Tử Thư Tây Hạ - Cố Phi Ngư (Tập 1) (Trinh thám, lịch sử)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2


      _Đường Phong lau lau nước mắt Lương Viện, an ủi :"Đừng khóc nữa, chúng ta vẫn còn hy vọng, chỉ cần tìm thấy hội Hàn Giang, chúng ta có hy vọng".


      "Nhưng họ chạy đâu rồi nhỉ?"


      "Tồi nghĩ chắc là họ cũng chạy vào đường hẳm này,ngoài chỗ này ra, còn lốỗi thoát nào khác, có khi họcũng tìm chúng ta cũng nên".


      "ừm, vậy chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước thôi Đường Phong và Lương Viện cùng đỡ nhau, mò mẫm tiến vào trong đường hầm, may mà đại quân dơi đuổivào đây. Sau khi hai người được khoảng mấy chục mét thìtới gian cũng khá lớn. Đoạn hầm này ngắn vậy sao? Đường Phong nghi ngờ, nhìn xung quanh trong bóng tối, đột nhiên phát ra tia sáng, nên với Lương Viện: "Xem, ở đó có ánh sáng!"


      Nhưng vừa mới dứt lời, đốm sáng đó đột nhiên phụt tắt, xung quanh lại là vùng tối đen. Tim Đường Phong bất giác đập thình thịch. Ánh sáng đó là do thứ gì phát ra? đèn pin, hay là... ma trơi dưới lòng đất?


      Đường Phong và Lương Viện sững sờđứng, tại chỗ, ai dám di chuyển nửa bước... Cứ như vậy, hai người đứng đó hồi lâu, mãi cho tới tận khi ánh sáng đó xuất Đường Phong thu hết can đảm, hét lên về phía ánh sáng đó: "Ai?"


      "Đường Phong phải ?" -Đưòng Phong rốt cuộc nghe thấy giọng của Hàn Giang, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng. và Lương Viện mừng rỡ ôm chặt lấy nhau.


      Hai tia sáng gần lại rồi, Hàn Giang và Makarov xuất trước mặt hai người. Hàn Giang quan tâm hỏi: "Sao hai người bật đèn pin lên?


      "Lúc nãy bị dơi đuổi, đèn pin của tôi rơi mất rồi" – Đường Phong rầu rĩ .


      "Tôi cũng tìm hai ngườimãi, may mà chúng ta gặp lại nhau, nếu …" -Hàn Giang tiếp nữa.


      "Đúng đấy! Nếu mà gặp lại hai người, tôi và Lương Viện coi như xong rồi".


      "Thôi được rồi! Ở đây tôi cũng mang theo chiếc đèn pin dự phòng, cậu cầm lấy ".


      Đường Phong bật đèn pin lên, nhìn xung quanh, ở đây giống như ngã tư, trừ hang động tối đen mà mình vừa mò mẫm ra đây còn có ba hang động khác, hang động đối diện hình như sụp đổ chỉ còn lại hai cửa hang bên trái và bên phải. Đường Phong hỏi: "Bây giờ chúng ta nên đường nào?"


      Hàn Giang giới thiệu: "Ban nãy chúng ta thăm dò hai cái động này rồi, cái động bên trái khá thẳng, hình nhưthông đến nơi rất xa, động bên phải bên trong uốn lượnquanh co, có chỗ còn bị sụp đổ, cho nên tôi nghiêng về động bên trái".


      " việc đến thế này rồi cũng đành vậy thôi"


      Bốn người chui vào đường hầm bên trái, Lương Viện lo lắng hỏi: "Lần này chúng ta nhầm đường tiếp chứ?"


      "Ai mà biết được?Xem ý trời vậy!" -Makarov lại thốt ra câu thành ngữ Trung Quốc.


      Bốn người được vài trăm mét đường hầm kịch đường, đến đại sảnh lớn lắm, mặt đất thấp lồi lõm, toàn là đá vụn và bùn đất; ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đại sảnh có những chùm nhũ đá hùng vĩ mà là từng thanh "ống đá" to như những ống sắt thép.


      Lương Viện tò mò chỉ vào những "ống đá" này hỏi:"Đó là những thứ gì mà trông thần kỳ vậy ?".


      Đường Phong sau khi quan sát, giải thích: "Đây gọi là ống ngỗng, tên chính thức gọi là ‘chùm nhũ đá hình thân lúa mạch’, nó là chùm nhũ đá thu , cũng chính là trạngthái của chùm nhũ đá vẫn chứa hoàn toàn thành hình".


      " như vậy sảnh ống ngỗng có vẻ ít tuổi phải ?" -Hàn Giang hỏi.


      Cũng có thể nhận định như vậy, tới đây chúng ta nên phải cẩn thận, vì cấu tạo địa chất ở đây rất ổn định". Đường Phong ngập ngừng lúc, con dốc trước mặt, : "Đây là cái cầu thang lớn hình chữ chi độ dốc lớn, mọi người hãy theo hình chữ z, như vậy dễ hơn đấy".


      Mọingười bước lên những tảng đá vụn và bùn đất theo hình chữZ". Sau khi bước lên "cầu thang lớn hình chữ chi", mọi người lại lần nữa trợn tròn mắt...


      Bốn người lên "cầu thang lớn hình chữ chi", trước mặt lại là đại sảnh động đá vôi rộng lớn. Tuy trong đại sảnh này toàn là đá nham thạch đổ sụp, hình dạng cũng theo quy tắc nào cả, nhưng điều đó cũng thể che lấp được kỳ thú ở đây. Đây là đại sảnh ngũ sắc,


      vách nham thạch chi chít những mảng thạch cao màu vàng nhạt, thác đá vẫn chưa hình thành hoàn chỉnh trải kín suối đá màu đỏ và màu vàng cam, mưa đá màu trắng mọc từng đám vách hang, giống như những chùm hoa màu trắng bung nở vách động; còn có cả những hạt trân châu đủ hình đủ dạng, cột đá khổng lổ bị sụp đổ, ánh sáng ngũ sắc giống như đá quý, quả thể ngờ tới, nó tỏa sáng lấp lánh, soi rọi toàn bộ đại sảnh.


      Bốn người đểu bị cảnh đẹp bất ngờ trước mắt chinh phục, chậm rãi di chuyển bước chân tiến lên phía trước, bởi mỗi bước chân đều dẫn tới cảnh đẹp khác nhau, Phía trước vọng lại tiếng nước giỏ xuống. Đây là thanh những giọt nước từ những chùm nhũ đá đỉnh động xuống vũng nước phía dưới. Đường Phong nghi ngờ soi thẳng đèn pin về phía trước, lần nữa lại bị bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt. Ở đó hóa ra là hồ nước ngầm rộng lớn, mặthồ phẳng lặng lấp lánh ánh sáng màu xanh u. Khi Đường Phong tiến vào, hồ nước lại toát lên màu xanh lục diễm lệ như ngọc bích. Lẽ nào đây là hồ nước đổi màu?


      Đường Phong ngồi xổm xuống, chiếu đèn pin ra xa trong hang động u, nhìn thấy bờ bên kia của hồ nước. Vậy hồ nước này rút cuộc to nhường nào? Ranh gíới của nó ở đâu ? -Trong lúc Đường Phong suy nghĩ rối bời phía sau lưng bất ngờ vang lên tiếng trầm trồ của Lương Viện: "Đây quả thực là thế giới ngũ sắc, đẹp quá !" "Đúng vậy! Đẹp tới nỗi khiến người ta nghẹt thở" • Đường Phong tiếp lời.


      "Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậv


      -Makarov vốn hiểu biết phong phú cũng thể ca ngợi.


      "Mọi người xem, những thứ màu vàng vách đá là gì vậy?" Lương Viện tò mò chỉ vào những tảng đá thạch cao màu vàng nhạt chi chít vách hang.


      Đường Phong bước tới bên vách hang, quan sát hồi rồi : "Đây là lưu huỳnh, tự nhiên của lưu huỳnh’ "Thảo nào vừa mới bước vào trong hang động này, tôi ngửi ngay thấy mùi lưu huỳnh." - xong, Makarov lại khịt khịt mũi ngửi mùi lưu huỳnh nồng nặc trong khí.


      "Lưu huỳnh?" -Lương Viện giống như nghĩ tới điều gì bỗng ngạc nhiên hỏi: "Trong đại sảnh có nhiều lưuhùynh như vậy, phải đốt cháy được sao?"


      Lời của Lương Viện khiến trước mắt mọi người đều lên cành tượng cả đại sảnh ngũ sắc chìm trong biển lửa, cháy bùng bùng. " thể!" -Hàn Giang đứng dậy , Mọi người xem, ở đây vốn có vết tích của lửa".


      "Đúng vậy! Nếu như ở đây từng bị lửa thiêu cháychúng ta nhìn thấy được cảnh đẹp như vậy nữa.


      Lưu huỳnh tự nhiên vốn dễ cháy vậy đâu, ngoài ra, mọi người cảm nhận thấy ? Tuy gian ở đây rộng lớn như vậy, nhưng khí lại loãng hơn ban nãy ấ nhiều".


      Đường Phờng vừa nhắc nhở xong mọi người đều


      Cảm nhận thấy ngay, khí ở đầy quả thực loãng hơn trước đó. "Sao lại như thế này nhỉ?" -Lương Viện hoảng hốt hỏi.


      Đưòng Phong nhìn xung quanh lần nữa, rồi phát trong đại sảnh, trừ "cầu thang lớn hình chữ chi" lúc đến và hồ nước ngầm thấy điểm kết thúc ra xung quanh đại sảnh có lối thoát nào khác, trong lòng bất giác hoang mang. vẫn chưa Makarov ngạc nhiên hỏi: "Sao ở đây có lối thoát nào cả nhỉ? Thảo nào khí loãng như vậy?"


      Đường Phong : " nên kết luận sớm thế, đại sảnh này giống như mấy đại sảnh trước đây chúng ta qua, ở đây tuy ngũ sắc giao thoa, nhưng cấu tạo địa chất lại


      Yếu và phức tạp, đơn giản như mấy đại sảnh mà chúng ta thấy trước đây. Ở đây động nằm trong động, mọi người xem, hình dạng của cả đại sảnh này theo quy tắc nào cả, mặt phẳng giống như hình hồ lô, nay chúng ta ở trong phía trước toàn đại sảnh, cũng chính là phiá nửa dưới của hồ lô, biết chừng chúng ta tiếp tục kiếm phát ra lối thoát mới".


      Đường Phong vừa mới dứt lời, chùm nhũ đá đột nhiên rơi xuống bên cạnh Lương Viện. Lương Viện sợ đến nỗi hét toáng lên, làm cả đại sảnh vang vọng. Hàn Giang


      Makarov hiểu chuyện gì, hẹn mà gặp cùng súng, lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng khắp nơicũng phát sinh tình huống nào cảĐược rồi, được rồi! có gì cả, chỉ là chùmnhũ đá rơi xuống thôi mà! " -Đường Phong an ủi Lương Viện hốt hoảng sợ hãi.


      Lương Viện khó khăn lắm mới trở lại bình thường được. Bốn người dám ở lại đây lâu, Đường Phong dẫn mọi người tới phía sau đại sảnh ngũ sắc, cũng chính là phần nửa của "hồ lô". gian ở đây hơn ban nãy rất nhiều, mọi người ai nấy cầm đèn pin soi chiếu xung quanh tìm kiếm lối thoát, nhưng trừ vách đá đẹp long lanh ra chẳng thu hoạch được gì cả. Đường Phong thất vọng : "Lẽ nào ở đây quả có lối ra? Nếu mà như vậy chúng ta phải quay lại thôi".


      "Cậu muốn qua lối thoát còn lại sao?" -Hàn Giang hỏi lại.


      "Cái gì ?" -Đường Phong lập tức hiểu ngay ý của Hàn Giang, "Ý là hồ nước ngầm?"


      " Khà khà, coi như cậu thông minh!"


      "Nhưng hồ nước ngầm vốn thấy đáy bên kia, có khi đầu bên đó chẳng có gì cả, vốn cũng chẳng có lối thoát, ông


      Trời phù hộ, chúng ta có lẽ nên xuống nước nữa".


      "Đúng đấy! Tôi cũng muốn xuống nước nữa đâu. giờ tôi cảm giác mình sắp bị cảm lạnh rồi, nhưng ai mà biết được như thế nào chứ?" -Hàn Giang mặt chán nản.


      Mọi người vòng quanh trong nửa phần "hồ lô" cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng tới vị trí "miệng hồ lô" hẹp nhất trong toàn bộ "hồ lô". Đèn pin trong tay Đường Phong soi thẳng về phía trước, chùm ánh sáng rọi vào thông đạo hẹp. "Mọi người xem, ở đây có đường " -Đường Phong .


      Mọi người cùng đến nhìn, lúc này mới phát ra, tại miệng hồô", bỗng nhiên xuất thông đạo .‘ từ đây sao?" -Hàn Giang hỏi.


      "Thử xem thế nào! Trừ ở đây ra còn có thể đường nào nữa?" -Đường Phong chán nản giơ hai tay ra.


      "Vậy được, lần này tôi đầu. Đường Phong, bảo Lương Viện, Lão Mã đệm sau cùng nhé". Hàn Giang ra lệnh xong, chui vào thông đạo hẹp tối đen trước tiên, được bảy tám mét thông đạo này hẹp tới nỗi chỉ có thể từng người qua, và phía trước vẫn nhìn thấy điểm cuối.


      Đường Phong lại nhớ tới đại khe sâu Nạp Ma, bất giác than thở: "Chúng ta thoát được khỏi đại khe sâu mặt đất, giờ lại đến cái đại khe sâu


      "Hơn nữa khe sâu còn hẹp như thế này!" -Makarov ca thán.


      Khe sâu dưới lòng đất này uốn lượn quanh co, chẳng mấy chốc họ mất phương hướng. biết được baolâu, khí trongkhe sâu càng lúc càng loãng, khe sâu dưới lòng đất giống như có điểm tận cùng... Bốn người đến trước "cầu thang" hướng lên , bước lên bậc thang,lại tiếp "cầu thang" khác cũng hướng lên lên tiếp, phía rộng rãi hơn chút, nhưng hai "cầu thang" này cũng khiến bốn người mệt mỏi rã rời, đặc biệt là Lương Viện, thở hổn hển hơn tất cả những người khác. Makarov nhìn Lương Viện mặt đỏ phừng phừng, cười : "Tiểu nương, lười luyện tập sức khỏe đây mà!"


      Nếu như trước đây, tính khí ngạo mạn như Lương Viện phản bác lại, nhưng lúc này chỉ dựa vào vách động, lo thở hổn hển. Đường Phong thấy Lương Viện hình như có chút bình thường nên liền tiến đến sờ trán , vừa chạm vào cái, Đường Phong liền giật bắn mình: "Lương Viện, sao thế? Trán nóng thế này!"


      " sao cả, chỉ có điều cơ thể rã rời... nhưng, tôi vẫn có thể cố gắng được." -Lương Viện quả thực kiên cường hơn trước đây rất nhiều.


      Đường Phong rất ngạc nhiên, Hàn Giang cũng chú ýthấy Lương Viện giống lúc trước lắm, ủ rũ mệt mỏi như vẻ như sắp ốm đến nơi. Hàn Giang cũng sờ trán Lương Viện rồi quan sát lúc, : " có gì lạ cả, ấy bị sốt rồi, cái này cũng thường thôi, ở dưới lòng đất lạnh lẽo thế này, bao lâu như vậy, vừa lạnh vừa đói, lại phải ngâm trong nước lâu như thế, nếu bị ốm mới là chuyện lạ. Tình hình trước mắt cho thấy, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây, trị bệnh cho Lương Viện. Đường Phong, cậu phải chăm sóc ấy nhiều hơn, mọi người cũng cố gắng thêm chút nữa, tôi nghĩ chúng ta cũng sắp ra khỏi đây rồi." -Hàn Giang những lời mà bản thân mình cũng dám tin để cổ vũ mọi người. Chứng cứ duy nhất ủng


      hộ quan điểm của chính là con đường này quả hướng lên , có lẽ cận kề mặt đất rồi. Nhưng, chẳng lâu sau, "cầu thang" hướng xuống dưới lại xuất trước mặt Hàn Giang...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5


      _Hàn Giang đối diện với "cầu thang" hướng xuống dưới'. chán nản lắc đầu, có lối ra nào khác, đành phải thuận theo, "xuống cầu thang". Và như vậy, bốn người trong hang động hẹp dưới lòng đất, lên lên xuống xuống, hết rẽ lại vòng, đúng lúc mọi người gần như tê mỏi trước mặt bỗng rộng mở thênh thang, chờ đợi họ là thứ gì đây? Cảnh hùngvĩ hay là lối ra để thoát khỏi bóng tối? – Đều. Mọi người còn chưa kịp phấn khởi thất vọng phát ra, ở đây vừa có cảnh đẹp hùng vĩ, cũng có lối ra để thoát khỏi bóng tối, vách động xung quanh bình thường có gì kỳ lạ, lối ra chỉ có thông đạo nhỏhẹp dướikhe sâu trong lòng đất.


      "Đây được coi là cái gì? Khe đất ư? Hẹp thếé này, aithấy chỉ chứa đủ người nghiêng người lách qua" ĐườngPhong chán nản .


      "Cứ coi là khe đất chúng ta cũng phải quaHàn Giang kiên định .


      Nhìn vào khe đấẫt chật hẹp ẩm ướt, có điểm kếtthúc, mọi người vừa nhìn vừa bước , ai biết nếunhư vào đó rồi gặp phải điều gì trong đó. Hàn Gianglấy từ trong ba lô ra hai đoạn dây lấy được từ trong giếngbuộc vào thắt lưng mình, sau đó với mọi người: "Mọingười đều buộc sợi dây này lên eo , tôi vào trước, nếu cógì bất trắc, mọi người có thể kéo tôi lại! giờ chúng talà kiến cùng sợi dây, đừng có mặt mày ủ rũ, biết chừng, khe đất dài, vừa chui vào cái bên kialại có thiên động".


      "Cũng có khả năng chúng ta chui vào trong khemất nửa ngày nhưng cuối cùng cũng có đường "Đường Phong .


      " có đường lại quay ra! Đừng nhữngcâu đen đủi" -Hàn Giang luôn để cho người khác thấy tựtin đầy mình của , nhưng trải qua mọi chuyện, trong lòngmọi người đều thấu hiểu, Hàn Giang cũng có lúc sợ hãi, có


      lúc tự tin của chỉ để cho người khác thấy mà thôi.


      Mọi người đều buộc sợi dây lên co mình, theo Hàn Giang chui vào khe đất chỉ đủ cho người lách qua, khôngkhí bên trong càng lúc càng loãng. Trong khe đất tĩnh mịchchỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở của mấyngười. Sau khi bốn người khó nhọc tiến về phía trước hơntrăm mét trong động, vừa nhìn thấy thiên động màHàn Giang mong đợi, cũng thấẫy ngõ cụt mà ĐườngPhong lo lắng, khe đất tối đen, có điểm kết thúc, có lối ra, mọi người sắp ngạt thở đến nơi rồi...


      Đột nhiên, Hàn Giang đâu bất động, trong lúcmọi người ngạc nhiên phía trước vọng lại giọng


      Vang vang của Hàn Giang: "Ở đây bị tảng đá to chặn đường rồi".


      Mọi người nghe thấy vậy, lòng bỗng trùng xuống, Đường Phong oán thán: "Tôi bảo là ngõ cụt rồi mà, giờ hỏng rồi, xa như thế này rồi mà lại phải quay lại".


      "! phải ngõ cụt, tảng đá này có khe nứt, còn rộng hơn cả khe đất, người có thể lọt qua, nhưng phải bò vào trong, từ từ nhích qua".


      "Ngất mất thôi! Hóa ra lại còn có cả đường kiểu này nữa".


      Đợi Đường Phong, Lương Viện, Makarov đến trước khe nứt, Hàn Giang bò vào trong đó, khó nhọc nhích người qua bên trong. Mấy người đều nhìn lác cả mắt, việc thế này rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, Đường Phong, Lương Viện và Makarov cũng đành phải chui vào trong khe nứt, lấy cánh tay chống vào đá nham thạch, nhích người vào trong đó.


      Bốn người nhích được vài chục mét thở hổn hểntừ lúc nào, mồ hôi đầm đìa, Hàn Giang vẫn ở phía trướccổ vũ mọi người: "Kiên trì, ở đây có khí lưu thông,cho thấy phía trước nhất định có đường".


      Sau khi mọi người lại tiếp tục nhích thêm hơn haimươi mét, Đường Phong cảm thấy đá nham thạch dưới chânhình như dốc nghiêng xuống. còn nhìnthấy bóng dáng của Hàn Giang, nhưng từ sợi dây lưnganh có thể biết được, Hàn Giang phía trước đó nhất địnhcũng dừng lại. ai gì cả, mọi ngưòi đều nhoàingười lên đá nham thạch, thở hổn hển, đột nhiên, cơngió mát thổi tới, Đường Phong nghe thấy tiếng nước chảy.


      6


      _Bốn người đều nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, sợidây eo Đường Phong khẽ đung đưa. Đường Phong lậptức tỉnh táo lại, biết Hàn Giang lại bắt đầu cẩn thận rónrén dịch chuyển lên phía trước. Đá nham thạch càng lúc càngdốc xuống, khe đất chật hẹp giống như ban nãy nữa,Đường Phong dùng đèn pin buộc cánh tay soi về phíatrước nhưng nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giang, lo lắng lớn tiếng nhắc nhở Hàn Giang: "Hàn Giang! phải cẩn thận, phía trước mặt là gì vậy? Tôi nghe thấytiếng nước chảy?"


      Hàn Giang đáp lại, trong khe đá chật hẹp, chỉcó giọng Đường Phong vang vọng, đột nhiên, Đường Phong


      cảm thấy sợi dây eo mình bị giật mạnh xuống cái, cơ thể mình bị sức mạnh to lớn lôi , trượt về phía trước. ổn! Đường Phong thầm kêu khổ, Hàn Giang ởphía trước nhất định gặp phải cố gì đó rồi. Đường Phonggiơ hai tay ra, quờ quạng chới với lên đá nham thạch phíadưới, hy vọng có thể tóm được cọng cỏ cứu mạng, nhưngsức mạnh đó lớn quá, cơ thể Đường Phong vẫn bị lôi về phía


      trước. Đường Phong hiểu rằng, nếu như mình mà tiếp tụcbị kéo thế này,Lương Viện và Makarov phía sau, thể giữ mình và Hàn Giang lại được, chỉ cóbản thân mình nếu gắng gượng được, cộng thêm cả sức lựccủa Lương Viện và Lão Mã mới có thể lôi Hàn Giang lại.


      Nhưng, tại bản thân cũng bị mất trọng tâm, bịmột sức mạnh vô hình kéo xuống vực sâu chưa biết là đâu...


      Đúng giây phút Đường Phong sắp trượt xuống vực sâuthì tay của chạm vào khe nứt của đá nham thạch,đúng là cọng cỏ cứu mạng, hai tay Đường Phong dồn sứctóm chặt lấy khe nứt đó, quay đầu lại hét lên với LươngViện và Makarov phía sau: "Hàn Giang xảy ra chuyện rồi,


      ở đây có khe nứt, mọi người bám chặt lấy khe nứt này,nhất định phải tóm chặt đấy!".


      Lương Viện và Makarov bám chặt vào khe nứt,phía trước, sức mạnh to lớn đó vẫn kéo ba người ,ngón tay Đường Phong lấm tấm máu, hai tay bắt đầu têưcứng, Lương Viện và Makarov nhìn thấy vậy mà lòng dạ nhưlửa đốt, nhưng hai người họ cũng chẳng biết làm cách nào,họ chỉ biết dốc hết sức mình đế kéo dài thời gian bị trượt về phía trước.


      Hàn Giang biết nên trả lời thế nào. sững sờ nhìn bóng tối đặc quánh trước mặt. Nước sông róc rách chảy qua ngực , chốc chốc lại có vài con cá trắng bệch bơi quanh . Dòng sông ngầm này rút cuộc thông tới đâu đây? giờ, mình nên làm thế nào?... Đột nhiên, cơn gió mát thổi tới, Hàn Giang rùng mình cái, quyết định, tới chỗ kề sát vách động, nước sông ở đây nông hơn chút. Hàn Giang gỡ ba lô xuống, tháo sợi dây buộc lưng ra, sau đó buộc hai chiếc ba lô to lên sợi dây. quay lại hét về phía Đường Phong và Makarov: "Mọi người đứng nguyên ở vị trí cũ đừng di chuyển! Tôi tiến lên phía trước thăm dò đường".


      Đường Phong và Makarov cũng chẳng còn cách nàokhác, chỉ biết chăm chú nhìn Hàn Giang bơi rồi dần dần mất hút khỏi tầm mắt họ…


      Đường Phong hiểu rằng, bản thân thể gắng gượng thêm được nữa, vì chỉ hai cánh tay bị tê cứng mà thần trí cũng bắt đầu choáng váng. nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi giây phút mà thần chết giáng xuống.


      Trứơc mắt , lại lên cảnh tượng Tề Ninh rơi từ đỉnh tòa nhà xuống, tiếp theo đó là vết thương sâu hoắm ngực Lương Vân Kiệt, còn cả động sâu vô đáy của Khương Trại, thi thể của Chu Nam Nam đài thiên táng. ! Tôi vẫn chưa thể chết.


      Đường Phong nghĩ tới đây bỗng mở trừng mắt, đôi mắt chằng chịt những tia máu, nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, những th này rút cuộc là thế nào? Là ai? Là ai cuốn mình vào trong xoáy ốc đáng sợ này? Đường Phong giãy giụa, gắng gượng, muốn kêu gọi Hàn Giang lần nữa, nhưng hét thành tiếng, khắp cơ thể hoàn toàn tê cứng, dần dần mất tri giác, lại lần nữa nhắm mắt lại…


      Đột nhiên, bên tai Đường Phong vang lên giọng : "Tôi vẫn còn sống, dưới này có thác nước to!" là giọng của Hàn Giang, "Tôi giẫm lên tảng đá nham thạch, bây giờ an toàn rồi, mọi người có thể từ từ di chuyển xuống đây." -Vẫn là giọng của Hàn Giang vọng lại. Nghe thấy câu này của Hàn Giang, Lương Viện và Makarov mới thở phào nhõm, tim vốn treo ngược lên giờ mới trở về đúng vị trí cũ, còn Đường Phong, đôi tay ở trong khe đá hoàn toàn mất cảm giác lúc này rút cuộc cũng được thả lỏng.


      Gió hiu hiu thổi khiến Đường Phong sắp ngất đicũng tỉnh cả người. , Lương Viện và Makarov cẩn thậnrón rén lách ra mép khe đất. Đây phải ngõ cụt, rútcuộc cũng có thể hít thở khí tươi mới mà lâu lắmrồi được hít thở. Ba người nhoài lên vách đá, thamlam hít thở khí tươi rói ở đây.


      Sau khi hồi sức lại, ba người từ từ bò ra ngoài, giẫmlên đá nham thạch, tiếng nước chảy bên tai ầm ầm rung cảmàng nhĩ. Hàn Giang leo lên chỗ bằng phẳng dưới kheđất. Đường Phong, Lương Viện và Makarov cũng theo vếtchân của Hàn Giang, leo lên chỗ bằng phẳng. Họ ở saumột thác nước khổng lồ, nước chảy từ cao xuống, đổvào chiếc đầm sâu trước mặt, bọt nước tung tóe, bắn cảvào mặt mọi người, nhưng ai tránh né cả mà đều tậnhưởng giây phút tươi mới hiếm có này.


      " là thần kỳ quá, trong huyệt động mà lại có thácnước hùng vĩ thế này!" -Lương Viện thốt lên kinh ngạc.


      Đường Phong cũng gật gù, ca ngợi: "Quả quá thầnkỳ, đặc biệt là nước ở đây, nước từ đâu đến nhỉ ? giờ đanglà mùa khô mà lượng nước lại lớn thế này, nếu là mùa hè thìkhông dám tưởng tượng cảnh tượng ở đây thế nào!"


      "Tôi quan tâm những thứ đó, tôi chỉ quan tâmphía trước màn nước là cảnh tượng thế nào." -Hàn Giangnói xong, bất giác tiến lên phía trước hai bước, những giọt


      Nước lại bắn lên người nhiều hơn, nhưng màn nước trước mặt kín đặc, có lấy khe hở để có thể nhòm thấy thế giới bên ngoài màn nước.


      "Thác nước này khiến tôi nhớ đến Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn trong ‘Tây Du Ký’, trong tứ đại kiệt tác của Trung Quốc. Mọi người đều cùng lúc nhìn hướng về Makarov, ngờ ông lão người Nga này từng đọc cả tứ đại kiệt tác của Trung Quốc.


      Đường Phong cười : "Tôi thấy thác nước này còn thần kỳ hơn Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn trong‘Tây Du Ký rất nhiều, Thủy Liêm Động là phía sau thác nước có cái động, còn thác nước này lại nằm gọn trong động đá vôi",


      "Đúng là rất thần kỳ, nhưng giờ chúng ta phải nhanh chóng tới phía trước màn nước, thế giới ở đó chắc chắn còn sống động hơn". xong, Hàn Giang tới đầu bên kia chỗ bằng phẳng, thể trực tiếp xuyên qua màn nước, đành phải thử từ bên cạnh xem sao, thử xem có đường hay .


      Hàn Giang dẫn mọi người từ vách đá dựng đứng bên phía khoảnh bằng phẳng vòng qua đầm sâu, hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tới chính diện thác nước. Mấy chiếc đèn pin cùng lúc rọi lên phía thác nước, gần kề với vách đá phía đỉnh đại sảnh là miệng hang khổng lồ, có từng làn nước trong vắt ào ào đó xuống. "Hóa ra nước chảy ra từ miệng hang đó" -Đường Phong lẩm bẩm.


      "Vậy nước trong miệng hang đó bắt nguồn từ đâu nhỉ ? Lẽ nào là..." -Hàn Giang đến đây liền im bặt, đến ngay bản thân cũng dám tin vào phán đoán của mình


      "Là hồ nước ngầm mà chúng ta từng bơi qua, nước ở đó bất luận chảy thế nào trong huyệt động phức tạp, cuối cùng cũng đều lao thẳng xuống đây, đổ vào trong đầm này. Tuy có lẽ cũng là thác nước hùng vĩ nhất trong toàn bộ huyệt động" -Đường Phong ra phán đoán của mình. biết đây cũng chính là phán đoán của Hàn Giang.


      Hàn Giang hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Đường Phong, rồi cũng đoán đại khái rằng, từ miệng hang tới đầm sâu, độ rơi của thác nước trong động này vào khoảng bốn năm mươi mét, đây là con số đáng kinh ngac! Nhưng Hàn Giangvà Đường Phong vẫn chưa kịp tính toán cụ thế Lương Viện đứng bên cạnh đầm sâu đột nhiên lại hét lên thất thanh khiến mọi người phát hoảng. Đường Phong bước đến, châm chọc: "Đại tiểu thư của tôi lại sao thế? Đừng có bé xé ra to như thế".


      " nhìn kìa, có người… người!" -Lương Viện chỉ xuống mặt nước trong đầm sâu sát ngay bên cạnh, hoảng hốt hét lên.


      8


      _Đường Phong ngồi xổm cạnh đầm quan sát, quả thực là có người, người chết, xác chết đó lưng phơi lên, mặt úp xuống nước. Từ quần áo người , Đường Phong có thể đoán định, đây chính là trong hai tên áo đen mà họ xử lý ở hồ nước ngầm


      "Xem ra suy đoán của chúng ta hoàn toàn chính xác, đây là trong hai tên rơi xuống thác nước trong hồ nước ngầm" -phía sau vang lên giọng của Hàn Giang.


      "Đúng vậy! Giờ có thể chứng minh rằng các huyệt động này hoàn toàn thông với nhau, chỉ có điều chúng ta biết là gã này từ hồ nước ngầm trôi tới đây cả quãng đường đó bao xa?"


      Đường Phong và Hàn Giang cùng nhau lật cái xác lên, lột mặt nạ bộ quần áo lặn của tên này ra, óc trắng lẫn máu và nước chảy ra khiến Lương Viện đứng bên cạnh nôn oẹ. Đường Phong và Hàn Giang cẩn thận xem xét, đây là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cơ thể cao to, lục khắp người , chẳng có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận người này. Đúng lúc Hàn Giang chuẩn bị buông xuôi Đường Phong đột nhiên chỉ lên cổ , ngạc nhiên : " xem, ở đây có hình xăm!"


      Hàn Giang nhìn theo hướng ngón tay Đường Phong chỉ, thấy cổ người này, ngay sát sau dái tai phải, có hình xăm màu đen, rất , khuất lấp. Đó là hình con sói ngoác miệng ra hú, người sói còn có con chim Ưng đứng thẳng.


      Hàn Giang hiểu, hỏi Đường Phong: "Hình xăm nổi bật như thế này đặc biệt ở chỗ nào nhỉ?"


      Đường Phong , kế bên tai Hàn Giang: " có còn nhớ tên sát thủ đâm chết Lương Vân Kiệt ? Về sau, chúng ta vớt được thi thể của từ sông Châu Giang lên cũng phát được hình xăm như thế này..."


      đợi Đường Phong ế, Hàn Giang lập tức nhớ ngay ra: "Cũnglà con sói thế này, còn cả con chim ưng?"


      "Đúng vậy, đến giờ tôi vẫn nhớ rất , con sói đúng như thế này, ngửa đầu lên hú, còn con chim ưng lại đứng thẳng lưng sói, dáng vẻ ngang tàng bất khuất!"


      "Xem ra tất cả những chuyện này đều dính dáng đến nhau, hung thủ giết hại Lương Vân Kiệt và bọn áo đen truy sát chúng ta đều là ." -Hàn Giang khẽ gật đầu, hiểu ra vấn đề. biết từ lúc nào, Malcarov im hơi lặng tiếng đứng ngay sau hai người và nhìn hình xăm cổ người này. Vừa nhìn thấy cái, Makarov đột nhiên trợn trừng mắt, ngạc nhiên : "Sao lại xuất cái này?"


      Đường Phong và Hàn Giang quay đầu lại nhìn. Mặt hoảng hốt, căng thẳng Makarov lùi lại vài bước. Hai người họ kể từ khi quen biết Makarov cho tới nay, bất luận gặp phải tình huống nguy hiếm gì chăng nữa, cũng chưa từng nhìn thấy Makarov hoảng sợ đến như vậy. Đường Phong nghĩ trong lòng: "Bên trong nhất định có chuyện!" -Bởi vậy hỏi dồn: "Lão Mã, ông từng nhìn thấy hình xăm này sao? Nó tượng trưng cho điều gì vậy?"


      "! ! Tôi chưa từng nhìn thấy kí hiệu này." Tuy Makarov ra sức giữ bình tĩnh nhưng Đường Phong và Hàn Giang đều nhận ra là, nhất định ông ấy biết chút gì đó, nhưng mặc cho Đường Phong và Hàn Giang hỏi thế nào chăng nữa, Makarov vẫn kiên quyết rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy kí hiệu này.


      Đường Phong tiện tiếp tục truy hỏi, đứngdậy về phía trước đoạn, vòng qua cột đá khổnglồ đổ nát. Đường Phong dùng đèn pin rọi vào đại sảnh trướcmặt, mọi người lúc này mới phát ra, hóa ra đây mớichính là chủ thể của toàn bộ đại sảnh - đại sinh rộngbằng năm sân bóng đá.


      giống với những đại sảnh động đá vôi mà họđã từng qua, trong đại sảnh này chẳng có mấy kỳ quanđịa chất đẹp bắt mắt, thậm chí đến cả nhũ đá cũng rất ít.Bốn vách hang đều là đá nham thạch bằng phẳng vuông vức,nhưng những thứ này cũng ảnh hưởng tới giá trị củađại sảnh, bởi từ giây phút này, trước mặt mọi người bỗnghiện lên từng hàng cột đá hình vuông ngay ngẬ thẳng từtrên xuống dưới, giống như trụ cột chống trời, chống đỡcho cả đại sảnh. "Quả là tòa đại sảnh trụ cột hùng vĩ!" -Đường Phong lẩm bẩm.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9


      _Bốn người loanh quanh trong sảnh có hàng trụ cộthuy hoàng, Makarov : "Ở đây khiến tôi nhớ tới đền Luxornằm cạnh bờ sông Nile ở Ai Cập, đó cũng là chiếc cột đá, chống đỡ cả ngôi đền to lớn!"


      Lời của Makarov khiến Đường Phong tin tưởng vàophán đoán của mình, chỉ vào chiếc cột đá vớimọi người: " giờ tôi có thể khẳng định trăm phần trăm là những cột đá này đều do con người tạc nên, phía


      Vẫn còn lưu lại dấu vết chạm khắc của những ngứời thợ nămnào; hơn nữa tôi còn có thể đoán định, niên đại của nó ítnhất cũng hàng trăm năm trở lên".


      là toàn bộ đại sảnh đều do cổ nhân tạo


      nên?" -Hàn Giang .


      "! phải là toàn bộ đại sảnh, mà là cổ nhânlợi dụng hang động đá vôi vốn có, rồi mở mang tu sửa màthành. Ngứời xưa thường giỏi về việc xác định nền tảng, mọingười chú ý quan sát mà xem đại sảnh này vốn phải rấtcao, nhưng diện tích lại rất lớn, cho thấy cổ nhân mở rộngdiện tích vốn có theo nhu cầu của mình".


      "Sao cổ nhân lại phải dựng lên chiếc trụ cột khổng lồ như vậy nhỉ ?" -Lương Viện tò mò hỏi.


      Đường Phong lắc lắc đầu: " giờ tôi vẫn chưa biết, có khi giống như Lão Mã , đây là tòa miếu thần!"


      "Cậu thôi được rồi đấy, kiến trúc của miếu thần Ai Cập cổ sao lại có thể chạy vào trong đại hang động của Trung Quốc được" -Hàn Giang buồn để ý.


      " giờ, điều mà tôi hứng thú chính là công dụng của đại sảnh này và tác giả của kiệt tác kiến trúc này!" -Đường Phong .


      "Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này. Thời cổ đại công cụ lạc hậu, xây dựng kiến trúc to lớn trong hang núi như thế này, nhất định là công trình vĩ đại, cần rất nhiều nhân lực và vật lực, nhưng tôi chưa từng nghe thấy những ghi chép về phương diện này trong lịch sử" -Hàn Giang thắc mắc.


      "Chẳng cần mọi người, tôi tốt xấu gì cũng đọc nosách vở, nhưng cũng chưa từng nghe tới công trình này." Đường Phong ngập ngừng chút, đột nhiên mắt sáng lên, thầm với Hàn Giang: "Đây có khi nào là Hắc ĐầuThạch Thất mà chúng ta tìm kiếm ?"


      Hàn Giang kéo Đường Phong sang bên: "Tôi hiệngiờ càng lúc càng nghiêng về suy đoán của cậu. Ở đây quảthực rất giống, niên đại xây dựng, vị trí địa lý, ghi chép lịchsử, càng ngày càng giống với Hắc Đầu Thạch Thất mà chúngta muốn tìm kiếm. Nhưng, trước khi nhìn thấy chứng cứchuẩn xác, tôi vẫn thể kết luận bừa được."


      "Chứng cứ? Chứng cứ chẳng mấy chốc có thôi!"


      "Ở đây chỉ có những chiếc cột này, phía cũng ,phát thấy văn tự gì cả, chứng cứ ở đâu ra? Tôi cần là cầnchứng cứ có tính thuyết phục, chứng cứ trực tiếp nhất!"


      "Chứng cứ có tính thuyết phục, chứng cứ trực tiếpnhất! yên tâm, tôi tìm ra cho " -Đường Phongrọi đèn pin vào vài chiếc cột đá trong góc quặt của đại sảnh" xem! chứng cứ cần ở đây này." -Giọng củaĐường Phong khó mà giấu được phấn khởi.


      Hàn Giang theo Đường Phong đến góc quặt trong đại, bất giác rùng mình cái, bởi ở đây có hàng trăm vạngốm sứ phủ đầy bụi được xếp ngay ngắn, kín mít. "Đây chínhlà chứng cứ mà cậu ?" -Hàn Giang chỉ vào đống vại gốmsứ hỏi Đường Phong.


      Đường Phong cười : "Đây chính là chuyên ngành


      của tôi rồi. Tôi đứng từ xa nhìn thấy đống vại gốm này, trong lòng chín mười có thể chứng thực phán đoán củamình rồi".


      "Đừng phét nữa! thần thánh vậy sao?"


      "Khà khà, phải tôi bốc phét đâu, tôi nhìn cái là có thể đoán định, những vại gốm sứ này đều là phỏng theo gốm đen trắng điển hình của lò gốm Từ châu Tây Hạ. Lò gốm Từ Châu là hệ thống lò gốm lớn của khu vực miền bắc thời kỳ Tống -Nguyên, gốm đen trắng là sản phẩm đặc trưng của lò gốm Từ Châu. ra cũng thấy kỳ lạ, thời đó, lò gốm ở trung nguyên rất nhiều, ví dụ như gốm xanh của lò gốm Diệu Châu, gốm trắng của lò gốm Định châu, gốm bóng xanh của lò gốm thị trấn Cảnh Đức; vậy mà người Hảng Hạng Tây Hạ lại chỉ thích gốm đen trắng của lò gốm Từ Châu; có lẽ là do loại gốm đen trắng này có thể toát lên bản chất hào phóng, chất phác nhất của người Đảng Hạng Tây Hạ. Vậy là, người Đảng Hạng bắt đầu nung lượng lớn gốm sứ phỏng theo gốm đen trắng của lò gốm Từ Châu. Rồi từ đó trở , loại gốm đen trắng này trở thành loại gốm sứ nổi tiếng nhất, được sử dụng rộng rãi nhất ở Tây Hạ. Từ quan lại cao quý cho tới thường dân bách tính, khắp đất nước Tây Hạ từ xuống dưới đều thích sử dụng loại gốm sứ này".


      "Ô ! Nghe cậu vậy cũng đúng như thế ! Vậy cậu , những chiếc vò gốm sứ này dùng để làm gì ?"


      "Dùng để làm gì ? Khà khà, nếu như tôi sai, những vò gốm này đều là vò đựng tro cốt!"


      "Cái gì? Vò đựng tro cốt!" -Hàn Giang trợn tròn mắt, nhìn vài trăm vò tro cốt trước mặt, giống như nhìn thấy vài trăm linh hồn bị bụi phủ mờ vậy.


      "Cậu hay là đùa tôi đấy?" -Hàn Giang vẫn tin lời Đường Phong.


      "Thời cổ, người Hán thịnh hành việc chôn cất, nhưng Nhữn dân tộc thiểu số khác vẫn bảo tồn tục lệ ma chay của họ. Ví dụ như tục lệ thiên táng mà chúng ta nhìn thấy hôm trứớc đài thiên táng, ngoài ra còn có cả hỏa táng rất phổ biến trong những dân tộc du mục ở phương bắc. Căn cứ theo sử sách ghi chép và chứng minh khảo cổ cho thấy, trong xã hội Tây Hạ, đại đa số quý tộc đều kiến tạo lăng mộ hào hoa, tiến cách hỏa táng. Tro cốt sau khi hỏa táng thường cất giữ trong vò gốm sứ như thế này để tiện cho việc mang theo bên mình".


      "Đem tro cốt theo để di chuyển?"


      "Đúng vậy, đây cũng là tập tục của rất nhiềudu mục".


      "Quả thần kỳ, nhưng nếu như những vò gốm sứnày đúng là của người Đảng Hạng sao lại cất giữ ở đây ?"


      "Khà khà, đây phải là chứng minh cho suyđoán của tôi rồi sao? Tôi giờ bảy tám phần chắc chắn rồi, những linh hồn trong những vò gốm sứ này chính là chi của người Đảng Hạng, sau khi vương triều Tây Hạ bịdiệt vong, họ trở lại nơi khởi nguồn của dân tộc ĐảngHạng. Ở đây rất có khả năng chính là Hắc Đầu Thạch Thấtmà chúng ta khổ sở tìm kiếm, họ cất giấu kệ tranh ngọc đó ởđây, rồi gửi gắm lại linh hồn ở chốn này… nhìn này, trênmặt những vò gốm này còn có cả văn tự".


      "Văn tự?" -Hàn Giang nhìn về chỗ Đường Phong soiđèn pin lên chỉ thấy dòng hình như giống chữ Hán,nhưng cũng giống văn tự kỳ dị nào đấy: "Ý cậu đến mấythứ kỳ quái này?"


      " phải là chữ kỳ quái! Đây chính là văn tự TâyHạ" -Đường Phong lúc này tỏ vẻ đắc ý.


      Hàn Giang bừng tỉnh: "Ồ, phía bề mặt tấm bia tànmà chúng ta nhìn thấy trong địa đạo Khương Trại chính làloại văn tự này, còn cả kệ tranh ngọc nữa. Mấy chữ trênnày nghĩa là gì vậy?"


      "Mộc…Tạng... Đức... Phúc!" -Đường Phong phiêndịch từng chữ từng chữ vò gốm. lại soi đèn pinhướng về vò gốm sứ khác: "Mộc… Tạng... Vũ… Lâm!


      "Nghĩa là gì vậy?" -Hàn Giang chờ đợi có phầnsốt ruột.


      "Đều là họ tên của người ta, Mộc Tạng là họ ĐảngHạng, là trong tám đại gia tộc Đảng Hạng, cuối cùng làtên của chủ nhân vò gốm sứ, từ những họ tên này có thể nhậnra tên của người Đảng Hạng sau này từng bước được Hánhóa, nhưng vẫn giữ lại họ của người Đảng Hạng, cũng được coi là họ tên Phiên Hán hợp lại".


      "Cái ‘ Tạng’ này, hình như thời gian trước đây tôicũng có chút ấn tượng khi đọc sử thi Tây Hạ, nhưng giờnghĩ ra..." -Hàn Giang cố gắng hồi tưởng lại.


      "Khà khà, cái ‘ Tạng’ này đương nhiên nổi tiếngrồi. Hoàng hậu của hoàng đế Ngôi Danh Nguyên Hạo -khaiquốc Tây Hạ, chính là con của gia tộc Tạng, con traibà sau này kế tục ngôi vị hoàng đế. trai Tạng Ngoa Bàng của bà nắm giữ triều chính hơn hai mươi năm, gia tộcMột Tạng nhất loạt dốc hết quyền lực vào Tây Hạ." – ĐườngPhong giới thiệu.


      "Đúng! Đúng! Chính là gia tộc Tạng này, lẽ nàonhững vò gốm này đều là hậu duệ của gia tộc Tạng ? lẽnào chính là nhánh người Đảng Hạng trở lại nơi khởinguồn của dân tộc Đảng Hạng?" -Hàn Giang cảm thấy khôngngờ trước phát này.


      Lúc này, phía bên kia đại sảnh trụ cột vang lên tiếnggọi của Makarov: "Ở đây sao lại có nhiều vò gốm thế nhỉ?" Hàn Giang và Đường Phong vội vàng chạy tới, trongmột góc phía bên kia đại sảnh trụ cột, cũng có hàng trămchiếc vò gốm đen trắng, những vò gốm này giống hệt vớinhững vò gốm họ phát ban nãy. Sau đó, mọi người cònphát thêm những vò gốm giống thế ở những chỗ kháctrong đại sảnh trụ cột. Đường Phong tính toán qua, toàn bộvò gốm trong này cộng lại cũng phải lên tới hơn 3000 cái.Hơn 3000 vò gốm, cũng chính là hơn 3000 linh hồn bayđi. Bốn người nhìn dãy trụ cột và vò gốm thần bí trong đại


      sảnh hùng vĩ, bất giác chìm trong suy tư, rút cuộc là người lúc nào xây dựng nên đại sảnh có nhiều trụ cột hùng vĩ này, vànhững linh hồn trong những vò gốm này sao lại ngủ yên mãi


      nơi đây? Đó thực có phải là nhánh người Đảng Hạng biếnmất mà sử thi ghi chép lại ?


      Thế giới u dưới lòng đất, mấy nghìn linh hồn bayđi. bốn người ở trong đó, vừa hiếu kỳ, vừa hoảng sợ. Cơthể Lương Viện còn đủ sức để kiên trì chống chọivới ẩm ướt lạnh giá trong thế giới ngầm dưới lòng đất, côtựa vào cột đá run rẩy lẩy bẩy. Đường Phong thương xótđỡ lấy Lương Viện, quan tâm hỏi: "Lương Viện, em có thểgắng gượng được nữa ?"


      Lương Viện yếu ớt tới nỗi nên lời, nhưng côvẫn cố chấp gật gật đầu, còn Hàn Giang lại lắc đầu : "Tôithấy ấy gắng gượng được bao lâu nữa đâu, tạm thờikhông khám phá bí mật ở đây nữa, đợi khi nào chúng ta rangoài mời chuyên gia và các nhà học giả đến nghiên cứu,


      còn giờ nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là ra khỏi đây".


      Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là dù, họ đãđi vòng men theo đại sảnh trụ cột, nhưng lại pháthiện thấy bất cứ lối ra nào. Đường Phong dường như hiểura, : "Thảo nào những người Đảng Hạng này có thể ngủyên ở đây lâu như vậy, vì ở đây ngoài khe đất đó ra, và thủy độngtrên thác nước có bất cứ lối ra nào khác, như vậy


      có người vào được trong này quấy rối linh hồn họ!"


      "Vớ vẩn! như cậu đương nhiên là hay rồi. nhưng cậu cũng nghĩ xem, có lối ra những người Đảng Hạng đó vào đây bằng cách nào? phải là họ cũng đều chui vào từ cái khe đất đó sao?"


      Đường Phong lập tức cứng họng, Makarov cũng mụ mị cả đầu óc. Lúc này, Lương Viện nằm trong lòng Đường Phong đột nhiên ấp a ấp úng : "Nước... nước... nước.., Đường Phong nhìn đôi môi trắng bệch của Lương Viện, an ủi : "Lương Viện, cố gắng thêm chút nữa, đợi chúng ta ra ngoài có nước uống".


      Nhưng Lương Viện vẫn run rẩy đưa cánh tay phải ra, chỉ vào con sông ngầm dưới thác nước: "Nước... sông... sông…" Đường Phong quay đầu lại nhìn Hàn Giang: "nước này uống được ? Hay là để tôi thử trước?"


      Hàn Giang nhìn sông ngầm trước mặt, rồi lại nhìn Lương Viện, đột nhiên vỗ trán, : "Tôi hiểu ra rồi, Lương Viện vẫn phải đòi uống nước, ý ấy là tiền nhân khi mở ra đại sảnh trụ cột này thông qua con sông ngầm tiến vào đây. Đúng! Nhất định là như vậy, dòng sông ngầm này chắc chắn thông ra ngoài động, mọi người xem, khi ởđây lưu thông tốt hơn nhiều, tiểu nương này quả là thông minh đấy".


      Lương Viện nghe xong lời Hàn Giang , ra sức gật gật đầu. Hàn Giang lập tức xuống nước, thăm dò độ sâu. Nước hai bên bờ sâu, chỉ đến mắt cá chân của Hàn Giang. Vậy là, Hàn Giang dặn dò: "Đường Phong, Lão Mã.


      ba chúng ta buộc dây lên eo để tránh sau khi xuống nước lạc. lần này chúng ta vẫn giống như mấy lần trước, tôi vẫn đầu, Lão Mã cuối cùng. Đường Phong, vất vả cho cậu rồi, cậu cõng Lương Viện giữa, mọi người nhất định phài trợ giúp lẫn nhau, được để ai rời khỏi đội hình".


      Dặn dò xong, Hàn Giang mình đeo hai chiếc ba lô to xuống nước trước tiên, Đường Phong cõng Lương Viện giữa, Makarov mò xuống nước cuối cùng.


      12


      _Chẳng mấy chốc, bốn người tiến vào sông ngầm trong huyệt động, đại sảnh trụ cột và thác nước dần dần biến mất phía sau lưng, xung quanh lại là môt vùng tối đen, chỉ có ánh sáng đèn pin soi về phía trước. Hàn Giang đầu, dường như mọi việc đều thuận lợi, dần dần hồi phục tự tin mấy lần mất trong hang động tối đen. : "Giờ tôi càng lúc càng chắc chắn, con sông ngầm này thông ra ngoài động, mọi người xem, dưới sông có cột đá mà chúng ta nhìn thấy dưới hồ nước ngầm, đều chỉ là những tảng đá rất bình thường, hơn nữa nước cũng sâu, có khi chẳng mấy chốc chúng ta ra khỏi đây..."


      Hàn Giang vừa đến đây, đột nhiên lảo đảo, xém chút nữa ngã nhào xuống nước. Đường Phong ở phía sau : " sao thế?"


      Hàn Giang đứng vững lại, nhìn xuống dưới trả lời: " có gì, mọi người đến đây phải cẩn thận, nước ở đây khá sâu, nước ngập tới đầu gối của tôi rồi".


      Mọi người tiếp tục về phía trước. Hàn Giang hốt hoảng phát ra, từ chỗ ban nãy tiếp lên, dòng sông ngầm càng lúc càng sâu, bản thân bước thêm mỗi bước lên phía trước mực nước lại cao thêm bậc: đầu gối -đùi -thắt lưng... Hàn Giang vừa hồi phục tự tin, lúc này lại bắt đầu chán nản, nhưng vẫn tỏ ra can đảm, dò dẫm tiến lên phía trước, mãi cho đến khi nước sông gần tới ngực rút cuộc Hàn Giang mới dừng lại. Ở đằng sau, Đường Phong lớn tiếng gọi: "Thế này là thế nào? Sao nước mỗi lúc mỗi sâu vậy, dòng sông ngầm này rút cuộc thông tới đâu?"


      Năm phút trôi qua, Đưòng Phong vẫn thấỵ bóng dáng Hàn Giang đâu. Trong huyệt động tối đen tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng nước chảy, chỉ có tiếng tim đập và tiếng thở của mấy người. Lương Viện nằm lưng Hàn Giang, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên khẽ kêu lên tiếng, hình như là mới tỉnh lại, miệng lẩm bẩm ấp úng hỏi Đường Phong: "Chúng ta ở đâu rồi?"


      Đường Phong vội vàng an ủi Lương Viện: "Chúng ta sắp ra ngoài rồi, cố gắng thêm chút nhé".


      Nghe thấy Đường Phong vậy, Lương Viện lại thiếp "Sắp ra rồi?" -Đường Phong ngẫm nghĩ câu mình vừa , bất giác bật cười. Dòng sông ngầm này càng nước càng sâu, vẫn còn chưa biết thông đến đâu, muốn ra bên ngoài, quả suy nghĩ viển vông chút thực!


      "Đường Phong, Lão Mã, tôi nhìn thấy ánh sáng rồi, dòng sông này thông ra bên ngoài, phán đoán của chúng ta sai" -phía trước đột nhiên vọng lại tiếng gọi phấn khởi của Hàn Giang, Đường Phong và Makarov ngạc nhiên vui mừng, ngay lúc đó lại nghe thấy giọng của Hàn Giang: "Mọi người bám vào vách động, ở đó nước sâu, đừng có quên hai cái ba lô đấy".


      Đường Phong và Makarov dò dẫm men theo vách động tiến lên phía trước. Makarov cầm ba lô của Hàn Giang và Đường Phong. Đường Phong cõng Lương Viện, họ theo dòng sông ngầm, rẽ qua ngã rẽ, sau mười phút dài đằng đẵng, rút cuộc nhìn thấy ánh sáng mà bao lâu nay chưa được nhìn thấy...

      Chương 14 : Ưng sói ăn thịt người

      1


      _Mặt trời mới mọc, ánh nắng ấm áp vương in vùng hồ tĩnh lặng, mặt hồ dưới ánh nắng lên đủ mà ngũ sắc lấp loáng. Xung quanh hồ là những dãy núi trùi trùng điệp điệp và rừng nguyên thủy rậm rạp. Phóng tầm mắt, thấy bến bờ, phía xa xa, ngọn tuyết sơn nguy nga, tuyết sơn, mây khói lượn nh, đỉnh núi mình trong đó, hình thù. Phàm là ai nhìn thấy cảnh đẹp


      này, cũng đều có cảm giác bất ngờ như tiên cành.


      Vào lúc này, Đường Phong, Hàn Giang, Makarov và đương nhiên còn có cả Lương Viện mê man bất tỉnh nằm lưng Đường Phong, họ đứng giữa tiên cảnh này. Từ sông ngấm lanh thấu xương dưới lòng đất, được lẻn tới mặt hồ ấm áp, nước vẫn là nước đó, nhưng lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ba người ngâm mình trong nước hồ ấm áp, quên ẩm ướt lạnh giá dưới huyệt động trong lòng đác, quên rằng họ từng bị truy sát, bởi họ hoàn toàn bị cành đẹp trước mắt chinh phục.


      "Ở đây quả thực quá đẹp!" -Hàn Giang khẽ trầm trồ.


      "Đúng vậy! Ở đây khiến tôi nhớ tới truyền thuyết đào nguyên ngoại thế của Trung Quốc cổ đại" -Makarov tiếplời.


      "! Đây chỉ là đào nguyên ngoại thế, mà là tiên cảnh nhân gian!Hàn Giang lại .


      Lúc này, Lương Viện vốn mê man bỗng bật ra tiếng rên đau đớn, ba người lập tức ý thức được vần để nan giải của họ vốn thể nhờ cảnh đẹp mà giải quyết được, Lương Viện cần phải được kịp thời chữa trị, nhưng ở đây lại là thế giới hoàn toàn xa lạ, đây là đâu? an toàn hay chưa? Có lẽ, nguy hiểm có thể giáng xuống bất cứ lúc nào!


      Đường Phong quay lại nhìn huyệt động tối đen phía sau lưng, nước từ trong sông ngấm từ từ chảy ra, đó vào hồ dưới chân. Tạm biệt nhé, hang động đá vôi diễm lệ mà đáng sợ! Đường Phong chỉ lên vách đá huyệt động, với Hàn Giang và Makarov: " phải phí lời, mặc nó là đào nguyên ngoại thế hay là tiên cảnh nhân gian, chúng ta cũng phải nhanh chóng ra khỏi đây. men theo vách động tiến về phía trước, tôi nghĩ chẳng mấy chốc lên được bờ". Hàn Giang và Makarov gật gật đầu, theo Đường Phong, lội qua đoạn nước, vòng qua eo nước, chẳng mấy chốc, họ lên bờ.


      Đây là khu rừng thông. Đường Phong nhàng đặt Lương Viện xuống, dựa vào thân cây thông vựơn cao tới trời, bản thân cũng đổ người tựa vào Lương Viện, thở hổn hển : "Giờ chúng ta cũng được coi là ra ngoài rồi nhỉ?"


      "Tôi nghĩ chắc là vậy, chỉ có điều vẫn chưa biết đây là chỗ nào." -Hàn Giang phóng tầm mắt ra xa, hy vọng cò thể nhìn thấy bóng người, nhưng xung quanh chi có những rặng núi tĩnh lặng.


      "Chúng ta trong động bao lâu nhỉ?" – Đường Phong lại hỏi.


      "Bây giờ là sáng sớm, n như vậy, chúng ta ở trong động ngày đêm rồi!" -Makarov nhìn bầu trời .


      Hàn Giang lại : " biết chừng là hai ngày hai đêm, cũng có khả năng là ba ngày ba đêm!"


      " điên rồi, sao lại như thế được?" -Đường PhoiiỊ, và Makarov chỉ coi như Hàn Giang trêu chọc.


      "Tạm thời quan tâm chúng ta được mấy ngày mấy đêm, tuy tại chúng ta ra được khỏi động đá vôi, nhưng vẫn chưa đến được nơi an toàn". xong, Hàn Giang nhìn Lương Viện, rồi lại lo lầng ưu tư : "Lương Viện bẲc buộc phải được chữa trị ngay, nếu thìẽ.."


      Đường Phong cũng : "Đúng vậy! Tôi sợLương Viện gắng gượng được bao lâu nữa, nhưng xung quanh đây lại là rừng rậm nguyên sơ biên giới, chúng ta nên về đâu đây?


      "Phải tìm môt con đường cái , nếu chúng bị lac đường trong núi mẫt" -Hàn Giang gật đầu .


      . "Tốt nhất là có thế tìm được mấy người dân địa phương ở đây để hỏi xem sao" -Makarov đề xuất.


      "Nhưng ở đây đến bóng người cũng thấy.." - tới đây, Hàn Giang ban nãy vừa mới oang oang bỗng im bặt, đột nhiên chỉ lên vách núi trước mặt, hết lênvới Đường Phong và Makarov: "Mọi người xem, đó có người!"


      Đường Phong và Makarov cùng nhìn về phía vách núi kriAk mặt, cũng chính là phía vách đá cheo leo hang động tối đen, có hai người đứng đó...


      Do khoảng cách quá xa, hội Đường Phong nhìn ró hình dáng của hai người đó. Hàn Giang và Makarov vội vàng lục ống nhòm trong ba lô ra. Makarov : "Có khi nào là hai gã mà chúng ta nhìn thấy núi Khương Trại nhỉ?"


      Hàn Giang tìm ngay ra chiếc ống nhòm quân dụng của mình, nấp sau thân cây to, nhìn hướng về vách núi trước mặt, nhưng thất vọng phát ra ống nhòm quân dụng ủa mình bị nước ngấm vào trong làm mặt kính mù mờ hỏng nhìn được gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có hai người vách núi đối diện.


      "Nhìn quần áo thấy giống với hai người mà chúng ta gặp ở Khương Trại." -Lúc này, Makarov cầm chiếc ống nhòm hình bình rượu của ông .


      Hàn Giang nhìn nhìn chiếc ống nhòm trong tay Makarov, chửi rủa: "Mẹ kiếp, vẫn là đồ của Tây tốt hơn!"


      "Là nam nữ, mặc kiểu quấn áo quái dị, giống như áo choàngân tộc Tạng hay mặc, nhưng lại có nhiều điểm rất khác" -Makarov vừa nhìn vừa giới thiệu.


      Đường Phong nghe mà thấy sốt ruột, câu


      "Cho tôi mượn chút!" -rồi giật ngay lấy chiếc ống nhòm hình bình rượu trong tay Makarov, hướng về phía vách núi trước mặt. Makarov chỉ biết bó tay lắc đầu.


      Quả nhiên đúng như Makarov , vch cheo leo vách núi trước mặt có hai người, nam nữ đứng đó. Từ trang phục của hai người cho thấy quả thực có chút kỳ dị, nhìn lướt qua thấy rất giống áo choàng của người Tạng, nhưng quan sát kĩ lại phát phục trang mà họ mặc vừa giống áo choàng của người Tạng, cũng giống trang phục truyền thống của clân tộc Khương. Đôi nam nữ này tay trong tay, hướng về phía hồ... Họ dường như phát ra bốn người bên cây thông trước mặt. Đường Phong đoán định, đôi nam nữ này chắc chắn phải là hai người gặp ở Khương Trại. Chỉ có điều, biết, hai người đó đứng vách núi làm gì.


      Đột nhiên, Đường Phong nghe thấy tiếng thết xé rách tâm can, tiếng thết này từ vách núi đó vọng 1ại, nhưng phải là tiếng thết của đôi nam nữ đó, qua ố nhòm, Đường Phong nhìn thấy vách núi, đôi nam nữ nghe thấy tiếng kêu thất thanh liền quay đầu lại nhìn. Đường Phong vội vàng di chuyển ống nhòm sang bên trái vách núi chỉ thấy bên trái vách núi, giữa những vách đá cheo leo con đường quanh co, thiếu nữ khóc thết lên, chạy thục mạng về phía đôi nam nữ, thiếu nữ đó ăn vận gần giống với vách núi. Đường Phong nghe thiếu nữ đó hết cái gì. Mấy người này là ai? Họ định làm gì?


      Trong lúc Đường Phong hoài nghi, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh của Hàn Giang và Makarov. Đường Phong giật bắn mình, đợi đến khi nhắm thẳng ống nhòm về phía vách núi đôi nam nữ vách núi đó vĩnh viễn mất hút trong ống nhòm rồi, rồi


      Ngay sau đó, mặt hồ dưới vách núi bắn tung lên hai làn nước – đôi nam nữ đó nhảy xuống vực rồi!


      Tất cả những điều này đều xảy ra trong giây lát, khiến Đường Phong, Hàn Giang và Makarov vô cùng kinh ngạc. Ba người há hốc miệng, mặt hoảng hốt. ai ngờ rằng, họ vừa mới thoát ra khỏi hang động đá vôi khủng khiếp, đến được nơi tươi đẹp thế này, trong buổi sáng ngập tràn nắng vàng mà lại gặp phải việc đáng sợ như vậy!


      Trước mắt Đường Phong lại lên cảnh tượng khủng khiếp khi Tề Ninh rơi từ lầu xuống mấy tháng trước, chỉ có điều, lần này còn lạnh gáy hơn, khiến nổi da gà...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3




      _Trên vách núi đối diện, chỉ còn lại thiếu nữ mình gào khóc. Đường Phong đặt ống nhóm xuống, với Hàn Giang và Makarov: "Tôi muốn đến đó xem sao, tốt nhất là tìm được đó hỏi thăm xem rút cuộc là chuyện gì ?"nh


      xong, Đường Phong lại cẩm ổng nhòm hướng về


      phía vách núi, muốn xác định thêm lấn nữa phương hướng nhưng lúc này, thiếu nữ vừa mới khóc lóc vách núi lại mất tích khỏi tầm ngắm ống nhòm! Lần này lại chỉ trong giây lát, mọi thứ đều trở lại bình thường, giống như ch từng xảy ra chuyện gì cả, mặt hồ lại yên bình dưới ánh nắng màu sắc tươi đẹp luôn biến đổi, những rặng núi xa xăm tĩnh mịch yên ắng. ràng Đường Phong dám vào mắt mình, ra sức chớp chớp mắt, lẽ nào tất cả nh chuyện này đều là ảo giác của bản thân? Lẽ nào tất cả nhữn chuyện này đều chứa từng xảy ra?


      ! Hàn Giang và Makarov cũng đều nhìn thấy mà. " đó thấy đâu nữa rồi, cậu có định đến nữa ?" -giọng Makarov vang lên sau lưng.


      " quá kỳ lạ, ban nãy đó vẫn còn vác núi, sao bây giờ lại thấy đầu nữa nhỉ?" -Đường Phong nghi ngờ .


      "Tôi nghĩ, mấy người đó là ai nhỉ ?" -Hàn Giang hỏi


      "Khu vực gần Lang Mộc Tự đều là người dân tộc nhưng vấn để là, nay chính chúng ta cũng bi mình rốt cuộc ở đâu?" -Đường Phong .


      Hàn Giang lắc đầu: "Rất kỳ lạ, xung quanh Lang Mộc Tự toàn là thảo nguyên, nhưng địa hình ở đây hoàn giống với địa hình xung quanh Lang Mộc Tự, vùng núi tĩnh mịch, hồ nước diêm lệ, rất giống với... giống với Cửu Trại Cầu mà tôi từng đến".


      " thể như vậy được, Cửu Trại Cầu cá


      ch Lan Mộc Tự mấy trăm ki lô mét" -Đường Phong .


      "Tôi biết đây phải là Cửu Trại Câu, chỉ có điều ở đây kỳ lạ quá" -Hàn Giang lẩm bẩm.


      "Hay là kiểm tra qua chút trang thiết bị, biết chừng ở đây có thể nhận được tín hiệu GPS" – Makarov nhắc nhở Đường Phong.


      Đúng vậy! Nếu như có thể nhận được tín hiệu GPS phải biết được vị trí chính xác ở đây sao? Đường Phong tìm thấy máy nhận tín hiệu GPS trong ba lô, máy nhận tín hiệu bị nước vào, nên màn hình có chút mờ ảo, nhưng vẫn kinh ngạc vui mừng phát ra ở đây có thể nhận được tín hiệu GPS, tuy chỉ thấy màn hình GPS mờ ảo hiển thị lên các đường kinh độ, vĩ độHàn Giang lập tức tìm bản đổ quân dụng chống thấm nước ra để so sánh, nhưng khi căn cứ kinh vĩ độ hiển thị máy nhận tín hiệu GPS để tìm thấy vị trí tương ứng bản đồ, và Đường Phong lập tức ngạc nhiên đến nỗi ngớ cả người, bởi vì căn cứ theo kinh vĩ độ hiển thị GPS rồi đối chiếu với bản đổ cho thấy vị trí nay của họ, hóa ra là ở khu vực thượng lưu sông Bạch Hà, cách phương hướng tây nam Lang Mộc Tự hơn vài trăm ki lô mét.


      "Sao chúng ta lại có thể xa như vậy nhỉ ?" -Hàn Giang thể tin .


      "Lẽ nào chúng ta quả chỉ ngày đêm trong sông ngầm?" -Makarov chìm đắm trong suy tư.


      Đường Phong tỉ mỉ quan sát bản đồ, hy vọng bản dổ có kí hiệu đánh dấu, chỉ ra con đường, nhưng dù có nhìn nhìn lại cẩn thận đến đâu căn cứ theo kinh vĩ độ hiển thị GPS, khu vực này bản đổ quân dụng hóa ra lại là vùng trống trơn, có bất cứ kí hiệu nào có giá trị. "Lẽ nào ở đây chưa từng có người tới?" -Đường Phong lẩm bẩm.


      " thể, chắc chắn là máy nhận tín hiệu GPS bị ngâm nước hỏng rồi" -Hàn Giang .


      "Tôi cũng nghĩ như vậy, kinh vĩ độ hiển thị máy nhận tín hiệu GPS chắc chắn có vấn để" -Makarov đồng ý với ý kiến của Hàn Giang.


      Đường Phong gật gật đầu: "ừm! chỉ có cách giải thích như vậy, tôi muốn lập tức đến vách núi trước mặt xem sao, biết chừng còn có thể gặp được ban nãy, hai


      người ai theo tôi"


      "Dĩ nhiên là tôi rồi!" -Hàn Giang lần sờ khấu súng ở thắt lưng.


      "Nhưng Lương Viện cần có người chăm sóc".


      xong, Đường Phong đưa mắt nhìn Hàn Giang rói lại chuyến sang nhìn Makarov. Hàn Giang cũng quay đầu nhìn Makarov, Makarov đan tay vào nhau, : "Các cậu cứ yên tâm , tiểu nương này giao cho tôi!"


      Đường Phong lại nhìn nhìn Hàn Giang, vẫn nghi ngờ ông lão người Nga Makarov này, muốn có được khẳng định từ Hàn Giang, Hàn Giang khẽ gật đầu, Đường Phong lúc này mới với Makarov: "Vậy trông cậy vàoư


      bác rồi".


      Ba người thương lượng quyết định, Đường Phong và Hàn Giang mang theo súng rồi tìm vách núi phía trước mặt.


      Đường Phong và Hàn Giang lên con đường khúc khuỷu vách núi, con đường mòn ấn trong lùm cỏ, nếu tìm kĩ chắc chắn phát thấy tồn tại của nó. Phía dưới con đường chính là vực thẳm cheo leo. Đường Phong và Hàn Giang cẩn thận rón rén sát mép vực thẳn. Cả hai người ai chuyện, cũng có tâm trạng nào dừng lại để thưởng thức cảnh sắc xung quanh, chỉ chăm chăm cắm cúi bước .


      Con đường mòn bên vách núi uốn lượn quanh co, thay đổi theo địa hình núi, mỗi khi đến ngã rẽ, Đường Phong đầu lại gất giác trở nên lo lắng, sợ rằng mỗi lần rẽ như vậy đột nhiên xuất ai đó chặn đứng đường . Núi trước mặt mỗi lần thay đổi địa hình, hay con đường mòn lại đến ngã rẽ là tim Đường Phong lại giật thót lên, rồi lại lo lắng, ở đó có người đột nhiên xuất , nhưng khi đột ngột rẽ vào khúc quanh con đường tĩnh lặng vẫn bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua những lùm cây văng vẳng bên tai.


      Đường Phong và Hàn Giang có thể nhìn thấy nơi mà đôi nam nữ ban nãy nhảy xuống vực, ở đó có tảng đá to nhô ra mặt hồ, bề mặt tảng đá đó nhẵn nhụi trơn bóng, tỏa ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh nắng. Đường Phong và Hàn Giang đứng tảng đá to đó, đây chính là nơi mà lúc nãy đôi nam nữ nhảy xuống vực, hai người nhìn xung quanh nhưng thể phát ra điều gì khác thường, dùng ống nhòm soi Makarov và Lương Viện bên cây thông, mọi thứ đều bình thường, tiếp tục dùng ống nhòm soi ra xa, trong ống nhòm, chỉ có những dãy núi trùng trùng điệp điệp, chấy lấy bóng người.


      Đột nhiên, Đường Phong cảm thấy có điều gì đó bình thường. buông ống nhòm xuống, kinh ngạc phát ra, bầu trời trong xanh nắng vàng, đột nhiên có đám mầy đen bay tới, che lấp ánh nắng, cả bầu trời bỗng tối sầm lại. Trong rừng cây, gió gào thết, gió thỗi mạnh tới mức Đường Phong và Hàn Giang mở nổi mắt. Cuồng phong từ từ qua , Đường Phong lúc này mới than vãn: "Thời tiết kỳ dị!"


      và Hàn Giang thu hết can đảm, từng bước từng bước dịch về phía mép tảng đá, thò đầu ra ngoài nhìn, Đường Phong chỉ cảm thấy chóng mặt, xém chút nữa là ngã lộn nhào, nên vội vàngui lại, quay đầu lại nhìn Hàn Giang. biết từ lúc nào, Hàn Giang ngồi xổm xuống tảng đá, ôm lấy ngực, mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Đường Phong chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Hàn Giang như thế này, vội vàng quan tầm hỏi: " sao thế?"


      Hàn Giang đợi sắc mặt ổn hơn chút, mới đáp lại " sao cả, chỉ có chút khó chịu thôi. Tôi cũng hiểu tại sao, nhìn từ dưới lên ở đây hề cao, lúc lên mới phát này cách mặt nước cao như vậy!"


      "ừm!", Đường Phong lại thò đầu ra, nhìn xuống mặt nước, đột nhiên, trợn trừng mắt, bởi nhìn thấy mặt hồ có hai cái xác nam nữ nổi lên. Điều càng khiến thể tin nổi là, mặt hồ ban nãy dưới ánh nắng ngũ sắc lấp loáng, trong giây phút này lạt biến thành vùng nước đen sì mà ai nhìn xuống cũng thấy khiếp sợ, hình như sâu thấy đáy. Đường Phong lại cảm thấy choáng váng.


      Hàn Giang cũng nhìn thấy tất cả, hai người lùi lại, đều


      Rệu rã ngồi bệt tảng đá. Đường Phong hiểu bèn hỏi "Nghe có vẻ như chúng ta trải qua rất nhiều khảo nghiệm rồi, xác chết cũng nhìn thấy vô số, vách núi cũng leo trèo ít, mà sao đứng ở đây phản ứng lại mãnh liệt như vậy nhỉ?"


      Hàn Giang thở hồn hển, lắc đầu : "Tôi biết, đoạn đường này, từ khi máy bay hạ cánh, đến Khương Trại,


      Lang Mộc Tự, rồi lại đến đại khe sâu Nạp Ma, đại hang động đá vôi, rồi đến đây, tôi trải qua rất nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi, kinh nghiêm tôi tích lũy hơn chục năm nay mà giờ dường như cũng còn nhanh nhạy nữa".


      Đường Phong đứng dậy, nhìn ra xung quanh, con đường mòn lúc đến tới đầy là kết thúc rồi, xem ra con đường mòn này dẫn lên tảng đá lớn, ngoài ra, ở đầy có đường nào khác. Đường Phong càng thêm nghi hoặc: "Ở đây chi có con đường mòn lúc đến, ban nãy khóc lóc ở đây đâu mất rồi nhỉ ?"


      "Lẽ nào ấy cũng nhảy xuống rối?" -Hàn Giang .


      Lời của Hàn Giang khiến Đường Phong toàn thần run ráy, cảm thấy sởn hết cả da gà.


      Đường Phong nghi ngờ đứng thẳng dậy, lại lần nữa tiến sát ra mép tảng đá, nhìn xuống dưới, mặt nước quả thực chỉ có hai thi thể nam nữ, có thi thể thứ ba. và Hàn Giang tìm kiếm kĩ trong những lùm cây quanh tảng đá, toàn là rừng rậm nguyên sơ rậm rạp, có vết tích chứng tỏ có người qua. Hai người quay trở lại bên tảng đá, Hàn Giang đột nhiên chỉ xuống hòn đá nham thạch phía dưới mép tảng đá : "Ở đó có đường nhỉ?"


      Đường Phong tiến lại gần quan sát lượt, quả quyết : " thế, vách đá làm sao có đường được chứ? Cứ coi như là có đường chăng nữa cũng cực kỳ vất vả vì cheo leo hiểm trở, nên chi có khỉ mới có thế được đấy".


      Hai người biết làm gì tàng đá, đành phải men theo đường cũ quay về, rồi cả hai người họ cùng cẳm thấy kỳ lạ ở chỗ, sau khi từ vách núi xuống, đám mây đen bao trùm mặt hồ bầu tản mất, ánh nắng lại chiếu sáng mặt hồ, mặt nước lại lấp lánh đủ màu sắc diễm lệ.


      Trong rừng thông, mọi việc đều bình thường. Lương Viện vẫn hôn mê, Đường Phong lấy tay sờ lên trán Lương Viện, hình như còn nóng như trước nữa, lúc này Lương Viện càng giống như ngủ say. Makarov hỏi: "Các cậu phát được gì vậy. Tìm thấy đó chưa?"


      Hàn Giang lắc lắc đầu: "Chúng tôi chỉ nhìn chấy thi thể của đôi nam nữ nhảy xuống vách đá, nhưng nhìn thấy đó".


      "Mọi thứ quả quá kỳ lạ, đó chạy đâu mất nhỉ ? Ở đây yên tĩnh quá, hình như trừ chúng ta ra, chẳng có ai khác, nhưng chúng ta ràng nhìn thấy những người I kỳ lạ đó" -Đường Phong .


      "Nhưng chuyến này phải là có chút thu hoạch nào, vách đá chúng tôi nhìn thấy vùng mặt hồ mênh mông, vị trí chúng ta nay ở là hạ lưu của hồ , thượng lưu nhìn thấy bờ, vẫn chưa biết được cái hồ này rút cuộc rộng thế nào" -Đường Phong nhận xét.


      Hàn Giang lại : "Thượng lưu nhìn thấy bờ, hạ lưu cũng nhìn ra, nước hồ rút cuộc chảy về đâu


      hình như nước ở hạ lưu đều biến mất rồi!"


      " Lẽ nào đây chỉ là hồ nước khép kín ? Lại là hồ nước kỳ lạ!" -Makarov than thở.


      Ba người nhìn nhau, trẳm ngâm hồi lâu, đột nhiên, chuỗi thanh vang lên phía mặt hồ. "Có người!" -Ba người vội vàng nấp sau tảng đá to ven hồ, nhìn về phía mặt hồ. m thanh mặt hồ càng lúc càng vang to, hình như có người đánh trống. Chẳng bao lâu sau, ba người phát ra, mặt nước biết từ đâu bỗng mọc ra mấy chiếc thuyền, thuyền quả thực có người đánh trống, còn có người lớn tiếng hô hào, dồn sức chèo thuyền.


      Máy chiếc thuyền chèo nhanh đến vách núi đậu lại, Đường Phong dùng ống nhòm nhìn về phía đó, " đám người kỳ lạ, họ ăn mặc gần giống như đôi nam nữ vừa nhảy xuống vực".


      " Khả năng đây là trang phục của người dân địa phương! *


      -Hàn Giang suy đoán.


      "Họ làm gì vậy?" -Makarov bị Đường Phong giành lấy ống nhòm vội vã hỏi.


      "Vớt xác mặt nước, nhưng sao lại đánh trống ầm ầm vậy" -Đường Phong nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ qua ống nhòm.


      "Thế là thế nào ? Có người chết sao lại đau buồn mà còn đánh trống ầm ầm như vậy nhỉ?" -Hàn Giang thấy vô cùng khó hiểu.


      "Tôi rồi, tất cả mọi chuyên đều rất kỳ lạ... họ vứt hai cái xác lên, bắt đầu quay về, vẫn đánh trống ấm ầm, thấy bất cứ vẻ đau buồn nào!" -Đường Phong tiếp tục giải thích.


      Đường Phong cầm ống nhòm, im lặng hồi lâu, khiến Hàn Giang và Makarov vô cùng rốt ruột. Hàn Giang đợi được nữa, liền hỏi: " chứ? Đám người đó đâu rồi?" -Hàn Giang thúc giục.


      "Nếu như tôi nhìn nhầm chắc là họ chèo tới vịnh cách chỗ chúng ta xa lắm, ở đó khả năng có thôn xóm của người địa phương, cũng khả năng là.. Tôi nghĩ chúng ta nên đến đó xem sao, có lẽ sáng tỏ ra đôi chút vấn đề". Đường Phong ngập ngừng lúc, rồi quay lại với Hàn Giang: "Thấy được ? Hai chúng ta chuyến!" - xong, Đường Phong rút súng ra, kiểm tra lượt băng đạn.


      Hàn Giang gật gật đầu, cũng rút khấu súng ngắn 92 của mình ra, hai người trước sau, xuyên nhanh qua rừng thông, chẳng mấy chốc họ biến mất trong rừng thông sâu hun hút.


      Đường Phong và Hàn Giang nhanh, thẳng tiến về rừng thông phía trước khoảng nửa tiếng đồng hồ, bên bờ hố, bia đá khổng lồ bỗng xuất trước mắt họ. Đường Phong lên trước, lần lượt đọc bốn chữ to khắc tấm bia đá: THẤT SÁC CẦM HẢI.


      "Thất Sắc Cầm Hải ? Xem ra đây chính là tên của vùng hồ này" -Hàn Giang .


      "Cái tên này được đặt xác đáng, Thất Sắc Cắm Hải, xem, mặt hồ dưới ánh nắng quả tỏa ra bảy màu sắc". Dưới chỉ dẫn của Đường Phong, Hàn Giang nhìn thấy, từ góc độ này nhìn ra, hồ nước lúc lên màu xanh lá cây nhạt, lúc lại là vùng xanh ngọc bích, chốc chốc lại xanh đen như màu lông chim phỉ thúy, lúc lại là vùng vàng óng đẹp mê hồn, lúc lại lấp lánh sắc tím thần kỳ, lúc lại đỏ rực như lửa, đương nhiên, cũng thể thiếu màu đen khiến người ta khiếp sợ!


      "Quả nhiên là đào nguyên ngoại thế, thần kỳ!" -Hàn Giang bất giác khen ngợi.


      Hai người lại men theo ven hồ, đoạn về phía thượng lưu, họ phát ra có thôn xóm tọa lạc trong vịnh hẹp, những ngôi nhà trong thôn đều được xây cất từ những tảng đá được mài giũa, rất giống với nơi ở của người dân tộc Khương. Nhìn tiếp về phía sân bên ngoài thôn xóm, có hàng trăm người tụ tập, nam nam nữ nữ đếu vây quanh tòa cao đài bằng gỗ, người người cười, họ hát nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.


      "Cuối cùng cũng nhìn thấy người rồi!" -Hàn Giang cảm thấy thoải mái hơn.


      "Họ làm gì vậy?" -Đường Phong tò mò hỏi.


      "Giống như mừng ngày lễ gì đó" -Hàn Giang suy đoán.


      "Nhưng ở đây vừa có người chết, lẽ nào ở đây có phong tục như vậy?"


      Hàn Giang lườm Đường Phong cái, : "Vở vẩn Cậu có thấy ở Trung Quốc có chỗ nào có người chết mà lại reo mừng ? Muốn biết nguyên nhân phải đến sao." - xong, Hàn Giang thu súng lại, tiến về phía người đó.


      Đường Phong vội vàng bám theo, bên cạnh. Hai người đứng phía sau đám người này, nhìn vào giữa đám đông, chỉ thấy trong đám người có giá gỗ cao tới trượng, dưới giá gỗ chất đầy đống củi, giá gỗ có hai người nằm đó, toàn thân họ được quấn lụa ngũ sắc, bên ngoài lụa ngũ sắc còn quấn cả chăn dạ màu trắng. Đường Phong quan sát kĩ mới phát ra, hai người nằm giá chính là đôi nam nữ nhảy xuống vực tự sát. bất giác giật thót mình, những người này đặt xác chết lên giá gỗ, họ muốn làm gì đây? Càng kỳ lạ hơn ở chỗ, những người này ai có biểu đau buồn nét mặt, mà toàn là ca hát nhảy múa, đánh trống uống rượu?


      Trong lúc Hàn Giang kinh ngạc trong đám người, vị có vẻ như là thủ lĩnh cao tuổi vạm vỡ, cầm bó đuốc châm lửa tới phía dưới cái giá, đưa cánh tay lên vẫy cái, tất cả mọi người đều yên lặng trở lại. Vị thủ lĩnh đó nới với mọi người: "Đại Lạt ma câu nguyện cho linh hồn người con giá gỗ này!".


      Đường Phong thấy vị thủ lĩnh tiếng Hán, nhưng tiếng Hán từ miệng người này phát ra lại biến thành thứ ngôn ngữ kỳ quái khiến Đường Phong cảm thấy kỳ lạ. nghe ra đây là phương ngữ của vùng nào, cũng hiểu lắm lời của ông ta. quay đầu lại nhìn Hàn Giang, Hàn Giang cũng mụ mị cả đầu óc, cũng hiểu vị thủ lĩnh này gì.


      "Xem ra ông ta là người đứng đầu đám người này".


      Đường Phong nghĩ tới đây rồi lại nhìn vị thủ lĩnh, chi thấy ông ta cắm bó đuốc lên, châm vào giá gỗ cao cao, đồng thời miệng lớn tiếng hết lên: "Bay... lên... trời!"


      Giá gỗ bị lửa thiêu cháy, trong ánh lửa bập bùng, mọi người bên giá gỗ giống như trúng tà vậy, hai tay giơ cao, hết lên từng hồi cùng với vị thủ lĩnh đó: "Bay lên trời! Bay lên trời"


      "Bay lên trời? Nghĩa là gì vậy?" Đường Phong và Hàn Giang nhìn chằm chằm vào ánh lửa ngùn ngụt trước mắt, nghi ngờ hiếu. Đột nhiên, hai người gân như cùng lúc bừng tỉnh, đây là họ đốt thi thể của đôi nam nữ! Chết người, những người này báo cảnh sát mà lại hỏa thiêu thi thế qua loa như thế sao! biết chừng, cái chết của đôi nam nữ này đơn giản là tự sát vậy đâu!


      Đường Phong và Hàn Giang lập tức lao tới, đám đông đó nhốn nháo, Đường Phong đứng dưới giá gỗ, hết lên với mọi người: "Các người làm gì vậy? chết người khỏi


      báo cảnh sát mà lại tự mình hỏa thiêu thi thể thế này!" xong Đường Phong và Hàn Giang nhặt cành cây lên, lao V d lửa, ý định dập tắt đống lửa ngùn ngụt đó.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      7


      _Những người xung qủanh giá gỗ đều tận mắt chứng kiến hành động của Đường Phong và Hàn Giang, tất cả đều sững sờ, họ ngớ người nhìn Đường Phong và Hàn Gian giống như nhìn quái vật. Vẫn là vị thủ lĩnh tráng kiện lớn tuổi phàn ứng nhanh nhất, người này vô cùng phẫn nộ trước hành động của Đường Phong và Hàn Giang. Ông ta vẫy tay cái, từ trong đám đông xuất vài thanh niên dáng vẻ hung hãn, mấy thanh niên hung hãn này cùng xông tới lúc, đợi Đường Phong và Hàn Giang kịp phản ứng lại quật ngã hai người xuống đất. Nếu như trước đầy. mấy thanh niên hung hãn này vốn phài là đối thủ củ


      Hàn Giang, nhưng nay "hổ lạc xuống đồng bằng", Hàn Giang vừa đói vừa mệt, cơ thể vô cùng yếu đuối, nên khi bị hai thanh niên đè lên người dĩ nhiên thể động đậy được nữa.


      "Các người là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi!... Mau dập tắt lửa !" -Hàn Giang tuy chân tay bất động nhưng miệng vẫn phục


      Đúng vậy! Cả và Đường Phong đều có lý do để phục, cả hai người đều từng chiến đấu với kẻ thù đáng sợ, ngờ lần này lại bị tóm trong tay mấy gã trai miền núi, đúng là lật thuyền trong cống cạn.


      Mấy gã trai to khỏe lục được hai khẩu súng ngắn người Đường Phong và Hàn Giang, giao cho vị thủ lĩnh. Vị thù lĩnh kiểm tra qua hai khẩu súng, cười nhạt, với Đường Phong và Hàn Giang tràng. Đường Phong nghe mà hiểu gì, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi lại ông ta: "Các người rút cuộc là ai ? Tại sao lại bắt chúng tôi ?"


      " hỏi chúng tôi là ai ? Ngược lại tôi muốn hỏi các là ai ?" -Vị thủ lĩnh đó đột nhiên đổi giọng, chuyển sang ngôn ngữ mà Đường Phong có thể nghe hiếu nhưng vẫn khiến Đường Phong cảm thấy gượng gạo.


      "Chúng tôi là du khách bị lạc đường nên mới tới đây"


      -Đường Phong giải thích.


      "Du khách? Hừm! Có du khách mang theo súng sao?"


      -Vị thủ lĩnh vẫn thót ra những câu bằng tiếng Hán lơ lớ.


      "Súng ? Nghề nghiệp của tôi là cảnh sát, mang súng theo chỉ là để phòng thần thôi" -Hàn Giang giải thích.


      "Tôi muốn tiếp tục phí lời với các nữa, bởi vì tôi cũng hy vọng nghe được những lời từ miệng các ", giọng ông ta trở nên nghiêm túc, dỗ vặn vẹo để moi ra điều gì.


      Đường Phong vẫn ra sức giải thích: "! Tôi lừa ông, những gì tôi đều là , chúng tôi vào nhầm hang động đá vôi, cũng biết bao lầu, cuối cùng theo con sông ngầm ra được bên ngoài rồi tới đây".


      Đường Phong còn hơn, người đó vừa nghe thấy động đá vôi cái, bất giác như nảy bật người lên. "Các vào động đá vôi ?"


      "Đúng vậy" -Hàn Giang gật gật đầụ.


      "Vậy các xâm nhập vào đại sảnh trụ cột thần thánh rồi ?"ệVị thủ lĩnh truy hỏi.


      Đường Phong bất giác giật thót tim, lúc này biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của vị thủ lĩnh, nhưng ông ta cần đến câu trả lời của .


      Chỉ thấy vị thủ lĩnh lớn tiếng với mọi người: "Họ xâm nhập vào đại sành trụ cột thần thánh, rồi lại phá hoại tang lễ nghiêm trang, đúng là ma quỷ, ma quỷ vô cùng độc thể dung tha!"


      "Đúng! Ma quỷ! Ma quỷ độc ác thể dung tha!"


      -Tất cả mọi người cùng hết lên theo.


      Thủ lĩnh lại ra sức vẫy tay, tất cả lại yên lặng, chỉ nghe thấy ông ta chậm rãi tuyên bố: "Vì bọn chúng là ma quỷ, nên chúng ta phải dùng biện pháp đối phó với ma quỷ để đối phó bọn chúng!" Cả đám người hoan hô.


      Đường Phong và Hàn Giang nhìn nhau, nét mặt chán nản và mông lung, họ biết đám người này là ai, chờ đợi họ là hình phạt tàn khốc nào đây. Đúng lúc này, ngọn lửa giá gỗ dần dẫn lụi tàn, đôi nam nữ nằm đó đá hóa thành tro tự lúc nào, theo gió bay tỏa khắp mặt hồ Thất Sắc Cầm Hải


      8c


      Vị thủ lĩnh và bốn thanh niên hung hãn đó nghênh ngang áp giải Đường Phong và Hàn Giang rời khỏi thôn, vào khu rừng bên cạnh. Đường Phong hiểu đám người này muốn dẫn họ đâu. Dọc đường đều suy nghĩ lung tung, nhưng mãi, mãi, Đường Phong liền phát ra đám người này áp giải và Hàn Giang trở lại theo con đường lúc tới. "Muốn áp giải chứng tôi đâu đây?" -Đường Phong ngẫm nghĩ, chẳng mấy chỗc, hiếu ra rồi, bởi vì nhìn thấy Lương Viện tựa vào gốc cây bất tỉnh, và cả Makarov ngủ gà ngủ gật.


      Trước khi nhìn thấy Makarov, trong lòng Đường Phong còn có tia hy vọng, hy vọng Makarov có thể cứu và Hàn Giang, nhưng khi nhìn thấy Makarov tựa vào gốc cây ngủ say thất vọng hoàn tòan. và Hàn Giang bị bịt chặt miệng, mắt mở trừng trừng nhìn hai gã thanh niên hung hãn, cầm dây thừng từng bước từng bước tiến lại gần Makarov ngủ say, sau đó nhào đến cái, đợi tới khi Makarov giật mình bừng tỉnh muộn rồi, cho dù ông ra sức phản kháng nhưng ông cũng bị dây thừng buộc chặt vào gốc cây, Makarov vin ra sức giãy giụa, nhưng ông càng giãy mạnh, sợi dây thừng buộc người òng càng thắt chặt hơn, ông bất lực hết lên: "Các người là ai ? Tại sao lại trói..."


      Makarov vẫn chưa hết xong đột nhiên im bặt, bởi lúc này, ông cũng nhìn thấy Đường Phong và Hàn Giang. Vị thủ lĩnh ngông ngênh ngạo mạn bước tới trước mặt Makarov và Lương Viện, cười lạnh lùng: "Hừm! Ma quỷ, lại thêm hai con quỷ, còn có cả con quỷ cái!"


      xong, ông ta cười phá lên, sau đó dặn dò bốn trai tráng hung tợn: "Ta thấy ở đây rất phù hợp, dứt điểm đây luôn !"


      Bốn gã trai tráng bặm trợn gật gật đầu, cũng trói Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện vào gốc cây, sau đó lăy xẻng sắt cầm trong tay, bắt đấu đào đất. Theo nhịp xẻng đào thoăn thoắt, trước mặt cả nhóm Đường Phong, chẳng mấy chốc xuất bốn hố đất vừa to vừa sâu. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov tất cả đếu kinh ngạc sững sờ, họ hẹn mà gặp cùng lúc nghĩ tới hình phạt mà họ sắp phải đối diện -chôn sống!


      Nhịp tim ba người đập thình thịch theo nhịp điệu nhảy múa của chiếc xẻng sắt. Đường Phong thể chịu đựng được nữa, hết vế phía đám người đó: "Các người là ai ? Tại sao lại bắt chúng tôi ? Muốn chúng tôi chết cũng phải để chúng tôi chết cho minh bạch chứ!"


      Đám người đó nhìn nhìn Đường Phong rồi mặc kệ , vẫn tiếp tục đào đất như những cỗ máy. Mười lăm phúi sau, bốn cái hố được đào xong, bốn gã kiện tráng hung tợn từ từ lui ra phía xa, chỉ còn lại vị thủ lĩnh và bốn người bi tr vào gốc cây, vị thủ lĩnh liền đến đứng canh miệng hố đất tiên, miệng lẩm bẩm rì rầm...


      "Ông ta làm gi vậy?" -Hàn Giang hỏi Đường Phong


      " biết!" -Đường Phong lắc lắc đầu.


      "Đến giờ mà vẫn hiểu, là cầu nguyện cho chúng ta trước lúc chết đấy!" -Makarov .


      Hàn Giang cười đau khổ: "Ông cho rằng cái này giống như của các ông, trước khi chết, còn phải tìm mục sư đọc kinh thánh sao? ở Trung Quốc đấy".


      "Suỵt!" -Đường Phong đột nhiên ra hiệu cho Hàn Giang và Makarov im lặng. Hàn Giang và Makarov hiểu là ý gì, nhưng vin ngậm miệng lại, cùng nhìn Đường Phong, xem xem ta có cao kiến gì, nhưng chỉ thấy Đường Phong chau mày, chăm chú lăng nghe tiếng niệm lầm rầm đó, dần dần, lông mày Đường Phong giãn nở ra.


      Vị thủ lĩnh đứng cạnh cái hố đầu tiên lầm rầm niệm lượt, rồi lần lượt đến ba cái hố còn lại cũng niệm lượt. Sau khi niệm xong, ông ta nhìn nhìn bốn người bọn Dường Phong, năng gì. Hàn Giang chịu , gào lên: "Ông định làm gì chúng tôi? Làm nhanh lên, đừng có chần chừ kéo dài!"


      Vị thủ lĩnh cười : "Tôi làm gì các người cả. Đêm nay các người ở lại đây nhé, bầy sói và thứ hoang t rong núi, còn cả chim ưng trời quyết định số phận các người".


      xong, ông ta còn để ý gì tới Hàn Giang nữa mà dẫn mấy gã kiện tráng hung tợn rời khỏi rừng thông. Trong rừng thông hoang vắng chỉ còn lại bốn người hội Oường Phong, dĩ nhiên, bốn người iúc này đều bị buộc chặt vào thân cây, thể động đậy.


      9


      _Đợi máy người đó xa, màn đêm buông xuống, Makarov than thở: " là kỳ lạ, bọn họ đào xong mấy cái hố,sao lại chôn sóng chúng ta nhỉ ?" - ai đáp lại.


      Sau lúc trầm ngầm, Makarov lại hỏi Đường Phong: "Ban nãy cậu về phía thượng lưu phát được gì vậy?


      Sao lại bị đám người đó bắt được?"


      Đường Phong liền kể lại cho Makarov nghe những gì mình và Hàn Giang gặp phải đường . Makarov nghe xong, chau mày, miệng lầm bẩm: " đám người kỳ


      lạ. Đúng rồi, Đường Phong, ban nãy lão đó miệng lẩm bẩm tụng kinh gì đấy, cậu có nghe được ông ta g


      Hàn Giang cũng truy hỏi: "Đúng đấy! Rút cuộc cậu có nghe ?"


      Đường Phong trầm ngâm hồi lầu mới đáp lại: "Ban nãy lão thủ lĩnh đó đứng bên canh hồ giống như đọc lời nguyển nào đó vậy, cụ thể là gì tôi cũng nghe lắm, tóm lại, nơi thần bí này còn có cả đám người kỳ dị".


      "Phí lời, tôi cũng biết đây là đám dị nhân, chết người rồi mà vẫn còn hát hò nhảy múa reo mừng, mất nửa ngày đào hố, tôi tưởng là muốn chôn sống chúng ta, cuối cùng...cũng hiểu chúng muốn làm trò gì..." -Hàn Giang làu bàu.


      "Được rồi! Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi , phục hồi thể lực, đợi sáng sớm ngày mai tính tiếp!" -Đường Phong ngắt lời Hàn Giang.


      Lúc này, phía xa xa dãy núi bỗng vọng lại chuỗi thanh khủng khiếp, Đường Phong toàn thân run rẩy, kinh ngạc hỏi: "Tiếng gì vậy?"


      "Là tiếng sói hú! Mà chỉ có con, mà là cả đàn sói!" -Makarov vẫn giữ được bình tĩnh.


      "Ông chắc chắn đây là bầy sói?" -Hàn Giang hỏi Makarov


      "Đương nhiên, bởi vì tôi từng nghe chỉ


      lần" Makarov tự tin


      "Áaa! Ở đây có sói sao! Vậy chúng ta bị buộc vào đây, nếu như bị bọn sói phát Kiện ra, có khác gì bó tay ngồi chờ chết?" -Đường Phong hoảng hốt .


      "Xem ý trời thôi!" -Hàn Giang buột miệng thốt ra câu, sau đó tựa vào thân cây, nhắm mắt lại.


      àn đêm buông xuống, nhiệt độ trong rừng thông tức tốc hạ xuống, Hàn Giang và Makarov đều ngủ say, Đường Phong bị lạnh tới nỗi run lập cập, thể ngủ nổi,


      lại lo lầng bầy sói biết lúc nào tới, thể mở mắt, sợ hãi nhìn xung quanh. Bầy sói hề xuất , xung quanh chỉ có rừng thông vắng lặng tối đen. Đường Phong quả thực quá mệt mỏi rồi, cơ thể lanh giá và sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng thể ngàn cản được đôi mắt của khép lại.


      Rạng sớm tinh mơ, dãy núi phía xa xa, lại vang vọng tiếng sói hú thê lương, Đường Phong giật bắn mình,tỉnh táo trở lại, cảnh giác nhìn xung quanh, rừng thông


      hoang vắng, vùng tối đen. Bỗng nhiên, phát ra trong rừng sâu tăm tối, có những đốm sáng màu xanh nhăp nháy, đó là gì vậyĐường Phong lập tức lóe lẻn vài suy nghĩ, sói ? Hay là dã thú nào khác ? Đường Phong theo phản xạ đứng phắt dậy, nhưng vừa mới cử động, sợi dây thừng buộc người càng thắt chặt khiến thêm đau đớnẾ Đường Phong bất lực tựa vào thân cây, nhìn chằm chằm đốm sáng màu xanh phía trước, đấu mắt với đốm sáng xanh đó hồi lâu, nhưng Đường Phong thế biết được, nếu như đốm sáng xanh đó thực tiến sát lại mình bản thân mình thế nào đây? Lẽ nào bó tay ngồi chờ chết thế này sao?


      Đường Phong dám nghĩ tiếp nữa, và cứ như vậy sững sờ đấu mắt với đốm sáng xanh đó. Cũngkhốngbiết được bao lâu sau, trung tĩnh mịch, đột nhiên có bóng đen to lớn bay qua đỉnh đầu Makarov. Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, nó giống như con chim ưng, Đường Phong chưa từng nhìn thấy con chim ưng nào to nhường vậy. Trong lúc Đường Phong vô cùng kinh ngạc bóng đen khổng lồ đó lập tức biến mất trung. Đường Phong giật mình nhìn về phía chân tròi xa xăm, đến khi đinh thần lại, nhìn về phía rừng rậm thấy đốm sáng xanh ban nãy còn nhấp nháy giờ thấy đâu nữa rồi.


      Đường Phong thở phào nhõm, rồi lại tựa vào thân cây, lại nhắm mắt lại...

      Chương 15 : Người tịnh tu bên hồ

      1


      _Mặt trời hửng sáng phía đông, ánh nắng ấm áp vương mặt hồ, cũng vương mặt Đường Phong, Hàn Giang, Makarov và Lương Viện, bốn người đều đả trải qua đêm khó nhọc. Đường Phong tỉnh dậy, phát Lương Viện bên cạnh mình vẫn hôn mê chưa tỉnh, bất giác trong lòng đầy ắp bi quan. Lương Viện vốn ốm đau, lại trải qua bao nhiêu dày vò như vậy, xem ra lành ít dữ nhiều. Đường Phong thấy Hàn Giang và Makarov cũng tỉnh lại, liền hết về phía họ: "Hai người có cách nào tháo dây thừng ra ?"


      cần Đường Phong hỏi, Hàn Giang và Makarov đều ở đó dốc hết sức, định thoát khỏi sợi dầy thừng người, nhưng hai người họ càng giãy giụa, sợi dây người càng thắt chặt, chặt tới nỗi hai cánh tay đều cảm thấy đau đớn.


      "Đừng phí công nữa, kể cả các có khỏe mạnh đến nhường nào cũng thoát nổi sợi dây thừng này đâu". Phía xa xa bỗng vang lên giọng dường như từng quen thuộc, mọi người nhìn lại người tới hóa ra là vị


      thủ lĩnh hôm qua trói họ lại, và cả mấy gã trai vạm vỡ hung hãn nữa.


      Vị thủ lĩnh tiếp tục : "Dây thừng này được kết thành từ loại vỏ cây thắn vùng núi gắn đây, kỹ thuật chề tạo vô cùng phức tạp, hoàn toàn được làm thủ công. Trước tiên phải cắt lớp vỏ cây thân xuống, rửa sạch, loại bỏ tạp chất, sau đó phơi khô, cắt thành đoạn , rồi lại ngâm trong nước hồ Thất Sắc Cầm Hải, vớt lên, đan lại, phơi dưới nắng to bảy bảy bốn mươi chín ngày. Sau khi hoàn thành, còn phải phun thuốc lên, loại dây thừng này cực kỳ chắc chắn, kể cả dùng dao sắc bén mấy cắt nó cũng chắc nhát là dứt ngay, bởi vậy, bất luận các người dốc sức thế nào cũng đềuuổng công mà thôi".


      "Cây thần?... Thả chúng tôi ra!" -Ánh mắt Hàn Giang đấy căm thù.


      "Các người phải vội, ta thả các người, nhưng các người vẫn phải chịu đựng thêm lúc nữa".


      "Ông thả cho chúng tôi sao?" -Đường Phong hình


      như nhìn thấy tia hy vọng.


      Vị thủ lĩnh trả lời câu hỏi của Đường Phong, ông ta lại tới trước bổn chiếc hố hôm qua vừa đào, miệng lầm rầm niệm chú, Đường Phong mở to đôi mắt vằn tia máu chứng kiến cảnh tượng này, giờ lại muốn làm trò gì đây? Hôm qua niệm chú xong, hôm nay lại chạy đến đây niệm lần nữa! đột nhiên nhớ lại câu ban nãy của vị thủ lĩnh, ông ta thả họ ra? Vẫn phải chịu đựng thêm lúc nữa.. ? Thế... thế là ý gì ? Đầu óc Đường Phong trống rỗng, tai ù ù, cảm giác mình sắp nổ tung đến nơi, trợn trừng mắt, đồng tử ngừng giãn ra... bởi vì nghĩ đến nó: Thả chúng tôi ? Chịu đựng thêm lúc nữa? Nghĩa... nghĩa là sắp lập tức chôn sống chúng tôi! Xem ra đêm qua bị sói ăn thịt, hôm nay cũng thể thiếu nhát dao này!


      Đường Phong nhìn chằm chằm vào miệng vị thủ lĩnh, cái miệng đó vẫn lầm rầm lầm bầm, ngừng nghỉ.


      cảm giác những gì từ cái miệng đó niệm ra đều chính là thần chú thắt chặt vòng kim của Đường Tăng. thể chịu đựng thêm được nữa... Nhưng Đường Phong vẫn lắng nghe, lắng nghe, dần dần nghe ra số điều gi đó; nắm mắt lại, lắng nghe kĩ lời nguyền của vị thủ lĩnh, đột nhiên, hình như hiểu ra điều gì đó...


      Lúc này, Hàn Giang sao chịu đựng được nữa liền gầm gào lên với ông ta: "Muốn chôn sống bọn tao nhanh lên, đừng có mà tụng nữa!"


      Vị thủ lĩnh buồn để ý Hàn Giang, vẫn thản nhiên tụng niệm. Đường Phong nghe thấy tiếng gầm gào của Hàn Giang, bỗng mở mắt, với Hàn Giang: "!


      Ông ta chôn sống chúng ta đâu".


      "Vậy lão ta làm gì vậy?"


      " đuổi ma quỷ, nếu nhưi nghe lầm, ông ta niệm những thứ trong mấy bộ lời nguyền Tây Hạ


      'Kiến thuận quỷ’ ‘Ma đoạn ngữ5 và ‘Bách tự chú dũng thuận yếu ngữ". Họ coi chúng ta là ma quỷ, theo như tập tục


      Tây Hạ có xưa, lúc đuổi ma quỷ đất phải đào hố, đứng bên canh hố đọc lời nguyển ma quỷ được đưa xuống hố, như vậy là có thể tiêu diệt..."


      Đường Phong tới đây cũng vừa lúc vị thủ lĩnh đọc lời nguyền bên miệng hố bỗng đột nhiên dừng lại, quay người bước nhanh vài bước, xông tới trước mặt Đường Phong, túm lấy ngực Đường Phong, nhìn chất ván: "Các người rút cuộc là ai ?"


      "Tôi còn muốn hỏi ông ý chứ, các người là ai ?" -Đường Phong tỏ ra yéu thế, cũng trợn mắt nhìn ông ta.


      Vị thủ lĩnh từ từ buông Đường Phong ra, nghiêm giọng hỏi: "Sao ngươi lại biết như thế?ݍ


      "Xem ra những gì tôi đều là đúng!" -Đường Phong ngẩng cao đầu, khỏi có chút đắc ý.


      " sai! Ngươi đều đúng, kế từ hôm qua cát người xâm nhập vào Thất Sắc Cẩm Hải, bọn ta đều coi các người là quỷ, bởi vậy mới đào hồ ở đây, đọc lời nguyển để xua đuối quỷ! Ngươi còn biết được bao nhiêu nữa?"


      "Tôi còn biết... Nếu như tôi đoán lầm thi đôi nam nữ nhảy xuống vực hôm qua tự tử vì tình, nhưng các người hề đau buồn, ngược lại còn nhảy múa uống rượu, đó cũng là tục lệ Tây Hạ có xưa".


      "Ta biết Tây Hạ, Đảng Hạng gì cả, nhưng ngươi đúng, bọn ta ở đây từ cổ xưa đến nay đều như vậy, nam nữ vui hoan, cấn phải bi ai, chỉ là họ bay lên thiên quốc, cò gì mà phải khóc! chàng trai trẻ, hãy hết ra những gì cậu biết , ta muốn biết cậu hiểu biết được bao nhiêu về bọn ta ?


      "Tôi biết nhiều, tuy hôm qua các ông bắt chúng tôi, mặc dù vẫn muốn lấy mạng của chúng tôi, nhưng các ông đào mấy cái hố ở đầy chỉ là để dọa chúng tôi mà thôi, mau cởi trói cho chứng tôi , chúng tôi ở đây còn có người ốm" -Đường Phong .


      Vị thủ ỉĩnh nhìn nhìn Lương Viện hôn mê, rồi lại lạnh lùng cười với Đường Phong, đáp: "Chàng thanh niên, cậu biết cũng đủ nhiều rồi đấy, nhưng có chuyện cậu sai rồi, bọn ta đào hố ở đây là để đuổi quỷ, quả phải để chôn sống các cậu, nhưng điều này muốn lấy mạng các người!".


      "Cái gì? Ông vẫn muốn giếtchúng tôi?" -Đường Phong toàn thân run rẩy.


      "! ! ! Cậu sai rồi, phải ta giết các cậu, ta cũng thể giếtcác cậu, đêm qua ta trói các cậu ở nơi này là muốn bầy sói ở đây, và cả chim ưng trời nữa nếm thử mùi vị của các cậu. Nếu như bốn người các cậu trở thành bữa ăn của bấy sói và chim ưng mấy cái hố này của ta cũng phải là uổng công đào"ẽ


      "Ý ông là, chôn đống xương tàn của chúng tôi bị bầy sói và đám chim ưng ăn thừa xuống mấy cái hố này?" -Nghĩ tới đây, Đường Phong liền cảm thấy nổi da gà.


      Đúng vậy, ta vẫn nghĩ rằng sáng nay đến đây nhìn thấy đống xương tàn của các người mà sói ăn thừa".


      "Vậy chúng tôi làm ông thất vọng rồi?"


      "Các người làm ta thất vọng, các người vẫn sống sờ sờ, quả là ma quỷ mà ưng sói cũng ăn! Đến cả sói ác và chim Ưng mà cũng dám lại gần các người. Bởi vậy ban nãy ta lại vừa đọc thêm lượt lời nguyên".


      "Lời nguyền đuổi quỷ có tác dụng gì! Các người rút cuộc muốn chúng tôi thế nào đây?" -Đường Phong hỏi vị thủ lĩnh.


      "Các người là ma quỷ mà đến cả sói và chim ưng cũng dám lại gần, ta còn quyền quyết định số phận của các người nữa. Ta đưa các người gặp người, số phận của các người do người này quyết định!"


      "Ai vậy?" -Đường Phong và Hàn Giang đồng thanh kinh ngạc hỏi.


      "Đại Lạt ma! Đại đức trí giả mà ở đây ai có cao hơn ngài" - xong, vị thủ lĩnh dặn dò mấy gã trai vạm vỡ hung tợn gỡ bón người ra khỏi gốc cây rồi áp giải họ di về phía thượng lưu Thất Sắc Cẩm Hồ.


      Mọi người men theo Thất Sắc Cẩm Hồ, hướny về phía thượng lưu. Họ qua thôn xóm canh vịnh nướt. những người dân trong thôn nhìn hội Đường Phong như nhìn quái vật vậy.


      Đường Phong vốn tưởng rằng chỗ ở của Đại Lạt ma chắc là cách thôn xóm xa lắm, nhưng ra khỏi thôn, liền phát ra, tiếp tục men theo hồ nước hướng về phía thượng lưu lại toàn là đường núi khúc khuỷu. và Hàn Giang thay nhau cõng Lương Viện. Thẳng tiến vách núi cheo leo khoảng nửa tiếng, mọi người thở hốn hển, vị thủ lĩnh đó cũng mệt rã rời, vậy là mọi người dừng lại nghỉ ngơi.


      Đường Phong đứng vách núi, nhìn xuống Thất Sắc Cẩm Hồ ở phía dưới, nó vẫn tĩnh lặng diễm lệ nhường vậy, còn rặng núi phía xa xa lại càng hùng vĩ tuyệt đẹp.


      Đường Phong thở hổn hển quay đầu lại nhìn vị thủ lĩnh: "Chửng ta còn phải bao xa nữa?"


      "Đừng có hỏi nhiều, theo chúng tôi là được rồi".


      Nghỉ ngơi chốc lát, mọi người lại lên đường. Đường dưới chân, từ từ rồia vách núi cheo leo bên hồ nước, Đường Phong cảm giác họ vào trong núi. Quả nhiên, sau khi họ vượt qua hai ngọn núi, hoàn toàn nhìn thấy lhất Sắc Cẩm Hải diễm lệ, xung quanh đều là rừng rậm tối đen trùng trùng điệp điệp, thấy giới hạn. Vị thủ lĩnh nhắc nhở họ: "Các người phải bám sát theo sau đấy, đừng có để lạc đội hình, cũng đ


      ừng có ý định bỏ trốn ở đây. Mấy trăm năm nay, những người vào nhầm khu rừng rậm này gần như đều lạc mất trong này, bao giờ trở lại được nữa".


      Đường Phong chốc chốc lại nhìn xung quanh, khu rừng rậm nguyên sơ u này khiến bất giác run lẩy bấy, bỏ trốn? vốn nghĩ tới! Vị thủ lĩnh đầu, dẫn mọi người rẽ vào chỗ ngoặt, đường xuất con đường đá dăm, và họ lại ra khỏi rừng, lại nhìn thấy hồ nước, con đường đá dăm này thông thẳng tới ven Thất Sắc Cẩm Hải. vách núi bên canh Thất Sắc Cẩm Hải, ngôi nhà gỗ tinh xảo xuất trước mắt mọi người.


      " ngôi nhà yên tĩnh, Đại Lạt ma tu hành ở đây sao?" -Đường Phong hỏi vị thủ lĩnh.


      Ông ta trả lời, nhưng Hàn Giang vẫn tiếp lời: " người tu hành bên hố tuyệt làm sao, tu hành ở nơi tĩnh mịch đẹp đẽ thế này ắt hẳn là cao nhân, tôi rất muốn gặp vị cao nhân ngoại thế này đấy"


      "ừm! Quả rất thần kỳ, mọi người có phát ra ? Hồ nước đến đây hình như có vòng qua quãng, đứng ở đây nhìn thấy hạ lưu hồ nước nữa rồi" Makarov nhắc nhở khiến Đường Phong và Hàn Giang cũng tới bên vách núi quan sát. Quả nhiên, vị trí mà họ đứng là khúc quặt của hồ nước, đứng ở đây còn nhìn thấy hạ lưu của hồ nước, nhìn lên thượng lưu, cũng nhìn thấy thượng lưu của hồ bắt nguồn từ đầu.


      Họ tới trước ngôi nhà gỗ. Ngôi nhà gỗ xem ra rất rộng rãi, xây vách núi cạnh hồ. Vách núi vốn quá cheo leo, cách mặt nước cũng khoảng hơn ba chục mét, phía sau căn nhà gỗ chính là những dãy núi trùng điệp. Đứng trước mái hiên của cản nhà phóng tầm mắt ra xa, tầm mắt ngụt ngàn, chỉ thấy um tùm tươi tốt.


      "Đẹp quá!..." -Đường Phong cảm giác bản thân mình hoàn toàn chìm đắm trong tranh thủy mặc, núi, nước trong giây phút này bỗng gần gũi mình đến vậy, mọi cảnh vât đều tuyệt đẹp và đều có thể chạm tay tới.


      "Suỵt!" -Vị thủ lĩnh lấy tay ra hiệu im lặng, cắt ngang cảm xúc của Đường Phong, sau đó khẽ cảnh cáo họ: "Các người nhìn thấy Đại Lạt ma nhất định phải cung kính, phải hoàn toàn phục tùng, tôn trọng ý kiến của Lạt ma. Ta lại lần nữa, số phận của các người nằm trong tay Lạt ma đấy"


      Trong gian Phật đường của ngôi nhà gỗ, ánh nắng đong đầy, vị Lạt ma mặc áo thầy tu, quay lưng lại phía mọi người, ngồi khoanh chân trước gian thờ, thiếu nữ đứng


      bên cạnh phục dịch. Đường Phong vừa nhìn thấy thiếu nữ này, lập tức sững sờ, thiếu... thiếu nữ này chẳng phải chính là bí ấn mất tích vách núi sáng hôm qua sao?


      Đường Phong chăm chú quan sát thiếu nữ bí ấn này: mặc chiếc áo choàng màu trắng, trước ngực có đeo viên đá quý lam ngọc và san hô đỏ, mái tóc dài đen láy tết thành hình thù kỳ dị đầu, phần còn lại buông xõa tự nhiên sau lưng. Thiếu nữ chú ý thấy Đường Phong nhìn , nhưng lại chút ngượng ngùng, ta cũng chớp chớp mắt, rời mắt khỏi Đường Phong.


      Đường Phong luôn cho rằng đôi mắt của mình có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của người khác, nhưng giây phút này, lại bị thiếu nữ trước mặt nhìn tới nỗi trở nên lúng túng, đành phải lảng tránh ánh mắt của ấy.


      Lạt ma quay người lại. Đường Phong lại giật bắn mình,


      Đại Lạt ma mới đẹp làm sao! chỉ thấy Lạt ma nét mặt trầm tư như dòng nước chảy, râu tóc bạc phơ, ngồi ngay ngắn chõng, hai mắt khép hờ, tay nắm chuỗi tràng hạt người đáng sợ, ắt hẳn là trí giả đại đức tu hành nhiều năm. Vị thủ lĩnh áp giải Đường Phong và máy gã vạm vỡ hung hãn vừa nhìn thấy Lạt ma đều quỳ hai gối, cúi rạp xuống đất. Lạt ma hề mở mắt, cũng gì, chỉ khẽ nhấc nhấc tay phải cầm tràng hạt xương người những người đó liền đứng lên. Vị thủ lĩnh cung kính vài câu với Lạt ma bằng thứ ngôn ngữ mà Đường Phong ngh hiểu. Dứt lời, ông ta đem tất cả những đồ đạc của hội Đường Phong, bao gồm cả ba khẩu súng đặt hết lên trước mặt Đại Lạt ma, sau đó lại kề sát vào tai Lạt ma, vài câu. Đại Lạt ma nghe xong, vẫn khép hờ đôi mắt, gì, cũng kiểm tra đồ đạc của mọi người chỉ khẽ gật gật đầu, sau đó hất hất tay, vị thủ lĩnh liền dẫn mấy gâ trai vạm vỡ hung hãn lui ra.


      Phật đường chìm trong im lặng đáng sợ. Đường Phong nhìn vị Lạt ma trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn về cửa chính của Phật đường, biết những người kia có còn ở bên ngoài hay ? Nếu như ở đây chi có mỗi Đại Lạt ma, và cả thiếu nữ kia, có lẽ.. Đúng lúc Đường Phonị; suyú nghĩ rối bời Đại Lạt ma đột nhiên mở mắt, nhìn bốn vị khách mời mà đến, ánh mắt đó uy hiếp nhưng lại lẫmliệt thể xâm phạm khiến trong lòng Đường Phong thầm kinh ngạc, ngờ lão Lạt ma xem ra già nua thế này mà đôi mắt lại có thần đến vậy Đại Lạt ma chăm chú nhìn hồi lâu, rồi lại cụp mắt xuống, chậm rải hỏi: " nương đó sao lại hôn mê bất tỉnh vậy?"


      Tiếng phố thông của Đại Lạt ma rất chuẩn, hơi mang khẩu Tây Bắc, điều này cũng khiến Đường Phongvà Hàn Giang đềucảm thấy kinh ngạc. Đường Phong vội vàng đáp lại: " ấy ốm rất nặng, cần phải được chữa trị ngay lập tức, Đại Lạt ma thả chứng tôi ra, chỉ cho chúng tôi con đường thoát..."


      Đường Phong vin chưa hết, bị Đại Lạt ma nhấc tay lên cắt ngang: "Dìu ấy đến chỗ ta".


      Lời của Đại Lạt ma ngắn gọn, ràng, có gì để hoài nghi. Đường Phong đành phải dìu Lương Viện tới trwocs mặt Đại Lạt ma. Ông nhìn sắc mặt Lương Viện lượt, rồi lại lật mí mắt của Lương Viện lên, dặn dò thiếu nữ đứng phục dịch bên cạnh: "Hắc Vân, đem thảo dược mà lần trước ta hái từ núi về đến đây".


      Đợi lúc, thiếu nữ Hắc Vân đó bưng lên bát thuốc màu xanh đen, Phật đường lúc đó bỗng ngào ngạt


      mùi thơm đặc biệt. Đường Phong nhìn bát thuốc màu xanh đen, có chút nghi ngờ hỏi: "Thuốc này có ổn ạ?"


      Đại Lạt ma trả lời câu hỏi của Đường Phong, mà lại bảo : "Mở miệng ta ra!" -Đường Phong vội vàng nâng hai má Lương Viện lên, đinh mở miệng ra, nhưng Lương Viện cắn chặt răng, nên cho dù Đường Phong dùng sức thế nào cũng thể mở được miệng ấy. Đại Lạt ma nhìn thấy vậy, khẽ thở dài tiếng, hất hất tay, ý bảo Đường Phong tránh ra, còn Đại Lạt ma buông tràng hạt xương người xuống, tay cầm bất, tay khẽ đưa ra, đặt lên hai má Lương Viện, miệng lầm nhắm đọc, giống như tụng kinh, lại giống như chuyện với ai đó. Hai phút sau, điều thần kỳ xuất , ai thấy Đại Lạt ma dùng sức, nhưng miệng Lương Viện vẫn tự động mở ra. Đại Lạt ma rất nhàng bón bát thuốc lá cho Lương Viện uố

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :