1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10:
      Năm nay, Bắc Kinh đón trận tuyết lớn, đài khí tượng phát ra tín hiệu cảnh báo xanh hiếm thấy. Trước đó, đài khí tượng trung ương phát tín hiệu xanh, ngờ đến chiều đổi thành cảnh báo màu vàng. Do ảnh hưởng của tuyết, vài đoạn đường bị đóng băng, nhiều tuyến giao thông công cộng phải ngừng hoạt động, chờ biện pháp xử lý.

      Hứa Diễn Thần gọi điện trước cho Vu Sính Đình, dặn chờ ta tan ca sang đón, cứ đợi ở phòng làm việc, được đâu cả. Nửa tiếng sau, Vu Sính Đình cùng mấy người đồng nghiệp được ngân hàng mời đến giám định số tài sản gán nợ.

      Giám định đá quý vốn là nghề mạo hiểm. Bởi quyền giám định nhiều, đá quý, trang sức, hay xa xỉ phẩm dùng để làm tài sản gán nợ có phí dụng rất cao. Sau khi lập hồ sơ, làm theo trình tự xong cũng tốn ít thời gian, đến lúc có được tài liệu kết luận chuyên gia giám định mới được chia phần. (Đoạn này khó hiểu, mình chỉ làm được thế này thôi, hị)

      Sau mấy tiếng miệt mài, cuối cùng Vu Sính Đình cũng giám định xong đống đá quý. Lúc này, ngoài trời vẫn đổ tuyết, mọi người đều thu lu trong văn phòng, ai muốn ra ngoài. Vu Sính Đình ngồi trò chuyện với đồng nghiệp lúc nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần.

      “Đình Đình, có việc gấp, chắc là qua đấy được rồi.” Giọng của Hứa Diễn Thần có vẻ lo lắng.

      Vu Sính Đình cảm thấy tình hình có vẻ tốt lắm, vội vàng trấn an: “Có chuyện gì vậy, nghiêm trọng ?” Vốn cảm thấy nên câu này, nhưng lại lo cho ta: “Có cần em hỗ trợ ?”

      nghiêm trọng, chỉ là có chút tranh cãi với khách hàng thôi. Trước mắt, với Hân Nhiên điều đình, chắc là thương thảo được thôi. Có lẽ là sang đón em được rồi.”

      Thần, mau đến đây .” Đầu bên kia điện thoại chợt truyền đến giọng của Quan Hân Nhiên, lại có tiếng bàn luận, vô cùng ồn ào. Hứa Diễn Thần chưa kịp gì thêm với vội ngắt điện thoại.

      Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại, lắng nghe mấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, rồi mới buồn bã định thần. nén lại bất an trong lòng, gửi cho Hứa Diễn Thần tin nhắn: Nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện cho em!

      Tâm trạng thoải mái của cả ngày trở nên ức chế sau cuộc điện thoại của Hứa Diễn Thần. Cứ nghĩ chiều nay ta sang đón , ngờ lại có chuyện phát sinh.

      Đến giờ tan ca, đồng nghiệp vội vã ra về. Vừa rồi, Vu Hàn Sinh cũng gọi điện thoại cho , ngoài trời tuyết rơi nhiều, ông lo lái xe an toàn nên bảo tầu điện ngầm về.

      Lúc cùng đồng nghiệp vừa cười vừa ra đến cửa, chợt có người kéo kéo ống tay áo , nhìn về phía trước, giọng điệu có vẻ kinh ngạc: “Sính Đình, nhìn , nhìn chàng đẹp trai của ngân hàng kìa.”

      thuận theo ánh mắt đồng nghiệp, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài tấm cửa kính bình tĩnh bước vào trong. Người đó là Phùng Mộ Huân. Phùng Mộ Huân đến trước mặt , ánh mắt điềm tĩnh nhìn chứa cả ý cười, “Hôm nay đường an toàn, bác trai sợ lái xe tiện nên bảo tôi đến đón .”

      giải thích với , ý là mình hề tự ý đường đột đến đây.

      “Sính Đình, bạn trai cậu à? phải lần trước có khác sao?” Lúc này, người đồng nghiệp đứng bên cạnh, nhìn Phùng Mộ Huân và ấp úng hỏi.

      Sao Vu Sính Đình lại nghe ra hàm ý của ta chứ, bởi Hứa Diễn Thần từng gặp mấy người họ rồi. lạnh mặt, bực bội trả lời, “ phải.” Vừa dứt lời, dường như cảm thấy như vậy đúng là quá lấp lửng, bất đắc dĩ giải thích: “Đây là người bạn cũ của mình.”

      Khóe môi Phùng Mộ Huân cong lên thành nụ cười như có như , giải thích, mà chỉ chào hỏi qua đồng nghiệp của . Hôm nay mặc chiếc áo lông cừu, bên ngoài là chiếc áo khoác dài màu đen, trông có chút phong trần. tóc, áo đều dính vài bông tuyết.

      Vu Sính Đình ngẩng đầu liếc nhìn cái, vừa hay lại nở nụ cười khó hiểu với , rồi tháo găng tay da của mình ra, đưa cho và trầm giọng : “Đeo .” Lời như lời ra lệnh, lại càng giống như cấp sai bảo cấp dưới.

      Hẳn là vì thái độ của Phùng Mộ Huân quá nghiêm túc, răm rắp nghe theo, nhận lấy găng tay từ , còn lễ phép : “Cảm ơn .”

      Đôi găng tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay . đeo xong, liền đút hai tay vào túi áo. Hai người ra cửa, rốt cuộc hiểu vì sao Phùng Mộ Huân muốn đeo găng tay rồi. Xe của Phùng Mộ Huân đỗ ở khá xa, hai người phải bộ qua đường, sang phía đối diện. Ngoài trời chỉ giăng đầy bụi tuyết, mà còn đổ gió mạnh, xung quanh gió thổi vù vù đến điếng người, đeo khẩu trang mà vẫn thấy lạnh, bất giác rụt cổ vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ.

      Phùng Mộ Huân vẫn phía trước , vóc dáng cao lớn như che cho . Hai người trước sau duy trì khoảng cách.

      Lên xe, nhìn Phùng Mộ Huân vẫn điềm nhiên ngồi ở vị trí lái, chợt hỏi với vẻ khó hiểu, “Phùng Mộ Huân, hình như sợ lạnh phải?”

      Phùng Mộ Huân nhếch môi, nhìn chớp mắt: “Trước đây tôi hay phải tập huấn ở vùng quê, khí hậu còn khắc nghiệt hơn thế này nhiều.” Dứt lời, khẽ cười, tiếp tục chăm chú lái xe.

      “Ồ.” Vu Sính Đình gật đầu, lúc sau lại giọng : “ hiểu các làm thế nào mà chịu được.” xong, tháo găng tay ra, bỏ vào hộc xe. Phùng Mộ Huân nắm chắc tay lái, thoáng đảo mắt liếc nhìn hành động của , rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.

      Trưa hôm nay, sau khi huấn luyện xong, Phùng Mộ Huân được Vu Hàn Sinh gọi đến công ty do ông có chuyện quan trọng cần bàn. Cả buổi chiều, Phùng Mộ Huân và Vu Hàn Sinh đều về chuyện đất đai, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu về chuyện đời tư. Lúc Vu Hàn Sinh gọi điện cho Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân ngồi cạnh cũng nghe thấy. vốn muốn tự mình đến đón , nhưng lại lo như vậy là quá đường đột, ngộ nhỡ đoán ra ý định của mình chắc chắn kiếm cớ trốn tránh.

      Nhưng Vu Hàn Sinh ngồi phía đối diện dường như có thể đoán được tâm tư của , ông : “Mộ Huân, lát nữa bác nhờ cháu qua đón Sính Đình nhé. Gần đây biết tình hình hai đứa thế nào, bây giờ, bác cũng sốt ruột vì hai đứa lắm rồi.”

      số việc cứ mơ hồ còn được, chứ thẳng ra là hỏng bét. Vu Hàn Sinh lấp lửng, hàm ý ràng là muốn giao con cho .

      Phùng Mộ Huân đưa Vu Sính Đình về nhà. Ở nhà, Liêu Hải Lâm dặn giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ còn chờ hai người họ.

      Vừa vào cửa, giúp việc rót trà nóng cho họ. Phùng Mộ Huân chào hỏi vài câu với hai ông bà già, chuẩn bị ra về.

      Lúc này, Liêu Hải Lâm vội vàng giữ lại: “Mộ Huân, cháu ở lại ăn cơm rồi về cũng muộn mà, cơm canh xong xuôi cả rồi.”

      Phùng Mộ Huân đứng ở cửa, đầu tiên là liếc nhìn Vu Sính Đình, sau đó từ chối: “ quấy rầy cả nhà nữa, bác , cháu còn có việc phải về.”

      Liêu Hải Lâm thấy thế vội đẩy Vu Sính Đình, nhưng hề có phản ứng, rồi bà lại trừng mắt với cái, lúc đấy Vu Sính Đình mới ngập ngừng lên tiếng: “Phùng Mộ Huân, ở lại ăn cơm rồi về, ngoài trời vẫn có tuyết mà.”

      Con người Vu Sính Đình phải là biết nhìn tốt xấu. Phùng Mộ Huân nghe lời bố mà đến ngân hàng đón , ngay lúc ấy, cũng có chút cảm kích, nhưng lại muốn nâng quan hệ của hai người lên. Đến khi Liêu Hải Lâm khăng khăng giữ ý, nhìn dáng vẻ sừng sộ của mẹ, đành thỏa hiệp.

      Hai mắt Phùng Mộ Huân như có tia sáng lóe ra phút chốc rồi vụt biến mất trong tích tắc, nhanh chóng khôi phục thần sắc, nhìn gật đầu.

      Dường như vào giờ phút này, Vu Sính Đình gì, cũng đồng ý làm.

      Trong bữa cơm, mọi người chuyện rất vui vẻ. Lúc Liêu Hải Lâm nhắc đến chuyện của Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, lại lái sang chuyện khác cách tự nhiên, mà hầu như là chuyện ở quân khu. Trong lòng Vu Sính Đình rất cảm kích.

      Cuối cùng, khi Phùng Mộ Huân phải về, Vu Sính Đình tiễn ra đến cửa. Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn , hạ giọng giải thích: “Lần sau tôi làm liều như lần này nữa. yên tâm, chuyện của chúng ta, tôi với bác rồi, nếu muốn, tôi ép , lại càng có ai có thể ép cả.” Lời này là lời khẳng định, quét nỗi lo lắng thoáng qua trong lòng Vu Sính Đình.

      Phùng Mộ Huân nhìn thấu suy nghĩ của từ lâu. ra những lời này, vừa thấu tình đạt lý, vừa xuất phát từ lập trường của , điều này khiến khó mà nảy sinh bài xích với . Trái lại, nó khiến áy náy hơn, bởi chính suy bụng ta ra bụng người.

      ***

      Vu Sính Đình hỏi Hứa Diễn Thần về vụ tranh cãi lần trước, ra chỉ trả lời qua quýt: “Giải quyết xong hết rồi. Em đừng lo.” câu giải thích ngắn gọn, như thể là muốn đề cập đến chuyện này với lần nữa.

      Qua Quan Hân Nhiên, biết được, Hứa Diễn Thần có tranh cãi với khách hàng. Vị khách hàng kia hài lòng với tài liệu thiết kế, nhận định bọn họ cắt xén nguyên liệu, cầu phải sữa chữa lại, nếu kiện ra tòa. Nhưng việc thi công cho căn biệt thự phải đến mấy tháng mới xong, giờ lại bắt phải làm lại từ đầu, thế mới nổ ra tranh cãi.

      Nghe , lúc ấy Ngụy Tử kiềm chế được, còn ra tay đánh mấy nhân viên cùng vị khách hàng kia. Hứa Diễn Thần chạy đến ngăn nhưng hậu quả ràng.

      Vu Sính Đình nghe Quan Hân Nhiên kể mà đổ mồ hôi thay cho Hứa Diễn Thần. Từ lúc Hứa Diễn Thần và bạn bè cùng nhau xây dựng nghiệp đến giờ, khi nào xảy ra trường hợp thế này đâu. Nhưng Hứa Diễn Thần chưa bao giờ kể chuyện công việc, cho dù áp lực có lớn đến đâu, ta cũng thà rằng chỉ mình gánh vác.

      Vu Sính Đình lo lắng cũng chia sẻ được với ta, chỉ có thể biết được tình hình thông qua bạn bè ta.

      Lúc tìm Hứa Diễn Thần về vấn đề này, ta chỉ tỏ ý đừng xen vào, “Chuyện công việc, tự có thể xử lý được, em cần lo cho .”

      Lần nào cũng vậy, cứ có chuyện gì lại y như rằng, Hứa Diễn Thần là người đầu tiên từ chối giúp đỡ của Vu Sính Đình. Dần dà lại thành, thể chạm đến điểm mấu chốt của ta.

      Chỉ tiếc, tình vốn là lãng mạn lúc đầu, sau đó vô cùng thực tế. ngờ rằng, sau việc lần này lại có nhiều chuyện khác liên tục kéo đến, thậm chí còn khiến ứng phó kịp…
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11:
      Dạo này, Vu Hàn Sinh mê mẩn chương trình “Sĩ binh đột kích”, nghe đây là chương trình về quân đội rất “hot” trong khoảng thời gian gần đây.

      Vu Sính Đình thường nghe Vu Hàn Sinh nhắc đến, thỉnh thoảng lúc rảnh cũng xem qua. Đôi khi cảm thấy, chàng Viên Lãng lúc nào cũng nghiêm túc, suốt ngày nghĩ cách hành hạ người khác kia, có gì đó giống Phùng Mộ Huân.

      Sau khi ăn xong, Vu Hàn Sinh thường chỉ vào màn hình tivi chiếu chương trình rồi : “Điểm Điểm, con ý, xem cái này nhiều vào, xem rồi mới biết năm đó Mộ Huân được huấn luyện trong quân đội thế nào. Nếu hai đứa ở với nhau, con phải thông cảm cho nó…”

      Vu Hàn Sinh còn chưa hết, Vu Sính Đình nhịn được, ngay lập tức cắt ngang: “Bố, con với bố bao nhiêu lần rồi, sao bố vẫn chưa từ bỏ ý định? Con với ta, căn bản là có khả năng.”

      mình Vu Hàn Sinh nhắc đến Phùng Mộ Huân sao, nhưng ông cứ mở miệng lại lôi thêm cả Liêu Hải Lâm vào, hai vợ chồng phu xướng phụ tùy đến hay. Ngay từ đầu, Liêu Hải Lâm chủ trương nhắc nhắc lại cái tên Phùng Mộ Huân bên tai , đến giờ vẫn chưa hề dừng lại, dần dần khiến Vu Sính Đình thành quen, kệ bố mẹ thế nào , còn mình quan tâm.

      Vu Hàn Sinh thấy con tức giận , vội vàng thay đổi giọng điệu: “Được rồi được rồi, coi như bố chưa ,”

      Giờ nghỉ trưa, Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Tiền Bội Bội.

      Điện thoại vừa kết nối, nàng Tiền Bội Bội liền rống lên kêu, “Sính Đình, lần này tớ gây đại họa rồi. trong bữa cơm mà tên khốn Phùng Nghị dám động chân động tay với tớ, lại còn sờ mông tớ nữa chứ. Lúc đấy tớ tức quá, nhỡ bảo tớ dẫn người đến đập nát xe rồi.”

      Vu Sính Đình còn tưởng là chuyện gì to tát, giờ chỉ hừ tiếng, lơ đễnh : “ cậu cũng đúng là, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn điên theo cậu được, để chị dâu cậu mà biết toi. Sao lúc gọi hội đến đập xe người ta nghĩ đến hậu quả , giờ mới biết sai là thế nào?”

      Vu Sính Đình cho rằng, với kiểu tính cách “chuyện ta ta làm” như của Tiền Bội Bội hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế này, chẳng có gì là lạ.

      Lúc này, Tiền Bội Bội mới ấp úng nốt nửa sau: “Sính Đình, nếu mà đập nát xe Phùng Nghị quá tốt rồi, nhưng mà con xe tớ phang ý, hình như là của… họ .”

      Vu Sính Đình thể tin được, liền hỏi lại: “Chờ chút, cậu là cậu đập hỏng xe của Phùng Mộ Huân?”

      “Tớ biết đấy là xe của ta. Sính Đình, tớ nghe tớ là nhà cậu với nhà ta thân thiết lắm, cậu có thể…nể tình bạn bè bao nhiêu năm nay. Tiền bồi thường có thể thương lượng, chỉ cần ta đừng ghi thù là được rồi.”

      Tiền Bội Bội năn nỉ ỉ ôi lúc lâu, Vu Sính Đình làm được gì nữa đành nhận lời.

      Ngày hôm sau, Phùng Mộ Huân nhận được điện thoại của Vu Sính Đình.

      Hai người gặp nhau tại nhà hàng. Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình nhìn Phùng Mộ Huân, dè dặt hỏi: “Dạo này có bận ?”

      Phùng Mộ Huân ngờ còn có thể quan tâm đến tình hình của mình gần đây, ánh mắt có đôi vẻ kinh ngạc nhìn , giọng mang chút ý cười: “Bận huấn luyện trong đơn vị.” Thấy có vẻ muốn lại thôi, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      người bạn thân của tôi có cãi nhau chút chút với Phùng Nghị, phá nhầm xe của , ấy nhờ tôi đến xin lỗi , ấy bồi thường tiền xe cho , hy vọng đừng so đo với ấy.”

      Phùng Mộ Huân chẳng nghĩ ngợi gì liền cười: “ cần đâu.” Thấy có vẻ kinh ngạc, liền giải thích: “Nếu chuyện này là do Phùng Nghị gây ra phải để Phùng Nghị bồi thường.”

      Phùng Mộ Huân nhìn chớp mắt, ngón tay gõ lên mặt bàn, trong lòng lại thầm , ra ấy hẹn mình là vì chuyện này.

      Lần trước, Phùng Nghị có gọi điện báo cáo với phá hỏng xe của , sau này đền cho con xe mới. Phùng Mộ Huân nghĩ là có liên quan đến bạn thân của Vu Sính Đình, giờ biết rồi, nén được tiếng cười khẽ. ra, Phùng Nghị chưa bao giờ chịu trách nhiệm vì nào, điểm mấu chốt là lại đồng ý bỏ ra cả đống tiền như vậy.

      Đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, chìa tay về phía : “Nào, nếm thử món này . Chuyện của họ cứ để họ giải quyết.” Hình như ai đập nát chiếc xe cũng chẳng liên quan gì đến .

      Từ giọng điệu của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình có thể nghe ra, Phùng Nghị có ý với Tiền Bội Bội.

      “Mặc dù vì chuyện của bạn mới chủ động tìm tôi, nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất vui.” Ý tứ của Phùng Mộ Huân ràng, khiến Vu Sính Đình mơ hồ.

      Thẳng thắn mà , Vu Sính Đình chịu chủ động gọi điện cho khiến có cảm giác được phúc mà sợ. Mấy ngày nay, vẫn phải huấn luyện lính trinh sát trong đơn vị, còn chuyện của Hứa Diễn Thần có Phùng Nghị lo, hễ có gì là được thông báo ngay.

      Bởi biết, Vu Sính Đình vô cùng kiên nhẫn với nghiệp trường chinh của và Hứa Diễn Thần, cho nên vội. Việc duy nhất có thể làm là phải kiên nhẫn hơn .

      ***

      Tình hình của Hứa Diễn Thần ngày càng khó giải quyết. Từ vụ tranh cãi lần trước, ta ít khi gặp Vu Sính Đình, cho dù là gọi điện thoại cho cũng chỉ qua loa vài câu. Lần hai người gặp lại nhau là ở phòng làm việc của Hứa Diễn Thần. Lúc này, Hứa Diễn Thần bận tối mày tối mặt, căn bản là rảnh để ý đến .

      Mấy người ở trong văn phòng cùng trao đổi công việc, Vu Sính Đình đợi ở ngoài đến tiếng rưỡi, cuộc họp mới kết thúc.

      “Tình hình gần đây ổn sao?” Nhìn thấy sắc u trầm trong đáy mắt ta, nhìn thần sắc tiều tụy của ta, Vu Sính Đình cũng xót xa thay.

      Hứa Diễn Thần mấp máy môi, tay cầm tài liệu thoáng khựng lại, rồi đặt nó sang bên, cũng lên tiếng phủ nhận: “Vốn dĩ thể thuận lợi từ đầu đến cuối được, gần đây có nhiều người gọi điện phàn nàn, đặc biệt là vụ Ngụy Tử đánh đồng nghiệp của khách hàng, việc này ảnh hưởng tốt chút nào.”

      xong, ta ngửa đầu dựa vào ghế da, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, đưa tay day day trán. Lúc mở hé hai mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của , ta nghĩ lúc rồi : “Ngụy Tử xin lỗi người ta rồi, tiền viện tiền thuốc cũng thanh toán rồi, nhưng hình như đối phương chịu từ bỏ ý định.”

      Vu Sính Đình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền hỏi: “ chắc chắn là đồng nghiệp của ăn bớt nguyên liệu chứ? Hoặc là nếu vấn đề phải từ phía bọn , tại sao lại có thể động tay chứ?”

      Hứa Diễn Thần bình tĩnh phản bác: “Lần này là do họ có chủ tâm gây khó dễ, liên quan gì đến nhân viên vật tư của công ty.”

      Vu Sính Đình thấy ta có chút kích động, liền mềm giọng: “Em biết, nhưng có lửa làm sao có khói, bọn cẩn thận bọn họ cũng chẳng có cách nào.”

      Hứa Diễn Thần vẫn giữ vẻ nghiêm túc, “Thôi quên , với em nữa cũng ràng được. Đình Đình, mấy hôm nay bận việc, muốn tiếp tục tranh cãi với em về đề tài này nữa. Còn nữa, công việc của tự giải quyết được, em phải lo.”

      “Em chỉ muốn chia sẻ với thôi. gặp phải tình huống này có thể tìm em, em có người bạn là luật sư, chuyên về mảng kinh tế, có lẽ giúp cho được.”

      Hứa Diễn Thần làm mặt lạnh, “Em dễ đấy, em cho rằng em có thể chia sẻ với được bao nhiêu, việc này bọn có thể giải quyết được.”

      Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần chọc tức nhưng biết nên làm thế nào cho phải, đứng đối diện ta, gật đầu : “Được, em can thiệp vào bất cứ chuyện nào của nữa, nhưng mà Hứa Diễn Thần, bê tâm trạng trong công việc đẩy lên người em là có ý gì?”

      Thần, hai người đừng cãi nhau nữa.” Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử đứng ở ngoài văn phòng, ngại ngùng gõ gõ cửa.

      Ngụy Tử đẩy cửa bước vào, nghiêm nghị với hai người họ: “ phải mới chỉ xảy ra chút chuyện thôi sao, bọn tôi còn chưa cãi nhau, hai người lầm ầm lên cái gì!”

      Hẳn là do mấy tháng trước quá thuận buồm xuôi gió, đến giờ lại nảy ra nhiều vấn đề như vậy, khiến ta ứng phó kịp. Nhiều khách hàng thôi hợp tác, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp kéo đến đè lên đầu họ. ta chịu nhiều áp lực, nhịn được mới kể với Vu Sính Đình, ngờ lại khiến hai người xích mích. ta chỉ muốn lắng nghe mà thôi, chưa từng muốn nhúng tay hỗ trợ.

      Hứa Diễn Thần muốn tiếp tục tranh cãi với Vu Sính Đình, chỉ thoáng nhìn cái, mềm giọng : “Giờ muốn đến đấy kiểm tra lần. Em tự về trước , lái xe cẩn thận. Hân Nhiên, Ngụy Tử, hai người cũng cùng tôi .”

      Quan Hân Nhiên thấy Hứa Diễn Thần rồi mới đến gần Vu Sính Đình khuyên nhủ: “Chị dâu, dạo này Thần vẫn hay thế đấy, con người ấy thế nào chị biết rồi, cứ thích để tâm chuyện lặt vặt. Chị thông cảm cho ấy, suy cho cùng ấy cũng là vì chị. Em nữa, phải kiểm tra với Thần đây, chị có chuyện gì cứ tìm Ngụy Tử ấy.”

      Ngụy Tử vỗ vỗ vai , cũng giải thích nhiều.

      Tình cảnh mấy vui vẻ này với Hứa Diễn Thần, hoàn toàn khiến Vu Sính Đình bất ngờ. cảm thấy tại sao ta chịu tự nhìn nhận lại phía mình, tìm ra sơ hở trong công việc, mà lại cứ nổi giận đùng đùng. Nhiều năm qua, hai người từng cãi nhau, nhưng phát ra, Hứa Diễn Thần của bây giờ dường như cố sức đuổi theo thành công mà bỏ quên những chi tiết , cố chấp đến mức muốn nghe bất cứ lời khuyên nào của , tiếp nhận bất kỳ giúp đỡ nào của .

      số việc càng quan tâm càng rối loạn. Hứa Diễn Thần lâm vào tình trạng sống chết theo đuổi thành công rồi.

      ***

      Phùng Nghị mời Hứa Diễn Thần ăn cơm, suốt bữa cơm, Phùng Nghị xưng huynh đệ với ta.

      Hai người sảng khoái uống vài chén rượu, bỗng Phùng Nghị đưa tay khoác vai Hứa Diễn Thần và : “Tôi biết, thực lực của cậu tồi, lúc trước tôi giới thiệu cậu cho tôi, quả là chuẩn.”

      Hứa Diễn Thần nghe thấy vậy, sắc mặt xám ngoét, “Tại sao của lại biết được?”

      Phùng Nghị thấy Hứa Diễn Thần biến sắc, liền thẳng: “ ấy cho tôi xem thiết kế của công ty cậu, giám đốc bên tôi nhìn số danh thiếp để liên lạc với cậu.”

      Bỗng nhiên, sắc mặt Hứa Diễn Thần trở nên khó coi, vì còn có người xung quanh, ta cố nén cơn tức giận trong lòng, rồi vui vẻ nhìn Phùng Nghị, cúi đầu cảm ơn. Sau đó, Trịnh tổng ở bên cạnh nâng chén chúc rượu ta, ta vẫn hề biết, đến khi Hân Nhiên kéo kéo vạt áo, ta mới có phản ứng.

      Lời Phùng Nghị vừa như chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu ta, khiến từ đầu đến chân ta lạnh buốt. Cảm giác nhục nhã khó tả dần dâng lên trong lòng.

      Hứa Diễn Thần hoàn toàn ngờ việc mình hợp tác với Phùng Nghị là chủ ý của Phùng Mộ Huân. gã đàn ông có ý với bạn ta, tại sao lại giúp đỡ ta vô điều kiện?
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12:
      Ngày hôm sau, Hứa Diễn Thần chạy đến công ty Vu Sính Đình chờ tan ca.

      Lúc ấy, Vu Sính Đình vô cùng kinh ngạc vì Hứa Diễn Thần đến tìm nhanh như vậy.

      Nhưng điều ngờ đến là, Hứa Diễn Thần vừa nhìn thấy lao vào chất vấn .

      “Đình Đình, công ty hợp tác với Á Khánh, có phải là do Phùng Mộ Huân giới thiệu ?”

      Vu Sính Đình vô cùng kinh ngạc khi ta biết , đành phải gật đầu.

      Hứa Diễn Thần đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn , nén lại phẫn nộ trong lòng rồi hỏi: “Là em muốn ta làm như vậy?”

      Vu Sính Đình lắc đầu phủ nhận: “ phải.”

      “À… phải. có biết hôm đấy mẹ đến tìm tôi ?” Hứa Diễn Thần chậm rãi đến gần , trợn mắt nhìn, rành mạch từng chữ: “Bà ấy tôi trèo cao, bảo tôi từ bỏ ý định ấy , bà ấy còn và người đàn ông kia là thanh mai trúc mã, hai người quen biết nhau từ , cũng có đính ước rồi. có biết lúc tôi nghe xong câu ấy cảm thấy thế nào ?”

      đến đây, ta dừng lại chút, rồi cao giọng hơn: “Tôi cảm thấy tôi bị nhà vần tới vần lui, nhưng vì , tôi nhịn. Nhưng mà bà ấy muốn sỉ nhục tôi cũng cần phải như vậy!”

      “Diễn Thần, em biết mẹ em có chút quá đáng, nhưng vì lòng tự trọng của , thà vạch ranh giới ràng giữa chúng ta chứ chịu nhận giúp đỡ của em. Điều này em tôn trọng , cho nên lúc nào em cũng đứng lập trường của để suy nghĩ, nhưng . Em làm như vậy cũng là vì chúng ta, em chứng kiến nỗ lực cho tương lai của mình, thấy mệt mỏi, em chỉ muốn giúp chút. Em chỉ muốn giúp mau chóng đạt được tâm nguyện, là em xót , em thương , có biết ?”

      “Cho nên bảo Phùng Mộ Huân giúp tôi? ỷ là có ý với , nên muốn hỗ trợ phải ? xem tôi là cái gì? Cho dù tôi có phải cầu xin ai, cũng cầu xin thằng đàn ông thèm khát bạn tôi! Hứa Diễn Thần tôi cần lòng thương xót của , càng cần các người đến bố thí ơn phúc. Tất cả những gì tôi có được đều là do tôi cố gắng phấn đấu, liên quan gì đến nhà họ Vu !” Dứt lời, Hứa Diễn Thần trừng mắt nhìn .

      Những lời này của Hứa Diễn Thần khiến Vu Sính Đình tài nào phản bác lại được. từng nghĩ, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng kề vai sát cánh bên ta. Nhưng khi nghe được những lời ấy, hoảng hốt, cảm thấy chỉ có mình là tự nguyện. nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng: “ liên quan đến nhà em, vậy còn ấm ức khi ở bên em là vì cái gì? Em biết thích áp lực gia đình em gây cho , nhưng em phải giải thích, em chưa từng cầu xin Phùng Mộ Huân. Là do lần ta vô tình thấy bản thiết kế của công ty , nên sau đó mới có chuyện Phùng Nghị hợp tác với .”

      “Tôi cần giả vờ tốt bụng, đàn ông nghĩ gì, tôi biết hơn ! Đơn giản là muốn mượn cớ này để đến gần thôi. Còn nữa, tôi cần giúp đỡ!”

      “Hứa Diễn Thần, đến bây giờ, chưa từng đặt tôi với ở cùng vị trí. Có phải cảm thấy ở bên tôi rất mệt mỏi phải ? Có phải bắt đầu ghét gánh nặng tôi mang đến cho ?” Vu Sính Đình nhìn ta chằm chằm, vừa vừa gật đầu, lại như thào độc thoại, tâm trạng dần rơi xuống vực sâu.

      Hứa Diễn Thần nhìn rồi cười, trong mắt ràng vẻ phẫn nộ: “Tôi chưa bao giờ như vậy. Đến giờ vẫn biết sao? Con người vừa sinh ra bị xã hội chia giai cấp rồi, căn bản có cái gọi là bình đẳng cả. Chúng ta vốn giống nhau, tôi quyền thế, cái gì cũng phải dựa vào nỗ lực của bản thân, nhưng , sinh ra chả thiếu thứ gì. Bây giờ, có phải cực kỳ hối hận vì chọn tôi, mà chọn vị hôn phu môn đăng hộ đối kia của ?”

      Từng chữ ta như từng nhát dao, vạch nát hết thảy nỗi đau trong .

      Vu Sính Đình cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ lúc mới , “Hứa Diễn Thần, chúng ta cần tỉnh táo lại chút, em muốn làm ầm lên với , như vậy chẳng có nghĩa lý gì cả. Con người ta thể thay đổi được hoàn cảnh khi sinh ra, chúng ta bên nhau năm năm, thời gian phải là ngắn, cho đến giờ em chưa từng hối hận. Nhưng ra thay đổi, từ sau khi xây dựng nghiệp, em cảm thấy thay đổi rồi. Cho đến tận bây giờ, em chưa từng cảm thấy xa lạ như hôm nay. Xét cho cùng, vẫn trách áp lực bố mẹ em gây cho quá lớn!”

      Vu Sính Đình xong liền xoay người bỏ .

      Hai người đều trong cơn giận dữ, nếu thêm, Vu Sính Đình biết phát sinh chuyện gì nữa. Tình của họ, ngay từ lúc đầu có nguy cơ lao xuống dốc, vốn là từng bước cố gắng giữ gìn.

      ***

      Đến bữa tối, Vu Sính Đình rằng, chỉ cắm đầu ăn cơm trong bát. Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh đều cảm thấy con có gì đó là lạ, nhưng ai chủ động lên tiếng hỏi.

      Sau khi ăn xong, Liêu Hải Lâm rót cho cốc nước mật ong, “Sao thế, Điểm Điểm?”

      Vu Sính Đình đưa mắt nhìn Liêu Hải Lâm, lại lập tức quay đầu , cũng có ý định nhận cốc nước trong tay bà. Ban ngày, cãi nhau với Hứa Diễn Thần, buổi tối về nhà, nghe mẹ nhắc đến đề tài này, Vu Sính Đình lại nghĩ đến câu chuyện ban sáng, trong lòng kiềm chế được nỗi tức giận.

      Cuối cùng, bật cười khe khẽ, ngẩng đầu nhìn Liêu Hải Lâm: “Hôm nay con với Hứa Diễn Thần cãi nhau trận, chắc chẳng mấy mà chia tay đâu, có phải mẹ rất vui ?”

      “Con có ý gì?”

      “Mẹ gì, làm gì, tự mẹ .”

      Giọng Vu Sính Đình như có gai nhọn.

      “Giỏi, đúng là mẹ đẻ được đứa con ngoan.” đến đây, Liêu Hải Lâm ức chế đến nỗi bật khóc, “Đúng là nó kể với mày rồi. Mẹ làm tất cả mọi chuyện, còn phải là vì mày sao, mẹ muốn tốt cho mày, chẳng lẽ là sai sao? Hai đứa vốn hợp nhau…” Liêu Hải Lâm vừa khóc vừa ngừng mắng . Vu Sính Đình lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy Liêu Hải Lâm khóc. Vu Hàn Sinh thấy tình hình ổn, vội vàng chạy tới, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho vợ.

      Vu Hàn Sinh vẫn giữ bình tĩnh, vừa vỗ vai Liêu Hải Lâm trấn an bà, vừa ngẩng đầu thở dài với Vu Sính Đình, “Điểm Điểm, con với Tiểu Hứa xích mích, trong lòng ấm ức, bố mẹ biết. Nhưng con cũng thể nổi giận với mẹ được. Từ việc đến việc lớn, mẹ con đều là vì muốn tốt cho con thôi. Vừa nãy con ra câu đấy, có nghĩ đến tâm trạng của mẹ ?”

      Vu Sính Đình cúi đầu mím môi, đáp lời. Lời Vu Hàn Sinh khiến xấu hổ vô cùng, dường như cũng ý thức được câu kia của mình với mẹ là quá đáng. Lúc này, đứng dậy, đến gần Liêu Hải Lâm, mềm giọng : “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con xin lỗi. Tại tâm trạng con tốt nên mới vậy, mẹ đừng để bụng. Còn nữa, con xin mẹ sau này đừng đến tìm Hứa Diễn Thần nữa.”

      ***

      Lên tầng, về phòng ngủ, Vu Sính Đình nằm giường trằn trọc mãi.

      Trong đầu vẫn mồn những lời của Hứa Diễn Thần. vừa nghĩ đến là cảm xúc lại quay về, khó chịu vô cùng, đây là cảm giác gì, chỉ biết những lời Hứa Diễn Thần như lưỡi dao ngoáy sâu vào lục phủ ngũ tạng của , sau đó đâm thấu nhát vào trái tim .

      nằm nghiêng, hai mắt đờ đẫn nhìn màn hình di động đến ngẩn người, bàn tay nắm chặt, bất giác, đầu ngón tay bấm vào bàn phím điện thoại, tâm trạng lại lần nữa rơi xuống thung sâu. còn tưởng ta giống trước đây, cãi nhau xong gọi điện ngay, nhắn tin dỗ dành . Nhưng bây giờ, ta hề.

      Bây giờ rất mịt mờ, rất bế tắc. Đột nhiên, Vu Sính Đình lại nhớ lại lời bố từng , vợ chồng nghèo khổ trăm bi ai, sai chút nào. Lúc nhau, chỉ nhìn vào những ưu điểm của đối phương mà bất giác quên khuyết điểm của hai bên. Lúc trước ở bên Hứa Diễn Thần, cảm thấy ta quan tâm đến , ta có tài năng, biết cố gắng nỗ lực, trong lòng , ta giống với những nam sinh khác, ít ra ta lòng với . Đến giờ, ở bên Hứa Diễn Thần, chỉ cảm nhận được nhạy cảm thái quá và lòng tự trọng mạnh mẽ của ta.

      Tính cách và hoàn cảnh sống khác biệt khiến tình của họ rơi vào thế nguy hiểm như ngày hôm nay. Thậm chí, còn nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng lại tính đến tình cảm vun đắp bao nhiêu năm nay, còn sức để theo đuổi lại tình khác, ngoài cẩn trọng ra, còn lựa chọn thứ hai.

      Có lẽ tình đúng là cần môn đăng hộ đối, hoàn cảnh sống khác biệt, cách xử và cách nhìn nhận cũng giống nhau.

      Vu Sính Đình nghĩ, qua lần này, có lẽ tình cảm của họ cũng gần đến đoạn cuối rồi.

      ***

      Lần Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình gặp lại nhau là vào buổi họp mặt những gia đình trong quân khu.

      Thời gian này, Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần vẫn chiến tranh lạnh, ai chịu chủ động làm hòa, vậy nên hơn nửa tháng liên lạc với nhau.

      Hai người cùng nhau sân tập, Phùng Mộ Huân thấy có vẻ tiều tụy liền hỏi: “Dạo này có gì ổn à?”

      Vu Sính Đình nở nụ cười gượng gạo, “ hổ là quân nhân, quan sát rất tỉ mỉ.” Trầm mặc trong chốc lát, tiếp: “Tôi chẳng giấu nữa. Tập tài liệu đợt trước tôi để rơi xe , ra là của công ty bạn trai tôi, hơn nữa ấy còn biết chuyện hợp tác với phía Phùng Nghị là do giới thiệu. Có lẽ ấy hiểu lầm gì đó, vì chuyện này mà chúng tôi có chút bất hòa.” cách cẩn thận, cố để Phùng Mộ Huân cảm thấy mình gián tiếp trách .

      Phùng Mộ Huân nghe , dường như có chút bất ngờ nào.

      lúc sau, hạ thấp giọng: “Xin lỗi, tôi biết tôi làm như vậy lại gây nên mâu thuẫn giữa hai người.”

      “Chuyện này liên quan đến , cũng chỉ có lòng giúp đỡ thôi mà. Chính tôi cũng ngờ phát sinh tình huống này.”

      Lúc này, Phùng Mộ Huân đưa ánh mắt lo lắng liếc nhìn , giọng chứa đôi phần dò xét: “Có cần tôi giải thích ?”

      Vu Sính Đình cúi đầu giẫm lên đám cỏ dưới chân, giọng điệu đắng chát: “ cần đâu, chẳng có gì phải giải thích cả. càng giải thích, ấy lại càng phản ứng dữ hơn, rồi lại càng khẳng định giữa chúng ta có quan hệ bình thường.” Bây giờ đầu óc đủ loạn rồi, muốn Phùng Mộ Huân thay giải thích với Hứa Diễn Thần. vốn cảm thấy cách này tệ, nhưng nghĩ lại, việc Phùng Mộ Huân tự giải thích gây hậu quả còn nghiêm trọng hơn, Hứa Diễn Thần sao có thể bình tĩnh chuyện cách ôn hòa với chứ.

      Phùng Mộ Huân chỉ trả lời câu: “Được, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ việc với tôi.”

      Thẳng thắn mà , lúc biết Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần có xích mích, trong lòng hề có cảm giác vui vẻ cách đáng ngạc nhiên. Bởi vì ngày này sớm nằm trong dự tính của , cho nên chỉ cần đợi đến khi Hứa Diễn Thần biết được , tình của hai người cũng cách nấm mồ xa nữa.

      Phùng Mộ Huân biết, đối với người đàn ông có lòng tự trọng quá cao, ưu điểm và cũng là điểm chí mạng của ta, chính là thể nào phủ nhận được nỗ lực của bản thân, ta luôn cho rằng thành công và cố gắng của mình là liền với nhau. Bởi vậy, phản ứng của Hứa Diễn Thần đều nằm trong dự liệu của .

      muốn cho Vu Sính Đình rằng, lựa chọn và kiên trì của đều là sai lầm.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13.
      Vu Sính Đình tiếp tục với cuộc sống thường nhật của mình, thời gian này, và Hứa Diễn Thần vẫn liên lạc với nhau. Nếu như trước đây còn có thể trông vào kiên vững đối với tương lai của và Hứa Diễn Thần, bây giờ, khi mà bất hòa càng nhiều, tháng ngày nương tựa vào nhau, nhường nhịn nhau, cũng thể cứu vãn được tình hình, dần dần như chết lặng rồi.

      Mặc dù tình phần trong cuộc sống của , nhưng nó chiếm hết toàn bộ thế giới của .

      Tuần thứ năm, tổ trưởng đưa và đồng nghiệp tham gia triển lãm đá quý, hiệu trưởng trường từng theo học cũng là trong những người đứng ra tổ chức. kiện lần này do Hiệp hội đá quý trang sức Trung Quốc và Trung tâm quản lý đá quý quốc tế cùng tổ chức. Đây cũng là triển lãm đá quý lớn nhất trong lịch sử, có đại diện đến từ Trung Quốc, Mỹ, Italia, Bỉ, và hơn năm trăm doanh nghiệp trong và ngoài nước đến tham gia.

      Đây vốn là buổi trình diễn những thành tựu của giới buôn bán đá quý, cũng là cơ hội để mọi người trao đổi hợp tác.

      Buổi sáng, người chủ tiến hành lễ khai mạc cách long trọng. Sau phần người chủ trì đọc diễn văn là nghi thức cắt băng, phóng viên cũng tề tựu rất đông. Rất nhiều loại đá quý được bày ở đây là do và đồng nghiệp cấp giấy giám định chất lượng. Vu Sính Đình nhìn lướt qua lượt gian trưng bày, vàng ngọc lấp lánh, mỗi đoàn có cách bài trí khác nhau, trong mỗi lồng kính đều là thứ đá quý hay trang sức có giá trị.

      Bỗng nhiên, Phùng Nghị nhìn , có vẻ rất kinh ngạc: “Sính Đình, cũng đến tham gia triển lãm?”

      Vu Sính Đình gật đầu, “Ừm.” Gặp Phùng Nghị ở đây, hề thấy bất ngờ. Phạm vi đầu tư của công ty Phùng Nghị rất rộng, mà phía họ cũng là trong số những đơn vị chủ lần này. Vừa rồi lúc tiễn bạn, nhìn thấy Phùng Nghị đứng cạnh bé lễ tân, nở nụ cười tươi tắn sáng lạn. Chỉ có điều, hề phát ra Hứa Diễn Thần cũng xuất .

      Phùng Nghị ghé sát vào , tươi cười hỏi: “Có thích ?”

      Vu Sính Đình thoáng nhìn viên đá mắt mèo và ngọc bích ở bên cạnh, rồi quay sang cười với ta: “Tôi rất thích.”

      Phùng Nghị ngượng ngùng cười, trong lòng thầm : Chắc chắn phải với ; Ngoài miệng lại : “Đáng tiếc , tôi thích những kiện thế này, nếu tôi nhất định gọi ấy đến.”

      Quan hệ giữa Vu Sính Đình và Phùng Nghị thân thiết, hơn nữa nghe chuyện lần trước Tiền Bội Bội kể, ấn tượng của về ta lại càng xấu. Vốn quen nghe người trong đại viện trêu đùa mình và Phùng Mộ Huân, nhưng lời từ miệng Phùng Nghị ra lại khiến thoải mái, nghiêm túc nhìn ta, “Phùng Nghị, lời này của là có ý gì?”

      Phùng Nghị thấy chẳng nể nang mình, chợt cảm thấy hơi bẽ mặt, nhưng lại biết mình trêu chọc gì , nể mặt Phùng Mộ Huân, tốt nhất là bớt khiến nghi ngờ: “À , tôi có ý gì, đừng suy nghĩ nhiều.” ta cảm thấy mình được trêu , hậm hực rời khỏi đại sảnh và vào căn phòng trưng bày bên cạnh.

      Rời khỏi khu vực triển lãm, Vu Sính Đình mới nhìn thấy bóng dáng Hứa Diễn Thần. Hôm nay ta vận âu phục, hết sức nghiêm chỉnh. nhớ trước đây ta luôn mặc những bộ quần áo thoải mái, nhàng nhưng vẫn đẹp, như chàng trai tỏa nắng.

      Vu Sính Đình nhìn Hứa Diễn Thần cười với mấy vị chủ của những đơn vị chủ quản, ý cười gương mặt vừa phải, đột nhiên lại thấy có cảm giác vô cùng xa lạ. Trong quá khứ, ta chưa từng có thái độ như vậy bao giờ.

      Hoảng hốt trong chốc lát, quay sang bắt chuyện với đồng nghiệp, rồi định rời khỏi chỗ này.

      “Đình Đình.”

      Hứa Diễn Thần chạy đến cạnh , thấy ở đây có nhiều người tiện, ta nắm chặt cổ tay , thấp giọng : “Chúng ta tìm chỗ khác chuyện.”

      Hứa Diễn Thần kéo qua lối ra của gian triển lãm. Tới sảnh trong bóng người, Vu Sính Đình mới lặng lẽ rút tay ra khỏi tay ta.

      “Xin lỗi.” Hứa Diễn Thần khàn giọng .

      Vu Sính Đình nhìn ta, môi khẽ mấp máy: “ có ý gì chứ?” có ý định tiếp tục chuyện với Hứa Diễn Thần, xong, lướt qua ta.

      Lúc này, cảm giác phía sau có lực lớn kéo mình quay lại. Hứa Diễn Thần cúi đầu, tức giận nhìn thẳng vào hai mắt . Đôi mắt ta đầy tia máu, tay tóm cánh tay , tay khác ôm chặt thắt lưng , cho phép né tránh, “Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

      Khóe miệng Vu Sính Đình cong lên nụ cười cứng nhắc, lắc đầu : “ cần xin lỗi, người xin lỗi phải là em, bởi vì trước giờ vẫn cho rằng người sai là em, cho nên bây giờ làm như ân hận nhưng vẫn đầy bực dọc. Chắc chắn nghĩ, vốn phải là sai, nhưng cứ xin lỗi em, em có lý do gì đâu mà chấp nhận.”

      Hứa Diễn Thần mấp máy môi, ánh mắt lạnh lùng khóa lấy . Thấy khóe mắt rũ xuống, ta buông bàn tay ghì chặt cổ tay ra.

      Vu Sính Đình lại : “Diễn Thần, có chắc là muốn bên em cả đời ? thực tế, vẫn ép buộc chính mình. chấp nhận sống như vậy sao? Trong lòng vẫn giữ rịt những áp lực bố mẹ em gây ra cho , em biết thích gia đình em, những lời hôm đó cũng sai, có lòng tự trọng, cố gắng nỗ lực, chỉ muốn dựa vào bản thân, điều này hề sai. Nhưng lúc cứ luôn miệng liên quan đến nhà họ Vu, có nghĩ đến việc em cũng là người nhà họ Vu ? Tương lai, chúng ta còn phải đối mặt với bố mẹ em. Mỗi câu , em đều nghe rất ràng, em tin chắc đấy là suy nghĩ của từ rất lâu rồi.”

      tới đây, dừng lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi tiếp tục : “Diễn Thần, chúng ta cho nhau cơ hội để tỉnh táo lại , em muốn cãi cọ với nữa. Bình thường, lúc nổi giận với em, em cố gắng nhân nhượng chút, cái đó tính làm gì, bởi vì lúc đấy em vẫn nghĩ, kiểu gì cũng chủ động dỗ dành em, cho nên em để bụng. Còn lần này, em sợ. dám khẳng định rằng lần này chúng ta giảng hòa, lần sau cãi nhau vì nguyên nhân tương tự chứ?”

      Hứa Diễn Thần chỉ nhìn gì. lúc sau, xoay người tiến về phía bãi đỗ xe.

      Trở lại phòng làm việc, Vu Sính Đình lấy chỗ đá quý của đài truyền hình đưa đến, tiếp tục công việc của mình với những dụng cụ giám định.

      Ở nhà, Liêu Hải Lâm chú ý đến tâm trạng của nên nhắc đến Hứa Diễn Thần, thấy có vẻ u uất, bà khỏi lo lắng, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Điểm Điểm, mẹ muốn con ở bên Hứa Diễn Thần, nhưng nếu con muốn lấy nó, mẹ cũng chẳng còn cách nào. Chỉ cần con vui vẻ, mẹ cũng vui vẻ.”

      Vu Sính Đình sao lại hiểu, đây là mẹ thỏa hiệp với cơ chứ?

      Lúc kể về mâu thuẫn với Hứa Diễn Thần cho Tiền Bội Bội, nàng liền thay phân tích như chuyên gia tình ái: “ ra tình chính là kiểu cảm thụ cuộc sống, chính xác mà là tình cảm mãnh liệt nhất thời. Hôn nhân là giai đoạn bình ổn của cảm xúc mãnh liệt đấy. Ờ nhau chẳng phân biệt biên giới, địa vị, nhưng mà hôn nhân lại cần được thiết lập cách ngang hàng, hơi chênh lệch tí là xiêu vẹo ngay. Nhất là khi gia cảnh ta với cậu khác nhau quá nhiều, trong lòng tự động hình thành cảm giác tự ti.”

      Vu Sính Đình ngẫm lại, hai người họ nhún nhường nhau rất nhiều, nhưng dường như lại là làm hao phí sức lực của nhau vì tình này.

      ***

      Quân khu lại tổ chức đại hội mừng công.

      Ngoài cửa chính có vệ binh, sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân xong mới được vào trong. Phòng hội nghị giăng đèn kết hoa rất trang trọng. Liêu Hải Lâm đưa Vu Sính Đình cùng . Liêu Hải Lâm là người đứng đầu đoàn văn công, mang quân hàm đại tá. Hai mẹ con cùng nhau, Liêu Hải Lâm mặc quân phục xanh biếc, đội mũ, nhìn qua trông rất ưu nhã, bước thong dong thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Lần đại hội này, những người đưa theo người nhà đến cũng ít.

      Thành viên của khu vực phòng thủ Thiên Tân cũng có mặt. Khu phòng thủ Thiên Tân là bộ phận của khu phòng thủ Bắc Kinh, được cả quân khu Bắc Kinh và chính phủ giám sát.

      Ngồi cùng bàn với Phùng Tranh Hiến, ngoài con trai là Phùng Mộ Huân ra còn có vài ủy viên của bộ chính trị. Họ đều là người của sư đoàn hoặc bộ tư lệnh, đều đeo quân hàm đại tá.

      Vu Sính Đình ngồi cùng bàn với Phùng Mộ Huân. Mẹ chuyện rất vui vẻ với phó đoàn Hải Chính, hoàn toàn bỏ quên rồi. cũng chỉ vài câu với mấy người từng quen biết trong đại viện.

      Ánh mắt Phùng Mộ Huân vẫn luôn hướng về phía Vu Sính Đình, lúc nhìn xung quanh bốn mắt chạm nhau. Đôi mắt Phùng Mộ Huân lấp lánh, nở nụ cười mơ hồ với .

      Đại hội kéo dài đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Liêu Hải Lâm đích thân tiễn mấy vị sĩ quan lên xe, lúc cảnh vệ lái xe đến đón Phùng Tranh Hiến cũng rời cùng ủy viên của khu phòng thủ. Lấy cớ ôn chuyện cũ, Liêu Hải Lâm lên xe với phó đoàn văn công Hải Chính.

      Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân ngồi cùng xe. biết, đây chắc chắn là sắp xếp của bố mẹ hai bên.

      khí bên trong xe có chút ngột ngạt, Vu Sính Đình nhìn thoáng qua viên cảnh vệ lái xe ở phía trước, hơi hạ thấp người mở cửa sổ bên cạnh.

      Ngồi bên cạnh , Phùng Mộ Huân chủ động hỏi: “Dạo này sắc mặt tốt lắm, có phải ngủ ngon ?”

      bất giác sờ mặt, kinh ngạc : “ lắm à?”

      Phùng Mộ Huân thấy dáng vẻ nhăn nhó của mà buồn cười, “Ừ.”

      Vu Sính Đình biết nên tiếp tục chuyện thế nào, quan hệ giữa hai người giờ vẫn có chút bối rối.

      Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn : “ phải lo. Về nhà bác hỏi cái gì, cứ gì là được.”

      biết lo điều gì. Liêu Hải Lâm cố gắng tạo cơ hội cho họ, phải là biết. Lần trước, vì gặp Hứa Diễn Thần ở cổng nhà hát Trung Quốc, né tránh . vội, nghĩ, dù sao cũng như dự tính của , và Hứa Diễn Thần sớm muộn gì cũng chia tay, hơn nữa điều muốn là hoàn toàn tự nguyện.

      Xe dừng ở ngoài cánh cổng nhà họ Vu. Xuống xe, Vu Sính Đình nhìn Phùng Mộ Huân, ngại ngùng : “Đúng là ngại quá, cũng biết mẹ tôi…” đến đây, hé miệng cười khổ, giọng điệu có chút gượng gạo.

      Đột nhiên, Phùng Mộ Huân tiến đến gần , e dè ánh mắt , thản nhiên : “Sính Đình, quả tôi có cảm tình với em.” Thấy Vu Sính Đình có vẻ kinh ngạc, lại tiếp: “Nhưng vậy sao chứ, tôi ép em, nếu em có ý với tôi, tôi quấy nhiễu em.” xong, nở nụ cười ôn hòa với , khiến Vu Sính Đình biết nên đáp lời thế nào. ràng là lời rất thẳng thắn, nhưng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ che giấu nổi.

      Mỗi câu của Phùng Mộ đều vô cùng thỏa đáng, khiến Vu Sính Đình phản bác được.

      Vu Sính Đình xoay người qua cửa, Phùng Mộ Huân đứng ở ngoài, đưa mắt nhìn theo bóng lưng . Bỗng nhiên, Phùng Mộ Huân nhếch môi cười, hạ thấp người dựa vào xe, tay thò vào túi, lấy điện thoại gọi cho Từ Tố.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14.
      Mấy em tụ tập trong hội sở của Phùng Nghị, chỉ mình Phùng Mộ Huân là dựa vào sô pha nhìn họ uống rượu mà chẳng lời nào. Phùng Nghị uống đến lúc ngà ngà còn muốn chạy sang phía đối diện chơi snooker. Phùng Mộ Huân có thói quen uống nhiều, đôi lúc uống vài chén do phép lịch với mấy vị lãnh đạo quân khu, hoặc là ở những bữa tiệc mừng công, vì còn phải về đơn vị huấn luyện. Trước nay vẫn cho rằng, rượu là thứ mà uống nhiều gây rối loạn tư duy và suy nghĩ con người.

      Từ Tố chợt hỏi: “Mộ Huân, sao lại thấy lão Tam đâu?”

      Phùng Mộ Huân giải thích: “Dạo này lão Tam bị bố đuổi ra ngoài, có ở chỗ mình mấy ngày. Mình tạm thời để cậu ta ở trong đơn vị.” Thấy Từ Tố nhịn cười, lại nhớ đến việc: “À phải rồi, chẳng phải trong công ty cậu có mấy nghiên cứu sinh sao, vừa hay tháng Tư Đồng Đồng phải thi kỳ phụ, để họ đến phụ đạo cho con bé , chi phí thế nào bàn sau.”

      Đồng Đồng mà Phùng Mộ Huân chính là cháu Phùng Á Đồng của . Chỉ cần là việc liên quan đến việc học của Phùng Á Đồng, đều đặc biệt quan tâm.

      Từ Tố gật đầu đáp: “Được, chuyện này thành vấn đề. Chuyện của cháu bảo bối nhà cậu cũng là chuyện của mình.”

      Phùng Mộ Huân gật đầu, ung dung rụi điếu thuốc vào gạt tàn, điềm tĩnh chuyển đề tài: “Chuyện của Hứa Diễn Thần cũng làm ổn rồi chứ?”

      Từ Tố nâng ly lên, nhấp ngụm rượu, chậm rãi : “Chuyện của cậu ta dễ xử lý lắm, mà nước này của cậu cũng ghê , ra tay đủ tàn nhẫn đấy. Sơ hở của Hứa Diễn Thần từ trước đến nay đều bị bọn mình tìm ra, công ty cậu ta vốn tồn tại rất nhiều vấn đề, có điều lệ hợp lý, tài chính đủ, hơn nữa tại thị trường mở rộng bão hòa rồi, giờ chỉ như cái vỏ rỗng. giờ cổ đông sau lưng cậu ta cũng chẳng giúp gì được nữa. Phía Phùng Nghị lại càng phải .”

      Phùng Nghị như tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Phùng Mộ Huân: “, chiêu này của độc đấy. Vì nàng mà phải tốn công như vậy, chẳng trách cho em làm liều, ra là sợ em phá hỏng chuyện tốt của .”

      Phùng Mộ Huân cong môi cười, lãnh đạm câu: “Muốn thành công, đâu có dễ dàng thế.”

      Về chuyện của Hứa Diễn Thần, Phùng Mộ Huân vẫn bảo Từ Tố và Phùng Nghị giám sát. ngờ Phùng Nghị lại thầm giúp tìm cơ hội thích hợp để với Hứa Diễn Thần về giúp đỡ của , khiến mâu thuẫn giữa Hứa Diễn Thần và Vu Sính Đình ngày sâu.

      cảm thấy, muốn làm suy sụp lòng tự tin mạnh mẽ của người đàn ông, phải là đánh trực tiếp, mà trước hết phải cho ta chút lợi lộc, khiến ta sinh ra tự tin hão huyền và chờ đợi thực tế, sau đó khiến ta ngã nhào đau đớn. Kết quả sau cú ngã từ đỉnh cao xuống chính là ta hoàn toàn bị đánh gục rồi.

      Xem ra, đối với Phùng Mộ Huân, chuyện này rất đơn giản. chỉ dùng khoảng thời gian chưa đến nửa năm mà thấy có hiệu quả rồi.

      ***

      Công ty Hứa Diễn Thần đứng bờ vực sụp đổ. Nguồn khách trước đây của ta đều do Phùng Nghị và Từ Tố giới thiệu, từ sau kiện gây gổ đánh người, uy tín của công ty bị tổn hại rất nhiều, công ty lại trở về xuất phát điểm. Phùng Mộ Huân dùng chiêu rút củi đáy nồi, khiến ta thất bại ê chề khi chỉ còn cách thành công xa.

      Thời gian này, Hứa Diễn Thần gọi điện liên lạc với Vu Sính Đình, mà cùng Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử liên hệ khách hàng, thương lượng chuyện hợp tác lần nữa. Đối với người đàn ông hiếu thắng trong nghiệp, khi bận rộn đến mức thở nổi, chẳng còn tâm trí để bận tâm đến mấy chuyện khác.

      gần tháng nay, Vu Sính Đình hầu như đếm từng ngày trôi qua. Hai người vẫn trong tình trạng dây dưa mệt mỏi như vậy. Có đôi lúc chợt nghĩ đến, lại có chút mủi lòng khó hiểu. Chờ mãi thấy Hứa Diễn Thần có bất kì lời giải thích nào, Vu Sính Đình nghĩ thầm, e là mối tình này sắp chấm dứt bằng câu chia tay rồi.

      Khi nghe được tình hình của ta lần nữa, là qua lời của Quan Hân Nhiên. Tối hôm đó, nằm giường, mở điện thoại ngẫm nghĩ hồi, đột nhiên bấm vào số của Hứa Diễn Thần, nhưng người nghe lại là Quan Hân Nhiên.

      Quan Hân Nhiên giải thích với : “Chị dâu, Thần và Ngụy Tử họp với khách hàng, họp xong, em bảo ấy gọi lại cho chị.”

      Vu Sính Đình định ngắt điện thoại, nhưng nghĩ ngợi lúc, trong lòng lại bắt đầu lo lắng: “Dạo này tình hình công ty thế nào?”

      Quan Hân Nhiên im lặng lát rồi mới : “Còn có thể thế nào nữa, lúc lành lúc què, tất cả mọi người đều nghĩ cách cải thiện tình hình. Chỉ khổ thân Thần cả Ngụy Tử, mà cũng có mấy cổ đông nghĩ cách. Chị yên tâm, bọn em có thể trụ được.”

      “Nếu cần chị hỗ trợ cứ với chị, đừng để ấy biết.” Vu Sính Đình ngắt điện thoại, rồi nhìn trần nhà mà nở nụ cười tự giễu khó hiểu, trong lòng thầm : Mày tự nhìn mày xem, mày lo lắng cho ấy, còn ấy lâu lắm rồi gọi cho mày lấy cú điện thoại, mày biết được tình hình của ấy lại là thông qua người khác. Vu Sính Đình ơi là Vu Sính Đình, rốt cuộc mày nghĩ gì thế? Có lẽ những lời lần trước khiến ấy muốn lùi bước rồi.

      Cuối tuần, Vu Sính Đình cùng Tiền Bội Bội dạo phố, Tiền Bội Bội hỉ hả kể: “Tên Phùng Nghị kia á, ngày nào cũng đợi tớ ở cổng công ty, tớ vẫn đổ .”

      “Cậu cứ lơ ta thế à?”

      cậu bảo tớ phải thế nào? Chị đây muốn qua bụi rậm mà cái lá cũng dính vào thân, ai lại cố chấp như cậu chứ!”

      Thấy Vu Sính Đình lời nào, Tiền Bội Bội lại lên tiếng: “Cái loại công tử như ý, tật xấu thành thâm căn cố đế rồi, phải là tớ điều khiển được, nhưng mà tớ chẳng muốn cải tạo tên cặn bã, chỉ tổ mệt người, kiểu làm ăn thua lỗ thế này, tớ chẳng ham. Hứa Diễn Thần có chủ động liên lạc với cậu ? Hai người vẫn cứ lằng nhằng thế à?”

      Vu Sính Đình nghĩ lát rồi mới đáp: “Tớ hiểu Phùng Nghị lắm, nhưng ta là người làm ăn, lại độc thân, cũng nên suy nghĩ chút. Về phần Hứa Diễn Thần, cậu ít nhắc đến thôi, tớ muốn tĩnh tâm.”

      Tiền Bội Bội biết tâm trạng Vu Sính Đình tốt, “Sính Đình, tớ muốn phát biểu quan điểm gì về cậu và Hứa Diễn Thần nữa, cậu vẫn biết tớ ủng hộ hai người mà. Con người tớ, thấy hợp chia tay, chẳng cần tự hành hạ nhau làm gì, như thế chẳng ai làm mất thời gian của ai cả.”

      Vu Sính Đình ngẫm lại thấy cũng đúng. Ngay từ lúc đầu, Tiền Bội Bội ủng hộ họ, trông chờ gì vào việc được nàng ấy an ủi.

      ***

      Thời gian này, Phùng Mộ Huân thường gọi điện cho Liêu Hải Lâm hỏi thăm tình hình của Vu Sính Đình. Liêu Hải Lâm vốn vẫn cảm thấy có Hứa Diễn Thần ở giữa chuyện của hai bạn trẻ khó thành, giờ thấy Phùng Mộ Huân quan tâm đến con mình như vậy, bà bỗng phấn khởi hẳn.

      Thường thường, chỉ cần trong đoàn có hoạt động lớn lớn chút, là Liêu Hải Lâm đều dẫn Vu Sính Đình . Bà cho rằng, để con quen với những việc này mới là có lợi.

      Sau khi Liêu Hải Lâm chỉ đạo biểu diễn, Vu Sính Đình rời qua cánh cửa sau. Lúc này, có vài của đoàn từ phòng hóa trang ra, tiến đến bắt chuyện với Phùng Mộ Huân, “Thủ trưởng.”

      Phùng Mộ Huân gật đầu, khi ánh mắt lướt qua Vu Sính Đình ở phía xa, liền bước qua đám người, thẳng về phía .

      Phùng Mộ Huân bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của , liền thử hỏi dò: “Hai người vẫn xích mích à?”

      Vu Sính Đình miễn cưỡng nhoẻn khóe miệng, nở nụ cười chua chát.

      Hai người lẳng lặng cùng nhau ra khỏi nhà hát, đến đoạn đường rợp bóng cây. Lúc này, Phùng Mộ Huân dừng bước, sắc mặt như thường, hỏi: “Có phải vì chuyện lần trước ?”

      Vu Sính Đình bất đắc dĩ gật đầu, sau đó lại lắc đầu phủ nhận: “Cũng phải là tất cả.” Hai người vừa vừa trò chuyện, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách. Vu Sính Đình muốn bị Liêu Hải Lâm nhìn thấy, rồi lại sinh hiểu lầm. Nhìn nhánh cây khô dưới chân bị luồng gió cuốn , xoay vòng mặt đất, cụp mắt, buông tiếng thở dài.

      “Có hiểu lầm giải thích là được rồi.”

      Vu Sính Đình khỏi bật cười: “Chuyện đâu có đơn giản như nghĩ, đây chỉ là vấn đề hiểu lầm, mà là mâu thuẫn chất đống.” Vu Sính Đình chỉ khái quát bằng mấy câu ngắn gọn, coi như giãi bày được nỗi ấm ức trong lòng, chứ toàn bộ mâu thuẫn với bạn trai cho nghe, dù sao họ cũng chưa thân thiết đến mức độ ấy. Coi như là giải tỏa tinh thần chút. Chỉ vì người nhà và bạn bè đều ủng hộ và Hứa Diễn Thần, có ai để giãi bày tâm , cho nên có chuyện gì cũng chỉ biết giữ trong lòng.

      Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Em nên có lòng tin với cậu ta, đàn ông ít nhiều cũng có tự tôn, vừa hay cậu ta lại là người có chí tiến thủ. Nếu tôi đoán sai, lúc trước, đấy là điểm cậu ta hấp dẫn em.”

      Phùng Mộ Huân sai, lúc trước, Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần thu hút chính là bởi điểm ấy. Biết nỗ lực, mọi việc lấy nghiệp làm trọng. Nhưng ngờ, ưu điểm ban đầu của ta, lại gây nên mâu thuẫn giữa hai người.

      Vu Sính Đình trầm tư vài giây rồi mới gật đầu. ngờ, khi mình mệt mỏi với mối tình này, người động viên tiếp tục với Hứa Diễn Thần lại là Phùng Mộ Huân. Mẹ vẫn mong chia tay với Hứa Diễn Thần, bạn thân Tiền Bội Bội cũng quẳng cho câu: hợp chia tay, như vậy chẳng ai làm mất thời gian của ai. Hai người này, tư tưởng đúng là khác nhau.

      Khi vô vọng, Phùng Mộ Huân lại đứng góc độ trung lập, mở ra con đường cho , động viên tiếp tục bước .

      Ngay lúc này, trong lòng rất cảm kích.

      Vu Sính Đình thở dài, vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu lại cười: “Phùng Mộ Huân, cảm ơn .”

      Phùng Mộ Huân nhoẻn miệng, đôi mắt u trầm giờ đây lại có vẻ sáng hơn: “Tôi rồi, giữa chúng ta cần khách sáo. Nếu như em muốn tôi giải thích, tôi cũng từ chối.” Giọng của có vẻ trầm thấp hơn, chứa đôi phần rung động khó kiềm chế nổi. Bởi vì ngay lúc này đây, trong lòng , phải là người biết thừa nước đục thả câu, mà là người đứng lập trường của để suy nghĩ cho .

      Có điều, cả hai người họ đều biết, xa xa, Hứa Diễn Thần đứng trong góc, nắm chặt hai tay, thần sắc u ám nhìn họ chăm chú, thu hết mọi hành động của họ vào tầm mắt. lát sau, trong lòng Hứa Diễn Thần ra quyết định.

      ***

      Cái kiểu này bình thường bị gọi là hồ ly tinh, bị ném gạch nát xác rồi ý. Còn đây là vì là nam chính, phan gơ nào biết đểu vẫn theo mới phi dép vào mặt thôi đấy :3
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :