1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 490: Gặp lại thái tử



      “Sau đó, Địch Mân trở lại, nhưng là thi thể có cảm giác! Muội oán quá, hận quá, nhưng sau đó, lại biết Tàn Nguyệt có thai... Địch Mân chết, có thể để lại cốt nhục cũng tốt. Khi đó, là hy vọng duy nhất để muội sống tiếp... Hy vọng duy nhất...

      Nhưng có ai ngờ, bọn họ ngay cả chuyện này cũng để yên cho muội!

      Ngày đó, nhìn thấy Tàn Nguyệt cả người đầy máu được bế trở về, lòng, cũng lạnh hết...”

      có ai biết, hoàn toàn tuyệt vọng là cảm giác gì, cũng ai biết, cái loại đau đớn dù là tuyệt vọng, nhưng khuôn mặt phải tươi cười nghênh người...

      “Tố Vân, thực xin lỗi, muội chịu khổ rồi...”

      Hàn phi gì, chuyện quá khứ Tố Vân trải qua, tại sao có thể là từ chịu khổ có thể giải quyết?

      Nhưng bà, lại biết nên gì? Hai mươi năm trước, họ là bạn rất thân, tuổi cũng cách xa mấy, nhưng hai mươi năm sau...

      Bà ấy già , mọi người xấp xỉ tuổi bà cũng già . Chỉ có mình bà, năm tháng giống như quên bà, vẫn còn trẻ như vậy!

      chỉ là vì mất trí nhớ sao?

      Vậy ngăn cách cuộc sống, gây ra cho bà, rốt cuộc là cái gì?

      Địch Mân, trong cuộc đời bà, phải xin lỗi nhất là đứa bé kia?

      “Tố Vân, Lâm quý phi, thái tử đều bị bắt, chúng ta có thể báo thù cho đứa ...”

      Thở dài, tuy rằng những lời này có chút yếu ớt, có chút vô lực, nhưng...

      Nhưng, đây cũng là điều giờ duy nhất bà có thể làm cho Tố Vân!

      “Nợ máu trả bằng máu, muội muốn dùng máu của bà ta, tế đứa bé của muội!”

      ***


      “Mân, chàng bận trước , ta tự cũng được...”

      Đến hoàng cung, Tàn Nguyệt biết Địch Mân có nhiều thời gian với mình, nàng cười .

      “Nguyệt Nhi, ta bận...”

      “Tàn Nguyệt...”

      tiếng gọi , Tàn Nguyệt kinh hỉ quay đầu lại, chỉ thấy Chanh Sát chạy tới, Tàn Nguyệt ha ha cười :

      “Vừa rồi ta biết chàng lo lắng, giờ tốt rồi, có Chanh Sát ở bên trông chừng ta, chàng có thể yên tâm?”

      Địch Mân thở dài, quay đầu nhìn về phía Chanh Sát:

      “Giao cho ngươi, bảo vệ tốt Nguyệt Nhi!”

      Chanh Sát vội vàng gật đầu, hai người nắm tay, theo công công phía trước vào thiên lao.

      “Chanh, cám ơn tỷ...”

      Tàn Nguyệt vui vẻ cười, che tay ở bụng, cám ơn Chanh Sát, cho nàng hi vọng, cũng cho nàng dũng khí kiên trì tiếp!

      “Tàn Nguyệt, là muội tự cứu chính muội...”

      Chanh Sát vui vẻ cười : “Muội biết?”

      Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu: “Tỷ sớm biết?”

      “Đó là đương nhiên, bất quá còn quá , ta dám xác nhận!”

      Phì tiếng, Tàn Nguyệt nhịn được bật cười lên, kéo cánh tay Chanh Sát, thở dài:

      “Thanh thúc đâu? Ông ấy có làm khó tỷ ?”

      , ta nhìn thấy ông ấy!”

      Chanh Sát quay đầu lại, chăm chú nhìn Tàn Nguyệt:

      “Tàn Nguyệt, đừng hận ông ấy, được ?”

      , rất khổ! Cho tới bây giờ cũng ngờ, môn chủ lại cuồng dại như vậy, si tình như vậy...

      “Muội hận ông ấy, ông ấy là khổ nhất rồi, nếu có thể, muội chúc phúc cho ông ấy...”

      “Chúc phúc ông ấy?”

      Chanh Sát nhíu chân mày, khó hiểu hỏi:

      “Tàn Nguyệt, ý của muội là...”

      “Thanh thúc, đáng có được hạnh phúc!”

      Ngẩng đầu nhìn phía trước, nàng biết Hàn phi nghĩ như thế nào, nhưng nếu có ngày, Địch Mân phản bội nàng, mà cạnh nàng, cũng có nam tử si tình như vậy..., nàng cũng có thể suy nghĩ!

      Kỳ , chân lý tình là trung trinh, là tin tưởng. Hai điểm này, chút hoàng thượng cũng làm được, nàng biết nên khuyên Hàn phi như thế nào, để bà tha thứ cho hoàng thượng!

      “Tàn Nguyệt, Địch Mân đâu? Địch Mân thấy thế nào?”

      Trong mắt Chanh Sát, lên vẻ kinh ngạc, nàng khẩn trương nắm lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

      và muội khác nhau, chuyện này, với , quan hệ quá nhiều. Nhưng hãy cho thời gian, nghĩ ra...”

      Kỳ , Hàn phi nương nương còn chưa ra quyết định, giờ nàng suy nghĩ, dường như cũng có chút quá sớm.

      “Ừ! Tàn Nguyệt, muội cũng biết, nếu môn chủ biết muội nghĩ như vậy, ông ấy nhất định rất cao hứng.”

      Trong thiên lao, kỳ cũng nhìn ra được ngày, nơi này u ẩm ướt, còn mùi nấm mốc khó ngửi.

      Từ bước đầu tiên rảo bước đến, Tàn Nguyệt nhịn được co rúm lại, cảm giác rất lãnh...

      “A... Hu hu...”

      Tiếng khóc truyền đến, như là đứa bé. Tàn Nguyệt căng thẳng trong lòng, nhanh vài bước, chỉ thấy thái tử ôm đứa , tiếng khóc là từ miệng đứa truyền tới...

      “Ngoan, cường Nhi, đừng khóc...”

      Động tác ôm ấp, rất là thuần thục, Hạo Nguyệt bên vô tình ngồi dưới đất, đôi mắt tan rã, đối với tất cả chuyện bên ngoài đều hoàn toàn biết gì cả.

      “Ngoan, đừng khóc...”

      Đứa , dường như rất đau đớn, nhìn được sắc mặt của nó, nhưng chỉ nghe được thanh, Tàn Nguyệt cảm thấy đau lòng...

      Đó là đứa của thái tử sao?

      Nó còn rất , cũng chỉ mới mấy tháng?

      Nhưng hiển nhiên, nó lại bị rất nhiều khổ sở, rất nhiều đau đớn!

      Đứa là vô tội? đúng sao?

      Nay, nàng cũng có thai, có thai lần nữa.

      Nếu đứa của mình như vậy, trong lòng nàng, nhất định rất đau rất đau...

      Mắt đẹp dạo qua vòng, nhìn thấy Ngũ hoàng tử cách đó xa, bọn họ cùng trong lao.

      Thái tử và Hạo Nguyệt chỗ, sau đó là Lâm quý phi, bên kia mới là Ngũ hoàng tử.

      Ngũ hoàng tử chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn xem dáng vẻ đau lòng của thái tử, khóe miệng tràn ra vẻ cười lạnh.

      “Ngươi... Sao ngươi lại tới đây...”

      Chẳng biết lúc nào, Lâm quý phi đột nhiên thấy được Tàn Nguyệt, quần áo người bà ta hơi hơi nhăn lại, tóc, vẫn là hình thức ngày hôm qua, hề tán loạn, người vẫn thực hợp quy tắc.

      “Lâm quý phi, ta chỉ sang đây xem xem, được sao?”

      Tàn Nguyệt cười, đôi mắt nhìn về phía thái tử, chỉ thấy bóng lưng của cứng đờ, nhưng xoay người lại...

      “Hu hu...”

      Đứa vẫn khóc, trong phòng giam lẳng lặng, quái dị nên lời.

      “Thái tử, nó có khỏe ?”

      Tàn Nguyệt run rẩy, muốn tiến lên, nhìn đứa bé kia, nhưng lại dám, lại dám bảo thái tử xoay người lại...

      Nghiệp chướng, nghiệp chướng, đó là tội của nàng!

      “Tàn Nguyệt? Ngươi đến làm gì? Vui sướng khi người gặp họa sao? Chúng ta đều như vậy, ngươi nên hài lòng chứ? Đừng mèo khóc chuột giả từ bi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, cần ngươi giả mù sa mưa như vậy...”

      Hạo Nguyệt bỗng nhiên chạy tới, điên cuồng vươn tay, giương nanh múa vuốt muốn bắt lấy Tàn Nguyệt, hận thể ra sức đánh Tàn Nguyệt.

      “Thái tử, thực xin lỗi...”

      Đối với đứa bé này, nàng rất có lỗi, đôi mắt chậm rãi chuyển, Tàn Nguyệt đến tận cùng bên trong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ hoàng tử, nhưng câu cũng ra.

      “Tàn Nguyệt, ta vẫn câu kia, ngày đó, phải là ta mật báo, phải ta nàng ở quý phủ của ta...”

      Ngũ hoàng tử đứng lên, đôi mắt si ngốc nhìn Tàn Nguyệt, thiên ngôn vạn ngữ, lại biết nên như thế nào mới tốt.

      “Chuyện đó còn quan trọng, phải sao? giờ ta rất tốt, giờ ta sống rất tốt...”

      Tàn Nguyệt chua xót cười, cười Ngũ hoàng tử, tâm có chút đau:

      “Mật báo là...”

      Nên ra, có thể ra sao? Nha đầu thân như chị em của Tàn Nguyệt, nhưng cũng là nữ tử bán đứng nàng ấy, sao có thể tàn nhẫn cho Tàn Nguyệt như vậy.

      “Quên , cũng quan trọng...”

      Thở dài, Tàn Nguyệt muốn truy cứu chuyện trước kia nữa, nhưng...

      “Ha ha, quan trọng sao? Tàn Nguyệt, ngươi muốn biết, lúc trước phản đồ bên cạnh ngươi là ai sao? Tiểu Mạt, Tiểu Mạt của ngươi phản bội ngươi, cảm giác thế nào? Thực đau lòng? Nha đầu của ngươi, hai nha đầu thân mật nhất của ngươi, đều phản bội ngươi...”

      Lâm quý phi đứng lên, tự biết, bây giờ sống sót là hy vọng xa vời, bà có gì phải sợ, tốt đả kích nữ tử này hủy tâm huyết cả đời của bà mới là .

      “Tiểu Mạt?”

      , thế nào lại là Tiểu Mạt?

      Quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử bất đắc dĩ gục đầu xuống, mà thái tử cũng ngẩn ra, nhưng cũng phản bác.

      “Ha ha, Tiểu Mạt, thậm chí ngay cả Tiểu Mạt cũng phản bội ta...”

      Cười khổ vài tiếng, thân mình Tàn Nguyệt lảo đảo, thiếu chút nữa đất...

      “Tàn Nguyệt, muội sao chứ? Cũng sắp làm mẹ rồi, sao còn cẩn thận như vậy?”

      Chanh Sát chạy nhanh đỡ lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt lắc đầu, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, có thể là đau lòng quá!

      “Cái gì? Cái gì làm mẹ? Ngươi phải...”

      Lâm quý phi lui về phía sau vài bước, thuốc kia là bà tự mình phân phó, tận mắt nhìn nàng ta uống, uống thể sinh con, làm sao có thể...

      “Ha ha, chính là bà xú nữ tử này cho Tàn Nguyệt uống thuốc! Ta sớm muốn tìm bà tính sổ...”

      Nghe Lâm quý phi vừa thế, Chanh Sát lửa lớn nhào đến Lâm quý phi, nếu phải Tàn Nguyệt vẫn luôn kéo tay nàng, nàng nhất định mạnh mẽ giáo huấn nữ tử này.

      “Ngũ hoàng tử, ta hôm nay, là vì đứa bé kia. Nó là cháu của ngài, nó còn như vậy, đứa là vô tội, ta nghĩ... Có thể nào...”

      để ý tới Lâm quý phi kiêu ngạo, Tàn Nguyệt lặng yên nhìn chăm chú vào Ngũ hoàng tử, thản nhiên ra ý đồ của mình.

      “Nàng vì nó mà đến...”

      Quay đầu nhìn thái tử thân mình cứng ngắc cái, ngũ hoàng tử cười lạnh .

      “Phải!”

      “Ha ha, tốt, tốt lắm! Tàn Nguyệt, nàng mềm lòng sao? Đừng quên, đứa bé kia của nàng, là đánh nàng mới mất...”

      Tàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, nghĩ đến đứa con đó, trong lòng vẫn đau như mũi dùi đâm. Nhưng đứa và người lớn, vốn là bất đồng, ân oán giữa người lớn, làm sao có thể để đứa đến gánh vác?

      “Ta biết, nhưng đứa là vô tội...”

      Mắt tối sầm lại, chỉ sợ là Ngũ hoàng tử cho nàng thuốc giải, Tàn Nguyệt thở dài.

      “Đúng vậy, đứa vô tội, bây giờ nàng mang thai, đương nhiên là vô tội. Mà khi nàng có thai, Thái y nàng thể sinh con, làm sao nàng đứa vô tội?”

      Ngũ hoàng tử lạnh lùng cười, Tàn Nguyệt cúi đầu, thở dài:

      “Xem như ta cầu xin ngài, ngũ hoàng tử, có thể chứ?”

      Lâm quý phi khiếp sợ nhìn Tàn Nguyệt, ngay cả Hạo Nguyệt, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.

      Theo lý thuyết, phía sau, Tàn Nguyệt cần thiết phải đóng kịch, nhưng ánh mắt của nàng chân thành, tuyệt như là...

      diễn trò!

      Thái tử, rốt cục nhịn được quay đầu, nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong này, nhìn đầu nàng, chưa bỏ băng gạc, ánh mắt của ẩm ướt, dịu dàng nhìn Tàn Nguyệt.

      Ngay cả đứa trong ngực của , lúc này cũng lặng yên nằm, mở to mắt to đen lúng liếng, khóc nữa...

      “Nàng... Thuốc kia, khó giải...”

      Ngũ hoàng tử thở dài, qua góc tường bên ngồi xuống, rũ mắt xuống, lặng yên ngồi...

      Vẫn hiểu được, đối với nàng vốn có hứng thú gì, hai người gặp mặt, tất cả cùng xuất , cũng là vì ích lợi, vì lợi ích chung mà thôi.

      Nhưng bóng dáng của nàng, vì sao từ từ chiếm cứ tâm trí của , lâu khó có thể bỏ ?

      Vì sao?

      luôn luôn nghĩ, nhưng vẫn hiểu được.Cho tới bây giờ, tâm, rộng mở trong sáng -

      Có lẽ, cũng là vì lạnh nhạt của nàng, trí tuệ của nàng, tốt bụng của nàng, rộng lượng của nàng, của nàng...

      Địch Mân, ngươi quả nhiên nhặt được bảo bối, nhưng vì cái gì chuyện tốt đều là của ngươi, ta sao có gì cả?

      có sao?”

      Tâm, đau xót, đây là chút đau lòng vì , cả người cũng đều yên tĩnh rất nhiều.

      “Tàn Nguyệt, muội cũng cần đau lòng, đó bất quá là con của hai người bọn họ, bọn họ đủ xấu xa, liên quan tới muội...”

      Vốn muốn mắng chút, nhưng nhìn Tàn Nguyệt đau lòng, Chanh Sát mới ôn hòa chút, bất quá địch ý trong mắt lại hề giảm...

      “Chanh, tỷ muội thiếu chút nữa quên, đúng rồi, y thuật của tỷ cũng rất cao, tỷ xem giúp nó được ?”

      Tàn Nguyệt nâng lên đôi mắt đẹp, trong mắt sáng lóe lên, Chanh Sát trắng bệch, ngón tay chỉ cái mũi của mình:

      “Muội gì? Ta...”

      “Đúng vậy. Muội tin tưởng y thuật tỷ...”

      Tàn Nguyệt chớp mắt mấy cái, có gì đúng sao? Bất quá là mời nàng ấy cứu người thôi.

      “Nhưng... Ta...”

      Chanh Sát chỉ hướng thái tử, lẩm bẩm :

      “Muội bảo ta cứu nó?”

      Hừ, nàng đường đường là Chanh phó sứ của Mặc Sát Môn, khi nào biến thành cứu tù phạm trong lao?

      “Chanh, làm phiền tỷ, cám ơn...”

      Tàn Nguyệt thản nhiên cười, Chanh Sát gục đầu xuống, vội vàng xua tay:

      được, được...”

      “Làm ơn , hu hu, xem như muội cầu xin tỷ được ?”

      Như thế nào cũng khuyên được Chanh Sát, Tàn Nguyệt ra đòn sát thủ, nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn nàng ấy.

      “Được rồi được rồi, ta phục muội. Ha!”

      Thở dài, Chanh Sát đến trước cửa lao thái tử, giọng điệu vui gọi:

      “Đưa cho ta!”

      “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Hừ, Liễu Tàn Nguyệt, cường Nhi cũng bị ngươi làm hại thảm như vậy, ngươi còn muốn làm gì?”

      Liễu Hạo Nguyệt đứng lên, khẩu khí thậm chí vui trừng mắt Tàn Nguyệt.

      “Tàn Nguyệt, muội cũng thấy đó, phải ta xem, là Mẫu Dạ Xoa này cho ta xem...”

      Chanh Sát cười ha ha, nàng vốn là muốn xem, vừa vặn có thể tránh được.

      “Chanh, tính nàng ta là vậy, Hạo Nguyệt phải ý này. Thái tử, ngài tin ta ? Ta xin lỗi, ta chỉ muốn...”

      Thái tử xoay đầu lại, mang chua xót nhàn nhạt mặt:

      “Tàn Nguyệt, ta tin nàng.”

      Vừa , vừa đến bên cửa lao, đưa đứa bé ra -

      Nàng đối với mình, cuối cùng là vô ý, cho tới bây giờ đều có ý, bằng , thản nhiên với đứa của và nữ tử khác như vậy.

      Tàn Nguyệt vội vàng tiến lên, vươn tay nhận lấy đứa , Chanh Sát xem thường, vươn tay quá dịu dàng nắm lấy đứa , lửa lớn trừng mắt Hạo Nguyệt...

      “Thái tử, sao người có thể đem con của chúng ta cho nàng ta? Người cũng biết, Cường nhi bị nàng ta hại...”

      Hạo Nguyệt đôi mắt đẫm lệ, đến bây giờ, phu quân của nàng, còn chưa buông Tàn Nguyệt sao?

      Tàn Nguyệt sắp hại chết bọn họ, sắp hại chết rồi!

      “Đủ rồi, ngươi câm miệng cho ta...”

      Thái tử nhíu mày rậm, lớn tiếng giáo huấn.

      Tàn Nguyệt thở dài, vì sao đến bây giờ, Hạo Nguyệt vẫn thích ăn dấm chua bậy?

      Cho tới giờ nàng hề thái tử, cho tới bây giờ hề .

      Nhưng Hạo Nguyệt tin, cho tới bây giờ cũng tin.

      Cúi đầu nhìn về phía đứa trong lòng, ánh mắt của nó rất lớn, mặt cũng có bao nhiêu thịt, gầy teo.

      Lần đầu tiên ôm nó, nhưng nó khóc, chỉ là chớp đôi mắt to, tò mò nhìn Tàn Nguyệt, miệng a a, phải đau đớn nức nở, dường như gì đó với Tàn Nguyệt.

      “Cường nhi, con tên là Cường nhi sao? Ánh mắt của con rất đẹp, ánh mắt giống với mẹ con...”

      Đúng vậy, từng, đôi mắt này, cho nàng ấm áp duy nhất trong tướng phủ.

      “A...”

      “Ngoan nào, cho dì Chanh của con xem cho con, dì ấy nhất định chữa khỏi cho con, Cường nhi...”

      Nếu, đứa bé kia của mình còn ở đó, so với nó còn lớn hơn.

      Nhưng con của nàng mất, đứa của Hạo Nguyệt cũng thành cái dạng này, trong lòng nàng hối hận quá, cũng đau lòng quá.

      “Tàn Nguyệt, tình trạng của nó...”

      Chanh Sát bỗng nhiên mở mắt ra, mặt mang vẻ khó xử.

      “Thế nào?”

      “Thế nào?”

      Thái tử, Hạo Nguyệt, Tàn Nguyệt cùng nhau hỏi lên, Chanh Sát trợn mắt cái, buông tay ra thở dài:

      “Ta có thể giảm bớt đau đớn của nó khi phát tác, nhưng muốn hoàn toàn trị tận gốc, chỉ cần phải có thời gian, còn...”

      Trong mắt, mang theo sầu lo nhàn nhạt, nếu đứa bé này phải của thái tử và Hạo Nguyệt, nó cũng thực đáng .

      “Còn cái gì? Chanh?”

      “Có thể chữa khỏi, nhưng thuốc dẫn khó được!”

      Chanh Sát thở dài, nhìn vẻ mặt lo lắng của thái tử và Hạo Nguyệt, sau tất cả, bọn họ vẫn là cha mẹ bình thường, cảm giác cũng phải quá mức đáng ghét.

      “Thuốc dẫn gì? Trong cung phải là cái gì cũng có sao?”

      Tay ôm đứa hơi run run, giống như đứa bé này phải của bọn họ, mà là của nàng...

      “Hai thuốc dẫn, thiếu thứ cũng được. Thứ nhất, là bảy cánh hoa sen núi băng Hi Ma. Cái này, phải xem vào vận may, chỉ sợ trong cung cũng có thuốc này. Hơn nữa cầu là trong vòng tháng, thời gian dài, dược hiệu yếu bớt, cũng còn dược hiệu nên có...”

      Nhìn mặt thái tử, Chanh Sát tiếp tục :

      “Thuốc dẫn thứ hai, tuy rằng khó, nhưng cần nghị lực rất lớn, đó là máu ở tim của cha mẹ...”

      Máu đầu quả tim?

      Mọi người đều sửng sốt, Chanh Sát tiếp tục :

      “Máu đầu quả tim, tuy rằng cần mạng người, nhưng nguy hiểm rất lớn, hơn nữa lúc ngân châm đâm vào, đau triệt nội tâm, đối với người cũng là khảo nghiệm rất lớn...”

      Đôi mắt liếc Hạo Nguyệt, Chanh Sát cười lạnh :

      “Hai vị, chắc là chịu nổi khổ này? Cho nên, xem như hết thuốc chữa!”

      “Ta...”

      Thái tử gục đầu xuống, máu đầu quả tim là thuốc dẫn, cái này cũng được nghe , sợ đau, nhưng...

      Thuốc dẫn thứ nhất này, nếu là bình thường, chắc chắn ngại vạn dặm tìm thuốc đến, nay ra nhà giam này cũng khó khăn, làm sao có thể ra ngoài tìm thuốc dẫn?

      “Chanh Sát, hoa sen kia, rất khó tìm sao?”

      Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, hay là với Địch Mân, bảo Địch Mân phái người xem chút!

      “Hoa sen cần phải có duyên, là chỉ có thể gặp mà thể cầu. Hoa sen cũng có linh tính...”

      Thái tử gục đầu xuống, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Đứa kia...”

      “Ta giúp nó châm, trong vòng tháng tái phát...”

      Tuy ngoài miệng Chanh Sát buông tha người, kỳ tâm cũng cứng như vậy, thấy điều kiện trong lao tốt, nhưng mang theo đứa bé này cũng được, Hạo Nguyệt chắc là đồng ý.

      Đến cuối cùng, Tàn Nguyệt bảo trong lao chuẩn bị thêm mấy tấm mền, buổi tối đêm lạnh, đông lạnh bọn họ ốm rồi xong.

      Lúc ra khỏi Thiên Lao, ban ngày sớm qua, thế vô thường, ngờ vào trong lao, Lâm quý phi vẫn chịu cúi đầu, biết nếu để cho Hàn phi nương nương nhìn thấy, trong lòng là cảm tưởng gì?

      Khi trở lại trong phủ, Địch Mân chưa trở về. Tàn Nguyệt sâu kín than.

      Địch Mân, chàng đúng là vẫn muốn...

      “Tàn Nguyệt...”

      Vừa mới tiến vào, bóng người lập tức hạ xuống, Tàn Nguyệt hoảng sợ, quay đầu mới biết được ra là Hiên Vương.

      “Hiên Vương gia, lâu gặp...”

      Tàn Nguyệt cười, nụ cười kia thân thiết và mơ hồ.

      “Tàn Nguyệt, có lẽ sau này ta nên gọi nàng là Tam tẩu...”

      Ánh mắt Hiên Vương tối sầm lại, lần đó bảo vệ tốt Tàn Nguyệt, để cho Tàn Nguyệt chịu khổ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 491: Lòng nghi ngờ



      “Ta cũng ngờ, Địch Mân lại là hoàng tử...”

      mặt Tàn Nguyệt, mang theo chua xót nhàn nhạt. Hoàng tử, có thể là phải kế thừa đại nghiệp, mà Địch Mân, nếu trở thành hoàng thượng, làm sao có thể chỉ có nữ tử là nàng?

      “Ha ha, thực châm chọc, có phải hay ? Mấy ngày trước, Địch Mân còn tìm ta, muốn giúp ta làm hoàng thượng...”

      Hiên Vương tự giễu, cho tới bây giờ hề nghĩ tới phải làm hoàng thượng, tính cách của cũng thích hợp.

      Lúc ấy đồng ý, cũng là có cách nào, nay tốt rồi, Địch Mân là Tam ca, vẫn có thể làm Vương gia nhàn tản của .

      “Hiên Vương, thực xin lỗi, ta và Địch Mân cũng biết. Ta cũng là sau ngày hôm đó, mới biết được chuyện này...”

      Tàn Nguyệt thở dài, trong giọng mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ:

      “Nếu có thể lựa chọn, ta nghĩ Địch Mân cũng muốn thân phận như vậy...”

      “Đúng vậy, chỉ muốn ở cạnh nàng, tìm chỗ cư? Bất quá, là Tam hoàng tử, có trách nhiệm của !”

      Kỳ , tìm Địch Mân rồi, chỉ là mình với Tàn Nguyệt mà thôi.

      “Hiên Vương, ngài sao chứ?”

      Vốn, làm hoàng thượng, có hi vọng, lại đột nhiên mất , cảm giác kia, tất nhiên cũng chịu nổi...

      “Ta... Tốt lắm, sao! Tàn Nguyệt, ta chỉ muốn... Ta có thể ôm nàng cái ?”

      Trước đây, nghĩ tới, Địch Mân rồi, muốn chăm sóc Tàn Nguyệt cả đời, đời thế, sợ có danh phận, chỉ là lặng yên chăm sóc nàng cũng tốt.

      Nhưng có nhiều quyền lực, thậm chí ngay cả bảo vệ nàng cũng làm được.

      Địch Mân trở lại, Tàn Nguyệt cũng theo trở lại, sau này, vẫn là Vương gia, mà Tàn Nguyệt, cũng là hoàng tẩu của , hoàng tẩu...

      “Chuyện này...”

      Tàn Nguyệt có chút do dự, cánh tay dài của Hiên Vương duỗi ra, Tàn Nguyệt lập tức ngã vào trong ngực . Hiên Vương nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể kia, trong lòng lại càng thêm chua xót -

      Tàn Nguyệt, sau này, ta thể hy vọng xa vời gì...

      “Hiên Vương...”

      Muốn đẩy ra, nhưng giờ Hiên Vương rất đau xót, cũng rất bất lực, Tàn Nguyệt vươn tay, nhưng thế nào cũng nhẫn tâm đẩy ra...

      Tay, nắm chặt!

      Vội vội vàng vàng trở về, trong viện vừa xong, ngờ nhìn thấy hai bóng người ôm chặt nhau trong viện -

      người là Hiên Vương, em trai của ...

      người là Tàn Nguyệt, nương tử của ...

      Tàn Nguyệt, Hiên Vương, chẳng lẽ giữa các người, cũng có cái gì sao?

      Nghĩ đến lời đồn đãi trước kia, trong lòng Địch Mân đau vô cùng -

      Tàn Nguyệt, tin Tàn Nguyệt biết làm chuyện như vậy!

      chỉ thiếu chút nữa tin, đây chỉ là lời đồn đãi, là lời hại ác ý!

      Nhưng bây giờ sao? Tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, chuyện này phải như thế nào? Giải thích như thế nào?

      “Hiên Vương, ngài sao chứ?”

      Sau lúc lâu, thấy Hiên Vương còn chưa muốn buông tay, trong lòng Tàn Nguyệt có chút bất an, nàng nhịn được đẩy Hiên Vương.

      Hiên Vương buông tay ra, bên môi lộ ý cười chua xót:

      “Ta sao...”

      Môi, đột nhiên hạ xuống, ở trán Tàn Nguyệt ấn xuống cái hôn, xoay người, giọng :

      “Tàn Nguyệt, cám ơn nàng, ta ...”

      Cám ơn nàng? Tại sao muốn cám ơn nàng?

      đúng là khó hiểu!

      Tàn Nguyệt lắc lắc đầu, cẩn thận về phía phòng.

      Thấy Tàn Nguyệt trở về phòng, tay Địch Mân vẫn siết chặt như cũ, muốn vào để hỏi ràng, nhưng mới bước, Địch Mân oán hận dậm chân, xoay người hướng thư phòng mà .

      Trăng lạnh như nước, Tàn Nguyệt úp sấp trước bàn, bàn còn có vài món ăn, nhưng lạnh từ lâu, Địch Mân vẫn chưa trở về.

      Muốn kêu nha đầu ra ngoài hỏi chút, nhưng mở miệng, Tàn Nguyệt mới nhớ , trong viện của nàng, lúc có Địch Mân, vẫn luôn có nha đầu.

      Phủ thêm áo khoác, Tàn Nguyệt đứng dậy, quên , tự mình ra ngoài nhìn xem, cũng biết khi nào Địch Mân mới trở về.

      Trong viện, mùi hoa nhàn nhạt, ánh trăng sáng tỏ đổ xuống dưới, giống như tấm lụa màu trắng bạc khoác lên người, tất cả đều là mỹ lệ nên lời.

      Địch Mân vừa trở về, nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt dưới ánh trăng kia, ánh mắt tối sầm lại, vui :

      “Nguyệt Nhi, sao nàng còn chưa ngủ?”

      “Mân, chàng về? Ta vừa muốn ra ngoài tìm chàng, bất quá bị những đoá hoa này mê hoặc...”

      Tàn Nguyệt vui vẻ cười, cao hứng chạy về phía Địch Mân.

      “Nàng, cẩn thận chút...”

      Trong viện tối như vậy, nàng cũng dám chạy, nữ tử này đúng là -

      chút tự giác thân là phụ nữ có thai.

      “Ha ha, có chàng ở đây, ta lo lắng cái gì? Hơn nữa, đứa còn mà?”

      Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười, thuận tiện tựa vào trong lòng Địch Mân, người của lạnh, bên ngoài lạnh.

      “Mân, chàng ăn cơm chưa? Ta còn giữ lại thức ăn khuya cho chàng?”

      Tàn Nguyệt vui vẻ kéo tay Địch Mân, giọng vui giống như chuông bạc.

      “Ăn rồi!”

      “Nhưng ta đói bụng. Mân, cùng ta ăn chút được ...”

      Làm nũng kéo cánh tay Địch Mân, Tàn Nguyệt vẻ mặt bướng bỉnh.

      “Nàng...”

      Tàn Nguyệt cười khanh khách, hai người tới trước bàn, mỗi người cầm hai dĩa đồ ăn đến phòng bếp trong viện, Tàn Nguyệt thuần thục hâm nóng lên.

      “Nàng học được ít!”

      Nhìn thao tác thuần thục của Tàn Nguyệt, Địch Mân cười .

      “Ha ha, vốn dĩ ta cũng biết, bất quá chàng có việc, ta ở đâu cũng làm gì, theo Tần tỷ học chút, sau này chàng đói bụng, ta có thể...”

      Tàn Nguyệt kiêu ngạo cười, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, tha :

      “Nhưng ta bỏ được. Nguyệt Nhi, đừng làm bản thân mệt, được ?”

      Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu, cái thìa trong tay cũng nhàn rỗi:

      “Biết, có chút chuyện, ta mệt...”

      Bốn món ăn, rất nhanh nóng lên, đem trở về phòng, hai người ngọt ngào ăn.

      “Nguyệt Nhi, hôm nay ở trong lao, tất cả có tốt ?”

      Chuyện buổi tối nhìn thấy, Địch Mân vốn định quên, nhưng màn kia cố tình xoay quanh trong đầu , lâu quên được.

      “Ha, hoàn hảo. Bất quá, ngũ hoàng tử có thuốc giải, ta bảo Chanh Sát xem giúp đứa , Chanh Sát cần hai thuốc dẫn, là bảy cánh hoa sen, dễ tìm; cái khác chính là máu ở đầu quả tim thái tử và Hạo Nguyệt. Mân, Cường nhi cũng là cháu của chúng ta, cũng thể...”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nàng biết Địch Mân có thể quyết định giúp đứa bé kia hay .

      “Xem thái tử quyết định rồi sau. Bảy cánh hoa sen, phải dễ tìm như vậy...”

      Địch Mân để đũa xuống, trong mắt lóe lên bất an nhàn nhạt:

      “Nguyệt Nhi, nàng đối với đứa bé kia, rất quan tâm...”

      “Đúng vậy, rất quan tâm. Mân, chàng biết, chuyện sai lầm lớn nhất ta làm trong cuộc đời này, chính là đứa bé này. Chàng biết, hôm nay ta vừa vào lao, nghe được tiếng khóc của đứa , tâm cũng đau đớn theo... Mân, chàng ta có phải rất xấu , ngay cả đứa cũng buông tha...”

      Mắt Tàn Nguyệt ẩm ướt, Địch Mân cuống quít cười :

      “Nàng cũng phải cố ý. Hơn nữa, lúc ấy cho dù nàng ra tay, ngũ hoàng tử cũng tìm người khác...”

      “Mặc dù đúng là vậy, nhưng... Đứa bé kia, vẫn là ta làm hại...”

      Tàn Nguyệt thở dài, nhìn chén cơm, chợt cảm nhận được mùi vị.

      “Đúng rồi, Mân, sau này sao, chàng ở cùng Hiên Vương nhiều chút !”

      thanh đột nhiên tới, khiến thân mình Địch Mân cứng đờ, ngẩng đầu, trong lòng khẩn trương lợi hại:

      “Làm sao vậy?”

      Tàn Nguyệt đứng lên, mắt nhìn bên ngoài có người, mới thở dài :

      “Xế chiều hôm nay ngài ấy tới, nhưng chắc là cửa chính, ta thấy ngài ấy rất mất mát. Hình như trước kia chàng muốn ngài ấy làm hoàng thượng phải ? Nay chàng đột nhiên cũng thành hoàng tử, trong lòng ngài ấy... Kỳ , ta cũng biết, cảm giác ngài ấy có chút thương cảm, ngài ấy còn đột nhiên ôm lấy ta, bất quá chỉ là chút...”

      Thấy Địch Mân nhìn chằm chằm vào mình, Tàn Nguyệt khỏi cảm thấy mình hơi nhiều miệng, Hiên Vương mặc dù là bạn tốt của Địch Mân, giờ cũng là huynh đệ của , nhưng...

      Dù sao cũng là đàn ông, xem ánh mắt Địch Mân, có chút khủng bố...

      ôm nàng?”

      Đôi mắt Địch Mân bốc hỏa, nữ tử này, nàng lại dám với !

      Bất quá như vậy cũng tốt, vốn rất để ý chuyện này. Nay Tàn Nguyệt chủ động với , chứng minh giữa bọn họ, căn bản cũng có gì.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 492: Nguyệt bị ăn



      “Mân, có lẽ trong lòng ngài ấy mất mát, mà ta giờ coi như là hoàng tẩu của ngài ấy... Mân, chàng vì cái này mà ghen chứ?”

      Biết, ghen, cũng để ý!

      “Nguyệt Nhi, nàng là của ta, sau này ai cũng thể ôm nàng, biết ?”

      phen kéo Tàn Nguyệt qua, Tàn Nguyệt ngã ngồi trong lòng Địch Mân, Địch Mân cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn Tàn Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo .

      “Trán, ta...”

      mặt đỏ bừng bừng, Địch Mân gục đầu xuống, đều nuốt vào những lời chưa ra miệng kia -

      biết, Nguyệt Nhi của , biết phản bội , lừa gạt , vẫn biết!

      Đáng giận là, lại vì thế buồn bực suốt buổi tối...

      Đêm dài, Tàn Nguyệt mơ mơ màng màng biết như thế nào đến giường, người nhiều chỗ lạnh, thần trí của nàng tỉnh táo, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đôi con ngươi tràn ngập tình dục của Địch Mân...

      “Mân, thể...”

      Nắm lấy bàn tay to nghịch ngợm kia, Tàn Nguyệt kích động ngăn cản .

      “Nguyệt Nhi...”

      Giọng khàn khàn, thân thể căng thẳng, lúc này, muốn ngừng mà được!

      “Đứa ...”

      Bên tai, còn có thể nhớ lời của lão đại phu..., quá mức để ý đứa bé này, nàng muốn có chút phiêu lưu...

      “Hư... Nguyệt Nhi, ta cẩn thận chút... Tin ta...”

      Đôi mắt đẹp, yên tâm nhắm lại, mặt đỏ như lửa, nàng tin tưởng , dù là lúc nào, nàng biết -

      Cho dù hy sinh chính mình, cũng đem hết toàn lực bảo vệ nàng;

      Kỳ , nàng cũng giống vậy -

      Thà rằng chết chính là mình, nàng cũng để bị thương!

      Bóng đêm kiều diễm, tiếng kêu rất , xen lẫn cùng tiếng kêu vang của côn trùng bên ngoài, đoá hoa thẹn thùng xoay qua, ánh trăng tò mò bắt tại đầu cành, nhảy đến bên cửa sổ, muốn thưởng thức, ngọt ngào trong phòng...

      Mặt trời treo lên cao cao, người giường vẫn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Ngoài cửa, hai nha đầu khẩn trương đứng, chờ chủ nhân trong phòng triệu hồi.

      Chăn phủ gấm màu trắng nhạt, ấm áp mang theo hương vị của nhà, lông mi dài của nữ tử rung rung...

      Tàn Nguyệt đỏ mặt

      Chớp chớp, nữ tử rốt cục mở mắt ra, giường lớn, có bóng dáng quen thuộc kia -

      Nàng lại ngủ quên, lại thấy được rời giường!

      người quá đau nhức, mệt mỏi quá! Cả người cũng còn bao nhiêu sức lực!

      Nữ tử vui nhăn mặt nhíu mày, vừa mới đứng dậy, hai nha đầu lập tức chạy vào:

      “Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi? Thiếu gia , người ăn chén cháo trước, sau đó tắm cái, người lập tức thư thái...”

      Ầm...

      Gương mặt vốn hơi tái nhợt, bỗng nhiên biến thành màu đỏ mê người, cả nữ tử đều lui đến trong chăn, nhìn quần áo tay nha đầu :

      “Buông quần áo, các ngươi ra ngoài trước ...”

      Địch Mân, từ khi nào chàng nhiều lời như vậy?

      Vậy phải cho những nha đầu này, tối hôm qua bọn họ làm cái gì sao?

      Mà nàng, cũng là đủ dọa người, lại chịu nổi ôn nhu của , để ý thân thể có thai cùng ...

      Mặt đỏ như cà chua chín mọng, hai nha đầu che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía chút ít đỏ thẩm cổ Tàn Nguyệt, trong giọng mang theo ám muội nên lời:

      “Thiếu phu nhân, tối hôm qua là thiếu gia dịu dàng...”

      “Ra ngoài! Đều ra ngoài !”

      Sắc mặt đỏ bừng, nha đầu kia cũng quá lớn mật? Cũng dám trêu đùa mình ràng như vậy!

      Nha đầu che miệng cười khẽ, biết Tàn Nguyệt cũng phải tức giận, bất quá da mặt thiếu phu nhân thực mỏng, thế nhưng...

      “Haiz, có phải mình rất có cảm giác uy nghiêm hay ??”

      Ăn cơm xong, Tàn Nguyệt nhàm chán nghĩ. Chanh Sát cũng biết chạy nơi nào, nàng ấy luôn luôn đều là chủ nhân tới vô ảnh vô tung.

      Tiểu Mạt...

      Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Tàn Nguyệt vẫn như cũ rất đau!

      biết vì sao, lúc Lam Nhi phản bội nàng, nàng khó chịu, nhưng có đau lòng như vậy.

      Mà Tiểu Mạt, nha đầu ở cùng mình lâu như vậy, nàng ấy làm sao có thể phản bội mình?

      Còn nhớ , đứa mất, nàng ấy tự trách rơi nước mắt...

      Nàng bị bắt, nàng ấy vì mình bị Lâm quý phi mạnh mẽ giáo huấn trận...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 493: Tướng phủ bị nắm



      Khi rót thuốc, nàng ấy gắt gao nắm lấy chén thuốc, để cho mình uống vào...

      Mà khi hòa thân, sức khỏe của nàng tốt, nàng ấy hầm thuốc cho nàng, chén thuốc quái dị tám hương vị...

      Nàng ấy phản bội mình sao?

      Tiểu Mạt, muội là người của thái tử sao? Nhưng tại sao từ đầu đến cuối, ta đều cảm giác được địch ý của muội đối với ta?

      Còn Lam Nhi, giờ biết thế nào rồi?

      Chắc là sao chứ? Tuy rằng sau khi nàng trở về còn chưa gặp qua nàng ấy!

      “Tàn Nguyệt...”

      Cùng với tiếng gọi từ ái, Địch lão phu nhân đến.

      “Mẹ...”

      Tàn Nguyệt vội vàng đứng dậy, ân cần nắm lấy tay Địch lão phu nhân, mang nụ cười mặt.

      “Tàn Nguyệt, suy nghĩ gì? Mất hồn như thế?”

      Địch lão phu nhân kéo Tàn Nguyệt ngồi xuống, từ ái nhìn Tàn Nguyệt, đưa tay đến bụng Tàn Nguyệt, nơi đó thường thường, còn chưa cảm giác được hơi thở của đứa .

      “Mẹ, phải đại phu rồi sao? Mới tháng, phải qua mấy tháng mới nhìn ra...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, làm nũng nhìn Địch lão phu nhân.

      “Con...”

      Địch lão phu nhân lắc đầu, thở dài:

      giờ rất tốt, mọi chuyện đều tốt. Tàn Nguyệt, con cũng có thai, Mân Nhi cũng có chuyện, mẹ chỉ hy vọng, có thể sớm ẵm cháu trai...”

      “Mẹ, rất nhanh thôi...”

      Đứa đều ở trong bụng, cháu trai còn ẵm mau sao?

      Bất quá, cũng biết có phải nhi tử hay . Nàng sao cả, nhưng Địch lão phu nhân bọn họ đều thích bé trai, Địch Mân chắc là cũng thích bé trai?

      “Cũng phải. Tàn Nguyệt, người của Tướng phủ bị bắt rồi...”

      Tướng phủ?

      Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy tim run rẩy, luôn cảm giác mình và Tướng phủ có bao nhiêu cảm tình, nhưng liên lụy đến Tướng phủ, tâm Tàn Nguyệt vẫn hơi hơi rung động.

      Huyết thống, đây là huyết thống sao?

      “Là vì chuyện của Mân sao?”

      Địch lão phu nhân gật gật đầu:

      “Sức khỏe hoàng thượng khá hơn chút, ngài ấy muốn tra hai chuyện, là chuyện Hàn phi nương nương năm đó, chuyện khác chính là Địch Mân bị đuổi giết, ở giữa, có thể liên lụy đến cha con...”



      Chương 494: Giọng tới từ địa ngục



      Thở dài, bà biết Địch Mân để ý Tàn Nguyệt, nhưng, chuyện này...

      Bà cũng rất khó xử, đó dù sao cũng là cha Tàn Nguyệt...

      “Mẹ, ông ấy chỉ cho con sinh mệnh...”

      Tàn Nguyệt thở dài tiếng, nếu nàng xin cho Liễu Tương, Địch Mân nhất định lo lắng, mà khi Địch Mân bị bọn họ đuổi giết, ai xin cho Địch Mân?

      “Con cũng hi vọng, hoàng thượng có thể cho Mân cái công đạo...”

      câu, cũng biểu lộ thái độ của Tàn Nguyệt, Địch lão phu nhân thở dài:

      “Con quyết định?”

      “Dạ, con quyết định...”

      Tàn Nguyệt gật đầu, chồng và cha, bọn họ đối với chính mình như thế nào, có lúc nào nàng ?

      “Vậy là tốt rồi! Tàn Nguyệt, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thân thể cho tốt...”

      Thở dài tiếng, mặt Địch lão phu nhân, mang theo thương cảm nhàn nhạt.

      “Mẹ, người con phải rất tuyệt tình chứ?”

      Địch lão phu nhân cười :

      !”

      “Bọn họ là người thân của con, nhưng có ai xem con như người thân! Mân từng , giữ cho ông ấy mạng...”

      Trước đây, rất lâu rất lâu lúc trước, bọn họ bàn qua về vấn đề này. Lúc trước, đề nghị Địch Mân xuất chinh đúng là Liễu Tương, lúc ấy nàng và Địch Mân vừa mới thành thân vài ngày, Địch Mân còn chưa có quay về triều phải ra chiến trường...

      “Ừ!”

      Tiễn bà rời , Tàn Nguyệt đứng ở trong viện, nhìn cây nguyệt quý trong sân, nở đẹp.

      Có bươm bướm bay tới, vây quanh đoá hoa, rất được, cũng rất đẹp.

      “Ái phi của trẫm, đúng là rất nhàn hạ thoải mái...”

      thanh lạnh như băng, giống như sứ giả từ Địa Ngục tới, Tàn Nguyệt cả kinh cả người run rẩy lên...

      Ban ngày, mặt trời cao, hoa nở tươi đẹp, nàng phải nằm mơ!

      Nhưng , là ác mộng của nàng...

      Nghĩ đến bàn tay chảy máu đầm đìa kia, chỉ là nha đầu cẩn thận làm bắn ra chút rượu...

      Nghĩ đến cảm giác ngón giữa của , nắm chặt người nàng -

      Rất đau, rất đau, đau tận xương, đau kinh tâm...

      Ánh mắt tàn của , hung tợn nhìn chăm chú vào Tàn Nguyệt.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 495: phải ác mộng, là



      Nhưng Tàn Nguyệt, dám quay đầu!

      dám mở miệng!

      là hoàng thượng Kỳ quốc, sao có thể vào Đại Quân vương triều?

      phải là...

      Biết nàng trở lại, tới đây bắt nàng chứ?

      Nhưng, lúc ấy nàng là công chúa, lấy thân phận công chúa qua -

      làm sao có thể tìm tới nơi này, biết nàng ở trong này...

      Hay là -

      Từ khi mới bắt đầu, biết thân phận của mình?

      “Thế nào? Rất ngạc nhiên sao? Nghĩ rằng nằm mơ ư? Ái phi, nàng phải nằm mơ, trẫm tới đây đón nàng...”

      Lạc Tử Thần lạnh lùng cười, ngay cả trong mắt, cũng mang theo ý lạnh.

      Nụ cười kia, rất giả, rất lạnh!

      Ái phi của , người đàn bà dâm đãng gả thay, lại ra tường.

      Trở lại trong lòng chồng trước của nàng!

      Buồn cười, còn chưa có được nàng, còn chưa chơi nàng mà?

      buông tay, mặc dù, ta bây giờ là hoàng tử, ta là người chồng trước kia của nàng, vậy thế nào?

      “Ta... Ngài gì? Ngài có phải nhận lầm người ? Ta phải của ngài...”

      Bình tĩnh, giờ nàng thể sợ, thể loạn, chỉ có thể trấn định, vạn phần trấn định!

      “Ha ha... Tàn Nguyệt, phải nàng muốn , trẫm nhận sai người chứ?”

      Tàn Nguyệt?

      quả nhiên, sớm biết tất cả!

      Nhưng...

      Nàng khi đó cũng là tàn hoa bại liễu, vì sao vạch trần mình?

      Tiến lên từng bước, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Tàn Nguyệt -

      Mạnh mẽ, nắm Tàn Nguyệt đến đau đớn.

      Bất quá, cũng chỉ là đau đớn mà thôi, Lạc Tử Thần, khi nào để ý cảm giác của người khác?

      Cắt lưỡi, cũng chỉ là câu mà thôi!

      Móc mắt, cũng chỉ là hứng thú nhất thời...

      Về phần chặt tay chặt chân, cũng chỉ có lúc máu tươi xuất , mới có thể có chút kích thích thần kinh của .

      rất tàn bạo, nhưng bình thường có thể làm cho tàn bạo của thức dậy nhiều lắm!

      Nhưng lúc này, tức giận, giận !

      Hận thể, vặn gãy cổ tiểu nữ tử này!

      Từ đến lớn, đây là nữ tử đầu tiên làm cho có có xúc động muốn vặn gãy cổ!



      Chương 496: Thù địch gặp lại



      Nhưng vươn tay ra, lại chuyển tới cổ tay!

      Mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, thiếu chút nữa nắm gãy...

      “A... Đau...”

      Tàn Nguyệt bị đau, vui nhíu mày -

      Mân, chàng ở đâu, mau tới cứu ta!

      “Đau, nàng cũng biết đau? Ở bên ngoài tiêu dao lâu như vậy, có phải nên cùng trẫm hồi cung rồi hay ?”

      Nghiến răng nghiến lợi, tới đây mấy lần, nhưng trong viện này phòng bị kém...

      Có thể tránh khỏi bọn họ tiến vào, đương nhiên bỏ qua.

      Hơn nữa, tốt nhất có thể mang nàng !

      Đến địa bàn của , muốn xử trí nàng như thế nào, còn phải tùy ý mình?

      “Ngài... Nơi này là nhà của ta, ta là thê tử của Địch Mân, ta với ngài...”

      Tàn Nguyệt thở dài, tại sao người này phải cố chấp như vậy!

      Nàng bất quá là tàn hoa bại liễu, nữ tử từng gả cho người. Phải xin lỗi là Lâm quý phi, nên tìm người tính sổ..., cũng nên tìm Lâm quý phi.

      “Là Lâm quý phi tính kế, nếu ngài muốn tìm người tính sổ, nên tìm ta...”

      “Trẫm biết là kế sách của Lâm quý phi, nhưng trẫm cũng biết, cùng trẫm bái đường, là Liễu Tàn Nguyệt nàng!”

      Lạc Tử Thần cười lạnh, thân mình giống như khối băng, đông lạnh Tàn Nguyệt nhịn được run...

      “Nhưng, ta...”

      Tàn Nguyệt sốt ruột nhìn bên ngoài, ai tới cứu nàng? Ban ngày ban mặt, ở phủ tướng quân, chẳng lẽ dám bắt cóc mình sao?

      “Hừ, còn buông tay...”

      thứ gì bay tới, đánh thẳng đến tay cầm lấy Tàn Nguyệt.

      Lạc Tử Thần sớm buông lỏng tay, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình nhàng bay lên, lúc rơi xuống đất, rời khỏi Lạc Tử Thần rất xa.

      Mà phía sau, lồng ngực cứng rắn và ấm áp kia, đúng là Địch Mân của nàng...

      “Mân, chàng rốt cục trở lại...”

      Ánh mắt Tàn Nguyệt đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống...

      “Địch Mân? Chúng ta lại gặp mặt...”

      Thấy Địch Mân trở về, Lạc Tử Thần có sợ hãi, chỉ lạnh lùng cười.

      “Đúng vậy, ngờ là ta còn sống sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :