Đầu đẩy mình ra.

      “Vương gia, người thấy nóng sao?” Lâu Hướng Vãn giơ tay lên đụng vào Phượng Kính Dạ dựa sát người ở phía sau, thể xoay người, bằng phải ngã vào lòng , cho nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể giống như con thằn lằn tiếp tục nằm sấp cửa sổ.

      “Bổn vương bị thương, thân thể cực kỳ khỏe.” Quang minh chính đại chiếm tiện nghi, Phượng Kính Dạ vừa dứt lời, cả người trực tiếp kề sát người Lâu Hướng Vãn, cằm để ở đầu nàng, tư thế thân mật khắng khít thoạt nhìn mập mờ đầy ám muội.

      Coi như sau lưng mình có đầu heo nằm sấp xuống ! Lâu Hướng Vãn tiếp tục quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ xe ngựa, ánh mắt quay tròn chuyển động, sau đó đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt giận dữ, trông mắt đầy hận ý hướng về phía mình tới. Lâu Hướng Vãn trừng to hai mắt, ngồi lại ngay ngắn, động tác quá mạnh làm phịch tiếng, đỉnh đầu trực tiếp đụng vào đằng sau cằm Phượng Kính Dạ.

      “Tiểu Mộc, ngươi gặp quỷ sao?” Phượng Kính Dạ bị đau liền rên lên tiếng, nhưng lại nâng tay xoa đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn, bị đụng mạnh như vậy, biết nàng có đau ? (tâm tâm: giời ơi, có thế chứ, đàn ông là phải thế )

      “Phiền hơn cả quỷ!” Lâu Hướng Vãn chán ghét dùng tay đẩy Phượng Kính Dạ ra ngồi xuống bên, bản thân mau chóng lủi vào sâu trong xe ngựa, thanh Dung Trắc Phi lanh lảnh xen lẫn hận ý cùng ghen tỵ đồng thời vang lên ở ngoài xe ngựa.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 60: Hắc bạch điên đảo.
      “Giỏi cho tiện tì nhà ngươi, nhìn thấy bản phi lại hành lễ?” Dung Trắc Phi lạnh lùng mắng mỏ, hận thể lập tức xé sát Lâu Hướng Vãn, nếu phải tiện tì này quyến rũ vương gia, sao vương gia lại có thể thân cận với ả như vậy, nghĩ đến đây, Dung Trắc Phi càng thêm giận, thậm chí quên mất dáng vẻ oai nghi của Trắc phi vương phủ là thế nào.

      “Dung tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?” Dung Trắc Phi vừa mới khiển trách Lâu Hướng Vãn, giọng trong trẻo của Lương Viên truyền tới, mặt khẽ cười, mang theo vẻ thân thiết thấp giọng nhắc nhở, “Tẩu tẩu, cẩn thận chút, đây là ngoài đường đó.”

      Dung Trắc Phi được Lương Viên nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới mình ở đâu. Tuy rằng Phượng Kính Dạ đến phúng viếng Lưu gia mang the số vật phẩm, trước sau tổng cộng có ba xe ngựa, lại có thị vệ uy phong đứng nghiêm nghị ở hai bên, nhưng cách đó xa vẫn có dân chúng đứng nhìn.

      “Đa tạ Tam hoàng phi.” Dung Trắc Phi cười cảm kích với Lương Viên, khôi phục bộ dạng của tiểu thư khuê các. Thấy Lương Viên xuất liền nhớ chuyện đánh chết gã nô tài hồi sáng ở trong Ngự Thiện Phòng. Minh thừa tướng đều có gài tai mắt ở trong cung, nên chuyện này đương nhiên cũng thể qua mặt Dung Trắc Phi.

      “Vương gia, Lâu Hướng Vãn thân là nha hoàn, thấy thần thiếp lại kiêu căng chịu hành lễ, người biết phép tắc như vậy khiến cho người ngoài chê cười thần thiếp chưởng quản vương phủ nghiêm, thỉnh vương gia đem Lâu Hướng Vãn giao cho thần thiếp xử trí.” Dung Trắc Phi ngạo nghễ mở miệng, tuy rằng phải người đàn bà chanh chua, nhưng trong mi mắt kia lại lộ ra lửa giận cùng dư vị ghen ghét đến dọa người.

      “Dung tẩu tẩu chỉ muốn dạy bảo nha hoàn mà còn cần xin chỉ thị của vương gia sao? Bản phi cho rằng gia phong Phượng vương phủ rất chặt chẽ chứ, sáng nay ở Ngự Thiện Phòng, gã nô tài của phủ Tam hoàng tử biết phép tắc liền bị Lâu nương cho người đánh chết.” Lương Viên vẫn cười rôm rã như cũ, hề sợ Phượng Kính Dạ ở trong xe ngựa chưa lộ diện.

      Trong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, nhíu nhíu mày, tiếng động đem vấn đề phiền toái khó giải quyết này ném cho Phượng Kính Dạ. Mình mà rơi vào tay Dung Trắc Phi, nếu chết rất thống khoái, ngược lại chính là sống bằng chết, muốn sống được mà muốn chết cũng xong.

      Nhận được ánh mắt ai oán của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ tiếng động cười cười, phượng mâu chớp chớp nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó trực tiếp đưa tay kéo Lâu Hướng Vãn qua ôm chặt. (vinhanh: chiếm tiện nghi dữ vậy trời)

      (tâm tâm: hở tí là ôm, dê xồm )

      Vương gia! Giận nghiến răng, Lâu Hướng Vãn thất vọng trừng mắt, lúc này mà Phượng Kính Dạ lại còn động tay động chân, vương gia phải bị bệnh đến đần độn rồi chứ!

      “Giao cho bổn vương.” Phượng Kính Dạ dựa vào gần, cúi đầu mở miệng ở bên tai Lâu Hướng Vãn, hơi thở ấm áp phun lên lỗ tai trắng noãn của nàng, nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn bị cọ đến đỏ lên, tâm tình tốt.

      Ngài tốt nhất có thể xử lý xong chuyện! Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, sau đó hít sâu, nỗ lực khiến bản thân ngụy trang thành tiểu nha hoàn thấp hèn, giảm bớt phiền phức của hai nữ nhân ở ngoài xe ngựa.

      “Như vậy là tin bổn vương.” Giọng điệu trầm thấp có hơi bất mãn, Phượng Kính Dạ giơ tay gõ đầu Lâu Hướng Vãn. Trước khi nàng xù lông, liền ôm chầm lấy nàng, tay xốc mảnh xe ngựa lên.

      Thở ra hơi, khi nhìn thấy Phượng Kính Dạ ôm lấy Lâu Hướng Vãn thân mật như thế, vẻ mặt Dung trắc phi từ kinh ngạc trong phút chốc trở nên xanh mét, rốt cuộc cách nào duy trì nổi dáng vẻ của tiểu thư khuê các, tức đến hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt hung tợn ác độc nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn.

      Vương gia, người xác định người có mượn đao giết người chứ? Lâu Hướng Vãn vô tội hứng nhìn ánh mắt độc tới cực điểm của Dung Trắc Phi, sau đó ánh mắt lướt qua Phượng Kính Dạ, vẫn đáp lại bộ mặt tuấn tú mị hoặc. Lâu Hướng Vãn đột nhiên cảm giác hoàn toàn sai lầm khi dựa vào Phượng Kính Dạ, vương gia chỉ biết đổ dầu vào lửa. (tâm tâm: giờ chị mới ngộ ra sao? Rất tiếc phải chúc mừng chị bước hai chân vào địa ngục rồi )

      “Vương gia, tiện tì biết phép tắc như vậy, thỉnh vương gia cần bao che! Bằng về sau nô tì làm thế nào quản chế chuyện vương phủ!” Dung Trắc Phi cắn chặt khóe môi, đột nhiên, ngoài dự đoán mọi người quỳ gối xuống đất, thân thể ngay ngắn ngẩng đầu lên, mỗi chữ đều rít qua kẽ răng, “Vương gia! Nô tì là Trắc phi do hoàng hậu khâm điểm, là đại tiểu thư Minh gia, giờ lại bị tiện tì vũ nhục như thế, vương gia muốn buộc nô tì tìm cái chết sao?”

      “Thân thể bổn vương khỏe, dựa vào Mộc Mộc, thân thể đứng thẳng được, hóa ra Trắc phi của bổn vương hiền lương thục đức như thế, hừ!” Thanh Phượng Kính Dạ lớn, thậm chí bởi vì thân thể suy yếu mà hành động hơi chậm chạp, nhưng phượng mâu lại sắc lạnh, giọng điệu lạnh nhạt, ràng khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc nhưng sinh ra vẻ bạc tình lãnh khốc, “Ghen tị, miệng lưỡi chanh chua như vậy, thất xuất hưu thê, Minh Dung ngươi chiếm lấy hai điều rồi đó.”

      ràng Lâu Hướng Vãn ỷ sủng mà kiêu, để Dung Trắc Phi vào trong mắt, hành lễ cũng thỉnh an, nhưng lời Phượng Kính Dạ vừa ra, bị đảo lại hoàn toàn, Lương Viên híp mắt nhìn thoáng qua biểu cảm vô tội của Lâu Hướng Vãn. ngờ chuyện lại phát sinh thế này, sao Phượng vương gia lại có thể lòng bảo vệ ả đến thế?.

      thèm nhìn Dung Trắc Phi quỳ ở mặt đất, ngữ điệu lạnh như băng của Phượng Kính Dạ chợt chuyển sang ôn nhu, thậm chí còn ấn chứ ý cười, “Mộc Mộc, đỡ bổn vương đến Lưu gia.” Chữ “đỡ” lượng lại tăng thêm vài phần, khiến người xung quanh hiểu bệnh Phượng Kính Dạ rất nghiêm trọng.

      “Dạ, vương gia.” Lâu Hướng Vãn đáp ứng, đổi trắng thay đen, hôm nay xem như bản thân được mở mang kiến thức.

      “Thế nào, bổn vương ngươi có việc gì có việc gì mà.” Ái muội đem toàn bộ sức nặng đều dựa vào vai Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cười cách đắc ý.

      “Vương gia, ngươi đây là biến trắng thành đen, đen thành trắng.” Hừ hừ hai tiếng, Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt, tỏ vẻ bản thân cực kỳ khinh thường.

      Phượng Kính Dạ lắc đầu, cùng Lâu Hướng Vãn đấu võ mồm, cho dù thắng, khẳng định Tiểu Mộc đầu mất hứng, bản tính nghịch ngợm kia lại rút vào trong mai rùa, cho nên chính mình vẫn nên ép buộc quá, huống chi nhìn nàng có biểu cảm phong phú như vậy cũng là loại hưởng thụ.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 61: Giá của mạng người.
      Bởi vì đêm qua ở Lưu gia xảy ra hỏa hoạn, nên sáng sớm thi thể của Lưu Đại đem hạ táng, nhập thổ vi an, mà linh đường chuyển sang trong ngôi nhà cách vách xa của thúc bá. Giờ phút này, người đưa tang cũng đều trở lại, người mẹ lớn tuổi của Lưu Đại bị bệnh nằm ở giường, con Lưu Đại cùng với nương tử đều ở trong sảnh đường.

      Lôi Bôn thông báo trước, khi Phượng Kính Dạ tới nơi, mọi người Lưu Gia giờ phút này đều cung kính quỳ mặt đất, dân chúng triều đại Tố Nguyên đều thầm nghĩ, Phượng vương gia giống như chiến thần nhất phương, uy danh lan xa, kinh sợ hàng ngũ địch, giống như nhân vật Thần Đế tôn quý, làm tất cả mọi người dám nghĩ đến.

      Minh Dung quỳ mặt đất, ràng mặt trời chói chang nhô cao, nhưng khắp người lại thấy lạnh lẽo, phạm vào tội thất xuất liền có thể bị hưu thê, khi nghỉ đến chuyện như vậy, nước mắt ủy khuất giờ phút này lăn lăn xuống mặt, Minh Dung ngẩng đầu oán hận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn được Phượng Kính Dạ vòng khủy tay quanh người đầy thân mật, hận thể uống máu của ả, ăn thịt của ả để tiêu trừ mối hận trong lòng.

      “Người đời đều Phượng vương gia phong thần tuấn lãng, tao nhã tôn quý lại ngờ thiên vị cho tiện tì như vậy, ủy khuất cho Dung tẩu tẩu rồi.” Lương Viên cảm thán mở miệng, nhanh khom người xuống giúp Minh Dung đứng lên, trong đôi mắt phượng đen huyền biết suy tính chuyện gì, nhưng khuôn mặt vẫn như trước, đầy đau lòng cùng thân thiết đối đáp với Dung Trắc Phi, “Dung tẩu tẩu vẫn nên về trước .”

      , ta mới là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ, là trắc phi vương phủ được hoàng hậu khâm điểm!” Minh Dung phen đẩy Lương Viên ra, hung hăng nắm chặt nắm tay, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Tiểu Nha, qua dìu bản phi !”

      Lương Viên đứng tại chỗ nhìn Dung Trắc Phi vênh váo đầy kiêu ngạo hướng về phía Lưu Gia tới, cười lắc đầu, thanh trong trẻo cất lên, “Tô Bình, ngươi nhớ kỹ chưa, chỉ cần nữ nhân hơi chút nhu nhược là có thể lấy được đồng tình cùng bảo hộ của nam nhân, Dung Trắc Phi quá kiêu ngạo tự cho mình đúng, nên nàng ta mới gặp thất bại.”

      “Chủ tử, Phượng vương gia chỉ vì thế mà để ý đến Lâu Hướng Vãn sao?” Tướng mạo Tô Bình lộ ra vài phần chanh chua, lúc ngẩng đầu lên trong ánh mắt lộ vẻ xem thường y như lúc đầu giao tranh với Lâu Hướng Vãn tại hoàng cung.

      Diện mạo trung bình, lại có gia thế bối cảnh, người cũng thô tục biết phép tắc, ngày đầu tiên tiến cung trở mặt với hoàng hậu nương nương, giờ còn chống đối Dung Trắc Phi. Tô Bình thực nhìn ra Lâu Hướng Vãn có thông minh, dù vương gia có bảo vệ khôn khéo như thế nào, cũng có khả năng luôn luôn che chở nàng ta, mặc kệ Vương gia hay Minh gia, chỉ cần động động ngón tay Lâu Hướng Vãn chết có mồ chôn.

      “Phượng vương gia rất khôn khéo, che đậy quá giỏi làm người khác nhìn thấu, nếu để ý Lâu Hướng Vãn, hẳn trắng trợn tỏ sủng ái với Lâu Hướng Vãn, đẩy nàng ta vào đầu sóng ngọn gió,khiến Vương gia cùng Minh gia trực tiếp đem mũi nhọn nhắm vào nàng ta, cho nên chúng ta cứ im lặng xem xét mọi chuyện là được.” Lương Viên cười nhạt cái, xoay người , dáng vẻ tao nhã ung dung rời , nàng phải nữ nhân bất tài chỉ có đức hạnh như người cổ đại này, nàng sớm bộc lộ tài năng là vì nàng có trí tuệ của người đại, nhưng còn Lâu Hướng Vãn. Lương Viên cười đắc ý, ấy nàng để vào trong mắt.

      Tô Bình theo sau lưng Lương Viên, đứng cách xa nhìn xe ngựa chạy tới, quay đầu lại nhìn. Nếu giống như chủ tử đoán, vậy Phượng vương gia chẳng qua đem Lâu Hướng Vãn ra làm lá chắn, là vì muốn bảo hộ người nào khác sao?

      “Vương gia, thân thể người tốt, chuyện an ủi Lưu gia hãy để cho nô tì làm tốt hơn, vương gia vẫn nên bảo trọng thân thể.” Dung trắc phi kiêu ngạo mở miệng, thoáng khinh thường nhìn qua Lâu Hướng Vãn, váy hoa lệ dài giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ, mang theo vẻ kiêu ngạo cùng tôn quý trực tiếp tới bên người Phượng Kính Dạ, nàng mới là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ, mới là nữ nhân chân chính có tư cách đứng bên cạnh vương gia!

      Phượng Kính Dạ đến thăm, đem mọi tình từ đầu đến cuối lần, bất chợt ho khan hai tiếng, giờ phút này ngồi ở ghế tựa, cho dù suy yếu nhưng vẫn tao nhã đến chói mắt, cứ như trước khiến mọi người ở trong phòng dám nhìn thẳng, sắc mặt người Lưu gia đều hướng lên , nét mặt còn oán hận cùng phẫn nộ, càng tăng thêm vẻ khoan dung, huống chi sau khi hiểu tình, Phượng Kính Dạ mang đến hai xe ngựa chứa đầy đồ đạc, để ba đời Lưu gia cần lo đến cơm áo .

      Nếu Phượng Sở Thiên đưa tới thứ này, Lưu gia cùng mọi người hàng xóm chung quang cho rằng Phượng Sở Thiên dùng bạc mua mạng người, nhưng Phượng Kính Dạ vừa ra mặt liền khác hẳn, có danh tiếng trong chốn dân gian, hơn nữa cách ăn tao nhã khiến mọi người thành tâm khuất phục, vừa kính nể vừa tăng thêm phần cảm thán.

      “Mộc Mộc, có thấy Vương gia ho khan sao? Còn mau bưng qua tách trà!” Đuôi lông mày nhíu lại, Dung trắc phi hừ lạnh ra mệnh lệnh với Lâu Hướng Vãn.

      Ho khan kia phải dùng để xem, để nghe ư! Bất quá lúc này Lâu Hướng Vãn tự nhiên đồng ý đứng cách xa Phượng Kính Dạ, cho nên nghe Dung Trắc phi liền nhanh chóng lắc mình rời , tốt độ cực nhanh khiến Phượng Kính Dạ vốn giả vờ ho khan trực tiếp chuyển sang khụ khụ lòng. Tiểu Mộc đầu nghĩ như vậy có thể chạy khỏi hay sao?

      Lâu Hướng Vãn biết Dung Trắc Phi muốn mình bưng trà, cho nên cũng theo ý Dung Trắc Phi cứ dùng thời gian quan sát ở trong sân cho hết.

      nương, thỉnh chờ, có trà gì ngon khiến nương chê cười rồi.” Thanh nương tử Lưu Đại có chút khàn khàn, đốt giấy vàng mã, động tác lại nhanh nhẹn tìm lá trà cùng chén trà ra, tuy rằng người rất tiều tụy nhưng trong mi mắt lại lộ sắc thái vui mừng.

      Mà cách đó xa mẹ Lưu Đại nằm ở trong phòng, chuyện bên ngoài sảnh đều giao cho các nam nhân lo liệu, giờ phút này nữ nhân đều tụ lại trong phòng, thanh tuy rằng đè nén rất nhưng vẫn truyền ra, muốn để lão nhân gia quá thương tâm lo cho sức khỏe mình, người chết thể sống lại, bất quá Phượng vương gia tặng mười mẫu ruộng tốt , còn cho thêm hai gian cửa hàng, vải vóc, lương thực đều có ,nhưng lại giấu năm trăm lượng ngân phiếu, cuộc đàm luận đều có thể nghe ra được thèm khát trong sắc mặt vui mừng, mà thanh của mẹ Lưu Đại cũng vang lên chút.

      Lâu Hướng Vãn đứng ở chỗ cửa sổ làm bằng thép nhìn ra hậu viện, người thân mới xuống mồ, nhưng khi có tiền tài trong người lập tức liền hóa giải bi thương cùng thống khổ, có lẽ suy nghĩ bản thân cứ luẩn quẩn trong lòng, người chết, đương nhiên người sống phải lo chuyện sinh sống sau này của mình như thế nào, giờ phải làm gì, nhưng Lâu Hướng Vãn lại cảm thấy bản thân quá cố chấp ích kỷ, nàng tùy rằng lương thiện, nhưng người phạm ta ta phạm người, nhưng nếu người phạm ta, tuyệt đối nợ máu phải trả bằng máu. Hôm nay người chết là người mình quan tâm, Lâu Hướng Vãn hối hận bằng mọi giá bắt kẻ đó trả lại hết.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :