1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 497: Kết cục



      Địch Mân cười lạnh tiếng, bên Lâm quý phi tra ra sai biệt lắm, ngờ bà ta vì để thái tử lên ngôi vị hoàng đế, lại đồng ý cho Lạc Tử Thần tám tòa thành trì!

      Bán nước!

      Bất quá vì cầu được địch quốc viện trợ, bà ta cũng quá to gan!

      Chẳng lẽ, làm như vậy trong lòng bà ta cảm thấy áy náy sao?

      , ở trong mắt bà ta, quốc gia là cái gì, dân chúng là cái gì...

      “Ta hãm hại ngươi, ta chỉ phối hợp bố trí nghi trận mà thôi...”

      Lạc Tử Thần tà mị cười, nghe tiếng bước chân cách đó xa, thở dài:

      “Ngày khác lại chuyện, hôm nay trẫm phụng bồi...”

      Xoẹt tiếng, bay rất nhanh.

      Võ công của ta cũng kém, Địch Mân đuổi theo, chỉ ôm Tàn Nguyệt chặt...

      Tàn Nguyệt run rẩy, đến bây giờ, vẫn nhịn được run run!

      Võ công của ta rất cao, quyền lực quá lớn, hơn nữa, ta từ nơi bí mật gần đó, nàng ở ngoài sáng, nàng phải là đối thủ của ta!

      Mà Địch Mân, cũng thể ở cạnh nàng cả ngày!

      “Nguyệt Nhi, vừa rồi làm nàng sợ? Thực xin lỗi, ta vừa trở về!”

      May mắn trở về sớm chút, bằng , có thể...

      Nhắm mắt lại, khó có thể kiềm chế tiếng tim đập lo lắng kia. Vừa rồi, thiếu chút nữa bảo vệ tốt Tàn Nguyệt!

      Lạc Tử Thần, người này cũng là chủ nhân khó chơi!

      ta qua bên này, cũng dám lộ liễu đến phủ của như vậy, chẳng lẽ, ta chỉ xuất ..., ta còn muốn cướp người sao?

      Sau này, phòng bị bên này, chỉ sợ phải nghiêm ngặt chút.

      “Mân...”

      Nhìn Địch Mân nhíu chặt mày, Tàn Nguyệt biết Địch Mân cũng rất khó giải quyết, chỉ là sau này...

      “Nguyệt Nhi, ta an bài tốt, cho Chanh Sát với nàng!”

      Thân phận môn chủ Mặc Sát Môn của còn chưa sáng tỏ, Lạc Tử Thần chắc là cũng nghĩ ra thân phận như vậy?

      Dùng thân phận hoàng tử dọa ta được, được cũng chỉ phải...

      Ánh mắt tối sầm lại, trong lòng Địch Mân có toan tính. Lâm quý phi, có lẽ nên xử lý trước.

      Ngày hôm sau, Chanh Sát từ rất sớm tới đây rồi, nhìn thấy Chanh Sát, tâm Tàn Nguyệt mới buông lỏng ít.

      Nhàm chán dạo nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Tướng phủ, Tàn Nguyệt thở dài, có lẽ, còn phải vào trong lao xem.

      Bọn họ đều bị nhốt trong đại lao, Tàn Nguyệt muốn đối mặt với bọn thái tử nữa, nên bảo bọn họ đưa Liễu Tương đến, nàng muốn mình gặp ông ấy lần.

      “Tàn Nguyệt...”

      Được người mang ra, Liễu Tương khó hiểu, khi nhìn thấy Tàn Nguyệt trong phòng chờ, Liễu Tương nhịn được kêu lên tiếng.

      “Liễu Tương...”

      Tàn Nguyệt quay đầu, nhìn Liễu Tương chợt già rất nhiều, trong lòng nàng ê ẩm -

      Đây cũng là cha nàng, cha của nàng.

      “Tàn Nguyệt, con...”

      Liễu Tương nhíu mày, bất an nhìn Tàn Nguyệt. Nàng phải gọi mình là cha sao? Tại sao lại biến thành Liễu Tương?

      “Ta muốn biết, chuyện kia, ông có phần ?”

      Rất ngu ngốc, có phải ?

      Biết Địch Mân hỏi ra, nàng cũng có thể đoán được tám chín phần mười, nhưng trong lòng, vẫn như cũ muốn biết kết quả mọi chuyện, chân tướng kia!

      “Ta... biết...”

      biết, nhưng cũng là vì Hạo Nguyệt mới đồng ý. Lúc ấy, ông ngờ thái tử muốn giết chết Địch Mân, nhưng cũng có phản đối đề nghị của thái tử.

      “Ha ha, biết sao?”Tàn Nguyệt nhíu mày, cười khổ :

      “Địch Mân từng , làm quá mức.”

      Khoát tay, ý bảo ngục tốt mang Liễu Tương xuống, ra giữa bọn họ, vẫn luôn là như vậy.

      Bọn họ có tiếng chung, trước kia vậy, bây giờ vậy, sau này cũng vậy!

      Ngẩng đầu, cố gắng để cho nước mắt rơi xuống, gặp mặt thế nào? Còn phải thương cảm như vậy sao?

      Ông ấy biết, chuyện kia có thể liên quan tới Liễu Tương, nhưng trong lòng Tàn Nguyệt, cũng có dễ chịu bao nhiêu.

      Liễu Tương, tại sao phải liên lụy đến ông ấy?

      Còn có Cúc Văn, nghĩ đến người đàn bà kia, hàm răng của Tàn Nguyệt đều run lẩy bẩy, nàng làm bà ta mở miệng, nhất định!

      Mẹ, Tàn Nguyệt báo thù cho người, cũng làm cho Liễu Tương hối hận cả đời.

      Tàn Nguyệt tin, người oan uổng, Tàn Nguyệt vẫn luôn tin tưởng.

      Nhịn xuống xúc động, Tàn Nguyệt gặp Cúc Văn, lúc trở lại phủ tướng quân, ngoài ý muốn gặp được đại tỷ của mình -

      Liễu Minh Nguyệt!

      Minh Nguyệt, cái tên đẹp!

      Chỉ là Minh Nguyệt và nàng cũng quen thuộc, Minh Nguyệt từ nhát gan sợ phiền phức, trong phủ nàng ấy luôn lặng yên, bất quá Liễu Tương đối với nàng ấy xấu.

      Dường như, trong tất cả mấy đứa con, Liễu Tương có lỗi nhất, chính là mình.

      “Tam muội...”

      Thấy Tàn Nguyệt trở về, Minh Nguyệt đứng lên, mặt mang bất an.

      Tàn Nguyệt thản nhiên cười, nàng ấy gọi mình Tam muội, nàng ấy chính là tỷ tỷ của mình.

      “Đại tỷ...”

      Thực buồn cười, hai người cho tới bây giờ chưa gặp nhau nhiều lắm, lại gặp lại ở tình huống như vậy.

      “Tam muội, muội sống có tốt ?”

      Minh Nguyệt ngượng ngùng cười, Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, nên cái gì cứ , cần dối trá như vậy sao?

      Từ đến lớn, sống mười sáu năm, nàng ấy vẫn là lần đầu tiên hỏi nàng sống tốt ?

      “Tốt lắm!”

      tiếng, Chanh Sát cùng vào vui nhíu mày:

      “Tàn Nguyệt, phải muội mệt mỏi sao? nghỉ trước , đừng mệt nhọc...”

      Tàn Nguyệt cảm kích cười, Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ Tàn Nguyệt mệt mỏi, thở dài:

      “Tàn Nguyệt, tỷ muốn mình mấy câu với muội...”

      “Đây là bạn bè của muội, cũng phải người ngoài...”

      Kéo tay Chanh Sát, Tàn Nguyệt cũng biết, Minh Nguyệt muốn điều gì. Đó dù sao cũng là cha của bọn họ, đối với Tàn Nguyệt tốt, nhưng đối với Minh Nguyệt cũng xấu.

      “Nhưng... Được rồi!”

      Minh Nguyệt thở dài, nhìn Tàn Nguyệt, cực kỳ nghiêm túc :

      “Tàn Nguyệt, tỷ... Cha của chúng ta...”

      Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, bất an .

      “Là cha của tỷ, phải của muội...”

      Tàn Nguyệt nhíu mày, ở trong mắt của nàng ấy, nàng máu lạnh như vậy sao?

      Nàng thế nào cũng nhìn Liễu Tương chết, làm gì cần bọn họ lại đây cầu nàng?

      “Tàn Nguyệt, cha cũng có bất đắc dĩ của người, tỷ nghe , ban đầu là vì phu nhân...”

      “Mẹ muội có. Đều là gạt người, đều là gạt người thôi, tỷ biết ?”

      Phu nhân, trong khi đó, cha có bao giờ xem mẹ là vợ của ông?

      đúng là đáng cười, đáng cười lớn nhất trong thiên hạ!

      Tàn Nguyệt khoát tay, ngăn chặn vui trong lòng, :

      “Ông ấy, muội nghĩ cách bảo vệ, chuyện năm đó, muội cũng tra ra chân tướng... Chanh, muội mệt, giúp muội tiễn khách !”

      Tại sao?

      Minh Nguyệt, đại tỷ, chẳng lẽ tỷ tuyệt quen thân, nhưng cũng tin lời như vậy sao?

      Mẹ trong sạch, bà làm chuyện như vậy, vĩnh viễn cũng ...

      “Thanh ca, huynh đến rồi...”

      Vừa muốn nằm ngủ, hơi thở quen thuộc đánh úp lại, Hàn phi quay đầu, nhìn nam tử thanh nhã ở cửa sổ.

      “Ngọc Nhi, muội sống có tốt ?”

      Ngọc Nhi?

      Hàn phi cười, ra nhiều năm như vậy, ông ấy gọi là đồng của bà. Khi chưa khôi phục trí nhớ, bà còn tưởng rằng, tên của bà có chữ Ngọc?

      “Thanh ca, muội khoẻ!”

      Ở bên người Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng có thai rồi, tiếc nuối duy nhất, chính là sức khỏe của hoàng thượng càng ngày càng yếu, càng ngày càng tốt.

      “Thanh ca, có thể cứu ông ấy ?”

      Hoàng thượng thể chết được!

      Tuy rằng, mấy ngày nay Địch Mân gì thêm, nhưng bà biết, trong lòng Địch Mân, tất nhiên cũng dễ chịu.

      Có chút hận, lúc trước Thanh ca, tại sao muốn để Địch Mân tự mình hạ độc?

      Nếu phải Địch Mân hạ, Địch Mân cũng tự trách như vậy.

      “Nếu ta thể?”

      Trúc Thanh thở dài, ông vốn muốn hỏi bà, có tình nguyện theo ông hay , xem ra cần hỏi, đáp án ông biết.

      “Thanh ca, muội hoàng thượng, trước kia có , rất rất ... Nhưng qua nhiều năm như vậy, muội đối với ông ấy, sớm ...”

      Hàn phi bỗng nhiên rơi lệ, Trúc Thanh đau lòng nhìn bà, thấp giọng :

      “Ngọc Nhi, đừng khóc, đừng khóc được ? Ta cứu , cứu là được...”

      Nước mắt của bà, ông vĩnh viễn cũng thể kháng cự.

      Nhìn bà rơi lệ, trong lòng Trúc Thanh rất đau, rất đau. Đừng là giải độc, cho dù là —

      Cho dù là, muốn mạng của ông, ông cũng tiếc!

      “Thanh ca, huynh đồng ý?”

      Hàn phi lau mắt, vết nước mắt mặt còn chưa khô, mặt của bà, mang theo vui sướng chói mắt -

      Là chói mắt, bà vì người đàn ông khác mà khóc, mà cười, ông làm sao có thể đau lòng?

      “Ừ!”

      chữ, giọng vô cùng buồn bực, nghe ra ông cam lòng, Hàn phi thở dài:

      “Thanh ca, muội sớm là tàn hoa bại liễu...”

      thành nữ tử của người đàn ông khác, thậm chí cũng có con, bà từ lâu phải tiểu nương thuần khiết lúc trước.

      “Trúc Thanh ta, lúc nào để ý chuyện đó?”

      Nếu để ý, ông bảo vệ bà nhiều năm như vậy.

      Hai mươi năm, phải hai tháng, phải hai mươi ngày, mà là...

      “Cho muội thời gian được ? Muội có chuyện, phải xử lý...”

      mặt, lộ vẻ mắc cỡ đỏ ửng, bà biết Địch Mân có thể đồng ý hay , biết hoàng thượng thế nào, cũng biết Tàn Nguyệt nghĩ như thế nào, nhưng ở trong lòng, bà muốn nắm bắt, hạnh phúc thuộc về bà!

      “Ngọc Nhi, muội ...”

      Tâm, nhàng run, ngay cả giọng ra miệng, cũng run run...

      “Muội , muội tình nguyện theo ta?”

      phải mất trí nhớ, phải quên hết tất cả, ở trong lòng Ngọc Nhi, tồn tại của ông sao?

      “Thanh ca, muội nghĩ...”

      Hàn phi gục đầu xuống, ánh mắt ngượng ngùng dám nhìn ông, Trúc Thanh từ ngoài cửa sổ bay vào, kinh ngạc nhìn bà, qua rất lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy bà:

      “Ngọc Nhi, ta phải nằm mơ chứ?”

      Nhất định là nằm mơ!

      Bàn tay, cấu mạnh đùi, đau quá, cũng rất hạnh phúc!

      “Thanh ca...”

      Hàn phi cúi thấp mặt, trong mắt ngập tràn nước mắt, nếu, lúc trước bà hoàng thượng, trực tiếp Thanh ca..., là tốt biết bao...

      “Ngọc Nhi...”

      Ánh trăng mê người, ánh trăng trắng noãn gắt gao bao phủ bọn họ...

      đời, có loại gọi là bảo vệ, có loại tình gọi là lâu ngày sinh tình, có lẽ, cổ nhân đúng, trả giá, ắt có thu hoạch.

      Hoàng thượng khỏi, khôi phục khoẻ mạnh trước kia, nhưng ông vẫn hạ chiếu thư, tháng sau, Địch Mân kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành thế hệ đế vương mới.

      ly rượu độc, ba thước lụa trắng, còn có cây đao sắc bén, đây là an bài cuối cùng của Lâm quý phi...

      Cung nữ cầm, hoàng thượng và Hàn phi lẳng lặng ở phía trước.

      Bàn về tội Lâm quý phi phạm phải, xử phạt như vậy, có vẻ có chút , nhưng vì thái tử, cũng vì Tàn Nguyệt cầu tình, Địch Mân đồng ý, cũng chỉ xử tử mình Lâm quý phi!

      Trong phòng giam, vẫn là u ánh sáng, mùi nấm mốc ẩm ướt xông vào mũi, làm cho người ta nhịn được nhíu mày.

      “Hàn phi, ngươi đúng ý rồi chứ?”

      Lâm quý phi, ngồi lẳng lặng, bà ta thậm chí còn thỉnh an hoàng thượng.

      Có lẽ, biết phải chết, đối ngoại cũng cảm thấy quan trọng chút nào!

      có gì đắc ý hay đắc ý, chỉ là nhìn kẻ ác có ác báo, tâm tình tồi!”

      Hàn phi thản nhiên cười, thái tử lên tiếng, ngũ hoàng tử cũng lẳng lặng nhìn, đối với Địch Mân, Hiên Vương theo đến, bọn họ trầm tư.

      “Con của ngươi, ngờ cuối cùng là thái tử...”

      Lâm quý phi thở dài, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười:

      “Ha ha, tốt, tốt! Ta vốn định kháng trời, ngờ, kết quả, tất cả đều là uổng phí...”

      Thậm chí, còn làm phiền hà nhà mẹ của bà. Lâm phủ, trở thành quá khứ, chết chết, chết cũng đều đến biên cương, trọn đời thể trở về.

      “Hành hình !”

      Hoàng thượng quay , muốn bỏ Lâm quý phi cũng phải chuyện ngày nửa ngày, khi tất cả đều đạt thành, trong lòng vì sao chút khoái cảm?

      “Nương nương, mời!”

      Kỳ , hoàng thượng hết lòng quan tâm giúp đỡ, ông chỉ ban Lâm quý phi cái chết, thậm chí cũng cách chức bà ta làm nô, chỉ là phong hào rơi xuống hai cấp mà thôi.

      “Hoàng thượng, nô tì biết tội đáng chết vạn lần, nô tì chỉ hy vọng, hoàng thượng có thể tha cho Phái Nhi...”

      Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài:

      “Hạo Nhi qua, bọn họ là huynh đệ, cần mạng Phái Nhi!”

      Đối với điểm ấy, ông thực cảm kích Địch Mân, độ lượng lớn như vậy, hẳn mới là đạo làm vua?

      Tự mình xử tử con của mình, hoàng thượng vẫn làm được.

      Nếu Địch Mân buông tha thái tử, lấy việc thái tử làm với Địch Mân, sớm nên chết.

      “Tạ hoàng thượng ân điển...”

      Đứng lên, Lâm quý phi cung kính quỳ xuống, nhìn tay cung nữ cái, cầm ly rượu lên, chút lựa chọn uống vào...

      “Mẫu phi, đừng...”

      Thái tử đứng dậy, bất an lôi kéo Lâm quý phi, Lâm quý phi cười khổ nhìn hoàng thượng:

      “Hoàng thượng, người có từng thích...”

      Bụng, đau kịch liệt, sắc mặt Lâm quý phi tái nhợt, rượu này, bà rất quen thuộc, từng vô số lần thầm cho người khác, cũng có nghĩ đến, ngày kia, bà cũng chết bởi loại rượu này...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Mẫu phi...”

      Đỡ được thân mình Lâm quý phi, thái tử bi ai khóc lên, mẫu phi, vì sao, vì sao...

      Người đấu cả đời, chiếm cả đời, đến cuối cùng, lấy được cũng chỉ có ly rượu nhạt này sao?

      chết, rồi, xong hết mọi chuyện...

      Có lẽ, cũng nên ...

      Nhìn cung nữ, thái tử đột nhiên đứng dậy, rất nhanh cầm lấy cây đao sắc bén kia, đâm mạnh vào bụng của mình...

      “Thái tử...”

      Keng tiếng, thái tử chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, cây đao lập tức rơi xuống mặt đất, có ngục tốt lại đây, đem đồ vật cầm ra ngoài.

      “Tại sao phải ngăn cản ta...”

      Nhìn Địch Mân, thái tử oán hận hỏi.

      “Bởi vì ta hứa với nàng ấy, thả ngươi mạng...”

      Nàng ấy, biết đến là Tàn Nguyệt. Hạo Nguyệt vốn là vạn phần khiếp sợ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng cười ha ha:

      “Tàn Nguyệt, Liễu Tàn Nguyệt, chúng ta đều ra hình dạng này rồi, nàng ta vẫn thể buông tha chúng ta...”

      đến bên người thái tử, Hạo Nguyệt ha ha cười:

      “Tại sao, ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn kém tiện nhân kia?”

      Chát tiếng, bàn tay hạ xuống, mặt Hạo Nguyệt sưng lên hơn nửa, thái tử cả giận :

      “Hạo Nguyệt, ngươi được nàng ấy như vậy!”

      được? Ha ha... Thái tử, người có tư cách gì được...”

      Địch Mân yếu ớt than, trong mắt, mang theo thương hại nhàn nhạt, giờ rốt cục hiểu, tại sao Tàn Nguyệt hai người bọn họ đều là người đáng thương -

      chiếm được người mình thích, nhưng lại thể buông lòng, thích người bên cạnh, đây, có lẽ chính là ý của Tàn Nguyệt.

      “Quý trọng người trước mắt?”

      Thái tử nỉ non, trong mắt mang theo thương cảm nhàn nhạt, người trước mắt, muốn là Hạo Nguyệt sao?

      Mặc dù là Hạo Nguyệt nàng ấy như vậy, mặc dù Hạo Nguyệt cho tới bây giờ đều hiểu ý tốt của Tàn Nguyệt, nhưng Tàn Nguyệt cuối cùng, vẫn hiểu Hạo Nguyệt.

      Thái tử thở dài tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt ngơ ngác, giờ, muốn buông tay.

      Mẹ rồi, mà thân thể Cường nhi cũng khoẻ, vốn muốn theo mẹ , nhưng nhi tử...

      Nếu , Cường nhi nên làm sao bây giờ?

      Nó còn , lại chịu nhiều khổ sở như vậy...

      Trong mắt ẩm ướt, thái tử ôm lấy Cường nhi. Gọi là Cường nhi, nhưng thân thể của nó, từ lại có chỗ nào tốt.

      Tên dùng được sao? Có lẽ dùng được? Dù sao, Cường nhi là lúc ở trong bụng mẹ, chịu bệnh...

      Nếu, lúc trước mẹ tính kế như vậy, đắc tội nhiều người như vậy...

      Nếu, lúc trước phải sinh ra ở đế vương, là tốt biết bao...

      Nhưng, đời này, có nhiều nếu như vậy, cho tới bây giờ vốn có...

      Trăng, lẳng lặng, lẳng lặng.

      Thái tử từng , lúc trước Liễu Tương cũng biết, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ông muốn tiếp tục làm quan, chuẩn bị cáo lão về quê.

      lần nữa trở lại Tướng phủ, trong lòng Liễu Tương cũng chịu nổi.

      Tuy rằng, Cúc Văn vẫn thừa nhận chuyện kia, nhưng ông vẫn đoán ra chuyện ngay lúc đó.

      “Phu nhân...”

      Cúc Văn trở lại trong phủ, trong lòng cũng vạn phần bất an, trong đầu luôn quanh quẩn, lời Tàn Nguyệt từng -

      đêm lắm, ắt gặp quỷ.

      tin quỷ, nhưng ban đêm lại hiểu sao chột dạ.

      Như Yên, Địch Mân sắp làm hoàng thượng, vậy sau này Tàn Nguyệt là hoàng hậu, ngươi cao hứng ?

      Tính kế nhiều như vậy, tính kế lâu như vậy, bà ngờ, kết quả, ngựa đen tốt nhất, lại là Địch Mân!

      Nếu lúc trước biết vậy, bà để Hạo Nguyệt gả cho thái tử, tuyệt đối !

      Mà càng giận là, Liễu Tương, lại muốn cáo lão hồi hương!

      Nhi tử của bà, đứa nhi tử vất vả mới sinh ra nên làm cái gì bây giờ?

      Làm tên nông dân quèn sao?

      được!

      Mà Tàn Nguyệt, chờ sau này thành hoàng hậu, nàng ta làm sao có thể bỏ qua cho mình!

      có khả năng, cũng tuyệt đối !

      Đối với chuyện năm đó, Tàn Nguyệt hoài nghi, sớm bắt đầu hoài nghi!

      Ánh mắt tối sầm lại, Cúc Văn vẫy tay, vẫy nha đầu lại đây.

      “Tiểu Khúc, ngươi cảm thấy, nếu nó trở thành hoàng hậu, bỏ qua cho ta sao?”

      Tiểu Khúc vội vàng lắc đầu, ai có thể nghĩ đến nha đầu được sủng ái nhất trong phủ, lại trở thành hoàng hậu nước đây?

      Hơn nữa phải hoàng hậu bình thường, ái thê của Địch tướng quân, đây là nổi danh, thậm chí chỉ có nữ tử, cho tới bây giờ đều có thu nữ tử khác!

      biết mấy ngày nữa sau khi lên ngôi, làm thế nào?

      Tam cung lục viện, chắc là muốn nạp?

      Nhưng Tàn Nguyệt, đồng ý sao?

      “Ngươi cũng biết, nó bỏ qua cho ta, đúng ?”

      Cho nên, phòng họa chưa xảy ra, bà vẫn đều kiên trì làm như vậy. Mà nay, cũng chỉ có thể...

      Tìm ra toàn bộ gia sản của mình, bà để cho Tiểu Khúc hỗ trợ liên hệ.

      Nhất định phải trừ bỏ Tàn Nguyệt, bà với mình.

      “Phu nhân, chuyện này, nô tỳ cảm thấy thích hợp...”

      Tiểu Khúc run rẩy, đây chính là hoàng hậu tương lai, lỡ như thành, là tội lớn tru cửu tộc...

      , tất cả có ta chịu trách nhiệm?”

      Tiểu Khúc ra ngoài, thân mình lại như cũ nhịn được run run. Biết nhiều chuyện của bà ấy, khó bảo toàn lần này qua , bà ấy có thể giết người diệt khẩu hay .

      gặp nhiều lắm, cho nên...

      đường, nàng mê mang, cũng do dự. Tuyệt đối thể làm như vậy, nàng biết!

      Tuy rằng phu nhân như vậy, nhưng cuối cùng, ai biết bà làm như thế nào?

      Thành công, nàng là người được cảm kích, đáng chết!

      thành công, nàng là người giật dây, rất có thể là kẻ chết thay!

      Nàng muốn chết, nàng còn , còn trẻ. Cho nên, nàng chỉ có thể...

      “Ngươi gì? Là nha đầu bên người bà ta?”

      “Đúng, thiếu phu nhân, bây giờ nàng ấy còn ở hậu viện?”

      Nha đầu gục đầu xuống, giọng vô cùng cung kính. Mọi người đều biết, Địch tướng quân kế vị rồi, đúng, là Tam hoàng tử, phu nhân chính là hoàng hậu. Nghĩ đến điểm này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng vui vẻ!

      “A? Chanh, muội nghĩ muội nên gặp nàng ấy!”

      Tàn Nguyệt cười , khá lắm nha đầu xoay theo chiều gió.

      “Đúng, là nên gặp, chừng, có thu hoạch ngờ được!”

      Chanh Sát cười ha ha, ngờ, Cúc Văn cũng thất bại, ngay cả nha đầu tín nhiệm nhất bên người cũng phản bội bà ta.

      “Để cho nàng ấy vào , chú ý chút, ra ngoài nên lung tung!”

      Tàn Nguyệt nhíu mày, trong giọng mang theo ý cười ràng.

      “Phu nhân, nô tì là Tiểu Khúc, nô tì tới muốn...”

      Tiểu Khúc vừa vào cửa, khẩn trương quỳ xuống, Tàn Nguyệt thở dài, :

      “Tiểu Khúc phải ? cần gấp gáp, từ từ là được!”

      Giọng của Tàn Nguyệt, cực kỳ ôn hòa, vốn Tiểu Khúc khẩn trương vạn phần, nghe được giọng ôn nhu của Tàn Nguyệt, nhịn được tò mò ngẩng đầu, đánh giá Hoàng hậu nương nương tương lai này.

      “Khụ khụ...”

      Bị nha đầu nhìn như vậy, Tàn Nguyệt cảm thấy có điểm xấu hổ, nhưng ra vui, chỉ là Chanh Sát bên cạnh mất hứng nhíu mày.

      “Phu nhân tha mạng, nô tỳ... Nô tỳ chính là...”

      Tiểu Khúc căng thẳng, vội vàng quỳ xuống, ngay cả cũng được.

      “Tiểu Khúc, ngươi tìm ta có việc sao?”

      Tàn Nguyệt đứng lên, thân thiết nâng Tiểu Khúc dậy, giọng hỏi.

      “Nương nương, a, đúng, là phu nhân... Cái này là bà ấy cho nô tì...”

      Vươn tay, đem thứ nắm ở trong tay lấy ra, nhăn nhăn nhúm nhúm, Chanh Sát tiếp nhận mở ra, ra là ngân phiếu năm ngàn lượng.

      “Ra tay là lớn. Tiểu Khúc, bà ta bảo ngươi làm cái gì? Tiền này có phải cho ngươi ?”

      Tàn Nguyệt cười lạnh tiếng, trong lòng đoán ra bảy tám phần, người đàn bà này, đến bây giờ còn chịu tỉnh ngộ sao?

      Sát thủ, bà ta lại động sát tâm với mình lần nữa!

      “Bẩm phu nhân, bà ấy bảo nô tì tìm Mặc Sát Môn, Mặc Sát Môn là tổ chức sát thủ, nghe chưa từng thất bại...”

      Tiểu Khúc sợ hãi khóc, run run nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Vậy tại sao ngươi muốn cho ta biết?”

      “Phu nhân, nô tì muốn sống, nô tì chỉ là muốn sống mà thôi...”

      Sống, sống sót, rất đơn giản, nhưng đối với nàng mà , nay cũng rất khó.

      Nhìn về phía Chanh Sát, Chanh Sát cười lạnh, tìm Mặc Sát Môn giết môn chủ phu nhân của bọn họ, người đàn bà kia, đúng là chán sống.

      “Ngươi hãy lại ngươi tìm xong rồi, chuyện này giao cho ta xử lý là được, rất nhanh xong...”

      Lạnh, trong lòng lạnh quá!

      Chính là giờ phút này, trong lòng Tàn Nguyệt hề do dự, kế sách rất tốt hình thành, chỉ còn chờ tìm cơ hội thích hợp, nàng có cách khiến cho Cúc Văn ra chuyện xấu làm.

      “Tiểu Khúc, lần trước ta hồi phủ, ta muốn biết, người ám sát ta, là ngươi tìm?”

      Tàn Nguyệt nhìn Tiểu Khúc chằm chằm, Tiểu Khúc gật gật đầu, gật vô cùng khó khăn.

      “Cám ơn ngươi, Tiểu Khúc, trở về , cẩn thận chút.”

      Dặn tiếng, khi ngồi xuống, tay Tàn Nguyệt nhàng run lẩy bẩy.

      “Tàn Nguyệt, cần khổ sở...”

      Nắm tay Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài .

      “Chanh Sát, muội rất đau lòng, rất đau lòng...”

      Nhắm mắt lại, muốn rơi lệ, nước mắt lại khó có thể rơi xuống. Chanh Sát thở dài:

      “Muội phải , muội có cách biết được chân tướng mọi chuyện sao?”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, đau lòng thở dài:

      “Chanh Sát, muội chỉ tin, đường đường Tể tướng quốc gia, phản ứng chậm chạp như vậy sao? Ngay cả muội cũng hoài nghi, vì sao ông ấy chút cũng cảm giác được?”

      Cha, người bao che sao? Tại sao muốn bao che như vậy? Tình của người, tín nhiệm của người, vì sao luôn cho người đáng tín nhiệm?

      Hoặc là, ở trong lòng của người, người chuyển tình , hề mẹ nữa?

      “Tàn Nguyệt, ông ta đáng cho muội đau lòng, muội cách gì? Cần ta hỗ trợ ?”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, cần, nàng thực cần Chanh Sát giúp:

      “Kỳ rất đơn giản, chính là lợi dụng chột dạ của người ta thôi!”

      Tàn Nguyệt cảm kích nhìn Chanh Sát, thở dài:

      “Tỷ nghĩ xem, chuyện kia muội dám khẳng định là bà ta làm, tuy rằng miệng bà ta thừa nhận, nhưng trong lòng cũng sợ hãi. Đặc biệt là đêm dài an tĩnh, khi trời tốt. Mà nay, bà ta lại muốn hại muội! Tỷ , mẹ bị bà ta hại chết, nhưng bà ta lại vẫn cam lòng, còn muốn hại con của người, nữ tử như vậy, bà ta có thể ngủ yên được sao?”

      “Tàn Nguyệt, ý muội là...”

      Chanh Sát gật gật đầu, Tàn Nguyệt chẳng lẽ là muốn...

      “Đúng, chính là vậy! Rất đơn giản, tìm lúc trời mưa, hoặc là gió lớn, tỷ giả thành dáng vẻ của mẹ của muội tìm bà ta tính sổ...”

      Tàn Nguyệt cười nhạt :

      “Đến lúc đó, để cho Liễu Tương ở cạnh xem, muội nhất định phải khiến cho ông ấy hiểu !”

      Mẹ, Tàn Nguyệt giúp người báo thù, nhất định!

      “Được! Dịch dung ta thành thạo nhất, chuyện này cứ để người ta!”

      Chanh Sát vươn tay, nắm lấy tay bé có chút lạnh của Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Đừng đau lòng, muội nên cảm thấy cao hứng mới đúng...”

      Đúng vậy, mẹ bị oan sắp được giải rồi, nàng nên thương cảm như vậy, nên cao hứng!

      Tàn Nguyệt xoay người, cười :

      “Ừ, được...”

      Trong giọng , mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ, phần cho tới bây giờ vốn có hưởng thụ tình thương của cha, nàng cần gì phải vì vô tình của ông ấy mà thương cảm chứ?

      Chỉ cần, lấy lại công đạo cho mẹ là tốt rồi!

      Buổi tối, Địch Mân trở về, mang theo vẻ mặt mỏi mệt, khó nén tâm .

      “Mân, làm sao vậy?”

      Tàn Nguyệt bất an nhìn Địch Mân, cảm thấy tâm của Địch Mân, chắc là có liên quan tới mình.

      “Nguyệt Nhi, hôm nay tiến cung...”

      Thở dài, Địch Mân bất an ngẩng đầu, trong giọng mang theo tràn đầy phẫn hận.

      Giọng run rẩy, nhắc tới , Tàn Nguyệt vẫn nhịn được run run, sợ hãi.

      “Ừ!”

      Địch Mân lên tiếng, nhìn chằm chằm Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Nguyệt Nhi của ta, lạnh nhạt như thế, vì sao lại mê đảo nhiều nam tử vĩ đại như vậy?”

      Nguy hiểm, cảm thấy nguy hiểm!

      Bên người Tàn Nguyệt, nam tử vĩ đại nhiều lắm, nam tử thích nàng cũng quá nhiều, thực lo lắng có ngày, Nguyệt Nhi của bị người cướp .

      “Mân, đến lúc nào rồi, chàng còn đùa với ta?”

      Lời vừa rồi của rốt cuộc là có ý gì, là ý tốt hay ý xấu? Nàng có trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn luôn thành , đều thành thành .

      “Nguyệt Nhi, ta đùa, ta ...”

      Địch Mân thở dài, chuyện nghiêm túc như vậy, Tàn Nguyệt còn tưởng rằng đùa sao? Thất bại, làm người có phải cũng quá thất bại hay ?

      “Mân, chuyện này làm sao bây giờ, giống như ngay từ đầu biết là ta gả thay. Đúng rồi, chúng ta chỉ cần thừa nhận, cũng có cách nào phải ? Lúc trước bọn họ công chúa, ta cũng phải công chúa, ta chỉ là thê tử của chàng...”

      Tàn Nguyệt vỗ vỗ đầu, chuyện đơn giản như vậy, kỳ căn bản là cần lo lắng.

      “Nguyệt Nhi, nàng cũng đúng, muốn phi tử, tùy tiện tìm công chúa qua là được. có công chúa, để hoàng thượng tạo cái được rồi...”

      Hơn nữa, thân là đế vương, có ai sợ chết?

      Có Mặc Sát Môn ở đây, ta nên cầm cái mạng của mình ra đùa.

      “Ừ, Mân, kế sách này rất tốt, nhưng - nhưng hoàng thượng này là khát máu, ta sợ lắm...”

      Tàn Nguyệt thở dài, mình thấy tận mắt khát máu của ta, nàng cũng hy vọng nữ tử khác qua chịu tội.

      “Chuyện này cũng còn cách nào, vì tình hữu nghị giữa hai quốc gia, thông hôn vốn chính là chuyện cực kỳ bình thường...”

      Chuyện, cũng qua thời gian, biết Địch Mân với ta thế nào, chỉ là ngờ đến, điều kiện cuối cùng của Lạc Tử Thần chính là -

      Gặp Tàn Nguyệt lần, hơn nữa còn là gặp riêng lần!

      Lúc nghe tin tức như thế, tay cầm cái ly của Tàn Nguyệt run lên cái, gặp ta, vì sao còn phải gặp ta lần?

      Hơn nữa, lại còn là mình!

      Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tàn Nguyệt, tuy rằng cố giữ vững trấn định, nhưng Địch Mân biết, giờ Tàn Nguyệt sợ hãi!

      “Tàn Nguyệt, nếu nàng muốn , hay là để ta gặp ?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Địch Mân đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, vì sao muốn mình gặp Tàn Nguyệt?

      Lạc Tử Thần, rất khó giải quyết!

      , coi như hết! Mân, ta ! Ta tin, làm gì ta đâu...”

      thế, nhưng lại nhịn được run run...

      “Tàn Nguyệt, nàng cần miễn cưỡng...”

      Nhìn ra nàng giả bộ kiên cường lên, Địch Mân thấp giọng .

      Kỳ , Lạc Tử Thần, cũng phải người quá xấu, khi Tàn Nguyệt hòa thân, thậm chí còn cứu Tàn Nguyệt mạng!

      Lâm quý phi cũng , lúc ấy bà ta tính để cho những người đó bắt cóc Tàn Nguyệt, vứt vào trong quân doanh!

      “Mân, đâu, để Chanh Sát theo ta . Chàng gần đây bận rộn nhiều việc, việc chính quan trọng hơn...”

      Thời gian, bất tri bất giác cũng qua nửa tháng, còn nửa tháng, Địch Mân đăng cơ, mà sau khi Địch Mân đăng cơ, mới có thể phong hậu!

      Phong hậu, ngẫm lại là chuyện thần thánh cỡ nào, nhưng ngày đó, dựa theo quy định trước kia, cũng phải phong phi!

      Nàng vẫn dám hỏi, vẫn luôn tránh né đề tài này, nhưng trong lòng lại lúc nào nghĩ.

      Có phải hay , đến cuối cùng, nàng vẫn rơi xuống vận mệnh giống với mẹ, cùng rất nhiều nữ tử chung chồng?

      Nghĩ đến đây, trong lòng lại đau đớn khó hiểu, biết chuyện này đối với đế vương mà , thực bình thường, nhưng nàng cố tình lại khó có thể chấp nhận!

      Ha, đời người, tại sao phải có nhiều chuyện phiền não như vậy?

      “Nguyệt Nhi, ta ở cạnh nàng, ta ở bên ngoài chờ nàng...”

      Mà bên ngoài phòng, tất nhiên cũng phái tinh binh canh gác!

      Mặc dù biết ta dám xằng bậy, nhưng phàm là chuyện đều sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, phải làm tốt chuẩn bị, để ngừa vạn nhất mới được.

      “Được!”

      Trong lòng, bỗng nhiên ấm áp dễ chịu, giờ Địch Mân vẫn bận rộn nhiều việc, rất bận rộn!

      Trong phòng, lẳng lặng, yên lặng có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất!

      Tàn Nguyệt đứng ở cửa, nhìn nam tử đưa lưng về phía mình, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn vẻ đơn nhàn nhạt người .

      “Hoàng thượng...”

      nhàng gọi tiếng, đứng tiếng động như vậy, đối với nàng mà , cũng là loại áp bức lớn.

      loại trầm trọng ra được!

      “Nàng tới?”

      Giọng của thản nhiên, chậm rãi quay đầu, mặt lạnh lùng, có sóng!

      “Ừ!”

      biết nên cái gì cho phải, giống như giữa bọn họ, cũng có gì.

      “Tàn Nguyệt, nàng cũng biết, trẫm hận thể, lúc trước cứu được nàng!”

      Bỗng nhiên, về phía trước từng bước, Tàn Nguyệt vội lui ra sau từng bước, bảo trì khoảng cách nhất định với .

      “Trẫm, đáng sợ như vậy sao?”

      Vô nghĩa, nhìn vân đạm phong thanh , lúc chặt bỏ bàn tay của người khác, khi thấy khóe miệng vì máu tươi mà lộ ra vẻ cười tà, ai sợ hãi ?

      “Phải... Có chút...”

      Tàn Nguyệt ngại ngùng, gọi mình lại đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì vậy sao?

      “Ha ha, nàng là thành thực. Lúc ấy, trẫm chỉ hù dọa nàng...”

      bỗng nhiên nở nụ cười khổ, trong giọng mang theo đơn nhàn nhạt:

      “Trẫm thực hâm mộ Địch Mân...”

      Đến nay, vẫn còn nhớ , trong tay nàng nắm chặt cây trâm, thấy vẻ chết sờn mặt tái nhợt của nàng

      “Ta...”

      Tàn Nguyệt thở dài, thở dài:

      “Hoàng thượng, thực xin lỗi...”

      Lúc ấy gả qua, chỉ là việc bất đắc dĩ, lại, cũng là bên chịu hại.

      “Ha ha, cần. Nhưng Tàn Nguyệt, cũng là hoàng thượng, tại sao nàng chết tâm với ?”

      Hoàng thượng khó hiểu nhăn mặt nhíu mày, lúc trước mọi người đều biết, nàng ...

      Thủ tiết cho người chết, Tàn Nguyệt khờ!

      “Ta... Có thể là vì ? Ta chàng... Ta là nương tử của chàng...”

      Kỳ lạ, nàng cũng biết nên như thế nào, nhưng luôn cảm giác, Lạc Tử Thần, có phải thích mình hay .

      “Haiz, nàng ấy nàng ấy nhàm chán có ai tán gẫu. Có rảnh hâm mộ người ta, còn bằng cùng phi tử trong cung của ngươi có đoạn cảm tình oanh oanh liệt liệt. Đàn ông cả đám đều đê tiện, chiếm được muốn giết , ngươi nhàm chán có ai tán gẫu...”

      Ngoài cửa sổ, thân thể lật ngược (đầu trút xuống), khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy trào phúng.

      Nhìn nàng ấy, Tàn Nguyệt thản nhiên cười, Chanh Sát, sao lại đu cửa sổ như thế?

      “Ngươi... Ngươi là ai? Phong bà mẹ (có thể là chỉ bà tám =D) nơi nào đến...”

      Lạc Tử Thần cau mày, nữ tử có dáng vẻ nữ tử, ngươi xem nàng ta như vậy, rốt cuộc còn ra thể thống gì.

      “Chanh, tỷ mau xuống đây , nguy hiểm...”

      Tàn Nguyệt vội vàng tiến lên, trong giọng mang theo lo lắng, nơi này chính là lầu 3, tuy rằng võ công Chanh Sát thấp, nhưng nàng nhìn vẫn cảm thấy sợ hãi.

      “Tàn Nguyệt, ta biết võ công mà, muội xem thường ta như vậy? Hừ...”

      Bỗng nhiên, Chanh Sát chỉ cảm thấy đùi đau xót, má ơi, phải chân bị chuột rút ngay lúc này chứ? Chân ôm lấy góc tường bỗng nhiên thẳng ra, nàng thầm vận lực, muốn nhảy vào trong phòng...

      “Này, nữ tử, ngươi làm sao vậy? Cẩn thận chút...”

      Võ công của Lạc Tử Thần vốn thấp, nhìn ra Chanh Sát khác thường, chút nghĩ ngợi lập tức vươn tay ra, kết quả Chanh Sát vừa vặn dùng sức nhảy vào trong...

      Tàn Nguyệt cũng thấy nàng ấy vào bằng cách nào, chỉ nghe phịch tiếng, hai người ngã đất...

      “A...”

      Tàn Nguyệt hoảng sợ hô to tiếng, Địch Mân ngoài cửa cách đó xa vọt vào, vừa hay nhìn thấy hai người ngơ ngác...

      “Các người...”

      Đây là tình huống gì?

      Lạc Tử Thần ở dưới, Chanh Sát ở phía , hơn nữa miệng của bọn họ, rất ám muội đặt cùng nhau...

      Chanh Sát lấy lại tinh thần, Lạc Tử Thần cũng trở về thần trí, Chanh Sát giãy dụa cái, vội đứng lên.

      “Ôi...”

      Lạc Tử Thần đau than tiếng, uổng tự xưng võ công tồi, lại cứu người đến ngã đất, cũng quá...

      Bất quá, nữ tử này nhìn hung dữ, nhưng dáng người cũng tồi, vừa rồi rất khéo, tay vừa vặn đụng đến của nàng ta... (mông hay ngực vậy )

      “Ngươi tên đàn ông xấu này, phi lễ...”

      Chanh Sát đứng dậy, tức giận nhìn , thực hoài nghi phải đàn ông, có cần khoa trương như vậy ?

      phải là ngã sấp xuống thôi sao? Còn kêu to như vậy...

      “Ngươi... Nữ tử, vừa nãy hình như là ngươi đè lên người của ta, nếu phi lễ, cũng là ngươi phi lễ ta đó!”

      Lạc Tử Thần khó khăn đứng lên, hông của , hu hu...

      “Hoàng thượng, ngài sao chứ?”

      Ngụy công công theo vội vàng tiến lên, gấp gáp hỏi.

      sao? Ngươi xem ta giống có chuyện gì sao? Eo của ta, ngã gãy...”

      Lạc Tử Thần chống eo, hôm nay đúng là mọi thuận, hông của , đau muốn chết...

      “Hoàng thượng, ngài kiên nhẫn chút, truyền thái y, truyền thái y...”

      Tàn Nguyệt tựa ở trong lòng Địch Mân, khó hiểu nhìn hai người bọn họ, lúc nghe được câu cuối cùng, rốt cục phục hồi tinh thần lại, vội vàng :

      cần gọi Thái y đâu, nơi này phải có đại phu tốt nhất sao?”

      Đôi mắt nhìn về phía Chanh Sát, Địch Mân cũng nhìn lại, Chanh Sát chỉ vào mặt mình:

      “Tàn Nguyệt, muội gì? Bảo ta trị cho ? Hừ, có đâu, dù ta trị cho chó mèo cũng giúp !”

      “Ôi, ngươi nữ tử này, miệng làm sao lại độc như vậy, ta vì cứu ngươi nên mới...”

      Lạc Tử Thần cau mày, nữ tử đáng chết này, lại so với chó mèo, nàng ta muốn chết mà...

      “Chanh, ngài ấy cũng sai, vừa rồi hình như là ngài ấy muốn cứu tỷ...”

      Tàn Nguyệt nháy mắt mấy cái, sao cảm giác hai người là lạ?

      “Ta... Ta cần, ta cần cứu...”

      Chanh Sát dậm chân cái, vừa rồi sắc lang này, tay , tay lại đụng vào ngực của nàng... =D

      “Còn mau đỡ Thần Vương nằm xuống! Chanh, ở đây y thuật của ngươi cao nhất, giúp ngài ấy xem chút ...”

      May mắn, bên cạnh còn có giường. Lạc Tử Thần nhìn dáng vẻ tình nguyện của Chanh Sát, tâm tình tốt!

      “Ngươi, hừ...”

      Nằm dài giường, ngụy công công giúp cởi áo, chỉ thấy lưng quả nhiên ngã , đều đỏ rực vùng.

      “Hừ, nếu phải vì công tử, ta cứu ngươi...”

      Cửa đóng lại, trong phòng chỉ có Ngụy công công, Chanh Sát và Lạc Tử Thần.

      “Nữ tử, ngươi nhanh chút, đau lắm đó, biết có phải trật khớp hay , ôi...”

      phải nữ tử đều mềm lòng sao? Tuy rằng là có chút đau, nhưng tuyệt đối đau đến dáng vẻ này, có phần khoa trương trong đó...

      “Hừ, đàn ông yếu ớt như vậy, ta thực hoài nghi ngươi có phải Lạc Tử Thần máu lạnh vô tình hay !”

      Chanh Sát bĩu môi, tâm cam lòng muốn tiêu sái tới, liếc mắt phần lưng của , do dự nên ra tay hay .

      “Nữ tử, ngươi phải là thẹn thùng chứ? Thế nào, dáng người của trẫm, khiến ngươi hài lòng ?”

      Nhớ , cho tới bây giờ cũng phải người lắm mồm như vậy. Nhưng hôm nay, hiểu sao luôn thích trêu chọc nàng ta, thích nghe giọng điệu tức giận của nàng ta.

      “Thẹn thùng? Thân thể của đàn ông ta thấy qua, đếm cũng đếm hết, so với thân hình của ngươi đẹp hơn nhiều. Ta thấy ngươi, căn bản cũng có cái gì đẹp mặt...”

      Chanh Sát bĩu môi khinh thường, tuy rằng thân hình của là đẹp, nhưng...

      Nhưng người đàn ông tự đại này, đừng có kiêu ngạo như vậy chứ?

      “Ngươi, nữ tử, ngươi có biết cái gì là xấu hổ vậy hả?”

      Nghe được nàng thấy qua rất nhiều thân thể của đàn ông, trong lòng Lạc Tử Thần cảm thấy vui, nữ tử phải tự trọng, sao có thể nhìn thân thể đàn ông?

      Chanh Sát bĩu môi, bàn tay mềm đưa đến lưng , nhàng, giống như dòng điện mơn trớn, nhịn được thoải mái nhắm mắt lại...

      biết!”

      Đụng đến chỗ bị thương, Chanh Sát đột nhiên dùng sức cái, Lạc Tử Thần đau thiếu chút nữa từ giường nhảy xuống:

      “Nữ tử, ngươi mưu sát, ôi...”

      Cái này, tuyệt đối phải xạo, đau đớn, đau toàn tâm đến xương...

      “Đừng nhúc nhích! Tên ngốc này, ngươi biết lúc nối xương là thể động đậy sao? Giờ tốt lắm, lệch xương rồi, ngươi...”

      Lệch xương? ( =D)

      Lạc Tử Thần vừa ra miệng, sắc mặt tái nhợt quay đầu lại.

      Mới vậy lệch xương? Cái này quá... Khoa trương chứ?

      chỉ là giật mình chút, làm sao lại bị lệch, dễ dàng lệch như vậy sao?

      phải là, nữ tử này cố ý chứ?

      “Nữ tử, vậy phải làm thế nào?”

      Mặt trầm, gần như là từng bước từng bước, nghiến răng nghiến lợi rống lên, Chanh Sát cười sáng lạn, vẻ mặt kiều mỵ tiến đến bên tai của , giọng :

      “Ngươi cứ

      “Ta...”

      Nàng chuyện phun ra khí, nong nóng phun đến mặt của , Lạc Tử Thần cho tới bây giờ vốn có đỏ mặt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra màu đỏ khả nghi.

      “Đương nhiên là muốn, bẻ ra - nối lại lần nữa. Hoàng thượng, lần này thể lộn xộn, bằng , nếu nối tốt, phải tiếp tục bẻ ra nối lại lần nữa...”

      “A...”

      thanh như giết heo lại lần nữa truyền tới, ngụy công công ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, nhất thời ngơ ngác ra lời.

      “Mân, sao chứ?”

      Ngoài cửa, nghe Lạc Tử Thần kêu la thảm thiết, Tàn Nguyệt rốt cục hiểu được, Chanh Sát đối xử với mình, đúng là phải tốt bình thường.

      Nàng ấy bình thường, tối đa cũng chỉ là trêu đùa mình vài câu, còn chưa từng dã man như vậy.

      Nàng ấy đối với chính mình, chính là ở ngoài miệng thôi...

      sao, ta tin tưởng y thuật của Chanh Sát...”

      Địch Mân như có suy nghĩ gì nhìn bên trong, Chanh Sát chưa từng kích động như vậy, có phải là...

      “Nhưng, kêu thê thảm...”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nàng có chút thương cảm cho Lạc Tử Thần.

      Xem ra cổ nhân sai, có đắc tội ai cũng thể đắc tội nữ tử, đặc biệt nữ tử khó nuôi như tiểu nhân.

      “Có thể là vết thương nặng. Nguyệt Nhi, cho phép nàng lo lắng cho người đàn ông khác...”

      Ôm lấy Tàn Nguyệt, Địch Mân ra ngoài, nơi này cần bọn họ nữa, tin tưởng mình Chanh Sát cũng có thể thu phục!

      “Mân, ta chỉ là lo lắng Chanh Sát đùa quá thôi, đến lúc đó các người dễ chuyện...”

      Địch Mân, ghen tị quá, nàng thèm lo lắng cho Lạc Tử Thần đâu!! Nàng sợ hãi ta còn kịp.

      sao, Chanh Sát có thể thu phục...”

      Vốn rất lo lắng cho lần gặp mặt này, vì xuất ngoài ý muốn của Chanh Sát, rơi vào kết cục ngoài dự đoán của mọi người. Từ ngày đó, mặt Địch Mân, hơn mấy phần ý cười.

      Lạc Tử Thần thích dây dưa với Chanh Sát, tự nhiên cũng tìm Tàn Nguyệt phiền toái nữa.

      Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân này, Lạc Tử Thần vốn tính ngày hôm sau rời , bỗng nhiên thay đổi chú ý, đợi cho Địch Mân đăng cơ rồi hãy .

      dễ nghe là muốn chúc mừng Địch Mân đăng cơ, nhưng thực tế...

      Tàn Nguyệt cười , nhìn khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên của Chanh Sát mỗi ngày, có phải đây là vui mừng oan gia người ta hay ?

      Chanh Sát tốt lắm, nàng ấy cũng còn , nên tìm người ổn định lại mới được.

      Mà Lạc Tử Thần, tuy rằng tàn bạo vô tình, nhưng đối mặt với Chanh Sát cũng chỉ có giương mắt nhìn, Tàn Nguyệt xem vui.

      “Tàn Nguyệt, muội thực vô tình...”

      Chanh Sát bĩu môi, vui trừng mắt Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt bây giờ là người đặc biệt được bảo vệ, nàng dám động đến nàng ấy, nhưng ngoài miệng chắc là thành vấn đề chứ.

      “Chanh Sát, có, oan uổng quá...”

      Tàn Nguyệt vội vàng xua tay, Chanh Sát lên trước, thở dài:

      “Tàn Nguyệt, muội thấy đều khi dễ ta như vậy sao?”

      Khi dễ nàng ấy? Tàn Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc nhìn nàng ấy, đời này, còn có người lý lẽ như vậy sao?

      “Tàn Nguyệt, nàng cũng biết là ta oan uổng mà...”

      Lạc Tử Thần tiến vào, ủy khuất nhìn Tàn Nguyệt, ai có thể tin tưởng, đây là hoàng thượng lãnh khốc vô tình của Kỳ quốc?

      “Khụ khụ...”

      Tàn Nguyệt ho khan vài tiếng, mang nụ cười mặt. Chanh Sát nhăn mặt nhíu mày, cả giận :

      “Tàn Nguyệt, muội lại cùng phe với tên tiểu tử đáng chết này...”

      Tiểu tử? Khi nào lại thăng cấp rồi? Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, thấy sắc mặt Lạc Tử Thần đen thui, đôi mắt bốc hỏa:

      “Nữ tử, ta chỉ hơn ngươi vài ngày thôi...”

      Hu hu, ba mươi tuổi rồi, khi nào trở thành tiểu tử chứ?

      “Khụ khụ...”

      Tàn Nguyệt lại ho khan, Địch Mân sai, hai người bọn họ, vở hài kịch.

      Cảm giác tốt lắm, Chanh Sát bình thường cũng phải đối xử với người ta như vậy...

      “Nè, tiểu tử, ngươi được lại đây, ta... Tàn Nguyệt là người đặc biệt được bảo vệ, nếu ngươi dám làm Tàn Nguyệt bị thương, Địch Mân nhất định bỏ qua cho ngươi đâu...”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trốn phía sau Tàn Nguyệt, nhìn con ngươi bốc lửa của Lạc Tử Thần, Chanh Sát kiêu ngạo cười.

      “Nữ tử, ngươi ra cho ta, đừng lấy Tàn Nguyệt ra làm tấm chắn!”

      Có ngu mới ra!

      Chanh Sát trợn mắt cái, trực tiếp nhìn Lạc Tử Thần, trong mắt mang theo ý cười thực được.

      “A, Tàn Nguyệt, gió bắt đầu thổi, trời đầy mây, trời sắp mưa rồi...”

      trận gió lạnh thổi tới, Chanh Sát quay đầu, nhìn mây đen quay cuồng bầu trời kia, vui vẻ kêu lên.

      phải là trời sắp mưa thôi sao? Hiếm thấy nhỉ...”

      Lạc Tử Thần khinh thường thở dài, Chanh Sát quay đầu, nghịch ngợm làm cái mặt quỷ:

      “Người lớn chuyện, con nít được xen mồm...”

      Choáng váng...

      Ở trong mắt của nàng ta, chẳng lẽ lại xuống cấp đến vậy? Từ đàn ông đến tiểu tử, rồi đến con nít, nếu để cho người ngoài biết, Lạc Tử Thần làm sao còn mặt mũi.

      Bất quá bên này tức giận mắt trợn trắng, bên kia hai nữ tử lại hồn nhiên chưa tỉnh hưng phấn nhìn mây đen ngoài cửa sổ, nóng bỏng thảo luận.

      “Hay hôm nay ? Trời sắp mưa rồi...”

      “Ừ, chuẩn bị , tốt nhất đợi đến tối...”

      thành vấn đề, giao cho ta xử lý là được...”

      “Người kia đâu rồi, tỷ cũng phải an bài tốt đó...”

      “Tàn Nguyệt, ta làm việc muội yên tâm , cam đoan trả cho mẹ của muội cái công đạo...”

      “Chanh, vậy làm phiền tỷ. Bất quá muội cũng muốn xem, muội cũng tính là nửa đương (người trong cuộc) mà...”

      “Muội? Tàn Nguyệt, muội mang thai, thể miễn cưỡng, hay là thôi . Chờ trở về ta cho muội biết...”

      cần, ngày này muội chờ rất lâu rồi, muội muốn ...”

      Nhìn hai người họ mỗi người câu chuyện khí thế ngất trời, Lạc Tử Thần cũng muốn hỏi xem các nàng muốn làm gì, nhưng mấy lần mở miệng đều có người để ý đến , rốt cục nhịn được bùng phát:

      “Tàn Nguyệt, Chanh, các người cuối cùng là gì vậy hả? Các người có chuyện gì sao? Ta cũng muốn ...”

      Rống to tiếng, hai người rốt cục quay đầu lại, Tàn Nguyệt vô tội nháy mắt mấy cái:

      “Hình như liên quan tới ngài...”

      “Đúng vậy, xen vào việc của người khác...”

      Chanh Sát bĩu môi, cuối cùng gõ đầu của , thở dài:

      “Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, rảnh chơi với ngươi...”

      Ừng ực tiếng, ai đó rốt cục hôn mê bất tỉnh, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ khoát tay, chỉ vào người té xỉu đất, cười :

      “Muội còn sức lực nữa, giao cho tỷ...”

      “Muội...”

      Thấy Tàn Nguyệt nghênh ngang rời , Chanh Sát tức giận trừng mắt với bóng lưng đáng giận kia, muốn mắng vài tiếng, mới mở miệng ra, Tàn Nguyệt vừa vặn quay đầu lại, ôn nhu cười:

      “Cẩn thận, đừng để con nuôi của tỷ học được...”

      Ta nhịn, nhịn...

      Chanh Sát yên lặng, bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, chút ôn nhu vuốt khuôn mặt tuấn tú của Lạc Tử Thần:

      “Tính tình thúi đòi mạng, bất quá, làn da là đẹp, cảm giác tồi...”

      Đêm, rốt cục chậm rãi buông xuống, gió thổi, đến tối, bỗng nhiên mưa rơi xuống róc rách.

      Mưa đến rất chậm, nhưng chỉ chốc lát sau là được mưa to, tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp ngừng.

      Từ trong nhà giam ra, Tướng phủ sớm còn phồn hoa trước kia, Liễu Tương rỗi rãnh ở nhà, mặc dù rời khỏi kinh thành, nhưng trong tay cũng có quyền thế gì...

      “Lão gia, ông ăn nhiều chút ...”

      Thấy đũa Liễu Tương chỉ gắp vài lần, Cúc Văn bất an khuyên nhủ.

      “Ta no rồi...”

      Liễu Tương thở dài, Cúc Văn vội nháy mắt với Vệ Trạch bên cạnh, vệ Trạch nhìn Liễu Tương, thấp giọng :

      “Cha, người phải bảo trọng thân thể, phải ăn nhiều chút mới được...”

      Liễu Tương quay đầu, vươn tay từ ái xoa đầu Vệ Trạch, ôn hòa :

      “Cha no rồi. Gần đây luôn mơ thấy nàng ấy, có lẽ, ta cũng sắp...”

      Lời của Tàn Nguyệt..., giống như loại vũ khí sắc bén đâm vào trong đầu của ông, ông dám truy cứu, dám suy nghĩ.

      Bên trong tối tăm kia, dường như hiểu được, kết quả tất nhiên là tê tâm liệt phế...

      “Lão gia, tỷ tỷ nhiều năm như vậy, ông cũng đừng nhớ nữa. Nếu tỷ tỷ trời có linh, nhìn thấy lão gia vì tỷ tỷ mà như vậy, trong lòng tỷ ấy cũng bất an...”

      Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa rơi lệ.

      Cũng biết chuyện kia ra sao, Mặc Sát Môn tiếp nhận, chắc là thất bại đâu?

      Nhìn dáng vẻ vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu khi chuyện kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối buông tha mình, tuyệt đối .

      Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là ông ấy cũng bắt đầu hoài nghi?

      Đêm nay sắc trời cũng tốt, lúc ra cửa, bên ngoài nổi mưa bụi, mà tiếng sấm , làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.

      “Tiểu Khúc, bên kia cũng thời gian sao? Ngày mai ngươi lại thúc giục xem...”

      Tiểu Khúc vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Khúc ra ngoài.

      Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới ngồi xuống, trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn ngủ.

      Nhắm mắt lại, lập tức gục xuống bàn, cả người cứ thế ngủ.

      Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, bà cảm thấy người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng tìm thấy chăn ở đâu...

      Đòi mạng rồi, có chuyện gì?

      Cúc Văn nhíu mày, sau lúc lâu, vui mở mắt ra, mới nhớ tới bà lại chưa lên giường, chỉ ghé vào bàn ngủ.

      Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể...

      Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp kia, chỉ thấy nữ tử áo trắng ngồi ở giường của bà...

      Nữ tử nhìn về phía bà, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục...

      Thấy bên mặt, nhàng thoát tục, quen thuộc...

      Phải...

      biết...

      phải là nàng ta!

      Nàng ta chết, chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng ta?

      Như Yên, ngươi chết lâu như vậy, vì sao thể buông tha phu quân, buông tha ta?

      Ầm tiếng sấm lớn, mang theo tia chớp chói mắt, chiếu bóng người kia càng thêm quen thuộc...

      Nàng mặc, vẫn là ngày đó, ngày nàng sắp chết, bộ quần áo kia...

      Cả bộ quần áo tuyết trắng, chỉ có phần cổ áo, thêu hai đóa hoa lan thoát tục...

      Tuệ lan tím, nàng nhất, nàng thích thêu ở cổ áo -

      Quần áo màu trắng, hoa màu lam, cảm giác thô tục, chẳng qua là cảm thấy, rất xinh đẹp...

      Cũng rất loá mắt, liếc mắt nhìn cái, cũng khiến cho người gặp qua thể quên được...

      “Như Yên... Ngươi là Như Yên...”

      Run run vươn tay, bà biết mình ở đâu...

      Ở trong phòng mình, hay là trong mộng?

      Chắc là trong mộng, dù sao gần đây, Liễu Tương cũng , thường xuyên mơ thấy nàng ta...

      Xem ra hôm nào, bà phải cầu cái bùa bình an mới được, nàng ta chết, mà bà còn sống...

      Sống rất tốt, cao ngạo sống hơn mười năm, nhìn nàng ta thê thảm chết , nhìn con đáng thương của nàng ta vẫn sống...

      Nàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp, cùng dạng như khi nàng còn được sủng ái... Giống nhau như đúc...

      “Phải, ta còn sống, thế nào? Chột dạ sao?”

      Nàng lạnh lùng cười, mặt tuyệt mỹ, lạnh nhưng thuần khiết.

      , phải... đâu, ngươi chết, ngươi chết...”

      Cúc Văn cà lăm, ghen tị với dụng nhan xinh đẹp của nàng ta, oán hận nàng ta sống lại vẫn tốt.

      qua nhiều năm như vậy, vì sao trong lòng Liễu Tương, tồn tại của bà?

      “Ha ha, ta đáng chết sao? Ta đáng chết sao? , tại sao muốn hãm hại ta, ta làm gì có lỗi với ngươi chứ...”

      Nàng đứng lên, khuôn mặt tuyệt mỹ, trong chốc lát biến thành màu đỏ chói mắt, máu đỏ tươi, từ ánh mắt trống rỗng chảy ra.

      Tay nàng đưa ra ngoài, móng tay rất dài rất dài, hơn nữa, từng cái, đều là đỏ tươi chói mắt...

      Đỏ như máu, màu đỏ đẹp đẽ...

      “Ngươi... Ngươi đừng qua đây... Ta hại ngươi, có...”

      “Ta làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao muốn hại ta? Tại sao muốn hãm hại ta...”

      Nàng tiếp tục hướng về trước, Cúc Văn rút lui vài bước, phía sau có đồ vật gì đó đẩy bà, bà phịch tiếng ngã sấp xuống đất.

      “A...”

      Hoảng sợ bò dậy, đất có người nằm ngang, mặt nàng ta hướng lên, dáng vẻ rất quen thuộc, ngờ là...

      ngờ là -

      Quế nhi?

      đâu, nàng ta phải chết rồi sao?

      Nàng ta chết, làm sao có thể cũng ở nơi đây...

      “Ta muốn tìm ngươi đền mạng, ta muốn giết ngươi...”

      Nàng tiếp tục tới gần, khi chuyện, lộ ra răng trắng dày đặc...

      “Ngươi, đừng qua đây... Ta , ta cũng bất đắc dĩ thôi... Như Yên, diện mạo ngươi xinh đẹp như vậy, phu quân lại ngươi như vậy... Cho dù, ông ấy cưới nhiều nữ tử như vậy, nhưng ngươi có biết, ông ấy nhất vẫn là ngươi...”

      Cúc Văn chống đầu, nước mắt ào ào rơi xuống, những lời này bà chưa từng với ai, vẫn luôn chôn ở trong lòng, rất đau khổ...

      “Ngươi có biết, khi người đàn ông cùng ngươi triền miên, nhưng miệng lại gọi tên nữ tử khác, là cảm giác gì ? Ngươi có biết, trong lòng của ông ấy ràng ôm ấp là ngươi, nhưng miệng lại than đau lòng người khác ? Ta ông ấy, ta rất thương ông ấy, nhưng, ngươi cũng là phòng lớn rồi, vì sao chẳng những chiếm cứ người của ông ấy, còn muốn chiếm cứ cả tim của ông ấy? Ngươi cái gì cũng có, ta sao? Ta có cái gì? Ta có gì cả, có gì cả...”

      “Ha ha... Cho nên ngươi hãm hại ta? Ta đáng chết như vậy sao?”

      Nàng lạnh lùng cười, Cúc Văn khóc :

      “Tỷ tỷ, muội biết tỷ tốt với muội, rất lo cho muội, nhưng... muội có được người của ông ấy, cũng có được tim của ông ấy, muội vì mình, cũng phải lo lắng vì con của muội... Có tỷ ở đây, muội vĩnh viễn vẫn được ông ấy để ý, cho dù là liếc mắt cái...”

      Cúc Văn chua xót nở nụ cười:

      “Nhưng sau đó, muội mới biết, ra muội sai lầm rồi. Muội cố ý hạ thuốc mê cho tỷ, tìm đến người đàn ông, sau đó cho ông ấy biết, qua nhìn tỷ... Ông ấy thấy tỷ phản bội ông ấy, bắt gian tại trận, nhưng ông ấy chỉ lạnh nhạt tỷ, đánh tỷ, phạt tỷ! Buồn cười, buồn cười, ông ấy lại ra tay được với tỷ, cho dù, tỷ vụng trộm với người khác... Cũng tại lúc đó, muội quyết định, cần trái tim của ông ấy nữa, muội chỉ muốn quyền lực, chỉ cần quyền thế của Tể tướng phu nhân thôi...”

      “Vậy sao? Ngươi đúng là tham lam. Lúc ta đây mang thai, ông ấy cũng gì, tại sao ngươi muốn để cho ta qua than?”

      Nữ tử hừ lạnh tiếng, có lẽ nghe được những điều này, Liễu Tương rất hối hận, nhưng nàng buông tha người đàn bà này như vậy, nàng hỏi cho ra mọi chuyện cần thiết.

      “Cái này, càng phải trách tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhảy múa giỏi, mà phu quân lại trừng phạt tỷ tỷ được, chỉ lạnh nhạt tỷ tỷ mà thôi. Vắng vẻ, vì cho phép ngày kia, ông ấy hồi tâm, hòa hảo với tỷ tỷ. Cho nên, vì phòng ngừa họa chưa xảy ra, muội muốn hủy chân của tỷ, để tỷ hận ông ấy, hận ông ấy...”

      Càn rỡ cười to vài tiếng, thấy nàng ngốc ở đâu, Cúc Văn tiếp tục :

      “Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao sức khỏe của Tàn Nguyệt vẫn tốt ? Đặc biệt là lúc ? Tỷ có biết sức khỏe của tỷ vì sao luôn rất xấu? Tuy rằng, ông ấy đưa cho tỷ đều là thuốc tốt nhất?”

      “Ngươi...”

      Chanh Sát cực kỳ tức giận, chẳng lẽ , mẹ của Tàn Nguyệt chết, là bà ta trực tiếp hạ độc sao?

      May mắn Tàn Nguyệt cũng đến, bằng , chắc bị tức chết!

      “Là ngươi hạ độc...”

      “Đúng, là ta! Ta vốn muốn giết con tiện nhân kia, nhưng ai có thể nghĩ đến mạng của nó cứng rắn. Sau khi sinh, nó luôn khỏe, nhìn dáng vẻ nó hấp hối, ta cao hứng... Sau đó, ngươi chết, ngươi cuối cùng , ta vốn muốn giết nó cho xong việc, nhưng nhìn thấy Liễu Tương cũng thích nó, cho nên... mới giữ nó lại, từ từ tra tấn...”

      tới chỗ này, Cúc Văn đột nhiên cảm giác được cũng có gì đáng sợ, phải là giấc mộng thôi sao?

      “Vậy sau đó tại sao lại muốn giết Tàn Nguyệt? Nó đối với ngươi, có bất kỳ uy hiếp nào!”

      “Đúng, đối với ta có, nhưng đối với con của ta có...”

      Cúc Văn cười lạnh tiếng, cả giận :

      “Con của ngươi, cũng là tiện, cũng dám đoạt người đàn ông của Hạo Nguyệt! Bất quá sau này tốt lắm, nó rất nhanh có thể đoàn tụ cùng ngươi rồi, còn có Quế nhi, nàng ta phải rất trung thành sao? Vừa vặn hầu hạ hai người các ngươi...”

      “Cúc Văn! ngờ, ngươi ác độc như vậy...”

      Hừ lạnh tiếng, trong phòng bỗng nhiên sáng lên, nhìn đèn đuốc sáng lên kia, Cúc Văn bất an quay đầu, thấy Liễu Tương vẻ mặt tức giận, bà mở miệng:

      “Lão gia, ta...”

      “Ta cũng nghe được rồi, ra tất cả đều là ngươi giở trò quỷ!”

      “Ngươi...”

      Quay đầu, nhìn nữ tử xa lạ xinh đẹp kia, Cúc Văn run run :

      “Là ngươi tính kế ta...”

      phải nàng ấy, là ta. Nhị nương, ta rồi, trả cho mẹ công đạo...”

      Địch Mân kéo Tàn Nguyệt đến, Địch Mân lạnh lùng nhìn Cúc Văn:

      “Thế nào, bà phải muốn , vừa rồi bà , đều là giả dối chứ?”

      “Ta... Lão gia, ta...”

      Rốt cục, hiểu được là chuyện gì xảy ra, bà phịch tiếng quỳ xuống, hô:

      “Lão gia, ta ông, ta làm tất cả, cũng là vì cái nhà này...”

      “Hừ, ngươi lại cãi cứng? Ngươi tiện nhân này, chết trăm lần, nghìn lần cũng... cũng...”

      Liễu Tương bỗng nhiên cảm thấy trong miệng ngòn ngọt, ông mở miệng, đột nhiên phun ra ngụm máu đỏ...

      “Tàn Nguyệt, thực xin lỗi, cha thực có lỗi với con, thực có lỗi với mẹ con... Địch Mân, bà ta, giao cho các người...”

      Liễu Tương lảo đảo vài cái, mất thăng bằng, người gục xuống. Tàn Nguyệt thở dài, ý bảo Chanh Sát giúp ông ấy nhìn xem...

      sao, tạm thời còn chưa chết...”

      Chanh Sát bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Địch Mân, ha ha cười :

      “Công tử, bà ta làm sao bây giờ? Có phải đáng chết hay ...?”

      “Chết có gì đáng tiếc!”

      Môi mỏng của Địch Mân khẽ mở, hừ lạnh .

      “Vậy, có thể giao cho ta hay ?”

      “Tùy tiện!”

      thể!”

      Địch Mân kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt, tại sao phải ra như vậy.

      “Nguyệt Nhi, sao nàng...”

      “Bà ta để cho mẹ của ta qua than lửa, lại hạ độc mẹ. Ta rồi, đòi lại cái công đạo cho mẹ. Chanh, bà ta có thể cho tỷ, nhưng muội muốn bà ta cũng phải than lửa, ở trong viện này...”

      Chanh Sát vui vẻ cười:

      “Tốt, thành vấn đề, ta an bài... Tàn Nguyệt, người đàn bà này hư hỏng như vậy, ta nhất định tốt hành hạ chết bà ta...”

      Hành hạ chết, nhưng để cho bà dễ dàng chết .

      Cúc Văn run rẩy, than lửa, ngẫm lại đau chết, bà muốn...

      Đột nhiên đứng lên, Cúc Văn rất nhanh chạy tới, chỗ tường cách đó vài bước, bà tình nguyện...

      “Ha ha, người đàn bà độc ác này, bà muốn chết sao? Nào có dễ dàng như vậy...”

      Nắm lấy cổ áo của bà ta, Chanh Sát bắt Cúc Văn lại giống như bắt con gà, Cúc Văn khóc lớn :

      “Tàn Nguyệt, van xin ngươi, để cho ta chết, để cho ta chết ...”

      “Nguyệt Nhi, nàng cũng mệt mỏi chứ? Cũng còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi ...”

      Nhìn hai người ôm nhau rời , Cúc Văn rốt cục nhận mệnh, hu hu, vì sao ngay cả chết cũng khó như vậy?

      “Vũ Nhi, ngày mai Địch Mân đăng cơ, trẫm muốn cùng nàng...”

      Nhìn Hàn phi vẫn trẻ tuổi, hoàng thượng cảm thấy, có loại bất đắc dĩ cảnh còn người mất.

      Bọn họ sống chung hai mươi năm, ông thậm chí cũng dám hỏi, bọn họ có thực là vợ chồng hay ?

      “Hàn phi, hai mươi năm trước chết rồi, nếu chết, vì sao ta phải ra mặt chứ?”

      Hàn phi thản nhiên thở dài, trong giọng mang theo bất đắc dĩ sâu.

      “Vũ Nhi, nhưng nàng là mẹ của Hạo Nhi...”

      , ta phải, mẹ của nó là Tố Vân, nhiều năm như vậy, đều là Tố Vân ở cạnh nó...”

      Lúc trước, chết , chắc là nhi tử của bà, Tố Vân vì bà, đứa cũng...

      “Vũ Nhi, thực xin lỗi...”

      Vốn có rất nhiều lời muốn , nhưng đến bên miệng, ông cái gì cũng được...

      sao, ta phải rất tốt sao?”

      “Nàng quyết định?”

      Run run, hoàng thượng thậm chí cũng dám lên.

      “Phải, Hàn Tư Vũ chết lâu rồi, ta chỉ là người đàn bà bình thường, cõng gánh nặng này hơn hai mươi năm, ta tránh ở trong mai rùa của mình, nhưng bây giờ, ta muốn buông tất cả, sau này sống vì chính mình!”

      Hàn phi ngẩng đầu, mặt lóe ánh sáng nhu hòa như mộng ảo:

      “Hoàng thượng, ta từng người, rất rất , nhưng hôm nay, ta bỏ qua, muốn đau đớn như vậy nữa. Mấy năm nay, ta quen với sư huynh, huynh ấy biết ta mất ký ức, ta ỷ lại huynh ấy, nhưng huynh ấy lại tôn trọng ta, sợ sau này ta hối hận, huynh ấy thậm chí còn có chạm qua ta...”

      Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống, Hàn phi tiếp tục :

      “Có lẽ, ta thay lòng. Thực xin lỗi, hoàng thượng...”

      Hoàng thượng lẳng lặng đứng, đôi mắt quyến luyến nhìn Hàn phi, qua rất lâu rất lâu, bỗng nhiên thở dài:

      “Là trẫm bỏ lỡ nàng, là trẫm bảo vệ nàng tốt. Vũ Nhi, trẫm trả lại tự do cho nàng...”

      Pháo hoa hoa mỹ, bỗng nhiên bay ra từ trong cung đẹp đẽ quý giá, pháo hoa ban ngày, vốn là cực nhạt, nhưng bọn họ vẫn thấy được.

      “Vũ Nhi, nếu có kiếp sau, nàng còn có thể trẫm ?”

      “Kiếp sau rồi .”

      Hàn phi thở dài, nếu có kiếp sau, bà tình nguyện, cho tới bây giờ quen ông ấy!

      Nhưng những lời này, quá mức đả thương người, bà ra miệng...

      “Mân, chàng xem, pháo hoa màu lam, từ trong cung thả ra...”

      Tàn Nguyệt chỉ vào ít rực rỡ bầu trời, khen.

      “Bà ấy quyết định...”

      Pháo hoa kia, rất quen thuộc, là cho Thanh thúc.

      “Ai? Mân, chàng là nương nương sao?”

      Tàn Nguyệt ngạc nhiên, nàng nắm lấy tay Địch Mân, thở dài:

      “Đây là lựa chọn của bà ấy, ta ủng hộ bà ấy...”

      Địch Mân rũ mắt xuống, gắt gao ôm lấy Tàn Nguyệt, bất an :

      “Nguyệt Nhi, liệu có ngày, nàng có thể cũng rời khỏi ta ?”

      Khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt, thực sợ hãi, Tàn Nguyệt như vậy.

      “Có...”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, mềm mại cười:

      “Nếu chàng phản bội ta, ta cũng rời khỏi chàng. Nhưng ta biết, ta còn có thể người khác , có lẽ là thể!”

      Ánh mắt tối sầm lại, sắp lên ngôi, có phải, vấn đề kia cũng phải đối mặt rồi hay ?

      đâu, Địch Mân ta, vĩnh viễn cũng phản bội nàng!”

      Địch Mân vội vàng . Tàn Nguyệt thở dài, ai oán nhìn Địch Mân:

      “Địch Mân chắc là biết, nhưng Tư Hạo, khó ...”

      Địch Mân, là phu quân của nàng, mà Tư Hạo, là hoàng thượng, hoàng thượng cao cao tại thượng...

      “Nguyệt Nhi, tin tưởng ta, mặc kệ tên là gì, ta đều là tướng công của nàng, tướng công toàn tâm toàn ý nàng...”

      Trời vừa sáng, Tàn Nguyệt ngủ say.

      Hôm nay là ngày Địch Mân đăng cơ, trong lòng nàng có khẩn trương, chỉ là cảm thấy, có gì lớn, phải là đăng cơ thôi sao?

      “Phu nhân, rời giường nha...”

      Nha đầu giọng, Tàn Nguyệt mơ mơ màng màng, miệng than thở tiếng, nhưng thanh kia, làm sao lại chịu dừng lại đây.

      “Tàn Nguyệt, Địch Mân nạp thiếp...”

      tiếng rống to, Tàn Nguyệt bật ngồi dậy, trợn mắt nhìn về phía trước, mới phát lão phu nhân ở đây, vừa mới rống to, trừ bỏ Chanh Sát còn có thể là ai?

      “Chanh, tỷ gọi hồn à...”

      Tàn Nguyệt bất mãn chu miệng, nàng ấy biết phụ nữ có thai phải ngủ nhiều sao?

      “Đúng vậy, phải là kêu hồn về tới rồi sao?”

      Chanh Sát vô vị cười cười, Địch lão phu nhân :

      “Tàn Nguyệt, chúng ta cũng biết con muốn ngủ, nhưng nếu con nhanh, kịp...”

      Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn bà, Chanh chỉ chỉ bộ đồ nha đầu cầm trong tay, đó là màu đỏ chót, màu đỏ tươi đẹp loá mắt.

      “Cái này...”

      “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương...”

      Hoàng hậu?

      Tàn Nguyệt ngây người, hơi giật mình nhìn đám người quỳ xuống mảng lớn mặt đất, thậm chí ngay cả Địch lão phu nhân, Chanh Sát cũng quỳ xuống...

      “Các người...”

      Trời ạ, đây là tình huống gì?

      Hôm nay Địch Mân đăng cơ sai, nhưng...

      Nhưng phong hậu phải mấy ngày nữa sao? Tại sao hôm nay lại...

      “Tàn Nguyệt, chúc mừng con, hoàng thượng hạ chỉ, từ giờ trở con chính là hoàng hậu...”

      Địch lão phu nhân cười ha ha, Tàn Nguyệt chống đỡ đứng dậy, Chanh Sát vội đứng lên, cũng nâng Địch lão phu nhân dậy, vội vàng :

      “Tàn Nguyệt, đúng, ta cũng phải gọi muội hoàng hậu. Muội còn chưa bọn họ đứng dậy...”

      “A... Các người tất cả đứng lên, tất cả đứng lên...”

      Giống như nằm mơ, Tàn Nguyệt được bọn họ đỡ dậy, trang điểm gần hai canh giờ, gần buổi trưa, Địch Mân bỗng nhiên trở lại...

      “Mân, chúng ta đây là...”

      Ngồi ở kiệu rồng vô cùng xa hoa mà định thần lại. Bây giờ bọn họ đường cái, trước sau là đội quân dài, có rất nhiều rất nhiều binh lính ở bên bảo vệ, đội ngũ hoàng gia chậm rãi bước .

      muốn để cho nàng lo lắng, ta cũng muốn cho nàng áp lực. Nguyệt Nhi, nàng là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất...”

      Nắm lấy tay Tàn Nguyệt, Địch Mân nghiêm túc .

      “Hay quá...”

      thanh ủng hộ, giống như thủy triều vọt tới, vừa rồi giọng của Địch Mân lớn, nhưng dân chúng chung quanh cũng nghe được.

      Tình tốt đẹp, ai cũng hướng tới, lời thề chân thành tha thiết, ai cũng cảm động...

      “Hoàng thượng, ở đây là đường cái...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, thấp giọng ngượng ngùng .

      “Trẫm muốn để cho mọi người biết, trong lòng trẫm, cũng chỉ có Liễu Tàn Nguyệt!”

      “Hay quá...”

      “Tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu tốt...”

      “Đúng vậy, ngươi xem ánh mắt hoàng thượng nhìn Hoàng hậu nương nương, tình ý kéo dài...”

      “Ôi chao, chờ ta sau này, cũng phải tìm nam tử tình thâm ý trọng như vậy...”

      ...

      Nghe bọn họ bàn tán, Tàn Nguyệt hạnh phúc ngẩng đầu, mặt lộ vẻ tươi cười hoa mỹ...

      Nụ cười kia, giống như ảo mộng, làm cho khuôn mặt nhắn vốn tuyệt mỹ, càng thêm khuynh quốc khuynh thành...

      “Wow, Hoàng hậu nương nương cười kìa...”

      “Nương nương đẹp quá, đẹp quá...”

      “Ngươi còn biết, lúc trước hoàng thượng sống chết , là nương nương tự mình ra ngoài, tìm hoàng thượng về đó...”

      “Còn nữa, hoàng thượng trúng độc, nương nương vì cứu hoàng thượng, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng còn...”

      “Hoàng thượng đối nương nương cũng rất tốt, ta nghe , nương nương thiếu chút nữa bị rắn cắn, là hoàng thượng dùng thân thể của chính mình, chặn rắn tấn công...”

      “Đúng vậy, nương nương...”

      “Hoàng thượng...”

      Kể từ ngày đó, câu chuyện của hoàng thượng và hoàng hậu, giống như mọc cánh, bay vào lòng từng nhà. Tình nhiều lần ly hợp, rời giận, vượt qua sinh tử của bọn họ, cảm động ngàn ngàn vạn vạn người, cũng thành tình truyền kỳ hoa mỹ nhất, động lòng người nhất từ trước đến nay của Đại Quân vương triều...

      Hết

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :