1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: "Thất Thất là ngươi sao?"

      Thái Y từng :

      -Phàm là những người có khuân mặt đẹp, dinh dưỡng thường tiêu hao hết lên mặt, cho nên phần lớn đầu óc thường là được sáng sủa cho lắm”

      Hôm nay ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến .Bạch Mặc chính là người như vậy.Cái gọi là giúp huynh trà trộn vào phủ nha của chính là…
      Ta ngồi trong đại lao, u ám nhìn lên trần nhà đen xì, ẩm mốc.Con người bây giờ cũng nhẫn tâm, đến bà già 70 tuổi cũng đem nhốt vào đại lao, hẳn là nhận ít bạc .Bạch Mặc thối tha, Bạch Mặc độc ác, chừa cho ta tí mặt mũi nào…

      Nhớ khi đó ta kiên quyết kháng cự, chỉ thong thả buông câu :
      -Ấn huynh có từng nghe qua câu : “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất?”
      -Ý của ngươi là..

      gật đầu : “Thanh thượng phương bảo kiếm được giấu trong tầng hầm ở đại lao.Xung quanh đều được lão già Mộ Dung Phục bày kết giới, lại được canh giữ cẩn thận bởi các pháp giả cường đại.Bình thường việc trộm kiếm xem ra là có chút khó khăn, nhưng mai là ngày Hoàng thượng đến xem xét tình hình, Mộ Dung Phục phải hộ giá, canh chừng cũng lơ là rất nhiều.Để lấy được kiếm tiểu đệ cần người vào trong kết giới, mà người này lại phải am hiểu các loại trận pháp và nhanh nhẹn, người này ai thích hợp bằng Ấn huynh…”
      Ta tái mặt :
      -Ngươi khỏi quá coi trọng ta rồi…
      mỉm cười :
      -“Ấn huynh khiêm tốn,…-lại - 12 giờ đêm nay, tiểu đệ dẫn cửa vào của kết giới tới phòng giam của huynh, khi ấy làm phiền Ấn huynh rồi…Nữa là Ấn huynh nên ra ngoài trước khắc đồng hồ (tương đương 15 phút) , kéo dài sợ là tiểu đệ duy trì được…”

      Ta tính toán, bây giờ cũng đến 12 giờ rồi, biết Bạch Mặc đối phó với lũ pháp giả kia ra sao.Trong khi ta nghĩ ngợi vẩn vơ, bên tai bỗng truyền đến những thanh rất “Tách, tách”, đồng thời lỗ đen cũng xuất .. chữ tượng hình rực sáng rồi tan biến.Lỗ đen càng ngày càng lớn, lực hút cũng càng ngày càng mạnh, thi thoảng từ miệng lỗ đen lại xuất những tia lửa lập lòe….Có thể bẻ gày gian, dẫn cửa vào đến gian khác, xem ra pháp lực của Bạch Mặc rất đơn giản…
      Trong lỗ đen rất tối, những hành lang dài xa tít tắp chẳng có điểm dừng, đầu là hàng tấn đá treo lơ lửng.Ta trộm nghĩ, lúc này mà nó rơi xuống có phải là cái mạng của ta tiêu tùng ? Càng nghĩ càng hoảng sợ, ta khỏi nhanh bước chân chút…

      sâu vào trong, ta cảm thấy vô cùng khó thở, mọi tế bào đều căng ra như sắp vỡ tung.Áp lực trong lỗ đen này quá lớn, lúc ta nghĩ mình tiêu chắc rồi bông sen tuyết tai trái bỗng rực sáng, luồng linh khí trắng đục, tươi mát nhàng bao quanh ta, có cảm giác như được nâng đỡ dịu dàng của biển cả, bảo vệ ta trong vòng an toàn.Hơi thở của ta dần bình ổn lại, trong lòng khỏi cảm thấy ngọt ngào : “ cảm ơn, Thất thất, …”.

      Pháp lực của Lý Hạo Nhiên rất cao, cho nên chút áp lực nho này với là vấn đề gì, còn với ta lại khác, chỉ số phép thuật của ta chỉ là con số 0 tròn trĩnh.Bạch Mặc tưởng ta là Lý Hạo Nhiên, cho nên tai nạn vừa rồi là thể trách
      Cuối cùng, đường hầm cũng tới điểm dừng, vòng tròn bảo vệ xung quanh ta cũng biến mất.Mộ Dung Phục cũng quá tự phụ rồi, lão cho rằng ai có thể phá được kết giới của lão, lại nghĩ đến khả năng 2 người có thể liên kết với nhau, cho nên phía bên trong kết giới hề có bất cứ chướng ngại gì…

      Thanh Thượng Phương bảo kiếm được treo bức tường lớn đối diện với ta.Lớp vỏ mạ vàng tinh sao, có thể do ánh lửa từ những cây đuốc chiếu hắt vào mà viên ngọc chuôi kiếm đỏ rực cách thất thường, lập lèo như có sinh mệnh…

      Khi ta sắp sửa chạm vào thanh kiếm, bỗng tim nhói lên chút, cả người vì đau đớn mà ngã khụy xuống đất.Mái tóc cứ hết đen lại trắng, làn da căng ra lại nhăn nhúm lại,…Chết tiệt..Đây là màn chắn phép thuật cuối cùng…Lão hồ ly ngoan độc, thanh kiếm, lão còn đặt bùa chú, gây ra phản hệ với những người chạm vào nó, người có pháp lực càng cao cường, phản hệ càng mạnh, cuối cùng dẫn đến thổ huyết mà chết, thể nào mà lão tự phụ như vậy.

      Dù ta hoàn toàn biết phép thuật nhưng vì dòng máu chảy trong người ta là của tộc, nên tránh khỏi bị ảnh hưởng.Tuy lớn, nhưng lại ảnh hưởng tới tha hóa nhanh của dược liệu, phỏng chừng chỉ rtong chốc lát nữa thôi, ta ngất .Mà nếu ngất ở trong này, hậu quả ta dám tưởng tượng…

      Vì vậy ta cố nén đau, cầm lấy thanh kiếm chạy ra cửa.Người ta : “Thời thế sinh hùng”, cấm có sai, bình thường chỉ vết thương xíu cũng đủ khiến ta kêu la oai oái , thế mà hiểu lúc ấy ta lấy đâu ra khí lực để ra khỏi căn hầm tối đó…
      Khi ta đặt chân xuống đất, lỗ đen cũng vừa vặn đóng lại.

      Nơi ta đứng là khu rừng , ánh trăng treo đầu các ngọn cây, chỉ màu vàng nhạt, bốn bề tĩnh lặng, thoảng có tiếng chim kêu lạc lõng.Dược liệu hoàn toàn mất hết tác dụng.Ý thức của ta dần trở lên mơ hồ, trước khi ngất , ta như nghe thấy có tiếng giày đạp chân lên lá khô, lao xao vọng lại mỗi lúc gần.Cuối cùng dừng lại bên ta, ôm lấy ta, thoảng thấy mùi hương mai thanh lạnh, có thể tưởng tượng ra dưới muôn vàn ánh sao sáng lấp lánh, hoa mai nở đầy các triền núi…Ta lẩm bẩm :
      -“Thất Thất là ngươi sao?...”

      Chương 3.1 :"Thất Thất, là ngươi sao?" (tiếp)


      Khi ta tỉnh dậy là giữa trưa của ngày hôm sau.Lần này thời gian ngất của ta dài hơn hẳn mấy lần trước, khiến đầu óc ta có chút choáng váng.

      Căn phòng nơi ta có lấy nửa điểm tráng lệ, tuy được dựng bằng loại gỗ cao cấp nhất nhưng nội thất lại giản đơn, có chăn gấm trải bàn, chẳng có thảm thêu trải đất.Những tấm mành treo có hoa văn hình trúc trang nhã mà nổi bật.Cửa sổ mở toang, ánh nắng rơi rớt tầng tầng, lớp lớp lá xanh tạo lên màu xanh ngọc bích, hắt cả vào trong phòng,. Thoảng đâu đây mùi hoa mai nhàng, tất cả khiến cho nơi này có được cái thanh tịnh và cao nhã của chính nó.
      Ta khỏi cảm thán, chủ nhân của nơi này người biết thưởng thức nghệ thuật nha...

      Do áp lực khi còn ở trong hầm gian, cả người ta bây giờ đau nhức, mỏi mệt nên khi xuống giường, bước chân có phần loạng choạng...
      -Cẩn thận....
      Bỗng tiếng la thất thanh vang lên khiến ta giật bắn mình...
      là trước đó dù dáng của ta có xiêu vẹo chút nhưng tuyệt đên mức cạp đất mà ăn như bây giờ...Nhờ phúc của lời nhắc nhở kia mà ta màn tiếp xúc thân mật với đất mẹ...Trời ạ...

      tiểu nương tầm 14-15 tuổi, mặc y phục màu hồng phấn, vội vã chạy về phía ta.Khuân mặt trắng trẻo mập mạp, tóc búi cao đỉnh đầu được buộc lại gọn gàng bằng hai mảnh lụa cùng màu , thoạt nhìn trông rất hoạy bát, đáng ...
      Tiểu nương nhàng đỡ ta dậy, dìu ta tới cái ghế gần đó, mày nhăn lại, nghiêm túc chấn chỉnh ;

      -Vị nương này cũng là, tự mình xuống giường được nên gọi người giúp chứ, miễn cho lại xảy ra việc gì, thiếu gia lại trách tội chúng ta…

      Ta thầm rơi lệ, đây là lỗi của ta sao?
      -Như Ý còn tuổi biết phép tắc, xin nương đừng để ý, …

      Lúc này, từ ngoài cửa có nương nữa bước vào, cách ăn mặc cũng có phần giống nương áo hồng kia, chỉ khác màu sắc, màu hồng nhạt, màu vàng đậm.Thanh trong trẻo, giọng điệu rất thân thiện, dễ gần, lại quay sang vị nương áo hồng :
      -Còn xin lỗi , nương đây là khách của thiếu gia được phép vô lễ…

      Ta xua xua tay :
      - sao, sao…

      Vị nương tên Như Ý kia hừ cái, nhưng vẫn cúi người xin lỗi rồi bất mãn bước ra ngoài… nương áo vàng bất đắc dĩ nhắc đầu, đối với ta mỉm cười :
      -Nó được nuông chiều quen rồi, biết dưới, thỉnh nương lượng thứ..
      - sao…Ta cũng để ý…
      -Nô tỳ tên Cát Tường, tiểu muội vữa nãy là Như Ý, đều được thiếu gia điều đến chăm sóc cho nương.Nếu có việc gì cần , xin nương cứ sai bảo.
      -Vậy thiếu gia của các người cứu ta?
      -Về việc này nô tỳ lắm, cũng dám hỏi nhiều.Chỉ biết rằng tối qua thiếu gia đưa trở về, dặn dò phải chăm sóc cẩn thận.
      -Vậy thiếu gia của các người ở đâu?
      -Thiếu gia ra ngoài từ sớm, tới giờ vẫn chưa có trở về..
      -À, thế rốt cục thiếu gia của các người là ai?Và đây là đâu?
      -Thiếu gia của chúng tôi….Cát Tường có vẻ vô cùng tự hào…-là người mà khắp thành Trình Lạc nàu ai biết, …Huân Trì thiếu gia-con trai đương nhiệm thừa tướng Huân Sỹ Liên, Thiếu chủ thừa tướng phủ.Đây là trang viên riêng của thiếu gia.
      -À, ra vậy…Hả?Hả? vừa cái gì? Đây là trang viên của Trì Trì gì cơ?
      Ta trợn mắt.
      -Chính là của Huân Trì thiếu gia?Có chuyện gì sao?
      - =3=..

      Có lẽ ta nên coi bói, xem có phải năm nay là mùa hoa đào của ta nở rộ ?
      Lần lượt dính líu tới 2 vị công tử đứng đầu hùng bảng thế này…. là phúc đức quá….
      -À còn việc này, thiếu gia bảo khi nương tỉnh dậy lập tức đưa cho nương, thiếu gia còn “Mọi chuyện đều ổn. nương đừng lo lắng”.

      Cát Tường vừa , vừa mở tủ, lấy ra thanh kiếm được bọc cẩn thận trong mảnh vải lụa..
      Ta lắp bắp :
      - xem rồi?
      -Nô tỳ nào có lá gan ấy, khi đưa cho nô tỳ, nó được gói gắm cẩn thận rồi..

      Ta sờ sờ ngực, trái tim đập loạn mất 2 nhịp của ta mới tam thời quay về vị trí ban đầu.
      -Thế trong thành có tin tức gì mới ?
      - có…
      - có…Ta nghi hoặc
      Cát Tường ra chiều nghĩ ngợi rồi trả lới..:
      -À à, có có…Chính là có liên quan đến Bạch công tử..

      Trái tim ta khỏi rơi lộp độp, ..Lẽ nào thất thủ rồi, bị bắt?Bị phát ? biết chừng giờ này ngồi trong đại lao luôn rồi..Liệu có khai ra ta ?Lại còn chú cổ gì gì đấy?...À mà kiếm ở trong tay ta, cũng chẳng làm gì được ta.Ta sờ tay lên thanh kiếm đặt bàn, vững dạ hơn, ngẩng cao đầu hỏi :

      -Tin gì?
      -Dạo này trong thành bỗng xuất , thầy tướng số rất giỏi, nghe gì trúng đó, rất linh thiêng...
      -Thầy tướng số?

      -Đúng vậy,…Tiếng lành đồn xa, cuối cùng đến tai Bạch phu nhân, Bạch phu nhân liền đến rút thử quẻ, hỏi thăm về tình duyên của vị con trai độc nhất, than phiền Bạch công tử 20 tuổi mà chưa chịu thành gia lập thất, phu nhân từng này tuổi mà chưa có cháu bế bồng…Thầy tướng xem quẻ phán rằng vị Bạch công tử chính là vô duyên với nữ tử trần gian…Cái gì gọi là vô duyên với nữ tử trần gian?Mà vô duyên với nữ tử chẳng lẽ có duyên với nam tử ?? được, được…Bạch phu nhân vô cùng hoảng loạn, bèn cấm túc Bạch công tử trong phòng, bắt suy ngẫm lại lỗi lầm…
      -…Dừng, dừng…Ta ray ray trán, - có tin tức gì liên qua tới trộm cắp ,xử tử, hay truy nã gì sao?
      - có…

      Cát Tường , dứt khoát lắc đầu…
      Ta nghĩ ngợi…
      ***

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2 : "Thất Thất là ngươi sao?" ( Kết)

      Khuân viên của Huân Trì rất đẹp.Dọc theo con đường hướng ra bờ hồ trồng rất nhiều mai.Bây giờ là đầu tháng 2, mai thi nhau nở rộ, từng đám, từng đám lan tràn như mây.Mưa lất phất mặt hồ tĩnh lặng. khí mang mùi ẩm của đất.Phía xa xa, từng làn khói bếp nhàng bay lên rồi tan biến trung.Có lẽ người ta thổi cơm chiều.

      Xung quanh đều rất tĩnh lặng, hiểu sao, ta có cảm giác, biệt viện của Huân Trì dường như tách biệt hẳn với thế giới phồn hoa bên ngoài, giống như người xa lâu ngày tìm được đường trở về với gia đình, tìm được nơi yên bình và ấm áp để trú ngụ.

      Tuy nhiên ngơ ngẩn trong này suốt cả ngày, ta chán rồi, vô cùng chán rồi.Ta định chờ Huân Trì về để cảm ơn chút, đồng thời cũng có vài điều muốn hỏi.Ví dụ như có biết kiếm của ta là thượng phương bảo kiếm ? là con trai của thừa tướng chẳng nhẽ lại biết, mà nếu biết tại sao báo quan?
      Ví dụ như nhờ Cát Tường chuyển lời cho ta "Mọi chuyện đều ổn?".Cái gì đều ổn?Chẳng lẽ biết giao dịch giữa ta và Bạch Mặc ? cũng có chân trong đó??/

      Đại khái là ta biết lý do vì sao triều đình cho tin tức về vụ trộm kiếm truyền ra ngoài, Hoàng gia suy đồi đến mức thanh kiếm cũng bảo vệ nổi, bị người giang hồ thản nhiên đùa giỡn xoay vòng.Như vậy mặt mũi của hoàng gia để đâu, của quan lại để chỗ nào? Sau này ai còn tin vào triều đình vô dụng như vậy?

      Tóm lại là vô cùng nhiều điều muốn hỏi nhưng là ta chờ mai chờ mãi mà vẫn về.....

      Ô, ô, sao ta càng ngày càng thấy mình giống oán phụ chờ chồng thế này…

      Bỗng tiếng đàn từ xa vọng lại,lúc du dương tựa khói mây, lúc lại như ánh trăng lạnh lẽo, trầm bổng giới hạn, khiến lòng người tĩnh mịch.
      Trước đây, khi còn ở trong cốc, sư phụ cũng rất hay đàn cho ta nghe, có điều tiếng đàn của sư phụ vô cùng sầu thảm, khiến mỗi lần nghe ta đều muốn chết quách cho rồi…. Hơn nữa so về tài năng và khí thế đều kém tiếng đàn này bậc.Người đàn khúc nhạc này hẳn là vô cùng tài hoa….

      Rồi ta tìm thấy, nơi ấy, dưới làn mưa bụi lất phất, mái ngọc cong cong, màu áo lam trang nhã nổi bật giữa biển mai vàng vô tận.
      Chàng ngồi trong đình hóng mát, từng ngón tay mảnh khảnh đặt dây đàn, khuân mặt nhìn nghiêng đẹp đến sững sờ.Như cảm giác được có người nhìn mình, chàng chậm dãi ngẩng đầu lên, lập lức nở nụ cười dịu dàng :
      -Tỉnh rồi?

      Phút chốc, mọi thứ xung quanh ta như mờ , chỉ có nụ cười ấy , bóng dáng ấy là còn tồn tại, ràng như thế, chân thực đến vậy…
      Ta nhoẻn miệng cười : “Cuối cùng cũng tìm được rồi, Thất Thất..."
      Hết chương 3~

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Lễ Hoa Đăng

      - nương còn mệt ?
      Chàng hơi hơi nghiêng đầu, hỏi.
      Ta lắc đầu.
      -Vậy biết Cát Tường trả lại đồ cho nương chưa?
      Ta gật đầu.

      Huân Trì xoa xoa cằm :
      - nương đây là muốn chuyện với tại hạ sao?
      - phải, phải….Chỉ là….

      Ta cuống quýt, chỉ là cảm xúc có chút hỗn loạn, biết nên đối mặt thế nào, nhưng những lời này ta chỉ dám nuốt vào trong bụng.Dù sao, đoạn kí ức kia cũng chỉ mình ta còn nhớ. thể hùng hổ đến trước mặt chàng tuyên cáo rằng : ‘-Thất Thất, chàng phải là người, chàng là con trai thứ bảy của Long Vương,…trước kia chúng ta từng quen biết…Chàng hãy ngoan ngoãn theo ta ”.

      ổn, vô cùng ổn.Ta dám chắc là chàng cước đá ta ra khỏi cửa, hoặc là đưa ta tìm đại phu. >.<

      Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của ta, Huân Trì bật cười, hai tay gõ gõ lên mặt bàn đá, lại :
      -Bạch Mặc nhờ ta chuyển lời với nương, bận chút chuyện riêng, nhưng nhất định vài hôm nữa đến tìm.Ngọc nương cứ cầm, kiếm nương cứ giữ.Dù sao đấy cũng phải là thứ chúng tôi muốn tìm..
      -Chúng tôi ?
      -Chẳng giấu gì nương, tại hạ và Bạch Mặc vẫn luôn tìm kiếm món đồ...Trước đây có nghe kể về truyền thuyết của huyết châu, cứ tưởng tìm được rồi, đáng tiếc lại là nhầm lẫn.
      -Ồ, …ta tròn mắt…-Vậy tại sao chưa bao giờ nghe Bạch Mặc về huynh.
      -À…Huân Trì khẽ động ngón tay, dây đàn phát ra thanh rất chói tai, khóe miệng nhàng cong lên …-Những chuyện liên quan đến triều đình, tại hạ vẫn là ít liên quan đến tốt hơn.

      Cũng phải.Dù sao cha của Huân Trì kiếp này cũng là thừa tướng đại nhân, con trai lại cấu kết với người ngoài tạo phản.Lão hoàng đế già mà biết chuyện này, hẳn là dễ dàn bỏ qua.Thất Thất trời sợ, đất sợ nhưng lại ngại nhất là gây rắc rối cho người khác …

      Ta rụt cổ, le lưỡi, mắt lại hướng ra ngoài xa, tìm đề tài khác :
      -Thời tiết đẹp nhỉ?

      Huân Trì trước hết là sửng sốt, thế nhưng rất nhanh lại mỉm cười gật đầu :
      -Dù có hơi mưa chút nhưng nếu nương thấy đẹp, hẳn là đẹp..
      xong còn nháy mắt với ta cái.

      Ta thấy sởn hết cả da gà…Đúng là gần mực đen, gần đèn dạng, Huân Trì trước nay vẫn qua lại với Bạch Mặc, cho nên tính cách khỏi vặn vẹo chút. học được cả cách lấy lòng phụ nữ rồi cơ đấy? Còn đâu Thất Thất đáng thuần khiết trước đây nữa?

      Ta thầm rủa trong lòng, ác cảm với Bạch Mặc cũng tự chủ mà gia tăng thêm
      mấy phần.
      -Thực ra trước đây, ta vẫn luôn muốn mình được trở thành trong những đám mây kia, thích đâu , thích làm gì làm, tự do tự tai.Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu vô lo vô nghĩ cũng đâu đến mức ngưng tụ lại thành mưa?Có phải ?

      Ta rời tầm mắt.Rừng mai vàng như nắng.Cảm thấy cuộc soonga này nhiều điều trùng hợp, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, trời cũng mưa.Nhỉ?
      Huân Trì nghiêng đầu nghĩ ngợi, lát sau mới giọng :

      -Tại hạ hiểu, cảm ơn nương chỉ bảo.

      Hiểu gì?Mà sao lại cảm ơn ta? Ta cảm thấy ù ù, cạc cạc.

      phải lại nâng lời vu vơ của ta lên thành triết lý sông gì gì đó chứ?Con người là hay suy diễn lung tung…
      -Phải rồi, vẫn còn chưa thỉnh cao danh của nương?
      -Ta tên là Tử Đàn.
      -Tử Đàn ? Vậy là trước đây Bạch Mặc hiểu lầm rồi?

      Cũng phải là hiểu lầm, trước đây là ta cố ý lừa .Nhưng ta làm sao có thể ra nhừng lời mất thể diện như vậy? Ta hỏi :
      -Nếu ta ta là Ấn La , huynh có tin ?

      Huân Trì dừng lại chút, trầm ngâm :
      -“ muốn mạo phạm nương, nhưng trước đây tại hạ từng may mắn lần được giao thủ với Ấn La, phép lực tuyệt đối là phi phàm mà nương đây…”
      rồi bày ra cái bộ mặt “Ta tuyệt đối là tin đâu.”

      Lần này đến lượt ta sửng sốt, dù rằng đấy là nhưng trắng ra như vậy rất là đau đấy, biết ? http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif

      Trái tim bé bỏng của ta bị tổn thương nặng nề.Ta gục đầu xuông bàn tròn, sau vài giây lại ngẩng đầu lên, tom mò hỏi :

      -Tại sao huynh hỏi ta có quan hệ thế nào với Ấn La?Hay là làm sao ta lại có được đồ của ?
      Huân Trì cười cười :
      -Điều đó quan trọng sao?

      Ta ngẩn ngơ.Hình như trước đây lâu lắm cũng có người như vậy với ta.Chàng thanh niên áo trắng của Long tộc đứng tựa vào gốc cây đào, bộ dáng trật vật, vết máu khô kéo dài từ trán xuông tận dưới cằm.
      -Ngươi là ai?

      Chàng thanh niên chầm chầm quay đầu lại, nụ cười chói lọi như ánh mặt trời :
      -Điều đó quan trọng sao?
      …..
      tốt, được gặp lại như vậy, tốt….

      ***
      Ngoại truyện 1 :

      Cát Tường lại lại trong phòng bếp, thi thoảng lại thở dài ra vẻ nghĩ ngợi lắm :
      -Ta đoán chỉ 3 ngày nữa thôi, Đàn nương bị hạ gục?
      -Hở ?
      Như Ý nấu cơm, bỗng quay phắt lại.
      Cát Tường liến lớn giọng :
      -Thiên hạ đều Bạch công tử nổi tiếng đào hoa thế nhưng theo ta, người chân chính phong lưu chính là thiếu gia của chúng ta.Giống như chim ưng khi săn mồi thường lộ ra móng vuốt của nó, người phong lưu tất nhiên để lộ ra bản chất hoa hoa công tử trước mặt mỹ nhân.Ngược lại chính là bộ dáng của quý công tử lịch nho nhã ai bì kịp.Đó chính là chiến thuật tâm lý……..Haha, thấy ta thông minh ?
      Như Ý há hốc mồm nhìn vẻ mặt đắc ý của Cát Tường, mài mới ngậm lại được :
      -Ngươi cái quái gì vậy?
      Cát Tường vui nhăn mặt…
      -Còn trẻ mà tai tốt như vậy, về già ta lo cho ngươi nha….Thôi thôi, bỏ , bỏ , ta lại lần nữa, lắng nghe cho kỹ này : ngươi xem, Bạch công tử chính là chỉ đói với người mình thích mới ân cần dịu dàng, còn thiếu gia sao?...Chính là đối với ai cũng đều như nhau, ôn tồn chu đáo, khi lại rất quan tâm, lúc vô cùng hờ hững.Cái thái độ nửa lạc nửa mỡ như vậy, bây giờ mới là mốt…là mốt đó hiểu …Thần thần bí bí thế phụ nữ mới rung động ,hiểu ?...Ôhôhô, cho nên mới thiếu gia mới chính là sát thủ tình trường hiểu ?.... mãi từ nãy tới giờ, khát nước quá, nào nào,….đem cho ta cốc nước lại đây nào…
      -…
      Trong phòng bếp biết từ khi nào tập trung lại rất nhiều người, già trẻ lớn bé trai…
      Cát Tường : @@* Mình to tiếng như vậy, lần này xong rồi* Biểu tượng cảm xúc upset.
      vị đại thẩm vừa đưa cốc nước cho Cát Tường vừa khuyên bảo :
      -Tường nhi, cháu thế phải, cháu xem nếu đúng như lời cháu , vậy tại sao trước giờ mọi người chưa từng thấy thiếu gia có quan hệ mờ ám với vị nương nào? Cũng từng đặc biệt mến mộ ai ?
      -Phải phải, …Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán..-Phụ nữ vây quanh thiếu gia nhiều như nước sông Hoàng Hà, tuy nhiên làm gì có ai bước được vào trái tim của thiếu gia…Người thiếu gia hay qua lại nhất cũng chỉ có…Bạch công tử…?
      - mới nhớ Bạch công tử cũng là chưa có ý trung nhân đâu nha, còn lời đồn đại kia nữa, ….Như Ý bị lãng quên từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng.
      Cả phong nhất thời rơi vào im lặng.
      …..
      - thể nào?
      -Lý nào như vậy?
      -Ôi ta đau tim? Mời đại phu, mời đại phu…
      -Phải báo ngay cho phu nhân, ngay cho phu nhân…. thể để họ như thế được, đây là cấm kỵ, cấm kỵ nha…
      vị đại thẩm đau khổ lau nước mắt :
      -Khổ thân cho phu nhân, có mỗi 1 mụm con trai , tuổi trẻ tuấn, tương lai hứa hẹn,…chẳng ngờ…Ông trời ơi, sao ông nỡ bất công như vậy? Phu nhân lòng hướng thiện ông lại nỡ lòng để Huân gia có người rõi sao…?
      Trong phòng bếp nhất thời loạn thành đống, người đoán này người nọ…
      Ánh tà dương ngoài kia đẹp như tranh vẽ.Thế là ngày nữa lại sắp kết thúc…Nhưng cuộc sống náo nhiệt và hối hả của đế đô vẫn còn tiếp diễn, mãi cho đến tận đêm khuya………..
      ****

      Chương 4.1 : Lễ Hoa Đăng 9 (tiếp)


      Ta sầu não, ta thực sầu não..Dù rằng nữ tử giang hồ câu nệ tiểu tiết, nhưng suy cho cùng cứ ăn ở nhà người ta, ngủ ở nhà người ta, bám dính mãi cũng có chút ngượng ngùng.

      Thực chất là nếu như ngày nào cũng được gặp Huân Trì, được chuyện với huynh ấy mặt của ta có dày chút cũng sao.Tuy nhiên, sau lần gặp đầu tiên ấy

      Huân Trì dường như mất tích khiến ta cứ thấp thỏm yên.

      Cát Tường Huân Trì rất ít khi về đây, nếu về cũng thường là đến nhà thỉnh an phụ mẫu rồi ngủ ở đó luôn.Thành ra nơi này mới vắng vẻ như vậy.

      Cát Tường còn , Huân Trì trước nay rất ít khi đưa bẵng hữu giang hồ về nhà, chỉ trừ những người đặc biệt thân thiết,….aha, và ta là nương duy nhất,…hôhô duy nhất đấy…được ở trong biệt viện này (tất nhiên là trừ gia nhân trong phủ ra ) ^0^

      -Cát Tường, Cát Tường, bao giờ thiếu gia của các người mới trở về ?

      -Thiếu gia ấy à, bình thường phải 1-2 tháng thiếu gia mới về lần, nhưng mai là lễ hoa đăng rồi nên chắc chỉ nội trong ngày mai là trở về thôi…

      -Lễ hoa đăng là lễ gì?

      Ta quay lại.Cát Tường ngồi chiếu cói , biết từ bao giờ xung quanh bày la liệt những nan tre và vô số giấy màu, ta tò mò hỏi :

      - làm cái gì vậy?

      -Làm đèn hoa đăng…Cát Tường vừa uốn những nan tre vừa trả lời…-Lễ hoa đăng có hai hoạt động chính là phần lễ và phần hội.Ở phần lễ, những nữ tử đến tuổi cập kê đứng ở bờ sông phía đông thả hoa đăng, nam tử đứng ở bờ đối diện đón lấy.Ở quê của nô tỳ phát của chữ “hoa đăng” và “chờ” giống nhau.Do đó việc thả hoa đăng là để thể lời hứa , lời thề sắt son, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng mãi chờ nhau.Cả đời thương, cả đời quan tâm….

      Ta chống 2 tay vào má, mơ màng :

      -Lãng mạn như vậy….?

      - chỉ như vậy, phần hội còn rất nhiều hoạt động mới lạ và náo nhiệt nữa cơ?
      -Ví dụ như?

      -Ví dụ như có thể đên miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên, còn có thể trả lời câu đó để giành giải thưởng…

      - thú vị nha…
      Ta kích động.Cát Tường bật cười :

      -Đàn nương năm nay bao nhiêu tuổi?

      Ta nghĩ ngợi, xem bộ dạng này của ta chắc là khoảng :

      -18 tuổi.

      -Ô, chính là tuổi cập kê, vậy Đàn nương có muốn tham gia thả hoa đăng ?

      _Tất nhiên rồi…

      -Đàn nương xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều nam tử tranh giành đèn của nương mất thôi.
      -Nhưng ta chỉ muốn mình huynh ấy đón được.

      -Là người trong lòng của nương?

      Ta gật đầu.Cát Tường tủm tỉm cười.
      -Phải rồi, lúc trước cứ đến lễ hoa đănng là Huân Trì lại trở về? Vì sao lại như thế?

      -Tục xưa rằng, trong ngày lễ hoa đăng mà phải xa gia đình, cả đời lang bạt, gia đình tiêu tán.Mà phu nhân lại là phụ nữ truyền thống, cho nên năm nào cũng bắt bằng được thiếu gia trở về..

      -Ra là như vậy.
      ***

      Ta bị đánh thức bởi chuỗi thanh được êm tai cho lắm :
      -Đàn nương, Đàn nương có trong đó ?

      Sau đó là những tiếng đập cửa dồn dập.

      Cả tối hôm qua ta thể ngủ được, mãi đến sáng hôm nay mới chợp mắt được chút.Điều này cũng thể trách ta, dù sao ta cũng sống mấy trăm nay đơn núi, nay lại được tham gia lễ hội lớn như vậy, háo hức là điều tránh khỏi.

      -Ý Ý, buổi sáng vui vẻ.

      Ta chưng ra bộ mặt tươi cười.

      Như Ý cả người cứng nhắc :
      -Đàn nương bây giờ là buổi trưa rồi..
      Ta ngượng ngùng :

      -Phải rồi, tìm ta có việc gì đấy?
      - có,…. có…Chỉ là mãi thấy nương dậy nên xem thử thôi.
      -À…

      biết tại sao, ta cảm thấy Như Ý như có gì đó muốn che giấu.


      Khi ta thong thả dạo trong hoa viên bỗng có người lao vào ta, như con lốc, khiến ta ngã ngồi xuống đất.

      Sau vài giây choáng váng, chiếu vào mắt ta là tiểu nam hài tầm 3-4 tuổi, 2 mắt mở to đen láy sáng rực có thể so sánh với những vì sao trời, hàng mi dày dính nước trông càng có vẻ cong và dài, hai má phúng phính đáng .Thế nhưng tiểu nam hài này lại có những hành động hết sức hợp với lứa tuổi :

      -Ngươi có mắt nhìn đường sao?

      Ta sửng sốt.Trẻ con bây giờ là chẳng lễ phép gì cả, vô lễ với người lớn.Nhưng ta cũng thèm chấp , rất thân thiện mà hỏi thăm :

      -Em có làm sao ?

      -Làm sao?Ta còn có thể làm sao?Ngươi định trù ẻo ta sao?
      Tiểu nam hài tức giận giậm chân.
      -….

      Vì thế ta dứt khoát tránh đường nhường nó trước, ai dè chưa kịp bước bước nào tay áo bị níu lại.

      -Đụng vào người ta rồi bỏ trốn, mẹ ngươi dạy ngươi cách cư xử sao?
      tức giận, tức giận…

      -Xin lỗi, …Ta hắng giọng..

      -Đầu óc ngươi có bệnh sao? ràng là ta lao vào ngươi, ngươi xin lỗi cái gì?

      ….

      Tiểu nam hài hung dữ trừng mắt lên với ta.

      -Thế rốt cục là em muốn thế nào? ta hỏi

      -Ta muốn….Tiểu nam hài định bỗng bị tiếng khác ngăn cản.

      -Tiểu Vũ Nhi, lại nghịch ngợm rồi…

      Người đến là phụ nữ trung niên mặc quần áo gấm , gương mặt phúc hậu, đầu
      được cài vô số trang sức tinh xảo, trông hết sức sang trọng và quý phái.Cát Tường ngay phía sau.

      Người phụ nữ nhàng bế tiểu nam hài lên, lau nước mắt cho nó.Tiểu nam hài vô cùng uất ức, muốn cáo trạng ta, người phụ nữ lại thầm vào tai nó, nó liền im bặt.Lúc này, vị phu nhân kia mới quay sang ta :

      - nương đây là…

      Cát Tường lễ phép tiếp lời :

      -Thưa phu nhân, Tử Đàn nương là bằng hữu của thiếu gia..
      Vậy đây hẳn là mẫu thân của Huân Trì rồi.Vì thế ta cũng lễ phép hành lễ :

      -Phu nhân…

      Mẫu thân của Huân Trì hài lòng nở nụ cười :
      -Tiểu Huân Huân nhà chúng ta từ khi nào quen được vị nương xinh đẹp như vậy? Chẳng hay, nương là người ở đâu?

      Ta suy nghĩ chút rồi trả lời :
      -Trước khi đến kinh thành, cháu sống ở dưới chân núi Bàn Sơn.

      Mẫu thân của Huân Trì xoa xoa đầu của tiểu nam hài, có vẻ lơ đễnh mà hỏi :
      -Vậy chẳng hay gia phụ gia mẫu của nương làm nghề gì ?

      -Họ mất sớm, từ cháu sống với sư phụ.Sư phụ cháu là pháp sư…

      Ta trầm ngâm.

      - xin lỗi, …-Huân phu nhân có vẻ áy náy- động chạm vào chuyện đau lòng của nương.

      - sao đâu ạ, chuyện qua, mình cũng đâu thể đau lòng mãi được.Phải ạ?
      -Ừm…Huân phu nhân mỉm cười…-Vậy nương cũng là pháp sư sao?

      - phải…Ta lắc đầu…-Cháu chỉ có chút hiểu biết về dược liệu thôi..

      - nương là dược sư sao?

      - là dược sư cũng đúng lắm, cháu chỉ có chút chút hiểu biết về nó thôi à…

      Huân phu nhân có vẻ rất hài lòng :
      - nương đến phủ lâu như vậy mà ta tiếp đón chu đáo. là thât lễ quá.

      -Có gì đâu, cháu làm phiền mọi người nhiều ngày thế này, mới là ngượng ngùng..

      -Thế làm sao được, tiếp đón khách vốn là việc của chủ nhà, mà nương lại là bằng hữu của Huân Trì, có phải ?
      -…

      -Hay là như vậy, tối nay ta có tổ chức bữa tiệc gia đình nho , nếu nương chê, có thể đến góp vui.Đều là người trong nhà cả…

      Ta chưa kịp mở miệng từ chối Huân phu nhân vội vàng ngắt lời :

      -Cứ như vậy …bây giờ ta có việc phải về trước, tối nay nương nhớ phải đến đấy…

      rồi hối hả chạy
      biết tại sao, ta cứ có cảm giác, mình bị tính kế vậy?
      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

      -Phu nhân,…Cát Tường cất giọng.

      Huân phu nhân đặc biệt vui vẻ, vỗ vỗ lên đầu tiểu nam hài :

      -Tiểu Vũ Vũ ngoan ngoan, diễn đạt như vậy…..khiến ta còn suýt tưởng đâu

      Tiểu nam hài sung sướng rúc rúc vào lòng Huân phu nhân , chu chu cái miệng, bằng cái giọng trẻ co thuần khiết :

      -Bà bà, vị tỷ tỷ ấy là xinh đẹp nha…
      -Phải, phải…

      Huân phu nhân vô cùng đắc ý, có thể xây dựng lên màn gặp mặt tự nhiên + ấn tượng
      như vậy trong lòng khỏi có chút tự đắc….

      - nương ấy được lắm, xinh xắn, đáng , lại rất hiểu biết.Rất hợp ý ta, tuy gia cảnh được tốt cho lắm nhưng là sao?...Haha, xem ra lâu nữa ta có cháu bế bồng rồi…Tiểu Huân Huân nhà chúng ta ngốc, nó tưởng nó giấu được ta sao? Chậc chậc…Cát Tường, Cát Tường, ta bảo ngươi quan sát nương ấy, thế nào rồi?

      -Đàn nương đối xử với mọi người rất tốt, rất thân thiện, hòa nhã lịch …Nhưng là phu nhân, hình như là Đàn nương có người trong lòng rồi…

      -Có người trong lòng rồi? Huân phu nhân nhíu mày….- sao, ta tin Huân
      Huân của chúng ta lại bằng , ngươi tiếp tục quan sát

      -Nô tỳ ..

      -Còn nữa, món ăn tối nay thêm món, xào quỳ linh với măng tươi…

      -Nô tỳ

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2 Lễ hoa đăng (Kết)

      Buổi tối, đèn ở phủ thừa tướng rất sáng, soi cả vùng.Phía bên trong tiếng cười dứt…

      - “Thủy phong khinh
      Bình hoa tiêm lão,
      Nguyệt lộ lãnh,
      Ngô diệp phiêu hoàng.”

      Đây là tên 4 món ăn nổi tiếng ở Lạc Nhật Lâu chúng tôi… về nguồn gốc, cũng có chút dài dòng….”

      Vị bếp trưởng ngừng, đến hăng hái, đến say sưa, đến có chút phản cảm...

      Ta nghe câu được câu chăng, câu hiểu, câu chẳng hiểu.Cuối cùng vẫn chỉ là món ăn mà thôi, bày vẽ…

      -A, chẳng biết Đàn nương có cảm nghĩ gì….

      Huân phu nhân bỗng nhiên hỏi ta.
      Ta có cảm nghĩ gì?
      Ta có thể có cảm nghĩ gì?

      Tuy nhiên trong trường hợp này mà có chút thỏa đáng , do vậy ta lập tức ngồi thẳng dậy lấy bộ dáng hiền thục nhất mà tao nhã trả lời :

      - hổ là Lạc Nhật Lâu, đến tên món ăn cũng cao quý như vậy…
      Huân phu nhân có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta, lại huých huých tay sang phía phu quân ngồi bên cạnh :

      -Nhìn xem, nhìn xem, Đàn nương với Huân Trì nhà chúng ta ngồi chung chỗ, như vậy hài hòa, như vậy đẹp đẽ, là trời sinh cặp…

      Ta cứng nhắc người, suốt cả buổi tối hôm nay Huân phu nhân cứ bóng gió, ngừng khen ta và Huân Trì đẹp đôi.Nghe hai lần đúng là thích , nhưng là cứ vài phút lại nghe lần, khiến ta có chút sợ hãi, hiểu bà ấy suy nghĩ cái gì.

      Huân Trì cười khổ :
      -Mẹ….

      -Nào ăn cơm, ăn cơm ..,

      Huân thừa tướng lên tiếng.Khuân mặt ông vì nhịn cười mà trở lên ửng đỏ, khóe miệng cứ giật giật, trông thế nào cũng có chút quỷ dị…

      Thực ra ban đầu ta nghĩ Huân thừa tướng phải là người sắc sảo, nghiêm nghị, thế nhưng tiếp xúc mới thấy ông ấy rất thân thiện dễ gần, lại rất cưng chiều vợ con....Ta khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với ông ấy..
      Thức ăn vừa được đặt xuống, Huân phu nhân lập tức gắp vào bát ta…:
      -Nào nào, Đàn nương ăn nhiều chút…
      -…

      Huân phu nhân, ta làm sai điều gì, sao bà lại đối xử với ta như vậy?

      Huân Trì, mất nhiều khí lực để ngăn cản nhiệt tình của Huân phu nhân lại :
      -Mẹ, để con làm, …-Rồi vô cùng thân thiết mà gắp vào bát ta miếng cánh gà…-Đàn nương, ăn ngon miệng..

      Thế là Huân phu nhân lập tức yên lặng…Ta cũng có thời gian mà quan sát bát cơm của mình…

      -Huân phu nhân, đây là măng tươi xào với quỳ linh sao?

      Ta cau mày.Trong bát ta, ngoài thịt các loại còn có ít măng tươi được xào với những lá gia vị rất , trông hao hao giống với quỳ linh..

      -Đúng rồi, có chuyện gì sao?
      -Thực ra cũng có gì nghiêm trọng, quỳ linh là loại thảo dược rất quý, làm gia vị cũng rất thơm, có thể tạo cho món ăn mùi vị rất riêng, rất bổ…Tuy nhiên nếu như nấu quỳ linh với măng tươi đến mức nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể khiến người ăn mắc chứng chướng bụng, khó chịu…

      -Ồ, ra là như vậy…

      Huân phu nhân nghiêng đầu nhìn ta, ngay lập tức phân phó người đến đổi món :
      - ngại quá…
      -Thực ra triệu chứng rất nên cũng nhiều người để ý, tuy nhiên ăn trong thời gian dài lại khá nguy hiểm.

      Ta mỉm cười.

      Huân Trì vẫn chỉ yên lặng dùng cơm, có vẻ gì là ngạc nhiên…Cũng là, tán thưởng người ta câu chết sao?...

      -Phải rồi, biết tối nay nương có rước hoa đăng ?

      Huân phu nhân bỗng hỏi.
      -Có, chứ ạ.Cháu định tý nữa với Cát Tường…
      - được, được.Sao có thể để nương mình như thế được,…người ta lại Huân gia chúng ta tiếp đãi khách khứa chu đáo..
      -Cháu mình…Ta tưởng bà nghe liến định nhắc lại lần nữa, nhưng chưa kịp hoàn thành câu , Huân phu nhân xen vào…:
      - may Huân Trì nhà chúng ta , hôm nay có ở nhà, cứ để nó dẫn nương chơi buổi…

      Ta im lặng.Ta đồng ý, hoàn toàn đồng ý…^0^

      Khi ta bước ra cổng, Huân Trì đứng dưới tàng cây cao, mặc áo choàng mà đen, tử ngọc kim quan búi cao, khóe miệng cong cong, thần thái điềm đạm thản nhiên.
      Chớp mắt có làn gió thổi qua, chàng cười dịu dàng, yên lặng nhìn ta.
      Vì thế trong khắc ấy, ta cuối cùng cũng biết được thế nào là tuyệt đại tao nhã.
      người đứng đó có thể làm cho thiên địa như nhạt nhào , giống như bức tranh thủy mặc, trời sinh tự nhiên, vô vàn hoa lệ nhưng lạnh nhạt, thiên địa biến sắc.
      Chỉ người, chỉ người thôi….

      Thấy bộ dạng ngơ ngác của ta, Huân Trì khẽ cười, chậm dãi tiến đến trước mặt ta, vươn những ngón tay thon dài :
      - nào...
      ...

      Tiết hoa đăng, người đông, ồn ào náo nhiệt.Hầu như những người hội đều là trai thanh nữ tú, ...Ngẫu nhiên cũng có vài nam tử đem theo con trai con , tay đỡ chúng ngồi vai, tay kia nhàng ôn thê tử vào trong ngực, bảo hộ nàng...
      Nhìn cảnh này ta khỏi thổn thức, tự chủ mà liếc nhìn Huân Trì mấy lần...
      Cuối cùng Huân Trì quay sang ta, giọng hỏi :
      -Đàn nương bị cái gì bay vào mắt sao?...
      -... ......

      Dung mạo của Huân Trì xuất chúng như vậy, đường thiếu những nương ngoái lại nhìn theo, thi thoảng chỉ chỏ lầm bầm gì đó, hoặc là xấu hổ đỏ mặt, hoặc là e thẹn ngẩn ngơ....

      Điều này khiến ta có chút thoải mái,...Mà Huân Trì lại rất bình tĩnh, dường như quá quen với việc được ngưỡng mộ như vậy...Ta lại càng khó chịu hơn..
      Ta níu lấy áo chàng, bộ dạng uỷ khuất.Huân Trì ngạc nhiên quay đầu lại :
      -Có việc gì sao?

      Ta vượt lên phía trước, đối mặt với chàng, lại giơ tay chùm mũ áo choàng của chàng lên.Huân Trì khó hiểu nhìn ta...

      -Thứ nhất, công tử tuấn mỹ bất phàm, phong thái ung dung, hợp lộ diện ra ngoài, tránh gây hỗn loạn đường cái, nhất là hôm nay lại đông người như vậy...Thứ hai, ta dù đối với dung mạo của mình vô cùng tự tin, tuy nhiên cùng công tử vẫn có chút áp lực...Cho nên công tử vẫn là nên che mặt lại...

      Ta thông minh, vô cùng thông minh....Ôhôhô.

      Ánh mắt Huân Trì hàm chứa ý cười.Chàng :
      - nương suy nghĩ chu toàn..

      -Đấy là điều đương nhiên.
      Ta dương dương tự đắc.

      -Nào, nhanh chân tham gia, đố vui có thưởng,... ...

      dãy phố tụ tập rất đông người, đèn đuốc sáng rực.Giữa khán đài có treo chiếc đèn hoa đăng rất đẹp được làm từ giấy bóng nhiều màu, mặt có vẽ tranh sông núi, mặt đề thơ bằng chữ cổ mà ta đọc hiểu.....Vị đại hán tiếp tục quảng cáo :

      -Mọi người hãy nhanh chân đăng ký, chiếc đèn hoa đăng cuối cùng này thuộc về người thắng cuộc...Chiếc đèn này do chính nhà thư pháp nổi tiếng Mạnh Khê viết lên, lại được đại sư chùa Võng cực làm phép, ....Chỉ cần cùng thả nó với người mình thương, cả đời chia xa, cả đời gắn kết nhau...

      Huân Trì cũng nhìn theo ánh mắt ta :
      - nương thích?

      Ta gật đầu, mắt vẫn dời chiếc đèn.Ta vẫn chưa có đèn để thả tối nay đâu...
      -Vậy tại hạ lấy nó cho nương.Xem như là quà gặp mặt .

      Huân Trì xoa xoa mũi.Trong bóng đêm, đôi mắt màu lam, toả ra ánh sáng lấp lánh, hồn nhiên như trẻ .

      -Chúng ta tham gia trò chơi này chứ?

      Huân Trì nháy mắt với ta cái, kéo tay ta len vào đám đông.Bàn tay ấm áp... thể lạc mất nhau thêm lần nữa.... Phải ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Hoa đăng đẹp nhất


      đài cao, người đứng, nhìn từ xa, dáng người đẹp như tranh vẽ.Đáng tiếc là người đó đội mũ nên chỉ thấy được chóp mũi trắng trẻo của .

      -Vị công tử này muốn tham gia sao?

      Nam tử hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa khuân mặt, dưới ánh đèn, khẽ trả lời :
      -Phải...

      Cả khán đài lặng ngắt.
      -Đẹp trai quá...

      -Vị đại thẩm này, hãy xem lại tuổi của mình ...

      -Câm miệng....

      Mải cãi cọ nên ai chú ý, vị công tử kia vẫn nhìn về phía góc khán đàn...Nơi nương đứng, áo chùm màu trắng, nhưng lại khuất vào bóng đêm, điều duy nhất có thể nhận thấy ràng là vị nương kia cười, rất tươi.... ...

      Vị đại bá đài, lập tức hét lên :
      -Im lặng, im lặng..... rồi quay sang vị nam tử áo đen kia -Chẳng hay công tử hiểu luật chơi chưa?

      Vị công tử áo đen khẽ lắc đầu.

      -Chưa...chưa mà đòi tham gia sao? Công tử đây là quá tự tin hay là quá tự phụ đây?

      Vị nam tử áo đen bật cười :
      -Chính là quá tự phụ đấy...

      Đại bá trung niên lập tức á khẩu, mãi sau mới lên tiếng :

      -Mấy phần thi trước dễ hơn, nhưng vì phần thưởng của lần này quý như vậy, cho nên cầu cao hơn chút...Thử thách của lần này là : " Đàn dây" , "Ca hát " , "Múa động" ....

      Thế nào gọi là "Đàn dây". chính là phải đàn được mà dùng dây đàn, "Ca hát" chính là phải ca hát mà mấp máy môi, " Múa động" chính là phải múa mà cử động........Nào nào, bây giờ chúng tôi cho công tử rút thăm để thực trong 3 hành động , công tử sẵn sàng chưa?"

      Khán đài im phăng phắc, thử thách gì mà kỳ cục như vậy, ngang làm khó người ta...

      -Ồ ồ, vị công tử này rút được : "Đàn dây", nào mau đem đàn lên...

      Đại bá trung niên la hét, lúc này công tử kia khẽ tiếng, đại bá trung niên có vẻ sửng sốt nhưng cũng gật đầu...

      Chốc lát sau, liền có người đem cây đàn lên, cùng với cây đàn là cốc nước ...Cốc nước, ai cũng tò mò, vị công tử kia cần cốc nước làm gì?

      Cho đến khi vị công tử áo đen ấy tao nhã cầm lên cốc nước, khóe miệng khẽ lẩm bẩm, nước từ trong cốc lập tức tràn ra, lơ lửng trong trung, rồi đọng thành từng giọt, từng gọt lên cây đàn, tạo thành những sợi dây đàn trong suốt, lấp lánh....

      Tiếng đàn nhàng vang lên, trong vắt, dịu dàng như nước, uyển chuyển như mây,
      đưa người ta vào chốn đào hoa tiên cảnh, chẳng tìm thấy đường ra, say mê quên lối về.

      ....
      Khi mọi người định thần lại, vị thiếu niên tuấn ấy biến mất, cả chiếc đèn hoa đăng ấy cũng vậy.
      Thứ còn lại chỉ là những trái tim thổn thức và mảnh giấy nhắn :

      " xin lỗi, tai hại mạo muội trước.Đèn tại hại cầm.
      Thỉnh cần đuổi theo"

      vị công tử tuấn tú tài hoa đến từng ấy, cần đèn hoa đăng đế làm gì ?
      Tất nhiên là đê tặng cho người mình thương....Tâm lý như vậy, chu đáo như vậy....

      Vị nương kia là hạnh phúc......

      Tiếng bàn tán lại tiếp tục vang lên :
      -Sao lại nhanh như vậy? vị nương thất vọng .

      -Tại sao à? ...- vị nương khác xen vào, hất càm về phía xa, rất nhiều nương cũng bắt đầu về phía này,....- chạy nhanh như vậy mà cảnh tượng còn náo nhiệt chừng ấy,..chỉ cần ở đây thêm chút nữa chắc bị đè chết mất.....

      -Ra là như vậy....Chẳng hay công tử ấy là ai?

      -Trẻ tuổi, tuấn, lại là pháp sư thuộc mệnh thủy, tài năng đánh đàn cao như vậy, ....trước nay chỉ có người....Ấn Kỳ công tử-người đứng đầu Hùng bảng-Huân Trì...
      ***

      Chương 5.1 :Hoa đăng đẹp nhất (Tiếp)


      Bước qua những bậc thềm đá trước cầu, trải qua bon chen dữ dội, chúng ta mới có thể dặt chân vào miếu Nguyệt Lão.

      Miếu thờ nằm giữa Tây hồ, xung quanh là lan can bằng đá cẩm thạch, đèn đuốc sáng trưng, soi cả vùng sông nước.

      Trước cửa miếu, đá Tam Sinh chi chít tên người.Cây ước nguyện treo đầy những dải lụa dài đỏ thắm.Tất cả đều tươi mới , nhộn nhịp….

      Vừa vào miếu, ta lập tức đòi rút thẻ xăm.Huân Trì tin trò này, đâu, nhưng bị ta nhầy đến mức chịu nổi.Cuối cùng phải thử lần.

      Huân Trì cầm lên ống xăm, lắc lúc khiến mọi thẻ xăm đều rơi xuống đất. …

      Vị đại thẩm bên cạnh lắc đầu :
      -Aizza….Vị công tử này, lúc lấy xăm phải thành tâm, vui vẻ mới được Nguyệt Lão phù hộ …Cậu miễn cưỡng như vậy…. là….

      -Làm lại, làm lại….

      Thế là Huân Trì lại bắt đầu lắc,…
      -A, a là thẻ thượng, may mắn nha….để ta giúp huynh giải xăm….
      Ta hớn hở….

      - “Tam sinh tư niệm, tam sinh ký
      Xuân phong trầm tuý triển mi sầu,
      Cộng quân hữu tình chung bất hối,
      Chỉ nguyện dữ quân bất phân ly ”

      (Có thể hiểu đại khái là như này…
      “Ba đời tưởng niệm, ba đời nhớ,
      Gió xuân mê đắm động mi sầu,
      Cùng người nhau nguyện cả đời hối hận,
      Chỉ nguyện cùng người xa rời….” )

      Thẻ của vị công tử đây cho thấy đường tình duyên của công tử vô cùng tốt, dù ở đoạn giữa có xảy ra mất mát đau thương, nhưng hết thảy đều tai qua nạn khỏi….Hạnh phúc viên mãn…..”

      -Ồ….Vì thế ta vội vàng cầm lấy ống xăm, khẽ lẩm bẩm…..

      Thẻ xăm rơi mặt đất ghi 1 chữ “Hạ”.Ta tròn mắt…Chữ “Hạ” đỏ chói như vậy là nhức mắt mà….

      -Sao vậy?- Huân Trì nhìn qua, thở dài-.. nên tin rồi mà, ….Nhìn …Tâm trạng tốt rồi kìa…

      Ta xoay người giải xăm.
      Vị tiên sinh kia :

      - “Tương tư nhất đoạn tiền kiếp duyên,
      Luân hồi sinh thế bất sinh huyên,
      Huyên hoa tấn khúc tuỳ tương ảnh,
      Ánh ván tâm thiên tử luyến huyền.”

      ( Nhỡ mãi mối duyên kiếp trước,
      Luân hồi kiếp mới duyên cũ,
      Dưới tán cỏ huyên đàn khúc tương tư người cũ,
      Hỏi với trời cao người có hay tình chỉ còn là huyễn mộng)

      Vị nương này, biết hoa trong gương tuy đẹp nhưng thể hái, ánh trăng trong nước tuy sáng nhưng thể lấy, vì sao còn cố chấp chịu buông tay…..?

      -Hoa trong gương?Trăng trong nước?.....-Ta ngơ ngác- Vô lý, ràng thẻ của Huân Trì tốt như vậy….

      Dứt lời, lập tức vứt thẻ xăm xuống đất, lại bắt đầu lắc xăm.

      Huân Trì : “Cái này có thể làm hai lần sao?”

      Ta lờ .
      Lắc mãi, lắc mãi vẫn chỉ được chữ Hạ.Đến lần thứ 4 cuối cùng cũng được chữ “Trung”.

      Ta phấn khởi giải quẻ….

      Vị tiên sinh nhìn lá thẻ lắc đầu :

      -Gặp mặt mà biết , thỉnh cầu mà đạt, trông giữ mà chiếm….Vị nương này, đường tình là trắc trở…..
      -….

      Cuối cùng ta phờ phạc bước ra khỏi miếu.Tâm trạng cực kỳ kém.

      Huân Trì cầm hoa đăng đằng sau, nhìn bộ dáng thất tha thất thểu của ta mà lên tiếng :

      -Muốn thả hoa đăng ?

      Mãi cho đến lúc ấy, tâm trạng của ta mới khá lên chút.Đường tình duyên của ta khó khăn, nhưng nếu thả xong cái đèn hoa đăng may mắn này chắc cũng cứu vớt được chút đỉnh….

      Nghĩ vậy tâm trạng ta cũng tốt lên ít…

      Bên bờ sông đông nghịt người, phần lớn đều là trai thanh lịch.Họ mạnh bạo nắm lấy tay nhau, vừa vừa cười rất vui vẻ…

      Hoa đăng giữa dòng nhấp nhô theo làn sóng…Áng sáng soi rọi đêm đen…

      Huân Trì hơi hơi nghiêng đầu nhìn ta :

      - định thả hoa đăng này cho ai?

      Thả cho ai?
      Giữa ánh sáng và bóng tối, đôi mắt lục lam của Huân Trì trở lên trong suốt, ấm áp, mênh mang như đại dương bao la…Đôi mắt ấy chưa đựng chút khó hiểu, chút băn khoăn, cả chút bất cần, cố chấp….

      Nghe , người Long tộc sau khi trải qua lễ trưởng thành hình dáng đều có chút thay đổi, giống như Huân Trì thay đổi màu mắt , trước đây mắt của Huân Trì là màu đen thuần khiết như đá hoa cương….

      Nếu hỏi ta có thích thay đổi này ?

      Ta nghĩ.Thực ra thích người đơn giản, thích là thích, chẳng có lý do gì, cũng chẳng có cách nào khác. cần biết người ấy là ai, cần biết người ấy thế nào, chỉ cần là người ấy.Cái gì cũng đầu thích…

      Huân Trì, ta bao giờ với chàng, ta thích nhất là màu lam chưa?....

      -Hèm….

      Huân Trì khẽ ho tiếng, hơi hơi quay mặt , hai má nổi lên 2 tầng hồng nhạt khả nghi….Ta định thần lại, ra biết từ bao giờ, ta tiến sát lại gần Huân Trì, mặt đối mặt, từ khoảng cách gần như vậy có thể ngửi thấy mùi hoa mai tinh khiết từ người chàng…Tay của ta còn giơ ra … >.<

      Bây giờ mà rụt tay lai cũng được mà tiếp tục vươn ra….

      Bốp !

      -Haha, con muỗi….Trời tối, ta nhìn …. xin lỗi Huân công tử…
      Ta cười gượng 2 tiếng, lập tức ly khai…

      Huân Trì che mặt, nhợt nhạt cười, sao cả, nương muốn làm gì ta cũng được mà…
      -….

      Ta cố ý hiểu theo nghĩa khác… ( _ _”)….Amen, tội lỗi, tội lỗi…

      Bụp, bụp…

      Bầu trời bỗng lên những chùm sáng rực , ánh sáng đủ mà sắc, chói lọi…

      -Là pháo hoa… biết ai đó bỗng kêu lên.
      - đẹp…

      Mọi người đều hướng chú ý lên trời, pháo hoa nở rộ thành những đốm sáng muôn hình muôn vẻ, tiếng reo hò dứt,…

      ai chú ý, phía bên kia bờ sông, lẫn trong đám đông hỗn loạn, là vị công tử mặc đồ đen tuyền, áo đen giày đen.Dáng người cao ngất mà vững trãi.Nét mặt tuấn tú, thâm trầm, biểu cảm mặt vô cùng khó hiểu, vượt xa lục giới, rời xa luân hồi…

      Thấy ta nhìn sang lập tức làm hành động cắt cổ, dùng khẩu hình với ta :

      -Tiểu tổ tông…. quậy đủ chưa?

      Sống lưng ta lạnh toát.Đúng lúc này, pháo hoa bầu trời vụt tắt, khi ta vội vàng nhìn sang bờ bên kia, bóng dáng ấy biến mất như chưa hề tồn tại……….

      bàn tay bỗng luồn vào cổ ta, giọng sát bên tai, trầm thấp lại mang từ tính, quyến rũ ma mỵ như vọng lên từ địa ngục :

      - lâu gặp…

      Cổ ta cứng đờ.Tim giật thót lên cái.Trước mắt bỗng tối xầm…

      Và giữa khung cảnh lãng mạn và náo nhiệt của ngày lễ hoa đăng, ta ngất xỉu….

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :