1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từng Thề Ước - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 36: Sống đoàn tụ, thác ôm hoài niệm


      Xi Vưu lòng đau như cắt, ầng ậng nước mắt, để chấm dứt chiến tranh, để dân chúng được an cư lạc nghiệp, nàng chẳng tiếc từ bỏ cả tự do trong tầm tay với, hóa thân thành ma, vậy mà bọn họ nào có hiểu, còn hò nhau định giết nàng. vừa gạt những kẻ tấn công nàng ra, vừa tha thiết gọi: “A Hành.”

      Nghe tiếng Xi Vưu gọi, A Hành chợt thấy tim nhói lên, ngơ ngác đứng sững lại, ngoảnh đầu nhìn , như muốn chạy lại phía . Nhưng vừa đến gần, nàng liền xua tay lia lịa, vừa ngăn tiến lại, vừa khóc lóc giật lùi quay người bỏ chạy.

      A Hành càng chạy càng nhanh, càng chạy nhiệt độ càng tăng lên, mãi tới khi đến vùng núi non trùng điệp, bị chấn động bởi phong cảnh trước mắt, nàng mới chậm lại.

      Tế đài trắng toát, nhà sàn xanh ngắt, hoa đào đỏ thắm… Cảnh trí xung quanh toát lên cảm giác vô cùng thân thuộc, khiến nàng sao chạy tiếp nữa, chỉ muốn dừng chân ngơi nghỉ tại đây.

      Nhưng hạn hán kéo đến, hết thảy đều bị chính nàng hủy diệt. Nàng chỉ biết ngẩng đầu gào khóc van xin, đừng, đừng mà, xin đừng! Nàng nỡ rời khỏi, nhưng càng nỡ hủy diệt tất cả nơi đây, đành đau đớn lùi lại, chạy ra xa.

      “A Hành, sao đâu, lại đây.” Xi Vưu rạch cổ tay, máu tươi ròng ròng xuống, thấm vào lòng đất, bảo vệ cho Cửu Lê.

      Cả đất trời nhuốm màu đỏ rực, hạn hán hoành hành khắp nơi, vạn vật đều bị hủy diệt.

      Chỉ riêng ngọn núi này vẫn nở rực hoa đào, thắm tươi như máu, cũng diễm lệ như máu.

      Xi Vưu mỉm cười dỗ dành: “Nàng xem, hoa đào nở đẹp như vậy, nhà chúng ta vẫn yên ổn mà.”

      A Hành đứng cuối rừng đào, đau đớn nghi hoặc nhìn Xi Vưu. Đào hoa nở tràn trước mắt, bóng người ngạo nghễ đứng dưới cả trời hương ngát, đều thân thuộc khôn xiết, như mời gọi nàng, nàng phải đến đó. Nhưng, trong đầu nàng lại vang lên giọng khác, ngăn nàng bước tới.

      A Hành vừa khao khát muốn bước lại, vừa sợ hãi giật lùi.

      Xi Vưu đứng giữa rừng đào, bi ai chua xót nhìn A Hành đau đớn hoang mang, chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng, nhưng chính cũng biết, mình cách nào có thể lại gần nàng, hễ đến gần, nhất định tan thành tro bụi.

      Đứng ngay dưới cội hoa đào mà chẳng thể gặp nhau, ở ngay trước cổng nhà mà thể cùng nhau chung sống. Lẽ nào, giờ đây, ngay cả ôm lấy nàng cũng chỉ là vọng tưởng sao? Lẽ nào, dù chết cũng chẳng thể bên nhau ư?

      A Hành đờ dẫn nhìn căn nhà thấp thoáng giữa rừng đào, chiếc giếng đá kia, giàn mướp lúc lỉu kia, bức rèm xanh ngắt kia, những đóa tường vi đẹp như ráng chiều kia, dường như đều thân thiết như máu thịt nàng.

      Tinh tang, tinh tang…

      Tinh tang, tinh tang…

      Tiếng chuông vang vọng trong óc nàng, như có thứ gì đó bên trong khóc lóc cào xé nàng, A Hành đau đớn ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, rốt cuộc đó là thừ nào đây?

      “A Hành, lại đây , chúng ta về đến nhà rồi!”

      Nam tử đứng trước cửa căn nhà sàn giữa rừng đào cao giọng gọi tên nàng. A Hành nghe mà chẳng hiểu gì hết, nhưng tại sao lại bị mấy tiếng “chúng ta về đến nhà rồi” hấp dẫn, dè dặt tiến về phía Xi Vưu.

      Đây, đây rốt cuộc là đâu? Vì sao nàng luôn khao khát muốn chạy đến, nhưng lại ngừng ép bản thân lùi lại.

      Vì sao tim nàng lại đau như muốn vỡ tung thế này? Nàng điên cuồng đấm ngực mình, gào lên thê thiết.

      “A Hành!”

      Tiếng gọi dịu dàng mà bi thương khôn xiết thốt ra từ miệng nam tử kia, lại tựa như vang lên tự sâu thẳm đáy lòng nàng. A Hành chăm chú nhìn nam tử đứng giữa rừng hoa, trước căn nhà sàn, kiềm nổi lao đến, toan nhào vào lòng . Nhưng đột nhiên, giọng lại vang lên từ trong tiềm thức, cảnh cáo nàng được tới gần! Nàng hủy diệt tất cả! A Hành khoảng hốt lùi lại, cứ thế ngập ngưng lưỡng lự hoài sao quyết định được.

      Sức mạnh của A Hành càng lúc càng bành trướng, ngay đến máu rút từ sinh mệnh Xi Vưu cũng bảo hộ nổi Cửu Lê, cả rừng đào cứ từ từ khô héo. Nhìn những cách đào rụng rơi lả tả, A Hành kìm được thét lên, đừng mà, đừng tàn úa! Đừng tan biến!

      Khi gốc đào gần nàng nhất tan thành tro bụi, A Hành cũng hạ quyết tâm, buộc bản thân được lưu luyến nữa, nàng đăm đăm nhìn Xi Vưu, giật lùi từng bước .

      “A Hành, đừng , nàng hủy diệt nơi này đâu.” Xi Vưu bi thương chìa tay ra, máu tươi từ cổ tay bị thúc động ròng ròng chảy xuống, nhưng còn chưa kịp thấm xuống đất hóa thành khói đỏ, tiêu tan giữa chừng .

      Thân hình A Hành dần dần mờ , mông lung như cuộn khói xanh nhàn nhạt. Xi Vưu sực hiểu ra, sức nóng của mặt trời thiêu hủy vạn vật, đồng thời thiêu hủy luôn cả A Hành, trái tim nàng từ từ tiêu tan, chẳng bao lâu nữa, nàng cũng tan thành mây khói.

      Lại thêm mấy gốc đào hóa thành tro bụi, giữa màn khói đen mịt mờ, A Hành nhếch miệng, như cười như khóc, rồi đột ngột quay phắt người chạy vụt như gió, nàng phải rời khỏi đây ngay, sau đó tan biến vĩnh viễn.

      “A Hành, đừng rời bỏ ta!” Chợt tiếng gọi vang động cả đất trời cất lên.

      A Hành nghe mà hiểu gì cả, nhưng lại bị chấn động bởi nỗi bi ai cùng thâm tình tha thiết trong tiếng gọi đó, nàng vô thức dừng lại, ngoái đầu nhìn.

      Xi Vưu thần sắc thê lương, giơ tay lên, lập tức Bàn Cổ cung từ trong nhà bay vụt vào tay, tỏa ra hồng quang chói lọi.

      “A Hành, nàng còn nhớ cây cung này ? Xưa nay ta chưa từng kể nàng hay, năm đó ta lẻn vào địa cung Ngọc sơn trộm đồ, phải vì quen thói phóng túng tùy tiện, mà là bởi nhớ nhung quá đỗi cách nào nguôi ngoai được.”

      Xi Vưu đăm đăm nhìn A Hành, từ từ giương Bàn Cổ cung lên, ngắm đúng vào tim nàng. thế gian này có mũi tên nào để phối với cung, mũi tên duy nhất có thể dùng chính là trái tim. Mười ngón liền tâm, mười ngón nắm chặt lấy cung, Xi Vưu dốc chút thần lực cuối cùng, thông qua mười ngón tay, nối liền trái tim mình vào cây cung.

      vận sức kéo dây cung, cánh cung thoạt nhìn trống , nhưng lại thấy máu tươi tí tách xuống, cung càng giương căng, máu tuơi càng ròng ròng chảy, Xi Vưu đau đến tái xám mặt mày, thân mình run bắn lên, hệt như bị khoét tim.

      Cánh cung cuối cùng cũng được giương hết cỡ, Xi Vưu đắm đuối nhìn A Hành, dịu dàng buông tay bắn ra: “A Hành, ta để nàng xa ta lần nữa.”

      Bang!

      Bàn Cổ cung chợt rền vang, tỏa hào quang ngập trời, trời rung đất chuyển, cả rừng đào lả tả rụng rơi.

      “Á a a a a!!!”

      Giữa muôn vàn cánh đào đỏ thắm rợp trời, A Hành thét lên thê thiết, như thể lồng ngực bị xé toang, rồi thứ gì đó cắm phập vào, nàng đau đớn ôm lấy ngực, hơi nóng rừng rực thiêu đốt ruột gan trong ngoài dần dịu lại.

      Xi Vưu cũng đau đớn ôm lấy ngực, khuỵu chân xuống đất, nhưng vẫn gắng gượng ngẩng đầu, nồng nàn tha thiết nhìn A Hành.

      Dần dà, nguồn sức mạnh kinh khủng trong người A Hành từ từ tan biến, cặp mắt nàng cũng thôi đỏ ngầu, nàng bắt đầu khôi phục lại thần trí.

      Đào hoa rợp trời, phấp phới lả tả, chẳng khác nào làn mưa bụi Giang Nam ôn nhu diễm lệ.

      Giữa trận mưa hoa, Xi Vưu khuỵu chân xuống đất, tay ôm ngực, tay kia chìa ra cho nàng, dịu giọng gọi: “A Hành, lại đây nào.”

      A Hành rời mắt khỏi Xi Vưu, loạng choạng bước về phía , Xi Vưu cũng gượng đứng dậy, lảo đảo tiến lại phía nàng.

      Nền trời đỏ rực, mặt đất đỏ thẫm, cả đất trời nhuộm thắm màu máu, vạn vật đều hôn mê bất tỉnh, xung quanh tiếng động, chỉ có hai người liêu xiêu về phía nhau, tựa hồ như bọn họ trở thành nam tử duy nhất, nữ tử duy nhất thế gian này.

      Hoa đào ngàn dặm đua nhau khoe sắc, cuối cùng, nàng và cũng gặp nhau dưới cội đào.

      Giữa rợp trời hoa nở, Xi Vưu mỉm cười ôm chặt A Hành vào lòng, siết mạnh, rối siết mạnh hơn nữa. A Hành vùi mặt vào ngực , nhoẻn cười hạnh phúc, chợt nàng thấy có gì đó ổn, nghỉ ngơi thoáng mới phát ra, nàng nghe được tiếng tim dồn dập đập nữa rồi. Lồng ngực Xi Vưu lạnh băng, chẳng còn nồng nàn ấm sực, dồi dào sinh lực như xưa.

      A Hành kinh hoảng ngẩng lên nhìn Xi Vưu, Xi Vưu chỉ mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt chan chứa nhu tình. Nàng dần dà vỡ lẽ, ra đây chính là ý nghĩa của bốn chữ “dĩ tâm hoán tâm” Bàn Cổ cung, dùng trái tim mình, thay cho trái tim nàng bị sức nóng của mặt trời hủy hoại.

      Xi Vưu còn tim nữa… Xi Vưu sắp chết!

      A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, từ từ nhoẻn miệng cười theo , đôi mắt ánh lên vẻ bình thản mà cương quyết. Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!

      Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây. Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.

      Xi Vưu ôm lấy nàng, thều thào hỏi: “Còn nhớ những lời nàng Triêu Vân phong ? Nàng “muốn nhìn Tiểu , Chuyên Húc bình an lớn lên, nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng”, ta hứa nhất định thực ý nguyện của nàng. Nếu giờ chết , nàng phải ôm hận suốt đời, vĩnh viễn sao yên lòng về Tiểu được. Lẽ nào nàng muốn chứng kiến con chúng ta lấy chồng ư? muốn biết nó kết hôn với người ra sao ư?”

      Thấy A Hành máy môi, Xi Vưu liền đặt ngón tay lên miệng nàng, cười : “Ta biết ta biết, ta còn hứa với nàng, ngày ngày đều ở bên nhau.”

      A Hành nắm lấy tay Xi Vưu, gật đầu.

      Ánh mắt Xi Vưu thoáng vẻ giễu cợt, lạnh nhạt : “Lịch sử thế gian này đều do kẻ thắng dựng nên, sau này khi Tiểu lớn lên, nghe thiên hạ cha nó là là tên đại ma đầu nịnh nạt dưới, tàn nhẫn hiếu sát, dụ dỗ mẹ nó, nhất định đem lòng căm hận ta, thậm chí cả nàng. A Hành, nàng giúp ta việc được , nàng phải chính miệng cho Tiểu biết, cha nó rất nó. cho nó hay, cha nó chưa bao giờ làm bất cứ việc gì trái đạo, để nó khỏi phải hổ thẹn về chúng ta. Từ ta cha mẹ, ta muốn con ta lại phải sống cảnh cha mẹ nữa. Từ lúc Tiểu ra đời, ta chưa ngày làm tròn trách nhiệm người cha, việc duy nhất ta có thể làm cho nó là giữ cho nó người mẹ, để nó có cơ hội biết cha mẹ nó là người như thế nào, để nó khỏi phải cả đời sống trong hổ thẹn.”

      A Hành ròng ròng nước mắt, lắc đầu quầy quậy, , , nàng muốn sống mình!

      Xi Vưu dịu dàng : “Ta biết nàng rất đau khổ, nhưng nàng phải sống nhé, vì ta, vì cả con chúng ta nữa. Chừng nào trông thấy con trưởng thành, nàng nhất định hiểu lựa chọn hôm nay của ta, nhất định thấy dù phải đau khổ đến đâu cũng xứng đáng. Nàng nhận lời ta , có được ?”

      A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, lời, chỉ giàn giụa nước mắt. Xi Vưu run lên, giọng càng thêm yếu ớt: “A Hành, nhận lời ta !” Ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Xi Vưu cả đời ngang dọc, A Hành chưa bao giờ thấy lộ ra ánh mắt này, cách nào cự tuyệt, cuối cùng đành khó nhọc gật đầu.

      Xi Vưu nắm lấy tay A Hành, đặt lên ngực nàng, để nàng cảm nhận được tiếng tim đập, “Ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng với ta, con chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nó ngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghe nó gọi cha…” Thân mình Xi Vưu mềm nhũn, gục vào lòng A Hành, “Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó như thế nào nhỉ, chắc chắn thanh êm ái ngọt ngào nhất đời…”

      “Chúng ta lập tức tìm Tiểu , để chàng chính tai nghe nó gọi cha.” A Hành cuống cuồng cõng Xi Vưu dậy, liêu xiêu chạy .

      Xi Vưu khẽ bật cười, hôn lên tai nàng, thầm: “A Hành ngốc, A Hành ngốc của ta…”

      A Hành ngơ ngác hiểu cười gì, thoáng sau mới sực nghĩ ra, Bác Phụ sơn, nàng cũng từng cõng như thế này, để hưởng lợi.

      “Nàng ngu ngơ như vậy, dễ bị gạt như vậy, để nàng lại mình ta chẳng yên tâm chút nào. Nhớ nhé, về sau được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai…” Giọng Xi Vưu mỗi lúc dần, mỗi lúc yếu dần .

      A Hành hoảng hốt gọi: “Xi Vưu, Xi Vưu, chàng phải gắng lên, ta lập tức đưa chàng gặp con , chàng còn chưa nghe nó gọi cha kia mà.”

      Xi Vưu gắng gượng đáp: “Được, ta cố gắng…” Nhưng cặp mắt từ từ khép lại.

      A Hành cố lấy giọng hào hứng kể: “Ta đâu có ngốc, là chàng xảo trá vô lại thôi, chàng tưởng chàng gạt được ta đấy hả? Chàng biết đâu, ta vẫn có bí mật này, xưa nay ta chưa từng với chàng, ra kẻ bị gạt là chàng đấy, phải ta đâu. Chàng còn nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau ? phải là lần gặp gỡ mà ta biết đâu, là lần đầu tiên chính thức gặp nhau đó…”

      Xi Vưu rất muốn lên tiếng đáp lại nàng: Nhớ chứ, tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, ta đều ghi khắc trong lòng, đời này kiếp này bao giờ quên. Nhưng gắng hết sức cũng nghe được tiếng của mình, chỉ thấy giọng A Hành càng lúc càng xa dần, rồi từ từ tan biến.

      “Đó là buổi hoàng hôn, cả bầu trời phủ đầy mây ráng, chàng đứng giữa đồng hoang…”

      Lần đầu tiên nàng gặp Xi Vưu, là buổi hoàng hôn mây ráng đầy trời.

      vận tấm áo đỏ cũ rách, mái tóc đen dài xõa tung, nhìn hệt như dã nhân, hiên ngang đứng giữa đồng hoang, ngẩng đầu nhìn về phía xa, trông diện mạo, chỉ thấy mái tóc dài xõa tung trước gió, toát lên vẻ cuồng ngạo để bất cứ ai vào mắt.

      Phong thái ngạo nghễ như thể cả đất trời đều nằm dưới chân , khiến A Hành như bị thu hút, bất giác tiến lại gần.

      Trong khoảnh khắc ngoảnh lại, nàng trông thấy tịch dương mênh mông, ráng chiều rực rỡ in trong đôi mắt ấy, còn có cả vẻ gì đó, vô cùng phức tạp, vô cùng mãnh liệt mà sao hiểu được, trái tim nàng chợt khựng lại nhịp.

      ràng nàng biết Bác Phụ quốc nằm ở phía ngẩng đầu nhìn vừa nãy, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, nàng vẫn bước lại, làm bộ ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi công tử, muốn tới Bác phụ quốc phải thế nào?”

      hờ hững liếc nàng bằng nửa con mắt rồi nghênh ngang bỏ , chẳng chẳng rằng. Nào ngờ lòng nàng đột nhiên lại thấy hụt hẫng, nàng vội đuổi theo, nắm lấy tay áo . Trong khoảnh khắc ấy, tim nàng bỗng đập thình thịch như trống làng, cảm thấy mình đúng là điên rồ, chẳng hiểu vì sao cứ khăng khăng đòi giữ chân kẻ hoàn toàn xa lạ kia chứ.

      đứng thẳng lưng, chăm chú nhìn về phía ráng hồng cuối chân trời, chần chừ mãi chẳng chịu quay lại, nàng cũng nhất quyết buông tay, đó có lẽ là khoảnh khắc dài nhất trong đời nàng kể từ lúc được sinh ra. Đúng lúc nàng hết cả kiên nhẫn, toan rụt tay lại mỉm cười ngoái đầu.

      Cặp mắt vẫn là cặp mắt đó, có điều thần sắc nồng nàn mê người kia còn nữa.

      A Hành thất vọng, nhưng tiện : “Ta biết đường rồi”, đành phải theo tên vô lại này, dở khóc dở cười tiến vào Bác Phụ thành.

      Mãi đến rất nhiều năm sau, nàng mới hiểu ánh mắt nồng nàn mê người kia của là gì, cũng mới hiểu lần gặp gỡ mà nàng cứ ngỡ là đầu tiên, đối với , chỉ là lần tái ngộ sau trăm năm, thậm chí còn là lần tái ngộ hề mong đợi.

      Nếu lần đó nàng níu kéo , hẳn bọn họ lại lướt qua nhau. Có lẽ đời này kiếp này, cũng chẳng bao giờ gặp lại. giữ chức tướng quân Thần Nông của , nàng ngồi lên ngai vi vương phi Cao Tân của nàng.

      vẫn cho rằng vì mình khăng khăng theo đuổi, nên có thể biến lần gặp gỡ vô tình thành mối duyên đời, mà đâu có hay, người níu giữ đầu tiên, chính là nàng.

      Nếu lần đó ngẫu nhiên ngoảnh lại, nàng liều lĩnh níu kéo, có lẽ nàng vĩnh viễn bước vào lòng , có lẽ mãi mãi là Xi Vưu sợ trời sợ đất, có lẽ có mọi chuyện ngày nay.

      Nếu có thể quay ngược thời gian, A Hành cũng chẳng biết mình liệu có lên tiếng hỏi: “Công tử, xin hỏi muốn tới Bác Phụ quốc phải đường nào?” nữa hay .

      “Xi Vưu, chàng xem, ta có nên hỏi ?”

      Kẻ lưng lặng yên, chẳng hề đáp lại. hai tay thõng xuống trước ngực nàng. Nước mắt A Hành trào ra, nhưng nàng vẫn vờ như biết, ra sức thúc động thần lực, truyền vào cơ thể , “Ta biết chàng lại cười ta, được cười! chàng còn cười nữa, ta ném chàng xuống vách núi luôn đấy! Để ta kể cho chàng nghe chuyện này nữa, con bé Tiểu đó chẳng có bản lĩnh gì, chỉ hoành hành ngang ngược là ai bằng, giống hệt như chàng, có lần ta dẫn con …”

      A Hành nước mắt chan hòa, chẳng biết mình nên về đâu nữa, nàng cứ liêu xiêu mãi, gắng hết sức lực mà , tựa hồ chỉ cần con đường trước mặt mà còn tiếp tục, vĩnh viễn ở lưng nàng.

      “Xi Vưu, chàng xem ráng chiều ở cuối trời kia, có đẹp ? Ta thấy đẹp bằng lần đầu chúng ta gặp nhau…”

      Cuối chân trời, hào quang xán lạn, lửa đỏ rực rỡ, A Hành vừa thao thao , vừa liêu xiêu bước .

      Đột nhiên chân nàng vấp phải thứ gì đó, ngã nhào ra đất, nàng khuỵu gối xuống đất, ngẩn ngơ nhìn hồ nước đỏ lòm máu dưới chân mình. Làn nước trong hồ in bóng nữ tử đầu trọc lóc, diện mạo xấu xí, ngớ ra thoáng, A Hành mới nhận ra đó chính là mình, mà hồ nước đỏ lòm này lại là vũng máu.

      Nàng chậm chạp ngẩng lên, đưa mắt nhìn quanh.

      Chẳng biết từ lúc nào, nàng ở giữa đồng hoang, từ dưới chân nàng trải đến ngút ngát cuối trời, đều ngổn ngang la liệt những thi thể tướng sĩ Thần Nông.

      Si, Mỵ, Võng, Lượng.

      Phong Bá.

      Vũ Sư…

      Xa xa đằng kia là quân đội Hiên Viên, cờ xí rợp trời, khí thế ngùn ngụt, bộ giáp vàng của Hoàng Đế dưới bóng chiều chập choạng, lại càng lấp loáng chói mắt.

      A Hành dám tin Hiên Viên vẫn còn có phục binh, mà phụ vương mình lại vẫn có thể cầm quân tác chiến.

      ra, từ sau trận Phản Tuyền lần thứ hai, Hoàng Đế nhận ra rằng, Xi Vưu thần lực mạnh mẽ, tâm tư xảo trá, ông ta thể nào đánh bại chiến trường.

      Hoàng Đế biết trong thân thể A Hành tiềm tàng nguồn sức mạnh đáng sợ, có thể hủy thiên diệt địa, mà Xi Vưu dường như lại có tình cảm với A Hành, thế gian này, chỉ mình A Hành mới có thể khắc chế thần lực của Xi Vưu, đồng thời kiềm chế .

      Nhưng làm sao mới có thể ép A Hành cùng Xi Vưu quyết trận sinh tử đây?

      đường rút chạy về Hiên Viên sơn, cũng như Thiếu Hạo và Xi Vưu, Hoàng Đế nghe được tin A Hành tự động từ hôn với Thiếu Hạo, thôi làm Cao Tân vương phi nữa, lại thêm cái chết của Luy Tổ cắt đứt mối ràng buộc của A Hành, A Hành ắt rời khỏi Hiên Viên.

      ràng Xi Vưu nương tay, lấy mạng Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế lệnh cho Ly Chu bồi thêm chưởng, khiến thương thế nặng thêm, dùng tính mạng mình ép A Hành lưu lại, sau đó lợi dụng bản tính trọng tình trọng nghĩa của nàng, biến toàn bộ trăm họ Hiên Viên làm quân cờ, buộc A Hành ra trận, còn mình dẫn quân ngầm mai phục. Bất kể A Hành và Xi Vưu ai thua ai thắng, Hoàng Đế chỉ cần lựa thời cơ thích hợp, đánh mẻ lưới, tiêu diệt toàn bộ quân đội của Xi Vưu.

      Cuối cùng Hoàng Đế cũng đánh bại Thần Nông, thống nhất Trung nguyên, dân chúng hai nước rốt cuộc có thể an cư lạc nghiệp rồi!

      Nhưng, Si, Mỵ, Võng, Lượng, Phong Bá, Vũ Sư…

      A Hành đôi mắt trông về phía cuối trời, ra vầng sáng rực rỡ kia phải ráng chiều, mà là sinh mạng của Vân Tang, gương mặt tươi cười của Vân Tang ra giữa vô vàn bông pháo hoa lả tả rụng rơi, như đâng cáo biệt nàng lần cuối.

      Thuở sớm chiều bầu bạn Triêu Vân phong, thân như tỷ muội, cùng sẻ chia tâm ; khi mẫu hậu lâm bệnh nặng, cả hai lại cùng hầu hạ dưới gối, nương tựa vào nhau…

      “Tỷ tỷ.”

      Nước mắt lã chã xuống, A Hành chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại, ngăn cách bản thân với hết thảy những gió tanh mưa máu, nhưng nàng cách nào làm được, Xi Vưu nằm bên cạnh nàng, khóe môi nhếch lên, vẫn phảng phất nét cười ngạo nghễ ngang tàng như thế, diện mạo tươi tắn như khi còn sống, tựa hồ chỉ lát nữa thôi, lại mở mắt ra, ngồi bật dậy, cười phá lên, kéo nàng vào lòng xiết chặt.

      Hai tay A Hành tun rẩy vươn ra, vỗ vỗ vào má Xi Vưu, “Xi Vưu, Xi Vưu.”

      Nhưng, thể, thể, vĩnh viễn thể nữa rồi! mãi mãi mở mắt ra, tươi cười gọi nàng tiếng “A Hành” nữa.

      A Hành ôm lấy đầu Xi Vưu, quỳ giữa bãi chiến trường la liệt thi thể, đau đớn gào lên với trời xanh, “A a a a a.”

      Tiếng gào thê thiết lan giữa đồng hoang, nhưng chẳng cách nào đánh thức những thi thể im lìm ngút ngàn dưới đất kia.

      Xi Vưu, sao chàng bỏ lại ta trơ trọi mình? Sao lại buộc ta phải mình đối diện với hết thảy những chuyện này? Giờ đây ta thần ra thần, ma ra ma, ra , người ra người, thiên hạ rộng lớn, nhưng làm gì có chỗ cho ta dung thân?

      Mọi người đều cả rồi, chỉ còn mình ta vất vưởng sống tiếp, gánh vác bấy nhiêu ký ức mà sống tiếp, đau khổ biết chừng nào. Ta kiên trì nổi đâu, ta cũng đợi được đến ngày con khôn lớn, ta muốn theo chàng ngay bây giờ.

      Trái tim trong lồng ngực như cảm nhận được nỗi bi thương tuyệt vọng của nàng, bỗng đập rộn lên, trong tiếng tim đập mãnh liệt, thi thể của Xi Vưu cũng từ từ bay lên, rồi tan ra như mây khói, biến thành vô vàn cánh đào đỏ thắm, dịu dàng vây lấy A Hành, múa lượn quanh nàng.

      Xi Vưu, chàng muốn gì với ta?

      A Hành từ từ nhắm nghiền mắt lại, ngẩng đầu lên, tay đặt lên chỗ trái tim, tay chìa ra.

      Giữa rợp rời hoa đào bay, tựa hồ nàng có thể cảm nhận được khí tức của , từng cánh đào lướt qua má, chạm vào ngón tay, chính là bàn tay dịu dàng của , còn dưới tay nàng đây, trái tim thuộc về , đập trong mình nàng.

      Thình thịch, thình thịch…

      Thình thịch, thình thịch…

      Đột nhiên, nước mắt A Hành tuôn đầy mặt, ra, chàng vẫn luôn ở đây ư! ra, chàng mãi mãi ở bên ta!

      Nàng lẩm nhẩm: “Ta hiểu rồi, bất kể đau khổ đến đâu ta vẫn gắng sống, vì những người khuất, vì Tiểu , vì cả chàng nữa! Ta phải chính miệng với Tiểu tất cả mọi chuyện, để con biết được, cha nó chính là người hùng vĩ đại nhất đời này.” Dần dần, hoa đào mỗi lúc nhiều thêm, bắt đầu tản , lan ra khắp đồng hoang, cả dải đồng hoang ngợp đầy hoa đào lả tả, phiêu phiêu phất phất, che lấp bấy nhiêu thi thể, như trường tuyết tế.

      Từng cánh hoa đào tan vào lòng đất, đột nhiên mặt đất cuộn lên như nổi sóng, từ từ chôn vùi hết thảy Si, Mỵ, Võng, Lượng, Phong Bá… Tất cả thi thể đều chỉ chìm sâu xuống lòng đất, biến mất chẳng còn dấu vết.

      Chẳng bao lâu, dải đồng hoang lại mọc lên vô số gốc đào, dần dà biến thành cánh rừng đào xanh ngắt, phấp phới khoe tươi dưới vòm trời xanh, hiên ngang ngạo nghễ, rạng rỡ thắm tươi, căng tràn nhựa sống.

      A Hành thong thả bước vào rừng đào, tay đặt lên chỗ trái tim, tay dịu dàng vuốt ve từng gốc đào .

      Xi Vưu, đây là căn nhà chàng kiến tạo cho ta đấy ư?

      Ta ở lại đây, mãi mãi sống bên chàng, bao giờ rời xa nữa.

      Bóng áo xanh gầy gò lẻ liêu xiêu giữa rừng đào, càng càng xa, rồi dần khuất trong biển hoa.

      Chỉ thấy ngàn vạn gốc đào thắm tươi rực rỡ, lung linh ngợp trời rợp đất.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
            Vĩ thanh
      Sau khi đánh tan Xi Vưu, Hoàng Đế cuối cùng cũng bước lên đỉnh Thần Nông sơn, thống nhất Trung nguyên.

      Tuy còn tàn dư Thần Nông như bọn Cộng Công, Hình Thiên, cương quyết chịu đầu hàng, vẫn giương cao lá cờ của Thần Nông, suất lĩnh đám tàn binh tàn tướng phản kháng Hoang Đế, nhưng đại thể thành, những phản kháng yếu ớt ấy chẳng thể vực dậy được Thần Nông quốc.

      Thời gian thấm thoắt, năm tháng thoi đưa, chớp mắt mấy trăm năm. Vô số máu tươi của nam tử cùng nước mắt của nữ nhi đều tan biến theo cát bụi thời gian, dù oanh liệt hào hùng, khẳng khái bi tráng tới đâu chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ còn lại vỏn vẹn mấy dòng trong sách sử, tất cả bị người đời quên lãng.

      Có điều, ngọn gió giữa hoang mạc mênh mông ngàn dặm phía Bắc Xích thủy năm này qua năm khác vẫn rít gào quét qua đất liền. Nghe đồn, ở giữa hoang mạc, nơi ai có thể đến được, mọc lên cánh rừng đào rậm rì xanh ngắt, mỗi khi màn đêm buông xuống, lại thấy bóng áo xanh thơ thẩn giữa rừng đào, ê a những lời ai hiểu nổi.

      Thường ngày nơi này cát yên gió lặng, thương khách qua lại rất an toàn. Có điều, mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ, tiết trời lại thay đổi, cát vàng vần vũ, cuồng phong gào thét như than như khóc, nhưng hễ khách lữ hành lựa theo tiết tấu trái tim mình mà đánh trống, có thể thuận lợi qua.

      Vì vậy, hàng năm cứ đến mùa xuân, khi cuồng phong vần vũ, cát bụi mịt mù, trong tiếng gió gào như than như khóc, lại văng vẳng nghe thấy tiếng trống thùng thùng, mạnh mẽ như nhịp đập trái tim nam tử.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

      Cát vàng vần vũ, quạnh quẽ hoang lương.

      Thời gian đằng đẵng, lạnh lẽo vô tình.

      Nỗi nhớ ngày lại thêm tăng, đau khổ dai dẳng chẳng biết bao giờ mới dứt.

      Vô vàn ngày dài đêm thâu, chỉ có hồi tưởng về chàng hết lần này sang lần khác mới có thể giúp ta kiên cường mà sống tiếp, nhưng ký ức càng rệt nỗi nhớ càng hằn sâu vào trong xương tủy, đau đớn càng dày xéo con tim, hóa ra, bấy nhiêu lần ôm ấp triền miên, cuối cùng lại chỉ có thể sống chết đôi đàng ngóng vọng về nhau.

      Từng muốn cùng chàng hân thưởng mọi thanh mỹ diệu nhất đời, nhưng khi chàng rồi, ta mới hiểu rằng, thanh mỹ diệu nhất đời này, chính là tiếng chàng dịu dàng gọi “A Hành”. Vậy mà giờ đây, bất kể ta khóc thương tới chừng nào, cũng chẳng thể nghe chàng dịu dàng gọi ta tiếng “A Hành” nũa.

      Từng muốn cùng chàng ngao du thiên hạ, nhưng khi chỉ còn lại mình ta trơ trọi giữa đời, ta mới hiểu, chàng chính là thiên hạ của ta, cảnh đẹp nhất đời này chính là nụ cười của chàng. Tiếc rằng giờ đây, dù ta khản giọng gọi chàng, cũng chẳng cách nào thấy lại nụ cười của chàng nữa.

      Chàng hay quen thói kéo ta ngã vào lòng, áp sát ngực chàng để nghe tiếng trái tim chàng sôi nổi đập trong lồng ngực. Nhưng giờ, trái tim vốn thuộc về chàng, lại đập trong ngực ta. ràng gần trong gang tấc, sớm chiều bên nhau, vậy mà lại sống chết đôi đàng, sao chạm tới, ta cũng chẳng thể nào nghe được tiếng trái tim chàng nữa.

      Nỗi nhớ như độc thảo, ngày ngày giày vò ta, đau đớn như dao nhọn, đêm đêm đục khoét ta.

      Mỗi độ hoa đào nở rộ, nỗi nhớ nhung và đau dớn của ta sao nguôi được, thế nên…

      Ta lại dấy cuồng phong vần vũ, cát bụi mịt mù, chỉ mong được nghe thấy tiếng trái tim chàng lần nữa.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
            Hậu ký
      Về trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, những ghi chép truyền lại vô cùng hàm hồ, Hoàng Đế và Viêm Đế giao chiến bảy trận đều thắng, sau đó giao chiến với Xi Vưu, thuộc hạ của Viên Đế đánh chín trận thua cả chín. Phe chính nghĩa của Hoàng Đế sắp bại dưới tay bè lũ Xi Vưu hung tàn ác độc, sau cùng nhờ con , Hoàng Đế mới có thể lập nên kỳ tích, chuyển bại thành thắng, nhưng chẳng tại sao, Thiên nữ Bạt lại trở thành Hạn Bạt hung ác, thể quay về Thần tộc nữa. Theo Đại Hoang Bắc kinh trong Sơn Hải kinh ghi chép: “Có người con mặc áo xanh, tên Bạt, là con Hoàng Đế. Xi Vưu rèn đúc binh khí chống lại Hoàng Đế, Hoàng Đế liền phái Ứng Long tới vùng đồng hoang Ký Châu tấn công Xi Vưu. Ứng Long tích trữ nhiều nước, nhưng Xi Vưu lại mời Phong Bá và Vũ Sư tới, làm mưa to gió lớn. Hoàng Đế lại lệnh cho Thiên Nữ Bạt giáng phàm trợ chiến, chặn đứng mưa gió, cuối cùng giết Xi Vưu. Bạt vì cạn kiệt thần lực, cũng thể quay về trời nữa, nơi nàng cư trú quanh năm giọt mưa. Thúc Quân đem chuyện này bẩm lại với Hoàng Đế, Hoàng Đế bèn an trí Bạt ở phía Bắc Xích thủy.”

      Về con Viêm Đế Thần Nông Thị, theo truyền thuyết, Tuyên sơn có giống dâu, vì con của Viêm Đế bốc cháy tại chính gốc cây này, đuổi theo Vũ Sư Xích Tùng Tử, thăng thiên mà , nên được gọi là dâu Đế Nữ. Theo Trung Sơn kinh trong Sơn Hải kinh chép lại: “Về phía Đông năm mươi lăm dặm, có ngọn núi tên Tuyên sơn… có giống dâu, bề ngang năm mươi thước, cành chẽ làm bốn nhánh, lá to hơn thước, gỗ đỏ, hoa vàng, đài xanh, gọi là dâu Đế Nữ.”

      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :