1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tử Thư Tây Hạ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Mặt trời xuống núi, màn đêm lập tức bao trùm tòa tử thành sa mạc Gobi. Những con đường chết chóc, những căn nhà chết chóc, thị trấn cổ chết chóc, ngoài chúng ra còn trông thấy bất cứ động vật, thực vật hay thứ gì đó có sức song nào khác, trừ khi... trừ khi những cái xác khô này sống lại.

      1

      Ta người vào con đường hẹp, theo phản xạ, Hàn Giang rút dao găm ra, đằng trước, Đường Phong kéo Lương Viện phía sau. Đường Phong vừa vừa liên tục ngẩng đầu lên nhìn, sợ giống như ban sáng, bị những cái xác khô từ trời rơi xuống, trúng thắng vào đầu. Nhưng lần này họ rất yên hình, có ngõ cụt, có những con ngõ phức tạp, càng có xác khô từ trời rơi xuống.

      Đường Phong đoạn, đột nhiên, phát thấv bức tường bên cạnh lối hẹp, bên vách nhà và cả lối dưới chân đều màu đen; vội gọi Hàn Giang lại: “ phát thấy chưa? Ở đày toàn màu đen thôi!”

      "Nhìn thấy rồi, ở đây chắc là từng bị thiêu cháy!” - Hàn Giang bình tĩnh .

      “Hơn nữa còn cháy rất lâu!” - Đường Phong ngây ra nhìn mặt tường bị cháy đen thui.

      “Kỳ lạ ở chồ tường căn hộ bị thiêu cháy lâu như vậy mà hề bị đổ!” - Lương Viện bồng .

      "Đúng vậy! về lý mà tường bị đốt cháy trong thời gian dài, những căn nhà đất nén này chịu được...” - Đường Phong cũng phụ họa theo.

      Nhưng vẫn chưa hết phía trước bồng rộng mở thênh thang.

      Hàn Giang cười đểu: “Sao rồi, tường ở đây đều bị thiêu đổ hết cả rồi!”

      Hóa ra tới đây, phần lớn tường nhà sát lối đều sụp đổ, Đường Phong trông thấy bên trong là cái sân rất to. Ba người vào trong sân. xem ra cái sân này rất kỳ lạ, bên trong có rất nhiều dãy buồng cách nhau. "Cái này để làm gì vậy?” - Lương Viện hỏi.

      "Chuồng ngựa!,: - Hàn Giang nhìn ra.

      Hàn Giang dùng chân đạp cánh cửa gồ mở ra, bên irong là con ĩigựa bị cháy đen thui. Đưòng Phong lại mở chuồng khác ra, con ngựa khác bị thiêu cháy y hệt nam cạnh máng ngựa, trông dáng nằm chết rất đau đớn.

      Ba người thám thính khắp sân, trong sân phát thấv xương neười, chỉ có xương của ngựa. " đúng! Đúng ra mà đại quân Mông cổ Lương Viện vừa hét vừa hớt hải chạy về, nhào ngay vào lòng Đường Phong. Đường Phong và Hàn Giang chăm chú nhìn, thấy qua khe cửa, từ cao xuống thấp là năm cái đầu lâu nhìn rất kinh dị, cái nào cái nây răng chìa ra ngoài, vô hung tợn. Đường Phong cũng run bắn lên, tới khi bình tĩnh lại, mới nhìn ra đây đều là những đầu lâu của xác khô. Nhưng tại sao những chiếc đầu lâu này lại xếp từ thấp lên cao, xếp thành hàng?

      “Được rồi, đều là xác khô, phải sợ!” - Lúc Đường Phong an ủi Lương Viện, Hàn Giang cầm chắc lấy dao găm, tiến lên phía trước, Đường Phong cũng ôm Lương Viện theo. Hàn Giang hạ dao xuống, đưa hai tay ra đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Cánh cửa mấy to

      nặng, nhưng cũng chỉ nhích được chút, mặc cho Hàn Giang cố gắng đến mấy, cũng đẩy tiếp được cánh cửa. Hàn Giang và Đường Phong đều hiểu ra, phía sau cánh cửa chắc chắn bị vật nặng gì đó chặn lại.

      Ba người lui vào trong sân, Hàn Giang quan sát lượt cánh cửa này. sau đó trông thấy phía bên phải cánh cửa có đoạn tường quây bị đổ nửa: "‘Từ đây vào trong xem sao!”

      Hàn Giang trèo lên bức lường đô nát trước tiên rồi nhảy xuống dưới. Đường Phong và Lương Viện cũng bám theo ngay sau . Cảnh tượng bên trong khiến cả ba người vô cùng kinh ngạc rồi ngừng nôn ọe. Đen ngay Hàn Giang từng biết bao nhiêu làn nhìn thấy xác chết, mà cũng nôn thốc nôn tháo.

      Bởi vì trước mặt họ là đầy sân xác khô, đấy vẫn chưa thấm vào đâu, mà điều khiến họ khinh sợ hơn chính là phía sau cánh cửa đẩy mãi mở được ra, xác khô gần như tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau. "Đúng là núi xác!" - Đường Phong lẩm bẩm.

      2

      Ba người rón rén nhón chân bước tới vì gần như còn chỗ nào để họ đặt chân. Họ tới chính giữa sân, khoảnh sân này to gần bằng khoảnh sân bên ngoài, trong sân cũng là từng dãy chuồng ngựa. nửa cánh cửa đổ nát, còn nửa kia mở ra, Đường Phong có

      Thể nhìn thấy, phía sân bên đó cũng là đống thi thể chất thành núi, ngoài xác người còn có cả xác ngựa.

      Tuy người và ngựa đều chết được mấy trăm năm, nhưng Đường Phong vẫn cảm nhận thấy mùi máu tanh, thứ mùi này bủa vây , khiến cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.

      ‘ở đây đều là chuồng ngựa!” - Hàn Giang phán đoán.

      “Đúng vậy, từ nhừng thứ khoác mình những cái xác này cho thấy chúnơ khôna giốna với những xác khô ở cổng nam thành, những người này chắc đều là những kỵ binh!"’ - Đường Phong khắng định.

      “Kỵ binh? thể tin được, những kỵ binh này sao vẫn lên ngựa xuất quân đánh trận, mà lại bị thảm sát tập thể trong chuồng ngựa?” - Hàn Giang lắc đầu, sao tin được.

      “Tôi nghĩ chúng ta cứ xem xét kĩ trước , có để ý thấy , trong sân này phần lớn xác chết đêu hướng về cánh cửa, thậm chí phía sau cửa còn xảy ra tượng chồng đè lên nhau. Những người bị đè ở dưới e rằng vốn phải bị kè thù giết chêt, mà là do bị giẫm đạp đến chết!” - Đường Phong .

      “Tình huống này chỉ có khả năng, đó chính là trong sán xuất kẻ thù đáng sợ, những người này vốn thể chống chọi được nên phải tháo thân.

      Bản năng sinh tồn khiến họ bất chấp tất cả lao về phía cánh cửa, nhưng cánh cửa này lại vì nguyên nhân nào đó

      mà bị bịt chết lại.” - Hàn Giang phân tích.

      ‘Có thể cánh cửa này vốn bị bịt lại, mà là do lượng người phía sau cánh cửa quá đông, ai ai cũng muốn tháo chạy, nên những người phía trước tài nào mở được cửa, cuối cùng dẫn tới cảnh giẫm đạp. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là kẻ thù nào khién binh mã Mông cổ hùne mạnh phải khiếp sợ đến vậy, để đến nồi chưa kịp rút đao ra chém giết mà họ bỏ chạy toán loạn?" - Đường Phong nghi ngờ.

      "Đúng vậy! Ở đây vốn có thành hũ như ở công nam, nên kể cà họ có bị bao vây di chăng nữa, những chiến sỹ này cũng hoàn toàn có thể rút dao phản kháne. đấu chọi sống chết lần cuối với kẻ thù.” - Hàn Giang cũng cảm thấy khó hiểu.

      Đường Phong lại tiến lên phía trước vài bước, và

      đột nhiên mắt nhìn chằm chằm vào cái xác khô.

      Khi Đường Phong nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn và

      méo mó cực độ của cái xác này, lại cảm thấy buồn

      nôn. cố kìm nén, tiếp tục nhìn, khi nhìn lên ngực của

      cái xác. mắt bỗng mở to: từ phần ngực tới phần bụng

      của cái xác này đều phanh hết ra, áo giáp sắt bên ngoài

      biết đâu mất, ruột và nội tạng khô cong queo vương vãi khắp nơi, thế này là thế nào? Đường Phong thấy sởn cả da gà, lớn tiếng gọi Hàn Giang. Lương Viện cũng định chạy theo, nhưng Đường Phong ngăn lại: “Lương Viện, em đừng tới đây!”

      Lương Viện đứng im chỗ cũ, biết làm gì.

      Hàn Giang nhìn thấy cái xác này liền nôn luôn, cả ngày chưa ăn uống gì nên cậu nôn ra toàn nước. “Mẹ kiếp,

      cậu gọi tôi tới để nhìn cái gì đây? Cứ thế này dạ dày tôi

      chịu nổi đâu đấy!” - Hàn Giang oán thán, nhưng Đường Phong mặc kệ; rồi bản thân Hàn Giang cũng nhanh chóng nhìn ra vấn đề, ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát phần ngực và bụng của cái xác và chau mày: “Mẹ kiếp, sao lại thế này?”

      “Sao?” - Đường Phong hỏi

      phải bị chém, cũng phải bị tên bắn chết, giống như bị móng vuốt của thú moi ra!”

      “Móng vuốt cúa thú?” - Đường Phong nổi da gà, lập tức nghĩ ngay ra: “Sói?!”

      giống, cơ thể của sói vốn to, loài dã thú này chắc phải rất cao to, cậu xem con ngựa bên cạnh cũng bị moi hết ruột gan.”

      Đường Phong lúc này mới để ý tới con ngựa bên cạnh, gần như cũng giống hệt. Hàn Giang lại tiếp:

      “Sói khó có thể làm như vậy với loài ngựa cao lớn này”. Đường Phong gật gù: “Tôi nghĩ tới gấu, nhưng sa mạc thể có gấu!”

      Hàn Giang lại lắc đầu: “Kể cả trong sa mạc có gấu chăng nữa, cũng thể là gấu, bởi vì động tác của loài dã thú này phải nhanh nhẹn hơn gấu, loài gấu chậm chạp hơn rất nhiều!”

      “Vậy đó là cái gì?”

      Hàn Giang ngước nhìn trời, trầm ngâm hồi,

      cuối cùng lại lắc đầu: " quá kinh sợ, nhất thời tôi nghĩ ra là loài dã thú nào tấn công nữa!”

      “Nhìn xem, ở đây vẫn còn!” - Đường Phong lại phát ra mấy cái xác cũng bị móc lòi ruột gan như vậy.

      “Đừng tìm nữa, cậu xem người những người này đều có đao. cung tên. nhưng hầu như tất cả bọn họ đều chưa kịp rút đao ra bở chạy toán loạn. Giờ tôi hiểu tại sao những người ở đây lại sợ hãi đến như vậy, bất chấp tất cả lao về cánh cổng phía tây!” - Hàn Giang ưu tư .

      “Tôi cũng hiếu rồi. là do dã thú mà !”, Đường Phong ngẫm nghĩ, "Có thể người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành nuôi loài dã thú nào đó...”

      “Ai mà biết được, vết thương kỳ dị! Tóm lại, cái nơi cái quỷ này khiến tôi chịu hết nổi rồi, rút lui cái rồi tính tiếp.” - Hàn Giang bằng giọng ra lệnh.

      Ba người lại leo ra naoài từ chỗ ban nãy họ vào, men theo con đường hẹp, thẳng tới con đườne lớn phía đông họ mới có thể hít thở được chút khí trong lành.

      3

      Quay trở lại con đường phía đông mà lúc sáng sớm họ bay xe vào đây, Đường Phong lúc này mới chú ý thấy, bức tường phía đông biết ngay từ lúc xây thấp lè tè hay là do mấy trăm năm bào mòn mà trở thành như vậy,_ nhưng xem ra ràng là nó thấp hơn rất nhiều so với

      những chỗ tường thành khác. Đoạn tường thành ban sớm họ bay qua chính là đoạn thấp nhất.

      “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” - Đường

      Phong hoang mang hỏi Hàn Giang.tkư

      “Cậu hỏi tôi? Tôi cũng biết, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm nơi qua đêm !” - Hàn Giang thất vọng khi lại nhìn thấy bức tường đất nện cách đó xa.

      "Tôi đề nghị đêm nay ở trong xe!” - Lương Viện hình như hoàn hồn sau giây phút hoảng hốt ban nãy.

      •‘Phí lời, kể cả ở trong xe cũng phải nghĩ xem chúng ta dừng xe ở đâu!” - Hàn Giang .

      “Chúng ta thể lái xe sa mạc, nếu buổi đêm bão cát nổi lên là phiền lắm đấy. Tôi thấy giờ có hai nơi có thể lựa chọn. là về chỗ tối hôm qua qua đêm, hai là tới trước cổng quan sở ở con đường phía bắc.” - Đường Phong phân tích.

      Hàn Giang nghe Đường Phong vậy, cười đau khổ rồi lắc đầu: “Cả hai chỗ đều ổn, chỗ ở chính giữa tử thành, có trời mới biết được buổi đêm xảy ra chuyện gì, xác khô, quái thú và cả những người bạn cũ của chúng ta nữa; còn chỗ kia làm bạn ngay cạnh những đống xác khô. Mà chết ở chỗ, Đường Phong, cậu vẫn chưa phát ra sao? giờ chúng ta mắc kẹt trong tử thành này đấy!”

      Đường Phong lập tức hiểu ý Hàn Giang: “Đúng vậy, ban sớm để tránh bão cát, chúng ta bay xe vào

      đây. Kết quả tìm kiếm khắp thị trấn chỉ có phía nam mới có cổng ra ngoài, nhưng nó lại bị thép chảy bịt chết rồi. Bây giờ muốn ra ngoài, phải bay xe ra từ đoạn tường thấp phía đông này. Nhưng lúc bay vào đường phía đông bàng phẳng, nhưng bây giờ bay ra bên ngoài thành lại là kinh quan, cẩn thận "con lừa dũng mãnh" lại đâm vào kinh quan cũng nên..

      “Mẹ kiếp, chúng ta bị mắc kẹt trong thị trấn này rồi. kế cả chúng ta trèo dược ra ngoài cũng chăng ích gì, muốn tiếp tục tiến sâu vào trong sa mạc thể có xe. Ncu đâm phát vào kinh quan bên ngoài, hậu quá khó mà tưởng tượng!” - Hàn Giang nhìn tòa kinh quan bên ngoài bức tường phía đông, lắc đầu .

      Lúc này Lương Viện mới nhận thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng ngay lập tức từ buồn chuyển sana vui: “Hai người đàn ông vạm vỡ các ngốc đấy. bức tường phía đông này vốn cao. Em thấy trong thị trấn vẫn còn số công cụ còn sót lại, xe chúng ta cũng mang theo chiếc xẻng, chúng ta cùng san bằng bức tường này là xong!”

      “Đừng có hão huyền, em thấy bức tường này cao nhưng nó được làm bằng đất nện, rất kiên cố. Chỉ

      dựa vào những công cụ của chúng ta giờ mà muốn

      san bằng bức tường này ư, khó đấy!” - Đường Phong phản bác lại.

      Hàn Giang ngẫm nghĩ hồi, ngược lại rất hứng thú với ý kiến của Lương Viện: “Ý kiến của Lương Viện phải là thể được, quan trọng là cần thời

      gian. Hôm nay chắc chắn kịp, tôi thấy hay là hôm nay chúng ta ngủ lại trước công quan sở , sáng sớm

      mai phá tường. Đúng rồi, "con lừa dũng mãnh’ của chúng ta vẫn đỗ ở đây chắc vấn đề gì đâu nhỉ?” Hàn Giang vậy, lập tức khiến hai người còn lại bắt đầu lo lắng, rồi cả ba vội vàng quay trở lại trước cổng quan sở ở đường phía bắc, nhìn thấy “con lừa dũng

      mãnh" vẫn nguyên vẹn đỗ đó, mọi người mới yên lòng.

      Hàn Giang vẫn chưa yên tâm, vẫn kiểm tra trong kiểm tra ngoài lượt. Lương Viện vô tư : “ cần căng thẳng vậy đâu, chỗ này đến người sống đều có, lấy đâu ra ai ra tay với cái xe của chúng ta?”

      “Cảm giác cúa tôi ổn! Còn... còn cả tiếng súng nữa!” - Hàn Giang vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm.

      Hàn Giang thấy xe có vấn đề gì liền nhảy xuống. Lúc này, Đường Phong đột nhiên cúi xuống gầm xe, nhặt từ dưới đó lên vật, huơ huơ trước mặt Hàn Giang: “Gã này là của phải ?”

      “Của tôi?” - Hàn Giang hơi sững người ra, định thần nhìn lại, lúc này mới nhìn hóa ra tay Đường Phong cầm con dao sắc nhọn.

      4

      “Dao găm!” - Lương Viện kêu lên.

      Hàn Giang cũng giật mình, vội vàng sờ xuống đôi bốt của mình, dao găm vẫn còn đấy: "Gã của tôi vẫn ở đây.”

      “Vậy lạ , con dao này rất giống con dao của . gần như giống hệt.” - Đường Phong đưa con dao cho Hàn Giang.

      Hàn Giang cầm lấy con dao. cẩn thận ngắm nghía hồi, như chìm trong suy tư. mãi lâu sau mới ngạc nhiên : “Quả rất giống, tuy cùng số hiệu, nhưng cơ bản có thể khẳng định nó được sản xuất cùna xưởng với con dao của tôi, thậm chí cùng thợ chế tạo ra!”

      “Nhưng con dao găm của là dao quân dụng mà!" - Đường Phong ngạc nhiên.

      “ừm, con dao găm quân dụng này của tôi thuộc lô dao được chế tạo đặc biệt, sổ lượng sản xuất rất ít. Con dao mà cậu nhặt được, tính chất giống hệt con dao của tôi, cũng là lô dao được chế tạo đặc biệt, số lượng cũng rất ít. Con dao được đặc chế thế này thường chỉ trang bị cho bộ đội đặc chủng, những người khác thể có được. Nhưng trong sa mạc Gobi hoang vu lại đột nhiên xuất con dao găm thế này...” - Hàn Giang tiếp.

      Mắt Đường Phong sáng lên: “ thể là của quân đội nào khác được, cũng có nghĩa là con dao này rất có khả năng xuất thân từ lão K, nhưng lão K tuyên bố giải tán rồi mà!”

      “Nhưng người của lão K vẫn còn!” - Hàn Giang bỗng bình tĩnh thốt ra câu.

      Đường Phong run bắn ỉên, lập tức hiểu ý Hàn Giang: “ nghi ngờ người của lão K cũng đén đây

      rồi và ở gần đây, thậm chí còn ở trong tòa tử thành này?”-----

      Đường Phong vậy khiến Lương Viện sợ hãi nhìn xung quanh. Mặt trời xuống núi, màn đêm bao trùm tử thành sa mạc. Những con phố chết chóc, những con dường chết chóc, thị trấn cổ chết chóc, ngoài chúng ra trông thấy bất cử sinh vật nào, bất cứ thực vật nào, bất cứ thứ gì có sức sống, trừ khi... trừ khi những xác khô này sống dậy.

      “Là ai được nhỉ?” - Đường Phong và Lương Viện gần như cùng lúc thốt lên.

      Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Khả năng lớn nhất là Triệu Vĩnh hoặc thuộc hạ của ta. Nhưng..

      “Nhưng gì cơ?” - Đường Phong hiểu.

      “Đường Phong, cậu có bao giờ nghĩ tới việc, nếu như Triệu Vĩnh ở đây lẽ nào ta trông thấy chúng ta? Tại sao ta lộ diện? Còn... còn tại sao con dao này lại xuất dưới gầm xe của chúng ta?

      Điều này giải thích thế nào đây?’" - Hàn Giang hỏi tràng khiến Đường Phong kịp nghĩ.

      "Việc này. ỗ- Đường Phone trầm ngâm.

      Hàn Giang tiếp: "Neu là Triệu Vĩnh ta cần thiết phải chơi trò trốn tìm với chúng ta, càng thể cố ý quẳng con dao xuống dưới gầm xe của chúng ta.”

      Đường Phong gật gù rồi tiếp: “Vậy giải thích thế nào về việc con dao này xuất dưới gầm xe của chúng ta?”

      “Chúng ta tạm thời ỉoại trừ Triệu Vĩnh trước , hãy về người đặt con dao dưới gầm xe của chúng ta, động cơ của người này là gì? Nếu như để dọa dẫm phải cắm con dao ở vị trí dễ nhìn thấy, ví dụ như nắp xe hoặc là trong ghế lái. nhưng gã ta lại làm như vậy!” - Hàn Giang định tiếp bỗng dừng lại.

      “Đúng vậy. ban nãy con dao này nằm dưới gầm xe, chẳng nhìn ra động cư gì cả!” - Đường Phong .

      “Còn khả năng nữa, chính là điều ban nãy chúng ta lo lắng, có người muốn phá hoại xe của chúng ta - Hàn Giang .

      “Phá hỏng xe? Chọc thủng lốp của ‘con lừa dũng mãnh’!” - Lương Viện lại hét toáng lên rồi vội vàng cúi xuống nhìn lốp xe.

      phải xem đâu, ban nãy tôi kiểm tra hết rồi, tất cả lốp xe đều nguyên vẹn, nếu lốp xe của chúng ta mà bị chọc thủng quả rất phiền phức!” - Hàn Giang cười đau khổ.

      dọa dẫm, cũng chẳng phá hoại, vậy người này muốn gì nhỉ?” - Đường Phong hiểu.

      Hàn Giang cũng trầm ngâm, cuối cùng đành phải lắc đầu - "Chốn này quá nhiều chuyện lạ đời, tôi cũnơ hiểu ra tại sao con dao lại xuất ở đây. Nhưng có điều có thể khẳng định, nếu con dao này phải của ba chúng ta chắc chắn là của người thứ tư.

      “Người thứ tư?” - Tuy Đường Phong chuẩn bị

      trước tâm lý nhưng khi Hàn Giang khẳng định, ra câu này vẫn giật thót tim.

      5

      Hàn Giang đưa con dao cho Đường Phong để phòng thân. còn lều nữa, ba người đành phải ngủ trong xe, Hàn Giang và Đường Phong lần lượt canh gác.

      Trước khi ngủ, Hàn Giang đặc biệt cảnh cáo Đường Phong và Lương Viện, chỉ dược phép ở trong xe, được đâu cả, nhất là được phép tiến vào cánh cửa quan sở phía đối diện.

      Nửa đêm trước mọi việc đều bình thường. Vào lúc sáng sớm, Đường Phong canh gác thay Hàn Giang, và chẳng mấy chốc Hàn Giang ngủ say ngay bên cạnh Đường Phong, ngáy vang trời. Đường Phone dụi dụi đôi mắt lèm nhèm, thẫn thờ nhìn cánh cửa bung ra của quan sở đời nhà Nguyên trước mặt, nghĩ tới những căn phòng giống hệt nhau trong đó, lòng bỗng trở nên hỗn loạn. Bên trong đó cất giấu bí mật gì? Xác khô sống dậy hay là quái thú hung ác? Hay là người thứ tư mà Hàn Giang nhắc tới?

      Ngẫm nghĩ hồi, Đường Phong liền mở cửa xe ra, bước xuống xe, nhanh rồi chậm rãi bước lên những bậc thềm trước cửa quan sở. Khi bước tới bậc cuối cùng. Đường Phong dừng lại, rướn cổ, nhìn vào bên trong, trong đó tối om om. Những kiến trúc đổ nát tỏa ra thứ mùi kì dị, bên trong có thứ gì đó thu hút Đườns Phong, nhưng khi vừa định bước vào lời cảnh cáo của Hàn Giang và những gì Misha gặp phải bỗng ra trone đâu. khiến rùng mình rồi thu chân lại.

      Đường Phong thẫn thờ đứng trước cửa quan sở, mãi lâu sau mới quay lại nhìn toàn bộ thị trấn. Cả tòa Thiên Hộ Trấn im lìm như chết, có lấy ánh sáng, nghe thấy chút động tĩnh nào. Và kỳ lạ, tại sao hôm nay đến cả tiếng gió cũng có? Lòng Đường Phong đầy hoài nghi, tiếp tục nhìn ra xa hơn, vọng gác phía công nam bao trùm trong bóng tối, bên ngoài cổng thị trấn là sa mạc Gobi mênh mông... Đột nhiên. Đường Phong cảm thấy hình như vọng gác có đốm sáne nhấp nháy tưởns chừng như rất gần.

      Đường Phong ra sức dụi dụi mắt, nhìn tiếp vọng gác cône nam, vọng gác quả thực có đốm sáng nhấp nháy, đốm sáng đó yếu ớt, lúc lúc , đung đưa đó. Đường Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đó là gì vậy? Là ma trơi của vô số oan hồn trong thị trấn hay là của người thứ tư bí ?

      Đường Phong cũng dám tin mọi thứ trước mắt, lo sợ đó là oan hồn của vô số xác khô trong thị trấn, lo sợ những đốm sáng vọng gác cổng nam "đập" vào nhau, rồi trong nháy mắt đốt cháy bùng bùng, thiêu cháy cả tòa vọng gác cổng nam, sáng rực

      cả tòa tử thành, sáng rực cả sa mạc Gobi. Sau đó. trong thành, ngoài thành, thậm chí cả những xác khô, hài cốt nằm sâu thẳm trong sa mạc Gobi, và cả những oan hồn phiêu dạt cùng sống dậy, bao vây cả thị trấn, bao vây họ. bao vây mình và cả Lương Viện thân .

      ! phải khẩn trương quay về xe, gọi Lương Viện và Hàn Giang tỉnh dậy, rời khỏi đây, rời khỏi tòa Ma Quỷ Thành khắp nơi bốc lên mùi chết chóc này. Nhimg Đường Phong vừa bước được bước, bỗng cảm thấy đôi chân và cả bắp chân mình hình như bị thứ gì đó tóm chặt. cúi xuống nhìn, hóa... hóa ra là đôi bàn tay, đôi bàn tay khô quắt, nhăn nhúm, đôi bàn tay có sắc máu, có sức sống, đó là đôi tay của xác khô. Đường Phong kinh sợ thất sắc, đúng lúc này, đốm lửa vọng gác cống nam bồng chốc biến thành ngọn lửa cháy bùng bùng, ánh lửa ngùn ngụt bốc lên trời mới sáng làm sao, rừng rực làm sao, chiếu sáng toàn bộ thị trấn và cả sa mạc Gobi!

      Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt, nhìn thẳng vào ánh lửa vọng gác. bỗng cam thấy ngọn lửa đó tượng trưng cho quang minh, thai nghén sinh mệnh, dường như Đường Phong bị ngọn lửa đó cuốn hút, quên cả những xác khô níu lấy đôi chân mình. muôn bước chân , nhưng phải quay trở lại xe, mà vê phía vọng gác cổng nam.

      Đôi tay của xác khô vẫn bám chặt lấy Đường Phong, quay lại mà đạp mạnh tay của xác khô ra; nhưng Đường Phong vừa bước bước lại có

      đôi bàn tay khô quắt, cánh tay nhăn nheo tóm chặt lấy bắp chân , rồi ngay sau đó lại là đôi, hai đôi, ba đôi, bốn đôi bàn tay... cánh tay, vai, cổ của Đường Phong đều bị bàn tay khủng khiếp của xác ướp tóm chặt.

      Phẫn nộ, căng thẳng, khủng hoảng, vội vã, ngập tràn trong lòng Đường Phong, cảm giác như mình sắp nổ tung, muốn kêu gọi Hàn Giang vần ngáy o o xe nhưng thốt nên lời. Đột nhiên, Đường Phong trông thấy vô sổ những xác khô sóng dậy từ con đường phía nam, phía đông, phía tây đarm lao tới bao vây ; , cả quân đoàn xác khô từ tường thành nóc nhà cũng tiến đến càng lúc càng đông, chúng vây trọn ba người họ. Đường Phong giãy giụa quay lại, sau lưng là khuôn mặt bặm trợn hung tợn, hố mắt đen sì nhìn chàm chằm. Đường Phong lại phát trong cửa quan sở càng lúc càng nhiều xác khô xông ra...

      Đường Phong nhắm mắt lại, dám nhìn mọi thứ trước mặt, chờ đọi phán quyết của số phận, chờ đợi tử thần đến. Nhưng tiếng kêu thét và tiếng khóc của Lưong Viện thức tỉnh , Đường Phong lại mở mắt, trông thấy Lương Viện bị bầy xác ườp bao vây, ngừng gào thét, la hét... , Đường Phong dốc hết sức lực, liên tục eiãy giụa, muốn lao tới bên cạnh Lương Viện, nhưna nhữns cánh tay của những xác khô níu kéo càng lúc càng đông, càng lúc càng chặt. Đường Phong cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cảm giác mình sấp vĩnh viễn ra , hét toáng lên, lần này hét thành tiếng: “, Lương Viện.

      6

      Tiếng thét của Đường Phong thức tỉnh Hàn Giang và Lương Viện. “Mẹ kiếp, mày khó khăn lắm mới ngủ được giấc yên lành lại bị cậu đánh thức!" - Hàn Giang chửi rủa.

      Đường Phong mở mắt ra, phát mình mồ hôi mồ kê đầm đìa, vẫn ngồi trong xe. vuốt những giọt mồ hôi trán, lẽ nào ban nãy mình nằm mơ thấy ác mộng? Nhưng mọi thứ đều ràng giống như đích thân mình trải qua!

      sao vậy?” - Lương Viện quan tâm hỏi Đường Phong.

      "... sao cả. Có... có thể là..- Đường Phong vẫn hồn xiêu phách lạc.

      “Cậu ta sao chứ, để cậu ta trực đêm, kết quả là ngủ say! Vấn đề là cái gã tiếu tứ này còn nằm mơ thây ác mộng, trong mơ còn ngừng gọi tên , Lượng Viện, Lượng Viện...” - Hàn Giang còn cổ ý làm ra vẻ sởn da gà.

      Lương Viện nghe Hàn Giang mà ngượng đỏ cả mặt. Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện, rồi lại ngả người xuống ghế: “Đúng vậy, có thể ban nãy nằm mơ thấy ác mộng, nhưne mọi thứ đều rất nét, chân thực khiến thể khôns tin đó là !”

      “Ác mộng gì vậy?” - Lương Viện tò mò hỏi. Đường Phong khẽ thở dài: "Vọng gác cổng nam bốc cháy ngùn ngụt, tất cả xác khô trong toàn thị trấn đều sống dậy!”

      "Chà! giấc mơ thủ vị!" - Lương Viện hình như rất hứng thú với giấc mơ của Đường Phong.

      "Lại còn thú vị, may mà chết !” - Đường Phong chút hòa khí kêu lên, sau dó kể lại về giấc mơ của mình.

      "Xác khô sống lại? Lửa cháy bùng bùng? Quả thực rất thú vị!” - Hàn Gians cười, .

      “Xời, hai người nghiêm túc được chút sao!’Đường Phong xong câu này mới nhận ra là trời sắp sáng. Đường Phong cố gắng hồi tưởng lại mọi việc diễn ra trone đêm. bao gồm cả cơn ác mộng đáng sợ ban nãy. Nếu đó quả thực là cơn ác mộng là do mình trực đêm chưa được bao lâu ngủ quên mất. Giờ trời sắp sáng rồi, cơn ác mộng đó hóa ra lại dài như vậy?

      Đường Phong dám tin những điều đó, cảm thấy trong xe có chút bức bí, vậy là mở cửa, bước xuống xe. Cửa quan sở phía trước vẫn aiống hệt như những gì trông thấy hôm qua, bên trong u và đổ nát, tối om om vùng. quay đầu lại nhìn, những con đường tĩnh mịch, những ngôi nhà yên ắng,

      cao điểm duy nhât phía nam chính là tòa vọng gác đó.

      Vọng gác vẫn im lìm sừng sững cổng thành, cũ nát và thê lương, giống như gần bảy trăm năm qua, hề suy suyển!

      có lửa cháy ngùn ngụt, thậm chí đến cả những đốm sáng nhấp nháy cũng có, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Cả thị trấn vẫn bốc lên mùi cũ nát và chết chóc. Xem ra đúng là mình nằm mơ thấy ác mộng. Hàn Giang và Lương Viện cũng xuống xe, nhìn xung quanh, cuối cùng, mắt hai người cũng dừng lại vọng gác phía cổng nam. Đúng lúc này, họ nghe thấy tiếng súng nặng nề vang lên.

      7

      Đúng, lần này Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều nghe thấy tiếng súng. Ba người giật mình nhìn nhau, rồi đều đổ dồn ánh mắt lên vọng gác cổng thành phía nam. “Tiếng súng vọng ra từ đó!” - Hàn Giang dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, phán đoán ra đầu tiên.

      Đường Phong và Lương Viện cũng lập tức ý thức được tiếng súng vọng ra từ vọng gác cổng thành phía nam. Trời vẫn chưa sáng tỏ, lại cách quá xa, nhìn tình hình bên . Hàn Giang nhìn chăm chú lên vọng gác trong bóng tối, rồi bỗng vỗ mạnh cái lên nắp “con lừa dũng mãnh", lớn tiếng : "Lên xe, tới đó

      Xem ra cơn ác mộng đó của tôi cũng phải bỗng dưng mà có đâu!” - Đường Phong xong liền cùne Lương Viện bước lên xe.

      Hàn Giang thuần thục lùi xe, sau đó nhấn ga, từ con đường phía bắc, tới đường phía nam rồi lao thẳng tới công thành phía nam. Khi xe gần tới nơi. Hàn Giang cố ý giảm tốc độ. muốn tiếng động cơ xe làm kinh động người thứ tư bí ấn đó!

      Khi Hàn Giang đồ "con lừa dũng mãnh” yên vị dưới công nam; bốn bề tĩnh mịch, sắc trời dần sáng tỏ. Ba người rón rén bước xuống xe, cổng nam cũ nát vẫn mở ra khác gì ngày hôm qua họ trông thấy. Tiến vào sâu. bên trong là thành hũ chất đống xác khô cổng thành hũ bị tường đât nện bịt kín, gió lọt qua nổi.

      Đường Phong ôm Lương Viện, bịt mắt lại, muốn để Lương Viện trông thấy cảnh tượng khủng khiếp này. Ba người đứng im giữa thành hũ, nhưng phát thấy gì bất thường. Hàn Giang ngước nhìn lên vọng gác, khẽ : Bây giờ chúng ta phải lên đó!” "Nhưng hôm qua chúng ta đâu thấy những bậc thang để lên vọng gác!” - Đường Phong khẽ đáp.

      “Đúng vậy, ban nãy lúc vào tôi cũng kiểm tra qua, những bậc thang vốn có hình như bị phá hủy trong trận đại thảm sát đẫm máu. Nhưng..- Hàn Giang dừng lại.

      “Nhưng nếu như có người đó, chắc chắn

      chúng ta cũng có thể lên được. Tồi nhìn qua rồi, những

      bậc thang trước đây bị phá hủy bên trong ngách cổng

      nam, giờ chất đống thành đá vụn, đó chính là đường .”

      - Hàn Giang khẳng định.

      “Ý là chúng ta leo từ đống đất đá vụn đó lên?”

      - Đườna Phong có phần ngần ngại.

      “Ưm, chỉ có cách này thôi!” - Hàn Giang xong liền về hướng cổns thành phía nam.

      Đường Phong và Lương Viện vội vàng theo. Khi tới cổng thành, Đường Phong gọi Hàn Giang đứng lại:

      “Hai chúng ta có thể leo lên, nhưng còn Lương Viện...

      Còn nữa, nếu như trong lúc chúng ta leo lên mà người ở đó tập kích chúng ta hậu quả khó lường!"”

      Đường Phong vậy phải là có lý,

      Hàn Giang đứng lại ngẫm nghĩ hồi lâu: "Vậy cậu và Lương Viện ở dưới , mình tôi lên..

      Hàn Giang vừa dứt lời, đột nhiên, ba người cảm giác đầu như có gió, rồi sức mạnh khủng khiêp, thế kháng cự nào đó từ đinh đâu rơi xuống họ. Hàn Giang ngẩng ngay đầu lên, nhìn thấy vật thế đen sì rơi xuống đầu họ. kịp nhìn cho xem đó là thứ gì, mà theo phản xạ, Hàn Giang đẩy mạnh Đường Phong, Lương Viện tới vị trí an toàn phía ngoài cổng thành. Đường Phong đứng vững, ngã ra đất, nhưng trong giây phút đó, lại nhìn mọi thứ đó là tấm rào chắn ngàn cân của cổng thành hạ xuống! giờ Hàn Giang đana ở dưới đó!

      8

      Đúng trong khoảnh khắc cuối cùng, khi tấm chắn cổng nặng nề rơi xuống. Hàn Giang kịp nghiêng người tránh nạn rồi gần như tất cả đất đá, bụi bặm mặt đất đều bắn lên người .

      “Ầm" tiếng nặng nề. tấm rào chắn ngàn cân sập xuống mặt đất, bụi đất bay mù mịt. Đường Phong và Lương Viện thấy Hàn Giang ngã ra đất liền vội vàng đỡ dậy. "‘Mẹ kiếp! Cái gã chết tiệt!” - Hàn Giang vừa chửi rủa, vừa vuốt lớp bụi dày mặt.

      “Tấm rào chắn ngàn cân này chắc chắn thể tự hạ xuống được!” - Đường Phong phán đoán.

      "Phí lời, cái này đâu cần cậu . Phì! Phì!” - Hàn Giana xong rồi liên tục nhổ đất cát trong miệng ra.

      “Vậy giờ chúng ta...” - Đường Phong có chút chần chừ, có thể dự cảm thấv thân thiện của kẻ thù vọng gác.

      “Mẹ kiếp, chơi đểu đầu bố mày à. Xông lên, bắn chết nó!” - Hàn Giang vừa , vừa bất chấp vết thương, đứng dậy. rút dao găm ra. lao thẳng lên đống đất đá vụn trèo lên tường thành.

      Đường Phong lo lắng Hàn Giang nóng vội xảy ra chuyện, nên cũng rút dao găm ra vội vàng theo . Nhưng vừa được vài bước, bỗng nhớ ra Lương Viện và thây cũng leo lên cùng. Lương Viện gật gật đầu với , vậy là Đường Phong kéo theo Lương Viện, hai người cùng Hàn Giang leo lên đống đất đá vụn trong cổng nam.

      Đống đất đá được chắc lắm, đá vụn chốc chốc lại lăn xuống, mỗi bước Đường Phong đều rất cẩn thận, sợ rằng mình sảy chân kéo theo cả Lương Viện lăn xuống dưới. Phía trước, Hàn Giang sắp lên tới tường thành. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tình huống mà Đường Phong lo lắng lại xảy ra, vọng gác có ai nổ súng bắn họ, vọng gác cổng nam vẫn yên ắng tĩnh mịch.

      Đường Phong và Lương Viện cũng leo lên tường thành, ba người nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn lên vọng gác cách đó xa.

      "Tên khốn đó chạy thoát được đâu!” - Hàn Giang bỗng rít qua kẽ răng, sau đó xông lên .

      Đường Phong cũng kéo Lương Viện lên theo. Ba người tới trước cửa vọng gác, cửa hóa ra chưa hỏng mà vẫn đóng kín, Đường Phong khỏi nghi ngờ: lẽ nào hơn bảy trăm "năm nay cánh cửa này vẫn đóng im ỉm?

      Hàn Giang để Đường Phong kịp nghĩ ngợi lâu. lấy chân đạp cánh cửa gỗ. Lúc này trời sáng tỏ, mặt trời ban mai vượt qua đường chân trời phía đông, chiếu sáng khắp sa mạc Gobi mênh mông, đồng thời cũng chiếu sáng vọng gác cũ nát. Hàn Giang tay lăm lăm con dao găm, xông vào trước tiên. Vọng

      gác rộng lắm. và cũng chẳng có ai chui ra quyết tử với Hàn Giang. Trong vọng gác trống trơn, hình như có người co ro trong góc đông nam. Ba người tiến lại gần người đó, rồi tất cả đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì người nằm dưới đất chính là Triệu Vĩnh mà họ từng quen biết; nhưng lúc này, ta trở thành cái xác khủng khiếp.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Khi cự li giữa "con lừa dũng mãnh ” và chiếc Grand Cherokee chưa tới năm mét, Hàn Giang bỗng hét lên:

      "Mẹ kiếp, xảy ra chuvện rồi!". Lúc này Đường Phong và Lương Viện mới để ý thấy: hóa ra ghế lái của chiếc Grand Cherokee chạy song song với họ từ nãy tới giờ chẳng có ai cả.

      1

      Tư thế chết của Triệu Vĩnh vô cùng thảm hại, trước ngực giống như bị vật sắc nhọn nào đó xé rách, xương gân và nội tạng đều lộ hết ra ngoài, máu tươi chảy lênh láng quanh xác , chảy thành dòng, giống như dòng suối thấm ướt nền đất nện khô nứt vọng gác. Đường Phong thấy cảnh tượng này liền buôn nôn, nên vội vàng lấy tay bịt mắt Lương Viện lại. Thế nhưng Lương Viện tận mắt trông thấy cảnh tượng máu me này rồi, nên vội vàng chạy tới cửa vọng gác, nôn hết những thứ tối qua ăn ra ngoài.

      Hàn Giang và Đường Phong đứng ngây người bên cạnh xác Triệu Vĩnh. Đứng mãi hồi lâu. Hàn Giang mới mở miệng : “ xem ý cậu thế nào?”

      ‘"Ý tôi? - Đường Phong tức tốc sấp xếp lại tư duy, "Trước tiên tôi nghĩ tới hai nghi vấn.”

      ”Ồ, hai nghi vấn gì vậy?” - Hàn Giang quay mặt lại nhìn Đường Phong.

      "Thứ nhất, tại sao Triệu Vĩnh lại xuất ở đây? phải lão K giải tán rồi sao?” - Đường Phong tới đây liền dừng lại, quay sang nhìn Hàn Giang.

      Hàn Giang quệt mồ hôi trán, than thở: “Thực ra Triệu Vĩnh xuất ở đâv vốn chẳng có gì lạ, trước khi vẫn chưa tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, lão K chưa thể giải tán thực được!”

      “Ồ! khẳng định như vậy sao?’" - Đường Phong nghi ngờ nhìn Hàn Giang.

      Hàn Giang chậm rãi gật đầu.

      “Vậy Triệu Vĩnh cũng đến đây vì Hạn Hải Mật Thành? Nhưng phải họ làm mất kệ tranh ngọc rồi sao?" - Đường Phong càng nshi ngờ.

      “Tôi nghĩ ta tới đâv vì Hạn Hải Mật Thành, còn kệ tranh ngọc .. - Hàn Giang bỗng im lặng, "Vì họ có thể tới đây rồi, chắc chắn họ có tuyến đường của họ.”

      Nếu như Triệu Vĩnh đến để tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành sao lại đến mình? Tiếng súng xuất hôm qua. còn cả cái người thoắt thoắt nữa? Lẽ nào đêu là Triệu Vĩnh? ta chính là người thứ tư bí ?” - Đường Phong đưa ra loạt câu hỏi.

      “Đây chính là vân đê thứ hai của cậu ư?” - Hàn Giang hỏi lại.

      ! Vấn đề thứ hai là ai giết Triệu Vĩnh?” Hàn Giang hiểu ý Đường Phong: "‘Mấy câu hỏi này của cậu thực ra đều có giống nhau. Cậu nghi ngờ phải Triệu Vĩnh đến đây mình, chắc chắn vẫn còn người khác, và người này rất có khả năng chính là người giết hại Triệu Vĩnh?”

      Đường Phong gật đầu: “Nếu như Triệu Vĩnh là người thứ tư bí chăng nữa, vậy ít nhất cũng vẫn phải còn người nữa - người thứ năm bí ân!”

      “Người thứ năm bí !” - Hàn Giang lẩm bẩm rồi chìm trong suy tư.

      Đường Phong tiếp tục phân tích: ""Ban nãy tôi quan sát qua thi thể của Triệu Vĩnh, phát thấy súng, vết thương chí mạng của ấy cũng phải do súng, ở đây có vật dụng mà Triệu Vĩnh mang theo, cũng trông thấy súng! Vậy hai tiêng súng hôm qua và hôm nay là thế nào? Còn nữa, tuy có tiếng súng, nhưng hai tiếng súng đó đều nhắm vào chúng ta. Vậy chúng ta hoàn toàn có thể đoán định, người nổ súng chắc chắn là để tấn công ai đó!”

      “Cũng có nghĩa là chắc chắn phải người!” - Hàn Giang gật đầu, ‘"Đường Phong, cậu phân tích rất hợp lý, nếu đúng như cậu , trong tòa tử thành này ngoài chúng ta và Triệu Vĩnh ra, vẫn phải còn gã bí nào đó. Cậu nghi ngờ chính người đó

      giết chết Triệu Vĩnh, nhưne cậu có phát thấy , vết thương người Triệu Vĩnh rất kỳ lạ, rất đặc biệt!” Đường Phong hiểu ngay ý Hàn Giang: “Ý là vết thương người Triệu Vĩnh rất giống vết thương người những xác khô. mà hôm qua chúng ta trông thấy trong khu chuồng ngựa?"

      "Đúng, rất giống!" - Hàn Giang vừa vừa ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát vết thương đáng sợ người Triệu Vĩnh.

      Đường Phong hình như lại suy tư. Mãi lâu sau, mắt Đường Phong bồng sáng lên. kêu lên thất thanh: "Lẽ nào... lẽ nào mãnh thú đó sống lại?”

      “Sống lại?” - Đường Phong vậy làm Hàn Giang giật mình.

      “Nếu là như vậy có thể loại trừ kẻ thứ năm bí kia. Triệu Vĩnh gặp phải mãnh thú nên nổ súng, nhưng cuối cùng vẫn bị mãnh thú siết hại!” - Đường Phong đề cập tới giả thiết khác.

      2

      Hàn Giang nghe xong giả thuyết thứ hai của Đường Phong, vẫn lắc đầu, cuối cùng ra phán đoán của mình: "Trước tiên, cậu rằng Triệu Vĩnh có thể tới đây mình? Tôi nghĩ thể như vậy ; thứ hai, nếu như mãnh thú tấn công Triệu Vĩnh, tại sao chúng ta gặp nó? Hơn nữa nếu như hai tiếng súng đó là do Triệu Vĩnh bắn, vậy súng đâu? Lẽ nào mãnh thú lại biết lấy súng của Triệu Vĩnh ? Dĩ nhiên, quan trọng hơn vẫn là vết thương người Triệu Vĩnh.”“Vết thương? vết thương làm sao?,? - Đường Phong hiểu ý Hàn Giang.Hàn Giang nhìn lại vết thương khủng khiếp người Triệu Vĩnh lần nữa, lúc này mới giải thích: “Tôi kiểm tra cẩn thận vết thương người Triệu Vĩnh, rất giống bị móng vuốt của mãnh thú nào đó gây nên, rât giống những vết thương người những xác khô mà chúng ta nhìn thấy trong chuồng ngựa hôm qua. Nhưng vết thương người Triệu Vĩnh, từ độ sâu tới mức độ bị xé rách, đều thể so được với những vết thương người những xác khô.”

      “Ồ! Sao tôi nhận ra nhỉ?”

      “Hôm qua tôi cũng kiếm tra tỉ mỉ vết thương ngưò"i những xác khô, về độ sâu, độ rách và trọng lực đều vượt xa vết thương của Triệu Vĩnh, mà rỗ ràng nhất chính là phần xương. Xương cốt người những xác khô đó gần như đều bị gãy với những mức độ khác nhau, như vậy có thể thấy, sức mạnh của mãnh thú tấn công họ mạnh tới mức nào, hung tàn tới mức nào! Còn Triệu Vĩnh, tuy ngực bị xé nát nhưng xương có vết tích bị gãy, điều này cho thấy sức mạnh tấn công Triệu Vĩnh thể bằng mãnh thú tấn công những xác khô.” - Hàn Giang phân tích rất cụ thể.

      “Vậy theo ai giết chết Triệu Vĩnh? Phiên bản thu của mãnh thú? Hay là người bí thứ năm?”

      - Đường Phong hởi lại Hàn Giang.

      Hàn Giang vội trả lời Đường Phong, lại ngồi xuống lần nữa, đeo găng tay khẽ lật người Triệu Vĩnh lại. cân thận quan sát. Đường Phong có chút nóng ruột thúc giục, hỏi han: " lại phát ra điều gì vậy?"

      “Cậu nhìn cố tay của Triệu Vĩnh !”

      Nhờ nhắc nhở của Hàn Giang, Đường Phong phát thấy hai tay của Triệu Vĩnh bị bé ra sau lưng, hai cổ tay sưng đỏ tím ngắt: “Đây...”

      "Còn cá mạt vụn nền đất nữa!"

      “Cái này giống như mạt vụn của thứ được đan dệt nào đó?!”

      "Đúng! Điều này cho thấy trước khi chết Triệu Vĩnh bị trói trong thời gian dài!” - Hàn Giang khẳna định.

      "BỊ trói tay?”

      "Đây ràng khôns phải là do mãnh thú làm được, mãnh thú có lợi hại thế nào chăng nữa cũng có được khả năng này!” - Hàn Giang tiếp tục phân tích: “Đây chỉ có thể là do con người làm, hơn nữa. tôi dám khắng định trước đó Triệu Vĩnh bị ai đó trói rồi đưa tới đây. Hãy tiếp tục xem tấm rào chắn cửa ngàn cân mà lúc nãy xém chút nừa lấy mạng chúng ta!”

      Hàn Giang vừa vừa tới chính giữa vọng gác, Lương Viện cũng đứng nhìn xuống dưới, thông qua khe nứt nền đất. Đường Phong cũng tới gần tấm chắn cổng, Hàn Giang ngồi xuống, sau khi quan sát tỉ mỉ, : “Nhìn đây, đây chính là tấm chắn cổng ban nãy xém chút nữa lấy cái mạng quèn của chúng ta. Nó vôn dĩ được thu gọn vọng gác, khi nào cần mới được thá xuống bằng dây thừng.”

      "Đội trưởng Hàn, tôi vẫn có điều chưa hiểu, ban nãy người tấn công chúng ta đúng ra là ở vọng gác, nhưng sau khi chúng ta lên đây chỉ thấy mồi xác của Triệu Vĩnh, vậy người đó đâu?” - Lương Viện bỗng hỏi.

      Hàn Giang quay nhìn Lương Viện: “Đại tiểu thư giờ cũng biết tư duv phết nhỉ?”

      “Vốn dĩ biết tư duy rồi mà!” - Lương Viện phản bác.

      ‘;Được, vốn dĩ biết” - Hàn Giang quay lại tới bên cạnh bánh xe nơi chồ thả tấm chắn cổng : “Vốn dĩ tôi cũne nehĩ như Lương Viện, tưởng ràng xông lên đây tóm được gã tấn công chúng ta, nhưng khi chúng ta leo lên tường thành lại khôns thấy ai cả, vậy là. chúng ta đặt mục tiêu chốt vọng gác, kết quá sau khi tiến vào, bên trong chỉ có thi thể của Triệu Vĩnh, vẫn thấy ai. Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng ban nãy khi nhìn qua cái bánh xe nàv tôi hiếu rốt cuộc là thế nào!”

      "Bánh xe?” - Đường Phong và Lương Viện đều đổ dồn ánh mắt lên chiếc bánh xe bằng gỗ. Đường Phong kinh ngạc phát ra đó có đoạn dây thừng mới cứng cuốn vào trong đó.

      "Đường Phong, Lương Viện, tôi nghĩ hai người trông thấy rồi, tấm chắn cổng ngàn cân được khống chế bới hai bánh xe hai bên, bánh xe này vẫn là chiếc bánh xe vốn có, nhưng sợi dây thừng đó phái là sợi dây thừng từ triều Nguyên. Đây là sợi dây thừng mới, nhìn chất liệu chi có thê là dây thừng mới được làm gân đây! - Hàn Giang tới câu cuối, giọng nhấn mạnh.

      "Điêu này càng chứng minh rang Thiên Hộ Trấn vẫn còn người thứ năm bí ! Triệu Vĩnh rất có khả năng là bị người đó giết. Nhưng đó là ai?” - Đường Phong vẫn hiểu.

      "Người đó chạy lâu rồi!”

      Đường Phong hiểu ý Hàn Giang, Hàn Giang nhặt đoạn dây thừng mới bên cạnh miệng then cửa lên: "Nhìn này, dây vẫn còn vết cháy để lại!”

      “Vết cháy?"" - Lúc này Đường Phong mới phát ra, đoạn dây thừng tay Hàn Giang quả thực bị cháy mất đoạn.

      3

      Hàn Giang đứng dậy. phủi phủi tay, rôi bắt đầu suy

      đoán mọi khả năng có thể xảy ra: “Tôi nghĩ mọi chuyện chắc là thể này, tiếna súna chúng ta nghe thấy sáng hôm qua, rất có khả năng lúc đó Triệu Vĩnh mất tự do, bị trói rồi bị nhốt ở đây, còn tiếng súng ban nãy chúng ta

      nghe thấy, tôi đoán là khả năng Triệu Vĩnh cắt đứt được sợi dây thừng trói ta và đánh nhau với người đó. Trong quá trình ẩu đả, rất có thể Triệu Vĩnh nổ súng, đương nhiên cũng có khả năng đó là tiếng súng của người kia. Tóm lại, súng phải là vũ khí giết chết Triệu Vĩnh, mà là do thứ kỳ quái nào đó. Người đó chắc chắn biết rằng chúng ta ở đây, thậm chí hôm qua còn thầm theo dõi chúng ta. Sau khi giết chết Triệu Vĩnh, biết rằng tiếng súng dụ chúng ta tới đây, vậy là liền vội vàng thu dọn trường, đem hết vật dụng của Triệu Vĩnh và , bao gồm cả súng.

      Sau đó, để làm cho chúng ta mắc kẹt trong thành hũ, đầu tiên kéo đoạn dây thừng từ bánh xe lên, sau đó tính toán điểm chúng ta đến nơi. đốt cháy đoạn dây thừng đủ dài, đợi tới khi đoạn dây thừng cháy tới cuối cùng đốt cháy đoạn dây thừng khống chế tấm chắn ngàn cân...”

      “Để chúng ta bị kẹt trong thành hũ?” - Đường Phong tiếp lời Hàn Giang, “Ý là người đó vốn định giết chúng ta mà, chỉ muốn chúng ta măc kẹt trong này?”

      ‘Tôi nghĩ vậy, vì dù sao dùng tấm chắn ngàn cân để giết chúng ta quả là thực te! Thậm chí cả Triệu Vĩnh, cũng muốn giết ấy lúc này, nhưng chẳng qua là vì Triệu Vĩnh phản kháng lại nên thể ra tay” - Hàn Giang giải thích.

      “Đúng vậy! Triệu Vĩnh xuất thân là quân lục chiến, võ công đầy mình, ai có thể khống chế được ấy nhỉ?”

      - Đường Phong lắc đầu. thể tin.

      “Kẻ giết Triệu Vĩnh chắc chắn thông minh tuyệt đỉnh, điều này có thể nhận ra từ năna, lực tính toán chuẩn xác cua hăn. hơn nữa tô chât tâm lý của gã này cũng phi thường. Sau khi giết chết Triệu Vĩnh và kinh động vì chúng ta, mà vần có thể ung dung thu dọn trường rồi mới bỏ !" - Hàn Giang ngừng miêu tả đặc tính của hung thủ.

      “Nhưng với năng lực của Triệu Vĩnh, chẳng có mấy ai có thể khuất phục được ấy!”

      sai, năng lực của Triệu Vĩnh lợi hại, đến tôi còn khó mà khuất phuc được cậu ấy, nhưng đừng có quên, nếu là bị neười quen tấn công trộm...” - Hàn Giang hết câu.

      Đường Phong hiếu ý Hàn Giang ngầm trong đó, mắt sáng lên: "Điều này phải lại quay trở lại nghi vấn ban đầu của tôi sao, Triệu Vĩnh tới đây cùng ai? Chắc chắn là hung thủ thân quen với Triệu Vĩnh!” “Cậu xem người của lão K còn có ai?” - Hàn Giang hỏi.

      “Nếu loại trừ mấy người mãi vẫn chưa lộ mặt ra, loại trừ chúng ta nữa chỉ còn sót lại Từ Nhân Vũ và giáo sư La. Giáo sư La chân cẳng ổn. lại cao tuổi, ràng hung thủ thể là ông ấy, vậy hung thủ chỉ có thể là... Từ Nhân Vũ!”

      Khi Đường Phong nhăc tới cái tên Từ Nhân Vũ, giọng có chút run rẩy, bởi vẫn thể tin rằng

      Từ Nhân Vũ giết Triệu Vĩnh. Nhưng Hàn Giang

      cho đáp án chắc chắn: “Tôi nghĩ Từ Nhân Vũ đáng nghi nhất, ta là tiến sỹ, IQ rất cao, có năng lực tính toán phi thường, đặc biệt là thủ đoạn ta làm bánh xe, khiến tôi lập tức nghĩ tới Từ Nhân Vũ. trước đây ta rất thích làm những thứ vũ khí kiểu này!”

      “Nhưng... nhưng tại sao Từ Nhân Vũ phải mưu sát Triệu Vĩnh? Lẽ nào ta là người của Tướng quân?” - Lương Viện ngạc nhiên hỏi.

      “Đúng vậy, tôi và ta cũng từng có ngày đêm ở cùng nhau, có bao giờ trông thấy ngưò"i ta hình xăm đấy đâu, cũng phát thấy Từ Nhân Vũ có hành vi gì mờ ám!” - Đường Phong cảm thấy đầu óc rối bời, ra sức nhớ lại những ấn tượng khi mình và Từ Nhân Vũ sống chung với nhau.

      Hàn Giang im lặng , thò tay vào áo mò mẫm, tìm thuốc lá, nhưng ràng tay phải của run rẩy, khó khăn lắm mới rút được thuốc ra. Hàn Giang run rấy châm thuốc, rít mạnh hơi, sau đó ra ngoài cửa.

      Đường Phong chưa từng trông thấy Hàn Giang run rẩy như vậy, kể cả lúc đối diện với ké thù hung ác, trong hoàn cảnh khủng khiếp nhất. Hàn Giang cũng chưa từng run rẩy như thế này.

      Đường Phong và Lương Viện cũng theo , Hàn Giang thẫn thờ nhìn Thiên Hộ Trấn im lìm phía dưới. Hơn bảy trăm năm nay, nó sừng sững sa mạc Gobi hoang vu này, sớm tối, xuân hạ thu đông... Tâm trạng rối bời, giữa mùa hạ khô nóng này mà lại cảm thấy lạnh lẽo. thê lương.

      4

      Đường Phong biết ràng Triệu Vĩnh từng là chiến hữu thân cận của Hàn Giang, tuy sau đó có những hiểu lầm và những chuyện vui, nhưng trona thời khắc này, Đường Phong quả thực nghĩ ra thế gian này còn có từ ngữ nào đủ để an ủi người đàn ông mạnh mẽ như Hàn Giang.

      Đường Phong liếc mắt ra hiệu cho Lương Viện, Lương Viện hiểu chuyện đứng sanR bên. Đường Phong vỗ vào vai Hàn Giang: "Đừng buồn nữa, chúng ta báo thù cho Triệu Vĩnh!”

      Hàn Giang kìm nén phẫn nộ, lấy tay dụi đầu thuốc lức giận : “Đúng vậy, tôi tự tay giết chết hung thủ đó!”

      “TừNhân Vũ sao?” - Đường Phong khẽ hỏi Hàn Giang. "! giờ tôi vần chưa thể chắc chắn, nhưng Từ Nhân Vũ là kẻ đáng nahi nhất!” - Dường như lúc này Hàn Giang khôi phục lại lý trí, lại châm thêm điếu thuốc, chậm rãi : “Ban nãy tôi hồi tưởng lại những hành vi của Từ Nhân Vũ, tôi cũng tin ta là người của Tướng quân, nhưng.. Hàn Giang vẫn chưa hết, đột nhiên, sau lưng vang lên giọng cua Lương Viện: “Xe! Đường Phong, đội trưởng Hàn, hai người mau tới nhìn này, sa mạc Gobi có chiếc xe!”.

      Tiếng gọi của Lương Viện thức tỉnh Hàn Giang và Đường Phong vẫn trầm tư, hai người vội vàng chạy tới mép tường thành, tập trung nhìn ra xa. Quả nhiên, sa mạc Gobi mênh mông, có chiêc xe Jeep lao vun vút vào sâu trong sa mạc. “Chiếc xe đó lái về phía cách chúng ta càng lúc càng xa!” - Đường Phong nhìn ra manh mối.

      Hàn Giang đập mạnh tường thành cái, lớn tiếng ra lệnh: “Đuổi theo!”

      “Đuổi theo?!” - Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên hỏi: “ chắc chắn đó là xe của hung thủ đấy?”

      “Mặc kệ đúng hay đều phải đuối theo xem sao!” - Hàn Giang như đinh đóng cột.

      “Nhưng... nhưng chiếc xe đó ở cách chúng ta rất xa rồi, chúng ta còn phải lao ra ngoài nữa, liệu có thể đuổi kịp ?” - Lương Viện lo lắng hỏi.

      “Có tôi ở đây, chẳng mấy người có kỹ năng lái xe vượt qua được tôi đâu!” - Giọng Hàn Giang đầy tự tin.

      Đường Phong và Lương Viện gì thêm, ba người vội vàng theo con dốc đá vụn xuống. Bản

      lĩnh nhanh nhạy như Hàn Giang mà lần này gần như cũng mấy lần vừa bò. vừa lăn, vừa trượt từ dốc đá xuống. Trong lòng Đường Phong khỏi lo lắng cho Hàn Giang, lo rằng vì cái chết của Triệu Vĩnh mà Hàn Giang nóng vội. mất lý trí!

      Ba người bước lên xe, Hàn Giang kịp đợi Đường Phong ngồi vững nhấn ga, theo con đường phía nam, dường phía đông rồi lao tới bức tường thấp phía đông. Xe Hàn Giang lao như bay, Đường Phong sợ xảy ra chuyện, lớn tiếng khuyên ngăn Hàn Giang, nhưng Hàn Giang vờ như nghe thấy, ngược lại càng phóng càng nhanh. " phóng xe thế này xảy ra chuyện đấy..- Đường Phong kéo dài giọng ra.

      Kể cũng kỳ!ạ. khi Đưòng Phong hét xong từ cuối cùng Hàn Giang phanh mạnh xe, dừng xe cách bức tường thấp lè tè khoảng bốn năm chục mét. Đường Phong tập trung quan sát, phía trước là bức tường thấp, bên ngoài bức tường, cách khoảng hai chục mét chính là kinh quan được chất thành từ những bộ hài cốt. Lúc nàv, Đường Phong cảm giác những bộ hài cốt kinh quan phát ra những tiếng cười kỳ dị dành cho họ.

      “Sao bây giờ? Nếu như bay qua, ‘con lừa dũng mãnh" rât khả năng đâm vào kinh quan phía sau!” - Đường Phone lớn tiếng nhắc nhở Hàn Giang.

      Hàn Giang mặc kệ Đường Phong, nhoài người ra vô lăng, chằm chằm nhìn phía trước. Đột nhiên, Hàn Giang khởi đông lại “con lừa dũng mãnh” rồi lùi xe lại, sau đó, Đường Phong và Lương Viện cảm nhận tôc độ chưa từng thấy, họ biết rằng lần này Hàn Giang điên rồi!

      Đôi mắt Hàn Giana như có điện, tay nắm chặt vô lăng, chăm chú nhìn bức tường thấp, kinh quan phía trước mặt... tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Đường Phong có cảm giác “con lừa dũng mãnh” gần như rời

      khỏi mặt đất. và Lương Viện ai bảo ai cùng

      lúc nhắm mắt lại, dám nhìn về phía trước nữa.

      Lương Viện kêu toáng lên. “con lừa dũng mãnh” vẽ đường vòng cung thể tưởng tượng trung, bay qua bức tường thấp, bay qua kinh quan. Mãi cho tới khi “con lừa dũng mãnh” rơi bịch xuống mặt đất, mạnh tới nỗi Đường Phong và Lương Viện bật mở mắt ra. Đường Phong kinh ngạc khi thấy, họ những vượt qua bức tường thấp mà còn vượt qua cả kinh quan.

      ... thể tin được! từng được huấn luyện kĩ năng bay xe à?" - Đường Phong giật mình nhìn Hàn Giang.

      Hàn Giang buồn để ý câu hỏi của Đường Phong, cũng chẳng có lấy chút phấn khởi, đánh mạnh vô lăng sa mạc Gobi, khói bụi bốc lên nghi ngút, sau đó lái “con lừa dũng mãnh’" xuyên qua khói bụi, lao như bay thẳng về hướng nam, hướng phát ra chiếc xe Jeep.

      5

      Hàn Giang lái “con lừa dũng mãnh" men theo tường thành của Thiên Hộ Trấn vòng tới cổng phía nam. Lúc này Đường Phong mới kinh ngạc phát thấv bên ngoài cổng nam, hai bên trái phải đều sững sững hai tòa kinh quan, kích cờ, hình dạng giống hệt như tòa kinh quan ở phía đông.

      để Đường Phona kịp ngắm lâu. Hàn Giang nhanh như điện lái xe qua cổng nam, Đường Phong nhìn qua cửa kính xe, phía chân trời đều là sa mạc Gobi màu vàng, chẳne thấy bóng dáng của chiếc xe Jeep đó đâu cả.

      có thấy chiếc xe đó ?” - Đường Phong hỏi. Hàn Giang.

      Hàn Giang trả lời, vẫn kiên định nhìn về phía trước, dốc hết tốc lực tiến lên. Đường Phong cầm la bàn điện tử, tính toán sơ qua phương hướng mà họ tiến về phía đông nam.

      giờ chúng ta về hướng đông nam, nhưng cách xa so với tuyến đường tính ban đầu...”. “Con lừa dũng mãnh” bị đá vụn sa mạc làm cho sóc nảy lên rồi lai rơi xuống mặt đất. Đường Phong bị sóc tới nỗi lục phủ ngũ tạng lộn nhào! hét lên với Hàn Giang: “ cứ thế này làm hỏng xe đấy, trông thấy chiếc xe đó chưa? Sao tôi thấy tung tích của chiếc xe đó vậy?”

      Hàn Giang cuối cùng cũng nhịn được nữa, gào lên với Đường Phong: “Cậu im mồm cho tôi!

      Đừng có làm phiền mày lái xe!”.

      có gào lên với tôi, tôi cũng vẫn phải , rốt cuộc có trông thấy cái xe đó đâu khôns?” - Đường Phong vẫn lải nhải chịu thôi.

      “Cậu bị mù à? Chiếc xe đó phải ở trước mặt chúng ta sao?” - Hàn Giang gầm lên.

      “Trước mặt? Ở đâu?” - Đườna Phong vẫn chưa nhìn thấy.

      Phía trước bên trái, khoảng hai cây số!” - Hàn Giang hét lên.

      Kể cũng kỳ lạ, Hàn Giang vừa mới , Đường Phong cũng phát thấy chiếc xe Jeep đó , nó ở phía trước, bên trái, cách khoảng hai cây số. Chiếc xe đó cũng lao như tên bắn, nhưng ràne tay lái của gã đó vẫn kém xa Hàn Giang. Hàn Giang chậm mất bao nhiêu thời gian như vậy, mà giờ chỉ còn cách gã đó hai cây số. Nếu gã trong xe đó chính là hung thủ sát hại Triệu Vĩnh, thể tha cho hẳn chạy thoát!

      Nghĩ tới đây, Đường Phong cũng thêm gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước bên trái. Hai chiếc xe Jeep đó vẽ đường cong dài tuyệt mỹ sa mạc Gobi hoang vu, rồi cuối cùne. hai chiếc xe gần như ngang hàng nhau. Lúc này Đường Phong thể bái phục tay lái cự phách của Hàn Giang, Lương Viện cũng trở nên phấn khích: “Áp sát vào, áp sát vào!”

      Mặc dù hai chiếc xe gần như chạy song song, nhưng khoảng cách vẫn rất xa. Hàn Giang cẩn thận chuẩn bị áp sát. Lúc nàv. Đường Phong đột nhiên phát phía trước họ. sa mạc Gobi phía xa xa. bỗng có tảng đá to màu đen nhô lên. "Đó là gì vậy?" - Đường Phong naạc nhiên nhìn tảns đá phía trước, đoán tảng đá đó phải to £ần bằng nửa sân bóng và cao bằng tòa nhà ba bốn tầng! Tảng đá kích thước như vậy vốn khônu phải hiếm thấy, nhưng nó đột nhiên xuất đơn độc giữa sa mạc Gobi mênh mông thế này, quả thực khiến người ta bất ngờ.

      Nhưng lúc này Đường Phong cũn? có thời giờ để quan tâm tới tảng đá đó nữa. vì mục tiêu trước mat của họ chính là chiếc xe Jeep. Đường Phong có thể nhìn loại hình của chiếc xe Jeep, đó là chiếc Grand Cherokee màu đen.

      Hàn Giang cẩn thận lái “con lừa dũng mãnh" áp sát, họ càng lúc càng gần với chiếc Grand Cherokee, 200 mét, 150 mét. 80 mét, 60 mét, 50 mét. 40 mét.. Khi cự li giữa"con lừa dũng mãnh” và chiếc Grand Cherokee chưa tới năm mét. Hàn Giang bỗng hét lên: "Mẹ kiếp, có chuyện rồi!"

      Lúc này Đường Phong và Lương Viện mới đế ý thấy hóa ra ghế lái cúa chiếc Grand Cherokee từ nãy tới giờ chạy song song với họ chẳng có ai cả! "Á... thế này là thế nào?” - Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.

      Hàn Giang im lặne, hồi lâu, đập mạnh xuống vô lăng cái, gầm lên: "Mặc kệ, ép nó dừng lại rồi tính tiếp!”. xong, Hàn Giang liền chuẩn bị áp sát chiếc Grand Cherokee, nhưng đúng lúc này, Lương Viện bỗng chỉ phía trước, hét toáng lên: "Hai người mau nhìn, đó là cái gì? Sao tảng đá đó lại có người! Có người đứng đó!”

      Lương Viện vậy khiến Đường Phong và Hàn Giang hốt hoảng nhìn lên tảng đá đen khống lồ phía trước, quả nhiên, họ thấp thoáng trông thấy đó hình như có người đứng.

      6

      Hàn Giang tăng tốc nữa, “con lừa dũng mãnh” dần dần chạy chậm lại, chiếc Grand Cherokee màu đen vẫn duy trì tốc độ ban nãy, vượt qua mặt họ.

      Đường Phong. Hàn Giang và Lương Viện đều chăm chăm nhìn lên tảng đá đen khổng lồ trước mặt. Đường Phong ra sức dụi mắt. táng đá quả thực có người đứng đó. Đườne Phong tính táo ra, vội vàng lục lọi trong ba lô của mình, móc ra chiếc ống nhòm quân dụng. nhìn về phía tảng đá. Chỉ mới nhìn cái. Đường Phong giống như bị bấm huyệt vậy. Thông qua ống nhòm, nhìn thấy cảnh tượng thể tin được: mặt trời rực cháy thiêu đốt sa mạc Gobi nóng bỏng, tảng đá khổng lồ màu đen xuất sa mạc,

      tảng đá đó là người đứng sừng sững, người đó mặc chiếc áo choàng rất đẹp, đầu đội mũ, điều khiến Đường Phong kinh ngạc là: người đó... đeo chiếc mặt nạ! chiếc mặt nạ kim loại phản quang lấp lánh kỳ dị.

      "Người... người... đàn... bà... đeo... mặt... nạ”- Đường Phong run rẩy thốt ra câu này.

      ‘Sao cơ? Làm sao biết được đó là người đàn bà?” - Lương Viện kêu lên.

      "Đừng có ngốc vậy, sao lại như thế được!” - Hàn Giang xong liền giành lấy chiếc ống nhòm tay Đường Phong.

      Nhưng, Hàn Giang cũng chỉ nhìn cái cũng ngớ người ra. hoàn toàn quên mất việc lái xe, để mặc cho "con lừa dũng mãnh” tự do lao sa mạc, càng lúc càng chậm. ‘‘Sao... sao lại như vậy được? Tại sao sa mạc lại xuất người như vậy, kỳ dị..

      "Nhanh! Đưa cho tôi xem!” - Lương Viện nôn nóng giật chiếc ống nhòm từ tay Hàn Giang vẫn hồn xiêu phách lạc.

      “Oa, trang phục là đẹp, mặt nạ còn đẹp hơn! Tôi mơ hay tỉnh vậy?” - Câu bất ngờ của Lương Viện khiến Đường Phong và Hàn Giang há hốc mồm kinh ngạc.

      “Em thấy đáng sợ sao?” - Đường Phong hói lại.

      "Đáng sợ ư? Sao em thấy nhỉ?” - Lương Viện cười, .

      “Giờ là giữa ban ngày, chúng ta gặp ma giữa

      ban ngày rôi!” - Đường Phong gào lên với Lương Viện.

      Lương Viện vẫn hồn nhiên nhìn tiếp qua ống nhòm:

      “Ma ư, ban nãy còn là người đàn bà, em thấy cũng giống em mà có được bộ trang phục đó sành điệu phải biêt!”

      Đường Phong tức tốc giằng lấy ống nhòm, lại nhìn về phía tảng đá đen. Người đó vẫn đứng tảng đá, bất động. "Người đó hướng về phía chúng ta, bà ta nhìn chúng ta!” - Đường Phong .

      Lúc này, Hàn Giang tỉnh ra, chửi bới: "‘Mẹ kiếp, kệ cha nó! Là ma hay là người chúng ta cũng phải tới xem sao, còn cả chiếc Grand Cherokee nữa, nó vượt trước rồi kìa!”

      xong, Hàn Giane nhấn ea„ tức tốc truy đuối chiếc Grand Cherokee phía trước. Điều khiến Hàn Giang cảm thấy kỳ lạ là chiếc Grand Cherokee cũng lao về phía tảng đá. Năm phút sau, Hàn Giang lái “con lừa dũng mãnh" lần nữa đuối kịp chiếc Grand Cherokee, hai chiếc xe cách nhau chưa tới năm chục mét. Với tốc độ này, chỉ mấy phút nữa là ‘con lừa dũng mãnh” có thể áp sát chiếc Grand Cherokee.

      Tảng đá khổng lồ màu đen cũng càng lúc càng gần rồi, Đường Phong cần dùng ống nhòm cũng có thể nhìn tình hình táng đá. Người dàn bà đeo mặt nạ vẫn đứng sừng sững đó. Khi ánh mắt của Đường Phong chạm tới chiếc mặt nạ kỳ dị, bỗng rùng mình, bỗng có cam thấv phía sau mặt nạ kim loại đó. cũng có đôi mắt chàm chằm nhìn mình. Đường Phong bỗng cảm giác chiếc mặt nạ rất quen, nhưng lại nhớ ra từng nhìn thấy nó ở đâu.

      “Lần này quyết đế tên này chạy thoát!" - Hàn Giang hậm hực thốt ra câu. cách chiếc Grand Cherokee chưa tới trăm mét, Hàn Giang tập trung tinh thần, chăm chú nhìn mục tiêu phía trước, giống như người thợ săn chăm chú nhìn con mồi sắp tóm được. Nhưng đúng khoảnh khắc quan trọng này, Đường Phong phát thấy người deo mặt nạ đứng bất động. sừng sừng tảng đá. Bỗng từ từ đưa tav phải lên, ngón trỏ tay phải hướng thẳng về phía họ, nhằm vào “con lừa dũng mãnh”.

      "Bà ta muốn làm gì vậy?” - Đường Phong giật mình kêu lên.

      Hàn Giang và Lương Viện cũng chú ý thấy động tác kỳ lạ của người đeo mặt nạ trước mặt. Lương Viện há miệng kinh rmạc. hình như định hét cái gì đó, nhưng lại khôna hét được. Bỏi vì đúng lúc mớ miệng ra, vách đá màu đen bỗng lóe lên tia sáng chói lóa, ngay sau đó. phía sa mạc trước mặt vang lên tiếng "bùm" cùng khói lửa bốc lên. lửa càna lúc càng dữ dội. Chẳng mấy chốc đă hình thành bức tường lửa trước mặt họ.

      Hàn Giang lái liên vội vàng phanh xe lại, cuối cùng “con lừa dũng mãnh” gần như áp sát bức tường lửa mới dừng lại được. Sóng nóng hừng hực tức tốc vây quanh “con lừa dũng mãnh”, khiến Hàn Giang thể lùi xe. Đường Phong tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, ngạc nhiên tới mức há hốc miệng kinh ngạc tự lúc nào.

      7

      Hàn Giang bị sức nóng hừng hực áp sát nên phải lùi lại phía sau mấy chục mét mới dừng hẳn xe. Đường Phong nhìn Hàn Giang, hai người nhìn nhau, biết phải làm thế nào. Ngược lại, Lương Viện cũng tận mắt chứng kiến mọi việc, nhưng những ngạc nhiên mà còn thích thú kêu lên: “Ảo thuật đấy! ngờ sa mạc mà chúng ta còn gặp nhà ảo thuật!”

      “Đừng hét nữa!’" - Đường Phong quát Lương Viện.

      Lương Viện tủi thân nhìn Đường Phong và Hàn Giang. Hàn Giang cũng gào lên: “Cái gì mà nhà ảo thuật?

      tưởng đây là trong phim chắc?”

      “Đúng là trúng tà, ở Thiên Hộ Trấn xảy ra bao nhiêu là chuyện lạ, ở đây bỗng nhiên lại nhảy ra người đeo mặt nạ, lại còn... lại còn nhấc tay cái là có thể đốt cháy thành bức tường lửa. thể ngờ!” - Hiểu biết phong phú như Hàn Giang mà cũng thấy thể tin được.

      Ba người sững sờ nhìn bức tường lửa trước mặt, nhất thời biết nên làm thế nào. Tường lửa ngăn

      cách họ với tảng đá khổng lồ màu đen. Trong lúc này, họ trông thấy tảng đá đen, cũng trông thấy người đeo mặt nạ đứng đó, càng trông thấy chiếc Grand Cherokee đâu nữa.

      Sau khoảng 15 phút, bức tường lửa dần cháy lại. Đường Phong giống như bị ma nhập, mình nhảy xuống xe. thẳng tới bức tường lửa, Hàn Giang và Lươne Viện cũng đành nhảy xuống, theo.

      Đường Phong bước tới nơi chỉ còn cách bức tường lửa vài mét, quay lưng lại phía Hàn Giang và Lương Viện, đột nhiên hét lên: “Hai người đừng tới đây!”

      Hàn Giang và Lương Viện đành đứng nguyên chồ cũ, chỉ thấy Đường Phong lúc ngồi xổm xuống, lúc lại bò ra mặt cát nóng rực, biết làm trò gì. Mãi lâu sau, Đường Phong bỗng quay lại, lớn tiếng với Hàn Giang và Lương Viện: “Tôi biết tại sao ở đây lại cháy thành bức tường lửa rồi!”

      “Lẽ nào phải là làm ảo thuật sao?” - Lương Viện hỏi lại.

      “Dĩ nhiên là phải. Bởi vì sa mạc Gobi này có vùng hắc ín tự nhiên rộng lớn!” - Đường Phong khẳng định.

      “Hắc ín tự nhiên?” - Hàn Giang và Lương Viện cùng ngạc nhiên thốt lên.

      "Đúng vậy, chính là hắc ín tự nhiên, tuy giờ tôi vẫn chưa biết được người đó làm thế nào mà khiến hắc

      ín tự nhiên sa mạc bốc cháy, nhưng tôi có thể khẳng định nguyên nhân chính là hắc ín tự nhiên!”

      Đường Phong xong, tường lửa phía sau dần lịm tắt. “Tiếp tục đuổi!” - Ba người lại vội lên xe. Hàn Giang điêu luyện lao qua bức tường lửa vừa mới tắt. cẩn thận lái “con lừa dũng mãnh”, như sợ rằng người đeo mặt nạ đó lại giương tay lên cái là lại đốt thêm bức tường lửa, nuốt chứng lấy họ.

      Nhưng lo lắng của Hàn Giang hơi thừa, bởi vì sau khi họ vượt qua bức tường lửa, nhìn về phía tảng đá đen người đeo mặt nạ đó biết biến mất từ lúc nào, còn chiếc Grand Cherokee cũng thấy bóng dáng đâu nữa.

      Hàn Giang vẫn dám lơ là cảnh giác, chang mấy chốc lái “con lừa dũng mãnh’" lao tới phía dưới tảng đá. tảng đá màu đen rất to, tiến eần đến nó, Đường Phong mới phát ra độ to lớn của nó vượt xa so với tính toán của trước đây.

      Tảng đá khổng lồ to hơn cả sân bóng, cao bàng tòa nhà năm sáu tầng. Hàn Giang lái xe vòng qua phía sau tảng đá, ở đây do có tảng đá che chắn nên mát mẻ, trong lành hơn chút. “Nhìn này, chiếc Grand Cherokee!”

      - Đường Phong chỉ về phía cách đó xa kêu lên.

      Hàn Giang cũng trông thấy, chiếc Grand Cherokee màu đen đỗ cách đó xa, đầu quay về phía trước, hình như đầu xe đâm vào tảng đá khổng lồ màu đen trước mặt. Hàn Giang đỗ xe, rút dao eăm ra, nhảy xuống xe, tiến thẳng tới chiếc Grand Cherokee. Đường Phong cũng rút dao găm ra, bám sát theo sau. Hai người, trước sau, tới gần chiếc Grand Cherokee. Hàn Giang, lấy tav ra hiệu im lặng, nhàng khẽ khàng áp sát chiếc Grand Cherokee, ghế lái quả thực có người!

      Hàn Giang thất vọng cất dao , tới trước đầu xe Grand Cherokee, đâu xe bị bẹp rúm, cắm sâu vào trong tảng dá màu đen. Đường Phong trông thấy vậy, nghi ngờ : “Neu như đúng là chiếc xe này có neười lái sao có thể tự động quay đầu đâm vào phía sau tảng đá được?”

      Hàn Giang quay lại nhìn vết bánh xe cát: “Quả thực rất kỳ lạ, tạm thời mặc kệ nó . thử xem bên trong xe có manh mối gì !”

      Vậy là, hai người vào lục soát trong xe, nhưng chỉ tìm thấy số vật dụng bình thường trong đó. Thế nhưng chiếc xe này lại thu hút được chú ý của Hàn Giana. ngắm chiếc xe hồi lâu, rồi lại ngồi vào ghế lái, định khởi động xe, nhưng thành công.

      nhìn chiếc xe này phát thấy gì vậy?” - Đường Phong hỏi.

      Hàn Giang nhảy xuống xe: "Phát thấy ba điểm, thứ nhất, rất có khả năng chiếc xe này là của Triệu Vĩnh!” ;‘Xe của Triệu Vĩnh?” - Đường Phong giật mình nhìn lại chiếc Grand Cherokee.

      “Cũng có thể là xe của người thứ năm bí ”.

      luôn là xe của Từ Nhân Vũ cho rồi!”

      “Thứ hai, tôi kiểm tra vết bánh xe của chiếc xe này, đây chính là vệt bánh xe của trong hai chiếc xe xuất sau khi chúng ta tiến vào sa mạc!”.

      “Ồ! Cuối cùng cũng tìm ra chiếc.” - Đường Phong khẽ thở phào rồi hỏi: “Vậy thứ ba là gì?”

      “Thứ ba, chiếc xe này hỏng rồi, vốn dĩ tôi định sử dụng nó, nhưng đáng tiếc, chiếc xe tốt vậy mà...”

      - Hàn Giang nhìn chiếc Grand Cherokee, khỏi tiếc rẻ.

      “Xời, ‘con lừa dũng mãnh’ làm gì có lỗi với vậy mà lại muốn bỏ rơi nó, muốn vứt bỏ nó hả?” - Đường Phong gào lên.

      Hàn Giang xua tay: “Được rồi, tranh luận với cậu nữa, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm!” - xong, Hàn Giang quay lại vẫy vẫy Lương Viện: “Đại tiểu thư, có muốn tìm nhà ảo thuật đó ?”

      “Muốn chứ!” - Lương Viện hào hứng chạy lại.

      “Vậy lên đây!” - Hàn Giang rời khỏi chiếc Grand Cherokee rồi tiếp hơn chục bước về phía trước, liền phát thấy phía sau tảng đá khổng lồ có đường bậc thang mồn , dẫn thẳng lên phía tảng đá màu đen khổng lồ trơn bóng.

      8

      Đường Phong giật mình nhìn bậc thang đá tảng đá khổng lồ: “Đợi . đây là những bậc thang do con người đẽo đục!”

      “Sao? Có vấn đề gì lạ ạ?” - Lươna Viện hỏi lại. “Hơn nữa tôi còn có thể khắng định là nó được đục đẽo từ thời cố đại, hai người cảm thấy kv lạ sao? Tại sao nhân lại đục đẽo bậc thang đá tảng dá khổng lồ trong sa mạc Gobi bóng người này?” - Đường Phong thông qua vết tích đục đẽo mà phán đoán ra niên đại đại khái của bậc thang đá này.

      “Có lẽ vậy, nhưng tôi cảm thấy đơn giản như vậy! Ở đây cách Thiên Hộ Trấn khá xa rồi.” - Đường Phong cũng đành phải theo sau, leo lên cầu thang đá này.

      Cầu thang đá hẹp. cheo leo uốn lượn xoắn ốc lên , rồi mười phút sau. đoạn cầu thang cuối cùng xuất trước mặt họ. Hàn Giang và Đường Phong, người trước người sau, đều rút dao găm ra. Đường Phong căng thắng chăm chú nhìn nền tảng đá khổng lồ. Đây khône phải là lân đầu tiên đối diện với những bậc thang đá như thế này, đối diện với những nguy hiểm có thể xảy ra, nhưng đây lại là lần đầu tiên đối diện với cảnh tượng kỳ dị thế này!

      Hàn Giang leo lên trước tiên, rồi đến Đường Phong. Đường Phong thấy này có động tĩnh gì, liền bảo vệ Lương Viện cũng leo lên bề mặt của tảng đá khổng lồ. bề mặt rất bàng phẳng, nhưng thấy bóng người hay sống nào khác.

      Ba người đứng đỉnh tảng đá khổng lồ, nhìn ra xung quanh, nhìn sa mạc Gobi mênh mông bến bờ, có người, cũng có xe, họ tiếp tục tìm kiếm nhưng cũng thấy bóng dáng người kia đâu cả. Ba người hoàn toàn giống như ở trone thế giới khác, họ ngây người đứng sừng sững rất lâu. Đường Phong định mở miệng, nhưng lại sợ người đàn hà đeo mặt nạ đó đột nhiên xuất sau lưng họ...

      Đường Phong quay ngoắt người lại, nhưng đằng sau chẳng có gì cả! Đường Phong ngẩng đầu lên, mặc ặt trời hừng hực chính ngọ làm mắt chói lóa.

      Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên nhìn , còn Đường Phong từ từ nhắm mắt lại, đầu óc tức tốc tính toán, tìm kiếm trong kí ức sâu thẳm, cổ khai quật gương mặt đó, gương mặt lấp lánh ánh kim loại kỳ dị.

      “Đường Phong, sao vậy?” - Lương Viện và Hàn Giang quan tâm hỏi.

      Đường Phong mở trừng mắt ra. với Hàn Giang và Lương Viện: “Tôi nghĩ về người đàn bà đeo mặt nạ đó”.

      “Tại sao ngay từ đầu khẳng định đó là người đàn bà!” - Hàn Giang hiểu, hỏi.

      “Đúng vậy. người đó đeo mặt nạ mà!” - Lương Viện cũng cảm thấy hiểu.

      “Trực giác, người đó cho tôi trực giác, đó chắc là người đàn bà!” - Đường Phong vẫn khẳng định.

      có gì đó bình thường!’" - Lương Viện lắc đầu .

      “Được rồi, giờ thể chứng minh. Chúng ta hãy từ đầu, bắt đầu từ trang phục kỳ dị của người đó...Đường Phong tới đây rồi dừng lại, giống như hồi tưởng.

      Hàn Giang vội vàng : ‘"Đúng vậy, ngoài cái mặt nạ đó ra, mũ và quần áo của người đó cũng rất kỳ lạ!” “Đúng! Neu như tôi nhớ nhầm quần áo và mũ mà người đàn bà đó đội, chính là trang phục của phụ nừ quý tộc Đảng Hạng, chỉ có điều... có điều cái mặt nạ đó đúng ra phải là của phụ nữ quý tộc Đảng Hạne!” - Đường Phong ngẫm nghĩ, rồi tiếp: "Nhưng... nhưng tôi cảm thấy mình từng trông thấy chiếc mặt nạ đó ở đâu rồi, ban nãy tôi cố nhớ lại, nhưng nhớ ra loại mặt nạ tương tự. Nhưng nó rất... rất giống bức tượng phật, hoặc... hoặc có thể là rất giống…”

      Đường Phong ấp a ấp úng hồi lâu cũng ra câu cuối cùng, nhưng Hàn Giang đoán ra người mà Đường Phong muốn tới là ai: “Ý cậu là hoàng hậu Tạng?”

      Đường Phong trả lời thẳng vào câu hỏi của p

      Hàn Giang, mà hỏi lại: “ có còn nhớ phân đâu bức

      tượng mà giáo sư Trần làm ?”

      “Dĩ nhiên là nhớ, nhưng hiểu sao sau đó lại bị hỏng mất!” - Hàn Giang nhớ lại phần đầu pho tượng đó, nhưng lại lắc đầu: “Nhưng tại sao tôi lại thấy giống hoàng hậu Tạng nhỉ? Chiếc mặt nạ đó khắc họa nét khuôn mặt người, chỉ là...”

      “Tôi rồi, đó chỉ là trực giác cá nhân của tôi! Có thế là do bộ trang phục phụ nữ quý tộc Đảng Hạng đó ảnh hưởng mà khiến tôi có ấn tượng mạnh!” - Đường Phong giải thích.

      Lương Viện nghe Đường Phong vậy, cũng kích động : “Nếu đó quả thực là hoàng hậu Tạng, vậy u hồn của bà lẽ nào từ Saint Petersburg tới đây sao?”

      “Ư hồn?” - Câu của Lương Viện khiến Đường Phong rùng mình.

      “Có khi cũng từng xuất tại Bắc Kinh, khà khà!” - Hàn Giang vỗ vai Lương Viện, cười đau khổ :

      “Đại tiểu thư của tôi ơi, đừng đoán mò nữa!”

      “Tôi đoán mò, nếu như người đàn bà đeo mặt nạ đó phải là hoàng hậu Tạng, vậy ta đâu? Kể cả sa mạc Gobi có hắc ín tự nhiên chăng nữa. nhưng tại sao ngọn lửa đó lại tự nhiên bùng cháy lên?”

      “Điều này...” - Trước loạt câu hỏi của Lương Viện, Hàn Giang chỉ biết im lặng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Nứa thế kỷ trước, chính tại đây, trong khoảnh rừng hồ dương mà đứng, từng xảy ra biết bao nhiêu là chuyện ly kỳ khủng khiếp, rồi cuối cùng là dân tới việc toàn đội thám hiểm tan tác. Hạn Hải Mật Thành cũng càng lúc càng gần hơn, và có thêm biết bao điều bí thể lý giải, khiến cho biết bao người vì nó mà ngày đêm trăn trở!

      1

      Ba người đứng tảng đá đen thảo luận hồi lâu, rồi cũng phải đến kết luận, dù chuẩn bị trước. Trong lòng Đường Phong bồng dâng trào cảm giác kỳ lạ, cảm giác này thôi thúc bắt đầu tán thành với suy đoán ban nãy của Lương Viện, lẽ nào người đàn bà đeo mặt nạ đó đúng là u hồn của hoàng hậu Tạng? Nếu còn ai ăn mặc như vậy xuất sa mạc Gobi bóng người, dưới ánh mặt trời thiêu đốt hừng hực. Đường Phong ngồi bệt xuống

      tảng đá, chậm rãi : “Biết đâu... biết đâu tất cả những gì chúng ta nhìn thấy ban nãy chỉ là ảo giác!”

      “Ảo giác? Làm sao là ảo giác được!” - Hàn Giang truy vấn.

      Nhưng Đường Phong vội trả lời câu hỏi của Hàn Giang, đứng dậy, rồi lại nhìn ra vùng sa mạc Gobi, sau đó chỉ về hướng mà cho rằns đó là Thiên Hộ Trấn, cũng chính là hướng đông bắc, và : “Vấn đề giờ của chúng ta là quá xa rồi, cách xa tuyến đường ban đầu!”

      “Đúng vậy! còn trông thấy Thiên Hộ Trấn nữa rồi.” - Lương Viện lấy tay che trán, ưu tư .

      “Sợ gì! phải chúng ta có kim chỉ nam và la bàn điện tử sao?” - Ngược lại, Hàn Giang bận tâm lắm.

      ở cái nơi quái quỷ này mà vẫn còn tin tưởng kim chỉ nam và la bàn điện tử ư?” - Đường Phong lấy kim chỉ nam ra, rồi quệt giọt mồ hôi: “Xời, kim chỉ nam giờ chỉ lung tung cả lên rồi!”

      “Ồ!” - Hàn Giang cầm lấy kim chỉ nam xem. quả nhiên ở đây nó chính xác.

      “Có khi nào ở đây, nhất là tảng đá này, có từ trườne rất lớn nên dẫn tới việc kim chỉ nam mất tác dụng?” - Lương Viện đột nhiên .

      “Có lẽ vậy, cấu tạo địa chất ở đây rất đặc biệt.” - Đường Phong xong liền lấy máy dò GPS ra, nhưng đó trống trơn: “Tất cả đều mất tác dụng rồi.”

      Đường Phong cảm thấy ớn lạnh, đây là sa mạc mênh mông vô bờ bến, nếu như mất phương hướng đồng nghĩa với việc tử thần đến.

      Ánh mắt Đường Phong càng lúc càng đáng sợ, trợn mắt lên, nhìn Hàn Giang và Lương Viện. Hàn Giang cũng biết phải làm thế nào, nhưng đúng lúc này, hình như Đường Phong nghĩ ra điều gì đó, nên quay người men theo những bậc thang đá xuống. Hàn Giang và Lương Viện cũng xuống theo. Đường Phong quay trở lại bên cạnh “con lừa dũng mãnh”, mở cửa xe rồi tìm mấy tấm ảnh của kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra. nhìn ảnh, chăm chú hồi lâu, và mắt bỗng sáng lên: "Hóa ra là như vậy!”

      phát thấy gì vậy?” - Hàn Giang và Lương Viện thúc giục.

      “Hai người có còn nhớ trước khi chúng ta xuất phát, chúng ta phân tích bản đồ cổ Tây Hạ và bản đồ tuyến đường của Misha. bản đồ của Misha đánh dấu bốn địa danh: Cửu Lý Bảo, Lang Oa, Thiên Hộ Trấn. Nguyệt Nhi Tuyền, còn bản đồ co Tây Hạ cũng đánh dấu bốn địa danh tuyến đường phía đông nam Hạn Hải Mật Thành. Lúc đầu, tôi cho rằng bốn địa danh Tây Hạ cổ đó chắc là tương ứng với bổn địa danh bản đo tuyến đường của Misha, nhưng tôi nhìn mãi, ngoài địa danh Cửu Lý Bảo có thể đối chiếu ra, ba địa danh còn lại vần thể đối chiếu được. Hơn nữa, ràng là hai tuyến đường khác xa nhau, từ Cửu Lý Bảo tiếp vào sâu trong sa mạc Gobi, tuyến đường của

      Misha hình như ở phía bắc của tuyến đường bản đồ

      cổ. giờ chúng ta biết: tuyến đường của Misha

      càng gần với tuyến đường sau triều nhà Nguyên hơn, còn tuyến đường bản đồ cổ, chắc là tuyến đường từ thời kỳ đầu của Tây Hạ.”

      Đường Phong giải thích hồi, Lương Viện mụ mị hết đầu óc, nghe mà chẳng hiểu gì; nhưng Hàn Giang lại hiểu ý Đường Phong: “Có phải cậu muốn ở đây chính là địa danh nào dó tuyến đường của bản đồ cổ!”

      Đường Phong gật gù: “ sai, hai người có còn nhớ địa danh mà tôi hỏi ông chủ khách sạn ?”

      “Hắc Thạch?” - Mắt Hàn Giang sáng lên.

      “Đúng! Chính là Hắc Thạch. Ban nãy tôi kiểm tra lại ảnh của kệ tranh ngọc, trước đây, ngoài Cửu Lý Bảo ra, ba chỗ đánh dấu còn lại tôi nghĩ mãi mà vẫn hiểu vị trí tương ứng của chúng. Ban nãy tôi kiêm tra kĩ lại bán đồ Tây Hạ cổ, Hắc Thạch là điểm thứ hai ở phía đông nam Hạn Hải Mật Thành, cũng chính là địa danh thứ ba sau khi tiến vào sa mạc. Vậy địa danh Hắc Thạch này ở đâu đây?”

      “Chính... là chỉ chỗ này rồi!” - Hàn Giang cũng bán tín bán nghi .

      “ừm, nếu như tôi đoán lầm sau khi chúng ta ra khỏi Thiên Hộ Trấn, chắc là tiến thẳng về hướng đông nam, bởi vậy Hắc Thạch tương ứng với tuyến đường

      bản đô của Misha, vừa vặn năm ở hướng đông nam của Thiên Hộ Trấn, vị trí tương đương với vị trí đánh dấu bản đồ cổ." - Đường Phong khẳng định.

      Hàn Giang khẽ gật đầu: “ừm, trừ khi đầu óc chúng ta đều choáng váng, nếu phán đoán của cậu là đúng. Từ khi ra khỏi Thiên Hộ Trấn, chúng ta đều chỉ về hướng đôna nam.”

      “Còn nữa, bậc thang đá của tảng đá đen, ràng là do con người đục đẽo nên; hơn nữa, tôi cũng có thể đoán định rằng thang đá được đục vào thời kỳ Tây Hạ. Ban nãy chúng ta vẫn còn thắc mắc rằng: tại sao lại có người đục đẽo những bậc cầu thang đá ở nơi sâu thẳm trong sa mạc Gobi này? Giờ tôi hiếu ra rồi, thời Tây Hạ ở đây chính là chốt giao thông quan trọng dẫn tới Hạn Hải Mật Thành, thậm chí dẫn tới cao nguyên Mông Cổ. Bởi vậy, naười Đảng Hạng tận dụng tạo hóa thiên nhiên ở đây, rồi cải tạo thêm, đục thành những bậc thang đá.” - Tư duy của Đường Phong bỗng trở nên ràng.

      “Nhưng tại sao những người Đảng Hạng lại đục những bậc thang đá này nhỉ?’’ - Lương Viện hỏi.

      “Có lẽ là dùng để quan sát tầm xa, giống như những tòa tháp quan sát, cũng có thể...” - Đường Phong ngẫm nghĩ: “Cũng có thể là vì mục đích tôn giáo! Mọi người nghĩ mà xem, những thương nhân, mục dân, quân đội, quý tộc từng qua đây, khi họ gian khổ vượt qua sa mac, mệt mỏi rã rời, đói khát chịu đựng, đột nhiên

      trông thấy ở đây mọc ra tảng đá màu đen khổng lồ, vậy tâm trạng thế nào đây?”

      “Giống như kiến trúc đánh dấu địa danh?” - Hàn Giang xen vào.

      “Đúng, có thể giải thích như vậy, địa danh đánh dấu, cột mốc, tất cả mọi người đều dành cho tảng đá màu đen khổng lồ nàv ý nghĩa tượng trưng đặc biệt như vậy!”

      “Giống như điện thờ, nơi linh thiêng?” - Lương Viện hỏi ngược lại.

      “Ùm, em cũng có thể hiểu như vậy, nghĩ rằng lúc đó tất cả những người qua đây đều kính cấn lễ bái tảng đá màu đen khổng lồ này, thành kính quỳ gối, cầu khấn thần linh phù hộ, phù hộ cho họ bình an ra khỏi sa mạc Gobi. Sau đó, họ cẩn thận ngồi dưới tảng đá uông nước, nghỉ ngơi, sau đó lại kính cẩn rời khỏi đây, tiêp tục lên đường.” - Lúc này, dường như bức tranh về hành trình của những thương nhân cổ đại dần mở ra trước mắt Đường Phong.

      Ai ngờ, Đường Phong vừa dứt lời, Lương Viện bỗng kêu lên: “Sao rồi, ban nãy em sai phải . Tảng đá này là nơi linh thiêng nên... nên chúng ta trông thấy hoàng hậu Tạng, bà hồn rồi!

      Ban nãy chúng ta truy đuổi kịch liệt, khiến hoàng hậu Tạng tức giận., vậy là bà châm lửa cháy sa mạc Gobi, chặn đứng chúng ta ở bên ngoài!”

      Lương Viện vậy khiến Đường Phong giật thót tim, trông thấy đôi mắt trong veo của Lương Viện lúc này hình như có hai quả cầu lửa rực cháy

      2

      Hàn Giang cười nhạo câu của Lương Viện: “Đại tiểu thư của tôi ơi, xem nhiều phim Hollywood quá rồi phải . Cái gì mà hoàng hậu Tạng phẫn nộ, hồn, vậy tại sao thiêu cháy luôn chúng ta ?” " cứ . tiếp những câu như vậy lập tức lửa địa ngục rơi xuống đầu chúng ta!” - Lương Viện chỉ Hàn Giane như .

      “Mẹ ơi, tôi sợ quá cơ, ban nãy là lửa sa mạc Gobi, giờ lại đổi thành lửa địa ngục rồi, lửa của hoàng hậu Tạng nhiều đấy!” - Lương Viện dễ mà hù dọa được Hàn Giang.

      tin thôi, cứ chờ xem!” - Lương Viện tức tối nhắm mắt lại.

      Nhưng đúng lúc này, Đường Phong bỗng phát thấy hiểu ở đâu ra, đám mây đen từ chân trời bay tới, bao trùm trung của Hắc Thạch, che lấp mặt trời. Đường Phong giật mình, ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen: “Thế... thể này là thế nào? Lẽ nào sa mạc lại sắp có mưa?”

      Hàn Giang cũng ngạc nhiên: "‘Đúng vậy, ban nãy trời vẫn còn trong xanh, sao bây giờ lại…

      "Đó là bời vì khiến linh hồn của hoàng hậu Tạng tức giận!” - Lương Viện nghiêm túc . Hàn Giang buồn để ý câu của Lương Viện, nhìn lên đám mây đen đỉnh đầu, nhìn rất

      lâu, dù có giọt mưa rào rớt xuống, nhưng đám mây đen cũng có dấu hiệu gì là bay chỗ khác.

      “Đúng là nơi quái dị!” - Hàn Giang lẩm bẩm.

      “Tôi nghĩ càng tiếp, những nơi quái dị càng nhiều hơn đấy!” - Đường Phong .

      Hàn Giang định thần lại, châm chọc Đường Phong:

      “Tôi bảo rồi, Đường Phong, cậu phải để ý cho kĩ đại tiếu thư nhà cậu, tôi vốn vô thần, đừng có gieo rắc tư tưởng mê tín trong đội ngũ!"

      “Đội trưởng Hàn, biết rồi đấy, trước đây tôi cũng là người vô thần, nhưng giờ chúng ta ở nơi kỳ dị thể này, hãy đừng gì tới việc vô thân vội! - Đường Phong vừa , vừa ngước nhìn lên đám mây đen càng lúc càng thấp.

      Cả đám mây bao trùm sa mạc Gobi, Đường Phong tập thing nhìn ra xa, phía chân trời, mây đen và sa mạc Gobi hòa làm ; mây đen đầu càng lúc càng thấp, dường như muốn đè lên tảng đá đen.

      Hàn Giang cũng thêm gì nữa, trong lòng ba nsưòi đều bị cảm giảc khủng hoảng bao trùm. Mãi lâu sau, Đường Phong mới cất những tấm ảnh , và chậm rãi : “Lương Viện phải là có lý, ở số nơi thế giới từng xảy ra chuyện tương tự.

      Ví dụ như sô hang núi, khi có người qua, có thể nghe thấv giọng giục ngựa của người cổ đại, nhìn thấy những cảnh tượng thời cổ đại: bởi vì trong những hang núi đó có chứa nguồn nam châm khổng lồ, nên dẫn tới việc trong hang đá có cả công năng như máy ghi . đề rồi đến tận mấy trăm năm sau, trong môi trường khí hậu đặc biệt, những người vào trong hang núi có thể nghe thấy, nhìn thấy cảnh tượng năm nào.”

      “Đúng vậy. ban nãy kim chỉ nam và la bàn điện tử của chúng ta cũng mất tác dụng, cho thấy ở đây có tượng từ trường dị thường, rồi còn cả môi trường đặc biệt, khí hậu kỳ dị ơ đây, đều có thể dẫn tới..." - Lương Viện tới dây. đột nhiên lại hét toáng lên: “Mẹ ơi! phải chúng ta xuyên qua thời gian rồi chứ?” “Xuyên qua thời gian? Ý em là chúng ta trở về thời cồ đại, trở về Tây Hạ?” - Đường Phong giật mình nhìn Lương Viện, rồi lại nhìn xung quanh. Môi trường quái dị và khí hậu ở đây, khiến tất cả mọi người đều thể nghi ngờ về phán đoán trước đó của mình. Đường Phong nhìn cảnh tượng xung quanh Hắc Thạch, nhất thời cũng thể phân biệt được mình ở giữa thế kỷ XXI hay trở về thời Tây Hạ?

      3

      Mãi lúc sau, Đường Phong mới ra sức lắc đầu, “! Lương Viện, chắc chắn là em xem quá nhiều tiểu thuyết rồi. khôna tin là chúng ta quay về thời cổ đại, chúng ta vần ở thế kỷ XXI. vẫn tin vào khoa học, nếu người đàn bà đeo mặt nạ đó đúne là hoàng hậu Tạng, chỉ có thể là kết quả của từ trường, môi trường và khí hậu cùng gây nên.”

      “Từ trường... môi trường... khí hậu...” - Hàn Giang cũng trở nên nghi ngờ: “Nếu như vậy ban nãy chúng ta nhìn thấy hoàng hậu Tạng của gần mấy nghìn năm trước?”

      biết, nhưng vẫn còn khả năng khác, chính là chúng ta ở trong môi trường địa chất, khí hậu đặc biệt, nên nảy sinh ảo giác!” - Đường Phong .

      “Ảo giác? Lẽ nào đó khỗng phải là người sao?"

      - Trong lòng Hàn Giang tuy cũng bắt đầu hoài nghi quan điểm ban đầu của mình, nhưng vẫn cố cưỡng để kéo mình trở lại: “Mặc kệ là ảo giác hay cảnh tượng năm đó tái , hoặc là hoàng hậu Tạng hiên linh; Đường Phong, cậu có cảm thây bà hoàng hậu Tạng đó cân gì phải đeo cái mặt nạ như thế xuất để gặp chúng ta ?”

      câu hỏi của Hàn Giang khiến Đường Phong và Lương Viện đều thể trả lời. Hàn Giang lại ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời vẫn chưa có biểu gì là chuyển biến tốt: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây thôi!"

      “Nhưng bây giờ chúng ta nên theo hướng nào?

      Trở lại Thiên Hộ Trấn, hay là thẳng tới mục tiêu tiếp theo - Nguyệt Nhi Tuyền?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.

      “Chúng ta cách xa Thiên Hộ Trấn như vậy rồi, tôi thấy nhất thiết phải quay lại Thiên Hộ Trấn nữa, nhưng… - Hàn Giang cũng trở nên do dự, "Nhưng ở đây cách Nguyệt Nhi Tuyền còn bao xa? Hơn nữa, Nguyệt Nhi Tuyền ở hướng nào?”

      "Nếu như từ đâv tới Nguyệt Nhi Tuyền, tôi biết còn bao xa. phương hướng cũng chi đoán dại khái. - xong Đường Phong chỉ về phía mà cho là đúng. "Nếu tôi đoán nhầm là hướng này, hướng bắc chếch về phía tây."

      Ba người bàn bạc xong, Hàn Giang lại lái xe quanh Hắc Thạch vòng, vẫn chưa cam chịu. Kẻ thứ năm bí mai phục trong Thiên Hộ Trấn, giết hại Triệu Vĩnh là ai đây? Từ Nhân Vũ? Xác khô? Hay là u hồn của hoàng hậu Tạng?”

      Nhưng vòng cũng phát thấy có gì khác thường. Hàn Giang đỗ xe lại. lại nhớ tới Triệu Vĩnh, thi thể của Triệu Vĩnh vẫn còn nằm vọng gác ở cổng thành Thiên Hộ Trấn: “Người em đợi tôi tôi đưa cậu về.”

      Hàn Giang dường như rít qua kẽ răng từng từ từng từ , nhưng giờ bản thân cũng biết mình có thể bình an trở về hay .

      4

      Hàn Giang nghĩ ngợi nhiều, khởi động lại "con lừa dũng mãnh", tiến thẳng về phía Đường Phong chỉ. Lúc xe rời khỏi Hắc Thạch, Lương Viện cứ quay lại nhìn mãi Hắc Thạch khổng lồ xa dần. Đường Phong quay đầu lại, phát Lương Viện nhìn chằm chằm Hắc Thạch, cười đau khổ và :

      phải em lại trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đấy chứ?__

      Lương Viện thất vọng lắc lắc đầu: ‘Đâu có! Bà ấy biến mất rồi!"

      “Đường Phong, tôi vẫn còn chuyện mãi chưa hiểu nổi, vì ở đây cột mốc tốt như vậy rồi, chỉ phương hướng cho những đoàn thương nhân, vậy tại sao sau này lại bở dùng nữa?" - Hàn Giang lái xe bỗng hỏi.

      “Điều này...’" - Đường Phone hơi chần chừ, “con lừa dũns mãnh” leo lên con dốc, xe tiếp tục về hướng tây bắc. ở đây giờ khône còn là vùng sa mạc Gobi xung quanh Hắc Thạch ban nãy nữa.

      Đường Phona tiếp tục trả lời câu hỏi ban nãy của Hàn Giang, mà chuyển ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe. “Sao thế. cậu nhìn gì thế?" - Hàn Giang hỏi.

      “Câu trả lời của có lẽ ở bên ngoài cửa sổ!” - Đưòng Phong bỗng bình thản .

      “Bên ngoài cửa sổ?” - Hàn Giang chạy xe chậm lại.

      "Nhìn thấy chưa? Chỗ trũng bên cạnh chúng ta, năm đó chắc là cái hồ rất lớn, nhưng sau đó cạn nước, hơn nữa. xem ra cạn từ nhiều năm trước rồi.”

      - Đường Phong chỉ vùng sa mạc rộng lớn khô hạn

      bên ngoài, .

      ‘Nếu như vậy Hắc Thạch bị lãng quên là do vấn đề nguồn nước?” - Hàn Giang .

      ‘Nguồn nước có ỉẽ chỉ là phần, còn thông qua những tài liệu mà giờ chúng ta nắm được, tuyến đường thông tới Hạn Hải Mật Thành từ cuối thời kỳ Tây Hạ hoặc đầu triều Nguyên, từng được cải tạo lần, nguồn nước là nhân tố, chiến loạn cũna có khả năng là nhân tố cốt lõi.”

      Đường Phong phân tích xong, thấy họ tiến vào vùng biển cát, sa mạc trải dài miên man, dẫn thẳne tới chân trời; nhìn tiếp phía sau. Hắc Thạch mất hút khỏi tầm mắt, nhưng trời vẫn u.

      Đường Phong cũng biết họ vượt qua bao nhiêu đồi cát, cảnh vật bên ngoài giống nhau như lột khiến cảm thấy buồn ngủ. Hàn Giang bỗng đập mạnh cái: “Cậu hay đấy, sắp ngủ sật rồi sao?” “Phí lời, lái xe, tôi chỉ phụ trách dẫn đường, giờ tôi hết việc rồi, tôi ngủ làm gì?” - Ngược lại Đường Phong rất hùng hồn.

      "‘Cậu phụ trách dẫn đường, vậy cậu nhìn xem hướng cậu chỉ có đúng vậy. Chúng ta rời khỏi Hắc Thạch hơn tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Nguyệt Nhi Tuyền đâu cả!”

      Đường Phong lại kiểm tra kim chỉ nam và la bàn điện tử: "Phương hướng sai, là hướng mà tôi phán đoán - phía bắc chếch tây...”

      Đường Phong vẫn , đột nhiên bỗng cảm thấy thân xe lắc mạnh cái, rồi “con lừa dũng mãnh" đột ngột bất động! “Tiêu rồi, ‘con lừa dũng mãnh" mệt quá hỏng rồi!” - Đường Phong giật mình kêu lên.

      Lương Viện cũng lo lắng: “Nếu hỏng ở chỗ này đúng là toi rồi, phía trước thấy thôn xóm, phía sau thấv quán trọ... đừng xảy ra chuyện, đừng hởng, thượng đế phù hộ, Phật tô phù hộ, ngài Quan Vũ phù hộ, các ngài hãy cùng phù hộ ‘con lừa dũng mãnh’ đừng xảy ra chuyện gì.”

      Hàn Giang cố gắng trấn tĩnh, khởi động lại “con lừa dũng mãnh’" nhưng nó hề phản ứng, Hàn Giang đập mạnh vô lăng cái hét lên: “Chết tiệt!”

      “Thử lại xem! Chúng ta sắp tới Nguyệt Nhi Tuyền rồi!

      Hàn Giang thử lại mấy lần liên tục, nhưng "‘con lừa dũng mãnh” vẫn thể khởi động được. Rồi đúng lúc Hàn Giang tuyệt vọng, “con lừa dũng mãnh” lại bất thần nổ máy, nhưng bất luận Hàn Giang cố găng thế nào, “con lừa dũng mãnh"’ vẫn kêu ầm ĩ, cát bụi bắn tung tóe nhưng nó vẫn thế tiến lên.

      “Mẹ ơi! Sao em lại thấy ‘con lừa dũng mãnh’ như lún xuống nhỉ...” - Lương Viện ngồi phía sau là người đầu tiên cảm nhận thấy xe lún xuống.

      Đường Phong cũng cảm thấy điều đó, Hàn Giang dám tiếp tục khởi động xe, đành tắt máy, tức tối chửi: “Mẹ kiếp, đúng là lún xuống dưới rồi!”

      “Chúng ta làm thế nào bây giờ?” - Lương Viện hỏi. “Phía sau có hai cái xẻng sắt, đại tiểu thư, cũng lao động chút , và Đường Phong mỗi người cái xuống dưới đào cát!”

      "Đào cát?” - Khuê các như Lương Viện nào từng làm qua việc này, nhưng siờ hết cách, đành phải cầm xẻng nhảy xuống xe.

      Đường Phong cũng nhảy xuống xe, phát họ đỉnh của núi cát. cũng chính là lưng tê giác sa mạc” - như mọi người thường . Đây là nơi dề bị lún xe nhất, bởi vậy phái đặc biệt cấn thận. Đường Phong và Lương Viện gắng sức lao động gần hai chục phút, còn Hàn Giang lại ngồi ghế lái hút thuốc lá. chỉ huy họ: “Được rồi, ổn ổn rồi đấy. hai chị ra đằng sau đẩy xe , tôi khởi động đây!"

      Lương Viện chu môi tỏ ý muốn làm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên đành ngoan ngoãn cùng Đường Phong đứng sau “con lừa dùng mãnh”. Hàn Giana; khởi độna lại "con lừa dũng mãnh”, Đường Phong và Lương Viện đứng sau đẩy mạnh. Bánh xe sau quay tít làm cát bắn tung lên khắp mặt mũi, quần áo Đường Phong vả Lương Viện, nhưng may mà "con iưa dùng mãnh” lao xuống khỏi "lưng tê giác”. Hàn Giang dừng xe lại, đợi Đường Phong và Lương Viện lên xe rồi mới nhân ga, lao về phía núi cát cao to tiếp theo.

      5

      Ngọn núi cát trước mặt vừa cao vừa to, may mà Hàn Giang tay lái lụa nên khéo léo vượt qua ngọn núi này, rồi vùng cát bằng phẳng lại xuất trước mặt họ. “Có lẽ chúng ta sắp đến rồi!” - Đường Phong ngước nhìn trời, mây đen vẫn bao trùm đỉnh đầu, nhưng lúc này giống cảm giác như mây đen đè đỉnh đầu ở Hắc Thạch nữa.

      “Trời cũng sắp tối rồi, tôi nghĩ Nguyệt Nhi Tuyền chắc là nằm quanh đây thôi!” - Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ, phát môi trường ở đây còn khắc nghiệt như lúc nãy, phía trước chỉ có đồi cát thấp, .

      “Con lừa dũng mãnh’" vượt qua đồi cát thấp, phía trước bồng xuất vài cái cây. “Cây! Ở đó có cây!” - Từ khi tiến vào sa mạc, bây giờ mới nhìn thấy cây xanh khiển Đường Phong và Lương Viện đều ngạc nhiên kêu lên.

      Đường Phong ra sức dụi dụi mắt, hề hoa mắt, là cây, phía trước cách họ mấy cây số, sa mạc Gobi hoang vu bỗng xuất khoảnn rừng , có khoảng bảy tám chục cây xanh ở đó.

      ‘‘Đó phải là ảo giác hay hình ảnh phản chiếu đấy chứ? Những cái cây đó... sao lại cổ quái vậy!” - Hàn Giang bán tín bán nghi lái về phía khoảnh rừng đó.

      ! phải là ảo giác, càng phải là hình ảnh phản chiếu, tôi trông thấy rồi, đó là hồ dương, rừng hồ dương, điều này trùng họp với hồi ức của Makarov, hai người quên rồi sao?” - Đường Phong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

      “Rừng hồ dương? Tôi thấy toàn là những cây kỳ quái!” - Lúc này Hàn Giang cũne tin rang họ thực tới trước rừng cây.

      chưa từng, nghe ràng hồ dương sống nghìn năm, chết nghìn năm, đứng nghìn năm sao?” - Đường Phong hãm hở bước xuống xe.

      như vậy hồ dương có tới tận ba nghìn năm tuổi thọ?” - Hàn Giang cũng xuống xe, vào rừng hồ dương, nhưng nhìn thế nào vẫn cảm giác những cây hồ dương này hình thù kỳ dị, có những thân cây khô cong queo, giống như chết cách đây nhiều năm, nhưng vẫn đứng sừng sững tại đây.

      "Đây chính là nơi mà đội thám hiểm năm đó cắm trại trước đêm xảy ra chuyện?-" - Lương Viện có phần kích động: “Vậy đây là nơi mà ông nội em từng đến?” “Đúng, chính là nơi này. Nhưng cát vàng nhấn chìm mọi thứ. giống như những sinh mệnh đó chưa từng tới đây vậy!” - Đường Phong cũng bồi hồi.

      “Thôi . hai người đừng có trữ tình nữa, ngược lại giờ tôi lại nhớ tới Makarov, ông ấy là người duy nhất trong đội thám hiểm, , chỉ là trong đội thám hiếm, mà là người duy nhất còn sống sót trong những người năm đó. Trừ khi... trừ khi vẫn còn ai đó mà chúng ta biết; bởi vậy tôi nghĩ, nếu lão Mã ở

      đây tốt quá!” - Trước mắt Hàn Giang lên hình dáng của Makarov, khuôn mặt xinh đẹp của Yelena cũng lên theo.

      “Hài, những gì cần lão Mã cũng hết rồi, kể cả ông ấy có tới đây sao chứ? Tôi thấy nhớ Yelena đó!” - Đường Phong cười, .

      “Vớ vẩn! Lão Mã quay trở lại chốn xưa. biết chừng lại nhớ ra manh mối gì đó!’’ - Hàn Giang phản bác lại.

      "‘Đừng quên đây là nơi đau lòng của lão Mã! Ngoài việc lấy nước mắt của bác ấy ra tôi nghĩ bác ấy chẩng nhớ lại được gỉ đâu!”

      “Được rồi, tranh cãi với cậu nữa, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta cắm trại trong rừng hồ dương”.

      “Cắm trại kiểu gì đây? Leu bị bão cát thổi bay mất rồi!” - Đường Phong chút hòa khí.

      Hàn Giang nhìn vòng xung quanh rừng hồ dương rộng lắm, rồi lại nhìn Lương Viện, dặn dò: “Tôi thấy như vậy nhé, đêm nay Lương Viện ngủ xe, tôi và Đường Phong ngủ trong rừng hồ dương”.

      “Ngủ đất?”

      “Cậu quên rồi à, lều mất rồi nhưng chúng ta vẫn còn hai tấm đệm chống thấm và hai chiếc túi ngủ, đủ cho hai người.”

      “Ngủ túi ngủ tôi ý kiến gì, nhưng ngủ ở cái nơi quái quỷ này tôi sợ lắm, mấy chục oan hồn trong đội thám hiểm bao nhiêu năm như vậy chưa trông thấy người, lần này chắc chắn phải bắt sống người đấy”.

      “Sợ cái quái gì chứ! Bao nhiêu là xác khô ở Thiên Hộ Trấn cậu cũng gặp rồi, vậy mà còn sợ mấy chục oan hồn ớ đây sao? Nếu cậu mà gặp oan hồn của đội thám hiểm làm ơn hởi họ là năm đó họ xảy ra chuyện gì? Sau đó lại phát sinh ra chuyện gì? Để chúng ta đỡ mất công!” - Hàn Giang trêu chọc.

      “Tôi có nhìn thấy họ dám hỏi, nếu hỏi mà hỏi. Đêm nay tôi ở cạnh , nếu có chuyện gì cũng chạy thoát được đâu!" - Đường Phong lôi đệm chống thấm và túi ngủ ra, đặt túi ngủ của mình ngay sát cạnh túi ngủ của Hàn Giang.‘Lần này cậu chê tôi buổi đêm ngáy to à?” ‘ dám!”

      “Tốt, chúng ta vẫn giống như hôm qua. tôi trực nửa đêm trước, cậu trực nửa đêm sau.”

      Hàn Giang sắp xếp xong xuôi, ba người mới nhớ ra cả ngày chưa ăn gì, "con lừa dũng mãnh” cũng sắp cạn xăng rồi. Ba người ăn vội ăn vàng những thực phẩm mang theo, Đường Phong liền chui vào túi ngủ, Hàn Giang đồ xăng cho “con lừa dũng mãnh”. Đường Phong nằm suy nghĩ lại, rồi lại lấy tấm ảnh bản đồ cố vẽ bức thư của Misha ra.

      Đường Phong bật đèn pin chăm chú xem lại tấm bản đồ cổ, ngoài Hắc Thạch hôm nay xác định được

      ra, còn mấy địa danh khác đánh dấu bản đồ cổ Đường Phong vẫn biết chúng là chỗ nào.

      Đường Phong đặc biệt chú ý tới mấy địa danh phía dưới Hắc Thạch, cũng chính là địa danh gần Hạn Hải Mật Thành nhất, nhưng Đường Phong vắt kiệt óc cũng hiếu hai chữ Tây Hạ đó nghĩa là gì, và rốt cuộc là chỉ chỗ nào. Dịch theo nghĩa mặt chữ, hai chữ Tây Hạ đó, chữ thứ nhất ràng là chữ “Nam” nhưng chữ Tây Hạ thứ hai lại biết. Trước khi xuất phát, Đường Phong đọc qua rất nhiều tài liệu, nhưng do thời gian cấp bách nên mãi vẫn chưa tìm ra được nghĩa của từ này. Do biết nghĩa của từ thứ hai, nên Đường Phong cũng thể phán đoán tính chất của từ “Nam” thứ nhất là từ chỉ vị trí hay chỉ là từ ghép của danh từ địa danh nào đó? Đườne Phong hiểu. Nằm ngẫm nghĩ mãi, trước mắt Đường Phong bồng lên hình dáng của giáo sư La, nếu như lúc này mà được thỉnh giáo giáo sư La tốt quá, tiếc là... biết sau này có còn cơ hội được đích thân thỉnh giáo giáo sư nữa .

      Đường Phong suy nghĩ miên man, cất ảnh tấm bản đồ cổ rồi lại giở bức thư của Misha ra. Tấm bản đồ đó Đường Phong thuộc lòng, ánh mắt tập trung lên bức thư của Misha. đọc lại từ đầu đến cuối lượt, trong phần miêu tả Nguyệt Nhi Tuyền, Misha viết thế này: ""Đến giờ tôi vẫn nhớ cái nơi đáng sợ đó, thanh đáng sợ đó và cả bão cát đêm khiến ai ai cũng phải suy

      sụp. Tôi muốn nhớ lại nhiều nữa, bởi đó là nỗi đau khổ lớn nhất trong đời tôi, nó thay đổi hoàn toàn cuộc sống và cuộc đời tôi.”

      Chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi như vậy mà Đường Phong đọc đọc lại biết bao nhiêu lần. Hàn Giang và Lương Viện cũng đọc lâu rồi, mấy dòng chữ đó hề tiết lộ bất cứ thứ gì có giá trị so với hồi ức của Makarov, thậm chí còn tường tận bằng hồi ức của Makarov. Bởi vậy, mặc dù Misha kể về Nguyệt Nhi Tuyền rẩt đáng sợ, nhưng khi Đường Phong đọc những dòng này lại chẳng hề cảm thấy hoảng sợ nào đặc biệt. Đường Phong nhủ thầm trong lòng: "Misha ơi! Chỉ câu rằng ông muốn nhớ lại tiếp nữa, mà tôi phải tổn bao công sức; thẳng ra, luôn ra những chuyện năm đó có phải nhiễu như bây giờ , cũng bao nhiêu người phải bỏ mạng như vậy!”

      Nhưng mọi chuyện có giả sử, những chuyện qua giờ trở thành lịch sử. Đường Phong nhìn những cành hồ dương đầu, rồi lại dỏng tai nghe ngóng nhưng chẳng có thanh kỳ dị nào cả. Đường Phong bỗng cảm thấy, việc có thể ngủ đêm trong rừng hồ dương quả là trải nghiệm hiếm có trong đời. Nghĩ tới đây. Đường Phong cảm thấy mí mắt bất đầu nặng trĩu, dù sao cũng cả ngày chưa chợp mắt, lại cả ngày đường, rồi còn thêm hoảng sợ khiến mệt mỏi

      rã rời, mà nửa đêm sau còn phải canh gác. thấy Hàn Giang vẫn đổ xăng, mặc kệ ấy, Đường Phong chuẩn bị ngủ. Nhưng khi gấp ba tờ giấy lại, bỗng phát giấv thư có gì đó khác thường.

      Bức thư bị ánh đèn pin chiếu thẳng vào,

      Đường Phong sừng sờ nhìn mặt sau bức thư. Lúc này,

      Hàn Giang.bỗng hét toáng lên: “Cậu muốn ngủ ngủ ngay , đừng có lãng phí pin nữa!”

      Đường Phong buồn để ý, ra sức dụi mắt, rồi tnở lại bức thư. phát mặt sau tờ giấy thứ hai có chữ thấp thoáng lên. Đường Phong dám tin vào mắt mình, lại lật tờ giấy lại đế so sánh, , phải là vết chữ của mặt trước in ra mặt sau, mà mặt sau quả thực có chữ, nhưng Đường Phong thế nhìn những vết chữ ở mặt sau tờ giấy.

      7

      Đường Phong ngây người ra. Hàn Giang lại hét lên: “Cậu làm cái gì ở đó vậy, dùng đèn pin tắt nó !”

      Đèn pin? Câu của Hàn Giang thức tỉnh Đường Phong, vội vàng lấy đèn pin soi lên bức thư; cùng với ánh sáng chói lóa của đèn pin, nhữne vết chữ ở mặt sau bức thư dần dần lên nét. Đường Phong mừng rỡ hét lên: “Hai người mau tới đây, mặt sau bức thư của Misha vẫn còn chữ!”

      Hàn Giang vừa đổ đầy xăng cho “con lừa dũng mãnh” xong, nghe thấy vậy liền vội vàng cùng Lương Viện chạy tới. Đường Phong liền đọc to từng câu từng chữ phía sau bức thư lên:

      Lương thân mến, hãy cho phép tôi dùng cách này để kể với về chuyện quan trọng. Đây là cách viết bí mật đặc biệt, do tôi học được từ đặc công KGB. Bởi vì tôi bắt buộc phải trốn tránh số nguy hiểm và kiểm soát, nên tôi cũng chắc bên đó có an toàn hay , bởi vậy tôi thể dùng phương pháp này để kể với chuvện nàyv được.

      Tôi muốn kể với về chuyện lạ xảy ra trong đêm, trước khi đội thám hiểm xảy ra chuyện. Địa điểm đáng sợ, thanh đáng sợ và cả bão cát trong đêm đen, đây chính là những nguyên nhân dân đến tan tác của đội thám hiểm. Nhưng tôi lại luôn cho rằng: đó là tai nạn do con người gây ra, điều này tôi nghĩ chắc cũng dự cảm thấy. Ngày cuối cùng trong rừng hồ dương, hai thùng nước sinh hoạt lớn chúng ta mang theo bị ai đó đô sạch. Đó là những thùng nước cuối cùng chúng ta có, và chỗ chúng ta ở lại là nơi thể tìm thấy nguồn nước nào, dù nó có cái tên đẹp đẽ với ý nghĩa mỉa mai: Nguyệt Nhi Tuyền.

      Đêm hôm đó, vì quá mệt mỏi nên tôi ngủ sớm, nhưng đến nửa đêm, tôi bị thanh quái dị làm tỉnh giấc. Tôi vốn là người ngủ rất thính, chỉ cần có

      tiếng động tỉnh ngay. Sau khi tỉnh dậy, tôi giật mình phát ra có người đứng trước giường tôi, đó là người Trung Quốc, thậm chí tôi còn nhớ như in, người đó mặc bộ quần áo ka ki kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính. Tôi giật bắn mình, bởi vì những người trong lều của chúng ta đều là học giả, chuyên gia nước tôi, nếu được họ cho phép, người ngoài sao cỏ thể nửa đêm chui vào trong lều của chúng tôi? Mà nhất lại là người Trung Quốc.

      Theo phản xạ, tôi tướng rằng người đó vào nhầm lều, nhưng người đó lấy tay ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi ra ngoài. Tôi chẳng hiểu gì cả, cộng thêm thanh quái dị đó, nên tôi càng tưởng xảy ra chuyện, liền theo người đó ra ngoài lều. Bên ngoài rừng hồ dương còn có người Trung Quốc đứng đó, người đó mặc áo ghi lê, đeo kính đen, dựa lưng vào thân cây. Hai người này vào thẳng vấn đề, trực tiếp ãề nghị tôi rằng: rất mong tôi hợp tác với hai người họ, từ bỏ đoàn thám hiểm, đơn độc hành động, tìm kiếm kho báu của Hạn Hải Mật Thành!

      Đề nghị của họ khiến tôi giật mình, từ trước tới nay tôi chưa từng muốn chiếm đoạt bất cứ báu vật nào.

      Ngược lại, tôi hỏi họ tại sao lại chọn tôi; họ rằng do điều tra tình hình trong đội thám hiểm, biết tôi là học giả trẻ nghiên cứu lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là lịch sử, văn tự Tây Hạ, nên muốn kéo tôi nhập hội. Lúc đó tôi từ chối ngay, cái gã đeo kính đen đó hình như rất tức giận; tôi thấy hông có dắt súng, lúc đó

      tôi rất sợ hãi, muốn hét lên nhưng dám hét. Tôi nghĩ rằng ban đêm trong doanh trại có người canh gác, nhưng tôi lại trông thấy ai, lẽ nào đều bị họ mua chuộc hết rồi? Đúng lúc này; Makarov chui từ trong lều ra, nhưng ấy ở cách chỗ tôi rất xa. Sau đó gã mặc đồ Tôn Trung Sơn lại rất khách sáo với tôi, rằng nếu muốn hợp tác cũng sao, nhưng mong tôi được chuyện này ra ngoài và tôi đồng ý.

      Chuyện sau đó chắc cũng biết, ngày hôm sau nước sạch bị ai đó đổ hết, ba người Trung Quốc canh gác ban đêm cũng mất tích. Tôi đắn đo mãi, cuối cùng cũng dám ra chuyện xảy ra ban đêm, bởi vì cái gã đeo kính đen uy hiếp tôi. Nhưng quan trọng hơn, chúng ta là phần của đội thám hiểm liên hợp, lại ở Trung Quốc, lúc đó tôi thiếu lòng tin với các đồng chí Trung Quốc, tôi biết trong số họ ai đáng tin cậy, ai có vấn đề nên...

      Mục đích tôi viết thư này, là mong có thê điều tra về hai người đó ở Trung Quốc. Nếu như do hèn nhát của tôi dẫn tới đội thám hiểm gặp nạn, cả đời này tôi sống cũng yên, nhưng tôi mong rằng phải như vậy! Tôi chỉ có thể cung cấp cho những tình hình này, bởi vì đến hai gã đó có phải là người của đội thám hiểm hay , tôi cũng biết cũng biết rồi đấy, chúng tôi nhìn các

      cũng giống như các nhìn chúng tôi, toàn nhầm lẫn.

      Hai người đó xưng là người của đội tháảm hiểm, ăn mặc

      cũng khác gì chúng ta, nhưng ngày hôm sau, tôi

      tìm kiếm hai người đó trong đội thám hiểm, nhưng mãi vẫn thấy. Trước đó, tôi cũng có ấn tượng gì về hai người này, bởi vậy tôi thực thể xác định được thân phận của họ.

      Chúc sức khỏe! Misha

      8

      Đọc xong thư của Misha, Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều bất ngờ. Mãi lâu sau. Đường Phong mới lẩm bẩm: “Cuối cùng Misha cũng chịu mở miệng rồi!”

      “Đúng vậy, về cơ bản đều trùng hợp với những hồi ức trước đây của Makarov!” - Hàn Giang ngạc nhiên .

      “Em thể tưởng tượng nổi ông nội bất ngờ thế nào khi đọc bức thư này!” - Lương Viện lắc đầu, tin.

      ‘‘Bức thư này cất giấu rất nhiều tin tức quan trọng đối với chúng ta!” - Đường Phong .

      “Đúng vậy! Rất quan trọng với tất cả mọi người, chính vì vậv nên Misha phải dùng cách viết bí mật đặc biệt này!” - Hàn Giang tới đây, bỗng nhớ ra gì đó,

      tới cách viết bí mật, ngay từ đầu thư Misha Rằng ông học được cách viết này từ đặc công KGB, chỉ câu đơn giản như vậy thôi, nhưng cũng rất đáng để nghiền ngẫm!”

      ‘"Đúng vậy, chúng ta biết, sau đó Misha được KGB bảo vệ nghiêm ngặt trong thời gian dài, trong năm 1964 thất lạc đó, khôns biết chừng Brainin. Isakov, Stechkin trong những người này lại dạy Misha cách viết bí mật này cũng nên. Giống như lúc trong Cung điện mùa đông, Misha từng rằng ông học được kỹ thuật chặn tín hiệu từ đặc công KGB.” - Đường Phong lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện trước đây. Hàn Giang lại lắc đầu: “Tổ chức KGB nghiêm ngặt, theo cầu đặc công được tiếp xúc quá thân mật với đối tượng được giám sát bảo vệ.”

      ‘"Bởi vậy điều này mới càng khả nghi!” – Đường Phong thấy Hàn Giang dường như chìm trong suy tư, lúc sau mới tiếp: “Xem tiếp đoạn thứ hai. thông tin quan trọng nhất mà Misha tiết lộ chính là nằm ở đây: Nguyệt Nhi Tuyền lúc đó có lấy nguồn nước, còn nước mà họ mang theo lại bị ai đó đổ mất khiến ông luôn nghi ngờ rằng đội thám hiểm gặp nạn là do con người gây họa!’"

      “Nhưng hình như tôi nhớ là Makarov từng kể rằng, chuyên gia địa chất Trung Quốc trong đội thám hiểm lúc đó từng rằng, trước đó ông ta khảo sát qua dọc vùngg này, nhớ là ở đây có nguồn nước!” - Hàn Giang hồi tưởng lại.

      “Có khả năng là nguồn nước của Nguyệt Nhi Tuyền vừa mới cạn khô trước đó!” - Đường Phong suy đoán.

      “Lẽ nào trong sa mạc giờ đến nguồn nước cũng có sao?” - Lương Viện than thở.

      Đường Phong xua tay và tiếp tục : “Được rồi, chúng ta tạm thời quan tâm tới nguồn nước nữa, hãy xem tiếp bức chư của Misha, những gì ghi chép trong đoạn 3, 4, 5 phía sau, cơ bản trùng hợp với hồi ức của Makarov, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết mà lão Mã chưa từng nhắc tới. Ví dụ như tình hình của hai người đó, lúc Makarov nhớ lại, ông chỉ là trông thấy Misha hình như tranh cãi với hai đồng chí Trung Quôc!”.

      “Tính cảnh giác của lão Mã cũng kém đấy!"’ - Lương Viện bĩu bĩu môi.

      giống như Misha trons thư: ‘ cũng biết rồi đấy, chúng tôi nhìn các cũng giống như các nhìn chúng tôi, toàn nhầm lẫn". Người phương Tây nhìn chúng ta phân biệt được tướng mạo, thường tưởng ràng người Trung Quốc, người Nhật Bản, người Hàn Quốc đều giống nhau, còn chúng ta nhìn họ cũng vậy thôi! Điều này cũng lạ, huống hồ lão Mã lúc đó chỉ là lính trẻ mới nhập ngũ, kém xa đại tá KGB bây giờ!” - Đường Phong giai thích.

      “Trong thư Misha nhắc tới hai gã đó, gã mặc đồ Tôn Trung Sơn, đeo kính, người mặc áo ghi lê, đeo kính đen. Tôi nghĩ chắc chắn hai người này

      phải là người của đội thám hiểm!” - Hàn Giang khẳng định.

      “Ồ! Sao cậu biết?”

      “Thứ nhất. Misha tự ghi chép, ngày hôm sau trông thấy hai người đó đâu nữa, trước đó cũng có ấn tượng gì về hai người này; thứ hai, theo như những gì tôi biết về đội thám hiếm này, tiêu chuẩn lựa chọn nhân viên tham gia đội thám hiểm của phía Trung Quốc rất cao, mà dưới bối cảnh chính trị lúc đó, người muốn mình nuốt chửng kho báu chắc chắn phải có thế lực dứng đằng sau thể coi thường, chắc chấn thể là ý tưởng đột phá của người!”

      Nghe Hàn Giang phân tích xong. Đường Phong tiêp: “ luôn là người của Mã Xướng Quốc cho xong."’

      "Đúng! Tôi nghĩ như vậy đó, trước khi chết, Stephen với chúng ta rằng, người bám đuôi đoàn thám hiểm, thừa cơ hành động chính là Mã Xướng Quốc, người đổ nước sinh hoạt của đội thám hiểm cũng chính là Mã Xướng Quốc, vậy tôi hoàn toàn có lý do để tin ràng, ý đồ lôi kéo Misha phán bội cũng chính là Mã Xướng Quốc, thậm chí trong hai gã đó cũng chính là Mã Xướng Quốc!” - Hàn Giang, tràng.

      “Mặc quần áo Tôn Trung Sơn? Lại còn cả áo ghi lê?” - Đường Phong truy hỏi Hàn Giang.

      Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Tôi nghĩ, chính cái gã mặc áo ghi lê đeo kính đen có súng và hung tợn chính là Mã Xướng Quốc hồi trẻ!”

      Đường Phong cũng gật gù: “Nhưng có đê ý thấy , tại sao họ lại chọn Misha? Phải nhớ rằng trong đội thám hiểm có mấy chục người, chuyên gia các lĩnh vực, đặc biệt là tình hình của phía Nga lúc đó, Mã Xướng Quốc nắm như lòng bàn tay.”

      phải Misha trong thư rồi đấy thôi?

      Trước đó họ điều tra tình hình của đội thám hiểm, biết Misha là học giả trẻ nghiên cứu lịch sử Trung Quôc, đặc biệt là lịch sử Tây Hạ, bởi vậy mới đề nghị lôi kéo Misha nhập hội!”

      “Nhưng họ làm cách nào để diều tra tình hình của đội thám hiểm? Ban nãy vừa tổ chức của đội thám hiểm năm đó rất chặt chẽ, hơn nữa lại luôn được bảo mật! Mã Xướng Quốc, đặc vụ trốn chui trốn lủi của cục bảo mật, liệu ông ta biết được bao nhiêu nội tình của đội thám hiểm? Làm sao ông ta biết được Misha là học giả trẻ phía Liên Xô chuyên nghiên cún lịch sử về Tây Hạ?”

      Câu hỏi của Đường Phong khiển Hàn Giang cứng họng, mãi lâu sau, Hàn Giang mời từ từ thốt ra từng từ : “Đội... thám... hiểm... có... nội... gián!”

      9

      Câu của Hàn Giang khiến cả ba người đều trở nên trầm tư, mãi lâu sau, Lương Viện mới hỏi lại Hàn Giang: "Nhưng tất cả mọi người trong đội thám hiểm đều chết hết cả rồi.”

      Cả Đường Phong và Hàn Giang đều cùng lúc nhìn Lương Viện, bị ánh mắt của hai người họ làm cho sởn cả da gà nên giận dừ hỏi: “Các ... ý gì vậy? Hai người nghi ngờ ông nội em là nội gián?”

      ! Ông nội là người bị hại!” - Hàn Giang .

      “Vậy hai người nghi ngờ Makarov?" - Lương Viện hỏi lại.

      “Lão Mã những là người bị hại. mà cũng tôi luyện thành thép rồi!” - Đường Phong .

      “Vậy các xem đó là ai? phải là Misha chứ?”

      “Đương nhiên phải là Misha, nội gián có khi cũng cùng đội thám hiểm bỏ mạng sa mạc rồi. Từ bức thư của Misha cho thấy, người đeo kính, mặc bộ Tôn Trung Sơn rất khả nghi, hình như người này rất am hiểu doanh trại, ta biết Misha ở trong căn lều nào.’’ - Hàn Giang .

      “Van còn khả năng rất lớn, chính là phía Liên Xô có vấn đề!” - Đường Phong suy đoán.

      “ừm, tình hình bên đó chúng ta , nội bộ của KGB còn có thể xảy ra chuyện lớn như vậy, đội thám hiểm càng có thể xảy ra chuyện!” - Hàn Giang gần như khẳng định lại suy đoán của Đường Phong.

      “Tạm thời chúng ta quan tâm tới tên nội gián đấy nữa, tiếp tục đọc, đoạn thứ sáu Misha về rất nghiêm trọng của đội thám hiểm: tuy lấy danh nghĩa là đội thám hiểm liên họp, nhưng ra hai bên hề hiểu về nhau, cũng tin tưởng lẫn

      nhau.” - Đường Phong tiếp tục phân tích.

      “Điều này cũng kỳ lạ, Misha và đội thám

      hiểm Liên Xô vốn dĩ là muốn đơn phương tới nghiên

      cứu. Tuy gọi là đội thám hiểm liên hợp, nghe có vẻ to tát, nhưng thực ra chỉ là tạm thời tập hợp, lắp ghép lại, mọi

      người đều khồng hiểu nhau, cũng tin tưởng đối

      phương. Đây cũng có thể là trong những lý do sau

      này đội thám hiểm bị tan rã.” - Hàn Giang .

      Đường Phong gật gù: “Đoạn cuối cùng Misha đề nghị ông Lương giúp ông điều tra tung tích của hai người đàn ông đó ở Trung Quốc, ràng ông Lương thể hoàn thành được nhiệm vụ này.”

      Bức thư Đường Phong vô tình phát ra giúp họ làm sáng tỏ được bao nhiêu vấn đề, nhưng cũng khiến họ thức trắng cả đêm. Lương Viện chìm trong giấc ngủ, Hàn Giang tựa vào cửa xe vừa ngủ gật vừa canh gác, Đường Phong nằm trong túi ngủ, trằn trọc mãi vẫn ngủ được. Nửa thế kỷ trước, chính tại đây, chính tại khu rừng hồ dương này rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện ỉy kỳ khủng khiếp, cuối cùng dẫn tới việc đội thám hiếm tan tác. Hạn Hải Mật Thành vốn càng lúc càng gần lại có biết bao nhiêu điều bí , khiến cho bao nhiêu người vì nó mà ngày đêm trăn trở.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      nhàng gỡ mặt nạ của người đàn bà ra; vào giây phút đó, tim Đường Phong đập bỗng khựng lại, mắt mở to nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt: phía dưới chiếc mũ cao cao của người đàn bà, chẳng cỏ gì cả, đằng sau mặt nạ trống rỗng. có khuôn mặt!

      1

      chuỗi thanh kỳ lạ vọng lại, bắt đầu là tiếng cát lạo xạo, sau đó là tiếng gió. Dần dần. tiếng gió mang theo cả tiếng nhạc, tiếng nhạc đó hình như rất xa xôi. Đường Phong từ từ mở mắt ra, dỏng tai nghe ngóng, đó là tiếng nhạc rất vui vẻ, tiếng sáo ngọt ngào, tiếng đàn tỳ bà du dương, rồi cả tiếne trống vô củne àn nhập, và hình như còn nghe cả thấy tiếng hát của phụ nữ. Cảnh tựợna nhạc vui vẻ này khiến Đường Phong say sưa nghe...

      Đột nhiên, những thanh đó chuyển điệu, Đường Phong giật bẳn mình, bởi vì thanh đó bỗng trở nên rất sầu thảm, tiết tấu cũng chậm hơn. Đường Phong muốn

      chui ra khỏi túi ngủ để nhìn xem rốt cuộc là tiếng nhạc từ đâu bay tới; nhưng bỗng nhớ ra: sâu thẳm sa mạc Gobi hoang vu bóng người, thế này lấy đâu ra tiếng nhạc? Lúc này, tiếng nhạc sầu thảm đó bỗng trở nên kỳ dị, dường như có con quái thú hung ác mình trong đó. tiếng nhạc quái dị càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng mãnh liệt hình nhr muốn nuốt chửng tiếng nhạc sầu thảm đó.

      Đường Phong lại nhắm mắt lại, im lặng lăng nghe tiếng nhạc đó. nhận ra nơi tiếng nhạc vọng ra, hình nnư là ở phía tây rừng hồ dương, nhưng thể phán doán tiếng nhạc này còn cách mình bao xa.

      Hình như tiếng nhạc càng lúc càng gần, Đường Phong căng thẳng chạm vào con dao găm. vớ lây con dao, phát bàn tay nắm lấy con dao run rẩy, cơ thể mình cũng khẽ run lên. Nhịp tim Đường Phong bắt đầu tăng tốc, tiếng thở cũng gấp gáp hơn. thu hết can đảm chui ra khỏi túi ngủ, trong bóng đêm,

      Đường Phong cầm dao và căng thẳng nhìn chàm chằm về phía phát ra tiếng nhạc.

      sai, tiếng nhạc quái dị này vọng ra từ phía tây rừng hồ dương, nhưng Đường Phong nhìn sang hướng tây lại thấy chút ánh sáng nào cả. dám bật đèn pin lên, vì sợ rằng trông thấy cảnh tượng đáng sợ. Tiếng nhạc càng lúc càng gần, Đường Phong bước nhanh vài bước; tới mép rừng hồ dương, vịn vào thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị, lặng lẽ chăm

      chú nhìn về hướng tây. Lúc này tiếng nhạc đột nhiên nhở hẳn , Đường Phong ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, vầng trăng sáng xuyên qua mây đen soi rọi ánh trăng xuống mặt đất. Đường Phong mượn ánh trăng để quan sát hướng tây lần nữa. thấv bóng người, còn tiếng nhạc hình như cũng càng lúc càna xa dần. Đường Phong thấp thoáng trông thấy rất nhiều đồi cát cao to, hình dạng của chúng kỳ dị. nhấp nha nhấp nhô...

      Đột nhiên, Đường Phong cảm thấy phía sau mình có tiếng gió, hình như có ai đó ở sau lưng, Hàn Giang? Lương Viện? kịp nghĩ ngợi lâu, quay ngoắt người lại, có Hàn Giang, cũng có Lương Viện, thậm chí đến cả xe và túi ngủ của họ cũng thấy đâu nữa. Lẽ nào mình rất xa? thể, rừng hồ dương chỉ to bằng chừng này... đúng lúc Đường Phong suy nghĩ mông lung tiếng gió bắt đầu nổi lên. Đây là trận cuồng phong kỳ dị. Cuồng phong mang theo cát vàng, cuốn tung lá bay trong rừng hồ dương. Đường Phong ngờ trong rừng hồ dương lạ’ có nhiều lá rụng như vậy. Đúng lúc Đường Pbong kinh ngạc “pằng” tiếng, tia lửa lóe sáng đỏ rực trong màn đêm, cũng chiếu sáng cả rừng hồ dương. Đường Phong vẫn chưa trông thấy Hàn Giang và Lương Viện, nhưng lại trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó. Giống hệt như tảng đá lúc ban sáng, áo choàng diễm lệ, chiếc mũ cao cao, trang phục của người đàn

      bà quý tộc Đảng Hạng, lại còn cả ánh sáng lấp lánh của chiếc mặt nạ quái dị bằng kim loại! Người đàn bà từ sâu trong rừng hồ dương bước ra. Đường Phong cảm thấy kỳ lạ, ban ngày trông rừng hồ dương này to lắm, vậy mà lúc này lại trở nên mênh mông, rậm rạp. Người đàn bà đeo mặt nạ bước ung dun?, tư thế quý phái, chậm rãi hướng về phía Đường Phong. Tiếng nhạc quái dị đó lại lần nữa vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng to, giống như đội quân nhạc công hùng hậu từ trong sa mạc tiến ra.

      2

      Người Đường Phong bắt đầu run lên bần bật, bị cảm giác khủng khiếp và kỳ dị bao vây. Theo phản xạ, lùi lại và thể phân biệt được phương hướng. Xung quanh đều là rừng hồ dương, ra khỏi rừng hồ dương là sa mạc Gobi còn đáng sợ hơn. lấy đâu ra đường có thế rút lui? Lúc này, người đàn bà đeo mặt nạ dừng lại, đứng tại nơi cách Đường Phong khoảng năm mét, im iặng nhìn . Đường Phorrg tựa lên mộc thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị, và cứ như vậy hai người mắt đấu mắt tới hai phút đồng hồ, rồi neười đàn bả đó bắt đầu lên tiếng: “Tại sao lại sợ?”

      “Tôi... tôi sợ!” - Đường Phong ra vẻ trấn tĩnh.

      " sợ? Vậy tại sao tay cầm vũ khí lại run rẩy thế kia?”

      “Á?” - Đường Phong giật thót tim, con dao găm cầm tay rơi xuống đất, biết có nên nhặt nó lên hay .

      “Ta khiến cảm thấy sợ hãi sao?" - Người đàn bà đeo mặt nạ lại hỏi tiếp.

      “Bà... bà là người, hay... hay là u hồn?” - Đường Phong run rẩy hỏi lại.

      "U hồn? Ha ha..." - Người đàn bà đó cười điên dại, cười tới nỗi Đường Phong sởn da gà. Cười xong, người đàn bà hỏi lại Đường Phong: “ xem ta là người, hay là u hồn?”

      “Nếu bà... bà là người tại sao phải đeo mặt nạ?”

      - Đường Phong định giơ tay phải lên chỉ vào chiếc mặt nạ kỳ dị. nhưng cánh tay vẫn cử động mà sao nhấc lên được.

      Lúc này, ven rừng hồ dương xuất những đốm sáng, rồi ánh sáng càno lúc càng sáng ; nhạc kỳ dị cũng trở nên vui vẻ. tiếng trống rộn ràng lại vang lên, bên ngoài rừng hồ dương hình như có người nhảy múa. nhưng Đường Phong lại nhìn tình hình ngoài dó.

      ‘"Chàng thanh niên, cậu muốn biết tại sao ta lại đeo

      mặt nạ ?” - Người đàn bà vừa vừa chầm chậm bước tới.

      “Muốn... nhưng bà...” - Đường Phong vừa muốn biết đáp án, nhưng lại cảm thấy hoảng sợ.

      Người đàn bà áp sát Đường Phong, định lùi lại, nhưng phía sau chính là cây hồ dương có hình thù quái dị đó, nên còn chỗ để lùi. Người đàn bà đứng lại cách chồ Đường Phong khoảng mét, gần như đối mặt với Đường Phong đứng dưới cây hồ dương. Đường Phong cảm thấy mùi của chết chóc, nhưng bỗng mất tự chủ mà vươn thẳng người dậy, bước lên phía trước nửa bước. biết sức mạnh nào thu hút , mùi của chết chóc, nhạc vui vẻ, hay là chiếc mặt nạ kỳ dị đó?

      “Nào, đến đây!” - Người đàn bà khẽ gọi Dường Phong.

      Đường Phong lại mất tự chủ nên bước tiếp lên phía trước nửa bước, tới phía trước chiếc mặt nạ của người đàn bà. Nhìn chiếc mặt nạ kỳ dị này, Đường Phong có cảm giác dường như tim mình nsừng đập, toàn thân cứng đơ. mặt nạ có hai cái lỗ, đó là vị trí măt của người đàn bà. Đường Phong muốn nhìn đôi mắt của bà ta, nhưng... nhưng hai cái lỗ đó giống như động đáy, sâu thăm thắm!

      Đồng tử của Đưcmg Phong lập tức mở to, tại sao... tại sao lại nhìn thấy mắt của nguời đàn bà? Đuờng Phong định mở miệng, nhưng miệng há được nửa cũng thốt ra được chữ nào; còn đôi tay cứng đơ của lại giơ thẳng lên cách bất thường, rồi đặt vào chiếc mặt nạ của người đàn bà.

      Đường Phong có cảm giác cánh tay đó còn thuộc về mình nữa rồi, hoàn toàn thể điều

      Khiển được đôi tay mình. cố buộc mình phải tập trung suy nghĩ, giành lại đôi tay, nhưng đều vô ích. cảm nhận ràng ngón tay mình chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo, nhưng sao điều khiển được đôi tay. nhàng gỡ chiếc mặt nạ của người đàn bà ra. Vào giây phút đó, tim Đường Phong bồng ngừng đập, mớ to mắt nhìn chằm chằm cánh tượng thể ngờ trước mắt: phía dưới chiếc mũ cao cao của người đàn bà. Chẳng có gì cả, phía sau mặt nạ trống trơn. Thế nhưng Đường Phong lại trông thấy áo choàng diễm lệ của người đàn bà ra những đường cong, thế... thế này là thế nào?

      Đường Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, cánh tay hình như trở về cơ thể. Lúc này, chiếc mặt nạ ở trong tay , nhưng lúng túng biết làm thế nào, chi nhìn người đàn bà, hoặc có thể rằng nhìn chàm chàm chiếc áo choàng của người đàn bà đó. Giọng người đàn bà lại vang lên: “Chàng thanh niên, có biết tại sao ta lại đeo mặt nạ ?”

      "Bà... bà là u hồn...” - Rổt cuộc Đường Phong cũng thốt ra câu này.

      ", đó là bởi vì có người lấy trộm khuôn mặt của ta!” - Giọng vẫn vang lên từ phía sau người đàn bà, nhưng Đường Phong thể nhìn thấy giọng của người đàn bà này phát ra từ đâu.

      “Ăn cắp... mặt?” - Đường Phong lại lùi lại phía dưới cây hồ dương.

      “Đúng vậy, vì thế mà ta đành phải đeo mặt nạ. Được rồi, chàng thanh niên, trả mặt nạ cho ta !” - Người đàn bà vừa vừa về phía Đường Phong. ! Lần này Đường Phong để ý thấy người đàn bà hình như bay tới, lẽ nào trong chiếc áo choàng diễm lệ của bà ta cũng có cơ thể?

      bà.... bà đừng lại đây!" - Đường Phong ngạt thớ tựa lên thân cây hồ dương. Người đàn bà xông tới trước mặt Đường Phong, nhấc cánh tay phải của bà ta lên, giống như ban sáng Hắc Thạch. Đường Phong có cảm giác lồng ngực mình như bị thứ gì đó xuyên thấu, cơn đau thấu tận xương tủy. Sau đó, đôi tay lại lần nữa tuân teo điều khiển, mà tự nhấc chiếc mặt nạ lên, cung kính trả lại chiếc mặt nạ cho người đàn bà.

      3

      Thừa lúc người đàn bà đeo lại chiếc mặt nạ, Đường Phong định bỏ chạy. thể chịu đựng được nữa, thể chịu được rừng hồ dương này và mọi thú ở đây! Nhưng Đường Phong vừa định quay người cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó trói buộc, nên thể cử động được. cúi xuống nhìn, cánh tay cong queo, khô quắt, có chút sắc máu - đây là cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, đầu óc Đường Phong lập tức nhận ra: xác khô!

      Đường Phong muốn nổ tung, tiếng nhạc bên tai từ hân hoan lại chuyển thành sầu thảm. Đường Phong bỗng phát ra những thân cây dị dạng trong rừng hồ dương bắt đầu thay đổi, từ từ, chầm chậm, từng thân cây hồ dương biến thành từng cái xác khô khủng khiếp. Đường Phong khône dám quay đầu lại. cảm giác thấy phía sau lưng có vô số những cánh tay của xác khô vươn về phía mình... còn người đàn bà trước mặt đeo mặt nạ lên, lộ ra điệu cười dị dạng. Đúng! Đường Phong trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ cười mình, chiếc mặt nạ lạnh lẽo trong tích tắc biến thành khuôn mặt đàn bà. sao... sao lại như vậy được?

      Nhưng tất cả những thứ này ràng xảy ra trước mất Đường Phong. hét lên tiếng và tỉnh dậy. Xung quanh vẫn yên tĩnh, phát ra mình lại vừa nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng lúc này, phía đông đâ hửng sáng. Đường Phons lắc mái đầu nặng trĩu, bỗng nhớ ra nửa đêm sau đáng nhẽ tới lượt mình canh gác, nhưng giờ trời sắp sáng rồi, sao Hàn Giang lại gọi mình dậy?

      cảm giác bất an trào dâng trong lòng Đường Phong, vội vàng ngồi dậy. Chiếc túi ngủ bên cạnh trống trơn, thấy Hàn Giang, cẩn thận kiểm tra lại, hình như chiếc túi ngủ đó chưa được sờ đến. Phóng tầm mắt ra xa, thấy mình vẫn ở trong rừng hồ dương, nhưng thấy người đàn bà đeo mặt nạ đâu nữa. cũng nghe thấy thanh quái dị. Lòng Đường Phong bỗnga trùng xuống, Hàn Giang và Lương Viện đâu?

      Đường Phong chui ra khỏi túi ngủ, mở cửa xe ra, thấy Lương Viện nằm trong xe ngủ ngon lành, lúc này mới yên tâm trở lại. Hàn Giang đâu? Đường Phong vòng sang bên kia xe, phát thấy Hàn Giang ngồi bệt ra đất, tựa lưng vào xe mà ngủ say tít. Nhưng điều khiến Đường Phong cam thấy kỳ lạ là Hàn Giang vốn ngáy như sấm, mà lúc này lại chẳng có thanh gì cả, ngủ ngoan như đứa trẻ!

      Đường Phong bước tới, đá đá vào Hàn Giang: “Này! Này! Tỉnh dậy, tỉnh dậy, đến lúc thay ca rồi!"

      “Thay ca?!” - Hàn Giang tỉnh táo lại.

      hay quá, trong lúc trực đêm mà lại ngủ tít thò lò, vậy mà cũng qua được sát hạch cơ đấy!”

      “Sao... sao tôi lại ngủ quên mất nhỉ?” - Hàn Giang cũng rất ngạc nhiên, “Giờ là mấy giờ rồi?”

      “Trời sắp sáng rồi!”

      “Xời, trời sấp sáng rồi cậu mới tới thay ca?” - Hàn Giang tức giận trách.

      “Phí lời, lần nào cũng là đến gọi tôi, ai biết được lần này enh cũng ngủ mất. Ha ha, lầr sau đừng có tôi nữa đấy nhé!” - Đường Phong có lý nên chịu buông tha.

      “Kể cả tôi có ngủ say chăne nữa. cậu cũng phải dậy sớm chút để aọi tôi dậy chứ. Cậu có biêt nếu buổi đêm có người tới tấn công trộm chúng ta hậu quả thế nào ?” - Hàn Giang tức tối.

      “Thôi , ở cái nơi quái quỷ này đừne tưởng như thế, xem ý trời thế nào thôi!” - Đường Phong buồn bận tâm tới thử mà Hàn Giang gọi là nguy hiểm.

      “Mẹ kiếp, có lẽ cũng phải chờ xem ý trời thế nào, tôi... tôi lần này làm sao thế nhỉ? Từ trước tới nay đều thể phạm sai lầm vớ vẩn thế này được, ngủ quên trong lúc trực đêm. lại còn ngủ quá muộn. Tất... tất cả những điều này sao lại xảy ra nhỉ...” - Hàn Giang bắt đầu lẩm bẩm. giống như nhớ lại.

      4

      Tiếng tranh luận của hai người khiến Lương Viện tỉnh giấc, mở cửa xe ra, dụi dụi mắt, ngáp cái: “Hai mới sáng sớm cãi cọ gì vậy? Làm em tỉnh cả ngủ rồi đấy!”

      “Hừm, đại tiểu thư của tôi ơi, em ăn ngon ngủ kĩ quá!” - Đường Phong chút hòa khí.

      "Đúng vậy! Em ngủ rất ngon, lẽ nào tốt sao?" - Lương Viện chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Đường Phong, "Hơn nữa... hơn nữa em còn nhớ là, đêm qua em nằm mơ!”.

      “Mơ?!" - Đường Phong và Hàn Giang cùng ngạc nhiên thốt lên.

      “Mơ sao?” - Lương Viện hiểu tại sao Đường Phong và Hàn Giang lại ngạc nhiên đến vậy.

      “Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng nằm mơ, giấc mơ rất dài, thảo nào tôi ngủ mạch tới tận khi trời sáng!” -

      Hàn Giang tranh trước.

      “Gì cơ? Hai người đều nằm mơ?” - Đường Phong

      ngạc nhiên.

      “Sao? cũng nằm mơ à?” - Hàn Giang và Lương Viện cùng quay về phía Đường Phong.

      “Đúng vậy, lại nằm mơ thấy ác mộng! nằm mơ...mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ!”

      “A..- Lương Viện và Hàn Giang gần như cùng lúc

      thốt lên, “Tôi cũng mơ thấy người phụ nữ đeo mặt nạ!”

      “Sao... sao lại thế được? Cả ba chúng ta đều mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó ư?” - Đường Phong vô cùng ngạc nhiên.

      “Nhưng... nhưng... nhưng em nằm mơ thấy ác mộng!” - Lương Viện chần chừ .

      " phải ác mộng?” - Đường Phong ngạc nhiên, lập tức quay sang Hàn Giang: “Thế còn ?’"

      “Tôi…” - Hàn Giang vịn vào thân xe. chau mày. hình như nhớ lại, nhưng hình như dáng vẻ lại rất đau khổ. Mãi lâu sau, Hàn Giane mới mở miệng: “ giờ đầu tôi đau như búa bổ, nhớ ra rồi, cơn ác mộng đêm qua rất đáng sợ. Lúc ban đầu, tôi phi xe như bay sa mạc, truy đuối chiếc Grand Cherokee màu đen, giống hệt như những gì chúng ta gặp hôm qua, nhưng kỳ lạ ở chỗ, đoạn đường đó rất dài, rất dài!’’

      Hàn Giang cố ý dùng hẳn vài từ “rất dài” khiến Đường Phong nổi cáu: "Rất dài, rất dài, rất dài nghĩa là sao?”

      ""Nghĩa là rất dài, rất dài, rất dài, rất dài!” - Hàn Giang lại thốt ra bốn từ “rất dài”.

      “Mẹ kiếp, có thể cụ thể hon được ?” “Tôi biết cụ thể là dài đến đâu, phải chăng tất cả thời gian nằm mơ của tôi đều dùng để truy đuổi sa mạc mênh mông, bờ bến. Tôi cũng khôna biết mình truy đuối mất bao nhiêu thời gian sa mạc Gobi, nhưng cũng đuổi kịp chiếc Grand Cherokee đó, hai chiếc xe luôn cách nhau mười mấy mét. Cuối cùng chúng ta tới Hắc Thạch, người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất . Bà ta dứng tảáng đá đen cao lớn, giơ tay phải về phía chúng ta, sau đó sa mạc bỗng bốc cháy ngùn ngụt...”

      "Nghĩa là mơ thấy cảnh tượng sáng hôm qua?” “, giống!” - Hàn Giang có vẻ rất kích động, "Lần này lửa cháy ngùn ngụt bao vây tôi, tôi lái xe vưọt qua bức tường lửa đó, kết quả người phụ nữ đeo mặt nạ đó đứng sừng sừng trước mũi xe. Nếu phanh xe kịp tôi đâm phải bà ta rồi. Tôi thậm chí... thậm chí còn có thể trông chiếc mặt nạ mặt bà ta, chiếc mặt nạ đó hình như cười tôi. Đúng là bà ta, chính là người đàn bà đeo mặt nạ đó cười tôi. Tôi hiếu bà ta làm cách nào mà trong nháy mắt từ tảng đá đen lại xuất trước mũi xe tôi, nhưng phản xạ được sống thôi thúc tôi để bà ta nhấc tay phải về phía mình. Đúng khoảnh khắc bà ta giơ tay phải lên, tôi đạp mạnh chân ga, lùi xe lại, sau đó lao về phía người đàn bà đó. Tận mắt tôi trông thấy chiếc xe đâm vào người đàn bà đeo mặt nạ, nhưng... nhưng bà ta vẫn bình yên vô , rôi lại xuât trước mặt tôi.”

      đâm chứ? Mắt bị hoa đấy chứ?”

      Đường Phong ngạc nhiên hỏi.

      “Tôi chắc chắn, tôi đám bảo là đâm trúng. Nhưng trong, chớp mắt người đàn bà đó lại xuất trước mặt tôi, khiến tôi kip phản ứng, rồi bà ta lai giơ tay phải lên, và ngay sau đó xe của tôi chìm trong biển lửa.Tôi vội vàng nhảy khỏi xe, sau đó xe lập tức nô tung, tôi thoát được ra ngoài, lếch thếch ngồi bệt ra đất. Lúc này, người đàn bà đeo mặt nạ lại xuất trước mặt tôi. Tôi bắt đầu tức giận, đợi bà ta giơ tay lên. tôi liền ra tay trước với bà ta, nhưng kết quả tôi chẳng đánh trúng gì cả, ngược lại do tâm lý bất ổn nên ngã sõng xoài.

      Tôi ngồi dậy và phát ra chiếc mặt nạ đó quả biến đổi, nó cười tôi; tôi lại lao tới, kết quả vẫn vồ khí. Mấy lần như vậy, tôi sức cùng lực kiệt, ngôi bệt ra đất, tôi gào lên với bà ta: ‘Bà là ai?’ Người đàn bà ấy gì, chỉ cười tôi, đó là kiểu cười kỳ quái và dị dạng. Tôi liền hét lên vài tiếng, người đàn bà đó vẫn . Tôi lại càng tức giận, định đứng lên, nhưng phát toàn thân mình còn chút sức lực, thể đứng dậy được. Đúng lúc này, tôi trông thấy... trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ khẽ giơ tay phải lên, sau đó tôi bị lừa cháy bùng bùng bao vây..

      “Sau đó sao?” - Lương Viện sốt ruột hỏi.

      "Sau đó? Sau đó tôi bị cái tên tiểu tử Đường Phong này gọi dậy. Kể cũng kỳ lạ, tôi chưa từng bao giờ sơ xuất như vậy đâu, hơn nữa cũng rất ít khi mơ thấy ác mộng, lần... lần này sao thế nhỉ?”

      "Lại còn trách tôi, nếu tôi mà gọi dậy bị lửa địa ngục thiêu chết rồi!”

      “Lửa địa ngục?” - Hàn Giang bỗng nhiên nhớ ra gì đó, "‘Đúng rồi, lúc tôi và người đàn bà đeo mặt nạ đó mặt đối mặt. tôi nhớ chiếc mặt nạ kim loại kỳ dị đó có hai cái lỗ, ở vị trí mắt, nhưng tôi thể nào nhìn thấy mắt của người đàn bà đó!”

      “Bởi vì bà ta vốn có mắt!” - Đường Phong .

      "Gì cơ? có mắt?” - Hàn Giang và Lương Viện đều kinh ngạc.

      " những có mắt mà còn có cả mặt nữa!” - Vậy là Đường Phong liền kế lại cơn ác mộng của mình cho Hàn Giang và Lương Viện nghe.

      5

      "‘Khuôn mặt bị đánh căp? Cách này của

      kỳ lạ đấy, tại sao tôi sống chết hỏi người đàn bà đó nhưng bà ta chịu mở miệng, vậy mà bà ta lại chuyện với cậu lâu như vậy ư?” - Hàn Giang nghe xong giấc mơ của Đường Phong, cũng cảm thấy quá ly kỳ.

      “Đúng là rất ly kỳ, nhưng mọi việc trong mơ tôi đều nhớ rất !” - Đường Phong khẳng định.

      “Khuôn mặt bị đánh cắp?” - Hàn Giang hình như suy tư. Mãi lâu sau, Hàn Giang đột nhiên vồ Đường Phong cái: “Giấc mơ đó của cậu làm tôi nhớ tới người.”

      “Người nào?”

      “Hôm qua phải cậu rằng người đàn bà đeo mặt nạ đó rất có thể là hoàng hậu Tạng phải ?”

      “Ừm, nhưng đó chỉ là cảm giác của tôi thôi, lẽ nào hoàne hậu Tạng sống lại rồi?” - Đường Phong vé mấy tự tin.

      “Cậu còn nhớ bộ hài cốt trong tượng Phật ?

      Chính là bộ hài cốt mà chúng ta đem về từ Saint Petersburg...” - Hàn Giang đột nhiên nhắc tới bộ hài cốt đó.

      “Dĩ nhiên là nhớ, giáo sư Trần và Tiêu Lô cũng vì nó mà mất mạng, đương nhiên giờ vẫn bị tình nghi là người giết hại Tiểu Lô, khà khà!” - Đường Phong cười Hàn Giang.

      “Thôi , đừng linh tinh nữa, đồn thổi vớ vấn. Tymoshenko từng kể với cậu rằns bức tượng đó được Kozlov phát ra trong đại Phật tháp tại Hắc Thủy Thành năm 1909!”

      "Đúng vậy, chính nhờ khám phá gây chấn động đó nên nó được Tymoshenko gọi là ‘Tòa tháp vĩ đại’!”

      “Sau đó các học giả người Nga phát thấy hài cốt trong bức tượng, rồi theo như suy luận và phán đoán của Ivanocich Ivanov rất có thể bộ xương này chính là của hoàng hậu Tạng. Trong khoảng thời gian đó, hài cốt và xương sọ bị tách rời nhau thời gian, khi chúng ta đem bộ hài cốt về Bắc Kinhđể Trần Tử Kiến giám định giáo sư Trần từng nghi ngờ rằng: xương sọ và hài cốt của cùng người!.

      “Đúng! Lúc đó kết quả mà giáo sư Trần giám định ra là, tuổi của bộ xương lớn hơn tám đến mười tuổi so với xương sọ.”

      “Tuy lúc đó chúng ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng nghĩ ngợi nhiều, cho rằng lúc ở Nga, nó bị người ta đặt nhầm. Rồi tiếp theo đó, giáo sư Trần chết cách bí , sau đó Tiểu Nô cũng…” Hàn Giang bỗng im bặt.

      “Bây giờ nghĩ lại, rất có thể Misha và những học giả đó phải đặt nhầm. Vậy chỉ có cách giải thích duy nhất, bộ hài cốt mà Koxlov phát thấy trong Hắc Thủy Thanhfnawm 1909 vốn dĩ như vậy, Xương người và xương sọ vốn của hai người đàn bà khác nhau.”

      “Hơn nữa tuổi của hai người chắc là cách nhau từ tám đến mười tuổi, đều là hai người phụ nữ Đảng Hạng thời kỳ đầu Tây Hạ.” Hàn Giang bổ sung.

      “Đúng, chắc là vậy!”

      “Nếu đúng như vậy ai mới là hoàng hậu Tạng đích thực đây?” Hàn Giang nhìn Đường Phong .

      Mắt Đường Phong sáng lên “ nghi ngờ…”

      “Tạm thời bàn tới việc chúng ta bị ảo giác hay nằm mơ. Nếu như người đàn bà đeo mặt nạ dó chính là hoàng hậu Tạng,vậy tại sao bà ta lại xuất sa mạc Gobi này? Theo như suy luận logic chặt chẽ và cẩn trọng của chúng ta từ trước tới nay những gì tôi vừa ban nãy, thực chất rất khó trở thành . Nhưng tất cả những điều này lại rất trùng hợp: Hài cốt của hai người phụ nữ khác nhau bị bịt kín trong bức tượng, người đàn bà quý tộc Đảng Hạng đeo mặt nạ bị đánh cắp khuôn mặt, tôi thể cùng nghĩ tới hai việc này liên quan tới nhau!” hàn Giang chau mày hướng tầm mắt ra xa.

      6

      Sau hồi trầm ngâm, Đường Phong bỗng nghe thấy Lương Viện liên tục lẩm bẩm: “Tại…tại sao lại như vậy?”

      “Em gì vậy?” Đường Phong hiểu Lương Viện định gì.

      “Đúng vậy, đại tiểu thư, thế thế nào?”- Hàn Giang cũng truy hỏi.

      “Hôm qua em ngủ rất say, rất sâu, cũng nằm mơ thấy giấc mơ, nhưng lại giống hai . Em mơ thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, giấc mơ của em rất yên tĩnh, rất bình yên, thậm chí…thậm chí rất ấm áp!”

      “Yên tĩnh? Bình yên? Ấm áp! Em có mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó ?” - Đường Phong mụ mị cả đầu óc.

      “Em mơ thấy mà!” - Lương Viện đáp.

      “Đại tiểu thư, bị sốt phai khòng, mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ mà vần yên tĩnh, bình yên. ấm áp? Đen tôi còn sợ chết khiếp nữa là!" - Hàn Giang cười nhạt.

      “Đúng vậy, giấc mơ của em rất dài, em mơ thây mình ở trong rừne hồ dươns, dĩ nhiên phải là trong khoảnh rừng hồ dương này. Em mư thấy rừng hồ dương rất rộng, rất đẹp. rừng hồ dương màu vàng. Bên cạnh rừng hồ dương còn có con suối trong vắt, em ở trong căn lều trắng như tuyết, sớm tinh mơ lúc em tỉnh dậy nehe thấy thanh rất du dương...”.

      Đường Phong ngắt lời Lương Viện: “ cũng nghe thấy nhừns thanh rất du dương, nhưng loáng cái biến thành thanh kỳ dị."

      "Đừng ngắt lời em, nhưng của em chẳng biến đôi gi cả!” - Lương Viện hình như rất phấn khích, lúc hồi tưởng lại, nét mặt còn tươi cười, " thanh du dương đó hình như vọng ra từ ngoài căn lều. Vậy là em định ra ngoài xem sao, nhưne em vừa nhảy xuống giường có người mang tới cho em sữa ngựa, hoa quả, thịt nướng và rất nhiều đồ ăn ngon khác. Em hỏi họ là ai mang tới những thứ nàv cho em, họ ràng đó là chủ nhân của họ. Em nghĩ ngợi nhiều, mà thưởng thức bữa ăn ngon đó . Đúng lúc em ăn say sưa người đàn bà đeo mặt nạ đó bước vào. Lúc đầu em cũng giật bắn mình, bất giác lùi lại vài bước, nhưng người bà ta cười với em.”

      “Mẹ kiếp, bà ta cũng cười với tôi, kết quả là người tôi bị cháy!” - Hàn Giang tức tối.

      , em giống các . Em thấy bà ta cười rất đẹp. rất chân thành, tuy đeo mặt nạ nhưng em có thể cảm nhận phía sau đó là khuôn mặt xinh đẹp cùng với nụ cười ngọt ngào.”

      “Xời, cảm nhận của chăc chăn có vân đê. đăng sau mặt nạ là u hồn khủng khiếp!” - Hàn Giang chút hòa khí.

      “Em tin vào cảm nhận của mình, nụ cười của bà ấy khiến mọi nỗi sợ hãi trong em đều tan biến, sau đó em và bà ấy ngồi xuống chuyện rất lâu.”

      chuyện rất lâu? gì vậy?” - Hàn Giang cười nhạt.

      “Bà ấv hỏi em rất nhiều, hỏi em tên là gì, từ đâu tới. tới đây để làm gì?’"

      đều khai hết?” - Hàn Giang hỏi lại.

      “Vâng!”

      “Vậy bà ta có cho em biết bà ta là ai ?” - Đường Phong hỏi.

      , em có hỏi nhưng bà ấy chỉ ràng mình là chủ nhân của vùng đất này!” - Lương Viện đầy vẻ vô tội nhìn vào Đường Phong.

      “Thấy chưa, đúng là đàn bà con dễ bị lừa, bảo ấy gì là ta nấy!" - Điệu bộ Hàn Giang dở khóc dở cười.

      "Vậy em có thấy khuôn mặt bà ta phía sau mặt nạ ?”

      Lương Viện lắc lắc đầu: “... nhưng... em có hỏi bà ấy tại sao lại đeo mặt nạ!”.

      "Bà ấy trả lời sao?”

      "Bà ấy rằng, hởi vì bà ấy mất dung nhan xinh đẹp nhất!”.

      "Mẹ kiếp, thế là gì? Già rồi xinh đẹp nữa nên phải đeo mặt nạ ra ngoài dọa người khác à?” - Hàn Giang càng nghe càng thấy kỳ quái.

      "Em cũng hiểu bà ấy muốn gì!”.

      "Vậy trong mơ em chuyện với bà ấy lâu như vậy. toàn là em thao thao bất tuyệt mình, thế còn bà ta gì với em?” - Đường Phong hỏi.

      " chứ, bà ấy em rất xinh, giống bà ấy hồi trẻ, bà ấy còn : nhìn em là biết ngay em là có tâm hồn trong sáng.”

      "Xời, rồi mà, em đúng là ngốc ngếch. người ta vừa khen em xinh đẹp cái là em tít cả mắt lên! Lại còn tâm hồn trong sáng, thế nào gọi là tâm hồn trong sáng? Như vậy tức là em ngốc đấy!’" - Đường Phong châm chọc Lương Viện.

      "Được rồi, được rồi, cậu còn tưởng chắc Đường Phona, đó chỉ là giấc mơ thôi mà!” - Hàn Giang vội vàng khuyên can.

      "Trong giấc mơ của em vốn dĩ là như vậy mà. Đúng rồi, em ràng em muốn tới Hạn Hải Mật Thành, người đàn bà đeo mặt nạ đó khuyên em nên , bà ấy đường rất nguy hiểm, hơn nữa ở đó bị phá hoại nghiêm trọng, còn huy hoàng từ lâu rồi.”

      “Đấy! Lại là câu vô nghĩa, dĩ nhiên chúng ta biết đường tới đó rất nguy hiểm.” - Đường Phong vẫn châm chọc Lương Viện.

      Mặt Lương Viện ỉu xìu. Hàn Giang lại tiếp: “, ngược lại tôi thấy câu đó của Lương Viện vô nghĩa, rất có giá trị. Đưừng Phong, cậu có bao giờ nghĩ ràng người Dảng Hạng ở Mạn Hải Mật Thành thảm sát Thiên Hộ Trấn nghĩa là gì ?"

      "Nghĩa là gì?” - Đường Phong lập tức hiểu ý Hàn Giang, "‘Nghĩa là báo thù ác liệt hơn?”

      “ừm, kỵ binh Mông cổ từng quét dọc châu Á sao có thể nhẫn nhịn nỗi nhục này? Chắc chắn Hốt Tất Liệt phái đại quân tới chinh phạt trước. Từ những di tích mà chúne ta phát được, cùng những chứng cứ năm được cho thấy: sau khi Tây Hạ vong quốc, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành vẫn kiên trì kháng chiến mấy chục năm, từ thời Oa Khoát Đài cho tới tận thời Hốt Tất Liệt, nhưng kể từ sau đời Hốt Tất Liệt, vùng đất này gần như trở lại yên bình, phát thấy thêm di tích nào khác.”

      Đường Phong tiếp lời Hàn Giang: “Điều đó cho thấy sau thời Hốt Tất Liệt, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành diệt vong, thị trấn cũng rất có thể bị phá hủy, còn huy hoàng như trước.”

      “Vậy cậu nghĩ xem, khi Hốt Tất Liệt vừa mới lên ngôi Đại Hãn, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật "["hành vẫn còn sức lực để thảm sát Thiên Hộ Trấn, vậy tại sao sau đó bỗna bặt vô tín?”

      "‘Chắc chắn là sau đó. người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành bị đại nạn diệt vong, khiến họ còn sức lực đế viết lên lịch sử vùng đất này!”

      “Tôi nghĩ đại nạn diệt vong sau này, chính là báo thù của dại quân triều Nguyên!"

      Đường Phong ngẫm nghĩ về suy đoán của Hàn Giang rồi lắc đầu: "Tuy tôi cũng tán đồng với suy luận của . nhưng tại sao chỉ thấy Thiên Hộ Trấn bị thảm sát, mà lại trông thấy chút dấu tích nào về báo thù của đại quân Triều Nguyên! Neu như Hốt Tất Liệt phái đại quân tới chinh phạt trước, tại sao họ lại để những xác khô trong Thiên Hộ Trấn bị để hoang như vậy? Điều này khône hợp lý. Tóm lại, cả đoạn đường chúng ta tới đây phát thấy chút dấu tích nào về báo thù của đại quân triều Nguyên.”

      Những gì Đường Phong khiến Hàn Giang thể giải thích được, Lương Viện bỗng lên tiếng: "Có khi nào người Đảng Hạng gặp phải thiên tai nào đó hoặc là bị dịch bệnh chẳng hạn?”

      "‘ loại trừ khả năng này, nhưng rất khó tưởng tượng rằng đối diện với việc Thiên Hộ Trấn bị thảm sát mà Hốt Tất Liệt lại ngồi yên ra tay?” - Hàn Giang vẫn kiên quyết giữ suy đoán của mình: “ giờ chúng ta phát thấy dấu tích báo thù nào của đại quân triều Nguyên, đồng nghĩa với việc tiếp theo có phát gì, mà chỉ khi nào tới được Hạn Hải Mật Thành mới sáng tỏ được”.

      7

      Ba người vừa hồi tưởng lại giấc mơ đêm xong qua trời sáng , mọi người bắt đầu bàn bạc bước tiếp theo nên tiến hành thế nào. Hàn Giang đề nghị tìm kiếm lượt trong rừng hồ dương trước, sau đó lấy rừng hô dương làm trung tâm, khảo sát xung quanh, mặt tìm kiếm manh mối mới, mặt là tìm vét tích mà đội thám hiểm năm đó để lại.

      Ba người vội vàng ăn sáng, rồi cân thận tìm kiếm quanh khu rừng hồ dương rộng lắm này. Hàn Giang mình nhóm, Đường Phong và Lương Viện hai người nhóm, phân ra tìm kiếm trong rừng hồ dương.

      Chẳng mấy chốc Đường Phong và Lương Viện tới ven rừng, phía tây, ở đây có cây hồ dương già cỗi rủ xúống, gần như nằm sát mặt đất. Đường Phong bật thốt lên: “Cây hồ dương này ít nhất cũng phải có tới vài nghìn năm lịch sử rồi!”

      “Còn cổ kính hơn cả Tây Hạ sao?” - Lương Viện hỏi.

      “ừm, cổ hơn cả Tây Hạ, chắc chắn nó chứng kiến tất cả những gì từng xáy ra ở đây!” - khi Đường Phong xong câu này những cây hồ dương biến thành xác khô trong giấc mơ đêm qua lại như lên trước mắt .

      Đường Phong sốc lại tinh thần, muốn lại bị giấc mơ đêm qua quấy nhiều. “Ồ, xem hình như thân cây có chữ!” - Lương Viện phát thấy gì đó thân cây nghiêng ngả.

      “Ở đâu?” - Đường Phong chúi người ra phía trước kiểm tra.

      “Đây, hình như là tiếng Nga”

      “Vậy chắc chắn là của đội thám hiểm để lại!” - Trong lòng Đường Phong vô cùng vui sướng. giờ cần tất cả những vết tích và tài liệu mà đội thám hiểm để lại, tốt nhất là những tài liệu bằng chữ.

      Đường Phong trông thấy thân cây khô nút có vài chữ cái khá lớn, quả là chữ Nga, giống như từ đơn. Đường Phong đọc liền các chữ lại với nhau, từ từ ghép lại thành từ: Định mệnh.

      “Định mệnh! từ kỳ íạ! Khiến em nhớ tới gù đánh chuông xấu xí và người đẹp Esmeralda trong tiểu thuyết "Thằng gù Nhà thờ Đức Bà"” - Lương Viện lẩm bẩm.

      “Đúng vậy, sao từ này lại xuất ở đây nhỉ, ... khó tin làm sao!” - Đường Phong lắc đầu .

      “Có lẽ thành viên nào đó trong đội thám hiểm năm đó nhàn rỗi quá nên viết chơi, ví dụ như ông nội em chẳng hạn, ông biết tiếng Nga mà!”

      thấy đơn giản như vậy đâu, thân hồ dương khô nứt tới mức này, còn chút nước nào cả nên rất cứng, nếu muốn khắc chữ này phải tốn rất nhiều sức. Em có thấy , mồi chữ tiếng Nga này đều được khắc rất sâu, rồ ràng người khắc chừ tốn rất nhiều công sức mới khắc lên được.”

      “Cũng đúng !” - Lương Viện ngẫm nghĩ, “Chúng ta xem xem quanh đây cócòn chữ khắc nào !"7

      Vậy là hai người lại cẩn thận tìm kiếm thân cây to lớn này. Chữ ban nãy khắc mặt nghiêng của cành cây, cành cây nghiêng ngả có mặt áp sát đất.

      Đường Phong nằm xuống đất, thò đầu xuống dưới cành cây, từ từ tìm kiếm. bồng phát ra, phía dưới chữ tìm thấy ban nãy hình như còn vết chữ.

      “Hình như ở đây vẫn còn chữ!” - Đường Phong kêu lên.

      “Chữ gì?”

      “Tận phía dưới cùng nên nhìn , phải lật cành cây lên” - Đường Phong vừa vừa bò từ dưới cành cây lên.

      Đường Phong và Lương Viện cùng nhau dốc sức, nhưng cây hồ dương này rất nặng, đừng tới việc nhâc được nó, đến nghiêng nó sang mặt khác cũng rất khó.

      Lương Viện muốn gọi Hàn Giang tới giúp nhung Đường Phong xua tay: “Chúng ta tiếp tục tìm kiếm phía trước , đợi tìm kiếm xong xuôi hằng gọi Hàn Giang tới.”

      Hai người cẩn thận quan sát mặt phía tây của rừng hồ dương, nhưng phát thêm vết tích nào có giá trị. Lúc này, Hàn Giang cũng kiểm tra xong phía đông

      Của rừng hồ dương, cầm vật gì bằng sẳt tiến lại. “Có phát được gì ?” - Hàn Giang hỏi.

      ‘" trước !”

      “Tôi? tôi phát thấy thứ hay ho thôi.”

      Hàn Giang mở lòng bàn tay ra, Đường Phong và Lương Viện trông thấy trong tay Hàn Giang là cái đinh sắt rất to, chiếc đinh móc hình thù kỳ dị.

      8

      Đường Phong nhìn chiếc đinh sắt hình thù kỳ dị, hỏi: phát thấy cái này ở đâu vậy?”

      ở kia, phía dưới cây hồ hương chỗ mép rừng!’ - Hàn Giang chỉ về cây hồ dương phía đông khu rừng.

      “Tôi đoán rất có khả năng cái đinh móc này được đội thám hiểm năm đó dùng để dựng lều trại!” - Đường Phong suy đoán.

      sai, lều trại của đội thám hiểm năm đó chắc là rất to, lại thêm cả gió lớn, có thể có bão cát nên dùng đinh móc to như thế này. Nhưng hai người có nhìn ra vấn đề gì từ chiếc đinh móc này ?”

      "‘Đúng vậy, chiếc đinh sắt này biến dạng, biến dạng rất nhiều; tôi nghĩ rằng năm đó chiếc đinh sắt vừa to vừa dài này phải cắm sâu vào trong đất. Tôi thể tưởng tượng nổi sức mạnh nào khiến chiếc đinh sắt to như vậy biến dạng thành thế này!” - Hàn Giang thử bẻ chiếc đinh thành hình dạng ban đầu, nhưng sức lực của Hàn Giang cũng làm nó suy suyển.

      “Ý là chiếc đinh sắt này chứng kiến đội thám hiểm xảy ra chuyện tối hôm đó?”

      “Đúng vậy, nếu nó là máy quay phim, chụp ảnh tốt quá, nhưng nó chỉ là chiếc đinh sắt. Nhưng chỉ dựa vào chiếc đinh sắt này tôi có thể phán đoán: đêm hôm đó sức mạnh to lớn tấn công doanh trại của đội thám hiểm. Makarov từng nhớ lại rằng, năm đó khi Lương Vân Kiệt quay trở về doanh trại bên trong bóng người, nhưng phần lớn thiết bị và vật dụng cá nhân vẫn còn.”

      "ừm nhưng giờ ở đây chúng ta tìm thấy bất cứ thứ gì cả, ngoài chiếc đinh sắt này.”

      “Điều đó chứng tỏ là sức mạnh khủng khiếp đó quét sạch mọi thứ trong doanh trại, đồng thời còn biến chiếc đinh sắt thành hình dạng như thế này!”

      “Đây là sức mạnh khủng khiếp, lại còn có thể bẻ cong cả chiếc đinh sắt!” - Lương Viện nhận xét.

      “Được rồi, hãy về những phát của cậu !”

      - Hàn Giang ném chiếc đinh móc vào thùng xe rồi hỏi Đường Phong.

      “Phát của chúng tôi lớn hơn của rất nhiều, nhưng cần giúp đờ mới được!” - Lương Viện cười bí hiểm.

      “Lật ngược lại? Hai người định chơi tôi đấy chứ?” - Hàn Giang lấy hai tay ôm trọn thân cây to lớn thử sức.

      Đường Phong chuẩn bị tiến lên giúp sức nhưng Lương Viện giữ Đường Phong lại. Đường Phong hiếu ngay Lương Viện muốn điều khiển Hàn Giang.

      Hàn Giang hét lên tiếng, dốc sức vào hai cánh tay, kết quả thân cây vẫn nhúc nhích.

      "Ha ha. xem ra đội trưởne Hàn hơi bị yếu đấy!” - Lương Viện cười.

      "Nhãi ranh, tới thử xem!" - Hàn Giang nối cáu.

      Đường Phong bước tới, : ‘‘Chúng tôi phát thấy từ tiếng Nga thân cây này.”

      “Ổ! từ tiếng Nga?” - Hàn Giang giật mình.

      uLà từ "Định mệnh", sau đó tôi lại phát tiếp phía dưới cành cây có chừ. nhưna nhìn . bởi vậy phải lật thân cây lên. ôm như vậv chỉ phí sức thôi. Ba người chúng ta cùng hợp sức, lật mặt của thân cây lên là được.”

      "Sao cậu sớm! Định biến tôi thành thằng ngốc hả?”

      Vậy là ba người cùng hợp lại, dốc hết sức lực, lúc này mới lật được mặt của thân cây lên. Đợi bụi bay bớt , Đường Phong sốt sắng lấy tay phủi bụi thân cây, vài từ tiếng Nga thấp thoáng ra.

      "Vẫn là tiếng Nea!” - Lương Viện lẩm bấm.

      "Đây vẫn là do người khắc từ "Định mệnh" khắc phải ?” - Hàn Giang hỏi.

      Đường Phong cẩn thận quan sát lượt rồi lắc đầu lia lịa: “, phải do người khắc.”

      “Ồ! Làm sao biết được?”

      “Mọi người nhìn xem!” - Đường Phong chỉ vào mấy từ tiếng Nga, “Trước tiên mấy từ này khắc sâu như từ ‘Định mệnh’, ràng dùng sức giống nhau. Thứ hai, nét chữ cũng khône giống, dĩ nhiên chúng ta đều phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, điều này chỉ có thể để tham khảo. Cuối cùng, phía dưới những chữ này có tên của người”.

      “A? Tên người? Đây có thể là phát lớn đấy!” - ràng Hàn Giang và Lương Viện đều rất phấn khởi.

      ‘Đúng vậy, tên người này rất quan trọng!” - Đường Phong cố làm ra vẻ thần bí dừng lại nhìn Hàn Giang và Lương Viện.

      “Cậu tiếp chứ!”

      “Tên người này chính là Kozlov.” - Đường Phong .

      “Cái gì? Kozlov! Kozlov cũng từng tới đây?” - Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên.

      “Đúng vậy, tôi cũng rất bất ngờ. Theo như những gì chúng ta biết trước đây năm 1909 Kozlov từng hai lần tiến vào thám hiểm sa mạc Badain Jaran, và phát duy nhất chính là Hắc Thủy Thành nối tiếng. Trong hồi ức và báo cáo thám hiểm sau này của ông, hề có những ghi chép về tình hình ở đây.” - Đường Phong rất chậm, hình như tìm kiếm điều gì đó trong kí ức.

      9

      Sau hôi im lặng, Hàn Giang bỗng nhớ ra điều gì đó: “Nếu Kozlov để lại vết tích ở đây chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông từng tới đây. Đừng quên rằng ông ấy đoạt được kệ tranh naọc trong Hắc Thủy Thành. Theo như suy đoán của chúng ta, trước đó, người có được kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng tìm thấy Kozlov và cùng Kozlov lần thứ hai quay trở lại sa mạc Badain Jaran”.

      ‘"Như vậy nghĩa là rất có khả năng sau khi phát thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov tiến sâu vào trong sa mạc Gobi mong tìm thấy Hạn Hải Mật Thành?” - Lương Viện .

      "Hoàn toàn có khả năng này. Đường Phong, cậu dịch . Kozlov viết gì này vậy?’" - Hàn Giang thúc giục.

      Đường Phons giống như suy nghĩ bỗng tỉnh

      ra: " này giống như tấm bản đồ, nhưng lại

      phải là bản đồ. Từ cùng dịch ra nghĩa là ‘Hắc Thủy

      Thành", những từ khác đều ở phía tây nam của nó. hàng chữ, chính là Cửu Lý Bảo, Lang Oa, Thiên Hộ Trấn và chỗ này. đều là nhừnga nơi chúng ta biết. Nhưng ở đây ông viết phải là Nguyệt Nhi Tuyền mà viết là ‘nơi có hồ dương và nguồn nước’!”.

      “Điều này phải là chứng minh cho suy đoán của chúng ta rồi sao, quả nhiên sau khi phát

      thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov từ đấy xuất phát tìm Hạn Hải Mật Thành” - Hàn Giang rất tự tin với phán đoán của mình.

      “Nhưng này lại đánh dấu Hạn Hải Mật Thành!” - Đường Phong .

      “Điều đó chứng tỏ Kozlov tìm thấy Hạn Hải Mật Thành.”

      Đường Phong gật gù, chậm rãi : “Được rồi, hãy để tôi về quan điểm của tôi ! Mấy từ này khiến tôi có được vài manh mối quan trọng. Thứ nhất, Kozlov cũng tới đây tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành, nhưng tìm thấy. Thứ hai, việc Kozlov tim kiếm Hạn Hải Mật Thành chứng minh cho suy luận của tôi và Hàn Giang sau khi từ núi Hạ Lan trở về, đó là trước Kozlov nhân vật X bí ấn phát thấy kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng. Lần đầu tiên phát thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov hề coi trọng, ông tiếp tục theo kể hoạch của mình tiến về khu vực Tây Xuyên. Nhưng tại sao khi tới Thanh Hải, ông lại đột ngột quay trở lại Hắc Thủy Thành, đồng thời tiến hành khai quật với quy mô lớn ở đó? Tôi đoán rằng rất có khả năng, nguyên nhân bắt nguồn từ nhân vật X bí hiểm đó."

      sai, phát này hoàn toàn chứng minh cho phán đoán trước đây của chúng ta.”

      “Thứ ba, lộ trình của Kozlov giống hệt như chúng ta. điều này khiến tôi nhớ tới vài vấn đề, chúng ta tham khảo tuyến đường của Misha, vậy năm đó Misha làm thế nào để xác định được tuyến đường này?”

      Mắt Lương Viện sáng lên: “Em hiểu rồi, năm đó rất có khả năng Misha và đội thám hiểm tham khảo bản đồ tuyến đườns của Kozlov.”

      " sai, tuy Kozlov công khai nhắc tới lân hành động mạo hiểm này của ông trong tài liệu, nhưng khôna có nghĩa là ôns lưu lại bất cứ tài liệu, vãn ban nào. Trước đây chúng ta biết rằng, nửa thế kỷ trước, đội thám hiểm liên hợp dược thành lập do cầu, và phía Liên Xô được thành lập là do Misha và thầy giáo Arik cùng các nhà Hán học đề nghị. Có còn nhớ bảy bức thư tuyệt mật của KGB ? Nhà Hán học nổi tiếng Ivanovich Ivanov trona bức thư viết rằng, ông và Misha phát thấy kệ tranh ngọc trong nhà kho bí mật của Cung điện mùa đông. Vậy chắc chắn vì lần thám hiểm này, họ lục tung Cung điện mùa đôn? và tất cả các hồ sơ tài liệu nghiên cứu Đône phương học. Bởi vậy, hội Misha hoàn toàn có khả năng phát ra những ghi chép về lần thám hiểm thành công đó của Kozlov. Và cũng chính vì họ năm được những ghi chép này của Kozlov nên đội thám hiểm mạo hiểm hành động trong khi chưa thu thập đủ tât cả các kệ tranh ngọc!” - Tư duy của Đường Phong bỗng chốc rộng mở.

      “Đáng tiếc là họ đều dừng bước tại đây!” - Hàn Giang thở dài.

      “Đây chính là điềm thứ tư mà tôi muốn đến, cả đội thám hiểm Trung Liên và Kozlov rốt cuộc đều dừng

      chân tại đây. Điều khác nhau là, đội thám hiểm gần như tan tác, Kozlov còn nguyên mạng sống rút lui, hay ít nhất là bản thân ông làm sao, điều này khiến tôi ớn lạnh!” - sắc mặt Đường Phong khó coi.

      “ớn lạnh! Tại sao?" - Lương Viện vẫn hiểu.

      Hàn Giang giải thích: “ vẫn chưa hiểu ý của Đường Phong sao? Cả hai lần trước đều dừng chân tại đây, giờ chúng ta cũng ở chỗ này, vậy chúng ta có thể tiếp tục tiến lên phía trước ? Chúng ta có may mắn hơn Kozlov và đội thám hiểm liên hợp ?"

      ‘Đúng vậy! Có lẽ phía trước có mối nguy hiểm khủng khiếp nào đó chờ đợi chúng ta..

      “Xời! Sao bây giờ hai người đàn ông các lại sợ rồi? Tôi vẫn còn chưa sợ đây này!” - Ngược lại Lương Viện chút bận tâm.

      “Được rồi, còn điều cuối cùng nữa, cũng chính là điểm thứ năm, hai neười nhìn đây!” - Đường Phong chỉ lên dòng chữ "‘Nơi có hồ dương và nguồn nước" cành cây, : “Từ chỗ này cho thấy, khi Kozlov tới đây, ở đây có nguồn nước, nhưng theo hồi ức của Makarov và Misha đội thám hiểm vốn tưởng ràng ở đây có nguồn nước, nhưng khi tìm lại thấy nguồn nước nào cả.”

      “Xem ra Kozlov khiến đội thám hiểm hiểu sai!”

      - Hàn Giang .

      "Điều đó vẫn chưa phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là ở đây” - xong, ngón tay Đường Phong Chỉ về mé phía tây của dòng chữ “Nơi có hồ dương và nguồn nước”. Ở đó thấp thoáng lên kí hiệu, bên cạnh kí hiệu cũng có từ tiếng Nga, nhưng chữ này rất , hơn những chữ khác, nếu nhìn kĩ rất dễ bị bỏ sót - “Nhìn thấy chưa? Kozlov lại đánh dấu thêm địa danh bên cạnh rừng hồ dương, từ tiếng Nga dịch ra là từ đáng sợ: Ma Quỷ Thành.”

      ‘Ma Quỷ Thành? Đó là thứ gì vậy? Nghe mà thấy đáng sợ!” - Lương Viện những sợ, ngược lại còn cảm thấy hứng thú.

      ‘Ma Quỷ Thành? Có khi nào là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta khổ sở tìm kiếm ?” - Hàn Giang bỗng đưa ra suy luận táo bạo.

      “Cái này...” - Đường Phong có chút do dự.

      Hàn Giang lại tiếp: "Cậu xem, phương hướng cùng dũng!”

      “Điều vừa ban nãy tòi cũng nghĩ tới, nhưng bây giờ rút ra kết luận còn quá sớm, xem ra chúng ta bắt buộc phải tiếp về hướng tây để thám hiểm.” - xong, Đường Phong nhìn về phía tây rừng hồ dương với những cồn cát trải dài miên man.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Sa mạc Gobi hoang vu vốn dĩ khiến người ta thấy sợ, huống hồ là ở đây. Chỉ cần cơn gió thổi qua, do cấu tạo địa chất ở đây đặc biệt, nên tạo các kiểu thanh kỳ dị; cộng thêm việc đứng giữa hàng trăm hàng nghìn đồi đất quái dị càng khiến mọi người bất giác cảm thấy khiếp sợ nơi đây, và hiển nhiên liên tưởng nơi đây với “Ma Quỷ Thành.

      1

      Phát mới khiến cho lòng ba người yên, Ma Quỷ Thành, nơi mà chỉ nghe qua là thấy khiếp sợ rốt cuộc là nơi nào? Có phải là Hạn Hải Mật Thành mà họ khổ sở tìm kiếm ? Hay là nơi đáng sợ nào khác?

      Cuối cùng lại là Lương Viện hạ quyết tâm: “ phải chỉ là thị trấn thôi sao? Đến Thiên Hộ Trấn đầy rẫy xác khô mà chúng ta còn tới rồi, vậy sợ quái gì cái Ma Quỷ Thành đó? Em tin ở đó có ma quỷ ”.

      “Cứ phải cẩn thận, cái đinh sắt biến dạng ban nãy nhặt được ở đông rừng hồ dương chẳng lên điều gì sao? Nó lên rằng, sức mạnh khủng khiếp cuối cùng tấn công đoàn thám hiểm đến từ phía tây!” - Hàn Giang cảnh cáo.

      “Đúng vậy! Tiếng nhạc kỳ dị trong cơn ác mộng đêm qua của tôi cũng vang lên từ phía tây.” - Đường Phong vừa mới nhớ ra cơn ác mộng đêm qua mà toàn thân run lên, vì mọi thứ đều ràng giống như thực xảy ra vậy.

      “Hai gã nhát gan, rốt cuộc các ?” - Lương Viện thúc giục.

      Hàn Giang và Đường Phong nhìn nhau: "Bây giờ phải tìm thấy Ma Quỷ Thành đó xem sao ”.

      Ba người lên xe, ra khỏi rừng hồ dương, tiếp tục hướng về phía tây bắc. Hàn Giang vòng vòng qua rừng hồ dương, bên ngoài là cát vàng mênh mông, những trông thấy nguồn nước, đến cả dấu vết từng xuất nguồn nước như ởớ Lang Oa, Hắc Thạch cũng thấy. Hàn Giang kìm chế được liền chửi rủa: “Cha nhà nó! Đến cả giọt nước cũng có vậy mà lại gọi là Nguyệt Nhi Tuyền! Cái tên đẹp như vậy làm sao thuộc về nơi này được?!”

      “Đúng vậy, kể cả nước có cạn khô chăng nữa cũng phải để lại dấu vết chứ!” - Lương Viện cũng hiểu.

      “Có thể phạm vi mà chúng ta tìm kiếm vẫn chưa đủ rộng!” - Đường Phong .

      “Nhưng... cái từ ‘Định mệnh’ nghĩa là sao đây?”

      - Hàn Giang vẫn vương vấn về từ tiếng Nga khắc thân cây khô.

      ‘Theo phán đoán của tôi từ này là do người khác khắc, nhưng tôi dám chắc là người của Kozlov hay là người của đội thám hiểm!” - Đường Phong thà .

      Hàn Giang nghĩ ngợi: “Trong đội ngũ của Kozlov, ngoài ông ấy ra có còn ai là người Nga ?"

      Đường Phong trầm ngâm lúc, rồi lắc đầu,

      “Trong trí nhớ của tôi , bởi vì Kozlov phần lớn thuê những người địa phương, dĩ nhiên cũng loại trừ khả năng chúng ta biết họ tên của người Nga nào khác trong đội ngũ của Kozlov.”

      “Nếu là người của đội thám hiểm sao?5" - Hàn Giang hỏi lại.

      “Người của đội thám hiểm? Ban đầu tôi cho rằng chính là do người nào đó trong đội thám hiểm khắc, nhưng giờ vấn đề phức tạp rồi. Theo như hồi ức của Makarov và Misha, cộng thêm những gì chúng ta có được sau khi khảo sát, năm đó đội thám hiểm tới Nguyệt Nhi Tuyền, cắm trại trong rừng hồ dương, chủ yếu là ở phía đông rừng hồ dương. Nhung cây hồ dương có khắc chữ Nga đó lại nằm ở phía tây rừng hô dương. Bởi vậy, điểm này cho thấy chữ này chắc phải do người của đội thám hiểm khắc!” - Đường Phong cũng hiểu, rốt cuộc từ “Định mệnh"’ đó là thế nào?

      Trong xe trở nên im lặng, Hàn Giang nhấn ga, lao thẳng về phía tây bắc đồi cát.

      2

      "Con lừa dũng mãnh” được năm sáu cây số, thấy đồi cát miên man đâu nữa. phía trước sa mạc Gobi đột nhiên xuất vài đồi đất cao lớn. Lương Viện phấn khởi hét lên: “Lô cốt, bao nhiêu là lô cốt, đây chính là Ma Quỷ Thành!” Đường Phong căng thẳng nhìn phía trước, xe tiếp tiến lên, lô cốt trước mặt càng lúc càng nhiều, hình thù kỳ dị, cổ quái. Lương Viện cũng hét “lô cốt” nữa, bởi vì phát ra đó chỉ là những đồi đất cao lớn có hình thù giống lô cốt, mà có những dấu vết do con người đục đẽo hay xây nên. “Sao tự nhiên ở đây lại mọc lên bao nhiêu là đồi đất thế này?” - Lương Viện thắc mắc.

      ‘ Đây chính là Ma Quỷ Thành?" - Đường Phong khẳng định.

      “Ồ, đây chính là Ma Quỷ Thành?”

      “Đúng vậy, những đồi cát hình thù kỳ dị, cổ quái thế này có tên gọi địa lý là "địa mao Nhã Đan’. Chúng phải do con người tạc nên, mà là do tạo hóa tự nhiên hình thành.” - Đường Phong giải thích.

      Đường Phong đỗ xe giữa những đồi đất cao lớn, ba người xuống xe. “Theo như đây thế là

      Hạn Hải Mật Thành?” - Lương Viện hỏi.

      “Bây giờ có thế chắc chắn rằng, Ma Quỷ Thành phải là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta muốn tìm

      kiếm!” - Đường Phong khẳng định.

      “Địa mạo Nhã Đan... hình như trước đây tôi từng nghe thấy...” - Hàn Giang giống như nhớ ra điều gì đó, "Hình như người dân gọi loại địa mạo này là Ma Quỷ Thành phải ?”.

      Đường Phong gật đầu: “ sai. địa mạo Nhã Đan thông thường chỉ xuất ở những cổng gió sa mạc Gobi, cũng có nghĩa là gió ở đây rất lớn, sức gió rất mạnh, có lúc còn có cả nước trôi rửa và xói mòn, khiến đồi đất khổng lồ biến thành hình dạng chúng ta trông thấy giờ. Có lúc chiếc rìu công năng của tự nhiên còn đẽo gọt những đồi đất này thành đủ hình đủ dạng, có đồi giống hình động vật, có đồi giống hình người, còn có rất nhiều đồi núi trông tương tự như ma quỷ!”

      “Tạo hóa quả là muôn hình vạn trạng!” - Lương Viện thán phục. “Thử nghĩ xem, khi con người vào đây, sa mạc Gobi hoang vu vốn dĩ khiến người ta thấy sợ, huống hồ là ở đây. Chỉ cần cơn gió thổi qua, do cấu tạo địa chất ở đây đặc biệt, nên tạo ra các kiểu thanh kỳ dị, cộng thêm việc đứne eiữa hàns trăm hàng nghìn đồi đất quái dị càng khiến mọi người bất giác cảm thấy khiếp sợ và hiến nhiên liên tưởng nơi đây với “Ma Quỷ Thành”. - Đường Phong giải thích hồi.

      Hình như Lương Viện thấy sợ, hướng về phía đồi đất gào to: Ma quỷ..., ta đến rồi!”

      Trong Ma Quỷ Thành vang lên thanh vọng lại. Hàn Giang bất mãn càu nhàu Lương Viện: “ đừng có kêu linh tinh như thế, nhỡ có người nấp ở đây, mà kêu như thế chúng ta bị lộ mất!"

      Hàn Giang nhắc vậy khiến Lương Viện cũng cảm thấy sợ hãi: “" biết chừng còn có cả u hồn nữa!” “Đường Phong, lúc nãy cậu vừa rằng gió ở đây rất to, nhưng sao bây giờ chẳng thấy gió máy gì cả?” - Hàn Giang tới giữa hai đồi cát, lối ở giữa giống như con đường cao tốc bàng phẳng, rộng rãi.

      Đường Phong ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sầm sì hôm qua giờ quét sạch mây đen, trong xanh vời vợi, có lấy gợn gió. “Có thể hôm nay có gió!” - Đường Phong đáp.

      “Mặc kệ có hay có gió, Đường Phong, câu ban nãy của cậu nhắc nhở tôi, khi gió lớn thổi qua đây, do cấu tạo địa chất đặc biệt nên tạo ra những thanh kỳ quái. Tôi bỗng nhớ tới đội thám hiểm năm đó, cả Makarov và Misha đều rằng, ban đêm trong rừng hồ dương nghe thấy thanh đáng sợ, có khi nào đó là thanh vọna lại từ Ma Quỷ Thành khỏng nhỉ?” - Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

      Suy luận của Hàn Giang làm Đường Phong giật mình: “ phải là có khả năng này, nhưng rừng hồ dương cách đây năm sáu cây số, nếu ở đây có vang lên thanh quái dị nào to hơn nữa, vọng tới rừng hồ dương cũng thể to như vậy được.”

      3

      Ba người lòng vòng lúc, rồi lại lên xe lượn vòng quanh Ma Quỷ Thành. Hàn Giang sợ bị lạc đường trong Ma Quỷ Thành nên lái xe theo đường hình chữ nhật. Khi vòng xe tới phía đông Ma Quỷ Thành, đồi đất gần như hình lô cốt tròn thu hút chú ý của mọi người, bởi vì tòa lô côt này hoàn toàn là hình trụ tròn chuẩn. Lương Viện khởi nghi ngờ: “Đồi đất này tròn như vậy có phải do con người tạc nên nhỉ, nếu làm sao tròn như vậy được?”

      “Đúng vậy, chắc chắn phải có công cụ mới có thể tạo ra lô cốt tròn như vậy!” - Hàn Giang cũng nghi ngờ.

      “Tôi từ trước rồi, với chiếc rìu thần công của tạo hóa điều kỳ diệu nào cũng có thể xảy ra. Neu khône tin hai người xuống mà xem, xem đồi đất này có dấu vết của con người xây dựng hay .”

      Nghe Đường Phong vậy, Hàn Giang và Lương Viện lập tức hào hứng xuống xe, leo lên đồi đất hình trụ tròn để quan sát. Đường Phong đứng bên cạnh xe, nheo mắt, chờ đợi kết quả quan sát của họ. Năm phút sau, hai người quay trở lại, quả nhiên, phát thấy chút dấu vết can thiệp nào của con người.

      “Lẽ nào tự nhiên có chiếc rìu thần công như vậy ?” - Hàn Giang vẫn có vẻ chứa tin lắm. lại leo lên đồi đất hình trụ tròn để kiểm tra lại. Bỗng nhiên, Hàn Giang đứng đồi đất hét toáng lên: *"Hai người mau lên đây, tôi phát thấy thứ này này!"

      Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên, vội vàng leo lên đồi đất hình trụ tròn. đỉnh đồi đất, có vọng gác giống như hình lô cốt. Quả nhiên, trong đống đất cát ở đây, Hàn Giang bói ra được vài thứ bằng sợi dệt vẫn chưa bị phân hủy, chính xác mà vài trang phục, bên cạnh đó là bộ hài cốt. “Mẹ kiếp, sao bây giờ ở chỗ nào chúng ta cũng đụng phải xương cốt vậy, phải xác khô là đầu lâu!” - Hàn Giana vừa chửi rủa vừa móc ờ dưới đất lên hai đoạn xương, hai khẩu súng AK-47 và ít đạn.

      Đường Phong và Hàn Giang nhận ngay ra thứ đồ dệt bị mục nát thành dải vải là của quân phục kiểu 55, Hàn Giang còn phân biệt từng loại vải, phán đoán ra đây là ba bộ quân phục. Theo như quân hàm bộ là quân phục thiếu tá. hai bộ còn lại là quân phục trung úy. Khi những dải vải vụn, súng và đạn cùng lúc lên trước mặt ba người, họ lập tức hiểu ra mọi chuyện. “Đây chính là ba sỹ quan bị mất tích trước đêm đội thám hiểm xảy ra chuyện!” - Hàn Giang chậm rãi .

      ngờ, hóa ra họ lại bỏ xác ở nơi đây bao năm qua!” - Đường Phong thương cảm.

      “Lúc hồi tưởng lại, Makarov nhắc tới ba sỹ quan bị mất tích, trong thư của Misha cũng kể lại ràng ông trông thấy người phụ trách canh gác đêm hôm đó. Misha tin tưởng người Trung Quốc, bởi vậy ông dám chắc ba sỹ quan mất tích đêm đó là bị ám hại hay là cùng hội với Mã Xướng Quốc. Bây giờ nhìn lại Misha lo lắng hơi thừa rồi!” - Hàn Giang .

      “Họ xuất cách chỗ doanh trại xa như vậy, lại bị chôn tập thể ở đây, khỏi phải hỏi, tôi dám khẳng dịnh đây là do hội của Mã Xướng Quốc làm!" - Đường Phong như đinh đóng cột.

      ‘‘ ràng là do hội của Mã Xướng Quốc làm, nếu như đêm hôm đó ba sỹ quan này vẫn canh gác tại doanh trại e ràng hội của Mã Xướng Quốc khó lòng xâm nhập được vào doanh trại.” - Lương Viện cũng phụ họa theo.

      “Nhưng hội Mã Xướng Quốc dùng thủ đoạn gì để có thể điều được ba sỹ quan mặc nguyên quân phục này tới đây rồi giết hại họ?” - Đưòng Phong hiểu.

      Hàn Giang nhìn ngó xung quanh rồi : “Điều này cũng khó, tôi kiểm tra địa hình ở đây, theo như suy đoán của tôi lúc đội thám hiểm cắm trại tại rừng hồ dương, ở đây chính là đại bản doanh của Mã Xướng Quốc. Đừng quên, Mã Xướng Quốc là người địa phương, ông ta rất thông thạo địa hình ỡ đây, khả năng

      thích nghi rất tốt. Nơi đây vừa tiện để bọn họ giám sát nhất cử nhất động của đội thám hiểm, lại tiện cho họ lẩn trốn. Khi bị đội thám hiểm phát , họ hoàn toàn có thể rút lui vào trong này, dựa vào địa hình độc đáo ở đây để theo dõi đội thám hiếm mà bị phát . Tôi đoán rằne. ba sỹ quan này phát ra hội Mã Xướng Quốc, nên Mã Xướng Quốc cố tình dụ họ tới đây, sau đó giết chết cả ba người họ”.

      4

      Ba người chôn lại hài cốt và di vật của ba sỹ quan xuống dưới đồi đất hình tròn. Hàn Giang còn thử lại hai khấu AK-47. nhưng hai khấu súng này bị hỏng, sử dụng được. Hàn Giane liền cắm mũi súng xuống sâu trong lòng đất, báne súng hướng lên trời, coi đây là bia mộ của ba sỹ quan.

      “Đây là bia mộ tốt nhất của sỹ quan!" - Hàn Giang xuống đồi đất hình tròn, rồi quay lại, hướng về ba thân súng vươn lên sừng sững, tiến hành nghi thức đúng kiểu quân đội.

      Đúng lúc này, Lương Viện lại phát ra chiếc áo khác dưới đồi đất hình tròn: “Hai người nhìn này, tôi phát thấy chiếc áo ghi lê!”

      Đường Phong và Hàn Giang trông thấy tay Lương Viện quả nhiên cầm chiếc áo ghi ỉê màu đen dính đầy bụi đất. Hai người lập tức nghĩ tới người mặc áo ghi lê, đeo kính đen, mà Misha nhắc tới trong thư. “Áo ghi lê của Mã Xướng Quốc!” - Họ hẹn mà cùng ngạc nhiên kêu lên.

      Đường Phong lật lật chiếc áo ghi lê, tuy phát thấy bất cứ manh mối có giá trị nào chiếc áo, nhưng ràng “ngửi thấy mùi” của Mã Xướng Quốc đó. “Tại sao ông ta lại vứt bỏ áo ghi lê của mình nhỉ?”

      “Lão gián điệp ranh ma như Mã Xướng Quốc, chấc là ông ta định tháo chạy. Đừng quên, toàn bộ đội thám hiểm tan tác bọn họ cũng chẳng hơn gì đâu, nhưng rốt cuộc Mã Xướng Quốc vẫn bình yên vô chạy thoát!” - Hàn Giang suy đoán.

      Vứt bỏ lại áo ghi lê của Mã Xướng Quốc, chang mấy chốc ba người quay trở về chồ lần đầu tiên họ trông thấy hai dãy đồi đất khổng lồ. Hàn Giang điều chỉnh phương hướng, men theo con đườns thẳng tấp này, lái xe về phía cuối Ma Quỷ Thành. Loáng cái, họ tới vùng ven Ma Quỷ Thành. Tại đây, Đường Phong trông thấy hai đồi đất cao lớn dị thường; chúng hình như còn có chút đặc biệt. Đường Phong bước tới phía dưới hai đồi đất khổng lồ, cẩn thận quan sát lượt, rồi có vẻ nghi ngờ, trông thấy đồi đất hình như có vài vết nứt, nhưng quá , có khi nào là do cấu tạo dịa chất đặc biệt hình thành nên chúng nhỉ? Đường Phong dám chắc.

      Đường Phong vòng quanh hai đồi đất cao lớn này, nhưng vẫn phát thấy dấu vết trực tiếp xây dựng của con người. Đường Phong thất vọng lắc đầu: "Xem ra hai đồi đất khống lồ này cũng là do chiếc rìu thần công của tự nhiên tạo nên!"

      Lúc này, sau khi kiếm tra lại phương hướng và vị trí, Hàn Giang liền chỉ tav về phía sa mạc Gobi mênh mông phía sau hai đồi đất khống lồ: "Đó là hướng chính bắc, Hạn Hải Mật Thành chắc là ở trong biển cát cách đây xa!”

      Đường Phong đứng giữa hai đồi đất khổng lồ, nhìn về hướng bắc, có lẽ Hàn Giane đúng. Chắc là họ còn cách Hạn Hải Mật Thành xa nữa!

      5

      Đường Phong đứng giữa hai đồi đất khổng lồ nhìn ra xa, đột nhiên trời lại trở gió. Ma Quỷ Thành vốn yên bình bỗng hiểu gió từ đâu thổi tới, cuốn tung cát bụi khắp trời, lập tức che kín mắt mọi người.

      Đợi trận gió này qua , bầu trời bị mây đen bao phủ. Thời tiết quái dị!” - Lương Viện lẩm bẩm.

      “Phải nơi quái dị!” - Hàn Giang . "Tại sao lại vậy, ban nãy tôi còn thấy Hắc Thủy Thành yên tĩnh như tranh, cảnh ‘Đại mạc yên trực. Trường hà lạc nhật viên. ’ (Khói bay sa mạc trắng nhoà. Lặng thinh bóng ác chiều tà sông). Tôi còn

      định ở đây ngắm thêm lúc nữa cơ!” - Lương Viện hình như vẫn còn say đắm nơi đây.

      “Chính bởi vì ban nãy còn yên bình như vậy, đẹp như vậy, nên nơi này mới quái dị. quên mat Kozlov và đội thám hiểm đều dừng chân dai đất này sao, rối sau đó toàn đội tan tác!” - Hàn Giang .

      “Đúng vậy, tôi có thể khăng định ở đây rất gần Hạn Hải Mật Thành. Kozlov và đội thám hiểm từng tới đây, nhưng tại sao họ lại thể tiếp tục tiếp? Chắc chắn ở đây vẫn còn nguy hiểm mà chúng ta chưa biết!” - Đường Phong cũng .

      Ba người vội lên xe, Hàn Giang lùi xe, Lương Viện hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tiếp tục tiếp hay là...”

      Đường Phong ngắt lời Lương Viện: " bỗng có dự cảm rất lành!”

      “Dự cảm gì?” - Lương Viện hỏi.

      “Con đường phía trước xem ra rất bằng phang, nhưng có lẽ nguy hiểm chẳng mấy chốc giáng xuống."

      - Đường Phong bình tĩnh .

      “Tôi thấy giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta thử tiếp thêm đoạn, xem tình hình thế nào!” - Hàn Giang đề nghị. Đường Phong nhận ra ngữ điệu của Hàn Giang giống như trước đây, lần này giọng thương lượng, phải giọng ra lệnh như trước.

      Đường Phong biểu gì, Hàn Giang cũng khởi động ngay xe, hình như đợi phản ứng Của Đường Phong. Nhưng Đường Phong chỉ trân trân nhìn "con lừa dũng mãnh" bị vỡ kính chắn gió, mà năng. Hàn Giang hiểu Đường Phong nhìn gì, thông qua kính chắn gió bị vỡ nát có thể trông thấy Hạn Hải Mật Thành ư?‘‘

      Đúng vậy, tiến lên thăm dò xem sao!” - Lương Viện ủng hộ ý kiến của Hàn Giang.

      Đường Phong vẫn phản ứng, Hàn Giang từ từ khởi động xe, “con lừa dũng mãnh" xuyên qua hai đồi đất khổng lồ, tiến vào khu vực họ chưa biết đến. “Có lẽ vùng đất này bảy trăm năm nay chưa từng có người đặt chân tới!” - Đường Phong thầm nghĩ.

      Xe rất chậm, Hàn Giang cẩn thận quan sát xung quanh, trời tối sầm xuống, cảnh vật xung quanh có bất cứ biến hóa nào. phóng tầm mắt ra xa, cũng vẫn là ngun ngút cát vàng.

      Chỉ duy nhất có gió là thay đổi. lại là cơn cuồng phong thổi mạnh tới nỗi cửa kính của "con lừa dùng mãnh” rung lên bần bật. Tốc độ xe càng lúc càng chậm, Đường Phong hiểu rằng Hàn Giang do dự. Xe chưa được bao lâu, Lương Viện ban nãy vẫn còn rất tự tin. bây giờ lại muốn bàn lùi: "Hôm nay thời tiết tệ quá, hay là chúng ta đợi ngày mai trời đẹp hơn lại đến vậy?”

      Lương Viện vậy làm Hàn Giang có cớ, dừng xe lại: “Thời tiết ở đây biến đổi nhanh quá. ngày mai cũng khó mà chắc chắn trời trong xanh, yên ả!” "Có lẽ liên quan tới Ma Quỷ Thành." - Đường Phong rốt cuộc mở miệng.

      “Ý cậu là sao?” - Hàn Giang hỏi lại.

      “Ban nãy tôi rồi, ở đây do chiếc rìu của tạo hóa tạo thành thời tiết thay đổi nhanh chóng như vậy, rất có khả năng liên quan tới địa hình ở đây. Địa hình ở đây hình thành môi trường khí hậu , kỳ dị mà biến hóa.” - Đường Phong giải thích.

      “Cũng có nghĩa là chỉ ở đây mới thế này, những nơi khác thế?” - Lương Viện hỏi.

      "Nhưng biết khu vực bị môi trường khí hậu này phạm vi ảnh rộng bao xa. Hai người có để ý thấy , kể từ khi chúng ta tiến vào sa mạc Gobi. càng về hướng tây bắc, khí hậu càng biến đổi nhiều!”

      - Đường Phong .

      “Quả đúng như vậy. Bắt đầu từ Thiên Hộ Trấn, gió lớn, bão cát, khí hậu biến đổi khôn lường cứ đeo bám chúng ta. Nhưng tôi cảm thấy nơi này vẫn là kỳ dị nhất. Cậu nghe thấý thanh gì chưa?’" - Hàn Giang bỗng hỏi.

      Đường Phong và Lương Viện nghe thấy thanh mà rất khó dùng từ ngữ đế diễn tả, là tiếng gió ư? Hình nhu phải! Đưòng Phong dỏng tai ngtie ngóng, đột nhiên, ngây người ra, là tiếng nhạc, là tiếng nhạc quái dị nghe thấy trong giấc mơ, lúc vui vẻ lúc u buồn. Lương Viện và Hàn Giang cũng đều nghe thấy, tiếng nhạc du dương này biết từ đâu vọng lại, hư hư thực thực, mang theo cả tiếng gió mãnh liệt, từ từ vây lấy họ.

      Đường Phong thấy hơi chóng mặt, thanh quái dị đó vẫn ngừng vọng lại, lúc này gió hơn ban nãy chút, nhưne tiếne nhạc càna gần hơn. Đường Phong bỗng gào lên với Hàn Giang: “ mau lên còn đợi gì nữa?"

      Hàn Giang ngẩn người ra vì thanh quái dị đó, bây giờ mới phán ứng, liền nhấn ga, quay đầu xe lại, rồi lao về phía hai đồi đất khổng lồ. Thế nhưng Hàn Giang vừa tăng tốc phanh gấp xe lại, tiếng rít của phanh xe nghe chói tai. Tới khi xe đỗ lại cách đồi đất khoảng hai chục mét Đường Phong và Lương Viện bị cú phanh xe đột ngột này làm cho nghiêng ngả.

      “Đội trưởng Hàn. muốn hại chết tôi phải !” - Lương Viện ngồi ở ghế sau kêu lên.

      “Đại tiểu thư, phải tôi muốn hại , mà là người đó muốn hại chúng ta...” - ràng giọng Hàn Giang run rẩy.

      Đường Phong đợi Hàn Giang nhắc nhở nhìn qua kính chắn gió và trông thấy cảnh tượng khủng khiếp: người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất vách đồi đất khổng lồ bên phải.

      Lương Viện cũng trông thấy, nhưng hình như sợ hãi. ngược lại Hàn Giang và Đường Phons lại rất kinh ngạc. “Sao bà ta lại xuất ở đây?” - Hàn Giang rất ít khi vì hoảng sợ. mà giọng run run.

      “Lẽ nào... lẽ nào bà ta đúng là hoàng hậu Tạng?” - Đường Phong lắc đầu.

      “Nhưng bà ta chết cả nghìn năm nay rồi!”

      Đường Phong lẩm bẩm.

      giờ tôi... tôi bắt đầu hoài nghi, đó rốt cuộc là

      mơ hay là đây?” - Hàn Giang trợn mắt nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng.

      Trong lòng Đường Phong cũng nảy sinh cảm giác hư hư thực thực, vội ra sức cấu vào da mình, đau, chắc là ! trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ lặng lẽ đứng đồi đất khổng lồ, nhìn thang vào họ tới tận năm phút. thanh kỳ dị khòng ngừng vọng lại. Đường Phong biết bà ta lên đó bằng cách nào, cũng biết bà ta xuất ở đây từ khi nào. Đường Phong mở to đôi mắt sưng đỏ. nhìn người đàn bà đeo mặt nạ. muốn thông qua cơ thể, khuôn mặt, đúng ra là chiếc mặt nạ, để xác định bà ta có phải là người đàn bà mà mình trông thấy trong mơ hay . Thế nhưng Đường Phong trông thấy nét tươi cười nào chiếc mặt nạ của người đàn bà này.

      Đúng lúc Đường Phong kinh ngạc người đàn bà đeo mặt nạ lại giơ tay phải lên. Lần này, nhờ kinh nghiệm hôm qua và kinh nghiệm trong cơn ác mộng, nên Hàn Giang phản ứng rất nhanh. Hàn Giang đợi người đàn bà giơ tay phải lên, lập tức lùi xe lại, sau đó đánh mạnh vô lăng, lao thẳng về phía đông Ma Quỷ Thành.

      Hàn Giang dám lao về phía những đồi cát miên man phía đông, cũng dám lao vào Ma Quỷ Thành, sợ bị lạc trong những đồi cát nháp nhô, cũng sợ cả người đàn bà đeo mặt nạ lại xuất đồi đất nào đó Ma Quỷ Thành. Hàn Giang cẩn trọng lựa chọn vùng ven đồi cát và Ma Quỷ Thành để lái xe, lúc lái vào trong đồi cát, lúc lại lao vào Ma Quỷ Thành. Đường Phong và Lương Viện quay lại nhìn, chỗ họ dừng xe ban nãy lúc này chìm trong biển lửa.

      Hàn Giang cũng biết mình phi xe trong bao lâu, nhưng tới khi định thần lại. Ma Quỷ Thành bị bỏ lại phía sau. Nhưng phía trước cũng toàn là những đồi cát miên man, nên biết bước tiếp theo phải lái xe theo hướng nào.

      Hàn Giang thấy phía sau có ai đuổi theo liền chạy xe chậm lại. Nhưng thời tiết này có dấu hiệu chuyển biến tốt, bầu trời càng thêm sầm sì, cuồng phong hình như còn mãnh liệt hơn ban nãy, chỉ có tiếng nhạc quái dị ban nãy hình như còn nghe thấy nữa.

      Cuồng phong ngừng thổi tung cát vàng và đá vụn, đập lên cửa kính của “con lừa dũng mãnh”. Hàn Giang muốn tăng tốc để rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng biết đường nào. Đột nhiên, hòn đá to bằng bàn tay rơi “bộp" xuống cửa kính phía sau xe. Kính bị vỡ nhưng bị nứt. rung rung như muốn sập xuống, Lương Viện sợ quá hét toáng lên.

      Hàn Giang dừng luôn xe lại, thấy cuồng phong càng lúc càng to liền hét lên với Đường Phong: “Tôi thấy đây lại là trận bão cát, hay là chúng ta xuống xe để tránh .”

      còn cách nào khác, ba người xuống xe, lợi dụng thân của “con lừa dũng mãnh” yểm hộ, nấp ở bên kia chiều gió.

      7

      Trận bão cát này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới từ từ dịu lại; sa mạc Gobi ban nãy náo loạn giờ trở lại yên tĩnh, mây đen trong trung cũng tản từ lúc nào, quầng mặt trời rực rỡ lại lộ ra.

      Ba người kiệt sức tựa lên thân “con lừa dũng mãnh”. “May mà có "con lừa dũng mãnh" đấy!” - Hàn

      Giang kêu lên.

      “Giờ mới biết được ưu điểm của ‘con lừa dũng mãnh rồi chứ!” - Đường Phong lẩm bẩm.

      “Chỉ có điều chiếc nếu xe này trở về được cậu phải đại tu nó rồi!” - Hàn Giang .

      “Trở về? phải luôn rằng ‘con lừa dũng mãnh’ trở về được sao, bây giờ phải xem

      chúng ta làm thế nào !”

      Hàn Giang đứng dậy nhìn bốn phía, xung quanh toàn là đồi cát miên man. “Tôi thấy đêm nay chúng ta hãy cứ quay về rừng hồ dương , ngày mai tính tiêp.

      Lương Viện tỏ ra đồng ý, nhưng Đường Phong lại do dự: "Quay lại rừng hồ dương?”

      "Sao? sợ người đàn bà đeo mặt nạ đó quay lại ư?” - Lương Viện hỏi lại.

      " phải là có khả năng đó, hôm qua chúng ta gặp người đàn bà đeo mặt nạ ở Hắc Thạch, chúng ta hoàn toàn có thể coi gặp gỡ đó là ảo giác, hoặc là quay ngược lại thời gian. Nhưng hôm nay ở Ma Quỷ Thành chúng ta lại trông thấy, hai nơi cách nhau mấy chục cây số, như... như vậy giải thích thế nào đây?’? - Đường Phong hỏi lại.

      Hàn Giang và Lương Viện đều biết phải trả lời sao. Đường Phong lại tiếp: “Còn nữa, từ Hắc Thủy Thành tới Ma Quỷ Thành phải qua Nguyệt Nhi Tuyền, đêm qua chúng ta đều mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó, hơn nữa cảnh tượng trong giấc mơ đều rất nét, lẽ nào... lẽ nào đêm qua người đàn bà đó thực xuất trong rừng hồ dương sao?”

      “Đường Phong, cậu nghĩ nhiều quá đấy, nếu như đêm qua người đàn bà đeo mặt nạ đó xuất trong rừng hồ dương tại sao bà ta khẽ giơ tay phải lên thiêu chết chúng ta?” - Hàn Giang lắc đầu, .

      “Tại.sao bà ta giết chết chúng ta hả? Có thể…có thể bà ta chỉ canh giữ thứ gì đó, bà ta vốn muốn lấy mạng chúng ta!” - Đường Phong phản bác. "Được rồi, Đường Phong, tranh cãi với cậu, cậu xem, đêm nay nếu chúng ta quay trở

      lại rừng hồ dương còn chỗ nào để cắm trại ?” - Hàn Giang chỉ vào những đồi cát xung quanh.

      Đường Phong chán nản nhìn xung quanh, đành phải gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý quay lại rừng hồ dương. Nhưng giờ chúng ta lạc đường rồi, làm thế nào đây?”

      “Điều đó đâu có làm khó được tôi. Để tôi tính xem nào, như vị trí chúng ta giờ đứng rừng hồ dương ở Nguvệt Nhi Tuyền chắc là nằm ở hướng chính nam” - Hàn Giang dùng la bàn điện tử và kim chỉ nam đưa ra phán đoán ban đầu.

      Vậy là, ba người lại lên xe, Hàn Giang vốn phán đoán sai hướng, nhưng vẫn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ lòng vòng trong sa mạc họ mới quay lại được rừng hồ dương trước khi trời tối.

      Ba người mệt mỏi rã rời, họ ăn chút thức ăn cho xong bữa rồi buồn dùng túi ngủ mà chui cả vào xe ngủ luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :