1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 8

      Tô Trản ném áo cho , “Còn áo của nữa này.”


      xong xoay người rời rất tự nhiên, hôm nay trông về nhanh nhẹn quá lại làm Từ Gia Diễn cứ nhìn mãi thôi, cho đến khi tiếng đóng cửa “Rình —-” ở bên đối diện vang lên, mới tặc lưỡi cái, từ từ đóng cửa lại.

      Xế chiều hôm thứ sáu, Từ Gia Diễn bỗng nhiên sốt cao.

      Lúc Tô Trản gõ cửa nhà , ngủ mê man rồi. Đại Minh gọi điện thoại thế nào cũng thấy nhấc máy, vì vậy gọi điện cho Tô Trản. Bốn giờ chiều cuộc phỏng vấn, nên giờ đọc bản thảo, lại nhận được điện thoại của Đại Minh liên lạc được với lão đại.

      ném bản thảo qua bên, bình tĩnh hỏi Đại Minh: “Sao gọi được?”

      Bên kia Đại Minh làm thủ tục lên máy bay, lão đại có ở đây, ngoại trừ ông đội phó Mạnh Thần nhàn rỗi nhai kẹo cao su, những người còn lại náo loạn hết cả lên rồi, đấu giải mà có lão đại mọi người đương nhiên cảm thấy hoảng loạn!

      Đại Minh : “Bọn tối nay bay sang San Francisco đấu giải, hẹn nhau hai giờ gặp ở sân bay rồi, mà bây giờ sắp ba giờ đến nơi, lão đại vẫn chưa xuất ! Gọi điện thoại cho ấy cũng thấy nghe máy gì cả, em ơi, em giúp sang bên kia nhìn chút, rốt cuộc có phải ấy hôm qua thức đêm nên ngủ quên hay .”

      Tô Trản gõ cửa ầm ĩ hết cả lên, mãi mới thấy Từ Gia Diễn ra mở cửa, đầu tóc rối bù, gò má đỏ ửng cả lên, cũng chẳng buồn để ý xem người đến là ai, mở cửa là lại quay về phòng ngủ, nằm vật xuống giường, vóc người cao gầy, nhìn giống như con tôm to nằm co quắp giường vậy.

      Tô Trản sau , gọi mấy câu, đều trả lời, lúc này mới nhận ra có điều ổn, đưa tay lên sờ, thấy trán nóng bừng bừng có thể nướng bánh luôn được rồi!

      vỗ vỗ mặt , gọi tên: “Từ Gia Diễn”

      để ý tới, ôm chăn, vùi đầu vào gối

      lại vỗ vỗ, “Từ Gia Diễn, , sốt đấy.”

      gạt tay ra, giọng mất kiên nhẫn: “Em đừng quấy rầy .”

      Được rồi, khó tính khó nết, lúc phát sốt lên, coi mình là vua là chúa đấy à!

      Tô Trản đứng lên, chống nạnh trừng mắt nhìn hồi, sau đó mới xuống dưới tầng mua nhiệt kế, mua thuốc, lại thêm mấy hộp giúp giảm nhiệt lên cho , thanh toán nhận được điện thoại của Đại Minh, “Em Tô à, em có tìm được lão đại ?”

      Tô Trản giơ điện thoại, cất đống tiền lẻ, ra ngoài: “ ấy sốt rồi.”

      Đại Minh a lên tiếng, “Vậy trận đấu làm sao bây giờ?”

      “Trận đấu đó ấy, các đánh được hay sao?”

      Đâu có đơn thuần à tranh giải chứ? Trận đấu này rất quan tọng với lão đại mà.

      Người khác Đại Minh ta biết, nhưng với Pot, đấu giải luôn xếp thứ nhất, hết thảy những thứ khác đều dẹp qua bên.

      ta mười lăm tuổi quen lão đại, lúc nào cũng lút cút theo , chỉ cần có người câu lão đại đúng, ta sẵn sàng xắn tay áo xông vào luôn, thời điểm đó Pot lòng muốn tranh giải cao, chả bao giờ để ý đến sức khỏe của bản thân có bị làm sao , tập luyện đến mức bị xuất huyết dạ dày, mà hôm sau cứ như bình thường bay ra nước ngoài để thi đấu.

      Khi đó ta sùng bái lão đại.

      Chẳng riêng gì ta, trong đội cũng có rất nhiều người hâm mộ lão đại, nhưng tính hay thích mình cần người theo, cũng thích chuyện, bình thường gặp hôm tâm trạng vui gật đầu chào người khác, dần dần, có người lại cảm thấy như rất giả tạo. Khi đó cả cậu ta và Mạnh Thần ngày ngày theo , lão đại ban đầu chỉ phớt lờ để ý tới, nhưng cũng bài xích, được thời gian chuyện với bọn họ, ngày đó hỏi cậu ta có muốn gia nhập hay , Đại Minh vui sướng đến nỗi suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.

      Cuộc so tài vào mùa đông năm 18 tuổi, giành lấy giải quán quân của cuộc đời mình, dửng dưng khoác quốc kỳ cầm cúp đứng bục ở San Francisco nhận thưởng.

      Bên dưới hai người Mạnh Thần và Đại Minh cực kỳ kích động, hai em cứ ôm nhau mà khóc.

      Sau bữa tiệc ăn mừng, chiến đội gồm nhóm người của nước Mỹ uống say hết trong quán bar, Pot đưa cậu ta và Mạnh Thần đến bến tàu cho ngư dân bên San Francisco, kế cận bên đó là căn cứ trại của chân nhân CS, ông chủ của căn cứ đó James là tuyển thủ CS giải nghệ, ở Mỹ làm huấn luyện, người trong đội thường xuyên qua đó đấu với chân nhân CS.

      Đêm hôm đó, ba người bọn họ, chuyện đời người, chuyện tại, chuyện tương lai, cả về chuyện đàn bà.

      Khi đó Đại Minh mới cảm thấy mình đến gần với lão đại hơn chút, cũng là lúc ấy, cậu ta cảm nhận được nhiệt huyết trong lòng lão đại.

      Nam nhi mà,

      Luôn rực cháy trong tim tình nước.

      muốn để cho thế giới khắp nơi đều có phất phơ cờ đỏ năm sao.

      Đại Minh chợt nghĩ ra chuyện, tò mò hỏi: Các nếu chọn con đường eSport, các làm gì?

      Mạnh Thần , ta có thể làm thầy giáo, Đại Minh cược cái kiểu cà lơ phất phơ thế này của ta mà còn làm thầy giáo, ngàn vạn lần đừng hại con em nhà người ta.

      Hỏi tại sao ta lại muốn làm thầy giáo, Mạnh Thần rít hơi thuốc lá, nghiêm túc với bọn họ, học sinh rất là trong sáng nha!

      Hai người giơ chân đá ta, đồ bỉ ổi!

      Hai người cũng tò mò nhìn Pot hút thuốc lá yên lặng ở bên.

      Lão đại, còn sao?

      Từ Gia Diễn mặc bộ đồ rằn ri ngồi cỏ, trong tay cầm súng điện tử, chân duỗi thẳng, chân co lên, tay đặt vắt vẻo lên đầu gối, trước sau nhìn như ông cụ, nghiêm mặt ,

      “Làm lính.”

      Mạnh Thần hỏi , tại sao lại là làm lính?

      cười cười lời nào, ra có người đàn ông nào lại muốn làm lính, người đàn ông nào chẳng phải đều muốn khố luyện trong nhà binh hay sao?

      —–Bởi vì trái tim kia

      Tim kia nguyện đem máu thịt gửi đến núi sông, vẩy Đông Sơn bồi đất lòng.

      Kỳ thực năm lớp mười hai Từ Gia Diễn có len lén gạt Từ Quốc Chương định nhập ngũ, sau đó, biết do ai truyền tới tai Từ Quốc Chương, ngày đó ông lôi về nhà, đóng cửa tháng, cho đến khi bỏ cái ý nghĩ ấy mới thôi.

      Ngay từ Từ Quốc Chương đem hi vọng đặt lên người , ông nhìn lớn lên, mong thành tài, hi vọng có thể trở thành “trụ cột quốc gia”.

      Muốn đến ngày, có thể làm trụ cột cho cả gia đình.

      Đúng thế, Từ Gia Diễn đến giờ có thể gánh vác được cả gia đình rồi, cứ mỗi cuộc thi đấu lại nhận được khoản tiền thưởng khá lớn, đủ cho tiền thuốc, đủ cho tiền lương, đủ cả tiền thuê nhà của , vậy sao nào, cả hai cha con, bây giờ càng lúc càng xa, những xung đột càng vào bế tắc.

      Từ Quốc Chương ban đầu còn mắng có tiền đồ, sau đó lại mắng “Có mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà giỏi lắm à?”

      Về sau ông cũng mắng nữa, gặp nhau, hai người chẳng ai với nhau lấy lời, càng về sau, Từ Gia Diễn cũng về nhà nữa.

      Mặc dù từ trước tới nay Từ Gia Diễn chẳng mấy khi đề cập tới, nhưng Đại Minh luôn biết, lão đại vô cùng coi trọng trận đấu này, CPL năm 2005 vì vấn đề tài chính mà tuyên bố đóng cửa, năm 2010 bị ông trùm trò chơi nào đó ở Mỹ thu mua, từ năm 2011 cho đến năm nay đây là trận tranh tài đầu tiên sau khi quay lại, cũng là trận thi đấu chính thức cuối cùng trong nghề của Pot.

      Sang năm là giải nghệ rồi.

      Vinh quang mười năm của , rồi cuối cùng tan thành mấy khói.

      Tất cả mọi người đều mong mỏi đoạt cúp vinh quang, trở thành người cuối cùng vô địch thế giới, hoàn thành “Đại mãn quán”[1] của .



      Đại Minh trịnh trọng đề nghị Tô Trản ở bên kia đầu dây: “Em Tô à, lão đại nhờ cả vào em đấy, bọn thi đấu tốt.”

      Sau đó, lại nghe thấy Mạnh Thần ở bên kia sốt ruột : “Sao chú mày lảm nhảm nhiều thế, để yên cho em nó chăm sóc tốt cho lão xem nào.”

      Nè, tôi thành bảo mẫu của mấy người từ khi nào thế?

      Đại Minh cúp điện thoại, gọi các em qua, tường thuật lại: “Lão đại lên cơn sốt rồi, đến được.”

      Mạnh Thần: “Tao ấy cứ dày vò bản thân như thế, sớm muộn cũng có chuyện mà.”

      “Dù cho lão đại có ở đây, trận đấu này chúng ta cũng phải giúp ấy đoạt giải phải vậy ? Mười năm vinh quang, phải ai cũng có thể làm được.”

      Chỉ ngắn ngủi câu vinh quang mười năm, cảm xúc của các em dâng trào mạnh mẽ, lập tức phấn chấn hẳn lên, giơ cánh tay hô to: “Nhất trí!”

      Tuy mới chỉ là 1/4 trận bán kết, nhưng trận đấu này được chú ý cao độ, thứ nhất là vì CPL quay lại rồi, thứ hai là vì Pot, nghe đây là trận tranh giải chính thức cuối cùng trong nghiệp này của ta. Mười năm vinh quang của Pot là chủ đề nóng hổi của khắp các blog, hot search, trong mấy ngày nay.



      Trong nhà trọ.

      Tô Trản giúp Từ Gia Diễn cặp nhiệt độ, —–40 độ!

      cầm nhiệt kế nhìn người giường.

      Có lẽ do lạnh hay khó chịu, nên cứ vùi đầu vào trong gối, Tô Trản sợ đánh thức , nhưng cũng sợ ngạt thở luôn, nên vô cùng bối rối.

      Tô Trản ngồi bên mép giường, giọng dụ dỗ để quay mặt ra, chẳng buồn để ý tới , Tô Trản liền cầm lấy đầu hơi nghiêng ra, lại bị tay gạt ra, cứ như thế mấy lần, tay Tô Trản bị đánh sắp sưng lên đến nơi rồi vẫn dán được miếng dán hạ sốt cho .

      quay mặt ra là em cắn đấy nhé!”

      giọng rít lên.

      Đúng là có tác dụng, lúc này lại làm loạn nữa, aizz—– có chút mất mát đem dán miếng hạ sốt lên, cắn cái cũng được rồi.

      Dán miếng hạ sốt lên xong, ngồi bên mép giường nghỉ ngơi, rảnh rỗi ngắm nghía phòng của .

      Phòng khách khá nhiều màu sắc, loạn nhưng cũng thể là đẹp, sofa là mấy cái áo khoác, còn có cả bàn phím, chuột, mặt bàn là mấy chiếc tai nghe, điều khiển trò chơi vứt chỗ, tường treo đầy huy chương, bên trong tủ kính là hàng loạt cúp lớn giống nhau, phía tủ kính ngay chính giữa có ô vuông, chẳng để gì cả.

      Còn thiếu cái, là đầy rồi,

      cố ý để trống vị trí đó nhất định là có ý nghĩa gì đó sâu xa nhỉ?

      xán lại ngắm nghía vài lần, dường như đều là quán quân, huy chương vàng, cúp…

      Có cả WG, cuộc thi đấu tranh giải của thế giới, ESWC (giải thi đấu eSport World Cup)… Tô Trản trong thời gian ngắn vừa rồi cũng xem ít video về thể thao điện tử, bao gồm cả vinh dự so tài. Bởi vì là quốc gia mới gia nhập các giải đấu thể thao điện tử lâu, chính phủ Trung Quốc đầu tư vốn cho việc này cũng nhiều lắm, còn cách xa so với Hàn Quốc Nhật Bản, hai nước này hàng năm các công ty tư nhân chi ra số tiền rất lớn đầu tư vào thể thao điện tử, tiền thu về cũng rất lớn, so với Trung Quốc hơn hẳn. Có thể chống đỡ cả chiến đội phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là thời gian đầu, liên quan tới cả tiền lương của đội viên, ăn ở, giải đấu, vân vân. Nhưng lúc đầu tham gia vào eSport, mọi người cũng chẳng mấy quan tâm tới việc họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ mang lòng nhiệt huyết tham gia giải đấu. Mấy năm gần đây, giải đấu trở nên thương mại hóa hơn, những chiến đội kiếm được tiền rất dễ bị thị trường đào thải, giải tán.

      Ai cũng còn nhắc tới ước mơ nữa.

      chính xác, mặt tường này, có lẽ chính là niềm ao ước của tất cả người mê eSport.

      quay đầu liếc nhìn người nhắm mắt ngủ say giường, trong lòng hơi kích động.

      Đàn ông thế giới đều nhiệt huyết như thế này sao?

      là khiến cho người khác sục sôi.



      Chạng vạng, gọi điện cho Thành Tuyết, hỏi nấu cháo như thế nào? Thành Tuyết chỉ dẫn từ xa, trong lòng buồn bực Đại tiểu thư này bây giờ mới học nấu ăn sao hả trời, Tô Trản giải thích thêm, nghe theo chỉ dẫn của bạn đem gạo vo sạch đổ vào trong nồi cơm điện, lại mở tủ lạnh ra, nhờ Thành Tuyết hướng dẫn làm chút thức ăn thanh đạm cho ăn.

      Thành Tuyết càng nghe càng thấy có điểm kì lạ, “Rốt cuộc mày sống kiểu gì thế? Từ trước tới giờ đừng mày chưa xuống bếp bao giờ nhé?”

      Tô Trản mở tủ lạnh giọng vui vui, “Mày cần biết.”

      Tủ lạnh nhà Từ Gia Diễn rất trống, trừ mấy miếng bánh mỳ cũng chỉ có thêm mấy quả trứng gà, hai lon sữa bò, còn đâu trống trơn, nhìn chằm chằm vào quả trứng ngẫm nghĩ, giọng thầm : “Lên cơn sốt có thể ăn trứng gà nhỉ?”

      Lỗ tai Thành Tuyết, lập tức bắt được trọng tâm, nàng quay ra đặt câu hỏi: “Ai sốt, ai sốt!” Mày có chuyện gì giấu tao đúng ? phải mày nấu cơm cho nào đấy chứ hả?”

      Tô Trản để ý tới nàng, tiếp tục xem tủ lạnh, aizz —-

      Chờ chút coi nào

      Đây là cái gì?

      lấy từ trong khe hở của tủ lạnh ra bọc vuông, được bọc giấy bạc rồi gói trong túi màu xanh da trời.

      Tô Trản cầm tay nhìn hồi, lại thản nhiên nhét trở về, tiếp tục tìm đồ trong tủ lạnh.

      Thành Tuyết nôn nóng, “Mẹ kiếp mày có đối tượng mà cho tao à?”

      “Chữ bát còn thiếu nét phẩy đấy[3].”

      Thành Tuyết nghe ra chút manh mối, “Xem ra là có mục tiêu , như thế nào? Như thế nào hả?

      Đúng lúc đó cú điện thoại khác gọi tới, Tô Trản lấy điện thoại ra nhìn, với Thành Tuyết: “ cùng mày chuyện nũa, tao có điện thoại.”

      Cũng quan tâm Thành Tuyết có lải nhải gì bên đó , cụp cái điện thoại luôn.

      “Xin hỏi có phải là Tô Trản ạ? Chiều nay có buổi phỏng vấn liệu có đến được ?”

      “Xin lỗi chị, em chắc là tham gia được rồi ạ.”

      ….

      Lúc Từ Gia Diễn tỉnh ngủ là sáu giờ chiều, đầu óc quay cuồng, cả người đổ đầy mồ hôi, người nhớp nháp, chống người ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, chuẩn bị tắm nghe thấy trong phòng bên truyền tới những thanh binh binh bàng bàng, liền nhanh ra xem.

      Cảnh tượng đó chắc cả đời cũng quên được mất.

      Phòng bếp chất đống bừa bộn, nồi chén gáo chậu ngổn ngang bên trong bồn rửa, đất còn vuong vãi trứng vỡ và mấy cọng rau, chưa kẻ đến ít mạt vụn của bánh mì.

      Lúc Tô Trản bưng nồi cháo thứ hai ra, Từ Gia Diễn khoanh tay dựa người vào tủ lạnh, nhíu mày hỏi :

      “Chỗ này… mẹ nó, đều là kiệt tác của em à?”

      Tô Trản bưng nồi, quay đầu liếc nhìn, mờ mịt gật đầu cái.

      Từ Gia Diễn: “Em làm cái gì thế? với em có thù oán gì à?”

      Tô Trản muốn phi ngay cả nồi cháo vào mặt ta, cho mặt đầy cháo thôi, rồi hét lên rằng, “ mù à?! Bản nương mà nấu canh thế mà nhìn thấy à?!”

      Nhưng thấy gương mặt đó, lại gắng hạ hỏa trả lời, “ bị sốt, em giúp nấu cháo mà.”

      nhíu mày nhìn đồ ăn trong nồi đen, thể tin được, “Cái này là cháo à?”

      “…”

      Từ Gia Diễn vừa thương hại vừa thông cảm xoa xoa đầu , “Cái này mà màu trắng đúng là giỏi quá rồi.”

      xong, quay người trở về phòng, lúc ra, đổi sang đồng phục màu trắng, khóa áo kéo, bên trong là chiếc áo phông màu đen, tay cầm áo lông, tay kéo vali, mặc dù nhìn qua trông khá hơn trước rất nhiều, nhưng người vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngay cả tóc cũng chẳng buồn chải, với người bên kia điện thoại, “Giúp tôi đổi sang chuyến bay vào rạng sáng.”

      Tô Trản gọi lại, “ đâu thế?”

      cất điện thoại, bỏ vào túi quần, tới cửa xỏ giày, cũng quay đầu lại : “San Francisco, lúc em ra nhớ khóa cửa hộ .”

      Rồi đẩy cửa ra,

      Từ Gia Diễn chợt phát vali kéo được, quay đầu lại nhìn, thấy Tô Trản giữ vali lại, “ muốn sống nữa à? sốt mà? Làm sao lên máy bay được?”

      giọng đầy khinh thường: “Xuất huyết dạ dày vẫn đánh giải bình thường.”

      Tô Trản giữ chặt lấy chiếc vali, nhất quyết để cho kéo , “ được, nhỡ bị ngát máy bay làm sao?”

      cảnh cáo em lần cuối, bỏ tay ra.” lạnh lùng

      buông.”

      “Cái đèn hoa cúc, em muốn chết à?”

      —— Cả nhà mới là đèn hoa cúc ấy.

      Chú thích:
      [1] Giải đấu CPL: Cyberathlete Professional League – CPL là giải đấu e-Sport hàng đầu thế giới, được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1997 với mục tiêu quảng bá và thúc đẩy việc đưa các cuộc tranh tài trò chơi điện tử trở thành môn thể thao chuyên nghiệp.
      [2] Đại mãn quán (大满贯) là thuật ngữ dùng trong giới điện ảnh chỉ diễn viên đạt được giải thưởng “nam (nữ) chính xuất sắc nhất” của các giải Kim Tượng, Kim Kê, Kim Mã của điện ảnh Hoa Ngữ, tức là trở thành “Ảnh đế (ảnh hậu) đại mãn quán”.
      [3] Chữ bát còn thiếu nét phẩy: chữ “bát” [八] gồm 2 nét phẩy, mới viết được nét chưa hoàn thành chữ “bát”. Ý chỉ những chuyện còn chưa xảy ra, đừng có lôi chuyện tương lai ra mà nữa!
      Thanhbliss thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 9

      Tô Trản ngồi hẳn lên vali của , dáng vẻ ‘ tuyệt đối được lên máy bay’.

      Từ Gia Diễn rất muốn bóp chết con bé trước mặt.

      Nhưng vẫn còn sốt, đầu đau như búa bổ, chả còn sức lực với tinh thần đâu nữa mà đối phó với con bé này, ngoài phòng gió cứ tràn vào từng cơn từng cơn, nhìn trước mắt, là đau đầu mà.

      “Tránh ra .” Giọng Từ Gia Diễn vẫn bình tĩnh.

      chiếm lấy chiếc vali, “, còn sốt đấy, thể lên máy bay được đâu.”

      chỉ biết là, thể để ấy được, ngộ nhỡ ngất xỉu bên ngoài, làm thế nào bây giờ?

      Đồng hồ chỉ sắp 7 giờ rồi, tới tiếng nữa, máy bay cất cánh.

      Cuộc thi đấu lần này đối với có ý nghĩa lớn cỡ nào, ngay cả Đại Minh cũng hiểu, mười năm đẹp đẽ nhất cuộc đời đều dâng hiến toàn bộ cho cái nghề này, 16 tuổi đến 26 tuổi, mười năm nhiệt huyết của người đàn ông.

      “Tô Trản” Lần đầu tiên kêu cả tên cả họ của , cực kỳ nghiêm túc, giọng trầm thấp rất dễ nghe.

      “Ừ?”

      Từ Gia Diễn cố giữ lại chút kiên nhẫn sau cùng của mình, hít sâu hơi, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt , giọng chậm rãi ôn hòa, “ đùa với em đâu, phải , nếu em muốn vui vẻ, em ở lại chỗ này, giúp tưới hoa, nhổ cổ đều được hết, trừ cái phòng cửa trong suốt kia nên ra vào, những chỗ khác, gồm cả phòng ngủ của nữa, em muốn đâu cũng được, nhưng bây giờ có thời gian chơi đùa với em đâu, nếu lỡ giờ bay, kịp buổi đấu giải, rất tức giận đó.”

      —– rất tức giận đấy.

      Tô Trản suy nghĩ chút, đứng lên, vỗ vỗ chiếc vali, giọng rất thản nhiên: “Được, vậy cho em cùng !”

      Đùa gì vậy?!

      TED đấu giải thế giới có bao giờ mang theo đàn bà bên người đâu, đàn bà lắm chuyện phiền toái, lại thêm tập trung. Mấy người đàn ông chung chỗ với nhau ràng rất dễ quản lí, mang thêm đám đàn bà con , ăn quen ở quen, lại chẳng hiểu gì về trò chơi, là còn lâu mới mang theo đứa con riêng lớn như vậy!

      hơi chau mày, suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối —–

      Mấy năm nay lòng dạ lo việc đấu giải, cuộc sống nếu gắn với đám em kia cũng chỉ là đấu giải, tiếp xúc với phụ nữ nhiều, huống chi là gan lớn như Tô Trản.

      Tính ra, bọn họ mới quen nhau được mấy ngày?

      Thế mà định để đưa ra ngoài á?

      “Việc thi đấu nhàm chán lắm, em thích đâu.” .

      Bình thường mặc dù Từ Gia Diễn quản bọn họ rất nghiêm, nhưng trong thời gian thi đấu lại thả lỏng cho bọn họ hết mức có thể, lúc nào hứng lên lại tập hợp thành đám Đại lão gia hút thuốc uống rượu tán gẫu, lúc mất hứng lại quay trở về phòng trọ ôm giường ngủ ngon.

      Ăn cơm cái gì cũng chỉ mang tính lấy lệ mà thôi.

      Đến lúc bận rộn như thế, còn ai nhớ tới đây.

      Tô Trản xác định với bản thân rồi, chỉ thiếu nước đem gắn chiếc nơ con bướm đầu nữa mà thôi, “Có ở đấy, em thấy nhàm chán đâu.”

      “…”

      thấy nhàm chán?” Từ Gia Diễn dựa người vào cửa, lấy điếu thuốc từ trong túi, châm điếu, ánh mắt rảnh rỗi nhàn nhã liếc nhìn cái, khóe miệng bất giác cong lên, “Em mới biết có mấy ngày, đặt hi vọng vào lớn đến thế sao?”

      “Cảm giác đến như thế, chẳng lẽ còn đem nó nuốt ngược trở lại hay sao?” rất thẳng thắn.

      Ví von kiểu mẹ gì thế?

      Ngón tay bật lửa ngừng lại, Từ Gia Diễn nghiêng mắt nhìn .

      Mặc dù này mặt rất chân thành, luôn với những điều có phần vượt giới hạn, giống như cố ý trêu ghẹo vậy, nhưng sớm còn là thẳng nhóc mười bảy mười tám dễ dàng bị rung động, mấy lời đó nghe lát là qua , chẳng mấy khi để vào lòng, hơi mỉa mai, lắc đầu cái, tiếp tục hút điếu thuốc.

      Tô Trản: “Em sai à?” Vẻ mặt cực kỳ vô tội.

      yên lặng hít sâu vài cái, sau đó tay đút vào túi, tay gảy gảy tàn thuốc xuống đất, thấy dáng vẻ của như vậy, quyết định ràng với , “Mối quan hệ của chúng ta nay, chỉ đơn giản là hàng xóm. Lúc em bị cắt điện có thể cho mượn nhờ sạc cắm, những điều này đều ok. Nhưng nếu em muốn tiến sâu hơn, phải cho em điều, ấy, đơn giản chỉ là game thủ, hơn nữa còn sắp giải nghệ, người đàn ông lấy cả tuổi thanh xuân để đánh đổi, bỗng nhiên giải nghệ, tương lai của , tiền đồ của , ở nơi nào còn chưa nghĩ đến.”

      Cuối cùng, còn bổ sung câu: “Mà em, phải mẫu người mà thích.”

      Từ Gia Diễn xong tràng, ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc áo lông, cảm thấy mình thẳng ra vậy rồi, chắc bé này hiểu nhỉ?

      Lúc cúi đầu kéo khóa áo, còn hỏi thêm câu: “Em có hiểu ?”

      Tô Trản gạt đầu, thể mình nghe , sau đó còn phân tích cho : “Cái này của chắc là hội chứng giải nghệ.”

      “…” Cái khóa kéo kéo được nửa, tay bỗng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn .

      phân tích rất ràng mạch lạc: “Rất dễ hiểu, bị người khác truy đuổi mười năm, mười năm sống vai của người khổng lồ, bỗng nhiên phải rời khỏi bờ vai ấy, hoang mang luống cuống là điều thể tránh khỏi, cảm thấy bản thân ngoài chơi game ra, cái gì cũng biết, con đường phái trước cũng mờ mịt.”

      “…”

      sao hết, em có thể nuôi mà.”



      Từ Gia Diễn kinh ngạc, điếu thuốc rơi khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt đó từ đặc sắc thể nào hình dung được, cố chấp trong mắt của Tô Trản coi như thấy.

      kéo khóa áo lên đỉnh, nhấc chân dập tắt điếu thuốc đất, vừa di di chân vừa giọng giễu cợt: “Em đây là ăn trong chén, còn nhìn trong nồi à?”

      này tuổi tác lớn, đồ vật người tất thảy phải đồ rẻ tiền, Từ Gia Diễn hoàn toàn tin tưởng có khả năng đó, chỉ là cảm thấy đơn giản là xúc động nhất thời, để trong lòng, cũng có ý định tiếp tục thêm với nàng này nữa, kéo hành lý qua bên mình, “Em tránh ra, phải ra sân bay bây giờ.”

      còn chưa hạ sốt, bay bay cái gì chứ!? thích chơi game, chẳng lẽ có thể từ bỏ cả mạng sống à!”

      hết kiên nhẫn rồi, vẻ mặt nhịn được nữa: “Em hiểu à, Tô đại tiểu thư, từ lúc nào cần em xen vào chuyện của thế?”



      Từ Gia Diễn đổi vé sang chuyến bay rạng sáng, lúc làm thủ tục bị mấy fan may mắn nhìn thấy, blog rất nhanh có fan nhanh chân nhanh tay truyền nhau video, đứng cầu thang tự động, tay kéo hành lý, chiếc áo lông màu đen làm trở nên nghiêm khắc hơn, lại thêm chiếc khẩu trang cũng màu đen, lấy lời, lúc fan kêu tên , chỉ hơi liếc mắt nhìn sang, tầm mắt vừa vặn lọt vào ống kính, hoàn toàn là sáng vẻ mệt mỏi nghỉ ngơi được tốt, mi mắt rủ xuống, Tô Trản xem blog lượt, thấy rất phiền lòng, ném di động qua bên, châm điếu thuốc, mở bản thảo ra, gõ từng chữ từng chữ .

      Gõ được hồi hai ngàn chữ, lại rút ra mấy điếu thuốc, trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt đáng ăn đòn đó.

      là tức quá mà.

      ….

      Mười hai giờ ngày hôm sau, tại sân bay San Francisco.

      Từ Gia Diễn vừa mới xuống máy bay, Mạnh Thần nghênh đón từ xa, “F*ck, đến à?”

      “Sao?”

      Mạnh Thần đón lấy chiếc valu: “Nghe ma nữ kia , bị sốt à?”

      đeo khẩu trang lên, “Uống thuốc rồi.”

      Lúc với Tô Trản câu đó, đó dường như rất đau lòng phải, cũng ngăn nữa, đem gói thuốc vứt về phía , nhắc nhớ uống thuốc, ngày ba lần, mỗi lần ba viên.

      cúi đầu nhìn hộp thuốc trong ngực, phía dán tờ giấy, mỗi lần viên, nghĩ tới đây, khỏi buồn cười.

      uống thuốc xong ngủ máy bay mấy giờ, tạm thời khôi phục lại chút sức lực, nghiêng nghiêng cổ, lắc lắc cánh tay, vừa vừa hỏi: “Mấy người Đại Minh đâu rồi?”

      “Ở phòng trọ ngủ hết rồi.”

      “Còn bọn Đại Quang?”

      “Trong quán bar, dưới hai tầng, tối qua suýt động thủ rồi.”” Mạnh Thần xong, khịt khịt mũi: “”Chờ chút, lão đại —– có gì đúng phải.””

      “Hử?” Từ Gia Diễn dừng lại, nhìn ta.

      “Sao em thấy người có mùi nước hoa phụ nữ nhỉ? —–Mẹ nó, phải với ma nữ kia làm gì rồi đấy chứ?”

      “Mày bị ấm đầu à?” cũng lười giải thích với ta.



      Tô Trản cùng Thành Tuyết uống cà phê, hai người mấy ngày gặp nhau, hôm nay hiếm khi Thành Tuyết có lớp, Tô Trản lại rảnh rỗi, Thành Tuyết mới ngồi tám chuyện với .

      mau, người đàn ông mày nấu cơm hôm trước là sao hả?”

      Lúc đó, Tô Trản gửi tin nhắn cho Đại Minh, nghe Thành Tuyết hỏi như vậy, mới nhấp ngụm cà phê, “Có gì đâu, tao nấu cơm để bồi dưỡng tình cảm thêm đậm sâu ấy mà.”

      Thành Tuyết hừ tiếng: “Với tao mày còn vòng vo thế à, tao nhìn mày bây giờ bảy hồn sáu phách rồi, tim này, chắc là bị người đó lấy cắp mấy rồi?”

      Đương lúc chuyện, gửi cho Đại Minh tin: “Lão đại các có phải bị tự ti ?”

      Sau đó liền đem điện thoại di động vứt qua bên, dựa lưng vào ghế, bưng ly cà phê đến bên miệng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn người qua đường bên cửa sổ, “Thành Tuyết, mày thử xem đứng núi này trông núi nọ, nghĩa là như thế nào nhỉ?”

      phải mày là nhà văn à? Sao lại hỏi tao cái này?” Thành Tuyết , “Mày đừng có đánh trống lảng đấy nhé.”

      Tô Trản: “Chẳng qua tao muốn xác định xem có đúng với nghĩa mà tao hiểu hay thôi.”

      “Cái này có thể có mấy ý? Nghĩa đen nghĩa bóng cũng chỉ có nghĩa đó thôi.”

      Điện thoại di động bàn rung lên cái, Đại Minh nhắn tin lại: “Ha ha ha ha ha ha, em Tô à, em đùa gì thế, lão đại mà tự ti á?

      Đây là chuyện buồn cười nhất mà nghe được đấy.”

      Tô Trản trả lời ngay: “ ấy với em, ấy biết sau khi giải nghệ ấy làm gì.”

      Đại Minh lần này có vẻ hồi rất nhanh: “Có phải ấy còn ấy chỉ là game thủ, nếu theo ấy tương lai và tiền đồ có đúng ?”

      “Ừ.”

      “Kiểu từ chối này lão đại dùng tám năm về trước với những người theo đuổi ấy rồi!”

      Điện thoại di động rung cái, Đại Minh trả lời như vậy.
      Thanhbliss thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 10

      Nơi Tô Trản và Thành Tuyết ngồi uống cà phê gần với quảng trường trong khu trung tâm thương mại lâu đời của thành phố Nhã Giang, hai người ngồi cạnh cửa sổ, chiếc cửa sổ rất to, sát đất, được lau sạch đến còn hạt bụi . Quay sang là có thể nhìn thấy đài phun nước nhân tạo ở chính giữa quảng trường. Thứ bảy, nhiều người ra đường, ngay giữa khu quảng trường là khối đá màu xanh, khắc bên là nét chữ của người dân quảng trường, tràn đầy khí thế, bên cạnh khoảng lớn là đám cánh chim bồ câu xếp hình chiếc quạt, trắng trong như màu tuyết.

      Ánh mắt cả hai khỏi bị hấp dẫn, Thành Tuyết tay chống cằm, tay kia bất giác gõ nhè bàn, hỏi:

      “Mày thử xem đám bồ câu này có phải vẫn là đám bồ câu hồi chúng ta còn bé ?”

      Tô Trản đáp: “ giống lắm – -”

      Hai người nhàm chán, bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cho bồ câu ăn, Tô Trản đập bàn cái, chỉ về phía đằng xa, “Chẳng phải kia là Thành Huy sao?”

      Thành Tuyết nghe thấy vậy rất kinh ngạc, nhìn sang hướng chỉ tay của .

      Đó chẳng phải là Thành Huy nhà bọn họ hay sao?

      Thằng nhóc gầy tong teo, dáng cao cao đứng giữa đám người bộ, trông là nổi bật, xem ra Thành Huy cũng cao lớn, gương mặt đó có thể cuốn hút ít thiếu nữ đâu, thằng nhóc đứng thả lỏng, quá nghiêm túc. Đúng là fan của Pot có khác, ngay cả dáng đứng cũng bắt chước luôn.

      Trong tay Thành Huy cầm gói bắp rang bơ.

      Cạnh thằng nhóc là có hai má lúm đồng tiền rất duyên, tuy nhiên trông vẻ mặt thằng nhóc lại như thể là chịu đựng lắm, lúc nào cũng cau có, cứ đưa tay vo vo tóc mãi.

      Nhìn thấy hình ảnh này, Thành Tuyết nổi trận lôi đình, “Thằng này thứ bảy ở trường học thêm, chạy ra đây tán à?”

      Tô Trản nâng ly, nhìn sang bên kia, chậm rãi nhấp ngụm, nhìn thẳng tới áo màu vàng khoác tay Thành Huy, thản nhiên đáp lời: “Tao thấy, là bạn nữ áo vàng kia định tán tỉnh thằng bé có.”

      Thành Tuyết kinh ngạc: “Thứ bảy thằng này ở trường học thêm, lại chạy tới đây để con bé đó cưa à?”

      “…”

      bé áo vàng kia bỏ tay Thành Huy ra, để cho mọi người cùng nhau ca hát. Thành Huy kiên nhẫn gỡ ra, vốn là định ban học kĩ năng sống thanh niên thế mà lại bị người ta đẩy ra ngoài rành rành như vậy, bây giờ thằng nhóc cứ nghĩ tới là lại thấy phiền.

      lúc bực bội, thằng nhóc nhìn thấy Thành Tuyết cùng Tô Trản từ đằng xa về hướng này, chửi thề câu, né người qua bạn mập mạp bên cạnh, “Chị tao!”

      Vừa dứt câu, hai người tới nơi, cả đám trốn học bị bắt quả tang, Thành Tuyết cười quái gở: “Mấy đứa đều có tiết à?”

      Cả đám đứa này nhìn đứa kia, đứa kia ngó đứa khác, đỏ mặt cúi đầu xuống.

      Thành Huy liếc thấy Tô Trản phía sau, dùng ánh mắt cầu cứu , —–Chị Tiểu Tô ơi, cứu em !

      Tô Trản lắc đầu cái rất bất đắc dĩ.

      Thành Tuyết trừng mắt với Thành Huy, giọng nghiêm nghị: “Mới viết năm nghìn chữ kiểm điểm, mày thấy vẫn chưa đủ à?”

      Bạn mập mạp vội vàng giải thich: “ Thành ơi, hôm nay là sinh nhật của Hứa Tĩnh, bọn em bỏ tiết, chính là muốn mời bạn ấy ăn bữa cơm thôi.”

      Thành Huy cười giễu cợt, quay chỗ khác.

      Tô Trản bây giờ mới để ý, trong đám học sinh ở phía sau, có nữ sinh đứng đó thầm, buộc tóc đuôi ngựa, bé rất gầy, kiểu gầy giơ xương, như thể là đủ dinh dưỡng, tóc xơ xác, đồng phục học sinh mặc người rộng thùng thình, cả người có sức sống, nếu như phải bạn mập mạp nhắc tới bé, hẳn là ai phát ra bé cả.

      bé đứng yên lặng ở đó, cả người sa sút u ám.

      Thành Tuyết lôi cả đám về bắt viết kiểm điểm năm nghìn chữ, trừ bé nữ sinh kia, Tô Trản tại sao.

      Thành Tuyết thở dài : “Mày nhìn dáng vẻ em ấy xem, hẳn là theo chân bọn chúng đến đây chơi? Đám học sinh đó đều là tiểu tinh, thành tích của bé rất tốt, kéo bé theo làm lá chắn, như thế nếu nhỡ bị thầy Bao bắt rồi phạt còn có thể xem xét mà giảm hình phạt.”

      Tô Trản như có điều cần suy nghĩ.

      ….

      Còn hai ngày nữa là tới trận bán kết của CPL1 lần này.

      Khắp các blog, hot search chủ đề chính đều xoay quanh các tuyển thủ eSport nổi tiếng, “Vinh quang mười năm của Pot” vẫn đứng đầu bảng như cũ, tiếp theo chính là về chiến đội TED, ngay cả Mạnh Thần, Đại Minh cũng lên hot search, Mạnh Thần còn có thể miễn cưỡng được coi là ba cây có của eSport, lão đại dĩ nhiên là Pot, mà số người hâm mộ Pot blog lên tới hai mươi triệu người, nhiệt huyết của mấy người này với eSport, Tô Trản cũng khó có thể tưởng tượng nổi.

      Ngay cả việc Pot lên cơn sốt nhưng vẫn tham gia đấu giải cũng lên hot search, bên trong đó đầy nhưng bình luận bày tỏ đau lòng cho ông xã.

      Tô Trản ngậm điếu thuốc, lướt blog, trong lòng khỏi cảm thấy khinh thường.

      Tô Trản mở tin nhắn mà Đại Minh gửi cho tiếp sau đó:

      ấy mà giải nghệ, có ăn hết, làm gì cũng có người ôm chân ấy mời ấy ăn!”

      “Hiểu eSport á? Hiểu tình cảm á? Để cho em biết, trong cái giới này, cái tên Pot chính là được mạ vàng đấy, có biết bao nhiều người mời ấy gia nhập vào bọn họ.”

      “Nếu như ngày, phản ứng của ấy còn như trước nữa, đương lúc truyền hình trực tiếp, dù chỉ là trực tiếp ăn bữa cơm thôi, cũng thiếu người muốn xem bằng được.”

      “Pot tùy tiện mở cửa hàng kinh doanh, fan cuồng của ấy mỗi phút đặt hàng rào rào, còn lo có tương lai hay sao?”

      Lời của Đại Minh tuy có phần khoa trương, nhưng mười phần cũng đúng đến tám, chín, fan của của Pot nhiều đến phát sợ, mà đa phần các tuyển thủ eSport sau khi giải nghệ mở cửa hàng cũng làm truyền hình thực tế, nhưng lão đại vốn coi thường những thứ này, có mấy câu lạc bộ cao cấp ném ra cành ô liu cho , nhưng đều từ chối cả.

      Nhiệt huyết của lão đại tất nhiên là Đại Minh hiểu, những người eSport tất nhiên đồng tình, nhưng lão đại nghĩ cái gì trong đầu, cậu ta lại chẳng biết chút gì cả.

      Lão đại về cơ bản đâu có phải người bình thường đâu chứ?

      Sau khi nồi cháo thứ ba của Tô Trản bị hỏng, chống cằm ngồi bên bàn ăn, thở ngắn thở dài, hóa ra thế giới này cũng có chuyện nực cười như vậy, ví dụ như, tốt nghiệp chuyên ngành máy tính ở Thanh Đại, có năng khiếu làm văn, cũng có thể lập trình đoạn mã phức tạp nhất, dài nhất thế giới, qua môn Java, lúc thi cao đẳng cũng bị mấy câu hỏi chưa làm bao giờ trong đề thi làm khó, vậy mà nấu nồi cháo mãi xong.

      nhắn tin cho Đại Minh: “Nè —–lão đại của các có biết nấu ăn ?”

      Đại Minh chắc là huấn luyện, trả lời chậm, nửa tiếng sau mới thấy có tin.

      Tô Trản cũng vội vã, nằm sofa, lật giở tờ tạp chí mới nhất, bên cạnh là giỏ nho Mỹ, sắc xanh trong suốt, ngón tay bé nhét quả vào trong miệng, vừa ăn vừa nhằn vỏ.

      Di động chiếc bàn thấp rung lên, với tay liếc mắt nhìn.

      Đại Minh đáp rất thành : “Đồ ăn Trung Quốc biết nhiều, nhưng đồ ăn Tây là sở trưởng đấy, đặc biệt là chiên trứng gà, lão đại chiên trứng gà nhìn rất đẹp, tròn tròn, hai mặt đều vàng, già quá non quá, vào miệng rất trơn, ăn ngon cực kì luôn, mà sao em lại hỏi chuyện này thế?”

      Có chiên quá trứng gà mà cứ như lên tận trời vậy.

      Tô Trản: “Em tùy tiện hỏi vậy thôi.”

      Đại Minh nhắn tin hì hì: “ thể nào nha —- tùy tiện chút mà hỏi lão đại à? Xem ra em Tô à, phải em giống như những lời ông Thần , định tán tỉnh lão đại của bọn á?”

      Tô Trản lập sang trang tạp chí tiếp theo, gõ tiếp: “ gì mà nghe chướng tai vậy, đúng là hươu vượn ~ ”

      Đại Minh: “…”

      Tô Trản: “ quen ấy bao lâu rồi?”

      Đại Minh nghiêm túc nhớ lại: “Tám năm, mười lăm tuổi theo ấy, khi đó lão đại cũng mới mười tám thôi.”

      Khi đó Pot, gương mặt non, trẻ trung trong sáng, là vô địch thế giới rồi ——

      “Vậy những chuyện của ấy hẳn là đều biết hết nhỉ?” Tô Trản lại gõ tiếp.

      Đại Minh cảnh giác trong nháy mắt, “Em muốn hỏi gì?”

      “Tùy tiện hỏi chút thôi, ví dụ như, trước đây ấy có bạn , ăn , dáng dấp có đẹp ? Hay ấy bây giờ có điều kiện gì để trở thành bạn chính thức hay đại loại như thế —-?”

      Đại Minh tiện tay nhắn tin lại: “Sao con nào cũng thích hỏi về mấy việc đương này nhỉ?”

      “Có người từng hỏi rồi à?”

      “…Khụ khụ.., ra phụ nữ thích lão đại rất rất nhiều, với Mạnh Thần thường xuyên bị hỏi vấn đề là lão đại có bạn chưa? sàn nhảy của quán bar mấy hôm trước cũng có người hỏi lão đại có bạn hay chưa, là chưa có —— hết quả đó ngày ngày cứ sáng sớm lại chạy đến quét dọn phòng cho lão đại, em biết đấy, lão đại nóng tính, thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là lúc thiếu ngủ, như kiểu bom hẹn giờ ấy, tự nhiên nổi cáu làm cho kia phát khóc rồi đuổi ra ngoài luôn.”

      “Loại người như ta nếu có thể ở cùng phụ nữ chỗ hôm đó ấy gặp quỷ cmnr —-”

      ….

      Cuộc sống cứ bình yên qua mấy ngày, ai mà biết hôm trước ngày đấu giải CPL, bên kia San Francisco, xảy ra chuyện lớn.


      Lời tác giả

      Có người muốn biết chuyện gặp nhau ngày trước, mình định sáng ngày kia xem qua chút, bên cạnh chính văn viết qua ít, để thỏa mãn nguyện vọng của mọi người

      Ai muốn giơ tay cho mình biết cái nào—
      Thanhbliss thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 11

      Vòng thi đấu CPL liên hợp năm nay đổi nguyên tắc thi đấu, năm trước là tích lũy điểm năm nay chuyển thành PK[1].

      PK chia thành ba khu chính, khu Châu Á, khu Châu Âu, và khu Châu Mỹ, từ các khu xuống lại chia thành các quốc gia khác nhau, Trung Quốc, Mỹ, Hàn Quốc, Nhật Bản, Na Uy, Canada, Thụy Điển, Hà Lan, các quán quân của mỗi quốc gia tiến vào vòng thi đấu nhóm theo khu châu lục như chia, nếu thắng được trực tiếp tiến vào vòng tranh quán quân, còn lại vào nhóm bại, nhóm bại này thể tham gia giành giải quán quân, hơn nữa còn hủy tư cách thi đấu. Thời gian đấu giải rất dài, khoảng mười tháng, nếu như TED có thể được tới cuối cùng, vậy nửa năm sau đánh tranh giải, còn đâu chỉ cần bước sai, nghĩa là mười năm trong nghiệp eSport của Pot chấm hết tại đây, mười năm vinh quang lại nhận lấy cái kết đắng, thất vọng mà về nước.

      Tối mai là trận bán kết giữa đội Trung Quốc và đội Hàn Quốc.

      Hai đội của Hàn Quốc thực lực cách nhau khá xa, kết quả rất ràng rồi, mà nhìn sang Trung Quốc bên này, hai đội chiến đấu đúng là như có kịch hay để nhìn ——

      Thực tế, trước khi có kết quả chia nhóm, có hội những người có thâm niên mê eSport mạng bàn tán về việc này rồi.

      Trung Quốc có cả thảy bốn đội, trừ chiến đội RG, hai đội còn lại đều là những chiến đội mới nổi, thực lực chắc chắn thể sánh bằng TED, mà chiến đội RG này rất có năng lực, nhưng mà ngày trước cũng có vài chuyện lùm xùm. Nghe , năm xưa khi quốc gia mời chiến đội RG về đấu giải công khai, TED nhất định tham gia, và ngược lại.

      Mà quốc gia cũng rất ít khi nhìn thấy cả hai chiến đội cùng xuất , chắc chỉ có vòng đấu giải tầm cỡ quốc tế như CPL.

      Chiến đội RG cũng coi như là đội kỳ cựu của eSport, thành lập trước TED bốn năm, cùng với chiến đội ST năm đó thuộc câu lạc bộ —— câu lạc bộ eSport SR, về sau vì ST giải tán, câu lạc bộ đổi tên thành Rise, bắt đầu mở rộng. nay Rise cũng tiếp nhận rất nhiều chiến đội mới, nhưng vinh quang lấy về đều thể vượt qua ST hay RG, đặc biệt là thế hệ sau của chiến đội ST, lúc ấy thu nạp biết bao nhiêu tuyển thủ danh giá nhất cả nước, bao gồm T.O, Pot, Mạnh Thần( ID: Thần Ca là hố tiền cực bự), Đại Minh (ID: FTM), …

      Trước Pot T.O cũng là cũng mang về cho đội tuyển Trung Quốc nhiều giải thưởng quốc tế.

      Khi ta lãnh đạo ST cũng là lần đầu tiên đánh bại được chiến đội của Hàn Quốc, bao gồm đông đảo các trận tranh tài vô địch thế giới cả trong và ngoài nước, đó cũng là lần đầu tiên chiến đội thắng liên tiếp nhiều nhất, điều tiếc nuối nhất chính lại, trong bảng thi đấu cao cấp C, ST chỉ đứng hạng ba. Sau đó, trong trận đấu Canada, T.O khoác quốc kỳ đeo thẻ tên, tuyên bố giải nghệ.

      Mà Pot, sau khi T.O tuyên bố giải nghệ liền rời khỏi ST, còn kéo theo ít tuyển thủ xếp hàng đầu thế giới, lập nên TED, chính bởi chuyện này mà bị mọi người ra vào tầm ba năm năm.

      Trước khi ST tuyên bố giải tán, hai chiến đội cũng từng thầm so tài, muốn xem xem, RG thành lập trước ST trước năm, nhưng chắc do hậu sinh khả úy, ST nổi lên rất mạnh mẽ, sớm thay thế RG trở thành xu thế, chiến đội mới mà có khả năng nổi lên như vậy, RG làm sao có thể so chuyện thành tích được đây, đành lấy lý lịch ra phô bày.

      thế nào nữa, ta cũng là tiền bối của các ngươi, có chuyện gì phải nghĩ đến chúng ta trước chứ.

      Bình thường lúc ăn cơm khi tập huấn, ngáng chân ST ít.

      Mấu chốt cũng nằm ở hai vị đội trưởng, đều phải đội trưởng hay quản chuyện gì cả, T.O tính tình nhạt nhẽo, bình thường chỉ tập trung huấn luyện đội viên căn bản chả bao giờ để ý mấy thứ này, đội phó Pot lại kiêu ngạo, chỉ dốc lòng dốc sức lo đấu giải, chả bao giờ ghé mắt nhìn bọn họ, ngược lại những đội viên cũ ở dưới, nhiều lần giận đến mức suýt phải động tay động chân. Náo loạn mấy lần, Đại Quang tiên phong bên RG cũng hiểu phần nào về hai người này, vì vậy càng lúc càng kiêng dè mà nhắm thẳng vào chức vụ của mấy vị tiền bối, người hâm mộ Pot với T.O nhiều, trong chỗ tối làm chuyện mờ ám chẳng chẳng làm sao, bề ngoài còn nhiều kiêng kị, thế nên ngừng bắt nạt người mới của hai đội.

      Những người vừa mới vào trong giới, tất nhiên hiểu được, chỉ biết đây đều là những tiền bối trong giải đấu, nên lúc nào cũng im hơi lặng tiếng, hai đại thần hàng ngày phải bận bịu đấu giải thế giới ở khắp nơi còn thêm việc huấn luyện gì đó, Pot cứ có thời gian lại ngủ bù, T.O mà rảnh rỗi lại đánh cầu giải tỏa căng thẳng, người mới nào dám đem những chuyện nhặt đó mà làm phiền bọn họ chứ.

      Cho đến hôm, Đại Quang sai hai người mới ra ngoài giúp làm việc riêng cả ngày trời, Pot huấn luyện tìm được người, lúc này mới nghe Đại Minh thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện bát nháo, vớ vẩn như vậy, sai làm việc riêng chỉ là việc , nhưng Đại Quang thường xuyên cầu người mới trong đội giúp ta luyện thay (giúp người khác luyện rank, thăng cấp nhanh, sau đó nhận được tiền) kiếm tiền. Tiền kiếm được Đại Quang dùng để tán cũng dùng để mời mọi người trong đội ăn uống vui đùa, để lại cho hai người mới nằm mệt mỏi, mà lại làm việc chẳng có ích gì. Việc luyện thay này vừa hao tổn tinh thần lại hao cả sức lực, ngày đêm đảo ngược, rất ảnh hưởng đến tố chất thân thể của đội viên, T.O và Pot ra lệnh cấm ràng từ đầu.

      Pot lập tức gọi điện cho hai người mới kia, hỏi bọn họ ở đâu.

      Hai chàng mới còn ấp úng mãi chịu ra.

      Pot sớm có tiếng là nóng tính, thiếu kiên nhẫn, lập tức nổi giận, buông câu: “Hai cậu đừng quay về nữa, vĩnh viễn đừng quay về nữa.”

      Làm cho hai người mới chạy điên chạy loạn về ngay lập tức.

      Đêm đó, Pot tìm Đại Quang, Đại Minh biết tính tình ngạo mạn của Pot, trước kia từng làm cho đối phương tức chết chỉ bằng câu , mà lúc này T.O có ở đây, cậu ta yên tâm, sống chết cũng đòi theo, sợ là nếu có đánh nhau, nhiều người vẫn hơn.

      Đại Quang dẫn đám em ra ngoài hát karaoke, Pot vừa tới nơi, bầu khí bỗng chốc đóng băng, hát hò uống rượu oản tù tì, tán hay làm gì toàn bộ đều ngưng lại, tất cả đều nhìn ra người đàn ông hút thuốc mặc đội phục.

      Đại Minh khi đó rất khẩn trương, chỉ lo Pot phun ra câu nữa khiến đám người này chết cứng.

      Cái ông Pot này cũng biết giả bộ, chẳng chẳng rằng, chỉ đứng đó hồi, ” Có vẻ bận nhỉ?”

      Đại Quang đẩy trong lòng ra, tu hợp rượu, xách chai ra đưa cho , , ơ, ngọn gió nào mang đại thần của chúng ta tới thế, có muốn uống hớp hay ?

      Pot cười, “Uống , nhưng hai người mới trong đội của tao mày có biết ?”

      biết…” Đại Quang dối chớp mắt.

      “Thế à, nghe gần đây mày rất thích hai người bọn họ? Nếu mày mang bọn họ , tao mười này là bận đấu giải nhiều rồi, chắc có thời gian huấn luyện người mới, dù sao mày cũng rảnh rỗi, giúp đỡ họ .” Ông Pot này có thể ngoài mặt giả vờ như có chuyện gì mà đá xoáy người khác, ý tứ trong lời sắc bén như dao như kiếm.

      Câu này hẳn là đâm sâu vào lòng Đại Quang rồi.

      Mặc dù bây giờ là đội câu lạc bộ hay là RG, nhưng ai cũng biết chỉ cần qua trận thời gian, chức vụ quản lí đội phải nhường người khác, tất cả vòng đấu trung cuộc và kết cuộc trong giải đấu quốc tế chuyên nghiệp đều là do hai đội này tham gia, đội bây giờ cũng chỉ là thừa lại ở câu lạc bộ huấn luyện người mới, vậy lời này còn nghĩa nào khác ngoài ——-

      Đấu giải mày chẳng cần để tâm đến nữa, bây giờ nên tập trung mang người mới là vừa.

      Đại Quang uống chút rượu, ở đây mặc dù trước mặt nhiều người, mặt nén nổi tức giận, ném ngay chai rượu, mặt xanh lè nghiêm trọng đứng lên, “Mày thử lại lần nữa tao nghe xem.”

      Pot dựa người vào tường thờ ơ nhún vai.

      Đại Minh nhớ nổi trận đánh nhau bắt đầu khi nào, nhưng cậu chỉ nhớ dáng vẻ lúc Pot xách chiếc ghế lên đập vào người Đại Quang là đẹp trai, động tác mau lẹ lại tàn nhẫn, hơn nữa còn rất đẹp nữa. Những đội viên khác sớm ưa cái vẻ ngạo mạn của Pot, tất cả đều hô hào nhau mà xông lên, muốn dạy dỗ cái thằng nhóc mười tám tuổi biết trời cao đất dày là gì này.

      Đập hỏng ghế, vỡ chai rượu, khung cảnh hỗn loạn, cho đến khi ông chủ quán KTV báo cảnh sát.

      Hai người từ đồn cảnh sát bước ra, Pot vung tay ở phía trước, Đại Minh theo sau, từ đáy lòng mình: “Đội phó ơi, từ tối hôm nay, em là fan cuồng của rồi đấy.”

      Pot dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu ta như thể bị bệnh tâm thần.

      Đại Minh vẻ mặt đầy sùng bái nhìn , : “Mọi người đều lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng em phát đối với bọn em rất rất tốt, ít nhất là trong chuyện tối nay, nhìn con mẹ nó đẹp trai quá !”

      Pot quen tay đánh đầu cậu ta: “Vớ vẩn.”

      .”

      “Chuyện tối nay đừng bậy bạ đó.”

      Đại Minh giơ ba ngón tay lên, “Chắc chắn.”

      Nhưng sau đó biết vì sao, chuyện đó lại đến tai quản lý câu lạc bộ, Pot và Đại Minh lúc đó còn có đội gồm mấy đội viên cũng bị phạt, khấu trừ tiền lương, chỉ có Đại Quang là bỏ qua, vì việc này mà Đại Minh tức gần chết, Pot tự thấy mình có vấn đề gì, khấu trừ tiền lương khấu trừ , dù sao cũng chỉ là mấy đồng tiền.

      Hoàn cảnh lúc đại khái là như vậy—-

      Mối giao hảo giữa RG và TED đặt dấu chấm hết.



      San Francisco, buổi chiều trước khi đấu giải

      Pot bị đội trưởng bên đội Hàn Quốc kéo phân tích thảo luận kỹ thuật, hai người nghỉ ngơi cùng nhau trò chuyện.

      Bỗng nhiên, đội viên Hàn Quốc chạy vào, dùng tiếng Hàn vội với Pot: “Đội viên của đánh nhau với người ta kìa.”

      Lúc Pot tới nơi, Đại Minh đè Đại Quang xuống đất mà đánh, những người còn lại cũng náo loạn cả đám, Mạnh Thần biết nơi nào rồi. lao tới, nắm lấy cổ áo của Đại Minh lôi cậu ta dậy.

      tức giận: “Mày nháo cái gì!”

      Những người khác thấy lão đại tới, vội vã dừng tay.

      Đại Quang lau vết máu miệng, đừng lên, cười đau đớn: “Tính khí của Đại Minh này cũng xấu đấy, hai ba câu là lại giở nắm đấm ra rồi, chậc chậc chậc, xấu tính chắc là học của mày đấy nhỉ?”

      Đại Minh lại định xông lên

      Bị Pot ngăn cản, gằn từng chữ: “Minh, về.”

      Đại Minh sửng sốt, lão đại rất hiếm khi kêu tên cậu ta, lúc kêu tên ra, chắc chắn là rất tức giận.

      Mạnh Thần lúc này cũng từ phía sau chạy lên ngu ngơ, mới ra ngoài mua hộp thuốc lá, con mẹ nó bọn họ đánh nhau luôn à?

      ta tới, đững bên người Pot, hỏi : “Chuyện gì thế?”

      Pot nhìn ta cái, lại quay sang nhìn Đại Quang, “Mày muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”

      Đại Quang cười hì hì, “Giải quyết á? Tao Pot này, tao là người chơi đẹp đấy, Đại Minh đánh tao trận, mày nhìn máu này, tao thấy hay là, chúng mày rút lui khỏi giải đấu , sau này có chạm mặt nhau đỡ phải động thủ.”

      Đại Minh phục: “Dựa vào đâu mà bọn tao phải rút lui?!”

      Pot tỏ ý bảo cậu ra im miệng, “Rút lui à, bao giờ.”

      ….

      Trong hội trường có người đăng đoạn video đánh nhau lên blog, lượt xem bỗng chốc lên tới mười ngàn.
      Chuyện cũ năm xưa của hai đội, lại bị người ta moi ra, lại đoán già đoán non chuyện năm xưa, lúc Tô Trản lướt blog, liền thấy tin tức liên quan đến việc này, video chỉ có đoạn, đoạn trước là Đại Minh đánh lộn với người đàn ông, đoạn sau là bóng dáng quen thuộc từ phía sau tới, kéo Đại Minh ra.

      Lúc ấy rút tay từ túi quần, video lại bị cắt.

      Tô Trản nhìn bóng lưng thon dài quen thuộc ấy, cạn lời.

      Ngay đến cả mặt cũng ló ra.

      ….

      San Francisco

      Từ Gia Diễn dựa người vào ghế, quét mắt nhìn đám người đứng thành vòng, giọng cũng đến nỗi quá tệ, “ muốn giải thích gì à?”

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai dám hé răng nửa lời.

      thanh lại trầm xuống: “ định gì à?”

      “…”

      nhếch mép, cũng nóng vội, người hơi nghiêng về phía trước, ung dung thong thả cầm bao thuốc lá ở bàn lên, rút điếu, ngậm ở môi, lấy bật lửa, châm, hít hơi vào trong, cả người lười biếng dựa vào đằng sau, thở ra hơi, khói bay lượn lờ.

      Vẫn có ai dám năng câu gì.

      Điếu thuốc ở ngón tay , cháy cháy tắt tắt.

      quét mắt vòng, ánh mắt dừng lại ở người, lạnh nhạt : “Đại Minh, cậu .”

      Đại Minh bước lên trước bước, coi như hi sinh: “Em tình nguyện nhận mọi trách nhiệm, cấm tranh giải năm.”

      Từ Gia Diễn chợt đem tàn thuốc vứt nền đất, dường như là quát lên: “Mẹ nó hỏi cậu là sao cậu lại dẫn đầu đánh nhau?”

      Đại Minh quay đầu, chữ cũng thêm.

      Những đội viên cúi đầu sâu thêm.



      Sau đó Mạnh Thần phải hỏi những đội viên của chiến đội quốc gia khác có vây xem, đem mấy lời kể vụn vặt của họ gộp lại, mới biết được nguyên nhân.

      còn nhớ Milk ?”

      Từ Gia Diễn dựa người vào sofa, hút thuốc, “Người ngoại quốc?”

      Mạnh Thần liếc mắt, “Chính là cái bình luận viên Milk đó! Người theo đuổi nửa năm đó!”

      Từ Gia Diễn vẫn bình tĩnh nhả ra khói, “ nhớ.”

      Mạnh Thần gật đầu cái, ” Phụ nữ theo đuổi nhiều như vậy, sao nhớ hết được đúng ? Có thể nhớ được người cũng tệ.”

      Từ Gia Diễn liếc mắt nhìn ta cái, nhíu mày, “Có gì mau .”

      lúc Đại Quang ngủ với Milk, lại đụng phải Đại Minh, vài câu khó nghe, Milk là hàng chung chạ, , Pot.” Mạnh Thần còn cố ý nhấn mạnh, “Là sói mắt trắng [2], Rise nuôi nhiều năm như vậy, luôn.”

      “Chỉ vậy thôi?” Từ Gia Diễn : “Thế liên quan gì đến Milk?”

      Mạnh Thần nhịn được liếc mắt, “Đại Minh trước kia thích Milk! Cái này cũng nhìn ra được à?”

      “…”

      “Dù sao đánh cũng đánh rồi, hơn nữa chuyện ầm ĩ này đến tai ban tổ chức rồi, tối nay mở cuộc họp khẩn cấp, xem xem nên xử phạt Đại Minh như thế nào, tổ lý còn thương lượng, ngày mai so tài rồi, ngộ nhỡ hủy bỏ tư cách dự thi của Đại Minh, đội chúng ta lại ít người. Bên kia Đại Quang là những năm người, Đại Quang lại là người tiên phong, coi như cấm so tài năm đến hết tết đối với lần tranh giải này cũng ảnh hưởng gì.” Mạnh Thần than thở: “Đại Minh cũng là, ngay lúc này lại mất kiên nhẫn.”



      Liên quan tới cuộc ẩu đả eSport hôm nay, lan truyền lên tất cả các trang mạng.

      Ân oán giữa hai đội sớm còn là vấn đề sớm chiều, Tô Trản lướt hết tất cả các topic mạng, cuối cùng cũng hiểu , mối quan hệ bên trong.

      Tô Trản lật lật, bỗng nhiên ánh mắt bị bài báo thu hút.

      bạn có nick name “Lễ vật của Madeline josiah” phát biểu mạng:

      Mình biết điều ai biết, kéo topic lên nào.

      Bạn nào là fan đại thần đừng đánh mình, mình có bạn là tuyển thủ eSport, biết rất nhiều tin tức.

      Đại thần trước kia có bạn , là con của hiệu trưởng trường ấy theo học, dáng dấp đẹp siêu cấp, là nữ thần luôn, sau đó nước ngoài, bởi vì đại thần chơi game, nên gia đình đồng ý cho bọn họ tiếp tục quen nhau.

      Sau đó chia tay, nghe chuyện này bị Đại Quang châm chọc nhà bạn ấy.

      nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nhét miếng khoai tây chiên vào trong miệng, từng miếng từng miếng, tầm mắt cứ vũng vàng nhìn nguyên chỗ, chớp mắt cũng dời, giống như muốn nhìn thủng màn hình máy tính vậy.



      Tôi viết đoạn văn này ở phía sau, vì khá nhiều bạn nữ là đọc hiểu, vậy nên tôi muốn giải thích đôi chút, gõ tấm bảng đen, các vị nghiêm túc nghe nha:

      Vấn đề thứ nhất: Thể thao điện tử là gì?

      Baidu: Thể thao điện tử (Electronic Sports) chính là trò chơi điện tử đạt đến trình độ tổ chức thành hội thể thao. Hoạt động thể thao điện tử chính là lấy thiết bị điện tử làm dụng cụ tham gia thể thao, đối khác trí óc giữa các người chơi với nhau. Thông qua hoạt động, rèn luyện và đề cao năng lực suy nghĩ, khả năng phản ứng, linh hoạt của tứ chi với ý chí, và cả tinh thần đồng đội của người chơi.

      Hẳn là mọi người còn rất mơ hồ, để từ từ tôi giải thích phía dưới đây:

      Ngày 18 tháng 11 năm 2003, Tổng cục Thể thao quốc gia chính thức phê chuẩn, đưa thể thao điện tử trở thành hạng mục thứ 99 trong các môn thể thao. Năm 2011, Tổng cục Thể thao quốc gia lại đưa thể thao điện tử lên hạng 79 trong các môn thể thao.

      Hai trò chơi nổi tiếng cả nước nay chính là DOTA và LOL, hẳn là các chị em có bạn trai đều biết đến hai cái này.

      Cũng giống như Thế vận hội vậy, Thế vận hội gồm các môn chạy bộ, đẩy tạ, ném lao, thể thao điện tử chính là gồm đám người ngồi trước máy tính đánh tranh giải, thắng có tiền thưởng như thường, nay DOTA là trò chơi tranh giải được tiền thưởng cao nhất, tuyển thủ đứng đầu bảng xếp hạng thu nhập thế giới đều là những người chơi DOTA.

      Tôi chẳng qua là lấy những cái cơ bản của DOTA và LOL, nhưng cũng chỉ dựa mỗi dota hay lol, như vậy quá mạnh mẽ, tôi thêm cả những tưởng tượng của tôi, nếu những chị em hiểu về thể thao điện tử cảm thấy chân thực, nhưng đây phải là tiểu thuyết hay sao, trong ảo có thực.

      Vấn đề thứ hai: Hình thức thể thao điện tử như thế nào?

      Câu lạc bộ, chính là ông chủ có tiền đầu tư bằng cách bỏ tiền ra mua mấy chiến đội ra ngoài đánh giải để lấy tiền thưởng, khi có tiền thưởng ít nhất nửa nộp cho câu lạc bộ, bình thường hỗ trợ chi phí cho đội viên mới vào làm, lúc trong đấu giải đội viên chỉ chơi game, tiền lương cao. ra nhiều ông chủ đầu tư nhất thiết phải chơi game, chẳng qua là thấy thể thao điện tử là thị trường khá tiềm năng, nên đầu tư ít mà thôi, cho nên điều kiện của các câu lạc bộ quốc gia tương đối kém, chung thị trường thể thao điện tử mười năm trước chính là như thế, mấy năm gần đây, các ngươi chồng vương đầu tư nhiều vào thể thao điện tử, thế nào so với mười năm đầu cũng hơn chút, cộng thêm mấy năm này chiến đội cũng có ít thành tích, nhưng trong lời ở nước ngoài, những người sáng lập các câu lạc bộ thể thao điện tử đều là những tuyển thủ giải nghệ.

      Câu lạc bộ có nhiều chiến đội, nên việc bất hòa giữa các chiến đội là thể tránh khỏi. Chương này chủ yếu về ít chuyện bất hòa giữa hai chiến đội mạnh của câu lạc bộ SR trước đây, thực ra chuyện bất hòa còn nhiều lắm, thể như văn viết được, sợ mọi người đọc hiểu nên tôi đơn giản hóa vấn đề, dù sao chiến đội RG và ST hợp nhau, ân oán giữa Pot và Đại Quang còn lưu lại tới tận bây giờ.

      Nghề nghiệp trong thể thao điện tử đại khái gồm có: tuyển thủ chuyên nghiệp, chủ câu lạc bộ (nhà đầu tư), giám đốc chiến đội (quản lý, bình thường cũng phát ít tiền lương), chủ đội (phụ trách ăn ở đấu giải của bọn họ), bình luận viên (giống như đá bóng vậy, thời điểm tranh tài phải có người ở bên giải thích, rất nhiều cúp thế giới có nữ bình luận viên), hoạt náo viên( rất nhiều người biết trong lúc truyền hình trực tiếp, truyền trực tiếp chơi game, tháng được mấy trăm ngàn.)…

      Đại khái chính là như vậy đó.

      ra đây cũng chỉ là những thứ cơ bản muốn phổ cập cho mọi người cùng biết chút, có cái hiểu, mặc dù trong chính văn nội dung cơ bản của thể thao điện tử có nhiều, hi vọng mọi người có thể đọc hiểu.

      Nếu vẫn hiểu, sao hết, chỉ cần chú ý đến Từ “ giỏi kiềm chế” cùng Tô “ đứng đắn” mà thôi, kịch tình cảm của bọn họ tương đối dễ xem.

      Tác giả có lời muốn :

      eSport khác với game online, game online (hay còn gọi là võng du) là bỏ tiền, đập nhân dân tệ để thăng cấp liên tục, mua trang bị tốt, tin tưởng nhiều người bạn qua thế giới ảo, vài năm nay nhiều người rất chuộng thể loại này. Còn eSport là thể thao điện tử, biết mọi người có từng chơi CS hay , nhưng CS cũng được coi là thể thao điện tử. Bây giờ thịnh hành DOTA và LOL, ví dụ như đến lol, chính là kiểu pk trận doanh song phương, ai chiếm được trụ của đối phuong trước chiến thắng, vậy như thế nào được coi là chiếm được trụ của đối phương, mỗi bên đều có cái trụ, chỉ cần đánh đổ cái trụ đó, là thắng, đường đến khu vực trụ của đối phương có ba đường, chia làm top, mid, bot, đường mid người, top bot hai người, đường có nhiều tháp , nếu như tiến vào khu vực tháp của đối phương bị hút máu, đường còn có binh, phải diệt binh, còn phải đẩy tháp (thực ra theo như con được biết nếu mình tiến vào khu vực tháp, nếu mình đánh tướng bên đó mình mới bị đánh mất máu thôi)

      Như vậy đường mid đều là những cao thủ hoặc người thu phát trong đội.

      Khi ván game bắt đầu, tát cả mọi người đều bắt đầu từ cấp, bắt đầu trận đấu mọi người đều ngang nhau, trang bị tiền vàng đều là số , cái này nhìn đội viên làm việc cùng vị. Làm việc cùng vị ra chính là nhìn độ linh hoạt đôi tay của các đội viên, ngón tay linh hoạt làm việc nhanh, có có nhiều kĩ năng vận dụng, sử dụng đúng lúc đúng chỗ, giết đối thủ nhanh chóng, thăng cấp nhanh, tiền vàng nhiều, trang bị dĩ nhiên cũng nhiều hơn, trong lúc đội ngũ của đối phương còn chưa tăng được cấp, mình lên đến max level, cơ bản chính là trùm cuối của trò chơi rồi.

      Đây chính là lol trong truyền thuyết, ra chỉ cần chơi qua thời gian là ngừng lại được.

      Nhưng đề nghị những bạn còn học nên chơi, lấy học làm trọng, nếu như sau này muốn tiếp tục theo nghiệp này, cái gì nên làm hãy có chừng mực.

      Hết rồi.

      Chú thích:
      [1] PK: Tên đầy đủ là Personal Killer chỉ tranh đấu, tấn công, tiêu diệt người chơi khác.
      [2] Sói mắt trắng: Chỉ những người vong ân bội nghĩa.
      Thanhbliss thích bài này.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 12

      Rạng sáng ngày hôm đó.

      Việc ẩu đả có kết quả, Đại Minh bị cấm thi đấu nửa năm, Đại Quang cũng được dẫn đội trong nửa năm. Nhưng vẫn còn đỡ, vì lần phân xử này được thi hành sau khi kết thúc đấu giải.

      Buổi tối hôm đó, blog có lời xin lỗi và thanh minh, về kiện ẩu đả lần này của Đại Minh, hơn nữa chờ sau khi đấu giải kết thúc, Đại Minh đích thân lời xin lỗi với các fan hâm mộ.

      Tối hôm kết thúc đấu giải, Đại Minh ăn cơm, buồn bã ở trong phòng khách sạn đăng bài viết dài lên blog.

      “Trước hết là tôi muốn gửi lời xin lỗi của mình tới các bạn, thực làm mọi người thất vọng rồi.

      Tối hôm qua tôi nổi giận với lão đại, từ lúc mười lăm tuổi theo ấy, đến nay là hai mươi ba tuổi, tám năm, việc huấn luyện, ăn ở dường như cả bọn đều chung chỗ, so với thời gian ở bên gia đình bạn bè có lẽ còn nhiều hơn, mặc dù lão đại đối với bọn tôi bình thường khá là nghiêm khắc, nhưng tình cảm em tốt vô cùng, tôi biết mà, trước lúc công bố kết quả, lão đại vẫn còn nghĩ cách giúp tôi làm sao có thể giải quyết tốt đẹp vụ lần này.

      Có lẽ ấy quên ấy thường xuyên câu rằng: “Dám làm dám nhận phải là đàn ông.”

      Việc tôi đánh người đúng là sai, nhưng nếu để tôi chọn lại lần nữa, tôi vẫn xông lên, dù cho cú đánh này làm mất nửa năm trong nghề của tôi, tôi vẫn bao giờ hối hận. Từ những ngày đầu tôi chơi game, Pot vẫn luôn là nam thần trong lòng tôi, trước nay chưa từng thay đổi. Mấy năm nay, mặc dù lão đại có nhiều người hâm mộ, nhưng anti-fan của ấy cũng ít, lúc nào cũng chỉ săm soi nhưng chuyện gây gổ trước kia mà bôi bác ấy, nhiều lắm, có số chuyện từ giả cũng biến thành . Lão đại nhiều lần cảnh cáo em là cần phải để ý những thứ này, làm mọi thứ như thi đấu là được. Nhưng có lẽ tôi làm thế được, nên tôi thường xuyên sử dụng tên khác mạng để dẹp những thứ kia.

      Sau đó bị lão đại biết được, ấy cấm tôi tập huấn trong tháng trời. ấy trước nay chẳng bao giờ quan tâm chuyện của mình, cũng để ý người khác gì về mình, chỉ dốc sức đấu giải, người như thế, tại sao lại chịu những lời quá quắt của số ít người như vậy? ấy với T.O rời ST rốt cuộc là bởi vì cái gì, thị trường thể thao điện tử mười năm trước như thế nào, số người so với bọn tôi hẳn là biết hơn.

      Những thứ khác tôi tới, nhưng lão đại là sói mắt trắng, có chút thành tích vứt bỏ chủ nhân mình, vậy mấy người hãy mở to con mắt mà nhìn những gì tôi viết đây:

      Hai năm ở ST, câu lạc bộ khấu trừ tiền thưởng của lão đại và T.O, bao nhiêu tôi , nhưng chắc chắn phải bảy con số; nữ giám đốc của chiến đội gây rối với lão đại và T.O vô số lần, vì chút tiền trợ cấp mà chèn ép nhân viên cũ, còn ác ý giấu lão đại nửa năm, cho đến khi số nhân viên lâu năm chịu được vì nhận được tiền thưởng, sau khi câu lạc bộ lỗ vốn, mới để cho hai đội ra ngoài đấu giải, lấy toàn bộ tiền thưởng có được bù vào lỗ của câu lạc bộ, còn thiếu hụt bao nhiêu, tôi xin nhắc tới, đó cũng phải chuyện gì hay ho cả ——-

      thêm cho mọi người biết, sau khi lão đại rời ST được năm, lấy danh nghĩa TED thắng được giải, lấy lại tiền thưởng, còn giúp bổ sung vào phần lỗ của cái câu lạc bộ biết xấu hổ đó.

      ấy 16 tuổi tham gia hàng ngũ, 18 tuổi thành danh sau đêm, trở thành quán quân vô địch thế giới, 19 tuổi tự mình lập chiến đội,

      20 tuổi đứng thứ nhất vượt qua cả Hàn Quốc trong bảng xếp hạng tổng hợp cả thế giới, sau mỗi năm, bất luận là ấy hay là ấy dẫn đội thi đấu đều có vô số giải quán quân, ngày hôm nay, ấy 26 tuổi, mười năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mình ấy dâng hiến toàn bộ cho cái nghề này.

      Xin lỗi, nhưng tôi thể chấp nhận được việc ấy vì ai, trước bât kỳ ai hoặc bất kỳ chuyện gì mà phải cúi đầu.

      người kiêu ngạo như vậy.

      Tuyệt đối được.

      Nếu như ấy vì tôi mà phải cầu tha thứ từ tổ chức phía Hoa Kỳ, thà tôi rút khỏi thể thao điện tử, từ nay tham gia đấu giải nữa.

      Cuối cùng, đấu giải thắng, tiếp theo mười năm vinh quang của Pot, các em, dõi theo mọi người.

      —– FTM”

      Các tuyển thủ chuyên nghiệp của thể thao điện tử khi đọc bài viết này nhao nhao truyền cho nhau xem, Tô Trản xem bình luận mà vô cùng thích thú.

      “Đêm nay của chúng ta tất cả vì Đại Minh.”

      “Từ hôm nay, tôi muốn đứng thuyền CP Pot vs Đại Minh rồi!”

      “Đại Minh, đừng khóc, cậu hề sai, nửa năm sau quay lại vẫn là vị hùng.”

      “….”

      “Giúp tag chồng em nè, @pot.”

      Chuyện kết thúc ở đó, tuyên bố thứ tư bọn họ có chuyên bay bay về Nhã Giang.

      Buổi sáng thứ tư, Tô Trản có cuộc phỏng vấn, đến lúc phỏng vấn xong ra, biển quảng cáo ở đầu đường viết, ——Sân bay Nhã Giang.;

      Đầu óc như thể bị chập mạch, lập tức vẫy chiếc taxi, vội vã nhảy lên xe, hét to với ông tài xế: “Bác tài ơi, sân bay!”

      Bác tài: “OK.”

      “Bác tài ơi, bác nhanh lên chút .”

      Đúng lúc gặp đèn đỏ, bác tài giẫm phanh dừng xe lại, cười híp mắt nhìn : “ , sân bay đón bạn trai à?”

      “Sao bác biết?”

      mặt con có viết chữ đấy.” Bác tài , “Đỏ bừng, hai mắt lấp lánh, phải đón bạn trai đón ai nữa?”

      Tô Trản cười cười, gì thêm, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong túi xách ra đội lên đầu, thúc giục: “Bác tài à, bác lái xe !”

      ra những lời của ấy trước lúc vẫn văng vẳng bên tai,vậy sao chứ?

      tin có chút cảm xúc nào với được.

      ….

      Tô Trản vừa vào tới sân bay trợn tròn mắt, hai lối trong sân bay đều dùng lan can vây quanh, các em mặc cùng màu vây quanh, thi thoảng xen giữa là mấy cậu nam sinh, mặt còn dán giấy biểu diễn, nào là TED, nào là mười năm vinh quang của Pot.

      Ở cửa còn có mấy em đứng phát sticker và băng rôn.

      Tô Trản đeo túi xách vào, thấy hai mặt dán sticker chuyện:

      “Chờ tẹo nữa an ủi lão đại chút, Đại Minh bị cấm tranh giải, tâm trạng lão đại hẳn là tốt.”

      “Tối qua blog Đại Minh chúng mày có đọc ?”

      “Lát nữa nhớ với lão đại, thuận tiện bày tỏ với Đại Minh luôn.”

      Tô Trản lúc này mới nhận ra, đây chính là hoạt động đón máy bay của hội cổ động, đúng lúc vẫn còn sững sờ, bạn mặc đồng phục cổ động TED tới, vỗ vỗ vai của , “Bạn cũng là tới đón máy bay hử?”

      “…”

      Chưa để kịp gì, em kia liền đưa cho cái sticker, đó có hình của Pot và tên, hình cái đầu rất mờ, hẳn là lúc đấu giải bị printscreen lại, em kia thêm dán lên mặt , “Để mình dán giúp bạn, đợi lát nữa lão đại ra ngay.”

      xong, đó lại nhìn quanh vòng, chắc chắn tất cả mọi người đều dán hết rồi mới yên tâm làm những chuyện khác.

      Tô Trản sờ lên mặt cái, mặt tỏ vẻ chả hiểu gì cả.

      Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

      Tô Trản ngẩng đầu nhìn ra.

      Đúng như dự đoán, mọi người ra.

      nhóm mười người kéo hành lý, lục tục từ cửa ra, đầu là Mạnh Thần, Đại Minh…khuôn mặt xa lạ 1, khuôn mặt xa lạ 2….Mãi mà thấy Pot.

      Người hâm mộ nôn nóng, trực tiếp hỏi Mạnh Thần: “Thần ca! Đại thần đâu rồi!”

      “Đúng vậy đúng vậy, đại thần đâu rồi? ấy cùng chuyến với các à?!”

      Mạnh Thần còn trêu chọc các ả: “Trong mắt các em chỉ có đội trưởng thôi à?”

      Tô Trản nhìn ra phía xa.

      Người hâm mộ cũng rất võ, “Tất nhiên là cả Thần ca và Đại Minh nữa! Đúng rồi, Đại Minh đâu?!”

      Đại Minh phía sau Mạnh Thần, còn cười đùa với người hâm mộ, như thể có chuyện gì xảy ra vậy, “Hiếm lắm mới thấy các ở sân bay tìm tôi đấy, trước kia ánh mắt lúc nào cũng chỉ chăm chăm tìm lão đại.”

      “Đại Minh Đại Minh, để em giúp sinh tiểu hầu tử!” Có người hâm mộ gân cổ lên kêu.

      Đại Minh sợ hết hồn: “ nhận ra rồi nhé, lần trước mới bảo sinh tiểu hầu tử Thần ca xong.”

      Bạn fan kia bị chọc đến cười vui vẻ.

      Tô Trản nghe có người hâm mộ thầm: “ Đại Minh có vẻ ổn nhỉ, còn cùng chúng ta đùa nữa.”

      Tô Trản đội mũ lưỡi trai, nhìn người ở cuối hàng ra.

      Có người thét lên tiếng, “Ra rồi kìa!”

      Tất cả chú ý đều dồn sang cửa bên cạnh, kì vọng đầy phấn khởi.

      Trong lòng Tô Trản bỗng thấy hăng hái hẳn lên.

      Pot kéo vali, chuyện cùng người phiên dịch, người mặc đồng phục đội, bên trong là chiếc áo mũ màu trắng, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo lông dài đến đầu gối. Tô Trản phát bề ngoài lúc nào cũng vậy, kể cả áo bó, màu sắc, sau đó kéo cái mũ, đeo khẩu trang, kiểu cảm giác thiếu an toàn. Chính vì thế, người hâm mộ chỉ cần giây là nhận ra ấy.

      Cả đám người bỗng nhiên di chuyển theo . Tô Trản yên lặng theo ở phía sau, ra Pot cũng hay chuyện cùng với người hâm mộ, vốn là cùng chuyện với nhân viên, vừa nhìn thấy người hâm mộ liền im lặng, bắt đầu nghịch điện thoại di động. Tô Trản dường như bị đám người đẩy .

      Ra đến cửa sân bay, các đội viên để vali ở phía cuối, Pot là người đầu tiên lên phía sau xe ngồi, cả người dựa vào ghế, bắt chéo chân, cúi đầu chơi điện thoại di động.

      Để xong hành lý, Mạnh Thần chỉ huy đội viên lên xe, sau đó kéo cửa sau, vẫy vẫy tay với người hâm mộ, rồi nhảy lên ghế phụ, xe cứ thế mất.



      Tô Trản về đến nhà, vừa vặn gặp đám người xuống xe.

      Mạnh Thần là người đầu tiên xuống xe vòng ra sau lấy hành lí, sau đó thấy Tô Trản cách đó xa tới, ta ban đầu để ý, liếc mắt cái cảm thấy có gì đó sai sai, chợt xoay người lại nhìn .

      hồi sau —–

      ta ôm bụng nhìn cười ha hả.

      Đội viên lục tục xuống xe, đầu tiên là Đại Minh, nhìn theo ánh mắt của Mạnh Thần, cả đoàn cười to.

      Tô Trản mặt khó hiểu.

      Cho đến lúc Từ Gia Diễn đeo khẩu trang từ xe bước xuống, lơ đãng nhìn về phía , hơi nhếch miệng, xong lại khôi phục cái vẻ lạnh lùng, tới chỗ Mạnh Thần đá ta cái, “Cười đủ chưa? Mau lấy đồ .”

      Mạnh Thần lúc này mới dừng lại, lắc đầu ra mở cốp xe.

      Từ Gia Diễn bỏ khẩu trang, nhét vào trong túi, lại lôi ra hộp thuốc lá cùng chiếc bật lửa, châm điếu, rít hơi, tay đút túi, dừa vào xe nuốt mây thả khói, nửa giây sau, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trản, kẹp điếu thuốc ở ngón tay, bỗng nhiên, ngoắc ngoắc tay với .

      Dưới ánh mặt trời, ngón tay của thon dài, khớp xương ràng, nhìn rất đẹp mắt.

      Tô Trản như thể bị ma nhập, từng bước từng bước về phía ấy, để tay trong túi, chút chút bước về phía .

      mang vẻ mặt đầy ý tứ nhìn ,

      Tô Trản dừng lại trước mặt .

      Từ Gia Diễn kẹp điếu thuốc ở ngón tay, chỉ chỉ gò má của , “Em đón máy bay à?”

      “…”

      lại ngậm điếu thuốc trong miệng, rít hơi, tàn thuốc ánh lên những đốm lửa , ánh mắt nhìn lượt, “Em cũng là người hâm mộ à?”

      thích người hâm mộ à?”

      Từ Gia Diễn bị sặc khói trong họng, ho khan mấy lần, lồng ngực phập phồng, “Em gì cơ?”

      Tô Trản cười cười, tự hỏi từ trả lời: “Chắc là thích đâu —-”

      Từ Gia Diễn hẩy hẩy tàn thuốc, mũi hừ tiếng, biểu tình kiểu —– em biết là tốt đấy.

      “Lão đại, tốt lắm!” Chẳng biết là ai kêu lên tiếng.

      Từ Gia Diễn ném tàn thuốc vào thùng rác, đứng thẳng, “ thôi.”

      ….

      Tô Trản chưa kịp theo, bỗng nhiên đằng sau có tiếng người kêu, tiếng của con : “ Gia Diễn!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :