1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: mưu chính thức 1



      Cuộc sống luôn trôi qua mau, rất nhanh tới ngay xuất giá rồi, vì có bao nhiêu mong đợi đối với hôn , nên Tàn Nguyệt trở thành người nhàn nhã nhất trong phủ. Tất cả những chuyện có liên quan đến hôn lễ, đều có quản gia thay mặt chuẩn bị, mà Liễu phu nhân, lại càng khoa trương hề lộ diện.

      “Tiểu thư, chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?”

      Trời chưa sáng, bị người kéo ra trang điểm, đến khi trang phục đều chuẩn bị tốt hết rồi, Tàn Nguyệt vẫn còn mơ mơ màng màng. Nhìn tiểu thư ngáp liên tục, Lam Nhi lo lắng hỏi.

      Nơi này mặc dù tốt lắm, nhưng hai người chủ tớ các nàng, cũng ở chỗ này sống nương tựa lẫn nhau lâu rồi, sắp phải rời khỏi, trong lòng quả có chút nỡ.

      “Đúng vậy, Lam Nhi, nếu muội muốn rời , muội có thể ở lại!”

      Vào cửa cung sâu tựa như biển, về tư mà , Tàn Nguyệt hy vọng Lam Nhi có thể cùng mình, như vậy mình ở phủ thái tử quá đơn. Nhưng vì Lam Nhi, thâm sâu trong cung đình, chính nàng cũng chắc có thể bảo vệ mình tốt, huống chi là thêm Lam Nhi?

      Do dự, khó xử, cuối cùng Tàn Nguyệt cũng ra. Bây giờ hối hận còn kịp, sau khi qua cát hung ác chưa bình tĩnh**, nàng hy vọng, Lam Nhi có thể suy nghĩ cẩn thận.

      “Tiểu thư, Lam Nhi theo người, cần biết người đâu, Lam Nhi cũng rời khỏi tiểu thư!”

      Hiểu lo lắng của tiểu thư, Lam Nhi nghiêm túc nắm tay Tàn Nguyệt, giọng kiên định lạ thường.

      “Lam Nhi, ta cũng hy vọng gả có thể có người bạn, nhưng... muội cũng biết đó, ở bên kia thể so sánh với Tướng phủ, ta lo lắng bản thân chăm sóc được muội!”

      Cầm cây trâm ngọc cài tóc bàn lên, Tàn Nguyệt dịu dàng cài trâm ngọc lên đầu Lam Nhi, thở dài :

      “Muội và ta chủ tớ lâu, ta cũng có vật gì tốt tặng cho muội. Cây trâm cài này, ta cũng đeo rất nhiều năm rồi, để lại cho muội làm kỉ niệm!”

      Có câu kia của Lam Nhi là đủ rồi, biết bên kia vốn là lừa lọc hãm hại, nên thể mang nàng ấy theo được. Có lẽ, bây giờ thái tử đối với nàng có hứng thú, rất tốt, nhưng sau này sao?

      Nàng vốn tin tình cảm, lại càng tin vừa gặp . Hơn nữa, cho dù là có vừa gặp , có điều tình cảm, cũng thể nào xuất trong hoàng thất, cũng thể xảy ra người vị thái tử có đông đảo oanh oanh yến yến quanh người.

      “Tiểu thư, cám ơn trâm ngọc cài tóc của người. Trâm ngọc cài tóc Lam Nhi nhận, nhưng Lam Nhi để cho tiểu thư gả mình đâu. Tiểu thư, Lam Nhi ở cạnh bên người, Lam Nhi cũng theo người nhiều năm như vậy rồi, đừng đuổi Lam Nhi mà...”

      Chủ nhân khác, nàng chưa ở chung, nhưng cho tới bây giờ tiểu thư đều chưa từng đối xử tệ với nàng. Tình cảm nhiều năm như vậy, nàng muốn rời khỏi tiểu thư. Hơn nữa, tiểu thư rất đơn, nàng muốn tiểu thư tiếp tục đơn nữa.



      Chương 22: mưu chính thức 2



      “Ôi chao, tiểu thư tốt của ta, sao người còn chưa mặc áo cưới vào hả. Tân lang cũng sắp tới đây rồi, nhanh lên chút nhanh lên chút, áo cưới đâu?”

      Hai người trong lòng đau khổ chuyện, bà mama trang điểm đột nhiên chạy vào, thấy hai người , bực mình kêu lên.

      “Lam Nhi, lấy áo cưới đến cho ta , thời gian cũng còn nhiều nữa!”

      Tàn Nguyệt cười , Lam Nhi vội vàng lau nước mắt còn vương ở khóe mắt, mở tủ áo lấy mũ phượng và áo cưới ra, chỉ là cái tủ áo vốn dĩ chỉnh tề, lúc này lại có vẻ bừa bộn.

      “Tiểu thư, chuyện này, này...”

      Kinh ngạc mở lớn miệng, Lam Nhi bối rối kêu lên.

      “Chuyện gì vậy, nha đầu?”

      Mama trang điểm sốt ruột bước tới, nhìn tủ áo bừa bộn, bất an :

      “Đừng với ta, mũ phượng và áo cưới mất rồi nha?”

      “Tiểu thư, tối hôm qua vẫn còn mà, nô tỳ còn kiểm tra qua... Nhưng, bây giờ lại...”

      Lam Nhi hoảng hốt nhìn Tàn Nguyệt, nhớ đến áo tân nương ngày hôm qua, nàng tự mình kiểm tra, sao mà!

      được, ta phải cho lão gia biết, sao lại có thể xảy ra việc này? Đây là điềm xấu, điềm rất xấu...”

      Mama dậm chân, mặt lộ ra vẻ bối rối, phì phì, bàn tay to nắm lấy cổ tay Lam Nhi, cả giận :

      , theo ta gặp lão gia...”

      “Ma ma, dừng tay!”

      Tối hôm qua, nàng rời khỏi căn phòng này, hoàn toàn rời khỏi, mà Lam Nhi cũng dối, vậy áo tân nương chắc là mất lúc mình ngủ. Nhưng là ai tới đây trộm? Lúc tới, sao mình có thể hay biết gì?

      Trong đầu kêu loạn, luôn có cảm giác, chuyện này đơn giản như vậy, nhưng cẩn thận suy xét, lại biết sai ở chỗ nào. Chỉ là thể để ma ma mang Lam Nhi gặp Liễu Tương, Liễu Tương mà biết, Lam Nhi chắc chắn xong.

      “Được rồi, ta nhớ ra rồi, Lam Nhi, có phải muội nhớ nhầm rồi , hôm đó lúc nhị tiểu thư tới, chúng ta phải xem qua rồi sao?

      Nháy mắt với Lam Nhi mấy cái, Lam Nhi tự nhiên hiểu ý của tiểu thư, nàng khó khăn gật đầu:

      “Tiểu thư... Đúng vậy, nô tì nhớ rồi, vì sợ bị hư, nô tì để ở chỗ khác...”

      Ma ma rốt cục buông tay, Tàn Nguyệt cuối cùng cũng thở ra hơi, may là hôm đó Hạo Nguyệt tặng mình bộ, bằng , hôm nay phiền toái rồi.

      “Tiểu thư, ở chỗ này nè!!”

      Đem ra mũ phượng và áo cưới của tiểu thư Hạo Nguyệt đưa tới, trong mắt Lam Nhi cũng ẩm ướt, vì vừa rồi căng thẳng, hai tay ràng cũng run rẩy!



      Chương 23: mưu chính thức 3



      Nha đầu này, lo lắng như vậy sao? Ánh mắt nhìn Lam Nhi an ủi cái, Tàn Nguyệt tiếp nhận mũ phượng và áo cưới, mặc lên dưới giúp đỡ của ma ma, khuôn mặt lộ ý cười nhạt.

      “Tiểu thư, hổ là đồ hoàng cung đưa tới, kỹ thuật thêu là tinh xảo.”

      Mọi chuyện qua, tâm tình của ma ma cũng tốt hơn nhiều, cầm áo cưới lên, nhịn được ca ngợi. biết áo cưới này phải là trong cung đưa tới, bất quá chỉ là Hạo Nguyệt may cho nàng mà thôi.

      Tàn Nguyệt cười, phối hợp mặc áo cưới, sau khi cùng ma ma và Lam Nhi sửa sang và đội mũ phượng thoả đáng, chỉ còn chờ lát nữa Liễu Tương tới đây.

      “Lam Nhi, chỗ này sao lại có sợi chỉ vụn lòi ra, mau giúp ta cắt !”

      Trong tay áo, có sợi chỉ lòi ra quấn vào tay, Tàn Nguyệt kéo ống tay áo Lam Nhi, giọng .

      “Dạ, được...”

      Lam Nhi xoay người, lúc này ma ma ra bên ngoài uống trà ngồi chờ rồi, trong phòng cũng chỉ có hai người các nàng. Vốn dĩ, tiểu thư xuất giá, cũng là đại của tướng phủ, nơi này cũng nên lạnh lẽo như vậy, nhưng hôm nay cũng là ngày nhị tiểu thư xuất giá, mọi chuyện trong phủ đều là phu nhân quản lý. Đám người hầu cũng rất khôn khéo, biết nên nịnh hót ai, nên nịnh hót ai.

      “Tiểu thư, ở đâu?”

      Lấy kéo đến, Lam Nhi cúi đầu hỏi.

      “Chỗ này.”

      Giơ tay lên, Tàn Nguyệt xoay người nâng tay áo, tỏ ý .

      “Tiểu thư, ở đây phải ?”

      Nhìn sợi chỉ ràng như vậy, Lam Nhi thầm nghĩ nhị tiểu thư cũng quá sơ ý rồi, sao lại có thể sót lại sợi chỉ lớn như vậy chứ?

      “Làm sao vậy, tiểu thư?”

      Đột nhiên, tay của Tàn Nguyệt giữ lấy cây kéo của Lam Nhi, Lam Nhi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tiểu thư, cảm giác bất an trào dâng lên.

      có gì, cắt !”

      cảm xúc buông tay ra, mặt Tàn Nguyệt ra vẻ chật vật, Lam Nhi hỏi tiếp, mà vẻ tươi cười mặt Tàn Nguyệt, còn lên nữa.

      Hạo Nguyệt, nhị tỷ của nàng, tỷ tỷ duy nhất ở trong phủ đối xử tốt với nàng, sao tỷ ấy lại có thể đối với mình như vậy?

      Sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn, giống như làn gió thổi qua, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa kêu lên.

      sợi chỉ trong tay áo, nếu phải vừa lúc cắt vào tay, ai có thể chú ý? Nhưng luôn tàn khốc như vậy, nàng thấy được, cũng chú ý rồi, đường may kia, kỹ thuật thêu kia, so với vẻ ngoài nhìn thấy, cách xa rất nhiều...



      Chương 24: mưu chính thức 4



      Đây phải đường may của Hạo Nguyệt, vì hai người thân thiết, mà nàng bình thường lại tỉ mỉ, tất nhiên nhận ra đường may của Hạo Nguyệt, cũng nhân tiện hiểu chuyện này, có ý nghĩa gì...

      Cái này phải Hạo Nguyệt tự tay làm, ít nhất phải nàng ta tự làm hết, mặc dù cực kỳ giống nhau, nhưng thể gạt được đôi mắt của Tàn Nguyệt. Tuy phải nàng ta làm, nhưng nàng ta cũng là mình mà chuẩn bị, điều Tàn Nguyệt hiểu là, vì sao Hạo Nguyệt phải lừa gạt nàng? Vì sao ?

      Có phải tự tay làm hay có vấn đề gì, nàng cũng để ý. Nàng để ý là quan tâm của Hạo Nguyệt đối với mình, phần tình cảm chị em ấm áp...

      * * *


      “Hạo Nguyệt, con muốn làm gì?”

      Con xuất giá, khẩn trương nhất thường là mẹ, chứng kiến nha đầu cầm mũ phượng và áo cưới, mặt Liễu phu nhân trong nháy mắt trở nên còn chút máu, cái này - đây là...

      “Mẹ, người phải giúp Nguyệt Nhi, phải giúp con... Hạnh phúc của con, đều phải dựa vào mẹ...”

      Đuổi những người hỗn tạp ra khỏi phòng, Hạo Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, chuyện này, vốn là ngàn vạn lần thể cho cha biết, Hỉ Nhi biết cũng sao, nàng ấy là nha đầu thân cận của mình. Trừ nàng ấy ra, người duy nhất có thể , cũng chỉ có mẹ thôi.

      “Hạo Nguyệt, con...”

      Bối rối trong lòng dâng lên, chẳng trách gần đây mặt con sáng sủa hơn rất nhiều, ra, nó lại có ý định như vậy! Nhưng, chuyện trọng đại, chừng, cả tướng phủ bọn họ cũng...

      được, ngàn vạn lần thể như vậy!

      Liễu phu nhân lắc đầu, thở dài :

      “Hạo Nguyệt, phải mẹ muốn giúp con, chỉ là - chỉ là, rất nguy hiểm! người , cả nhà chúng ta cũng có thể...”

      Hoàng thất, hoàng quyền, sao lại có thể để bọn họ tùy ý trêu chọc như thế? Liễu phu nhân bất an nhìn ra ngoài, lát nữa Liễu Tương cũng tới đây, nếu ông ấy thấy được, vậy phiền toái rồi.

      “Mẹ, Nguyệt Nhi nghĩ kỹ rồi, sao đâu. Hôm nay vốn là ngày con và Tàn Nguyệt gả , đều có khả năng lên nhầm kiệu hoa, việc này đối với Liễu phủ chúng ta có liên quan gì!”

      Đây cũng là lý do nàng chọn ngày này để thành thân. Nếu Tàn Nguyệt muốn từ chối, vậy nàng cũng chỉ có thể tráo đổi bọn họ như vậy. Chỉ cần qua cửa này, hoàng gia biết được sai sót, có thể oán ai đây? Hơn nữa, gạo nấu thành cơm, ván đóng thuyền, đến lúc đó, cha vì danh dự của mình, cũng thể mặc kệ nàng.

      Mà hoàng gia, vì mặt mũi của bọn họ, cũng lại càng để lộ ra ngoài. Cho nên, nàng cần làm, chỉ là qua cửa này trong ngày hôm nay là được rồi...



      Chương 25: mưu chính thức 5



      “Chuyện này... này... Nhưng...”

      Khó khăn nhìn Hạo Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn, Liễu phu nhân đúng là nghĩ ra được gì. Nhưng bây giờ còn sớm nữa, sắp đến giờ rồi, người nghênh thân cũng tới, được, bây giờ bà phải có quyết định!

      “Mẹ, lần này người nhất định phải giúp Hạo Nguyệt... Bây giờ, chỉ cần kiệu hoa rời khỏi tướng phủ, những chuyện sau đó, Hạo Nguyệt cũng lo xong rồi...”

      Thấy mẹ dao động, Hạo Nguyệt nắm chặt lấy tay của mẹ, thừa dịp còn nóng tiếp tục khẩn cầu. Liễu phu nhân thở dài tiếng, vốn trái tim có chút dao động, nhìn thấy dáng vẻ con đáng thương như vậy, sớm lệch hướng về bên con rồi, bà vội vàng nâng Hạo Nguyệt dậy, than tiếng:

      “Được rồi, mẹ thử xem sao. Cha con sắp tới đây rồi, ta trấn an ông ấy chút trước. Bây giờ thể cho cha con biết, nếu ông ấy biết, tất cả cũng hết!”

      Hạo Nguyệt gật đầu, nơm nớp lo sợ lấy ra gói giấy từ trong tay áo, Liễu phu nhân khó hiểu nhận:

      “Hạo Nguyệt, đây là...”

      “Mẹ, cái này có gì đâu, chỉ là thuốc mê rất bình thường, sau bốn năm giờ có chuyện gì. Người nghĩ cách cho cha uống vào là được. Lát nữa đến giờ, người ở phủ tướng quân tới đón tân nương trước, đừng quên gọi Lam Nhi sang đây...”

      Lam Nhi, nha đầu thân cận của Tàn Nguyệt, có nàng ta ở đây, tất cả tốt đẹp.

      “Hạo Nguyệt, mẹ biết, ta trước tống nàng ta !”

      Cả trái tim Liễu phu nhân đập rất mạnh, từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện lớn như vậy, bây giờ vì con, bà phải làm rồi, trong lòng hề an tĩnh, nhưng cũng có hưng phấn. Bất quá, vì hạnh phúc của con , cũng vì vinh hoa phú quý sau này của mình, tất cả đều đáng giá.

      “Mẹ, cám ơn người!”

      Trong tay, nắm chặt bình ngọc , đó là nàng bỏ rất nhiều tiền tìm người mua từ trong tay ma ma ở thanh lâu. Kỳ , nữ tử trong gia đình tốt vốn nên có mấy thứ này, nhưng vì tương lai chính mình, nàng thể học những thứ này.

      Gạo nấu thành cơm, nàng nhất định phải làm được. Chỉ cần gả , động phòng rồi, cũng viên phòng rồi, tất cả đều tốt.

      Lòng bàn tay, từ từ chảy đầy mồ hôi, giơ tay, nhìn lòng bàn tay trắng bệch, Hạo Nguyệt thở dài :

      “Hỉ nhi, chuyện bên kia ta phải nhờ ngươi rồi. Ngươi yên tâm, tới phủ thái tử rồi, ta nhanh chóng đổi ngươi lại. Hỉ Nhi, người khác làm ta lo lắng, ngươi nhất định phải giúp ta!”

      Chuyện này, biết nhiều nhất, chính là nha đầu Hỉ Nhi này. Thậm chí ngay cả mũ phượng và áo cưới, cũng là Hỉ Nhi mang tới. May là Hỉ Nhi đối với mình có hai lòng, nếu có, vậy sau này...

      Ánh mắt trầm xuống, Hạo Nguyệt bất an nắm chặt khăn lụa trong tay. Hỉ nhi, phải theo bên cạnh mình, bằng , toàn bộ xong hết.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: mưu chính thức 6



      Hai kiệu hoa vào cửa, vốn là trước sau, là tân nương thể gặp lại, nơi Tàn Nguyệt và Hạo Nguyệt ở cũng gần nhau. Hỉ Nhi và Hạo Nguyệt, len lén tới sân của Tàn Nguyệt, may là người bên này cũng nhiều, dùng chút mê hương, sớm chuẩn bị tốt, đưa Tàn Nguyệt ngất xỉu ra ngoài. Còn Hạo Nguyệt, mặc mũ phượng và áo tân nương do hoàng thất đưa tới, đội khăn đỏ dài, mặc dù Lam Nhi là nha đầu thân cận, cũng khó phân biệt giả.

      ngờ, tất cả mọi chuyện, vì có thế lực mạnh là Liễu phu nhân tương trợ, tiến hành đúng là vô cùng thuận lợi. Lam Nhi bị gọi , chỉ trong nháy mắt, trở về cũng hoài nghi tân nương tử là hay giả. Mà hai nhóm tám người nghênh kiệu cũng ở phía sau tới, vội vàng gấp gáp, hai đỉnh kiệu hoa, từ hai sân cách xa nhau ra ngoài, chậm rãi hướng về nơi mình rời .

      Thấy tất cả cuối cùng cũng kết thúc, Liễu phu nhân mới thở ra hơi, rốt cục cũng xong, bà mạo hiểm rất lớn, hoàn thành ý nguyện của con . Mà ngày mai, Liễu Tương biết tin tức này, bà cũng tránh được bị mắng trận.

      “Quên , ngày mai rồi sau, chỉ hy vọng, hôm nay đừng xảy ra chuyện gì nhiễu loạn là được!”

      Tự tiếng, Liễu phu nhân mang trái tim bất an đến từ đường tổ tông. Nơi này, trừ bài vị của tổ tông ra, còn có người đó!

      Như Yên, nữ tử mơ hồ như khói, lúc đầu, nếu phải vì mình, nàng ta ra sớm như vậy.

      “Như Yên, hôm nay là ngày Tàn Nguyệt của ngươi xuất giá, cũng là ngày Hạo Nguyệt của ta xuất giá, ngươi vui chứ? Ngươi chắc là rất vui, Tàn Nguyệt và Hạo Nguyệt, lại giống ta và ngươi. Ngươi đoạt hạnh phúc của ta, mà Tàn Nguyệt cũng cướp hạnh phúc của Hạo Nguyệt... Ha ha, bất quá, Hạo Nguyệt là con của ta, tính tình của nó cũng giống ta, nó cam tâm, cũng chịu nhận mệnh... Như Yên, biết ? Ngươi vĩnh viễn đều là thất bại - ngươi, con của ngươi cũng vậy, ngươi thất bại, cho dù ngươi có xinh đẹp, ông ấy từng ngươi đến nhường nào, ngươi cũng thất bại...”

      Đáng vui vẻ, bà lại là người thắng trận, có thể ra, nước mắt lại rơi xuống như vậy, kiêng nể gì, dừng cũng dừng được, cứ thế rơi xuống...



      Chương 27: Xuân phong đắc ý*



      *Xuân phong đắc ý: là con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức, nếu về Như Yên ta nghĩ là cuộc sống gia đình thuận lời, được sủng ái.

      “Ha ha, Như Yên, ta khóc, hôm nay ta lại khóc... Lúc đầu tướng gia tin ta, sủng ái ta, ta cũng khóc. Ngươi biết lúc đó lòng ta đau khổ biết bao nhiêu ? Thấy ngươi xuân phong đắc ý, trái tim ta, đau đớn như đao cắt, nhưng ngươi nhìn thấy, ngươi nhìn thấy. Ngươi biết lúc đó ta suy nghĩ gì ? Ta suy nghĩ, ta phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách thắng ngươi! Cuối cùng, trời phụ người có lòng, ta rốt cuộc làm được rồi... Ngươi có biết tại sao tướng gia thích Tàn Nguyệt ? vì ông ấy biết Tàn Nguyệt là con của ông ấy, nhưng lúc ngươi mang thai Tàn Nguyệt, lại mơ hồ cùng người đàn ông khác có gian tình, hiểu . Ngươi có thể hận ta, mà qua đêm nay rồi, con Tàn Nguyệt của ngươi cũng hận Hạo Nguyệt, chắc chắn, nhất định là vậy. Chỉ là, ngươi chết, con của ngươi, cũng lại yểu mệnh, nó lấy cái gì đến hận ta, hận Hạo Nguyệt chứ?”

      “Phu nhân, tướng gia tới rồi...”

      khóc đến hăng say, Tiểu Quế đột nhiên chạy vào, Liễu phu nhân vội vàng lau nước mắt ở khoé mắt, vóc dáng tiều tụy nhắm mắt lại, trong miệng tức tức cục cục nấc lên.

      “Cúc Văn, hôm nay con xuất giá, sao bà lại đến từ đường?”

      Cả ngày, trong đầu đều mơ mơ màng màng, Liễu Tương ngay cả làm sao đưa con rời khỏi nơi này cũng biết. Lúc tỉnh lại, mặt trời ngã về tây, nghe phu nhân ở từ đường, ông cũng tới đây.

      “Lão gia, Hạo Nguyệt và Tàn Nguyệt đều xuất giá rồi, thoáng cái hai đứa con đều , trong lòng ta cảm thấy mất mát. Cho nên tới đây cầu phúc cho chúng...”

      Cúi mặt xuống, Liễu phu nhân dám nhiều quá, đến bây giờ còn chưa có người phát , Hạo Nguyệt chắc là thành công rồi, bà thể lộ ra chân tướng, bằng thất bại trong gang tấc.

      “Bà khóc? Khóc cái gì mà khóc, chúng nó xuất giá vốn là chuyện tốt, hơn nữa, hai đứa con rể đều là nhân trung long phượng, chúng ta nên cao hứng mới đúng!”

      Đường đường đại quân Vương triều, nay ai có thể có đường làm quan rộng mở như ông? mặc dù con mình còn , thành gia lập nghiệp cũng phải qua vài năm, nhưng ba người thông gia, mỗi người đều là nhân vật vang dội. Con lớn Minh Nguyệt, gả cho Lại bộ thượng thư, con thứ hai Hạo Nguyệt, phu quân là đại tướng quân nổi danh hiển hách, con thứ ba Tàn Nguyệt được gả tốt nhất, đương kim thái tử điện hạ. Đợi thêm mấy năm, thái tử đăng cơ, ông là quốc trượng dưới người vạn người. Nghĩ đến cuộc sống hô phong hoán vũ sau này, Liễu Tương ngay cả nằm mơ khoé miệng cũng cong lên...



      Chương 28: Tình thấu xương 1



      “Lão gia, ta cũng vậy. cao hứng, ta vì cao hứng mà khóc. Bọn chúng cũng tìm được nơi nương tựa tốt cho mình, mà Như Yên, tỷ ấy cũng thể chính mắt thấy được. Lão gia, Như Yên tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ngờ...”

      đến Như Yên, nước mắt của Liễu phu nhân lại rơi xuống, dáng vẻ đau lòng, người biết còn tưởng là tỷ muội tình thâm cỡ nào?

      “Như Yên... Chuyện này, chuyện qua nhiều năm rồi, những chuyện trước kia ta cũng muốn truy cứu nữa, đề cập tới cũng được!”

      Trong sách , luôn làm cho người ta khó có thể quên được, nhưng lâu, tình cũng biến chất. Còn nhớ năm đó, cũng là tại hội hoa mẫu đơn, nữ tử nhàng thoát tục, xoay người, mỉm cười với ông...

      Cười cái quân vương điêu đứng, cười cái nữa kinh thành sụp đổ, chính là nụ cười đó, ông nhớ kỹ nàng ấy, cũng nàng ấy, thể tự kềm chế mà nàng ấy...

      Khoảng cách gia thế nhiều, có bao nhiêu trở ngại, bọn họ thành thân, sau đó lại có đứa con đáng . Chức quan làm cũng càng lúc càng cao, nữ tử trong nhà cũng càng ngày càng nhiều, tươi cười mặt Như Yên lại càng ngày càng ít.

      “Như Yên, ta , vẫn chỉ có mình nàng. Nhưng ta vẫn phải lấy các nàng ấy, nàng cũng biết, nữ tử, đối với đàn ông, cũng chỉ có tác dụng...”

      vẫn luôn như thế với nàng, mà nàng cũng luôn nhàng gật đầu, đối với càng chăm sóc hơn. ngờ, con của bọn họ, đứa con bốn tuổi đột nhiên bệnh chết...

      về đau lòng, cũng ít hơn Như Yên, nhưng kể từ đó trở , Như Yên càng ngày càng ít , tươi cười mặt bao giờ thấy nữa. khuyên Như Yên rất nhiều lần, mà Như Yên vẫn nghe...

      Có lẽ, tính nhẫn nại của đàn ông luôn có hạn. Thời gian lâu, tới nhìn cuộc sống của Như Yên ngày càng ít, cho đến ngày...

      Ngày đó, cả trái tim cũng lạnh xuống, bắt được hai kẻ thông dâm, bắt được kẻ trộm dơ bẩn. Đánh cái tát mạnh, vẫn khó có thể tiêu tan được mối hận trong lòng , muốn giết người, muốn giết nàng, nữ tử từng đến tận xương này.

      “Ta cho nàng cơ hội, cho ta biết, tại sao...”

      Trong lòng đè xuống lửa giận ngút trời, sau đó cũng bội phục chính mình, dưới tình huống như vậy, còn có thể bình tĩnh như thế.

      “Ta , chàng tin ta sao? Ta Hoàn Nhi là bị người ta hại chết, chàng có tin ta sao? Ta ta làm chuyện có lỗi với chàng, chàng tin ta sao?”



      Chương 29: Tình thấu xương 2



      Nâng lên khuôn mặt gầy, nửa bên mặt của nàng cũng sưng lên. Trong mắt, nước mắt lấp lánh nhạt nhòa, nàng vậy mà cố chấp cho rơi xuống.

      “Ta rất muốn tin tưởng nàng, nhưng, đây là cái gì? là ai? Còn cái này là gì?”

      mặt đất, quần áo của đàn ông tán loạn rơi ra từ tầng dưới cùng trong tủ, quỳ bên cạnh là nam tử xa lạ, mà bàn, dường như là thư Như Yên tự tay viết -

      Tình ý liên miên, nếu phải viết cho ...

      “Chàng cho là ta có tội, ta có ích lợi gì chứ? Liễu lang, chàng thay đổi, trái tim chàng thay đổi rồi, chàng phải Liễu lang trước kia của ta...”

      Gục đầu xuống, nàng nhìn nữa, trong mắt vô thần, tràn đầy tuyệt vọng.

      có lời để sao? Tiện nhân, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn có thể giả bộ vô tội, ngờ, ra mắt ta bị mù, mới có thể coi trọng người phụ nữ như ngươi!”

      Tức giận vung tay lên, Như Yên bị ném mặt đất. Sắc mặt của nàng tái nhợt, giương lên đôi mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào Liễu Tương, nhưng câu cũng .

      Sau đó, nàng tìm đến cái chết, nhưng được nha đầu cứu trở về. Lúc nghe được tin tức này, rất muốn xem nàng chút, an ủi dỗ dành nàng, nhưng nhịn xuống, cũng nghe được tin tức nàng có thai.

      Mang thai, sau đó dĩ nhiên nàng mang thai rồi. Nhưng đứa bé là của ai? Có phải của gian phu bị loạn côn đánh chết kia ? Kỳ , tính theo thời gian đại phu , phải là của mình mới đúng, nhưng loại trừ, có thể là của người đàn ông kia.

      chén thuốc phá thai đậm đặc, cứ như vậy được đưa đến trong viện của nàng. Nàng uống, mà khóc chạy tới ngoài thư phòng, quỳ cả ngày.

      khiến ngươi nặng tình như vậy sao?”

      đứa bé, từng, hy vọng cỡ nào, bọn họ đứa bé nữa, đó là đứa bé do Như Yên của sinh ra. Nhưng bây giờ phải lúc, đứa bé này tới phải lúc.

      “Mặc kệ chàng có tin hay , nó là cốt nhục của chàng, ta làm chuyện có lỗi với chàng. Chàng cũng nên biết, cho tới bây giờ ta chưa từng lừa gạt chàng!”

      Mặc dù, nàng vốn quỳ rạp mặt đất, nhưng nàng lại quật cường ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn .

      “Ngươi có cách gì chứng minh? Như Yên, chuyện đó, là chính mắt ta thấy, tận mắt ta thấy, ngươi , ta phải tin ngươi như thế nào?”

      Ngồi xổm người xuống, nâng cằm Như Yên lên, chỉ vài ngày gặp, nàng tiều tụy rất nhiều, cũng gầy gò rất nhiều.



      Chương 30: Tình thấu xương 3



      Nhưng, so với việc nàng phản bội mình, chuyện này có là gì? Nếu phải vì nể tình cảm hai người từng có, sao chỉ có thể xử tử gian phu, mà nàng lại còn sống tốt đời này?

      Cả đời, làm cho động tâm chỉ có nữ tử, chính là nữ tử trước mắt này, cũng là nữ tử mạnh mẽ phản bội !

      “Ta thề! Ta thề, nếu ta...”

      Giơ tay lên, Như Yên dứt khoát , Liễu Tương cười lạnh tiếng:

      “Thề? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Như Yên, ta ngốc như vậy, lại càng tin tưởng ngươi nữa. Người đâu, rót thuốc!”

      Làm người đàn ông, thể chịu được nhất, chắc là bị đàn bà phản bội. Nhưng nàng, Liễu Như Yên, lại tàn nhẫn phản bội mình! Nhưng, mặc dù nàng phản bội , vẫn đành lòng, nghe nàng phát ra thề độc. Có lẽ, cả đời tha thứ cho nàng, nhưng cũng buông tha nàng, cho dù là nhốt ở bên cạnh mình, cho dù là cả đời gặp nữa, chỉ cần, cảm giác được hơi thở của nàng là được rồi.

      , đừng... Đây là con của chàng, vốn là con của chúng ta...”

      Chứng kiến nha đầu bước tới, Như Yên lần đầu tiên luống cuống, loại sợ hãi vô cùng bao trùm lấy nàng, tay nàng che chắn bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tương:

      được, được... Chàng giết ta , giết ta ...”

      “Liễu lang, chàng rất vô tình, trái tim chàng thay đổi, trái tim của chàng sớm thay đổi rồi, tại sao còn muốn vu khống ta như vậy? Ta mất đứa con, ta mất Hoàn Nhi rồi, ta thể mất đứa bé này nữa, ta thể nhìn cốt nhục của mình, trơ mắt nhìn nó rời khỏi ta mà ...”

      Tiếng khóc tuyệt vọng, từng tiếng đều đánh vào trong lòng , cũng muốn làm vậy, nhưng có cách nào. Nếu, chờ sau này đứa bé sinh ra, phải của , phải dùng cảm giác gì để chịu đựng đây?

      “Lão gia, tỷ tỷ thành khẩn như vậy, ta cảm thấy chắc là giả đâu, hay là...”

      Cúc Văn bụng rất lớn lung lay lúc lắc tới, nàng quan tâm đến trước mặt Liễu Tương, kề bên tai Liễu Tương câu.

      “Được rồi, Như Yên, ngươi muốn giữ lại đứa bé này sao?”

      Cúc Văn xong, khoé miệng Liễu Tương tràn ra mỉm cười, tay thân mật vòng qua lưng Cúc Văn, Cúc Văn cũng dán vào người Liễu Tương, tư thế hai người, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.

      Trái tim, đau đớn như xé rách, rốt cuộc là ai phản bội ai? Ai có lỗi với ai, Như Yên tuyệt vọng nhìn hai bóng người thân mật -

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Tình thấu xương 4



      Trước đây, có lẽ là rất lâu trước đây, cũng thân thiết ôm mình như vậy, lời thương làm cho người ta mặt đỏ tim đập, khiến cho bản thân tươi cười liên tục...

      Mà hôm nay, Liễu lang vẫn như trước, nhưng đứng bên cạnh , sớm phải là mình. Bất quá, bây giờ, chuyện đó cũng quan trọng, phải ? Bây giờ nàng có được còn nhiều, những thứ đáng quyến luyến đời cũng nhiều, nàng muốn giữ lại đứa bé này, cũng là người thân nhất của nàng.

      “Ta rất muốn!”

      Trong mắt, có tức giận, có tức giận, càng cam lòng, oan khuất, có chăng, chỉ là tình đối với đứa bé này, cũng là cố chấp của người mẹ.

      “Như Yên, muốn giữ lại đứa bé này, có thể. Ngươi chỉ cần đồng ý với điều kiện là được!”

      Liễu Tương lạnh lùng cười, mặt Cúc Văn lộ ra ý đành lòng, nhưng trong mắt, lại khó có thể che dấu được, vẻ đắc ý.

      “Điều kiện gì?”

      ràng biết, điều kiện này tất nhiên khắc nghiệt, nhưng vì tính mạng chưa sinh ra này, nàng tình nguyện nhận hết tất cả, kể cả, tính mạng của mình!

      “Tỷ tỷ, kỳ , rất đơn giản. Chỉ cần tỷ được năm mươi bước - nhưng, là than lửa, chân trần...”

      Năm mươi bước, than lửa, chân trần...

      Nhìn môi đỏ mọng hé ra ngậm lại như vậy, Như Yên như bị sét đánh! Quay đầu, ánh mắt quật cường cố chấp nhìn về phía Liễu Tương - vừa mới rồi là Cúc Văn , cũng phải Liễu lang. Liễu lang của nàng, đối với nàng như vậy...

      “Tỷ tỷ, muội cũng vậy. Vì muốn tốt cho tỷ thôi, tỷ hoàn toàn có thể cần làm như vậy mà... Chuyện này, kỳ lão gia, cũng hy vọng tỷ làm vậy...”

      Cúc Văn than khóc tiếng, lời châm chọc lên việc liên quan đến mình. Môi Như Yên tái nhợt, há miệng mấp máy, nhưng câu cũng nên lời.

      “Liễu lang, đây cũng là ý của chàng?”

      Rốt cục hỏi ra được, nhưng khi lời ra khỏi miệng, lại khó khăn như thế, Như Yên nhìn chớp mắt, bỏ qua bất cứ vẻ mặt gì của .

      “Như Yên, ta hy vọng ngươi uống thuốc...”

      Ánh mắt của nàng thực tuyệt vọng, Liễu Tương từ trong mắt của nàng, thậm chí nhìn ra quyết định của nàng. Đừng, đừng làm như vậy, Như Yên...

      Trái tim, ngừng hò hét, Như Yên thích múa, điệu múa kinh người! Nếu, làm như vậy rồi, nàng sau này, còn có thể múa nữa sao?



      Chương 32: Tình thấu xương 5



      , nếu làm như vậy chàng có thể tin tưởng đứa bé này trong sạch, ta tình nguyện!”

      Quả nhiên, nàng vốn muốn như vậy, khẽ cắn môi, nặng nề nhìn nàng:

      “Ngươi cũng biết, nếu chân như thế, ngươi sau này, cả đời thể múa nữa...”

      luyến tiếc nàng, luyến tiếc tất cả bọn họ từng có trước đây. Nếu có chuyện ngày đó, nàng vẫn là người phụ nữ nhất...

      Nhưng hôm nay, vì đứa bé kia, nàng lại cứ thế lựa chọn...

      Ánh mặt lạnh lùng nhìn về phía cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Như Yên, Liễu Tương thấp giọng :

      “Được! Ngươi quyết định, vậy bổn tướng thành toàn cho ngươi! Người đâu, lập tức chuẩn bị!”

      Lập tức chuẩn bị! đồng ý!

      Trái tim như tro tàn, hai con ngươi nhìn rốt cục rời , trong mắt vô thần còn mảy may dao động gì. Trái tim, tại giờ khắc này hoàn toàn chết , mặt tái nhợt nhưng quật cường khiến người ta đau lòng!

      Liễu Tương cố chấp nhìn nàng, tình , từng tốt đẹp như vậy, nhưng vốn dĩ hai ngươi nhau, lại từng bước tới hôm nay. Tình quá khó khăn, quá khổ, cũng làm cho người ta cân nhắc suy nghĩ kĩ. nữa, tình duy nhất xa, muốn nếm thử nữa, loại cảm giác tê tâm liệt phế này... (#Ami: càng lúc càng bực mình, tình như ông khiến ta bực mình hết sức >“<)

      Liễu lang, sau này chỉ là Liễu Tương, bao giờ là chồng của mình, phu quân của mình nữa! từng, đối mặt với phản bội của , tín nhiệm của , nàng lựa chọn chết, nhưng lúc này, có con rồi, nàng cảm nhận được hơi thở của đứa bé. Bất chợt trong lúc đó, nàng cảm giác được mình hề đơn, cảm giác được ở đời này, ra còn có người có thể tin tưởng, có thể chiều chuộng.

      Vì con, nàng tình nguyện nhận hết tất cả, cho dù là tính mạng! Về phần bọn họ vừa , cùng lắm , sau này nàng khập khiễng sống hết đời.

      Cổ ngữ , nữ tử vì để người mình được vui, còn cần gì (tớ chém áh), nàng làm sao còn tâm tình trang điểm vì ai, múa vì ai?

      có... từng, là toàn bộ của nàng, tất cả của nàng, mà sau này, chỉ có đứa bé trong bụng còn chưa ra đời này, mới là ông trời của nàng, toàn bộ của nàng...

      “Nhị phu nhân, tướng gia đối với người có tình, giữ lại đứa bé này, trước sau tai họa. Khi nãy, người tại sao lại cứu nàng ta?”

      Làm thân thể liên lụy, Cúc Văn về phòng trước, nha đầu khó hiểu hỏi.

      “Ha ha, Tiểu Hạ, ngươi nghĩ rằng ta muốn giúp nàng ta sao? Điệu múa của nàng ta, cho dù ta tập cả đời vẫn kém hơn, mà tướng gia đối với nàng ta, ngươi cũng thấy đó, căn bản là quên tình. Uống xong thuốc phá thai, dùng được bao lâu, chỉ cần nàng ta muốn, chủ động chút, tướng gia cũng sủng nàng ta thôi...”



      Chương 33: Tình thấu xương 6



      Ha ha cười to vài tiếng, ánh mắt nhị phu nhân càng thêm sắc bén:

      “Nàng ta nhảy múa có gì tốt nữa? Ta so được với nàng ta, cho nên ta ngu ngốc so nhảy múa với nàng ta, ta phá hủy chân của nàng ta. Người nhảy đẹp, ngươi biết quan tâm nhất là cái gì ? Là chân, là hai chân... Nhưng, chỉ mình như thế còn chưa đủ, ta muốn cho tướng gia ra. Chỉ có tướng gia ra, nàng ta mới có thể hết hy vọng, hết hy vọng! Tướng gia đối với nàng ta, cũng hoàn toàn hết hy vọng, mà ta muốn cho nàng ta hết hy vọng với tướng gia, cả đời nàng ta cũng tha thứ cho chàng, có như thế, bọn họ mới có thể vĩnh viễn trở lại như ngày xưa!”

      Tiểu Hạ gật đầu, vẻ mặt tán dương hỏi:

      “Phu nhân, vẫn là người hay. Nhưng, giữ lại đứa bé này, đúng là vẫn còn tai họa. Phu nhân, nếu nàng ta qua than lửa, vậy... Đứa bé kia...”

      Đứa bé, mới là quả cân cạnh tranh quan trọng của nữ tử. Nếu, nàng ta sinh con tốt, nếu là nhi tử, muốn Đông Sơn tái khởi, khó khăn chút nào.

      “Tiểu Hạ, ngươi cho rằng, sau khi qua than lửa này, nàng ta có bao nhiêu phần trăm giữ được đứa bé này? Hơn nữa, đứa bé là trai hay còn chưa biết, nhi tử lớn của tướng gia, cũng bốn năm tuổi rồi, phải còn có thể chết non sao?”

      Bởi vì mang thai, khuôn mặt vốn tươi đẹp, nhưng vì vẻ mặt hung tợn nên càng thêm nhiều tà ác. Cúc Văn cười to vài tiếng, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh: nhị phu nhân, chắc là thể suy nghĩ tỉ mỉ như vậy được, biết, kế sách này là ai bày cho người? Bất quá, người ra kế sách này rất tàn nhẫn, rất độc.

      “Phu nhân rất đúng, vậy Đại phu nhân chẳng phải là vĩnh viễn có ngày trở mình rồi?”

      Sống lưng lạnh lạnh, phu nhân vì cái gì lại tự tố cáo chính mình? Chẳng lẽ, cái chết của tiểu thiếu gia, phải tai nạn sao? Vậy, có phải...

      Trái tim, cũng run rẩy theo, bàn tay trong tay áo của Tiểu Hạ nắm chặt lại, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

      “Tiểu Hạ, thời gian cũng sắp tới rồi, chúng ta nên ra ngoài tìm chỗ xem kịch vui...”

      Lạnh lùng nhìn Tiểu Hạ cái, nhị phu nhân cao ngạo đứng lên. Đứa bé, chỉ hy vọng bản thân có thể sinh nhi tử, có con của mình rồi, muốn làm Thừa tướng phu nhân chính thức, là chuyện dễ như trở bàn tay (tớ chém).

      “Phu nhân, thân thể của người nặng nhọc, chúng ta ra ngoài xem cảnh như vậy, thích hợp lắm...”

      Nhìn cái bụng nhô cao của phu nhân, Tiểu Hạ lo lắng ngăn cản. Nhị phu nhân thèm để ý cười:

      sao, có trò hay như vậy, sao có thể thiếu ta? Nhìn chuyện như vậy, ta cao hứng, ta cao hứng...”



      Chương 34: Tình thấu xương 7



      Lửa, đỏ bừng bừng, chờ Yên Nhi mạo hiểm, tiếng lép bép thỉnh thoảng vang lên, đó là than củi ca xướng, dường như chờ đợi đôi chân trắng nõn kia bước lên, ngửi được mùi da thịt bị đốt trọi.

      Dài hơn ba mươi thước, than lửa rộng thước, qua, ít nhất cũng năm mươi bước. Tin tức đại phu nhân phải than lửa cũng biết làm thế nào mà truyền ra, tất cả người hầu trong phủ đều chạy tới đây, đứng ở xa mà vây quanh, hưng phấn nhìn đống lửa vang lên tiếng xèo xèo.

      qua, ta cần uống thuốc sao?”

      Ánh mắt, giờ khắc này chợt có chút tiêu cự, Như Yên ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi.

      “Ta luôn giữ lời!”

      hy vọng, nàng thay đổi chủ ý, uống bát thuốc này, thời gian qua lâu, bọn họ có thể có con lại, chỉ cần, lòng hết giận là được rồi.

      , ta biết. Tướng gia, những lời ngài với ta, chắc chắn!”

      ((g3m: bởi vì mình ghét Liễu Tương, nên từ giờ mình cho Như Yên gọi ổng là chàng nữa))

      Như Yên cười dịu dàng, trong đôi mắt mờ mịt tỏa ra ánh sáng nhu hoà đến cực điểm, Liễu Tương ngơ ngác nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn phục hồi lại tinh thần.

      “Ta hy vọng, chuyện lần này ngài giữ lời... Chờ đứa bé sinh ra, ngài biết, cho tới bây giờ ta chưa từng lừa gạt ngài!”

      Như Yên từ từ ngồi xổm người xuống, cũng buồn nhìn than lửa phía trước lần, cẩn thận cởi giầy, tất, lộ ra đôi chân trơn mịn trắng nõn cho tới giờ cũng hề lộ ra trước mặt người đàn ông nào khác ngoại trừ Liễu Tương.

      Chân của nàng xinh xắn mà lại trắng nõn, từng ngón chân như là trời cao tận lực chạm trổ ra, bàn chân trắng trắng, thậm chí có thể nhìn thấy từng mạch máu tinh mịn lên.

      Lúc này, mặc dù chưa đến mùa đông, nhưng chân trần giẫm mặt đất, vẫn có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương. Nhưng đây chỉ là tạm thời, qua lát nữa, rất nhanh, nàng phải bước vào trong lửa, bước qua than lửa nóng cháy...

      Đau ? Nhất định rất đau, Như Yên biết, cũng rất , nhưng, vì đứa bé trong bụng, vì bảo vệ nó, nàng có cách khác. Bây giờ nàng có con đường khác để , duy nhất có thể làm, chính là chân trần qua con đường than củi cháy đỏ này - hy sinh đôi chân, chung quy so với trơ mắt nhìn đứa bé của mình rời khỏi mình vẫn hơn chứ?



      Chương 35: Tình thấu xương 8



      Kỳ , nàng cũng vĩ đại, cũng phải người có cảm giác, biết đau đớn, nhưng nàng đành phải vậy. Có lẽ, gặp phải tình huống như thế này, cho dù phải nàng, đổi thành nữ tử khác, vì bảo vệ lại đứa con của mình, bọn họ cũng làm như vậy. Bởi vì, mỗi người làm mẹ đều vĩ đại, vì con của mình, khổ bao nhiêu nữa, mệt bao nhiêu nữa, họ cũng đều có thể cắn răng kiên trì tiếp tục...

      Nhìn thấy than lửa đỏ lép bép lách tách kia, mặt Như Yên chảy ra lớp mồ hôi mỏng, khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, nàng nhanh về phía trước...

      Giơ chân lên, lại hạ xuống, là có thể nghe được tiếng da thịt cháy sém, có thể ngửi được mùi vị cháy khét này.

      “Phu nhân, đừng... đừng mà...”

      Có bóng dáng, chạy tới như bay, giọng lo lắng, giọng điệu nỉ non, ở trong phủ, cũng chỉ có nàng ấy...

      “Quế Nhi, phải ta ngươi được tới đây sao? Sao ngươi lại tới!”

      Chân, đột nhiên dừng lại trung, Như Yên lại rút trở về, trong mắt mang theo chút bực mình, còn có lo lắng .

      “Tiểu thư, đừng, đừng mà...”

      Đôi mắt e ngại nhìn than lửa cách đó xa, lúc còn ở nhà mẹ, tiểu thư chưa từng chịu khổ hay chịu tội qua, đến nơi đây, ra tướng gia đối với tiểu thư cũng tồi, tiểu thư cũng có phạm tội gì... Nhưng hôm nay, hôm nay ...

      “Tướng gia, tính tình tiểu thư như thế nào, ngài cũng biết, nô tỳ có thể dùng đầu cam đoan với ngài, tiểu thư tuyệt đối làm chuyện có lỗi với ngài, đứa bé chính là của ngài...”

      Xoay người, Quế Nhi quỳ mặt đất, dùng sức dập đầu, dập cái lại cái, chỉ chốc lát sau, mặt đất cũng đỏ mảnh.

      “Quế Nhi, đừng nữa, lui xuống!”

      Nhìn màu đỏ mặt đất, tâm lý Như Yên càng thêm đau đớn, trái tim Liễu lang như sắt, được cái gì? Trái tim thay đổi rồi, dù mình có chết, có thể ảnh hưởng gì tới ?

      “Lôi !”

      Liễu Tương cuối cùng cũng lên tiếng, Như Yên sợ đau đớn, sao lại có thể qua than lửa này? Sớm biết nàng dám, hôm nay, rốt cuộc cái đuôi hồ ly lộ ra rồi? Nàng kiên quyết muốn , mà nha đầu lại đây lấy chết ngăn cản. Như Yên, có phải ngay từ đầu ngươi chuẩn bị tốt như vậy rồi ? Sáng sớm quyết định đến diễn trò như vậy...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Tình thấu xương 9



      Liễu Tương trầm tư, nhưng quên, Như Yên, từ ngày hôm qua đến đây quỳ xin gặp , cho tới bây giờ, chẳng những giọt nước cũng chưa uống, hơn nữa cũng chưa gặp qua nha đầu của mình.

      Chỉ là, con người luôn rất kỳ quái, chuyện ràng như vậy, lúc ấy lại nghĩ tới. Ngay lúc tưởng rằng nàng tuyệt đối có khả năng bước vào, tiếng xèo đột nhiên truyền tới, trong khí, đồng thời có mùi khét kỳ dị bay tới...

      “Aaaa...”

      Đau đớn kêu tiếng, chân của nàng hạ xuống, mùi khét kia, chính là từ dưới chân của nàng truyền đến. Liễu Tương thể tin mở lớn mắt, mà Như Yên than lửa, cũng muốn kêu tiếng, nhưng nàng cắn chặt răng, ngậm miệng lại, từng bước khó khăn về phía trước...

      “Tiểu thư, tiểu thư, đừng mà... đừng mà...”

      Tay chân Quế Nhi bị người bắt lấy, cố sức giãy dụa, vết máu trán, vì giãy dụa của nàng mà trở nên ghê người. Nhưng Như Yên lửa, lung lay lắc lắc, cái gì cũng nghe được...

      “Aaa... Phu nhân...”

      Nha đầu, đầy tớ vây xem, thần sắc hưng phấn mặt lúc đầu sớm biến mất. Nhát gan, sợ đến vội vàng nhắm mắt lại; người có lá gan lớn hơn, mở to mắt, trong mắt tràn đầy ý đành.

      “Phu nhân... Phu nhân...”

      biết là ai kêu lên tiếng, rất nhiều nha đầu đột nhiên cũng khóc lên, thân thể Như Yên cũng lảo đảo cái, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống ở bên trong, có nha đầu cao chút vội vàng lén chạy tới, đưa tay ở bên đỡ lấy nàng...

      Như Yên, tính tình ôn hòa, xử hiền lành, vào phủ nhiều năm như vậy, nàng đối với người hầu trong phủ vốn là vô cùng tốt. Vừa mới rồi hưng phấn, e là phần lớn mọi người cũng ngờ, nàng vào?

      người dẫn đầu, tiếp theo những người khác cũng chạy tới, các nàng dùng sức đỡ cánh tay Như Yên, bước nhanh nâng Như Yên sắp té xỉu về phía trước...

      Nhưng, việc cứ như thế, mùi vị cháy sém trong khí vẫn nồng nặc như cũ, mùi vị cháy khét nồng đậm đó, như tiếng lên án, gắt gao dây dưa Liễu Tương, ép đến thở nổi.

      chuyện với ngươi... Có thể coi là... ... Ta đến rồi...”

      Như Yên cảm kích nhìn mọi người chung quanh cái, ngã mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi to như hạt đậu, cứ rớt xuống ngừng. Bất đồng với màu đỏ mặt, chính là môi của nàng, khô khô, trắng trắng, chút huyết sắc, nhìn qua, khiến người ta cảm thấy đau lòng hết sức.



      Chương 37: Tình thấu xương 10



      “Ta...”

      Mở miệng ra, nhưng Liễu Tương lại được lời nào. Nhìn đôi mắt to mạnh mẽ của nàng, khó khăn gật đầu, mà thân thể của Như Yên lúc này cũng mềm nhũn. Nàng sớm hư thoát (mất máu, mất nước), sau khi thấy gật đầu, rốt cục yên tâm hôn mê bất tỉnh...

      Chân, kìm lòng được bước về phía trước, Như Yên, vừa rồi lại tận mắt nhìn Như Yên qua lửa, vậy mà có thể chịu đựng nhìn Như Yên...

      “Lão gia, tỷ tỷ ngất rồi, ôi, chân tỷ tỷ sao lại bị đốt thành như vậy... Lão gia, mời đại phu, có muốn mời đại phu đến xem qua hay ...”

      Thấy Liễu Tương sắp qua, Cúc Văn vội vàng bối rối ngăn cản phía trước Liểu Tương, những câu như thế hình như vì lo lắng cho Như Yên, nhưng thực tế, thành công ngăn cản Liễu Tương về phía trước... (#Ami: người ngu và người đê tiện, đáng bầm thây vạn đoạn >“<)

      “Cúc Văn, sao nàng lại ra đây? Thân thể của nàng nặng nề như vậy rồi, sao lại chạy ra đây... phải nàng được chạy loạn sao?”

      Cúc Văn, ngưng lại tầm mắt Liễu Tương, Liễu Tương bực mình nhíu mày. Quế Nhi lúc này, giãy khỏi khống chế của mấy nha đầu khác, nàng ngồi xổm bên cạnh Như Yên, nhìn dáng vẻ hề tức giận của Như Yên, bên tai lại vừa nghe được tiếng thét chói tai của nhị phu nhân. Nàng oán hận cúi đầu, lẩm bẩm :

      “Tiểu thư, tiểu thư, xin lỗi, Quế Nhi bảo vệ người tốt, Quế Nhi bảo vệ người tốt...”

      Giọng , bi thương nên lời, tuyệt vọng hết lời. Nàng đột nhiên xoay người, chỉ nghe tiếng hét thảm, Cúc Văn ngã sấp xuống than lửa, cái mông chạm đất, két rồi két vang lên.

      “Cúc Văn...”

      Tâm trí của Liễu Tương, phần lớn cũng ở bên Như Yên, ngờ Cúc Văn ngã xuống, càng ngờ, Quế Nhi luôn luôn nhu thuận lại tập kích Cúc Văn. Lúc lo lắng kéo Cúc Văn lên, cái mông của nàng ấy, bị nướng cháy từ lâu rồi, mà quần áo, càng khoa trương bốc lửa...

      Thân thể của Cúc Văn nặng, thể đánh ngã nàng ấy, chỉ sợ làm bị thương đứa . Khi toàn bộ lửa được dập xong, thân thể của nàng ấy, sớm còn nhiều chỗ lành lặn. (#Ami: đáng lắm, sao ko cháy mặt luôn >“<)

      Quế Nhi ha ha cười lớn, vừa cười tuyệt vọng mà lại vừa thê thảm. Sau đó, Cúc Văn thiếu chút nữa sinh non, Như Yên hôn mê bảy ngày, mà Quế Nhi, vì có ý định làm hại chủ nhân, cũng bị bí mật xử tử... (#Ami: muội cầu phúc cho tỷ =.:)

      Đau đớn, đau đớn thấu xương từ chân chậm rãi lan tràn lên, Như Yên trong cơn hôn mê, vào ngày thứ tám rốt cục mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      “Tướng gia, sức khỏe của phu nhân được, quá yếu, bây giờ tốt nhất là bỏ đứa bé này...”



      Chương 38: Tình thấu xương 11



      đứa bé nho , sức sống cũng tràn đầy như vậy, quỳ lâu như vậy, hôn mê lâu như vậy, nhưng nó lại vẫn kiên cường sống như cũ, làm cho người ta muốn bất kính cũng khó khăn.

      ... Vẫn là cố gắng giữ đứa bé này !”

      Thở dài tiếng, bàn tay to ấm áp đặt lên đầu Như Yên, Liễu Tương khó khăn nhìn Như Yên:

      “Nàng chịu nhiều tội như vậy, phải vì muốn giữ đứa bé này sao? Nếu đứa bé mất , nàng có thể...”

      Chết, Như Yên phải làm, lấy tính tình cố chấp của Như Yên, nếu phải vừa lúc phát có thai, tuyệt đối nàng chỉ tìm cái chết lần.

      “Nhưng, tướng gia, làm như vậy, rất nguy hiểm. Lão phu lo lắng, người vẫn chưa tỉnh lại...”

      , được làm hại con của ta...”

      Mặc dù, cổ họng đau đớn như bị cháy, mặc dù, ra chữ, giống như dùng đao cắt qua cổ họng, mà Như Yên, vẫn kiên trì ra.

      Gương mặt tái nhợt có chút máu, đôi môi khô khốc nứt nẻ, hai con ngươi hỗn loạn vô thần, hề tức giận, người này là Như Yên của sao? Tỉnh dậy, nàng rốt cục tỉnh lại, nhưng đôi mắt của nàng cũng chỉ nhìn đại phu, nhìn về phía , liếc mắt cái cũng ...

      “Như Yên, đại phu cũng là vì tốt cho sức khỏe của nàng...”

      “Tướng gia, ngài , chỉ cần ta qua than lửa, ngài bắt ta bỏ đứa bé nữa...”

      đợi Liễu Tương xong, Như Yên đoạt lời trước. Mặc dù, giọng của nàng rất khàn khàn; mặc dù, cái trán của nàng tràn ra mồ hôi hột tinh mịn, nàng yếu ớt muốn tiếp tục ngủ... Nhưng, bây giờ thể, nàng thể ngủ, cũng thể buông lỏng, đứa bé của nàng, còn rất nguy hiểm!

      “Nàng... Tùy ý ...”

      Phất tay áo bỏ , là vì tức giận, càng lại vì xa cách trong mắt nàng. Cúc Văn bị thương cũng tốt hơn, kế sách vốn là Cúc Văn đưa ra, sợ rằng chính nàng ấy cũng ngờ, nàng ấy cũng ngồi vào than lửa?

      Cúc Văn, cũng là nữ tử của , tại sao khi chứng kiến nàng ấy bị thương, lo lắng chính là đứa bé trong bụng nàng ấy, mà lúc Như Yên bị thương, lo lắng lại là sức khỏe của nàng?

      nàng, mặc dù là xảy ra nhiều chuyện như vậy, trái tim vẫn cho biết, người như trước vẫn là nàng...

      ...

      Đột nhiên, nhớ tới bức hoạ trong phòng Tàn Nguyệt, Liễu Tương thể chờ đợi được tiêu sái ra ngoài -

      Ngày đó, ông nhìn Như Yên kĩ chút. Bức hoạ của Tàn Nguyệt vẽ, chắc là còn trong khuê phòng của nó? Mấy năm nay, biết Tàn Nguyệt sống như thế nào, ông đột nhiên rất muốn biết, cũng rất muốn hiểu ...

      “Lão gia, lão gia, tại sao ông lại ...”



      Chương 39: Tình thấu xương 12



      Thấy Liễu Tương trầm tư hồi lâu, phục hồi lại tinh thần hai lời vội chạy ra ngoài, Cúc Văn bất an hỏi.

      “Bà đừng theo!”

      Quay đầu, lạnh lùng liếc mắt cái, đông lạnh đến mức Cúc Văn thở nổi...

      Trong phủ tể tướng, so sánh với những viện khác, cái viện này xem như rách nát. Trong viện hẹp, nhưng cũng đủ loại hoa cỏ, nơi này có gia đinh qua lại, chắc là Tàn Nguyệt và nha đầu của nó trồng. Tàn Nguyệt, nó lớn lên rất giống Như Yên, từ lúc rất cũng giống, cũng vì vậy, ông mới muốn nhìn thấy nó, cũng muốn nghe tin tức của nó.

      Nhưng ông biết, Tàn Nguyệt sống trong phủ cũng tốt, nhưng cho tới bây giờ nó đều khóc, hay nháo, chỉ là im lặng đứng ở nơi của nó, ngẫu nhiên cùng Hạo Nguyệt ra ngoài mấy lần.

      Hạo Nguyệt đối với nó tồi, mực như nhau đều là Hạo Nguyệt lại đây tìm nó, nó rất ít tìm Hạo Nguyệt. Tính tình Cúc Văn tốt, thấy nó thường luôn nhịn được ầm ỹ vài câu, cũng vì vậy, nó ở chung với Cúc Văn thể nào tốt.

      Bất tri bất giác, đôi mắt vừa nhìn, bức họa hình Như Yên treo tường ngày đó, lúc này trống trơn như . đúng, ngày đó chính là ở chỗ này, sao bây giờ lại có ở đây?

      Tàn Nguyệt, đây là nơi Như Yên sống rất nhiều năm, ngươi nhẫn tâm mang theo nàng rời sao?

      đâu, Tàn Nguyệt tàn nhẫn như vậy, Liễu Tương cam lòng tìm kiếm chung quanh phòng, nhưng tìm mấy lần, trở mình mấy lần, lại làm sao tìm được bức họa của Như Yên...

      “Như Yên, nàng nhẫn tâm rời khỏi nơi này như vậy sao?”

      Đau đớn nhắm mắt lại, Liễu Tương lần đầu tiên để chính mình khóc lớn. Như Yên, sau này nàng còn sống vì nữa, là vì Tàn Nguyệt, con Tàn Nguyệt của bọn họ!

      Từ sau lần đó, sức khỏe của nàng vẫn luôn khỏe, rất nhiều lần, đại phu cũng khuyên nàng bỏ đứa , nhưng nàng cố chấp cho tới bây giờ chưa từng nghe lời.

      “Hoàn Nhi, là con sao? Con lại tới tìm mẹ sao? Mẹ biết con chết oan uổng, nhưng mẹ cũng có cách gì để tìm được hung thủ phía sau. Bất quá, con lại trở về, con trở về là tốt rồi...”

      Bao nhiêu đêm, lén tới trước cửa sổ phòng Như Yên, nghe nàng lẩm bẩm, nhìn thân thể càng ngày càng gầy gò của nàng, chỉ có thở dài tiếng, nghe nàng tiếp tục chuyện cùng ‘Hoàn Nhi’...


      Chương 40: Tình thấu xương 13



      Nhớ có bao nhiêu đêm như vậy, chung quy đều im lặng cùng nàng như thế này, cứ đứng ở ngoài cửa sổ của nàng, vẫn đợi đến khi nàng ngủ thiếp , mới lén lút vào, giúp nàng đắp chăn cẩn thận, quyến luyến nhìn nàng vài lần mới trở về ngủ...

      Vì giúp nàng điều dưỡng thân thể tốt, an bài người tri kỷ ở bên cạnh nàng, thử nhiều cách để điều trị cho nàng. Mặc dù, nàng ở ‘Lãnh cung’, mặc dù, cho tới bây giờ biểu của đều là quan tâm nàng, nhưng vụng trộm, chiếu cố, nàng làm sao có thể cố gắng được đây?

      Vừa muốn quan tâm nàng, muốn chăm sóc sức khỏe nàng tốt, còn được để cho nữ tử khác nhìn thấy. Như Yên, nàng bây giờ có khả năng tự bảo vệ mình, muốn mất nàng, cũng đành lòng nhìn người khác làm hại nàng.

      “Lão gia, Tàn Nguyệt xuất giá rồi, ông nên vui vẻ mới đúng!”

      Ông ấy quả nhiên tới nơi này! Nhìn vẻ mặt Liễu Tương đau đớn, Cúc Văn oán hận nắm chặt tay, ông nàng ta!

      qua nhiều năm như vậy rồi, ông ấy vẫn còn nhớ nàng ta như cũ!

      Trong đầu, đột nhiên thấy khuôn mặt tươi cười của Như Yên, là nàng ta cười nhạo mình sao? Cố gắng lâu như vậy, đến cuối cùng, bà cũng có được trái tim của ông ấy. Trái tim ông ấy thất lạc, đánh rơi ở nơi nào với Như Yên, dù bà có cố gắng thế nào, cũng lấy lại được...

      Bất quá, vậy sao chứ? Nàng ta chết, chết rất thê thảm, con của mình, đoạt hạnh phúc của con nàng ta; nhi tử của mình, sống tốt đời, còn nhi tử của nàng ta, lâu lâu trước, chết rồi, vĩnh viễn biến mất.



      mông, đột nhiên cảm giác được đau đớn, là do năm đó, vì Như Yên mà bị thương, vốn là nha đầu của Như Yên hại bà, làm hại bà thiếu chút nữa sinh non! Như Yên, ngươi là ai, ngươi làm sao có thể so với ta, đấu với ta chứ?

      phải cho bà theo tới đây sao?”

      thanh tĩnh bị người quấy rầy, Liễu Tương bực mình nhăn mày lại, ông chỉ là muốn đến nhìn Như Yên, nhưng Cúc Văn, nàng ta sao có thể tới đây? Cúc Văn, mấy năm nay, ông cho nàng ta còn chưa đủ nhiều sao? Nàng ta còn muốn thế nào nữa?

      “Lão gia, ta thấy tâm tình lão gia tốt, cho nên...”

      Sợ hãi nhìn tướng gia, Cúc Văn cam lòng thiếu chút nữa bật khóc.

      có gì, chúng ta trở về thôi!”

      Nhìn Cúc Văn nhẫn nhịn như vậy, ông cũng ra lời trách cứ, xoay người, nhìn đống hỗn độn bên trong, đó là kiệt tác vừa rồi của ông!

      “Lão gia, ta bảo nô tài qua thu dọn chút nhé?”

      Ông ấy đối với nàng ta có quên tình, chuyện trước kia, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phanh phui. Chuyện năm đó, nếu Liễu Tương biết chân tướng, chẳng phải là...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Tình thấu xương 14



      Nhớ tới lần nọ Như Yên có , mặc dù chỉ là ngấm ngầm hại người, nhưng cũng đủ làm cho bà kinh hãi rồi. Đều người chết như đèn tắt, kỳ bình thường, có rất nhiều chuyện, cũng phải người chết đều là như đèn tắt.

      Giống như, có chút bí mật, người chết, chỉ cần bí mật bị chôn vùi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị lôi ra lần nữa, mà cuộc sống an tĩnh của bà nhiều năm nay, cũng có thể trở lại bất kỳ lúc nào.

      cần, đóng sân lại, ai cũng được đến đây!”

      Lấy lại tinh thần, Liễu Tương phức tạp nhìn sân cái, lại nhìn Cúc Văn, thở dài :

      “Để cho nàng ấy thanh tĩnh chút !”

      Như Yên, con của chúng ta, rất hận ta. Ta tưởng rằng, nó để lại bức hoạ của nàng, ít nhất, có thể cho ta tưởng niệm mình, nhưng ai biết được, nó lại nhẫn tâm mang bức hoạ theo. Vì nó mà từ , nàng cố gắng kéo thân thể bệnh nặng sống năm năm, tính mạng cuối cùng của nàng, là vì nó mà kéo dài, ta biết. Nhưng còn ta? Nàng có nghĩ tới ta, có nghĩ tới những kỷ niệm của chúng ta hay ? (#Ami: Vì sao năm đó nhớ???)

      Có lẽ, nàng oán hận ta thay lòng, oán hận ta xa lánh nàng, nhưng trải qua chuyện như vậy, chứng kiến nàng cùng với tên kia... Ta làm sao có thể giống như trước kia bình tâm tĩnh khí đối đãi với nàng đây?

      “Lão gia...”

      Liễu Tương hôm nay rất kỳ quái, trong lòng Cúc Văn càng thêm bất an, chuyện của Hạo Nguyệt cũng biết như thế nào rồi, lão gia lại thần thần bí bí như vậy, có ai có thể quan tâm đến trái tim bất an của bà đây?

      “Cúc Văn, ta nhớ lúc ấy Như Yên có , Hoàn Nhi phải bệnh chết, lúc ấy bà thân cận với nó nhất, bà thấy thế nào?”

      Giọng bất chợt, Cúc Văn sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. phải bệnh chết, vậy...

      “Lão gia, cái này... Lúc ấy ông phải cũng điều tra sao? Thiếu gia chết, đại phu cũng là bệnh chết...”

      Bàn tay nắm chặt lấy, Cúc Văn bất an ngừng lại, Liễu Tương bên cạnh đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chú Cúc Văn hồi lâu, mới thở dài :

      “Đúng vậy, đại phu sai, ta vốn là Như Yên nghĩ nhiều rồi, nếu Hoàn Nhi bị người hại chết, sao ta có thể buông tha hung thủ chứ?”

      Hung thủ? bỏ qua hung thủ? Cúc Văn ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng Liễu Tương sớm xa, bà bất an nhìn bóng lưng cao lớn đó, lẩm bẩm :

      thể nào? Sao lại có thể? Nàng ta chết...”



      Chương 42: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 1



      Lần đầu tiên thành thân, tâm lý luôn tránh khỏi cảm giác căng thẳng, biết bản thân bái đường thành thân như thế nào, cũng biết vào được phòng tân hôn từ lúc nào. Cả ngày, đầu óc hoàn toàn mơ mơ màng màng. Khi đầu óc rốt cuộc tỉnh táo, cũng thấy được cây nến đỏ thẫm cháy.

      “Lam Nhi, Lam Nhi...”

      Cổ đau nhức, mũ phượng quá nặng. Cả ngày nàng chưa uống ngụm nước nào, lúc này bụng nàng cũng bắt đầu kêu gào kháng nghị. Khăn trùm đầu phải chờ tân lang đến mở, Tàn Nguyệt hiểu đạo lý này, mặc dù là cổ đau đớn, đầu cũng đau, nhưng nàng cũng chịu đựng vén khăn lên.

      có ai trả lời nàng, nhưng trước mặt nàng xuất đôi giày thêu màu đỏ sậm, Tàn Nguyệt nghi ngờ gì, thấp giọng :

      “Lam Nhi, mấy giờ rồi? Ta rất khát, giúp ta rót chén nước !”

      Lam Nhi vẫn như cũ gì, nhưng hai chân lại rời , chỉ chốc lát sau, chén trà nóng được đưa tới, Tàn Nguyệt cảm kích cười, tay tiếp nhận chén trà, tay kia cẩn thận nâng khăn chùm đầu, ừng ực ừng ực uống xuống.

      “Cám ơn...”

      Nước nóng là tốt, sau khi uống xong, trong bụng cảm giác ấm áp, mặc dù vẫn hơi đói, nhưng trái tim lại kiên định hơn nhiều. Cái đầu bị che khuất hơn nửa tầm mắt, từ đó nhìn xuống phía dưới, tầm mắt Tàn Nguyệt thấy được có hạn, lọt vào tầm mắt bất quá chỉ là mảng màu đỏ. Chung quanh yên tĩnh, cũng nghe được tiếng động, xem ra tân phòng có vị trí khá xa xôi, bằng , sao lại có thể tĩnh lặng như vậy?

      Thái tử, chắc là còn ở lại phía trước uống rượu? khó mà tin tưởng, chỉ gặp nam tử kia có lần mà nàng và lại kết thành vợ chồng. Còn nhớ ngày đó, rất tốt, rất tuấn mỹ, mắt rất đẹp, đặc biệt là lúc cười, cảm giác bất kể là ai chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đều trầm luân vào trong ôn nhu đến từ đâu đó.

      Nhưng đó là đại đa số nữ tử, phải Tàn Nguyệt nàng. Tàn Nguyệt, bản thân hoàn mỹ, nàng thích những thứ đẹp, càng thích mỹ nam! Mỹ nam, làm cho người ta có cảm giác rất khó nắm bắt, bọn họ có điều kiện tốt, có nhiều cơ hội lựa chọn, cơ hội bị cám dỗ cũng nhiều hơn, cũng rất dễ dàng thay đổi tình cảm.

      Tàn Nguyệt từ biết điều này, cho nên nàng thích mỹ nam, đặc biệt là gia thế tốt, điều kiện lại tốt. Mà thái tử, rất hiển nhiên chính là đối tượng đầu tiên nàng từ chối...



      Chương 43: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 2



      Mà cha của nàng, chính là mỹ nam. Nghe khi tuổi còn trẻ, cha còn là mỹ nam hiếm gặp, mẹ cũng là lần đầu gặp gỡ mà mến nhau.

      Mẹ , cha bà, rất rất bà. Nhưng, cái gì là tình chứ? người, đem bà vứt bỏ trong ‘Lãnh cung’ để bà ở nơi đó tự sinh tự diệt sao? người chính là lúc bà sinh con, lúc bà ngã bệnh, lúc bà muốn chết, lại có thể cùng người khác thưởng thức những lời chúc phúc sao?

      Mẹ rất ít khi nhắc tới cha với nàng, mặc dù là có đề cập tới, cũng là cha thực ra rất là tốt, đối với mẹ dịu dàng, chăm sóc, tình cảm của bọn họ thực ra như thế nào. Bà cho tới bây giờ xấu cha, mà Tàn Nguyệt biết đến chuyện của mẹ đều là từ miệng bọn người hầu trong phủ.

      Bọn họ , nàng từng có ca ca, nhưng ca ca lúc bốn, năm tuổi chết, vận mệnh của mẹ cũng là từ lúc đó bắt đầu thay đổi. Cha bắt gặp mẹ cùng người khác ngoại tình, mẹ chán nản muốn tìm cái chết, nhưng trong lúc đó lại phát có nàng.

      Mẹ biết mình mang thai, tưởng ca ca trở về, nhưng cha lại nhẫn tâm đưa thuốc phá thai tới, buộc mẹ phải uống. Nhưng mẹ vì chính nàng bước qua than lửa cháy đỏ bừng, bà hôn mê bảy ngày, ngay lúc đại phu muốn bỏ đứa bé của bà, mẹ tỉnh lại.

      Là vì nàng, vì nàng mới tỉnh lại!

      Sau khi qua than lửa, sức khỏe của mẹ vẫn tốt, lúc mẹ sinh, bên người chỉ có nha đầu, bà ma ma đỡ đẻ. Bọn họ mẹ đau đớn hai ngày hai đêm liền, nhưng cha lần cũng tới đây.

      Sau khi sinh đứa bé xong, sức khỏe mẹ càng ngày càng kém. Lúc nàng năm tuổi, mẹ thường xuyên ho ra máu. Khi đó Tàn Nguyệt biết, sốt ruột muốn tìm đại phu, nhưng mẹ lại lắc đầu, vuốt đầu của nàng :

      “Nguyệt Nhi, cần nữa, mỗi ngày mẹ đều uống thuốc. Mẹ sao, mẹ còn muốn nhìn Nguyệt Nhi xuất giá nữa?”

      Khi đó, khóe miệng mẹ có chút cong lên, mẹ lúc đó, đẹp quá, xinh đẹp, hơn cả thần tiên, giống như thần tiên trời, vừa thần thánh mà lại vừa thể xâm phạm.

      “Nhưng, mẹ, Nguyệt Nhi rất sợ...”

      Năm đó, nàng mới năm tuổi, nàng sợ hãi dựa vào lòng của mẹ, vừa làm nũng vừa .

      “May là phải Hoàn Nhi, Nguyệt Nhi, con biết ? Mẹ rất may mắn, con là nữ tử. Nếu vốn là nam tử, vậy ...”



      Chương 44: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 3



      “Nam tử, nữ tử có khác biệt sao?”

      Giương lên đôi mắt to, Tàn Nguyệt khó hiểu hỏi.

      Mẹ thở dài tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ nhàn nhạt, qua rất lâu, bà cũng gì, chỉ là đôi chân mày nhíu chặt, rất lâu cũng hề giãn ra.

      “Mẹ...”

      Nàng bất an vươn tay bé, Tàn Nguyệt muốn vuốt đôi chân mày nhíu chặt kia, mẹ lại khẽ cười :

      “Đương nhiên là có khác nhau, nhi tử có thể cưới vợ, mà con , cũng chỉ có thể lập gia đình...”

      Khi đó nàng từng thề, chờ nàng trưởng thành, nhất định lập gia đình, nàng cũng cưới vợ, làm cho mẹ cao hứng chút. Nhưng nàng còn chưa kịp lớn lên, mẹ ra .

      “Mẹ, hù chết Nguyệt Nhi rồi, người ngủ mấy ngày rồi... Mẹ, người cần Nguyệt Nhi nữa sao? Người đừng bỏ lại Nguyệt Nhi mà...”

      Ngày hôm đó, mẹ hôn mê bốn ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, dì Ngô mời đại phu tới, chỉ là đau đớn lắc đầu, nhưng lại có ghi đơn thuốc.

      “Đại phu, ông mau kê đơn thuốc , mẹ tỉnh dậy, con phải sắc thuốc cho mẹ...”

      Sau khi chẩn mạch đại phu vẫn nhúc nhích, Tàn Nguyệt bối rối kéo tay đại phu, sốt ruột .

      “Nguyệt Nhi... Nguyệt... Lại đây, lại đây... Tàn Nguyệt...”

      Mẹ luôn thích thân mật gọi nàng là Nguyệt Nhi, rất ít khi gọi nàng là Tàn Nguyệt, nhưng lần này, mẹ lại gọi nàng là Tàn Nguyệt!

      Bất an mở tay ra, Tàn Nguyệt bước từng bước tới. Mẹ bây giờ cười cũng rất ôn hòa, nhưng trong lòng Tàn Nguyệt hơi sợ, cũng muốn qua.

      “Tàn Nguyệt, con còn như vậy, cái gì cũng hiểu, nhưng mẹ cũng thể ở cạnh con...”

      Giơ bàn tay gầy gò tái nhợt, mẹ gắt gao cầm lấy tay Tàn Nguyệt đau lòng thở dài :

      “Ta rất lo lắng, nhưng, ta cố gắng được nữa rồi... Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của ta, nếu mẹ mất, con phải làm sao bây giờ?”

      “Mẹ, mẹ... Có phải Tàn Nguyệt thông minh , nên người cần Tàn Nguyệt nữa? Mẹ muốn đâu? thể mang theo Tàn Nguyệt cùng sao?”

      Khi đó, nàng còn quá , nàng, làm sao có thể hiểu tâm trạng đau khổ của mẹ? Làm thế nào hiểu được, mỗi ngày mẹ sống đều rất khó khăn?

      “Đừng khóc, Tàn Nguyệt, mặc dù con vốn là Tàn Nguyệt, nhưng mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc... Tàn Nguyệt, người đàn ông tốt, hoặc là gia thế quá tốt cũng là loại tội, nếu có thể, mẹ hy vọng Tàn Nguyệt có thể cùng người bình thường sống cả đời... Tàn Nguyệt, cái gì mới là hạnh phúc... Bình thản lãnh đạm mới là hạnh phúc...”



      Chương 45: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 4



      “Mẹ, mẹ...”

      Nắm chặt lấy tay của mẹ, Tàn Nguyệt lo lắng cắn môi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Lời của mẹ, mặc dù lúc này nàng hiểu lắm, nhưng nàng nhớ kỹ, toàn bộ đều nhớ kỹ...

      “Mẹ, người phải cha người sao? nên đau khổ, nên đau khổ mà, Nguyệt Nhi tìm cha, để cha tìm đại phu tốt nhất cho mẹ, Nguyệt Nhi nhất định ...”

      chờ mẹ trả lời, Tàn Nguyệt vội bỏ tay mẹ ra, chạy nhanh ra ngoài. Bên tai, dường như nghe được mẹ gọi nàng, còn gì đó, nhưng nàng nghe thấy. Khi đó, nàng chỉ biết là, muốn tìm cha, muốn tìm cha tới đây.

      Cứ như vậy, nàng chạy ra ngoài, đoạn đường nàng chạy, nước mắt cũng theo bước chân của nàng rơi xuống đường. Nước mắt, làm mờ đôi mắt nàng, vài lần, thấy đường nên nàng ngã đất, nhưng nàng lau nước mắt, bất chấp đau đớn người lại bò dậy, lau mặt, tiếp tục chạy...

      “Cha... Cha...”

      Rốt cục, đến đại sảnh rồi, bàn đầy người, cũng vừa cười vừa ăn cơm. Cha an vị ở chính giữa, bên cạnh có người giúp ông ấy gắp thức ăn, có người giúp ông ấy rót rượu, có người giúp ông ấy đấm lưng, có người giúp ông ấy xoa chân...

      Nàng khi đó, kỳ rất , đến căn bản là nhớ kỹ mấy thứ này. Nhưng nàng nhớ kỹ, nhớ rất khắc này.

      “Cha, mẹ bị bệnh, người qua xem bà chút ...”

      Phù phù tiếng, Tàn Nguyệt quỳ xuống đất, nụ cười bàn còn, hằng hà vô số ánh mắt, “tốt bụng” nhìn lại đây.

      “Ôi trời, là Tàn Nguyệt sao. Tỷ tỷ phải vẫn khoẻ sao? Cũng phải lần đầu, có gì đáng kinh ngạc chứ..”

      nữ tử mặc áo vàng, nhíu mày cười rộ lên, cha gì, ánh mắt thậm chí chỉ liếc nhìn nàng cái rồi lập tức rời , ông gắp lấy món ngon bàn, thoải mái ăn.

      “Nhưng, mẹ ngủ bốn ngày rồi... Vừa mới tỉnh lại...”

      nhìn ánh mắt của những phụ nữ này, nàng chỉ cố chấp nhìn ông - cha của nàng, người đàn ông mẹ bà.

      “Bà ấy chết sao?”

      Bị nàng nhìn đến phát hỏa, cha đột nhiên quẳng chiếc đũa, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tàn Nguyệt.

      “...”

      Tàn Nguyệt kinh ngạc trừng lớn mắt, nàng năm tuổi, thậm chí hàm nghĩa của chết. Nhưng chứng kiến ánh mắt lạnh lẽo của ông, nàng lại nhịn được rùng mình cái, thân thể bé nhịn được cuộn mình đứng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :