1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40
      Nghe Vu Sính Đình vậy, Phùng Mộ Huân được mình có cảm giác gì, càng thể nổi mình vui đến mức nào. Trong lòng nghĩ, Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần ở bên nhau lâu như vậy, thể nào phát sinh chuyện gì, hơn nữa ngày đó Hứa Diễn Thần đứng trước mặt ám chỉ rằng họ từng. Vì vậy, khi nghe đứt quãng câu đó, sững lại, nhìn chăm chú, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

      Hốc mắt Vu Sính Đình đẫm lệ, cả người run lẩy bẩy như thể vô cùng sợ .

      Phùng Mộ Huân rời khỏi người , tự nhiên cài lại áo ngủ cho .

      “Đừng khóc, làm nữa.” Trong phút chốc, Phùng Mộ Huân hoàn toàn tỉnh táo. Bình tĩnh xong, đưa tay lau nước mắt cho nhưng lại bị Vu Sính Đình hất ra.

      Vu Sính Đình lau nước mắt rồi kéo chăn che kín mình, viền mắt đỏ hoe, chỉ vào tấm chăn dưới đất rồi : “Thế ra ngoài ngủ .”

      Phùng Mộ Huân liếc nhìn Vu Sính Đình cái, vài giây sau, chậm rãi gật đầu, nhàng : “Được.” xong, bình tĩnh nhặt tấm chăn dưới đất lên, quay đầu mà ra khỏi phòng luôn.

      Đêm tân hôn của hai người bị phá hỏng bởi cuộc cãi vã. Vu Sính Đình bất đắc dĩ thở dài, ngờ chuyện lại đến nông nỗi này. thức đến hơn ba giờ sáng mới thiếp , đến lúc tỉnh dậy là mười giờ sáng. xoa xoa hai hốc mắt nhức mỏi, xốc chăn ra, mặc thêm áo rồi đặt chân xuống sàn nhà bằng gỗ. Hơi hé cảnh cửa phòng, thấy có ai, mới yên tâm.

      Rửa mặt xong liền xuống nhà. Cả căn nhà thoang thoảng mùi thơm phức, hít hít vài hơi, đúng lúc nghe thấy vài tiếng động trong bếp. Phùng Mộ Huân chuẩn bị bữa sáng, đoán giấc ngủ đêm qua của tốt nên nỡ đánh thức .

      Sau khi tỉnh rượu, Phùng Mộ Huân lại trở về với dáng vẻ trầm ồn, dịu dàng, gần như là người hoàn toàn khác so với ngày hôm qua. Thấy Vu Sính Đình xuống nhà, Phùng Mộ Huân mở nồi cháo ra, múc bát rồi đem cả đĩa trứng vừa rán ra bàn.

      Vu Sính Đình im lặng nhìn , rồi Phùng Mộ Huân nhàng với : “Lại đây ăn sáng nào.” vẫn như trước đây, chỉ có điều mỉm cười dỗ dành , gương mặt có chút nghiêm nghị nhưng vẫn còn vẻ dịu dàng. Cho dù Phùng Mộ Huân chuyện hay xin lỗi , nhưng ràng chủ động làm lành.

      vẫn đứng im nhìn , người đàn ông trước mặt đây hình như quên sạch chuyện tối hôm qua, vẫn có thể ở bên như lúc trước.

      Ngồi xuống, từ từ ăn cháo, bất chợt nâng tầm mắt lên là lại thấy Phùng Mộ Huân vẫn nhìn mình.

      Lúc ăn, Vu Sính Đình vẫn có vẻ sốt ruột. Thấy sắc mặt tốt, liền hỏi: “Sao thế, em thích ăn cái này à?”

      Vu Sính Đình đưa mắt nhìn với vẻ khó hiểu, hơi nhíu mày, gì. Rồi lại cúi đầu ăn hết bát cháo, ăn thêm cả đĩa trứng rán bàn. Đến lúc ăn xong, Phùng Mộ Huân vẫn nhìn , ánh mắt đầy dịu dàng, muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Nhìn ăn từ đầu đến cuối, mới buông đũa, lên tiếng giải thích bằng giọng rất nhàng: “Chuyện của Hứa Diễn Thần, em đừng lo. Phùng Nghị thôi rồi.” Ý là, muốn chuyện của Hứa Diễn Thần làm phiền mình, cũng là gián tiếp cho Vu Sính Đình thấy rất độ lượng. cho rằng, đó là giới hạn của rồi.

      Vu Sính Đình nghe xong liền sựng lại, đứng dậy, vào phòng thay quần áo.

      Thấy Vu Sính Đình vẫn lạnh nhạt với mình, Phùng Mộ Huân cũng để bụng. chủ động lau dọn bàn ăn, rồi vào nhà bếp rửa bát. Xong việc, thấy Vu Sính Đình ngồi sô pha đọc sách, chủ động bước tới: “ xin nghỉ cho đám cưới nên giờ phải về đơn vị, đến lúc phải làm lại, có giúp việc đến lo cơm nước cho em. Hôm nay mình về quân khu thăm bố chuyến.” Theo lẽ thường, ngày đầu tiên sau đám cưới là phải đến nhà bố mẹ. Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Phùng Tranh Hiến cũng nhìn thấy, mà Hứa Diễn Thần còn đuổi theo xe hoa, cho dù ông tận mắt nhìn thấy cũng có người khác kể cho ông nghe.

      Dọc đường , Phùng Mộ Huân chủ động chuyện với , thậm chí còn chẳng cười với lấy lần. Dường như Vu Sính Đình thích ứng được với bầu khí trong xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Xe tiến vào quân khu, đến trước tòa nhà được sơn màu trắng. Lên bậc thang, đợi cảnh vệ mở cửa, hai người cùng nhau bước vào. Lúc này, Phùng Tranh Hiến chuyện với mẹ của Phùng Nghị.

      “Bố.” Phùng Mộ Huân chào tiếng rồi quay sang phía Phùng Mỹ Dao ở bên cạnh: “, cũng ở đây ạ?”

      Phùng Mỹ Dao là mẹ của Phùng Nghị.

      Sớm biết hôm nay họ đến, Phùng Tranh Hiến cười: “Hai đứa đến rồi à?”

      “Bác Phùng…” Vu Sính Đình phát ra mình đổi cách xưng hô, liền vội vàng sửa: “Bố, ạ.”

      tiếng bố này khiến Phùng Tranh Hiến vô cùng vui vẻ, đáp: “Haiz…rốt cuộc cũng gọi bố rồi, lại đây ngồi nào.”

      Phùng Mộ Huân nắm tay Vu Sính Đình, cùng ngồi xuống ghế sô pha. Rồi Phùng Tranh Hiến cười: “Bố còn nhớ, hồi ở đại viện, Sính Đình chỉ cao đến mép bàn.” đến đây, ông đưa tay nâng đến tầm mép bàn, lại tiếp tục : “Thủ trưởng muốn gả Sính Đình cho Mộ Huân nhà mình, bố bảo con gọi bố là bố, con liền khóc òa lên, nhất quyết chịu gọi, còn là con có bố rồi. Thế mà mấy chục năm, cuối cùng cũng được nghe con gọi tiếng bố.”

      Vu Sính Đình xấu hổ cười, gương mặt cũng hơi đỏ lên. Phùng Mộ Huân nghe câu chuyện ấy cũng thấy vui hơn.

      Phùng Mỹ Dao thấy Vu Sính Đình có vẻ gì khác thường, chỉ cười cười với .

      Hai người chuyện với Phùng Tranh Hiến khá lâu, bỗng dưng Phùng Mỹ Dao quay ra với Vu Sính Đình: “Sính Đình, lại đây chút, có lời muốn với cháu.”

      Hai người đến gian phòng ở ngay cạnh, Phùng Mỹ Dao ngồi xuống chiếc sô pha đơn cạnh cửa sổ, chỉ vào chỗ bên cạnh và : “Sính Đình, lại đây ngồi , đừng căng thẳng thế.”

      Dường như Vu Sính Đình đoán được chuyện Phùng Mỹ Dao muốn . về phía trước, im lặng ngồi xuống, chỉ nhìn Phùng Mỹ Dao chứ gì.

      “Sính Đình, với mẹ cháu cũng quen biết lâu rồi, chuyện trước kia của cháu, nhiều nữa, biết cậu bạn trai trước đây của cháu, nhưng bây giờ đó là chuyện quá khứ rồi, nhắc lại. Chuyện ầm ĩ hôm qua, mọi người đều biết cả, người kia có ý gì, chuyện tuy dễ nghe nhưng cũng là vì muốn tốt cho cháu và Mộ Huân. Bây giờ, cháu và Mộ Huân kết hôn rồi, hy vọng cháu có thể toàn tâm toàn ý với nó, vợ chồng hòa thuận mới tốt. Mẹ Mộ Huân mất sớm, từ đó đến giờ nó vẫn tự lập, hai đứa ở với nhau, cháu quan tâm đến nó chút, cũng nên thông cảm cho nó.” Phùng Mỹ Dao là người khôn khéo, vừa liếc mắt là phát ra giữa hai người có gì đó là lạ. Lời của Phùng Mỹ Dao như cú áp đảo tinh thần với Vu Sính Đình, gián tiếp nhắc nên ổn định cuộc sống với Phùng Mộ Huân, tốt nhất đừng nên làm chuyện vô ích.

      Sắc mặt Vu Sính Đình nhợt nhạt đôi phần, để ngăn Phùng Mỹ Dao tiếp, gật đầu cho có lệ.

      Phùng Mỹ Dao có vẻ hài lòng, cũng gật đầu: “Ừ, thấy thái độ của cháu thế này là yên tâm rồi, Mộ Huân đối xử với cháu thế nào, trong lòng cháu cũng rồi đấy. nghe thằng Nghị nhà , chỉ cần là chuyện của nhà cháu, Mộ Huân đều vô cùng để ý. Bí thư Mạt là ai chứ, đến cửa nhà ông ấy còn khó đến ấy.” Lời này của Phùng Mỹ Dao là muốn đến quan hệ gắn bó giữa hai nhà.

      Sao mà Vu Sính Đình nghe ra chứ, yên lặng nghe bà hết, đáp từ.

      Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Phùng Mộ Huân đẩy cửa vào và cười : “, bố cháu bảo cháu vào gọi hai người ra ăn cơm.”

      nghiêng đầu nhìn Vu Sính Đình, thấy có vẻ buồn buồn liền thong thả bước tới, nắm tay rồi hỏi Phùng Mỹ Dao: “Hai người chuyện gì thế ạ?”

      gì, chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc thôi, nhanh nhanh cho trai bế cháu, cháu trai cháu đủ cả mới là viên mãn.”

      Phùng Mộ Huân cười cười, cúi đầu nhìn Vu Sính Đình: “Chuyện này vội, bọn cháu vẫn còn trẻ.”

      Phùng Mỹ Dao cười trêu: “Ầy ầy ầy, thôi , chẳng qua là cháu thích sống thế giới hai người thôi chứ gì.”

      Phùng Mộ Huân nhiều, Phùng Mỹ Dao cũng coi như hiểu. Vừa vào cửa, Phùng Mộ Huân xóa bầu khí gượng gạo.

      Cùng Phùng Tranh Hiến và Phùng Mỹ Dao ăn cơm xong, Phùng Mộ Huân lái xe đưa Vu Sính Đình rời khỏi quân khu.

      xe, Phùng Mộ Huân chuyện, đến lúc đỗ đèn đỏ ở ngã tư, dừng xe, chậm rãi : “Chuyện vừa , em đừng để bụng. Sau này chỉ cần có , ai gì được em cả.” Giọng điệu vô cùng điềm tĩnh.

      Vu Sính Đình chợt đưa mắt nhìn , mở miệng hỏi vặn lại: “Sao biết với em chuyện gì?”

      Thấy Vu Sính Đình cuối cùng cũng chịu chuyện, Phùng Mộ Huân nắm chặt vô lăng, nhàng : “Từ phòng ra, sắc mặt em vẫn tốt.”

      ***

      Về đến nhà, Phùng Mộ Huân vào phòng làm việc, hai người vẫn có nhiều trao đổi. Cuộc sống hôn nhân chẳng những thắm thiết mặn nồng mà còn có đôi phần lạnh nhạt, xa cách.

      Vu Sính Đình vẫn trong kì nghỉ, tuần sau mới phải làm, rảnh rỗi nên định hẹn Tiền Bội Bội dạo phố. Đột nhiên điện thoại bàn trang điểm rung lên, nhìn thấy dãy số lạ, nghi hoặc nhận: “A lô?”

      đây.” Hứa Diễn Thần gọi điện tới.

      Vu Sính Đình vừa nghe thấy giọng Hứa Diễn Thần, bàn tay lại bất giác run run, gần như là vô thức hỏi: “Diễn Thần, sao chứ?”

      sao.”

      Vu Sính Đình như thoáng nghe thấy Hứa Diễn Thần khẽ cười.

      Dừng lại chốc lát, Hứa Diễn Thần : “Đình Đình, mai và Ngụy Tử cùng Thâm Quyến. Chuyến bay lúc mười rưỡi, em có thể gặp lần cuối cùng trước khi ?”

      Thấy Vu Sính Đình trả lời, Hứa Diễn Thần lại : “Đình Đình…có thể ? Coi như là tiễn bạn thôi.” ta ngừng vài giây, rồi lại bằng giọng buồn buồn: “Lần này , biết còn được gặp lại em . Đây là lần cuối cùng rồi…”

      Vu Sính Đình hít hơi sâu, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa khó tả.

      Hứa Diễn Thần đến mức này rồi cũng có lý do từ chối.

      Trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được.”
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41
      Sau khi nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình liền ra ngoài dạo phố.

      Trong nhà hàng, Tiền Bội Bội thấy có vẻ thấp thỏm liền dò hỏi: “Nhìn sắc mặt cậu tốt cho lắm, đừng nhé, hôm qua Hứa Diễn Thần đến quấy rối đám cưới của hai cậu, chẳng lẽ vì chuyện này mà cãi nhau?”

      “Cãi nhau, lúc tối về có cãi nhau trận.” đến đây, Vu Sính Đình gạt bỏ hình ảnh tối qua, hít sâu hơi, gương mặt thoáng buồn.

      Tiền Bội Bội tức giận : “Mình cũng quá là ghét Hứa Diễn Thần, nhưng mà hôm qua đúng là bị điên nặng rồi, dám chạy đến phá đám lễ cưới của cậu, cứ cho là cam lòng cũng cần phải thế chứ. Tớ mà là chồng cậu khinh địch thế đâu!” Tiền Bội Bội vốn là người thẳng tính, lại biết chuyện xảy ra nên chỉ định an ủi Vu Sính Đình. Nghe xong, Vu Sính Đình lắc đầu thở dài: “Có số chuyện cậu đâu. Thôi, chuyện này hai câu chẳng thể phân ai đúng ai sai được.”

      Lúc Vu Sính Đình về đến nhà là hơn năm giờ chiều, Phùng Mộ Huân còn trong phòng làm việc duyệt tài liệu. Trước đây, chỉ cần có thời gian hoặc vừa kết thúc huấn luyện, Phùng Mộ Huân đều ở chỗ Phùng Nghị và Từ Tố. Hôm nay nghĩ có Vu Sính Đình ở nhà, gạt bỏ hết những hoạt động tụ tập với hội Phùng Nghị.

      Hai người yên lặng ăn tối, xong xuôi, Vu Sính Đình chủ động lấy khăn lau khô bàn, còn Phùng Mộ Huân vào phòng bếp rửa bát. Tối nay, hai người dường như có ăn ý đặc biệt. Thân mình cao lớn của Phùng Mộ Huân mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, còn đeo theo cái tạp dề, hoàn toàn khác so với dáng vẻ hùng dũng lúc mặc quân phục.

      Vu Sính Đình đứng giữa phòng khách, nghiêng người nhìn bóng dáng ảnh, khóe miệng lại bất giác nhoẻn cười.

      Qua giờ cơm tối, Vu Sính Đình ngồi xem tivi mình. Từ phòng làm việc xuống, Phùng Mộ Huân nhìn thấy dựa vào salon bằng cái dáng thục nữ, nhíu mày, nhưng gì mà cất bước vào phòng bếp pha cho cốc sữa nóng, đưa ra trước mặt , “Uống cốc sữa .”

      Vu Sính Đình mím chặt môi, chợt nghiêng đầu đưa mắt nhìn . Người đàn ông trước mặt, nghiêm nghị đưa cốc sữa đến bên miệng , nhìn dáng vẻ này đúng là phải uống rồi.

      biết, mọi việc làm hôm nay đều là để lấy lòng . Những chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người đều tránh né. Dù Phùng Mộ Huân hạ giọng xin lỗi , nhưng biểu của đều cho thấy, chủ động làm hòa.

      Vu Sính Đình đón lấy cốc sữa trong tay , uống hơi hết sạch, ngẩng đầu trả lại cái cốc cho , “Cảm ơn .”. xong, lại tiếp tục xem tivi.

      Phùng Mộ Huân gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt thâm trầm, có vẻ rất bất ngờ vì hành động ấy của . cảm thấy, hẳn là lạnh nhạt với . im lặng vòng qua salon, đến gần , đột nhiên cúi đầu xuống, đưa ngón tay cái lau vệt sữa dính bên mép .

      Ngón tay nhàng lướt qua khóe môi khiến cảm giác tê dại lạ thường.

      Đến lúc Vu Sính Đình có phản ứng, ngón tay Phùng Mộ Huân dời rồi, còn kịp cúi đầu mà. ngồi dịch về góc ghế, sắc mặt thoáng đỏ. Hẳn là lâu thấy cử chỉ dịu dàng như vậy của Phùng Mộ Huân, có chút tự nhiên.

      Thậm chí còn cảm thấy, bầu khí này có phần quái dị.

      Phùng Mộ Huân nhìn động tác đó của , yết hầu thoáng động, ánh mắt trở nên phức tạp. Bởi ngay lúc này, rất muốn hôn .

      lát sau, giọng : “Đừng xem tivi muộn quá, lên tầng ngủ sớm .”

      Vu Sính Đình gật đầu: “Ừm, cũng thế.”

      ***

      Ngày hôm sau, sáng sớm. Vu Sính Đình rửa mặt xong liền chọn bừa bộ quần áo, rồi xách túi xuống dưới nhà.

      Đêm qua ngủ rất ngon. Vu Sính Đình nhớ là phải dậy sớm chút, nhưng nhìn đồng hồ, gần tám giờ, giờ này mà tự lái xe đến sân bay e là muộn mất. ngẫm nghĩ, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm thôi.

      xuống cầu thang, vào phòng khách, lại nhìn thấy Phùng Mộ Huân tất bật trong bếp.

      Vu Sính Đình thể tin được, nhưng lại bình tĩnh hỏi: “ dậy sớm thế?”

      Phùng Mộ Huân cười cười, đặt bát cháo lên bàn, “Giờ này đối với chẳng còn sớm sủa gì nữa.” Bình thường lúc huấn luyện, đều phải dậy vào lúc bốn giờ sáng.

      Thấy cầm túi xách, Phùng Mộ Huân tự nhiên hỏi: “Giờ em phải ra ngoài à?”

      “Ừm.” Vu Sính Đình gật đầu, thần sắc thoáng chút bối rối, sau đó lại quay lại thêm câu với Phùng Mộ Huân, “Em về ngay thôi.” giấu chuyện gặp Hứa Diễn Thần, sợ mình thẳng thắn với Phùng Mộ Huân lại nhận được kết quả là trận cãi cọ.

      Ăn hết bát cháo, Vu Sính Đình mới . Phùng Mộ Huân tới bên cửa sổ, vén tấm rèm màu tối lên, nhìn Vu Sính Đình hối hả chạy ra ngoài đôi giày cao gót. Điều khiến nghi ngờ là, hôm nay tự lái xe, chắc là ngồi tàu điện ngầm.

      ra, từ thần sắc bối rối của có thể đoán được muốn làm gì. Cuối cùng, Phùng Mộ Huân dựa vào cửa sổ cười lạnh, lại lấy di động ra, trầm mặt gọi cho Phùng Nghị.

      Lúc Vu Sính Đình đến sân bay, Ngụy Tử đứng mình ở chỗ trống và vẫy tay với , bên cạnh là Hứa Diễn Thần và Quan Hân Nhiên.

      cười, chạy về phía Ngụy Tử.

      Hứa Diễn Thần nghiêng đầu, nhìn bằng ánh mắt phức tạp: “Đến rồi à.”

      “Vâng.”

      Thấy gật đầu, đột nhiên Hứa Diễn Thần cười ha hả: “ cứ nghĩ hôm nay em đến.”

      muốn chuyện cũ với Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình cúi đầu : “Hai bảo trọng nhé, ở đó phải chăm sóc cho nhau.”

      Ngụy Tử bước tới, vỗ vai : “Yên tâm, hai đại lão gia đây đương nhiên có thể tự lo cho mình. biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại .”

      Vu Sính Đình che miệng cười, “ lắm điều .” đến đây, hình như nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, bên cạnh còn có thằng bé. Người đàn ông kia rất giống Vu Hàn Sinh, bố , khiến bất giác kiễng mũi chân nhìn theo vài lần.

      Ngụy Tử cốc đầu , “Nhìn gì đấy?”

      Vu Sính Đình hẩy tay ta, liếc mắt : “ có gì.”

      Về phần Quan Hân Nhiên, hai mắt nàng đỏ hoe, ôm Ngụy Tử khóc lúc lâu rồi lại nhìn về phía Hứa Diễn Thần.

      Vậy mà Hứa Diễn Thần vẫn quay , nhìn ta.

      Sau khi chào tạm biệt, Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử chuẩn bị vào làm thủ tục. đứng ở đại sảnh, nhìn bóng lưng Hứa Diễn Thần từ từ biến mất, lại cười cười vẻ khó hiểu, cuối cùng cúi đầu thở hơi dài, trong lòng đột nhiên nhõm rất nhiều.

      Cuối cùng, tự dặn mình, ra có số việc có thể nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.

      Lúc này, có người chứng kiến cảnh tượng này, liền lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Phùng Mộ Huân.

      ***

      Tạm biệt Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử, Quan Hân Nhiên chủ động muốn đưa về, thuận đường đưa đến xem chỗ. Vu Sính Đình cũng từ chối.

      Quan Hân Nhiên lái xe đưa đến khu Tứ Hoàn quen thuộc, đó là khu mà Hứa Diễn Thần mua nhà lúc trước.

      chiếc xe bám theo Quan Hân Nhiên từ sân bay về đến Tứ Hoàn, nhìn Vu Sính Đình và Quan Hân Nhiên lên tầng, người lái xe lấy điện thoại ra báo cáo với Phùng Mộ Huân.

      Nghe xong, Phùng Mộ Huân im lặng lát rồi mới lên tiếng dặn dò: “Ừ, được rồi, cậu cứ chờ ở đó lúc, đợi ấy xuống đưa ấy về, cứ là tôi dặn.”

      Ra khỏi thang máy, Quan Hân Nhiên móc chìa khóa ra mở cửa căn hộ. Hai người bước vào trong, căn phòng vẫn như trước, chỉ là có thêm vật dụng sinh hoạt. Quan Hân Nhiên nhìn quanh bốn phía, chợt : “Bất ngờ vì tôi đưa chị đến đây đúng ? Đây là nhiệm vụ Thần giao cho tôi, ấy căn hộ này từng được thiết kế theo ý chị, đáng tiếc đến cuối cùng… Thần có ý khác đâu, khoản nợ trả xong rồi, ấy chuộc nhà về rồi đây, cũng sang tên chị rồi, ấy muốn nợ chị cái gì cả, căn hộ này chị muốn cho thuê hay bán cũng được, ấy xen vào.”

      đợi Vu Sính Đình từ chối, Quan Hân Nhiên liền cười: “Chị biết , lúc đầu tư, tôi cũng kéo cả bố tôi vào, cuối cùng công ty rơi vào tình hình nguy cấp, Thần với Ngụy Tử chạy đôn chạy đáo liên hệ với khách hàng cũ, còn tìm thêm khách hàng mới, lúc đó cơ bản là khôi phục được công ty rồi. ngờ, đến cuối cùng, Phùng Mộ Huân lại khiến cho tâm huyết của ấy sụp đổ trong nháy mắt, ta quá tàn nhẫn, chỉ cậy vào quyền lực, từ thủ đoạn. Điều khiến tôi khó hiểu hơn là, tại sao chị biết rồi mà vẫn cưới ta như có gì vậy, , tôi còn cảm thấy đáng thay cho Thần. Chị có thể cho tôi biết, lúc đó chị nghĩ thế nào ? Đúng là có mới quên cũ.”

      Vu Sính Đình nghe lời chỉ trích của Quan Hân Nhiên nhưng lên tiếng đáp lại. ngờ, giữa họ có mấy tầng ngăn trở, mà đều do Phùng Mộ Huân dựng lên.

      Sắc mặt Vu Sính Đình trầm xuống, suy tư trong chốc lát rồi về phía trước vài bước, nhìn Quan Hân Nhiên và : “Chồng tôi làm ra chuyện này với công ty quả ấy sai, tôi cũng chuyện với ấy. Tôi phải là muốn giải thích gì thay ấy, chuyện cũng xảy ra rồi, tôi bất lực, huống hồ tôi với Phùng Mộ Huân kết hôn rồi, tôi cảm thấy mình nên vì tình cảm cũ mà cãi nhau với ấy, vãn hồi được gì cả, mà còn ảnh hưởng đến người nhà và gia đình tôi, cho dù có cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Quan Hân Nhiên gật gù cười cười với , giọng là trào phúng hay bất đắc dĩ: “Được, chị biết lấy đại cục làm trọng, lúc nào cũng hộ cho chồng mình, luôn luôn dựa lập trường của chị. Phải rồi, giấy chứng nhận sở hữu ở trong ngăn kéo, cả chìa khóa nữa, chị tự mà xem, có muốn nhận căn hộ này hay là chuyện của chị, tôi nhắn lại ý của Thần rồi.”

      Vu Sính Đình vào căn phòng bên cạnh, nhìn thấy bàn có khung ảnh, bên trong là bức ảnh chụp từ thời đại học. Trong ảnh, rất thuần khiết, mặc chiếc áo gió màu vàng, cùng với chiếc quần jean ống rộng, thần thái như vậy lại khiến nhịn được cười.

      mở ngăn kéo ra, bên trong có thư họ viết cho nhau lúc học đại học, còn có ảnh chụp chung của hai người.

      Trong chốc lát, sờ sờ lên khung ảnh, lại mở phong thư ố vàng. Đây đều là thư và Hứa Diễn Thần viết cho nhau, lúc đó ta thực tập tại Thiên Tân, hai người thường xuyên thư từ qua lại.

      Bỗng nhiên, Vu Sính Đình bật cười. Dường như tất cả chuyện cũ cùng ùa về, bất giác, thấy hai mắt mình cay cay, mở to mắt kìm chế tâm trạng. Đặt thư xuống, cầm khung ảnh bàn, nhìn nụ cười tươi tắn của mình trong ảnh, sau đó quay ra với Quan Hân Nhiên: “Tôi về trước đây, tôi cần căn hộ này, cứ để yên đây . Còn nữa, với Hứa Diễn Thần, ấy hề nợ gì tôi cả, thế nên cần phải làm thế này.”

      xong, Vu Sính Đình xoay người, ngoảnh đầu, bước ra khỏi căn hộ.

      Quan Hân Nhiên bất đắc dĩ buông tay, thấy Vu Sính Đình ra cửa, ta cũng mau chóng đuổi theo.

      Hai người cùng ấn nút thang máy, xuống tầng, Quan Hân Nhiên còn định đưa Vu Sính Đình đoạn.

      Đúng lúc này, chiếc Mercedes Benz đen đỗ trước mặt hai người.

      Người đàn ông xa lạ bước xuống, vòng qua phía bên kia xe, mở cửa xe và lễ phép với Vu Sính Đình: “Phu nhân, Phùng tiên sinh bảo tôi tới đón về.”
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42
      Vu Sính Đình nghi hoặc nhìn viên tài xế trước mặt, ngỡ ngàng đến nỗi được câu nào. ngờ Phùng Mộ Huân lại sai người theo dõi mình, còn chờ chuyện với Quan Hân Nhiên xong, đợi xuống lầu rồi đón về.

      Im lặng lúc, thấy Quan Hân Nhiên cũng có vẻ ngạc nhiên, muốn làm mất mặt Phùng Mộ Huân nên giải thích với Quan Hân Nhiên, “Xin lỗi nhé, tôi vừa nhắn tin cho chồng tôi là tôi ở đây, ngờ ấy lại cử tài xế đến . Vậy tôi về trước đây, tạm biệt.”

      với Quan Hân Nhiên xong, Vu Sính Đình lên xe, dựa vào ghế ngồi rồi lạnh lùng chất vấn người lái xe: “Rốt cuộc là Phùng Nghị hay Phùng Mộ Huân sai theo dõi tôi?”

      Người tài xế bình tĩnh giải thích: “Phùng tiên sinh cũng chỉ là lo cho thôi.”

      Vu Sính Đình cười lạnh tiếng, bất đắc dĩ xua tay: “Thôi, dù sao cũng thế cả thôi.”

      Hai hôm nay Phùng Mộ Huân chủ động làm hòa, quan hệ giữa tốt hơn, cũng phải người biết tốt xấu, muốn làm mất thể diện.

      Đến giờ Vu Sính Đình lại phát ra, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu khiến rất mệt mỏi. Thậm chí còn thuyết phục chính mình, chuyện của Hứa Diễn Thần thể hoàn toàn đổ cho Phùng Mộ Huân được, bởi chuyện cũng xảy ra rồi, nhưng Phùng Mộ Huân làm nhiều việc khiến khó có thể chấp nhận được.

      Về đến nhà, Phùng Mộ Huân ở luôn trong phòng làm việc sửa tài liệu. Vu Sính Đình gõ cửa cái rồi đẩy cửa phòng ra.

      Dường như Phùng Mộ Huân chờ , bình tĩnh đặt tập tài liệu xuống, ngón tay gõ bàn, vẻ mặt ôn hòa: “Về rồi à?”

      Vu Sính Đình vừa mở miệng chất vấn: “ theo dõi tôi?”

      Phùng Mộ Huân thong dong kéo ngăn bàn lại, “ thấy em có vẻ bối rối mà cũng lái xe , nên bảo cậu ta tiện đường đón em.”

      “Đón tôi? Phùng Mộ Huân, ràng là bảo ta theo dõi tôi. Từ sân bay về đến Tứ Hoàn, thế có mệt ? Tôi chỉ tiễn người bạn thôi, vậy mà phải sai người theo dõi tôi, có phải sau này tôi làm rồi cho người giám sát hai tư hai tư? Chúng ta kết hôn rồi, tôi có thể phản bội chạy theo người khác à?”

      Phùng Mộ Huân cảm nhận được tức giận của , vẻ lạnh nhạt mặt vẫn chưa tan, mỉm cười, kiên nhẫn : “Điểm Điểm, đó là giới hạn của rồi, có biết nếu phát ra em và Hứa Diễn Thần hoặc bạn bè cậu ta còn qua lại, làm gì ?”

      tới đây, khẽ cười với , có điều, nụ cười này lại khiến Vu Sính Đình rợn tóc gáy, “Đáng tiếc, cậu ta còn cơ hội rồi. Cậu ta cũng khá đấy, trước khi còn quên gọi em đến chỗ ở cũ, cho em hoài niệm kỉ niệm sáu năm trước. Căn hộ đó là tâm huyết của hai người trong sáu năm phải ? ngăn cản em , trái lại, còn cho em đủ thời gian, chờ em xuống lầu rồi mới để tài xế đưa em về. Chẳng lẽ thế cũng là sai?”

      ra chuyện gì cũng biết, biết đó là nhà Hứa Diễn Thần mua.” đến đây, gật đầu lẩm bẩm, “Đáng ra tôi nên biết, muốn đối phó với ấy nên tìm hiểu về ấy từ lâu rồi. Chuyện Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử Thâm Quyến lần này, chắc cũng là do làm nhỉ?”

      Phùng Mộ Huân gì, phủ nhận. Đột nhiên, đưa mắt nhìn , giải thích: “Đây coi như là bồi thường cho cậu ta, thừa nhận chuyện công ty cậu ta thua lỗ là do làm, nhưng thể phủ nhận là cậu ta rất có tài, đến đó có thể phát triển hơn. Vẹn cả đôi đường.” cảm thấy như vậy là thích hợp nhất, để Hứa Diễn Thần và bạn bè ta ra xa, như vậy bị làm phiền nữa.

      “Phùng Mộ Huân, chẳng lẽ thấy là đến giờ tôi vẫn áy náy với ấy sao? Lúc trước là do tôi và ấy nhau nên mới làm cho ấy thảm như bây giờ, nhất định phải khiến tôi dằn vặt mới cam tâm sao? Hồi đó, nếu tôi đánh rơi bản thiết kế của ấy xe , làm thế nào mà để Phùng Nghị liên hệ với ấy được, đào cho ấy cái hố sâu hoắm, thậm chí còn ba lần bảy lượt gài bẫy ấy? có biết là lúc Quan Hân Nhiên chỉ trích tôi, tôi phản bác nổi câu nào ? Lần này tôi tiễn ấy đơn giản là từ áy náy, có ý khác.”

      Phùng Mộ Huân nghe , sắc mặt liền trầm xuống, cuối cùng, dựa vào thành ghế, giọng điệu hờ hững: “Em phải thấy áy náy với cậu ta, có chuyện gì đều là do làm.”

      Lời Vu Sính Đình định vừa ra đến cửa miệng lại đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm và hỏi vặn lại: “Hơn nữa, em có dám là ngoài tiễn cậu ta, em có cảm tình khác ?”

      nhìn , đôi mắt sáng rực thu hết những thay đổi nhất của .

      Thấy trả lời, lòng Phùng Mộ Huân như bị đâm nhát hung hãn, tóm lấy hai vai , cúi đầu hôn cách mãnh liệt, nụ hôn sâu, mang theo ham muốn chiếm hữu như thể định rút cạn hơi thở của vậy.

      Rời khỏi môi , lạnh lùng đến gần , hơi thở nguy hiểm tràn ra. Vu Sính Đình né tránh nhưng lại bị ghìm chặt thắt lưng, ép phải nhìn mình. cúi đầu hôn lên trán , đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của rồi giọng : “Lần nào cũng cãi nhau với vì Hứa Diễn Thần, là chồng em, như vậy là quá bao dung với em rồi, em nên nghe , đừng cố chọc giận an, muốn nghe thấy ba chữ Hứa Diễn Thần nữa.”

      xong, buông ra, lầm lì ra khỏi phòng.

      ***

      Thời gian nghỉ phép hết, Phùng Mộ Huân về đơn vị sớm ngày, Vu Sính Đình cũng bắt đầu chính thức làm lại. Ngoài sếp lớn ra người đồng nghiệp nào của biết lý do xin nghỉ phép. Bởi Liêu Hải Lâm từng cầu rêu rao phô trương chuyện kết hôn với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình báo cho đồng nghiệp biết, nên lần này quay lại cũng muốn chuyện mình kết hôn.

      Cứ vậy mà nửa tháng trôi qua, lâu ngày gặp Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình dường như quen với cuộc sống như vậy.

      Tranh thủ lúc tan làm, Liêu Hải Lâm đến khu biệt thự đưa canh cho , nhìn uống hết bát canh mới yên tâm.

      Liêu Hải Lâm mang cặp lồng đựng canh vào bếp rửa, rồi lại bỏ những đồ ăn Vu Sính Đình thích vào tủ lạnh, sau đó dặn dò: “Giúp việc ở đây làm sao mà biết được sở thích của con. Con đấy, tám chín phần là tùy tiện, nhìn con gầy hẳn mà xem, mẹ lo đấy nhé, gần đây lại chẳng hay về nhà gì cả. Đúng là con gả như bát nước đổ, cứ để mẹ phải trách.”

      Vu Sính Đình nghe mà dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ gì thế.”

      “Điểm Điểm, con cho mẹ biết, lần trước Hứa Diễn Thần đến làm loạn, con có cãi nhau với Mộ Huân ?”

      Vu Sính Đình gần như lắc đầu luôn mà cần nghĩ, “ ạ.”

      Liêu Hải Lâm nhìn chớp mắt: “Con đừng có giấu mẹ.”

      muốn Liêu Hải Lâm lo lắng, Vu Sính Đình liền kéo tay bà, nửa nửa đùa : “ mà, ấy rất tốt với con, chỉ là sau đấy có lạnh nhạt chút, nhưng cũng có gì, rồi bọn con về quân khu thăm bố chồng, ấy có kéo con vào phòng hỏi chuyện hôm đám cưới, ấy còn đỡ cho con ý chứ.”

      Liêu Hải Lâm nghe thấy vậy mới yên tâm gật đầu: “Hai đứa yên ổn là tốt rồi. Chỉ cần con và Mộ Huân có vấn đề gì lớn, mẹ với bố con yên tâm rồi.”

      Lúc này, nhắc tới Vu Hàn Sinh, Vu Sính Đình lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở sân bay hôm đó, liền hoài nghi hỏi: “Mẹ, dạo này bố có hay công tác hay đâu ?”

      , bố con vẫn về nhà đúng giờ mà. Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”

      thu hồi ánh mắt bất an lại, hậm hực : “ có gì ạ, con chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

      ***

      Gần đây, thời gian Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình ở bên nhau nhiều. Cùng sống dưới mái nhà, nhưng ngày gặp nhau được mấy lần, sáng sớm thức dậy gặp, tối vẫn ngủ riêng phòng. Phùng Mộ Huân vẫn dậy từ năm giờ theo thói quen, đôi khi ngủ lại đơn vị, lúc về nhà cũng là đêm khuya, Vu Sính Đình ngủ từ lâu rồi.

      Tối nay Phùng Mộ Huân cố gắng về sớm, nhưng chưa kịp gặp Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Từ Tố, Phùng Nghị xảy ra chuyện.

      vừa tới phòng bao riêng thấy Phùng Nghị linh tinh, chắc do say rượu: “Mẹ em cho em với ấy nhau, em cứ thích ấy đấy, em thích cái miệng độc địa của ấy, cái tính ngang bướng, phải, chỗ nào cũng thích. Người mẫu làm sao, người ta có vóc dáng đẹp, tư cách đứng đắn, có gì được? Sao ấy lại là người đứng đắn được chứ, còn chưa kể công ty Kình Kỷ kia là của trai ấy nhé, bọn họ dám dựa vào cái gì mà quản em?”

      Phùng Mộ Huân nghe ta lẩm bẩm hết câu rồi mới bình tĩnh giật chai rượu lại. Qua Từ Tố mới biết, Phùng Nghị và Tiền Bội Bội mới chia tay. Người nhà cực lực phản đối họ đành, Phùng Nghị mới cãi vài câu bị bố ta cho thôi chức.

      “Phùng Nghị, đôi khi ỷ vào tính tình mà làm loạn được, rồi người chịu khổ vẫn là cậu thôi, cũng chỉ vì lo cho cậu thôi mà.” Phùng Mộ Huân muốn cho ta biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, để ta nắm được quyền khống chế trong tay rồi chuyện khác tính sau.

      Vậy mà Phùng Nghị nghe xong liền lảo đảo đứng dậy, chỉ vào , khẩu khí kiêng dè: “Thôi , , vấn đề của còn chưa giải quyết nổi mà lại còn quản chuyện của em. Em cho nghe, , dễ nghe là kẻ si tình, còn khó nghe ý, thằng điên. Tự dưng lao đầu vào ván cược, kể cả có kết hôn được rồi vẫn cứ lỗ, hao tổn tâm sức để cưới về người mình, còn biết nghe lời. Mà lại còn giữ người ta như bảo bối ý, người ta xoay vòng vòng cũng đành chịu thôi, nhìn bây giờ xem có bị ngược đến phát điên rồi . bị ta ngược đến phát điên rồi, thế mà còn lôi bọn em cùng điên theo ! Em hiểu, người đó có gì tốt cơ chứ, so với ta còn ối người đẹp hơn nhiều. Suy cho cùng, ta đùa giỡn , biết chưa!”

      Phùng Nghị còn chưa dứt lời khiến Phùng Mộ Huân nổi giận. Từ lúc kết hôn đến giờ, và Vu Sính Đình vẫn còn chiến tranh lạnh, tâm trạng vốn tồi tệ rồi. Về đơn vị, tâm trạng thoải mái nên hạ lệnh rất độc với mấy lính trong giờ huấn luyện, hằng ngày sớm về muộn, thời gian ở chung với cũng có, giờ nghe Phùng Nghị vậy liền tung cước đạp Phùng Nghị phát. “Phịch!”- tiếng, Phùng Nghị quỳ rạp xuống đất, lại xông lên quặt hai tay ta ra sau lưng.

      Phùng Nghị càng giãy giụa, Phùng Mộ Huân càng siết chặt tay, cho tới khi có tiếng khấc cái, Phùng Nghị gào thét lên: “Ai ôi, , em sai rồi được chưa?”

      Từ Tố đứng bên cạnh hề lại gần khuyên can. Thân thủ của Phùng Mộ Huân vốn có tiếng lợi hại trong số mấy em họ, bình thường tính tình trầm ổn nên ít khi nổi giận, hôm nay nổ cơn thịnh nộ như vậy, ta đành trơ mắt nhìn chứ dám khuyên gì.

      Đợi Phùng Nghị í éo xin tha, Phùng Mộ Huân mới buông tay, tóm cổ áo ta và cảnh cáo: “ ấy là vợ tôi, cũng là chị dâu cậu, cậu mà còn ấy như vậy đừng gọi tôi là !”
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43
      Hôm nay, Vu Sính Đình phải đến quầy đá quý ở trung tâm thương mại để bàn công việc với giám đốc kinh doanh, lại xem xét mấy sản phẩm mới bày trong tủ rồi mới .

      thang máy xuống tầng hai, xuyên qua cánh cửa kính, hình như lại nhìn thấy bóng dáng Vu Hàn Sinh, còn cả thằng bé ở bên cạnh như hôm thấy ở sân bay.

      Vu Hàn Sinh cầm ba lô hộ thằng bé, còn như hỏi nó muốn mua gì, có vẻ là định mua đồ chơi hoặc đồ dùng học tập cho nó. Vu Sính Đình chứng kiến cảnh này vẫn chưa hoài nghi nhiều, cẩn thận đứng quan sát từ xa.

      Thanh toán xong, Vu Hàn Sinh dắt tay thằng bé xuống tầng dưới, cũng bám theo ra tới tận bãi đỗ xe.

      Vu Hàn Sinh mở cửa xe, cùng thằng bé kia lên chiếc Audi màu đen, Vu Sính Đình cũng bám theo nữa. Điều khiến nghi hoặc là, chiếc xe đó phải là xe của Vu Hàn Sinh, tài xế cũng phải người mọi khi.

      Trong đầu vẫn quẩn quanh hình ảnh thằng bé đó. Nhìn qua thằng bé khoảng mười hai mười ba tuổi, nếu là con của người quen, thể nào mà lại chưa từng gặp. Cả ngày vẫn nghĩ về chuyện này, từ lần tình cờ gặp ở sân bay, đến khi tận mắt chứng kiến họ dạo trong trung tâm thương mại, thể khiến nghi ngờ. lại sợ mình hiểu lầm, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải gặp Vu Hàn Sinh hỏi chân tướng.

      Ngày hôm sau dạo phố với Tiền Bội Bội, bỗng dưng Tiền Bội Bội đề cập đến chuyện chia tay với Phùng Nghị.

      chia tay rồi ư? Dù gì hai cậu cũng được hơn năm rồi mà.”

      Tiền Bội Bội cười lạnh tiếng, nghiến răng cắt miếng bít tết đĩa, “Hơn năm là gì, hợp ở bên nhau, hợp giải tán, dù sao cũng kết hôn mà. Nam nữ đương, chuyện này là bình thường, cậu nghĩ là ai cũng cố chấp như cậu chắc.”

      Thấy nàng nhắc đến mình, Vu Sính Đình liếc xéo cái, “Cậu có thể đừng lúc nào cũng lôi tớ ra được ?”

      Tiền Bội Bội tức giận : “Được thôi. Người như Phùng Nghị hợp để đương lâu dàu, trước đây ta cũng rất lăng nhăng, tớ biết thừa, mà cho mọi người nhé, là tớ đá ta, nhà ta còn dám khinh tớ cơ đấy. Tớ còn khinh thường nhà họ hơn!” xong, Tiền Bội Bội hậm hực uống hơi hết ly rượu vang đỏ.

      Trút bực xong, Tiền Bội Bội lại nhớ ra chuyện phiền não mà gần đây Vu Sính Đình kể với mình liền hỏi: “Cậu dạo này tâm trạng cậu tốt, rốt cuộc là vì sao thế?”

      Nghe Tiền Bội Bội nhắc đến, Vu Sính Đình lại nghĩ tới hôm bàn công chuyện ở trung tâm mua sắm và chứng kiến Vu Hàn Sinh dắt tay thằng bé ấy dạo. cảm thấy trước khi mọi chuyện còn chưa ràng vẫn nên với Tiền Bội Bội, ngộ nhỡ đó là hiểu lầm sao. đặt dao dĩa trong tay xuống, vẻ mặt buồn bã, lại thở dài: “ biết nữa, cứ cảm giác nặng nề làm sao ý, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.”

      “Cậu đúng là lo bò trắng răng, có chuyện gì vui cứ tâm với chồng ý, chừng áy có thể khơi thông hộ cậu. Nếu liên quan đến công việc cần phải , đàn ông căn bản cũng thấy phiền vì chuyện này.”

      Vu Sính Đình nghe ý kiến của Tiền Bội Bội, ngượng ngùng cười rồi cũng tiếp tục đề tài nữa.

      ***

      Trong quân khu, Phùng Mộ Huân vừa họp với các vị lãnh đạo liền về phòng làm việc sửa lại danh sách thành viên xuất sắc, sau đó định về nhà nghỉ ngơi.

      Gần đây trong quân đoàn lại bắt đầu đợt huấn luyện mới, bởi lâu nữa là lượt diễn tập giữa các quân khu. Suốt thời gian này, hết phải giám sát tập luyện, giảng dạy chiến lược tập, rồi lại kiểm tra vũ khí, lúc nào hết việc. Sau hội nghị triển khai kế hoạch huấn luyện quân là đến giai đoạn bố trí huấn luyện, cả quân khu bắt đầu guồng quay cho đợt diễn tập. Đây là lần diễn tập được lãnh đạo quân khu vô cùng xem trọng.

      Chính ủy đẩy cửa vào, thấy thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Mộ Huân, hay đêm nay ở lại đơn vị . Mai cậu có đến kịp được ?”

      Phùng Mộ Huân trả lời: “Được.”

      Chính ủy thấy sắc mặt là lạ liền trêu ghẹo: “Sao thế, nhớ bà xã hả? Gì cậu cũng cưới được hơn hai tháng rồi, đáng lẽ phải qua cái giai đoạn hừng hực ý rồi chứ? Tôi nghĩ sáng mai quân đoàn mình phải tập thực chiến ở núi, cậu là giám sát, ở lại đây tiện hơn.”

      Phùng Mộ Huân để ý đến ta, thản nhiên : “Đêm nay em phải về chuyến.” xong, đặt thứ gì đó trong tay xuống, móc bao thuốc lá ra, hút điếu, sắc mặt nghiêm nghị. vài ngày rồi về, hơn nửa nguyên nhân là do giận dỗi, thấy cứ xa cách với mình, nghĩ về hơn. Nhưng trước khi kết hôn từng hứa với , cố gắng về nhà đúng giờ, giờ khác trước rồi.

      Có đôi khi chạm mặt, Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình lại như người xa lạ vậy.

      Phùng Mộ Huân có cảm thấy, muốn đợi để gặp càng mặt dày sấn tới. Từ lúc cưới đến giờ, dù là thế, vẫn dỗ dành . nghĩ cứ vậy cũng tốt, nếu nghĩ thể xa được.

      Chính ủy thấy sắc mặt ảm đạm liền dò hỏi: “Nhìn cậu thế này, có phải là cuộc sống hôn nhân hài hòa ?”

      Phùng Mộ Huân nghiêm nghị liếc ta cái, khiến chính ủy cười khan mấy tiếng.

      Gần đây, tâm trạng Phùng Mộ Huân chẳng hề được thả lỏng. biết tự nguyện cưới , cuộc hôn nhân này chẳng qua là do tỉ mỉ sắp xếp rồi lừa về, thế nên đến khi biết , mới ép vào khuôn khổ.

      Nhưng thể. Lúc đầu có thể đoán được, sau khi biết , dù thể tiếp tục với Hứa Diễn Thần cũng chọn . Trong lòng bài xích , sợ , cảm thấy biết lý lẽ, cũng biết. muốn phân phòng ngủ, chiều , dù sao danh nghĩa họ cũng là vợ chồng rồi, chỉ có điều là trong cuộc sống thể dung hòa được cho nhau.

      làm nhiều việc là vì hy vọng có thể toàn tâm toàn ý với mình.

      Mười giờ đêm Phùng Mộ Huân mới về đến nhà. Vào cửa, nhàng lên tầng tắm, mỗi phòng đều có nhà về sinh và phòng tắm riêng. Tắm xong liền xuống nhà uống nước.

      Cũng đúng lúc Vu Sính Đình tỉnh dậy, căn bản là do cơn đói. Gần đây công việc bề bộn, ra khỏi phòng làm việc là lại chạy đon chạy đáo trong trung tâm thương mại, hết ngày là mệt mỏi rã rời.

      Mở cửa phòng ngủ, dường như nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, liền cảnh giác, rón rén bước xuống bậc thang. Nhưng thấy đèn ở huyền quang sáng, phòng khách nhờ nhờ ánh đèn nhạt, nhìn quanh bốn phía, bất chợt bắt gặp hình ảnh người đàn ông cởi trần đứng cạnh bàn trà uống nước. cần đoán cũng biết đó là Phùng Mộ Huân.

      Vu Sính Đình lê dép bước xuống, Phùng Mộ Huân xoay người lại nhìn . Trong phút chốc nhìn thấy nhau, ánh mắt của hai người đều vẻ kinh ngạc. Ánh đèn ấm áp rọi xuống nhuộm đậm thêm màu mạch nha vòm ngực , cơ bắp rất săn chắc, dáng người hoàn hảo, chiều rộng vai và eo vừa chuẩn, phía dưới quấn chiếc khăn tắm, như vậy trông vô cùng gợi cảm.

      trợn mắt há miệng nhìn , còn chẳng biết nên gì. Tóc Phùng Mộ Huân vẫn chưa khô, hẵng còn ẩm, người còn đọng bọt nước, chảy dọc theo sống lưng xuống.

      ra, bị nhìn chằm chằm như vậy, Phùng Mộ Huân lại hơi quen, liền chủ động hỏi: “Sao em chưa ngủ?” Giọng của nghèn nghẹn, có cảm giác như cổ họng khô khốc, xong, lại uống cạn cốc nước.

      Ánh mắt Vu Sính Đình hơi tránh , nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, giọng có vẻ bối rối: “Em…Em hơi đói, định mở tủ lạnh xem có gì ăn .”

      cũng định xuống, nhưng là đói chịu nổi rồi.

      xong, lại nhìn lúc rồi mới chậm rãi : “Sao mặc quần áo?” Nếu đèn sáng, chắc chắn Phùng Mộ Huân có thể thấy đỏ mặt.

      Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn mình, bất đắc dĩ bật cười: “ vừa tắm xong, lại biết em xuống đây.” Nghe hỏi thế, Phùng Mộ Huân thoáng buồn bực, dù gì cũng là vợ rồi, thế mà thấy cởi trần còn lúng túng.

      Dù trong lòng oán thán nhưng để lộ. “Em ngồi đây đợi lát.”, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

      Dặn xong, lên tầng mặc quần và chiếc áo phông rồi vào bếp nấu mỳ cho .

      Lúc này trong phòng bếp truyền ra những tiếng lẻng xẻng, Vu Sính Đình ghé vào cửa nhìn, thấy Phùng Mộ Huân thuần thục thái thịt, bếp ở bên cạnh cũng bật lửa.

      Sau đó là tiếng thức ăn xèo xèo trong nồi, chẳng mấy chốc, Phùng Mộ Huân bưng bát từ trong bếp ra.

      chuyện với , khuôn mặt nghiêm nghị thay bằng gương mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm túc.

      Có lẽ do đói, Vu Sính Đình vùi đầu ăn ngấu nghiến, bất chấp có Phùng Mộ Huân ở đây. Cúi đầu ăn lúc, lại nhận lấy cốc nước đưa cho rồi uống ừng ực. Bất chợt, đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi phía đối diện mình, thấy vẫn chăm chú nhìn mình.

      Vu Sính Đình bị nhìn chằm chằm nên hơi xấu hổ, ngập ngừng hỏi: “ có muốn ăn miếng ?”

      xong, gắp miếng trứng mình vừa cắn giở đưa đến bên miệng . nhìn vài giây rồi dướn người lên cắn miếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười với , tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, ăn hết bát mỳ còn giọt nước canh.

      Lên tầng đánh răng, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, trong lúc mơ màng, cảm giác người ôm mình từ phía sau. biết đó là Phùng Mộ Huân, vô thức đẩy đẩy ra.

      “Bà xã…” Giờ phút này, Phùng Mộ Huân trầm giọng gọi tiếng. gọi bằng nhũ danh mà bằng tiếng bà xã thân mật, tiếng này dường như còn chất chứa tình cảm hơn ngàn vạn lời khác. Dứt lời, cọ cọ vào gáy , ôm chặt lấy từ phía sau. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế thân mật đó.

      gối có hương thơm thanh mát, đó là mùi của . làm gì thêm, chỉ ôm chặt lấy . Trước kia, khi hai người trong giai đoạn đương, thỉnh thoảng có thò tay vào trong áo ve vuốt để biểu đạt nhu cầu sinh lý của mình, nhưng bây giờ lại vô cùng quy củ. Hẳn là sợ cự tuyệt, lại áp sát hơn chút.

      Vu Sính Đình cảm thấy sống lưng mình cứng ngắc, hành động đột ngột của Phùng Mộ Huân khiến đủ sức chống đỡ. Sợ sệt chốc lát, đưa tay đẩy ra, vậy mà lại thấp giọng bên tai : “ nhớ em…”

      câu này, hoàn toàn khiến buông khí giới đầu hàng.

      ***

      Chả mấy mà có thịt thà

      Các bạn thử đoán xem chương bao nhiêu có thịt :))
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44
      Phùng Mộ Huân nhướng người hôn lên cổ Vu Sính Đình rồi lại rụi vào gáy hít hơi sâu, và : “Rất nhớ em.”

      Quả rất nhớ . Gần đây bận rộn với việc giám sát tập luyện, quan hệ vợ chồng họ lại khiến phải phân đôi tâm trí. Chuyện trong đơn vị đủ khiến bận bù đầu, hơn nữa còn phải tiến hành diễn tập liên hợp, lần nào cũng đặt mục tiêu chiến thắng, về đến nhà lại được Vu Sính Đình để ý. Vừa nghĩ đến vẻ xa cách của Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân lại bất giác cảm thấy bực dọc, nhưng chưa bao giờ biểu ra mặt, mát tính chỉ có cấp dưới chịu trận mà thôi.

      Tối nay biết có phải mình trúng tà hay , nhìn xuống phòng khách, ngồi trước bàn ăn nhìn ăn hết bát mì nấu cách ngon lành, cảm thấy ấm áp lạ thường. Đến bây giờ mới cảm thấy hai người chính thức là người nhà.

      Vu Sính Đình gì, để mặc cho Phùng Mộ Huân ôm. nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, trong lòng thầm nghĩ tối nay cứ để mặc , coi như phóng túng bản thân lần.

      Trải qua khoảng thời gian này, hoài nghi biết họ kết hôn hay chưa. Từ sáng đến khuya thấy , tin nhắn hay điện thoại đều nhận được, nhiều khi, biết được tin tức của Phùng Mộ Huân là thông qua Liêu Hải Lâm.

      Kết hôn mấy tháng tới nay, nguyên nhân dẫn đến cãi cọ giữa họ đều là Hứa Diễn Thần, cố lý giải vài lần, phát ra giữa hai người đôi khi có cách nào giao tiếp được. chịu được cái tính chuyên quyền của , ràng là sai trước, nhưng lần nào cũng già mồm cãi lý, hoàn toàn đứng ở vị trí cao cao tại thượng để chỉ trích , thậm chí uy hiếp . Ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là do lừa , ép đến mức chấp nhận được.

      Sau lúc ấy, Phùng Mộ Huân có thêm hành động gì. Vu Sính Đình hơi cựa người phát ra người ở phía sau chẳng có phản ứng gì. Hơi thở của Phùng Mộ Huân đều đều, úp mặt vào gáy , để lưng kề sát ngực , thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của .

      Dường như giữa hai người hình thành ăn ý. Phùng Mộ Huân làm gì cả, chỉ ôm ngủ cả đêm.

      Bốn giờ sáng Phùng Mộ Huân dậy. Vì sáu giờ quân đoàn tiến hành tập luyện thực chiến ở vùng núi, là huấn luyện viên kiêm chỉ huy giám sát, vì vậy thể dậy sớm.

      nhè bật đèn ngủ ở cạnh giường, đắp lại chăn cho Vu Sính Đình, mặc quần áo rồi cúi người hôn lên môi xong mới rời .

      Sáng sớm, Vu Sính Đình rửa mặt xong, lúc xuống dưới nhà giúp việc làm xong bữa sáng.

      ăn xong bữa sáng, thẫn thờ ngồi cạnh bàn. Dường như giúp việc có thể nhìn ra nỗi hậm hực trong mắt , liền cười giải thích: “Sính Đình, Mộ Huân vừa gọi điện về, cậu ấy là phải đến đơn vị có việc, cũng chính xác là khi nào về.”

      Sắc mặt Vu Sính Đình trầm xuống, gật đầu và đáp: “Cháu cũng đoán là thế.”

      Thứ Bảy, Vu Sính Đình đồng ý với Liêu Hải Lâm đến nhà hát quốc gia xem biểu diễn. Buổi biểu diễn lần này giống với mấy lần trước. Trước đây đều là do đoàn ca múa tự biểu diễn, hoặc có thêm vài đoàn khách đến biểu diễn, khán giả đa phần là các vị lãnh đạo quân khu. Hôm nay, chỉ có lãnh đạo quân khu, mà còn có mấy vị phó cục trưởng của cục cảnh vệ, tham mưu trưởng, bộ trưởng và phó trưởng của cục đối ngoại, ngay cả bí thư Mạt và trung ủy Khúc Văn Thanh cũng tới xem.

      Thư ký Mạt và Vu Hàn Sinh có quan hệ mật thiết, điều này Vu Sính Đình và Liêu Hải Lâm biết từ lâu. Mỗi lần Vu Hàn Sinh đấu thầu hoặc mở rộng địa sản đều được bí thư Mạt hỗ trợ.

      Trước buổi biểu diễn, Liêu Hải Lâm sắp xếp xong liền dẫn Vu Sính Đình chào hỏi họ. Vừa tới, Khúc Văn Thanh nhìn Vu Sính Đình bằng ánh mắt sâu xa và cười : “Đây là con dâu lão Phùng nhỉ?” Vị thư ký đứng bên cạnh gật đầu, vậy mà Khúc Văn Thanh vẫn nhìn Vu Sính Đình rời mắt, lại : “ lớn thế này rồi. Cháu lấy Mộ Huân, biết bao nhiêu bé trong đoàn văn công này phải khóc thảm rồi.”

      Vu Sính Đình cúi đầu cười và chào: “Bác Khúc.” Người tên Khúc Văn Thanh này, từ bé Vu Sính Đình từng gặp, sau này ông ta thăng chức cũng hiếm khi tới nhà họ Vu.

      Ngồi xuống, thấy người ở phía trước, lại lễ phép chào: “Chú Mạt.” Bí thư Mạt gật đầu mỉm cười với , “Sính Đình, hôm nay Mộ Huân với cháu à?”

      Vu Sính Đình cười cười rồi mới : “ ạ, công việc trong đơn vị ấy hình như rất nhiều.”

      Bí thư Mạt lại : “Có thời gian gọi cả bố cháu đến, dù sao cũng là người nhà mà, tụ tập đông mới vui chứ.”

      Vu Sính Đình hiểu tại sao bí thư Mạt lại đột nhiên như vậy, chỉ gật đầu tiếp ý của ông.

      Điều mà Vu Sính Đình ngờ là, bố chồng Phùng Tranh Hiến của cũng đến xem, sau đó nghe Liêu Hải Lâm , Phùng Tranh Hiến phải đến phân khu khác tiến hành thị sát công việc. Vì buổi diễn tập liên hợp ba quân khu, Phùng Mộ Huân cũng đến được. Mấy hôm nay, Phùng Mộ Huân có gọi điện cho Vu Sính Đình mấy lần, đa phần là nhân lúc rảnh rỗi. phải giám sát cấp dưới ở vùng núi, ngày nào cũng làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cách hai ba ngày mới được gọi điện thoại.

      Việc thứ nhất Phùng Mộ Huân làm khi được dùng thiết bị liên lạc nội bộ là gọi điện cho Vu Sính Đình, nhưng chỉ qua loa vài câu, hơn nữa nhiều khi còn bận việc nên cũng nhiều. Phùng Mộ Huân chỉ dặn vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.

      ***

      Mấy ngày gần đây, Vu Sính Đình có liên hệ với công ty thám tử tư. Công ty đó đáp ứng cầu của , cử ra vị thám tử, chụp những bức ảnh của Vu Hàn Sinh. tuần sau, đối phương gọi điện cho .

      Hôm nay, Vu Sính Đình sắp xếp thời gian cụ thể, tan ca, lái xe đến phòng trà gặp vị thám tử tư kia.

      Tới nơi, phát ra người đàn ông mặc áo khoác xám, đầu đội mũ, liền tiến tới và ngồi xuống, “Tôi là người liên lạc.”

      Đối phương im lặng, đưa mắt nhìn cái rồi rút từ trong túi ra phong bao màu vàng.

      nghi ngờ gì nữa, bên trong là ảnh chụp. xé miệng túi, rút ảnh bên trong ra xem, người trong ảnh đều là Vu Hàn Sinh và thằng bé xuất vào buổi trưa hôm ấy. Còn có cả ảnh hai người ăn ở nhà hàng cao cấp. Điều kỳ lạ là, lần nào ông cũng mang ánh mắt căng thẳng lên chiếc Mercedes Benz màu đen, sau đó xe về tới ngôi nhà trong tiểu khu Triều Dương. Đến công ty, Vu Hàn Sinh lại đổi sang chiếc xe của mình rồi về nhà.

      cảm thấy cách này của bố quá cẩn thận, bởi buổi sáng theo thường lệ làm, chiều về lại bằng chiếc xe quen thuộc. Lúc để tái xe mọi khi của mình lái, về nhà lại gọi cậu tài xế cũ đưa về. Việc này hẳn là do chột dạ, nên muốn để người khác biết.

      Xem đến đó, Vu Sính Đình nhíu chặt mày, lật từng tấm ảnh . Đáng kinh hãi nhất là bức ảnh cuối cùng, trong ảnh là người phụ nữ xa lạ, ta dắt tay thằng bé lên chiếc Mercedes Benz đen, Vu Hàn Sinh đứng cạnh mở cửa xe.

      Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện chỉ vào bức ảnh và giải thích: “Lần cuối cùng là ông ta và người phụ nữ này cùng nhau đón thằng bé tan học. Phải rồi, địa chỉ, tôi cũng tra ra.” xong, người đàn ông lấy ra mẩu giấy và đưa cho .

      Vu Sính Đình tiếp tục hỏi: “ có nghe thấy họ chuyện với nhau , hoặc là thằng bé gọi ông ấy là gì?”

      “Chuyện này tôi , khoảng cách xa quá.”

      Bỗng nhiên, sắc mặt Vu Sính Đình xám lại, nhận lấy mẩu giấy, siết chặt tấm ảnh trong tay, trong lòng chợt có cảm giác uất ức vô cùng.

      Đối phương đưa mắt nhìn và hỏi thử: “Có muốn tìm tục theo dõi ?”

      Vu Sính Đình khôi phục thần sắc, cười cười: “Tạm thời cần, cảm ơn. Thế này là đủ rồi, tiền tôi chuyển đến tài khoản của rồi, kiểm tra nhé.”

      Dọc đường , Vu Sính Đình lái xe trong trạng thái hoảng hốt, suýt chút nữa vượt đèn đỏ. Về đến nhà, chào giúp việc rồi nằm thườn xuống ghế sô pha, nhắm mắt chốc lát. Nhưng ngay lập tức, rơi vào nỗi khủng hoảng. Thân thế của thằng bé đó thể khiến hoài nghi, nếu là họ hàng nhà mình, hẳn là phải gặp qua. Hơn nữa, Vu Hàn Sinh lại phải là người ân cần như vậy, thể tan làm sớm rồi đón thằng bé có quan hệ thân thiết, mà lại chẳng phải trốn tránh cẩn thận như vậy.

      Trừ con riêng ra, thể nghĩ ra loại thân phận nào khác. Qua điện thoại, từng ám chỉ chuyện này với Liêu Hải Lâm, nhưng hình như mẹ chẳng biết gì, bình thường có chuyện gì, Vu Hàn Sinh đều với bà cơ mà. Trong mắt , Vu Hàn Sinh là người bố hiền từ, đối với Liêu Hải Lâm lại càng là người chồng có trách nhiệm. Ông và mẹ cùng nhau trải qua bao nhiêu năm khó khăn, tin thằng bé đó và bố có quan hệ huyết thông, nhưng những dấu hiệu kỳ lạ khiến buộc phải hoài nghi.

      Vu Sính Đình cầm tập ảnh chụp trầm ngâm lát, càng nghĩ càng mông lung. chưa từng nghe Liêu Hải Lâm kể chuyện hay nào về Vu Hàn Sinh, bà nỗ lực vì gia đình rất nhiều, dựa vào tính cách của bà, nếu biết Vu Hàn Sinh làm việc này sau lưng mình, cho dù thằng bé kia có quan hệ gì với ông Liêu Hải Lâm cũng dễ dàng cho qua.

      nhắm mắt trầm tư nằm sô pha, vừa lúc Phùng Mộ Huân trở về.

      Vu Sính Đình giật mình ngồi dậy, kéo khóa túi xách lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn : “Về rồi à?”

      “Ừ.” Phùng Mộ Huân đáp, cảm giác có gì đó là lạ nhưng vẫn hỏi.

      Đến tối, sắc mặt vẫn rất tệ, chỉ ăn vài miếng cơm rồi lại dựa vào ghế trầm ngâm. cầm điện thoại, nhìn nhìn lại dãy số nhưng mãi vẫn gọi.

      Phùng Mộ Huân rót cho cốc nước, giọng ân cần: “Sao thế? Sao sắc mặt khó coi thế này?”

      Vu Sính Đình nhận lấy cốc nước trong tay , uống vài ngụm. dám cho Phùng Mộ Huân về phỏng đoán của mình đối với chuyện của Vu Hàn Sinh. Chưa đến việc đàn ông có cái nhìn rất thoáng với chuyện lạc lối của đàn ông, trước khi chưa nghe Vu Hàn Sinh chính miệng thừa nhận, giấu kỹ. Chỉ sợ, nếu kết quả đúng như mình đoán, sợ hãi.

      lúc lâu sau, rũ mắt, đột nhiên thốt ra câu kỳ lạ: “Phùng Mộ Huân, nếu ngày nào đó có người khác ở bên ngoài, hoặc là thích ai đó, nhất định phải sớm cho em biết, đừng giấu em.”

      Phùng Mộ Huân bị lời lạ thường này làm cho kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , nhìn cái kiểu muốn lại thôi, ràng lời đó là lời cảnh cáo dành cho .

      nhíu mày đáp: “Em đừng nghĩ lung tung.”

      “Phùng Mộ Huân, em đấy.” Sắc mặt Vu Sính Đình tái , năm ngón tay nắm chặt như cố chịu đựng nỗi đau nào đó. Phùng Mộ Huân thấy thế hỏi nguyên do nữa.

      Nghe nghiêm túc , mỉm cười. có thể nghĩ đây là tín hiệu cho thấy bắt đầu quan tâm đến mình ?

      Yên lặng vài giây, nhìn bằng ánh mắt ôn hòa rồi lại lảng sang chuyện khác: “Có muốn nghe chuyện của bố mẹ ?” lát sau, tiếp: “Bố mẹ bắt đầu chuyện tình từ những năm sáu bảy mươi.”

      Mới nghĩ đến đó, dòng suy tư của như nhàng trôi rất xa.

      “Mẹ lấy bố từ lúc mới có mười mấy tuổi, từ lúc Văn Cách đến lúc sửa sai, khi đó có rất nhiều cặp vợ chồng tố giác nhau, đem những lời bên gối của đối phương ra để tố cáo, cầm cự để bảo vệ mình. Nhưng chuyện này hề xảy ra với bố mẹ , hai người họ vẫn luôn chia sẻ hoạn nạn với nhau. Lúc mẹ nằm giường bệnh, bố còn làm nhiệm vụ, sau này biết bà sống được bao nhiêu ngày nữa cấp mới chính thức phê duyệt cho bố về nghỉ phép. Ở bệnh viện, bố rời mẹ bước nào, lúc đó mới bảy tuổi, còn có trai, cả nhà gần như ở luôn trong bệnh viện. nhớ mãi chuyện này này, có lần, tỉnh lại giữa đêm, thấy bố ngồi cạnh giường bệnh ôm mặt khóc.”

      tới đây, Phùng Mộ Huân hơi nhíu mày. Ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, dường như thuật lại chuyện quá đỗi bình thường.

      Vu Sính Đình nhìn , trong mắt có vẻ phức tạp khó hiểu. Vô từng nghe Vu Hàn Sinh , mẹ Phùng Mộ Huân qua đời sớm, nhưng nghĩ là từ khi còn như vậy.

      tiếp tục : “Sau khi mẹ mất, bố quyết tái giá. Bất kể mọi người khuyên thế nào, thậm chí có vị lãnh đạo quân khu ép ông ấy bước nữa, ông ấy cũng nghe. Ông ấy , đời này có mẹ đủ rồi.”

      Dừng chốc lát, ánh mắt trầm xuống, cũng kể nữa.

      “Điểm Điểm.” Phùng Mộ Huân khẽ gọi, bỏ tay trong túi quần ra, đặt lên đầu gối.

      Chốc lát, thu lại vẻ trầm lặng trong ánh mắt, dịu dàng nhìn , “ kể chuyện này với em, phải muốn em đồng cảm hay xúc động. Con người biết lời hoa mỹ, chỉ muốn là, giống bố , phàm là chuyện quyết định, dễ dàng thay đổi.”
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :