1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 52(1)

      Editor: lila2211

      Cái ôm tràn đầy sức lực ấm áp như vậy, giọng khích lệ bên tai trầm thấp mạnh mẽ, và cả cái hôn in trán ... Như vậy tất cả đều là .

      đến vì .

      Mặc dù có con trong ngực, trước lời đầy sức thuyết phục của Cố Minh Châu, tim Tử Thời vẫn vẫn đau đớn như muốn rách ra, lệ nóng doanh tròng.

      Trái tim đau đớn kịch liệt mà vẻ mặt vẫn cố chịu đựng làm ra vẻ xã giao càng khiến người ta đau lòng, trong lòng Cố Minh Châu thầm than thở, vỗ vỗ Fay, mang theo bọn tạm biệt rồi rời .

      Tề Quang đưa họ ra cửa, khi trở về gọi y tá.

      Y tá ôm Gấu đến giường của trẻ con để đổi tã, Tề Quang ngồi ở đầu giường của Tử Thời, ôm lấy nhìn đứa , tay nhàng vỗ vỗ trấn an.

      lát sau Tử Thời được an ủi bình tĩnh lại, đợi y tá bế Gấu đặt vào trong ngực , đưa thêm cả bình sữa, Tề Quang nghe được người trong ngực do dự , giọng rất thấp rất thấp , "Thịnh Thừa Quang, ấy..."

      "Ừ," Tề Quang kích động đến mức lỗ tai cũng dựng đứng lên----cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?

      "...Liệu ấy có mang Gấu của em ?" Đứa trong ngực nhắm mắt lại bú sữa, miệng dùng sức mút, biết có bao nhiêu đáng nữa, Tử Thời nhìn đến mức trái tim cũng mềm nhũn, cúi đầu nhàng dán vào trán con .

      được, bất kỳ ai cũng thể tách hai mẹ con ra được! Tuyệt đối thể!

      Lỗ tai của Tề Quang lập tức bị trùng xuống, có chút dở khóc dở cười, nhưng vào lúc này ở trong tình huống có chút đặc biệt, ổn định tâm trạng của là quan trọng nhất, cho nên lập tức chắc như đinh đóng cột: "Gấu là con của em, ở cùng với em, đảm bảo: Tuyệt đối để cho bất kỳ kẻ nào tách hai người ra khỏi nhau, coi như là Thừa Quang cũng được!"

      cái thế giới này, Tề Quang chính là người duy nhất mà Tử Thời có thể dựa vào, thậm chí còn lệ thuộc vào nhiều hơn cả Thịnh Thừa Quang.

      yên tâm hơn rồi.

      Tử Thời giọng hỏi tiếp: " ấy... kết hôn sao?"

      Tề Quang than thở, " có, hôn ước của ấy và Tạ Gia Vân bị hủy bỏ, vì chuyện này mà nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ầm ĩ đến thể giải quyết."

      Tề Quang kể những chuyện Thịnh Thừa Quang làm trong năm này, từng chút từng chút cho nghe.

      lâu.

      Những lời này Tề Quang muốn kể cho nghe từ lâu lắm rồi, nhưng là vẫn có cơ hội ra khỏi miệng, cho nên cũng có câu hỏi ấp ủ lâu trong đầu: "Tử Thời, tại sao đến giờ mới hỏi? Em muốn gặp Thừa Quang sao?"

      Tử Thời trầm mặc lúc rồi giọng trả lời: "... Em cho rằng, là em nhịn được."

      Cho là mình nhịn được hỏi. Cũng như ban đầu lúc mang thai, nhịn được hỏi liệu có muốn giữ đứa bé này hay ?

      quá nghèo, hai bàn tay trắng, cho nên có bất kỳ tự tin gì, dám hỏi. nghèo khó như vậy, hai bàn tay trắng, thể bị tổn thương thêm nữa, thể chữa trị được.

      Tề Quang cho rằng nhịn được muốn nhớ nhung, nhất thời bất bình thay trai, hít sâu hơi, : " Thừa Quang nếu phải vì giải trừ hôn ước, ấy hoàn toàn có thể từ từ thực mưu của mình, bằng năng lực của ấy, tại nếu kéo dài thời gian làm những chuyện này trong mười năm, ấy có thể hoàn toàn tránh được nguy hiểm, mà phải ngày ngày lo lắng đề phòng rồi sắp xếp đám hộ vệ bu quanh suốt ngày như vậy. Tại sao ấy nhất định phải hủy bỏ hôn ước? Còn vì người nào mà phải làm những chuyện này gấp gáp như vậy? Tử Thời, em thể thờ ơ với ấy như vậy."

      Tử Thời muốn : " phải vậy, em có", nhưng mà cái gì cũng thể ra khỏi miệng.

      Tề Quang cũng ý thức được giọng mình có chút quá khích, dùng đầu đụng cái vào trán Tử Thời xin lỗi, dịu dàng : "Xin lỗi, nhìn Thừa Quang khổ cực như vậy, nguy hiểm như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu... Là tốt, em tha thứ cho được ?"

      "Em biết, sao đâu." Tử Thời chỉnh lại cổ áo cho con , rũ ánh mắt , " giờ việc mà ấy làm rất nguy hiểm đúng ?"

      Tề Quang gật đầu, "Cho nên ấy mới có thể để mặc cho chúng ta ở nơi này... ra cũng thể gọi là để mặc, Fay chỉ cung cấp cho chúng ta chỗ , nhưng mà vào tháng thứ hai chúng ta ở đây có người tìm tới , đầu tiên là Trần Ngộ Bạch của Lương thị, sau lại là Chu Yến Hồi của nhà họ Chu, hai người đó cũng phải là có thể gặp gỡ chuyện được, bọn họ lại chủ động đến tìm , còn cho biết chúng ta có thể tự do ra ngoài lại, cần ru rú ở nhà. Lời như vậy phải chắc chắn họ ... Khi đó hiểu Thừa Quang biết chúng ta ở chỗ này, hơn nữa còn sắp xếp xong xuôi hết tất cả."

      Thịnh Thừa Quang vẫn tham dự vào cuộc sống của Tử Thời như trước, chẳng qua là yên lặng làm hết tất cả, cho biết mà thôi. Những giáo viên dạy Tử Thời kia cũng là do đích thân tự mình phỏng vấn từng người , mặc dù Tề Quang thầm suy đoán được bỏ qua những giáo viên nam là nguyên nhân quan trọng nhất để Thịnh Thừa Quang tự mình phỏng vấn, nhưng là sau đó nghe nhạc, đọc sách, cái gì cũng hỏi, thời gian trôi dần, Tề Qaung bị trai làm cho cảm động sâu sắc.

      Nghĩ nhiều đến cách này, cẩn thận chọn lựa bài thích hợp cho nghe mỗi ngày, ban đêm công việc nặng nề ngủ nhưng trước hết phải nghe lần... Lúc này tuy xa cách nhưng lại cảm giác gần gũi hơn, cùng nghe với .

      Trong tay Tử Thời vẫn ôm con ngừng mút "Toát toát toát", ánh mắt như chuyên tâm nhìn con , cũng mờ mịt có tiêu cự.

      rất an tĩnh nghe lời Tề Quang .

      Ở khoảng cách gần như vậy, Tề Quang nghe được tiếng thở dồn dập của Tử Thời.

      Nhận ra được biến hóa trong tâm trạng của Tử Thời, Tề Quang chỉ có thể nhàng vỗ vỗ , "Có muốn gọi điện cho ấy ? ấy chắc vẫn chưa xa nơi này."



      Tề Quang lập tức bấm điện thoại, Tử Thời chợt ngẩng đầu lên, rất khẩn trương giọng hỏi: " ấy thích Gấu sao?"

      "Thích," Tề Quang dịu dàng khẳng định cho biết: "...Tay bị bỏng còn kiên trì dùng tay tắm rửa cho con bé."

      Tề Qaung , điện thoại bên kia thông, truyền đến giọng trả lời của Thịnh Thừa Quang, điện thoại ở trong tay Tề Quang mà cả người của Tử Thời run lên.

      ", Tử Thời muốn chuyện với !" Tề Quang kích động đưa điện thoại đến bên tai



      Chương 52(2)


      Editor: lila2211

      Sau đó... yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.

      Người ở đầu dây bên kia Tề Quang thấy được, người trước mắt mà có thể thấy... Giống như xuất thần rồi.

      Tề Quang cũng hoài nghi hai người này có phải dùng phương thức giao tiếp mà biết hay ? Thần giao?

      may Tử Thời lát sau cắn môi, cuối cùng cũng cất tiếng rất : "Thịnh Thừa Quang..."

      "Ừ." Người bên kia điện thoại chuyện như rất bình tĩnh, trong giọng chút kích động hốt hoản nào: "Bây giờ cần đến sao?"

      Máy bay còn chưa cất cánh.

      Tề Quang nghe được, hô hấp dừng lại rồi!

      Lại nghe Tử Thời vừa vừa nhanh : " cần... Thịnh Thừa Quang, hãy nghe em : phải tốt, nhất định phải tốt!"

      Tề Quang ngây người.

      Sau đó bên kia điện thoại là tiếng đồng ý cực thấp: " biết. Em cũng vậy."

      Biết cái gì?

      Em cũng vậy cái gì?

      Tốt là sao?

      Đều thấy nhau tốt ở đâu chứ?

      Các người như vậy có tốt được ? Các người để ý đến cảm giác của người xem sao?

      trong lúc suy nghĩ của Tề Quang hỗn độn, điện thoại liền bị tắt!

      Cúp!

      Nữ nhân vật chính cúi đầu kề sát khuôn mặt nhắn non mềm của con , vẻ mặt dịu dàng đỏ thắm, dáng vẻ nhàng thỏa mãn... Tề Quang đơn giản là hết ý kiến.

      ***

      Trẻ con thường lớn nhanh, chỉ chớp mắt Gấu được hơn bảy tháng, dáng dấp cực kỳ tốt, khuôn mặt bé xinh đẹp giống như búp bê, cộng thêm đầu tóc vừa cứng vừa xoăn... Càng nhìn lại càng giống!

      Tề Quang nhìn mái tóc xoăn của đứa mà sầu muộn: "Gấu của chúng ta bây giờ nhìn rất đáng , chờ sau này con bé trưởng thành rất buồn phiền... Đến lúc đó con bé trách em!"

      Tử Thời thêu giày ngủ cho em bé, gần đây say mê làm thủ công, làm sợi ren màu hồng thành hình bông hoa gắn khâu ở mũi giày, khâu xong mới ngẩng đầu lên cười : "Tại sao lại trách em? Tóc của em rất tốt nha."

      "Cũng bởi vì tóc của em rất tốt, vậy mà lại di truyền cho con bé!"

      Loại tóc cứng này.... Là di truyền theo gen của bố con bé nha! Nào là lông mày dậm, nào là mắt đen láy, ngay cả sống mũi cao cũng giống Thịnh Thừa Quang như đúc... Chỉ có cái miệng hồng phấn nhắn mềm mại như cánh hoa kia là giống Tử Thời.

      Tử Thời cười cười cúi đầu tiếp tục làm việc, Tề Quang ôm đứa nghịch ngợm lưng ra trước mặt, bé Gấu hi hi ha ha phì phì, quệt mồm "phu phu" phun nước miếng vào mặt Tề Quang.

      Nhưng Tề Quang rất vui vẻ, cười ha ha ôm bé lên cao, để cho nước miếng của bé chảy ròng ròng.

      "Chú muốn đưa cho em quần áo mới lại thêm nước miếng," Tề Quang dùng tay áo xoa mặt chút, vừa vừa lấy ra từ trong túi cái yếm được sửa đổi, còn mang ra trưng cầu ý kiến của Gấu : "Em xem, thêm cái này như thế nào? Dùng hai nút cài, dễ dàng tháo ra rửa sạch."

      Để đáp lại, hai mắt Gấu sáng lên ôm lấy cái yếm gặm cái.

      Theo cơn sốt "Nếu như ngươi là con gấu", trong từng bước kế hoạch của Thịnh Thừa Quang, bộ phim điện ảnh cũng sắp công chiếu, hàng loạt quần áo sản phẩm trẻ em cũng theo phát triển, Tề Quang có đất dụng võ, còn mời cả Fay gia nhập.

      "Đúng rồi, ngày mai Fay tới đây." Tề Quang đổi đồ xong rất hài lòng, ngẩng đầu lên tiếp: "Em đừng mang Gấu ra ngoài, chị ấy đến đo đồ cho Gấu ."

      "Là muốn mẹ con em giả bộ sao?" Tử Thời cảm thấy hứng thú.

      Tề Quang gật đầu, "Vừa đúng vào bữa tiệc tròn tuổi Gấu có thể mặc." xong nhìn cái, "Đến lúc đó Thừa Quang đến."

      Tử Thời "A" tiếng, vội vàng cúi đầu tiếp tục khâu.

      Lần trước thấy ... Là hai tháng trước, đó là lần chuẩn bị bay sang Mỹ. biết làm sao lại đổi máy bay, bọn họ vội vã gặp nhau trong phòng VIP sân bay lần.

      Lúc Tử Thời ôm Gấu vào, đứng ở bên cửa sổ uống cà phê, cửa vừa mở ra quay đầu cười tiếng với , Tử Thời có tiền đồ chân mềm nhũn.

      may đến ôm Gấu , Tử Thời che giấu thở hơi, lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, lại xấu hổ đến cái mặt đỏ ửng: Gấu nhà đem miệng dính vào miệng , đưa đầu lưỡi nho liếm liếm môi của Thịnh Thừa Quang.

      Vẻ mặt kia của Thịnh Thừa Quang vô cùng đặc sắc: Vừa mừng vừa sợ lại cau mày... Đứng chết trân tại chỗ.

      Sau khi lấy lại tinh thần liền ngẩng mặt về phía sau, tiểu thư Gấu sau khi liếm cà phê đọng lại môi cẩm thấy rất bình thường nha, lưu luyến chút nào vỗ cái mặt , đẩy mặt ra, nghiêng người đòi mẹ.

      Hiếm khi Thịnh Thừa Quang lúng túng như vậy, giơ đứa khua loạn xạ lên hỏi Tử Thời: "Con bé... Có phải đói bụng hay ?"

      Tử Thời còn chưa , Gấu như nghe được từ quen thuộc, ánh mắt sáng lên, cái miệng tròn trịa giương lên, , "Ồ!" "Ồ!" "Ồ!" ngừng, ngón tay tròn trịa giơ lên chỉ vào ngực mẹ, lương thực của em.

      Ngay trước mặt Thịnh Thừa Quang, Tử thời che giấu được đỏ mặt, hai tay dường như muốn che lấy ngực.

      ***

      Tác giả có lời muốn : nương này là các ngươi muốn cái hố, muốn cái hố là có thể cái hố sao? Cũng nhìn chút là nữ nhi của ai
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 53(1)

      Editor: lila2211

      **
      Chờ đến lúc Thịnh Thừa Quang ý thức được đứa muốn làm gì, ngay lập tức lúng túng hơn rất nhiều, tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.

      Vẻ mặt Thịnh tổng bình tĩnh quay đầu ra lệnh cho trợ lý, " kiểm tra chỗ này chút."

      Trợ lý lập tức gọi hộ vệ tới, kiểm tra qua số lượng và vị trí của các camera trong phòng đối chiếu chuẩn xác với camera ở phòng giám sát của sân bay, đảm bảo tất cả camera trong này phải tắt hết, tất cả mọi người đều phải ra ngoài.

      Thịnh Thừa Quang tự tay khóa cửa, tiếp tục trở lại với giọng bình tĩnh: "Có thể rồi, em ở đây cho con bú ."

      Mặt Tử Thời ràng đỏ ửng, chuyện cà lăm: "... sao... trước đó mới cho con bé bú rồi..."

      Thịnh tổng rất bình tĩnh "À" tiếng, sau đó lắc lắc bé con trong ngực: "Con đói , có muốn bú mẹ hay ?"

      Tiểu thư Gấu nghe được từ mấu chốt, kêu tiếng rất vang, nghe như tiếng kêu của cá heo .

      Bé lắc lắc cơ thể muốn mẹ ôm, mẹ đến ngay làm bé liền khóc "Ô ô.." lên.

      Lúc mà Gấu khóc lên, dùng từ của chú bé mà là: Hết cánh dỗ. Giống như lúc này vậy, tuy thực thương tâm, nhưng bởi vì để đạt được mục đích, cho nên cái miệng nhắn khóc hết sức bi thảm, đôi mắt to xinh đẹp ngập tràn nước mắt, nhưng mà cũng rơi xuống giọt nào.

      Mẹ đưa tay ra ôm lấy bé, bé lập tức ngừng khóc, giọng sụt sùi tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, nghe đáng thương làm người nghe cũng muốn rơi lệ...

      Ngay cả bố ruột tay bế khóc sang cho mẹ cũng thầm than thở.

      Gấu vừa sụt sùi khóc vừa nhanh chóng chui vào trong ngực mẹ, lúc Tử Thời nhận được điện thoại gọi đến, trước khi ra cửa vội vàng cho con bú, làm niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của Gấu là bú sữa mẹ cũng trọn vẹn, cho nên vào lúc này có chút đói bụng, ông bố bụng dạ khó lường lại nhắc nhắc lại từ mấu chốt, làm bé càng đói bụng hơn.

      Nhìn con như chú heo rầm rì giống người nào đó luống cuống tay chân, Thịnh Thừa Quang đau lòng, giọng : "Em cho con bú ... nhìn là được."

      ra khỏi miệng như vậy, Tử Thời lại trả lời theo bản năng: " cần phải..."

      " có thể nhìn?" Có người cắt đứt lời của , lập tức ôm cả hai người vào bên trong phòng, " thôi nào! vào mau, cùng em!"

      Tử Thời: "..."

      ***

      Khi Gấu ăn ngon, giữa lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên mang nụ cười, vẻ mặt biết có bao nhiêu thỏa mãn cùng hưởng thụ!

      Cái miệng phấn hồng tròn tròn nhắn dùng sức mút vào dòng sữa nóng "chụt chụt", người bên cạnh nhìn theo cũng nuốt nước miếng.

      Đúng vậy, vẻ mặt của Thịnh tổng rất nghiêm túc lại thầm nhìn theo nuốt nước miếng.


      tay Tử Thời để ở bên mặt con thuận tiện che ... Nhưng là bốn nút áo sơ mi mở ra, để lộ mảng lớn da thịt như vậy, coi như là che vị trí quan trọng, nhưng dọc theo xương quai xanh xuống còn có mảng da thịt trắng sáng như tuyết như vậy, đến chính bản thân còn cảm thấy hấp dẫn, chỉ biết cúi đầu dám ngẩng lên nhìn .

      Ánh mắt Thịnh Thừa Quang cũng chịu rời ... Từ lúc Gấu ra đời đến ngày hôm nay, đến thăm hai người cũng chỉ được mấy lần, mỗi lần đều vội vàng đến rồi , đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này.

      Mặc dù rất hấp dẫn, lúc đầu cũng có phản ứng mãnh liệt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại... Dáng vẻ ôm con cho bú đẹp mắt!

      Như trôi bồng bềnh trong những đám mây, cả người như lâng lâng, vây quanh hai mẹ con họ như luồng ánh sáng trắng, ánh sáng ấy rất êm dịu, ánh sáng của tình mẫu tử. Tử Thời cúi đầu, qua gò má có thể thấy được vẻ mặt dịu dàng của , lọn tóc dài chợt rủ xuống bên gò má , lộ ra vẻ uyển chuyển động lòng người.

      Con ngoan của bọn họ ở trong lòng gác chân, quơ tay, an tâm hưởng thụ.

      cảnh này dường như là tất cả khát vọng của Thịnh Thừa Quang rồi!

      đưa tay ra vén tóc ra sau tai, Tử Thời nghiêng mặt qua bên nhìn sang, nhịn được, ngón tay lại vân vê lỗ tai .

      Tử Thời nhìn mình trước mặt lúc này... Có chút xấu hổ, nhưng mà động tác thân mật của cùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lại để cho ánh mắt thể nào rời .

      Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm, con ngươi cũng nhanh chóng chuyển chỗ khác! Đừng khiêu chiến nhẫn nại của !

      Nhưng mà đầu lưỡi nghe theo sai khiến.

      ra lời, nghiêng người tựa vào bên mặt của , nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà mùi người thơm! Thịnh Thừa Quang nhắm mắt lại, chóp mũi tràn đầy mùi sữa thơm, bên tai lại nghe thấy tiếng con ra sức mút "Chụt chụt"... thở hơi dài đầy hưởng thụ.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 53(2)

      Editor: lila2211

      Bên tai là hô hấp nặng nề nóng bỏng của , con trong ngực lại dùng sức mút, tim Tử Thời đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      biết Gấu có phải bị tiếng tim đập của mẹ làm phiền hay mà lúc này bất mãn mở miệng "A ô!" kêu tiếng.

      Đứa cả người thơm mùi sữa, lúc quơ quơ tay Tử Thời chỉ sợ ôm được, giọng "A" tiếng, Thịnh Thừa Quanq rất ăn ý vươn tay ra vững vàng đỡ lấy con .

      Gấu được bố ôm rất thoải mái, miệng i a ngừng, cực kỳ vui thích. Thịnh Thừa Quang thấp giọng cười bên tai Tử Thời: "Để bế con, em chỉnh cài lại cúc áo cho tốt ."

      Vẻ mặt hiền lành như vậy làm cho Tử Thời nhịn được đỏ mặt, tay chân luống cuống cài lại cúc áo giọng : " sao."

      Thịnh Thừa Quang thêm, dán sát vào lúc rồi tách ra, thuận tay ôm ấy con .

      Tiểu thư Gấu ăn no, tay bé vuốt ve ngực mẹ chơi đùa quấy rối mẹ. Thịnh Thừa Quang ôm lấy con sống trong phúc mà biết hưởng, Gấu ăn no tâm trạng tốt, cười khanh khách đá cho bố cước.

      Chân nho đá vào mặt Thịnh Thừa Quang, Tử Thời cài cúc áo hốt hoảng kêu "Ai" tiếng, Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn , " có chuyện gì."

      dựng Gấu lên để bé tựa vào vai, tay đỡ thắt lưng con , tay còn lại đưa ra vỗ vỗ lưng cho bé.

      Động tác rất đúng tiêu chuẩn nha, lúc em bé bú sữa mẹ hít nhiều khí vào, nên sau khi ăn no thường nôn trớ, nên cần người vỗ lưng cho ợ ra hơi như vậy.

      Tử Thời cài xong cúc áo, quay lại : ""Đưa con cho em !"

      Thịnh Thừa Quang làm sao có thể buôn tay, có chút đắc ý : "Cứ để !"

      "Phải vỗ lúc lâu con bé mới ợ hơi được."

      " sao, con của chúng ta rất nghe lời," Thịnh Thừa Quang dán mặt mình vào khuôn mặt bé non mềm của con , giọng cực kỳ êm dịu: "Có phải nào?"

      Tiểu thư Gấu rất biết cách cho bố mặt mũi, vừa mới dứt lời, bé ăn no chân đạp tới, còn kèm theo cả ngụm sữa to, bé nằm đầu vai của bố, cho nên hàng dài sau lưng bố cứ thế thuận lượi chảy xuống.

      Có thể là thực thoải mái, cái cổ tay bé còn vỗ vỗ bả vai của Thịnh Thừa Quang.

      Tử Thời: "..."

      Em trước với rồi.

      Thịnh Thừa Quang: "..."

      Con của mình có khí phách mà! @@

      Tử Thời cầm áo khoác của Thịnh Thừa Quang, lấy khăn ướt lau vết trớ. Tâm trạng tốt của Thịnh Thừa Quang chút cũng bị ảnh hưởng, ôm con vừa trớ xong cực kỳ vui vẻ, hai bố con cùng nhau chơi đùa ghế.

      Chơi lát Gấu chán bố, muốn tìm mẹ, tính cách của bé mạnh mẽ biết là giống ai,vừa muốn mẹ kịp chờ đợi lắc mông nghiêng người về phía Tử Thời, Thịnh Thừa Quang ôm bé về, bé liền lấy toàn bộ tay mình nhét vào miệng bố.

      Thịnh tổng kéo bàn tay bé của con ra, cầm khăn ướt lau tay cho bé, ôm con ra ngoài, lát sau đẩy mạnh rương hành lý từ bên ngoài vào.

      Mở cái rương ra, bên trong tất cả đều là quà tặng, hộp lớn hộp đồng đều, được bọc bởi nhiều loại giấy gói đẹp mắt.

      Tiểu thư Gấu lúc này lại cần mẹ nữa, nhưng cũng phải là muốn theo bố, đẩy bố ra muốn ngồi xuống đất chơi. Thịnh Thừa Quang đặt con ngồi dưới đất, bé cong mông lên ngồi bên cạnh rương hành lý muốn đứng lên với vào hộp quà, đưa tay ra chạm vào quà tặng, dưới chân chợt trượt, cả người ngã lộn vào trong.

      Thịnh Thừa Quang vội vàng đến bên ôm con , thấy bé có việc gì còn cười vui vẻ, cũng cười ha ha đứng lên.

      Tử Thời rầu rĩ lau áo khoác cho , bị tiếng cười của hai cha con hấp dẫn ngẩng đầu nhìn cái, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quỳ chân xuống đất, con Gấu đứng thẳng đầu gối cười khúc khích.

      Hẳn là rất thích con , trong lòng Tử Thời cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

      Gấu lấy từ trong rương hộp quà màu hồng ra ngoài, "Nha" "Nha" giơ lên cho bố xem.

      Thịnh Thừa Quang hôn lên má bé, khen ngợi: " tinh mắt!"

      Khuôn mặt đáng của Gấu quay ra nhìn bố, nhưng bố lại cầm quà tặng .

      "Nhưng mà cái này phải dành cho con nha," giọng của bố rất cũng rất dịu dàng, "Đây là quà của mẹ nha!"

      Người bị đến kinh ngạc ngẩng đầu lên, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai con , "Ngoan, mang quà cho mẹ xem !"

      Đứa ngay cả còn biết này gánh vác được trách nhiệm nặng nề ấy, cho nên tiện tay ném luôn hộp quà , quay vào trong rương tìm món quà khác cho mình.

      Thịnh Thừa Quang cười cười, tay đè cái rương để ngăn ngừa nó bị lật, tay kia nhặt hộp đất lên, thổi thổi bụi phía , tự tay đưa tới trước mặt .

      vẫn thực tư thế quỳ chân đất, Tử Thời ngồi ở chỗ đó, tình huống như vậy... khỏi quá giống cảnh cầu hôn!

      "Sinh nhật của em sắp đến, đây là quà tặng." Thịnh Thừa Quang giải thích đơn giản.

      Tử Thời bừng tỉnh, sau khi nhận quà giọng : "Sinh nhật của cũng sắp đến rồi!" Bọn họ có cùng ngày sinh nhật, "Cũng có chuẩn bị quà cho ..."

      Thịnh Thừa quang nhướng mày, tay bế con nghịch ngợm trong rương quà tặng lên, cười vang : "Đây phải là quà sao?"

      Gấu bị làm phiền rất bất mãn, chân ngắn linh hoạt đá lung tung, Thịnh Thừa Quang trêu chọc bé, mũi bị chân bé đá phải giả vờ lùi ra sau để tránh, Gấu cười khanh khách ngừng.

      Nhân viên làm việc đến báo chuẩn bị lên máy bay, Gấu nghịch ngợm cuối cùng cũng ngủ vùi trong ngực của bố, hai nắm tay đặt bên mặt... Lúc bé ngủ trông nhàng trong sáng.

      Tính khí của đứa này giống bố cũng chẳng giống mẹ, nếu làm sao có thể vui tươi cởi mở như vậy đây?

      Thịnh Thừa Quang tự mình dỗ con ngủ, có cảm giác cực kỳ hãnh diện, lúc này ôm con ngồi ở đó, cúi đầu nhìn vẻ mặt của con lúc ngủ, cảm thấy dù có nhìn nhiều như thế nào cũng đủ.

      Áo sơ mi trắng người bị con đạp bẩn đến mức thể nhìn được nữa, Tử thời rất có kinh nghiệm với chuyện này, lấy từ trong túi sách ra cái bút thấm nước nhàng lau vết bẩn áo .

      Thịnh Thừa Quang cúi đầu, chính xác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của .

      nắm lấy tay Tử Thời đặt trước ngực mình.

      Thịnh Thừa Quang ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như vậy bốn mắt hai người nhìn nhau, nhất thời cả hai đều có cảm giác nóng hừng hực trong người.

      Qua khoảng thời gian lâu như vậy, con cũng có, vậy mà hai người vẫn như lúc ban đầu: Giống như buổi đêm bên bờ sông ở thành phố G với bát cơm tỏa mùi thơm, giống như khoảng thời gian ở sân thượng của tầng cao nhất, giống như ca khúc 《POUR QUE TU MAIMES ENCORE》... lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, thế mà ánh mắt vẫn có thể làm cho tim của cả hai đập thình thịch.

      Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Hai người nhìn nhau đầy chân thành, hai ánh mắt thể tách rời, trong lúc tâm trạng kích động, Thịnh Thừa Quang giọng hỏi Tử Thời: "... chờ chứ?"

      Bốn mắt nhìn nhau như vậy, Tử Thời biết phải tránh thế nào, càng có chỗ để tránh.

      Nhưng cũng biết gì thêm, cắn cắn môi: "Em ... Chăm sóc Gấu tốt, làm tăng thêm gánh nặng cho . cần phải lo lắng cho hai mẹ con em. Còn có, nhất định được xẩy ra chuyện gì, biết ?"

      Thịnh Thừa Quang giọng mũi có chút nặng "Ừ" tiếng, buông tay ra nắm lấy tay của Tử Thời, tay nhàng xoa môi .

      Giọng nhu hòa: "Biết."

      Vốn còn muốn tranh thủ thời gian để hôn , nhưng mà vừa mới nghĩ đến, trợ lý ở bên ngoài gõ cửa thúc giục lên máy bay. Trong lòng Thịnh Thừa Quang thầm thở dài hơi, đưa con ngủ say vào trong ngực mẹ.

      khẽ hôn cái trán con , lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt thuận tiện dán vào mặt Tử Thời.

      ra mỗi tấc da thịt đều khát vọng , nhưng chuyện đến bây giờ quá tost đẹp rồi, dám làm gì thêm nữa.

      Sợ mình đắm chìm, sợ mình còn khả năng kiềm chế.

      Cho nên...Chờ !

      "Nhất định phải gọi là Gấu sao?" Lúc đứng lên mặc lại áo đột nhiên hỏi : "Thịnh Gia Tinh, phải dễ nghe hơn sao?"

      Ngày đầy tháng con vội vã chạy tới, nghe được nhũ danh như vậy quả cả người đều thoải mái. Con của Thịnh Thừa Quang , xinh đẹp thông minh nhất, lại bị gọi là gấu là có ý gì?

      Nhưng lúc Tử Thời có dáng vẻ giống như bây giờ, ôm con trong ngực, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt ngây thơ lấp lánh... "Thôi quên , Gấu cũng rất tốt!"

      ***

      Tác giả có lời muốn : Thịnh tổng (nổi điên): Coi như ngươi là niên trưởng mẹ ruột! Ta cũng muốn chém chết ngươi! Chém! Chết! Ngươi!

      Tác giả (thề): Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tiểu Hùng muốn đút tới hai tuổi đây! Tới kịp! Tới kịp!
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 54(1)

      Editor: lila2211

      "Em khâu sai rồi kìa!"

      đắm chìm trong ký ức, Tử Thời chợt nghe thấy Tề Quang cố nén cười nhắc nhở, liền lấy lại tinh thần nhìn kỹ... khâu hai bông hoa viền tơ mặt của chiếc giày rồi.

      "À... là em muốn... muốn làm như vậy mà." Tử Thời học tập dáng vẻ trấn định đó của Thịnh tổng, giọng kiên định : " cân đối cũng là kiểu xinh đẹp khác!"

      Tề Quang nhìn lại chiếc giày thêu kín hoa, chiếc giày khác lại trống trơn chẳng có gì, nhíu mày, ôm lấy Gấu , dài giọng với bé: " Gấu à, dối đấy, đây là hành động tốt. Sau này cháu lớn lên được học theo ai đó dối, chú đánh vào cái mông của cháu đấy có biết ?"

      Gấu nghe được từ mấu chốt "Chú" cùng "Cái mông ", rất phối hợp ôm lấy cái tay của Tề Quang, dùng sức vểnh lên cái mông béo tròn.

      Tề Quang bị chọc cười ha ha, nâng bé lên giả bộ muốn cắn lên cái mông tròn tròn, Gấu thét lên đá đá cái chân ngắn, sức lực rất lớn.

      Tử Thời nhìn lớn chơi đùa như vậy, ngồi ở bên cạnh suy nghĩ lúc lâu, mới do dự hỏi Tề Quang: "Chúng ta nên đổi tên gì khác cho con bé đây?"

      "Đổi tên hộ khẩu?" Tề Quang để bé xuống, kỳ quái hỏi: "Em cảm thấy 'Thịnh Gia Tinh' tốt sao?"

      thể nào? Lúc đầu khi Tề Quang ghi cái tên này lên hộ khẩu, vẻ mặt của vui sướng như thể sắp ngất đến nơi vậy!

      " phải vậy!" Tử Thời quả nhiên ngay lập tức phủ nhận, "Em là chúng ta nên đổi nhũ danh cho con bé, con bị gọi là gấu hình như được hay cho lắm? Thịnh Gia Tinh... Gia Gia như thế nào?"

      Tề Quang bị giật mình, nhẫn nhịn, lại thở dài cái cho biết kiến thức thông thường: "Trong gia phả nhà họ Thịnh đến đời này được đặt tên chữ có từ "Gia", giống như Thừa Quang đều có từ "Quang" trong tên, bọn cũng giống như nhiều người ở thế hệ trước cũng như vậy, em thấy người nào có nhũ danh là "Quang Quang" sao?

      Tử Thời: "À."

      Tề Quang quay đầu lại tiếp tục chơi đùa với Gấu đùa với bé: "Mẹ ngốc!"

      Tiểu thư Gấu : "Ya! Ya!"

      Mẹ ngốc còn chưa từ bỏ ý định, lại nóng vội đề nghị: "Vậy gọi là "Tinh Tinh" thế nào?"

      "Tinh Tinh?" Tề Quang lần này bị dọa cho giật mình , khiếp sợ hỏi : "Con gọi là gấu tốt, vậy gọi là sao* có tốt hơn ? Gấu với cả sao... gấu đáng hơn?"

      *Tinh trong phiên Hán Việt có nghĩa là sao.

      Gấu : "Ya! Ya!"

      Tề Quang ôm lấy đứa bé ra sức nịnh nọt lại, hôn lên khuôn mặt của bé, thân thiết cọ xát, học theo lời kịch "Nếu như ngươi là con gấu" : "Tại sao em có thể ngốc như vậy nhỉ? Còn ngốc hơn cả gấu! Ha ha ha!"

      Người bị trêu đùa đến ôm lấy Gấu nâng niu, giọng tuyên bố: "Được rồi, thời gian còn sớm nữa, ngủ thôi!"

      Tề Quang nhịn được khổ sở : "Chơi thêm lát nữa ! Bây giờ vẫn còn sớm mà!"

      " được, con bé mà hứng lên chơi chịu ngủ." Tử Thời nghiêm túc lại kiên quyết từ chối người tỏ vẻ đáng thương, sau đó ngại ôm đứa bé lên trở về phòng.

      tới cửa còn quay lại : " cũng ngủ , tối nay cho thức đêm để vẽ nữa! Mười giờ em quay lại kiểm tra đó!"

      Tề Quang nhún vai buông tay theo thói quen.

      Gấu thấy động tác chú nhún vai, cũng đáp lại: "A...nha...nha...!"

      Tề Quang phá lên cười, tâm tình tốt với Tử Thời: "Biết rồi, ngủ ngay, tuyệt đối thức đêm!"

      Tử Thời hài lòng ôm con đóng cửa ra ngoài.

      Tất nhiên ngày như thế, đến phiên làm chủ nhà đảm đương mọi trách nhiệm, làm người thành thục hiểu chuyện.

      Ở đây nhàng yên bình hơn nơi Thịnh Thừa Quang dốc sức chiến đấu, ở bên ngoài dẹp sạch mọi trở ngại, mà bọn họ ở nơi đây chờ .
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54(2)

      Editor: lila2211

      Tử Thời ôm Gấu trở về phòng ngủ, lúc đổi áo ngủ cho bé, Gấu vẫn bám dính lấy chú, quệt miệng ngừng thầm "Ja Ja..."

      "Chú còn phải ngủ nữa, con cũng nên ngủ thôi!" Tử Thời cài lại cúc áo cho bé, giọng .

      "Mẹ!" Gấu chợt kêu tiếng ràng.

      Tử Thời vui sướng đáp lời, lại dạy bé: "Bố... bố!"

      "Pố!"

      "Bố... bố!" Tử Thời hôn cằm con , cho bé biết: "Bố đến đây nhanh thôi, con rất vui sao?"

      Gấu suy nghĩ chút, sau đó học theo động tác của chú, buông tay nhún vai: "A.. nha..."

      Tử Thời bị con chọc cười.

      Khả năng học hỏi bắt chước của con rất nhanh, thời điểm Gấu ngồi chơi bên cạnh lúc vẽ, nếu cho bé tờ giấy cùng bút vẽ, bé có thể im lặng lúc lâu. Lúc ở cùng chú yên lặng, còn thích ngồi trước đàn dương cầm đánh loạn lên phím đàn, thấy quần áo cùng đồ thiết kế kêu "chu chu".

      Nếu như ở cùng với Thịnh Thừa Quang học được những gì đây?

      hiểu biết nhiều như vậy, Gấu nhất định thích ở cùng , khéo còn bám dính lấy hơn cả bám lấy chú.

      Nghĩ đến đây, Tử Thời khỏi có chút cảm thấy bất công và xót xa thay .

      "Gấu à," điểm vào cái mũi của con , "Chúng ta gọi điện thoại cho bố, có được ?"

      Tiểu thư Gấu vẫn chưa biết bố là gì, sau nghi nghe chuyện liền "nha nha" mấy tiếng để tâm.

      Tử Thời coi như là con đồng ý.

      Điện thoại chỉ vang lên mấy tiếng liền được nhận, giọng trầm thấp tiếng "A lô", trái tim Tử Thời nóng lên đập dồn dập trong lồng ngực.

      " ở bên ngoài sao?" nghe thấy ở đầu dây bên kia có tiếng người chuyện, vội vàng giọng hỏi: "Bây giờ có tiện chuyện ?"

      "Ừ, tiện," Giọng có chút vui vẻ, "Sao giờ này em còn chưa ngủ? Cũng muộn rồi, con ngủ chưa?"

      Nghe hai tiếng "con " từ trong miệng , Tử Thời cảm thấy vô cùng ấm áp. đưa điện thoại đến gần bên tai Gấu , cho bé biết: "Gấu , là bố đó!"

      Hai tay bé ôm lấy chân đưa lên miệng, muốn nếm thử vị của ngón chân, cổ họng phát ra tiếng kêu như tiếng của cá heo , Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia nghe thấy cũng phải bật cười, hỏi: "Tử Thời, bây giờ con làm gì vậy?"

      Tử Thời miêu tả cho nghe động tác của con , lại càng cười lợi hại hơn.


      Có vẻ như tiếng cười của làm Gấu giật mình, bé kêu "A" tiếng to, Tử Thời vuốt ve bụng của bé trấn an, với người ở đầu dây bên kia: " làm việc , em có chuyện gì, chỉ là muốn gọi điện cho thôi."

      Trước bữa cơm tối Thịnh Thừa Quang cũng mới nhận được báo cáo về tình hình của trong ngày hôm nay, tất cả đều an toàn, cũng biết bọn họ có chuyện gì.

      Nhưng cũng bởi vì có chuyện, cuộc điện thoại này mới làm cho vui như vậy.

      "Vậy tắt máy trước," thấp giọng , "Tháng sau khi con tròn tuổi, nhất định đến, tới lúc đó chúng ta gặp mặt."

      "Tốt," Tử Thời giọng : "Vừa đúng em cũng có chuyện muốn với ."

      "..." Thịnh tổng chợt cảm giác được trái tim mình đập loạn, hắng giọng cái, : " cái gì? Em cứ , bây giờ cũng có chuyện gì!"

      Tử Thời nhìn cái hộp màu hồng bên gối, dịu dàng : "Quá muộn, em ru Gấu ngủ đây, đến lúc đó chúng ta hãy chuyện, được ?"

      Điện thoại bị ngắt, gương mặt Thịnh tổng vẫn tràn đầy cảm giác chưa thỏa mãn, có chút buồn rầu.

      Trịnh Phiên Nhiên ở bên khỏi nổi da gà đầy người, đè nén cảm xúc với Ngôn Tuấn: " chịu nổi, mình muốn lật bàn!"

      Hai người bọn họ đều là tổng giám đốc của tập đoàn lớn được ? Vì chuyện rắc rối của nhà họ Thịnh, vì Thịnh tổng bị đám lão già kia bày mưu tính kế muốn ăn tươi nuốt sống mà họ phải cố gắng sắp xếp chút thời gian để gặp nhau bàn luận đối sách, cuối cùng cậu ta gì?

      Bây giờ có chuyện gì sao?

      Là cậu có đấy! Cậu về nhà cũng chỉ có mình đấy! Nhưng chúng tôi còn vợ con đợi ở nhà đấy, có được ?

      Con vừa tròn tuổi của Trịnh tổng cũng hết sức xem thường Thịnh tổng.

      Ngôn Tuấn cười vui vẻ như gió xuân, ôn hòa an ủi Trịnh tổng: "Đừng như vậy, ai mà chẳng trải qua tình huống như này rồi. Lúc ấy phải là cậu ép tôi tìm mua ngôi sao để cầu hôn sao? Lúc ấy tôi cũng muốn lạt bàn đấy!"

      Trịnh Phiên Nhiên: (╯‵□′)╯︵┻━┻



      Ngày Gấu tròn tuổi cuối cùng cũng đến.

      Tiểu thư Tinh của nhà họ Thịnh cuối cùng cũng đến thế giới này được năm, tập đoàn Thịnh thị tuyên bố chính thức lấn sân sang ngành may mặc, hệ thống quần áo trẻ em "Bear" mở buổi họp báo long trọng ở thành phố C, nhà hàng thuyền Đệ Nhất Gia cũng cắt băng thành công ở thành phố C.

      Nhà thiết kế nổi tiếng lấy được nhiều giải thưởng danh tiếng cả trong và ngoài nước - tiểu thư Fay - cũng thông báo chính thức gia nhập "Bear" vào ngày hôm nay, cùng hợp tác với Tề Quang - linh hồn của "Bear".

      Ngày hôm nay, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị, chủ nhân nhà họ Thịnh ở thành phố G, Thịnh Thừa Quang cũng đặc biệt đến thành phố C tham gia buổi họp báo, lúc Thịnh Thừa Quang cắt băng, hai em Thịnh Thừa Quang cùng Tề Quang đứng sóng vai, phía dưới là ánh đèn flash loang loáng như sóng biển, kéo sắc bén cắt đứt dải băng đỏ, hai em họ gạt gánh nặng người phụ nữ khổ sở chống đỡ trong nhiều năm.

      Những lão già kia mặc dù cam lòng, nhưng cũng ý thức được mình sắp chết mà vẫn cố giãy giụa.

      Hành động của Thịnh thị lớn như vậy, buổi tối dĩ nhiên phải mở tiệc chúc mừng.

      Thịnh Thừa Quang có mối quan hệ tốt với Lương thị đứng đầu thành phố C, bữa tiệc do công ty quan hệ công chúng của Lương thị chịu trách nhiệm tổ chức, bày trí tự nhiên hết sức cẩn thận, khách mời đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố C. đám khách mời nữ ăn mặc đẹp kéo nhau đến, phần lớn là đến gặp người đàn ông kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết* Thịnh tổng, nhưng vừa mới đến họ phát : Tay phải Thịnh Thừa Quang ôm lấy xinh đẹp trẻ tuổi, tay khác bế xinh đẹp.

      * kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết: người đàn ông đẹp trai nhà giàu.

      kia thoạt nhìn còn trẻ tuổi, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, nhưng cũng bị gọi là ngây ngô, ngược lại có cảm xúc dịu dàng như nước. Dáng người xinh đẹp như vậy, cũng rất biết cách ăn mặc, chiếc váy màu hồng kia vừa nhìn cũng biết là từ nhà thiết kế nổi tiếng, từng tầng lớp váy xếp chồng lên nhau vừa ưu nhã lại vừa hấp dẫn, lại có chút hoạt bát hơn dạ phục thông thường, cũng có vẻ tùy tiện, thiết kế tinh xảo rất hợp với Tử Thời, xinh đẹp nổi bật giữa những người con xung quanh.

      Thịnh tổng ôm con mặc bộ lễ phục có cùng kiểu dáng, môi phấn nộn màu hồng, đầu đội cái mũ màu hồng, cổ tay thắt bông hoa lụa màu hồng, phần tay chân lộ ra bên ngoài của bé cũng tròn vo mập mạp, vừa đáng vừa buồn cười, mọi người xung quanh đều bàn tán.

      Bị mấy xung quanh vây lại hỏi thăm, em Lý Di Nhiên của Lý Vi Nhiên cũng chút để ý chạy đến hỏi Trần Ngộ Bạch: "Tam Thiếu Tam Thiếu! Bên kia... là vợ và con của Thịnh tổng sao?". Trần Ngộ Bạch bị quấn lấy có chút bực mình, nhìn Thịnh tổng bị mọi người dính sát vào thăm hỏi, nhất thời nở nụ cười: " phải!"

      "Hả?" Lý Di Nhiên vừa mừng vừa sợ.

      "Là con của cậu ta, nhưng phải là vợ của cậu ta."

      "..." Lý Di Nhiên tâm tình hỗn loạn.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :