1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Khi ta ta tỉnh dậy là tờ mờ sáng.Ta hoảng sợ nhìn quanh, thấy vẫn là căn phòng trong biệt viện của Huân Trì, ta mới thở phào nhõm….

      Nhưng ngay lập tức ta liền đối mặt với vấn đề hết sức to lớn và nghiêm trọng….Ta còn chưa có kịp thả hoa đăng đâu………….
      Chẳng lẽ cái này chính là kiếp số định?Ta thể thay đổi đường tình trắc trở của ta?… là éo le…….Hic hic >.<

      Binh !!!

      Trời ơi?Cái gì thế này? Đập trúng đầu ta đau quá…
      Ta tức giận xoa xoa cục u đầu, lại ngó xuống chăn… quả táo ?

      Ta đây là ở trong phòng, làm thế nào mà…..

      -Đừng có há to mồm như thế, rớt hết cả nước dãi rồi kia kìa………Hơhơhơ
      -Bạch…Bạch Mặc….

      Bạch Mặc ngồi vắt vẻo thành cửa sổ, thản nhiên cắn táo.Nắng sớm khiến cho từng đường nét gương mặt trở nên sáng , hiền hoà.Áo bào tím nhạt, đai lưng đen, ở tay còn có đeo bao tay màu đen.Thoạt nhìn rất có phong cách của quý công tử nho nhã.Gió khẽ lướt qua, thổi bay mái tóc bạc, cả góc áo cũng phấp phới.

      nhếch mép cười :
      -Thế nào? Mê muội? Xem ra ngươi là con ….
      -Ta cũng chưa bao giờ nhận mình là con trai…

      -…
      -Tại sao ngươi lại ở đây?
      -Còn hỏi… nhún vai…-Nếu phải ai đó quá mức nhát gan, mới đùa chút lăn ra bất tỉnh bây giờ ta việc gì phải ở đây?

      À ra…
      Ta híp híp mắt, ngoắc tay ý bảo lại gần.
      - Nam nữ thụ thụ bất thân. lại gọi ta vào phòng riêng của ?Định cướp sắc?Hử?

      Ta lập tức vồ lấy quả táo, ném về phía :
      - nhiều thế ?Bảo vào cứ vào
      Bạch Mặc né được, lẩm bẩm :
      - có ném nữa cũng chẳng làm ta bị thương được đâu….

      -Ai bảo ta muốn làm bị thương ngươi? Ta là muốn dùng táo liệng chết ngươi, ….Cái tên Bạch Mã Ôn nhà ngươi…Khi ngươi lại bày ra cái trò gì????...Nếu ngươi cho rằng mấy hành vi quái dị có thể khiến người khác chú ý ngươi nhầm to rồi….

      Ta sửng cồ.

      Bạch Mặc sững lại, hơi nhượng bộ :
      -Ta biết lại nhát như vây….

      -Nhát cái đầu ngươi….Ngươi cứ ở trong hoàn cảnh ấy xem thế nào là nhát….

      -Ít nhất cũng xỉu, liền xỉu như …..

      -Ngươi ngươi,…. là tức chết ta mà… ra ngoài, ra ngoài ta muốn nhìn thấy đồ chảng ngựa nhà ngươi…

      Đây là trốn tránh…
      Thực ra ta cũng hơi cảm thấy hối hận…Dù mắng chửi Bạch Mặc là điều mà ngay cả trong mơ ta cũng theo đuổi…Nhưng là bây giờ mạnh hơn ta nha, mà Bạch Mặc lại tuyệt đối xếp vào dạng thù dai….Ta nổi cáu với , còn là Bạch Mã Ôn, chảnh ngựa….Chắc chắn ghi hận trong lòng…

      Bạch Mặc vẫn đứng lỳ ở đấy, chịu đâu, mãi mới nhả ra câu :
      -Lúc nãy vừa gọi ta là Bạch Mã Ôn…?

      Là phúc phải hoạ, là hoạ tránh khỏi, cứ coi như là tránh được mùng 1 cũng tránh được 15…

      Khi ta hé mắt ra khỏi chăn, Bạch Mặc nhảy ra khỏi cửa sổ….

      Bóng áo tím khuất xa phía sau vườn mai đầy nắng………
      ***

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giới thiệu 2




      1.Huân Trì


      Thực ra ta rất ghét mưa.Nhất là mưa bụi mưa bay, mưa dai dẳng lại càng ghét.

      Cho đến khi, có đứng đó, dưới làn mưa bụi trắg xóa, mỉm cười với ta...

      ấy , ấy tên là Tử Đàn..
      ...

      Khi ấy, ta nghĩ, Tử Đàn chết rồi, ta cũg chết theo.Ta mấy bao nhiêu năm chỉ để tìm về thứ khiến người ta thương nhất tan biến.Trưởng thành làm sao?Thành tiên thế nào?

      Đổi lấy chỉ là ngàn vạn năm tịch,thiếu ấy, cuộc sống chỉ là màu xám ảm đạm.
      ...

      Khoảng khắc khi thân thể ấy biến thành muôn nghìn đốm sáng lấp lánh, ta thấy trái tim mình trùng xuống, thấp dần như rơi xuống vực thẳm, tối tăm , lối thoát.

      Thế nhưng ấy khóc, hề khóc, chỉ lặng yên nhìn ta, nở nụ cười rạng rỡ giống như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau :

      -Huân Trì, Huân Trì, chàng thấy ?Trời lại mưa...

      -Em sợ chàng quên cũng sợ chàng nhớ kỹ...

      -Huân Trì, em sai rồi..

      -Huân Trì, Huân Trì ,ước mơ của chàng là gì?...

      Ước mơ của ta?

      Ta bật khóc như đứa trẻ, lần đầu tiên ta cảm thấy mình lạc lối.

      Tử Đàn, nàng nhẫn tâm như vậy, bỏ lại mình ta.
      Tình cho nàng ,người cũng cho nàng.Chỉ xin nàg đừng bỏ mặc ta.Có được ?
      ...

      -Rất lâu trước khi mà thích ấy, ấy rất thích rồi.Bởi vì thích cho nên thành toàn , bởi vì thích nên buông tay , bởi vì thích nên rời ...
      ...

      2.Tử Đàn


      xuất của Thất Thất vào mùa xuân năm đó giống như ánh sáng từ ngọn đèn dầu lan tỏa trong đêm đen, đem đoạn sinh mệnh và ký ức tươi đẹp nhất của ta rọi sáng..

      Khi ấy là đầu tháng hai, bầu trời xanh trong.Gió từ rừng lướt vào, thổi rơi vô số cánh hoa đào., vương đầy vạt áo xanh...
      Tiểu ngân xà toàn thân trắng như tuyết, bộ vảy lấp lánh, đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng tinh xảo...
      ...

      -Ta phải Xà Tộc, ta là Long tộc. nông cạn.
      ...

      -Thất Thất, sau này ta có thể tìm huynh ?

      Chàng vươn những ngón tay dài.Vành tai ta bỗng mát lạnh, bông sen bằng pha lê trong suốt nhàng nảy nở, mềm mại quấn quanh vành tai ta...
      Chàng nở nụ cười dịu dàng :

      -Có thể...Ta chờ...
      ...

      Chàng chẳng là Huân Trì xuất thân quyền qúy, chẳng là Thất thái tử lừng lẫy của Long tộc, chỉ là Thất Thất mà thôi...

      Ta bất hạnh làm sao, may mắn làm sao?

      Chàng tài hoa tuyệt thế nhưng ta lại có được tình của chàng...
      Đủ rồi,
      Với ta như thế là đủ rồi...
      ...
      Ta gục xuống bên bàn tròn, hai tay chống cằm :
      -Huân Trì, chàng có thích ta ?
      - thích…
      -Chàng dối ta câu chết sao?

      Ta vô cùng bức xúc…
      - rồi, có chết mà……..

      ...

      Ngày hôm ấy, trời mưa, ta nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Huân Trì.Chàng quỳ đất, ngửa đầu nhìn ta, trong mắt ngập tràn, sững sờ và tuyệt vọng.Ta lúc này mới phát , ta trôi nổi , thân thể gần như trong suốt.

      Ta mỉm cười :
      -Huân Trì, chàng thấy ? Trời lại mưa...

      Chàng như đứa trẻ bị lạc đường, biết phải làm thế nào, hoảng loạn gọi tên ta.Giống như ngoài hai từ này ra chàng biết từ nào khác...
      Cả người chàng ướt sũng, dáng vẻ vô cùng chật vật.Ta chưa bao giờ thấy chàng như thế...
      -Tử Đàn, dẫn ta ...

      Ta lắc đầu.Chàng có chút luống cuống.Bàn tay xuyên qua cơ thể ta, chạm vào chỉ là khí...
      ...

      Giây phút cuối cùng, ta muốn :
      -Huân Trì, kỳ thực ta giấc mộng rất đẹp...

      Ta muốn cùng chàng nắm tay nhau đến trọn đời, muốn có với chàng nhiều hài tử, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
      Đáng tiếc ta lại thể như nguyện...
      Thân thể này vốn dĩ chỉ là lời dối... hơn...
      ...
      -Tử Đàn, nàng có biết, nàng rồi, ta mỗi ngày đều nằm mơ, mơ thấy nàng ngồi bậc thềm, trong mắt chỉ có mình ta, vô luận ta bao lâu, nàng vẫn chỉ mỉm cười nhìn ta, : "Tiểu Trì Trì, chàng về rồi..."
      Giống như buổi sáng suốt thời gian qua, ta chờ nàng từ từ mở mắt, cả phòng sáng lạn..."
      ...
      -Tử Đàn, nàng xem, đá Tam Sinh viết đầy tên chúng ta, cả cây nhân duyên này cũng thế...
      -Tử Đàn, ta chờ nàng... Vẫn luôn chờ nàng.
      -Nàng thể biến mất được, ta còn chưa kịp với nàng ước mơ của ta, còn chưa đưa nàng đến U Minh phủ chơi, còn chưa ta nàng...Tử Đàn, ta nợ nàng nhiều như vậy, nàng về chẳng phải là rất lỗ sao?
      ***
      Trớ trêu thay cái gọi là duyên trời
      Duyên cầu chẳng được,
      Duyên đuổi chẳng .....

      ***

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Quận chúa Mạc Vương


      Ta nằm ghế, nhìn vào hồ nước trước mặt, chán nản đếm số cá vàng bơi lội qua lại…
      Ánh mặt trời dịu , mặt nước lấp lánh, thi thoảng lại gợn sóng lăn tăn….

      Mà tâm trạng của bây giờ cực kỳ, cực kỳ kém,… Người ta gặp ở lễ hoa đâưng ràng là Lý Hạo Nhiên…

      Ta cảm thấy mình như cá nằm thớt, vô cùng bị động, bỏ được mà ở lại cũng xong.Thế giới này rất bé, chỉ cần xoay người cái là biết bạn gặp được ai, nhưng thế giới này cũng rộng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước là có thể chẳng bao giờ được gặp lại….

      Aizaa, thôi, kệ …Nếu người kia là Lý Hạo Nhiên có khả năng đến tận bây giờ còn chưa tìm ta tính sổ…Có lẽ ta bị hoa mắt thôi…

      Bỗng tràng cười khanh khách từ xa vọng lại cắt đứt dòng suy nghĩ của ta… khí lập tức tràn ngập mùi phấn son.Sắc mặt ta đại biến :

      -Ôi trời ơi, lại đến nữa…

      Ta lập tức đứng bật dậy, tìm đường mà rời khỏi.Ai dè có người còn nhanh hơn cả ta :

      -Tử Đàn nương, sao lại vội như vậy….

      Ta thầm rủa tiếng.
      Bạch Mặc thân bạch y, phe phẩy cái quạt của , bộ dạng kiêu căng tự đắc…

      Từ ngày ta lỡ miệng chửi câu kia, cứ thấy ta là tìm cách sinh
      Ngày ngày dẫn theo đám ong bướm đến tìm ta gây phiền toái.Mặc kệ ta trốn ở đâu, trốn như thế nào, thế nào cũng tìm ra….Mà câu đầu tiên với ta là :

      -Tử Đàn nương, sao lại vội như vậy………????

      Khiến ta chỉ muốn lập tức lột xuống bộ mặt giả nhân giả nghĩa, đểu cáng, xấu xa , chảnh choẹ của ….

      Nhưng ta lại nghĩ có thể đấy là câu cửa miệng của .Thí dụ như Tôn Đại Thánh cứ nhìn thấy người, bất kể nam nữ đều : “- quái, ngươi chạy đâu…”
      Thí dụ như mấy vị tăng nhân đắc đạo trong chùa bất kể bắt đầu câu chuyện nào cũng là “-Mô Phật, thiện tai, thiện tai…”

      Nghĩ thế, cơn tức giận của ta cũng xẹp xuống ít.

      -Bạch công tử, huynh xem, ta với Tử Đàn tỷ ai đẹp hơn….
      Mạc Uyển Nhi che mặt, thẹn thùng hỏi….

      Nữ nhân này…
      Trước mặt nam nhân lại so sánh mình với người khác… có đầu óc…Công thêm việc mấy ngày nay ta cứ bám diết lấy ta như hồn bất tán, dẫn theo đám tỷ muội, gây cho ta vô số phiền phức….

      Ta liền đưa ra kết luận : Ta thể ưa được cái vị quận chúa vừa đanh đá, vừa lắm chuyện như vậy…

      mặt Bạch Mặc ràng lên hai chữ “chán ghét”, lại còn in đậm in nghiêng, thế nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt ngả ngớn khó ưa của mình, cười đến hồn xiêu phách lạc :

      -Tuỳ tiện tiến vào trà lâu bình thường nhất trong thành cũng có thể biết Mạc quận chúa chính là “Tái Điêu Thuyền” (Điêu Thuyền tái sinh ), lại cầm kỳ thi hoạ…Đúng là ngàn vàng khó cầu nụ cười của mĩ nhân…

      Mạc Uyển Nhi vô cùng đắc ý, liếc mắt nhìn ta như để thị uy, rồi lại thẹn hùng cúi mặt :

      -Bạch công tử quá khen rồi, ta làm sao có thể đẹp bằng Tử đàn tỷ..…

      -Nhưng là….-Bạch Mạc tự dưng lớn giọng hại ta giật cả mình, suýt rơi xuống hồ- ngờ đến đây lại được gặp Đàn nương, thấy nàng cười như tranh vẽ, bóng dáng mười phần là mỹ nhân.Tính tình thùy mị nết na.Có câu “Yểu điêu thục nữ quân tử hào cầu” .Ta tự chủ mà đem lòng ngưỡng mộ....

      xong bắn cho ta cái nhìn tình tứ, đắm đuối...

      Ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.Tất cả mọi ánh mắt giết người đều dồn hết lên người ta.Sắc mặt Mạc Uyển Nhi vô cùng khó coi.Mấy kẻ xu nịnh lập tức lên tiếng :

      -Bạch công tử, nương ấy đẹp ở điểm nào.....?

      -Nhìn xem, nhìn xem, mũi của ấy rất thẳng, mũi tròn mới có phúc khí....

      -Lông mày lại quá mỏng,...
      -Eo qúa thon, người xưa xương chậu phải to mới sinh được con trai....

      Ôi trời ơi, ta chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi.....Chết sớm đầu thai sớm.Chứ cứ ở đây nghe họ bình phẩm sớm muộn ta cũng tự tử vì tự ti....

      Bạch Mặc thành công trong việc tạo kẻ thù cho ta, hơn nữa lại còn là kẻ thù vô cùng lợi hại....Quận chúa Vương phủ....

      Về nguồn gốc của chuyện này kể ra khá là dài dòng....Đại khái là quận chúa từ ngày gặp Huân công tử ở phủ thừa tướng vẫn đem lòng mong nhớ, quyết định phải chàng cưới, phải chàng gả....

      ngày đẹp trời bỗng nghe được tin sét đánh ngang tai, chính là xuất hòn đá cản đường –là ta đây, cho nên mới tìm đến thám thính thực hư.......

      Nhớ hôm đó, khi ta lúi húi trồng mấy chậu địa lan ở vườn sau bỗng nghe tháy tiếng hừ lạnh...

      Ta ngẩng đầu lên liền thấy nữ tử mặc chiếc váy mỏng te, xỉa kiếm về phía ta, nghiến răng ken két :

      -, con hồ ly kia ở đâu ?
      Nhìn đôi mắt đỏ ngầu và bộ dạng như đội trời chung của nàng, ta theo bản năng che mặt mình lại, hai mắt dại ra , sửng sốt :

      -Làm sao biết ta là hồ ly?
      Nàng kia ngờ vực nhìn ta lom khom từ đầu đến chân, đại thể là thấy ta hiền lành hòa nhã, sắc mặt cũng dịu xuống.... :
      - ra là cái ngốc tử....Ngươi là người làm mới trong phủ?? ? Huâ Trì ở đâu?

      Mắt hạnh trợn tròn, khí thế hùng hổ....

      Ta bỗng tháy nữ tử này được vừa mắt cho lắm liền vui vẻ chỉ đường ;

      - nương cứ sang bên trái, gặp ngã rẽ sang phải, tiếp tục sang trái, phải thẳng, lại sang trái, sang phải.....Huân Trì thiếu gia ở trong hoa viên....

      Nàng kia phụ kỳ vọng của ta liền lập tức rời ....

      Ta phủi phủi tay đứng dậy về phía bên phải...
      Huân Trì ngồi trong sảng đường, tay cầm ly trà xanh, thấy ta đến lập tức mỉm cười :

      -Tử Đàn nương....

      Thế là ta ngồi xuống ghế bên cạnh.
      Huân Trì đưa ta ly trà :

      - là trùng hợp, tại hại cũng định tìm nương.... ...

      Lời còn chưa dứt, thấy dèm cửa kéo “Xoẹt “ cái, nữ tử váy mỏng kia sau khi bi ta lừa quanh phủ vòng cuối cùng cũng tìm về đên nơi rồi.Chân tay cũng là nhanh nhẹn....

      Nữ tử kia thấy ta và Huân Trì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hạ kiếm xuống nhàng :
      -Huân cong tử...

      Huân Trì cười nhạt :
      - ra là Mạc quận chúa, lâu gặp. quận chúa có khỏe ?

      Ánh mắt nữ tử kia cứ lưu luyến nụ cười phong lưu của Huân Trì, cả người như mềm nhũn cả ra, tiến đến bên người Huân Trì, nép xuống như con chim , hoàn toàn mất khí thế vung đao múa kiếm khi nãy....

      Huân Trì nhàng tránh ra , lại :

      - biết Mạc quận chúa hôm nay tới quý phủ là có việc gì chỉ giáo...

      Mạc Uyển Nhi chưa kịp trả lời, liếc sang bên cạnh thấy ta liền lập yuwcs cứng người...
      -Vị nương này là....
      ... ...... ...

      Sau đó Bạch Mặc nghe tin liền tìm đến góp vui, .....

      Sau nữa là những chuỗi ngày sôi đông và tràn đầy sức sống như bây giờ.... ...

      >.<
      @@
      ......
      -A, mọi người chuyện gì mà vui vẻ quá vậy ???
      lúc ta tìm cớ để rời khỏi từ phía bên kia con đường, Huân phu nhân tươi cười tới.

      Ta như người chết đuối vớ được bè gỗ, vô cùng hớn hở :

      -Huân phu nhân đến đúng lúc.... ...
      ***

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 : Huân Vũ


      Tóm lại là vị Uyển Nhi quận chúa kia cảm thấy ta vô cùng chướng mắt, luôn tìm mọi cách cho ta ở chung chỗ với Huân Trì bao giờ.

      Kỳ thực ta cũng đâu muốn xuất trước mặt nàng làm gì.Thế nhưng Bạch Mặc lại muốn thành toàn cho thiện ý thông tuệ của ta, nên chẳng còn cách nào khác , ta mới phải tiếp tục hứng chịu mọi cái quắc mắt, nhăn mày của nàng ấy và các tỷ muội tốt lành của nàng ấy...

      may, mai là ngày lễ sinh thần của Huân phu nhân, Mạc Uyển Nhi cũng phải trở về nhà để chuẩn bị quà cáp, ta cũng miễn cưỡng có được ngày yên bình...

      định tìm Huân Trì để chuyện phiếm góc tay áo ta bỗng bị kéo lại :

      Tỷ tỷ xinh đẹp, bế Vũ Nhi...

      Huân Vũ mặc y phục sặc sỡ, hai m,á phúng phính, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất xinh, chu chu cái miệng, kiễng chân níu tay áo ta...

      Ta thở dài.Làm thế nào cũng thể liên hệ thằng nhóc xinh xắn đáng này với tên nhóc xấc láo, khó chiều ở hoa viên ngày trước.

      Huân Vũ là con trai của em Huân Thừa tướng.Cha mẹ của thằng nhóc ly thân, nên

      Huân Vũ theo họ ngoại.Thi thoảng vẫn được đưa đến thừa tướng phủ chơi, Huân phu nhân rất quý thằng nhóc,,,

      Ta sờ lên mái tóc óng mượt của nó, nghi hoặc hỏi lại :

      -Tiểu Vũ, đệ có chắc đệ em sinh đôi nào .... ...

      - có...Huân Vũ lắc đầu, lại tự nhiên ôm lấy chân ta, nũng nịu - Tỷ tỷ xinh đẹp, đệ muốn ăn kẹo hồ lô....

      Ta đờ người 5 giây, làm thế quái nào tính cách con người lại có thể thay đổi lớn như vậy? Lẽ nào Huân Vũ là người đa nhân cách?

      -Tỷ tỷ...
      -Ừ..

      -Mai là sinh nhật của bà bà....

      -Tỷ biết rồi.
      -Bà bà thích đồ đắt tiến, bà bà thích nhất chỉ có hoa lan thôi...
      -Hả?...Ta véo hai má của tiê=ủ-Sao lại chuyện này với tỷ ?
      -Tại vì đệ thích tỷ nha..-Huân Vũ khua khua tay – Uyển Nhi tỷ tỷ rất là xấu, rất là hung dữ...

      -Đệ sợ tỷ ấy nghe được sao?
      -Người xấu chính là người xấu, nghe được hay vẫn là người xấu...
      ***


      Buổi tối, ta khệ nệ khuân chậu lan mới vơ vét được ngoài chợ vào sảnh chính. Màu lan thanh lạnh làm dịu khí trời nóng nực, ở chung với Thái Y tháng, xem ra khả năng thưởng hoa , lựa hoa của ta cũng tăng lên ít..

      Ta thầm cao hứng..

      Huân Vũ ngoan ngoãn đằng sau ta, vừa vừa huyên thuyên cái gì đó....
      Sảnh đường hôm nay chăng đèn kết hoa rực rỡ.Đặc biệt ngay tại lối vào có đặt vật to như hòn giả sơn trong hồ, trùm vải đen kín mít, xung quang có mấy người đeo kiêm vác đao, mặt hùng hổ đứng canh giữ..

      Ta bĩu môi vượt qua, khoa trương như vậy, nhìn vào đều biết là thuộc hạ của Mạc Uyển Nhi, còn ra vẻ thần bí gì chứ. Phi !!Phi !!

      Vừa đặt chân vào đến cửa liền thấy Mạc Uyển Nhi cố ý dựa sát vào bên cạnh Huân Trì , ánh mắt như mèo thấy mỡ, như tiểu cẩu nhìn thấy xương quả thực khiến người ta phát hãi, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :

      -Huân công tử mấy ngày nay là bận rộn, mấy lần Uyển Nhi đến tìm đều được gặp mặt...

      Huân Trì khéo léo tránh sang bên để ai nhìn thấy, lịch trả lời :

      - biết Mạc quận chúa đến tìm , thất lễ...

      Bạch Mặc biết đứng sau lưng ta từ bao giờ, giọng :

      -Đừng bị dáng vẻ của lừa gạt. dối đấy, thừa biết Mạc Uyển Nhi đến tìm nhưng thà cả ngày ngủ trong phòng cũng thèm ra tiếp.Bây giờ còn bày ra vẻ mặt chân thành tiếc nuối thế kia...Đáng thương cho vị quận chúa si tình...Chẹp chẹp.

      Ta cảm thấy bên tai nhột nhột liền thuận tay đẩy ra, lại cẩn thận đặt chậu lan xuống đất, hất cằm nhìn về phía trước.

      Huân Vũ lập tức hiểu ý, lên phía trước, chen vào giừa hai người dính vào nhau kia, khoảng cách liền bị kéo dãn ra...

      Ta đắc ý.Trẻ dễ dạy... đáng <3

      -Tử Đàn nương đến đúng lúc.

      Nhìn ánh mắt nổi lên sát khí đằng đằng của Mạc Uyển Nhi, ta lập tức xua tay, khách sáo :
      -Chuyện nên làm, chuyện nên làm...

      -Chậu lan kia là do Tử Đàn nương chọn ? Mắt thẩm mỹ cũng tồi...

      -Chuyện nên làm, chuyện nên làm...
      Mạc Uyển Nhi hề có ý định buông tha ta.

      -Vừa mới xuất cùng Bạch công tử thân thiết như vậy, Tử Đàn nương cũng là có bản lĩnh trêu hoa ghẹo bướm...

      -Chuyện nên làm, chuyện nên làm...
      Thực ra trước đó ta trả lời quen rồi nên chưa kịp nghx ngợi mấy từ kia phọt ra luôn.

      - phải, phải, tuyệt đối là phải...
      Ta vội vàng cuống quýt sửa lời.

      Bạch Mặc giật giật khéo miệng :

      -Tử Đàn, thiếu suy nghĩ phait là lỗi của , nhưng thiếu suy nghĩ mà lại còn có bộ dạng nư vậy là thẹn cho cái bề ngoài đẹp đẽ của .

      Huâ Trì khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn vào bàn tay của Bach Mặc để vai ta, lên tiếng ;

      -Bạch huynh đệ gần đây là rảng rỗi, năm lần bảy lượt đến làm phiền quý phủ, chẳng biết là vì sao ?
      -Tại hạ tất nhiên là vì mỹ nhân mà đến..
      Rồi lại ý nhìn ta cái .

      Huân Trì cầm ly trà, cười đến u ám :

      -Chẳng hay lệnh tôn có biết Bạch công tử phép thuật tiến bộ, có thể tự phá giải ấn chú, tự do rời phủ...

      Bạch Mặc phe phẩy quạt, quan tâm ;
      -Văn nhân thi sỹ có câu “ Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”. Huống hồ ở đây lại có đại mỹ nhân như vậy...

      Bầu khí tức có chút quỷ dị..

      Lúc này từ ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân dồn dập.Huân phu nhân và Huân thừa tướng vẻ mặt ngưng đọng.Phía sau họ là người có nước da trắng bệnh, khéo miệng có vết máu chảy xuống, xem màu có vẻ như vẫn còn tươi...
      Người kia quần áo rách dưới, tóc tai bù xù, chân tay bầm tím...

      Ta ngơ ngác hiểu chuyện gì người kia quỳ xuống, hướng Huân Trì dập đầu thùm thụp :

      -Xin Huân công tử cứu thiếu gia nhà chúng tôi...
      ***

      P/s ;Bắt đầu từ chương này mới hay <3

      Chương 8 : Vị công chúa khuất


      “Trước tiên tôi xin kể câu chuyện xưa, có thể mọi người đều nghe qua, chuyện về người trường sinh bất lão."

      Vị đại thúc trung niên kia an vị ngồi ghế bành , chậm dãi kể lại -
      "Rất lâu trước đây Trung Nguyên từng có quốc gia rất phồn hoa, thái bình thịnh trị, dân chúng thân thiện hòa nhã.

      ngày nọ, có pháp sư vào quốc gia ấy, công bố nắm giữ được thuật trường sinh bất lão.

      Pháp sư ấy , chỉ có dòng máu hoàng thất
      thuần khiết mới có thể luyện được thuật này.Hoàng đế chần chừ thử, nhưng nếu thử, tâm nguyện đế vương ngàn năm sao có thể hoàn thành.Rồi nữ nhi mà hoàng đế qúy nhất xuất ...
      Nhưng phép đàn bị sập, vị công chúa ấy chết...

      Nhiều năm qua , hoàng đế ngày già yếu, trong lòng lúc nào cũng tưởng nhớ
      đến nàng.

      Những ngày cuối cùng, trước khi hấp hối, vị hoàng đế già lại thấy công chúa đứng bên giường bệnh, vẫn là dáng vẻ của 18 tuổi.Nàng , bệ hạ pháp sư kia thành công, ta qủa chết, ta vì tưởng niệm của người mà sống ...

      Đó là dị thuật cấm kỵ trong hàng tiên ban.Nhân giới được phép trường
      sinh bất lão.

      tồn tại của vị công chúa kia thuộc về lục giới, chằng phải ma, chẳng phải tiên, cần tu luyện vất vả, cần tiên cốt cũng có được cuộc sống vĩnh cửu...

      trẻ kia sống lâu, chỉ cần có người nhớ về nàng, nàng trường sinh bất
      lão.Cuối cùng ngày nàng gặp hai vị pháp sư sinh đôi, Tư Đồ Dực và Tư Đồ Khiêm..."

      Mạc Uyển Nhi bỗng "A " lên tiếng :"Chính là hai vị pháp sư chết mất xác trong cuộc tỷ thí núi Hòa Linh năm ấy..."

      -Chính là họ, từ sau tai nạn bất ngờ ầy, hai vị trí của họ trong Hùng bảng, thứ 5 và thứ 6 cũng bị để trống.Nếu cố gượng ép kẻ thần kinh , người điên khùng...

      Người ta cái chết của họ có oan khuất, vị công chúa kia trả thù cho họ, cái thuộc về họ ai được phép lấy ...

      Là nghiệt duyên, hay vẫn là mối tình đáng ngưỡng mộ?
      Dù sao đằng sau, ai biết...

      Thiếu gia của chúng tôi trước giờ vẫn tò mò chuyện cũ.,

      Điều nên đến đến...

      Trong lần lên núi Hòa Linh, thiếu gia tình cờ lạc vào động băng.Mọi người có biết thiếu gia nhìn thấy gì trong đó?

      Chính là xác của hai vị pháp sư kia. ra vị công chúa đó qúa si tình người cũ, ngày đêm ở trong động bảo quản thân thể của hai người ấy, lại tìm cách thu lại hồn phách mất..."

      rồi vị đại thúc kia lại qùy xuống "Tôi biết cầu của mình hơi qúa đáng, nhưng nể tình là chỗ quen biết cũ, xin Huân Trì công tử ra mặt lần.Kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa đền đáp công tử..."

      -Người kia thế nào?

      -Vị công chúa ấy chỉ cần mời được Huân công tử đến đây gặp mặt, liền lập tức thả người, còn ta biết thông tin về đồ vật mà Huân công tử tìm kiếm...
      Huân thừa tướng sẵng giọng :

      "-Huân Trì, bằng hữu giang hồ của con ta quản.Nhưng nếu là dính líu đến triều đình, phải hết sức cẩn thận "- Lại hướng sang Mạc Uyển Nhi nãy giờ lơ ngơ :

      -"Việc về cấm thuật xin quận chúa chớ bẩm báo cho Mạc vương gia vội, mọi việc cứ để ràng rồi tính.,"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1 : Nàng công chúa khuất (Tiếp)


      Huân Trì và Bạch Mặc hơi thiếu nghĩa khí chút, nhất quyết cho ta cùng, để mặc cho cái tính hiếu kỳ cào cấu tim gan, phèo phổi của ta…

      , suốt mấy trăm năm sống núi Bàn Sơn ta bỏ lỡ mất bao nhiêu thứ thú vị, nếu cả lần này cũng được tham ra vào, há chẳng phải ta lại bỏ phí mất trận đấm đá đặc sắc trong đời?

      Ta lượn lờ trong phủ suốt cả buổi chiều, lại chào hỏi mấy người cho có lệ.Lúc vừa ra khỏi hành lang bằng đá, liền lập tức chạy ào đến tẩm phòng phía Đông của Huân Trì.

      Đứng trong phòng đắn đo chút, làm sao để bị phát mà vẫn có thể theo họ đến núi Hoà Linh?

      Dạ Xoa thể dừng nữa, lần trước bị nhờn thuốc, lần này liền khẳng định dược liệu hiệu quả trong quá ngày.Mà qúa ngày ta chưa kịp thấy được mặt mũi của ngọn núi Hoà Linh như thế nào, bộ dạng của nàng công chúa kia ra sao lập tức bị loại.

      Chợt nghĩ nếu như ta biến trở về nguyên thần hồ ly của mình, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao ?

      biến liền biến.

      may ta mới chỉ mất khả năng điều khiển nguyên tố phép thuật, ít ra vẫn còn chút tự tôn….

      Khi ta vừa lấp đằng sau tấm bình phong, liền thấy cửa phòng bị mở ra, đoán chắc là Huân Trì ở Tàng Thư Các về.

      Ta cố nín thở, dám nhúc nhích.Trong lòng phập phồng loa sợ hồi, nhưng ngoài tiếng lửa cháy tý tách và tiếng lật sách ra còn bất cứ thanh nào khác…

      Thầm nghĩ, xem ra Huân Trì cũng có lúc sơ suất.

      Ta ngáp vài cái, dự định chỉ nhắm mắt chút thôi, thể để Huân Trì và Bạch Mặc trước được.

      Hậu quả của việc nhắm mắt chính là cẩn thận ngủ luôn.
      biết ngủ được bao lâu chỉ cảm thấy trán ngứa ngừa, cảm giác như có chiếc lông vũ rờ rờ lại…

      Ta cả kinh mở choàng mắt, liền thấy Huân Trì thản nhiên thu tay lại.Sắc mặt có ba phần hứng thú, năm phần nghi hoặc, lại thêm chút vui vẻ khó hiểu.

      Mà ta cũng phát ra, mình chiếm cứ giường của Huân Trì, đoán có lẽ do đêm qua bị mộng du mới trèo lên đây ngủ. tai hại !!

      “Nếu bị đuổi cũng sao, ta miễn cưỡng hay ép buộc Huân Trì phải đưa ta theo, dù sao ta cũng có chân, có thể tự được…”
      Ta suy nghĩ , lo lắng kỹ càng, liền nghênh ngang lại gần, oai phong lẫm liệt nhìn vào Huân Trì, bảy cái đuôi xoè ra khẽ đung đưa, trông có vẻ khôn ngoan, ..ừm…kỳ thực là trông có vẻ mà thôi…

      Có lẽ do dáng vẻ của ta quá thú vị, Huân Trì liền bỏ luôn quyển sách cầm tay, hứng thú quan sát, ý cười trong mắt càng đậm…

      -Cốc ! Cốc !
      -Thiếu gia, phu nhân cho gọi..

      Huân Trì nâng mắt, khẽ “Ừ” tiếng.

      Cửa phòng liền mở ra, Cát Tường cầm chậu nước bước vào :
      -Thiếu gia, mời rửa mặt…

      xong lại lui xuống bên, hành động thành thục như làm cả trăm lần…

      -Cát Tường, bảo những việc này từ sau phải làm, ta tự làm được.

      -Hầu hạ thiếu gia là bổn phận của nô tỳ.Huống hồ cũng chẳng có gì nặng nhọc, thiếu gia cũng ít khi về nhà…

      Huân Trì lắc đầu, cười cười đứng dậy.

      Khi Cát Tường nhìn về phía giường, trông thấy ta, hai mắt liền sáng rỡ…

      -Tiểu hồ ly nhà ai, trông xinh thế này…

      - biết.

      - lạc, lạc sao ? -Cát Tường nhấc bổng ta lên, lại sờ mấy cái đuôi của ta, lẩm bẩm..-, hai, ba, bốn, năm, ... bảy…! Thất vĩ hồ sao? Chẳng biết là đực hay cái ??

      Ta cả người run lên, hai cái chân khua loạn xạ trong khí.

      Chỉ thấy Huân Trì tự nhiên vắt khăn mặt, đầu cũng thèm ngẩng lên, giọng đều dều :

      -Có lã là đực.
      -Làm sao thiếu gia biết ? Đây là sửng sốt.

      -Đoán.
      -Aiza, lần này thiếu gia đoán sai rồi, nhìn bộ dáng thế này, chắc chắn nó là con cái…

      Sống từng này năm, cuối cùng cũng có người nhân ra giới tính của mình, ta khỏi cảm thấy an ủi…

      Khuân mặt nhìn nghiêng của Huân Trì có vẻ nghiền ngẫm :
      -Đực.

      Suy sụp…
      Ta chán nản choài chân giường, tai cụp xuống, rên lên ư ử.

      Cát Tường âu yếm vuốt đầu ta :
      -Xem nó phản đối này, ràng là con cái rồi..Cũng thông minh…

      Huân Trì nhếch miệng cười, thèm để ý đến ta nữa, bước ra ngoài.
      Cẩm y nổi bật, nắng vàng rực rỡ.
      **
      -Huân thừa tướng đâu rồi ạ?
      -Vào triều từ sớm rồi.Huân phu nhân trả lời.

      -Vậy Tử Đàn đâu rồi ạ?

      Bạch Mặc ung dung hỏi.

      Ta nằm vai Cát Tường, cúi đầu xuống, thực chất là dỏng tai lên lắng nghe.

      Huân phu nhân thở dài :
      -Haizaa,…

      Lại thở dài
      -Haizaa,… đáng tiếc, đáng tiếc…
      lát mới như tiếc nuối từng khúc ruột mà :

      - rồi, sớm hôm nay, Như Ý vào gọi ấy, nhưng thấy người, chỉ thấy bức thư để lại, rằng rồi…

      Bạch Mặc có vẻ hơi ngạc nhiên :
      -Sao lại rồi? Mà lúc nào? Tối hôm qua còn thấy ấy dạo quanh phủ…
      -Nghe ấy có việc gấp, phải rời trong đêm….Aizaa –Lại thở dài.

      Huân Trì khẽ hạ mi mắt xuống, nhàng vuốt những đường vân lấp lánh tay áo :
      -Như vậy cũng tốt.

      Tốt gì mà tốt !!!
      Điều này làm lòng tự trọng của ta bị tổn thương nặng nề.Giống như tất cả bà mẹ đời, gặp phải đứa trẻ mình, phụ bạc quan tâm của mình.Cảm giác này rất khó diễn tả thành lời…Hic hic

      (*Sw : Sao tỷ sao sánh như thế ?? là…mẹ với chả con gì…đầu óc của tỷ…*, *Tử Đàn : Ha ha, đây là ví dụ, ví dụ thôi…*)

      Lúc này có vẻ Bạch Mặc chú ý đến tồn tại của ta, hung hãn nhấc cổ ta lên, hí mắt quan sát.
      Ta tất nhiên là kháng cự, nhưng sức lực của ta làm sao bằng , nên quyết định yên phận, đỡ tốn sức lực.
      Trong đầu lập tức lên hình ảnh của tên Ma Vương da xanh nanh vàng, tay cầm đinh ba, cào sắt ngừng xỉa xói về phía ta….Ôi má ơi, sao mà kinh dị vậy… >.<

      lát Bạch Mặc mới châm rì rì mà :
      -Lão hồ ly già vừa , con hồ ly lai tới.Cũng trùng hợp…
      Lời này ra có vẻ được đúng cho lắm !

      Ví dụ như ta sống hơn bảy trăm năm sao có thể gọi là “con hồ ly ” được.Xét về tuổi tác, ta chính là tổ tông của tổ tông, của tổ tông, tổ tông ….nhà .
      cần biết trước đây là gà rừng hay phượng hoàng, là ma quái hay thần tiên, bây giờ chỉ là tên phàm nhân tuổi đời ngắn ngủi.

      Ta khinh bỉ nhìn cái.
      Huân phu nhân lại :
      -Nghĩa là sao?

      Bạch Mặc nhún vai :
      -Hôm nay, lão già Mộ Dung Phục đến đây, chắc lạ nghe ngóng được gì đấy….

      -Lão ta đến đây? Huân phu nhân quay đầu hỏi Cát Tường....Vậy con hồ ly kia ở đâu ra?

      -Trong tẩm phòng của thiếu gia..
      -Tẩm phòng của Huân Trì, là ở phía Đông sao? -Bạch Mặc sửng sốt..-Cũng trùng hợp nha, hôm nay lào ta cứ đòi tham quan phía đông phủ…
      - ngoại trừ trường hợp , -Huân phu nhân sắc bén liếc ta cái-…con hồ ly này là do lão ta phái đến theo dõi chúng ta…Thế cũng đau đầu, bỏ được mà giữ lại ….

      Vô căn cứ, tuyệt đối là vô căn cứ…
      Ta thầm chảy mồ hôi lạnh.Trong lòng càng thêm khẳng định, con người là chúa hay suy nghĩ lunh tung…

      Huân Trì nghiêng đầu, từ góc độ của ta khó có thể nhìn thấy biểu cảm mặt, hàng mi dài che khuất dôi mắt màu ngọc thạch :
      -Thế để nó theo bọn con .

      -Hả??
      -Nếu thể giữ lại để nó theo bọn con .
      Huân Trì hơi ngước lên, nụ cười như hoa mai đỏ mọc lan tràn khắp núi, tinh tú như đều rơi vào tròng mắt kia, rạng rỡ lấp lánh….

      Chỉ có điều, ta lại cảm nhận được luồng khí lạnh lan tràn toàn thân. biết vì sao ta càng ngày càng cảm thấy Huân Trì có chút....Ặc ặc…. nghiệt.
      Phi ! Phi!!!
      Lại suy nghĩ nhiều rồi…
      **
      Chương 9 :
      Làm hồ ly tất nhiên phải chịu nhiều thua thiệt.Ví dụ như khi thuê phòng trọ thể ở riêng phòng.Ví dụ như buổi tối thể ngủ giường…

      Vì vậy ta bi ai ngủ dưới sàn lạnh trong phòng Huân Trì, thi thoảng răng đánh vào nhau cầm cập.Muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương.

      Có điều, khi tỉnh dậy, ta lại thấy mình ở giường, sáng hôm sau, sáng hôm sau nữa cũng vậy…

      Ta vô cùng hốt hoảng.Chẳng lẽ mộng du là căn bệnh nan y ?
      Đường đường là dược sư mà lại thể chữa khỏi bệnh cho chính mình, ta cảm thấy vô cùng tự ti.

      Đêm thứ ba, ta quyết định thức trắng đêm để theo dõi tình hình, đến rạng sáng lại ngủ khò mất, tỉnh lại thấy mình nằm trong đệm ấm, chăn êm.

      Đêm thư tư, ta nghĩ, dù sao đến lúc mộng du ta vẫn cứ trèo lên , thôi bây giờ ngủ luôn giường vậy, thế là cuộn tròn lại ngủ trong góc giường từ chập tối.

      (Huân Trì nghĩ : Như thế ngay từ đầu có phải tốt , cứ để phải nửa đêm ra tay, là phiền toái… )
      Nhưng đấy phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là….
      ***

      Chương 9 : Tuổi thơ của Huân Trì


      Làm hồ ly tất nhiên phải chịu nhiều thua thiệt.Ví dụ như khi thuê phòng
      trọ thể ở riêng phòng.Ví dụ như buổi tối thể ngủ giường…

      Vì vậy ta bi ai ngủ dưới sàn lạnh trong phòng Huân Trì, thi thoảng răng đánh vào nhau cầm cập.Muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương.

      Có điều, khi tỉnh dậy, ta lại thấy mình ở giường, sáng hôm sau, sáng hôm sau nữa cũng vậy…

      Ta vô cùng hốt hoảng.Chẳng lẽ mộng du là căn bệnh nan y ?
      Đường đường là dược sư mà lại thể chữa khỏi bệnh cho chính mình, ta cảm thấy vô cùng tự ti.

      Đêm thứ ba, ta quyết định thức trắng đêm để theo dõi tình hình, đến rạng sáng lại
      ngủ khò mất, tỉnh lại thấy mình nằm trong đệm ấm, chăn êm.

      Đêm thư tư, ta nghĩ, dù sao đến lúc mộng du ta vẫn cứ trèo lên , thôi
      bây giờ ngủ luôn giường vậy, thế là cuộn tròn lại ngủ trong góc giường từ chập tối.

      (Huân Trì nghĩ : Như thế ngay từ đầu có phải tốt , cứ để phải nửa đêm ra tay, là phiền toái… )

      Nhưng đấy phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là….

      Bạch Mặc gần đây biết uống nhầm thuốc gì, thái độ đối với ta ngày càng kỳ quặc….

      Thí dụ như tại :
      Bạch Mặc hớn ha hớn hở chạy vào phòng, tay cầm đĩa thức ăn, giọng ngọt sớt :

      -Tiểu bạch bạch, tiểu bạch bạch, xem ta đem cái gì đến cho ngươi này….
      (Chú thích :Lông của Tử Đàn màu trắng ạ :3 )

      Ta cả mí mắt cũng thèm nhấc lên.Gì mà tiểu bạch bạch, tiểu bạch bạch? Ngươi là gọi chó sao ???

      Bạch Mặc bị ta phớt lờ thành thói quen, cũng bận tâm, trịnh trọnh đẻ đĩa thức ăn thơm phức trước mũi ta :
      -Ăn , ăn nào…Cái này đích thân ta chọn cho ngươi đó….

      Gì đây?
      Đích thân chọn cho ta?
      Ta khẽ hít hơi, hình như là cơm thịt bò rắc tiêu, mùi thơm phức, trông có vẻ vô cùng ngon miệng.

      Ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà đam ra kinh sợ), nhìn chòng chọc vào khuân mặt tươi cười kia.
      thể tốt bụng như thế được, ta cá 200% là đĩa thức ăn này có vấn đề.Định độc chết ta sao?

      Đầu óc tên này có bình thường vậy? Nghĩ ra hành động giết người …à nhầm giết vật ..thô thiển như thế?

      Nghĩ thế ta chán ghét đẩy đĩa thức ăn kia ra, tiếp tục nằm ngủ.Bạch Mặc vẫn bỏ cuộc :
      -Tiểu bạch bạch, ngươi xem, ta đẹp trai như vậy, lại đối tốt với ngươi như thế…Cho nên ngươi đừng có lẽo đẽo theo Huân Trì nữa, theo ta

      -Ngao !
      Ta ngáp cái. ngờ tên này có thể mặt dày tự tâng bốc mình như vậy.
      Ta cười vào mặt

      Bạch Mặc xuyên tạc thái độ của ta :
      -A, có phải ngươi thích ăn món này ? Ta tìm cái khác cho ngươi.

      xong liền bỏ chạy ra ngoài.
      Qua lúc lâu, Bạch Mặc quay trở lại, trong tay cầm thêm cái đĩa nữa :
      -Tiểu bạch bạch, dậy , dậy ăn nào…

      Ta liếc nhìn cái,sau đó lập tức sợ ngây người…
      Cái đĩa Bạch Mặc cầm trong tay đầy những con sâu xám ngắt ngo ngoe ngọ ngoậy, leo lên, rớt xuống :
      -Sao mi ăn?- Bạch Mặc gãi cằm, vẻ mặt khó xử - phải Thất vĩ hồ thích ăn nhất là cái này sao ?

      Ngươi mới thích? Cả nhà ngươi mới thích….

      Đại khái là sau thời gian, tính nhẫn nhại của Bạch Mặc cuối cùng cũng dùng hết , nụ cười cương cứng lại gương mặt, duỗi tay kéo lấy lỗ tai ta, kéo đến trước mặt mình.
      Ta kinh hãi kêu lên tiếng.

      Lộ rồi ! Lộ bản chất ra rồi…Tên cầm thú này !!!!

      -Rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt ? Hử?
      Ta ra sức gật đầu, lại ra sức lắc đầu.
      Mắt to nhìn mắt hồi lâu, thấy dụ dỗ được, cưỡng ép xong, cuối cùng Bạch Mặc cũng thả ta xuống, thở dài :

      -Aiza, tên Huân Trì đó có gì tốt? đẹp trai bằng ta sao ? Phong lưu bằng ta sao? Tài giỏi bằng ta sao?

      Bạch Mặc bộ dạng như muốn khai thông cho ta, ngừng lải nhải :
      -Rồi ngươi hối hận…Ngươi có biết về cái quá khứ huy hoang của ?

      Ta dựng lỗ tai lên, mon men lại gần.Thế là Bạch Mặc bắt đầu kể :

      “-Tên tiểu tử ấy, từ có khuân mặt xinh đẹp.Mọi người đều , hai mươi năm sau quân tử nho nhã.Tiếc là mọi người chỉ đoán chúng được nửa.
      Năm bốn tuổi náo loạn với đám trẻ của khách quan dự tiệc trong hoa viên.Nhưng cái chính là con của Tướng quân cứ quân lấy chơi trò thêu thùa, ai cũng nhìn ra, trong lòng rất vui, nhưng cũng cự tuyệt, còn tiện tay hái đoá hoa cài lên tóc bé, thầm vài câu, hai mắt tròn xoe lấp lánh, sau đó xoay người chạy mất.

      Tiểu nương kia mặt đỏ tai hồng, sau này…. bao giờ tìm nữa…

      Năm sáu tuổi, Thị lang tiểu công tử ẻo lả giống phụ nữ, lại tròng ghẹo .
      Huân Trì bực mình liền làm phép định thân vị công tử kia lại, trực tiếp cạo trọc đầu
      Quả nhiên, sau này ai dám động vào .

      Đến năm tám tuổi, so với những đứa trẻ cùng tuổi, quậy đến kinh người.
      Mẹ sợ bị tăng động, liền bắt tòng quân.

      Sau thời gian nhẫn nhại, nhàn rỗi có việc gì làm lại thổi kèn hù ngựa chiến hoảng hốt, náo loạn quân ngũ.Chuyện này truyền đến kinh thành, sau đó bị bắt vào chùa xám hối tháng…Cha mẹ thèm nhìn mặt .

      Năm mười tuổi, luyện thành Ngọc Băng, quậy thừa tướng phủ đến gà bay chó sủa…

      Sau nhiều năm, trở thành công tử ôn nhuận như ngọc, hào quang tại làm lu mờ mấy trò quỷ quái hồi , lại hêm xuất thân quyền quý, chuyện xấu của , ai dám vào ra….

      Đừng nhìn dáng vẻ quân tử bây giờ của mà nhầm lẫn, thực chất chính là “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm…”

      Ta nghe mà chấn động. phải Bạch Mặc bịa chuyện để hạ bậc Huân Trì đó chứ ?
      Nhưng bộ dáng của rất giống đùa…

      Bạch Mặc bỗng xoa đầu ta :

      -Ngươi biết ? Có người bạn nổi bật như vậy…..đôi khi là áp lực…

      Ta hơi ngạc nhiên.
      quay lưng về phía ta, ánh nắng chói chang phủ ôm lấy tấm lưng độc ngạo mạn của vào lòng.
      Mặt trời giữa trưa vô cùng nóng bỏng, nhưng Bạch Mặc lại lẳng lặng ngửa đầu nhìn những tia nắng chói mắt kia hồi lâu, khiến ta khỏi lo lắng, nếu tiếp tục nhìn nữa bị đui mất.

      Mái tóc bạc trắng, mày kiếm tuấn,… ta chợt cảm thấy im lặng, trầm ngâm như vậy hợp với chút nào,…Nhìn như vậy khiến ta có chút khó chịu, hiểu vì sao..

      Ta dụi đầu vào tay , kêu “ Ngao, ngao”.
      Bạch Mặc bỗng thu hồi tầm mắt, lại toe toét cười với ta :

      -Cho nên mới , tiểu bạch bạch ngươi vẫn nên theo ta tốt hơn…
      -…

      Có thể thấy vừa rồi là ảo giác của ta, khi bỗng cảm thấy sao mà mỏng manh, yếu đuối thế, chẳng qua chỉ thêm vài ba câu, cái cá tính cợt nhả của liền sống lại.
      ***

      Chương 10: Vị tiền bối họ Lăng

      Thực ra chúng ta cũng phải là thẳng đến núi Hoà Linh.Bạch Mặc phải làm số tin tức trước, cho nên lộ trình của chúng ta có hới chếch sang phải chút.

      Hình như Huân Trì và Bạch Mặc muốn tìm vị tiên sinh già tên là Lăng Quang…

      Ta nghe tiểu nhị của khách điếm chuyện với nhau rằng : Vị Lăng Quanh tiền bối này rất bí , rất ít người nhìn thấy diện mạo của ông ấy, chỉ biết rằng tính cách của ông ấy vô cùng quái đản.Tương truyền ông ấy biết, từ việc to tát như thay triều đổi vị, đến việc bé tí ti như gà nhà này đẻ mấy quả, vịt nhà kia vì sao mà mất cắp….

      Cái gì lão cũng nắm bắt trong tay…
      Người đến thỉnh giáo lão rất nhiều, nhưng phải ai lão cũng chịu gặp, nếu phải bị lão bày trò chọc cho tức chết cũng phải tuý luý mà ra về, đến cọng lông chân của lão cũng chưa được thỉnh giáo, huống chi là tìm lão hỏi chuyện…

      Lão là con sâu rượu chính hiệu, ngàn chén say , vì vậy lão đặt ra quy định muốn gặp lão phải trải qua ba thử thách, tất cả đều liên quan đến rượu, thư nhất là thưởng rượu, đoán rượu, và uống rượu,…Nhưng chẳng ai vượt qua hết ba thử thách ấy,…

      Cho nên, dù biết nơi lão sống nhưng người đến tìm lão càng ngày càng ít…
      Bạch Mặc và Huân Trì xấp xỉ được ngày…

      Ta nằm bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.Trong lòng có chút lo lắng…

      Vị trí của khách điếm này rất đẹp.Ngay từ cửa sổ nhìn ra là mảng hồ xanh biếc khẽ lay động theo chiều gió, phản chiếu ánh trăng lung linh mờ ảo.
      Dương liều xanh biếc nửa chìm trong bóng tối, nửa ngập trong ánh sáng…

      Trăng treo giữa trời, ánh trăng toả ra sáng tỏ trong vắt, bóng của nó phản chiếu mặt nước bàng bạc sáng loá….Gió đêm chuyển lạnh.

      Đèn trong các dãy phố dần tắt.
      Chỉ có khách điếm nơi ta ở vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng vọng lại thanh lỉnh kỉnh dọn dẹp dưới nhà bếp….

      -Cạch !!!
      Cửa phòng bỗng mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào phòng tối khiến ta nheo mắt…

      Huân Trì đứng trước cửa, mặc trường bào màu đen tuyền, cả người thấm đẫm sương đêm…

      Chàng đặt tay tay lên trán nhìn ta cười cười, ánh mắt mơ màng, thoáng chôc cái liền đổ sụp xuống, cả người chao đảo …
      Ta vội vàng nhảy xuống từ bậc cửa sổ, hoá lại hình người, vòng tay đỡ lấy chàng…

      Huân Trì nghiêng qua ngả lại rồi thuận thế dựa vào vai ta, mùi rượu hoa đào bốc lên ngào ngạt trước mũi…
      Lúc đấy ta mới phát ra, kyh thực là Huân Trì bị say rượu…

      Người bình thường say rượu, có kẻ lắm lời, có có kẻ múa máy quay cuồng, có kẻ thích đập phá đồ đạc, nhưng những kẻ im lặng lời, lịch nhã nhặn, lại có thể đúng nơi, về đúng chốn, ta sựu cho rằng được nhiều cho lắm…

      Tay Huân Trì khoác lên vai ta cứ chực chờ trượt xuống, cả người dựa sát vào ta…Vì thế ta phải nửa kéo nửa dìu chàng vào trong giường..

      là, uống thành cái dạng này…
      Gương mặt Huân Trì an tĩnh, đôi môi đỏ hồng khẽ dẩu lên, còn lưu lại dấu vết của nụ cười nhợt nhạt, hàng mi ngoan ngoãn rủ bóng xuống mi mắt, hơi thở đều đặn.
      Nhìn chàng như vậy giống tiểu hài tử….

      Tiểu hài tử ư???

      Chính là dùng để bắt nạt, …
      Ta thò tay ra nhéo hai bên má chàng cái, xoa xoa, chà chà…
      lúc cao hứng người giường bỗng mở choàng mắt ra, nhìn ta chằm chằm…

      Ta bị chấn động đến mức rơi bịch xuống đất, lại nghe thấy tiếng trầm thấp vang lên từ phía đỉnh đầu :
      -Tử Đàn…

      -Ừ.
      Ta méo mó đứng dậy, hay rồi giờ làm thế nào để giải thích cho xuất của ta ở đây đây???
      đen đủi.

      Huân Trì chống người ngồi lên dựa vào thành giường :
      -Lại đây.

      Ta hơi chần chừ.Lúc đến trước giường, ta bước hụt chân, đứng vững, bổ nhào về phía trước. may Huân Trì vừa vặn đỡ được ta…

      Ta sờ sờ sống mũi bị đụng đau, vương người dậy từ lồng ngức vững chắc, hắc hắc cười : “Xin…”

      Lời còn chưa dứt thấy Huân Trì cúi đầu sát xuống, trong bóng đêm, đôi mắt lục lam như có dòng nước nhàng di chuyển, càng lúc càng si mê, gần như sắp thôn tính toàn bộ bản thân chàng, càng lúc càng gần, gần tới mức đầu mũi thẳng đứng cọ sát vào chóp mũi ta.

      Hơi thở mang theo mùi hương hoa đào thanh thuần, nóng ấm, ẩm ướt…
      Ta ngơ ngác.
      Đêm lạnh như nước nhưng bàn tay của Huân Trì lại vô cùng ấm áp, bàn tay giữ chặt eo ta, vảy bạc ở khoé mắt trái như như

      Ta nhất thời thanh tỉnh.Rốt cuộc Huân Trì uống loại rượu gì? Tại sao lại làm lộ ra long linh thế này ? Vị tiền bối Lăng quang là ai?

      lúc ta trầm ngâm suy nghĩ trận gió thổi qua, mây đen mỏng manh chậm dãi chuyển động, che khuất ánh trăng giữa trời, bóng tối phủ chùm lên bọn ta.

      Trong khoảng khắc tĩnh mịch đó, ta cảm thấy Huân Trì cúi đầu xuống.Đôi môi nóng bỏng khẽ dán lên môi ta, trằn trọc mút

      Khoảng khắc ấy, gió bất động , nước bất động, mây bất động, thời gian đứng im.

      mềm mại, ngọt ngào, tựa như đoá hoa…

      Phảng phất như cả mùa xuân đều thu gọn trong nụ hôn ấm áp này, tựa như cọng lông ngỗng bay nhè rơi xuống giữa hồ nước, từng làn sóng gợn từ từ, chậm rãi lan ra, lan ra…khiến trái tim người ta ngứa râm ran…

      Ta khé nhắm hai mắt lại, hơi thở của Huân Trì càng lúc càng gấp gáp, giọng thào như vọng về từ nơi xa xôi lắm :

      -Tử Đàn,…….. cuối cùng ta cũng chờ được nàng….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :