1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: Tàn bạo đêm (đại ngược ) 7



      “Tàn Nguyệt...”

      Hiên Vương chạy tới, đánh quyền lên mặt thái tử, cởi áo khoác ướt đẫm người, bọc lấy thân thể đều là máu của Tàn Nguyệt...

      Áo khoác màu trắng, vốn là màu sắc cực thích, nhưng vừa phủ lên, vì sao trong nháy mắt biến thành đỏ tươi loá mắt?

      Là đỏ tươi, màu đỏ như máu, xinh đẹp giống như máu...

      “Tàn Nguyệt...”

      Đường đường là nam nhi tám thước cứng cỏi, tại sao lệ nóng lại chảy xuống cuồn cuộn thế kia?

      Tại sao lại kêu nghẹn ngào như vậy?

      Giọng kia, đau, khiến người ta nghe được, cũng nhịn được phải rơi lệ theo...

      “Ta biết... Chàng... ... Cứu... Con... Của ta...”

      Mở miệng, dùng hết sức lực toàn thân, phun ra chính là máu, ra, là máu và nước mắt...

      “Con?”

      Nhìn mặt đất vùng màu đỏ, phút chốc, Hiên Vương dường như hiểu chuyện gì...

      “Tàn Nguyệt, xin lỗi, ta tới chậm... Địch Mân... Xin lỗi... Ta bảo vệ tốt Tàn Nguyệt của ngươi... bảo vệ tốt đứa bé của ngươi...”

      Ôm lấy nàng, Hiên Vương kêu to tự trách. Nếu, có thể đến sớm chút, có thể đến sớm chút, Tàn Nguyệt, chừng bị như vậy...

      Bước ra cửa, năm người lẳng lặng đứng ở cửa, cúi thấp đầu, cúi thấp mắt, trong đó có hai người, chính là Hạo Nguyệt và Lam Nhi...

      “Ha ha... Hạo Nguyệt, nàng ấy là muội muội của ngươi... Lam Nhi, nàng ấy là chủ nhân ngươi hầu hạ từ ...”

      Người, xa, giọng , lại trùng trùng điệp điệp như mưa bụi truyền tới, vội vàng khuếch tán vào lòng mỗi người...

      Bọn họ lẳng lặng đứng đó, sau lúc lâu, vài người tranh nhau chạy vào phòng, là vì, trong phòng còn có chủ nhân...

      người là tỷ tỷ, người thân thiết như chị em, là người khiến nàng bận tâm...

      Thế nhưng, vừa rồi, lúc ở trong phòng nàng thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, bọn họ chỉ lẳng lặng hầu ở ngoài cửa, yên lặng mà nghe...

      “Tàn Nguyệt...”

      Cuối cùng cũng trở về, khi Địch lão tướng quân và Địch lão phu nhân nhìn thấy, bất ngờ thất kinh.

      Nhìn Tàn Nguyệt tái nhợt, suy yếu, có vẻ chút sức lực, nước mắt, rơi xuống như mưa lớn bên ngoài...



      Chương 197: Tàn bạo đêm (đại ngược) 8



      “Đại phu, đại phu đâu?”

      Hiên Vương gầm lên tiếng, sớm có nha đầu ra ngoài gọi người, Thiếu phu nhân mất tích, ai có thể nghĩ đến, máu chảy đầm đìa bị bế trở về như thế...

      Bên ngoài mưa rất lớn, thế nhưng, nước mưa lớn như vậy, vì sao người hai người họ, lại có thể có nhiều máu như vậy?

      Máu kia, màu đỏ diêm dúa, cũng nhiễm đỏ mắt mỗi người, nhiễm đỏ tâm mỗi người...

      Thậm chí, cũng kịp rửa sạch vết máu người, đại phu cả người ướt sũng vội chạy tới, nhìn người hôn mê, thấy bên trong nồng nặc mùi máu tươi, ông chau mày, trầm trọng bước đến trước giường...

      “Thế nào? Đứa bé thế nào?”

      Địch lão phu nhân che miệng, nhìn đại phu kia rất lâu thể buông tay ra, nhìn ông chăm chú nhăn lại vùng xung quanh chân mày, bất an hỏi.

      “Chuẩn bị nước nóng , đứa bé có lẽ rất khó...”

      Chảy nhiều máu như vậy, kỳ thực, ai cũng biết, đứa dữ nhiều lành ít. Địch lão phu nhân gật đầu, che miệng khóc ra ngoài.

      “Vậy... Tàn Nguyệt? Nó thế nào?”

      Trong miệng, còn máu tràn ra, Địch lão tướng quân lo lắng nhìn giường. ràng tất cả đều an bài tốt rồi, vì sao còn có thể xảy ra chuyện như vậy?

      Bọn họ , ngày mai, ngày kia đưa nàng ra ngoài...

      “Ta cố gắng...”

      Đại phu than tiếng, đôi mắt đành lòng nhìn sang bên. Tàn Nguyệt, nương tốt như vậy, sao lại bị người ta đánh thành như thế...

      “Đại phu, tay nó...”

      Tay kia, yếu ớt rũ xuống, chút sức lực, giống như...

      “Bị gãy, ta giúp nàng ấy nối lại...”

      Đại phu hít hơi, tiếp tục :

      “Hiên Vương, ngài vào cung tìm thái y , nàng ấy bị thương rất nặng, nhiều người, cũng thêm phần hi vọng...”

      Thái tử!

      Hiên Vương khẽ cắn môi, oán hận :

      “Ta giúp nàng đòi lại công đạo. Tư Phái, lần này ngươi rất quá đáng...”

      Địch lão tướng quân chau mày, ông kéo Hiên Vương lại, cả giận :

      “Hiên Vương chờ , lão phu và ngài cùng nhau tiến cung!”

      Thái tử! Tất cả là thái tử làm! Địch lão tướng quân tức giận nghĩ: thái tử, Lâm quý phi, vì sao các người phải bức người như thế?



      Chương 198: Mù



      “Được, lão tướng quân, chúng ta cùng ! Tin rằng lần này, phụ hoàng nhất định có phán đoán sáng suốt!”

      Hoàng thượng xử lý công bằng sao?

      Địch lão tướng quân thầm than tiếng, có thể Hiên Vương vẫn còn chưa , hoàng thượng cho dù biết thực, cũng nhất định có thể nghiêm phạt thẳng tay. Vì triều đình bây giờ, cũng còn như lúc đầu, thế lực hai phái, càng thêm thủy hỏa bất dung...

      ***


      “Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...”

      Vài tiếng kinh hô, chỉ thấy, cả người Tàn Nguyệt đều là máu nằm mặt đất, mặt, người, mặt đất, chỗ nào cũng đều là máu, màu đỏ...

      “Ngươi tỉnh rồi? Cuối cùng ngươi tỉnh...”

      Giọng kích động, lúc lúc , biết là nữ tử, nữ tử xa lạ.

      “Ngươi là ai? Sao trong phòng tối như thế? Đốt đèn lên, đốt đèn lên ...”

      Địch Mân mò mẫm ngồi dậy, bốn phía đều rất tối rất tối...

      đúng, sao lại tối như thế? Vừa rồi ràng thấy - thấy Tàn Nguyệt, còn có rất nhiều rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu...

      Hơn nữa, máu kia, là của Tàn Nguyệt, nàng gọi tên của , muốn cứu nàng!

      “Tối? thể nào? Giờ là ban ngày, mặt trời còn mọc mà? Ngươi thử xem? Có đúng tay rất ấm ? Đó là mặt trời chiếu vào tay ngươi...”

      Nữ tử dịu dàng , Địch Mân vểnh tai, cố sức nghe giọng của nữ tử:

      “Mặt trời? Ta có phải thành người mù ? , ta muốn làm người mù...

      Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ở đâu, nàng nguy hiểm, nàng nguy hiểm...”

      “Ngươi đừng kích động! Tàn Nguyệt là ai? Bạn của ngươi sao? Sao ngươi biết nàng ấy nguy hiểm?”

      “Nàng ấy là thê tử của ta! Lúc nãy ta nhìn thấy nàng cả người đều là máu gọi ta, nàng muốn ta cứu nàng, muốn ta cứu nàng...”

      Địch Mân hoang mang muốn xuống giường, nhưng vừa khẽ động, người lập tức lăn lông lốc rơi xuống giường. bất chấp đau nhức người, muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng làm được.

      “Ngươi ngủ giường hơn tháng rồi, sao mà đứng lên được?”

      giọng nam nhàng khoan khoái càng ngày càng gần, Địch Mân vểnh tai, vội hỏi:

      “Cái gì? Ngươi gì? Ta ngủ hơn tháng? Sao ta có thể ngủ hơn tháng?”



      Chương 199: Tỉnh táo



      Trong đầu, bỗng nhiên lên ít hình ảnh, chỉ nhớ lúc đó vừa xong trận chiến, phát có người theo dõi mình. Lúc bọn họ chạy tới, gióng trống khua chiêng, lẽ ra là bị phát mới đúng. Nhưng thoáng cái có rất nhiều người mai phục ở giữa, nguyên nhân duy nhất chính là -

      Có nội gián!

      Trong quân đội của , vậy mà có nội gián!

      Nghĩ tới những huynh đệ sớm chiều cùng mình ở chung, tất cả mọi người là bạn chí cốt ra sống vào chết, ai có thể nghĩ đến, bên trong lại có nội gian?

      Cùng Cát Kim thương lượng chút, hai người đều hiểu được nếu muốn đối ngoại, đầu tiên phải yên ổn bên trong, chỉ có bắt được kẻ gian bên trong, mới có thể lòng đối địch cho tốt!

      Kế sách mặc dù tốt, nhưng hai người chưa bắt đầu thực , bị mai phục. Ngày đó, sắc trời rất sớm, đường ngay từ quân doanh đến chỗ nguyên soái, bọn họ thấy có người đuổi theo, luôn đuổi tới vùng ngoại ô...

      Lúc đó người mang theo cũng nhiều lắm, vẫn tin tưởng chắc chắn, nội gian chỉ có . Nhưng mà, sau khi ra ngoài, ngay gần quân doanh, bọn họ lại đụng phải mai phục, để cứu Cát Kim, Địch Mân trúng tên...

      Tiếp theo, xuất rất nhiều tên áo đen, bọn họ liều mạng đánh trả, Địch Mân đoạt con ngựa, ngựa bị sợ hãi, điên cuồng lao ...

      phải nhảy xuống, nhưng hết lần này tới lần khác, người chút sức lực cũng có. Ý nghĩ cũng càng ngày càng mơ hồ, sau đó chỉ cảm thấy thân thể bay lên, rồi cái gì cũng biết...

      Là ai? Ai là nội gián? Ai muốn loại trừ ?

      Đối với quân đội, đối với huynh đệ của mình, Địch Mân quản rất nghiêm, bình thường bọn họ làm loại chuyện theo địch bán nước này. Vậy là ai chứ?

      Trong đầu, bỗng nhiên ra đôi mắt có chút quen thuộc, nhớ kỹ, ta bắn ra ít phi tiêu, ngựa mới có thể chấn kinh...

      Đôi mắt kia rất quen thuộc, khẳng định, từng gặp qua, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, thế nào cũng nghĩ ra...

      Mà vừa rồi, bọn họ hôn mê hơn tháng. biết người trong nhà thế nào? Họ có biết , vẫn chưa chết, còn sống đời này?

      Còn có Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của , nếu Nguyệt Nhi biết chết, đau lòng cỡ nào? khổ sở cỡ nào?



      Chương 200: Tỉnh táo 2



      Vừa rồi, thậm chí mơ tới Nguyệt Nhi, toàn thân, nơi nơi đều là máu, rất nhiều rất nhiều máu, đôi mắt nàng ai oán nhìn mình:

      “Địch Mân... Cứu ta...”

      Nàng ràng như vậy. Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm, thực gặp nguy hiểm!

      , phải cứu nàng, cứu thê tử của , nữ tử nhất!

      “Ngươi muốn làm gì?”

      Nam tử quan tâm đỡ nằm xuống, giọng điệu vui hỏi.

      “Thê tử của ta, có nguy hiểm, ta phải cứu nàng ấy...”

      “Cứu nàng ấy? Thân thể của ngươi bây giờ, có thể xuống giường hay còn chưa biết được, ngươi muốn cứu nàng ấy thế nào?”

      Giọng xem thường của nam tử truyền tới, bất quá ông ta cũng là . Địch Mân gục đầu xuống, vươn tay sốt ruột vuốt:

      “Mắt của ta? Là ngươi cứu ta phải ? Mắt của ta làm sao vậy? Sao ta nhìn thấy gì hết? Ta bị mù phải ?”

      người đàn ông, hơn nữa còn là tướng quân võ công cao cường, ai có thể chấp nhận, đột nhiên có dáng vẻ đen tối? Đôi mắt, là sinh mệnh của mỗi ngườii, cũng là linh hồn của mỗi người, Địch Mân biết, người kia cũng biết.

      “Chưa hẳn! Ngươi bị trúng độc, Địch Mân, ngươi dưỡng thương cho tốt , ta chữa khỏi bệnh cho ngươi...”

      Địch Mân?

      Nghe được tên của mình, lòng Địch Mân bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ quái. vừa tỉnh lại, cũng tên của mình với ông ta, nam tử này, lẽ nào ông ta quen mình sao?

      “Ngươi quen ta?”

      Nam tử hơi sửng sốt, nhìn nữ tử bên người ánh mắt vô cùng kinh ngạc, ông vội vàng cười :

      quen. Ngươi phải là Địch Mân sao? Lúc ngươi hôn mê, cứ gọi Địch Mân, cũng gọi Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi là tên nữ tử, ta đoán vậy, Địch Mân chắc hẳn là tên của ngươi rồi...”

      cũng đúng! Địch Mân cảm kích cười:

      “Đúng vậy, Nguyệt Nhi là thê tử của ta, cũng là nữ tử ta nhất. Ta là Địch Mân, biết ân công xưng hô thế nào?”

      Biết giờ thể đâu được, bây giờ, trước tiên phải dưỡng thương cho tốt, chữa khỏi mắt. Chỉ có như vậy, mới có thể biết chân tướng mọi chuyện, cũng có thể mau chóng bảo vệ tốt Nguyệt Nhi của .

      Nghĩ thông suốt rồi, Địch Mân hề sốt ruột, dù sao sốt ruột cũng thể làm gì, lúc này ra ngoài được, cho dù ra ngoài, cũng chỉ có mặc cho người chém giết.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Tỉnh táo 3



      “Ngươi gọi ta Thanh thúc !”

      Nam tử nhàn nhạt cười, cầm tay nữ tử bên người, giọng :

      “Ngọc Nhi, huynh cứu mà, phải tỉnh lại rồi sao?”

      “Nhưng mắt của nhìn thấy gì. Thanh ca, còn trẻ như vậy, nếu nhìn thấy gì, thực thảm...”

      Nữ tử vui cong cái miệng lên, nam tử sủng nịch cười :

      “Cho huynh thời gian, mắt của bị thương, chắc là lúc trước bị máu tụ chặn mắt thôi, huynh cứu , nhất định...”

      Ông tiếc dù bất cứ giá nào!

      Nam tử thầm , Ngọc Nhi, huynh bảo vệ muội, cũng bảo vệ tất cả những gì muội quan tâm. Kỳ thực, muội như bây giờ, cũng tốt. Rời xa hỗn loạn bên ngoài, quên tất cả chuyện thị phi, thế nhưng, muội rất vui vẻ, vô cùng nhàn nhã, phải sao?

      “Ừ, muội tin huynh!”

      “Ân công, người , mắt của ta có thể cứu sao?”

      Đôi mắt Địch Mân tỏa sáng, con ngươi sáng quắc, tuyệt giống như nhìn thấy bất kì cái gì.

      “Có thể chữa được, cứu người cứu đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên, ta cứu ngươi, yên tâm !”

      Địch Mân vui vẻ gật đầu, chỉ hy vọng, có thể nhanh khỏi chút, mau chóng trở về chút, làm tất cả việc nên làm.

      Người kia, ánh mắt đó, nhớ kỹ, nhất định có thể điều tra .

      “Được rồi, ân công, biết trước kia bọn họ có tới tìm ta ? Bọn họ có biết ta chết ?”

      Kỳ thực, lo lắng nhất chính là người nhà, bao gồm Nguyệt Nhi của !

      “Dưỡng thương trước ! Cũng tháng rồi, bọn họ phỏng chừng đều nghĩ đến ngươi chết...”

      Giọng lạnh lùng, mang theo chút vui, nam tử đỡ nữ tử bên người rất nhanh rời khỏi. Nhiều lời ra, ông phải nhanh chóng chữa khỏi cho ta, tống cổ ta ra khỏi đây...

      ***


      “Hoàng thượng, Hiên Vương và Địch lão tướng quân bỗng nhiên tiến cung, có việc gấp cầu kiến...”

      Mưa bên ngoài, vẫn ào ào rơi xuống như trước, hoàng thượng vừa ngủ, chợt nghe tiếng của Bạch công công.

      Bạch công công theo ông hơn mười năm, sao lại truyền lời đến vào lúc này? Lẽ nào ông ta quên, ông thích nhất là cái gì sao?



      Chương 202: gặp!



      “Bạch công công, ngươi có đúng là muốn xuất cung dưỡng lão rồi hay ?”

      Mở mắt ra, hoàng thượng hờn giận hỏi.

      “Hoàng thượng bớt giận, là có liên quan đến thái tử...”

      Bạch công công vội vàng đem chuyện vừa nghe được lần, hoàng thượng chau mày, nhìn mưa to bên ngoài, nghe tiếng sấm vang lên, giống như, ngay cả trời cao cũng thấy ông tàn nhẫn hết mức!

      Thê tử của Địch Mân, ông có chút ấn tượng, người rất tĩnh, cũng là nữ tử rất thanh lịch.

      “Tìm thái y đến xem . trẫm ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy ...”

      Hoàng thượng nhướng mày, trong giọng , mang theo uể oải khó có thể che giấu. Rất nhiều chuyện, giờ thích hợp giải quyết nhanh, thực thích hợp. Lâm quý phi, hôm nay có động tĩnh, dường như phía thái tử, cũng có động tĩnh.

      “Vâng, hoàng thượng...”

      Bạch công công lui ra, nhìn Địch lão tướng quân và Hiên Vương đau khổ chờ đợi, thở dài:

      “Hoàng thượng , tìm thái y tới, giờ người nghỉ ngơi...”

      Hiên Vương sốt ruột :

      “Bạch công công, nhưng...”

      “Hiên Vương gia, người cũng biết, tính tình của hoàng thượng mà, đừng làm nô tài khó xử...”

      Hiên Vương oán hận giậm chân, hét vào bên trong:

      “Phụ hoàng, Địch Mân vì quốc gia chúng ta mới chết, mới chết bao lâu, thê tử của , thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, đứa bé cũng mất rồi, Tàn Nguyệt sống chết ... Chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, bách tính thiên hạ nghĩ như thế nào? Thần tử thuần phục người nghĩ như thế nào? Bọn họ ai còn vì quốc gia chúng ta, vì họ Tư hoàng thất chúng ta mà cống hiến? Phụ hoàng, người thể nuông chiều, người cũng nên cho Tàn Nguyệt, cho Địch lão tướng quân, cho Địch Mân chết công đạo...”

      Hoàng thượng ngồi dậy, mặt có lửa giận, chỉ là kinh ngạc nhìn bên ngoài, nghe lời của con ông, người cho tới bây giờ quan tâm chính , đứa con đối với việc gì cũng thờ ơ, khàn cả giọng quở trách ông...

      “Hoàng thượng, Hiên Vương dẫn thái y , Địch lão tướng quân quỳ ở bên ngoài, kiên quyết về...”

      Qua hồi lâu, Bạch công công đến, thấp giọng trả lời.

      “Trẫm , gặp!”



      Chương 203: Thẳng thắn



      Hoàng thượng đứng lên, Bạch công công vội vàng cầm lấy áo cho hoàng thượng phủ thêm, ông ta than thở:

      “Địch lão tướng quân , ông ấy có chuyện quan trọng khởi tấu... Là về Hàn phi nương nương qua đời và tam hoàng tử...”

      “Cái gì... Tư Vũ...”

      Hoàng thượng khiếp sợ xoay người, kích động hỏi:” Tư Vũ?”

      Bạch công công vội vã gật đầu, hoàng thượng kinh ngạc ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể cao to hơi cuộn lại, cả người, trong lúc đó bỗng nhiên, già nua hơn mười tuổi...

      “Mà thôi, đều là quá khứ, còn làm gì? Bảo trở về , trẫm muốn nghe...”

      “Địch lão tướng quân , chuyện rất quan trọng, lúc đó nương nương là bị người ta hãm hại, cũng là gần đây mới biết được...”



      Chương 204: Hãm hại?



      Hoàng thượng là người thông minh, lúc đó ông cũng phải nghĩ tới khả năng này, bất đắc dĩ lúc ông tỉnh táo lại, liên luỵ mọi người từ lâu, kiện này, cũng cứ như vậy trôi qua...

      “Mau để tiến vào!”

      Hoàng thượng quýnh lên, cả người giống như ra ngoài, mà Bạch công công cũng mời Địch lão tướng quân tới, ông đóng cửa lại, tận tâm canh giữ ở bên, phòng ngừa có người rảnh rang lại đây.

      “Hoàng thượng, cựu thần sợ hãi, cựu thần có tội...”

      Thấy hoàng thượng, Địch lão tướng quân vội vàng quỳ mặt đất, thẳng thắn dập đầu mấy cái. Hoàng thượng vội vàng nâng ông ta dậy, vội hỏi :

      “Vĩnh Hào, ở đây cũng có người ngoài, ngươi cho trẫm nghe, ngươi biết cái gì?”

      Địch lão tướng quân hít hơi, lệ trong mắt ông cuồn cuộn chảy xuống:

      “Hoàng thượng, cựu thần cũng là gần đây mới biết được. Thê tử thích vào cung, lúc đầu cựu thần cho rằng bà ấy thích hỗn loạn trong cung, nhưng ai biết, sau khi Địch Mân gặp chuyện may, cựu thần mới biết được, ra...”

      Cách quãng, Địch lão tướng quân rốt cục thẳng thắn, hoàng thượng khiếp sợ lui về phía sau vài bước, kinh ngạc, nửa ngày cũng ra...

      “Ngươi ... Lúc trước, Tư Vũ phải bỏ trốn với người ta, mà là có người muốn hại Hạo Nhi...”

      Địch lão tướng quân gật đầu, hoàng thượng :

      “Bọn họ truy sát nàng, Tư Vũ trúng độc rơi xuống núi?”

      “Địch Mân, là nhi tử của trẫm?”

      ...



      Chương 205: Ông trời tàn nhẫn



      “Chẳng trách, trẫm cảm giác, thân thiết với Địch Mân như vậy? ra, nó là nhi tử của trẫm... Nó vậy mà là nhi tử của trẫm...”

      Nước mắt, cứ như vậy rơi xuống...

      Hoàng thượng, thế nào? Ông có thể coi ra gì, nữ tử ông thích, đứa bé ông , cứ như vậy bị người ta hại...

      Ông phải cũng biết sao?

      Địch Mân, lần đầu tiên gặp , ông nghĩ, nhìn rất quen mắt. Lúc đó, ông cho rằng, vì mỗi ngày gặp mặt Địch lão tướng quân, nên mới cảm thấy nhìn có chút quen mắt, ai có thể nghĩ đến, đúng là Hạo Nhi ông nhớ mãi quên?

      ra là như vậy... Ha ha, vì sao lại là như thế này...”

      Hoàng thượng cười lớn, cười đến nước mắt đều rơi xuống. Địch lão tướng quân giương đôi mắt có chút sưng đỏ, than thở:

      “Biết tất cả rồi, cũng nên cho hoàng thượng, nhưng cựu thần nghĩ, Địch Mân chết, cựu thần người đau lòng cũng thôi , sao còn với hoàng thượng ngài? Ngoại trừ nhiều người đau lòng ra, có thể có ích lợi gì? Sau đó, biết Tàn Nguyệt mang thai, chúng thần biết đó là huyết mạch duy nhất của tam hoàng tử, nên chỉ có thể tận tâm bảo hộ. Cựu thần dám cho hoàng thượng biết, Địch Mân chết, cũng phải ngẫu nhiên, nếu để bọn họ biết, Tàn Nguyệt có thai, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho Tàn Nguyệt? Nhưng ai ngờ, lại...”

      Con của Địch Mân, cũng chính là cháu của ông. Nhìn mấy đứa con bên người, chân chính vừa ý lại có ai? Nếu là Địch Mân, ra là người được chọn tệ...

      Nhưng Địch Mân chết, Hạo Nhi của ông chết...

      “Vậy, đứa bé thế nào...”

      Thần sắc Địch lão tướng quân tối sầm lại, hoàng thượng vội vã hỏi:

      “Thế nào? phải...”

      Ông vừa mới biết chuyện của Địch Mân, ông trời, xin đừng tàn nhẫn như vậy, được ?

      “Đại phu , rất khó cứu...”

      Tuy rằng, Địch Mân phải con ruột của ông, nhưng ông cũng nuôi lớn hơn hai mươi năm, hai người trong lúc đó, có cảm tình rất sâu. Đối với đứa bé này, trong lòng Địch lão tướng quân cũng tràn đầy mong chờ.

      “Bạch công công, mau tuyên toàn bộ thái y tới, phải cứu đứa bé kia, nhất định phải cứu...”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 206: Ông trời tàn nhẫn 2



      Rất khó cứu, cách khác phải thể cứu. Hoàng thượng kiên định đứng lên, uy nghiêm :

      “Trẫm muốn đích thân tới, cầu phúc cho hoàng tôn của trẫm”

      “Hoàng thượng, thể, trăm triệu lần thể!”

      Địch lão tướng quân vội vã ngăn cản, thở dài:”Nếu hoàng thượng tự mình qua đó, vậy bọn họ đều biết, sau này Tàn Nguyệt, càng thêm nguy hiểm!”

      “Cái này sao, thái tử của trẫm, làm chuyện đến cả ông trời cũng giận như thế, trẫm qua nhìn chút, bọn họ ai dám cái gì?”

      Hoàng thượng mở lớn mắt, Địch lão tướng quân cũng gì nữa, vạn công công vội vàng đuổi kịp, bất chấp mưa to, mấy người chạy tới Địch phủ.

      lúc Hiên Vương mang theo thái y trở về, Tàn Nguyệt còn chưa tỉnh lại. Phía dưới chảy máu quá nhiều, thái y có cách, tạm thời chỉ có thể mời bà đỡ tới, mất rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng ngừng máu, đứa bé lại chết non...

      Địch lão phu nhân chỉ ở bên rơi lệ, mà thái y và đại phu, còn nắm chặt thời gian cứu người.

      “Tố Vân, đứa bé...”

      “Vĩnh Hào, đứa bé còn, còn nữa...”

      Tiếng khóc hu hu, hòa với sấm sét bên ngoài, khiến người trong nhà đều nhịn được rơi lệ. Đứa , tất cả mọi người chỉ biết, đây là huyết mạch duy nhất của Địch gia, ai có thể biết, huyết mạch này, đối với hoàng thượng mà , biểu thị cho cái gì?

      Tay nắm chặt lại, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, hoàng thượng dường như biết, đôi mắt nghiêm túc nhìn mưa to bên ngoài, nghe tiếng giống như tiếng sấm sét, dường như, ngay cả ông trời lên án số phận tàn nhẫn...

      “Nhất định phải cứu sống nàng ấy!”

      Nhìn thái y vội đến vội , hoàng thượng lạnh lùng .

      “Hoàng thượng, hoàng thượng...”

      Vạn công công đột nhiên chạy đến, áo dính sát người, nước còn tí tách giọt, tóc cũng ra ẩm ướt, nhìn qua, lại mang theo chút buồn cười.

      “Chuyện gì?”

      Chỉ là, giờ này khắc này, mọi người trong nhà, ai cũng buồn cười.

      Hoàng thượng vừa nhấc mày, vạn công công biết hoàng thượng kiên nhẫn, ông ấy vội vàng cứu người, thái giám Bạch công công bên người hoàng thượng vội vàng khụ tiếng, thấp giọng :

      “Tiểu Vạn tử, có chuyện mau , có việc mau tấu!”



      Chương 207: Dáng vẻ kệch cỡm của Lâm quý phi



      Vạn công công này, mặc dù thông minh như Bạch công công, nhưng cũng là người rất biết nhìn sắc mặt chủ nhân, lúc này tiến vào, tất nhiên là có chuyện quan trọng, hoặc là, bên ngoài có người ông ta làm chủ được.

      “Hồi hoàng thượng, là phủ thái tử tới đây...”

      “Phủ thái tử tới? Nghiệp chướng này, nó còn muốn gì nữa?”

      Hoàng thượng đương nhiên giận dữ, người bên cạnh đều sợ tới mức run run, vạn công công vội vàng quỳ xuống:

      “Bọn họ , thái tử bị thương, vào cung mời Thái y... Thái y đều ở đây...”

      ngờ, trong phủ tướng quân đúng là náo nhiệt... A, ra hoàng thượng cũng ở đây, đêm hôm khuya khoắt mưa to, đúng là nhã hứng của hoàng thượng tồi...”

      Giọng lanh lảnh, mang theo tà mỵ mềm mại ngấm vào trong xương, nữ tử trang phục rất gọn gàng, yểu điệu bước vào.

      “Ái phi, nhã hứng của nàng tồi, trời mưa to, cũng xuất cung, biết, ái phi với trẫm lúc nào?”

      Trong cung từ xưa đến nay có quy định, phi tử xuất cung, là phải được hoàng thượng ân chuẩn, cho dù Lâm quý phi quyền thế lớn hơn nữa, cũng thể có ngoại lệ.

      Lời Hoàng thượng vừa , Lâm quý phi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, tiếp đó bà ôm cái mũi khóc lên:

      “Hoàng thượng, người làm chủ cho nô tì, Phái Nhi... Phái Nhi nó...”

      Trong chớp mắt, nước mắt chảy xuống, làm sao còn thịnh khí bức người vừa rồi? Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ, hoàng thượng kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày:

      “Ái phi, con dâu của Địch lão tướng quân giờ còn chưa tỉnh lại, Thái y đều ở đây toàn lực cứu giúp...”

      “Hoàng thượng, nhưng Phái Nhi cũng bị thương, bọn họ chỉ là dân chúng, mà Phái Nhi, là con của người, đương kim thái tử...”

      Lâm quý phi lau nước mắt mặt, nức nở .

      “Ái phi, Tàn Nguyệt đúng là dân chúng, nhưng phu quân của nàng ấy vừa mới vì quốc vong thân, mà Tàn Nguyệt lại mang đứa bé của , cũng trong đêm nay sảy mất, nàng cũng biết, là ai làm?”

      Hoàng thượng mặt lạnh, ông còn chưa tìm Lâm quý phi tính sổ, ngờ Lâm quý phi tìm tới đây, đúng là khéo thành chuyện...



      Chương 208: dối biện luận tốt



      “Hoàng thượng, phải như vậy, là nàng ta cố ý câu dẫn Phái Nhi, còn làm Phái Nhi bị thương...”

      “Phụ hoàng, là nhi thần cứu Tàn Nguyệt, phải như thế. Lúc ấy khi nhi thần vào, cửa phòng khóa từ bên ngoài, mà Hạo Nguyệt, Lam Nhi, còn có vài nô tài phủ thái tử canh giữ ở cửa... Khi nhi thần vào, huynh ấy nắm lấy tóc Tàn Nguyệt, đánh Tàn Nguyệt...”

      Tàn Nguyệt, nữ tử rất tốt, thản nhiên, ôn nhu, làm sao có thể rơi vào chuyện như vậy?

      Mà thái tử, ca ca của , sao có thể ra tay độc ác như vậy? Tàn Nguyệt lúc ấy, chảy nhiều máu như vậy, thái tử phải luôn miệng Tàn Nguyệt sao? nàng ấy, lại có thể nhìn nàng ấy suy yếu, máu người nàng ấy sao?

      “Hiên Vương, mọi đều phải có chứng cớ. Cơm có thể ăn bậy, nhưng thể tùy tiện lung tung đâu. Lời ngươi vừa , có chứng cớ gì ? có chứng cớ, tức là ngậm máu phun người?”

      Lâm quý phi cười lạnh tiếng, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, nhàng :

      “Hoàng thượng, theo nô tì thấy, nơi này cũng cần nhiều Thái y như vậy, Phái Nhi bị thương cũng rất nặng, nếu sau này thể khai chi tán diệp cho hoàng thất chúng ta..., lỗi đó, có thể rất lớn...”

      Khai chi tán diệp?

      Nghe những từ này, hoàng thượng lại nghĩ tới đứa của Địch Mân, quên , tất cả đến ngày mai sau, ông tin lời của Hiên Vương..., nhưng lời của Lâm quý phi cũng hợp tình hợp lý, có chứng cứ xác thực, ông bây giờ còn chưa thể động tới bà ta.

      Cho dù là có chứng cứ xác thực, giờ cũng thể động tới bà ta.

      Nghĩ đến Lâm gia, nghĩ đến triều đình phức tạp, hoàng thượng bỗng nhiên cảm thấy cảm giác vô lực sâu.

      “Lưu Thái y và Mộc Thái y cùng qua , ái phi hãy trước, lát nữa trẫm qua!”

      thể đánh rắn động cỏ, Địch Mân rồi, có lẽ, ông nên ám chỉ bên Cường Nhi tiếng, để nắm chặt thời gian nỗ lực.

      Cường Nhi, tuy rằng cũng phải rất hài lòng, nhưng giờ xem ra, so với Phái Nhi tốt hơn. Phái Nhi có thể làm ra chuyện như vậy, ông là thất vọng đau khổ...

      “Địch lão tướng quân, yên tâm, chuyện này, trẫm tuyệt đối xử lí!”

      Nhìn thời gian cũng sớm, hoàng thượng lại dặn vài tiếng, để Bạch công công ở bên cạnh chờ tin, ông đến phủ thái tử chuyến...



      Chương 209: Thái tử bệnh nặng



      Con người, có nhiều lúc, cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.

      Giống như Lâm quý phi , Hiên Vương biết , Địch lão tướng quân tin , hoàng thượng thậm chí cũng tin, nhưng chứng cớ đâu?

      Những lúc như vậy, càng quan trọng là chứng cớ, có chứng cớ, ai cũng có thể , đó là bịa đặt, là hãm hại.

      Hiên Nhi cũng , lúc ấy bên ngoài đều là người của thái tử, bên này, cũng chỉ có mình , có nhân chứng, nếu thái tử muốn làm chứng cứ giả, rất đơn giản, rất đơn giản.

      Mưa bên ngoài, rơi xuống càng lớn, tiếng sấm ầm ầm ở bên trong, định đêm nay, có rất nhiều người mất ngủ, cũng định sẵn, đây là đêm ngủ.

      Trong phủ thái tử, đèn đuốc sáng trưng, hoàng thượng bước vào, Lâm quý phi khóc chạy ra, đầu chui vào trong lòng hoàng thượng, khóc như hoa lê trong mưa điềm đạm đáng .

      “Ái phi, nàng làm sao vậy?”

      Hoàng thượng chút dấu vết đẩy Lâm quý phi ra, lộ ra vẻ mặt quan tâm, Lâm quý phi vội vàng quỳ xuống, bộp bộ dập đầu đầu vài cái, nức nở :

      “Hoàng thượng, người... Người làm chủ cho nô tì...”

      câu, dường như cực kỳ đau lòng, lại khóc ra lời. Hoàng thượng hít hơi, :

      “Ái phi, có chuyện đứng lên từ từ , đứng lên rồi ! Dưới đất lạnh, đứng dậy !”

      Hai tay vươn ra, cũng là trống rỗng đỡ lấy, Lâm quý phi từ chối, thuận thế đứng lên, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt :

      “Phái Nhi... Phái Nhi nó...”

      “Nó làm sao?”

      Hoàng thượng khó hiểu nhìn Lâm quý phi, hai người kia biết ra làm sao, Tàn Nguyệt nằm giường tỉnh lại, thái tử bên này lại vậy...

      “Hoàng thượng, Phái Nhi... Thái y , Phái Nhi sau này chỉ sợ thể...”

      Run rẩy vài tiếng, vài nô tài bên người đều quỳ xuống, Lâm quý phi nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

      “Thái y... Thái y, thái tử làm sao vậy? Thái tử giờ thế nào?”

      Bỗng nhiên ý thức được chuyện nghiêm trọng, hoàng thượng chạy vào bên trong, thấy hai Thái y nhíu mày khổ nghĩ, thái tử trầm mặt, sắc mặt cũng tái nhợt vạn phần.

      “Phái Nhi, sao lại thế này?”



      Chương 210: thể sinh con



      Tuy rằng, cực kì phẫn hận đối với hành vi của , nhưng người này, dù sao cũng là con của mình, hoàng thượng sốt ruột hỏi.

      “Phụ hoàng...”

      Đau ư tiếng, thái tử lại rơi lệ, nam nhi bảy thuớc, lệ rơi đầy mặt, bên trong nước mắt kia, có hối, có oán, cũng có hận.

      “Bẩm hoàng thượng, thái tử sau này, chỉ sợ là... thể sinh con...”

      thể sinh con?

      Nhìn hai Thái y kia cúi cúi đầu, hoàng thượng đột nhiên cảm giác được đầu có chút choáng váng...

      thể sinh con!

      Con của ông, vẫn còn trẻ tuổi, thế nhưng...

      Tâm, đột nhiên mệt mỏi ít, cũng lớn tuổi như vậy rồi, ông khẳng định cũng có thể đoán ra ngay tình huống lúc đó. Thái tử thích Tàn Nguyệt, biết làm thế nào bắt Tàn Nguyệt ra ngoài, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, mà Tàn Nguyệt, chắc là ra sức phản kháng, trong lúc vô ý, đá vào thái tử. Thái tử đau cực độ, tất nhiên cũng buông tha Tàn Nguyệt, cho nên, Tàn Nguyệt bị đánh, mà thái tử lại...

      “Phái Nhi, trước đây, con là đứa con trẫm thích nhất, tại sao lại ngốc như vậy? Nha đầu Tàn Nguyệt kia, tuy chỉ là bình dân, nhưng tướng công Địch Mân của nàng ta, vừa mới vì quốc vong thân. Địch Mân hạ táng mới mấy ngày, con đánh nàng ta đến mất đứa , đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh nằm ở giường...

      Con vẫn tốt, nhưng lại biến thành như vầy. Phái Nhi, con xem, phụ hoàng nên làm cái gì bây giờ? Nên làm thế nào đây?”

      Nếu, thái tử bên này có chuyện gì, ông có thể danh chính ngôn thuận xử phạt phen. Nhưng hôm nay, thái tử biến thành như vậy, ông...

      thể phạt Tàn Nguyệt, cũng thể phạt thái tử, quan trọng hơn là, lấy tính tình Lâm quý phi, thái tử bị Tàn Nguyệt đả thương, bà ta làm sao có thể bỏ qua Tàn Nguyệt đây?

      Cũng phải, ra biết, chỉ là cảm thấy, ở trong hậu cung, ai có chút tâm cơ? Nhưng ông vạn lần ngờ, dù là ông coi vào đâu, Lâm quý phi lại dám...

      Quên , trước hết nghĩ cách, bảo vệ Tàn Nguyệt rồi sau!

      “Phụ hoàng, người Tàn Nguyệt nàng ấy có thai?”

      Thái tử bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra vẻ bối rối.

      “Ừ, chỉ là mất, đáng tiếc, đó là huyết mạch duy nhất của Địch gia...”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 211: thể sinh con 2



      Hoàng thượng đứng lên, bước đến trước mặt Thái y, lạnh lùng :

      “Nghĩ cách , cần phải chữa khỏi cho thái tử...”

      Thái y cứng ngắc cúi thấp đầu, đời này, rất nhiều chuyện, cũng phải hết sức là có thể làm được, giống như...

      “Hoàng thượng, cựu thần...”

      “Chữa được, mang đầu tới gặp!”

      cho bọn họ cơ hội chuyện, hoàng thượng xoay người, thở dài:

      “Phái Nhi, dưỡng thương cho tốt, cần suy nghĩ nhiều quá. Trẫm trước!”

      Xoay người, nhìn Lâm quý phi đứng ở cửa, cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thổi quét mà đến...

      “Hoàng thượng, nô tì...”

      Lâm quý phi há miệng, muốn ở trong này ngây ngốc đêm, hoàng thượng lại :

      “Thời gian còn sớm, hồi cung !”

      Khi chuyện, người ra ngoài phòng, Lâm quý phi lo lắng nhìn thái tử cái, cuối cùng gật gật đầu, theo hoàng thượng rời ...

      Đêm, rất sâu...

      Mưa, rất lớn...

      Lòng người, rất loạn...

      ***


      “Ngô Cầu, ngươi có biết nàng ấy mang thai ?”

      Đuổi Thái y , bọn họ đương nhiên biết cái gì nên, cái gì nên . Gọi phụ tá đắc lực của mình tới, thái tử mặt đen lên hỏi.

      “Gia, thuộc hạ chú ý...”

      giờ nàng tỉnh chưa?”

      Thái tử chợt ngẩng đầu, trong mắt lên tàn khốc, Ngô Cầu vội cúi đầu:

      “Bây giờ thuộc hạ thăm dò!”

      “Quên , ngày mai . Hôm nay bên kia, người chắc là rất nhiều, cần gây chuyện!”

      Thuốc của thái y dùng được, sau khi uống, cảm giác đau cũng dần dần biến mất, chỉ là cảm thấy hơi hơi quen. Thái tử thở dài, nên tức giận, tức giận nữ tử kia, nếu phải nàng ấy, làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy? Nhưng vì sao, nghĩ đến nàng ấy cả người đầy máu, nghĩ đến màu đỏ đập vào mắt kia, tâm vẫn rất đau?

      Lúc ấy, nhất định là ma quỷ ám ảnh , nhất định là bị tức giận át mất tâm trí, bằng , làm sao có thể đối xử với Tàn Nguyệt như vậy? Làm sao có thể ra tay độc ác như thế?

      “Tàn Nguyệt, nàng phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại... Nếu, nàng cứ như vậy ngủ mãi tỉnh, ta vĩnh viễn tha thứ cho chính mình...”



      Chương 212: Ác mộng



      Nhắm mắt lại, cho tới bây giờ thái tử cũng tin quỷ thần, lần đầu tiên bất an cầu khẩn -

      Bởi vì, nữ tử kia đả thương sâu vô cùng...

      Tàn Nguyệt, người thuộc về , lại là nữ tử bắt được tim của sâu...

      Nước sôi lửa bỏng!

      Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến từ này, Tàn Nguyệt cảm thấy thích hợp. Ít nhất, là thích hợp với tình trạng giờ của nàng.

      Bốn phía, đều là mảnh sương mù mông lung, dường như đứng cánh đồng hư vô bát ngát, dường như, là đứng nơi dã ngoại có khí lạnh bức người.

      Lạnh quá!

      Gió lạnh thổi qua, Tàn Nguyệt co rúm lại, nhìn quần áo mỏng manh người, vẫn là lúc chưa xuất giá, là bộ áo thích mặc ở trong tướng phủ.

      ... Mẹ...”

      Mẹ, ra là trong trí nhớ, than lửa dài, mẹ chân trần bước tới. Than lửa màu đỏ thẫm, tuy rằng cháy, nhưng...

      Nhưng so với mặt của mẹ, đỏ bừng bừng...

      Tàn Nguyệt muốn qua, muốn kéo mẹ ra, lại bị định ở nơi đó, khẽ động cũng thể động.

      “Mẹ, ra ... Đừng mà...”

      Nàng lớn tiếng kêu, nhưng lời chỉ quanh quẩn trong cổ họng, thế nào cũng kêu được. Tàn Nguyệt sốt ruột đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn như cũ thể động, thể gọi.

      “Nguyệt Nhi, mẹ oan uổng lắm, mẹ có lỗi với cha con, lén lút với người khác...”

      Mẹ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhìn nàng, trong tiếng , tràn đầy bi thương.

      “Mẹ, ra ... Đừng nữa... Rất đau...”

      Tàn Nguyệt kêu lớn, tuy rằng, nàng kêu được, nhưng nàng vẫn tận lực kêu, nàng biết, mẹ nhất định có thể nghe được.

      “Nguyệt Nhi, trở về , báo thù cho mẹ... Nhớ kỹ, báo thù cho mẹ...”

      Giọng , dần dần bay xa, mẹ cũng càng chạy càng xa, than lửa dài, thậm chí, nhìn thấy phần cuối...

      Nhìn thấy phần cuối của toàn bộ than lửa hồng...

      Chỉ nghe đến, thanh lép bép, chóp mũi, thậm chí còn có thể ngửi thấy, mùi khét gay mũi...

      , con về, con về... Con vô dụng, con vô tích ... bảo vệ được đứa bé của Địch Mân...”



      Chương 213: Ác mộng 2



      Nước mắt, rất nhanh chảy xuống, Tàn Nguyệt vô lực ngồi xổm mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng đoạn, khóc đến đất rung núi chuyển...

      “Nguyệt Nhi ngốc, ta biết, nàng gắng sức... Đừng khóc, đừng khóc...

      mặt ấm áp, có bàn tay to chạm vào gương mặt nàng, Tàn Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mong nhớ ngày đêm kia, bàn tay duỗi ra, muốn ôm , nhưng Địch Mân lại lui từng bước, nàng thất bại...

      “Địch Mân, xin lỗi... Chàng trách ta sao? Chàng thực trách ta...”

      Tàn Nguyệt ủy khuất nhìn Địch Mân, Địch Mân cũng là vẻ mặt đau xót, than thở:

      , Nguyệt Nhi, ta biết, nàng tận lực, nàng phải cố ý... Còn nhiều thời gian mà, chúng ta có rất nhiều thời gian...”

      Đúng vậy, mới hai mươi ba tuổi, mà nàng mới mười sáu, bọn họ đều còn trẻ, đều vẫn còn rất nhiều thời gian...

      Nhưng... Nhưng Địch Mân...

      “Mân, còn nhiều thời gian ư? Làm sao còn nhiều thời gian được? Chàng rồi, chàng cần Nguyệt Nhi nữa sao? Chàng cứ thế yên tâm, để lại Nguyệt Nhi sống mình...”

      Là lên án, là cam lòng, cũng có oán hận...

      Lúc trước, nàng mong muốn cỡ nào, Địch Mân của nàng, cha của con nàng, có thể xuất , cứu nàng?

      Thế nhưng, nàng cầu khẩn, cũng nhớ, cũng mong, Địch Mân tới, cha của đứa bé vẫn xuất ...

      Giơ tay lên, thậm chí còn có thể cảm giác được đau nhức tay, rất đau rất đau, cực đau nhức cực đau nhức...

      “Nguyệt Nhi, xin lỗi, xin lỗi...”

      Đó là nước mắt sao? Địch Mân rơi lệ!

      Tàn Nguyệt cam lòng nhìn , gấp giọng :

      “Mân, dẫn ta , dẫn ta theo được ? Chàng rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì...”

      “Nguyệt Nhi, nghe lời, trở về , trở vè...”

      Dường như là mộng, Địch Mân bay lên, giống như lúc nhìn thấy mẹ, để ý tới nàng gọi to, cũng để ý tới nước mắt của nàng, bọn họ đều ...

      “Mẹ, vì sao người khóc?”

      đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi tới, chăm chú nhìn Tàn Nguyệt.

      “Con là...”

      Đây là đứa bé của nàng sao? Đứa bé có duyên phận kia?

      Nhìn khuôn mặt giống Địch Mân quá, Tàn Nguyệt vươn tay, muốn xoa xoa, kiểm tra...



      Chương 214: Bất đắc dĩ tỉnh lại



      “Mẹ, người cần con sao? Có phải tại con nghe lời ? Mẹ...”

      cũng , cũng rồi, giống như, mọi thứ đời, những người thân cận với nàng, đều như thế...

      “Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt...”

      Thấy Tàn Nguyệt bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, Địch lão phu nhân sốt ruột gọi tên Tàn Nguyệt, mà thái y cũng theo tiếng chạy lại, nắm cổ tay Tàn Nguyệt, cười :

      “Phu nhân yên tâm, Thiếu phu nhân có khởi sắc, chắc là rất nhanh tỉnh...”

      Tỉnh, có ích lợi gì?

      Nhìn đứa con dâu bà vẫn rất xem trọng, Địch lão phu nhân hít hơi: người tốt, mà đứa bé kia, xem như vô duyên !

      biết vì sao, mọi chuyện xảy đến rất nhanh, qua ba ngày, mặc dù Tàn Nguyệt cực lực muốn tỉnh lại, vừa vặn nhiệt độ chậm rãi lui ra, nàng vẫn tỉnh lại.

      “Thiếu phu nhân, rốt cục người tỉnh rồi...”

      Tiểu Mạt rơi lệ đầy mặt nhìn Tàn Nguyệt, tự trách :

      “Xin lỗi, Thiếu phu nhân, là Tiểu Mạt bảo vệ người tốt...”

      “Ta... nước...”

      Muốn , mặc kệ chuyện của nàng, bất đắc dĩ cổ họng quá đau nhức, mỗi chữ ra, đều là đau đớn vào tận tim...

      “A... nước...”

      Tiểu Mạt sửng sốt, nàng cho rằng thiếu phu nhân tỉnh lại, ít nhất cũng oán giận nàng vài câu, ngờ Thiếu phu nhân muốn lại là nước.

      Muốn đưa tay nhận chén, mới phát giác, tay đau nhức vô cùng, đúng là nâng cũng nâng nổi.

      “Thiếu phu nhân, thái y , phải qua vài ngày tay của người mới có thể cử động, muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải hai ba tháng... Vết thương nặng thấu xương trăm ngày, tay của Thiếu phu nhân, đều gãy rồi...”

      Hai tay bị bẻ gẫy, đau nhức như vậy, dù là người đàn ông, cũng chịu nổi.

      Tiểu Mạt khóc đỏ mắt, Thiếu phu nhân lúc đó, chắc là cũng rất đau đớn!

      Nhớ thái y có qua, lúc từ giường ngã xuống, hẳn tay gãy nghiêm trọng như thế, nhưng lúc đó Thiếu phu nhân, vì đứa bé trong bụng, kiên cường lấy tay chống đỡ, hơn nữa do quán tính ngã xuống, càng bị thương nhiều hơn...

      Chỉ là, ông trời thực có mắt, Thiếu phu nhân làm đến vậy, vì sao vẫn bảo vệ được tiểu thiếu gia?



      Chương 215: Đứa bé



      Lão phu nhân , thể cho Thiếu phu nhân biết, thực thể , thể . Nếu thiếu phu nhân biết, càng đau lòng hơn...

      “Tiểu Mạt, trách muội. Cảm ơn muội, ta phải cảm ơn muội toàn tâm toàn ý bảo vệ ta...”

      Lúc đó, Hiên Vương có thể tìm được nàng nhanh như vậy, chắc hẳn cũng liên quan đến Tiểu Mạt.

      “Thiếu phu nhân, người nên vậy, là Tiểu Mạt sơ sẩy, bị kẻ cắp chui chỗ trống...”

      Tiểu Mạt lải nhải , Tàn Nguyệt cũng hiểu chuyện ngày đó.

      Tiểu Mạt bị người ta điểm huyệt , tiếp theo trời mưa, tiếng sấm cũng lớn, mẹ lo lắng, nên phái nha đầu đến xem, mới phát Tiểu Mạt hôn mê.

      Tướng quân vội giải huyệt cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt , chỉ thấy bóng người, thấy khuôn mặt, bất quá, nàng đoán Tàn Nguyệt để lại dấu vết gì đó, quả nhiên ở trong chăn thấy được Tàn Nguyệt dùng máu viết -

      Thái tử Hạo Nguyệt...

      Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng để mọi người biết phương hướng tìm người.

      Mọi người bắt đầu tìm người, Tiểu Mạt gọi cửa Hiên Vương phủ, Hiên Vương tới trước phủ thái tử, phát quản gia cũng thấy, vậy là phân công mọi người, ở bên ngoài tìm, cuối cùng, là Hiên Vương cứu mạng của Tàn Nguyệt.

      Hiên Vương?

      Nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, trong lòng Tàn Nguyệt đau xót, sao lại là ? Nếu là Địch Mân, tốt biết bao!

      phải cảm ơn ngài ấy. Tiểu Mạt, phu nhân đâu?”

      Nàng tỉnh lại, nghe Địch lão phu nhân vẫn ở bên cạnh lo lắng cho nàng, Tàn Nguyệt bỗng nhiên rất muốn gặp bà.

      “Phu nhân sắp tới đây, bọn họ thông báo rồi...”

      Tiểu Mạt vui vẻ nhìn Tàn Nguyệt, cười :

      “Thiếu phu nhân, nếu lão phu nhân biết người tỉnh lại, nhất định vui vẻ, vạn phần vui vẻ...”

      “Tàn Nguyệt...”

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, mới vừa nhắc tới lão phụ nhân, bà tới rồi. Tàn Nguyệt theo tiếng nhìn lại, thấy Địch lão phu nhân đột nhiên già nua dưới mười tuổi, nước mắt vui mừng cuồn cuộn mà rơi.

      “Mẹ, xin lỗi...”

      tiếng đau xót, trong lòng ủy khuất cũng kiềm chế được nữa, Địch lão phu nhân trừng trừng mắt liếc Tiểu Mạt, Tiểu Mạt luống cuống vội vã lắc đầu.

      “Mẹ, con biết, con biết rồi, phải muội ấy đâu... Lúc đó, con cảm thấy...”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216: Chân tướng



      Nghĩ đến cái loại đau đớn này, cả người Tàn Nguyệt lúc này đều run rẩy.

      Cái loại này có gì đó, cảm giác cứng rắn ở trong thân thể chảy ...

      Cái loại này, mặc dù ngươi dốc hết toàn lực, cũng giữ được thứ bản thân trân trọng nhất, muốn khắc cốt ghi tâm cũng khó.

      “Tàn Nguyệt, đừng khóc, đừng khóc... Oán cũng chỉ là oán, chúng ta và đứa bé kia vô duyên thôi...”

      tiếng vô duyên, ra, cần bao nhiêu dũng khí. Địch lão phu nhân , Tàn Nguyệt rất đau đớn.

      Nàng buông tay Địch lão phu nhân ra, lau lệ mặt, chăm chú nhìn bà:

      “Mẹ, tin tưởng Tàn Nguyệt, để đứa bé kia chết thảm đâu. Tàn Nguyệt chắc chắn khiến nợ máu phải trả bằng máu, nhất định báo thù cho đứa bé!”

      Trong mắt, lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên định -

      Địch Mân rồi, mẹ cũng , đứa bé của nàng, mong muốn của nàng, cũng ...

      Có lẽ, nàng thực chính là thiên mệnh sát tinh, có lẽ, nàng thực nên là nữ tử hung ác...

      Nhưng mà, nàng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, mưu tính ai, hại ai...

      “Nguyệt Nhi, cần. Chỉ cần con khỏe lại, chúng ta đều tốt, tất cả như vậy đủ rồi...”

      Nghĩ đến lời tướng quân từng , mặt Địch lão phu nhân, lộ ra ý cười quái dị, Tàn Nguyệt giải thích được nhìn bà:

      “Mẹ, là Tàn Nguyệt để mọi người thất vọng, Tàn Nguyệt cũng ngờ, bị thái tử bắt ...”

      “Tàn Nguyệt, mẹ biết con gắng sức. Được rồi, thái tử phải luôn miệng thích con sao? Sao đột nhiên lại...”

      Địch lão phu nhân nhăn nhăn mày, chuyện lúc đó, thái tử kiên quyết . Thái tử gì, Tàn Nguyệt vẫn tỉnh lại. Cho nên, ai biết chân tướng lúc đó, đều là bọn họ suy đoán mà thôi.

      “Mẹ, lúc đó, thái tử muốn phi lễ với con, con là thiếu nữ, làm sao chống lại được ? Thế nhưng, con là thê tử của Địch Mân, sống là người của Địch Mân, chết, cũng là ma của Địch Mân, sao có thể nương thân người khác? Cho nên... con dùng hết sức, đá đá, ...”



      Chương 217: Ta phải kiên cường



      Nghĩ đến lúc đó, Tàn Nguyệt thậm chí biết chính mình từ đâu mà có sức lực lớn như vậy.

      ngã lăn mặt đất, ôm thân thể cuộn mình... Nhưng cũng chỉ là công phu trong nháy mắt, Tàn Nguyệt thấy trước ngực trúng chưởng, người lập tức bay ra ngoài...”

      “Được rồi, Tàn Nguyệt, đừng suy nghĩ nữa. đá đó của con, đá rất tốt...”

      Có thể, đứa bé còn, bà rất đau lòng, cũng rất khó chịu, có thể tưởng tượng đến Lâm quý phi, giờ nhất định là tức giận bốc hỏa. Trong lòng Địch lão phu nhân, cũng thấy thoải mái ít.

      “Mẹ, làm sao vậy?”

      Tàn Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt vui mừng của mẹ, Địch lão phu nhân cười :

      “Thái tử thể sinh con nữa. giờ, nữ tử bên người thái tử, cũng chỉ có Hạo Nguyệt, cũng chính là nhị tỷ mang thai của con. Hy vọng duy nhất của , chính là Hạo Nguyệt có thể sinh nhi tử, bằng , thực làm ra trò gì được...”

      Nếu, trời xanh có mắt, Hạo Nguyệt sinh đứa bé này được, là tốt biết bao!

      Chỉ là, Lâm quý phi nhất định để Hạo Nguyệt sinh con, hơn nữa, sinh ra chắc chắn bé trai. Lâm quý phi, bà hiểu bà ta, cho dù phải mạo hiểm làm xáo trộn huyết thống hoàng thất là tội lớn bà ta cũng để tâm huyết của bản thân thành nước chảy về biển đông.

      “Hạo Nguyệt? Hy vọng duy nhất đặt người Hạo Nguyệt sao?”

      Tàn Nguyệt hạ tầm mắt, che đậy đau đớn trong mắt. Lúc đó, nàng biết, nàng vẫn biết, Hạo Nguyệt ở ngay bên cạnh, nhất định cũng nghe được động tĩnh trong phòng.

      Thế nhưng, nàng ta ngăn cản, cũng vào...

      “Đúng vậy, đều ở người Hạo Nguyệt!”

      Địch lão phu nhân cười mạnh:

      “Bất quá, từ mang thai đến còn sống? Ngũ hoàng tử, chắc cũng yên lặng mà nhìn đứa bé này sinh ra đâu?”

      Đột nhiên trong lúc đó, thế cục nghịch chuyển lớn, ra đứa bé của nàng, ở nơi đầu sóng ngọn gió, mà giờ người đứng đợt sóng biến thành Hạo Nguyệt, biết, nên xem là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.

      “Mẹ, người yên tâm, con cũng để đứa bé này ra đời!''

      Hoàng thượng cũng từng , cái chết của Địch Mân, phải ngẫu nhiên. Mà lúc hôn mê, nàng mơ thấy mẹ, bà cũng qua, bà chết oan.

      Đây là lần đầu tiên nàng nghe được mẹ như vậy, từ lúc ban đầu, cho tới bây giờ mẹ hề , vì sao bà bị cha vắng vẻ, vì sao lại qua than cháy, làm sức khỏe suy sụp...



      Chương 218: Vạn kiếp bất phục



      Mẹ chết , ai là người được lợi lớn nhất?

      Rất ràng, mục tiêu xuất ...

      Nhưng mấu chốt là chứng cứ, nàng tìm ra, nhất định cho mẹ công đạo.

      Trước đây, nàng rất muốn, cứ tiếp tục ngủ như vậy, vĩnh viễn cũng muốn tỉnh lại. Thế nhưng, nàng vẫn tỉnh lại, thực tỉnh lại. Như vậy, xem như là mệnh nàng tuyệt, nàng sống tốt...

      Ít nhất, phải làm xong ba chuyện:

      Đầu tiên, biết , năm đó vì sao mẹ bị Liễu Tương vắng vẻ, lén thông dâm, là có chuyện gì xảy ra.

      Thứ hai, chính là Địch Mân chết như thế nào, là ai hại chết Địch Mân.

      Thứ ba, thái tử hại chết con của nàng, nàng cũng hại đứa bé của thái tử. Về phần Hạo Nguyệt?

      Lần lượt bị lợi dụng, nàng phải kẻ ngốc; lúc đầu chỉ là lười suy tính, nhưng sau này , nàng khiến Hạo Nguyệt bị trừng phạt xứng đáng. Chỉ là, nàng giờ được, tay nàng còn chưa khỏi, sức khỏe cũng chưa phục hồi như cũ, tất cả, đều phải chờ thân thể của nàng tốt hơn nữa.

      Dưỡng tốt thân thể, dưỡng tốt tinh thần.

      Nàng là Tàn Nguyệt, mặt trăng trọn vẹn -

      Nhưng cũng phải, mặt trăng có thể mặc cho người khi dễ, tuỳ người bóp nghiến nắm tròn đều có thể...

      Vĩnh viễn phải!

      Nhìn Tàn Nguyệt tinh thần tốt hơn nhiều, có thể ăn có thể ngủ, tất cả mọi người thở ra hơi dài, chỉ có, Tiểu Mạt bên người Tàn Nguyệt, những lúc người, chỉ có thể thầm thở dài.

      “Thiếu phu nhân, nếu, cho tới bây giờ người ghi hận Tiểu Mạt, xin đừng gạt Tiểu Mạt, có chuyện gì cho Tiểu Mạt tiếng, được ?”

      Tàn Nguyệt thầm than tiếng, trong mắt mang theo sầu lo nhàn nhạt:

      “Trước kia, nàng ấy đối với ta, tốt như thế, trung thành như thế. Chỉ là, có nhiều khi, con người luôn ở thế thân bất do kỷ. Tiểu Mạt, rất nhiều chuyện, phải ta tin người, mà là, dám tin tưởng. Hơn nữa, muội cũng đoán được ta muốn làm cái gì, rất nguy hiểm, cũng rất có thể, chính là vạn kiếp bất phục, muội vẫn nhất quyết muốn theo ta sao?”

      Thái tử, nam tử cao cao tại thượng, làm sao thiếu nữ như nàng có thể đối phó? Vạn kiếp bất phục, chỉ mình nàng là đủ rồi, nàng hy vọng, liên lụy đến người khác!



      Chương 219: Hoài nghi đau lòng



      “Thiếu phu nhân, Tiểu Mạt sợ, Tiểu Mạt cũng cho bất kỳ kẻ nào! Thiếu phu nhân, người phải tin tưởng Tiểu Mạt, mình người làm rất nguy hiểm, để Tiểu Mạt cùng người !”

      Kỳ thực, Tàn Nguyệt cũng muốn có người bạn. Nhìn dáng vẻ tình chân ý đích của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt gật đầu:

      “Muội hối hận là tốt rồi!”

      Thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt, tay của Tàn Nguyệt, rốt cục phục hồi như cũ, mà lúc này, cũng là ba tháng sau đó.

      Nghe , có vài lần, Hạo Nguyệt đều là hữu kinh vô hiểm (bị sợ nhưng nguy hiểm), phải thừa nhận, mệnh của Hạo Nguyệt, đúng là tệ.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tin tức tốt, là thái tử muốn cùng Hạo Nguyệt về nhà mẹ đẻ. Sau khi Tàn Nguyệt nghe được, khóe miệng hơi câu lên, người cũng chậm rãi tới phòng của lão phu nhân.

      “Con muốn về nhà mẹ đẻ?”

      Nhớ , Tàn Nguyệt từng ở nhà Liễu Tương cũng phải tốt đẹp, Tàn Nguyệt đối với Liễu Tương, cũng có bao nhiêu cảm tình, sao đột nhiên lại muốn về chứ?

      “Mẹ, Tàn Nguyệt cũng gả tới đây lâu như vậy, vẫn chưa trở về, có chút muốn trở về. Tuy rằng, người bên kia đối xử tốt với con có mấy người, nhưng Tàn Nguyệt dù sao cũng là lớn lên bên đó, ít nhiều vẫn có chút tình cảm.”

      “Vậy cũng được. thôi, để Tiểu Mạt cùng con, lúc nào muốn trở về, ta bảo quản gia phái người đón con!”

      Địch lão phu nhân hít hơi: “Cẩn thận chút, nhớ chú ý!''

      Tàn Nguyệt cảm kích ngẩng đầu, đôi mắt hơi ướt:

      “Mẹ, Tàn Nguyệt biết, chú ý!”

      Nhìn bóng lưng của Tàn Nguyệt, Địch lão phu nhân bỗng đứng lên, vào bên trong, nhìn vẻ mặt trầm tư của Địch lão tướng quân, bà than thở:

      “Vĩnh Hào, ông ta có làm sai ? Nên để nó trở về sao?”

      “Bà cũng biết tính tình của nó, chuyện quyết định, bà làm sao có thể thay đổi chứ?”

      Địch lão tướng quân ngẩng đầu, buồn bã than thở:

      “Tàn Nguyệt thay đổi rồi, ta rất lo lắng, đứa bé này làm ra chuyện gì... Tố Vân, tuy rằng Địch Mân rồi, nhưng Tàn Nguyệt là người Địch Mân , bà , chúng ta nên chăm sóc nó tốt đúng ?”

      “Ừ, chắc là đúng. Thế nhưng, Địch Mân, đứa con kia, đều là sau khi Tàn Nguyệt đến đây mới xảy ra chuyện... Vĩnh Hào, người bên ngoài , có đúng hay ?”



      Chương 220: Lần đầu gặp Cúc Văn



      Địch lão phu nhân khó xử nhìn phu quân của mình, trước đây, bà có thể với mình, những lời đồn đãi bên ngoài, là có người muốn hãm hại Tàn Nguyệt mà thôi, Tàn Nguyệt vô tội.

      Nhưng hôm nay, giờ, đứa bé còn, bà mực ra sức thuyết phục bản thân Tàn Nguyệt liên quan tới việc này, chỉ là nghĩ đến Địch Mân, nghĩ đến đứa bé chưa ra đời kia, trong lòng vẫn là đau nhức thấu xương...

      “Đều là bậy thôi! Địch Mân và đứa , đều là do thái tử hại, nên đổ lên người vô tội!”

      Địch lão tướng quân trừng mắt sắc bén, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, than thở:

      “Tùy ý nó , chỉ hy vọng, bản thân nó hối hận là được!”

      Giọng nhàng, nhàn nhạt, chỉ là Tàn Nguyệt rời khỏi nên biết, nàng cũng muốn biết.

      Trải qua nhiều như vậy, nàng phải sống, sống tốt, vì chỉ có sống tốt, bọn họ mới có thể lo lắng, mới có thể sống yên!

      Trước đây, nàng từng tự với chính mình, nơi này, hề có lưu luyến, rời khỏi tuyệt đối trở về.

      Xuất giá, rời khỏi, nàng về...

      Bởi vì, nàng biết, dù có trở về, tới đây, trong ngôi nhà này, cũng có người chân chính hoan nghênh nàng, đối xử tốt với nàng!

      Nhưng hôm nay, vì mẹ, vì Hạo Nguyệt, vì thái tử ghê tởm kia, nàng lại tự mình trở về, trở lại ngôi nhà này, cùng với người cha có bao nhiêu tình cảm, cùng với vị phu nhân cho tới bây giờ hề vừa mắt nàng khi ở cùng chỗ.

      “Tàn Nguyệt, sao ngươi lại trở về?”

      Thực khéo, vừa vào cửa, thấy được vị phu nhân muốn nhìn thấy nhất, cũng nên gọi tiếng mẹ, nhưng nàng lại gọi được.

      “Đại phu nhân, thực là khéo, đến lúc gặp được bà. lâu gặp, con cũng có chút nhớ bà.”

      Tàn Nguyệt cười, Cúc Văn giải thích được nhìn nàng, từ xuống dưới đánh giá nàng.

      Tàn Nguyệt lại nhớ bà sao?

      Trừ phi, trời mọc đằng tây, nước chảy ngược lên cao. Bằng , Tàn Nguyệt có khả năng nhớ bà, tuyệt đối !

      Cũng thi lễ với bà như thế!

      Nàng ta chỉ biết hận bà, trêu tức bà!

      “Tàn Nguyệt, sao đột nhiên ngươi trở về?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :