1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 146: Hoàng thượng tới



      “Hu hu... Địch Mân...”

      Tàn Nguyệt cũng khóc, nàng cũng thấy được nốt ruồi kia, chứng minh rồi, đây phải là giả, người này là Địch Mân!

      Vốn dĩ có chút ảo vọng cuối cùng, giờ cũng ...

      Tim rất đau hô hấp trở nên khó khăn, mỗi hơi thở đều rất khó, rất khó...

      biết khi nào chuẩn bị cho tốt, Tàn Nguyệt lại quỳ gối trước quan tài, thất thần nhìn xuống mặt đất...

      Người đến lại , rồi lại đến, nàng là thê tử của , chỉ có thể máy móc dập đầu, máy móc mà quỳ lạy đến tận lúc mặt trời lặn về Tây, trăng treo đầu ngọn liễu...

      “Địch tướng quân, Địch Mân là tướng quân tốt, xảy ra chuyện như vậy, Trẫm cũng rất tiếc...”

      Giọng bá đạo, Tàn Nguyệt sớm chết lặng chợt bừng tỉnh.

      Trẫm, người đó là Hoàng Thượng sao? Tàn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam tử cả người mặc trường bào màu xám nhạt, trong đầu bất chợt hoảng hốt.

      “Hoàng thượng vạn tuế...”

      Địch lão tướng quân vừa chuẩn bị quỳ xuống, Hoàng Thượng vội đỡ ông, thở dài:

      “Miễn lễ!”

      “Hoàng thượng, cảm ơn người đến đây...”

      Địch lão tướng quân khó khăn mở miệng, nhìn vẻ mặt bi thương của Hoàng Thượng, vì sao ông ấy lại đau thương như vậy, phải là, Hoàng Thượng sớm biết...

      “Lần đầu tiên nhìn thấy Địch Mân, Trẫm thấy thực thân thiết, cảm giác kia giống như là người thân của mình...”

      Hoàng thượng chậm rãi xong, Địch lão tướng quân chỉ cúi đầu, Tàn Nguyệt cũng chỉ lẳng lặng nghe. Nàng nghĩ Hoàng Thượng lại có thể đích thân đến đây.

      “Hoàng thượng, là Địch Mân phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng!”

      Cuối cùng, Địch lão tướng quân thở dài. Hoàng thượng cười lạnh tiếng:

      “Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, Trẫm phái người điều tra ràng. Địch lão tướng quân yên tâm, nếu có gì oan khuất, Trẫm tuyệt đối bỏ qua kẻ đầu sỏ!”

      Tàn Nguyệt ngạc nhiên!

      Hoàng thượng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Địch Mân chết, phải...

      Còn có tình khác sao? , làm sao có thể như thế?

      Nhưng mà nếu có điểm đáng ngờ, hoàng thượng làm sao lại có thể...

      Mơ mơ màng màng, Tàn Nguyệt tới sân trong phủ mình, nhìn khắp phòng lượt, trong đầu còn suy nghĩ những lời Hoàng Thượng vừa mới .

      được, nàng muốn hỏi cho , thể cứ như vậy mà hồ đồ thêm nữa!



      Chương 147: Nghi điểm rất nhiều



      “Cha, hôm nay lời của Hoàng Thượng là có ý gì vậy? Địch Mân làm sao? Rốt cuộc xay ra chuyện gì vậy?”

      Nhìn thấy cha mẹ của Địch Mân ngồi im lặng, Tàn Nguyệt vào hỏi thẳng.

      “Tàn Nguyệt, con chỉ cần dưỡng thân mình tốt là được rồi, việc khác cần lo lắng, được ?”

      Địch lão tướng quân ôn hòa nhìn Tàn Nguyệt, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi, nếu phải vì tầm quan trọng của ngày hôm nay, ông làm sao có thể để Tàn Nguyệt quỳ nguyên buổi?

      “Cha, mẹ, con cứ như vậy mà sống trong hồ đồ loạn ý, trong lòng rất bất an. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho con biết được ?”

      Tàn Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, phải nàng đủ kiên cường, mà là...Nàng chán ghét cảm giác biết đây là gì!

      “Tàn Nguyệt, chúng ta cũng lắm, có điều Địch Mân vừa đến biên quan bị mai phục, điểm này phải rất kỳ quái sao? Nhưng chuyện cụ thể phải đợi Cát Kim trở về mới có thể biết được. Lời Hoàng Thượng ngàn vạn lần cũng được ra ngoài, bằng Cát Kim gặp nguy hiểm!”

      Nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Địch lão tướng quân, Địch phu nhân thở dài:

      “Còn nữa việc con mang thai cũng nên giữ bí mật. Ngày mai con hãy chuyển đến chỗ ta ở, gần đây sức khỏe ta cũng tốt cho lắm, chúng ta có thể cùng nhau sắc thuốc uống...”

      Ngay cả thuốc an thai cũng phải nấu lén lút, Tàn Nguyệt biết tầm quan trọng của chuyện này. Bỗng nhiên cảm giác như có bàn tay đen, lén lút đánh úp về phía nàng...

      Bất quá, chuyện nàng ngờ, toàn bộ những tai ương này, mới chỉ là bắt đầu...

      ***


      “Ha ha ha... Ha ha...”

      Điệu cười châm biếm liều lĩnh từ nơi tiểu viện hẻo lánh này truyền ra, truyền ra rất xa rất xa, nữ tử thân mặc áo trắng, mặt lộ vẻ tươi cười gian ác so với quần áo ả mặc tương xứng, làm cho người ta nhìn vào nhịn được run lên.

      “Có gì cao hứng sao?”

      Thái tử vừa vào cửa chứng kiến vẻ tươi cười đáng ghét của Hạo Nguyệt, vui bước qua, mạnh mẽ nắm lấy tay Hạo Nguyệt, cười lạnh :

      “Nàng ấy giờ thực đau lòng, thực khổ sở, ngươi phải cam nguyện làm thế thân của nàng ấy sao? Thế nào lại cao hứng như vậy?”

      “Gia... Ta cũng vì Người mà cao hứng. Phu quân của nàng ấy chết, người phải có cơ hội sao?”

      Hạo Nguyệt cười kiều mỵ, nàng đương nhiên biết, Hoàng Thượng tuyệt đối có khả năng đồng ý để Thái Tử lấy Tàn Nguyệt.



      Chương 148: Lại làm độc kế



      “Phải ? Có cơ hội gì?”

      Thái tử nhíu mày, gần đây bị chuyện của Tàn Nguyệt bức điên rồi.

      “Qua thời gian này, nếu ngài đồng ý có thể cưới Tàn Nguyệt về...”

      Hạo Nguyệt thuận thế đến sát bên người Thái tử, quyến rũ cười .

      “Ngươi cho bổn vương là kẻ ngốc sao? Hoàng thượng chẳng những đồng ý, chừng còn mắng bổn vương trận...”

      Bàn tay to, nắm đến chỗ cao ngất đầy đặn của Hạo Nguyệt, mạnh mẽ dùng sức cái, Hạo Nguyệt kêu đau ra tiếng.

      “Hạo Nguyệt, đề nghị vừa rồi của ngươi, cho bổn vương, dụng ý ra sao?”

      Cười lạnh tiếng, Hạo Nguyệt này nếu phải vì nàng ta và Tàn Nguyệt có quan hệ, cũng thèm liếc nhìn nàng ta cái.

      “Ta... Thái tử, ta cũng chỉ là có ý tốt...”

      Tàn Nguyệt ôm chặt cổ Thái Tử, khẽ cười :

      “Tâm tình của Tàn Nguyệt giờ rất tốt, cũng là lúc tốt để Thái Tử quan tâm đến nàng ấy. Tốt với Tàn Nguyệt, cũng nhất định phải cưới vào... Thái tử đừng quên, ta chính là tỷ tỷ của nàng ấy, mà trong tay Người còn có quân bài chủ...”

      Ánh mắt quyến rũ khẽ nhấp nháy, để có được ánh mắt này, nàng từng phải ở trước gương luyện qua thiên biến vạn biến, nàng biết muốn câu dẫn người đàn ông phải như thế nào, muốn có thể thành công khơi dậy thú tình của người đàn ông phải làm sao.

      “A? Có vẻ rất đúng. Hạo Nguyệt, thử xem!”

      Thái tử hài lòng cười, Hạo Nguyệt thở dài:

      “Địch Mân chết, tâm tình Tàn Nguyệt tốt, nhưng như vậy vẫn chưa được, vì nàng ấy còn có Tướng quân và Tướng quân phu nhân che chở, còn chưa tới lúc bị lập hoàn toàn. Muốn cho nàng ấy tứ cố vô thân, bằng chúng ta...”

      Phả hơi thở đến lỗ tai Thái Tử, Hạo Nguyệt ra quỷ kế của nàng, thái tử nghe xong mặt mày hớn hở, còn Tàn Nguyệt ở trong Phủ tướng quân, hoàn toàn hay biết cảm giác khi tỉnh lại, nàng phải đối mặt là chuyện gì...

      Hàng đêm nằm ngủ toàn gặp ác mộng, buổi sáng thức dậy cũng rất muộn, ăn được chút ít. Bọn họ , nàng có thể ăn, nhưng còn đứa bé trong bụng sao?

      Vì đứa , nàng cũng muốn dưỡng thân thể tốt, muốn thuận lợi hạ sinh đứa , đó là đứa bé của Địch Mân, là kết tinh tình của bọn họ.

      “Thiếu phu nhân, bên ngoài trời rất đẹp, hay là chúng ta ra ngoài dạo chút ?”



      Chương 149: Mệnh khắc phu



      Nhìn bên ngoài xem, tệ, Tàn Nguyệt ở trong phòng lâu cũng thấy chán, hai nha đầu kia vì nàng nên cũng lâu ra ngoài. Nhìn ánh mắt và vẻ mặt chờ đợi của bọn họ, Tàn Nguyệt cũng nên biết xấu hổ mà từ chối, chủ tớ ba người bước ra tiểu viện, vào bên trong đại viện.

      “Bọn họ gì vậy?”

      Thấy ánh mắt mọi người là lạ, Tàn Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      “Thiếu phu nhân, chắc là người lâu ra khỏi tiểu viện, bọn họ cảm thấy tò mò chăng?”

      Tiểu Mạt cười nhạt, Tàn Nguyệt cũng gật đầu, được lúc tìm nơi ngồi nghỉ, miễn cưỡng phơi nắng mặt trời.

      Tiểu Mạt và Tiểu Thi cũng ngồi bên, bọn họ dám lung tung, lần trước bị Tướng quân giận dữ giáo huấn buổi.

      “Các ngươi sao? Thiếu gia nhà chúng ta chết như thế nào?”

      Giọng của nha đầu truyền đến, bọn họ nhìn thấy Tàn Nguyệt ở sau bụi hoa, nha đầu khác thở dài:

      “Đáng thương cho thiếu gia, chết thảm...”

      “Đúng vậy, ra do mệnh khắc phu này, thiếu phu nhân bình thường rất ôn hòa, ngờ nàng ta lại khắc chết thiếu gia...”

      chỉ là thiếu gia, mẹ của nàng ta chính là Liễu phu nhân cũng bị khắc chết đó...”

      “Liễu Tương sở dĩ sống lâu, là vì Liễu Tương thích con này, người ở trong phủ được sủng ái...”

      “Vậy chúng ta đây, lão gia và phu nhân nữa sao? Bọn họ sủng nàng ta như vậy, phải cũng có khả năng...”

      “Ấy, ít chút , phải phu nhân bảo trong phủ được bàn tán chuyện này sao?”

      “Đúng vậy, nữa, dù sao chúng ta cũng nên cách xa nàng ta chút...”

      ...

      Giọng rốt cục cũng xa, Tàn Nguyệt nắm chặt bàn tay bé, mà Tiểu Mạt bọn họ cũng rũ đầu xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên tốt...

      “Thiếu phu nhân, bọn họ bậy thôi, bọn họ...”

      “Mẹ của ta mất sớm, ta gả cho Địch Mân mới vài ngày, chúng ta sống cùng nhau chỉ hơn mười ngày chàng như thế nào ...”

      “Thiếu phu nhân, chuyện đó liên quan đến người...”

      ... Là ta, là ta... Ta là Tàn Nguyệt, ta xứng có được hạnh phúc, xứng được bất kỳ ai mến...”

      Nàng lảo đảo chạy ra ngoài, nha đầu bất an chạy theo phía sau, nhìn Tàn Nguyệt đau đớn, bọn họ cũng có phần rơi lệ.



      Chương 150: Lời đồn đáng sợ



      Khắc phu, các nàng lần đầu tiên nghe qua, nếu biết ra ngoài mà toàn nghe dị nghị như vậy, cái gì các nàng cũng đưa phu nhân ra ngoài.

      Tàn Nguyệt chạy mục đích, bỗng nhiên đụng vào lòng người ôn nhu và mềm mại.

      “Tàn Nguyệt?”

      Địch lão phu nhân nhìn Tàn Nguyệt đôi mắt đẫm lệ, lại nhìn dáng vẻ ảo não của hai nha đầu kia, nhất thời hiểu được chút gì...

      “Tàn Nguyệt, trở về phòng !”

      “Mẹ, là con hại chết Địch Mân! Là con hại chết Địch Mân!”

      Nắm lấy tay bà, Tàn Nguyệt run run , ra, nàng chỉ biết mình xứng có được hạnh phúc, nhưng hôm nay lại hại chết người, là người đàn ông nàng nhất...

      “Tàn Nguyệt, con có liên can, chuyện này liên quan đến con...”

      Địch phu nhân thở dài tiếng, bà cũng biết là ai truyền ra lời đồn, Tàn Nguyệt như thế này, vì sao còn muốn hại nàng nữa?

      , là con khắc chết chàng, người đáng chết là con, người bất hạnh cũng nên là con...”

      Lúc này trong đầu Tàn Nguyệt chỉ có lời của nha đầu kia, căn bản thể nghe thêm người khác gì.

      “Tàn Nguyệt, con hãy về nghỉ ngơi trước , được ?”

      Địch lão phu nhân thở dài, ý bảo nha đầu giúp đưa Tàn Nguyệt trở về, lão tướng quân còn chưa thấy trở về, Tàn Nguyệt lại ra hình dạng này, nên làm cái gì bây giờ đây?

      Buổi tối -

      Địch lão tướng quân hồi phủ, Tố Vân đem chuyện hôm nay thuật lại lần, Địch lão tướng quân chau mày bất an tới lui trong thư phòng.

      “Lão gia, ông làm sao có thể trở thành thế này?”

      “Sáng hôm nay bỗng nhiên loan truyền ra sao?”

      “Đúng, hôm qua còn có gì, hôm nay bỗng nhiên liền loan truyền đầy...”

      “Địch lão tướng quân, ta nghi ngờ là có người cố ý...”

      Hiên Vương vừa vào lập tức đóng cửa phòng, lạnh lùng .

      “Hiên vương, sao ngài đến đây?”

      Hai người đều sửng sốt, lúc này Hiên Vương làm sao có thể đột nhiên xuất ở đây?

      “Ta nghe bên ngoài đồn đại, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên...”

      Ánh mắt Địch lão tướng quân như đuốc sáng quan sát Hiên Vương, sau lúc lâu, thở dài:

      “Ta cũng đoán được, nhưng mà Tàn Nguyệt rất tin tưởng những lời này, chút nghi ngờ!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: Cấu kết làm chuyện xấu



      Hiên vương ra là người có thể tin cậy, tình cảm giữa và Địch Mân tệ, có lẽ cũng vì huyết mạch tương liên trong tiềm thức kia.

      “Tàn Nguyệt Địch Mân, nàng ấy nghĩ luẩn quẩn trong lòng cũng là bình thường. Nay, muốn giải trừ hoài nghi cho Tàn Nguyệt, cũng chỉ có...”

      Địch lão tướng quân chau mày, thở dài:

      “Ngài muốn Liễu Tương?”

      “Đúng, chính là Liễu Tương! Chỉ cần giải thích ràng mẹ của Tàn Nguyệt lúc trước vì sao mất, Tàn Nguyệt suy nghĩ miên man nữa...”

      Hiên vương khẳng định , Địch lão tướng quân thấp giọng:

      “Ừ, ta thử xem!”

      ***


      “Tìm Liễu Tương tới giúp đỡ?”

      Thái tử nhíu mày, khinh thường cười .

      “Vâng Thái Tử, cha ngày mai tìm nàng ấy.”

      “Hạo Nguyệt, ngươi bao lâu về nhà mẹ rồi?”

      Thái tử quay đầu lại, nhìn vẻ khẩn trương của Hạo Nguyệt, thản nhiên hỏi.

      “Ý Thái Tử là...”

      “Ta thấy Liễu Tương thương ngươi như vậy, chắc là ngươi có thể đối phó? Yên bình làm gió thổi lớn chút, Tướng quân bọn họ mới tin tưởng...”

      Thái tử cười xấu xa đứng lên, đến cạnh Hạo Nguyệt, tay nâng cằm Hạo Nguyệt cười :

      “Hạo nguyệt, ngươi quả nhiên lợi hại, biết làm thế nào để nữ tử sống bằng chết! Ngoan, xử lý xong chuyện này, bổn vương trọng thưởng hậu hĩnh cho ngươi...”

      từ từ cúi đầu xuống, bắt được đôi môi đỏ mọng đầy đặn kia, biến đổi rất nhanh khiến trong lòng nàng lập tức giống như nước trở nên mềm yếu. Tay nàng bám chặt lấy thân mình Thái Tử, miệng bất mãn rên rỉ...

      “Làm việc chính trước . Ta qua chỗ Hoa Tước chờ tin tốt của ngươi...”

      Nhìn nữ tử trong lòng bị khiêu khích dục hỏa đầy mình, Thái Tử lạnh lùng buông thân thể nàng ta ra, cười lạnh nhạt.

      Hoa Tước? trong vô số những nữ tử của Thái Tử, cũng là người được sủng ái nhất. Thái Tử ở đây câu dẫn dục hoả của nàng lên, rồi lại trắng trợn tìm người khác?

      mặt đỏ bừng, trong lòng oán hận, Thái Tử quay đầu lại, cười xấu xa :

      “Nên cái gì, nên cái gì, ngươi tự suy nghĩ . sớm chút, sau khi trở về ta tới gặp ngươi...”

      Cúi đầu nhìn thứ nhô cao ở phía dưới, giờ cần phát tiết, thể phủ nhận nữ tử này thủ đoạn, càng ngày càng lợi hại..



      Chương 152: Thất hẹn



      Nàng ta thực thích hợp với mình, đều ngoan, đều độc, còn có điều, cha quyền lực , có lẽ, trước tiên đưa nàng ta lên làm chính thất cũng tồi?

      Nếu, nàng ta vẫn nghe lời như vậy...

      Sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng, Hạo Nguyệt cười chua xót, nhiệt người như bị đốt nóng, ngờ, có thể rời . Vừa nãy, nàng ràng cảm thấy cũng có phản ứng.

      Thái Tử, rất khó đoán, nàng chỉ là tiểu nữ bất quá để chơi đùa. Mục tiêu giờ của là Tàn Nguyệt, tự mình đến nơi này, cũng là vì Tàn Nguyệt. Nếu kế hoạch của nàng thành công, chiếm được Tàn Nguyệt, nàng còn có giá trị lợi dụng sao?

      Có thể lần nữa bị quăng đến lao tù , hoặc là trực tiếp bị giết người diệt khẩu?

      Vừa nãy liếc mắt cái, trêu đùa hứng thú của như vậy, mà còn có thể ở trong tình huống đó rời , thể , là cho nàng cảnh cáo!

      Quên , kế này đều là nàng muốn, nay bắt đầu thực thi, làm sao buông tay, làm sao ngăn cản?

      Chỉ hy vọng, tình cảm của Tàn Nguyệt đối với Địch Mân, đủ kiên định, đủ chân thành tha thiết,

      Thái Tử chiếm được nàng ta, Hạo Nguyệt nàng còn có giá trị.

      Chỉ có tình cảm hơn mười ngày, có thể vững như bàn thạch sao?

      Hạo Nguyệt lắc đầu về nhà, trở về chuyến cũng tốt. Nàng là con được chiều chuộng, người mà cha mẹ sủng ái nhất chính là con này, gần đây bị ủy khuất nhiều, nên trở về tìm mẹ kể khổ rồi.

      ***


      Từ lúc mặt trời lên cao, đến khi trăng dâng lên đỉnh đầu, vốn dĩ Liễu Tương đồng ý, cũng tới đây. Lúc khuya gia đinh bên phủ Liễu Tương sang báo, Liễu Tương đột nhiên sinh bệnh, trong người khoẻ. Địch lão tướng quân bực mình trừng mắt với tên gia đinh, rồi lại bất đắt dĩ nhìn phu nhân ngồi bên cạnh, cuối cùng gục đầu xuống, thở dài:

      “Quên , bà trở về !”

      Trở lại phòng cau mày nhăn nhó, chuyện ra thế này,cũng thể tiếp tục gạt Tàn Nguyệt. Thủ đoạn của bọn chúng rất đê tiện, mà bọn họ lại biết bước tiếp theo bọn chúng làm gì.

      Mà Địch Mân chết, cũng nhìn thấy , đó tuyệt đối là mưu kế. Chỉ là biết bí mật này ngay cả ông cũng biết, những người đó làm thế nào dò thám được.

      Kỳ khả năng duy nhất chính là, trong phủ họ có gián điệp của bọn chúng...



      Chương 153: Thiên mệnh sát tinh



      Điều tra cặn kẽ mấy chuyện này, rất đơn giản, chỉ cần bắt đầu từ Tàn Nguyệt là được rồi.

      Địch lão tướng quân cùng phu nhân thương lượng, hai người đều cảm thấy kế này có thể làm, mới gọi Tiểu Mạt đến, yên lặng phân phó, chuẩn bị trước mặt mọi người, diễn màn kịch hay.

      Mà thời gian trình diễn này, còn phải xem theo hành động của bọn chúng. Nếu bọn chúng chờ đợi được lập tức ra tay, bên này rất nhanh tiến hành, nếu bọn chúg dừng tay tại đây, họ cũng phiền toái như vậy. Nhưng mà, bọn chúng bỏ cuộc sao?

      Ngày đó, cái ngày hạ táng Địch Mân, ánh mắt Thái Tử nhìn Tàn Nguyệt, tin tưởng là ai cũng có thể nhìn ra, chưa chết tâm với Tàn Nguyệt. Cũng có thể, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chính Địch Mân bị giết hại?

      Hồng nhan họa thủy, những lời này từ xưa đến nay , chỉ là chưa từng nghĩ đến xảy ra người những thường dân bình thường, thậm chí...

      ***


      Chuyện, so với bọn họ đoán trước đều xong. Địch lão tướng quân về phủ, nhìn thấy cửa phủ, đống người chen chúc, vô cùng náo nhiệt, giống như cái chợ.

      “Có chuyện gì vậy?”

      Đẩy rèm kiệu ra, loại cảm giác bất an ập tới, bọn chúng ...

      đâu, đây chỉ là chuyện nhà ông, đối với dân chúng này có gì liên quan? Địch Mân chết, Tàn Nguyệt rất đau lòng, vì sao bọn họ còn muốn bức người như vậy?

      Tên gia đinh chạy tới đám đông nghe xong, quay trở lại mặt tái nhợt, đôi mắt mang theo ý trốn tránh.

      “Đúng là có liên quan đến thiếu phu nhân?”

      Địch lão tướng quân sắc mặt lạnh lùng, bực mình nhìn , chỉ thấy gã gia đinh sợ hãi gật đầu. Địch lão tướng quân :

      “Bọn họ cái gì?”

      “Lão gia, bọn họ ... Bọn họ , thiếu phu nhân là thiên mệnh sát tinh, những người ở gần người... đều... đều...”

      Nhìn dáng vẻ sợ hãi của , Địch lão tướng quân tức giận hỏi:

      “Đều như thế nào?”

      được chết tử tế...”

      Đôi mắt hoảng sợ nhìn tướng quân, câu kế tiếp cũng dám , thiếu phu nhân kinh khủng như vậy, lão gia tốt nhất vẫn là...

      hươu vượn! Hồi phủ!”

      Bức người quá đáng!

      Ngày hôm qua là khắc phu, hôm nay thành sát tinh, ngày mai ra sao đây?



      Chương 154: Mục đích ra sao



      Ngày mai có phải thành khắc tinh của toàn bộ đại quân vương triều ?

      Tàn Nguyệt, bất quá chỉ là nữ tử, nhưng những người đó, vì sao chịu buông tha cho nàng đây...

      Trở lại trong phủ, lại thấy vẻ mặt sắc bén của Hiên Vương, Địch lão tướng quân bất đắc dĩ mặt nhăn mày nhíu, Liễu Tương kia cũng là, Tàn Nguyệt con của ông ta sao? Cùng là con, người xem như bảo vật, đứa ngay cả cây cỏ cũng bằng. Bất quá, để cho ông thấy, mười Hạo Nguyệt so ra cũng kém Tàn Nguyệt!

      “Tàn Nguyệt đâu?”

      Phu nhân cũng ra nghênh tiếp, chắc là an ủi Tàn Nguyệt. Hiên Vương đuổi kịp, hai người cùng nhau đến hậu viện, loáng thoáng có thể nghe được giọng của phu nhân.

      “Tàn Nguyệt, con nghĩ thông suốt rồi ư?”

      Trong giọng , mang theo vẻ vui mừng che dấu được. Địch lão tướng quân trong lòng rất buồn bực, biết Tàn Nguyệt nghĩ thông suốt chuyện gì.

      “Ngày hôm qua cuống lên, mơ hồ suy nghĩ đêm, mới cảm thấy chuyện thích hợp...”

      “Tàn Nguyệt, chỗ nào thích hợp?”

      Địch lão tướng quân cười ha ha, Hiên Vương cũng phải người ngoài, ông cũng chút kiêng kị.

      “Cha, người trở về. Tàn Nguyệt cảm thấy đồn đãi kia thích hợp”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực, khẳng định :

      “Nếu Tàn Nguyệt khắc phu, mà dân chúng bên ngoài cũng nghĩ như vậy, chắc là sớm lan truyền rồi, phải đợi sau khi Địch Mân hạ táng mới đột nhiên như vậy...”

      Địch lão tướng quân gật gật đầu, thở dài:

      “Quả thực là như thế!”

      “Cho nên, tất cả những chuyện này nhất định là có người cố ý làm. Bọn họ làm như vậy, đơn giản là muốn hại con, đối với bọn họ có lợi gì, Tàn Nguyệt còn chưa hiểu .

      Bất quá, Tàn Nguyệt đoán sai. Tàn Nguyệt lúc trước nghĩ, nếu bọn họ làm như vậy, mà cha mẹ vẫn ghét bỏ Tàn Nguyệt, vứt bỏ Tàn Nguyệt, vậy bọn họ tất nhiên càng tiến thêm bước...

      Mà hôm nay, chuyện bên ngoài cũng , bọn họ đem chuyện của Tàn Nguyệt khuyếch đại lên...”

      Hiên vương thở dài:

      “Tàn Nguyệt, giờ chúng ta lo lắng, chính là ngày mai thế nào? Ngày kia thế nào?”

      “Ngày mai, đương nhiên tiếp tục truyền, tiếp tục tạo ra lời đồn, đến khi... đến khi cha mẹ đuổi con khỏi gia môn mới thôi...”



      Chương 155: Tàn Nguyệt hiến kế



      Gục đầu xuống, Tàn Nguyệt vốn thông minh, chỉ là rất ít khi dùng đến mấy chuyện hỗn loạn này đối phó người khác. Nhưng nàng ngờ, nàng ra thế này, vẫn có người bỏ qua cho nàng!

      “Tàn Nguyệt, nàng có thể đoán được là ai làm vậy với nàng ?”

      Hiên vương giận dữ nắm chặt tay, hận thể tìm được người kia, lập tức ra sức mà đánh trận!

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, thở dài:

      “Nghe mẹ , hôm qua cha tìm Liễu Tương, tới khuyên con đừng nghĩ bậy, Liễu Tương đồng ý, nhưng đến tận buổi tối cũng tới đây, còn là thân thể khoẻ. Có thể làm cho ông ta ngại mà giả bệnh, có mấy người?”

      Nấu đậu dùng củi đậu, đậu khóc trong lò đốt

      Vốn gốc sinh ra, rán nhau sao quá rốt? (*)

      (*): Bài thơ này do Tào Thực nhi tử thứ 3 của Tào Tháo sáng tác. Khi bị Tào phi ép trong 7 bước phải làm ra bài về tình em nhưng ko được có chữ em, làm được chết.

      Nếu nàng đoán sai, chuyện này có liên quan tới nàng, nhưng mà Tàn Nguyệt hi vọng mình đoán sai, hi vọng...

      “Tàn Nguyệt, nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, sao đâu!”

      Hiên vương thở dài, là nàng ta sao? Nữ tử ác độc kia? Hay là Thái Tử?

      “Tàn Nguyệt, con có cách gì ?”

      Dù sao bọn họ cũng thể làm càn, nhưng mà Địch lão tướng quân trong khoảng thời gian ngắn, cũng nghĩ ra diệu kế gì.

      “Cha, mẹ, các người hãy tin vào lời đồn, phạt con nặng chút, tìm chỗ giam con lại!”

      Đối với cái chết của Địch Mân, Tàn Nguyệt vẫn hay tự trách, nàng có thể mình tin tưởng lời đồn này, nhưng...

      có thể thuyết phục được sao? Nàng và Địch Mân thành thân mới hơn tháng Địch Mân xảy ra chuyện, đấy là !

      “Chuyện này...”

      Địch lão tướng quân nhướng mày, giờ có khả năng trong phủ có nội gian, nếu phạt, phải làm giống chút, phải làm Tàn Nguyệt bị thương. giờ Tàn Nguyệt có thai, có thể chịu được sao?

      “Cha, làm vậy cũng là vì bảo vệ con. Cha thân sinh của con cũng vứt bỏ con, cha làm sao bỏ con chứ?”

      Địch lão tướng quân nhìn Địch phu nhân liếc mắt cái, thấy bà cũng rất bất đắc dĩ, đành phải khó khăn đồng ý. Nếu, làm vậy mới có thể giữ được đứa này, vậy cũng chỉ có thể làm thế.

      Có điều liên quan đến thân thế của Địch Mân, đây là huyết mạch duy nhất của Địch Mân, giờ đều rất nguy hiểm, có phải nên tranh thủ thời gian c ho hoàng thượng biết tiếng ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156: Ý liệu chi ngoại



      giờ ở trong cung, có thể vẫn là thiên hạ của Lâm quý phi, bảo cho phép tai vách mạch rừng, chừng làm gì biết, bọn họ ...

      Cũng đúng, bọn họ hình như sớm phát ra rồi, bây giờ còn sợ gì nữa? Có lẽ nên tìm cơ hội, thẳng thắn với Hoàng thượng toàn bộ...

      ***


      “Này các ngươi nghe gì chưa? Địch lão tướng quân rốt cục cũng đem Tàn Nguyệt kia ra đánh trận, nhốt vào phòng chứa củi để tự suy nghĩ lại!”

      vậy sao? Tướng quân rốt cục tin? Người đàn bà kia, đầu tiên là khắc chết mẹ mình, giờ còn khắc chết chồng, là xấu chết...”

      thể nào? Tướng quân phải rất thương con dâu này sao? Làm sao có thể...”

      “Chắc là sai đâu, cháu ta làm nô tì trong Phủ tướng quân, nó tận mắt thấy đó...”

      đáng thương cho tướng quân, tài giỏi như vậy, có tiền đồ như vậy, thế nào lại...”

      ...

      “Gia, xem ra ông ta ra tay!”

      “Ra tay có ích lợi gì? Lại có được chút hiệu quả chúng ta muốn!”

      Nam tử bực mình nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn về phía dưới lầu, nghe mọi người cao hứng phấn chấn lên tiếng bàn luận, biết lần này làm đúng hay ?

      “Gia, người muốn tiếp tục thực bước thứ hai của kế hoạch ?”

      Bước thứ hai so với bước đầu tiên còn độc ác hơn. Nam tử thản nhiên cười:

      “Ngươi Hiên Vương gia, gần đây rất thường xuyên đến phủ tướng quân sao?

      “Đúng... gia, bọn họ thường xuyên đến. Nhưng lúc Hiên Vương đến, đều có Địch lão tướng quân hoặc là phu nhân ở bên cạnh...”

      Nam tử nhíu mày lát, bỗng nhiên cười :

      “Trước tiên chờ vài ngày . Ta cũng muốn đến lúc đó chỉ là căn nhà trống!”

      Nếu muốn kế sách vẹn toàn, dù sao để ý là người kia!

      “Tiểu thư, tiểu thư...”

      Về nhà chuyến thuận tiện mang về nha đầu thực lanh lợi và cũng rất khôn khéo.

      “Sao vậy Tiểu Xuân?”

      “Bên ngoài đều truyền đầy, nghe Tam tiểu thư bị đưa vào phòng củi...”

      Tiểu Xuân lau mồ hôi mặt, thở hổn hển .

      “Tốt. Chuyện này phải rất tốt sao?”

      Nhìn Tiểu Xuân kia gương mặt hồng hào, vì chạy gấp, mặt mồ hôi chảy ra trong suốt mà lại mượt mà, nhìn qua, cả người cũng xinh đẹp ít.



      Chương 157: Ác ý của Thái Tử



      Hạo Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, lúc nàng tuyển nha đầu, cho tới bây giờ đều phải xinh đẹp. nha đầu xinh đẹp, tại sao chỉ mới chạy vài bước, mặt hồng nhuận chút, người cũng thay đổi đẹp hơn nhiều...

      Có phải, sau này nàng cũng có thể như vậy ?

      “Kế sách của Nguyệt Nhi quả nhiên sai... Nguyệt Nhi, đây là nha đầu hôm qua ngươi về Tướng phủ mang đến sao?”

      Thái Tử vừa vào cửa, mặt mang theo ý cười hài lòng. Nhìn thấy Tiểu Xuân, ánh mắt nhìn về phía gương mặt Tiểu Xuân, tiếp tục nhìn xuống, nhìn thêm vài lần, mặt Tiểu Xuân càng đỏ hơn.

      “Đúng vậy, Thái Tử. Vừa mới nghe Tiểu Xuân nàng ấy bị giam vào phòng của, sau đó...”

      Hạo Nguyệt vội ra nghênh đón, cả thân người áp vào người Thái Tử. Ngày đó trở về tìm nàng, nhưng trở về hai ba ngày rồi, cũng tìm nàng.

      “Chuyện đó, bổn vương biết, cần ngươi quan tâm. Hạo Nguyệt, lần này làm tồi, cho bổn vương biết ngươi muốn gì, chỉ cần phải quá đáng, bổn vương đều đồng ý!”

      Bàn tay thuận thế dừng lại eo thon của Hạo Nguyệt, Thái Tử hứa hẹn .

      “Thái Tử, người cũng biết, Hạo Nguyệt muốn nhất là cái gì, còn cần Hạo Nguyệt sao?”

      Lấy gà theo gà, gả chó theo chó, gả cho Thái Tử, tuy rằng đối với mình phải tình, mặc dù làm tổn thương nàng nhiều, nhưng Hạo Nguyệt vẫn hi vọng, có thể cùng Thái Tử cùng nhau nắm tay!

      “Bổn vương biết? Hình như là biết. Hạo Nguyệt, ra cho bổn vương nghe chút?”

      Bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, chạm vào chỗ cao ngất đầy đặn, Thái Tử nhàng mà vuốt ve, trong mắt nhuộm chút dục vọng nhàn nhạt.

      “Ta... A... Thái Tử, người hư... Người ta, người ta muốn Thái Tử, chính là muốn...”

      Hạo Nguyệt thở dốc vì kinh ngạc, lần này phải nàng giả vờ, mà là người có nhiều nữ tử như Thái Tử, sớm biết, phải làm thế nào mới có thể khơi mào dục vọng của nữ tử...

      “Muốn bổn vương? Được, bổn vương thành toàn cho ngươi...”

      Thái Tử bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Hạo Nguyệt người ra, cười gian :

      “Tự mình lên giường, cởi quần áo ra...”

      Tự mình cởi quần áo? Nhìn bên ngoài mặt trời cao cao, Hạo Nguyệt khó xử gục đầu xuống. Thái Tử cười xấu xa :

      muốn? Bổn vương ta phải đây...”



      Chương 158: Tàn nhẫn triền miên



      ... Ta cởi...”

      Khẽ cắn môi, Hạo Nguyệt từ từ bước đến bên giường, giống như Thái Tử, đến bên giường, từng thứ từng thứ người nàng rơi xuống...

      “Tiếp tục...”

      Chỉ còn lại duy nhất người là áo yếm và khố, mặt Hạo Nguyệt, sớm hồng như lửa, nhưng Thái Tử ở bên, vẫn nhúc nhích, thưởng thức ngượng ngùng của nàng, cũng thưởng thức bất lực của nàng...

      “Tiếp tục !”

      Thấy nàng hề muốn làm tiếp, Thái Tử kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày, Hạo Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, sợ hãi vươn tay ra, cởi bỏ thứ trói buộc cuối cùng...

      “Sau này, khi bổn vương đến, đều phải như vậy. Biết ? Nghe lời, bổn vương , bạc đãi ngươi...”

      Dịch chuyển đến trước giường, nhìn thân thể yểu điệu kia, Thái Tử cười xấu xa, vuốt ve chỗ dưới của nàng chút...

      chừng, lúc bổn vương tâm tình tốt, cho ngươi làm phi tử cũng nên. Hạo Nguyệt, ngươi thực ngoan...”

      Đột nhiên xé bỏ áo ra, Thái Tử rất nhanh đổ lên thân thể người nằm giường, chút ôn nhu, chỉ đơn thuần là phát tiết...

      rơi lệ, nhưng vì sao, nhìn thấy vô tình rời , trong mắt lại có nước mắt rơi?

      Mặt trời, vẫn như cũ rất cao, còn chưa tới tối, nhưng vô tình quay lại phát tiết lần nữa, xong cũng quay đầu lại rời ...

      Nhìn vệt xanh vệt tím người, đó phải là dấu vết , nàng cảm giác đó là hận là trả thù. Kỳ , lúc hai người ở chung chỗ, trừ bỏ lần đó uống rượu say, đem nàng trở thành Tàn Nguyệt, có lần nào tàn bạo như vậy?

      Tiểu Xuân bước đến, nhìn Hạo Nguyệt mình rơi lệ, cũng rơi lệ theo.

      “Khóc cái gì mà khóc? Thái Tử vừa mới tới đây, ta đây là cao hứng nên nước mắt...”

      Hạo Nguyệt chớp mắt mấy cái, mặc dù ai cũng nhìn ra, đây là loại nước mắt gì.

      “Tiểu thư, người muốn tắm rửa ...”

      Tiểu Xuân nức nở, ôn nhu hỏi.

      được lắm miệng. Chuẩn bị ...”

      Thông minh, tất nhiên là chuyện tốt, chuyện ngày hôm nay nếu bị truyền ra ngoài, Hạo Nguyệt nàng có mặt mũi. Bất quá, ở trong lòng Thái Tử, từ sớm nhận định nàng chính là kẻ hại lấy được Tàn Nguyệt, nàng có thể thay đổi như thế nào đây?

      thể, chỉ sợ là rất khó thay đổi. Nhắm mắt lại, Hạo Nguyệt cảm thấy tiền đồ là mảnh ảm đạm, tha thiết ước mong được gả cho Thái Tử, nàng có thể có được cái gọi là hạnh phúc sao?



      Chương 159: Lam Nhi trở về



      “Tiểu thư...”

      Cửa phòng củi mở ra, nha đầu bước đến, đôi mắt sưng đỏ như quả đào, mặt so với trước kia cũng gầy rất nhiều.

      “Lam Nhi? Muội làm sao về đây được? Thái Tử cuối cùng cũng chịu thả muội sao?”

      Tàn Nguyệt ngồi cái giường đơn giản, nơi này là phòng củi, nhưng có củi để lộn xộn, bên trong rất đơn giản, lại sạch .

      “Tiểu thư, nô tỳ cũng biết vì sao phủ Thái Tử lại thả người, bọn họ nô tỳ có thể về nhà, để nô tỳ ...”

      Lam Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, nước mắt trong suốt chảy ra , Tàn Nguyệt hít hơi, :

      “Lam Nhi, là ta bảo vệ tốt cho muội...”

      Nếu lúc trước nàng đồng ý với cầu của Hạo Nguyệt, để Lam Nhi phải vào phủ Thái Tử, Lam Nhi cũng sống khổ nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy.

      “Tiểu thư, nô tỳ sao, nô tỳ rất tốt...”

      Lam Nhi nức nở, mặt lộ vẻ cười nhạt:

      “Nô tỳ...”

      “Lam Nhi, muội quên rồi sao, ta ở trước mặt của ta, muội cần trước cái, sau cái nô tỳ. Muội theo ta nhiều năm, muội còn biết tính của ta sao?”

      Tàn Nguyệt dịu dàng ôn nhu cười, hơi buông Lam Nhi ra, nhìn nha đầu gần hai tháng gặp có chút gầy , thở dài:

      “Lam Nhi, ở bên đó được ăn sao? Muội xem, gầy quá!”

      Lam Nhi vừa mới ngừng rơi nước mắt, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nghẹn ngào:

      “Tiểu thư, Lam Nhi tốt lắm. Tiểu thư, người có khỏe ? Lam Nhi nghe ... nghe ...”

      “Đều qua hết, đều là quá khứ, phải sao? Được rồi, tất cả đều rất tốt. Nhìn thấy muội bình an, ta cũng yên tâm...”

      Cho tới giờ, mặc dù nàng cứu Lam Nhi ra, nhưng...

      “Tiểu thư, muội ở bên kia cũng tệ lắm...”

      Vẫn là hai người sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai ngồi lên chiếc giường duy nhất, lâu lâu. Lam Nhi muốn , mà Tàn Nguyệt giờ cũng cần người bầu bạn nên lập tức đồng ý với nàng ấy.

      Buổi tối, Tàn Nguyệt bị Địch lão phu nhân gọi ra ngoài, Lam Nhi cùng, đến chỗ người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên thở dài:

      “Tàn Nguyệt, Lam Nhi đột nhiên trở về, con thấy thế nào? Con có cho nó biết chuyện mang thai ?”



      Chương 160: Tàn Nguyệt, cẩn thận chút



      “Mẹ, trong lòng con có chút bất an, nên chưa cho muội ấy biết...”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, bất an nắm chặt khăn tay, giọng :

      “Đối với Lam Nhi, con cực kỳ yên tâm. Nhưng từ sau khi muội ấy tới đây, hơn nữa còn là do phủ Thái Tử chủ động thả người... Mẹ, người có còn nhớ lúc đó, Địch Mân tìm người thăm dò, cũng từng dò xét quá ý của Thái Tử, nhưng Thái Tử đều kiên quyết thả người...”

      Đây cũng là điều khiến nàng khó hiểu, từ sau khi Địch Mân gặp chuyện may, tâm tình Tàn Nguyệt vẫn tốt, tinh thần sa sút. Nhưng ngày đó, nghe được lời Hoàng thượng , nghe được Địch lão tướng quân giải thích, nàng cũng hiểu, chuyện này rất kỳ quái. Địch Mân rồi, nhưng bọn họ còn đứa bé trong bụng, nàng phải bảo vệ nó, cũng phải tìm ra hung thủ phía sau bức màn!

      “Trong lòng con biết là tốt rồi! Bọn họ cũng biết con và Lam Nhi có cảm tình tốt, uy hiếp Lam Nhi cũng chừng. Ta cũng tin tưởng nó, nếu nó ... Ta tin, nó cũng có nỗi khổ. Tàn Nguyệt, cẩn thận chút, để Tiểu Mạt cũng theo con , danh nghĩa là giám sát, kỳ Tiểu Mạt cũng có chút võ công. Thời khắc mấu chốt, có lẽ có thể có công dụng...”

      Địch lão phu nhân vẫy tay, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn Tàn Nguyệt cười:

      “Thiếu phu nhân, nô tỳ đưa người về...”

      Tàn Nguyệt cười, quay đầu hướng về Địch lão phu nhân cung kính khom người:

      “Mẹ cũng phải chú ý thân mình, Tàn Nguyệt về trước...”

      Phòng củi lớn, người ở có vẻ hơi rộng, hai người ở lại có chút chật, ba người ở đâu?

      Tàn Nguyệt cười cười, đúng có hơi chật!

      Lam Nhi bất mãn chu miệng lên, Tàn Nguyệt kéo tay nàng ấy, ý bảo nàng ấy cần để ý.

      “Tiểu thư, nàng ta cũng đến hầu hạ người sao?”

      Chớp đôi mắt to sáng ngời, Lam Nhi mất hứng hỏi.

      phải, nàng ấy tới giám sát ta...”

      Nàng giờ là nữ tử phạm vào sai lầm làm sao có thể có người hầu hạ mình chứ?

      “Dù sao cũng quen rồi, tiểu nha đầu muội cũng lười, phải thường xuyên đều là mình ta làm sao?”

      Tàn Nguyệt thèm để ý cười, mặc dù là tiểu thư của Tướng phủ, nhưng thường bọn họ ở trong viện, rất ít người ngoài vào, chủ tớ hai người, cũng phân ràng như vậy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161: Độc dược tàn nhẫn



      “Tiểu thư...”

      Lam Nhi cảm động gục đầu xuống, nhớ tới những ngày trước ở Tướng phủ, nhớ tới tình cảm như chị em thân thiết, tiểu thư giống như tỷ tỷ, trong lòng nàng luôn đấu tranh kịch liệt. Thái Tử, cũng phải như bề ngoài nhìn thấy rộng lượng như vậy, vừa khống chế được nàng, vừa làm Tàn Nguyệt tức giận, ngược đãi nàng, nhưng trước khi thả người, lại cho nàng ăn loại độc biết tên gọi là gì, đây là loại độc màu mùi, nhưng mỗi tháng phải uống thuốc giải lần. Nếu uống thuốc giải đúng hạn, ...

      Nghe , phải chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ mới có thể chết . Nhớ lúc ấy, cho người mang nàng đến đại lao, đứng ở cửa đại lao, chỉ vào người trong đó cười :

      “Lam Nhi, ngươi rất đáng để bổn vương xem trọng!”

      cầm cái lọ, trong lọ có loại mùi nhàn nhạt, từ từ khuyếch tán vào trong lao, rất nhanh tràn ngập toàn bộ nhà lao.

      “Nhìn kỹ!”

      Đôi mắt nhíu lại, tay chỉ vào sau lưng của nàng, Lam Nhi muốn khẽ động cũng thể động.

      “A...”

      tiếng kêu lên, nam tử kia vốn ngồi bình thường bỗng nhiên đứng lên, hai tay dùng sức chà chà đầu của mình, miệng ngừng rên rỉ...

      “Bực” tiếng, nắm tóc to mang theo máu chảy đầm đìa, da đầu bị giật mạnh xuống dưới, ném đầy mặt đất. Lam Nhi chịu nỗi nhắm mắt lại, muốn che lỗ tai, nhưng tay muốn cử động cũng thể động!

      “A...”

      Tay người nọ với đến trước ngực, bụng, giống như vừa mới bị xé rách đó, dùng sức gãi, rất nhanh da thịt bóng loáng kia, lập tức chảy ra những vệt máu , từ từ, càng lúc càng nhanh, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt...

      “Thái Tử, tha mạng...”

      Rốt cục, ngẩng đầu, nhìn thấy Thái Tử, đôi mắt kia giống như chim cực đói đột nhiên nhìn thấy đồ ăn, sáng quắc lên.

      Thái Tử bĩu môi khinh thường, cười lạnh :”Ban đầu sao ngươi sớm? Bây giờ ngươi , biết là muộn sao?”

      Lời kia, là cho nam tử đó nghe, nhưng ràng là cho nàng nghe. Cả người Lam Nhi run run, cũng biết trở về như thế nào, qua rất nhiều rất nhiều ngày sau, trong đầu vẫn còn tiếng rên la thê thảm của người đó.



      Chương 162: Thử dò xét



      “Chất độc tháng phát lần, nhưng mà... Lam Nhi, bổn vương cho ngươi đề phòng, nếu ngươi muốn tự mình thể nghiệm thuốc chút, bây giờ bổn vương cũng có thể thỏa mãn cho ngươi!”

      Cầm trong tay cái lọ, Thái Tử cười ha ha. Lam Nhi vội vàng lắc đầu, cứ như vậy, nàng trở thành quân cờ của Thái Tử, giờ đây cũng chỉ có thể phụng Thái Tử.

      “Ngươi cũng biết, bên kia chỉ có ngươi là người của bổn vương. Nếu ngươi dám giở trò gì dù chỉ chút, bổn vương cũng khách sáo!”

      Rất nhiều lần, gặp qua kiểu chết kinh khủng như vậy, cho nàng trăm lá gan, nàng cũng dám giở trò gì. Lam Nhi thầm than tiếng, ngay lúc này, cũng chỉ có thể thực lòng xin lỗi với tiểu thư.

      “Tiểu thư, khốn khổ như vậy ở trong phòng củi này, bằng chúng ta quay về tiểu viện ?”

      Phục hồi lại tinh thần, nhìn Tàn Nguyệt bằng ánh mắt quan tâm, Lam Nhi thở dài.

      thể như vậy. Người xưa đều , lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, ta gả cho Địch Mân, đương nhiên cũng là người của Địch Mân, làm sao có thể trở về?”

      Tàn Nguyệt cười chua xót, nghĩ đến người tốt như vậy rời , trong lòng nàng nhịn được đau đớn.

      “Tiểu thư, nhưng mà gia... gia ...”

      Lam Nhi ủy khuất mếu máo, Tàn Nguyệt hít hơi:

      “Sống là người của chàng, chết là ma của chàng. Lam Nhi, đạo lý này muội hiểu sao?”

      “Tiểu thư, Lam Nhi biết. Chỉ là tiểu thư còn trẻ, người mới chừng này tuổi, sau này...”

      “Sau này rồi sau. Địch Mân rồi, nhưng cha mẹ chàng còn sống, ta muốn thay Địch Mân tiếp tục hiếu thuận!”

      Nhắm mắt lại, lòng Tàn Nguyệt hơi hơi đau. Lam Nhi, hi vọng muội đừng để ta thất vọng, câu muội vừa mới hỏi, chỉ là quan tâm ta thôi.

      Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tàn Nguyệt hiểu được: con người thể luôn lạnh nhạt như vậy, vô vị như vậy, rất nhiều lúc, cũng cần kiên cường chút, dũng cảm chút.

      “Tiểu thư, tự người suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Lam Nhi rời khỏi tiểu thư đâu, Lam Nhi vĩnh viễn hầu bên tiểu thư...”

      Lau lệ rơi trong mắt, đó từng là hi vọng tốt đẹp nhất của nàng, nhưng hôm nay...



      Chương 163: Cũng thực đáng thương



      Nếu, nàng đứa trẻ mồ côi, chỉ có mình tiểu thư là người thân, trừ tiểu thư ra, cái gì cũng tốt biết bao.

      Nhưng mà nàng phải, trong nhà nàng còn có cha mẹ, còn có các em, nàng thể ích kỷ như vậy, nàng thể vì tiểu thư mà để ý sống chết của họ...

      Chỉ có thể đổ thừa, vì sao lúc trước tiểu thư gả cho Thái Tử? Nếu gả cho Thái Tử, cũng xảy ra những chuyện đó.

      “Tiểu thư, Lam Nhi ở trong phủ Thái Tử, chưa từng gặp qua nhị tiểu thư lần...”

      Dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chỉ thấy tay cầm sách của Tàn Nguyệt hơi hơi run, nàng thoáng ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:

      “Nhị tỷ? Cuộc sống bên đó của tỷ ấy có tốt ?”

      “Kỳ , muội cũng , nghe tốt lắm. Sau khi thành hôn, nhị tiểu thư bị giam trong đại lao hơn mười ngày, sau khi được thả ra, giam trong tiểu viện. Bất quá, Thái Tử vẫn thường xuyên lui tới. Chỉ là... chỉ là...”

      Lam Nhi hít hơi, Tàn Nguyệt thấp giọng :

      “Tỷ ấy sống tốt?”

      Nhưng lần trước, dù nàng ấy cũng có thể biết chút. Hạo Nguyệt thích thể diện như vậy, vì thể diện nàng ấy thậm chí có thể đem toàn bộ khổ cực nuốt xuống.

      “Nghe nàng ấy về Tướng phủ có mang theo Tiểu Xuân, thế nhưng Thái Tử mời nàng ấy ở bên nhìn ngài ấy cùng Tiểu Xuân...”

      Sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, trong đôi mắt lên vẻ chán ghét, thở dài:

      ngờ, lại làm ra chuyện như vậy. Lam Nhi, muội vũ nhục Hạo Nguyệt, hay là hạ thấp thân phận của mình?”

      “Tiểu thư, muội chỉ là nô tỳ, cũng là nghe bọn họ thôi, tình huống cụ thể, muội lúc ấy cũng ở đó, làm sao có thể biết chứ? Bất quá, nhị tiểu thư cũng có chút đáng thương, hồi còn ở Tướng phủ, nàng ấy có khi nào chịu chèn ép như vậy đâu?”

      Tàn Nguyệt lần nữa cầm sách lên, nhưng làm thế nào cũng nhìn được. Hạo Nguyệt Thái Tử như vậy, Thái Tử hà tất làm khổ như vậy? Nhưng mà Hạo Nguyệt, tỷ làm nhiều rồi, chẳng lẽ tỷ vẫn nhìn ra Thái Tử là người thế nào sao? Bây giờ tỷ còn hữu dụng, vì Liễu Tương có quyền, mới đối với tỷ như vậy, chờ Liễu Tương...


      Chương 164: Bình yên trước bão táp



      Có lẽ trong ba người các nàng, chỉ có Minh Nguyệt là hạnh phúc nhất. Minh Nguyệt là đại tỷ của nàng, nàng đối với nàng ấy có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ đó là người luôn thích trốn ở trong phòng, là nữ tử yếu đuối.

      Đứng dậy, đến trước cửa sổ, vì nơi này là phòng củi, có thể nhìn thấy gì đó cũng nhiều, chỉ có chút xanh lá mạ ngoài kia. Nhưng cái này cũng đủ rồi, ít nhất, có thể nhìn thấy màu xanh lục, loại màu sắc rất có sức sống, đúng sao?

      Tay ý thức vuốt ve bụng, con ơi, con nhất định phải kiên cường, nhớ kỹ, nhất định phải kiên cường biết ?

      “Tiểu thư, người làm sao vậy? Bụng khỏe sao?”

      tiếng thét kinh hãi, cắt đứt trầm tư của Tàn Nguyệt, nàng ngẩng đầu, nhìn Lam Nhi, cười nhạt :

      sao, ta đói bụng...”

      Nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ niệm kinh rồi. là niệm kinh, kỳ chính là để ngẫm lại, nàng cũng có làm chuyện gì xấu, bất quá là làm bộ thôi.

      ***


      “Thế nào, Tàn Nguyệt, con còn chịu được ?”

      Thực lo lắng, Tàn Nguyệt giảm kiên trì, Địch lão phu nhân bất an nhìn Tàn Nguyệt, ân cần hỏi.

      “Mẹ, sao, con vẫn tốt!”

      Tàn Nguyệt ôn nhu cười, cả người đều mềm mại, như con mèo nghe lời.

      “Tàn Nguyệt, con thấy thế nào, có gì khác thường ?”

      “Mẹ, muội ấy khuyên con hồi phủ, còn Hạo Nguyệt ở phủ Thái Tử tốt, những chuyện khác cũng , giờ nhìn ra là có mục đích gì. Đúng rồi, bên ngoài thế nào? Lời đồn còn nhiều ?”

      Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú, trong lòng cảm thấy loạn, nhất thời nửa khắc, nàng nghĩ nổi có chỗ nào đúng.

      “Bên ngoài ra có chuyện gì, chuyện kia cũng trôi qua rồi. Kỳ lạ là, đột nhiên còn mấy người bàn tán nữa...”

      Địch lão phu nhân cũng khó hiểu, tốn nhiều công sức như vậy, cũng chỉ vì để Tàn Nguyệt vào phòng củi sao?

      đúng, mẹ, càng bình yên, càng thích hợp. Con hoài nghi, chỉ là mới bắt đầu mưu khác. Nếu Lam Nhi là người của Thái Tử, muội ấy hỏi con như vậy, đơn giản là muốn biết tính toán của con. Ý của muội ấy ra, nếu mục đích là muốn con về Tướng phủ, vậy tất nhiên còn có thể có chiêu lợi hại hơn, chúng ta thể đề phòng...”



      Chương 165: đương vụng trộm 1



      Khẽ thấp giọng, Tàn Nguyệt tự tin ra kế hoạch của nàng, Địch lão phu nhân đầu tiên là khó hiểu, sau khi nghe xong cao hứng nở nụ cười.

      “Bất quá, Tàn Nguyệt, như vậy được, phải con rất nguy hiểm sao?”

      Đột nhiên thấy ổn, lão phu nhân vội .

      “Trong phủ cũng hẳn an toàn, nha hoàn phải , hôm đó lúc con thắt cổ, người cứu con chính là thái tử sao? có thể xông vào cứu người, cũng có thể im hơi lặng tiếng cướp người. Cho nên, ở chỗ nào cũng giống nhau thôi!”

      Địch lão phu nhân lắc đầu, thở dài :

      “Nếu Địch Mân ở đây, tốt rồi!”

      Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, Địch Mân, nghĩ đến cái tên này, lòng của nàng vẫn đau thắt. Mặc dù, ngày đó thấy được thi thể Địch Mân, nhưng vẫn có cảm giác, người kia, phải Địch Mân!

      Nhưng thôi, sao có thể phải? vai nốt ruồi, phải rất ràng sao, nếu phải , sao lại có dấu hiệu này?

      Thấy Tàn Nguyệt bi thương, Địch lão phu nhân vội cười làm lành :

      “Con xem ta, thế nào lại nhiều chuyện rồi. Tàn Nguyệt, con nên nghĩ đến đứa bé trong bụng, đừng quá đau lòng. Người ta , lúc mang thai tâm tình tốt ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.”

      ư? Mẹ, con biết rồi, con chú ý!”

      Ngày u, gió vù vù thổi mạnh, bên ngoài rất lạnh, dường như, muốn thay đổi thời tiết.

      Nàng ở trong phòng, vẫn là ngày ba bữa, đúng hạn đưa đến, cũng phải là thể ra ngoài, muốn ra ngoài, đều phải có Tiểu Mạt cùng. Qua mười ngày, ngày hôm đó, nha đầu vẫn theo lẽ thường đến đưa cơm, tới trước cửa, cánh cửa khép hờ, nàng đẩy cửa vào, chỉ thấy đôi giày đàn ông ở bên giường, nhưng trong phòng lại có ai...

      Thiếu phu nhân ở trong phòng, sao lại có giày đàn ông? Cũng biết làm thế nào mà truyền ra, chỉ là rất nhanh, cả trong phủ đều biết.

      “Triệu tập tất cả người hầu lại!”

      Địch lão tướng quân thần sắc tốt, tất cả người hầu, đương nhiên cũng bao gồm kể cả chủ nhân Tàn Nguyệt rồi.

      Tàn Nguyệt cũng biết gì, lúc bị gọi lên đại sảnh, trong lòng còn cảm thấy lạ, thấy mặt đất đôi giày đàn ông, nàng cũng hiểu thế nào, kế đến, nghe được câu hỏi của tướng quân, mới hiểu được là chuyện gì.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 166: đương vụng trộm 2



      “Tàn Nguyệt, đôi giày kia, ngươi có nhận ra ?”

      Chỉ vào tội chứng mặt đất, Địch lão tướng quân vẻ mặt tức giận. Hài cốt nhi tử còn chưa tan, trong phòng con dâu phát vật này, vậy... Vậy... Vậy quá...

      “Cha, Tàn Nguyệt nhận ra...”

      Đây phải giày của Địch Mân, của Địch Mân so với vật này lớn hơn chút.

      nhận ra? Vậy tại sao lại tìm được ở trong phòng của ngươi?”

      Nhìn sắc mặt Địch lão tướng quân tối sầm, Tàn Nguyệt than tiếng:

      “Con biết, con chưa từng thấy đôi giày này...”

      “Người đâu, dùng gia pháp...”

      là gia pháp, nhưng cũng dám đánh mạnh, roi mỏng đánh lòng bàn tay, tục ngữ đau đớn đến cả trái tim, bàn tay này, mỗi roi đánh xuống đều vô cùng đau đớn. Tàn Nguyệt cắn chặt răng, đến lúc hai tay đều sưng to.

      “Tàn Nguyệt, lão phu vẫn luôn rất hợp ý người con dâu như ngươi, ngươi để cho lão phu thất vọng như vậy sao?”

      Thấy Tàn Nguyệt trước sau vẫn nhận tội, mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, Địch lão phu nhân nghiêm khắc nhìn Tàn Nguyệt cái, Tàn Nguyệt hiểu đứng lên, đầu nhất thời choáng váng, người gục tới trước...

      Tất cả, giống như nằm mơ, Tàn Nguyệt ngờ, bọn họ lại dùng tới chiêu này, bọn họ quá tàn nhẫn, quá ác độc rồi...

      Bất quá, càng làm cho nàng khó có thể tiếp nhận được, chính là Lam Nhi. Lam Nhi, muội có biết làm như vậy, đối với muội, tiểu thư ta biểu thị cái gì? Muội biết ?

      ta khắc phu, ta là sát tinh chuyển thế, ta chấp nhận, chấp nhận!

      Mạng của ta tốt, mẹ tốn trăm cay nghìn đắng sinh ra ta, từ luôn cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau!

      Sau này, Liễu Tương, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận ta là con , đến giờ cũng !

      Sau lại gả cho Địch Mân, tân hôn bất quá mới hơn tháng, Địch Mân chết, cũng rồi, ta lẻ loi hiu quạnh mình, ta cũng chấp nhận!

      Chỉ là, sao các người có thể mưu hại ta như vậy? Hài cốt phu quân chưa lạnh, ta hồng hạnh ra tường, tội tốt, đều là tội, làm cho người phụ nữ cả đời cũng khó trở mình.

      Phụ nữ, bình thường cái gì là quý giá nhất? Bọn họ để ý nhất là cái gì?



      Chương 167: đương vụng trộm 3



      Là trung trinh, vốn là thanh danh của chính mình!

      Nhưng, hôm nay, thanh danh của nàng đâu? Ai giúp nàng giải thích, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Ai cho nàng biết, bây giờ nàng nên làm gì đây?

      Nhắm mắt lại, nàng thậm chí muốn gặp Lam Nhi, muốn biết trong lòng nàng ấy ra sao!

      Dối trá, hay là bất đắc dĩ?

      Lam Nhi, ngươi làm vậy sao? Ta ngờ, ngươi làm vậy với ta!

      Nhưng điều cần làm cũng làm, tại sao ngươi còn rời ? Lại còn ở bên cạnh ta, ngươi còn muốn muốn nhìn, xem ta có đủ bi thảm hay sao? Có đủ chật vật hay sao?

      cần, cần!

      Mặc dù, Tàn Nguyệt biết, cha mẹ phải tin, nhưng chỉ cần nhớ đến hai ánh mắt kia...

      Nhớ đến bọn họ chỉ vào nàng , nàng phản bội Địch Mân, làm chuyện có lỗi với Địch Mân.

      Lòng của nàng lại đau đớn kịch liệt, rất đau rất đau, đau đớn triệt nội tâm...

      “Tiểu thư, người đừng như vậy... Trong lòng người thoải mái, muốn khóc khóc ...”

      Nắm được cổ tay Tàn Nguyệt, cẩn thận tránh chạm vào vết thương nơi bàn tay, Lam Nhi tự trách .

      “Đau lòng? Ta vì ai mà đau lòng?”

      Ngẩng đầu, nàng rất muốn hỏi Lam Nhi chút, tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao muốn hại nàng?

      “Tiểu thư, Lam Nhi biết trong lòng người thoải mái, người muốn khóc khóc ...”

      Tại sao, tại sao tiểu thư lại bị đánh chứ? Lúc ấy, nếu phải có người kéo nàng lại, nàng hận thể, bị đánh chính là mình, là chính mình...

      “Ta khóc, muốn khóc, Lam Nhi, từ đến lớn, người thân cận với ta nhất cũng chỉ có muội... Muội giống như muội muội của ta vậy, có cái gì ngon, đều là chúng ta cùng ăn; ra ngoài, ta cũng luôn đưa muội theo. Mỗi lần có quần áo, mặc dù vải tốt lắm, nhưng cũng có phần của muội”

      Chăm chú nhìn Lam Nhi, Tàn Nguyệt nghĩ rất may mắn, chuyện mình có thai. Nếu ra, bây giờ biết thế nào...

      Ngâm lồng heo sao? E rằng, chừng vậy, dù sao đứa bé này, bọn họ cũng có khả năng để cho nàng sinh nó ra.

      “Tiểu thư...”

      Lam Nhi khóc, lúc này đây, khóc thương tâm, quả thực khóc rất đau lòng. Nàng có lỗi với tiểu thư, nhưng vì người nhà, nàng cũng còn cách nào khác.



      Chương 168: Cũng phải tại ta!



      “Lam Nhi, tại sao phải làm vậy? Tại sao ngươi phải làm vậy? Ngươi cũng biết, ta vẫn an ủi chính mình, ngươi phản bội ta, hại ta...”

      Lẩm bẩm, dường như hỏi Lam Nhi, cũng là hỏi chính mình. Đôi mắt Tàn Nguyệt ngơ ngác, lòng của nàng, bị Lam Nhi làm tổn thương, rất đau rất đau.

      “Muội... Tiểu thư, phải muội... Muội có...”

      Thái tử , thể thừa nhận, thể thừa nhận...

      Nàng chỉ có thể theo tiểu thư, bằng , ...

      “Ngươi , về ! Ta vạch trần ngươi, cho bọn họ biết. Chỉ là, Từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta hai người, quen biết nhau!”

      Phất phất tay, mặc dù vừa động đến, rất đau rất đau, nhưng Tàn Nguyệt, dường như hề có cảm giác, mặt lộ ra chút đau đớn.

      “Tiểu thư, đừng, đừng mà...”

      Tiểu thư biết rồi sao? Nàng làm phải rất...

      Hơn nữa, trong phòng này, cũng phải chỉ có mình nàng, còn có Tiểu Mạt...

      Đúng rồi, là Tiểu Mạt, chính là Tiểu Mạt.

      “Tiểu thư, phải muội, phải muội... Là Tiểu Mạt, nhất định là nàng ta, nhất định là do nàng ta...”

      Lam Nhi kích động nắm lấy tay Tàn Nguyệt, vội vàng giải thích.

      “Lam Nhi, ta rồi, ngươi , xin ngươi hãy rời khỏi đây , mời ngươi trở về, được ?”

      Cái gì khiến Lam Nhi thay đổi nhiều như vậy? Nàng thậm chí, cũng muốn hỏi nàng ấy nguyên nhân, hỏi nàng ấy tại sao lại phản bội nàng.

      “Tiểu thư, phải Lam Nhi mà... Người phải chúng ta như chị em sao? Người phải Lam Nhi là người thân nhất của người sao? Lam Nhi thể hại tiểu thư, làm sao có thể hại tiểu thư...”

      Tại sao? Tàn Nguyệt quay đầu, nằm giường, hề để ý tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lam Nhi. Nàng rất tin tưởng, đồ vật kia là Lam Nhi sắp đặt, mặc dù tận mắt thấy, nhưng nàng có thể khẳng định!

      “Tiểu thư, Lam Nhi có, Lam Nhi có...”

      Vội quỳ mặt đất, Lam Nhi kiên quyết :

      “Tiểu thư bây giờ gặp nạn, Lam Nhi sao có thể mình rời ? Lam Nhi , vĩnh viễn cũng ...”



      Chương 169: Quỳ xuống



      Thở dài tiếng, Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, nếu nàng ấy thích quỳ, cứ để nàng ấy quỳ được rồi. Tại sao vậy, Lam Nhi, ta thành người tuân thủ phụ đạo, chẳng lẽ ngươi cảm thấy còn chưa đủ sao?

      Thái tử cho ngươi cái gì tốt? Vì , ngươi còn muốn hại ta như thế nào?

      Thường lúc phụ nữ mang thai, tốt nhất là nên rơi lệ, nhưng Tàn Nguyệt gần đây, luôn nhịn được khóc thành tiếng. Có lẽ, phụ nữ làm ra từ nước? Có chuyện gì hài lòng, họ luôn thích dùng nước mắt để biểu chính mình!

      “Tiểu thư, người cần Lam Nhi sao? cần Lam Nhi nữa sao?”

      Nghe Lam Nhi mình, Tàn Nguyệt quay đầu lại, cũng biết còn có thể gì với nàng ấy? Có thể gì đây?

      Lời của nàng cũng đến chuyện vừa rồi, nhưng Lam Nhi, vẫn như trước thừa nhận, cũng dự định chối bỏ như vậy...

      “Thiếu phu nhân, tướng quân mời người đến phật đường chuyến!”

      Tiểu Mạt bước đến, nhìn Lam Nhi mặt đất đáng thương gì mấy, nàng biết Tàn Nguyệt ngủ, nàng ấy chỉ tránh né Lam Nhi thôi, kẻ phản bội chủ.

      “Ta biết rồi!”

      Xoay người, tiện tay khoác thêm quần áo, Lam Nhi vội lên trước, vội vàng :

      “Tiểu thư, muội cùng người...”

      “Làm càn! nha đầu như ngươi, cũng có tư cách đến phật đường sao?”

      Tiểu Mạt quay đầu, trừng mắt nhìn Lam Nhi cái, quay đầu lại nhìn về phía Tàn Nguyệt, lạnh lùng :

      “Thiếu phu nhân, mời !”

      Nhìn hai người trước sau ra ngoài, Lam Nhi tức giận cắn răng. Tiểu thư tin nàng rồi, vừa rồi ngay cả liếc mắt cái nàng ấy cũng nhìn mình!

      Nên làm gì bây giờ? Tìm hiểu được tin tức bên này, sao có thể báo cáo với thái tử...

      Nhớ đến người kia trước khi chết rất bi thảm, Lam Nhi bây giờ cũng cảm giác được cả người run rẩy, nàng sợ hãi nhìn trong phòng trống rỗng, giống như trong phòng này còn có thể nghe được tiếng kêu la vậy.

      Phật đường, Tàn Nguyệt cũng phải lần đầu tiên đến đây, chỉ là lần trước, là Địch Mân đưa nàng tới.

      Còn nhớ lúc đó, bọn họ nhân tiện đứng ở cửa, nhìn Địch lão phu nhân bên trong khóc thương tâm, nàng nhìn cũng đau lòng theo.

      “Tàn Nguyệt, quỳ xuống!”

      Vừa vào phật đường, Địch lão tướng quân nghiêm khắc .



      Chương 170: Rời



      Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, bên cạnh, ngoài bọn họ ra, cũng có người ngoài nào, nàng hiểu, Địch lão tướng quân tại sao lại như vậy, giọng vẫn nghiêm khắc như vậy.

      “Ta muốn con thề với bài vị tổ tông, dù thế nào, cũng giữ gìn đứa bé trong bụng!”

      Địch lão tướng quân nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc .

      “Cha, con...”

      Tàn Nguyệt mở miệng cầu xin, nhìn bài vị phía trước, đương nhiên cũng nhìn thấy bài vị kì quái kia, Ngư Ngư, người mà Địch Mân cũng thân thế.

      “Thề !”

      “Cha, dù con thề, con cũng dùng hết sức lực để bảo toàn đứa bé này.”

      Quyết tâm che đậy nghi hoặc trong lòng, Tàn Nguyệt thực nghiêm túc .

      “Thề!”

      Địch lão tướng quân kiên trì lần nữa, Tàn Nguyệt cũng nghĩ nhiều, giơ tay lên, kiên định :

      “Con, Liễu Tàn Nguyệt thề, sau này dù có thế nào, mặc gian khổ ra sao, cũng ra sức bảo vệ đứa bé này, cũng đem hết toàn lực nuôi dưỡng đứa bé lớn lên thành người...”

      Đây là con của Địch Mân, cũng là con của nàng, giống như sinh mạng của nàng, cho dù có đánh mất sinh mạng của nàng, nàng cũng ...

      “Được, nhớ kỹ lời con hôm nay, đứa bé này, đối với chúng ta rất quan trọng!”

      Thân thế của Địch Mân, cuối cùng ông cũng với Tàn Nguyệt. Bí mật kia, bao giờ cũng là bí mật, Tàn Nguyệt biết càng nhiều, với nàng mà , lại càng nguy hiểm!

      “Được, Tàn Nguyệt, con nhớ kỹ là được rồi!”

      Địch phu nhân bước tới, nắm tay Tàn Nguyệt, cảm động nước mắt cũng rơi xuống. Ánh mắt của bà nhìn về phía Ngư Ngư, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ, duy nhất...

      “Tàn Nguyệt, Lam Nhi kia, con định xử trí thế nào?”

      Địch lão tướng quân thở dài, con dâu bọn họ, chịu oan khuất lớn như vậy, nhưng bọn họ cái gì cũng thể làm, cảm giác như vậy, gần đây rất kích thích ông, đành lòng...

      “Để nàng ấy rời . Nàng ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù sao con cũng muốn , ở bên ngoài an bài tốt chưa?”

      “Tàn Nguyệt, an bài tốt rồi, Tiểu Mạt theo con, con có thể hoàn toàn tin cậy nó, đây là nha đầu tốt chúng ta chọn từ lâu!”

      Tàn Nguyệt gật đầu, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày mốt, nàng có thể...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :