Tử Thư Tây Hạ - Cố Phi Ngư (Tập 1) (Trinh thám, lịch sử)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2


      _Hàn Giang lại tường thuật sơ qua cho Từ Nhân Vũ về những chuyện họ gặp đường. Từ Nhân Vũ nghe tới mức há hốc mồm, đến cả tẩu thuốc thân của ta cũng rơi xuống đất.


      9 giờ sáng hôm sau, Đường Phong, Hàn Giang liên lạc qua webc với Triệu Vĩnh và giáo sư La ở tổng bộ. Đầu tiên Đường Phong tường thuật vắn tắt lại những gì mà họ gặp phải đường. Triệu Vĩnh và giáo sư La cũng vô cùng ngạc nhiên trước những gì mà Đường Phong và Hàn Giang


      Gặp phải. Trước tiên, giáo sư La chúc mừng Đường Phong và Hàn Giang có được phát quan trọng như vậy, sau đó ông phấn khởi : "Phát của các cậu rất quan trọng, điều này chứng thực cho những ghi chép của Walker, đồng thời cũng chỉ phương hướng cho bước hành động tiếp theo của chúng ta".


      "Ý ngài là tuyết sơn A Ni Mã Khanh?" -Đường Phong hỏi.


      "Ừm, các cậu tìm được bao nhiêu chứng cứ như vậy, đủ để chứng minh Hắc Đầu Thạch Thất chắc là ở tuyết sơn A Ni Mã Khanh" -giáo Sư La tin tưởng khẳng định.


      Triệu Vĩnh thể tiếc nuối trình bày:


      "Những ngày qua, chúng tôi cũng rất bận bịu lục soát dải núi lớn đó, nhưng đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy tòa Khương Trại mà các kể. Nhưng, chúng tôi tiến hành điều tra ra cái chết của Chu Nam Nam".


      "Ô, các phát ra điều gì ?"


      "Theo như những chứng cứ mà chúng tôi nắm được, Chu Nam Nam xuất tại Lang Mộc Tự, tuyệt đối đơn giản như vậy. Nhiều năm trước đây . ta rời khỏi Trung Quốc, Mỹ du học, nhưng khi ở Mỹ ta nghiện hút nên bị đuổi học, kể từ đó trở , ta mất tích."


      "Mất tích?" -Đường Phong ngạc nhiên


      "Đúng vậy, ai biết ta đâu. Tóm lại, ta về nhà, tại cục xuất nhập cảnh cũng thấy đăng kí về nước của ta, nhưng lần này ta lại xuất tại Lang Mộc Tự, bởi vậy, tôi nghi ngờ..."


      " nghi ngờ xuất của Chu Nam Nam có liên quan tới hành động lần này của chúng ta?" -Hàn Giang ngắt lời Triệu Vĩnh, hỏi lại.


      Triệu Vĩnh gật gật đầu, ra phán đoán của mình:


      "Tôi cho rằng chu Nam Nam rất có khả năng vì nghiện hút ở nước ngoài nên dẫn tới cuộc sống túng quẫn, bị số tổ chức mua chuộc. Lần này phái chu Nam Nam tới, chắc chắn là có mục đích của chúng. Tôi đoán rằng chúng muốn để Chu Nam Nam kết thân với các , sau đó xâm nhập vào nội bộ của chúng ta, và Lang Mộc Tự vừa hay là nơi thích hợp. Nếu như các gặp gỡ Chu Nam Nam tại nơi hoang vu, tất nhiên nghi ngờ lai lịch của ta, còn tại Lang Mộc Tự, các rất tự nhiên khi quen biết nhau".


      "Hóa ra việc lại phức tạp đến như vậy? là biết người, biết mặt, biết lòng.'" -Đường Phong xuýt xoa.


      "Còn nữa, các cậu có chú ý tới số tiền còn lại trong túi của Chu Nam Nam ? Rất có khải năng số tiền đó


      "Lên vấn đề đấy" -Triệu Vĩnh nhắc lại.


      Hàn Giang gật gật đầu lẩm bẩm: đáng lẽ tôi phải nghĩ tới điều này sớm hơn, nhưng tại sao Chu nam nam lại bị giết nhỉ?


      "Cái này , có lẽ là do nội bộ của chúng xảy ra mâu thuẫn, hoặc là chu Nam


      Nam muốn thực hành động lần này, thế nên bọn áo đen đó giết chết ấy."


      Hàn Giang nghe Triệu Vĩnh vậy, bỗng dưng nhớ lại tiếng cãi vã kỳ lạ lúc nửa đêm hôm đó tại Lang Mộc Tự Lẽ nào tiếng cãi vã đó là của chu Nam Nam? Hàn Giang ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại hỏi Triệu Vĩnh: 'Mấy vụ án mà cậu phụ trách điều tra có tiến triển gì ?


      "Có vài phát mới, hơn nữa có vài phát tôi còn thấy rất quan trọng, nhưng bây giờ dăm ba câu cũng thể được" -Triệu Vĩnh đáp.


      "Tôi hiểu, tạm thời chúng ta vẫn chưa thể quay về. Mục đích nay của chúng ta rất ràng, bước tiếp theo phải khẩn trương tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, lấy được kệ tranh ngọc thứ hai. Nếu như phát của cậu liên quan gì tới Hắc Đấu Thạch Thất hãy đợi chúng tôi trở về rồi phân tích cụ thể sau!" -Hàn Giang ra kế hoạch tiếp theo.


      "Tôi cũng định như thế, các giờ nên phân tâm, tất cả đều vì đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai Tôi và giáo sư La phân tích và cho rằng: nếu như chúng ta đoạt được hai kệ tranh ngọc trước, toàn bộ việc phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta"-Triệu Vĩnh đáp.


      " sai! Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đến lúc đó tranh giành kệ tranh ngọc chắc chắn kịch liệt hơn." Hàn Giang bình tĩnh nóí.


      " giờ quyết định xong thành viên đến tuyết sơn A Ni Mã Khanh lần này chưa?" Triệu Vĩnh đột nhiên hỏi.


      "Tôi vẫn cân nhắc, đây là vấn đề khó! Tôi tiên liệu được rằng nhiệm vụ lần này càng gian khó hơn trước đây. Thế nên ai , ai tôi phải suy nghĩ lượt . Đương nhiên, tôi và Đường Phong thể thiếu được." Hàn Giang chau mày.


      "Tuy tôi hoàn toàn tán đồng hành động bước tiếp theo của các , nhưng tôi…thực ra…có chút lo lắng.." Triệu Vĩnh lộ ra dáng vẻ muốn điều gì dó nhưng lại ngập ngừng.


      3


      _Hàn Giang thấy Triệu Vĩnh là quân nhân mà như vậy ngạc nhiên : "Có gì , sao cậu" Sao cậu lại trở nên đàn bà thế?"


      "Tôi lo lắng thời tiết này mà đến nơi lạnh giá, lieuj các có ổn ? Dù bây giờ là cuối tháng 10"-Triệu Vĩnh ra lo lắng trong lòng mình.


      Hàn Giang đần mặt ra, ngẫm nghĩ hồi, rồi kiên định : "Điều mà cậu cũng có lý, mùa này khá lạnh rồi, vùng núi tuyết trời rất lạnh, nhưng được cũng phải được, chúng ta còn đường rút lui nữa, cũng còn thời gian nữa! Tôi cầu cậu phải chuẩn bị trang thiết bị thiết yếu cho chúng tôi trong thời gian nhanh nhất, bao gồm cả trang bị để leo núi tuyết."


      "Cái này có thể yên tâm, tôi chuẩn bị cho các những trang thiết bị tốt nhất, ít nhất cũng kém hơn đối thủ của chúng ta! Thủ tục cụ thể do tôi và Từ Nhân Vũ phụ trách, phải bận tâm, nhưng, tôi cần danh sách chính xác thành viên của , nếu , tôi tiện chuẩn bị".


      Hàn Giang cúi đầu suy nghĩ, mãi lúc sau mới với Triệu Vĩnh: "Thế này nhé! Muộn nhất là 9 giờ tối hôm nay, tôi đưa cho danh sách chính xác các thành viên".


      Triệu Vĩnh gật gật đầu, lúc này, màn hình lại xuất hình ảnh của giáo sư La, ông buồn rầu với Hàn Giang và Đường Phong: "Tuy các cậu xác định đượcHắc Đầu Thạch Thất nằm tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nhưng, cụ thể là ở đâu các cậu vẫn chưa biết. giờ là cuối tháng 10, khu vực cao hơn mực nước biển như A Ni Mã Khanh rất lạnh. Các cậu chắc chắn thể vào núi, chẳng nhẽ tìm kiếm từng chút sao?"


      Đường Phong và Hàn Giang nghe giáo sư La xong, lòng nặng trĩu. Đúng vậy! thể giống như ruồi đầu, vào núi đâu có thể quanh quẩn đâm ngang xiên dọc, mà bắt buộc phải xác định được khu vực tương đối cụ thể mới bắt đầu triển khai tìm kiếm. Đường Phong hỏi giáo sư La: "Vậy ông có biện pháp nào ổn ?"


      Giáo sư La ngẫm nghĩ, : "Trước tiên chúng ta phải căn cứ vào tài liệu nắm giữ được để suy đoán ra vị trí tương đối của Hắc Đầu Thạch Thất. Đường Phong, cậu kể lại lần nữa truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể, đặc biệt là phần kể về A Ni Mã Sơn ?"


      Vậy là, Đường Phong lại phải kể lại lượt từ đầu đến cuối truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể. Giáo sư la : "Đường Phong, cậu có để ý thấy , truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể có nhắc tới: Tây Hạ sau khi bị diệt muốn quay trở lại tây bắc Tứ Xuyên nên họ vượt qua núi sơn A Ni Mã Khanh. Rồi khi gặp phải bão tuyết, họ tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất sườn núi".


      "Đúng vậy, nhưng giáo sứ La, điều này cho thấy gì vậy?" -Đường Phong hiểu hỏi.


      "Cho thấy mục tiêu mà các cậu tìm kiếm chắc là đoạn phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, chính xác hơn chắc là dãy núi phía đông nam tuỵết sơn A Ni Mã Khanh. Tại sao lại vậy, cậu chỉ cần tra tài liệu liên quan tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh biết. A Ni Mã Khanh là dãy núi lớn chạy theo hướng tây bắc -đông nam, vắt ngang vùng phía đông của cao nguyên Thanh Tạng, do sông Hoàng Hà ngoặt khúc lớn, chính là khúc đầu sông Hoàng Hà mà chúng ta thường . Tuyết sơn A Ni Mã Khanh và Cương Nhân Ba Khâm của Tây Tạng, tuyết sơn Mai Lí của Vân Nam và Ca Đóa Giác Ốc của Ngọc Thụ, được gọi là tứ đại thần sơn, Tạng truyền Phật giáo. Dãy núi chạy theo hướng tây bắc đông nam này phía tây bắc cao, đỉnh Mã Khanh này cao hơn mực nước biển 6282 mét, chính là ở phía tây bắc A Ni Mã khanh, còn phía đông nam thấp hơn chút. Tôi cho rằng năm đó, sau khi Tây Hạ mất nước, người Đảng hạng di cư tới tây bắc Tứ Xuyên, vượt qua tuyết sơn A Ni mã Khanh, tuyến đưòng mà họ vượt qua chắc chắn là phía đông nam của tuyết sơn vì nơi này thấp hơn chút. Thứ nhất vì ở đây dễ vượt qua, hơn nữa nhìn bản đồ là hiểu ra: "người Đảng Hạng từ Ninh hạ, Cam Túc và những nơi khác về phía tây bắc Tứ Xuyên vốn cần thiết phải bỏ đường gần đường xa như vậy để vượt qua đại tuyết sơn của vùng tây bắc tuyết sơn ANi Mã Khanh. Bởi vậy căn cứ theo bên mà phán đoán, tôi cho rằng chúng ta cần định vị phạm vi tìm kiếm tại phía tây song Hoàng Hà, phía đông nam của tuyết sơn A Ni Mã khanh."


      Đường phong và hàn Giang lật bản đồ ra xem, hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Gioa sư La. Hàn Giang nghĩ ngợi lúc lâu đột nhiên với Triệu Vĩnh: "Cậu nhanh chóng tìm uỷ ban lãnh thổ quốc gia rồi điều duyệt tất cả những tài liệu dịa chất có liên quan tới khu vực đông nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Tôi đoán là có phát ra số manh mối có giá trị."


      Triệu Vĩnh gật đầu: "Cái này khong vấn đề gì, nhưng tôi cần chút thời gian. Thế này nhé, 9 giờ tối chúng ta lại online lần nữa, với tôi danh sách thành viên chốt cuối cùng, còn tôi gửi cho tài liệu địa chất mà cần."


      "Được,quyết định như thế nhé, 9 giờ tối gặp!" – xong, Hàn Giang kết thúc lien lạc qua wepcam, mình ra khỏi phòng.


      4


      _Đường Phong thấy Hàn Giang mình trầm ngâm im lặng, giống như suy ngẫm việc quan trọng gì tiện làm phiền nên liền tới phòng Lương Viện và Hắc Vân. Hai trạc tuổi nhau này, tuy từ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau nhưng lúc này lại rất tâm đầu ý hợp. Khi Đường Phong vào phòng, Lương Viện chải tóc cho Hắc Vân.


      Thấy hai bình an vô , Đường Phong trở về phòng của và Hàn Giang, nhưng ngó nghiêng thấy Hàn Giang, đợi mãi cũng thấy ấy về phòng, lòng Đường Phong đâm nghi ngờ. đến phòng của Từ Nhân Vũ và Makarov hỏi: "Có thấy Hàn Giang đâu ?


      Từ Nhân Vũ hỏi lại Đường Phong: phải cùng phòng với ây sao? Từ nãy đến giờ thấy ấy đâu cả!"


      Đường Phong ra khỏi khách sạn mà họ ở, đây là khách sạn tốt nhát trong huyện. Đường Phong ra phố huyện Mã Khúc, huyện nằm ngọn trong lòng thảo nguyên này từ cổ xưa, là con đường tất yếu để từ nội địa thông tới khu vực Tây Tạng. Dân trong huyện hầu hết đều là người Tạng, Mã Khúc trong tiếng Tạng nghĩa là Hoàng Hà. Huyện này lớn, nên chẳng mất bao lâu là có thể hết cả huyện. Phía bên ngoài huyện, tầm mắt ngút ngàn, đều là những thảo nguyên lớn hút tầm mắt. Vùng đại thảo nguyên Mã Khúc rộng lớn này được dân du mục dân tộc Tạng gọi thân mật là Hương Ba La.


      Hương Ba La tươi đẹp, thế giới cực lạc của dân du mục. Đường Phong bất giác ra khỏi thị trấn mà hề hay biết.


      đột nhiên nhìn thấy người ngồi sườn núi,


      Nười đó ngồi mình nhìn chăm chú về phía xa xam, bất động. Do cách khá xaĐường Phong nhìn mặt người đó, nghi ngờ nên liền tiến về phía sườn núi, tới gần mới phát ra là Hàn Giang.


      Hàn Giang vẫn ngồi im bất động, biết đến có mặt của Đường Phong, mãi cho tới khi Đường Phong vỗ vai cái, hỏi: " mình chạy đến đây để ngắm cảnh sao?"


      Hàn Giang lúc này mới chú ý đến Đường Phong bên cạnh, cười khan: "Ngắm cảnh? Khà khà, tôi giờ có tâm trạng đấy!"


      Đường Phong ngược lại vẫn chìm đắm trong cảnh đẹp, "Thư giãn chút , cần phải căng thẳng vậy đâu. xem đại thảo nguyên Mã Khúc ngút ngàn trước mắt chúng ta, từ cổ xưa khi hình thành nên sông Mã Khúc, ở đây được mệnh danh là thảo nguyên đẹp nhất châu Á, nếu như vào mùa hạ, đó ràng là đại dương xanh.


      "Lúc này mà cậu vẫn còn tâm trạng nhàn hạ nho nhã vậy sao? Tôi thấy tố chất tâm lý của cậu tốt hơn tôi đấy, cái chức đội trưởng này nên để cậu đảm nhiệm." -Hàn Giang sang sảng.


      Tại tôi ở vị trí đó, mưu cầu chức tước, nghĩ nổi nhiều việc như thế. Còn , người giỏi phải làm nhiều thôi… cứ đăm chiêu như thế, rút cuộc nghĩ gì vậy?"


      "Nghĩ gì? Nghĩ toàn bộ việc, ban nãy tôi nghĩ lại từ đầu đến cuối lượt."


      "Ồ! Vậy nghĩ được gì?"


      "Nghĩ được rất nhiều. Bao điều lâu nay, chúng ta đều ngẫm nghĩ lại chút toàn bộ việc. Hôm nay tôi nghĩ rất nhiều, nhưng chúng ta hãy cứ quyết định việc trước mắt ."


      "Việc trước mắt?"


      "Ừm, rút cuộc nên để ai thi hành nhiệm vụ đến tuyết sơn A Ni Mã khanh đây?"


      "Cái này cũng phải nghĩ, đương nhiên thể thiếu hai chúng ta."


      "Thế ngoài hai chúng ta sao?"-Hàn Giang hỏi.


      Đường Phong ngay lập tức cũng nghĩ ra: "Ngoài hai chúng ta ra, Lương Viện và Hắc Vân, hai này khỏi tính rồi, lão Mã lớn tuổi rồi, Từ Nhân Vũ có thể cùng chúng ta!"


      Hàn Giang phẩy phẩy tay: "Thêm cả Từ Nhân Vũ mớ có ba người, đủ lực lượng. Nếu như có Triệu Vĩnh tốt quá, còn đối với Từ Nhân Vũ, tôi chắc chắn lắm về con người này."


      " chắc chắn lắmtiến sỹ Từ!" Đường Phong rất ngạc nhiên.


      Hàn Giang nhìn Đường Phong, cười đau khổ rồi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, vùng đại thảo nguyên dưới dốc núi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5


      _Hàn Giang trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên hỏi lại Đường Phong: "Đường Phong, cậu cảm thấy trong toàn bộ việc, phương hướng mà chúng ta phán đoán có đúng ?"


      Đường Phong thấy Hàn Giang hỏi vậy, giật thót tim, đây cũng là vấn đề mà luôn suy tư trong lòng nhưng lại muốn nghĩ đến. lắc lắc đầu, biết nên trả lời thếc nào, miệng lẩm bẩm đáp: "Tôi... tôi biết, có lẽ…có lẽ phương hướng mà chúng ta điều tra ngay từ đầu sai rồi."


      "Ổ! Cậu cụ thể xem sao" - ràng Hàn Giang rất hứng thú với câu của Đường Phong.


      Đường Phong giải thích: "Hôm đó nghe những gì Lão Mã kể lại, rồi xâu chuỗi toàn bộ việc lại để suy ngẫm, tôi có cảm giác ổn. Tôi cảm giác hình như chúng ta luôn bị đối thủ xỏ mũi dắt , trước khi có được kệ tranh ngọc này cũng vậy, sau khi có được kệ tranh ngọc này cũng vậy. thậm chí đến bây giờ, chúng ta cũng biết đối thủ của chúng ta rút cuộc là ai ?"


      " sai, tôi cũng có cảm giác giống cậu! Trong toàn bộ việc, bất luận chúng ta nỗ lực đến thế nào cũng đều rơi vào thế bị động Càng ngày tôi càng thấy, đối thủ của chúng ta hình như nắm chúng ta như lòng bàn tay, chúng ta đến đâu, nhất định chúng xuất ở đó. Trước đây cảm giác này của tôi lớn lắm, nhưng giờ cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt" – hàn Giang ra những nghi vấn trong lòng.


      là trong chúng ta có nội gian?" Đường phong hỏi lại.


      Tuy Hàn Giang chuẩn bị trước tâm lý, nhưng nghe Đường Phong ra hai từ "nội gián" trong lòng cũng bất giác giật mình thon thót. quay mặt lại nhìn Đường Phong, Đường Phong cũng chăm chú nhìn . Đường phong từ trước đến nay chưa từng thấy Hàn Giang như vậy-mắt Hàn Giang toát ra mông lung và bất lực, khác hoàn toàn với Hàn Giang sang suốt, kiên cường và voo cùng tự tin trước đây.


      Cho dù là trong thời khắc gian nan nhất, Hàn Giang vẫn luôn duy trì tự tin. Lúc này ấy sao vậy? Hàn Giang cúi đầu, giống như suy nghĩ điều gì đó…Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hình như lấy lại được tự tin ngày nào. " lòng, tôi vốn tin trong nội bộ chúng ta có nội gián, nhưng chúng ta có thể phân tích chút tất cả những người liên quan đến việc này. Đầu tiên hã bắt đầu việc ở Quảng Châu, cũng chính là lúc mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, khi cậu gia nhập lão K, tôi từng với cậu, tính cả cậu lão k có tổng cộng 7 người, bây giờ thêm Từ Nhân Vũ là 8 người. Tôi là K2, Triệu Vĩnh là K3, giáo sư La là K4, Từ Nhân Vũ là K8, cậu là K7, ngoài 5 người chúng ta ra, còn có 3 người nữa, chúng ta phân tích 3 người này ".


      "Tôi còn nhớ, từng với tôi, cũng biết 3 vị đó là ai?’ -Đường Phong .


      "Đúng vậy, Kl, K5 và K6, tôi cũng biết thân phận của 3 người này. Lúc đó cậu từng nghi ngờ K1 chính là thủ lĩnh thực của Lão K mà".


      "Đúng vậy, nhưng thủ lĩnh của Lão K là , lúc đó tôi nhủ thầm trong lòng: là đội trưởng rồi sao lại vẫn có người đeo số đứng trước ?"


      "’Tôi cũng từng thắc mắc như cậu. Cậu nghĩ xem, khi tôi được nhận chức đội trưởng Lão K, thủ trưởng với tôi, số hiệu của tôi là K2, phía trước tôi vẫn còn Kl, trong lòng tôi thể nghi ngờ sao? Tôi từng nhiều lần hỏi thủ trưởng vấn đề này, nhưng thủ trưởng nhấn mạnh nhấn mạnh lại, tôi đừng suy nghĩ quá, tôi chính là thú lĩnh của Lão K, hành động của Lão K đều do tôi quyết định. Thế nhưng thủ trưởng lại nhất định cho tôi biết K1 là ai?"


      "Hay là K1 chính là vị thủ trưởng của ?" -Đường Phong suy đoán.


      thể, thủ trưởng rất bẠbịu và phụ trách cụ thể vụ kệ tranh ngọc này, còn tất cả những người gia nhập lão K chắc chắn đều phải trực tiếp tham gia vào việc này. Ngoài ra, nếu như thủ trưởng chính là K1, ông cũng cần thiết phải giấu tôi làm gì!" -Hàn Giang phủ định suy đoán của Đường Phong.


      Vậy kỳ lạ , là thủ lĩnh của Lão K sao vẫn còn có người chức to hơn được nhỉ ?"


      "Bởi sau này tôi mới thay đổi suy nghĩ,K1 này chức to chức hơn tôi tôi biết, nhưng tôi cho rằng ta có thể đứng trước tôi phải vì chức vụ ta cao hơn tôi, cũng phải vì cấp bậc của ta cao hơn tôi, thậm chí ta còn tiếp cận với trọng tâm của toàn bộ việc gần hơn chúng ta.


      6


      _Đường Phong ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: "Chỉ có phân tích như mới thấy hợp lý. Nhưng nếu như ta gia nhập sớm hơn chúng ta, tiếp cận trọng tâm việc sớm hơn chúng ta tại sao giúp đỡ chúng ta nhỉ ? Lẽ nào ta lộ diện cũng có thể giúp đỡ chúng ta!"


      "ừm! Chính là vấn đề này, chúng ta ngay từ ban đầu trải qua trăm ngàn gian nan nguy hiểm đến ngày nay cơ bản đều dựa vào phân tích và nỗ lực của chúng ta mà hề nhận được giúp đỡ từ bên ngoài, bên cũng cung cấp cho chúng ta thêm tài liệu hay manh mối có giá trị nào, bởi vậy, tôi hiểu nổi tác dụng của K1 là ở đâu nữa?"


      "Vậy K5 và K6 sao? -Đường Phong hỏi.


      Về hai người này tôi biết càng ít hơn, có thể là chẳng biết gì cả, hơn nữa còn manh mối nào.Chỉ có điểm có thể khẳng định, họ gia nhập Lão K muộn hơn và sớm hơn các cậu".


      "Đúng vậy! Họ gia nhập Lão K chắc là trước tôi, là quái lạ! Tác dụng của họ là gì nhỉ ?"


      "Họ nhất định có tác dụng của họ, chỉ có điều chúng ta biết mà thôi!" -Hàn Giang chán nản ngửa hai tay ra.


      "Nhưng như vậy vấn đề lại đến rồi; thủ trưởng là thủ lĩnh của Lão K, hành động của Lão K đều do chỉ huy, nhưng đến cả thành viên cấp dưới của là ai, họ gì cũng biết, thế chỉ huy kiểu gì nhỉ? Còn nữa, ba người đó chắc chắn có tác dụng của họ, nhưng chúng ta đến ngày hôm nay lại hề phát sinh bất cứ quan hệ nào với ba người đó, việc này phải giải thích thế nào đây? thể hiểu nổi! Những gì chúng ta gặp đường vốn thể hiểu nổi rồi, vậy mà ngờ nội bộ của chúng ta lại mông lung khó hiểu nhường vậy, là…" -Đường Phong tới đây, bỗng nhiên có cảm giác buồn cười.


      Nhưng Hàn Giang lại rất nghiêm túc: "Có lẽ thủ trưởng có dụng ý của thủ trưởng, chúng ta gia nhập Lão K đều do thủ trưởng đích thân kết nạp, bao gồm cả những trình tự như tuyên thệ đều là do thủ trưởng đích thân chủ trì."


      "Nhưng ban nãy thủ trưởng đích thân chỉ huy hành động, vậy hành động của ba người đó là do ai chỉ huy?" -Đường Phong ngập ngừng lúc, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên tiếp: "Có khi nào ngoài chúng ta ra, còn có đội khác hành động đơn lẻ, họ cũng tìm kiếm kệ tranh ngọc, mà khả năng là họ tìm kiếm hai tệ tranh ngọc khác. K1 đó chính là thủ lĩnh của họ, tuy đều là Lão K nhưng thực tế là hai nhánh khác nhau!"


      Hàn Giang giật mình đến nỗi thốt nên lời trước suy đoán của Đường Phong, nhưng chẳng mấy chốc hồi phục lại lý tri, lắc đầu : " thể, cậu nghĩ kỹ lại mà xem, nếu họ là nhánh đơn độc đầu mđâu mà ra. Kệ tranh ngọc nắm trong tay chúng ta, còn cả giáo sư La học thuật uyên bác như thế cũng ở bên chúng ta. Quan trọng hơn ở chỗ, nếu giống như những gì cậu , thủ trưởng hoàn toàn cần thiết phải giấu giếm tôi này, bởi vì như vậy có thể gây nên việc trùng lặp với hành động của chúng ta. Làm lãng phí tài nguyên vốn rất quý báu của chúng ta. Bởi vậy thể giống như những gì cậu , cái gì mà có hai đội cùng đồng thời tìm kiếm kệ ngọc, nếu như có đội đó chính là đối thủ của của chúng ta ! "


      Đường Phong ngẫm nghĩ, quả thực thể như vậy. Hai người thảo luận nửa ngày cũng tìm ra ngọn nguồn, cuối cùng Hàn Giang đành phải : "Tóm lại, về 3 nhân vật bí đó, nay chúng ta chỉ có thể khẳng định họ tồn tại, hiểu chuyện, có tác dụng, có thể giúp đỡ chúng ta, có lẽ là trong thời khắc quan trọng nhất. Còn trong số ba người họ có nội gián hay , tôi nghĩ đây phải là điều mà chúng ta có thể quyết định, cái này để thủ trưởng xử lý. Sau khi trở về, tôi lại với thủ trưởng về những nghi vấn của mình, sau đây về 5 chúng ta".


      7


      _Năm người chúng ta ? nghi ngờ trong số chúng ta có nội gián?" -Đường Phong cảm thấy lạnh toát sống lưng.


      "Tôi rồi, giờ tôi nghi ngờ bất cứ ai trong chúng ta. Dưới đây tôi phân tích cụ thể năm người chúng ta, đúng hơn, phải là sáu người, còn cả Lương Viện nữa". Hàn Giang .


      "Ừ, sao tôi lại quên mất đại tiểu thư đó nhỉ. Mãi mà tôi vẫn chưa hiểu, tại sao đồng ý để Lương Viện gia nhập với chúng ta, tôi thấy ấy chỉ làm chúng ta mệt thêm."


      "Đây phải là do cầu của Lương Dũng Tuyển sao? Kệ tranh ngọc thuộc về gia đình họ Lương mà, Lương Viện nằng nặc đòi tham gia, chúng ta cũng hết cách."


      " linh tinh! Kệ tranh ngọc này là cổ vật của cung điện Mùa Đông bị đánh cắp, thuộc cổ vật buôn lậu. Căn cứ theo luật pháp quốc tế liên quan, buôn bán cổ vật lậu là hành vi phạm pháp, cũng có nghĩa là lần đấu giá đó là hợp pháp. Đấu giá hợp pháp tất nhiên kệ tranh ngọc đó cũng phải thuộc về Lương gia" -tính thư sinh của Đường Phong lại trỗi dậy.


      Vậy theo như những gì cậu phía cảnh sát nên truy đòi lại kệ tranh ngọc, đem báu vật Trung Quốc này hoàn trả lại cho nước Nga à?"


      "Việc này... việc này..." - câu của Hàn Giang khiến Đường Phong cứng họ


      Chắc cậu vẫn chưa biết, cung điện Mùa Đông và cơ quan hữu quan của nga cầu cảnh sát Trung Quốc truy đòi lại cổ vật đó, nhưng chúng ta cứ đùn đẩy qua lại với họ, kéo dài thời gian chịu làm. Thứ nhất là do Lương Dũng Tuyển rất cẩn thận, đánh tiếng, người ngoài vốn biết gia đình nhà họ Lương mua kệ tranh ngọc này, bởi vậy chúng ta cũng giả vờ biết. Hai là, bởi vì chúng ta cũng cần kệ tranh ngọc, cái này khỏi cần tôi giải thích cậu cũng hiểu. Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, báu vật này thuộc về Trung Quốc, tuy để bên nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng giờ chúng ta có nghĩa vụ trả lại họ."


      "Thế nên họ mới phái Yelena và makarov đến để đoạt lại kệ tranh ngọc!" – Đường Phong lập tức liên tưởng tới chuyến của Makarov đến Trung Quốc.


      "ừm! sai, chỉ có điều giờ chúng ta chưa Yelena và lão Mã đơn thuần là thực thi công vụ hay còn còn có ý đồ gì lớn hơn. Thôi kệ họchúng ta hãy quay lại chủ đề ban nãy , phân tích chút 6 người chúng ta"-Hàn giang đổi hướng quay lại chủ đề ban nãy.


      "Sáu người chúng ta? Trước tiên, hai chúng ta có thể loại trừ…"Đường Phong đến đây chợt sững người lại, bởi phát Hàn Giang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường. Đường Phong bị Hàn Giang nhìn đến nỗi ớn lạnh: ".. nghi ngờ tôi đấy chứ?"


      Hàn Giang thu lại ánh mắt khó hiểu này, rặn ra nụ cười an ủi : ‘Với cậu tôi vẫn rất yên tâm, trước khi tôi kết nạp cậu vào Lão K từng điều tra rất kĩ về cậu, xác định cậu có vấn đề gì".


      Lời của Hàn Giang khiến Đường Phong thở phào nhõm. Hàn Giang tiếp: "Loại trừ hai chúng ta ra, Triệu Vĩnh cũng có thể bỏ qua, ta là do tôi chọn về từ đội lục quân hải chiến. Trước đây ta phục vụ trong quân đội, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tác phong biểu trong quân đội rất xuất sắc, nên ta cũng thể có vấn đề.


      Giáo sư La là do tôi mấy lần đến tận nhà mời. Người ta tuổi cao như vậy rồi, chân tay cũng nhanh nhẹn, danh vọng, địa vị, cái gì cũng có, từ lâu buồn để ý mấy chuyện linh tinh, người ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ, mưu cầu gì cả, bởi vậy giáo sư La cơ bản có vấn đề gì".


      "Vậy chỉ còn lại Lương Viện và Từ Nhân Vũ? Tôi quan điểm của tôi về Lương Viện, tôi cảm thấy có thể trừ ấy, ấy là tiểu thư con nhà giàu, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng hiểu".Hàn Giang cười : "Khà khà, tôi phát sức mạnh của tình to lớn, hai người mới quen nhau mấy ngày, cậu bắt đầu bảo vệ ấy rồi đấy".


      " đương gì ? Ai tôi thích ta? Là ta cứ quấn lấy tôi có!" -Đường Phong vẫn mạnh miệng.


      "Cậu phân tích sai, ấy là ngây thơ đáng , nhưng cậu đừng có quên mất cha ấy."


      tới Lương Dũng Tuyển? nghi ngờ ông ta?" -Đường Phong ngạc nhiên.


      Hàn Giang nhìn Đường Phong, hỏi lại: "Lương Vân Kiệt đầu tư vào kệ tranh ngọc như vậy, tiếc tiền bạc, lẽ nào Lương Dũng Tuyển cũng có chút hứng thú nào với kệ tranh ngọc này sao ?"


      Đường Phong nghĩ ngợi. Nghi vấn của Hàn Giang ràng rất có tính chất đánh động: "Đũng vậy, tuy tôi mới gặp ông ta có hai lần, nhưng Lương Dũng Tuyển cho tôi cảm giác là ông ta hề hứng thú với kệ tranh ngọc, thậm chí còn né tránh".


      "Như vậy mới đáng nghi !"


      Nhưng như vậy cũng dễ lí giải, cha của ông ta vì kệ tranh ngọc đó mà chết, cộng thêm cả cái chết của Hoàng Đại Hổ, dĩ nhên Lương Dũng Tuyển dám giữ lại kệ tranh ngọc đó nữa. Ông ta cungx có nghiệp của ông ta, tôi xem qua bản báo cáo của công ty ông ấy, tình hình kinh doanh luôn rất tốt, tiền vốn dồi dào, ông hoàn toàn cần thiết phải mạo hiểm như vậy…Quan trọng hơn nữa, ông ta ở mãi Hồng Kong, mà cũng phát ra ông ta và Lương Viện ở cạnh chúng ta từ bấy đến nay, nhưng hề tham gia vào quyết định nào và có rất nhiều chuyện ấy biết. »


      Đường Phong tròng dài, Hàn Giang gật đầu cười đáp: « Cậu cũng dốc sức cho Lương Viện quá đấy, sai những gì cậu tôi đều nghĩ tới rồi. Triệu Vĩnh và tôi thực ra luôn giám sát liên lạc của Lương Dũng Tuyển và Lương Viện, nhưng phát ra bất cứ điều gì bất thường, đặc biệt là từ khi Lương Viện tham gia cùng chúng ta đến nay, vì điều kiện có hạn, ấy và Lương Dũng Tyển rất ít khi liên lạc với nhau. Hơn nữa tôi còn phát Lương Viện trưởng thành rồi, khi mới đến, cái gì ấy cũng phải cho Lương Dùng Tuyển, vì chuyện này mà tôi từng phê bình ấy. giờ ngoài hỏi thăm sức khỏe cha ra ấy rất ít khi về việc của mình".


      "Khà khà, chúng ta ở đây đều là những người được tôi luyện mà!" -Đường Phong cứời . Nhưng ngay sau đó


      thu lại nụ cười, hỏi Hàn Giang"Nếu như Lương Viện cũng loại trừ rồi, vậy chỉ còn lại Từ Nhân Vũ.


      8


      _Hàn Giang nghe Đường Phong nhắc đến Từ Nhân Vũthì thở dài, : " ta?! Trong lòng tôi nắm bắt được".


      " tin tưởng ta như vậy sao, lại còn kéo ta vào làm gì?" -Đường Phong hiểu.


      Hàn Giang giải thích: "Kéo ta vào, thứ nhất là vì ta cùng hành động với chúng ta và biết ít chuyện mà ta nên biết; thứ hai cũng là để bảo vệ ta, bất luận ta biết được nhiều hay ít bọn người áo đen đó cũng thể tha cho ta; thứ ba là vì bản thân ta, có lẽ vẫn chưa biết, Triệu Vĩnh từng điều tra ta rất kĩ, tiến sỹ Từ từng du học tại rất nhiều trường đại học nước ngoài, tinh thông nhiều ngoại ngữ, đạt được rất nhiều học vị. ta đích thực là chuyên gia về phương diện vũ khí, có thể mân mê ra rất nhiều thứ nhặt mà chúng ta cần tới. Ngoài ra, ta từng du học tại Đại học Saint Petersburg và Đại học Mạtxcơv của Liên Xô, tinh thông tiếng Nga, ở bên đó quan hệ rất rộng, vì tới đây khó tránh khỏi việc cần tới phối hợp của bên Petersburg, bởi vậy nên tôi kéo ta vào".


      Hóa ra là như vậy, xem ra cái danh thiếp đó đều hẳn là để dọa người ta"


      Còn điều nữa, phải tôi bảo Từ Nhân Vũ gọi vào số điện thoại đó là hội Triệu Vĩnh nghe tôi kéo Từ Nhân Vũ theo lời tôi gọi vào số đó cho Triệu Vĩnh chỉ lên rằng người này có thể dùng. Theo đó, Triệu Vĩnh còn phải điều tra toàn diện về người này, sau đó để thủ trưởng phê chuẩn mới có thể cho ta gia nhập Lão K!"


      "Nếu như vậy chì Từ Nhân Vũ cũng có vấn đề gì cả, vậy thấy Lão Mã và Yelena sao ?"


      "Hai người họ?" -Hàn Giang vừa nghĩ tới Yelena là lòng lại nặng trĩu, trầm ngâm hồi lâu, : "Hai người vốn dĩ tôi rất nghi ngờ, nhưng cái đêm đó, bên Thất Sắc Cẩm Hải, sau khi chúng ta lật ngửa ván bài với nhau, tôi căn bản còn nghi ngờ gì họ nữa, cứa coi là họ cùng đường với chúng ta, cũng cùng hội với người áo đen đó.


      "Hai chúng ta phân tích cả đống như vậy, lại , tất cả những người khả nghi đều loại trừ rồi, cũng chẳng có kết luận gì!"-Đường Phong khỏi tiếc nuối .


      ! Vẫn còn người!" -


      "Vẫn còn ai?" -Đường Phong giật bắn mình.


      "Stephen!"


      "Stephen! ? phải ta rơi xuống giếng trong Khương Trại rồi sao?" -Trong đầu Đường Phong bất giác lại


      lên cái hang động tối đen u sâu hun hút thấy đáy đó.


      Nhưng chúng ta vừa nhìn thấy Stephen rơi xuống đó, cũng nhìn thấy thi thể của t Phải đợi Triệu Vĩnh tìm thấy Khương Trại, sau đó thu dọn sạch Khương Trại bị sập đổ, tìm thấy thi thể của Stephen mới có


      thể xác định".


      "Có lẽ lúc đó, thi thể của ta biến thành đống xương hay tro tàn rồi cũng nên, biến thành linh hồn bay lượn trong địa đạo xương người -Đường Phong đến đây, ngừng lại lúc, rồi tiếp: Stephen mất tích ở Khương Trại, sau đó hề hành động cùng chúng ta, thế nên tôi cho rằng có thể loại trừ ta".


      "Cái này tôi cũng nghĩ đến rồi, về bản thân Stephen cũng phát được gì, thế nên... thế nên tôi đây là vấn đề khó! Đến giờ chúng ta gần như biết chút gì về đối thủ của chúng ta, còn chúng, lại nắm chúng ta như lòng bàn tay. Tôi dám nghĩ tiếp,.. – Hàn Giang bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.


      Đường Phong ngược lại vẫn tỉnh táo, với Hàn Giang: " dám nghĩ cũng phải nghĩ, có việc gì cũng phải đợi đến khi quay về rồi tiếp, giờ phải quyết định những người đến tuyết sơn A Ni Mã Khanh, cho dù lần này chúng ta có thể gặp phải bọn áo đen đó, cũng sao cả. Phải chăng đây cũng phải là lần đầu tiên chúng ta gặp chúng nên chỉ cần hết sức cẩn thận tôi nghĩ có thể ứng phó được".


      Hàn Giang nghe Đường Phong vậy, giật mình nhìn Đường Phong: " nhận ra, tiểu tử cậu bây giờ cũng rất có chính kiến đấy! Đối diện nguy hiểm hoảng loạn, trong hoàn cảnh hiểm nguy cũng run sợ, có thể mình ra mặt rồi đấy.'"


      Đường Phong cười : "Trình độ chuyện của đội trưởng cũng cao lên rồi đấy, bắt đầu trở nên văn vẻ! Khà khà! "Được rồi, được rồi, hai chúng ta khỏi cần tâng bốc nhau nữa, tiếp đây tôi về dự định của mình. Trước tiên chúng ta phải phân tích chút về đối thủ của mình đó gọi là: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng".


      "Đối thủ của chúng ta? Bọn áo đen đó?"


      "Đúng.' Chính là bọn áo đen đó, theo như phán đoán của tôi, bọn áo đen đó giống như đám ô hợp mà chúng ta gặp ở Hồng Kông và Khương Trại, bởi ràng là chúng chuyên nghiệp hơn, chắc chắn là từng qua huấn luyện tác chiến đặc chủng trong thời gian dài và nghiêm khắc. Vì vậy, tôi ban đầu nhầm lẫn chúng là người của Lão mã và Yelena, nhưng bây giờ xem ra, thân thế của chúng còn phức tạp hơn nhiều."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9

      _Đường Phong hiểu hỏi: "Bọn áo đen đó phức tạp thế nào? nghe xem!"

      Hàn Giang ra quan điểm của mình: "Tôi cảm thấy thực lực của bọn chúng ràng vượt qua những tập đoàn tội phạm thông thường, nhưng cũng giống bộ đội đặc chủng của quốc gia nào đó. Tại sao lại như vậy ? Thứ nhất là dựa vào kinh nghiệm bao năm qua của tôi, thứ hai, mạng lưới tình báo của chúng ta cho biết gần đây nhất có đội đặc chủng của quốc gia nào có hành động tương tự như vậy, thế nên, tôi phán đoán đám người này là nhóm người có tố chất qua huấn luyện, nhưng lại lệ thuộc vào bất cứ tổ chức bí của bất cứ quốc gia nào. Chắc rằng rất nhiều người trong số họ đều có kinh nghiệm phục vụ trong bộ đội đặc chủng và cục tình báo, chỉ có điều... chỉ có điều chúng ta biết bất cứ điều gì về tổ chức như thế này".

      Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi. " như vậy tôi cũng nhớ ra rồi, vết xăm người tên sát thủ đâm chết Lương Vân Kiệt tại Quảng châu giống hệt như vết xăm xác chết mà chúng ta phát thấy dưới thác nước trong hang động, cũng là hình con chim ưng đứng mình con sói, vị trí giống hệt, đều là phía cổ sau dái tai, điều này lên..."

      " lên rằng giữa bọn chúng nhất định liên quan đến nhau, thậm chí... thậm chí có thể đoán định chúng là hội. Tôi kiểm tra qua tử thi của mấy tên cướp bị chúng ta bắn chết tại Hồng Kong, người chúng có hình xăm như vậy. Điều đó càng chứng minh cho phán đoán phía trước của chúng ta, bọn áo đen truy sát chúng ta tuyệt đối hề tàm thường, người bọn chúng đều có hình xăm thống nhất, có thể thấy tổ chức của bọn chúng khá nghiêm ngặt, phương pháp sử dụng sung của chúng rất chuẩn xác, nâng lực thường, trang bị hoàn hảo, cho thấy thực lực của tổ chức bọn chúng rất ổn. Đây rốt cuộc là bọn người nào nhỉ?"

      " có còn nhớ iểu bình thường của Makarov lúc nhìn thấy hình xăm đó trong hang động ?" – Câu của Đường Phong lại nhắc nhở Hàn Giang.

      Hàn Giang lại gật gật đầu: "Điều đó lên rằng chắc là trước đây Makarov từng nhìn thấy hình xăm như vậy, khả năng là người ai đó, cũng có khả năng là nơi nào đó, nhưng ông ấy luôn miệng phủ nhận. Xem ra bên trong nhất định có vấn đề; tòm cơ hội, tôi nhất định phải hỏi lão mã cho bằng được."㍊

      "Ngoài ra, tôi còn nhớ ra chuyện lien quan tới hình xăm đó; có còn nhớ lúc chúng ta bị trói chặt vào thân cây ở Thât Sắc Cẩm Hải, vị thủ lĩnh đó từng chúng ta là mấy gã ưng sói dám ăn".

      "Đúng, cậu nghĩ tới điều gì vậy?"

      "Tôi nghĩ hình xăm đó chắc lien quan tới Tây Hạ, chỉ có điều tôi biết rốt cuộc là có hàm ý gì đặc biệt".

      Hàn Giang nghĩ hồi, : "Có lẽ chẳng có hàm ý gì đặc biệt cả, chỉ là để thống nhất đánh dấu nên tìm hình thù đó. Tôi tiếp về đối thủ của chúng ta, bọn áo đen này thực lực tầm thường, quân số của chúng vốn đông, chỉ khoảng dưới chục người. Tôi đoán lần này có thể chúng cũng tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh; còn tại sao chúng lại nhận được tình báo về Hắc Đấu Thạch Thất, giờ tôi thể giải thích được. Tóm lại, theo như kinh nghiệm từ trước đến nay, chúng chắc chắn vắng mặt, bởi vậy chúng ta phải chuẩn bị chu đáo. Tôi đoán quân số lần này của chúng thể vượt quá năm người, chúng cũng cần bảo mật, kẻ cầm đấu thực đứng đằng sau chắc chắn hy vọng có thêm nhiều người biết về bí mật của kệ tranh ngọc, bởi vậy chúng phái nhiều người , nhưng mấy người này nhất định là những tay xuất sắc nhất của bọn chúng".

      Đường Phong nghe Hàn Giang phân tích, cảm thấy rất có lý: "Vậy chúng ta nên có mấy người tới đó ?"

      "Theo như phán đoán phía của tôi, tôi cho rằng chúng ta cũng nên đông người. Đầu tiên, chúng ta cũng cần phải bảo mật; tiếp đó, ở vùng núi lạnh giá như thế, người dân thưa thớt, nếu nhiều người rất dễ bị bại lộ, thế nên ít nhưng chất là tốt nhất. Điều luôn khiến tôi suy nghĩ là ở chỗ phái mấy người tốt hơn đây, Nếu như Triệu Vĩnh có thể tốt quá. Với năng lực của cậu ấy, chọi được mười, tôi có thể giảm được rất nhiều việc" -Hàn

      Giang lại than thở lần nữa.

      " hãy thực tế chút , giờ chỉ có mấy người chúng ta, được hay được cứ thế này

      Trước tiên là hai chúng ta, tiếp theo chỉ có thể là Từ Nhân Vũ, năng lực của ta cũng tàm tạm, còn Lão Mã tuy kinh nghiệm phong phú nhưng lớn tuổi rồi, đến vùng cao lạnh giá, ông chắc chắn chịu nổi. Ngoài ra hai tôi vốn suy nghĩ tới.

      "Vậy có ba người thôi hả!"

      Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu: "Lực lượng có phần mỏng manh, nhưng chỉ có thể như vậy thôi!" - tới lòng Hàn Giang đột nhiên lên tên người, chẳng mấy chốc tỉnh táo lại.

      10

      _Đường Phong phủi phủi cỏ rặm người, đứng dậy với Hàn Giang: "Được rồi, tất cả mọi người chúng ta phân tích lượt, ai thi hành nhiệm vụ lần này xác định rồi, còn vấn đề gì nữa ?"

      Hàn Giang cười đau khổ đáp: "Còn vấn đề gì nữa? Chúng ta quay về tuyên bố, bảo đảm có người khóc, có người nổi loạn, khàkhà!"

      " Lương Viện và cả Lão Mã, họ cũng muốn ? Lần này thể theo ý họ được.'" -Đường Phong lại chút bận tâm.

      Hàn Giang đứng dậy, vỗ vỗ vai Đường Phong, : "Vậy được! Nếu họ có tâm trạng, cậu phụ trách đại tiểu thư Lương ,tôi phụ trách Lão Mã, nhất định phải bịt miệng họ lại"

      Hai người trở về huyện, ăn cơm trưa xong, Hàn Giang tuyên bố quyết định của mình với mọi người. Quả đúng như dự đoán. Lương Viện và Makarov phản ứng rất hăng, rằng thế nào cũng phải theo. Hàn Giang và Đường Phong nhìn nhau cười, vẫn tiến hành như kế hoạch ban đầu, Hàn Giang phụ trách thuyết phục Makarov, Đường Phong phụ trách thuyết phục Lương Viện. Đường Phong dốc hết chân tình với Lương Viện để ấy hiểu ra vấn đề, mất hai tiếng đồng hồ để tâm khuyên giải mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được đại tiểu thư Lương.

      Nhưng bên chỗ Hàn Giang lại dễ dàng như vâỵ Hàn Giang và Từ Nhân Vũ thay phiên nhau mất cả buổi chiều, mãi cho tới tận khi mặt trời lặn cũng lay động được Makarov. Makaxov cố chấp vẫn muốn cùng, với ba lý do sau: vì con trai mất, để hóa giải bí mật của kệ tranh ngọc, vì Yelena chưa biết sống chết ra sao. Ba lí do quan trọng sấm đánh lay chuyển, bất luận Hàn Giang khuyên giải thế nào, Makarov cũng chịu thỏa hiệp mà còn : "nếu Hàn Giang đưa ông cùng, ông tự tìm bọn người áo đen để cưua Yelena, ép cho Hàn Giang còn cách nào khác, phải đập cửa bỏ .

      Hàn Giang trở về phòng mình, lớn tiếng quát mắng với Đường Phong: "Lão già cứng cố chấp chịu nổi".

      Đường Phong cười : "Xem ra đội trưởng bại trận rồi khà khà".

      "Cậu đừng có mà cười nỗi đau khổ của người khác, tôi dẫn theo ông ấy dẫn theo ông ấy!" Hàn Giang nổi cáu.

      Đường Phong ngẫm nghĩ, thay đổi chủ ý, khuyên Hàn Giang: "Hay là đưa ông ấy cùng, dù sao Lão Mã cũng đầy kinh nghiệm hữu ích, trong những lúc quan trọng vẫn có tác dụng đấy".

      "Đưa ông ấy cùng tôi sợ sức khỏe ông ấy ổn làm chúng ta mệt thêm. " -Hàn Giang tới đây, Makarov đột nhiên đá cửa xông vào, hét lên với : "Hàn Giang các mệt thêm lúc nào chưa? Tôi tuy già nhưng bộ xương già này vẫn ổn, tôi cần cậu thương xót!"

      Hàn Giang và Đường Phong bị Lão Mã "tấn công" đột ngột nên sững cả người. Hàn Giang chống nạnh, bó tay nhìn ông lão cứng đầu trước mặt, lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: "Được! Coi như ông ghê ghớm, tôi đồng ý đưa ông theo nhưng ông… hậu quả ông tự chịu! Nếu như ông quẳng bộ xương già lại núi đừng có trách tôi!"

      Lão Mã nhất thời nghe hiểu câu: "quẳng bộ xương già lại núi" của Hàn Giang nghĩa là gì, nên đứng ngây ra đó. Lúc này, vừa vặn Từ Nhân Vũ bước vào, dịch câu này cho Lão Mã nghe. Vốn tưởng rằng Lão Mã sau khi nghe xong nghĩa của câu này, chắc chắn nổi trận lôi đình, ai ngờ, Lão Mã lại bật cười ha hả, sau đó ôm Hàn Giang, hôn lên má Hàn Giang theo kiểu truyền thống của người Nga. Ông : "Cảm ơn cậu cho tôi cơ hội, tôi để các cậu thất vọng đâu" - xong, còn làm nghi lễ quân để tỏ kính trọng với Hàn Giang khiến mọi người dở khóc dở cười.

      Hàn Giang bị nụ hôn bất ngờ của Makarov làm cho đờ đẫn cả người. Đợi Makarov rồi, Hàn Giang còn chút giận nào, lắc lắc đầu : "Ông lão này sao bây giờ lại giống như trẻ con vậy, sao hiểu nổi!"

      Đường Phong lại cười đáp: " khỏi mắng ông ấy, thực ra tôi thấy hai người rất giống nhau đấy!"

      "Tôi giống ông ấy? Giống kiểu điên điên khùng khùng của ông ấy ư, sao hiểu nổi?" – Hàn Giang phục.

      Đường Phong giải thích: "Lẽ nào phải sao?

      "Hai người đều cứng đấu, gì cũng thẳng mạch vòng vo". Nghe câu này của Đường Phong, Hàn Giang hồi tưởng lại bỗng thấy Đường Phong cũng có phần đúng, trong lòng bất giác tăng thêm vài phần thiện cảm với Makarov

      11

      _9 giờ tối, theo như lời hẹn ban sáng, Hàn Giang lại tiến hành kết nối với Triệu Vĩnh. Trước tiên Hàn Giang xác nhận quân số tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh: chuẩn bị cho chúng tôi bốn bộ thiết bị leo núi và cả những thiết bị khác."

      "Bốn bộ?" -Triệu Vĩnh cũng ngạc nhiên: "Bốn vị nào vậy?"

      "Tôi, Đường Phong, Từ Nhân Vũ và cả Lão Mã."

      "Cái gì? còn đưa cả Makarov cùng?"

      "Tôi muốn đưa ông ấy theo, nhưng hết cách, ông ấy quấy nhiễu sống chết đòi ".

      Triệu Vĩnh nghe xong cũng biết phỉa làm thế nào, đành lắc đầu: "Vậy được! Tôi lập tức chuẩn bị cho , ngày mai các nhận được trang thiết bị, tài lieu địa chất khu vực phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh mà cần tôi cũng lấy cho rồi".

      Vậy tốt quá, tài liệu cụ thể ?" – Hàn Giang vẫn chưa yên tâm.

      Cái này yên tâm, giờ đây là tài liệu cụ thể nhất, toàn diện nhất mà tôi có được. Ngoài phần tài liệu mà tôi lấy từ ủy ban Lãnh thổ Quốc gia ra tôi cũng kiểm duyệt phần tài liệu liên quan tới phía quân đội. Nếu vẫn chưa hài lòng tôi cũng hết cách rồi.

      "Được rồi, hôm nay tôi nghiên cứu kĩ lưỡng, nếu như vẫn cần tới giúp đỡ của cậu chúng ta liên lạc tiếp."

      Ngoài ra, nếu còn cần thêm thiết bị gì nữa tiến sỹ Từ đều có thể giúp giải quyết".

      "Chẳng có gì cả, ngoài thiết bị leo núi là vũ khí".

      "Ổ! Vẫn còn việc, lần này rút kinh nghiệm lần trước, tôi chuẩn bị cho mỗi người các máy phát tín hiệu định vị vệ tinh. Chỉ cần có thứ này đeo người các phát tín hiệu bình thường tổng bộ biết phương hướng và vị trí mà các ở, để trong lúc nguy hiểm, chúng tôi kịp thời cung cấp chi viện cho các ". Triệu Vĩnh giới thiệu.

      Đây đúng là thứ hay đấy, tôi cần. Giáo sư La có bên cạnh cậu ? Cậu hỏi xem giáo sư La có còn gì dặn dò ?" -Hàn Giang hỏi.

      màn hình xuất khuôn mặt của giáo sư La: "Đường Phong, Hàn Giang, tôi bây giờ cũng cần gì nữa, chúc các cậu mã đáo thành công. Tôi ở tổng bộ đợi các cậu quay về. Tôi tin rằng nếu như được hai kệ tranh ngọc nhất định có thể giải mã được càng nhiều tin tức hơn nữa."

      Đường Phong và Hàn Giang gật gật đầu, chuẩn bị kết thúc lần nối mạng này Hàn Giang đột nhiên hét gọi Triệu Vĩnh. Triệu Vĩnh hiểu: "Đội trưởng, còn gì dặn dò?"

      Hàn Giang hỏi: "Tôi bảo cậu điều tra tình hình của Makarov và Yelena, cậu điều tra chưa?

      "Điều tra rồi, tình hình mà chúng tôi nắm bắt được cơ bản giống như những gì Makarov với các . Makarov là thiếu tướng nghỉ hưu của KGB, Yelena là đặc công át chủ bài, còn về mục đích hành động lần này của họ giống như Makarov , chính là để tìm kệ tranh ngọc về; còn có ý đồ gì thể biết được. Bởi vậy, khi các cùng hành động với Makarov vẫn phải cẩn thận hơn đấy".

      Hàn Giang trầm ngâm hồi, rồi lại tiếp tục hỏi:

      " nay tổng bộ có tình báo gì liên quan tới tung tích của Yelena ?"

      Triệu Vĩnh lắc lắc đầu, đáp: " có!"

      Hàn Giang thể khống thất vọng kết thúc lần kết nối này, sau đó mò tài liệu mà Triệu Vĩnh vừa mới gửi tới bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng. Đường phong, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cùng nhau nghiên cứu tới tận đêm khuya, rốt cuộc đánh dấu được hai khu vực khả nghi: khu vực A và khu vực B tại phía đông nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Căn cứ theo tài liệu của Ủy ban lãnh thổ Quốc gia cho thấy: hai khu vực này đều nằm trong khe núi bốn bề đều có vách núi bao quanh. Khả năng có huyệt động tồn tại, càng khiến người ta sinh nghi ở chỗ: hai khu vực này tuy cách xa điểm dân cư nhưng mặt đất lại phát ít dấu vết của kiến trúc do con người tạo nên. Tất cả những điều này đều trùng khớp với truyền thuyết mà Đạt Ma kể.

      Đường Phong dung bút bi đỏ vẽ hai vòng tròn đậm bản đồ, với Hàn Giang và Từ Nhân Vũ: "Hai khu vực này, căn cứ theo lộ trình dài, ngắn chúng ta tới khu A trước, sau đó là khu B. Các có ý kiến gì ?"

      Hàn Giang có ý kiến, còn Từ Nhân Vũ lại chần chừ muốn bày tỏ, Đường Phong hỏi Từ Nhân Vũ: "Tiến sỹ có vấn đề gì ?"

      Từ Nhân Vũ : " giờ tôi thấy có vấn đề gì cả, nhưng tôi…tôi lo lắng nếu như khu A và khu B đều tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất …"

      Vẫn chưa kịp đợi Từ Nhân Vũ hết câu, Đường Phong liền ngắt lời : " lo lắng của giờ là thừa. Có thể tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất hay bắt buộc phải mới biết được."

      Rút cuộc ba người thống nhất với nhau, tiến hành theo kế hoạch của Đừng Phong. Chiều hôm sau trang thiết bị mà họ cần được đưa tới đúng như số lượng họ cầu, bao gồm những dụng cụ leo núi như: cào băng, cuốc băng, dây thừng, thòng lọng, xích sắt, gậy chổng tuyết, mũ bảo hiểm, giày bảo hiểm, thiết bị nâng hạ, búa đập đá, giày leo núi tuyết, ván trượt tuyết, kính mắt leo núi; còn có cà ít vũ khí và bình oxy và cả thiết bị định vị tín hiệu vệ tinh mà Triệu Vĩnh .

      Đêm nay, Đường phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov hẹn mà cùng nhau mất ngủ. Đến sau nửa đêm, bốn người đồng loạt ngồi dậy, vừa chuẩn bị trang bị cần thiết mang theo, vừa tiếp tục nung nấu đối sách nếu như đến lúc gặp phải tình huống nguy hiểm.

      Họ chờ đợi bình minh lên, nhưng bầu trời bên ngoài mãi vẫn chưa thấy sáng. Đường phong chạy ra bên ngoài khách sạn xem xét, phát đám mây đen khổng lồ từ xa bay tới, bao trùm lên thảo nguyên rộng lớn, bầu trời tối sầm nặng trĩu. Lòng Đường Phong cũng bất giác bao trùm mây đen, nhưng biết, bất luận théế nào cũng phải xuất phát.

      Đường Phong và Hàn Giang yên tâm về Lương Viện và Hắc Vân, vậy là họ giao phó hai cho cảnh sát địa phương trước. Lương Viện bịn rịn lưu luyến khiến Đường Phong tránh khỏi chút mềm lòng, nhưng vẫn kìm lòng, theo Hàn Giang xuất phát. Trong khí bất an, Đường Phong, Hàn Giang Từ Nhân Vũ và Makarov mang theo kệ tranh ngọc, lái chiếc Jeep Cherokee lao vào lòng đại thảo nguyên ngút ngàn.
      Chương 21 : Tuyết sơn A Ni Mã Khanh
      1

      _Chiếc Jeep Cherotce chạy vé phía đường quốc lộ phía tây, chẳng mấy chốc họ nhìn thấy bóng dáng tuyết sơn A Ni Mã Khanh hùng vĩí. Tuyết sơn A Ni Mã Khanh là ngọn núi cao nhất so với mực nước biển ở khu vực đầu nguồn sông Hoàng Hà, và cũng bao gồm cả dải băng lớn nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà, được mệnh danh là tháp nước của Trung Quốc. "A Ni" trong tiếng Tạng của khu vực An đa có nghĩa là "ông lão" còn "Mã Khanh" nghĩa là ngọn núi to nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà."

      biết từ bao giờ, trời bỗng đổ mưa, mưa đông lạnh buốt. Nước mưa và nước tuyết tan vào nhau, chảy ngang dọc thảo nguyên, khiến con đường trở nên lầy lội. tiếp lên phía trước, hóa ra đến cả đường cũng có, chiếc Jeep Cherokee giống như ngựa hoang tuột mất dây cương, tự do lao vun vút thảo nguyên.

      Mưa mỗi lúc to, thảo nguyên thấy bóng người. Bầu trời bị đám mây đen che kín, tầng mây rất thấp, dường như ở ngay mọi người, thấp đến nỗi gần như sắp sập xuống tới nơi. Hàn Giang phụ trách lái xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác càu nhàu: "Hai hôm trước vẫn còn đẹp trời, sao đúng hôm chúng ta xuất phát trời lại đổ mưa nhỉ?"

      Đường Phong cũng cảm thấy kì lạ: "Đúng vậy! thảo nguyên mà mưa to thế này, vốn rất hiếm thấy. Mùa này mà mưa to như vậy càng bất thường hơn".

      Hàn Giang quay đầu nhìn nhìn Makarov phía sau. Ông lão này hay , mặc cho bên ngoài mưa gió ầm ầm, ông chỉ lo ngủ. Hàn Giang bất giác bật cười: "Cậu xem người ta kìa, lão Mã trâu đấy, lên xe cái là nằm ngay".

      "Tôi thấy ông ấy như vậy rất phù hợp với thói quen của người cao tuổi. Năm tháng thôi thúc người ta lão hóa, tất nhiên sức khỏe cũng ổn rồi" -Đường Phong bất giác cảm thông.

      Mấy người chuyện, đột nhiên, chiếc xe bỗng lắc mạnh cái, sau đó đứng im. Hàn Giang khẽ :

      "Chết! Tịt rồi".t

      khởi động lại chiếc Jeep Cherokee, động cơ xe khởi động rồi nhưng xe vẫn động đậy. Hàn Giang lập tức hiểu ra, khả năng đây đơn giản là động cơ bị tịt.

      đạp chân ga lên mức cao nhất, thân xe lắc cái nhưng vẫn đứng im. " là đen đủi, xe bị sa lầy rồi" -Hàn Giang rút cuộc thốt ra cái điều mà mọi người đều lo lắng.

      Đường Phong và Từ Nhân Vũ nhảy xuống khỏi xe, đội mưa kiểm tra, phát ra thảo nguyên vốn yên tĩnh lúc này biến thành thế giới của đầm lầy, chỗ trũng, do nước mưa tuôn chảy, tụ thành những dòng suối , khiến cho bánh sau của chiéc Jeep cherokee cũng thể tránh khỏi bị sập xuống hố bùn trũng.

      Đường Phong than thở: "Những năm gần đây, vùng thảo nguyên này bị hủy hoại nghiêm trọng quá, do chăn thả gia súc quá đà, do lạm dụng thu lượm đông trùng hạ thảo dẫn tới đồng cỏ bị hoang hóa, cứ mưa to cái là lại biến thành đầm bùn lầy".

      "Thôi , giờ phải là lúc để cậu nghiên cứu đâu, nhanh chóng đến đẩy xe " -Hàn Giang gào lên với Đường Phong.

      Tiếng gào của Hàn Giang khiến cho Makarov ngủ say cũng choàng tỉnh. Ông lão mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn, lập tức hiểu ra có chuyện. chút do dự, ông nhảy xuống xe, cùng Từ Nhân Vũ, Đường Phong ra phía sau đẩy xe. Hàn Giang khởi động lại lần nữa, dồn hết công suất, ba người Đường Phong, Từ Nhân Vũ, Makarov cùng dốc sức đẩy đằng sau, nhưng ngoài bị bùn bắn khắp người ra chẳng có gì

      Đường Phong đứng trong mưa gió nhất thời biết phải làm thế nào; cuối cùng vẫn là Hàn Giang nhớ ra chiếc xẻng mà họ mang theo, chiếc xẻng này vốn để khi nào phát ra Hắc Đầu Thạch Thất mới dùng tới ngờ lúc này lại phát huy công dụng. Hàn Giang nhảy xuống xe, lôi chiếc xẻng sắt từ thùng xe ra, cật lực đào xuống hố bùn mà bánh sau sập xuống. Sau đó, để Đường Phong lái xe, còn mình và Lão Mã, Từ Nhân Vũ, lại lần nữa dồn lực rồi cuối cùng cũng đẩy được chiếc xe ra khỏi hố bùn. Thế nhưng họ có lấy chút vui mừng nào khi chiến thắng được khó khăn này, bởi vì ba người từ đầu đến chân dính bùn đất.

      Mọi người lại lên xe, Đường Phong khởi động lại chiếc Jeep cherokee, bật đèn pha, cẩn thận hơn, rón rén từ từ lao về hướng tây.

      2

      _Ba tiếng đồng hồ sau, họ bỏ lại mưa dông phía sau lưng, tiến vào lòng tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Ở đây trời quang tạnh trời xanh vạn dặm, tuyết sơn nằm ở phía xa có thể thấy mồn , quả là khác biệt hoàn toàn với thời tiết ban nãy.

      "Khí hậu cao nguyên là biến đổi đa dạng, ban nãy vẫn còn mưa gió ầm ầm, giờ lại trong xanh thăm thẳm", Đường Phong phàn nàn.

      "Đây chính là phía đông mặt trời mọc, phía tây trời đổ mưa" -Từ Nhân Vũ cười .

      "Hai cậu nghỉ ngơi chút nhé, đợi lúc nữa e rằng đến cả sức chuyện các cậu cũng có đâu." -Makarov

      phía sau xe vừa chìm trong mộng đột nhiên mở miệng , khiến Đường Phong và Từ Nhân Vũ đều giật bắn mình.

      Hàn Giang : Lão Mã rất có lý. Hai cậu lẽ nào cảm thấy độ cao so với mực nước biển ở đây càng lúc càng cao sao? Các cậu tiết kiệm sức lực , đợi lúc nữa tôi bảo các cậu chuyện, có khi các cậu cũng thốt lên lời.

      Nghe thấy những lời này, Đường Phong và Từ Nhân Vũ ràng cũng cảm thẫy khí ở đây mỗi lúc loãng hơn, vậy là, hai người ngoan ngoãn.

      Trong xe còn ai chuyện nữa, địa hình càng lúc càng cao, trước mặt chiếc Jeep Cherokee xuất con dốc cao lớn. Đường Phong thử lái xe leo lên con dốc này nhưng thất bại. Độ cao và độ dốc của con dốc này đều vượt qua giới hạn của chiếc Jeep Cherokee. Đường Phong lùi xe lại, cầm bản đồ và GPS, đối chiếu tìm thấy đường mà họ vừa qua. Chắc sai!" -Đường Phong nhìn chằm chằm vào kinh vĩ độ GPS lẩm bẩm.

      cất bản đồ đ với mọi người: "Tôi vừa kiểm tra rồi, tuyến đường mà chúng ta chính xác, ở đây tiếp cận với khu vực A mà chúng ta xác định. Con dốc này xe qua được, chúng ta phải bộ vào núi thôi".

      Xem ra thời khắc thực thử thách chúng ta đến rồi đây -Hàn Giang xong, và cũng là người đầu tiên khoác xong ba lô nhảy xuống xe.

      Vừa mới xuống xe, họ lập tức cảm nhận được lạnh giá và khí loãng toẹt ở đây. Bốn người họ ai năng gì mà thực theo kế hoạch định từ trước, Hàn Giang đầu, Đường Phong bám sát phía sau, Makarov thứ ba, Từ Nhân Vũ cuối cùng. Bốn người mang theo đầy đủ trang thiết bị, bắt đầu tiến vào trong lòng A Ni Mã Khanh.

      Vượt qua con dốc này, phía dưới dốc là rừng vách đá trần trụi đen kịt. "Đây là dấu tích của khí hậu trái đất đất nóng dần lên, vách đá trần trụi trước đây, vốn cũng là phần của núi tuyết băng sơn, giờ lại lộ hẳn ra ngoài"

      Đường Phong vẫn sao kìm chế được, thốt ra lời nhận xét của mình.

      Hàn Giang chỉ về phía trước, : " sai! Căn cứ theo tài liệu của ủy ban Lãnh thổ Quốc gia ở đây đều là phần của núi tuyết băng sơn, nhưng đây chỉ là ngọn núi có độ cao so với mực nước biển thấp hơn, phải là núi tuyết quanh năm tuyết phủ. Đáng lẽ ra vào mùa này, ở đây phải có tuyết rơi từ lâu rồi, nhưng năm nay vẫn chưa có tuyết, đây có lẽ là do biến đổi khí hậu trái đất nóng dần lên như cậu ! Khà khà, có tuyết rơi ngược lại đối với chúng ta là việc tốt. Nếu như tôi phán đoán nhầm khu vực A mà chúng ta muốn tới chắc là phía sau ngọn núi này, đây là con đường ngắn nhất để thông tới khu vực A.

      Bốn người theo hàng dọc, vẫn được coi là thuận lợi, hơn tiếng đồng hồ sau, họ vượt qua ngọn núi được tính là cao lắm này. Đúng như dự đoán của họ trước đây, dưới núi là khe núi lớn, ngọn núi mà họ vượt qua chính là ngọn thấp nhất trong những ngọn núi xung quanh, ba mặt còn lại đều là dốc cao dựng đứng, quanh năm tuyết phủ. Ba người từ từ tiến vào khe núi, lúc này mới nhìn , vùng đất có địa hình bằng phẳng trong khe núi là đồng cỏ bị hoang hóa nghiêm trọng.

      3

      _Đồng cỏ trong khe núi vốn là vùng cỏ xanh tuyệt đẹp, nhưng giờ mặt đất tuy vẫn còn ít dấu vết của cỏ, nhưng những tảng đá to màu đen trần trụi và đá dăm càng lại. Bốn người cẩn thận rón rén xuống phía dưới núi, quan sát xung quanh, có người, cũng chẳng có gia súc, đồng cỏ thoái hóa im lìm đến mức khiến người ta phát sợ. Bốn người loanh quanh trong khe núi, phát thấy hang động nào chỉ thấy những tảng đá nhô lên nhiều hơn.

      "Lẽ nào đây phải là khu vực A ? Sao phát thấy gì nhỉ ? -Đường Phong nghi ngờ hỏi.

      Hàn Giang so sánh kinh vĩ độ, rồi khẳng định chính là khu vực A mà trước đây chúng t xác định, thể sai được, chúng ta tìm kĩ lại xem sao."

      Đường Phong cẩn thận tìm kiếm lại lần nữa mà vẫn thu hoạch được gì, nhưng đột nhiên phát ra số thứ kỳ lạ bên cạnh tảng đá lớn trần trụi, tiến lên quan sát tỉ mỉ, hóa ra là di tích kiến trúc mà con người tạo nên. Đường Phong mừng rỡ kêu lên: "Các , mau lại đây, tôi phát ra di tích kiến trúc này."

      Sau khi Hàn Giang tiến lại gần và quan sát kĩ lưỡng, rồi trước đó vừa mới vui mừng kinh ngạc, sau lại thất vọng : "Đây là di tích kiến trúc, nhưng lại là di tích kiến trúc cận đại, nhiều nhất cũng thể vượt quá ba mươi năm

      "Điều này ít nhất cũng cho thấy: từng có ngứời xây nhà ở đây, thậm chí còn từng sống ở đây" -Đường Phong vẫn muốn lấy lại chút thể diện cho phát củua mình.

      Hàn Giang nhìn xung quanh, cao nguyên trời tối sớm, sắc trời lúc này có chút u, cương quyết ra lệnh:

      "Mọi người lấy chỗ này làm trung điểm, hai người nhóm chia thành hai đầu lục soát, nỗ lực lần cuối cùng. Bất luận phát ra điều gì nửa tiếng sau nhất định phải quay lại đây, chúng ta bắt buộc phải lên xe trước khi trời tối".

      Trong lòng mọi người đều hiểu rằng: nếu như buổi tối được ra khỏi đây và quay lại xe, cũng đồng nghĩa với việc họ đem tính mạng của mình giao nộp toàn bộ cho tuyết Sơn A Ni Mã Khanh.

      Đường Phong và Hàn Giang nhóm, Makarov và Từ Nhân Vũ nhóm, bốn người chia thành hai đầu tìm kiếm. Đường Phong và Hàn Giang tìm khắp các ngóc ngách, khe núi, nhưng thấy chút di tích nào liên quan tới Hắc Đấu Thạch Thất trong truyền thuyết. Ngược lại, Hàn Giang lại tìm thấy đốn

      g xương trắng ngay ngắn đồng cỏ. Hàn Giang nhìn cái phát ra ngay, đây vốn phải là xương người mà là xương của loài động vật to lớn nào đó. Nơi này có thể có loài động vật to lớn nào nhỉ? Sau khi Đường Phong kiểm tra, đoán: "Hay là xương của bò lông?"

      Sau khi Đường phong nhắc nhở, Hàn Giang cẩn thận xem xét lại bộ xương trước mặt, : "ừm, chắc là bò lông, nhưng ở nơi hoang vu thế này, sao tự nhiên lại xuất bộ xương bò lông chỏng chơĐường Phong thể đoán ra, quan sát xung quanh thêm lần nữa. Đột nhiên, trận cuồng phong thổi qua cuốn tung rất nhiều đất đá cát bụi khiến Đường và Hàn Giang tài nào mở mắt ra được. Trận cuồng phong qua, Đường Phong chỉ cảm thấy ở đây có nhiều điều bất thường hơn, vậy là đề nghị với Hàn Giang: "Hay là chúng ta về sớm chút . Ở đây e rằng phát thêm được gì đâu!"

      Nửa tiếng đổng hồ sau, Đường Phong và Hàn Giang quay lại nơi hẹn mọi người. Từ Nhân Vũ và Makarov quay về đúng giờ, họ cũng phát được manh mối có giá trị nào.

      Đường Phong đứng di tích kiến trúc, : "Nhưng chúng ta cũng phải thu hoạch được gì. Bây giờ tôi có thể đoán ra bí mật của khu kiến trúc này".

      "Bí mật của kiến trúc?" -Câu của Đường Phong lập tức thu hút được hứng thú của mọi người.

      4

      _Đường Phong thở hơi dài, giải thích: "Đúng vậy, bí mật của kiến trúc. Tôi phát đá ở chỗ này trần trụi, mặt đất chỉ còn lại cỏ và đất cùng rất nhiều những hang thỏ. Đây chính là hang thỏ cộc thường thấy đồng cỏ cao nguyên, thân hình của chúng to lớn, khả năng sinh sôi nảy nở rất mạnh, sức phá hoại đồng cỏ cũng rất lớn, các xem mọi người nhìn theo hướng tay Đường Phong chỉ nhìn thấy con thỏ cộc to lớn thò đầu ra khỏi hang: Các xem đồng cỏ cách chỗ chúng ta đứng xa, mét vuông đồng cỏ mà có hơn cả chục hang thỏ, là tôi dám tưởng tượng tổng cộng có bao nhiêu hang thỏ trong khe núi và đồng cỏ bị hoang hóa nghiêm trọng này!"

      Cái đó có liên quan gì tới di tích căn nhà này?" -Nhân Vũ hỏi.

      Căn cứ theo niên đại và hình dáng của kiến trúc của căn nhà mà phán đoán: mấy căn nhà này chắc là do dân du mục xây nên, sau đó do chăn thả gia súc quá độ, lạm dụng hái lượm đông trùng hạ thảo, dẫn đến nạn thỏ cộc hoành hành, đồng cỏ bị thoái hóa nghiêm trọng. Bởi vậy dân du mục bắt buộc phải di cư khỏi đây và hôm nay chúng ta mới có thể tìm thấy di tích kiến trúc này." -Đường Phong trả lời.

      Xem ra khu vực A mà chúng ta suy đoán là sai lầm. Chúng ta bị di tích căn nhà này giác ngộ rồi. Nhưng những dân du mục này cũng kỳ lạ đấy, chăn thả gia súc lại vào tận trong khe núi này chăn thả. Ở đây vừa lạnh, lại xa bên ngoài, cho dù là đồng cỏ có tốt thế nào chăng nữa, cũng nên chạy đến đây làm gì!" -lời của Từ Nhân Vũ chứa đựng đầy thất vọng và hiểu biết.

      Xem ra Từ Nhân Vũ ở nước ngoài lâu quá rồi, nên hiểu chốn này,hiểu dân du mục ở đây. Cuộc sống của họ rất khó khăn. Chắc là họ cũng còn cách nào khác nên mới tìm đến đây, nhưng có mặt của họ phá hoại môi trường vốn suy yếu này" Đường Phong tới đây, đột nhiên con thỏ cộc to lớn bò lên chân . Đường Phong sợ đến nỗi hét toáng lên. Hàn Giang định giúp Đường Phong đuổi con thỏ cộc này ai ngờ, con thỏ cộc khác có thân hình còn to lớn hơn bò lên đùi ta...

      Chính trong lúc thỏ cộc bò lên người Đường Phong và Hàn Giang, đồng thời thỏ cộc cũng bò lên người Từ Nhân Vũ và Makarov. Đường Phong dồn hết sức, đạp cho con thỏ cộc người cái. Hàn Giang lại rút dao găm ra, đâm con thỏ cộc người mình. Dao găm sai lệch, đâm đúng lên người con thỏ cộc to béo. Lúc này, càng lúc càng nhiều thỏ cộc chui ra khỏi hang, vây quanh lấy bốn người. Thấy mình sắp bị hàng nghìn hàng vạn con thỏ cộc bao vây, Hàn Giang quyết hét lên: nhanh rút lui về phía bên kia dốc".

      Đường Phong và Hàn Giang rút súng ra. Pằng! Pằng! Pằng! Bắn liên tiếp vài phát. Vài con thỏ bò tới cạnh chân bỏ mạng, nhưng từng đàn thỏ vẫn lũ lượt kéo đến. Bốn người cố gắng nhảy qua vòng vây thỏ cộc, lao lên dốc.

      Makarov và Từ Nhân Vũ lao lên dốc, Đường Phong và Hàn Giang vừa chống trả vừa chạy phía sau. chẳng mấy chốc Đường Phong bắn hết băng đạn. đổi băng đạn khác, tiếp tục bắn tỉa, nhưng bắn rụng đằng trước đằng sau lại có càng nhiều thỏ cộc xông lên. Đạn trong băng lại sắp bắn hết rồi, lúc này, Hàn Giang phải mò quả lựu đạn trong người ra, khẽ quăng . tiếng nổ vang lên, hàng trăm con thỏ cộc nhảy loạn xạ bị nổ bắn khắp nơi. Đường Phong và Hàn Giang nhân cơ hội đó cũng lao lên dốc. Nhưng khi hai người quay đầu lại nhìn phát bầy thỏ cọc đói khát đó dẫm đạp lên xác đồng loại, vẫn tiếp tục leo lên dốc...

      5

      _Đường Phong và Hàn Giang cố gắng leo lên dốc, Hàn Giang vừa chạy vừa hét lên với Đường Phong: "Giờ tôi biết chuyện gì xảy ra với bộ xương của con bò long đấy rồi?"

      "Phí lời! Tôi cũng biết rồi." -Đường Phong hét xong bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, Thiếu ôxy! Đây là phản ứng chết tiệt của cao nguyên!" -Đường Phong thầm chửi ruả trong lòng.

      Makarov và Từ Nhân Vũ đá leo lên dốc trước tiên; Hàn Giang cũng lếch thếch chạy lên , chỉ còn lại Đường Phong. Đường Phong bị phản ứng cao nguyên trầm trọng, do lúc nãy chạy quá nhanh, nên phản ứng cao nguyên càng nặng nề khiến Đường Phong lại thêm cơn choáng váng.

      đạp lên cát và đá vụn lạo xạo mà đôi chân hình như điều khiển nổi mắt Đường Phong tối sầm lại, trượt chân, cả người ngã nhào ra dốc, toàn thân lao vun vút xuống dốc. Mọi người đứng dốc nhìn thấy cảnh tượng này đều hét lên thất thanh, nhưng việc ngoài tầm tay của họ, nên thể làm được gì.

      Đường Phong vẫn cố khống chế cơ thể mình, vươn đôi tay ra sức tóm lấy con dốc, hy vọng có thể tóm được thứ gì để giữ được lại, nhưng con dốc ngoài cát và đá vụn ra, chẳng còn gì cả. Đường Phong đành phải dựa vào ma sát của cơ thể mình với cát và đá vụn dốc, cố bám trụ rồi rốt cuộc cũng dừng lại, lăn xuống nữa. Đôi tay của bị cào rách, toàn thân đau nhức. quay đầu lại nhìn, bầy thỏ cộc vẫn ngừng leo lên dốc, đàn thỏ cộc dẫn đầu sắp cắn đến gót chần . Toàn thân run rẩy, cảnh giác trở lại, bất chấp tất cả lại gắng sức lên dốc. Thỏ cộc bám chặt đằng sau. Phía dốc, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ, Makarov cả ba người đều thò tay ra, chuẩn bị tiếp ứng Đường Phong.

      Đoạn cuối cùng của con dốc vô cùng cao. Đường Phong vừa ngẩng đầu nhìn thấy ba cánh tay, bản thân rất gần họ rồi, nếu như lần này lại trượt ngã xuống tiếp ắt trở thành thức ăn trong bụng lũ thỏ cộc. Đường Phong nghĩ tới đây liền nhắm mắt lại, co người nhảy lên phía trước, đồng thời giơ tay ra, tóm lấy những cánh tay trước mặt.

      Khi mở mắt ra thấy mình lơ lửng trung, phía dưới, từng đàn thỏ cộc lao lên dốc, chỉ có điều đoạn dốc này quá cao nên bọn thỏ cộc leo lên rồi lại bị tụt xuống. Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, đôi tay chắc vạm vỡ tóm lấy , là... là Lão Mã! Makarov tuy tóm được tay của Đường Phong, nhưng người Đường Phong rất nặng, mình Makarov cơ bản thể kéo nổi , nên Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng cùng nhau tóm lấy cánh tay của Đường Phong, lúc này mới kéo lên được.

      Thỏ cộc leo lên nữa, mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng phản ứng cao nguyên lập tức lại xộc lên người họ. Suốt dọc đường họ hoa mắt chóng mặt, nôn mửa,

      Bốn người phải dìu lẫn nhau, ngả ngả nghiêng nghiêng, khó nhọc rút lui xuống núi và hít thở bình ôxy mang theo. Mọi người nghỉ ngơi khoảng 15 phút, lúc đó mới hồi phục lại.

      Hàn Giang : "Xem ra khu vực A vốn phải là nơi mà chúng ta cần tìm, trời sắp tối tới nơi rồi, hôm nay chúng ta qua đêm ở đây, mọi người ý kiến gì chứ?"

      Đường Phong nhìn rặng núi tĩnh lặng chết chóc xung quanh, trong lòng sợ hãi: "Ở đây? sợ hàng nghìn hàng vạn con thỏ cộc biến thành đống xương trắng sao ?"

      Hàn Giang lườm Đường Phong cái, nhưng gì. lại chiếc Jeep cherokee, men theo tuyết sơn, từ từ lái về hướng tây. Chẳng mấy chốc, họ tới đồng cỏ địa hình bằng phẳng, cạnh đồng cỏ còn có con suối do tuyết tan từ núi róc rách chảy xuống.

      "Hôm nay tôi muốn chạy nữa, ở đây ! Tuy gió to chút, nhưng gần suối, quan trọng nhất là tiện để quan sát." -Hàn Giang dừng xe xong, quan sát địa hình xung quanh, cuối cùng quyết định qua đêm tại đây.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6


      _Bốn người bắt đầu trở nên bận rộn. Từ Nhân Vũ và Makarov dựng căn lều núi cao, lót đệm chống thấm.


      Đường Phong và Hàn Giang lại bật bếp xăng mang theo, nấu nồi cơm tối. Bốn người ngồi quây quanh bếp xăng. Vừa ăn bữa tối được ngon miệng lắm, vừa trao đổi tình hình ngày hôm nay.


      Đường Phong nhìn bản đổ, lên tiếng trước: "Vì ở đây phải là nơi có Hắc Đắu Thạch Thất, vậy khả năng chính là khu vực B tăng lên nhiều rồi".


      Hắc Đâu Thạch Thất rất có khả năng trong khu vực B -Từ Nhân Vũ suy đoán.


      "Nhưng bản đồ cho thấy: khu vực B cách chỗ này hơn hai chục cây số, ở đó gần kề thị trấn Đại Vũ -thủ phủ của châu Quả Lạc. Hắc Đấu Thạch Thất có khả năng ở đó ?" -Đường Phong nghi ngờ hỏi.


      Hàn Giang thấu hiểu thắc mắc của Đường Phong, : Đường Phong, cậu cho rằng người Đảng Hạng năm 1144 thể bỏ đường gần để đường xa, vòng con đường xa xôi hơn, vòng qua núi cao hơn chỗ này để vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh?"


      Đúng vậy, khu vực B bất luận là độ cao so với mực nước biển, hay là đường , cũng đều cho thấy vất vả hơn rất nhiều so với khu vực A." -Đường Phong ưu tư .


      sai, nghi vấn của Đường Phong phải là có lý, ban đầu chúng ta cũng hy vọng nhiều nhất vào khu vực A. Nhưng các nghĩ tới chưa, khu vực A nằm trong vị trí cao lắm so với mực nước biển, cũng là khu vực mà đường khó , dân du mục thường đưa gia súc đến đây chăn thả. Nếu như Hắc Đấu Thạch Thất quả thực ở đây e rằng được người ta phát thấy từ lâu rồi?" Hàn Giang phân tích.


      Nghe Hàn Giang phân tích, Đường Phong gật gật đầu, ra điều đồng ý: "Đội trưởng có lý, như vậy xem ra, phân tích ban đầu của chúng ta có sai lệch. Hắc Đầu Thạch Thất nhất định ở sâu trong tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nơi hiếm thấy bóng người".


      Mọi người thống nhất ý kiến. Ăn cơm tối dặn dò: "Ngày mai chúng ta phải hơn hai chục cây số đường núi. Đây phải là đường quốc lộ bằng phẳng, thể biết được đường gặp phải chuyện gì, rồi sau đó còn phải tiến vào trong khu B. Bởi vậy mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát".


      Đường Phong lần đầu tiên qua đêm tại nơi hoang dã. tưởng rằng mình mất ngủ, nhưng cả ngày mệt mỏi rã rời khiến chìm ngay vào mộng mị.


      Bốn người ngủ đến quá nửa đêm bị chuỗi thanh kỳ lạ đánh thức. m thanh này là của loài động vật, xa xăm mà thê lương. Makarov nhận ngay ra thanh rnà mình từng quen thuộc: "Là tiếng sói hú, ở đây cũng có sói đàn!"


      Mọi người thể sợ hãi. Hàn Giang cảnh giác móc súng ngắn ra, Makarov lại : Nhưng hình như tiếng sói hú này từ nơi rất xa vọng lại".


      "Vì là ở rất xa nên mọi người cần phải lo lắng, tiếp tục ngủ !" – Từ Nhân Vũ sau khi vỗ về mọi người lại nằm xuống.


      Đường Phong yên tâm, ra ngoài lều kiểm tra.. vừa mới thò đầu ra, lĩnh ngay buốt lạnh khắc nghiệt của đêm khuya cao nguyên, nên vội vàng chui vào lều. Sau khi mặc quần áo ấm, mang theo toàn bộ vũ khí, mới bước ra khỏi lều lần nữa. Đêm khuya cao nguyên, gió lạnh hun hút, buốt giá thấu tận xương tủy, có lấy ánh trăng, ngoài tiếng sói h ghê rợn đó ra chỉ còn bốn bề tĩnh mịch.


      Đường Phong đứng bên ngoài lều quan sát hồi lâu nhưng thấy bóng dáng của sói đâu cả. trở lạ lều, phát Từ Nhân Vũ ngồi dậy. Đường Phong hỏi: "Tiến Sĩ, sao ngủ ?"


      "Cậu lục đục như vậy, lại thêm phản ứng cao nguyên, ngủ thế quái nào được!" -Từ Nhân Vũ càu nhàu.


      Hàn Giang và Makarov cũng đều chưa ngủ, Đường Phong thở dài, : " ngủ được cũng phải ngủ, nếu đâu ngày mai lấy đâu ra sức?"


      Nhưng khi Đường Phong vừa nằm xuống, hối hận vì câu vừa dứt lời của mình, bởi vì cũng bị phản ứng dữ dội của cao nguyên dày vò sao ngủ nổi. Lại tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Phong khẽ hỏi: " giờ còn ai vẫn chưa ngủ?"


      Tôi! -Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov gần như đồng thanh đáp.


      Đường Phong trở mình ngồi dậy, : "Đằng nào mọi người cũng ngủ được, theo tôi thấy thà bây giờ xuất phát còn hơn".


      Vậy là dưới ánh đèn pha của chiếc Jeep Crokcc soi sáng, mọi người đội giá rét, cùng nhau động chân động tay nên chẳng mấy chốc thu dọn xong. Đường Phong nhấn chân ga, đội thám hiểm tập hợp tạm thời này lại lần nữa lên đường.


      7


      _Đường Phong cẩn thận lái xe men theo tuyết sơn. Mãi cho tới tận khi trời sáng, mới nhìn , hóa ra họ vô tình lái xe vào trong khe sâu, hai bên khe sâu là tuyết sơn trùng điệp, dưới đường tuyết phủ vẫn là những mảng đá to màu đen trần trụi, chỉ có phần gần dưới đáy khe sâu mới có đất và cỏ xanh. mặt cỏ, thấp thoáng dòng suối nước chảy lờ đờ, lúc lúc .


      Chiếc Jeep Cherokee lúc này vẫn xuyên qua đáy khe sâu. Chạy được lúc, Đường Phong đột nhiên phát : biết từ lúc nào, trung có tuyết rơi. Đây là tình huống mà lo lắng nhất, nhưng đây cũng là tình huống mà họ gần như có thể khẳng định gặp phải trong lần hành động này. Đường Phong khẽ oán thán: " tồi tệ, tụyết rơi rồi!"


      Bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, chẳng mấy chốc phủ kín mọi thứ xung quanh. Dần dần Đường Phong phát ra dòng suối bên cạnh họ thấy đâu nữa. dừng xe lại, lấy bản đồ và GPS ra, rồi cả la bàn, xác định phương hướng vị trí thêm lần nữa. " sai! Theo như bản đồ cho thấy, khe sâu này chính là con đường gần nhất đến khu B".


      Đường Phong lái xe ba tiếng đồng hồ. Hàn Giang thay ca, lái chiếc Jeep Cherokee men theo khe sâu thẳng tiến về phía trước. Hàn Giang rút kinh nghiệm hôm qua lái xe, vô cùng cẩn thận vượt qua từng ụ đất cao thấp nhấp nhô, khó nhọc tiến lên phía trước nền đá vụn phủ kín khe. Lại hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, trước mặt xuất con dốc cao có độ dốc lớn, Hàn Giang đạp mạnh chân ga, lao lên dốc. Chiếc Jeep Cherokee bò lên dốc, mọi người cảm nhận được độ cao tăng dần lên. Hàn Giang ngừng khấn thầm: Xe ơi đừng có vấn đề gì đấy! Xe ơi nhất định được xảy ra chuyện gì".


      Chiếc xe quả xảy ra vấn đề gì, chở mọi người lên đỉnh dốc cách thuận lợi. Nhưng vượt qua con dốc này, phía sau lại là loạt những rặng núi nhấp nhô. Chiếc Jeep Cherokee cả đường vượt núi, khi lái qua khoảng bằng phẳng cuối cùng lên trước mắt mọi người lại là khe sâu càng hùng vĩ diễm lệ hơn nữa.


      Hàn Giang đạp phanh xe, dừng xe trước khoảnh bằng phẳng, bốn người nhảy xuống xe. Đường Phong reo lên: "Hang động hùng vĩ diễm lệ này lẽ nào là khu vực B mà chúng ta tìm kiếm?"


      Sau khi so sánh với GPS và bản đồ quân dụng Hàn Giang xác nhận: "Đây chính là khu vực B mà trước đây chúng ta xác định


      Từ Nhân Vũ sau khi dùng ống nhòm quan sát địa hình với mọi người: "Nếu như đây chính là khu vực B Hắc Đấu Thạch Thất mà chúng ta tìm chắc là ở trong khe sâu này, Các xem, hai bên khe sâu đỉnh núi tuyết dựng đứng, điểm cuối của khe sâu là dải băng từ đỉnh núi tuyết kéo dài xuống tận phía dưới. Đây là môi trường tương đối khép kín, tuyệt đối u hun hút, chỉ có thông qua khe sâu ban nãy mà chúng ta vào trong núi mới có thể tới đây, tôi dám cam đoan rằng, có rất ít người từng tới đây".


      Từ Nhân Vũ vừa dứt lời, Makarov bất chợt khẽ phản bác lại: "Hừm! Có rất ít người từng tới đây, các cậu xem đó là cái gì ?"


      Mọi người nhìn theo hướng tay Makarov chỉ, cả ba người đều sững sờ, đặc biệt là Từ Nhân Vũ ban nãy vừa mới khẳng định chắc chắn "có rất ít người từng tới đây" ngạc nhiên đến nỗ há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì phía mà


      Makarov chỉ, mặt đất phủ tuyết trắng cạnh khoảng trống bằng phẳng, thấp thoáng lộ ra vỏ lon coca màu đỏ.


      "Mẹ kiếp! Ở đây… ở đây mà lại có cả lon coca? Tôi phục rồi đấy!" -Từ Nhân Vũ đập cái lên mui xe, tức tối.


      Lúc ấy Đường Phong lại thất vọng nên ngồi bệt xuống tuyết: "Tôi thấy chúng ta chuyến này uổng công vô ích. Ở đây chắc chắn giống như khu vực A -chẳng có gì cả, thế lại còn xuất cái vỏ lon coca. Đứa thất đức nào quẳng lại đây biết, có tý công đức nào cả!


      Tôi nghĩ chắc lát nữa chúng ta còn phát thấy cả giấy gói mì ăn liền và bánh mì ăn thừa cũng nên!"


      Khi Hàn Giang nhìn thấy vỏ lon coca, đầu óc cũng quay cuồng cả lên. . lập tức nghĩ tới hai khả năng: là khách du lịch thông thường, hoặc là khách du lịch nước ngoài từng tới đây, hai là... khả năng thứ hai khiến sởn da ga, đó chính là bọn áo đen vẫn luôn truy sát họ! Bất luận là khả năng nào chăng nữa cũng giáng cú đấm nặng trịch vào kế hoạch của họ.


      Lúc này, Makarov ra việc mà Hàn Giang lo lắng nhất trong lòng: Có khi nào là bọn bạn cũ của chúng ta nhỉ ?"


      Câu của Makarov khiến Đường Phong và Từ Nhân Vũ giật thót tim. Hàn Giang : "Đây cũng là điều mà tôi lo lắng nhất. Bất luận là khả năng nào chăng nữa cũng đều là tin xấu với chúng ta. vỏ lon coca đó nếu chỉ là của khách du lịch thông thường và khách du lịch nước ngoài vứt lại cho thấy ở đây vốn phải thưa thớt bóng người, phù hợp với phán đoán của chúng ta về Hắc Đầu Thạch Thất, nếu như là của b áo đen đó vứt lại còn càng nguy hiểm hơn vạn lần! Khả năng xấu nhất là có lẽ bọn người đó đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai".


      "Nếu như bọn chúng đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai tất cả những gì chúng ta làm đều uổng công. Đường Phong thất vọng thở hổn hển .


      "Theo như suy tính ban đầu của tôi, chứng ta được Đại Lạt ma chỉ điểm, rồi lại có tài liệu địa chất của khu vực A Ni Mã Khanh, lại còn có cả những điều kiện thuận lợi khác ràng phải ưu thế hơn đối thủ của chúng ta. Nhưng giờ trong lòng tôi cũng chắc chắn..." -Hàn Giang bỏ dở câu .


      "Được rồi, bất luận thế nào, chúng ta cũng đến đây rồi, hay là cứ vào trong khe sâu xem sao" -Makarov đề nghị.


      Hàn Giang chán nản gật đầu, sau đó dùng ống nhòm nhìn cảnh vật trong khe núi: nhìn thấy người, cũng phát ra dấu vết khả nghi nào. buông ống nhòm xuống, với Từ Nhân Vũ và Makarov: "Lần này, haái người ở lại xe, tôi và Đường Phong xuống đó là được rồi".


      "Tại sao?" -Makarov hiểu.


      "Bởi vì bọn áo đen đó có thể xuất bất cứ lúc nào, nhiệm vụ của hai người là bảo vệ tốt xe và trang thiết bị, nếu như chúng ta mất xe và trang thiết bị đồng nghĩa với việc bị chết cóng, chết mệt trong núi này đấy!" -Trong lúc Hàn Giang , tuyết càng lúc càng rơi dày hơn.


      Makarov và Từ Nhân Vũ ở lại trông xe và trang thiết bị. Đường Phong và Hàn Giang đội tuyết xuống khe sâu. Trong khu vực cao hơn mực nước biển rất nhiều này, mỗi bước đều khó nhọc hơn bình thường trăm lần, vì chiếc vỏ lon coca nên xuất đó mà Hàn Giang luôn duy trì cảnh giác cao độ.


      Sau khi hai người khó nhọc được hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng tới tảng băng khổng lồ phía đầu bên kia khe sâu. Đứng trước tảng băng hùng vĩ diễm lệ này, Đường Phong thể thốt nên lời, thực bị bất ngờ, miệng ngừng lẩm bẩm: " kỳ diệu, quả là tuyệt đẹp!"


      Hàn Giang kéo kéo tay áo , thất vọng : " nhanh lên, ở đây thể phát thêm được gì đâu. Nhưng Đường Phong vẫn đứng im, rồi lại bước lại phía trước vài bước, Hàn Giang hét lên: "Đừng có làm gì cả? Tảang băng ở đây rắn chắc đâu, cẩn thận tuyết lở!


      Nhưng Đường Phong giống như nghe thấy lời cảnh cáo của Hàn Giang, tiếp tục mình tiến về phía bên kia của tảng băng khổng lồ đó. Hàn Giang phía sau nổi cáu: "Tôi ra lệnh cho cậu quay lại


      Lần này Đường Phong dừng lại. Hàn Giang lại hét lên tiếng: "Quay lại mau!" -Vẫn chưa dứt lời Đường Phong hét về phía : " xem, ở đây có cái động!"


      Hàn Giang bỗng giật bắn mình! Động? Lẽ nào lại chính là Hắc Đấu Thạch Thất mà họ khổ sở tìm kiếm? AnẰ bất chấp cả nguy hiểm tuyết lở chạy nhanh, đến saulưng Đường Phong. Nhưng đúng lúc đó, Đường Phong lại đột nhiên lùi nhanh hai bước, vừa vặn đập trúng người Hàn Giang. Hàn Giang cảm giác Đường Phong có chút gì đó bình thường, vội vàng hỏi: "Cậu sao thế ?"


      Đường Phong trả lời, chỉ từ từ giơ cánh tay cứng đờ lên, chỉ chỉ vào cửa động vách núi. Hàn Giang nhìn theo cánh tay Đường Phong chỉ bỗng nhìn thấy tảng đá màu đen ngay cạnh đáy vực, quả nhiên có cửa hang to lắm, nhưng... nhưng trong cửa hang đen xì xì đó lại thấp thoáng hai tia sáng màu xanh lục.


      "Là sói!" -Hàn Giang sợ tới nỗi mồ hôi đâm đìa.


      "Sói tuyết, đây chính là sói tuyết !" -Đường Phong lầm bầm trong miệng.


      Hàn Giang và Đường Phong cùng lúc lùi lại hai bước. Hai tia sáng xanh lục trong hang càng lúc càng nét. Hàn Giang quan sát hồi, rồi phán đoán: "Đây là con sói cái mang thai, quanh đây chắc vẫn còn có những con sói khác".


      Hàn Giang vừa dứt lời, từ phía xa lắm bỗng vọng lại tiếng sói hú thê lương. Sói cái nhìn chằm chằm hai vị khách phương xa tới đây, đột nhiên vươn cổ kêu hú, giống như kêu gọi phối hợp của bầy sói ở gần đó vậy.


      "Chúng ta chạy nhé?" -Đường Phong đề nghị.


      "! Chúng ta được chạy, phải từ từ rút lui"


      Hàn Giang ra sức giữ bình tĩnh.


      " thấy cái động này có thể là Hắc Đầu Thạch Thất ?" -Đường Phong hỏi Hàn Giang.


      "Cái này phải hỏi cậu, cậu là chuyên gia mà!"


      "Chuyên gia? Tôi cũng nhìn thấy Hắc Đắu Thạch Thất bao giờ đâu?" -Giọng Đường Phong ràng bắt đầu run rẩy.


      "Tôi thấy giống. Cái động này rất , giống với Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết".


      "Đúng vậy! Trong truyền thuyết, tất cả những người trong gia tộc Tạng Thị đều ở trong Hắc Đầu Thạch Thất tránh mưa bão. Điều này cho thấy gian của Hắc Đầu


      Thạch Thất chắc phải khá rộng." -Đường Phong dựa vào chút lí trí còn sót lại của mình phán đoán.


      Hàn Giang gật gật đấu, tiếp: "Hãy nghĩ cách làm thế nào để chúng ta rút lui !"


      " phải có súng sao?" -Đường Phong nhắc, Hàn Giang lúc này mới nhớ ra khẩu súng mà mình mang theo, mò khẩu súng trong người, đúng vậy! súng, chắc là có thể đối phó với con sói cái mang thai, nhưng còn đàn sói có thể xuất bất cứ lúc nào lại khiến Đường Phong từ bỏ ý định dùng súng.


      Bầu trời bị đám mây đen kịt to lớn che kín. Tuyết càng lúc rơi càng dày. Hàn Giang và Đường Phong chầm chậm lùi lại phía sau, từ từ cách xa cửa hang tối đen u, cách xa tảng băng hùng vĩ diễm lệ. Khi lui đến nơi còn nhìn thấy sói cái nữa, hai người quay người lại, tức tốc lao như bay về phía khoảnh đất trống mà chiếc Jeep Cherokee đậu ở đó.


      9


      _Bất chấp chóng mặt, bất chấp trượt ngã, bất chấp phản ứng cao nguyên, Đường Phong và Hàn Giang đều hiểu rằng họ phải khỏi nơi đây trước khi đàn sói xuất . Hai người vừa lăn vừa bò, rốt cuộc cũng về tới khoảnh đất trống. Makarov và Từ Nhân Vũ trong chiếc Jeep Cherokee nhìn thấy hai người hốt hoảng như vậy vội vàng đỡ họ vào trong xe, vồn vã hỏi: "Các nhìn thấy gì vậy?"


      Đường Phong bị phản ứng cao nguyên dày vò tới nỗi thốt nên lời. Hàn Giang cũng lắp ba lắp bắp thốt ra mấy từ: "Sói... sói! Đây phải là nơi chúng ta cần tìm, mau rời khỏi đây thôi!"


      "Lẽ nào chính là tiếng sói hú mà chúng ta nghe thấy trong đêm?" – Từ Nhân Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vàng khởi động chiếc Jeep cherokee, cú xoay đẹp mắt, xe quay đầu. Nhưng đúng lúc Từ Nhân Vũ nhấn chân ga lên cỡ đại, chuẩn bị phóng sững sờ với cảnh tượng trước mặt, "Kít..." tiếng phanh xe chói tai, vang vọng khắp cả khe núi.


      Từ Nhân Vũ nhoài ra vô lăng, nhìn xuyên qua kính chắn gió, thấy trước mặt họ, phía dưới khoảnh đất trống, con dốc lúc đến, trong tuyết giăng kín trời, con sói tuyết độc đứng sừng sững trước mũi xe.


      Đây là con sói tuyết tuyệt đẹp, hoa tuyết trang điểm cho nó màu bạc trắng, hòa trộn cùngắc lông người nó. Nó chặn đứng đường của chiếc Jeep cherokee, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, hướng lên bầu trời phủ kín mây đen, phát ra tiếng hú ghê rợn.


      Đây là cảnh tượng khiến người ta phải ghi nhớ suốt đời, những dãy núi tuyết miên man, trong rợp trời tuyết trắng, con sói tuyết độc này kiên cường độc lập, sừng sững sườn núi. "Nó muốn làm gì vậy? Tại sao lại chặn đứng đường của chúng ta?" -Đường Phong lẩm bẩm.


      "Vì chúng ta xâm phạm lãnh thổ của nó, nó là vua ở đây!" -Makarov đột nhiên giải thích.


      Bất luận giải thích của Makarov đúng hay sai, nhưng mọi người đều nhận ra ý thù địch của con sói này với họ.


      Sói và Jeep cherokee, đúng hơn, phải là con sói và bốn người, cứ như vậy ngây ra chờ đợi, tuyết trong trung rơi xuống dần dần phủ kín con đường lúc họ tới đây.


      "Nếu chút nữa thôi là tôi nhận ra con đường lúc chúng ta đến đây đâu!" -Từ Nhân Vũ nhắc nhở mọi người.


      "Cậu xem phải làm thế nào?" -Hàn Giang hỏi lại Từ Nhân Vũ.


      "Xông lên thôi!" Từ Nhân Vũ .


      Mọi người tin tưởng lắm vào chủ ý của Từ Nhân Vũ, cũng ai có thể tưởng tượng ra hậu quả thế nào nếu đâm qua đó.


      "Để tôi!" -Đường Phong và Từ Nhân Vũ đổi ghế. Ngồi ghế lái, Đường Phong chăm chú nhìn về phía trước, nắm chặt vô lăng, khởi động xe, từ từ lùi xe đoạn trước , sau hai mươi giây, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía con sói tuyết dốc núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, đèn pha cua chiếc Jeep Cherokee tỏa ra ánh sáng mạnh nhất, bấm còi, tăng tốc, nhưng con sói trước mặt vẫn hề sợ hãi, nhúc nhích, nhìn thẳng vào chiếc xe trước mặt lao vào mình.


      Đúng lúc ba người còn lại cho rằng Đường Phong đâm vào con sói đột ngột phanh gấp. Lạil tiếng phanh xe chói tai, chiếc Jeep Cherokee phanh kít lại trưới mặt sói tuyết; chỉ cách hai mét là chiếc Jeep Cherokee đâm vào con sói tuyết đó!


      Hai mét! Xe và sói lại lần nữa đấu mắt nhau, lần này đấau mắt gần hơn, hai mắt sói tuyết lóe lên ánh sáng xanh soi thẳng vào ánh đèn sáng lóa phát ra từ đèn pha của chiếc jeep cherokee. Xe và sói đối đầu nhìn nhau như vậy năm phút đồng hồ, cuối cùng chiếc Jeep cherokee tắt đèn trước, thua cuộc.


      Đường Phong chán nản bắt đầu lùi xe lại, Từ Nhân Vũ có chút coi thường hỏi Đường Phong: Sao cậu đâm qua ?"


      "Bởi vì chúng là chủ nhân ở đây, chúng ta chỉ là khách, làm gì có chuyện khách..."


      Đưòng Phong xong, Từ Nhân Vũ ngắt lời : "Được! Được! Cậu cứ làm khách của cậu , tôi xem cậu qua thế nào?"


      Đường Phong buồn để ý lừ Nhân Vũ, vừa lùi xe vừa quan sát môi trường xung quanh. Khi dừng xe lại, Hàn Giang nhoài tới bên cạnh Đường Phong, chỉ về phía dốc núi bên phải con dốc. Đường Phong lập tức hiểu ý, dặn dò Makarov và Từ Nhân Vũ: "Các ngồi chắc, chúng ta phải qua đây".


      xong, Đường Phong nhấn mạnh chân ga, lại lần nữa xông về phía con sói dốc. Makarov và Từ Nhân Vũ tưởng rằng lần này Đường Phong hạ quyết tâm đâm vào con sói tuyết chặn đường đó, nhưng khi chiếc Jeep Cherokẹe cận kề con sói, Đường Phong lại đánh mạnh tay lái lao lên dốc núi bị tuyết phủ trắng bên cạnh, dốc núi và mặt đất nghiêng góc 45 độ, thân xe Jeep cherokee gần như đổ nghiêng, hoàn toàn dựa vào hai bánh xe bên trái trượt xuống.


      Chiếc Jeep Cherokee vòng qua con sói, Đường Phong lại đánh vô lăng, điều khiển xe trở lại con dốc. loạt động tác này hoàn thành trong vòng chưa tới nửa phút, mọi người trong xe đổ nghiêng đổ ngả, vốn vẫn chưa kịp phản ứng, còn con sói tuyết dốc nhanh nhẹn xoay người khi mọi người trong xe quay lại nhìn về phía sau thấy con sói đó ngửa đầu lên trời, lại lần nữa hú lên những thanh ghê rợn quen thuộc.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      10


      "Cầu cho gặp phải sói nữa!" -Đường Phong thở phào cái.


      "Nhưng tôi thể ngậm ngùi mà cho cậu biết, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trong vùng núi này khả năng đụng phải sói là rất lớn, bởi vì sói phải động vật sống đơn độc, chúng ít nhất cũng phải có đàn -Makarov cảnh cáo.


      "Đúng vậy! Tiếng sói hú chúng ta nghe thấy ban đêm chắc chắn chỉ là của hai con sói, nhưng sao ở đây chỉ gặp đúng có hai con nhỉ? Những con khác đâu? -Từ Nhân Vũ thắc mắc.


      "Có lẽ đây chỉ là hai con sói độc tách đàn, còn đàn sói , chúng ta vẫn chưa gặp đâu" -Hàn Giang suy đoán


      Câu của Hàn Giang khiến mọi người nổi hết da gà, bốn người nhìn nhau, ai biết được lúc nào họ gặp phải những con sói đó nữa! Họ cũng hiểu tại sao có súng có xe, được trang bị hoàn hảo mà lại sợ những con sói đến như vậy!


      Mọi người trong xe chìm trong im lặng, Hàn Giang liếc thấy vẻ mặt đăm chiêu của Đường Phong nên phá vỡ im lặng đó, hỏi Đường Phong: "Nhà nghiên cứu khoa học nghĩ gì vậy? Sợ rồi à?"


      "Sợ? ! phải. Tôi bỗng nhiên nhớ tới người!" -Đường Phong đáp.


      " người? Ai? phải là Lương Viện chứ?" -Hàn Giang cố gắng pha trò, để hóa giải chút khí căng thẳng trong xe.


      Nhưng Đường Phong lại nghiêm túc : "Ban nãy tôi nhìn thấy con sói đó, đột nhiên nhớ tới Nguyên Hạo!"


      "Nguyên Hạo? Hoàng đế khai quốc Tây Hạ! Sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ tới ông ấy?" -Hàn Giang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


      Đưòng Phong giải thích: "Bởi vì trong dã sử từng ghi chép lại câu chuyện như thế này: mẹ của Nguyên Hạo, Vệ Mộ Thị là thiên kim tiểu thư của gia tộc tù trưởng giàu có là Vệ Mộ Đảng Hạng. Đầu tiên bà được gả cho Thác Bạt Đức Minh, cha của Nguyên Hạo, sau khi kết hôn chưa được bao lâu, bà sinh hạ ra Nguyên Hạo. Lúc đó, người Đảng Hạng dưới thống lĩnh của cha Nguyên Hạo, Tây Bình Vương Thác Bạt Kế Thiên, thực lực vẫn rất suy yếu. Sau khi Vệ Mộ Thị sinh hạ Nguyên Hạo, người Đảng Hạng bị người Thổ Phiên tấn công. tấn công của người Thổ Phiên lần này công kích rất lớn tới người Đảng Hạng, toàn gia tộc Thác Bạt bị đánh tan tác. Kế Thiên và Đức Minh dẫn dắt người trong tộc, khó khăn lắm mói thoát ra được khỏi vòng vây của người Thổ Phiên, nhưng bỗng phát ra Vệ Mộ Thị và Nguyên Hạo vẫn còn trong tã lót đều thấy đâu nữa".


      " thấy đâu nữa ? Sau đó sao – Makarov thấy rằng giờ ông ngày càng hứng thú với lịch sử Trung Quốc đặc biệt là lịch sử Tây Hạ.


      ‘Trong chiến loạn, Vệ Mộ Thị bị người Thổ Phiên cướp . Đại tù trưởng Thổ Phiên phải lòng bởi diện mạo xinh đẹp của Vệ Mộ Thị, vậy là ông ta liềên phong Vệ Mộ Thị làm hoàng hậu của mình. người phụ nữ yếu ớt, sức phản kháng như Vệ Mộ Thị trở thành hoàng hậu của người Thổ Phiên, sau đó còn sinh cho tù trưởng Thổ Phiên người con trai".


      là thần kỳ! Vệ Mộ Thị vừa là hoàng hậu của người Đảng Hạng, lại vừa là hoàng hậu của người Thổ Phiên! Makarov trầm trồ.


      Cái này kỳ lạ, dân du mục đại lục Á u từ rất xa xưa có phong tục cướp hôn. Hoàng hậu Bột Nhi Thiếp của Thành Cát Tư Hãn phải cũng bị người Merkits cướp mất rồi sinh hạ con trai cả Ngột Xích của Thành Cát Tư Hãn đó sao? Những dân tộc này đều là hậu duệ của sói, cướp hôn có gì là lạ" -Đường Phong giải thích.


      "Thế còn Nguyên Hạo?" -Makarov hỏi.


      "Nguyên Hạo lúc đó vẫn còn là đứa trẻ bọc trong tã lót. Trong chiến tranh hỗn loạn, ông bị vứt bỏ tại nơi hoang dã. Ông nội Thiên và cha Đức Minh của Nguyên Hạo thu dọn tàn tích trở về doanh trại trước đây, nhưng thể nào tìm thấy Nguyên Hạo. Tất cả mọi người đều tưởng rằng Nguyên Hạo chết, nhưng là Nguyên Hạo vẫn chưa chết, ông được sói cứu mạng".


      ‘Được sói cứu?" -Makarov vô cùng kinh ngạc.


      "Đúng vậy, sói phát ra đứa trẻ đó. hiểu vì lí do gì, sói ăn thịt Nguyên Hạo, ngược lại còn cứu ông, giống như ‘người sói’ trong truyền thuyết cổ xưa của phương tây các ông. Nguyên Hạo uống sữa sói mới chết đói, chỉ có điều sau này ông biến thành người sói mà lại trở về với người Đảng Hạng. Nguyên Hạo bị ưng sói ăn thịt, mà còn uống sữa sói lớn lên, vì thế sau khi trưởng thành trở thành thế hệ chủ nhân oai hùng của sa mạc phương bắc uy thần. Bởi vậy, rất nhiều người lúc đó đều tin rằng, trong cơ thể Nguyên Hạo có chảy dòng máu của sói, dòng máu này cho ông phẩm chất kiên định bền bỉ và cũng tạo thành tính cách tàn bạo của ông. Sau này, Nguyên Hạo ép chết chính mẹ đẻ của mình là Vệ Mộ Thị, diệt vong cả gia tộc Dã Lợi từng lập nhiều chiến công hiển hách cho Tây Hạ, trong đó cũng bao gồm cả hoàng hậu Dã Lợi Thị. Bởi vậy, mỗi khi chửi mắng Nguyên Hạo, họ đều rằng ông ta phải là người mà là con sói hung ác. Và khi những lời này truyền đến tai Nguyên Hạo, bản chất sói trong con người ông liền trỗi dậy".


      "Nghe vậy, rồi kết hợp với hình tượng Nguyên Hạo ghi chép trong lịch sử, tôi cảm thấy vị hoàng đế khai quốc của vương triều Tây Hạ này chính là hóa thân của Sói, vì người ông cò rất nhiều đặc tính của sói’ – Makarov .


      Từ Nhân Vũ tiếp lời: - như vậy, tói cũng nghĩ ra rồi, Nguyên Hạo quả thực uống sữa của sói mới sống được. Những hoàng đế quân thần lớn trong lịch sử Trung Quốc uống sữa sói lớn lên e rằng chỉ có mình Nguyên Hạo mà thôi!".


      sai! Chỉ có duy nhất Nguyên Hạo. Tôi thấy lịch sử của người Đảng Hạng, trước thời Nguyên Hạo, thường bị các bộ tộc khác ức hiếp. Những dân tộc như Thổ Phiên, Hồi Cốt, Khiết Đan... có dân tộc nào là muốn ức hiếp người Đảng Hạng. Nhà Đường, nhà Tống cũng muốn người Đảng Hạng xưng thần nạp cống. Nhưng, Nguyên Hạo thay đổi tất cả những điều đó, ông những tiêu diệt Hồi Cốt đuổi Thổ Phiên mà còn khiến cho vương triều Khiết Đan, lớn mạnh hơn mình gấp bội, phải quan hệ bình đẳng với dân tộc mình. Nếu như người Đảng Hạng trước thời Nguyên Hạo là bầy cừu để bất cứ ai cũng có thể hại, người Đảng Hạng sau thời Nguyên Hạo khang còn là cừu, mà là bầy sói!" Đường Phong .


      "Néu theo như cậu , Nguyên Hạo trao tinh thần của sói cho người " -Hàn Giang cười .


      Đường Phong gật gật đầu, đột nhiên ngắt lời mọi người: "Các ngồi yên, tôi phải tìm con đường ngắn nhất, nhanh chóng ra khỏi khe sâu này " . xong, chiếc Jeep Cherokee lao thẳng lên dốc núi bên cạnh khe sâu.


      11


      _Chiếc Jeep Cherokee vượt qua hai dãy núi cao lắm, lúc này mới thôi lắc lư kịch liệt. Hàn Giang hỏi Đường Phong: "Đường mà cậu có đúng đấy?"


      Đường Phong nhìn nhìn GPS và la bàn điện tử, đáp: "Các yên tâm, thể sai đường được, các hãy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào ! Bất luận là sói hay là sói, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là nhanh chóng tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, tìm thấy kệ tranh ngọc thứ hai."


      Hàn Giang nhìn bản đồ, lo lắng ưu tư : "Tôi giờ cũng biết nên làm thế nào ? Khu vực A và khu vực B là nơi mà chúng ta gửi gắm hy vọng nhiều nhất cũng phát ra Hắc Đầu Thạch Thất, xem ra chúng ta sắp phải bắt đầu lại từ đầu rồi."


      "Có khi nào tất cả những điều đó chỉ là truyền thuyết?" Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi.


      "! Điều đó là thể, đây là bí mật mà đời đời gia tộc Hạng giữ gìn. Họ vì bí mật này mà tiếc sinh mệnh, thế nên thể sai được. Tất cả những gì chúng ta trải qua trước đây đều chứng minh rằng truyền thuyết cổ xưa đó vốn phải là truyền thuyết, mà là lịch sử. Vậy chúng ta có lý do gì để nghi ngờ." -Đường Phong phản bác nghi vấn của Từ Nhân Vũ.


      " chỉ là có lí do để nghi ngờ, mà là thể, cũng khống được phép nghi ngờ, bởi vì nó làm lung lay quyết tâm của chúng ta. Đây là điều mà tôi tuyệt đối cho phép". Câu này của Hàn Giang xua tan mọi nghi ngờ trong mọi người.


      Đường Phong vừa lái xe vừa suy nghĩ, miệng lẩm bẩm : "Rút cuộc vấn đề nằm ở đâu nhỉ?"


      "Có lẽ suy luận ngay từ đầu của chúng ta sai rồi!" Hàn Giang đột nhiên .


      "Sai rồi!" Mọi người khong hiểu ý Hàn Giang , tất cả đều chằm chằm nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.


      Hàn Giang giải thích: "Đường phong, cậu và giáo sư La đều cho rằng Hắc Đầu Thạch Thất nằm ở phần phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nơi mà địa hình tương đối thấp, suy đoán này có vấn đề gì ?"


      Đường Phong bỗng tỉnh ngộ: "Ý là…suy đoán của tôi và giáo sư La đều sai. Hắc Đầu Thạch Thất vốn phải nằm ở phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh mà nằm ở khu vực phía tây có địa hình treo leo?"


      "Tôi bảo cậu và giáo sư La suy đoán sai, tôi chỉ là có thể, có khả năng như thế" Hàn Giang .


      "Bây giờ nghĩ lại hoàn toàn có khả năng này!" Đường phong khẳng định suy đoán của Hàn Giang, nhưng lại chìm trong nghi hoặc: Nhưng…nhưng tôi thực thể tưởng tượng được người Đảng Hạng lại có thể vượt qua tuyết sơn cao lớn cheo leo hiểm trở phía tây A ni Mã Khanh".


      "Có lẽ họ bị dồn ép, ngoài truy sát của người Mông Cổ ra, họ còn bị các bộ tộc địa phương tấn công hoặc là còn nguyên nhân nào đó" Makarov suy đoán.


      "Khả năng nào cũng có thể có. chúng ta nay cần phải liên lạc với tổng bộ, để tổng bộ gửi tài liệu địa chất cụ thể của phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh cho chúng ta nghiên cứu." -Hàn Giang .


      Đường Phong nghe Hàn Giang vậy, gật gù, đáp: " sai! Hai chúng ta nghĩ giống nhau, thế nên ban nãy tôi quay lại đường cũ men theo khe sâu nữa."


      Hàn Giang lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Phong, tiếp lời: "Thế nên bây giờ cậu vượt qua khe sâu, tiếp tục lái vềể phía Tây, mục tiêu của cậu là huyện Mã Tẩm thị trấn Đại Vũ, thủ phủ tự trị châu Quả Lạc Thanh Hải của dân tộc Tạng".


      "Ừm! Ý của tôi là tới Đại Vũ, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại chút, đồng thời liên lạc với tổng bộ, nghiên cứu lại tài liệu liên quan tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh, sau đó tiếp tục xác định phương án tiếp theo!" -Đường Phong xong ý nghĩ của mình, mọi người đều tỏ ý tán đồng. Đường Phong đột nhiên đầu cuối bổ sung thêm câu:


      Nhưng, phải nhanh!" - xong, Đường Phong tăng tốc, dồn hết công suất lao về phía Đại Vũ.

      Chương 22 : Chinh phục dải băng

      1


      _Suốt đường cũng được coi là thuận lợi, Hàn Giang thấy Đường Phong lái xe. Trời vừa mới sẩm tối, Hàn Giang lái xe mạch tới huyện Mã Tẩm thị trấn Đại Vũ thủ phủ tự trị châu Quả Lạc -Thanh Hải của dân tộc Tạng. Là thủ phủ của châu Quả Lạc, cũng được coi là đơn vị hành chính cấp huyện, nhưng cao nguyên hoang vắng này huyện Mã Tẩm chỉ là thị trấn có vài trăm hộ gia đình. Đại Vũ, trong Tạng ngữ địa phương có nghĩa là nơi mất ngựa". Thị trấn này nằm trong lòng tuyết sơn A Ni Mã Khanh, trong thị trấn phần lớn đều là người T thỉnh thoảng mới có vài người Tứ Xuyên tới đây buôn bán, đương nhiên là thể thiếu cả những du khách từ khắp nơi thế giới ngưỡng mộ đại danh của A Ni Mã Khanh nên tới đây du lịch.


      Nhưng lúc này qua mùa du lịch từ lâu. Trời vừa tối, cả thị trấn chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh. Chiếc Jeep Cherokee từ từ tiến vào đường phố trong thị trấn Đại Vũ. Cả bốn người đều lần đầu tiên đến đây. Dọc đưòng Đường Phong chỉ lo tìm kiếm khách sạn có thể ở tạm, còn Hàn Giang lại lái chiếc Jeep Cherokee đủng đỉnh ngao du phố.


      "Này! Ở đây có cái khách sạn mở cửa, có thể vào hỏi xem sao." -Đường Phong chỉ khách sạn ven đường kêu lên, nhưng Hàn Giang căn bản buồn để ý tới Đường Phong, phóng thẳng xe qua khách sạn đó. Đường Phong oán thán: " sắp lượn lờ hết cả cái thị trấn này rồi đấy, rút cuộc muốn làm gì đây?"


      "Hàn xem những người bạn cũ của chúng ta có tới đây !" -Makarov thấy Hàn Giang trả lời Đường Phong.


      Câu của Makarov nhắc nhở Đường Phong.


      Đúng vậy! giờ phải là mùa du lịch, thị trấn cao nguyên bé hoang vu này, nếu như có người ngoài tới đây dễ dàng phát ra.


      Đường Phong nghĩ ngợi, đột nhiên, Hàn Giang dừng xe lại. Đường Phong chăm chú nhìn, bên ngoài khách sạn chiếc xe việt dã Range Rover đỗ ở đó. Cửa khách sạn mở, đèn xe Range Rover nhấp nháy, vài bóng người ra ra vào vào khách sạn.


      Hàn Giang đưa mắt ra hiệu cho Từ Nhân Vũ, : "Mặt cậu trông thư sinh, vậy hãy hỏi xem mấy người đó là ai ?"


      Từ Nhân Vũ nhận nhiệm vụ, nhảy xuống xe, giả vờ là khách du lịch về phía đó. chẳng bao lâu sau, Từ Nhân Vũ quay lại xe, báo cáo với Hàn Giang: "Vài du khách Bắc Kinh, lái xe từ Tây Tạng tới đây, chuẩn bị quay về Bắc Kinh."


      "Du khách? Từ Tây Tạng đến? Từ Tây Tạng đến rồi lại về Bắc Kinh. Vậy tại sao đường chính để đến đây?"


      -Hàn Giang vẫn duy trì cảnh giác cao độ, thậm chí còn chuẩn bị xong để ứng phó với đám người đó, nếu họ đột nhiên cầm súng nhảy ra khỏi xe.


      "Ổ! Tôi hỏi rồi, họ họ là họ cố ý từ khe Hoa Thạch tới đây, muốn ngắm núi tuyết A Ni Mã Khanh. Đương nhiên họ chỉ có thể ngắm từ xa, bởi vì mùa này thường được phép leo tuyết sơn A Ni Mã Khanh".


      Từ Nhân Vũ hợp tình hợp lý yên tâm. lại quan sát thêm đám người đó lần nữa, cuối cùng cũng cho rằng những người đó quả thực là du khách đến đây đúng mùa, sau đó mới từ từ khởi động chiếc Jeep Cherokee, lái đến trước khách sạn mà Đường Phong vừa ban nãy. chọn khách sạn này là bởi vì ở đây có khoảng sân, có thể đỗ xe, đồng thời Hàn Giang còn nhìn thấy ăng ten vệ tinh đỉnh khách sạn này.


      Hàn Giang đỗ chiếc Jeep Cherokee trong sân, bốn người nhảy xuống xe, vào khách sạn vắng tanh này. Khách sạn to, cũng tiện nghi lắm, ông chủ là người Tứ Xuyên, rất nhiệt tình. Trong khách sạn, ngoài bốn người họ ra cũng còn khách nào khác.


      Hàn Giang vừa nhìn xung quanh, vừa cảnh giác hỏi ông chủ: "Kinh doanh ế ẩm như vậy sao vẫn còn trụ lại đây?"


      Ông chủ lắc lắc đầu, đáp: "Bây giờ qua mùa du lịch rồi nên có khách mấy. Các đến cũng đúng lúc đấy, tôi chuẩn bị thu dọn rồi còn về quê! Nếu như hai hôm nữa mà các mới tới chắc là tôi cũng còn ở đây đâu!"


      " như vậy chúng tôi cũng may mắn đấy!", Đường Phong cười . "Đúng vậy, số các cũng tệ, khà khà!" -Ông chủ đáp.


      Hàn Giang lại hỏi ông chủ: "Hai hôm nay trong thị trấn có người ngoài đến ?"


      "Người tỉnh ngoài chẳng có mấy mống, chủ yếu toàn là những người đến Tây Tạng buôn bán, du khách rất ít -Ông chủ đáp.


      Xem ra bọn áo đen vẫn chưa tới đây, ít nhất từ lúc này trở vể trước chúng vẫn chưa tới. Hàn Giang nghe những lời ông chủ mà ngẫm nghĩ trong lòng.


      Ông chủ dẫn bốn người lên căn phòng tầng hai. Đây là phòng bốn người, vừa vặn để họ ở. Ông chủ xuống dưới chuẩn bị cơm nước cho họ. Hàn Giang đóng cửa lại, cẩn thận kiểm tra lượt, xác định căn phòng có vấn đề gì mới ngồi phịch xuống giường.


      Đường Phong hiểu rằng Hàn Giang luôn luôn duy trì cảnh giác với bọn người áo đen truy sát họ, nhưng cũng thấy hình như Hàn Giang hơi căng thẳng quá. thấy Hàn Giang bận rộn nửa ngày mà thu hoạch được gì, thể nhịn cười: "Đội trưởng, tôi thấy căng thẳng quá đấy. Lần này chúng ta từ Mã Khúc tới đây, đường ngoại trừ cái vỏ lon coca bất chợt xuất ra cơ bản cũng thấy bóng dáng của bọn áo đen. Tôi nghĩ chúng tới đây đâu".


      "Cậu được lơ là cảnh giác, dựa vào kinh nghiệm trước đây chúng có thể xuất bất cứ lúc nào." -Hàn Giang cảnh c


      Đường Phong phản bác: " phải tôi khinh địch, ngẫm nghĩ lại xem: Hắc Vân đưa chúng ta từ Thất Sắc Cấm Hải tới đây. Chúng ta ngừng nghỉ điều tra tập hợp bao nhiêu là tài liệu và trang thiết bị để vào trong tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Bọn áo đen đó tôi đoán rằng chúng cơ bản về tình hình của Hắc Đầu Thạch Thất, ít nhất cũng nắm bắt được nhiều tình hình như chúng ta; giảm nấc, cứ coi là chúng biết về tình hình của kệ tranh ngọc thứ hai có liên quan tới Hắc Đấu Thạch Thất chăng nữa nhưng chắc chắn chúng chuẩn bị nhanh bằng chúng ta sao có thể xuất ở đây trước chúng ta được ?"


      Hàn Giang nghe lọt tai, giọng đanh lại: "Tôi biết bọn áo đen đó nắm được bao nhiêu tình hình về Hắc Đầu Thạch Thất; cũng biết rút cuộc chúng đến đây hay chưa, nhưng tôi tin vào trực giác trưởng thành của mình suốt những năm qua, cậu phải tin lời tôi, càng trong lúc chúng ta lơ là, kẻ thù của chúng ta càng có khả năng xuất ".


      Hàn Giang vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, mọi người đều nhìn nhau, ai bảo ai lập tức trở nên cảnh giác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :