1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46(2)

      Editor: lila2211

      dùng chút sức lực tránh ra khỏi đầu lưỡi câu hồn của , dán sát vào bên tai thở hổn hển, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ cái mông an phận của Tử Thời, tay kéo quần ngủ của ra, tay kia xé quần lót, đưa ngón tay vào trong cơ thể , rất nhanh liền đưa ngón thứ hai vào.

      Tiểu tinh vô cùng khó chịu, hai ngón tay bị bao chặt lấy, Thịnh Thừa Quang chậm rãi động mà vẫn chưa kịp lui về phía sau, trong chốc lát Tử Thời ngẩng cao đầu, cả người căng thẳng, khuôn mặt nhắn mượt mà khẽ ngẩng lên, trắng trắng hồng hồng rồi lại đỏ ửng mê người. nhắm mắt lại, cái miệng đỏ thắm khẽ nhếch lên, dáng vẻ mê hoặc muốn bức người khác phát điên... Từng đợt sóng tình liên tiếp dâng lên, Tử Thời thở ra hơi dài, mềm nhũn ngã vào ngực , hai mắt mất hồn rồi nhàng thở ra.

      Thịnh Thừa Quang mới vừa rồi vẫn luôn ép buộc mình nghĩ đến chuyện phân bổ ở Thịnh thị, lúc này cuối cùng nhìn thấy thoải mái, cũng có thể thả lỏng rồi. Ngón tay vẫn bị phía dưới của bao chặt, dường như rút ra được, vừa động Tử Thời liền rên rỉ, Thịnh Thừa Quang chỉ đành chậm rãi tiếp tục, giọng ấm ách trầm xuống: "Bé cưng, thế nào lại tham lam thành như vậy hả?"

      Đây là lần đầu tiên chủ động như vậy.

      Tử Thời lời nào, trong bóng tối cũng thấy ánh mắt của . nghỉ ngơi lát, bàn tay xuống bắt lấy cổ tay , ý muốn rút ngón tay ra.

      Tiếng ngón tay rút ra làm xấu hổ hừ tiếng, nhưng lại tiếp tục cắn môi cọ xát vào người .

      " được." Thịnh Thừa Quang dịu dàng dụ dỗ Tử Thời: "Chỉ có thể cho em ngón tay được thôi..."

      Bởi vì... Nếu như là con trai , nhưng nếu là con biết làm thế nào?

      Thịnh tổng rất nghiêm túc!

      Nhưng đáng này rất nhanh tự mình ngồi dậy, ngồi phân thân trong quần , bàn tay trắng đặt lên bụng , tay khác lột quần ngủ, kích động nắm lấy cái đó của ... Thịnh Thừa Quang kịp ngăn cản, bàn tay mềm mại của chạm tới vật đó làm xương sống vọt lên từng luồng điện tê dại, tự chủ nhắm mắt khẽ hừ tiếng.

      bị rung động... Tử Thời nghe được tiếng này của lại càng thêm kích động.

      Cũng may Tử Thời ở phía , tần số và tốc độ đều được nắm chắc, lá gan của như vậy lại ngốc nghếch, cũng thể ngồi xuống hoàn toàn, hoặc cũng bởi vì đây là lần đầu dùng tư thế này, động tác căn bản là được thành thạo. Thịnh Thừa Quang bị cọ xát sắc mặt cũng thay đổi, bây giờ nhịn được, hai tay vịn lấy thắt lưng Tử Thời dạy chuyển động. Nhưng mà mới cưỡi được lát, vừa mới thở phào nhõm định nhắm mắt lại hưởng thụ xong chợt cảm giác được trận co rút... mở mắt ra nhìn lại, nằm người , cái mông vểnh lên trắng tròn như quả đào căng mọng, bên trong ngừng co lại từng cái từng cái...

      Thịnh Thừa Quang rên lên tiếng... Lúc này cảm giác bản thân sắp bị ép đến điên rồi!

      Nhưng có thể làm gì đây? Trong bụng là cục cưng của hai người. Có thể là bé trai ngây ngô thuần khiết như , hoặc là thông minh kiêu ngạo như ... Thịnh Thừa Quang cố gắng hít vào thở ra sâu, giữ cho mình tỉnh táo.

      Lần này Tử Thời cảm thấy thú vị, cảm giác được ở trong cơ thể mình vẫn hung hăng dựng đứng, thanh oán trách vang lên lại có chút ủy khuất: "Làm sao ... Làm sao lâu như vậy mà còn chưa xong..."

      Phải! Còn bị oán giận!

      kéo dài thời gian là có lỗi sao?

      Trong lòng Thịnh Thừa Quang cực kỳ nhức nhối, ôm từ người xuống, đẩy ngã xuống giường, lật người che ở người , hung hăng áp sát... Tử Thời khép chặt hai chân lại.

      này, ở bên ngoài cọ xát mà có thể kêu lên kiều như vậy, Thịnh Thừa Quang suýt nữa xuất ra ngoài, lần này nhanh hơn bước dùng miệng chặn miệng , mút lấy đầu lưỡi Tử Thời, cho kêu thành tiếng may ra tối nay có thể an ổn vượt qua.

      Sau lúc hai người mới kết thúc, hai người nằm ôm nhau thở hổn hển, trong khoảng thời gian ngắn ai lời nào. người là hơi thở của nhau, rất thoải mái, đêm nay lại quá yên tĩnh, chỉ còn nghe được nhịp thở của đối phương, cứ như vậy mà ở bên cạnh nhau trong bóng tối... giống như muốn gắn chặt lấy nhau đến thiên trường địa cửu.

      "Thịnh Thừa Quang." Qua lúc lâu, Tử Thời giọng gọi .

      Thịnh Thừa Quang đáp lại bằng giọng mũi có chút nặng: "Ừ?"

      "Trước đây... Trước đây lâu, đưa em xem Cực Quang." Giọng như mơ, "Bây giờ, có thể đưa em xem ?"

      lâu lâu trước đây, để sinh nhật của mình cũng là sinh nhật của , khi đó chỉ biết có mình , mặc kệ có mấy phần , cũng nguyện tin tưởng. Khi đó, toàn tâm toàn ý như vậy.

      Tử Thời nhớ đến đoạn thời gian đó.

      Thịnh Thừa Quang cũng nhớ những ngày tháng đó, lúc ấy mới chỉ là tờ giấy trắng, mà lại có thể kiếm cớ, dùng đủ mọi thủ đoạn để hấp dẫn ... nhớ!

      Nhưng mà, vẫn tỉnh táo để biết được: Mặc kệ tin chắc vào những chuyện mình làm như thế nào nhưng có thể trưởng thành độc lập là chuyện tốt.

      "Em muốn ?" Tay vuốt ve khuôn mặt , giọng hỏi.

      Thịnh Thừa Quang nâng mặt Tử Thời lên, hôn cái lên trán , "Bây giờ em có thể đến bất cứ nơi nào mà em muốn."

      Em có cánh, có thể tự mình bay rồi!

      Ai cũng thể biết được điều này làm có bao nhiêu kiêu ngạo!

      Người trong ngực hồi lâu trả lời, cũng động, hình như là ngủ thiếp . giọng gọi , cũng đáp lời, ngay cả lúc ôm Tử Thời rửa mặt vẫn nhắm mắt.

      hài lòng với câu trả lời của sao?

      Thịnh Thừa Quang có lòng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy cực kỳ đáng ... Vẻ tức giận, giận dỗi cũng đáng đến thế!

      Tắm rửa sạch cho Tử Thời, ôm trở về giường, hai người nhõm thoải mái ôm nhau ngủ, ràng chưa được ăn no, nhưng cũng tia ham muốn.

      Cúi đầu phả hơi nóng vào đôi mắt nhắm chặt của , Tử Thời vẫn cố nhắm chặt mắt, Thịnh Thừa Quang cười thích thú, tà ác : "Đứa ngốc..."

      ***

      Qua bao lâu, ngày rất bình thường gần cuối tháng, Thịnh Thừa Quang ở Thịnh thị làm việc cả ngày như thường lệ, sau khi về nhà liền phát ra thấy đứa ngốc ấy đâu.

      cho đôi cánh, dùng nó để bay rồi.


      Tác giả có lời muốn :

      Thịnh tổng: Tại sao cả ấy cũng muốn ? Hơn nữa ràng cho ấy thịt ăn rồi? Hết lần này tới lần khác còn cho tôi ăn no?

      Tác giả: Vì có vẻ sợ ngươi thương Bảo Bảo nhà các ngươi sao?

      Thịnh tổng: Vậy sao Tử Thời lại ăn no? ấy thương bảo bảo sao?

      Tác giả: Đó là bởi vì... Tử Thời được ủng hộ phía sau a~

      Thịnh tổng: Tác giả, ngươi như vậ là vô sỉ hèn hạ bắt nạt kẻ yếu, độc giả nhà ngươi có biết ?

      Tác giả: Biết! Ta khi dễ ngươi, để cho ngươi học hỏi thêm, các nàng ấy rất thích nha!

      Thịnh tổng:...
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47.1

      Edit: Tiểu Huyên

      **

      Đồ dùng trong nhà của còn ở đây, mỗi chỗ Thịnh Thừa Quang đều tỉ mỉ xem xét: tủ treo quần áo trong phòng ngủ, bàn trang điểm, cái bàn học lộn xộn của , vốn dĩ chưa bao giờ làm việc trong phòng ngủ, nhưng mà lúc nào cũng thích ngồi lơ đãng bên cửa sổ đọc sách, giống như con mèo cuộn mình ở , có đôi khi xem lúc ngủ thiếp , dáng vẻ co tròn đó khiến nhìn thoải mái, cho nên mới cố ý đặt cái bàn viết này cạnh cửa sổ, tại quyển truyện tranh bàn vẫn mở ở trang mà tối qua xem—tối hôm qua sau khi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy vẫn say sưa lật quyển truyện tranh, gọi lên giường ngủ sớm chút, lúc ấy mới lưu luyến bỏ quyển sách sang bên.

      Thực ra mua cho rất nhiều mẩu giấy đánh dấu sách, nhưng sau khi giành tới tay luôn vẽ linh tinh ở phía , sau đó quăng rất lộn xộn, lúc đọc sách thấy dừng ở nơi nào gấp mép trang sách lại chỗ đó, trang nào thấy đặc sắc còn gấp hẳn hai ba trang, mỗi quyển mà xem xong cũng gấp đến dày đặc lộn xộn.

      Bây giờ suy nghĩ lại chút, phải chuyện gì cũng đều nghe lời của .

      Trong phòng tắm, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da của hề ít, ra những thứ đó vốn nhiều lắm, bình thường chỉ dùng bình sữa tắm có mùi nấm thơm, vào mùa hè thậm chí dùng gì cả, mùa đông trời lạnh tắm xong nhớ mà bôi ít, cái loại dầu mùi nấm thơm ấy, sau mỗi lần tắm xong trèo lên giường, đều muốn đè ra cắn vài cái.

      Thịnh Thừa Quang tiếp tục kiểm tra cẩn thận, phát sữa tắm của thiếu mất chai chưa mở nắp—bình thường chỉ dùng loại sữa tắm, nên mỗi lần mua đều lấy mấy chai.

      Đóng cửa tủ lại, nâng người lên, mặt Thịnh Thừa Quang cũng có bất kỳ biểu lộ nào.

      Quay người trở lại bên cạnh tủ treo quần áo, mở cái hộc tủ treo áo sơ mi của ra kiểm tra kỹ càng: quả nhiên, thiếu mất cái áo sơ mi trắng.

      Lần trước lúc gọi Triệu Hoài Chương tới đón , thứ duy nhất mang cái áo sơ mi trắng của , còn lúc này rời , mang nhiều thêm bình sữa tắm.

      Tử Thời, em là…..

      Thịnh Thừa Quang đóng cửa tủ treo quần áo, khuôn mặt giống như diện bích (ý là thay đổi) đối mặt với cánh cửa rất lâu, sau đó tung ra quyền mang theo rất nhiều sức muốn đấm lên , nhưng đường nhẫn nhịn lại, cuối cùng bàn tay nặng nề kia đập ở .

      Tất nhiên phải chưa từng nghĩ đến lén lút chạy trốn, thậm chí từng thầm phân tích qua khả năng rời như thế nào, chỉ là chuyện xảy đến……chuyện xảy đến, lo lắng hỗn loạn biết đường có an toàn hay , vội vàng muốn biết nơi nào, cơm trưa hôm nay ăn chưa? Ăn những thứ gì? Chắc chắn đói bụng, nhưng vì đứa bé nên nhất định ăn, lúc nào cũng là người thầm chịu đựng, chỉ biết suy nghĩ cho người khác—trước kia là , bây giờ là đứa bé của bọn họ.

      Thịnh Thừa Quang bình tĩnh mà khách quan nhận thấy được bản thân mình rơi vào trong suy nghĩ cuồng loạn.

      Tại sao lại như vậy? Vậy mà có cách nào tự động kiểm soát được tình huống. Là bởi vì chạy trốn sao? Bởi vì lại có thể thực rời khỏi .

      Thịnh Thừa Quang, trong lòng Thịnh Thừa Quang tự hỏi chính mình: có phải ra mày vẫn thể tin được đúng ?

      thể tin được…… như vậy thực quyết lòng vĩnh viễn .

      Kỳ thực vẫn luôn biết Tử Thời có bao nhiêu tốt đẹp, hồn nhiên lương thiện như vậy, thực vẫn thể tin được bản thân mình lại xứng đôi như thế.

      **

      Thịnh Minh Hoa làm cách nào cũng gọi được điện thoại cho Thịnh Thừa Quang, sắp phát điên, chỉ có thể đích thân tìm đến tận cửa, chạy tới nhanh như điện chớp, cửa vừa mở ra bà muốn rống lên, lại phát sắc mặt cháu mình vô cùng tiều tụy, chút ánh sáng trong mắt cũng có, quả thực mất hết tinh thần.

      “Thừa Quang?” trong khoảng thời gian ngắn Thịnh Minh Hoa sửng sốt đứng ở nơi đó, bà chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ như vậy của đứa này.

      Thịnh Thừa Quang cũng biết trạng thái tại của mình cực kỳ kém, hay tay dùng sức chà xát lên mặt, thở ra hơi nặng nề, lắc đầu.

      “Có phải thấy Tề Quang đúng ?” ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỉnh táo hỏi, giọng khàn khàn giống như dây thanh quản mới bị giấy nhám mài qua.

      “Đúng vậy! Cháu biết nó chỗ nào sao?” Thịnh Minh Hoa suy nghĩ đến đó, lại bối rối, cõi lòng đầy mong chờ hỏi.

      Thịnh Thừa Quang mời bà vào, dìu bà đến ngồi xuống sô pha, rót cho bà ly nước, sau đó ngồi đối diện với bà, im lặng lúc, rồi mới hỏi; “, Tề Quang có để lại tin tức gì cho hay ?”

      “Chỉ gửi cho cái email bảo nó muốn ra ngoài giải sầu—thân thể nó như vậy sao có thể ra bên ngoài chạy loạn đây? Rốt cuộc nó chỗ nào?!”

      Lúc này Thịnh Thừa Quang tỉnh táo lại, trả lời bà, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Người bên cạnh em ấy đều đưa hết chứ?”

      “Ừ! Trợ lý, hộ vệ và y tá đều đưa theo, nhưng mà bây giờ những người này người cũng liên lạc được—” Thịnh Minh Hoa chợt phản ứng kịp, thanh cao lên đến quãng tám: “Thừa Quang?!”

      “Dạ, nó đưa Tử Thời theo.” Thịnh Thừa Quang bình tĩnh xong, dựa vào sau ghế sô pha.

      mặt có biểu cảm gì, phía sau lưng , là bầu trời thành phố G sáng sủa tươi đẹp.

      Trước đây cũng từng có những buổi chiều đẹp trời như vậy, ở sân thượng tầng cùng hút thuốc lá, Tử Thời đứng im lặng sau lưng , gọi , cũng dám tiến lên hay tránh .

      Đến bây giờ rốt cuộc học được cách xoay người rời . Chính là dạy, là hi vọng có thể tự do tự tại, kết quả đúng là thực bay , mới phát bản thân mình bị bỏ lại tại chỗ rồi.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47.2
      Edit: Tiểu Huyên

      Mặt trời ở tầng mây càng lộ ra vẻ sáng lấp lánh.

      Ngoài cửa sổ những đám mây tầng rồi lại tầng như những ngọn núi nối tiếp nhau, khổng lồ, thánh khiết, làm người ta nhớ tới ánh sáng và thiên đường.

      Từ lúc máy bay cất cánh Tử Thời từ trong căng thẳng trở lại bình thường, vẫn xoay mặt ra bên ngoài cửa sổ nhìn si mê như vậy.

      Đây là lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng phải cùng với người lúc trước hứa hẹn bay cùng .

      Mới vừa rồi Tề Quang trộm Tử Thời từ trong nhà Thịnh Thừa Quang ra, dọc theo đường ra sân bay cũng vô cùng căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng tinh thần, mệt mỏi muốn nghỉ lúc, nhưng ánh sáng quá sáng khiến cậu ngủ được, đeo chụp mắt lên sợ phát kéo xuống che cửa sổ, đành lấy lại tinh thần chuyện với : ‘Tử Thời, chúng ta uống chút gì ? Nước trái cây được ?”

      Lúc này Tử Thời chút khẩu vị cũng có, nhưng mà trong bụng đứa lệ thuộc vào chăm sóc của , nghĩ ngợi, : “Cho em ly nước, nước nóng. Còn nữa, có quả hạch ?”

      Tề quang gọi nữ tiếp viên hàng tới dặn dò mấy câu, quay đầu lại đùa với Tử Thời: “Đúng là kì lạ nha, em thực ăn được à? còn tưởng quãng đường này em đều lấy nước mắt rửa mặt đấy.”

      nghe vậy sững sờ, sau khi hết sững sờ vô cùng nghiêm túc cho cậu biết: “Bây giờ em được khóc.”

      Bảo bảo trong bụng cảm thấy thoải mái.

      Tay của dịu dàng đặt lên bụng, Tề Quang liếc mắt nhìn, vẻ mặt cũng dịu dàng theo. Lúc này nữ tiếp viên hàng mang nước ấm và quả hạch tới, Tử Thời lấy Vitamin và calcium đều phải uống mỗi ngày từ trong túi luôn mang theo bên mình ra, nuốt cùng nước ấm, sau đó bắt đầu ăn từng khối từng khối quả hạch.

      Tề Quang nhìn thấy lúc ăn quả hạch quai hàm phồng lên cực kỳ vất vả, ràng là dùng sức cắn răng, kiềm chế cảm xúc, cậu thấy đành lòng, ấm giọng khuyên : “Nếu em khó chịu hãy khóc lên, sao cả, trong lòng em buồn bực đối với bảo bảo cũng là tốt đâu nhé!”

      Người ăn quả vui vẻ kia, vất vả bỏ thêm khối vào trong miệng, khó khăn nuốt xuống, sau vài giây, rốt cuộc nước mắt bắt đầu rơi xuống.

      khóc vô cùng khống chế, cứ như vậy lúc, sau đó quệt cái mũi hồng hồng thu nước mắt lại. Tề Quang chuyển cho cái khăn tay, lại đưa tay ôm , để tựa đầu vào bả vai của mình.

      bỏ được như vậy à? Vậy tại sao vẫn chịu theo ?” Tề Quang muốn trò chuyện cùng với , ra được còn đau lòng như vậy nữa.

      Còn vào lúc này Tử Thời kỳ thực là vô cùng đau lòng và sợ hãi—bởi vì cảm giác thể khống chế tâm tình của mình, giống như bị thứ gì đó nắm chặt siết lại rất đau, sợ đau đớn này làm đứa bé bị thương, nhưng lại khống chế được.

      Tề Quang chuyện với , bị phân tán lực chú ý, đứt quãng trả lời : “…… muốn ở lại đó…..Làm ấy khó xử…..”

      “À….là như thế sao?” Tề Quang cười : “ còn tưởng em sợ Thừa Quang cần đứa trẻ này.” Chỉ sợ Thừa Quang cũng suy đoán như vậy: cho rằng Tử Thời chạy trốn là vì tin tưởng ấy.

      Nghĩ đến việc lúc này Thừa Quang cũng phát , ấy chắc chắn vô cùng giật mình chứ?

      “Em biết…… xác định được.”

      Tử Thời tựa vào đầu vai cậu, ánh mắt và giọng đều rất mờ mịt.

      Tề Quang ngờ thực nghĩ như vậy?! Lại có thể tin tưởng Thừa Quang à……Được rồi, lần này nếu Thừa Quang biết, chắc chắn bị tức chết!

      Hai em ở trong máy bay cao, dùng những lời chuyện, quả thực giống như Tề Quang , lo lắng và sợ hãi trong lòng chỉ cần ra là cảm thấy an tâm hơn nhiều, Tử Thời xong, trong lòng dần dần bình tĩnh.

      Tề Quang luôn luôn cố gắng an ủi tâm tình của , đảm bảo với : “Chỗ thành phố C rất nhiều nhân vật lợi hại, nhà họ Tạ và nhà họ Thịnh đều chen tay vào lọt được, cho nên đối với chúng ta mà là rất an toàn. Chúng ta đến nơi đó, em cũng cần lo lắng, chỉ cần để ý đến sức khỏe khỏe mạnh, bình an sinh con ra là được.”

      lời nào, Tề Quang tiếp tục ấm giọng : “ cần lo lắng cho Thừa Quang, so với tưởng tượng của em ấy lợi hại hơn rất nhiều. Cũng cần lo lắng chuyện sau này, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Cho dù là ở tình huống xấu nhất, em và bảo bảo còn có mà, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản và cổ phần trong Thịnh thị của để lại cho em và bảo bảo, Tử Thời, em cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.”

      “Tại sao đối xử tốt với em như vậy?” Tử Thời rất nghi ngờ vấn đề này, bây giờ nhịn được giọng hỏi ra.

      “Bởi vì chỉ có em cần chăm sóc!” Tề Quang dịu dàng , cười cong mắt.

      Bởi vì em là em . Cũng bởi vì có người chăm sóc nhiều năm như vậy, người đó vì tiếc gì cả, vì vậy cũng muốn thay người ấy dùng tất cả sức lực bảo vệ em và con của hai người.

      **

      Máy bay hạ cánh xuống thành phố C, sắc trời bên ngoài gần vào đêm. Có người chờ ở lối ra đón bọn họ, là người phụ nữ ăn mặc gọn gàng mà thời thượng, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, làn da màu lúa mì rất khỏe mạnh, cười lên hai hàm răng rất trắng, làm người ta nảy sinh gần gũi ngay lập tức.

      ấy nhìn thấy đoàn người Tề Quang ra liền sải bước chào đón, Tề Quang cũng cười giang hai cánh tay ôm lấy ấy, nhìn hai người giống như tri kỷ xa cách lâu nay gặp lại.

      Tề Quang cả đoạn đường mệt mỏi, lúc này lại cười rất có tinh thần, giới thiệu với Tử Thời người tới: “Đây là học tỷ Nguyễn Hạ của ở học viện thiết kế thời trang bên , em gọi chị ấy là chị Fay là được.”

      “Đây là em em, Thịnh Tử Thời.” Tề Quang với Fay.

      Tính cách của Fay rất nhiệt tình cũng rất thẳng thắn, sau khi đón bọn họ đường trở về dọc theo đường đều giới thiệu cảnh đẹp và thức ăn ngon ở thành phố C, hề kiêng kị tình huống của Tử Thời, giọng cởi mở với Tử Thời: “Chị và bạn Thịnh Tề Quang này coi như là bạn chí cốt—nó cứu thứ quan trọng nhất cuộc đời chị, chị nợ nó cái mạng! Cho nên em cứ việc ở lại nơi này của chị. Còn có, sau này đứa bé nhận chị làm mẹ nuôi……!”

      Tử Thời thích người phát ra sáng ánh mặt trời như vậy, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo, mím môi cười, gật đầu cái đồng ý.

      Xe chạy thẳng đến trung tâm chợ, lái vào khu biệt thự yên tĩnh trong cảnh náo nhiệt đó, cuối cùng dừng lại trước tòa biệt thự ba tầng độc lập.

      Đèn trong cả tòa biệt thự đều sáng choang, bể phun nước rào rào trong sân cũng có rất nhiều đèn màu sắc khác nhau chiếu sáng, có hai hàng người mặc đồng phục giống nhau chờ ở cửa lớn, Fay chỉ chỉ, dáng vẻ đắc ý hả hê của thực đáng , nhướng mày lên với Tề Quang: “Như thế nào? Thịnh thiếu gia nhìn có hài lòng ?”

      Quả thực Tề Quang cũng cần, khách khí với , cười : “Làm phiền học tỷ, cảm ơn.”

      “Ha ha! ra đây là biệt thự của chị chị đó…., chị với chị ấy mượn dùng thời gian.” Fay nháy nháy mắt với Tề Quang, dáng vẻ vui vẻ nghịch ngợm quả thực như học sinh .

      Sau khi xuống xe Fay ở phía trước, phía sau Tề Quang giọng với Tử Thời: “ rể của chị Fay họ Dung, nhà họ Dung ở thành phố C này gần như cùng cấp với nhà họ Từ ở thành phố G, chúng ta ở chỗ này chắc chắn bị người khác quấy rầy.”

      Cậu hao phí nhiều tâm tư như vậy chỉ để cho an tâm dưỡng thai, Tử Thời vừa cảm động vừa biết ơn cười với .

      **

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tần Tống (làm nũng): mẹ ruột! Tư Đồ sinh con chậm là do con làm ra! Lần này phải do con chứ?

      Tác giả (tìm ra manh mối): Tiểu Lục ngoan nhất ~ lúc này cần con cực khổ đâu~

      Kiêu gia (xắn tay áo): Tần Tiểu Lục ngươi quay lại đây, giải thích cho gia cái gì goi là : “Tư Đồ sinh con chậm là do con làm ra”!

      Tần Tống (Bị ép): mẹ ruột cứu mạng! Cứu mạng với …..!

      Tác giả (nhìn trời): Thời tiết hôm nay rất tốt~

      Tần Tống (bị đánh gần chết): mẹ ruột……mẹ nhẫn tâm………

      Thịnh Tổng (sầu trong mắt): Tần tổng, ta dạy cho ngươi thành ngữ: nhờ đúng người.

      Tác giả (kháng nghị): nhưng giao phó cho ta cái gì mà!

      Tiểu Bạch (mặt chút thay đổi) : Học đệ, nhờ người xóa giùm hai chữ nhờ vả, rất chuẩn xác.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Thanh Hằng, Chriskabi_ng0k thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48(1)

      Editor: lila2211

      Cuộc sống ở thành phố C với họ mà yên bình như an ổn trong núi vậy, biết bên ngoài là ban ngày hay đêm tối.

      Mới đầu bọn họ được sắp xếp, sau hai ngày nghỉ ngơi Fay dẫn họ làm quen với hoàn cảnh nơi đây. Ở chỗ bọn họ ra chính là trung tâm chợ, dĩ nhiên là cái gì cũng có. Có tòa nhà cao nhất nghe là của tập đoàn Lương thị, Fay có người chị và em , người chị gả vào nhà họ Dung, còn em chính là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Lương thị. Cho nên quyết định của Tề Quang trước nhất là ấy quả rất ổn thỏa.

      Ở phía sau tập đoàn Lương thị về phía bên tay phải cách chỗ bọn họ ở xa có bệnh viện tư nhân, là bệnh viện của tập đoàn Lương thị, nghe khoa phụ sản ở đó là tốt nhất trong thành phố này.

      Tập đoàn Lương thị... Tử Thời nghe thấy hai lần đều cảm thấy cực kỳ quen tai, may mắn là người biết nhiều lắm, suy nghĩ lúc, cuối cùng cũng nghĩ đến~~~ Người đàn ông núi băng đó phải là đến từ tập đoàn Lương thị sao? Tràn Ngộ Bạch, nghe ở chỗ ấy.

      dám nghĩ đến người đàn ông núi băng đó nữa, lại thay đổi suy nghĩ... biết Phùng Nhất Nhất bây giờ ra sao rồi? Liệu Tạ Ma Vương có bắt nạt ấy hay đây?

      Tử Thời cố gắng tập trung tinh thần để nghĩ đến Phùng Nhất Nhất cùng Tạ Gia Thụ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cần phải suy nghĩ thêm về bất kỳ chuyện nào khác.

      Thân thể Tề Quang khỏe, Tử Thời lại là phụ nữ có thai, hai người cũng thể chơi với nhau lâu được, cũng phải là loại người thích náo nhiệt. Sau khi Tề Quang nhờ Fay bận rộn giúp , hai em họ an ổn ở trong biệt thự.

      Để cuộc sống sau này được ổn định, Tề Quang nhờ năm giáo viên dạy kèm tại nhà (gia sư), chia ra dạy nhạc, mỹ thuật, văn học, yoga, còn có giáo viên tóc vàng mắt xanh dạy tiếng .

      Khóa dạy nhạc cơ bản cũng dạy hát, khi học thường là thưởng thức vài khúc nhạc tươi đẹp, dường như để Tử Thời dưỡng thai. Giáo viên dạy nhạc là giáo viên nữ đến từ Nhạc viện thành phố C, nghe giọng cực kỳ truyền cảm, mỗi đoạn nhạc đều có thể kể ra câu chuyện cổ tích, mỗi ngày đều chuẩn bị trà cùng bánh ngọt bên cạnh cửa sổ thưởng thức ánh nắng mặt trời hoặc ngắm mưa tuyết, làm tinh thần người ta cực kỳ sảng khoái.

      Học Văn học cũng chỉ là đọc vài bộ sách thú vị, cũng cần phải học để đối phó các cuộc thi, giáo viên sắp xếp cho Tử Thời thấy cái gì hứng thú học, bà cũng là người vừa hài hước lại có học thức uyên bác dạy Trung văn hệ Đại học, tiết học mà cuốn hút sống động như khiến Tử Thời thường nghe mê mẩn dứt.

      Có thể Tử Thời thích nhất là mĩ thuật. Khi còn bé,chỗ ở có rất nhiều bộ sách về vẽ tranh, trong những năm tháng dài lớn lên trong đơn, từng đọc hết quyển này đến quyển kia mục đích, tuy chỉ đọc thôi, nhưng vẫn khắc sâu ấn tượng. Bây giờ được giáo dạy dỗ lại cách hệ thống tỉ mỉ, phát cơ sở lý luận trước kia có xem qua trong sánh nhưng hiểu, tại được giảng giải, Tử Thời có cảm giác thắc mắc lâu nay cuối cùng cũng thể tháo gỡ, thể vui mừng ca tụng!

      giáo cực kỳ kinh ngạc trước tài năng thiên phú của Tử Thời, hơn nữa còn ủng hộ thưởng thức những bức tranh và tranh màu nước, sau đó cho chọn lựa môn để tập trung phát triển. Nhưng Tử Thời mang thai, dám đụng vào mực in hay màu nước, do vậy trước hết giáo dạy cách dùng bút máy để phác họa.

      Bởi vì Tề Quang học thiết kế thời trang, cả hai người cùng học về phác họa, hai em thường xuyên cùng nhau tìm được niềm vui trong cuộc sống, chuyển giá vẽ ra sân nhàn nhã vẽ bụi hoa vào buổi sáng, vào lúc trời mưa, hai người đốt lò sưởi bên cạnh tường trong phòng khách rất ấm áp. Bên cạnh cửa sổ cao cái bàn để trái cây, hai em vùi ở trong ghế salon, ngồi ở ghế, cả buổi chiều trừ nghe tiếng gỗ cháy tanh tách từ trong lò sưởi chỉ còn thanh "Soạt soạt" của tiếng bút máy vẽ giấy.

      Thời gian trôi qua cứ yên tĩnh như thế tốt.

      Những môn học này cũng quá yên lặng, cho nên Tề Quang còn sắp xếp khóa học yoga. Tử Thời có bầu, dĩ nhiên làm những động tác mạnh, giáo viên dạy yoga là người có vóc người mảnh khảnh dù sinh hai đứa bé, động tác dạy đều êm ái chậm rãi, hơn nữa nghe có lợi khi sinh con.

      Thứ sáu hàng tuần là thời gian Tử Thời lên lớp tiếng . là học tiếng , chẳng qua là học vài khẩu ngữ đơn giản. Giáo viên là người , gả đến Trung Quốc nhiều năm, có con cùng tuổi với Tử Thời, lúc Tử Thời lặp lặp lại nhưng từ đơn ấy chỉ dịu dàng cười nhìn Tử Thời, Tử Thời thích nhất đó, và ấy cũng là người mà dám cười cùng nhiều nhất. Có lần Tề Quang ở nhà, Tử Thời khi học cẩn thận hỏi giáo: "Phát tiếng là phải phân chia giọng điệu rất đúng sao?"

      "Dĩ nhiên, Thân ái! Phát tiếng của chúng ta có từ lâu rồi!"

      " ra... Em có ý mạo phạm, em chỉ muốn biết những lời này dùng giọng NewYork như thế nào?"

      Giáo viên dùng giọng mềm mại phát theo cầu của Tử Thời, cũng theo sau, giáo : "Là nhớ tới người nào sao? Bảo bối, em cười rất đẹp, chưa từng thấy qua."

      Mu bàn tay Tử Thời nhàng áp lên má, lắc đầu giọng : "Cũng có."

      Các giáo viên đến nhà dạy từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi buổi sáng hai tiếng, buổi chiều nửa tiếng, lúc chuyện cũng có áp lực, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cuộc sống phong phú hơn nữa tâm tình cũng sáng sủa.

      Vào chủ nhật Tề Quang đưa ra ngoài ít nhất lần, ăn tối cùng Fay, hoặc dạo chỗ nào đó.

      Sau mấy tháng, các giáo viên đều đổi mấy lần, từ đầu tới cuối đều là giáo viên nữ, về sau giáo tiếng bởi vì con mang thai mà đến được, khóa học tiếng liền dừng lại. Khi Tử Thời hỏi, Thịnh Thừa Quang xem tạp chí bật thốt lên: "Tạm thời còn chưa tìm được người thích hợp! Khẩu sợ đủ kiên nhẫn dịu dàng, kiên nhẫn dịu dàng lại được ngoại hình, dáng dấp đẹp mắt, khẩu tốt, kiên nhẫn dịu dàng... lại là đàn ông!"

      Tử Thời cảm thấy kỳ quái: "Tại sao đàn ông lại được?"

      tay Tề Quang vẫn lật tạp chí, dấu vết ngăn lại đề tài: "Đúng rồi, định hỏi em, ngày mai khám thai hay ngày kia?"

      tại phụ nữ có thai đầu óc đều chậm lụt, bị hỏi, suy nghĩ lâu mới ngơ ngác : "A.... Em cũng quên mất rồi!"

      Tề Quang liếc nhìn cái, quay lại lấy điện thoại ra xem lịch.

      Tử Thời sờ sờ bụng nhô lên, lầm bầm lầu bầu : "Lại muốn kiểm tra nữa ~ "


      Chương 48(2)


      Editor: lila2211

      Tề Quang vừa đảo điện thoại vừa cười,thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cái, lại phát ra mặt Tử Thời che giấu được tia phiền muộn.

      để điện thoại di động xuống, dịu dàng hỏi: "Tử Thời, nhớ đến ấy sao?"

      Tử Thời đỡ tay ở ngang lưng, tay khác nhàng phủ lên bụng, cười cười lắc đầu.

      Tề Quang thuê nhiều gia sư tới nhà như vậy, là học, ra chính là giúp cho , chơi cùng . Tử Thời cũng biết là vì để cho bận rộn chút, có thời gian suy nghĩ linh tinh.

      Nhưng là suy nghĩ cũng liên quan đến bận rộn, huống chi cũng nhất định phải để ra thời gian để suy nghĩ, bởi vì người kia... vẫn luôn ở trong lòng .

      Lúc nghe nhạc nghĩ đến lúc lim dim mắt, lúc học nhớ đến dáng vẻ ngồi trong thư phòng xử lý văn kiện, lúc tập yoga rất tự nhiên nghĩ thầm nếu để thấy chắc cười động tác vụng về của , lúc tiếng nhịn được hỏi giáo viên... Tử Thời nhận thức được trong lòng, nghĩ đến người tiếng giọng NewYork kia.

      Còn có, kể từ khi học phác họa, mỗi ngày đều phác họa ra hình dáng của .

      Sợ mình quên dáng vẻ của , cũng sợ sau này con hỏi bố như thế nào, biết lấy cái gì chống đỡ.

      ra cho đến bây giờ, cũng sắp sinh bảo bảo, Tử Thời vẫn như cũ hoài nghi liệu mình làm như vậy có đúng hay ? Nếu quả là tốt cho , có phải hay trái tim cũng độc ác muốn đứa bé này, mà phải là chạy trốn?

      cũng có cảm giác là mình làm đúng, chẳng qua là so với những cách làm khác, chỉ có thể chạy trốn, thể bỏ rơi con mình, nên chỉ có thể bỏ rơi .

      Trong lòng rất áy náy với , cho nên cũng dám ra nỗi nhớ, cũng dám với Tề Quang, ngay cả với bản thân mình cũng dám .

      Nhưng là... Thịnh Thừa Quang, em nhớ , rất nhớ !

      ***

      Thành phố C, ngày tháng trôi qua yên bình tốt đẹp.

      Thành phố G lại phảng phất loại cảm giác như địa ngục.

      Tử Thời biết, nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đều dừng lại việc điều tra, có người cố gắng dọc theo đầu mối đưa móng vuốt tìm kiếm đến tận thành phố C, nhưng chưa thể vươn tới bị hung hăng chặt đứt, những vị cấp của họ còn nhận được cảnh cáo của hai bên hắc bạch đạo thành phố C, việc này hiển nhiên chấm dứt.

      Chuyện lại trở về điểm bắt đầu, Thịnh Thừa Quang cùng Tạ Gia Vân cũng có nhược điểm, hai nhà cũng ầm ĩ. Vì vậy hai bên đều tích cực giải hòa, đàm phán, đàm phán lại đàm phán.

      Trong giới buôn bán, Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân đúng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, hai người thấy mặt lại ăn ý mười phần đồng thời ra tay phá, hạng mục hợp tác giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ coi như là , rối rít đàm phán mà thành, cuối cùng hủy bỏ, phân chia số bộ phận.

      Sau đó liền nghĩ đến làm thế nào để hủy, hủy bao nhiêu.

      Công trình này lớn hơn so với trong tưởng tượng, Thịnh Thừa Quang cùng Tạ Gia Vân đều phải cố hết sức lực, hơn nửa năm trôi qua, cục diện mới có thể hóa giải được chút.

      Sau đó, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ núp lâu mới chân chính tạo ra những trận chiến vang dội... Hoàng đế mặc long y ngồi vững vàng ghế, tự nhiên muốn xử lý bè phái tạo phản. Hai bên cũng là hai gia tộc lớn, muốn xử lý những lão già kia đâu có dễ dàng như vậy? Nhưng mà Thịnh Thừa Quang vì báo thù cho Thịnh Minh Hoa năm đó, Tạ Gia Vân cũng dọn sạch chướng ngại vật cho Tạ Gia Thụ, hai người đều khí thế ngất trời, hăng hái mười phần.

      Cho nên hơn sáu tháng thịnh Thừa Quang bận rộn tới nỗi chân chạm được đất, ngày cũng được nghỉ ngơi nhiều. Có lúc Thịnh Minh Hoa nhìn nổi, cưỡng bách cầu nghỉ ngơi, gọi đến nhà cũ nhà họ Thịnh ăn cơm.

      bàn toàn món ăn hợp khẩu vị của Thịnh Thừa Quang, Thịnh Minh Hoa gắp đầy bát , bà ngừng thúc giục ăn nhiều chút, khuyên bảo: "Tiến độ của cháu bây giờ rất nhanh rồi, làm vô cùng tốt, cho nên cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

      Thịnh Thừa Quang cầm bát canh chậm rãi uống, giọng điềm tĩnh: "Cháu vẫn rất khỏe, yên tâm."

      " yên tâm thế nào? nhìn lại chính mình chút , nửa năm gầy bao nhiêu rồi hả?"

      "Ơ, đẹp trai hơn chứ?"

      "Thừa Quang," Thịnh Minh Hoa kêu tên , vẻ mặt nghiêm túc : "Cháu vì ai mà phải tự làm tổn thương chính mình, ta hận chết người đó."

      Thịnh Thừa Quang yên lặng để chén canh xuống, đẩy ra, sau đó bưng lên bát cơm đầy như ngọn núi bắt đầu ăn.

      bát cơm hết nhẵn, cũng ăn bốn cái chân chim bồ câu, ăn xong đặt bát đũa xuống, thở dài hơi ngắn ngủi: " ấy rất cực khổ rồi... , làm ơn!"

      Tự tay Thịnh Minh Hoa rót nước trái cây cho , nghe vậy động tác tay ngừng run lên, hốc mắt lại nhịn được có chút đỏ.

      phải là chưa tưng thấy qua dạng người khác đến phát bệnh thần kinh, nhưng mà... Cũng quá thần kinh !

      bàn cơm nhất thời yên lặng, Thụy Thụy lúc này tỉnh ngủ, bị Triệu Hoài Chương ôm ra ngoài từ trong phòng ngủ. Thịnh Thừa Quang vừa thấy tên tiểu tử này liền cười, đưa tay ra muốn ôm em trai, thuần thục đỡ lấy bên sườn em bé, ôm em trai đặt lên đùi, cười trêu chọc: "Người bạn , cuối cùng em cũng tỉnh ngủ rồi!?

      Thụy Thụy khoan khoái quơ quơ cánh tay bé, cười cười chảy nước miếng.

      Thịnh Minh Hoa ở bên thấy cảnh này thầm than thở: Bây giờ Thừa Quang cũng chỉ có ở cùng Thụy Thụy mới có thể cười.

      Triệu Hoài Trương tới bên cạnh vợ, nhận lấy cốc nước trái cây từ trong tay bà, lôi kéo tay vợ, ôn nhu : " vừa mới nhận được báo cáo mới nhất về tình hình sức khỏe của Tề Quang, thân thể thằng bé khôi phục rất tốt, em yên tâm !"

      "Người nào yên lòng về nó... Cái thằng nhóc kia! là độc ác, lâu như vậy thấy chúng ta, chẳng lẽ muốn gặp chúng ta sao?" Cả ngày ở cùng người nào đó, đến em trai của mình cũng biết mặt trai!

      " phải là hôm trước có chuyện qua video sao?" Triệu Hoài Chương giọng an ủi: "Em cũng thấy đấy, khí sắc của thằng bé tốt như vậy. ra khí hậu ở thành phố C tốt hơn ở nơi này, thích hợp cho thằng nhóc an dưỡng."

      Thịnh Minh Hoa nghe ông ngừng , hận hận nghĩ: Làm thế nào mà bà lại thích cái người này? Thừa Quang vì mà mà thành dáng vẻ như ngày hôm nay, con lớn quý nhất lại mang đó chạy trốn nửa năm, cũng trở lại dù chỉ lần, chồng lại như thế này... Trong lòng bà suy nghĩ, ánh mắt lại rơi vào đầu vai Triệu Hoài Chương, ở đó có khối giống như là nước miếng của Thụy Thụy.

      Thụy Thụy gọi là Triệu Tề Thụy, là đứa bé duy nhất cùng họ với ông, ông cực kỳ đứa bé này, bây giờ ngay cả thời gian vẽ cũng có, cả ngày đều chơi cùng Thụy Thụy.

      Thịnh Minh Hoa nghĩ tới đây chợt còn tức giận nữa, nhưng vừa quay đầu chỉ thấy con trai bò lên đầu cháu mình, vui thích đánh đánh, bà lập tức nổi giận rồi: "Thịnh Thừa Quang, cháu dung túng cho nó đấy! Triệu Tề Thụy! Xuống ngay cho mẹ, đáng đánh đòn!"

      Thịnh Minh Hoa ôm tiểu tử , Thụy Thụy nằm vai mẹ, đưa tay ra với trai đòi bế, cứ nha nha ngừng. Thịnh Thừa Quang bị thằng nhóc cào loạn tóc, vẫn cười vô cùng dịu dàng.

      Mùa hạ cũng trôi qua rất nhanh, sắp đến mùa thu... cũng được ôm con của mình?

      hi vọng là con nha, đứa con xinh đẹp thông minh, giống như , biết đáng đến mức nào!

      Cố gắng nghĩ đến nhiều chuyện khác như vậy, cuối cùng Thịnh tổng vẫn tránh được nghĩ đến .

      ra cũng muốn hỏi câu, vô cùng muốn hỏi câu: Tử Thời, gần đây em vẫn ổn chứ?
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 49.1
      Edit: Tiểu Huyên

      **

      Thực ra trước ngày mà Tử Thời sinh con, Thịnh Thừa Quang còn đến thành phố C lần.

      Lúc ấy bên thành phố G này hừng hực khí thế chiến đấu, đám trưởng bối đại cổ đông nhà họ Thịnh xem cái người cháu ruột của chính phòng này như cái đinh trong mắt, đâm vào thịt, ban đêm nằm mơ khi ngủ cũng đều tìm cách vặn gãy cổ Thịnh Thừa Quang, hàng ngày khi Thịnh Thừa Quang ra khỏi cửa phải tăng bảo vệ lên gấp đôi.

      Dưới tình hình căng thẳng như vậy, phía xa tại thành phố C con của Trần Ngộ Bạch tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật ,tự thân Thịnh Thừa Quang đến đó.

      Từ sân bay thành phố C ra ngoài, đường hướng tới nhà họ Trần, đoàn xe dừng lại trong chốc lát ở công viên trung tâm thành phố C.

      Xe dừng ở ven đường, Thịnh Thừa Quang an vị ở trong xe, ngăn cách bởi hồ phun nước nhạc của quảng trường trung tâm, đứng ở bên cạnh hồ.

      Thời tiết vào mùa này vẫn còn hơi lạnh, ra ngoài tản bộ, mặc chiếc áo khoác màu hồng có vẽ họa tiết hoạt hình, áo khoác rộng lớn, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, cả người hoàn toàn nhìn ra được là phụ nữ có thai, ngược lại khuôn mặt tròn vo đỏ bừng, càng lộ ra vẻ tuổi còn .

      nhìn chăm chú vào hồ phun nước, từ trong xe nhìn dáng người xa xa của , lòng giống như cái gì đó xoắn lại: sống tốt như vậy, nhìn qua thực tệ; sống tốt như vậy—xem ra… hề có chút nào nhớ nhung .

      nhớ tới trước đây từng có lần chia tách ra ngắn ngủi, cũng như vậy, giống như trải qua cuộc sống bên ngoài còn tốt hơn cả khi ở bên cạnh . Giống như chỉ cần có người ở cùng với , chăm sóc , chẳng hề quan tâm đến người kia là ai.

      ấy quan tâm—cánh tay Thịnh Thừa Quang gác cửa xe yên lặng nắm thành quả đấm.

      Nhưng mà….. May mắn là bây giờ có thai, ít nhất cũng cần lo lắng lại xuất Tiểu Vương hay Tiểu Trương gì đó.

      tự suy nghĩ an ủi mình như vậy, bên phía có hai nam sinh còn trẻ đeo ba lô tới, hình như là hướng đến hỏi đường, nhưng mà hỏi đường cần lâu như vậy sao?! Nhìn khoa tay múa chân cười rất vui vẻ! Chính mình cũng là người từ bên ngoài đến, chỉ đường cho người ta gì thế biết! Cái bụng kia nhô lên thêm chút nữa được ? Mẹ nó người nào mua quần áo cho được dáng người như vậy?!

      Thịnh Thừa Quang nhìn khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của chính mình qua cửa xe thủy tinh chống đạn, trong lòng thề sau này trở về thể để ăn nhiều hơn nữa! Mặt gầy chút nhìn trẻ tuổi như vậy nữa—còn có thằng nhóc khốn khiếp Thịnh Tề Quang đến cùng là lặn chỗ nào rồi hả?!

      Người ngừng căm tức kia lúc gần như muốn đẩy cửa xe ra, thấy Tề Quang chậm rãi “lặn” tới.

      Hai người học sinh nam vấn đường vi danh (hỏi đường xin tên, ý là lấy cớ hỏi đường để làm quen) kia bị dáng người ngọc thụ lâm phong, tuấn nho nhã của Tề Quang lóe mắt lên cái, hai người liếc nhau, nhanh chóng nghiêng đầu tránh . Tề Quang vừa cười vừa liếc mắt nhìn hướng nơi nào đó bên ven đường.

      Cậu đưa bắp ngô nướng cho Tử Thời, chậm rãi với : “Tuần trước chúng ta cùng nhau xem bộ phim đó cũng tệ lắm đúng ?”

      Tử Thời lúc rất nhiệt tình đối với thức ăn, dáng vẻ gặm bắp ngô nướng quả thực giống như con chuột cảnh: “Ừm….Ưm!”

      “Lại , màn gặp lại giữa nam chính và nữ chính trong đó đúng là cảm động!” Tề Quang tăng thêm ám chỉ.

      Bộ phim điện ảnh đó, lúc ấy nam chính ngồi trong xe, cách đó là nữ chính ở con đường yên tĩnh chờ xe buýt vẫn chưa xuất , lá cây vi vu rơi xuống, cuối cùng ánh mắt của hai người chạm vào nhau, sau đó…..liền kết thúc Happy ending~

      Nhưng mà nữ chính nơi này gặm cả ngón tay cũng đưa vào miệng mút, khóe miệng còn dính hạt bắp…..ăn uống vô cùng vui vẻ, mắt cũng híp lại hài lòng!

      Tề Quang thực vô cùng bất đắc dĩ……

      Ánh mắt của Tề Quang giống như đèn pha, dừng lại mặt năm giây, sau đó bắn về phía ven đường ba giây, cứ như vậy qua lại sau N lần, rốt cuộc con chuột cảnh gặm ngô nướng cũng có chút đáp lại: “Ừm……”

      “Hả?” Tề Quang tràn đầy hi vọng nhướng mày.

      ăn sao?” Tử Thời thèm thuồng nhìn bắp ngô nướng trong tay cậu, “Cái này cho em ăn !”

      Tề Quang: “…..”

      làm sao vậy?” cuối cùng Tử Thời cũng cảm thấy cậu có cái gì đó đúng, mở miệng hỏi.

      Lúc này Tề Quang chơi trò quanh co nữa, hất cằm lên hướng thẳng đến bên kia, ý bảo nhìn qua.

      Tử Thời nghi ngờ nhìn sang—

      Cuối cùng nữ chính cũng nhìn về phía nam chính cái, dừng ở đó đúng giây đồng hồ, nhạc hồ phun nước “Leng keng” tiếng phát ra, cột nước từ dưới mặt đất “rầm” phun lên, nước ấm gặp phải khí lạnh lẽo, sương trắng ngập tràn, cảnh tượng này….Trông rất đẹp mắt!

      Tử Thời cho đây chính là ý bảo của Tề Quang, cực kì nịnh nọt và vui vẻ “Oa” tiếng!

      là đẹp! Thảo nào cố ý muốn tới nơi này tản bộ?”

      Tề Quang dùng sức cắn chặt răng, quai hàm cắn đến nổi cả bắp thịt, mới có thể phụt cười….. Cậu yên lặng đưa bắt ngô của mình cho em đáng của cậu.

      Ăn ~ Em nên như thế~


      Ngăn cách làn bởi sương trắng mờ mịt, thanh Thịnh Thừa Quang lạnh lẽo giống như tảng băng: “Lái xe!”

      Đoàn xe màu đen từng chiếc từng chiếc tiếp nối nhau yên lặng rời , giống hệt như lúc tới.

      Đến khi đèn sau của chiếc xe cuối cùng chợt lóe rồi biến mất, nước trong hồ phun rơi xuống, đối với Tử Thời lúc đó mà , vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra.

      chưa từng biết, người kia từng cách gần đến cỡ nào, chỉ cách cái niềm vui nho .
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :