1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1 : Vị tiền bối họ Lăng (Tiếp)

      Ta hiểu cái được gọi là “Uống rượu xong loạn tính”, cho nên về việc Huân Trì “khinh bạc” ta ngày hôm qua, ta cũng bận tâm lắm.

      Đương nhiên ta rất vui vẻ chấp nhận bị khinh bạc…Haha (Sw: Tỷ háo sắc.Xấu hổ quá *Che mặt* , Tử Đàn :-* =3=, Im đê* ), nhưng việc “Loạn tính” này của Huân Trì khiến ta khỏi phải nghiêm túc suy nghĩ phen…

      Ví dụ, nếu như ngày hôm qua, phải ta ở bên Huân Trì mà là người khác, liệu chàng có “khinh bạc” người ta như thế ?

      Nếu có việc này rất đáng báo động, rất đáng quan tâm.

      Bây giờ ta phải làm gì?
      Bắt Huân Trì phụ trách ? :

      -Huân Trì, chàng xem, chúng ta ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, hay là chàng cưới ta luôn ….

      Ta dám ?
      Ta đương nhiên là dám…Hơhơhơ.Huống hồ sáng nay khi Huân Trì tỉnh lại quên hết mọi việc xảy ra tối qua.Với việc này ta biết nên vui hay buồn nữa…Haiza

      Ép Huân Trì cai rượu?

      khả thi.Ta lấy tư cách gì làm điều đó? Hơn nữa, ta nghe rằng rượu là phương thức giao tiếp của đàn ông, đến sư phụ ta chẳng bao giờ tiếp xúc với người lạ mà thi thoảng còn đem rượu ra giải sầu…Cho nên có khả năng bắt Huân Trì được động chạm đến rượu.

      Mà cái đáng lo ngại nhất bây giờ là, hôm qua Huân Trì và Bạch Mặc đều uống nhiều rượu như vậy, ngất nga ngất ngưởng mãi mới về được, ấy vậy mà vẫn thua…

      Thua cho nên hôm nay lại tiếp…

      Với tình hình tại, ta lý nào có thể để họ vứt ta ở nhà?
      Vì thế khi họ vừa bước chân ra khỏi cửa, ta lập tức bám theo…

      Đường lên núi rất cao và dốc, cây cối rậm rạp trông rất hoang vu.
      Trời trong nắng ấm, gió thổi lay động mấy cây cỏ dại.Suốt dọc đường , Bạch Mặc cứ lảm nhảm :

      -Huân Trì, rốt cuộc rượu của lão già kia là cái loại gì? Sao mới uống hụm thành ra như vậy??

      Huân Trì nheo mắt :
      -Ta cũng biết. Chưa từng gặp qua bao giờ…

      -Chỉ hy vọng lão phát ra việc chúng ta lén dùng Cao Hoàng Lộ….

      Cao Hoàng Lộ thường được dùng trong giới thương nhân và hoàng thất, hay cách khác là những người hay phải giao tiếp , quan hệ, và tham ra tiệc tùng.

      Cao Hoàng Lộ có thể biến rượu nguyên chất thành nước lã, nếu người sử dụng có tửư lượng kém hoặc trong trường hợp phải uống nhiều nó là lựa chọn hàng đầu.

      Vừa giúp giữ được thanh tỉnh để bàn chuyện làm ăn, vừa thất lễ với người khác…
      Tuy nhiên gia của nó lại tương đối đắt, và số lượng có hạn cho nên phải ai cũng có thể mua được…

      Bạch Mặc phe phẩy cái quạt, giọng điệu bất cần :

      -Nhưng mà ngươi có chắc lão già điên khùng ấy có thể cho chúng ta thứ mà chúng ta muốn ?

      -Ừm…Cứ thử rồi biết…

      Oành !!!!
      Đột nhiên tiếng nổ động trời đất vang lên, khói bay mù mịt…Có người nhảy ra từ đám khói ấy, tay cầm con dao để làm bếp, miệng quát to :

      -Đường này do ta khai, cây này do ta trồng, muốn qua đây phải để lại lộ phí.

      À, sơn tặc…

      Đến khi nhìn người vừa xuất , ta khỏi bật cười sằng sặc…

      Người đến là ông lão già sọm, gầy tong teo, hai gò má hóp lại nhô cao, lưng hơi hơi còng.Nhìn soa cúng thấy giống người sắp gặp Phật Tổ…

      Ấy vậy mà lão còn thích “cưa sừng làm nghé”, ăn mặc theo xu hướng kinh dị, tóc để ba chỏm giống hài đồng, mặc áo choàng hoa léo loẹt cảu phụ nữ, tay đeo vô số vòng vèo kim loại, theo mỗi động tác của lão, nó lại kêu leng keng ngừng.

      Trong tay lão cầm con dao làm bếp bé xíu xiu, gương mặt hùng hổ…

      Nhìn thấy người đến là Huân Trì và Bạch Mặc lão lập tức bày ra bộ mặt chán nản :

      -Lại là các ngươi, sao cứ ám ta hoài vậy? phải hôm qua thua rồi sao?

      Huân Trì lễ phép hành lễ :
      -Lăng tiền bối, chúng tiểu sinh mạo muội đến tìm, xin tiền bối ban cho cơ hội nữa…

      -Các người hùa nhau bắt nạt ta, bắt nạt ta…huhhuu

      Ông lão bỗng giảy nảy lên như phải bỏng, khi ta quay lại nhìn thấy ông ta nằm bệp xuống đất, tư thế rất là buồn cười,…Hahaha

      -Tiền bối…

      Bạch Mặc chưa kịp hoàn thành câu thấy ông ta đứng phắt dậy, cử động còn nhanh lẹ hơn cả thanh niên…

      tay kề dao vào cổ Huân Trì, tay ra sức dí đầu Bạch Mặc xuống…

      Huân Trì đen mặt…
      Mặt Bạch Mặc đen thui…

      Người được gọi là Lăng tiền bối sau loạt hành động như vậy, lại chưng ra bộ mặt sửng sốt :

      -Ô hay, các ngươi là ai ấy nhỉ ? Đến đây làm gì?

      Huân Trì kiên nhẫn nhắc lại.

      Ông lão kia à lên tiếng.Mới bước được hai bước quay lại hỏi :
      -Ô hay, các ngươi là ai ấy nhỉ ? Đến đây làm gì?

      -…

      Ta cười ngặt ngẽo…Nhìn sắc mặt của hai người bọn họ kìa…Hà hà hà…

      -Các người đến để đọ rượu , đáng tiếc là hôm nay ta lại có hứng thú đọ rượu với các ngươi…Hôm nay chúng ta chơi trò khác…

      -Trò khác?

      -Ây dà, nghe bốn chuyện vui lớn nhất của đời người là : “Ăn, uống, đánh bạc và chơi ”. Ta sống từng này năm nhưng cũng cũng chưa hưởng hết lạc thú đời.Hôm nay các người bồi ta xuống núi.Thế nào?

      Huân Trì và Bạch Mặc lập tức chết đứng tại chỗ…

      Đến người bình tĩnh như Huân Trì mà hôm nay cũng phải bày ra nhiều vẻ mặt như vậy, xem ra ông loã này cũng có bản lĩnh…Phư phư phư.

      Gương mặy nhăn nheo của ông lão co dúm lại, mắt híp như đường chỉ, cả núi rừng vang tiếng cười hào sảng.

      Ta bất giác rùng mình cái.

      **

      Phường bạc Phong Vân được xưng là chốn cực lạc, có người tới lui bình thản, có người tươi cười vì nó , cũng có người sầu thảm vì nó.
      Có người sau đêm liền trở thành giàu có, có người thua đến độ đỏ cả mắt, mất nhà mất cửa, tan nát gia đình cũng đều vì nó.

      Hôm nay phường bạc này lại được phen náo nhiệt.
      Giữa sảng chính, ông lão tầm hơn chín mươi tuổi, nước da đen nhẻm, ăn mặc tạp nham hào hứng đánh bài.

      Mỗi lần đều là cược đến mấy nghìn lượng vàng, ra tay hoà phóng.Mà cái đáng chú ý hơn là chơi suốt mấy chục ván, mà ván nào cũng thua, chưa thấy thắng lần nào.Tiền như nước.

      Đen đủi như vậy mà vẫn cứ chơi…

      Mỗi lần lão thua là hai vị cận vệ của lão lại phải trả tiền.
      Aiza, về hai vị cận vệ kia…Chậc chậc..

      Phải là bộ dạng hoàn mĩ thể chê vào đâu được, phong thái bất phàm, thanh cao thoát tục… mị như lửa, dịu dàng như nước…Giơ tay, nhấc chân đều gây ra vô số nhớ mong…

      Thiếu nữ vì họ mà đến đông như trảy hội, ai nấy đều ngẩn ngơ, đôi má đỏ ửng si mê ngây ngốc…

      Có điều từ đầu đến cuối, hai vị cận vệ ấy cũng nhìn đến các nàng lần nào, mộy người vẻ mặt như sắp bốc hoả, người vẻ mặt vô cùng chán nản….

      mặt đều lên hai chữ : “Mệt mỏi”…thành ra cái khí phòng bạc có phần cứng nhắc, căng thẳng.

      -A, sao thua hoài vậy?- ông lão kia bỗng kêu lên –Lý nào số ta lại đen như vậy, tại đặt tiền thường quá mà…- rồi lại hất cằm về phía chủ phường bạc -Ở đây có cho đặt người ?

      -Ý của ngài là…

      -Đó đó,…ta muốn đặt cược hai người bọn họ.Ngươi xem, mặt mũi cũng được đấy chứ, xương cốt cũng rất chắc chắn,…Nhặt rau rửa bát chắc làm được, nhưng đem làm nam kỹ cũng tốt…Khẳng định là bội thu, bội thu…

      Chủ phường bạc mừng rỡ, chìa ngay giấy ký kết ra, ông lão kia định cầm lấy bị vị công tử tóc bạc trực tiếp lôi ra ngoài…

      Tiếng bàn tán lại vang lên dứt…
      **
      Sau khi ăn uống no nê, thoải mái, tâm trạng của Lăng Quang tiền bối dường như rất tốt, cứ vỗ mãi cái bụng tròn vo mà toe toét cười :

      -Cũng được đấy, cũng được đấy….Còn chơi nữa, chẳng hay tư vị thế nào?

      Khoé miệng Huân Trì giật giật :
      -Tiền bối, ngài thử ba cái đầu là được rồi, còn cái cuối…à ờ… được phù hợp với tuổi tác cho lắm…

      Lăng Quang tiền bối nổi sung :

      -Ngươi coi thường ta ?
      -Tiểu sinh dám….

      - dám là tốt, nào, bây giờ đưa ta “chơi ” nào…

      Bạch Mặc dùng ánh mắt như nhìn cọng bún thiu để nhìn chằm chamừ vào bóng lưng của Lăng Quang tiền bối, giọng với Huân Trì :

      -Rốt cuộc lão có biết thế nào là “chơi nữa…

      Huân Trì hỏi lại :
      -Thế ngươi biết ?

      Bước chân của Bạch Mặc hơi dừng lại, bên cạnh những đường gân mờ nhạt cổ nổi lên màu hồng hồng :

      -Về lý thuyết ta đương nhiên nắm vững, về thực hành…

      -À, à, hiểu được, hiểu được…
      Huân Trì gật gù, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm câu :

      -Thực ra bất lực cũng phải là lỗi của ngươi, đừng đau buồn quá…

      -Ngươi câm miệng..

      -Ha ha ha. Ai mà ngờ được Bạch công tử trăng hoa nổi tiếng đến bây giờ vẫn là đồng nam…

      -Câm miệng, câm miệng.
      Ta chẳng hiểu hai người kia lảm nhảm cái gì, nhưng thử xong ba chuyện vui lớn trong lời Lăng Quang tiền bối, ta đương nhiên ngại thử nốt cái cuối cùng, vì thế mới lẽo đẽo theo họ đến cái nơi gọi là “Vạn Xuân Lâu”….

      Hết chương 10~
      Last edited by a moderator: 3/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chàng từng với ta: " đừng hẹn kiếp sau. Thần sao? Ma sao? Thiên đạo vô duyên sao? Ta tự tạo ra duyên phận cho chính mình."

      Có người hỏi ta vì sao sợ hãi? Ta chỉ mỉm cười, làm sao biết ta sợ hãi, ta từng sợ hãi, nhưng rồi sợ hãi, hoang mang cũng có thay đổi được gì đâu. Chi bằng cứ thản nhiên đón nhận tất cả, nếu có thể thay đổi sớm muộn cũng thay đổi. Hoang mang chỉ làm mọi việc trở nên khó cứu chữa hơn thôi. Nhưng mà ra có lúc giả vờ hoảng sợ lại là cách tốt nhất.

      Trới trêu thay cái gọi là duyên trời
      Duyên cầu được,
      Duyên đuổi .

      Chương 11 : Vạn Xuân Lâu

      Ta nằm nhánh hình chữ Y của cây hải đường, nhìn chằm chằm vào cửa sổ tầng hai của Vạn Xuân Lâu…
      Nghĩ cũng lạ, nơi này cho phép thú vật vào, nữ tử cũng phải có hai lượng bạc mới được vào, chỉ có nam tử là hoàn toàn miễn phí thản nhiên ra vào như ở chốn người.

      Lại còn canh gác cẩn thận khiến ta cách nào lẻn vào được.Cũng may, đối diện cửa sổ phòng của họ ngồi có cây hải đường, miễn cưỡng vẫn có thể thấy được những gì diễn ra bên trong.

      Có điều, khoảng cách hơi xa, nên thể nghe thấy tiếng họ chuyện, chỉ có thể dựa vào khẩu hình mà lõm bõm được hai câu.

      Trong phòng được bày trí chủ yếu bằng màu hồng phấn, nhớ khi mới đến đây, mùi phấn son nồng đậm xộc lên trận đầu óc, làm ta choáng váng mất vài phút, nghĩ lại vẫn còn thấy hãi.

      Trước bàn trà, mấy vị nương ăn mặc sặc sỡ, mặt mày tô vẽ loè loẹt đứng xếp thành hàng dài.Ai nấy mặt mũi mơ màng, si ngốc, trợn mắt há mồn nhìn Huân Trì và Bạch Mặc, có người còn rít nước miếng cái “rụt” , qua khẩu hình có thể đoán được là lẩm bẩm : “-Cực phẩm, ôi cực phẩm…Kinh hãi thiên nhân..”

      Lăng tiền bối cũng bắt đầu hành động, hết sang trái lại sang phải, thi thoảng vươn tay ra sờ sờ như sờ thực phẩm, chép chép miệng, lắc lắc đầu, cuối cùng phất tay cho họ lui ra ngoài.

      Ta à lên tiếng. ra đó gọi là “Chơi ”….

      tốp khác vào…
      việc vẫn diễn ra y như cũ…

      Lại tốp nữa…
      tốp nữa…

      Ta hoa mắt chóng mặt, trong loàng thầm than, Lăng tiền bối già rồi nhưng sức khoẻ cũng tốt, “chơi” lúc nhiều như vậy…Đến ta còn thấy mệt, huống hồ có mỗi như thế có gì đâu mà gọi là lạc thú…

      Thầm nghĩ, tin đồn đích xác vẫn chỉ là tin đồn, vẫn còn rất nhiều cái sai lệch…

      A, lần này được này…

      nữ tử trung niên bước vào phòng, gương mặt chát phấn dày cộp, trắng bóc.Ta tự hỏi, chẳng biết khi bà ấy sờ tay lên mặt có còn cảm giác gì ?
      Bà ấy dẫn theo ba , hớn hở gì đấy, lại che miệng cười khanh khách…

      Ba nương kia ăn mặc thướt tha, mày liễu tình, môi hồng chúm chím, hơn nữa trang điểm cũng quá đậm.Tạo cho người ta cảm giác rất tự nhiên, gượng ép….

      Ta thầm than Vạn Xuân Lâu này cũng biết cách làm ăn, các nương càng về sau càng xinh đẹp, cho át chủ bài ra sân sau cùng, rất biết cách gây sốc, rất ấn tượng…

      Nữ tử trung niên lại thên gì đó, gương mặt Lăng tiền bối có vẻ rất khó xử, rất mâu thuẫn, rất đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn ra tay cho họ ra ngoài.

      Mấy nữ tử kia hậm hực rời , căn phòng rơi vào yên tĩnh..

      Bỗng thấy Bạch Mặc gõ gõ quạt vào lòng bàn tay, mỉm cười gì đó…
      Lăng tiền bối lại gì đó…

      Huân Trì cũng gì đó…
      Ôi trời ơi, điên mất thôi >.<….Cái kiểu nhìn thấy nhưng nghe thấy như này là khó chịu, vô cùng khó chịu…

      Ta định tìm chỗ nào khác để thuận tiện theo dõi hơn bỗng thấy thân thể như bẫng, bị người ta làm cho nguyên hình, lôi kéo về phía trước.

      Khi ta lóp ngóp đứng dậy thấy mình ở giữa phòng, mấy người kia đều chĩa mũi nhọn về phía ta.

      -Huân công tử, Bạch công tử, hạnh ngộ….Hạnh ngộ…hahaha
      Ta hắc hắc cười.

      Lăng tiền bối vẻ mặt si mê.Huân Trì thản nhiên.Bạch Mặc đắc ý :

      - mà, làm gì có con hồ ly nào vô dụng như vậy, hết ăn lại ngủ, ngu ngu ngốc ngốc, ra là….hà hà hà.

      -Ây ô, …Lăng tiền bối chen ngang. “- Vị Mẫu Đơn kia duyên dáng xinh tươi, trong ba người có lẽ là người quyến rũ nhất, nhưng xinh tươi xinh tươi nhưng eo lại đến tận thước tám, hơi thiếu mềm mại chút.

      Còn Thược Dược lại yếu đuối quá, cứ mền như sợt bún thế kia cũng chẳng hay ho gì, vẫn cần thêm chút khí…

      Cẩm đẹp đẹp nhưng thái độ qua cứng nhắc, biết co dãn, mất hết hứng thú….”

      rồi, hùng hổ ôm lấy bả vai ta, bộ dạng vô cùng kích động :
      “-Xem xem, vẫn chỉ có tiểu hồ ly của chúng ta là đẹp nhất….Ui da, Mỹ nhân muốn ăn gì ? theo chúng ta cả ngày như vậy chắc cũng đói bụng rồi…Tiểu nhị…tiểu nhị….”
      -…

      Ta bị phát bao giờ vậy?
      Ta cười trừ, định uống hụm trà cho đỡ khô cổ, ngẩng lên liền thấy ánh mắt bén nhọn của Bạch Mặc, tất nhiên phải nhìn ta là nhìn cái tay khoát lên vai ta, nhưng rốt cục vẫn có chút bất an, liền thu tay về…

      Gọi mãi vẫn thấy có người lên, ta hơi sốt ruột.Lại nghĩ, phàm nhân cũng là, tại sao cứ phải gọi là tiểu nhị ,tiểu nhị….sao gọi là tiểu tam, tiểu tứ liền , cổ hủ đâu….

      Nghĩ liền làm, vậy là ta liền mở cửa ra ngoài, hướng xuống lầu, gọi to :

      -Tiểu tam, tiểu tam…

      Dứt lời, toàn bộ người dưới lầu đều ngẩng lên nhìn ta.Các vị nương nhì ta bằng ánh mắt oán hận, sắc lạnh, đàn ông cuống quýt say mê…

      Ta quay lại hỏi :

      -Ta sai điều gì à? Sao nhìn ta như vậy?
      Huân Trì thấp giọng trả lời :
      -Đàn nương, hai tiếng “tiểu tam” ở đây là dùng để mắng chửi người ta…

      Trong lúc chuyện, thấy ở góc phòng nam nhân bộ dạng như cục thịt di động hói hả chạy ra, nhìn chằm chằm vào ta, vừa thẹm thùng, vừa ngưỡng mộ, vừa ướt át, diễm tình.
      Ngây ngôc hồi lâu mới cao giọng :

      -Tú bà, tú bà, vị nương lầu kia là ai? Xinh đẹp như vậy, sao trước nay chưa từng thấy mặt?

      Nữ tử trung niên khi nãy lật đật chạy đến :

      -Quản đại gia, vị nương ấy phải là người trong lâu chúng tôi.

      - sao, sao. phải người trong lâu càng tốt.Bản đại gia thích, đương nhiên vẫn là của bản đại gia…

      Cục thịt kia vữa cười to vừa bước lên lầu.Ta vẫn đứng yên tại chỗ.

      Cục thịt di động lại bày ra tư thế tự cho là tao nhã, giơ tay về phía ta :
      -Tiểu nương tử, chẳng hay tên gọi là chi? Quê quán ở đâu? Nhà cửa chỗ nào? Quản mỗ xin lập tức dăng môn bái phỏng…

      Bạch Mặc kéo tay ta ra phía đằng sau , chắn trước mặt cục thịt, ung dung :
      -Chẳng liên quan gì đến ngươi cả.

      Cục thịt bất mãn nhíu đôi mày như con sâu dóm lại :

      -Công tử đây ăn mặc đàng hoàng nhìn có vẻ là người đọc sách thánh hiền, ấy vậy mà biết thế nào gọi là lịch ? Ta là chuyện với vị nương kia, liên quan gì đến ngươi…Nếu phải giữ lễ với người đẹp, bây giờ ngươi chẳng có thời gian mà đứng đây lung tung đâu…

      -Ồ…Bạch Mặc phe phẩy cái quạt..-Ta cũng tò mò, chẳng biết Quản đại gia làm thế nào để ta thể chuyện được đây.

      Cục thịt kia bị chọc tức, nổi sung :
      -Ngươi dám vô lễ với ta như thế à? Ngươi có biết ta là ai ? Ta, ta , ta…

      -Ta, ta làm sao? Quản đại gia bị lắp ?
      -Tiểu nương tử,…

      Bạch Mặc híp mắt, khẽ búng tay cái, máu mũi của cục thịt lập tức ồ ồ chảy ra :

      -Cẩn thận cái mồm của ngươi, gọi tiếng nữa xem.

      Cục thịt phục :
      -Ta thích gọi gọi, ngươi quản được ? Nương tử, nương tử, tiểu nương tử…

      Mắt Bạch Mặc bỗng đổi màu, góc áo của cục thịt kia lập tức bén lửa bốc cháy, mấy người đứng xung quanh lập tức nhảy dựng lênvì sợ hãi, vốn là định tìm chén nước để đập tắt lửa, ai dè cuống quá mà cầm nhầm ly rượu, ngọn lửa càng bốc lên dữ dội.

      Cục thịt kia sống dở chết dở, cúng may có người nhanh tay chộp được chậu nước bã chè ở góc nhà , hất mạnh cái, lửa mới bị dập tắt.

      Lúc này Lăng tiền bối thấy náo nhiệt chạy ra, đá vào mông cục thịt phát, tức giận mắng mỏ :
      -Dám để ý người của ta ? Ngươi chán sống rồi? Hả? Hả? Hả?

      Cục thịt bất ngờ, ngã chỏng kèo ra đất, tay vẫn còn che mũi, quần áo ướt sũng, mặt đỏ gay, chắc là chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nhưng thân thế chẳng biết làm thê nào, đành lũn cũn về, hằn học để lại câu :

      -Các ngươi nhớ cái mặt ta…

      Huân Trì nhàng rút tay ta ra khỏi tay Bạch Mặc, siết chặt, giọng điệu thản nhiên :
      -Vị Quản đại gia này, chúng tôi còn rất nhiều chuyện cần để nhớ, hơi sức đâu mà nhồi nhét thêm cái mặt nhúc nhích mỡ thừa của ngài vào nữa. Cửa mở, thỉnh tiễn.

      rồi làm hành động mời rất tự nhiên, rất đẹp mắt, rất cao sang…Ai chà, rất đàn ông nữa…^^
      Mà dù Huân trì làm gì, ta đều thích.

      Mà cũng lạ, vị Quản đại gia kia trông có vẻ rất giàu có ấy vậy mà bên người chẳng có đến tên đầy tớ nào, lúc ngã cũng chẳng ai lại đỡ.
      Tú bà tâm ý tương thông mà trả lời ta :

      -Mấy vị công tử chọc phải người nên chọc, Quản đại gia này là con trai độc nhất của tri huyện chúng tôi…Vợ con thê thiếp đầy nhà, đặc biêt là chính thê rất ghê gớm cấm đến thanh lâu tìm vui, trốn còn chẳng kịp, làm chi dám đem theo gia đinh…Hôm nay bị sỉ nhục như vậy chắc chắn bỏ qua đâu, mấy vị cứ trước hơn.

      Tri huyện đại nhân? ta biết chức tước này to đến bao nhiêu nhưng chắc chắn là hơn thừa tướng đấy nhỉ ?
      Vậy người chết chắc phải bọn ta, cục thịt kia tiêu rồi…>.<
      Last edited by a moderator: 3/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12.1 : Sư đồ luyến

      Phố đêm, những con đường dài rộng và ánh đèn lồng vàng mờ ảo, hàng quán được bày ra la liệt, mùi thức ăn, tiếng rao hò ồn ã cả khu phố.

      -Bánh vừng ngon, bánh vừng ngon đê….

      -Ai hoành thánh đii…

      Ta phủi tay, vươn cổ hít lấy hơi sâu luồng khí tạp nham này, tự dưng cảm thấy vô cùng hưng phấn, liền thuận miệng ngâm hai câu thơ :

      -“Thế gian huyên náo
      Lộng bút tả thành thư
      Phồn hoa tẫn tịch mịch
      Nhân sinh bách tuế hư

      (Thế gian luôn nhiều việc ồn ào
      Dùng bút viết mọi thành quyển sách
      Sau cùng của phồn hoa là tịch mịch
      Đời người trăm năm chỉ là hư ảo )

      Bước chân Huân trì và Bạch Mặc đằng trước dừng lại chút, sau đó lập tức che mặt thẳng.

      -Này, này, …chờ ta với… nhanh như vậy…

      Ta lót tót chạy theo, nào ngờ, lời kêu gọi thiết tha của ta những được hưởng ứng, ngược lại còn phản tác dụng, khiến bước chân của họ càng nhanh hơn, loáng cái cách ta đoạn khá xa.

      Lăng tiền bối kéo tay ta lại, chép miệng :

      -Mỹ nhân, bọn họ coi thường nàng, nhìn cái thái độ kia ràng là muốn “ Cách xa ta chút, cách xa ta chút.Chúng ta quen”.

      Ta tròn mắt :
      -Tại sao lại như thế?

      Lăng tiền bối vỗ vỗ vào cái trán bóng nhẫy của mình :

      -Ây, mỹ nhân, nàng ngây thơ quá, nam nhân ý mà, nên cưng chiều cưng chiều, nên giáo dục giáo dục, nhưng tuyệt đối được thả tự do, giống như chim khi sổ lồng tuyệt nhiên quay trở lại,…Cứ nhìn bọn họ biết, nàng cho bọn họ tự do quá, đến mức họ chẳng chừa cho nàng chút mặt mũi nào, hiên ngang tỏ ra bài xích khả năng ca phú của nàng như vậy…Chậc chậc.

      Ta gật gù :

      - ra là như vậy…. ra là như vậy…

      Lăng tiền bối biết kiếm từ đâu thanh gỗ dài, gỗ đom đóp xuống nền gạch, miệng lẩm bẩm như tụng kinh :

      -Mỹ nhân, đừng buồn, chúng hiểu nhưng ta hiểu….Nàng buồn khiến trái tim ta…ay ui…đau đớn…nàng có biết, mỗi lần nàng nhíu mi sầu, ta chỉ hận nỗi thể lập tức chảy đến kéo dãn nó ra….

      Lông mày ta giật giật…
      Ta phát , vị tiền bối này hỏi gì cũng tỏ ra ngu ngơ biết nhưng hễ cứ động đến mỹ nhân, tình , rượu chè và bài bạc liền mắc bệnh nhiều, muốn ngừng mà được.Ta vội vàng ngắt lời :

      -Trọng tâm…trọng tâm

      -À,…trọng tâm…ờ , ách….Tóm lại ta cũng biết diễn tả thế nào, nàng cứ nhìn rồi biết…

      Ta nhìn theo hướng tay chỉ, phía xa, Bạch Mặc tủm tỉm đỡ lấy vị nương sắp ngã, đôi mắt hoa đào nheo nheo :

      - nương yểu điệu thục nữ , mày tựa trăng non, mắt tựa sao sáng.Y phục giản dị mà che nổi nét cao sang…

      Vị nương kia đỏ mặt, vẫn duy trì tư thế sắp ngã ban nãy :

      -Công tử áo gấm giàu sang, khí chất nho nhã chẳng ai bằng…Hôm nay tương ngộ, cả đời khó quên…

      - nương…

      -Công tử….

      Vị nương kia nhìn Bạch Mặc bằng đôi mắt long lanh cực kỳ gợi tình, cực kỳ quyến rũ

      Ay yo, chẳng nhẽ đây là vừa gặp trong truyền thuyết? Hôm nay được mở rông tầm mắt…

      Bạch Mặc ho cái, vẻ mặt khó xử :

      - nương, có điều này, tại hạ biết có nên hay
      -Công tử có gì xin cứ dạy bảo, tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe…

      Chỉ thấy Bạch Mặc khẽ cúi sát xuống, sát xuống…ô ô…khi sắp chạm vào vành tay nương kia dừng lại, nhàng nhả ra câu :

      - nương, …tại hạ mỏi tay quá…

      Hở? Thế hoá ra hôn à? là tụt hết cả cảm xúc...

      -Chưa hết, chưa hết, …

      Lăng tiền bối lại bắt đầu chỉ trỏ.

      Bên kia, đám nữ nhân mặt mày như trái táo đỏ, mắt mơ màng, hai tay đặt trước ngực, nước rãi chảy tong tong…À, ta thừa nhận, mình hơi quá chút, chưa đến mức đó nhưng… sao nhỉ..ánh mắt kia có gì đấy rất là…thèm thuồng…đúng vậy, là thèm thuồng…giống hệt như nhìn đồ ăn ngon…

      Huân Trì đứng giữa đám đèn lồng rực rỡ, khuân mặt tươi cười đầy ý. hàng lông mày đen và rậm khẽ nhếch lên…

      tiểu nha hoàn bỗng vội vàng chạy tới, mặt đỏ lựng như phát sốt, dúi túi thơm vào tay Huân Trì, sau đó chỉ chỉ về lầu hoa phía xa rồi chạy .

      Ta vẻ mặt ghen tuông.
      Lăng tiền bối lảm nhảm :

      “-Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu,
      Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu, túc phong lưu..”
      (Ngày xuân rảo bước chơi xuân,
      Gió đưa hoa hạnh phủ lên mái đầu,
      Bóng chàng niên thiếu bên lầu,
      Con nhà ai lại phong lưu thế này )
      A, mỹ nhân, nàng có địch thủ rồi, thơ văn của nàng kia rất được, rất trơn tru, giàu tình cảm…”

      hồi, lại bắt đầu than thở :
      -Bọn họ là đàn ông, ta cũng là đàn ông, tại sao bọn họ được hoan nghênh như vậy, còn ta

      Đương nhiên là khác nhau…Nhưng ta chỉ dám thầm trọng bụng, sợ rằng nhỡ miệng ra lại phải nghe thêm tràng thuyết giáo về đạo đức tình ,…

      Ta làm như lơ đãng hỏi :

      -Trước đây ở trong thành ta có nghe kể câu chuyện về vị công chúa bất tử …?
      -Công chúa bất tử…mỹ nhân, nàng đến Cẩm Yên?

      -Chính là, chính là….chẳng biết trước kia xảy ra chuyện gì ?

      Lăng tiền bối, xoay xoay thanh gỗ cầm trong tay, mắt nhìn về xa xăm :

      -Đó là câu chuyện rất dài… mối tình sư đồ bất hủ, vô cùng cảm động…Ai da, mà mỹ nhân, nàng hỏi cái này làm gì?

      -Tò mò thôi…
      Ta nhún vai.

      Thế là Lăng tiền bối bắt đầu kể…
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bạch Mặc là người nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, với tính cách của đương nhiên làm sao có thể để mỹ nhân ra về mình trong đêm khuya…Do đó cứ nằng nặc đòi đưa vị nương kia về tận nhà.Thành thử chỉ còn có ba người chúng ta…

      Đêm khuya, đường phố vắng teo.Tửu lâu nơi chúng ta ngồi có treo hai cái đèn lồng to xụ, vô cùng bắt mắt..

      Khách quan trong quán cũng ít dần, chỉ còn vài ba vị đại hán say khướt, lai nhai uống rượu, thi thoảng lại phá ra cười sằng sặc… buổi tối thanh tịnh thế này bỗng nhiên bị xé toạc bởi thanh được du dương cho lắm quả doạ người ta mất hồn….

      Chúng ta ngồi trong góc phòng, cạnh cửa sổ.Đêm chuyển lạnh…
      bàn, thức ăn đều nguội bớt nhưng chưa có ai thèm động đũa.

      Ta gõ “lenh keng” vào thành bát mì đầy ụ thịt gà, thàm thuồng chép miệng….
      Mấy người này là…Chẳng nhẽ ta lại phải là người khởi xướng?

      được, được….Phải giữ hình tượng…Ta nhẫn..ta nhẫn…

      Ngồi bên cạnh ta, Lăng tiền bối vẫn duy trì bộ dạng bất động, nhìn chằm chằm xuống nền nhà, hơi thở nặng nề…

      Kỳ thực, kể từ khi ta nhắc đến vị công chúa Cẩm Yên kia, ta cứ thấy Lăng tiền bối có cái gì đúng, mà lại biết là cái gì nó sai…

      Ví dụ như khi ta bưng bát mì đặt trước mặt ông ấy, Lăng tiền bối bỗng trở lên vô cùng quân tử mà đa tạ, thái độ nghiêm chỉnh, sắc mặt đứng đắn…khiến ta ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa ném luôn cả bát mì nóng hổi vào mặt ông ấy…

      Tính cách gì mà thay đổi chóng cả mặt.Phút trước còn vô cùng hào hứng kể lể, phút sau lại trầm ngâm tự lự…Xét về vấn đề này, ông ấy có chút giống với tên tiểu tử Huân Vũ… biết bọn họ nghĩ cái gì trong đầu…

      Mà ông ấy ngồi như thế suốt cả tiếng đồng hồ rồi.( Sw : Tiếng đồng hồ mà tỷ là mới có 5 phút” Tử Đàn “ =3= Cơ mà ta thấy rất là lâu…)

      Haiza…Ta buồn nẫu cả ruột…

      Huân Trì ngồi phía đối diện, chống cằm nhìn ra cửa sổ, chẳng biết thấy gì mà cứ tủm tỉm cười, góc áo trước gió phất phơ…

      Ta nhào người qua, …màn đêm tĩnh mịch , trăng, sao, cũng chẳng có người qua lại…
      - nhìn cái gì vậy?

      Ta hơi quay đầu , chẳng biết từ bao giờ Huân Trì ghé sát vào cửa sổ,… cảm giác mềm mại lạnh buốt sượt qua má ta, trong trẻo lạnh lùng tựa như thơ ca, …khiến ta kiềm chế được mà khẽ run lên…

      Khoảng cách của chúng ta rất gần, gần đến mức chẳng thể nhìn mặt đối phương, chỉ thấy tròng mắt xanh thẳm tựa như biển cả, vô duyên vô cớ đưa người ta lạc vào trận mê võng, dường như khắp nơi sương mù bao phủ…

      Huân Trì chớp chớp mắt, khoé miệng khẽ cong lên :

      - nghĩ là…Nếu lại gần thêm chút nữa, có phải chúng ta

      Mất lúc ta mới có thể tiêu hoá được ý tứ của câu kia, thế là lập tức bật ra xa, thoáng chốc mặt đỏ đến tận cổ, lắp bắp :

      -Huynh, huynh….

      Huân Trì uống nốt hụm trà, tâm tình giống như đặc biệt vui vẻ, nhưng lại cố tỏ ra áy náy với ta :

      -Thực xin lỗi, ta mạo phạm nương…
      -…
      -Còn giận ta sao?

      Ta nghĩ ngợi chút rồi đáp :

      -...Ta biết huynh cũng có ý,…

      Huân Trì ngắt lời ta :

      -Hay là thế này, nếu nương vẫn còn giận, ta để nương hôn lại, vậy là huề. Được ?

      -…
      Ta bỗng cảm thấy mình bị cợt nhả…

      định phản kháng lại lúc này, bên cạnh Lăng tiền bối có phản ứng, ông ấy đặt chiếc đũa bàn, cất giọng khàn khàn :

      -Xin lỗi thất thần lâu như vậy…Câu chuyện kia, hai người có còn muốn nghe nữa ?

      Ta gật đầu, rồi ngồi xuống ghế.
      Và vì thế cũng quên luôn chuyện định với Huân Trì…


      -Vị nương kia sống rất lâu, rất lâu, trải qua biết bao thời đại hưng thịnh và suy vong, nàng dựa vào tượng niệm của người khác mà sống.Vì thế nàng thường xuyên thu nhận ít nhi nuôi dạy chúng, nhìn chúng lớn lên, cưới vợ sinh con rồi chết .Những nhi ấy nhỡ kỹ nàng, cảm ơn nàng, mãi cho đến lúc chết.Sau đó nàng lại thu nhận nhi khác...

      Cứ thế, cho đến khi nàng nhặt được em Tư Đồ...

      Nàng chăm sóc chúng, thương chúng, dẫn dắt chúng đến với ánh hào quanh chói lọi...Rất nhiều người còn nhớ, năm ấy, hai thiếu niên song sinh tay giữ ấn đứng đài cao, góc áo bào tung bay ngạo nghễ,....

      Từ nhi trở thành pháp sư tiếng tăm vang dội, ai cũng suýt xoa cho thành công của họ ngày hôm nay...Chẳng ai biết, họ vẫn luôn có bí mật thầm giấu kín...

      Họ sư phụ của mình,... người nuôi dưỡng họ suốt mười mấy năm, phải tình của đồ nhi với sư phụ, phải tình của kẻ chịu ân với người mang ân, mà là tình của nam nhân đối với nữ nhân, đên điên cuồng, đến mê muội...."

      Ta điều chỉnh lại tư thê ngồi, lẳng lặng lắng nghe.

      Ánh mắt Lăng tiền bối rất trầm lắng, dường như kể câu chuyện của người khắc cũng như kể câu chuyện của chính mình...

      người có tính cách sôi động như vậy, lại có thể ngồi yên chỗ, kể lại chuyện xưa, hồ nháo, hối hả, chứng tỏ ông ấy nhập tâm vào câu chuyện này,...

      -" Ở thời đại ấy, cái được gọi là tình thầy trò chính là loạn luân, là cấm kỵ, bị người đời phỉ nhổ. người luôn luôn cao ngạo, lạnh lùng, lại coi trọng danh tiếng như Cẩm Yên làm sao có thể chấp nhận….

      Năm 4 tuổi bọn họ biết trộm cắp vặt.Bản thân cho đến khi gặp Cẩm Yên cũng chưa có dù chỉ là cái lều rách, hàng đêm chỉ biết nằm co quắp lề đường, mặc cho gió lạnh thổi thốc vào người…

      Mùa đông năm sáu tuổi, trời rét đậm, bọn họ ngồi co ro trong góc khuất, chân tay run cầm cập, chẳng còn nghe thấy gì nngoài tiếng răng đánh vào nhau cầm cập.Đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi….Rồi lúc đấy, Cẩm Yên xuất

      Người mặc quần áo đỏ sẫm nổi bật nền tuyết trắng xoá.Gương mặt đẹp đến nghẹt thở, rồi người nhìn bọn họ, rồi đưa bàn tay ra, rồi đưa họ

      Bọn họ thể tượng tượng nổi, nếu như có ngày người còn cần bọn họ nữa, sợ có người phát ra này, sợ lại thành nhi như lúc , sợ bị bỏ rơi….

      Chỉ hy vọng đời này có thể vì người mà cười, vì người mà đau, mà buồn,… cần giàu sang, cầu phú quý, cầu quyền khuynh thiên hạ, chỉ cần có thể yên lặng ở cạnh người thế này….

      Tình của họ hèn mọn như vậy, đáng thương như vậy, thế mà vẫn có kẻ muốn để cho bọn họ yên…Con người sinh ra vốn là ích kỷ, chết vì danh vọng, chết vì tham lam…

      ngày kia, bên nhà trúc xuất kẻ lạ mặt… cầm trong tay bức tranh nhàu nát, mắt híp lại như mắt chuột trù, gian tà nở nụ cười.
      Họ thể ngờ, bức tranh ấy là bức tranh do Tư Đồ Dực vẽ năm mười tám tuổi, cúng là năm mà bọn họ nhận ra tình cảm của chính mình và chấp nhận nó…

      Nắng xuyên qua dòng suối chiếu xuống rừng cây um tùm, nữ tử đứng tựa mình vào gốc cây, mày mắt đẹp như mộng ảo…Từng đường nét, dáng người được phác hoạ lại cẩn thận, nêu ró nội tâm người vẽ…Có thể dễ dàng nhận ra, trong tranh là Cẩm Yên…

      Phía bên góc phải của bức tranh, Tư Đồ Khiêm còn có đề 4 câu thơ, dù câu từ lộn xộn kkhông theo quy luật nhưng ý tứ như ban ngày…Bài thơ về tình cảnh chàng trai giãy giụa trong tình tuyệt vọng, đơn phương nhưng ngọt ngào…

      bày ra trước mắt, bọ họ chẳng thể trốn tránh được nữa nhưng vẫn hy vọng, trong mắt người đời họ bẩn thỉu cũng được, đáng khinh cũng chẳng sao, chỉ cần Cẩm Yên biết, họ vẫn là đồ nhi ngoan của người, vẫn được bao bọc, được chở che…

      Vì vậy dù biết trận tỷ thí chỉ là cái cớ, dù biết người kia muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, họ vẫn

      Trận chiến ấy, họ gần như tự sát….

      Khi họ ngã xuống, họ lại thấy bàn tay kia, bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh trắng muốt, bàn tay mà suốt mấy chục năm qua họ mỗi ngày đều nhìn, đến nỗi từng đường vân, từng vết sẹo đều nhớ ràng…

      Người đưa tay xoa mặt bọn họ, từ mắt, đến chóp mũi, đến khoé miệng tinh tế.động tác tay có thể là cực hạn ôn nhu, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương…

      -Đồ nhi ngốc…

      Hoàng hôn thả dần…

      Họ thấy nàng từ từ cầm kiếm lên…. khắc kia, họ cảm thấy nỗi đau như cắn nuốt cơ thể họ…

      Nỗi đau xác thịt chẳng thể bằng phần vạn nỗi đau ở trong tim…
      Giờ phút ấy, họ rốt cục hiểu được thế nào là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”…Từ đầu đến cuối đều là họ sai, hết thảy đều sai…

      Trong mắt sư phụ họ mãi mãi chỉ là quân cờ, công cụ để sinh tồn…

      Mười mấy năm lưu luyến chỉ để đổi lấy nhát kiếm vô tình…Có đáng ??..”

      Cả người Lăng tiền bối ngừng run lên, tay nắm chặt mép bàn, chặt đến nối các khớp tay đều trở nên trắng bệch..

      Ta há hốc mồm, ông ấy có cần xúc động đến thế ? Chỉ là câu chuyện mà thôi…Ông ấy biểu như thể chính ông ấy mới là người trong cuộc vậy….

      -Lăng tiền bối, đoạn cuối ta hiểu lắm….Vị Cẩm Yên công cúa kia tại sao lại phải ra tay giết chết đồ nhi của mình? Sớm muộn gì họ cũng chết phải sao? Ta hỏi.

      Lăng tiền bối trả lời, chỉ hít hơi sâu rồi :

      -Ta về trước..

      Dứt lời liền loạng choạng bước ra ngoài, bộ dạng như thể sắp ngã đến nơi.Huân Trì đưa tay đỡ, lại bị ông ấy đẩy ra, cả người như bị rút hết linh hồn, đờ đẫn tiến lên phía trước…

      Khi thân thể ông ấy chìm dần vào bóng đêm, lại thấy đạo lôi quang loé lên sáng rực, ông ấy bước vào quầng sáng ấy, rồi từ từ biến mất…

      Trong chớp mắt khi ánh sáng loé lên, ta thề, ta nhìn thấy cái bóng nghiêng ngả xiêu vẹo mặt đất của Lăng tiền bối bỗng lắc lư lắc lư rồi tự nhiên tách đôi ra…

      trong hai chiếc xoay tròn, xoay tròn rồi tan biến thành vô số con bướm đen tuyền…
      Mỗi con đều mang cái bụng tròn xoe, rỗng tuếch gần như trong suốt, cứ lấp la lấp lánh…

      Thời gian quá nhanh, ta nhìn là có bao nhiêu con, nhưng hình ảnh quái dị như vậy là lần đầu tiên ta thấy…

      Ta kích động kéo tay Huân Trì :

      -Này, này, huynh có thấy gì ?

      -Thấy gì? Có cái gì sao?

      Tại sao chỉ có mình ta nhìn thấy? Nó rốt cục là cái gì?

      Hết chương 12~
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Lý Hạo Nhiên và những cái bóng bất tử

      Khi chúng ta về đến khách điếm thấy Bạch Mặc đứng ở trước quầy, trao đổi gì đó..

      Huân Trì mệt mỏi, muốn về phòng trước.Ta gật đầu với chàng cái, cũng phải thôi, suốt cả ngày bị Lăng tiền bối quay như chong chóng, mệt mới là lạ…

      - xin lỗi khách quan, chúng tôi hết phòng rồi…
      Ta nghe trưởng quầy .

      -Những nơi khác cũng vậy sao?

      - phải, nhưng bây giờ muộn thế này, sợ rằng họ cúng đõng cửa hết rồi…Khách quan cứ chịu khó hôm, sáng mai tôi đưa ngài tìm nhà trọ…

      Hoá ra là tìm phòng cho ta, là việc liên quan đến lợi ích của ta, ta dĩ nhiên là phải xen vào, vì vậy liền tới gần, hăng hái :

      -Cũng được, cũng được…Dù sao cũng phải là lần đầu tiên, thêm lần nữa đâu có chết ai…Hơn nữa giường cũng rất rộng, ngủ hai người vẫn rất là thoải mái…

      Mặt Bạch Mặc hết đen lại trắng :

      -Trước đây, vẫn ngủ chung giường?

      -“Đúng vậy,..” ta gật đầu “ Đầu hè , thời tiết khô hanh, ngủ dưới sàn rất dễ bị cảm lạnh..”

      Bạch Mặc nhìn ta từ đầu đến chân :

      -“ là nữ nhân?”

      Ta hơi phật ý.Trông ta giống đàn ông ở chỗ nào? Cái tên bại não này…

      -“ là nữ nhân chẳng nhẽ hiểu được cái gọi là nam nữ khác biệt? Làm càn như vậy còn ra thể thống gì?”

      Hơi tức giận…Làm càn gì mà làm càn, chỉ là ngủ chung cái giường mà thôi, chuyện thân mật hơn cũng làm rồi...(Sw : *Che mặt * Ý của tỷ ấy là hôn môi thôi, đừng hiểu lầm…), còn sợ cái gì chứ ?

      “-Thôi bỏ …” Bạch Mặc phất tay áo “ Đêm nay ngủ ở phòng ta..”

      Ta như bị sét đánh giữa trời quang :

      -Ngươi đùa?

      **

      Thực tế chứng minh, Bạch Mặc đùa… quả thực đem ta nhốt vào phòng , lại còn khoá trái cửa..

      Ta lăn lăn lại giường, mãi mà chẳng ngủ được…Cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó…

      Đêm hè oi ả.Ta bật dậy, mở cửa cho mát mẻ…Trời tối đen, chỉ có ánh đèn lồng mờ ảo chiếu rọi, trăng, sao…

      “Xoạt xoạt”

      Ta nhìn về nơi vừa phát ra tiếng động, dưới gốc lê duy nhất trong vườn, hình như có bóng người…

      vô thanh vô tức từ cây nhàng bay xuống, tại khôn cùng trong đêm tối, thản nhiên hoa quang, như ma giáng thế…

      Mũi chân điểm , thăng bằng rồi, bỗng quay đầu, nhìn vào cửa sổ phòng ta :

      -Tử Đàn…

      Nghe thấy giọng kia, ta cứng đờ cả người, lập tức đóng cửa sổ lại…Cứ tưởng mỹ nam ở đâu xuất , ra là…

      Bên ngoài vọng lại tiềng cười trầm thấp :

      - muốn tự mình ra đây, hay để ta giúp ?

      Thoáng chốc, mây đen đầy trời, trước áp lực đáng sợ kia, ta đành phải mở cửa, lập tức tươi cười :
      -“ A, Hạo Nhiên huynh, lâu gặp.Huynh có khẻo ?”

      “- khoẻ.”

      Lý Hạo Nhiên nhảy phốc vào trong phòng, cầm lấy ấm trà, hơi uống cạn :

      -“Làm thế nào mà ngươi lại quen được hai tên kia? dễ đối phó…Hại ta mệt chết được….Cái tên tóc bạc kia, rượt ta suốt cả mấy con phố…May mà cuối cùng vẫn cắt đuôi được…”

      -“Tóc bạc? Là Bạch Mặc sao? phải tối nay đưa mỹ nhân về nhà sao? Làm thế nào lại đuổi theo ngươi?”

      Lý Hạo Nhiên đưa tay gõ lên trán ta cái :

      -“ tưởng đầu óc ai cúng đơn giản như ? là phát ra bị theo dõi nên mới ly khai, tìm cách dụ ta ra mặt mà thôi..”

      ?Tên kia thông minh như vậy?
      Ta vặn vẹo mấy ngón tay suy nghĩ chút, …thôi, kệ , chẳng liên quan đến ta…

      Ta ngồi xếp bằng giường, nhìn Lý Hạo Nhiên lom khom thắp đèn…Nhìn tới nhìn lui tư dưng thấy buồn ngủ….Hai mắt díp cả lại…Lúc mơ màng, tự dưng thấy bả vai bị giữ chặt lại, gương mặt hung thần của Lý Hạo Nhiên phóng đại trước mắt, nghiến răng ken két :

      “-Ai cho ngủ? Ta còn chưa tính sổ với đâu? Con hồ ly ngu ngốc nhà dám đem đồ của ta cầm.Chán sống rồi? Hử???”

      Ta bừng tỉnh..Quên mất…Suốt từ nãy đến giờ, thấy động tĩnh gì, ta nhất thời quên mất…

      “- ! cầm mấy món rồi?”

      “-Có Thượng Phương bảo kiếm, ám khí Câu Tiễn, Thiên Tằm Ti, mũi tên Hậu Nghệ …”
      Ta xoè bàn tay đếm, ra sức nhớ lại thỉơ bên kia, Lý Hạo Nhiên nổi lên sát khí đằng đằng, khiến ta run lẩy bẩy dám tiếp nữa…

      “-Thực ra ta cúng là muốn tốt cho ngươi..” Ta phân trần “Mấy món đồ đó xếp chất đống trong cốc, ngoài đẹp mắt ra có ích gì đâu? Sớm muộn cũng bị rỉ sét…Nhưng ở ngoài này khác, nó được ngưòi ta nâng niu, được người ta bảo vệ…Ta là thay ngươi làm phúc…Hơn nữa, ngươi thấy, dạo này danh tiếng của ngươi còn vang dội hơn cả ngày xưa sao?”

      “- như vậy ta còn phải cảm ơn ngươi sao?”

      ‘-Cái đó cần, làm ơn mong báo đáp…Là ta tình nguyện, Hạo Nhiên huynh trước nay được xếp vào hàng “ hùng kiệt xuất giang hồ” .Dung mạo tuấn tú, khí phách hiên ngang,…. chàng trai tuyệt vời như vậy, trước nay lại đối xử với ta vô cùng tốt, vô cùng chu toàn.Có có lại cũng là chuyện thường tình… đáng bận tâm…”

      Lý Hạo Nhiên tính tình nóng nẩy, phép thuật lại cao cường, đối đầu với , trăm hại mà lợi…Thông minh nhanh nhẹn như ta , tự nhiên phải biết tự tạo đường lui, vỗ mông ngựa chút cũng phải là ý kiến tồi…

      Lý Hạo Nhiên trợn mắt nghe ta dối…
      Kỳ thực, mấy lời ấy, đến ta còn tin được nữa là…

      “-Đầu óc có được bình thường vậy? Cái lý do như vậy cũng có thể nghĩ ra được...” Lý Hạo Nhiên day day trán “ Chẳng hiểu làm sao sư phụ có thể cho phép rời cốc?”

      “-Sư phụ cho phép ta rời cốc? “

      “-Phải.” Lý Hạo Nhiên giang tay, nằm kềnh ra giường “ Lúc mới biết trốn ra ngoài, sư phụ rất lo lắng, đến khi biết tin vẫn an toàn, người mới an tâm.Người để tự do chút cũng tốt, nhưng chỉ bốn tháng thôi.Bốn tháng sau, phải ngoan ngoãn trở về...Người còn , thần khác biệt, nếu còn cố chấp buông tay, người tổn thương ...”

      Ta ưu tư.
      Lý Hạo Nhiên đưa tay vân vê hoa tai trái của ta :

      “-Nó là cái gì? Làm sao lại phá được Bát Quái Truyền Ti trận? Người muốn tìm là ai? Cái gì mà thần khác biệt? ...đến thời kỳ động dục rồi à?”

      Ta đá cái.

      Lý Hạo Nhiên nhăn nhó : “-Đau chết. là thô lỗ..”

      “-Đáng đời.”

      Ta nhìn lướt qua bóng của mình đổ dài mặt đất, chợt nhớ ra chuyện ban tối, liền hỏi :

      “-Lý Hạo Nhiên, bóng là cái gì?”

      “-Bóng à?” Lý Hạo Nhiên giơ mấy ngón tay của mình ra, nhìn vào hình bóng phản chiếu tường, lẩm bẩm “ Nó là vật chứa của linh hòn.”

      “-Làm sao có thể? Chỉ là cái bóng thôi, đúng ? Chỉ là trò lừa của ánh sáng.”

      “-Ta bao giờ thoát khỏi cái bóng cảu chính mình.Vạn vật đều có bóng.Những linh hồn có thể rời khỏi cơ thể nhưng bóng .Nó tồn tại vĩnh cửu, nó dẫn dắt vạn vật luôn hồi.Những pháp sư cổ thường tìm cách hủy diệt bóng của địch nhân thay vì giết chết ta.Bởi vì bóng mới là vật quyết định tồn tại của sinh vật.Chỉ cần bóng còn, linh hồn vẫn tồn tại...Nó tan biến cho đến khi bóng dẫn dắt nó sang kiếp mới...”

      “-Những đồ vật, bàn này, ghế này,...nó cũng có bóng.Vậy nó cũng có linh hồn ư?”

      “- phải, đồ vật đương nhiên khác với sinh vật chứ..”

      “-Vậy còn những con bướm đen sao?”

      “-Giống như tra , bóng là vật chứa cảu linh hồn, chia hơn, nó được tạo thành từ những con bướm đen.Ở phụ nữ, ba con bướm đen to nhất tượng trưng cho ba hồn, chín con bướm hơn là ba phách.Tương tự, ở đàn ông ba hồn, bảy phách...”

      “-Nếu như, những con bướm ấy chưa gì cả, sao? Chuyện gì xảy ra?”

      “- có nghĩa là, linh hồn của người đó bay hết rồi chứ còn sao nữa...”

      “-Vậy nếu như...ta là nếu như... người mà có tận hai cái bóng sao?”

      “-Vớ vẩn, người làm thế nào có hai cái bóng được...”

      “-Nếu có...”

      “-Có thể là dạng cộng sinh....Ta từng đọc trong mọt văn tự cổ, nó rằng, thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm , giữa sống và cái chết là thời khắc liên kết giữa bóng và con người trở nên yếu đuối nhật.Lúc đó người ta có thể làm phép tách nó ra, giứ nó cộng sinh trong cơ thể khác...”

      “-Làm thê để làm gì?”

      “-Rất lâu trước, người ta tương truyền, có viên ngọc có thể cải tử hoàn sinh, gọi về hồn phách...tên là gì ấy nhỉ....Ách...quên rồi...Thôi kệ , tóm lại là rất nhiều người tin vào điều đó, vì thế người ta giữu bóng lại để đảm bảo cho linh hồn bị rơi vào luân hồi, trước khi họ tìm ra cách để tụ lại hồn cho người chết...”

      “-Lý Hạo Nhiên,...” Ta run lên “ Ta nhìn thấy, người đàn ông, ông ta có tận hai cái bóng...”

      “- nhìn thấy? Làm sao có thể? Bóng cộng sinh là bóng của người chết, nó thuộc về giới, chỉ có quỷ sai, ma giới và thần giới có thể nhìn thấy chúng. hồ, lại có phép thuật, làm thế nào nhìn thấy được?”

      Ta giữ lấy cánh tay :

      “- ...Ta lừa ngươi...Ta còn nhìn thấy cả những con bướm chứa linh hồn, chúng có cái bụng trong suốt, lấp lánh...”

      Lý Hạo Nhiên sửng sốt :

      “- cúng nhiều tài lẻ, lúc trước nhìn thấy nội đan, nguyên thần của người ta. Bây giờ lại đến trò này...”

      “-...”
      “-Có phải co tiểu nào mất phép thuật cúng có được khả năng như của ? Đúng là mèo mù vớ phải cá rán mà...Đến ta cũng phải mất năm năm mới lờ mờ thấy được...”

      Ta nhếch mi.

      Đến ta? Tự tâng bốc mình sao? đáng khinh.

      “-Ta về đây.” Lý Hạo Nhiên lên tiếng. “ ở lại phait cẩn thận.Tránh xa hai tên kia ra.Bốn tháng nữa, ta đến đón ... cho phép trốn, lúc nào ta tìm là phải ra gặp... chưa?”

      Ta gật đầu.

      “-Còn nữa...Tìm cách chuộc lại mấy món đồ kia ...Nếu đừng trách ta....”

      Ta rơi lệ.Tiền ở đâu ra mà chuộc...Tên thù dai này...

      Hết chương 13
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :