1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 471: Chân tướng 8



      Máu, vẫn chảy, Tàn Nguyệt cảm thấy, vốn nhiều sức lực lắm, lúc này biến mất nhanh hơn.

      “Ta đây lập tức vào...”

      Nữ tử sốt ruột trong lòng, nhìn cảnh cửa bị khoá, bà vội vàng chạy ra ngoài...

      lát sau, kéo tới người, cửa rốt cục mở ra, người kia cũng theo vào, nhìn mặt Tàn Nguyệt đầy máu, vội vàng qua, nhanh nhẹn giúp Tàn Nguyệt cầm máu, băng bó...

      Bọn họ là sát thủ, người mang theo thuốc cầm máu tốt nhất, xử lý vết thương như chuyện thường.

      Ngọc Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, vội hỏi:

      “Tàn Nguyệt, sao nàng lại ở chỗ này? Địch Mân đâu? phải nàng ở cùng chỗ với Địch Mân sao?”

      Tàn Nguyệt suy yếu giương mắt, nhìn nữ tử như mộng ảo này, thê thảm cười:

      “Mê hương...”

      Sát thủ hiểu, trong mắt lên vẻ nghi hoặc.

      “Ngươi có thuốc giải ? Cho ta...”

      Sát thủ do dự chút, Ngọc Nhi vui mở to mắt, mang theo chân đáng tin.

      “Phu nhân, cho người!”

      Môn chủ thông báo, phải bảo vệ phu nhân tốt. Nhưng biết Tàn Nguyệt, biết nữ tử này là ai...

      Nhận viên thuốc, Ngọc Nhi đút vào miệng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt chậm thở ra, đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng người có chút sức lực.

      “Ngươi ra ngoài ...”

      Thấy Tàn Nguyệt muốn lại thôi, Ngọc Nhi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt kiên định .

      “Bà với Thanh thúc?”

      Bắt lấy tay Ngọc Nhi, Tàn Nguyệt gấp gáp hỏi.

      “Đúng vậy, Thanh ca có việc ra ngoài...”

      Ngọc Nhi đau lòng lau vết máu mặt Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Ngươi cũng chú ý chút, sao luôn bị thương vậy?”

      “Dì Ngọc, Địch Mân có kể chuyện của bà với ta. Đúng rồi, Thanh thúc là gì của bà? phải là sư huynh chứ?”

      Ngày đó, Địch lão tướng quân Thanh thúc và Hàn phi là sư huynh muội, Ngọc Nhi, phải là...

      “Huynh ấy là sư huynh của ta, sư huynh hiểu ta nhất...”

      “Bà là Hàn phi? Hàn phi nương nương, Địch Mân là nhi tử của bà, chàng vào cung...”

      Tàn Nguyệt sốt ruột nhìn bà.

      “Ta là Hàn phi? Con ta?”



      Chương 472: Chân tướng 9



      Ngọc Nhi bỗng nhiên ngẩn ra, trong đầu, dường như có chuyện gì thoáng qua, bà vẫn nhớ , có đứa , cả ngày bên cạnh bà gọi mẹ...

      “Đúng vậy, nương nương, ta phải vào cung! Thanh thúc muốn trả thù hoàng thượng, Địch Mân là nhi tử của bà, ông ấy muốn cho Địch Mân giết phụ hoàng của chàng...”

      Tàn Nguyệt khẩn trương nắm lấy Hàn phi, giờ nàng cũng muốn , lập tức tiến cung, nhưng vừa vặn, nàng chú ý, tên sát thủ kia biết mình!

      ở đây, nàng có khả năng trốn ra ngoài, nhưng nghe lời Hàn phi..., nàng phải rời khỏi nơi này, lợi thế duy nhất chính là Hàn phi...

      , phải, ta phải...”

      Hàn phi ôm đầu, trong đầu có rất nhiều rất nhiều hình ảnh lên, nhưng bà phân cái nào là , cũng nhớ nổi tất cả!

      “Nương nương, Hàn phi nương nương, ta đều là , Địch Mân là nhi tử của bà, nhi tử ruột của bà. Bà và Địch Mân từng ở chung, chàng là cốt nhục của bà, bà nên cảm nhận được! Nương nương, hoàng thượng là phụ hoàng của Địch Mân, là cha của Địch Mân, nếu Địch Mân hại chết hoàng thượng, bà bảo chàng sau này làm sao sống tiếp? Bây giờ có lẽ bà còn chưa nhớ được hoàn toàn, nhưng Địch Mân có thời gian, bọn họ vào cung rồi, nếu chậm trễ, thể cứu được! Van xin bà, bà Địch Mân, ta cũng Địch Mân, chúng ta cũng hi vọng chàng gặp chuyện may? Cứu chàng , cứu chàng , ta van xin bà...”

      Tàn Nguyệt phịch tiếng quỳ xuống, Hàn phi ngơ ngác, làm như cái gì cũng nghe được.

      “Nương nương, van xin bà, cứu nhi tử của bà, cứu Địch Mân ?”

      Địch Mân?

      Địch Mân, chính là Hạo Nhi?

      Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống, Hạo Nhi, Hạo Nhi bé , đáng thương của bà...

      muốn cho Hạo Nhi làm thái tử, nhưng tại sao, bọn họ vẫn chịu buông tha Hạo Nhi?

      Hạo Nhi, Địch Mân chính là Hạo Nhi của bà sao?

      Ngạo, vì sao cứu ta? Vì sao đến cứu ta?

      Tâm, đau như đao cắt, Hàn phi nhớ lại tất cả, thời khắc đó bị bà quên mất lâu lâu.

      Kỳ , chút, căn bản bà cũng quên, chỉ là luôn trốn tránh, đè nén chúng ở đáy lòng, luôn luôn muốn nhớ tới...



      Chương 473: Chân tướng 10



      Thân mình, nhàng lung lay, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ bà lung lay sắp ngã, Tàn Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hàn phi, vội vàng :

      “Nương nương, bà thể ngã xuống, thể ngất xỉu... Nếu bà ngã xuống, Địch Mân làm sao bây giờ? Con của bà làm sao bây giờ?”

      Vội vàng ôm Hàn phi, Tàn Nguyệt sợ hãi bà ấy cứ như vậy ngất xỉu. Cửa có người coi chừng, mình nàng ra được, nhất định bị người kia bắt.

      Địch Mân? Nhi tử của mình?

      Hàn phi lầm bầm, trong đầu hoàn toàn hiểu , lúc ấy vì cứu Hạo Nhi, Tố Vân đem đứa của mình nhét vào trong tay bà, mà Thanh ca, mang theo Tố Vân rời khỏi...

      Cũng là vì bảo vệ Hạo Nhi, vì bảo vệ Hạo Nhi số khổ!

      “Tàn Nguyệt...”

      “Hàn phi nương nương, ta van xin bà, van xin bà cứu Địch Mân !”

      Vết máu mặt chưa lau khô, nước mắt sớm tràn ra, chảy khuôn mặt vốn tái nhợt, từng đường từng đường đỏ.

      “Được, chúng ta tới hoàng cung!”

      Ngạo, chàng có khỏe ? Nhiều năm như vậy gặp, chàng có khỏe ?

      “Vâng!”

      Tàn Nguyệt cuống quít gật đầu, hai người dìu dắt, rất nhanh.

      “A...”

      Cửa, chẳng biết lúc nào đóng lại, hai người dùng sức lôi kéo, nhưng cửa động đậy chút nào.

      “Cái này...”

      Hàn phi bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt suy sụp mặt, tuyệt vọng :

      “Bị khóa rồi... Thanh thúc, quyết tâm muốn cho Địch Mân giết cha...”

      Thân mình mềm nhũn, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh...

      “Hoàng thượng, người cảm giác thế nào?”

      Lão hoàng thượng nhìn giống như sắp chết, Lâm quý phi cẩn thận hỏi.

      “Ái phi, trẫm sao, còn nhiều ham muốn!”

      Hoàng thượng thở dài, ánh mắt nhìn hướng hoàng hậu, thở dài:

      “Mẫn nhi, trẫm thực xin lỗi nàng...”

      hội hoa mẫu đơn, nàng ấy giống như đóa mẫu đơn thanh lịch, ông vừa gặp thích nàng. Chuyện xưa của bọn họ, từng là câu chuyện động lòng người nhất phố, nhưng phía sau câu chuyện, ngay cả đứa con ông cũng cho nàng.



      Chương 474: Chân tướng 11



      “Hoàng thượng, đừng như vậy...”

      Thương ông ấy, từ lần đầu tiên gặp mặt, bà giao lòng mình ra. Có thể trở thành hoàng hậu của ông, bà nghĩ bà thực may mắn, cũng rất hạnh phúc!

      Nhưng ai biết, bên người hoàng thượng, oanh oanh yến yến rất nhiều, tâm hoàng thượng, thay đổi cũng quá nhanh.

      May mắn bà muốn cầu, cũng có con nối dòng, mặc kệ thị phi trong cung, cho nên có thể ngã ở trong cung, tuy có Kinh Đào Hãi Lãng, nhưng cuối cùng vẫn bình an.

      “Là trẫm phải xin lỗi nàng, trẫm rất có lỗi với Vũ Nhi...”

      Ánh mắt tối sầm lại, trong mắt hoàng thượng, lệ nóng sớm cuồn cuộn:

      “Trẫm bảo vệ tốt nàng ấy...”

      Vào lúc đó, khi chính mình nghe được Địch phu nhân lên tất cả tim của ông, đau giống như đao cắt, nhìn đến hung thủ kia tự tay sát hại con mình, trong mắt hoàng thượng, lên vẻ hận ý.

      “Ái phi, trẫm nàng nhất, chờ trẫm rồi, ban thưởng ái phi chôn cùng...”

      Lời này vừa ra, thân mình Lâm quý phi run rẩy, bà run run đứng lên, run run chỉ vào hoàng thượng:

      “Hoàng thượng, người cái gì? Người để cho ta chôn cùng? Tại sao?”

      Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài:

      “Bởi vì, bên người trẫm, cũng chỉ có nàng là tri kỷ nhất...”

      ... cần, Phái Nhi là hoàng thượng, ta là hoàng thái hậu tôn quý, ta là...”

      “Hoàng thượng, đừng, đừng...”

      Thái tử bỗng nhiên khóc lên, tuẫn táng, chuyện tàn nhẫn cỡ nào, ngờ phụ hoàng lại để cho mẫu phi tuẫn táng!

      “Phái Nhi, cần cầu ông ta, người của chúng ta, chắc là cũng ra tay rồi!”

      Lâm quý phi bỗng nhiên ngưng cười, lạnh lùng .

      “Chắc là khống chế hoàng cung...”

      Thái tử ngẩng đầu, mẫu phi từng bức vua thoái vị, ngờ, đến bước này.

      “Hừ, người của bà khống chế hoàng cung? Người của ta cũng vào được, còn phải xem, là ai chiếm thượng phong đây?”

      Ngũ hoàng tử lạnh lùng cười, từ đất đứng lên, vui trừng mắt thái tử:

      “Thái tử, dựa vào cái gì ngươi muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế? Ngươi ngay cả con cũng sinh được, ngươi muốn tuyệt hậu Tư gia chúng ta sao?”



      Chương 475: Chân tướng 12



      “Ngươi... Ta có nhi tử, còn ngươi, ngươi phải đến bây giờ vẫn chưa có sao?”

      Thái tử cũng đứng lên, tay nắm chặt lại, đôi mắt đỏ đậm nhìn Ngũ hoàng tử.

      “Con của ngươi? Ma ốm kia sao? Ai biết nó có thể sống được bao lâu? Bây giờ ta chưa muốn, nếu muốn, đừng đứa, dù là sinh tá cũng thành vấn đề. Thái tử ca ca, còn huynh? Sau này huynh còn có thể sinh sao?”

      Đây chính là nhi tử của ông sao? Hoàng thượng đau đớn nhắm mắt lại, ngờ chính mình lại đột nhiên ngã xuống, nhưng ông càng ngờ, làm cho ông ngã xuống lại là...

      “Ha ha ha, ha ha...”

      Trong tiếng cười càn rỡ, hai bóng đen ngoài cửa bay vào, làm cho hai người khí thế ngất trời, cũng nhịn được nữa quay đầu lại, rất nhiều thị vệ vọt vào, bao vây chặt chẽ hai người áo đen.

      “Tư Ngạo, con của ngươi, đúng là người so với người vĩ đại? Lão Tử này còn chưa tắt thở, đám nhi tử bắt đầu đánh nhau...”

      Trúc Thanh trào phúng cười, hoàn toàn đem mấy cây kiếm vây quanh người để vào mắt.

      “Ngươi là ai?”

      Hoàng thượng trừng lớn đôi mắt, cảm thấy giọng của người này có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là ai, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là như thế nào cũng nhớ nổi.

      “Tư Ngạo, ngươi đúng là dễ quên. Nhớ ngày đó, ngươi đối với ta là trí nhớ khắc sâu mà...”

      Nhìn hoàng thượng gần đất xa trời, Trúc Thanh thầm nghĩ:

      Tất cả mọi người làm hoàng thượng rất tốt, nhưng biết, hoàng thượng cũng là mệt nhất. Bị đế vị này ép tới người già cả thành cái dạng này.

      Ông vốn lo lắng Ngọc Nhi đến đây nhớ tới cái gì, nay xem ra, lo lắng của ông cũng là dư thừa. Xem dáng vẻ bây giờ của hoàng thượng, ai có thể nhìn ra, ông ta là hoàng thượng tuấn tú phi phàm kia?

      “Ngươi là -”

      Hoàng thượng bỗng nhiên chống đỡ muốn ngồi lên, hoàng hậu vội vàng nâng hoàng thượng dậy. Hoàng thượng khiếp sợ chỉ vào ông ta, :

      “Ngươi là sư huynh của Vũ Nhi - Trúc Thanh?”

      “Ha ha... Ta tưởng ngươi mắt mờ, có khả năng nhận ra được, ngờ, ngươi còn chưa đến mức đó. sai, ta chính là Trúc Thanh!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 476: Chân tướng 13



      Trúc Thanh càn rỡ cười lớn, Địch Mân chau mày, Thanh thúc vốn gọi là Trúc Thanh, ra cũng là quen biết với hoàng thượng.

      Bất quá, nghe hai người họ chuyện, giống như là có thâm thù đại hận gì.

      “Ngươi là Trúc Thanh... Ta...”

      Ngực hoàng thượng đau xót, mặc dù biết Vũ Nhi và ông ta có gì, nhưng lúc trước nếu phải ông ta, ông làm sao có thể hoài nghi Vũ Nhi, cũng có thảm kịch phía sau...

      Phụt tiếng, miệng hoàng thượng mặn mặn, nhổ ra ngụm máu.

      “Hoàng thượng, ta làm sao? Biết ngươi sắp rồi, chúng ta là bạn bè cũ, ghé thăm ngươi chút, được sao?”

      Trúc Thanh cười đắc ý, Địch Mân lại nhíu mày càng chặt, ít nhiều có thể hiểu được chút quan hệ giữa bọn họ.

      “Ngươi... Nếu phải ngươi, ta và Vũ Nhi cũng đến hôm nay... dương xa cách... Ngay cả nhi tử của chúng ta cũng...”

      Hoàng thượng lại phun ra ngụm máu, trong đôi mắt có nghiêm khắc khi nãy, Trúc Thanh cười lạnh :

      “Hoàng thượng, phải ? Ngươi cũng biết, nếu phải ngươi, Vũ Nhi cũng chịu khổ nhiều như vậy, bị bức chết ở vách núi đen...”

      Chuyện kia, suy cho cùng là ông thẹn với Vũ Nhi! Hoàng thượng thở dài, :

      “Là ta phải xin lỗi nàng ấy, Trúc Thanh, mục đích của ngươi đạt được, ngươi đến làm cái gì? Vì Vũ Nhi, ta giết ngươi, ngươi ...”

      “Ha ha, ngươi giết ta? Ta phải cám ơn ngươi sao? Tư Ngạo, ngươi cho là bằng mấy người bọn họ, là có thể giết ta sao? Ta tới, đương nhiên là xem náo nhiệt rồi, thuận tiện, cũng thay Vũ Nhi đòi lại công đạo...”

      Thấy hoàng thượng lại phun ra máu, Trúc Thanh cười lạnh:

      “Rất khó chịu sao? Tư Ngạo, ngươi trúng độc, biết độc gì ? Đừng nóng vội, sao, ở đây ta có thuốc giải...”

      xong, Trúc Thanh từ trong túi lấy ra viên thuốc, đưa tới trước mặt Địch Mân, cười :

      “Cho ông ta uống...”

      Địch Mân cúi mắt, nhìn viên thuốc màu đỏ lớn này, trong lòng cảm khái ngàn vạn, đây mới là thuốc giải sao?

      Trước đó cho hoàng thượng uống thuốc, là nhân lúc hoàng thượng ngủ, lén đút cho hoàng thượng, ông ấy là thuốc ngất.



      Chương 477: Chân tướng 14



      Nhưng thuốc ngất, tại sao lại có nhiều máu như vậy?

      Địch Mân thở dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thanh thúc, Thanh thúc cười nhạt :

      “Đừng quên, ngươi còn muốn báo thù...”

      Địch Mân quay đầu, nhìn về phía thái tử và Lâm quý phi, sai, Thanh thúc sai, còn phải báo thù, chỉ có hoàng thượng ‘Chết’ , sau đó bọn họ mới có thể trình diễn.

      “Được!”

      Nhận thuốc, thậm chí do dự trong nháy mắt, viên thuốc nho này, nằm ở trong lòng bàn tay, đúng là rất nặng!

      Có lẽ, là suy nghĩ nhiều!

      “Hoàng thượng, mời uống...”

      có thể cậy mạnh, nhưng lúc này nhìn hoàng thượng tuổi già sức yếu, trong lòng Địch Mân, đúng là vạn phần nỡ.

      Đây là hoàng thượng sao? Hoàng thượng đối xử rất tốt với mình sao?

      Vẫn còn nhớ lúc trước, ông ấy cao cao tại thượng, giống như vị thần...

      Mà nay...

      “Ngươi... Đây là thứ gì...”

      Trong mắt hoàng thượng, có kinh sợ, có sợ hãi, chỉ có chút khó hiểu.

      “Thuốc giải, vừa rồi phải Thanh thúc rồi sao?”

      Địch Mân nhíu mày, trong giọng có chút nào nỡ.

      “Trúc Thanh, là thuốc giải?”

      Ông ta có lòng tốt như vậy sao? Hoàng thượng nghi hoặc nhìn ông ta, lại nhìn viên thuốc màu đỏ trước mắt, đẹp.

      “Lừa ngươi, có chỗ tốt gì?”

      Trúc Thanh nhíu chân mày, ung dung nhìn bọn họ, chỉ cần đưa thuốc lên, hoàng thượng hết cứu, ông có thể ra đáp án, cũng có thể tốt hưởng thụ khoái cảm trả thù.

      “Uống được!”

      Sắc mặt Trúc Thanh trầm lại, ý bảo Địch Mân nhanh chút, Địch Mân cười cười, cúi người xuống, chuẩn bị tự mình cho hoàng thượng uống...

      ... Địch Mân, đừng...”

      tiếng thét kinh hãi, người vội vàng tức tốc chạy vào, máu mặt chưa kịp xử lý, đầu còn quấn vòng vải trắng, miệng vết thương có máu rỉ ra, vải trắng đỏ rực mảng...

      “Nguyệt Nhi, nàng làm sao...”

      Nghe được tiếng la, Địch Mân vội vàng quay đầu, nhìn Tàn Nguyệt chật vật, vẻ mặt khó hiểu.



      Chương 478: Chân tướng 15



      , được cho hoàng thượng uống, ông ấy là phụ hoàng của chàng, ông ấy là phụ hoàng của chàng...”

      Tay ngẩn ra, Địch Mân chỉ cảm thấy đạo nội lực hùng hậu đẩy tới, cúi đầu, thuốc trong tay thấy nữa.

      “Tàn Nguyệt, sao ngươi lại tới?”

      Trúc Thanh nhướng mày, vui nhìn Tàn Nguyệt.

      Thiếu chút nữa, để cho nữ tử này làm hỏng đại của mình. May mắn cuối cùng, ông đem thuốc đưa cho hoàng thượng. Tuy rằng phải Địch Mân chủ động, nhưng...

      Ít nhất, là từ trong tay Địch Mân đưa vào.

      “Thanh thúc, nếu Địch Mân làm như vậy, ông bảo chàng sau này sống thế nào nữa? Đó là cha của chàng, ông muốn cho chàng giết cha sao?”

      Địch Mân cả kinh, hoàng thượng cả kinh, ngay cả Lâm quý phi, thái tử, ngũ hoàng tử bên cạnh cũng cả kinh -

      Người này, chính là Địch Mân?

      “Ai thả ngươi ra?”

      Trúc Thanh lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt, tay nhanh nắm lại, khớp xương đều răng rắc.

      “Muội, có thể chứ?”

      nữ tử chạy vào, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, vì trốn chạy, đỏ bừng bừng, chừng ba mươi tuổi, nhưng mặt, nếp nhăn.

      “Ngọc Nhi, sao muội...”

      Nhìn Tàn Nguyệt, nhìn Vũ Nhi, Trúc Thanh ha ha cười lớn:

      “Muội đến rồi thế nào? , vừa mới ăn viên độc dược thứ hai, hết thuốc chữa rồi... Hoàng thượng, cảm giác thế nào? Tiễn ngươi , là con của ngươi, Tam hoàng tử ngươi tâm tâm niệm niệm...”

      Nhìn con ngươi thể tin của Địch Mân, Trúc Thanh cười càng thêm càn rỡ.

      “Thanh ca, vì sao? Tại sao phải đối xử với Hạo Nhi như vậy?”

      Nước mắt trong suốt, bỗng nhiên ào ào rơi xuống, Vũ Nhi vẫn nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Trúc Thanh, sư huynh bà tin tưởng nhất.

      “Ngọc Nhi, ta...”

      “Địch Mân, đó là phụ hoàng của con, quỳ xuống cho phụ hoàng con...”

      Vũ Nhi lẳng lặng bước tới, đến bên người Địch Mân, kéo tay Địch Mân, .

      “Ta, ... Ta là nhi tử của Địch tướng quân, phải hoàng tử...”

      , con phải Địch Mân, con là Hạo Nhi, là Tam hoàng tử Tư Hạo!”



      Chương 479: Chân tướng 16



      Ngọc Nhi cười thê thảm, đôi mắt nhìn về phía Lâm quý phi giống như gặp quỷ, giọng :

      “Lúc trước, hoàng thượng đối với ta sủng ái có hơn, sau khi sinh con, lại nhiều lần qua, muốn lập con làm thái tử. Hạo Nhi, năm kia, con mới hai tuổi. Sư huynh nhận được tin tức, Lâm quý phi muốn đối phó với ta, muốn giúp ta rời khỏi cung. Ta hoàng thượng, rất rất , hoàng thượng rất thương ta, cũng rất thương con, ta nghĩ, ông ấy nhất định có thể bảo vệ tốt chúng ta. Nhưng ta ngờ, tối hôm đó, bà ta bỗng nhiên đưa người tới, bọn họ muốn giết ta, ngay tại trong cung, nên...”

      “Vũ Nhi, muội nhớ lại...”

      Trúc Thanh khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, ông còn chưa cho nàng thuốc khôi phục trí nhớ, nàng như thế nào...

      “Phải, muội nhớ lại. Khi đó, ta cho ta chết rồi, là sư huynh cứu ta, mang theo mẹ con chúng ta chạy thoát, nhưng, bà ta muốn giết ta, tất nhiên cũng chuẩn bị đủ. Đêm hôm đó, rất nhiều người ở phía sau truy sát ta, ta bất đắc dĩ, vừa vặn đến nhà mẹ đẻ của Tố Vân, cũng né vào. Tố Vân và ta bình thường quan hệ rất tốt, ngày đó bà ấy vừa vặn ở đó, chúng ta sợ liên lụy phủ học sĩ, nghỉ ngơi chút, lại tiếp tục chạy . Chạy rất lâu, nhưng bọn họ truy cũng gấp, đến cuối cùng, sư huynh bị thương, mà ta lại trúng độc, vì bảo vệ con, chúng ta nhịn đau đổi hai đứa ... Ta ôm Địch Mân, từ xe ngựa rơi xuống vách núi, còn sư huynh mang theo con và Tố Vân dấu ...”

      “Ha ha, chuyện qua, ai cũng biết lúc ấy Hàn phi bỏ trốn với , ngươi chuyện này, ai tin tưởng?”

      Trong lòng Lâm quý phi thầm kêu xong, nhưng mặt lại tuyệt thể biểu ra ngoài, chuyện đều qua lâu như vậy, đến bây giờ ai có thể ràng mọi chuyện ngay lúc đó?

      “Hơn nữa, Địch Mân, mọi người đều biết là nhi tử của Địch tướng quân, Hàn phi, ngươi hoàng tử là hoàng tử sao?”

      hổ có thể ở trong cung nhiều năm như vậy ngã! Có thể ra lời như vậy, làm cho người ta thể bội phục.

      Hàn phi thản nhiên cười, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng:

      “Ngạo, chàng tin ? Địch Mân có phải hoàng tử quan trọng, có thể nhận tổ quy tông cũng quan trọng, ta chỉ hi vọng nó giết cha mà thôi.”



      Chương 480: Chân tướng 17



      Ngôi vị hoàng đế, thái tử, chẳng lẽ quan trọng như vậy sao? Nhớ đến lúc ấy, đối xử tốt với mình nhất, là Lâm quý phi.

      “Vũ Nhi, là nàng...”

      Hoàng thượng vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt nhớ mong bấy lâu, nhưng giờ cả người ông vô lực, chút sức lực cũng có.

      “Ngạo, là ta, lúc ấy, bà ta lại chôn sống ta, tự tay bóp chết đứa ... Sau đó, là sư huynh cứu ta, đối với chàng cũng quên tất cả chuyện trước kia, đến khi Tàn Nguyệt nàng ấy... Tàn Nguyệt...”

      Hàn phi xong, quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt, chỉ thấy nàng sớm nằm mặt đất. Nằm xuống lúc nào, lại ai biết.

      “Tàn Nguyệt...”

      Địch Mân là người đầu tiên xông lên, ôm lấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy thân thể của nàng rét run, run rẩy ngừng...

      “Nguyệt Nhi, nàng...”

      “Mau, mau truyền thái y...”

      Hoàng thượng chợt tỉnh táo tinh thần, Trúc Thanh hừ lạnh tiếng, tiến lên bắt lấy tay Tàn Nguyệt lát, thanh lạnh lùng :

      chết được!”

      Từ trong lòng lấy ra cái bình , đổ thuốc ra, cho Tàn Nguyệt uống.

      Địch Mân giương tay, tay Trúc Thanh cứng đờ, cười khổ :

      “Nếu ta hại nàng ấy, lúc trước cũng ...”

      Ánh mắt Địch Mân tối sầm lại, biết y thuật của Thanh thúc, nếu có hôm nay, tất nhiên vẫn tin, toàn tâm toàn ý tín nhiệm Thanh thúc.

      Thuốc qua cửa miệng, sau lúc lâu, Tàn Nguyệt từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Địch Mân, trong đôi mắt xuất chút mê mang.

      “Nguyệt Nhi?”

      Địch Mân vội kêu, Tàn Nguyệt quay đầu nhìn lại, đôi mắt đột nhiên căng thẳng:

      “Mân, hoàng thượng... Hoàng thượng có chuyện gì chứ?

      Nàng biết Địch Mân, biết chắc, nếu hoàng thượng gặp chuyện may, cả đời Địch Mân cũng tha thứ chính mình.

      sao?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 481: Chân tướng 18



      Trúc Thanh đứng lên, cười to ha ha :

      “Y thuật của ta, thiên hạ vô song, Vũ Nhi, biết tại sao ? Đó là vì cứu muội! Mà độc thuật của ta, thiên hạ cũng là vô song, đó là vì để có ngày, trả thù ! Tư Ngạo, hôm nay là ngày chết của ngươi, à, đúng rồi, bốn đứa nhi tử của ngươi đều ở đây, ngươi chết rồi, ngươi ngôi vị hoàng đế này nên truyền cho ai? Thái tử là thể nào, muốn giết Địch Mân, Địch Mân là con của Ngọc Nhi, ta cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại Ngọc Nhi, cũng cho phép, có người hại đến những gì của Ngọc Nhi...”

      “Trúc Thanh, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi giết chúng ta, là có thể giết chúng ta sao?”

      Lâm quý phi đột nhiên vỗ vỗ tay, ngoài cửa có thị vệ tiến vào, Lâm quý phi cười :

      “Nếu, ngay cả chút năng lực ấy cũng có, ta làm sao mưu đồ, để cho Phái Nhi lên ngôi vị hoàng đế?”

      Người nọ buông tay, đống túi mới hạ xuống, Lâm quý phi đắc ý cười, ngờ cái túi lăn tới dưới chân của bà:

      “A... Đây là...”

      Nhìn cái túi tròn vo kia, mặt đất chảy ra vết máu màu đỏ, Lâm quý phi sợ tới mức nhảy dựng lên.

      “Người của bà, bà biết là cái gì sao?”

      Tàn Nguyệt trốn trong lòng Địch Mân, trong bụng cuộn trào lên, đáng ghét, mùi máu tanh!

      Ngẩng đầu nhìn thị vệ vừa mới vào, thấy ta nghịch ngợm cười với mình, đôi mắt đen láy, đáng chớp chớp.

      “Tử Sát...”

      Tàn Nguyệt than tiếng, bất quá giọng của nàng lớn, mọi người trong phòng cũng có mấy người chú ý tới.

      “Đây là...”

      Thái tử bước tới, đá thứ bên người Lâm quý phi đá, Ngô Thái lên trước, đem đồ trong túi đổ ra, tất cả mọi người lui về phía sau từng bước:

      “Phải...”

      Đầu người, lại là đầu người máu chảy đầm đìa!

      “Làm sao vậy, Lâm quý phi, có muốn lần lượt xem hết ? Hình như, đều là người của ngươi... Bất quá cũng hoàn toàn đúng, còn nữa...”

      Trúc Thanh cười, nụ cười, vân đạm phong khinh, ai có thể nghĩ đến, ông ta , đúng là chuyện máu chảy đầm đìa nhất đời?

      “Ngươi...”



      Chương 482: Chân tướng 19



      “Rất muốn biết chút về năng lực của ngươi, bất quá xem ra bây giờ, cũng chỉ có thế...”

      Trúc Thanh đến bên người Lâm quý phi, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, thở dài:

      “Tư Ngạo, chuyện của bà ta, ta xử lý xong rồi, ngươi có phải cũng nên cho Vũ Nhi, cho Địch Mân cái công đạo !”

      “Trúc Thanh, ông cứu Hàn phi?”

      Ngoài cửa, Địch lão phu nhân run rẩy tiến vào, Trúc Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, vui nhướng chân mày, giống như hôm nay nên đến, nên đến đều đến.

      “Phải!”

      “Vậy Mân nhi đâu? Con của ta đâu?”

      Địch lão phu nhân run rẩy, Hàn phi sao, có phải Mân nhi cũng có chuyện? Ông ta có thể cứu được Vũ Nhi, vậy cũng nhất định có thể cứu được Mân nhi?

      “Thực xin lỗi, ta bất lực...”

      Trúc Thanh thở dài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm quý phi, cả giận :

      “Vũ Nhi, còn sống, muội ấy trúng độc, lúc đó chỉ tạm thời ngất , cho nên ta ra sức cứu muội ấy trở về, vì muội ấy còn hơi thở. Còn Địch Mân, trước đó bà cũng thấy đấy, lúc ấy nó bị bọn họ bóp chết...”

      Ánh mắt, bỗng nhiên có chút chua chát, đối với Địch phủ, là ông nợ bọn họ.

      Tận mắt nhìn thấy?

      Địch Mân chấn kinh, mẹ, ban đầu là tận mắt thấy con của mình bị bọn họ giết chết sao? Lâm quý phi, bà tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!

      Giúp đỡ Tàn Nguyệt, hai người cùng đến bên người Địch lão phu nhân và Địch lão tướng quân, phịch phịch hai tiếng, hai người cùng nhau quỳ xuống:

      “Thực xin lỗi, cha, mẹ...”

      Chưa bao giờ biết, phải con của họ. Chưa bao giờ biết, mạng của , lại là dùng mạng con của họ đổi lấy!

      Mà họ, cho bao nhiêu tình , tình chân , vô cùng may mắn, có thể có cha mẹ tốt như vậy.

      “Mân nhi, con vẫn là Mân nhi của ta. Vũ Nhi, cho tới nay muội vẫn , nó chết rồi, Địch Mân chính là con của hai người chúng ta, vẫn luôn là hi vọng của hai người chúng ta. Nhưng xin lỗi, muội muốn để cho nó nhận cha, muốn cho nó gia nhập vào trong tranh đấu cung đình, muội thậm chí cũng muốn cho nó vào triều làm quan... Nhưng số mệnh, tất cả đều là số mệnh, nó làm quan rồi, thiếu chút nữa còn chết ở chiến trường...”



      Chương 483: Chân tướng 20



      Hàn phi gật gật đầu, nước mắt chua xót rơi xuống:

      “Cám ơn muội, Tố Vân...”

      Lúc này, tất cả mọi người ra lời, hoàng thượng khiếp sợ nhìn bọn họ, máu từ khóe miệng, chậm rãi rơi...

      “A...”

      tiếng thét kinh hãi, hoàng thượng vội vàng quay đầu, chỉ thấy mặt hoàng hậu trắng bệch, đau đớn che bụng.

      “Hoàng hậu, hoàng hậu nàng...”

      Hoàng thượng kích động đỡ bà, nhìn mồ hôi càng ngày càng nhiều mặt ông, lo lắng gọi.

      “Hoàng thượng, nô tì... Có thể chết thay hoàng thượng, nô tì rất hạnh phúc, rất hạnh phúc...”

      Nước mắt, ánh mắt bà mờ , trong bụng đau quằn quại, đau quá đau quá...

      “Nàng, sao lại thế này...”

      Hoàng thượng càng bất an trong lòng, hay là vừa rồi...

      “Bà, thuốc vừa rồi, bà uống...”

      Chỉ vào hoàng hậu, Trúc Thanh khó hiểu hỏi.

      Vừa rồi Địch Mân vừa vặn chống đỡ, ông dùng nội lực, theo lý thuyết khoảng cách gần như vậy, thể bị người cướp mới đúng.

      “Dạ, hoàng thượng, nô tì biết, đây phải là thuốc giải, nô tì có thể chết thay cho hoàng thượng, nguyện, chừng, vậy...”

      Tay, vùng vẫy, rốt cục giơ lên, rồi hạ xuống, còn chút sinh khí...

      “Hoàng hậu...”

      Vì sao, nhiều năm như vậy, người phải xin lỗi nàng là ông, vì sao đến cuối cùng, nàng chẳng những oán ông, còn vì ông mà chết...

      “Ha ha, Tư Ngạo, nhìn ra ngươi có cái gì tốt, lại đáng giá để bà ấy chết cho ngươi... Nhưng, cho dù có viên thuốc này, chất độc người của ngươi cũng khó giải, bất quá cũng vậy thôi, cứ ở đời này sống thêm vài ngày ...”

      Trúc Thanh thèm để ý cười lớn, hoàng thượng gục đầu xuống, tay che gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu, nhàng mà ôn nhu, giống như trân bảo tốt nhất đời này.

      “Vũ Nhi, ta thực có lỗi với nàng...”

      Ông ấy ta, đối với Vũ Nhi, ông rất ít xưng trẫm, cho tới bây giờ có gọi qua là trẫm.

      “Hoàng thượng, nàng ấy...”

      Hàn phi quay đầu, nhìn về phía Lâm quý phi bên có chút huyết sắc nào, cười lạnh :

      “Nhốt vào Thiên Lao! Thái tử, ngũ hoàng tử, Lâm quý phi, đều vậy...”



      Chương 484: Chân tướng 21



      Hai hoàng tử, lại ngang nhiên đánh vào hoàng cung, xem ra, lá gan của bọn họ, cũng phải là lớn bình thường.

      “Phụ hoàng, bọn họ tội ác tày trời, nhưng con...”Ngũ hoàng tử cam lòng nhìn hoàng thượng.

      “Ngươi mang binh vào cung, còn gì để sao?”

      Mày rậm của hoàng thượng vừa nhíu, tuy rằng giọng lớn, nhưng uy lực vẫn như năm đó, giảm.

      Đầu người đất, cũng có tướng tài chủ lực của , xem ra tất cả hôm nay, đều là cục diện bọn họ bố trí tốt trước đó, mà , nhất thời bắt bẻ được, dĩ nhiên cũng rơi vào trong bố cục của người ta.

      Người, rốt cục bị mang xuống, tất cả, cũng đều kéo màn che xuống, Địch Mân và Tàn Nguyệt, đỡ Địch lão tướng quân cùng nhau hồi phủ, bên trong, chỉ còn lại Hàn phi, Trúc Thanh, và hoàng thượng.

      “Tư Ngạo, ngươi sợ ta giết ngươi sao?”

      Trúc Thanh nhíu chân mày, tay lại sớm nắm chặt, trong lòng vô cùng khẩn trương, cuối cùng cũng bắt đầu sao? Rốt cục vẫn phải đến khắc này sao?

      Vũ Nhi, chuyện cách hơn hai mươi năm, lần nữa đối mặt với hoàng thượng, nàng lựa chọn như thế nào?

      Vô oán vô hối ở cạnh nàng hơn hai mươi năm, nàng có thể có chút động tâm với ta hay ?

      “Vũ Nhi, nàng còn sống, tốt...”

      Si ngốc nhìn Hàn phi, trong mắt hoàng thượng, cũng nhịn được nữa mà rơi lệ.

      “Đúng vậy, ta còn sống...”

      Hàn phi cười chua xót, bên là phu quân và nhi tử bà , bên lại là sư huynh tình thâm ý trọng với mình, bà nên lựa chọn thế nào?

      Cuộc đời, vô cùng ngắn ngủi? Mà sư huynh, lại vô oán vô hối ở cạnh bà hơn hai mươi năm!

      Nữ tử khi còn sống, rốt cuộc chọn như thế nào, phải chọn như thế nào?

      người đàn ông bà , người đàn ông bà đến xương tủy, bà...

      khó lựa chọn!

      “Hạo Nhi của chúng ta, vẫn sống, rất tốt...”

      Hoàng thượng thở dài, có ở đây, tốt rồi, mặc dù ông cứu được, mặc dù ông chết , nhưng...

      Chỉ cần Hạo Nhi còn, có người kế thừa giang sơn của ông, hơn nữa còn là đứa con ông thích nhất, tất cả đều sao cả...

      “Nhưng Địch Mân - nhi tử của Tố Vân, là vì Hạo Nhi của chúng ta mà chết...”



      Chương 485: Chân tướng 22



      Nghĩ đến lúc trước, Tố Vân cũng cực kỳ bi thương?

      Nhìn tận mắt con của mình chết , hơn nữa còn là bị người ta tàn nhẫn hại chết, chuyện kia cần nhiều dũng khí!

      “Là chúng ta có lỗi với nó...”

      Hoàng thượng hít hơi:

      “Hạo Nhi, cũng là con của họ! Họ, hoàn toàn xứng đáng...”

      Hoàn toàn xứng đáng!

      Hay cho câu hoàn toàn xứng đáng!

      Bất quá, chính là như vậy, vốn là như vậy, phải sao?

      “Đúng vậy, họ hoàn toàn xứng đáng! Ngạo, chàng già rất nhiều...”

      Ngồi vào bên giường, cẩn thận lấy khăn lụa ra, lau vết máu bên miệng hoàng thượng, Hàn phi dịu dàng nhìn ông.

      “Nhưng nàng, lại còn trẻ như vậy...”

      Hai mươi năm, năm tháng rất chiếu cố nàng, Trúc Thanh chăm sóc nàng cũng rất tốt!

      Tuy rằng, muốn thừa nhận chuyện này, nhưng đây cũng là , thực xác định chắc chắn!

      “Ta mất ký ức, lo sầu qua hai mươi năm... quên tất cả, vốn cũng rất hạnh phúc...”

      “Vũ Nhi, nàng cũng quên ta sao?”

      Hoàng thượng khẩn trương nắm tay Vũ Nhi, trong giọng khó nén khẩn trương.

      “Phải, quên!”

      phải quên, mà là muốn nhớ lại:

      “Lúc ấy sư huynh dùng bồ câu đưa tin cho ta, ái phi của chàng muốn giết ta, đơn giản là vì chàng nhiều lần đề nghị, muốn lập Hạo Nhi làm thái tử. Sư huynh bảo ta lúc này nên rời , trốn rồi sau. Ta biết chàng ta, chàng cũng Hạo Nhi, ta biết, chàng nhất định bảo vệ chúng ta, nên ta từ chối... Chưa cho chàng biết, bọn họ đuổi giết rồi! Khi ta trúng kịch độc, lúc ta ở xe chạy trối chết, lúc ta trúng tên, lúc ta rơi xuống núi, khi ta bị nàng ta chôn sống, lúc ta trơ mắt nhìn Địch Mân, bị bọn họ bóp chết... Hoàng thượng, người ở đâu? Người ở đâu? Thập tử nhất sinh chạy thoát ra ngoài, đổi lấy là cái gì? Đổi lấy là cái gì?”

      muốn nhắc tới, nhưng cho tới bây giờ vẫn quên. Hàn phi đau khổ nhìn hoàng thượng, nhìn hoàng thượng hổ thẹn, nhìn hoàng thượng tự trách...

      “Vũ Nhi, ta... Ta biết...”

      Mở miệng, lại mở miệng, hoàng thượng khó khăn .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 486: Cục nan giải của ba người



      Nhưng, gian nan, thực gian nan, lý do như vậy, ngay cả chính ông cũng cảm thấy, tái nhợt và vô lực.

      biết? Người biết sao?”

      Hàn phi cười khổ, Trúc Thanh lên trước, đứng ở trước giường hoàng thượng, từ nhìn xuống ông:

      , biết. Vũ Nhi, biết làm sao muội chạy trối chết, biết nữ tử của như thế nào đối phó với muội, biết con của các người chết như thế nào -

      Nhưng biết, lại biết, muội và người đương vụng trộm, cùng người bỏ trốn...”

      đương vụng trộm, bỏ trốn, đó là Lâm quý phi , lúc ấy hoàng thượng cũng tin. Nhưng bọn họ rất giống Trúc Thanh, là Trúc Thanh vẫn Vũ Nhi, cho nên, ông tin, ông hoàn toàn tin, tin hơn hai mươi năm...

      “Vũ Nhi, phải như thế, phải như thế! Ta nàng, ta thực nàng, ta lo lắng, ta ghen tị...”

      thể để cho Vũ Nhi hiểu lầm, lúc trước, ông biết, ông biết tình hình!

      “Hoàng thượng, , điều kiện tiên quyết là tín nhiệm, người ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng làm được, người bảo ta, làm thế nào người?”

      Hàn phi hít hơi, xoay người nhìn về phía Trúc Thanh bên người, giọng :

      “Thanh ca, độc là của huynh, huynh chắc cũng biết giải! Giúp hoàng thượng giải độc !”

      Cái gì?

      Trúc Thanh kinh ngạc, thể tin nhìn Vũ Nhi, nữ tử ông sâu đậm, nàng vậy mà...

      Vậy mà...

      Vậy mà lại...

      “Vũ Nhi, muội gì?”

      Run rẩy vươn tay, bàn tay kia, thon dài, trắng nõn, từng vì nàng, chịu qua rất nhiều rất nhiều vết thương.

      Nhưng phải cẩn thận mở to mắt, nhìn kỹ, nhìn thấy vết thương rất bề mặt.

      “Thanh ca, Ngọc Nhi xin huynh, cứu ông ấy...”

      Hàn phi khẩn cầu nhìn ông, ánh mắt chân thành, làm cho ông đau lòng!

      “Nếu ta ?”

      Tim như bị lấy máu!

      Khoan tim đến xương!

      Hai mươi năm bảo vệ, chẳng lẽ ông so ra vẫn kém người đàn ông này sao? Ông ta phụ bạc nàng, lần lại lần...

      “Thanh ca, xin huynh!”

      Phịch tiếng, Hàn phi đột nhiên quỳ xuống!



      Chương 487: Cục nan giải của ba người 2



      Thanh thanh thuý, ở bên trong phòng to , như vậy -

      Kinh Tâm...

      Kinh hãi là tâm của ông, đều đau đớn, rất đau rất đau...

      “Ha ha... Ha ha...”

      Ánh mắt quyến luyến, gian nan dời khỏi mặt Vũ Nhi, qua hai mươi năm, ngờ, ông lại lần nữa thua ở trong tay người đàn ông tuổi già sức yếu này!

      Vũ Nhi, Vũ Nhi ông trân trọng như sinh mệnh, nhưng lòng của nàng, cho tới bây giờ vẫn thay đổi...

      Nàng thương người, nhưng người đó, phải là ông...

      “Thanh ca, van xin huynh...”

      Kiêu ngạo quỳ xuống, nước mắt lại dọc theo khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống, giống như ngọc trai đẹp nhất thế gian, trong suốt, và trong sáng...

      Thuần khiết, kiên định, lại tuyệt tình...

      Như vũ khí sắc bén nhất đời này, đâm mạnh vào trong lòng ông, máu đỏ tươi, giọt giọt chảy xuống, rất trong, rất đẹp...

      “Ha ha... Được, sư muội...”

      Tiếng cười to, càng ngày càng xa, thanh mang theo tuyệt vọng, bi thảm đau lòng truyền đến:

      “Ha ha, ra, cho tới nay, thất bại vẫn là ta, cho tới bây giờ đều là ta...”

      “Thanh ca...”

      Hàn phi kêu to, nhưng Trúc thanh trở về, chỉ có thanh tuyệt vọng ràng kia, lâu phiêu đãng trong phòng, mất ...

      “Vũ Nhi...”

      Hoàng thượng vươn tay run rẩy, muốn kéo Hàn phi đứng dậy, nhưng ông cố gắng vài lần, phịch tiếng rớt xuống giường...

      “Hoàng thượng...”

      Hàn phi cuống quít đứng dậy, Bạch công công cũng nghe tiếng chạy vào, hai người khó khăn đỡ hoàng thượng lên giường, hoàng thượng thở nặng nề.

      “Vũ Nhi, nàng có thể trở về... tốt...”

      Chật vật nắm lấy tay Vũ Nhi, mặt hoàng thượng, cực kỳ vui vẻ...

      “Hoàng thượng, người nên hiểu lầm, ta xin huynh ấy, là vì muốn để cho Hạo Nhi áy náy!”

      Hàn phi cúi mặt, Trúc Thanh đối với bà như thế nào, bà vẫn luôn rất ràng. Bọn họ tương kính như tân chung sống hơn hai mươi năm, nếu phải ông ấy muốn phi lễ bà, giữa bọn họ, chỉ sợ con cũng .

      “Vũ Nhi, nàng còn trách ta?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 488: Cục nan giải của ba người 3



      Hoàng thượng ngước mắt, trong mắt mang theo mỏi mệt, Hàn phi lắc đầu, thở dài:

      “Trách người, quá mệt mỏi. Ta tình nguyện quên, tình nguyện vĩnh viễn cũng cần nhớ tới...”

      Lời bình thường, nhưng cũng chứng tỏ, cảm tình của bà đối với ông, bà buông toàn bộ...

      Huống chi, vừa rồi, lâu trước đó, hoàng hậu còn vì hoàng thượng, ra .

      “Vũ Nhi, nàng thương sao?”

      Hoàng thượng ngẩng đầu, trải qua sinh tử, người cũng hiểu hơn rất nhiều.

      “Huynh ấy là sư huynh của ta, ta vẫn cho, sư huynh chính là ca ca...”

      Ngốc , có nam tử như vậy bên người, vô tư bảo vệ nhiều năm như vậy, bà thế nhưng nghĩ đến, chính là ca ca...

      “Đúng vậy. Vũ Nhi, nếu ta rồi, nàng phải tìm !”

      Sức khỏe của ông, ông so với người khác đều ràng, có lẽ, có vài ngày để sống.

      Nhưng giờ ông thực uổng, nhi tử chết, còn sống tốt, đáng tiếc chính là, Tàn Nguyệt giờ...

      “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi trước . Bạch công công, tìm Thái y lại đây chút, có lẽ bọn họ có cách khác cũng chừng...”

      “Nương nương, người... Người sao?”

      Bạch công công lo lắng nhìn Hàn phi, hỏi chuyện hoàng thượng cũng muốn biết.

      “Ta thấy Hạo Nhi, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước kia từng gặp, ngờ, nó lại là con ta...”

      Bao nhiêu lần, bà hoài nghi, do dự, cảm giác hai người dường như từng quen biết, nhưng ai có thể nghĩ đến, kia đúng là...

      Đúng là, tình cảm mẹ con?

      Còn có Tàn Nguyệt, giờ bà cũng nhớ ràng, Tàn Nguyệt vì Địch Mân, trúng mê, hương, lại có thể -

      Cũng còn mạng ra ngoài, chỉ vì ngăn cản Địch Mân, cho Địch Mân hối hận!

      Kỳ , tình của họ, dừng lại ở đâu?

      Địch Mân vì Tàn Nguyệt trúng rắn độc, mà Tàn Nguyệt vì cứu Địch Mân, càng để ý rắn độc, dùng miệng hút rất lâu, đến khi hôn mê...

      biết, nữ tử cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể mạnh mẽ cắm thanh đao vào đùi của mình.

      Bà cũng biết, làm người lúc hôn mê, dùng cây đao làm tỉnh táo tinh thần là cảm giác gì...



      Chương 489: Vui mừng có thai



      Chỉ biết là, bà rất thích, cũng rất thưởng thức nữ tử này!

      Cũng là ở phía sau, bà rốt cục hiểu được, vì sao Địch Mân trong hôn mê, tâm tâm niệm niệm chính là Nguyệt Nhi của !

      thôi, dẫn bọn chúng về nhà , bọn chúng còn chưa về nhà...”

      Hoàng thượng thở dài, nếu bây giờ ông có thể , ông cũng muốn ra ngoài, đón Địch Mân và Tàn Nguyệt trở về.

      Nhưng, giờ ông nhúc nhích được, suy yếu đến nhúc nhích cũng nhúc nhích được.

      ***


      Phủ tướng quân, vì hai người đến, náo nhiệt rất nhiều.

      Địch Mân, vẫn tháo mặt nạ da người mặt xuống, nhận khăn mặt nha đầu đưa tới, nhàng giúp Tàn Nguyệt lau vết máu mặt.

      Thời gian qua lâu, máu có chút khô, dính vào mặt, rất khó lau .

      Nhưng thực ôn nhu, mềm từ từ lau, chỉ sợ làm Tàn Nguyệt đau.

      Đại phu tới đây, lần nữa giúp Tàn Nguyệt xử lý vết thương đầu, thở dài:

      “May mắn rơi tóc, thiếu chút nữa là hủy gương mặt...”

      Đúng vậy, thực may mắn, còn thiếu chút, vào trán. Đến lúc đó có cái sẹo, khó coi.

      “Đúng vậy, thiếu chút nữa...”

      Địch lão phu nhân thương tiếc nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười :

      “Ta lúc ấy, cả người có tí sức lực nào...”

      “Đó là dĩ nhiên, Thanh thúc muốn để nàng phá hư kế hoạch của ông ấy...”

      Địch Mân buông khăn mặt, thở dài:

      ngờ, ta vậy mà lại là... Cha, mẹ, có lỗi, rất xin lỗi...”

      Địch lão phu nhân lắc đầu, nước mắt ở trong mắt trào ra, rốt cục mới hạ xuống:

      “Tam hoàng tử...”

      , con là Địch Mân, cũng là nhi tử các người, cha, mẹ!”

      Nắm lấy tay Địch lão phu nhân, Địch Mân kiên định nhìn bà, trong lòng nhịn được vì hy sinh của họ, tình vô tư của họ mà cảm động.

      “Tốt, tốt... Địch Mân, con vẫn là nhi tử ngoan của ta!”

      Địch lão tướng quân liên tục hai chữ tốt, Tàn Nguyệt cũng vui vẻ nở nụ cười, lão đại phu bên kích động cười :

      “Chúc mừng tướng quân, tam hỉ lâm môn...”

      “Tam hỉ?”

      Địch lão tướng quân nhíu mày, lão đại phu rung đùi đắc ý:

      “Đại hỉ, nhi tử trở về; song hỉ, Tàn Nguyệt bình an trở lại; về phần tam hỉ...”

      Đôi mắt nhìn về phía bụng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc nhìn đại phu, nhưng chỉ là lát, nàng ngẩng đầu, mắt lộ vẻ mừng như điên:

      “Đại phu, ông ... ông ...”

      Địch Mân nắm lấy tay Tàn Nguyệt, tay cũng hơi hơi run rẩy:

      “Ông là... Tàn Nguyệt nàng ấy...”

      Lão đại phu gật gật đầu, ha ha cười :

      “Cũng chưa được tháng, Tàn Nguyệt từng mất đứa , sau này phải chú ý nhiều hơn mới được...”

      “Tàn Nguyệt, con có thai?”

      Địch lão phu nhân chạy tới, cao hứng nhìn Tàn Nguyệt, nước mắt trong mắt lấp lóa.

      “Tàn Nguyệt, vậy sao?”

      Cửa mở, Hàn phi đến, mặt mang tình cảm vui mừng cố nén. Bà đến bên người Tàn Nguyệt, tay nắm lấy Tàn Nguyệt, tay nắm lấy Địch lão phu nhân, thở dài:

      “Tố Vân, hai mươi năm trước, vì ta khiến muội mất đứa con. Hai mươi năm, các người đối với Địch Mân toàn tâm toàn ý, coi như con mình sinh ra, nay, Tàn Nguyệt có thai, đứa bé này ta làm chủ, cho Địch gia, Tàn Nguyệt, Địch Mân, các con sao?”

      Tàn Nguyệt cúi đầu, Địch Mân vui vẻ cười:

      “Con vốn chính là nhi tử của Địch phủ, bất quá cũng như nhau...”

      Đứa của Địch phủ?

      Trải qua hôm nay, tất cả vẫn là như trước sao?

      Thái tử, ngũ hoàng tử đều bị bắt, hoàng thượng truyền ngôi cho Hiên Vương sao?

      Trong lòng mọi người đều có sổ, chỉ sợ, kết quả cuối cùng này, bình thường là Hiên Vương!

      “Mân, thực xin lỗi, mẹ ở bên cạnh con, tốt lo cho con... Con có thể gọi ta tiếng mẹ ?”

      Hàn phi hàm chứa nước mắt, thân mình kích động hơi hơi run rẩy, đôi mắt vội vàng nhìn Địch Mân.

      Kỳ vừa rồi, lúc ở hoàng cung, bà muốn như vậy.

      Nhưng, bà làm mẹ như vậy, có tư cách hỏi như thế, có tư cách...

      “Mân nhi, đây là mẹ của con, là người mẹ ruột thịt liều mình cũng phải bảo vệ con, mau gọi, mau gọi ...”

      Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.

      “Con...”

      Địch Mân mở miệng, đối với Hàn phi, vốn có tình cảm tốt nên lời. Nhưng gọi mẹ, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó ra...

      “Mân nhi, gọi ...”

      Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Bà hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu bất đắc dĩ của bà ấy.

      “Quên , Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ nó quen là được rồi!”

      thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa .

      “Mân...”

      Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi tiếng.

      “Nguyệt Nhi, đầu của con còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, thể mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước !”

      muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội sang chuyện khác.

      “Được. Nguyệt Nhi, , chúng ta trở về phòng !”

      Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp .

      Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm người đàn ông nàng .

      “Nguyệt Nhi, nàng rất ngốc...”

      Nhìn đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.

      “Ta sợ chàng hối hận...”

      Cho tới bây giờ, nàng cảm thấy Trúc Thanh là người xấu, cho dù đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy ông ấy đáng thương, đáng thương mà thôi.

      “Nhưng chính nàng, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta bảo vệ nàng, đối với nàng..”

      Bàn tay, nhàng phủ lên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, ngờ bụng có cốt nhục của bọn họ.

      sao, chỉ cần chàng sao là tốt rồi...”

      cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài giường, Địch Mân thở dài:

      “Ta... Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho ông ấy...”

      Ông ấy là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của , cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, ngoài dự liệu của .

      thể trách chàng. Hơn nữa, hoàng thượng cũng phải cứu được. chừng, hoàng thượng khôi phục...”

      Giương mắt nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Mân, chàng hận Thanh thúc ?”

      Địch Mân lắc đầu:

      “Ta muốn hận ông ấy, nhưng hận nổi!”

      Hai mươi năm trước, nếu nhờ ông ấy, sớm bị Lâm quý phi giết chết...

      Hai mươi năm sau, nếu có ông ấy, rớt xuống vách núi, cũng cứu được...

      Rồi sau đó, nếu có ông ấy, cả đời này, vĩnh viễn đều sinh hoạt trong bóng đêm...

      Khi trúng độc rắn, nếu phải ông ấy, có lẽ cũng sống nổi...

      Mà mạng Tàn Nguyệt, cũng là ông ấy cứu...

      Bọn họ nợ ông ấy, rất nhiều nhiều nữa...

      Mà tất cả chuyện này, đơn giản là ông ấy Hàn phi, mẹ của .

      “Ta cũng vậy, ta hiểu ông ấy. Mân, đồng ý với ta, chuyện hoàng thượng, Thanh thúc, Hàn phi, để cho họ tự giải quyết, chúng ta là người trẻ tuổi, nên can thiệp vào, được ?”

      Địch Mân gì, vẫn do dự, nghĩ đến chuyện này -

      Tâm Thanh thúc đối với Hàn phi, làm cho người ta cảm động. Nhưng...

      người đàn ông, có thể vô oán vô hối bảo vệ nữ tử nhiều năm như vậy, dễ dàng. Mà họ dây dưa nhiều năm như vậy, cũng nên có quyết định, chúng ta cần can thiệp vào, hãy tôn trọng lựa chọn của nương nương, được

      người, thực khổ, cũng rất hạnh phúc. Nàng thể nghiệm được, cũng sáng tỏ:

      “Mân, là tin tưởng, mặc dù biết chàng mất, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó có thể quên chàng. Hoàng thượng sau đó, cũng có rất nhiều nữ tử, cũng có mấy đứa con... Mân...”

      Tàn Nguyệt đau xót trong lòng, hoàng thượng giờ, chính là Địch Mân sau này.

      Nếu hoàng thượng quyết định đem ngôi vị truyền cho Địch Mân, nàng sau này, có phải cũng phải cùng rất nhiều nữ tử, cùng chung chồng hay ?

      “Nguyệt Nhi, nếu nàng là Hàn phi nương nương, nàng lựa chọn thế nào?”

      Địch Mân ngẩng đầu, trong mắt mang theo chua xót nhàn nhạt. Tàn Nguyệt thở dài, Địch Mân, chẳng lẽ đến bây giờ chàng còn chưa nhìn ra sao?

      “Ta rời , theo người đàn ông có nhiều tình rất đau đớn, ta tình nguyện, tìm người đàn ông mình sâu đậm...”

      Thân thể Địch Mân cứng đờ, bất an gục đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tàn Nguyệt:

      “Nhưng thái tử nàng sâu đậm, nếu có ngày, nàng có...”

      Tàn Nguyệt vươn tay, nhàng che môi Địch Mân, cười khổ :

      “Ta giống, ta tin tưởng cảm tình chàng đối với ta, ta tin tưởng chàng phải rất nhiều, trong lòng chàng chỉ có mình ta!”

      “Nguyệt Nhi...”

      Ôm chặt Tàn Nguyệt, tâm Địch Mân kích động nhảy thình thịch, đôi mắt giống như bảo thạch lộng lẫy nhất, sáng lóe lên.

      “Mân, đồng ý với ta - nếu chàng có nữ tử khác, hãy để ta tự do!”

      Gắt gao rúc vào trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt run run ôm lấy Địch Mân, thấp giọng thỉnh cầu.

      , có ngày đó đâu! Ta Địch Mân thề, Địch Mân toàn tâm toàn ý với Tàn Nguyệt, cả đời cũng chỉ có nữ tử là Tàn Nguyệt, nếu làm trái lời thề này, trời giáng...”

      , Mân, cần ... Ta tin chàng, tin chàng...”

      nghĩ rằng, lại thề độc như vậy, Tàn Nguyệt cuống quít che miệng Địch Mân, cho tiếp.

      “Nguyệt Nhi, nàng để ta xong ...”

      Địch Mân bất đắc dĩ than thở, Tàn Nguyệt cười khổ :

      “Nhưng nếu, hoàng thượng đem ngôi vị truyền cho chàng sao? Chàng là hoàng thượng, có tam cung lục viện...”

      “Nếu làm hoàng thượng phải có tam cung lục viện..., càng phải lo...”

      Địch Mân sao cả cười, tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, nhàng cắn cắn vành tai khéo léo của Tàn Nguyệt, lẩm bẩm :

      “So với hoàng thượng, ta càng thích, cùng Nguyệt Nhi của ta, lưu lạc thiên nhai...”

      Lưu lạc thiên nhai!

      ước nguyện tuyệt, lý tưởng đẹp!

      Tàn Nguyệt thở dài, nếu quả có thể lưu lạc thiên nhai, sớm xem mặt trời mọc, chiều nghe lá rụng, đêm thưởng trăng sáng, yên lặng nghe côn trùng kêu vang, ngày như vậy, là làm cho người ta khao khát.

      Nhưng, có ngày đó sao?

      Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, hạnh phúc nghe tim đập trầm ổn bên tai, bỗng nhiên nghĩ đến ngày nào đó, lúc ở hội chùa, hòa thượng kỳ quái kia -

      Bình thản đối với người khác mà thực dễ dàng, nhưng đối với nàng mà , ít nhất phải hai mươi năm sau...

      Hai mươi năm, dài, cũng xa...

      Chẳng lẽ, dù nàng mang theo mặt nạ, ông ấy cũng có thể thấy mạng cách của nàng sao?

      “Mân, con của thái tử và Hạo Nguyệt, là vô tội, kiện kia trách ta. Ta muốn gặp Ngũ hoàng tử lần, có thể chứ?”

      Độc dược trong thiên hạ, tất nhiên cũng có thuốc giải. Độc dược là của Ngũ hoàng tử, tay của , chắc là cũng có thuốc giải mới đúng.

      “Ngày khác , ta cùng nàng!”

      Tàn Nguyệt, nàng luôn tốt bụng như vậy, mặc dù người kia thương tổn nàng, nàng cũng tốt bụng tha thứ bọn họ.

      Nhiều phúc lớn, phải là Tàn Nguyệt!

      Đêm, im ắng buông xuống, phủ tướng quân chuẩn bị tiệc tối phong phú, mà Tàn Nguyệt và Địch Mân, là chủ nhân của bữa tiệc tối.

      Sớm chuẩn bị xong, lại khó có thể che lại băng bó đầu. Tàn Nguyệt vẻ mặt đau khổ, như vậy ra ngoài gặp người, cảm giác vô cùng...

      “Nguyệt Nhi, cái này là nàng vì cứu ta mà để lại, hề khó coi...”

      Địch Mân từ phía sau ôm Tàn Nguyệt, nhìn gương mặt lớn cỡ bàn tay, Địch Mân làm cái mặt quỷ thở dài:

      “Đều do vi phu, lại có chăm sóc nương tử cho tốt...”

      Nhìn dáng vẻ đùa giỡn bảo bối, Tàn Nguyệt phì cười tiếng:

      “Ta ăn cũng ít, nhưng người có thịt...”

      “Ha, ăn ít sao? Nương tử, sau này vi phu muốn đích thân giám sát nương tử - tuyệt đối, nhất định, mỗi thời mỗi khắc đều nghiêm túc giám sát...”

      Địch Mân nghiêm trang nhìn Tàn Nguyệt, dáng vẻ nghiêm túc làm cho Tàn Nguyệt nhịn được cười ha ha:

      “Chàng... Địch Mân, ngờ chàng cũng như vậy...”

      “Tốt, nương tử, cũng dám giễu cợt tướng công của nàng? Xem buổi tối vi phu trừng phạt nàng như thế nào...”

      Ầm tiếng, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hai gò má như cháy nóng lên, Địch Mân này, sao vào lúc này, còn có thể đứng đắn như vậy?

      Đôi mắt giống như lửa nhìn chính mình, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, dám nhìn con ngươi điện lực mười phần của Địch Mân, cũng may mắn, Địch lão phu nhân và Hàn phi nương nương cùng nhau lại đây gọi người.

      “Mẹ...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, bối rối đứng lên, Địch lão phu nhân cười :

      “Nguyệt Nhi, có phải Mân nhi khi dễ con hay ?”

      Là khi dễ, nhưng cái loại khi dễ này, phải thế nào đây?

      Khuôn mặt của Tàn Nguyệt càng đỏ, thẹn thùng gục đầu xuống, chữ cũng dám .

      “Được lắm, mẹ, người thêm gì nữa , có thể làm đói cháu nội ngoan của người...”

      Nhìn Tàn Nguyệt xấu hổ, Địch Mân vội vàng lại đây giải vây cho Tàn Nguyệt.

      Nhìn bọn họ hòa hợp, trong mắt Hàn phi, lên vẻ chua xót. Bà cười, ai có thể biết, nụ cười của bà miễn cưỡng cỡ nào?

      Là lòng tham của bà, Địch Mân có thể còn sống tốt, nhi tử của bà có thể còn sống khỏe mạnh, vậy phải tốt lắm rồi sao?

      “Nương nương...”

      Kéo tay Địch Mân, Tàn Nguyệt đến bên người Hàn phi, săn sóc đỡ lấy bà, vui vẻ cười :

      “Nương nương, cho chàng thời gian , Mân kỳ vẫn luôn rất thích người. Lúc trước, Mân từng với Nguyệt Nhi, nương nương rất dịu dàng, cũng rất thương chàng, giống như là mẹ của mình vậy...”

      Địch Mân gục đầu xuống, mặt bị lây tầng màu đỏ nhàn nhạt, cũng biết tại sao mình có thể như vậy. Đối với người mẹ này, kỳ cũng có bao nhiêu bài xích.

      “Nguyệt Nhi, cám ơn con, cám ơn con ở bên cạnh Mân nhi, cám ơn con...”

      Hàn phi cảm động lôi kéo Tàn Nguyệt, đôi mắt nhìn Địch Mân, nước mắt mờ mịt đôi mắt bà.

      Bữa tiệc, cũng phức tạp như trong tưởng tượng, Tàn Nguyệt là đối tượng cần bảo vệ, cái gì cũng cần làm, bát cơm trước mắt, chỉ chốc lát sau bị hai mẹ gắp đồ ăn đầy tràn, Địch Mân bên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, giống như ở trong này, căn bản cũng có phần của phu quân là vậy.

      “Mẹ, nương nương, Tàn Nguyệt ăn hết nhiều như vậy đâu...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, từ đến lớn, nàng khi nào được hoan nghênh như vậy?

      “Nguyệt Nhi, bây giờ con là hai người rồi, phải ăn nhiều chút. Con ăn nhiều chút, đứa mới bị đói, mới có thể cường cường tráng tráng...”

      Địch lão phu nhân cười , Hàn phi cũng cười :

      “Đúng vậy, mang thai phải ăn nhiều chút, đứa mới có thể mau lớn...”

      Cái mũi đau xót, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, đây mới là nhà...

      Mặc dù thêm Hàn phi nương nương, nhưng trong lòng nàng vẫn như cũ, đầy cảm động -

      Họ, phải người xa lạ, nhưng nhờ có Địch Mân, mới có liên hệ chặt chẽ...

      Ngẩng đầu nhìn Địch Mân, thấy ngạc nhiên nhìn mình, Tàn Nguyệt vui vẻ cười -

      ra, cảm giác có , rất tốt!

      Nhìn hai người mặt mày đưa tình, Địch lão phu nhân và Hàn phi hiểu ý cười, kỳ , chỉ cần giữa hai người bọn họ trôi qua tốt cũng đủ rồi.

      Ăn xong cơm chiều, Hàn phi ở Tướng phủ, là hơn hai mươi năm gặp, hai người muốn gắn bó thâm tình.

      “Ngư Ngư, tỷ xem...”

      đến Từ Đường, Địch lão phu nhân chỉ nhìn bài vị phía , ánh mắt ươn ướt.

      “Tố Vân, muội...”

      Mũi Hàn phi đau xót, nhìn bài vị bằng gỗ đơn giản đến cực điểm kia, bà hiểu được, mặt viết chính là mình, nhưng cũng mang tưởng niệm của bà ấy với nhi tử.

      “Muội mỗi ngày đều tới xem chút. Muội , Mân nhi trôi qua thế nào, học những thứ gì? Muội làm chuyện tốt gì, chuyện xấu gì...”

      Địch lão phu nhân liên miên, giống như bình thường, Hàn phi nhịn được rơi lệ -

      Mấy năm nay, Tố Vân chịu khổ!

      “Ngư Ngư, muội đều nghĩ rằng tỷ mất, muội Địch Mân chính là nhi tử của hai người chúng ta, nhận hi vọng của chúng ta, tỷ trời phù hộ nó. Muội ngờ, ngờ, tỷ...”

      Theo thói quen quỳ bồ đoàn (tấm đệm hình tròn hay thấy trong chùa), Hàn phi quỳ xuống ở bên.

      ngờ, nó lại chiến tử sa trường! Tất cả chuyện này, đều là do tiện nhân Lâm quý phi kia làm ra, ta lại chỉ có thể nhìn bà ta kiêu ngạo, nhưng có năng lực phản kích!”

      Trong mắt lên vẻ phẫn hận, nay, Lâm quý phi bị bắt, bà nhất định vì đứa chết đòi lại cái công đạo.

      “Tố Vân...”

      Hàn phi quay đầu, bà hiểu được Tố Vân bất đắc dĩ. ràng nhìn thấy kẻ thù, nhưng thể báo thù, cảm giác như thế, thực uất ức, cũng rất đau đớn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :