Tử Thư Tây Hạ - Cố Phi Ngư (Tập 1) (Trinh thám, lịch sử)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18 : Đêm đại thảm sát trong thành

      1


      _Trầm ngâm hồi lâu, Đường Phong thấy Đại Lạt ma ngừng đọc kinh mới rón rén phá vỡ bầu khí im lặng này: "Vậy sau... sau đó nhánh người Đảng Hạng các ông sao đến đây?"


      "Trước khi Tây Hạ mất nước, tổ tiên của các ông chính là chi trong bốn nhánh người cưỡi ngựa mang theo tranh ngọc thoát khỏi Hưng Khánh Phủ?" -Hàn Giang chêm vào.


      Đại Lạt ma khẽ thở dài tiếng, đáp: "! Tổ tiên của chúng tôi phải là mấy nhánh người cưỡi ngựa mà Ngôi Danh Hiển cuối cùng phái , tổ tiên của gia tộc chúng tôi chính là Tạng Ngoa Bành mà tôi kể trước đó".


      "A! Thảo nào rất nhiều vò tro cốt mà chúng tôit nhìn thấy trong đại sảnh trụ cột đều viết hai chữ ‘ Tạng, hóa ra các ông chính là con cháu của Tạng Thị!" -Đường Phong vô cùng ngạc nhiên trước phát bất ngờ này.


      " sai, chúng tồi đều là con cháu của gia tộc Tạng, sau khi Tạng Ngoa Bành chết, gia tộc Tạng cũng liền thất thế, để tránh tai họa, người trong gia tộc Tạng di cư tới Hạ Lan Sơn và ở đó mãi cho tới những giây phút cuối cùng của vương quốc. Bao nhiêu năm qua, nhiều đời gia tộc chúng tôi đểu lưu truyền truyền thuyết này: khi Hưng Khánh Phủ bị đại quân Mông Cổ đánh bại, có thiếu niên áo trắng, khoác tay nải chạy tới thôn xóm mà gia tộc Tạng sinh sống. Rồi từ những gì thiếu niên này kể lại, người trong gia tộc mới biết được Hưng Khánh Phủ bị người Mông Cổ đánh bại, và đó là trận đại thảm sát đẫm máu. Người Mông Cổ từ trước tới nay luôn có truyền thống giết cho bằng sạch, nhưng đối với thành trì đầu hàng, họ nới lỏng tay, nhưng lần này người Đảng Hạng may mắn như vậy nữa. Để bách tính trong thành có thể may mắn tránh được nạn này, Ngôi Danh Hiển dẫn đầu đoàn người mở cửa thành, đầu hàng người Mông Cổ. Lúc này ông biết gì về tin tức Thành Cát Tư Hãn chết, nên khi ông dẫn đầu đoàn người đến đại doanh trại mới biết tin Thành Cát Tư Hãn chết nhưng lúc đó hối hận muộn rồi, người Mông Cổ còn giống như trước đây là tha thứ cho kẻ đầu hàng. Do Thành Cát Tư Hãn chết tại Tây Hạ, nên bất luận có phải do người Đảng Hạng giết chết hay , người Mông Cổ vẫn thề rằng phải báo thù cho Thành Cát Tư Hãn. Vì vậy người Mông Cổ giết Ngôi Danh Hiển đầu tiên, sau đó mới đại thảm sát người Đảng Hạng. Đêm hôm đó, trong Hưng Khánh Phủ máu chảy thành sông, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Thiếu niên áo trắng phải đánh phá nhiều vòng vây mới thoát ra được".


      "Trong tay nải của thiếu niên áo trắng đựng gì vậy? Hàn Giang truy hỏi.


      "Là tấm kệ tranh ngọc. Theo như thiếu niên áo trắng kể lại, bốn tốp người cưỡi ngựa theo lệnh Ngôi Danh Hiển mang theo rồi kệ tranh ngọc ra khỏi thành bị kị binh Mông Cổ đánh cho tan tác, trong đó có đội người cưỡi ngựa bị ép quay trở lại trong thành. Khi vỡ thành, phụ nữ giao phó cho thiếu niên áo trắng này tay nải. Khi thiếu niên áo trắng khoác tay nải chạy thoát tới Hạ Lan Sơn, lưng trúng vô số mũi tên, phía sau còn bị kị binh Mông Cổ truy đuổi. May mà thôn xóm mà gia tộc Tạng sinh sống nấp trong khe núi sâu, nên kị binh Mông Cổ nhất thời thể tìm thấy thôn xóm của gia tộc Tạng. Khi thiếu niên áo trắng mở tay nải ra, mọi người mới phát bên trong là kệ tranh ngọc. Đợi đến tối, kị binh Mông Cổ rút quân, tộc trưởng liền quyết định mang kệ tranh ngọc của cả dân tộc rời khỏi Hạ Lan Sơn, rời khỏi bình nguyên Tây Hạ giàu có tươi đẹp".


      "Từ đó, nhánh người Đảng Hạng các ông bước lên con đường trở về nhà" -Đường Phong tiếp lời.


      " sai, về nhà! Hạ Lan Sơn, bình nguyên Tây Hạ là nhà của chúng tôi, nhưng ở đó còn thuộc về chúng tôi nữa, giống như người Đảng Hạng năm nào vì sinh tồn nên rời khỏi nơi cố hương, di cư tới đây. Vì sinh tồn, người Đảng Hạng chúng tôi lại lần nữa bước lên con đường di cư, đây chính là số phận của dân tộc du mục. Thượng nguồn sông Hoàng Hà, nguồn sông Bạch Hà chính là cố hươngĐảng Hạng chúng tôi. Con đường trở về nhà xa xôi đằng đẵng, biết bao người trong gia tộc bỏ mạng lại chốn hoang vu. Khi vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh, lại gặp phải bão tuyết. Đúng lúc toàn bộ gia tộc sắp chết cóng họ phát ra sơn động trong thung lũng dưới dải băng, đúng hơn, đó là thạch thất!"


      2


      "Hắc Đấu Thạch Thất!" -Đường Phong và Hàn Giang đều kinh ngạc.


      Đại Lạt ma hình như cũng khó mà che giấu được phấn khích trong lòng, ông ràng cất cao giọng, "Hắc đấu Thạch Thất, vùng đất tốt lành mà tổ tiên chúng tôi phát ra, toàn gia tộc đều chui vào trong thạch thất đó, bên ngoài băng tuyết trắng trời, nhưng trong thạch thất lại ấm áp như mùa xuân, thạch thất cứu mạng toàn bộ gia tộc. Lúc ấy, tộc trưởng và thiếu niên áo trắng mới nhớ ra kệ tranh ngọc, thiếu niên áo trắng lôi kệ tranh ngọc ra, mọi người tỉ mỉ quan sát phát ra kệ tranh ngọc có khắc mấy câu thơ mông lung khó hiểu, mọi người trong gia tộc đều hiểu ý nghĩa của những câu thơ này, chi có thiếu niên áo trắng là hiểu ra hàm ý của chúng".


      "Câu thơ đầu tiên kệ tranh ngọc này có phải là ‘Trường miên di dược nhân quốc tại bỉ ?" Đường Phong đột nhiên nhớ ra phán đoán của giáo sư La trước đây.


      " kệ tranh ngọc này rút cuộc khắc những câu thơ gì, ta căn bản cũng thể biết được. Tóm lại,thiếu niên áo trắng hiểu ra hàm ý của câu thơ kệ tranh ngọc : ‘Tấm kệ tranh ngọc này vốn phải cất giữ tại Hắc đấu Thạch Thất, nhưng do chúng ta tránh bão tuyết nên mới Hắc Đấu Thạch Thất, đây cũng là lời hiệu triệu của ông trời. ý chỉ của thần tiên’. Người trong gia tộc nghe thấy vậy, cùng nhau quỳ gối tạ ơn ông trời phù hộ, kể từ đó, tấm kệ tranh ngọc này được cất giữ trong Hắc Đấu Thạch Thất".


      "Sau đó sao?" -Makarov hỏi.


      "Sau đó chúng tôi vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh hướng về phía nam, quay lại đây, cũng chính là quay trở lại đại sơn trong vùng tây bắc Tứ Xuyên, mai danh tích ở đây. Và như vậy, qua hơn trăm năm sau, những người trong gia tộc cư tại vùng núi này mới nghe về việc thay đổi triều chính, vương triều Nguyên Mông bị diệt vong từ trước đó rất lâu. Vậy là, người trong gia tộc liền lục đục kéo nhau ra khỏi vùng núi, sinh sống cùng những dân tộc khác như Khương, Hán, Tạng... Hoàng đế triều Minh còn phong cho nhánh người Đảng Hạng chúng tôi là thổ ty, kéo dài mãi cho tới tận những năm đầu Dân quốc. Sau này, do chiến tranh loạn lạc, cộng thêm nhân khẩu thưa thớt, chúng tôi từ bỏ Khương Trại điều hành nhiều năm, tất cả đều đến đây, Thất Sắc Cẩm Hải, đào nguyên ngoại thế của chúng tôi, miền đất vuiĐảng Hạng cuối cùng".


      " Nếu như vậy, đối chiếu lại tất cả mọi việc, tòa Khương Trại mà chúng tôi nhìn thấy trong vùng núi chính là di tích mà các ông để lại, thảo nào vẫn bảo tồn tốt như vậy" -Đường Phong .


      'Khương Trại? Các cậu đến Khương Trại đó rồi? Tòa Khương Trại đó vẫn ổn chứ? Tuổi thơ của ta trải qua ở đó đấy!" - xong, ánh mắt Đại Lạt ma cũng bừng sáng.


      Đường Phong định tiếp nhưng kịp ngừng lại, lòng nhẫn tâm ra tòa Khương Trại đó bị đám người truy sát họ phá hủy. Đại Lạt ma chắc chắn thể chấp nhận này. đành phải qua chuyện: "Ồ!... tòa Khương Trại đó... vẫn ổn! chỉ có điều lâu lắm rồi nên cũ kĩ thôi". -Đường Phong đột nhiên nhớ ra địa đạo trong Khương Trại, tò mò thôi thúc thỉnh giáo Đại Lạt ma: "Ông có còn nhớ dưới đáy Khương Trại có địa đạo ? Bên trong địa đạo sao lại có nhiều xương người như vậy?"


      "Địa đạo, xương người? Lúc còn ta từng nghe người lớn qua, những xương người đó là xương của kẻ địch mà chúng tôi thu thập sau khi gia tộc chúng tôi chiến thắng chúng, còn tại sao lại làm như vậy tôi nghĩ có lẽ là để phơi bày chiến công!" -Đại Lạt ma giải thích.


      "Trong địa đạo chúng tôi nhìn thấy những xương người đó chất thành núi, chặn đứng đường , ông có biết phía cuối địa đạo có gì ?" -Đường Phong lại hỏi.


      Đại Lạt ma khẽ lắc đầu, đáp: "Tôi cũng biết, nghe tộc trưởng phía cuối địa đạo đó thông với chiếc giếng, ngoài những điều này ra tôi nghĩ gì nữa".


      "Giếng?" -Trong đầu Đường Phong lập tức lên cảnh tượng khủng khiếp khi Stephen rơi xuống giếng.


      Lúc này, Đại Lạt ma lại chậm rãi với ba người


      "Những gì tôi biết đều hết với các rồi, các phải thể rằng giữ bí mật này cho chúng tôi".


      Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nghe xong cùng nhìn nhau, ai trong số họ có thể đảm bảo. Bởi muốn đến Hắc Đầu Thạch Thất tìm kệ tranh ngọc thứ hai khó tránh khỏi để người ngoài, đặc biệt là những kẻ truy sát họ biết về bí mật này, biết chừng những người đó chẳng mấy chốc tìm được họ. Lòng Đường Phong đột nhiên dâng trào dự cảm lành.


      3


      _Đường Phong biết phải trả lời Đại Lạt ma thế nào Hàn Giang lại m miệng hỏi: "Nhưng chúng tôi vẫn còn chuyện chưa hiểu lắm, trong hang động đá vôi chúng tôi thấy có hai bộ xương người, căn cứ vào đồ vật họ để lại mà phán đoán, hai bộ xương trắng này hình như là vào trong động những năm 40 của thế kỷ trước, rồi sau đó xảy ra tai nạn, chết trong động. Ngài có thể cung cấp cho chúng tôi số manh mối về hai người này ?"


      Đại Lạt ma nghe xong câu hỏi của Hàn Giang, ngẫm nghĩ mãi lúc, đột nhiên hỏi: "Lẽ nào hồn của họ siêu thoát!"


      ‘m hồn nào siêu thoát ?" -Hàn Giang truy hỏi.


      Đại Lạt ma cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh, chậm rãi : "Bao nhiêu năm qua, cũng có số người bên ngoài lạc vào Thất Sắc Cẩm Hải, họ phần lớn là khách du lịch hoặc là thợ săn ở gần đấy. Sau khi họ thề giúp chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi đều đưa họ ra khỏi đây an toàn, những người đó cũng đều tuân thủ theo lời thề của mình, ra bí mật của chúng tôi, bởi vậy chúng tôi mới có thể sống yên bình ở đây đến ngày hôm nay. Nhưng, mấy chục năm trước, từng có mấy người giống như các , đến đây vì kệ tranh ngọc".


      "Sao cơ? Ông... ông là hai bộ xương đó cũng vì kệ tranh ngọc nên đến đây?" -Đường Phong vô cùng kinh ngạc.


      "Đúng vậy, nếu như tôi phá


      n đoán nhầm, xương trắng trong động chắc là họ. Nhưng họ phải là hai người mà là bốn người, bốn người đàn ông. Bốn người khách từ phương xa tới, đến chỗ chúng tôi vào buổi chiều chạng vạng. Bốn người họ giống các thông qua hang động đến đây, mà là vượt qua núi non, trải qua bao gian khổ mới đến tìm được đến đây. Bốn người họ xem ra rất điềm đạm nho nhã, tác phong cẩn thận, đối với tộc trưởng và sư phụ của tôi đều rất lẽ phép cung kính. Họ tự xưng là du khách, vô tình lạc tới đây, rồi đưa tặng chúng tôi da thú, nhân sâm, thuốc lá sợi... cùng rầt nhiều lễ vật khác, thậm chí còn có cả hai thỏi vàng. Vậy là, chúng tôi liền giữ họ ở lại, định là qua mấy hôm đưa họ ra khỏi đây. Nhưng mấy người này lại muốn vội , hàng ngày họ ăn no xong là lại dạo khắp nơi, còn ngừng tìm người dân bản hỏi này hỏi nọ, dò hỏi thông tin, trong đó, họ nhắc đến kệ tranh ngọc…


      Hành động của họ khiến cho người trong bộ tộc hoài nghi. Nếu như họ là du khách bất cần lạc đến đây người sao lại mang theo nhiều lễ vật như vậy? Hơn nữa đó là những năm tháng loạn lạc, ai mà có tâm trạng đến nơi hoang vu Kẻo lánh thế này để ngao du thưởng ngoạn non nước? Cộng hàng loạt những hành động khác thường của họ ở đây, tộc trưởng nghi ngờ nên gọi mấy người đó đến hỏi họ rút cuộc là ai, rút cuộc đến đây vì cái gì? Lần này bốn người đó cũng giấu giếm nữa, thẳng vào vấn đề, h đến đây là vì kệ tranh ngọc của vương triều Tây Hạ. Người đàn ông cao tuổi nhất trong số họ còn đưa cả giấy chứng nhận của ta ra cho tộc trưởng xem".


      "Giấy chứng nhận? ta là ai?" -Đường Phong hỏi.-"Người đàn ông lớn tuổi nhất đứng đầu bốn người ước chừng khoảng hơn bốn mươi, chưa tới năm mươi tuổi giấy chứng nhận ghi thân phận của ta là thượng tá cục bảo mật, ba người đàn ông còn lại, người khoảng ngoài ba mươi tuổi, hai người kia còn rất trẻ, nhìn bề ngoài cũng chỉ ngoài hai mươi, mà thanh niên trong đó trông rất giống người đàn ông cao tuổi. Ba người kia đưa ra giấy chứng nhận, chúng tôi hề biết thân phận của họ, nhưng tôi suy đoán, chắc là họ cùng hội với thượng tá cục bảo mật".


      Thượng tá cục bảo mật ? Ngài còn nhớ ông ta tên là gì ?" Mối tơ vò vốn dĩ được tháo gỡ giờ lại trở nên phức tạp khiến Đường Phong cảm thấy bất ngờ.


      Thời gian trôi qua lâu quá rồi, nhớ nổi. Sau khi vị thượng tá đó thân phận, liền lập tức đổi giọng, còn điềm đạm nho nhã như trước nữa mà truyền đạt thông điệp cuối cùng cho chúng tôi. ta tự xưng là theo lệnh của chính phủ Quốc dân đến đây để tìm kiếm kệ tranh ngọc và cầu chúng tôi giao nộp kệ tranh ngọc. xong, ta còn đưa cho tộc trưởngxem công hàm của chính phủ Quốc dân. Tộc trưởng bán tín bán nghi chẳng biết công hàm này là hay giả, nhưng trong lòng ông quyết định từ trước đó lâu rồi, bất kể công hàm là hay giả, trong những năm tháng loạn lạc thế này, tuyệt đối thể giao nộp báu vật mà tổ tông truyền lại. Vậy là tộc trưởng quyết cự tuyệt cầu vô lý của họ, đồng thời phải người giam lỏng bốn người này lại".


      "Sau đó bốn người đó thế nào?" -Makarov quan tâm hỏi.


      "Bốn người này hề kháng cự, ngoan ngoãn để chúng tôi giam lỏng lại. Tộc trưởng và những người đại diện cho mọi người bàn bạc cách xử lý bốn người này thế nào.


      Có người cho rằng nên đưa họ ra ngoài, có người lại bảo phải giết họ. Nếu đưa họ ra ngoài e rằng họ quay lại, đến lúc đó, hối hận muộn. Nếu giết họ, ngộ nhỡ họ đúng là người của chính phủ, khi cục bảo mật truy cứu ra, ... cũng an toàn. Cuối cùng, vẫn là sư phụ của tôi đưa ra chủ ý: sư phụ và tộc trưởng giả vờ đứng bên ngoài căn phòng giam lỏng bốn người đó chuyện, lúc cố ý để lộ ra là kệ tranh ngọc giấu trong hang núi cạnh hồổ nước. Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, bốn người họ đều trốn . Chúng tôi biết rốt cuộc họ đâu, nhưng tóm lại họ bao giờ quay lại nữa".


      "Khỏi phải hỏi, chắc chắn nghe thấy những gì hai người chuyện và đến hang động đá vôi tìm kệ tranh ngọc, rồi kết quả là xảy ra chuyện trong hang động và mất mạng trong đó" – Đường Phong suy đoán.


      "Nhưng vẫn còn hai người nữa đâu? chúng tôi chỉ thấy hai bộ xương trắng". Lời của Hàn Giang khiến mọi người lại chìm trong im lặng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4


      _CẢuổi sáng, Đường Phong vẫn suy nghĩ về hai bộ xương trắng xuất trong hang động đá vôi, còn Hàn Giang suy đoán : "Khả năng hai người đó chết ở chỗ khác, chẳng qua là chúng ta nhìn thấy; cũng có khả năng sau khi họ chạy ra ngoài quay lại nữa. Những năm tháng loạn lạc đó ai mà biết được chuyện gì xảy ra" Đường Phong ngẫm nghĩ hồi, lắc lắc đầu, tin việc lại đơn giản như vậy. Buổi trưa lúc ăn cơm. Lương Viện rút cuộc tỉnh lại. Hắc Vân lại cho ấy uống thêm bát thuốc, sắc mặt Lương Viện hồng hào, xem ra khác gì người khỏe mạnh. Đường Phong vui mừng khôn xiết, vội vàng kể tóm tắt lại cho Lương Viện nghe những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Lương Viện nghe xong vô cùng bất ngờ, thậm chí còn thể tin được.


      Ăn trưa xong, mọi người đều nghỉ ngơi. Đường phong nằm giường trong căn nhà gỗ, nhưng sao ngủ được. Bộ xương trắng xông vào hang động rút cuộc là ai ? tiếp theo nên làm thế nào? Trong đầu Đường Phong toàn dấu hỏi, trở mình lật qua lật lại mãi cũng sao ngủ được, liền ngồi dậy, ra ngoài sân. ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tuyết sơn phía xa xa, đỉnh núi ban sáng còn nhìn thấy mồn , giờ bị mây khói đặc kín bao phủ, và cả bầu trời cũng tối sầm xuống. Lòng Đường Phong bất giác bị bóng đen bao trùm.


      Đúng lúc Đường Phong hết sức ngạc nhiên Đại Lạt ma lại gọi mọi người vào trong Phật đường. Đại Lạt ma giống như vừa qua hồi suy nghĩ thấu đáo, ông với mọi người: "Tôi suy nghĩ kĩ rồi, bây giờ tiễn các ".


      "Bây giờ? Sao nhanh vậy?" -Đường Phong có chút ngạc nhiên.


      Đại Lạt ma : "Thực ra, ban sáng tôi có ý này, nhưng thấy đó vẫn chưa tỉnh dậy, nên ... giờ, sức khỏe của ấy hồi phục, nên đến lúc ra rồi, nên ở lại đây lâu".


      "Tại sao chứ? cháu vẫn muốn ở lại thêm vài ngày cơ!"


      -Lương Viện nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, lưu luyến nỡ bỏ .


      Đại Lạt ma trả lời Lương Viện, mà lại lẩm bẩm đọc đoạn kinh văn mù mờ khó hiểu, giống như câu thần chú gì đấy. Theo tiếng tụng kinh của Đại Lạt ma, trong lòng Makarov lại trào lên dự cảm lành. Lúc này, Hàn Giang mở miệng, phá vỡ đoạn kinh tụng long trọng và nghiêm trang: "Cảm ơn khoản đãi của ông và việc kể cho chứng tôi nghe rất nhiều chuyện liên quan tới kệ tranh ngọc Tây Hạ, thế nhưng tôi vẫn có chuyện liên quan tới kệ tranh ngọc muốn thỉnh giáo là: tại sao ông lại phản đối chuyện hôn nhân của em Hắc Vân?"


      Đại Lạt ma nhìn Hàn Giang cái, sau đó khẽ thở dài, giải thích: "Đó là vì Đảng Hạng, vì thanh tịnh của quốc thổ. Buổi sáng tôi kể rồi đấy, sau khi Tây Hạ diệt vong, tây bắc Tứ Xuyên là nơi đầu tiên mà rất nhiểu người Đảng Hạng chọn để thoát thân, chỉ đơn thuần là vì tình cảm và trốn tránh, mà đó cũng là chọn lựa thực tế vì đây là con đường nhanh gọn nhất. Bởi vậy, chỉ có nhánh người Đảng Hạng chúng tôi đến đây, mà còn có rất nhiều người Đảng Hạng khác chạy tới phía tây Tứ Xuyên. Có thể , đây là nơi cư ngụ lớn nhất của người Đảng Hạng sau khi Tây Hạ bị diệt vong. Nhưng theo dòng thời gian trôi , người Đảng Hạng ở phía tây Tứ Xuyên ngày càng ít . Khi tìm hiểu nguyên nhân, ngoài chiến loạn, bệnh tật, môi trường sinh tồn gian khổ ra, còn là vì do hôn nhân khác tộc..."


      "Nhưng em Hắc Vân và người thanh niên đó đều là người dân tộc ông mà?" -Đường Phong xen vào.


      " Mong hãy đừng ngắt ngang lời tôi , sai, hai người họ đều là người địa phương, huyết quản của họ đều chảy dòng máu của người Đảng Hạng chúng tôi, bởi vậy họ mới chọn cái cách kết thúc sinh mệnh oanh liệt đến như pậy Nhưng, họ... những thanh niên ở đây chán ghét cuộc sống ở vùng núi này, chàng trai đó mấy năm trước trốn khỏi vùng núi, lần này trở về là muốn kết hôn với Bạch Vân, sau đó đưa nó đến với thế giới bên ngoài, bởi vậy..."


      5


      _Đường Phong rút cuộc hiểu nguyên nhân tại sao em Hắc Vân lại nhảy vực, thể có chút phẫn nộ trước vô tình vô lý của Đại Lạt ma: "Thảo nào ong muốn phản đối hôn nhân của họ, hơn nữa còn để người trong tộc biết về thân thế thực của họ, nhưng:đây lại là việc thể nào khác, bởi theo dòng phát triển của lịch sử, rất nhiều dân tộc biến mất trong dòng sông dài của lịch sử. Thực ra, người Đảng Hạng vốn bị diệt vong, mà họ hòa nhập vào các dân tộc Hán, Hồi, Khương, Mông... Đây là xu thế của lịch sử, phải mình ông là có thể thay đổi được".


      Đại Lạt ma nghe xong những lời Đường Phong , đột nhiên trở nên kích động, hét lên với Đường Phong: '! Tôi thể tha thứ cho những gì vừa , sức lực và thời gian của cả đời tôi đều dùng để duy trì kế tục của dân tộc Đảng Hạng. Đây điều mà ân sư của tôi cả đời theo đuổi, nên tôi thể phụ những kỳ vọng của ông. ... thể dựa vào mấy câu mà phủ nhận cả cuộc đời tôi".


      Tất cả mọi người, bao gồm cả Hắc Vân đều bị tiếng hét thất thái của Đại Lạt ma làm cho sững sờ. Đường Phong hiểu rằng, những lời ban nãy chọc đúng nỗi đau của Đại Lạt ma. định xin lỗi ông Hàn Giang lại hiểu sai kéo Đường Phong lại vào tai: "Đừng cãi nữa để làm gì đâu, đừng có quên nhiệm vụ của chúng ta".


      Hàn Giang giữ Đường Phong lại, tự mình mở miệng với Đại Lạt ma: "Xin lỗi, chúng tôi vô ý can thiệp vào cuộc sống yên bình của các ông, chúng tôi xin đón nhận lời cảnh báo của ông, nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng, tôi vẫn muốn hỏi thăm ông số tình hình liên quan tới Hắc Đấu Thạch Thất."


      Đại Lạt ma bình tĩnh trở lại, chậm rãi : "Liên quan tới Hắc Đấu Thạch Thất? cần hỏi tôi, bởi vì tôi cũng chưa từng đến Hắc Đấu Thạch Thất. Tôi từng rồi, đó chỉ là truyền thuyết, Hắc Đấu Thạch Thất có tồn tại hay , đó cũng là vấn đề. Tuy người Đảng Hạng chúng tôi vô cùng tin tưởng vào điều đó. hơn nữa nhánh người Đảng Hạng chúng tôi đây còn phải gánh vác trọng trách bảo vệ Hắc Đầu Thạch Thất. Nhưng bao nhiêu năm qua, vẫn chưa có ai từng tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, nên ai biết rốt cuộc là Hắc Đấu Thạch Thất ở đâu. A Ni Mã Khanh, đó có lẽ chỉ là truyền thuyết xa xăm.


      Đường Phong nghe xong những lời này của Đại Lạt ma, có chút thất vọng, nhưng đột nhiên nhớ tới tấm bản đồ da dê mà mình lấy được ở Phật điện lụp xụp tại Lang Mộc Tự cất trong người. Biết đâu Đại Lạt ma lại biết về tấm bản đồ đó, biết đâu tấm bản đồ da dê đó có đánh dấu vị trí của Hắc Đấu Thạch Thất. Nghĩ tới đây, Đường Phong liền lôi tấm bản đổ da dê ra, đưa cho Đại Lạt ma, ai ngờ, câu trả lời của Đại Lạt ma càng khiến thất vọng hơn. Đại Lạt ma sau khi tỉ mẩn ngắm nghía tấm bản đồ da dê liền đáp: "Tôi biết số văn Tạng cổ, nhưng, đây chỉ là tấm bản đồ thông thường, niên đại cũng xa lắm, bên vừa đánh dấu Hắc Đầu Thạch Thất, cũng có bất cứ manh mối có giá trị nào!"


      Đường Phong có được tin tức gì liên quan tới Hắc Đầu Thạch Thất từ Đại Lạt ma, tránh khỏi thất vọng, đổi hướng suy nghĩ: hỏi được gì thà sớm còn hơn. Đường Phong gật gù, hỏi Đại Lạt ma: "Vậy được, chúng tôi đón nhận sắp xếp của ông, bao giờ ?" "Ngay bây giờ!" -Đại Lạt ma như đinh đóng cột. "Ngay bây giờ? Tại sao đợi tới sáng mai?" -Đường Phong hiểu.


      "Bởi v tôi cảm nhận."


      "Nguy hiểm ư?"


      "Đúng vậy, tôi để Hắc Vân đưa các , các có thể yên tâm về nó". Đại Lạt ma tới đây, quay lại với Hắc Vân đứng bên cạnh: "Hắc Vân, bây giờ chúng ta ăn cơm thôi, các con ăn cơm xong là có thể lên đường sớm hơn".


      Trong phòng lại yên ắng trở lại. Hắc Vân đảm chẳng mấy chỗc chuẩn bị xong bữa cơm, nhưng mọi hình như đều muốn ăn. Đường Phong ép mình nuốt vài miếng xuống bụng, ngẩng đầu nhìn nhìn Đại Lạt ma, rồi lại thầm nhìn Hắc Vân ăn cơm, có lời muốn , nhưng lời vừa kề miệng lại bị nuốt lại.


      Đường Phong vừa ăn cơm, vừa sắp xếp lại đồ đạc mang theo bên mình. Đại Lạt ma đặt súng của ba người lên bàn, Đường Phong cầm khắu súng ngắn 92 của mình lên, kiểm tra lượt, có vấn đề gì cả, chỉ có điều đạn trong băng đạn chỉ còn lại bốn viên. lại xem súng cối Hàn Giang, tốt hơn của chút, bên trong có bảy viên đạn. Vẫn là Makarov kinh nghiệm phong phú, băng đạn của khẩu súng ngắn Walther P5 9mm vẫn đầy ắp, Đường Phong nhủ thầm: đúng là gừng càng già càng cay!


      6


      _Đường Phong kiểm tra trang bị xong xuôi, nhìn Hàn Giang, rồi lại nhìn Đại Lạt ma trầm ngâm, đột nhiên hỏi: "Lẽ nào ông muốn biết chúng tôi có được kệ tranh ngọc bằng cách nào?"


      Đại Lạt ma lắc lắc đầu, chậm rãi : " cần hỏi, lại là trận gió tanh mưa máu"


      "Ồ! Sao ông lại biết là trận gió tanh mưa máu?"


      Đường Phong vô cùng bất ngờ.


      "Bởi vì huyết chú đáng sợ, mỗi kệ tranh ngọc đều kèm theo lời huyết chú!" -lời của Đại Lạt ma khiến mọi người đều ngừng nhai thức ăn.


      "Ngài cũng biết huyết chú?" -Hàn Giang kinh ngạc hỏi.


      "Đương nhiên, người nào biết sơ qua về kệ tranh ngọc cũng đều nghe qua huyết chú. Tương truyền lúc thái tử Ninh Lệnh Ca đâm chết Hạo Vương, chém đao lên mũi Hạo Vương, Hạo Vương tuy bị thương nặng nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm, ông trừng trừng nhìn Ninh Lệnh ca, chất vấn ta vì cớ gì mà giết vua giết cha. Ninh Lệnh ca kinh ngạc, sợ đến nỗi mất hết cả dũng khí để vung đao thêm lần nữa, chỉ biết hốt hoảng tháo chạy khỏi cung, kết quả bị Tạng Ngoa Bành giết chết. Hạo Vương máu chảy ngừng, nhưng vẫn thể tắt thở ngay tức khắc, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, người mà ông lo lắng nhất vẫn chính là Tạng mà ông say đắm và Lượng Tộ vẫn còn bọc trong tã lót. Dĩ nhiên, càng khiến ông lo lắng hơn nữa chính là tương lai của vương quốc. Trước khi chết, ở bên ông chỉ có Tạng Thị bế Lương Tộ nằm trong lòng, mà còn có cả đại thần mà ông tín nhiệm nhất là Tạng Ngoa Bành và Ngôi Danh Lãng Ngộ. Sau lúc Hạo Vương mê man, khi giao phó lại mọi việc, cuối cùng ông kìm nén đau đớn, ra toàn bộ bí mật liên quan tới kệ tranh ngọc cho những người có mặt ở đó. xong, Hạo Vương miệng trào máu tươi, đến lúc này mới thực quy tiên. Nghe là ngụm máu cuối cùng của Vương Hạo bắn lên kệ tranh ngọc, nên tất cả những người biết về kệ tranh ngọc đều tin rằng kệ tranh ngọc dính máu của Hạo Vương và kèm theo lời huyết chú của ông".


      "Hóa ra còn có truyền thuyết như vậy!" – Đường Phong thẫn thờ, nhưng lập tức lại nghĩ tới điều gì đó nên hỏi.


      Đại Lạt ma: "Thiếu niên áo trắng mà buổi sáng ông sau này thẽ nào?"


      Đại Lạt ma giải thích: "Nghe người đời trước kể thiếu niên áo trắng đó ở lại, sau này ta lại tìm kiếm những kệ tranh ngọc khác, hy vọng tới ngày có thể tìm thấy mật thành trong sa mạc, có thể hoàn thành việc phục quốc đại , gây dựng lại hùng phong của Hạo Vương năm nào. Kể từ đó trở còn tin tức gì của ta nữa, có thể ta chết đường tìm báu vật từ lâu cũng có thể cuối cùng ta từ bỏ con đường gian nan đó, cư tại sơn lâm. Tóm lại, thiếu niên áo trắng đó biến mất bặt vô tín".


      Đại Lạt ma xong những điều này, hình như còn cảm thấy nặng nề hơn, ông quay lại với Hắc Vân bên cạnh: "Hắc Vân, ta nghĩ nghĩ lại và cảm thấy là có lỗi với con. Ta có gì để bù đắp cho con nên chỉ ra cho con con đường tươi sáng vậy ! Nếu như con muốn ra , lần này sau khi ra ngoài rồi cũng cần quay lại nữa.


      Mấy người họ đều là người tốt, hãy tin ta, ta nhất định nhìn nhầm đâu, nếu như sau khi con ra có gì khó khăn, họ giúp đỡ con".


      Hắc Vân mắt ngấn lệ, nghẹn ngào: "! Sư phụ, con rời xa thầy đâu".


      "Ngốc ạ, con cũng nên xem xem thế giới bên ngoài"-Đạt ma hiền từ .


      "Nhưng... nhưng con rồi, ai chăm sóc thầy?" -Hai hàng nước mắt long lanh chảy dài má Hắc Vân.


      Đại Lạt ma phẩy phẩy tay: "Con cần phải chăm sóc ta nữa, ta cảm thấy mình đến giới hạn rồi, người Đảng hạng cuối cùng... từ nay trở , thế gian này còn người Đảng Hạng


      Khi Đại Lạt ma ra hai câu cuối cùng, giọng đột nhiên cao vút lên, trở nên run rẩy, làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Trong chính giây phút mọi người kinh ngạc đó loạt tiếng súng nặng nề vang lên, đập vào màng nhĩ họ.


      7


      _Tiếng súng, là tiếng súng chọc thủng màng nhĩ khiến người ta sợ hãi! Đường Phong, Hàn Giang và Makarov đều nghe lầm, họ lập tức nhận thức ra: nguy hiểm thực đến rồi!


      Pằng! Pằng! Pằng!... viên đạn xuyên thủng bức tường của ngôi nhà gỗ, bắn vào Phật đường, nội thất cũ kĩ trong Phật đường, đĩa bàn, thức ăn vẫn chưa hết đều bị làn đạn dày đặc bán cho tung tóe. Hàn Giang và Makarov theo phản xạ nằm bò ra sàn nhà, Đường Phong cũng phản xạ rất nhanh, thấy Hắc Vân đứng ngây ra bên cạnh liền kéo xuống, đè lên bên cạnh người mình.


      Phía đầu kia, tiếng hét hoảng hốt của Lương Viện tiếng tụng kinh của Đại Lạt ma vẫn vang vọng khắp phật đường. Đường Phong nghe ra: kinh văn mà Đại Lạt đọc chính là đoạn kinh văn mơ hồ khó hiểu mà ông tụng sáng hôm nay. Makarov nhoài người sàn nhìn thấy Lương Viện bên cạnh hoảng hốt cuống quýt, liền nhảy lên, ấn Lương Viện xuống sàn nhà.


      Tiếng súng mỗi lúc càng thêm dồn dập, có dấu hiệu gì là dừng lại. Hàn Giang quay đầu lại nhìn, Đại lạt ma ngồi ngay ngắn sập, bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra, hề có ý né tránh. Hàn Giang quay người lại nhoài tới gần trước mặt Đại Lạt ma, hét lên với ông; ông muốn mất mạng sao! Bò xuống! Bò xuống!"


      Nhưng đáp lại chỉ có tiếng tụng kinh càng thêm thành kính của Đại Lạt ma. Hàn Giang định với tay ra kéo Đại Lạt ma pằng! viên đạn sượt qua lòng bàn tay Hàn Giang, cắm vào người Đại Lạt ma, ngay sau đó pằng! Pằng! Lại thêm hai viên đạn. áu thấm ướt chiếc áo cà sa màu đỏ ngưòi Đại Lạt ma, Hàn Giang phân biệt được đâu là màu của áo cà sa, đâu là máu của Đại Lạt ma!


      Người Đại Lạt ma trúng đầy đạn nhưng vẫn ngừng tụng kinh. Hàn Giang bó tay, liếc ngay thấy súng ngắn bàn rồi thuận tay nhặt ba khẩu súng lên, ném hai khẩu cho Đường Phong và Makarov. nắm chặt khẩu súng của mình, nhoài tới trước cửa sổ gỗ của Phật đường Lúc này, Lương Viện ngừng la hét, tiếng tụng kinh của Đại Lạt ma cũng còn vang vọng nữa, tiếng súng bên ngoài hình như cũng dần dần dừng lại.


      Hàn Giang liếc ra ngoài cửa sổ, năm sáu tên áo đen đội mũ chụp mặt tay cầm súng, từng bước từng bước áp sát ngôi nhà gỗ. lấy tay ra hiệu cho Đường Phong và Makarov, Đường Phong và Makarov lập tức hiểu ý. Hàn Giangọ phải chuẩn bị xong xuôi, từ từ tản ra khỏi Phật đường. Đường Phong và Makarov gật gật đầu với Hàn Giang. Makarov kéo Lương Viện, Đườòng Phong kéo Hắc Vân, bò bò ra khỏi Phật đường. Hắc Vân vẫn muốn đến kéo theo cả Đại lạt ma thở thoi thóp nhưng bị Đường Phong ép ấn xuống. Đường Phong bịt miệng Hắc Vân, Hắc Vân ra sức gũy giụa, khóc lóc...


      Đường Phong cứ thế lôi Hắc Vân ra khỏi Phật đường, Hàn Giang, Makarov và Lựơng Viện cũng tản ra ngoài. Hành lang bên ngoài Phật đường là góc chết khai hỏa, mấy người đều đứng thẳng dậy, Hàn Giang khẽ : "Xem ra chúng ta bị bao vây rồi" -Sau đó, Hàn Giang quay lại hỏi Hắc Vân: "Ở đây còn đường thoát nào khác ?"


      Hắc Vân khóc thút thít đáp: "Sân… phía dưới sân, cạnh núi có đường cầu vách núi, người bình thường biết được".


      Hắc Vân vẫn chưa hết câu, Đường Phong vội vàng kéo tay Hắc Vân, sợ rằng ấy trong lúc kích động lại chạy quay trở lại Phật đường. Lương Viện thấy vậy, tóm ngay tay Đường Phong, điệu bộ tức khí phụng phịu. Đường Phong biết: đại tiểu thư Lương Viện này lại ghen rồi.


      Lúc này, Hàn Giang khẽ mệnh lệnh: "Xem ra chúng ta chỉ còn con đường thoát này thôi. Mọi người cứ đợi ở đây để tôi xem thử sân còn có kẻ thù nào ".


      xong, Hàn Giang khom lưng bước nhanh tới trước cửa ngôi nhà gỗ, nhìn về phía sân ngoài cửa, khoảng cạnh vách núi có người. Xem ra bọn áo đen này hề biết tồn tại của đường cầu vách núi, tấn công từ phía sau hoặc bắn tỉa hai bên cánh. Hàn Giang vẫy tay về phía mọi người đứng sau lưng, mọi người dồn lại phía sau cánh cửa. Hàn Giang ra lệnh: "Đường Phong cậu đưa Lương Viện và Hắc Vân tới đường cầu vách núi trước , tôi và Lão Mã yểm trợ".


      Đường Phong vẫn muốn gì đó, nhưng thấy Hàn Giang chuẩn bị xuất kích xong xuôi, nên Đường Phong lại thôi, tay kéo Lương Viện, tay dắt Hắc Vân, chỉ đợi Hàn Giang phá cửa xông ra.


      Rầm! Hàn Giang đạp tung cửa, lao ra như bay, rơi xuống khoảnh sân trước cửa. vừa mới rơi xuống đất, tiếng súng ầm ầm lại lập tức vang lên. Hàn Giang theo đà lăn vòng, tựa vào phía sau tảng đá, bắn trả. Cùng lúc này, Makarov lợi dụng có cánh cửa yểm hộ nên liền bắn về phía bọn áo đen, còn Đường Phong kéo Lương Viện và Hắc Vân, ba người khom lưng, lao nhanh ra khỏi cửa càn nhà gỗ...


      8


      _Lại là loạt tiếng súng dồn dập khiến Lương Viện và Hắc Vân sợ hãi đến nỗi hét toáng lên, may mà có Hàn Giang và Lão Mã yểm hộ, Đường Phong và Hắc Vân chạy tới vách núi, nhảy xuống tảng đá to, đạn thể bắn tới đây, Đường Phong đứng thẳng lưng lớn tiếng hỏi Hắc Vân: "Đường cầu vách núi mà đâu?" Hắc Vân rẽ bụi rậm bên vách núi ra, đường cầu hẹp xuất vách núi. Quả nhiên có đường cầu vách núi! Trong lòng Đường Phong rất ngạc nhiên, nhìn đường cầu hẹp uốn lượn quanh co giữa vách núi, dẫn thẳng tới phía dưới khe núi. "Đường cầu vách núi này dẫn tới đâu vậy?" -Đường Phong lại lớn tiếng hỏi.


      "Dẫn xuống dưới vách núi, cạnh bờ biển, ở đó có con thuyền , mọi người theo tôi" -Hắc Vân xong, dẫn đầu tới đường cầu vách núi đó. Những lời của Hắc Vân khiến Đường Phong sáng mắt lên, quay đầu lại nhìn khoảnh sân phía vách núi, tiếng súng dần dần im ắng. biết đạn của Hàn Giang và Lão Mã đều còn nhiều nữa, định xông lên , nắm chặt khẩu súng trong tay, bên trong khẩu súng chỉ còn có bốn viên đạn mà thôi... Rốt cuộc, vẫn kìm nén được manh động trong lòng, theo Hắc Vân và Lương Viện nhảy lên đường cầu vách núi chỉ đủ cho người . Đến cuối đường cầu vách núi, ở đây quả nhiên có chiếc thuyền gỗ. Hắc Vân và Lương Viện nhảy lên thuyền, còn Đường Phong lại đứng bờ đá, khổ sở chờ đợi Hàn Giang và Makarov xuất . Đột nhiên, nghe thấy loạt tiếng súng dồn dập, Đường Phong bất giác giật thót tim, lẽ nào Hàn Giang...


      Tiếng súng càng lúc càng to, càng lúc càng gần, Đường Phong bỗng nhìn thấy người chạy từ đường cầu vách núi xuống, là Hàn Giang, nhưng thấy Makarov! Hàn Giang chạy tới phía trước, Đường Phong vội vàng hỏi: "Lão Mã đâu?"


      Hàn Giang quay lại nhìn, thở hổn hển : " Lão… Lão Mã ban nãy còn ở đằng sau, bây giờ... tôi... tôi cũng biết".


      Đường Phong để Hàn Giang lên thuyền trước, còn mình ở lại bờ tiếp ứng, chẳng bao lâu sau, Makarov cũng xuất đường cầu vách núi. Makarov chạy nổi nữa rồi, dù sao ông cũng cao tuổi. Đường Phong bước nhanh từng bước dài, chạy lên phía trước đỡ Makarov gần như vừa kéo vừa lôi, rút cuộc cũng đưa được Makarov lên thuyền.


      Năm người thuyền, đám người áo đen chụp mũ kín đầu màu đen cũng đuổi đến bờ, năm sáu nòng súng cùng lúc nhắm bắn vào chiếc thuyền . Đây là chiếc thuyền có động cơ, tất cả đều phải dựa vào sức người để đẩy , bốn người Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện và Hắc Vân đều dồn hết sức lực, cuối cùng cùng dần dần chèo được thuyền xa khỏi bờ


      Pằng! Pằng! Pằng!. Đạn bắn liên hồi lên mặt nước sát mạn thuyền làm nước ngừng bắn lên tung tóe. Lão Mã mệt đến nỗi ngồi bệt ra cũng giúp tay chèo thuyền, mọi người bất chấp rừng súng mưa đạn, cuối cùng cũng chèo được thuyền ra giữa hồ. Tiếng súng dần dần im ắng, cả năm người đều mệt đến nỗi bò ra thuyền, mặc cho con thuyền chầm chậm trôi theo dòng nước chảy xuống hạ nguồn.


      biết qua bao lâu sau, Đường Phong nằm bò ra thuyền bỗng nhiên lại lẩm bẩm: "Giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu, tại sao Hắc Vân hôm đó lại mất tích vách núi, hóa ra là chiếc..." -Đường Phong nửa chừng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngồi phắt dậy, hốt hoảng kêu lên: "Chết rồi!" -bỗng dưng Đường Phong kêu toáng lên như vậy nên ai cũng giật bắn mình, tất cả đều nhìn Đường Phong. Đường Phong vội hỏi Hắc Vân: "Những người trong thôn sao? Thế này chẳng phải họ gặp họa rồi sao?"


      Hắc Vân vừa nghe thấy Đường Phong hỏi về việc này, bình tĩnh hơn chút, đáp lại: "Việc này phải lo lắng, hôm qua sư phụ bảo mọi người trong tộc di tản hết rồi!"


      Câu trả lời của Hắc Vân càng khiến mọi người kinh ngạc hơn. Đường Phong hỏi: "Hôm qua Đại Lạt ma tiên đoán trước được tai họa hôm nay rồi sao ? Lẽ nào ông có thể đoán trước được tương lai?"


      Nhắc đến sư phụ, mắt Hắc Vân lại ươn ướt, thút thít : "Hôm qua, sư phụ biết trong ba lô của các có kệ tranh ngọc. Ông với tôi và mọi người trong tộc rằng: các vì kệ tranh ngọc nên đến đây, vậy yên bình ở đây bị phá vỡớ, huyết chú... huyết chú ắt linh nghiệm, vận đen lại lần nữa giáng xuống đầu chúng tôi. Vậy là, sư phụ bảo mọi người trong tộc hãy nhanh chóng di tản khỏi đây".


      Đường Phong gật gù lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, tôi luôn muốn hỏi , đường ra khỏi núi chỗ các ởờ đây tổng cộng có mấy đường ? Những người trong tộc các di tản chắc phải qua cái hang động mà chúng tôi tới đây chứ ?


      "Dĩ nhiên phải, đường vào núi nơi chúng tôi ở có hai con đường, đường là hang động mà các đến, đường khác phải vượt qua rất nhiều núi lớn mới ra được, hai con đường này đều dễ di. Người trong tộc di tản là bằng đường núi, mà bất luận là đường nào nữa cũng đều bắt buộc phải do người biết đường đãn mới có thể ra ngoài được, nếu chỉ sai chút cũng bị lạc đường, cuối cùng bị bầy sói tha cũng kiệt sức mà chết. Các có thể từ trong động ra là vô cùng may mắn rồi".


      "Nghe thấy sợ rồi! Vậy chúng ta bây giờ nên đường nào ?" -Đường Phong hỏi.


      "Bây giờ chúng ta thể đường núi đó nữa, chỉ còn mỗi đường hang" -Hắc Vân đáp.


      "Cái gì? Vẫn phải chui vào trong hang động đó?" Lương Viện hốt hoảng. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov tuy hét lên kinh ngạc, nhưng vừa nghe thấy vào trong động đầu cũng căng như dây đàn. Cái hang động đáng sợ đó khiến họ khổ sở gần chết, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải vào trong đó lần nữa may ra còn có con đường sống.


      Trong lúc chuyện, con thuyền trôi đến trước hang động phía hạ nguồn, nhìn cửa động tối thui, lòng mọi người bất giác thắt lại.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19 : Lại vào hắc động

      1


      _Khi tia sáng cuối cùng mất hút phía sau lưng, Đường Phong biết rằng họ lại lần nữa vào hang động tối đen và sâu thăm thẳm đáng sợ này, nên tốc độ ràng chậm lại Đường Phong nhìn trái, nhìn phải, hỏi Hắc Vân: "Nước hồ chảy ra từ động này sao?"


      Hắc Vân đáp: "Vâng, nhưng chỉ có hang động cả nước ngầm trong những khe đá xung quanh, và cả nước tuyết sơn tan ra nữa".


      "Chúng ta giờ chắc là an toàn rồi nhỉ?" – Lương Viện thấyđằng sau có truy binh, thở phào nhõm.


      " nên lơ là cảnh giác, đối thủ của chúng ta đơn giản. Mọi người nghĩ xem, lúc ta vào trong động cắt đuôi được chúng, sao chúng lại tìm được đến đây ?"-Hàn Giang vân duy trì cảnh giác cao độ.


      Đúng vậy, ở đây chỉ có hai con đường vào trong núi, họ… " trong lòng Đường Phong nghi vấn vẫn trùng trùng.


      còn ai chuyện nữa, khí trong hang im lìm chết chóc, chỉ còn lại tiếng nước chảy. Sau hơn mười phút khó nhọc chèo thuyền tiến lên phía trước. Hàn Giang phát nước càng lúc càng nông, thuyền gỗ gần như mắc cạn, lại ra sức khua hai mái chèo, mái chèo chạm vào đá trứng ngỗng dưới đáy sông.


      "Thuyền mắc cạn rồi, chúng ta phải xuốóng thuyền thôi" -Hàn Giang chưa kịp cất lời, Hắc Vân trước với mọi người.


      Mọi người nhảy xuống thuyền, chỉnh đốn lại hành lý, sau năm phút lội nước tiến lên phía trước, đại sảnh trụ khí ngất hùng vĩ lại lên trước mặt mọi người. Đường Phong chỉ vào mấy chục chiếc cột đá trong đại sảnh, với Hắc Vân: "Những thứ này chính là kiệt tác của tổ tiên các ?"


      Hắc Vân ngước nhìn trụ cột hùng vĩ, đáp: "Tôi biết, tôi cũng mới biết về những chuyện của tiên trước đây sư phụ chưa từng với chúng tôi, ông chỉ lập lặp lại với chúng tôi rằng: chúng ta giống họ".


      " giống? Tôi thấy chẳng có gì khác cả! Đại lạt ma vì muốn duy trì dân tộc Đảng Hạng mà làm như thế công bằng với các , các cũng nên có quyền lựa chọn cuộc sống của mình" -Đường Phong .


      Hắc Vân nghe những lời Đường Phong , trầm ngâm im lặng, ngược lại Hàn Giang lườm cái: "Người cũng chết rồi, cậu còn những điều đó để làm gì! bây giờ chúng ta cần nhanh chóng ra khỏi đây, vượt trước đối thủ của chúng ta tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, để có được tranh ngọc thứ hai.


      Trong lúc chuyện, mọi người đến phía trước thác nước, Đường Phong bật đèn pin và vẫn muốn tiếp tục vào trong đại sảnh trụ cột ngó nghiêng, Hắc Vân liền gọi giật lại.; "Chúng ta nên làm phiền những linh hồn chết đó"


      Giọng Hắc Vân đột nhiên trở nên khàn đặc và uy nghiêm, giống như nữ vương bất khả xâm phạm vậy.


      Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía Hắc Vân, bản Hắc Vân cũng cảm thấy giọng mình biến đổi, đầy kinh ngạc, Đường Phong : "Hắc Vân, sao giọng ban nãy lại thay đổi thế?"


      Hắc Vân hoảng hốt lắc lắc đầu: "Tôi cũng biết, ban nãy sao lại.." -lúc này, giọng Hắc Vân hình như trở lại như bình thường.


      "Được rồi Hắc Vân, bây giờ chúng ta nên đường nào?" -Hàn Giang hỏi Hắc Vân.


      Hắc Vân chỉ vào thác nước, : "Ban nãy tôi rồi đây có hai con đường vào trong núi, là đường núi, hai là đường hang động này..."


      ‘Lẽ nào chúng ta lại giống như lúc đến phải xuyên qua bao nhiêu là động?" -Lương Viện nghĩ tới đây liền cảm thấy sợ hãi khôn cùng.


      "Tôi biết lúc mọi người đến đây đường nào, nhưng tôi đưa mọi người đường này là đường gần hơn so với đường núi kia, do muốn quấy nhiễu linh hồn của tổ tiên chúng tôi, bình thường vốn có ai đường này cả!" - xong, Hắc Vân dẫn mọi người vòng qua thác nước lớn đến phía sau thác nước.


      2


      _Đường Phong đứng phía sau thác nước, phát ra những thanh ầm ầm, đập thình thình vào màng nhĩ . nhìn màn nước trước mặt, bỗng nhiên có cảm giác dường như cách biệt với thế giới khác. Lúc đến, vòng qua thác nước, họ vào lãnh thổ của người Đảng Hạng cuối cùng. giờ, họ lại quay lại phía sau thác nước, sắp rời khỏi đây...


      Đúng lúc Đường Phong suy nghĩ miên man Hắc Vân cúi người xuống, mò thấy cột đá trông rất bình thường, chỉ thấy Hắc Vân ra sức di chuyển cột đá đó rồi điều thần kỳ xảy ra - tiếng "ầm ầm" vang lên, phía sau màn nước, cánh cổng đá mở ra, cửa động tối đen sâu hun hút lên trước mắt mọi người.


      Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, Lương Viện ngạc nhiên đến nỗi đứng ngây ra chỗ, thẫn thờ lẩm bẩm ngờ ở đây lại có cánh cổng đá, xem ra cần phải chui vào hang động nữa rồi"


      Hàn Giang đưa đèn pin của mình cho Hắc Vân. Hắc Vân cắm đèn pin vào trong cửa động hẹp trước. Đây là đường hầm trong núi. Đường Phong cầm đèn pin soi lên vách động, : " vách động ràng có vết tích con người gọt giũa, xem ra lại là kiệt tác của người Đảng Hạng nữa rồi".z


      Hàn Giang nghe thấy Đường Phong vậy, khẽ hắng giọng tiếng nhủ thầm trong bụng: cái gã thư sinh này lại thế rồi, đến lúc này mà cũng quên nghiên cứu khảo chứng, -còn điều quan tâm giờ là: "Đường hầm này dài bao nhiêu mét?"


      Hắc Vân trả lời: " dài, nhưng cũng ngắn, các theo thôi biết".


      Mọi người sau Hắc Vân, luồn lách mới được, đường hầm này lúc rộng lúc hẹp, dưới chân cũng lúc cao lúc thấp mấp mô, có ngã rẽ, rất thông gió, điều này cho thấy đầu bên kia nhất định là có cửa hang lớn. Nhưng, người được khoảng nửa tiếng mà vẫn chưa tới cửa động bên kia, ngược lại trước mắt còn xuất ngã rẽ.


      Hắc Vân chút do dự vào ngã rẽ đó, đồng thời với mọi người phía sau: "Mọi người bám sát theo tôi, chúng ra đến nơi rồi".


      vào ngã rẽ, Đường Phong cảm nhận rất đường dưới chân hướng lên , đường hầm cũng càng lúc rộng ra. Lại thêm ngã rẽ, Hắc Vân lại dẫn mọi người vào trong đó, ngã rẽ này ràng hẹp hơn đường hầm ban nãy, có đoạn đường mọi người còn phải khom lưng qua. Trong đường hầm này, khí lưu thông rất kém, mọi người đều hổn hển, cảm thấy rất khó thở. Đường Phong nghi ngờ hỏi Hắc Vân: " phải chứ, con đường ban nãy càng càng rộng, khí lưu thông cũng tốt, sao đường này càng càng hẹp vậy, khí cũng rất tệ!"


      Hắc Vân đáp: " sai, ngã rẽ ban nãy là để dụ những người lạ nhầm vào đấy, có biết ngã rẽ đó dẫn tới đâu lắc lắc đầu, Hắc Vân rất bình tĩnh giải thích: Ngã rẽ đó, nếu như cứ thẳng xuống là tổ dơi hút máu".


      Trong đầu Đường Phong, Hàn Giang, Lương Vịên, Makarov lập tức lên cảnh tượng lúc họ tới gặp nghìn hàng vạn con dơi. Đường Phong kinh ngạc những con dơi đó là dơi hút máu?"


      "Đúng vậy, chúng chính là ma quỷ của hang động, sống thành bầy đàn, hàng nghìn hàng vạn con dơi, nên là ai vào nhầm hang động hầu hết đều khó mà thoát được công kích của chúng".


      Nghe Hắc Vân vậy, mọi người lúc này mới rùng mình. Hoảng loạn, kiệt sức, cộng thêm khó thở, bước chân của mọi người đều trở nên chậm chạp hơn, nhưng cửa động mà Hắc Vân vẫn chưa thấy xuất . Ngược lại Hắc Vân vẫn phăm phăm, càng càng nhanh, mọi người chỉ biết tự cố gắng lấy lại tinh thần, bám sát theo sau Hắc Vân.


      Đường hầm càng càng hẹp, Đường Phong cảm thấy khó thở, ra sức kéo Lương Viện yếu đuối để tránh cho ấy khỏi tụt lại phía sau. cảm thấy nghẹt thở, đúng vậy, cảm giác nghẹt thở! cảm thấy mình sắp... quay đầu lại nhìn Lương Viện, mặt Lương Viện do thiếu oxy nên trắng bệch. Đúng lúc này, cơn gió mát ập tới mang theo khí tươi mới xộc thẳng vào hang động.


      3


      _Cửa động! Là cửa động!" -Đường Phong vui mừng khôn xiết, cửa hang bị cây khô và cỏ dại che lấp ra trước mắt mọi người. Tất cả mọi người đều vội vã lao ra khỏi đường hầm, nằm bò lên những cành thông mềm mại và rêu xanh tham lam hít thở khí tươi mới.


      Bầu trời bên ngoài ngập tràn sao sáng, Đường Phong nằm những cành thông mềm mại cùng rêu xanh, nhìn những ngôi sao chốc chốc lại lên qua những khe hở của tán thông. muốn nằm như vậy, nằm mãi như vậy, nhưng bộ não hồi phục đủ oxy lại với rằng: được! Đây là đâu? Có nguy hiểm gì ? Đường Phong ngồi phắt dậy, bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh, bốn bề là rừng sâu tối đen bạt ngàn, từng rặng thông biết sinh trưởng bao nhiêu năm ở đây, che kín bầu trời, thân cây to lớn, nhất cũng phải ba bốn người ôm. Đêm qua tuyết rơi nhưng ở đây để lại mấy vết tích. Lẽ nào đây chính là đường thoát ra ngoài mà Hắc Vân , tại sao ở đây có tuyết rơi?


      Hắc Vân nhận ra nghi hoặc trong lòng Đường Phong, giải thích: " giờ chúng ta vượt qua ngọn núi lớn phía bờ bên kia hồ nước, nhìn ở đây thấy đêm qua có tuyết rơi".


      "Nhưng trong rừng nguyên sơ thế này lấy đâu ra đường ra ngoài?" -Đường Phong hỏi


      "Các phải lo lắng, có đường, chỉ có điều bây giờ trời tối, chúng ta thấy được thôi, tôi thấy mọi người đều mệt rồi, hay là nghỉ ngơi chút , sang sớm mai chúng ta lại xuất phát".


      Lương Viện yếu ớt cũng có ý đó, cơ thể của Makarov cũng còn đủ sức để ông gồng lên tiếp, còn Đường Phong và Hàn Giang lại có chút bất an, Phong cảnh giác nhìn xung quanh, thể lo lắng, : "Tôi thấy ở đây vẫn chưa được an toàn, ngộ nhỡ…"


      " phải lo, bọn người đó chắc chắn thể tìm được đến đây đâu! Ở đây chắc là an toàn!" – Câu trả lời của Hắc Vân rốt cuộc thuyết phục được Đường Phong và Hàn Giang, tuy trong lòng họ vẫn chưa thực yên tâm.


      Hắc Vân lại tiếp tục giải thích: "Bây giờ bên ngoài rất lạn


      h, nhưng chúng ta thể nhóm lửa, bởi vậy chỉ có thể chọn chỗ này, mọi người đều vào trong động ngủ, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày mai sau khi xuất phát còn cơ hội ngủ nữa đâu".


      Mọi người nghe Hắc Vân có lý, vậy là năm người lại vào trong động, nằm co ro trong cửa hang, cuốn chặt quần áo vào để ngủ.


      Hàn Giang trước khi ngủ kiểm tra lại súng của mình, trận đíu súng ban chiều làm hao tổn hết cả bảy viên đạn mà có. Súng của Makarov cũng hết đạn, chi có súng của Đường Phong là vẫn còn lại bốn viên đạn, nên lấy lại sung của Đường Phong, đặt bên cạnh mình. Đường Phong ý kiến gì cả, bởi biết , trong thời khắc nguy hiểm thế này, bốn viên đạn còn lại này nằm trong tay Hàn Giang là hợp lý nhất.


      Liên tục leo trèo khiến tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nhưng Hàn Giang vẫn gắng gượng với Đường Phong:


      "Năm người chúng ta thể ngủ hết, ngộ nhỡ nguy hiểm, chúng ta mà bị chúng tìm thấy biết kết cục ra sao. Đường Phong, hai chúng ta lần lượt phụ trách cảnh giới, ai canh chừng súng đặt chỗ người ấy, nửa đêm trước, cậu, nửa đêm sau, tôi! Có ý kiến gì ?"


      "!" -Đường Phong gật gật đầu.


      "Được! Vậy sắp xếp vậy nhé..." -Hàn Giang vẫn chưa xong, Makarov liền xen vào: "Tại sao có tôi? Hàn! Lẽ nào cậu vẫn chưa tin tưởng tôi sao?"


      Hàn Giang nhìn Makarov, thẳng thắn chút e dè: "Sức khỏe của ông... ổn ?"


      "Sức khỏe của tôi bằng các cậu, nhưng xin hãy tin vào kinh nghiệm và năng lực của tôi, nếu như ba chúng ta lần lượt đảm nhiệm cảnh giới mỗi người đều có thể ngủ thêm lúc, ngày mai còn cơ hội ngủ nữa! Nếu như cậu yên tâm về sức khỏe của tôi, có thể để tôi canh nửa đêm trước, tôi nghĩ lúc đó bọn áo đen chắc vẫn chưa thể phát ra chúng ta đâu!" -Tính cố chấp của Makarov lại trỗi dậy.


      Hàn Giang ngẫm nghĩ, thấy Makarov cũng có lý, nên phân công lại: "Vậy được, nửa đêm trước do Lão Mã đảm nhiệm cảnh giới, nửa đêm sau là Đường phong, tôi trực khúc giữa, mọi người ý kiến gì chứ?"


      Mọi người cùng nhìn nhau, ai thêm gì nữa. "Vậy được, cứ thế mà làm nhé!" - xong, Hàn Giang đưa khẩu súng ngắn 92 chỉ còn lại bốn viên đạn cho Makarov.


      4


      _Rừng rậm tối đen tĩnh mịch yên ắng, trong cửa hang, Hắc Vân, Lương Viện ngủ say, Đường Phong và Hàn Giang hình như cũng ngủ. Makarov tắt đèn pin, bởi vì đèn pin cũng sắp hết, nên bắt buộc phải tiết kiệm. Tia sáng cuối biến mất, bốn bề tối đen như mực, yên ắng chết choc, đột nhiên, tiếng sói hú lâu lắm rồi chưa nghe thấy lại vọng lại, hơn nữa lần này lại ở trong rừng rậm gần đây. Tiếng đó thảm thiết nhường vậy, đáng sợ nhường vậy, từ xa tới gần khiến người ta dựng cả tóc gáy.


      Makarov ngồi trong bóng tối cảnh giác nắm chặt súng trong tay, chỉ có như vậy, lo lắng bất an trong ông mới có thể cảm thấy chút an ủi. Đây là bản tính của quân nhân, chiến trường tàn khốc, thân mình ở tử địa, thân mình tác chiến, có hỗ trợ, có phương hướng, có chiến hữu, có chi viện, chỉ có mình mình; trong thời khắc này, toàn thế giới đều đáng để tin cậy, chỉ có khẩu súng trong tay mới là bằng hữu đáng tin cậy nhất của người chiến sỹ.


      Tiếng sói hú đáng sợ từng hồi từng hồi vọng lại, Makarov nhìn chăm chú về phía rừng rậm tối đen ngoài cửa động đột nhiên, giọng quen thuộc cất lên bên cạnh ông: "Ở đây lạnh quá, xem ra đêm nay cháu ngủ được rồi !"


      Là giọng của Đường Phong, Makarov quay lại nhìn, Đường Phong dụi dụi mắt, từ trong cửa động bò ra. Makarov cũng ra ngoài theo: "Sao ngủ được?"


      Đường Phong gật gật đầu, : "Thà chúng ta chuyện còn hơn, nhân tiện thỉnh giáo bác số chuyện".


      "Thỉnh giáo tôi? Chuyện gì?" -Makarov ngạc nhiên.


      Bác có thể kể cho cháu nghe, bác gia nhập vào KGB thế nào ? Hôm trước ở bên hố Thất Sắc Cấm Hải, cháu nghe thấy hình như bác kể rằng mình gia nhập KGB là do rất lớn tới kệ tranh ngọc, có phải vậy ạ?" -Đường Phong hỏi Makarov.


      Makarov chầm chậm tựa vào thân cây thông, thở tiếng, : "Đúng vậy, chính là kệ tranh ngọc này thay đổi số phận của tôi. Tôi vốn dĩ phục vụ tại trại trinh sát tập đoàn thứ 39 khu quân Baikal, quân hàm chỉ là chuẩn úy, sỹ quan quèn, còn chưa tới sĩ quan. Tôi đóng quân tại địa phương giáp biên giới Trung -Liên. lần, cấp muốn tuyển ba sĩ quan có năng lực, có khả năng dã ngoại sinh tồn tốt để thi hành nhiệm vụ đặc biệt. Lúc đó tôi trẻ trung, dồi dào sinh lực, thích ra ngoài bay nhảy nên ghi tên tham gia tuyển chọn. Cuối cùng tôi và hai chiến hữu khác được chọn tham gia nhiệm vụ đặc biệt lần đó".


      "Nhiệm vụ đặc biệt ? chính là đội thám hiểm khoa học liên hợp Trung -Liên?" - biết từ lúc nào, Hàn Giang cũng ra khỏi hang núi, xuất phía sau lưng Makarov.


      Makarov nhìn nhìn Hàn Giang, : "Đúng vậy, chính là nhiệm vụ lần đó, tôi nhìn thấy bức ảnh của kệ tranh ngọc này. Cũng chính vì nhiệm vụ lần đó, cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi và gia nhập vào KGB, vừa đến đây, tư duy của Makarov bát giác quay trở về chuyến thám hiểm đáng sợ nửa thế kỷ trước…


      Được cứu từ biên giới Trung-Mông, Makarov nằm trong viện nửa tháng, đau đớn cơ thẻ tuy bình phục, nhưng ác mộng đáng sợ vẫn luôn luôn đeo bám . Vừa mới tỉnh lại, Makarov phát ra mình bỗng dưng mất tự do, trước cửa phòng bệnh tất cả đều đổi thành lính đặc nhiệm của KGB. Những chiến hữu và thủ trưởng tươi cười thường đến thăm nom còn thấy đâu nữa, xung quanh còn nấy bóng người chuyện với . hiểu tại sao lại thành ra như vậy, bản than mình rốt cuộc làm sai điều gì? Makarov, chàng thanh niên năm đó mới ngoài 20 tuổi tưởng như sắp bị trầm cảm đến nơi.


      Sau tuần bị giày vò, Makarov được đưa tới Matxcova, ngồi chiếc xe con cao cấp Zii bên là sỹ quan KGB mặc áo khoác đen, mặt nghiêm nghị. Zil chở họ qua phố lớn ngõ của Matxcơva, Makarov trong lòng thấp thỏm yên, cảm giác bản thân mình lúc này giống như phạm nhân. Lần này muốn đưa tôi đến đâu đây? Nhà giam? Tòa án quân ? Tôi phạm tội gì? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chỉ thực mệnh lệnh của cấp thôi mà, sao lại thành thế này?


      Dần dần tòa nhà màu vàng xuất trong tầm mắt của Malarov. Đây là đâu? Makarov quay đầu lại nhìn biển đề tên đường, phía trước là quảng trường Lubyanka. Á! Số 11 khủng khiếp của quảng trường Lubyanka, tổng bộ của KGB! Tim Makarov đập càng lúc càng nhanh, trán lấm tấm mồ hôi, nhớ tới Beria, nhớ tới "vụ đại thảm sát’ vào những năm thập niên 30, rất nhiều người vô tội bị đưa vào đây và vĩ mất tích thế gian này, trong đó cũng có cả bản thân Beria. Bức tượng của Dzerzhinsky trước quảng trường Lubyanka càng lúc càng gần, càng lúc càng nét, cao to, uy nghiêm, nể tình ai, đây chính là Dzrxzhinsky, đây chính là KGB! Makarov đột nhiên phát ra khóc miệng sĩ quan KGB bên cạnh bất giác lộ ra nụ cười khó mà đoán biết, điệu cười nhạt đó khiến nổi da gà. Zil vào Lubyanka từ cửa sau, đỗ lại trong sân. Điều làm Makarov ngạc nhiên là bản thân lập tức bị áp giải xuống xe, mà chỉ thấy sĩ quan ngồi ghế lái phụ xuống xe rồi rất nhanh về phía tòa nhà. Makarov nhìn theo bóng dáng của viên sĩ quan, biết số phận đợi mình thế nào.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5


      _Chẳng bao lâu sau, vị sĩ quan đó quay lại xe, lệnh cho lái xe: "Điện Kremlin Matxcơva" -Tài xế rất ngạc nhiên trước lệnh của sĩ quan, hỏi lại: "Điện Kremlin Matxcơva?"


      "Đúng vậy, điện Kremlin Matxcơva, số 1 ở tổng bộ, ông rồi, ông muốn gặp gỡ khách mời của chúng ta luôn và ngay" - xong, viên sĩ quan quay lại nhìn Makarov cái.


      Zil ra khỏi Lubyanka, lao tới điện kremlin Matxcơva cách đó xa. Makarov ngờ hóa ra mình lại lượn vòng trong lòng KGB rồi lại ra ngoài nhưng vẫn hết tuyệt vọng về khả năng được sống bởi nơi tiếp theo mà sắp phải tới càng khiến tim đập còn nhanh hơn -điện Kremlin Matxcơva. chưa từng nghĩ rằng, ngày nào đó bản thân mình lại có thể vào đây. Số 1 là là ai? Tại sao ông ta lại nóng vội gặp mình đến như vậy?


      Vác theo bụng nghi ngờ, Makarov và những người cùng sau khi qua rất nhiều cửa kiểm soát đến đại sảnh vàng ngọc huy hoàng, sau này makarov hiểu rằng, đại sảnh này chính là đại sảnh George nổi tiếng, nơi thường cử hành những hoạt động quốc gia quan trọng đại sảnh vừa đủ 1000 mét vuông, chỉ có makarov và ba sĩ quan KGB kia. Ba sĩ quan ngồi ghế, lưng thẳng tắp bất động, lặng lẽ chờ đợi nhân vật lớn xuất . Makarov tò mò nhìn xung quanh đại sảnh. trần đại sảnh chin chùm đèn pha lê khổng lồ khiến Makarov khỏi thán phục. bốn bức tường quanh đại sảnh, ánh vàng rực rỡ có khắc rất nhiều chữ, Makarov tỉ mẩn quan sát, hình như là họ tên của số người, tò mò hỏi sĩ quan " tường khắc tên những ai vậy?"


      Sĩ quan liếc Makarov cái, đáp: "Họ tên tường đại sành George là họ tên của những tướng sỹ sinh khi chiến dấu chống đại quân Napoleon xâm lược Nga năm 1812.."


      Sĩ quan vẫn chưa xong, bên, bên cánh cổng đại sảnh George mở ra, ba sĩ quan di chuyển đôi chân đứng thawnge dậy, Makarov hiểu rằng: nhân vật lớn xuất rồi.


      Makarov cũng đứng dậy," tiến đến trước mặt xem ra chỉ ngoài 40 tuổi, dáng người gầy gò, nhưng lại toát lên vẻ nhanh nhẹn. Hình tượng của nhân vật lớn này khác xa so với môt nhân vạt lớn bụng phệ, cao tuổi mà Makarov tưởng tượng trong đầu.


      Makarov cảm thấy nhân vật lớn trước mặt có chút quen quen, có thể từng nhìn thấy báo, hoặc là tranh chân dung, nhưng thể nhớ ra được là ai. Trong quân đội, Makarov phải là người quan tâm tới lãnh đạo, hay là người quan tâm tới chiều hướng phát triển của matxcova, chỉ muốn làm tốt việc của mình, sống tốt với mẹ, phụ công hi sinh của cha trong chiến tranh vệ quốc.


      "Nhân vật lớn" bước tới trước mặt mọi người, giống như thần thánh thể xâm phạm, làm Makarov cảm thấy áp lực chưa từng thấy từ trước tới nay. "Xin chào đồng chí Makarov, tôi là Shelepin’-Lời của nhân vật lớn bình tĩnh mà hòa nhã gần gũi.


      Shelepin! người giỏi giang, có quyền thế nhất Liên xô, năm ông 24 tuổi bước chân vào chính đàn, 40 tuổi trở thành người nắm quyền của KGB. Ông còn là uye viên bộ chính trị, tổng bí thư trung ương Đảng. Bất luận là trong thời đại Stalin hay là thời đại của Khrushchev, ông vẫn luôn thăng tiến nhàng trong từng lần giao chiến quyền lực, và cho đến nay shelepin vẫn duỵ trì được kỷ lục toàn thắng, nên mọi người tự tặng cho ông biệt danh: nhân vật thủ đoạn cứng rắn Shurik"; cũng rất nhiều người tin rằng ông là lãnh đạo cao nhấttương lai. nhân vật như vậy mà lại nóng lòng muốn gặp mình?


      Makarov có chút bối rối biết nên làm gì, kính cẩn thực nghi thức quân đội được chuẩn xác lắm, : "Ivan Petrovich Makarov, chuẩn úy trại trinh sát tập đoàn thứ 39 khu quân Baikal".


      Shelepin phẩy phẩy tay: " cần phải như vậy, tôi phải là cấp của " -ngừng lúc, Shelepin lại : " theo tôi." - xong, shelepin bỏ lại mấy sĩ quan KGB đứng đó, dẫn Makarov ra khỏi đại George vàng ngọc huy hoàng.


      6


      _Đi qua hành lang, đến văn phòng, Shelepin ra hiệu cho Makarov ngồổi xuống. Đợi tới khi hai người yên vị, Shelepin mở lời trước: "Đừng trách người của chúng tôi, đó đều là để bảo vệ , cũng là để bảo mật. Sức khỏe ổn chưa ?"


      "Cơ bản hồi phục rồi."


      Shelepin gật đầu: "Có lẽ vẫn chưa biết, hành động Hắc Thành lần này là do tôi dốc sức chỉ đạo, bởi vậy tôi cố ý mời đến Matxcơva, muốn kể cho tôi nghe toàn bộ quá trình hành động, đặc biệt là tình hình lúc cuối cùng xảy ra cố"


      "Tại sao đích thân ông lại chuyện với tôi?" -Makarov sao hiểu nổi.


      "Bởi vì tôi muốn có thêm nhiều người biết về hành động lần này, sau đây mời hãy kể cho tôi nghe."


      "Quá trình? ra tôi chỉ là quân nhân. Tôi và hai chiến hữu của tôi được cấp chọn lựa, nhiệm vụ chỉ là bảo vệ an toàn cho đội thám hiểm khoa học, những giáo sư, chuyên gia của đội thám hiểm khoa học đường phát ra những gì? Nghiên cứu những gì? Tôi , thậm chí đến cả mục đích của lần hành động này tôi cũng biết."


      Vậy chắc cũng phải từng nghe thấy họ chuyện những gì chứ?"


      Makarov lắc lắc đầu: "Kể cả tôi có nghe được các chuyên gia chuyện chăng nữa cũng hiểu. Thứ nhất , tôi vốn hiểu những thứ thuộc chuyên ngành của các ông ấy, thứ hai tôi khong hiểu tiếng Trung, mặc dù trước khi tôi có học qua được chút tiếng Trung, nhưng chỉ là những từ ngữ thông dụng đơn giản, thế nên…"


      " đúng người thà, chỉ biết đến nhiệm vụ của mình"-Shelepin bó tay nở nụ cười.


      "Đúng vậy trong quân đội tôi được giáo dục là phải phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn những việc liên quan đến mình được hỏi han."


      "Vậy đường , ngoài hôm cuối cùng xảy ra chuyện đáng sợ, trước đó có gì khác thường ?"


      "Trước đó..." -Makarov chìm đắm trong hồi ức: "Những hôm trước đó cơ bản đều khá bình thường, nhưng…" -Makarov định nhưng lại im lặng.


      "Nhưng gì?"


      Nhưng bản thân tôi cảm thấy, chỉ là cảm giác của cá nhân tôi mà thôi, kể từ khi chúng tôi xuất phát. Hình như có đôi mắt lúc nào cũng chằm chằm nhìn chúng tôi.


      đôi mắt! Vậy phát được gì sao?


      "Tôi từng cùng chiến hữu mai phục phía sau đội thám hiểm khoa học, cũng từng tuần tra suốt đêm gần doanh trại, nhưng tôi phát được gì cả?"


      "Ngoài điều đó ra có còn tình hình gì khả nghi ?"


      "Còn nữa, vào cái đêm trước hôm xảy ra chuyện, tối hôm đó chúng tôi dựng trại trong khu rừng hồ dương. Do ban sáng rất mệt, nên tôi hôm đó tôi ngủ rất sớm, đảm nhiệm an toàn cho doanh trại đêm đó là ba sĩ quan Trung Quốc. Ngủ đến nửa đêm, tôi bỗng nhiên bị những thanh kỳ lạ làm tỉnh giấc, thanh đó lúc ban đầu vốn to, tôi chạy ra khỏi lều thấy sĩ quan người Trung Quốc trực ban đâu cả, mà lại nhìn thấy Katya, chính là tiến sỹ nghiên cứu lịch sử của trường Đại học Leningrad, chúng tôi đều gọi ông là Katya, ông và hai đồng chí Trung Quốc tranh luận gì đó dưới cây hồ dương cách trại khá xa..."


      Họ gì ? -Shelepin truy hỏi.


      ‘Họ tranh luận bằng tiếng Trung. Katya hình như với hai đồng chí Trung Quốc đó câu ‘! Tôi cần"-tôi chỉ nghe hiểu được mỗi câu đó, còn những thứ khác tôi nghe nhưng hiểu",


      "Thế sau đó sao?"


      "Sau đó, Katya nhìn thấy tôi đến nên quay lại lều, hai đồng chí Trung Quốc cũng về lều ngủ, tôi yên tâm cho toàn của doanh trại, nên vòng quanh doanh trại, kết quả, tôi vẫn phát ra ba sỹ quan Trung Quốc phải trực ban đâu cả, còn thanh kỳ lạ đó lại càng lúc càng to."


      "Đó là thanh gì ?"


      "Tôi thể đoán ra được, tóm lại là vô cùng đặc biệt, giống như tiếng gầm rú của dã thú, lại giống như tiếng người la hét, tiếng ngựa hí vọng lại từ nơi xa. Ngày hôm sau, khi hỏi Katya, Katya rằng ông cũng nghe thấy thanh đó, nhưng ông , đó chỉ là tiếng gió thổi qua đồi cát và rừng hồ dương. Tôi sợ xa lạc đường nên quay lại doanh trại, tiếp tục ngủ. Nếu như trước đây, khi tôi tìm thấy mấy vị sĩ quan Trung Quốc đó nhất định lo lắng cho an toàn của doanh trại, ngủ cũng ngon, nhưng hôm đó kỳ lạ ở chỗ, đêm đó sau khi trở về lều tôi lại ngủ rất ngon, ngủ mạch tới sáng hôm sau.


      7


      "Vậy sáng hôm sau, có nhìn thấy ba sĩ quan Trung Quốc đó ?" -shelepin hỏi.


      Makarov chau mày, lắc lắc đầu: ", sang hôm sau tỉnh dậy, những người khác đều ở đó, chỉ thiếu đúng ba sĩ quan Trung Quốc; nhưng chuyện kỳ lạ hơn xảy ra: sáng sớm ngủ dậy, mọi người phát hai chiếc thùng to dùng để chứa nước lại cùng lúc bị thủng, đợi đến khi tôi phát ra nước trong thùng cạn. Cả đoàn khảo sát đều có nước dùng, trong sa mạc Badain jaran khô nóng, hết nước đồng nghĩa với chết chóc, nên khí bi quan tức tốc lan tỏa khắp đội khảo sát khoa học. Đội khaoe sát hủy bỏ hành trình định hôm đó, phái năm người để tìm nguồn nước vừa để tìm ba sĩ quan Trung Quốc mất tích. Để ngăn chặn xảy ra cố, tất cả những đội viên ra ngoài được phát súng trường và đạn, tôi còn hướng dẫn cho mấy nhà khoa học cách sử dụng AK -47. Mọi người cùng hẹn nhau, bất luận là có tìm được hay trước khi mặt trời lặn tất cả đều phải quay trở lại doanh trại.


      "Hôm đó ở lại trong doanh trại? Sau đó nhóm năm người kia có quay lại ?"


      "Đúng vậy, sáng hôm đó, tôi luôn ở trong doanh trại phụ trách nhiệm vụ cảnh vệ cho doanh trại, nhưng phát ra điều gì bất thường. Lúc hôn xuống, năm người tìm kiếm đều trở về đúng giờ, nhưng khiến mọi người thất vọng ở chỗ, nhóm năm người đó vừa tìm thấy ba sĩ quan Trung Quốc mất tích, cũng lại khống mang được nước về. Có nhà địa chất Trung Quốc cứ kêu toáng lên là hiểu ra làm sao, rồi ông ấy rằng mình từng đến đây, nhớ ràng là gần đây có nguồn nước, thậm chí còn chỉ có mỗi chỗ, nhưng sao lại tìm thấy. Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải ai về lều người nấy ngủ, chuẩn bị mai tiếp tục tìm kiếm. Tôi chủ động đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới cho doanh trại, còn đồng chí Trung Quốc khác cũng cầu được trực cùng tôi".


      đồng chí Trung Quốc ? có quen ta ?"


      ấy là người Trung Quốc mà tôi thân thiết nhất, tôi nhớ là ấy họ Lương, là phiên dịch tiếng Nga của đội thám hiểm khoa học. ấy tiếng Nga rất trôi chảy, nên trong lúc nhàn rỗi tôi thường trò chuyện cùng ấy. Tôi cảm thấy ấy đối xử rất tốt với mọi người, bởi vậy, rất bằng lòng trực cùng ấy".


      Tối hôm đó đội thám hiểm khoa học xảy ra chuyện -Shelepin hạ giọng .


      Makarov trầm ngâm hồi lâu, nhớ lại từng cảnh tượng đáng sợ hôm đó: "Đúng vậy, chính cái đêm khủng khiếp đó, đêm hôm đó, khoảng hơn 10 giờ -giờ địa phương, tôi và Lương chuyện, đột nhiên, chúng tôi lại nghe thấy thanh ấy, những thanh kỳ lạ giống như nghe thấy đêm hôm trước. Hơn nữa, những thanh lẫn này càng lúc càng to, cũng cách chúng tôi mỗi lúc gần. Tất cả mọi người trong đoàn khảo sát đều bị thanh này làm cho giật mình tỉnh giấc, mọi người đều ra khỏi lều, thẳng về phía thanh đó phát ra. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in đôi mắt của họ, đó là những đôi mắt tràn ngập hoảng loạn, là đáng Sợ. Tôi cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh. Tôi giương khẩu AK -47 của mình lên, gọi hai chiến hữu cùng mình đến nơi mà thanh đó vọng lại, nhưng họ sợ hãi đến nỗi rúm ró cả người, chỉ đứng nguyên chỗ, bất động. Trong lúc chán nản, tôi đành phải mình mạo hiểm, lúc này, Lương cũng đồng ý cùng tôi, vậy là, hai chúng tôi cầm súng, lao về phía thanh đó phát ra"


      "Hai phát ra điều gì vậy?"


      Hai chúng tôi chạy rất xa, khoảng bốn năm cây số nhưng phát thấy gì cả, mà càng kỳ lạ ở chỗ thanh quái dị đó cũng nghe thấy nữa. Lương : " biết chừng đó chỉ là tiếng gió chứ chẳng phải là gì cả." Tôi cũng biết rút cuộc là thế nào, đành phải cùng Lương quay lại doanh trại. Nhưng đến khi hai chúng tôi về tới nơi xảy ra việc còn khủng khiếp hơn nữa!"


      8


      "Khi tôi và Lương quay lại doanh trại, hai chúng tôi kinh ngạc phát : trong doanh trại trống trơn bóng người!"


      "Cái gì ? ... thể như thế được." – Shelepin cũng trợn tròn mắt lên.


      "Đúng vậy, trong doanh trại bóng người, nhưng lạc đà, và cả các trang thiết bị mà đội khảo sát mang theo, thậm chí hầu hết đồ dùng cá nhân của mọi người cũng vẫn còn, chỉ có số ít đồ đạc cá nhân của mọi người là có dấu hiệu bị xáo trộn vội vã, tất cả mọi thứ đều giống như mọi người vừa mới bỏ . m thanh khủng khiép ban nãy vọng tới doanh trại cũng biến mất. Đúng lúc tôi và Lương vô cùng hoảng hốt, biết phải làm thế nào thanh đó lại vang lên mỗi lúc to, càng lúc càng gần. Tôi thể hiểu được cảm giác của mình lúc đó, cũng thể thanh khủng khiếp đó, chỉ thấy cuồng phong ào tới, hất tung những đồi cát khổng lồ, thậm chí còn nhổ cả cả rễ của những cây hồ dương lên. Tôi và Lương nằm ra đất, bò lên phía trước, sống chết cố thoát ra khỏi doanh trại, quay đầu lại nhìn, luồng khói đen cuộn theo cát vàng xộc thẳng vào doanh trại, rồi lại lao vào chúng tôi. Và thanh đó càng lúc càng khủng khiếp, giống như... giống như có vô số người kêu khóc..."


      "Đó là gì? Bão cát ư?"


      ! Là ma quỷ, ma quỷ đáng sợ! Lương giương súng lên, bắn về phía đám khói đen đó, tôi cũng bắn về phía đám khói đen đó, nhưng chúng tôi bắn hết số đạn trong băng đạn cũng giải quyết được việc gì. chúng tôi tuyệt vọng đến cùng cực. Trong đầu óc tôi lúc đấy chỉ có ý nghĩ, đó là chạy!"


      "Vậy là, men theo biên giới phía đông chạy mấy chục cây số, cho tới tận khi ngất xỉu".


      "Cái gì? Tôi chạy mấy chục cây số! ! Lúc đó tôi cơ bản biết phương hướng, cũng biết chạy bao lâu, chỉ là bản năng sinh tồn khiến tôi cứ thế chạy, ngờ, tôi… hóa ra chạy mấy chục cây số."


      "Đúng vậy, khi chúng tôi tìm thấy , bác sỹ đều cho rằng thể cứu được nữa, nhưng vẫn kiên cường sống và tỉnh lại."


      Xin hãy cho tôi biết: Katya, Lương, chiến hữu của tôi, và cả những người trong đội thám hiểm khoa học , giờ thế nào rồi ?" -Makarov nóng lòng đứng hẳn dậy. shelepin tiếc nuối ngửa hai tay lên: "Rất hay, theo như tình hình mà nay chúng tôi nắm bắt được, đội thám hiểm khoa học -trừ và Lương ra những người khác đều mất tích rồi, chắc là họ đều gặp nạn, chúng ta mất rất nhiều đồng chí ưu tú, bao gồm cả chiến hữu của ."


      ! ...Sao lại như vậy được, ma quỷ đáng sợ đó, ma quỷ đá nuốt chửng hết mọi thứ!" -Makarov chu thần hét lên. Tiếng hét của kinh động cả cảnh vệ ngoài cửa, hai cảnh vệ xông vào văn phòng, nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Shelepin hất hất tay vé phía cảnh vệ, cảnh vệ lui ra khỏi văn phòng.


      Đợi Makarov bình tĩnh trở lại, Shelepin ôn tồn : Tiếp theo chúng ta chuyện về nhé, thân phận của ."


      "Tiền đổ và số phận của tôi ?"


      "Ừm ! Ivan Petrovich Makarov, chắc biết rồi đấy, rất nhiều người bên ngoài trách cứ KGB chúng tôi, tôi muốn hoàn toàn phủ nhận, bởi vì quả thực có rất nhiều điều là . Với cá nhân tôi, tôi muốn quyết định tiền đồ và số phận của người nào đấy, nhưng, , rất may vì lần hành động Hắc Thành này, nên tôi thể quyết định tiền đồ và số phận của . Mong đừng trách tôi, đây là vì quốc gia. Đương nhiên, phải là hoàn toàn có quyền để lựa chọn". Ánh mắt Shelepin lóe lên tia nhìn ớn lạnh, dồn người ta vào chân tường.


      "Hai con đường? ! Tôi chỉ muốn quay lại quân đội trước đây mà thôi."


      Shelepin lắc lắc đầu: "Quay lại quân đội trước đây, điều này thực tế, bây giờ chỉ có hai lựa chọn. , chúng tôi phải hạn chế tự do cá nhân của , Ví dụ như đưa vào nhà tù hoặc bệnh viện nào đó."


      "Tại sao? Tôi phạm tội gì?" -Makarov tuyệt vọng kêu lên, dường như lại cảm nhận được tuyệt vọng vào cái khủng khiếp đó. nhìn vào mắt Shelepin, rồi nghe Shelepin tiếp tục : " cần phải căng thẳng vậy đâu, nghe xong điều tiếp theo, rồi hãy lựa chọn. Hai, nhập vào tổ chức của chúng tôi."


      "Cái gì? Gia nhập KGB!" -Makarov từ trước đến nay chưa từng ngày nào đó mình lại trở thành thành viên của KGB, lựa chọn thứ nhất la mất tự do, gia nhập KGB có tự do ? biết, đầu óc chìm trong mớ hỗn loạn.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9


      "Lẽ nào lựa chọn thứ ba sao?" – Makarov trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi.


      Shelepin lắc lắc đầu, đáp: "Đây phải là quyết định của cá nhân tôi, mà là của ủy ban An ninh ‘quốc gia họp thảo luận, tập thể thông qua." -vẻ mặt Makarov kinh ngạc. Shelepin lại tiếp: "Nhưng, bản thân tôi hi vọng có thể gia nhập vào tổ chức của chúng tôi."


      "Tại sao?"


      Shelepin lật bộ hồ sơ dày cộm bàn làm việc "Chúng tôi tìm hiểu rất kĩ tình hình của , tôi cho rằng hoàn toàn có được những tố chất của đặc công xuất sắc, từng phục vụ trong bộ đội trinh sát, bản lĩnh tốt, phản ứng nhanh nhạy, dũng cảm, có tinh thần trách nhiệm.. cảnh giác cao độ. Càng quan trọng hơn ở chỗ, thành đáng tin cậy, phục tùng mệnh lệnh, những việc hỏi hỏi, những chuyện nên , điều này rất tốt! Dĩ nhiên, đây chỉ là quan điểm của cá nhân tôi về , nhiều người lại nghĩ như vậy..." -Shelepin tới đây dừng lại.


      Makarov hiểu nên hỏi: "Những người đó nghĩ thế nào về tôi ?"


      Shelepin nhìn Makarov hồi lâu, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, nhìn mái vòm hình củ hành tây nhà thờ lớn Vasily, đáp: "Trong ủy ban an ninh quốc gia, có số người nghi ngờ: vì sao lại có thể may mắn sống sót như vậy và cho rằng tai nạn của đội thám hiểm khoa học là do bị thế lực thù địch nước ngoài hãm hại, nếu tại sao đội tham hiểm khoa học lớn mạnh như vậy lại bị mất tích cách bí và bặt vô tín như thế! Còn , đồng chí Makarov, trở thành đối tượng mà họ nghi ngờ"


      ‘Nghi ngờ tôi ? Nghi ngờ tôi cái gì ?" -Makarov cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình.


      " Đừng kích động, Ivan Petrovich Makarov, tôi bao giờ tin nghi ngờ đó của họ, tuy tôi vẫn chưa biết được nguyên nhân thất bại của lần hành động này, nhưng tôi tuyệt đối nghi ngờ trung thành của với quốc gia. Bên ngoài cửa sổ, trời chuyển màu, dưới ánh hoàng hôn ngập tràn, mái vòm hình củ hành tây của nhà thờ lớn Vasily tỏa ra những tia sáng kỳ dị lấp lánh, shelepin quay người lại tiếp: " tuần để suy nghĩ. Tuần này, viết ra hết toàn bộ quá trình hành động đội thám hiểm ở Hắc thành mà mình tham gia, viết càng tốt. Sau khi viết xong nộp cho tôi, đồng thời cho tôi biết chọn lựa cuối cùng của . Nhưng, tôi nghĩ tôi biết được đáp án rồi. còn sớm nữa, tôi vẫn còn rất nhiều công vụ phải giải quyết, ngồi xe của tôi về quảng trường Lubỵanka nhé".


      Trong màn đêm, Makarov ngồi xe của shelepin, lại lần nữa tiến vào trong tổng bộ KGB số 11 quảng trường Lubyanka. Kể từ đó trở , tất cả cuộc sống của đều liên quan tới nơi này.


      Makarov hồi tưởng đến đây, cảm giác giống như mình chui vào hang động tối đen, càng càng sâu, càng càng tối, làm thế nào cũng tìm được lối ra. Ông cũng mệt rồi, trước mắt ông mọi vật dần dần trở nên mờ ảo, ông khe khẽ tựa vào cây, ngủ thiếp .


      Đường Phong và Hàn Giang nghe xong hồi ức của Makarov, trong lòng bỗng rộng mở thênh thang, tất cả nguồn gốc đầu đuôi câu truyện gần như ràng rồi. Những gì mà Makarov , vừa vặn có thể đối chứng với bảy bức tuyệt mật của KGB mà họ nắm trong tay.


      10


      _Makarov choàng tỉnh dậy, sáng sớm rồi. Ngủ trong lúc thi hành nhiệm vụ, đây là sai sót thể tha thứ, là sỉ nhục của lão đặc công! Makarov bất giác đỏ bừng mặt, ông hỏi Hàn Giang: "Đêm hôm qua có phải tôi ngủ quên ?"


      Hàn Giang chưa kịp trả lời Đường Phong đáp: ‘ có gì đâu, dù sao bác cũng cao tuổi rồi".


      ! ! Đây là sai lầm thể tha thứ, Makarov vô cùng phiền muộn.


      Hàn Giang lườm Đường Phong cái, sau đó an ủi Makarov: "Thực ra, chẳng sao cả đâu, tôi cũng có lúc mắc sai lầm như vậy!"


      "Hàn, cậu cần phải an ủi tôi nữa, tôi biết tôi mắc sai lầm, nhưng tôi bảo đảm sau này mắc lỗi như vậy nữa. -Tính ngang ngạnh của Makarov lại trỗi dậy.


      Hàn Giang bó tay lắc đầu, thêm gì nữa. Lúc này, Lương Viện và Hắc Vân cũng tỉnh dậy. Hàn Giang nhìn cửa động u, rồi lại nhìn khu rừng rậm nguyên sơ bạt ngàn xung quanh, biết rằng thể ở đây lâu, truy binh có thể xuất bất cứ lúc nào, những giây phút nghỉ ngơi hôm qua làai điều xa xỉ hiếm có.


      Năm người đều im lặng, người nào người nấy thu dọn hành lý, cần phải nhiều lời, mỗi người đều hiểu hoàn cảnh của họ tại và cũng hiểu bước tiếp theo họ phải làm gì.


      khi nắng sớm những ngọn cây rậm rạp, rọi vào rừng rậm nguyên sơ, mọi người bắt đầu xuất phát. Cả ngày, ngoài đường núi, vẫn là đường núi, đến lúc hoàng hôn, mọi người rút cuộc cũng nhìn thấy thảo nguyên thênh thang, đây là thảo nguyên giữa mạng lưới sông ngòi dày đặc. Hắc Vân nêu ý kiến nghỉ qua đêm ở ven rừng, hôm sau tiếp tục lên đường.


      Hàn Giang hỏi Hắc Vân: " qua thảo nguyên này mất bao nhiêu thời gian?"


      Hắc Vân ngẫm nghĩ lúc, đáp: "ít nhất cũng phải là ngày."


      "Đường này có quen ? Ý tôi la, buổi tối có thể dẫn chúng tôi đường đêm ?" -Hàn Giang lại hỏi.


      Hắc Vân giật mình, nhưng lập tức trả lời: "Có thể đường đêm, nhưng phải có đèn pin, và tốc độ rất chậm.


      Hàn Giang kiểm tra qua đèn pin, vẫn còn hai cục pin dự trữ ít nhất cũng có thể đảm bảo cho chiếc đèn pin dùng cả đêm. Hàn Giang phân tích hoàn cảnh, quyết định phản đối ý kiến qua đêm tại đây của Hắc Vân, cầu mọi người đường đêm, để sáng sớm hôm sau ra khỏi thảo nguyên này.


      Đường Phong cho rằng Hàn Giang như vậy là rất điên rồ, kiên quyết đồng ý. Makarov đứng về phía Hàn Giang nên Đường Phong bất lực toáng lên: "Điên hết rồi sao!"


      Trước khi trời tối, mọi người lại lên đường. Trước lúc khởi hành, Hắc Vân đặc biệt dặn dò: "Mọi người nhất định phải cẩn thận, thảo nguyên này có rất nhiều đầm lầy, mọi người phải luôn luôn bám sát theo tôi, để đề phòng có người rơi xuống đầm lầy. Chúng ta phải nắm tay nhau tiến lên phía trước".


      Mọi người chầm chậm trong đêm tối, biết do công lao của Hắc Vân, hay là vì được thần may mắn phù hộ mà họ hề gặp đầm lầy đáng sợ. Khi mặt trời vượt lên đường chân trời phía đông, họ nhìn thấy dòng song. Mọi người đói khát cùng lao tới bờ sông, quỳ bờ, cúi người xuống, tham lam uống lấy uống để nước sông trong Veo.s


      Mọi người uống no nước rồi, tất cả đều nằm bò ra ven bờ sông, chỉ có Đường Phong vẫn quỳ cạnh dòng sông, thẫn thờ nhìn ra xa, đột nhiên, Đường Phong giơ hai tay lên rồi hét vang: "Hoàng Hà! Đây là Hoàng Hà vĩ đại."


      "Hoàng Hà?" -Những người khác đều giật mình nhìn Đường Phong.


      Đúng vậy, nếu như phán đoán của tôi chuẩn xác đây chính là Hoàng Hà, nó là dòng sông mẹ của dân tộc à cũng là dòng sông mẹ của người Đảng Hạng, là dòng sông mẹ của rất nhiều dân tộc trong lịch sử Trung Quốc. Chúng ta ra ngoài rồi -Đường Phong phấn khởi hét lên. Truyen8,mobi


      "Cũng có nghĩa là, chúng ta men theo sông Hoàng Hà đến huyện thị" -Hàn Giang vẫn giữ được bình tĩnh, điều mà nghĩ tới lúc này là -phương hướng.


      "Đúng vậy, xem!" -Ngón tay Đường Phong chỉ ra xa: khúc Hoàng Hà ở đây là bởi vì tuyết sơn A Ni Mã Khanh quặt đường cong lớn, đây chính là khúc đầu của Hoàng Hà mà chúng ta thường . Ở đây từng là con đường bắt buộc mà người Đảng Hạng di chuyển tới phương bắc phải thông qua, chúng ta chỉ cần về phía bắc là có thể đến huyện Mã Khúc".


      về phía bắc? Giống như người Đảng Hạng trong lịch sử, đây chính là con đường di cư của người Đảng Hạng?" Lương Viện tuy hiểu lắm những gì Đường Phong , nhưng hình như cũng nhìn nhận ra số điều.


      Hắc Vân gật gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với phương hướng mà Đường Phong chỉ. Năm người lại lên đường, lần này họ chưa được bao lâu nhìn thấy con đường quốc lộ, ven đường có tấm biển to, mũi tên chỉ về phía bắc, mũi tên viết hai chữ Hán -Mã Khúc.

      Chương 20 : Mã Khúc

      1


      _Hai chiếc ô tô lao như bay bên cạnh, mọi người ngồi ven đường lộ, hít thở từng hơi lớn khi quen thuộc bên ngoài, tuy trong khí có kèm theo cả mùi xăng dầu.


      Đột nhiên, chiếc xe Jeep Cherokee màu trắng từ phía Mã Khúc từ từ lái đến, tốc độ của chiếc Jeep Cherokee càng lúc càng chậm, cuối cùng nó đỗ lại bên cạnh mọi người. Đường Phong tưởng rằng người qua đường tốt bỮg nào đó đến giúp đỡ họ, nhưng ngờ, nhảy xuống chiếc Jeep Cherokee lại là Tử Nhân Vũ.


      Từ Nhân Vũ nhìn thấy mọi người, cười : "Tối biết ngay là các xuất ở đây. Đợi các ở đây mấy ngày nay rồi. Tôi còn tưởng rằng phải đợi tới hơn mười ngày, nửa tháng cơ, ngờ các lại nhanh chóng xuất như vậy".


      ... đây là…" -Đường Phong, Lương Viện và Makarov ngạc nhiên nhìn Tử Nhân Vũ ăn vận như khách du lịch, chỉ có Hàn Giang là nắm bắt được vấn đề


      "Khi các vừa mới rời khỏi Lang Mộc Tự hôm sau đường quốc lộ bị nước lũ phá hủy được sửa xong, Lang Mộc Tự cũng khôi phục được liên lạc với thế giới bên ngoài, tôi gọi vào số điện thoạià Hàn Giang đưa cho, sau đó..."


      Makarov nghe thấy vậy, có chút phiền não : " là đên đủi, nếu như chúng ta đợi thêm hôm ở Lang Mộc Tự gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, Yelena cũng bị..."


      "Nghĩ thoáng chút ! Nếu như vậy chúng ta cũng có được nhiều thu hoạch thế này" -Hàn Giang khuyên giải.


      " như thế nghĩa là những hành khách bị mắc kẹt nên núi cũng được giải cứu rồi?" -Đường Phong đột nhiên hỏi Từ Nhân Vũ.


      Từ Nhân Vũ gật đầu, đáp: "Đúng vậy! Tất cả hành khách đều được cứu rồi, chỉ có…chỉ có Stephen, tôi nghe nhân viên cứu viện , nếu như muộn thêm chút nữa mấy hành khách bị thương nặng cũng ổn".


      "Xem ra lập được công lớn rồi đấy!" -Đường Phong cười với Từ Nhân Vũ.


      Từ Nhân Vũ chân thành với Hàn Giang: "Đó đều là nhờ có phương hướng chỉ đạo, may mà đưa cho số điện thoại đó..."


      "Được rồi, những chuyện khác đến thị trấn tiếp, tiếp đây xem sắp xếp thế nào!" -Hàn Giang ngắt lời Từ Nhân Vũ.


      Từ Nhân Vũ hiểu ý Hàn Giang, chở mọi người tới huyện Mã Khúc. Từ Nhân Vũ đến sớm từ trước dó khá lâu nên sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Nghỉ ngơi cả buổi sáng mọi người mới dần dần hồi phục lại.


      Ăn xong bữa tối, Từ Nhân Vũ đến phòng của Đường Phong và Hàn Giang. Hàn Giang nhìn thấy Từ Nhân Vũ, hỏi thẳng vào vấn đề: "Gần đây có người của chúng ta ? Từ Nhân Vũ hơi sững sờ chút, lập tức trả lời: Gần đây có bốn đội viên đặc chiến mà Triệu Vĩnh đưa tới theo cầu của tổng bộ, chúng ta được tiếp xúc với họ. Họ chỉ phụ trách an toàn cho chúng ta tại Mã Khúc. Câu trả lời của Từ Nhân Vũ khiến đầu óc Đường Phong mụ mị: "Đội trưởng, Từ Nhân Vũ, đây... đây là..."


      Hàn Giang cười với Đường Phong: "Khà khà, khả năng cậu vẫn chưa biết nhỉ, tiến sỹ Từ là người của chúng ta rồi".


      "Người của chúng ta?" -Đường Phong nghi ngờ nhìn Từ Nhân Vũ.


      Từ Nhân Vũ : "Đúng vậy, giờ tôi là K8"


      "K8? Sao lại..." -Đường Phong vô cùng kinh ngạc. Hàn Giang giới thiệu: "Số điện thoại mà tôi đưa cho Từ Nhân Vũ ở Lang Mộc Tự là số đặc biệt, nếu như chỉ để Từ Nhân Vũ báo cáo tình hình cố máy bay nhất thiết phải đưa cho ta số đấy. Theo như giao ước của tôi và Triệu Vĩnh, người mà sử dụng số đó để liên lạc với ấy nhất định phải là người của chúng ta, hoặc tôi cho rằng đó là người đáng tin cậy".


      "Cũng có nghĩa là tiến cử tiến sỹ Từ với tổng bộ?"


      Hàn Giang vẫn chưa trả lời, ngược lại Từ Nhân Vũ lại oán than: " dùng thủ đoạn bắt cóc tôi. với tôi, chỉ cần gọi vào số điện thoại đó, kể việc có người đến bảo vệ tôi, đúng là gã tử tế. Tôi vừa mới gọi điện xong, năm tiếng sau, Triệu Vĩnh liền đem theo mười mấy đội viên đặc chiến tới, tự nhiên phong tỏa cái huyện bé xíu này tới nỗi nước chảy cũng lọt, sau đó ấy trực tiếp tìm tôi, đưa tôi vào khách sạn này, tra hỏi tôi nửa ngày!"


      "Khà khà, lúc đó bị dọa cho sợ chết khiếp đúng ? -Đường Phong cười .


      Đúng vậy! Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, biết xảy ra chuyện gì, sau đó tôi được cầu ở lại trong phòng, được đâu cả. Chiều hôm sau… tôi như muốn ngất luôn! Điều càng khiến tối kinh ngạc hơn xảy ra rồi: Triệu Vĩnh bỗng nhiên mang theo đống tài liệu tìm đến tôi, điều tra tôi từ đầu tới chân, thậm chí đến cả việc tôi mấy lần ta cũng biết! Sau đó, đề xuất, hy vọng tôi có thể làm việc cho lão K. Tôi còn lựa chọn nào khác, đành phải..."


      "Xem ra giống hệt tôi, đều bị kéo vào như vậy!", Đường Phong châm chọc.


      Hàn Giang đầy vẻ nghiêm túc : "Hai phải hiểu phải chúng tôi ép buộc các gia nhập vào lão K, mà bởi vì các bị cuốn vào việc này, các có đường rút lui. Đường Phong, cậu phải biết rằng, nếu như phải là người của chúng tôi, cậu cho rằng cậu có thể sống đến ngày hôm nay sao? Còn cả tiến sỹ Từ nữa, gia nhập vào đội ngũ chúng tôi, e rằng hôm nay thể nhìn thấy chúng tôi được nữa!"


      "Nhưng trước đây tôi vốn hiểu gì về chuyện của các ! Đám người đó sao lại phải ra tay với tôi ?" Nhân Vũ mang vẻ mặt ngây ngô hỏi lại Hàn Giang.


      Hàn Giang cười nhạt vài tiếng, đáp: "Nếu nghĩ như vậy ngây thơ quá đấy! Có lẽ chưa hiểu biết mấy về chuyện nội bộ, nhưng bọn áo đen đó lại cho rằng như vậy, thế nên, còn lựa chọn nào khác."


      Những lời của Hàn Giang khiến Từ Nhân Vũ lạnh sống lưng, căn phòng chìm trong im lặng. Đường Phong phá vỡ im lặng đó, hỏi Từ Nhân Vũ: "Tiến sỹ, công ty của sao ?"


      cười đau khổ đáp: "Tôi giao lại cho phó giám đốc của tôi điều hành rồi, việc kinh doanh của tôi vốn ổn, bây giờ..."


      Hàn Giang vỗ võ vai Từ Nhân Vũ, an ủi : "Đừng lo lắng, gia nhập vào lão K đồng nghĩa với việc các trở thành thành viên chính thức của Cơ quan An ninh quốc gia, lão K chỉ là tổ chức tạm thời rồi khi nhiệm vụ kết thúc, các trở lại cuộc sống trước đây của mình. Tiến sĩ biết chừng khi giao phó công ty cho phó giám đốc, việc kinh doanh của công ty biết đâu lại ngày phát triển lên".


      Từ Nhân Vũ thêm câu nào, chỉ cười đau khổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :