1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30.
      Công ty của Hứa Diễn Thần phải đối mặt với nguy cơ phá sản, bởi vậy mà ta vô cùng suy sụp. Vừa rồi, Phùng Nghị có liên lạc với ta, có ý định thu mua công ty của ta làm công ty con. Vì chuyện này mà Ngụy Tử lần nữa muốn động tay động chân với người của công ty Phùng Nghị, ngờ, người mà họ xưng huynh xưng đệ lại đâm lén sau lưng họ nhát. Mấy hôm nay, Quan Hân Nhiên vẫn luôn ở cạnh Hứa Diễn Thần.

      Thấy công ty rơi vào tình trạng đó, Quan Hân Nhiên đành phải tới tìm Vu Sính Đình để nhờ giúp đỡ nên mới lấy danh nghĩa Hứa Diễn Thần để gọi điện thoại cho , ai ngờ năng lọt tai khiến từ chối. ta biết giọng điệu của mình lúc ấy có chút quá đáng, vậy mới đến công ty Vu Sính Đình chờ tan ca rồi nguyên nhân và xin hỗ trợ, nhưng nghe đồng nghiệp của mấy hôm nay làm.

      Quan Hân Nhiên trở lại phòng làm việc, giải thích với Ngụy Tử: “Ngụy Tử, cách nào em cũng thử rồi, phía bố em tạm thời tình hình, bây giờ em dám cho ông ấy biết. Với lại, hôm nay em có đến công ty Vu Sính Đình chờ chị ấy, kết quả là mấy hôm nay chị ấy làm. Bây giờ ngoài chị ấy ra, ai có thể giúp chúng ta nữa đâu.”

      tới đây, đôi mắt Quan Hân Nhiên phiếm đỏ, “Tại lúc trước em chuyện hơi sỗ sàng với chị ấy, nhưng chị ấy đâu phải đến nỗi vì thế mà chịu gặp chứ, Thần phải chịu như vậy vì chị ấy đáng.”

      Hai người đều bó tay, Ngụy Tử qua bàn, vỗ vai ta và an ủi: “ sao, hay để liên lạc với ấy? Dù sao bọn cũng quen nhau lâu rồi, có chuyện gì để có vẻ tốt hơn, em tìm ấy xem ra là hơi bất ổn.”

      Lúc này, Hứa Diễn Thần đẩy cửa vào, trừng mắt nhìn họ, ngữ khí lạnh lùng: “Ai cho các người tìm ấy!”

      Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử cùng kinh ngạc lùi ra sau vài bước. Quan Hân Nhiên thấy mình nhắc đến Vu Sính Đình khiến Hứa Diễn Thần trở nên khác thường liền hổn hển : “ Thần, sở dĩ chúng ta có ngày hôm nay phải đều do chị ta sao? Dựa vào cái gì mà chị ta có thể đứng ngoài cuộc? Mấy năm tâm huyết của chúng ta bị phá hủy, chẳng lẽ chị ta lại tìm chồng chưa cưới chuyện sao, chị ta dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái như vậy!”

      “Đừng nữa!” Sắc mặt Hứa Diễn Thần trắng bệch, ta nhìn Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên, lên tiếng cảnh cáo: “Là tôi ham làm to, lại sơ suất xem mọi chuyện, càng ngờ đây là cái bẫy của Phùng Mộ Huân, liên quan gì đến ấy hết. ra đời này làm gì có thành công nào phát đến ngay như thế chứ, nỗ lực với kết quả liên quan trực tiếp đến nhau đâu. Tôi nhắc lại lần nữa, nếu ai tìm ấy, tôi để yên đâu.”

      ***

      Gần đây, vì công việc nên Vu Hàn Sinh thường sớm về muộn, có đôi lúc Phùng Mộ Huân đến thăm ông, hai người lại chuyện với nhau lúc lâu, chủ yếu chỉ xoay quanh công việc.

      Hôm nay, Vu Hàn Sinh về sớm hơn mọi ngày. Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm nhìn ông, cố ý : “ xem Mộ Huân đối xử với con mình thế nào , tốt hơn hồi đấy nhiều.”

      Vu Hàn Sinh trầm ngâm trong chốc lát, dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Liêu Hải Lâm.

      “Mấy hôm trước, Điểm Điểm bị ốm, nó xin phép nghỉ ở đơn vị rồi chạy thẳng đến nhà mình, vừa nghe con nhà mình muốn ăn cơm, có đoán được , nó vào bếp tự tay nấu cháo cho con bé đấy.”

      Vu Hàn Sinh nghe thấy thế, gần như thể tin nổi mà nhìn Vu Sính Đình, lại chỉ thấy con cưng cắm đầu ăn cơm, hề để ý đến hai người họ.

      Liêu Hải Lâm bằng giọng bất mãn, “Thế nào mà mình kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng nấu cho em bữa nào hết.”

      Vu Hàn Sinh thở dài, ngại có con ở đây nên nhàng : “ phải trong nhà có giúp việc rồi sao, hơn nữa có làm em cũng thích ăn.”

      Liêu Hải Lâm hừ tiếng, bực bội : “ thích ăn là chuyện, nấu lại là chuyện khác.” đến đây, Liêu Hải Lâm lại mở miệng khuyên: “Điểm Điểm, mẹ với bố con đều có mắt nhìn người, người có điều kiện như Mộ Huân, con có thắp đèn lồng cũng tìm được đâu, con đừng cứng đầu làm gì nữa. Con nên đối tốt với Mộ Huân chút, bố mẹ đợi tin tốt của hai đứa, với lại, hai bên gia đình cũng đều biết chuyện hai đứa nhau rồi đấy.”

      Vu Sính Đình tập trung ăn, đáp lời. thừa hiểu, mẹ ngầm khen ngợi Phùng Mộ Huân, để mau mau chấp thuận sắp xếp của họ. Tâm tư của Liêu Hải Lâm, sớm biết rồi, trước đây còn ở bên Hứa Diễn Thần mà mẹ còn ngóng chờ với Phùng Mộ Huân kết đôi, giờ chính thức nhau, bà chỉ hận nỗi hai người họ thể kết hôn ngay lập tức thôi.

      Công ty cho Vu Sính Đình nghỉ tuần, tranh thủ mấy ngày nghỉ để thư giãn tinh thần.

      Hôm cuối cùng, Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình, bảo đến đơn vị thăm . Phùng Mộ Huân chỉ câu trong điện thoại, đó là hỏi ý kiến , vậy mà chẳng lời liền đến luôn.

      bước vào cửa, vừa lúc Phùng Mộ Huân nghỉ huấn luyện và mới tắm xong, nửa để trần, thân dưới chỉ mặc chiếc quần đùi đen. Cơ ngực rắn chắc màu mạch nha khiến khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ ửng lên. Phùng Mộ Huân ngờ lại đến nhanh như vậy, thấy trợn mắt há miệng nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên, bình tĩnh vào phòng mặc quần áo.

      Ra khỏi phòng ngủ, đến bên cạnh, nắm tay : “Khi nào rảnh em cứ đến nhé.” đến đây, mở lòng bàn tay ra, đặt chiếc chìa khóa vào. Thứ kim loại lành lạnh đặt lòng bàn tay, nở nụ cười với .

      Phùng Mộ Huân lại : “Có điều, cháu cũng thỉnh thoảng về đấy. thấy lần trước hai người chuyện cũng đến nỗi tệ.”

      “Chính là bé Đồng Đồng lần trước ấy hả? Nghe rất chiều cháu .”

      mở miệng đáp tiếng, “Ừ.”

      gật đầu: “Lần trước bé có với em là học mĩ thuật, em có mua cho bộ màu này, hôm nào gửi cho bé hộ em nhé.”

      Phùng Mộ Huân rất vui mừng, cúi đầu hôn lên trán thể sung sướng trong lòng. mà lấy lòng cháu , điều này khiến mừng như điên mất.

      Ít ra nó chứng tỏ, trong lòng .

      “Bọn em mà ở cùng chỗ, chắc đau đầu đấy.”

      Phùng Mộ Huân thản nhiên đáp: “ sao, quen rồi.”

      Trong điện thoại, để hấp dẫn , trổ tài khiến cho cả đời khó quên. Lúc này, bắt đầu tất bật, thoăn thoắt rửa đồ ăn trong bếp. Vu Sính Đình chạy lại đeo chiếc tạp dề mới mua cho . Phùng Mộ Huân cao hơn cái đầu, phải kiễng chân, quàng tay qua phía trước ra sau , thân thể kề sát tấm lưng Phùng Mộ Huân để đeo tạp dề cho .

      ràng cơ thể Phùng Mộ Huân cứng đờ, im lặng bỏ rau vào bồn rửa, lại dùng khăn lông lau khô tay rồi vỗ lưng , “Em ra ngoài trước , làm loáng cái là xong thôi.”

      Vu Sính Đình bị Phùng Mộ Huân đuổi ra khỏi bếp, cảm thấy nhàm chán nên lòng vòng trong nhà lượt. Vu Sính Đình lén vào phòng ngủ của , nhìn căn phòng ngăn nắp, khác xa với cảnh lộn xộn trong phòng , nhất là tấm chăn được gấp vuông vức. lại chạy sang phòng làm việc xem, ngoài tập tài liệu dày, phần lớn đều là sách lý luận quân , còn có cuốn Tư trị thông giám.

      Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phùng Mộ Huân gọi ra ăn cơm.

      Trong phòng khách, Phùng Mộ Huân dọn bát đũa lên bàn. nhìn bàn thức ăn mà kinh ngạc đến nỗi được gì. Người đàn ông này quả là cực phẩm trong nhà. “Phùng Mộ Huân, sao lại biết làm thế?” Vu Sính Đình gần như thể tin nổi.

      Phùng Mộ Huân lơ đễnh cười: “Đây đều là kỹ năm cơ bản thôi, ngày trước lúc tập huấn ở trụ sở, thích đồ ăn ở đấy nên lén tự nấu. Lúc đấy còn quen viên sĩ quan giải ngũ, giờ ông ấy mở trang trại riêng rồi.” đến chuyện mình học được từ lớp trưởng của lớp cấp dưỡng.

      thể , những món Phùng Mộ Huân làm được cả sắc lẫn vị, đậu phụ nấu gạch cua, vịt nướng, thịt thái sợi kho tương, còn cả canh tảo tía, vừa ngồi xuống ghế là ăn ngon lành, chẳng buồn bận tâm đến . ngờ lại có thể nấu ăn, vừa nghĩ đến là lại kìm được mà cười khúc khích.

      Phùng Mộ Huân ngồi phía đối diện, nghiêm túc : “Lúc ăn .”

      Sau khi ăn xong, đứng bàn công ngắm những tòa nhà sừng sững phía xa, chợt cảm thấy phía sau là lạ. Phùng Mộ Huân bất chợt ôm từ phía sau. Hai người lẳng lặng hưởng thụ phút thân mật, ai nỡ phá hỏng bầu khí này.

      Lúc này, Ngụy Tử bỗng gửi tin nhắn đến, Vu Sính Đình vội tránh Phùng Mộ Huân, vào phòng khách đọc tin:

      Sính Đình, có rảnh , có chuyện muốn với em.


      Vu Sính Đình đọc nội dung tin nhắn, thấy Phùng Mộ Huân nhìn mình liền chột dạ cúi đầu, cắn răng trả lời:

      Nếu là chuyện liên quan đến Hứa Diễn Thần thôi, với Quan Hân Nhiên chăm sóc cho ấy nhé.

      Phùng Mộ Huân thấy sắc mặt là lạ liền dò hỏi: “Hứa Diễn Thần hả?”

      Vu Sính Đình nghĩ mình cần phải giấu nên liền gật đầu.

      Thấy sắc mặt Phùng Mộ Huân thay đổi, Vu Sính Đình giải thích: “ phải ấy nhắn tin, là người bạn của em bảo em đến gặp ấy. Phùng Mộ Huân, em biết cứ lằng nhằng mãi thế này là tốt…nhưng gần đây bạn ấy cứ liên lạc với em, muốn gặp em, em từ chối mấy lần rồi…” ấp úng, câu cú lộn xộn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phùng Mộ Huân, lại có ánh mắt đầy bối rối.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí nghiêm túc: “ hy vọng em và Hứa Diễn Thần có bất kỳ hình thức qua lại nào, kể cả bạn ta cũng được.”

      Đây là lần đầu tiên Phùng Mộ Huân có thái độ nghiêm nghị như vậy với Vu Sính Đình, trước đây đều cho thời gian và gian, để xử lý tốt chuyện với Hứa Diễn Thần. Qua cuộc chuyện lần trước của với Hứa Diễn Thần, phát bản thân có cách nào nhịn được nữa.

      Vu Sính Đình nghe vậy, cũng biết mình đuối lý, ở bên Phùng Mộ Huân lâu như vậy rồi mà vẫn qua lại với Hứa Diễn Thần, chủ động nép vào lòng , giọng hỏi: “Phùng Mộ Huân, rốt cuộc lo chuyện gì thế?”

      Phùng Mộ Huân lạnh mặt . Mấy hôm nay vui buồn thất thường, ngay cả Vu Sính Đình cũng nắm tính tình của .

      sợ em và ấy chạy mất hả?” Vu Sính Đình vừa xong, Phùng Mộ Huân lại có chút bối rối. lập tức buông ra, xoay người lại, nắm tay ho tiếng, cố ý che giấu ánh mắt của mình.

      Lúc này, Vu Sính Đình khẽ cười, có ý định buông tha cho , luẩn quẩn bên cạnh nắm lấy tay rồi hỏi: “Hay là… có chuyện gì giấu em?”

      ràng chỉ là đùa, nhưng Phùng Mộ Huân đột nhiên chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn chút thay đổi.

      về phía , “Còn lung tung, …” tới đây, khẽ đặt tay lên hông , kéo lại cái khiến kề sát người , để cảm nhận được hơi nóng từ . Bỗng nhiên, bóp cái vào lưng , khiến kêu lên tiếng. Bàn tay bên hông dần dần lên, bằng giọng đầy mờ ám, “Muốn cảm thụ trước quan hệ vợ chồng ?”

      Vu Sính Đình sợ run lên, khuôn mặt đỏ lựng, “Thôi , em sợ rồi, thế còn chưa được sao?”

      Lúc này, giọng bên tai : “Điểm Điểm, chúng ta kết hôn , có được ?”

      Dường như sợ từ chối, tiếp: “Đêm đó hoàn toàn nghiêm túc, phải là nhất thời kích động lúc say.”

      Vu Sính Đình trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu chứ trả lời. thực tế, hề nghĩ Phùng Mộ Huân lần nữa đề cập đến chuyện này. ra đúng là phải bừa lúc say. Dạo này bị Liêu Hải Lâm thúc giục, cũng biết việc mình kết hôn với Phùng Mộ Huân là chuyện sớm muộn, nhưng vẫn cảm thấy quá nhanh, trong lòng vẫn mơ hồ lo có chuyện gì đó xảy ra.

      Thấy Vu Sính Đình có vẻ trầm tư, Phùng Mộ Huân cúi đầu ghé vào trán rồi tiếp: “Em xem xem, ngoài việc thể mỗi ngày ở bên em ra, việc khác đều có thể làm cho em, em cứ gọi là đến này, nấu cơm cho em này, em ốm chăm sóc em này, mà còn về nhà đúng giờ nữa.” Ngụ ý là, là người đàn ông tốt như vậy, tại sao còn phải lo.

      tóm chặt vạt áo , nghe vậy khỏi bật cười: “Có phải sau này em cũng nghe ?” nghĩ tại sao Phùng Mộ Huân lại gấp như vậy.

      “Ừ.”

      “Được, nghe lời như vậy em suy nghĩ.” nghĩ thầm, người đàn ông này còn chưa chính thức cầu hôn đòi lấy .

      Nghe Vu Sính Đình vậy, Phùng Mộ Huân bất chấp luôn lời trêu đùa của , vội vàng trả lời: “Em suy nghĩ nhanh nhanh lên, mai phải báo cáo kết hôn rồi.”

      Vu Sính Đình ngạc nhiên…Rốt cuộc là vội vàng kết hôn đến mức nào?

      Kỳ thực, Phùng Mộ Huân cũng biết tự lừa dối mình phải biện pháp tốt. Có lẽ hai người kết hôn mới là kết quả tốt nhất, có cách nào để chấp nhận việc Hứa Diễn Thần còn tồn tại trong lòng .

      nghĩ, chỉ cần gặp Hứa Diễn Thần, tất cả yên ổn vô .
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31.
      Hôm nay, Phùng Mộ Huân đích thân đưa Vu Sính Đình đến đơn vị. Vu Sính Đình thấy thần sắc hôm nay là lạ, chẳng hiểu là vì nguyên do gì.

      Đến đơn vị, Phùng Mộ Huân đưa vào trung tâm huấn luyện sĩ quan.

      Trước khi lên tầng, Phùng Mộ Huân dặn: “Em ở đây chờ nhé, lên phòng làm việc cái rồi xuống ngay.”

      Phùng Mộ Huân lên tầng lúc lâu vẫn chưa xuống. Vu Sính Đình phải đợi ở sân tập hơn mười phút, nhịn được, liền lên tìm . Lên đến tầng bốn, đột nhiên dừng bước bám vào lan can, nhìn về phía xa, thấy có ít binh sĩ tập luyện.

      tiếng còi vang lên, hai trăm người lập tức tập hợp tạo thành đội hình thẳng hàng, mỗi người đều cầm bông hồng trong tay. Đứng đầu hàng, chỉ huy nén cười, lớn tiếng hô: “Tất cả nghe khẩu lệnh, nghỉ, nghiêm, đằng sau quay!”

      Toàn thể binh sĩ quay về phía Vu Sính Đình, đồng thanh hô: “Chào chị dâu!”

      Vu Sính Đình đứng ở , cảm thấy sống lưng cứng ngắc. còn tưởng mình nghe nhầm, vậy mà viên sĩ quan chỉ huy lại về phía trước vài bước, giơ còi, huýt tiếng, tất cả binh sĩ đồng thanh hô lên với : “Chị dâu, gả cho thủ trưởng chúng em được ạ?”

      Thấy trả lời, mọi người lại đồng thanh hô thêm lần nữa: “Chị dâu, gả cho thủ trưởng chúng em được ạ?”

      Vu Sính Đình đỏ mặt, cúi đầu dám đáp lời.

      biết Phùng Mộ Huân xuất giữa đám người thế nào, mặc bộ quân phục nghiêm trang, tuấn phi phàm, ngửa đầu nhìn và cười: “Còn xuống .”

      Vu Sính Đình đứng yên tại chỗ, thở mạnh hơi. vỗ vỗ ngực ổn định tinh thần rồi vịn vào lan can xuống, mỗi bước đều vô cùng nặng, gần như là tập tễnh mà bước ra sân tập. căng thẳng đến nỗi ngạt thở mất.

      Nhóm lính ở đột nhiên tách rộng đội hình, Phùng Mộ Huân ra từ giữa. Cách đó xa, nhìn thấy Phùng Mộ Huân ôm bó hoa hồng, tiếp đất bằng đôi giày da khỏe khoắn, chậm rãi về phía . quỳ gối xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương lên. Màn cầu hôn bất thình lình này khiến suýt nữa chống đỡ nổi.

      tràng vỗ tay vang lên ầm ầm.

      Phùng Mộ Huân trịnh trọng : “Điểm Điểm, lấy , có được ?”

      Phùng Mộ Huân nhiều lời khiến phải rơi lệ, mà thẳng vào vấn đề là muốn cầu hôn . Phương thức này và tính cách của khác nhau là mấy.

      Cả doanh trại có gần hai trăm người chứng kiến màn cầu hôn của Phùng Mộ Huân. Có thể , Vu Sính Đình chưa từng gặp cảnh tượng nào hoành tráng như vậy, đến giờ vẫn còn vô cùng căng thẳng. Ngay lúc này, thậm chí còn cảm thấy như mình đứng giữa mớ hỗn loạn, trống ngực dồn liên hồi. thể làm gì hơn là nắm chặt ống tay áo, khuôn mặt đỏ hồng, gần như theo tiềm thức, gật đầu : “Được.”

      Lúc này, mọi người vừa vỗ tay vừa reo hò chúc mừng.

      Vu Sính Đình nắm chặt tay lại, nhìn Phùng Mộ Huân mà gì nữa.

      Phùng Mộ Huân cười với , nắm chặt bàn tay rồi thong thả mở lòng bàn tay ra. đeo nhẫn vào ngón áp út của , rồi cúi đầu đặt nụ hôn lên mu bàn tay .

      Vu Sính Đình xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Ngay phút này, trong lòng Phùng Mộ Huân dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có. còn nhớ cảnh Hứa Diễn Thần cầu hôn Vu Sính Đình quảng trường, khác với ngày hôm nay ở chỗ, khi đó cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, còn bây giờ, ngoài miệng chút do dự đồng ý, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến mức dám nhìn .

      Đeo nhẫn xong, hai người ôm nhau chặt. Phùng Mộ Huân kiềm chế tâm tình của mình, ôm mãi buông. Dưới ủng hộ của mọi người, Phùng Mộ Huân hoàn thành nghi thức cầu hôn khó quên.

      Đời này Vu Sính Đình nhận lời cầu hôn của hai người, là Hứa Diễn Thần, người kia là Phùng Mộ Huân. Đáng tiếc, người trước vì rất nhiều nguyên nhân nên thể đến cuối cùng với . Hôm nay, nhìn Phùng Mộ Huân, nhìn cầu hôn với mình, trong lòng lại có nỗi xúc động thể thành lời.

      Lời cầu hôn của Hứa Diễn Thần đem đến cảm xúc như đưa tay vén mây là thấy trăng, đó cũng là kết quả cho quan hệ bao nhiêu năm của họ; nhưng với Phùng Mộ Huân, trước vốn rung động, nhưng rồi nỗi xúc động lại chợt ùa đến mà thể kìm hãm được, quả bị tấm chân tình của cảm phục.

      Có lẽ tình cảm vốn là nỗi xúc động ngoài kế hoạch. Dường như nó đến vào chính thời khắc trái tim được chạm đến, những chuyện tiếp theo cứ thế mà đến chứ chẳng có tiếng báo hiệu nào cả.

      ***

      Sau đó, hai người cứ có thời gian lại quấn lấy nhau. Sau khi Vu Sính Đình kiểm tra sức khỏe, Phùng Mộ Huân lập tức nộp báo cáo kết hôn, chỉ tuần được phê duyệt, đợi giấy kiểm tra chính trị được nộp là có giấy giới thiệu kết hôn. Mọi chuyện gần như giải quyết xong, hai nhà bắt đầu chuẩn bị hôn . (Đoạn này tớ vô cùng mơ hồ =.:)

      Sĩ quan cấp vừa nghe con trai tham mưu trưởng sắp kết hôn còn sốt ruột hơn cả Phùng Mộ Huân.

      Người vui vẻ nhất có lẽ là Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh. Nhận được điện thoại của Phùng Tranh Hiến mời hai người đến bàn chuyện kết hôn của con , hai người vui đến nỗi cười toe toét.

      vừa về nhà, Liêu Hải Lâm nghiêm túc hỏi: “Điểm Điểm, giờ con nghĩ kĩ chưa? Con đừng có đùa với mẹ nhé, mẹ thông báo với tất cả họ hàng rồi đấy.”

      Liêu Hải Lâm lo như vậy là bởi, trước kia có khuyên Vu Sính Đình thế nào cũng được, mà giờ đột nhiên lại đồng ý kết hôn. Dường như bà sợ con đổi ý nên phải xác nhận lại lần nữa.

      Vu Sính Đình chút do dự liền gật đầu: “Vầng, con nghĩ kĩ rồi.” Hơn nữa, đồng ý với Phùng Mộ Huân rồi, sao mà đổi ý được chứ.

      “Mẹ, bọn con chỉ định đăng ký trước thôi, còn…”

      Vu Sính Đình còn chưa hết, Liêu Hải Lâm cười: “Chuyện khác con phải lo, cuối cùng con bé này cũng thông suốt rồi, để lâu như vậy làm bác Phùng sốt ruột lắm rồi, người ta còn chờ bế cháu nữa đấy. Đám cưới để tháng sau , con cũng biết mà, với thân phận của Mộ Huân thể làm to quá, cái gì giản lược giản lược, nếu có người này nọ. Đương nhiên đây là chủ ý của mẹ với bác Phùng.”

      Ý của Liêu Hải Lâm là những người quan trọng cần mời.

      Vu Sính Đình can thiệp vào chuyện này, tất cả đều nghe theo sắp xếp của bố mẹ. Đột nhiên cảm thấy từ lúc và Phùng Mộ Huân quen nhau đến khi nhau, rồi tới lúc kết hôn, mọi chuyện gần như phát triển quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của .

      Thứ Ba, Vu Sính Đình đặc biệt xin tổ trưởng cho nghỉ ngày, Phùng Mộ Huân lái xe đón đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Lúc hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ tay, Phùng Mộ Huân có cảm giác như mơ vậy.

      Vu Sính Đình vốn có ý định đăng ký sớm, nhưng thấy Phùng Mộ Huân kích động đến nỗi chờ được, nài đến cục dân chính, muốn làm mất hứng nên đồng ý làm mọi chuyện theo trình tự sắp xếp.

      đối với tốt như vậy, còn phải do dự gì nữa.

      Dọc đường về, tâm trạng của Phùng Mộ Huân phải dùng hai từ “kích động” để hình dung. Ngay cả lúc lái xe, khóe miệng vẫn mất ý cười. Dừng đèn đỏ, giẫm mạnh chân phanh, nắm chặt tay Vu Sính Đình, nghiêng đầu gọi : “Bà xã.” Lúc này, đáy mắt vẫn ngập tràn ý cười.

      cúi đầu cười, chủ động nắm tay : “ tập trung lái xe .”

      Cứ có thời gian, Vu Sính Đình lại đến đơn vị . Lúc hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian là để đọc sách. Gần đây rất thích mấy cuốn lý luận quân trong phòng làm việc của , có chỗ nào hiểu là lại quấn lấy đòi giải thích. Có lúc hai người dính lấy nhau thân mật hồi, thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân lại phải cố kiềm chế mình, ôm vào lòng chứ dám manh động.

      Rơi vào lưới tình, ai là mơ mơ màng màng, gần như mỗi giây lẻ cũng muốn ở bên nhau, chỉ hận thể “ đêm trắng đầu”. Hôm nay, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cũng vậy, hơn nữa hai người đăng ký kết hôn, danh nghĩa là vợ chồng hợp pháp, chỉ còn chờ lễ cưới là chính thức xác lập quan hệ hôn nhân.

      Quá trình từ đến kết hôn của họ, trong mắt người khác là vô cùng thuận lợi, như thể được ông trời tác hợp vậy.

      Vu Sính Đình phát ra, người Phùng Mộ Huân ít nhiều có vị thư hương được di truyền từ bố – Phùng Tranh Hiến. Trong phòng làm việc của có bút lông, nghiên mực, thư họa, bàn còn có bức thư pháp mô phỏng nét của Nhan Chân Khanh*. chỗ nào là có hơi thở cổ điển.

      * Nhà thư pháp hàng đầu của Trung Quốc.

      Vu Sính Đình ở trong phòng chăm chú đọc sách lý luận quân , Phùng Mộ Huân bất chợt bước đến sau lưng.

      “Về rồi hả?” hé miệng cười, ngả vào lòng .

      “Ừ.” Sau khi hết giờ huấn luyện, Phùng Mộ Huân tắm rửa qua rồi mới về. người có mùi sữa tắm, rất nhạt, nhưng Vu Sính Đình có thể ngửi thấy.

      Phùng Mộ Huân lại hỏi: “Có đói ? Có muốn xuống kia ăn ? Hay là để nấu cho em , trong tủ lạnh còn thức ăn.”

      “Em cơm nước xong mới đến.” Vu Sính Đình lắc đầu, gập cuốn sách tay lại, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “ học ở Hồ Nam à? Thế chắc chắn là qua Phượng Hoàng* rồi?”

      * cổ trấn ở Hồ Nam.

      Phùng Mộ Huân gật đầu đáp: “Trước kia có đến đấy với bạn học. Em muốn à?”

      rất muốn đến thăm quan lần.”

      “Lúc nào rảnh đưa em , chỗ đó rất đẹp, có núi có sông, đậm chất cổ xưa.”

      Vu Sính Đình lại luôn: “Chắc là, còn có đẹp nữa. Thành khai mau, từng có mấy em xinh đẹp rồi?”

      Phùng Mộ Huân nghe xong liền bật cười, đáp mà hỏi ngược lại: “Em thích sách của Thẩm Tòng Văn*?”

      *Nhà văn vĩ đại của TQ, có thể sánh cùng Lỗ Tấn.

      Vu Sính Đình kinh ngạc, xoay người lại hỏi: “Sao biết?”

      nhìn , trầm ngâm trong chốc lát rồi : “Lần trước vào phòng em, giá sách của em, sách của Thẩm Tòng Văn chiếm đa số. Hơn nữa, em rất có hứng thú với Phượng Hoàng, chắc là chịu ảnh hưởng từ “Biên thành” đây mà.”

      Mọi chuyện, bị đoán phát trúng luôn.

      Vu Sính Đình ngượng ngùng cười, hề phủ nhận.

      Lúc này, khuôn mặt Phùng Mộ Huân phóng đại trước mắt . duỗi cánh tay ôm thắt lưng , cúi đầu chạm vào trán , đọc ra nhưng lời Thẩm Tòng Văn từng với Trương Triệu Hòa*: “ qua những con đường ở rất nhiều nơi, bước qua những cây cầu ở rất nhiều chốn, từng ngắm những vầng mây được kể nhiều lần, từng uống rất nhiều loại rượu…”

      *Vợ của Thẩm Tòng Văn

      cố ý dừng lại ở câu này, coi như gián tiếp trả lời vấn đề hỏi. nghiêng đầu, ghé sát vào tai nốt câu còn lại: “Nhưng lại chỉ người duy nhất.” Giọng của trầm thấp, thả chậm tốc độ, rành rọt rót từng từ vào tai , khiến suýt chút nữa chìm đắm trong đó.

      Hôm nay, đăng ký kết hôn, Phùng Mộ Huân nghĩ, đây chính là kết quả tốt nhất dành cho họ. Cho dù Hứa Diễn Thần có ra mặt phá rối, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32.
      Hôn lễ được định vào tháng sau, Liêu Hải Lâm bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ. Thời gian này, bà vô cùng bận rộn, cửa nhà cũng ngớt người ra người vào, vì họ hàng biết tin Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình sắp kết hôn đều đến hỏi thăm.

      Buổi tối, Liêu Hải Lâm lại kéo Vu Sính Đình đến để bàn bạc, “Chỗ này do cấp dưới của chú Tuần mở, còn về phía họ hàng, mẹ cũng nhờ từng việc cụ thể. À này, cũng đừng mời đồng nghiệp ở công ty con, đông quá tốt. Lần này chủ yếu mời người trong quân khu, cũng có vài người trong giới chính trị, nếu mở mang to quá, mẹ với bác Phùng sợ có người vin cớ đấy dèm pha.”

      Vu Sính Đình gật gù, tỏ vẻ đồng ý với sắp xếp đó.

      đến đây, Liêu Hải Lâm vỗ đầu sửng sốt, “Mẹ sai rồi, dạo này bận rộn nên đầu óc lú lẫn, phải là bác Phùng nữa, giờ con phải gọi là bố rồi.”

      Vu Hàn Sinh ngồi xem tài liệu của công ty nhịn được bèn quay ra gắt với Liêu Hải Lâm: “Con còn chưa gả , sao phải gọi người khác là bố!”

      Liêu Hải Lâm vỗ tay , nhìn Vu Hàn Sinh mà trêu: “Nhìn xem, bố con lòng dạ hẹp hòi, tám mươi phần trăm là ghen rồi.”

      Vu Sính Đình định mời Tiền Bội Bội làm phù dâu, còn những nhân vật khác đều được Liêu Hải Lâm lên danh sách xong. Tuy chỉ còn cách hôn lễ khoảng hơn tháng nữa, nhưng hiểu vì sao, trong lòng vẫn có cảm giác bất an lạ thường.

      Tiền Bội Bội thể tin nổi, “ phải cậu bị chứng sợ hãi trước hôn nhân đấy chứ.”

      Vu Sính Đình buồn bực : “Tớ cũng biết nữa, chỉ cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh, , đến giờ tớ vẫn chưa phản ứng kịp. Lúc đấy ấy hành động trước mặt tất cả mọi người trong doanh trại, còn mặc quân phục quỳ xuống cầu hôn tớ. Trong đầu hiểu bị làm sao mà lại đồng ý ngay lập tức, hơn nữa từ lúc cầu hôn đến lúc lấy đăng ký kết hôn chỉ đúng tuần, ấy còn sốt ruột hơn cả tớ, làm tớ cứ có cảm giác ấy có chuyện gì đó giấu tớ.”

      Lúc đăng ký có nhiều cảm giác, qua thời gian nhìn lại tờ giấy chứng nhận, Vu Sính Đình chợt có chút lo sợ bất an. Có đăng ký coi như có xác nhận với mình và gia đình, trong lòng lại thầm thở dài. Hôm nay, càng đến gần lễ cưới, càng cảm thấy mình rơi vào trạng thái khủng hoảng.

      Phụ nữ đều nhạy cảm, mỗi lần nghĩ đến, Vu Sính Đình lại cảm thấy bồn chồn yên. Dường như luôn cảm thấy Phùng Mộ Huân có điều gì giấu mình nên mới vội vàng như vậy. lắc đầu, ngăn mình khỏi suy nghĩ lan man.

      Tiền Bội Bội phân tích hộ : “ ta vội là tại vì người nhà thích cậu, cậu nghĩ xem ta có gì phải giấu cậu chứ? Đơn giản là muốn mau chóng cưới cậu về để hưởng thụ thế giới hai người. Cậu đúng là điển hình của chứng sợ hãi trước hôn nhân, lúc nào cũng lo âu rồi cảm giác, lúc đăng ký làm sao, gần đến ngày cưới lại nghĩ này nghĩ nọ. có chuyện gì đâu, qua giai đoạn này là ngon nghẻ ngay ý mà, dù sao cả đời chỉ kết hôn có lần, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Với lại chú cũng mong nhanh nhanh gả cậu cho ta mà, đăng ký cũng nhận rồi, bây giờ cậu có hối hận cũng kịp đâu.”

      Lời của Tiền Bội Bội khiến Vu Sính Đình hoàn toàn tỉnh táo. Tự đồng ý đăng ký kết hôn với Phùng Mộ Huân, giờ đâu còn đường hối hận nữa.

      ***

      Trước hôn lễ có rất nhiều việc phải chuẩn bị, nhưng chuyện lớn gì cũng đều do Liêu Hải Lân điều hành giải quyết. Phùng Mộ Huân chi ít cho lễ cưới này, chưa lời nào đặt phong bì vào tay Liêu Hải Lâm.

      Qua điện thoại, Phùng Mộ Huân dặn dò vài việc với Phùng Nghị. Nhận nhiệm vụ giao, Phùng Nghị phái người mang bộ váy cưới Vera Wang mới may xong từ Hồng Kông đến nhà họ Vu. Đợi Vu Sính Đình thử xong, nghe được câu trả lời hài lòng của , Phùng Nghị lại phải lo tiếp chuyện nữa, đó là hẹn nhiếp ảnh gia lịch chụp ảnh cưới vào cuối tuần, là chỉ thiếu nước chụp ảnh cưới với hai người kia luôn.

      Hai người cùng nhau đến studio, nhiếp ảnh gia được Phùng Nghị mời là người chuyên chụp ảnh cho những tạp chí nổi tiếng. Khoảnh khắc Vu Sính Đình mặc áo cưới bước ra khỏi phòng thay đồ, Phùng Mộ Huân bị choáng ngợp đến bần thần.

      Chụp ảnh cưới xong, Phùng Mộ Huân lại dẫn Vu Sính Đình chọn đồ trang sức. Lúc ấy, Vu Sính Đình mới nhận ra, Phùng Mộ Huân gần như sắp xếp ổn thỏa tất cả. Chọn áo cưới, liên lạc nhiếp ảnh gia, ngay cả thủ tục kết hôn cũng cần quan tâm, đến khi chính miệng lời đồng ý mọi nghi thức chuẩn bị xong. thể khâm phục năng lực làm việc của người đàn ông này, có thể là chú ý mọi mặt.

      Ra khỏi thang máy, Phùng Mộ Huân lại hỏi: “Có muốn mua gì nữa ?”

      vui vẻ : “ cần đâu, trang sức cũng mua nhiều lắm rồi, với lại ở nhà em cũng có ít.”

      Bất chợt, Phùng Mộ Huân lấy từ đâu ra chiếc thẻ rồi : “Em cầm thẻ này trước , sau này muốn mua gì cứ dùng nó.”

      Thấy Phùng Mộ Huân chủ động như vậy, cười và nhận lấy, còn thêm: “Khá lắm, có cố gắng, có phải sau này giao hết cho em giữ ?”

      Phùng Mộ Huân cười gật đầu: “Được.”

      cúi đầu cười, trong lòng có cảm giác thoải mái khó thành lời. Gần đây, Phùng Mộ Huân khá nghe lời , gần như muốn cái gì, lập tức làm cái đó. Cho dù là cầu quá đáng, cũng lời oán thán.

      Hôm nay, cùng mua sắm cả buổi sáng, nhưng Phùng Mộ Huân hề tỏ ra bất mãn, đợi đến khi mệt liền đưa đến hội sở của Phùng Nghị để nghỉ ngơi. Phùng Nghị xếp cho họ phòng VIP. Ra khỏi thang máy, vào phòng, Vu Sính Đình mệt phờ người, làm được gì hơn ngoài nằm nhoài ra salon.

      Thấy Phùng Mộ Huân ngồi xuống, liền gối đầu lên đùi , giở mình đổi tư thế thoải mái nhất, cọ tới cọ lui đùi . Phùng Mộ Huân rất ít khi thấy quấn quýt như thế này. Thấy chủ động, trong lòng vô cùng vui sướng. rút khăn tay ra lau mồ hôi cho , lại cúi đầu hôn lên trán rồi đưa nước đến trước mặt , dịu dàng gọi: “Mệt lắm à? Hay là ngồi dậy uống ít nước ?”

      Vu Sính Đình ngồi dậy, đón cốc nước trong tay , ánh mắt mơ hồ nhìn , nửa đùa nửa : “Phùng Mộ Huân, thành khai xem, có phải làm chuyện gì có lỗi với em ?”

      Sắc mặt Phùng Mộ Huân ảm đạm, lát sau mới khôi phục thần sắc, “Mời chỉ giáo?”

      “Tại vì gần đây rất lạ.” Quả thực khiến thể hoài nghi.

      hé miệng, xoa xoa má , nở nụ cười thâm thúy rồi bằng cái giọng lấy lòng: “Ừ, để cưới được em về nhà, bất cứ việc gì cũng làm.”

      Vu Sính Đình định đáp lời tiếng gõ cửa vang lên. Phùng Mộ Huân thờ ơ ra mở cửa, người đến là Phùng Nghị.

      Phùng Nghị vừa vào cửa trêu: “Em quấy rầy hai người đấy chứ?”

      Phùng Mộ Huân liếc ta cái, gì.

      Lúc này, Phùng Nghị dùng điệu bộ bất cần đời chào Vu Sính Đình: “Chị dâu!”

      Vu Sính Đình cúi đầu nhịn cười, gật đầu coi như đáp lại. Phùng Mộ Huân nghe thấy tiếng “chị dâu”, gương mặt mới để lộ nụ cười tươi tắn.

      Thấy Phùng Mộ Huân dựa vào salon, dáng vẻ đắc thắng, Phùng Nghị tiến đến vỗ vai , cố ý trêu: “, chỉ có tài phán đoán mà còn suy tính ràng, hành động nhanh chóng. Chỉ tại chờ được, tiếc là Từ Tố công tác, nhất định phải gọi cậu ta đến xem dáng vẻ hôm nay của .” Mấy hôm nay, Phùng Nghị cũng vì chuyện của hai người họ mà chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng khiến Phùng Mộ Huân như ý rồi.

      Phùng Mộ Huân liếc Phùng Nghị cái, cảnh cáo ta bớt luyên thuyên .

      giờ, Hứa Diễn Thần biết thế nào là tiền căn hậu quả, Phùng Mộ Huân chẳng còn gì phải băn khoăn. biết cứ tiếp tục chẳng phải cách hay, lại càng dám khẳng định Hứa Diễn Thần có chuyện đó cho hay , vì vậy dứt khoát cầu hôn . Bởi biết, chỉ cần đối tốt với , nỗi áy náy trong lòng càng nhiều, cho nên tranh thủ thiết kế màn cầu hôn độc đáo. Nếu đồng ý, mọi vấn đề đều có thể giải quyết, và cũng thể đổi ý được nữa.

      Phùng Mộ Huân kiểu bất chấp thủ đoạn này là rất bỉ ổi, nhưng có sao chứ, chỉ cần đạt được mục đích, dù sao cũng đối xử rất rất rất tốt với .

      Vu Sính Đình ngồi bên cạnh hoàn toàn hiểu hàm ý của hai người đàn ông này, cũng chỉ coi đó là câu đùa vui giữa hai em họ mà thôi.

      ***

      Trò chuyện với Phùng Nghị lúc, Vu Sính Đình ra về trước. Ra khỏi thang máy và về phía đại sảnh, bất ngờ gặp Hứa Diễn Thần.

      Vu Sính Đình chủ động chào: “ cũng ở đây à?”

      Hứa Diễn Thần giải thích: “ đến tìm Phùng Nghị thương lượng chuyện thu mua công ty.”

      “Tình hình căng lắm hả?”

      Đột nhiên, Hứa Diễn Thần khẽ cười với chứ đáp lời. Ánh mắt ta lơ đễnh lướt qua chiếc nhẫn tay , sắc mặt thay đổi trong chốc lát rồi lại khôi phục trở lại, ta mỉm cười: “Em đến cùng Phùng Mộ Huân hả?”

      Vu Sính Đình gật đầu: “Ừm.”

      Hai người im lặng hồi lâu mà Hứa Diễn Thần vẫn chủ động chuyện. Cảm thấy bầu khí có chút bối rối, Vu Sính Đình lên tiếng: “Diễn Thần, em trước đây.”

      Hứa Diễn Thần gật đầu với mới xoay người . Vu Sính Đình hề biết, lúc xoay người, Hứa Diễn Thần nắm chặt hai tay, trong mắt đặc vẻ phẫn uất và cam lòng.

      Vu Sính Đình xuyên qua hành lang, biết từ lúc nào, Phùng Mộ Huân đứng cạnh bình hoa trước cửa, nhìn chăm chú, “Lại đây.”

      Đợi Vu Sính Đình đến gần, Phùng Mộ Huân nắm chặt tay trong lòng bàn tay và : “ rồi, muốn thấy em và Hứa Diễn Thần qua lại nữa.”

      Vu Sính Đình cảm thấy ánh mắt Phùng Mộ Huân là lạ, hồ nghi véo vào lòng bàn tay và hỏi: “Phùng Mộ Huân, rốt cuộc là lo cái gì? Chúng ta đăng ký rồi, danh nghĩa là vợ chồng hợp pháp rồi. Chẳng lẽ em còn có thể bỏ chạy cùng ấy?”

      Phùng Mộ Huân trả lời, chỉ mím chặt môi. Vào thang máy, vẫn chủ động chuyện với . có thể cảm nhận được, giờ Phùng Mộ Huân rất bực bội.

      Lên xe, Phùng Mộ Huân nhắm mắt lúc, biết vừa rồi mình quá nhạy cảm. chắc Hứa Diễn Thần gì với , đành phải lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Cậu ta gì với em thế? Cậu ta biết chuyện của bọn mình rồi à?”

      Vu Sính Đình cúi đầu vẻ buồn bã, khẽ nhếch miệng: “ có gì, chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau thôi, em cũng chuyện bọn mình đăng ký kết hôn với ấy.”

      Phùng Mộ Huân thở phào nhõm, cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng được hạ xuống, nhếch môi cười, lơ đễnh : “ cho cậu ta biết cũng sao, như vậy lại có thể ngăn suy nghĩ trong đầu của cậu ta.” Lúc này, lại về với dáng vẻ của người chiến thắng.

      Vu Sính Đình cúi đầu thở dài, thích giọng điệu lúc này của Phùng Mộ Huân, “Phùng Mộ Huân, em đồng ý lấy , đồng ý đăng ký kết hôn với , nhưng có nghĩa em là người phụ thuộc hoàn toàn vào . Huống hồ em còn có những mối quan hệ khác của em, thể can thiệp quá sâu được.” cách bình tĩnh, dường như làm quyền cá nhân của mỗi người.

      Phùng Mộ Huân nghiêng đầu nhìn bằng ánh mắt hờ hững, cũng gì, rồi chuyên tâm lái xe . Đến cửa nhà, chậm rãi dừng xe, lúc cởi dây an toàn cho , xoay người lại, đặt lên môi nụ hôn đầy giận hờn, nụ hôn mãnh liệt khiến tài nào phản kháng nổi. lúc sau, buông ra rồi cúi đầu bên tai : “Điểm Điểm, em đăng ký với rồi, em là vợ của Phùng Mộ Huân .”

      Ngừng vài giây, lại : “ có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình dính dáng đến người khác, cho em gian đủ rộng, rồi, có bất kỳ cầu nào với em cả, chỉ hy vọng em toàn tâm toàn ý với .”

      Vừa rồi, Phùng Mộ Huân thấy dáng vẻ lưu luyến của với Hứa Diễn Thần, cảm thấy cả thần trí mình như bị vùi trong hầm băng, bao tâm trạng tốt cứ thế tan theo mây khói. dám chắc chắn, nếu gặp lại tình huống như vậy, liệu làm ra chuyện quá đáng gì.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33.
      Buổi tối, Liêu Hải Lâm từ đoàn ca múa về là lại bận rộn với chuyện đám cưới của Vu Sính Đình. Cuối tuần, người tổ chức hôn lễ của phía khách sạn liên lạc với bà để bàn bạc việc bài trí khung cảnh ra sao. Công việc bận rộn khiến bà chẳng để ý đến Vu Sính Đình nữa. Đôi lúc, muốn chủ động chuyện hoãn đám cưới lại với Liêu Hải Lâm, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ, lại sợ bà mất vui.

      Trong phòng khách, Liêu Hải Lâm so danh sách khách với thiệp mời, Vu Sính Đình lại gần dò hỏi: “Lễ cưới của con với Phùng Mộ Huân vẫn thế ạ?”

      Liêu Hải Lâm hỏi: “Nếu con định để mấy tháng nữa? phải mẹ bàn xong rồi sao?”

      Vu Sính Đình cuống quýt xua tay: “ ạ, con cảm giác hơi nhanh.”

      “Nhanh cái gì, thời gian con với Mộ Huân nhau cũng ngắn, phải đến hơn nửa năm rồi. Hồi xưa, mẹ với bố con quen nhau chưa đến hai tháng mà cưới rồi. Hai đứa quen nhau từ , cái gì hiểu cũng hiểu, cái gì chưa hiểu cũng hiểu rồi, ngày hai tư tháng sau là ngày tốt, bỏ lỡ chọn được nữa đâu. Thời gian mẹ với bác Phùng cũng thương lượng rồi, họ hàng bên đấy cũng biết rồi, mà chẳng phải mẹ cũng chuẩn bị thiếp cưới đây sao? Kể cả người phụ trách ở khách sạn là chỗ quen của chú Tuần, mẹ vẫn yên tâm.”

      Vu Sính Đình thấy mẹ có vẻ xuôi, lời đến miệng rồi lại nuốt vào.

      ***

      Lúc Vu Sính Đình đến quân khu cũng vừa là lúc Phùng Mộ Huân kết thúc giờ huấn luyện, có thể thấy được dáng vẻ phong trần của . Nghe người trong đơn vị , huấn luyện cấp dưới rất nghiêm khắc, nhưng hề biết còn nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Sau giờ tập, khôi phục tinh thần, vào nhà bếp còn muốn đích thân nấu cơm cho Vu Sính Đình. Thấy thế, Vu Sính Đình đành lòng, liền đề nghị đến nhà ăn dùng bữa.

      Vu Sính Đình quen khá nhiều người trong đơn vị, nhất là lính dưới quyền Phùng Mộ Huân, ai cũng mở miệng gọi chị dâu, gọi nhiều đến mức khiến Phùng Mộ Huân suýt nữa phát khùng. Trước mặt cấp dưới, luôn mang dáng vẻ nghiêm nghị, bởi vốn là người lãnh đạo, nhưng từ sau vụ cầu hôn hoành tráng kia, mọi người chẳng còn quá sợ hãi với uy hiếp của , còn say sưa bàn tán, thông tin được lan truyền nhanh chóng, thậm chí còn lên cả báo của quân khu.

      Hai người bước ra khỏi nhà ăn, Phùng Mộ Huân thấy Vu Sính Đình có vẻ mệt mỏi liền hỏi: “Có phải quen ?”

      Vu Sính Đình lắc đầu cười: “ đâu.”

      Dường như nhìn thấu bất an của , nghiêm túc : “Sau khi chúng ta kết hôn ở lại đơn vị, cứ ở nhà mới khoảng nửa năm mới quay lại đây. Có điều, cháu cũng sống cùng chúng ta, em có ý kiến gì ?”

      Vu Sính Đình nghe nhắc đến cuộc sống sau hôn nhân, lại lắc đầu : “, như vậy cũng vui.”

      về nhà đúng giờ, mặc dù với cái nghề này thể lúc nào cũng bên cạnh em, nhưng cố hết sức khiến em hài lòng, để em chịu ấm ức.”

      Vu Sính Đình cúi đầu hé miệng, gì.

      Lên tầng, Phùng Mộ Huân vừa nhìn vừa cởi cúc áo, cầm quần áo treo bên cửa rồi vào nhà tắm.

      Vu Sính Đình ngồi băng ghế dài xem tivi. Gần đây mặc dù thường xuyên ở bên nhau, nhưng Vu Sính Đình chưa bao giờ qua đêm tại đơn vị , lần nào Phùng Mộ Huân cũng đưa về đúng giờ.

      vài phương diện, Phùng Mộ Huân tỏ vẻ quá gấp gáp, gần như rất đúng mực, trước mặt cũng luôn tỏ vẻ trầm tĩnh. Bởi Phùng Mộ Huân nóng lòng nhất thời, dù sao họ cũng đăng kí kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng là của .

      Tắm xong, nhàng ngồi xuống cạnh , cẩn thận kéo lại gần, lấy chiếc điều khiển trong tay rồi cúi đầu hôn . tay nâng gáy lên, tay vuốt ve sau lưng , hai đôi môi quấn quýt khiến thần trí cả hai cùng mê loạn.

      Dường như Phùng Mộ Huân vẫn chưa thỏa mãn với tiếp xúc này, cởi vài cúc vạt áo theo bản năng, đưa tay vào, hơi nắm khiến Vu Sính Đình run lên trong nháy mắt.

      Thấy Vu Sính Đình phản kháng, Phùng Mộ Huân vùi đầu hôn . Chiếc áo người bị cởi gần hết, mà Phùng Mộ Huân vẫn lẳng lặng cúi đầu tập trung mở ra từng tấc cảnh đẹp người .

      khẽ cắn ngực , bàn tay chút do dự nắm lấy bầu ngực.

      Xúc cảm mềm mại, hoảng hốt, Vu Sính Đình nghe thấy khẽ hừ tiếng vì khó chịu, gần như thanh đó phát ra từ cổ họng . Bỗng dưng tóm chặt áo , sợ hãi đến nỗi cả người cứng ngắc.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân mới dừng mọi động tác lại, nhìn bằng ánh mắt thâm trầm rồi ngồi dậy định mặc lại áo cho .

      Tay vừa đưa đến gần, Vu Sính Đình liền đỏ mặt, ôm ngực rồi ngồi lui lại phía sau, “Đừng , để em tự mặc.” đỏ mặt run rẩy cầm áo mặc vào.

      Phùng Mộ Huân cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, bình tĩnh đứng dậy uống nước.

      Uống hết nước, xoay lại nhìn liền thấy Vu Sính Đình bối rối vỗ ngực, thản nhiên : “Chắc em biết, có phản ứng như vậy là rất bình thường?”

      Phùng Mộ Huân phát ra, hành động vừa rồi của mình khiến có chút bài xích, nên liền giải thích với .

      sờ mặt, đáp lại: “ thừa, em…đương nhiên em biết!” Thấy dáng vẻ hổn hển của , Phùng Mộ Huân nhịn được liền cong môi cười. Lúc xong, Vu Sính Đình lại đưa tay lau mồ hôi, hành động vừa rồi của Phùng Mộ Huân khiến quá bất ngờ.

      Vu Sính Đình thấy Phùng Mộ Huân để ý đến mình nữa mà xoay người vào phòng làm việc, yên lặng theo sau, dè dặt hỏi: “Phùng Mộ Huân, phản ứng của em như vậy có phải khiến rất khó chịu ?”

      xong, Vu Sính Đình chỉ còn biết vùi mặt vào ngực Phùng Mộ Huân, giọng điệu rầu rĩ. Đây là lần thứ hai cự tuyệt rồi.

      Phùng Mộ Huân bật cười, cúi đầu hôn lên trán , ôm an ủi: “ sao, thái độ của em hôm nay khiến cực kỳ hài lòng.” Ai ngờ, đó là vì Phùng Mộ Huân biết “cá nước thân mật” chỉ còn là chuyện sớm muộn, cho nên ngại phải đợi mấy chục ngày nữa.

      Vu Sính Đình quan sát sắc mặt , thấy thần sắc có vẻ bình thường trở lại liền áp sát hơn, kéo kéo ống tay áo và mềm giọng : “Phùng Mộ Huân, em với thương lượng chuyện này nhé, lễ cưới của bọn mình có thể lùi lại tháng ?” xong, còn giơ tay hình chữ V.

      Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu lành lạnh: “Tại sao? còn có chỗ nào khiến em thấy lo? Em có thể ra.”

      vội vàng xua tay giải thích: “Vấn đề phải ở , làm rất tốt rồi, là do em. Em cảm thấy nhanh quá, trong lòng cứ thấy thấp thỏm, cảm giác đành làm sao ấy.”

      Phùng Mộ Huân đột nhiên đỡ trán, mơ hồ than tiếng: “Điểm Điểm, nghe em thế này, biết nên vui hay buồn đây.”

      lát sau, nghiêm mặt, ngữ khí gần như cho phép thương lượng: “Lễ cưới vẫn tổ chức đúng thời gian.” nâng tay sửa lại nút cài trước ngực , nhìn với sắc mặt ảm đạm: “Thời gian là do mẹ xếp hộ bọn mình, có ý kiến gì hết.” cố ý gọi Liêu Hải Lâm là mẹ trước mặt , ý là nhắc , đăng kí kết hôn với rồi.”

      Phùng Mộ Huân xuất chiêu cầu hôn, lại đăng kí kết hôn, chặn ngang đường lui của Vu Sính Đình. Thiếp mời gửi đến các vị lãnh đạo trong quân khu, thời gian định xong, cho dù Vu Sính Đình có chần chừ cũng làm được gì, kể cả đổi ý cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo sắp xếp mà cưới .

      ***

      Sau bữa tối, Vu Sính Đình dựa vào ghế dài đọc sách, còn Vu Hàn Sinh ngồi cạnh bàn thưởng trà mình.

      Thấy Vu Hàn Sinh chưa ngủ, Vu Sính Đình chủ động lại gần: “Bố, sao bố chưa ngủ?”

      Vu Hàn Sinh rót cho Vu Sính Đình chén trà, đáp mà hỏi ngược lại: “Còn con? Có phải cảm thấy chưa muốn kết hôn, trong đầu vẫn còn tư tưởng đành lòng ?”

      hổ là hai bố con, Vu Sính Đình thà gật đầu.

      Hai bố con ngồi cạnh bàn trà tâm .

      Vu Hàn Sinh cười với , giọng ôn hòa: “Hôn nhân là cứ phải từ từ, hồi đấy mẹ con gả cho bố cũng chẳng hề vui.”

      Vu Sính Đình thoáng buồn, như thể bị Vu Hàn Sinh trúng tâm tư. cắn môi, ấp úng lúc mới trả lời: “Ai bảo con muốn lấy ấy nào, ấy tốt với con như vậy…Tại, con thấy nhanh quá. Trong lòng đúng là vẫn có cảm giác đành.”

      Vu Hàn Sinh hoàn toàn hiểu, “Thôi nào, kiểu gì cũng rồi, trong lòng con vui, bố cũng chẳng có lời vàng ngọc nào để với con. Mẹ với trai Mộ Huân mất sớm, hai đứa lấy nhau rồi sống riêng, có ai can thiệp vào cuộc sống của hai đứa nữa, có chăng là đứa cháu của nó, mà con cũng gặp rồi đấy thôi. Tham mưu Phùng nghiêm khắc với nó từ , nếu chẳng tống nó xa từ lúc mười mấy tuổi để nó tự lực cánh sinh.”

      tới đây, Vu Hàn Sinh vỗ vỗ tay , tiếp tục khuyên nhủ: “Có nhiều chuyện con đừng quyết theo tính cách mình, nhịn được nên nhịn, hai đứa phải bao dung với nhau, con cũng đừng giở thói ương bướng với Mộ Huân, Mộ Huân hao tổn tâm tư với con có nghĩa là nó có thể nuông chiều con cả đời. Có số việc, phải dựa vào bản thân mình, dù sao cũng là đàn ông mà, thời thấy mới mẻ, chuyện, cưới lại là chuyện khác. Con cũng nên chủ động đến nhà họ Phùng nhiều nhiều vào, như vậy mới có lợi cho con và nhà mình. Điểm Điểm, con đừng trách bố mẹ ích kỷ, bố thừa nhận là bố có suy nghĩ đấy, nhưng bố mẹ nhìn lầm người đâu. Con với thằng Tiểu Hứa có quá nhiều khác biệt, cho dù miễn cưỡng tới cùng kết quả cũng chẳng mấy tốt đẹp. Hôn nhân môn đăng hộ đối vẫn là tốt hơn.”

      Nghe Vu Hàn Sinh xong, Vu Sính Đình cả đêm ngủ. Từ trong lời của Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh, gần như cảm thấy mình cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được. Cũng có lẽ là mắc chứng tiền hôn nhân, nếu lại sợ rằng Phùng Mộ Huân có chuyện giấu mình. Nếu cứ nhất mực phản kháng, bố mẹ lại nghĩ giở trò.

      Nửa đêm nằm giường, mơ màng ngủ, đột nhiên thấy điện thoại rung. Cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Ngụy Tử gửi đến:

      Sính Đình, mai có rảnh , có việc muốn gặp em.

      Vu Sính Đình đọc tin nhắn, nhắm mắt trầm tư lát, lúc lâu sau quyết tâm trả lời:

      Nếu là về ấy thôi. Ngụy Tử, 24 tháng sau, em và Phùng Mộ Huân làm đám cưới rồi.

      Ý của là muốn với ta, quan hệ của và Hứa Diễn Thần được gạt sang bên rồi, hai người nên tiếp tục qua lại ràng nữa, đỡ khiến người ngoài hiểu lầm.

      ***

      Jins: cứ hí hửng là chỉ phải nhịn mấy chục ngày , rồi xem phải nhịn mấy trăm ngày :))

      Tác giả ( với độc giả TQ): Chú Phùng có thế nào các nàng vẫn ghét…Tiểu Liễm biết gì. Các nàng chưa thấy chú ý cặn bã, được thôi…Đến lúc cặn bã các nàng đừng chửi chú ấy là được rồi ~

      ( hiểu sao tg toàn gọi PMH là chú) :v
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34.
      Đây là lần thứ hai Ngụy Tử nhắn tin cho Vu Sính Đình. Lần trước, vì ngại Phùng Mộ Huân nên Vu Sính Đình từ chối thẳng thừng, lần này, ta muốn hẹn ra chuyện để mong Phùng Mộ Huân gây áp lực như vậy nữa, nhưng vẫn cứ nhận được nội dung tương tự.

      Lúc ấy, đọc được tin nhắn, Ngụy Tử thể tả được đó là cảm giác gì, lại càng cảm thấy Hứa Diễn Thần hao tâm tổn sức như vậy thực đáng, cũng thấy rất tiếc cho tình cảm bao nhiêu năm của Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần. ta cầm điện thoại, trầm tư vài giây rồi đẩy cửa thẳng vào phòng, đặt chiếc di động vào tay Hứa Diễn Thần ngồi trước bàn làm việc, “Diễn Thần, cậu tạm dừng lại, nghỉ ngơi chút , xem tin nhắn này trước , chắc chắn cậu thấy hứng thú.”

      Hứa Diễn Thần cầm điện thoại nhìn lát, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ cuối cùng, đột nhiên ta nắm chặt điện thoại, sắc mặt u đáng sợ.

      Ngụy Tử thở dài, dường như sợ Hứa Diễn Thần chú ý đọc nên lại nhắc thêm lần nữa: “24 tháng sau là bọn họ kết hôn rồi, cậu xem thế nào mà làm .”

      Hứa Diễn Thần mím chặt môi, gì. Đọc được tin Vu Sính Đình sắp kết hôn cùng Phùng Mộ Huân, quả thực như sét giữa trời quang, tim ta vô cùng đau đớn, nhưng ta chỉ nắm chặt tay theo bản năng chứ câu nào.

      Ngụy Tử thấy ta đáp nên lại : “Nếu tôi chủ động liên lạc với ấy, chắc đến lúc ấy cưới rồi cậu cũng biết. Mà thôi nữa, cũng sắp rồi.”

      Vậy mà Hứa Diễn Thần nghe Ngụy Tử xong, ánh mắt mơ hồ, ta cười, “Tùy ấy thôi, ấy muốn cưới Phùng Mộ Huân cứ để ấy .”

      “Hứa Diễn Thần! Cậu quá sĩ diện rồi đấy, ràng là sắp mất rồi mà vẫn còn ngang bướng. Bỏ qua chuyện hai người chia tay đành, chẳng lẽ cậu lại cam tâm để người khác vô duyên vô cớ sắp đặt thế sao?”

      Hứa Diễn Thần như bị đâm đúng chỗ đau, đột nhiên đứng bật dậy, hùng hổ tóm cổ áo Ngụy Tử, giáng cú đấm khiến Ngụy Tử đập vào tường, rồi ta gào lên: “Tôi có cách nào nào! Chẳng lẽ cậu bảo tôi phải đến chất vấn ấy, bảo tôi cho ấy biết, do Phùng Mộ Huân ngáng đường, tôi chịu nổi áp lực nên chia tay ấy à? Cậu đừng điên! Kể cả ấy có biết chân tướng chúng tôi cũng thể được nữa.”

      Ngụy Tử bị Hứa Diễn Thần mắng trận mà sững sờ hồi lâu, đáp câu nào. Ý định của Ngụy Tử khi đưa tin nhắn cho Hứa Diễn Thần xem chỉ là muốn kích thích ta chút, thấy Hứa Diễn Thần cứ vùi đầu vào công việc, lại cho ta hay Quan Hân Nhiên đến nhờ Vu Sính Đình giúp, ta muốn xem Hứa Diễn Thần còn có thể có phản ứng gì nữa.

      Nhưng phản ứng của Hứa Diễn Thần lúc này khiến suy nghĩ cuối cùng của ta hoàn toàn tắt lụi.

      ***

      Hôn lễ ngày càng đến gần, Liêu Hải Lâm báo ngày nghỉ với đoàn. Vu Sính Đình cũng đồng ý với cầu của Liêu Hải Lâm, giấu chuyện kết hôn tương đối kĩ, đồng nghiệp hay ngay cả sếp cũng biết. Bởi lúc bàn bạc thủ tục cưới hỏi, Phùng Tranh Hiến lần nữa đề cập đến việc tiến hành đơn giản, người liên quan mời, tránh có người mượn cơ hội này mà gây , lúc ấy đối thủ lại nắm được nhược điểm, e rằng bất lợi cho cả hai nhà. Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh có bất cứ ý kiến gì.

      Sau khi hết giờ huấn luyện, Phùng Mộ Huân đưa Vu Sính Đình xem nhà mới. lái xe đưa đến khu Triêu Dương, vào khu biệt thự, căn nhà của họ ở dạng hộ gia đình. Đây là khối bất động sản dưới tên Phùng Nghị, bởi điều kiện xung quanh tốt nên từ mấy tháng trước bán hết.

      Ấn mật mã khóa, Phùng Mộ Huân chậm rãi đẩy cửa vào. Vừa vào trong, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là gian được thiết kế theo phong cách Trung Quốc khá đơn giản, màu ấm là chủ đạo. tường có treo bức tranh thủy mặc, mang đúng phong cách phương Đông. Bộ ghế salon đặt ở giữa cùng với chiếc bàn tối màu.

      Vu Sính Đình kinh ngạc vào giữa nhà vài bước, sau đó hài lòng gật đầu: “ tồi, rất phù hợp với phong cách của .”

      Phùng Mộ Huân nghe giọng điệu của liền nghi hoặc hỏi: “Em thích à?”

      Thấy Phùng Mộ Huân hỏi vậy, liền giải thích: “Thích, có điều, sao em lại biết nhở. Chuyện dọn nhà mới, đến giờ vẫn bàn với em, em cảm giác là em chưa bao giờ tham gia vào chuyện gì cả, mà chỉ có mình thầm chuẩn bị xong hết thôi.”

      Phùng Mộ Huân khẽ cười chứ . Vu Sính Đình thấy có vẻ muốn liền sán lại gần, dựa vào , cố tình hỏi: “Phùng Mộ Huân, thành cho em biết, có phải chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ em đồng ý thôi phải ? tự tin thế cơ à? Ngộ nhỡ em đồng ý sao?”

      Khuôn mặt Phùng Mộ Huân chút dao động, nhìn , nhàng đáp lại câu: “Cùng lắm lại cầu hôn lần nữa, đến khi nào em đồng ý thôi.” lát sau, lại giải thích: “Nhà này coi như là quà cưới Phùng Nghị tặng chúng ta, có chuẩn bị gì hết.”

      “Phùng Nghị tặng quà cưới cho chúng ta?” Sửng sốt vài giây, mới có phản ứng lại, sợ gì mà : “ ta thể hào phóng như vậy, em đoán chắc là có cách khiến ta phải chuẩn bị, chứ đào đâu ra chuyện tốt như vậy.”

      Thấy bắt bài như vậy, Phùng Mộ Huân ho tiếng, lời nào.

      nghĩ, đúng là bị đoán trúng rồi.

      vào phòng ngủ ở tầng thăm quan chút. Bên trong có gian chứa quần áo riêng của hai người, phía trước có phòng thay quần áo khá rộng. Thấy vẻ mặt tươi tắn của Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân biết rất hài lòng. Đây vốn là lời đề nghị của Phùng Nghị. Lúc ấy, Phùng Nghị dương dương tự đắc trước mặt , phàm là phụ nữ đều thích, còn dõng dạc kêu Phùng Mộ Huân nên học tập ta. Lúc ấy, Phùng Mộ Huân chẳng thèm để ý đến ta.

      Ngay cạnh đó là căn phòng . bước vào ngắm nghía lát, bên trong có giá vẽ và bàn vẽ.

      “Chắc đây là phòng để Đồng Đồng vẽ tranh rồi.” Vu Sính Đình gật đầu, thầm khen biết chăm sóc cháu cưng.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân ôm từ phía sau, thản nhiên trả lời : “Ừ.”

      Vu Sính Đình nghe từ lâu rằng Phùng Mộ Huân rất tốt với cháu . Bởi trai Phùng Mộ Huân qua đời sớm nên đảm nhận trách nhiệm của người cha. Cũng vì thế mà Vu Hàn Sinh khuyên nên dần quen với mặt này của , chỉ ngờ là Phùng Mộ Huân lại chăm sóc cháu như con . Đột nhiên, cảm thấy mình chọn sai, có lẽ là do họ đăng ký kết hôn quá nhanh, hôn lễ ngày càng đến gần khiến thấp thỏm yên, chính vì thế mới sinh ra loại cảm giác bất an với . Lúc này, Vu Sính Đình gạt bỏ mọi nỗi lo trong lòng, ngăn bản thân mình suy nghĩ miên man.

      muốn người đàn ông có nội tâm mềm mại, có thể quan tâm chu đáo đến cả chi tiết , như vậy cuộc sống tốt đẹp.

      Xuống tầng dưới, Vu Sính Đình cảm thấy chán nên ngồi xuống sa lon, thỉnh thoảng lại xoay người quan sát cẩn thận cách bài trí trong gian phòng. Bất chợt, Phùng Mộ Huân đưa chìa khóa cho , rồi ngồi xuống ôm , giọng giấu nổi chờ mong: “Còn hai mốt ngày nữa là chúng ta có thể chuyển đến đây rồi.” đến đây, nắm chặt tay , hôn khẽ lên mu bàn tay .

      Hai mốt ngày nữa thôi, họ bước vào đời sống hôn nhân.

      Gần đây, hiểu vì sao, Phùng Mộ Huân luôn mơ hồ cảm giác mấy ngày nữa có chuyện gì đó xảy ra. Nghe Phùng Nghị , chuyện thương lượng thu mua công ty với Hứa Diễn Thần từ lần trước vẫn chưa xong, giữa hai người lại xảy ra mâu thuẫn. Bởi sợ Hứa Diễn Thần chịu từ bỏ, gọi Phùng Nghị cử người quan sát ta. Vốn Phùng Mộ Huân muốn tha cho ta, nhưng vừa nghĩ đến lời tuyên bố hùng hồn của ta, Phùng Mộ Huân chỉ có ý nghĩ, chính là phải dập tắt hoàn toàn nhuệ khí của Hứa Diễn Thần, nhất định phải khiến ta thể trở mình nổi.

      Đến hôm nay, hôn lễ của và Vu Sính Đình ngày càng đến gần, tâm trạng thả lỏng ít.

      Vu Sính Đình thấy bằng cái giọng sốt ruột đó liền đẩy ra, lại nhịn được liền bật cười khúc khích. cười, Phùng Mộ Huân liền giở trò tóm lại, giam trong ngực khiến chống cự nổi, rồi cúi đầu ngậm lấy môi , môi lưỡi dây dưa. Đúng lúc hai người ôm hôn mãnh liệt cửa phòng có tiếng động.

      Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cùng ngẩng đầu, ngờ người vừa đến là cháu Phùng Mộ Huân – Phùng Á Đồng.

      “Chú.” Á Đồng xấu hổ chào tiếng.

      Thấy người vừa đến là cháu , Phùng Mộ Huân lập tức buông Vu Sính Đình ra. Khuôn mặt phớt đỏ, mơ hồ đáp tiếng, bình tĩnh chỉnh lại vạt áo trước ngực.

      Thấy sắc mặt Phùng Mộ Huân tốt, Phùng Á Đồng quay ra chào Vu Sính Đình: “Thím.”

      Vu Sính Đình ngại ngùng cười với , cũng may đây phải là lần đầu tiên gặp Phùng Á Đồng, nếu đúng là khủng bố.

      Chào hỏi xong, Phùng Á Đồng cố nhịn cười và giải thích: “Vừa nãy Ba đưa cháu về, cháu về lấy quyển phác thảo, bây giờ Ba vẫn đợi ở ngoài, cháu lấy sách xong luôn. Chú… ra vừa rồi cháu biết gì cả nhé.” xong, Phùng Á Đồng chạy vội lên tầng, lấy sách xong là chạy thục mạng.

      Lời này của cháu vốn là để an ủi, vậy mà như thế lại khiến sắc mặt Phùng Mộ Huân đen vài phần.

      Đợi cháu rồi, Phùng Mộ Huân mới khôi phục thần sắc, giải thích với Vu Sính Đình bằng giọng thản nhiên: “Bình thường nó ở lại trường, hoặc là ở cùng con bé nhà họ Trần, ít khi về. Lần sau chú ý.”

      Vu Sính Đình đỏ mặt hờn mát với : “ có lần sau đâu.”

      ***

      Vu Sính Đình xin nghỉ cho hôn lễ. Đến gần ngày, mọi chuyện gần như chuẩn bị xong xuôi, thiếp mời gửi đến tay các vị lãnh đạo trong quân khu, cũng có thêm vài người trong chính giới.

      Làm xong công việc, Vu Sính Đình thu dọn tài liệu chuẩn bị tan ca, vừa lúc Phùng Mộ Huân gọi điện tới.

      “Điểm Điểm, hôm nay có việc, em tự lái xe về trước nhé, đường nhớ cẩn thận.” Phùng Mộ Huân dặn dò tỉ mỉ từ đầu bên kia.

      “Em sao, cứ làm việc .” Vu Sính Đình gật đầu, ngắt điện thoại rồi cùng đồng nghiệp ra đại sảnh. Vào lúc này, Quan Hân Nhiên cũng đợi ở ngoài cửa.

      Quan Hân Nhiên cười lạnh tiếng với rồi : “Sính Đình, tôi tìm chị nhiều lần quá rồi đấy, lần trước cũng là đến công ty chị, nghe chị làm.”

      Vu Sính Đình bực bội nhìn ta cái, nhắc đến cú điện thoại hôm trước thi sao, nhắc đến lại khiến thấy tức. Lần trước, Quan Hân Nhiên vô duyên vô cớ gọi điện mắng , khiến làm sai số liệu nên phải nghỉ làm tuần.

      Từ đầu đến cuối, Quan Hân Nhiên chưa từng nể nang , chỉ dẫn đến quán cà phê lần trước, có điều, lần này đặt hẳn phòng riêng.

      Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình bất đắc dĩ thở dài: “ , tới tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì, sao bí như vậy? gọi tôi vào phòng kín được?”

      Quan Hân Nhiên liếc xéo : “Vu Sính Đình, rốt cuộc là chị biết hay giả vờ biết hả? Thần cố gắng vì chị nhiều như vậy, nhưng chị lại nhằm vào ấy, chị có lương tâm ?”

      Tiếng Quan Hân Nhiên vừa dứt, Ngụy Tử đột nhiên xông vào, kéo ta ra bên ngoài: “Hân Nhiên, em đừng có ăn linh tinh! Theo về ngay!”

      Quan Hân Nhiên dùng sức đẩy Ngụy Tử ra, trong nháy mắt, hai người rơi vào tình huống giằng co dứt.

      Thấy Quan Hân Nhiên bị Ngụy Tử kéo ra ngoài, Vu Sính Đình nghĩ có gì đó kỳ lạ, vội vàng tóm cổ tay Ngụy Tử và : “Ngụy Tử, đừng lôi ta nữa, để ta cho ràng, rốt cuộc em làm chuyện gì có lỗi với Hứa Diễn Thần. Tại sao em lại có lỗi với Hứa Diễn Thần? Tại sao ta ba lần bốn lượt hùng hồn chỉ trích em? Chẳng lẽ bởi vì em kết hôn với Phùng Mộ Huân?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :