1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tử Thư Tây Hạ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Trước tiên ấy cho những học viên này bốc thăm; những ai bốc thăm trúng bị bịt mắt lại, rồi dẫn tới hang núi ở rất xa căn cứ, đồng thời ta cũng đón những học viên đó về, còn họ được rời khỏi hang núi. Do xung quanh đều là sa mạc mênh mông, nên những học viên này chỉ còn biết ngoan ngoãn ở lại trong hang núi, chịu đựng nóng nực, giá lạnh, khủng hoảng, đói khát, độc, và tuyệt vọng……

      1

      Cuồng phong cuộn sóng lớn, đập lên vách đá phía dưới vực sâu, đại dương cuồng nộ nuốt chửng mọi thứ. Tới khi Shchedrin dẫn người tới bên vực thẳm, đó chỉ còn lại đống máu, nhưng có bát cứ thi thể nào.

      Shchedrin sững sờ nhìn đại dương tối đen phía dưới vực thẳm, mặc cho gió biển cuốn lấy những hạt mưa lạnh giá lên măt .

      “Phía dưới vực núi toàn là đá lởm chởm, những gã đó đều bị thương nặng, nên nếu ngã chết chắc chắn cũng Chết đuối rồi!”, Nicholas đứng sau Shchedrin .

      Lúc này Shchedrin mới định thần lại, ra lệnh “Lập tức thông báo với bộ đội hải quân để họ tìm kiếm biển thi thể của những gã đó, bắt buộc phải tìm thấy!”

      “Ngoài ra...”, Shchedrin lại ra lệnh, “Tăng cường giám sát tàu thuyền ra vào cảng, đặc biệt là tàu thuyền nước ngoài, tuyệt đối cho phép thuyền của họ xuất thêm người. Nhớ , nếu cần thiết có thể lên thuyền kiểm tra”.

      Shchedrin dặn dò xong, thẫn thờ nhặt khẩu AK-47 lên, đây chính là khẩu súng trong tay Lý Quốc Văn. tháo băng đạn ra, trong đó hết đạn, lại nhặt khẩu khác lên, cũng còn đạn.

      Shchedrin quẳng khẩu súng cho Nicholas rồi than thở: “Chúng bắn hết sạch đạn, sau đó mới chọn cách tự sát.”

      “Lúc trước Branch huấn luyện họ như vậy đấy!”, Nicholas có vẻ khá bình tĩnh.

      “Ồ! Cậu hãy kể về Branch cho tôi nghe xem ấy huấn luyện lũ điên này thế nào?”, tuy Shchedrin ở cùng Nicholas hai năm nay, nhưng rất ít khi về Branch.

      “Kể từ đâu bây giờ nhỉ? hỏi rằng Branch huấn luyện lũ điên này thế nào ư, tôi có thể với rằng, người mà có thể huấn luyện ra lũ điên bản thân ta chắc chắn cũng là gã điên.”

      “Trước đây tôi vẫn tin, giờ ... giờ tôi tin rồi!”

      “Điển hình như việc ấy huấn luyện nghị lực và gan dạ cho đám học viên này vô cùng tàn khốc. ấy thường tổ chức cho đám học viên chơi trò chơi gọi là trò chơi mạo hiểm với cái chết.”

      “Trò chơi mạo hiếm với cái chêt ư?”

      “ừm, trước tiên ấy cho những học viên này bốc thăm, những ai bốc thăm trúng bị bịt mắt lại, dẫn tới hang núi ở rất xa căn cứ, đồng thời ta cũng đón những học viên đó về, còn họ được rời khỏi hang núi. Nghe trong hang núi đó rất đáng sợ, quỷ khóc sói hú, có thực phẩm và nguồn mrớc. Học viên ít nhất phải ở trong đó đêm, nhưng có lúc phải ở đó mấy ngày mấy đêm Branch mới đến đón họ về.”

      “Lẽ nào những học viên đó bỏ trốn sao?”

      thể! Bởi vì xung quanh toàn là sa mạc mênh mông, học viên lại đều bị bịt kín mắt đưa tới đó, nếu họ rời khỏi hang núi đó cuối cùng cũng chỉ có chết mà thôi.

      Bởi vậy những học viên đó chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong hang núi, chịu đựng nóng nực, giá lạnh, khủng hoảng, đói khát, độc, tuyệt vọng... và chỉ có ta, Branch, mới là cứu tinh của họ. Học viên trong hang núi chỉ biết chống mắt chờ đợi xuất của Branch họ mới được cứu.”

      “Hóa ra còn có cả cách huấn luyện tàn khốc như vậy, làm như vậy vừa có thể huấn luyện nhẫn nại và độ gan lì của học viên, lại vừa có thể khiến họ nảy sinh ỷ lại tuyệt đối vào Branch!”, Shchedrin chỉ nghe Nicholas kể lại mà cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, khó chịu làm sao.

      “Bởi vậy sau khi Branch chết, những học viên này! ! Phải là bầy sói hoang này còn ai có thể trói buộc được chúng nữa.”

      “Cậu tới hang núi đó chưa?”

      “Chưa. Hang núi đó rất đáng sợ, tôi muốn tới đó. Hơn nữa, Branch kể rằng ở đó rất nguy hiểm nên cũng chưa từng bảo bọn tôi tới đó, lần nào cũng là ấy tự . Nghe , có lúc... có lúc ấy cũng ở trong hang núi đó cả đêm, giám sát học viên, quan sát biểu của họ.”

      “Gã điên đó!”, Shchedrin hậm hực , “Giờ đem tới bao nhiêu là phiền phức cho chúng ta.”

      Shchedrin xuống vực núi, nhìn những phần cơ thể đứt gãy ngổn ngang mặt đá mà khỏi cảm thấy bi ai. ngờ lại phải trả giá đến mức này, cho dù tất cả những gã này đều chết rồi nhưng e rằng trong cơn thịnh nộ, đồng chí Yuri Andropov cũng tha cho , đâu.

      Shchedrin nhìn lại đồng hồ, là 7 giờ tối. Trời tối từ lúc nào, phía cảnh sát hải quân vẫn chưa có tin tức gì, ngoài cảng biển cũng có tin tức gì chuyển tới. hoảng loạn lo lắng rồi đột nhiên nghĩ ra, muốn cứu mình có lẽ chỉ có người.

      2

      Tại chi nhánh của KGB, Shchedrin thay quần áo ướt mưa ra, Nicholas vào báo cáo: “Phía cảnh sát hải quân rằng mặt biển hôm nay sóng quá lớn, dù họ có ra biển tìm kiếm cũng chẳng thấy gì.”

      “Vớ vẩn! Kiếm cớ, đều là kiếm cớ!”, Shcherin chửi toáng lên.

      “Nhưng hôm nay mặt biển sóng cũng to !”

      “Tôi cần biết sóng có to hay , cậu với họ bắt buộc phải vớt được những học viên đó lên, sống phải trông thấy người, chết phải nhìn thấy xác, đây là mệnh lệnh của đồng chí Yuri Andropov!”. Shchedrin bình tĩnh lại chút, tiếp: “Còn nữa, cậu có thể động viên những chiếc thuyền đánh cá để họ dùng lưới vớt, vớt được thi thể của những gã đó có thưởng.”

      Shchedrin dặn dò xong, cũng buồn ăn tối, mà liền vội vàng tới buồng thẩm vấn. nóng lòng muốn biết được những thứ mà mình hứng thú từ gã người Mỹ tên là “White’ đó.

      White bị dẫn tới phòng thẩm vấn, ràng là mấy tiếng bị nhốt ở đây khiến ta cảm thấy tồi tệ. Vừa trông thấy Shchedrin, ta liền gào lên: “Các thế này là vi phạm nhân quyền, tôi muốn gọi luật sư của tôi!”

      “Luật sư của ? Luật sư của ở tận bên Mỹ cơ!”, Shchedrin cười nhạt.

      “Các được đối xử với tôi như vậy, tôi là công dân nước Mỹ!”, White vẫn rất ngoan cố.

      “Tôi nhắc nhở , ở đây phải là nước Mỹ.”, Shchedrin ngập ngừng lúc rồi móc thẻ của mình ra trước mặt White, và tiếp: “Hơn nữa tôi phải nhắc nhở rằng, chúng tôi phải là cảnh sát, có biết quốc huy này ?”

      White nhíu mày nhìn nhìn, lắc lắc đầu: “ biết!”

      “KGB, nghe thấy bao giờ chưa?”

      Lúc White nghe thấy từ KGB, ta bỗng giật thót mình, tất cả những điều này đều lọt qua được mắt của Shchedrin. “KGB, tôi nghe qua!”, White bình tĩnh .

      “Nghe thấy tốt. phải hiểu rằng, những vụ án bình thường tới lượt chúng tôi quan tâm, chỉ có những vụ án lớn đặc biệt quan trọng chúng tôi mới ra tay. Nghe chưa hả?”

      “Tôi hiểu mình liên quan tới vụ án gì mà lại coi là vụ án trọng đại?”, mặt White đầy vẻ vô tội.

      “Vậy tôi cho biết, những gã mà gặp chiều nay đều là những phần tử nguy hiểm nhất, bởi vậy..

      “Bởi vậy các nghi ngờ tôi?”

      “Chẳng lẽ đáng để nghi ngờ sao? Những thuyền viên cùng lên bờ với đều quay lại thuyền, tại sao chỉ có mình tới cái công xưởng hoang phế đó?”, Shchedrin chất vấn.

      “Tôi rồi mà, tôi được người bạn nhờ tới đó để gặp họ. Tôi cũng quen biết những người đó, những gã mà gọi là phần tử nguy hiểm!”, tâm trạng của White lại trở nên bị kích động.

      “Được rồi, tôi tin quen những người đó. Vậy chúng ta về người bạn của , ta là ai?”

      “Thực ra tôi cũng biết ta là ai?”

      biết tên bạn ?”, Shchedrin cười nhạt.

      ấy rằng ấy tên là Martin, người Mỹ, phụ lái của tàu chở dầu. Tôi và ấy quen nhau tại Yokohama Nhật Bản, lúc đó hai chúng tôi cùng uống rượu trong quán bar, quen nhau như vậy đấy!”

      tiếp !”

      “Tôi và Martin chuyện rất hợp nhau, ấy nghe tàu của chúng tôi tới Vladivostok nên đưa cho tôi năm nghìn đô la để tôi giúp ấy việc.”

      “Để giúp những gã đó vượt biên? Nếu vậy các ngây thơ đấy”

      ! ấy bảo tôi giúp những người đó vượt biên. Thứ nhất, tôi chỉ là thuyền viên bình thường, đủ tầm để thuyết phục thuyền trưởng; thứ hai, là những người đó quá đông, mục tiêu quá lớn, thể đưa hết họ lên tàu. Ban đầu tôi cũng tưởng rằng Martin muốn nhờ tôi giúp những người đó vượt biên, nhưng ấy lại chỉ muốn tôi chuyển cho họ bức thư.”

      bức thư? Nội dung là gì?”

      “Tôi đọc sao mà biết được!”

      “Mẹ kiếp!”, Shchedrin chửi rủa, bức thư đó chải chắn bị nuốt vào bụng cá cùng Lý Quốc Văn rồi. “Lẽ nào toàn bộ việc chỉ đơn giản vậy thôi sao?”, Shchedrin chằm chằm nhìn White bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

      Chỉ đơn giản vậy thôi, còn tôi chẳng biết gì cả!”, White càng tỏ ra vô tội.

      cho rằng tôi tin sao?”

      “Tại sao lại tin tôi?”

      cảm thấy câu chuyện mà bịa ra cỏ quá nhiều sơ hở sao?”

      “Câu chuyện bịa ra? Những gì tôi đều là !”, White cuống lên.

      ? Vậy tôi hỏi , theo như những gì và Martin đó, còn cả đám phần tử nguy hiểm vốn quen nhau, vậy tại sao lại biết những người đó lẩn trốn trong công xưởng bỏ hoang bên bờ biển?”

      “Đó là do Martin với tôi!”, White rất bình tĩnh trả lời.

      thể như vậy! Đám người đó thể có cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, nhất là với nước ngoài, vậy tại sao Martin lại biết được chúng trốn trong công xưởng bỏ hoang cạnh bờ biển?”

      “Biết đâu các để sót gì đó sao?”

      Shchedrin tức tốc ngẫm nghĩ lại lượt kí ức về cả chặng đường hành động lần này, nhất là những gì trải qua mấy ngày hôm nay tại Vladivostok, cuối cùng, tin rằng những học viên đó thể có bất cứ liên lạc với thế giới bên ngoài, chứ đừng gì tới việc liên lạc với nước ngoài. “Mấy hôm nay tôi giám sát tất cả các cuộc gọi quốc tế từ Vladivostok, nhất là những cuộc gọi Nhật Bản, nên những phần tử nguy hiểm đó thể làm nảy sinh bất cứ quan hệ gì với cái người tên là Martin ở Ykohama đó được!”, Shchedrin như đinh đóng cột.

      White nhún vai: “Vậy tôi cũng biết! Martin đưa địa chỉ cho tôi, bảo tôi tới công xưởng bỏ hoang bên bờ biển để tìm những người mà các gọi là phần tử nguy hiểm. việc chỉ là như vậy, tôi chỉ là người trung gian.”

      Shchedrin hỏi thêm được bất cứ thông tin có giá trị nào từ White, đành phải hạ lệnh cho người tạm áp giải White , sau đó tức tốc ra lệnh cho Nicholas: “Kiểm tra ngay xem tàu ‘Joyce’ trước khi tới Vladivostok, có phải từng cập cảng Yokohama hay ?”

      Chẳng mấy chốc Nicholas kiểm tra ra kết quả:

      Kiểm tra rồi, trước khi tàu ‘Joyce’ tới Vladivostok, quả thực cập cảng Yokohama, hơn nữa còn do trục trặc máy móc nên dừng lại tại Yokohama những ba tuần.”

      “Thời gian ba tuần, đây quả thực là quãng thời gian khá dài để White quen biết cái gã Martin bí đó, nhưng giải thích thế nào về việc White có thể tìm thấy ngay được công xưởng bỏ hoang đó?”, Shchedrin vẫn sao hiểu nổi, càng nghĩ càng cảm thấy cái gã White này nhất định vẫn còn giấu giếm điều gì đó.

      3

      Hai ngày sau đó, thời tiết dần đẹp lên, bộ đội hải quân và ngư dân vớt được mấy cái xác dưới biển lên, thi thể đều được đưa về KGB. Shchedrin kiểm tra cẩn thận tất cả những thi thể đó, những thi thể này đều thủng lõ chỗ, ngoài vết đạn người còn rất nhiều xương bị gãy, do nhảy xuống vực, nên thi thể nào trông cũng vô cùng thảm hại.

      Tất cả những thi thể vớt từ biển lên, cộng thêm cả những thi thể trong công xưởng đổ nát, đều được để trong nhà lạnh. Shchedrin lại đợi thêm tuần, nhưng còn thi thể nào được vớt lên nữa. Shchedrin đếm tất cả thi thể trong nhà lạnh, tổng cộng là 41 thi thể, vẫn còn thiếu bảy thi thể. muốn đối chiếu với danh sách, làm thân phận của từng thi thể, nhưng hơn chục cái xác được vớt từ dưới biển lên do ngâm nước quá lâu nên đều bị trương phình, rất khó để nhận diện.

      Nicholas an ủi Shchedrin: “Bảy người chưa tìm được chắc chắn đều chết hết cả rồi. Bị trúng bao nhiêu là đạn như vậy, rồi lại nhảy xuống vực, cộng thêm sóng lớn hôm đó ai mà sống sót được? Tìm thấy được bốn mươi mốt thi thể đơn giản rồi.”

      “Đáng tiếc là cậu và tôi nghĩ vậy cũng chẳng để làm gì, cấp nghĩ vậy mới ổn!”, Shchedrin chán nản thở dài.

      “Việc này nếu muốn trách, chỉ có thể trách Branch, tất cả đều do cái gã điên đó, làm gì có ngày hôm nay!”

      “Được rồi đấy, cậu chửi người chết để làm gì!

      giờ đành phải vậy thôi, nhưng tôi rất muốn xác định xác của Lý Quốc Văn.”

      “Những thi thể vớt từ dưới biển lên đều nhận diện được. Nhưng tôi nghĩ thi thể này chắc là của Lý Quốc Văn!”, Nicholas chỉ thi thể có mã số tạm thời là “026” .

      “Có tin được ?”

      “Trước tiên nhìn từ ngoại hình, thi thể này có thân hình giống Lý Quốc Văn, tuy mặt rất khó nhận diện, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét. Hơn nữa, khi thi thể này được vớt lên, quần áo người cũng giống hệt như hôm Lý Ọuốc Văn nhảy xuống vực.”

      “Chỉ dựa vào những thứ này?”

      “Còn nữa, đặc điểm khiến tôi chắc chắn thi thể này chính là Lý Quốc Văn là ở chỗ này...”, xong Nicholas đeo găng tay lật thi thể người này ra. Shchedrin kinh ngạc phát ra phía sau lưng thi thể có hình xăm lớn, gần như chiếm trọn toàn bộ tấm lưng. Tuy bị ngâm trong nước biển khiến hình xăm bị mờ nhưng Shchedrin vẫn nhìn ra hình vẽ: con chim ưng dang cánh chực bay, đựng mình con sói hú.

      “Đây là cái gì?”, Shchedrin ngạc nhiên hỏi.

      “Theo như tôi biết phía sau lưng Lý Quốc Văn cỏ hình xăm lớn như vậy, nên tôi mới quả quyết rằng thi thể này chính là Lý Quốc Văn!”, Nicholas rất chắc chắn.

      Shchedrin nhìn thi thể bắt đầu phân hủy này lúc, mãi cho tới khi có cảm giác buồn nôn, ta mới từ từ đậy tấm vải trắng lên. Lúc này còn hy vọng gì vào việc vớt được thi thể của tất cả học viên.

      Lại ngày trôi qua, tàu “Joyce” đợi được White nên chầm chậm rời khỏi bến cảng Vladivostok. Trong những ngày này, dưới giám sát chặt chẽ của KGB, mỗi con thuyền vào cảng Vladivostok đều bị kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng phát thấy bất cứ manh mối có giá trị nào.

      Lẽ nào tất cả những học viên đó đều chết rồi sao? Mối nghi ngờ trong lòng cứ đeo bám lấy Shchedrin. hiểu rằng, đến nước này rất khó có thể tiến triển thêm được gì, tổn thất bao nhiêu người như vậy mà vẫn chưa xác định được là có thể tóm hết tất cả số học viên đó về, xem ra bản thân mình gần vận đen chẳng mấy tấc. Shchedrin cam tâm, nghĩ nghĩ lại, chỉ còn từ cái gã White người Mỹ đó, biết đâu lại có được đột phá.

      4

      Tia hi vọng cuối cùng của Shchedrin đều đặt cả vào White, nhưng khi thẩm tra White lần nữa ta rất bất hợp tác, nên ngoài những gì mà Shchedrin nắm được ra, hỏi thêm được bất cứ câu nào có giá trị.

      Trong lúc Shchedrin đối chất với White Nicholas bỗng vào, ra hiệu cho Shchedrin ra ngoài Inc. Shchedrin theo Nicholas ra ngoài, Nicholas khẽ : “Người của tổng bộ đến rồi!”

      Người của tổng bộ? Shchedrin giật thót tim, điều mà lo lắng thành thực. “Ai đến vậy?”, Shchedrin lo lắng hỏi.

      “Người này quân hàm còn chưa cao bằng , là thiếu tá, xem chừng rất trẻ.”

      “Chỉ có người?”

      “Còn cả trợ lý của ta nữa.”

      “Thiếu tá? Phái thiếu tá tới xử lý tôi ư?”, Shchedrin rất phục.

      Shchedrin cùng Nicholas qua dãy hành lang hun hút tới trước cửa phòng họp. Shchedrin căng thẳng chỉnh đốn trang phục, hi vọng người này là đồng nghiệp cũ mà mình từng quen biết. bỗng nhớ tới Makarov, nhưng biết rằng người ở phía sau cánh cửa thể là Makarov.

      Shchedrin vào phòng họp, sỹ quan trẻ tuổi đứng dậy. quen người sỹ quan trẻ tuổi trước mặt này. Người này đứng nghiêm chào, xong liền đưa cánh tay phải rắn chắc ra. Shchedrin nghĩ, nếu như là đến để xử lý mình chắc chắn thái độ như thế, vậy là có chút bình tĩnh trở lại, cũng đưa tay ra.

      Lúc hai người bắt tay, người này tự giới thiệu: “Nikolay Dmitrievich Strenov, nhưng gần đây mọi người tặng tôi biệt hiệu - Stechkin, cũng có thể gọi tôi như vậy.”

      Người này rất hào sảng, phải thuộc dạng ra mặt quan liêu, nên cũng khiến Shchedrin thở phào. mỉm cười bắt chuyện với Stechkin: “Sao lúc trước ở tổng bộ tôi chưa từng gặp nhỉ?”

      “Ồ! Tôi vừa mới bị điều chuyển tới Tổng cục 2 của tổng bộ, bởi vậy ở tổng bộ tất nhiên quen rồi.”

      Tổng cục 2? Shchedrin biết rằng Tổng cục 2 của KGB là bộ phận phản gián, vụ án này có liên quan gì tới Tổng cục 2 sao? Đúng lúc Shchedrin suy nghĩ lung tung Stechkin vào thẳng vấn đề, thẳng: “Lần này tổng bộ phái tôi đến chủ yếu là vì người Mỹ bị các giam giữ.”

      “White Warren?”, Shchedrin khẽ giật mình, đau đầu về cái gã White này đây.

      “Đúng vậy, chính là White. Ý kiến của tổng bộ rằng White là công dân Mỹ, chúng ta thể giam giữ ta thế này được. Tuy tôi biết các thực thi nhiệm vụ quan trọng, tôi can thiệp vào công vụ của các , nhưng về phía White, chúng tôi bắt buộc phải nhanh chóng đưa ra kết luận. Nếu có vấn đề, ta là gián điệp, danh chính ngôn thuận bắt ta lại; và nếu có như vậy, khi người Mỹ hỏi, chúng ta cũng dễ đối phó với họ. Nếu có vấn đề gì, chúng ta phải khẩn trương thả ta ra.”

      “Vì vậy mà tổng bộ cử tới để thẩm tra cái gã White đó?”

      , phải ở đây. Bây giờ tôi muốn đưa White .”, Stechkin bỗng đổi giọng, bằng giọng như ra lệnh.

      “Đưa White ?”, Shchedrin vừa mới đặt tia hi vọng cứu mình cuối cùng lên White, giờ thiếu tá Stechkin này lại sắp dẫn ta mất.

      Nhưng Shchedrin chẳng có cách gì để ngăn cản Slechkin, bởi Stechkin lôi mệnh lệnh của tổng bộ ra.

      “Nhưng gã White này giờ rất quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng tôi...”, Shchedrin vẫn muốn cố níu kéo.

      ! giờ ta còn quan trọng nữa rồi, ít nhất là đối với - đồng chí Shchedrin, còn quan trọng nữa rồi. Theo như tôi biết, tổng bộ quyết định chấm dứt cuộc hành động của các rồi!”

      “Sao cơ? Vậy... vậy tôi thế nào?”

      “Điều này tôi biết, nghe rằng tổng bộ nhanh chóng cử người tới để cùng kết thúc hành động với các !”, nét mặt Stechkin vẫn tươi cười.

      Mắt trân trân nhìn Stechkin và trợ lý của ta đem White , Shchedrin thực tuyệt vọng. Thời gian còn lại, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi trừng phạt của số phận đành ình.

      5

      “Căn cứ sau đó xảy ra chuyện đáng sợ như vậy ư?”, Đường Phong nghe Makarov kể xong, miệng lẩm bẩm.

      “Vậy sau đó thế nào?”, Hàn Giang hỏi Makarov.

      “Sau đó? Sau đó có người của tổng bộ giúp Shchedrin, cuối cùng ấy cũng phải ra tòa án quân , nhưng lại bị giáng chức. Khoảng được mấy năm sau, do ấy lại phạm phải chút sai lầm, nên bị lệnh cưỡng chế cho phục viên sớm.”

      , cháu hỏi bác về Shchedrin, là cháu quan tâm Stechkin, cái gã đáng sợ Stechkin bỗng trà trộn vào đó. Sau đó họ thế nào? Còn cái gã White người Mỹ đó nữa?”, Hàn Giang truy hỏi.

      “Đúng vậy! Tôi cũng ngờ trong đó còn có cả Stechkin”, Makarov than thở.

      “Như vậy phải là vừa khớp rồi sao, chuyện ở căn cứ Tiền Tiến vừa khớp với chuyện của Stechkin. Tôi càng nghe chuyện này, càng cảm thấy bên trong có vấn đề!”, Hàn Giang .

      “Đúng vậy! vấn đề càng lúc càng phức tạp rồi!”, Đường Phong lên tiếng.

      “Theo như Shchedrin kể lại, sau này Stechkin cũng vì chuyện này mà bị xử phạt!”, Makarov .

      “Sao ông ấy lại bị xử phạt? Lẽ nào Stechkin liên quan tới vụ bạo động trong căn cứ Tiền Tiến?”, Đường Phong hiểu.

      “Bởi vì gã người Mỹ đó chạy mất!”

      “Chạy mất?! Xem ra Shchedrin nghi ngờ sai, cái gã White đó chắc chắn là có vấn đê!”, Hàn Giang .

      “Stechkin và trợ lý của ta áp giải White về đến Mátxcơva. Đầu tiên ta ngồi máy bay để quay về Mátxcơva, nhưng giữa chặng bay lại xảy ra cố nên máy bay hạ cánh xuống Irkutsk, vậy là họ đành phải chuyển sang tàu hỏa để về Mátxcơva. Kết quả là tàu hỏa xảy ra chuyện. Vào buổi sáng, khi nhân viên tàu mở cửa căn buồng được Stechkin bao trọn gói ra, phát thấy người trợ lý của Stechkin bị bẻ gãy cổ, Stechkin cũng bị thương còn cái gã White thấy đâu cả”, Makarov ra kết cục cuối cùng của toàn bộ việc.

      “Xem ra bên trong có vấn đề. Nếu quả , cái gã White đó có vấn đề rất có thể Stechkin cố ý thả White !”, Hàn Giang suy đoán.

      “Bây giờ nghĩ lại khả năng này là rất lớn!”, Makarov .

      “Toàn bộ việc kết thúc như vậy sao?”, Đường Phong khỏi thất vọng hỏi lại Makarov.

      “Đúng vậy! Toàn bộ việc đến đó là chìm trong bế tắc, tất cả các đầu mối đều đứt rồi, thi thể của những học viên đó đều được hỏa táng, Shchedrin và Stechkin bị xử phạt, những người bị chết thân nhân của họ được hưởng trợ cấp, tất cả tài liệu liên quan tới việc này đều được liệt vào loại tuyệt mật cao nhất, vĩnh viễn rơi vào quên lãng. Nếu tôi mà gặp lại Shchedrin, chuyện ở căn cứ sau này e rằng chẳng có ai biết.”

      “Tuy việc trước đây kết thúc rồi, nhưng những gì mà lão Mã cung cấp lại cho chúng ta manh mối quan trọng để hóa giải những bí mật đó. Lai lịch của hình vẽ bí , Khe Sói hoang, kết cục cuối cùng của học viên trong căn cứ, còn cả xuất của Stechkin đều rất quan trọng cho việc hóa giải những bí mật của chúng ta!”, Đường Phong .

      “Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ vậy. Hình vẽ đó xuất xuất lại, khiến tôi liên tưởng tới nó có liên quan tới toàn bộ việc và căn cứ Tiền Tiến năm nào!”, Makarov .

      “Đội ngũ mà Branch huấn luyện ra đó rất khả nghi, kẻ thù mà giờ chúng ta đối diện, chắc chắn có liên quan gì đó với đội ngũ này. Ví dụ như kí hiệu hình tam giác bí mà chúng ta gặp trong rừng, lão Mã từng kể rằng Branch cầu học viên khắc như vậy”, Đường Phong liên tưởng tới việc tại.

      sai, chính vì những phát mới này, nhất là giờ phải đối diện với vách đá này, khiến tôi thể ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Theo như Branch hình vẽ này là tô-tem của bộ lạc cổ xưa,

      tôi từng nhìn thấy nó trong khe Sói hoang. Mấy chục năm sau bỗng lại nhìn thấy nó ở đây, đúng là số phận!”, Makarov than thở.

      ! Tôi tin đây là đường cụt, chắc chắn thể vẽ bức tranh lớn như vậy trước con đường cụt thế này, bên trong chắc chắn giấu những bí mật mà chúng ta biết!”, Hàn Giang bỗng bật lên.

      nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.

      “Tìm kiếm kĩ vách đá và xung quanh vách đá, mỗi gang tấc vách đá, thậm chí bao gồm cả đỉnh hang đều phải tìm lượt. Tôi tin ở đây chính là chỗ chết của tôi và cậu đâu!”, Hàn Giang hậm hực .

      Chỗ chết?! Hàn Giang dùng từ này khiến Đường Phong và Makarov đều giật thót tim, lẽ nào ở đây chính là chỗ chết của mình sao?

      Ba người lại bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vách đá trước mặt, mỗi tấc vách đá đều bỏ qua. Đường Phong lấy báng súng gõ từng chút lên vách đá và xung quanh vách đá, nhưng chẳng phát ra thứ gì cả.

      Đường Phong thất vọng lùi lại phía sau, đứng im tại vị trí cách vách đá khoảng chục mét, dùng ánh sáng đèn pin chăm chú quan sát lại vách đá khổng lồ lần nữa. Mãi lâu sau, Đường Phong mới lẩm bẩm : “Phía dưới đều xem qua rồi, vấn đề chắc chắn ở phía .”

      “Ý là gì?”, Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.

      “Ban nãy phải bảo rằng đỉnh hang động cũng được bỏ qua sao, nhưng chúng ta thể leo được lên đó.”

      “Đúng vậy, tất cả những chỗ mà chúng ta leo được đều kiểm tra rồi!”, Makarov .

      Cả ba người cùng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang. Đỉnh hang lồi lõm mấp mô, xem ra chưa bị con người tác động. “Đỉnh hang chưa bị con người tác động tới chắc thể có vấn đề đâu nhỉ?”, Hàn Giang suy đoán.

      Đường Phong cũng nhìn ra manh mối: “Nếu về lý là như vậy, nhưng vấn đề nằm ở đâu chứ?”

      “Có lẽ chúng ta vẫn phải tìm kiếm câu trả lời hình vẽ!”, Makarov đột nhiên .

      Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy vậy đều giật mình, hai người đưa mắt nhìn tô-tem cổ xưa vách đá. “Lão Mã, bác nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.

      “Chẳng có gì cả, suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Tôi đoán rằng nếu như ở đây có cửa nào đó, chắc chắn liên quan tới bức tranh này, nếu họ vẽ bức tranh to như vậy lên vách đá làm gì?”, Makarov ra quan điểm của mình.

      “ừm, lão Mã rất có lý!”, Hàn Giang khẳng định.

      “Nhưng chúng ta nhìn bức tranh này cả nửa ngày rồi mà chẳng nhìn ra được gì cả?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn bức tranh trước mặt.

      “Đừng vội, chắc chắn có thứ gì đó bị chúng ta bỏ sót..Makarov cố gắng để mọi người giữ bình tĩnh.

      6

      Ba người lại bắt đầu kiểm tra từng chút bức tranh vách đá khổng lồ. Lần này, ba người đều chia nhau ra kiểm tra, mà chụm cả ba chiếc đèn lại, cùng nhau quan sát những đường nét màu đỏ thẫm vách đá.

      Đường nét này ngừng hướng lên , chùm ánh sáng đèn pin lần theo đường nét này soi tới phía đôi cánh chim ưng dang rộng, đó là điểm cao nhất của toàn bộ bức tranh. Sau đó, chùm ánh sáng đèn pin bắt đầu lần theo đôi cánh chim ưng di chuyển lên xuống. Khi soi tới phần đầu của chim ưng, chùm ánh sáng đèn pin của Makarov và Hàn Giang tiếp tục lần theo đó mà hướng xuống dưới, nhưng ánh sáng đèn pin của Đường Phong lại dừng lại phần đầu chim ưng...

      “Đường Phong, cậu phát ra gì vậy?”, Hàn Giang hỏi.

      “Hai người nhìn mắt chim ưng này!”, đèn pin của ba người lại chụm lại làm .

      “Hình như mất của chim ưng hơi lồi lên!”, Makarov nghi ngờ .

      biết là tự nhiên hay là nhân tạo?”, Đường Phong vẫn chưa nhìn ra manh mối.

      “Ở đây chắc chắn có vấn đề!”, Hàn Giang lắc lắc đèn pin trong tay, “Chẳng biết thế nào, lên đó xem mới biết được.”

      “Lên bằng cách nào? Vách đá cao vậy mà!”

      Hàn Giang nhìn nhìn Đường Phong rồi lại nhìn sang Makarov, : “Như vậy nhé, tôi làm bậc thang. Đường Phong, cậu giẫm lên lưng tôi leo lên!”

      “Đành phải vậy thôi, khó mà tránh được nỗi khó nhọc này!”

      “Trời! Cậu giẫm lên tôi mà còn khó nhọc gì nữa?!”, Hàn Giang nổi cáu.

      “Tôi ở phía cũng rất nguy hiểm mà, ngộ nhỡ trong mắt chim ưng bắn ra vũ khí bí mật nào đó người đầu tiên đen đủi chính là tôi đấy!”, Đường Phong phản bác lại.

      “Được rồi! Đừng có lèm bèm nữa, mau lên !”

      xong, Hàn Giang ngồi xổm xuống, Makarov đỡ Đường Phong giẫm lên lưng Hàn Giang, nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên vị trí chim ưng vách đá. Bức tranh này quả thực rất lớn, chính bởi vậy mà đầu Đường Phong cũng chỉ tới phần cổ của con chim ưng. run rẩy đưa tay phải lên, từ từ, chầm chậm, và rốt cuộc khi tay vừa chạm vào mắt chim ưng, cảm giác lạnh buốt thấu tận xương tủy bỗng chốc xâm chiếm cơ thể . Đường Phong khẽ run rẩy, rụt ngay tay lại, suýt lộn nhào từ lưng Hàn Giang xuống, may mà có Makarov đỡ . “Cậu sao thế?”, Makarov lo lắng hỏi.

      biết nữa! Tay cháu vừa chạm vào mắt chim ưng bỗng có cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể...”

      Hàn Giang phía dưới càu nhàu.

      “Thôi ! Lại thấy cái lạnh giá của vùng Siberia chắc! Cậu nhanh lên cho tôi, đây sắp chịu hết nổi rồi đấy!”,

      Đường Phong đành phải thò tay phải ra, chạm lại vào mắt chim ưng. lần sờ từng chút , quả nhiên, mắt chim ưng lồi lên khoảnh so với những chỗ xung quanh, sờ lên thấy lạnh cóng, ươn ướt, nhưng vách đá xung quanh lại khô ráo và cũng lạnh như vậy. Đường Phong nghi ngờ, ra sức dùng tay ấn vào mắt chim ưng, có bất cứ phản ứng nào. hụt hẫng, xem ra mình nhìn lầm rồi, ở đây chẳng có gì cả. Vậy đây là cái gì?

      Đường Phong lấy tay sờ mó mắt chim ưng, ánh đèn phía quá tối, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.

      Đột nhiên, cảm thấy chỗ nhô ra mắt chim ưng hình như có khe nứt so với những chỗ xung quanh. Đường Phong cảm giác có “cửa” rồi, ra sức ấn ấn, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì cả, vậy là, dùng tay làm ngược lại, lôi chỗ nhô ra lên. ngờ, khi vừa lôi mạnh cái, cơ thể liền mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau.

      7

      Chính trong giây phút cơ thể bị mất thăng bằng đó, Đường Phong vẫn tóm chặt vào mắt chim ưng. biết đó là thứ gì, mà chỉ cảm thấy xung quanh là vùng tối đen.

      May mà lần này lão Mã phản ứng kịp thời, lấy thân mình đỡ cho Đường Phong. Nhờ đó Đường Phong mới bị ngã xuống vách đá.

      “Cậu giẫm cho tôi sắp chết đến nơi rồi mà còn như vậy đấy hả?”, Hàn Giang bóp bóp cái vai đau nhức hỏi:

      làm thang mà chẳng vững chắc gì cả, lại còn thế mà thấy ngại à?”, Đường Phong đứng dậy, trong tay vẫn còn nắm chặt “mắt chim ưng”.

      Đúng lúc này, phía sâu trong hang động vọng ra thanh ầm ầm. “Mẹ kiếp, cậu lại động vào cái gì rồi! Sắp động đất rồi đấy!”, Hàn Giang kêu lên.

      Đường Phong hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng xung quanh chẳng mấy chốc lại chìm trong tĩnh lặng. Mãi lâu sau, Đường Phong mới cảm thấy trong tay mình có cảm giác khang khác, có thứ đó lạnh cóng. từ từ mở lòng bàn tay ra, kinh ngạc phát ra trong bàn tay phải của mình hóa ra nắm viên đá màu xanh.

      “Đây là cái gì? Là ngọc ư?”, Makarov hỏi.

      “Ban nãy nhìn đó đâu có thấy ngọc đâu?”, Hàn Giang hiểu.

      Đường Phong cẩn thận quan sát hồi: “Đây là viên đá quý Turquoise”.

      “Đá quý Turquoise?”

      “ừm, mắt của chim ưng có nạm viên Turquoise. Nhưng viên Turquoise này có vẻ kì lạ, cầm trong tay sao lại lạnh vậy nhỉ?”

      “Tạm thời đừng quan tâm tới viên đá vớ vẩn đấy nữa, xem tiếp xem trong mắt sói có thứ gì !”, Hàn Giang .

      Ba người lại cùng soi thẳng đèn pin vào mắt sói. Đường nét màu đỏ sậm vẽ thành hình mắt sói, nhưng trong đó lại trống trơn, chẳng có gì cả, Đường Phong nghi ngờ dùng tay sờ lên vị trí mắt sói: “Vị trí mắt sói hình như hơi lõm xuống, lẽ nào ở đây trước đó cũng có viên Turquoise?”

      “Đường Phong, loại đá này dùng để làm gì vậy? Lẽ nào chỉ để trang trí thôi sao?”, Makarov hỏi.

      “Bây giờ xem ra chỉ là trang sức thôi đâu, tiếng động ầm ầm ban nãy chắc chắn là do viên Turquoise trong tay cháu gây ra!”, Đường Phong lại nhìn viên Turquoise trong tay.

      “Được rồi, đừng nhiều nữa, xem lại vị trí mắt chim ưng còn có gì nữa !”, Hàn Giang thúc giục.

      “Giờ đến lượt ai lên đây?”, Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.

      “Cậu chẳng được tích gì, lần này để tôi lên!”

      “Nhưng tôi đỡ được đâu.”

      “Hai chúng ta cùng đỡ !”, lúc này Makarov cất lời.

      Hàn Giang thử nhìn Makarov: “Được thôi! Vậy vất vả cho bác quá, lão Mã!”

      “Cậu vẫn còn khách sáo với tôi sao?”, Makarov xua xua tay đầy vẻ vô tư.

      Mãi cho tới tận giây phút cuối cùng, Hàn Giang vẫn lo lắng biết bờ vai của Makarov có đỡ được mình nữa, nhưng đến khi được đỡ lên biết rằng mình lo lắng hơi thừa. Vai Makarov rắn rỏi giống nlnr tảng đá, chân của Hàn Giang giẫm lên đó vô cùng thăng bằng.

      Hàn Giang đưa tay ra sờ mắt chim ưng, ở đó lõm xuống miếng, cảm giác ngón tay mình ươn ướt nên dốc hết sức ấn mạnh xuống cái. Mắt chim ưng lại lõm xuống, rồi ngay sau đó, tiếng động ầm ầm kì quái lại vang lên lần nữa, thậm chí còn vang lên những mấy lần, Hàn Giang vội vàng nhảy xuống.

      Ba người nhìn nhau, biết rốt cuộc động vào thứ gì. “ ấn xuống phải ?”, Đường Phong hỏi.

      “Đúng là ấn xuống, lần này chắc là có phản ứng rồi!”.

      Hàn Giang vừa mới dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng nước chảy. Ba người hẹn mà gặp cùng lúc soi thẳng đèn pin vào vị trí mắt chim ưng, chỉ thấy trong đó có nước róc rách chảy ra.

      “Mẹ ơi! ấn cái gì thế, hóa ra là ấn ra nước!”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.

      “Sao tôi biết được!”, Hàn Giang gào lên.

      Lúc này, lượng nước chảy ra từ cái hốc đó càng lúc càng nhiều, dòng nước róc rách dần biến thành tia nước bắn phụt ra!

      “Toi rồi, toi rồi, lần này chúng ta bị chết đuối trong cái hang này rồi! Cuộc đời tôi bị hủy hoại thế này đây!”, Đường Phong vừa lùi lại phía sau vừa tuyệt vọng kêu lên.

      “Cậu tưởng rằng tôi muốn chết ở đây chắc?”

      “Kể cả tôi xuống ti địa phủ biến thành quỷ dữ cũng tha cho đâu, đều tại đấy!”

      “Chỉ sợ cậu thoát ra nổi cái hang này chứ đừng gì là đến được ti địa phủ.”

      Hai người vừa lùi lại vừa gào lên với nhau! Makarov chịu nổi nữa: “Đủ rồi! Hai cậu có muốn sống nữa hả?”

      “Muốn!”, cả hai cùng đồng thanh đáp.

      “Nếu muốn sống phải nghe tôi. Mau tìm chỗ nào vách đá có thể cố thủ được , xem ra phía sau vách đá có nước, phải đề phòng nước bất ngờ ập ra cuốn chúng ta !”

      “Lẽ nào đằng sau vách đá là sông ngầm ư?”, Hàn Giang lại nhớ tới dòng sông ngầm hoành tráng trong thác nước ở Thất sắc cẩm Hải.

      “Sao có thể như vậy được? Trong thác nước đó là dưới lòng đất, giờ chúng ta ở trong núi!”, Hàn Giang gào lên với Đường Phong.

      “Tôi biết phía sau vách đá là gì, mau làm theo lời tôi !”, Makarov bằng giọng ra lệnh.

      Ba người vừa lùi lại phía sau vừa tìm kiếm chỗ có thể cố thủ vách đá. Makarov buộc dây thừng lên người rồi tiếp tục đưa cho Hàn Giang và Đường Phong. Ba người vừa mới buộc dây xong, thành dãy hàng dọc nối đuôi nhau nước trong mắt chim ưng bỗng ngừng chảy! Nhìn lại nước mặt đất cũng chưa tới bắp chân.

      “Sao nước lại ngừng chảy nhỉ?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn mắt chim ưng.

      Đường Phong vừa mới dứt lời phía sau vách đá bỗng vang lên những tiếng động lớn. Sau những tiếng động đó, Đường Phong bỗng kinh ngạc phát ra, vách đá trước mặt họ từ từ mở. Khi vách đá mở ra từng chút từng chút , Đường Phong ngạc nhiên, vui mừng, sắp được nhìn thấy thế giới phía sau vách đá. Thế nhưng, đó là thế giới tối đen, dòng nước lớn phụt bắn ra từ thế giới tối đen đó, hăm hở cuốn phăng mọi thứ, quét sạch mọi bụi bặm trong hang động.

      8

      Đường Phong định hét câu: “Hồng thủy, chạy mau!”, nhưng chưa kịp đợi hét xong cơn sóng lớn đổ ập xuống trùm lên đầu . Ngay tức khắc Đường Phong cảm thấy xung quanh tối đen, tiếng động đinh tai nhức óc khiến còn nghe thấy gì nữa.

      Trong gian chật hẹp này, sức công phá của hồng thủy khiến người ta kinh ngạc. Trong bóng tối, Đường Phong tưởng bị nước lớn cuốn hơn chục mét.

      Đúng lúc tưởng rằng mình bị nước cuốn phăng bỗng phát ra mình được kéo lại bởi sức mạnh to lớn... biết bao lâu sau, sức nước giảm dần, Đường Phong liền ngoi đầu lên, rốt cuộc cũng hít được chút khí trong lành. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng Hàn Giang: “Đường Phong, mau bám vào vách đá bên cạnh !”.

      Đường Phong mò mẫm tìm vách đá nhô ra bên cạnh, cuối cùng cũng sờ thấy tảng đá. bám chặt vào tảng đá, rốt cuộc chân cũng chạm được đất. nhô đầu lên, hít hơi lớn khí trong lành, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. ngửi thấy mùi vị là lạ trong khí trong lành này, biết rằng đây là khí phía sau vách đá.

      Đường Phong lấy tay sờ lên lưng mình, may mà trước khi con nước lớn ập tới, cất đèn pin vào nong ba lô. Lúc này mới móc đèn pin ra, đây là loại đen pin chống nước chuyện dụng của bộ đội đặc chủng, nên cho dù soi trong nước ánh sáng cũng có thể chiếu xa cả chục mét.

      Đường Phong giơ đèn pin lên đỉnh đầu, soi về phía mrớc. Trong thế giới tối đen, nhìn thấy đầu Hàn Giang, bên cạnh Hàn Giang là Makarov. Giờ mới hiểu ra sức mạnh to lớn kéo mình ban nãy chính là nhờ Hàn Giang và Makarov.

      “Đừng soi linh tinh nữa! Cậu sao chứ?”, Hàn Giang hỏi.

      “Tôi sao! Hai người thế nào?”

      “Tôi vẫn ổn, lão Mã hơi yếu chút, ban nãy may mà bác ấy tóm được cậu trước, nếu bây giờ còn đâu cái mạng quèn của cậu nữa!”

      “Sau này ra được ngoài tôi nhất định mời lão Mã bữa!”

      “Thôi ! Xem chúng ta ra ngoài bằng cách nào !”

      Đường Phong giơ đèn pin lên cao hơn, soi thẳng về phía trước. Vách đá khổng lồ bị sức nước tách ra, lộ ra khe hở giữa vách đá và nước, vài pho tượng khổng lồ thấp thoáng . Đó là gì vậy? Trong giây phút hoảng hốt. Đường Phong trông thấy thế giới phía sau vách đá.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Hàn Giang chưa từng biết tới tay nghề mở khóa của Đường Phong, muốn thử xem rốt cuộc Đường Phong mở cái khóa của Tây Hạ này thế nào. Và cảnh tượng khiến Hàn Giang lác mắt xuất . Đường Phong rút khẩu súng ngắn 92 của ra, nhắm vào chiếc khóa cánh cửa rồi bắn phát, tia lửa lóe lên, khóa cửa được mở.

      1

      Cũng biết qua bao lâu sau, nước trong hang đãtừ từ rút , và nước đọng lại vẫn chưa tới đầu gối ba người. Đường Phong bị nước cuốn xa nhất, nên lúc này, thấy nước rút, liền nắm lấy sợi dây thừng lưng, từng bước từng bước tiến lại gần Hàn Giang và Makarov.

      Đường Phong bước tới cạnh Hàn Giang và Makarov, thấy lão Mã có vấn đề gì, chỉ là mặt mũi khá phờ phạc, vì dù sao ông cũng có tuổi rồi.

      “Lão Mã, bác phải gắng lên đấy!”, Đường Phong đưa cho lão Mã uống hai viên thuốc cho tỉnh táo.

      “Yên tâm, tôi chưa chết được đậu!”, Makarov xua xua tay.

      Hàn Giang dùng đèn pin soi phía trước hồi lâu, rồi : “Cuối cùng vách đá cũng chịu mở ra rồi, chúng ta phải mau chóng tiến lên phía trước, ít nhất cũng là để tìm chỗ nào ấm áp. Tôi muốn mặc quần áo ướt chờ chết ở đây đâu.”

      “Ai chúng ta sắp chết?”, Đường Phong bực mình gào lên.

      “Đừng lải nhải nữa! Ban nãy tôi trông thấy phía sau vách đá thấp thoáng lên vài bức tượng đấy!”, Hàn Giang .

      “Tôi thấy rồi!”

      “Đó là cái gì nhỉ?”

      “Ai mà biết được!”

      “Có phải là ‘Thượng tự’ nhỉ?”

      “Thượng tự? phải cho rằng mặt phẳng đá bên ngoài chính là di chỉ thượng tự sao?”

      “Nhưng ở đó chẳng có gì cả, còn trong này lại..

      “Biết đâu là phát mới.”

      xong, ba người lội trong dòng nước đục ngầu, từng bước từng bước tới trước vách đá. Makarov sờ lên vách đá, khỏi thốt lên: “Cần bao nhiêu năng lượng mới có thể nhấc được vách đá này lên nhỉ!”.

      “Trong tình huống dựa vào sức người, trong thế giới tự nhiên cũng chỉ có hồng thủy mới chứa đựng được năng lượng lớn như vậy”, Đường Phong .

      “Đây lẽ nào cũng là kiệt tác của người Đảng Hạng?

      Giờ tôi càng lúc càng hiểu, di chỉ Hạ tự, Phật tháp đều có thể hiểu được, nhưng đại Phật ở đây, thậm chí cả mê cung khổng lồ trong này là để làm gì? Tại sao người Đảng Hạng lại phải kiến tạo những thứ này?”, Hàn Giang thắc mắc.

      “Có thể tất cả những thứ này vốn dĩ có từ trước rồi sao?”, Đường Phong đưa ra ý kiến.

      “Ý cậu là sao? Thế nào gọi là vốn dĩ có từ trước?”

      “Lịch sử nhân loại chính là quá trình nhận thức tự nhiên, cải tạo tự nhiên, nhưng sau khi nhận thức tự nhiên xong, nhân loại thường dùng nhiều cách khác nhau để cải lạo tự nhiên. Có người cải tạo trời đất, tái tạo núi non sông núi, có người lại tận dụng tự nhiên để đạt được mục đích cải tạo nó.”

      “Ý cậu là trong núi này vốn có mê cung phức tạp như vậy, sau này mới được người Đảng Hạng cải tạo?”

      Đường Phong trả lời câu hỏi của Hàn Giang, bởi chui qua vách đá đầu tiên, và sửng sốt khi trông thấy cảnh tượng trước mắt. cảm nhận được biến đổi dưới chân mình, địa hình phía sau vách đá cao dần lên, cùng với địa hình mỗi lúc cao, mực nước dưới chân cũng thấp dần , cho tới khi sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt, mà thể nhấc chân được nữa, mực nước phía dưới cũng chỉ còn tới mắt cá chân.

      2

      Đường Phong, Hàn Giang, Makarov, ba người chụm đèn pin lại với nhau cũng thể soi sáng huyền cung khổng lồ trong núi này. Thứ đầu tiên mà họ nhìn thấy là cây cầu trước mặt. Đường Phong nhìn cây cầu là do những tảng đá xếp thành hay là làm bằng gỗ hoặc là do tự nhiên hình thành!

      Đầu cầu, phía đối diện họ có hai pho tượng võ sỹ to lớn sừng sững hai bên. Đường Phong cẩn thận quan sát hai pho tượng võ sỹ này, giống hệt như tượng võ sỹ của Phật tháp Hạ tự, chỉ có điều thể hình của tượng võ sỹ ở đây to hơn.

      Đường Phong ngồi xuống quan sát mặt cầu. kinh ngạc phát ra mặt cầu phải làm bằng gỗ, cũng phải bằng đá hoặc gạch, hay đá đen xây thành. Vì ngoài hai pho tượng sừng sững ở đầu cầu ra, gần như thấy bất cứ dấu vết nhân tạo nào cây cầu này. Đường Phong thầm giật mình, lẽ nào cây cầu này đúng là do tự nhiên tạo thành?

      Cây cầu đá tự nhiên nhô ra bắc ngang qua khe núi tối đen, xung quanh vẫn là vùng đen kịt. Đường Phong nhìn gian xung quanh, vì ánh sáng đèn pin soi chiếu ra xa hơn chục mét, nhưng vẫn chỉ dừng lại mặt cầu.

      “Cây cầu đá này dài bao mét? Bên kia cầu là chỗ nào nhỉ?”, giọng Đường Phong có chút run rẩy.

      “Điều mà tôi quan tâm hơn là: phía dưới cầu là cái gì, Hàn Giang hỏi.

      “Phía dưới cầu? Chắc là sông!”, Đường Phong đoán mò.

      nghe thấy tiếng nước chảy mà!”

      Trong lúc chuyện, ba người lên cầu. Đường Phong phát hai bên cầu có lan can, đúng là chiếc cầu đá tự nhiên. Ba người cẩn thận tiến lên phía trước. được hơn hai chục bước, Đường Phong bỗng phát thấy mặt cầu càng lúc càng hẹp. dừng lại, cần thận quan sát. Dưới ánh sáng đèn pin, vẫn trông thấy điểm cuối của cây cầu, còn mặt cầu nơi đứng rộng chưa tới hai mét, hơn nữa mặt cầu trước mặt vẫn tiếp tục thu hẹp.

      “Có khi nào cây cầu này mãi mãi xong tự nhiên cụt lủn vậy?”, giọng Đường Phong vọng lại oang nang trong bóng tối mềnh mông.

      Hàn Giang lấy đèn pin soi về mặt cầu trước mặt, :

      Tiếp tục thăm dò phía trước xem sao!”, giọng Hàn Giang cũng có chút bảo đảm nào.

      Ba người lại tiếp tục tiến lên phía trước hơn hai chụ bước, mặt cầu hẹp lại còn khoảng mét. Đường Phong lấy đèn pin soi xuống dưới cầu, có tiếng nước, có ánh sáng, và ngoài bóng tối, chẳng nhìn thấy gì cả. “Dưới này lẽ nào đúng là sâu thấy đáy?”, giọng Đường Phong run rẩy.

      “Cẩn thận phía trước...”, Hàn Giang dùng đèn pin soi xung quanh. Ánh sáng từ đèn pin phát ra chọc thủng màn đêm dày đặc, rồi bị bóng tối thăm thẳm nuốt chửng Thế nhưng khi soi đèn men theo mặt cầu bỗng kinh ngạc phát ra chỗ xa nhất, mà đèn pin có thể chiếu tới, mặt cầu ở đó hẹp tới nỗi chỉ người có thể qua được.

      Đường Phong và Makarov cũng trông thấy đoạn mặt cầu hẹp tới mức dị thường trước mắt, họ đều muốn nhìn phía sau mặt cầu hẹp này như thế nào, nhưng ánh sáng của đèn pin lại chỉ soi được đến đấy. “Nếu mặt cầu phía sau còn hẹp hơn hoặc cụt lủn đáng để chúng ta tiếp!”, Đường Phong .

      đáng? tiếp lẽ nào cậu định quay lại?”, Hàn Giang hỏi lại.

      “Bất luận thế nào, tiếp tục tiến lên phía trước hai chục bước, ít nhất cũng có thể nhìn tình hình phía sau đoạn mặt cầu hẹp này”, Makarov .

      “Tôi chỉ sợ sau mười bước chúng ta nhìn thấy mặt cầu còn hẹp hơn!”, Đường Phong ưu tư não nề .

      “Cậu nhát gan đằng sau, để tôi trước cho!”,

      Hàn Giang ca thán.

      bảo tôi sau là tôi sau, bảo tôi trước tôi trước sao? Quá là mất mặt! phải chỉ có hai chục bước chân thôi sao? xem tôi có dám qua nhé!”

      Đường Phong bị Hàn Giang kích bỗng muốn đấu trí, bước, hai bước, ba bước... mãi cho tới bước mười bảy, bỗng dừng lại.

      “Sao cậu tiếp ?”, Hàn Giang phía sau hỏi.

      trước !”, giọng Đường Phong có vấn đề.

      “Tôi bảo cậu ổn rồi, để tôi trước cho!”,

      Hàn Giang bước tới sau lưng Đường Phong, rồi dừng lại chỗ cách Đường Phong hai bước chân, thấy bạn mình vẫn đứng im, chặn phía trước nên liền thúc giục: “Cậu chứ!”

      ... nhìn phía trước!”, Đường Phong vừa vừa khẽ nghiêng người sang bên.

      Hàn Giang phát ra, trước mặt Đường Phong, mặt cầu hẹp tới nỗi chỉ có thể ột người qua, nhưng điều đáng sợ hơn là ai biết phía dưới cầu là gì, vì ngoài mặt cầu ra những gian khác đều là bóng tối.

      “Vậy cậu vòng qua đây để tôi đầu cho!”, Hàn Giang ra lệnh.

      “Tôi... tôi quay lại được nữa rồi...”, Đường Phong muốn lùi lại nhưng nhấc được chân.

      3

      Chân Đường Phong ngừng run rẩy, xoay người lại được. nghiêng người, đành phải bước bước ngắn lên phía trước, gần như cận kề với nơi hẹp nhất cầu đá. muốn quay lại, nhìn xem mặt cầu phía trước, nhưng vẫn nhúc nhích được. Tim Đường Phong đập loạn xạ, bất giác lấy đèn pin soi xuống dưới chân. Kết quả, chưa kịp đợi nhìn thứ gì chiếc đèn pin rơi xuống dưới. giật mình, suýt chút nữa là mất thăng bằng, rơi xuống vực sâu thăm thẳm tối đen.

      Đường Phong cố giữ bình tĩnh, nhưng mãi lâu sau cũng nghe thấy tiếng đèn pin rơi xuống vực vọng lại, nên tim cũng rớt xuống vực thẳm theo nó.

      Hàn Giang và Makarov thấy phía Đường Phong bỗng tối thui đều giật mình, hai người vội vàng dùng đèn pin soi tìm Đường Phong, phát thấy vẫn đứng đó mới yên tâm trở lại. “Cậu sao thế? Đừng có dọa chúng tôi chứ?”, Hàn Giang hét lên.

      “Dọa... dọa ? Rốt cuộc là ai dọa... ai đây?”, giọng Đường Phong như sắp khóc.

      “Cậu đứng im đừng có nhúc nhích!”, Hàn Giang xong cũng liền nghiêng người tiến lên phía trước hai bước, tới cạnh Đường Phong, giơ đèn pin lên soi về phía trước, “Hình như mặt cầu phía trước lại rộng ra rồi!”, Hàn Giang .

      sao?”, Đường Phong tin.

      ! Cậu bước hai bước nữa là qua đấy rồi!”, thực ra Hàn Giang cũng dám chắc chắn mặt cầu rộng ra nhường nào.

      Câu động viên của Hàn Giang quả nhiên có công hiệu, rốt cuộc Đường Phong lấy lại can đảm, nghiêng người tiến lên phía trước vài bước, mặt cầu dưới chân quả nhiên rộng hơn chút.

      Hàn Giang và Makarov cũng theo sau. Lúc này, biết cơn gió mát từ đâu bỗng thổi tới khiến Đường Phong tỉnh táo linh hoạt hơn, rồi rốt cuộc cũng khiến bình tĩnh trở lại sau hoảng hốt tột độ.

      “Xem ra chúng ta qua đoạn hẹp nhất rồi, hơn nữa còn như kiểu xuống dốc, hình như chúng ta tới đầu cầu bên kia rồi!”, Makarov phấn khởi .

      Hàn Giang lấy chiếc đèn pin dự phòng từ trong ba lô ra đưa cho Đường Phọng và : “Rơi tiếp là hết rồi day nhé!”, sau đó, dẫn đầu, bước nhanh về phía trước. Chẳng bao lâu sau, lại có thêm hai bức tượng võ sỹ xuất trước mặt ba người.

      Hai bức tượng võ sỹ, trái phải đứng ở đầu cầu, giống hệt như tượng võ sỹ đầu cầu bên kia. Ba người lấy đèn pin soi lượt phía trước, trước mặt xuất ngổn ngang vài cửa hang. Đường Phong suy đoán: “Chúng ta nhất định phải chọn đúng phương hướng, dù gì chúng ta cũng mở được vách đá ra rồi, lại qua được Cầu, có thể tới đây, vậy chắc chắn có đường thông ra bên ngoài”.

      “Biết đâu lại dẫn tới nơi mà chúng ta cần tới…”, Hàn Giang .

      “Nhưng nên đường nào đây? Xem ra chẳng có đường nào là có dấu vết được con người tác động, giống như thiên nhiên hình thành vậy!”, Makarov .

      “Sợ nhất là lại rơi vào mê hồn trận...”, Hàn Giang nhớ lại lối chằng chịt giống mê cung trước đó mà vẫn hết hồn.

      Trong lúc Hàn Giang và Makarov tính toán xem nên đường nào Đường Phong quay lại thẫn thờ nhìn bức tượng võ sỹ bên phải phía đầu cầu. Hàn Giang quay người : “Đường Phong, cậu nhìn cái gì thế? Chúng ta mau nghĩ cách rồi thôi!”

      “Hai người xem này, bức tượng võ sỹ bên trái khác với ba bức tượng còn lại!”, Đường Phong đột nhiên .

      Hàn Giang và Makarov đều giật mình, lẽ nào lại có ý gì đó giống như các bức tượng tại góc đông bắc Phật đường trong Hạ tự? Nhưng Hàn Giang chăm chú nhìn hai bức tượng võ sỹ hồi lâu mà vẫn chưa nhìn ra: “Chỗ nào giống vậy?”

      “Đúng thế! giống chỗ nào?”, Makarov cũng nhìn ra.

      “Bức tượng này dễ nhìn ra điểm giống như bức tượng tại góc đông bắc Phật đường trong Hạ tự, hai người có để ý đến đôi mắt của bức tượng này ?”, Đường Phong chỉ vào mắt trái của bức tượng.

      “Lại là mắt à?”, giờ Hàn Giang cứ nhìn thấy mắt là thấy đau đầu.

      Quả nhiên, Hàn Giang và Makarov phát ra, đôi mắt của bức tượng bên phải mở trừng trừng, nhìn thẳng về phía trước. Còn đôi mắt của bức tượng võ sỹ bên trái rất kì lạ, tuy con ngươi vẫn ở giữa khoang mắt nhưng lại cho người ta cảm giác nó nhìn về bên trái.

      “Thế này là thế nào? Mắt của bức tượng này rất kì lạ, nhưng nhìn gần con ngươi của nó ràng ở giữa khoang mắt giống như bức tượng bên phải mà!”, Hàn Giang hiểu.

      “Đây chính là kỹ thuật cao siêu của những người thợ Tây Hạ, con ngươi cũng khắc giữa khoang mắt, nhưng chỉ tính toán chút, khắc con ngươi dày mỏng khác nhau là cho người ta cảm giác đặc biệt”, Đường Phong giải thích.

      Hàn Giang lại chăm chú nhìn tượng võ sỹ thêm lúc, quả nhiên, con ngươi của bức tượng bên trái dày mỏng đều, tạo cho người ta cảm giác võ sỹ nhìn về phía bên trái. “Những người thợ năm đó tốn bao nhiêu là công sức để chạm khắc những bức tượng võ sỹ thành thế này chắc chắn là có mục đích cả?”, Hàn Giang suy đoán.

      “Bởi vậy tôi mới để hai người chú ý tới khác biệt của bức tượng bên trái.”

      “Cậu chắc chắn hai bức tượng bên đầu cầu bên kia có vấn đề gì chứ?”

      “Tôi xem kĩ rồi, chỉ có mắt của bức tượng bên trái này mới có điểm đặc biệt. Tôi nghĩ nó được làm như vậy chắc chắn là có hàm ý, nếu để ý kĩ, hoặc biết nội tình, phát ra được!”, Đường Phong .

      “Vậy chúng ta nên về phía bên trái thôi!”, xong, Hàn Giang lấy đèn pin soi về phía trước, quả nhiên ở đó có lối trải dài về phía trước.

      4

      Đường Phong, Hàn Giang và Makarov quyết định, theo lối mà pho tượng võ sỹ bên trái chỉ lối. Đường Phong dẫn đầu bước vào lối này. Lối đó cũng gần như giống hệt lối phức tạp như mê cung trước đấy, trông thấy mấy vết tích do con người tác động, nhưng lại ngửi thấy mùi vị mà cố nhân từng qua đây.

      Hàn Giang và Makarov thế có được khứu giác này của Đường Phong, hai người theo chui vào lối này, nhưng cả ba đều có mối lo lắng giống nhau, biết lối này dẫn họ tới đâu.

      Mười phút sau, Đường Phong tìm lại được tự tin bị rơi xuống vực thẳm lúc qua cây cầu đá, vì cánh cổng màu đỏ thẫm lên trước mắt họ.

      Ba người dừng lại tại chỗ cách cánh cổng khoảng hai chục bước chân. “Rốt cuộc có mê cung!”, Hàn Giang thở phào nhõm.

      “May mà Đường Phong nhìn ra bí mật của bức tượng võ sỹ!”, Makarov cũng thốt lên.

      “Hai người đừng vui mừng vội, bên trong cánh cổng vẫn chưa biết là cái gì đâu đấy!”, Đường Phong cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập rộn ràng.

      Đường Phong thẳng tới cánh cổng đó. “Cẩn thận vũ khí bí mật đấy!”, Hàn Giang phía sau nhắc nhở.

      “Thôi ! phải sợ, kể cả người xưa có để lại ám khí chăng nữa, bao nhiêu năm vậy cũng mất linh rồi!”, xem ra Đường Phong cũng có chút tự tin, “Tôi thấy đọc nhiều tiểu thuyết trộm mộ quá nên tin rằng trong – cổ mộ có cung tên bí sát thương phải ? Hơn nữa đây mà là cổ mộ ư? Đây vẫn chưa phải là cổ mộ đâu!”, Đường Phong xong cũng bước tới trước cánh cổng màu đỏ.

      Hàn Giang và Makarov cẩn thận theo, Hàn Giang còn căng thẳng rút súng ra. Lúc này, Đường Phong lại thấy hứng thú: “Trông lo lắng kìa, chẳng phải chỉ là cánh cổng thôi sao?”

      “Đề phòng càng tốt chứ sao... hơn nữa hiểu sao tôi cảm thấy cánh cổng này rất giống cổng địa cung bên trong lăng mộ?”, Hàn Giang .

      Đường Phong lấy tay chạm lên cánh cổng, lớp hụi dày khiến màu đỏ tươi vốn có của nó chuyển thành màu đỏ sậm. vuốt lớp bụi , phát ra bên ngoài cánh cổng này thực ra được phết lớp chu sa, còn phát ra rất nhiều vật màu vàng cánh cổng.

      Đường Phong quan sát những vật màu vàng này dưới đèn pin, mắt mở to, kinh ngạc reo lên: “Cánh cổng này quý giá!”

      “Đây là cái gì vậy?”

      “Sơn vàng!”

      “Gì cơ?”

      “Đây là cánh cổng sơn vàng. Thực tôi thể tưởng tượng được hình dạng của cánh cửa này lúc nó mới được làm xong, lớp chu sa lại được phết thêm lớp sơn vàng. Nếu phải bao năm qua khiến lớp sơn vàng này bong tróc, trong lối tối tăm này cánh cổng trước mặt chúng ta cánh cổng hoành tráng đấy!”, Đường Phong thán phục.

      “Hóa ra cảnh cổng này vốn lấp lánh ánh vàng?”, Hàn Giang tin.

      “ừm, là vậy đấy. Mọi người nghĩ mà xem, lúc đầu cánh cổng này huy hoàng đến nhường nào, quý giá!”

      Makarov nghe vẫn chưa hiểu lắm: “Đường Phong, ý cậu đây là cánh cổng bằng vàng?”

      phải là cổng bằng vàng, nhưng cũng gần như thế!”

      “ô! Chúa ơi, bên trong cánh cổng này có gì nhỉ?”, Makarov ngạc nhiên .

      biết, nhưng năm đó ở đây chắc chắn là nơi quan trọng của Tây Hạ!”, Đường Phong suy đoán.

      “Đừng sốt sắng vào vội, phải kiểm tra cẩn thận , chắc chắn có nguy hiểm hãy vào!”, Hàn Giang vẫn chưa quên vụ ám khí.

      Ba người lùi lại vài bước, quan sát lại cánh cổng sơn vàng quý giá trước mặt. Đường Phong phát ra hai bên cánh cổng là vách đá được xếp thành từ những tảng đá lớn, vách đá vốn chưa được mài mòn đến đây là kết thúc. Bên trong lẽ nào là huyền cung trong núi được xếp thành từ những tảng đá khổng lồ? Đường Phong dám nghĩ tiếp nữa, nhưng có thể khẳng định rằng, bên trong chắc chắn là vùng đất khác, và vô cùng nóng lòng muốn mở cánh cổng thần kì đó ra.

      5

      Hàn Giang kiểm tra lại lượt, thấy chỗ nào có ám khí, khỏi thất vọng: “ cánh cổng hoành tráng thế này mà có ám khí, đúng là chẳng lợi hại gì cả!”

      “Hình như rất muốn có chút ám khí phải nhỉ?”, Đường Phong cười, .

      “Tôi khuyên cậu hãy cẩn thận chút , bên ngoài có, bên trong càng phải cẩn thận!”, Hàn Giang dặn dò.

      Đường Phong vốn nghe Hàn Giang, nhoài tới bên khe cửa, nhìn vào bên trong, trong đó tối om, thấy lấy tia sáng. Trong lòng bỗng trào lên nghi ngờ: “Hai người xem, nếu ngay từ đầu chúng ta sai đường vậy người hại chúng ta phải vào đây trước chúng ta bước chứ nhỉ, nhưng tại sao trong này chẳng có động tĩnh gì cả?”

      “Biết đâu bên trong phải là nơi mà gã bí đó muốn tìm!”, Hàn Giang đoán mò.

      “Ý là chúng ta cứ đánh bừa gặp bừa rồi vô tình tới huyền cung trong núi này?”

      “Tôi biết, chỉ tới khi vào được bên trong mới biết thế nào! xem chúng ta vào bên trong bằng cách nào bây giờ?”

      Đường Phong lại soi đèn pin vào khe cửa, ánh sáng xuyên thủng bóng tối ngàn năm khói bụi trong huyền cung; thấp thoáng trông thấy vài bức tượng và cả vách đá là những tảng đá khổng lồ.

      Đường Phong ra sức đẩy cánh cổng sơn vàng trước mặt, cánh cổng lõm vào bên trong, nhưng chiếc khóa sắt hoen gì vẫn nguyên vị, phát huy tác dụng của nó. Đường Phong đẩy được cửa ra, nhưng vẫn nhìn lại tình hình phía sau cánh cửa, sau đó rất tự tin : “Phía sau cánh cổng này có đá tự nhiên, chỉ có cái khóa này, chỉ cần phá hỏng được nó mở được cổng ra.”

      “Cái này dễ thôi, nghề của chúng ta mà!”, xong, Hàn Giang liền móc ra chiếc kẹp ghim, bẻ thẳng, nhét vào lỗ khóa. Nhưng lần này Hàn Giang lại vấp cú lớn, dùng kẹp ghim chọc ngoáy mãi trong ổ khóa mà cũng mở được: “Ôi trời! mày hôm nay lại thua ở đây sao?”

      Đường Phong đứng bên cạnh, cố ý nhìn Hàn Giang cười, : “ nhanh chút được , đến cái khóa của cổ nhân mà cũng mở được là sao?”

      “Lắm lời! Sao mà tôi biết được, khóa nào tôi cũng từng mở rồi, chỉ có mỗi khóa từ thời cổ đại là chưa mở thôi. Kể cả phức tạp như két sắt, chỉ cần cho tôi thời gian chẳng có gì là tôi mở được cả!”

      “Được! Vậy bọn tôi cho thời gian.”

      Đường Phong lại nhìn Hàn Giang chọc ngoáy năm, sáu phút mà vẫn chưa mở được khóa.

      “Khóa của người xưa cấu tạo rất đơn giản, rốt cuộc có mở được nào?”, Đường Phong thúc giục.

      “Mẹ kiếp! Ai thiết kế ra cái khóa này vậy nhỉ? Chẳng đúng quy cách gì cả!”

      “Đừng có kiếm cớ nữa, được thay người !”

      “Vậy cậu mà làm!”, Hàn Giang tức tối hậm hực gào lên.

      “Làm làm!”, Đường Phong hất Hàn Giang sang bên.

      Hàn Giang chưa từng biết tới tay nghề mở khóa của Đường Phong, muốn thử xem rốt cuộc Đường Phong mở cái khóa thời Tây Hạ này thế nào. Và cảnh tượng khiến Hàn Giang lác mắt ra: Đường Phong chần chừ rút luôn khẩu súng ngắn 92 của ra, nhắm chuẩn chiếc khóa cánh cửa bắn phát, tia lửa lóe lên, khóa được mở.

      Hàn Giang ngờ Đường Phong lại giở chiêu này ra, bị lửa do đạn bắn ra làm cho giật bắn mình:

      “Tốt xấu gì cậu cũng là học giả, mà lại thản nhiên phá hoại văn vật như vậy à?”

      “Cái khóa này gỉ sét hỏng cả rồi, thể dùng chiêu chọc ngoáy để mở nó được đâu!”, Đường Phong .

      “Phí lời! Dùng súng bắn tôi cũng làm được!”, Hàn Giang tức tới nỗi mũi muốn xì khói.

      “Đáng tiếc là nghĩ ra, hoặc thẳng ra là ngốc! Kể cả rằng đây là phá hoại văn vật chăng nữa đây cũng là việc cấp bách, nếu là bình thường cũng cầm cái cưa mà cưa từng chút .”

      Đường Phong xong liền đưa hai tay ra, rồi ra sức đẩy cánh cổng sơn vàng trước mặt. “Két” tiếng, cánh cổng mở ra. Đường Phong rất kinh ngạc bởi mấy trăm năm sau mà bản lề của cổng này vẫn tốt như vậy.

      Ba người lại bước vào thế giới tối đen, lo lắng và hưng phấn kèm với nhịp tim đập loạn xạ của mọi người. Đường Phong là người đầu tiên phát ra cái máng lõm vào vách đá để đựng đèn dầu và nến: “Mọi người nhìn những cái máng lõm vào này, giống hệt như cái máng hình đầu sói mà chúng ta nhìn thấy trong Hắc Đầu Thạch Thất”.

      “Xem ra đây quả thực được kiến tạo từ thời Tây Hạ!”, Hàn Giang lấy nến mang theo ra, đốt từng cây cắm lên những cái máng này, chẳng mấy chốc cả cung điện bằng đá khổng lồ đều được chiếu sáng.

      6

      Dưới ánh nến u, Đường Phong nhìn xung quanh, phát ra đây là gian thạch thất có chút kì quái, theo quy chuẩn nào cả, hoặc có thể gọi nó là “Thạch điện”. Thạch điện rộng chừng hai, ba trăm mét, hai bên thạch điện đều có hai cánh cổng lớn, mặt lại là lối rộng rãi, còn mặt là hang động tối om.

      Đường Phong phát ra ở đây những có sóng điện thoại mà đến cả GPS cũng có tín hiệu, họ chỉ có thể dựa vào công cụ duy nhất là la bàn để xác định phương hướng.

      Theo chỉ dần của la bàn cánh cổng ban nãy họ vừa mở ra là cổng phía tây của thạch điện, đối diện với cổng tây, ở phía đông vẫn còn cánh cổng khác. Nhìn bên ngoài, cánh cổng này chẳng khác gì cánh cổng gỗ sơn vàng phía tây, từ kích thước, hình dáng đều giống hệt, gần như có thể đoán định hai cánh cổng này được tạo thành cùng lúc.

      Đường Phong vòng ra sau cánh cổng phía tây trước, đẩy đẩy cửa, cửa chặt, giống cánh cổng phía tây ban nãy, vừa đẩy cái hở ra khe to. nhìn qua khe cửa hẹp, vùng tối đen, trông thấy bất cứ thứ gì cả, cũng trông khóa cửa của cánh cổng phía nam. “Xem ra cánh cổng này chưa từng được mở ra!”, Đường Phong thầm nghĩ.

      Đường Phong lại men theo vách đá tới phía nam, ở đây có cửa hang tối om om. dùng đèn pin soi vào bên trong, lối tối đen nhìn thấy điểm kết thúc.

      "Vách đá bên ngoài chưa từng được mài giũa!”, Đường Phong phán đoán.

      “ừm, giống hệt như lối trước đó của chúng ta!”, Hàn Giang có vẻ ngạc nhiên.

      Đường Phong đáp lại mà cẩn thận kiểm tra tình trạng của cửa hang. Giống tình trạng bên ngoài cổng phía tây ban nãy, hai bên cửa, hang xuất vách đá được xếp bằng những tảng đá khổng lồ, chỉ có điều ở đây có cánh cổng lớn sơn vàng đó. Nghĩ tới đây, Đường Phong : “Hình như ở đây từng có cánh cổng lớn, cánh cổng sơn vàng giống như cổng phía tây và phía đông.”

      “Làm thế nào cậu biết được?”, Makarov hỏi.

      “Đầu tiên, hình dáng của cửa hang này giống như cánh cổng phía đông mà chúng ta vào đây; thứ hai, phía đông, phía tây đều có cửa phía nam cũng thể để trống vậy chứ? Dĩ nhiên cháu vẫn cần tới bằng chứng cụ thể hơn”, Đường Phong vừa vừa chỉ vào cái máng bên cạnh cửa hang, “Bác xem, ở đây chắc là vị trí mà trước đây vốn đặt bản lề cửa!”

      Quả nhiên, Hàn Giang và Makarov cũng phát ra cái máng hõm vào để đặt bản lề cửa phía bên kia cửa hang. Đường Phong lại bò ra đất dùng đèn pin lục soát từng chút từng chút . “Cậu tìm gì vậy?”, Hàn Giang hiểu.

      “Tôi tìm dấu vết sơn vàng hoặc là chu sa.”

      Nhưng khiến Đường Phong thất vọng là tìm mãi mà chẳng phát ra chút dấu tích nào của sơn vàng và chu sa. Lẽ nào ở đây ngay từ đầu trống trơn như vậy, có cửa? thể, máng và cửa hang vách đá khổng lồ chứng minh rằng ở dây từng có cánh cổng lớn.

      Đường Phong chìm trong suy tư, Makarov bỗng đột nhiên hỏi: “Giả sử ngay từ đầu chúng ta sai đường, đường chính xác phải là mắt phải của tượng Phật, vậy lối bên mắt trái thông tới đâu đây? Vậy cánh cổng vốn dĩ có ở đây, có khi nào bị cái gã bí đó nhanh tay phá hủy trước rồi ?”

      Makarov vậy khiến Đường Phong giật mình.

      Ngược lại Hàn Giang rất bình tĩnh: “Ban nãy tôi quan sát kĩ ở đây xem có kí hiệu nào của gã bí đó để lại hay nhưng đáng tiếc là chẳng có gì cả.”

      “Nếu có chứng thực cho suy đoán của tôi rồi!”, Makarov .

      !”, Đường Phong bỗng hét lên tiếng,

      Tôi cho rằng ở đây vốn dĩ có cánh cổng sơn vàng giống như ở phía tây và phía đông, nhưng chắc chắn phải bị gã bí đó phá hoại.”

      “Ồ! Làm thế nào cậu biết được?”

      “Rất đơn giản, nếu như mới bị phá hoại phải để lại dấu vết, kể cả gã ta có phá hủy cả cánh cổng chăng nữa, cũng phải còn dấu tích sót lại. Nhưng chúng ta thấy ở đây rất sạch , ràng thể là do gã bí đó làm dược!”, Hàn Giang phán đoán.

      Makarov gật gù: “Cậu cũng có lý, nhưng cánh cổng ở đây đâu?”

      “Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ở đây vốn dĩ có cổng, hoặc bị phá hoại từ trước đó rất lâu rồi. Bản thân tôi nghiêng về giả thiết sau hơn.”

      “ừm, rất có khả năng là vậy!”, Hàn Giang gật gù, “Chắc là có người vào đây từ lâu rồi, nên vì thế mà trong thạch điện này chẳng còn lại gì cả.”

      “Vậy phải chúng ta uổng công tới đây sao?”, Makarov đầy vẻ thất vọng.

      Ba người chìm trong trầm tư. Đường Phong quay lại chính giữa thạch điện, ngẩng đầu quan sát, đỉnh thạch điện có chạm khắc hoa sen tinh xảo: “Đây lẽ nào chính là Thượng tự trong truyền thuyết ư?”

      giờ xem ra quả thực như vậy đấy!”, Hàn Giang .

      “Công trình hoành tráng này rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc ở đây từng cất giữ cái gì?”

      “Có thể là chất đầy vàng bạc, ngọc ngà châu báu, có thể là kinh điển Phật giáo. Ai mà biết được? Cái này cậu phải hỏi người đầu tiên vào đây!”, Hàn Giang bĩu môi rồi lại bước vài bước về phía bắc, phía trước chính là lối thênh thang.

      có để ý thấy lối này ?”, Đường Phong bỗng hỏi Hàn Giang.

      “Thấy rồi, giống như lối vẫn chưa thi công xong, bởi vậy ở đây cũng cần xây cổng”, Hàn Giang trả lời.

      “Biết đâu... biết đâu lối này đơn giản như chúng ta tưởng tượng...”, Đường Phong đột nhiên thốt ra câu.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Đường Phong cũng hiểu lại sao lúc này tim mình đập nhanh như vậy. lại liến lên phía trước nửa bước, và đột nhiên, mắt mở to, đèn pin trong lay suýt nữa rơi xuống đất. trông thấy... trông thấy trước mặt là phần dưới của bộ hài cốt bị kẹp trung cánh cửa đồng bọc vàng nặng trịch.

      1

      Hàn Giang nhìn lối thênh thang phía bắc. Hình như lối chưa đục đẽo xong, nên chỉ sâu chưa tới chục mét, trong lối còn chất đống rất nhiều đá vụn, thậm chí còn có cả hai chiếc xẻng sắt gỉ sét.

      phát thấy sao? Lối này rộng rãi hơn lối chúng ta qua”, Đường Phong ở bên cạnh nhắc nhở Hàn Giang.

      “Chỉ dựa vào điều này mà rằng lối nảy đơn giản ư?”

      ! Quan trọng hơn là đống đá vụn đó!”

      “Đá vụn?”, Hàn Giang hiểu.

      Đường Phong dẫn Hàn Giang, Makarov, ba người vào lối rộng rãi này, mãi cho tới tận cuối đường. Ba người cẩn thận rón rén di chuyển về phía trước vài bước, mũi chân Đường Phong chạm vào viên đá hình bầu dục. dùng đèn pin soi xung quanh, vách đá được mài kĩ lưỡng, gần như khác gì so với vách đá trong thạch điện, nhìn tiếp phía trước, chặn đứne đường của họ phải là vách đá, mà là những hòn đá vụn được chất đống như núi.

      Đường Phong nhặt hòn đá dưới đất lên, nhìn ngắm lúc, : “Những hòn đá này xem ra phải là đá vụn thông thường mà là những viên đá hình tròn hoặc hình bầu dục được mài giũa kĩ lưỡng.”

      Hàn Giang gật gù: “Hình như là được mài giũa, nhưng điều này cũng thể thay đổi được đây là ngõ cụt.”

      “Đối với chúng ta là ngõ cụt, nhưng đối với lối này mà phải là ngõ cụt. Từ tình hình xung quanh phán đoán, lối vẫn trải dài về phía trước, chỉ có điều giờ bị những hòn đá này chặn đứng mà thôi.”

      “Ý là lối này chưa hết, phía sau những hòn đá vẫn còn đường?”, Hàn Giang ngạc nhiên.

      “Phía sau những hòn đá này có gì nhỉ?”, Makarov hỏi.

      biết, có lẽ đằng sau vần là vách đá, vậy lối này đúng là ngõ cụt. Nếu là như vậy những hòn đá này chỉ là những vật liệu kiến trúc vứt bừa bãi mà thôi!”, Đường Phong suy đoán.

      “Nhưng tôi thấy giống. Nếu phía sau đống đá này chính là vách đá, vậy tại sao còn phải đục đẽo mở thêm hướng bắc để làm gì? Hình thế của phía bắc đều khác ba mặt phía đông, nam, tây, nên chắc chắn là ban đầu làm vậy đều có ý cả!”, Hàn Giang cũng cảm giác có điều gì đó bí phía sau những hòn đá này.

      “Tôi cũng nghĩ như vậy, bởi vậy mới phía sau những hòn đá chắc chắn có điều gì đó hay ho”.

      Đường Phong vừa vừa nhìn Hàn Giang, hỏi ý kiến: “ xem chúng ta giờ nên làm thế nào?”

      “Ý cậu là gì?”

      “Ngu công dời núi thôi!”

      “Cậu điên rồi! Cậu có biết chỗ đá này nhiều thế nào ? giờ còn chưa trông thấy phía sau có bao nhiêu đá nữa!”

      Tính ngang ngạnh của Đường Phong lại trỗi dậy, khiến Hàn Giang cũng neãn được. Chỉ thấy Đường Phong xắn tay áo, vung tay khởi động, bắt đầu bê những hòn đá trước mặt, xếp ngay ngắn từng hòn từng hòn đá dọc theo lối . Chẳng mấy chốc hai bên lối hình thành hai bức tường đá.

      Hàn Giang và Makarov cũng đành phải đen giúp Đường Phong bê đá. Đường Phong bò lên đống đá, chẳng mấy chốc vạch ra được lối đó. Lại bê tiếp thêm lúc, đứng đống đá, bỗng hưng phấn hét lên với Hàn Giang và Makarov: “Ở đây, phía sau phải là đá, có thể nhìn thấy đằng sau rồi!”

      “Phía sau là gì vậy?”, Hàn Giang đứng dưới hỏi.

      Đường Phong vẫn đứng đống đá, nhưng mãi hồi lâu thấy trả lời...

      “Rốt cuộc cậu trông thấy gì vậy?”, Hàn Giang lại thúc giục hỏi.

      nhìn lắm, hình như... hình như lại là cái cổng...”, Đường Phong ngập ngừng .

      “Cổng?!”, Hàn Giang và Makarov giật mình.

      “Đừng quan tâm nhiều nữa, dọn đống đá này !”, Đường Phong kêu lên.

      May mà đống đá này nhiều lắm, ba người mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới dọn được hơn nửa đống đá. Tuy đá dưới đáy vẫn chưa dọn sạch nhưng họ trông thấy điều bất ngờ - cánh cổng bằng vàng lên trước mặt họ.

      2

      “Gì vậy?”, Hàn Giang ngạc nhiên tới nỗi há hốc mồm kinh ngạc.

      “Cổng bằng vàng ròng?”, Makarov cũng bất ngờ tới nỗi khép được miệng.

      Ngược lại Đường Phong trấn tĩnh hơn, đeo găng tay, vuốt lớp bụi cánh cổng , tỉ mẩn quan sát. phát ra có vài chỗ cánh cổng vàng bị bong tróc, lộ ra gỉ đồng màu xanh, cười: “Đây hẳn là cánh cổng bằng vàng ròng đâu.”

      “Đó là gì vậy?”

      “Cổng đồng bọc vàng. Bên ngoài mạ lớp vàng, bên trong được làm bằng đồng.”

      “Như vậy cũng hoành tráng lắm rồi!”, Hàn Giang .

      “Đúng vậy! Quý giá hơn những cánh công gỗ sơn vàng bên ngoài nhiều!”, Đường Phong nhìn cánh cổng đồng bọc vàng trước mắt, khỏi cảm phục, “ ngờ trong lối u sâu hun hút như thế này, mà lại có cánh công lớn quý giá như vậy. Nếu tôi nhìn lầm đây là cánh cổng bằng đồng được chế tác tinh xảo, bên ngoài mặt đồng là lớp vàng, rồi lại vẽ tranh lóp vàng đó. Chỉ có điều bao năm trôi qua rồi, nên giờ chúng ta rất khó có thể nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của cánh cổng này. Nhưng chúng ta vẫn có thể tưởng tượng ra, năm đó cánh cổng bằng đồng bọc vàng này lấp lánh huy hoàng thế nào trong lối u hun hút này.”

      “Tại sao phải dựng cánh cổng quý giá như vậy ở đây làm gì nhỉ?”, Makarov hỏi.

      “Cái này phải hỏi Nguyên Hạo thôi. Nhưng chúng ta có thể thử nghĩ chút, cánh cổng này quý báu như vậy, vậy đằng sau nó chắc chắn còn có những thứ đáng để kinh ngạc và quan trọng hơn!”, Đường Phong che giấu được hưng phấn trong lòng.

      “Vậy tại sao trước cửa cánh cổng này lại chất nhiều đá như vậy?”, Hàn Giang hiểu.

      “Có lẽ vì thế mà có thể so sánh với đống đá chặn cửa trước địa cung lăng mộ, điều này càng thể tính quan trọng của gian phía sau cánh cổng lớn này”, Đường Phong .

      “Vậy còn chờ gì nữa, mau bê những viên đá còn lại thôi!”, Hàn Giang phấn khởi hét lên.

      “Đợi ... tôi bỗng nhớ ra chuyện, nếu như có người vào đây từ trước đó rất lâu rồi, tại sao lại mở cánh cổng bằng đồng bọc vàng này ra?”, Đường Phong bỗng nhớ ra vấn đề mấu chốt.

      “Mặc kệ nó? Có lẽ họ vốn phát ra phía sau những hòn đá vẫn còn cánh cổng hoành tráng như vậy! Chúng ta mở cánh cổng này ra hết mọi chuyện thôi!”, Hàn Giang thúc giục.

      biết do phấn khích hay do hoảng loạn, có lẽ phần lớn là do kì vọng vào thế giới còn chưa được biết tới phía sau cánh cổng, nên ba người bê đá rất nhanh.

      Vẫn còn số hòn đá cuối cùng ở phía dưới. Khi Đường Phong nhấc hòn đá to tướng lên, người bồng cứng đờ, mắt chớp nhìn chằm chằm vị trí dưới hòn đá! Hàn Giang nhìn bộ dạng đó của Đường Phong cũng hơi sững sờ, dùng đèn pin soi về phía mà Đường Phong nhìn chóp mắt và cũng run bắn người lên. vội vàng ngồi xổm xuống, rồi lại bê hai hòn đá , đoạn xương trắng lên trước mắt .

      Hàn Giang từ từ đứng dậy, miệne lẩm bẩm: “Là đoạn xương trắng! Xương người!”

      ! Là bộ xương!”, Đường Phong chậm rãi .

      bộ?”, mọi người kinh ngạc.

      Đường Phong tiếp lời Hàn Giang, cúi ngay người xuổng, khẩn trương bê hòn đá bên cạnh đoạn xương trắng đó . Cứ mỗi hòn đá được bê , càng nhiều xương trắng lên trước mặt họ.

      Đường Phong vẫn ra sức bê, nhưng Hàn Giang ngăn lại: “Khoan !”

      Đường Phong hiểu Hàn Giang có ý gì, nhưng cũng dừng lại. Hàn Giang lấy từ trong túi ra cái bàn chải và túi đựng vật chứng, cẩn thận ngồi xuống, dùng bàn chải tỉ mẩn quét sạch từng chút bụi đất xương trắng.

      Đường Phong thấy Hàn Giang cẩn thận như vậy liền cười: “Ồ! cẩn thận như vậy chắc còn hi vọng lấy được cả dấu vân tay xương hả?”.

      “Đó là hoang tưởng ngu ngốc. Tiếp đây cậu hãy làm theo những gì tôi dặn, tôi bảo cậu bê hòn đá nào hãy bê hòn đá đó!”, Hàn Giang bằng giọng ra lệnh.

      “Tuân iệnh!”, Đường Phong bó tay lắc đầu.

      Đường Phong làm theo lời Hàn Giang dặn, khẽ khàng bê nhữne viên đá vụn cuối cùng trước cổng , tất cả xương trắng đều phơi bày trước mặt họ.

      Hàn Giang dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại hai bức ảnh xương cốt, Đường Phong nghi ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Hóa ra là nửa bộ xương.”

      Hàn Giang chụp ảnh xong, cất máy ảnh , thở dài, : “! Là bộ, là bộ xương hoàn chỉnh.”

      “Nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nửa bộ hài cốt thôi mà! Hình như là nửa của người này!”, Đường Phong ngạc nhiên, hiểu.

      “Cậu nhìn kĩ lại xem, người này có nửa thân dưới đấy chứ”, Hàn Giang nhắc nhở Đường Phong.

      Đường Phong cầm lấy đèn pin trong tay Hàn Giang rồi lại soi về phía bộ xương trước cổng, tò đầu tới chân, từng chút từng chút , xương sọ, xương lồng ngực, xương cánh tay, xương chậu... tới phần xương chậu hết rồi. Đường Phong cũng hiểu tại sao, lúc này tim đập loạn xạ. lại tiến lên phía trước nửa bước, đột nhiên, mắt mở to, chiếc đèn pin trong tay xém chút nữa là rơi xuống đất. trông thấy... trông thấy nửa phần dưới của bộ xương này bị kẹp bên trong cánh cổng bằng đồng bọc vàng nặng trịch.

      “Cái... cái này ...”, Đường Phong vô cùng hoảng hốt, trước mắt dường như lại lên cảnh tượng giãy giụa trong đau đớn khủng khiếp của người trước lúc chết bị kẹt trong cánh cổng.

      “Cậu nhìn rồi chứ?”, Hàn Giang bình tĩnh hỏi.

      “Người này bị cánh cổng kẹp chết sao?!”, Đường Phong ngạc nhiên.

      “Tại sao người này chết giờ vẫn chưa xác định được. Nhưng từ tư thế đau khổ trước lúc chết của người này có thể tưởng tượng: người chết chắc chắn gặp phải điều gì đó đáng sợ phía sau cánh cổng, nên mới bất chấp tất cả lao ra ngoài cổng thoát thân như vậy, nhưng kết quả vẫn bị cánh cổng nặng trịch này kẹp cứng”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

      “Cầu chúa phù hộ cho con người bất hạnh này!”, đối diện với tư thế đặc biệt của bộ hài cot, Makarov khỏi làm dấu chữ thập trước ngực.

      “Rốt cuộc bên trong cánh cổng có thứ gì đáng sợ vậy?”, giọng Đường Phong có chút run rẩy, tự tin ban nãy biến mất.

      “Đúng vậy! Phía sau cánh cổng có gì vậy nhỉ?”, Hàn Giang cũng lộ hoang mang.

      Nhưng dưới thôi thúc khủng khiếp của lòng hiếu kì, Đường Phong vẫn bất giác đưa tay, ra sức đẩy cánh cổng bằng đồng bọc vàng trước mặt. Nhưng Đường Phong vẫn chưa kịp đẩy Hàn Giang bồng kêu lên: “Đợi !”

      Đường Phong rụt ngay tay lại: “ hét linh tinh cái gì thế hả?”

      Hàn Giang cũng trả lời Đường Phong, tới trước cánh cổng, lấy tay khẽ nhặt nắm cửa bằng đồng mạ vàng ở hai bên cánh cổng lên. Ngắm nghía hồi, Hàn Giang bỗng hỏi Đường Phong: “Cậu có nhìn ra chỗ nào đặc biệt vật này ?”

      “Đây phải là đôi nắm cửa sao? Cũng chính là cái vòng cửa bên ngoài. Thời xưa, trước cửa nhà nào chẳng có thứ này?”

      ! phải tôi hỏi cậu cái này. Cậu có nhìn thấy đoạn dây thừng vòng cửa ?”, Hàn Giang khẽ nhấc đoạn dây thừng mục nát nắm cổng bên trái lên.

      Lúc này Đường Phong mới để ý thấy đoạn dây thừng này. cầm lên nhìn kỹ: “Đoạn dây thừng này xem ra cũ lắm rồi, nhưng...”

      “Nhưng gì cơ?”

      “Nhưng loại dây thừng này chắc chắn phải từ thời Tây Hạ. Lúc đó thể có loại dây thừng này được, lai lịch của nó chắc chỉ trong vòng gần trăm năm nay thôi”, Đường Phong phán đoán.

      “ừm, tôi cũng nghĩ vậy!”, Hàn Giang .

      “Điều này cho thấy trong gần trăm năm nay có người từng tới đây, nhưng chắc chắn phải là cái gã bí đó!”, Makarov .

      “Đừng quan tâm nhiều nữa, vào bên trong trước rồi tính!”, Đường Phong lại chuẩn bị lấy súng mở cửa, nhưng bỗng phát ra cánh cổng bằng đồng bọc vàng có khóa cửa bên ... Đường Phong, Hàn Giang và Makarov ngạc nhiên nhìn nhau, ngây người ra lúc mới định thần lại. Đường Phong và Hàn Giang mồi người đứng vững bên, lòng đầy hi vọng, cùng dồn sức và cánh cổng bằng đồng bọc vàng trông nặng trịch nhường vậy nhàng mở ra.

      3

      Ba người cẩn thận tiến từng bước vào bên trong, dùng đèn pin soi sáng phía trước: xung quanh là lối được mài phẳng. Ba người theo lối này tiến lên phía trước khoảng hơn ba chục bước chân hết lối , lại tới tòa thạch điện khác.

      Đường Phong bỗng cảm thấy mặt đất phía trước lấp lánh chút ánh sáng kì dị, vội dùng đèn pin soi chiếu:

      “Là nước! Hóa ra phía trước lại có đầm nước?”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.

      thể ngờ trong huyền cung sâu hun hút này mà lại có đầm nước?”, Hàn Giang cũng rất ngạc nhiên.

      Nhưng Makarov lại phân vân : “Đó phải là đầm nước đâu, bên trong cũng phải là nước.”

      “Ồ?”, Đường Phong và Hàn Giang cùng nhìn Makarov.

      “Đó là thủy ngân!”, Makarov khẳng định.

      “Thủy ngân!”, Hàn Giang ngạc nhiên.

      “Đầm thủy ngân trong huyền cung!”, Đường Phong lập tức nghĩ tới những đầm thủy ngân ở trong lăng mộ của đế vương được ghi chép lại trong những cuốn sách từ thời cổ đại, đây... đây lẽ nào chính là “đầm thủy ngân” được ghi chép trong sử thi? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

      “Thủy ngân cực độc, mọi người phải cẩn thận!”, Makarov cảnh báo.

      Đèn pin trong tay Đường Phong quét lượt khắp Phật điện, phía trước chỉ có đầm thủy ngân này, có con đường nào khác để vòng qua đầm thủy ngân. “Thế... thế này là thế nào? Chúng ta làm thế nào để qua đó đây?”, hỏi.

      Makarov và Hàn Giang cũng quan sát. Chùm ánh sáng từ đòn pin của ca ba rốt cuộc đều chụm lại tại bờ phía bắc của đầm thủy ngân, đoạn cầu thang từ bờ phía bắc đầm thủy ngân kéo dài lên , cho tới tận bậc thềm của bờ phía bắc...

      Đường Phong nhìn tình hình bờ, trước mắt họ chỉ có cái đầm thủy ngân này, chỉ có thông qua đây họ mới có thế bước lên được bậc thềm của bờ phía bắc. Đường Phong nhìn Hàn Giang, Hàn Giang nhìn Makarov, chẳng ai có cách nào để vượt qua cái đầm thủy ngân này. cái đầm thủy ngân bé tẹo mà lại trở thành vật cản mà họ thể vượt qua.

      Ba người nhìn nhau, chẳng có cách nào. Hàn Giang còn có vẻ trấn tĩnh hơn cả, lại móc vài cây nến ra, châm nến cắm lên những cái máng vách đá bên cạnh, lối cũng cắm thêm hai cây nến. vừa mới cắm xong nến chân bỗng đá phải thứ gì đó. Mượn ánh nến, phát ra bên trái lối tấm gồ đài.

      Mắt Hàn Giang sáng lên: “Sao trong lối lại có tấm gỗ thế này nhỉ?”

      Đường Phong lập tức nghĩ tới nguyên do: “Chúng ta ngốc đấy, hồi đó chắc chăn cùng có người phải qua đây, nhất định phải có công cụ để qua, tấm gồ này phải được chuẩn bị cho đầm thủy ngân sao? Đúng là đời này chẳng có con đường cùng!”

      “Phải cẩn thận, vì tấm gỗ này trông cũng qua bao 5 năm nay rồi, ngộ nhỡ...”, Hàn Giang tiếp, nhưng trong đầu cả ba người đều lên cảnh tượng đáng sợ nếu trượt chân rơi xuống đầm thủy ngân.

      Makarov ngồi xuống cẩn thận kiểm tra tấm gỗ. Mãi lâu sau ông mới khẽ gật đầu: “Tấm gồ này tuy cũ rồi nhưng nếu tải sức nặng của người chắc, có vấn đề gì, chúng ta từng người qua .”

      ! Chúng ta bắt buộc phải để lại người ở đây đề phòng bất trắc!”, Hàn Giang đề nghị.

      “ừm, hai người qua, người ở lại đây”, Đường Phong cũng đồng ý.

      Hàn Giang có ý muon Makarov ở lại đây, nhưng ông vẫn cố chấp muốn sang bên kia. Hàn Giang liền nghĩ lại, ở cái chỗ quái quỷ này chẳng chỗ nào an toàn. Vậy là, rốt cuộc đồng ý để Makarov và Đường Phong qua đó, còn mình ở lại thạch điện.

      Gác tấm gỗ xong, dài ngắn, vừa đúng chiều dài của đầm thủy ngân, xem ra đúng là được chuẩn bị sẵn cho việc qua đầm. Đường Phong nhảy lên tấm ván đầu tiên. Tấm gỗ chỉ rộng 30 cen-ti-mét, lại cộng thêm năm tháng cũ kĩ nên Đường Phong bước đó nghicng nghiêng ngả ngả, giống như bước chiếc cầu độc mộc vậy.

      Đường Phong dang hai tay ra, cố gắng hết sức giữ thăng bằng, dám nhìn xuống dưới chân, nhưng thể nhìn. Trông thấy cả đầm thủy ngân đầy ắp mà thấy đau đầu, toàn thân lắc lư, xém chút nữa là mất thăng bằng. May mà kịp thời ngồi xổm xuống để lấy lại thăng bằng.

      Đường Phong từ từ đứng dậy, tiếp tục tiến lên phía trước, 34 bước! Đường Phong nhớ từng bước chân tấm gỗ. Rốt cuộc, Đường Phong thắng lợi khi trông thấy bờ bắc, nhưng dám nhảy phắt lên đó mà vẫn phải bước từng bước dịch chuyển về phía đó.

      Makarov cũng rất thuận lợi qua tấm gỗ, Đường Phong và ông cùng nhìn nhau cái, hẹn mà gặp cùng hướng về bậc thềm bờ phía bắc. Ở đó có gì vậy? Kho báu của vương triều Tây Hạ? Hay là kệ tranh ngọc thứ ba mà họ khổ sở tìm kiếm?

      4

      Bậc thang dẫn lên bậc thềm đó yừa vặn có thể cho hai người cùng , Đường Phong và Makarov cùng leo lên đó, tổng cộng có 14 bậc. Khi chân Đường Phong chạm tới bậc thang cao nhất, khỏi run rẩy. Bởi vì dưới ánh đèn pin, thấp thoáng trông thấy cảnh tượng khiến chấn động.

      Phật đài hoành tráng lên trước mắt , bảy bức tượng Phật cao to xếp thẳng hàng Phật đài, hùng vĩ oai phong. Bên cạnh tượng Phật là những pho tượng Bồ tát, La hán xếp xung quanh. Cảnh tượng này khiến Đường Phong bồng nghĩ tới Linh Sơn ở Tây Thiên, lẽ nào đây chính là thế giới cực lạc Tây Hạ?

      Đường Phong cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, và chỉ nhìn cái là phán đoán ra ngay: những thứ này đều là tượng Phật mang phong cách Tây Hạ, cần phải hỏi, ở đây chăc chăn vân là kiệt tác của Hạo Vương.

      Nhưng cảnh tượng còn khiến Đường Phong và Makarov chấn động hơn chỉ có vậy.

      Đường Phong dùng đèn pin soi vào phía sau tượng Phật, phát ra sau Phật đài vần chưa kịch đường, tối om om, giống như vẫn còn gian rộng lớn. Đường Phong và Makarov vòng ra sau Phật đài, hai người kinh ngạc phát ra vách đá phía sau Phật đài lại xuất cửa hang ra hình ra vẻ.

      Đường Phong định bước bỗng dưới chân vang lên tiếng kim loại leng keng, vội vàng dùng đèn pin soi xuống dưới, trong lớp bụi bặm thấp thoáng lên vật gì giống hai đồng xu. cúi xuống nhặt “hai đồng xu” đó lên, rồi chỉ nhìn cái kêu lên: “Quả nhiên có người từng tới đây!”

      “Sao cơ? Cậu phát ra gì vậy?”, Makarov hỏi.

      “Lão Mã, bác xem, đây là tiền xu từ thời Dân quốc, chúng cháu gọi những đồng xu này với tên dân dã là: Viên đầu to”, Đường Phong đưa đồng bạc cho Makarov.

      Makarov cúi nhìn: “Cũng có nghĩa là thời Dân quốc có người tới đây rồi!”

      “Xem ra quả đúng như vậy. Sợi dây thừng tay nắm cổng, xương người trong khe cổng, lại còn cả cánh cổng bị biến mất phía nam thạch điện, tất cả những điều này đều lên rằng, trước chúng ta có người từng tới đây. Nhưng họ tới đây sớm hơn chúng ta rất nhiều, hai đồng xu này cho thấy những người đó vào đây khoảng thời kì Dân quốc!”, Đường Phong suy đoán.

      Makarov cũng trầm ngâm hồi: “Đường Phong, cậu như vậy tôi cũng bỗng nhớ tới hai bộ xương mà chúng ta phát thẩy trong Thất sắc cẩm Hải.”

      Mắt Đường Phong sáng lên, ngạc nhiên : “Đúng vậy! Lúc đó trong động thác ngầm chúng ta phát thấy số súng ống đạn dược và công cụ, đều từ thời Dân quốc, bởi vậy mới phán đoán hai bộ xương đó cũng thuộc thời Dân quốc.”

      “Sau đó đại Lạt ma ở Thất sắc cẩm Hải cũng từng kể với chúng ta rằng: những năm 40 của thế kỷ trước từng có bốn người tới Thất sắc cẩm Hải tìm kiếm kệ tranh ngọc trong tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Người dẫn đầu nhóm người đó còn tự xưng là thiếu tá của cục bảo mật chính phủ quốc dân”, Makarov nhớ lại.

      “Lão Mã, nếu bác nhắc lại cháu cũng quên mất đấy. Đúng là đại Lạt Ma nhắc tới bốn người xông vào Thất Sắc Cẩm Hải, sau đó những người trong bộ tộc của đại Lạt Ma bày kế lừa những người này vào trong động thác đá... Hôm nay, núi chùa Hắc Thứu, chúng ta lại phảt ra di vật và hài cốt từ thời Dân quốc. Lẽ nào... lẽ nào thời Dân quốc từng có nhóm người vi hí mật của kệ tranh ngọc, mà bày ra trận tranh giành đổ máu như vậy?”

      trận chiến kéo dài cả trăm năm!”, Makarov lẩm bẩm.

      “Có lẽ trận chiến này chưa từng dừng lại!”, Đường Phong than thở.

      Makarov im lặng, dùng đèn pin soi xung quanh. Đột nhiên, ông chỉ vào phía sau bức tượng to nhất ở giữa, hét lên: “Đường Phong, ở đây có chữ!”

      Đường Phong nhảy lên Phật đài, soi đèn pin lên lưng Phật, dòng chữ Tây Hạ viết theo hàng dọc lên lưng Phật. Đường Phong tập trung nhận biết, chầm chậm đọc ra: “Giới - Đàn - Thượng - Tự - Trung - Điện - Cát- Vị.”

      “Đường Phong, nghĩa là gì?”

      “Xem ra đây chính là Thượng tự mà chúng ta tìm kiếm!”, Đường Phong tự lẩm bẩm trong niềm phấn chấn.

      ngờ người Đảng Hạng lại xây đựng tự viện hùng vĩ như vậy trong lòng núi!”, Makarov lại nhìn xung quanh cảm phục.

      “Càng quan trọng hơn là câu này tiết lộ cho chúng ta biết vị trí giờ mà chúng ta đứng. Đây chính là điện ở giữa của Thượng tự, như vậy cũng có nghĩa là tòa thạch điện mà chúng ta thấy ban nãy chính là tiền điện, đồng thời còn cho chúng ta biết phía sau chúng ta chắc là vẫn còn hậu điện nữa!”, Đường Phong càng càng phấn chấn.

      “Đường Phong, tôi biết trong văn hóa kiến trúc của Trung Quốc, thường những gì ở phía sau là quan trọng nhất, đúng ?”, Makarov hỏi.

      hẳn là vậy, nhưng thông thường lăng mộ trong địa cung là như vậy!”, Đường Phong buột miệng.

      Đường Phong vừa xong cả hai đều sững sờ. Lăng mộ trong địa cung? Lẽ nào vị trí mà họ đứng đây chính là tòa vương lăng Tây Hạ? Đường Phong nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, vương lăng Tây Hạ đều nằm trong núi Hạ Lan sao có thể xuất ở đây được?

      “Vậy chúng ta mau tới hậu điện xem sao!”, Makarov chỉ vào cửa hang trước mặt thúc giục.

      Hậu điện? Cửa hang trước mặt lẽ nào là lối thông tới hậu điện? Trong hậu điện có gì đây? Hàng loạt những câu hỏi ngừng lên trong đầu Đường Phong. nhảy xuống Phật đài, vô cảm với những cửa hang tối đen sâu hun hút, nên giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bóng tối. Chui vào trong này có thể chui vào thế giới xán lạn, hay vẫn lại là bóng tối thăm thẳm đây?

      5

      Đường Phong và Makarov chút do dự chui vào cửa hang dần tới hậu điện. Hai người được hơn năm chục bước trong lối , nhưng vẫn chưa trông thấy điểm kết thúc. Đường Phong trong lòng khỏi nghi ngờ:

      "Theo lý lối nối giữa trung điện và hậu điện thể dài như vậy được chứ nhỉ?”

      “Đúng vậy, lối từ tiền điện tới trung điện cũng dài như vậy!”, Makarov cũng cảm thấy kì lạ.

      “Lão Mã, bác có phát thấy , lối này rộng bằng lối phía trước, nhưng rất quy củ, l àng là có bàn tay con người mài giũa.”

      “Đúng là có chút kĩ lạ. Nếu theo như dự đoán của chúng ta hậu điện quan trọng hơn, vậy lối vào hậu điện đáng lẽ phải rộng hơn, cổng của hậu điện cũng phải quý hơn, cao cấp hơn, biết chừng lại là cánh cổng bằng vàng ròng cũng nên..

      “Cổng bằng vàng ròng?”, Đường Phong ngây người ra rồi lập tức cười, : “Lão Mã, bác giỏi tưởng tượng đấy, bác có biết để đúc được cánh cổng bằng vàng ròng phải tốn mất bao nhiêu vàng ? Neu quả ở phía trước cánh cổng bằng vàng ròng đợi chúng ta, cánh cổng sơn vàng và cổng bằng đồng bọc vàng đều chỉ là phù du mà thôi, sơn vàng và bọc vàng tuy cũng đều dùng vàng, nhung so với vàng ròng mà đều chỉ là lượng vàng rất . Cháu nghĩ, nếu quả đúng Tây Hạ có thể dùng vàng ròng để đúc cánh cổng to nhường vậy, cũng phải tiêu hao gần cạn kiệt lượng vàng trong quốc khố của Tây Hạ mất.”

      “Tôi chỉ suy đoán theo chế độ cấp bậc của Trung Quốc thôi mà.”

      “Mong rằng cháu được trông thấy cánh cổng vàng ròng mà bác suy đoán!”

      Đường Phong vừa dứt lời, bỗng phát thấy hình như lối kết thúc. dám tin vào mắt mình, nhưng đôi mắt hề lừa gạt , ánh sáng đèn pin chiếu lên vách đá do những tảng đá lớn xếp thành.

      “Đây là thế nào?”, Makarov cũng trông thấy.

      “Thảo nào lối này rộng rãi như lối trước đó, hóa ra là ngõ cụt!”, Đường Phong thất vọng kêu lên.

      thể như vậy được! ràng phía sau pho tượng Phật ban nãy còn viết đó là trung điện, phía sau trung điện phải có hậu điện chứ nhỉ!”, Makarov cũng thể chấp nhận này.

      Trong lúc chuyện hai người vẫn ngừng bước, họ nhanh tới điểm cuối lối , quả nhiên còn đường. Đường Phong thất vọng đưa đèn pin lên soi xung quanh, ở đây hề có cánh cổng bằng vàng ròng như họ hi vọng, chỉ có những viên đá giống hệt như trong tiền điện, trung điện, xếp khít vào nhau có lấy khe hở. Rốt cuộc là thế nào đây? Đúng là có hậu điện sao?

      ! the! Nếu có hậu điện tại sao phải mở lối dài như vậy làm gì? Đường Phong tin đây chính là điểm kết thúc của lối , dùng đèn pin lục soát từng chút vách đá... Đột nhiên, phát ra bên trái lối , vách đá xuất dấu vết hình vòng cung, xem kĩ thi trong dấu vết này có vài tảng đá, lộn xộn. Đường Phong đếm, tổng cộng là sáu tảng, hai tảng đá lớn nhìn thấy “lỗ mũi trâu”, và trong “lỗ mũi trâu” vẫn còn hai sợi dây thừng lòng thòng chạm đất.

      “Đây là cái gì vậy?”, Makarov cũng nhìn ra điểm khác biệt vách đá bên trái.

      “Vấn đề là ở đây!”, Đường Phong khẽ thở dài, tiếp: “Ở đây vốn dĩ là cái cổng vòm, cánh cổng này bị dùng đá bịt kín chặn đứng đường .”

      “Vậy phía sau cổng vòm này là gì vậy?”

      “Biết đâu chính là cánh cổng bằng vàng ròng mà bác !”, Đường Phong cười.

      “Cậu xem tảng đá có chữ này, rất nhiều là đằng khác!”, Makarov chỉ vào trong những tảng đá .

      Đường Phong cũng trông thấy chữ tảng đá, nhận ngay ra đây là dòng chữ Tây Hạ: “Giới Đàn Thượng Tự, Kim Thượng Tiềm Long Chi Địa, Đương Tường Gia Bảo Hộ. Kim Phụng Hoàng Đế Bệ Hạ Chỉ, Phong Bế Giới Đàn Thượng Tự Cung Điện, Sách Hủy Sạn Đạo, Vĩnh Tuyệt Ngoại Nhân Khuy Hà. Đả Đô Ngũ Niên Thập Nhị Nguyệt.”

      “Những dòng chữ này nghĩa là gì?”, Makarov hiểu.

      “Cuối cùng là niên hiệu, là niên hiệu của hoàng đế Tây Hạ đời thứ hai Lượng Tộ. Từ những dòng chữ này cho thấy, Giới Đàn Thượng Tự chính là vùng đất long của Lượne Tộ. Để gìn giữ nơi đây, Lượng Tộ hạ lệnh đóng kín cung điện của Thượng tự đồng thời phá bỏ lối dẫn tới đây”, Đường Phong giải thích.

      “Vùng đất long nghĩa là gì?”, Makarov nghe có chút hiểu.

      “Hoàng đế là chân long thiên tư, vậy nên trước khi chính thức đăng ngôi hoàng đế được gọi là ‘long ’, cũng có thể dùng để chỉ tất cả những nơi sinh ra hoàng đế”, Đường Phong giải thích thêm.

      “Hình như tôi nhớ ra rồi. Trước đây cậu từng kể rằng Nguyên Hạo và hoàng hậu Tạng gặp gỡ nhau tại chùa Giới Đàn, sau đó mới có Lượng Tộ.”

      “Đúng vậy! Nhưng lúc đó Tạng Thị vẫn chưa phải là hoàng hậu, lúc đỏ bà mới chỉ là ni xuất gia, bởi vậy hai người họ mới thầm hẹn hò trong chùa.”

      “Lẽ nào chính là nơi đây, chính là chỗ mà chúng ta đứng?”

      “Theo như đoạn ghi chép này ở đây chính là nơi mà Nguyên Hạo và hoàng hậu Tạng hò hẹn, hơn nữa còn rất là Giới Đàn Thượng Tự vốn phải là chỗ di chỉ mà chúng ta nhìn thấy dưới núi.”

      “Ở đây đúng là u tịnh , nhưng nếu như sống trong hang núi này cũng kì quái đấy!”.

      “Đúng vậy! Cháu cũng hiểu lễ nào Nguyên Hạo và hoàng hậu Tạng lại hẹn hò trong hang núi này?”, câu của Makarov khiến Đường Phong dường như tỉnh ngộ.

      6

      Makarov nhìn những dòng chữ Tây Hạ tảng đá khổng lồ, hỏi tiếp: “Điều khiến tôi vẫn hiểu nổi là ở đây là nơi long của Lượng Tộ, lẽ ra cần phải gìn giữ cẩn thận, vậy tại sao phải bịt kín cung điện, phá bỏ đường làm gì nhỉ? Làm như vậy phải là phá hoại sao?”

      Đường Phong cười cười, giải thích: “Lão Mã, cái này bác biết rồi. Bác đừng coi thường những dòng ghi chép này, bên trong chứa đựng rất nhiều thông tin đấy.

      Nhìn bên ngoài chữ khắc vách đá là văn tự chính thống của triều đình, giống như bức thư, nhưng nếu phân tích kĩ lưỡng lại rất ra trò. vẫn là cái niên hiệu này,

      Đả đô ngũ niên! Nếu cháu nhớ nhầm năm đó, cái năm mà Lượng Tộ hạ lệnh bịt kín cung điện trong Giới Đàn Thượng tự và phá hủy đường , cũng chính là năm mà Lượng Tộ giết chết cậu của mình là Tạng Ngoa Bàng, thoát khỏi khống chế của gia tộc Tạng, bắt đầu đích thân điều hành triều chính, và cũng chính vào năm này, gia tộc Tạng hoàn toàn thất thế.”

      “ừm, giai đoạn lịch sử này đại Lạt Ma cũng từng kể qua. Gia tộc của đại Lạt Ma chính là bắt nguồn từ gia tộc Tạng ”

      “Vậy tại sao khi vừa mới đích thân điều hành triều chính, mà Lượng Tộ vội vàng hạ lệnh bịt kín nơi này, theo như cháu suy đoán ở đây có bí mật gì đó mà ông ta thế để ọi người biết. Bí mật gì đây? Nghĩ tới pho tượng Phật trong cung điện Mùa đông, tượng Phật mà Kozlov phát được trong đại Phật tháp ở Hắc Thủy Thành, nếu như xương sọ trong tượng Phật đúng là của hoàng hậu Tạng, vậy điều đó chứng minh cho suy đoán của Tymoshenko, đó chính là cuối cùng, chính Lượng Tộ ép mẹ ruột của mình phải chết. Điều này cũng có thể lý giải cho ý đồ bịt kít cung điện nơi đây của Lượng Tộ, ông vừa mới đích thân điều hành triều chính, để củng cố thống trị của mình, muốn nhanh chóng quét sạch ảnh hưởng của mẹ ông và gia tộc Tạng đói với vương triều, nên ông đày ải mẹ mình tới Hắc Thủy Thành xa xôi, rồi lại lấy lý do đường đường chính chính để bịt kín Giới Đàn Thượng tự, nơi mà gia tộc Tạng coi là phúc địa.”

      “Quả đúng là dân tộc còn nguyên sói tính. Năm đó Nguyên Hạo cũng vì tranh giành quyền lực với gia tộc Vệ Mộ, mà bức chết mẹ mình là Vệ Mộ Thị, mấy chục năm sau, con trai ông - Lượng Tộ lại lặp lại hành động mà ông năm đó làm!”, Makarov nhận xét.

      chỉ có Nguyên Hạo và Lượng Tộ đâu, những việc như vậy trong lịch sử của những triều đại sau này cũng ngừng xảy ra”, Đường Phong dừng lại lúc rồi tiếp, “Bởi vậy cháu có thế suy đoán tiếp rằng, bức tượng Phật khổng lồ núi và cung điện ở đây rất có khả năng được xây dựng trong giai đoạn gia tộc Tạng khống chế triều chính.”

      “Ồ? Lẽ nào phải là lúc Nguyên Hạo còn sống sao?”

      “Chùa Hắc Thứu, cũng chính là chùa Giới Đàn, có từ thời Nguyên Hạo, bởi vậy hoàng hậu Tạng mới có thể tới đây xuất gia, rồi còn hẹn hò với Nguyên Hạo tại đây mà sinh ra Lượng Tộ. Nhưng quy mô của chùa Hắc Thứu thời đó thể to như ngày nay mà chúng ta nhìn thấy,

      thể hùng vĩ thê này. Tất cả những gì xây dựng và tu sửa ở đây, chắc đều từ sau khi Nguyên Hạo chết, lấy danh nghĩa là để tưởng nhớ Nguyên Hạo, gia tộc Tạng tu sửa và xây dựng lại với quy mô lớn hơn. Phải hiểu rằng, trước khi Tạng Thị lọt vào mắt Nguyên Hạo, gia tộc Tạng chỉ là gia tộc , vốn chẳng mấy hiển hách trong các danh gia vọng tộc. Quyền hành và thế lực của gia tộc Tạng sau này, đều là nhờ Nguyên Hạo phải lòng hoàng hậu Tạng, bởi vậy sau khi có được thế lực, chắc chấn gia tộc Tạng cho rằng nơi này chính là phúc địa của gia tộc họ, nên mới mượn cớ xây dựng công trình hoành tráng như vậy để tưởng nhớ Nguyên Hạo, nhưng thực chất là để gia tăng thống trị của gia tộc Tạng”, Đường Phong giải thích tràng.

      “Danh nghĩa là vì Nguyên Hạo, nhưng thực chất là vì Tạng?”, Makarov vẫn nghiền ngẫm lời của Đường Phong.

      “Như vậy cũng có thê hoàn toàn giải thích ệnh lệnh của Lượng Tộ sau khi đích thân điều hành triều chính. Tuy ở đây là nơi ông sinh ra, nhưng đúng hơn còn là phúc địa mà gia tộc Tạng phất lên, bởi vậy Lượng Tộ tuy rất hận thù gia tộc Tạng chuyên quyền - nên cũng thế thích nơi này, nhưng vì gia tộc Tạng lấy danh nghĩa đây là nơi tưởng nhớ Nguyên Hạo, và khởi công hoành tráng, xây dựng chùa Giới Đàn, nên Lượng Tộ cũng dễ trực tiếp phá hủy nơi này, mà chỉ có thể lấy danh nghĩa là gìn giữ đế bịt kín nơi đây, để người ngoài trông thấy được.”

      “Những dòng chữ này còn nhắc tới đường nữa?”, Makarov nhạy cảm phát giác ra chút gì đó.

      “Đúng! Nhắc tới việc phá hủy đường .”

      “Cũng có nghĩa là bên ngoài núi đáng lẽ có đường , nhưng Thượng tự ở trong ngọn núi này, ‘phá hủy đường , vĩnh viễn có người ngoài trông thấy’ để làm gì vậy?”

      “Đây quả thực là vấn đề. Đường ...”, Đường Phong ngẫm nghĩ hồi, nhưng vẫn hiểu đường này là chỉ chỗ nào.

      7

      Đường Phong và Makarov hiểu “đường ” ghi chép vách đá là chỉ chỗ nào. Makarov lắc đầu, : “Thôi nào, chúng ta hãy nghĩ chuyện trước mắt ! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

      “Bác có trông thấy hai cái lỗ mũi trâu kia ?”, Đường Phong chỉ lên tảng đá có đục hai cái lỗ.

      “Trông thấy rồi, còn cả hai đoạn dây thừng nữa. Xem ra trước chúng ta cũng có người nhanh chân hơn rồi, ít nhất là họ cũng có ý đồ dọn những tảng đá này .”

      sai! Cái lồ mũi trâu đó thể do người Đảng Hạng đục được, mà chắc chắn là sau này người ta - vì muốn vào được bên trong, nên đục hai cái lồ đó để luồn dây thùng vào kéo những tảng đá ra.”

      Makarov nhặt hai đoạn dây lên, nhìn kỹ rồi lại kéo thử: “Giống hệt như dây thừng cánh cổng bằng đồng bọc vàng, xem ra là của cùng hội.”

      “Có lẽ cũng cùng hội với chủ nhân của hai đồng tiền trong trung điện”, Đường Phong sờ sờ lên tảng đá trước mặt rồi tiếp: “Hơn nữa bác có đế ý thấy , trật tự xắp đặt của sáu tảng đá này bị người ta tráo đổi rồi.”

      “Ồ! như vậy đám người đó di chuyển được những tảng đá này, tiến vào bên trong. Vậy tại sao họ lại phải bịt kín lại làm gì nhỉ?”

      “Có lẽ bên trong cũng cất giấu bí mật của đám người đó..ể”

      “Bí mật của đám người đó?”, Makarov hiểu.

      “Nhưng họ cũng giúp chúng ta được thuận tiện hơn, vì có hai cái mũi trâu này trong lúc này chúng ta cũng thể vào bên trong được đâu.”

      “Ý cậu là chúng la cũng kéo những tảng đá khổng lồ này ra?”

      “Thử xem sao!”, xong, Đường Phong liền nắm sợi dây thừng bộc vào lỗ mũi trâu chính giữa tảng đá, dốc sức lôi kéo, tảng đá bỗng nhúc nhích được chút, “Có cửa rồi, tảng đá này nặng như cháu tưởng.”

      “Hai chúng ta cùng kéo có thể lôi được nó ra!”, Makarov xắn tay áo định tiến đến.

      “Lão Mã, sức khỏe của bác có ổn ? Nếu ổn để cháu gọi Hàn Giang vào!”, Đường Phong có chút lo lắng cho xương cốt của lão Mã.

      “Đừng coi thường, tảng đá này hai chúng ta kéo ra được đấy!”, Makarov chịu khuất phục.

      Đường Phong đành phải đưa đoạn dây thừng cho lão Mã. Đường Phong phía trước, lão Mã phía sau, hai người cùng nhau dốc sức, tảng đá nhích ra ngoài chút. Nghỉ ngơi chốc lát, lại kéo tiếp, tảng đá khổng lồ lại được kéo ra ngoài thêm đoạn, vài lần như vậy, rốt cuộc tảng đá được kéo ra ngoài hơn mét.

      Sắp xong rồi, Đường Phong muốn cùng Makarov dồn sức, “ầm...” tiếng, cùng với bụi bay mù mịt, tảng đá hoàn toàn được kéo ra.

      Đường Phong cảm giác mũi mình ngửi thấy mùi đất tanh, xung quanh toàn là bụi. May mà Makarov phản xạ nhanh, vội vàng kéo Đường Phong lui lại phía lối .

      Lui tới đoạn rộng rãi trong lối , hai người hít hơi lớn, đợi cho bụi bặm trong lối tản bớt, cả hai mới quay lại phía cuối đoạn đường. Sáu tảng đá thiếu mất tảng, lộ ra cửa hang vừa đủ ột người bò qua. Đường Phong lấy đèn pin soi vào bên trong, cảm giác ớn lạnh tức tốc trào lên, khiến bất giác rùng mình, lùi lại phía sau.

      Đường Phong và Makarov bàn bạc, rồi kéo tiếp tảng đá cũng có lỗ mũi trâu, để mở rộng thêm miệng hang chút nữa mới tiến vào bên trong. Vậy là, hai người dùng cách cũ, kéo tiếp tảng đá thứ hai ra. Lần này, Đường Phong có kinh nghiệm rồi nên cũng ăn ít bụi hơn.

      Hai tảng đá khổng lồ được kéo ra, cửa hang đủ ột người qua xuất trước mặt họ. Từng cơn gió lạnh buốt từ trong động xộc ra. “Xem ra gian phía trong rất rộng!”, Đường Phong suy đoán.

      “Kết cấu giống hệt như lối này!”, Makarov dùng đèn pin soi vào trong hang.

      Đường Phong chầm chậm bước vào thế giới trong cổng vòm, Makarov cũng theo sau. Đường Phong phát lối trong này thẳng tap, tạo thành góc 90 độ với lối và bên ngoài. lại phán đoán phương hướng, và quả quyết đây là lối hướng về phía tây.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Dưới làn nước được trong lắm, thấp thoáng Lên những mẩu xương trắng rời rạc. Khi chưa đây Là xương người hay xương động vật, chỉ còn thấy hoa mắt chóng mặt, rồi bỗng có cảm giác trời đất quay cuồng. Makairov linh cảm lành, người bất giác đổ về phía sau.

      1

      Lối hướng về phía tây vẫn kéo dài. “Đợi , "Đường Phong!”, phía sau vang lên giọng của Makarov, “Theo truyền thống kiến trúc Trung Quốc tiền điện, trung điện, hậu điện phai cùng tuyến đường, nhưng lối này lại trải dài về hướng tây, như vậy có bình thường ?”

      bình thường, lối này cũng bình thường!”, Đường Phong .

      “Đúng vậy! Ở giữa trung điện và hậu điện sao lại có lối dài vậy nhỉ!”, Makarov lắc đầu .

      Trong lúc hai người chuyện, Đường Phong đổ ý dưới chân mình gồ ghề khúc khuỷu, nên xém chút nữa là lộn nhào, Makarov cũng giật mình. Hai người đứng vững lại, Đường Phong vội vàng lấy đèn pin soi, dưới đất xuất tảng đá nhô lên; lần theo tảng đá này, di chuyển ánh sáng đèn pin tới hai bên vách đá, tại hai vị trí giống nhau vách đá hai bên, xuất cái máng lõm vào trong.

      “Hóa ra trước kia ở đây có cánh cửa!”, Đường Phong suy đoán.

      “Cửa? Sao bây giờ chẳng có gì cả vậy?”

      “Bậu cửa nền đất vẫn còn, có thể nó bị những người tới đây trước đó dỡ rồi!”, Đường Phong ngẫm nghĩ, tiếp: “Mặc kệ cánh cửa đó đâu mất, nó xuất ở đây là cho thấy hậu điện cách đây xa nữa đâu.”

      “Đúng vậy! Nếu cũng nhất thiết phải làm cái cửa ở đây.”

      Hai người bước qua bậu cửa, Đường Phong cảm giác tim mình lại bắt đầu đập thình thịch. Phía sau cánh cửa biến mất này có phải là hậu điện ? Ở đó có kệ tranh ngọc ? bất giác bước nhanh hơn. Sau hơn hai chục bựớc chân, Đường Phong cảm giác mình tới nơi rộng rãi, nhưng lấy đèn pin soi phía trước lại xuất bức tường.

      Đường Phong nhìn trái ngó phải, rồi lại ngẳng đầu lên nhìn, bỗng hiểu ra, trước mặt mình chắc là “bức vách ngăn”. Makarov cũng ngạc nhiên, nhưng

      Đường Phong giải thích mà dẫn ông vòng qua “bức vách ngăn”. Phía sau “bức vách ngăn” rộng thênh thang, Đường Phong chỉ dựa vào ánh đèn pin yểu ớt mà cảm thấy đây là gian rộng lớn.

      Đường Phong và Makarov lần lượt thắp nến lên cái máng vách đá, thạch điện khổng lồ rốt cuộc cũng diện mạo trước mắt hai neười. Lúc này, Đường Phong mới phát ra cái gọi là “bức vách ngăn” vốn phải là bức tường nào cả, mà là lưng của bức tượng Phật cao lớn. Nhìn lại toàn bộ hậu điện, ở chính giữa ba mặt còn lại đều có bức tượng Phật cao lớn.

      Cả hậu điện hình vuông, mỗi bên đều có bậc dẫn xuống dưới, từng bậc thu hẹp lại, cuối cùng tại vị trí chính giữa hậu điện là đầm nước hình vuông, đầm nước chết lấp lánh ánh xanh. Đường Phong tài nào phán đoán được đó là đầm nước hay lại là đầm thủy ngân.

      ... hùng vĩ quá!”, Makarov ngạc nhiên tới nỗi mắt và miệng đều mở to hết cỡ.

      “Đúng vậy! Quả nhiên hậu điện to hơn hẳn hai điện trước đó.”

      Đường Phong tức tốc đoán định vị trí mà họ

      đứng là cạnh phía đông của bức tượng Phật; do phía sau tượng Phật là lối , vậy ba hướng phía sau tượng Phật cũng có phải là lối nhỉ? Đường Phong ngẫm nghĩ mà chân bước tới bức tượng ở hướng nam.

      Makarov theo sau, hiểu ngay ra ý của Đường Phong: “Nếu như phía sau mỗi bức tượng đều có lối , vậy... vậy ... tôi điên mất rồi đấy!”

      “Cháu cũng sắp điên đây!”, Đường Phong vòng ngay ra sau bức tượng phía nam, tỉ mỉ quan sát, mỗi tảng đá to đều khít vào nhau, vô cùng kiên cố, “Xem ra ở đây chẳng có lối nào cả.”

      Đường Phong lại nhanh chóng vòng ra phía sau bức tượng Phật phía tây, vách đá ở đây cũng khít vào nhau như vậy, sừng sững đồ sộ, phía sau bức tượng phía bắc cũng chẳng phát ra điều gì dị thường. Đường Phong khỏi nghi ngờ: “Cái này gọi gì là cống, hậu điện hoành tráng như thế này đáng ra phải có cánh cổng hùng vĩ mới xứng tầm chứ nhỉ! Sao chắng có cánh cổng nào cả? Chúng ta từ phía sau tượng Phật tiến thẳng vào đây.”

      “Đúng vậy! Tôi còn tưởng rằng cánh cống bằng vàng cơ!”, Makarov khỏi tiếc rẻ.

      Đường Phong thắp nến lên cả bốn góc đại điện, toàn bộ hậu điện sáng bừng lên. phát ra đỉnh đầu chính giữa đại điện có chạm khắc đóa hoa sen khổng lồ, ở chính giữa đóa hoa lên bốn chữ to, nét rắn rỏi, vẫn là chữ Tây Hạ. Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên vòm động, từ từ đọc lên bốn chữ này: “Quang - Minh - Đại - Điện”.

      2

      Toàn bộ Quang Minh thần điện được nến soi sáng, tuy ánh sáng vàng đục nhưng cũng đủ để Đường Phong nhìn mọi vật trong đại điện. Lúc này mới phát ra, xung quanh bốn pho tượng Phật có rất nhiều tượng Phật bị đổ nghiêng ngả, còn có rất nhiều tượng Phật bị hư hỏng. “Thế này là thế nào?”, Đường Phong cúi xuống, nhặt mảnh tượng Phật bị nứt vỡ lên.

      “Xem ra ở đây từng bị phá hoại!”, Makarov suy đoán.

      “Ai phá hủy những tượng Phật đẹp đẽ này? Nghĩ mà xem, hóa ra những bức tượng này đều được dựng xung quanh bốn bức tượng Phật lớn, hùng vĩ làm sao! Linh Sơn ở Tây Thiên cũng chỉ đến vậy mà thôi!”, Đường Phong thán phục.

      “Chắc chắn là người có thù hằn sâu sắc với chủ nhân ở đây.”

      “Lẽ nào là Lượng Tộ?”, Đường Phong lẩm bẩm.

      Trong tức khắc, Đường Phong phát ra trong đống tượng Phật đổ nát phía dưới bức tượng phía tây, có tấm bia đứng sừng sững, rất dễ nhìn. bước tới, vuốt bụi đó , rồi từ tò đọc những chữ Tây Hạ khắc bia đá: “ Tạng Thị chuyên quyền, lật đổ triều thần, độc đoán chuyên hành, trong mắt có quân phụ, tram vô cùng thù hận; phụ mẫu trẫm dâm loạn bất pháp, bao che cho những người trong sắc tộc, trẫm vô cùng thù hận. Nay trẫm may mắn được ông trời phù hộ, đoạt được triều chính, ra tay trừ gian diệt ác, gây dựng lại triều cương. vì việc tư mà bỏ qua công luận, vì hiếu từ mà lãng quên luật pháp... đóng cửa hậu điện, phá bỏ lối , vĩnh viễn chôn vùi Tạng Thị và những gian nhân.”

      Có mấy chữ trong đó quả thực Đường Phong nhìn , nhưng chỉ những dòng này thôi mà khiến giật thót tim, đoạn mật sử của vương triều Tây Hạ phơi bày trước mắt . “Xem ra những gì chúng ta suy đoán đều đúng cả, Lượng Tộ quả nhiên vì hận thù gia tộc Tạng chuyên quyền nên mới đóng cửa thạch điện, phá hủy đường . Khỏi cần phải hỏi, phá hủy những tượng Phật này cũng chính là Lượng Tộ!”, Đường Phong .

      “Nhưng tại sao bốn pho tượng Phật này lại bị hủy hoại nhỉ?”, Makarov hỏi.

      “Có thể là do chúng quá to nên hủy hoại ngay được!”, Đường Phong đoán mò.

      Đường -Phong hết hứng thú với những bức tượng to lớn này, bởi chợt phát ra hình như đầm nước chính giữa hậu điện phát ra chút ánh sáng quái dị.

      Makarov cũng trông thấy biến hóa trong đầm nước. Hai người bước xuống năm sáu bậc thang, tới lúc chỉ còn cách mặt nước bốn bậc, Đường Phong ngạc nhiên tới nồi ngớ người ra. dừng lại, quay đầu nhìn Makarov. Makarov cũng há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Đường Phong.

      “Đây... đây chính là… chính là kho báu của Hạo vương sao?”, Đường Phong lẩm bẩm.

      “Tôi nghĩ là vậy, đây chính là kho báu của Hạo vương!”, Makarobv cũng ngừng lẩm bẩm.

      Mặt nước chết trong đầm nước hình vuông lấp loáng sắc xanh, nhưng chốc chốc lại lóe lên sắc vàng khiến Đường Phong và Makarov bất giác thể mở được mắt ra.

      Đường Phong che mắt, cẩn thận rón rén bước tiếp ba bậc thang xuống dưới, tới cạnh mép đầm. thực bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, trong đầm là những thỏi vàng, thỏi bạc, tiền xu chất như núi cùng những báu vật kì lạ và quý báu đủ hình đủ dạng. Đường Phong tài nào khống chế được hưng phấn trong lòng, đưa tay về phía mặt nước chết đó...

      3

      “Cẩn thận! Đường Phong!”, Makarov bỗng hét lên.

      Đường Phong lúc này mới tỉnh lại, vội vàng rút tay về, kích động tới nỗi lắp ba lắp bắp, thành câu: “Đây... quả là..hóa... hóa ra là đầm châu báu.”

      “Đường Phong, tỉnh táo chút . Nếu như ở đây là kho báu của Hạo Vương, tại sao đám người tới đây trước chúng ta lấy ?”, Makarov vẫn giữ được tỉnh táo đúng như tố chất mà ông từng được huấn luyện.

      “Đúng vậy!”, Đường Phong nghe Makarov vậy liền tỉnh ngay ra, “Lão Mã, may mà có bác cảnh tỉnh. Từ di tích ban nãy cho thấy, đám người đó từng tới Quang Minh thần điện rồi, nhưng lại lấy những báu vật này . Vậy có khi nào trong... trong đầm này là thủy ngân ? Bởi vậy mà những người đó mới lấy những báu vật này?”, Đường Phong bồng nghĩ tới thủy ngân.

      Makarov ngồi xuống, cúi sát mặt nước, cẩn thận quan sát, cuối cùng lắc lắc đầu, : “ giống thủy ngân, đây là đầm nước chết.”

      “Vậy phải giải thích thế nào về đám người tới đây trước chúng ta?”, Đường Phong thấy đầu óc mình rối tung cả lên.

      “Điều này...”, Makarov cũng khône thể trả lời câu hỏi này.

      Đường Phong lấy hết can đảm, nhoài ra áp người sát đầm nước. Nhìn lớp rong rêu dày cộm bên cạnh đầm mà hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn nhìn thấu lớp sương mù, chọc thủng xuống tận đáy đầm mà thôi. Nhưng trông thấy đáy đầm, bởi vì trong đó chất đầy châu báu và nước xanh lét, đục ngầu.

      “Tôi sợ nhất là có con quái vật từ trong đầm nhảy lên nuốt chửng chúng ta!”, Makarov vậy khiến Đường Phong giật bắn mình.

      Đường Phong quay lại nhìn, Makarov cũng nhoài người ra mặt nước, quan sát động tĩnh trong đầm.

      “Lão Mã, sao bác lại vậy?”, Đường Phong hiểu hỏi Makarov.

      Makarov bò dậy, tựa vào bậc thang cạnh đầm nước, chậm rãi : “Bởi vì tôi từng gặp cái đầm nước ăn thịt người.”

      “Ồ! cái đầm nước ăn thịt người?”, Đường Phong hiểu nhìn Makarov.

      “Đúng! cái đầm nước ăn thịt naười hoặc có thể gọi là hố nước!”, Makarov khẳng định.

      “Hố nước ăn thịt người? đời này đúng là có chuyện như vậy sao? Lại là kinh nghiệm của bác trong KGB phải ?”

      “ừm, tất cả những gì ly kì quái gở mà tôi gặp phải đều được KGB ban tặng cả!”

      “Lão Mã, những gì bác trải qua tại KGB ly kì đấy! Bác có thể viết được cả cuốn sách ấy chứ!”

      “Tôi cũng từng nghĩ đến điều đó, nhưng rất nhiều việc trải qua đều thuộc về những vụ án chưa được hóa giải. Giống như cái hố nước mà tôi gặp phải tại căn cứ Tiền Tiến trước đây vậy!”, giọng Makarov rất bình thản.

      “Lại là căn cứ Tiền Tiến?!”, Đường Phong ngạc nhiên, “Những chuyện ở căn cứ phải bác kể hết rồi sao? Sao lại vẫn còn chuyện ly kì vậy?”

      “Những chuyện ly kì gặp phải trong căn cứ Tiền Tiến quá nhiều rồi, so với những gì ly kì gặp phải trong đội thám hiểm lần đó còn kéo dài và nhiều hơn nữa! Đó là chuyện xảy ra sau khi Branch đưa tôi tới Khe Sói hoang, khi đó căn cứ Tiền Tiến thiếu nước...”, Makarov vừa vừa hồi tưởng lại đoạn kí ức trong khu căn cứ Tiền Tiến.

      4

      Từ khe Sói hoang trở về chưa được bao lâu, Makarov, lại gặp phải chuyện ghê rợn. Muốn sinh tồn được tại sa mạc Gô-bi quan trọng nhất là nguồn nước, và đây cũng là vấn đề lớn của căn cứ Tiền Tiến.

      Branch bước vào phòng Makarov, hiếm khi càu nhàu như vậy: “Nguồn nước của chúng ta sắp ổn rồi!”

      “Thế nào gọi là sắp ổn?”, Makarov hiểu

      ý Branch.

      “Sắp ổn tức là sắp hết nước rồi! Lẽ nào phát ra chất lượng nước mấy hôm nay chúng ta uống kém hẳn, tuy được khử độc nhưng nước vẫn đục ngầu, bên trong còn có cả cặn.”

      “Tôi cũng phát thấy nhưng trước đây cũng từng gặp phải chuyện này rồi mà, cũng đâu đến nỗi mất nước đâu!”, Makarov bán tín bán nghi.

      “Trước khi chúng ta đến, nước dùng ở đây đều lấy từ giếng bên ngoài căn cứ. Mấy năm nay, căn cứ tăng thêm bao nhiêu người như vậy, nhưng cũng phát thêm được nguồn nước nào mới, cái giếng đó quá tải từ lâu rồi. Ban nãy tôi kiểm tra rồi, cái giếng đó chắc chắn trụ được bao lâu nữa đâu, nếu tìm thấy nguồn nước mới chúng ta mất nước đấy!”

      “Nghiêm trọng vậy ư? Vậy cái giếng đó còn trụ được bao lâu nữa?”, Makarov có chút bất ngờ.

      “Nhiều nhất là tháng!”, Branch xong nhìn Makarov hồi lâu rồi tiếp: “Tôi kiến nghị với trước đó rất lâu rồi, phải khẩn trương đào cái giếng khác, nhưng lúc nào cũng rằng kinh phí của căn cứ hẹn hẹp, nếu đủ dùng đào cái mới nữa. Giờ hay rồi, cháy đến đít rồi đấy!”

      Makarov cũng được gì, trong lòng bắt đầu ân hận vì nghe lời Branch ngay từ đầu: “Vậy ngay sau đây chúng ta phải làm thế nào?”

      “Bây giờ phải đào giếng , nhưng e rằng thời gian tháng cũng kịp đâu. Điều kiện địa chất ở đây phải là biết, vô cùng khô hạn, phải cứ đào sâu là có nước đâu.”

      “Tôi hiểu cấu tạo địa chất ở đây rất phức tạp, phải chỗ nào cũng đào được nước, bởi vậy nếu trong vòng tháng mà đào được nước chúng ta phải làm thế nào?”, Makarov có chút cuống lên.

      “Đúng vậy, trong căn cứ bao nhiêu người, nếu có nước thỉ chúng ta cũng tài nào trụ được ở đây đâu!”, Branch tới đây, ngẫm nghĩ lát rồi lại : “Nhưng cũng phải là hết cách, trước khi đào giếng chúng ta có thể cầu hậu phương tiếp nước cho chúng ta bằng trực thăng, nhưng...”

      “Nhưng sao?”

      “Nhưng như vậy tốn rất nhiều tiền. Tôi tính sơ qua, lượng nước mà căn cứ chúng ta dùng trong ngày ít nhất cũng phải cần tới hai chiếc trực thăng Mi-8 chở tới. Nếu hai tháng mới đào thấy nước tổng cộng phải cần tới 120 chuyến máy bay chở nước tới. tính mà xem, chỉ riêng tiền dầu áy bay là bao nhiêu rồi? Nước được chở đến như vậy cũng đắt lắm!”. Branch tính toán ra cho Makarov con số đáng để ngạc nhiên.

      Makarov lặng lẽ năng gì. Branch lại tiếp: “Đày vẫn là cách tính lạc quan nhất đấy, nếu như trong hai tháng mà đào được nước, nếu như đường chuyển nước tới gặp phải cố nào đó, tiền để đưa nước tới thể tính nổi đâu.”

      Branch vậy khiến Makarov giật thót tim. Trong lòng Makarov cũng rất , nếu như việc đúng như những gì Branch mình cũng sắp bị cách chức đến nơi.

      “Vậy còn cách nào khác sao?”, Makarov ty giọng khẩn khoản.

      Branch nhún vai: “Rất tiếc, tôi thực nghĩ ra còn cách nào tốt hơn.”

      Tuy Branch ngoài miệng hết cách nhưng trong lòng Makarov biết thừa Branch chắc chắn vẫn còn cách, ta chỉ cần mình khẩn cầu ấy, giống như báo thù nho cho việc A711209 lần trước hoặc coi như hòa nhau.

      “Tôi nghĩ chắc chắn có cách!”, Makarov khẩn cầu.

      Branch nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ, : “Cách hả?

      Cũng phải là có, nhưng cũng chỉ là xem có gặp vận may hay thôi”.

      “Xem vận may...”, Makarov hiểu ý của Branch,

      “Cách của là ra ngoài tìm nguồn nước?”

      “Chúng ta có thể mặt để hậu phương phái người tới đào giếng, mặt tìm kiếm nguồn nước tạm thời gần căn cứ.”

      “Sau khi chúng ta tới đây cũng từng tìm kiếm nguồn nước quanh đây, nhưng đến chút bọt nước cũng chẳng thấy!”, Makarov bày tỏ thất vọng trước biện pháp của Branch.

      “Trước đây chúng ta từng tìm kiếm nguồn nước xung quanh căn cứ, nhưng đều chưa vượt quá phạm vi mười ki lô mét, và còn rất nhiều nơi chưa . Lần này, chúng ta phải mở rộng phạm vi khảo sát, lấy căn cứ làm trọng tâm, những khu vực trong đường kính năm chục ki lô mét đều phải tìm.”

      “Trong đường kính năm chục ki lô mét? Xa như vậy nếu có tìm thấy nguồn nước cùng phải cần tới xe để chỏ" về căn cứ, giá tiền để sử dụng cũng vẫn quá cao!”, Makarov tin tưởng biện pháp của Branch.

      “Đây phải chỉ là tạm thời thôi sao! Đợi giếng đào được rồi chúng ta cũng cần nữa, hơn nữa biết chìmg chúng ta cũng cần phải xa như vậy, mà vẫn có thể phát thấy nguồn nước sao?

      Makarov nghĩ cả đêm, cuối cùng quả là chẳng còn cách nào khác, đành phải dùng cách của Branch. mặt nhờ hậu phương cử người tới đào giếng tìm nguồn nước gần khu căn cứ, mặt cử nhân viên trong căn cứ tìm nguồn nước trong phạm vi ba mươi ki lô mét xung quanh căn cứ.

      5

      Ba mươi cây số là do Makarov quy định, nhưng quả

      nhiên đúng như những gì Branch , trong có tuần, tất cả những nhân viên tìm kiếm nguồn nước đều trở về báo cáo rằng phát thấy nguồn nước nào.

      “Sao rồi tôi với rồi mà trong phạm vi ba chục cây số gần căn cứ đừng mong tìm được nguồn nước!” Giọng Branch có chút phấn lkh[ỉ trong nỗi bất hạnh của người khác.

      Được rồi, đồng chí Branch, chúng ta đừng chọc tữa, quanh đây thông thạo hơn tôi, rốt cuộc có nguồn nước ?”, Makarov có chút lo lắng.

      với nhé, trong vòng ba chục cây số cỏ nơi có nguồn nước...”, Branch thay đối giọng điệu.

      “Sao sớm!”, Makarov có chút tức giận.

      “Bởi vì nguồn nước này rất khó sử dụng”, Branch đủng đỉnh .

      “Thế nào gọi là rất khó sử dụng?”, Makarov chất vấn.

      “Bởi vì nguồn nước đó gần khe Sói hoang.”

      “Khe Sói hoang?!”, Makarov lập tức im bặt.

      “Hoặc có thể rằng nguồn nước đó chính tại khe Sói hoang!”, Branch lại bổ sung thêm.

      Mãi lâu sau, Makarov giống như hạ quyết tâm rất lớn vậy, nghiêm giọng : “Bất luận ở đâu, cứ xem thế nào .”

      Makarov cố ý muốn , vậy là Branch lại phải lái xe đưa tới gần khe Sói hoang. Nhưng lần này Branch đưa tới hang núi màu đỏ chất đầy xương trắng lần trước nữa mà lại đưa tới khe núi kĩ lạ.

      Makarov phát ra khe núi này rất rộng, cơ bản hề giống khe núi, dãy núi hai bên rất thấp nhưng lại trông thấy rặng núi phía sau. Xe tiến vào chưa được bao lâu Makarov phát ra trong đất cát mềm nhũn xuất chút màu xanh, xe càng vào trong màu xanh xuất càng nhiều.

      “Đây là đâu? Hình như giống khe Sói hoang lần trước chúng ta tới?”, Makarov lớn tiếng hỏi Branch.

      Branch vội trả lời câu hỏi của Makarov mà lái xe tới bãi cỏ xanh rộng rãi trước, đỗ xe lại rồi mới trả lời câu hỏi của Makarov: “Tôi nghe ông lão du mục kể lại rằng, gọi là khe Sói hoang thực ra phải nhằm chỉ hang động cụ thế nào cả mà để chỉ hàng loạt những hang động lớn chứa trong rặng núi màu đỏ này”.

      “Ra là như vậy! Thảo nào lần trước rằng đại quân của Thành Cát Tư Hãn từ đây tập kích Tây Hạ, nếu như là cái hang động bé tẹo lần trước làm sao mà chứa được đại quân của Thành Cát Tư Hãn cơ chứ? hang động hoang vu đáng sợ như vậy, sao có người và gia súc qua đó được chứ?”, Makarov .

      ! sai rồi, ông lão du mục đó kể rằng, đại quân của Thành Cát Tư Hãn qua cái hang động dài hẹp mà trông thấy đấy. Hơn nữa, đừng tưởng rằng cái hang mà hôm nay chúng ta đến trông phong cảnh đến nỗi, còn có cả thực vật xanh rì, cho rằng ở đây nguy hiểm. Ông lão đó từng với tôi rằng hang động nào quanh đây cũng nguy hiểm cả!”, Branch cảnh cáo Makarov.

      “Hang động nào cũng nguy hiểm ư?”, Makarov có chút giật mình.

      “Đúng! Hang động nào cũng nguy hiểm, bởi vậy tôi mới nhắc tới nguồn nước ở đây với . phải biết rằng, nếu người trong sa mạc mênh mông bồng đột nhiên trông thấy nguồn nước, đừng có vui mừng vội, mà trước tiên phải tìm hiểu cho tại sao giữa sa mạc mênh mông, những nơi khác có nguồn nước mà ở đây lại có?”

      “Giống như ở đây?”

      “Đúng! Mấy hang động ở đây tôi cũng từng tới, trong những hang động khác có chút màu xanh nào cả, chỉ duy nhất ở đây có vùng thực vật rộng như vậy, điều này rất bình thường.”

      “Vì vậy nghi ngờ nước ở đây dùng được?! Bất luận thế nào cũng cần phải tin vào khoa học. Chúng ta có thể đem chút nước mẫu về mời chuyên gia xét nghiệm!”, Makarov nhìn màu xanh khắp nơi, hình như rất tự tin rằng tìm thấy nguồn nước ở đây.

      “Được rồi! hãy để khoa học của xét nghiệm ! Chúng ta thôi!”, Branch nhảy xuống xe.

      Makarov cũng nhảy xuống xe, phát thảm, thực vật dưới chân ngoài cỏ lau, nhục thung dung, cây lang độc ra vẫn còn loài thực vật màu xanh mà biết tên. Loài thực vật này cao, nhưng sức sống rất ngoan cường, bám chặt lấy mặt đất, phủ kín cả khe núi.

      Makarov cũng theo Branch tiến lên phía trước, chân giầm lên thảm thực vật màu xanh biết tên này. Makarov cảm giác địa hình dưới chân mình hình như cao lên, chẳng bao lâu sau họ vượt qua cồn cát . Dưới cồn cát, trong đám lau sậy che phủ, hố nước lên trước mặt Makarov.

      6

      Makarov hào hứng lao tới trước hố nước, vạch đám lau sậy ra, cúi người xuống, định dùng tay múc nước trong hố lên Branch phía sau lièn hét to: “Cẩn thận!”

      Makarov cũng vội vàng rụt ngay tay lại, quay lại nhìn Branch. Toàn thân Branch quay lưng về phía ánh mặt trời, chìm đắm trong bóng râm. “ nhìn bên cạnh xem!”, giọng Branch khiến Makarov cảm thấy ớn lạnh.

      Makarov cũng vội vàng nhìn sang bên cạnh, phát ra trong đám lau sậy bên cạnh mình là đống xương trắng lồ lộ. “Đây...”, Makarov nhận ra đây là bộ xương bò. ngay sau đó, lại phát ra còn nhiều xương trắng hơn nữa trong đống lau sậy bên cạnh, đó là xương bò,

      Xương dê, còn có cả xương của loài động vật có vú to lớn mà biết tên, dĩ nhiên càng khiến Makarov cảm thấy hoảng loạn hơn chính là hai bộ xương người.

      “Sao ở đây lại có nhiều xương cốt vậy?”, giọng Makarov đầy sợ hãi.

      “Bởi vậy tôi mới bảo cẩn thận!”

      “Lẽ nào trong nước có độc? Những người và gia súc này sau khi uống nước vĩnh viễn ngã ra đây?”

      “Có độc hay tôi biết nhưng đây ràng là hố nước ăn thịt người! xem trong hang núi này chúng ta phát thấy xương cốt nào mà tất cả xương đều xuất bên cạnh hố nước, có khi trong hố nước cũng có xương cũng nên; việc này lên điều gì?”, Branch suy đoán.

      Makarov vươn người ra mặt nước nhìn ngó, quả nhiên, dưới làn nước được trong lắm thấp thoáng lên những mẩu xương trắng rời rạc. Khi chưa đây là xương người hay xương động vật, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rồi bỗng có cảm giác trời đất quay cuồng. Makarov linh cảm lành, người bất giác đổ về phía sau. Đúng trong giây phút mất thăng bằng cánh tay vạm vỡ đỡ lấy . Makarov nằm bờ, thở hổn hển, lúc này mới trông thấy người ban nãy đỡ mình chính là Branch.

      “Cái hố... hố nước này nguy hiểm !”, Makarov thở hổn hển .

      “Tôi gạt phải , nếu phải nước ở đây có vấn đề là cái hố nước này có vấn đề, biết chừng trong đó còn có con quái vật nào cũng nên!”

      “Quái vật?”, Makarov nhìn mặt nước rộng lắm trong lúc Branch cười .

      Branch thấy Makarov tin liền giải thích: “Ông lão du mục đó còn kể với tôi rằng: trong hố nước này có con quái vật rất hung ác, chuyên ăn thịt những người qua lại đây. Nhưng con quái vật này nhoài lên tấn công người và động vật, mà nó chỉ ăn những người và động vật chịu được khát đến đây uống nước mà thôi.”

      đừng dọa tôi nữa, cái hố nước như vậy làm sao mà quái vật sống được?”

      “Tôi biết, những chuyện đó đều là do ông lão du mục kể cho tôi nghe. Ban đầu tôi cũng tin, nhưng ông lão đó : tuy hố nước này rộng nhưng rất sâu, sâu thấy đáy, thông với cái hồ lớn cách đây rất xa”, Branch rất , khiến Makarov thể tin.

      Makarov đứng dậy, nhìn mặt nước tĩnh lặng, ước lượng lúc, cái hố nước này ít nhất cũng giúp căn cứ đủ dùng trong hai tháng. Tuy trong lòng Makarov sợ hãi, nhưng vẫn chịu khuất phục, lại lần nữa cẩn thận nhoài người ra nhìn xuống đáy nước. Lại trận quay cuồng, khiến chịu được, lại nằm vật ra bãi lau bên cạnh. bắt đầu tin truyền thuyết mà ông lão du mục kia kể.

      Nghỉ nghơi lúc, Makarov mới hồi phục lại. dám nhìn cái hố nước đó thêm lần nào nữa, lo sợ con quái vật đó đột nhiên chui từ mặt nước lên kéo mình xuống dưới.

      “ở... ở đây còn nguồn nước nào khác sao?”, mãi sau Makarov mới hỏi lại.

      Branch nhìn hố nước trước mặt, lúc sau mới lắc đầu, : “Phía trước tôi chưa đến bao giờ, bởi vì ở đó là dường biên giới. Chỉ mới tới đây thôi, trong vòng mấy chục cây số quanh đây, tôi cũng chỉ phát thấy mồi cái hố nước này. Có khi phía trước vẫn còn, nhưng đối với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      “Đúng! Chẳng có ý nghĩa gì cả!”, Makarov miệng lẩm bẩm, cùng Branch quay lại xe. Trong lúc khởi động máy, Makarov vẫn thất vọng quay lại nhìn cồn cát đó, còn trông thấy cái hố nước ăn thịt người đâu nữa.

      7

      Makarov vừa hồi tưởng xong về cái hố nước ăn thịt người, cơ thể ông bất giác đổ về phía sau, rồi đột nhiên người ông hẫng cái, cả người lõm xuống. “Đường Phong, ở đây có cái gì đó!”, Makarov hét lên.

      Đường Phong cũng nghe thấy tiếng động nặng trịch; khi trông thấy Makarov lún vào trong đó, theo phản xạ, kéo ngay Makarov lại, nhưng thể kéo được. Nhìn Makarov càng lúc càng lún sâu vào trong mà biết phải làm thế nào. Thế nhưng, sau khi tảng đá sau lưng Makarov lún vào trong đoạn nó dừng lại.

      Makarov nhìn Đường Phong, Đường Phong cũng nhìn ông, rồi hai người hẹn mà gặp, cùng lúc nhìn xung quanh và nhìn lên đỉnh đại điện. Họ biết sắp có vận hạn gì rơi xuống đầu, cũng biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

      Thời gian dường như ngừng lại, toàn bộ đại điện yên ắng tĩnh mịch. Makarov vẫn tựa lưng vào tảng đá lõm xuống, ông dám tùy tiện cử động vì sợ rằng lại chạm vào thứ đáng sợ nào đó.

      Đường Phong ra hiệu cho Makarov từ từ đứng dậy. Makarov phán đoán tình hình hồi, sau đó mới từ từ vươn thẳng lưng. Tảng đá to phía sau lưng ông hề thay đổi, vẫn lõm xuống giữa những bậc thang đá. Makarov bình tĩnh trở lại, ông tức tốc đứng dậy, bước tới cạnh Đường Phong, rồi mới dám quay đầu lại nhìn tảng đá lõm vào: “Thế này là thế nào? Bậc thang đá mà cũng có thể lõm vào trong sao?”

      “Chắc chắn ban nãy bác chạm vào chồ nào đó rồi!”, Đường Phong phán đoán.

      “Giờ ta phải làm thế nào?”

      “Cháu cũng chưa biết!”, Đường Phong ngầm nghĩ, quyết định hay là cứ mạo hiểm lần đê xem rốt cuộc thế nào. thu hết can đảm tới cạnh bậc thang lõm vào trong, dùng chân đạp thử hai bên bậc đá, mặt bậc vẫn vững chắc kiên cố, chẳng động tĩnh gì cả, bậc đá ở cùng vị trí phíaa và phía dưới cũng như vậy.

      “Xem ra ở đây đúng là có hệ thống nào đó rồi!",

      Đường Phong tin tưởng phán đoán của mình.

      “Nhưng chẳng xảy ra chuyện gì cả mà?”, Makarov lính là kể từ lúc mình chạm vào thứ đó đến giờ cũng bảy tám phút trôi qua.

      “Lẽ nào là do thời gian qua quá lâu rồi, nên hệ thống đó nhạy nữa?”, Đường Phong cũng cảm thấy kì lạ.

      Đường Phong lùi lại phía sau, cẩn thận quan sát vị trí mà họ đứng, là bậc thang thứ hai cạnh đầm nước phía tây, bậc đá lõm vào ở vị trí chếch về bên phải của tầng chính giữa những bậc thang đá.

      “Quái lạ, ở đây vừa phải là đỉnh nhọn, cũng phải là vị trí chính giữa...”, Đường Phong nghi ngờ miệng lẩm bẩm.

      “Nếu như nhìn tò bên phải bậc đá lõm vào ở khoảng vị trí phần ba”, Makarov nhanh nhạy phán đoán.

      “Chồ phần ba?”, đầu óc Đường Phong nhanh chóng tính toán, rồi lập tức reo lên: “Cháu hiểu rồi!”

      Đường Phong quay lại hấp tấp tới bậc đá phía bắc, Makarov cũng theo sau, hỏi với theo: “Cậu hiểu ra gì vậy?”

      “Tỷ lệ vàng! Vị trí này vừa đúng là tỷ lệ vàng!”, tiếng reo của Đường Phong khiến cả đại điện vang lên ong ong.

      “Tỷ lệ vàng! Trời ơi, người Đảng Hạng cũng biết tỷ lệ vàng sao?”, Makarov sao tin được.

      Đường Phong tới vị trí tương tự chỗ bậc đá phía bắc, kiếm tra lượt, và tin rằng phán đoán của mình là chính xác, khi đưa hai tay ra đẩy thử, tiếng động nặng trịch vang lên, tảng đá trước mặt quả nhiên lõm vào bên trong.

      Bậc thang phía bắc đó lõm vào trong, nhưng đại điện vẫn chẳng có gì thay đổi. Đường Phong và Makarov tới vị trí tương tự ở phía đông, rồi dùng cách giống như vậy, và tình hình giống hệt như hai chồ ban nãy. Cuối cùng, khi họ tới vị trí tương tự ở phía nam cả hai trở nên do đự, đây rất có khả năng là bậc thang cuối cùng khởi động hệ thống nào đó.

      Hai người chần chừ hồi lâu, Makarov mới : “Cứ để tôi đẩy!”

      Đường Phong phản đối, chuẩn bị xong tâm lý đối diện với bất cứ cố nào, nhưng vẫn bị khủng hoảng kì lạ nào đó bao trùm. khủng hoảng với thế giới bên ngoài khiến theo phản xạ rút súng ra.

      Makarov dồn sức vào hai cánh tay, tảng đá bậc thang phía nam lõm vào trong, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi..., nhưng đúng lúc Đường Phong và Makarov ngạc nhiên hiểu và đưa mắt nhìn nhau, biết từ đâu, tiếng động lớn vang lên. Ngay sau đó, Đường Phong và Makarov để ý thấy, đầm nước trước mặt họ có biến đổi.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Hắc Lạt ma vốn là người Mông cổ, sau khi cách mạng Mông cổ bùng nổ, ông ta bỏ chạy tới biên giới Trung Quốc, rồi hành nghề cướp bóc để mưu sinh, gây thù địch với chính quyền Mông cổ thời đó. Nghe , dưới giúp đỡ của đặc công Liên Xô, chính phủ Mông Cổ vượt đường dài bất ngờ tập kích vào núi Mã Tung, giết chết Hắc Lạt ma, rồi còn chặt cả đầu ông ta. Xương sọ của ông ta giờ vẫn còn được cất giữ tại Saint Petersburg.

      1

      Nước chết trong đầm bắt đầu sôi ùng ục, bong bóng nước ngừng nổi lên. Đường Phong và Makarov kinh ngạc nhìn biến hóa trong đầm nước, bật lùi lại phía sau.

      Lại tiếng động lớn nữa vang lên, Đường Phong phát nước trong đầm bắt đầu hạ xuống. Ngay sau đó, đống vàng bạc châu báu vốn chìm dưới đáy đầm, bỗng từ từ nổi lên mặt nước.

      Cho tới khi đống vàng bạc châu báu chất như núi mồn trước mặt họ, Đường Phong mới phát thấy: hóa ra tất cả đống vàng bạc châu báu đều được chất bệ đá hình vuông. Giữa bệ đá và vách đầm có khe hở rộng khoảng nửa mét, nước trong đầm vốn đầy ăm ắp, rút hết vào trong khe hở đó.

      ... sao tin nổi!”, Makarov ngạc nhiên kêu lên.

      “Đây lẽ nào chính là kho báu được đánh dấu tấm bản đồ?”, Đường Phong nghĩ tới tấm bản đồ kho báu trong phòng khách phía đông ở nhà trọ.

      Đường Phong hứng thú với đống vàng bạc châu báu này, vì thứ mà muốn tìm chính là kệ tranh ngọc. Bệ đá nhô lên ngang bằng với vị trí thềm đá mà đứng dừng lại.

      Đường Phong quan sát hồi, tin rằng chẳng có nguy hiểm nào cả, liền lao như tên bắn, nhảy phóc lên bệ đá, Makarov cũng nhảy lên theo.

      Hai người đứng giữa núi ngọc ngà châu báu chất nhiều đến mức họ gần như chẳng có chỗ để đặt chân. Đường Phong thẫn thờ nhìn kho báu trước mặt, đột nhiên, phát ra có chút bình thường. nhấc thứ đồ gốm sứ trong núi châu báu lên, đây là chiếc bình ngũ sắc vẽ hoa lá và chim chóc bằng ngọc. Kiến thức tích lũy bao năm giúp nhận ngay ra chiếc bình gốm sứ tay là của những năm Càn Long đời Thanh chế tác. Đặt bình hoa xuống, Đường Phong lại cầm cái lò bằng đồng lên, dưới đáy lò có bút tích, ràng, chính xác viết rằng “Được làm vào thời Tuyên Đức”.

      Đường Phong nhìn ra chút manh mối, lắc đầu đặt chiếc lò đồng xuống, với Makarov: “ là kì lạ quá, những báu vật này phải của Tây Hạ.”

      “Ồ? Sao cậu biết?”, Makarov ngạc nhiên.

      “Cái bình hoa lá chim chóc bằng ngọc mà ban nãy cháu cầm lên, là của những năm Càn Long đời Thanh, Tây Hạ có loại bình như vậy, cái lò đồng cũng là của đời Minh những năm Tuyên Đức, cũng phải của Tây Hạ.

      Ngọc ngà châu báu ở đây vốn phải của thời Tây Hạ, có ít là của thời nhà Thanh, còn đa số vàng bạc đều của thời Dân quốc”, vừa , Đường Phong vừa tiện tay cầm vài chiếc dây chuyền trong đống châu báu lên, “Hơn nữa lại đều là những vật trong dân gian, thể bì được với châu báu của đế vương hoàng gia được.”

      Makarov cũng cúi người nhặt vài đồng tiền bạc, tiền vàng lên nhìn kĩ: “Cái này có thể giải thích cho hai đồng bạc mà chúng ta phát thấy trong trung điện rồi!”

      “ừm, hai đồng bạc phát thấy trong trung điện chắc cũng bắt nguồn từ đống châu báu này!”, Đường Phong phán đoán.

      “Đường Phong... thế... tôi chẳng hiểu gì cả! Tất cả mọi thứ của chùa Hắc Thứu, bất luận là tượng Phật hay là kiến trúc đều thể dấu tích của thời kì Tây Hạ, nhưng sao ở đây lại xuất kho báu của Dân quốc?”

      “Điều này quả thực rất kì lạ, cháu cũng hiểu.

      Từ đống vàng bạc châu báu của thời kì Dân quốc này, có thể thấy, vàng bạc được cất ở đây từ thời kì đỏ, thêm nữa, căn cứ vào tấm gỗ, dây thừng để lại trong lối , cháu đoán những người vào đây cũng đều từ thời Dân quốc.”

      “Có thể là ai được? Còn nữa, ở đây vốn cất giữ cái gì nhỉ?”

      “Đúng thế! Lẽ nào ở đây có văn vật còn sót lại tò thời Tây Hạ?”, Đường Phong ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu cẩn thận phân loại đống vàng bạc châu báu ngồn ngộn trước mặt. Nhưng xem qua đống kho báu lượt, mà vẫn thấy di vật nào của thời kì Tây Hạ, lại càng thấy kệ tranh ngọc mà họ khổ sở tìm kiếm.

      2

      Đường Phong làm xong thấy cơ thể mỏi rã rời, liền ngồi xuống cạnh đống vàng bạc châu báu: “ôi trời! Đây lẽ nào là số phận bỡn cợt tôi? vất vả khổ cực, trải qua biết bao nguy hiểm, đến đây phát thấy kho báu rồi mà lại phải là thứ mà mình cần tìm! Chủ nhân của những báu vật này rốt cuộc là ai đây?”

      Đường Phong cảm thấy chủ nhân của kho báu này hình như chơi trò đùa ác với mình. Trong lúc thiểu não Makarov lại có phát mới: “Đường Phong, cậu nhìn này, hình như bệ đá có chữ, giống chữ Hán!”

      Đường Phong cũng phát thây bệ đá bên cạnh mình có chữ, hai người bê đống ngọc ngà châu báu bệ đá ra chỗ khác, giật mình phát ra bệ đá khắc kín chữ, hơn nữa còn đều là chữ Hán phồn thể. “Giống như bài văn vậy!”, Đường Phong phán đoán.

      “Đây cũng có thể là do đám người vào đây từ thời Dân quốc khắc cũng nên. Makarov .

      Đường Phong chầm chậm đọc từng chữ khắc bệ đá:

      Hắc Lạt ma vô đạo, nghe những lời chân thành, kết quả thất bại như ngày hôm nay, giữ được núi Mã Tung, Đến Hoàng thiên kiệt minh còn. Nay tôi và các huynh đệ tại đây, trước mặt Phật tổ, thề với trời rằng: chân thành đoàn kết, cùng gây dựng đại , giết Hắc Lạt ma, gây dựng lại sơn hà, nhất định phải tìm thấy tòa thành cổ Tây Hạ biến mất, cùng hưởng vinh hoa phú quý. Nhật nguyệt làm chứng, tâm này ghi dấu, ai phản bội lời thề nhất định phải chết.

      Người thề: Mã Viễn

      Cuối cùng Đường Phong cũng đọc xong những dòng chữ nửa văn vẻ nửa tự bạch này, phía sau tên người thề “Mã Viễn” hình như vẫn còn 9 chữ nữa, nhưng đều bị mờ, nên thể đọc được.

      “Mấy chữ phía sau chắc đều là tên của những người cùng thề, nhưng chắc đều bị cố ý xóa , chỉ còn lại chữ Mã Viễn này”, Đường Phong .

      “Trong đoạn văn thề này có nhắc tới Hắc Lạt ma!”, Makarov nhớ tới cái người mà Đại Lạt ma kể với họ tại Thất Sắc Cẩm Hải.

      Đường Phong cũng nhớ ra: “Lúc ở Thất sắc cẩm Hải, Đại Lạt ma từng kể rằng: thời Dân quốc, ở vùng tây bắc, có tên thổ phỉ rất nổi tiếng là Đan Tất Kiên Tán, mọi người đều gọi người này là ‘Hắc Lạt ma’. Tương truyền, chính Hắc Lạt ma này là người đoạt được kệ tranh ngọc cất giấu tại Đôn Hoàng.”

      “Đúng vậy! Trong lời thề này nhắc đến ‘Đôn Hoàng’, sau này khi trở về, tôi cũng tìm kiếm qua chút tài liệu, Hắc Lạt ma vón là người Mông cố, sau khi cách mạng Mông Cổ bùng nổ, ông ta bỏ chạy tới biên giới Trung Quốc, rồi hành nghề cướp bóc để mưu sinh, gây thù địch với chính quyền Mông cổ thời đó. Thời đó, ông ta lấy núi Mã Tung làm căn cứ, hoạt động tại vùng Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, bởi vậy rất có khả năng ông ta đoạt được kệ tranh ngọc tại Đôn Hoàng.”

      “Sau này, nhóm Hắc Lạt ma trở thành chủ đề đau đầu của hai nước Trung - Mông. Dưới giúp đỡ của đặc công Liên Xô, chính phủ Mông cổ vượt đường dài, bất ngờ tập kích núi Mã Tung, giết chết Hắc Lạt ma, rồi còn chặt cả đầu ông ta. Nghe , xương sọ của ông ta giờ

      vẫn còn được cất giữ tại Saint Petersburg.”

      “Đúng là như vậy! Nhưng những tin tức được tiết lộ từ đoạn lời thề này hình như giống với những gì chúng ta biết”, Makarov nghi ngờ nhìn những chữ phồn thể bệ đá, “Lời thề là chừ Hán phồn thể, lại nhắc tới Hắc Lạt ma, vậy chúng ta có thể nhận định được thời gian của đoạn lời thề này là khoảng từ những năm 20 đến những năm 40 của thế kỷ trước, gần nhất cũng thể quá những năm 50. Kết hợp với những di vật và kho báu trong thạch điện để phán đoán, chắc càng gần với thời kì trước đó hơn, tức là cuối những năm 20 hoặc những năm 30.”

      Đường Phong nghe những suy đoán của Makarov, gật gù: “Lão Mã, bác tiếp , có gì khác nhau?”

      “Trong lời thề có hai lần nhắc tới Hắc Lạt ma, lần thứ nhất rằng Hắc Lạt ma vô đạo, lần thứ hai nhắc tới việc giết chết Hắc Lạt ma. Dựa vào những chữ đó để lý giải, hình như là đám người này giết chết Hắc Lạt ma, điều này giống với những gì mà chúng ta biết.”

      “ừm, truyền thuyết rằng Hắc Lạt ma bị quân Mông Cổ và đặc công Liên Xô giết, còn có cả đầu để chứng minh. Nhưng cũng có truyền thuyết cho rằng, Hắc Lạt ma trốn được truy sát đó, mang theo cả kho báu của nước thù địch, rồi cất giấu tại chỗ nào đó mà ai biết”, Đường Phong .

      “Nếu như những lời thề này là , vậy người bị Mông Cổ và đặc công Liên Xô giết chết chỉ là hàng giả.”

      “Nhưng chúng ta làm sao chứng minh được người viết bài thề này có đáng tin cậy hay ?”

      giờ tôi nghiêng về những tin tóc mà bài thề này tiết lộ hơn. Bởi vì đây là tư liệu nguyên bản, điều này chúng ta có thể nhận ra từ những dòng chữ; bởi vậy, tôi càng nghiêng về nội dung được tiết lộ trong bài thề này.”

      “ừm, từ nội dung của lời thề cho thấy, người thề chắc là người trong cuộc. Nhưng lại là nhóm người nào đây?”, Đường Phong hiểu.

      Ngược lại, tư duy của Makarov lại rộng mở hơn nhiều: “Đường Phong, cậu nhìn đống ngọc ngà châu báu này mà đoán được người thề là ai sao?”

      “Ý bác là: người thề chính là chủ nhân của kho báu này ạ? Vậy họ khả năng là người của Hắc Lạt ma. Chỉ có Hắc Lạt ma, hoặc thuộc hạ của Hắc Lạt Ma, mới có thể thu gom đóng kho báu lớn như vậy trong thời kì Dân quốc!”, Đường Phong ngẫm nghĩ lúc, tiếp: “Thời kì Dân quốc, khắp dải tây bắc đều lưu truyền truyền thuyết về kho báu của Hắc Lạt ma. Nghe , Hắc Lạt ma dùng việc cướp bóc các thương nhân qua đây để tích lũy tài sản giàu có của nước thù địch, sau này số tài sản đó cũng bí biến mất cùng Hắc Lạt ma, vĩnh viễn biến mất.”

      sai! Trong lời thề lần thứ nhất nhắc tới Hắc Lạt ma, thực ra chính là lý do ‘giết Hắc Lạt ma’ được nhắc tới lần thứ hai trong lời thề. Cái từ ‘vô đạo’ trong ‘Hắc Lạt ma vô đạo’ vốn phải để chỉ Hắc Lạt ma là kẻ chuyên giết người, tội ác nào là gây ra, mà thực ra ý nghĩa của nó chính là lời oán thán Hắc Lạt ma ‘ nghe những lời chân thành’ của những người này; ý nghĩa sâu xa hơn: chính là oán hận của nhũng người này với Hắc Lạt ma.”

      “Xem ra trong đội quân của Hắc Lạt ma thời đó thế lực phản lại Hắc Lạt ma!”, Đường Phong thầm kinh ngạc.

      3

      thế lực phản lại Hắc Lạt Ma? Makarov khẳng định lại phán đoán của Hàn Giang: “ừm, tôi nghĩ là vậy.

      Hậu quả của ‘Hắc Lạt ma vô đạo, nghe những lời chân thành’ mới chính là ‘kết quả thất bại như ngày hôm nay, núi Mã Tung giữ được, Đôn Hoàng thiên kiệt minh còn’. Tôi nghĩ: ‘kết quả thất bại như ngày hôm nay’ chính là nhằm chỉ trận chiến mà Mông cổ và đặc công Liên Xô tập kích Hắc Lạt ma.”

      “Chỉ có thể là như vậy thôi. Vậy lời thề ‘giết Hắc Lạt ma’ của họ phía sau, cũng có nghĩa là Hắc Lạt ma hề chết trong trận tập kích của Mông cổ và đặc công Liên Xô. Nhưng sau này, kể từ sau trận chiến đó, tất cả những thông tin bí mật về Hắc Lạt ma đều đứt đoạn, thế nhân còn nghe tới Hắc Lạt ma nữa.”

      “Với tính cách của Hắc Lạt ma, ông ta bao giờ cam chịu chìm nghỉm như vậy đâu. Sau này ông ta lộ mặt, chỉ có thể có giải thích duy nhất, đó chính là: ông ta thực chết rồi!”

      “Nếu như bác chẳng bao lâu sau trận chiến tại núi Mã Tung đó, Hắc Lạt ma cũng chết rồi!”

      Makarov gật gù: ‘‘Nhất định là như vậy. Sau trận chiến tại núi Mã Tung, Hắc Lạt ma cùng số người trong bộ tộc chạy thoát, vậy nơi cuối cùng mà họ tới, có thể là chỗ nào đây?”

      “Chắc chắn là ở đây. Từ tình hình lúc đó cho thấy, phía bắc là Mông cổ, nên Hắc Lạt ma thể đến đó được; phía tây là Tân Cương, có quân đô đốc cũng tăng cường phòng thủ nên Hắc Lạt cũng e dè, phía nam là vùng Thanh Hải hoang sơ, hiểm trở; nên chỉ có về phía đông, trốn trong núi Hạ Lan là thượng sách. Hơn nữa, ở đây núi cao rừng rậm, lại còn có thạch điện này có thể náu…”

      ! Đường Phong, lúc Hắc Lạt ma tháo chạy nhất định là hấp tấp thục mạng, thể mang theo bao nhiêu đồ đạc như vậy được. Chắc chắn trước đó Hắc Lạt ma phát ra chỗ này, và để đề phòng bất trắc nên ông ta cất giấu toàn bộ vàng bạc châu báu mà mình tích lũy được ở đây. Sau trận chiến ở núi Mã Tung, Hắc Lạt ma và băng nhóm của ông ta bị truy đuổi, chắc chắn nghĩ tới chỗ này trước tiên!”, giải thích của Makarov hợp lý hơn hẳn.

      “Vậy tấm bản đồ kho báu từ thời Dân quốc, mà cháu và Hàn Giang phát thấy trong nhà trọ, chắc là chỉ chỗ này rồi!”

      “Điều đó quan trọng nữa rồi. Quan trọng là Hắc Lạt ma làm thế nào để tìm thấy chỗ này?”

      “Là... là kệ tranh ngọc!”, Đường Phong giật mình, “Nhưng kệ tranh ngọc thể có thông tin về núi Hạ Lan được!”

      “Đúng! Nhimg tôi nghĩ Hắc Lạt ma biết trước về bí mật của kệ tranh ngọc, bởi vậy ông ta cũng tìm kiếm những kệ tranh ngọc khác. Chỉ có điều, dựa vào năng lực của ông ta tự tìm ra được! Điều này có thể nhìn ra từ trong đoạn lời thề, ‘chân thành đoàn kết, cùng gây dựng đại , giết Hắc Lạt ma, xây dựng lại sơn hà, nhất định phải tìm thấy tòa thành cổ Tây Hạ biến mất, cùng hưởng vinh hoa phú quý’. ‘Đại ’ nhằm để chỉ điều gì? Phía sau ra rồi ‘nhất định phải tìm thấy tòa thành cổ Tây Hạ biến mất’!”

      “Hạn Hải Mật Thành?”, Đường Phong ngạc nhiên .

      sai, chính trong quá trình tìm kiếm kệ tranh ngọc, rất có khả năng Hắc Lạt ma vô tình phát ra những thạch điện trong chùa Hắc Thứu núi.”

      “Vậy kệ tranh ngọc núi Hạ Lan ở đâu?”

      “Đây cũng là câu hỏi mà tôi quan tâm nhất, nhưng xem ra ở đây thể có kệ tranh ngọc đâu.”

      “Lão Mã, cháu bỗng nghĩ tới người bị kẹp chết dưới cánh cổng bằng đồng bọc vàng, có khi nào là Hắc Lạt ma nhỉ?”, Đường Phong đột nhiên .

      “Hắc Lạt ma bị kẹp chết...”, Makarov lẩm bẩm, giống như chìm trong suy tư. Mãi lâu sau Makarov mới ,

      “Hài cốt đó có phải là của Hắc Lạt ma hay , cũng chưa biết được, nhưng nhìn lại việc từ khi chúng ta tiến vào trong huyền cung trong ngọn núi này, chỉ trông thấy bộ hài cốt đó, tôi cho rằng rất có khả năng đó chính là Hắc Lạt ma!”

      “Hắc Lạt ma chết thảm đấy! Xem ra đám người đó giết ông ta chỉ vì bất mãn với ông ấy, mà cũng là vì mục đích muốn tìm ra Hạn Hải Mật Thành.”

      “Hoặc cỏ thể rằng, bất mãn của họ với Hắc Lạt ma bắt nguồn từ bí mật phía sau kệ tranh ngọc!”, Makarov bình tĩnh .

      “Những người này có nhiều báu vật như vậy rồi mà vẫn chưa thỏa mãn sao?”

      “Đường Phong, nghi vấn lớn nhất trong đoạn lời thề này chỉ có vậy thôi đâu!”, Makarov nhắc nhở Đường Phong.

      “, vân còn gì vậy?

      “Là 9 chữ bị cố ý xóa !”, Makarov như đinh đóng cột.

      “Cháu cũng để ý thấy, 9 chữ đó phải tự nhiên biến mất mà là do ai đó cố ý xóa , chỉ có hai chữ ‘Mã Viễn’ là bị xóa thôi.”

      “Theo thói quen của người Trung Quốc các cậu, 9 chữ Hán chắc là họ tên của từ ba đến bốn người nào đó, cộng thêm cả ‘Mã Viễn’ này nữa, là khoảng bốn hoặc năm người, họ giết chết Hắc Lạt ma rồi lập nên lời thề này. Nhưng sau đó hiểu vì nguyên nhân gì mà họ lại xóa tên của mấy người đó .”

      “Bốn đến năm người?! Mấy người này theo Hắc Lạt ma trốn được truy sát, chạy thẳng tới đây, sau đó lại vì nguyên nhân nào đó mà bốn, năm người này giết chết Hắc Lạt ma. Sau khi những người này giết chết Hắc Lạt ma cũng hưởng thụ kho báu ở đây, mà lại lao tìm kệ tranh ngọc còn lại, nhưng cuối cùng cũng ai quay trở về đây. Lẽ nào họ cũng đều chết hết cả rồi sao?”, Đường Phong suy đoán toàn bộ quá trình từng xảy ra ở đây.

      “ít nhất là họ cũng để lại dấu vết ở Thất sắc cẩm Hải!”, Makarov nhắc nhở.

      “Đúng! Đại Lạt ma kể rằng, năm đó bỗng xuất bốn vị khách từ phương xa tới, bọn họ có đúng bốn người!”, Đường Phong ngạc nhiên , nhưng ngay lập tức tự phủ định điều đó, “Nhưng cháu còn nhớ là Đại Lạt ma rất rằng, dẫn đầu đoàn khách phương xa đó là người đàn ông trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, ba người còn lại người trông khoảng hơn 30 tuổi, hai người còn lại rất trẻ, xem chừng chỉ ngoài 20 tuổi thôi.

      Nếu như lời thề đá được khắc sau trận chiến ở núi Mã Tung lâu, cũng là cuối những năm 20 của thế kỷ trước, muộn nhất cũng phải đầu những năm 30, còn bốn người khách phương xa đột nhập tới Thất sắc cẩm Hải là cuối những năm 40. Từ đó tính ra chắc chắn hai người trẻ tuổi thể là những người tham gia vào lời thề, cái người khoảng ngoài 30 tuổi cũng chưa chắc tham gia lời thề đó.”

      Makarov nghiền ngẫm rất lâu cũng hiểu ra được vấn đề này. “Hỏng rồi! Chúng ta chỉ chăm chăm tìm kho báu trong này, Hàn Giang vẫn ở ngoài đó kìa!”, Đường Phong bỗng kêu lên.

      Hai người lúc này mới nhớ tới Hàn Giang ở ngoài biết ra sao rồi, chẳng ai ngờ phía sau đầm thủy ngân lại có gian rộng lớn và những phát đáng kinh ngạc như vậy.

      4

      Đường Phong và Makarov lấy bất cứ báu vật nào, mà liền vội vàng quay về theo đường cũ. Hình như mọi việc đều rất bình thường, nên chẳng mấy chốc hai người quay lại trung điện. Đường Phong bước nhanh xuống bậc thang, tưởng rằng Hàn Giang vẫn đứne ở bờ bên kia đầm thủy ngân chờ đợi họ. Nhưng khi họ tới cạnh đầm thủy ngân lại thấy bóng dáng Hàn Giang đâu cả, và điều càng khiến ngạc nhiên là tấm ván gồ đầm thủy ngân cũng cánh mà bay.

      “Trời ơi! Hàn Giang... lâm trận bỗng tháo chạy là sao?”

      “Chắc chắn Hàn Giang gặp phải cố nào đó rồi!”, Makarov lập tức phán đoán.

      “Trời ơi! phải Hàn Giang rơi xuống cái đầm thủy ngân đó rồi chứ!”, Đường Phong lập tức nghĩ tới tình huống xấu nhất.

      Đường Phong đứng sát mép đầm thủy ngân, nhìn xuống đáy đầm, chắng có gì khác thường cả!

      “Gã bí đó..miệng Makarov lẩm bẩm.

      “Gã bí ?”, Đường Phong cũng kêu lên.

      “Với bản lĩnh của Hàn Giang, người bình thường hạ được cậu ấy đâu, trừ khi cậu ấy bị đánh lén!”, Makarov suy đoán.

      “Được rồi! Đừng quan tâm tới Hàn Giang nữa, ta mạng lớn

      chết được đâu! Bây giờ phải mau nghĩ quay về bằng cách nào đây!”, Đường Phong xem chúng ta quay về bằng cách nào đây!”, Đường Phong khó chịu bực dọc.

      Đường Phong và Makarov nhất thời đều cuống cả lên. Nhưng Makarov chẳng mấy chốc trấn tĩnh lại: “Đường Phong, cậu nghĩ xem, ban đầu khi Tây Hạ xây dựng chỗ này chắc chắn thể kê cái tấm gỗ qua đầm thủy ngân được.”

      “Đúng vậy! Có lẽ trước đây này từng có cây cầu, sau này bị Lượng Tộ hạ lệnh phá hủy! phải ông ta muốn có người vào được trong này sao?”, Đường Phong đoán mò.

      “Bị Lượng Tộ phá hủy? Trừ khi là cầu gỗ, nhưng tôi thấy bên đầm thủy ngân vốn chẳng có dấu vết gì của cái cầu nào cả!”, sau khi kiểm tra Makarov .

      “Vậy là cầu đá!”, Đường Phong mò.

      “Cầu đá?”, trong đầu Makarov nhảy ra loạt hình ảnh, ông bỗng nghĩ tới điều gì đó, nên vội vàng mò mẫm vách đá bờ phía bắc đầm thủy ngân.

      “Lão Mã, bác làm gì vậy? Bác cho rằng ở đây vẫn còn có hệ thống ngầm nào sao?”, Đường Phong hỏi lại.

      “Tại sao lại thể chứ?”, xem ra Makarov rất tự tin.

      Vách đá phía bờ bắc đầm thủy ngân do những tảng đá hình lục giác bằng nhau xếp thành, Makarov thử từng tảng , đột nhiên, tảng đá trong số bị ấn xuống.

      Đường Phong cũng ngạc nhiên, phát ra tảng đá bị Makarov ấn xuống có vẻ cân đối hơn những tảng đá hình lục giác khác. Khi Makarov ấn tảng đá xuống tận cùng thủy ngân trong đầm cũng biến đổi.

      cơn sóng lớn lắm dâng lên, sáu bệ đá hình lục giác từ dưới đầm thủy ngân từ từ nhô lên, vừa vặn tạo thành cái cầu đá giữa đầm thủy ngân.

      Đường Phong bước tới cạnh đầm, trông thấy những bệ đá hình lục giác xếp thành hình hoa sen, đúng như tên gọi “bước bước liên hoa”, đây là ngụ ý cát tường trong Phật giáo. Đường Phong bận tâm nhiều nữa, là người đầu tiên bước lên bệ đá thứ nhất, ngay sau đó là bậc thứ hai, thứ ba... Khi đôi chân đặt lên bờ phía nam đầm thủy ngân, rốt cuộc cũng thở phào nhõm. Makarov cũng bước theo sau sang bờ phía nam.

      Hai người dám nghi ngờ, cũng dám gọi tên Hàn Giang. Cả hai cùng lúc rút súng ra, gã bí đó có thể ở bên ngoài cánh cổng bằng đồng bọc vàng...

      5

      Đường Phong và Makarov qua lối rộng rãi, trong đó chất đống những tảng đá hình bầu dục, khác gì so với lúc họ tới, hai sợi dây thừng cánh cổng bằng đồng bọc vàng cũng vẫn còn, tấm ván gồ bắc qua đầm thủy ngân được đặt về vị trí cũ. Đường Phong định qua cánh cổng, nhưng lại bị Makarov kéo lại. Makarov chỉ chỉ xuống dưới chân, Đường Phong phát thấy bụi đất dưới chân xuất những dấu giày hỗn loạn.

      Đường Phong ngồi xổm xuống, kiểm tra những dấu giày hỗn loạn này, nhưng phát ra chúng đều là của , Hàn Giang và Makarov để lại, có vết giày của người thứ tư.

      Makarov cũng rất nghi ngờ, hai người quay trở lại trung điện, ở đây chẳng có ai. Rốt cuộc Hàn Giang biến đâu nhỉ?! Đường Phong nhìn cánh cổng phía tây lúc họ mở ra khi tới đây, rồi lại nhìn cửa hang phía nam mở ra nhưng phát thấy có gì khác thường, lại nhìn tiếp cánh cổng phía đông vốn đóng im ỉm, giờ bỗng khép hờ...

      “Cánh cổng phía đông bị mở ra kìa!”, Đường Phong khẽ kêu lên.

      “vết giày của Hàn Giang cũng dẫn thẳng vào trong đó!”, Makarov phát dấu giày của Hàn Giang cuối cùng đầ mất hút trước cánh cổng phía đông.

      Hai người nhìn nhau, liền lên nòng súng theo phản xạ, nghiêng người tới cạnh cánh cổng phía đông. Họ biết rốt cuộc Hàn Giang gặp phải chuyện gì, và sao lại bê việc túc trực để chui vào trong cánh cổng phía đông làm gì. Phía sau cánh cổng sơn vàng phía đông là gì đây? Theo kinh nghiệm từ bên ngoài cánh cổng phía tây chắc là lối ? Lối này dài thế nào mà Hàn Giang vào đó xong cũng thấy quay lại?

      Đường Phong lấy tay ra hiệu cho Makarov, ý là tới mở cổng, Makarov yểm hộ. Lão Mã gật gật đầu, Đường Phong lấy tay phải từ từ đẩy cửa ra. “Cót két” tiếng, cánh cổng sơn vàng phía đông của tiền điện được mở raỄ Bên ngoài quả nhiên là lối tối om om sâu hun hút, và cỏ ai cầm súng chĩa vào mình, lúc này Đường Phong mới khẽ thở phào.

      Đường Phong lách người, bước vào lối bên ngoài cánh cổng, Makarov cũng vào theo. Đường Phong bật đèn pin, soi vào lối , ở đây khác gì so với lối lúc họ đến, vách đá được con người mài giũa nhưng phẳng phiu cho lắm. tiến lên phía trước vài bước, phát ra đường dưới chân hình như cao dần lên. Họ thêm vài bước nữa, phía trước xuất ngã rẽ, rẽ vào đó, Đường Phong dùng đèn pin soi, độ dốc bỗng tăng chót vót.

      Đường Phong cẩn thận, nghi ngờ, định bước chân lên phía trước, đột nhiên chân bị vật gì đó vướng phải. giật mình, theo phản xạ nhắm thẳng súng xuống dưới chân, nhưng đúng lúc này, phát ra phía dưới cũng có nòng súng chĩa về mình.

      “Ai?!, Đường Phong giật băn mình, lùi ngay lại phía sau, áp người vào vách đá, đèn pin tay cũng rơi xuống đất.

      ‘Đừng hoảng loạn thế!”, là giọng Hàn Giang.

      Đường Phong vội vàng nhặt đèn pin lên, soi về mặt người đối diện, thấy Hàn Giang uể oải rã rời ngồi bệt xuống vách đá. Lúc này, Hàn Giang buông súng tay xuống.

      “Sao lại chạy vào đây ngủ vậy? Bỏ canh gác hại chúng tôi xém chút nữa là quay về được!”, Đường Phong oán thán.

      “Đường Phong, hình như Hàn Giang bị thương rồi!”, Makarov nhìn ra yếu ớt của Hàn Giang.

      “Sao lại chạy tới đây vậy?”, Đường Phong cũng nhận ra hình như Hàn Giang có vấn đề, họ mấy câu rồi mà Hàn Giang chẳng ho he gì cả.

      Đường Phong đỡ Hàn Giang dậy. Hàn Giang ra sức lắc lắc đầu, phía sau gáy vô cùng đau đớn: “Tôi thấy cậu... cậu mãi chưa quay lại, nên liền mò mẫm... hệ thống ngầm của đầm thủy... thủy ngân. Đúng lúc đó, tôi nghe... nghe thấy tiếng súng nổ, tôi nhận ra… nhận ra tiếng súng này vọng ra từ trong lối , vậy... vậy là tôi theo. Vừa mới tới đây, tôi... tôi cảm thấy sau gáy mình đau buốt, trước mắt tối sầm lại, ... chẳng còn biết gì nữa cả, bầy giờ ở đây vẫn đau...”

      Nghe xong đoạn tường thuật đứt quãng của Hàn Giang, Đường Phong cười : “Đừng giả vờ nữa, với cơ thể của , kể cả bị người ta tấn công trộm mười lần, cũng đến nỗi như vậy đâu! Mau đứng dậy nào!”

      ! Lần... lần này giống, tôi cũng từng bị người ta tấn công trộm, nhưng chưa... chưa bao giờ lại nghiêm trọng như lần này!”, Hàn Giang cố hồi tưởng lại giây phút gặp nạn đó.

      bị đập cho bại não rồi à! Lần này có làm sao?”, Đường Phong tin, tưởng rằng Hàn Giang vẫn giả vờ.

      Makarov kiểm tra vết thương của Hàn Giang, phía sau gáy xuất vết tụ máu lớn. “Lần này quả thực rất nghiêm trọng đấy, cái gã tấn công trộm Hàn Giang ra tay rất hiểm, vừa chuẩn vừa ác!”, Makarov dựa vào bao năm kinh nghiệm để phán đoán.

      có trông người đó ?”, Đường Phong hỏi.

      “Nhanh như vậy, tôi... tôi còn kịp phản ứng!”, Hàn Giang .

      “Như vậy cũng có nghĩa là biết cái gã đó đâu mất phải ?”, Đường Phong thất vọng .

      “Kẻ tấn công trộm Hàn Giang chắc chính là cái gã bí đó!”, Makarov đột nhiên .

      “Gã bí ? Sao bác có thể khẳng định vậy?”, Đường Phong hiểu.

      Makarov bước lên phía trước vài bước, đứng cạnh vách đá, chỉ vào kí hiệu hình tam giác bắt mắt vách đá, : “Nhìn xem! Kí hiệu đó lại xuất rồi!”

      “Quả nhiên là gã ta!”, Đường Phong cũng nhận ra kí hiệu vách đá giống hệt như kí hiệu mà họ từng nhìn thấy trong rừng. Tuy là vách đá rắn chắc, nhưng kí hiệu hình tam giác này vẫn được chia thành ba nét, được dùng sức khắc sâu lên vách đá, đến nỗi những vụn đá vẫn còn lưu lại đường viền của kí hiệu tam giác.

      6

      Ba người dùng manh mối có phân tích hồi, nhớ rằng gã bí đó theo lối này tiến lên phía trrớc. Vậy là, Đường Phong và Makarov đỡ Hàn Giang vẫn chưa hồi sức dậy, ba người bắt đầu khó nhọc tiến về phía trước.

      “Tiếng súng? nghe thấy mấy tiếng súng vậy?”, Dường Phong hỏi Hàn Giang.

      “ít nhất cũng phải ba phát, cũng có thể là bốn năm phát! Có mấy phát súng bắn liền nhau nên nữa!”, Hàn Giang cố gắng hồi tưởng lại.

      “Là khẩu liên thanh hay là nhiều khẩu khác bắn nhau?”, Makarov nhanh nhạy hỏi.

      Hàn Giang hơi ngớ người ra, ngẫm nghĩ, : "Hình như chỉ có khẩu! Nhưng tôi cũng đám khẳng định.

      “Lẽ nào ngoài gã bí đó ra còn có người khác?”, Đường Phong vừa vừa bất giác lần sờ khẩu súng của mình.

      Cả ba người lại im lặng, bởi vì Hàn Giang yếu quá nên ba người rất chậm. Đường Phong phát địa hình cùa lối này cứ cao dần lên, hơn nữa còn ngừng quanh co. chú ý kiểm tra vách đá xung quanh, mặt kiểm tra kí hiệu mà gã bí đó để lại, mặt lo lắng xuất ngã rẽ và cửa hang mới. muốn lại lạc đường trong lối tối đen sâu hun hút này.

      Đường Phong thầm ghi nhớ cự ly mà họ , cách chỗ Hàn Giang xảy ra chuyện hơn trăm bước chân, lối xem ra vẫn trải dài về phía trước. Cách hơn chục bước, Đường Phong lại nhìn thấy ký hiệu hình tam giác vách đá, điều này cũng cho thấy gã bí đó cũng qua đường này, cũng cho thấy nguy hiểm càng lúc càng gần họ hơn.

      Khi Đường Phong phát ra ký hiệu tam giác thứ 8 vách đá bỗng trông thấy dưới chân có vũng máu: “Hai người nhìn xem, ở đây có máu!”

      Makarov nhìn vũng máu: “Là máu người, xem ra vừa mới chảy ra đây thôi!”

      Đường Phong lại phát ra vỏ đạn mặt đất, tìm thấy hai cái, Makarov cũng tìm thấy hai cái. Đường Phong và Makarov hội ý hồi liền lần ra manh mối: “Đây là hai vỏ đạn bắn ra từ hai khẩu súng khác nhau!”

      “Như vậy có nghĩa là có ít nhất hai người bắn nhau?”, Đường Phong hỏi lại.

      “Gần như là thế!”, Makarov đáp.

      Hàn Giang và Makarov dùng đèn pin soi khắp vách đá xung quanh, nhưng chỉ có vũng máu đó mà thôi. “Vỏ đạn của hai khẩu súng, nhưng chỉ có vết máu của người để lại, xem ra người kia chẳng hề hấn gì cả!”, Hàn Giang phán đoán.

      tiếp về phía trước, vết những giọt máu tong tỏng ngừng xuất , còn kí hiệu hình tam giác vách

      đá biến mất. Đường Phong khỏi nghi ngờ: “Lẽ nào gã bí đó bị tấn công?”

      “Xem ra vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, người nầy vẫn được về phía trước!”, Hàn Giang phán đoán.

      “Rốt cuộc là thế nào đây? Ngoài gã bí đó ra, còn có ai? Nhìn thế này người bị thương cũng khá nặng đấy, vậy tại sao vẫn phải sống chết tiếp..

      Đường Phong Hàn Giang bỗng bịt miệng lại. Lúc này mới phát ra hình như đến cuối lối , phía trước xuất cửa hang, bên ngoài cửa hang là gì vậy? vẫn chưa nhìn Hàn Giang tắt đèn pin của .

      7

      Ba người dựa vào cảm giác, mò mẫm trong lối . Ở đây có lấy tia sáng, vẫn là gian tối đen. Đường Phong còn cảm nhận được ở đây rộng chừng nào, muốn bật đèn pin lên, nhưng tay là cánh tay vạm vỡ của Hàn Giang ghì chặt. nghe thấy hai thanh trong bóng tối, đó là tiếng Hàn Giang và Makarov lên nòng súng. Tay Hàn Giang từ từ rời khỏi chiếc đèn pin trong tay Đường Phong.

      Đường Phong hiểu ngay ý, cũng lên nòng súng, tay cầm súng, tay đặt lên công tắc đèn pin. Sau hồi im lặng, Hàn Giang và Makarov gần như cùng lúc bật đèn pin lên, cũng gần như cùng lúc rọi đèn pin thẳng vào mé trái trước mặt.

      Đường Phong cũng vội vàng bật công tắc đèn pin, soi về hướng đó, chùm ánh sáng từ ba chiếc đèn pin chụm lại chọc thủng gian tối đen. Đường Phong phát ra đây là gian thạch thất rộng lắm, và mé trái trước mặt họ có người nằm úp mặt xuống đất.

      “Stephen!”, Đường Phong, Hàn Giang và Makarov gần như cùng lúc nhận ngay ra người nằm mặt đất đó.

      Ba người cẩn thận bước tới tnrớc mặt Stephen, sắc mặt Stephen trắng bệch, cánh tay trái có vết đạn, máu tươi từ đó tuôn ra đỏ au. “Hình như ta rất yếu!”, Makarov .

      “Xem ra máu đường đều là của Stephen rồi!”, Hàn Giang nghĩ ngay tới Fanny chết thảm dưới ngọn núi gần nhà trọ.

      Makarov lấy từ trong ba lô ra ít thuốc đưa cho Stephen rắc lên vết thương, rồi xé đoạn băng gạc băng bó vết thương cho . Ba người vừa đợi Stephen tỉnh táo lại, vừa quan sát thạch điện nơi họ đứng.

      Đường Phong thầm phán đoán phương hướng, lối mà họ vào ở hướng tây. ngạc nhiên bởi phát ra: ở phía đông thạch điện giống hệt như lối thông tới hậu điện, vách đá xuất cái cổng vòm; chỉ có điều lối này hình như bị cả tảng đá khổng lồ bịt kín, hề trông thấy vết tích nào cho thấy nó được mở ra.

      Đường Phong đưa hai tay ra, dốc hết sức đẩy mạnh cổng vòm, có động tĩnh gì cả. nghĩ, cánh cổng hề nhúc nhích vậy chắc chắn phải có hệ thống điều khiển ngầm, thế là liền tìm kiếm khắp xung quanh cánh cổng. Tìm mãi tìm mãi, Đường Phong mới phát thấy đố cửa có mấy chữ, nên liền gọi mọi người: “Mọi

      người xem, ở đây có chữ, là chữ Tây Hạ!”

      Hàn Giang và Makrov cũng nhìn ra cánh cổng vòm này: “Viết gì vậy?”, Hàn Giang hỏi.

      “Giới - Đàn - Thượng - Tự - Tàng - Kinh - Lầu?”, Đường Phong chầm chậm dịch những chữ Tây Hạ đố cửa ra. nghi ngờ mình dịch sai nên cẩn thận nhìn lại lần nữa, quả thực là mấy chữ này.

      “Tàng Kinh Lầu?”, Đường Phong là người đầu tiên thể mình hiểu gì cả, “Sao trong này lại xây dựng Tàng Kinh Lầu? thể tin được!”

      Hàn Giang và Makarov cũng hiểu, “Mặc kệ nó, mở cánh cổng này ra cái phải biết tất sao!”,

      Hàn Giang .

      Vậy là, ba người dốc sức, cố gắng đẩy cánh cổng vòm này, nhưng cánh cổng đá hề nhúc nhích, y nguyên chỗ.

      “Các... các người đừng phí công nữa! Cái... cổng này đẩy ra được đâu!”, lúc này phía sau lưng họ bỗng vang lên giọng của Stephen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :