1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17 (1)

      Mấy hôm nay, Huân Trì biết lại u sầu cái gì, suốt ngày trầm tư, thi thoảng lại thở dài não ruột, khiến cho bản thân ta đây cũng buồn bực thôi...

      “Có lẽ nó là loại chữ cổ...” Huân Trì

      “Ta đọc được...” Ta cầm lấy cuộn giấy, trải dài nó ra bàn và thấy nó được viết thành câu cú, phải chữ tượng hình, cũng phải bất cứ ngôn ngữ nào mà ta có thể nhận ra.Ở cuối tờ giấy là đường lởm chởm như thể bị xé...

      “Nó gồm nhiều phần...” Ta đoán “ Chúng ta cần tìm những phần còn lại...” “Điều đó là hiển nhiên, đúng nào? Cái đáng quan tâm bây giờ là chúng ta làm sao có thể tìm ra những bản tiếp theo trong khi thể đọc được lời chỉ dẫn tấm da này...” Huân Trì càu nhàu.

      Ta đưa tay sờ lên mặt giấy da, ban ngày trông nó khá cũ kỹ, mỏng và manh giòn như thể sắp nát vụn,Có điều bề mặt lại bóng nhẫy và mịn mượt lạ lùng..

      “Nếu ta có thể đọc được chữ viết này, huynnh lấy gì để cảm tạ ta đây?”

      Huân Trì nhìn ta kinh ngạc, sau đó khẽ nheo nheo mắt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt vận khí, thèm trả lời...

      Khinh thường, đây tuyệt đối là khinh thường...

      Ta tự mình lôi ra trong túi mấy bình sứ trắng cùng mọt ít loại dược thảo, ngồi xuống bên cạnh, cố gắng nhớ lại công thức thuốc giải lần trước...

      Nhớ lần đó, Lý Hạo Nhiên vừa mới đạo mộ về, mang theo mảnh giấy da dê và với ta đó là bản đồ kho báu...Dù hiểu được trong tấm da đó viết cái gì nhưng ta vẫn vô cùng hào hứng , còn dành ra hẳn tuần để cùng Lý Hạo Nhiên nghiên cứu và tìm cách khắc phục.Cuối cùng phát giác ra tấm da dê ấy bị xử lý qua, dược thuật Nam Cương làm biến dạng các con chữ, che giấu thông tin tờ giấy....Mà tình hình tại hình như cũng tương tự...

      Sau khoảng tuần trà loay hoay, ta cuối cùng cũng điều chế được dung dịch đùng đục, xanh lơ pha chút vẩn đen của hắc mộc nhĩ....Ặc ặc, thực ra trông nó có chút được đẹp mắt cho lắm nhưng tuyệt đối là hiệu quả...

      Ta tỉ mẩn xoa đều dung dịch ấy lên bề mặt tấm giấy da, chờ nó sủi lên bọt trắng rồi mới lau sạch nó ...

      Cuối cùng vui sướng đưa tấm da đến trước mặt Huân Trì.

      Huân Trì vừa mở mắt ra nhìn thấy liền giật mình kinh ngạc, cầm lấy tấm da cách cẩn thận nhàng, sắc mặt giấu được ngạc nhiên, kết quả là dở khóc dở cười nhận xét :

      “Ừm, kỳ thực màu chữ hình như cũng có thay đổi chút...”

      Ta tròn xoe mắt, giật tấm da kia về :

      “Để ta thử lại, lần này đảm bảo sai xót.”

      Chuyện này quả nên trách ta, trong phương thuốc có thành phần là hắc mộc nhĩ, mà trong mắt ta linh chi, hắc mộc nhĩ hay cả họ nhà nấm này đều là khung đúc ra mà thôi, chả có gì khác biệt, lẫn lộng chút cũng là điều bình thường...

      Lý Hạo Nhiên vẫn thường than thở “ là dược sư kiểu gì mà đến dược thảo cũng phân biệt được.... chừng sau này lại hại chết con nhà người ta...”

      Lời này của khiến ta vô cùng bất mãn, chính ra ta cũng chỉ nhầm lẫn các loại nấm với nhau mà thôi, các dược thảo khác vẫn còn phân biệt được. như thế là tổn thương lòng tự trọng của ta mà....

      Huân Trì chống tay lên cằm, hứng thú quan sát ta ngồi xổm mặt đất, lúm đồng tiền khóe môi càng ngày càng sâu :

      “Nếu thành công, ta thực hai nguyện vọng của .Thế nào?”

      “...”

      Ta biết, đây là chế nhạo ta mà...

      Nhưng mà ta vốn là người rộng lượng, cũng thèm tính toán với chàng làm gì....

      "Ba điều."

      Ta giơ ra ba ngón tay.

      Lúm đồng tiền của Huân Trì dần nhạt :

      "Được.Ba điều."

      Sau khi ta điều chế hơn mười loại dược các loại với lần lượt từng loại nấm : Nắm hương, nấm kim, linh chi....cuối cùng cũng thành công vớ được hắc mộc nhĩ.

      Ta vô cùng đắc ý mà cầm tấm da lên, hắng giọng :

      "E hèm, này viết là ...nơi chúng ta có thể tìm thấy sợi dây đàn thứ ba chính là : " Lãnh địa của những con quỷ lùn..."

      Huân Trì đen mặt : " phải dịch linh tinh đó chứ?"

      " tin huynh tự mà xem." ta chìa ra tấm giấy ra.

      "Quỷ lùn cũng là dang tinh, có diều cấp bậc thấp hơn.Chúng thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời cho nên quanh năm sống ở những nơi tối tưm, ẩm thấp.Đa phần chúng thường sống dưới lòng đất

      Quỷ lùn là sinh vật cau có, khó tính và kiệt sỉ.Có điều chúng vô cùng giàu có.Ước tính gia tài của mỗi con quỷ có thể so sánh với phú thương đệ nhất kinh thành.

      Trước đây, nhiều người thường làm giao dịch với chúng.Họ dùng linh hồn của mọt người đàn ông và người phụ nữ thân thiết nhất với mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu của quỷ lùn.Chúng nuốt chửng linh hồn của tế phẩm và nạp năng lượng của họ cho mình.

      việc ấy diễn ra trong suốt cả thập kỷ, mãi sau này khi phú hào đem cha và mẹ ruột của mình làm cống phẩm cho quỷ lùn, hành động đó mới bi cấm...

      Đó là tất cả những gì tấm giấy da này viết"

      Huân Trì gập tấm da lại và cất nó vào trong hộp.

      "Thế làm sao chúng ta biết những con quỷ lùn ấy ở đâu?"

      "Ta biết chỗ, tế đàn cổ, nơi diễn ra mọi giao dịch giữa thánh thần và quỷ dữ, cách đây chừng năm dặm thôi... nơi u ám và tối tăm, rất phù hợp với đặc tính của những con quỷ lùn..."

      "Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?"

      "Chờ Bạch Mặc về rồi tính."

      " ra ngoài rồi à?"

      "Ừ, có người từ kinh thành đến tìm ..."

      Huân Trì xoa đầu ta " Nghỉ ngơi , mấy ngày qua mệt rồi..."

      "Huân Trì..."

      "Ừ..."

      " Huynh đừng có mà đáng trống lảng.Huynh còn nợ ta ba nguyện vọng..."

      "..." Nụ cười mặt Huân Trì cứng đờ " Ngủ ..."

      **

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17

      (1)

      Mấy hôm nay, Huân Trì biết lại u sầu cái gì, suốt ngày trầm tư, thi thoảng lại thở dài não ruột, khiến cho bản thân ta đây cũng buồn bực thôi...

      “Có lẽ nó là loại chữ cổ...” Huân Trì “Ta đọc được...”

      Ta cầm lấy cuộn giấy, trải dài nó ra bàn và thấy nó được viết thành câu cú, phải chữ tượng hình, cũng phải bất cứ ngôn ngữ nào mà ta có thể nhận ra.Ở cuối tờ giấy là đường lởm chởm như thể bị xé...

      “Nó gồm nhiều phần...” Ta đoán “ Chúng ta cần tìm những phần còn lại...”

      “Điều đó là hiển nhiên, đúng nào? Cái đáng quan tâm bây giờ là chúng ta làm sao có thể tìm ra những bản tiếp theo trong khi thể đọc được lời chỉ dẫn tấm da này...” Huân Trì càu nhàu.

      Ta đưa tay sờ lên mặt giấy da, ban ngày trông nó khá cũ kỹ, mỏng và manh giòn như thể sắp nát vụn,Có điều bề mặt lại bóng nhẫy và mịn mượt lạ lùng..

      “Nếu ta có thể đọc được chữ viết này, huynnh lấy gì để cảm tạ ta đây?”

      Huân Trì nhìn ta kinh ngạc, sau đó khẽ nheo nheo mắt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt vận khí, thèm trả lời...

      Khinh thường, đây tuyệt đối là khinh thường...

      Ta tự mình lôi ra trong túi mấy bình sứ trắng cùng mọt ít loại dược thảo, ngồi xuống bên cạnh, cố gắng nhớ lại công thức thuốc giải lần trước...

      Nhớ lần đó, Lý Hạo Nhiên vừa mới đạo mộ về, mang theo mảnh giấy da dê và với ta đó là bản đồ kho báu...Dù hiểu được trong tấm da đó viết cái gì nhưng ta vẫn vô cùng hào hứng , còn dành ra hẳn tuần để cùng Lý Hạo Nhiên nghiên cứu và tìm cách khắc phục.Cuối cùng phát giác ra tấm da dê ấy bị xử lý qua, dược thuật Nam Cương làm biến dạng các con chữ, che giấu thông tin tờ giấy....Mà tình hình tại hình như cũng tương tự...

      Sau khoảng tuần trà loay hoay, ta cuối cùng cũng điều chế được dung dịch đùng đục, xanh lơ pha chút vẩn đen của hắc mộc nhĩ....Ặc ặc, thực ra trông nó có chút được đẹp mắt cho lắm nhưng tuyệt đối là hiệu quả...

      Ta tỉ mẩn xoa đều dung dịch ấy lên bề mặt tấm giấy da, chờ nó sủi lên bọt trắng rồi mới lau sạch nó ...

      Cuối cùng vui sướng đưa tấm da đến trước mặt Huân Trì.

      Huân Trì vừa mở mắt ra nhìn thấy liền giật mình kinh ngạc, cầm lấy tấm da cách cẩn thận nhàng, sắc mặt giấu được ngạc nhiên, kết quả là dở khóc dở cười nhận xét :

      “Ừm, kỳ thực màu chữ hình như cũng có thay đổi chút...”

      Ta tròn xoe mắt, giật tấm da kia về :

      “Để ta thử lại, lần này đảm bảo sai xót.”

      Chuyện này quả nên trách ta, trong phương thuốc có thành phần là hắc mộc nhĩ, mà trong mắt ta linh chi, hắc mộc nhĩ hay cả họ nhà nấm này đều là khung đúc ra mà thôi, chả có gì khác biệt, lẫn lộng chút cũng là điều bình thường...

      Lý Hạo Nhiên vẫn thường than thở “ là dược sư kiểu gì mà đến dược thảo cũng phân biệt được.... chừng sau này lại hại chết con nhà người ta...”

      Lời này của khiến ta vô cùng bất mãn, chính ra ta cũng chỉ nhầm lẫn các loại nấm với nhau mà thôi, các dược thảo khác vẫn còn phân biệt được. như thế là tổn thương lòng tự trọng của ta mà....

      Huân Trì chống tay lên cằm, hứng thú quan sát ta ngồi xổm mặt đất, lúm đồng tiền khóe môi càng ngày càng sâu :

      “Nếu thành công, ta thực hai nguyện vọng của .Thế nào?”

      “...”

      Ta biết, đây là chế nhạo ta mà...
      Nhưng mà ta vốn là người rộng lượng, cũng thèm tính toán với chàng làm gì....

      "Ba điều."
      Ta giơ ra ba ngón tay.

      Lúm đồng tiền của Huân Trì dần nhạt :

      "Được.Ba điều."

      Sau khi ta điều chế hơn mười loại dược các loại với lần lượt từng loại nấm : Nắm hương, nấm kim, linh chi....cuối cùng cũng thành công vớ được hắc mộc nhĩ.

      Ta vô cùng đắc ý mà cầm tấm da lên, hắng giọng :

      "E hèm, này viết là ...nơi chúng ta có thể tìm thấy sợi dây đàn thứ ba chính là : " Lãnh địa của những con quỷ lùn..."

      Huân Trì đen mặt : " phải dịch linh tinh đó chứ?"

      " tin huynh tự mà xem." ta chìa ra tấm giấy ra.

      "Quỷ lùn cũng là dang tinh, có diều cấp bậc thấp hơn.Chúng thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời cho nên quanh năm sống ở những nơi tối tưm, ẩm thấp.Đa phần chúng thường sống dưới lòng đất

      Quỷ lùn là sinh vật cau có, khó tính và kiệt sỉ.Có điều chúng vô cùng giàu có.Ước tính gia tài của mỗi con quỷ có thể so sánh với phú thương đệ nhất kinh thành.

      Trước đây, nhiều người thường làm giao dịch với chúng.Họ dùng linh hồn của mọt người đàn ông và người phụ nữ thân thiết nhất với mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu của quỷ lùn.Chúng nuốt chửng linh hồn của tế phẩm và nạp năng lượng của họ cho mình.

      việc ấy diễn ra trong suốt cả thập kỷ, mãi sau này khi phú hào đem cha và mẹ ruột của mình làm cống phẩm cho quỷ lùn, hành động đó mới bi cấm...

      Đó là tất cả những gì tấm giấy da này viết"

      Huân Trì gập tấm da lại và cất nó vào trong hộp.

      "Thế làm sao chúng ta biết những con quỷ lùn ấy ở đâu?"

      "Ta biết chỗ, tế đàn cổ, nơi diễn ra mọi giao dịch giữa thánh thần và quỷ dữ, cách đây chừng năm dặm thôi... nơi u ám và tối tăm, rất phù hợp với đặc tính của những con quỷ lùn..."

      "Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?"

      "Chờ Bạch Mặc về rồi tính."

      " ra ngoài rồi à?"

      "Ừ, có người từ kinh thành đến tìm ..." Huân Trì xoa đầu ta " Nghỉ ngơi , mấy ngày qua mệt rồi..."

      "Huân Trì..."

      "Ừ..."

      " Huynh đừng có mà đánh trống lảng.Huynh còn nợ ta ba nguyện vọng..."

      "..." Nụ cười mặt Huân Trì cứng đờ " Ngủ ..."

      **

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18 :

      Ta hướng mắt về phía lối cửa ra vào bị bịt kín bởi gạch vụn, đất và đá, lối thoát duy nhất khác từ căn phòng….

      Số Hai bắt đầu chui vào và tìm kiếm xung quanh…. vòng tròn màu đỏ bao vòng quanh căn phòng, giống như trận pháp bảo vệ nhưng khi Số Hai bước vào lại xảy ra bất kì biến cố nào.Điều này làm cho hàng lông mày nhíu chặt lại của Huân Trì giãn ra chút ít….

      Trong túi , cuộn giấy nóng lên cách bất thường “Nó cảm nhận được tồn tại của mảnh da tiếp theo” Ta “Ở đâu đó bên kia thôi….”

      “Tìm thấy rồi…” Số Hai bỗng reo lên, nó đứng quay lưng lại chúng ta và lôi ra từ đống đổ nát cây quyền trượng …Sau khi lau lớp bụi bẩn, quyền trượng toả ra những nhịp sáng xanh màu ngọc lúc bảo….

      Ta định tiến lại gần hơn nhưng Huân Trì giữ ta lại :

      “Để ta qua đó .”
      Ta khó hiểu gật đầu.

      Khi Huân Trì vừa bắt đầu chạm chân vào cái vạch vàng, căn phòng bỗng rung lên dữ dội….Các vết nứt kéo dài từ đầu này đến đầu kia của trần nhà, đất đá vỡ tan thành bụi…

      Ta còn chưa kịp phản ứng bị thân thể cao to ấm áp lao tới đè ngã sấp xuống đất….

      “Có sao ?”

      chỉ nghe thấy tiếng trầm thấp từ lồng ngực đè phía người ta vọng xuống, lành lạnh, mặn nhạt nhưng ânr giấu nỗi lo lắng kiềm được ;

      “Ừm…Ta ổn…” Ta ngập ngừng “Nhưng mà huynh dịch ra chút được ? Ta…hơi khó thở…” ( Sw : *Thở dài” đúng là, hỏng hết khí….”)

      Ngay lập tức cảm giác đè nặng người còn nữa, ta lồm cồm bò dậy….Rồi thấy cái lưng áo trắng của Huân Trì chắn trước mặt ta…Những ngọn lửa màu xanh dương và khói cuồn cuộn bốc lên và che lấp những lối ra vào…

      Số Hai lơ lửng bên ngoài, trong tay nó cầm quyền trượng và thêm cái bình xanh rung mạnh theo ánh sáng mỗi khi Số Hai niệm chú…

      Ta đập tay vào cái kết giới xanh lè ấy , lạnh giọng :

      “Ông lừa chúng tôi?”

      “Ôi chà…” Con quỷ nhăn nhở “ Ta có lừa các người. là ta ngừng việc nuốt chửng những linh hồn từ lâu lắm rồi, nhưng các ngươi khá là ngon miệng, cho nên ta thay đổi quyết định…Với lại ai với là kkhông được phép tin lời con quỷ lùn ư???”

      “Vậy bây giờ ông muốn giết chúng tôi?”

      , ….” Con quỷ “ Ta là người tôn thờ cái đẹp, cái ngươi khá là ư nhìn.Ta nghĩ tại có ý định giết các người mà để cho các người tự sinh tự diệt…Chờ các người từ từ héo úa rồi mới ngấu nghiến linh hồn các người .Hiểu chứ ?”

      Kỳ , trước đó, ta nghĩ, cái kết giới này phải là vấn đề, hay đúng hơn, phải là vấn đề lớn, bởi vì ta miễn dịch với các loại trận pháp, mà Huân Trì ta cá là huyênh ấy có thể tự xoay sở được…

      Nhưng đối mặt mới biết, ta sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi... Phép thuật mà Long thất để lại người ra hoàn toàn có tác dụng với cái trận phép này, ta thoát ra được... Cái kết giới xanh lè đàn hồi như cao su, chọc thủng, đâm rách, khiên cho người ta phát cáu..

      "Cái vảy rồng ấy giúp được gì ngươi đâu? Phối mẫu của Long tộc được phép yếu đuối, cho nên nó chỉ bảo vệ ngươi khi ngươi gặp phải nhưng trận pháp tấn công hoặc có sức sát thương lớn... Còn lại ngươi phải tự xoay sở thôi, cái kết giới này gây cho ngươi bất kì tổn thương ngoài da nào, ngoài việc ngươi bị giam cầm và có thể bị đói chết..."

      "Cái gì... Đợi ? Vảy rồng sao? Phối mẫu?"Ta hỏi.

      Số Hai có vẻ bất ngờ.

      "Ngươi muốn là người biết sao? Chúng ta nghe nhiều về chúng vào thời của ta, cũng rất dễ nhận ra thôi... Cái đeo tai kia chính là vảy của con rồng đích thực... Khi tộc nhân trong tộc đến tuổi trưởng thành, nếu có người trong lòng có thể tặng vảy của mình cho người , tựa như lời hứa hẹn, phải khanh cưới, sống chết hối hận... lời hẹn thề đời đời kiếp kiếp..."

      Là như vậy sao?

      Ta sờ tay lên hoa tai bên trái, chỉ cảm thấy giống như vừa được ăn viên kẹo đường, ngọt ngào đến tận xương tủy...

      "Tử Đàn..." Xuân Trì thào trong miệng, sắc mặt khó bề phân biệt, huyền nghi ly kỳ, rắc rối phức tạp, giống như bị tổn thương thầm khí lại giống như bi gậy đập vào đầu, ngơ ngác như hồn lìa khỏi xác" Những gì ông ta sao?" có người trong lòng rồi sao?"

      Khi Xuân Trì nhìn ta trong cái lăng mộ bụi bặm ấy, đôi mắt chàng dịu dàng và buồn như chứa đựng cả hồ nước lạnh mà trong vắt, trong vắt đến đau đớn....

      Điều này khiến ta đau hơn cả mọi cú đấm vào ngực. Đau hơn nhiều...

      Ta muốn giải thích gì đó nhưng lại biết bắt đầu từ đâu...

      "Huynh...ta... là..."

      Xuân Trì né tránh ánh mắt của ta, bức tường phía sau, bóng chàng mập mờ, trước mắt ràng thân phận tôn quý là thế, cốt cách cao ngạo, lại như đứa trẻ bị vứt bỏ, lẳng lặng đứng đó...

      đơn thoáng qua ấy khiến lòng ta đau lắm, đến cả hô hấp mà cũng nhói đau, ta chỉ muốn với chàng, phải như chàng nghĩ..

      Trong đầu tự chủ mà xuất vô vàn những buổi chiều, mây rất mỏng, nắng rất trong... Chàng thiếu niên áo trắng của Long tộc sốt sắng giúp ta phân loại thảo dước, lúc ngồi hoắc đứng, tức giận hoắc cao hứng, lúc nhăn mày, lúc đăm chiêu... Nụ cười như ánh mặt trời sau mưa, đem cả đoạn sinh mệnh và kí ức tươi đẹp nhất của ta rọi sáng

      ....

      Rồi gian ngừng thay đổi, ta lại nhớ đêm gió mưa tầm tã, khi giật mình tỉnh lạu bởi tiếng mưa nặng hạt, ta thấy sư phụ ngủ gật nơi đầu giường, mở toang đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu mà nhìn ta, giọng thương "Ngủ tiếp , ta bưng thuốc cho con..."

      Thế nhưng rồi chỉ trong chốc lát, ta có thể chẳng bao giờ còn chờ được chén thuốc đắng ấm nữa, chẳng bao giờ còn chờ được những lời dịu dàng và quan tâm từng người nữa...

      Cả đời ta bao giờ quên được, đêm mười năm nhưng mưa rất lớn, sấm chớp lập lòe, sư phu ngã nằm đắt, ngừng co giật, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ngay cả từ cũng ra được, ta hoảng loạn đưa tay ra nhưng lại thể chạm vào người được, chỉ trơ mắt nhìn người đau đớn....

      Phải rồi...

      Ta quên mấtmục đích của mình khi đến đây, sai đường mất rồi...

      Ta có can đảm nhìn về phía Xuân Trì, chỉ biết cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào những ngón chân của mình...

      Im lặng tức là thừa nhận....

      biết trải qua bao lâu, hình như ta nghe thấy tiếng thở dài rất rót vào màn sương mỏng rồi tan biến mất... Đôi giày đen tuyền dừng chân trước mặt ta, Xuân Trì đưa tay vò đầu ta rồi mỉm cười:

      "Đừng quan tâm điều đó quan trọng với ta lắm đâu... đấy..."

      "..."

      " Nhưng là bạn bè, ta lo cho ... ngốc như vậy, có khi bị đem bán lại còn vui vẻ ngồi đếm tiền giúp người ta, nếu chọn sai người sau này bị khi dễ... Chi nên khi nào thuận tiện có thể đem giới thiệu với ta, ta có thể giúp thẩm định nhân cách . Được ?"

      Ta mím môi gật đầu. hiểu sao ta cứ cảm thấy Xuẩn Trì có gì đấy là lạ, thái độ ôn nhu mà xa cách, thân thiết mà dửng dưng, dường như rât squan tâm nhưng độ ấm chưa từng đạt đến đuôi mắt...

      Tuy nhiên Số Hai phải là khán giả đồng cảm, nó cắt đứt chúng ta bằng cái giọng chua loét và đanh đá:

      "Ngọt ngào, chắc rồi, và ghen tuông ư? bắt cá hai tay à?? Mà dù sao các người cũng có rất nhiều cái đáng quan tâm hơn là thứ tình cảm nhạt nhẽo này... Ví dụ như, việc làm sao có thể ra khỏi đây, trong khi bạn này mất hết phép thuật và bạn này sắp chết vì hít quá nhiều Nuy Man Thảo ???"

      ---------------------------------------------------------------------------------------------
      Last edited: 21/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19 (1)

      "Tổ tiên của ta phải dạng bù nhìn bé ạ.... nghĩ làm sao chúng ta có thể tồn tại nổi với cái vị trí hạng bét trong hàng ngũ các tinh với núi tài sản khổng lồ như vậy?Nếu có sức mạnh chúng ta có thể bị cướp đoạt bất cứ lúc nào, mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng" Con quỷ chỉ tay vào đầu mình " Chúng ta chỉ có cái này....Xảo trá và khôn ngoan....Nhua cậu nhóc này , trầm hương có vấn đề, nó có chứa Nuy Man Thảo, nó ăn mòn sợi dây liên kết giữa pháp sư và nguyện tố pháp thuật, cậu cảm nhận được điều đó , đúng ? Thủy tố chống đối lại, còn nghe lời nữa....Khà khà... nhà tù và độc dược...Hoàn hảo..."

      Ta kinh hãi :"Nuy Man Thảo, ông muốn trong trầm hương chứa Nuy Man Thảo?"

      "Đúng vậy..."

      "Nuy Man Thảo....Kịch độc của người Nam Cương? Nó thách thức những người chữa trị trong hơn nghìn năm qua...Làm thế nào mà..."

      " phải của người Nam Cương...Là của chúng ta..." Con quỷ sửa lại " Bọn người Nam Cương thi thoảng lại cống nạp cho chúng ta để đổi lấy Nuy Man Thảo....Chà, bọn chúng sẵn sàng dùng rất nhiều linh hồn tươi trẻ để đổi chác, tuy nhiên bọn ta cúng đâu có ngu, càng quý hiếm càng đắt giá đúng nào, nếu ai cũng có đâu cong hay nữa....Phải thông báo tin buồn là suốt dọc đường , hai người các ngươi hít vào khá nhiều đấy, tính toán giờ giấc ....cúng sắp đến lúc phát tác rồi...."

      Ta nóng nảy : " Vậy mà ông muốn giết chúng tôi? Nuy Man Thao đâu chỉ có tác dụng như thế, nhiễm lâu ngày, độc tính ngấm vào máu, làm hỏng lục phủ ngũ tạng....Hơn nữa càn tiếp xúc nhiều với phép thuật,..... càng mau chết...., càng cường giả, càng nhanh chóng phát độc...."

      "Hiểu biêt đó chứ.... là dược sư à?" Con quỷ nheo mắt " Thế mà tại sao lại phát ra? Khi thằng nhóc đó cố cảnh báo, cco gạt ..."

      Y thư của sư phụ liệt Nuy Man Thảo vào loại nấm, hay ràn hơn là loại địa y...Điều này chẳng khác gì chạm vào tử huyệt của ta, từ khi có trí nhớ đến giờ , ta dở nhất chính là phân biệt các loại nấm, cứ nhắc đến chuyện đó, ta lại bắt đầu mất hết kiên nhẫn....

      Năm ta 300 tuổi lần đầu tiên biết đến tồn tại của Nuy Man Thảo, khi ấy liền vô cùng phấn khích, nó có rất nhiều tên gọi khác nhau, như Sứ Giả Diêm La, Đệ nhất kỳ độc.....Nghe tên gọi đủ hiểu độc tính của nó mạnh như thế nào.Phàm là những người nhiễm phải Nuy Man Thỏa đều khó tránh được cái chết, tất nhiên vẫn có vài trường hợp ngoại lệ.Ta là ví dụ điển hình....

      "Xin lỗi..." Ta nghẹn lời, cảm giác áy náy và tội lỗi tràn qua và ta cảm thấy mình ngu ngốc. " tệ quá...Ta làm liên lụy đến huynh rồi..."

      "...."

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :