1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từng Bước Bạc Tình- Khuyết Danh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Năm>

      Tranh Hoành có thái độ làm người vô cùng cao ngạo thế nhưng đối với Tiêu Tị lại có giao tình rất tốt. Tiêu Tị vừa mở miệng, Tranh Hoành cần hai lời liền đáp ứng, cùng Tiêu Tị hướng về phía phủ tướng quân.

      Đối điện với Tranh Hoành cùng cặp mắt dài thâm thúy của , Bạc Hương chợt thấy lạnh người, Tranh Hoành cười : “Thứ cho Tranh Hoành vô lễ, ta muốn vào phòng của phu nhân xem xét.”

      có gì, quốc sư đại nhân, xin mời.”

      Tiêu Tị cầm tay nàng : “Tranh Hoành cái này cũng phải là việc gì to tát, chờ thi triển pháp lực bệnh của nàng lại tốt lên. Cho dù nàng như thế nào ta đều thích, nhưng là ba năm này bao kỷ niệm tốt đẹp của chúng ta nhớ lại tốt, nếu quên cũng đáng tiếc.”

      Bạc Hương cúi đầu : “Phu quân rất đúng.”

      Tranh Hoành ở trong phòng, cặp mắt lợi hại quét qua từng cách bài trí trong phòng, bỗng nhiên cười : “Phu nhân tháng trước gặp phải người nên gặp cho nên mới rước lấy tai họa. Nếu muốn trở lại bình thường phải quay về nơi đó mới được.”

      “Chỉ là người đó biến mất.” Bạc Hương thốt ra lời đó khiến hai ánh mắt kia đều quay lại nhìn nàng chăm chú, nàng lúc này mới ý thứ được bản thân lỡ lời, vội lại: “Ý ta là, chuyện ba năm vừa rồi ta quên hết, cũng nhớ gặp qua người nào. Đối với ta mà người đó chẳng phải biến mất hay sao?”

      Tiêu Tị hai mắt giật giật, quay đầu lại : “Tranh Hoành, còn có phương pháp nào khác hay ?”

      “Có có nhưng ta cần ba trăm người.Hôm nay cũng muộn rồi khó có thể tập hợp được nhiều như vậy, chi bằng để đến ngày mai .”

      Tiêu Tị cùng Tranh Hoành, mà Bạc Hương cũng ra khỏi phủ chạy vội đến sạp của thầy tướng số hôm qua.

      nương lại tới nữa, có phải lời của ta rất đúng ?”

      Ngày hôm qua thầy bói bóng gió với nàng hồi, nàng từ giờ trở là những ngày đại nạn. Bạc Hương lúc ấy tin, chỉ là giờ lại thể tin.

      “Tiên sinh tính toán thực tài tình, có thể có biện pháp nào giúp ta vượt qua kiếp nạn này ?”

      Thầy bói từ trong ngực rút ra lá bùa, mặt còn viết mấy chữ gì đó Bạc Hương xem mà hiểu.

      “Đây là bức phù của sư phụ ta, để nó bên trong phòng ngủ của nương, nó giúp gặp giữ hóa lành, mọi tâm nguyện đều thành thực.”

      Bạc Hương giống như cầm được báu vật tay, cận thận nhìn xung quanh rồi nhét vào tay áo, nàng tạ ơn chân thành rồi mới rời . Nàng quá nhanh nên phát phía sau có người ra, môi nở nụ cười khó hiểu.

      Ngày thứ hai Tiêu Tị đưa ba trăm quân sĩ trong doanh trại vào phủ, thế nhưng người đến phải là Tranh Hoành mà là Đại Lý tự khanh ngự lâm quân Hứa đại nhân.

      Có người tố giác Tiêu Tị tư thông với bộ tộc Khương, ở trong phủ bí mật huấn luyện quân sĩ, ý đồ mưu phản. Hứa đại nhân phụng chỉ nhanh chóng dẫn quân đến bao vây phủ tướng quân, Tiêu Tị ra cửa lớn, sắc mặt trầm đến cực điểm: “ ta tư thông với bộ tộc Khương, các ngươi có bằng chứng gì?”

      “Tiêu tướng quân nếu có ý đồ vậy như thế nào lại tập kết nhiều binh sĩ trong phủ?”

      “Ta đây là…” Lời chợt cứng lại, Tiêu Tị cười nhạo tiếng, cuối cùng cũng hiểu được mình chính là bị người ngoài gài bẫy. nhắm mắt, nghiêng người tránh ra.

      Bạc Hương ngồi trong phòng nghiêm chỉnh đợi Tranh Hoành đến, cổ họng khô khốc, tay nàng run lẩy bẩy đến làm nước trà tràn ra khỏi chén. “Két” thanh chói tai vang lên, cửa bị người nào đó đá văng, nàng hoảng sợ, tay run lên cái, chén trà cứ thế rơi xuống rồi vỡ choang.

      Ngự lâm quân tiến vào bắt đầu lục soát, Bạc Hương trước mắt mờ mịt hiểu chuyện gì, chỉ thấy có người mở ngăn kéo tủ bàn trang điểm của nàng ra, nơi mà nàng cất giữ lá bùa.

      được đụng vào thứ đó.” Nàng muốn chạy đến đoạt lại nhưng bị người nọ chút lưu tình đẩy ngã xuống mặt đất, vết thương cổ tay bị đụng phải làm nàng cảm thấy cỗ đau đớn truyền đến, đau đến tê tâm phế liệt.

      tờ giấy này chính là tranh cổ cùng chữ nhật tự của dân tộc Khương, tướng quân phu nhân biết sao?”
      Hale205 thích bài này.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      <Sáu>

      An Viễn tướng quân Tiêu Tị tư thông với dân tộc Khương, có mưu đồ gây rối, bằng chứng như núi, thể chối cãi. Hoàng thượng hạ chỉ bắt toàn bộ người trong phủ tướng quân cho vào đại lao, chờ xét xử.

      Trong thiên lao u ẩm ướt, Tiêu Tị ngồi đối diện với vách tường ba canh giờ. Thẳng đến khi ở cửa sổ nho gần mái nhà còn ánh sáng mặt trời hắt vào cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Ngươi hao tâm khổ tứ tiếp cận ta, gả cho ta, chính là vì ngày hôm nay sao?”

      Ở phòng giam đối diện, Bạc Hương tay nắm chặt song cửa đến trắng bệch, nàng nức nở : “ phải Tiêu Tị, ta thực chàng mới gả cho chàng. Nếu như ta muốn hại chàng như thế nào để chính mình cũng bị liên lụy? Đều là ta tốt, là ta ngu xuẩn, nghĩ rằng có lá bùa kia chàng lại bỏ ta nữa, nghĩ rằng chính mình bị rơi vào cái bẫy của người khác.”

      Tấn vương cùng Hoài vương tranh đoạt ngôi vị nhiều năm nay, đều cực lực muốn mượn sức của Tiêu Tị. Thế nhưng Tiêu Tị từ trước đến nay đối với chuyện tranh binh đoạt quyền đều đứng ở vị trí trung lập, hai vị vương gia cách nào thuyết phục được , vậy là đoạt được phải trừ khử. Lạc nhi là nằm vùng của Hoài vương trong phủ tướng quân, ả bẩm báo lại cho Hoài vương những chuyện dị thường của Bạc Hương, từ đó bọn họ bày mưu hãm hại Tiêu Tị.

      Tiêu Tị nhìn Bạc Hương, lạnh lùng cười: “Có gì khác nhau sao? Mặc kệ ngươi là xuất phát từ mục đích gì, tại ta khó tránh khỏi cái chết, chính là nhờ ngươi ban tặng. Ngươi luôn ta, chính là như vậy sao?”

      Bạc Hương dám tin, ánh mắt chán ghét của Tiêu Tị nhìn nàng lúc này hoàn toàn giống như những gì còn lưu lại trong trí nhớ của nàng. Từ khi vượt thời gian tới ba năm sau, nàng giống như tấm thủy tinh mỏng manh, rất cẩn thận, thế nhưng kết quả hết thảy lại trở về như điểm xuất phát.

      Tiêu Tị quay mặt muốn nhìn nàng thêm lần nào nữa, nàng suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất. Thiên lao u lạnh lẽo, chân tay nàng đều như muốn đóng băng lại, ngay cả trái tim này cũng chẳng còn chút ấm áp nào.

      Hai người bị nhốt trong thiên lao qua mấy ngày, cho dù Bạc Hương có như thế nào chăng nữa Tiêu tị cũng để ý, dần dần nàng cũng buồn nữa. ngày nọ, thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng truyền thánh chỉ, tuyên Tiêu Tị vào cung gặp mặt thánh thượng.

      Tiêu Tị rồi và trở lại. Ngày thứ hai, Bạc Hương được thả về nhà.

      Vân Nam vương khởi binh tạo phản, muốn đoạt chín thành trì, an nguy xã tắc sớm rơi vào nguy hiểm, nhưng hôm nay trong triều tướng lãnh nào có thể dẫn quân đánh trận, nguyên lai quân sĩ trong doanh trại đều chỉ xem Tiêu Tị là vị tướng quân bất khả chiến bại của họ, đánh đâu thắng đó. Hai vị vương gia tranh chấp ngôi vị nhưng khi giang sơn này còn nữa việc tranh chấp còn có ý nghĩa gì? Hoài vương suy nghĩ lâu, sau đó tìm người chịu tội thay Tiêu Tị, Tiêu Tị là bị người ta hãm hại. Vì thế Tiêu gia được giải oan, Tiêu Tị đêm đó dẫn quân tiến về Vân Nam.

      Sau khi Bạc Hương trở lại phủ tướng quân, cơ hồ mỗi đêm đều gặp phải ác mộng, mơ thấy Tiêu Tị nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, lãnh lùng đến cực điểm, mơ thấy Tiêu Tị người đầy máu ngã xuống nơi sa trường.

      tháng trôi , đại quân của Tiêu Tị xông lên như chẻ tre, liên tiếp thắng lợi, đoạt lại năm thành trì. Vậy nhưng Bạc Hương vẫn luôn lo lắng đề phòng, giây khắc cũng thấy an lòng.

      Mãi cho tới tháng sau có tin tức truyền đến Tiêu tướng quân gặp mai phục nên bị thương. Bạc Hương giật thót tim, ngực như bị đè nén đến thở nổi.

      Ban đêm, từ phủ tướng quân, thân ảnh bé dắt ngựa, phá màn đêm thúc ngựa về phía trước. Tháng sáu gió trời nóng đến bức người, Bạc Hương vẫn quản mà dần dần biến mất trong bóng tối.

      Nàng thầm trong lòng: Tiêu Tị, chàng nhất định phải chờ ta.
      Hale205 thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      <Bảy>

      Bạc Hương cưỡi ngựa suốt ngày suốt đêm, đến năm ngày đến Đồng Liêu quan ngoại. Chiến bùng nổ, ở tường thành, quân sĩ của Vân Nam vương đều chấn thủ, Bạc Hương phải quay ngựa hướng về phía rừng sâu mà , nàng nghĩ Tiêu Tị hẳn là phải ở đó xây dựng cơ sở tạm thời.

      Hoàng hôn buông xuống, rừng cây mênh mông vô tận, Bạc Hương lâu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh lửa phía xa xa. Nàng vui mừng quá mà chú ý đến phía sau có bóng đen từ từ tiến tới. Nàng chỉ cảm thấy cổ tê rần, trước mắt tối sầm lại, cứ như vậy mà mất dần tri giác.

      Bạc Hương bị tiếng vó ngựa rung trời làm tỉnh lại, nàng vốn bị hôn mê, giờ phút này còn bị ánh mặt trời thiêu đốt, làm nàng cảm thấy thể chịu đựng nổi. Nàng khó khăn mở mắt ra nhìn, cảnh tượng trước mắt làm nàng nhất thời thanh tỉnh.

      Giờ phút này nàng đứng ở tường thanh cao ngất, trước mặt chính là đại quân của Tiêu Tị. Tiêu Tị so với trước kia gầy ít, có thể thấy hai tháng vừa qua chàng phải vất vả như thế nào.

      “Tiêu Tị, phu nhân của ngươi ở trong tay ta, nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, bổn vương để nàng sống. Còn nếu như …” Lời còn chưa dứt, ánh kim quang đặt ngay cổ Bạc Hương, Vân Nam vương tiếp lời: “Bổn vương giết chết phu nhân xinh đẹp này của ngươi.”

      Hô hấp của Bạc Hương bị kiềm hãm, trong lòng nàng kêu gào: Tiêu Tị, chàng đừng lại đây, chàng đừng nghe những gì . Thế nhưng khi Tiêu Tị thờ ơ, nàng vẫn nhịn được thất vọng.

      “Tiêu Tị! Đây chính là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi cứu nàng?”

      Khoảng cách xa như vậy, ràng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mà Bạc Hương dường như còn có thể cảm nhận được trong mắt nghiêm nghị khó tả: “Nếu như bản tướng quân đầu hàng, bỏ lại tướng sĩ, bỏ lại an nguy quốc gia,… vậy chẳng phải phụ coi trọng của bệ hạ, của dân chúng hay sao? Phản bội lại quốc gia, như thế nào còn mặt mũi nhìn tổ tông? Bỏ nàng tính là bỏ, vì xã tắc mà chết, mới là phu nhân của Tiêu Tị ta.”

      hiên ngang lẫm liệt , phía dưới quân sĩ nhiệt huyết sôi trào. Xa xa đại quân nhất tề hô cao khẩu hiệu, Vân Nam vương thấp giọng chửi mắng, thế nhưng Bạc Hương chút cũng đều nghe thấy, trong trời đất chỉ còn lại câu kia của , từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai.

      Lời này ấy thậy làm tổn thương lòng người, nàng Tiêu Tị phải bởi vì diện mạo hiên ngang, cương nghị quyết đoán của hay sao? Thế nhưng hôm nay vì sao khi nghe những lời ấy, nàng đau đớn giống như trái tim bị khoét thành từng mảnh?

      Vân Nam vương chán nản, đao hạ xuống. Bạc Hương theo bản năng tránh, nhưng đao dữ tợn kia lưu lại ấn ký gương mặt nàng. Nàng bụm miệng hét lên, Vân Nam vương kiên nhẫn nổi, cước đá nàng xuống dưới thành.

      Tiêu Tị khi tiến đến cửa thành, chỉ thấy Bạc Hương tử thành cao rơi xuống, mặt, người đều là máu. cũng nàng rơi chỗ nào.

      “Tướng quân… Còn vào thành ?” Liệt phó tướng do dự hỏi, Tiêu Tị nhìn cổng thành vất vả lắm cuối cùng mới công phá được, mãi sau : “Theo ta vào thành.”

      Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, bên trong thành tiếng chém giết vang lên.

      Bạc Hương gần như mất ý thức, miệng vết máu được cầm lại, bụng quằn quại đau. Tiêu Tị, ta đau lắm, khắp người đều đau, nhưng ràng nơi đau nhất lại là trái tim kia, trái tim vì chàng mà động tâm, vì chàng mà áy náy thôi. Tiêu Tị, chàng ở nơi nào…

      Hai mí mắt nặng trĩu cuối cùng khép lại, vầng thái dương phía xa kia thực ấm áp, thực chói lòa. Nước mắt nàng chảy xuống.

      Trận chiến ở Đồng Liêu quan, Tiêu Tị lại toàn thắng, chờ đến khi xử lý xong toàn bộ những kẻ phản loạn của Vân Nam vương cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, Liệt phó tướng nhắc nhở câu mới nhớ đến Bạc Hương.

      Thời điểm Tiêu Tị mang theo quân đến ngoài thành, ai tìm ra thân ảnh của Bạc Hương.

      “Tướng quân, có cần phái người tìm?”

      cần” Tiêu Tị nhìn cánh rừng phía xa, trong mắt đen tối cảm xúc. “Tại nơi cao như thế ngã xuống…” Tiêu Tị dừng lại chút rồi tiếp: “Ngươi phái người quay về Kim Lăng cho Trần bá ở Tiêu gia lập cho nàng cái bài vị đặt ở từ đường, còn lại chờ ta về giải quyết sau.”

      Tảng đá bên đường vương vãi đầy ánh trăng, Tiêu Tị bước thập phần thong thả. Bỗng nhiên tiếng đàn từ đâu truyền đến, kỳ ảo mà mờ mịt, dư vị ngân nga.

      Mi tâm rung động, nghiêng đầu với Liệt phó tướng: “Ngươi hỏi xem là ai gảy đàn.”
      Hale205 thích bài này.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      <Tám>

      Bạc Hương tỉnh lại là mười ngày sau, vén rèm cửa lên, người xuất , gương mặt có chút lạ lại có chút quen: “Bạc Hương ngươi tỉnh rồi sao?”

      “Người là… Tần Mang?”

      Tần Mang gãi đầu: “Ngươi còn nhớ ta sao?”

      Bạc Hương từ sắp đặt bên người rất nhiều thiếu niên cùng bồi nàng tập võ, Tần Mang là trong số đó. Sau đó Bạc Hương lại vì lòng dạ theo đuổi Tiêu Tị mà muốn luyện võ nữa, Tần Mang cũng vì thế mà bị đuổi . làm nghề áp tải phạm nhân, lần này áp tải nghĩ lại hội ngộ với nàng đúng thời điểm nàng trọng thương thế này. Tần Mang cứu sống nàng, dốc lòng chiếu cố cho đến tận bây giờ.

      Bạc Hương nhớ lại tình trước khi bị hôn mê bất tỉnh, nàng chạm tay lên mặt, chua sót cười: “Bộ dạng này của ta, ngươi có thể nhận ra cũng là may mắn.”

      “Ngươi dù như thế nào cũng đều xinh đẹp mà.” Tần Mang cười .

      Bạc Hương sững sờ lát, xoay người muốn xuống giường lại bị đè lại: “Thầy lang , ngươi vừa mới đẻ non, thể chạy loạn.”

      “Đẻ non… Ngươi cái gì?”

      “Ngươi biết sao? Ngươi mang thai cũng hai tháng rồi, đáng tiếc… Aiiii! Ngươi… sao ngươi lại khóc?”

      từng, từng có lúc nàng hy vọng có đứa đến cỡ nào, cùng với Tiêu Tị sinh ra đứa . Nó nhất định rất giống Tiêu Tị, có khuôn mặt tuấn, cặp mắt tinh tường… Nó đến cách im lặng mà nàng hề hay biết rồi lại đánh động mà cứ thế rời xa nàng, giống như khao khát cháy bỏng bị giập tắt, lưu lại người đầy những vết thương chằng chịt, trái tim vỡ nát.

      Bạc Hương tay ôm lấy bụng, khóc lâu, mãi sau mới nâng đôi mắt sưng đỏ lên với Tần Mang: “Tần Mang, cầu xin ngươi đem ta gặp Tiêu Tị.”

      Mặc kệ Tiêu Tị thấy nàng như thế nào, ở thời điểm nàng yếu ớt nhất, bất lực nhất, nàng vẫn hi vọng ở bên cạnh nàng. Tiêu Tị đối với nàng mà chính là chỗ dựa cuối cùng. Nàng nghĩ chỉ cần được lẳng lặng nằm trong lòng , tất cả vết thương của nàng đều có thể khép lại, tất cả những thứ phía trước nàng đều cần.

      xuất của Bạc Hương làm Liệt phó tướng sợ hãi, đánh giá hồi lâu mới cuối cùng tiếp nhận này – phu nhân nàng có chết.

      “Tướng quân của các ngươi đâu. Vết thương của chàng đỡ chưa? Mau đưa ta gặp chàng.”

      “Tướng quân ngài…” Liệt phó tướng lộ vẻ mặt vô cùng khó xử. Bạc Hương trong lòng nóng như lửa đốt, phen đẩy Liệt phó tướng ra, chảy thẳng về phía hậu viện. Nàng chạy mãi cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng phía xa xa, dưới tàng cây quỳnh rợp bóng, nữ tử xinh đẹp, bàn tay trắng nõn gảy đàn, Tiêu Tị trường kiếm vung lên, thân hình theo tiếng nhạc mà tạo nên những đường kiếm vẽ vào trung tuyệt đẹp.

      Cảnh tượng ấy giống như hành vạn hàng vạn thanh kiếm đâm vào tim nàng, tấc lại tấc, máu tươi chảy đầm đìa.

      nương kia chú ý đến nàng trước, hỏi: “ nương tìm ai?”

      Tìm ai? Lời này quả nhiên là châm chọc.

      Tiêu Tị dừng lại động tác, có chút kinh ngạc, ánh mắt lạnh nhạt : “Ngươi đúng là mạng lớn, nếu trở lại trước hết nghỉ ngơi , Liệt phó tướng…”

      Bạc Hương cả người cứng nhắc đứng tại chỗ, ngực như bị khoét sâu mảng lớn, hít thở thông, câu cũng nên lời. Giờ khắc này giống như cả thế gian đều trở nên quạnh, trở nên hư vô, chỉ có người kia vẫn đứng trước mặt, tay giơ lên chủy thủ, mỉm cười đâm xuống trái tim nàng, chặt đứt mọi chấp niệm của nàng bấy lâu nay.

      Bị thương có thể chữa lành nhưng trái tim chết lấy cái gì để cứu chữa?

      Trong đầu nhất thời sáng tỏ, nàng nắm chặt tay, mở miệng : “Tiêu Tị, chàng xem ta là gì của chàng? Ta lo lắng thương thế của chàng, quan tâm lời của thầy lang mà chạy đến đây, chỉ là chàng sao, chàng rốt cục làm gì? Ta sinh tử , chàng lại ở nơi này hoan lạc.”

      Nàng kia chợt lên tiếng xin lỗi: “Là lỗi của Họa Cốt, nương đừng tức giận với tướng quân.”

      Nhất cử nhất động của Họa Cốt đều cực kỳ giống với Bạc Hương trong lời của nhóm hạ nhân trước kia.

      “Nàng đâu có sai.” Tiêu Tị đem Họa Cốt giấu sau lưng, quay đầu nhàng bâng quơ với Bạc Hương câu: “Ngươi đầu óc giờ tỉnh táo, ta muốn so đo chuyện này với ngươi.” xong liền ôm lấy Họa Cốt vào phòng.

      ràng trời hè nóng bức như vậy mà Bạc Hương lại cảm giác như là mùa đông lạnh lẽo khắc nhiệt. Nàng nhịn được lệ chảy xuống, hét lên: “Tiêu Tị! Ta có hài tử của chàng!”

      Tiêu Tị dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Bạc Hương. Bạc Hương ôm bụng cười lớn: “Nơi này, chàng xem, Tiêu Tị, nơi này từng có hài tử của chàng. Chính là ngày đó, lúc ta từ thành rơi xuống, đứa cảm thấy mẫu thân nó ngã đau đớn như vậy liền rời rồi. Thế nhưng cũng tốt, rời chẳng phải rất tốt sao, như vậy phải nhìn thế gian này nhân tình bạc bẽo, phải giống như mẫu thân nó bị người ta vứt bỏ.”

      Bạc Hương ôm bụng ngồi xuống đất cười điên dại mà lệ rơi đầy mặt.

      “Tướng quân, người vừa rồi múa kiếm, người chảy nhiều mồ hôi, để Họa Cốt hầu hạ người tắm rửa.”

      Nữ tử bên cạnh giọng như lan, Tiêu Tị nheo mắt lại, với Bạc Hương: “Ngươi thân thể tốt, mau trở về nghỉ dưỡng , ngươi vẫn là tướng quân phu nhân, đừng điên điên khùng khùng nữa, mất hết thân phận.”

      Liệt phó tướng đưa tay đỡ lấy Bạc Hương nhưng nàng đẩy ra, xoay người chạy khỏi. Mây đen bao phủ trời đất, trong chốc lát sấm chớp vang trời, mưa lớn trút xuống, nàng thân thể vốn suy yếu, lúc này lại mưa to chớp giật, cả người lảo đảo ngã mặt đất, duy có trái tim là lạnh hơn tất cả.

      luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu rọi vào mắt nàng, có người cầm ô ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ngươi gả cho Tiêu Tị, lấy chức quyền của cha ngươi liền có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh làm tướng quân phu nhân. Tâm nguyện của ngươi đều thành, nhưng ta muốn hỏi ngươi câu, ngươi có hối hận ?”
      Hale205 thích bài này.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      <Vĩ thanh>>

      Ta thi pháp làm cho Bạc Hương mê man, lấy pháp lực rồi dựa vào hình dáng của nàng biến ra cái tinh mị. Tinh mị kia thấu hiểu lòng người, trong lòng Tiêu Tị thích nữ tử dạng gì nó cũng có thể biến thành dạng đó. Tinh mị hoàn toàn mang bộ dáng của nữ tử mà Tiêu Tị thích, cho nên chẳng có lý do gì mà cự tuyệt.

      Tiêu Tị đối với nàng hề còn chán ghét như trước kia, cũng cưới nàng, khi tình cảm của hai người ổn định cũng là ba năm sau. Ta dùng thuật xuyên qua thời làm cho Bạc Hương chân chính xuất bên người Tiêu Tị, thảo mãn tâm nguyện của nàng.

      Chỉ tiếc Tiêu Tị dần dần phát Bạc Hương còn bộ dáng giống như thích nữa, liền mất tính nhẫn nại. Nhân cơ hội Tranh Hoành cùng Hoài Vương lừa gạt , thái độ của đối với Bạc Hương hoàn toàn thay đổi. vì cái gì khác, chỉ là có Tranh Hoành, Bạc Hương thể trở lại thời điểm của ba năm trước kia, còn tinh mị, nàng cũng chỉ làm cho càng thêm chán ghét mà thôi.

      Ở Đồng Liêu quan, thời điểm nghĩ rằng Bạc Hương chết, trong lòng phải là thương tâm mà là thoải mái. Sau đó gặp được Họa Cốt, như thế nào còn nhớ đến nương tử mà trả giá tất cả.

      số việc thể cưỡng cầu, cho dù Bạc Hương lại ngụy trang, lại hao tổn tâm cơ vẫn khó mà đổi lấy được chút tấm chân tình của Tiêu Tị.

      Ta ngồi ở xích đu buồn bã : “ đời nam nhi nhiều kẻ phụ bạc, ngươi giờ phút này có thể nhận ra vẫn chưa tính là muộn.”

      Bạc Hương ánh mắt trống rỗng, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Tiêu Tị ta, ta dùng thủ đoạn để gả cho cuối cùng đâu có được gì? Ta cả thể xác và tinh thần đều như chết, như vậy sống bạc đầu đến già lại phải như ta nghĩ….”

      Những cái chiếm được luôn là những cái hấp dẫn nhất, đối với Bạc Hương mà , Tiêu Tị vẫn luôn là tồn tại như vậy, giống như cây thuốc phiện, nhìn lộng lẫy, nhưng chỉ khi nào động vào mới biết thế nào gọi là mất hết hi vọng.

      Ta ho tiếng: “Nếu ngươi hối hận, ta có biện pháp làm cho hết thảy đều quay trở lại từ đầu, trở lại ba năm trước đây, thời điểm mà cái gì cũng chưa từng phát sinh.”

      “Ngươi… có thể giúp ta?”

      “Bất quá ta rồi, chờ đến lúc ngươi gặp lại ta cũng là lúc ngươi phải đáp ứng với ta điều kiện. Chờ tới sau khi ngươi chết, ta muốn lấy của ngươi cả hồn cả phách.”

      Ta vốn là nhân ảnh, thủ hạ của hạ cũng là nhân ảnh, thu thập càng nhiều hồn phách linh lực của ta càng lớn. Mà chuyện ta giúp đỡ nàng nhiều như thế cũng là vì mục đích này.

      “Nếu có thể làm cho ta cả đời này thoát khỏi Tiêu Tị, dù là gì ta cũng đều nguyện ý.” Bạc Hương ánh mắt trong suốt, so với trước kia kiên định hơn rất nhiều.

      Ta thi triển thuật pháp làm cho Bạc Hương lần nữa trở lại ba năm trước đây. Tướng mạo của nàng so với lần đầu tiên ta với nàng gặp nhau hoàn toàn đổi, chỉ là tâm tình còn như trước, thêm vài phần lạnh nhạt, thiếu vài phần cố chấp.

      Thu xuân đến, năm nữa qua, trước khi rời khỏi thành Kim Lăng, ta gặp lại Bạc Hương. Nàng thân nam trang, tư thế oai hùng hiên ngang từ phía trước tới, vẫn như cũ là nương tiêu sái tùy tiện bậc nhất thành Kim Lăng. Phía sau nàng là Tần Mang rất tự nhiên nhón lấy sâu kẹo hồ lô, mồm ngớt : “Tiểu thư người nếm thử chút .”

      “Này, các người như thế nào ăn mà lại chịu trả tiền?”

      “Để ta trả.” Tiêu Tị tới, lấy thỏi bạc ra, lại bị Bạc Hương chặn lại.

      làm phiền Tiêu tướng quân, ta mang tiền.” Bạc Hướng ném hai đồng tiền cho người bán hàng sau đó cùng Tần Mang vừa cười vừa rời , từ đầu đến cuối đều buồn liếc mắt đến Tiêu Tị cái.

      Tiêu Tị đứng tại chỗ nhìn hai thân ảnh rời , hai bàn tay nắm chặt thành quyền.

      Những thứ chiếm được luôn là thứ hấp dẫn nhất, Bạc Hương như thế, Tiêu Tị cũng như thế.

      Ta lắc đầu, xoay người rời . Nơi này, ta thực là nên trở lại nữa.
      Hale205Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :