1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45
      Chỉ có thể tình cảm của Phùng Tranh Hiến và vợ có ảnh hưởng sâu sắc đến Phùng Mộ Huân.

      Phùng Mộ Huân vẫn chưa phát ra khác thường của Vu Sính Đình. có thể hiểu ý Phùng Mộ Huân , lời của gián tiếp là lời hứa hẹn với . , phàm là việc quyết định, dễ thay đổi.

      Hôn nhân đối với đôi bên đều là trách nhiệm và vận mệnh, hai quyển sổ màu đỏ buộc đôi bên lại với nhau trong gia đình và toàn bộ tương lai sau này.

      Từ lúc họ xác lập quan hệ đương cho đến khi kết hôn, thể là vội vàng. Sau đêm tân hôn, giai đoạn lạnh nhạt bị đẩy lên tới đỉnh điểm.

      Đa số phụ nữ sống cảm tính hơn đàn ông, lúc Vu Sính Đình còn chìm trong giọng của Phùng Mộ Huân khôi phục ánh mắt, nhìn chăm chú.

      Vu Sính Đình im lặng cúi đầu, biết gì để chấm dứt bầu khí im lặng lúc này.

      Thấy ánh mắt có vẻ bối rối, Phùng Mộ Huân lại dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” mơ hồ cảm thấy hôm nay bình thường, từ trong mắt là có thể nhìn ra.

      Vu Sính Đình lắc đầu giải thích: “ có chuyện gì, chỉ tại nghe qua nhiều ví dụ cho nên đột nhiên nghĩ như vậy.”

      Biết chắc Vu Sính Đình , Phùng Mộ Huân cũng phản bác. Nếu muốn cũng hỏi nữa.

      Đột nhiên, Phùng Mộ Huân mơ hồ cảm thán tiếng, như cười như với : “ có thể nghĩ thành, đây là biểu em quan tâm đến ?” Giờ phút này, giọng của khó có thể giấu được ý cười.

      Vu Sính Đình như thể bị nhìn thấu chỉ trong nháy mắt, vội vàng liếc mắt qua, sắc mặt đo đỏ, mất tự nhiên cãi: “Ai quan tâm đến chứ!”

      Vậy mà Phùng Mộ Huân nghe thấy câu này lại thấy cực kỳ vui vẻ, ý cười nơi khóe mắt đậm thêm vài phần. Mấy hôm nay phát ra, quan hệ giữa hai người gần lại thêm mấy bước, cảm thấy, hình như quá bài xích mình.

      Thấy Phùng Mộ Huân vẫn cười, Vu Sính Đình vô cùng quẫn bách, đứng phắt dậy, liếc xéo cái rồi lên tầng ngủ.

      ***

      Kết thúc đợt diễn tập, quân khu lại mở đại hội mừng công. Trong lễ đường, đèn điện sáng trưng, tiếng vỗ tay ào ào vang dội.

      Thành phần có mặt gồm quân khu Bắc Kinh, quân khu Thẩm Dương, tổng tham mưu và thành viên bộ tư lệnh quân khu Tế Nam, còn có cả thành viên Chính phủ. Sau bài phát biểu của đại diện phía Chính phủ là phần phát biểu của lãnh đạo các quân khu.

      Cùng lúc đó, lễ đường vang lên khúc quân hành quen thuộc trong các đại hội thể thao, bầu khí rất trang trọng, toàn thể binh sĩ tháo mũ đứng dậy chào.

      Cán bộ quân khu phát biểu xong hết mới chính thức đến phần khen thưởng. Những người có thành tích được mời lên khán đài. Đại hội còn được tiến hành qua phương thức truyền hình trực tiếp, hai quân khu lớn đồng thời tiến hành cùng lúc.

      Cờ thưởng và huân chương của Phùng Mộ Huân đều do đích thân Phùng Tranh Hiến trao. Lúc trước còn nhậm chức trong quân khu Quảng Châu, gần như ai biết gia thế của , ngoài mấy cán bộ trong bộ tư lệnh quân khu, nhưng cứ vị cấp nào chú ý đến đều phải giở hồ sơ xem lần.

      Phùng Tranh Hiến vốn ôm tâm tư đặc biệt dành cho đứa con trai út, bề ngoài như thể ông chẳng hề quan tâm, để mặc tự sinh tự diệt, nhưng lại thầm chú ý nhất cử nhất động của . Ông cảm thấy Phùng Mộ Huân tôi luyên đủ lâu ở bên ngoài nên liền sắp xếp viết giấy đề nghị, cuối cùng tổng tham mưu mới điều Phùng Mộ Huân về nhậm chức ở Bắc Kinh.

      Sau nghi thức trao thưởng, các thành viên trong quân khu bắt đầu tham gia tiệc và có thể đưa người nhà đến.

      Vốn dĩ Phùng Mộ Huân chẳng mong chờ Vu Sính Đình đến, nhưng vừa nhắc đến qua điện thoại có lần mà Vu Sính Đình đồng ý ngay.

      Bữa tiệc được tổ chức ở tầng hai của khách sạn, có ít nhân viên khách sạn đep bảng tên áo dẫn khách vào. Xuống xe, Vu Sính Đình phải trình chứng minh rồi mới được vào trong. Phùng Mộ Huân đứng ở cửa đợi , mặc quân phục, khí chất phi phàm, đôi mắt linh hoạt, gương mặt tuấn tú, nhưng vẻ mặt vẫn là cái điệu nghiêm nghị. Thấy Vu Sính Đình mặc bộ váy màu lam nhạt cầm túi xách bước vào, sắc mặt cứng ngắc của mới dịu xuống.

      Phùng Mộ Huân vừa thấy bà xã đến, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn nhiều. đến trước mặt Vu Sính Đình, dịu dàng : “Đến rồi à.”

      “Ừm.” Vu Sính Đình khẽ đáp, thấy vươn tay ra, liền khoác vào tay .

      Bầu khí của bữa tiệc rất tuyệt, vài người nhà của các sĩ quan bậc cao cũng đến. Ở đây đa phần là con của các quan lớn, còn có ít những nàng xinh đẹp của đoàn văn công, mà ra chính xuất của các lại tô điểm cho bữa tiệc này thêm phần sinh động. ràng là tiệc, nhưng mục đích ngầm quá ràng là để uống rượu cùng họ. Có vài thủ trưởng còn dẫn thư ký theo để nhân tiện đỡ rượu hộ mình.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân bị đám con vây quanh. Mấy nàng trong đoàn văn công hề ngốc, phần lớn thời gian chỉ gặp mấy thủ trưởng già. Đến tuổi trung niên ai mà xuống mã, thế nên gặp được người đẹp trai như Phùng Mộ Huân khó tránh khỏi có chút xuyến xao.

      Liêu Hải Lâm từng nhiều lần nhắc Vu Sính Đình, đàn ông ai cũng có lúc phát sinh tình cảm méo mó, đẹp mơn mởn đương nhiên thiếu, mà kiểu gặp dịp chơi cũng vô số kể. Bà làm ở đoàn văn công nhiều năm, phải là chưa từng biết chuyện gì, chỉ có điều, những người có chiến tích vẻ vang đều là những người bà dám đắc tội.

      Kết hôn gần nửa năm, Vu Sính Đình ít lần được mẹ nhắc nhở, rằng nếu quân khu có tiệc tùng gì nhất định phải cùng Phùng Mộ Huân. Phùng Mộ Huân vẫn còn trẻ, tướng mạo khôi ngô, người để ý hề ít. Ngộ nhỡ rượu quá tam tuần, ai cũng để phát sinh chuyện gì, nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì , người ta cũng có cách bắt mình phải cam tâm tình nguyện, huống hồ đời này thứ gọi là trung thành vô vị, nếu là vì dụ dỗ đó chưa đủ tầm.

      Có vị sĩ quan biết nên muốn lại gần Vu Sính Đình, chỉ trả lời qua loa. Chợt có người biết chuyện thấy thế, vội kéo chàng kia ra góc và nhắc nhở: “Cậu tiếp cận người đẹp mà nhìn cho kĩ đối phương à, người ta là vợ của Phùng Mộ Huân, con dâu của Tham mưu trưởng Phùng đấy.” Lúc ấy, chàng kia mới hậm hực bỏ .

      ra, chú ý của Vu Sính Đình chỉ dồn lên đứng cạnh Phùng Mộ Huân. Nghe ấy là con của vị lãnh đạo trong đơn vị Phùng Mộ Huân, lúc trước người ta có ý gán ghép hai người, nhưng Phùng Tranh Hiến ngại ấy quá ít tuổi, thích loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nên mới lôi chuyện hôn ước hồi của Phùng Mộ Huân với con nhà họ Vu ra, có vẻ chẳng sợ làm tổn hại đến hòa khí giữa hai gia đình. Vu Sính Đình có thể nhìn ra vẻ mặt đắm đuối của nàng với Phùng Mộ Huân, thỉnh thoảng ấy còn cố tạo ra những cái động chạm ngẫu nhiên. Mặc dù trong lòng thoải mái, nhưng Vu Sính Đình gì hết.

      Bởi tâm trạng tốt nên tối này Phùng Mộ Huân uống hơi nhiều. Bình thường luôn tự nhắc nhở bản thân rất nghiêm, nhưng lần này nhận được khen thưởng từ cuộc đại diễn tập giữa ba quân khu, lại còn được bố trai thưởng, có người cố tình chuốc nhưng cũng từ chối. Kết quả là chè chén tới tận mười giờ mới tan cuộc.

      Lúc ra về, có trẻ khăng khăng đòi giúp Vu Sính Đình dìu Phùng Mộ Huân, liền bị Vu Sính Đình từ chối thẳng: “Cảm ơn em, nhưng mà, để chị đưa chồng chị về là được rồi!”

      bị lạnh lùng từ chối vô cùng xấu hổ.

      Vu Sính Đình dìu Phùng Mộ Huân lên xe của đơn vị xong, viên cảnh vệ ngồi phía trước mới khởi động xe. Bên trong xe bật hai ngọn đèn , khiến khí lạnh lẽo ấm lên nhiều.

      Chắc do say rượu nên Phùng Mộ Huân nhắm mắt dựa vào ghế, nén được mấy tiếng hừ hừ. Vu Sính Đình nghe thấy liền xoay người sang nhìn . Lúc này, Phùng Mộ Huân tháo bỏ mũ, vài sợi tóc rủ xuống trán, đường nét ngũ quan vô cùng ràng. Khuôn mặt Phùng Mộ Huân hơi đỏ, đôi môi mím chặt, lại đưa tay cởi bỏ mấy cúc áo trước ngực.

      Bên trong xe vẫn lạnh, Phùng Mộ Huân lại khó chịu đến mức phải cởi bớt cúc áo ra, ngay cả áo sơmi bên trong cũng cởi bỏ cúc, để lộ ra mảng da. Vu Sính Đình lạnh đến nỗi phải so vai lại, sợ lạnh nên đưa tay ngăn cởi áo. Lúc chạm phải ngực , có thể cảm nhận được luồng hơi nóng rực.

      Bỗng nhiên Phùng Mộ Huân nắm chặt tay , đặt lên môi hôn liền mấy cái, sau đó mở mắt nhìn , sắc mặt hơi đỏ lên. Giờ phút này, trong ánh mắt thâm tình và mập mờ khó thành lời.

      Vu Sính Đình thấy thế liền rút tay về, để ý đến nữa. Trong lòng bực dọc mà thể trực tiếp phát hỏa với .

      “Bà xã.” Lúc này, Phùng Mộ Huân lại thản nhiên gọi, giọng mang theo cảm giác trầm khản sau khi say, lọt vào tai lại có vẻ vô cùng gợi cảm, lại càng giống như lấy lòng .

      Say rồi quả nhiên giống lúc bình thường, lá gan cũng to hơn ít. Trước đây, khi đối mặt với vẻ lạnh nhạt của , Phùng Mộ Huân rất quy củ, thậm chí nhiều, cho dù tình huống có bị đẩy xa cũng có thể kịp thời dừng lại. Hôm nay, thấy làm mặt lạnh, sau lúc, lại làm như có gì mà vùi mặt vào cổ . lui lại liền lấn tới. gian trong xe vốn chật hẹp, lẩn tránh mấy lần, Vu Sính Đình chẳng thể làm gì khác là để yên.

      hít hơi sâu, mặc cho Phùng Mộ Huân hít hà ở cổ mình, nhưng thoáng thấy chỗ nào đó dưới quần liền biết nổi phản ứng sinh lý. đỏ mặt, trong lòng thầm mắng câu: “Lưu manh!”. Say rượu rồi quả nhiên hormone tăng vọt, cũng may là hôm nay cùng .

      Phùng Mộ Huân chưa phát ra vẻ khác thường mặt , đưa hai tay quấn lấy thắt lưng . Vu Sính Đình đưa mắt nhìn viên cảnh vệ ngồi phía trước liền vội vàng gạt tay ra.

      nâng tầm mắt nhìn cái, vẻ mặt bình tĩnh, bất mãn hừ tiếng rồi có động tác gì nữa.

      Về đến nhà, cả người Phùng Mộ Huân gần như đè trĩu vai Vu Sính Đình, cũng may là còn có viên cảnh vệ hỗ trợ dìu lên tầng. Đợi viên cảnh vệ rời , mới lên tinh thần, cởi áo cho .

      Phùng Mộ Huân bỗng kéo Vu Sính Đình xuống, để nằm rạp người mình, đè chặt gáy rồi dịu dàng hôn . Hẳn là lâu được thân mật cùng , vừa rời khỏi môi lại bất mãn hôn tiếp.

      Qua vài giây, đột nhiên ghé vào tai lẩm bẩm: “Điểm Điểm, đêm nay , có được ?” xong, ngậm lấy vành tai , như là khẩn cầu vậy.

      đỏ mặt, trả lời, trống ngực ngừng tăng tốc độ. Phùng Mộ Huân khó chịu hít hơi sâu. Lúc ngửi thấy mùi rượu người , Vu Sính Đình đột nhiên đứng bật dậy, xoay người vào nhà tắm lấy khăn mặt cho .

      Vu Sính Đình bưng chậu nước ấm ra, định lau mặt cho Phùng Mộ Huân, chẳng ngờ lăn ra ngủ.

      lắc đầu, cởi bớt quần áo cho rồi đắp chăn lại.

      Ngay lúc vừa rồi, ra dám đảm bảo, nếu Phùng Mộ Huân cứ khiêu khích , liệu có thể cứ thế mà buông vũ khí đầu hàng hay . Chỉ im lặng nửa giây nữa là thuận theo rồi.

      ***

      Sau khi Phùng Mộ Huân trở lại đơn vị, Vu Sính Đình định về nhà vài ngày. Gần đây Liêu Hải Lân theo đoàn đến quân khu Thẩm Dương biểu diễn, đây đúng là dịp hiếm mà có thể chuyện với Vu Hàn Sinh về việc mình điều tra.

      Vu Hàn Sinh ngồi trong phòng làm việc xem hợp đồng. Vu Sính Đình gõ cửa vài cái rồi tự ý đẩy cửa vào.

      Thấy đến, Vu Hàn Sinh buông hợp đồng xuống, tự tay kí tên rồi cười hỏi : “Có chuyện gì muốn với bố à?”

      Vu Sính Đình miễn cưỡng cười với Vu Hàn Sinh: “Bố, con lòng vòng nữa, thằng bé gần đây hay với bố là con nhà ai thế?”

      “Thằng bé nào?”

      Giờ phút này, Vu Hàn Sinh vẫn chưa thừa nhận.

      “Bố đừng lừa con, con thấy vài lần rồi, bố đến sân bay đón nó, còn đưa nó đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho nó.” Vu Sính Đình kể lại những lần mình bắt gặp, nghĩ nếu bố thừa nhận, thể làm gì khác là đưa ảnh chụp ra.

      Vu Hàn Sinh nhìn chằm chằm, trong mắt là vẻ thể tin được, dường như là muốn phân biệt ra từ nét mặt . Những đường nét gương mặt nhu hòa căng ra đến lạ thường.

      Im lặng vài giây, đặt chiếc bút trong tay xuống, giọng như chất vấn: “Còn ai biết chuyện này?”
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46
      Vu Sính Đình lắc đầu và : “ có ai cả, loại chuyện này có thể với ai được chứ.”

      ngờ điều đầu tiên Vu Hàn Sinh hỏi lại là chuyện này, còn lo lắng biết tung tin tức này ra chưa.

      Qua vài giây, Vu Sính Đình lại : “Bố, bây giờ con muốn biết thằng bé đó là con ai, có quan hệ gì với bố? Con thấy bố rất tốt với nó. Mẹ con có biết chuyện này ?”

      Lúc này Vu Hàn Sinh mới khẽ cười, đáp mà hỏi ngược lại: “Điểm Điểm, vậy con cho rằng nó là con ai?”

      Lời Vu Hàn Sinh khiến Vu Sính Đình biết gì cả.

      Thấy sắc mặt Vu Sính Đình có vẻ khó coi, ánh mắt Vu Hàn Sinh hơi trầm xuống, nhưng ông lại chẳng gì.

      lát sau, Vu Hàn Sinh bỏ bút xuống, đặt bản hợp đồng sang bên rồi cười với : “Được rồi, để tránh cho con suy nghĩ linh tinh, bố cho con biết, nó là con người bạn cũ của bố. Bạn bố giờ ở đây, hơn nữa thân thế đứa bé đó có chút đặc biệt nên ông ấy mới nhờ bố chăm sóc cho nó. Điều bố có thể hết rồi đấy. Giờ con còn nghi ngờ gì nữa?”

      Lúc đến đây, Vu Hàn Sinh chợt thêm: “Tâm tư của con, bố có thể đoán được tám chín phần, yên tâm, nó gây ảnh hưởng gì đến nhà mình đâu, bố định tiện chuyện này với mẹ con. Hơn nữa, họ cũng làm xong visa rồi, thời gian nữa ông ấy đưa mẹ con thằng bé ra nước ngoài.”

      Dường như Vu Hàn Sinh muốn ngọn ngành, chỉ giải thích đơn giản vài câu là xong. Trong lòng ông cũng hiểu con lo lắng chuyện gì, nhưng chỉ có thể qua loa vài câu với mà thôi.

      Vu Sính Đình mấp máy môi, cũng hỏi tiếp nữa. Nếu Vu Hàn Sinh nhất quyết kể cho nghe có hỏi thế nào nữa cũng có kết quả. Huống hồ Vu Hàn Sinh cũng rồi, đó là con trai của bạn ông ấy, tin là Vu Hàn Sinh lừa .

      ***

      Sau thời gian giám sát cấp dưới tập luyện, Phùng Mộ Huân về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi mới lái xe đến công ty Vu Sính Đình. Mấy hôm nay, cứ rảnh rỗi là lại lái xe đến đón Vu Sính Đình tan làm. Nhìn vào quan hệ của hai người họ giờ, đúng là khó khăn lắm mới có được, thế nên phải thừa thắng xông lên.

      Mỗi lần, trước giờ tan ca lại nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình mỉm cười, thu dọn đồ đạc rồi xách túi cùng đồng nghiệp ra ngoài.

      Lúc đó, đồng nghiệp xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

      Mọi người vừa trông thấy Phùng Mộ Huân liền nhìn nhau, có người còn : “Sính Đình, em với này qua lại cũng gần hai năm rồi, cũng nên cưới thôi.”

      Vu Sính Đình ngờ đồng nghiệp vừa thấy Phùng Mộ Huân lại đề cập luôn đến chuyện này, chẳng thể làm gì khác là cười cười: “Sắp rồi.”

      Đồng nghiệp trong công ty biết kết hôn, chỉ tại lúc cưới, chẳng mời ai trong công ty đến dự lễ cưới cả.

      Sau khi lên xe, Vu Sính Đình ném túi xách ra ghế sau, nhìn Phùng Mộ Huân và hậm hực : “Sao mấy hôm nay rảnh thế?” Giọng điệu của quá ràng, ý là bình thường ân cần như vậy.

      Trước kia khi cùng Tiền Bội Bội, lúc nàng ấy phân tích chuyện với Hứa Diễn Thần cho nghe, còn vặn lại, rằng đàn ông giống nhau, ban đầu hao tổn tâm tư và để mặc mình quyết định, lúc chiếm được rồi chẳng để mình trong lòng, nếu muốn tình cảm mãnh liệt như thưở ban đầu đúng là khó. chuyện, kết hôn rồi lại là chuyện khác.

      Phùng Mộ Huân cười cười, còn chẳng bận tâm đến câu trào phúng của . nghiêng người cài dây an toàn cho , thản nhiên : “Chẳng phải ngày trước chúng ta cũng thế này sao?” Cách cứ như kể chuyện vô cùng thường tình vậy.

      lát sau, Phùng Mộ Huân nắm tay , Vu Sính Đình rụt lại nhưng lập tức bị tóm chặt lại.

      Sau phút trầm mặc, đột nhiên : “Điểm Điểm, chúng ta cứ như vậy có được , giống như trước đây ấy?”

      Thà là “tương kính như tân”, còn hơn suốt ngày tranh cãi.

      Vu Sính Đình mím chặt miệng, đáp lời. Có điều, nghe Phùng Mộ Huân nhắc đến trước kia, chợt nhớ lại khoảng thời gian ở bên . Khi đó mới chia tay Hứa Diễn Thần, Phùng Mộ Huân luôn ở bên cạnh an ủi , sau đó theo đuổi cách quyết liệt, nhưng cách làm như vậy lại hề khiến phản cảm. Trước khi Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử tiết lộ chuyện kia ra, quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt.

      Sau khi kết hôn, dường như hề được như vậy. Có mấy lần khắc khẩu, thậm chí còn cảm thấy chẳng còn sức để . Đôi bên đều có lý do của mình, chẳng ai chịu nhường ai.

      Gần đây Phùng Mộ Huân hầu như luôn về nhà đúng giờ, đến cuối tuần, lại vào bếp học giúp việc nấu vài món canh. Thấy luôn tay luôn chân trong bếp, dáng vẻ chăm chú học tập trông như cấp dưới dễ bảo, Vu Sính Đình chỉ che miệng cười chứ gì.

      giúp việc là người phụ nữ hơn năm mươi, nghe do Phùng Mĩ Dao giúp Phùng Mộ Huân mời đến, những lúc Phùng Mộ Huân có ở nhà lo cơm nước cho Vu Sính Đình.

      Những lúc Phùng Mộ Huân về đơn vị, giúp việc rất hay khen Phùng Mộ Huân trước mặt Vu Sính Đình, lúc nào cũng có được người chồng tốt.

      Nửa tiếng sau, Phùng Mộ Huân tắt bếp, bê bát canh La Tống đặt lên bàn và cười với : “Em nếm thử xem có ngon .”

      Việc nội trợ vốn là yếu điểm của Vu Sính Đình, trừ những lúc “hâm hâm” lên mới cầm chổi quét dọn nhà, còn vào bếp …nhất quyết . Phùng Mộ Huân từng trêu , khi nào có thời gian nhất định phải tự tay dạy .

      Vu Sính Đình nhìn bát canh La Tống vàng óng thoạt tiên hơi nhíu mày, lại đành lòng lãng phí công sức của Phùng Mộ Huân nên mới cúi đầu húp ngụm. Mùi vị quả thực tồi, ngọt mà đậm đà, cầm thìa lên uống vài ngụm nữa.

      Canh La Tống chủ yếu có thịt bò hầm, nhưng Vu Sính Đình khá kén ăn, Phùng Mộ Huân sợ chê ngấy nên dùng.

      ngồi ở phía đối diện nhìn rời mắt, đợi ăn được kha khá, mới thấp giọng : “Điểm Điểm, mấy ngày nữa, phải đến trụ sở tập huấn đặc biệt. Cũng biết khi nào mới về, chắc là hơi lâu.”

      Phùng Mộ Huân báo với Vu Sính Đình. Từ ngày kết hôn, cấp ưu tiên bố trí tham gia tập huấn đặc biệt, giờ cũng hơn nửa năm nên mới giao nhiệm vụ này xuống.

      Vu Sính Đình nghe xong sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng gì mà cúi đầu ăn tiếp. Ăn hết bát canh, đứng dậy vào phòng bếp lấy thêm cơm.

      Bưng bát cơm ra, thần sắc Vu Sính Đình có vẻ mệt mỏi, Phùng Mộ Huân thấy vẻ khác thường trong mắt liền hỏi: “Sao vậy?”

      Vu Sính Đình nắm chặt đôi đũa trong tay, miễn cưỡng cười với : “ sao.” xong, đổ cơm vào bát canh mới.

      Phùng Mộ Huân tưởng để ý nên đưa tay sờ đầu , “Đợi về. Có thời gian gọi điện thoại cho em.”

      Sau bữa tối, giúp việc rửa bát trong phòng bếp, Phùng Mộ Huân ngồi sô pha xem tivi cùng Vu Sính Đình. Hai người vẫn ngồi cách nhau như trước đây, Vu Sính Đình ôm gối tựa vào sô pha, cầm điều khiển chuyển kênh loạn xạ. Thấy Phùng Mộ Huân chẳng gì, muốn chuyện với nhưng rồi lại nhịn xuống.

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Phùng Mộ Huân chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị ra sân bay quân dụng. Lúc dậy, Vu Sính Đình ngẩn ngơ đứng trong phòng, nhìn phòng khách bóng người, trong lòng lại sinh ra cảm giác mất mát khó hiểu. Từ sau khi quan hệ giữa hai người trở nên bình thường, gần như ngày nào Phùng Mộ Huân cũng về nhà, lúc có thời gian đến đón . Vốn quen với cuộc sống mình, dần dần lại hòa nhập được với cuộc sống hai người.

      Buổi tối, mình xuống dưới nhà, mở tủ lạnh, phát ra bên trong chứa đầy hoa quả và sữa, đây đều là đồ ăn Phùng Mộ Huân mua cho . Trong cuộc sống sinh hoạt, gần như chú ý đến tất cả mọi mặt.

      Phùng Mộ Huân đến trụ sở được hơn tuần, trong tuần này, gọi cho lấy cuộc điện thoại nào. Bình thường nếu có phải huấn luyện, cách vài hôm là gọi điện cho , còn lần này im lặng đến kỳ lạ. Cũng khó trách, trước đây khi hết giờ huấn luyện, còn có thể dùng thiết bị liên lạc chuyên dụng để giữ liên lạc với , có lẽ giờ quy tắc nghiêm ngặt hơn.

      Gần đây, trong lúc làm việc, luôn để điện thoại ở chỗ mình dễ dàng nhìn thấy nhất, như vậy để lỡ cuộc gọi của . Vài ngày trôi qua, bắt đầu lo có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại chẳng thể ra được.

      Mấy hôm trước, lúc giám định thành phần kim cương, mí mắt bỗng nháy liên tục, đẩy kính hiển vi ra, vừa rụi mắt vừa bất mãn kêu ca vài câu.

      Có đồng nghiệp an ủi : “Đừng lo, mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai.”

      Hôm nay, sau lúc tan làm, Vu Sính Đình lái xe đến siêu thị. Chọn xong thức ăn để dự trữ, chọn thêm mấy lốc sữa chua và ít đồ ăn vặt.

      Thanh toán xong, Vu Sính Đình xách túi ra xe. Về đến nhà, vừa mở máy tính kiểm tra mấy thư mới gửi đến, đột nhiên nhận được điện thoại của Liêu Hải Lâm.

      Vu Sính Đình nhìn số gọi đến rồi liền bắt máy, “Mẹ.”

      Bên kia có tiếng nào.

      bỗng sinh nghi, nhìn lại số màn hình, ràng là số điện thoại ở nhà.

      Vu Sính Đình hỏi lại: “Mẹ, sao mẹ gì?”

      “Điểm Điểm…” Đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào.

      Vài giây sau, Liêu Hải Lâm khóc òa lên, “Điểm Điểm, bố con xảy ra chuyện rồi.”
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47
      Vu Sính Đình lái xe về nhà suốt buổi tối, đến nơi cũng là hơn mười giờ đêm. Vừa mở cửa ra, thấy Liêu Hải Lâm ngồi sô pha, cầm điện thoại trong tay, đờ đẫn nhìn với hai mắt đẫm lệ.

      Nghe Liêu Hải Lâm đứt quãng trong điện thoại, cũng rất sốt ruột. Nhìn dáng vẻ giờ của Liêu Hải Lâm, Vu Sính Đình đoán chắc chắn có chuyện gì đó bất ổn, liền an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo, chắc chắn chúng ta có cách mà.”

      Sắc mặt trắng bệch, Liêu Hải Lâm lắc đầu: “Điểm Điểm, lần này dính dáng đến nhiều người lắm, ủy ban kỷ luật bên quân đội cũng bắt đầu kiểm tra rồi. Điều tra đến mẹ làm sao, mẹ chẳng có gì mà điều tra cả, nhưng mà liên quan đến bố con. Ủy ban kỷ luật tiến hành song quy bí thư Mạt với số người liên quan, trong số họ có người muốn được giảm tội nên lôi chuyện qua lại giữa bố con với thư ký Mạt ra đổ thành hành vi hối lộ.”

      Nghe xong, Vu Sính Đình ngẩn ra, nắm chặt tay Liêu Hải Lâm, lại thấy mẹ run rẩy tiếp: “Bố con bảo con về công ty tạm thời thay vị trí của ông ấy, có chuyện gì đợi ông ấy ra. Vụ lần này rất lớn, muốn đè xuống cnxg đè được, nghe là do phía trung ương hạ lệnh, gần như là điều tra từng người . Bố con bị người của viện kiểm sát đưa điều tra mấy hôm rồi, giờ công ty loạn hết cả lên, mẹ nghĩ được gì nữa. Điểm Điểm, mẹ vốn tưởng có thể cáng đáng được, nhưng giờ mới phát ra bất lực. Coi như mẹ xin con, con trách mẹ ích kỷ cũng được, phải kéo Mộ Huân nhà con xuống nước cũng được, mẹ thể trơ mắt nhìn bố con ăn cơm tù được.”

      “Mẹ, sao mẹ sớm với con, giờ con cũng thể lập tức nghĩ ra cách gì. Chúng ta đừng vội, chuyện này lớn, chắc ai dám nhúng tay vào, con liên lạc với luật sư trước . Mộ Huân với bố ấy cũng có ở đây, Mộ Huân tập huấn ở trụ sở thời gian rồi, bây giờ con còn chẳng nhận được cú điện thoại nào, chẳng biết ấy sống thế nào nữa.”

      Liêu Hải Lâm nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, mọi chuyện quá sức trùng hợp, tất cả đều diễn ra trong cùng thời điểm. “Vậy phải làm sao bây giờ? Đáng ra mẹ nên phát sớm, bí thư Mạt đưa thằng con trai với bồ nhí ra nước ngoài rồi, trước dám ra mặt nên cầu xin bố con chăm sóc giúp, mục đích vốn là sợ bị người ta nắm được thóp. Giờ chuyện đến nước này rồi mà Mộ Huân với tham mưu Phùng lại có nhà, nếu cứ kéo dài sợ chậm mất.”

      Vu Sính Đình nghe Liêu Hải Lâm mới vỡ lẽ. ra thằng bé được Vu Hàn Sinh chăm sóc kia chính là con riêng của bí thư Mạt. Trước đây từng nghe qua chuyện mờ ám đó, rằng bí thư Mạt có điểm tiện công khai, chính là vì sợ người ta nắm được nhược điểm nên nhờ Vu Hàn Sinh ra mặt giúp đỡ, ra còn có chuyện đó.

      ***

      Về nhà, Vu Sính Đình lấy vài bộ quần áo rồi kéo hành lý về sống với Liêu Hải Lâm. Mấy hôm nay, cố gắng vững tinh thần, lại ngừng an ủi Liêu Hải Lâm. muốn tìm Phùng Mộ Huân chuyện, nhưng đáng tiếc là làm cách nào cũng gọi được cho , vạn bất đắc dĩ, gửi tin nhắn xin Phùng Mộ Huân giúp, vậy mà điện thoại lại báo gửi tin nhắn thất bại.

      Vì vụ của Vu Hàn Sinh, Liêu Hải Lâm mời luật sư.

      Người trong công ty ai cũng hoang mang, ông chủ xảy ra chuyện, cấp dưới thể loạn. Liêu Hải Lâm bảo Vu Sính Đình tạm thời thay vị trí của Vu Hàn Sinh trong công ty. Mấy lần trước, chuyện của công ty đều do Liêu Hải Lâm xử lý, giờ đổi thành Vu Sính Đình.

      Thứ Bảy, Vu Sính Đình đến công ty làm thủ tục xin thôi việc. Mặc dù trưởng phòng muốn để , nhưng thấy Vu Sính Đình hạ quyết tâm nên dám giữ lại nữa. Với chỉ dẫn của Liêu Hải Lâm, Vu Sính Đình đến gặp tất cả các cổ đông lớn rồi bắt đầu nghiên cứu công việc của công ty. Tình hình của công ty được thư ký khái quát, Vu Sính Đình có chỗ nào hiểu, Liêu Hải Lâm liền nhắc thư ký của Vu Hàn Sinh giải thích cho .

      Ngày đầu tiên làm.

      Vào văn phòng của Vu Hàn Sinh, Vu Sính Đình thẫn thờ đứng trước bàn làm việc. Trong ống bút đặt bàn, có chiếc bút Vu Hàn Sinh hay dùng để ký tên. Phía trước là khung cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rọi thẳng vào bồn cây xanh um bên dưới.

      ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh bàn làm việc, bỗng nhiên tầm mắt hẹp lại. chợt nhớ đến cảnh Vu Hàn Sinh ngồi ở đây làm việc, trong lòng lại có chút buồn buồn khó chịu.

      Vu Sính Đình xịt mũi, vừa lúc thư ký đẩy cửa vào, “Giám đốc Vu, đây là báo cáo của quý này, còn có thống kê tài vụ của công ty, đợi họp xong bản khác được chuyển vào hòm thư của .”

      Vu Sính Đình nhận lấy tập tài liệu, gật đầu dặn: “Phải rồi, việc liên quan đến phía đại lý bên kia phải báo cáo chi tiết lại cho tôi.”

      bắt tay vào làm đống việc, cái gì cũng phải học lại từ đầu. Từ người biết chút nào về công ty của bố, giờ lại phải tiếp nhận vị trí của bố, đôi khi cảm thấy lực bất tòng tâm, chuyện gì cũng phải cố gắng, gặp phải vấn đề khó liền học hỏi ở chỗ thư ký hoặc mấy cổ đông lớn tuổi. Người trong công ty ràng là nghe theo lệnh của , nhưng thành phần ngầm phục nhiều vô kể, mặc dù vậy vẫn phải tươi cười, phải tiếp tục học hỏi.

      Trong lúc này, vẫn nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân. Trước đây, Vu Sính Đình luôn cảm thấy việc quản lý công ty chẳng đáng là gì, bởi Vu Hàn Sinh từng với , lao tâm giả trị nhân – lao lực giả trị vu nhân*. Bây giờ lại cảm thấy, ra, lao tâm hay lao lực cũng khác gì nhau cả.


      *Lao động trí óc cai trị người, lao động chân tay bị người cai trị.

      Đột nhiên lại cảm thấy vô cùng nhớ Phùng Mộ Huân, rất nhớ, rất nhớ. Có lẽ lúc này Phùng Mộ Huân còn mệt mỏi hơn , nhưng chưa bao giờ kêu mệt với cả.

      Lúc Vu Sính Đình nhận được cú điện thoại đầu tiên của Phùng Mộ Huân cũng là nửa tháng sau khi xảy ra biến cố. Khi ấy, cùng thư ký đến nhà máy chi nhánh kiểm tra tình hình, cả người bải hoải, thở ra hơi. Về đến nhà, nằm ngơ ngẩn trong bồn tắm lúc, khôi phục lại tâm trạng bất an dạo gần đây.

      Ra khỏi phòng tắm, Vu Sính Đình tới trước bàn trang điểm tha kem dưỡng da, đột nhiên điện thoại đổ chuông, màn hình lên dãy số hạn chế.

      lập tức tươi tỉnh hẳn lên, vội vàng nhận điện thoại, kích động đến nỗi lên lời.

      Lúc này, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của Phùng Mộ Huân: “Điểm Điểm, đây.”

      Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại, cúi đầu đáp tiếng: “Em biết.”

      Dứt lời, nghe thấy Phùng Mộ Huân ậm ừ đáp lại, xem ra rất mệt mỏi, đến cả giọng cũng nghèn nghẹn.

      Vu Sính Đình nhận ra, khỏi lo lắng: “Mộ Huân, mệt lắm à?”

      “Vẫn khỏe, mấy hôm nữa là ổn thôi.”

      “Vậy nhất định phải giữ sức khỏe.” Vài giây sau, lại : “Khi nào về nhà?”

      Thấy Vu Sính Đình có gì đó là lạ, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

      có gì, em…em nhớ .” muốn kể cho Phùng Mộ Huân nghe chuyện xảy ra ở nhà, nhưng vừa nghĩ Phùng Mộ Huân mệt mỏi, lại thấy xót xa. Quên lệnh như núi, huống hồ trong lúc tập huấn đặc biệt, chắc chắn thể mình trở về, cho dù có với cũng chẳng thể làm được gì.

      Phùng Mộ Huân tình hình phía Vu Sính Đình, nghe giọng của , trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào. lát sau, trấn an: “Ở nhà giữ gìn sức khỏe, sắp về rồi. Có thời gian gọi điện cho em.”

      Vu Sính Đình còn chưa kịp dặn thêm câu nào dập máy.

      ***

      Giữa trưa, Vu Sính Đình ra khỏi công ty, lên chiếc xe riêng, lại cùng thư ký xuống phân xưởng kiểm tra lần nữa. Nhân viên đứng bên báo cáo cho , thư ký ghi chép lại những điểm quan trọng.

      Quy mô của phân xưởng ngày càng lớn, đây vốn là nhà xưởng mà trước kia Vu Hàn Sinh mất rất nhiều tâm sức mới mua được, sau tự hình thành dây chuyền sản xuất, vì vậy nó rất được Vu Hàn Sinh coi trọng.

      Vu Hàn Sinh bị đưa mấy ngày, cổ phiếu của công ty tụt giảm nghiêm trọng, số nhân viên cao cấp xin thôi việc cũng ít, dưới công ty ai nấy đều hoang mang. Đối với vị trí mới nhận này, Vu Sính Đình ôm nhiều hy vọng.

      có công ty đưa ra đề nghị mua lại phân xưởng của Vu Hàn Sinh, các cổ đông đều đồng ý, duy chỉ có Vu Sính Đình là . Đây là tâm huyết của Vu Hàn Sinh, sao có thể chuyển sang tay người khác.

      Vu Hàn Sinh chưa bao giờ xảy ra chuyện như nay, khiến thời gian này Liêu Hải Lâm vô cùng mệt mỏi. Những người bên phía bí thư Mạt cũng suy sụp. Ủy ban kỳ luật tiến hành điều tra đặc biệt nghiêm ngặt, việc lúc này như củ khoai nóng rẫy, khiến Liêu Hải Lâm thể làm được gì.

      Đột nhiên Vu Sính Đình nhớ ra, Khúc Văn Thanh từng có qua lại với bố , vậy nên định chuyện của bố với ông ta.

      Sau khi tan làm, lái xe đến chỗ làm việc của Khúc Văn Thanh, sau đó được thư ký của ông ta đưa vào văn phòng.

      Vào vửa, Vu Sính Đình lễ phép chào tiếng, “Bác Khúc.”

      “Ngồi .” Khúc Văn Thanh híp mắt nhìn Vu Sính Đình, thấy mặc bộ đồ công sở ánh mắt thêm vài phần thâm sâu.

      Vu Sính Đình vừa ngồi xuống, Khúc Văn Thanh nở nụ cười có ý tốt. Ông ta sớm biết mục đích Vu Sính Đình đến đây, cũng đoán chắc tới tìm mình, liền thẳng vào vấn đề: “Sính Đình này, chuyện của bố cháu, e là hơi khó đấy.”

      Ngừng lại trong chốc lát, ông ta lại : “Hơn nữa, bác nghe tình cảm của cháu với chồng cháu tốt lắm, cho dù nó có về cũng khó mà bàn chuyện ly hôn với cháu, loại chuyện này bác Khúc đây thấy nhiều rồi, đại nạn tự bay đến đúng là hiếm.”

      xong những lời này, Khúc Văn Thanh lại nhìn Vu Sính Đình lượt, ánh mắt nhìn Vu Sính Đình cũng khác thường.

      ra Vu Sính Đình nghĩ gì nhiều, càng nghĩ Khúc Văn Thanh giúp Vu Hàn Sinh, chỉ muốn dò hỏi tình hình từ chỗ ông ta, dù sao ông ta cũng quen thân với người ở viện kiểm sát, hơn nữa, bây giờ cũng biết Vu Hàn Sinh ra sao. Nhưng nghe Khúc Văn Thanh vậy, trong lòng khỏi chửi thầm vài câu.

      Phùng Mộ Huân chỉ vì vậy mà ly hôn với ? Đùa ư? Mặc dù Phùng Mộ Huân quá mặn nồng với , nhưng cũng chẳng phải loại người thờ ơ lạnh nhạt.

      Vu Sính Đình suy nghĩ lát rồi : “Bác Khúc, chuyện bác , cháu biết. Cháu chỉ muốn hỏi bác xem có cách nào cho cháu gặp bố cháu lần , hoặc là có thể hỏi thăm giúp cháu tình hình của bố cháu được ạ?”

      Lát sau, Khúc Văn Thanh ràng là có chút e dè, cười cười với : “Con bé này, bác biết cháu lo cho an nguy của bố cháu. Có điều, thời gian gấp gáp, hẳn là cháu cũng biết, đây còn là vấn đề tiền nong nữa, mà là đấu đá chính trị, Hàn Sinh bị cuốn vào chuyện này, ai nhúng tay người ấy cũng bị xuống nước theo. Bác Khúc nhất thiết phải dây vào chuyện nguy hiểm đến tính mạng này.”

      Lời của Khúc Văn Thanh rất đúng trọng điểm, lại được lập trường của ông ta. Đột nhiên, Khúc Văn Thanh đứng dậy, vài bước về phía Vu Sính Đình: “Nếu muốn nhờ bác hỏi thăm vài câu cũng phải là được.”

      tới đây, ông ta tươi cười bước thêm vài bước. Vu Sính Đình ngừng lùi lại, đến khi kề sát cửa, mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cảm thấy bầu khí có chút kỳ quái, vội vàng quay , nắm chặt tay đấm cửa. Hai mắt Khúc Văn Thanh nhìn như hai bó đuốc, lời tiếp theo của ông ta khiến người khác nghe thấy cũng phải trố mắt nhìn:

      “Trừ phi…đêm nay cháu ở lại.”

      Lúc nghe lời Khúc Văn Thanh , Vu Sính Đình cảm thấy sởn gai ốc. trợn mắt nhìn ông ta, ngờ người bề đạo mạo, là bạn cũ của bố , qua cái tuổi ngũ tuần mà còn có thể đưa ra cầu vô lý và đáng khinh như vậy.

      chạy tới cầu viện, lại ngờ gặp phải sỉ nhục cực lớn như vậy. Vu Sính Đình nắm lấy bình hoa, hận thể nhắm chuẩn phi thẳng vào mặt ông ta.

      Nhưng nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, nhổ ra hai chữ với Khúc Văn Thanh: “Buồn nôn!”

      xong, Vu Sính Đình mở cửa, hoảng hốt chạy ra khỏi văn phòng của Khúc Văn Thanh.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 48
      Vu Sính Đình cũng từng nghe đến chuyện giao dịch như thế này chốn quan trường, thậm chí là chẳng còn lạ gì, chỉ có điều chưa bao giờ suy diễn mình nên đương nhiên là cảm thấy vô cùng sợ hãi và tức giận. Từ đến lớn chưa từng phải trải qua nỗi nhục nhã lớn như vậy, hôm nay, vì Vu Hàn Sinh bị bắt nên mới chạy đến nhờ vả bậc trưởng bối, ngờ đối phương lại đưa ra cầu vô liêm sỉ như vậy.

      Lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy. Gần đây, áp lực công việc , còn phải chịu chỉ trỏ của đám người trong công ty. Trong cuộc họp cổ đông ngày hôm qua, có mấy vị cổ đông bác bỏ quan điểm của , gần như khiến bị hạ đo ván ngay trước mắt mọi người. Bên cạnh đó, còn phải cùng Liêu Hải Lâm lo chuyện của Vu Hàn Sinh, phải liên lạc với luật sư. Tất cả mọi chuyện đều đè nặng vai .

      Dọc đường , Vu Sính Đình vừa lái xe vừa lẩm nhẩm trong đầu hàng trăm câu chửi Khúc Văn Thanh. Càng nghĩ càng tức, nắm chặt vô lăng, ngón tay siết chặt lại. Tốc độ xe nhanh hơn, nhìn khung cảnh thụt lùi ngoài cửa sổ, cảm thấy như mình phát tiết vậy. Lúc Vu Sính Đình chuẩn bị xuyên qua ngã tư đường, từ phía bắc, chiếc xe màu xám lao đến đuôi xe của . Để tránh các xe phía trước, Vu Sính Đình vội vàng đánh tay lái.

      Chiếc xe lao đột ngột liền lộn vòng, lúc chạm đất còn nghe thấy tiếng “két két” rất vang, phía dưới tóe vệt lửa dài. Xe trượt theo quán tính vài thước rồi mới dừng lại.

      Từ trán chảy xuống dòng chất lỏng ấm, rồi thấm vào áo của . Đúng lúc ấy, Vu Sính Đình phát ra điện thoại của mình rung, thử nhúc nhích, đưa tay lấy di động nhưng ý thức lại dần trở nên mơ hồ.

      Ngày hôm sau.

      Vu Sính Đình bị mùi thuốc khử trùng của bệnh viện đánh thức. mở mắt nhìn, Phùng Tranh Hiến, Liêu Hải Lâm, cả Phùng Nghị đều đứng trước giường, lo lắng nhìn .

      “Điểm Điểm.” Liêu Hải Lâm nức nở gọi tiếng. Chuyện của Vu Hàn Sinh vốn khiến bà tiều tụy, nghe được tin Vu Sính Đình bị tai nạn, bà suýt nữa ngất xỉu. Lúc chạy đến bệnh viện, bác sĩ não bị chấn động , ngoài vết thương bên ngoài ra có gì đáng ngại, nằm viện thời gian là sao.

      Vu Sính Đình cựa người, từ cổ họng khô khốc phát ra tiếng gọi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, chẳng phải con vẫn ổn hay sao.” Lúc lời đó, Vu Sính Đình cảm thấy đầu óc mộng mị, lát sau mới phát ra còn có người khác, liền : “Bố, Phùng Nghị, hai người cũng tới ạ?”

      Phùng Tranh Hiến gật đầu với , sắc mặt dịu lại.

      Phùng Nghị nghiêng đầu cười cười: “Chị dâu, là em gọi điện bảo em tới, ấy lo cho chị nên sai em đến xem chị thế nào. Giờ chị tỉnh lại em có thể yên tâm rồi.” Dừng lại lát, ta tiếp: “À phải rồi, chắc tầm chiều tối em mới đến đây được.”

      “Cảm ơn cậu.”

      Phùng Nghị nghe cảm ơn mà lại thấy ngài ngại, “Cảm ơn gì chứ, em cũng là người nhà mà.”

      Lúc này, Phùng Tranh Hiến điềm tĩnh liếc nhìn hai người cái rồi gọi Liêu Hải Lâm ra ngoài cửa: “Tôi với ông Tuần gọi điện thoại cho phía sở chỉ huy bên kia rồi, chắc giờ Mộ Huân máy bay về đây. Đợi Mộ Huân về, tôi và nó bàn chuyện của Hàn Sinh, đều là người nhà cả, đừng có cái gì mà liên lụy với liên lụy. Nếu năm đấy có thủ trưởng, chưa chắc tôi có ngày hôm nay.”

      Phùng Tranh Hiến làm việc gì cũng có nguyên tắc của riêng mình, luôn phân ràng giữa quân giới và chính giới, từ lúc nhận chức đến nay dù là hoàn toàn thanh liêm nhưng cũng luôn nghiêm khắc với bản thân mình, cho dù là chuyện của họ hàng thân thích cũng để tâm. Có điều, nhà họ Vu từng có ơn với ông, giờ ông thông gia gặp phải chuyện rắc rối này, ông thể khoanh tay đứng nhìn.

      Dặn dò Liêu Hải Lâm xong, Phùng Tranh Hiến còn vào với Vu Sính Đình vài câu, bảo yên tâm nghỉ ngơi, chuyện khác phải lo.

      ***

      Hơn bảy giờ tối Phùng Mộ Huân mới về. Xuống sân máy quân dụng, được người của Phùng Nghị cử đến đưa về. Đúng tầm mọi người tan làm nên xe của bị kẹt lại đường đúng nửa tiếng.

      Trong phòng bệnh lúc này có ít người, có mấy người đồng nghiệp ở công ty Vu Sính Đình, Phùng Nghị và Liêu Hải Lâm cũng vẫn ở bệnh viện.

      đẩy cửa ra, cả căn phòng lập tức im lặng, mọi người đều dồn ánh mắt về phía .

      “Mộ Huân tới rồi.”

      Phùng Nghị tiến lên, vỗ vai và cười: “, em dối nhé, em bảo là phải vội mà. xem, chị dâu sao cả, chẳng chỗ nào là ổn cả.” xong, ta lại chỉ vào Vu Sính Đình.

      Phùng Mộ Huân vẫn còn mặc bộ quân phục huấn luyện cộc tay màu xanh đen, sau lưng đeo ba lô, da tay đen nhiều. Ánh mắt nhìn nóng như hai ngọn đuốc, đôi mắt sáng mà đẩy vẻ thâm trầm.

      giờ, đầu Vu Sính Đình quấn đầy băng gạc, cổ tay cũng có, nhìn thoáng qua có vẻ rất tiều tụy. Hai người nhìn nhau, cảm giác như xa nhau rất lâu. Người mà mình ngày nhớ đêm mong xuất , Vu Sính Đình cảm thấy hai mắt cay cay, cúi đầu xụt xịt vài cái rồi mới miễn cưỡng cười với Phùng Mộ Huân, “ về rồi!”

      Chỉ câu như vậy đủ khiến mọi nỗi lo lắng trong tan biến. Lúc nhận được điện thoại, còn nghĩ bị nghiêm trọng lắm nên lập tức gọi điện thoại bảo Phùng Nghị đến bệnh viện. Chỉ vừa mới đây, nhận được lệnh của cấp dừng toàn bộ hoạt động lại, sau đó lúc nhận được điện thoại của Phùng Tranh Hiến mới biết nhà họ Vu xảy ra chuyện lớn như vậy.

      Đợi mọi người giải tán, Phùng Mộ Huân liền với Liêu Hải Lâm: “Mẹ, mẹ về nghỉ , chuyện của bố mẹ cũng đừng lo lắng, đêm nay con ở đây với Sính Đình.”

      Sau khi Liêu Hải Lâm ra về, Phùng Mộ Huân mới tháo ba lô đặt chiếc sô pha đơn ở bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh. Sắc mặt thấp thoáng lúc sáng lúc tối, nhìn từ xuống dưới lượt, câu cũng . Lát sau, liền vào phòng vệ sinh.

      Từ phòng vệ sinh ra, thấy cúi đầu lau nước mắt, động tác rất nhanh, vừa nghe thấy tiếng động lại vội vàng nghiêng đầu như có gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Có điều, hành động trong nháy mắt đó bị nhìn thấy.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân mới mở miệng chuyện với : “Sao lại khóc?”, rồi cúi đầu nhìn vết thương người .

      “Đau lắm à?”

      “Vẫn ổn.” Vu Sính Đình cúi đầu khịt mũi cái, dẫu sao cũng thể là vì gặp được nên vui mừng phát khóc. Đáng tiếc, nước mắt lại cứ chảy ngừng, vội vàng lau , che giấu vẻ quẫn bách của mình rồi lại tươi cười chuyển chủ đề: “Sao lại đen thế này!”

      Phùng Mộ Huân để tâm đến lời của , mà nghiêm mặt : “ mới ra ngoài có chuyến mà em thành ra thế này rồi.”

      Vu Sính Đình mấp máy môi giải thích: “Tại em lái xe tập trung, cũng may nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương thôi, sao mà.”

      Phùng Mộ Huân nữa mà đưa mắt nhìn , thấy như vậy lại đành nặng lời. cau mày, sắc mặt tối lại, lát sau mới thở dài hơi.

      Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Phùng Mộ Huân đứng dậy mở cửa thấy người đến là người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, thư ký của Vu Hàn Sinh.

      Thư ký chào Phùng Mộ Huân, “Chào .”, sau đó mới đến trước mặt Vu Sính Đình: “Giám đốc Vu, đây là hợp đồng muốn xem.”

      Xem qua hợp đồng, Vu Sính Đình cảm kích : “Vất vả cho rồi, đường xa thế mà vẫn phải làm phiền đến đây.”

      “Có gì đâu.”

      lên tinh thần, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để xem xong hết chỗ hợp đồng, kí xong mới đưa lại cho thư ký. Trong lúc này ra dáng người phụ nữ thành đạt.

      Đợi thư ký , Phùng Mộ Huân nhìn bằng vẻ phức tạp, lời mang theo chút bực bội, “Công việc còn quan trọng hơn tính mạng à?”

      “Cũng thể thế được, đây là tâm huyết của bố, giờ bố ra ngoài ngay được, hơn nửa em chẳng hiểu gì về ngành này cả nên phải học rất nhiều. cho cùng em được phép sợ hãi, như vậy những nhân viên kì cựu mới bỏ công ty chứ.”

      Khóe miệng hơi hạ xuống, cũng phản bác lại lời .

      Vu Sính Đình chủ động nắm lấy tay , có thể cảm nhận được lớp chai sần trong lòng bàn tay , nhàng vuốt ve rồi lại đan năm ngón vào những ngón tay , khẽ khàng : “Mộ Huân, về đột ngột thế này, liệu có bị phạt ?”

      Thấy chủ động thân mật, sắc mặt mới dịu lại, hai mắt khép hờ, đôi mày cau lại. đưa tay xoa mặt , độ ấm trong lòng bàn tay lan từ đôi mắt đến sống mũi, nhưng vẫn cẩn thận tránh vết thương trán , dịu dàng : “ sao đâu, giờ tạm dừng lại hết hoạt động huấn luyện rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, về em làm sao bây giờ? Đợi thời gian nữa, đến khi viện kiểm sát khởi tố rồi chuyện của bố hoàn toàn hết cách.”

      Hôm đó, trong điện thoại, nghe gọi tên mình, còn tưởng chỉ là đột nhiên nhiệt huyết dâng trào.

      Vu Sính Đình vẫn hơi lo lắng, “Liệu như thế có kéo cả và bố vào rắc rối ? Em chỉ sợ hai người gặp chuyện hay, nhất định phải cẩn thận.”

      Phùng Mộ Huân cười cười, tự tay chỉnh lại cúc áo của : “Đừng suy nghĩ nhiều, nhà chẳng có vết đen gì để ủy ban kỷ luật kiểm tra cả. Lần này và bố cùng về là vì chuyện khác nữa, căn bản là nhiều người dính dáng lắm.”

      lát sau, lại to hơn, “Nhưng mà em phải lo, có ở đây rồi.” Giọng của dường như có sức mạnh khiến người ta cảm thấy yên lòng, giọng đó như tiếng thầm bên tai vậy.

      Ngay lúc này, trong lòng nảy sinh nỗi cảm động thành lời, lại giống như có cảm giác sắp chết mà được cứu sống vậy.

      chuyện với Phùng Mộ Huân lúc, đầu Vu Sính Đình lại hơi váng vất.

      “Sao thế?” Thấy thần sắc có vẻ mệt mỏi, ân cần hỏi.

      sao đâu.” Sắc mặt Vu Sính Đình dịu xuống, đột nhiên nhướng người lại gần, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi như thể tự cho mình nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.

      Phùng Mộ Huân thoáng run sợ vài giây, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng sinh ra nỗi xúc động thể kiềm chế nổi. có ý định buông tha cho , cúi đầu vuốt tóc , chống hai tay xuống gối, đôi môi từ vầng trán qua sống mũi rồi xuống môi . Miết ngón cái môi lát, đột nhiên ngậm lấy môi , cảm nhận được hồi đáp của , lại càng chuyên chú hơn, thậm chí mút đầu lưỡi đến phát đau. Hai người chìm đắm trong nụ hôn này, như để lên hết nỗi nhớ nhung trong suốt những ngày qua.

      dám chạm vào , chỉ cẩn thận hôn , lại sợ động phải vết thương của .

      Chờ lâu như vậy, rốt cục cũng đến ngày hai người phá bỏ rào cản, ý hợp tâm đầu.
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49
      Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân đều ở bệnh viện với Vu Sính Đình, ngoài lúc tắm rửa và vệ sinh ra, hầu như rời nửa bước, thậm chí còn săn sóc rất chu đáo. Có vài lần Vu Sính Đình nổi hứng, cố ý trêu tức , chỉ tại cứ nhìn thấy cái vẻ nghiêm túc thái quá của . cố tình rụi rụi vào người , hoặc là đưa tay xoa xoa mấy cái lên ngực , vừa thấy dáng vẻ mất khống chế của , lại tỏ ra vô tội mà nằm xuống giường ngủ.

      Chuyện này khiến Phùng Mộ Huân mặt bình tĩnh nhưng là vừa lại vừa hận . Hết lần này đến lần khác, chẳng thể làm gì , chỉ có thể đợi bình phục rồi đòi lại bằng sạch. Ở viện tuần, quan hệ của hai người tiến triển rất nhiều.

      Ra viện, Vu Sính Đình lại về công ty ngay. Buổi sáng phải họp cuộc họp cổ đông, thương lượng chuyện hợp tác với công ty khác. Lần này Vu Hàn Sinh đột ngột gặp chuyện may, vài công ty đối tác xin rút, thậm chí còn muốn tiếp tục hợp tác lâu dài nữa. giờ, công ty bước vào giai đoạn khó khăn nhất từ trước tới nay.

      Phùng Mộ Huân bảo Vu Sính Đình có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm Phùng Nghị hoặc Từ Tố, được chống đỡ mình. Nhưng Vu Sính Đình muốn mắc nợ tình cảm với người ta, nếu phải trường hợp khẩn cấp cầu cạnh.

      Phùng Mộ Huân cũng quay về đơn vị bàn chuyện của Vu Hàn Sinh với Phùng Tranh Hiến. Hôm nay, viện kiểm sát lập án, chuẩn bị chính thức khởi tố. Việc cấp bách nhất lúc này là liên lạc với luật sư biện hộ, thu thập chứng cứ có liên quan. Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân trở thành người đàn ông của gia đình. Ban ngày đến quân khu liên hệ với mấy vị quan chức trước ở trong đại viện, những người đó đều là chiến hữu thân thiết với Phùng Tranh Hiến. Sau khi gặp vài người của ủy ban kỷ luật, Phùng Mộ Huân mới biết tình hình của Vu Hàn Sinh nghiêm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của . Bởi vụ này có liên quan đến cán bộ cấp cao, cho nên muốn lo cho người thôi cũng hề đơn giản.

      Làm xong những chuyện cần thiết, Phùng Mộ Huân lại lái xe đến công ty đón Vu Sính Đình. Sau đó hai người cùng siêu thị mua thức ăn. Phùng Mộ Huân vừa đẩy xe chở đồ vừa lựa cá và thịt bò.

      Vu Sính Đình định mua vịt quay bị Phùng Mộ Huân kéo lại, “Trong nhà còn.” Vu Sính Đình chép miệng, lấy thêm ít rau củ quả, ít sữa chua bỏ vào xe đẩy rồi thong dong ra, chỉ còn đợi Phùng Mộ Huân thanh toán và xách đồ.

      Hôm nay giúp việc xin nghỉ, Phùng Mộ Huân đích thân vào bếp, còn cho Vu Sính Đình mà bắt nhất định phải học nấu ăn.

      lấy cá mới mua ra mổ bụng, lọc thịt riêng xương riêng, động tác rất thành thục. Cá được thái thành lát mỏng, thêm chút rượu gia vị, muối, lòng trắng trứng và bột mỳ, lăn đều cá qua rồi đặt gọn sang bên.

      Vu Sính Đình suýt soa, “ định làm cá Thủy Chử hả?”

      * Lên mạng tìm món này với tên: Sichuan Fish, theo mình thấy ngập dầu mỡ :p

      “Ừ.”

      gật đầu, mở vòi nước rửa tay rồi thái thịt bò thành từng lát. Thấy bật bếp xào rau, đứng đằng sau cũng lùi lại mấy bước.

      Hai vợ chồng loay hoay trong bếp lúc, cuối cùng Phùng Mộ Huân cũng làm xong đồ ăn. Vu Sính Đình chủ động xới cơm.

      Xong xuôi, hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Phùng Mộ Huân dùng đũa quết giọt tương ngọt, phết lên miếng bánh lá sen rồi đặt miếng vịt nướng lên , thêm cọng hành với lát dưa chuột, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Vu Sính Đình, nghiêm túc : “Mời phu nhân nếm thử.”

      Vu Sính Đình ngồi đối diện, nhìn cười khúc khích, nhận cái gói trong tay rồi ăn ngon lành. Mấy ngày qua quá ấm áp, hai người lạnh nhạt cả thời gian dài, đến giờ như thể vứt bỏ được chuyện xưa. Phùng Mộ Huân dám tưởng tượng ngày này đến nhanh như vậy, cho rằng hai người họ cứ giữ mãi cái kiểu nóng lạnh ấy, rồi lúc nào cũng là người chủ động.

      Đến được ngày hôm nay, cho nên ý cười mãi tan gương mặt . Ngay cả Phùng Nghị hay Từ Tố nhìn thấy cũng phải trêu chọc, rằng có phải dạo này gặp chuyện tốt hay , hoặc là chuyện của bố vợ giải quyết được.

      Dọn dẹp bát đũa xong, Vu Sính Đình lại hỏi về chuyện của Vu Hàn Sinh.

      Phùng Mộ Huân thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng, sắc mặt cũng tốt, đành từ từ giải thích: “Chuyện của bố, e là hơi khó đấy.”

      Vu Sính Đình nâng mí mắt nhìn , “Vậy có phải ngồi tù ?”

      Phùng Mộ Huân trả lời câu hỏi của , “Em cũng biết mà, vụ lần này tương đối ồn ào, nhân vật dính đến cũng ít, phía bí thư Mạt hoàn toàn suy sụp rồi, giờ viện kiểm sát đề cập đến chuyện trình chứng cớ nữa. Có điều, phán quyết thế nào còn phụ thuộc vào tòa án.”

      Nghe Phùng Mộ Huân vậy, trong lòng Vu Sính Đình có chút thất vọng, nhưng cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi, “Có khi nào chắc chắn phải ngồi tù ? Nếu đúng thế phải ngồi bao lâu? Chắc ít nhất cũng phải ba hoặc năm năm mới được ra nhỉ…” đến đây, ánh mắt ảm đạm nhiều, giọng đầy vẻ bất lực: “ như vậy là cũng bó tay rồi? Nếu lâu như vậy, chúng ta có thể chấp nhận được, nhưng biết mẹ có chịu được .”

      Phùng Mộ Huân bình tĩnh nhìn cái, rồi đứng dậy vào bếp rót cho tách trà nhài. đưa chiếc tách tới trước mặt , nhàng vỗ lưng và trấn an: “Cũng chắc, trong tay có kha khá bằng chứng, nếu có phải ngồi tù cùng lắm cũng chỉ năm thôi, đương nhiên cũng có khả năng là tạm giam, chỉ cần chứng minh là chuộc lợi bất hợp pháp là được, đôi khi tặng tiền lại chưa hẳn là đút lót. Huống hồ bí thư Mạt với bố vốn là bạn thân, lại có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Liêu, dựa vào đây trường hợp này hẳn là nghiêm trọng.”

      Đôi mày Vu Sính Đình giãn ra, thả lỏng đầu óc, ngả vào lòng Phùng Mộ Huân.

      Dường như Phùng Mộ Huân cảm nhận được tâm trạng của , vỗ vai và trầm giọng : “Đừng lo, bất kể xảy ra chuyện gì vẫn ở bên em mà.”

      ***

      Thứ Bảy, Vu Sính Đình bảo thư ký sắp xếp bữa tiệc rượu cho công ty. gọi điện cho Phùng Mộ Huân tối nay về muộn, phải đến hơn mười giờ mới tan tiệc.

      Lúc thư ký đưa về, sắc mặt Phùng Mộ Huân vô cùng khó coi. Hôm nay bận rộn cả ngày, vội vội vàng vàng về nhà vậy mà lại nhận được điện thoại của .

      Lúc này, cả người nồng mùi rượu, bước loạng choạng vững, đầu óc cũng thấy phừng phừng.

      “Ai cho em uống nhiều rượu như thế?” Dáng vẻ của bây giờ đích thực là thẩm vấn.

      xem, uống với người đầu tư hay đối tác?” Loại chuyện này từng gặp ở chỗ Phùng Nghị và Từ Tố. Ra ngoài xã giao chắc chắn phải cười cười như diễn kịch, nhất là đàn ông mà thương lượng công việc rượu cứ phải quá tam tuần mới mở miệng bàn chuyện.

      Vu Sính Đình thấy ánh mắt nghiêm khắc của liền giải thích: “ phải, chỉ là buổi liên hoan của công ty thôi, toàn bộ nhân viên đều tham dự mà, coi như để động viên mọi người…”

      để tâm tới lời mà chỉ càng thêm nghiêm nghị, gằn giọng : “ bảo rồi, có chuyện gì liên quan đến công việc cứ tìm Phùng Nghị với Từ Tố, hoặc là Tuần Chính.”

      Vu Sính Đình biết tức giận, vội bước tới ôm lấy : “Em biết. Nhưng trước mắt em vẫn có thể tự giải quyết được, cho cùng phải cái gì cũng nhờ người khác được. mà, phải tin em.” xong, chủ động hôn , giây tiếp theo bị Phùng Mộ Huân phản khách thành chủ, hung hăng hôn trả lại, còn cắn cái vào môi .

      Phùng Mộ Huân mở mắt nhìn , dáng vẻ say rượu này hình như còn mê người hơn. Cơ thể tiếp xúc hồi khiến có chút mất tự nhiên.

      Vu Sính Đình có phản ứng ngay, cúi đầu xuống, vừa hay thấy nơi nào đó dưới quần gồ lên, liền khẽ cười, ghé sát vào tai thỏ thẻ: “Mộ Huân…”

      câu khe khẽ của Vu Sính Đình khiến Phùng Mộ Huân hoàn toàn bại trận, chỉ có thể ôm chặt thắt lưng . Lát sau, Vu Sính Đình còn hơn vừa rồi, “Có phải muốn rồi ?”

      Khuôn mặt Phùng Mộ Huân đỏ lừ, đôi mắt trợn trừng nhìn mang theo tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

      cúi đầu áp vào ngực cười khẽ, đấm cái rồi lầm bầm: “Nếu muốn, mình về phòng…”

      Vu Sính Đình còn chưa hết bị Phùng Mộ Huân bế thốc lên. bước nhanh lên tầng, mở cửa phòng ngủ rồi đặt phịch xuống giường.

      Phùng Mộ Huân nhìn rời mắt, đầu tiên là cởi bỏ áo sơ mi của mình, rồi cúi người cởi bộ váy trắng mặc.

      Cảnh đẹp đập vào mắt khiến huyết mạch trong người lập tức căng phồng.

      Giờ phút này, khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ lựng, nhắm mắt chứ dám đối mặt với Phùng Mộ Huân. liền cúi xuống hôn vào tai , tiếng trầm khàn đầy quyến rũ: “Điểm Điểm, nhìn . Nào?”

      “Tại sao dám nhìn ?” xong, lại cúi đầu như trừng phạt mà khẽ cắn vào ngực , khiến thể rên thành tiếng rồi mở mắt nhìn .

      cẩn thận hôn , từ ngực lên, đến xương quai xanh của .

      Vu Sính Đình bấu lấy bờ vai , ánh mắt dán chặt vào , giọng dặn: “Mộ Huân, chút nhé…”

      biết.” Mặt Phùng Mộ Huân đỏ lừ, như thể vất vả khống chế mình, còn khó chịu hừ tiếng, mồ hôi lấm tấm thẳng xuống khuôn mặt .

      Vu Sính Đình tay lau mồ hôi cho , rồi vùi mặt vào ngực .

      Lần đầu trải nghiệm, do dự lúc lâu, làm tốt những bước dạo đầu rồi từ từ tiến vào. Loại tư vị tiêu hồn này khiến khống chế được lực, khiến đau đến mức la lên tiếng.

      lát sau, Phùng Mộ Huân mới chậm lại, chặn kín môi , vừa hôn vừa lẩm nhẩm dỗ dành .

      Nghe Phùng Mộ Huân thầm câu “ em” bên tai, Vu Sính Đình bất giác ôm chặt lấy , để tùy muốn làm gì làm. Hung hăng thêm mấy nhịp nữa mới chịu lui ra ngoài.

      Nghỉ ngơi chốc lát, khi động tình lần nữa, kỹ thuật của thành thục hơn nhiều.

      Rong ruổi bên , kìm lòng được mà : “Điểm Điểm, gọi tên .”

      “Mộ Huân, Mộ Huân…”

      Trong lúc mê loạn, thở dốc gọi tên , bấu chặt bờ vai , cơ thể mềm mại như ngọn cỏ nước. Xúc cảm ngọt tận xương tủy lan tới toàn thân khiến Phùng Mộ Huân càng điên cuồng hơn. Lần này, hai người duy trì được lâu hơn, nhanh như chớp, bóp chặt thắt lưng , nhanh hơn, mạnh hơn, gần như muốn nghiền nát cả người vậy.

      Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn , tốc độ ở thân dưới vẫn chưa giảm. nghĩ lúc này chìm đắm trong bể dục tịch, chính miệng gọi tên Phùng Mộ Huân , giao toàn bộ con người mình cho , hai người họ giờ còn khoảng cách, được quấn quýt, được cảm thụ khát khao của nhau.

      Sáng sớm tỉnh dậy, Vu Sính Đình vẫn còn gối đầu lên cánh tay Phùng Mộ Huân. khẽ cựa người, phát ra tay Phùng Mộ Huân vẫn còn ôm mình. Do tính chất nghề nghiệp, Phùng Mộ Huân ngủ sâu, lúc nào cũng sẵn sàng cảnh giác, vì vậy Vu Sính Đình vừa động đậy là tỉnh.

      “Sao thế em?” Phùng Mộ Huân lại gần, khẽ bên tai .

      Thấy đưa lưng về phía mình mà lời nào, lại hỏi: “ thoải mái à?” xong, Phùng Mộ Huân đưa tay từ eo chậm rãi lên, hơi nắm lấy bầu ngực khiến Vu Sính Đình khỏi run rẩy, vô thức co khuỷu tay huých .

      Vu Sính Đình lời nào, vẫn đưa lưng về phía như vậy. ra rất xấu hổ, tình dục quả nhiên là chất xúc tác, hai người thẳng thắn bày tỏ, thân thể hợp nhất, chỉ kéo gần khoảng cách giữa hai người mà còn khiến đôi bên trở nên rất ăn ý. Chuyện đêm qua còn chưa để hồi phục tinh thần, vậy mà Phùng Mộ Huân lại hôn lên cằm .

      Trận cá nước thân mật đêm qua hình như vẫn chưa đủ với , đương nhiên có ý định buông tha cho vào lúc này. Hôn từ bả vai lên đến bờ môi, rồi ra sau gáy, đột nhiên xoay lại, bịt kín môi bằng nụ hôn dài, chẳng mấy chốc lại quấn quýt triền miên lần.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :