1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từng bước dụ dỗ: Nữ luật sư xinh đẹp của tư lệnh - Thần Mộ Nhi (Q1-C38) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Dung la cai thu tieu tam,tuc chet di duoc,tuc qua
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Tương kế tựu kế

      Tiếng khóc thúc thít vang lên, khiến cho những đồng nghiệp vây quanh xem náo nhiệt ở cửa có chút đành lòng.

      Thậm chí có người thẳng: “Tiêu Tiêu, em cũng xem như là tiền bối của ấy, hay là đừng làm khó Văn Văn nữa.”

      Trong lòng Nghê Tiêu dâng lên cảm giác vô lực, đỡ Lưu Văn Văn đứng dậy, thân thể ta mềm nhũn, ngã vào vòng ôm của Lam Thiểu Ba, Lam Thiểu Ba nhân tiện đỡ lấy, sau đó dìu ta ra ngoài.

      Khi Nghê Tiêu ra ngoài nhìn thoáng qua Đan Diệc Thần cùng Lam Thiểu Ba đứng ở trước thang máy, sửng sốt :

      “Sao lại tới đây?”

      Ánh mắt Đan Diệc Thần trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua người phụ nữ nằm trong ngực Lam Thiểu Ba, sau đó đem áo khoác choàng lên người Nghê Tiêu: “Hôm nay dẫn em ra ngoài hóng gió.”

      Tới đúng lúc, Nghê Tiêu dứt khoát theo Đan Diệc Thần r axe của , lặng lẽ quan sát , muốn nhìn thấy chút gì đó từ trong ánh mắt .

      Đan Diệc Thần tay nắm lấy vô-lăng, thờ ơ hỏi: “Tâm trạng tốt sao?”

      Nghê Tiêu bĩu môi, phải nhìn thấy rồi sao?!

      “Hôm nay thua kiện sao?” Đan Diệc Thần lại hỏi.

      Nghê Tiêu nhảy dựng lên: “Này, này, này, phải sai người giám sát nhất cử nhất động của em đấy chứ?”

      Đan Diệc Thần nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của nhịn được đưa tay sờ sờ đầu của , mặt xuất nụ cười thản nhiên: “Chỉ là chút rắc rối mà thôi, nếu như em thích làm, cũng cần làm.”

      Nghê Tiêu im lặng, giống như chỉ có trách nhiệm lắng nghe đề nghị của chút mà thôi, về phần có tiếp tục làm hay , vẫn do quyết định

      lát sau, xe dừng lại trước biệt thự yên tĩnh.

      Nghê Tiêu xuống xe, duỗi thắt lưng: “ thoải mái.”

      Phong cảnh nơi này đẹp, xung quanh biệt thự đều trong trúc xanh biếc, vào bên trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách, thanh thúy mà êm tai.

      “Đan Diệc Thần, dẫn em tới nơi này làm gì?” Nghê Tiêu tò mò hỏi.

      Đan Diệc Thần
      Nắm lấy cổ tay , kéo vào bên trong.
      Đẩy cửa chính ra, Nghê Tiêu bị chum đèn thủy tinh trần nhà làm cho choáng váng, người hầu đứng ngay ngắn ở hai bên đồng loạt cúi đầu, cung kính :
      “Xin chào thiếu phu nhân”
      Cảm giác này quá mãnh liệt khiến Nghê Tiêu trợn tròn mắt, Đan Diệc Thần quay đầu nhìn , “ Chỗ này sau này là nhà của và em, thích ?”
      Nơi này? bỏ tay ra, phóng nhanh lên lầu, nhìn trong nhìn ngoài lần, sau đó nhanh chóng chạy vội đến trước mặt Đan Diệc Thần .
      “Này! phải lạm dụng chức quyền trong tay mình để nhận hối lộ chứ? Căn nhà lớn như vậy, phòng khách còn có thể dung để cưỡi ngựa rồi”
      Sắc mặt Đan Diệc Thần nhất thời biến đen, chưa từng gặp người phụ nữa tim phổi như vậy, theo tình hình chung mà , bình thường phải phụ nữ thích đến hôn me sao?
      “Sau này, nơi này chính là trụ sở bí mật của chúng ta” lộ ra nụ cười thoải mái, vốn còn lo bị nề nếp nhà họ Đan gò bó, bây giờ xem ra mình lo lắng quá nhiều.
      Từ khi quen biết đến giờ hai người ngoại trừ tranh cãi đối chọi gay gắt ở trước mặt Đan Diệc Thần rất ít khi cười tít mắt lộ cả hàm răng như vậy, giờ phút này thấy nụ cười tươi của , tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống chỉ muốn ôm .
      Vì thế lúc Nghê Tiêu còn chưa phản ứng kịp Đan Diệc Thần ôm lấy , nắm lấy eo từ phía sau, sau lưng Nghê Tiêu ấm áp, cằm của đặt ở đỉnh đầu .
      theo bản năng muốn giãy giụa nhưng vì 10 ngón tay của đan chặt vào nhau nên thể hành động được.
      “Nghê Tiêu, lòng hy vọng có thể tiến hành hôn lễ với em ngay lập tức” Đan Diệc Thần cúi đầu .
      Cả người Nghê Tiêu cứng đờ, cuộn mình ở trong lòng , mặt đỏ đến mang tai, người hầu rụt rè vào.
      “Trưởng quan, bên ngoài có người tìm ngài”
      Đan Diệc Thần sờ sờ đầu của , ra ngoài, cách cửa sổ, Nghê Tiêu thoáng nhìn thấy chiếc xe Jeep màu xanh đậu ở bên ngoài, vài người đàn ông mặc quân phục dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc theo sát Đan Diệc Thần báo cáo cái gì đó.
      đầy lát, Đan Diệc Thần bước vào giải thích ngắn gọn với , rồi theo thuộc hạ của ra ngoài.
      Nghê Tiêu biết công việc của có nhiều điều cần giữ bí mật, thể nhiều với , vì vậy thuu hồi ánh mắt chuẩn bị nhìn quanh căn phòng, nhưng vừa khéo lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của giúp việc vẫn chưa tan hết.
      Trong lòng Nghê Tiêu khẽ động, nhịn được cười hì hì hỏi:
      tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
      Người giúp việc giọng đáp:” Hồi bảm thiếu phu nhân, em tên là A Tú, năm nay 18 tuổi”
      18 tuổi, chính là khoảnh khắc dành cho mối tình đầu, Nghê Tiêu thở dài nhìn bong lưng yểu điệu của ấy, ấy gặp phải người đàn ông biết true chọc phịu nữa rồi.
      Mấy ngày làm việc lien tiếp, Nghê Tiêu tranh thủ lúc rãnh rỗi nhớ đến Lưu Văn Văn, cho dù như thế nào, vì” nguyên nhân khách quan” ấy cũng bị thương vì mình, nên bệnh viện thăm người ta thôi.
      Thế là hẹn Lam Thiểu Ba và đám đồng nghiệp công ty cùng nhau đến bệnh viện, khi qua đại sảnh, Nghê tiêu nhìn thoáng qua bác sĩ quen biết, vì thế bèn nhiệt tình, giơ tay chào hỏi:
      “Bác sĩ Ngô”
      Bác sĩ Ngô lộ ra nét mặt kinh ngạc:” Là Nghê Tiêu hà? Tại sao lại đến đây?”
      “Tôi đến đây để thăm người bệnh bị thương vì phỏng, chính là người ở phòng bệnh 203”
      Bác sĩ Ngô sửng sốt ra là bạn của ấy, vậy nên khuyên ấy, miệng vết thương của ấy sắp lành rồi, nhưng vẫn ở lì trong bệnh viện chịu xuất viện, tôi tìm y tá của ấy thương lượng vài lần nhưng cũng thành công, gần đây bệnh viện đủ giường a…”
      Bên này nghe bác sĩ Ngô kể khổ, bên kia Nghê tiêu cười lạnh trong lòng, hóa ra Lưu Văn Văn muốn giở chiêu này.
      Phòng bệnh 203
      người con sắc mặt tái nhợt tựa ở giường, vẻ mặt áy náy, bày tỏ lòng biết ơn với những đồng nghiệp đến thăm ta. Lam Thiểu Ba cầm lẳng hoa và hoa quả đặt ở tủ đầu giường, quay đầu chuẩn bị dẫn Nghê Tiêu vào, kết quả lại phát chính chủ lại đứng ở miệng cửa, do do dự dự chịu bước vào.
      “Tiêu Tiêu, tại sao còn vào?” Lam Thiểu Ba vẩy tay với , ra dáng như chủ nhà.
      Nghê Tiêu liếc mắt nhìn Lam Thiểu Ba cái, người này, ràng là nhìn trứng Lưu Văn Văn, giờ này còn muốn làm tốt trước mặt ta!
      phải là diễn trò thôi sao, nếu như Lưu Văn Văn muốn đóng kịch, vậy diễn với ta tới cùng!
      “Văn Văn, nghe thích ăn xoài, tôi đặc biệt đến thành tây mua và trái cho ” Nghê Tiêu đẩy đám đông ra, đầy nhiệt tình xuất ở trước mặt Lưu Văn Văn.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Chrisemilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      đồ tiểu tam đáng ghét :yoyo61::yoyo61::yoyo61::yoyo61:

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Ánh mắt tôi mù!

      Lưu Văn Văn đưa tay vuốt ve mái tóc dài bên tai, đôi mắt giống như nai con chấn kinh, vội vàng cúi đầu xuống: “Cảm ơn chị Nghê đến thăm em, em còn cho rằng chị trách em chứ?”

      “Hi, làm sao có thể, tôi sớm quên mất chuyện đó rồi, nhưng mà công việc của tôi quá bận rộn, kéo dài đến hôm nay mới đến thăm được, là ngại quá!” Nghê Tiêu thẳng thắn vỗ vào bả vai của Lưu Văn Văn khiến cho ta thiếu chút nữa nằm sấp xuống.

      Lam Thiểu Ba đúng lúc cầm lấy tay Nghê Tiêu: “ tay chút.”

      Nghê Tiêu cũng tức giận, cười ngồi ở bên, nhìn hình ảnh mọi người vui vẻ hòa thuận chuyện với Lưu Văn Văn.

      lúc sau, Lưu Văn Văn muốn toilet chuyến, Nghê Tiêu giành trước, tỏ vẻ muốn gánh vác trọng trách này.

      Vì thế hai người phụ nữ đều có tâm tư riêng nhưng mặt ngoài lại hòa hòa khí khí dìu nhau vào trong toilet.

      Lưu Văn Văn vào, Nghê Tiêu lập tức đẩy ta đến bên tường, dùng hai tay nhốt ta ở trong pham vi của mình, biết tư thế này làm cho người ta cảm thấy áp bách, Đan Diệc Thần phải thích cảm giác này sao?.

      Sắc mặt Lưu Văn Văn đại biến: “Chị muốn làm gì?”

      Nghê Tiêu cười nhạt: “Thu hồi dáng vẻ vô tội của , Lưu Văn Văn, tôi luôn có gì thẳng cái đó, hôm nay đem mọi chuyện cho ràng , trước đây và Đan Diệc Thần có quan hệ gì với nhau, tôi xen vào, tôi biết những chứng cứ trong vụ kiện lần trước là do giở trò, tôi tưởng nên biết thu liễm bản thân mình chút, ngờ lại hắt cà phê vào người mình để đổ thừa cho tôi. Tôi phải là đồ ngốc, có lần lần hai dễ dàng có lần thứ ba, tốt nhất nên an phận chút cho tôi, nếu hậu quả tự gánh lấy” nện nắm tay vào tường ở bên cạnh Lưu Văn Văn, khí thế ngập trời.

      Đợi đến khi Nghê Tiêu ra ngoài Lưu Văn Văn tức giận đến mức nổi điên, suýt nữa đập bể gương ở trong toilet.

      Sau khi tất cà khôi phục lại bình tĩnh, cánh cửa toilet kế bên đột nhiên mở ra, Lặc Tư Thanh bước ra, mặt mang theo nụ cười có vẻ đăm chiêu.

      Ngày sôm sau vào bệnh viện thăm, Lưu Văn Văn xuất rồi, hơn nữa biết vì nguyên nhân gì lại từ chối công việc làm luật sư ở văn phòng luật.

      Lam Thiểu Ba vì thế phiền muộn suốt nửa ngày, Nghê Tiêu an ủi ta: “ Cái cũ , cái mới làm sao đến, nén bi thương a.”

      có người thầm nhìn trộm nhất cử nhất động của mình, cảm thấy rất an tâm, nhưng lại biết tất cả chỉ vừa mời bắt đầu.

      Gần đây thành phố A bị cơn bão số bảy tập kích, toàn bộ thành phố giống như bị chon vùi trong biển nước, hỗn độn, những hơi ẩm mù mịt, sắc trời u, đường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cây cối bị gãy, dây điện bị đứt, cột điện bị ngã, thậm chí nhiều tòa kiến trức còn bị sụp đ.

      Thành phố luôn luôn xa hoa trụy lạc, bừng bừng sức sống, hiếm khi thấy xuất tình cảnh lụi tàn, mà thân là tư lệnh quân khu, Đan Diệc Thần trở nên bận rộn hẳn lên, Nghê Tiêu vốn mừng thầm vì rồi có thể tự do, ngờ ở nơi khác, vẫn gây cho khó khăn .

      “ Nấu canh ngon chờ trở về” Mấy chữ ngắn gọn, ngay cả câu ân cần hỏi thăm cũng có.

      Nghê Tiêu phẫn hận tắt di động, sau lúc oán giận, vẫn quyết định thực tốt trách nhiệm của vị hôn thê.

      Vì thế sau khi tan sở, quyết định lái xe đến chợ, căn cứ lời mẹ dặn, muốn nấu canh, phải dùng gà hầm mới ngon.

      Chỗ chợ bán thịt gà, thịt vịt đông nghịt nhóm chị em tan tầm, tiếng gào thét của người bán hàng và tiếng cò kè mặc cả của các chị em, pha lẫn ở cùng chỗ, Nghê Tiêu dẫm giày cao gót cao 7 tấc, cắn răng, hòa vào dòng người ồn ào này.

      cúi đầu bắt đầu công việc nghiên cứu những con gà trong lồng, cuối cùng chọn trúng con gà ô, sau khi xách con gà ô an phận vỗ cách phạch phạch ra khỏi chỗ bán gà, dạo chung quanh vòng, cuối cùng cũng mua đầy nguyên liệu nấu ăn.

      Ra khỏi chợ, đắc ý mang theo chiến lợi phẩm đến xe, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến suýt ngất, chiếc xe bình thường đột nhiên bị xì mất lốp.

      Nghê Tiêu sắc bén nhìn bốn phía, lập tức thấy mấy đứa vừa chạy qua còn quay đầu cười cách hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

      “Này, mấy đứa đứng lại cho chị!” rống lên vài câu tượng trưng, nhưng lại ý thức được việc làm vô bổ, nên đành phải bất mãn đứng ở đường chờ xe.

      chiếc BUICK màu xám lặng yên tiếng động dừng ở ven đường, Nghê Tiêu vội vàng an ủi con gà mẹ trong tay, hoàn toàn hề để ý đến xuất của vai nam chủ vào trong mắt.

      Phùng Tiểu Đình ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng thành công thu hút ánh nhìn của Nghê Tiêu.

      “ Hóa ra là Phùng đại thiếu.” cười giả tiếng,vô cùng khách sáo .

      Phùng Tiêu Đình đương nhiên nhìn thấy xa cách mặt , nhưng mà cũng để ý, chỉ mở cửa xe, vẻ mặt cười : “Có cần tôi chở đoạn ?”

      Nghê Tiêu nhớ tới Đan Diệc Thần sắp về, lại là người sợ trời sợ đất, cho nên ngồi vào trong xe, để xem ta dám làm gì !

      Dọc đường , Phùng Tiêu Đình cũng chuyện, Nghê Tiêu quay mặt giả bộ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, gà mái trong tay lúc nào cũng kêu “ cục cục cục tác”. Sắc mặt Phùng Tiêu Đình dần dần có chút tốt.

      “ Nghê Tiêu, có thể đem con gà chết tiệt này ra chỗ khác ?” che mũi, vẻ mặt chàn ghét .

      Nghê Tiêu giơ tay lên, long gà bay đầy trời, nhàng bay bay bên trong chiếc xen Buick, Phùng Tiêu Đình vẫy tay ngăn cản, trong lòng bắt đầu hối hận, vì sao lại mời ta lên xe cơ chứ!

      Khi đèn đỏ ở giao lộ dọc đường, xe ngừng lại, Nghê Tiêu nhìn thấy có đôi nam nữ ngồi bên trong chiếc xe đỗ giữa đường, người đàn ông thần sắc lạnh lùng, còn người phụ nữ bên canh lại khóc đến hoa lê đẫm mưa, bộ dạng ngừng thút thít.

      Mặc cho ai nhìn thấy cũng đều giống dáng vẻ của đôi tình nhân cãi nhau.

      Nghê Tiêu dần cảm thấy tâm trạng của mình tốt lắm, thu hồi ánh mắt nhìn con gà mái ở trong tay của mình, lửa trong lòng ngày càng lớn hơn.

      Kỳ lạ là Phùng Tiêu Đình lại ở bên canh liên tục châm ngòi ly gián: “ Này, đó phài là quân trường Đan sao? Tại sao người phụ nữ đó lại ở xe của ấy…”

      “ Ánh mắt tôi mù, cần phải giải thích.” hung tợn trừng mắt nhìn ta.
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      Chris, AnAnemilia thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Hiểu lầm .

      Sắc mặt của Phùng Tiêu Đình trầm xuống, nếu phải dày công bố trí khiến cho cảm thấy khó chịu, giờ phút này muốn bóp chết !

      Nghê Tiêu nhảy xuống xe, lại đưa gà mái đến trước mặt Phùng Tiêu Đình thầm :

      “Mau chào tạm biệt với Phùng đại thiếu !”

      mau!” Phùng Tiêu Đình ra lệnh tiếng, xe chạy mất.

      Nghê Tiêu đứng ở đường lớn, cười đến mức đắc ý.

      Đan Diệc Thần về đến nhà, A Tú nghênh đón từ sớm:

      “Nhị thiếu gia.”

      dùng tay cởi bỏ móc gài, kéo kéo cổ áo, nhàn nhạt hỏi: “Tiêu Tiêu ở trong nhà sao?”

      A Tú vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía nhà bếp.

      mùi hương kì lạ nhàng bốc lên, Đan Diệc Thần nhíu mày, lúc sau nghe thấy tiếng hét vang lên.

      Hai tay Nghê Tiêu bị phỏng nắm lấy lỗ tai, nhảy nhảy nhìn thấy Đan Diệc Thần đứng ở bên, trong mắt lên tia ý cười thú vị, nhìn thấy phòng bếp bừa bãi, và những sách dạy nấu ăn treo đầy tường và tủ, nhịn được rốt cục nở nụ cười.

      Nghê Tiêu xấu hổ xoay người, trước đây thôi, nấu ăn phải là sở trường của .

      Đan Diệc Thần mở 2 tay ra: “Qua đây.”

      cần, tắm trước !”

      luôn bá đạo thành thói quen, cho nên mặc những lời vô nghĩa, nhất thời bế lên, mang ra khỏi nơi tai họa.

      ôm cổ , oaoa kêu to phản kháng, A Tú đứng hầu ở bên, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt góc áo. Nếu phải từ góc độ của Nghê Tiêu nhìn qua, phát ánh mắt mất mát của ấy.

      Đến phòng ngủ, đặt ngồi ở đầu gối, cụng trán mình vào trán :

      “Nhớ em quá.”

      Trong lòng khẽ động, luôn thản nhiên như vậy, lại khiến mềm lòng, năm dài tháng rộng, ngày tháng còn dài, sợ mình khuất phục trước ôn nhu của .

      “Ai, canh sắp cạn nước rồi.” Để sang chuyện khác, hề báo trước nhảy dựng lên, cằm của Đan Diệc Thần bị đụng trúng, đau đớn, cười haha chạy ra ngoài, vui sướng khi người khác gặp họa

      Dựa vào tay nghề của Nghê Tiêu, thành quả đương nhiên vô cùng thê thảm, Đan Diệc Thần uống bát thứ nhất, nhịn được ho khan vài tiếng.

      Nghê Tiêu suy sụp mặt: “Nể mặt chút

      Đan Diệc Thần cúi đầu nhìn thứ biết tên ở trong bát, bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lại tâm huyết dâng trào muốn nấu canh cho mình.

      Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong và đáng thương của Nghê Tiêu, nhịn được lại mềm lòng, khẽ cắn môi, dùng quyết tâm của tráng sĩ chặt tay uống ngụm.

      Nghê Tiêu vừa lòng thỏa ý cười lên: “Em múc chén thứ hai cho .”

      Ngày kế sau khi đến quân khu, tất cả cấp dưới hầu như đều biết chuyện tư lệnh bị tiêu chảy, viên cảnh vệ chạy rót nước lấy thuốc cho Đan Diệc Thần, trong lòng lại thầm mắng đầu sỏ Nghê Tiêu.

      Khi Đan Diệc Thần xử lý xong công việc của quân khu, là chạng vạng tối, trong lòng nhớ ở nhà, muốn trở về nhưng lại nhìn thấy viên cảnh vệ ôm xấp văn kiện tới.

      “Quân khu nào?” nhíu mày.

      Viên cảnh vệ chần chừ chút: “Là nhận ở bên ngoài quân khu”

      Tài liệu nguồn gốc?.

      Đan Diệc Thần phất phất tay bảo cậu ta ra ngoài, tiện tay mở phong bì ra chồng ảnh chụp dày xuất , con ngươi đen nhánh bỗng co rút, tay nhàng lướt qua, ảnh chụp ràng có độ phân giải rất cao, cao đến nỗi Nghê Tiêu nở nụ cười xinh đẹp đứng ở bên cạnh Trần Thiệu Dương cũng có thể nhìn thấy ràng.

      Ngoại trừ ảnh chụp còn có số tư liệu cắt ra từ báo, đó đều là scandal vài năm gần đây của Trần Thiệu Dương và Nghê Tiêu. Bàn tay to dần dần dùng sức, sắc mặt Đan Diệc Thần trở nên xanh mét.

      “Chuẩn bị xe!” Đan Diệc Thần rống giận.

      Mà lúc này Nghê Tiêu còn biết có chuyện lớn xảy ra, đặt mình trong nhạc huyên náo của quán bar, bên cạnh là Lam Thiểu Ba giả bộ như người qua đường.

      Mượn tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc để che giấu, Lam Thiểu Ba đong đưa rượu trong cốc, lơ đãng đến gần Nghê Tiêu:

      xác định Phàn Thiếu Kỳ xuất ở chỗ này?”

      Nghê Tiêu nhìn đám đàn ông dùng ánh mắt nóng rực để đá lông nheo với cách đó xa, lúc này mới đáp lại Lam Thiểu Ba:

      “Đương nhiên, chó quên được mùi, cho dù ta cố che giấu như thế nào, cũng lộ đuôi hồ ly thôi!”

      Lần này tiếp nhận vụ tranh chấp tài sản, hai đứa con của châu báu thế gia nhà họ Phàn vì tài sản mà bố mẹ để lại, kiện nhau lên tòa án, con lớn Phàn Tiểu Ninh phục khi để cho con trai thứ Phàn Thiếu Kỳ tiếp quản công ty, cầu Nghê Tiêu thay ta lấy lại quyền sở hữu công ty.

      Nghê Tiêu nghe từ bé Phàn Thiếu Kỳ sở thích được giấu kín, chính là thích những học sinh nữ, hơn nữa thích cùng những học sinh nữ mới quen biết trong bán bar trải qua tình đêm.

      Tin tức động trời như vậy nếu lỡ như bị truyền ra ngoài, tác phong sinh hoạt cá nhân có vấn đề, hội đồng quản trị làm sao có thể đem công ty giao cho người bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại danh dự của công ty?.

      Cho nên, hôm nay Nghê Tiêu vì muốn thu thập chứng cứ nên đến đây.

      Lam Thiểu Ba nhún vai: “Chỉ mong giả trang hôm nay của có thể hợp khẩu vị của Phàn thiếu gia đó.”

      Nghê Tiêu tự tin lắc lắc mái tóc dài, vốn vừa mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt tinh xảo như trẻ con cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân tuổi trẻ, hơn nữa vì che giấu tai mắt người khác, còn cố ý đánh bóng mắt sâu, môi đỏ mọng kiều diễm, phối với váy ngắn cúp ngực, cả người thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa kiều diễm, dưới ngọn đèn mờ ảo còn hết sức đặc biệt.

      Nghê Tiêu cúi đầu đốt điếu thuốc, che giấu kiên nhẫn trong lòng, đợi 3 ngày rồi, ta còn chưa xuất , chẳng lẽ đánh giá thấp sức nhẫn nại của Phàn Thiếu Kỳ sao?.

      “Tiểu thư, muốn chút lửa ?” người đàn ông mặc chiếc áo màu xám, nhích lại gần, ánh mắt nóng bỏng, khát vọng, mặc sức chạy khắp người Nghê Tiêu.

      Nghê Tiêu yên lòng đưa bật lửa cho ta, giây sau bị ta nắm tay, ta cưc kì khiêu khích chạm qua lòng bàn tay của , thấp giọng :

      bằng chúng ta đổi chỗ khác uống vài ly?”

      Dưới ánh đèn lập lòe, Nghê Tiêu trong lúc vô tình liếc nhìn thấy nốt ruồi đỏ ở giữa mi tâm của ta, trong lòng vui vẻ nhưng ở ngoài mặt lại lộ ra phong tình vô hạn, lườm ta:

      “Được, tìm nơi yên tĩnh .”

      Nghê Tiêu quay đầu ra hiệu cho Lam Thiểu Ba, bảo đuổi theo, ai ngờ hai mắt của tên tiểu tử kia lại dán chặt vào những người đẹp ở sàn nhảy, liên tục ra hiệu, nhưng đối phương căn bản quay đầu lại.

      “Làm sao vậy?”

      “À, có gì, thôi.”

      Nghê Tiêu bình tĩnh mỉm cười, theo người đàn ông áo xám đến phòng bao yên tĩnh lầu hai.

      Sofa bên cạnh mềm nhũn, người đàn ông thuận thế ngồi xuống bên cạnh , ánh mắt trắng trợn khiến cho cảm thấy cả người được tự nhiên.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :