1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 13

      Tô Trản quay đầu ra nhìn, mặc chiếc váy ngắn, khoác chiếc áo gió dài, dắt chú cún vàng cao chừng nửa người, về phía bọn họ, vẻ mặt vui tươi, tung ta tung tăng đến trước mặt Từ Gia Diễn, cười ngọt ngào, lanh lảnh: “ Gia Diễn!”

      Gia Diễn?

      Tô Trản nhanh chóng lấy lại tinh thần.

      Ánh mắt của cũng rất chân thành nhìn về phía , “Đây là ai thế?”

      Từ Gia Diễn chỉ tập trung chơi đùa với con chó.

      Trái lại Mạnh Thần tiếp lời, trêu chọc: “Em thấy mặt ấy dán cái gì à? Fan hâm mộ đấy —–”

      Tô Trản vô thức sờ sờ mặt, đầu ngón tay có chút dính dính, lúc này mới biết được cả nhóm bọn họ ban nãy cười cái gì, tai đỏ hết cả lên.

      Đại Minh thấy vậy, vội giảng hòa: “Đừng nghe Thần ca của em linh tinh, đây là chị ở bên cạnh nhà Gia Diễn đấy.”

      Tô Trản cảm kích nhìn cậu ta.

      oa tiếng, nhe răng cười với Tô Trản: “Chị, chị đẹp đấy.”

      “….Cảm ơn.”

      Từ Gia Diễn cúi đầu đùa với chú chó, tay sờ lên cổ nó, thờ ơ : “Sao em lại tới đây?”

      kia cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng bóc, tóc mái trán theo gió bay phất phơ, toát ra hương vị thanh xuân: “ em bảo mang Byron trả lại cho .”

      Từ Gia Diễn sờ đầu con chó lông vàng, nhàn nhạt hỏi câu, “ em đâu?”

      ấy gần đây giết thời gian vào gú rồi —— ”

      Từ Gia Diễn cười cười, tiểu tử Trầm Tinh Châu kia có bao giờ rời mắt khỏi gú đâu ——

      đề nghị: “Các mới xuống máy bay hả? ăn cơm với em ? Em mời.”

      “Vậy em cùng với bọn Thần ca , ngủ bù .” Từ Gia Diễn xong, kéo vali của mình vào trong, con Byron ở đằng sau hí hửng theo.

      mất hứng dẩu môi: “ Gia Diễn, lần nào em tới cũng ngủ bù ngủ bù, ngủ đến thế cơ à?”

      Từ Gia Diễn mang Byron vào thang máy, giơ tay lên vẫy vẫy, cũng quay đầu lại, đưa tay nhấn nút cửa thang máy, Tô Trản do dự biết có nên đuổi theo hay .

      Cửa thang máy mở ra, Từ Gia Diễn dắt Byron vào, Mạnh Thần ở phía sau kêu lên: “Vậy chúng ta lên nữa!”

      hơi gật đầu, quay lại nhìn về phía Tô Trản, đứng yên chỗ nhúc nhích.

      Từ Gia Diễn sốt ruột nhíu mày, thúc giục: “ vào , còn ngớ người ra đấy làm gì?”

      chậm trễ vào.

      Cửa thang máy khép lại, gương mặt ngọt ngào của biến mất sau khe thang máy.

      Trong thang máy, hai người chó.

      Tô Trản chúi vào góc của thang máy, cách cực xa, Từ Gia Diễn khỏi cảm thấy kì lạ, người này bình thường chỉ hận thể treo lên người , thế mà lúc này lại ngoan quá, quay đầu nhìn rồi lại nhìn con chó vàng nằm dưới nền chiếm hơn nửa gian, chợt hiểu ra,

      “Cái đèn hoa cúc, em sợ chó à?”

      Tô Trản này, sợ trời sợ đất, lúc ngay cả rắn cũng dám bắt, nhưng duy chỉ sợ có thứ, đó chính là —- chó. Bởi vì lúc còn bé bị con chó căn vào mông, cứ chịu đựng cho đến lúc mất miếng thịt, bây giờ mông vẫn còn sẹo, từ đó đường mà gặp chó là tự giác vòng.

      Mà trông tướng tá con chó vàng này lớn dễ sợ, công nhận là được nuôi tốt quá —–

      Người bé rúc vào góc của thang máy, thể trả lời lấy tiếng.

      Từ Gia Diễn cảm thấy mới lạ, lần đầu tiên gặp nàng sợ chó, bình thường dắt Byron đường , thể nào cũng có vài tiến tới bắt chuyện, câu đầu tiên lúc nào cũng là con chó này trông tốt đấy!

      nàng này đúng bình thường!

      Có lẽ là thấy nàng dè dặt ở góc như vậy, hứng thú trêu chọc của con trai bỗng nảy sinh, cố tình trêu , cúi đầu sờ vào đầu chú chó vàng, “Byron, mày biểu diễn cho quý đây xem .”

      “Biểu diễn cái gì cơ…” Tô Trản trong phút chốc thấy khẩn trương, mà nét mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.

      “Biểu diễn….cái ấy…” hơi ngửa người về sau, ghé vào tai Tô Trản, cố ý ngập ngừng hồi, cười rất xấu xa.

      cúi đầu nhìn Byron, nó liền chậm rãi đứng lên, cao cỡ nửa người, so với trông khỏe mạnh hơn nhiều, sắc mặt Tô Trản trắng bệch, trong nháy mắt chân mềm nhũn, người dựa vào sau, tựa như con thằn lằn dính tường, gương mặt nhắn tái xanh, dù thế, gương mặt vẫn quật cường giả vờ bình tĩnh, đó, chính là cái vẻ mặt này.

      Từ Gia Diễn cảm thấy cực kỳ thú vị.

      Vì thế, đút tay vào túi, tay kia chỉ về phía hạ lệnh: “Cắn!”

      Con chó như thể được lên dây cót, chủ nhân tiếng, nhào lên gặm cố, lưỡi ướt nhẹp liếm liếm , Tô Trản thể lui được nữa rồi, vóc người gầy, cả người bị con chó bao vây ở góc tường, nhưng cũng hét chói tai, chỉ sống chết cầm túi xách ngăn trở.

      Từ Gia Diễn phát này quật cường đến mức liều mạng luôn, bị dọa sợ như thế cũng chịu cầu xin người khác.

      đến tầng mười, thang máy mở ra.

      ra ngoài, hậm hực buông tay, “Byron, thôi, lần đầu gặp mặt như thế là đủ rồi.”

      Byron khổng lồ lại trượt thân xuống, nghe lời trở về bên cạnh Từ Gia Diễn, Tô Trản lấy túi xách xuống, cúi đầu ra, cũng nhìn thẳng vào mắt cái nào, tự động đến cửa nhà mình, bắt đầu mở túi tìm chìa khóa.

      Chắc gặp quỷ mấy rồi —–

      Lục đông lục tây, cũng thấy tăm hơi chiếc chìa khóa đâu cả.

      Lật tới phía sau, Tô Trản cũng biết tức giận với ai nữa, đồ hết đồ trong túi xách ra, son môi, nước hoa, di động, ví tiền, chiếc khăn tay cùng với bao nhiêu đồ đạc ngổn ngang nền đất, ngồi chồm hỗm đất tìm kiếm, cũng để ý Từ Gia Diễn, chỉ chăm chú tìm đồ.

      Từ Gia Diễn cũng vội mở cửa, chỉ dắt con chó lông vàng, khoanh tay dựa người vào cửa nhà mình nhìn ngồi xổm tìm đồ.

      Hiếm có hôm buộc tóc lên, trông rất gọn gàng, lộ ra gáy trắng nõn tinh tế, ngẫu nhiên có vài lọn tóc lộn xộn, người khoác chiếc áo lông màu đen trông khá dày dặn.

      Từ Gia Diễn dựa vào cửa quan sát, bỗng nhiên kêu tên : “Cái đèn hoa cúc.”

      Tô Trản để ý, tiếp tục cúi đầu tập trung tìm kiếm.

      —- buổi sáng nhớ có mang theo mà.

      Từ Gia Diễn lại gọi: “Này.”

      Tô Trản vẫn để ý.

      —- để ở nơi nào nhỉ, ràng là ở trong túi xách mà.

      hiếm khi tốt bụng đề nghị: “Có muốn sang bên nhà ngồi lát .”

      Người ngồi xổm dưới đất cúi đầu, vờ như nghe thấy.

      Từ Gia Diễn bực mình, định kệ nàng này, lúc xoay người mở cửa, tay để cửa dừng lại, giây sau, quay ngược lại bước mấy bước về phía Tô Trản, cúi người cầm lấy tay , kéo lên, “Mấy lời em nghe à ——”

      Trong khoảnh khắc lời nào, khóe mắt ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, cúi đầu xuống, như thể tâm trạng có gì đó đè nén.

      Trong nháy mắt Từ Gia Diễn thấy sửng sốt, trong lòng bỗng chửi câu thô tục.

      Hồi lâu, buông tay ra, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhàn nhạt hỏi han: “Sao lại khóc?”

      Tô Trản trừng mắt nhìn, “ phải.”

      bên châm điếu thuốc, suy nghĩ xem nên dùng giọng kiểu gì để chuyện với trước mặt này.

      Cuối cùng, đưa tay xoa xoa đầu nàng, hạ thấp giọng, nghe vừa từ tốn lại trầm thấp: “ dọa sợ em rồi à?”

      nàng Tô Trản này chính là như vậy, lúc tốt nhìn chỗ nào cũng tốt, lúc tốt nhìn chẳng chỗ nào ổn cả, dựa theo bình thường như vậy, Từ Gia Diễn làm động tác này với , trong phút nhào tới, nhưng bây giờ có lẽ nàng này bị dọa , chuyện khác đều dễ , còn bảo chó dọa ấy như thế này, muốn làm bạn tốt, cũng dễ đâu.

      “Hử?” hơi cúi thấp đầu, gần kề với đầu của , nhìn ánh mắt, thấy nước lấp lánh, thanh từ mũi phát ra nhè .

      Lại gần hơn, mới phát , trán và chóp mũi của đều đổ mồ hôi lạnh, xem ra là bị giật mình , hiếm khi chịu hạ mình hỏi: “Em sợ như vậy à? Bị cắn rồi à?”

      “Ừ.”

      “Byron cắn người đâu mà.” định làm dịu tình hình.

      Nhưng lập tức lại biết gì nữa, dỗ con phải là sở trường của , Từ Gia Diễn nhìn thấy đống đồ đất, lại hỏi tiếp: “Em mang chìa khóa à?”

      “Có mang theo, nhưng lại tìm thấy.”

      Từ Gia Diễn khẽ cười tiếng, “Thu dọn đồ vào , qua bên tìm.”

      Có lẽ cảm thấy này đúng là bị mình hù dọa, nên hiếm khi thấy chủ động bảo Tô Trản qua bên nhà mình.

      Tô Trản nhăn nhó nhúc nhích, lại cười: “Sao? muốn à?”

      “Muốn.” Tựa như là phản xạ có điều kiện,

      hơi nhếch khóe miệng, “Vậy em cất đồ mau , qua đây.”

      ….

      Từ Gia Diễn ấn dấu vân tay, “Em cứ ngồi tạm đâu đó dã.” xong bản thân dắt Byron lên tầng 2.

      Tô Trản ngồi xuống ghế sofa, lần nữa trút toàn bộ đồ trong túi ra, bắt đầu tìm chìa khóa, lần nữa nghe tiếng bước xuống lầu, ngẩng đầu nhìn lên, Từ Gia Diễn tay đút túi từ tầng chậm rãi xuống, nhìn , “Tìm thấy —–”

      Tô Trản lắc đầu.

      bỏ lại câu: “Cứ từ từ tìm .”

      Vừa xong, chân bước tới bậc thang cuối cùng nền, về phòng ngủ, chờ tới lúc tắm xong ra, Tô Trản ngồi sofa và nghệt cái mặt ra. mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng quá đầu gối, quấn đai ở ngang hông gầy gò, lộ ra vùng ngực săn chắc, cơ bắp ràng, Từ Gia Diễn ngồi xuống cạnh Tô Trản lau tóc, chiếc sofa mềm bị ngồi đến lún hết cả xuống.

      Tô Trản chợt lấy lại tinh thần, phát bóng dáng màu trắng ngồi xuống bên cạnh mình, lau tóc liền vắt khăn lên cổ, tóc vẫn chưa khô hẳn, phía sau còn vài giọt nước, cũng buồn để ý tới, mặc cho những giọt nước chảy dọc xuống theo đường cong người , sau đó cúi người lần chiếc bật lửa và điếu thuốc, lúc cúi xuống, trước ngực chiếc áo choàng hơi lộ ra phần cong.

      Lộ….lộ rồi…

      Cố tình à?

      Chẳng lẽ là dùng sắc đẹp để dỗ mình, cần hi sinh lớn như vậy chứ —-

      Cơ mà, điều đó cũng tệ ….

      Khác với gương mặt, nước da của có cái gì đó trông rất khỏe khoắn, cơ bắp rắn rỏi ràng, Tô Trản thấy, tất cả kiểu ngạo cũng chỉ là ngụy biện.

      Tim của đập cứ thình thịch, vành tai đỏ ửng cả lên.

      hút điếu thuốc rất nhanh lại dựa người vào sofa, rít hơi thuốc từ trong tay, ngửa đầu nhả ra hơi khói, lúc đó mới quay sang nhìn , “Tìm được chưa?”

      nhìn chằm chằm chẳng hề chớp mắt, gương mặt đỏ bừng.

      kéo kéo chiếc áo choàng trước ngực, đánh tiếng, nâng cao lượng lặp lại lần nữa: “Tìm được chưa?——-”

      Che lại, được nhìn.

      Tô Trản trong nháy mắt bừng tinh, “ thấy, hình như em mang ra ngoài rồi.”

      Đến nước này rồi dù có mang hay cũng phải mang.

      rít hơi thuốc lá, mắt nhìn về phía trước, hỏi: “Thế em còn chìa khóa dự bị ?”

      có.”

      “Ở chỗ chủ nhà chắc có.”

      Tô Trản nhìn điện thoại di động hồi lâu, “Lát nữa em gọi, sợ chủ nhà có thể ngủ rồi.”

      Từ Gia Diễn tay kẹp điếu thuốc, nâng đồng hồ đeo tay, liếc mắt, “11 giờ, vẫn còn ngủ?”

      nghiêm túc bịa chuyện: “Lần trước em gọi còn ngủ mà, mùa đông nên thức dậy muộn ấy.”

      Từ Gia Diễn ừ hứ tiếng, với : “Vậy ngủ, em cứ chờ mình ở đây nhé?”

      xong đứng lên, tay áo liền bị kéo lại, cúi đầu nhìn ngước mặt, ánh mắt chớp chớp nhìn .

      cùng em đợi lúc —-”

      lại ngồi xuống, được rồi, ai bảo tại làm cho nàng này khóc chứ.

      Hai người cứ như vậy hồi lâu, ai cũng lời, Từ Gia Diễn hút xong điếu thuốc, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc điều khiển trò chơi, đưa cho : “Chơi ?”

      Giống như đứa trẻ lấy ra đồ chơi mình thích nhất chia sẻ cùng , mang cái giọng dụ dỗ, ta dỗ dành đây mà!

      chơi em biết.” Tô Trản .

      Từ Gia Diễn đem tàn thuốc dập tắt trong chiếc gạt tàn, lại lôi từ trong ngăn kéo ra chiếc điều khiển, đứng dậy mở ti vi, cắm ổ cắm, sau đó lại ngồi xuống, nghiêng người, cánh tay trước chống bắp đùi, quay đầu hỏi : “Russian cube biết chơi ?”

      Tô Trản gật đầu.

      ném chiếc điều khiển cho , sảng khoái : “Vậy chơi cái này .”

      Tô Trản nào có tâm tư chơi trò chơi nữa, tâm tư dồn hết lên người đàn ông này rồi, biết tại sao, cảm thấy người Từ Gia Diễn phả ra hơi nóng, từng đợt từng đợt, làm cho tâm phiền ý loạn, muốn hút thuốc rồi đây này.

      thỉnh thoảng lại liếc nhìn , còn chỉ chú ý vào trò chơi, nghiêm túc chăm chỉ chơi Russian cube, như thể với mỗi trò chơi nào đều có thiên phú hơn người.

      nhìn chằm chằm vào sững sờ, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, tầm mắt rơi vào nửa người dưới của , trong chiếc áo choàng tắm mặc chiếc quần thể thao loose, chân dài thả lỏng, các cơ bắp đều đều, đường cong lưu loát.

      Vóc người như vậy, hẳn mặc âu phục rất là đẹp.

      Từ Gia Diễn trong áo sơ mi trắng và quần âu?

      Ngẫm lại đều cảm thấy hấp dẫn

      Tô Trản dám nghĩ tiếp nữa, nếu tiếp, chỉ sợ bị người đàn ông này, kích thích tất cả các hormone mất.

      Chú thích:

      [1] Quần thể thao Loose: Phong cách Loose là kiểu thời trang hướng tới rộng rãi, thoải mái, lỏng lẻo.
      Thanhbliss thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 14

      Mấy ngày sau, Tô Trản liên tiếp nhận được thông báo nhận chức từ công ty game Quang Thế. Trong nước, Quang Thế là nhà sản xuất game có sức thu hút lớn, những game đứng đầu bảng xếp hạng đều do công ty này nhận thầu. Dưới trướng công ty này cũng hề thiếu các câu lạc bộ eSport. Trước kia Tô Trản tới đây làm việc bằng tới nơi này để tìm cảm hứng. Ngày tới công ty nhận chức, có nàng cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn vô cùng đáng cũng tới làm việc.

      ấy tên Thịnh Thiên Vi, vừa thấy Tô Trản tới làm quen, rất tự nhiên ôm lấy tay và giới thiệu về lịch sử hình thành công ty, cứ ngỡ ấy làm ở đây rất nhiều năm rồi vậy.

      “Quang Thế trước đây là công ty kinh doanh bất động sản, mấy năm trước việc làm ăn khá tốt kiếm ít lời, bỗng nhiên thái tử của Quang Thế nhìn trúng thị trường game trong nước nên mới mở ra công ty này. Đúng rồi, Trản Trản biết chơi game ?”

      Tô Trản đáp:” Tôi chơi Russia cube.”

      Thịnh Thiên Vi:” Haha! Cậu chơi cái đó sao? Esport cậu biết ?”

      “… Biết, nhưng chơi được giỏi.”

      Vừa dứt lời, Tô Trản hiểu đại khái số việc, Thịnh Thiên Vi tuy sinh ra ở gia đình gia giáo nhưng ấy lại vô cùng say mê eSport. Cha mẹ là thành phần trí thức do đó tuân thủ việc kế hoạch hóa gia đình nên chỉ sinh ra người con, đó là Vi Vi, nhưng cũng kì lạ họ hàng trong nhà đều sinh con trai. Điều này khiến cho ấy từ sống giữa đám nam sinh mà lớn lên, nhờ mẫm lăn lộn mà ngoài thích chơi game Vi Vi rất thích chơi bóng đá. Tô Trản hoàn toàn nhìn ra lại có tính cách hoang dã như vậy.

      Thịnh Thiên Vi liền đáp:” Chao ôi cậu biết Pot ?”

      “Cậu biết à?”

      Vi Vi khi tới thần tượng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, mắt lóe lên ánh sáng “ Đó là điều đương nhiên, thần tượng của tớ, tớ si mê eSport phần cũng bởi vì ấy, sau đó tớ lập chí muốn tới eSport công tác, cậu biết tại sao tớ tới Quang Thế ?”

      “Tại sao?” Tô Trản sửng sốt khi nghe tới đó.

      Sau đó yên lặng tính toán trong lòng, ta rốt cuộc rải hoa đào cho bao nhiêu rồi…?!

      Thịnh Thiên Vi còn :” Còn Quang Thế thái tử gia cậu biết ?”

      Tô Trản phát ra này thích chuyện vòng vo.

      “Cậu .”

      “Quang Thế thái tử gia, Thấm Tinh Châu, nghe Pot đích thực. Đại thần cùng thái tử dường như hợp tác với nhau, mình cũng chỉ là nghe thôi, tới đây làm việc cũng là hy vọng gần thần tượng hơn bước.

      “Cậu dường như rất thíc ta a….” Tô Trản kéo dài , lộ tò mò của mình, “Cậu thích ta vì cái gì chứ?”

      “Cậu gặp ta rồi sao?”

      lắc đầu cái, giống như lấy lệ.

      “Gặp mặt là cậu có thể hiểu ngay rồi.” Thịnh Thiên Vi lại thở dài:” Haizzz, cậu hiểu, mình là loại người ái mộ trong lòng, đây chỉ đơn thuần là sùng bái thôi. Vì ấy mà cố gắng thi đại học, cố gắng đứng ngang tầm của ấy để cùng sánh bước cùng nhau, người bình thường đều muốn ở cùng chỗ với thần tượng, đây là đơn thuần sùng bái, là nhiệt huyết giúp mình vượt qua những lúc hoang mang khó khăn nhất.”

      Tô Trản thử dò hỏi:” Nếu như, ý mình là nếu như trong thực tế ta là người rất ngông cuồng tự kiêu tự đại, cậu còn thích ấy nữa ?”

      Thịnh Thiên Vi chút nghĩ ngợi đáp:” Thích chứ – tại sao lại thích?”

      “Chẳng lẽ ấy có khuyết điểm gì hay sao? Chắc cũng phải thiếu kiên nhẫn chứ?”

      Thịnh Thiên Vi bỗng nhiên nghiêm túc “Mình cho cậu biết, mình ủng hộ ấy thỏa sức ngông cuồng.”

      “…”

      ấy hâm mộ quá mức rồi chăng!!!

      “Mình thấy ấy giờ vô địch thế giới, dõi theo từng bước thành công cho tới bây giờ, nhìn từng bị mọi người bội nhọ, từng bị mắng nhiếc, giễu cợt, ấy dùng mười năm tuổi xuân để đổi lấy Trung Quốc hùng mạnh về game, những thứ ấy bỏ ra, mất ai biết, chưa tùng than phiền, chưa bao giờ chỉ trích, chưa bao giờ từ bỏ.”

      “…”

      “Tin rằng ấy nếu dùng thông minh của bản thân, coi như con đường này cũng có thể khởi nghiệp mưu sinh con đường khác. Nhưng ấy lại lựa chọn những thứ đơn giản kia, lựa chọn con đường đầy chông gai mà biết tới tiền đồ của tương lai, đây mới là eSport có hoài bão, có rất nhiều người có chung tư tưởng nhưng thực được, có thể ấy giúp chúng ta hoàn thành ước mơ này.”

      “…”

      “Ngày giải nghệ, hẳn có rất nhiều người khóc khi .”

      Mấy ngày sau, Thịnh Thiên Vi tin vào mắt mình, thần tượng mà ngày đêm lải nhải với Tô Trản bỗng nhiên xuất tại đại sảnh của Quang Thế.

      Vi Vi ôm đầu chạy khắp nơi tán loạn, thất thần:” Làm thế nào bây giờ, chưa gội đầu, vốn tối qua phải gội nhưng nhà cắt nước! TMD lần đầu tiên gặp lão đại thể để đầu tóc bù xù như thế này được!”

      hồi lại chạy tới trước mặt Tô Trản hỏi:” Trản Trản đầu mình có bết lắm ?”

      Tô Trản nhìn mái tóc có thể lấy đủ dầu xào rau, nhịn được :” Có chút, cậu nên đến nhà vệ sinh gội qua thử xem?”

      có dầu gội a.”

      “Dương Thu hôm nào cũng mang đó, cậu có thể hỏi mượn ấy chút?!”

      Đúng vậy! chàng tên Dương Thu này mỗi ngày đều gội đầu tại công ty, nghe như vậy có thể tiết kiệm ít tiền nước đó.

      Thịnh Thiên Vi hào hứng chạy tìm Dương Thu.

      Tô Trản nhìn bóng lưng của bạn khuất dần, khẽ sờ tóc mình, thầm than trong lòng:” Hay mình cùng Thiên Vi chút nhỉ?”

      Từ sau hôm đó, hai người cũng ít khi gặp nhau.

      Đêm hôm ấy, Tô Trản chơi game mấy ván, nắm lấy tay game gần nhất ném cái, : “ chơi.”

      “Tại sao?” Từ Gia Diễn đưa tay vuốt lại mái tóc khô của mình.

      đánh lại .”

      “… Vậy ngủ.” làm bộ muốn đứng dậy.

      “….” lên tiếng, nhưng hướng ánh mắt tôi nghiệp nhìn .

      “Thôi lại cùng em chơi thêm mấy ván nữa vậy.” lại ngồi xuống.

      “Hay là…” dừng lại, ánh mắt trông đợi, Từ Gia Diễn nghiêng đầu nhìn lại , nhàng :” Ừ! Cái gì?”

      đem chiếc gối ghế lại ôm vào lòng “Chúng ta chơi lâu như vậy rồi, tốt cho sức khỏe hay là chúng ta tán gẫu nhé?”

      Từ Gia Diễn vốn xảy ra chuyện may ở San Francisco, 2 ngày nay được chợp mắt, ra bây giờ ngả đầu là có thể ngủ được ngay nhưng vẫn cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. ném tay game sang 1 bên, dựa người vào ghế sofa, tay đặt sau gáy, bẻ cổ : “Em .”

      Tô Trản ngồi khoanh chân ghế sofa,làm bộ dạng chăm chú: “ kể trước được ?”

      Từ Gia Diễn bẻ cổ dừng lại,tay còn đế sau gáy, nghiêng đầu nhìn rồi quay sang phía khác, tiếp tục massage cổ, thờ ơ : “Em muốn biết chuyện gì?”

      Tô Trản nhìn an chằm chằm, thản nhiên : “ Tất cả mọi chuyện về

      Từ Gia Diễn lần nữa phải dừng lại, quay đầu, ánh mắt dừng lại người rồi lại quay . lười biếng đáp: “Từ Gia Diễn, nam, cao 1m87,nghề nghiệp: tuyển thủ Esport, độc thân.”

      Quả đúng là lời ít ý nhiều đấy.

      “…”

      massage xong,hạ tay xuống, nhìn về phía , bình thản : “Có vấn đề gì sao?”

      câu giới thiệu ngắn ngủi nhưng lại có sức dụ dỗ với Tô Trản, xoa xoa mặt:” có…vấn đề.”

      Từ Gia Diễn khẽ ừ tiếng.

      “Vậy, vừa nãy nữ sinh kia…”

      Nghe vậy cười khẽ “Nghĩ gì vậy?”

      “Hả…” Tô Trản liếc .

      Hai tay đan vào nhau đặt sau ót, người dựa về phía sau chút, nhìn cái, giễu cợt :” em cả ngày trong đầu nghĩ gì vậy? Đó là em của bạn thân học lớp 12 thôi.”

      Tô Trản nhìn lúc lâu, thở dài :” Em bé kia rất đẹp, tự mình đa tình gì chứ?”

      “…”

      người đàn ông sắp ba mươi sao lại nhìn trúng chưa đầy hai mươi kia được.

      này suy nghĩ kì lạ.

      đứng dậy:”Là tự mình đa tình. mệt rồi nên hơi khó chịu, em tự chơi .”

      Do ngồi quá lâu nên đai áo tắm khẽ buông lỏng, vừa đứng dậy, đai lưng khẽ rơi xuống may mà có khăn tắm quấn bên dưới nên chỉ có bên là bị lộ ra mảng lớn da thịt, tuy cơ thể hơi gầy nhưng nhìn khá là có lực.

      Tô Trản nhìn tới thất thần.

      giây kế tiếp, đầu bị người khác xoay tới chỗ khác, Từ Gia Diễn hơi căng thẳng :”Nhìn cái gì chứ?”

      Đầu dù xoay qua chô khác hơn nữa thể động đậy vì vậy liền liếc mắt lại, Từ Gia Diễn bèn lấy chiếc gối ghế che trước mắt ,” Còn nhìn!”

      Có lẽ do nóng nảy nên dùng lực hơi mạnh, Tô Trản bị đè ngã xuống ghế sofa, bị gối che mắt, khiến mọi thứ xung quanh đều tối đen, nhìn thấy gì hết.

      Tô Trản tức giận:” nhận ra, có cần em giúp ?”

      Từ Gia Diễn tay giữ đầu , cúi người, tay khác nhặt dây lưng rơi đất, vắt lại bả vai:” cần em phải làm gì.”

      Tô Trản cầu còn được.

      Từ Gia Diễn lấy gối ra, nhanh chóng thắt lại dây lưng, sau đó cúi xuống đối mặt với , đột nhiên cúi xuống khiến cho hai chóp mũi của hai người chạm nhau, hô hấp quấn quit, môi rất mỏng hơi cong, nếu tiến thêm chút là hai người hôn nhau.

      bất ngờ đưa tay ra sau ót ấn , còn bản thân áp sát vào má phải của , môi cách tai trong gang tấc.

      “Tô Trản”

      nghiêm giọng gọi tên , trong lồng ngực tim đập liên hồi như sắp nhảy ra ngoài vậy.

      :” Hai ta giống nhau, hiểu chứ?”

      Tô Trản:” kia giống sao, cảm thấy vậy à?”

      buông ra, ngồi dậy,” biết, dù sao chúng ta cũng phải.”

      Tô Trản sau đó muốn tất cả câu chuyện kết thúc tại đây, phát sinh chuyện kia, có lẽ buổi tối đó uống rượu cũng nghĩ về mà thổn thức, hoặc băng qua đường tại thời điểm nhìn thấy bóng lưng giống đứng lặng trong chốc lát, phiền muộn mơ màng giữa dòng người đông đúc mà mất phương hướng.
      Thanhbliss thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 15

      Thịnh Thiên Vi chạy đến bên cạnh Dương Thụ, cười ngọt ngào: “Dương đại ca, hôm nay có mang dầu gội ?”

      Dương Thụ, khoảng 27, 28 tuổi tới Quang Thế ba năm mang cặp kính mắt gọng nghiêm chỉnh, ngũ quan đoan chính, là chuẩn mực của con trai khoa kỹ thuật luôn thích mặc áo sơ mi xanh hoặc trắng và quần jean, khi chuyện biểu tình khá thà, như lúc này khi đến mượn dầu gội, thoáng do dự dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, rồi mới từ trong túi lấy ra gói dầu gội được bọc trong giấy bạc đưa cho Vi Vi:” túi.”

      Thịnh Thiên Vi vui mừng như có được bảo bối, cẩn thận cất vào túi mình, cất giọng trong trẻo :”Cám ơn , Dương sư huynh.”

      Dương Thụ ngoáy ngoáy lỗ tai:” hào sảng như em cũng có lúc như này sao?”

      Hai người được coi là sư huynh muội, cùng tốt nghiệp trường đại học, vừa gặp nhau là thân thiết vui vẻ ngay. Thịnh Thiên Vi thích gọi ấy là sư huynh, Dương Thụ cũng phá lệ luôn cố gắng quan tâm tới vị sư muội này. Dù sao cũng là đồng môn, ở Quang Thế nơi mà nhân tài nhiều như sao này, hai bọn cũng hiếm.

      Dương Thụ phải thông qua rất nhiều vòng tuyển chọn mới được chọn vào. Đối với Dương Thụ cũng coi như là bước đột phá, từ tuy thành tích tệ nhưng tư chất còn hơi kém, mỗi lần tới kỳ thi cuối năm đều bị trượt, thi vào trường cao đẳng còn khó, bình thường luôn được giáo viên nâng đỡ, đến kỳ thi cuối năm cố gắng ngừng, học quên ăn quên ngủ.

      Lên đại học lại si mê chơi game, sau đó giải mã mã hóa, tạm thời thay đổi hướng cho tương lai, đổi nghề nên khi tốt nghiệp liền tới Quang Thế làm việc. may mắn, Quang Thế khảo hạch khá dễ, cũng là người có năng lực, tuy tư chất hơi kém nhưng phòng tuyển dụng cũng rất biết nhìn người, chỉ cái liếc mắt liền nhận ra đầu là nhân tài đâu là kẻ vô dụng. Rất có khả năng Thịnh Thiên Vi là nhờ các mối quan hệ để vào đây. Nghe này bối cảnh khá giả, bố mẹ đều là công nhâ viên chức có tiếng trong thành phố. Dương Thụ đẩy đẩy gọng kính nhìn đám mã hóa khó hiểu, rồi bất giác nghĩ đến kia.

      Nếu Thịnh Thiên Vi dựa vào cửa sau để vào Quang Thế, kia phải có ông chủ đứng sau hậu thuẫn chứ? Dáng dấp khá đẹp, da thịt cũng non mềm đến búng ra nước, như vậy có thể làm gì đây, mọi người đều có thể đoán được. Ai cũng biết nghề này đêm điên đảo, ngày cũng chẳng khác, đem thanh xuân bán kiếm tiền, nào mới bắt đầu cũng vẻ nhiệt tình nhưng khi ra ôm nỗi ủy khuất, tiếc nuối.

      Dương Thụ vừa nghĩ vừa lắc đầu. Ai____ phỏng đoán khó mà.

      ………………………………………………………………………………………………………

      Thịnh Thiên Vi gội đầu xong, thẳng tới máy sấy khô tay, vừa lại lại trước gương hết nửa tiếng, vuốt cho tóc vào nếp rồi mới hăng hái ra khỏi nhà vệ sinh.

      Tô Trản mang cốc tới phòng nghỉ lấy nước, nghe thấy mấy nàng trong công ty bàn tán về Thịnh Thiên Vi: “ ta lớn lên ở phương bắc, tính tình như đứa trẻ, cha ta thời gian trước có tới công ty chúng ta giảng dạy, nếu lấy trình độ ấy có thể vào nổi Quang Thế sao?”

      “Gia thế tốt như vậy nên sớm ra nước ngoài du học, còn làm để làm gì, hiểu cha ấy nghĩ gì?”

      “Nghề của chúng ta xung quanh đều là hào quang, du học xong quay về nước cũng phải tìm việc làm. Cậu biết bao nhiêu người phải cúi đầu trước Trầm tổng để vào công ty này đâu.”

      “Đúng rồi cùng ta có lai lịch ra sao?”

      ngồi ở giữa liền nhấp ngụm cà phê, chép miệng, thần bí lên tiếng:” Vị này à___ càng thần.”

      Hai người kia bị khơi dậy long hiếu kỳ:” thế nào?”

      “Nghe vị này đích thân do Trầm tổng bổ nhiệm vị trí____”

      “Ông trời ơi, thái tử gia bổ nhiệm?”

      nàng kia khẽ gật đầu, nàng chính mắt nhìn thấy:” Trầm thái tử gia bổ nhiệm, nghe này rất ngạo mạn, khi có lịch phỏng vấn đến là đến.”

      Tô Trản nhớ tới lần đầu tiên Quang Thế gọi điện thoại mời tới phỏng vấn, sau đó Từ Gia Diễn bị sốt nên đành nghỉ.

      Sau hai tuần lễ, Quang Thế lần nữa gọi điện toại cho , hỏi xem có thời gian rảnh rỗi , Tô Trản suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, nhưng Trầm thái tử gia là người như thế nào, biết. thể ngờ, việc này đồn ra ngoài lại thành cái dạng này. Ba người kia trò chuyện vui vẻ.

      “Dù sao nhân lực đều phải hỏi ý kiến của thái tử gia, thái tử câu Tô Trản lập tức được nhận, các nghĩ xem thế nào.”

      “ F*ck, phải thái tử nhìn trúng nương xinh đẹp nhà người ta nên muốn theo đuổi đấy chứ?”

      kia liền khinh thường, hừ lạnh tiếng:” Đức hạnh của thái tử chúng ta còn biết sao? Lần trước phải cái Phỉ Phỉ gì đó tới công ty, đem công ty dưới náo loạn hết lên, này là cái gì, xinh đẹp hơn Tôn Phỉ Phỉ, đạo đức tốt, đoán chừng nếu phải là cái đèn dầu cạn cũng chỉ có thể là bình hoa.”

      đây là ghen tị sao?”Có đồng nghiệp giễu cợt:” , nếu thái tử gia mà theo đuổi , chắc sớm nhào tới phải ?”

      “Hứ, ai theo đuổi ai còn chưa biết được đâu.” Giọng khinh thường bất mãn đáp lại.

      Buổi chiều, công ty vốn vô cùng yên tĩnh bỗng nhiên từ đâu xuất trận xôn xao , Thịnh Thiên Vi sau khi nghe ngóng bèn kể lại cho Tô Trản: “Là đại thần tới.”

      Tô Trản lúc đó dựa vào ghế nhìn chằm chằm vào máy tính ngẩn người, là Pot mà mọi người diễn đàn ái mộ sao.

      Từ sau đêm đó, hai người nhiều ngày gặp, Tô Trản mấy hôm nay làm sớm, về trễ, trước khi ra khỏi nhà quay lại xem phòng bên cạnh, cửa phòng luôn đóng chặt, hai người đều gặp nhau, ngay cả Đại Minh xuất cũng ít .

      Trang bìa bị Thịnh Thiên Vi liếc thấy, ngạc nhiên kêu lên:” Cậu đọc về đại thần?”

      “Tuỳ tiện xem chút thôi.”

      “Cái này thể tùy tiện xem, đại thần nhà tớ chỉ cần liếc mắt là khiến người ta thích.”

      “…”

      “Đại thần nhà cậu?”

      Phiền phức!

      Điện thoại của Thiên Vi reo, nàng lại tới tình báo:” Pot cùng Mạnh Thần được thái tử gia tiếp đón ở thang máy riêng ở lầu 20, hẳn là phòng làm việc của thái tử, bốn giờ thái tử còn phải ra ngoài thời gian hẳn lâu, cần nắm chắc.”

      Tô Trản lắng tai nghe nàng báo cáo, mắt liếc nhìn cái ràng :” Cậu dùng bao nhiêu tiền để hối lộ trợ lý của tổng giám đốc?”

      Thịnh Thiên Vi đưa ra năm ngón tay:” Con số này dễ dàng lắm, chúng ta thể lãng phí, mau thôi.”

      Ở nhà , bốn bề vắng lặng về đêm, Tô Trản có thể chút kiêng kị nhưng ở chỗ này, thấy tự nhiên nổi. “Tớ phải làm, đâu.”

      Thịnh Thiên Vi nóng lòng xem mặt thần tượng để giới thiệu cho bạn tốt biết để hai người có thể cùng nhau si mê, cùng nhau hứng thú.

      “Sao cậu ? Cậu hiếu kỳ thần tượng dáng dấp có bao nhiêu đẹp trai sao?”

      Đẹp trai? Khỏa thân cũng nhìn rồi có gì để tò mò? mặn nhạt :” phải giống người bình thường sao? Có cái gì tốt để tò mò? ta mọc thêm con mắt à? Hay thêm cái mũi nữa?”

      Thịnh Thiên Vi tức giận, trước khi bỏ lại câu:” Bỏ qua đại thần nhà tớ, cậu hối hận.”

      Tô Trản cười , tiếp tục chăm chú vào trang website. Hối hận? Xin lỗi từ đó có trong từ điển của .

      Lúc đó, Từ Gia Diễn cùng Mạnh Thần tới phòng làm việc của Trầm Tinh Châu để bàn chuyện, ba năm Quang Thế trở thành công ty hàng đầu, cuối năm nay khảo hạch hạng mục mới để sang đầu năm sau phục vụ cho việc chơi đồng đội. Trầm Tinh Châu đứng dậy nhận cú điện thoại, Mạnh Thần xoay người quan sát căn phòng, thích thú nhìn dãy bình cổ chạm khắc kỳ công “ Mẹ kiếp! Nhà tư bản nào cũng thích phô trương lãng phí sao? “

      Hôm nay Từ Gia Diễn mặc quần áo vô cùng thoải mái, đem áo khoác vắt ghế sofa, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, cầm ly trước mặt chậm rãi nhấp hớp, cắn môi dưới, đặt ly xuống, lạnh lùng hỏi:” Cậu chưa qua nhà ta bao giờ sao?”

      Đồ cổ xếp thành hàng, tùy tiện cầm cái cũng đủ đem ra bên ngoài để khoa trương được

      Trầm Tinh Châu kết thúc cuộc gọi xoay người tới cạnh Từ Gia Diễn ngồi xuống, lấy quả nho bỏ vào miệng, cà lơ phất phơ hỏi hai người:” Tôi quan sát tin tức mấy hôm nay, nhưng chưa tìm ra điểm thích hợp.”

      Từ Gia Diễn nhún nhún vai. Trầm Tinh Châu hút điếu thuốc, dáng vẻ hệt như đại gia ngồi tựa lưng về sao, ý vị thâm trường :” Ông cùng vị ân oán kia còn chưa kết thúc sao? Nhắc tới là tức, tôi muốn đào mộ tổ tiên nhà .”

      Từ Gia Diễn dựa vào ghế sofa, miễn cưỡng xoa mái tóc, thanh nhàn nhạt:” ngờ ông lại nhắc tới chuyện đó.”

      Trầm Tinh Châu khẽ chậc tiếng, quay ra nhìn Mạnh Thần:” Đại Minh đâu? Sao lại đến? Nhớ nó quá.”

      Mạnh Thần thần bí :” Bị lão đại cấm túc rồi.”

      Trầm Tinh Châu vừa muốn với Từ Gia diễn tiếng gõ cửa vang lên, thu ý cười, nhìn về phía cửa trầm giọng phân phó:” vào !”

      Thịnh Thiên Vi ôm văn kiện tới, nàng đem bản thân sửa sang lại tốt, sợi tóc cũng loạn, vững như Thái Sơn, tới, vừa mới tới cửa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Từ Gia Diễn.

      Nghe có tiếng người vào, mí mắt khẽ động nhưng rất mau trở lại bình thường chú ý đến.

      Thịnh Thiên Vi cảm thấy dù lười biếng cũng đẹp trai, có hương vị đấy! cố gắng kiềm chế thanh của mình cho khỏi run :”Trầm tổng, tôi đưa văn kiện tới.’’

      Trầm Tinh Châu gặp vô số người nên chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng này nghĩ gì.

      nhăn mày, giả bộ khiển trách:” Tiểu Chiêu đâu? Tôi cầu tới đưa văn kiện sao?”

      Thịnh Thiên Vi chút sợ hãi :” Tiểu Chiêu bị đau bụng, tôi tạm thời thay ấy chút, đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

      Bàn về khả năng diễn xuất, Thịnh Thiên Vi ngay cả vị tiểu minh tinh kia cũng bằng, ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm người bên cạnh , mọi người đều sáng suốt biết trong đầu kia nghĩ gì.

      Tên Trầm Tinh Châu này là người có chút xấu tính, giờ ta chưa phơi bày , sai trả đồ rồi đuổi ra ngoài.

      Thịnh Thiên Vi châm rì rì rốt cuộc tới trước cửa, nhìn người ở phía trước lễ phép :” Trầm tổng, tôi có thể xin chữ ký đại thần ?”

      “…”

      Trầm Tinh Châu lời nào cười như nhìn .

      Ý thức ràng được tên Từ Gia Diễn, chậm rãi nắm tay để xuống. còn :” Em thích Pot biết bao năm, hôm nay vinh hạnh được gặp , lão đại.” Thịnh Thiên Vi, người này chính là như vậy, da mặt dày như tường thành,cho dù bị hiểu thấu cũng chút thẹn thùng, ấy luôn bình thản, thích là thích, thưởng thức chính là thưởng thức. thưởng thức Pot, coi là thần tượng, chỉ đơn giản vậy thôi.

      Tô Trản xuống lầu mua bao thốc lá, đứng dựa tường nhà vệ sinh ở lầu hút thuốc. Ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc, hút sâu nhiều, ba lần thổi khói hút xong điếu thuốc. Tiếp, lại châm điếu. có tâm .

      Mạnh Thần cùng Từ Gia Diễn xuống lầu, được đoạn, Mạnh Thần quay lại Từ Gia Diễn đợi mình chút, đến nhà vệ sinh. Chờ kéo quần lên, từ toilet ra thấy cảnh tượng là Tô Trản dựa vào cửa phòng vệ sinh bên ngoài hút thuốc, khói thuốc lượn lờ. Theo bản năng, hét lên:” Ma nữ.”

      Tô Trản nghe thanh liền quay đầu lại, giây kế tiếp, cảm nhận được dường như có người theo dõi mình, ra bên ngoài nhìn, quả nhiên. Từ Gia Diễn cũng dựa vào tường nhà vệ sinh ở bên ngoài, chờ đợi Mạnh Thần. Hai tay đút túi, vẻ mặt bình thản. Lúc này cũng nhìn qua bên này, ánh mắt hai người giao nhau trung.

      Tô Trản thu hồi tầm mắt, hút hết điếu thuốc, sau đó dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy phần thuốc là phía tàn thuốc, khẽ búng, tàn thuốc nháy mắt bị dập tắt, động tác thành thạo lưu loát và vô cùng đẹp mắt. Sau đó, bình thản đem tàn thuốc ném vào thùng rác, xoay người rời .

      Thanhbliss thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 16

      Mạnh Thần xách quần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Trản hướng về phía Từ Gia Diễn rời , thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai mắt , đôi mắt đầy ắp sợ hãi, nghi ngờ.

      Từ Gia Diễn hướng khác, Mạnh Thần đuổi theo, “Ôi ——-lão đại, em vừa thấy cổ ma nữ đeo cái thẻ công tác màu xanh, chẳng phải ấy làm chỗ Thái tử gia phải vì mà? Em thấy nhóc đó quyết tâm đến đây là làm phiền đấy!”

      Từ Gia Diễn lên xe, ngồi dựa vào ghế, tùy tiện kéo cái áo trùm lên đầu, như thể nghe thấy, Mạnh Thần miệng như cái máy, cứ laỉ nhải ngừng:

      “Cơ mà lão đại, nên giữ khoảng cách với ấy chút.”

      Người bên cạnh hơi động đậy, áo vẫn trùm lên đầu, nên khi thành truyền qua lớp vải nghe vào thấy hơi buồn buồn, “Hử?”

      Thấy có đáp lại, Mạnh Thần bỗng tràn trề sức lực, bắt đầu kể lể: “ thấy động tác gạt tàn thuốc của nhóc đó à, rất là điêu luyện luôn, nhìn giống như hai mươi à? Loại con bất lương có ấy, chắc chắn cùng đường với chúng ta.”

      xe trừ tài xế, chỉ có hai người bọn họ, bầu khí trong chớp mắt trở nên yên lặng.

      giây sau, Từ Gia Diễn kéo cái mũ áo trùm đầu xuống, khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng người, cũng nhìn Mạnh Thần, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hơi gật đầu, “Quả như thế.”

      Cuối cùng, biết suy nghĩ thế nào lại bồi thêm câu: “Nhưng đây cũng đâu phải người đàn ông tốt đẹp gì đâu.”

      Cái ông Từ Gia Diễn này, từ bé phải dạng vừa rồi, nhưng cái khốn nạn của ấy chỉ dừng lại ở việc đấu trí đấu dũng với Từ Quốc Chương mà thôi. Lúc học tiểu học thành tích học tập của quá xuất sắc, ai ai cũng biết, hàng năm đều là “ba vạch đỏ”[1], bằng khen cứ từng xấp từng xấp cầm về, nhưng lúc chuyển cấp còn hơn thế, lúc nào cũng là đại diện của trường tham gia các kì thi gì đó, từ ngày ấy mới trở nên vô liêm sỉ hơn.

      Theo nhận xét của ông Từ Quốc Chương, thằng con trai của ông chính là bị Thẩm Tinh Châu làm hư.

      Thẩm Tinh Châu năm cấp hai mới chuyển vào lớp bọn họ, trường trung học cơ sở tốt nhất của thành phố. Nhà Thẩm Tinh Châu buôn bán bất động sản, vì để con trai chuyển vào trường trung học cơ sở đó mà hề keo kiệt tặng cho trường học hai căn nhà để thí nghiệm, tiểu thiếu gia từ bé ngậm muôi vàng, nên cái phong cách làm việc so với những đứa trẻ khác trong trường học cũng giống, vừa mới bước vào lớp học, thầy giáo giơ tay chỉ cậu ta, “Thẩm Tinh Châu, em chọn chỗ nào mà ngồi .”

      Từ Gia Diễn lúc đó ngồi chỗ chơi cái máy chơi game PSP thịnh hành tại thời điểm đó.

      Lần đầu tiên nhìn Từ Gia Diễn, Thẩm Tinh Châu cảm thấy tên nhóc này cá biệt, nên trong lòng có ấn tượng tốt lắm.

      người yên tĩnh, nhiều, người khinh khỉnh, hai người chẳng chuyện với nhau mấy. Thẩm Tinh Châu là thiếu gia tự cao tự đại, Từ Gia Diễn cũng thèm để ý đến cậu ta, chỉ cắm cúi chơi trò chơi.

      Vào ngày, Thẩm Tinh Châu nhìn thấy Từ Gia Diễn chơi Russia Cube, kinh ngạc vui mừng nhận ra tên nhóc này chơi game giỏi quá.

      Trầm Tinh Châu là tên chơi game tay tàn, cậu ta chơi Russia Cube được lâu như Từ Gia Diễn, chỉ được lúc là chết, vì chuyện này mà từ cậu ta bị nhiều người chế nhạo, vì thế, cậu ta chủ động chuyện, hai người cứ câu được câu với nhau như thế, sung sướng phát ra, sở thích của cả hai đều rất giống người kia.

      Ví dụ như đội bóng đá, đều thích Argentina, Messi, ví dụ như đều thích Kobe, cùng hâm mộ Trần Dịch Tấn, thích đá bóng, chơi game, hai người ăn nhịp mới nhau, mối quan hệ từ đó khá hơn.

      Chỉ duy có chuyện, đó là nữ sinh.

      Lúc đó Thẩm Tinh Châu đối với nữ sinh nắm như lòng bàn tay, bên cạnh thiếu bạn học nữ dậy , cậu ta hay trêu đùa cùng họ, lúc hứng lên mời ăn tối, sau đó hôm sau lại ngồi chỗ kể cho Từ Gia Diễn nghe chi tiết về hôm qua.

      Cái cậu Từ Gia Diễn này đúng là quá thoát tục rồi, ở phương diện con , cậu ta chẳng hề có tí hứng thú nào cả, Thẩm Tinh Châu cứ bên, còn cậu ta vừa cúi đầu chơi game vừa nghe, cũng biết là nghe lọt tại được bao nhiêu, cũng là bội phục Thẩm Tinh Châu, tên nhiều chữ như thế mà cậu ta có thể nhớ . Có lần Trầm Tinh Châu hăm hở kể gần đây cậu ta quen bạn , rất xinh, tên cũng dễ nghe, Từ Gia Diễn mới tò mò hỏi câu, “Chẳng lẽ ông bao giờ nhầm lẫn hay sao?”

      Thẩm Tinh Châu lập tức có phản ứng cười ha hả , ông hiểu rồi, mỗi người con đều có kí hiệu của chính riêng ấy.

      Lúc cậu ta còn mập mờ liếc nhìn cái.

      Khi đó Từ Gia Diễn hiểu, chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì quái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống chơi game.

      Sau đó bọn họ mê eSport, ra là có đêm, tâm trạng của Từ Gia Diễn tốt, đội mưa tìm Thẩm Tinh Châu, hai người đánh bi-a xong, ở ngõ hẻm phía sau phòng chơi hút thuốc, Từ Gia Diễn dựa vai vào tường lấy điếu thuốc, Thẩm Tinh Châu đứng ở ven nhìn qua đường, hồi lâu, ném tàn thuốc xuống đất, lấy chân dụi tắt, đá đá bên chân của Thẩm Tinh Châu, “, ra net .”

      Từ ngày ấy, ham mê eSport, mối quan hệ với Từ Quốc Chương trở nên xấu hơn.

      ra mấy năm nay, con chủ động theo đuổi nhiều nhưng cũng hẳn là ít, Tô Trản chính là người rất cố chấp, cố chấp như thế lại làm cho cảm thấy lúng túng, hết lần này đến lần khác chỉ là mới hai mươi, nếu nặng lời, lại làm đau lòng, đến lúc đó lại phải dỗ, mà dỗ phụ nữ đặc biệt phiền phức rồi.

      Giống như đêm hôm đó, biết sợ chó, trong lúc hứng lên, muốn dọa ấy chút.

      Thế rồi, lại lấy luôn đêm của .

      Vừa rồi lúc Thẩm Tinh Châu nhìn Tô Trản, trong lòng cũng rất căng thẳng, nếu vì mà để cho vào làm ở công ty của Thẩm Tinh Châu, tội rất lớn —–

      ….

      Tô Trản tan làm cùng Thịnh Thiên Vi ăn cơm xong mới quay về nhà.

      Thịnh Thiên Vi hôm nay gặp được thần tượng, trong lòng sung sướng, móc tấm thẻ trong túi xách ra, hào phóng , tôi mời, cứ thoải mái quẹt .

      Hai người tay khoác tay đến quán ăn Trung Quốc, ngồi xuống, Thịnh Thiên Vi khó mà nhịn được về buổi chiều nay được chuyện với nam thần, khuôn mặt nhắn ửng hồng: “F*ck, Pot ngoài đời so với tivi đẹp trai hơn nhiều ấy? ấy là phong độ mà, so với vị thái tử gia sinh ra ngậm muôi vàng kia tốt hơn nhiều đấy chứ?”

      Vóc người cũng đẹp hơn mà

      Trong lòng Tô Trản yên lặng bổ sung.

      ra là ấy thích mặc đồ thường thoải mái, tôi lại cứ tưởng ấy thích mặc đồ âu chứ? Muốn nhìn ấy mặc âu phục quá, chác chắn là đẹp mê người ấy!”

      mặc còn mê người hơn.

      Tô Trản tiếp tục bổ sung.

      “Đúng rồi, tôi chụp lén được tấm, cho bà xem này.” Thịnh Thiên Vi vừa vừa với chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, mở album ảnh, tấm ảnh ra.

      Chụp lén?

      Tô Trản chịu được quay ra nhìn, Thịnh Thiên Vị thuận tay đẩy chiếc điện thoại di động tới trước mặt , đắc ý : “Sợ bị phát , tôi giấu trong tay áo lén chụp đấy.”

      Trong tấm hình vẫn cái dáng ngồi dựa vào sofa như thường lệ, tay bưng tách trà, chắc biết gì với người ngồi trực diện, khóe miệng hơi nhếch lên, Thịnh Thiên Vi là chụp từ phía mặt bên, gò má bị ánh sáng bao phủ, trở nên mềm mỏng cách khác thường, cằm hơi căng, nhìn xuống dưới là yết hầu hơi nhô ra.

      Thịnh Thiên Vi đưa tay qua, nhấn vào màn ảnh hai cái.

      “Bà làm gì thế?”

      Thịnh Thiên Vi dương dương đắc ý, “Thiết lập bảo vệ, cả thế giới này chỉ mình tôi có.”

      “…Bà thấy ta rất lạnh lùng, tính tình được tốt, lại còn thiếu kiên nhẫn nữa hay sao?” Tô Trản chuyển tầm mắt từ chiếc điện thoại qua phía , hỏi.

      Thịnh Thiên Vi cất điện thoại di động, lại dựa người vào ghế, nhìn về phía hình bên trái chút bên phải chút, “Cũng hơi lạnh lùng, nóng tính hay kiên nhẫn đều được mà, lúc bọn họ chuyện trời đất, nhắc đến game rất nhiều, tôi thấy ấy rất kiên nhẫn giải thích đấy cứ.”

      “Mấy người còn tán gẫu nữa cơ á?”

      bọn họ chuyện game, tôi nghe lén lúc.”

      “…”

      Thịnh Thiên Vi dường như nhớ ra cái gì, “Mà làm sao bà biết ấy lạnh lùng, tính khí tốt, lại còn thiếu kiên nhẫn nữa.”

      Tô Trản hơi khựng lại thoáng, bưng cốc nước nóng, nghiêm túc bịa chuyện: “Nhìn gương mặt là biết thôi, mày cách rộng, lại sắc nhọn, môi mỏng, người này hơn nửa là tính tình được tốt.”

      Thịnh Thiên Vi chắc chắn, nhìn chằm chằm hồi, càng xem càng cảm thấy đúng, giơ ngón cái lên: “Oa, Trản Trản à, bà biết xem tướng à?”

      Tô Trản thở phào hơi, tiếp tục bịa đặt: “Biết sơ sơ thôi.”

      …..

      Ánh trăng ngập tràn mọi nơi.

      Tô Trản quay về nhà, đứng dưới tầng chờ thang máy, sau lưng nghe có tiếng bước chân truyền tới, quay đầu nhìn, Từ Gia Diễn toàn thân màu đen, tay dắt chó, từ đằng sau chậm rãi tới.

      Tô Trản bình thản thu hồi tầm mắt, quay người lại, nhìn thang máy.

      Cảnh này có chút tức cười, hai ngươi đứng xếp hàng, ngồi chồm hỗm giữa cả hai, con “Ha ha” lè lưỡi, thỉnh thoảng lại nhìn chủ nhân nhà mình cái, rồi lại quay ra nhìn Tô Trản nhà bên cái, đạp chân đứng lên, đến bên Từ Gia Diễn bước , lại ngồi xuống.

      Thang máy dừng lai ở tầng tám, chậm chạp chịu xuống tiếp.

      Tô Trản ấn mấy lần nút lên, sốt ruột, dường như muốn nán lại cạnh giây phút nào nữa cả.

      Ngược lại Từ Gia Diễn rất bình tĩnh, đứng đút tay vào túi.

      Cho đến khi —–

      “Này…” đột nhiên kêu tên .

      Tô Trản để ý tới , ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào con số thang máy.

      quan tâm quá mức, “… muốn , mùi thuốc lá người em sắp làm ngạt thở con chó nhà rồi.”

      Chú thích:
      [1] Ba vạch đỏ: Xếp hạng học sinh cấp 1, vị trí gần như là trưởng trong chi đội
      Thanhbliss thích bài này.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 17

      xong, còn sờ sờ cằm con chó, “Đúng ?”

      Con chó vẫy đuôi, nhìn qua như thể câu chuyện đúng là như thế mà.

      Tô Trản mờ mịt, nâng cánh tay lên ngửi chút, đúng —- lúc ra, ràng còn xịt ít nước hoa ở cổ tay, ở gáy nữa, lúc cố ngửi ngửi, liếc thấy người nào đó khóe môi nhếch lên như cười như , mới ý thức việc mình bị người ta lừa rồi.

      Đúng lúc thang máy xuống tới nơi, tỉnh bơ vào, có ý định trò chuyện cùng , xoay người đứng vào góc của thang máy, chưa đóng cửa cũng thúc giục , Từ Gia Diễn suy nghĩa hồi, lúc này mới dắt con chó từ từ vào.

      Cửa thang máy đóng lại

      “Này —–” nghiêng đầu kêu tên .

      “….”

      “Đèn hoa cúc.” Con chó ngồi ở giữa hai người, hơi ngả người về sau, dùng mũi chân nhàng chạm vào gót chân nàng.

      “…”Tô Trản quyết tâm để ý tới .

      “Tô Trản.”

      Tô Trản phát , lúc đó gọi tên , tiếng thứ nhất —- “Này”, quan tâm, tiếng thứ hai —– “đèn hoa cúc” cũng quan tâm, tiếng thứ ba —- mới là tên của , lúc ấy gọi, giọng hơi trùng xuống, cố gắng trầm, mang chút dụ dỗ.

      Chỉ bằng hai tiếng này, chắc chắn thất thủ rồi, người này mà hôm nào đó nghiêm túc dụ dỗ ,… … lúc này như vùng đất hoang vu ngọn cỏ, nhất định trong khoảnh khắc là thất thủ ngay.

      “Làm sao nào?” Cuối cùng cũng liếc nhìn , ánh mắt lần đầu tiên thoải mái nhìn về phía .

      Từ Gia Diễn đút tay vào trong túi, ung dung : “Em làm việc ở Quang Thế à?”

      gật đầu cái.

      Trong lúc lơ đãng Từ Gia Diễn hạ mi xuống, rất nhanh sau đó ý thức được điều đó ổn, mới từ từ mở ra, ánh mắt nhìn vào bên cạnh, cố gắng để bản thân trông có chút kiên nhẫn, giọng nghe vào phải “hòa ái”: “Tại sao lại chọn Quang Thế? Hoặc tại sao lại chọn nghề đó?”

      Từ Gia Diễn rất hiểu Trầm Tinh Châu.

      Quang Thế là nơi nào?

      —–đó chính là nơi ăn thịt người nhả xương.

      Trầm Tinh Châu này, mặc dù bình thường nhìn qua khá là ba lăng nhăng, nhưng ánh mắt rất độc, mười chín tuổi theo gia đình làm ăn, cái khác tới, chỉ riêng đầu óc làm ăn cùng với việc giả bộ cậu ta cũng học được từ cha mười phần. Gia sử của nhà họ Trầm muốn kể cũng phải mất ba ngày ba đêm. Tổ tiên Trầm Tinh Châu bắt đầu làm ăn từ trang sức và đồ cổ, từ đời vị Thái sư gia nhà họ Trầm nổi danh là thế gia về đồ cổ. Mặc dù từ đời cha của Trầm Tinh Châu bắt đầu đổi sang kinh doanh bất động sản, nhưng đổ cổ bảo vật trong nhà tất thảy đều vô cùng giá trị. Lúc Trầm Tinh Châu còn , vô tình làm vỡ mấy chiếc bình hoa sứ thượng đẳng, mà vốn nó ở trong đôi, những đồ là đôi chỉ khi có cả hai mới đáng tiền, mất , cái còn lại cũng còn giá trị như cũ, ông Trầm đau lòng đến đau tim, đem cậu quý tử ra quất trận, hơn nửa năm đến hết tết cũng vẫn chưa khỏi.

      Cho tới bây giờ, Trầm Tinh Châu vẫn tìm được bình hoa đó, trả lại cho ông già.

      Trầm Tinh Châu này ngoại từ ở phương diện đàn bà hơi đểu chút, còn đối với người thân em hay bạn bè đều rất trượng nghĩa, biết ông già nhà mình đau lòng vì bình hoa kia, vì thế cậu ta muốn sau này tự tay mua cái; đối với Từ Gia Diễn cũng vậy, chỉ cần người đó là em của mình, lúc bắt đầu nghiệp eSport gặp nhiều khó khắn, cậu ta dùng toàn lực trợ giúp , cũng giúp chống lại Từ Quốc Chương.

      Duy chỉ có điều, có lẽ là bản tính thương nhân, chỉ cần có công việc gì có chuyện, cậu ta bị chứng cố chấp, tuyệt đối chấp nhận cẩu thả, sắp đặt, báo cáo, thủ tục, chỗ đúng phải tăng ca và sửa đổi vô số lần, ngay cả tiêu điểm kí hiệu cũng bỏ qua, cho đến khi cậu ta hài lòng mới thôi.

      Con trai còn dễ , những kia chịu được làm thêm giờ như vậy, ngày đêm đảo lộn, cơ bản đến ba tháng, liền từ chức bỏ .

      Đối với Quang Thế, người ngoài có câu —– quân đoàn sắt, nhân viên theo dây chuyền.

      Đơn giản mà , ông nội Trầm Tinh Châu này, chính là lấy việc chèn ép nhân viên làm thú vui.

      Ngược lại Từ Gia Diễn có công sức mà giải thích từng chữ từng chữ với trước mặt, có ra chắc nàng nghe cũng hiểu, vì vậy thản nhiên nhìn , chờ trả lời.

      tỏ ra kiên nhẫn chưa từng thấy, thấy yên lặng, quyết tâm hơn, “Hoặc là, để hỏi thẳng, rốt cuộc em có hứng thú với cái gì? Game ư?”

      Tô Trản suy nghĩ hồi, lắc đầu, phải.

      gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy là cảm thấy hứng thú với trình tự công việc?”

      Công việc cũng rất khô khan, lắc đầu.

      “Hiểu rồi.” nhếch môi dưới, vẻ mặt hiểu tình rồi, hời hợt liếc nhìn về phía , nửa đùa nửa : “Vậy chẳng lẽ đúng như Mạnh Thần , là bởi vì à?”

      Tô Trản bỗng nhiên nhìn cái, giây sau, chuyển về trạng thái bình thản, mắt nhìn về phía trước, giọng thầm,

      “Người hầu của xem ra còn thông suốt hơn đấy nhỉ.”

      Lúc câu đó, thang máy vừa lên đến tầng mười, tiếng đinh đông vang lên, Từ Gia Diễn nghe , “Em gì?”

      Tô Trản khoác túi lên quay sang phía , cười xán lạn, chắc cũng vì còn tí tuổi, nên nụ cười của rất thuần túy, ăn mắt cong cong, trong đó còn lấp lánh ánh sáng.

      “Đại thần à, đúng như lời Mạnh Thần , em có hứng thú với , cũng vì mà chọn cái nghiệp game này và vào Quang Thế, bởi vì em muốn biết về , hiểu thế giới của , bao gồm cả trò chơi, con đường vinh quang mà , giấc mộng eSport hay là nhiệt huyết của , tất thảy đều muốn biết. hai chúng ta cùng con đường, mà xuất cũng làm rối loạn kế hoạch cuộc đời của em, thế nên em muốn sửa con đường của chính mình, em con đường mà theo đuổi, em cần phải dừng lại chờ đợi em, cứ tiếp tục con đường của , ngày nào đó, em đuổi kịp, còn nếu như thể đuổi kịp được, ít nhất, chúng ta cũng ở cùng con đường rồi.”

      Ánh mắt Từ Gia Diễn dịu lại, chớ đầu dưới, hơi nhếch khóe miệng, muốn gì đó, nhưng bị tràng của chặn lại.

      đừng vội cự tuyệt em, chắc còn chưa hiểu em, em bình sinh bướng bỉnh, quyết định cái gì khó lòng mà thay đổi, cho dù có là vách đá thẳng đứng, em bây giờ cũng nắm chặt dây thừng rồi.”

      Lúc chuyện, ánh mắt kiều trong trẻo cuốn hút, chút cũng giống trẻ hai mươi, mà giống như người lão luyện trải qua tình trường, cái nhăn mày hay nụ cười, cũng mười phần thu hút, lúc câu đó, vừa nghiêm túc, vừa có phần chế nhạo.

      Có thể phải

      Cuộc đời mà, kiên trì tới cùng, sao có thể thấy được ánh sáng ở đằng sau.

      ….

      Hôm thứ hai lúc sắp tan làm, Thịnh Thiên Vi chạy tới, gõ gõ bàn của , gương mặt vì chạy cũng đỏ bừng, mặt vô cùng hưng phấn :” Nhanh thu dọn bà, Thái tử gia muốn mời ăn cơm.”

      Tô Trản ngồi máy tính cả buổi chiều, tròng mắt khô, xoa xoa, “Hử?”

      “Là Trầm thái tử gia đó!” Thịnh Thiên Vi : “Thái tử gia bảo, tan làm ai cũng được phép rời , buổi tối phải cùng nhau ăn bữa, để chào mừng nhân viên mới của chúng ta!”

      ra lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Tô Trản nghe được tin tức này rồi.

      Ba bàn luận cực kì sôi nổi, suy đoán bậy bạ

      “Nhân viên mới vào công ty chúng ta nhiều lần như vậy, Thái tử gia có bao giờ mời chúng ta ăn cơm đâu? Tối nay người cũng cho phép thoát, tất cả phải , buổi tối tao còn có hẹn nữa chứ?”

      “Ngu người! Còn bữa cơm nào có thể hơn được bữa cơm của Thái tử gia hả?”

      “Mày thử xem Thái tử gia đây là vì Tô Trản hay Thịnh Thiên Vi?”

      “Chắc là Tô Trản rồi —–”

      “Tao thấy Thịnh Thiên Vi, dẫu sao gia cảnh nhà ta cũng tệ, Quang Thái tử gia có tiền có lợi, hẳn là muốn mượn ả để lôi kéo mối quan hệ chứ gì?”

      “Nghe Thái tử gia mời Pot, nghe cũng là vì tháng sau mời biểu diễn đấu giải.”

      “Pot? Đại thần phải trước nay đều hay đến buổi tiệc như thế này sao?”

      “Hơn nửa là .”

      ….

      Bữa cơm tối, Pot tới , đợi đến khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, cùng Mạnh Thần mới lững thững bước vào.

      Khó trách Thịnh Thiên Vi lại kích động đến như thế.

      Hai người vừa vào cửa, liếc thấy Tô Trản ngồi bên cạnh Trầm Tinh Châu, Mạnh Thần nhìn lão đại, ngược lại người này thần thái vẫn như thường, ánh mắt bình thản nhìn vòng.

      Trầm Tinh Châu vỗ chiếc ghế trống bên cạnh mình: “Tới đây, Gia Diễn, ngồi bên này.”

      Từ Gia Diễn đút tay vào túi chậm rãi tới, Tô Trản ngồi dựa ở ghế, ánh mắt cũng nhìn , hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, rất nhanh quay , nhìn về phía Trầm Tinh Châu. Tô Trản cảm thấy lúc qua chỗ ngồi của , sau lưng có gió, mang theo mùi của .

      Bỗng thấy động lòng.

      Thịnh Thiên Vi véo tay , kích động, “F*ck, ấy mặc cái áo lông này mới là đẹp trai nhất.”

      Tô Trản bị đau, lên tiếng nhắc nhở : “Thiên Vi, bà tự véo tay của bà được hả?”

      Thịnh Thiên Vi cúi đầu nhìn cái, phát cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Trản bị mình véo để lại cả dấu móng tay, đỏ hồng mảng, ngượng ngùng thu tay về, “ xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá.”

      Vừa dứt lời, Thịnh Thiên Vi lại tiếp tục véo cánh tay của , vừa véo vừa thấp giọng bên tai Tô Trản : “A, đại thần vừa mới nhìn qua phía chúng ta nè, nhất định là ấy nhớ mặt tôi!! nhìn tôi!!”

      Lần này tới đột ngột, có chuẩn bị trước tâm lý, Thịnh Thiên Vi lại kích động xuống tay, Tô Trản bị đau kêu lên tiếng, rất , nhưng người cách nửa bên bàn cũng có thể nghe thấy.

      Thịnh Thiên Vi vội vã xoa xoa cho , “Ôi xin lỗi xin lỗi, tôi lại quên mất.”

      Lần này, Từ Gia Diễn ôm cánh tay, lười biếng dựa vào ghế, ánh mặt quan sát .

      Tô Trản xoa xoa tay, cũng rất tự nhiên quay ra nhìn .

      nhàng mỉm cười, coi như là chào hỏi.

      Tô Trản nhìn chớp mắt, coi như là đáp lại

      Hai người với động tác rất , đúng lúc bữa tiếc diễn ra linh đình, chẳng ai để ý tới.

      Nhưng sao tim Tô Trản cứ dập bình bịch, khẩn trương hơn nhiều so với lúc ở chung với , sao lại cso cảm giác —–vụng trộm gì ấy nhỉ

      Trầm Tinh Châu phát biểu mấy câu ra mục đích chính của bữa tiệc hôm nay, —– chào đón nhân viên mới và công khai mời biểu diễn đấu giải.

      ta chỉ vào Thịnh Thiên Vi bên cạnh Tô Trản, “Trước hết giới thiệu với mọi người chút, đây là Thịnh Thiên Vi, mọi người đừng coi thường này trình độ học vấn cao, chỉ tốt nghiệp loại khá, nhưng loại khá này cho ra nhân tài đó! Dương Thụ của chúng ta phải cũng chỉ tốt nghiệp loại khá thôi sao? cho mọi người biết, này năm thứ hai đại học thiết kế ra phần mềm Trojan làm cho máy vi tính của người em của tôi bị treo rồi đó, đến nay vẫn chưa hết treo đâu.”

      Có người hỏi: “Giám đốc Trầm, sao biết?”

      “Cha ấy với cha người em của tôi là chiến hữu cũ, mặc dù tôi với này quen, nhưng có mấy lần gặp qua, tôi là người như thế nào, hoành hành đường phố ai dám đối nghịch với của tôi, thế mà lại bị này trừng trị, được, tôi liền tuyển này vào đây.”

      ra Trầm Tinh Châu người này trông có vẻ ba lăng nhăng nhưng trong lòng sáng như gương, mấy hôm nay trong công ty nhiều lời ra vào, ta đều biết cả, đây cũng tính là cho Thịnh Thiên Vi cái mác “có quan hệ”

      “Vậy còn Tô Trản sao?”

      Có người hỏi

      Từ Gia Diễn nhúc nhích, cúi đầu chơi game

      Trầm Tinh Châu nhấp ngụm rượu, tiếp: “ này ấy à —–”

      “Hai mươi tuổi tốt nghiệp khoa máy tính của Thanh Đại.” ta nhìn lượt, “Lý do tôi tìm ấy, còn cần phải giải thích nữa sao?”

      Nghe được cây này,

      Tay Từ Gia Diễn chợt ngừng lại, nhân vật nằm xuống, —– gameover.

      tỉnh bơ đặt điện thoại di động ở bàn, bưng ly trước mặt cao hơn cổ, nhấp ngụm rượu chát,

      Tất cả mọi người đều xôn xao.
      Thanhbliss thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :