1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      chương 63

      Trầm Tinh Châu cãi lại, “Sao mũi em giống mũi chó thế nhỉ? Thế nhưng hôm nay em nghi oan rồi. Lúc nãy có uống mấy ly rượu, nằm ngủ trong quán nhận được điện thoại của em rồi chạy đến đây ngay. như em nghĩ đâu.”

      Thịnh Thiên Vi vẫn tin, “Shit!”

      Chớp mắt cái, Trầm Tinh Châu thử thăm dò , “Có hả?”

      Tuổi tác của hai người tính ra cũng lớn hơn nhau mấy. Thịnh Thiên Vi 26 tuổi, còn Trầm Tinh Châu 30 tuổi. Nhưng trong mắt Trầm Tinh Châu Thịnh Thiên Vi cũng khác mấy nhóc lắm.

      Thịnh Thiên Vi có người ruột, cậu ấy và Trầm Tinh Châu kết bái huynh đệ sống chết có nhau. Nhưng thân làm em lại sinh sống ở nơi khác nên số lần gặp mặt của hai người cũng nhiều. Thỉnh thoảng hai gia đình gặp mặt ăn cơm mới gặp nhau lần. Cũng vì từ đến lớn có nữ giới bên cạnh khiến tính cách của Thịnh Thiên Vi khá giống con trai. Mọi người cũng xem như em.

      Nhưng lại nghĩ đến hai người chơi với nhau rồi lăn đến giường...

      Chuyện em kết nghĩa ngủ cùng nhau này đúng là lần đầu tiên của Trầm Tinh Châu.

      Vì thế Trầm Tinh Châu với Thịnh Thiên Vi thử tìm hiểu nhau, được triển mà thôi.

      Thịnh Thiên Vi nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, gì mà ném phiếu xét nghiệm cho Trầm Tinh Châu.

      phiếu xét nghiệm viết: Thịnh Thiên Vi, nữ, 26 tuổi.

      đống số liệu, còn có HCG là dương tính.

      Trầm Tinh Châu lật qua lật lại xem kĩ, nhưng đâu có viết mang thai đâu.

      Trầm Tinh Châu , “ xem hiểu gì hết.”

      Thịnh Thiêm Vi lườm , ngón tay chỉ vào phiếu xét nghiệm, “HCG của nữ đều là tính, còn em lại là dương tính. Dương tính bằng nghĩa với có thai.”

      “...”

      Thịnh Thiên Vi muốn lấy thuốc ra hút lại bị Trầm Tinh Châu ngăn lại, “Hút cái gì mà hút? Ai bảo em hút thuốc đó? Mấy cái tốt đẹp học lại học tật xấu hút thuốc của Tô Trản.”

      Thịnh Thiên Vi thèm để ý, “ tự xem . Nếu muốn thừa dịp còn có thể phá sớm.”

      Hai người im lặng hồi lâu, ai câu nào.

      Gió lạnh chậm rãi thổi đến, trong lòng của Thiên Vi cũng dần dần lạnh ngắt rồi, cười lạnh, “Lái xe . Ngày mai đến bệnh viện.”

      Trầm Tinh Châu vẫn động đậy.

      lúc lâu sau mới lên tiếng, “Sinh .”

      Thịnh Thiên Vi quay đầu lại.

      Trầm Tinh Châu khỏi động xe, “Mấy ngày nữa tìm của em.”

      Màn đêm yên lặng.

      “Ừ.” Thịnh Thiên Vi lạnh nhạt trả lời, “Đợi sau này hẵng . Công ty của đại thần hình như có chuyện, mà ấy lại ở nước ngoài về được. xem xem có giúp gì được .”

      Trầm Tinh Châu, “Sao cậu ta với nhỉ?”

      Thịnh Thiên Vi, “ ấy chưa với ai hết! Mấy ngày nay bên ấy với Tô Trản cũng có chút rắc rối, chắc tâm tình ấy cũng tốt lắm đâu.”

      Trầm Tinh Châu quẹo tay lái, “Thôi thôi, đến cậu ta nữa. có muốn giúp nhưng chắc chẳng có nơi mà động tay vào, chắc là cậu ta có thể giải quyết được. Nếu giải quyết nổi tự đến tìm thôi. Nếu việc này cũng làm nổi khỏi em gì hết. Em cũng cần quan tâm đâu.”

      “Dừng...”

      ...

      Ngày chụp hình quay phim thứ mười.

      Đạo diễn Lưu đưa cho Tô Trản xấp văn bản rồi , “Mới đề ra quy định mới. xem thử , nếu kịch bản có cần sửa đổi chúng ta bàn bạc lại sau.”

      Tô Trản dạ tiếng rồi xoay người rời .

      Đạo diễn Lưu gọi lại, “Nam Tuyền!”

      Tô Trản xoay người.

      Đạo diễn Lưu có vẻ vừa muốn lại thôi, “Tôi nghĩ phải với chuyện này... Trò chơi có thể thay đổi chút.”

      Tô Trản phản ứng rất nhanh, , “Vậy để tôi đến với mấy người Đại Minh. Nhưng phải thay đổi thế nào?”

      Đạo diễn Lưu, “Thay đổi khá lớn.. ”

      Tô Trản sửng sốt, chợt thấy ổn, “Sao?”

      Đạo diễn Lưu ấp úng lúc mới , “Có thể cần cảnh quay trong trò chơi của bên Đại Minh nữa, mà đổi qua trò chơi khác. Dù sao 《Liên Minh Vương Giả》 cũng chỉ là trò chơi mới ra mắt, sợ là người xem thích thú lắm. Thế nên, sau đổi qua bối cảnh trò chơi khác, cần phiền mấy người Đại Minh.”

      Tô Trản ngẩn người, “ được. Hai bên bắt tay hợp tác. Chúng ta làm thế là bội ước!!”

      Đạo diễn Lưu phất tay cái, “Việc này đừng để ý quá. Chỉ cần để bên Đại Minh có mặt trong phim lần là được. Như thế cũng tính là hợp tác, chúng ta cũng phải mang danh bội ước.”

      “Là ý của Trầm Mạn Thanh?”

      Ngoại trừ người này ra, Tô Trản thể nghĩ đến người nào nữa.

      Đạo diễn Lưu khó xử hồi, lặng lẽ bên tai , “ đừng để ý đó là ý của ai. Tôi thấy cái ý kiến này cũng tồi lắm đâu. Lúc đầu cũng chả thích thú cái trò chơi kia lắm, thể làm bùng nổ nhiệt huyết của người xem. Bộ phim này là Thanh xuân qua mới nhớ về ngày trước, muốn khiến cho người khác cảm thấy nhiệt huyết khi đến với trò chơi,”

      Tô Trản lạnh nhạt , “Bây giờ tôi cầu thu hồi kịch bản được chứ?”

      Đạo diễn Lưu nóng nảy đến đỏ mặt tía tai, “ gì vậy? Quay phim chụp hình cũng được nửa rồi. Kịch bản thể thu hồi được, chỉ là phải thay đổi ít bối cảnh game thôi. Tính ra chủ đề bộ phim cũng khác gì, sao lại đùa kiểu này? nghĩ muốn thu hồi kịch bản là thu hồi được à? đùa hả? Cái này là bội ước!!!”

      Tô Trản cười nhạt, “Nếu lúc đầu Đạo diễn Lưu xem trọng trò chơi này hà tất phải kí hợp đồng chứ? Người ta khổ cực lăn lộn với chúng ta suốt nửa tháng. Bây giờ cần nữa là sao? Người ta phải dừng tất cả mọi việc khác chỉ vì theo đúng tiến triển của phim. Bây giờ lại cần. Vậy tổn thất suốt nửa tháng này ai bồi thường cho? Đạo diễn Lưu bồi thường?”

      Đạo diễn Lưu hít hơi sâu, tay cấu vào eo rồi trừng mắt nhìn . Nghĩ nghĩ lại cũng nên cãi nhau với trước mặt người khác bèn hạ thấp giọng, “Đâu có cần đâu! Chúng ta vẫn để bọn họ góp mặt vào phim đó thôi. 《 Địa Ngục Chi Thành 》 phải vẫn rất tốt đẹp đó à? Hai bên vẫn hợp tác như thường được sao? Thế tổn thất đâu ra chứ? Sau khi phim được công chiếu kiếm đâu ra mà tổn thất nữa chứ?”

      Ồn ào hồi lâu Tô Trản mới lạnh giọng, “Trầm Mạn Thanh ở đâu?”Đạo diễn Lưu , “ tìm ấy cũng chả thay đổi được gì đâu. Bên đầu tư bỏ thêm ba trăm triệu, đích thân phải thay đổi bối cảnh game trong phim, vậy chúng ta sao phải làm khó dễ nhau chứ? còn trẻ, nhất thời xúc động. Sau này nhớ suy nghĩ cho kĩ lưỡng, đừng có bày ra cái tính hở tí là phát cáu này.”

      xong Đạo diễn Lưu chẳng thèm để ý đến , quay .

      Tô Trản cắn môi, tay vuốt tóc rồi ngồi xổm xuống.

      Người sống cả đời, đường vẫn còn dài.

      Luôn luôn có ngạc nhiên, mừng rỡ, xen lẫn chút thất vọng hay tuyệt vọng.

      Giống như bị ngã mấy lần, lỗ cất bước lên mấy con đường vòng được tính là trọn vẹn.

      ...

      Tin tức nhanh chóng truyền đến văn phòng. Đại Minh giận dữ ném điện thoại xuống đất, trong phòng làm việc vang lên mấy tiếng mắng chửi.

      Lúc Tô Trản vào, khung cảnh chính là như thế.

      Thấy đến, mọi người mới che bớt phiền lòng . Ấy vậy mà vẫn có mấy người biết nên trút giận lên người .

      “Chậc, đại tác gia, đến đây cười nhạo bọn này chứ gì?!”

      “Bọn này đắc tội gì sao? Có cần phải chơi bọn này đến thế à?”

      Đây là lần thứ hai Tô Trản đến đây. đưa mắt nhìn quanh vòng, mọi thứ vẫn như lần đầu đến. Trước lúc kịp mở miệng, Đại Minh đến ngăn lại châm chọc của mấy người kia, “Sao em tới đây?”

      Tô Trản, “Đến nhận tội.”

      Đại Minh cười, “ biết việc này liên quan đến em. Làm cái nghề này chính là thế thôi.

      Tô Trản xoa đầu Đại Minh, cảm ơn, “Cảm ơn . Lão đại vẫn chưa về sao?”

      Đại Minh gật đầu, “Phải mấy ngày nữa mới về.”

      biết người đầu tư bộ phim này là ai ? Hay là, lão đại biết là ai ?”

      biết, lão đại cũng biết. Sao hả? Lúc ấy lão đại bảo đến chuyện này với em, còn ngạc nhiên lâu đó. Còn tự hỏi sao lão đại tự dưng muốn chen chen vào điện ảnh nữa chứ! Nhưng khi thấy em chợt hiểu. Mà có lẽ chuyện này cũng ảnh hưởng đến lão đại lắm đâu. ấy quản đến hợp đồng, chuyện sao cũng được, chỉ thấy các em phải khổ sở phen rồi.”

      Tô Trản gật đầu , “Vậy mấy ngày nay công ti vẫn ổn chứ?”

      Đại Minh phiền muộn , “Có công ti lớn cũng phát hành trò chơi khá giống chúng ta, hình như tên là 《 Thiên Đường Chi Môn》, nội dung game cũng khác bên chúng ta lắm. Thế nhưng bên người ta tài nguyên phong phú nên trò chơi phổ biến ra rất nhanh, nên 《 Địa Ngục Chi Thành II 》của chúng ta bị gạt ra ngoài. Hai game đều có nội dung tương tự nhau, hơn nữa độ bắt chước bên 《 Thiên Đường Chi Môn》lại rất cao. Bên cạnh đó,《 Địa Ngục Chi Thành 》của chúng ta lúc khảo sát phát rất nhiều lỗi, mấy ngày nay bọn khẩn cấp sửa chữa cũng sắp điên rồi.”

      Tô Trản chủ động , “Cần em giúp gì ? Em có thể phụ giúp chỉnh sửa lỗi code game, việc nâng cấp phiên bản cũng thành vấn đề.”

      Hai mắt Đại Minh bỗng chốc sáng trưng, “Thế em rảnh chứ?”

      Tô Trản gật đầu, “Rảnh chứ. Chụp hình xong hết rồi. Vậy sau này cứ buổi chiều là em đến đây nhé.”

      Đại Minh gật đầu liên tục, “Tô tiểu muội! có gì có thể báo đáp ân huệ của em, bọn đành dang hai tay dâng lão đại tặng em vậy.”

      “Xem như là em bồi thường cho mấy . Việc này cũng có nửa là do em.”

      Đại Minh ngây ngô cười, “Chuyện này bọn hiểu mà. Cũng giống như việc tạm thời thay đổi diễn viên thôi. Giới giải trí ấy mà, quy tác ngầm nhiều lắm!”

      ...

      Ở đây làm được mấy ngày Tô Trản phát ra, nhân viên trong này cũng chẳng lười biếng như lần đầu đến. Chỉ là tuổi tác đa phần đều khá , lúc rảnh rỗi tụm lại chỗ tám. Nhưng đến lúc làm việc lại tản ra loại khí vô cùng nghiêm túc. Giống như xác hai hồn vậy.

      Lúc đầu mọi người vẫn hiểu lầm , nghĩ cấu kết với đám người kia nên cứ tìm phiền toái. Tô Trản để ý, cứ sét đánh bất động, mười hai giờ trưa lại qua đây phụ giúp nâng cấp, khảo sát game.

      luôn là người về muộn nhất. Thậm chí có ngày về, ngủ lại trong công ti với Đại Minh. Lúc đầu còn bị người ta ra vào, và Đại Minh này nọ. Sau đó Đại Minh nghe được nổi bão, tin vịt cũng ngưng bàn tán. Nhưng kể từ lúc đó Đại Minh cũng dám ngủ lại công ti nữa.

      Dần dần mọi người phát ra, này khác với những gì họ vẫn nghĩ.

      xử lí mã code rất nhanh, đơn giản lại dễ hiểu, hề dài dòng. Tốc độ chỉnh bug cũng rất nhanh, mỗi cái bug trong game chỉ cần nhìn hai lần là tìm ra vấn đề, rồi nhanh chóng viết báo cáo chẩn đoán. Sau đó cố gắng sửa xong trước lúc tan tầm. Lúc họp cũng chẳng nhiều lời, chỉ lúc mấu chốt mới góp ý vài lần, làm mọi người lâm vào bế tắc giải quyết.

      có nhiều tác dụng sao? hẳn, nếu , quãng thời gian này mọi người được thoải mái như lúc này.

      Sau đó, Mạnh Thần công tác về mới biết được công ti gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế. Tiểu Môn cũng khá ngạc nhiên về Tô Trản, lúc này Mạnh Thần mới câu, “Người ta tốt nghiệp đào tạo chính quy đó, mấy người sao so sánh với ấy được. Tốt nghiệp khoa máy tính của Thanh đại (*), sao có chút thực lực chứ?!”

      Mọi người xôn xao.

      Người đẹp như thế ra lại là dân IT.

      Tô Trản rất bình tĩnh, tiếp tục chỉnh bug, nhất quyết phải nâng cấp 《 Địa Ngục Chi Thành II 》.

      Dần dần, mọi người trong công ti ngày càng thích , có chuyện gì cũng tìm bàn bạc.

      Chặng vạng tối hôm đó, Từ Gia Diễn vừa xuống máy bay ngay lập tức đến công ti,

      Trời sắp tối, cả thành phố bao phủ trong nắng chiều, hoàng hôn mùa thu phản chiếu dáng hình lên mặt đất.

      ngồi taxi xem báo cáo tiến trình trò chơi do Mạnh Thần gửi đến.

      Đến lúc đến của thang máy mới bỏ điện thoại vào túi xem nữa, tay xoa đầu tóc, tay kia lấy chìa khóa ra.

      Nhưng lại phát , công ti vẫn chưa khóa cửa.

      chậm rãi bước chân vào trong.

      Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ lười biếng hắt vào, tạo nên khung màu giống như rượu vang đỏ.

      Tô Trản nhắm mắt nằm ngủ bên chiếc bàn đặt máy tính gần cửa sổ, mái tóc ngắn che nửa gương mặt , hô hấp đều đều.

      Ánh nắng chiều nhuốm màu rượu đỏ dấu vết hắt lên người . Lần đầu tiên phát , tóc của có ánh vàng. Nắng chiều ôn hào rơi vào người , ôm lấy an tĩnh ngủ.

      Cửa sổ thoáng mở, cơn gió thoảng qua, mấy sợi tóc trán nhàng bay.

      Tầm mắt chuyển xuống dưới.

      nằm gục xuống bàn, cổ áo chữ V hơi rộng, khe rãnh dưới ngực như có như phập phồng theo nhịp hô hấp...

      (*): Thanh đại – Đại học Thanh Hoa, là trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh. Thành lập năm 1911, được xem là trong những trường đại học danh tiếng nhất Trung Quốc.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      chương 64

      Lúc Tô Trản tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời tối.

      Trong văn phòng thanh nhộn nhịp, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, bên tai là tiếng đùa giỡn của mấy người làm chương trình, mọi người dường như cũng quen sống kiểu này, năm rưỡi tan tầm ăn bữa cơm, sau đó lại tiếp tục quay về làm thêm giờ, đánh mã chương trình vất vả, chỉnh sửa đến mười mười hai giờ mới về nhà.

      Tô Trản lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Công ty ở tầng 21, liếc mắt nhìn ra ngoài cái, tất cả đều là nhà cao tầng, ánh đèn lấp lóe, bầu trời đầy sao.

      Khi thu lại tầm mắt mới ý thức được người giống như khoác chiếc áo vest, đờ đẫn cúi đầu xuống nhìn.

      Lúc này Đại Minh ở phòng làm việc của Từ Gia Diễn báo cáo tình hình, được chi tiết cho lắm.

      Từ Gia Diễn ngồi ghế, nhắm mắt kiên nhẫn lắng nghe.

      “Mấy hôm trước ấy nghe công ty có chuyện liền chạy qua đây hỗ trợ, kĩ năng của ấy cũng khá, mã code ấy so với mã code của chúng ta cũng có nhiều lỗ hổng lắm, hơn nữa chỉ lần hoàn thành lại còn sửa lỗi cũng rất nhanh, đúng là qua đào tạo vẫn có chút kiến thức.”

      hút thuốc, nhàn hạ hỏi: “ Tôi mới vài ngày mà cậu xem hiểu phần mềm rồi à?”

      Đại Minh bĩu môi: “ hiểu, xem ấy viết chỗ hiểu chỗ , nhưng so với mấy chương trình hỏng be hỏng bét của em tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn có thể hiểu chút ít. Những chương trình ấy viết đều là chương trình đơn giản, ấy lâu rồi động tới, quên rất nhiều, tại cũng có thể coi như có chút kiến thức cơ bản về lập trình. Nhưng theo có phải Tô muội quá gầy hay ? Mấy ngày gấp rút như vậy ấy đều ăn cơm, vừa rồi kêu ấy ăn cơm cũng chịu , là mệt, ngủ giấc .”

      “Thường xuyên như vậy sao?”

      “Vâng, có đôi khi làm muộn, ấy ngủ ở công ty, ngày hôm sau thẳng tới studio quay phim, gần đây sắc mặt của ấy càng ngày càng kém.” tới đây, Đại Minh dừng lát, giọng hơi trầm xuống: “ Chao ôi, cũng biết hai người làm sao nữa, tốt như vậy, lại bị hành hạ tới mức chẳng còn mấy lạng thịt rồi.”

      Bên ngoài phòng làm việc.

      Tô Trản cúi đầu nhìn áo vest vai mình, lông mày nhíu lại, làm sao cũng nhớ nổi đây rốt cuộc là áo của ai?

      Lúc vừa định lên tiếng hỏi, chỉ nghe thấy hai chàng chuyện sau vách trang trí.

      “Đừng làm ồn, mau vẽ tranh . Lát nữa lão đại tìm cậu lấy bản thảo, đưa ra được tôi cũng thể giúp cậu đâu.”

      “Lão tử vẽ được sớm vẽ rồi. có cảm hứng làm sao mà vẽ!!!”

      Tô Trản sững sờ trong nháy mắt.

      Đầu óc suy nghĩ trong chốc lát mới kịp phản ứng lão đại ta nhắc tới là ai.

      Vô thức, động tác so với suy nghĩ còn nhanh hơn bước, từ ghế từ từ đứng lên, chiếc ghế trực tiếp bị đẩy ra, đụng phải máy đun nước ở phía sau, “ bùm- – “ tiếng, ngay sau đó, “ ba” “ba” “ba” ba tiếng, ba cái cốc bàn rơi xuống.

      Hai ly nhựa lăn thẳng đến cửa phòng làm việc.

      Còn lại cái cốc sứ màu đen, trực tiếp rơi xuống đất “Choang”.

      Hai chàng hít vào ngụm khí lạnh.

      “ Màu đen kia là của ai?”

      “ Của Thần Ca?”

      “ Hình như phải, là của lão đại?”

      Tô Trản vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ có chút chậm chạp, có chút ngu ngơ mà nhìn cái cốc vỡ.

      giây sau, cửa phòng làm việc bị người ta mở ra.

      Đại Minh dẫn đầu tới, chống tay lên khung cửa hỏi: “ Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Động đất sao?”

      Cuối cùng Tô Trản cũng tỉnh ngủ, suy nghĩ từ từ khôi phục, vừa mới ngồi xuống, đôi bàn tay thon dài sạch đưa tới, giữ chặt lấy , thanh nhàng từ đỉnh đầu truyền tới: “Đứng lên.”

      lâu nghe thấy giọng này, ngơ ngác nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang.

      Từ Gia Diễn mặt mày sạch , gật đầu với , kéo lên, đôi tay giữ lấy tay , dùng chút sức cho cự tuyệt, bị lực mạnh kéo lên: “Ly vỡ dùng tay nhặt sao? Ai dạy em vậy?”

      Cửa phòng làm việc lần nữa bị người ta đóng lại.

      Ngoài cửa người xem giật mình, hai chàng nhìn Đại Minh lại nhìn mảnh vụn mặt đất, Đại Minh cốc vào đầu hai người: “Nhìn gì mà nhìn, mau cầm chổi quét .”

      Hai chàng cười hì hì ngừng: “Tin đồn là sao?”

      Đại Minh cũng cười với bọn họ: “Muốn biết sao?”

      Hai chàng gật đầu lia lịa: “ ấy có quan hệ gì với lão đại vậy?”

      Đại Minh vuốt cằm gãi gãi, suy nghĩ kĩ càng sau đó đưa ra đáp án: “Lão đại theo đuổi ấy.”

      “…”

      “Lão đại thích con sao, khó có thể tưởng tượng, em cứ nghĩ rằng người như ấy sống độc suốt quãng đời còn lại cơ.”

      chết .” Đại Minh đạp ta đạp, cố ý hù dọa bọn họ: “ ấy năm đó, lời bỏ rơi lão đại mà ra nước ngoài. Mấy năm nay lão đại gần nữ sắc là vì còn thích ấy. Tôi với các cậu, lão đại là người rất biết bao che khuyết điểm… Tôi nhớ lúc Tô muội vừa đến, các cậu trái lại còn gì đó cơ mà.”

      Đại Minh cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, bắt chước khẩu khí của bọn họ: “Nào là giả vờ giả vịt, mèo khóc chuột giả từ bi~ nào là đó chính là bình hoa, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, chính là có thù oán với công ty này! Trêu đùa chúng tôi vui nhỉ? Muốn làm bình hoa làm tốt , người phụ nữ đần độn thế quái nào lại theo ngành IT được?”

      Hai người bị dọa tới mặt mày đều xanh mét: “Chẳng phải lúc sau xin lỗi ấy rồi sao? ấy thù dai như vậy chứ?”

      Đại Minh cố ý lời nào: “Phụ nữ ấy mà, luôn luôn có chút…bên gối lão đại tùy tiện mấy câu vào tai lão đại…Các cậu lập tức…” dừng lại, làm động tác cắt cổ.

      Mặt hai người lại tái xanh.

      người trong số bọn họ đột nhiên nhớ ra: “Lần trước, Thần Ca hắt nước vào mặt ấy, thời gian trước, chẳng phải Thần Ca phải công tác liên tục sao?”

      Mặt hai bọn họ lại tái mét .

      Đại Minh sững sờ: “Chuyện xảy ra khi nào?”

      “Thời gian trước lúc ấy còn chưa tới, ấy tới công ty tìm lão đại, kết quả bị Thần Ca hắt nước vào mặt, lúc ấy rồi, lão đại trở về, hỏi có chuyện gì xảy ra.”

      Đại Minh vốn là muốn hù dọa bọn họ, muốn giúp Tô Trản lấy uy tín trước mặt bọn họ, ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy, chậc, chậc, chậc…Đáng đời.

      Tô Trản bị kéo vào phòng làm việc, Từ Gia Diễn liền buông lỏng tay, tự mình ngồi ghế sofa hút thuốc.

      Tô Trản cởi áo vest ra, bình tĩnh trả lại cho : “ Trở về khi nào vậy?”

      cầm lấy, dựa người vào sofa, đầu ngón tay cầm điếu thuốc nhả ra vòng khói, cách làn sương mù trắng, Tô Trản phát khóe môi khẽ nhếch lên: “ Em tới đây làm gì?”

      đem áo đặt bàn trà.

      Ánh mắt Từ Gia Diễn nhìn theo động tác của .

      nhàn nhạt : “ Ừm, trong khoảng thời gian này có chút bận rộn, về rồi, em trước.”

      giây sau tay bị giữ chặt.

      Từ Gia Diễn từ ghế sofa đứng lên, tay giữ tay , tay cầm điếu thuốc.

      Tô Trản liếc nhìn cái.

      Từ Gia Diễn dập đầu lọc thuốc lá vào cái gạt tàn, vòng qua bàn trà, tới trước mặt , kéo tay : “ giống như ốc mà lại bận rộn nhiều ngày như vậy, dễ dàng đợi tới lúc ông chủ trở về, cũng lấy chút thù lao mà , có phải em bị ngốc ?”

      Nghe thấy ý đùa giỡn trong lời của , Tô Trản cũng thuận thế theo: “ Vậy trả tiền công sao?”

      nhướn mày, nửa nửa đùa : “ Tiền có, có muốn người ?”

      Tô Trản cong miệng cười, lắc lắc đầu : “ Vẫn là cho tiền em .”

      Im lặng giây.

      Tô Trản quan sát tâm tình của , Từ Gia Diễn yên lặng nhìn , giây sau, cười, duỗi tay ra giống như dùng lực mà xoa tóc , lực so với ngày thường có mạnh hơn chút.

      thôi.”

      đâu?” Tô Trản hỏi.

      Từ Gia Diễn lướt qua , cầm lấy đồng hồ bàn, cúi đầu đeo: “ ăn cơm.”

      làm thêm giờ sao?”

      “ Chẳng phải em chưa ăn cơm sao?” mang đồng hồ xong, hai tay đút vào túi quần, xoay người nhìn , cúi người nhìn vào mắt người đối diện: “ Mời em ăn cơm, tình hình công ty gần đây như thế nào em cũng biết rồi đó, thực có tiền.”

      “ Em cần…”

      Tô Trản cho rằng thực muốn thanh toán tiền lương với , vội vàng .

      “ Nhưng mà vẫn còn tiền mời em ăn cơm, cộng thêm nữa, coi như lương tăng ca, trả góp, em thấy như thế nào?” đứng thẳng, mắt nhìn .

      Mục đích quá ràng.

      Tô Trản rất nhanh phản ứng lại: “ Đây chẳng phải là mỗi ngày cùng ăn cơm với sao?”

      cười tiếng, lộ ra hàm trắng tinh, giọng điệu cũng giống như ngày thường: “ Hay là em muốn ăn cùng Đại Minh?”
      Tô Trản cúi đầu, thở dài: “ thôi, trước tiên giải quyết vấn đề của công ty .”

      Từ Gia Diễn gật đầu, xoay người cầm áo vest bàn, kéo Tô Trản ra cửa.

      Vừa lúc Mạnh Thần từ bên ngoài quay lại, trong chớp mắt có chút sửng sốt, chào hỏi: “ Lão Đại.” Sau đó im lặng nhìn về phía Tô Trản, trong lúc nhất thời biết nên gọi như thế nào, trong lòng có chút rối rắm.

      Gọi là chị dâu.

      Lão đại cũng chưa có .

      Nhìn tình hình này, hai người chắc rời nhau nữa rồi.

      đợi , hai người trực tiếp vượt qua về phía thang máy.

      Mạnh Thần quay đầu lại: “ Lão đại đâu vậy.”

      Từ Gia Diễn bấm thang máy, cũng quay đầu lại: “ ăn cơm.”

      Tới lúc hai người vào thang rồi, Mạnh Thần vẫn đứng dựa vào cửa mà nghiên cứu.

      Đây là làm hòa rồi sao? Vì vậy trở thành kẻ ác rồi?

      Hay là tranh thủ thời gian nịnh hót?

      Hay là mua cái gì đó chuộc tội? Mua cái gì đây? Hình như ấy chẳng thiếu thứ gì cả.

      mải suy nghĩ, Đại Minh từ phía sau tàn nhẫn đánh cái vào đầu : “Tiểu tử cậu, hì hì hì!”

      Mạnh Thần quay người lại rít lên: “ Muốn chết có phải ?”

      Đại Minh hừ lạnh tiếng: “ Người nào muốn chết hả? Tôi cũng hắt nước vào mặt chị dâu.”

      F*ck! cũng phiền lòng vì chuyện này đây.

      Mạnh Thần trợn mắt, đẩy ra: “ Đừng nữa, lão tử mệt đây.”

      Đại Minh nghĩ kế sách cho : “ Tôi này, vẫn nên sớm xin lỗi người ta , mua quà gì đó, Tô muội là người tốt như vậy, chắc chắn tức giận.”

      Mạnh Thần cảm thấy có lí, nhướm mày : “ ấy có nhiều tiền như vậy, chắc thiếu thứ gì, cậu bảo tôi nên mua gì đây?”

      Đại Minh nghĩ lát, sau đó lấy điện thoại ra: “ Tôi giúp tra Baidu.”

      Mấy giây sau.

      “Này, ở đây có hiểu lầm nào mà son môi giải quyết được.” Đại Minh dừng lại, quay lén nhìn Mạnh Thần, thừa dịp cậu ta chú ý bắt đầu lung tung: “ Tôi này, nếu như trễ hẹn hoặc nghe điện thoại, như vậy liền dùng hai thỏi son môi là có thể giải quyết được, thế nhưng cậu lại hắt nước vào mặt người ta, như vậy phải mua vali son môi, tốt nhất mặt còn khắc mấy chữ, ví dụ như chị dâu em xin lỗi.”

      vali son môi bao nhiêu tiền?” Mạnh Thần rơi vào trầm tư, qua mấy giây vẻ mặt thành : “ Cậu nếu tôi mua cho ấy áo lót tình , lão đại có vui vẻ ?”

      nghiêm túc chứ?” Đại Minh liếc .

      Gật đầu.

      “ Nếu quả thực muốn tự tìm cái chết như vậy, đừng trách tôi đây nhắc trước.”



      Từ Gia Diễn cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lấy xe, bị Tô Trản giữ lại: “ cần đâu, tới quán đối diện tùy tiện ăn chút là được.”

      “ Tiết kiệm tiền cho sao?”

      Tô Trản trực tiếp kéo tới tiệm mì phía đối diện: “ Tùy tiện ăn chút là được rồi, còn rất nhiều việc phải làm.”

      Từ Gia Diễn cười, thể chạy , bất đắc dĩ : “ Tô Trản…”

      Tô Trản kéo : “ thôi thôi, tiệm mì kia ăn cũng rất ngon, tin em .”

      Cuối cùng hai người cũng tới được tiệm mì.

      Trong khoảng thời gian này, Tô Trản hay ăn ở đây nên ông chủ cũng quen mặt, người còn chưa tới, từ xa ông chủ nhìn thấy bèn lên tiếng bắt chuyện: “ Sao hôm nay tới muộn vậy?”

      Tô Trản gật đầu: “ Tăng ca, hai tô mì thịt bò.”

      Ông chủ cười tiếng, tới trước mặt, mắt nhìn ra ngoài trời : “ Ông chủ cậu cũng vô lương tâm, bắt xinh đẹp như vậy vậy ngày ngày phải làm thêm giờ.”

      “…”

      Tô Trản làm động tác cười, ý đồ giả vờ tới: “Quá khen, quá khen.”

      Từ Gia Diễn sau lưng, hai tay đút túi quần, hết thảy đều là bộ dạng bình thản, Tô Trản liếc trộm cái, phát nhìn mình với ý vị sâu xa, vội vàng quay sang chỗ khác, giả vờ tìm chỗ ngồi.

      Tiệm mì này cũng đông người lắm.

      Đầu bếp bận rộn trong phòng bếp, ông chủ ngồi ở bàn bên cạnh bàn của bọn họ, câu được câu chuyện với Tô Trản.

      “ Đây là bạn trai của phải ?” Ông chủ hỏi: “ Câu ấy lớn lên trông đẹp trai.”

      phải, là đồng ngiệp nam.”

      Tô Trản cứ tưởng rằng nếu trả lời Từ Gia Diễn phải bạn trai , ông chủ tiệm mì chắc chắc lúng túng, kết quả là ông chủ càng càng hăng say.

      đến cuối cùng, ông chủ mới hỏi thẳng : “ có bạn trai chưa?”

      Nhìn qua ông chủ là người rất béo, ngoài 50 tuổi, tỏ ra mười phần hứng thú với Tô Trản, quả thực điều này làm cho Tô Trản lúng túng.

      Kết quả, ý của ông chủ phải như vậy, mãi sau mới : “ Nghe làm IT, con tôi cũng vậy, nhưng nó làm ở công ty , nếu hứng thú, hai người có thể tán gẫu.”

      Được lắm, lại còn muốn trở thành con dâu ông ấy.

      Sau câu “đồng nghiệp nam” kia của Tô Trản, cả quá trình Từ Gia Diễn dùng thái độ “ thực là đồng ngiệp” nhìn .

      Nhìn thấy hết ngượng ngùng cùng lúng túng trong mắt .

      chút cũng vượt quá bổn phận của người đồng ngiệp.

      Cuối cùng Tô Trản nhịn được mà dối: “ Ông chủ, tôi kết hôn.”

      Ông chủ sững sờ, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếc rẻ : “ Được rồi.”

      Ông chủ rời , bầu khí cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

      Trải qua việc đó, lúc sau hai người vô cùng yên lặng mà ăn cơm, Từ Gia Diễn ăn rất nhanh, Tô Trản ăn chút, dường như hai người buông đũa cùng lúc, nhìn cái: “ Ăn ít vậy.”

      Tô Trản gật đầu: “ No rồi.”

      “ Đợi lát nữa đừng than đói.” vừa vừa lấy tiền.

      Tô Trản nhìn , trong lúc vô tình phát ngăn ngoài cùng trong suốt ở ví của có kẹp tấm ảnh, hình như là ảnh của , nhìn thoáng qua, chưa kịp nhìn kĩ gấp ví lại, Tô Trản cản lại, muốn xem người trong ảnh là ai.

      Bị cánh tay dài của ngăn lại, từ cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn : “ Làm gì thế?”

      “ Ví tiền của rát đẹp, cho em xem chút.”

      Tô Trản kiễng chân kéo tay , thế nhưng ước chừng cao hơn hai mươi mấy cm, có nhảy cao hơn nữa cũng với tới tay của , mà lòng hiếu kì thúc giục muốn xem đến cùng.

      Hai người lôi kéo ra ngoài.

      Tô Trản nhảy lên bồn hoa cạnh thềm đá để giật lấy, bị chặn được phen, ôm xuống: “ Đừng nghịch.”

      chụp trộm em.”

      hết sức quen thuộc với hình dáng của mình, nếu như vừa rồi nhìn nhầm, đó chính là dáng ngủ xấu xí của .

      Từ Gia Diễn cất ví vào túi quần, lên tiếng phủ nhận: “ Tự luyến, ai là em.”

      Tô Trản thò tay vào trong túi quần , chắc chắn : “ Chính là em.”

      “ Là mẹ .”

      tin: “ chụp tấm ảnh xấu như vậy, đó là em.”

      “ Em mẹ xấu?”

      “ Vậy lấy ra đây cho em xem chút .” Tay trong túi quần quờ quạng vài cái, bị dùng tay giữ lại.

      “ Em sờ soạng cái gì, có phải muốn sang kia ?” khẽ hếch cằm sang hướng bên kia cái, nhắc nhở .

      Tô Trản dừng lại động tác, theo hướng chỉ nhìn sang.

      Bầu trời đêm đen kít, dòng chữ to ràng biển quảng cáo sáng lờ mờ: “ Khách sạn Pháp.”

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      chương 65

      Bỗng dưng Tô Trản quay đầu lại, rút bàn tay nằm trong túi quần ra rồi tự ý lên trước.

      Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng của lát, cong môi cười rồi cũng bước theo.Buổi tối có bảy tám người đến họp, lập trình, chuyên viên đồ họa và mấy người biên tập đều có mặt, cộng thêm Đại Minh, Mạnh Thần và Tô Trản.

      Từ Gia Diễn ngồi chính giữa bàn họp, yên tĩnh ngồi nghe Mạnh Thần báo cáo độ tiến triển của 《Vương Giả Liên Minh》và 《Địa Ngục Chi Thành》.

      Tô Trản lẳng lặng ngồi phía dưới suy nghĩ về . Từng thấy dáng vẻ nhận cup đài, từng thấy lúc giả vờ lưu manh đùa bỡn người, nhưng hình như chưa từng thấy qua mặc âu phục thắt caravat chăm chỉ làm việc.

      Nhưng cho dù làm việc gì, đều tỏ vẻ quan tâm. Ngay cả buổi họp hôm nay cũng trước sau như lười biếng tựa vào ghế bắt chéo chân.

      Cũng chẳng ai biết có nghe người khác gì hay .

      Mạnh Thần chuyển slide, nghiêm túc giải thích, “ ra, theo ý tôi , cho dù chúng ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vào game nữa cái quan trọng vẫn chính là cảm nhận của người chơi. Điều này rất quan trọng. 《Thiên Đường Chi Môn》phát hành trước game của chúng ta nên chiếm lấy khá nhiều thị trường của 《Địa Ngục Chi Thành》. Đối với chúng ta mà việc này khá là đả kích.”

      Bên dưới mảng lặng ngắt như tờ.

      Thời gian gần đây vẫn như thế, Mạnh Thần sớm quen rồi. Ít ra cậu cũng tốt nghiệp khoa vi tính, tuy bằng với trường Tô Trản theo học nhưng dù sao cũng là trường danh tiếng. Có người vắt chéo chân, giả bộ ngồi nghe vô cùng nghiêm túc nhưng chẳng tốt nghiệp ngôi trường tốt đẹp nào.

      Tô Trản cũng phát ra vấn đề.

      Mấy chuyên viên đồ họa chỉ biết thiết kê hình ảnh, bối cảnh game chứ biết gì đến việc phân tích trò chơi.

      Mà ở bộ phận phần mềm ngoại trừ lập trình chính ra đều là mấy nhân viên trẻ tuổi, bọn họ căn bản theo kịp lối suy nghĩ của Mạnh Thần.

      Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, những người khác đều về hết, trong phòng chỉ còn Tô Trản, Đại Minh, Mạnh Thần và Từ Gia Diễn. Mạnh Thần tức giận ném biên bản cuộc họp.

      Tô Trản liếc nhìn Từ Gia Diễn, vẫn nhúc nhích gì, thuận tay cầm bao thuốc lá và điện thoại bàn rồi ra ngoài.

      nhìn Đại Minh, Đại Minh gì chỉ yên lặng bĩu môi.

      Mãi đến lúc Mạnh Thần nổi giận đùng đùng ra ngoài Đại Minh mới bên tai , “Thói quen thôi, sau cuộc họp nào Thần Ca cũng nổi giận trận như thế hết.”

      “Sao?”

      Đại Minh đoán, “Chắc là thấy buồn bực thôi. Em thấy lúc họp mọi người đều ngồi nghe Thần ca tự mình độc thoại sao? Có ai đáp lại với cậu ta đâu.”

      “Theo em chắc là mọi người theo kịp thôi...”

      Đại Minh lắc đầu, “Khả năng lập trình của cậu ta quả quá trâu cho nên mấy người kia đều theo kịp thôi. Mà ngoại trừ đội LO2 bên Mỹ ra hình như đa phần đều bắt kịp lối suy nghĩ của cậu ta.”

      “Từ Gia Diễn cũng sao?”

      Đại Minh khoát tay, “Lão đại đâu phải học cái này đâu, ấy và đều đổi nghề giữa chừng hết.”

      Tô Trản tò mò, “Vậy ấy học chuyên ngành nào?”

      Đại Minh híp mắt nhớ lại, “Hình như kiến trúc phải. Theo nhớ nhà lão đại cho ấy làm việc liên quan đến máy tính nên ấy chọn đại nghành. Ấy vậy mà vẫn tốt nghiệp trước thời hạn.”

      “Cũng chẳng lạ.”

      “Khả năng học tập của lão đại quả rất nhanh. Thời gian gần đây đều thấy ấy xem mấy cuốn sách về lập trình. Còn chịu rồi, mấy cuốn kia quả đúng là sách trời...

      “《 Địa Ngục Chi Thành 》 của mấy cũng được gamer phản hồi tốt đẹp đó. Mà game này là ai nghĩ ra vậy?”

      “Kế hoạch là lão đại ra, Mạnh Thần và đoàn đội bên Mỹ hợp tác khai phá game. Tuy lão đại hiểu mấy cái lập trình nhưng đầu óc lại rất tuyệt, game mà ấy nghĩ ra người thường tuyệt đối thể tưởng tượng đươc.”

      “Còn có đội bên Mỹ nữa?”

      “Hợp tác với đội khai phá game LO2 thôi. Nhờ bán mặt mũi lão đại mà được đấy, chứ người thường hợp tác đâu.”

      Tô Trản bật ngón cái, “Lợi hại!!”

      Đại Minh an ủi , “Cũng chẳng có gì đâu, ngày mai rồi tốt thôi.”Trời bắt đầu chuyển tối.

      Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Tô Trản ngồi trước bàn làm việc nhìn vào màn hình máy tính. tự dưng cảm thấy rằng rất nhiều năm chưa cảm nhận qua loại cảm giác này. Năm đó, lúc chọn học vi tính là vì video của Từ Gia Diễn. Quả , chính cái video đó gợi lên hứng thú về game online trong . Nhưng rất nhiều năm cũng chỉ thích mỗi trò chơi đó. mãi đến sau mới dần dần bị lập trình hấp dẫn. Sau khi Tô Minh Triều qua đời, việc học đối với trở nên còn hứng thú. cứ cảm thấy mọi việc thế gian này có làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      Nhưng tối nay, ngọn lửa tàn trong như hừng hực trở lại.

      Mười giờ, Đại Minh mới tan ca. Tô Trản quay đầu nhìn ngọn đèn yếu ớt trong phòng làm việc kia. đứng dậy, gõ cửa.

      Nhận được đồng ý của , mở cửa vào.

      Đèn bàn được bật, áo khoác treo ghế, Từ Gia Diễn tựa người lên thành ghế, hai chân gác lên bàn, trong tay cầm quyển sách. Thấy vào, đem sách bỏ xuống, thuận tiện bỏ chân xuống, “, đưa em về.”

      Tô Trản liếc mắt nhìn tựa đề quyển sách kia, là nền tảng ngôn ngữ C.

      Từ Gia Diễn cầm chìa khóa xe, tắt đèn bàn. Lúc tới cửa ném áo khoác cho rồi đóng cửa, “Mặc vào!”

      Là đàn ông, tự nhiên vô hình phóng đại mị lực của bản thân trong đêm tối.

      Tô Trản ngoan ngoãn nhận lấy, khoác lên mình rồi theo ra ngoài.

      cầm tay , ngoan ngoãn để nắm. Hai bàn tay ấm áp nhàng nắm lấy, hai người lời nào cùng xuống lầu.

      Việc phán đoán phương hướng của luôn rất tốt. Chỉ mới qua lần quen đường tìm được tầng lầu ở. nghiêng đầu nhìn bên cạnh, “Tới rồi.”

      Tô Trản lấy áo khoác xuống trả lại cho , vươn tay cầm lấy rồi bỏ ra sau xe.

      Tô Trản chợt nhớ đến việc bèn hỏi , “Bộ âu phục trước em đưa vẫn còn dùng chứ?”

      im lặng nhìn hồi lâu, sau đó hạ kính xe xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe hút thuốc rồi nhàn nhạt “Ừ.” tiếng.

      Tô Trản gật đầu rồi mở cửa xe.

      Từ Gia Diễn tựa người lên ghế, hai tay phủi tàn thuốc vương lên người nhìn xuống xe. Tô Trản đứng bên ngoài cửa xe rồi thò đầu vào hỏi, “ muốn học lập trình hả?”

      Từ Gia Diễn cong khóe môi, “ sao?”

      muốn học hả?” Tô Trản cố chấp hỏi lại.

      nhìn chằm chằm. Trong màn đêm, ánh mắt của còn sáng hơn cả sao trời. nhàng gật đầu cái.

      Tô Trản , “Vậy em dạy cho .”

      Đới với năng lực lập trình của Tô Trản, hề nghi ngờ. Cười cười phủi tàn thuốc rồi lười biếng trả lời, “Mời nổi em...”

      nhấn mạnh, “Miễn phí!!”

      tháo dây an toàn, xuống xe, đến trước mặt rồi xoa đầu , “Mau lên nhà . Sau rồi tiếp việc này.”

      “Ngày mai em phải đến trường quay nên đến công ty được.”

      gật đầu cười vui vẻ, hết sức kiên nhẫn trả lời, “ sao.”

      hỏi tiếp, “Hôm thứ bảy rảnh ?”

      “Sáng bận, xong việc gọi cho em?” tựa người lên cửa xe, hai tay khoanh trước ngực vô cùng nhàn nhã.

      Vẫn chưa lên nhà? lặng lặng nhìn , “Còn việc gì em .”

      vẫn chưa cho chuyện của Trầm Mạn Thanh. Nghĩ nghĩ lại chắc cũng biết rồi. ra, trong trí nhớ của Tô Trản gần như là người cần làm nhiều việc vẫn ảnh hưởng đến người khác. Trong eSport, chính là thần tượng của vô số người, là huyền thoại.

      mở ra thời đại eSport thuộc về riêng . Đời này là thần tượng, trong eSport được vô số người mến.

      đường về nhà, trong đầu nghĩ đến duy nhất chính là bóng người cúi đầu ngồi đọc sách trong phòng làm việc.

      Hai thân phận của đều khiến mê mẩn.

      rất giỏi, ý tưởng trong《 Địa Ngục Chi Thành 》 rất tuyệt.”

      cười cười nhìn , chắc chỉ có tên ngu mới nghe thấy khích lệ .

      Cơn gió ban đêm thổi bay tóc , từng sợi tóc phấp phới trong gió y hệt những cành lá bướng bỉnh.

      Hai người họ hơn kém nhau sáu tuổi.

      Nhưng sắp tới, có lẽ phải gọi là ‘ giáo’.

      cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt cong cong của , lông mi hơi uốn lên. Xa cách ba năm nhưng đến giờ phút này, trong bóng đêm im lặng mới quan sát tỉ mỉ. Giữa hai hàng lông mày thêm chút thành thục dịu dàng.

      Hai người đối mặt nhau ba giây, Từ Gia Diễn cười thành tiếng, hai tay gỡ mấy loạn tóc bay loạn của , “Đừng nhìn kiểu này. Em đừng đánh giá cao sức chịu đựng và...” dừng lại, ngắm nhìn gương mặt đầy vô tội của rồi ghé sát tai , tận lực giọng lại, “Sức khống chế.. ”

      “Gặp sau.” Tô Trản lúc này mới kịp phản ứng. lườm cái rồi xoay người lên lầu.Đoàn phim tiến vào giai đoạn đóng máy cuối cùng.

      Xế chiều hôm nay Nam Sơ chính thức quay phim xong. thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đến đoàn phim khác. Vừa thu dọn đồ, vừa than thở với Tô Trản, “Ôi, giống như mới quen biết nhau lâu lại phải chia tay rồi.. ”

      Tô Trản phụ giúp dọn đồ trang điểm cho Nam Sơ, “Lần sau có cơ hội hợp tác tiếp mà.”

      Nam Sơ dừng tay, cắn răng , “Mịa nó, muốn kiếm đủ tiền xài cả đời để cần đóng phim nữa quá!!”

      Tô Trản nhìn Nam Sơ, “ phải diễn viên đều rất nhiệt tình đóng phim hả?”

      Nam Sơ cười cười, miệng đường lòng nghĩ nẻo trả lời, “Diễn viên cũng muốn ăn cơm.”

      Tô Trản lắc đầu, “Nam Sơ, tôi thấy phải người như thế.”
      “Có gì khác nhau đâu chứ!” Nam Sơ tuy muốn hút thuốc nhưng đành phải nhịn, “Nhìn sắc mặt mấy ngày nay cũng tệ lắm nhỉ?! Chắc là ngày nào cũng đến công ty của đại thần chứ gì.!”

      Tô Trản, “Công ty ấy xảy ra ít việc, tôi chỉ đến trợ giúp thôi.”

      Nam Sơ lặng lẽ cúi đầu ghé sát tai , “ với đại thần thiếu cơ hội tốt.”

      Tô Trản nhìn Nam Sơ, Nam Sơ chớp mắt ý tứ vô cùng sâu xa nhìn Tô Trản.

      “??”

      Nam Sơ thở dài cái rồi ra, “Đàn ông ấy mà! Đôi lúc cứ làm nũng mới tốt. Lúc giường ấy, cứ dụ dỗ người ta, chớ đến phía dưới cứng lên tính tình tự nhiên hiền hòa lại.”

      “...” muốn chuyện với ả phù thủy quốc dân này nữa.

      phải như nghĩ đâu.” Tô Trản , “Ôi, mấy ngày gần đây thấy Thịnh Thiên Vi đâu hết này.”

      Nam Sơ bĩu môi, “ ấy sớm rồi mà.”

      sao? Sao cho tôi?”

      “Lần đó Thiên Vi nhìn bận đến sứt đầu mẻ trán nên muốn tôi cho . Còn thời gian sau về.”

      Tô Trản cúi đầu nhấp ngụm cà phê, rồi từ từ uống xuống.

      Nam Sơ vỗ vai , “Tôi thấy Thiên Vi sống tốt lắm mà. đừng để ý nhiều. Tôi phải rồi, hẹn gặp ở buổi tuyên truyền phim.”

      Ba ngày sau, phim chính thức quay xong, Tô Trản thu dọn đồ đạc về lại phòng làm việc.

      hề dừng xe mà nhanh chóng lái . Đến lúc lái xe đến tầng lầu, Từ Gia Diễn vừa vạn xuống lầu. nhấn còi xe, lười biếng nhìn rồi bước qua phía . Tô Trản hạ kính xe hỏi, “ ra ngoài hả?”

      gật đầu, “Mua thuốc lá.”

      Tô Trản nghiêng đầu nhìn , “Lên xe , em dẫn đến chỗ này.”

      Từ Gia Diễn qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái. Tô Trản chiếc Audi, gian trong xe lớm lắm nên chỉ thích hợp cho phái nữ. Bình thường cũng thấy chiếc xe này nhưng lúc ngồi lên, đôi chân dài tùy ý đặt xuống, mới cảm thấy xe quả hơi ...

      “Chiếc Audi này rất hợp với em.”

      Đây là lời từ trong thâm tâm qua, quả rất hợp với dáng người nhắn như em.

      Tô Trản quay đầu, “Chân dài quá! Nếu thấy thoải mái cứ để ra sau .”

      Chân hơi dài nên thoải mái lắm.

      cúi đầu tìm nút ấn dưới ghế ngồi, thế nhưng nhấn nửa nửa ngày cũng có phản ứng gì. nhìn hỏi, “ phải hỏng chứ?”

      có đâu.”

      tháo dây an toàn rồi khom người xuống. gian trong xe khá , khom người xuống nên thấy được nút ấn ở đâu nên đành tự tìm.

      Lúc này, hình ảnh trong xe quả hơi....

      Từ Gia Diễn ngồi ghế phó lái, hai chân chen chúc đặt cạnh cửa xe, đầu Tô Trản vừa vặn thẳng hướng với bắp đùi , hai tay vẫn tìm nút ấn.

      lúc sau, cái đầu của liên tục cọ tới cọ lui cạnh bắp đùi .

      “Ôi, em nhớ là cái nút này mà.”

      đúng, lại tìm tiếp, cái đầu lại cúi xuống tìm.

      ...

      Từ Gia Diễn trực tiếp kéo ra rồi trầm giọng, “Lái xe . Như thế này là được.”

      ...

      sao chứ?”

      Từ Gia Diễn cắn răng, “ sao—”

      “Dạ,” cười rồi nổ máy.

      lái xe rất chuyên chú, suốt dọc đường hai người chẳng lời nào.

      Xe dừng trước tiểu khu. Tô Trản nhìn đồng hồ, cũng đến giờ rồi. lấy điện thoại gọi thông báo tiếng rồi kép Từ Gia Diễn xuống xe.

      nhìn quanh vòng, “Ai ở đây?”

      “Thầy giáo dạy lập trình hồi đại học của em. Em muốn mượn thầy mấy cuốn sách, cùng lên .” Tô Trản .

      Vương Giáo sư bảy mươi tuổi, đầu tóc chuyển sang vẻ hoa râm, mặt mang theo cặp kính lão, dáng vẻ vô cùng đậm chất trí thức. Thế nhưng khi lên lớp hai chứ uy nghiêm lại đủ để hình dung về ông, học trò từng tốt nghiệp khóa lập trình đều gọi ông là “thiết diện giáo sư.” (Giáo sư mặt sắt)

      Ban đầu Tô Trản cũng sợ vị giáo sư này. Nhưng về sau lại phát ông cũng rất bình thường, cũng thường đùa giỡn người khác, điều kiện là đó phải tiết lập trình chuyên nghiệp.

      Bình thường Từ Gia Diễn luôn trưng ra cái vẻ chả quan tâm ai, mà đây lại là loại người Vương giáo sư ghét nhất. Thế nên, trước lúc vào nhà thầy giáo yên tâm nên cố ý cảnh cáo , “Thầy Vương là người rất thận trọng, đừng có bày ra vẻ cà lơ phất phơ đấy.”

      có sao?” bày ra vẻ mặt vô cùng vô hại.

      Vương giáo sư nhìn thấy Tô Trản vui vẻ vô cùng.

      Tô Trản cúi người, “Thầy Vương, lâu gặp thầy.”

      Vương Giáo sư cười đến vui vẻ, “Chậc, tiểu nha đầu cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Sau đó ông nhìn qua Từ Gia Diễn, cũng học theo Tô Trản cúi người xuống, “Thầy Vương.”

      Vương Giáo Sư nhàn nhạt liếc cái rồi nhìn Tô Trản, “Vào trong .”

      Sau đó ông xoay người vào nhà.

      Hai người nhìn nhau, Tô Trản bèn hung hăng nhéo vào hông cái rồi giọng, “ bảo bớt thói cà lơ phất phơ rồi mà!!”

      Từ Gia Diễn bị đâu liếc mắt nhìn , “ cũng cúi người chào đó thôi.”

      “...Chắc chắn là thái độ của đúng!!” Tô Trản vào, giọng bên tai .

      “Thái độ của chưa đủ đoan chính nữa hả?”

      “Nhất định là do sai.”

      Hai người thầm to , Vương Giáo sư bèn bung tay chỉ vào ghế sô pha, “Qua đây ngồi.”

      Hai người nhìn nhau cái, Tô Trản ngoan ngoãn qua ngồi, Từ Gia Diễn cũng ngồi xuống bên cạnh .

      Vương Giáo sư ngồi mình chiếc sô pha người, lưng tựa ra sau.

      Tô Trản hỏi, “Thầy Vương, trong nhà chỉ có mình thầy thôi sao ạ?”

      Vương Giáo sư nửa trêu nửa đùa , “Ừ. Hai đứa ở lại ăn cơm chứ?”

      Tô Trản nhìn Từ Gia Diễn, “Dạ thôi ạ. Bọn em sợ phiền thầy, chỉ đến mượn sách rồi về thôi. Nhân tiện cũng ghé thăm thầy chút, lần sau lại đến rồi mời thầy bữa.”

      Vương Giáo sư cười tiếng, “Lúc đầy thầy bảo con ở lại làm thực tập sinh sống chết muốn. Thế mà giờ lại muốn tiếp nghiệp học sao?”

      Tô Trản cười cười, “Lúc ấy còn trẻ người non dạ, kinh nghiệm còn thiếu nhiều.”

      Vương Giáo sư nhìn qua Từ Gia Diễn, “Bạn trai con?”

      Tô Trản nghĩ nghĩ lát rồi hỏi, “Thầy thấy sao ạ?”

      Vương Giáo sư trả lời, ông trực tiếp hỏi Từ Gia Diễn, “Cậu, làm nghề gì?’

      Tô Trản đá chân , chậm rãi trả lời, “Làm phần mềm máy tính.”

      Vương Giáo sư, “Biết về lập trình?”

      “Cũng hiểu nhiều lắm.”

      Vương Giáo sư vui vẻ, “ hiểu làm sao được người thương đây?.”

      lên tiếng, “Cứ qua ngày thế thôi.”

      “Sao hả? Thích nhóc này?”

      Từ Gia Diễn nhìn Tô Trản, hề né tránh, “Dạ.”

      Thế nhưng Tô Trản ngồi đó lại ngẩn người.

      Hai người cứ hỏi trả lời.

      Vương Giáo sư chỉ Tô Trản, “Ông đây dạy Tiểu Trản mấy năm, nam sinh thích Tiểu Trản phải xếp cả hàng dài. Ấy thế mà tính tình lại tốt.”

      Từ Gia Diễn cảm động bèn ra, “Quả được tốt tính cho lắm.”

      Mấy giây sau.

      Vương Giáo sư dẫn đầu tấn công, ông cầm chiếc gậy đánh vào chân Từ Gia Diễn, “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Muốn ăn đòn rồi phải ?”

      Từ Gia Diễn cười, “Cháu đâu có...”

      lâu sau Tô Trản mới kịp phản ứng lại, có chút tin hỏi, “Hai người quen biết nhau hả?”

      Vương Giáo sư giải thích, “Thầy và bà nội của tên nhóc này là bạn học. Tên này từ học tốt, thế mà còn chơi game nữa, bị bà nội mắng biết bao nhiêu lần. Tiểu Trản, con mau , trong trường có biết bao nhiêu thanh niên vừa tuấn tú lịch lại tài giỏi con thích, thế sao lại thích thằng nhóc này chứ!!”

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      chương 66

      Tô Trản nhìn sang phía Từ Gia Diễn, buông tay ra, vẻ mặt vô tội.

      Vương giáo sư càng hăng, thiếu chút nữa đem tất cả “chiến tích” của Từ Gia Diễn hết ra, trong mắt ông già chống gậy mọi thứ đều chẳng ra gì.

      “Khi đó trong đầu cậu ấy toàn là chơi game, chơi game, trốn học chơi game. Bị cha nó bắt được, xách về nhà đánh cho trận, còn chỗ nào chạy liền chạy về nhà bà nội. Bà nội cậu ấy cũng với tôi rất nhiều lần, đứa cháu trai này trước đây muốn ngoan bao nhiêu ngoan bây nhiều, nhưng hễ dính vào game là điên cuồng như ma vậy, bà nội cũng hết cách. Nhưng nghe bà nội cậu ấy , cậu ấy chơi cũng tồi, đạt được rất nhiều giải vô địch thế giới rồi?”

      Tô Trản gật đầu, vội vàng : “ Rất lợi hại, đứng đầu trong giới eSport, rất nhiều người hâm mộ ấy, coi ấy như thần tượng, khơi dậy ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi.”

      “Tiểu tử này muốn làm gì quả thực rất nghiêm túc.” Chỉ số thông minh của Từ Gia Diễn rất cao, về điểm này Vương giáo sư ngược lại rất tán thành. đến đây, sau đó Vương giáo nâng đẩu kính mũi, nhìn sang Từ Gia Diễn: “Sức khỏe bà nội cậu gần đây sao rồi?”

      Từ Gia Diễn đáp: “Nhờ Phật tổ phù hộ, cũng tệ lắm.”

      Vương giáo sư thở dài: “Bảo bà ấy chú ý thân thể, đừng niệm Phật quá lâu, bà già làm sao mà thức khuya như đám người trẻ tuổi được?”

      Vương giáo sư hiểu rất giờ làm việc và nghỉ ngơi của bà nội, mỗi sáng 5 giờ dậy, niệm Phật tới 12 giờ đêm, thói quen này duy trì ba mươi mấy năm.

      Từ Gia Diễn gật đầu, tỏ ý biết.

      Đề tài lần nữa lại chuyển sang hai người, Vương giáo sư với Tô Trản: “ Con đó. quản lí cậu ta cho tốt, tiểu tử này cần có người chỉnh đốn.”

      Có thể thấy được, giáo sư cũng phải là ghét Từ Gia Diễn.

      Tô Trản liếc mắt nhìn Từ Gia Diễn, nhất trí với Vương giáo sư, mười phần nghe lời giáo sư mà trịnh trọng gật đầu.

      Chợt cảm thấy eo bị véo cái, Tô Trản bị đau quay ra lườm , tên đầu sỏ vẻ mặt vô tội

      Vương giáo sư còn hai câu, sau đó đứng dậy vào phòng lấy sách, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.

      biết rằng câu kia chạm vào thần kinh của .

      Tay Từ Gia Diễn ở sau lưng liên tục nhéo, Tô Trản đưa tay kéo tay ra, trừng mắt nhìn : “Đừng nghịch.”

      nghe, tay vẫn cứ đặt lưng tác oai tác quái.

      Tô Trản thể nhịn được nữa bèn kéo tay qua, cắn mạnh cái ở cổ tay .

      “ a..” nhíu mày, khẽ hít sâu hơi.

      Mấy giây sau Tô Trản buông tay ra.

      Ngoại trừ vết thương lúc đầu, cánh tay tất cả đều là dãy dấu răng ngay ngắn của . Từ Gia Diễn giơ tay, nhìn chằm chằm hàng dấu răng lúc, vui vẻ, nghiêng người rút tờ giấy, nhàng phủ lên.

      Vương giáo sư vừa lúc mang mấy cuốn sách ra, nhìn thấy màn này, chỉ chỉ vào tay Từ Gia Diễn: “ Làm sao vậy?”

      Từ Gia Diễn nhìn Tô Trản, giọng : “Bị mèo cào.”

      Vương giáo sư nhìn vòng quanh vòng: “Bậy bạ, ở chỗ ta làm gì có mèo.”

      Tô Trản trừng mắt nhìn Từ Gia Diễn, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng giải thích: “ Vừa nãy mới lẻn từ sân vào, lại chạy ra rồi.”

      Vương giáo sư đương nhiên nhìn ra khí giữa hai người “Mắt mày lại” cùng với “Lửa tình nồng cháy”, đặt sách ở bàn, ngồi xuống, : “ Vậy lát nữa cậu nhớ phải tiêm.”

      Ánh mắt Từ Gia Diễn trực tiếp nhìn chằm chằm vào người nào đó, giọng dạ tiếng.

      Tô Trản giả bộ ho khan, quay đầu chỗ khác.

      Vương giáo sư đặt sách ở bàn trà, “ Mấy quyển này trước tiên cậu cầm về đọc .” xong nhìn về phía Từ Gia Diễn “ Tiểu tử cậu được đào tạo theo hệ thống, ta chọn mấy quyển nhập môn, cậu cầm về xem chút. Chỗ nào hiểu hỏi nha đầu này, người ta là sinh viên xuất sắc, trình độ như vậy cũng thừa sức dạy cậu, cậu cũng đừng xem thường nó.”

      Từ Gia Diễn lộ ra ánh mắt nghiên cứu, ngạc nhiên : “Hả? Lợi hại như vậy sao?”

      Vẻ mặt của Vương giáo sư như cậu biết cái gì, vuốt vuốt cằm nhắc lại chuyện cũ, nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút xúc động, dù sao trong đám người năm ấy, người lợi hại nhất vẫn là , đạt tới trình độ đó cũng là niềm tự hào của ông.

      “ Đương nhiên là lợi hại, lúc người ta học đại học, cùng với vài nam sinh trong đội của ta tham gia trận chung kết ACM toàn cầu. Nó năm đó cũng chỉ là con nhóc, sau 10 năm đội của chúng ta cũng có lúc về nhì, về nhì cũng là rất tốt rồi, trường của chúng ta thành tích rất tốt. Chỉ có năm 05, 04 Trung Quốc mới đạt giải quán quân, từ sau khi tiểu tử kia tốt nghiệp, tại ACM trung Quốc cũng còn người giành được giải. Lần thi đấu đó, trừ đại sư huynh của nó, nó là người nhanh nhất. Vài thằng con trai kia cũng sánh bằng, năm đó muốn nó ở lại bảo vệ luận án nghiên cứu nhưng con nhóc này nhất quyết chịu, nếu bây giờ chẳng đến lượt tiểu tử cậu đâu.”

      Thái độ ghét bỏ của Vương giáo đối với Từ Gia Diễn che giấu chút nào, ông còn : “Nha đầu, về sau có gặp lại Đại sư huynh của con ?”

      Đại sư huynh trông như thế nào sớm quên mất rồi, “Chưa từng gặp.”

      Vương giáo sư thở dài: “ Tiểu nha đầu con đó, chỗ nào cũng tốt, thông minh lại rất nghe lời. Chỉ có tật xấu là thích giao tiếp với mọi người, lúc đó đại sư huynh đối xử với con tốt nhất. Lần họp mặt lần trước con cũng , tất cả mọi người ai liên lạc được với con, đại sư huynh của con còn nhắc đến con với ta, rằng rất nhớ tiểu sư muội này, tốt nghiệp xong gần như biến mất.”

      Vương giáo sư dạy qua rất nhiều khóa học trò, chỉ với khóa của bọn là tình cảm nhất. Lúc Tô Trản gọi điện cho ông, giây trước còn rất vui vẻ, giây sau mắng cho Tô Trản ở đầu dây bên kia trận. Tại sao vừa tốt nghiệp xong lại biến mất, ai cũng liên lạc được.

      Thái độ của Tô Trản như biết lỗi rồi, khi giáo sư giáo huấn tuyệt nhiên có cãi lại, cúi đầu, giống như nhóc đáng thương. Giáo sư hình như còn muốn giáo huấn tiếp, phất phất tay : “Mà thôi mà thôi, ta lưu lại số điện thoại của con, lần sau họp mặt ta tự mình gọi cho con.”

      Tô Trản gật đầu liên tục: “ Dạ, được ạ.”

      Eo bị người nào đó chọc cái, phớt lờ , cười cười với giáo sư.

      Mấy giây sau lại bị người ta chọc cái.

      cũng quan tâm.

      Ngồi khoảng tiếng sau, hai người đứng dậy xin phép ra về.

      Vương giáo sư cũng giữ hai bọn họ lại, lúc gần , cầm ba-toong oán hận với Từ Gia Diễn: “ Cho ta gửi lời hỏi thăm bà nội cậu.”

      “ Vâng, được ạ.”

      Vương giáo sư còn : “ Đừng bắt nạt ấy.”
      “ Nào dám.”

      Vương giáo sư cười: “ Tiểu tử cậu! Được rồi, .”

      Hai người lên xe, Tô Trản ngồi vào, tra chìa khóa, nổ máy, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa quay xe, hỏi : “Tại sao giáo sư lại thích vậy?”

      Từ Gia Diễn tựa người vào ghế, giúp quan sát hai bên đường, nhàn hạ : “ cũng phải nhân dân tệ mà người nào cũng phải thích .”

      Hiển nhiên là Tô Trản tin, xe chậm rãi ra khỏi con phố, kiên quyết hỏi lại: “Chắc chắn làm chuyện gì đó khiến cho ông ấy ghét.”

      nhìn : “Muốn biết sao?”

      Tô Trản tò mò: “ ra là vì nguyên nhân gì?”

      “ Cũng biết có phải vì nguyên nhân đó nữa.”

      em nghe chút xem.” Tô Trản từ từ lái xe.

      Từ Gia Diễn dựa vào ghế vò vò tóc, nghiêng người nhìn : “Quên , nữa, ra lại cãi nhau với em.”

      xuống xe, tự về.”

      chuyện chỉ nửa, gợi lên lòng tò mò của người khác, Tô Trản có chút cảm giác muốn ném xuống xe.

      Sau đó Từ Gia Diễn lười biếng khẽ dựa vào ghế, từ từ giải thích lượt: “ Mấy năm trước, hai nhà có cùng nhau ăn cơm, giáo sư muốn giới thiệu cháu ông ấy cho , bị từ chối ngay trước mặt. Có lẽ cảm thấy nể mặt ông ấy?”

      Giờ phút này Tô Trản càng muốn ném xuống xe.

      Xe bỗng nhiên dừng lại, Từ Gia Diễn quay đầu nhìn , vẻ mặt vô tội: “ Em xem, muốn cãi nhau với em mà.”

      Rất nhanh sau đó, lần nữa xe lại lên đường, Tô Trản lườm cái: “ Đúng là rất đáng ghét, cũng chẳng chừa lại cho kia chút mặt mũi nào.”

      Từ Gia Diễn cong miệng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nào.

      Lái xe đến tầng dưới của công ty, Từ Gia Diễn xuống xe, đứng ở cửa chuyển động cánh tay, Tô Trản đỗ xe xong, xách túi qua: “ thôi, tìm Mạnh Thần họp.”

      Từ Gia Diễn ngừng chuyển động cánh tay lại, theo sau: “ chưa có họp.”

      Tô Trản mặc bộ quần áo công sở, mang giày cao gót mặt đất như lướt gió, tới trước cửa thang máy, bấm số, nhìn máy con số chuyển động : “ Em .”

      “ leng keng.” Thang máy rát nhanh mở ra.

      Tô Trản vào trước, Từ Gia Diễn đút tay vào túi quần vào sau, nhìn : “ Rốt cuộc công ty này ai mới là chủ?”

      Tô Trản liếc cái, lại nhàn nhạt nhìn về phía trước: “ Vậy có mở ?”

      cũng nhìn về phía trước, lười biếng : “ Có mở.”

      Trong phòng làm là mảng tưng bừng, thấy hai người về, cả đám vội vàng chạy về vị trí của mình, hai người trước sau vào, Tô Trản sau Từ Gia Diễn.

      Từ Gia Diễn ôm cổ Đại Minh: “ Thông báo cho Mạnh Thần, họp.”

      Tất cả mọi người hay chỉ có Thần ca?” Đại Minh hỏi.

      đợi Từ Gia Diễn trả lời, Tô Trản ở phía sau : “Mạnh Thần, cậu, bốn người chúng ta họp trước.”

      Hai người cùng dừng lại.

      Đại Minh quay đầu lại nhìn Tô Trản, lại quay sang nhìn lão đại chút.

      Từ Gia Diễn bỏ tay ở cổ ta ra, chỉ chỉ Tô Trản ở phía sau, thản nhiên : Nghe ấy.” Trực tiếp xoay người vào phòng làm việc.

      Tô Trản vỗ vỗ vai Đại Minh, cũng xoay người chuẩn bị tài liệu.

      Giờ phút này, Mạnh Thần nằm trước máy vi tính xem màu son.

      YLS, el, armani, còn nhiều loại có tên thương hiệu..Nhìn mà hoa cả mắt, Đại Minh vào, gõ gõ bàn : “ Mau lên, bà chủ họp.”

      Mạnh Thần ngẩn người: “Ai?”

      Đại Minh ôm ngực, nhìn : “ Còn ai vào đây nữa.”

      Mẹ kiếp!

      Phòng họp.

      Chỉ có bốn người nhưng bầu khí nghiêm túc kém gì lúc đại hội.

      Bên này ba người đàn ông ngồi song song, mắt đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc, cả người mặc bộ quần áo công sở nghiêm túc ở trước bàn hội nghị.

      Ba người tư thế thống nhất, ôm ngực, nếu đem ra so sánh, người ngồi giữa lại lười nhác vắt chân lên chút, áo sơ mi quần âu cũng chỉnh tề, quả thực rất vô lại.

      Đại Minh: “ Tô muội làm sao vậy?”

      Mạnh Thần chọc chọc Từ Gia Diễn: “ làm gì sao?”

      Từ Gia Diễn để điện thoại xuống: “ Tôi làm sao biết được?”

      Tô Trản đem báo cáo in sẵn chia làm ba phần, đưa tới trước mặt bọn họ, khom lưng, hai tay chống ở bàn, hỏi Đại Minh: “ Cậu làm sao à?”

      mặc bộ công sở office lady, bên trong là áo dây, bên ngoài là áo vest đơn giản, tay chống xuống bàn, lúc cúi người xuống, dây áo từ cổ lộ ra, tất cả bên trong đều lộ ra ngoài…

      Đại Minh: “…”

      Mạnh Thần: “…”

      Từ Gia Diễn: — —

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      chương 67

      Từ Gia Diễn hắng giọng, ngón tay cong lại gõ lên mặt bàn, giọng lạnh thấu xương, “Hai cậu nhìn đủ chưa?”

      Đại Minh và Mạnh Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi tự giác quay đầu qua chỗ khác.

      Hai người thầm than khổ.

      Trời ạ!!

      Bọn họ đâu phải cố ý đâu!

      Tự nhiên lộ ra như thế.. bảo hai người làm sao chuẩn bị tâm lí kịp chứ?? Lão đại, cần gì hung dữ như vậy..

      Bây giờ tự lấy tay đâm vào mắt có kịp ?? F*ck!!!!

      Tô Trản lúc này mới kịp phản ứng. Cúi đầu nhìn cái rồi đứng thẳng người, Tô Trản chậm rãi nhìn về phía Đại Minh, “Việc ưu hóa trong hai ngày nay thế nào rồi?”

      Đại Minh liếc mắt nhìn Từ Gia Diễn, thấy bày ra vẻ mặt gì mới trả lời, “Ưu hóa xong hết rồi nhưng còn bộ phận vẫn chưa khảo sát xong. Mà chắc vẫn kịp thời gian để gamer login.”

      Tô Trản nhìn Mạnh Thần, “《 Thiên Đường Chi Môn》được đánh giá thế nào?”

      Mạnh Thần, “Rất tốt.”

      “….. cụ thể ra .”

      Mạnh Thần giải thích, “《 Thiên Đường Chi Môn》lấy xương của chúng ta rồi cởi áo khoác . Chúng ta căn bản phải ưu hóa game, mà bên kia lại có người phát hành đứng ra chống đỡ, lần này bọn họ kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Mà tôi khá nghi ngờ điểm, bản update của 《 Địa Ngục Chi Thành II》mà bọn họ cũng copy. Chuyện này rất khó hiểu.”

      Tô Trản tỏ vẻ hiểu . xoay người mở file trình chiếu, “Đây là biểu đồ thống kê về xu thế phát triển của game client, web game và game mobile. Các nhìn xem . Sau khi LO2 xuất , chỉ với 9 năm để game client đạt đến đỉnh cao. Còn mấy năm này phát triển lắm, đó là do số lượng gamer thế giới của LO2 đạt đến mức độ thể tăng thêm nữa. Các trò chơi sau này đa phần đều lấy cảm hứng từ LO mà là do game client còn gian để phát triển nữa. Còn về web game số lượng gamer ngày càng giảm dần. Về phần game mobile mấy năm này lại phát triển rất nhanh. Dùng biểu đồ để phân tích xem ra game mobile vẫn còn phát triển. Đến lúc nào nó đạt đến cực hạn tạm thời chúng ta vẫn chưa , nhưng chắc chắn phải bây giờ. Nếu chúng ta muốn kiếm tiền, em đề nghị mình nên từ bỏ game client, giảm bớt nhân lực bên 《Vương Giả Liên Minh》 rồi chú tâm vào 《Địa Ngục Chi Thành II》.”

      Mạnh Thần là người đầu tiên phản đối, “《Vương Giả Liên Minh》là hạng mục đầu tư quan trọng của công ty trong năm nay, nó cũng là mục đích mà chúng ta làm thể loại game này. Năm đó, lúc bọn chơi LO2 rằng, nhất định tự mình làm ra trò chơi có thể lên được bảng xếp hạng thế giới.”

      Tô Trản gật đầu, “Ừ, chớ khẩn trương, em chỉ thôi mà. Em tiến hành phân tích về gamer của 《 Địa Ngục Chi Thành I》.” xoay người, màn hình lần lượt xuất các biểu đồ hoàn mỹ, bút laser vẽ vòng tròn biểu đồ, “Gamer đa phần đều ở độ tuổi từ 19 – 35, phần gamer rải rác ở các độ tuổi khác..”

      Sau đó, Tô Trản ra loạt từ ngữ chuyên môn khiến Mạnh Thần ngẩn người.

      “ACU và PCU [1] trong《Địa Ngục Chi Thành I》đều cùng các game mobile khác cạnh trạnh vị trí cao, hơn nữa tỉ suất chi tiền cũng khá ổn. Bản 《Địa Ngục Chi Thành I》có tồn tại 1 vấn đề đó là trình độ qua ải khó. Gamer qua ải càng ít số lượng người chơi giảm dần theo thời gian. Vì thế, ở bản 《Địa Ngục Chi Thành II》chúng ta nên sửa đổi chút.”

      Mạnh Thần tán thưởng, “Cái này sửa rồi. Còn cái bây giờ cân quan tâm là tính cạnh tranh của 《Thiên Đường Chi Môn》đối với chúng ta.”

      Tô Trản, “Các biết người đứng sau của 《Thiên Đường Chi Môn》là ai ?”

      “…”

      nhìn Từ Gia Diễn chằm chằm, “Là Trầm Mạn Thanh.”

      Nhìn ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc chút nào hiển nhiên sớm biết, chỉ có Mạnh Thần và Đại Minh tức giận vỗ bàn, “F*CK!!”

      Tô Trản lần nữa nhìn về phía Từ Gia Diễn tò mò hỏi, “Ân oán giữa và người ta chỉ đơn giản là việc trong câu lạc bộ thôi hả?”

      Chỉ thấy khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh tỏ vẻ lạnh nhạt lời nào.

      Tô Trản, “ đừng để ý, em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”

      chú ý của lại quay về trò chơi. Thấy Đại Minh và Mạnh Thần tập trung, gõ bàn, “ điểm chính nào. Theo phương pháp phân tích SWOT[2] tài nguyên của chúng ta là có hạn. Mấy năm qua rất nhiều công ty đưa ra thị trường các loại game khác nhau, game nào cũng có số lượng người chơi login rất nhiều nhưng số game kinh điển để gamer ghi nhớ lại nhiều, đa phần đều là hứng khởi ban đầu hết. Làm trong nghề này chính là như thế, trò chơi trong điện thoại có thể để các chơi mấy năm nhất định phải có IP lớn (nổi tiếng), cũng giống như danh tiếng của các trong eSport vậy. Em cũng có IP, mấy năm nay bị mấy công ty trò chơi hỏi thăm qua nhưng em lúc đó thấy hứng thú gì nên đều từ chối hết. Bây giờ nếu các cần cứ để nó tham gia 《Địa Ngục Chi Thành II》. IP đó cũng có nhóm fan . Chúng ta chỉ cần tuyên truyền chút, chọn nhà phát hành uy tín nữa ảnh hưởng của 《Thiên Đường Chi Môn》đối với chúng ta lớn lắm.”

      Mạnh Thần, “IP dùng cho tiểu thuyết cũng có thể dùng cho game à?”

      “Từ mấy năm trước dùng được rồi. Mấy game tiên hiệp đều chuyển thể từ tiểu thuyết hết mà, biết?”



      Cuộc họp kết thúc, Đại Minh vỗ tay, “Tô muội, em giỏi.”

      Mạnh Thần gật đầu, “ cũng thấy thế.”

      Tô Trản để ý đến lời của hai người, với Mạnh Thần, “Em đem kịch bản cho . đọc qua rồi thử xem sửa đổi được gì . Sau khi làm xong báo tiếng để em tuyên truyền.”

      Hai người lĩnh mệnh rời , trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

      Biểu hôm nay của Tô Trản phải là rất tuyệt vời. Từng cái biểu đồ đều hết sức tinh tế, số liệu phân tích cũng rất phù hợp.

      Từ Gia Diễn tựa người vào ghế, nhướn mày hỏi, “Mấy ngày nay em ở lại đều vì việc này?”

      Tô Trản tới cạnh , kéo cái ghế ngồi xuống rồi học theo dáng ngồi của , bắt chéo chân tựa người vào ghế, “Ngày nào cũng thức đêm làm, mất khá nhiều thời gian.”

      Tô Trản bỗng nhiên tới trước mặt , ngón tay chỉ vào vành mắt đen thui, “ thấy ? Đều do thức đêm hết đó.”

      Tô Trản khom người đứng trước mặt , mặt tỏ vẻ đáng thương. Từ Gia Diễn đột nhiện đưa tay ra, bàn tay ấm áp để dưới tai, ngón cái nhàng vuốt ve mặt .

      Tô Trản sửng sốt, nghĩ tới làm như vậy. Lúng túng muốn tránh nhưng lại bị siết chặt.

      Hai người ở trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, ngay cả lá cây bên ngoài cửa sổ cũng hề lay động, tựa như cả thế giới đều im lặng nghe chuyện.

      Từ Gia Diễn ngẩn người.

      Tô Trản quơ tay trước mặt mấy lần, “ nghĩ gì thế?”

      về phía , , “ nghĩ, nếu như lúc đó em nghe theo lời Vương giáo sư làm nghiên cứu sinh bây giờ phải làm gì.”

      Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt . Mỗi tấc da thịt mặt được nhìn chăm chú, lông mi của rất dài, cặp mặt hoa đài có chút mê người.

      Từ Gia Diễn cười, “Lại nhớ đến trước đó. Nếu lúc trước em đến Nhã Giang, Lục Diệp Minh giúp em thuê căn phòng kia, gặp được em, vậy bây giờ nên làm gì nhỉ?”

      Lúc cười, đuôi mắt cong lên, rất mê người…

      Tô Trản cưỡng ép mình nên trầm mê trong nhan sắc của bèn nghiêng đầu suy nghĩ, “Chúng ta vẫn gặp nhau.”

      “Hả?”

      , “ vẫn xem mắt Hàn Văn Văn, đúng lúc em về tìm Hàn Văn Văn.” xong Tô Trản mới ý thức được mình đúng. Nếu gặp Từ Gia Diễn gặp Lý Chính, cũng gặp Hàn Văn Văn, làm phim về đề tài eSport.

      Tô Trản lắc đầu tiếp, “Nếu có Hàn Văn Văn, giả sử chúng ta gặp nhau ở xó xỉnh khác. Giả sử là lần gặp mặt trong thang máy ở Nhã Giang lần đó. Mà quan trọng là chỉ gặp mặt thoáng qua như thế, có còn nhất kiến chung tình với em thôi..”

      chỉ cười cười rồi xoa đầu .

      đừng xoa đầu em nữa. Gần đây số lần gội đầu đều tăng lên rồi.”

      “Em gội đầu đâu mất nhiều thời gian đâu nhỉ?!”

      ...

      đây là cười nhạo tóc ngắn à??

      Hai người đứng dậy rời khỏi phòng họp, Tô Trản hung ác nhéo hông cái, “Vương giáo sư sai, đúng là muốn ăn đòn.” đến chỗ này Từ Gia Diễn vừa vặn nhớ tới chuyện, thế là hung hăng đè tay lên đầu , “Vừa hay, muốn hỏi em đây. Đại sư huynh là thằng nào?”

      “…”

      Hiệu suất làm việc của Mạnh Thần luôn rất nhanh. Chỉ mấy ngày sau, nhiệm vụ tuyến chính lấy từ quyển kịch bản của Tô Trản được đưa vào game, làm thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ hằng ngày. Thêm mấy ngày sửa lỗi và khảo sát toàn bộ tiến trình ưu hóa, cuối tháng Sáu, trò chơi chính thức ra mắt. Chỉ trong tuần lễ phá bỏ kỉ lục của 《Địa Ngục Chi Thành I》. Cộng thêm blog và phòng làm việc của Tô Trản cùng tuyên truyền, chỉ nửa tháng lại lần nữa thay đổi kỉ lục của 《Địa Ngục Chi Thành I》.

      Càng khoa trương hơn là, sau khi trò chơi được phát hành, Pot rốt cuộc cũng chịu đăng blog.

      Blog ba năm im lặng đột nhiên có động tĩnh. Từ Gia Diễn tag blog của Tô Trản và kèm theo địa chỉ download game chính thức.

      Chuyện lần này khiến eSport và giới văn học triệt để bùng nổ.

      Fan của hai người đều có chút mờ mịt.

      Hai người có quan hệ gì sao lại giúp đỡ nhau tuyên truyền?

      Fan cuồng của cả hai trong vòng 30 giây chuyển qua chiến trường của đối phương.

      Bên này:

      “Ai đến phổ cập tri thức ! Đây là ai thế?”

      “Mịa! Đây là đại thần eSport đó!! Nghe khoảng thời gian này, đại đại (Tô Trản) nhà chúng ta thường xuyên chụp ảnh về eSport. Chẳng lẽ là muốn lấy Pot làm hình mẫu?? Đậu, để Pot diễn !! Nhất định đẹp mắt.”

      “Đại thần đứng đầu eSport, xin hãy nhận đầu gối của tôi.”

      “Lão công!!! Ba năm này đâu thế!! @Pot. ”

      Bên Nam Tuyền:

      “Ngắm nhìn bạn của đại thần.”

      lầu +1.”

      “Sao lại có ảnh chứ??”

      “Tác gia bình thường đều trông có vẻ béo múp phải ?”

      “Ôi chao.. Tiếc cho người đẹp trai như thế…”

      “Đại thần đẹp trai sao lại mù mắt thế kia chứ..”

      lầu im mồm! Đại đại của chúng tôi tuy đăng hình nhưng ấy nhất định rất xinh đẹp. Nghe chưa???”

      “Nhất định xinh đẹp bằng tôi. Người này rất xấu, rất xấu. Tất cả đều do đại thần có mắt nhìn người.”

      “…”

      Tô Trản nhìn bình luận.

      Thấy được comment của người quen, Ngày Mai Rồi Tốt Hơn: “Mấy người anti đại tẩu đều chết hết !! Người ta so với mấy kẻ hùng bàn phím mấy người xinh đẹp hơn nhiều!! Da trắng, mặt đẹp lại tốt tính!!”

      Tô Trản cầm điện thoại hỏi Đại Minh, “ à?”

      Đại Minh cười, “Lúc tôi comment, lão đại còn đứng bên cạnh nhìn đó. ấy hề gì hết..”

      Đại Minh vốn muốn viết thêm câu ngực to eo chân dài, nhưng lại bị lão đại đạp cho cước..

      “Thiệt rảnh.. Sao mấy nhìn số liệu .”

      Sau khi tin tức được phát ra.

      Các vị đại thần eSport khác và bên chính phủ đều ào ào đăng blog.

      Trang đầu tiên đều cùng tin chính.

      “Xác chết vùng dậy, @Pot!!”

      “Đậu má!! Hữu sinh chi niên hệ liệt.”

      ngờ mình có thể thấy được Pot đăng blog..”

      Trong đêm, lượng gamer chơi game 《 Địa Ngục Chi Thành II》 lần nữa tăng mạnh.

      Hai tuần sau, Tô Trản gặp Châu Thời Diệc ở công ty. ta và Từ Gia Diễn cùng tựa vào lan can mà hút thuốc. Tô Trản muốn qua lại bị Đại Minh kéo lại nhiều chuyện, “Người kia là ai vậy?”

      “Đại thần eSport – T.O. Người phát hành Seg là do ta dẫn đến. Người này là lập trình viên game online hợp tác lâu dài với Seg.”

      Tô Trản liếc mắt nhìn, Châu Thời Diệc đứng thẳng còn Từ Gia Diễn khom người tựa vào lan can hút thuốc, chân nhàn tản đạp lên lan can. Trông vẫn thờ ơ như thế! Hai người câu được câu tán gẫu với nhau.

      Lúc này như thấy lại bóng dáng lúc trước.

      Phải như vậy mới đúng!

      Dáng vẻ này mới là thói quen của . Còn việc ngồi ghế nghiêm túc đọc sách, cố gắng bổ sung kiến thức mấy hôm trước, với hợp.

      Tô Trản cảm thấy rằng, nghiêm túc, lười biếng, thờ ơ… Nhưng thích hợp nhất vẫn là lúc cà lơ phất phơ rồi nắm hết thảy mưu kế trong tay mình.

      Đại Minh vỗ vai , “Tô muội, lần này nhờ em cả đấy!”

      Tô Trản lắc đầu.

      ra, cảm thấy mình cũng giúp gì nhiều.

      giống như trung tâm của cả vũ trụ. Bên cạnh luôn có người vây quanh, vẫn còn người khác.

      Tô Trản nhìn bóng lưng của rồi tiếng hỏi, “Đại Minh, luôn bên cạnh ấy phải ?

      Đại Minh trả lời ngay, “Tất nhiên rồi. ấy vĩnh viễn là lão đại của bọn mà.”

      “Ừ, thế tốt.”

      Từ Gia Diễn liếc mắt qua thấy Tô Trản, với Châu Thời Diệc mấy câu rồi qua chỗ .

      “Tối nay rảnh ?”

      Tô Trản, “Sao hả ? Tối nay em có hẹn rồi?”

      Từ Gia Diễn khoanh tay liếc mắt nhìn , “a” tiếng rồi hỏi, “Hẹn ai thế?”

      Tô Trản, “Vương Giáo sư liên hoan bữa.”

      “Cùng đại sư huynh?” Từ Gia Diễn nhướn mày.

      [1] ACU (Average Concurrent User): số lượng người chơi online đồng thời. PCU (Peak Concurrent User): số lượng người chơi online đồng thời cao nhất. (Nguồn: gameoperation.com)

      [2] SWOT là tập hợp viết tắt những chữ cái đầu tiên trong tiếng cửa những từ: Strengths (điểm mạnh), Weaknesses (điểm yếu), Opprtunities (cơ hội) và Threats (thách thức) – là mô hình nổi tiếng trong phân tích kinh doanh của doanh nghiệp. (Nguồn: wikipedia)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :