1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      Editor: smizluy1901

      thanh giống như con mèo con liếm bột nhão, trong bầu khí yên tĩnh này lộ vẻ cực kỳ mê người, Tử Thời nghe thấy giọng này đến từ trong cơ thể , cả người mình cũng như nhũn ra, nhào vào trong ngực của giọng xin đừng trêu chọc nữa, sắp chết rồi... cũng ngừng lại, còn rút tay ra khỏi nơi đó của .

      Nhưng ngay sau đó lại giơ ngón tay ướt át ấy lên trước mặt cho nhìn—— Tử Thời sững sờ, thẹn thùng gần như muốn ngất ngay tại chỗ, hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng.

      Con thỏ xấu hổ cả người run rẩy, rụt người vào trong ngực , Thịnh Thừa Quang chống đỡ được mềm mại chân thực trong lòng, hôn lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của , vui vẻ thôi cười : "Rất ngoan!"

      Tử Thời che mặt nghe thấy vậy, thần hồn điên đảo nghĩ: Như vậy... Rất ngoan ư? ngoan ngoãn như vậy, thích sao?

      Lúc này, Thịnh Thừa Quang hé môi ngậm lấy vành vai của , hơi thở nong nóng phả vào trong tai của , tràn đầy ý tứ ám chỉ: "Trở về phòng nhé? Được ?"

      Tử Thời che mặt, lại từ từ gật đầu, bị kéo tay ra hôn lên môi, Thịnh Thừa Quang vừa hôn vừa cởi quần áo của , hai người quấn quýt rời hôn đến cửa phòng Tử Thời bị lột sạch chỉ còn lại chiếc quần lót màu trắng vướng ở bên đùi.

      Thịnh Thừa Quang đá văng cửa phòng ngủ, bế vào trong đặt xuống giường, cúi người đè lên người , đưa tay tách đùi ra, lưu loát chen người vào giữa hai chân .

      Thân thể mềm mại trắng như tuyết, người bên dưới xấu hổ thành màu hồng ngon miệng, hai bắp đùi bé càng cố sức muốn khép lại, lại chỉ có thể kẹp chặt lấy eo của . Tay Thịnh Thừa Quang xoa phía dưới của giúp thích ứng, bị kẹp lấy, cố ý cười : "Đừng có gấp, tới ngay."

      Lúc này chỉ đưa hai ngón tay vào trong, nơi đó cũng chặt đến thể động đậy, vốn là định còn muốn cọ sát thêm lúc, thế nhưng biết nha đầu này nghĩ cái gì, nghe thế lại đột nhiên chủ động hôn lên, đầu lưỡi mềm mại lưu loát đưa vào trong miệng , nhàng liếm lấy răng , đầu óc Thịnh Thừa Quang nóng lên, cũng đoái hoài tới vẫn còn rất chặt chẽ, nâng lấy nơi ấy của mình cọ xát nơi ấy của mấy cái, hạ eo xuống tiến vào.

      Giống như... giống như chạm vào nước đậu hủ non mềm vậy, nhưng có vỡ, mềm - mịn - trơn - non bọc chặt lấy, cảm giác đuôi đốt sống liên tiếp kêu lên răng rắc, cả người cũng giống như bị điện giật, cảm giác sảng khoái cũng giống như sắp xuất hồn vậy, hận thể tàn bạo giết chết ngay lập tức, lại rất muốn ăn sạch mới coi như là an tâm... Thịnh Thừa Quang ngẩng đầu, cuối cùng tìm về chút lý trí phát người dưới thân đau đến nỗi cả người rịn đầy mồ hôi.

      chịu đựng đến cả người phát run, nhưng lại tiếng nào.


      Trong lòng Thịnh Thừa Quang vừa nặng nề lại vừa ngọt ngào, vội cúi người hôn , giọng thiết tha hỏi : "Bảo bối, đau lắm hả?"

      Tử Thời được cưng chiều váng đầu, phía dưới ràng đau như là bị người ta xé rách, lại dùng sức lắc đầu.

      Nhưng Thịnh Thừa Quang bị chặt chẽ của thể cử động, làm sao lại biết khó chịu chứ? Nhìn trẻ mười tám tuổi dưới người mình ép dạ cầu toàn, trong lòng Thịnh Thừa Quang rốt cuộc đành lòng.

      hôn , lật người lại, để cho nằm úp giường.

      lại lần nữa cúi người vào, vật kia của cách cái mông vểnh lên của đẩy mạnh vào giữa hai đùi , có trở ngại khoảng cách, so với tư thế mặt đối mặt mới vừa rồi có lẽ kém hơn nhiều, cũng làm cho dễ chịu hơn rất nhiều.

      Như thế này Thịnh Thừa Quang vẫn còn sợ nhịn đau chịu , duỗi ngón tay đưa vào trong miệng , cất giọng dịu dàng dụ dỗ : "Lúc đau cắn ."

      Nhưng Tử Thời làm sao cắn ? Trong miệng bị nhét ngón tay, vụng về hút mút lấy, trái lại kích thích Thịnh Thừa Quang người càng thêm kịch liệt.

      Trong tiếng thở gấp hỗn loạn mê người, Tử Thời chịu biết bao lâu, người người mình bỗng dùng hết sức va chạm vào , như long trời lở đất vậy, Tử Thời bị va chạm eo cũng sắp gãy, nhịn được ngậm lấy ngón tay của gọi "ưmh ưmh ưmh" ...Loáng thoáng, nghe được ngừng gầm bên tai , sau đó đột nhiên bị ôm chặt, cảm giác được ôm chặt khiến tâm trí Tử Thời gập ghềnh, chỉ cảm giác trong người mình vừa nóng lại vừa đầy... lát sau cái gì cũng biết.

      Thịnh Thừa Quang thông cảm mới biết mùi đời, có hưởng thụ nhiều, dùng tốc độ mất hồn kết thúc trận này, sau khi trải qua trận linh hồn thoát xác này, lấy lại tinh thần, sợ mình quá nặng đè ngạt , vội vàng ôm từ dưới người ra, nhưng ôm đến trong tay lại cảm giác người mềm nhũn, có cái gì đó bất thường—— nhìn chăm chú, vẻ mặt đỏ ửng, ngủ thiếp .

      **

      Tử Thời ngủ thẳng đến hơn mười giờ đêm mới thức dậy.

      Vừa rồi ngủ quá sâu, sau khi tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn thể phân biệt được đây là đâu, trong phòng quá tối, mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy bật đèn.

      Vừa chuyển động eo và chân đều đau thôi, rên tiếng, lập tức có cánh tay vắt ngang, cường thế ôm eo của kéo trở lại.

      Tử Thời kinh ngạc mở to hai mắt, trong bóng tối chỉ có ánh mắt của là sáng lên, nhìn đôi mắt ấy nhận ra , đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại xấu hổ vùi vào trong lòng .

      "Dậy rồi sao? Có phải đói bụng rồi phải ?" Thịnh Thừa Quang ngủ cất giọng lười biếng, nghe ra rất mị hoặc.

      Tử Thời cũng có nghe cái gì, ôm lấy eo của hạnh phúc "ừm" tiếng.

      "Để làm chút gì đó cho em ăn!" xong liền ngồi dậy, Tử Thời vội vàng ôm chặt , " muốn muốn! Chờ chút!"

      Thịnh Thừa Quang gở từ bên hông ra rồi ôm lấy , gạt mái tóc rối mặt của ra, hôn lên trán cái, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"

      Tử Thời vẫn còn xấu hổ, dám nhìn , ôm lấy cổ của
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Chrismal thích bài này.

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      hu hu!!!:031::031::031::062::062::062:
      Buồn. Tử thời đáng thương!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10
      Editor: smizluy1901


      Trải qua mười tám năm, "Sinh nhật vui vẻ" là câu đầu tiên.

      Tử Thời ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Người như thế này, có phải ông trời đền bù cho hay đây?

      Thịnh Thừa Quang, có phải dùng mười tám năm ngây ngô dại dột đó của để đổi lấy hay ?

      Nếu quả là như vậy... Rất có lời!

      Tử Thời nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào trong lòng của .

      Lưng dán vào lồng ngực của , hai thân thể hai nhịp đập dần dần tương hợp, có trái tim cùng với trái tim khác cùng nhịp đập.

      "Thịnh Thừa Quang..." Giọng của Tử Thời như là nằm mơ, "Cảm ơn ."

      Cám ơn cho em cái sinh nhật, sau này mỗi lần đến Tử Thời em cần lại ảo tưởng hôm nay là phải.

      Cám ơn , để cho em trùng sinh lần nữa.

      Vào giờ phút này lòng Thịnh Thừa Quang tràn đầy trìu mến, ngừng hôn lên gò má của , nỉ non hỏi : "Em muốn quà sinh nhật là gì?".

      lắc đầu, muốn gì cả, được giữ trong ngực âu yếm ôm hôn như thế này... có quà tặng nào hạnh phúc hơn thế này, thỏa mãn rồi.

      Thịnh Thừa Quang biết ngớ ngẩn—— giống như tờ giấy trắng, tiện tay vẽ bừa lên màu bất kỳ, đối với đều là màu sắc rực rỡ.

      đáng thương, trong đáy lòng hoặc ít hoặc nhiều có chút đành, dịu dàng dỗ dành : "Lúc sinh nhật có thể nhận ba điều ước, em giấu điều trong lòng, còn hai điều còn lại bây giờ cho biết".

      Tử Thời dễ dụ như vậy, cũng đều làm theo, ngoan ngoãn nghiêm túc nghĩ, sau đó cho biết: "Vậy... Em muốn nơi rất xa. Em muốn ngồi máy bay."

      biết thông tin thân phận của mình, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi máy bay. Cho đến bây giờ, nơi từng xa là tỉnh bên cạnh thành phố C, xe buýt công cộng năm giờ mới đến, có chứng minh thư thể ở khách sạn, chỉ có thể về trong ngày, sau khi xuống xe ở trạm xe thành phố C ăn hai xiên Kantō hầm[1], sau đó năm giờ ngồi xe buýt trở về.

      [1] Kantō: là món hầm truyền thống của Nhật, hầm đồ ăn trong nước cốt dashi nêm shoyu (tương dầu) để có vị mặn.

      Thịnh Thừa Quang thở dài cái, ôm chặt hơn chút, thấp giọng hứa với : "Được, sau này dẫn em ." vuốt ve mái tóc dài mềm mại của người trong ngực, "Chờ chuyện lần này kết thúc... dẫn em máy bay đến nơi rất xa—— NaUy , hoặc Phần Lan, chúng ta xem cực quang".

      "Cực, quang," Tử Thời giọng lặp lại, "Cực quang là... ánh sáng ban đêm, đúng ?"

      "Ừ."

      " ?" Trong bóng tối, mở to hai mắt, "Ban đêm có ánh sáng sao?"

      "Có chứ," Thịnh Thừa Quang bị câu hỏi ngớ ngẩn của chọc cười, "Hơn nữa còn rất đẹp rất đẹp. Đến lúc đó chúng ta cùng xem."

      cất giọng ấm áp hứa hẹn, Tử Thời lại trả lời. Vòng tay qua ôm chặt lấy eo của , dán vào trong ngực , từ từ nhắm mắt lại.

      **

      Ở đêm khuya này, có người ôm nhau triền miên, cũng có người nổi trận lôi đình—— Tạ Gia Thụ dày công tổ chức buổi party sinh nhật long trọng, nhân vật chính của buổi sinh nhật lại có tới. Khách khứa lẻ tẻ, đại thiếu Tạ tức giận nổi cơn tam bành.

      Cậu cho trợ lý 24/24 của cậu , ra lệnh cho ấy ở lại xem cậu nổi giận.

      Hội trường được bài trí số tiền lớn bị đập nát thành mớ hỗn độn, đại thiếu Tạ hung hăng trút ra cơn tức giận này, hung thần ác sát đứng trong mớ hỗn độn thở hổn hển. Tóc quăn xinh đẹp rũ xuống, cậu tức giận thổi nó lên.

      Đảo mắt, thấy người trong góc co rúc hai tay ôm đầu, thèm nhìn cậu, khóe mắt Tạ Gia Thụ giựt giựt, xông về phía của ấy gầm lên giận dữ: "Con mẹ nó, thể chạy tới khuyên nhủ tôi sao?!"

      nhìn thấy tiểu gia rất tức giận? Còn nhanh sang đây dỗ dành tiểu gia vui vẻ!

      Phùng Nhất Nhất kiên định ôm chặt lấy đầu, chỉ sợ ma đầu tức giận vạ đến cá dưới ao. Nhưng càng như vậy Tạ Gia Thụ càng buông tha cho , tới đưa tay lôi dậy, Phùng Nhất Nhất lại sợ cậu túm gãy tay , liền vội xin tha: "Buông tay buông tay! chút chút! Thôi nào—— nếu tôi thổi cho nghe bài nhé?"

      " chỉ có bài, cảm thấy bây giờ thích hợp để cho tôi nghe sao?" Tạ Gia Thụ cười lạnh liên tục.

      "Tôi còn biết bài khác đấy!" Cố ý học là vì tối nay! Phùng Nhất Nhất vội vàng khoe cái mình tưởng là mới lạ : "《Bài chúc mừng sinh nhật》!"

      Xì! Hung hăng đâm dao vào vết thương vừa mới cằm máu của Tạ Gia Thụ... Ma vương ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ!

      Tức giận bắt đầu vây quanh, Tạ Gia Thụ giọng căm hận : "Vào lúc này nhất định là ấy ở cùng với con gấu kia rồi!"

      Phùng Nhất Nhất sợ cậu giận chó đánh mèo sang Tử Thời, vội vàng cung cấp tình báo giải vây cho bạn tốt : " thể nào? Hình như bọn họ chia tay rồi! Tử Thời cũng biết ngày sinh nhật của ông chủ, ông chủ cũng có mời ấy tới party tối nay mà!"

      "Cắt! ấy làm sao có thể mời ấy đến nơi này!" Tạ Gia Thụ buột miệng , chợt dừng lại chút, nhướng mày: " mới vừa cái gì? Bọn họ—— chia tay rồi sao?!"

      Phùng Nhất Nhất gật đầu, Tạ Gia Thụ liền nhảy cẫng lên!

      Cậu lập tức vui vẻ bấm gọi điện thoại cho Tử Thời, cũng thèm quan tâm nửa đêm canh ba có ngủ hay chưa.

      Trái lại điện thoại liền được bắt máy, chỉ là giọng trầm thấp khàn khàn của đối phương khiến cả người Tạ Gia Thụ hơi run rẩy: " Thừa Quang?!" Cậu dám tin lấy điện thoại di động xuống xác nhận dãy số mình vừa bấm gọi, lại nhìn chiếc đồng hồ rơi trong góc—— Giờ này... hai người bọn họ ở cùng nhau sao?!

      Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt.

      " trễ như thế này cậu tìm ấy có chuyện gì?" Giọng của Thịnh Thừa Quang rất là thân thiện, " ấy ngủ."

      "Hai người các ... Ngủ sao?!" Tạ Gia Thụ khó khăn thốt ra câu.

      Nhưng Thịnh Thừa Quang hoàn toàn có ý giải thích với cậu, "ừ" tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

      Phùng Nhất Nhất vừa nghe được câu "Hai người các ngủ sao?!" kia, lại liên tưởng đến buổi chiều ông chủ gọi đến hỏi chuyện sau đó vội vàng đuổi theo... toàn thân liền dựng tóc gáy, biết chắc là gây họa, thừa dịp ma vương còn cầm điện thoại ngây người ở đó, dựa sát vào bên tường rón ra rón rén trốn ra bên ngoài.

      Nhưng còn chưa có mò tới cửa, Tạ Gia Thụ nghiến răng nghiến lợi chửi thề câu, sải bước tới, liền túm lấy kéo ra ngoài...

      **

      Tạ Gia Thụ chọn câu lạc bộ núi ở ngoài ngoại ô thành phố, lái xe từ nơi này vào thành phố, cho dù là hơn nữa đêm đường có tình trạng kẹt xe cũng phải hơn ba tiếng.

      Trái lại đại thiếu Tạ lại là tay đua xe lão luyện, thế nhưng tốc độ xe vượt quá 80 khiến người ngồi bên cạnh sợ hãi mặt mày trắng bệch. Cho nên khi bọn họ về đến thành phố trời cũng sáng rồi.

      Từ đến lớn đây là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất thức trắng đêm, cả người đều khó chịu, Tạ Gia Thụ bỏ ở cửa tiểu khu nhà , cậu quay đầu xe hùng hổ chạy tới chỗ ở của Thịnh Thừa Quang.

      Chỗ đó, ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi cả bầu trời.

      Đôi nam nữ cả đêm triền miên ôm nhau ngủ say, chuông cửa vang lên dồn dập, Thịnh Thừa Quang đưa tay bịt tai người trong lòng, vỗ về ngủ tiếp, mặc chiếc áo sơ mi của vào cho , mới xuống giường mở cửa.

      Tạ Gia Thụ đứng bên ngoài mặt mày hung dữ, giống như chú chó hung dữ theo dõi trước cuộc so tài.

      mặt Thịnh Thừa Quang vẫn còn lưu lại dáng vẻ lơ là mới vừa tỉnh ngủ, thản nhiên liếc nhìn cậu ta cái, "Chuyện gì?"

      " ngủ với ấy sao?!" Tạ Gia Thụ tức giận đấm lên cánh cửa gầm lên giận dữ.

      "Yên lặng chút." Thịnh Thừa Quang nhíu mày.

      Tạ Gia Thụ nhẫn nhịn, thanh lại chút, nhưng giọng điệu vẫn rất tức giận: " cũng quá rồi đấy! Mặc dù... đúng là! là quá đáng!" Cậu năng lộn xộn bày tỏ kinh ngạc và tức giận.

      Lúc này Tử Thời từ trong phòng chạy ra, đầu tóc rối bù, dụi dụi mắt, vừa nhìn biết là vừa mới tỉnh ngủ. Chiếc áo sơ mi của Thịnh Thừa Quang mặc người trở thành chiếc váy dài đến đầu gối, phía cổ áo được cài nút áo, vẫn lộ ra bờ vài trắng như tuyết, đó còn lưu lại vài vết hôn đỏ mập mờ... Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt!

      Tử Thời sợ tới mức dừng bước lại. Thịnh Thừa Quang nghiêng đầu với : "Trở về phòng ."

      lên tiếng, Tử Thời quay người bỏ chạy, chỉ nghe thấy Tạ Gia Thụ ở chỗ cánh cửa nổi trận lôi đình gầm lên giận dữ: " chờ xem! Sau này khóc!"

      Tử Thời tay níu lấy cổ áo, lao như bay, lần đầu tiên trong đời len lén mắng chửi người khác trong lòng: Thần, thần kinh...

      **

      Sau đó Thịnh Thừa Quang là làm thế nào tống cổ Tạ Gia Thụ chỗ khác Tử Thời cũng biết, lúc gõ cửa vào gọi ăn sáng Tạ Gia Thụ rồi, hỏi, Thịnh Thừa Quang cũng .

      Ăn sáng xong phải làm, lại thu xếp cho ở nhà để nghỉ ngơi. Tử Thời ngoan ngoãn ở nhà ngủ thêm, đến xế chiều lại nhận được điện thoại của Phùng Nhất Nhất, hôm nay Phùng Nhất Nhất cũng xin nghỉ để nghỉ ngơi, hẹn gặp —— chỉ trích Tạ Gia Thụ.

      Hai người hẹn uống trà ở nơi như thường lệ, Phùng Nhất Nhất để túi xuống liền bắt đầu thao thao bất tuyệt lên án rất nhiều tội của Ma vương, ngay cả Tử Thời chưa bao giờ nghị luận về người khác cũng nhịn được phụ họa mấy tiếng.

      ra đều là nước mắt, quả thực là quyển sổ đầy đủ《Bệnh thần kinh của Tạ ma vương》!

      Nhưng sau khi ra trong lòng liền thoải mái hơn nhiều, hai thảo luận về mái tóc quăn cùng với cách phối hợp quần áo đẹp đẽ của Tạ Gia Thụ, thoải mái và vui vẻ chuẩn bị kết thúc lần gặp mặt này, Tử Thời gọi người đến tính tiền.

      mở ví ra, thẻ tính dụng mà Thịnh Thừa Quang cho rơi "lạch cạch" bàn, Phùng Nhất Nhất tò mò cầm lấy nghiên cứu: "Cường hào! Đây có phải là tấm thẻ đen (black card) của nam chính trong truyền thuyết dùng đúng hả?!"

      Tử Thời cũng biết.

      Phùng Nhất Nhất liền lấy di động ra tra, sau khi tra được so sánh chút, vui vẻ thốt lên tiếng: "Đúng là thẻ đen! ràng là thẻ đen!" lật qua xem, thấy phía sau tấm thẻ là chữ ký rồng bay phượng múa của Thịnh Thừa Quang, "Đây là của ông chủ cho cậu sao!"

      Tử Thời thể đắc ý, vui vẻ gật đầu, " ấy bảo tớ sau này đều xài tiền của ấy."

      "Nhưng..." tò mò hỏi Phùng Nhất Nhất: "Bởi vì màu sắc là màu đen cho nên gọi là thẻ đen sao?"

      " có kiến thức!" Phùng Nhất Nhất khiển trách tác giả nhà , "Thẻ này là thẻ tín dụng của kẻ có tiền đấy! Phí năm gần mười ngàn nhân dân tệ! Gọi là——" quên từ, cầm điện thoại lên đọc theo : "U, l, t, i, m, a!"

      Đọc xong sau đó vô cùng đau lòng nhức óc dạy dỗ Tử Thời: "Ai bảo cậu xem đam mỹ! Tầm nhìn nông cạn! Cậu biết ! Trong sắc thịt tràn đầy thường thường có tấm thẻ này đấy! Tiểu công ta nhất định là ném tấm thẻ này lên mặt tiểu thụ sau đó mới có thể cùng với tiểu thụ——"

      "Cái đó..." Tử Thời yếu ớt ngắt lời, hỏi: "Nhưng tranh tớ vẽ là phim hoạt hình mà, trong rừng rậm lại có thẻ tín dụng..."

      Phùng Nhất Nhất trả lại thẻ cho , vui vẻ thúc giục: "Cậu kiểm tra lại chút xem thẻ này có phải là hay !"

      Tử Thời lặng lẽ nhận lấy tấm thẻ thanh toán. Lúc ký tên nét lại nét ký ba chữ "Thịnh Thừa Quang", Phùng Nhất Nhất nhìn thấy liền cảm khái : "Lời của ông chủ chúng ta đúng là sâu lường được! Vừa ra tay chính là thẻ đen!" chậc chậc than thở, nghĩ tới gì đó lại cho Tử Thời biết, : "《Gấu》của cậu đấy, ràng bản quyền cũng bán cho Thiên Thần rồi, nhưng mấy tháng nay trang web của chúng ta bỏ phí tuyên truyền còn nhiều hơn bên Thiên Thần kia cơ đấy!"

      Hai đều là hồn nhiên ngây thơ, Phùng Nhất Nhất chút để ý , Tử Thời nghe xong chỉ cảm thấy tự hào, gật đầu vui vẻ : "Ừ! ấy rất lợi hại!"

      rất là vui, giọng khó tránh kiêu ngạo và thỏa mãn, sắc thịt tràn đầy khiến bạn độc giả trung thực Phùng Nhất Nhất liền nghĩ sai, lập tức dùng ánh mắt vừa gian ác lại vừa mập mờ nhìn về phía bạn tốt... Tử Thời từ từ cúi đầu, đỏ mặt.

      Phùng Nhất Nhất chân thành khuyên nhủ: "Người bạn trẻ, buông thả dục vọng tổn hại sức khỏe đấy!"

      Tử Thời: ~ (@ ^ _ ^ @) ~
      Tôm Thỏmal thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11
      Editor: Tiểu Huyên

      Sau khi chia tay Phùng Nhất Nhất để về nhà, được nửa đường Tử Thời cố ý rẽ vào siêu thị.

      Ngày hôm qua, lúc ấy nấu cơm “Em tưởng cũng giống em sao?”, mặc dù đó là câu đùa, nhưng làm cho Tử Thời áy náy yên, dù gì cũng là con , có lý nào lại bắt nấu cơm cho ăn cả.

      Nếu ở bên cạnh dù sao cũng phải làm cho chút chuyện.

      Mặc dù cái gì cũng biết.

      Xách túi lớn tủi nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị ra, Tử thời còn nghiêm túc mua thêm quyển sách dạy nấu ăn gia đình, đáng tiếc là sau khi trở về nhà đảo lên xuống hồi vẫn cảm thấy chưa thể bắt tay vào làm được , tại sao sách dạy nấu ăn này lại viết vặn lửa bếp ga như thế nào nhỉ?

      Tử Thời xám mặt mở máy tính lên tra.

      Sau cũng nghĩ ra biện pháp, lợi dụng đẩy đủ đồ dùng nhà bếp- dùng lò vi sóng chưng quả trứng gà, dùng nồi cơm điện nấu hai bát lớn canh cà chua trứng, sau khi nấu canh xong, càng đánh càng hăng tiếp tục dùng nồi cơm điện nấu ….bánh sủi cảo đông lạnh.

      Thịnh Thừa Quang tan tầm trở về nhà, vừa vào cửa ngửi được hương vị kì lạ của bánh sủi cảo đông lạnh, tuy có hơi ngán nhưng lòng lại ấm áp cách kỳ lạ.

      đổi giày vào nhà, ngang qua phòng ăn nhìn thấy bàn có bát đậu hũ giống như trứng gà chiên, bên cạnh trái phải là hai bát canh trứng gà cà chua lớn.. Nhưng là hai món đồ ăn cũng còn nóng, lắc đầu cười rộ lên, vào bếp tìm người.

      Trong phòng bếp giống như vừa có đại chiến xảy ra,… bồn rửa là đống vỏ trứng, ít nguyên liệu nấu ăn vương vãi, mặt sàn là hai quả trứng bị vỡ tung, nhìn rất thê thảm. Vợ , Tử Thời quay lưng về phía cửa, trong tay cầm con dao phay giơ lên cao, lông mày của Thịnh Thừa Quang nhảy dựng lên, kêu rên tiếng rồi dùng sức chặt xuống- cái đầu con gà đông lạnh bay tới. Thịnh Thừa Quang vội vàng nghiêng đầu tránh .

      Còn Tử Thời sau khi chặt rơi đầu gà thở mạnh hơi, lại tiếp tục giơ cao cái dao, Thịnh Thừa Quang vội vàng ba chân bốn cẳng chạy qua nắm lấy cổ tay ngăn con dao lại .

      ngu ngốc này! Em làm gì thế?” buồn cười hỏi: “ Em chặt thịt gà sao? Người biết còn tưởng là em phân thây nó ấy chứ!”

      Tử Thời: “…… chút, ra.. cũng sai biệt lắm!”

      Đây là lần đầu tiên trong đời đối diện với con gà, chuyện cũng lắp bắp, Thịnh Thừa Quang nghe thấy bỗng bật cười, tâm tình cũng trở nên rất tốt, “Đưa dao cho ”, lấy dao trong tay Tử Thời, nhân cơ hội hôn cái, dịu dàng lại ra vẻ thân sỹ hỏi: “ Xin hỏi đại tiểu thư, muốn chế biến nó như thế nào?”

      “ Em muốn hầm canh gà” Tử Thời tất nhiên muốn phát huy hết mức tối đa công dụng của nồi cơm điện. “ Nhưng nồi nhét vừa toàn bộ con gà”.

      Thịnh Thừa Quang nhìn con gà thớt, yên lặng thở dài “Lấy tạp dề mặc cho ”.

      Lần này giúp ngốc này nấu canh gà lần vậy.

      Tử Thời lấy tạp dề xuống đeo vào cho , đứng bên nhìn chặt mấy dao vừa mạnh, chính xác, làm xong con gà, sau đó lấy muối xát qua bỏ vào trong nồi hầm cách thuỷ.

      để lại hai miếng ức gà, nhanh nhẹn băm , trộn với bột, lại thái nấm sau đó bỏ tất cả vào canh trứng gà cà chua mà làm. Cho lửa lớn, sau khi sôi vặn lại, đổ hai bát canh vào nồi , nấu đến khi nổi bọt phát ra tiếng “ùng ục, ùng ục’, Thịnh Thừa Quang rắc thêm ít bột tiêu phía , lấy thìa múc ít thổi nguội rồi đưa cho Tử Thời nếm….hương vị tuyệt ngon làm cho Tử Thời im lặng rơi lệ đầy mặt.

      Chuyện này… công bằng?!

      lại lấy bánh sủi đông lạnh mà làm lộn xộn có thể nhìn thấy nhân bên trong ra, cho vào trong chảo chiên đều, đến khi mỗi mặt đều có màu vàng óng ánh toả mùi thơm nức, cắn thử miếng, giòn giòn ăn ngon!

      Thịnh Thừa Quang nấu cơm, Tử Thời đứng bên cạnh nhìn, xong còn kéo góc áo của theo phía sau mông xoay qua xoay lại. Lúc ăn bánh sủi cảo, bởi vì nóng nên cầm bằng cả hai tay, ăn xong để ý lại kéo vạt áo , sắp bánh vào đĩa dừng lại, cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng dính đầy dầu do móng tay của mình.….

      Tử Thời giật mình thấy bản thân làm sai, lập tức rút tay giấu sau lưng, đáng thương nhìn …Thịnh Thừa Quang nghĩ nếu lúc này có cái đuôi ra sức vẫy mạnh mẽ.

      bất đắc dĩ rút khăn giấy lau mấy đầu ngón tay dính mỡ của , trong lòng nghĩ thầm mình nuôi đứa trẻ hay là thú cưng vậy?.

      Nhưng tại sao lại thấy phiền phức tí nào?

      Hôm nay nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ dám mè nheo với như vậy, sớm bị xách cổ áo ném ra khỏi cửa rồi. Nhìn áo sơ mi trắng bị nhiều vết dầu chấm, nguyên liệu nấu bữa tối ngổn ngang, nhưng lại cảm thấy hề mất hứng ?

      Ngược lại trong lòng lại thấy ấm áp, thoả mãn.

      muốn nghĩ nhiều, cảm giác kì lạ này làm Thịnh Thừa Quang khó chịu, cho nên lúc ngủ cũng quan tâm hôm qua mới biết mùi đời, hung hăng đè ép dưới thân.

      Tử Thời vẫn rất trúc trắc, mặc dù cả người bị hôn đến nổi màu hồng nhạt, nhưng đối mặt với lúc vào, vẫn chịu nổi mà co người lại hướng lên ,trong miệng rầm rì, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại khóc quả thực làm người ta muốn hành hạ đến chết!

      Thịnh Thừa Quang sợ mình bị dáng vẻ này của làm cho phát điên, sợ mắt Chân Hồng* của mình làm bị thương, đành phải lật lại.

      Cũng có thể là do ấn tượng đêm qua, nằm úp sấp như vậy khiến còn sợ, còn dám chủ động quay đầu hôn , mút lấy đầu lưỡi mềm mại của , ngón tay của vuốt ve phía dưới cũng kháng cự, cái mông còn khẽ lui về sau cọ xát …trong lòng Thịnh Thừa Quang nóng lên, xấu xa nghĩ: , em xinh đẹp!

      Ngón tay để kịp thích ứng, rút ra sờ soạng phía trước nhào nặn….viên đậu giống vừa thẹn thùng lại vừa nhiệt tình. Ngón tay ấn, xoa hai cái làm cả người rung động như có điện chạy qua, vặn vẹo thắt lưng kẹp hai chân, cúi đầu kêu : “ được, cần như vậy…”

      người Thịnh Thừa Quang cũng đều sôi lên rồi! Vật chọc giữa hai chân căng lớn đáng sợ, chuyển động hơi cọ xát tới chút cũng khiến muốn hút khí lạnh, phải ép bản thân suy nghĩ việc khác mới giao cho ngay lập tức… chợt phát : ngay từ đầu phải là chuyện tư thế cơ thể như thế nào, mà chính là hoàn toàn chịu nổi dáng vẻ mềm mại yếu ớt rồi lại tỏ vẻ cố gắng nghênh hợp của .

      ràng rất sợ hãi việc này, cố gắng cự tuyệt như vậy, Thịnh Thừa Quang chịu nổi loại lòng nghênh hợp này.

      Nhưng lòng người rất kì lạ, càng cảm giác hoàn toàn tin tưởng, lại càng nhịn được muốn hung hăng bắt nạt . Cổ tay bị hai chân kẹp chặt nhưng cũng ảnh hưởng đến việc chuyển động ngón tay, ấn dùng sức nhào nặn chỗ kia, nhào nặn làm cả người run run, thở gấp giống như muốn ngất .

      Thịnh Thừa Quang cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Tử Thời vô lực bắt lấy cổ tay vừa kéo vừa đẩy của , nhưng về việc này đâu đủ sức, ngược lại còn bị cầm tay kéo xuống… giọng thét chói tai, chạm đến chỗ đó giống như bị phỏng muốn rút tay về, nhưng Thịnh Thừa Quang làm sao có thể bỏ qua cho ? Cầm tay chặt, rồi đưa vật ấy của mình ở giữa hai đùi bỏ vào trong tay , dạy sờ.

      Đây ràng là bắt nạt …Tử Thời xấu hổ muốn khóc, giọng nức nở nghẹn ngào nhưng lại biết phải gì, Thịnh Thừa Quang nhân cơ hội dụ dỗ đầu độc : “Bảo bối…ngoan, cho nó… vào.”

      Cái gì vào?

      cầm tay nắm lấy vật kia, còn có thể là cái gì vào chỗ nào nữa?!

      Đánh chết Tử Thời cũng ra!

      Nhưng thực rất xấu xa, lại có kiên nhẫn, thấy liền tiếp tục cọ xát, Tử Thời bị giày vò chịu nổi, tay run run cầm lấy vật kia, dẫn tới để ở nơi đó của mình, như vậy chỉ cần động eo cái là có thể vào! Nhưng làm thế. Tiếp tục dùng cứng rắn cọ , dùng ngón tay hành hạ phía dưới, cọ xát làm sắp hỏng mất, kẹp chân khóc lóc run rẩy : “ Thịnh Thừa Quang…. vào…”

      Nghe được lời muốn, mới hài lòng đợi thêm động thắt lưng vào.

      Chậm rãi, kiên quyết đẩy mạnh vào chỗ sâu nhất, Tử Thời bị tra tấn lâu giờ toàn thân giống như được thông suốt, vừa căng trướng vừa thoải mái, biết nên làm như thế nào mới phải, ngón tay bấu chặt lấy ga giường, thân thể ngừng co rút rung động.

      “Hô! Bảo bối….” Thịnh Thừa Quang cũng vô cùng sảng khoái, hơi thở nóng như lửa cắn vào vành tai , “ Thoải mái ?”.

      Trước mắt Tử Thời mơ hồ rất nhiều ánh sao sáng lạng, đôi môi im lặng run rẩy, ra được chữ nào. Thịnh Thừa Quang cho là cố ý chịu đựng lên tiếng, trong lòng sinh tà ác, giữ chặt eo như nắm tay của va chạm chạy nước rút lúc, va chạm làm ánh sao trước mắt lớn dần, ngẩng đầu cả người run run mấy giây, rồi ngất .

      Thịnh Thừa Quang thoải mái gầm đâm tới mạnh mẽ liên tiếp, chợt cảm thấy người phía dưới mềm nhũn… ảo não thôi, tự trách bản thân tại sao lại làm cho ngất vậy?

      có phản ứng, cũng dùng nhiều sức mạnh, nhân lúc tình trạng tối nay của tốt, ôm người lật lại mặt đối mặt, lại động thân chiếm lấy , lúc tuỳ tiện chạy nước rút, thở mạnh đổ gục người

      **

      Tử Thời đêm nay mơ đẹp, mơ thấy chú gấu của .

      Chú gấu bởi vì bầu trời ban đêm đầy sao cùng trăng sáng, từ trong rừng rậm ra, nó tìm được hồ nước , nằm xuống bên hồ, như thế mỗi đêm nó cũng được gặp ánh trăng mặt hồ.

      Cho dù ngày mai trăng lặn mặt trời lên như cũ, từng có ban đêm như vậy cũng tính sống uổng phí
      .
      Giấc mơ ngọt ngào cùng màn đêm lui dần, ngoài kia ánh mặt trời dâng lên, Tử Thời tỉnh lại, phát bản thân nằm úp sấp trong ngực Thịnh Thừa Quang.

      Vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt ngủ của , bình thường là vẻ mặt lạnh lùng, lúc này nhìn giống như đứa bé, hiền lành lại yên bình.

      Tử Thời hạnh phúc muốn cử động, cứ nằm úp sấp trong ngực như vậy say mê nhìn ngủ.

      Thịnh Thừa Quang đêm này cũng ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thấy trong lòng thoải mái nên lời. Mở mắt ra, là đôi mắt trong suốt của gần trong gang tấc, làm gì khác chỉ chuyên tâm nhìn , cũng biết tỉnh bao lâu, ngốc của .

      hơi cong môi cười, miệng phát ra tiếng mà làm khẩu hình với : “ Chào buổi sáng, hôn cái.”

      Tử Thời hé miệng cười, vươn tới hôn môi cái. Khẽ di chuyển mới phát ra là mình mở rộng hai chân nằm sấp người ngủ, hơn nữa phía dưới trận.. nóng hầm hập ào ào chảy ra từ trong cơ thể, kẹp chân nhảy xuống giường cuống quýt chạy vào phòng tắm, trong lòng hối hận vì vừa rồi cảm thấy là đứa trẻ.
      Làm gì có đứa trẻ nào tà ác như vậy chứ!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12
      Trong nhà Thịnh Thừa Quang so với chỗ ở của Tử Thời quả thực là quá , căn biệt thự ba tầng mà Tử thời ở kia có khoảng mười hai phòng, tầng dưới cùng và phòng khách chắc cũng lớn hơn toàn bộ nơi này của Thịnh Thừa Quang.

      Nhưng biệt thự ấy có nhiều phòng hơn nữa Tử Thời cũng chỉ có thể ngủ mình ở trong đó, phòng khách chỗ đó có lớn hơn nữa cũng chỉ có mình lại, chỗ này lại có Thịnh Thừa Quang, cực kỳ thích nơi này!

      Thích đến nỗi muốn ra khỏi cửa, mỗi ngày giống như làm tổ ở trong nhà.

      tại mỗi ngày Thịnh Thừa Quang về nhà, đẩy cửa là có thể nghe được hoặc thấy được tiếng động của : đôi khi là vừa mới giặt sạch quần áo đầy cả máy giặt, nhưng biết trước khi giặt phải phân loại quần áo, áo lót với quần áo sơ mi đều bỏ chung vào bên trong túi giặt, cho nên áo sơ mi của Thịnh Thừa Quang lúc nào cũng vướng với áo lót của thành , liền thở hổn hển kéo toàn bộ ra ngoài. nấu cơm trong phòng bếp bao lâu, vẫn biết dùng bếp gas, cũng vì sợ lúc xào thức ăn dầu bắn tung toé, liền nhìn chăm chú cái nồi cơm điện gắng sức giày vò, thứ gì cũng thử cắt thành miếng bỏ vào nấu chút.

      Có người như vậy bên cạnh, quả thể phiền phức, hơn nữa Thịnh Thừa Quang độc lập từ , cho tới bây giờ đều chăm sóc bản thân thoải mái cách thoả đáng, vẫn là lần đầu tiên tiếp cận cuộc sống có phẩm chất như thế này.

      Nhưng…nhưng so với căn phòng yên tĩnh gọn gàng ngăn nắp trước đây lại cảm thấy như bây giờ cũng tồi.

      Quần áo giặt nếu biến dạng có thể mua lại, có thể nấu ăn rất khá ăn rất ngon. Còn ngốc của – chỉ cần đứng bên cạnh dùng ánh mắt sùng bái nhìn là được rồi !

      ra lúc đầu phần chỉ là chăm sóc, thời gian đầu nguyên nhân có thể cũng chỉ là do trong lòng có chút thương xót, nhưng lòng người là thứ rất khó khống chế, ý thức được càng lúc càng nhiều, cũng biết lúc nào những ranh giới này bắt đầu mơ hồ, dần dần biết thành thương, thậm chí là cưng chiều.

      Tử Thời được cưng chiều đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn ném căn phòng lớn mà mình ở ra sau đầu rồi.

      ra trong căn nhà lớn đó ngoài còn có thím ở cùng, mỗi ngày phụ trách quét dọn nấu cơm cho , nhưng gần như thím ấy chưa bao giờ chuyện với , nhiều năm qua cũng chỉ để ý đến ăn mặc của tốt để bị bệnh, chuyện khác mực hỏi đến. Trước đây cũng từng có mấy ngày mấy đêm Tử Thời ở bên ngoài dạo chơi, sau khi trở về ánh mắt của thím ấy cũng giống như khi còn ở nhà tối hôm qua.

      Lần này cũng thế, nhiều ngày như vậy trở về cũng hề tìm .

      Ngược lại nhà hàng xóm bên cạnh Diệp Kỳ Viễn, gọi điện thoại đến giọng điệu có chút sốt ruột hỏi đâu, rằng bà nội của hỏi nhiều lần mấy ngày nay.

      Tử Thời ấp úng, chưa kịp nghĩ ra lý do, Diệp Kì Viễn đoán được: "Có phải kết giao với bạn trai ở bên ngoài ?"

      "....Ừ". Tử Thời nghĩ ra được lời dối, thừa nhận.

      Diệp Kỳ Viễn bật cười tiếng, dạy dỗ : " Còn tuổi lo học cho giỏi, bao nhiêu tuổi rồi mà học người khác kết giao bạn trai - lên giường với ta chưa?"

      Tử Thời: "...... Ặc..."

      Diệp Kỳ Viễn hung dữ mắng câu: " làm các biện pháp an toàn cho tôi! Nghe thấy ! Sau này mang bầu đừng có tới tìm tôi đưa phá thai nhé!"

      Diệp Kỳ Viễn nhắc nhở câu giống như sấm sét giữa trời quang, Tử Thời nghe xong trợn tròn mắt.

      Trước đây hình như cũng biết loại chuyện này chút, nhưng theo Thịnh Thừa Quang vui vẻ như vậy, hoàn toàn nghĩ tới việc này. Bây giờ suy nghĩ chút, quả mỗi lần đều trực tiếp vào bên trong ......

      Bị Diệp Kỳ Viễn châm chọc mắng trận, Tử Thời khúm núm để điện thoại xuống, vội vàng mở máy tính.

      Cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra qua lần, nhảy dựng lên cầm ví tiền siêu thị, mua về…. túi lớn áo mưa đủ loại kiểu dáng.

      biết chọn mua thứ này như thế nào, da mặt lại mỏng, lập tức nhanh chóng lấy giá mỗi loại hai hộp.

      Đến tối lúc Thịnh Thừa Quang chạm , giãy dụa vươn tay lấy đồ giấu ở dưới gối ra, đẩy đẩy đầu vùi bên cổ , cho xem: "Này, cái này!"

      Người đàn ông nhiệt tình ôm hơi thở như lửa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồ tay của , thẳng lưng hung hẳng đẩy vài cái, ạnh mẽ đẩy thứ mà bởi vì lúc trước thương tiếc mà vẫn đụng vào chỗ sâu nhất.….Hô! Cái loại chặt chẽ sít sao này, cảm giác bị nơi mềm mại đó từng chút từng chút hút lấy- Thịnh Thừa Quang đau nhức thở dài tiếng, càng mạnh mẽ đâm tới.

      Tử Thời mềm mại kêu tiếng, bất ngờ kịp chuẩn bị….. mất hồn khẽ mở miệng, tiêu cự hai mắt tan dần, cầm nổi hộp đồ trong tay, làm nó rơi xuống giường

      Thịnh Thừa Quang đưa tay gạt hộp bao cao su xuống mặt đất, sau đó nắm hai cổ tay đè gối, cúi người hôn cái miệng mềm mại rên rỉ của , thân dưới hung hăng va chạm vừa mạnh lại vừa sâu, làm phương thức như thế khống chế nổi, chống đỡ hung hăng mấy cái……

      Nóng quá…..hai chân Tử Thời đạp đạp vô lực, chán nản ngã xuống.

      Qua hồi lâu Thịnh Thừa Quang mới buông ra, Tử Thời bị làm muốn mê man, mắt nhắm hờ nằm vô lực dưới thân thở hổn hển.

      Thịnh Thừa Quang liếm liếm môi , khàn giọng hỏi: "Người nào cho em thứ này?"

      hỏi ba lần Tử Thời mới nghe , hơi thở yếu ớt trả lời: "Mua…..Em tự mua……"

      Trong bóng tối hình như Thịnh Thừa Quang cười tiếng.

      phủ ở người nghỉ ngơi lúc, đứng dậy bật đèn lên, kéo ngăn tủ đầu giường ra, vừa nhìn bên trong quả nhiên hơn nửa ngăn kéo đều là thứ này, ngổn ngang các loại kích cỡ hương vị nào cũng có.

      cầm cái lên, nhìn phía chút thấy viết ràng là hương vị chuối, khi mở ra đúng là có mùi chuối ngọt, Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên thấy thú vị, kéo tay qua : " Tới đây! dạy cho em cách dùng như thế nào."

      " cần!" Tử Thời rút nhanh tay về: "Cái này là……là cái dùng cho lúc đó!"

      Thịnh Thừa Quang chau chau mày, cúi người ngăn chặn môi hôn lúc, lập tức lại bắt lấy tay sờ : " Được rồi, ngay bây giờ có thể dùng, tới đây !"

      "... ...." Tử Thời khóc ra nước mắt, "Này, cái đó là cho dùng mà!"

      " Đúng vậy. Nhưng dùng chỗ nào đây?" Thịnh Thừa Quang nhàn nhã hỏi .

      Tử Thời: "……"

      Giáo sư Thịnh: " Đến đây nào? Người bạn ~~~"

      Lần hoạt động hoàn toàn mới này giáo viên hoạt động rất lâu. Quá nửa ngăn kéo bao cao su bị đổ giường tạo thành đống lớn ,toàn bộ đều bị mở ra, trong đó những số tất nhiên có đất dụng võ, số trung......Cũng rất miễn cưỡng, ngược lại số lớn có thể dùng, mỗi hương vị giáo sư Thịnh đều chọn cái, sau đó để cho học trò của giám định xem hương vị ngọt ngào miêu tả bên ngoài bao có đúng là hay .

      Tử Thời bị trêu chọc mặt đỏ sắp rỉ máu, run rẩy dùng chăn che đầu, sắp khóc đến nơi. Bỗng nhiên Thịnh Thừa Quang yên lặng, Tử Thời sợ hãi ló đầu từ trong chăn ra, chỉ thấy trong tay của cầm cái phía viết: số, , đặc biệt.

      Thịnh Thừa Quang cầm miếng "Số đặc biệt" kia nhướng mày nhìn sang, trái tim Tử Thời run lên, ô ô ô..... " Em….lúc mua em có nhìn! Em biết cái này cũng có cỡ! biết!"

      " Ừ." Giọng Thịnh Thừa Quang dịu dàng khẳng định biết chính là có tội, "Em chỉ mới cùng , quả cũng biết hình dạng số trung với số trông như thế nào."

      Tử Thời ra sức gật đầu!

      "Đáng tiếc em cũng còn cơ hội biết rồi." Giáo sư Thịnh thương tiếc nhìn : "Nhưng mà sao, bảo bối, có thể đại khái cho em cảm giác chút."

      cười gian ác đến như vậy, cho dù Tử Thời nghe hiểu lời nhưng cũng biết chắc chắn là tốt ! vội vã trốn vào trong chăn!

      Nhưng mà lần này Thịnh Thừa Quang tới vén chăn của .

      Tử Thời nắm chặt chăn đầu, căng thẳng như vậy, đột nhiên tay với vào từ phía dưới......

      " ..., đừng!" xấu hổ khép chân lại, vừa đúng lúc kẹp lấy cổ tay , ngón tay thon dài của đàn ông nhanh nhẹn dò xét vào, ngón, hai ngón, ba ngón.....thân người từ sau lưng dính sát, ôm cả và chăn vào trong ngực, thân mật cắn vành tai thở hổn hển dạy: "Em xem, kém như vậy chút là số , ah..... chặt.......Như vậy là số trung, á........Thả lỏng chút bảo bối, số trung động được......"

      Cuối cùng Tử Thời nắm cổ tay giữa hai chân, khóc cầu xin : cần học.

      "?" Thịnh Thừa Quang nghi ngờ, hơn nữa rất bằng lòng. Tử Thời gật đầu liên tục, bất cứ giá nào chủ động đưa tay chặn lại …...

      Nhiều bao tránh thai đủ hương vị như vậy, đến sau cùng cái cũng dùng tới. Dư vừa qua, Tử Thời mệt mỏi nằm úp sấp trong ngực , ngón tay cũng cử động được, Thịnh Thừa Quang vẫn còn chưa vừa ý, nhéo cái mông vểnh lên của chơi lúc, nắm tay đan mười ngón tay vào nhau đưa tới bên môi hôn nhàng.

      nghĩ lại hôm nay làm những việc này liền buồn cười, lúc cười hơi thở nong nóng phun tay , tê tê dại dại: "Đồ ngốc, tại sao em có thể cái gì cũng biết vậy? Tiêu tiền lung tung, biết nấu cơm, ban ngày ở nhà đêm ra ngoài…..Ngay cả mua thứ này cho đàn ông cũng có thể lầm."

      ràng là trách mắng , nhưng nghe giọng điệu lại giống như rất vui?

      Tử Thời khó khăn mở mắt, ngơ ngác lúc : "Nhưng mà ai dạy cho em cả....."

      vẫn luôn mình, tiền có tiêu cũng hết tất nhiên nghĩ cần cái gì mua, có người nào chuyện với , có người nào chơi cùng , nếu mệt ngủ, đói bụng dậy tìm đồ ăn…..Thời gian nhiều như vậy, tất cả đều trống , dù sao cũng có ai quan tâm . Cho đến bây giờ cũng chưa từng có ai dạy phải tiêu tiền như thế nào cho đúng, nấu cơm, ăn uống, làm việc và quy luật nghỉ ngơi.

      có ai...... Cho đến bây giờ rốt cuộc có .

      Thịnh Thừa Quang yên lặng, đột nhiên hỏi: "Vậy em vẽ tranh là ai dạy em?"

      Tử Thời im lặng trong chốc lát, giọng : " Em tự biết."

      Thịnh Thừa Quang .

      lời nào Tử Thời liền sợ, đợi lúc, cố gắng hướng lên cọ xát, ôm lấy cổ chặt chạm vào , thanh mềm mại lấy lòng : "Em học, mỗi thứ đều học, đừng chán ghét em….Được ?"

      " cần học". dịu dàng trả lời, giọng có phần chua chát, hôn lên trán , thấp giọng : "Sau này theo , ở bên cạnh em vẫn có thể như vậy."









      Chương 13
      Edit: Tiểu Huyên

      Từ sau khi thầm câu hứa hẹn kia, Thịnh Thừa Quang đối với Tử Thời ngày càng nuông chiều.

      Trước đây Tử Thời từng với muốn làm, muốn ở nhà vẽ tranh, lúc đó Thịnh Thừa Quang còn dạy bảo rằng quá yết ớt, nhưng bây giờ ….. muốn đến công ty , nếu công ty Thiên Thần thúc giục nộp phần kịch bản chuyển thể, Thịnh tổng trực tiếp trả lời rằng: "Gần đây tác giả có việc rất quan trọng, việc chuyển thể kịch bản giao cho người biên kịch chuyên nghiệp làm ."

      Người của Thiên Thần trợn tròn mắt: lúc đầu kiên trì cầu mời tác giả tham dự chuyển thể kịch bản cũng là Thịnh tổng ngài mà!

      Thịnh Thừa Quang: phải, cho nên tôi có quyền chấm dứt lời mời chứ sao.

      Về phần Tử Thời.....Kỳ thực cũng có quan tâm chuyện công việc này lắm. Trước đây hăng hái nỗ lực cũng vì muốn lấy niềm vui của Thịnh Thừa Quang, bây giờ dung túng , liền bỏ tay lên đầu ngay cả vẽ tranh cũng ngừng, cả ngày việc gì cũng làm, chỉ vây quanh .

      Kỳ thực như vậy là đúng, nhưng mà…..Để nuôi , Thịnh Thừa Quang thầm nghĩ trong lòng, ngốc như vậy mà.

      Hơn nữa trong khoảng thời gian này phải công tác, ra nước ngoài hơn tháng, để mỗi ngày phải ra ngoài làm mình cũng yên tâm.

      Nhưng mà cứ giấu trong nhà như vậy, Thịnh Thừa Quang cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên cố ý bay trở về lần: ở máy bay mười mấy giờ, phong trần mệt mỏi chạy về, nấu cho bữa cơm, làm thêm nhiều món bỏ vào tủ lạnh, mấy ngày kế tiếp lấy ra hâm nóng lên là có thể ăn. Thời gian còn lại cũng đủ cho hai người triền miên lấy lần, Thịnh Thừa Quang ôm trong lòng đút cơm ăn, vội vàng hôn , rồi phải ra sân bay ngay lập tức, ngồi thêm mười mấy giờ nữa bay trở lại công tác.

      Hằng ngày Tử Thời ở trong nhà đếm ngón tay tính lúc trở về, thời gian còn lại ngày ba bữa luyện tập nấu ăn.

      Ngày đó, đợi cho đến lúc Thịnh Thừa Quang trở về, Tử Thời trải qua thời gian dốc sức chuẩn bị và luyện tập. Long trọng làm bàn gồm ba món ăn món canh: rau trộn dưa chuột, cá nước rau diếp, chính giữa bàn lớn là đĩa lớn cá ngừ và rau xà lách, dưa chuột, quả thánh nữ trộn salad, còn có bát canh….. vẫn là canh cà chua trứng giống như cũ.

      Thịnh Thừa Quang xách va li hành lý nhìn bàn thức ăn này, yên lặng đưa tay xoa xoa đầu .

      Cái người hai mắt sáng lóng lánh chờ được khen ngợi kia ngay lập tức tiu nghỉu cụp cái đuôi xuống.

      "Em gọi ít đồ bên ngoài về ăn." vừa xong muốn chạy .

      Thịnh Thừa Quang buông tay "Bịch" tiếng bỏ lại va li hành lý, nhanh mắt kéo tay lại, vừa nhìn—sao lại nước mắt lưng tròng rồi?

      " còn chưa em cái gì, sao lại uất ức lên thế?" Ngón tay nâng cằm , dịu dàng trêu chọc.

      Tử Thời đúng là cảm thấy uất ức! Vừa uất ức lại vừa lo lắng.

      Uất ức là mình cố gắng như vậy, sợ là mình cố gắng hết sức vẫn làm tốt. sợ mất .

      Thịnh Thừa Quang đáng thương, vừa mệt mỏi trở về, còn chưa kịp thả lỏng nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ, phải ôm dỗ dành trước.

      Để chân thành biểu chê đồ ăn nấu, lập tức ngồi xuống ăn ít đồ ăn bàn — có cơm, ngốc của hoàn toàn quên mất mục đích của nồi cơm điện chỉ dùng để nấu cơm, ném luôn chuyện nấu cơm ra ngoài chín tầng mây.

      Thịnh Thừa Quang ôm trong ngực, bản thân tự ăn hai miếng liền đút cho miếng, vừa ăn vừa rơi nước mắt, yếu ớt vô cùng, Thịnh Thừa Quang cảm thấy bé này cố tình bày ra dáng vẻ làm đau lòng muốn nâng trong lòng bàn tay, câu nặng lời cũng nỡ , cứ ôm trong ngực như vậy dụ dỗ đút cho ..... chịu ăn, cũng ăn, dứt khoát bế vào trong phòng ngủ.

      Tử Thời bị đặt giường, tay lại vòng quanh cổ chịu buông ra, Thịnh Thừa Quang bị dính lấy làm trái tim tan chảy, hôn lên vành tai khéo léo đáng của , giọng cười với : "Em phải để cho tắm chứ? Hay là…." xấu xa trêu chọc : "Em muốn theo tắm cùng nhau?"

      ngốc của , ràng mắc cỡ đỏ bừng mặt nhưng vẫn chịu buông tay, sau đó do dự chút, vậy mà gật đầu cái.

      Chắc là rất nhớ , bình thường xấu hổ như vậy, thế mà hôm nay lại bằng lòng.

      Thịnh Thừa Quang cảm động trong lòng nóng hầm hập.

      Cảm động như vậy, đương nhiên muốn dùng hết sức bắt nạt ! Thịnh Thừa Quang lột sạch bế vào trong bồn tắm đầy nước ấm, để quỳ xuống trong đó, cái mông kiều vểnh lên, từ phía sau chiếm lấy dùng sức va chạm, còn mở miệng tà ác trêu chọc : "Lâu rồi cho em ăn, thèm ăn đúng ?"

      "Ừ......" Tử Thời bị đòi lấy cả người như nhũn ra, nên lời chỉ có thể rên hừ hừ, chiu đựng hơn tháng phát tiết dục vọng, bụng dưới vừa trướng lại vừa căng, giống như rót vào rất nhiều nước nóng, rất thoải mái lại rất thoải mái.

      Thịnh Thừa Quang mạnh mẽ mạch xông vào bên trong , chạm vào khối non mềm kia dùng sức cọ xát, Tử Thời nằm sấp trong bồn tắm nhắm mắt lại ra sức lắc đầu, cơ thể trắng như tuyết run rẩy, được câu nào, lại chịu tha cho , cầm hai tay xoay ra phía sau, tay nắm lấy kéo ra sau, bị buộc phải ưỡn ngực quỳ thẳng.

      " chuyện!" vươn đến, bá đạo cắn lỗ tai , "Có phải hay rất muốn ?"

      Cả người Tử Thời đều đỏ, gật đầu run rẩy đáp: ".....Muốn.....Rất muốn rất muốn....."

      Thịnh Thừa Quang rất hài lòng với câu trả lời của , dưới thân động tác va chạm mạnh mẽ làm bọt nước trong bồn tắm văng khắp nơi, kêu lên vừa đau đớn lại vừa hưởng thụ, thấp giọng cười tiếp tục hỏi: " suy nghĩ cái gì? Có phải muốn như vậy ? Hả?"

      Tử Thời bị hành hạ muốn sống được muốn chết cũng xong, vừa khóc vừa quay đầu lại chủ động hôn , nhàng cắn lấy đầu lưỡi mút vào, hi vọng chuyện nữa, chuyên tâm hơn.....Thịnh Thừa Quang đúng là bị hấp dẫn dời chú ý, môi lưỡi quấn quýt khó mà buông ra, phía dưới chiếm lấy vừa mạnh vừa sâu, làm nhiệt huyết sôi trào lại rất hài lòng.

      Cả người bị hôn chỗ nào chỗ đấy đều đỏ, buông ra, lật lại, ngửa mặt nằm trong bồn tắm.

      Làm tư thế này liền thấy được ràng vẻ mặt khi được thương, Thịnh Thừa Quang vừa nhìn máu trong người nóng lên, quan tâm mạnh mẽ chạy nước rút.

      "Bảo bối....." Thời gian dài chưa từng làm, lần đầu tiên cũng có chút miễn cưỡng, cảm giác mình được vội vã đưa tay nâng lên, ôm chặt trong ngực hôn liên tiếp, phía dưới gắt gao chiếm lấy , động đến sâu bên trong, trong chốc lát liền gầm kết thúc.

      Trong phòng tắm lại trải qua hai lần nữa mới kết thúc, tắm rửa xong tinh thần Thịnh Thừa Quang rạng rỡ ra, khăn tắm trong ngực bao lấy người bị tắm đến nổi màu hồng, thoi thóp.

      **

      Náo loạn cả đêm, hai người đều ngủ rất ngon. Ngày hôm sau Thịnh Thừa Quang dậy trễ, khi tỉnh lại trời sáng , duỗi lưng cái ngồi dậy, lắc đầu, cảm giác tinh thần rất sảng khoái, toàn thân thoải mái.

      Tử Thời giường, nghĩ thầm ngốc này nhất định là làm bữa sáng cho rồi, tâm tình tốt xuống giường phòng bếp tìm người.

      Nhưng phòng bếp cũng có ai.

      Thịnh Thừa Quang vòng vo, ở bên ngoài nhà vệ sinh nghe được tiếng động của .

      đẩy cửa vào, chỉ thấy Tử Thời ngồi xổm mặt sàn bên cạnh bồn cầu, nôn.

      Thịnh Thừa Quang vội vàng đến ôm lấy , để cho ngồi sàn gạch lạnh như băng.

      tay vén tóc rủ xuống, tay vỗ nhè lưng , "Làm sao thế này?"

      nôn khan ngừng, hình như là nôn rất lâu rồi, suy yếu dựa vào lồng ngực , mắt nhắm hờ giọng với : "Em khó chịu......"

      Mặt trắng bệch dựa vào ngực giọng khó chịu, trong lòng Thịnh Thừa Quang giống như bị ai đâm cho dao, kéo khăn lông xuống lau mặt cho , dịu dàng an ủi : "Đừng sợ, có việc gì, đưa em bệnh viện."

      Tử Thời lắc đầu cái, đôi môi giật giật vừa muốn gì đó, vừa buồn nôn, từ trong ngực hướng tới bồn cầu tiếp tục nôn khan. Thịnh Thừa Quang sốt ruột, đợi cho chuyện, bế đứng lên liền ra ngoài.

      Tử Thời quả thực rất khó chịu, lúc bị ôm lên xe giãy dụa tên bệnh viện tư nhân: " tìm bác sỹ Trầm Hiên, ấy biết tình trạng của em."

      Thịnh Thừa Quang để xuống chỗ ngồi, cài tốt dây an toàn cho , "Đừng chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi lúc......Có đây rồi."

      **

      Bệnh viện mà Tử Thời là bệnh viện tư nhân, thu lệ phí đắt đỏ, nhưng đảm bảo bí mật cho bệnh nhân, từ xem bệnh ở chính chỗ này.

      Trầm Hiên là bác sỹ nam trẻ tuổi, dáng dấp vô cùng tốt, vì vậy khi cố gắng nhận lấy Tử Thời từ trong tay Thịnh Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang trừng mắt liếc cái.

      "À.....việc đó," Trầm Hiên thu tay lại, " ấy khó chịu chỗ nào?"

      Thịnh Thừa Quang ôm người đặt giường khám bệnh, " ấy nôn rất nhiều. Kiểm tra thử xem."

      Trầm Hiên nhìn yếu ớt giường bệnh chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt, ngẩn người, gọi y tá tới, giúp tay kiểm tra cho Tử Thời.

      Thịnh Thừa Quang sốt rột chờ kết quả khám bệnh trong phòng khách, ý thức nắm tay qua lại, khẽ cúi đầu, ánh mắt sâu nhận ra cảm xúc gì. Đợi rất lâu, thấy Tử thời ngồi xe lăn được y tá đẩy ra, sắc mặt đỡ hơn chút, chỉ là vẻ mặt nhìn qua rất lúng túng.

      Thịnh Thừa Quang bước lên đón lấy, cúi người nhìn kỹ càng, Tử thời lại cúi đầu cắn môi, hình như là có lời gì xấu hổ dám ra......Trong lòng hung hăng dao động, thẳng người lên nhìn Trầm Hiên đứng bên.

      " ấy….. ấy sao rồi?" giọng Thịnh Thừa Quang hết sức bình tĩnh hỏi.

      Trầm Hiên cười, ký tên tờ kiểm tra kết quả rồi đưa cho xem: " có việc gì. Là do thuốc tốt gây tác dụng phụ, thể chất ấy hơi yếu, phản ứng có chút lớn." Bác sỹ Trầm cười chăm chú nhìn người đàn ông của Tử Thời : "Thuốc tránh thai khẩn cấp là thứ rất tổn thương cho thân thể, đồng chí nam phải chú ý chút nhé."

      Tử Thời xấu hổ ngẩng đầu lên được, nhưng Thịnh Thừa Quang câu nào, dần dần cảm thấy bình thường, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía , phát dùng ánh mắt lạnh lẽo xa lạ nhìn chằm chằm, khi ánh mắt Tử Thời chạm vào mắt , trong nháy mắt đó nhịp tim như ngừng lại.

      tự chủ trốn ra phía sau, sau lưng tiếp xúc với xe lăn, mặt vừa mới có chút khởi sắc lại trắng trở lại.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :