Tử Thư Tây Hạ - Cố Phi Ngư (Tập 1) (Trinh thám, lịch sử)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2


      _Giáo sư La bật máy chiếu lên, màn hình máy chiếu xuất ngọn núi tuyết nguy nga, dưới núi tuyết là rừng cây um tùm hun hút, đám người quấn người những tấm da thú đuổi bắt dã thú, hoàn toàn là cảnh tượng của xã hội nguyên thủy. Tiếp đó, giáo sư bắt đầu bài giảng của ông: "Người Đảng Hạng kiến lập vương triều Tây Hạ, từng là chi của người Khương cổ. Vào thời viễn cổ, người Khương cổ sinh sống tại đông bắc cao nguyên Thanh Tạng, tại đây họ sáng tạo ra văn hóa Tây Khương. Người Đảng Hạng chính là chi trong bộ lạc Tây Khương. Vào khoảng thế kỷ thứ tư, người Đảng Hạng bắt đầu bước lên vũ đài lịch sử Trung Quốc. Kể từ đó, người Đảng Hạng ngừng nghỉ tiến những bước tiến di chuyển của họ. Vào thời kỳ cuối Nam Bắc triều, người Đảng Hạng bắt đầu hoạt động tại thượng lưu sông Hoàng Hà và khu vực bắc Tứ Xuyên, cũng chính là vùng đông nam tỉnh Thanh Hải và dải Tung Phan, Hắc Thủy, Bắc Xuyên, Mậu Huyện của Tứ Xuyên. Trong "Tuy thư -Đảng Hạng truyền" có ghi chép lại: Đảng Hạng lấy thị tộc để phân chia bộ lạc, họ lớn hơn năm vạn người, họ hơn nghìn người. " Tục thượng vũ lực, vô pháp lệnh, các vi sinh nghiệp, hữu chiến trận tắc tương đồn tụ, vô dao phú, bất tương vãng lai. Mục dưỡng ngưu, dương, trư dĩ cộng thực, bất tri giá sắc". Người Đảng Hạng lúc đó chủ yếu sống bằng chăn nuôi gia súc, săn bắt, vẫn còn chưa biết sản xuất nông nghiệp, thuộc thời kỳ cuối của xã hội nguyên thủy. Sau này, Đảng Hạng Khương dần dần phát triến thành 8 bộ lạc lớn là: thị tộc Tế Phong, thị tộc Phí Thính, thị tộc Vãng Lợi, thị tộc Pha Siêu, th tộc Dã Từ, thị tộc Phòng Đương, thị tộc Mễ Cẳm, thị tộc Thác Bạt, trong đó thực lực của bộ lạc Thác Bạt là mạnh nhất".


      "Vậy , cái từ ‘Đảng Hạng’ này từ đầu mà có vậy?" -Lương Viện lại tò mò hỏi.


      Giáo sư La giải thích: "Cái tên ‘Đảng Hạng’ này là kết quả của dịch sang tiếng Hán, khả năng lớn là dân tộc Hán có vay mượn cách gọi Đảng Hạng của vài dân tộc thiểu số khác ở Tây Bắc, ví dụ như người Mông Cổ gọi người Đảng Hạng là ‘Đường Cổ Đặc’ hoặc ‘Đường Ngột Thích". Hầu hết các điển tịch tiếng Hán cũng tiếp tục dùng cách xưng hô này. Trong lúc đó, người Đảng Hạng lại tự gọi mình là ‘Miến Dược’ hoặc ‘Nhĩ Dược’, cách xưng hô này gần giống với cách gọi người Đảng Hạng của người Tạng. Trong văn hiến của dân tộc Tạng cổ, người Tạng gọi người Đảng Hạng trong thời kỳ Thổ Phiên di cư tới vùng Đông Bắc cao nguyên Thanh Tạng là Nhĩ Dược".


      "Cũng có nghĩa là người Đảng Hạng thời kỳ này từ phía tây Tứ Xuyên di chuyến tới vành đai hồ Thanh Hải?" -Đường Phong truy hỏi.


      "Đúng vậy, nhưng thời kỳ này, cao nguyên ThanhTạng, vương triều khác là Thổ Phiên cũng phát triển, mở rộng ra bên ngoài. Để trốn tránh xâm lược và nô dịch của Thổ Phiên, các bộ lạc Đảng Hạng lần lượt di chuyến về vương triều mới nổi lên -Đại Đường. Triều Đường tiếp nạp họ, người Đảng Hạng liền di chuyển tới khu vực hành lang Hà Tây và khu vực Cam Nam. Sau loạn An Sử người Đảng Hạng lại di chuyển tới dải Thiểm Bắc, Hà Sáo, và từ đó định cư lại tại đây".


      Đường Phong tiếp lời giáo sư La: "Phần lịch sử sau đó tôi biết rồi".


      "Vậy sau đây tới lượt cậu nhé" -Giáo sư La muốn thử Đường Phong.


      Đường Phong tiếp tục phần giới thiệu của giáo sư La: "Sau khi người Đảng Hạng định cư tại khu vực Thiểm Bắc, Hà Sáo, họ phát triển rất nhanh chóng và lớn mạnh. Những năm cuối thời Đường, thiên hạ đại loạn, từng nhóm người lớn mạnh khởi nghĩa, lãnh tụ kiệt xuất Thác Bạt Tư Cung của người Đảng Hạng dẫn dắt người Đảng Hạng ngừng mở rộng thực lực của bộ tộc, và lập đại công trong việc trấn áp khởi nghĩa Hoàng Sào, được triều Đường phong làm Định Nan quân tiết độ sứ, phong tước Hạ quốc công và ban tặng họ "Ngốt Danh". Bởi vậy trong sử sách cũng gọi hoàng tộc Tây Hạ là họ Ngôi Danh. Kể từ đó, người Đảng Hạng từng bước chiếm hữu vùng đất của 5 châu gồm: Ngân Châu,ạ Châu, Hựu châu, Tuy chầu, Tịnh Châu, trở thành chư hầu phương. Sau khi triều Tống được thiết lập, triều đình thực thi chính sách bóc lột, thời Tống Thái Tông, hậu duệ của Thác Bạt Tư Cung lNgôi Danh Kế Bổng tiếp tục kế nhiệm chức Định Nan quân tiết độ sứ. lâu sau, nội bộ quý tộc Đảng Hạng phát sinh đấu đá tranh giành quyền lực, triều Tổng nhân cơ hội dụ dỗ Ngôi Danh Kế Bổng dẫn dắt tộc người đầu hàng, thuận theo triều Tống và dâng tặng vùng đất 5 châu: Ngần Châu, Hạ Châu, Hựu Châu, Tuy Châu, Tịnh chầu. Kể từ đó, nội bộ dân tộc Đảng Hạng phân tách và đứng trước nguy cơ suy vong. Lúc này, trong những người Đảng Hạng muốn thuận theo triều Tống, có người đứng lên kêu gọi, dẫn lĩnh tộc người tháo chạy tới Địa Cần Trạch, cách đông bắc Hạ Châu 300 lý (khoảng 150km), tự xưng vương, chống lại triều Tống. Người này chính là người đặt nền móng cho vương triều Tây Hạ -Thác Bạt Kế Thiên.


      Hơn 20 năm sau đó, người Đảng Hạ dưới lãnh đạo của Thác Bạt Kế Thiên, mở mang bờ cõi, chinh phạt bốn bổ, mở rộng lãnh thó, khai phá vùng sa mạc rộng lớn, chỉ lấy lại lãnh thó 5 chầu mất, mà còn công chiếm trấn địa trọng điểm của tây bắc bẫy giờ là Linh châu. Đến thời


      kỳ con trai của Thác Bạt Kế Thiên, là Thác Bạt Đức Minh cầm quyền, người Đảng Hạng mặt xoay sở với hai cường quốc Tống, Liêu, mặt chinh chiến với Thổ Phiên, Hồi Cốt, mở rộng về hướng tây, khống chế huyết mạch con đường tơ lụa -vành đai Hà Tây, từng bước thiết lập bờ cõi của nước Tây Hạ sau này, đóng thời xây dựng đô thành của vương triều Tây Hạ dưới chân núi Hạ Lan, đặt tên là Hưng Khánh Phủ.


      Năm 1038, con trai của Thác Bạt Đức Minh là Nguyên ! lạo, trải qua thời gian dài chuấn bị, từ bỏ họ tên mà lioàng đế nhà Tống ban tặng, tự xưng là họ Ngôi Danh, chính chức xứng đế, kiến lập nên vương triều của người Đảng Hạng, lấy quốc hiệu Đại Hạ, người đời sau thường gọi vương triều là "Tây Hạ". Vào thời kỳ huy hoàng nhất của vương triều này là Tây Hạ, Hoàng Hà được coi là ranh giới phía đông, phía tây kéo dài mãi đến Tây vực, chế con đường tơ lụa, phía nam đối đầu với Túc Quan, phía bắc dựa vào đại sa mạc, diện tích hơn cả ngàn dặm, bao gồm Ninh Hạ, toàn bộ Cam Túc Thiểm Tây, Nội Mông Cố, Thanh Hải, phần địa phận của Tân Cương ngày nay. Nguyên Hạo sau khi xưng đế, xây dựng bộ điển chương chế độ hoàn chỉnh, còn sáng tạo ra hệ thống cả văn tự Tây Hạ độc đáo nữa".


      3


      _Giáo sư La nghe Đường Phong tường thuật xong, mỉm cười : "Đường Phong, lịch sử Tây Hạ mà cậu vừa rất chính xác, vì cậu nhắc đến Nguyên Hạo sáng lập ra văn tự Tây Hạ, vậy tiếp theo tôi vê văn tự Tây Hạ thất truyền". Giáo sư La bấm nút điểu khiển, số ký tự kỳ lạ liền ra màn hình máy chiếu, rồi ông tiếp giảng giải với mọi người: "Những ký tự đặc biệt màn hình máy chiếu này chính là văn tự Tây Hạ. Trước khi Nguyên Hạo xưng đế, dân tộc Đảng Hạng có văn tự riêng. Những năm đầu, khi người Đảng Hạng còn sống du mục vùng cao nguyên Thanh Tạng, do ngôn ngữ Đảng Hạng gần gũi với Tạng ngữ, nên họ vay mượn chữ cái của Tạng văn để phiên ngôn ngữ của mình. sáng tạo ra chữ viết Tây Hạ đánh dấu cho bước phát triển mới, lên mình độ cao hơn của văn minh dân tộc Đảng Hạng. "Tống sử" ghi: "Nguyên Hạo tự chế phiên thư, mệnh Dã Lợi Nhậm Vinh diễn dịch chi, thành thập lưỡng quyền, tự hình thể phương chỉnh loại bát phân, nhi họa pha trùng phục. Giáo quổc nhân kỷ dụng phồn thư, nhi dịch "Hiểu kinh",c'Nhĩ Nhã", "Tứ ngôn tạp tự" vi phồn ngữ". Thẩm Khoát người Tống viết trong "Mộng khê bút đàm": "Nguyên Hạo quả bản, kỳ đổ ngấu khuất tiên sáng tạo phiên thư, độc cục nhẫt lâu thượng, lũy niên phương thành, chí thị hiến chi". Trong hai đoạn văn ghi chép này, rằng, trước khi Nguyên Hạo kiến lập vương triều Tây Hạ, ra lệnh cho đại thấn thuộc hạ Dã Lợi Nhậm Vinh sáng tạo ra văn tự Tây Hạ, lệnh cho nhân dân trong trước sử dụng loại chữ mới này. Nguyên Hạo còn phiên dịch rất nhiều điển ách Hán văn thành chữ Tây Hạ. Thực ra, theo ý kiến của tôi, văn tự Tây Hạ vốn phải do cá nhân nào sáng tạo ra, mà là được từng bước hình thành trong dân gian, cuối cùng được Dã Lợi Nhậm Vinh sưu tầm thu thập chỉnh sửa mà thành". Giáo sư La giới thiệu liền mạch ra đời và hoàn thiện của văn tự Tây Hạ.


      Lương Viện nhìn chằm chằm vào những văn tự Tây Hạ kỳ quái màn hình máy chiếu, đột nhiên hỏi: "Giáo sư sao cháu thấy mấy văn tự Tây Hạ này hơi giống tiếng Hán nhỉ, nhưng cháu chẳng hiểu được chữ nào cả".


      " Khà khà ! Viện Viện, cháu quan sát khá lắm, văn tự Tây Hạ chính là Hán tự vay mượn, biến đổi mà thành. Các bạn xem, văn tự Tây Hạ, về kết cấu rất giống Hán tự. Cũng giống như chữ ô vuông, do nét chấm, ngang, sổ, mác, hất, quai, móc câu tạo thành, đến cả thể chữ cũng giống như Hán tự, có 5 loại thể chữ: Khải, Hành, Thảo, Triện, Lệ. Những người Itn »! IU nhìn thấy vẳn tự Tây Hạ đều nhầm rằng đây là chữ Hán, thực ra đây hoàn toàn là loại văn tự khác. Cho tới nay, tổng cộng phát ra hơn 5000 chữ trong văn tự Tây Hạ, tuy giống chữ Hán, nhưng có bất cứ chữ nào tương đổng với chữ Hán. Điều này phản ánh ý thức dân tộc mạnh mẽ của người Đảng Hạng, chúng ta xem lại mấy văn tự Tây Hạ này nhé, nét nhiều nhưng rời rạc, nhiều nét nghiêng, đặc biệt là nét phẩy, nét mác, bởi vậy mới có sách lịch sử viết về văn tự Tây Hạ là ‘loại phù triện’, ý là nét chữ Tây Hạ nhiều mà rời rạc, mù mờ khó hiểu. Bởi vậy, sau khi Tây Hạ diệt vong, văn tự Tây Hạ nhanh chóng biến mất chôn vùi trong tai họa rình rập.


      Sau khi Tây Hạ bị người Mông Cổ tiêu diệt, văn tự Tây Hạ cũng nhanh chóng biến mất trong dòng chảy lịch sử, mấy trăm năm sau ai hay biét. Mãi cho đến những năm Gia Khánh triều Thanh, học giả người am Túc là Trương Tấu trở về quê dưỡng bệnh, khi đến ngôi miếu ở Vũ Uy, phát thấy căn phòng đóng kín, ông hỏi nhà sư ở đó là: "Trong phòng có vật gì ?" Nhà sư : "Trong phòng là tấm bia, tấm bia này rất quái dị, e rằng là nghiệt, bởi vậy mới để trong phòng đóng kín cửa" Trương Tấu bao năm làm quan bên ngoài, nghe nhiều biết nhiều, tin vào truyền thuyết ma quỷ nên cầu nhà sư mở cửa phòng đé xem thử là nghiệt gì. Nhà sư còn cách nào khác, đành phải mở cửa phòng cho Trương Tấu vào. Trương Tấu phát trong phòng quả nhiên có tấm bia, chữ tấm bia là những văn tự mà đại học giả như ông chưa từng được biết đến, Trương Tấu lúc đó kinh ngạc thất sắc. Khi ông cẩn thận rón rén vòng ra sau tấm bia phát ra mặt sau tấm bia có khắc chữ Hán, số chữ nhiều gần bằng chữ ở mặt trước. Trương Tấu bấy giờ mới hốthoảng hiểu ra, hóa ra vàn tự ở mặt trước chính là văn tự Tây Hạ biến mất! Tấm bia này chính là "Lương châu trùng tu Hộ Quốc Tự cảm ứng tháp bia"^ rất nổi tiếng, vẫn bảo tồn trong viện bảo tàng tại thành phố Vũ Uy.


      (1). Còn được gọi là: tấm bia Tây Hạ, là tấm bia khắc sổ lượng chữ Tây Hạ đối chiếu với chữ Hán nhiếu nhất và hoàn chỉnh nhất được phát . Ban đầu bia đá nàv được đặt ở Đại Vân Tự, thời Tây Hạ, Đại Vân Tự được đổi tên thành Hộ Quốc Tự -ND.


      Kể từ đó về sau, văn tự Tây Hạ dần dần được giới học thuật coi trọng. Năm 1909, nhà thám hiểm người Nga Kozlov tại di chỉ Hắc Thủy Thành thuộc lãnh thổ Ejinaqi đào trộm lượng lớn văn hiến có viết văn tự Tây Hạ đó. Kozlov vận chuyến tất cả những văn hiến Tây Hạ này tới Petersburg, nhà Hán học nước Nga Ivanovich Ivanov phát ra cuốn "Phiên Hán hợp thời chưởng trung châu" nổi tiếng trong văn hiến Tây Hạ được Kozlov chuyển về. Đây là cuốn từ song ngữ tiếng Tây Hạ và tiếng Hán, do học giả Tây Hạ là Cốt Lạc Mậu Tài biên soạn. Ivanovich Ivanov nhờ có cuốn từ điển này đọc hiểu ít văn tự Tây Hạ cổ xưa. Ở nước ta, người bắt đầu nghiên cứu cách hệ thống văn tự Tây Hạ là hai cha con học giả nổi tiếng La Chấn Ngọc và La Phúc Trường. Năm 1913, hai cha con La Chấn Ngọc và La Phúc Trường có được phần của 'Miên Hán hợp thời chưởng trung châu" từ chỗ Ivanovich anov. Trải qua nhiều năm nghiên cứu, La Phúc Trường dùng "Sáu phương pháp tạo nên chữ Hán truyền thống" là: tượng hình, chỉ , hình thanh, hội ý, giả tá, chuyển chú để phân tích văn tự Tây Hạ, giúp mọi người nâng cao rệt kiến thức về cấu tạo văn tự Tây Hạ. Sau đó, ngày càng có nhiều học giả nghiên cứu văn tự Tây Hạ, nhưng do văn tự Tây Hạ mất mát nhiều năm nên còn giá trị thực tế, cộng net chữ của văn tự Tây Hạ nhiều mà rời rạc, mù mờ khó hiểu, thế nên cho tới tận ngày nay, số học giả có thể nắm vững văn tự Tây Hạ chỉ còn lại thưa thớt vài người"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4


      _Chính trong lúc mọi người rất đối ngạc nhiên về văn tự Tây Hạ cổ xưa Hàn Giang lại nhìn chằm chằm kệ tranh ngọc trước mặt, lời. Bề mặt kệ tranh ngọc này rút cuộc khắc nội dung gì ? Có thực ly kỳ đáng sợ như vậy ? Bao nhiêu người vì nó mà mẫt mạng, huyết chú đáng sợ! Văn tự kệ tranh ngọc, hiểu nổi chữ, cuốn thiên thư, ! Phải là tử thư! Nghĩ tới đây, Hàn Giang đột nhiên lên tiếng: "Giáo sư, vậy tiếp theo chúng ta giải thích nội dung của tử thư bí kệ tranh ngọc nhé".


      "Tử thư?" -Mọi người nghe thấy từ này thốt ra từ miệng Hàn Giang đều rất đối sợ hãi. Giáo sư La cũng hơi sững sờ, liền cười đáp: " sai, đội trưởng Hàn sai, đây quả thực là cuốn tử thư".


      "Tử thư! Lẽ nào giáo sư cũng biết sao?" -Đường Phong ngạc nhiên hỏi.


      Giáo sư La trầm ngầm hồi lâu, đáp: "Tôi vừa ban nãy rối đấy, văn tự Tây Hạ giồng như chữ Hán, có năm th¿ thứ: Khải, Hành, Thảo, Triện, Lệ. Cho tới nay, tôi từng nhìn thấy bốn thể chữ Khải, Hành, Thảo, Triện trong văn tự Tây Hạ, chỉ có duy nhất thể chữ Lệ là chưa từng thấy trong văn tự Tây Hạ. Còn văn tự kệ tranh ngọc này, từ kinh nghiệm bao năm qua của tôi cho thấy, chúng vừa phải là thể chữ Khải Tây Hạ, cũng phải là thể chữ Hành Tây Hạ, càng phải là thể chữ Thảo Tây Hạ hay thể chữ Triện Tây Hạ, bởi vậy bước đầu tôi phán đoán, văn tự Tây Hạ kệ tranh ngọc chắc là thể chữ Lệ Tây Hạ mà nhân thế chưa từng nhìn thấy"


      "A ! Sao phức tạp vậy, vì chưa có ai từng nhìn thấy, vậy cũng chẳng có ai hiểu đâu nhỉ ?" -Lương Viện giấu nổi thất vọng.


      Khà khà, các bạn phải sốt ruột đâu! Dù lần đầu tiên tôi đọc những văn tự này cũng hiểu, nhưng rút cuộc cũng chỉ là thể chữ giống, văn tự vẫn là văn tự rây Hạ, nếu là thể chữ Khải và thể chữ Hành Tây Hạ thường thấy, chỉ cần tiếng đồng hồ là tôi có thể dịch ra. Nguyên nhân đóng cửa tuần là do cũng là lần đầu tôi nhìn thấy thể chữ Lệ. Vẫn may, thông qua tuần nghiên cứu, tôi vừa đọc vừa mù mờ đoán nên cũng dịch được đại khái nội dung văn tự kệ tranh ngọc, chỉ có điều tôi cũng thể hoàn toàn khẳng định..." - tới đây, giáo sư ngưng bặt.


      Hàn Giang nhìn giáo sư La đầy tin tưởng: "Giáo sư, bất luận là chính xác hay , ngài cứ xem sao".


      Giáo sư La gật gật đầu, bắt đầu dịch những văn tự kệ tranh ngọc: "Văn tự kệ tranh ngọc phân thành hai phía trước sau, chữ ở phần ít hơn, hơi giống như phần Hán tự trong toàn bộ bài văn, bước đầu tôi tạm dịch ra, toàn phần mở đầu này là: Tủ tôn hữu nan, tử bình hợp nhất, vạn thủy, cửu từ nhát sinh, Hạn Hải Mật Thành,ại trường sinh thiên tí hựu, khả đắc phục quốc chi tư, phục quốc chi nhân, phi ngã tử tôn, tẩt thụ huyết chú. Tổng cộng có 44 chữ, văn gốc có dấu câu, dấu câu ở giữa là do tôi thêm vào, đây chỉ là bản dịch ban đầu của tôi, thâm tâm cũng chắc chắn, đặc biệt là ‘Hạn Hải Mật Thành’ mấy chữ đó đá bị bào mòn, rất ràng".


      "Giáo sư, bốn mươi tư chữ này nghĩa là gì?" -Đường Phong ra thắc mắc trong lòng mọi người.


      Sắc mặt giáo sứ La đanh lại, hình như ông băn khoăn cân nhắc trùng trùng, mọi người đợi mãi lúc lâu sau mới nghe thấy giáo sư La : "Bốn mươi bốn chữ này, theo như suy đoán ban đầu của tôi, có liên quan tới bí mật lớn của vương triều Tây Hạ.."


      5


      _Giáo sư La tiếp: "Dưới đây tôi đọc và giải thích từng câu, câu thứ nhất 'tử tôn hữu nan, tôi suy đoán chữ nan này, chắc là chỉ đại nạn mà vương triều Tây Hạ gặp phải, chẳng hạn như khi thời kỳ đất nước gặp hoạn nạn, cũng ý là con cháu hậu duệ, nếu như đến lúc gặp đại nạn; câu thứ hai ‘tứ bình hợp nhất’, câu này tôi trăn trở suy nghĩ mãi, ngẫm nghĩ mãi mà chẳng ra, nhưng sau đó tôi phân tích xong toàn bộ, lúc quay lại nhìn cầu này mới ngộ ra, bởi vậy chúng ta tạm thời xem câu này, tiếp tục; hai cầu sau là ‘thiên sơn vạn thủy, cửu tử nhất sinh’, hai câu này về mặt chữ nghĩa khó giải thích, chúng về gian nan, nguy hiểm, gian nan và nguy hiểm gì nhỉ ? Tôi nghĩ chắc là chỉ con đường gian nan, vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử nhất sinh; xem tiếp câu sau ‘Hạn Hải Mật Thành’, Hạn Hải Mật Thành là ý gì đây? Tôi lúc đầu cũng nghĩ ra, nhưng tôi liên kết câu này với hai câu trước lại với nhau gần như hiểu ra, vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử nhất sinh là vì đâu đây? Là bởi vi đến Hạn Hải Mật Thành".


      "Hạn Hải Mật Thành? Đây là nơi nào mà phải vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử nhất sinh mới tới được? Bí mật đấy!" -Lương Viện hỏi giáo sư La


      Giáo sư La lắc lắc đầu: "Cả đời ta nghiên cứu lịch sử Tây Hạ nhưng cũng chưa bao giờ nghe thấy nơi nào tên là Hạn Hải Mật Thành cả".


      "Có khi nào nghĩa là thế này nhỉ, Hạn Hải là địa danh, Mật Thành là địa danh, ‘Mật Thành’ nghe có vẻ giống tên của thành phố" -Lương Viện đoán mò.


      Đường Phong cũng suy đoán theo: "Hạn Hải, tôi thấy có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chính là chỉ sa mạc, Hạn Hải Mật Thành, ghép lại là về thành trì bí mật trong gọi là Mật Thành".


      Giáo sư La nghe Đường Phong phân tích, khẽ gật đầu điểm này tôi đồng ý với quan điểm của Đường Phong, Mật Thành rất có khả năng là thành trì giấu trong sa mạc. Chúng ta xem tiếp, câu sau ‘nại trường sinh thiên tí hựu, câu này chắc là có ý nghĩa thực tế gì, chỉ là ý nghĩa cầu nguyện ông trời phù hộ. Trung Quốc cổ đại, rất nhiều dân tộc du mục phương bắc như Mông Cổ, Khiết Đan, Đảng Hạng... đều sùng bái ông trời. Khi ra ngoài chinh chiến, săn bắn, phàm là có hoạt động gì quan trọng, họ đều phải cử hành nghi thức, cầu nguyện ông trời phù hộ. Hai câu sau, ‘khả đâc phục quốc chi tư, phục quốc chi nhân’, theo như suy đoán của tôi, nghĩa là vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử nhất sinh, tìm thấy Hạn Hải Mật Thành là có thể có được tài nguyên phục quốc, nhân lực để phục quốc, ‘phục quốc chi tư’ may mà còn dễ lý giải, chính là của cải, của cải có thể đủ để phục quốc các bạn thử nghĩ xem phải có bao nhiêu?"


      "Tôi hiểu ra chút ít rồi, thảo nào mấy trăm năm nay, bao nhiêu người muốn có được kệ tranh ngọc này, hóa ra chỉ là vì báu vật này, mà còn vì kho tài nguyên phục quốc khác thường đó!" -Lời của Đường Phong khiến mọi người đều bừng tỉnh.


      Trước mắt mọi người bừng lên ánh sáng, gắn như chuỗi việc này lần ra đầu mối, nhưng giáo sư La vẫn chau mày băn khoăn: "Các bạn đừng vui mừng vội, việc này đơn giản chi là tranh giành đống của cải khổng lổ. ‘Phục quôc chi tư’ dễ lý giải, nhưng ‘phục quốc chi nhân nên lý giải thế nào đây?"


      Phục quốc chi nhân! Lẽ nào là đội quân? Sao lại như vậy được, mọi người đều chìm trong im lặng. Giáo se La tiếp: "Được! chúng ta tạm thời để ý tới ‘phục quốc chi nhân’ này nữa, xem tiếp hai câu cuối cùng, ‘phi ngã tử tôn, tất thụ huyết chú’ "


      Khi mấy từ "tất thụ huyết chú" thốt ra từ miệng giáo sư La, trong lòng tất cả mọi người trong mật thất đều run rẩy, huyết chú


      ! Huyết chú đáng sợ! Hóa ra chính là nội dung khắc kệ tranh ngọc này.


      'Phi ngã tử tôn, tất thụ huyết chú. Hai câu này tuy đáng sợ nhưng lại dễ hiểu, đây là lời nguyển rủa lúc đó của người sáng tác ra kệ tranh ngọc này, nếu như người nào phải con cháu Tây Hạ đoạt được kệ tranh ngọc, tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, bị huyết chú". Giáo sư La giải thích xong, nhìn mọi người, ai ai cũng nặng trĩu tâm trạng, đến ngay cả Hàn Giang và Triệu Vĩnh vốn tin quỷ thần mà sắc mặt cũng sầm xuống.


      Vẫn là Lương Viện hỏi trước: " Vậy chúng ta cũng gặp phải lời nguyền của huyết chú?"


      Giáo sư La cười đáp: "Thực ra, đầy phần lớn là cách người xưa dùng để đe dọa người khác"


      "Giáo sư, có lẽ ngài vẫn chưa biết, nửa tháng nay, ngoài Lương Vân Kiệt ra, số người vì kệ tranh ngọc này mà mất mạng" -Hàn Giang rút cuộc cũng mở miệng.


      Lời của Hàn Giang khiến giáo sư La cũng kinh ngạc, trầm ngâm hồi, giáo sư La mới khó nhọc nhoẻn nụ cười: "Mọi người cân phải lo lắng, dựa vào bao năm nghiên cứu của tôi, sau khi vương triều Tây Hạ bị diệt vong, rất nhiều người Đảng Hạng gia nhập đại quân Mông Cổ, người Mông Cố gọi những người Đảng Hạng này là quân ‘Đường Ngột Thích’, trong đó có nhánh sau này lấy chữ ‘Đường’ làm họ của mình, định cư tại nội địa, do đó mà , Đường Phong, cậu xem ra rất có khả năng là hậu duệ của người Đảng Hạng đấy! Vì là con cháu của người Đảng Hạng, nên cũng nhất thiết phải lo lắng huyết chú gì đâu, khà khà".


      "Cái gì ? Tôi là hậu duệ của người Đảng Hạng! Giáo sư La, ngài đừng an ủi chúng tôi như thế chứ!" -Mọi người đều biết giáosư La bịa ra lý do để an ủi mọi người, nhưng Đường Phong vẫn cứ bóc mẽ ông.


      "Được rồi, đừng loanh quanh với cái ‘huyết chú’ nữa, chúng ta khi gia nhập lão K, sợ huyết chú nào cả!" -Lời của Hàn Giang cất lên rất đanh thếp và đấy cương quyết.


      6


      _Hàn Giang nhìn khắp mọi người trong phòng lượt, rồi nghiêm túc : "Bóc gỡ bí mật của kệ tranh ngọc vốn rất nguy hiểm, nhưng tôi tin huyết chú nào hết.


      Lẽ nào con người mấy trăm năm trước còn có thể sống lại để cản trở chúng ta? chỉ có những đối thủ tham lam, hung tàn,


      họ mới thực là kẻ thù của chúng ta! Giáo sư La, ngài vẫn chưa giải thích xem cầu thứ hai nghĩa là gì?"


      Giáo sư La nhìn Hàn Giang, tiếp tục giải thích: "Trước đó tôi rói, ban đầu tôi cũng hiểu câu thứ hai ‘tứ binh hợp nhất’ nghĩa là gì? Nhưng khi tôi đọc và giải thích


      xong toàn văn, quay lại xem cầu thứ hai, hình như bắt đầu lý giải hàm ý của tứ bình hợp nhất. ‘Tứ bình hợp nhât\ tôi suy đoán chắc là có bốn kệ tranh ngọc.."


      "Bốn kệ tranh ngọc?" -Giáo sư La tới đây, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc.


      "Đúng vậy, bốn kệ tranh ngọc, chỉ có ghép bốn kệ tranh ngọc lại với nhau, mói được vị trí chính xác của Hạn Hải Mật Thành, các bạn xem..." vừa , giáo sư La vừa đeo găng tay trắng vào, lật úp mặt sau kệ tranh ngọc lên, chỉ vào vài chỗ lõm, : "Mọi người hãy nhìn viền những chỗ lõm xuống ở mặt sau, theo như suy đoán của tôi, mặt sau kệ tranh ngọc là tấm bản đồ được khắc chìm".


      "Bản đồ?"


      " chính xác là bản đổ hướng tới Hạn Hải Mật Thành".


      "Liệu đó có phải là bức bản đồ kho báu?" -Lương Viện hỏi.


      Giáo sƯ La cười đáp: "Cháu muốn vậy cũng được, nhưng chỉ có bức đủ, phải tập hợp bốn kệ tranh ngọc này, ghép chúng lại với nhau, mới có thể nhìn bản đồ hướng tới Hạn Hải Mật Thành".


      "Ổ !" -Lương Viện gật gật đầu.


      "Cũng với ý nghĩa như vậy, văn tự Tây Hạ mặt chính của kệ tranh ngọc, trừ phấn thứ nhất mà chúng ta giải mã được ra, phần chữ chính to hơn ở phía dưới, theo tôi suy đoán chính là địa điểm mà bốn kệ tranh ngọc được cất giấu, cũng có khả năng vẫn còn số tin tức liên quan tới Hạn Hải Mật Thành. Dưới đây chúng ta xem xem phần chữ chính kệ tranh ngọc, thông qua bước đầu phiên dịch, phần chính của kệ tranh ngọc dịch sang chữ Hán là " Hắc đầu Thạch Thất hoang thủy vực, xích diện phụ chủng cao hà, trường miên di dược nhân quốc tại bi’ "


      Giáo sư La đọc tới đây rồi im bặt. Lương Viện thúc giục: "Giáo sư, sao ông đọc tiếp ạ?"


      "Hết rồi, ông đọc hết rồi."


      "Cái gì ? Phần chữ chính chỉ có mấy.chữ này thôi sao?", mọi người vô cùng thất vọng.


      "Đúng vậy, phần chữ chính của kệ tranh ngọc này chi có 21 chữ".


      Đường Phong nghe mấy câu chữ Tây Hạ mà giáo sư La phiên dịch, bỗng nhiên kinh ngạc: "Mấy... mấy câu này hình như tôi được nghe qua, đúng rồi, chính là bảy bức thư đó, thư của viện sỹ Alekseev viết cho Menshikov, ở cuối bức thư đó, Alekseev đột nhiên viết thêm đoạn, rằng năm đó, trước khi Ivanovich Ivanov chết, từng nhắc tới mấy câu thơ, chính là mấy câu này".


      "Đúng! Đường Phong, khi tôi phiên dịch ra mấy câu này, tôi cũng rất ngạc nhiên, điều đó cho thấy năm đó Ivanovich Ivanov từng giải mã được mấy câu thơ này, đáng tiếc sau đó ông qua đời, thế tiếp tục nghiên cứu được nữa".


      "Vậy b thơ đó nghĩa là gì nhỉ? Có liên quan gì tới kệ tranh ngọc?" -Đường Phong hỏi.


      "Câu thơ này thuật lại địa điểm mà chắc là thời kỳ đầu người Đảng Hạng từng sinh sống, ‘bạch cao hà, tôi cho rằng đó là chỉ lưu vực Bạch Hà thuộc tây bắc Tứ Xuyên nay, đây vốn là nơi tụ tập sinh sống của người Đảng Hạng thời kỳ đầu, còn Hắc Đẩu Thạch Thất rất có khả năng chính là nơi cất giấu trong ba kệ tranh ngọc còn lại. Nếu như suy đoán của tôi đều chính xác có ý nghĩa học thuật vô cùng trọng đại đối với việc viết lại toàn bộ lịch sử Tây Hạ


      Có thể nhận thấy, giáo sư La cất cao giọng khi tới đây.


      " như vậy, tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất chính là mục tiêu tiếp theo của chúng ta rồi!" -єriệu Vĩnh vừa vừa đưa ánh mắt thăm dò về phía Hàn Giang.


      Mọi người đéu nhìn Hàn Giang, nhưng Hàn Giang vẫn im lặng, và Đường Phong lại là người cất lời: "Các vị, phải tôi nghi ngờ trình độ nghiên cứu của giáo sư La nhưng chỉ dựa vào chút chứng cứ giờ rồi suy đoán là có bốn kệ tranh ngọc, rồi lại Hắc Đầu Thạch Thất gì đấy có giấu các kệ tranh ngọc khác, thi tôi vẫn chưa thể tin được.


      Hơn nữa, chúng ta cũng biết vị trí cụ thể của Hắc Đầu Thạch Thất này ở đâu tìm thế nào đây?"


      Giáo sư La rất bình tĩnh : "Tôi rồi, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, nhưng câu hỏi vừa rồi khiến tôi nhớ ra, kệ tranh ngọc có chứng cứ có thể chứng minh cho phán đoán của tôi, có thể các bạn vẫn chưa biết kệ tranh ngọc này còn có chữ Hán".


      "Ổ! kệ tranh ngọc có chữ Hán, sao tôi nhìn thấy nhỉ ?" -Đường Phong tỏ vẻ nghi ngờ.


      Giáo sư La xoay kệ tranh ngọc chếch chút rồi, chỉ lên vách bên cạnh kệ tranh ngọc và với mọi người:


      Mời các vị xem, ở đây có chữ Hán rất ".


      Mọi người quây lại gần hơn, chăm chú quan sát, quả nhiên, tất cả đều nhận ra, vách bên cạnh kệ tranh ngọc, có chữ "Bạch" nho .


      "Chữ ‘Bạch’ này lại lên điều gì đây?" -Đường Phong thắc mắc.


      " lên điều gì? Chữ ‘Bạch’ này thực ra là tên của kệ tranh ngọc!"


      "Tên? Tên của nó phải là kệ tranh ngọc nổi gân có chạm châu báu Tây Hạ sao?" -Đường Phong cảm thấy đóc càng mụ mị hơn trước.


      "Tôi từng rồi, tôi suy đoán tổng cộng có bốn kệ tranh ngọc, chỉ tới khi nào ghép bốn kệ tranh ngọc này lại với nhau mới có thể hoàn toàn biết được kệ tranh ngọc viết những gì, mới có thể nhìn bản đồ phía sau kệ tranh ngọc Vậy , người chế tác lúc tạo ra bốn kệ tranh ngọc này, nhất định đánh số hiệu cho từng kệ tranh ngọc Chữ ‘bạch’ viết bằng chữ Hán này, chính là số hiệu của kệ tranh ngọc này hoặc là tên của nó: tên gọi đầy đủ của kệ tranh ngọc này chắc phải là: kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ tên Bạch".


      "Kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm chầu báu Tây Hạ tên Bạch? Vậy những kệ tranh ngọc khác đánh số hiệu gì đây?" -Đưòng Phong hỏi.


      "Hãy nghe tôi từ từ , mọi người biết rồi đấy, tên gọi ‘Tây Hạ’ này là tên gọi trong sử thi Hán văn, vốn phải là quốc hiệu, mà người Đảng Hạng tự đặt. Quốc hiệu mà người, Đảng Hạng tự đặt, trong giới học thuật có rất nhiều cách gọi khác nhau. Rất nhiều học giả đều cho rằng, người Đảng Hạng tự xưng quốc gia của mình là ‘Đại Bạch Cao Quốc’ hoặc 'Bạch Cao Đại Quốc’ Còn có cách khác, cho rằng người Đảng Hạng tự xưng quốc gia mình là ‘Bạch Cao Đại Hạ Quốc’, tên gọi này là do học giả nước Nga Evgenij Ksmovich Kychanov nghiên cứu Tây Hạ, căn cứ vào cuốn "Đại tàng kinh Tây Hạ văn" được bảo tổn trongviện bảo tàng nhân loại học tại Stockholm Thụy Điển, phiên dịch từng chữ thành chữ Hán mà có được. Bản thần tôi cũng đồng ý hơn với cách này. Lại về kệ tranh ngọc trước mặt chúng ta, từ những văn tự khắc bề mặt có thể phán đoán, kệ tranh ngọc này chắc là kệ đầu tiên trong bốn kệ tranh ngọc, bởi vì, đối chiếu với bốn chữ ‘Bạch, Cao, Đại, Hạ mà tôi suy đoán, ba kệ tranh ngọc còn lại lần lượt là kệ tranh ngọc chữ ‘Cao’, kệ tranh ngọc chữ ‘Đại’, kệ tranh ngọc chữ ‘Hạ Suy đoán mới của giáo sư La khiến mọi người tăng thêm lòng tin, và dường như càng lúc càng cận kể hơn với chân tướng của việc.


      Giáo sư La tiếp tục : "Tôi bổ sung thêm điểm, nếu như chúng ta thực tìm ra Hạn Hải Mật Thành, vậy ở đó có gì đây? Kho báu, cái này đương nhiên là có, thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều kỳ châu dị bảo, nhưng tôi lại hứng thú với kho báu. Năm 1908, Coats Ivanov phát ra Hắc Thành và khai quật với con số lên tới hàng vạn văn vật Tây Hạ. Tôi nghĩ cái Hạn Hải Mật Thành này chắc chắn to hơn Hắc Thành, còn trọng đại, hoành tráng hơn tôi dám tưởng tượng. Ở đó có thể chôn giấu bao nhiêu di sản văn hóa, làm chấn động thế giới, có lõ bộ "Đại tàng thư" hoàn chỉnh bằng chữ Tây Hạ, có lẽ có vô số tượng phật tinh xảo, còn huy hoàng hơn cả Đôn Hoàng vĩ đại, có lẽ còn có rất ahiểu những kỳ tích mà chúiig ta có nghĩ cũng nghĩ tới..." -giáo sư La í giấu được hưng phấn, ông hoàn toàn say sưa trong Hạn Hải Mật Thành của mình.


      Cuối cùng, Hàn Giang đứng thẳng dậy, tổng kết với mọi người: "Tôi cho rằng, suy đoán của giáo sư La là hợp tình hợp lý, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là bắt buộc phải vượt mặt đối thủ, tìm đủ bốn kệ tranh ngọc, giải mã bí mật của Hạn Hải Mật Thành".


      "Nhưng, bước tiếp theo chúng ta phải hành động thế nào đây?" -Đường Phong hỏi Hàn Giang.


      Hàn Giang trả lời, giáo sư La lên tiếng: "Muốn tìm kệ tranh ngọc Hắc Đầu Thạch Thất, tôi lại nhớ tới manh mối. Vào thập niên 20, 30 của thế kỷ trước, nhà thám hiểm người Mỹ Joseph Rock hoạt động sôi nổi tại khu vực phía tây Tứ Xuyên. Rồi vào những năm cuối đời, trong bài viết của mình, ông nhắc tới thông tin sau chuyến khảo sát núi tuyết Minya Konka nằm ở tận cùng tây bắc Tứ Xuyên, do trận lở bùn đá đáng sợ nên ông tới nhầm đào nguyên ngoại thế. Ở đó non xanh nước biếc, dân chúng hồn hậu, người dân sùng bái đạo Phật, nhưng lại gìn giữ số lượng lớn phong tục tôn giáo nguyên thủy. Thủ lĩnh địa phương và Lạt ma tiếp đãi Rock vô cùng nhiệt tình, cuối cùng dẫn ông ra khỏi đào nguyên bên ngoài nhân gian đó. Rock nhiều năm sinh sống tại Trung Quốc, am hiểu sâu sắc văn hóa Trung Quốc, ông phát ra phong tục tập quán và tướng mạo của những người sinh sống ở đó rất khác biệt với cư dân của khu vực phía tây Tứ Xuyên khác. Bởi vậy ông cho rằng, cư dân ở đây là từ nơi khác di cư tới. Tiếp đó Rock táo bạo suy đoán: cư dân ở đó chính là hậu duệ người Đảng Hạng di cư tới khu vực phía tây Tứ Xuyên, để chạy trốn truy sát của thiết kị binh Mông Cổ".


      Đường Phong nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lầu rồi hỏi giáo sư La: "Tôi cũng từng nghe qua tại khu vực Xuyên Tây có hậu duệ người Đảng Hạng, nhưng trong trí nhớ của tôi, đó hình như là chỉ khu vực Mộc Nhã. Rock từng cho rằng người Mộc Nhã chính là hậu duệ của người Đảng Hạng nhưng sau này vì ông tới đào nguyên ngoại thế đó nên thay đổi quan điểm. Ông cho rằng cư dân sống ở đó càng giống hậu duệ của người Đảng Hạng hơn. Sau này Rock vẫn muốn tìm lại vùng đào nguyên đó, nhưng ông khắp động vách núi thuộc dải tây bắc Tứ Xuyên mà cũng tìm thấy vùng đào nguyên ngoại thế này. Vậy là, Rock gọi vùng đất đó là ‘Shangri La cuối cùng’ trở thành điều nuối tiếc cuối cùng của cuộc đời ông".


      "Lẽ nào Rock để lại vật gì đó, như tấm ảnh chẳng hạn?" -Đường Phong hỏi.


      Giáo sư La lắc lắc đầu, " có, bản thân ông rằng, trước khi ông vào vùng đào nguyên ngoại thế đó, ông gặp phải trận lở bùn đá đáng sợ. Ông thất lạc những người đồng hành khác, máy ảnh cùng những thiết bị khác mà ô mang theo cũng bị trôi theo bùn đá, bởi vậy thể lưu lại hình ảnh hay tài liệu gì. Còn về lần lạc đó, ông chi đế lại những dòng ghi chép ngắn gọn. Trong đoạn ghi chép này, Rock còn đặc biệt nhắc tới ngọn núi ở gần đó mà người địa phương sùng bái, và kể lại trong hang núi tuyết sơn có cả thánh vật của họ. Điều này hình như có mối liên hệ nào đó với Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết".


      "Ý ngài là Hắc Đầu Thạch Thất rất có khả năng ở đó?" -Lương Viện ngạc nhiên hỏi.


      Giáo sư La khẽ gật đầu, đáp: "Khả năng này rất lớn, nếu giống như Rock từng suy đoán, ở đó có hậu duệ của người Đảng Hạng sinh sống, vậy , hang núi mà người địa phương thường rất có khả năng chính là Hắc Đầu Thạch Thất. Còn bản thân tôi vô cùng ngưỡng mộ Lock, ông là nhà thám hiểm rất cẩn thận và nghiêm túc, đồng thời cũng là học giả, tôi nghĩ độ tin cậy trong những lời của ông khá cao".


      Đường Phong hình như hiểu ra ý của giáo sư La. "Giáo sư La, ý của ông là muốn chúng tôi tìm kiếm đào nguyên ngoại thế mà Lock gọi là ‘Shangri La cuối cùng’ tìm kiếm hậu duệ của người Đảng Hạng ở đó, tìm hiểu tình hình liên quan tới Hắc Đầu Thạch Thất?"


      "Đúng vậy, naỵ đây chính là manh mối duy nhất chúng ta, tôi tin chắc địa danh đó thức sư tồn tại" – Giáo sư La rất kiên định.


      Đường Phong nhìn nhìn giáo sư La, rồi lại nhìn Hàn Giang, như muốn nghe ý kiến của . Hàn Giang trầm tư hồi lâu lúc này mới cất lời: "Tôi tin tưởng vào phán đoán của giáo sư La, tìm thấy đào nguyên ngoại thế mà Rock từng đến chính là mục tiêu của chúng ta". Hàn Giang lại nhìn lượt mọi người ngồi bên dưới, đưa ra mệnh lệnh:


      "Hành động lần này của chúng ta phải tiến hành trong tình trạng bảo mật, do tôi và Đường Phong thực thi, những người khác ở lại đây trấn thủ, khi tôi có mặt, công việc ở đây do Triệu Vĩnh phụ trách"


      xong, Hàn Giang quay ra bàn giao cho Triệu Vĩnh:


      Sau khi tôi phải luôn luôn giữ liên lạc với tôi, đồng thời đảm bảo tốt viện trợ..." -Hàn Giang Lương Viện liền ngắt lời , hỏi thẳng thừng: "Sao lần hành động này cho tôi theo?"


      Hàn Giang quay đầu lại nhìn Lương Viện, nghiêm mặt : Lần hành động này, rất có khả năng chúng ta phải thâm nhập vào hang sâu tuyết sơn, có khi còn gặp phải công kích của kẻ thù, là con , sao mà được!"


      "Vậy tôi làm gì


      " hãy ở đây chăm sóc giáo sư La, đợi tôi trở về"


      Lương Viện vẫn muốn tranh luận nhưng Hàn Giang buồn để ý đến nữa, cùng Triệu Vĩnh ra khỏi mật thất, chỉ còn lại Lương Viện bĩu môi, đứng ngây trước cửa… Đường Phong thấy bộ dạng Lương Viện như vậy nhịn cười, đúng lúc đó bị Lương Viện nhìn thấy, trợn mắt lườm Đường Phong cái, chút hào khí: " cứ cười , cho tôi , tôi cũng bằng được, hừm! Từ bé đến lớn, chưa có ai từng ngăn cản được bổn nương".


      Đường Phong thu lại nụ cười, cũng bắt chước điệu bộ của Hàn Giang, nghiêm mặt với Lương Viện: "Tiểu thư Lương, đây phải là nơi để dở thói đỏng đảnh đâu nhé, tôi thấy nên ở lại đây chăm sóc giáo sư La ".


      Lương Viện bị Đường Phong chọc tức như vậy bèn đẩy xe lăn của giáo sư La, thở hổn hển bỏ , trong mật thất chỉ còn lại Đường Phong. Đường Phong đứng bên cửa sổ, vén góc tấm rèm cửa dày cộm lên, phía xa xa, những dãy núi tĩnh mịch, trong lòng Đường Phong bỗng trào lên dự cảm lành.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7 : Hạ cánh khẩn cấp

      1


      _Năm 1227, Hưng Khánh Phủ, thời khắc cuối cùng của vương triều Tây Hạ, bị kị binh Mông Cổ hùng mạnh nhất thế giới bao vây, nên thành quách độc vài tháng nay. Thành Cát Tư Hãn oai phong, ngạo mạn, ngồi chỉnh tề trong lều, kiểm duyệt đội kị binh theo ông quét sạch đại lục u Á… Đột nhiên, thiếu niên áo trắng từ trời rơi xuống, tay cầm bảo kiếm, rạch nát lều, tấn công Thành Cat Tư Hãn, kiếm bay vun vút như gió, Thành Cát Tư Hãn còn chỗ nào để nấp, ngã nhào trong những nhấtkiếm. Đợi tới khi các chư hầu đứng ngoài lao vào trong lều thiếu niên áo trắng cúi rạp người, bay ra khỏi lều, cuốn theo bụi trần… Nhìn lại Thành Cát Tư Hãn, bá vương của u Á đại lục này tắt thở. Chính trong thời khắc này mà vị vĩ nhân này mê man lìa đời, ông, Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân, Hãn vương vĩ địa nhất thảo nguyên trong lịch sử từ trước tới nay với tấm thân tàn, lẫy danh nghĩa trường sinh thiên chỉ lên trời thề rằng: dĩ tử chi, dĩ diệt chi, dĩ tuyệt chi! Vậy là, ngày đen tối nhất trong lịch sử vương triều Tây Hạ đến...


      Vào cái đêm Hưng Khánh Phủ thành bị phá vỡ, kị binh Mông Cổ tuân theo lời trăn trối trước khi chết của Thành Cát Tư Hãn, triển khai thàm sát đẠmáu người Đảng Hạng, đàn ông đầu lìa khỏi xác, đàn bà bị làm nhục. Thiếu niên áo trắng tay giữ bảo kiếm, chỉ lo giết địch, cậu vừa đánh vừa rút lui, lui vào mảnh sân to trong ngôi nhà sâu hun hút, nhưng chỉ thấy xác người la liệt, máu chảy sông, hai tên lính Mông Cổ định hãm hiếp phụ nữ. Thiếu niên áo trắng xông lên, vung kiếm trong tay kết liễu hai tên lính Mông Cổ đó. Thiếu niên hỏi người phụ nữ: "Đây là phủ đệ của gia đình nào vậy?"


      Người phụ nữ trả lời, mà lôi tay nải từ trong người ra, đưa cho thiếu niên: "Nhanh! Nhanh đưa tay nải này rời khỏi đây!"


      "Trong này có gì vậy?" -Thiếu niên hiểu ý của người phụ nữ.


      Người phụ nữ kìm nén đau đớn uất hận, xé nát tầm can hét lên với thiếu niên áo trắng: "Đây là hy vọng của người Đảng Hạng chúng ta, nhanh đem tay nải này rời khỏi đầy, di càng xa càng tỗt.."


      xong, người phụ nữ lao đầu vào cột chết. Thanh niên áo trắng lau khô nước mắt, khoác tay nải, lao ra cửa. Ngoài đó, trừ xác của người Đảng Hạng ra chỉ còn lại đám kị binh Mông Cổ giết người tới đỏ cả mắt. Thiếu niên áo trắng vừa xuất phố đụng ngay kị binh Mông Cổ, múa đao cong vút lao tới. Thiếu niên thấy vậy, nhưng hoảng loạn, cấm chắc thanh kiếm, chỉ đợi tên kị binh Mông Cổ lao tới đâm mình. Tên kị binh Mông Cổ tiến lại phía cậu mỗi lúc gần, thiếu niên có thể nhìn thấy máu tươi từ lưỡi đao xuống. Chính trong giây phút tên kị binh Mông Cổ lao tới trước mặt, thiếu niên liền né người cái, ánh đao lóe sáng con phố, tên kị binh Mông Cổ ngã ngựa trong tiếng thét gào. Thiếu niên áo trắng chạy nhanh vài bước, bay lên trung, nhảy lên con hắc mã của tên kị binh Mông Cổ, xiết mạnh dây cương, ngựa đen quay đầu, phi thẳng ra khỏi cửa nam của Hưng Khánh Phủ. Trước cổng thành, người Mông Cổ bắn tên như mưa, thiếu niên áo trắng rạp người xuống lưng ngựa, lao qua vòng vây. Hắc mã phi vun vút đường, qua thảo nguyên, sa mạc, hoang mạc, vách núi, rừng sâu. Thiếu niên cũng biết mình


      i được bao xa, cũng biết con hắc mã này muốn đưa mình tới đâu, bởi chỉ có tiếng gió vun vút bên tai . Đột nhiên, hắc mã hí lên tràng dài, hai chân trước chồm lên cao, rồi khựng lại chịu bước tiếp. Thiếu niên áo trắng kinh ngạc, tập trung quan sát, lúc này mới phát phía trước chính là dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp nguy nga chặn đứng đường của mình! Còn phía sau, cậu nghe thấy tiếng vó ngựa của kị binh truy đuổi. Quay ngựa đại chiến trận với truy binh, hay là vượt qua núi tuyết? Truy binh phía sau càng lúc càng gần, núi tuyết phía trước cao vút chạm mây, đâu về đâu? Đây thực là vùng đất chết…


      2


      "Vùng đất chết! Tôi phải iàm thế nào? Làm thế nào đây?" -Đường Phong sau khi hét lên tiếng thất thanh, rút cuộc tỉnh dậy, phát xung quanh chẳng có truy bình nào cả, cũng chẳng có tuyết sơn, chỉ có đám hành khách nhìn mình bằng ánh mắt


      " có gì, ban nãy nằm mơ thấy ác mộng." – xong, Đường Phong lại đổ người lên lưng ghế. lau vệt mồ hôi trán, quay mặt , nhìn thấy tầng mây bên ngoài cửa máy bay, cuối cùng cũng nhớ ra, mình chuyến bay bay tới Thành Đô.


      Mục tiêu hành động lần này của và Hàn Giang là tới vùng phía tây Tứ Xuyên, Cam Nam và khu vực Đông bắc Thanh Hải để tìm các kệ tranh ngọc khác. Nhưng khu vực này vắt ngang ba tỉnh Tứ Xuyên, Cam Túc, Thanh Hải, nối liền mấy chục ki lô mét vuông của mười mấy dân tộc Hán, Tạng, Khương, Hổi... diện tích lãnh thố rộng lớn như vậy, trong môi trường phức tạp như vậy, mà tìm kiếm kệ tranh ngọc bé xíu, cũng đủ tưởng tượng ra khó khăn đến mức nào. Nhưng giờ họ chỉ có manh mối duy nhất, chính là "Hắc Đầu Thạch Thất" mà giáo sư La suy đoán ra từ những ghi chép ngắn gọn của nhà thám hiểm Rock.


      Trong hai tháng qua, Đường Phong phải chịu đựng huấn luyện quá tải: hàng ngày dậy từ lúc 6 giờ sáng, cùng Triệu Vĩnh đeo đồ nặng chạy năm cây số, ăn sáng xong, vẫn còn cả đống bài tập thể lực, tiếp theo đó Hàn Giang giới thiệu giảng giải cho Đường Phong về nguyên lý của các loại súng máy; ăn xong bữa trưa thực hành bắn súng; ba giờ chiều, Triệu Vĩnh giảng dạy dã ngoại sinh tồn, bao gồm cả việc làm thế nào để tồn tại trong điều kiện hoang dã có thực phẩm và thuốc men. Nhưng điều khổ sở nhấtmà phải làm là học cách ăn thịt sống


      Mùi vị của thức ăn sống nơi hoang dã khiến Đường Phong thực dám ném thử. Triệu Vĩnh từng bắt ép Đường Phong ăn nguyên cả con rắn sống và chính vì con rắn này mà Đường Phong đả nôn mửa cả ngày. Triệu Vĩnh đành phải bó tay từ bỏ ý định huấn luyện Đường Phong trở thành người nhái hải quân lục chiến.


      Từng đấy vẫn chưa thấm vào đâu. Buổi sáng, Đường Phong còn phải theo giáo sư La học văn tự Tây Hạ. Đối mặt với những văn tự biến mất 700 năm nay, Đường Phong vốn cho rằng mình có chút tài năng ngôn ngữ bẩm sinh nhưng giờ đều có tác dụng gì cả. Hai tháng dạy như nhồi nhét với cường độ cao, Đường Phong cũng chỉ nắm được vài từ vựng thường dùng, chính sau hai tháng huấn luyện đặc biệ này, Đường Phong và Hàn Giang cùng nhau đáp chuyến bay từ Bắc Kinh tới Thành Đô.


      Trước khi lên máy bay, Đường Phong thắc mắc với Hàn Giang: "Sao lần này chỉ có hai chúng ta, khu vực rộng lớn như vậy phải tìm tới bao giờ. Chúng ta hoàn toàn có thể huy động cả đội quân để cùng tìm kiếm kệ tranh ngọc mà? Tại sao chúng ta phải máy bay dân dụng, sử dụng máy bay quân đội phải càng an toàn và tiện lợi hay sao ?"


      Hàn Giang lắc lắc đầu, than thở: "Tiểu tử, cậu dù sao cũng hợp với cái ngành này, thiếu nhiệt lắm! Cậu nghĩ xem, từ hành động thời gian trước của chúng ta cho thấy, đối thủ của chúng ta thực lực hể tầm thường, nên phần lớn hành động của chúng ta đều lọt qua được mắt chúng. Bởi vậy, hai chứng ta giống như những khách thông thường đến du lịch, đó mới là cách tìm kiếm kệ tranh ngọc tốt nhất; vì động tĩnh càng ít chúng ta càng an toànử Hơn nữa, thực té có kệ tranh ngọc hay vẫn chưa dám khẳng định, chỉ là suy đoán của giáo sư La, cấp phê chuẩn điều động nhiều nhân lực như vậy đâu".


      "Bởi vậy lần này chúng ta , ngoài vài trang bị cho du lịch lữ hành mang theo thứ gì khác cả. Bắt tôi tập bắn súng mãi như thế, mà kết quả lần này cũng cho tôi mang súng theo".


      Hàn Giang nhìn Đường Phong cái, cười : "Đâu chỉ mối cậu mang súng, tôi cũng có mang theo đâu "Cái gì? mang súng theo!" -Đường Phong kinh ngạc, "Vậy ngộ nhỡ chúng ta gặp phải bọn tội phạm làm thế nào?"


      "Đường Phong, cậu phải biết rằng, đặc công giỏi cần phải mang theo bất cứ thứ vũ khí gì. Khi nào cần vũ khí, bất cứ thứ gì cũng có thể là vũ khí của chúng ta, cả con dao gọt hoa quả. Hơn nữa cậu cũng có thể dùng vũ khí của kẻ địch. Bởi vậy nhân viên đặc công chúng tôi tập luyện chỉ biết sử dụng mỗi loại súng máy chuyên dụng mà tất cả các loại súng của các quốc gia bọn tôi đều phải biết dùng".


      Thảo nào và Triệu Vĩnh đều nắm các loại súng như lòng bàn tay"


      "Thực tế lần này hành động cậu cần phải quá lo lắng như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng ở trong nước, đám tội phạm đó cũng đến mức quá ngạo mạn. Hơn nữa, lúc cũng có thế cầu chi viện của công an địa phương cơ quan an ninh quốc gia, bao gồm cả chi viện vũ khí. Bởi vậy líln này chúng ta đến đó giống như những người thu du lịch lữ hành thực , nào cậu cứ thư giãn chút " "Mong là như thế, nếu nhưgi lần này quả chuyến du lịch vui vẻ tốt biết mấy!"


      Đường Phong nhìn chằm chằm hổi lâu làn mây khói bên ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên quay mặt lại, khẽ ca hát. Quả thực thời điểm này phải là lúc thời tiết đẹp để du lịch, tháng mười mà lại tới vùng núi cao..."


      Hàn Giang trợn mắt, : "Đúng vậy, giờ quả phải là mùa đẹp nhất để du lịch, nhưng may này vẫn chưa tới mùa đông, thế nên chúng ta phải đến đó trước khi mùa đông tới, hoàn thành..."


      Hàn Giang vẫn chưa hết câu liền im bặt, Đường Phong ngạc nhiên quay lại nhìn Hàn Giang, chỉ thấy Hàn Giang nhìn về hàng ghế phía trước bên trái . "Sao thế?" -Đường Phong tò mò hỏi.


      Đường Phong nhìn lên hàng ghế trước mặt, đó là hai người nước ngoài. ông già tóc bạc xám, nhìn tuổi tác cũng ngoài 60 tuổi, có lẽ cũng phải tới 70 tuối, nhưng vai rộng lưng thẳng, thần thái vẫn rất trẻ trung. Người còn lại là phụ nữ tóc ngắn màu nâu; người phụ nữ này khoảng ngoài 30 tuổi, phong thái duyên dáng, tập trung xem tạp chí.


      "Sao thế? phải lòng mỹ nữ đó rồi sao?" -Đường Phong nửa đùa nửa .


      " với cậu nhé, tôi thấy hai người nước ngoài đó giống người bình thường?"


      "Có gì đặc biệt? phải là hai người tới Trung Quốc du lịch sao ?"


      "Giống như ban nãy cậu , tại phải là mùa du lịch."


      "Có khi người ta đến vùng núi cao như chúng ta, mà chỉ loanh quanh gần Tứ Xuyên, Thanh Thành Sơn, Lạc Sơn Đại Phật chẳng hạn!"


      "Dù thế nào tôi cũng thấy hai người này đơn giản, cậu phải tin vào trực giác của tôi".


      Hàn Giang và Đưòng Phong thầm to , hình như đánh động tới mỹ nữ người nước ngoài ở hàng ghế . Người đẹp mặt vô cảm quay lại mắt đối mắt với Hàn Giang. Hàn Giang vừa nhìn thấy ánh mắt của người đẹp liền hấp tấp thu lại ánh nhìn. hiểu tại sao mình lại như vậy, ánh mắt luôn tự tin như chim ưng từng khiến tự hào nhưng hôm nay lại... Hàn Giang quay đầu ra hướng khác, đột nhiên, hình dáng quen thuộc xuất trong mắt . "Lương Viện?!" -Hàn Giang giật mình kêu lên.


      Nghe Hàn Giang thảng thốt, Đưòng Phong cũng nhảy dựng lên, nhìn theo ánh mắt của Hàn Giang. Quả nhiên, Lươg Viện chậm rãi từ đầu lối tiến lại. Đường Phong ràng dám tin vào mắt mình, ra sức dụi mắt, sai, chính là Lương Viện. Lúc này, Lương Viện ăn vận như khách du lịch, khoác chiếc ba lô to màu xanh tới trước mặt Hàn Giang và Đường Phong, chưa kịp để hai người mở miệng, Lương Viện cười với Đường Phong: sao thế? Đường Phong, tôi rồi, thế giới này ai có thể ngăn cản được bổn nương mà".


      "... sao lại lên được đây?" -Đường Phong lắp ba lắp bắp hỏi?


      "Tôi lên đây như thế này đây!" -Lương Viện đầy vẻ ngây thơ .


      Đường Phong và Hàn Giang bốn mắt nhìn nhau, đối với tiểu thư Lương Viện này, hai người họ cũng hết cách. Hàn Giang nhìn Lương Viện gỡ ba lô xuống, hỏi: "Bên trong dày cồm cộm, đựng cái gì vậy?"


      "Đều là những vật thiết yéu, còn có vật quan trọng. -Lương Viện đáp.


      "Vật quan trọng?"


      "Kệ tranh ngọc" -Lương Viện .


      "Cái gì? Sao lại đem kệ..." -Đường Phong ngạc ngạc nhiên tới nỗi hét thành tiếng, may mà bị Hàn Giang bịt ngay miệng lại mới bật ra ngoài.


      "Sao lại đem kệ tranh ngọc theo làm gì chứ?" Đường Phong hạ giọng khẽ chất vấn Lương Viện.


      "Ờ, kệ tranh ngọc là do ông nội tôi mua về, tôi thích mang theo, ảnh hưởng gì tới " -Lương Viện hùng hồn trả lời Đường Phong.


      Đường Phong chán nản lắc lắc đầu, đáp: "Kệ tranh ngọc là của gia đình , nhưng giờ nó thuộc về riêng gia đình nữa, bởi vì nó còn mang những giá trị lớn hơn, giá trị của nó chỉ có mười triệu tệ".


      "Được rồi! Được rồi! Đùa với thôi, xem căng thẳng chưa kìa, kệ tranh ngọc là tôi đem theo, nhưng đây phải là ý của tôi, tôi chẳng to gan thế đâu, tôi biết tầm quan trọng của kệ tranh ngọc. Là giáo sư La bảo tôi mang theo, giáo sứ La rằng các đường thám hiểm, rất có khả năng cần tới kệ tranh ngọc. Cũng phải tôi lén. lút chạy tới đây mà là do giáo sư La bảo tôi đưa kệ tranh ngọc theo, biết chừng lại có giá trị đấy!"


      "Giáo sư La này, nhất định là trúng kế của nhóc lừa đảo này rồi!" -Hàn Giang cười, .


      "Còn lâu ý! Giáo sư La chẳng ngăn cản gì tôi đến đây cả!" -Lương Viện vẫn muốn tranh cãi.


      Đầu óc Đường Phong lúc này lại căng lên như dây đàn chuyến này vẫn còn chưa biết gặp phải gian khó hiểm nguy gì, giờ lại thêm vướng chân, chật là… Đường Phong vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền rối như tơ vò, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đáng của Lương Viện, lại nỡ thêm điều gì.


      Hàn Giang cũng trong bộ dạng bó tay, nhìn Đường Phong lắc đầu, thêm gì nữa, rối từ từ, mắt lại. Cũng biết là qua bao lâu sau, đột nhiên, máy bay bỗng lắc lư dữ dội, Hàn Giang lập tức mở trừng mắt, nhìn Đường Phong và Lương Viện bên cạnh hốt hoảng rồi lại nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: động cơ bên trái máy bay biết biến đâu mất, động cơ khác cũng ngừng hoạt động, cánh trái máy bay rạch nát nền trời xanh, kéo theo vệt khói đen dài tít tắ


      ‘Chuyện gì thế này?" -Đường Phong hoảng hốt hỏi


      Hàn Giang.


      Máy bay xảy ra cố rồi!" -Hàn Giang lo lắng đáp. Xảy ra chuyện? cố kỹ thuật? Hay là...?" -Đường Phong quá đối kinh ngạc.


      biết! Đừng hỏi tôi, tôi phải là phi công!" trong khoang máy bay, tình hình bỗng trở nên hỗn loạn cho dù là tiếp viên hàng cố trấn tĩnh, duy trì nét mặt tươi cười đến thế nào chăng nữa, nhưng cũng thể an ủi những hành khách hốt hoảng thất kinh, bởi Itất cả mọi người đều cảm nhận được máy bay vù vù lao xuống. Hàn Giang di chuyển ánh mắt về phía cửa buồng lái, biết phi công trong đó có thế ứng phó nổi với tình huống này hay . đột nhiên muốn manh động xông vào buồng lái. tin rằng vào thời khắc này, trong số tất cả những người ở đây, mình chính là người có kinh nghiệm ứng phó với tình hình nguy hiểm này nhất.


      "Chúng ta phải làm sao đây?" - ràng là Đường Phong chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.


      " thể ngồi nhìn máy bay rơi xuống thế này được, tôi nghĩ chúng ta có thể làm điều gì đó." -Hàn Giang vừa , vừa đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh tới buồng lái. Đường Phong cũng lắc lắc lư lư đứng dậy, theo Hàn Giang vào trong đó.


      Máy bay vẫn lao xuống với tốc độ chóng mặt, Hàn Giang đưa thẻ cho tiếp viên đứng ngoài cửa buồng lái, sau đó : "Để tôi thử xem sao, biết đâu lại hữu dụng". Vậy là, tiếp viên dẫn Hàn Giang và Đường Phong vào buồng lái, trong buồng lái, cơ trưởng và phi công rối tung cả lên, thử mọi cách để khống chế máy bay.


      Máy bay mất liên lạc với trung tâm chỉ huy, mặc cho cơ trưởng kêu gọi thế nào chăng nữa cũng có bất cứ tín hiệu gì. Máy bay giờ chi còn bên động cơ hoạt động, nên ngừng lao xuống vun vút. vẻ mặt của cơ trưởng và phi công vô cùng lo lắng, Hàn Giang với cơ trưởng: "Tôi từng lái máy bay, có lẽ tôi có thể giúp các ".


      Hàn Giang vẫn giữ được bình tĩnh nét mặt, nhưng sau khi ngồi lên vị trí cơ trưởng, chẳng mấy chốc hiểu ra rằng chút kinh nghiệm lái máy bay của mình cơ bản đủ để ứng phó với tình huống đặc biệt này. Mấy phút sau, trán Hàn Giang đọng vệt mồ hôi…


      "Để tôi thử xem sao!" -Sau lưng Hàn Giang bỗng vang lên giọng lơ lớ, Hàn Giang, Đường Phong, cơ trưởng và phi công cùng nhau quay đầu lại nhìn: trước cửa buồng lái là ông lão người nước ngoài tóc bạc xám, phía sau ông lão còn có phụ nữ tóc ngắn màu nâu. Hàn Giang và Đường Phong nhận ra ngay hai người nước ngoài ban nãy trong khoang máy bay. Hàn Giang và ông lão đó bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy ông lão trước mặt mũi cao mắt sâu, tóc bạc xám, xem ra tuổi tác thể dưới 70, nhưng hai mắt lại rực lên như hai ngọn đuốc, cơ thể tráng kiện rắn rỏi. câu tiếngTrung lơ lớ, giống thỉnh cầu, mà giống mệnh lính dẽ hoài nghi hơn. "Người này quả nhiên hề tầm thường!" -Hàn Giang thêm bước nữa chứng thực cho phán đoán trước đây của bản thân.


      Khi Hàn Giang vẫn còn chần chừ, ông lão người nước ngoài đó liền móc ra hộ chiếu của mình, giới thiệu với mọi người: "Trước đây khi phục vụ trong quân đội, tôi lái máy bay và cũng từng gặp phải cố này, các hãy để tôi thử xem sao".


      Đường Phong chú ý tới thông tin hộ chiếu của ông lão nước ngoài này: "Ivan Petrovich Makarov, người Nga..."


      Hàn Giang quệt vệt mồ hôi trán, nhìn Makarov, khẩn trương phán đoán, giao máy bay cho người nước ngoài khống chế?... Tuy bản thân từng được học qua kỹ năng lái máy bay, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, quay lại nhìn cơ trưởng, vị cơ trưởng trẻ tuổi này e rằng cũng chưa từng gặp phải tình huống nào nguy hiểm như vậy, xem ra đành phải mạo hiểm thôi. tới đây, Hàn Giang hạ quyết tâm, nhường vị trí cơ trưởng quay sang ông lão Makarov nước ngoài này, : "Tiếp theo phải trông cậy vào ngài rồi!"


      Hàn Giang ngồi vào vị trí phụ lái, quay lại với mọi người: "Các hãy ra ngoài trấn an hành khách để yên tâm trước , chúng ta sao cả".


      Đường Phong cùng mọi người lui hết ra khỏi buồng lái, trong buổng lái chỉ còn lại Makarov và Hàn Giang. Lúc này, chiếc máy bay trong ưạng thái mất kiểm soát, hoàn toàn xa rời đường bay, rơi chếch xuống hướng tây bắc.


      Makarov sau khi tìm hiểu độ cao và các loại tham số của máy bay, quả quyết : "Chúng ta còn nhiều thời gian nữa, có sân bay để có thể hạ cánh, đành phải tìm chỗ nào đó hạ cánh gấp vậy".


      "Tìm chỗ nào đó? Ông có biết chúng ta đâu ?" -Hàn Giang cảm thấy ý kiến của Makarov hoàn toàn ăn khớp với thực tế.


      Makarov nhìn Hàn Giang cái rồi đáp: "Đương nhiên là tôi biết, phía dưới chúng ta là núi non trùng điệp, ở đây núi non dựng đứng hiểm trở, vực sâu thăm thẳm, hang động ngang dọc, thực tế rất khó tìm thấy vùng đất bằng phẳng thích hợp để hạ cánh, nhưng dùng câu tục ngữ của người Trung Quốc các bạn là: Thế gian có con đường cùng.


      Vậy ông có cách


      "Phải chế được máy bay trước , bay về hướng Tây bắc, ở đó chắc có chỗ thích hợp để hạ cánh".


      Hàn Giang lắc lắc đầu, cũng chỉ thế thôi, phút, hai phút, ba phút... năm phút sau, cuối cùng Makarov và Hàn Giang, lại chế chiếc máy bay như kỳ tích, tốc đọ rơi xuống của máy bay ràng giảm, nhưng họ biết máy bay thể chống cự được quá lâu, họ bắt buộc phải lập tứ tìm thấy vùng đất thích hợp để hạ cánh.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5

      _Máy bay tiếp tục rơi xuống, 3800 mét, 3700 mét, 3600mét, 3500 mét, 3400 mét... máy bay xuyên qua tầng mây, đột nhiên, Hàn Giang trơn trừng mắt, : "Trước mặt có ngọn núi, mau, mau kéo lên, kéo lên!"

      Makarov gần như cùng lúc cũng nhìn thấy đỉnh núi phía trước, ông kéo mạnh cần điều khiển, bên cánh máy bay và quạt đuôi máy bay điều chỉnh phương hướng, thân máy bay lệch sang bên trái, gấn như áp vào sườn núi, vụt qua mỏm núi.

      Hàn Giang thở phào nhõm, : "Ban nãy là nguỵ hiém!"

      Makarov gì, vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng, Hàn Giang nhìn thấy vệt mồ hôi ưót đẫm trán ông. Đột nhiên, Makarov cười khan hai tiếng kỳ dị, Hàn Giang hiểu: "Ông cười gì vậy?"

      Tôi rồi, thế gian có con đường cùng, cậu xem trước mặt là cái gì?

      Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay -đồng cỏ núi cao! lập tức hiểu ra ý của Makarov: "Ông chuẩn bị hạ cánh xuống đây?"

      "Còn có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này sao?" -Makarov vặn lại.

      Hàn Giang gật đầu: "Đứng vậy, ở đây có thể hạ cánh, chỉ có điều..."

      "Gì vậy?"

      "Chỉ có điều... ông có đế ý thấy , từ góc độ của chúng ta nhìn ra, đồng cỏ núi cao này phía trước cao phía sau thấp, đằng sau lại toàn là bụi rậm, phía sau nữa lại là rừng rậm nguyên sơ. Nếu như chúng ta hạ cánh xuống đồng cỏ, rất có khả năng lao vào trong rừng rậm, nếu như khống chế được, đâm vào cây to, hậu quả ..."

      " giờ quan tâm được nhiều như thế đâu, nhiên liệu sắp hết rồi, đành phải mạo hiểm thôi, gọi cơ trưởng và mọi người giúp đỡ hành khách thực phương án phòng hộ, ba phút sau, bắt đầu hạ cánh".

      Cơ trưởng dẫn tổ viên giúp đỡ hành khách chuẩn bị các phương pháp phòng hộ, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Makarov dán mắt về đồng cỏ núi cao phía trước, ông quyết định thả bánh xe máy bay xuống mà, trực tiếp hạ cánh bằng bụng máy bay. Làm như vậy, có hai nguyên nhân: là bởi vì bánh xe bên trái bị hỏng, chỉ dùng hai bánh xe còn lại hạ cánh máy bay vững; hai là để tăng độ ma sát, cố gắng hết sức khẩn cấp hạ cánh thành công trong cự ly ngắn, tránh cho máy bay lao vào rừng rậm.

      Hàn Giang tính toán qua chút, cự ly hạ cánh thích hợp của đồng cỏ chỉ chưa đầy 200 mét, tiếp theo đó là dãy bụi rậm hơn 100 mét, sau đó là đến rừng rậm rồi. Makarov điều khiển máy bay hạ cánh chuấn xác đồng cỏ địa hình đổ dốc này, "Xẹt két... két!" bụng máy bay cọ sát mạnh vào

      đồng cỏ, may mà đồng cỏ có chút ẩm ướt, tránh khỏi ma sát kịch liệt dẫn đến khả năng tóé lửa.

      Nhưng, đồng cỏ vẫn quá trơn, mà chỉ dài tới 200 mét nên cơ bản thể khiến máy bay dừng lại được. Máy bay lao thẳng vào bụi rậm, cát bụi, đất đá, củi khô, cành cây cùng lúc cuộn cả lại. Những bụi rậm thấp lè tè làm giảm tốc độ của máy bay, nhưng đồng thời cũng cọ vào bụng máy bay làm tóe lửa. Cánh bên trái máy bay nặng trình trịch,

      tíêng nổ lớn phát ra, cánh bên trái đứt lìa, thân máy bay đột nhiên nghiêng hẳn sang bên trái, hành khách trong khoang máy bị lắc mạnh văng ra tứ phía, tiếng kêu thết thất thanh,

      tiếng gào khóc rển rí vang lên.

      Trong buồng lái, Hàn Giang làm cheo cầu của Makarov bò rạp người xuống. Makarov ngồi ghế cơ trưởng vẫn ra sức khống chế máy bay, hy vọng máy bay lao vào rừng rậm. Tốc độ của máy bay càng lúc càng chậm lại, nhưng cách rừng rậm cũng càng lúc càng gần rồi. Makarov trợn trừng mắt, con ngươi của ông mở to hết cỡ, ông ở thế nhìn cây đại thụ chọc trời ngay trước mặt...

      "Rầm...!" -Lại thêm tiếng nổ lớn, máy bay vẫn tránh khỏi việc đâm sầm vào cây đại thụ đó, may mà tốc độ lúc này chậm lại rất nhiều, sau khi đâm vào thân cây đại thụ, cuối cùng máy bay dừng lạiề Chính trong giầy phút máy bay đâm vào cầy đại thụ, cành cây khô có đường kính to bằng miệng bát, đâm vỡ cửa kính máy bay, chọc thẳng vào Makarov, Makarov kịp né người, bị cành cây khô rạch rách vai, máu chảy đầm đìa.

      Mọi thứ yên tĩnh trở lại, tiếng động cơ máy, tiếng ma sát giữa bụng máy bay và mặt đất, tiếng gào thét thất kinh, lúc này đều biến mất, trong khu rừng rậm nguyên sơ hoang vu này, chỉ còn lại tiếng khóc lóc và tiếng rền rĩ vọng ra từ khoang

      Hàn Giang lảo đảo nhoài người dậy, cánh tay trái của bị vết rách, nhưng buồn để ý tới điều đó mà lao ngay tới bên cạnh Makarov, hô lên: "Ông sao chứ?"

      Makarov khó nhọc mở to mắt, cố nở nụ cười: "Tôi vẫn sống" - xong ông lại ngất lịm .

      Hàn Giang thở phào cái, nhưng ngay lập tức phát ra máu vẫn tuôn xối xả vai của Makarov, : "Ông đừng cử động, để tôi ra ngoài tìm thuốc cho ông".

      Cú va đập mạnh khiến cho cửa khoang buồng lái hoàn toàn bị biến dạng, Hàn Giang mất rất nhiều sức lực, khó khăn lắm mới đạp được cửa ra ngoài. Mọi người trong khoang hành khách đổ nghiêng đổ ngả, người rên rỉ, người khóc lóc, chỉ có Đường Phong và tổ tiếp viên, và cả người đẹp cùng với Makarov là bò dậy. Hàn Giang tìm chiếc rìu, bổ mạnh vào cửa máy bay, cửa bật ra, luồng khí tươi mới lạnh buốt xuyên thấu vào khoang máy bay, đem lại tia hy vọng mới cho tất cả mọi người tuyệt vọng trước cái chết.

      Hàn Giang là người đầu tiên bò ra khỏi khoang máy bay. Trước mắt vùng rừng rậm u. Đối diện với rừng rậm tối đen này, Hàn Giang biết điều gì chờ đợi họ phía trước. Hy vọng được sống sót trở về hay là lại tiếp diễn những ác mộng đáng sợ đây?

      Tất cả hành khách đều được đưa ra khỏi máy bay, cơ trưởng đếm số người, cộng thêm cả tổ phi công và tiếp viên, tổng cộng có 48 người, ai thiệt mạng. Đây cũng có thế kỳ tích lớn cũng trong lịch sử ngành hàng rồi, nhưng có mười mấy hành khách bị thương cũng nghiêm trọng, nếu kịp thời cứu chữa khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

      Dưới giúp đỡ của Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện, người đẹp tóc nâu dìu Makarov hôn mê ra khỏi buồng máy, đặt ông dưới gốc thông khuất gió. Makarov mở mắt, nhìn Hàn Giang và Đưòng Phong, rồi lại quay sang người đẹp tóc nâu, miệng lắp bắp: "Yelcna, cha sao đâu, con đừng quá đau buồn".

      Yelena nghe những lời Makarov , gật gật đầu, quệt lệ nơi khóe mắt, quay lại máy bay, lấy thuốc và băng gạc ra lau rửa vết thương cho Makarov, sau đó lại băng bó lại. Hàn Giang và Đường Phong cũng túc trực bên cạnh Makarov, nhặt nhạnh cành cây, nhóm đống lửa, nhiệt độ núi chỉ khoảng 4 đến 5 độ, nên chỉ có đồng lửa mới có thể đem lại chút hơi ấm cho ông ấy. chờ Yclena băng bó vết thương cho Makarov xong, Hàn Giang thử hỏi ta bằng tiếng : " là bác sỹ à?"

      Yclena nhìn Hàn Giang, trả, Hàn Giang tưởng rằng xinh đẹp lạnh lùng nà biết tiếng , vậy là quay sang Đường Phong. Đường Phong hiểu ý, hỏi lại lần nữa bằng tiếng Pháp.

      Đường Phong hỏi xong, vẫn chưa thấy Yelcna đáp lại, định mở miệng hỏi thêm lần nữa Yelena liền trả lời bằng thứ tiếng Hán rất trôi chảy: "Đứng vậy, tôi là bác sỹ".

      Hàn Giang và Đường Phong vô cùng bất ngờ, gần như cùng lúc : " tiếng Trung giỏi vậy sao ?"

      "Hai làm gì vậy?" -Yalena hỏi lại.

      Hàn Giang cướp lời tự mình giới thiệu trước: "Tôi là Hàn Giang, nghề nghiệp cảnh sát". Sau đó chỉ Đường Phong: " ấy là Đường Phong, là giảng viên đại học, bạn của tôi, hai chúng tôi tới Tứ Xuyên du lịch".

      "Ô? Cảnh sát biết lái máy bay? Cảnh sát Trung Quốc các đều giỏi vậy sao?" -Yelena có vẻ thể tin vào lời tự giới thiệu của Hàn Giang.

      Hàn Giang thầm tự trách mình, bình thường vốn đầu óc phản ứng nhanh nhạy, nhưng dường như trước người đẹp này lại bị mất hồn, sao lại làm cảnh sát chứ, ban nãy cứ là phi công của công ty hàng có hơn .

      Giờ đâm lao đành phải theo lao, cố gắng giải thích: Trước đây tôi từng phục vụ trong quân đội".

      " quân?"

      "! Hải quân."

      "Hải quân chiến ư?"

      ‘ừm! đúng vậy." -Hàn Giang càng giải thích càng bình thường. bắt đầu nghi ngờ đầu óc của mình ,hay là lúc hạ cánh đập vào đâu nên có vấn đề nhỉ?

      Hàn Giang ra sức che giấu thân phận của mình, đứng thẳng đơ trước mặt Yelena, giống như đứng trước kẻ địch, sợ rằng người đẹp ngoại quốc đứng trước mặt lại đặt ra câu hỏi moi móc gì đó, vạch trần thâần phận của .

      "Cởi áo ra " -Yelcna đột nhiên ra lệnh.

      "Cái gì ?" -Hàn Giang giật mình tin vào tai mình.

      "Tôi bảo cởi áo khoác ra, để tôi băng lại vết thương cho".

      Hàn Giang lúc này mới tỉnh lại, cởi áo khoác, để lộ cơ bắp rắn chắc, rồi ngồi yên cho Yelena sát trùng, lau rửa, băng bó vết thương cánh tay trái. Đường Phong đứng bên cạnh cười đầy ý, Hàn Giang nghe vậy ngoái đầu, hậm hực lườm

      7

      " Yelena, tôi mạo muội xin hỏi là người nước nào vậy -Hàn Giang mở lời.

      Lúc này, Yclena băng bó vết thương cho Hàn Giang, nghe Hàn Giang hỏi, kiêu ngạo nhìn thẳng vào , hỏi ngược lại: " ngài cảnh sát tiên sinh, ngài muốn kiểm tra hộ chiếu của tôi sao?"

      "…." để Hàn Giang hết. Yelena liền lôi cuốn hộ chiếu trong chiếc túi mang bên mình ra "bộp" cái, cuốn hộ chiếu nằm gọn trong tay Hàn Giang. Hàn Giang ngờ Yelena lại dung chiêu này, hơi sững sờ, nhưng vẫn mở cuốn hộ chiếu ra – Yelena Yiluovanuna Makarov, người Nga, nhập cảnh 3 ngày trước tại Bắc Kinh.

      Nhìn họ tên và tuổi tác, Yelena có vẻ như là con của Makarov, Hàn Giang gập hộ chiếu lại, trả cho Yelena rồi hỏi: "Ông lão đó là gì của ?"

      Yelena tỏ ra rất khó chịu với câu hỏi này của Hàn Giang, vẫn với vẻ ngạo mạn, nhìn Hàn Giang cái. Lúc này Makarov nằm dưới gốc cây kế bên tỉnh lại, thần thái của ông xem ra tốt hơn ban nãy rất nhiều. Makarov vươn vươn vai, với Hàn Giang và Đường Phong: các cậu cứ gọi là Makarov, Ivan Pettrovich Makarov, theo thói quen của người Trung Quốc, các cậu cũng có thể gọi tôi là ông Mã, đây là con út Yelena cũ tôi."

      "Makarov tiên sinh, lần này mắc nợ ngài nhiều quá, nếu như có ngài hậu quả thể tưởng tượng nổi" –Hàn Giang cảm kích .

      Makarov hất hất tay: "Tôi cả đời làm trong quân đội từng trải qua tình huống này rồi, ngờ lần này về hưu mà vẫn gặp phải."

      "Ngài cũng từng phục vụ trong quân đội sao?"-Hàn Giang hỏi.

      "Đúng vậy, tôi phục vụ cho quốc gia 40 năm, cho tới khi về hưu."

      "Trong quân."

      "Đúng vậy, quan, phi công, phi công huân."

      "Vậy ngài nhất định từng lái chiếc Su-27 rồi." Đường Phong tò mò hỏi.

      "Khà khà chàng thanh niên, Su-27, Mi-29, hầu hết những máy bay của gia tộc Mi và gia tộc Sukhoi tôi đều lái qua, còn cả máy ay ném bom chiến lược Tu-160, cảm giác đó là quá tuyệt."

      "Ngài cừ quá, từng lái nhiều máy bay như vậy! Thảo nào có thể hạ cánh thành công!" Đường Phong ca ngợi.

      "Thế vẫn chưa là gì đâu, tôi còn từng lái máy bay của Mỹ nữa!" – Makarov chìm đắm trong hồi ức về những ngày tháng huy hoàng qua.

      "Vậy theo ngài, tại sao máy bay của chúng ta lại xảy ra cố?" – Hàn Giang thỉnh giáo làm đứt quãng hồi ức của Makarov.

      "Xem ra có vẻ là cố máy móc dẫn đế động cơ ngừng hoạt động trung, nhưng cũng có thể ngoại trừ khả năng khác" – Đường Phong kinh ngạc.

      Ý ngài là có người phá hoại? –Hàn Giang hạ giọng .

      "! Tôi loại trừ khả năng nào, nguyên nhân chính dẫ đến máy bay hạ cánh khẩn cấp chỉ có đợi ban ngành hữu quan sau khi kiểm tra mới biết được".

      "Nếu như có người phá hoại đáng sợ quá!" Lương Viện hoảng hốt nhìn xung quanh.

      Đường Phong cũng nhìn xung quanh, đột nhiên phát ra cách chỗ họ xa lắm có hai người đàn ông uể oải nằm bò dưới gốc cây thông, Đường Phong tiến lên phía trước hỏi: "Các sao chứ?"

      Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, xem ra thần sắc vẫn khá ổn, nhàn hạ hút thuốc bằng ống tẩu, nghe thấy vậy liền đứng dậy với Đường Phong: "Tôi vẫn ổn, chỉ có vị này là rơi từ ghế ngồi xuống lúc máy bay hạ cánh".

      "Hai cùng nhau sao ?" -Hàn Giang cũng bước lên. Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Tôi quen ấy máy bay, ghẠcủa chúng tôi cạnh nhau, ấy tên là Stephen, từ Mỹ tới, còn tôi, đây là danh thiếp của tôi, mong nhận được quan tâm!"

      xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra xấp danh thiếp, kính cẩn đưa cho Đường Phong và Hàn Giang. Đường Phong vừa nhìn thấy tấm danh thiếp này liền chau mày, chỉ thấy tấm danh thiếp to hơn hẳn những danh thiếp thông thường này có in: Tiến sỹ khoa học -Đại học Oxford, tiến sỹ công trình học -Học viện Imperial, tiến sỹ lịch sử học -Đại học Yale, tiến sỹ quản trị kinh doanh -Đại học Columbia, tiến sỹ giáo dục học -Đại học Mátxcơva...

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      8


      _Đường Phong cầm danh thiép, đọc tới nỗi hoa cả mắt, lòng nhủ thấm: kỳ tài vậy sao, mà sao mình từ trước tới nay chưa từng nghe danh nhỉ ? đưa mắt chuyển tới dòng cuối cùng của loạt chữ này, "Từ Nhân Vũ? Tiến sỹ Từ?" Đường phong lẩm bẩm đọc dòng họ tên sau dòng chức danh.


      "Chính là tại hạ" -Từ Nhân Vũ tươi cười rạng rỡ . Nhưng ta lập tức phát ra có chỗ nào đó bình thường, nên vội vàng móc tấm danh thiếp, đưa cho Đường Phong, bối rối giải thích: "ổ! Tấm ban nãy là danh thiếp trước đây của tôi, khoe khoang quá, khoe khoang quá, bởi lúc đó tôi hiểu đạo lý rằng, làm người nên khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn".


      Đường Phong đón lấy tấm danh thiếp mới từ tay Từ Nhân Vũ, thấy danh thiép chỉ còn lại dòng tiêu đề:


      Tổng giám đốc công ty quốc phòng Tấn Bình -tiến sỹ Từ Nhân Vũ.


      "Công ty quốc phòng Tấn Bình? chế tạo vũ khí sao?" Hàn Giang hỏi.


      "! ! Chỉ là mấy thứ cỏn con, vớ vẩn thôi, đạn cao su, đạn hơi cay, có lúc cũng sản xuất ít súng máy các loại. Đối tượng phục vụ của chúng tôi chủ yếu là công ty bảo vệ và phía cảnh sát" -Từ Nhân Vũ giải thích.


      " như vậy tôi chính là đối tượng phục vụ của rồi. Biết chơi súng ?" -Hàn Giang cười hỏi Từ Nhân Vũ.


      "Biết chút ít, chỉ có điều chơi giỏi lắm, tôi chủ yếu phụ trách nghiên cứu chế tạo sản phấm".


      "Tiến sỹ, hình như ở nước ta vẫn chưa có công ty nào như vậy phải ?" -Đường Phong hỏi lại Từ Nhân Vũ.


      "Bởi thế nên công ty chúng tôi mới đăng ký ở Mỹ, có văn phòng đại diện tại Singapore, khà khà!" – Từ Nhân Vũ giải thích.


      "Thế lần này tới để…" -do tình huống bất ngờ lần này nên với bất kỳ ai Hàn Giang cũng đều đề cao cảnh giác.


      "Lần này tôi đến Thành Đô chủ yếu để thăm vài người bạn, ngờ đến đây... xảy ra chuyện! xem, bây giờ điện thoại cũng gọi được, mấy người bạn của tôi còn chuấn bị đón tiếp tấy rửa bụi trần cho tôi nữa đấy!" -Từ Nhân Vũ sốt sắng phân trần.


      "Đón tiếp tẩy rửa bụi trần ? Lùi lại vài ngày cũng muộn, ít nhất cũng giữ được mạng sống của mình rồi!"


      -Hàn Giang xong, cúi người xuống xem tình hình vết thương của Stephen. Stephen cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi hột, nhưng sau khi Hàn Giang kiểm tra kếtluận vết thương của Stephen quá nghiêm trọng, trừ số vết thương ngoài da, có cánh tay trái bị trật khớp. Hàn Giang cười, với Stephen: "Tôi thấy giống người Trung Quốc, sao lại lấy tên người nước ngoài vậy?"


      Vừa hỏi, Hàn Giang vừa thừa lúc Stephen để ý liền dồn sức, "rắc" cái, cánh tay trái trật khớp của Stephen trở lại bình thường. Hàn Giang đứng phủi phủi tay : " sao nữa rồi, đứng dậy . Nhìn là biết thiếu luyện tập thể thao, chút chấn thương này mà cũng đau đến thế sao?"


      Stephen dường như buồn ghi nhận giúp đỡ của Hàn Giang, ta nhìn chằm chằm Hàn Giang lúc rồi mới chống cánh tay phải ngồi dậy, mở miệng : "Stephen M.I, người Mỹ gốc Hoa" - xong câu này, ta liền tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại, để ý đến mọi người nữa.


      "Người Mỹ gốc Hoa, như vậy nghĩa là ta họ Mã?"


      Đường Phong rì rầm với Hàn Giang.


      Hàn Giang gì cả, lại nhìn Stephen


      Cái cùng Đường Phong quay lại bên cạnh Makarov và Yelena. Lúc này, Lương Viện khó khăn lắm mới tìm thấy Ba lôvà hành lý của mình trong bộ khung tàn của máy bay.


      Đường Phong nhìn bộ dạng kéo ba lô và hành lý lôi thôi lếch thếch của Lương Viện liền cười, : "Bảo đừng có , cứ đòi cho bằng được, giờ hối hận rồi chứ?"


      "Tôi thèm vào hối hận! Bổn nương phải vẫn khỏe mạnh đây sao! đúng là đổ xấu xa, đến mức này rồi mà còn nhiếc móc tôi..." -Tuy Lương Viện kìm nén, nhưng vừa cái bật khóc.


      Đường Phong nhìn bộ dạng Lương Viện, bỗng nhớ tới lời dặn dò gửi gắm của Lương Dũng Tuyển, thấy có chút ái ngại, vội vàng giúp Lương Viện lau nước mắt má, và : "Đừng buồn nữa, ban nãy tôi chỉ định đùa chút thôi, chủ yếu là tôi lo lắng cho thứ trong túi kia".


      Đất cát và nước mắt mặt Lương Viện khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của trở nên nhem nhuốc. Sau khi cùng Đường Phong kiểm tra kệ tranh ngọc trong túi xong, mới yên tâm trở lại, vừa cười vừa quệt nước mũi.


      Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện, Makarov và ; Yelena năm người chụm lại quanh đống lửa. Đường Phong gọi Từ Từ Nhân Vũ rất phấn khởi định lao tới nhưng Stephen lại muốn , ngồi im lìm dưới gốc cây. Từ Nhân Vũ bước vài bước, quay đầu lại phát ra Stephen vẫn chưa buồn nhúc nhích, đành phải bối rối hất hất tay về phía Đường Phong rồi quay lại bên cạnh Stephen. Stephen và Từ Nhân Vũ cũng nhóm đống lửa , đối diện nhưng cách nhóm của Đường Phong khoảng khá xa.


      "Đúng là đồ dị hợm" –Lương Viện khẽ oán than.


      "Mỗi người đều có cách nghĩ riêng của họ, nên bắt ép"Chúng ta thể cứ ngồi đây chờ chết được, phải nhanh chóng để nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!" –Hàn Giang đột nhiên .


      Lời của Hàn Giang khiến mọi người chìm trong yên lặng. Mọi người ai bảo ai cùng lúc hướng mắt nhìn ra xung quanh, xung quanh ngoài rừng rậm chỉ có rừng rậm..Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời sắp tối rồi, tầng mây rất thấp, xem ra đêm nay có mưa, bắt đầu hối hận về tự tin thái quá của mình. Quả cho dù thế nào chăng nữa, cũng nên nghe lời Đường Phong mang theo vũ khí mới phải.


      9


      _Màn đêm đáng sợ kéo đến, nhiệt độ núi cao nhanh chóng tụt xuống xấp xỉ 0 độ C, hầu hết khách hàng đều mệt mỏi rã rời, họ ngồi quay quanh đống lửa ngủ gà ngủ gật. Đường Phong nhìn Hàn Giang và Lương Viện bên cạnh, hai người thở đều đều, hai cha con người Nga dường như cũng ngủ say. Đường Phong vươn vai nhìn về Đường Nhân Vũ và Stephen, nhưng chỉ thấy đống lửa bập bùng, thấy Từ Nhân Vũ và Stephen. muốn tới đó xem sao, nhưng nghĩ lại, hà tất làm phiền người khác, vậy là lại dựa vào than cây phía sau. nhớ lại chuyện ban sang, ngờ vừa xuất phát xảy ra việc đáng sợ như thế này. Nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng Đường Phong cũng nhắm mắt lại… lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Phong đột nhiên nghe thấy tiếng động. "Soạt…soạt…soạt!" – cảnh giác ngồi dậy, mở to mắt nhìn xung quanh, hóa ra là con sóc an phận làm kinh động gian.


      Cử động của làm Hàn Giang bên cạnh tỉnh giấc, ‘ ngủ được a?" – Đường Phongduij dụi mắt .


      "Suỵt!" – Hàn Giang lấy tay ra hiệu cho Đường Phong im lặng, ra dấu bảo theo mình đến chỗ trũng ngọn núi bên cạnh để chuyện, tránh làm người khác bị thức giấc. Vậy là hai người đứng dậy, rón rén tới chỗ trũng ngọn núi.


      Đến chỗ trũng đó, Đường Phong mở miệng trước: " thấy tai nạn máy bay ban sang thế nào?’’


      "Tai nạn? Cái này có gì để , động cơ máy bay xảy ra cố, kết quả hạ cánh rồi mà!" -Hàn Giang ban ngày chỉ lo cứu người, vốn chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều.


      "Lẽ nào chỉ đơn giản như vậy sao?"


      "Ý cậu là sao? Lẽ nào cậu nghi nghờ có người phá hoại?" "Tôi biết, nhưng tôi có dự cảm khônp lành" - xong, Đường Phong nhìn nhìn về phía Makarov và Yelena.


      "Dự cảm lành? Tôi thấy cậu bây giờ còn đa nghi hơn cả tôi đấy." -Hàn Giang


      " đành chịu, ai bảo tại tôi cùng mà! xem lại xem những hành khách chuyến bay này, ai ai lai lịch cũng khác thường!" Đường Phong lại nhìn về phía Stephen và Từ Nhân Vũ, nhưng chỗ họ đứng vốn nhìn thấy Stephen và Từ Nhân Vũ.


      "Ý cậu tới Makarov và Yelena?"


      "Còn cả tên Stephen đó nữa, tôi ghét nhất người Trung Quốc mà lại lấy tên tây".


      "Người ta từ bé là người Mỹ rồi mà!"


      "Ngoài ra, cái tên Từ Nhân Vũ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy giống tên buôn lậu vũ khí!"


      "Được rồi, đừng về họ nữa, hay là chúng ta bàn bạc bước tiếp theo nên làm thế nào ?" -Hàn Giang ngắt lời Đường Phong.


      Hàn Giang lấy bản đồ quân dụng tỉ lệ 1:50000 mang theo người ra, dùng luồng ánh sáng từ đèn pin chỉ lên khu vực bản đổ, : "Trước tiên, chúng ta phải xác định vị trí tại cái , theo như kinh độ và vĩ độ của GPS hiển thị, giờ chúng ta ở trong vùng khu vực này".


      Đường Phong nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin, tìm thấy vị trí mà Hàn Giang đánh dấu -gần kể Tùng Phan thuộc phía tây bắc Tứ Xuyên, ở đây toàn là núi cao ba bốn nghìn mét, rừng rậm bao phủ, vách núi ngang dọc, dân cư thưa thớt. Đường Phong nhìn vào điện thoại của mình, kể từ sau khi hạ cánh cho tới giờ đều có tín hiệu, càng đáng hơn nữa là nhiệt độ núi vẫn tiếp tục giảm, Đường Phong rùng mình cái, : "Phía bắc Tứ Xuyên,


      Tùng Phan, ở đây là khu vực ngụ cư của người Khương cổ đại, giới sử gia đều cho rằng, tổ tiên của người Đảng Hạng chính là từ đâầy di cư tới phương bắc".


      "ừm, đây đúng là khu vực mà chúng ta tìm kiếm, rút cuộc máy bay lại hạ cánh xuống đây, đúng là số phận an bài" -Hàn Giang thở dài, tiếp: " giờ, hai chúng ta đợi ở đây phải là ý hay, phải ra khỏi đây, rời khỏi chỗ này ."


      "Rời khỏi đây ? Sau khi máy bay xảy ra chuyện phát tín hiệu kêu cứu rồi, tại sao đợi người tới cứu viện?"


      "Đợi người tới cứu viện? sai, máy bay phát tín hiệu kêu cứu, nhưng ở đầy đều là núi non trùng điệp, 411 nhìn xem với thời tiết này, tầng mây dày như vậy, khi trời đổ mưa, chắc chắn mây núi tụ lại dày đặc, nhân viên cứu viện khó có thế phát ra chúng ta. Mười mấy người trong sỗ hành khách bị thương cũng khá nặng, nhiệt độ núi lại thẫp như vậy, hiểu thỗn thuốc men, bác sỹ, tôi dám tưởng tượng, nếu như chờ thêm vài ngày hậu quả đáng sợ như thế nào, bởi vậy hai chúng ta phải ra khỏi đây trước, để báo cáo với thế giới bên ngoài tình hình ở đây. Ngoài ra, để hoàn thành kế hoạch, chúng ta cũng cần phải nhanh chóng ra khỏi vùng núi này".


      Đường Phong hoàn toàn đồng ý với phân tích của Hàn Giang, nhưng vẫn phân vần: "Nhưng chúng ta phải theo hướng nào đây? Xung quanh toàn là rừng rậm nguyên sơ mênh mông, ngộ nhỡ chúng ta lạc mất phương hướng trong núi..."


      Hàn Giang chau mày, im lặng ngẫm nghĩ, đáp: "Chúng ta về hướng đông, chắc là có thể tìm thấy đường xe chạy. phải lo lắng quá, chúng ta có bản đồ và GPS trong tay. nhất định tìm thấy đường".


      Hàn Giang và Đường Phong quay lại bên đống lửa, thấy Makarov và Yelena vẫn ngủ say nên đánh động họ mà chỉ khẽ khàng đánh thức Lương Viện, sau đó ba người tới cạnh xác máy bay tìm cơ trưởng. Hàn Giang thuật lại cho cơ trưởng biết về kế hoạch của họ, rồi bàn giao lại cho cơ trưởng các thủ tục. Hàn Giang cầu cơ trưởng tạm thời bảo mật việc ba người họ bỏ , tổ chức tốt hành khách trong khi chờ cứu viện, đợi ngày mai khi trời sáng mới tuyên bố với tất cả hành khách tin tức họ khỏi đây để tìm kiếm cứu viện.


      Giao phó mọi việc cho cơ trưởng xong, Hàn Giang với Đường Phong: "Để tất cả những đồ dùng đến trong túi lại, chỉ mang theo GPS, bản đổ, đèn pin, la bàn và điện thoại".


      Đường Phong chân chừ : "Lẽ nào mang chút đồ ăn gì sao?"


      " mang, để tất cả thực phẩm và thuốc men lại cho những hành khách khác".


      " Vậy chắc cũng phải mang theo chai nước


      ", khát uống nước suối" -Hàn Giang như đinh đóng cột.


      Đường Phong vừa nghe thấy vậy, suýt nữa lăn ra ngất, Nhưng muốn tồn tại ở nơi hoang vu thế này cũng phải có


      Vũ khí chứ!"


      Hàn Giang vẫn chưa trả lời cơ trưởng bước tới, đưa cho Hàn Giang "cậu chàng" bằng sắt đen sì sì, hóa ra là khẩu súng ngắn kiểu 84 cỡ đạn 7,62 ly, cơ trưởng giải thích: "Đây là súng của cảnh sát hàng , chuyên dùng để đói phó phần tử khủng bố máy bay, chưa chắc hợp với các , nhưng tôi nghĩ có thể các cần dùng tới, trong băng đạn chỉ có 6 viên, nên các hãy dùng tiết kiệm chút".


      Hàn Giang vốn định với cơ trưởng giữ súng lại ứng phó tình huống đột xuất phát sinh, nhưng lời vừa đến miệng, nuốt lại, bởi bản thân hiểu rằng, đoạn đường tiếp đây của và Đường Phong khả năng nguy hiểm hơn nhiều lần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :