1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 39(2)
      Edit: Tiểu Huyên

      Tử Thời kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn cái, vẻ mặt giống như dám tin.

      “Thế nào? Chẳng lẽ em cho rằng tối hôm qua là tình đêm?” Thịnh Thừa Quang cố ý hỏi.

      Nhưng mà lại có thể……im lặng.

      chấp nhận!

      Thịnh Thừa Quang tự chuốc lấy, giờ hay rồi, ngược lại tự làm bản thân mình tức giận, muốn nổi điên lại sợ dọa , trong phút chốc khuôn mặt nhẫn nhịn muốn biến thành màu đen, híp mắt hung dữ nhìn chằm chằm.

      Tử Thời nhắm mắt, giọng với : “ cần tức giận, phải em có ý gì khác, nhưng mà tại chúng ta……Thịnh Thừa Quang, chúng ta đúng.” ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của , thản nhiên : “Cho nên, bất cứ lúc nào cũng có thể rời .”

      “Vậy còn em?” Thịnh Thừa Quang u hỏi: “Em cũng dự định tùy lúc có thể rời khỏi ?”

      Đôi mắt trong suốt sạch , tỏ vẻ nghiêm túc giống như xin thề: “Lúc nào bảo em rời em mới rời khỏi .”

      Nếu em hiểu, dạy em phân biệt đúng sai, như vậy lúc này xin hãy cho em biết thời gian còn lại, sau đó kết thúc đoạn tình cảm sai trái này.

      lúc nào cũng giỏi chuyện, Thịnh Thừa Quang biết . Nhưng luôn luôn với : em sao, mà Thịnh Thừa Quang phải sống tốt.

      Có phải bởi vì như vậy hay , nên mới thể hiểu nổi bỏ được ? Bởi vì biết trừ ra có ai thương , ngay cả cũng biết đối xử với bản thân mình thế nào cho tốt. Cho nên dù biết Tạ Gia Vân cố ý đứng bên cạnh người , chính là bỏ cho cái mồi nhử, biết bên trong chính là lưỡi câu, vậy mà vẫn hề do dự cắn vào cái.

      Uống rượu độc giải khát, đều làm.

      “Mới vừa rồi với em cái gì?” thanh Thịnh Thừa Quang trở nên rất thấp, “Em phải đối mặt với cuộc sống của chính mình, phải tự mình phán đoán, phải chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân, nếu có ngày nếu em rời khỏi , đó chính là em lựa chọn, mà phải là bảo em.”

      giống như hiểu gật đầu cái, nhưng vừa cười hỏi: “Vậy nếu em vẫn lựa chọn rời sao?”

      Thịnh Thừa Quang đẩy trán cái nhàng, mặt lạnh : “Vậy đành cố gắng mà theo thôi.”

      **

      Tổng giám đốc tân nhiệm của Thịnh thị ngay trước mặt vợ chưa cưới mang niềm vui mới , ngủ bên ngoài cả đêm. Các nhà truyền thông bát quái nghe tiếng tìm đến, bày trận thế rất lớn ở dưới lầu chờ .

      Lúc Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời ra ngoài cửa sau, mà do hai đội hộ vệ mở đường, dắt tay Tử Thời từ sảnh lớn xuyên qua. Truyền thông giống như điên cuồng xông lên chụp ảnh và đặt câu hỏi, nhưng mà người đàn ông tuấn cao lớn từ đầu đến cuối vẫn lời, mang theo trẻ tuổi hệt như quả táo xanh ngon miệng bảo vệ trong ngực, hai người cùng nhau lên xe rời .

      Hình ảnh high definition ( độ nét cao) máy chụp hình lấy được rất : mặt Thịnh tổng có vết xước hồng hồng, giống như là do móng may phụ nữ cào phải, nhưng mà buổi party tối hôm qua có!

      Lúc ấy có người ở trường buổi party làm chứng, dáng vẻ Tạ Gia Vân ung dung rời buổi tiệc, từ đầu tới cuối tranh chấp với Thịnh tổng, chứ đừng đến việc động tay chân.

      Cho nên….mặt của Thịnh tổng là do niềm vui mới đánh?!

      Tuần san báo lá cải cả thành phố G đều nổi sóng.

      Tất nhiên bước đầu tiên của tất cả mọi người là đều cố gắng đào bới cho được thân phận của Tử Thời, nhưng mà Thịnh Thừa Quang là người nắm chắc đánh trận, thân phận của Tử Thời thể bị người khác tìm ra, khiến truyền thông làm công việc vô ích mấy ngày, ngay lập tức liền thay đổi mũi súng, lấy toàn bộ tinh lực đặt lên người Tạ Gia Vân và Thịnh Thừa Quang.

      Hai nhà Thịnh, Tạ đều trở tay kịp, phản ứng đầu tiên chính là đều lên tiếng bảo vệ hai người là đại diện của gia tộc mình, khống chế truyền thông bóng gió lẫn nhau công kích đối phương, trong phút chốc hai đại gia tộc trong thành phố này đối đầu trở thành kẻ thù truyền kiếp.

      Ngay cả Tử Thời là người kiến thức ít ỏi, cũng cảm giác được gần đây thần hồn nát thần tính.( sợ bóng sợ gió. Mình để thế hay hơn.)

      Có lẽ Thịnh Thừa Quang để ý cái câu “tình đêm” của mình, bây giờ mỗi ngày đều muốn gặp , gọi Lý thúc mang đến chỗ của , hoặc cho người tới đón. Ngay vào lúc này làm như vậy tất nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Thịnh đại thiếu chính là muốn như thế, ai cũng hết cách.


      Cứ qua về lại như vậy, gần đây ánh mắt của gì Vương nhìn Tử Thời rất phức tạp, nhưng cả ba người bọn họ cũng hỏi Tử Thời bất cứ điều gi. Chỉ có lần, Tử Thời về trễ, gì Lục theo lên lầu, pha nước tắm cho xong, lúc lấy quần áo gì Lục dùng lời với : “Cháu tuổi còn , cũng gặp rất ít kiểu người, nên mới được người khác mấy câu dễ nghe liền mê muội……tốt nhất là bình yên sống qua ngày. Cháu là đứa trẻ ngoan, phải biết bảo vệ bản thân mình.”

      Mới vừa rồi Tử Thời còn ở trong xe triền miên với Thịnh Thừa Quang hồi, nhất thời giống như bị bắt được nhược điểm, chột dạ đỏ mặt gật đầu, nhưng suy nghĩ lại: Thịnh Thừa Quang…..Cho tới bây giờ cũng với được mấy câu dễ nghe mà!

      “Còn nữa, Tử Thời,” Gì Lục giọng than thở: “Chúng tôi là người của nhà cũ phái tới, chuyện của cháu ở đây, thể báo cáo với phía bên kia……Ý của chúng tôi là cho cháu biết sớm chút, chính cháu cũng phải chuẩn bị tốt.”

      Cái này làm Tử Thời ngây người.

      Nhà cũ nhà họ Thịnh sao? của Thịnh Thừa Quang với….bố , nếu hai người họ biết và Thịnh Thừa Quang ở chung chỗ, có phải giống như lần trước hay ? Lúc trước khi nhận điện thoại của Thịnh Thừa Quang, sau đó bố liền tới đưa .

      Tử Thời tự an ủi mình như vậy cũng tồi, ít nhất có thể thấy bố thêm lần nữa, nhưng…… bắt đầu ăn ngon ngủ yên.

      **

      Lượng cơm ăn chợt bị giảm, Thịnh Thừa Quang là người chú ý đến đầu tiên, dưới tình trạng bị thập diện mai phục (bị bao vây khắp phía), còn cố ý bỏ ra buổi chiều rảnh rỗi, tự tay nướng bánh ngọt cho .

      Nhưng Tử Thời ăn được thìa bỏ xuống.

      Thịnh Thừa Quang cầm lấy cái thìa của nếm thử miếng, cũng phải ngon mà. cau mày hỏi thẳng cái người ngây ra kia: “Nghĩ gì thế? Gần đây tại sao em ăn ít vậy?”

      Tử Thời ngẩn đầu lên nhìn , ánh mắt vẫn ngơ ngác, lại còn hỏi : “Thịnh Thừa Quang, ruốt cuộc muốn làm cái gì?”

      Cuối cùng cũng biết hỏi! Trong lòng Thịnh Thừa Quang hài lòng, nhíu mày, cũng trả lời , chỉ : “Thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, buổi tối dẫn em chỗ này có đồ ăn ngon!”

      tại Tử Thời có khẩu vị ăn cái gì cả, nhưng mà nhìn nổi lên hào hứng, cũng đành phải theo.


      **

      Tác giả có lời muốn : Đoán chút có vị nào chuẩn bị giá lâm thành phố G, cùng Tiểu Tiện Tiện và thái tử cùng nhau xem náo nhiệt của Thịnh tổng?

      Hoa tươi và tiếng vỗ tay cùng nhau chuẩn bị , tính khí vị này cũng vừa đâu.~~
      ChrisThanh Hằng thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 40(1)

      Editor: lila2211

      tại Thịnh Thừa Quang ra cửa cũng phải mang theo hộ vệ, tài xế lái xe từ dưới hầm để xe lên đón bọn họ, kéo Tử Thời trực tiếp lên xe, sau đó trước sau là bốn chiếc xe chở hộ vệ cùng ra ngoài.

      Đoạn đường này mất tới hơn giờ, có đoạn đường vòng vèo, lượn vòng rồi lại lượn vòng... Tử Thời có chút choáng váng đầu óc, tựa vào trong ngực Thịnh Thừa Quang ngủ thiếp .

      Khi tỉnh dậy xe dừng lại ở chỗ, Tử Thời xoa xoa mắt ngồi dậy, phát bên ngoài trời tối, toàn bộ hộ vệ đứng trong gió đêm, nhúc nhích, cũng biết là đợi bao lâu.

      "A... Sao gọi em?" quay đầu lại hỏi người đàn ông ngồi chỗ xem văn kiện, oán giận .

      "Nhìn em ngủ rất ngon." vừa đúng lúc xem xong tập tài liệu cuối cùng, khép lại tài liệu, gõ vào cửa sổ xe, lập tức có hộ vệ mở cửa sổ xe thay họ.

      " thôi." Thịnh Thừa Quang .

      Tử Thời xuống xe theo sau liền phát đèn đuốc sáng chói ở bốn phía, là hội sở lớn trang trí xa hoa tráng lệ, nhìn ra phía xa, trong bóng đêm dãy núi nhấp nhô, rừng núi lớn kéo dài dằng dặc như con dã thú an tĩnh chờ đợi con mồi... "Đây là... Chúng ta ở trong núi sao?"

      Thịnh Thừa Quang từ cửa xe bên kia vòng tới, đưa tay dắt tay , cười "Ừ" tiếng, "Mùa này trong núi có nhiều đồ để ăn, lát chuyện cùng người khác, em chỉ cần ăn no thôi là được."

      Oa... Tử Thời hít sâu bầu khí mới mẻ, cảm khái than thở: "Thế ngoại đào nguyên!" (Chốn bồng lai tiên cảnh)

      Như vậy cũng vui vẻ đến thế rồi, Thịnh Thừa Quang dắt về phía trước, lắc đầu cười.

      ***

      qua hội sở ngập tràn ánh sáng xanh vàng rực rỡ, đến lúc vào trong căn phòng riêng, Thịnh Thừa Quang thể cười nổi nữa.

      Ngồi trong phòng có ba người đàn ông, có hai người trong đó Tử Thời thấy qua trong bữa tiệc của Tề Quang, là Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn. Còn người đàn ông xa lạ khác... Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn đều có diện mạo cực kỳ tuấn, nhưng người đàn ông đứng ở phía bên kia khiến cho người khác thể dời tầm mắt được!

      Khí chất đó giống như là ánh trăng sáng thanh tịnh trong đêm đông, cũng có thể là núi băng nghìn năm, sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy xa cách mà rét lạnh, có cách nào đến gần ta, so ra Thịnh Thừa Quang quả thực là người đàn ông ấm áp rồi... người núi băng tiên sinh mặc bộ tây trang cắt may thủ công, giả bộ thông minh chính trực, gọng kính đặt sống mũi, ta đưa ngón trỏ ra đẩy cái, Tử Thời có cảm giác người đàn ông ấm áp nhà dường như hơi run rẩy.

      "Thịnh tổng, lâu gặp." Núi băng cười rộ lên rất có hình tượng.

      Thịnh Thừa Quang ấm áp cười khổ: "Học trưởng, cái người này, cười tiếng cũng làm chân mình mềm nhũn."

      "A, nguyên nhân phải vì cậu trễ hai mươi bảy phút !" Núi băng giọng hời hợt .

      Thịnh Thừa Quang thoạt nhìn hết sức bất đắc dĩ, kéo Tử Thời lại bên người, dịu dàng nhìn cái, dùng thanh làm người ta nổi da gà : " ấy ngủ thiếp ở trong xe, mình đợi ấy lát."

      Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn ở đó biết người nào cười trước tiếng, chỉ thấy Ngôn Tuấn xa xa nâng chén về phía Thịnh Thừa Quang.

      Đây là lần đầu tiên Tử Thời thấy Thịnh Thừa Quang lúng túng như thế, nhìn thấy người xin khoan dung, đơn thuần, cho nên cảm thấy áy náy dứt, lấy can đảm xin lỗi với núi băng: " xin lỗi, là tôi tốt... Tôi ngủ thiếp ."

      Tử Thời vừa xong liền đỏ mặt, tay chân càng luống cuống hơn, lại còn phải giả bộ bình tĩnh. Núi băng nhìn cái, nâng lên khóe miệng : " quan hệ. ngủ tôi cũng tìm cái cớ khác để chỉnh cậu ta."

      Thịnh Thừa Quang ha ha cười, với Tử Thời: " sao, đùa với em đấy. Đây là học trưởng của lúc du học, Trần Ngộ Bạch. Em qua thành phố C rồi đúng ? Cậu ấy ở đó." xong quay đầu với Trần Ngộ Bạch: "Thịnh Tử Thời."

      Trần Ngộ Bạch biết thân phận của Tử Thời, nhưng mà khi nghe cái họ này... Nhìn Thịnh Thừa Quang cái, trong ánh mắt như viết mấy chữ "Cậu biến thái"!

      Ngôn Tuấn ở bên kia nhìn nổi, kêu Thịnh Thừa Quang cùng Tử Thời ngồi xuống, rót rượu cho Thịnh Thừa Quang, còn gọi cho Tử Thời nước trái cây.

      ta cười với Thịnh Thừa Quang: "Cậu có cuộc họp hội nghị gia tộc, mình cũng nỡ để bà xã người khổ cực ở nhà, vào lúc này cũng có người chuyện phiếm cùng ấy."

      "Vị đó nhà cậu dạy hư ấy." Thịnh Thừa Quang hôm nay hình như là có ý định muốn ăn đòn.

      Quả nhiên Trịnh Phiên Nhiên ở bên lười biếng châm chọc: "Được rồi Ngôn Tuấn, cậu cứ để Trần Ngộ Bạch hôm nay hung hăng dọn dẹp cậu ta trận, chúng ta xem náo nhiệt sau đó ngoan ngoãn đóng phí tài trợ, tất cả mọi người làm trễ việc."

      Thịnh Thừa Quang bị thẳng ra, cười cười vỗ Tử Thời: "Em sang bên kia xem có muốn ăn gì , bọn phải chuyện lát."

      Chương 40(2)

      Tử Thời đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn chạy ra xa. Ngôn Tuấn thấy vậy liền cười cười với Thịnh Thừa Quang: "Tạ Gia Vân quả thực làm việc có chút tàn nhẫn, nhưng cậu cũng cần làm mạnh tay như thế, nghe lời khuyên của người khác chút ... ấy có năng lực đó sao?"

      Thịnh Thừa Quang cười đáp, để Trịnh Phiên Nhiên rót rượu cho mình.

      Trịnh Phiên Nhiên liếc cái, nhịn được hỏi: "Thế bây giờ rốt cuộc là như thế nào?"

      "Bên này nhà họ Thịnh bắt đầu lấy lại tinh thần, hai ngày nay ép hỏi mình. Nhưng mà bên kia cũng trở mặt, tạm thời cần lo lắng hai nhà liên thủ." Thịnh Thừa Quang tự rót cho mình ly rượu đầy.

      Ngôn Tuấn biết nhiều hơn chút truyện trong nhà Thịnh Thừa Quang, hỏi: " cậu ở bên kia thế nào?"

      " ấy ở cữ ở Châu Âu, tạm thời còn chưa biết. Nhưng mà cũng nhanh thôi, chẳng lừa gạt được lâu."

      Chờ đến khi nữ sĩ Thịnh Minh Hoa biết, nhất định cuộc gió tanh mưa máu (nguyên gốc: Tinh Phong Huyết Vũ). Nhưng mấu chốt vẫn là những hạng mục hợp tác giữa hai nhà, mặc dù hai tháng này ở Thịnh thị liên tục cố gắng để củng cố địa vị, chuyện lần này cũng bởi vì mà ra, phàm là xử lý tốt là ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, họ có thể công khai đẩy ra ngoài, mà lúc đó Tạ gia vui vẻ đem về lột da rút gân.

      Cho nên hôm nay mới có việc này: Trịnh Phiên Nhiên chủ trì nhà họ Trịnh là gia tộc đứng đầu thành phố G, cha mẹ của Ngôn Tuấn cần , nhà cậu ta điều hành tập toàn Chu thị, rất có trọng lượng ở


      [​IMG]

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41.1
      Edit: Tiểu Huyên

      Thái độ của những người trong nội bộ nhà họ Thịnh đối với Thịnh Thừa Quang bắt đầu dao động, còn tin tưởng, nhà họ Tạ bên kia ép sát dần từng bước, nhất thời Thịnh thị bắt đầu sợ bóng sợ gió, liên tiếp có nhiều người cố gắng liên lạc với Thịnh Minh Hoa ở Châu Âu. Thịnh Minh Hoa lớn tuổi như vậy còn sinh con, ở cữ tận hai tháng, hết thời gian ở cữ người bên cạnh cũng chăm sóc cực kỳ cẩn thận, cộng thêm Triệu Hoài Chương có ý phong tỏa tin tức, đợi đến khi bà biết được, thành phố G cũng vào thu.

      Vốn dĩ Tề Quang thuận lợi phẫu thuật thành công, con trai mới sinh khỏe mạnh đáng , Thịnh Minh Hoa cảm thấy ngày trong nắng ấp, cuộc sống hạnh phúc, ngay lập tức như trời đất tối tăm.

      Dưới cơn nóng giận bà gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang, cuộc gọi vừa thông điên cuồng hét lên: “Lúc này cháu điên rồi phải ?!”

      “…...”

      “Cháu có muốn giải trừ hôn ước nữa cũng phải từ từ chứ? tại là cái gì?! Tạ Gia Vân đào hố cháu liền nhảy xuống?! Bây giờ ta phủi tay sạch , cháu sao? Cháu có biết nhà họ Thịnh bây giờ có bất kỳ ai có ý định bảo vệ cháu hay ?”

      Thịnh Thừa Quang cố gắng giải thích: “Tạ Gia Vân có đào hố, ấy chỉ thả mồi câu.”

      “Vậy cháu liền ăn?!”

      “Dạ, ăn.”

      Thịnh Minh Hoa thực dám tin:

      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41.2
      Edit: Tiểu Huyên

      Nhìn em trai có thể nhớ tới someone, chính là người nào đó.

      Nhất thời Thịnh Minh Hoa đen mặt, nhưng bởi vì là Tề Quang nên chắc chắn bà nổi giận, chỉ có thể xoay mặt qua bên cạnh thở phì phò.

      Tề Quang cười, giang tay ôm mẹ mình vào lòng.

      Thịnh Minh Hoa sợ đè nặng lên cậu, dám vùng vẫy, tiến gần chút lại đầu vai con trai mình, chỉ vậy thôi mà tâm tình bà bình tĩnh lại.

      “Đều tại của con!” bà hừ lạnh tiếng, nghiến răng nghiến lợi , “Thịnh Thừa Quang cái tên khốn kiếp này.”

      Tề Quang phì cười, theo bà, giọng khẳng định: “Đúng! Đều tại của con!” Cậu ôm mẹ, dùng giọng điệu giận dỗi của : “Cho nên cần nóng giận với bố chứ, xem ra gần đây bố rất đáng thương.”

      Thịnh Minh Hoa ngồi dậy, vỗ nhàng lên tay con trai : “Con cần quan tâm những việc này, chăm sóc cơ thể cho tốt. Mẹ và bố con……hai chúng ta đều quá nửa đời người, có con, bây giờ còn có em trai con, chúng ta có việc gì.”

      “Cho nên mẹ với bố giận dỗi sao?”

      Thịnh Minh Hoa lại đẩy đẩy đầu con trai mình: “Trẻ con cần lo những chuyện này!”

      “Mẹ, con trưởng thành.” Tề Quang bắt được tay đẩy của bà, vẻ mặt nghiêm túc : “Con nghĩ con làm người bảo vệ: bố và mẹ, em trai, nếu có thể con cũng muốn bảo vệ Thừa Quang, để ấy còn khổ cực như vậy, còn có……em ấy.”

      Thịnh Minh Hoa nhìn đứa con lớn, trong mắt vẻ phức tạp.

      Tề Quang hề tránh ánh mắt của bà, tiếp: “ người em ấy chảy nửa dòng máu giống con, hơn nữa em ấy họ Thịnh, người trong nhà chúng ta có như thế nào là chuyện của nhà họ Thịnh chúng ta, nhưng mà con thể nhìn những người bên ngoài bắt nạt em ấy.”

      “Bên ngoài? Là ai?” Thịnh Minh Hoa cau mày, “Tạ Gia Vân làm khó ấy?”

      “Còn có Tạ Gia Thụ.” Vì để thêm dầu vào lửa, Tề Quang chút do dự đem tóc xoăn người mà bình thường chơi cũng tệ bán .

      Nhất thời người luôn bao che khuyết điểm Thịnh Minh Hoa nhướng mi, “Hai chị em này là…..Được lợi còn ra vẻ khoe khoang chính là như bọn họ vậy!” Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa vô cùng vui, “ Thừa Quang của con lúc này cũng bị Tạ Gia vân lừa gạt, nếu chuyện giải trừ hôn ước cả hai người đều tình tôi nguyện, chỉ cần chậm lại, kéo dài thêm ba năm năm, làm sao có thể thành như bây giờ!”

      “Cho nên…..mẹ đồng ý ấy và Tử Thời?” Tề Quang chợt nhanh trí hỏi câu.

      Thịnh Minh Hoa sững sờ, lúc này rốt cuột nổi giận: “Ta là trung lập! Trung lập!”

      Dưới cơn nóng giận bà lớn giọng hơn chút, làm trẻ sơ sinh bị đánh thức “oa” khóc lên tiếng. Triệu Hoài Chương từ trong thư phòng chạy đến, trong tay cầm cây bút vẽ, tới trước nôi, vừa đưa bút vẽ cho người giúp việc vừa đưa tay ôm lấy con trai , dáng vẻ hấp tấp vội vàng này đúng là hiếm thấy. Tề Quang cười cười dùng bả vai đụng mẹ mình.

      Mặc dù Thịnh Minh Hoa vẫn nhìn thẳng Triệu Hoài Chương như cũ, nhưng cuối cùng vẻ mặt phiền não vui khá hơn nhiều.

      Con trai mới sinh do chính Triệu Hoài Chương tự tay chăm sóc, lúc này được ôm vào trong lòng bố lập tức nín khóc, nhắm mắt lại buồn ngủ. Triệu Hoài Chương ôm nó lại lại, ấm giọng hỏi hai mẹ con ngồi bên này: “Hai người chuyện gì vậy?”

      Tề Quang cười ôm vai mẹ, với ông: “Mới vừa rồi con và mẹ chuyện thân thể của con gần như hồi phục rồi, mấy ngày nữa trở về, con muốn về nhà.”

      Thịnh Minh Hoa lập tức quay đầu trừng cậu, Tề Quang liền nũng nịu cọ cọ người bà, nữ sĩ Thịnh Minh Hoa hết cách với cậu, vừa đúng lúc Triệu Hoài Chương lúc lúc qua lại, bị bà giận chó đánh mèo mắng: “ rửa tay chưa mà ôm con!”

      sao, vừa rồi còn chưa bắt đầu vẽ.” Triệu Hoài Chương dịu dàng giải thích, với vợ mình: “Trở về cũng tốt, em yên tâm chuyện bên kia, cả ngày gọi điện thoại như vậy, đối với thân thể cũng tiện.”

      Thịnh Minh Hoa vốn định lạnh lùng đâm cho ông câu: “Cho nên vì lo lắng mới lừa tôi sao?” Nhưng cánh tay Tề Quang khoác lên vai bà nắm rất chặt, còn cười : “Bố rất đúng, người nhà chúng ta cùng nhau trở về thôi!”

      Hai cha con này căn bản là dạng…..Nhưng rốt cuộc Thịnh Minh Hoa gì nữa, im lặng nhận con trai từ trong tay ông, giọng dụ dỗ.

      Triệu Hoài Chương và Tề Quang vây ở bên người nhìn đứa trẻ trong lòng bà, Thịnh Minh Hoa có cảm giác bị vây quanh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của hai bố con này chút, lại nhìn mặt mày còn chưa phát triển của con trai trong ngực mình…..Trở về trở về thôi, bà nghĩ, coi như là tích đức cho Tề Quang với tên nhóc này, bà coi như cái gì cũng đều có, cho tới bây giờ, nắm lấy lần nữa cần thả ra.

      **

      Những chuyện bên ngoài, mặc dù Thịnh Thừa Quang trở về với Tử Thời, nhưng mà nhiều đêm tỉnh lại phát hút thuốc lá ngoài ban công, cũng biết nhất định có chuyện lớn xảy ra.

      Nhưng là chuyện gì đây? Có phải mang đến phiền phức cho hay ?

      Những lời gì Lục lần trước, bảo hãy sớm chuẩn bị, Tử Thời chuẩn bị rồi, sau đó chuyển tới nơi này ở cùng Thịnh Thừa Quang.

      biết sau này xảy ra chuyện gì, cho nên tại có thể theo bên người nhiều hơn chút cũng tốt rồi, cái khác để ý đến.

      muốn Thịnh Thừa Quang trong lúc nhiều việc còn phải lo lắng cho , mỗi bữa cơm đều nuốt hết thức ăn vào bụng, ăn nhiều liền còn muốn ăn, ngược lại còn thấy rất ngon.

      Thành phố G vào lúc cuối thu, bọn họ biết nhau năm, vào buổi tối ngày tròn năm, Thịnh Thừa Quang hiếm khi trở về vào lúc tám giờ, có thời gian tự tay xuống bếp, đường về gọi người đặt đồ ăn mang đến nhà, sau khi trở về nhanh chóng nướng cái bánh ngọt.

      Tử Thời vô cùng nịnh nọt ăn hết, giống như lần đầu tiên nướng bánh ngọt cho vậy, để thìa cuối cùng lại cho .

      Lúc này Thịnh Thừa Quang ăn vẫn xoa xoa gương mặt , cười . Tử Thời cũng sờ sờ lên khuôn mặt của mình, lo lắng hỏi : “Có phải béo hay ? Chắc em nên ăn ít chút?” Diễn quá đâm ra , ăn uống quá mức, khẩu vị của hình như ngày càng lớn, bây giờ mỗi ngày đều muốn ăn rất nhiều thứ.

      Thịnh Thừa Quang để tay dưới cái cằm nho của nhéo cái, cười : “Tham ăn là chuyện tốt, hơn nữa bây giờ em vẫn hơi gầy, còn có thể mập ra chút nữa.”

      Tử Thời ra vẻ nghi ngờ: “Nhưng mấy ngày này em soi gương, nhìn mặt em giống như bị sưng to lên…..”

      “Là do em ngủ muộn!” đên việc này sắc mặt Thịnh Thừa Quang hạ xuống muốn tính sổ với , “Đừng tưởng biết, nhiều lần trở về em vừa mới ngủ, lại còn dám giả vờ ngủ với !”

      “Ặc…..Đó là do ban ngày em ngủ rất nhiều!” giải thích xong lại cảm thấy đúng— ghét nhất việc đảo lộn ngày đêm.

      Quả nhiên ngẩng đầu thấy lườm mình, Tử Thời đút vào miệng miếng thịt mềm xin tha thứ.

      Thịnh Thừa Quang ăn hết thịt tự tay bón, vẻ mặt khá hơn chút, hỏi : “Mấy ngày trước nghe Tạ Gia Thụ , em và Phùng Nhất Nhất lại bắt đầu đăng tiếp trở lại rồi hả?”

      Tử Thời gật đầu cái, cười híp mắt khoe khoang: “Hơn nữa còn cực kỳ thuận lợi…. đứng đầu bảng xếp hạng rồi~~”

      Niềm vui của Thịnh Thừa Quang cũng phản đối, bộ truyện tranh này cũng coi như nhân chứng giữa hai người, chính cũng rất để ý đấy thôi.

      “<<nếu ngươi là chú gấu>> bắt đầu phát ở các đài truyền hình vào tháng sau, em vẽ phần tiếp theo, hôm nào đó lấy cho chế tác phía bên kia xem chút, phần này chắc chắn họ muốn làm.” Thịnh tổng vô cùng tự tin.

      Tử Thời lại sửng sốt, ấp úng rất lâu, khi ánh mắt của càng ngày càng vẻ nghi ngờ mới thành khai báo: “Bộ em vẽ là…..<<Băng sơn mỹ nam kí>>.”

      Sắc mặt của Thịnh tổng…..Tử Thời cúi đầu quấy mạnh nước canh.

      Thịnh Thừa Quang hít khí, lại ăn thêm miếng.

      Vẫn nhịn được : “Sau này đếu để phát em thức đêm lần nữa xem!”

      **

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tác giả (xoa xoa tay) :Tiểu Bạch đúng là chất xúc tác chia rẽ gia đình hòa thuận a ha ha ha ha……..
      Trần Ngộ Bạch ( chậm rãi dùng ngón trỏ đẩy gọng kính): Excuse me?

      Tác giả (hóa đá): Ặc, cái đó…..tôi là….ý của tôi là…..Tiểu Bạch ngươi thực là Bá Vương mạnh mẽ!

      Trần Ngộ Bạch ( nhếch khóe miệng): ha ha

      Tác giả ( thở hơi): phù…….

      Nữ Vương Minh Châu ( thu hoạch ngàn vạn ủng hộ): ý ngươi là hoa tươi tối qua đều là công lao của ta? Còn nữ vương ta đây liên quan?

      Tác giả (chết máy): tác giả chết, hãy hóa vàng mã.

      —các ngươi như vậy Thịnh tổng làm sao mà chịu nổi đây………………

      Last edited by a moderator: 5/10/15
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42
      Edit: Tiểu Huyên

      Vào buổi tối đến lúc ngủ, muốn tối nay Thịnh tổng nhất quyết tuyên bố quyền sở hữu chút, vừa đúng lúc Tử Thời bị dạy dỗ ngay cả máy tính cũng dám mở, lên giường từ rất sớm, Thịnh Thừa Quang sau khi bước ra khỏi phòng tắm liền ép lên người , vừa trêu chọc vừa ăn.

      Tay sờ lên, người chỗ nào cũng đều mềm mại, xúc cảm rất tuyệt! Bình thường cũng thích vận động, nhưng eo vẫn rất , bây giờ vùng eo kia càng mềm mại hơn, làn da trắng nõn như mỡ đông, sau khi Thịnh Thừa Quang xoa bóp lên liền cảm giác ngón tay mình như sắp tan chảy, so với hai tiểu bạch thỏ phía vẫn làm thích muốn buông tay.

      ép vào trong người nằm nghiêng kia, hướng đến tai thổi hơi nóng: “Em mập thêm chút nữa …..sờ rất thoải mái…..”

      Tử Thời đẩy , hai tay ôm lấy bụng, mặt đỏ tới tận mang tai, chịu cho sờ.

      “Ngoan nào……buông tay……” Thịnh Thừa Quang dụ dỗ : “ bao lâu rồi đụng chạm em, hả?”

      Lời của làm trong đầu Tử Thời chợt vụt qua, suy nghĩ bỗng nhiên lên, dần dần nhớ lại, cố gắng dùng sức tính toán cẩn thận thêm lần nữa…..Mới vừa rồi gương mặt còn đỏ tươi thẹn thùng như hoa đào trong phút chốc trở nên tái nhợt.

      Nhưng lần này Thịnh Thừa Quang rất vội vàng, thực lâu có chạm qua , lúc này ý loạn tình mê, hoàn toàn nhận thấy cảm xúc khác thường của , nôn nóng đè nặng lên người nằm nghiêng kia, đẩy chân ra phía trước, nhấn eo cái chen vào.

      Tử Thờit bị *** mới lấy lại tinh thần, chỗ phía dưới cảm giác căng trướng khó chịu đựng, vừa nóng lại vừa có chút thoải mái, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, hừ đưa tay ra sau đẩy , rất dùng sức: “ cần….. chút!”

      Vốn dĩ cái tư thế này thể vào hoàn toàn, hơn nữa nằm nghiêng như vậy càng thêm chặt chẽ, Thịnh Thừa Quang hoàn toàn thể nào động được, trán thấy mồ hôi nóng, chỗ phía dưới bị hút lấy đều tê dại, hôn lên lỗ tai , vừa thở hổn hển vừa thấp giọng cười nhạo : “Yếu ớt quá!”

      Trong lòng Tử Thời sợ hãi, ra sức đẩy , Thịnh Thừa Quang bị đẩy càng thêm hứng thú, dùng sức động mạnh mẽ, hai người cứ ỡm ờ như vậy kết thúc lần. Nhìn được tự nhiên, vậy mà ngược lại cảm thụ càng thêm kích thích và mất hồn, lần cuối cùng như có dải ánh sáng trắng lên trước mắt Thịnh Thừa Quang ,sau khi kết thúc còn chưa kịp thở nghiêng qua vai hỏi: “Em sao vậy?”

      “……” Tử Thời cắn ngón tay của mình câu nào, nhắm mắt co người lại, cơ thể vẫn còn hơi run run.

      Thịnh Thừa Quang thấy thoải mái, cũng hỏi nhiều nữa, trở lại chỗ cũ đè ép lên chút, có ý muốn tới lần thứ hai, nhưng ngay lập tức Tử Thời chui vào lòng bảo ngủ, sử dụng tất cả vốn liếng làm nũng ăn vạ…..Thịnh Thừa Quang bao giờ được hưởng thụ qua đối xử như thế này? Còn tưởng là đau lòng vì gần đây mệt mỏi ngủ ít, ngây ngất ôm vào lòng an ủi lúc, lại ôm đầy thương vào phòng tắm dọn dẹp.

      Trước khi ngủ thực , Thịnh Thừa Quang ôm tiểu bạch thỏ khéo léo của nhà , tay vuốt ve lưng , thoải mái phát ra tiếng lẩm bẩm mơ màng từ trong cổ họng, đột nhiên Thịnh Thừa Quang cảm thấy……Ăn no được nửa như vậy cũng tệ, có cạn kiệt sức lực sau khi liều chết triền miên, thực giống như đôi vợ chồng sớm chiều bên nhau, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.

      Nghĩ tới đây, thầm cười nhạo chính mình.

      núp trong lòng , nhắm mặt lại, giống như ngủ rồi, Thịnh Thừa Quang cúi đầu hạ xuống giữa hai đầu lông mày nụ hôn ngủ ngon, thỏa mãn nhắm mắt lại cùng vào giấc mộng.

      **

      Sáng sớm hôm sau, Thịnh Thừa Quang thức dậy đúng giờ, Tử Thời vẫn còn ngủ, làm xong điểm tâm vào gọi , vẫn chịu rời giường, vùi đầu cuốn vào trong chăn.

      Thực ra Thịnh Thừa Quang muốn hỏi có nhớ ngày hôm qua là ngày gì hay ? Nhưng lại sợ nhớ ra, ngược lại tự gánh lấy đả kích sau khi hỏi . Hôm nay có công việc rất quan trọng, phải giữ tâm trạng vui vẻ.

      Hôn lên người còn ngủ nướng, dặn dò ngủ thêm lúc nữa thức dậy ăn sáng, sau đó tràn đầy sức chiến đấu ra khỏi cửa chuẩn bị đối mặt với những chuyện gay go kia…..Tâm tình của cũng rất vui vẻ.

      Tâm tình Thịnh Thừa Quang vui vẻ ra khỏi nhà, thanh cửa chính bị đóng lại truyền tới trong phòng ngủ, người vừa rồi còn mở nổi mắt ôm chăn ngồi dậy, ngồi đó ngây ngẩn lúc, xuống giường, cũng ra khỏi cửa.

      Tử Thời bệnh viện, trực tiếp đến khoa phụ sản.

      Lúc tối hôm qua, Thịnh Thừa Quang bảo lâu đụng đến , làm bỗng nhiên nhớ đến……hình như kinh nguyệt của lâu chưa tới.

      Lúc còn ở cùng là vì sinh con cứu Tề Quang, đương nhiên dùng biện pháp tránh thai, sau này tách ra còn ở chung, mấy tháng nay binh hoàng mã loạn (chiến tranh loạn lạc, ý là nhiều việc rối loạn xảy ra), khi về đến nhà cũng rất khuya, quả thực rất lâu chưa làm chuyện kia, trong trí nhớ tỉnh táo của trừ tối hôm qua ra…..hình như là từ đêm bữa tiệc tiễn Tề Quang.

      Là đêm đó sao? Là vì hoa hồng đêm đó đẹp, hạnh phúc của quá ích kỷ sao? Tử Thời ngồi bên ngoài khoa phụ sản chờ kết quả kiểm tra, ý nghĩ lo lắng thôi.

      Vị y tá hướng dẫn cùng dịu dàng với những gì, câu cũng nghe vào.

      Thịnh Thừa Quang từng nuôi dưỡng đứa bé của , nhưng đó dựa cơ sở sắp xếp dùng đứa trẻ ràng, bây giờ cuộc phẫu thuật của Tề Quang kết thúc thành công, nếu như mang thai, vậy còn muốn đứa này hay sao?

      Nếu muốn, tình hình bây giờ bết bát như vậy rồi, đứa bé này có mang thêm phiền phức cho hay ?

      Còn có về sau…..Có phải vẫn phải làm giống như trong hợp đồng khi trước, sinh ra đứa bé liền rời ?


      Phải rời khỏi đứa trẻ của sao? Tay của Tử Thời đặt bụng mình…….Còn có, nếu như cần sao?

      Trước mắt , tim đau dữ dội, gần như thở nổi, bỗng nhiên y tá hướng dẫn đứng lên, trong lúc hoảng hốt Tử Thời nghe được giọng của ấy cười gọi tiếng: “Bác sỹ Trầm!”

      Tử Thời ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Trầm Hiên đứng ở trước mặt.

      Vẻ mặt Trầm Hiên khi thấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ngồi xuống trước người , nhìn thận trọng: “Tử Thời? khó chịu chỗ nào? Sắc mặt sao lại kém như vậy?”

      Đôi môi Tử Thời giật giật, ra lời, Trầm Hiên nhìn về phía y tá hướng dẫn đứng bên, y tá hướng dẫn muốn thẳng, ý bảo nhìn sau lưng.

      Trầm Hiên nhìn khoa phụ sản sau lưng các , sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, “Tử Thời ……À?”

      Tử Thời hoảng loạn khép mắt, lúc này y tá khoa phụ sản đưa báo cáo ra ngoài, y tá hướng dẫn nhận lấy, lại bị bác sỹ Trầm người luôn dịu dàng nho nhã chộp giành lấy.

      Trầm Hiên dẫn Tử Thời tới phòng làm việc của .

      Rót cho ly nước nóng, suy nghĩ lại còn cẩn thận hỏi : “ uống sữa nóng hay uống thứ khác?”

      Lúc này sắc mặt Tử Thời khôi phục lại chút hồng hào, lắc đầu giọng : “Uống nước là được rồi.”

      Trầm Hiên tưởng thoải mái: “Là phản ứng khi có thai sao? Cảm thấy thể chịu được mùi thức ăn?”

      hỏi đến vấn đề này, khiến Tử Thời còn chưa phản ứng kịp với tin mình mang thai càng thêm muốn khóc, nước mắt lưng tròng lắc đầu, lại gật đầu.

      Trầm Hiên nhìn thấy như vậy cũng đành lòng, giọng nhàng khuyên uống chút nước ấm, bình tĩnh trở lại.

      Tử Thời cầm ly nước nóng ngẩn người, rất lâu, phục hồi lại tinh thần, đứt quãng với Trầm Hiên: “Lúc trước có khoảng thời gian tôi muốn ăn……Nhưng mà bây giờ ăn rất nhiều, mập lên rất nhiều.”

      “Những tháng này đúng là lúc nên bổ sung thêm dinh dưỡng, thai nhi lớn nhanh, phải chú ý ăn uống.” Trầm Hiên xong lại than thở: “Tại sao lúc muốn ăn lại biết đến bệnh viện làm kiểm tra vậy?”

      “Tôi biết.” Tử Thời cúi đầu thấp. Kinh nguyệt mỗi tháng cũng chính xác, có đôi khi hai tháng cũng chưa tới, cho tới bây giờ có ai quan tâm đến việc này của , ngay cả cũng quen rồi. Nghe Trầm Hiên thở dài, trong lòng cũng khỏi căng thẳng, hỏi: “Bản kiểm tra của tôi có vấn đề gì sao?”

      có, rất tốt.”

      Khi “rất tốt”, vẻ mặt của Trầm Hiên chút cũng thấy tốt. biết nhiều hơn so với Tử Thời, biết tại Thịnh Thừa Quang vô cùng khó khăn, lại thêm đứa bé này nữa…….Quả thực họa vô đơn chí.

      “Nếu phát sớm chút tốt rồi,” Trầm Hiên nhìn đứa trẻ thành hình tờ siêu màu, vẻ mặt rất phức tạp than thở: “ được mười ba tuần.”

      Thai nhi mười ba tuần, gan bắt đầu sản xuất ra mật, thận bắt đầu bài tiết nước tiểu đến bàng quang, thần kinh cảm xúc cũng hình thành, ngón tay cũng có thể nắm chặt rồi.

      đứa bé thành hình…….Trầm Hiên hiểu Thịnh Thừa Quang, cho nên càng hiểu chuyện này thực rất khó xử, cũng dám tưởng tượng vẻ mặt của Thịnh Thừa Quang sau khi biết việc này.

      ý ở ngoài lời tất nhiên Tử Thời hiểu được, bây giờ cả người đều rối loạn, biết nên làm thế nào cho phải.

      chỉ nghĩ đến Thịnh Thừa Quang.

      cho ấy biết sao?” hỏi Trầm Hiên, “ thể cho ấy, đúng ?”

      Trầm Hiên thực dám đối mặt với ánh mắt của , khép mắt lại thấp giọng : “Xin lỗi.”

      Phải, phải cho Thịnh Thừa Quang, cho dù chuyện này khó khăn, vẫn phải do Thịnh Thừa Quang xử lý.

      Tử Thời nở nụ cười miễn cưỡng, an ủi : “ sao. Dù sao chính bản thân tôi cũng dám cho ấy, thôi.”

      Trầm Hiên im lặng gật đầu, thêm: “ cần suy nghĩ quá nhiều, tất cả mọi việc hãy giao cho Thịnh Thừa Quang, cậu ấy xử lý tốt.”

      Tử Thời cười cười, lúc này tự nhiên hơn nhiều, “Vậy tôi về đây.” .

      **

      Hai người cùng nhau xuống lầu.

      ra trong lòng Trầm Hiên cũng dễ chịu, biết từ đầu Tử Thời biết gì cả, vô duyên vô cớ bị cuốn vào, nếu Thịnh Thừa Quang là chủ mưu chính là đồng lõa. Trước đây còn có thể là vì Tề Quang, bây giờ tính sao?”

      Hai người có tâm riêng, từ cửa chính bệnh viện ra cũng chú ý nhiều, tâm tình của Trầm Hiên phức tạp, xe Tử Thời chạy ra ngoài, vẫn đứng tại chỗ cửa, như vậy mới khiến nhìn thấy ngoài cửa lớn bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều cầm trường thương đoản pháo trong tay ( pháo ngắn súng dài, chắc là các nhà báo chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nghênh đón.=_:).

      Xe Tử Thời vừa chạy đến cửa lớn bị đám người kia ngăn cản phải dừng lại.

      Hôm nay Tử Thời lặng lẽ ra ngoài, gọi cho chú Lý tài xế của biệt thự bên kia, chú Lý có kinh nghiệm đề phòng bọn chó săn, thấy người khác ngăn cản xe, còn có người leo lên trước mui xe để chụp ảnh bên trong, ngay lập tức chú đẩy cửa xe xuống, lớn giọng kêu bọn tránh ra.

      Lần này tiện nghi lớn rồi, nhiều phóng viên nam nhân cơ hội từ buồng lái xông tới, giơ camera lên chụp liên tục người ngồi ghế phía sau!

      Tử Thời giơ hai tay che mặt theo bản năng, ôm đầu rúc vào phía trong, có người chồm lên kéo tay của ra, thét chói tai, uổng công co lại trong chỗ ngồi……Trong ngoài xe đều vô cùng hỗn loạn.

      may là Trầm Hiên gọi các nhân viên an ninh của bệnh viện tới, kéo những phóng viên vây quanh xe ra, Trầm Hiên mở cửa xe ôm người bên trong ra, vội vàng sải bước trở vào bệnh viện.

      Thu xếp ổn thỏa cho Tử Thời ở trong phòng nghỉ của mình, Trầm Hiên sốt ruột gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang. Lúc ấy Thịnh Thừa Quang vừa kết thúc cuộc họp hội đồng làm tâm tình rất nặng nề, giọng khi nhận điện thoại vô cùng mệt mỏi: “Bác sỹ Trầm, có gì muốn làm?”

      “Tử Thời ở chỗ tôi,” Trầm Hiên lời ít ý nhiều tình hình: “Mới vừa rồi ấy bị rất nhiều phóng viên vây ở cửa bệnh viện, chỉ sợ chụp được ít ảnh đâu.”

      Thịnh Thừa Quang cũng hỏi những phóng viên này, đầu tiên hỏi là: “ ấy sao rồi? Tại sao đến chỗ cậu?”

      Trầm Hiên quay đầu lại liếc nhìn nằm mê man ghế sô pha trong phòng nghỉ, thanh rất thấp với người đầu bên kia điện thoại : “ ấy mang thai.”

      **

      Tác giả có lời muốn : Thịnh tổng ( ngoắc tay dịu dàng): tác giả, ngươi tới đây, ta có mấy vấn đề cần ngươi giải đáp

      Tác giả (vui sướng chạy tới) : tới đây~~ muốn ta giải đáp gì hả Tiểu Quang Quang~~~

      Thịnh tổng (thiên mã lưu tinh quyền) : làm việc nên cho ta ăn thịt phải ! Ăn thịt liền mang thai đúng ! Mang thai lại để cho ta là người đầu tiên biết hả!

      Tác giả (khóc bị đánh bay): Ta…….nhất…..định…..……trở……về……
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Tôm Thỏ, Thanh HằngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :