1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 3

      Từ Gia Diễn vừa mở cửa vào, trong phòng nhốn nháo ầm ĩ.

      là mở tiệc ăn mừng nhưng đám người này chẳng qua là muốn nhân cơ hội trước khi thi đấu mà lười biếng chút thôi.

      Mười mấy người trong đội chia làm hai tốp, đội phó TED Mạnh Thần cùng mấy người chủ lực đánh Texas Hold’em poker[1] ở tầng . Dưới tầng là đám người mới dùng NES[2] của chơi Tetris[3] của Nga để luyện tốc độ tay, Từ Gia Diễn xách bia lên tầng , đám người Mạnh Thần Đại Minh vây quanh chiếc bàn hào hứng sôi nổi, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn ra, thấy lên vội hỏi: “Lão đại à di động để đâu rồi?”

      Chiếc bàn con chất đầy đồ, Từ Gia Diễn đưa tay dẹp qua bên, đặt bia lên, “Chắc trong phòng ngủ.”

      Mạnh Thần cười cái, “Vốn định bảo mang mấy cái Durex[4] lên, lúc nãy Đại Minh mới khoác lác ván này cậu ta thắc chắc rồi, nếu thua biểu diễn cho mọi người xem thổi bóng bằng Durex. Có mới mẻ ?”

      Từ Gia Diễn châm điếu thuốc, ngồi sofa tay vịn, ánh mắt liếc nhìn bài của Mạnh Thần, nhả ra hơi khói, mỉm cười,

      “Nhàm chán quá đấy.”

      Mạnh Thần cũng cười cười, đưa tay sờ sờ lá bài cuối cùng, lặng lẽ liếc nhìn, thần bí nháy mắt với Đại Minh ở phía đối diện: “Em trai Đại Minh à, phen này chú phải coi chừng đấy nhé.”

      Đại Minh khinh thường đáp: “Ngửa bài chứ còn gì, phải cố tỏ ra thần bí, tôi tin lần này ông lại thắng tôi nữa”

      Mạnh Thần cười nhếch mép, lần lượt mở ra từng lá bài, vẻ mặt đắc ý: ” Straight flush![5]”

      F*ck!

      Đại Minh dám tin vào mắt mình, con ngươi sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi.

      Chơi Poker đúng là khiến cho người ta thấy kích thích, chưa tới lá bài cuối cùng vĩnh viễn thể biết số phận lá bài trong tay mình rốt cuộc như thế nào. Ví dụ như trong tay Mạnh Thần đây, 10 rô J rô Q rô K rô, nếu như là lá bốc lên phải là 9 rô chẳng thể thắng được, hết lần này tới lần khác cuối cùng lại vẫn là lá 9 rô.

      Mà trong tay Đại Minh là Flush[6], so với Mạnh Thần còn kém chút, mọi người bắt đầu giễu cợt. Cậu ta giận nên quay ra chửi mắng hồi, Mạnh Thần quay sang vừa gom tiền, vênh vang đắc ý, còn quên xát thêm muối vào lòng Đại Minh.

      “Ai nha, phải nhanh chóng xuống mua Durex mới được, để cho Đại Minh còn biểu diễn cho chúng ta xem chứ nhỉ.”

      Mọi người lại cười cợt, Từ Gia Diễn cúi đầu cười mỉm, đem tàn thuốc phủi phủi vào trong chiếc gạt tàn.

      Đại Minh tức miệng mắng to: “Thổi cái mẹ nhà ông ấy.”

      “Sao lại còn mắng chửi người khác nữa chứ?” Mạnh Thần được lợi còn khoe tài: “Ngày thường lão đại phải dạy chúng ta, nếu trong lòng trọng hơn thua như vậy, làm sao có thể đánh giải được có đúng hay ? Đôi khi ấy, thắng thua quan trọng, mà quan trọng là chúng ta biết điều chỉnh tâm trạng của mình, phải vậy , lão đại?”

      Từ Gia Diễn hút thuốc, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn ta cái, thể ý của cũng khác biệt là mấy.

      “Ông thắng mẹ nó hết tiền ăn tiêu của tôi cả tháng này rồi, tôi lấy gì để điều chỉnh tâm trạng hả?” Đại Mình gào thét, ức chế chỉ tay vào Mạnh Thần: “Ông biến , tôi chơi với ông nữa, tôi muốn chơi cùng lão đại.”

      Mạnh Thần phì cười, liếc mắt chỉ chỉ về phía Từ Gia Diễn: “Chú mày chắc ?”

      Đại Minh: “…”

      Từ Gia Diễn hút xong điếu, dụi tắt tàn thuốc, đứng lên, đút hai tay vào túi quần, : “Mấy đứa mà chơi .”

      đâu thế?”

      Mạnh Thần vừa quay đầu ra, người tới đầu cầu thang, cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại, chỉ giơ tay lên, lười biếng mở miệng: “Điều chỉnh lại nhịp sinh học chút.”

      Sau đó là loạt tiếng lộc cộc bước xuống dưới tầng.

      Mạnh Thần quay người lại, đứng dậy với lấy chai bia, dùng răng cắn nắp, ánh mắt ngó ngó bộ bài tú lơ khơ bàn, hỏi Đại Minh: “Còn chơi ?”

      Đại Minh thèm để ý tới ta, “Lão đại đâu thế?”

      Mạnh Thần uống ngụm bia, từ từ nhấm nháp, chép chép miệng, thần bí đáp lời: “Ai mà biết được —–”

      Đại Minh bùng nổ: “Ông dối, chắc chắn ông biết điều gì rồi!? Nếu sao mấy năm nay lão đại nhất quyết chơi poker cùng chúng ta? Nhìn ấy đâu có giống người muốn chơi đâu.”

      Mạnh Thần đổ hớp bia lớn vào bụng, kiên định : “Lão đại chính là thế đấy.”

      Vừa nghe thấy có mùi bát quái, Đại Minh là fan ruột của lão đại, bình thường nhất quyết để cho ai xấu tí gì về lão đại. Hồi mới gia nhập đội, thỉnh thoảng ta nghe than phiền rằng lão đại nhìn bình thường cái gì cũng để tâm, tâm trí như thể treo lơ lửng ở đẩu đâu, đến khi vào huấn luyện lại biến thành đại ma quỷ, nghi ngờ biết có phải lão đại bị tâm thần phân liệt hay , bị Đại Minh nghe thấy, ta liền tung chưởng vào sau đầu của hai người mới tới kia, “Vớ vẩn, lão đại chính là tốt nhất đấy.” ta trông cao lớn, đòn tay có sức có lực, làm cho hai cậu nhóc mới tới nhìn thấy trước mắt toàn sao là sao.

      “Vậy tại sao ấy cùng chơi với chúng ta nhỉ?”

      Mạnh Thần cười híp mắt nhìn : “Sao phải cho chú biết?”

      “….Ông cút mẹ .” Đại Minh chẳng hề nể nang đạp cho ta phát.

      Mạnh Thần bị đau, giọng khàn khàn, chân co lên, “Dám đánh mày à, mày muốn làm phản đúng ?”

      Đại Minh nhanh tay nhanh chân, chờ Mạnh Thần động thủ biến mất như làn khói rồi, Mạnh Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta, mắng: “Thằng nhóc con.”

      Mắng mỏ xong, lúc này ta mới nhớ ra chuyện, vội vàng đứng dậy xuống tầng dưới gõ cửa phòng Từ Gia Diễn.

      Từ Gia Diễn hề ngủ, mà ngồi trước máy vi tính chơi game, trong phòng bật điều hòa, đổi sang áo phông mỏng màu xám tro, bật đèn, cả người trong bóng tối, Mạnh Thần đứng sau lưng nhìn hồi, phát ra chơi bằng máy chơi game, tò mò tiến tới: “Sao lại chơi trò này thế?”

      tiếng, đáp gọn lỏn: “Giúp người ta test.”

      Mạnh Thần lập tức nghĩ đến: “Mười à?”

      Từ Gia Diễn gật đầu cái.

      Mạnh Thần kéo ghế ngồi xuống cạnh , thu hồi lại giọng đùa cợt vừa rồi, đầy nghiêm túc: “À, quên cho chuyện này.”

      Màn hình máy tính phản xạ ánh sáng màu xanh, trò chơi này vốn cần dùng đến chuột, toàn bộ quá trình đều làm việc với bàn phím, ngón tay Từ Gia Diễn thon dài, khớp xương nổi , thao tác nhân vật trong game cực kì linh hoạt, thờ ơ ừ câu, biểu lộ là mình có nghe.

      “Em muốn là phòng bên cạnh có người sắp chuyển vào ở rồi.”

      Ngón tay Từ Gia Diễn hơi ngừng lại, lát sau lại khôi phục như thường, lạnh nhạt hỏi: “ sao?”

      “Là nữ đó!”

      Chủ nhà hôm qua định gọi điện cho để về việc này, lúc đó Từ Gia Diễn họp bên San Francisco, chủ nhà gọi mấy cuộc mà thấy bắt máy, liền gọi cho Mạnh Thần. Vốn căn phòng bên cạnh kia khá là tốt, định chờ đến khi làm xong hợp đồng thuê nhà để cho họ thuê, kết quả ngày hôm qua nhận được điện thoại báo rằng bọn họ thể thuê được, Mạnh Thần tức gần chết định tìm ông chủ nhà tranh luận trái phải, ai ngờ rằng ông ta vừa cúp máy cái rụp tắt máy luôn.

      Từ Gia Diễn chẳng biết là suy nghĩ điều gì, tay vừa mới dừng lại, nhân vật bị phát súng, vỡ đầu, chết luôn.

      Mạnh Thần kêu lên tiếng chao ôi, tay chỉ vào máy tính, thể tin được : “F*ck, chơi game mà đầu óc để đâu thế?”

      Từ Gia Diễn cũng cảm thấy bất ngờ, bực bội gạt tay ta ra, cầm lấy điếu thuốc bàn, châm mồi lửa, nhanh chậm : “Tại cậu ồn ào quá.”

      Excuse me? Trách mình sao? Mẹ nhà hẳn là vừa nãy lại nghĩ tới đàn bà rồi.

      Dĩ nhiên mấy câu này, Mạnh Thần chỉ có tức tối gào thét trong lòng mà thôi.

      Ban đầu lúc còn ở ST, Mạnh Thần chỉ thích theo Từ Gia Diễn, cảm thấy nhiều, lại thờ ơ, dáng vẻ để bụng cái gì bao giờ. Lúc đó và Chu Thời Diệc là nòng cốt của cả đội, Chu Thời Diệc mặc dù cũng chẳng năng gì nhiều, nhưng so với cư xử có phần khéo léo hơn, lại đồng ý dạy dỗ. Từ Gia Diễn giống thế, trầm mặc, trong mắt chỉ có nhiệt huyết, khi đó chẳng thèm để ý tới ai, dốc lòng dốc sức vào huấn luyện lên cao, ai biết, những lúc có ai quan hệ của và Chu Thời Diệc rất tốt.

      Lúc Chu Thời Diệc tuyên bố giải nghệ, trận đó tâm tình tốt, biến mất thời gian dài.

      Sau đó Mạnh Thần tìm được , hai người ngày trước hay trao đổi nhiều, phần lớn đều là Mạnh Thần theo Từ Gia Diễn, Từ Gia Diễn mặc dù ban đầu để ý đến ta, sau đó cũng dần dần ngầm cho phép.

      Khi đó Mạnh Thần cảm thấy, ra theo đuổi lão đại rất là đơn giản, mặt dày mày dạn ngày ngày dính lấy là được.

      Mạnh Thần tìm được Từ Gia Diễn ở trong quán bar, uống ít, nhưng lúc đó còn tỉnh táo, hiểu sao, ta cảm thấy lúc đó Từ Gia Diễn như thế nhưng lại là lúc sống tốt nhất trong thời gian qua. ngồi ghế của quầy bar, trước mặt rất nhiều vỏ chai rượu cái thẳng cái nghiêng, miệng vẫn ngừng rót rồi uống, đến khi ngụm rượu cuối cùng vào bụng, giọt cũng thừa lại, cũng bảo nhân viên phục vụ cho thêm rượu, mà ngồi đó yên lặng hai mươi phút, sau đó nghẹo đầu hỏi ta:

      “Tôi dẫn đội, cậu tới ?”

      Lần thứ nhất Mạnh Thần nghe , hoặc đúng hơn là ta dám tin vào tai mình.

      Sững sờ nửa giây, a tiếng

      Từ Gia Diễn lặp lại lần nữa, phát cực kỳ ràng, từng chữ từng chữ lần lượt phun ra: “Tôi là, sau này, tôi dẫn đội, cậu có tới ?”

      Mạnh Thần dường như lúc đấy gật đầu theo bản năng.

      Mặc dù ta biết trước con đường tương lai như thế nào, cũng Từ Gia Diễn rốt cuộc mang lại cho bọn họ thứ gì, nhưng đây chính là loại sùng bái và tín nhiệm, làm cho ta tin cách vô điều kiện.

      Cùng nhau lên, chịu đựng ít, quả mang lại cho bọn họ ít vinh dự, danh dự, và nhiều thứ khác nữa….

      Đồng thời cũng vì chuyện này, mối quan hệ của Từ Gia Diễn với gia đình càng lúc càng xấu, năm thứ ba đại học ra bỏ nhà , Mạnh Thần giúp tìm nhà, biết thích yên tĩnh, thích nơi quá ồn ã, ban đầu tìm qua bao nhiêu chỗ mới tìm được chỗ như thế này, gần căn cứ, khu đất rộng lại yên tĩnh, đặc biệt gần sân bay, bay tới bay lui vô cùng thuận lợi.

      Ban đầu lúc tìm được khu nhà này, Từ Gia Diễn nhìn trúng hai căn hộ ở tầng này, hơn nữa lại còn cùng chủ nhà, định là mua căn còn căn còn lại cho thuê, sửa sang chút thành căn cứ tập luyện với khu nghỉ ngơi luôn. Như thế lúc có trận đấu, có thể tập luyện bí mật, cần suốt ngày phải chạy chạy lại trung tâm luyện tập eSport, bởi vì bên đó thường xuyên có mấy người hâm mộ ở đó, dễ làm cho các đội viên bị phân tâm.

      Mạnh Thần : “Hôm qua bà bác chủ nhà gọi điện cho em, phòng kia tạm thời thể cho chúng ta thuê được, có biết tại sao ?”

      “Tại sao?” dựa người vào ghế.

      “Nghe ông chủ lớn thuê căn đó với giá tiền gấp ba, nghe là để dỗ bạn vui vẻ, mấy ông chủ bây giờ đầu óc có phải có vấn đề rồi hay ? Nhiều tiền thế sao mua hẳn căn biệt thự luôn ?”

      Từ Gia Diễn bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ của Tô Trản.

      Đôi mặt con mẹ nó đúng là lớn .

      Chú thích
      [1] Texas Hold’em poker: Hay còn gọi là Poker là kiểu chơi bài trong sòng bạc sử dụng bộ bài tú lơ khơ 52 lá. Với các luật chơi phức tạp. Xem thêm: http://danhbai123.com/huong-dan-cach-choi-bai-poker-luat-choi-poker-co-ban/
      [2] NES: Là máy điện tử sử dụng 4 nút (giống cái máy chơi chạy băng super mario, contra mà mình chơi ngày xưa)
      [3] Tetrix: Tetris là trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi Alexey Pajitnov. Nó được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva.
      [4] Durex: hãng bao cao su nổi tiếng thế giới.
      [5], [6]: Straight flush và flush là các thuật ngữ trong poker.
      Straight flush là dây đồng chất (nhưng cùng chuỗi số) xét lá bài cao nhất. Vd: Q♣ J♣ 10♣ 9♣ 8♣
      Flush là Năm lá bài cùng màu, đồng chất (nhưng cùng chuỗi số), xét lá bài cao nhất, sau đó các lá bài cao khác nhau. Vd: 7♠ Q♠ 10♠ K♠ A♠
      Thanhbliss thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 4

      Ngày Tô Trản dọn nhà cũng thông báo cho Tạ Hi. Hôm đó, Tô Trản đưa chìa khóa cho bác tài xế rồi mới để người ta trở về. Rất tận tụy với công việc, bác tài để lại số điện thoại của mình cho , đợi đến ngày dọn nhà gọi điện cho mình.

      Tô Trản tiếng cảm ơn.

      Ngày thứ hai, Tô Trản thu dọn xong những thứ có giá trị. Vừa về được mấy ngày, đồ đạc cũng loạn, thu dọn qua loa chút là được.

      Lúc này, đứng trước gương, tay cầm mấy bộ quần áo ướm thử, cuối cùng chỉ vào cái áo màu trắng : “Mặc cái này. Cái này thích hợp với mình.”

      Tô Trản rất nhanh thay xong đồ, từ trong phòng bước ra, phía màu trắng thuần. Xương quai xanh tinh xảo, da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh dài tới eo, bộ ngực đầy đặn, bụng bằng phẳng, nửa dưới mặc chiếc đầm dài màu đen, bên phải rẽ ra đến đầu gối, lộ ra đoạn bắp chân tinh tế nhẵn nhụi.. Mắt cá chân , lúc này còn chưa giày, chân trần đứng sàn nhà, cặp chân đẹp đẽ, trắng trẻo, bôi lớp sơn móng, tươi sáng lại sạch .

      Thành Huy mới đá bóng về, vừa mở cửa ra, tay còn ôm quả bóng, nhìn thấy Tô Trản lập tức ngẩn người,: “Ôi! Tiên nữ hạ phàm vào nhà chúng ta từ lúc nào vậy?”

      Thành Tuyết dựa người vào cửa phòng, quay đầu lườm cậu cái, mắng đôi câu, rồi kéo cậu về phòng học bài, lúc này mới nhìn Tô Trản, vẻ mặt đúng kiểu “Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị “: “Ăn mặc như thế là muốn quyến rũ ai?”

      ra nếu nhìn kĩ chút biết, bình thường Tô Trản rất chú trọng chất lượng cuộc sống, tất cả đồ người hề rẻ. Thành Tuyết biết nhà có tiền. Đến bây giờ, thứ mà Tô Trản dùng luôn là đồ tốt nhất, bất kể phương diện nào. Lúc còn ở trường học, bút, sổ, cặp sách, quần áo của Tô Trản đều là nhãn hiệu nước ngoài mà Thành Tuyết chưa từng thấy qua.

      Tô Trản có cái bút máy, là cha tặng , cho người từ nước Pháp mang đến. Lúc đó Thành Tuyết thấy rất giả tạo, thời điểm đó còn ai dùng bút máy chứ.. Bút chì của mấy bé cũng là bút tự động hoa văn lòe loẹt, nhưng Tô Trản vẫn dùng bút máy kia. Chữ được viết ra từ bút máy, quả thực đẹp hơn nhiều.

      Lúc giáo sư đọc bài văn mẫu của Tô Trản nhắc đến chữ của , đẹp mà ngay ngắn, có khí phách của thư pháp. Vị giáo sư văn học kia đến bây giờ vẫn còn nhắc tới trước mặt sinh viên. chỉ viết luận văn tốt, chữ lại đẹp, cũng là học viên có phong cách nhất của ông.

      Tô Trản học trước người bình thường năm, lại nhảy hai cấp, thế nên mới mười sáu tuổi đỗ đại học. So với bạn học cùng lớp hơn hai, ba tuổi. Học sinh ở độ tuổi này là đáng nhất, làm được chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ có thể đấu võ mồm. Mà Tô Trản nhiều, cũng thích cùng người ta lập bè kết phái, thế nên luôn độc lai độc vãng, học có tài xế riêng đưa đón, gần như chuyện với bạn học.

      Vì vậy, chính là đề tài bàn tán của học sinh sau giờ học.

      Chủ yếu là “Cái công chúa đó”, “Con kiểu cách”, “Cái đứa có tiền”, giả bộ thanh cao, các nữ sinh chỉ dựa vào mấy điểm đó mà suy đoán linh tinh. “Lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng ”[1]. Tô Trản chưa bao giờ đem mấy thứ này vào trong lòng, nhưng lúc đó rất ghét học. Duy nhất trong thời kì phản nghịch cũng xảy ra lần bị áp bức quá mà bùng nổ, đó cũng là lí do ghét học. Qua lần đó, quan hệ giữa và Thành Tuyết trở nên thân mật hơn.

      Bởi vì Thành Tuyết cũng bị những nữ sinh kia thoải mái bàn tán, lời khó nghe có rất nhiều. Thành Tuyết lười cùng mấy người kia so đo. Có người về mạng lưới quan hệ của nữ sinh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

      Thành Tuyết dạy học hút thuốc. Lần đầu tiên khói thuốc xông vào miệng, bị sặc suýt chết, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm, cổ họng, cả miệng toàn khói, nước mắt rào rào chảy xuống. Thành Tuyết cho rằng khóc, nhờ mình giúp đỡ, hoặc là khóc lóc xong hút nữa..Thế nhưng hề, lau xong nước mắt, lần thứ hai đem điếu thuốc nhét lên miệng, rồi lần thứ ba, lần thứ tư...

      Lúc đó Thành Tuyết rất muốn : này cố chấp! Có vẻ khó sống chung rồi.

      thực tế, chỉ trong chuyện của mình Tô Trản mới cố chấp như vậy. Còn việc sống chung với rất dễ thương lượng. nhiều, hỏi gì đáp đó, nhớ cậu thích ăn gì, thích làm gì, thích ăn gì, thích làm gì. Mà trí nhớ của tốt, chuyện gì cũng nhớ, thành tích lại ưu tú, yên lặng, ồn ào cũng thích làm khó nhau. Luôn có nam sinh thích hỏi cách làm bài, Tô Trản cũng thấy phiền, giải thích từng thứ .

      Nhưng trừ học tập ra, vào lúc có ai Tô Trản chưa bao giờ để ý đến những nam sinh này, Thành Tuyết cảm thấy rất buồn bực. Bạn học trong lớp cũng có ít người “đẹp trai, cười tỏa nắng”, lớn hay cũng luôn khuân đồ trong phòng thể dục giúp Tô Trản. Qua nhiều lần có nam sinh quấy rầy , “Việc khuân đồ nặng nhọc thế này, tại sao Tô Trản phải làm chứ.. Để đó, giúp em.”

      Giáo viên thể dục gãi gãi đầu, đỏ mặt, đá nam sinh đó cái.

      Mà lúc đó, Tô Trản vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ cúi đầu lật sách, nhúc nhích, giống như người mà bọn họ thảo luận, chẳng hề liên quan gì đến mình. Thành Tuyết cũng có lúc bội phục cái định lực phi thường này của Tô Trản. Có lẽ, núi Thái Sơn có đổ cũng biến sắc. luôn như thế, dáng vẻ nhàn nhạt, việc gì cũng đáng lo, cặp mắt sạch mà trong veo… Có điều, dưới đôi mắt đó, chất chứa tâm người hiểu thôi.

      Năm thi đại học, cha đưa cho lọ nước hoa, là Chanel 5, coi như quà sinh nhật.

      Tô Minh Triều ra nước ngoài mua đồ về cho . Khi còn bé tặng búp bê, lớn lên tặng nước hoa, giày cao gót... Sau đó mới phát , đồ ông đem về, Tô Trản đều bỏ chúng vào cái hộp rồi nhét trong tủ quần áo. cần. Cho đến lúc đậu đại học, Tô Minh Triều gửi cho lọ nước hoa Pháp, rồi phát lúc vui vẻ dùng ít ở nơi cổ tay, sau đó học..

      Vì vậy, Tô Minh Triều mỗi lần xuất ngoại, luôn đem nước hoa khắp thế giới về cho .

      Sau đó, Tô Minh Triều gặp chuyện may, còn ai sưu tầm nước hoa khắp thế giới cho nữa. Vì vậy tự mình mua cho mình. chỉ mua nước hoa, còn mua thuốc lá, rượu. Tô Minh Triều thích các nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng, thích rượu lâu năm. Ngay cả phần của Tô Minh Triều cũng tính vào.

      Đơn giản, chỉ muốn cho tất cả mọi người, nhìn , tôi phải vẫn sống tốt đó sao!


      Buổi chiều, mặt trời tỏa nắng.

      Đại Minh nằm phơi nắng lan can của sân thượng lầu hai. Từ Gia Diễn với Mạnh Thần đến, tay Từ Gia Diễn khoác lên vai ta, chân giẫm lên bậc thềm, cúi người xuống lười biếng hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

      “Đừng nhúc nhích.” Đại Minh , ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia.

      Từ Gia Diễn rút tay về liếc mắt với Mạnh Thần. Tầm mắt phóng qua bên kia, Mạnh Thần cũng nghiêng đầu, định nhìn xem là thứ gì. “Nghe Ken , cậu lên đây hút thuốc hai tiếng. Giờ sao? Muốn lên chỗ này trốn à? Mấy ngày nữa thi đấu, tốc độ tay có đạt chuẩn ? muốn noi gương đại ca nữa à?”

      Từ Gia Diễn cười cười xoay người, dựa lưng vào lan can, miệng ngậm điếu thuốc. Ngay lúc sắp bật lửa lên, bỗng nhiêu nghe Đại Minh kích động hô to: “Lại đây nhanh lên!”

      Bặt lửa tay Từ Gia Diễn ngừng lại lát, có lửa, quay đầy nhìn theo hướng ngón tay của Đại Minh.

      Mạnh Thần tò mò: “Có cái gì hả?”

      “Tiên nữ đó!” Đại Minh hưng phấn .

      ra, Đại Minh chỉ tính lên đây hút điếu rồi xuống ngay. Ai ngờ lúc hút thuốc, nhìn thấy nàng tiên ra từ ban công bên cạnh. “Tiên nữ” hình như phơi chăn, tới lui mấy chuyến, tóc bị bung ra. Đại Minh chỉ liếc cái, rất nhanh bị mái tóc dài ngăn lại. Nhưng mà, lần nhìn thoáng qua này, khiến chẳng thể quên.

      Mạnh Thần khinh thường: “Đẹp được bao nhiêu chứ! chừng lúc tẩy trang hù chết cậu đó.”

      Đại Minh tự tin : “Da mặt rất trắng.”

      Nếu này trang điểm, có đánh chết Mạnh Thần cũng tin. tình nguyện tin rằng thế giới này có quỷ, cũng tin đời này có người trắng như thế bước ra cửa.

      Mạnh Thần gõ trán Đại Minh, “Cách xa như vậy, làm sao có thể nhìn được màu da chứ.. Con mẹ cậu tưởng có thể mở thiên nhãn à?”

      Đại Minh xoa xoa trán, người này tại sao lại tin, trong cuộc sống tồn tại người đẹp chứ..

      Lúc này, Tô Trản kiễng chân lên, quay lưng về phía bọn họ mà ướm thử quần áo, vạt áo luôn vén lên làm lộ ra phần da thịt bên eo, trắng trẻo non mịn, mái tóc dài buông lõng ở sau lưng, dáng vẻ kiều làm người mơ màng.

      “Tôi đánh cược túi ngọc thạch. Đây chắc chắn là mỹ nhân.” Đại Minh .

      Mạnh Thần cười nhạt, “Nhìn bóng lưng sát thủ.”

      Đại Minh cẩn thận quan sát, : “Khí chất thế này, tuyệt phải là sát thủ.” xong liền đưa mắt nhìn Từ Gia Diễn rảnh rỗi tựa vào lan can hút thuốc. “Đại ca, có phải ạ?”

      Mạnh Thần cũng nhìn sang, người Từ Gia Diễn cong lại, cùi chõ chống xuống lan can, tay đem tàn thuốc dụi tắt, thờ ơ,

      “Đúng ?”

      Đôi mắt kia lớn.

      Mạnh Thần đến gần lên tiếng, “Thế nào cũng như nhau thôi. Nếu ông chủ lớn sao lại đồng ý giảm giá tiền thuê nhà gấp ba lần cho ta vào thuê. Chậc, làm phụ nữ tốt. Dựa vào cái mặt cũng sống tốt được. Khó trách lại chịu chi nhiều tiền bơm chất hóa học vào khuôn mặt kia như thế.

      Đại Minh liếc mắt: “Sao tôi lại nghe mùi chua đâu đây thế?”

      Mạnh Thần đá ta cái: “Cút, tôi đẹp trai như vậy.. Chua cái mẹ gì! Có cũng là cậu..”

      “Cậu đẹp trai như đại ca sao?” Đại Minh , “Cạnh tranh nhan sắc, kĩ thuật, cậu hơn được đại ca sao?”

      Hai người tôi câu, cậu câu, ai chịu nhường ai.

      đề cập tới chuyện này tốt hơn. Nhắc tới nó, Mạnh Thần lại vui. Cứ tưởng chịu đựng qua nửa năm cần mỗi ngày phải qua trung tâm luyện tập.. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác lại gặp phải tên chủ nhà khhong biết giữ lời. Rốt cuộc, chuyện này cũng để lại vướng mắc trong lòng ấy.


      Buổi tối, Mạnh Thần cùng Đại Minh cãi cọ ngừng, cuối cùng bị Từ Gia Diễn trục xuất về nhà, còn ngồi sô pha xem giải đấu liên hợp chuyên nghiệp.

      Lúc đến cao trào chuông cửa vang lên. Rất nhiều lần, an mới xoa tóc, đứng dậy mở cửa.

      Cửa mở ra.

      ngẩn người chớp mắt cái, lúc đầu óc kịp phản ứng mới nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”

      nhút nhát , “À, chào . Nhà em bị cúp điện.. cho em mượn cây nến được ạ?

      Chú thích:
      [1] Lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng : Đây là câu xuất phát từ điển tích trong “Tam Quốc chí”
      Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo nhẫn nhịn được. hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận :
      “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi thảo phạt nó”.
      Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
      ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu ngày càng ràng hơn.

      Giải nghĩa:
      Muốn thành công phải biết nhẫn nhục, mà người biết nhẫn nhục là người có chí lớn; nhưng người khiêm tốn càng có chí lớn hơn, bởi vì nhẫn nhục chưa chắc thương chân thành để tha thứ, nhưng khiêm tốn có đủ thương, tha thứ và cảm thông.
      Thanhbliss thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 5

      Mấy phút trước, Tô Trản tắm bỗng nhiên “Bụp” tiếng, đèn tắt, căn phòng rơi vào bóng tối, giơ tay lên thấy được năm ngón.


      có nghe thông báo hôm nay bị cúp điện mà! Trong màn đêm, tắm xong, lại lần mò vào phòng, lấy chiếc váy dài xanh thẫm thay vào, lên ban công mượn ánh trăng hút điếu thuốc.

      Đốm lửa chập chờn, nhưng ở trong bóng tối lại hết sức rằng, tay Tô Trản kẹp thuốc, tay còn lại khoanh trước ngực. Đưa mắt nhìn ngôi nhà đối diện, đèn đuốc sáng trưng, hơi nheo mắt lại.


      “Chào . Nhà em bị cúp điện. cho em mượn cây nến được chứ?”

      Lúc này, Tô Trản đứng trước cửa, tóc ngừng nước xuống, váy bị dính vì ướt, chất liệu vải hơi mỏng nên bị thấm, hơi ngước đầu, lặp lại lần nữa.

      Từ Gia Diễn khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng cửa, khóe miệng cong lên cười cái. Nếu như Tô Trản chắc canh thấy được, cười rất mỉa mai.

      “Mất điện?”

      Lúc lời này, ánh mắt lướt qua người , khẽ hất hàm, chỉ chỉ cửa thang máy hành lang, thang máy vẫn còn hoạt động.

      Đến lúc này Tô Trản mới hiểu, nhìn có vẻ chỉ có đường dây điện nhà bị hỏng. Hình như là nổ cầu chì.

      Tô Trản gọi điện thoại cho chủ nhà, chủ nhà tối nay quá muộn rồi, ngày mai tìm người tới sửa.

      đứng bên vừa gọi điện thoại, vừa nhìn Từ Gia Diễn cái. Người này mặc cái áo lông cừu màu xám tro, chiếc quần ở nhà rộng rãi, hai tay nhét vào túi, dựa lưng cửa, nghiêng mắt nhìn .

      Mới được nửa điện thoại hết pin, Tô Trản nhìn chằm chằm màn hình đen thui, má phồng lên rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông tựa lưng cửa, lên tiếng hỏi.

      “Em có thể sạc pin ở nhà lát ?”

      Từ Gia Diễn ngồi dậy, cúi đầu nhìn , đôi mắt đen yên tĩnh. Im lặng lát, bờ vai run run mới thờ ơ : “Được thôi.”

      “Cám ơn, để em về lấy dây sạc nha.”

      Tô Trản cầm dây sạc pin, được nửa đường quay trở lại lấy cái áo nhung khoác thêm, lúc này mới tiếp tục qua.

      Cửa mở, có đóng, Từ Gia Diễn leo lên ghế salon làm tổ tiếp tục xem trận đấu. đóng cửa lại, vào, đầu cũng thèm chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, miễn cưỡng : “Tự mình tìm chỗ .”

      Cũng là kiểu nhà trọ nhưng bên này của có vẻ rộng rãi hơn. Được rồi, cái này là do cái tủ rượu xa hoa của Tô Trản chiếm nửa phòng khách.

      “Ngủ.” xoa xoa tóc, xoay người rời , sau cùng lại quay đầu nhìn , dặn dò: ” Lúc , nhớ khóa cửa.”

      Tô Trản nghe lời gật đầu.

      Tô Trản nghiêm túc xem bộ phim thần tượng ti vi, nam chính với nữ chính vì hiểu lầm nên chia tay. Bảy năm sau hai người gặp lại, sau đó là hồi hận tình thù chém giết lẫn nhau.. Dây dưa thế nào mà kéo dài đến hơn tám mươi tập phim.

      Từ Gia Diễn nằm giường nghịch trò chơi điện thoại, mặc dù hôm qua thức suốt đêm, thế nhưng bây giờ vẫn buồn ngủ.

      Kì quái. Lúc này ngay cả trò chơi cũng chơi nổi, phiền não ném điện thoại xuống. xuống giường, tìm dép, mặc đồ vào, mở cửa ra.

      Tô Trản chuyên chú xem phim.

      Từ Gia Diễn dựa vào tường, tay cầm điếu thuốc, trong ti vi nam chính quỳ gối cầu xin nữ chính tha thứ. chuyện được diễn ra tình tiết cưỡng hôn. Nội dung phim bình thường, cảm thấy nhàm chán cực kỳ, thế nhưng cảnh này, lại thấy rất nồng nhiệt.

      phát , em mắt to cũng nhàm chán, cuộc sống thú vị gì hết.

      biết cởi áo khoác lúc nào, người bây giờ chỉ mặc bộ đầm dài mỏng manh, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước xuống làm sau lưng ướt mảnh, áo ngực như như .

      nhả ra ngụm khói, mi hơi nhíu lại đem tàn thuốc bỏ vào gạt tàn rồi xoay người trở về phòng. Chỉ chốc lát sau, lại cầm cái máy sấy tóc màu đen ra, sãi bước đến trước mặt Tô Trản, “Cạch ——” đem mấy sấy bỏ chiếc sô pha bên cạnh Tô Trản.

      sấy tóc .” vừa hút thuốc vừa .

      Tô Trản hoàn hồn lại, ngửa đầu nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng ngời lại trong suốt, nhất thời hề nhúc nhích.

      Cặp mắt to tròn kia làm phiền lòng trận, giọng có chút lạnh nhạt, nhịn được : “Sao hả? Còn muốn tôi giúp à?”

      Cảm nhận được vui, Tô Trản lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ngồi ở đâu sấy?”

      Từ Gia Diễn phủi tàn thuốc, chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh ổ cắm điện : “Ở đó cũng được.”

      Tô Trản gật đầu cái, cầm máy sấy tóc tới đó, Từ Gia Diễn liền ngồi xuống, cầm máy PS[1] nhấn mấy cái, lên hình ảnh vào trò chơi, điếu thuốc ngậm trong miệng, khom người lấy cái tay cầm trò chơi trong ngăn bàn ra, sau đó kết nối với ti vi, tiếp tục làm ổ sô pha chơi game. Là trò chơi đá bóng thực tế, Tô Trản có chơi qua mấy lần, nhưng tất cả đều là có người giúp đỡ.

      Vừa sấy tóc, vừa nhìn người kia.

      Hình như, trò chơi nào cũng giỏi, điểm này, thể nghi ngờ.

      rất cao, hơn 1.85m, lúc này cong lưng ngồi sô pha, hai chân tách ra, cánh tay đặt đùi, nắm tay cầm trò chơi trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương ràng. Cái tay cầm kia giống như nhập vào thân thể , thao tác hết sức lưu loát lại đẹp mắt.

      Quan sát lúc mới phát , lúc chơi game, rất... đẹp trai, vẻ mặt ung dung lãnh đạm, thỉnh thoảng có sai lầm cũng giống mấy nam sinh gào khóc kêu to hoặc là chửi bậy. Thế nhưng hành động , có vẻ là thói quen – liếm môi cái.

      Người này giống Tạ Hi, chơi xong trò, thấy thỏa mãn.

      ván kết thúc, hình ảnh nhắc nhở chờ tiến độ còn cần ít phút, đem tay cầm ném sang bên vươn tay lấy gói thuốc bàn. Tìm lát lại chẳng có gì, vì vậy chuẩn bị đứng dậy lấy gói mới..

      Thấy tóc khô Tô Trản mới rút máy sấy khỏi nguồn điện.

      Từ Gia Diễn vừa vặn tới bên cạnh “Đợi chút.”

      Tô Trản đứng thẳng nhúc nhích, đứng trước mặt , cúi người cầm lấy máy sấy, lần nữa cắm dây vào ổ điện, từ cao nhìn xuống, cằm hướng phía sau chỉ chỉ.

      “Xoay qua chỗ khác.”

      Tô Trản nghe lời xoay qua chỗ khác.

      Tiếng ong ong của máy sấy nháy mắt lại vang lên, gió nóng mãnh liệt thổi lên lưng . hề có kỹ xảo gì, trận sấy loạn, tâm tình còn có chút nóng rực.

      cũng rất nóng rực.

      Sau lưng dần dần khô ráo ướt nữa, cầm máy sấy ném cái, thanh trầm thấp, “Được rồi.”

      Tô Trản cúi đầu, gương mặt hồng hồng thấp giọng cảm ơn.

      Từ Gia Diễn chế giễu cong khóe miệng, chỉ vào màn hình điện thoại di động, “Đầy pin rồi.”

      Ý là, có thể rồi.

      Tô Trản về phòng, đen thui, bật đèn được, lấy chai rượu trong tủ, cầm thêm cái ly lên sân thượng, mượn trăng, hút điếu thuốc, tịch mịch rót rượu vào ly, ngồi xuống lát lại kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

      Đêm tối phá lệ yên lặng, gió lạnh ào ào quét tới, cây cối chung quanh bị thổi ồn ào trận.

      Sáng sớm ngày hôm sau chủ nhà gọi thợ sửa điện tới.

      Thợ sửa điện tìm được áp-tô-mát tổng, xem xét hồi rồi kết luận .

      “Có thể do quá cũ rồi nên bị nổ cầu chì thôi.”

      Tô Trản mặc cái áo ngắn tay cùng chiếc quần dài, bên ngoài quàng chiếc khăn da dê, đoan trang đứng bên, hỏi chủ nhà: “Vậy phòng bên cạnh sao bị cúp điện?”

      Dì chủ nhà giải thích : “Tên đẹp trai ở phòng bên cạnh kia, nghe là nếu bị mất điện sống nổi nên tự sửa lại mạch điện, trong nhà hình như có mấy cái máy phát điện dự bị nữa.”

      Tô Trản ừ hai tiếng.

      Thang máy đinh đong vừa vang lên, đám người từ trong ra. Chính xác mà đám trẻ tuổi vị thành niên. Dẫn đầu là tên tóc vàng, Tô Trản hình như gặp ta. Đúng rồi, chính là cái người ngồi bên cạnh Từ Gia Diễn ở sân bay.

      Chủ nhà nhìn thấy Mạnh Thần, ánh mắt có chút né tránh, thân thể di chuyển ra sau lưng Tô Trản. Kết quả Mạnh Thần liếc mắt liền thấy vóc dáng khổng lồ của bà, cửa cũng mở, trực tiếp về phía bên kia, “Ai — dì chủ nhà, con này....”

      Mấy nam sinh nháy mắt liền ồn ào, tất cả theo qua bên này.

      Mạnh Thần đầu, xấu xa cười tới phòng của dì chủ nhà “Dì sửa cái gì vậy?”

      Chủ nhà coi như sợ tên nhóc này, qua loa lấy lệ : “Nổ cầu chì, cậu bận .”

      Lúc đầu Tô Trản vẫn đưa lưng về phía bọn họ, nghe tiếng cũng chỉ quay đầu lại nhìn, liếc mắt cái cũng đủ khiến Đại Minh hưng phấn, ánh mắt sáng lên, cậu ta đột nhiên chọt Mạnh Thần cái ý vị thâm trường , “ túi ngọc nha!”

      Ánh mắt vui của Mạnh Thần quét qua. Chẳng có gì đẹp, hay là da trắng, ngũ quan tinh tế sao?

      rất tình nguyện mà buông tha, với dì chủ nhà “Dì, dì tốt bụng nha!”

      thấy dì còn bận hay sao? Có việc gì để sau rồi .”

      Mạnh Thần để ý tới , tiếp tục ồn ào lên: “ đẹp như vậy, buổi tối mất điện sinh sợ hãi. Dì cho người ta thuê căn phòng như vậy, rất hiền lành gì.”

      Chủ nhà: “Dì phải sửa lại sao? Con đừng làm dì loạn thêm.”

      Mạnh Thần hiểu được ý trong câu này, đại khái chỉ có mình Tô Trản nghe hiểu. Bất quá nhìn thái độ này của , Tô Trản cũng biết người này thích mình.

      lúc sau cũng sửa điện xong, Tô Trãn khách khí tiễn chủ nhà xuống lầu. Ngay lúc này, ba người ở cửa đối diện hút thuốc lá cạnh lan can. Nhìn cánh cửa căn phòng kia vang lên tiếng cười khanh khách.

      Đại Minh đắc ý , giống như khen bạn mình: “Như thế nào? Đẹp ?”

      Mạnh Thần khinh thường, “Đẹp cái rắm, lẳng lơ có.”

      Đại Minh khịt mũi coi thường: “Sao nào? mặt hề trang điểm, cậu còn lẳng lơ ở nơi nào chứ?”

      Mạnh Thần chính là thích gây chuyện, “Con mẹ nó có nào trời mùa đông ăn mặc kiểu đó ?”

      Đại Minh hiểu nhìn sang, ăn mặc thế nào? phải rất bình thường sao?

      Đại Minh : “Ai nha, cậu là có thành kiến với ấy rồi, cho rằng ấy chiếm căn phòng kia. Chúng ta huấn luyện ở nơi nào cũng giống nhau mà. Tôi cảm thấy như vậy, cậu cùng tính toán làm gì chứ!”

      “Cậu biết gì!” Mạnh Thần

      Thời điểm thi đấu chính thức, từng giây từng phút đều là thời gian, nếu tại sao mỗi lần tập huấn ở nước ngoài hoàn toàn kiểu khép kín. Mọi người, ngay cả ăn cơm hay vệ sinh cũng cùng chỗ.

      Càng nghĩ càng cam lòng: “Nếu chúng ta nghĩ biện pháp đuổi ấy ra khỏi chỗ đó?”

      Từ Gia Diễn vẫn lên tiếng, dựa lên lan can, đem nửa điếu thuốc ném vào gạt tàn rồi ngồi dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm thân ảnh gầy ở dưới lầu. Đứng ở nơi đó, trông rất lẻ loi, mình như vậy, cảm giác phiền não lại dâng lên.

      “Được rồi, giải đấu vòng bảng LPL[2] chuyên nghiệp sắp bắt đầu rồi. Đừng có để lãng phí thời gian người ta.”

      Mạnh Thần bất mãn giọng thầm : ” Mẹ nó! phải cũng giống như Đại Minh, vừa ý ta chứ?”

      “... Vừa ý cái gì?” Trong mắt đều là cảnh cáo.

      Mạnh Thần chột dạ cúi đầu xuống, lời nào.

      “Coi như cậu có thể đuổi người được, vậy làm người ta khóc ai dỗ? Tôi dỗ? Hả?”


      Chú thích:
      [1] PS: PlayStation: Là hệ máy dùng để chơi game, có thể kết nối với TV.
      [2] Giải đấu vòng bảng LPL: LPL là cụm từ viết tắt của LOL Pro League (Giải đấu Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp) – giải đấu được tổ chức mỗi năm lần vô cùng danh giá của các game thủ LMHT ở Trung Quốc. Chính vì vậy mà LPL trở thành giải đấu đẳng cấp mà phải bất cứ đội nào cũng có thể tham gia.
      Thanhbliss thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 6

      Ngày kế tiếp Tô Trản thức dậy khá sớm. Thay bộ đồ thể thao, xuống lầu chạy bộ vòng quanh tiểu khu. Kiểu rèn luyện này thực có nhiều người làm, chủ yếu cũng chỉ có ít cụ ông, cụ bà thôi.

      Thói quen tập thể dục buổi sáng của Tô Trản là do Tô Minh Triều dạy, mỗi ngày đều phải chạy. Ở những chuyện khác, Tô Minh Triều cũng rất thoải mái, duy chỉ có việc này có ngày nào cho nghỉ. ra, vào thời điểm đó, Tô Minh Triều thấy con mình mượn thời tiết tìm cớ lười biếng, cho dù Tô Minh Triều dùng biện pháp gì cũng thèm để ý. Tính tình ngang bướng lại quật cường, Tô Minh Triều thế nào cũng chịu nghe.

      Sau này Tô Minh Triều ở đây, tính tình thay đổi, sáu rưỡi sáng mỗi ngày đều tập thể dục.

      Sáu rưỡi trời mùa đông, sắc trời hơi sáng, gió lạnh vù vù quét qua mặt . Nhìn ra xa cũng chỉ là màn sương trắng, hai bên đường là hàng cây bạch dương lẳng lặng đứng. Thân cây cao ngất mà bền bỉ, sương mù lượn lờ, Tô Trản dọc theo con đường này chạy mấy vòng. Lúc lên lầu gặp người tóc vàng đến tìm Từ Gia Diễn, trong tay mang theo điểm tâm.

      Hai người đều ở đây chờ thang máy.

      lát sau, ” Này –” Tóc vàng gọi .

      Tô Trản quay đầu nhìn ta.

      Tóc vàng cười đến thể nghi ngờ có ý tốt: “ từng nghe chưa?”

      “Cái gì?” Tô Trản nghi hoặc hỏi.

      Nụ cười của tóc vàng như sâu hơn “Mấy năm trước, có người dãy lầu này nhảy xuống... Và sau đó — thình thịch – người đó đời nhà ma.”

      Tóc vàng dùng tay làm động tác cho hiểu .

      Tô Trản bình thản quay đầu trở lại: “... Ừ.”

      Thang máy tới, vào trước.

      Tóc vàng vội vàng theo, tiếp tục với : “Là , cũng là tóc dài giống như – ”

      còn lấy tay chỉ đầu tóc của .

      “...”

      Tóc vàng tiếp, thanh trở nên kinh khủng khó hiểu, “Nghe , lúc trước ta ở trong căn phong tại của , chính xác là từ ban công lầu hai nhảy xuống– ”

      Thang máy đến, cửa mở ra, Tô Trản ra ngoài, đầu óc suy nghĩ chút rồi dừng lại, xoay người nhìn .

      Hoàng, tôi tặng câu ”

      “...”

      “Tâm có tà niệm, tự nhiên có chỗ tốt. Miệng chuyện thị phi, ắt bị họa đổ vào.” bình thản , xong, xoay người mở cửa.

      Mạnh Thần trong nháy mắt bùng nổ.

      Con mẹ nó ai với tôi họ Hoàng?

      *

      Ban đêm, lạnh như nước.

      Tô Trản ngồi trước máy tính, nhiều lần suy nghĩ liền quyết định gõ — Pot.

      Trang web đầu tiên nháy mắt ra mấy triệu tin tức cần tìm kiếm.

      mở Bách khoa bách độ (Baidu Baike)[1]

      Pot, sinh ngày 12/1/1987 ở thành phố Nhã Giang. Là game thủ cấp leader của các giải đấu LOL, CS[2]. Trước đây là chủ lực chiến đấu của ST, nay là đội trưởng của đội TED, người đầu tiên giành lấy cúp vô địch giải đấu quốc tế bảng WG, có mấy trăm vạn người theo dõi trang cá nhân. Kế tiếp là bảng sắp xếp thứ tự, mỗi năm, hầu như đều giật hơn mấy chục giải thưởng. Thậm chí còn có công ty trò chơi, đều chi ra khoản để thương lượng quyền sử dụng hình ảnh của cho game mình, còn lấy tên để đặt nữa.

      Mở câu lạc bộ LOL tư nhân....

      Người trong giới đánh giá , vô cùng nhất trí với hai chữ — thần thoại.

      Có người : “Mười năm mài thanh kiếm, mai sau mài được mũi nhọn.”

      Tất cả mọi người đều cho rằng, trong cái giới này có Pot thứ hai.

      mở trang khác lại ngạc nhiên phát trong bảy triệu kết quả tìm kiếm tiếp theo, phát bị thổi phồng khác gì các tiểu sinh nổi tiếng trong showbiz. Chẳng hề có tin tức tình cảm gì, người thích muốn sinh con cho , chỗ nào cũng có. Tô Trản vào trang weibo nhà văn Nam Tuyền của mình để tìm kiếm Pot, phát có hơn mười triệu lượt like và 6 lượt theo dõi

      Tô Trản nhấn xem, có trang chính nào, chủ yếu là bài của weibo khác thôi. Nhưng mấy bài viết của các weibo gần đây nhất vẫn là tin tức của đội TED. “Cuối tuần sau, đội TED xuất trong trận đấu vòng tròn bán kết LPT, chuyến bay đến San Francisco vào mười giờ ngày thứ sáu. Có thể gặp Pot nam thần hay là tùy thuộc vào may mắn của bạn.!”

      Trước lúc thoát ra, suy nghĩ chút, hay nhấn quan tâm .

      Tô Trản nhìn số lượng người thích mình cũng hơn năm triệu. Vì rất ít khi lên weibo, nên có fan sử dụng tiện ích để mỗi khi lên weibo nhận được thông báo. Cơ bản là quá 30s điên cuồng gửi tin nhắn cho .

      Lúc này fan bùng nổ.

      0: Đặc biệt thông báo! Lại có chủ đề hot nhất rồi! Mọi người cẩn thận xem , người này lại là đại V nha. Hơn mười triệu fan, nhìn lại chút, người này con mẹ nó theo dõi đại thần đó.

      Tin nhắn riêng, bình luận ngừng tăng lên. Tô Trản tiện tay mở mấy cái.

      Fan cuồng 1: Fuck, thần tượng của chúng ta lại theo dõi đại thần. Đó là Pot nha. Đây là người đầu tiên mà thần tượng quan tâm nha.

      Fan cuồng 2: Ngửi thấy có mùi JQ. Xin lỗi, bản thân có cái lỗ mũi chó nhạy bén.

      Fan cuồng 3: Pot đẹp trai như vậy! Thần tượng, muốn cướp chồng của tôi thiệt hả??

      Fan cuồng 4: @nam Tuyền, @Pot, hai người muốn thành cp à?

      ...

      Thế sao chứ, Pot cũng đâu có xem.

      Tô Trản xem được nửa rồi vận động cổ chút. Tính rót ly nước, lúc đứng dậy, “Bụp –” tiếng, căn phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào.

      Thiếu chút nữa nghĩ rằng mình bị mù, lâu mới phản ứng lại.

      Lại bị cúp điện?!

      Cả phòng chỉ có máy tính xách tay vẫn sáng, ánh sáng màu lam chiếu sáng. Nhờ ánh trăng yếu ớt, đến bên cửa, kéo cái, thang máy vẫn còn hoạt động… Cho nên, nhà lại bị mất điện?!

      lập tức gọi cho chủ nhà, chủ nhà cũng buồn bực , “ phải chứ.. Điều này là thể nào. Bây giờ tôi cũng hết cách rồi. Vậy chờ đến ngày mai tôi gọi người tới xem lần nữa được chứ?”

      Cúp điện thoại, Tô Trản có chút buồn bực ngồi xổm trước cửa. Nghĩ lại những việc qua trong mấy ngày khỏi thấy quá xui xẻo.

      Viết văn viết mãi ra

      Ở nhà bị cúp điện.

      Nhìn hành lang đen thui, đầu óc bỗng nhiên lên câu của tóc vàng lúc sáng, “Nghe , lúc trước ta ở trong căn phong tại của , chính xác là từ ban công lầu hai nhảy xuống– ”

      Sau lưng trận lạnh lẽo.

      nhịn được thầm mắng câu, mụ nội nó.

      Xoay người tìm chai rượu đỏ tủ rượu, sang cách vách gõ cửa.

      Lần thứ nhất, có ai trả lời.

      tay cầm chai rượu, tay gõ cửa. Ở bên trong lúc này mới truyền đến tiếng bước chân lề mề. Giây kế tiếp, cửa mở

      Hình như Từ Gia Diễn mới tắm xong, cổ còn treo cái khăn lông màu đen, tóc ướt nhẹp rối tung, người mặc cái áo trắng ngắn tay chữ T, thiết bị sưởi trong phòng vừa đủ. Phía dưới mặc quần dài màu đen, đập vào mặt đều là lần tắm rửa mát lạnh. tuy có hút thuốc, nhưng người luôn có cảm giác sạch mà tươi mát.

      khoanh tay, đứng dựa vào cửa hỏi : “Có chuyện gì”

      Tô Trản đưa chai rượu lên trước mặt , giống như lấy lòng, “Làm ly chứ?”

      Từ Gia Diễn liếc mắt cái, theo thói quen hơi nhíu lên mi, vui hỏi, “Vì việc này?”

      Tô Trản gật đầu.

      thả tay xuống, người lần nữa đứng thẳng, chút do dự đóng cửa lại.

      Tô Trản vội vàng lấy tay chặn lại khe cửa, cả người tựa vào cánh cửa, làm bộ tội nghiệp : ” Em có thể ở chỗ lát ? Em mời uống rượu nha!”

      uống.” đẩy tay ra chút do dự, chút tình người cũng muốn để lại.

      Tô Trản nóng nảy, “Chỗ em lại bị mất điện — ”

      tốt bụng đề nghị: “Vậy ngủ sớm chút .”

      “Điện thoại em hết pin rồi.”

      “Ngủ nghịch điện thoại làm gì?”

      “Em... sợ. ” hơi thấp xuống đầu.

      “Hiểu.” giễu cợt cong khóe miệng, “ muốn ngủ ở phòng tôi?”

      Tô Trản: “...”

      “Ba ——” tiếng, chút do dự đóng cửa lại.

      —— có tình người. nghĩ.

      Tô Trản dựa vào tường, đứng hồi, động động quai hàm. Lúc chuẩn bị rời cánh cửa sau lưng lại mở ra. Từ Gia Diễn sắc mặt kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn , giọng nặng nề, “ vào.”

      thoáng chốc nhếch môi cười, nụ cười đẹp đẽ. “Được ạ.”

      ngồi ở đó . ” xong, cầm khăn lông lau tóc rồi vào trong, Tô Trản gọi lại, “Khoan —”

      quay đầu, tay dừng lại, kiên nhẫn hỏi: ” Sao?”

      Tô Trản chỉ vào cầu thang, “Em có thể lên lầu hai ?”

      “Tùy .” xong cũng quay đầu lại, tiếp tục vào phòng ngủ.

      Tô Trản đương nhiên cảm giác được, tâm tình hôm nay tốt lắm.

      Tâm tình Từ Gia Diễn hôm nay quả thực tốt. Nguyên nhân là Từ Quốc Chương gọi cho , bảo ngày mai nhất định phải về nhà.

      Hai cha con , ngay từ lúc chọn game quan hệ vẫn hòa hợp. Thậm chí, đến bây giờ ngày càng tồi tệ. Từ Quốc Chương đối với rất lạnh nhạt, dùng hết lời ác độc đời để dạy dỗ con trai. Mà lời nào, dùng biểu tình lạnh nhạt đáp lại cha .

      Lúc Từ Gia Diến lên lầu lấy đồ thấy Tô Trản dựa vào lan can sân thượng gọi điện thoại. Là bộ đồ mặc hôm phơi quần áo. Áo hở vai màu trắng cùng với cái váy xẻ tà, lộ ra đoạn cẳng chân tinh tế. Ánh trăng chiếu lên người , cả người như phát sáng. Trong tay cầm chai rượu đỏ hề rẻ vơi nửa.

      cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh như vậy uống xong nửa chai?

      Từ Gia Diễn cảm thấy này có chút ý tứ.

      Tô Trản vẫn chuyện với Thành Tuyết về vấn đề bị cúp điện: “ biết là có vấn đề chỗ nào, kêu người tới sửa rồi, tối hôm nay lại cúp.”

      Thành Tuyết cho đề nghị: ” Có muốn mình tìm người xem giúp cậu ?”

      cần đâu, chủ nhà có thể giải quyết.”

      Thành Tuyết: “Được rồi, bây giờ có muốn tìm việc làm ? Trường học gần đây thiếu nhân lực, hay là cậu đến giúp mình mấy ngày?”

      “Tính mấy ngày nữa rồi tìm. Trường học thôi . Nhìn thấy học sinh là đau cả đầu.”

      ra Tô Trản từng làm rất nhiều công việc lẻ tẻ, chẳng qua là lâu dài thôi. Theo cách của Tạ Hi, mấy chỗ tìm việc đều dựa vào linh cảm. Hết việc này đến việc kia, làm đến lúc nắm chắc lại bỏ.

      Kiểu dựa vào linh cảm này cũng có lúc đáng . Lúc thích thú làm ngừng nghỉ. Làm mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết hứng. Lúc thấy thích, có làm gì cũng dậy nổi tinh thần.

      Ví dụ như, lần đâu tiên thấy Từ Gia Diễn..

      Cũng nghĩ xong nên tìm việc gì.

      Bỗng nhiên, Tô Trản cảm giác vai nặng hơn, trước mắt tối sầm, cái áo lông choàng lên vai, sau lưng truyền tới giọng miễn cưỡng, “Con mấy người hình như sợ lạnh?”

      Chú thích
      1] Baidu Baike: Là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia. Tuy nhiên, khác với Wikipedia, theo quy định ở Trung Quốc, chỉ có những thành viên đăng ký mới có thể sửa đổi.
      [2] LOL, CS:

      - LOL: Viết tắt của League of Legends (Liên minh huyền thoại) Liên Minh Huyền Thoại (viết tắt: LMHT, tiếng Anh: League of Legends, viết tắt tiếng : LoL) là trò chơi video đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi (MOBA – Multiplayer Online Battlefield Arena) được Riot Games phát triển và phát hành cho hệ điều hành Microsoft WindowsMac OS X.
      - CS: Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman)Jess Cliffethực .
      Thanhbliss thích bài này.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 7

      Tô Trản đưa lưng về phía đứng, đẩy áo lông xuống cầm ở trong tay, quay đầu trông thấy Từ Gia Diễn đút tay vào túi chậm chạp đến, phủ người cái áo mỏng màu xám, đơn giản, đường nét lưu loát.

      “Em lạnh.” trả lại áo cho .

      Từ Gia Diễn vài bước đến bên người , xoay người đối mặt với , sau lưng dựa vào lan can, cánh tay cánh tay chống xuống lan can, khẽ ngửa ra sau, chân lười nhác đặt lên lan can bậc thềm đá , híp mắt nhìn hồi lâu, lúc lâu sau cười : “ lạnh?”

      Tô Trản lấy tay quạt gió “Tại vì uống rượu mà, nóng.”

      Khóe miệng của cong lên, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, lấy điếu nhàng gõ bao thuốc lá, ánh mắt vừa nhìn về phía, vừa nhà nhạt : “Mặc vào, đừng để tôi lần thứ ba.”

      Người miễn cưỡng dựa vào, chân cong lên để thềm đá hỏ, trong tay bóp điếu thuốc, cúi đầu vuốt vuốt qua lại.

      Về chuyện nào đó, chẳng qua cuối cùng người phụ nữ và người đàn ông, chẳng hạn như đêm tối, đàn ông so với đàn bà vẫn tràn ngập sức mạnh hơn.

      thân thể đàn ông luôn phát ra nhiệt lượng.

      lời mà khoác áo lông vào cúi đầu nhìn xuống, nếu như nhìn lầm là đồng phục của đội mà lần trước mặc ở sân bay, toàn bộ màu đen đến gối, vị trí ngực trái có phù hiệu màu trắng
        • Pot.
      Màu đen đơn giản hình chữ Khải [1].

      áo có mùi thuốc lá nhàn nhạt, khó ngửi, lẫn lộn tươi mát.

      Dáng người Tô Trản mảnh mai, được áo khoác của che phủ chặt chẽ, chân đôi cao gót , lộ ra màu sắc ổi bật mu bàn chân da thịt trắng mịn. áo khoác đàn ông to lại đôi cao gót trộn lẫn lại với nhau có ý vị khác..

      Thấy mặc, Từ Gia Diễn lúc này mới hài lòng ngậm thuốc vào trong miệng, sờ khắp toàn thân mới nhớ ra cái bật lửa để ở trong túi áo lông.

      lấy thuốc xuống cầm ở trong tay, lưng dựa vào lan can, bàn tay chống vào cột trụ, trọng tâm hướng về bên, đứng nghiêng lười nhác, ngón trỏ tay kia ngoắc ngoắc về phía .

      Tô Trản lên phía trước bước.

      Giọng của tập trung: “Tới gần chút.”

      Tô Trản biết muốn làm gì, lá gan lớn hơn bước lên phía trước bước dài, bước này gần thân thể trong gang tấc, tản ra nhiệt lượng và lực lượng đêm tối, lưng dựa vào lan can, ánh trăng chiếu vào sau lưng của , nửa người bao phủ ở trong bóng tối khiến trông mông lung thần bí, tràn ngập hấp dẫn.

      Lúc này Từ Gia Diễn nhìn Tô Trản cảm thấy giống với lúc trước.

      đứng đón ánh sáng, khẽ ngước mặt lên, ánh trăng chiếu vào mặt, mí mắt, lông mi, tai, chóp mũi … Mỗi chỗ, đều nhìn thấy ràng tường tận.

      Hai người đứng gần nhau, bốn phía cũng rất yên tĩnh, trừ ánh trăng và tiếng gió vụn vặt, xung quanh gần như tiếng động nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

      Thong thả, ràng, đơn giản, độ nóng vây bốn phía.

      thu hồi thế đứng nghiêm chỉnh, dừa về phía .

      Tô Trản dũng cảm chăm chú nhìn vào đôi mắt .

      cũng nhìn , đôi mắt kia đen lay láy, so với đêm tối còn muốn trầm và sâu hơn.

      khẽ liếc về phía bên phải, phả hơi ấm vào bên tai.

      Chỉ cần Tô Trản lập tức nghiêng đầu, hai người liền đụng vào nhau.

      Trong lúc do dự nên nghiêng đầu hay nghiêng đầu.

      bàn tay chui vào túi áo lông, vô ý thức nghiêng đầu.

      Người Từ Gia Diễn rời khỏi, khí nóng tiêu tan.

      Sau khi lấy ra vật gì đó lại lười biếng dựa vào đằng sau, cánh tay để vào cột trụ, trong tay có thêm cái bật lửa kim loại hình hộp, cúi đầu vuốt vuốt để ý :

      phải là muốn mời uống rượu sao?”

      Tô Trản cầm trong tay ly rượu uống nửa đưa cho : “ muốn uống?”

      Từ Gia Diễn cười lắc đầu, “Được rồi, Em tự mình uống .”

      Tô Trản thu lại ly rượu, lại rót đầy ly, hơi ngửa đầu uống hơi hết nửa ly, giọng Từ Gia Diễn châm chọc vang lên: “Định say ở đây à?”

      Kỳ về sau, Tô Trản giả say bao nhiêu lần, đều bị nhất nhất vạch trần, nhưng mà đều là sau.

      say được.” thầm.

      Rượu chat tác dụng chậm, điều này ai cũng biết, người bình thường nếu uống theo kiểu của Tô Trản đến mấy chén khẳng định say, nhưng Tô Trản uống như vậy từ , uống giống kiểu nho nhã của Tô Minh Triều, thích uống từng ngụm lớn.

      Tô Trản uống rượu dễ đỏ mặt, khuôn mặt trong trắng ửng hồng, so với bình thường hìn qua cảm thấy có sức sống hơn nhiều, giống như bé 21 tuổi buồn lo, nhưng hết lần này tới lần khác chỉnh mình thành tiên nữ nhiễm khói lửa nhân gian.

      Việc khác sao, nhưng sau khi uống rượu nhiều hơn, mà người vẫn tỉnh táo.

      nháy mắt, với Từ Gia Diễn: “ muốn uống rượu gì, em lấy cho

      Từ Gia Diễn thích uống rượu, thứ nhất người chơi game uống rượu làm giảm độ bén nhạy, thứ hai uống rượu dễ làm hỏng việc, đặc biệt là nam quả nữ trong đêm đen, gió lớn như hôm nay.

      Tô Trản mở to đôi mắt rất tròn nhìn , con mắt sáng long lanh, so với vầng trăng còn sáng hơn,

      “Em có cả Thâm Hải, để em lấy cho xong xoay người vừa muốn .

      Từ Gia Diễn nhất hoảng hốt, lập tức túm lấy gáy , tay xách trở về, nhíu mi dạy dỗ:

      an phận chút cho tôi, cảm thấy nửa đêm canh ba ở cùng với người đàn ông xa lạ uống rượu như vậy thích hợp sao? Lại còn Thâm Hải?”

      “Đâu có xa lạ, chúng ta là hàng xóm mà?”

      nhíu mi càng sâu, “ xa lạ? Em biết tên là gì ?”

      “Biết , tên là Từ Gia Diễn, Em tên Tô Trản, Tô trong chữ Tô, Trản trong bông cúc .”

      “Hiểu còn rất ràng.” bật cười, người lại dựa vào đằngsau.

      Tô Trản suy nghĩ chút, : “Em hỏi dì chủ cho thuê nhà”

      Sau khi chuyển đến đây ngày thứ hai, Tô Trản liền biết này căn bản đây phải nhà của cái đồ bỏ Tạ Hi kia, chỉ là chuyện này muốn tra cứu, cũng tra cứu.

      “Em trở về ngủ .” cuối cùng hút xong điếu thuốc, hiển nhiên là muốn tiếp tục chuyện cùng .

      giây sau, cả người Tô Trản và bình rượu mang đến đều bị ném ra ngoài.

      Cái tính tình gì vậy, trở mặt liền trở mặt ngay được.

      Đầu kia, sau khi Từ Gia Diễn đóng cửa lại, mới phản ứng được đồng phục của đội còn ở người , lần nữa mở cửa ra, ngoài cửa rỗng tuếch.

      vừa tên Tô Trản?.

      phải chiếc đèn sao? Còn hoa cúc ?

      Nghĩ tới đây, nhịn được nở nụ cười.



      Ngày hôm sau đường điện được sửa chữa tốt, sau đó thấy cũng bị cắt điện nữa, Tô Trản cũng để trong lòng, nhưng mà bị cắt điện, liền thể tìm Từ Gia Diễn ở cách vách, như vậy ngẫm lại vẫn là cắt điện tốt hơn.

      Hôm nay, Tô Trản đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua đồ, tìm nửa ngày mới phát mình mang tiền lẻ, vừa định hỏi nhân viên phục vụ có thể dùng Alipay bên canhjmootj bàn tay đưa ra: “Tính cùng nhau .”

      Tô Trản quay đầu lại nhìn, phát chàng cắt đầu đinh, nhìn cười hì hì: “Xin chào, tôi thấy ở cách vách phòng của lão Đại”

      Tô Trản biết thiếu niên kia tên Đại Minh, lớn hơn hai tuổi, 23, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, trong nhà bắt ta tìm việc làm, có thể ta lòng dốc sức vào eSport, thường xuyên cạy đến chỗ Từ Gia Diễn, Đại Minh là nam sinh sáng sủa, mỗi lần trông thấy Tô Trản đều chủ động chào hỏi, thích gọi là “Tô tiểu muội”. Thường xuyên qua lại như vậy hai người liền quen nhau. Rảnh rỗi, Đại Minh thích chạy sang phòng của , thích tìm chuyện phiếm, số lần gặp ta còn nhiều hơn Từ Gia Diễn

      Thiếu niên trẻ tuổi lời gì cũng dám ra ngoài, nào là eSport có trẻ rất xinh đẹp, nào là có trang điểm liền thể nhìn được, còn có phụ nữ nào thầm mến lão đại, theo đuổi lão đại.

      Tô Trản đối với câu kế tiếp cảm thấy hứng thú, tiếp lời: “Có thành công ?”

      Thiếu niên khổ hề hề : “ có! Lão đại , tìm trong giới”

      Tô Trản cười: “Vẻ mặt này của có ý gì, rất hy vọng lão đại tìm trong giới sao?”

      “Cũng phải như vậy, chỉ hy vọng lão đại nhanh nhanh tìm bạn , nếu như vây thầy Từ cũng suốt ngày bắt lão đại xem mắt.” Đại Minh .

      Tô Trản kinh ngạc: “Xem mắt?!”

      Đại Minh còn : “Đúng vậy, lão đại vài ngày nay đều ở đây, chính là bị thầy Từ bắt về nhà xem mắt.”

      “Xem mắt? Lão đại các có thể đồng ý sao?” Tô Trản nhướn mày.

      , dù sao lần này cũng về.” Đại Minh , “Ôi – – Tô tiểu muội, em cũng chơi game à?”

      Tô Trản: “Chơi chứ, sao lại chơi, em cũng là fan của lão đại các

      “Được được được, toàn bộ phụ nữ thế giới đều là fan của lão Đại”

      hời hợt cười tiếng,

      Hai người liền ngồi xổm ở cửa nhà chuyện phiếm, Tô Trản thấy ngực hơi ngứa, đột nhiên muốn hút thuốc, đây trở thành thói quen của , mỗi khi buồn bực luôn muốn hút thuốc, vì vậy hỏi Đại Minh: “ có thuốc ?”

      Đại Minh kinh ngạc nhìn cái, vẫn lấy từ trong túi ra bao, : “Hút , cũng muốn nhìn chút xem tiên nữ hút thuốc thế nào”

      Đại Minh thích gọi là tiên nữ, thưởng thức Tô Trản chỉ là muốn thuần túy thưởng thức những thứ tốt đẹp nhất, cảm thấy người đẹp tốt, đặc biệt tốt đẹp, tốt đẹp đến toàn bộ thế giới đều mất ánh sáng, nhưng muốn có suy nghĩ an phận chút cũng dám có, ngu nữa cũng nhìn ra được ánh mắt Tô Trản mỗi lần nhìn lão đại đều sâu kín sáng lên!

      Tô Trản mới vừa duỗi tay ra, cửa thang máy “Leng keng” vang lên, cửa mở ra, hai người cùng nhau nhìn sang.

      Từ Gia Diễn ra, ăn mặc già dặn, mũ áo quần thường, cả người nhìn qua so với trước kia chán chường mà hiểm hơn, thấy lần về nhà đàm phán này chẳng hề thuận lợi.

      Đại Minh hưng phấn vẫy tay với : “Lão đại về rồi?!”

      Từ Gia Diễn nhìn sang.

      Tô Trản phẫn nộ thu tay lại đứng lên, Vẫy vẫy tay với , “ về rồi.”

      ân tiếng, “Hai người ngồi xổm ở đây làm gì?”

      chuyện phiếm, Tô tiểu muội vừa mới cùng em cầm…” Lời còn chưa hết, bị Tô Trản che miệng lại, cười với Từ Gia Diễn tiếng, “ có gì, liền thảo luận chút về sở thích.”

      véo thắt lưng của Đại Minh.

      Đại Minh bị đau, mãnh liệt gật đầu.

      Từ Gia Diễn gì, xách Đại Minh về nhà, Đại Minh quay đầu lại nhìn , Tô Trản ra dấu tay với ta, ý tứ là – – dám với ấy việc em hút thuốc chúng ta tuyệt giao.

      *

      Vừa vào cửa, Từ Gia Diễn liền buông tay ra, đến tủ lạnh rót đồ uống, nhấp hớp, rảnh rang ngồi ở ghế sofa thẩm vấn Đại Minh: “Ở cửa tán gẫu gì vậy?”

      Từ Gia Diễn là người thế nào, Đại Minh dối hay , ánh mắt của có thể nhìn ra luôn, Đại Minh từ dám lừa , thành : “Tán gẫu về chuyện của .”

      Từ Gia Diễn duỗi chân, chậm chạp nhấp hớp, “À, tán gẫu cái gì?”

      Đại Minh suy nghĩ chút : “Kỳ cũng có gì, Tô tiểu muội ấy cũng là fan của !”

      Lúc lời này, Mạnh Thần mở cửa vào, vừa vặn nghe thấy câu cuối, cực kỳ hứng thú hỏi: “Ai là fan? Ai là fan vậy?”

      Đại Minh : “Tô tiểu muội, ấy là fan của lão đại”

      Mạnh Thần lập tức liếc nhìn phía dưới, “Dẹp , ta muốn tán tỉnh lão đại của chúng ta đó!”

      Từ Gia Diễn quay đầu đốt thuốc nghe thấy lời này, lửa đánh lệch, lần thứ nhất dốt lên được, cái thứ hai mới đốt lên, đốm lửa sáng ngời, đóng nắp cái bật lửa rồi ném lên trê bàn tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, người khẽ dựa ra sau, nhả ra ngụm khói sương mù, nhanh chậm :

      “Vé máy bay có cầm đến ?”

      Mạnh Thần đến bên cạnh ngồi xuống, “ ổn thỏa. Ôi, trận đấu lần này quan trọng như thế, chúng ta có nên mang bọn A Ken sang quan sát ?”

      Từ Gia Diễn phủi phủi khói bụi, : “ đủ lực, giữ bọn họ lại huấn luyện , trận tiếp theo rồi dẫn bọn họ sau”

      về ma nữ cách vách kia còn muốn tán tỉnh sao?” Mạnh Thần ba câu lại quấn trở về.

      Từ Gia Diễn nhàm chán nả sương mù, nghe thấy lời này cả người ngồi thẳng, ấn tàn thuốc ấn ở trong gạt tàn: “Cái miệng của cậu có im nổi ?”

      Mạnh Thần bĩu môi.

      *

      Buổi tối, Tô Trản đứng trước giường.

      giường bày ra cái áo lông dài màu đen, trước ngực còn có phù hiệu màu trắng.

      giặt cái áo này rồi phơi nắng, xịt nước hoa bình thường hay dùng, lại giặt sạch, tới tới lui lui mấy phen, cuối cùng là có thể ngửi thấy chút hương vị nhàn nhạt của , lúc bình thường nếu chẳng để ý chẳng ngửi thấy được đâu.

      Lúc này mới ôm lấy áo, gõ cửa cách vách.

      Ngược lại lần này Từ Gia Diễn mở cửa rất nhanh, dường như vừa mới gội đầu xong, đầu tóc mềm mại nhàn nhàn tản tản dựa vào cửa, vẻ mặt vui vẻ hỏi :

      “Lại cắt điện? Bông cúc ?”

      “…”

      Chú thích:
      [1] Chữ Khải: Còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷),khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viếtchữ Hán ra đời muộn nhất (xuất khoảng giữa thời Đông HánTào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).
      Thanhbliss thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :