1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5.
      Việc Hứa Diễn Thần đột ngột cầu hôn làm rối hết những kế hoạch của Vu Sính Đình, nhưng cũng khiến càng kiên định hơn trước sắp đặt của mẹ.

      Vừa về đến nhà, Liêu Hải Lâm lại đề cập đến chuyện của Phùng Mộ Huân với .

      “Điểm Điểm, dạo này có liên lạc với Mộ Huân ? Quan hệ của hai đứa phát triển đến đâu rồi?”

      Vu Sính Đình gì, đợi Liêu Hải Lâm thao thao bất tuyệt xong, mới xòe năm ngón tay ra, vui vẻ để lộ cả chiếc nhẫn ngón áp út. Nhớ đến màn cầu hôn của Hứa Diễn Thần, cảm giác ngọt ngào lại ùa về, hài lòng gật đầu: “Mẹ, hôm nay Hứa Diễn Thần cầu hôn con, mẹ biết màn cầu hôn đặc biệt thế nào đâu.”

      Bỗng nhiên, giơ tay lên, nở nụ cười tươi rói với Liêu Hải Lâm: “Này, mẹ thấy , đây là nhẫn cầu hôn ấy đeo cho con đấy. Mẹ thấy cái nhẫn này có đẹp ?”

      Liêu Hải Lâm trợn tròn mắt nhìn chiếc nhẫn tay , kiểu thị uy gián tiếp của Vu Sính Đình khiến cơn tức của bà xông thẳng lên đại não, bà vội vàng vịn vào mép bàn, uất ức chỉ vào : “Mày lập tức trả cái nhẫn lại cho tao! ném ! Muốn bàn chuyện cưới xin với nó á, có cửa đâu!” Thấy Vu Sính Đình chút nhúc nhích, bà bước đến định giật ra.

      Vu Sính Đình hạ thấp người tránh Liêu Hải Lâm, sau đó giấu hai tay sau lưng, “Mẹ, mẹ có thể đừng ép con phải lựa chọn được ? Bây giờ con với mẹ, cho dù con Hứa Diễn Thần, mẹ cũng có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Hơn nữa, là con thích Hứa Diễn Thần, con muốn lấy ấy sao?”

      Liêu Hải Lâm tức đến nỗi muốn cho phát tát, ngờ con mình lại mê muội như vậy, bà ôm ngực, trợn mắt nhìn Vu Sính Đình cảnh cáo: “Giỏi lắm, ở trước mặt tao mà dám giở trò, cố tình chọc tao tức điên phải ! Vài lời ngon tiếng ngọt lừa mày khiến mày màng đến bố mẹ rồi, đúng là chưa đến chân tường chưa quay đầu mà, đường mẹ mày dài gấp mấy lần mày, có thể hại mày được à? Tao cho mày biết, sau này mà có hối hận, đừng về nhà khóc lóc!”

      Vu Sính Đình muốn ầm ĩ với mẹ, nhìn Liêu Hải Lâm phản ứng mạnh như vậy, chẳng thể làm gì khác là mềm giọng: “Mẹ, năm nay con mới hai mươi tư tuổi, còn chưa đến lúc lấy chồng, con cũng có rất nhiều lựa chọn, hôm nay con chỉ muốn được hưởng thụ tình con đáng có được thôi, tại sao phải nghĩ đến mức phức tạp như bố mẹ. Đem tất cả lên bàn, xem đối phương có gì, có gì, như vậy mới đảm bảo, mẹ nghĩ là giao dịch sao ạ? Hà cớ phải thế, cái ấy có, con có, cái ấy có, con cũng có. Con chịu trách nhiệm với cuộc sống của con.”

      cảm thấy mình phải ràng với Liêu Hải Lâm, rất phản cảm với cách làm của bố mẹ.

      Cuối cùng, Liêu Hải Lâm nhắc lại lần nữa: “Tao đồng ý cho mày với thằng Hứa Diễn Thần, bố mày cũng đồng ý đâu!”

      ***

      Tranh thủ thứ Bảy được nghỉ, Vu Sính Đình đến công ty của Tăng Hữu Lương, đưa bản thiết kế của Hứa Diễn Thần cho ta xem.

      Tăng Hữu Lương vốn là đối tác làm ăn với Vu Hàn Sinh, nghe ta có mở khách sạn, mấy tháng nữa chính thức trang hoàng bên trong, thế nên định thâu tóm vụ này trước cho Hứa Diễn Thần.

      Tăng Hữu Lương xem xong bản vẽ, chần chừ lát rồi : “Phong cách thiết kế này cũng xuất ít rồi. Thế này Sính Đình, em cứ để danh thiếp lại cho .”

      Sau khi giao danh thiếp của Hứa Diễn Thần cho Tăng Hữu Lương, Vu Sính Đình rời khỏi tòa cao ốc.

      tần ngần đứng dưới tòa nhà, mặt trời lên cao, xe cộ tấp nập. Vì hôm nay có hẹn cùng Hứa Diễn Thần ăn cơm nên lái xe, ngờ lại lần nữa gặp Phùng Mộ Huân.

      Ánh nắng giữa trưa vô cùng gay gắt, mồ hôi rịn ướt lưng, tay cầm ô, tay cầm bản vẽ, chân rảo bước nhanh, nhưng Phùng Mộ Huân ở phía sau bấm còi. Nghe thấy tiếng còi xe, Vu Sính Đình thoáng giật mình, lúc này mới dừng chân rồi xoay người lại.

      Phùng Mộ Huân đỗ trước mặt , hạ thấp cửa sổ: “Lên xe , muốn đâu tôi đưa .”

      Vu Sính Đình nhìn , trong mắt có đôi chút vẻ cảnh giác, cũng có ý định lên xe.

      thản nhiên nhìn , thấy có vẻ đề phòng lại đâm ra buồn cười, liền giải thích: “Tôi ngang qua đây, muốn chở đoạn thôi, có ý gì khác, cần phải cảnh giác như vậy.”

      Vu Sính Đình lên xe, thắt dây an toàn rồi : “Cảm ơn. Cho tôi đến gần Quốc Mậu là được rồi.” muốn nhiều với , ra chỉ cần ở cạnh , trong lòng sinh ra cảm giác áp lực khó hiểu rồi.

      Hai tay cầm chắc vô lăng, chăm chú nhìn về phía trước, bâng quơ hỏi, “ tìm bạn trai à?”

      “Ừm.” lên tiếng.

      Khuôn mặt Phùng Mộ Huân để lộ thay đổi nào, vẫn tập trung lái xe. Lúc này, lấy chai nước khoáng từ trong hộc xe ra đưa cho , sau đó lẳng lặng chỉnh nhiệt độ trong xe, giọng có chút lãnh đạm: “Sính Đình, hình như rất có thành kiến với tôi?”

      Vu Sính Đình nhận chai nước rồi uống ngụm, suy nghĩ lúc mới : “Cũng hẳn, dù sao chúng ta cũng quen biết từ lâu rồi, chỉ là cảm giác quan hệ giữa chúng ta bây giờ có chút ngài ngại.” Chung quy vẫn thể quả mình muốn tiếp xúc nhiều với , về nhà nghe mẹ nhắc đến tên đủ phiền rồi.

      Phùng Mộ Huân nở nụ cười mơ hồ, thêm gì nữa. Cũng đúng, có bạn trai rồi, bố mẹ lại ép buộc thái quá, chẳng trách bài xích .

      Lúc sắp đến Quốc Mậu, quay ra dịu dàng nhìn : “Chuyện của hai chúng ta, tôi làm với bố mẹ . Đương nhiên, tôi phủ nhận là ấn tượng của tôi với tồi, nhưng tôi cũng phải người dây dưa lằng nhằng. với tôi là có bạn trai rồi, nếu bố mẹ cứ nhất quyết ấn định chuyện của chúng ta, chắc chắn khiến càng phản cảm với tôi. Nhưng chúng ta làm bạn bè bình thường chắc là được.”

      Vu Sính Đình ngờ Phùng Mộ Huân hiểu chuyện đến vậy, hơn nữa lại có thể đọc ra được tâm tư của .

      Từ đầu đến cuối, luôn tỏ ra phong độ, chỉ có là lúc nào cũng trong tư thế bị gượng ép. Có lẽ quá nhạy cảm rồi.

      Phùng Mộ Huân đỗ xe ở gần Quốc Mậu, Vu Sính Đình xuống xe rồi thẳng về hướng tòa nhà phía tây. ngồi ở ghế lái, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của lúc, khi thu ánh mắt lại, hơi cụp mí mắt, phát ra tập tài liệu của rơi ghế ngồi.

      tập tài liệu mới tinh màu lam.

      cầm tập tài liệu lên, mở ra xem thấy bên trong đều là bản vẽ thiết kế nội thất khách sạn, cùng là con dấu ghi “Nội thất Nghi Cư”, còn có cả danh thiếp của công ty. Khi ánh mắt Phùng Mộ Huân dừng lại ba chữ Hứa Diễn Thần, đôi mày khẽ nhíu lại, lực từ ngón tay mạnh thêm. Bỗng nhiên, bên mép tấm danh thiếp hằn thêm mấy nếp nhăn.

      Đêm đó, khi Phùng Nghị đến nhà tìm Phùng Mộ Huân, Phùng Mộ Huân liền giao danh thiếp cho Phùng Nghị và dặn dò cẩn thận.

      “Cậu liên lạc với người này , chẳng phải hội sở của cậu cần sửa chữa sao, giao cho công ty này.”

      Phùng Nghị nhận lấy danh thiếp, cau mày lẩm bẩm tên “Nội thất Nghi Cư”, khi nhìn thấy tên Hứa Diễn Thần mới hoài nghi hỏi: “, sao em thấy tên người này quen thế nhỉ?”

      Phùng Mộ Huân dựa lưng vào ghế salon, nở nụ cười thâm thúy: “Là bạn trai của ấy.”

      Phản ứng đầu tiên của Phùng Nghị là ngạc nhiên nhìn vài giây, cuối cùng nhịn được mà bật cười: “, giở trò này ra, vốn là Vu Sính Đình bảo làm? Bảo chiếu cố đến việc làm ăn của bạn trai ấy? Thế nên mới bảo em giao việc trang trí nội thất của hội sở cho công ty vô danh tiểu tốt?”

      Phùng Mộ Huân để ý đến lời của Phùng Nghị, tiện tay đặt tài liệu lên bàn, “Cậu xem qua , đây là thiết kế của công ty đó. là thường dân, nhưng mà xem ra phong cách này cũng có phần độc đáo. Giao cho họ, cậu cũng tổn hại gì.” Lúc này, nâng tay cởi cúc tay áo, rồi tiếp: “Còn nữa, cậu bảo cả Từ Tố lo cùng.”

      Phùng Nghị nghe vậy càng thêm nghi hoặc, “Xin lỗi nhá, nhưng em bảo này, bị làm sao đấy chứ?”

      Phùng Nghị hiểu Phùng Mộ Huân tính toán gì trong đầu. Phùng Mộ Huân phải là người nhiệt tình, càng phải là người dốc hết sức giúp người liên quan. Phùng Nghị cảm thấy, dù sao việc trang trí nội thất cũng chẳng phải chuyện to tát gì, việc làm ăn của hội sở vẫn rất ổn. Nhưng nếu Phùng Mộ Huân chủ động ra, ta cũng chối từ được rồi.

      Sau khi Hứa Diễn Thần nhận được điện thoại của giám đốc công ty Phùng Nghị, mọi người trong văn phòng đều vô cùng hào hứng, Ngụy Tử còn muốn đến quán bar uống rượu chúc mừng. Thành công lần này đến quá đột ngột, đây có thể xem là đơn hàng lớn nhất từ trước đến nay. Công ty mới đăng ký chưa lâu, chưa có mối khách cố định, chỉ có vài người quen biết từ ngày xưa. ta cùng hội Ngụy Tử, Quan Hân Nhiên, đều dồn hết tâm sức cho mỗi đơn đặt hàng, chỉ nghĩ, có thể cố gắng thêm vài năm nữa là được đền đáp, cuối cùng cũng đến được ngưỡng đầu tiên. Niềm vui sướng dần thay chỗ cho nghi hoặc, Hứa Diễn Thần vội vàng gọi điện cho Vu Sính Đình: “Đình Đình, cho em tin tốt, giám đốc công ty Á Khánh vừa gọi điện cho , là xem bản vẽ của xong rất hài lòng, muốn giao cho công ty hạng mục của công ty họ.”

      “Thế tốt rồi, em biết là làm được mà. À đúng rồi, vừa là công ty gì nhỉ?”

      “Á Khánh.” Ở đầu bên kia, Hứa Diễn Thần trả lời.

      Á Khánh là công ty của Phùng Nghị, mà Phùng Nghị lại là em họ của Phùng Mộ Huân. Vu Sính Đình từng nghe Liêu Hải Lâm , Phùng Mộ Huân có cổ phẩn ở Á Khánh.

      Vu Sính Đình nghĩ thầm, dựa vào mối quan hệ với bố mà còn khiến Tăng Hữu Lương đưa ra câu trả lời xác thực, vậy mà công ty lớn như Á Khánh lại chủ động liên lạc. Lần trước đánh rơi tài liệu xe Phùng Mộ Huân, vì có số điện thoại của nên chưa kịp lấy, hơn nữa đó lại là bản sữa chữa cho khách hàng từ mấy tháng trước, nên cũng vội. Nghĩ đến đây, lại cho rằng thể có chuyện đó.

      Còn suy nghĩ miên man điện thoại đổ chuông, Vu Sính Đình đưa mắt nhìn, ràng là số lạ.

      “A lô.”

      “Là tôi, Phùng Mộ Huân đây. Lần trước đánh rơi tài liệu ở chỗ tôi, định trả lại cho ngay nhưng lại cảm thấy đến nhà tiện cho lắm, cho nên có hỏi thăm số điện thoại của , đến giờ mới liên lạc được. Từ thứ Hai đến thứ Sáu tôi có việc ở đơn vị, cuối tuần rảnh ?” Ở đầu kia điện thoại, Phùng Mộ Huân cất giọng đều đều, tiếng trầm thấp.

      “Được, vậy phiền rồi.”

      “Đừng khách sáo.”

      Cuối cùng hai người hẹn địa điểm gặp mặt.

      Sau khi ngắt điện thoại, khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ cong lên ý cười mơ hồ. Lần đầu tiên gặp nhau, viết ràng bốn chữ “người lạ chớ gần” mặt, còn trịnh trọng tuyên bố mình có bạn trai. Lúc ấy tức giận, chỉ cảm thấy mình có bất kỳ hành động gì mà lại bị bài xích cách thẳng thừng như vậy, quả khiến có chút khó xử. Đêm đó, có xe, đành phải lái xe trước.

      Lúc Liêu Hải Lâm gọi đến nhà ăn cơm rồi nhắc đến chuyện của hai người, ánh mắt thể ràng phiền chán. Trong lòng biết, từ lần đầu tiên gặp mặt sau khi về thành phố đập phải chướng ngại khó nhằn, lần thứ hai rồi thứ ba cũng đều gặp phải bài xích. vẫn luôn chờ đợi cơ hội để đến gần , cơ hội mà hoàn toàn chối từ.

      Hôm nay, cơ hội ấy đến rồi.

      Lúc này đây, dám khẳng định từ chối, càng dám chắc dần dần thay đổi cái nhìn đối với mình.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.
      Quan hệ giữa Liêu Hải Lâm và Vu Sính Đình bắt đầu lâm vào diện bế tắc, gần đây hai mẹ con ít chuyện, mà cứ hễ mở miệng là lại to tiếng. Vu Sính Đình nhẫn nhịn, nghĩ thầm, lần trước là tại mình nóng nảy, cứ nghĩ chuyện mình mình làm, chẳng bận tâm đến cảm nhận của Liêu Hải Lâm nên mới khiến bà càng phản đối gay gắt hơn.

      Trong khoảng thời gian này, Liêu Hải Lâm bận rộn sắp xếp việc của đoàn ca múa, về nhà cũng muộn hơn. Lại thêm chuyện của Vu Sính Đình, khiến cho bà bực bội, hôm nay lại nổi nóng với mấy trong đoàn do họ luyện tập hời hợt.

      Chuyện của Vu Hàn Sinh vừa có kết quả, ông liền phấn khởi gọi điện cảm ơn Phùng Mộ Huân, còn mời đến nhà ăn cơm. Thế nhưng, Phùng Mộ Huân từ chối: “Bác trai, bác cần phải khách sáo như vậy, cháu giúp được gì cả. Sắp tới trong quân khu có đại hội lớn, có lẽ là cháu đến được.”

      Vu Hàn Sinh ràng cảm thấy Phùng Mộ Huân có chút né tránh.

      Sau khi Liêu Hải Lâm biết chuyện, bà bực bội chất vấn Vu Sính Đình, “Có phải con gì với Mộ Huân ?”

      Vu Sính Đình cúi đầu nhìn bát cơm, thản nhiên như : “ ạ, con chuyện với ta.”

      Liêu Hải Lâm mềm giọng, tận tay gắp thức ăn vào bát Vu Sính Đình, “ gì là tốt rồi, mẹ biết con vui, cũng muốn mẹ lại nhắc đến chuyện của hai đứa. Nhưng kể cả có chuyện của bố con, Mộ Huân đến nhà mình ăn cơm cũng là bình thường. Nhà mình với nhà bác Phùng quen biết phải ngày ngày hai, thời gian ở đại viện lâu thế cơ mà, nó đến nhà mình ăn bữa cơm là chuyện quá bình thường.”

      Giọng điệu của mẹ có vẻ nhượng bộ khiến cho quan hệ giữa hai mẹ con bớt phần gay gắt. Vu Sính Đình biết mình thể làm căng với mẹ, tức nước vỡ bờ, loại chuyện này chỉ có thể từng bước và phải dùng mưu trí mới được. Chọc tức Liêu Hải Lâm, chừng bà dồn ép công ty của Hứa Diễn Thần.

      Ngày thứ Bảy.

      Vu Sính Đình hẹn Phùng Mộ Huân ăn ở nhà hàng đường Tam Lí Truân.

      Sau khi vào nhà hàng, Vu Sính Đình nhìn quanh lượt. Chỗ này diện tích hơi , trang trí đơn giản, bức tường gạch đỏ điểm vài đoạn sơn trắng, phía lờ nhờ nét bút. Song cửa sổ là tượng khắc gỗ, kĩ thuật khắc rất tinh tế, xà nhà treo đèn lồng gỗ.

      Trong nhà hàng đa phần là người nước ngoài. Phùng Mộ Huân ngồi cạnh cửa sổ trong góc, đôi mắt đảo qua, ý bảo đến đó. Hôm nay mặc chiếc áo phông ngắn tay, bên dưới là chiếc quần màu đậm, trông đơn giản nhưng lại rất tươi tắn, có đôi chút hợp với phong cách trầm ổn thường ngày của .

      Sau khi ngồi xuống, đợi phục vụ đưa thực đơn đến, Phùng Mộ Huân bảo Vu Sính Đình chọn đồ ăn. tùy ý chọn vài món, đưa thực đơn cho Phùng Mộ Huân và bằng giọng thoải mái: “Bữa này để tôi mời . Tôi nghe , ở Hồ Nam mấy năm, sau được điều đến Quảng Châu, chắc là thích nhà hàng này.”

      Sắc mặt Phùng Mộ Huân vẫn như thường: “Có gì đâu, cần bận tâm đến khẩu vị của tôi.” lát sau, bình tĩnh cầm tập tài liệu đặt trước mặt : “Xin lỗi, hôm đó tôi xem mấy tờ tài liệu trong này rồi.”

      Vu Sính Đình nở nụ cười được tự nhiên cho lắm, “ sao, cũng chỉ là bản vẽ cũ thôi mà.”

      là chuyên gia giám định đá quý, ngờ lại có hứng thú với cả trang trí nội thất.”

      phải, cái này là của bạn tôi.” Vu Sính Đình thầm nghĩ trong lòng, được để đối phương nghĩ thay bạn trai lo công việc, nếu Hứa Diễn Thần còn mặt mũi nào nữa. Hình như nhớ ra gì đó, “À phải rồi, Phùng Nghị là em họ phải ? Nếu phải đúng là trùng hợp, hôm đấy để rơi tài liệu xe , hôm sau bạn tôi nhận được điện thoại của giám đốc công ty Á Khánh.”

      Phùng Mộ Huân dồn chú ý vào từ “bạn” trong lời Vu Sính Đình, nhếch môi cười, thản nhiên : “Đúng là tôi có đưa bản vẽ cho Phùng Nghị xem qua, tôi cảm thấy phong cách thiết kế của bạn khá đặc biệt, nhưng suy cho cùng tôi cũng là ngoại đạo, nên mới để Phùng Nghị quyết định.”

      Lời của đúng là quá khéo léo, thừa nhận, mà cũng chẳng phủ nhận.

      Vu Sính Đình biết nên gì cho tốt, ra đúng là Phùng Mộ Huân ra mặt giới thiệu, giờ cần để tâm đến Tăng Hữu Lương rồi.

      cảm kích : “Tôi thay bạn tôi cảm ơn .”

      “Đừng khách sáo, chúng ta cũng coi như là bạn cũ mà, phải đặt mấy câu khách sáo đấy ở đầu môi.”

      Bầu khí giữa hai người có chút bối rối, Vu Sính Đình lại kiệm lời như vàng. Dù hai người có quen biết từ nhiều năm, nhưng dù sao cũng lâu gặp, chuyện dè dặt là điều đương nhiên. Đột nhiên, Phùng Mộ Huân lãnh đạm hỏi: “Còn nhớ chuyện bắt nạt tôi ?”

      Vu Sính Đình hiểu, cúi đầu uống canh liền nhìn với vẻ nghi hoặc: “Chuyện nào cơ? Tôi quên rồi.”

      Phùng Mộ Huân ngồi thẳng dậy, ánh mắt xoáy lấy : “Trước kia từng chọc vỡ tổ ong cây ở đại viện, rồi trốn tiệt trong nhà, kết quả là hại tôi bị cả bầy ong vò vẽ đốt cho nhận ra nữa.”

      thong dong tường thuật, giống như chuyện đùa với .

      Hình như Vu Sính Đình nhớ ra được chút, vừa vui mừng cười, vừa liếc mắt nhìn trộm Phùng Mộ Huân, thấy thần sắc vẫn như thường đành cố nhịn cười, vội vàng gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện này, xin lỗi. Lúc đó còn , hiểu chuyện, đừng ghi thù là được rồi, tôi hề cố ý.” xong, che miệng cười vài tiếng, lại nhớ đến khuôn mặt sưng vù của lúc đó.

      Hồi đó, quả vô cùng nghịch ngợm, lại ỷ là mình hơn vài tuổi nên hay nghĩ cách bắt nạt . thể phủ nhận, kiện tổ ong là do cố ý. Lúc ấy, còn vô tư trêu là Vua mặt rỗ, cũng may mà Phùng Mộ Huân ôm hết tội về mình nên bố mẹ mới đến nhà hỏi tội. Nếu , chắc chắn bị Liêu Hải Lâm đánh cho trận nhớ đời.

      Hai người chuyện tự nhiên hơn hẳn, thấy cười, Phùng Mộ Huân chợt thấy vui lây, “Có phải bây giờ thoải mái hơn nhiều ? Vừa rồi rất khách sáo.”

      Bạn bè nhiều năm gặp, muốn kéo lại khoảng cách chỉ có thể nhắc lại chuyện xưa, cả quá trình này, Phùng Mộ Huân vẫn luôn nhã nhặn như vậy.

      Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười: “Cũng tàm tạm, dù sao nhiều năm gặp mà, chỉ có thể nhắc lại chuyện năm đó, ngờ lại đột nhiên đến vụ ấy.”

      Vừa lúc phục vụ bưng nốt đồ ăn lên.

      Phùng Mộ Huân trầm mặc lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tôi có thể mạo muội hỏi câu ? với bạn trai quen nhau thế nào? Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt.” ra Phùng Mộ Huân có biết ít nhiều, nhưng Liêu Hải Lâm lại giải thích với là, và Hứa Diễn Thần có ý định phát triển lâu dài.

      phải là Vu Sính Đình hiểu hàm ý của Phùng Mộ Huân, cảm thấy nên nhân cơ hội này ràng với .

      và Hứa Diễn Thần quen nhau qua buổi giao lưu, lúc ấy, ấn tượng của đối với Hứa Diễn Thần mấy sâu sắc.

      Vì Vu Sính Đình học chuyên về giám định đá quý nên thường phải đến mỏ quặng quan sát. Cụ thể là đến xem quặng tự nhiên được hình thành thế nào, nhận biết quặng ra sao.

      Lúc và bạn học lên núi xem khoáng thạch, Hứa Diễn Thần dối ta cũng là sinh viên học giám định đá quý, vậy nên hai người kết bạn với nhau.

      Chuyện xảy ra sau đó khá thú vị. núi quặng, bị ngã, suýt chút nữa rơi vào giếng quặng, cuối cùng Hứa Diễn Thần phải cõng xuống núi, suốt bốn tiếng đồng hồ, từ giờ đến năm giờ, Hứa Diễn Thần mới đưa đến được chỗ tập hợp. Lúc đó, Hứa Diễn Thần hỏi số điện thoại của , cũng bắt đầu triển khai các bước theo đuổi .

      Khi đó, Vu Sính Đình thiếu người theo đuổi. Thậm chí còn có vị công tử mang chiếc xe đến bày tỏ với , sau bị từ chối thẳng thừng. Hứa Diễn Thần vì thế mà từ bỏ, mỗi ngày, ta đều đến trạm điện thoại của trường gọi điện cho , hoặc là chạy đến trường thăm .

      Tại lần gặp gỡ núi, Vu Sính Đình có chút thiện cảm với Hứa Diễn Thần, mấy tháng sau nhận lời.

      Tình thời sinh viên vốn là tình cảm tốt đẹp và mãnh liệt nhất.

      Quá trình đương và xây dựng nghiệp của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình chỉ kể qua loa. thực tế, hai năm sau khi Hứa Diễn Thần tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ta mới bắt đầu xây dựng nghiệp. Từ lúc bắt đầu với ta, bố mẹ Vu Sính Đình luôn đồng ý, nhưng vẫn tin rằng Hứa Diễn Thần thành công, lại càng thêm hy vọng ngày nào đó Liêu Hải Lâm chấp nhận Hứa Diễn Thần.

      Kể hết chuyện liên quan đến Hứa Diễn Thần, khóe miệng vẫn ý cười. Phùng Mộ Huân ngồi đối diện, vẫn chăm chú nhìn , thu hết ánh mắt vào mắt mình, gần như có thể cảm nhận được chờ đợi đến cố chấp của đối với người đàn ông kia.

      ra, Vu Sính Đình nhiều như vậy, là vì hy vọng Phùng Mộ Huân chủ động với Liêu Hải Lâm, làm cho mẹ gián tiếp biết được , như vậy chuyện tình cảm của mới trắc trở nhiều nữa.

      Từ đầu đến cuối, Phùng Mộ Huân vẫn duy trì vẻ mặt như cười như , trầm mặc lúc, hạ giọng : “ từ năm hai đến giờ vẫn thay đổi, bây giờ, như là hiếm. yên tâm, chuyện của chúng ta, tôi chủ động với bác , bác trách nữa đâu.”

      Vu Sính Đình cảm kích : “Cảm ơn .” Mục đích của đạt được, cũng thầm thở phào nhõm, cuối cùng cũng có thể bước qua được ngưỡng cửa khó khăn. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, đưa Hứa Diễn Thần về nhà bàn chuyện kết hôn với bố mẹ.

      Sau khi ăn xong, hai người chào tạm biệt, Phùng Mộ Huân lái xe trở lại quân khu. Vào phòng sách, cởi áo khoác, tựa vào ghế trầm tư vài giây, lát sau mới đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Chuyện Vu Sính Đình hôm nay, trong lòng hoàn toàn hiểu, cũng biết Liêu Hải Lâm mực phản đối chuyện của với Hứa Diễn Thần. đồng ý kể cho nghe, chính là gián tiếp nhắc , bởi vì khó có thể dứt bỏ tình cảm với Hứa Diễn Thần, cho nên chuyện giữa thể nào.

      Thẳng thắn mà , đây là lần đầu tiên Phùng Mộ Huân gặp người con như Vu Sính Đình. còn trẻ, lại xinh đẹp, vừa tự lập vừa đầy nhiệt huyết. nhắc đến hoàn cảnh gia đình , hoàn toàn ngạc nhiên khi tình nguyện ở bên người đàn ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm bầu bạn khi ta nghèo túng chán chường, cùng chống đỡ khi ta chìm trong giấc mộng thực tế, mà vẫn tin ta có ngày thành công, thậm chí, niềm tin đó chưa bao giờ thay đổi.

      Ngay từ lần đầu tiên, biết mình có thiện cảm với , nếu đến bây giờ Vu Sính Đình có điểm nào hấp dẫn , chính là: cố chấp với tình cảm, thuần khiết với tình vượt qua cả cánh cửa dòng dõi và tiền tài.

      Phùng Mộ Huân định này rồi!

      Nếu muốn, cho dù phải lao tâm khổ tứ, Phùng Mộ Huân cũng có được . Chỉ cần là chuyện muốn làm thể làm được. Càng là chuyện khó khăn, càng cầm lòng được muốn thử, quan tâm đến kết quả hơn là quá trình.

      Trong lòng ngứa ngáy, là vì có được.

      Đây cũng là loại dục vọng…
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.
      Sau đó, Phùng Mộ Huân hề chủ động gọi điện cho Vu Sính Đình, thậm chí Liêu Hải Lâm mời đến nhà chơi, cũng lấy lý do để từ chối.

      Vu Sính Đình nghĩ rằng Phùng Mộ Huân xác định quan hệ giữa họ, cuối cùng cũng hoài phí lần chuyện chân thành trước đó.

      Về đến nhà, giúp việc nấu cơm trong bếp, Vu Hàn Sinh nằm chiếc ghế gỗ lim đọc báo, Vu Sính Đình lững thững đến bàn trà rót cốc nước, rồi uể oải nằm ra ghế sa lon, với điều khiển mở tivi, nháy liên tục các kênh giết thời gian.

      Lúc này, Liêu Hải Lâm thong dong từ tầng xuống, đến trước mặt là lại bắt đầu lầm bầm, “Tháng sau đoàn mẹ biểu diễn, đến lúc đấy phải cùng mẹ. Mẹ với con rồi, bác Phùng coi con là con dâu rồi đấy, con thích Mộ Huân, còn ở đoàn mẹ có bao nhiêu con bé cứ quấn lấy nó ấy.”

      Gần đây Liêu Hải Lâm bận rộn công việc của đoàn ca múa nên ít liên lạc với nhà họ Phùng. Tháng sau là đến buổi biểu diễn của đoàn, bà phải hao tổn biết bao tâm sức, tất cả dồn cho kiện lần này. Lần này tập hợp toàn bộ đoàn ca kịch, những diễn viên ưu tú nhất của đoàn tạp kỹ quân khu Thẩm Dương cũng tới. Đây là đêm liên hoan của bộ chính trị, cũng là hoạt động có quy mô lớn, nên bà muốn đưa Vu Sính Đình , nhân thể cho gặp gỡ mấy ông chú ông bác trong quân khu.

      Hơn nữa, Phùng Mộ Huân và Phùng Tranh Hiến cũng đến xem.

      Vu Sính Đình vốn mệt mỏi vì công việc, về đến nhà lại nghe Liêu Hải Lâm càm ràm, thể làm gì hơn là tập trung xem tivi, cứ để yên cho mẹ bắn liên thanh, còn mình im lặng đáp lời.

      “Điểm Điểm, mẹ chuyện với con, rốt cuộc con có nghe đấy?”

      Vu Sính Đình mơ màng nhìn màn hình tivi, ngón cái liên tục bấm nút chuyển kênh, nhả từ nào với Liêu Hải Lâm. Biết mình độc thoại, còn con phản ứng nào, Liêu Hải Lâm liền giật lấy điều khiển trong tay rồi tắt tivi .

      Đến lúc này, Vu Sính Đình mới có phản ứng, quay đầu với Liêu Hải Lâm: “Ớ, mẹ, con nghe đây. Mẹ tiếp .” giả vờ mỉm cười với Liêu Hải Lâm, sau lại đứng dậy rót cho bà chén nước, ý bảo bà tiếp tục .

      Liêu Hải Lâm nhìn hành động của con là đủ hiểu để tâm đến mấy lời của mình, nhưng phản ứng đó của Vu Sính Đình lại khiến bà thể nổi giận được, chỉ có thể nuốt bực vào bụng, “Thôi quên , con ranh này, sớm muộn gì mẹ cũng bị làm cho tức đến chết. xem, mẹ nuôi lớn thế này mà lại quản được chuyện của ?”

      Vu Hàn Sinh thấy thế vội đến vỗ vai Liêu Hải Lâm, khẩu khí ôn hòa: “Giận cái gì chứ, Điểm Điểm cũng lớn rồi, biết suy nghĩ rồi, tuổi nào làm việc nào, con bé tự biết chừng mực. Em càng can thiệp nó lại càng ương hơn đấy.” Vu Hàn Sinh xong lại cầm quả táo bàn, cẩn thận gọt hết vỏ rồi đưa cho Liêu Hải Lâm.

      Vu Sính Đình thấy thế liền chìa tay về phía Vu Hàn Sinh, cố ý thầm: “Bố, con cũng muốn.”

      Vu Hàn Sinh muốn dỗ vợ nên phát vào lòng bàn tay , “Có tay có chân, tự mà gọt.” Giờ mọi người đều vui, Liêu Hải Lâm cũng nén nổi nụ cười.

      Thấy bố mẹ tình cảm như vậy, Vu Sính Đình vô cùng hâm mộ, hai người đến tuổi trung niên mà vẫn bên nhau như keo sơn, quả là khó mà có được. Liêu Hải Lâm là người cứng rắn, âu cũng là do nghề nghiệp của bà, tính cách của Vu Hàn Sinh vốn ôn hòa, hai vợ chồng bù trừ cho nhau, mỗi khi cãi cọ đều là bố xuống nước trước. Ai đó đến cuối cùng tình hóa thành tình thân, Vu Sính Đình cảm thấy bố mẹ vẫn từng ngày hưởng thụ tình .

      vẫn luôn hy vọng tình cảm của và Hứa Diễn Thần có thể được như họ.

      Chỉ tiếc là như mong muốn.

      Việc trang trí hội sở của Phùng Nghị do Hứa Diễn Thần phụ trách toàn bộ. cũng thấy lạ, mấy ngày nay ta lại nhận thêm được mấy hạng mục nữa, công ty cũng dần dần vào quỹ đạo.

      Gần đây, công ty đón thêm mấy sinh viên đến thực tập. Thời gian này đúng là lúc cần nhân viên nhất, Hứa Diễn Thần để sót người nào có việc.

      Lúc gặp Vu Sính Đình, câu đầu tiên ta là: “Cuối cùng bao nhiêu cố gắng của chúng ta cũng uổng phí, biết ngày này nhất định đến, chỉ là thiếu cơ hội thôi.” Lời đầy tự tin, đối với người mới lập nghiệp, quả đây là trái ngọt hiếm thấy. Sau bao lần thất bại, rốt cuộc ta cũng lần được đón lấy thành công vẫn luôn ủ trong mộng, khi xuất phát điểm được nâng lên, tham vọng cũng nhiều hơn.

      Nhưng Hứa Diễn Thần biết, là Phùng Mộ Huân bảo tiếng với Phùng Nghị, ta mới có thể nhận được hạng mục này. Vu Sính Đình cũng muốn chuyện Phùng Mộ Huân giúp đỡ cho ta.

      gật đầu cười : “Đúng vậy, cứ từ từ rồi đến mà, công ty mới vào quỹ đạo, có lẽ phải đợi hoàn thành việc ở Á Khánh khách hàng nhiều hơn.”

      Bất kể Hứa Diễn Thần có thành công hay , Vu Sính Đình vẫn ở bên cổ vũ ta, cũng giống như mấy năm trước, ta thất nghiệp, xu dính túi, lại kiên quyết chịu nhận giúp đỡ của , vì vấn đề tiền thuê phòng nên đành ở cùng Ngụy Tử trong tầng hầm của Thiên Thông Trung Uyển*. vẫn ở bên cổ vũ ta: Có chí nên, có năng lực, chắc chắn thành công.

      *Tên 1 tiểu khu ở Bắc Kinh.


      Điều Hứa Diễn Thần biết là, thầm đưa tiền cho Ngụy Tử, dối với ta là bạn căn phòng ở Bắc Uyển, tiền thuê rất rẻ, thế nên ta mới chuyển được từ tầng hầm lên căn phòng tốt hơn.

      Thần sắc Hứa Diễn Thần có vẻ ảm đạm, hai tay ta nắm chặt, ta tự cảm thấy đầu ngón tay mình hơi run rẩy, thẫn thờ lúc ta mới ngập ngừng : “Đình Đình, chuyện đến nhà gặp bố mẹ em, hay là để thời gian nữa . Chuyện kết hôn cũng đừng vội, đợi qua đợt bận bịu này , rồi bàn tính kế hoạch của chúng ta sau, được ?”

      “Sao thế? Hay là gặp bố em trước ?” Vu Sính Đình nghe ta vậy có chút bực bội, kể cả là sợ Liêu Hải Lâm phản đối, ta cũng phải gặp Vu Hàn Sinh , dù sao thái độ của Vu Hàn Sinh cũng cương quyết như Liêu Hải Lâm.

      Nhắc đến chuyện gặp bố mẹ, đột nhiên Hứa Diễn Thần muốn lại thôi: “ có gì, chỉ nghĩ đợi hoàn thành xong việc lần này cũng làm nốt khâu trang trí trong căn hộ kia. Đến lúc đấy, hề tay đến nhà em gặp bố mẹ.”

      Dù Vu Sính Đình có chút cam lòng, nhưng cũng cảm thấy lời của Hứa Diễn Thần phải là có lý, “Cũng được. Quyết định thế .” Lời vừa dứt, thấy ánh mắt Hứa Diễn Thần như thể trút được gánh nặng, lạnh mặt câu giận dỗi: “Mà, gặp cũng được!”

      Hứa Diễn Thần lại muốn gì đó nhưng Vu Sính Đình rời khỏi văn phòng rồi.

      Trong lòng cũng hiểu, vất vả lắm quan hệ với Liêu Hải Lâm mới hòa hảo được, nếu giờ đưa Hứa Diễn Thần về, biết mẹ làm gì Hứa Diễn Thần.

      Bên ngoài văn phòng, Quan Hân Nhiên sắp xếp tài liệu gọn gàng đâu vào đấy, thấy Vu Sính Đình ra với vẻ mặt lạ thường liền ngừng tay, kéo đến góc phòng trà, giọng giải thích: “Chị dâu, chị đừng trách Thần, lần trước mẹ chị đến công ty tìm Thần chuyện. Em biết bác gì với ấy, nhưng sau đấy thấy ấy là lạ, tâm trạng cũng tốt cho lắm.”

      “Em là mẹ chị đến công ty?” Dường như Vu Sính Đình thể tin nổi.

      “Vầng ạ, nhưng chị tuyệt đối đừng vì chuyện này mà làm ầm lên với bác nhé, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu …” Tầm mắt Quan Hân Nhiên đưa về phía phòng làm việc của Hứa Diễn Thần, rồi lại tiếp: “Chị bảo Thần sau này phải gặp bố mẹ chị thế nào?”

      Vu Sính Đình tức giận, cắn môi gì. ngờ Liêu Hải Lâm lại đến tìm Hứa Diễn Thần .

      Lúc này, Ngụy Tử chạy đến khoác vai , giọng điệu bất cần đời: “Sao thế, hai người ở đây thà thầm cái gì thế?”

      Quan Hân Nhiên cười cười, đẩy Ngụy Tử về phía phòng làm việc: “ liên quan đến . mau , vào giúp Thần .”

      Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử cùng tốt nghiệp Đại học Công nghệ, cả ba người cùng trường, Quan Hân Nhiên vào hội là do được Ngụy Tử kéo vào. Quan hệ giữa Quan Hân Nhiên và Vu Sính Đình tính là thân thiết, nhưng do Hứa Diễn Thần nên hai người cũng tiếp xúc ít.

      Mặc dù cũng mơ hồ thấy có chút gì đó bất thường, nhưng nếu có phát sinh chuyện gì, Hứa Diễn Thần cũng xếp chuyện của họ ở hàng thứ hai.

      biết, đối với người đàn ông xây dựng nghiệp, nghiệp mới ở vị trí thứ nhất.

      ***

      Vì chuyện trang trí nội thất cho hội sở, Phùng Nghị hẹn Hứa Diễn Thần ăn.

      Có lẽ là ít gặp người có thân phận như vậy, Hứa Diễn Thần luôn tỏ vẻ khiêm tốn lễ phép, chỉ khổ Quan Hân Nhiên, bị Phùng Nghị chuốc ít rượu.

      Từ Tố cũng có mặt, ta có thể nhìn ra, Phùng Nghị thấy Quan Hân Nhiên xinh đẹp nên cố tình chuốc rượu , thậm chí còn vờ như vô tình sơ múi chút. Ngại Phùng Mộ Huân ngồi bên cạnh, ta mới thu lại tâm địa gian manh đó.

      Trong bữa, Phùng Mộ Huân liếc mắt nhìn Hứa Diễn Thần cái. Ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng quét qua Hứa Diễn Thần, lúc bốn mắt chạm nhau, Hứa Diễn Thần có thể cảm nhận được thứ ánh sáng đến nỗi khiến ta phải run sợ.

      Phùng Nghị hỏi: “Nghe , cậu tốt nghiệp Bắc Lý Công*?”

      * Trường Đại học Công nghệ Bắc Kinh (Beijing Institute of Technology)

      Hứa Diễn Thần đáp: “Đúng vậy.”

      “Thế trùng hợp , Từ Tố cũng thế. Xem ra hai người là bạn cùng trường rồi.” Phùng Nghị liếc mắt về phía Từ Tố.

      Từ Tố ngượng cười, gật đầu : “Đúng, trùng hợp.”

      “À phải rồi, công ty cậu mở từ lúc nào?”

      “Ba năm trước.”

      “Quả là có năng lực. Lần này giao việc cho cậu, tôi rất yên tâm.” Phùng Nghị vẫn chuyện, nhưng ánh mắt lại đảo qua chỗ Phùng Mộ Huân. Lúc này, sắc mặt Phùng Mộ Huân vẫn như thường.

      Từ lúc bắt đầu đến giờ, Phùng Mộ Huân vẫn chuyện với Hứa Diễn Thần, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta và Phùng Nghị uống rượu chuyện với nhau, còn mình im lặng.

      Đợi Hứa Diễn Thần và Quan Hân Nhiên rời , Phùng Nghị liền khoác vai , cười : “Thế nào, , ra người này cũng tệ đâu, cũng gọi là có năng lực. Từ Tố, thấy đúng ?”

      Từ Tố thấy thần sắc Phùng Mộ Huân có vẻ gì khác thường liền cười, tiện thể lái sang chuyện khác: “Mộ Huân, chuyển về đây thấy quen chưa?”

      Phùng Mộ Huân kẹp điếu thuốc trong tay, hơi híp mắt, nhả ngụm khói rồi : “Mới về, bộ tư lệnh có vài chuyện phải làm. Mình chuyện với phó bộ trưởng rồi, chuyện của cậu thành vấn đề.” Rồi lại dặn: “Người vừa nãy là người phụ trách thiết kế nội thất cho hội sở của Phùng Nghị, bên cậu có việc gì cũng có thể tìm cậu ta, chuyện còn lại mình báo cậu sau.”

      , em bảo là chuyện của hai người sớm muộn gì cũng định thôi, cần gì phải phiền phức như thế. Em mách cho chiêu nhá, nghĩ cách ném ấy lên giường, làm vài lần là ngoan ngay ấy mà, đỡ được mấy khâu rườm rà rách ruột này.” Phùng Nghị là kiểu người theo lô-gic bá đạo, nhìn trúng ai là phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối chơi trò loanh quanh.

      Phùng Mộ Huân ném ánh mắt lạnh lùng về phía Phùng Nghị, có thế Phùng Nghị mới ngậm miệng lại. Từ Tố nhịn cười, ho tiếng, cố ý : “Thằng ranh cậu biết cái gì, chẳng trách mấy con bé cậu dòm trúng chỉ nhòm vào túi tiền của cậu, còn Mộ Huân đây là thả dây dài bắt con cá lớn.”

      Phùng Mộ Huân nhếch môi cười, vẫn lấy từ. Gặp Hứa Diễn Thần, cảm thấy trở ngại giữa và Vu Sính Đình chỉ là đúng lúc mà thôi, khi đó, người gặp được là Hứa Diễn Thần chứ phải Phùng Mộ Huân .

      cũng biết, phàm là người đàn ông có lòng tự tôn cao, còn có mục tiêu để theo đuổi, chắc chắn ta chịu thừa nhận khi người phụ nữ của mình ưu tú hơn mình. Mặc dù biểu ra ngoài là có phấn đấu cho tình , nhưng vấn đề đến tận cùng lại là kết quả của tích tụ lâu dài. Kiểu người như vậy, thuận buồm xuôi gió trong trường, bối cảnh gia đình cũng vậy, sau nhiều lần vấp ngã trong đời, nhiều lần phải học cách thích ứng, công việc dần chiếm hết mục tiêu của ta, để phát triển nghiệp thể tránh khỏi những bước khó khăn, nhưng lại đành lòng khiến đối phương thất vọng. Áp lực trong lòng cách nào giải tỏa hết, dần dần hình thành bức rào cản trong tình cảm của họ.

      biết rất , ông bà Vu là căn nguyên áp lực của Hứa Diễn Thần. Điều muốn làm hôm nay, chính là gián tiếp khiến mấy vấn đề giữa họ tăng thêm mà thôi.
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.
      Nhà hát Trung Quốc nằm gần chùa Vạn Thọ, gồm tám rạp hát liên tiếp, là nơi thuộc về chính phủ, cũng là nơi diễn ra những hoạt động văn hóa quan trọng của đất nước.

      Vu Sính Đình cùng Liêu Hải Lâm đường đến nhà hát quốc gia, ngồi trong xe, Liêu Hải Lâm ngừng gọi điện nhắc việc với nhân viên ở trường, ngờ lại tắc đường, càng mất thời gian hơn. Vu Sính Đình thấy mẹ có vẻ bất an liền khuyên, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chẳng phải ở đấy còn có rất nhiều nhân viên sao, huống hồ tổ đạo diễn cũng có mặt rồi, xảy ra chuyện gì đâu.”

      Liêu Hải Lâm nào có nghe được nhiều như vậy, vừa xuống xe là vội vội vàng vàng chạy vào sau sân khấu.

      Bối cảnh bên trong nhà hát rất tuyệt, đại sảnh ngợp trong sắc đỏ. Vào bên trong, Vu Sính Đình gặp ít người quen, có cả những chú bác sống trong đại viện, chào hỏi vài câu, mới về chỗ ngồi. Đúng lúc này, Tư lệnh quân khu Phùng Tranh Hiến và Phó tư lệnh Tuần Diên Thụy cũng đến, phía sau hai người là Phùng Mộ Huân và mấy vị sĩ quan lạ.

      nhìn lướt qua, trong lúc vô tình chợt để ý đến quân hàm vai , hai sao hai vạch, là trung tá.

      Vu Sính Đình lại gần chủ động chào hỏi: “Bác Phùng, chú Tuần.”

      Phùng Tranh Hiến cười với : “Sính Đình, cháu cũng đến à?”

      Vu Sính Đình cười: “Dạ, nghe mẹ cháu là buổi diễn này phải chuẩn bị từ lâu lắm rồi, đương nhiên cháu muốn đến xem ạ.”

      Lúc này, Tuần Diên Thụy đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai Phùng Tranh Hiến, cố ý trêu ghẹo: “Lão Phùng, được lắm, con dâu cũng đến rồi, cả nhà tề tựu đông đủ.”

      Vu Sính Đình nghe thế có chút xấu hổ, nhưng vì có Phùng Tranh Hiến ở bên cạnh nên ngại xen vào. bao nhiêu năm nay, chuyện của và Phùng Mộ Huân dường như chẳng có gì là lạ cả. Khi ánh mắt lướt qua Phùng Mộ Huân, thấy khóe miệng hơi cong lên, cũng chẳng mở miệng giải thích.

      ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Mộ Huân mặc quân phục, tư thế oai hùng, thể khiến có chút hoa mắt. Trong ấn tượng của , là người dễ dãi trong ăn mặc, trang trọng như hôm nay. Trước mặt , Phùng Mộ Huân mặc quân phục, rất có khí thế, khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ này khỏi khiến Vu Sính Đình có chút sợ. định thần, gật đầu với Phùng Mộ Huân: “ cũng tới rồi?”

      “Ừm.” Phùng Mộ Huân cất tiếng mơ hồ, tự nhiên ngồi xuống cạnh .

      Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cả hai đều im lặng, Phùng Mộ huân chủ động bắt chuyện với , chăm chú đợi màn khai mạc. Sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, tấm màn che sân khấu từ từ được kéo ra. nữ ca sĩ của đoàn ca múa trung ương mở đầu với tiết mục đơn ca “Hoa đỗ quyên”.

      Buổi biểu diễn vô cùng long trọng, tiết mục nào cũng được thiết kế dựa tông màu đỏ, bao gồm cả đoàn vũ công phía sau. Vu Sính Đình từng cùng Liêu Hải Lâm xem biểu diễn mấy lần, bình thường, xem tiết mục chiếu tivi, nhưng bầu khí ở trường khác hoàn toàn với tivi. Ở đây, tiết mục nào cũng mang đầy sức cuốn hút của thời đại và nghệ thuật. Trong đó, ca khúc hợp xướng “Màu đỏ phương Đông”* có thể coi là kinh điển. từng nghe Liêu Hải Lâm , màn hợp xướng này cần đến những trăm năm mươi người. Sau tiết mục hợp xướng là màn vũ kịch, sân khấu, dưới ngọn đèn rực rỡ, đoàn vũ công xếp đội hình chỉnh tề, kĩ thuật múa rất điêu luyện, người đóng vai dũng tướng cũng thể khí thế oai hùng cách nhuần nhuyễn. Vu Sính Đình vừa xem vừa vỗ tay.

      *Bản hợp xướng này khá nổi tiếng ở TQ. Ở TQ, màu đỏ tượng trưng cho Cách mạng. Ai muốn xem thử tìm với từ khóa: 东方红


      Phùng Mộ Huân thấy có vẻ chăm chú, đột nhiên nghiêng đầu ghé vào tai : “Tôi nhớ là hồi bé cũng từng học múa.” Giọng chứa cả ý cười.

      Vu Sính Đình vẫn dời mắt khỏi sân khấu, chỉ lắc đầu tự giễu: “Mẹ tôi vẫn hy vọng sau này tôi có thể vào đoàn ca múa, nhưng mà tôi thích múa hát gì hết. Quan trọng là tôi có năng khiếu, sau vài lần mẹ tôi đưa tôi học đành bỏ cuộc.”

      Phùng Mộ Huân nhìn dáng vẻ như thể chẳng sao cả của , liền nhoẻn miệng cười, “Có sao đâu, con nhất thiết phải giỏi múa hát.”

      Vu Sính Đình gật đầu đồng ý: “Quan trọng là phải xem bản thân có thích , đôi lúc phải chỉ dựa vào bồi dưỡng mà được. À phải rồi, chuyện của bạn tôi lần trước, tôi vẫn phải cảm ơn .” đến chuyện của Hứa Diễn Thần, giọng điệu của pha chút vẻ nghiêm túc.

      Phùng Mộ Huân có vẻ buồn, khi khôi phục lại thần sắc liền cong khóe môi: “Tôi rồi, phải khách sáo như vậy.”

      Nghe đề cập đến Hứa Diễn Thần lần nữa, cũng còn tâm trạng chuyện với thêm.

      Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng mới kết thúc. Lúc xuống bậc thang, đôi giày cao gót dở chứng, chuệnh choạng lao về phía trước, may mà có Phùng Mộ Huân đỡ.

      Phùng Mộ Huân dùng tay tóm chặt vai trái của , tay phải nắm lấy cánh tay , trầm giọng hỏi: “Cẩn thận chút, có đau ?” người thoang thoảng mùi thuốc lá, trong chốc lát hoảng hốt, Vu Sính Đình cắn răng, sau liền nhàng đẩy tay ra rồi : “ sao, chân chỉ hơi đau thôi, nghiêm trọng đâu, cám ơn .”

      Lúc này, Phùng Mộ Huân lui ra sau, lại dặn dò: “Về nhà lấy khăn nóng đắp, lần sau đến những trường hợp này hạn chế giày cao gót.”

      Hai người ra cửa, lúc này sắc trời tối, vì có chuyện gì đó nên đến giờ Liêu Hải Lâm vẫn chưa ra. Xung quanh se se gió lạnh, Vu Sính Đình khẽ rụt cổ. vừa từ trong ra, nhiệt độ trong đó thấp, ra ngoài này lại lạnh nên nhất thời thích ứng được.

      Phùng Mộ Huân chủ động : “Tôi thuận đường, để tôi đưa về, chờ bác biết đến bao giờ.” Phùng Mộ Huân biết đến cùng Liêu Hải Lâm, cũng lái xe đến.

      suy nghĩ lát rồi gật đầu, “Được.” Sau đó còn : “Vậy làm phiền rồi.”

      Phùng Mộ Huân cười: “ phiền.”

      Bởi còn sớm nữa nên bên ngoài nhà hát đỗ chật xe. Xe của Phùng Mộ Huân đỗ ở bên ngoài, khi hai người tới chỗ bán vé, Vu Sính Đình thoáng trông thấy bóng dáng Hứa Diễn Thần. thể ngờ được, Hứa Diễn Thần lại đến nhà hát đợi .

      Hứa Diễn Thần đứng bên ngoài hàng rào sắt, hai tay đút trong túi quần, thần thái tự nhiên.

      bình tĩnh bước tới, kéo vạt áo Hứa Diễn Thần, ân cần hỏi: “Tối muộn rồi, sao còn đến đây? Chờ ở đây bao lâu rồi?”

      “Đình Đình.”

      Khi ánh mắt Hứa Diễn Thần chuyển sang Phùng Mộ Huân đứng cạnh Vu Sính Đình, vẻ ngạc nhiên lên ràng, nhưng có lời chào hỏi nào. Thu lại ánh mắt, ta dịu dàng hỏi Vu Sính Đình: “ chủ động đến tìm em, em vẫn giận phải làm sao đây?”

      Vu Sính Đình mấp máy môi. Hứa Diễn Thần hạ mình chủ động đến dỗ , vui là lừa mình dối người. Kỳ thực, lúc ấy chỉ hơi bực, sau đó liền quên, mà có cũng chỉ là giận ta để tâm đến chuyện của hai người. Mấy ngày nay, cố ý liên lạc với ta, để xem ta chịu được đến khi nào, vậy mà ba ngày sau ta đến cổng nhà hát chờ .

      Đứng bên, Phùng Mộ Huân vờ như biết quan hệ của họ, “Hai người là?”

      ấy là bạn trai tôi.” Vu Sính Đình giới thiệu.

      Phùng Mộ Huân gật đầu với Hứa Diễn Thần, hơi mỉm cười, coi như chào hỏi lần nữa. Chỉ có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy đôi phần lạnh lùng. Tại bữa cơm lần trước, và Hứa Diễn Thần gặp nhau rồi.

      Hứa Diễn Thần hề e dè ánh mắt của , bốn mắt chạm nhau, Phùng Mộ Huân mơ hồ cười khẽ tiếng. Vu Sính Đình cảm thấy bầu khí có chút là lạ, liền lên tiếng giải thích: “Đây là bạn cũ của em, trước kia sống trong đại viện.” Ánh mắt Hứa Diễn Thần đượm màu ảm đạm, ta nắm chặt tay , trả lời.

      lát sau, lại , “Phùng Mộ Huân, chúng tôi…”

      đợi Vu Sính Đình xong, Phùng Mộ Huân hiểu. thản nhiên gật đầu, thần sắc như thường: “ sao, để ấy đưa về, đường chú ý an toàn.” nhanh chậm, rành mạch từng chữ, giọng điệu đầy vẻ ân cần, như thể đó đều là điều đương nhiên. Ánh mắt ràng là hoàn toàn để ý đến cảm xúc của Hứa Diễn Thần.

      xong, xoay người về phía trước lấy xe.

      Vì muốn tác hợp cho con và Phùng Mộ Huân, Liêu Hải Lâm mới gọi điện mời Phùng Mộ Huân đến. Sau buổi diễn, bà lại lấy cớ có việc ra ngay được, vốn định dành thời gian cho Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân ở cạnh nhau, chỉ ngờ Hứa Diễn Thần lại ở ngoài kia đợi.

      Phùng Mộ Huân ngồi trong xe, ánh mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, đến khi bóng dáng Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần còn ngã tư đường, sắc mặt trở nên rất đáng sợ, gân xanh trán. Bỗng nhiên, nắm chặt tay, đầu ngón tay dồn lực khiến lòng bàn tay nhoi nhói, các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng.
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.
      Dọc đường về, Hứa Diễn Thần chủ động chuyện với Vu Sính Đình mà chỉ nghe về những tiết mục ở nhà hát, còn mình vừa gật đầu vừa ậm ờ đáp lại.

      Hẳn là do thấy Vu Sính Đình nhắc đến Phùng Mộ Huân, đột nhiên, Hứa Diễn Thần nắm chặt cổ tay , hỏi bằng giọng điệu lãnh đạm: “Em với người đàn ông vừa rồi đưa em về quen nhau từ lâu rồi?”

      Vu Sính Đình thấy ta nhắc đến Phùng Mộ Huân, liền thoáng cười, “Chẳng phải em ấy cũng từng sống trong đại viện sao?”

      “À.” Hứa Diễn Thần đáp lại, sau đó như nghĩ ra điều gì đó nên : “ ra bọn từng gặp nhau lần, ta là bạn của khách hàng bên công ty . Hình như ta có ý với em.”

      Vu Sính Đình ngây người chốc lát, nghĩ chuyện Hứa Diễn Thần gặp hội Phùng Nghị vì việc làm ăn là lẽ thường, cũng hỏi , chỉ cố ý : “Biết em đắt hàng thế rồi, còn mau mà nắm cho chắc.”

      Hứa Diễn Thần nhíu chặt mày, đáp lời. Thấy ta có vẻ buồn bã, Vu Sính Đình còn nghĩ ta tưởng , đành lắc lắc cánh tay ta: “Giời ơi là giời, tưởng em có phúc ai gặp người nấy thích à? Đàn ông chỉ gặp em có vài lần mà có ý với em, sao có thể chứ.”

      Hứa Diễn Thần cười khan tiếng, cong môi , “Phải đấy? ta có phải là vị hôn phu kia của em ?” Giọng nhàng nhưng chứa đôi phần châm chọc. Lần trước, Liêu Hải Lâm đến tìm ta, còn với ta rằng Vu Sính Đình có vị hôn phu môn đăng hộ đối, mà người đó còn mới về thành phố. Lúc ấy nghe xong, trong lòng ta chợt có cảm giác xấu hổ xen với tức giận. Trở lại công ty, Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên báo cáo vài câu với ta, ngờ tâm trạng ta lại càng trở nên tồi tệ.

      ta ngu. Chẳng trách hôm đó, ánh mắt người đàn ông đó nhìn ta có chút quái lạ, có ý miệt thị ràng, suốt cả bữa cơm còn chẳng thèm với ta lấy nửa câu, khiến cho ta và Quan Hân Nhiên có chút ngượng ngập. Hôm nay nhớ lại mới thấy, người đó chắc chắn biết quan hệ giữa ta và Vu Sính Đình.

      “Mẹ em gì với rồi?” Vu Sính Đình khẽ cắn môi, hít hơi sâu, ánh mắt khóa chặt lấy ta: “Hứa Diễn Thần, ra có gì khúc mắc cứ hỏi thẳng em, mà giọng điệu của có thể đừng kỳ quái như vậy được ?”

      Lúc này, Hứa Diễn Thần bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vừa rồi em để ta đưa về, em có dám là em chút suy nghĩ nào với ta ?”

      Vu Sính Đình cảm thấy lời này của Hứa Diễn Thần quá sức hoang đường, kiên quyết : “Hứa Diễn Thần, em đối xử với như vậy mà vẫn còn chưa hiểu sao? Chẳng lẽ cứ nhất định là em phải mỗi ngày lần mới yên tâm? Hay là mới thế thôi vội vàng muốn đẩy em sang cho người đàn ông khác?” hiểu sao, khi nghe thấy lời chất vấn này của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình vô cùng tức giận. nhịn đau, tập tễnh về phía trạm tàu điện ngầm.

      Hứa Diễn Thần vội vàng chạy lên trước, tóm lấy cánh tay Vu Sính Đình rồi ôm vào lòng, lời ra như lời cầu khẩn: “Xin lỗi, Đình Đình.” ta bất động trong chốc lát, hai tay ôm chặt thắt lưng , cố gắng kiềm chế cảm xúc trực bộc phát trong lòng: “ chỉ muốn mất em thôi. Bây giờ công ty có chút khởi sắc, chờ hoàn thành hạng mục này xong, chúng ta kết hôn. Chỉ cần em rời khỏi thôi.”

      Hứa Diễn Thần cũng thừa nhận, vì công việc nên bỏ quên . Hôm Liêu Hải Lâm đến công ty đạo lý với ta, dường như ta cũng hơi dao động trước tương lai của mình và Vu Sính Đình, nhưng trong lòng lại muốn bị Liêu Hải Lâm coi thường nên cũng có chút suy tính thiệt hơn. Khi thấy nghiệp ngày phất lên, ta càng thêm tin tương rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho Vu Sính Đình, Hứa Diễn Thần này căn bản thua kém bất kỳ ai.

      Vu Sính Đình biết ý của ta, nhìn thấu vẻ lo lắng vừa rồi, nép vào lòng ta, nhoẻn miệng cười, cố tình véo ngực ta: “Hứa Diễn Thần, bây giờ là cam tâm tình nguyện, em ép lấy em. Sau này nếu như lại dở chứng, mở miệng là lời làm tổn thương người khác, em để ý đến nữa, tự mà quan tâm cho mình. Với lại, ai muốn lấy chứ.”

      Hứa Diễn Thần vỗ vỗ lưng , cúi đầu hôn lên trán rồi thầm vào tai : “Đều tại tốt. lấy , vậy em muốn ấy ai?”

      ***

      Về đến nhà, Vu Sính Đình mới biết Liêu Hải Lâm vẫn chưa về, trong phòng khách chỉ có mình Vu Hàn Sinh uống trà. Thấy con về, Vu Hàn Sinh đặt chén trà xuống, cười ha hả: “Điểm Điểm, tối nay về cùng ai đấy?”

      Vu Sính Đình cười thầm, hỏi vặn lại: “Bố, sao bố hỏi là tại sao con về cùng vợ bố?”

      Vu Hàn Sinh làm ra vẻ nắm cục diện, “Mẹ con gọi điện về rồi, là muộn muộn mới về.” Vừa rồi, trong điện thoại, Liêu Hải Lâm có vẻ rất hưng phấn mà cho ông biết, hôm nay bà ra tay để Phùng Mộ Huân và con có thời gian riêng ở cạnh nhau. Ông nghĩ, lần này chẳng cần hỏi cũng biết, là Phùng Mộ Huân đưa con về. Đến giờ, Vu Hàn Sinh mới thấy uổng phí tâm huyết, rốt cuộc con cũng thông suốt rồi, để ông và bà xã hoài phí tâm sức. Lúc trước ông tỏ thái độ phản đối ràng về quan hệ của và Hứa Diễn Thần, là bởi vì sợ ương bướng làm ầm lên với mình.

      Trong nhà, ông sắm vai ông bố hiền từ, còn Liêu Hải Lâm là bà mẹ dữ dằn. Vu Sính Đình được ông cưng chiều hết mực, chưa từng lớn tiếng cãi lại ông. Ông từng nghĩ, nếu con bỏ được Hứa Diễn Thần, vậy cứ để tùy .

      “Thế bố cũng biết là ai rồi đấy, con chẳng cần với bố nữa.” Vu Sính Đình cố ý thừa nước đục thả câu, mang tâm trạng vui vẻ làm mặt quỷ với Vu Hàn Sinh rồi rời khỏi phòng khách.

      Vu Hàn Sinh nhịn được, lắc đầu cười, trong lòng nghĩ, con bé này , bố cũng biết thừa.

      Sau khi hóa giải được mâu thuẫn với Hứa Diễn Thần, tâm trạng Vu Sính Đình tốt lên hẳn, mà chuyện của hai người cũng thuận lợi hơn rồi. Vu Sính Đình thầm nghĩ, đến lúc đấy, cho dù bố mẹ có phản đối thế nào, đến cuối cùng vẫn phải tôn trọng ý nguyện của mà thôi. Vu Hàn Sinh đâu biết được tâm trạng vui vẻ của con hôm nay là xuất phát từ nguyên nhân này. Ngay lập tức, ông gọi điện cho Liêu Hải Lâm thông báo tình hình. Ở đầu bên kia, Liêu Hải Lâm : Biết trước thế này, em sắp xếp nhiều cơ hội nữa cho bọn nó, có khi đến giờ là thành rồi ấy chứ.

      Tắm rửa xong, nằm giường đọc sách, Vu Sính Đình đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân.

      Lúc đầu, Vu Sính Đình còn hoài nghi với số máy lạ, nhưng vừa nhận điện thoại, giọng của Phùng Mộ Huân liền truyền đến: “Về đến nhà rồi à? Chân có ổn ?” Phùng Mộ Huân đợi lúc lâu, do dự mãi biết có nên gọi điện cho hay .

      Giọng của vốn trầm thấp, nhưng lại xen lẫn chút dịu dàng ân cần đến lạ kỳ. nghe thấy hoảng hốt trong chốc lát, định thần lại rồi mới trả lời: “Về được lúc rồi, chân cũng đỡ nhiều rồi, cảm ơn .”

      Nghe về nhà được lúc rồi, Phùng Mộ Huân thư thái hẳn, khóe miệng giấu được ý cười: “Thế là tốt rồi, đừng khách sáo. Bây giờ làm gì vậy?”

      “Nằm giường đọc sách. Sao thế?” Câu cú ngắn gọn. Vu Sính Đình hỏi lại câu.

      Sắc mặt Phùng Mộ Huân trầm xuống: “ có gì, chỉ là quan tâm hỏi thăm câu thôi. Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.” Sau khi ngắt cuộc gọi, Vu Sính Đình đặt điện thoại ở tủ cạnh giường, cũng gập sách lại luôn. ra, qua cuộc gọi vừa rồi, có thể mơ hồ cảm giác được Phùng Mộ Huân chỉ đơn thuần xuất phát từ tình bạn, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với , khiến cho có cách nào để cự tuyệt cách ràng, mà chỉ tế nhị làm cho biết khó mà lui.

      Khi người có thiện cảm với bạn, bạn thể nào cảm nhận được. Nếu bảo là phát ra, vậy chỉ có thể là vốn dĩ coi như thấy.

      ***

      Mấy ngày nay Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình. biết rằng mình được quá nôn nóng, nhưng cũng thể biệt tăm biệt tích, vậy bị quên mất. Nếu thường xuyên gọi điện cho , hoặc đến nhà họ Vu, chỉ sợ càng tránh xa hơn. người đàn ông muốn chinh phục người phụ nữ, đương nhiên là muốn thu gọn được cả trái tim lẫn thể xác của nàng rồi.

      Mấy hôm nay, quân đoàn bắt đầu đợt diễn tập. Lúc đảm nhiệm vị trí chỉ quy diễn tập ở quân khu Quảng Châu, cũng có đánh thắng vài trận, giờ được cử đến bộ tư lệnh, Phùng Mộ Huân càng nghiêm túc hơn. Đợt này, phải dùng bốn ngày mới phá được bộ chỉ huy đối phương, đem vinh quang về cho quân đoàn. Đây cũng là chiến thắng đầu tiên của sau khi về thành phố. Qua đại hội mừng công, mới có thời gian rảnh đến gặp Phùng Nghị.

      “Tình hình công ty họ thế nào rồi?”

      Phùng Nghị cười: “ tệ đâu, nguồn khách giới thiệu cho bọn họ cũng rất ổn định. Liên tiếp mấy dự án mới được ủn đến luôn.”

      Khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ nhếch lên thành nụ cười, nhưng trong mắt lại là vẻ u trầm.

      Lúc này, Phùng Nghị có vẻ cam lòng: “, định lúc nào mới đối phó với thằng nhãi này? Em phải cho nó biết tay mới được.”

      Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười lạnh tiếng, híp mắt nhìn ta, giọng điệu như đùa cợt: “Ờ, cậu ra tay với Hứa Diễn Thần, sau đấy ấy mực ở bên , cùng xây dựng lại từ đầu. Aiz…đúng là biện pháp hay.”

      Phùng Nghị bị Phùng Mộ Huân châm chọc, câm nín lúc lâu gì. Lát sau, Phùng Mộ Huân lại : “Việc này vội, cậu đừng có làm liều, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :