1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14 : Mộ Dung Phục
      “-Aiza…”
      Ta vươn vai đẩy cửa bước ra ngoài. Đại khái là ngủ trái giấc nên cả người có chút đau nhức.
      Vừa bước xuống lầu, mùi thức ăn liền xộc lên mũi.Ta xoa xoa cái bụng lép kẹp, cả ngày hôm qua ăn linh tinh, bây giờ liền cảm thấy hơi đói…

      Huân Trì và Bạch Mặc ngồi đối diện với nhau cái bàn vuông. bàn thức ăn còn bốc khói nghi ngút…

      Ta nhoẻn miệng cười :

      -Buổi sáng tốt lành…
      Huân Trì ngồi dịch sang bên, chừa chỗ lại cho ta, rời mắt khỏi quyển sách cầm tay, mỉm cười đáp lại :

      - trưa rồi.

      Bạch Mặc càu nhàu :
      “-Con con lứa,…gần trưa mới chịu dậy… ngủ như heo vậy, gọi mái được….”

      “-Haha …”

      Ta cười khan hai tiếng,kéo ghế ngồi xuống.Từ khoảng cách gần như vậy, có thể thấy dưới mắt hai người kia có quầng thâm nhàn nhạt, mặc dù vẻ bề ngoài bọn họ vẫn tỏ ra bình thường như có gì, ….nhưng xem ra hôm qua hai người bọn họ đều mất ngủ…..Hoá ra chỉ có mình ta ngủ được, là an ủi quá….

      Lại nhòm sang bên cạnh chút, liền thấy cuốn sách Huân Trì cầm trong tay chằng chịt những hình vẽ ngoằn ngoèo, có lẽ là bản đồ gì đó…

      Bạch Mặc lên tiếng :

      “-Sáng mai chúng ta .”
      “- đâu?”

      “-Đến núi Hoà Linh.”

      Ta giật mình :

      “-Sao lại đến đó rồi? tìm Lăng tiền bối nữa à?”

      “- tìm nữa…” Huân Trì lắc đầu “ Ông ấy cần thời gian để bình tĩnh lại…Với cả cũng sắp đến ngày hẹn với vị công chúa kia rồi…”

      Căn nhắc chút ta liền :

      “- Mọi người có thấy vị Lăng tiền bối kia có cái gì khác lạ ?”

      “- phải khác lạ…Mà là vô cùng, vô cùng khác lạ…” Bạch Mặc trề môi.

      “- phải kiểu đấy, kiểu như là….Đa nhân cách ấy…Lúc thế này, lúc thế kia, rất giống hai ngườ khác nhau nha…” ta gợi ý.

      “-Ông ta là người quái dị mà…Quan tâm làm gì .”

      “- phải,… thế nào nhỉ…Người ta Lăng tiền bối cái gì là biết, đúng nào? Nhưng ngay cả nếu thế cũng thể nào diễn ta cảm xúc và những chi tiết nhặt trong câu chuyện cách chân thực đến thế, phải ? Ông ấy giống như là người trong cuộc…”

      “-Ý là, Lăng tiền bối có thể là trong hai vị tiền bối kia? … thể nào, nếu họ còn sống bây giờ cũng chỉ tầm 40 tuổi, chưa già đến mức đấy,…Hơn nữa, gã người hầu hôm đấy chẳng rằng chính mắt nhìn thấy xác của hai người bọn họ trong động băng sao?”

      “-Ý của ta là…ách,… phải có cách nào khác…Như kiểu ốc mượn hồn ấy, thân thể của người này nhưng là hình bóng của ngườ kia…Mà cũng phải…” Ta cố diễn đạt “ Kiểu như dang cộng sinh…Hiểu ?”

      Bạch Mặc lắc đầu.

      Huân Trì gắp vào bát ta miếng bánh tôm :

      “-Ăn rồi …”

      Nhưng mà ăn xong ta lại quên mất mình định cái gì…

      Bạch Mặc chống cằm ;

      “-Trước khi đến đây, ta hỏi thăm chút.Tin tức nghe được đối chiếu với lời kể của Lăng tiền bối cũng có nhiều điểm trùng khớp.Nhưng ai biết cặn kẽ việc.Chỉ nhớ là chỉ biết đó là nữ tử phong hoa tuyệt đại.Sau khi Tư Đồ Dực và Tư Đồ Khiêm bỏ mạng, bà ấy cũng mất tích luôn…Chẳng ai biết năm xưa rốt cục xảy ra việc gì, cũng như sau này có phải bà ấy giết người để trả thù hay ?

      “-Còn về truyền thuyết kia, rất nhiều người nó chính là …Nhà họ Lạc ở ngoại thành rằng từ đời tổ tông nhà họ có để lại bức hoạ truyền thần, là ân nhân của tổ tiên họ.Người trong bức ảnh rất giống Cẩm Yên…Những người trước đây từng sống quanh nhà bọn họ rằng, kể từ lúc họ chuyển đến, suốt mấy chục năm, quả thực hề thấy Cẩm Yên già …Tất nhiên đấy chỉ là ý kiến chủ quan của số người…

      “-Vậy tính cách của bà ấy sao ?” Ta hỏi.

      “-Khó hiểu, cũng khó gần.” Huân Trì tiếp lời. “ Rất ít tiếp xúc với người khác, cũng gây hấn cãi cọ với ai bao giờ. chung là người phạm ta, ta phạm người…”

      “-Vậy bà ấy tìm chúng ta làm gì? “
      Huân trì sửa lời :

      “-Chính xác là…Bà ấy tìm ta để làm gì?...”

      Ta le lưỡi.Huân Trì nhún vai :

      “-Ai biết đâu....”

      “-Vậy người bị bắt kia là ai?”

      bằng hữu giang hồ, tên là Thượng Quan Kính Hoa, đam mê châu báu và bảo vật cổ xưa…Cũng là pháp sư hệ Thổ.”

      “-Sưu tầm bảo vật? Thê ta tìm Cẩm Yên làm gì ?”

      “-Nếu truyền thuyết kia là có chẳng phải Cẩm Yên trở thành nhân chứng sống, bảo vật ngàn vàng khó cầu còn gì…..”
      Bạch Mặc lên tiếng.

      “-Ồ, Xem ra ta cũng là người hám hư vinh.Vậy tại sao chúng ta phải cứu ta…”

      “-Có số thứ, phải muốn làm là làm…” Huân Trì lại gắp vào bát ta miếng bánh tôm nữa : “ Ăn …”

      Nhưng mà ăn xong, ta lại quên mất mình định gì…

      **
      Cục thịt di động quỳ trước cửa khách điếm, lưng vác cây gậy con cao chừng nửa người, thi thoảng đưa tay lên quệt mồ hôi thái dương, giọng điệu thành khẩn :

      -Tiểu nhân Quản Lượng xin chịu đòn trước hai vị….Tiểu nhân có mắt như mù, có mắt mà nhìn thấy núi Thái Sơn chọc giận hai vị công tử…Tiểu nhân ngàn sai vạn sai nên trêu ghẹo vị nương đây…Tiểu nhân ngàn sai vạn sai…

      Cục thịt di động rất lưu loát mà tự mắng chửi mình.
      Nét mặt mọi người trong quán cứng đờ sau đó tầm mắt dần dần hướng lên người bọn ta.

      Tay cầm đũa của ta run lên.

      Bạch Mặc đong đưa cây quạt. Huân Trì vẫn cúi đầu xem sách, ai có vẻ gì là nhận ra tồn tại của cục thịt kia…

      -Nếu hôm nay hai vị nhất quyết tha thứ cho bồng bột của Quản Lượng, tiểu nhân chỉ còn cách lấy cái chết để tạ tội…

      Nét mặt mọi người lại cứng đờ, tầm mắt lại hướng lên người bọn ta…

      Thấy ta cứ nhấp nha nhấp nhổm, Bạch Mặc gập quạt, chỏ chỏ vào bàn ăn với ta :

      “-Mau ăn , còn mỗi mình …”
      “-…”

      Bị bỏ rơi, cục thịt chỉ còn cách hướng ánh mắt cầu xin về phía ta, :

      “-Tiểu nương…ách… nương…xin hãy giúp vài lời với hai công tử…Cả đời tiểu nhân ghi nhớ đại ân đại đức này…”

      Dứt lời còn tóm lấy bàn chân của ta xoa xoa, nắn nắn…Có điều, cục thịt nắm lấy chân ta, hai mắt còn lên vẻ thèm thuồng, sáng rỡ….

      Ta rùng mình cái, rụt chân về…Cục thịt kia bịn rịn lưu luyến giữ được đành phải buông ra…

      Bạch Mặc nhíu mày..

      Huân Trì đặt “cạch” quyển sách xuống bàn, hỏi ta :

      “-Ăn xong chưa?”
      “-Rồi…”

      “-Ăn xong rồi về ngủ …”

      “-…”
      Ta vừa mới dậy mà…Ngủ thế nào được nữa…

      “Huân công tử, coi như là nể cái mặt già này, tha cho thằng bé lần …”

      “-Cữu cữu…” Cục thịt vô cùng hớn hở.

      Người đến là đạo sỹ gầy gò, tay cầm phất trần, áo trùng màu xám tro, râu rất dài, tóc búi cao, hai mắt sắc lạnh như mắt chim ưng.
      Huân Trì cười nhạt :

      “-Ra vị Quản đại gia đây là cháu trai của Mộ Dung tiền bối…”
      Mộ Dung tiền bối? Chẳng lẽ…

      Bạch Mặc ghé sát lại : “-Lão ta là Mộ Dung Phục”
      Quả nhiên…

      “-Em biết dạy con, người làm đây cũng cảm thấy hổ thẹn..Vậy chẳng hay, Quản Lượng phạm phải lỗi lầm gì? "

      Bạch Mặc lại : " Lão ta giả vờ gì chứ, nếu phải lão ta với tên kia ta biết chúng ta là ai sao? biết điều đến đây xin lỗi chúng ta sao? Đúng là cái đồ hai mặt..."

      "-Chỉ là chút hiểu lầm nho mà thôi..."

      Mộ Dung Phục lại quay sang chỗ cục thịt :

      "-Về trước , chuyện ở đây cứ để cữu cữu lo...Có được ? Huân công tử..."

      "-Tất nhiên..."


      Cục thịt nhận lệnh lưu luyến rời , trước khi còn quên răn đe mấy người đứng xem :

      "-Nhìn cái gì mà nhìn...Giải tán, giải tán....Cẩn thận ta cho ngồi từ mọt gông bây giờ...."

      Thế là đám người tụ tập trước khách điếm lập tức rời ....

      Mộ Dung Phục liếc nhanh về phía ta cái, rằng liền giơ tay lên.Lòng bàn tay phát ra hồng quang sáng lóa, nhìn kỹ ra là đám hỏa diễm từ từ thay đổi, cháy sáng lập lòe....

      ...

      Ta còn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, thấy Huân Trì giơ tay chắn trước mặt ta, làn khói nhạt từ đầu ngón tay bay lên, chậm dãi vờn quanh....Hơi lạnh tỏa ra khắp phòng....

      "-Phá.."

      Chỉ thấy hai mảnh tuyết hoa trong veo, sáng lóa nhàng nuốt trọn ngọn lửa đỏ rực, tụ lại thành khối, lăn lông lốc sàn...

      Ngọn lửa trong băng lập lòe rồi tắt hẳn...

      Huân Trì lập tức xoay người, vươn tay xoa nhè lên ấn đường ta như gió xuân, ánh mắt chăm chú :

      -Có chỗ nào khỏe ?

      Ta lắc đầu.Nhận được lời đảm bảo của ta, Huân Trì mới quay , :

      "-Cách chào hỏi của Mộ Dung tiền bối cúng là khác người...."

      Chỉ là câu trần thuật trống rỗng, sóng to gió lớn, mảy may giận dữ nhưng cái lạnh buốt xương lại từng chút xâm nhập vào tim phổi, khiến ngay cả người bị hại là ta đây cũng khỏi nổi hất cả da gà...

      Bạch Mặc lúc này mới định thần lại, lập tức nổi sung :

      "-Lão già kia, lại định giở trò gì? Ra tay mạnh như vậy? Muốn mạng người ta sao?


      Chương 15 :

      Mộ Dung Phục đảo mắt vòng, bỗng dưng bật cười ha hả :

      "-Hai vị công tử hiểu lầm lão phu rồi.Người xưa có câu " đánh quen".Lão phu chỉ là muốn kết giao với vị nương khả ái đây thôi... ngờ ấy lại biết phép thuật...Tai nạn mà thôi."

      "-Độc đáo ." Bạch Mặc siết chặt tay, vài tia lửa tóe ra xung quanh " Vậy Chúng ta có cần bồi dưỡng tình cảm mộtt chút ? Hả, Mộ Dung tiền bối?"

      Đây ràng là nghệ thuật mỉa, có điều hình như Mộ Dung Phục chẳng hiểu được.Ông ta thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chúng ta :

      "-Hồi xưa kia, khi mà ta còn trẻ người non dạ, ta cũng thường có những ý tưởng điên rồ và phi thực tế như vậy đấy..."

      Điều này hiển nhiên là thành công chọc giận Bạch Mặc. Ngọn lửa trong tay lập tức bùng lên, sáng rực...

      Huân Trì giữ tay Bạch Mặc lại, khẽ lắc đầu..

      ràng gây hấn bây giờ phải là mộ hành động khôn ngoan.chỉ thu hút thêm chú ý cần thiết, hơn nữa chưa chắc Bạch Mặc có cơ hội chiến thắng.Xét về tu vi và kinh nghiêm, Mộ Dung Phục đều thuộc hàng trưởng bối, trong khi đó Bạch Mặc chlafaf thằng nhãi còn chưa dứt sữa...

      "-Sao hôm nay, Mộ Dung tiền bối lại có thời gian rảnh thăm người thân thế này? Mộ Dung tiền bối rồi, lấy ai bảo vệ hoàng thượng và kinh thành đây ?" Huân Trì .

      Sắc mặt Mộ Dung Phục lạnh vài phần :

      "-Chỉ là tiện thể ghé thăm chút mà thôi.... , lão phu rời kinh thành chính là để truy nã tội phạm..."

      "-Ồ..." Huân Trì lơ đãng trả lời " Tôi bỏ lỡ chuyện gì thế?"

      "-Chuyện này quá ràng , phải nào? Hay là Huân Thừa tướng gì với cậu? .."

      Mộ Dung Phục nhếch mép cười với chúng ta cái.Sau đó ông ta liền vô cùng kiên nhẫn để kể về việc thượng phương bảo kiếm bị đánh cắp như thế nào, về Lý Hạo Nhiên làm hành động ngu ngốc ra sao, và về những điều xảy ra...

      Mặc dù trong lòng chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, nhưng đều giả vờ biết...Cả hai đều cố tình thăm dò lẫn nhau...Có lẽ Mộ Dung Phục biết được điều gì đó...

      "- Lý Hạo Nhiên là kẻ dối trá bệnh hoạn, gã vô lại, thằng ăn trộm nhưng cũng là pháp sư có thực lực..." Mộ Dung Phục " Bằng cách nào đó, phá được hàng rào phép thuật của lão phu và lấy thanh kiếm...Nên nhớ rằng, kết giới xung quanh đại lao rất mạnh, chỉ phép thuật cường đại mới phá bỏ được nó... thân kiếm lão phu còn có đặt cấm chế, chỉ cầm người biết phép thuật chạm vào liền bị phản hệ...Phép lực càng cao phản hệ càng lớn...Cho nên mới , thể thực mình được,... phải có đồng bọn..."

      Ngón tay Huân Trì gõ lên mặt bàn, khóe mắt ngập ý cười :

      "-Ra là như vậy...Nhưng mà Mộ Dung tiền bối kể chuyện này với chúng tôi làm gì? Đây là việc nội bộ triều đình, càng ít người biết càng tốt.Tiền bối sợ chúng tôi linh tinh sao?"

      "-Vào ngày kiềm bị mất, có bà già hơn 70 tuổi bị bắt vào đại lao vì lý do vô cùng vớ vẩn " Sàm sỡ trẻ con..." Khi kiếm mất, bà ta cũng biến mất luôn...Lính canh , có người nhìn thấy gia đinh của Bạch Gia trang dẫn bà ta đến huyện nha.Bạch công tử xem chuyện này có liên quan hay đây?"

      "Sàm sỡ trẻ con???" Trong đầu ta cứ lượn lượn lại dòng chữ này...

      đùa chứ, cả đời ta làm việc hay làm người đều trong sáng, thẹn với lòng...Thế mà bây giờ bị bắt vào tù vì cái lý do lãng xẹt như vậy...

      "Bà già 70 tuổi???"

      "Sàm sỡ trẻ em???"

      Ai tin??
      Tin chính là con heo....

      Ta lẩm bẩm...Tiền đúng là vạn năng ,có thể mua được tất cả, có thể đổi trắng thay đen, lật lọng ...

      Bạch Mặc đáng khinh mà...


      " Bạch Gia có đến mấy trăm gia đinh, đấy là kể những người làm việc ngoài giờ và tại gia.Chúng tôi làm sao mà quản hết được...Mộ Dung tiền bối xem là có liên quan hay ???...Ây da, vị nương đanh đá này, nàng dẫm chân ta làm cái gì????"

      Nụ cười mặt Mộ Dung Phục cứng lại :

      "- Dù sao , cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra... cái gì làc ó thể giấu diếm mãi...Thể nào cũng có ngày lão phu bắt được những kẻ có ý đồ mưu phản, thông đồng làm loạn kia lại..."

      Bạch Mặc phe phẩy cái quạt, trong đôi sáng là ý cười biếng nhác quen thuộc :

      "-Vậy sao? Chúc tiền bối may mắn..."

      Khiêu khích, đây chính là khiêu khích trắng trợn....

      Chỉ thấy gương mặt của Mộ Dung Phục đen thêm mấy phần, hàn khí trong mắt cũng nặng thêm mấy bậc...

      Ông ta dằng cầm phất trần bước ra ngoài...Đến trước cửa tự dưng dừng lại, hơi quay đầu, lại ha ha cười :

      "-Lão phu có việc phải trước...Chuyện của Quàn Lượng , lão phu nhất định xử lý thâu đáo...Xin cáo từ tai đây.."

      Dường như sát ý thoáng qua khi nãy chỉ là tưởng tượng...

      Ta đứng trước cửa, hướng mắt nhìn theo mãi cho đến khi cái bóng gầy gò, và cây phất trần trắng muốt chỉ còn là điểm ...
      ***
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 : ít chuyện cũ (Tiếp)

      Chân núi Hoà Linh trước đây là bãi tha ma, truyện kể khắp nơi đều là ma quỷ.Có điều những người sống ở đây lâu năm đều biết ở đây ngoại trừ việc thi thoảng xuất tiểu dọa người còn lại hoàn toàn có ma quỷ.

      Chỉ là gần đây hiểu vì sao, núi Hòa Linh bỗng nhiên xuất rất nhiều đại quái.Chúng gây bệnh dịch khắp nơi, giết người , phá hoại mùa màng.Ngày ngày đều có vô số người thiệt mạng.

      Do đó dân cư xung quanh núi Hòa Linh mười dặm đều si cư cả.Càng vào sâu càng thưa thớt, nhà dân còn có huống chi là hàng quán.

      Chúng ta dừng chân lại bên ngôi miếu hoang.Bạch Mặc ném túi đồ xuống , :
      "-Ta kiếm chút đồ ăn."

      Ta mở lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngồi bịch xuống đất.

      Đúng là nơi tụ họp của ma quỷ....

      Khi nãy khi chúng ta đường, dù là ban ngày nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể thấy được những ngọn lửa u ám màu xanh lục bay dật dờ trong trung, quỷ ảnh thấp thoáng...

      Ta phải chưa bao giờ nhìn thấy tinh...Trước đây , sư phụ cũng rất hay thu nạp thêm những tiểu vào cốc.Có điều chúng trông rất thân thiện, đáng , đạo hạnh lại kém cỏi, hoàn toàn có khả năng gây nguy hiểm...Sư phụ dựng lên Bát Quái Truyền Ty trận cũng là để bảo hộ an toàn cho chúng...Đương nhiên bao gồm cả ta nữa...

      Bạch Mặc hất mi :

      "- với ta?"

      Ta chỏ tay vào mặt mình ;
      "-Ta? ."

      "-Tại sao?"

      "-Ta sợ quỷ.."

      Bạch Mặc dở khóc dở cười ;

      "- con hồ như còn sợ quỷ gì chứ?"

      Cũng đúng ha....Nhưng mà cứ nghĩ đến những lũ quái dị dạng lởn vởn ngoài kia, ta lại cảm thấy rợn hết cả người...

      Ta lắc đầu quầy quậy ; "- "

      "-Yên tâm.Ta bảo vệ ."

      Ta tròn mắt ;

      "-Bảo vệ ta? Với ngươi?"

      "-Đúng thế. quên ta là ai sao?"

      "-Là đàn ông..."

      "-Chỉ đơn giản như vậy..."

      "-Chỉ đơn giản vậy thôi...." Ta nhìn từ đầu đến chân " Lẽ nào phải đàn ông? Chẳng lẽ ngươi là đàn bà?"

      Mặt Bạch Mặc lập tức sưng lên như gan heo.

      Lẽ nào ta chạm phải vảy ngược của ...?

      "-Nhìn ngươi kích động như vậy...Chẳng lẽ ngươi phải nam cũng phải nữ?Vậy vấn đề này cũng khá là phức tạp..."

      "-Đủ rồi..." Bạch Mặc nghiến răng ken két.

      Ta nghiêm túc :

      "-Đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng... Nếu ngươi là nam ta có thể tìm vợ cho ngươi.Nếu ngươi là nữ ta có thể tìm chồng cho ngươi.Nhưng nếu ngươi bất nam bất nữ ... Chậc chậc...Thời buổi bây giờ nhân duyên là loạn ...Đàn ông đàn ông, phụ nữ phụ nữ..."

      Huân Trì đứng tựa người vào cửa, hạ mắt nhìn ta ngồi chồm hỗm dưới đất khí thế bừng bừng cãi cọ, lúm đồng tiền nơi khéo miệng như như ...

      Ta chỉ cảm thấy ánh mắt Bạch Mặc như mũi dùi ngừng đục khoét ta, luồng hơi hơi lạnh thổi vù qua gáy :

      "-Rốt cuộc hay ?"

      "- "

      "-Tại sao?"

      "-Ta sợ quỷ.."

      Hay , đề tài chuyện lại quay trở lại điểm xuất phát...

      Sau hồi tranh luận, cảm hóa được ta mà ta cũng thuyết phục
      được . Có lẽ chịu được cái lý lẽ cùn của ta, Bạch Mặc hầm hầm bỏ ra ngoài...

      Huân Trì biết kiếm đâu được cần trúc dài, khẽ nhướng đuôi lông mày nhìn ta, sóng mắt xao động như dòng sông xuân, lúm đồng tiền tựa như cơn mưa rào bất thình lình đổ ào xuống mặt hồ, gợn sóng lăn tăn:

      "- câu cá ?"

      "-..."
      "-Nếu cũng sao.Nhưng nơi này hoang vắng, lại nhiều nghiệt như vậy, ở lại đây mình ta dám chắc là..."

      "-..."

      **
      Ta chán nản nhìn những gợn sóng lăn tăn mặt hồ, vô số hạt mưa li ti rơi xuống rồi nhanh chóng tan biến giữa mênh mông hồ nước, gió thổi rào rào…Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy mưa giăng khắp chốn…

      “-Mưa rồi,…mưa rồi, mưa rồi…” Ta reo lên.. “Về , về

      “-Mưa bụi chút mà thôi…hơn nũa chúng ta ngồi đây cũng đâu có ướt..”
      Ta sầu não nhìn lên những tán lá che rậm rạp đỉnh đầu, than thở :

      “-Sao mà ngồi cả tiếng đồng hồ chẳng câu được con cá nào vậy?? Huân Trì, nếu chúng ta vẫn tiếp tục ngồi đây chẳng phải là vô nghĩa lắm à???”

      “-Mới được có năm phút….”

      “…”
      “…”
      “-Huân Trì…” Ta lại lên tiếng.

      “-Ừm”

      “-Huân Trì, Huân Trì…”

      “-Sao?”

      “-Ta kể truyện cười cho huynh nghe nhé…” rồi đợi chàng trả lời, ta bắt đầu kể “ Ngày xửa ngày xưa, ở ngôi làng nọ, có vợ chồng già phúc hậu nhưng lại hiếm muộn con cái.Khi vào tuổi tứ tuần, người vợ mới mang thai, sinh hạ bé trai kháu khỉnh…Đặt tên là Tiện, họ Đê, tự là Hạ Lưu….”

      Huân Trì cắt ngang lời ta :

      “-Họ Đê, tên Tiện, tự Hạ Lưu??? Có kiểu đặt tên con như vậy sao???”

      “-Đương nhiên có chứ…” Ta hào hứng “ Lúc đó, tình cờ có vị thầy địa lý qua, thấy đứa trẻ liền phán rằng : sau này nó nhất định thành đạt, ghi danh bảng vàng, rạng rỡ công danh….Quả nhiên, sau này Đê Tiện học, năm nào là thi lại…Nhưng đó là chuyện sau này, quay trở về với tại….Năm Đê Tiện 15 tuổi, trong làng có vị đại thẩm vô tình bị mắc kẹt tay vào chiếc bình ngọc, gỡ thế nào cũng ra, bèn cho người mời Đê Tiện tới.Đê tiện xem xong rằng : Chỉ cần đạp vỡ bình ngọc ra là được.Ai nấy đều tấm tắc khen ngợi Đê Tiện thông minh…”

      Khoé mắt Huân Trì giật giật vài cái..

      “-Năm Đê Tiện 19 tuổi, trong làng bỗng nhiên xuất sinh vật lạ, trông như con vịt con , lại to hơn con vịt con… ai biết đó là con gì… Đê Tiện lại : “trông như con vịt con lại to hơn con vịt con.. Ấy chính là con vịt to…” Từ đó về sau danh tiếng của Đê Tiện vang xa, mọi người tôn sùng mà gọi Đê Tiện tiếng tiên sinh…”

      Kể đến đây ta liền bật cười khanh khách, có điều thấy Huân Trì chẳng có phản ứng gì, ta bỗng nhiên cụt hứng.

      “-Huân Trì, huynh xem, ta bây giờ còn có thể có cơ hội gặp được vị Đê Tiện tiên sinh kia ??”

      Huân Trì đương nhiên là chán nản, chàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào ta hồi lâu, :

      “-Tử Đàn, ta phải con rùa, sống lâu được như …”

      Ta xoay mặt Huân Trì sang, trầm mặc hồi lâu mới có phản ứng , cũng nghiêm giọng :

      “-Huynh vừa rồi như vậy, là chửi ta sao??”

      “- phải.”

      Ta nghiêng đầu suy nghĩ hồi, lập tức quên luôn chuyện đó, hăng hái kể chuyện khác.

      “-Khi ta còn , sư phụ thường với ta cuộc đời này giống như quyển sách chỉ có thể đọc lần.Muốn cưỡi ngựa xem hoa hay là đọc từng câu từng chữ đều phải xem ở chính mình.Có thể quyển sách này ngươi thích, có thể những tình tiết trong đó thể chịu đựng được, nhưng mối người đều chỉ có lần cơ hội…Cuộc đời của người, dài cũng phải là dài, ngắn cũng phải là ngắn.Có số chuyện, qua rồi trở thành chuyện cũ…Có số người lâu gặp trở thành người dưng…”

      Huân Trì bật cười :
      “-Sao tự dưng lại trở lên triết lý như vậy?”

      Ta ôm lấy hai chân, nhìn ra xa. ràng trời mùa hè nhưng chân tay ta lại lạnh buốt .

      “-Nếu như sau này, khi mà chúng ta ly khai rồi…Các huynh có phải đều nhớ ta?”

      Huân Trì hạ mi mắt nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng :

      “- sắp phải rời sao?”

      “-Ta là nếu như…”

      “-Bạch Mặc ta biết , coi thiếu nữ như quần áo.Nhớ hay kkhông nhớ chỉ sợ chỉ mới biết đựoc.”

      “-Vậy còn huynh sao?”

      “…”

      “-Có phải sau này ta rồi, huynh lấy vợ sinh con, thành gia lập thất…”

      Huân Trì hơi nghiêng đầu :

      “-Loại chuyện này ai trước được.Nhưng mà tại, ta có ý nghĩ thành thân.”

      Ta biết hỏi câu như thế là vô lý…Ta cũng có lý do gì để mà ngăn cản …Chúng ta tại xét cho cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có giao tình…

      Nếu như là trước đây, ta có thể rất tự tin…nhưng là ta chỉ có bốn tháng.

      Nếu như lúc đó ta phải hết sức xúc động, hoặc là cảm tình của bọn ta vẫn giống như dĩ vãng… mặc dù thân phận khác biệt, thân nhân ngăn cản, mặc dù phải trả giá lớn thế nào cũng sao…

      Ta đại khái có thể giả vờ ngớ ngẩn, chút lời kỳ quái, chút lời mà ngay cả đến ta cũng phải kinh ngạc…

      Như là, Long Thất chỉ cần chàng đối với ta có ý, ta tin tưởng khó khăn nào vượt qua được…

      Như là, Chàng quên ta cũng được, phải rời cũng có bất cứ vấn đề nào, bao nhiêu năm ta cũng có thể chờ…

      Bản thân từng biết bao nhiêu lần quấn lấy Long Thất làm nũng, vô lại bắt chàng là cái này cái kia, khi chàng có ở bên lại cảm thấy rất tịch…Những việc cũ đều trôi vào rất xa…

      Bây giờ khác, …sư phụ nuôi ta khôn lớn, bảo hộ ta, chăm sóc ta…Người với ta chẳng khác nào thân nhân ruột thịt, có người chẳng có ta ngày hôm nay.

      Ta thể lấy oán báo ơn,…

      Sư phụ mạo hiểm cho phép ta ở bên cạnh chàng bốn tháng, hết bốn tháng, chàng là chàng, ta là ta,…Có thể sau này chàng ta nhẫn tâm, có thể chàng ta tuân thủ ước hẹn…Nhưng mà ta chỉ có thể làm như vậy…

      Người ta , bản chất tình vốn là ích kỉ, ta thể ở bên cạnh chàng nhưng lại muốn chàng quên ta…Cứ nghĩ đến việc sau này, chàng cùng nữ nhân khác quấn quýt rời, sinh con đẻ cái, nhà hoà thuận vui vẻ là ta…

      Ta gắt gao ôm lấy cổ Huân Trì, ngửi mùi hương mai thanh lạnh người chàng.Hốc mắt có chút nóng lên, nước mắt tràn mi mà ra…
      “-Đừng quên ta.Có được ?”

      lần là qúa đủ…

      Huân Trì hơi ngẩn ra, cần trúc cầm trong tay rơi xuống đất. lát chàng mới nhàng đưa tay lên vuốt tóc ta :

      “-Tuyệt đối .” Hơi thở của chàng bỗng trở nên rất , rất như sợ làm kinh động đến ta, giọng thầm “ Tử Đàn, trước đây có phải chúng ta từng quen nhau ?”

      Hết chương 15~

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      —Tử Đàn, có phải trước đây chúng ta từng quen nhau ,?
      —Chưa từng...

      ?

      .
      **

      Khi chúng ta về, Bạch Mặc ngồi nhóm lửa.Suốt dọc đường Huân Trì cứ trầm mặc, hỏi gì cũng trả lời....=3=.Ta cũng hơi bị xúc động rồi.. Thôi kệ ...

      Ta chun mũi hít lấy hít đế mùi thơm quyến rũ tỏa ra trong gian, giơ tay quệt nước miếng sắp sửa ứa ra vì thèm :

      "-Thơm quá , ra ngươi cũng biết nấu ăn.Món gà này gọi là gì vậy?"

      Ai đó thèm ngẩng đầu lên :

      "-Gà ăn xin."

      "-Gà do ăn xin nấu gọi là gà ăn xin, vậy gà do ngư dân nấu gọi là gà ngư dân.Gà do nông dân nấu gọi là gà nông dân???"
      Khả năng liên tưởng của ta quả là hơn người...

      Bạch Mặc ném thanh củi vào bếp, lườm ta cái :

      "-Ý của là sao? Muốn chửi ta là ăn xin??"

      "-Ặc ặc.. phải ý của ta là như thế...." Ta có ý cạnh khóe như vậy...

      "-Dù là ai làm vẫn gọi là gà ăn xin..."

      "-Tại sao lại như thế??"

      Sức chịu đựng của ai đó có hạn : "- mà hỏi nữa là ta cho nghỉ ăn luôn..."

      "..."

      Bạch Mặc bới đống tro ra bầu đất đen thùi lùi, vỗ cái đập vỡ lớp vỏ đất sét bên ngoài để lộ vật được bọc bằng lá sen..

      lấy cành cây gẩy lớp lá sen kia ra, tức khắc mùi thơm nức mũi liền tỏa ra ngào ngạt...

      Nhìn Bạch Mặc lúi húi, ta bất chợt cảm thấy có chút quen thuộc... hiểu vì sao trong đầu bỗng lên hình ảnh của thiếu niên trẻ tuổi cao ngạo...

      :

      "-Tử Đàn, lần này chúng ta làm lễ trưởng thành đều phải quên .Ta biết em thích nhưng xin em cho ta cơ hội.Được ?

      "-Tử Đàn, xuống trần rồi ta nhất định tìm thấy em trước, làm cho em tôi...chúng ta mãi rời xa...

      "-Tử Đàn, người thân làm tổn thương em như vậy...Thế mà em vẫn thương như thế..ta cam tâm..."

      Cửu Vĩ...Người ngồi kia rất giống ngươi...

      Cũng mái tóc bạc, cũng tính cách ngông cuồng cao ngạo, phong lưu phóng thoáng...Nhưng mà gương mặy lại khác nhau thế kia...

      Cửu Vĩ, ngươi rốt cục ở đâu??
      Last edited by a moderator: 1/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2
      Đề tựa :

      Đó là rất đặc biệt….

      Tinh khiết tựa sương mai, chạm vào là vỡ…

      Thực ra, ta rất ghét mưa, nhất là mưa bụi, mưa bay,mưa dai dẳng lại càng ghét.
      Cho đến khi có , đứng đó, mỉm cười với ta…..

      Trong giây phút ánh mắt giao nhau, cảnh vật xung quanh như biến thành vô số đốm sáng mờ ảo, trôi nhanh chóng….Chỉ có bóng dáng ấy phản chiếu trong đáy mắt….

      Gương mặt xa lạ chưa lần gặp mặt nhưng ta lại cảm thấy quen thuộc lạ kỳ, như thể nhìn thấy nó nhiều, nhiều lần trước đây trong giấc mơ….

      ấy , ấy tên là Tử Đàn….

      “Tử Đàn, em là kiếp số của ta.Ta độ được, cũng muốn độ…”
      (Huân Trì)
      **

      Ta nhớ, đêm đó ánh trăng sáng ngời, ánh trăng như dòng nước chậm dãi chảy qua mặt đất, qua mái hiên, qua vạn dặm đường trường…

      Ta nhìn thấy người thiếu niên áo trắng hoa quan, đạp mây mà đến….Chàng đứng trước mặt ta , khẽ thở dài rồi ngồi xuống, trong tay cầm sợi tơ đỏ thắm, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn ta :

      “Đàn Đàn, hôm nay là ngày ta phải đầu thai xuống trần…”


      Chàng tỉ mỉ buộc đầu sợi tơ vào ngón áp út ta , bộ dáng chuyên chú như chẳng có việc gì quan trọng hơn….Nét mặt bình thản, tựa hồ rất thoả mãn, nhưng lại giống như đứa trẻ….

      Ta thích vẻ mặt này của chàng, thanh thuần, sáng láng, khiến ta muốn rời xa….

      “Gì đây?” Ta xoè tay.

      Long Thất hơi ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt sắc bén dưới ánh trăng toả sáng lấp lánh.Chàng khẽ cười :

      “Đàn Đàn, ta có gì để cho em cả, nhưng nếu em đồng ý, ta chính là của riêng em mà thôi…”

      Ánh trăng sáng trong phiến đá bồng bềnh từng dải….

      Ta thấy Long Thất nắm chặt tay ta, đầu hơi nghiêng hôn lên gò má ta cái….

      Đôi mắt đen tuyền như đêm tối, quý giá tựa trân châu, sáng lạng như bảo thạch, thâm trầm như đại dương….Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn ta , nụ cười thản nhiên dịu dàng….

      Ta thừa nhận, khắc đó, lòng ta loạn….

      Nhưng mà cũng đêm hôm ấy, Xuất Vân Cốc xuất vị khách mời mà đến…Đó là vị chủ nhân tối thượng của Bàn Long cốc, vua của mọi con rồng thế gian này- Long Vương…

      “Chắc hiểu, sư phụ phải là do tu luyện mà thành tiên, ông ấy dùng nội đan của Cửu Vĩ hồ làm thuốc dẫn mới có thể có được chân thân bất tử.Mỗi tháng đến ngày trăng dằm đều phải chịu nỗi đau xé ruột xé gan….ta có cách chữa lành cho sư phụ …Nhưng mà ta có điều kiện…”

      “ Nhân sinh bất quá chỉ là cảnh xuân tươi đẹp nhất thời.Thời gian trôi xa, vết thương nào cũng có thể liền.Hết thảy hận cũng thế, Tử Đàn, có dám chắc, sau khi hoàn tất lẽ trưởng thành, Long Thất có còn ??”

      cũng biết, đời này vĩ đại nhất đó chính là thời gian .dù cho thề non hẹn biển, dù cho thâm cừu đại hận, mấy ngàn năm trôi qua rồi cũng bị phai nhạt. bị lãng quên…”

      nghĩ tôi vì cái lý do vớ vẩn như kiểu thân phận cách trở, thần khác biệt mà ngăn cản tình cảm của hai người? Với ta, điều đó chẳng có gì quan trọng,….Nhưng mà Tử Đàn, là kiếp số của Long Thất, chạm vào chết….Vì thế xin , buông tha cho thằng bé …”

      “Ông muốn tôi ngay lập tức rời huynh ấy??”

      phải…Long Thất là đứa trẻ cứng đầu…Nếu nó biết vì ta mà rời …Nó nhất định phục, nó chống đối đến cùng…Nếu muốn hoàn toàn chấm dứt với nó, chỉ có cơ hội…Hãy trả vờ như có việc gì, tìm nó …Rồi sau đó làm cho nó chán ghét , cảm thấy quá mệt mỏi, tổn thương quá nhiều…Làm cho nó quên , làm cho nó từ từ rời xa….Đó là cách tốt nhất cho cả hai người….”

      Tốt nhất cho cả hai người….

      **
      “Đàn Đàn, ta có gì để cho em cả, nhưng nếu em đồng ý, ta chính là của riêng em mà thôi…”
      **

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 :


      hồi lâu chỉ thấy những cây cổ thụ cao chọc trời, khí trùng trùng, sương trắng bồng bềnh...Trong bóng đêm u ám mờ mịt ấy chợt có vài ánh trăng len lỏi theo khe hở của các tán lá cao chiếu xuống, đung đưa nhè ...

      Bốn bề yên tĩnh..
      Bỗng nhiên có tiếng hát vọng lại từ màn sương mênh mông, thanh nhu hòa mà thê lương nặng nề...

      "Ngắm tịch dương cuối chiều
      Chạm tay vào mưa rơi,
      Ngẩng đầu hỏi trăng sáng,
      Sao ngắn ngủi đoàn viên,
      Nhìn người trong bức họa,
      Tương tư nối niềm,
      Gió thổi phồng tay áo,
      Cảnh trôi vào hư ,
      Cùng trời cuối đất tận,
      thấu nổi lòng ai,
      Chỉ còn mảnh trăng tàn,
      Thành đôi cùng dương liễu..."
      (Đạm Ngữ)

      Giọng hát uyển chuyển, nhàng mà vương đầy hơi ám đau thương, khẽ thoảng lại từ xa...Ta hơi nheo mắt...

      Rồi từ nơi sâu thẳm tối tăm nhất của khu rừng, người con áo trắng dần dần bước ra. đứng tại nơi ánh sáng lung linh ấy, nhàng nhìn lại...

      Đó là rất đẹp...

      Mái tóc mềm mại như nước, chút rối xõa tung xuống bờ vai, nước da trắng ngần, đôi môi phớt hồng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng....Giọng xa xôi :

      "Huân Trì"

      "Là tại hạ"

      Cẩm Yên- ta chắc người con ấy chính là Cẩm Yên công chúa, đưa chúng ta đến hang động nằm ở hõm núi.Cửa hang được bày kín kết giới.Lô lốc các loại ác quỷ gớm ghiếc Bò lên theo các sườn núi tiến lại.Những hình thù mang dáng người nhưng lại có chân gà, móng vuốt hay cẳng côn trùng. trong số chúng có cả lông nhọn , số lại có vảy hay vỏ cứng như mai rùa...

      Khi chúng đến gần cửa hang đều bị thứ ánh sáng xanh lè đánh bật ra ngoài...
      tinh thấy chúng ta đến gần, lập tức dè chừng lùi lại, lủi vào bóng đêm rồi biến mất...

      Ta run lẩy bẩy, giữ chặt lấy cánh tay Huân Trì... biết có phải do hoàn cảnh hay mà hôm nay Huân Trì lại có chút xiêu vẹo, vững vàng, cứ lắc la lắc lư, báo hại ta mấy lần xuýt ngã...

      Cuối cùng thể chịu đựng được nữa, ta dứt khoát túm lấy cả tay kia của chàng, hơi gắt lên :

      "Huynh đứng yên xem nào, được nữa..."

      "Ta nãy giờ vẫn đứng yên mà, tại nghiêng ngả đó chứ...."

      À ha....

      Ta ngượng ngùng cúi đầu... biết từ bao giờ chúng ta dừng lại trước cửa vào động, nghe Cẩm Yên yếu ớt đọc khẩu chú gì đó... chữ tượng hình màu xanh léo lên rồi biến mất trước cửa hang...

      Ta có thể cảm nhận cơn gió mạnh mẽ kéo chúng ta vào cánh cửa kết giới vừa mới được mở ra...

      Ánh trăng nhạt nhòa , đường chân trời và những bóng cây xào xạc biến mất...

      Rồi sương mù tan , và chúng ta nơi hoàn toàn khác.Những tảng băng lớn lồi lõm chìa ra tứ phía, vô số đốm lửa lập lòe lơ lửng trung....

      Xung quanh các triền băng, nguồn nước đỏ tươi từ nơi đen tối đổ vào hõm sâu trong hang động, bắn tung tóe lên chiếc giường lớn đặt giữa hồ.....

      giường là hai xác người nắm, hai vị thiếu niên rất trẻ, giống nhau như đúc.Mày kiếm tuấn nhưng nhợt nhạt, nước da trắng bệch do lâu ngày được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời...

      Họ an tĩnh nằm giữa hồ nước đỏ đọc như đàng ngủ...Đó là hai vị tiền bối họ Tư Đồ?
      Xem ra tin đồn cũng có vài phần đáng tin...

      Ta nhìn về hồ nước đỏ tươi kia, vặn vẹo ngón tay suy nghĩ chút, trong này lạnh như vậy, tại sao nó bị đóng băng nhỉ?? Hơn nữa, cái màu kia nhìn kỹ rất giống với màu của ...Máu???

      Hở??
      Ta xanh mặt...

      "La Sát trận..." Bạch Mặc lên tiếng "Bà bày ra La Sát trận để giữ xác bọn họ?Thể nào xung quanh đây xuất nhiều quái như vậy.Chúng hẳn là bị múi máu tươi hấp dẫn đến ..."

      Cẩm Yên cười nhạt đáp...

      "Vậy những lời đồn đại đều là .Bà thậ giết hết tất cả những người kia?" Bạch Mặc tiếp tục " Trận pháp này khá lớn...Bà rốt cục giết bao nhiêu người rồi??"

      "Ta chỉ giết những kẻ đáng chết..Những thành phần cặn bã của xã hội, những tên cướp, những kẻ lừa gạt, những con quỷ đội lốt người...Chúng biến mất, xã hộ này sạch rất nhiều..."

      Tóc gáy ta dựng đứng hết cả lên.

      Huân Trì cúi người chạm tay vào khối băng chìa ra ở mép hồ, vẻ mặt trầm ngâm :

      "Nó được bày ra khá lâu rồi..Nhưng gần đây phép thuật của ổn định, kết giới lỏng lẻo mới có thể khiến cho lũ quái đáng hơi tìm đến..."

      " hổ là người đứng đầu trong Hùng bảng..." Cảm Yên đáp " Đúng là gần đây ta có chút vấn đề, nhưng Ấn Kỳ công tử hãy yên tâm, lũ tinh nhãi nhép ngoài kia..."

      "Ta vẫn đủ sức đối phó được..." Huân Trì nhún vai, kết thúc câu của Cẩm Yên cách đầy lịch " Có điều mấy tháng nữa cũng chắc..."

      Cẩm Yên đứng tựa vào bức tường băng, mỉm cười yếu ớt :

      "Xem ra ta coi thường cậu, đến cả điểm này cũng nhìn ra..."

      " dám...Nhưng đấy là lý do bà muốn tìm tôi?"

      "Phải.Ta đoán là cậu biết tất cả...." Cẩm Yên trả lời, đôi mắt bà ấy có chút xa xăm..." lâu quá rồi, người kia chẳng biết có khỏe ?"

      "À" Huân Trì nghiêng đầu " Người kia trong lời của bà là muốn nhắc đến Lăng tiền bối hay vẫn là Tư Đồ Dực tiền bối??"

      "Cậu biết đó là Tư Đồ Dực?" Cẩm Yên có vẻ hơi ngạc nhiên.

      “Năm đó danh tiếng của bọn họ là danh trấn thiên hạ, ai là biết.Tư Đồ Dực tiền bối là pháp sư hệ Lôi, còn Tư Đồ Khiêm tiền bối là pháp sư hệ Thuỷ.Tại hạ chính là tình cờ thấy được Dực tiền bối thi pháp mà thôi…”

      “Khoan, khoan…” Ta chen ngang “ Ta chẳng hiểu hai người cái gì cả? Chẳng nhẽ Lăng Quang tiền bối chính là Tư Đồ Dực ? Mà làm sao lại như thế được? Hai bọn họ cộng sinh với nhau?”

      Bạch Mặc xoè quạt :

      “Hình bóng vương vấn lại…Phải có cách nào đo để triệu hồi linh hồn từ nơi quên lãng.Bóng chính là sừng để mang lại linh hồng khả tử bị tiêu huỷ.Những điều ô nghi ngờ đều là …”

      “Mọi người biết điều đó lâu chưa…”

      “Mới thôi….Từ lúc gợi ý cho chúng tôi…”

      “ Ồ…” Ta hào hứng “ Vậy để ta đoán nhé…Ngày đó Cẩm Yên tiền bối giết hai người kia phải là vì tức giận mà là để cứu họ.Thời điểm họ hapá hối vừa hay chính là lúc hoàng hôn, chỉ chậm chút thôi vuột mất cơ hội, cho nên bà ấy mới phải ra tay…cho nên câu chuyện về nhưng cái bóng cộng sinh là có .Ít nhất bóng của Tư Đồ tiền bối ký sinh trong cơ thể khác? Đúng vậy ?”

      Huân Trì đưa tay xoa đầu ta :

      “Thông minh. Có điều khi bà ấy thực tách bóng hình như xảy ra sai xót.Bóng của Tư Đồ Khiêm tiền bối trốn thoát.Hay cách khác, ông ấy chết rồi, chuẩn bị tiến vào vòng luân hồi mới…”

      Sắc mặt Cẩm Yên trắng bệch :

      “Làm sao mà cậu biết?”

      “Rất đơn giản.Nước vốn thuộc tính .Người chết cũng mang thuộc tính . người nếu như bóng của họ còn tồn tại dương thế thể gọi là chết, do đó họ vẫn mang thuộc tính dương.Cùng tính đẩy, trái tính hút.Dễ dàng nhận ra điều đó qua chênh lệch của lượng nước trong hồ kia…”

      “Lượng máu…” Ta sửa lại.

      “Rất nhạy bén.” Cẩm Yên “ Ta từng phạm sai lầm lần và bao giờ để lịc lặp lại lần nữa.ta làm mọi thứ để Dực được tái sinh an toàn…Để làm được việc đó ta cần có trợ giúp của các cậu.Đổi lại ta cho các cậu thứ các cậu cần.Được chứ?”

      “Bà biết những gì?” Bạch Mặc hỏi.

      “Nếu ta nhầm, thứ các cậu tìm kiếm chính là trấn bảo của Hồ tộc trước đây, ngọc Cửu Minh.Nghe năm xưa Cửu U bị vỡ khiến cho tại hoạ lan tràn ra ngoài, bậnh dịc lan tràn khắp nơi….Oán khí tích tụ trong Cửu U khiến cho nhân giới lâm vào điên cuồng, giới , ma giới và tiên giới,.. cũng chung số phận.Chỉ duy nhất có Thần giới là bị ảnh hưởng.Nhìn cảnh lục giới hỗn loạn, Phật Tổ chích từ tim mình ra giọt máu, luyện thành viên ngọc có khả năng trị được bách bệnh, tiêu diệt oán khí, tụ hồn và triệu hồn …Ngọc Cửu Minh bị tranh giành rất lâu, cuối cùng rơi vào tay Hồ tộc, được Hồ Vương lập làm trấn bảo, hết mực nâng niu.Sau cùng nó bị công chúa Duy trộm , tung tích…”

      “Tiếp theo xảy ra chuyện gì?”

      biết…”

      biết? “ Bạch Mặc điếng người lặp lại câu của Cẩm Yên lần “ Đó là toàn bộ tin tức mà bà có? tin tức căn bản mà bất cứ người săn cổ vật nào cũng có thể đọc làu làu?”

      “ Nhưng ta có cách để các cậu có thể biết được ..” Cẩm Yên vừa vừa khum tay lại, khối cầu màu xanh dương phát sáng xuất .vẫn tiếp tục lầm rầm, bà ấy đưa hai tay lên cao, khối cầu bay lên, xoay tròn rồi cái hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo ra.

      “Xưa kia, thượng thần Mạc Uyên dùng gỗ ngô đồng làm thành chiếc Dao cầm kỳ diệu.Đàn có năm dây án theo ngũ hành tượng trưng cho năm : Cung, thương, giốc, thuỷ ,vũ. Muốn có trong nhất, hay nhất, thượng thần Mạc Uyên lấy ánh trăng để làm thành dây đàn. Dao cầm có bốn điều kỵ đó là : rét lớn, nắng lớn, gió lớn và tuyết lớn.Bảy điều nên là : đàn ở đám tang, đàn lúc bận rộn nhiều việc, đàn lúc lòng hỗn loạn, đàn lúc lòng thanh bạch, đàn lúc y trang chỉnh tề, đàn lúc có trầm hương và đàn lúc có bạn tri …Truyền thuyết này, người tinh thông nhạc lý như Huân công tử chắc dã từng nghe qua.”

      Huân Trì gật đầu.

      “Do dây đàn được làm từ ánh trăng, cậu biết đấy, mặt trăng có thể thay đổi, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, cho nên ít nhiều Dao cầm cũng có ảnh hưởng đến thời gian.Có nghĩa là với cây Dao Cầm đó cậu có thể dệt lên đoạn quá khứ với ánh trăng.Nó đưa cậu về quá khứ, khi mà việc kia diễn ra.Rồi cậu biết được .Hiểu chứ ?”

      “Vậy bây giờ cây Dao cầm ấy ở đâu?” Bạch Mặc hỏi.

      Cẩm yên đưa cho cái hộp gỗ :

      “Đáng tiếc sau này Dao cầm bị huỷ, năm sợi dây đàn thất lạc khắp nơi.Muốn hồi phục Dao cầm trước hết phải thu thập đủ năm sợi dây đàn …Trong hộp này ta có hai sợi và cuộn giấy da, làm theo chỉ dẫn trong đó các cậu tìm được ba sợi còn lại…”

      Ta lập tức nhòm qua, trong hộp có chứa hai sợi tơ vàng óng và cuộn giấy da ố vàng, cũ kỹ như thể sắp sửa nát vụn…

      “Điều kiện của bà là gì khi giúp đỡ chúng tôi thế này?” Bạch Mặc nhăn mặt.

      “ Cúng chẳng có gì.Ta chỉ muốn các cậu có thể tìm được viên ngọc.Xong việc hãy quay trở lại đây, giúp ta tụ lại hồn cho Dực nhi.Chỉ thế thôi.cả hai cùng có lợi đúng nào? “ Cẩm Yên trả lời…

      “Nhưng nếu chúng tôi thành công thế nào?”

      “Thế chỉ có thể trách số phận, ý trời khó cãi…”

      “Bà sợ chúng tôi lật lọng…”

      “Ta tin vào nhân phẩm của các cậu…”

      “Vì câu này…” Huân Trì mỉm cười “ Ta chấp nhận lời đề nghị của bà…Nhưng mà bà biết đấy, muốn tụ lại hồn phách cho ông ấy cần có phối hợp từ hai phía.Nếu ông ấy dứt khoát chịu.Ta cũng còn cách nào…”


      "Dực nhi nhất định đồng ý."

      "Hy vọng là như vậy."

      "Thế còn Thượng Quan Knhs Hoa sao?" Ta chen vào.

      "Tên tiểu tử đó ấy à?" Cẩm Yên nhăn mặt " Ta thả ngay bây giờ.Mấy ngày nay cứ la hét suốt ngày.Phiền chết được..."

      "Vậy ...thành giao..."

      Hết chương 16~


      P/s : Nguồn thơ văn lấy từ :https://www.facebook.com/thatkiepnhansinh/photos_stream

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :