1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: Tiểu ngược Hạo Nguyệt 6



      “Thái tử, ta sai rồi, là ta sai, ta nên phá hỏng chuyện tốt của thái tử, nên tự ý đổi người gả tới đây, nên...”

      Mỗi câu , Hạo Nguyệt lại bịch dập đầu cái, mỗi lần đầu hạ xuống, đều có thể thấy máu đỏ chảy ra. Nhưng nàng lúc này, cảm thấy đau đớn chút nào.

      So với ra ngoài dọa người đường, nàng tình nguyện cứ như vậy đập chết ở trong lao!

      Đầu rất choáng, dập hơn mười cái, Hạo Nguyệt muốn ngất , nhưng nàng cắn chặt răng, thể ngất xỉu, cũng dám ngất xỉu!

      Nếu, bây giờ nàng ngất , lúc tỉnh lại ngay đường cái, mà người phố nhận ra nàng chính là Hạo Nguyệt, vậy nàng tốt hơn hết là trực tiếp chết cho rồi!

      Còn có cha, mẹ, bọn họ biết rồi, mặt mũi bọn họ phải để chỗ nào đây? Sau này bọn họ phải làm người như thế nào?

      “Đủ rồi, trong lao của bổn vương mặc dù tốt, nhưng hy vọng bây giờ ồn áo đến mạng người.”

      tiếng gầm lên, mặt thái tử ngay cả cười xấu xa vừa rồi cũng còn, lạnh lùng nghiêm mặt tới trước mặt Hạo Nguyệt, mang theo cảm tình ra lệnh:

      “Bổn vương cũng phải người thông tình lý, cho ngươi cơ hội!”

      Lạnh lùng quay đầu, lúc tới cửa ngục, chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh lạnh lùng:

      “Biết hầu hạ sao chứ...”

      , đừng mà...”

      Vừa nghe hai chữ”Hầu hạ”, Hạo Nguyệt lập tức nhớ đến hầu hạ lâu trước đó của bọn họ - đâm châm, cây cây, đau đớn giống như trực tiếp đâm vào tim.

      “Dựa vào ngươi sao?”

      Thái tử cười lạnh tiếng, chỉ thấy thân thể Hạo Nguyệt mềm nhũn, ngã về phía sau...

      “Thái tử, nàng ta ngất rồi...”

      phụ nữ ba mươi tuổi, cũng là người đứng đầu trong lao, vội vàng báo cáo.

      “Khiêng trở về , duệ khí chắc là cũng còn rồi, nàng ta vẫn chưa thể chết được, còn có chỗ sử dụng!”

      Thái tử nhíu nhíu mày, nhìn Hạo Nguyệt cái, tiếp tục :

      “Tìm đại phu, giúp nàng ta xử lý chút, được hủy dung mạo, ta hy vọng, để cho người ta ta ngược đãi phụ nữ!”

      Cái này phải ngược đãi sao?

      Thấy thái tử xa, lao đầu lau lau mồ hôi lạnh trán, vừa rồi thái tử là khủng khiếp, nàng ở bên ngoài cũng sợ đến sửng sốt hoảng hốt...



      Chương 122: Tiểu ngược Hạo Nguyệt 7



      Đau đớn, đau quá đau quá!

      Trong cơn đau, Hạo Nguyệt từ từ nhắm đôi mắt, chỉ cảm thấy đống rơm cỏ dưới thân đột nhiên cũng mềm mại rất nhiều. Cảm giác mềm mại, như là chăn phủ gấm trong khuê phòng.

      Nhưng sao có thể là chăn phủ gấm? Đây nhất định là nằm mơ, bây giờ nàng ở trong lao, nhà lao rất u rất ẩm ướt lại có giường.

      Chỉ là, cảnh trong mơ rất đẹp, cũng rất chân , nếu phải đau đớn người quá mức, chóp mũi còn ngửi thấy mùi thơm nồng, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng tỉnh lại.

      “Tỉnh rồi?”

      Giọng lạnh lùng, khác với trong ký ức, ít phần tàn ngược.

      “Thái tử...”

      “Bổn vương từng , cho ngươi cơ hội, sau này nghe lời chút, bổn vương tự nhiên bạc đãi ngươi...”

      Nhìn con ngươi mê mang của nàng, thái tử thầm cười lạnh: phụ nữ ngu xuẩn, cũng chỉ có thể là vật chơi đùa trong tay .

      “Ta... Thái tử, người tha thứ cho ta...”

      thể tin mở lớn con mắt, đôi mắt lại nhịn được nhìn về phía món ngon bàn, đây là chuẩn bị cho nàng sao? Thơm quá, nhưng thái tử có lòng tốt như vậy đâu, có thể có điều kiện gì ? Hoặc là, những thứ này có độc?

      Bất quá, mặc kệ, dù là có độc nàng cũng muốn ăn, nhất định phải ăn, nàng chết đói rồi.

      “Ta rồi, phải xem biểu của ngươi. Liễu Hạo Nguyệt, tốt nhất người đừng khiến bổn vương thất vọng, bằng , phòng giam kia, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị cho ngươi...”

      Phòng giam kia? Nghĩ tới nơi kinh khủng đó, đầu Hạo Nguyệt lắc như đánh trống, nàng muốn về đó, bảo nàng làm gì cũng được, nàng muốn về đó...

      Ngấu nghiến ăn xong cơm bàn, thoải mái ngâm mình tắm canh giờ, mặc dù vết thương lưng rất đau, nhưng nhiệt độ ấm áp, cảm giác thoải mái, vẫn khiến nàng quyến luyến muốn ra.

      Tốt lắm, tất cả đều qua, thái tử giam nàng, cũng chỉ là vì tức giận, tiết ra hết rồi, nàng cũng tự do. Nhưng, đáng tiếc...

      Từ sau ngày đó, thái tử chưa từng tới đây nữa...

      Nàng là chính thất gả vào đàng hoàng, coi như là phi tử chính thức, cho dù phải thái tử phi, nhưng thể bị vứt bỏ ở chỗ này mới đúng...



      Chương 123: Thế thân 1



      Nhưng ở trong vương phủ, nàng như người thừa. Chưa ai xem nàng là chủ nhân, thậm chí, ngay cả ra sân cũng có khả năng.

      Đến ngày, thái tử lại lần nữa bước vào cánh cửa này.

      “Thái tử, người uống rượu?”

      Mùi rượu nồng nặc, lan đầy cả phòng, Hạo Nguyệt bất an đứng ở bên, muốn đỡ lấy thái tử, lại dám tiến lên.

      “Ngươi... Đều tại ngươi, đều là ngươi làm hại...”

      Vươn tay, thái tử say khướt chỉ vào Hạo Nguyệt, ngay cả cũng liền mạch.

      “Thái tử, ta... Ta đâu cả...”

      Nàng rất nghe lời, đâu cả. Hạo Nguyệt lo sợ nhìn thái tử, cũng thấy được thất bại mặt , bất đắc dĩ, lòng của nàng cũng đau đớn theo...

      “Hừ, nếu phải ngươi, nàng là nương tử của ta, đâu có như bây giờ? Ta chỉ muốn gặp nàng lần, chỉ muốn trò chuyện với nàng mà thôi... Nhưng nàng, lại gặp ta... Ha ha, ta là thái tử, trừ Hoàng thượng ra, ta là lớn nhất... Nhưng nàng... Vậy mà nàng gặp ta...”

      Nàng, chính là Tàn Nguyệt sao? Hạo Nguyệt khẽ cắn môi, trong lòng càng thêm ghen ghét Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt, dung mạo nàng ta đẹp bằng nàng, xinh đẹp bằng nàng, cũng thông minh như nàng, thậm chí địa vị ở trong tướng phủ cũng như nàng, nhưng nàng ta, dựa vào cái gì có được nhiều nhớ mong của thái tử như vậy? Nàng có chỗ nào bằng nữ tử đó? Tại sao thái tử chỉ thấy mình Liễu Tàn Nguyệt, nhìn thấy Liễu Hạo Nguyệt nàng?

      “Là ngươi! Là ngươi tiện nhân này chia rẽ ta và Tàn Nguyệt... Là ngươi, đều tại ngươi...”

      Vươn tay, mấy cái tát rơi xuống như mưa, Hạo Nguyệt sợ đến nhúc nhích nổi, khóe miệng rất nhanh cảm thấy mùi vị của máu tanh...

      “Thái tử, là ta sai, là ta sai... Người đánh ta như vậy, ta sao cả, nhưng thái tử, người cảm thấy đau tay sao?”

      Bắt được tay thái tử, trong đầu Hạo Nguyệt, chợt nghĩ đến cách, cách có thể cải thiện quan hệ giữa mình và thái tử...

      “Đau... Buông tay, tiện nhân! Tay của ta đau, đau chính là trái tim, là trái tim của ta...”

      Trừng đôi mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào Hạo Nguyệt, dường như, khắc đó, người đứng ở trước mặt , là...



      Chương 124: Thế thân 2



      “Tàn Nguyệt? Tàn Nguyệt? Là nàng sao? Cuối cùng nàng cũng đồng ý gặp ta?”

      Đôi mắt mông lung, nhưng lại che được ánh mắt mừng rỡ như điên, tay giữ chặt lấy mặt của Hạo Nguyệt, dáng vẻ thâm tình khiến người ta mê hoặc.

      “Thái tử, ta phải...”

      Tàn Nguyệt sao? ngờ cảm tình của thái tử đối với Tàn Nguyệt sâu như thế!

      Tàn Nguyệt, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt, tại sao cùng gặp nhau ngày đó, thái tử đối với ngươi như bảo vật, mà đối với ta ngay cả đống rơm cỏ cũng bằng?

      Nghe gọi tên Tàn Nguyệt, lòng Hạo Nguyệt đau như đao cắt, nàng giãy dụa, muốn giãy ra, nhưng thái tử lại ở phía sau ôm lấy Hạo Nguyệt, lo lắng gọi:

      “Tàn Nguyệt, đừng, đừng rời khỏi ta...”

      Cùng là Nguyệt, nhưng khác chữ, ý nghĩa lại khác xa như vậy. Tàn Nguyệt, thê lương mà lại tịch, đâu được gọi thuận miệng như Hạo Nguyệt, nhưng thái tử, người nàng mến, gọi lên lại phải Hạo Nguyệt.

      “Ta rời khỏi người, thái tử, gọi ta Nguyệt Nhi, gọi ta Nguyệt Nhi ...”

      Nguyệt Nhi, mẹ gọi nàng như vậy, nàng dám bảo thái tử gọi nàng là Hạo Nguyệt, nhưng gọi nàng Nguyệt Nhi cũng tốt, ít nhất, phải là gọi tên nữ tử khác.

      “Nguyệt Nhi, đừng tránh ta, đừng tránh ta...”

      câu Nguyệt Nhi, lấy lòng thái tử say mơ mơ màng màng, dùng lực ôm lấy Hạo Nguyệt, nhàng hôn cổ nàng, dịu dàng :

      “Nguyệt Nhi, sau này tên này, cũng chỉ có thể mình ta gọi, Địch Mân cũng thể gọi, được ?”

      “Được...”

      Nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng khống chế được nước mắt cuồn cuộn đến, từng giọt rơi xuống, giống như tuyên bố bất lực của chủ nhân.

      “Nguyệt Nhi, ta muốn nàng... Cho ta, được ...”

      biết từ lúc nào, hai người tới bên giường, thái tử vung tay lên, ánh nến đỏ thẫm trong nháy mắt dập tắt, ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt vào, vội vàng di động xé rách quần áo của nàng, thân hình nóng bỏng vội vàng áp lên, nụ hôn thô bạo dày đặc, mang theo đau đớn ...

      “Nguyệt Nhi, thả lỏng chút, ta rất nhàng...”

      Cảm giác được thân thể nàng căng cứng, thái tử dịu dàng an ủi, nhưng sau khắc, rất nhanh mở chân của nàng, thân thể thấp xuống, đau đớn đến Hạo Nguyệt cắn chặt môi, cũng dám kêu ra miệng...



      Chương 125: Tỷ muội gặp lại 1



      Nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ đến giờ ước định, nhưng vẫn thấy Tàn Nguyệt đến. Hạo Nguyệt ngồi mình trước cửa sổ, trong lòng nàng càng ngày càng bất an: đồng ý với Thái tử, lần này nhất định hẹn được Tàn Nguyệt tới, ai có thể nghĩ đến, Tàn Nguyệt đến?

      “Đây chính là bảo đảm của ngươi?”

      bóng người cao lớn, mang theo vẻ mặt tức giận vội vào, đổ ập xuống hỏi.

      “Thái tử nên gấp gáp, ta nghĩ nha đầu kia... Tàn Nguyệt nhất định tới... ra, nha đầu kia ở trong phủ, căn bản cũng có mấy người quen. Ta, Lam Nhi, cùng muội ấy coi như là tương đối thân thiết. Thái tử, người phải phong tỏa tin tức của Lam Nhi sao? Tàn Nguyệt và Lam Nhi vẫn rất tốt, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, muội ấy nhất định tới đây như hẹn, nhân cơ hội hỏi thăm...”

      Hạo Nguyệt vội vàng giải thích, thể thất tín trước mặt Thái tử, hai người bọn họ vất vả mới cải thiện được ít quan hệ, nàng cũng muốn, cứ như vậy bị phá hỏng.

      “Hừ, Bổn vương tin ngươi lần!”

      Tức giận hừ tiếng, Thái tử xoay người đến gần vách tường. Nhưng ra cầu của rất đơn giản, chỉ muốn gặp Tàn Nguyệt lần, nghe chút tiếng của nàng mà thôi.

      Bất quá Hạo Nguyệt , lần này thể gặp mặt, nếu để Tàn Nguyệt biết Thái tử cũng đến đây, lần sau e là dễ hẹn...

      “Thái tử, quả nhiên nàng ấy tới...”

      Nghe được gia đinh hồi báo, Thái tử vội vàng tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thấy Tàn Nguyệt thướt tha đến...

      Nàng gầy !

      Mấy ngày thấy, nàng gầy rất nhiều, là vì nhớ Địch Mân sao? Chắc là vậy, ngày đó nhìn thấy, tình cảm bọn họ tốt như vậy, nàng có nhớ ta cũng là bình thường, nhưng...

      Vì sao phải bản thân? Nàng nên vì bản thân mình!

      Vô cùng đau lòng, nhưng cũng đúng lúc ấy, thấy được bóng người nên xuất .

      “Tàn Nguyệt, sao nàng ở đây?”

      Hiên vương biết từ nơi nào xông ra, đến trước mặt Tàn Nguyệt gọi.

      “Hiên vương, khéo, nhị tỷ hẹn ta tới đây trò chuyện. Sao ngài cũng ở đây?”

      Tàn Nguyệt cười, màu đỏ sậm của bộ áo người nàng, tuyệt có vẻ tục khí.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126: Tỷ muội gặp lại 2



      “Ta hẹn gặp vài người bạn ở chỗ này. Nhị tỷ của nàng, chính là Liễu Hạo Nguyệt sao?”

      Hiên Vương bực mình nhăn mặt nhíu mày, Liễu Hạo Nguyệt là phi tử của thái tử, nàng ta hẹn Tàn Nguyệt, có thể có chuyện tốt gì? Huống hồ, lòng dạ người đàn bà kia sâu, phải là người đơn giản.

      “Đúng vậy, ta cũng lâu gặp tỷ ấy, cũng có chút nhớ tỷ ấy.”

      Tàn Nguyệt vẫn thản nhiên như cũ, Hiên Vương nhìn bốn phía chút, thấy xe của thái tử, mới cười :

      “Vậy tự nàng cẩn thận. Địch Mân có ở đây, phải cẩn thận chút!”

      Nghiêm trọng như vậy sao? phải chỉ là gặp Hạo Nguyệt lần thôi sao? Hôm nay có hai người bảo mình nên cẩn thận. Chuyện này, xem ra Hạo Nguyệt là đủ thất bại, ấn tượng của bọn họ đối với tỷ ấy cũng tốt.

      Chỉ là, mình cũng có chỗ nào thành công, nghe bọn họ dặn dò, giống như mình là trẻ có năng lực tự bảo vệ bản thân.

      “Ta biết rồi. Ta lên trước, lát nữa phải trở về sớm, nếu , phu nhân yên lòng!”

      Tàn Nguyệt cười cười, bất quá trong lòng cũng nghĩ nhiều, sau khi khỏi vài bước, nàng giọng với Tiểu Mạt:

      “Đừng rời khỏi ta, bước cũng được rời !”

      Có lẽ đều là bọn họ đa tâm, nhưng cẩn thận thuyền xài được muôn đời, phòng bị nhiều chút luôn tốt, đúng sao?

      “Vâng, thiếu phu nhân!”

      Tiểu Mạt hiễu cười, lúc ở trong phủ, ý của Địch phu nhân nàng hiểu , với Liễu Hạo Nguyệt này, phải đề phòng.

      “Muội muội...”

      Thấy Tàn Nguyệt vào cửa, Hạo Nguyệt kích động đứng lên, vươn tay đón lấy.

      “Nhị tỷ, tỷ cũng quá khoa trương rồi? Muội cũng phải lão thái thái, cần phải đỡ.”

      Tỷ ấy gầy ! Gương mặt Hạo Nguyệt, lúc trước giống như trăng sáng, thể giống như vòng tròn, nhưng có vẻ đầy đặn. Mà hôm nay, cảm giác tỷ ấy béo được bao nhiêu, cằm cũng có chút nhọn.

      Kỳ , Tàn Nguyệt biết chuyện, vì muốn được giống nàng hơn chút, mỗi bữa Hạo Nguyệt cũng chỉ ăn no nửa, hơn nữa lúc ở trong lao ăn cơm đầy đủ, gương mặt vất vả mới nhọn lên.

      “Muội muội, vài ngày gặp, miệng lại dẻo ít!”

      Hạo Nguyệt cười cười, thầm đánh giá Tàn Nguyệt, cảm giác gần đây nàng ta cũng gầy rất nhiều.



      Chương 127: Tỷ muội gặp lại 3


      “Muội muội, muội có tốt ? Sao tỷ tỷ cảm thấy, mặn mà như khi còn ở nhà?”

      Vẻ mặt quan tâm nhìnTàn Nguyệt, Hạo Nguyệt chỉ là nhớ lời thái tử dặn, phải nghĩ cách để Tàn Nguyệt nhiều chút. được thấy Tàn Nguyệt, nghe giọng Tàn Nguyệt Nhiều chút cũng tốt.

      “Nhị tỷ, Địch Mân xuất chinh rồi, sao muội có thể béo lên đây?”

      Thở dài tiếng, trong lòng Tàn Nguyệt vô cùng cảm động, rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ của mình, vừa thấy mặt, đầu tiên quan tâm chính là nàng gầy.

      “Ồ, cái này, muội cần lo lắng, Địch Mân cũng phải lần đầu xuất chinh, nhất định sớm trở về. Muội muội, phải buông lỏng tinh thần, chiếu cố mình tốt đó...”

      như vậy chắc sai chứ? Tàn Nguyệt, ngàn vạn lần ngươi thể gầy, ngươi còn gầy nữa, ta thể tiếp tục. Ngươi có biết, bây giờ ta muốn làm nhất là gì ? Chính là ăn nhiều, ăn no ăn ngon, ta nhiều ngày được ăn no rồi...

      Bất quá, những lời này đều là Hạo Nguyệt tự trong lòng, nàng cũng hợp, càng thái tử si tình cỡ nào với Tàn Nguyệt, thậm chí mỗi lần sủng hạnh nàng, đều xem nàng thành Tàn Nguyệt.

      “Tỷ tỷ, vẫn là tỷ đối xử tốt với muội nhất. Bất quá, muội thấy tỷ cũng gầy rất nhiều, tỷ cũng phải ăn no, tỷ tỷ vẫn là như lúc trước đẹp hơn...”

      Cầm tách trà bàn lên, Tàn Nguyệt uống ngụm, thở dài :

      “Tỷ tỷ, Lam Nhi còn ở phủ thái tử sao? Muội ấy bây giờ thế nào rồi?”

      Nếu, sớm biết kế hoạch của Hạo Nguyệt, nàng cũng ngăn cản, nhưng nàng bảo vệ Lam Nhi, Lam Nhi là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng nên bảo vệ nàng ấy tốt.

      “Lam Nhi? Muội muội, tỷ gặp nàng ấy...”

      Hạo Nguyệt thở dài, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bây giờ ở bên người nàng, là hai nha hoàn xa lạ, bọn họ cũng là cơ sở ngầm của thái tử, nàng căn bản là gặp được Lam Nhi hay Tiểu Hạ

      “Tỷ cũng biết sao.”

      Tàn Nguyệt thất vọng gục đầu xuống, phủ thái tử nho , phòng thủ lại nghiêm như vậy, ngay cả Địch Mân cũng dò xét ra tin tức của Lam Nhi.

      “Bất quá, tỷ nghe , nàng ấy bây giờ rất tốt, thái tử đối xử với nàng ấy cũng tồi, hình như là ở phường thêu, cuộc sống cũng quá vất vả...”

      Sợ Tàn Nguyệt cứ như vậy rời , Hạo Nguyệt vội vàng chuyển lời của thái tử ra.



      Chương 128: Khổ tự nuốt



      sao?”Khóe miệng Tàn Nguyệt nhếch lên, mặt khó nén vẻ cao hứng:

      “Vậy muội cũng an tâm. Nhị tỷ, biết muội có thể đưa muội ấy về hay ?”

      Nhị tỷ, bây giờ cũng là phi tử của thái tử rồi, xem dáng vẻ nhị tỷ, sống tại phủ thái tử chắc là cũng tồi, với thái tử tiếng có lẽ cũng...

      “Chuyện này... Tàn Nguyệt, muội cũng biết, tỷ tỷ gả đến phủ thái tử như thế nào, tỷ tỷ làm sao dám... Nếu hay là muội muội tự mình hỏi thái tử ? Với quan tâm của thái tử đối với muội muội, muội muội mở miệng, người nhất định đồng ý...”

      vừa xong, Hạo Nguyệt khỏi run rẩy, nàng thậm chí có thể cảm giác được, tường bên kia truyền đến ánh mắt sắc bén.

      Vừa rồi sao mình lại cẩn thận, ra lời như vậy? Như vậy phải nàng cho Tàn Nguyệt biết, thái tử vẫn chưa từ bỏ nàng ta sao? Thái tử là người ra sao, sao có thể đoán được ý nghĩa trong lời nàng? Mà Tàn Nguyệt cũng phải kẻ ngốc, nàng ta biết vừa rồi nàng như vậy, sau này, Tàn Nguyệt thấy thái tử, tất nhiên cách xa hơn.

      “Nhị tỷ, tỷ sống ở phủ thái tử có khỏe ?”

      Tàn Nguyệt thở dài tiếng, tiếp tục hỏi nữa, nếu hỏi nữa, hai người đều xấu hổ, nàng muốn phá hỏng khí lúc này, cũng muốn...

      “Tỷ... Tỷ tốt lắm. Thái tử đối với tỷ cũng tốt lắm, bọn họ đối với tỷ cũng tồi...”

      Hạo Nguyệt cố gắng cười, đời này, ai làm thế thân của người khác, lại cảm thấy tốt được chứ?

      Nàng là con của phu nhân, ở tướng phủ ăn ngon, uống ngon, hơn nữa cũng có chuyện phiền lòng gì, thân thể oai phong hơn Tàn Nguyệt, khuôn mặt cũng mượt mà hơn Tàn Nguyệt; nàng thích mặc màu sáng, màu sắc hoan hỉ, mà Tàn Nguyệt thích mặc, quần áo màu sắc rất nhu nhã lãnh đạm...

      Hôm nay, vì lấy lòng thái tử, nàng cam nguyện làm nổi lên thế thân của Tàn Nguyệt, thay bộ đồ người thành màu sáng, nhu nhã giống như cha mẹ vừa mới chết; nàng dám ăn thịt cá, chỉ vì muốn vóc người được như Tàn Nguyệt, cho dù là gầy trơ cả xương...

      Chỉ là những chuyện này, nàng làm sao có thể với Tàn Nguyệt đây? ra mặt mũi nàng để đâu? Mặt của nàng bỏ đâu?

      “Nhị tỷ tốt vậy, muội an tâm rồi!”



      Chương 129: Trong nhà xảy ra chuyện



      “Nhị tỷ tốt vậy, muội an tâm rồi!”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, nàng chỉ biết nhị tỷ hẹn mình tới đây, nhất định có vấn đề gì. Mẹ cũng quá lo lắng rồi, lúc đầu nhị tỷ chỉ vì theo đuổi hạnh phúc của mình mà thôi, sai.

      “Tàn Nguyệt, cám ơn muội...”

      Tiếng cám ơn này, Hạo Nguyệt cũng biết để tạ ơn cái gì, có lẽ, nếu có Tàn Nguyệt, nàng càng hạnh phúc hơn; cũng có lẽ, nếu có Tàn Nguyệt, nàng càng bi thảm...

      “Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt!”

      tiếng thét kinh hãi, từ ngoài cửa truyền vào, giọng rất vội vàng, cũng rất quen thuộc, là Hiên Vương. Tàn Nguyệt vội vàng đứng lên, chưa tới cửa, Hiên Vương chạy vào:

      “Tàn Nguyệt! Tàn Nguyệt, mau về với ta, phủ tướng quân xảy ra chuyện!”

      xảy ra chuyện? Vừa rồi nàng tới đây phải rất tốt sao? Sao mới lát như vậy, xảy ra chuyện gì?

      “Hiên Vương, trong nhà ta làm sao? Lúc ta vừa mới phải vẫn tốt ư?”

      “Đúng vậy, vương gia, rốt cuộc làm sao vậy? Chị em chúng ta rất khó khăn mới được gặp nhau, ngài...”

      Hiên Vương trừng mắt nhìn Hạo Nguyệt cái, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng ta:

      “Chuyện ở phủ tướng quân, cũng phải báo cáo với người ngoài như ngươi sao? Hừ...”

      Nắm được tay Tàn Nguyệt, Hiên Vương thậm chí quên, làm như vậy là thích hợp cỡ nào. Tàn Nguyệt cố gắng rút tay ra, thở dài :

      “Vương gia...”

      ***


      “Gia?”

      Giọng trầm thấp, khiến nam tử ngồi cách vách khẽ ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ lộ ra tươi cười tà mị:

      “Làm tệ, Ngô Cầu làm cho bổn vương thất vọng!”

      “Gia, sao ngài biết là Ngô Cầu thuận lợi?”

      Ngô Thái khó hiểu mặt nhăn mày nhíu, mặc dù khả năng rất lớn, nhưng luôn cảm giác, dễ dàng như vậy.

      “Trực giác! Tám chín phần mười? Tàn Nguyệt, bổn vương từ lâu, bổn vương chiếm được, cũng tuyệt đối để cho người khác có được!”

      Tay dùng chút lực, cái ly trong tay vỡ tan, Ngô Thái cuống quít bước lên trước, nhìn máu đỏ sẫm tay thái tử, bất an :

      “Gia, tay của ngài...”

      sao!”

      Giọng lạnh lùng, dường như bị thương phải ở tay của mình, cũng giống như, máu kia phải của ...



      Chương 130: Màu trắng chói mắt



      “Hiên Vương, cho ta biết, trong nhà xảy ra chuyện gì?”

      Ngồi vào xe ngựa, trong lòng Tàn Nguyệt càng thêm bất an, giương lên mắt to sáng rực, nhìn đôi mắt bối rối trốn tránh của Hiên Vương.

      dám nhìn nàng, trong lòng Tàn Nguyệt cả kinh, loại cảm giác hít thở thông truyền đến, nàng sợ hãi nhắm mắt lại, trái tim đột nhiên đau đớn.

      “Tàn Nguyệt, trở về, trở về nàng biết. Lão tướng quân, phu nhân cũng ở phủ chờ nàng.”

      , cho mình! Tướng quân bọn họ cũng ở trong phủ, chẳng lẽ là...

      “Hiên Vương, cho ta biết, liên quan tới Địch Mân đâu, đúng ? liên quan tới Địch Mân, phải Địch Mân, đúng ...”

      đâu, mọi người ở phủ tướng quân, duy nhất có, Địch Mân xuất chinh, sao lại có liên quan đến Địch Mân? Tàn Nguyệt đau đớn lắc đầu, dường như, giờ khắc này, ở trong tiềm thức, nàng biết, chuyện lần này, liên quan đến Địch Mân!

      “Tàn Nguyệt, nàng đừng nghĩ loạn, đến phủ tướng quân rồi, về trước !”

      Hiên Vương khó xử nắm lấy tay vung loạn của Tàn Nguyệt, đau đớn khó có thể che dấu, kiêng nể gì bộc phát ra. Thời gian tháng, ngắn như vậy, lâu như vậy, nhưng Địch Mân, người sống sờ sờ, lại...

      , liên quan tới chàng đâu...”

      Nước mắt, đột nhiên cứ thế rơi xuống, hề báo trước, hề có lý do rơi xuống. Hiên Vương đau xót trong lòng, tay nắm lấy cổ tay Tàn Nguyệt đột nhiên buông ra, muốn an ủi Tàn Nguyệt vài tiếng, nhưng lại phát , lúc này đúng là câu cũng nên lời.

      Xe chợt dừng lại, Tàn Nguyệt biết mình xuống xe như thế nào, chỉ biết là, đập vào trong tầm mắt chính là mảnh trắng xóa, người hầu bận rộn, người cũng thay quần áo màu trắng, đầu đeo khăn trắng, mặt có ý cười.

      “Các ngươi làm gì vậy? Tại sao phải treo những thứ này lên? Điềm xấu đó, được treo, được treo...”

      Cố sức kéo những mảnh khăn trắng bọn họ treo lên, người hầu sợ đến mức đứng ở bên, hoảng sợ nhìn thiếu phu nhân luôn luôn ấm ấm thuận thuận, ngập ngừng :

      “Thiếu phu nhân, là quản gia...”

      , được treo, được... bỏ xuống hết ...”

      “Tàn Nguyệt, vào đây ...”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131: Kinh văn tin dữ (ngược) 1



      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra cũng có bao nhiêu độ ấm, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Địch phu nhân cũng là vẻ mặt đau khổ, mờ mịt bước tới.

      “Tàn Nguyệt, Địch Mân nó...”

      Hai chữ ‘ ’, vô cùng đơn giản, vậy mà lúc này khó ra khỏi miệng như vậy, Địch phu nhân khó khăn mở miệng, lại mở miệng, nhưng làm sao cũng ra hai chữ này được.

      “Địch Mân, chàng làm sao vậy? Chàng về sao?”

      Tàn Nguyệt mở to mắt, rất hy vọng, từ trong miệng bọn họ, nghe được câu này. Địch Mân, chàng , chàng sớm trở về, chàng , cả đời Tàn Nguyệt đều là của chàng; chàng cũng từng , chàng Tàn Nguyệt cả đời...

      “Là bồ câu đưa tin, tự con xem . Vài ngày nữa, nó trở về...”

      Đúng vậy, vài ngày nữa, Địch Mân trở về. Chỉ là, lúc , hăng hái như vậy, nhưng lúc trở về, lại là...

      Cả người Địch phu nhân lảo đảo vài cái, rốt cục chậm rãi ngã xuống, Địch lão tướng quân ôm lấy bà, gì, nhưng trong mắt, cũng là nước mắt tràn ngập...

      ... ... Giả, nhất định là giả...”

      Ngày đó, lúc đó ở thành lâu cổ, nàng nhìn rời khí vũ hiên ngang, quay đầu, thấy được bàn tay to của huơ huơ, ý chính là, Tàn Nguyệt, chờ ta trở lại!

      Địch Mân, tại sao giữ lời? Chàng chàng trở về, nhưng Nguyệt Nhi muốn trở về, phải...

      Cả người lung lay, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy, người trước mắt kịch liệt hoảng lên, , hai, ba...

      Tiếp theo, trong đầu ong ong kêu lên, sao nhiều màu sắc bay tới bay lui, đẹp quá, cũng thê thảm quá...

      “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân...”

      “Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt...”

      Là ai gọi nàng? Ai gọi nàng vậy? Là ai, vươn đôi bàn tay to quen thuộc kia?

      “Địch Mân...”

      Nước mắt kích động, cũng nhịn được rơi xuống, nhìn tuấn bức người trước mặt, cả người Tàn Nguyệt kích động run rẩy.

      “Ngốc quá, sao lại khóc?”

      nắm chặt tay Tàn Nguyệt, nhàng mà hôn lên nước mắt trong suốt mặt nàng.

      “Địch Mân, chàng có chuyện gì, bọn họ gạt ta, đúng ? Lá thư này là giả, đúng ? Chàng chết, chàng chết, đúng ?”



      Chương 132: Kinh văn tin dữ (ngược) 2



      Ngực của , vẫn ấm áp trước sau như , mặt , vẫn tuấn tú trước sau như , cằm của , vẫn mang hình dáng, kiên nghị...

      “Ngốc, ta làm sao bỏ nàng được? Sao có thể bỏ nàng được? Nguyệt Nhi, nàng là Nguyệt Nhi của ta, vĩnh viễn cũng là Nguyệt Nhi của ta...”

      Giọng trầm thấp, hiểu sao khiến cho Tàn Nguyệt an tâm, Địch Mân của nàng, sao có thể như vậy? Mẹ còn muốn ôm cháu, Địch Mân cũng muốn đứa .

      “Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt...”

      Mê mang mở mắt ra, thấy Địch lão tướng quân, Địch phu nhân cũng quan tâm nhìn nàng, tay nàng nắm người, nắm chặt...

      “Sao lại là ngài? Ta vừa mới nắm, ràng là Địch Mân... Cha, mẹ, lá thư này là giả, là giả, Địch Mân chết, chàng chết, chàng vừa mới cho con biết, cho con biết...”

      Tàn Nguyệt bối rối buông tay ra, bối rối nhìn bọn họ, sốt ruột giải thích.

      “Tàn Nguyệt, con nghỉ ngơi lát trước , con gặp ác mộng thôi...”

      Ác mộng, có cơn ác mộng đẹp như vậy sao? Nếu chỉ có trong ác mộng, nàng mới có thể gặp Địch Mân, vậy nàng tình nguyện luôn gặp ác mộng, vĩnh viễn gặp ác mộng như vậy...

      ... phải ác mộng, phải... Con gặp Địch Mân... Con gặp chàng...”

      Bối rối nhìn bọn họ, tất cả mọi người thở dài tiếng, Hiên Vương thở dài :

      “Tàn Nguyệt, đây chỉ là ngoài ý muốn, Địch lão tướng quân và phu nhân, đau lòng cũng kém nàng, nàng phải kiên cường lên, cả nhà này, còn phải dựa vào nàng, biết ?”

      Bọn họ? Nhìn tướng quân đột nhiên già rất nhiều, trong lòng Tàn Nguyệt càng đau đớn, nàng cuống quít gật đầu, dùng sức gật đầu...

      Mọi người tản , Tàn Nguyệt ngồi yên giường, cũng nhúc nhích, thậm chí, ngay cả mí mắt cũng buồn nâng.

      “Thiếu phu nhân, ăn cơm , người nên ăn chút gì mới được!”

      “...”

      Tàn Nguyệt vẫn nhúc nhích, Tiểu Thi thở dài tiếng, yên lặng mà canh giữ ở bên người Tàn Nguyệt. Phu nhân dặn dò, phải theo thiếu phu nhân tấc cũng rời, chỉ sợ thiếu phu nhân mình luẩn quẩn trong lòng, làm ra việc gì dại dột.

      “Địch Mân, tại sao?”



      Chương 133: Kinh văn tin dữ (ngược) 3



      Lá thư này, tại sao lại nhận được lá thư này? Tàn Nguyệt cau mày, thư viết cũng ràng, chỉ , bọn họ vừa tới biên quan, Địch Mân trúng mai phục, trúng tên độc rơi xuống núi, lúc tìm thấy, còn hơi thở...

      Vài ngày nữa, Địch Mân trở về, có người đưa về, lá rụng về cội, là từ thân thiết cỡ nào, nhưng lúc này nghe được, lại là...

      Đây là cái gì? Vươn tay, Tàn Nguyệt lau lau mặt, lại nhìn tay, lại có màu đỏ nhàn nhạt. Là máu sao? Trước đây, nàng nghe , khi nước mắt của người chảy hết, chảy ra là máu, nàng vẫn tưởng rằng, đó là gạt người. ngờ, kỳ huyết lệ, cần chảy hết nước mắt vẫn có thể chảy ra, mấu chốt vẫn là, trái tim người đó đau đớn như thế nào.

      Còn nhớ đêm trước khi xuất chinh, trong mắt Địch Mân, đều tràn đầy ý cười. đêm kia, bọn họ triền miên hết sức, ai có thể nghĩ đến, đó lại là lần triền miên cuối cùng của bọn họ?

      Tay, nhàng mà đặt lên bụng, Địch Mân, sao lại như vậy? Chàng nên bỏ lại ta, nên...

      Chàng cứ như vậy, ta làm sao bây giờ? Đời người rất dài, còn có cha mẹ già của chàng, chúng ta nên làm gì bây giờ?

      Tự tử vì tình, cùng chàng rời sao? Như vậy được ? Tàn Nguyệt rất muốn theo chàng, có thể chứ? Tàn Nguyệt có thể ra cùng chàng ?

      Địch Mân, nếu chàng , vậy hãy mang ta được ? Sau này có chàng, ta nên sống tiếp thế nào?

      Nếu chàng muốn dẫn ta , vậy hãy cho ta lý do sống tiếp mình, cho ta lý do được ?

      Có lẽ, chàng có thể cho ta đứa , đứa bé của ta và chàng. Như vậy, Nguyệt Nhi có thể sống tiếp, có thể ở trong nhớ mong mà sống sót...

      Nhưng có thể sao? Vuốt cái bụng bằng phẳng, Tàn Nguyệt cười khổ tiếng, có lẽ, nàng nên...

      Nhưng, cha, mẹ bọn họ làm sao bây giờ? Bọn họ là cha mẹ của Địch Mân, cũng chính là cha mẹ nàng, nàng có thể ích kỷ ra như vậy sao?

      “Ngư Ngư, phải tỷ linh thiêng sao? phải tỷ rất lợi hại, rất thương Địch Mân sao? Tại sao lại như thế này? Tại sao lại như thế này?”



      Chương 134: Bí mật kinh thiên 1



      Bất tri bất giác, Địch lão phu nhân lại tới phật đường, nhìn tấm bia bằng gỗ đen kia, tức giận hỏi.

      “Tại sao... Tỷ cho muội biết, tại sao lại như thế này? Con của chúng ta, tại sao lại như vậy, tại sao...”

      “Tố Vân... Đừng như vậy...”

      Địch lão tướng quân đứng ở cửa, nhìn phu nhân nổi điên, đau lòng tới, ôm lấy người bà.

      “Vĩnh Hào, Địch Mân, Địch Mân nó chết rồi...”

      Quay đầu lại, nước mắt ào ào rơi xuống, Tố Vân dùng sức ôm cổ Địch lão tướng quân, nghẹn ngào .

      “Ta biết, ta cũng rất đau lòng, con của chúng ta, con của chúng ta còn quá trẻ...”

      Ai đàn ông có lệ dễ rơi? Tuy là lão tướng quân xông pha sa trường, lúc này cũng nhịn được rơi nước mắt ngừng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc!

      “Nhưng, nhưng... Vĩnh Hào, ta xin lỗi ông, cũng xin lỗi Mân Nhi của chúng ta...”

      Tại sao, tại sao lại thế này? Chẳng lẽ là ý trời, chẳng lẽ, tất cả cố gắng của bà đều uổng phí sao? Bà cũng muốn cho Địch Mân làm lớn nhiều. Nếu có thể, bà thậm chí hy vọng ra chiến trường, hy vọng làm quan, chỉ là dân chúng có gì đặc biệt, nhận lấy hy vọng của bà và Ngư Ngư, bình an sống cả đời là tốt rồi...

      “Tố Vân, bà có lỗi với ta, cũng có lỗi với Địch Mân, đây là số mạng của nó, là số mạng của nó...”

      Địch lão tướng quân nhắm mắt lại, mặc dù ông là tướng quân, người thô lỗ, người đàn ông câu nệ tiểu tiết, nhưng con của mình, ông vẫn nhận ra, vẫn biết đến, có đúng ? Tố Vân làm như vậy, ông biết có nguyên nhân gì, nhưng lại biết nhất định có lý do của bà! Tố Vân, là mẹ ruột của Địch Mân, Địch Mân, là miếng thịt rơi ra từ người Tố Vân, làm mẹ, ai thương con mình, ai lại hy vọng đứa bé của mình khỏe mạnh?

      Nhiều năm như vậy, nhìn Tố Vân sầu lo, Tố Vân áy náy, ông biết , Mân Nhi của ông có lẽ tốt, nhưng...

      Ông nghĩ, cho tới bây giờ cũng hề nghĩ tới, Mân Nhi, đứa con duy nhất của ông, vào đêm hai mươi năm trước kia, cũng ...



      Chương 135: Bí mật kinh thiên 2



      “Vĩnh Hào, ông cũng biết ư?”

      Tuy là đau lòng, Tố Vân cũng nghe hiểu ý của Vĩnh Hào, bà thể tin đẩy Địch lão tướng quân ra, đau đớn hỏi.

      “Ta biết, ta lắm, nhưng ta biết, bà là mẹ của Mân Nhi, bà hại nó...”

      Địch lão tướng quân than tiếng, tiếp tục :

      “Nhưng đối với Địch Mân, cũng nhiều năm như vậy rồi, ta cũng coi nó như con ruột của mình, biết nó gặp chuyện may, tâm lý của ta, cũng rất khó chịu. Nó cũng là con ta, là đứa con từ ta nhìn lớn lên...”

      ... Vĩnh Hào, ta có lỗi với ông, có lỗi với Mân Nhi...”

      tiếng thét kinh hãi, Địch lão phu nhân đột nhiên đứng lên, tới trước bài vị, cầm lấy bài vị của Ngư Ngư, cả giận :

      “Ngư Ngư, tại sao lại như thế này? Nếu biết có ngày này, muội cần gì phải tận mắt, Mân Nhi của muội bị bọn họ bóp chết... hu hu..”

      Cái gì? Cả người Địch lão tướng quân lảo đảo, thân hình cao lớn, thiếu chút nữa ngã lên mặt đất, Mân Nhi chết, con ông chết...

      “Tại sao? Tố Vân, chuyện gì xảy ra? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

      Ông tưởng rằng, từ lúc ông bắt đầu hoài nghi, ông tưởng rằng, Mân Nhi của ông, vẫn sống ở nơi mà ông biết, còn sống rất tốt...

      Ông biết tin tức của nó, biết nó ở đâu, nhưng ông kiên trì tin tưởng, nó còn sống, nó nhất định còn sống...

      “Xin lỗi... Đều là ta sai, đều là ta sai...”

      Nằm rạp xuống mặt đất, Địch lão phu nhân muốn đứng lên, đỡ lấy tướng quân lung lay lắc lắc, nhưng cả người chút sức lực cũng có, chút cũng có...

      “Tố Vân, cho ta biết, ta phải biết... Ta phải biết... Là ai giết con của chúng ta, là ai...”

      Là ai?

      Bao nhiêu lần, nhìn thấy bà ta, bà muốn bước lên, liều mạng với người phụ nữ ác độc kia?

      Bao nhiêu lần, trong giấc mơ, bà cầm đao, muốn chém người phụ nữ ác độc kia?

      Lại có bao nhiêu lần, trong mộng, Địch Mân giương tay bé, nhìn bà, cười hì hì gọi:”Mẹ, ôm cái!”

      Nhưng chỉ chớp mắt, bà lại có thể thấy ánh mắt hoảng sợ của nó, ánh mắt gần như cầu xin cứu giúp: mẹ, cứu con, cứu con...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 136: Bí mật kinh thiên 3



      Giọng đó, bất lực cỡ nào;

      Ánh mắt đó, tuyệt vọng cỡ nào...

      Nhưng bà thể, trong lòng bà, ôm nó đầy vết thương, đứa bé cũng lớn xấp xỉ, đứa bé cũng lớn xấp xỉ như Mân Nhi...

      Bà trơ mắt nhìn, Ngư Ngư ôm Mân Nhi của bà, ngã xuống vách núi...

      Trơ mắt nhìn, mọi người đưa Ngư Ngư lên, từ trong lòng Ngư Ngư đầy vết thương, đoạt lấy Mân Nhi, che miệng của Mân Nhi chỉ còn hơi thở, cánh tay chảy đầy máu của nó, bắp chân, cố sức giãy dụa...

      Đến khi, giãy dụa càng ngày càng yếu, càng ngày càng ...

      Rốt cục, nhúc nhích...

      Rốt cục, còn chút hơi thở nào...

      “Bà , Địch Mân bây giờ, nó...”

      Thân thể Địch lão tướng quân yên, nước mắt rơi xuống mặt đất, đúng lúc lên bài vị của Ngư Ngư, như đóa hoa sáng lạn, đẹp đẽ ra, mở ra...

      “Ừ, đúng vậy, nó chính là thái tử mà ban đầu Hoàng thượng muốn lập, cũng là đứa bé theo Hàn phi đột nhiên biến mất...”

      Ngư Ngư, Ngư Ngư...

      Vũ, ngư, quả nhiên vốn là hài , quả nhiên là hài ...

      Sắc mặt Địch lão tướng quân tái nhợt, ông bối rối nhặt bài vị của Ngư Ngư mặt đất, cho tới bây giờ đều ngờ, phu nhân thờ phụng, lại là Hàn phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung năm đó!

      Cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, con của ông, đứa con ông nuôi hơn hai mươi năm, lại là thái tử ban đầu, Ti Bất Hạo mà Hoàng thượng vẫn nhớ mãi quên!

      Nhắm mắt lại, tin tức này quá mức khiếp sợ, kết quả như vậy rất ngoài dự đoán của mọi người, ông thậm chí cũng muốn nghĩ đến, lúc đầu con của ông bi thảm cỡ nào, bi thảm cỡ nào...

      “Chuyện này, còn ai khác biết ? Kể cả quan hệ của bà và Hàn phi nương nương?”

      Nếu, Địch Mân là Ti Bất Hạo, lần này Địch Mân xuất chinh, vừa là Liễu Tương đề ra, nhưng thái tử là người đầu tiên đồng ý, vậy chuyện này rất...

      “Vĩnh Hào, ngay cả ông ta cũng , sao có thể cho người khác biết? Về phần quan hệ của ta và Ngư Ngư, lúc ấy cũng phải bí mật gì,...”

      Địch lão phu nhân giương mắt lên, khó hiểu hỏi:

      “Vĩnh Hào, phải ông hoài nghi, lần này Địch Mân gặp chuyện may, vốn là...”



      Chương 137: Bí mật kinh thiên 4



      “Có thể, rất có khả năng! Tố Vân, nhặt bài vị lên, nếu ta đoán sai, có thể thời tiết phải thay đổi...”

      Địch lão tướng quân cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Tàn Nguyệt, ông thở dài :

      “Tìm người chú ý đến Tàn Nguyệt, nếu là Lâm quý phi làm, bà ta bỏ qua cho Tàn Nguyệt đâu!”

      Kỳ , Hoàng thượng lập thái tử rồi, làm sao có thể mặc cho hoàng tử khác muốn làm gì làm? Có lẽ cái chết của Hàn phi nhiều năm trước, Hoàng thượng cũng từng hoài nghi. Lập thái tử, chỉ là bất đắc dĩ, mà để mặc cho ngũ hoàng tử gây chuyện, có lẽ là Hoàng thượng cũng chờ đợi cái gì đó.

      Dù sao ngay từ đầu, thái tử mà Hoàng thượng muốn, chính là Ti Bất Hạo, chứ phải Tư Phái!

      “Được rồi, Tố Vân, lúc ấy bà cũng thấy, bọn họ phát ra bà sao? Bà làm sao trốn được?”

      Địch lão tướng quân nhướng mày, xúc động có chút khó hiểu.

      “Nhờ người bạn của Hàn phi, người kia đối xử rất tốt với Hàn phi, lúc ấy Hàn phi trúng độc, sống được bao lâu, nên mới...”

      Bởi vì biết phải chết, cho nên nàng lựa chọn nhảy xuống vực; vì Tố Vân biết tầm quan trọng của Ti Bất Hạo, cho nên bà mới nhẫn tâm đem Mân Nhi đổi lại cho nàng ấy...

      Vì che dấu Tam hoàng tử, cứu Tam hoàng tử, đáng thương nhất, là con của ông...

      được cho Tàn Nguyệt biết, ai cũng được ...”

      Vẻ mặt Địch lão tướng quân ngưng trọng .

      ***


      Bảy ngày, Tàn Nguyệt gầy vòng, sắc mặt tái nhợt thành người, hai nha hoàn thân cận đau lòng chịu được, nhưng cũng có cách nào.

      Thái tử, cố gắng tới hai lần, đều bị Địch lão tướng quân nghiêm khắc khuyên trở về, oán hận nhìn phủ tướng quân, nhưng cũng có cách gì.

      Bây giờ trời lạnh hơn, Tàn Nguyệt ôm bả vai, ngoài sân luôn yên tĩnh, đột nhiên náo nhiệt ngừng.

      Trong lòng trận xé rách đau đớn, nàng ngẩng đầu, đôi môi vốn hồng bóng, lúc này lại vô cùng khô khốc.

      “Bên ngoài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

      Khi mở miệng, mới cảm giác được giọng khàn khàn dị thường, Tàn Nguyệt ngẩn ra, hình như rất lâu uống nước, chẳng trách, lúc vừa , cổ họng rất đau đớn.

      “Thiếu phu nhân, uống miếng nước ?”



      Chương 138: Tàn Nguyệt điên cuồng



      Tiểu Thi đưa trà đến, Tàn Nguyệt há miệng, uống vài ngụm, cố chấp hỏi:

      “Bên ngoài có chuyện gì?”

      “Là... Là Địch thiếu gia... Trở về...”

      Địch thiếu gia, Địch Mân... Tàn Nguyệt cả kinh, chẳng lẽ là...

      Cuống quít từ giường nhảy xuống, nhưng thân thể vài ngày ăn cơm, làm sao đứng vững? Thân thể lệch ra, người lập tức bịch tiếng quỳ mặt đất.

      “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...”

      Tiểu Mạt cũng chạy vào, hai người cùng nhau nâng Tàn Nguyệt lên, bối rối hỏi:

      “Thiếu phu nhân, đau ? Đau ở đâu, ở đâu...”

      “Đỡ ta ra ngoài! Ta muốn gặp chàng!”

      “Thiếu phu nhân, sức khỏe của người...”

      Nha đầu khó xử nhìn Tàn Nguyệt, kỳ vừa rồi lão phu nhân có dặn dò, thể để Tàn Nguyệt ra ngoài.

      “Đỡ ta ra ngoài, ta muốn gặp chàng!”

      Đôi mắt vô thần, nhưng giọng lại kiên định dị thường. Tiểu Mạt khẽ thở dài:

      “Được, được! Nô tỳ giúp phu nhân sửa sang lại chút, giúp phu nhân sửa sang lại chút...”

      Tàn Nguyệt có phản đối, nghe lời để bọn họ sửa sang, để bọn họ điều khiển mình, chậm rãi bước vào trong viện.

      Người, sớm chuyển qua linh đường, cái quan tài rất lớn, màu trắng đầy phòng, tỏ đau thương nơi này. Mở cửa vào, Tàn Nguyệt đột nhiên tránh khỏi tay nha hoàn, từng bước , vững vàng về phía quan tài, về phía Địch Mân của nàng...

      “Tàn Nguyệt... Con tới đây...”

      Cảm giác được thần sắc khác thường của Tàn Nguyệt, Địch lão phụ nhân vội vàng tới, đỡ lấy Tàn Nguyệt, ôn hòa .

      “Mẹ, Địch Mân trở về sao? Con đến gặp chàng...”

      Địch Mân trở về?

      Nhìn ý cười miệng nàng, Địch lão phu nhân đột nhiên cảm giác được đầu tê rần, Địch lão tướng quân thở dài :

      “Tàn Nguyệt, con về trước! Địch Mân ở đây...”

      “Con biết, cho nên con đến gặp chàng, đến gặp chàng...”

      Bước chân cũng dừng lại, mà quan tài lạnh như băng, ở đó, lập tức tới phía trước, cũng nhìn thấy Địch Mân...

      “Tàn Nguyệt, Nguyệt Nhi, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ, đừng dọa mẹ...”

      Rốt cục cảm thấy Tàn Nguyệt thích hợp, Địch lão phu nhân bối rối nhìn về phía tướng quân, mà Tàn Nguyệt cũng tới trước quan tài.



      Chương 139: Ta muốn mở hòm!



      “Địch Mân ở đây lạnh lắm, sao chàng ngủ trong này? Đừng ở trong này, chúng ta trở về, trở về phòng ngủ tốt sao?”

      Địch lão tướng quân chau mày, Tàn Nguyệt, phải là...

      , , làm sao có thể? Làm sao có thể?

      “Tàn Nguyệt, con về nghỉ ngơi trước , về nghỉ ngơi tốt...”

      Giọng cố ý chậm dần, ánh mắt Địch lão tướng quân ra hiệu cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt bước đến gần Tàn Nguyệt, muốn đỡ nàng.

      “Được, con muốn đỡ Địch Mân trở về cùng...”

      “Tàn Nguyệt...”

      được đến đây, thêm bước nữa, ta chết ở nơi này!”

      Bàn tay rất nhanh từ đầu rút ra cây trâm ngọc, đôi mắt Tàn Nguyệt trừng lên, trâm ngọc đâm thẳng vào cái cổ tái nhợt, rất nhanh làn da trắng nõn chảy ra dòng màu đỏ...

      “Tàn Nguyệt! Con buông cây trâm ra! Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ...”

      Địch lão tướng quân sửng sốt, trăm lần ngờ, Tàn Nguyệt luôn dịu dàng, nhưng cũng có lúc lại quyết liệt như vậy.

      “Chuyện này... Ở đây ...”

      Thái Tử, Hiên Vương, còn có Vạn công công bên người Hoàng Thượng, đoàn người đến, đúng lúc nhìn thấy Tàn Nguyệt lấy cây trâm áp lên cổ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bất đắc dĩ...

      “Thái Tử?”

      Địch lão tướng quân ngẩn ra, nghĩ đến lời của Tố Vân, vội vàng rũ mắt xuống, thở dài:

      “Để người chê cười...”

      Quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tàn Nguyệt, thanh của Địch lão tướng quân lạnh lùng :

      “Tàn Nguyệt, về trước !”

      , mở hòm ra, con muốn gặp Địch Mân!”

      Mở hòm? Mọi người đều sửng sốt, Địch Mân nhiều ngày rồi, từ bên kia chuyển về, cũng phải mấy ngày, vì để dễ dàng di chuyển đường, ở biên cương đại quân cũng vào hòm. Dựa theo quy định của Đại Quân vương triều, mọi chuyện đều là người chết lớn nhất, sau khi người chết vào hòm, bình thường là thể mở hòm. Cho dù là khi chôn, cũng là trực tiếp nâng ra ngoài, cho mở hòm.

      thể mở hòm ra! Tàn Nguyệt, con về trước !”

      Địch Mân chết ràng, cho dù muốn mở hòm, cũng phải là lúc bọn Thái Tử đều có mặt. Hơn nữa, biết con mình bị mẹ của Thái Tử hại chết, nhìn thấy Thái Tử, ông làm sao có thể tâm bình khí hòa?

      Làm được, làm được! Chẳng trách lúc đầu Tố Vân muốn vào cung, muốn cùng người trong cung có qua lại!



      Chương 140: Tàn Nguyệt cố chấp



      Lúc biết chỉ cảm thấy Tố Vân có chút cố tình gây , nay biết rồi, mới biết được lúc đó, trong lòng Tố Vân đau đớn cỡ nào!

      Có lẽ, nếu ông biết chân tướng thực của việc này, ông làm còn tốt bằng Tố Vân, khôn khéo bằng Tố Vân nữa.

      Mân Nhi của bà ấy, kỳ so với Thái Tử cách nhau nhiều, nếu còn sống, giờ cũng thành thân.

      Nghĩ nghĩ lại, ánh mắt nhịn được lại hơi ươn ướt, bất quá lúc này, biểu tình như vậy, ai cũng hoài nghi.

      Mặc dù là nam nhi xương sắt cứng cỏi, gặp phải chuyện như vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc ra cũng có gì phải ngạc nhiên. Thái Tử đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, cũng thấy được cổ nàng là cây trâm ngọc xanh biếc...

      Trong lòng nàng ấy Địch Mân quan trọng như vậy sao?

      Trong lòng đau xót, Địch Mân chết rồi, chẳng lẽ Tàn Nguyệt cũng...

      được, trăm ngàn được làm như vậy! muốn nhìn thấy Địch Mân và Tàn Nguyệt thân mật, nhưng càng hi vọng, Tàn Nguyệt cứ như vậy mà chết , cứ như vậy...

      , con về! Con tin Địch Mân chết, chàng chết, các người gạt ta, tất cả các người đều gạt ta!”

      Dường như hạ quyết định, lấy hết quyết tâm, tay của Tàn Nguyệt dùng chút lực, cây trâm vừa tới gần cổ, máu theo cây trâm, theo cánh tay trắng nõn chảy xuống, đập vào mắt ghê sợ!

      “Tàn Nguyệt, con về nghỉ ngơi trước , đừng gây náo loạn, được ?”

      Địch lão phu nhân mặt nhăn nhíu mày, bình thường là đứa con rất nhu thuận, tính tình hiền lành, sao giờ lại quật cường như thế?

      “Các người gạt ta, ta vừa mơ thấy Địch Mân, chàng chàng có chết, chàng nỡ bỏ ta...”

      mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt chảy ra, Tàn Nguyệt lúc này giống như lê hoa đái vũ, càng thêm điềm đạm đáng .

      “Tàn Nguyệt, con đều là giấc mộng. Mộng chính là mộng, làm sao có thể là ? Hơn nữa, Địch Mân rồi, con nhẫn tâm khiến cho nó cũng thanh thản sao?”

      Địch lão phu nhân nức nở tiếng, tiếp tục :

      “Địch Mân là nhi tử của ta, cũng là miếng thịt người ta rớt xuống, con nghĩ rằng chúng ta đau lòng, khó chịu sao? Nguyệt Nhi, mẹ cũng biết cảm tình của con và Địch Mân rất tốt, thời gian hai người các con thành thân tuy lâu, nhưng...”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Tàn Nguyệt ngất xỉu



      “Nhưng con cũng phải biết, Cát Kim là thuộc hạ cũ của Địch Mân, làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa hai người quen biết cũng phải ngày hay nửa ngày, đây cũng phải chuyện tốt gì, con cho là đem loại chuyện này ra đùa hay sao?”

      Cát Kim, Tàn Nguyệt biết chỉ là nghe bọn họ cũng là người rất thân quen, ánh mắt Tàn Nguyệt đảo vòng nhìn chung quanh, Địch lão phu nhân :

      “Chuyện bên kia còn chưa chấm dứt, cát Kim phải qua thời gian nữa mới có thể trở về. Nguyệt Nhi, nghe lời ta, con về trước !”

      , nếu là Địch Mân, con có thể cảm nhận được hơi thở của chàng. Giờ tại sao cảm nhận được hơi thở đó, người bên trong phải Địch Mân, nhất định phải!”

      Thần sắc Thái Tử cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong cái chớp mắt, đôi mắt khó hiểu nhìn quan tài phía trước, chẳng lẽ lời Tàn Nguyệt ? Người này phải Địch Mân?

      , có khả năng, Ngô Cầu có khả năng thất bại, ta cũng khám nghiệm tử thi ràng, làm sao có thể phải chứ? Bất quá cẩn thận dùng thuyền vạn năm, mình làm cho bọn họ tự khám nghiệm tử thi cũng tốt.. Thứ nhất để Tàn Nguyệt hết hy vọng, thứ hai, cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

      “Tàn Nguyệt!”

      Đôi mắt Địch lão tướng quân lạnh như băng, nhìn Tàn Nguyệt trong mắt tràn đầy thất vọng, ông nháy mắt với nàng như vậy, vì sao nàng còn hiểu chừng mực?

      Nhìn lại ánh mắt tràn ngập tính kế của Thái Tử, ông dám khẳng định, Thái Tử nhất định tán thành việc khám nghiệm tử thi.

      “Địch lão tướng quân, bổn vương xem, nếu...”

      “Thiếu phu nhân...”

      tiếng thét kinh hãi, Tàn Nguyệt bỗng nhiên ngất xỉu, Tiểu Mạt vừa kịp đỡ được Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân căn dặn:

      “Mau đỡ thiếu phu nhân về phòng, hãy chăm sóc cẩn thận!”

      “Lão gia, ông đứa Tàn Nguyệt này cũng ăn uống năm sáu ngày liền rồi, phải làm thế nào mới tốt?”

      Địch lão phu nhân thở dài mạnh. Tàn Nguyệt ngất xỉu, làm gián đoạn lời Thái Tử muốn , mà lúc này nghe được lời Địch lão phu nhân , ánh mắt khỏi liếc về phía Tàn Nguyệt vừa bị đưa , tâm cũng co rút đau đớn theo...

      Tàn Nguyệt, mấy ngày ăn uống, như vậy làm sao có thể tiếp tục? Chẳng lẽ nàng muốn theo Địch Mân sao?

      thể, cho phép, được phép!



      Chương 142: bằng rời



      “Thái Tử, vừa nãy ngài muốn gì?”

      Thấy Tàn Nguyệt rốt cục cũng rời , Địch lão tướng quân ra vẻ biết lập tức hỏi. Thái Tử xấu hổ quay đầu lại, vẻ mặt đau thương khuyên nhủ:

      “Địch lão tướng quân, người chết rồi, mong rằng Tướng quân nén bi thương thuận theo!”

      Địch lão tướng quân thở dài tiếng, liếc nhìn Hiên Vương và Vạn công công cái, thở dài:

      “Làm sao nén bi thương, làm sao thuận theo, lão phu, cũng chỉ có đứa nhi tử...”

      xong, người đến trước quan tài, tay vỗ về quan tài, cảm giác kia, muốn bao nhiêu bi thương có bấy nhiêu bi thương...

      “Địch lão tướng quân, Hoàng Thượng ...”

      Sau đó, ngũ hoàng tử còn có số bạn bè tốt của Địch Mân đều đến đây, hôm nay là ngày đầu tiên đem Địch Mân trở về, ngờ có nhiều người đến như vậy. Sau khi tiễn tất cả mọi người về, Địch lão tướng quân mỏi mệt kéo bước chân trở về phòng, thấy phu nhân Tố Vân ngồi ở giường rơi nước mắt vì con.

      “Lão gia, phu nhân, xong, xong rồi, thiếu phu nhân...”

      Cảm thấy có vấn đề, Địch lão tướng quân gấp ra ngoài:

      “Làm sao vậy?”

      “Thiếu phu nhân, thắt cổ...”

      Nha hoàn hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh tới, đứt quãng xong. Địch lão tướng quân thở dài:

      phải bảo các ngươi chăm nom cẩn thận sao?”

      “Nô tì... Thiếu phu nhân muốn ăn cháo, chúng nô tì mới...

      “Các ngươi là!”

      Khi nãy Tàn Nguyệt trở lại phòng, bỗng nhiên cảm thấy mất hết can đảm. Địch Mân rồi, nàng chỉ muốn nhìn chút, xác nhận người trong quan tài kia có phải hay , cầu đơn giản như vậy, lại khó thực . Nhắm mắt lại, nước mắt bất lực chảy ra, Tàn Nguyệt, hạnh phúc, giống như thời thơ ấu của nàng, cuộc đời của nàng đều là hạnh phúc. Vì sao nàng còn hy vọng hạnh phúc xa vời?

      Thành thân, gả cho Địch Mân, nàng từng cho như vậy là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này cũng chỉ có hơn mười ngày. Bọn họ cùng nhau vui vẻ hạnh phúc, cùng nhau vẽ ra tương lai của họ, nhưng vì sao bọn họ đến tương lai?

      Địch Mân, chàng rồi, Tàn Nguyệt sống tiếp thế nào đây? tìm được dũng khí để sống, nàng bỗng nhiên cũng muốn cùng . Nhìn hai nha đầu lo lắng trước mặt, lòng nàng lên chút đành, vẻ bất đắc dĩ...



      Chương 143: Mẫu tử khó bảo toàn



      “Ta đói, muốn ăn chút gì đó...”

      Nha đầu vừa nghe, lập tức vui vẻ ra ngoài chuẩn bị, thiếu phu nhân lâu như vậy ăn thứ gì, bọn họ làm sao có thể vui vẻ?

      Nhìn Tiểu Thi cao hứng chạy , Tàn Nguyệt nhìn Tiểu Mạt :

      “Mấy ngày có tắm rửa sạch , người ta rất thoải mái. Tiểu Mạt, ta muốn tắm rửa...”

      Tiểu Mạt chút hoài nghi, cũng bước chân ra ngoài, và Tàn Nguyệt lập tức...

      Treo trung, hai chân cách mặt đất, hề cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy, là giải thoát...

      Nhưng lại phải giải thoát, nàng thậm chí còn chưa tắt thở, dải lụa trắng bị cắt đứt, có người chạy vào, giữ được nửa mạng sống còn lại của nàng...

      “Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt...”

      Là ai gọi nàng? Có điều nàng thấy sống đủ rồi, muốn sống nữa, vì sao muốn chết cũng khó như vậy? Làm người, ngay cả muốn chết cũng rất khó, làm người, có phải ? Cho dù là rất đau xót...

      “Thiếu phu nhân...”

      tiếng thét kinh hãi, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn vẻ mặt sắc bén của thái tử, trong khoảng thời gian ngắn, kinh ngạc thiếu chút nữa quên mất nên cái gì.

      “Cám ơn Thái tử cứu phu nhân...”

      Nhận lại Tàn Nguyệt từ tay Thái Tử, Tiểu Mạt kích động , Thái Tử hừ tiếng, thở dài :

      “Đừng ta tới...”

      Bóng dáng chợt lóe, lập tức tung người rời , nếu phải lo lắng Tàn Nguyệt nên đến đây nhìn xem, giờ chỉ sợ Tàn Nguyệt ...

      Nghĩ đến đây, cổ họng kêu gào đến tận trong tâm, có khả năng mỗi lần đều khéo tình cờ như vậy, nếu lần sau Tàn Nguyệt còn muốn tìm cái chết, vậy nên làm gì bây giờ?

      Địch lão tướng quân vừa lúc đến, đại phu cũng mời lại đây, nhìn Tàn Nguyệt, chỉ là quá mức suy yếu, có vấn đề lớn.

      “Địch lão tướng quân, mời qua bên này!”

      Quay đầu lại, đăm chiêu nhìn Tàn Nguyệt cái, lão đại phu khách sáo .

      Hai người đến thư phòng, lão đại phu thấy chung quanh có người, mới thở dài :

      “Thiếu phu nhân sức khỏe rất suy yếu, nếu còn tiếp tục như vậy, có khả năng cả mẹ lẫn con đều khó giữ được!”

      Mẹ con?

      Địch lão tướng quân sửng sốt, nhíu mày thể tin:

      “Ông , Tàn Nguyệt có thai...”

      “Nhưng giữ được hay vẫn khẳng định được, cho nên lão phu cũng chắc. Chính là sợ cho các người hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều...”



      Chương 144: Nên khóc hay nên cười



      Lão đại phu có lòng, giúp Địch lão tướng quân đại ân. Tàn Nguyệt có thai là tin vui, nhưng giờ thể cho bất kỳ ai, bao gồm cả người hầu trong phủ.

      “Lưu đại phu, chuyện này đừng cho ai biết, trăm ngàn lần nhớ kỹ...”

      Lão đại phu cả kinh, cuống quít hỏi:

      “Lão tướng quân, lời này là ý gì?”

      Địch lão tướng quân ra ngoài cửa nhìn, xác định chung quanh có ai, mới đến gần bên tai lão đại phu, :”Ta hoài nghi, Địch Mân lần này gặp nạn, là do có người cố ý làm!”

      “Ai? Ai lớn mật như vậy?”Lão đại phu trừng mắt, tiểu tử Địch Mân này, cũng là nhìn , từ đến giờ rất quen thuộc.

      “Ta cũng , chỉ là hoài nghi nhưng có chứng cớ. Nếu đúng như vậy nha đầu Tàn Nguyệt kia, cũng có nguy hiểm...”

      Địch lão tướng quân thở dài tiếng:”Đây là huyết mạch duy nhất của Địch gia ta, thể xảy ra sai sót gì...”

      “Ý của Tướng quân, lão phu hiểu, lão phu kê đơn thuốc an thai, ...”

      Hai người chuyện lâu, mà bên này Tàn Nguyệt cũng được Địch phu nhân lén đến thăm, trừ Tiểu Mạt và Tiểu Thi những người còn lại trong phủ đều biết.

      “Đây là sao?”

      Nằm giường, Tàn Nguyệt biết nên khóc hay nên cười. Ngày đó, nàng từng ,”Địch Mân nếu chàng muốn cho ta chết, hãy cho ta lý do để có thể tiếp tục sống”.

      giờ, nàng có lý do để sống, hơn nữa nhất định phải sống tiếp, nhưng...

      Địch Mân, đây là đáp án chàng cho Tàn Nguyệt ta sao?

      Cái bụng vẫn bình thường, thể ngờ được, có tiểu sinh mệnh hình thành trong này. Đây là đứa bé của Địch Mân sao, biết, đứa sinh ra giống ai đây?

      Địch Mân, hay là?

      Hi vọng đứa giống Địch Mân, nhưng sau này khi nhìn thấy nó, tâm vẫn đau, vậy hi vọng đứa giống mình , thế nhưng Tàn Nguyệt lại sợ khoảng thời gian quá dài, nàng quên hình dáng Địch Mân, quên tất cả những gì thuộc về Địch Mân...

      Nước mắt vẫn hề báo trước tự nhiên rơi xuống, Tàn Nguyệt lau , tự với bản thân:” được khóc, đừng khóc, lúc này mà khóc, tốt cho đôi mắt của ngươi, tốt...”



      Chương 145: Đây phải là Địch Mân



      Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi , chớp mắt đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày hạ táng Địch Mân.

      Trước khi hạ táng, Địch lão tướng quân mở hòm, nên đưa Địch Mân vào trong nhà chuẩn bị quần áo, trang phục và đạo cụ, sau đó đổi quan tài, lần nữa nhập liệm.

      Ngày hôm nay Tàn Nguyệt thức dậy rất sớm, sớm hầu bên quan tài, cái gì là muốn gặp Địch Mân lần cuối.

      “Tàn Nguyệt, sức khỏe con tốt, hay là về ?”

      Địch lão phu nhân bất an thở dài, đều lúc nữ tử bắt đầu mang thai là sợ nhất.

      Địch Mân ra , hi vọng duy nhất của họ chính là đứa bé trong bụng Tàn Nguyệt, thể xảy ra sai sót gì.

      “Con người có mệnh, mạng của người, người đẩy cũng đẩy xong, phải của người, ngươi cầu cũng cầu được. Mẹ, nếu Địch Mân trời có linh, bảo vệ chúng ta, làm sao có thể...”

      “Quên , mở hòm.”

      Biết tính cách của Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân có ngăn cản, chỉ nặng nề câu. Vài gia đinh lại gần cùng nhau dùng sức, rất nhanh nâng quan tài lên...

      Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng khóc, nàng biết khi mở quan tài, nàng nhìn thấy ...

      Run run mở mắt ra, nhìn người nằm nhợt nhạt như sáp, còn mấy chỗ thương tích khuôn mặt tuấn tú, rốt cuộc nhịn được bắt đầu nghẹn ngào...

      “Địch Mân...”

      Khi gia đinh khiêng quan tài qua, Tàn Nguyệt ngồi bệt xuống, sợ hãi vươn tay chạm vào khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, gương mặt lạnh lùng như băng, tuyệt đối phải là Địch Mân của nàng!

      “Địch Mân, phải chàng, đây phải chàng phải ? Mặt của chàng lạnh như vậy, tay chàng ...”

      Cầm tay , Tàn Nguyệt nhịn được khóc lớn lên, đôi tay kia làm sao có thể...

      Vết máu loang lổ, thậm chí vài bộ phận có thể nhìn đến xương cốt!

      biết chuyện gì làm thương tích đầy mình như thế, cũng biết lúc đó gặp phải cái gì...

      Nhưng chỉ nhìn cách đơn thuần vào cánh tay này, nàng biết là Địch Mân...

      “Là Địch Mân, là Địch Mân của ta...”

      Nhìn vết thương người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên giật bỏ quần áo ra, nhìn vai trái của thấy có nốt ruồi đen lớn lắm, bỗng gào khóc đứng lên...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :