1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 52: quyển tấu chương.
      “Chi bằng ở lại đây nếm thử chút tay nghề của ngự trù trong cung , nếu so ra đồ ăn ở Phượng vương phủ cũng bì được đâu.” Phượng Sở Thiên nhớ trước kia Phượng Kính Dạ muốn mình tìm ngự trù trong cung, hôm nay nghĩ đến, chắc do Lâu Hướng Vãn rất thích ăn món ngon. Nhưng lúc đó vị ngự trù có tài nấu nướng giỏi nhất lại có tính tình kỳ quái, chịu đến Phượng vương phủ.

      Ánh mắt liền bừng sáng, Lâu Hướng Vãn bừng bừng lửa giận đảo mắt nhìn Phượng Kính Dạ, sau đó liền cười híp cả mắt, gương mặt nhắn ra má lúm đồng tiền lõm xuống, nhưng vì còn tức giận nên gương mặt hơi đỏ bừng, lúc nhìn vào trông rất đáng , “Được, quyết định vậy .”

      Phượng Kính Dạ liếc mắt đe dọa nhìn Phượng Sở Thiên, nhưng thấy Tiểu Mộc đầu chịu ở lại liền vui mừng, cho nêncũng thèm so đo với ta.

      “Trong ngự thư phòng còn có chút bánh ngọt, hay chúng ta qua đó nếm thử trước ?” Phượng Sở Thiên khó có dịp vui vẻ như thế, đương nhiên bỏ qua các quy tắc ở trong cung, trực tiếp tới chỗ Lâu Hướng Vãn.

      “Được, nhưng ngài nên trả lại cây trâm cho ta trước.” Lúc này Lâu Hướng Vãn muốn nhìn mặt Phượng Kính Dạ, cho nên lập tức đồng ý.

      “Trâm bạc này quá bình thường, ở trong ngân khố có rất nhiều trâm tốt, để Hầu Bảo tìm cho ngươi ít đem về dùng, giờ chúng ta thôi.” Phượng Sở Thiên nhìn trâm bạc trong tay lúc rồi đưa cho Lâu Hướng Vãn, vừa rồi Sở Thiên nghĩ nàng là thích khách phái tới ám hại Kính Dạ, nên ra tay hạ thủ, ngờ nàng lại chút tức giận nào, càng khiến Phượng Sở Thiên cảm tăng thêm cảm tình với Lâu Hướng Vãn. quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ nghĩ, bởi bản tính Kính Dạ luôn hành xử kiêu ngạo nên bị người vứt sang bên là đúng, nhưng nghĩ đến đường tình cảm của Kính Dạ, lại tiếc thương cho khi con đường ấy sao đầy khó khăn chông gai như vậy.

      Phượng Sở Thiên mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn rồi cùng nhau rời khỏi nội điện, Phượng Kính Dạ nhíu chặt chân mày, mặt đầy u ám, cười như cười khiến Hầu Bảo ở bên cạnh cảm thấy rét lạnh khắp cả người, dù Phượng Kính Dạ vẫn còn nằm giường, nhưng trông vẫn đầy mê hoặc uy hiếp, “Vương gia, ở đây có mật đạo thông đến Ngự Thư Phòng.”

      “Giúp Bổn vương thay quần áo.” Phượng Kính Dạ mở miệng cười, mi mắt khép chặt lộ ra tròng mắt đen như cũ, đuôi mắt thoáng nâng lên, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ mị hoặc. Tiểu Mộc đầu che giấu rất kỹ chuyện mình biết y thuật, rất giỏi.

      Nếu như phải vì đồ ăn,giờ này nàng rời khỏi Kỳ Lân Cung rồi. Ngự Thư Phòng quả rất lớn, đây chính là nơi Phượng Sở Thiên dùng để phê duyệt tấu chương, vừa bước vào cửa thấy đại điện rộng lớn, ngay phía là bàn long án (ghế dài hình rồng), bày đầy đủ giấy và bút mực, long án chất ít tấu chương.

      Phía bên trái dùng tấm bình phong tách từng giá sách ra, các kinh thư đều được sắp theo thứ tự, bên phải là bàn ghế bày sẵn nước trà cùng bánh ngọt, trong góc bàn đặt đàn hương, bên trong có bức rèm, cuối bức rèm là dãy hành lang. Trong dãy hành lang có bày hai kệ, bên kệ có số món đổ cổ bằng ngọc, phía sau dãy hành lang là gian phòng được Phượng Sở Thiên dùng trong lúc mệt mỏi nghỉ ngơi.

      Phượng Sở Thiên mở quyển tấu chương thứ nhất, nụ cười mặt trầm xuống, bốp tiếng đem tấu chương quăng lên long án, nhìn sắc mặt lạnh lùng của liền mất hứng.

      “Thế nào? Có ai dâng tấu chương kiện ngài sao?” Vốn buổi trưa Lâu Hướng Vãn vẫn chưa ăn gì, lại còn bị Mã gia quấy nhiễu, sau đó tới hoàng cung, nên bụng rất đói, mới vừa bưng bánh ngọt lên ăn, lại nghe tiếng tấu chương, quay đầu thấy mặt lạnh của Phượng Sở Thiên, ngồi im lặng long y.

      “Đúng là chuyện bé xé to. (Câu chính là : cầm lông gà mà cứ nghĩ là lệnh tiễn).” Phượng Sở Thiên cười lạnh, Lâu Hướng Vãn đến bên cạnh cầm tấu chương mở ra xem. “Người vương gia luôn có mặt ở khắp mọi nơi.”

      “Nếu điện hạ muốn mắng chửi hoàng hậu cứ mắng .” Lâu Hướng Vãn nhét miếng bánh táo đỏ làm bằng gạo nếp vào trong miệng, cười híp mắt nhìn sắc mặt buồn bực của Phượng Sở Thiên, bộ dạng của nàng trông y như tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu đem hoàng hậu ra mắng chửi mang tội bất kính.

      vậy bổn điện hạ cần phải giết người diệt khẩu, tiêu diệt cả nhân chứng.” Trời sanh tính tình Phượng Sở Thiên rất thẳng thắng, chút câu nệ tiểu tiết thẳng đều mình nghĩ. Nhưng giờ nhìn ánh mắt híp lại cùng nụ cười nguy hiểm của Lâu Hướng Vãn, làm ngừng nhớ tới Phượng Kính Dạ, ngờ hai người này lại rất giống nhau.

      “Điện hạ, người nên xử lý chuyện chánh trước .” Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt giận dữ, hừm, đúng là chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu, nếu vì lại mà lấy quyền lực ra uy hiếp mình cũng sợ?

      Ngày đó, Dịch Quân Hàn bị thương, Phượng Kính Dạ vì ép buộc Lâu Hướng Vãn trốn chạy tình cảm của , nhất quyết để chính mình truyền chân khí cho Dịch Quân Hàn. Khi Phượng Sở Thiên nhận được tin tức truyền chân khí cho người xa lạ, giục ngựa chạy điên đến Phượng vương phủ. đường đụng phải người, lúc đó Phượng Sở Thiên chỉ lo lắng Kính Dạ, phái thị vệ của mình đem bạc đến cho người bị thương mà hề để ý tới, thế nên chuyện này lại tới tai đám người ủng hộ Tam hoàng tử Phượng Tiêu.

      Vương Trọng Sơn là tên quan đứng đầu ngự sử, ở trong triều ít môn sinh, mà sách đọc toàn năng cao đạo đức, là vị quan văn bát đẩu cao điển hình. Lời lẽ trong tấu chương đều sắc bén nhắm thẳng vào ngôi vị thái tử của Phượng Sở Thiên, là người biết pháp lại phạm pháp, giết người bừa bãi, tài đức.

      “Điện hạ đụng chết người, rồi ném vài lạng bạc cho xong chuyện sao?” Lâu Hướng Vãn bỏ bánh ngọt trong tay xuống, cau mày, lạnh giọng .

      “Ngày đó ta quá vội, cho dù người bị đụng chết, nhưng đến tay Vương gia nhất định phải chết (edit: đây ám chỉ Phượng Tiêu, kẻ tranh ngôi với Sở Thiên), chẳng cần nghi ngờ làm gì.” Phượng Sở Thiên nghĩ đụng chết người, nhưng nghĩ đến chuyện lọt tay Vương gia, sợ rằng đây là hất nước bẩn vào người, nhất định lâm triều ngày mai gây ra nhiều xôn xao dư luận.

      nửa ngày, cũng nghe thấy câu trả lời của Lâu Hướng Vãn, Phượng Sở Thiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhắn cùng lông mày cau chặt, dường như nàng suy nghĩ đến chuyện gì đó. Trong ánh mắt sáng rực lan tỏ khắp khuôn mặt, Phượng Sở Thiên cảm thấy dáng vẻ nàng trông rất uy nghi. Lâu Hướng Vãn rất lương thiện, nhưng nếu muốn sống trong hoàng gia này tuyệt đối thể.

      “Chỉ cần mồi lửa liền thiêu cả cánh đồng to lớn, nếu bị Vương gia bố cáo khắp nơi, điện hạ mất sạch thanh danh, chi bằng chúng ta cứ xuất cung chuyến đến đó xem thử?” Phượng Sở Thiên trầm tư, Lâu Hướng Vãn mở miệng , dáng vẻ nhu nhược lúc trước hoàn toàn biến mất, giờ trong ánh mắt chỉ còn lại thông minh tài trí.

      Vốn cho rằng nàng ta là người lương thiện hay mềm lòng, nhưng nhìn sắc mặt lúc này, khiến những suy nghĩ lúc trước hoàn toàn sụp đổ. Phượng Sở Thiên hắng giọng cười cái, muốn suy nghĩ thêm nữa, “Được, chúng ta xuất cung chuyến, vừa lúc Mộc Mộc có y thuật cao cường vậy, hãy ngươi giúp ta xem kẻ bị đụng kia, rốt cuộc chết như thế nào?”

      tới chỗ này, gương mặt tuấn của Phượng Sở Thiên lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, Phượng Kính Dạ vừa từ mật đạo tới, cách lớp bức rèm nhìn Lâu Hướng Vãn bưng đĩa bánh ngọt vừa ăn vừa lo cho Phượng Sở Thiên, so với khi đối diện mình luôn trốn tránh, khiến gương mặt mị hoặc như hồ ly của Phượng Kính Dạ lộ vẻchua xót đau lòng.

      “Mộc Mộc, sao cả chút phép tắc cũng biết hả?” Đứng nửa ngày, ai quay đầu lại nhìn mình lần, Phượng Kính Dạ thở dài, lúc này mới lên tiếng .

      người khoác cẩm bào màu trắng, mái tóc dùng trâm ngọc cài lên, gương mặt tuấn mĩ tái nhợt, môi mỏng cong lên, toát lên sức hấp dẫn mãnh liệt tôn quý của hoàng thất, lại còn thêm bộ dáng ôn hòa lười biếng khiến người ta thể dời mắt.

      " sao, ta với Mộc Mộc là bằng hữu."

      sao, ta với điện hạ là bằng hữu.” Trăm miệng lời, Lâu Hướng Vãn và Phượng Sở Thiên xong liền nhìn nhau cười. Cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, Phượng Sở Thiên giơ tay lên vỗ vào bả vai Lâu Hướng Vãn. khi Lâu Hướng Vãn quen thân với ai rất thân thiết với người đó, mà Phượng Sở Thiên lại là người rất sảng khoái thẳng tính, hề có bộ dáng của thái tử cao quý, nên cả hai rất dễ dàng thân thiết.

      “Vậy sao?” Phượng Kính Dạ nhíu mày, giọng điệu cực kỳ khó chịu, sắc mặt lại rất khó coi, quan sát cẩn thận Phượng Kính Dạ, mặt Phượng Sở Thiên càng tăng thêm vui vẻ, thu hồi lại cánh tay đặt vai Lâu Hướng Vãn lại.

      “Vương gia, vết thương của người còn chưa lành, nên về nghỉ ngơi cho khỏe .” Lâu Hướng Vãn còn tức chuyện Phượng Kính Dạ dối gạt mình, ngoài miệng lừa nhưng vẫn cứ luôn tìm cách bày mưu để lừa gạt mình, bất kể là lý do gì, lừa vẫn là lừa. Lâu Hướng Vãn cười lạnh nhạt, thần sắc chẳng còn chút dáng vẻ hèn mọn như xưa.

      Phượng Kính Dạ ngờ Lâu Hướng Vãn lại phát giác chuyện nhanh như vậy, cứ đinh ninh rằng mình làm sai, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa cách của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ liền xụ mặt xuống, lộ ra hối tiếc.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 53: xuất cung bất lợi
      Beta: Tâm tâm.

      “Điện hạ, người thể xuất cung như vậy được, nô tỳ hầu người thay y phục.” Giả vờ cười, Lâu Hướng Vãn hề chớp mắt, coi như thấy Phượng Kính Dạ trước mặt, ra vẻ nô tỳ lanh lợi từ từ tới bên cạnh Phượng Sở Thiên.

      Ho khan hai tiếng, Phượng Sở Thiên liếc thấy ánh mắt như dao của Phượng Kính Dạ nhìn về phía mình, khuôn mặt tuấn mỹ cười như cười, hiểm đến khiến Phượng Sở Thiên dựng cả tóc gáy, nhưng khi quay đầu nhìn vóc dáng nhắn ở trước mặt, gương mặt tươi cười, ánh mắt cũng như dao của Lâu Hướng Vãn, lần đầu tiên Phượng Sở Thiên hiểu được cảm giác của việc bị kẹp ở giữa là thế nào.

      “Điện hạ………” Lâu Hướng Vãn dài giọng, bàn tay làm tư thế xem mạch, rốt cuộc người bị Phượng Sở Thiên đâm chết chính là do Vương gia làm hại, vẫn cần Lâu Hướng Vãn đến xem thi thể.

      Phượng Kính Dạ mở miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâu Hướng Vãn luôn đối nghịch với mình, trong mắt đen u ám chìm xuống tình cảm dịu dàng cùng bất đắc dĩ, sau đó cười tiếng, tay thon dài sờ lên đầu Lâu Hướng Vãn, dáng tiếc bị nàng trực tiếp nghiêng người né tránh.

      Bàn tay cứng ngắc rơi vào giữa trung, môi mỏng Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười khổ sở nhưng vẫn rất phong độ, thu tay lại, “Nếu muốn ra ngoài cứ .”

      Xoay người, bóng lưng cao to mang theo vài phần đơn, Phượng Kính Dạ thầm che giấu nỗi buồn, lưng hơi cong xuống lộ vẻ đơn buồn bã, tiếng ho khan bị đè nén vang lên, sau đó biến mất ở sau rèm.

      “Luyến tiếc rồi sao?” Phượng Sở Thiên hắng giọng mở miệng,nhìn Lâu Hướng Vãn mất hồn cứ nhìn chằm chằm về phía bóng lưng dần biến mất

      , ta suy nghĩ Vương gia giả bộ rất giỏi.” Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt, thần sắc hề thay đổi chút nào, giọng điệu vẫn thoải mái như cũ, “Điện hạ, mau nhanh thay y phục để xuất cung .”

      Quả thể dùng khổ nhục kế nữa rồi! Phượng Sở Thiên hiểu cảm giác của Phượng Kính Dạ, sau đó thay đổi y phục, trực tiếp mang Lâu Hướng Vãn bí mật ra khỏi hoàng cung chạy thẳng đến Lưu gia bán đậu hũ ở đường phía đông.

      Chiêng trống lại thỉnh thoảng vang lên xen lẫn cùng tiếng pháo, điệu nhạc buồn mang theo vài phần thê lương,”Lưu Đại, chàng chết bỏ lại nhi quả mẫu (con cùng mẹ) chúng ta phải sống thế nào đây?” Giọng nữ nhân thê lương kèm theo khàn khàn, nước mắt chảy ào ào từ trong hốc mắt của nương tử Lưu Đại, mặt đốt giấy tiền vàng bạc mặt kêu gào thảm thương, cả ba hài tử quỳ ở bên cạnh cũng khóc ngừng, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ thương tâm.

      “Lưu Đại chết thảm, có người già, dưới còn trẻ . Lưu gia chỉ có nhi tử duy nhất, hôm nay xem như còn rồi.” Láng giềng thở dài, trong viện treo chiếc khăn trắng, đối diện viện là tiền đường để cỗ quan tài màu đen, linh đường u cùng với tiếng khóc la, giữa ban ngày mà khí bức người rồi.

      “Con ơi, con à, làm sao con lại như thế, làm sao để kẻ đầu bạc chúng ta phải khóc tiễn đưa người tóc xanh chứ?” Lão nương hơn tám mươi tuổi của Lưu Đại lại khóc lên, cứ gào khóc mãi, đến trợn trắng cả mắt, thân thích sau lưng nhanh chóng đỡ lão nhân gia, vừa ấn huyệt nhân trung vừa an ủi.

      Phượng Sở Thiên đến vách tường liền dừng bước chân lại, mặc dù thay y phục mộc mạc, nhưng vẫn toát ra khí vũ hiên ngang tôn quý, vẫn làm cho người ta nhận ra được thích hợp đứng ở con đường dành cho đám dân đen nghèo khổ này.

      Những nơi hẻo lánh trong cung chôn biết bao nhiều hài cốt, lúc Phượng Sở Thiên hơn mười tuổi từng ở trong quân đội, giết nhiều giặc cướp, từng bình định biên cương phản loạn, cho nên mạng người đối với Phượng Sở Thiên rất là bình thường, bất quá chuyện quan tâm nhất chính là Vương hoàng hậu mượn chuyện này phá hủy danh dự của chính mà thôi.

      “Mộc Mộc, ở trong cung chuyện giết người bừa bãi là rất bình thường.” Phượng Sở Thiên xoay người lại, gương mặt tuấn lãng lộ ra nét thành khẩn, Mộc Mộc là người bình thường, có lẽ đây là chuyện thể nào tiếp nhận, nhưng đối với người hoàng gia mà , đây phải là chuyện quá bình thường sao.

      “Điện hạ, ta hiểu rồi.” Lâu Hướng Vãn nghĩ tới Phượng Sở Thiên lại thẳng thắng như vậy, hơi sững sờ lúc lâu, cũng mở miệng cười, ánh mắt len lén quan sát đám người, sau đó trừng mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ vô tội. “Cuối cùng là thiện hay ác cũng đều có báo ứng, điện hạ à.”

      Phượng Sở Thiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy biểu của Lâu Hướng Vãn có gì đó hơi kỳ quái, cảm giác bất an xông thẳng lên đầu, sau đó nghe trong đám người cất ra tiếng la, “Đây chính là hung thủ đụng chết Lưu đậu hũ, chính mắt ta ngày đó nhìn thấy cưỡi ngựa.”

      Trong đám người, nam nhân bộ dạng khả nghi đột nhiên thét lên, lòng đầy căm phẫn kích động, “Bắt lấy hung thủ giết người này! Bắt lấy kẻ giết người bừa bãi này!”

      “Chính giết chết Lưu Đại à?”

      “Bỏ bạc lại coi như xong chuyện sao, đúng là có nhân tính!”

      “Đúng vậy, thể để cho chạy thoát!”

      Ở bên ngoài có tiếng lớn phụ họa theo, hét lên làm cho già trẻ lớn bé hơn mười người lập tức vây quanh, mà những người nhà họ Lưu khóc tang vừa nghe hung thủ xuất ở chỗ này, tiếng khóc la lại cao hơn. Tuy rằng Lưu Đại là con trai độc nhất, nhưng đường huynh đệ (con chú bác) cùng với cùng biểu đệ (con dì), thúc thúc bá bá cũng ít, giờ phút này hơn hai mươi người từ trong viện nhà Lưu Đại vọt ra.

      “Mộc Mộc, bỏ bạn chạy trốn là điều rất tồi tệ đó.” Phượng nhanh tay bắt lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn, vốn còn nghĩ nàng là người thiện lương như những kẻ cổ hủ kia, nhưng lúc bị đám người vây quanh, Phượng Sở Thiên biết Lâu Hướng Vãn căn bản là sói đội lốt cừu.

      “Ngươi trả lại mạng con trai cho ta! Chúng ta cần bạc của ngươi, ngươi hãy mau trả lại mạng con trai cho ta.” lão ông tóc trắng run run rẩy rẩy khóc lóc, giọng cực kỳ bi thảm.

      “Chúng tôi muốn cha, muốn cha.” Hai đứa cỡ sáu bảy tuổi chảy nước mắt cuồn cuộn, đứa lớn hơn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Phượng Sở Thiên.

      Bốn Ảnh Vệ thầm theo sau, khi thấy đám người vây quanh liền xuất chắn ngay trước mặt và Lâu Hướng Vãn, nhưng nơi này có mười mấy dân đen bình thường, mà ngõ hẻm lại đến nước chảy lọt, nếu muốn có người bị thương căn bản thể mang Phượng Sở Thiên ra ngoài.

      Nhưng nhìn dáng vẻ tôn quý thể xâm phạm của Phượng Sở Thiên, cùng ngũ quan tuấn lãng, lúc này gương mặt trầm tĩnh vẻ uy nghiêm của bậc cao quý khiến cả đám người xông ra cũng chỉ dám chỉ chỉ chõ chõ, mà ai dám xông lên trước.

      Nhưng giọng kia lại hô lên trong đám người lần nữa, “Bắt tên hung thủ giết Lưu Đại dập đầu, đền mạng cũng phải dập đầu bồi tội!”

      “Đúng, dập đầu bồi tội.”

      “Cùng liều mạng vì A Đại.”

      “Bắt kẻ gây tội.”

      Lại vang lên tiếng tranh cãi ầm ầm, ánh mắt Phượng Sở Thiên trở nên lạnh băng, cỗ tức giận từ trong lồng ngực bộc phát, đáng tiếc đám người gây loạn quá nhiều, người cố ý gây chuyện lại núp trong đám người này, thể tìm thấy bóng dáng của .

      “Có còn nhân tính ? Đánh chết tướng công nhà ta, lại muốn bỏ mặc, khi dễ nhi quả mẫu chúng ta sao?” Cặp mắt nương tử Lưu Đại sưng đỏ, kêu gào thảm thiết, “Giữa ban ngày, ngay dưới chân thiên tử như vậy, có còn vương pháp hay ?”

      “Ngươi mau trả mạng cha ta lại cho ta!” Con trai lớn Lưu Đại cũng quá mười sáu mười bảy tuổi, lúc này giống như con thú lao về phía Phượng Sở Thiên, người còn chưa đến gần bị Ảnh Vệ ngăn cản.

      “Hung thủ đánh người! Đúng là có vương pháp mà, đánh chết cái tên hung thủ giết người này !”Trong đám người lại có giọng kích động lần nữa. Ngay từ đầu kêu gọi như vậy, bởi dù sao đám người vây quanh này cũng chỉ là dân chúng bình thường, Phượng Sở Thiên dám đắc tội với. Nhưng hôm nay, Phượng Sở Thiên đụng chết người còn muốn dập đầu, lại gây oán hận nhiều hơn.

      Nhi tử Lưu Đại lại vọt lên, thân thích Lưu gia đều vung nắm đấm tới. Xung quanh ngay lập tức trở nên hỗn loạn, dù Phượng Sở Thiên tức giận, nhưng cũng biết thể ra tay, ra lệnh cho Ảnh Vệ, “ được đả thương người khác!”

      Mấy ngày nay đám đông ở ngoài đường đều bàn luận chuyện này, giờ phút này cả hai ở bên trong vòng bị ba vòng người ngoài bao vây, tiếng hô to đánh người giết người thỉnh thoảng truyền tới, càng ngày náo động, trong nháy mắt Phượng Sở Thiên vô tội bị bôi nhọ thành kẻ đụng chết người, lại còn dám tới nhà người chết diễu võ dương oai, ỷ nhà có tiền khi dễ nhi quả mẫu, còn xui khiến thủ hạ của mình hành hung đánh người.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 54: Tam hoàng tử đến
      “Còn có hậu chiêu.” Được Phượng Sở Thiên che chở đằng sau, sau lưng còn có vách tường, dù cho có hỗn loạn Lâu Hướng Vãn cũng chỉ là nữ nhân, đám người kia có xúc động mấy cũng động thủ với Lâu Hướng Vãn, ngược lại những kẻ bị đánh đều là Ảnh Vệ bảo vệ cho Phượng Sở Thiên.

      “Mộc Mộc, bây giờ phải lúc vui sướng khi người khác gặp họa đâu!” Lần đầu tiên trong đời Phượng Sở Thiên có chút phát điên, thất vọng nhìn vẻ mặt vô tội của Lâu Hướng Vãn, đương nhiên biết Vương gia còn có hậu chiêu.

      “Người làm, trời nhìn, ngươi cũng phải bị vài lần như vậy.” Thân thể Lâu Hướng Vãn nhích sang bên trái chút, tránh những cú đấm có thể gây ra ngộ thương cho mình, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Phượng Sở Thiên.

      Quả được Kính Dạ nuôi từ trong ra ngoài! Người nào nha đầu này thiện lương rất dễ bắt nạt chứ! Mặt Phượng Sở Thiên đen lại càng đen hơn, chết chết, muốn xông lên bóp chết Lâu Hướng Vãn. phải cố ý đụng Lưu Đại, mọi chuyện xảy ra đều do nàng ta cùng Kính Dạ giày vò nhau hết! Mà sau cùng kẻ bị mọi người hô đánh như con chuột lại chính là bản thân mình.

      “Vương ngự sử đại nhân đến, mau tránh ra, mau tránh ra!” Rốt cuộc thanh uy vũ của cấm vệ quân kinh thành vang lên, Ngự sử Vương Trọng Sơn mang theo nhóm văn nhân cùng thi sĩ ở hội thi thơ trà lâu, bọn họ luôn lấy chữ nhân đức làm đầu nên nghe bên này có bạo loạn, liền thể bỏ qua, mang theo các học sinh cùng đám cấm vệ quân trị an ở kinh thành đến.

      Phượng Sở Thiên nhíu mày rậm, quả hậu chiêu đến rồi! Đột nhiên cảm giác hôm nay xuất cung là lựa chọn hoàn toàn sai lầm, dù tới chuyện đắc tội Kính Dạ, với cục diện trước mặt càng thêm bất lợi cho mình.

      “Thái tử điện hạ!” Vương Trọng Sơn tách đám người ra để vào, thấy Phượng Sở Thiên, lập tức hô to tiếng rồi quỳ xuống, dân chúng bốn phía ngẩn người, ngay sau đó cũng quỳ xuống hô to thiên tuế.

      “Bình thân.” Phượng Sở Thiên sửa sang lại y phục, bóng dáng uy vũ mạnh mẽ đứng trong đám người, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhếch nhách vừa rồi.

      “Tạ điện hạ.” Vương Trọng Sơn đứng dậy, người xung quanh cũng đứng dậy theo.

      “Thái tử điện hạ, cho dù ngài là thái tử, cũng thể giết người bừa bại. Đại nhân, đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ.” Nương tử Lưu Đại phịch tiếng quỳ gối đất lần nữa, ngừng dập đầu với Vương Trọng Sơn, tiếng lại tiếng cốp vang lên, trong nháy mắt trán đầm đìa máu tươi.

      “Điện hạ, chuyện này điện hạ đúng rồi, luật pháp quy định, ngoại trừ biên quan báo tin khẩn cấp, trong thành cấm giục ngựa phi nước đại. Ban đầu điện hạ trái luật gây thương tổn người tới chết, sau lại khi dễ nhi quả mẫu, rất thất đức.” Vương Trọng Sơn giải bày ràng, cả đám văn nhân ở sau lưng càng cau mày hơn, chán ghét cộng thêm khinh thường nhìn Phượng Sở Thiên. Cho dù đối phương là thái tử, đám văn nhân này xưa nay luôn bị quyền lực chế, tuyệt đối vì quyền Thế mà khom lưng.

      “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân!” Lúc này nhi tử Lưu Đại biết vì sao mà đầu chảy đầy máu, quỳ gối đất, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Phượng Sở Thiên, lạnh lùng chất vấn, “Chẳng lẽ hoàng tử là người, những dân chúng bách tính như chúng ta là con kiến sao, giết người bừa bãi, ỷ thế hiếp người, thái tử lại là hung thủ, buồn cười, là chuyện hoang đường!”

      Dân chúng bốn phía dám nghị luận, đây là tử tội, dù sao người này là thái tử, nhưng chỉ cần là người có học, khi nhìn con trai lớn nhà Lưu gia bể đầu chảy máu, Lưu phụ cùng với lão nhân gia tóc trắng xóa với hai hài tử sắc mặt cực kỳ bi thương, càng cảm thấy Phượng Sở Thiên là người vô đức, xứng ngôi vị thái tử.

      “Hoàng huynh, ngươi cũng đến phúng viếng Lưu gia sao?” giọng du dương vang lên, đẩy đám người ra, tam hoàng tử Phượng Tiêu mặc trường bào màu trắng mang theo Tam hoàng phi cũng mặc áo lụa trắng tới, “Đệ mới biết chuyện này, người do hoàng huynh ngộ thương chết, bất kể thế nào, thân là đệ đệ, đệ cũng nên đến thắp nén hương cúi người tạ lỗi mới được.”

      “Tam hoàng tử.” Vương Trọng Sơn nhanh chóng mở miệng, đám người sau lưng cũng mở miệng theo.

      “Chư vị cần đa lễ, đây là?” Tam hoàng tử mỉm cười tươi tắn, gương mặt giống như Vương hoàng hậu, vô cùng nho nhã, thần sắc ôn hòa, cau mày nhìn đám người Lưu gia mặt đất, tựa hồ hiểu chuyện ở đây, chần chờ liền mang theo Tam hoàng phi cùng cúi người chào, sau đó tự mình đỡ mẫu thân Lưu Đại đứng dậy.

      "Lão thái bà, chuyện này do hoàng huynh ta cẩn thận gây ra, lão thái bà hãy nén bi thương, người chết thể sống lại, hài tử Lưu Đại cần người trông nom. Chuyện Lưu Đại, lão thái bà hãy yên tâm, chi phí sau này phủ hoàng tử trả, đây có năm mươi lượng bạc, hãy dùng nó an táng cho Lưu Đại.”

      So với kẻ ỷ thế hiếp người là Phượng Sở Thiên, hình tượng tam hoàng tử Phượng Tiêu lập tức tăng cao. Phượng Sở Thiên lạnh lùng nhìn tam hoàng tử diễn trò, gương mặt tuấn lãng khinh thường liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, phát nàng giống đám dân chúng bị lừa gạt, trong mắt đầy tôn sùng nhìn tam hoàng tử ôn tồn hòa nhã, mà là dụi mắt ngừng ngáp, điều này khiến tâm tình Phượng Sở Thiên tốt hơn nhiều.

      Nếu là thái tử cùng Tam hoàng tử, đương nhiên thể nào bắt quỳ xuống dập đầu. Mà Phượng Tiêu đứng trong đám người để hòa giải, đám người Lưu gia kích động chợt tỉnh táo lại, dám động thủ với Phượng Sở Thiên nữa. Bởi vì biết thân phận của , ai dám động thủ trừ phi muốn đầu dọn nhà .

      “Lưu tẩu, ngọc bội này có tên là Trấn Hồn. Năm đó sau khi ta được sinh ra, mẫu thân cầu ở miếu Quan , chủ trì được Bồ Tát khai sáng, lúc ta có nhiều bệnh đều dựa vào ngọc Trấn Hồn này mới có thể bình an lớn lên, ngọc bội này ta mong người đặt vào trong tay Lưu đại ca, cầu cho kiếp sau được sinh ra làm người tốt, đại phú đại quý, phù hộ Lưu gia lớn bình an”.

      Sắc mặt Lâu Hướng Vãn vốn tái nhợt, mặt mũi tinh xảo, trời sanh dáng vẻ nhã nhặn điềm đạm, lúc này mở miệng ôn hòa , làm cho người ta cảm thấy thân thiết an lòng. Huống chí nàng còn đem bảo vật gia truyền cho Lưu đại, đương nhiên ai dám ngăn trở.

      Đúng là gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, ngọc bội kia phải đồ mình đeo bên người sao? Mộc Mộc trộm khi nào chứ! Phượng Sở Thiên đứng bên cảm thấy được vẻ vang đôi chút, vốn còn muốn cùng với Lâu Hướng Vãn xem thi thể Lưu Đại, nhưng ngờ nàng lại tìm ra cách nhanh như thế.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 55: Hồ ly lớn .
      beta: tiểu tâm tâm.

      Nhà dân bình thường đều giữ thi thể mấy ngày, chờ sau khi phúng điếu xong liền chôn cất, Lâu Hướng Vãn tới, bỏ ngọc bội vào trong quan tài, vừa lẩm nhẩm Chú Vãng Sanh(*), vừa kiểm tra thân thể Lưu Đại.

      (*): chú Vãng Sanh được tụng trong các lễ cầu siêu

      Phượng Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, mặc dù sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang sắc bén. nữ nhân có thể theo bên cạnh Phượng Sở Thiên rốt cuộc là người thế nào? cái gì ngọc Trấn Hồn, chỉ sợ là kiểm tra thi thể. Mục đích của mình đạt được, nhưng vì lý do an toàn, cũng nên mau chóng thiêu thi thể để tránh Phượng Sở Thiên tra ra được gì đó.

      Chốc lát sau, rốt cuộc đoàn người rời . Lúc này trong phủ Tam hoàng tử, bóng người quỳ chân đất, giọng đúng là kẻ gây kích động trong đám ngừơi kia. “Điện hạ.”

      “Ừ, tối nay cần phải đến Lưu gia, hỏa thiêu thi thể ngay.” Phượng Tiêu bưng ly trà lên uống ngụm, vẫn gương mặt ôn hòa tuấn dật, nhưng thần sắc giống như trước mặt dân chúng vô hại mà mang theo mùi máu lạnh vô tình, “Chuyện này làm rất tốt, sáng mai ngươi hãy mau rời khỏi kinh thành.”

      “Dạ, điện hạ.” Nam nhân nhanh chóng trả lời, đứng dậy rời , bước chân nhàng chậm rãi, vừa nhìn biết ngay là người luyện võ.

      “Cữu gia, hôm nay náo loạn như vậy, chờ văn nhân sĩ tử trong thiên hạ cùng truyền ra, danh tiếng Phượng Sở Thiên liền thối thậm tệ.” Phượng Tiêu cất giọng mỉm cười, bây giờ thiên hạ thái bình, trong quân doanh lại có Phượng Kính Dạ nắm giữ, dù Phượng Tiêu là con của hoàng hậu cao quý. Nếu muốn đẩy ngã Phượng Sở Thiên vẫn còn gặp rất khó khăn. Sau ngày hôm nay danh tiếng của mình nhất định vang xa, thanh danh càng cao người thiên hạ càng tán dương nhân đức trung hậu của mình.

      tệ, vốn dĩ chuẩn bị tấu chương để cho Phượng Sở Thiên xuất cung chuyến, hôm nay coi như đạt được ý nguyện.” Vương Trọng Sơn vuốt râu dê, gật đầu cười, “Điện hạ, mặc dù chỉ là chuyện , nhưng chỉ cần biết cách lợi dụng, chỉ ngọn lửa cũng thiêu cháy cả cánh đồng. Chờ ngày mai lâm triều, thần lại dâng lên quyển tấu chương tố cáo Phượng Sở Thiên, để mất hết uy danh trong triều đình.”

      Vừa rồi Lâu Hướng Vãn được Phượng Sở Thiên che chở nên bình yên vô trở về hoàng cung, chỉ là người Phượng Sở Thiên bị trúng vài cú, còn bốn Ảnh Vệ thầm bảo vệ càng thảm hơn.

      “Xuất cung có thú vị ?” Phượng Kính Dạ vẫn lười biếng tựa vào đầu giường, để quyển sách trong tay xuống, gương mặt tuấn tú tà mị khẽ cười, cuối hơi cao lên, nghe thế nào cũng có chút mùi vị cười hả hê.

      Vương gia đúng là tốt lành gì! Lâu Hướng Vãn hận thể trực tiếp xông lên đánh bẹp nụ cười chướng mắt kia của Phượng Kính Dạ, giọng buồn bực trả lời, “Đương nhiên là thú vị, so với kẻ giả bộ bệnh hôn mê vẫn thú vị nhiều hơn!”

      Bởi vì cười nên đuôi mắt hơi xếp nhăn chút, khiến gương mặt tuấn mỹ của Phượng Kính Dạ càng mị hoặc nhiều hơn, giơ tay lên nhéo gương mặt tức giận của Lâu Hướng Vãn cái, ánh mắt liếc về phía Phượng Sở Thiên,“E rằng người của Vương gia bắt lấy buông chuyện này đâu.”

      “Ta biết chứ!” Phượng Sở Thiên cũng buồn bực, cắn răng nghiến lợi trả lời câu. Vương gia đem chuyện mọi người bị đùa bỡn ra, vừa lúc Vương Trọng Sơn mang theo nhóm văn nhân thi sĩ mở hội thi thơ,Phượng Tiêu giả mù sa mưa tới đây phúng viếng. Mặc dù Phượng Sở Thiên biết là cái bẫy, nhưng cũng chỉ có thể nhận tội.

      “Vương gia, người có biện pháp à?” Lâu Hướng Vãn nhìn nụ cười gian ác hồ ly của Phượng Kính Dạ, nàng kiểm tra qua thi thể của Lưu Đại, bị trọng thương nặng mới dẫn đến cái chết. Bất quá dựa theo kiểm tra, đến mức chết nhanh như vậy, chỉ sợ trong thuốc uống có vấn đề, nhưng đây là cái bẫy do nhà Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử bố trí, Lâu Hướng Vãn cảm thấy rất khó tìm ra chứng cớ.

      “Đương nhiên.” Phượng Kính Dạ gật đầu cười, tay nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn. Lúc nhướng mày phối hợp cùng vài tiếng ho khan, cộng khuôn mặt tuấn tú trời sinh nhợt nhạt, nhìn chăm chăm vào Lâu Hướng Vãn, khiến Lâu Hướng Vãn hận đến co rút khóe miệng, nhịn!

      “Giữa phố xá sầm uất mà phóng ngựa là trái với luật pháp, còn khiến người khác tử vong mà chỉ bỏ lại bạc, đây là coi mạng người như cỏ rác. Hôm nay thái tử điện hạ ra ngoài lại ức hiếp nhi quả mẫu. Với ngồi bút của văn nhân sĩ tử, quá mười ngày thiên hạ đều biết.” Phượng Kính Dạ rất dễ nghe, nhưng từ trong giọng điệu nghe ra vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, “Cho dù chuyện trong triều có thể giải quyết, nhưng khi tin tức truyền ra ngoài, đó là nước đổ khó hốt.”

      Vương gia chuyện chẳng khác nào chưa ! Lâu Hướng Vãn trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, còn thái tử điện hạ nhìn mình làm gì chứ?

      “Mộc Mộc, ngươi thể thấy chết cứu.” Phượng Sở Thiên hướng về phía Lâu Hướng Vãn làm cái vái lạy, Kính Dạ ràng có biện pháp, nhưng bản thân là huynh đệ, cho nên đủ mặt mũi hỏi.

      “Chuyện liên quan đến ta!” Lâu Hướng Vãn vuốt hai tay, cười đến vô tội nhìn Phượng Sở Thiên, nàng tin bản thân vương gia có thể đứng nhìn thái tử điện hạ bị người Vương gia chơi xấu.

      Nhưng đối diện với gương mặt tuấn tú cười híp mắt kia của Phượng Kính Dạ, liền nhíu mày. phải chứ? Vương gia sao lại ác như vậy!

      Trả lời chính xác! Phượng Kính Dạ gật đầu cười, ngón tay thon dài như ngọc khẽ vuốt ve mu bàn tay của Lâu Hướng Vãn, thẳng thừng lộ bộ dáng chuyện liên quan đến mình.

      Vương gia, ngươi điên rồi! Đối với huynh đệ của mình cũng ác độc như vậy! Lâu Hướng Vãn bị nghẹn mà im lặng triệt để, sau đó đồng tình nhìn Phượng Sở Thiên, oan có đầu nợ có chủ, nếu vì chuyện này mất ngôi vị hoàng đế, cứ việc tìm vương gia mà trả thù.

      “Tiểu Mộc đầu, chẳng lẽ ngươi thể thông minh thêm chút.” Phượng Kính Dạ thở dài, có chút vô lực vuốt vuốt mi tâm. Vì sao tiểu mộc đầu này thể dùng đầu óc suy nghĩ chút nhỉ. Nhìn ánh mắt hiểu chuyện của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ lắc đầu nhắc nhở: “Gần đây có kẻ nào gây phiền toái cho ngươi ?”

      Đôi mắt của Lâu Hướng Vãn bỗng chốc trợn to, sau đó nhìn chằm chằm vào Phượng Kính Dạ, xa tận chân trời gần ngay trước mặt! Nụ cười gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ thiếu chút nữa vặn vẹo, chẳng qua nhìn Lâu Hướng Vãn chợt nghĩ đến điều gì đó, bộ dáng nhắn cười híp mắt, nở nụ cười đen tối, tính ra cũng quá ngốc.

      “Điện hạ, về chuyện Tam công tử Mã gia Mã Chí Ninh, chúng ta có thể thương lượng chút ?” Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, híp mắt lại, bởi vì cười nên lộ ra lúm đồng tiền nho , bộ dạng mưu mô của tiểu hồ ly.

      Cái gia đình này có lấy người tốt! Phượng Sở Thiên nhìn hai người trước mặt, có thể đồng ý sao? Quả có nữ nhân có huynh đệ! Hợp tác với người ngoài lập mưu huynh đệ mình.

      ôm nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chẳng lẽ phải ôm huynh đệ cùng chung giường gối sao? Nụ cười khóe miệng Phượng Kính Dạ càng sâu hơn vài phần, rốt cuộc nhìn bộ dạng đắc ý kia của Lâu Hướng Vãn, lần này vì chuyện lừa gạt lúc trước mà giận chứ?
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 56. Chuẩn bị lâm triều.

      Phượng Kính Dạ lấy danh dự vương gia ra mở miệng, cho nên Phượng Sở Thiên liền vô tư trở về Ngự Thư Phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương của mình, lúc này chỉ còn Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ ngồi tựa ở giường, “Vương gia, người dự định làm gì?”

      “Lại gần đây, bổn vương cho ngươi biết.” Phượng Kính Dạ thấp giọng, phượng mâu nửa khép, cười như cười, thần thái lười nhác, lại tỏ ra vài phần thần bí.

      Lâu Hướng Vãn rất hiếu kỳ, cho nên để ý trong ngoài Kỳ Lân Điện này còn có Long Vệ canh gác, trực tiếp đưa khuôn mặt nhắn đến gần, muốn biết rốt cuộc Phượng Kính Dạ có biện pháp gì.

      Nhìn dung nhan gần trong gang tấc, ngũ quan tinh xảo mảnh khảnh, da thịt trắng noãn, nhất là đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ tò mò, giọng Phượng Kính Dạ hơi khàn khàn, “Mộc Mộc.”

      Tiếng vừa ngừng trong nháy mắt, môi mỏng nở nụ cười trực tiếp hôn lên má Lâu Hướng Vãn. Trong phút chốc, Lâu Hướng Vãn giống như bị đóng đinh, ngơ ngác nhìn Phượng Kính Dạ trộm đậu hũ thành công. Sau đó mới kịp phản ứng, trực tiếp xù lông, giận dữ lui ra ba bước, bàn tay bé dùng hết sức lau bờ má bị Phượng Kính Dạ hôn, do dùng quá sức nên gương mặt trắng nõn lập tức bị cọ đến đỏ bừng mảng.

      “Tiểu Mộc đầu!” Ngay từ đầu tâm tình của Phượng Kính Dạ vẫn tệ lắm, hôn trộm thành công, lại thưởng thức bộ dáng ngây ngốc kia của Lâu Hướng Vãn. Nhưng đến lúc nhìn thấy nàng cau mày, chán ghét xoa gò má đến đỏ bừng, Phượng Kính Dạ thấy dòng hỏa ỉ đột nhiên bốc cháy lên bừng bừng, nàng ghét bỏ sao?

      “Cái gì!” Lâu Hướng Vãn tức giận đáp lại câu, sau đó mới phát dường như Phượng Kính Dạ tức giận , điều này làm Lâu Hướng Vãn khỏi cảm thấy trận gió rét lạnh ở sau lưng, nuốt nuốt nước miếng, hiểu cũng biết vì sao bản thân lại chột dạ, “Vương gia, người bị đùa cợt là ta mà!” Cho nên, nếu muốn giận phải để bản thân mình tức giận mới đúng chứ!

      “Phải ? Bổn vương nhường cho tiểu mộc đầu ngươi khinh bạc lại đó?” Phượng Kính Dạ cười gian, ngồi ngay ngắn nghiêng gương mặt tuấn mỹ xuống, “Đến đây , bổn vương tuyệt đối chiếm tiện nghi của ngươi đâu.”

      “Vương gia, người có thể vô sỉ thêm được nữa sao?” Lâu Hướng Vãn trợn mắt, bất quá nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn vui, dù tức giận mấy khuôn mặt kia vẫn tuấn. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn cứ tái nhợt như lúc trước, Lâu Hướng Vãn thở dài tiếng, quả thực mình vẫn quá mềm lòng.

      “Vương gia, người vẫn nên nằm nghỉ , thân thể vẫn chưa có khôi phục lại.” Hao tổn chân khí tổn hại đến sức khỏe rất nhiều, cho nên bây giờ bản thân Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa khỏi hẳn, càng cần đến Phượng Kính Dạ. đến bên giường đỡ người nằm xuống, Lâu Hướng Vãn càng nghi hoặc, sao vương gia lại hỏi vì sao mình biết y thuật nhỉ.

      Có lẽ hiếm được thấy Lâu Hướng Vãn dịu dàng thế, Phượng Kính Dạ cũng có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, lúc này mới thở dài tiếng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Nam nhân này sao có thể xinh đẹp đến như vậy chứ! Đầu lông mày tinh xảo, gương mặt đẹp như nữ tử nhưng mang nửa điểm nhu, tuấn mỹ mà tao nhã, lại kế thừa khí chất cao quý uy nghi của hoàng tộc. Chỉ tiếc khi vừa mở mắt ra chính là bộ dáng giảo hoạt của hồ ly, chính mình chưa bao giờ biết được vương gia nghĩ cái gì.

      Ngay từ đầu, Lâu Hướng Vãn phải biết, Vương gia vẫn luôn dung túng mình, bất quá chỉ có thể giả ngu cho rằng mình phát ra, nên có thể trốn liền trốn xa, cố gắng làm tròn bổn phận của nha hoàn. Đáng tiếc vẫn bị người buộc nhìn nhận mọi chuyện.

      đường , Hầu Bảo đưa dược tới, Lâu Hướng Vãn kiểm tra chút, là thuốc tốt, đánh thức Phượng Kính Dạ còn ngủ, uống thuốc xong, sau đó cùng nhau ăn cơm tối, do trong thuốc có chứa thành phần giúp an thần nên Phượng Kính Dạ lại ngủ, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng ngồi ở bậc thềm bên ngoài Kỳ Lân Điện, nhìn đại điện hoàng cung nguy nga lộng lẫy.

      Thoáng cái hơn mười năm, nghĩa phụ, có phải giờ người hối hận rồi hay ? Hối hận lúc trước làm như vậy! Lâu Hướng Vãn dựa vào cột đá sau lưng, ngửa đầu lên, từng trận gió lạnh của mùa hè thổi đến. Lâu Hướng Vãn biết con đường sau này nên thế nào đây?

      Ngày thứ hai, ánh mặt trời vẫn chưa chiếu xuống, Lâu Hướng Vãn mở mắt ra, ngáp cái, quả thực rất mát mẻ, so với Thu Phong Viện của mình ở đây tốt hơn rất nhiều.

      Bởi vì vào trong cung để chăm sóc Phượng Kính Dạ, cho nên Lâu Hướng Vãn được an bày ở phòng bên cạnh, lúc này nghe được tiếng động trong phòng ngủ, vội vàng mặc y phục rồi rời giường.

      “Vương gia, người thức dậy rồi à?” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc thấy Phượng Kính Dạ ăn mặc chỉnh tề, mặc người thân cẩm bào màu trắng, mái tóc đen được buộc lên, tôn lên gương mặt tuấn tà mị lại lộ ra nhiều phần suy yếu.

      “Buổi lâm triều bắt đầu, bổn vương phải qua đó nhìn xem.” Phượng Kính Dạ cười nhìn mái tóc rối tung của Lâu Hướng Vãn, bộ dạng ỉu xìu như còn chưa tỉnh ngủ, so với dáng vẻ thường ngày cứ cố giả vờ hèn mọn giờ trông có vẻ thuận mắt đáng hơn rồi.

      “Vương gia, người làm sao vậy?” Y thuật của Lâu Hướng Vãn rất giỏi, lúc này tự nhiên phát giác sắc mặt Phượng Kính Dạ so với hôm qua còn kém hơn, khỏi bước lên bước, cầm cổ tay Phượng Kính Dạ, bắt mạch lúc, lập tức lộ vẻ hung ác, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn nụ cười sản khoái của Phượng Kính Dạ, “Người phong bế huyệt đạo!”

      “Khổ nhục kế luôn cần hy sinh chút.” Phong bế huyệt đạo, tạo thành khí huyết thông, cộng thêm vết thương còn chưa lành. Phượng Kính Dạ còn hao tổn chân khí nghiêm trọng nên nếu hộc máu, nặng làm kinh mạch bị tổn thương.

      Bất quá nhìn dáng vẻ tức giận của Lâu Hướng Vãn, kèm theo vài phần hung hãn, Phượng Kính Dạ cong bờ môi mỏng lên, tay nắm lấy tay của Lâu Hướng Vãn, tay vén sợi tóc kéo ra sau man tai của nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thành khẩn mở miệng , “Tiểu Mộc đầu, đây là hoàng cung, đương nhiên thua bước trả bằng máu.”

      Phượng Sở Thiên lỡ tay làm chết người, đây là do Phượng Sở Thiên quá lo lắng nên cẩn thận bị Tam hoàng tử bắt được nhược điểm, cho nên Phượng Kính Dạ cần phải dùng khổ nhục kế để cởi bỏ vấn đề nan giải này.

      Vì thế mà bản thân mới chán ghét hoàng cung, chán ghét chuyện đấu đá mưu hại lừa gạt lẫn nhau! Bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn hơi đau lòng, quen nhìn phong thái phóng túng kềm chế của Phượng Kính Dạ, đột nhiên nhìn thấy phải dùng khổ nhục kế để ứng phó người của Vương gia, trong lòng chua xót lại có chút bực bội.

      cần lo lắng, giúp bổn vương chuẩn bị ít thức ăn, hồi bổn vương hộc máu trở về, cần phải ăn để bồi bổ lại.” Phượng Kính Dạ mỉm cười thèm quan tâm đến, bàn tay to ấm áp xoa xoa lên đầu Lâu Hướng Vãn, tiếp đó là nét mặt ôn hòa, “Hầu Bảo, nghe lệnh, mau lại đỡ bổn vương Kim Loan Điện!”

      “Dạ, Vương gia.” Giọng Hầu Bảo ở ngoài cửa lập tức vang lên, cấp tốc đẩy cửa ra, sau đó hành lễ với Phượng Kính Dạ, rồi đỡ Phượng Kính Dạ suy yếu rời .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :