Tử Thư Tây Hạ - Cố Phi Ngư (Tập 1) (Trinh thám, lịch sử)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      12


      _Khi xe máy trượt tuyết cạn dầu, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ quang xe lại, nhân lúc trời tối lao như bay cao nguyên hoang dã, khoảng mười lăm phút sau họ phát ra sườn núi có thể ấn nấp, vậy là, hai người chạy tới sườnđó.


      Hai người nằm bò ra đất, thở hổn hển. Khichút ít, Từ Nhân Vũ hỏi Hàn Giang: "Chúng ta ở đâu thế?"


      Hàn Giang bò dậy, nhìn nhìn xung quanh. Tuyết mặt đất dày lắm, xung quanh đều là những ụ núi thấp lè tè, A Ni Mã Khanh hùng vĩ bị họ bỏ lại phía sau. Hàn Giang : "Chắc là chúng ta chạy ra ngoài tuyết sơn A Ni Mã Khanh rồi, ở đây rất có khả năng gần đường giao thông, trời cũng sắp sáng rồi!"


      " giờ chúng ta cần chi viện!" -Từ Nhân Vũ khẽ .


      "Phí lời, tôi cũng biết, nhưng kể từ khi chúng ta bắt đầu tiến vào khu C là có bất cứ tin tức gì rồi, đến cả điện thoại vệ tinh cũng có tác dụng!"


      Hàn Giang hoang nguyên lanh lẽo bỗng vang lên giọng của Stephen: "Hàn Giang, đừng có trốn nữa, tôi biết chạy xa, chỉ quanh đây thôi. Ra đây , chúng ta chuyện!"


      Hàn Giang nghe thấy những lời này liền lấy tay ra hiệu im lặng cho Từ Nhân Vũ, sau đó tựa lưng vào sườn núi nhắm mắt thư giãn, mặc kệ Stephen.


      "Được rồi! Xem ra thấy quan tài đổ lệ, tôi lập tức để gặp người, tôi tin rằng nhất định ngoan ngoãn bước ra đây!" -Stephen xong chỉ thấy vài luồng ánh sáng chói mắt lóe lên cao nguyên hoang dã, cả tiếng còi hú cũng vang lên.


      Hàn Giang lập tức nghĩ tới Yelena, bò tới mép núi, lén nhìn lên chỗ cách đó xa cao nguyên, hai chiếc Hummer đỗ lại bên cạnh Stephen, sáu tên áo đen từ xe nhảy xuống, trong đó có hai tên cao to áp giải người từ phía sau xe lên, nhờ ánh đèn xe, Hàn Giang nhìn thấy người đó quả là Yelena.


      Hàn Giang thu người vào trong núi, nhắm mắt lại, cố nghĩ nhanh ra cách đối phó, nhưng sao trấn tĩnh lại được, chỉ thấy bồn chồn khó chịu. ra sức tự trấn tĩnh bản thân, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng còn cách nào tốt hơn, chỉ có cách: tự mình bước ra.


      Sau khi quyết định, Hàn Giang mở mắt, dặn dò Từ Nhân Vũ: "Cậu nấp ở đây, nhất định được nhúc nhích! Người chúng cần là tôi, bất luận bên đó xảy ra chuyện gì cậu cũng được nhúc nhích!"


      Dặn dò xong, Hàn Giang tay cắm chiếc ba lô có đựng kệ tranh ngọc, tay cầm súng nhảy lên sườn núi, lớn tiếng hét iên với bọn áo đen: "Các người thả Yelena ra, tôi và kệ tranh ngọc đều ở đây!"


      Bên đó, vọng lại tiếng cười điên dại của Stephen, cười xong, Stephen nghiến răng : "Hàn Giang, tôi biết nhất định xuất . Tôi thể tôi biết tỏng rồi, lần nàykhiến tôi tổn thất mất sáu người! Các đều là cao thủ hàng đầu đấy!"


      Hàn Giang từng bước tiến lại gần Stephen. "Đứng lại!" -khi Hàn Giang chỉ còn cách Yelena hai chục bước chân, Stephen lién hô đứng lại. Hàn Giang đứng im, nhìn qua khuôn mặt có chút tiều tụy của Yelena. Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Yelena liền lớn tiếng hét vê phía Hàn Giang: "Hàn! Cha tôi giờ sao rồi?"


      " yên tâm, ông ấy giờ chắc là thoát ra ngoài rồi!" -Hàn Giang lớn tiếng đáp lại.


      Tốt! Vậy tốt! cần lo cho tôi đâu, đem kệ tranh ngọc rời khỏi đây !" -Yelena lại hét về phía Hàn Giang.


      "Bảo nó im miệng lại!" -Stephen hằn học ra lệnh cho thuộc hạ.


      Hai gã cao to vạm vỡ giáng cho Yelcna hai cái tát rồi dùng miếng băng dính dán miệng lại.


      Stephen từ từ lên nòng khẩu súng ngắn 5W99 trong tay, ngắm thẳng vào Hàn Giang: "Hàn Giang, trước đây tôi từng rồi, chỉ cần thà hợp tác cùng chúng tôi thi tôi cũng lấy mạng của đâu, nhưng lại chịu, thế nên đừng có trách tôi, vì tôi cho cơ hội rồi đấy!"


      Pằng! Stephen bóp cò, viên đạn bắn vào cánh tay phải của Hàn Giang, người Hàn Giang rung bắn lên cái, cơn đau buốt quằn quại nhanh chóng lan khắp cơ thể, trán đổ mồ hôi hột, muốn giơ súng lên nhưng cánh tay phải hoàn toàn mất cảm giác.


      Khẩu súng ngắn 92 tay Hàn Giang rơi xuống đất, ba lô tay trái cũng rơi xuống bên cạnh, máu đỏ tươi chảy từ cánh tay phải xuống. Hàn Giang lấy tay trái bịt vết thương tay phải, ngẩng đấu nhìn đám áo đen, mắt dần dần mờ , trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt nhăn nhở nham hiểm của Stephen và khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Yelena.


      Đau đớn khủng khiếp và mất quá nhiêu máu khiến Hàn Giang cũng gắng gượng nổi. quỳ gối xuống đất, vẫn cố giữ tỉnh táo, và lại nghe thấy giọng của Stephen.


      "Đem ba lô của nó lại đây!" -Stephen ra lệnh bằng tiếng .


      tên áo đen cao to thẳng về phía Hàn Giang, trong lúc mơ màng, Hàn Giang vẫn giữ được chút tỉnh táo, giơ tay trái ra muốn với lấy ba lô của mình, nhưng tay trái của tóm mãi cũng đều chỉ tóm được khí, mắt càng lúc càng mờ ảo, thể nhìn chiếc ba lô của mình nữa.


      Gã áo đen đó càng lúc càng gần, nhưng trong chính lúc này, trung đột nhiên vang lên tiếng động cơ máy bay ầm ầm, chiếc trực thăng Z-9 từ xa tién lại gấn, lướt trung. Stephen, tóc vàng và những người áo đen này bất giác rối tung cả lên.


      "Những phần tử vũ trang phía dưới lập tức buông vũ khí xuống đấu hàng, các người bị bao vây, các người bị bao vây!" -Giọng kiên định của Triệu Vĩnh từ máy bay vọng xuống.


      Triệu Vĩnh vừa dứt lời, trong nắng sớm bình minh, tại biên giới giáp ranh hoang nguyên xa xôi xuất sáu chiếc xe thiết giáp Đông Phong chở đầy quân đột kích phóng hết tốc độ tới đây. Đồng thời, chiếc trực thăng Z-9, quân đột kích cũng leo dây rời khỏi máy bay. Lúc này, tiếng gió rào rào vang lên hoang nguyên tĩnh mịch.


      Hàn Giang nghe thấy giọng Triệu Vĩnh, cảm thấy phấn chấn hẳn lên, hình như được tiếp thêm được sức mạnh, mở to mắt, nhìn thấy Yelena, nhìn thấy đầu tên áp giải Yelana. Hàn Giang dùng tay trái tức tốc nhặt khẩu súng ngắn 92 dưới đất lên, Pằng! Pằng! Pằng! Bắn lién mấy phát, viên trong đó bắn vào đầu gã áo đen. Yelena thấy vậy cũng dùng cùi chỏ tấn công gã này rồi tung cú đá, hạ ngục tên khác.


      Đạn trong băng chỉ còn lại ba viên cuối cùng, Hàn Giang cũng lãng phí, chuyển hướng nòng súng, ngắm vào tên áo đen cầm ba lô của mình, bắn thêm ba phát súng. Bắn xong hết chỗ đạn trong bảng, Hàn Giang cũng tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, nặng nề đổ người xuống cao nguyên hoang dã, từ từ nhắm mắt lại. Tiếng súng, tiếng gào thét, tiếng chửi mắng đều dần dần xa rời , chỉ còn lại tiếng gió vĩnh cửu cao nguyên vang vọng mãi bên tai ...

      Chương 25 : phải hồi kết

      1


      _Khi Đường Phong tỉnh lại, phát mình nằm giường trong bệnh viện. Đường Phong nhớ lại tuyết sơn A Ni Mã Khanh., Hắc Đấu Thạch Thất, trận truy đuổi bạt mạng thung lũng tuyết, xe của họ lao xuống vực thẳm, bản thân mình trong thời khắc cuối cùng nhảy khỏi xe, sau đó... sau đó chính mình cũng còn biết gì nữa cả.


      Đường Phong miễn cưỡng gắng gượng ngồi dậy, vừa quay đầu cái, thấy đau buốt thấu tận xương tủy, nhìn thấy bó hoa tươi đặt cạnh giường bệnh, đó là hoa mà Lương Viện đem tới. Đường Phong đọc bưu thiếp Lương Viẹn viết, mặt khẽ tươi cười. Tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay tại Bắc Kinh.


      Cửa phòng bệnh mở ra, Hàn Giang tay phải bị băng bó bước vào, thấy Đường Phong tỉnh táo trở lại liền tỏ ra ngạc nhiên, : "Lần này cậu làm tôi sợ chết khiếp. Tôi tưởng cậu thành người thực vật


      "Sao ? Tôi ngủ rất lâu rồi sao ?" -Đường Phong hỏi.


      "Đúng vậy! Kể từ khi cậu được cứu về đây, tiến hành phẫu thuật mất 9 tiếng đồng hồ, cậu lại ngủ ba ngày hai đêm, tôi cũng toát mồ hôi thay cậu đấy! Nếu cậu mà thành người thực vật đời này mất người có thể hiểu văn tự Tây Hạ!" -Hàn Giang hình như vẫn còn lo lắng.


      "Phẫu thuật mất 9 tiếng đồng hồ? Sao nghiêm trọng vậy?"


      "Khà khà, cậu yên tâm, thực ra cũng nghiêm trọng đâu, đều chỉ là những phẫu thuật đơn giản thôi, vết thương ngoài da!" -Hàn Giang cười .


      "Phẫu thuật đơn giản, vết thương ngoài da?" -Đường Phong giật mình nhìn xuống khắp cơ thể, tứ chi và cả phần đầu, gần như đều bị băng bó kín mít.


      "Là phẫu thuật đơn giản, đâu có thay tim thay thận thay linh kiện cho cậu đâu, mà chỉ nối xương, xử lý tý vết thương ngoài da cho cậu thôi. Lúc cứu cậu về, người cậu có chín chỗ bị gãy xương".


      "Cái gì ? Chín chỗ gãy xương! Thế thà thay hết cả người tôi luôn cho rồi!" -Đường Phong lại giật mình nhìn khắp cơ thể bị băng bó kín mít.


      "Thực ra, những điều này tôi đều lo lắng, điều mà tôi lo lắng nhất là cậu ngã hỏng cả não, lúc đó toi rồi, chúng tôi còn phải trông cậy vào cậu đấy!" -Hàn Giang lo lắng về việc này.


      "Trông cậy vào tôi? Công việc này của các thực ra phải là để con người làm, vì quá nguy hiểm! giờ tôi cân nhắc có nên xin nghỉ việc hay đấy!" -Đường Phong oán thán.


      "Giờ cậu mới hối hận muộn rồi. Tôi thể phê chuẩn cho cậu nghỉ việc. Nếu trách cậu trách Lương Vân Kiệt , là ông ấy dẫn dắt cậu vào đây, khà khà!" Hàn Giang nở ra nụ cười ma mãnh.


      "Đúng vậy! Tôi phải trách ông ấy, đều là do ông ấy hại tôi, trước khi chết còn lôi tôi vào đây!"


      "Thôi ! Lần này cậu bị ngã khá nặng, nhưng cũng cần phải người chết như vậy đâu; hơn nữa, nếu như phải là Lương Vân Kiệt lôi cậu vào đây e rằng cậu cũng được cháu người ta như thế đâu!"


      Câu của Hàn Giang khiến Đường Phong đỏ mặt.


      Đường Phong đột nhiên quan tâm hỏi: "Lương Viện và Hắc Vân đâu? Họ


      "Cậu yên tâm, hai người họ đều rất ổn! Lương Viện quay về Hồng Kông rồi, nghe là sức khỏe của Lương Dũng Tuyển được tốt lắm, ấy về thăm cha, tuần sau quay lại, người ta dặn là phải trông nom cậu, đợi tới khi cậu bình phục. Trước khi , nhìn bộ dạng lếch thếch của cậu ấy cả ngày khóc lóc. Tôi muốn ấy về Hồng Kông cũng là để có thể thay đổi khí, mũi tên trúng hai đích mà! Còn về Hắc Vân, ấy cố gắng thích nghi với cuộc sống mới, tiến sỹ Từ sắp xếp cho ấy vào trường học nội trú, thời gian này, nhiệm vụ chủ yếu của ấy là học tập, và thích nghi với cuộc sống mới".


      Đường Phong khẽ thở phào rồi lại thở dài, : "y! nữa, việc đến lúc này rồi. hối hận cũng chẳng để làm gì. Nếu là ai lôi tôi vào đây chính là bản thân tôi, chết vì tò mò!"


      2


      _Đường Phong lúc này mới chú ý tới cánh tay phải băng bó của Hàn Giang, quan tâm hỏi: " sao vậy?"


      " sao cả, trúng phát!" -Hàn Giang hờ hững .


      "Trúng phát? đấu súng với Stephen và tóc vàng đó?"


      " chỉ hai người đó! Sau khi chúng ta tách ra, hai người đó liền bám đuổi theo tôi và tiến sỹ Từ, cuối cùng lại có thêm bọn áo đen xuất , chúng còn đem theo Yelena để bắt tôi đầu hàng, giao nộp kệ tranh ngọc. May mà trong thời khắc quan trọng nhất, Triệu Vĩnh dẫn đội quân đến mới cứu được mạng tôi đấy!"


      "Nguy hiểm vậy sao? Triệu Vĩnh làm thế nào mà tìm được vậy?"


      "Chính là nhờ máy phát tín hiệu định vị theo dõi vệ tinh phát huy tác dụng, Triệu Vĩnh luôn theo dõi hành tung của chúng ta. Sau khi chúng ta tiến vào khu vực c, Triệu Vĩnh mất tín hiệu của chúng ta, ấy tưởng rằng chúng ta gặp bất trắc nên lập tức tập hợp lực lượng, chuẩn bị đến ứng cứu. Khi chúng ta cưỡi xe máy trượt tuyết phi ra từ dải băng số 1, Triệu Vĩnh bắt lại được tín hiệu của chúng ta, tín hiệu di chuyển rất nhanh dải băng, Triệu Vĩnh đoán định chúng ta nhất định ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, vậy nên lập tức dẫn theo cả đội quân tới đó."


      "Hóa ra là như vậy, may mà có cái máy phát tín hiệu đó! " -Đường Phong .


      "Đúng vậy! Nếu tôi và Từ Nhân Vũ, và cả Yelena nữa bị kết liễu cuộc đời rồi!" -Hàn Giang vẫn như còn lo lắng trong lòng.


      Đúng vậy! Thclena đâu? ấy được cứu rổi giờ ở đâu ? "


      Hàn Giang nghe Đường Phong hỏi vậy, cúi đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng cao nguyên hoang dã hôm đó. Trầm ngâm hồi lâu, lúc này Hàn Giang mới trả lời câu hỏi của Đường Phong: "Hôm đó, vì tôi bị thương, mất máu quá nhiều nên hôn mê , thế nên việc sau này cũng nữa. Sau đó Triệu Vĩnh kể với tôi, họ tổng cộng bắn chết sáu tên áo đen, những tên đó rất cố chấp, quyết đầu hàng, tất cả đều chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng, trong đó có tên sau khi trúng đạn còn uống loại độc dược."


      "Chúng là ai mà thiết sống như vậy nhỉ, khác hoàn toàn với những tên cướp trước đây tại Hồng Kông và Khương Trại".


      "Đúng vậy, quả giống, chúng rất ngoan cường, cũng rất chuyên nghiệp, có thân phận liên quan mật thiết với quốc tế. Triệu Vĩnh căn cứ vào xác và súng ống vật phẩm của mấy tên áo đen này để điều tra về thân thế của chúng, tôi tin rằng lâu nữa có kết quả." -Hàn Giang giảng giải.


      " vẫn chưa đến Yelena đâu đấy? ấy thế nào rồi?" -Đường Phong hỏi.


      " ấy mất tích rồi, Triệu Vĩnh , lúc đó họ chỉ chăm chăm vào việc tiêu diệt bọn áo đen đó mà chú ý tới Yelena. ấy chỉ thấy Yelena nhặt lấy khẩu súng, đuổi theo Stephen và tóc vàng, rồi sau đó Yelena liền mất hút khỏi tầm mắt của của nhóm Triệu Vĩnh".


      "Mất hút rồi?" Đường Phong ngạc nhiên.


      " chỉ mình Yelena mất hút, mà đến cả Stephen và tóc vàng đó cũng mất tăm luôn. Nhóm Triệu Vĩnh dùng trực thăng lục soát khắp các khu vực quanh đó, nhưng thấy tung tích ba người đâu cả." -Hàn Giang đến đây có chút ủ dột.


      "Sao lại mất hút được nhỉ? Lẽ nào họ bốc hơi mất!" -Đường Phong sao hiểu nổi.


      "Đúng! Giống như bốc hơi mất vậy. Đương nhiên, khách quan mà , địa hình ở đó rất phức tạp, che giấu vài người vẫn rất dễ dàng. Triệu Vĩnh lức đó chỉ có chiếc trực thăng dùng để lục soát, nên nếu như họ trốn ở nơi nào đó bí hiểm tìm thấy cũng là lẽ thường." -Hàn Giang phân tích tình hình lúc đó cách khách quan.


      Đường Phong gật gật đầu, đáp: " cũng đúng, nhưng nếu như vậy manh mối của chúng ta lại đứt rồi, bọn áo đen đó rút cuộc là ai? Còn kỳ lạ hơn ở chỗ: trong Hắc Đầu Thạch Thất, Stephen thừa nhận những kẻ truy sát chúng ta suốt cả đường chính là bọn họ, nhưng những tên cướp ở Hồng Kông và ràng phải cùng hội với bọn áo đen truy sát chúng ta sau này, người chúng có hình xăm đó. Lẽ nào Stephen chỉ đạo hai nhóm?"


      "Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này, trừ chúng ta, Makarov, và cả Stephen ra còn có ai hứng thú với kệ tranh ngọc nữa? Tôi phân tích từ những manh mối mà giờ chúng ta có được thấy: hình như có thế lực nào khác tham dự vào việc này, có lẽ giống như , những tên đó đều là người của Stephen. Ngoài ra, tôi phái Triệu Vĩnh điều tra thân thếStephen rồi, tôi nghĩ chắc là Triệu Vĩnh điều tra được số thứ có giá trị, ít nhất cũng có thể biết được hội áo đen đó là ai. Như vậy, chúng ta cũng có thể chủ động xuất kích, chuyển từ bị động sang chủ động, đánh sạch chúng mẻ trước !" -Hàn Giang hình như có chút tự tin.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3


      _Đường Phong trầm tư hồi lâu, đột nhiên với Hàn Giang: " tới thân thế của Stephen, tôi bỗng nhớ ra manh mối".


      "Manh mối gì? Mau !" -Hai mắt Hàn Giang sáng lên.


      " còn nhớ ? Trong Hắc Đấu Thạch Thất, Stephen và tóc vàng đó do mừng rỡ quá đà nên coi thường, vì tưởng rằng chúng ta chết chắc, nên lột mũ chụp đầu ra, để chúng ta nhìn được bộ mặt của chúng, Stephen trước đây từng biết chúng ta, nhưng tóc vàng đó lại biết là ai, khi tôi nhìn thấy ta, tôi bỗng cảm thấy có chút quen quen, hình như từng gặp ta ở đâu đó rồi phải ?" -Đường Phong chau mày, cố gắng hồi tưởng lại.


      "Cậu gặp tóc vàng đó? Ở đâu? Lúc nào ?"


      "Để tôi nhớ , để tôi nghĩ kĩ lại... Đúng! Là ta, chính là ta! Trong hội chợ đấu giá, trong hội chợ đấu giá mùa xuân của công ty Hoa Bảo. Lúc đó chính là tóc vàng này tranh giành kệ tranh ngọc với Lương Vân Kiệt. ngờ, ngờ lại là ta!" -Đường Phong ngừng lắc đầu.


      Hàn Giang nghe Đường Phong vậy, mắt bỗng sáng lên, cũng ra sức hồi tưởng lại. Đường Phong lắc đầu rồi tiếp: "Xem ra tất cả mọi thứ trong cuộc đấu giá đều định sẵn rồi. Lương Vân Kiệt, tóc vàng đều muốn có được kệ tranh ngọc này, thân thế của họ phức tạp, nhất định phải có được kệ tranh ngọc, hình như họ biết được bí mật phía sau kệ tranh ngọc từ trước đó lâu rồi. Còn tôi, tự nhiên biết trời cao đất dày thế nào, lại bị lôi vào đó, biết lượng sức mình. Lúc đó tôi chỉ xem trọng lịch sử và giá trị nghệ thuật của kệ tranh ngọc, chứ ngờ bên trong lại phức tạp đến thế này!


      "Đúng vậy, trong hội chợ có tóc vàng này. Từ đó cho thấy họ mua được kệ tranh ngọc nên đổi tâm sát hại Lương Vân Kiệt để cướp lại kệ tranh ngọc!" -Hàn Giang suy đoán.


      "Á! Nếu đúng như , nếu... nếu như cuối cùng tôi đấu giá được kệ tranh ngọc đó, phải người bị giết là tôi sao!"


      Hàn Giang cười : "Sao, bây giờ lại trách Lương Vân Kiệt nữa rồi à, cậu cũng được coi là mệnh lớn đấy! Nhưng mà , manh mối mà cậu cung cấp này quả thực rất quan trọng, tôi để Triệu Vĩnh điều tra".


      " chỉ điều tra manh mối này, về lần đấu giá đó, vẫn còn manh mối quan trọng bị chúng ta quên mất cũng cần phải điều tra."


      "Manh mối quan trọng bị chúng ta quên mất ?! Sao giờ cậú mới nhớ ra, mau , manh mối gì?" -Hàn Giang sốt ruột thể chờ đợi.


      "Tôi cũng chỉ vừa mới nhớ ra, nghĩ mà xem: tôi, Lương Vân Kiệt, tóc vàng là ba khách hàng cuối cùng tham gia đấu giá. Tôi cần phải rồi, cũng rất hiểu tôi rồi, tiếp theo, chúng ta điều tra Lương Vân Kiệt nhưng cũng phát ra Lương gia có điểm gì để nghi ngờ. giờ, tóc vàng và những tay chân đằng sau ta cũng dần dần lộ diện. Vậy , ngẫm nghĩ lại xem, ngoài ba người chúng tôi ra, trong hội chợ đấu giá còn có ai đáng để điều tra nhất?" -Đường Phong hỏi Hàn Giang.


      "Tề Ninh? Nhưng giờ ông ấy chết rồi mà!" – Hàn Giang lắc đầu .


      "! Ông ta chỉ là vai phụ."


      "Vậy còn ai? Công ty đấu giá?" -Hàn Giang vẫn hiểu.


      "Cống ty đấu giá cũng cần phải điều tra, nhưng vẫn chưa phải là đáng để điều tra nhất." -Đường Phong lại phủ định suy đoán của Hàn Giang.


      Đường Phong thở dài, gợi ý cho Hàn Giang: "Thôi để tôi vậy, sao các lại nghĩ tới việc điều tra người bán vật phẩm đấu giá này nhỉ ? Cũng chính là chủ nhân trước đây của nó".


      Hàn Giang nghe Đường Phong vậy, vỗ đầu cái, ngạc nhiên: "Đúng vậy! Sao tôi lại bỏ qua mất manh mối này nhỉ! Lúc đầu, Tề Ninh tự sát tôi chỉ coi là vụ án bình thường, để cho cảnh sát xử lý, thế nên vốn nghĩ tới hội chợ đấu giá, càng nghĩ tới kệ tranh ngọc đó, sau đó là loạtchuyện khác khiến tôi cũng suy nghĩ tỉ mẩn, mãi cho tới khi tới Thất Sắc Cẩm Hải, Makarov kể cho chúng ta nghe về lai lịch của kệ tranh ngọc này chúng ta mới biết được kệ tranh ngọc được trộm từ cung điện Mùa Đông ra, nhưng lúc đó chúng ta bị truy sát, bản thân còn khó giữ mạng sống nên cũng nghĩ kĩ..."


      "Đúng vậy! Tôi cũng vừa mới nghĩ ra, cho dù kệ tranh ngọc bị trộm cắp từ cung điện Mùa Đông, vậy người bán nó là ai ? cần phải hỏi, khả năng lớn là do chính người trộm cắp kệ tranh ngọc từ cung điện Mùa Đông ra, vậy đám người đó là ai ? Những người này bán kệ tranh ngọc vì mục đích gì? Lẽ nào chỉ vì tiền?" -Đường Phong nhắc tới loạt vấn đề.


      "Nếu như người trộm cắp báu vật chỉ vì tiền Lương Vân Kiệt và tóc vàng đó cũng chỉ vì tranh giành kệ tranh ngọc, vậy việc này ngược lại đơn giản, nhưng e rằng vấn đề bao giờ đơn giản như vậy. Đường Phong, manh mối mà cậu cung cấp rất quan trọng đấy, tôi lập tức để Triệu Vĩnh điều tra."


      4


      _Hàn Giang xong, định ra ngoài tìm Triệu Vĩnh, hoàn thiện giai đoạn tiếp theo của hành động nhưng Đường Phong liền gọi lại: "Ấy! Đội trưởng, tôi nhớ là tôi và Makarov cùng bị rơi xuống vực núi, thẻ Lão Mã đâu? Ông ấy giờ sao rồi ?" -Đường Phong đột nhiên nhớ tới Makarov.


      Nhưng khi Đường Phong vừa mới hỏi câu này, mặt Hàn Giang lập tức tối sầm xuống. Hàn Giang quay lại, từ từ bước tới bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài hồi lâu, rồi mới chậm rãi : "Tôi vốn định chuyện này với cậu bây giờ, định đợi cậu nghỉ ngơi hồi phục lại mới , nhưng..."


      Đường Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Giang, ngập ngừng muốn nhưng lại thôi, trong lòng bất giác trào lên dự cảm lành, khẽ hỏi: "Makarov xảy ra chuyện rồi ? Hay là ông ấy chết rồi ?"


      Hàn Giang trả lời ngay câu hỏi của , còn Đường Phong lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nóng lòng hỏi: "Còn... còn kệ tranh ngọc trong ba lô của tôi đâu? Có còn ?"


      Hàn Giang nghe thấy mấy từ "kệ tranh ngọc" toàn thân run bắn lên sắc mặc càng thêm u ám. Tất cả những biểu này đều lọt qua được mắt của Đường Phong, Đường Phong lại truy hỏi: "Có phải kệ tranh ngọc bị mất rồi ? đúng! Tôi nhớ là lúc tôi nhảy khỏi xe có khoác theo ba lô nhảy xuống mà! Lẽ nào... lẽ nào kệ tranh ngọc bị rơi vỡ rồi?"


      "Được rồi! Cậu cần phải đoán nữa, tôi có thể cho cậu biết tình hình giờ mà tôi nắm được: Makarov mất tích rồi, kệ tranh ngọc trong ba lô của cậu cũng thấy đâu nữa!"


      "Cái gì? Lão Mã và kệ tranh ngọc đều mất tích sao? -Đường Phong dám tin vào này, định đứng lên nhưng cơn đau nhức lại lan khắp cơ thể.


      Hàn Giang để Đường Phong nằm xuống, chậm rãi với Đường Phong: "Khi Triệu Vĩnh dẫn theo người của chúng ta tìm thấy cậu trời về chiều, chiếc Jeep Cherokee dưới vách núi cũng bị thiêu cháy rụi thành bộ khung chỏng chơ từ lau rồi. Triệu Vĩnh phát ra các cậu trong xe, nên cậu ấy đoán chắc chắn các cậu ở quanh đấy thôi. Vậy là họ tìm khắp cả khe núi mới phát ra cậu đống tuyết dưới vực, Lúc đó cậu bất tỉnh nhân , may mà chỗ đó nền tuyết rất dày, xung quanh cũng có đá, nếu cậu chết là cái chắc. Triệu Vĩnh thấy cậu vẫn còn thở nên khẩn trương điều trực thăng tới cứu cậu. Tại trường họ phát ra ba lô của cậu, nhưng trong ba lô -ngoài những đồ dùng của cậu vẫn còn ra chiếc hộp gỗ tử đàn đựng kệ tranh ngọc còn thấy đâu nữa."


      Đường Phong kêu lên thất thanh: " thấy đâu nữa? Sao... có thể như vậy được?"


      " thấy đâu nữa, Triệu Vĩnh lại dẫn người tìm kiếm Makarov, nhưng thể nào tìm được, sống thấy người, chết thấy xác. Hôm sau, Triệu Vĩnh cầu tổng bộ phái thêm người, bủa vây tìm kiếm khắp khe núi, thậm chí tìm cả trong hang núi và dốc núi khác quanh đó, mãi cho tới tận khi trời tối cũng thấy tìm thấy chút dấu vết nào của Makarov, bao gồm cả ba lô, súng ống hộ chiếu, cùng nhiều đồ đạc khác mà ông ta mang theo cũng phát ra!" -Hàn Giang .


      Sao lại như vậy được? Lẽ nào… lẽ nào Makarov sau khi nhảy khỏi xe vẫn bình an vô , hoặc là trước khi tôi tỉnh dậy ông ấy đem kệ tranh ngọc mất ? Tôi... tôi tin Lão Mã lại làm như vậy!" -Đường Phong nghĩ tới khả năng xấu nhất, nhưng thể tin vào điều đó.


      Hàn Giang trầm tư hồi, : "Khi Triệu Vĩnh báo cáo tình hình với tôi, tôi cũng nghĩ ngay tới khả năng này, có khi nào là Makarov lấy mất kệ tranh ngọc trong ba lô của cậu , sau đó ra lời từ biệt nhỉ ? Nhưng sau hồi tĩnh tâm suy nghĩ lại cảm thấy khả năng này tuy thể hoàn toàn loại trừ, nhưng lại lớn lắm.


      Trước tiên, qua thời gian ở cùng Lão Mã, chúng ta cũng khá tin tưởng con người ông ấy; nếu như là trước đây, để hoàn thành nhiệm vụ, ông ấy có thể làm vậy, nhưng giờ tôi tin ông ấy có thể làm như thế. cho dù có gạt bỏ điểm này chăng nữa, chỉ nhìn nhận việc thôi cũng đủ để những gì Makarov làm. Makarov cũng nhảy xuống xe giống như cậu, tuy ông ấy có là đặc công lão luyện, kinh nghiệm phong phú chăng nữa, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi. Khi cùng cậu nhảy khỏi xe thoát nạn, cậu còn bị ngã tới mức này là may mắn lắm rồi, ông ấy sao có thể bình an vô được!"


      Đường Phong gật gật đầu: "ừm! Lúc đó hai chúng tôi gần như nhảy xuống cùng lúc, tôi ngã thê thảm thế này, kể cả ông ấy mệnh lớn thế nào chăng nữa cũng thể khá hơn tôi là mấy đâu!"


      "Còn nữa, cứ coi như là Lão Mã mạng lớn, trước khi cậu tỉnh dậy, ông ấy bị thương nặng lắm nên cũng có thể tìm thấy cậu, để hoàn thành nhiệm vụ nên ông ấy lấy kệ tranh ngọc , nhưng tôi nghĩ ông ấy thể cứu cậu chứ? Chỉ cần phát bộ tín hiệu thôi mà."


      "Đúng vậy! Ông ấy chỉ vì nhiệm vụ mà thôi, lấy kệ tranh ngọc đành, tôi nghĩ Lão Mã đến nỗi thấy chết mà cứu đâu".


      "Lùi thêm bước , kể cả nếu Lão Mã tâm sói, cứu cậu, nhưng cơ thể ông ấy suy yếu như thế, rất có khả năng còn bị thương, ông ấy có thể được bao xa? Sau đó Triệu Vĩnh còn dùng cả trực thăng tìm kiếm khắp khu vực đó." -Hàn Giang suy đoán thêm bước nữa.


      Vì thế, nên phải là Lão Mã lấy kệ tranh ngọc , mà là bọn áo đen đó ra tay sao ?" -Đường Phong hỏi lại.


      Hàn Giang nghĩ nhanh rồi : "Khả năng này quả rất lớn, nhưng bản thân tôi lại cho rằng bọn áo đen đó lấy kệ tranh ngọc ".


      Đường Phong hiểu, cảm thấy đấu óc mịt mùng:: "Tại sao phải là bọn áo đen đó ? Ngoài chúng ra còn ai nữa?"


      "Cậu hỏi tôi tại sao tôi chỉ có thể là dựa vào cảm giác. Cậu muốn hỏi tôi chứng cứ bằng được tôi chi có thể phân tích như thế này: thứ nhất, bọn áo đen đó lần này bị chúng ta tấn công mạnh, gần như còn lực lượng để truy đuổi cậu đầu bên đó. Thứ hai, cậu rằng các cậu thoát được truy sát của đám áo đen đó, khi các cậu rơi xuống vực, phía sau vốn có ai bám theo, vậy ai có thể tìm ra địa điểm cậu gặp nạn nhanh như vậy ? Là bọn áo đen đó sao? Tôi thấy phải. Thứ ba, nếu như bọn áo đen đó tức tốc tìm thấy địa điểm các cậu rơi xuống vực, lấy kệ tranh ngọc tại sao giết cậu, chúng hoàn toàn có thể giết cậu, còn cả Makarov nữa? Lẽ nào chúng nổi cơn từ bi mà cứu Makarov ? Căn cứ vào ba điểm , tôi thấy giống như bọn áo đen đó ra tay


      5


      _Đường Phong nghe Hàn Giang phân tích, ngửa hai tay ra, chán nản : "Vậy chỉ có thể chính là Lão Mã rồi?"


      Hàn Giang lắc đầu, " là kỳ! Hai hôm nay tôi cứ ng


      hĩ mãi về vấn đề này. Căn cứ vào suy đoán ban nãy của tôi, người lấy kệ tranh ngọc trong ba lô của cậu phải là Makarov, bởi vì ông ấy thể làm được việc đấy, đó nhất định phải là người ngoài. Và người ngoài này cũng phải là bọn áo đen, bởi vì chúng lúc đó cũng mất khả năng này, hơn nữa cách hành động cũng giống như chúng từng làm trước đây. Còn nữa, Makarov cũng thấy đâu nữa. Giả sử ông ấy cũng bị thương , vậy nhất định là có ai đấy cứu ông ta vì mục đích nào đó. Vì thế, tôi cho rằng rất có khả năng tình là thế này, sau khi các cậu rơi xuống vực, cậu và Makarov đều hôn mê bất tỉnh, nhưng có người tới đó rất nhanh, người đó lấy kệ tranh ngọc trong ba lô của cậu , cứu cậu nhưng lại cứu Makarov. Vậy có thể là ai ?"


      "Yelena! Theo cách chỉ có Yelena mới có thể làm như vậy!" -Đường Phong lớn tiếng .


      Hàn Giang giật thót tim, nhưng lập tức lắc đầu : "Là ấy sao? Tôi thấy thể. Chỗ ấy mất tích cách chỗ các cậu gặp nạn cả đoạn đường xa, đường núi hiểm trở. Khi Yelena đuổi theo hai tên áo đen đó chỉ cầm có khẩu súng, các trang bị khác đều mang theo, nên từ thời gian và khoảng cách suy đoán thể là ấy được".


      " phải Yelena là ai? Ôi! Kệ tranh ngọc lại mất rồi, là tiếc quá!" -Đường Phong thở dài .


      Hàn Giang chau mày, buồn bã: "Càng đáng tiếc hơn, kệ tranh ngọc bị mất đó phải là kệ tranh ngọc đầu tiên mà cậu mang ."


      "Cái gì ?" -Đường Phong kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm.


      "Là kệ tranh ngọc thứ hai phát thấy trong Hắc Đầu Thạch Thất!" -Hàn Giang cũng vô cùng đau khổ.


      "Sao lại như vậy được ?"


      "Việc này đều tại tôi. Khi chúng ta từ Hắc Đầu Thạch Thất chạy ra. Tại thung lũng, tôi lần lượt cất hai kệ tranh ngọc đó vào trong ba lô của chúng ta. Vốn dĩ kệ tranh ngọc phát trong Hắc Đầu Thạch Thất ở trong tay tôi, nhưng vì lúc đó, tôi nghĩ tới việc chúng ta phải chia nhau chạy nên mới sai lầm mà cất kệ tranh ngọc mới phát được vào trong ba lô của cậu. Đó là suy nghĩ tệ nhất, tuy nhằm khiến bọn áo đen cho rằng kệ tranh ngọc mới phát ra ở chỗ tôi, dụ chúng truy kích tôi, rồi cho dù chỗ chúng tôi có xảy ra chuyện gì kệ tranh ngọc mới phát ra cũng vẫn còn, nhưng ngờ... Hây da! Tưởng là hay hóa ra lại dở! Tôi thấy ai truy kích cậu và Makarov nên cho rằng hai người việc gì, ngờ lại thành ra như vậy!" Hàn Giang vô cùng thiểu não.


      Đường Phong nghe xong, thể tin nổi: "Vậy bao nhiêu gian khó khó nhọc của chúng ta cuối cùng chẳng đạt được gì cả, giờ giáo sư La cũng có cách nào để triển khai nghiên cứu nữa rồi ?"


      "Đúng vậy! Về công tác nghiên cứu kệ tranh ngọc giờ có tiến triển gì, chúng ta chỉ biết đặt hy vọng vào những manh mối khác có gì đó đột phá." -Hàn Giang ngừng lại lúc, bỗng nhiên đập vào thành cửa sổ cái, : "Đường Phong, ban nãy cậu nghi ngờ là do Yelena làm, nhưng điều này ngược lại nhắc nhở tôi, phải là Yelena, nhưng rất có khả năng là người của họ làm".


      "Người của họ? Ý đồng nghiệp của Makarov và Yelena? Nhưng tại sao chúng ta mãi vẫn chưa phát ra, sao người của họ lại nhanh chóng tìm thấy địa điểm chúng ta rơi xuống vực như vậy, rồi còn cứu cả Makarov " -Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.


      "Những điều này tôi biết, nhưng giờ tôi cho rằng, khả năng này là lớn nhất." -Hàn Giang xong, lại quay đầu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi ngoài cửa sổ mỗi lúc dày, Hàn Giang giống như suy tư điều gì đó vậy, đột nhiên, lẩm bẩm: "Xem ra... chúng ta cần phải tới Saint Petersburg chuyến rồi!"


      END.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :